Cực phẩm hôn quân Tác giả: Thiên Thiên Vi Nhất Tiếu
Chương 11: Địa Lao (2)
Dịch: Thủy Phiến
Nguồn: 4vn
Đường Huyền nghe vậy mới thỏa mãn, tủm tỉm cười nói:
- Thì ra là tiểu di muội, ta nhớ ngươi muốn chết đi được.
Vừa nói hắn vừa đưa tay ra bắt lấy tay Diễm nhi đang nắm song sắt. Diễm nhi vẫn rất cảnh giác, vội rụt tay về, la lên:
- Ngươi mau thả chúng ta ra ngoài a!
Đường Huyền cười hắc hắc nói:
- Thả các ngươi ra? Thả kiểu gì? Có phải thế này không…
Cạch!
Đường Huyền rút trong áo ra một cây tăm ngọc, cây tăm này là vật cống phẩm, hắn thấy đẹp nên hay mang theo. Lúc này hắn cho vào ổ khóa xoay vài cái, ổ khóa liền mở ra. Chỉ là mỗi cửa phòng giam đều có ba ổ khóa, hắn mới mở một ổ.
Diễm nhi thấy hắn có thể mở khóa, mừng rỡ kêu lên:
- Mau, mau mở nốt khóa đi!
Đường Huyền ngược lại không hề có chút vội vã, cười cười nói:
- Hai ổ khóa kia hình như rất khó mở, ta thấy hay là tiểu di muội các ngươi cứ ở tạm đây vài ngài, nói không chừng vài ngày nữa bọn chúng nổi lòng nhân từ lại thả các ngươi ra cũng nên.
Tần Diễm Diễm thấy điệu cười bỉ ổi của Đường Huyền thì thừa biết hắn muốn giở trò, cả giận nói:
- Ngươi muốn thế nào?
Đường Huyền chỉ chờ có thế, cười sắc sắc nói:
- Tiểu di muội, trước hết thơm tỷ phu một cái, nói không chừng tỷ phu sẽ nghĩ ra cách mở hai ổ khóa này.
- Ngươi…
Bốp!
Tần Diễm Diễm không ngại cho hắn ngay cái tát vào mặt.
- Tiếng gì thế?
Người canh cửa ở ngoài nghe vậy liền hô lên, sau đó đi vào. Đường Huyền xoa xoa cái má, suy nghĩ một chút, hắn chạy tới trước mặt tên cai ngục, khoa chân múa tay ô ô a a. Tất nhiên là tên cai ngục không hiểu gì, bèn đi vào trong. Đường Huyền liền chỉ vào ổ khóa rồi tiếp tục ô ô a a. Cai ngục thấy ổ khóa bị mở một cái, liền quát:
- Là ai mở?!
Đường Huyền tỏ ra vô cùng sợ hãi, run run chỉ tay về phía Tần Diễm Diễm. Đại hán thấy vậy quát ầm lên:
- Biết ngay là con tiện nhân này giở trò mà, hừ, nếu không phải Điền công tử coi trọng nhan sắc của ngươi lão tử đã sớm cho ngươi một trận!
Tần Diễm Diễm bị hắn mắng như vậy rất là phẫn nộ, lại cũng rất ủy khuất, vì bị hắn mắng mà không thể làm gì. Giận quá mất khôn, nàng lập tức chỉ vào mặt Đường Huyền mà nói:
- Đồ ngu, hắn là đương kim hoàng đế, ngươi mau bắt hắn lại để lập công lớn! Mau bắt hắn a!
Đại hán nghe vậy ngẩn người, sau đó chỉ vào Đường Huyền phá lên cười:
- Ngươi nói hắn là hoàng đế?
Đường Huyền ngược lại không phủ nhận, mà ưỡn ngực ra gật gật đầu. Đại hán càng cười dữ hơn.
- Ngươi là hoàng đế? Ngươi mà là hoàng đế thì lão tử là ngọc hoàng đại đế rồi! Đừng có làm trò trước mặt lão tử đi!
Đường Huyền nghe vậy ngượng ngùng cười, sau đó cúi đầu xuống ra vẻ biết lỗi.
Đại hán lại trừng mắt nhìn Tần Diễm Diễm quát:
- Tiện nhân, đừng có làm phiền giấc ngủ của lão tử nữa! ... Uy, thằng câm, làm việc tốt lắm, suýt nữa thì để con tiện nhân kia xổng ra rồi, đợi chút nữa thưởng cho ngươi ít rượu. Có chuyện gì cứ việc báo lại, trong này giao cho ngươi.
Đường Huyền ngoan ngoãn gật đầu, đại hán thấy vậy hài lòng đi ra ngoài.
Tần Diễm Diễm lúc này đã ủy khuất tới mức nước mắt tràn mi. Tên hôn quân kia không những không mở khóa còn vu hãm nàng, thật là tức chết!
- Đồ vô sỉ, ta mà có kiếm trong tay lúc này thì ngươi đừng hòng sống sót.
Đường Huyền làm sao phải sợ nàng, ban nãy không cẩn thận đứng gần cửa phòng giam quá mới bị nàng ám toán, lúc này hắn đã lùi ra sau vài bước, cười ngạo nghễ nói:
- Tiểu nương tử, ngươi dám mắng trẫm vô sỉ? Đã thế trẫm vô sỉ cho ngươi xem!
Dứt lời hắn liền ngồi phệt ra đấy cắt móng chân, không để ý tới cô em vợ nữa. Hừ, tiểu di muội, nhà giam này nhỏ như vậy, đến lúc ngươi mót tiểu chẳng phải còn cần ta giúp đỡ sao, hắc hắc, đến lúc đó không gọi ta vài tiếng lão công thì cứ đi luôn ở trong đó nha.
- Diễm nhi, hắn… thực sự là hoàng đế sao?
Lúc này một âm thanh mỏng manh vang lên.
Là tiếng của sư phụ Tần Diễm Diễm.
- Thưa sư phụ, hắn chính là hoàng thượng, nhưng hắn…
- Khụ khụ… ngươi đỡ vi sư đứng dậy.
- Sư phụ, người thân mang trọng thương, nên nằm nghỉ thì hơn.
Đường Huyền nhìn kỹ thì thấy sư phụ Tần Diễm Diễm là một lão sư thái tóc bạc trắng, sắc mặt xanh xao yếu ớt, khóe miệng hình như còn có cả máu. Bà ta đứng lên, sau đó lại đột nhiên quỳ xuống nói:
- Lão thân không biết hoàng thượng giá lâm, thật đáng tội chết!
Tần Diễm Diễm thấy vậy vội la lên:
- Sư phụ, người mau đứng dậy, người quỳ lạy hắn làm gì a?
- Không được vô lễ, mau quỳ xuống!
Lão phu nhân lớn tiếng quát. Tần Diễm Diễm không dám cãi lời, đành cắn răng quỳ xuống, bất quá nàng quỳ nhưng hướng ra chỗ khác quỳ.
Lão sư thái hành lễ xong thở dài nói:
- Không ngờ ngay cả Hoàng Thượng cũng rơi vào đại lao này, tội này lão thân làm sao gánh nổi đây!
Đường Huyền vội nói:
- Lão sư phụ không cần đa lễ, trước hết cứ nằm xuống nghỉ ngơi đã. Thực ra muốn trốn khỏi đây cũng không khó.
- Đa tạ Hoàng Thượng!
Lão sư thái nghe vậy mới chịu nằm xuống. Đường Huyền lại hỏi:
- Trong này giam bao nhiêu người?
Lão sư thái đáp:
- Bẩm Hoàng Thượng, trong này có ba sư huynh muội của lão thân, còn đám đệ tử thì được giam ở chỗ khác. Chúng ta đều bị chúng hạ độc, không sử dụng được chút công lực nào.
Đường Huyền ngắm nghía khắp phòng giam, chợt nói:
- Trẫm có cách thoát ra, chỉ là… Trẫm mạo hiểm tính mạng cứu các ngươi, tới lúc thoát được các ngươi phải giúp trẫm ba việc!
- Ngươi… đồ xấu xa, thừa nước đục thả câu!
Tần Diễm Diễm tức tưởi mắng. Đường Huyền cũng lười quan tâm nàng, chỉ chờ câu trả lời của lão sư thái.
- Việc này đương nhiên là được, cho dù hoàng thượng không cứu lão thân thì lão thân vẫn sẽ hết lòng giúp đỡ ngài.
- Sư phụ, người… người sao có thể đáp ứng hắn a, hắn là kẻ xấu xa…
Tần Diễm Diễm gấp đến độ dậm chân bình bịch. Nếu chẳng may tên hôn quân háo sắc kia đòi sư phụ gả mình cho hắn thì làm sao bây giờ?
Đường Huyền giống như đi guốc trong bụng nàng, cười nói:
- Tiểu di muội yên tâm, trẫm không đòi sư phụ nàng gả nàng cho trẫm đâu, chờ ngày nào đó trẫm sẽ khiến nàng tự cầu xin được gả cho trẫm!
- Phi, ta nhổ vào, đồ mặt dày!
Đã có 65 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thủy Phiến
Cực phẩm hôn quân Tác giả: Thiên Thiên Vi Nhất Tiếu
Chương 12: Thoát Ra
Dịch: Thủy Phiến
Nguồn: 4vn
- Uy, nguơi không phải nói có cách cứu chúng ta ra sao? Như thế nào mà bây giờ còn nằm đó ngủ?
Tần Diễm Diễm thấy Đường Huyền nằm vắt chân chữ ngũ ngủ say sưa ở góc tường, miệng còn chảy nước miếng, ghê tởm tới không thể ghê tởm hơn, liền cất tiếng hỏi.
Đường Huyền xoay người một cái, vẫn tiếp tục ngủ, có vẻ không nghe thấy lời cô em vợ.
Bộp!
Tần Diễm Diễm cởi giày ném thẳng vào đầu Đường Huyền, xem hắn còn muốn ngủ tới lúc nào.
Đường Huyền bị đánh thức rất là khó chịu, đang muốn mắng vài câu, chợt thấy bộ dạng Tần Diễm Diễm tức giận tới hai má ửng hồng, đôi môi đỏ mím lại, nhìn đáng yêu không để đâu cho hết, bèn không ngủ nữa mà quay sang nằm ngắm nàng.
- Thì ra tiểu di muội mắt hai mí, trừng lên trông càng thêm xinh đẹp a!
Tần Diễm Diễm khẽ gắt một tiếng, thúc giục:
- Ngươi sao còn chưa cứu chúng ta ra, ta thấy ngươi chẳng qua là giả vờ ngưu bức chứ thực ra chẳng có biện pháp gì cả!
Đường Huyền nới thắt lưng, cười hì hì:
- Có một số việc buổi tối làm mới có khoái cảm, nàng nói có đúng không?!
Tần Diễm Diễm tức tối quay phắt đi không để ý tới hắn nữa.
- Bất quá nếu như tiểu di muội muốn làm trong ban ngày, trẫm cũng nguyện ý bồi tiếp, chỉ là ban ngày dễ bị người ngoài phát hiện, dễ khiến người ta chú ý…
Tần Diễm Diễm thấy hắn vẫn nói cái giọng bỉ ổi đó, liền ném nốt chiếc giày còn lại. Đường Huyền đã phòng bị trước, quơ tay ra bắt lấy chiếc giày.
- Ngươi rốt cuộc khi nào mới hành động?! Còn nằm đó mà phun ra mấy câu hạ lưu!
Đường Huyền bày ra một vẻ mặt vô tội nói:
- Ta nói cái gì hạ lưu? Chuyện vượt ngục đương nhiên để buổi tối làm, ban ngày vượt ngục chẳng phải quá lộ liễu sao? Ta nói này tiểu di muội, nàng còn nhỏ tuổi không nên suốt ngày suy nghĩ mấy thứ đen tối trong đầu a!
- Ngươi…Hừ!
Tần Diễm Diễm muốn chửi Đường Huyền một trận, nhưng cuối cùng vẫn là im lặng thầm nghĩ: “Ta nhẫn, chờ lúc thoát ra để xem ta chà đạp ngươi thế nào!”
Trời sẩm tối, Đường Huyền đứng dậy, nói với Tần Diễm Diễm:
- Tiểu di muội, nàng lại đây đánh ta mấy quyền!
Tần Diễm Diễm cảnh giác hỏi:
- Ngươi lại nghĩ ra âm mưu gì rồi?
- Ngươi không phải muốn thoát ra sao, cứ làm theo ta bảo…
Cai ngục lúc này đang ung dung uống rượu, chợt nghe tiếng í ới từ trong ngục truyền ra, hắn vội xách cương đao chạy vào.
Bước vào trong, thấy tên câm đang đứng một bên, bèn hỏi:
- Có chuyện gì?
Đường Huyền lắc lắc đầu, tỏ ý không có gì xảy ra. Cai ngục nhìn kỹ thì thấy khóe miệng tên câm có chút máu, bàn tay thì nắm chặt lại giống như giấu cái gì đó, thầm nghĩ: “Hừ, mấy trò hề này mà cũng muốn che mắt lão tử!”
Bộp, cai ngục giật lấy tay Đường Huyền, một mảnh giấy rơi ra, không ngờ là một tấm ngân phiếu năm trăm lượng. Cai ngục trong lòng chấn động, bằng này bạc hắn cả đời cũng kiếm không nổi, vội hỏi:
- Nói, ngân phiếu ở đâu ra?!
Tần Diễm Diễm vội kêu lên:
- Tên câm, không được dẫn hắn đi, nếu không ta giết ngươi!
Cai ngục nghe thế như hiểu ra gì đó, liền nói:
- Thằng câm, dẫn ta tới chỗ nàng giấu ngân phiếu!
Đường Huyền trước hết ra hiệu cho cai ngục thả mình ra đã. Cai ngục thấy tên câm này bệnh tật yếu ớt, cũng chẳng chạy đi đâu được, bèn thả hắn ra. Đường Huyền lại khua tay ra hiệu muốn chia đôi tài sản.
Cai ngục sảng khoái nói:
- Được, theo ý ngươi mỗi người một nửa, mau đưa ta đi!
“Hừ, lấy được ngân phiếu thì cho thằng này một đao, muốn tiền của lão tử sao? Kiếp sau nhé!”
Cai ngục mang Đường Huyền đi. Bên ngoài cũng có người canh gác nhưng ai cũng quen cai ngục nên không hỏi gì chỉ chào vài câu.
Đường Huyền dẫn hắn tới chỗ hẹn Dư lão thái giám từ lúc xuống xe ngựa. Vì không muốn người ta chú ý nên đám Dư lão đều cải trang thành thường dân. Lúc Đường Huyền đến gần liến nháy mắt cho Dư lão. Dư lão đợi tới lúc tên cai ngục tới gần liền hô “Bắt!” Tên cai ngục lập tức bị gô cổ lại.
- Lão Dư, ngươi trong vòng nửa nén hương thời gian lập tức triệu tập năm trăm cấm vệ quân cho trẫm!
Tên cai ngục lúc này mới hoảng sợ kêu:
- Ngươi… ngươi thực sự là hoàng thượng?!
Đường Huyền cười lạnh:
- Ngươi nghĩ sao? Chút nữa về đại lao cho ngươi tự chọn hình thức tra tấn.
Đợi cho cấm quân tới, Đường Huyền dựa vào trí nhớ cho họa sư vẽ lại một số đường đi ngóc ngách trong Thiên Mi phái, sau đó vạch ra kế hoạch tiến vào giải cứu cô em vợ cùng sư phụ nàng…
Đã có 69 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thủy Phiến
Cực phẩm hôn quân Tác giả: Thiên Thiên Vi Nhất Tiếu
Chương 13: Càn Quét (2)
Dịch: Thủy Phiến
Nguồn: 4vn
Đường Huyền sau khi phân phó các nhóm cấm quân hành động, liền tìm một quân lính có dáng người hao hao tên cai ngục, cho thay quần áo rồi quay lại núi theo đường cũ. Người lính cấm vệ quân giả trang say rượu gục mặt xuống, cộng thêm trời tối nên không ai phát hiện.
Hai người vào được đại lao, Đường Huyền lại lấy cây tăm ngọc mở hai ổ khóa còn lại, cái trò mở khóa này ngày xưa đi lính hắn học được. Sau đó hắn khóa cửa ngoài đại lao lại, thổi tắt hết đuốc, đề phòng bọn người kia bỏ chạy vẫn không quên dắt theo con tin.
- Cháy rồi! Mau dập lửa!
- A! Quan binh tới rồi!
Cấm vệ quân theo phân phó của Đường Huyền bất ngờ xông lên Thiên Mi phái, trước hết phóng hỏa, sau đó thừa dịp hỗn loạn mà cứu người. Đám người trong bang mặc dù đều có thân thủ không tồi, nhưng dân không đấu lại quan, người trong giang hồ như chúng kị nhất là gặp quan quân, hơn nữa hiện tại chúng chiếm núi Thiên Mi, nếu lộ ra thì không tránh khỏi tội, nên tên nào tên nấy đều được lệnh rút lui.
Quả nhiên cháy không bao lâu thì có một đám người tới địa lao, nhưng cửa đã khóa, bên trong lại tối om nên bọn người này đành bỏ đi.
Đợi tới khi cấm vệ quân tới Đường Huyền mới mở cửa, sau đó đưa Tần Diễm Diễm cùng trưởng bối của nàng ra ngoài.
Bên ngoài chẳng mấy chốc cấm vệ quân đã dẹp hết đám hồ nháo. Một bên đánh một bên chạy thì cũng không có gì gay cấn cả.
Chờ cơn hỗn loạn qua đi, Đường Huyền sai người dập cháy. Sau đó thu xếp cho đám người Thiên Mi phái.
...
Trong vương phủ lúc này Tam vương gia đang rất giận dữ. Hắn khiển trách bốn vị thống lĩnh cấm vệ quân.
- Phế vật, một lũ phế vật! Các ngươi thử nói xem, đường đường cấm vệ quân, lại đi mấy nơi như kỹ viện, sòng bạc, còn đi đá quán đập phường, có khác gì bọn lưu manh không? Thể diện cấm vệ quân đều bị các ngươi hủy hết rồi!
Vốn ngày thường lúc nào cũng thấy Tam vương gia cười, không ngờ lúc này mắt trợn mày nhíu, rống lên từ sáng tới giờ.
- Bẩm vương gia, cấm vệ quân làm mấy chuyện này đều do Hoàng Thượng sai bảo, không ai dám trái lệnh a!
Người vừa nói là Trịnh Chí Thông, cũng là thủ hạ đắc lực nhất của tam vương gia.
- Hừ, tên hôn quân này càng lúc càng bát nháo!
Tam vương gia đi đi lại lại vài bước, lại nói:
- Các ngươi trở về bắt vài tên cấm vệ rồi giết đi để làm gương, sau đó đe dọa những tên khác, nếu chúng vẫn không phục thì giết vài chục tên cũng được! Để xem kẻ nào dám cùng tên hôn quân đó hồ nháo nữa!
Bốn vị thống lĩnh nghe vậy đều rùng mình, vội vâng một tiếng rồi lui ra.
Tam vương gia nhìn bọn thống lĩnh rời đi, thầm nghĩ: “Tên hôn quân này rốt cuộc đang làm trò gì? Hy vọng chỉ là mấy trò hồ nháo!”
...
Hiện tại Thiên Mi phái do núi bị cháy nên đành phải di dời đi nơi khác, vừa hay Đường Huyền biết một nơi, vừa an toàn lại rộng rãi, chính là cái hoa viên chưa xây xong của hắn. Hoa viên nói là chưa xây xong nhưng thực ra chỉ có mấy thứ màu mè để vui chơi là chưa xong, còn phòng ốc hành lang đều đã hoàn thành. Vì Thiên Mi phái toàn nữ nhân nên giang hồ đồn thổi rằng hôn quân lại mới vừa bắt ở đâu về hàng trăm dân nữ, trẻ có già có, từ con nít đến bà lão đều không buông tha…
Cực phẩm hôn quân Tác giả: Thiên Thiên Vi Nhất Tiếu
Chương 14: Mượn Người
Dịch: Thủy Phiến
Nguồn: 4vn
Mặc dù còn nhiều thứ chưa hoàn thành đã bị phá bỏ, nhưng khi bước vào ngự hoa viên Đương Huyền vẫn có cảm giác choáng váng. Non bộ, vườn hoa, hồ nước, phòng ốc, chim chóc ong bướm… Trông không khác gì một thiên đường. Hiện tại đang là mùa hè, trời khá nóng, Đường Huyền nhìn thấy hồ nước vừa to vừa trong, liền cởi quần áo nhảy ùm xuống bơi vài vòng, cũng không quan tâm có một môn phái toàn nữ nhân đang tọa lạc ở đây.
Thiên Mi phái mặc dù không phải một đại môn phái trên giang hồ, nhưng thành lập cũng đã lâu đời, trên giang hồ cũng có danh vọng nhất định. Võ công bản phái lấy nhanh nhẹn uyển chuyển làm gốc, các đệ tử dù không phải tuyệt thế cao thủ nhưng thân thủ cũng không hề kém. Còn Thánh Võ Minh là liên minh của võ lâm chính phái được lập ra để thống nhất đường lối hoạt động của võ lâm, nhưng trải qua vài chục năm hiện tại cũng đã biến chất, minh chủ hiện tại lòng muông dạ thú, chỉ nhăm nhe diệt trừ hết các môn phái chống đối để củng cố quyền lực. Cũng vì Thiên Mi phái luôn không tuân theo những sự sắp đặt nhằm mưu lợi cá nhân của minh chủ Thánh Võ minh nên mới bị chúng tính kế diệt trừ, vừa rồi bị tấn công lên núi cũng là một bang phái dưới sự che chở của Thánh Võ Minh.
Hiện tại Thiên Mi phái tọa lạc ở hoa viên này cũng đã được nửa tháng, các vị sư thái cũng dần hồi phục sức khỏe.
- Ai nha, Thiên Mi phái thật sự là nhân tài như mây a! Ba vị sư thái nhìn xem, các sư muội sư tỷ luyện võ chiêu nào cũng như phượng múa, yêu kiều thướt tha, so với xem ca múa còn đẹp hơn, nếu có cơ hội trẫm cũng thực sự muốn đầu nhập vào Thiên Mi phái a!
Đường Huyền sắc sắc cười. Ba vị sư thái ngồi đối diện hắn đang uống trà, cách đó không xa một nhóm nữ đệ tử đang luyện công. “Mấy vị cô nương này dáng người không kém gì người mẫu, dung mạo thì xinh đẹp tươi tắn như hoa, chậc, nếu mà có thể phao hết…” Đường Huyền vừa nghĩ vừa chảy nước miếng.
Một trong ba vị sư thái nói:
- Hoàng thượng, ngài địa vị chí tôn, không nên gọi các nàng là sư tỷ sư muội, tránh làm rối loạn lễ pháp. Còn về chuyện bái sư, lão thân có thể truyền cho ngài chút tâm pháp thổ nạp khí của bản phái, còn nhận đồ đệ thì không thể, mong Hoàng Thượng thứ tội!
- Sư thái khách khí rồi, trẫm mỗi ngày được qua đây trò chuyện với các người cũng rất vui rồi. Hơn nữa phương pháp thổ nạp khí đó cũng rất tốt, trẫm luyện cũng cảm thấy vô cùng thư thái, giống như… giống như… thôi quên đi, tóm lại là rất sảng khoái a!
Chợt Đường Huyền buông chén trà, trầm tư nói:
- Thực ra hôm nay trẫm đến đây còn có một chuyện. Ba vị sư thái cũng biết đấy, tên hôn quân như trẫm ngày nào cũng bị người ta nguyền rủa, gần đây lại hay mơ thấy ác mộng. Trẫm thực sự lo lắng có ngày bị người ta giết mất mà cũng không biết. Hiện tại muốn nhờ ba vị cử vài đệ tử bảo vệ trẫm một thời gian có được không?
Ba vị sư thái nhìn nhau rồi cười nói:
- Chuyện này tất nhiên không thành vấn đề.
Đường Huyền trong lòng mừng như mở hội, nhưng ngoài mặt vẫn trầm tư nói:
- Còn nữa, ái phi của trẫm cũng là tỷ tỷ của Diễm nhi, đã lâu không được gặp muội muội nên rất nhớ nàng, muốn cùng nàng sống chung một thời gian, nên sư thái có thể xem xét…
Ba vị sư thái không hề biết đó là lời lừa gạt của một con sói, vội gật đầu đáp ứng:
- Diễm nhi, Bình nhi, Lan nhi, Điệp nhi, các ngươi qua đây!
- Sư thúc, có chuyện gì sao?
Bốn vị nữ tử bước tới, Đường Huyền nhìn các nàng, không ngờ ba vị nữ tử kia tư sắc cũng không hề thua kém Diễm nhi, đều là thiếu nữ thanh xuân tưới tắn mọng nước. Hiện tại các nàng vừa luyện công xong, khuôn mặt còn đỏ ửng, mồ hôi chảy trên đôi má phấn, bộ ngực phập phồng lên xuống, khiến Đường Huyền nhìn mà trố cả mắt, nước dãi lại chảy ra. “Ba vị sư thái quả là có mắt nhìn người nha, đệ tử ai ai cũng toàn là mỹ nhân thế này, chẹp chẹp…Phao, phải phao hết!”
Sư phụ của Diễm nhi cũng là trưởng môn Thiên Mi phái lên tiếng:
- Từ hôm nay trở đi bốn người các ngươi lưu lại bên cạnh Hoàng Thượng, bảo vệ sự an toàn cho ngài!
- Ân?
Ba vị thiếu nữ kia còn đang ngơ ngác, Tần Diễm Diễm đã hô lên:
- Sư phụ, hắn là người xấu a! Con… con không đi bảo vệ hắn đâu!
- Hỗn láo, đây là đương kim Hoàng Thượng, ai cho ngươi nói năng vô lễ như vậy?! An toàn của Hoàng Thượng liên quan tới tính mạng hàng trăm vạn dân chúng, chúng ta là người luyện võ thì phải có trách nhiệm đứng ra giúp đỡ thiên hạ, giúp đỡ Hoàng Thượng!
Ba thiếu nữ kia dù chưa tiếp xúc với Đường Huyền nhưng cái đại danh hôn quân của hắn đến chó gà cũng biết, cả ba nàng đều không nguyện ý cho lắm, nhưng lệnh ba vị sư phụ sư thúc như lời cha mẹ không thể cãi lại, đành miễn cưỡng đồng ý. Tần Diễm Diễm biết không thể lay chuyển sư phụ, ủy khuất tới mức nước mắt lưng tròng.
Đường Huyền thấy vậy lập tức bày ra một bộ dáng quân tử, thở dài một hơi buồn bã nói:
- Bốn vị muội muội không cần đau buồn, trẫm không bắt các ngươi tới bảo vệ nữa. Aiz, ai bảo ta là một tên hôn quân người người căm ghét! Ba vị sư thái cũng không nên vì ta mà phá hỏng hạnh phúc của các nàng!
Tần Diễm Diễm thực sự tưởng Đường Huyền chấp nhận buông tha nàng, vội nói:
- Sư phụ, ngài nghe đó, là hắn bảo không cần nữa!
Sư phụ nàng trừng mắt quát:
- Hồ nháo! Lời trưởng bối nói các ngươi cũng không nghe ư? Chỉ là đi bảo vệ Hoàng Thượng, có phải là xuống địa ngục đâu mà các ngươi phải sợ hãi như thế? Chuyện này đã quyết, các ngươi lui xuống đi!
Đường Huyền lắc đầu thở dài nói:
- Sư thái, ngài việc gì phải bắt ép các nàng như vậy…
Trong đầu thì thầm hô: “Sư thái muôn năm a! Sau này con của ta và các nàng sinh ra sẽ cho sư thái bế đầu tiên a! Hắc hắc…”
Cực phẩm hôn quân Tác giả: Thiên Thiên Vi Nhất Tiếu
Chương 15: Tên nàng là gì?
Dịch: Thủy Phiến
Nguồn: 4vn
Đường Huyền từ ngày sống lại tới giờ mỗi tối đều tới Ngọc Lăng cung nghỉ. Ái phi của hắn vừa xinh đẹp đoang trang, lại dịu dàng, biết chiều ý người khác.
- Ái phi, Trẫm mấy hôm trước đi đứng không cẩn thận va đầu vào cửa, hiện tại quên mất một số việc, quên mất… tên nàng rồi!
Đường Huyền phải khó khăn lắm mới phun được câu này ra, hắn muốn hỏi tên nàng mà tới tận gần hai tháng chưa hỏi được. Hỏi xong để tránh xấu hổ hắn cầm lấy bàn tay nhỏ của nàng hôn vài cái, vừa thơm vừa mịn, chỉ có những lúc thế này hắn mới thực sự cảm thấy mình là Hoàng Thượng.
Ái phi tựa vào ngực hắn, nhỏ giọng nói:
- Nô tỳ tên Tần Phỉ Phỉ, hoàng thượng trăm công ngàn việc, hậu cung lại có rất nhiều phi tần, quên mất tên thiếp cũng không khó hiểu.
- Tần Phỉ Phỉ à, tên hay lắm.
Đường Huyền thơm lên trán nàng một cái, lại nói:
- Phỉ Phỉ, trẫm phong nàng làm hoàng hậu nhé!
Tần Phỉ Phỉ chấn động, vội nói:
- Hoàng Thượng, chuyện đó không được đâu, nô tì… nô tì xuất thân thấp kém, nếu phong làm hoàng hậu thiên hạ sẽ dị nghị, bá quan văn võ cũng sẽ không phục, tới lúc đó… Ưm…
Còn chưa nói xong thì Đường Huyền chợt hôn xuống môi nàng. Đây là lần đầu tiên hai người thân mật như vậy, ngày Đường Huyền sống lại cũng là chính là hai ngày sau khi Tần Phỉ Phỉ bị bắt vào cung, tên hôn quân hôm đó đang muốn tới tìm Tần Phỉ Phỉ thì bị Đường Huyền xuyên vào.
Tần Phỉ Phỉ run lên một cái, nhưng cũng không chống cự. Không giống muội muội nàng, Tần Phỉ Phỉ là mẫu phụ nữ phong kiến điển hình, gả chó theo chó gả mèo theo mèo. Nàng cũng không hận Đường Huyền vì cái chết của cha mẹ, nàng biết hắn hoàn toàn không biết gì, chỉ có đám người dưới vì bắt nàng mà hại gia đình nàng. Hơn nữa cho dù thực sự là Đường Huyền hại chết cha mẹ nàng cũng chưa chắc nàng đã có suy nghĩ trả thù. Trung hiếu lễ nghĩa tín, chữ “Trung” phải đặt lên hàng đầu.
- A… Hoàng thượng… ngài…
Tần Phỉ Phỉ khuôn mặt đỏ ửng lên, cho dù đã chấp nhận số phận, nhưng nàng vẫn cảm thấy rất thẹn thùng khi bị hắn hôn như vậy.
- Quản gì miệng lưỡi thiên hạ? Thiên hạ này là của trẫm, trẫm nói sao thì là vậy, trẫm bảo là ngựa thì kẻ nào dám nói là hươu? (Trích sự tích “Chỉ lộc vi mã” của Tào Tháo).
- Ái phi, trẫm muốn nàng gọi: “Lão công, ta muốn!” Có được không?
Đường Huyền híp mắt cười nói, vừa nói vừa hôn hít vào má nàng. Tần Phỉ Phỉ đỏ mặt e thẹn nói:
- Hoàng Thương, như vậy… e không ổn lắm…
- Có gì không ổn, mau gọi a, gọi cho trẫm nghe một chút thôi!
- Lão… lão công, ta…muốn!
Tần Phỉ Phỉ rốt cuộc cũng khuất phục trước dâm uy của Đường Huyền, thẹn thùng gọi một tiếng. Đường Huyền nghe câu này mà toàn thân như tan chảy, dư âm còn sót lại ba ngày không hết, cảm giác thật sảng khoái a!
Chợt Tần Phỉ Phỉ lại ghé vào tai hắn thì thầm:
- Hoàng Thượng, ngại tại sao lại thích nô tì gọi lão công a? Đó là cách gọi thái giám mà… hì hì!
- Di? ...
Đường Huyền như trúng đạn vào đầu, mặt ngu ra trong giây lát.
Không ngờ tới thế giới này tiếng “lão công” cao cả thuần khiết như vậy lại trở thành danh tự của bọn thái giám, thật con mẹ nó …
Cũng may Đường Huyền da mặt đủ dày, lại chuyển đề tài, ôm ái phi vừa trò chuyện vừa cười khúc khích.
Chợt lúc này Dư lão thái giám ở ngoài hô lên:
- Hoàng Thượng, bên phía cấm vệ quân đã có động tĩnh!
Đường Huyền nghe vậy tinh thần đại chấn, liền hôn Tần Phỉ Phỉ một cái rồi bước ra ngoài, bất quá trước khi đi hắn lại cải trang cho quần áo xộc xệch, ngay cả giày cũng không đi, còn bảo lão thái giám chuẩn bị ít cà rốt với cà chua. “Lão tử hôm nay phải học tập Tào Tháo một phen mới được!”