Giới thiệu:
Thế giới này là thế giới của kiếm pháp hoa mỹ, kiếm ý kinh thiên, kiếm tâm mãnh liệt. Ở trong thế giới này, cao thủ nhiều như mây, dị thú, dị vật tưởng chừng như là vô hạn.
Vạn cổ trường tồn, thái cổ qua vạn năm vẫn thế. Sự vật tuy đổi thay, nhưng thế giới này vẫn chất đầy những sự việc đã tồn tại từ vạn năm trước…
Truyện vẽ ra một bức tranh sống động về con đường bước đến đỉnh cao cường giả của một thiếu niên. Trong bức tranh ấy, kỳ ngộ không thiếu, mỹ nữ có khi rất nhiều và những phút giây lượn lờ cùng với tử vong lại càng không thể không có…
Cảnh giới:
Kiếm sĩ, Kiếm sư, Đại kiếm sư, Kiếm linh, Kiếm vương, Kiếm hoàng, Kiếm …………..
…
Màn trời đầy nắng, những rạng mây rực rỡ che chở cho vạn chúng sinh ở bên dưới. Vài cơn gió phất thi thoảng lại thổi nhẹ làm cho tà áo ai đó khẽ tung bay.
“Róc rách”
Tại một bờ suối trong xanh, có một thiếu niên áo vải đang đứng thẳng thân người ở đó. Tà áo khẽ lay trong gió, hai tay nắm chặt hai thanh kiếm gỗ ở hai tay. Thần sắc bình thản ngắm nhìn con nước trôi nhẹ, thái độ đối với những ngoại vật khác lại không hề chú ý một phân.
Một lát sau, ánh mắt trong suốt của thiếu niên bỗng xao động, rồi hai cánh tay cũng bất chợt vung lên.
“Vù”
Một tiếng xé gió được kéo dài ra, cùng theo đó một cỗ âm thanh “Bùm” vang lên. Một cột nước từ dòng suối liền bị bắn tung lên cao, rồi lại hoá thành từng hạt nước li ti thi nhau rơi trở xuống.
Thiếu niên phát ra một kích, thần sắc từ bình thản lại chuyển sang mệt mỏi. Tay khẽ run, móc ra từ trong túi áo ra một bình linh dịch màu xanh lá, hung hăng uống một ngụm. Rồi sau đó thở hắc ra:
- Một đòn vừa rồi thật đúng là không tồi, xem như cũng vừa chạm đến tầng cao của tâm trận tầng hai.
Kiếm Tâm trận, tổng cộng ở thế giới kiếm đạo này có tất cả 1 ngìn 900 quyển. Mà trong đó lại có 1000 quyển thuộc loại sơ cấp, 600 quyển trung cấp, 270 quyển cao cấp, 20 quyển thánh cấp và chỉ gần 5 quyển thần cấp.
Kiếm Tâm trận của thiếu niên đang luyện là Cực Đống Tâm Linh trận, một Tâm trận xếp hàng thứ 1730 trong tổng số tất cả các loại Kiếm Tâm trận.
Mặc dù thứ hạng không cao, nhưng dù sao Kiếm Tâm trận này cũng là một trong những loại tâm trận có ảo diệu cao thâm nhất trong gần 1000 quyển tâm trận sơ cấp. Đừng dựa vào thứ hạng nó mà phán đoán nó có mạnh hay không, vì cơ bản có những quyển tâm trận thực sự rất cao siêu, nhưng do ít người luyện được tới tầng cao, nên chỉ được xếp hạng rất thấp trong bảng Kiếm Tâm trận. Mà Cực Động Tâm Linh trận cũng thuộc hàng như vậy, rất ít người luyện được tới tầng cao và rất ít người có thể hiểu được hết thảy ảo diệu bên trong nó.
Nhìn vào cột nước vừa bốc lên rồi lại rơi xuống, dòng nước trong xanh lại hài hoà như cũ. Thiếu niên nhẹ giọng cảm thán:
- Gần năm khổ tu, rốt cuộc cũng đã tấn giai thành công lên Kiếm sĩ năm giai. Hơn nữa Kiếm Tâm trận sơ cấp Cực Đống tâm linh trận cũng vừa vẹn luyện tới tầng cáo của tầng hai trong tổng số 36 tầng của tâm trận. Như thế thì xem như không tồi, bất quá ta cần phải cố gắng hơn nữa, vì chỉ còn nửa tháng nữa là đến ngày chiêu sinh Già Nam kiếm học viện. Đến khi ấy, có được nhận vào học viện hay không thì đều nhờ hết vào nửa tháng ngắn ngủi này…!
Thần sắc có hơi hài lòng, thiếu niên hai tay buông cặp song kiếm làm bằng gỗ mộc, rồi cũng tiện tay cất bình linh dịch hồi phục vào người. Sau lại đó xoay chân dời bước hướng về phía cánh rừng đằng xa mà đi, nơi ấy chính là nhà của hắn…
..OoO..
Một ngày trôi qua thật êm ả, chí ít Hạ Phàm một ngày này cũng không có phải làm việc gì nhiều. Chỉ có tập luyện cùng tập luyện Kiếm Tâm trận.
Trong căn nhà nhỏ…
Ngồi trên giường nhỏ, Hạ Phàm hai tay xoè ra hai bên, chân xếp bằng, hai con mắt nhắm nghiền lại, thần tình yên tĩnh đến tĩnh mịch vô cùng.
Một lúc sau, xung quanh thân thể của hắn bỗng toác ra vài luồng kiếm khí nhàn nhạt, màu tro xám. Rồi từ từ chậm rãi bao trùm lấy cơ thể của hắn, xao động tới lui không ngừng.
Lại thêm chút nữa, cho đến khi những luồng kiếm khí nhạt dần rồi biến mất. Hạ Phàm mới mở choàng mắt ra, lẩm bẩm:
- Kiếm sĩ năm giai so với bốn giai cũng không có gì khác mấy. Nếu có khác thì cũng chỉ có mạnh hơn một chút về thể lực cùng kiếm khí hơi nồng chút. Tựu nhiên là thay đổi cũng không nhiều, nên việc thích ứng cũng không quá khó khăn.
Tất cả những việc cần làm hôm nay đã xong, Hạ Phạm đưa mắt nhìn ra ô cửa sổ đen kịt bên ngoài. Nhìn hồi lâu cũng không thấy điều gì lạ, nên có chút nghi ngoặc tự hỏi:
- Lạ nhỉ, con trùng thích xoắn kia ngày thường đều về rất sớm mà? Sao hôm nay lại không thấy nhỉ? Lẽ nào nó bị người ta đem đi hầm canh trùng rồi?
Lòng nghi hoặc một trận, Hạ Phàm suy nghĩ mãi không ra đáp nên liền lắc lắc đầu, uể oải ngã thừ người ra chiếc giường nhỏ, mệt mỏi ngủ đi sau một ngày tập luyện vất vả cùng mệt nhọc…
..OoO…
Sáng hôm sau…
“Ka hận ka vô sỉ nhất thới gian”
“Ka hận ca phong lưu tiêu sái (soái)”
“Ka hận ông giời cho ka đẹp zai nhất loài rồng”
“Ka hận ka nhiều hơn người ta một mống (móng)”
“Ka hận ka hận mình vô đối….”
Tầng không đầy nắng ấm, bỗng trong những rạng mây hồng hào sức sống sáng, một bóng thân ảnh bé nhỏ máu trắng đang chậm rãi bay lượn trên ấy, đâu đó còn vang lên vài thứ âm thanh đậm chất “tự sướng” đến khó nghe.
Thân ảnh máu trắng sáng bay nhẹ một vòng trên không trung, rồi uốn lượn thêm vài cái liền hướng phía căn nhà nhỏ bên dưới mà bay. Mà lúc này thì thân ảnh bé nhỏ ấy cũng lộ rõ ra trong ánh nắng sáng. Chỉ thấy một con vật hình thù như rắn, trảo như điêu, sừng như nai hiếm, hơn nữa làn da lại còn sáng loáng, cứng rắng vô cùng. Nó có bốn chi, hai chi trước và hai chi sau, trông tổng thể thì nó dường như là một con vật có vài chục hệ giữa rắn, nai, điêu, …và gần giống con rồng trong truyền thuyết đại lục?!
Chỉ một lúc bay nó đã có mặt bên trong căn nhà nhỏ, mà kế bên nó chính là Hạ Phàm vẫn còn đang ngủ say ti bì.
Nó gãi gãi hai trảo, rồi lắc lắc cái hông chuyển chân bay lên người Hạ Phàm, ghé vào tay hắn thì thào to nhỏ:
- Này, xú tiểu tử, dậy dậy mau này. Ka có chuyện khẩn muốn nói với người này! Dậy mau đê!
Nó vừa nói, hai cặp trảo còn hung hăn quệt vài lằn trên má của Hạ Phàm, làm hắn khẽ đau mở bừng mắt, sờ sờ má, rồi trừng mắt nhìn con vật nguy hiểm kế bên mình tựa như biết rõ mọi việc, khẽ gắt:
- Xú cái con trùng thích xoắn, có chuyện gì hả, nói mau đi chứ. Mịa mi, cái cặp trảo ụ xí của ngươi suýt làm mặt ta bấy rồi đây này!
Con trùng thích xoắn có tên là Y Y. Nó nhìn Hạ Phàm bằng một ánh mắt thuần khiết ngây thơ vô tội vạ, cười khì khì:
- Xú…ấy à tiểu tử thúi, dậy chuẩn bị y phục đi rồi ka đưa ngươi đến một chỗ. Bảo đảm là ngươi sẽ mê tít luôn.
Rờ rờ bờ má vẫn còn nguyên vẹn, Hạ Phàm chuyển mình ngồi dậy, khẽ lay hai mắt hơi mỏi, hỏi tiếp:
- Này trùng thích xoắn, tối qua mi đi thế.
Sau lại chuyển giọng nghiêm túc:
- Mà chỗ mi nói, là cái chi chi? Chắc không phải là Tứu Ly phường? Hoa Mị lâu chứ?
Y Y hai trảo dang ra tỏ vẻ không hề, khì khì cười nói:
- Xú…ấy quên tiểu tử, ngươi yên tâm đi. Ka đảm bảm ngươi theo ka lần này thì đối với ngươi chỉ có lợi chứ không có hại…
Hạ Phàm khẽ cau mày suy nghĩ, hắn dường như chưa bao giờ tin tưởng con trùng này làm cái gì có lợi cho mình cả. Nếu không phải suốt ngày rủ rê đám thú lóc nhóc đùa giỡn làm phiền mình tu luyện thì cũng đem hết mọi phiền phức này nọ đến cho mình. Đôi khi Hạ Phạm cũng có nghĩ không biết là kiếp trước mình có vay nặng lãi đồng bạc nào của nó không ?
Nhưng dù sao thì Hạ Phàm cũng tò mò muốn xem nó muốn dẫn mình đi đâu, biết đâu lần này nó nói thật thì sao?
Nghĩ nghĩ, Hạ Phàm bật nhẹ thân người dậy từ trên giường xuống, nói với Y Y:
- Được rồi, tao tin mày lần này. À mà mày chưa có nói là tối qua mày đi đâu đấy?
“Khì khì”
Y Y xoa xoa cái bụng căng tròn của mình, vô sỉ phóng:
Khí ấm lưu chuyển khắp thiên địa, vạn vật vừa mới thức giấc. Một ngày mới lại bắt đầu.
Tại một cánh rừng âm u, hoang dại gần như không có một sinh vật sinh sống…
Bốn bề là cây cỏ um tùm không len lỏi một bóng động vật dù là bé nhỏ nhất, chỉ một cảnh tịch mịch đến thê lương. Một màu tro xám như bao trùm cả thế giới, thế gian như vừa trải qua đại càn quét của hung dịch đại nạn, Hạ Phàm bị tình cảnh nơi đây làm cho có chút run rẩy, khẽ mở miệng hỏi con Y Y đang hí hửng bay bên cạnh:
- Này, trùng thích xoắn, mi đưa ta đi đâu thế hả? Sao nhìn nơi này cứ như thế giới bị thất lạc ấy nhỉ? Ngay cả một con vật cũng không có.
Y Y khua khua cặp trảo bóng, cơ thể bé nhỏ lượn vài vòng xung quanh người Hạ Phàm, kỳ bí nói:
- Cứ đi theo ka, rồi ngươi sẽ biết.
Đối với lời này của con trùng thích xoắn, Hạ Phàm cũng bất đắc dĩ không nói gì mà lẳng lặng theo đuôi nó. Dù sao thì tình cảnh nơi này yên tĩnh đến quá đáng sợ, Hạ Phàm cũng không thể một mình đi trở ra, nên cách tốt nhất là cứ đi theo con trùng kia, thế mới là an toàn đạo!!!
OoO
Không biết bao lâu sau, cho đến khi Hạ Phàm đã rã rời vì mệt mỏi, hai chân sắp khuỵ xuống thì Y Y mới la lớn, nói với hắn:
- Đến rồi, là chỗ này này.
Lập tức phóng mắt quan sát nơi đây, Hạ Phàm khẽ nhíu mày, gắng gượng điều hoà linh khí chống đỡ thân thể, đi vài bước lên phía trước, ánh mắt lúc dường như cũng vừa mới thu toàn bộ khung cảnh trước mặt vào mắt, loé lên một tia khó hiểu.
Hắn quay sang hỏi Y Y:
- Chỗ này thật tởm, rốt cuộc là mi muốn ta đến đây làm gì thế?
- Ka cũng không chắc…
Y Y gãi gãi sừng nói. Rồi tự dưng nhận một cái trừng mắt của Hạ Phàm, nên hấp tấp cười khịt mũi nói tiếp:
- Ấy, ka chỉ đùa thôi mà. Khì khì, thực ra thì nơi này ka thấy nó rất là lạ, linh khí có chỗ rất nồng, có chỗ lại rất nhạt. Nói chung là, nó rất kỳ dị…
- Nói vấn đề chính đi, mịa mi!
Y Y nói chưa dứt lời, đã bị Hạ Phàm hung hăn cắt lời. Bất đắc ** nó liền gãi sừng vài cái, cố gắng gạt bỏ một số hàng chữ chừng vài chục trang giấy ở trong đầu, hồi sau mới mở miệng:
- Ấy, theo ka đoán thì nơi này chắc chắn là một nơi rất…gúm. Mà hơn nữa, ngươi xem trên bầu trời đi, rõ ràng lúc chúng ka đi trời vẫn còn rất sáng, thế mà ở chỗ này nó lại tối sẫm thế kia. Rõ không phải là có điều kỳ lạ sao?
Nhắc mới để ý, Hạ Phàm nhìn lên bầu trời thì liền thấy không trung ảm đạm thất sắc vô cùng, mây đen cũng phủ kín một vùng trời rộng lớn. Hạ Phàm nhíu mày, nói:
- Ý ngươi định nói nơi này với bên ngoài kia hoàn toàn là hai thế giới khác nhau?
-Không, không phải hai thế giới. Mà đơn giản chỉ là hai giới khác nhau cùng tồn tại trên một thế giới lớn!
“Ừh”
Hạ Phàm nhẹ gật đầu, cố gắng trấn định tâm thần một chút, hỏi Y Y:
- Ngươi biết giới này là giới gì không? Hơn nữa, ngươi nói bên ngoài là giới, đây cũng là giới. Vậy giới bên ngoài là giới gì? Tại sao trước nay ta chưa từng nghe ai nói tới?
“Ka khinh”
Hỉ mũi phốc một cái, Y Y hung mãnh giơ trảo thối lên, ánh mắt khinh bỉ nhìn Hạ Phàm, dứt khoát mắng:
- Ngươi là cái tên xú nam tối ngày chỉ trốn ở rừng rú Vạn Linh sơn kia thì làm sao gặp được ai mà nói việc cho ngươi biết chứ? Còn dám mở miệng hỏi tại sao à.
“…”
- Hè hè, để ka giải thích cho nhoé: “Giới, hay còn gọi là kết giới hoặc cũng có thể gọi là tiểu thế giới. Giới hay tiểu thế giới này thường là do các vị đại năng của bách tộc trên đại lục thiết lập ra, có mạnh có yếu, có to có lớn. Nói chung là rất là ư nhiều giới trên đại lục này cùng tồn tại song song với nhau. Ngươi đừng tưởng giới chỉ là một vùng không gian cô cằn như này mà lầm, thực sự thì có rất nhiều giới ghê gớm lắm. Chả hạn như giới vũ trụ của Thiên Trụ đại đế thời Vạn cổ có thể thâu thiên tráo nhật, luân chuyển càn khôn, thu luôn giới của người khác…Hay là giới tự nhiên của Tự Nhiên đại thần thời Thái cổ có thể sản sinh ra vô vàn sinh linh…Giới thánh chiến của Đại Thánh A Tu La Thiên Không thời Thượng cổ có thể triệu hồi vạn ác ma từ chiến trường cổ lên tuỳ mục đích điều khiển của hắn…Giới hoả của Hoả Tổ thời Trung cổ có thể luyện hoá vạn vật thế gian, đại năng vào đó cũng bị thiêu ra tro như bỡn…
- Ấy nha, quay lại vấn đề chính. Cái giới mà ngươi đang sinh sống ở bên ngoài, được gọi là Vạn Sinh giới, do một vị tu luyện giả cấp bậc Đại năng thiết lập ra từ gần một vạn năm trước. Cho đến nay giới này chí ít cũng đã mở rộng ra một giới rất rộng lớn, một chục tỷ tu luyện giả cùng linh thú sống chung tựa hồ vẫn còn thừa…
- Còn giới mà ka và ngươi đang đứng trên ấy hả? Thực sự thì mặc dù ka không biết rõ nó là giới gì. Tuy nhiên theo ka nghĩ thì nó hẳn là một giới thuộc cái dạng “thằng bé tuy nhỏ nhưng răng còn thối hơn thằng to”!
Nảy giờ nghe con trùng kể, Hạ Phàm mấy lần phải líu lưỡi thầm kêu kinh khủng vì mấy cái giới khủng bố của các vị siêu cấp đại năng. Lúc này lại nghe con trùng nói ra một câu ranh không ra ranh, châm không ra châm ngôn thì liền hỏi:
- Nghĩa là sao?
Y Y hai trảo bắt chéo sau lưng, hai chân sau đáp đất đứng thẳng tấp, ngực ưỡn cao, ra dáng long côn, vừa hít hít mũi, vừa phắn:
- Tớ mà pít*, câu đấy có nghĩa là cái giới này tuy diện tích không lớn, nhưng theo ta phân tích thì xem ra nó cũng là một giới rất khủng bố. Bằng chứng là, phía Bắc linh khí nồng, Tây nhạt, Đông nồng, Nam nhạt. Chứng tỏ rằng, Bắc – Đông là nơi cung cấp linh khí chủ yếu cho giới này, còn Tây – Nam là nơi luyện hoá…
- Ta thua rồi đấy.
Hạ Phàm khổ sở nói.
Y Y trảo che mặt thở dài trong sự khổ sở của đối phương, thấm thía nỗi ngu của người khác mà lắc lắc đầu, nói tiếp:
- Trong càn khôn có tứ phương Đông – Tây – Nam - Bắc. Đông – Long, Tây – Lân, Nam – Quy, Bắc - Phụng. Giới này lấy Bắc là Phụng cùng Đông là Long để cung cấp linh khí cho giới, còn Tây – Lân, Nam – Quy chính là nơi phát tán linh khí dư thừa ra bên ngoài. Mà trong tứ đại thần thú của đại lục, Long và Phụng chính là đứng đầu, vì vậy một giới nếu có hai phương Bắc Đông cùng bổ sung linh khí thì chắc chắn sẽ là một giới rất khủng, và càng nhiều phương cung cấp linh khí thì sẽ càng khủng hơn. Dĩ nhiên khi thiết lập giới thì chủ nhân của nó luôn luôn muốn sử dụng cả bốn mặt để thiết lập khí châu cung cấp linh khí cho giới. Tuy nhiên, không phải ai muốn cũng có thể làm được như vậy. Bởi vì, xưa nay chỉ duy nhất có một vị Thánh Hoàng tên là Bạch Y Lung Hoàng có thể tạo ra một giới có đủ bốn phương cung cấp linh khí cho toàn giới của mình…
Hạ Phàm nhướng mày, nhịn không được đưa mắt đánh giá chỗ này thêm một lần nữa. Lúc sau mới hỏi:
- Y Y, mi nói xem giới này so với Vạn Sinh giới mà ta đang sống, có hơn không?
Y Y nghe thế, trầm ngâm một lúc. Sau đó nhún vai, phán:
- Tất nhiên là không so được rồi. Vì chẳng phải giới này đang nằm trong Vạn Sinh giới sao? Hơn nữa, Vạn Sinh giới này trong các giới cũng là một giới khá khủng, bằng chứng là giới này cự nhiên được bố trí tới ba phương cung cấp linh khí, là Bắc Nam Tây.
“Ồ”
Gật đầu, Hạ Phàm nói:
- Vậy ngươi dẫn ta đến đây, cốt chỉ là muốn nói bao nhiêu đó thôi ấy hả?
Y Y không đáp, mà chỉ ngoắc đuôi bay về phía trước vài m, sau cùng dừng lại ở một chỗ trên mặt đất, linh khí hơi nhuần, cũng hơi sậm. Quay đầu nói với Hạ Phàm:
- Chỗ ka và ngươi đứng, chỉ là một phần vỏ của giới này thôi! Còn phần ruột, thì…ngươi lại đây xem này.
Vừa nói, vừa chỉ trảo vào chỗ kế bên chân mình, bộ dáng khá e dè.
Chân bước đến chỗ con trùng chỉ, ánh mắt Hạ Phàm liền sáng lên.
Chỉ thấy ngay chỗ trước mặt hắn, có một cái lỗ hình tròn, hơi sâu xuống lòng đất. Nhưng dường như nó rất u ám, từng dải linh khí màu đen đặc cứ từ đấy mà tuôn ra không ngừng. Đến nỗi làm cho hắn phải e sợ lùi xa ra vài bước, âm thầm phóng thích kiếm khí hộ thân, tay cũng sờ vào thanh trụ mộc kiếm mà hắn vừa mới làm ra. Một lúc sau mới chậm rãi mon mem lại, hỏi Y Y cũng đang tránh xa ở bên:
- Cái lỗ này là gì vậy? Sao ta thấy nó ghê ghê. Hơn nữa còn âm u đến bỏ mợ.
Cũng có hơi sợ, nhưng do đã từng tiếp xúc với cái lỗ này một lần, nên Y Y rất nhanh đã trấn tĩnh lại tâm tình của mình. Cười tà nói với Hạ Phàm:
- Lỗ đen của giới, nếu không cẩn thận thì đến ka cũng bỏ mạng.
“…”
Chưa từng thấy ai có thể mặt dày tự sướng đến độ như con trùng tên Y Y này. Nhưng vì chưa biết hư thực, nguy hiểm ra sao, nên Hạ Phàm không thèm chấp nó, nói:
- Bây giờ làm gì đây? Chẳng nhẽ cứ đứng mà nhìn thôi à?
Y Y chậm rãi tích tụ một luồng hư khí nơi đầu hai trảo. Cặp trảo sắc sau một lúc công phu, thì hai điểm lửa sáng rực màu lam sắc ngùn ngụt bốc lên. Sau đó Y Y liền hướng cặp trảo về phía lỗ đen, ngọn lửa lam sắc liền phóng như thiểm vào cái lỗ đen thần bí.
“Uỳnh”
Một tiếng nổ trầm đục vang lên, Y Y hoảng hốt bay ra xa. Thở phì phì la:
- Đấy, thấy chưa, ka suýt nữa đi tong rồi đấy…
Đang nói, bất chợt nó sững người lại. Nhìn vào thân ảnh đen thui trước, há miệng cười lớn:
- Há há, ka xin lỗi, ka quên báo cho ngươi biết trước, há há…
Hạ Phàm phun ra một ngụm nước bọt toàn là khói, hừ hừ trừng mắt con trùng điên, nói không ra hơi:
- Tin ta đem ngươi đi hầm canh trùng không!
Y Y còn đang định nói gì thì đột nhiên cái lỗ đen thần bí bất ngờ rú lên một âm thanh kỳ quái, như tiếng của ngưu hống mà lại giống tiếng rống của cự long trong truyền thuyết, xen lẫn đâu đó còn có vài loạt thanh âm khác nhau cùng vang ra, tựa hồ trong cái lỗ ấy có nhốt hàng chục, hàng trăm con thú vậy.
Hạ Phàm mặt biến sắc, hấp tấp dồn kiếm khí vào chân, bay ngược ra sau.
Y Y còn hoảng hơn, nó cảm nhận trong cái lỗ đó còn có một nguồn uy áp tổ tiên cực kỳ khủng bố, làm cho sắc mặt nó biến ảo không ngừng. Nó dường như nhận thấy một thứ gì đó gần gũi không tên, từng giọt máu rồng trong cơ thể cũng rôi lên ùng ục. Rồi sau đó ánh mắt nó bỗng sáng quắc, một luồng sáng hoàng kim từ mắt nó toé ra. Y Y liền đơ cứng, như mất hồn thì thào như nói:
- Tiểu tử, ta cần ngươi giúp đỡ.
- Y Y, ngươi…
Y Y đưa mắt nhìn Hạ Phàm, giải thích:
- Yên tâm, ta chỉ mượn xác của nó một lúc, nó sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Còn ta từ đâu xuất hiện, thì thực ra ta chính là từ trong cái lỗ đen mà ngươi nhìn thấy lúc nãy đi ra. Ta bị khốn ở đó đã gần một vạn năm rồi, tịch mịch cũng đã nếm đủ, bất lực cũng chẳng thể làm gì. Suýt nữa nếu ngươi cùng con tiểu long này không đến thì chắc là ta đã tự diệt mình mất rồi.
Trong lòng chấn động, Hạ Phàm không thể nào ngờ được người nhập hồn vào con trùng kia là một vị “cổ nhân” sống lâu đến vậy. Cách đây vạn năm bị khốn, tựa hồ cũng đã sống hơn vạn năm. Hơn nữa hắn còn biết một điều…con trùng không ngờ đúng như lời nó khoác lác, là một con rồng.
Xưa nay hắn vốn không nghĩ Y Y là rồng, vì cơ bản trên đời này có con rồng nào vô sỉ như nó? Với lại, có con rồng nào mà thực lực chỉ mới ngấp nghé hơn Hạ Phàm chỉ với một thân tu vi Kiếm sĩ năm giai chỉ vài giai nhỏ?
Nhưng nghĩ lại, Y Y thực sự đúng là tinh thông rất nhiều sự việc kỳ bí, có lúc Hạ Phàm cũng không biết là nó có phải ăn trộm bí tích truyền thuyết ở đâu về học hay không?
Bất quá lúc này cũng không phải là lúc suy nghĩ đến việc đó.
Trầm mình một lúc, Hạ Phàm mới e dè hỏi:
- Vậy người là ai?
Đôi mắt “Y Y” chợt trở thành một màu ảm đạm, nó thở dài, nói:
- Trung cổ tam đại long hoàng, tự Hoàng Long.
Tam đại long hoàng , tục truyền 3 vạn năm trước, thời đại trung cổ có một tộc quần bán long bán nhân gọi là Nhân Long tộc. Trên đại lục thực lực cực kỳ khủng bố, nghe nói chỉ tuỳ tiện ném ra một long nhân trong tộc thì cũng đủ diệt gọn cả một gia tộc đỉnh cấp nào đó của nhân loại.
Trên long nhân là long binh, long quân cùng bát đại long vương. Long binh dường như là ở cảnh giới Long Linh* . Long quân là Long Hồn cấp, còn Bát đại long vương thì ai nấy đều đã hoá thân thành vương, đứng vững như toạ ở Long Vương cảnh giới. Ngoài ra Long Nhân tộc nghe nói còn có ba vị long hoàng cảnh giới Long Vương, thực lực siêu việt cấp bậc đại năng, chỉ thiếu một chút nữa có thể bước vào thần cấp cảnh giới, e rằng ở cấp bậc đó, may ra ở cùng thời thì ngoại trừ Hoả Tổ ra, thì cũng chỉ có đại đệ tử của Hoả Tổ tên Viêm Hoàng là có thể so đấu một trận với một người được. Còn nếu cả tam đại long hoàng cùng ra tay, đến ngay Hoả Tổ còn chưa chắc có thể chiến thắng bọn họ.
Hạ Phàm không ngờ ở đây lại có một vị như vậy, thật kinh đảm tâm can.
Trấn tĩnh tâm hồn, lúc này Hạ Phàm chợt cười khổ:
- Ngài đã mạnh như thế, vậy mà còn nhờ tiểu bối giúp đỡ? Vậy thì e rằng việc đó tiểu bối cũng không thể giúp được.
- Lúc này ta chỉ là một tàn hồn mượn xác của con tiểu long này, cho nên thực lực bị hạn chế rất nhiều, việc kia tất nhiên là càng không thể làm được, vì bản thể của ta chính là đang nằm trong giới kia… Bởi vậy ta mới nhờ ngươi giúp đỡ. Tất nhiên việc này ta không thể làm được, vì thế mới nhờ đến ngươi. Còn nó có dễ hay không thì ta chỉ sợ ngươi không có can đảm làm hay không thôi! Hơn nữa nếu như ngươi giúp ta, thì ta sẽ cho ngươi rất nhiều cái lợi mà ngươi không thể tưởng tượng được.
Trong long lão Hoàng Long cũng không biết nói gì hơn, thực sự là lão rất sợ tên nhân loại này không đồng ý giúp đỡ mình làm việc kia. Từ lúc lão bị phong ấn vào giới thần bí kia thì cũng đã có vài lần áp dụng phương pháp nghịch thiên để phóng tàn hồn ra ngoài, sự dụng ngoại khí vương cấp đỉnh phong nhập thể vào một thân xác của một con rồng hay một tên nhân loại nào đó vô tình hay cố tình xâm nhập vào phần ngoài của giới thần bí này . Mở miệng cầu xin sự giúp đỡ của những tên kia. Lão sử dụng nhiều món lợi như đan được, công pháp, thần công để dụ dỗ bọn họ làm giúp mình việc kia, nhưng lại chẳng có ai có thể có can đảm giúp lão. Hơn nữa, nếu như trong lúc sử dụng thân xác của thân thể khác mà tàn hồn lại đang rất yếu thì lão đã ác liệt khống chế bọn kia giúp lão làm việc kia rồi, nào có vất vả nói dòng nói xuôi cầu xin chứ?
Những điều ấy làm lão sinh ra e sợ, lão sợ một câu nói “không” của tên nhân loại trước mắt này, lão sợ điều ấy cứ như bị một nỗi ám ảnh bao trùm lấy, lòng cũng xao động lộ ra ít tia run rẩy. Bây giờ lão chỉ mong là tên nhân loại này có thể có chút động tâm tới cái lợi mà một vị long hoàng như lão đưa ra.
Hạ Phàm không trả lời, nhưng trong lòng lại dậy sóng. Một câu nói “Lợi” mà một vị siêu cấp cường giả nói ra, Hạ Phàm nói không động tâm thì chắc chắn là giả ngu. Còn nếu động tâm, thì đúng là hắn đang động tâm rất nhiều. Bởi vì những thứ mà một vị long hoàng đưa ra, há sẽ là thứ tầm thường sao? Nhưng vấn đề là hắn có thể có được hay không kìa!
Hai tay khẽ siết, bất giác Hạ Phàm lại nghĩ đến Già Nam kiếm học viện sắp chiêu sinh, lòng lại càng động tâm hơn về câu nói kia.
Mặc kệ…
Hỏi đã rồi tính sau…
Dù sao…hỏi thì cũng không chết, nhưng không hỏi chắc chắn hắn sẽ tức vị nghẹn mà chết…
“Phù”
Cắn răng, Hạ Phàm nói:
- Vậy việc ngày cần tiểu bối giúp là gì vậy?
Hoàng Long khẽ sửng sốt, nhưng rồi cũng nghiêm túc nói:
- Trước tiên, ta cần ngươi đi vào bên trong Vạn Thú giới với ta đã.
“Vạn Thú giới”
Thì ra giới này có tên là như vậy. Chỉ là, Hạ Phàm nghe đến đây thì lại chợt bất an hỏi:
- Như vậy, ta chả nhẽ cũng bị khốn trong đó luôn sao?
Thấy Hạ Phàm thay đổi cách xưng hô, Hoàng Long cũng không tỏ vẻ khó chịu. Mở miệng cất tiếng đã có chút khàn khàn:
- Đó chỉ là nếu như ngươi không giúp được việc mà ta nhờ ngươi thôi. Mà ngươi yên tâm đi, ta tin tưởng việc này cũng không phải là khó đối với người.
“Được rồi”
Gật đầu, Hạ Phàm liền nói:
- Ngài sẽ dẫn tôi vào ngay bây giờ chứ?
Hoàng Long chủ động sử dụng hành động thay cho lời nói. Hai trảo chập lại, một đóm lửa màu đen bốc lên, linh khí xung quanh co rút dữ dội. Rồi lão bỗng há mồm phun ra một viên châu màu đen, tuy không nhìn rõ lắm vì đây là sức lực của tàn hồn. Nhưng từng luồng hắc khí nó bốc ra, đủ để cho vài trăm thằng như Hạ Phàm phải chết trăm nghìn lần.
Viên châu màu đen bay đến xung quanh cơ thể Hạ Phàm, tiến nhập mi tâm của hắn. Làm hắn oái la lên một cái, sau đó liền im phăng phắc. Thân thể cũng hoá thành những làn khí màu đen, chậm rãi bay vào trong cái lỗ, biến mất không thấy tung tích.
“Hô”
Hoàng Long thở ra một ngụm hắc khí, sau đó trong thân thể của Y Y bỗng ngã xụi xuống, thì thào:
Trên bầu trời, không gian bỗng bị xé toạc ra, cùng theo đó là một bóng nhân ảnh rơi uỳnh xuống đất.
Hạ Phàm cau mày chặt, thầm kêu đau đớn vài tiếng. Rồi sau đó liền đưa mắt nhìn trọn chỗ trước mắt một lần.
Lúc sau, hắn mới âm thầm cảm thán nơi này quả thật giống như Bồng lai tiên cảnh vậy, cứ tìm đại một gốc là liền thấy mấy bóng thú vật đang hào hứng chạy tới chạy lui đùa giỡn, cây cối lại xanh tươi um tùm. Tựa như những lời của lão Long hoàng lúc nảy đều là giả dối cả, những con vật trong đây cơ bản không có bị nhốt, mà là đang sống thoải mái vô cùng.
Nhưng Hạ Phàm cũng không hề hoài nghi lời nói của lão Long hoàng là giả. Dù gì thì thông qua một ít chỉ dẫn mà lão ấy đã truyền sang não của mình lúc tống mình qua đây, đại khái là hắn cũng biết được tại sao tình cảnh lại trong thoải mái đến như thế này.
Tóm lại là, Vạn Thú giới này đã trải qua vạn năm kể từ lúc nó bắt nhốt những sinh vật đầu tiên vào trong đây, những năm đầu có những loài dị chủng cố gắng tìm mọi cách thoát ra ngoài, được tự do. Nhưng cứ mỗi lần như thế, thì bọn chúng lại càng tuyệt vọng, vì Vạn Thú giới này, thực sự là không hề có lối ra bên ngoài.
Cho dù mạnh như Long hoàng hay một số linh thú đỉnh cấp khác cũng không thể thoát được, bởi vậy mà chúng nó liền buông xui, xem như là sống ràng buộc trong một thế giới không kém phần xinh đẹp này.
Qua vạn năm, những loài sinh vật mạnh mẽ kia dần nhận ra rằng, cách tốt nhất để sống tốt trong thế giới này là tạo ra những sinh vật mới. Chỉ như thế thì bọn chúng mới có thể miễn cưỡng sống qua ngày với lũ con nhỏ, hơn nữa đấy cũng xem như là một cách duy trì nòi giống, huyết mạch mạnh mẽ của mình. Sống vậy xem như cũng không tồi.
Hết thảy như vậy, từ giãy dụa cho đến an phận sống yên ổn. Trải qua vạn năm, rốt cuộc Vạn Thú giới cũng dần trở nên an bình, vui tươi trở thành một thế giới của vạn thú.
Nhưng, nếu thế thì tại sao một vị Long Hoàng như Hoàng Long lại nhờ vả hắn giúp đỡ ông ta gỡ bỏ phong ấn của Vạn Thú Giới?
Chuyện này hắn thật có phần không rõ lắm, vì dường như lão đã cố tình che dấu nó khi truyền cho hắn một phần chỉ dẫn.
…
Hạ Phàm đi dọc một ngọn núi, rồi lại băng qua một con sông dài, nước chảy cuồng cuộn.
Một ngày đi đường mệt mỏi, nếu như hắn không phải mới đột phá Kiếm Sỉ năm giai thì chắc có lẽ đã rã rụng đôi chân ra vì mệt rồi.
Vừa mới tiến giai, thân thể kiếm sĩ sẽ được dự trữ một luồng kiếm khí đậm đặc, dùng để chậm rãi thích ứng cảnh giới. Nhờ vậy, nên Hạ Phàm mới có thể hoàn thành lộ trình vất vả này, thành công đi đến nơi mà lão Hoàng Long đã nói.
Đứng trên một bờ đá cao, hắn phóng mắt ra trước mặt, đôi mày cau chặt. Không chắc lắm lẩm bẩm:
- Đây là nơi mà lão ấy nói?
Nơi mà Hạ Phàm thấy trước mặt, là một vùng đất rộng lớn, bốn phía được bao bọc bởi tầng tầng lớp lớp núi đá cao nhọn. Ở gần hơn nữa là từng vòng tròn bát quái kỳ lạ, không theo quy tắc nào mà luôn xoay tròn ở đó, từng luồng linh khí nhàn nhạt màu lam cũng từ đó khuếc tán ra không ngừng, cả khu vực như được bao phủ bởi một tầng sương mù linh khí.
Ở giữa có một bệ đài cao, trống trơn.
Hạ Phàm đi lại gần, tay nhẹ chạm lên, thì liền rụt lại.
Cảm giác như chạm vào nham thạch nóng bỏng, Hạ Phàm có chút khổ sở xoa tay, nhớ lại một câu mà lão Hoàng Long đã nói:
- Bệ đài ở giữa nơi đó chính là chìa khoá giải bỏ phong ấn của Vạn Thú giới, có tên là Vạn Thú linh hồn trận. Mà các vòng bát quái xung quanh, được gọi là Vạn Thú kết tinh trận. Chỉ cần ngươi phá huỷ bệ đài, rồi luân phiên vô hiệu hoá các vòng bát quái, thì phong ấn của Vạn Thú giới sẽ bị huỷ, đến lúc ấy ta sẽ có thể ra ngoài, bọn kia cũng vậy. Nhưng hãy nhớ là, Vạn Thú linh hồn trận có thể công kích, thực lực thì ta không rõ, nhưng chắc là không thua ta bao nhiêu. Bởi vậy, ngươi hãy cố gắng trong thời gian nhanh nhất phá huỷ nó. Yên tâm, phòng ngự nó rất yếu, chỉ cần Kiếm Sĩ bốn, năm giai tuỳ tiện chém chục phát cũng đủ làm nó banh rồi.
Nghĩ tới đây, Hạ Phàm lại liếc sang một chóp đá hình rồng ở đằng xa, chính nó là thứ ngăn cản Hoàng Long lão hoàng vào đây.
Nó được gọi là Ngự Thú thạch.
…
Tay cầm mộc kiếm, tay phóng kiếm khí, hai mắt nhìn thẳng bệ đài. Hạ Phàm đứng đó một lúc lâu, kiếm khí liền nhàn nhạt toả ra, mộc kiếm cũng bị bao phủ bởi kiếm khí màu xám tro nhạt. Từ đó, kiếm run lên, kiếm khí xao chuyển, một kích như xà liền tung ra.
“Vù”
Xé gió lao đi, một kích này là cực hạn của Hạ Phàm, chứa đầy đủ sức mạnh mà hắn có thể phát ra được.
“Choang”
Kiếm gỗ chạm vào bệ đài, một tiếng thánh thót liền vang lên, hoa lửa bay tung toé, kiếm khí bị chấn tan. Hạ Phàm thở hộc, lầm bầm:
- Một kiếm cực hạn vậy mà không chém nó được một vết rạn? Lão Long Hoàng kia có nói đùa về sức phòng thủ của nó không thế? Cứng như này mà nói tuỳ tiện một tên Kiếm Sĩ bốn năm giai cũng chém cho nó banh được à?
Lúc này là lúc cần tĩnh tâm, Hạ Phàm lại xuất kiếm khí, mộc kiếm tiếp tục loé.
“Vù”
Kiếm lại vung ra, nhưng kiếm khí lại bị chấn tan, hoa lửa tiếp tục toé lên.
“Đệch”
Thầm mắng bệ đài quá rắn chắc, không như lời lão Long Hoàng nói. Rồi bỗng Hạ Phàm trừng mắt. Kiếm khí dồn vào hai chân, bật mạnh, thân thể như một con khỉ bay ngược ra sau.
“Vèo”
Một cỗ hoả công cùng lúc cũng bay tới, hướng phía Hạ Phàm đang bay mà công kích.
Ngọn hoả công trông như dung nhạm được tinh luyện, nóng đến sôi trào, hoa lửa vờn quanh nó tạo nên một cảnh tượng nóng bỏng vô cùng.
Nhiệt độ xung quanh như bị đun sôi.
“Phụt”
Một tiếng trầm thấp vang lên, góc áo của Hạ Phàm bị thiêu đột một mảnh, làn da cũng bị đun đến bỏng rát.
Nhưng may mà không trực tiếp bị đòn này oanh trúng, Hạ Phàm thở hồng hộc ngã xuống đất. Tựa như hữu kinh vô hiểm, mồ hôi chảy ròng, thầm than:
- Vạn Hoả linh hồn trận này như thế mà lại kinh khủng thật, vừa rồi mình tránh nhanh thế mà vẫn bị nó thiêu mất một lớp da, Ối cha.
Nhìn lớp da rát bỏng, Hạ Phàm nhíu mày lôi ra từ trong ngực áo một bình Lục Tuỷ linh dịch, há mồm đớp luôn một ngụm to. Lớp da bị rát liền chậm rãi liền lại, cơn rát cũng tiêu tán đi không ít.
Lục Tuỷ linh dịch này Hạ Phàm luôn mang theo bên mình, từ lúc đi theo Y Y cho đến khi bị tống vào đây. Hạ Phàm cứ lâu lại đem nó ra mà sử dụng, thể lực cùng tinh thần được hồi phục không ít.
Nếu không nhờ có nó, thì chắc gì hắn đã đến được nơi này, rồi còn lại còn thừa kiếm khí để đánh cái bệ đài?
“Vù Vù”
Bệ đài sau một đòn suýt làm Hạ Phàm chịu thương nặng thì không hiểu sao lại im re. Nhưng Hạ Phàm vẫn không buông lơi cảnh giác, hắn cất Lục Tuỷ linh dịch còn gần ba phần vào.
Rồi lại cầm mộc kiếm lên, kiếm khí lại toát ra. Bất quá hắn lại không mau chóng đánh tới, mà lại xoay người đến chỗ các vòng bát quái…
…
Trong một cánh rừng sâu, hoang dã.
Một đám thú đang tụ tập với nhau, ríu rít nói chuyện gì đó. Nhưng nghe chỉ toàn thú ngữ, một ít âm thanh nhân loại cũng không hề có.
Một con Tinh Tinh sừng tê gãi gãi đầu, ngồi phịch dưới đất, cất tiếng ồm ồm nói với mấy con thú khác:
- Tụi bây, vừa rồi có thấy một thằng nhãi khỉ mặt dê đi vào cấm địa Vạn Thú giới không? Tau thì thấy nó đi vào đấy, lại còn vào được nữa chớ!
“Ồ”
Đám thú tò mò nghểnh tai nghe, một con thú có thể vào được cấm địa ư? Điều này đúng là thật làm cho bọn chúng bị hấp dẫn.
Một con quạ mặt đen xì, đậu trên một cành cây xà sát đất, nói:
- À, mi nói cái con khỉ mặt ngựa kia hả? Ta đúng là có thấy nó đi vào cấm địa, nhưng hình như ẻo rồi. Ta thấy nó tự dựng bị bốc hơi luôn!
“Ồ”
Một con sư tử bờm vàng, có niên kỷ khá cao, chen miệng vào:
- Gì chứ, cấm địa là nơi có thể tuỳ tiện đi vào sao? Chắc là tụi bây nhìn nhằm rồi, mắt bị nòng nọc rút hết tròng đen rồi!
“Ta khinh đấy”
Bỗng đâu từ trên cao, một con hồng mã hai cánh phi thân lại, đáp bên cạnh đám thú, thở “hộc hộc”, nói:
- Tía ta vừa nói, thằng kia không phải là thú, nên mới được đi vào cấm địa.
“Hả”
Quạ ngạc nhiên, hì hì cười:
- Tiểu Hí, tía ngươi đùa ngươi á! Trên đời này làm gì có con vật nào không phải thú chứ?
Tinh Tinh sừng tê tiếp lời
- Ừ, thằng kia rõ ràng là khỉ dê mà? Mặc dù giống đó rất ít khi lộ mặt với tụi mình, nhưng nó vẫn là có mà? Chắc là thằng kia ở hang nó buồn quá, đi ra chơi ý mà! Mà chơi dữ nữa lại chui vào cấm địa luôn! Hé hé, tụi bây, nói nhỏ he, bộ trong cấm địa có bọ ngựa đại tỷ hả?
“Phi”
“Phi”
“Phi”
Một đám thú đồng loạt giơ trảo thối, làm Tinh Tinh đỏ mặt cười khì khì.
Tiểu Hí nhìn đám thú này, bất đắc dĩ giải thích:
- Ta nói thật mà, tía ta nói tên kia là một tên… cái gì mà nhân loại ấy. Hắn được lão sư đem vào đây, để giúp chúng ta được tự do..
“Chúng ta có đang bị nhốt à?”
Tinh Tinh khó hiểu hỏi.
“Ờ, thì là…ai biết”
Tiểu Hí ngượng ngượng đáp.
Còn Quạ đen lại nói:
- Lão sư, lão sư sao đem hắn vào đây vậy? Đem từ đâu? Mà nhân loại là rì vậy? Thú hiếm trong hồng sách hả?
Tiểu Hí cũng không rõ, nhưng lại nói những gì mà lão Tía nó nói:
- Lão tía ta nói, chúng ta đang sống trong một thế giới cách biệt với thế giới bên ngoài. Lão sư muốn chúng ta được tự do, nên đã sử dụng rất nhiều sức lực để tìm sự giúp đỡ từ bên ngoài. Lần này thì may đã tìm được một tên, là nhân loại. Nhân loại có thể ra vào cấm địa thoải mái, mà bên trong cấm địa chính là thứ đang khiến chúng ta bị cách ly với bên ngoài.