Truyện được dịch từ phần tạm ngưng (chương 395) trở đi, mong mọi người có thể tham gia bàn luận cũng như góp ý để bản dịch được hoàn thiện hơn. Hoan nghênh mọi người tham gia để bộ truyện được ra mắt nhanh hơn
========================================
Sơ lược: Năm 2012, từ trường trái đất thay đổi, vô số sinh vật lạ xâm nhập trái đất. Sở Vân Thăng là một người bình thường, được kế thừa một quyển sách cổ của dòng họ. Nhờ cuốn sách cổ này mà Sở Vân Thăng có thể dự đoán trước được tai họa sắp xảy ra và chủ động dùng các biện pháp để có thể tồn tại trong thời đại này.
Đánh giá: Truyện hay, logic, không hề YY. Nhân vật chính bằng vào trí tuệ và sự kiên trì của mình có thể bò lên từng bước. Truyện giống như một bộ phim 3D khoa học viễn tưởng + kinh dị, đưa người xem vào những trận đánh liên miên, đẫm máu và hoành tráng. Tình tiết truyện rất hợp lý, logic, miêu tả tâm lý nhân vật rất sinh động và con người, không có kiểu coi "nhân sinh như con kiến hôi" như các truyện khác.
Hệ thống võ thuật trong truyện rất mới lạ: giống như trong phim X-men, có rất nhiều dị năng nhân, theo trong truyện gọi là "người thức tỉnh" hay "hắc ám võ sĩ". Nhân vật chính phải bò lên từng bước một, phải từ trong sinh tử vô số lần mới có thể tồn tại và lớn mạnh.
Mình đánh giá bộ này rất hay, còn hay hơn Thôn Phệ Tinh Không của lão cà chua nhiều, các bạn xem thử.
- Kenvigne
Lục đĩnh gật đầu, ra hiệu Sở Vân Thăng tiến vào xe, sau khi đóng kỹ cửa xe lại, từ trong người móc ra một tờ chứng nhận màu đen, đưa cho Sở Vân Thăng nói:
"Đây là giấy chứng nhận tạm thời mà Tam công tử cho ngươi."
"Có ý gì?" Sở Vân Thăng cầm lấy tờ chứng nhận,xem qua xem lại, càng xem càng không hiểu.
Lục đĩnh nhỏ giọng, thận trọng nói: "Đơn giản một điểm, tờ giấy chứng nhận này sẽ chứng minh ngươi là người của Tam công tử,phụng mệnh Tam công tử đi tới vùng núi tìm xác trùng, mà chúng ta sẽ là những người tiếp ứng ngươi, không được nhớ sai."
"Tam công tử là ai?", Sở Vân Thăng hỏi. Hắn không muốn cành mẹ đẻ cành con, chứ đừng nói cái gì Tam công tử mà cả tổng hội trường của ám hành tổng hội hắn cũng chưa chắc quan tâm, nhưng đây có lẽ là một cơ hội để trà trộn vào xã khu cao cấp.
"Trong mấy vị thiếu gia, tiểu thư trong hội, hắn xếp thứ ba, vì thế tất cả mọi người gọi hắn là Tam công tử." Lục đĩnh nhìn thoáng ra ngoài xe, nhỏ giọng nói, chuyện này đã khiến hắn phải rước lấy phiền phức quá lớn,bắt đầu từ tối hôm qua Tam công tử đã tìm hắn nói chuyện, hắn liền đứng ngồi không yên, thậm chí có chút hối hận vì đã chở xác trùng về.
" Ý của Tam công tử là ngươi vốn là người thuộc tổng hội, trực tiếp dưới hắn, bất quá là dạng bí mật không được công khai, hành động lần này hoàn toàn là chịu sai khiến của công tử." Lục đĩnh tiếp tục giải thích ý của Tam công tử.
Sở Vân Thăng cười một tiếng nói: "Điều đó chính là đem công lao tìm ra trùng thi đổ lên trên người hắn?"
Trừ điều này ra thì Sở Vân Thăng thực sự không nghĩ vị Tam công tử nàycòn có mục đích gì khác, nhưng đáng tiếc vị công tử này đại khái không biết Sở Vân Thăng là loại nhân vật nguy hiểm cỡ nào, lại đem một viên “đạn hạt nhân" ôm vào trong ngực.
Lục đĩnh gật đầu nói: "Cũng chính là ý này, cho nên ngày mai trong tiệc rươu, ngươi tuyệt đối đừng nói lỡ miệng, đợi lát nữa ta mang ngươi đi gặp Ngũ công tử" hắn cũng có ít lời muốn bàn giao với ngươi."
Sở Vân Thăng lắc đầu nói: "Chỉ sợ không dễ dàng như vậy đi, Người Ngưu gia cùng toàn bộ đội viên của người đều biết tình cảnh của ta, sợ là giấu không đượcthôi."
"Cho nên mới nói ngươi là nhân viên đặc phái, nếu như ngươi nói lỡ miệng, không chỉ cái mạng của ngươi mà cả mạng của ta, cả toàn đội, Ngưu gia thôn cùng với tên khốn kia, tất cả đều cũng sẽ bị diệt khẩu, để bảo toàn bí mật, ngươi biết không?" Lục đĩnh làm động tác cứa cổ, thận trọng nói.
Sở Vân Thăng sắc mặt lạnh lẽo, lạnh giọng nói: "Chỉ vì chứng tỏ năng lực của hắn trước cô nhóc nít ranh kia mà hắn muốn giết nhiều ngườinhư vậy ! ?", lục đĩnh sợ hết cả hồn, từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên hắn nghe được có người gọi Đại tiểu thư là cô nhóc nít ranh chưa đủ lông, nếu như chuyện này bị truyền đi, không cần ám hành tổng hội tìm tới cửa thì cũng chính là bị những Thiếu Gia công tử này cho hắn phơi thây đầu đường, lúc này khẩn trương ngừng Sở Vân Thăng: "Lão Tôn, toán ca van ngươi, ngày mai gặp Tam công tử, ngươi ngàn vạn chớ có nói hươu nói vượn nha, một chữ chính là một cái mạng đó! Trong này liên lụy đến xung đột lợi ích giữa các thế lực lớn chứ không phải như ngươi nghĩ tới chỉ là đơn giản giữa nam nữ lấy lòng nhau như vậy"
Sở Vân Thăng gật đầu gật đầu, nói: "Ngươi yên tâm, trong lòng ta nắm chắc, nói đến bây giờ, ngươi vẫn chưa nói cho ta biết, vị Đại tiểu thư kia tại sao muốn gặp ta?"
"Vẫn là bởi vì cái tên Vương dị khốn kiếp kia, vốn kế hoạch của Tam công tử hoàn toàn khác, không có quan hệ gì tới ngươi, nhưng Lâm Đại Thiếu gia sau khi nghe Vương dị báo cáo xong, cùng Thích đại thiếu gia một người xướng một người họa trước mặt Đại tiểu thư đã cố tình tiết lộ trùng thi, không phải do Tam công tử phát hiện mà là do một người khác tìm thấy, cho nên đã làm cho Đại tiểu thư rất tò mò, nhất định muốn gặp mặt ngươi." Lục đĩnh bất đắc dĩ giải thích.
"Chỉ có nàng muốn gặp ta thôi sao?", Sở Vân Thăng cười lạnh một tiếng, sự tình không thể nào đơn giản như vậy" lục đĩnh khẳng định chẳng lừa gạt hắn, hoặc giả nói, cả lục đĩnh cũng không đủ tư cách biết.
"Có ý gì?" Lục đĩnh không biết giả bộ hồ đồ, vẫn là thật không biết.
"Không có chuyện gì, ta chỉ là hỏi một chút, ngươi dẫn ta đi gặp Tam công tử đi." Sở Vân Thăng vẻ mặt trấn định đem tờ giấy chứng nhận thu vào" nhẹ nhàng nói.
"Hành, bất quá, ngươi có thể tuyệt đối đừng nói lung tung không, tổng hội hiện tại chưa có động thủ diệt khẩu, đó là sợ càng miêu càng hắc, nhưng vạn nhất ngươi không phối hợp, vì Tam công tử tạo thế, bọn họ sẽ... , cái này gọi là chết không có đối chứng.
" lục đĩnh chạy xe, không ngại phiền toái nhắc đi nhắc lại nhiều lần.
"Ta vẫn chưa chán sống." Sở Vân Thăng trong lòng cũng do dư nhiều lần có đi hay là không, cái này là nguy hiểm cùng cơ hội.
Gặp Tam công tử chỉ là chuyện đầu tiên, hiện tại khẳng định đã có người bắt đầu điều tra hắn, dù sao hắn là người đầu tiên phát hiện trùng thi, rất có thể cả quân đội cũng muốn gặp hắn, nên muốn gặp hắn tuyệt đối không chỉ có một vị Đại tiểu thư kia!
Nhưng cùng với nguy hiểm thì đây cũng là một cơ hội, một cái cơ hội tuyệt vời để tìm thấy người đang giữ địa đồ trong khu vực ám hành tổng hội, người có thể tại trọng địa của các thế lực lớn mà tự do đi lại, khẳng định đây cũng là một vị đại nhân vật có thân phận, bởi vậy ngày mai vào lễ trưởng thành của Đại tiểu thư ám hành tổng hội, người này tám chín phần mười sẽ xuất hiện.
Chỉ cần tất cả thuận lợi, cẩn trọng hành sự, nói không chừng ngày mai sẽ có thể ra tay!
"Còn có một việc, nội dung vừa nãy chúng ta nói, tuyệt đối đừng nói cho Căn tử cùng mọi người biết sẽ an toàn hơn." Lục đĩnh cho xe bắt đầu chạy, xa xa hướng về phía Căn tử cùng lão Ngụy phất phất tay, thấp giọng nói.
Sở Vân Thăng tại bên trong một gian phòng Tổng thống tại tổng phủ tửu điếm, thấy được Tam công tử trong lời miêu tả của lục đĩnh, nằm ngoài sự dự liệu của hắn,người trẻ tuổi này phi thường khách khí, mặt đầy hòa khí, trước sau mỉm cười, đồng thời vẫn mở ra một bình rượu đỏ vô cùngtrân quý " làm cho lục đĩnh phảng phất thụ sủng nhược kinh" cũng không biết lục dĩnh ưỡn lên cái vẻ mặt kia là giả vờ hay là thật, nói chung xem ra chẳng phải giả, nhưng cũng có một vẻ thông thạo.
Mà nội dung tán gẫu, đơn giản là đối với Sở Vân Thăng hết sức thưởng thức, cùng với hiểu rõ qua vãng lai của Sở Vân Thăng, nhưng chỉ không tự đề cập tới sự tình "Làm giả", lừa gạt Đại tiểu thư, đương nhiên Sở Vân Thăng cũng hiểu ý không cố phơi bày, bằng không đứng ngồi không yên cũng không phải là lục đĩnh, mà là vị Tam công tử có phong thái ung mà nói này.
Ước chừng sau hai giờ, Sở Vân Thăng đã không còn lời nào để nói , vị Tam công tử này ngược lại cũng vô cùng "hiểu ý người" lập tức để lục đĩnh đem hắn về "nhà trọ 99", .
Chỉ là thời điểm cuối cùng, Tam công tử rất tùy ý lại để Sở Vân Thăng phân biệt một bức tranh như, trên bức họa nhân hòa ngày hôm trước hắn tòng quân phương sĩ binh giống nhau như đúc.
Trên đường trở về, lục đĩnh rất hài lòng biểu hiện của Sở Vân Thăng trong hai giờ này, nhưng lần nữa không ngại phiền toái lại tiếp tục căn dặn ngày mai không thể xảy ra sự cố.
thời điểm xuống xe, Sở Vân Thăng trầm mặc, bỗng nhiên quay đầu nói: "Lục đội trưởng, ngươi không sợ bọn họ tá ma giết lừa, ứng phó xong chuyện của ngày mai xong, lại đem chúng ta đi hủy thi diệt tích, trừ hậu quả về sau?"
Lục đĩnh cười cười nói: "Chỉ cần ngươi và ta sau đó còn giá trị tồn tại, liền có thể sống sót."
"Ẩu! Oa!"
Sở Vân Thăng vừa vào cửa, đã nghe đến một mùi rượu nức mũi, cùng với mùi vị nôn ói.
"Cút ngay, đừng đụng Lão Tử!", Căn tử đẩy cô gái ra, nằm nhoài trên bồn cầu, nôn không ngừng.
"Tại sao hắn uống say ? Ngươi đã làm gì?", Sở Vân Thăng nhìn cô gái bị đẩy ra, đang vội vàng cẩn thận từng li từng tí một mà dùng hộp hốt lấy bãi nôn ói, làm cho hắn có điểm buồn nôn .
Cô gái chít chít ô ô nói không ra lờ, Căn tử dùng sức đẩy nàng một cái, miệng đầy mùi rượu nói: "Lão, lão Tôn, hỏi, hỏi ngươi đây!", "Ta" ta xem những đồ vật này còn có thể ăn, ta nghĩ, muốn cho ta một...", " Cô gáicàng nói thanh âm càng nhỏ, ở xa hầu như nghe không được .
Nhưng không ngờ, Căn tử bỗng nhiên như là bị đâm cái mông con cọp, bạo nhảy dựng lên, đánh đập cô gái, trong miệng tức giận mắng: "Nói bao nhiêu lần , không được ở trước mặt ta nói hai chữ này, ngươi cũng không được!"
"Được rồi, đừng làm rộn!" Sở Vân Thăng từ phía sau một tay nhấc cổ áo Căn tử lên, đem một tay của hắn xách lên, ném tới gian phòng trên đất, lại từ trong túi móc ra một tấm năng lượng bản quyển giao cho nữ hài đang ôm đầu, nói: "Đi giúp ta mua một gói thuốc lá, tiền còn lại cũng không cần đưa ta , cho mẹ ngươi mua thức ăn, đừng lấy đồ trên đất này ."
Cô gái run run tiếp nhận bản quyển, ánh mắt lại dừng lại trên người Căn tử đang bị Sở Vân Thăng quăng chỏng vó lên trời, không dám nói gì.
"Ngươi nhìn hắn làm gì? Nhanh đi đi!" Sở Vân Thăng chỉ chỉ cửa phòng nói.
Cô gáivội vã lấy tốc độ khiến Sở Vân Thăng kinh ngạc, vẫn là cấp tốc dùng tay đem bãi nôn trên mặt đất bỏ vào bên trong hộp, sau đó mang theo bản quyển cùng hộp, chạy ra cửa phòng.
" lão Tôn, ngươi chó Nhật, đánh ta? Đánh ta?", Căn tử trên mặt đất lăn lộn thân thể, mơ hồ không rõ mà nói.
"Ngươi cho ngươi không đáng đánh?" Sở Vân Thăng đem áo quần mà Tam công tử thay hắn chuẩn bị kỹ để ngày mai tham gia tiệc rượu, thả ở trên giường nói.
"Đánh! Đáng đánh!", Căn tử phát ra tửu phong ngạnh đầu nói: "Ngươi đáng đánh, ta nên đánh!"
Sở Vân Thăng lười nghe hắn mê sảng, sửa sang lại một thoáng đồ vật, từ trước cửa sổ hướng phía dưới nhìn nhìn một cái, chuẩn bị tìm một nơi yên tĩnh, đem mặt nạ thu được tại“thực vật dải rừng” bên trong Vật Nạp phù đến cải tạo một thoáng, ngày mai biết đâu có thể phát huy được tác dụng.
Căn tử lầm bầm nói một đống, Sở Vân Thăng một chữ cũng không có nghe rõ, lúc hắn muốn ra cửa, mới chú ý tới Căn tử đang nước mắt nước mũi , ngồi dưới đất khóc xướng : "... Lão Tôn, trong lòng ta đầu khổ quá, ta không phải là không muốn cứu bọn hắn, bọn họ là ba ta, mẹ ta , đánh Tiểu Nhất đem thỉ một cái niệu đem ta lôi kéo đại cha đẻ mẹ ruột ! Ta chính là súc sinh cũng muốn cứu bọn họ, nhưng ta không cứu nổi, thật sự không cứu nổi, những người lính đều cứu bọn hắn không được, ta một cái tiểu lão Bạch, toán cái rắm a, ta có thể có biện pháp gì? Ta không xứng làm con của bọn họ, ta không phải người, ngươi biết không, ta bỏ mặc cha mẹ vào một cái ổ trùng, tự mình bỏ chạy, ta là một súc sinh! Ta là súc sinh ! ... Súc sinh , lão Tôn, ngươi đánh ta, đánh chết ta, ta đã sớm không muốn sống, ta van xin ngươi, ngươi đánh chết ta đi!"
Sở Vân Thăng đi qua, một quyền đánh ngất hắn, thở dài một hơi, đóng cửa phòng, đi ra nhà trọ, nhanh chóng hướng về một ngõ hẻm lao đi, đèn đường đã tắt, hắn thấy một bà lão quần áo lam lũ tóc tai tán loạn, ngồi xổm ở trước mặt cô gái, ăn như hùm như sói thức nôn mửa trong hộp đồ... ! ~!
Mặt nạ thổ sắc, nhìn từ cấp độ đơn giản cũng chỉ là một loại công cụ dùng Ám năng lượng, hơi bất đồng chính là, vật liệu chế tạo mặt nạ không chỉ là nhân tạo mà còn có thể truyền vào thân thể năng lượng thổ nguyên khí, kết cấu của nó so với thanh cổ cung thì đơn giản hơn nhiều.
Sở Vân thanh cũng không có ý định trên phạm vi lớn thay đổi kết cấu hay tăng cường công năng vận dụng Thổ nguyên khí của nó. Hắn chỉ nhìn trúng tính năng “ che đậy” của nó, có thể che đậy hoàn hảo cả khuôn mặt người mang.
Tiệc rượu ngày mai, hắn không biết nguy hiểm như thế nào nên phải chuẩn bị kỹ càng. Khuôn mặt “Tôn Thịnh” này không thể để bị bạo lộ, mà sử dụng phương pháp vận chuyển sinh mệnh chi nguyên tạo ra một gương mặt khác quá mất thời gian, cho nên sử dụng mặt nạ là lựa chọn tốt nhất.
Vì đạt được mục đích hóa trang, Sở Vân Thăng cần cải biến hai điểm. Một là trên mũi của mặt nạ- nơi này lộ ra đặc điểm của khuôn mặt trước đây, cho nên hắn muốn loại trừ đi. Hai là do măt nạ dùng cho quân đoàn mặt nạ là hàng sản xuất số lượng lớn, do đó chất lượng không cao, tính che đậy thấp, có thể dễ bị người khác nhận ra là đang mang theo mặt nạ, cho nên hắn cần làm giảm điểm này đi.
Hai điểm cải biến này, nói khó không khó, nói dễ cũng không dễ, đòi hỏi cần phải hao tổn của hắn một ít thời gian cùng tâm trí để tiến hành dùng nguyên khí cẩn thận sửa chữa.
Việc này chỉ có thể thành công không được thất bại, do trong tay hắn hiện tại chỉ còn có một cái mặt nạ như vậy, cho nên nếu thật bại sẽ không có cái thay thế.
Sở Vân Thăng ngồi ở trên tảng đá vệ đường, đem mặt nạ đặt trên đầu gối, tỉ mỉ xem xét cấu tạo mặt nạ, sau đó lấy một tấm ngự thổ phù làm trung gian, dùng nguyên khí bắt đầu chỉnh sửa thay đổi hết chỗ này đến chỗ kia trên mặt nạ.
Mồ hôi từ trên trán theo hai bò má hắn chảy xuống, gió lạnh thổi quá mát rười rượi, làm cho người ta trở nên tình táo. Công việc cứ thế kéo dài đến tận nửa đêm, một tấm mặt nạ so với mục tiêu đạt bảy tám phần đã xuất hiện, nhưng tiến thêm bước nữa, đã bất lực.
Mang thử cái mặt nạ đã được điều chỉnh lại, Sở Vân Thăng lập tức biến thành một nam nhân hào hoa phong độ, nếu nhìn kỹ còn có chút tuấn lãng.
Cởi mặt nạ ra, hắn lại trở lại là một người đàn ông có khuôn mặt dữ dằn, đầy sẹo.
Duy chỉ có đầu cùng thân hình là không thể thay đổi, chỉ có thể dùng quần áo khác tạo hiểu quả thị giác, phiền phức nhất chỉ là mái đầu bạc trắng.
Cái này quá nổi bật rồi, nếu không phải thời điểm ở trên trời, hắn dùng khăn len che lại, chỉ sợ đã sớm bị phát giác.
Nhưng cạo trọc cũng không được, hai cái đầu trọc quá rõ ràng là cùng một người, do đó hắn chỉ có thể cắt ngắn lại, đồng thời hy vọng trong Ám hành tổng hội tìm được một cái mũ nhân viên nào đó che lại.
Dù đã làm tốt tất cả nhưng Sở Vân Thăng vẫn chưa yên lòng, hắn lợi dụng chút nguyên khí bản thể ít ỏi còn sót lại trong cơ thể để triện chế vài tờ Ly hỏa phù đặt vào Vật nạp phù. Đối phó Băng tộc có lẽ dùng hỏa thuộc tính vẫn là an tâm hơn.
Trở về nhà trọ số 99, Căn tử đã được cô gái mang lên giường, mà nàng lúc này thì đang ngồi trên ghế chờ Sở Vân Thăng.
Hai nam một nữ sống chung một phòng, quả thật có nhiều bất tiện. Căn tử ngủ trên giường lớn, còn Sở Vân Thăng chiếm một cái giường khác, cho nên cô gái chỉ có thể ngủ trên mặt đất. May mắn, thời đại Dương quang chăn bông bị vứt đầy, cho nên chăn bông của nhà trọ cũng tương đối nhiều, chịu đựng cũng có thể ngủ tạm.
Sở Vân Thăng vẫn như cũ vừa nằm trong chăn vừa cầm trường mâu, nửa tỉnh nửa mơ, chờ bình minh hôm sau xuất hiện.
Tiệc rượu tới tận xế chiều mới bắt đầu, cho nên buổi sáng hắn vẫn còn đủ thời gian để đi liên lạc với vị huynh đệ mang mũ bông kia để lấy tấm bản đồ trong thành.
"Ta tối hôm qua không cùng ngươi nói cái gì chứ?" Sáng sớm, Căn tử vừa thức dậy, vỗ cái đầu đau như muốn nứt ra, nghi hoặc hỏi Sở Vân Thăng.
“Nói cái gì? Không có, có chuyện gì ?” Sở Vân Thăng tự nhiên biết có một số vấn đề không nên đề cập, cũng như chuyện của bản thân hắn vậy.
“Không có gì, không có gì” Căn tử cau mày, tựa như đang nói thầm gì đó.
“Đây là tiền hôm qua mượn của ngươi.” Sở Vân Thăng từ trong túi móc ra một đống tiền, đưa cho Căn tử. Tối hôm qua, Lục Đĩnh từ chỗ Tam công tử lấy được một ít đã đưa cho hắn, căn bản đi theo những kẻ quyền quý này cũng không sợ thiếu tiền tiêu.
“Nhanh như vậy đã có tiền, lão Tôn ngươi thật đúng là trâu bò!” Thần trí Căn tử lập tức tỉnh táo, cười hì hì cầm lấy tiền:” Đúng rồi, ngày hôm qua nghe đội trưởng nói, đại tiểu thư có muốn gặp ngươi? Nghe huynh đệ khuyên một câu, cứ đi đi, nếu là được khen thưởng, mừng còn không kịp, tiền với các nàng không có ý nghĩa.
Sở Vân Thăng bị hắn quấy rầy một chập, chợt nhớ đến một việc hệ trọng, Lục Đĩnh đã quên nói cho hắn biết mà Tam công tử kia cũng chưa từng đề cập qua tên gọi của vị tiểu thư kia.
Nhưng giờ phút này, Sở Vân Thăng cũng không thể hỏi hắn, bởi vì thân phận hiện tại của Sở Vân Thăng chính là nhân viên đặc phái bí mật của Tam công tử.
Ăn điểm tâm xong, Sở Vân Thăng liền đi tới cửa tây Thục thành, trả ra cái giá 1000 luân kếch xù cho vị huynh đệ mang mũ bông, cuối cùng cũng nhận được tấm sơ đồ phác thảo Ám hắc tổng hội.
Sau đó bổ sung thêm nửa ngày nguyên khí nữa, Sở Vân Thăng thay quần áo mới, được Lục Đĩnh chờ sẵn lái xe chở đến Ám hắc tổng hội.
Rất nhanh sau đó, không cần hỏi ai, Sở Vân Thăng cũng đã biết được tên gọi của vị đại tiểu thư “kiêu ngạo” kia. Khắp tòa nhà tráng lệ, trên mỗi bức tường đều treo đầy những băng rôn chúc mừng sinh nhật kèm theo cái tên “Đường Y”
Lục Đĩnh trước tiên dắt hắn vào hoa viên gặp vị Tam công tử kia, cũng không phải người ta muốn gặp hắn mà chỉ là thân phận hai người không có tư cách để vào từ cổng chính ban ngày, chỉ có thể như nhân viên bình thường vào từ cửa hông.
Ban ngày, cửa chính được chủ nhân dùng để nghênh đón khách, thỉnh thoảng lại nghe vang lên âm thanh chào khách:
““Sư đoàn trưởng sư đoàn mười bảy – Vương Cam cùng gia quyến đến chúc mừng thiên kim quý phủ”
“ Tổng giám đốc ngân hàng Thích thị- Thích Đô Vệ mang theo phu nhân cùng công tử đến chúc mừng thiên kim quý phủ”
“Tổng giám đốc tập đoàn Lâm thị- Lâm Ngọc cùng phu nhân …”
“ Tổng giám đốc tập đoàn chế tạo vũ khí- Chu Hành Đại mang theo…”
Sở Vân Thăng đứng ở “thính phòng”, chăm chú quan sát, cố gắng ghi nhớ từng cái tên một. Đây đều là những nhân vật có thể đang giữ tấm địa đồ, chỉ cần chờ đến thời điểm sách cổ khôi phục thì sẽ lập tức hành động.
Khắp nơi đầy các đại nhân vật, áo quần sang trọng, mặt mày hồng hào đang chào hỏi lẫn nhau. Trong không khí nhộn nhịp này, không ai ngờ một nhân vật Băng tộc siêu cấp khủng bố đang xen lẫn giữa đám đông.
Thật là xa hoa, xa xỉ, lãng phí!
Đầy là sáu chữ mà Sở Vân Thăng kết luận được. Trên cái bản trải khăn trắng tinh, đặt đầy đồ ăn thức uống mà mấy năm qua Sở Vân Thăng chưa thấy qua, tất cả đều là đồ cao cấp, ngay cả trong thời đại Dương Quang trước đây hắn cũng chưa từng thấy.
Hơn nữa, tại đây không có thịt trùng!
Đối với mấy đại nhân vật này, thịt trùng là loại đồ ăn thấp hèn, chỉ là trước khi khu chăn nuôi được thành lập, mới bất đắc dĩ dùng tạm, nhưng trong khung cảnh này, căn bản không thể mang lên bàn được.
Sở Vân Thăng sơ bộ đánh giá, với lượng đồ ăn hiện tại trên bàn thì dù có 10 lần lượng khách nhân cũng không thể ăn hết.
Nhưng điều khiến Sở Vân Thăng kinh ngạc nhất là một con chó kiểng được một quý phụ mang theo đang được một đám nhân viên phục vụ vây quanh, tiền mà Căn tử kiếm cả tuần liền cũng không mua nổi thức ăn mà con chó kiểng này đang ăn.
So sánh với vị mẫu thân kia, chỉ có thể được con gái mang chút đồ nôn mửa còn sót lại trên vệ đường đến để lót dạ.
Sở Vân Thăng cười lạnh một tiếng, mặc dù kinh ngạc nhưng hắn cũng không có bao nhiêu bất bình, ở phương diện này, lúc ở thời đại Dương Quang, sau vài năm tốt nghiệp ra trường, đã được xã hội mài bằng.
Bất quá đã đến đây, cũng không cần phải chào hỏi ai, hắn ngoài Lục Đĩnh cùng Thi Ý cũng chẳng quen biết ai, mà cũng không có việc gì làm, đồ ăn lại đầy bàn, không trộm một ít thật có lỗi với bản thân.
Sở Vân Thăng một mặt tỏ dáng vẻ danh nhân trí thức, thưởng thức các loại đồ ăn, một mặt thừa lúc người không thể ý, nhanh tay đem đồ ăn thu vào trong vật nạp phù.
Các vị quyền quý này chỉ mãi nói chuyện, cùng hắn không có bất kì quan hệ nào. Thời điểm hắn đã trộm được kha khá, bỗng nhiên đám quyền quý này đột nhiên im lặng, ở cửa ra vào hoa viên xuất hiện một cái bạch y nữ tử. Sở Vân Thăng tranh thủ mọi người không để ý, trốn nhanh về sau đám đông.
“Đại nhân Miên Hội- đại diện phu nhân Băng sử của băng tộc đến chúc mừng thiên kim quý phủ.”
Nữ nhân kia nhẹ nhàng nắm lấy tay phụ thân Đường y:” "Đường tiên sinh, Băng Sử đại nhân có việc không thể đến đây, ta thay mặt ngài ấy đến chúc mừng."
“Thật là vinh hạnh, vinh hạnh!” Trong mắt phụ thân của Đường Y toát ra vẻ thất vọng, nhưng điệu bộ vẫn tỏ ra vô cùng vinh hạnh, lão luyện chào xã giao.
Sở Vân Thăng liếc bóng lưng vị đại tiểu thư Đường Y hôm nay cũng đồng dạng áo trắng, sau đó vẫn tiếp tục công việc “Trộm” của mình.
Quét xong một bàn, bọn người hầu lại tiếp tục đem đồ ăn đến bổ sung không ngừng, làm hắn vô cùng kinh ngạc:” Rốt cuộc ám hắc tổng hội có bao nhiêu tài lực cùng thực lực mà có thể có lượng đồ ăn khổng lồ như vậy?”
Đường Y như đã quên mất chuyện muốn gặp Sở Vân Thăng, từ xế chiều tới khi tiệc bắt đầu, nàng vẫn không có bảo Tam công tử đi gọi Sở Vân Thăng.
Bất quá, trong thời điểm Sở Vân Thăng đang “trộm”, cũng gặp qua mấy vị thiếu gia vây quanh vị đại tiểu thư này, vị nào cũng hào hoa tuấn lãng, cùng bộ dạng thổ phỉ đầy sẹo của hắn thật không phù hợp.
Mà Thanh giáp trùng cấp III bị một thương giết chết thì đã được Ám hắc tổng hội cùng tập đoàn chế tạo vũ khí ngày đêm chế tác thành một bộ chiến giáp xinh đẹp, với tư cách là quà sinh nhật, được đặt bên cạnh bánh kem, giúp vị Tam công tử này giành đủ mặt mũi.
Người điều khiển chương trình đang loay hoay với khí thế ngất trời, Sở Vân Thăng cũng không biết hắn đang nói cái gì, chỉ thấy dàn nhạc đang chơi một bài thật vui nhộn.
Sau thời điểm bữa chính thì chính là đến thời điểm cắt bánh kem. Sở Vân Thăng đã hai lần cảm nhận được cảm ứng giữa sách cổ cũng tấm địa đồ, nhưng cả hai lần đều chỉ hướng đại bản doanh quân phương, cho nên hắn chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi, nếu không phải có vị nữ nhân băng tộc kia ở đây, thì hắn đã sớm đi tới rồi.
Lúc này, một bóng người đi lên trước sân khấu, nói nhỏ vài câu với người điểu khiển chương trình. Sở Vân Thăng định thần lại, nhớ rõ người kia chính là thiếu gia Lâm gia, mà lúc này, sắc mặt vị Tam công tử kia chợt nhiên thay đổi, có chút khó coi.
“Dựa theo đề nghị của tiểu thư hôm nay, xin mời vị tiên sinh đầu tiên đã phát hiện ra Thanh giáp trùng cấp III đang ở phía dưới, lên giảng giải một tí về quá trình phát hiện, để thỏa lòng tò mò của mọi người.”
Sở Vân Thăng sững sờ, Lục Đĩnh nhìn Tam công tử một tí, rồi thọt thọt hắn, thấp giọng nói: “Gọi ngươi kia, cẩn thận trả lời, nhớ rõ mỗi chữ là một mạng!”
Last edited by gantz91; 24-10-2014 at 05:37 PM.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của gantz91
Chiêu này của Lâm thiếu gia cùng Thích thiếu gia thật quá độc, nếu bí mật gặp vị đại tiểu thư này thì với tuổi tác của nàng, lừa gạt thật không thành vấn đề, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, để nói dối mà không có chút sơ hở nào thật là không đơn giản.
Nhưng lúc này đao đã kề cổ rồi, cũng đành phải diễn thôi, không còn cách nào khác.
Lục Đĩnh lúc này vì lo cho tính mạng mà vô cùng khẩn trương, còn Tam công tử thì cũng đang lo lắng cho lợi ích thế lực. Sở Vân Thăng nếu không phải vì lo lắng cho tính mạng của chiến đội của Lục Đĩnh cùng những người Ngưu gia trang thì quả thật cũng không có áp lực gì, giờ đây bị phá hỏng hết rồi, hắn còn dự tính dùng mặt nạ thay đổi thân phận mà tiếp tục ẩn nấp, chờ cho tới khi lấy được tấm địa đồ mới thôi.
“Khục.. khục…” Sở Vân Thăng hắng giọng một cái, tại trước con mắt của đám đông, đi lên trên khán đài. Mắt đảo một vòng, hắn phát hiện ra Đường Y đang đứng trước mặt hắn, mắt như vừa cười vừa không cười nhìn hắn.
"Các vị thủ trưởng, các vị tổng giám đốc, các vị Phu nhân, các vị tiểu thư... Chào mọi người, ta nghĩ cần phải sửa lại một chút lời vừa nãy người chủ trì nói, ta làm việc này dưới sự chỉ đạo của Tam công tử, đều là do Tam công tử tỉ mỉ an bài, cho nên nói, ta đứng ở chỗ này kỳ thực không hợp, hẳn là phải do Tam công tử của chúng ta đến nói ra những lời này, mới là mục đích chung" Sở Vân Thăng mặt không đỏ tim không đập nói lời nịnh hót, những câu này, tại những hội nghị trước đây, hắn đã nói qua không biết bao nhiêu lần, từ lâu đã thuộc lòng.
"Chúng ta đều đã nghe hắn nói, cho nên ngươi nói đi." lập tức liền có người ở phía dưới hô lên.
"Đúng, ngươi nói đi." Lại có người phụ họa.
Sở Vân Thăng trong lòng cười lạnh, xác định là do đối thủ cạnh tranh của Tam công tử sai khiến, liền tại dưới ánh mắt Tam công tử ra hiệu, khiêm tốn tiếp tục nói: "Nếu đã như vậy, ta xin nói qua một chút công tác của ta đi."
Hắn bám chặt từ "Công tác", cái kỹ xảo này, là kinh nghiệm hắn nhiều năm công tác có được, vừa nói chính mình, nhưng trọng yếu hơn lại thể hiện sự lãnh đạo của cấp trên..
"Lúc đó, căn cứ an bài của Tam công tử, đem địa điểm chia làm một số khu vực, công tác của ta là phụ trách khu vực phụ cận tiểu Thúy sơn... Đi tới chân núi, quả nhiên không ngoài dự liệu của Tam công tử, xa xa đã phát hiện con Thanh giáp trùng cấp III, cho nên có thể nói ta thành công phát hiện con trùng này, tất cả đều là nhờ sự an bài của Tam công tử chúng ta." Sở Vân Thăng thuận miệng trôi chảy đem toàn bộ chuyện trước đây, thêm mắm dặm muối nói ra.
Mọi người bên dưới khán đài đều lộ ra ánh mắt hèn mọn, kể cả vị đại tiểu thư Đường Y kia, trong ánh mắt thậm chí có chút căm ghét loại hành vi nịnh họt kia của Sở Vân Thăng.
"Nhiều người như vậy, làm sao lại hết lần này tới lần khác là do mình ngươi phát hiện?" Sở Vân Thăng vừa dừng lại, lập tức liền có người cướp lời.
Sở Vân Thăng suy nghĩ một chút, nói: "Đối với Tam công tử mà nói, đây là kết quả tất nhiên do sự an bài tinh vi, nhưng đối với cá nhân ta, ta chỉ có thể nói, đây là một cái kỳ tích "
“Ta nghe nói ngươi là người bên ngoài đến, không phải người của tổng hội?” Bắt đầu có người tiến tới đề tài công kích chính.
Lúc này, Sở Vân Thăng bỗng cảm giác từ phía biệt thự sau lưng có một loại tinh thần tư duy thông qua chiều không gian thứ tư tiến tới, nhưng nó quá yếu, ngay cả cổ thư cũng không kinh động đã bị ý thức của hắn đánh tan.
Sở Vân Thăng hơi biến sắc, hướng phía sau nhìn môt chút, nhưng một điểm dị thường cũng không có phát hiện, cau mày, quay đầu lại ứng phó nói: "Đây là vì công tác của ta cần, lúc đó cần tiến hành thay đổi thân phận cho phù hợp để yểm trợ công việc."
"Vậy ngươi đến cuối cùng là làm cái việc gì? Tại sao chúng ta chưa từng nghe qua còn có phòng ban như vậy?"
Sở Vân Thăng nghiêm mặt nói: "Vấn đề này, ta không có quyền trả lời ngài, nếu như ngài có hứng thú, có thể hướng ban cố vấn của tổng hội chúng ta đặt ra câu hỏi."
"Nghe nói ngươi có thể không cần dựa vào máy móc cũng có thể phát hiện vật tạo năng lượng?"
Sở Vân Thăng cười nói: "Với tư cách một năng lượng thao túng sư, đối với năng lượng hoặc nhiều hoặc ít đều có cảm giác, ta chỉ là từng được huấn luyện qua ở phương diện này, nếu như ngài cũng có thể kiên trì mà nói..., cũng có thể làm được, bất quá, vấn đề này, hình như đã cách xa chủ đề hiện tại."
Lúc này, bạch y nữ tử Băng Sử vẫn lẳng lặng quan sát đột nhiên liên tiểng” ta có một vấn đề.”
"Mời nói."
“Thời điểm ngươi phát hiện ra Thanh giáp trùng cấp III, tại khu vực phụ cận có phát hiện ra quái vật khác, ví dụ như một con côn trùng có màu đen hoặc mang theo mũ nhân loại?”
Sở Vân Thăng cố ý suy tư một lát, hồi đáp: "Không có, ngoại trừ gặp được một đám thôn dân bên ngoài, cũng không phát hiện bất cứ nhân vật khả nghi nào."
Hắn ngay lúc đó xác thực mang theo mũ len trùm đầu, nhưng là tóc bay loạn, nên đem toàn bộ tóc nhét tại bên trong, kết cục mới bị phi công bắt gặp được.
Bạch y nữ tử Miêu hội gật đầu, nhưng không nói gì.
"Ta cũng có một vấn đề hỏi ngươi." trong ánh mắt Đường y lộ ra vẻ châm biếm cùng tuổi tác của nàng không tương xứng, tùy tiện chỉ hướng một khách nhân, nói: "Ngươi biết hắn là ai sao?"
Sở Vân Thăng sững sờ, thật muốn đạp nàng một cước, vấn đề này quá xảo trá rồi, nếu như hắn trả lời không được, hoặc là trả lời sai rồi, như vậy đã chứng minh ngay từ đầu hắn không phải người của Hắc Ám tổng hội, nếu không những đại lão này hắn không thể không biết.
Hơn nữa sau lưng câu hỏi này, đã để lộ rất nhiều tin tức, đại khái là Đường Y đối với Tam công tử ô cùng không hài lòng, một người có chút thông minh cũng nhận ra nàng là vừa rồi dùng những người lên tiếng kia ở nơi đông người công khai khiêu chiến Tam công tử, thật quá liều lĩnh, lỗ mãng, nhưng nàng thật sự có đầy đủ vốn liếng trước mặt mọi người khiêu chiến Tam công tử, mà thân phận hiện tại của Sở Vân Thăng thì không cách nào trốn tránh việc trả lời câu hỏi này này.
May mắn vừa rồi Sở Vân Thăng đã bỏ ra tâm tư để ghi nhớ tên các vị khách mời, mặc dù trí nhớ của hắn cũng không tốt lắm, nhưng nhờ Lục Đĩnh bên cạnh âm thầm ra hiệu, rất nhanh đã nhớ ra: " đại danh cục trưởng Ngô, tại hạ làm sao có khả năng không biết."
Tiện thể lại giả bộ ngốc phản kích lại: "Không biết Đường tiểu thư muốn hỏi điều gì? Việc này cùng Thanh Giáp trùng hình như không có quan hệ."
Đường Y kinh ngạc mà hừ lạnh một tiếng, xem ra nàng với cái sinh nhật này cũng vui mừng, Sở Vân Thăng cũng lười để ý nàng, nói một tiếng "Cảm ơn chư vị", liền đi xuống sân khấu.
Hắn sở dĩ tốn nhiều công sức, trước mặt mọi người nói nhiều như vậy, mục đích ngoại trừ ứng phó khẩn cấp trước mặt, là trọng yếu hơn là, hắn muốn duy nhất một lần giải thích rõ ràng bản thân mình, tránh khỏi về sau có người đến tìm hắn hỏi ba hỏi bốn.
Về phần ám hành tổng hội, hắn cũng giải thích sợ qua việc có thể không dựa vào công cụ mà tìm ra vật tạo năng lượng, cho nên tạm thời trong thời gian ngắn, sẽ không có người lại đi điều tra hắn.
"Lục đội trưởng, ta nói như thế nào?" Sở Vân Thăng trở lại đám người, thấp giọng nói.
Lục Đĩnh giơ lên một ngón tay cái nói: "Ngươi có thể đi làm người phát ngôn cho tổng hội rồi, bất quá có hơi tâng bốc quá mức rồi, có chút buồn nôn."
Sở Vân Thăng cười cười, không nói gì.
Đường Y dưới sự vây quanh chúc tụng của mọi người bắt đầu cắt bánh kem, trong không khí sinh nhật vui vẻ, Sở Vân Thăng đột nhiên nhớ tới lần cuối cùng bình yên nhận được quà sinh nhật của mình, vĩnh viễn đã mất đi.
Sau thời gian bữa chính, cái thân phận Tôn Thịnh này của Sở Vân Thăng, sẽ bị nhiều thế lực lợi dụng thành công cụ, cho nên tạm thời nép vào một góc bình thường tiệc rượu, chỉ là cái tên Vương Dị đã bị hắn nhiều lần dùng súng đánh bay, đang hữu ý hay vô ý dùng ánh mắt âm thầm đánh giá hắn.
Sở Vân Thăng không nghĩ tới ở chỗ này cũng có thể gặp vương dị, lại cùng một bàn, bất quá nhìn dáng vẻ bị thương của hắn, không biết có phải hay không là có người cố ý an bài như thế, hay là vô tình tiến hành, tóm lại hào khí tại bàn này có chút quỷ dị.
Đương nhiên quỷ dị như thế nào đi chăng nữa thì Sở Vân Thăng cũng dám chắc bọn hắn tại đây cũng không dám xằng bậy, nơi này chính là địa bàn ám hành tổng hội.
"Tiểu Công Chúa" Đường Y sau khi đáp tạ hết những khách quý tại tiệc rươu kia xong thì bưng một ly rượu đỏ, trực tiếp hướng cái bàn của Sở Vân Thăng đi tới.
Bị Lục Đĩnh kéo lên, Sở Vân Thăng vội vàng đứng lên.
Kim bài “Tiểu công chúa” của ám hành tổng hội trong Thục thành quyền thế vang trời, trước nay ngoại trừ phụ thân của nàng thì nàng vô cùng lạnh lùng, chưa từng với bất kì nam nhân nào khác có cử chỉ thân mật thế này.
Ào ào
Tại chủ yến hội khu, một mực hữu ý vô ý mà chú ý đến bên này nhất cử nhất động các thiếu gia, cũng đều bị kinh ngạc đến, ào ào ghé mắt, lạnh lùng nhìn chăm chú.
Mà ngay cả đường y mẫu thân, cũng ngây ngẩn cả người, nàng và những người khác bất đồng, không cần che dấu giật mình biểu lộ, đại để thượng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy con gái lớn mật như thế cử động, cầm chiếc đũa tay sửng sốt huyền ở giữa không trung.
Sở Vân Thăng vốn muốn tránh đi, nhưng bị Lục Đĩnh níu lấy tay áo từ sau, đoán chừng là sợ Sở Vân Thăng làm ra cái gì sai, khiến Sở Vân Thăng không thể né tránh, dẫn đến nhiễu loạn càng lớn.
Sở Vân Thăng phản ứng đầu tiên cho là bị "Đùa giỡn" rồi, phản ứng thứ hai lại nhanh chóng đẩy ngã phản ứng đầu tiên, đây không phải là "Đùa giỡn", mà là bị nàng "Tính toán"
Chỉ cần hắn vừa rời khỏi cái hoa viên này, lập tức sẽ có người bắt đầu điều tra lai lịch của hắn. Hơn nữa nàng vừa lén lút bên tai Sở Vân Thăng nói gì đó? Rất nhiều người đều muốn biết, kể cả Tam công tử lúc này sắc mặt ấm áp, trong nội tâm cũng đã nổi sóng.
Dưới cử chỉ “Thân mật” khác thường của Đường Y, việc hắn đã cố gắng trước mặt đám đông phí công giải thích, trong khoảnh khắc đã tiêu tan.
Nhưng có lẽ Sở Vân Thăng đã nghĩ phức tạp, Đường Y lập tức khôi phục điệu bộ thục nữ, mỉm cười rồi rời khu tiệc rượu. Sau bữa tiệc chính kết thúc, một trung niên nhân có khí khái phi thường tiến đến chặn hắn lại:
"Có chuyện gì sao?" Sở Vân Thăng vừa mới trông thấy một đám quan quân đến trễ, đang chuẩn bị "Theo dõi" đánh giá tình hình, hắn bây giờ đối với người của quân đội vô cùngmẫn cảm, dù sao sách cổ cùng địa đồ đều có liên quan bản doanh quân đội.
"Nghe nói ngươi từng một cước đem Đại Kim hùng đá đến trọng thương, khiến ta rất bội phục, không biết là có hay không lĩnh giáo một chút, buổi tối cũng không cái hoạt động tiêu khiển gì, cũng coi như là trợ hứng cho mọi người." trung niên nhân mỉm cười nói.
Lục đĩnh thấy tình hình không ổn, thấp giọng tại bên tai Sở Vân Thăng nói: "Hắn chính là phong kiếm, trong những năng lượng thao túng sư tại Thục thành thì hắn xếp hạng năm "
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của gantz91
“Ngài đã quá khen, ta nghĩ hẳn là do hắn té bị thương thôi, vách núi cao như vậy, ta chỉ may mắn nhờ vận khí tốt thôi, sao dám so sánh cùng với Phong tiên sinh.” Sở Vân Thăng nói qua loa cho có lệ, sự tình địa đồ lúc này vẫn cấp thiết nhất.
"Người anh em, ta cũng chỉ nhận ủy thác của người khác, việc này không phải do ngươi quyết định.” Phong Kiếm lần nữa ngăn cản Sở Vân Thăng, ánh mắt hướng đám thiếu gia công tử bên kia vừa nói.
Hắn đã kiểm tra thương thế đại hùng, xương cốt cùng nội tạng đều vì lực chấn mãnh liệt phá vỡ, vô cùng thê thảm, nhưng chuyện này cũng không thể nói rõ là do tôn thịnh gây ra nên cũng có thể là do bị ngã tạo thành, đại hùng mặc dù đã bất tỉnh, nhưng dù sao cũng là cao thủ xếp hạng 11, cho nên Phong Kiếm tình nguyện tin tưởng đây chỉ là do vận khí Tôn Thịnh quá tốt.
Bất quá, vạn nhất tôn thịnh xác thực có chút thực lực, hắn cũng không sợ, ngoại trừ bốn cao thủ đỉnh cấp xếp hạng trên hắn thì vẫn không ai có thể làm cho hắn thua được.
Thích đại thiếu gia cũng không phải người ngu, trước khi hắn ra tay, cũng đã đem nỗi lo giải thích rõ ràng, dù sao đây cũng là địa bàn ám hành tổng hội, ngày hôm nay lại là lễ trưởng thành của Tiểu công chúa, chuyện đấu đá xác thực không thích hợp.
Nhưng cử chỉ khác người của "Tiểu công chúa" không chỉ có khiến các thiếu gia tự cho bản thân thông minh không rõ, tương tự lan đến đời trước của bọn họ, những nhân vật quyền to chức cao đang chân chính chưởng khống khắp mọi mặt của Thục thành.
Cho đến nay, ám hành tổng hội vẫn vô cùng bí ẩn, có thể lực khắp nơi, tuy bọn họ đã từng làm vô số cuộc điều tra, nhưng vẫn không rõ năng lực của ám hành tổng hội đến cuối cùng là cao như thế nào mà có thể chiến thắng các nhóm bác sĩ cùng giáo sư thuộc các viện nghiên cứu để phát minh ra các đồ vật thần kỳ?
Lúc đầu bọn họ còn cho rằng Băng tộc là chỗ dựa phía sau của ám hành tổng hội, nhưng sau khi Thục thành tuyên bố gia nhập Băng tộc, mọi người mới phát hiện là Băng tộc đối với mọi thế lực đều đối xử bình đẳng, chỉ cần có lợi cho Băng tộc là được.
Trừ đi Băng tộc, sau lưng ám hành tổng hội vẫn là “bóng tối”, nhưng càng thần bí lại càng hấp dẫn người, khiến cho tâm tình của bọn hắn trở nên phức tạp, đầy các loại sắc thái bất an, sợ sệt cùng tham lam.
Nhân mã khắp nơi đều muốn tìm ra cái “bóng tối này”, bỏ tâm lao lực, bọn họ đều cho rằng nhất định ám hành tổng hội đang lợi dụng một thủ đoạn hèn hạ nào đó để “lừa gạt” “bóng tối” này, ý đồ độc chiếm, cũng như bọn họ đang nỗ lực “lừa gạt” Băng tộc vậy.
Bọn hắn cũng không phải không có ý đồ liên hợp lại để khám phá bí mật của ám hành tổng hội, lúc ấy bởi vì sự kiện “phát triển vũ khí”, quân đội chiêu mộ binh lính, bọn hắn cũng từng liên hợp lại, vụng trộm phái năng lượng thao túng sư mạnh mẽ nhất xông vào hạch tâm ám hành tổng hội, nhưng kết quả lại không ai ngờ, vị cao thủ đệ nhất Thục thành kia, bị giết chặt thành tám khúc.
“Hợp tung liên hoành”(Dịch: kế chinh phạt 6 nước thời Tần thủy hoàng) là trí tuệ mà lão tổ tông của người Trung Quốc lưu lại, nhưng lão tổ tông này cũng lưu thêm rằng nếu mọi người đều có ý đồ riêng, thì sẽ là ngọn nguồn đấu tranh.
Vì vậy, sau sự kiện “phát triển vũ khí”, mọi người đều có ý đồ riêng, thế lực khắp nơi đều lén lúc cùng ám hành tổng hội phát triển mối quan hệ, hi vọng có thể được chia sẻ lợi ích, bên cạnh đó cũng đồng thời cố gắng phân liệt nội bộ của ám hành tổng hội.
Cho tới nay, quan hệ thông gia là sách lược tốt nhất. Một mặt, có thể dùng quan hệ “bám váy phụ nữ”, tìm kiếm lợi ích lớn nhất cho thế lực. Mặt khác, có thể lợi dụng tầng quan hệ này, tiếp xúc với cơ mật tối hậu của ám hành tổng hội, thậm chí có lẽ có thể tiếp xúc “bóng mờ” đằng sau.
Không chỉ nói “Tiểu công chúa” Đường Y là một tiểu mỹ nhân, cho dù nàng là một người khuyết tật, thiếu tay thiếu chân thì bọn hắn cũng muốn tranh tới máu chảy đầu rơi, mang nàng cưới về.
Nhưng hôm nay, vị “Tiểu công chúa” này đã có cử chỉ quá giới hạn rồi, đối với một nam nhân xa lạ lại có biểu hiện thân mật không nên có, cùng với tình báo của bọn họ về tính cách Đường Y hoàn toàn khác xa một trời một vực, khiến họ kinh ngạc.
Trên thực tế cũng không có mấy người đi tin tưởng Tam công tử của ám hành tổng hội, bọn hắn ngay từ đầu cùng Tam công tử đều biết rõ,Sở Vân Thăng chỉ là một “diễn viên” được đặt lên sân khấu mà thôi, chỉ cần quy tắc trò chơi không bị phá hủy, bọn họ vẫn nhẫn nhịn lẫn nhau.
Bởi vậy, với đầu óc thông minh, bọn họ lập tức nhận ra loại hành vi “thân mật” này của “Tiểu công chúa” chính là sự biểu lộ thái độ không thích Tam công tử. Do vấn đề thể diện, phụ thân của nàng tuyệt đối sẽ không chấp nhận việc nàng công khai từ chối Tam công tử, dẫn tới nhân vật tầng dưới như “Tôn Thịnh” trở thành vật hi sinh tốt nhất.
Do vấn đề thể diện, sẽ không có ai ngay tại tiệc rượu vì vấn đề chủ nhà mà trở thành kẻ ngu ngốc đi làm loạn, nhưng “Tiểu công chúa” cần một “thế lực” đến trợ giúp nàng giải quyết vấn đề Tam công tử, cho nên tất cả thế lực lớn đều tình nguyện trở thành “kẻ ngu ngốc” này, giúp nàng thuận nước đẩy thuyền, vì dù sao thì cuối cùng “tiểu công chúa” sẽ rơi vào nhà nào, còn phải do chính cô ta đồng ý.
Chỉ cần đem Tôn Thịnh đánh cho gà bay chó chạy thì Tam công tử sau này cũng không có mặt đến truy cầu "Tiểu Công Chúa", bởi vậy, Phong Kiếm đại biểu Thích thị, được phái đến khiêu khích đầu tiên.
Sở Vân Thăng nhìn phía Tam công tử, giờ khắc này chỉ có hắn mới có thể tới giải vây, nhưng Tam công tử lại quay mặt tránh sang một hướng khác, giờ khắc này, vị Tam công tử này cũng không còn biện pháp nào khác, tránh chiến chỉ có thể để người khác chê cười hắn khiếp đảm, sau này càng không ngốc đầu lên được.
Sở Vân Thăng cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ: Lão Tử vì ngươi tranh giành tình cảm của mỹ nhân, thời khắc mấu chốt, ngươi ngược lại không nhận người quen, như vậy cũngkhông trách được ta .
"Ta muốn đi nhà vệ sinh." Sở Vân Thăng kiên quyết cự tuyệt nói.
"Ta chờ ngươi." Phong kiếm rộng lượng cười cười, cho rằng Sở Vân Thăng sợ chiến , chỉ để hắn càng thêm có lòng tin.
"Vậy ta chịu thua!" Sở Vân Thăng không chút suy nghĩ, khiến toàn trường dở khóc dở cười, cấp tốc nói.
Phong kiếm cũng là sững sờ, hoàn toàn không nghĩ tới Sở Vân Thăng lại không dám đánh, lập tức chịu thua, đây cũng thật quá không chí khí, hơn nữa kết quả này tuyệt đối không phải là bọn hắn cùng "Tiểu công chúa" mong muốn.
"Phong đại ca, nếu vậy, ta xem như xong, ngày hôm nay đánh đánh đấu đấu không hay lắm." Lục Đĩnh biểu hiện rất đúng ý của Tam công tử, có điểm lớn gan mèo khóc chuột thay Sở Vân Thăng nói một câu.
"Không được, huynh đệ, ngày hôm nay chúng ta nhất định phải so tài." Phong Kiếm gắt gao ngăn đường Sở Vân Thăng đi.
Lúc này, Sở Vân Thăng hơi nhướng mày, cảm ứng giữa sách cổ cùng địa đồ xuất hiện, mà mục tiêu nhắm thẳng vào phía sau biệt thự, nơi mà đám quân nhân kia vừa đi vào!
Gần trong gang tấc địa đồ mục tiêu xuất hiện, cực đại địa kích thích Sở Vân Thăng, khổ cực lâu như vậy, mà mục tiêu liền muốn nhãn liều mạng! Hơn nữa, hắn đã làm to lớn nhất nhẫn nại cùng nhượng bộ .
Địa đồ xuất hiện gần trong gang tấc, khiến Sở Vân Thăng cực kì kích thích, hắn đã khổ cực lâu như vậy chờ mục tiêu xuất hiện nên giờ có thể liều mạng. Hơn nữa, hắn đã làm ra sự nhượng bộ lớn nhất.
"Ta lặp lại lần nữa, ta muốn đi nhà vệ sinh, không rảnh!" Giọng hắn bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, một cỗ hàn khí từ trong giọng nói bắn ra, khí chất toàn thân vì đó biến đổi.
Phong Kiếm lập tức cảm thấy rùng mình, cỗ khí chất này biến đổi quá nhanh, tựa như biến thành người khác, đặc biệt là cặp mắt sắc bén kia, phối hợp với những vết sẹo, quả thực chính là một con Mãnh Hổ lạnh lùng mà hung ác.
Nhưng hắn cũng là một người hiếu chiến, bằng không cũng sẽ không trở thành cường giả trong thành. Đối Phương càng có chiến chí kiên cường, càng có thể kích phát dục vọng chiến đấu của hắn.
Bởi vậy Phong Kiếm nửa bước cũng không lùi, vẫn cứ gắt gao cản đường của Sở Vân Thăng.
"Tránh ra!" Sở Vân Thăng trầm giọng quát lên, cũng không chút do dự đưa tay đẩy Phong kiếm ra.
Thời gian cực kỳ gấp gáp, cảm ứng giữa sách cổ cùng địa đồ lúc nào cũng có thể lần thứ hai gián đoạn mà một khi gián đoạn sẽ như đem kiếm củi ba năm thiêu một giờ!
"Tôn thịnh, ngươi không được xằng bậy nha! Còn nhớ rõ ta đã nói với ngươi sao?" Lục Đĩnh rất lớn vội la lên.
"Không dùng vũ khí sao? Nghe nói là ngươi dùng…." phong kiếm nói đến một nửa, nụ cười nhất thời đọng lại ở trên mặt.
Một cỗ lực lượng cường hãn từ cánh tay kia hướng hắn tấn công tới, kình lực bá đạo, nếu như hắn không lập tức mở năng lượng phòng ngự , kết cục sẽ giống như của đại như thế!
Đại hùng quả nhiên không phải chết vào tay hắn do vận may, hắn xác thực có thực lực này! Đây là phán đoán đầu tiên của Phong Kiếm.
Đồng thời, hắn đột nhiên bắn ra Hỏa Năng Lượng cả người, dùng chiến kỹ cận chiến, trói lại một tay của Sở Vân(dịch: loại như cầm nã thủ, khóa tay sau lưng) chỉ dựa vào chiến kỹ thân thể này thì ngay cả vị xếp hạng thứ nhất kia, cũng chỉ có thể cùng hắn đánh hoà!
Hai cỗ năng lượng nhất thời cắn giết ở chung một chỗ" các tân khách dồn dập đứng dậy, "Xem trò vui", như thế mà nhìn về phía hai người này tranh tài, vẫn có mấy người Thiếu Gia tiểu thư, lại còn mở ra bàn., lấy năng lượng vì làm tiền đặt cược, đánh cược Sở Vân Thăng lúc nào ngã xuống.
Hai người nhất thời đấu đá lẫn nhau khiến tất cả tân khách đều dồn dập đứng dậy xem trò vui, vẫn là mấy vị thiếu gia tiểu thư này mở bàn đặt cược, lấy năng lượng làm tiền đặt cược xem chừng nào Sở Vân Thăng sẽ ngã xuống.
Hỏa Năng Lượng của Phong kiếm thật có chút kiêu diễm, Sở Vân Thăng đánh giá ít nhất Phong kiếm có trình độ hắc Vũ Vương trở lên.
Sở Vân Thăng có thể dựa vào chiến kỹ đồ triện đánh bay hắn, như lúc tại tiểu Thúy sơn một cước đá bay đại hùng, lúc đó phòng ngừa làm chết người, đến nỗi rước lấy chú ý cùng phiền phức, cho nên chỉ vận dụng một phần nhỏ bản thể nguyên khí thôi phát bản thể chiến kỹ, nếu như hắn dùng toàn lực mà nói, cho dù là không mặc chiến giáp, cũng có thể một cước mà đoạt giết người.
Phong kiếm biến sắc mấy lần, đã ý thức được không ổn , tay hắn đã dùng hết toàn lực nhưng vẫn cứ không thể đem một tay Sở Vân Thăng phản chụp, cái tay kia không chỉ không hề chuyển dịch một chút nào, hơn nữa, lực lượng của Sở Vân Thăng giống như hồng thủy tăng vọt làm hắn ớn lạnh!
Bành!
Một tiếng năng lượng trùng kích vang trầm, thân thể phong kiếm tái nhợt ngã trên mặt đất, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn gần như chỉ giao thủ trong vòng không tới mấy phút, liền bị đối thủ đánh bại.
Tất cả "Khán giả" nhất thời xôn xao!
Đường đường cao thủ xếp hạng năm trong ngũ phong tuyệt kiếm giả- Phong Kiếm, đệ nhất cao thủ Thích thị, lại bại dưới tay một hỏa năng lượng thao túng sư vô danh.
Người nhạy cảm, lập tức ý thức được bảng xếp hạng thao túng sư sắp sửa một lần nữa thay đổi, một hỏa năng thao túng sư quật khởi rồi!
Sở Vân Thăng từ lúc vừa mới bắt đầu đã che dấu dùng một tấm Ly Hỏa phù, lợi dụng Hỏa Năng Lượng bên trong Ly Hỏa phù thiêu đốt tại quanh thân của hắn, đồng thời được Lục Giáp Phù bảo vệ bên ngoài, làm ra một bộ dáng dấp Hỏa Năng Lượng Giác Tỉnh giả, nỗ lực mê hoặc mọi người xem.
"Ta nói rồi, ta muốn đi nhà vệ sinh!" Sở Vân Thăng hướng Phong Kiếm đang ngã trên mặt đất, dùng một giọng lạnh lùng nói ra.
Lời này để cho người khác nghe, sở dĩ muốn đi nhà vệ sinh, cũng không phải bởi vì muốn đả kích phong kiếm, là do ở hắn phải khẩn trương tìm cớ rời nơi nà, đuổi theo mục tiêu địa đồ.
Nhưng vào lúc này, lại xuất hiện thêm một người, điệu bộ như muốn nói gì nhưng lại thôi.
"Câm miệng!", Sở Vân Thăng lập tức thuận theo thời thế, làm ra một điệu bộ khí thế như Phong Kiếm vừa nãy, vừa bước nhanh.
Hiện tại hắn đã không có thời gian nào để lãng phí cho đấu đá. Thuộc hạ của mấy vị tiểu thư công tử này nhiều vô số, nếu có thêm người nữa đến khiêu chiến thì mục tiêu địa đồ có thể sẽ biến mất, cho nên hắn chỉ có thể dùng 1 câu “Câm miệng” để chấn nhiệp bọn họ.
Người nọ quả nhiên rụt người lại phía sau, nhưng lại còn chỉ vào phía sau cái mông Sở Vân Thăng, nói: "Cháy, bị cháy rồi."