(Tiên hiệp, huyền ảo) ĐẤM RỤNG CỬU THIÊN (Fan của Cổ Chân Nhân và Phàm nhân tu tiên)
Chào mọi người. Bộ truyện này mình sẽ viết về hành trình đuổi theo tiên đạo của Trình Long (Cẩu Đản Tử), một kẻ mà được người đương thời đánh giá là tuyệt thế kiêu hùng.
Trình Long là một kẻ tàn nhẫn, lãnh huyết. Trong mắt hắn, ngoài những người thân trong gia đình mình ra, mọi thứ đều là cỏ rác. Vì theo đuổi ước mơ, hắn có thể hi sinh hết thảy, chà đạp hết thảy!
Trích lời Cổ Chân Nhân:
''Giết người vô tội ư!?
Thế giới này vốn dĩ cá lớn nuốt cá bé, cá nhỏ ăn con tôm, nhược nhục cường dục!
Ngươi kêu giết người vô tội sao không thử nghĩ khi các ngươi ăn thịt lợn đi. Liệu lợn có vô tội chăng?
Trên thế giới này, không có kẻ vô tội, chỉ tồn tại dãy thực vật liên.
Ai cũng có quyền được sống! Ai cũng có thể chết đi! Vạn vật sinh linh đều ngang hàng!''
........................................ P/s: Trình Long không hề quá cực đoan như Cổ Chân Nhân. Hắn vẫn có tình cảm gia đình, tình yêu nam nữ nhưng không hề bừa bãi như những truyện khác. Như đã nói ở trên, ngoài rất rất ít người mà hắn thực sự quan tâm, trong mắt hắn đều là cỏ rác!
Sáng sớm mùa đông thành Tử Dao, quận Tử Liên, gần biên giới phía bắc vương quốc Xuân Lan.
Xuyên qua tầng mây trắng noãn mỏng manh, từ trên cao nhìn xuống, ta có thể thấy cả thành Tử Dao đều được bao phủ bằng lớp tuyết dày trắng muốt, điểm xuyết bởi màu xanh mởn của một vài cây Tùng ven đường.
Vì hãy còn sớm nên đa số người dân vẫn còn chưa tỉnh giấc. Chỉ có một vài cửa hiệu, nhà hàng đã được hé của tựa đang ngái ngủ sau giấc ngủ dài, vươn vai chào đón nắng sớm đầu đông.
Trong một con hẻm phía tây thành, có thể nhìn thấy một nhóm nhỏ khoảng bốn đứa trẻ tầm mười, mười một tuổi đang co ro chụm đầu vào nhau mà thảo luận chuyện gì đó. Mặc dù đang mùa đông, nhiệt độ ngoài trời rất thấp nhưng những đứa trẻ này đều chỉ mặc một tầng áo mỏng, nhìn qua là biết không phải thuộc hạng gia đình khá giả gì rồi.
''Bọn mày, giờ thì như thế nào đây? Hôm nay tuyết rơi hơi dày, kế hoạch chắc phải hủy đi thôi!''
Một giọng nói non nớt cầm cập vang lên. Cả đám đều quay đầu nhìn. Đó là một đứa trẻ gầy bé nhất nhóm, đầu to, mắt bé, răng hô. Ngoại hình thực khiến cho người ta chú ý. Thằng nhỏ này tên là Kiều Chu, con nuôi của một gã đồ tể nát rượu trong thành. Mặc dù mang tiếng là con nuôi nhưng từ nhỏ đến giờ, ăn uống sinh hoạt đều do một mình hắn tự chu cấp. Cha hắn, gã đồ tể, làm được đồng nào tiêu đồng ấy, cơ bản tiền kiếm được hàng tháng đều quy đổi ra rượu.
''Đúng đấy. Tuyết nhiều như vậy, có lẽ thằng lỏi kia sẽ không ra khỏi nhà đâu. Chúng ta không thể chờ như vậy được. Chi bằng mọi người hôm nay rút quân, ngày mai nếu trời đỡ lạnh thì lại ra. Cẩu Đản Tử ngươi thấy sao?'' - Một thằng bé có khuôn mặt phúc hậu lên tiếng.
Cẩu Đản Tử hơi nhíu mày suy nghĩ. Nó năm nay mới lên mười, nhưng lòng dạ thâm trầm, giỏi bày mưu nghĩ kế nên bọn trẻ vẫn tôn hắn làm thủ lãnh.
''Được! Mọi người chịu khó đợi một chút nữa, nếu không thấy gì thì giải tán, đợi cơ hội khác vậy.'' - Cẩu Đản Tử nhếch miệng nói.
Đạp!
Khi nhóm trẻ đang bàn luận thì một tiếng cành cây gãy chợt vang lên. Tiếp theo đó là liên tiếp tiếng bước chân kèm theo giọng nói lanh lảnh của một nam hài:
''Tiểu muội muội, hôm nay ta sẽ dạy ngươi cách làm người tuyết nhé. Rồi chúng ta cùng chơi trò ném tuyết.''
Đó là một hài tử tầm mười hai, mười ba tuổi, có thân hình mũm mĩm tròn trịa, kết hợp với chiếc áo lông cừu dày sụ thực đáng yêu. Bên cạnh hắn, là một tiểu cô nương xinh xắn khả ái lon ton chạy theo. Nhìn quần áo trên người hai người họ thì hơn phân nửa là con cái của một gia đình hạng trung lưu, có của ăn của để trong thành.
''Chính ca! Huynh có lạnh không? Lấy áo của muội mà mặc này'' - Kim Từ ngước đôi mắt to, long lanh mọng nước mà nhìn Hoắc Chính. Bàn tay nàng nhỏ nhắn, rụt rè khẽ áp vào chiếc má bầu bĩnh của Hoắc Chính.
''Hắc hắc. Ta không có sao. Người huynh mỡ dày lắm, không lạnh đâu'' - Hoắc Chính không tự giác mà nở một nụ cười ấm áp. Cái muội muội này vốn là thanh mai trúc mã với hắn từ nhỏ, lúc nào cũng chiếu cố hắn rất nhiều''
''Ồ ồ! Nhìn ai kìaa. Tiểu tử vô dụng nhà Hoắc gia cũng muốn có người yêu ư?!'' - Bất chợt một giọng nói chế diễu vang lên.
''Ta thì thấy tiểu cô nương kia giống tỷ tỷ của hắn hơn''
''Ha ha ha ha'' - liên tiếp tiếng cười phụ họa hùa theo.
Những lời này lọt vào tai làm Hoắc Chính giận tím mặt. Sinh thời hắn vốn hận nhất ai dám chế nhạo mối quan hệ giữa hắn và Kim Từ. Nắm chặt hai tay, Hoắc Chính nhíu mày đánh giá nhóm người vừa xuất hiện trước mắt.
Đó là một nhóm gồm bốn đứa trẻ quần áo rách rưới mỏng tang. Cầm đầu là một tiểu tử cao gầy, làn da trắng nhợt do trời lạnh, phối hợp với một khuôn mặt bụi bẩn nhưng vẫn không che dấu được đôi mắt to tròn đầy linh tính.
Khi nhìn thấy Cẩu Đản Tử, bàn tay Hoắc Chính tựu càng ngày càng nắm chặt. Hắn cắn chặt răng, khẽ rít:
''Cẩu Đản Tử, Kiều Chu, Tố Đạt, Chu Hùng!! Các ngươi muốn làm gì?!''
''Theo ngươi?'' - Cẩu Đản Tử khẽ cười - ''Hôm nay tuyết thật đẹp a. Chúng ta chỉ muốn đi dạo thôi. Chắc không ảnh hưởng gì đến hai người các ngươi chứ?''
Nói xong, hắn khoanh tay, nhướng mày nhìn chằm chằm vào mắt Hoắc Chính. Rõ ràng hắn đang cố ý trêu tức tiểu tử trước mặt này.
Nghe thấy vậy, mặt Hoắc Chính càng ngày càng đỏ. Đợi một lúc vẫn không thấy đối phương có ý định nói tiếp hay nhường đường, hắn đành bất đắc dĩ thở dài. Trộm liếc mắt nhìn tiểu muội muội đang co rúm vì sợ hãi bên cạnh, Hoắc Chính chầm chầm rút ra một túi tiền nhỏ cất trong ngực ném cho Cẩu Đản Tử.
'' Đây là toàn bộ tiền tiêu vặt tháng này của ta. Các ngươi vừa lòng rồi chứ?''
Cẩu Đản Tử bắt lấy túi tiền rồi tung hứng vài cái như đang cố ước lượng số bạc bên trong. Cảm thấy không có vấn đề gì, hắn mới đưa lại cho Kiều Chu cất giữ.
''Hừ!'' - Hoắc Chính bất mãn hừ lạnh, đang định bước đi thì chợt Cẩu Đản Tử mở miệng.
''Ngươi muốn đi đâu? Chúng ta còn chưa xong mà?''
Hoắc Chính cứng mặt, linh cảm sự tình có chút không ổn. Hắn chầm chậm xoay người, căm hận nhìn Cẩu Đản Tử:
''Đáng giận! Toàn bộ số tiền của ta đã giao ra hết. Các ngươi còn muốn gì?''
Cẩu Đản Tử tựa hồ không chút nào để ý, cười ha ha nói:
''Ta không nói ngươi. Ngươi Hoắc Chính đã giao tiền có thể đi, ta không ngăn. Nhưng....'' - Nói đoạn, hắn có chút nghiền ngẫm nhìn Kim Từ.
Kim Từ tội nghiệp, tựa hồ đang đối mặt với một đầu dã thú, như cũ co rúm người nép vào ngực ca ca mình. Nàng, một cái tiểu thư vốn được sống sung sướng từ nhỏ, được phụ mẫu nuông chiều che chở nên lần này phải đối mặt với đám trẻ lưu manh có chút cố hết sức. Bên cạnh nàng, Hoắc Chính co rúm mặt, ánh mắt gã tức giận trừng trừng, lại có chút lo lắng cùng sợ hãi. Hắn hít một hơi thật sâu, cố lấy lại bình tĩnh, nhẹ giọng nói:
''Không thể được! Đây là biểu muội của ta. Ta sẽ bảo vệ nàng. Nếu muốn, các ngươi phải bước qua xác của ta...''
"BỤP!'' Chưa nói hết câu, một viên đá không biết từ đâu đáp ngay vào mặt hắn. Tiếp đó là liên tiếp những cú đấm, cú đá từ phía đối diện bay đến.
''Ha ha, còn dám phản kháng ư? Ta đã bảo ngươi bao nhiêu lần rồi sao vẫn chưa rút kinh nghiệm hả?'' - Chu Hùng vừa đánh vừa hưng phấn la to. Hắn dáng người cao to nổi bật, mỗi một đấm của hắn đều làm Hoắc Chính bụm miệng đau đớn.
Đứng bên cạnh, Cẩu Đản Tử chứng kiến tất cả, cười hắc hắc không ngừng. Đoạn hắn bước nhanh nhắm hướng Kim Từ mà tới. Thấy vậy, Hoắc Chính thất thanh kêu to:
''Khốn kiếp!! Đồ khốn nạn Cẩu Đản Tử! Ngươi có là nam tử hay không mà đi bắt nạt một nữ hài? Đứng lại cho taa..a.AA!'' - trả lời hắn là một cú đá của Tố Đạt khiến hắn lăn một vòng.
Cạnh đó, Kim Từ vẻ mặt lộ rõ vẻ kinh hoàng thất thố. Nàng liên tục lùi sau hai bước, run run giọng nói:
''Ngươi...ngươi muốn làm gì? Cha..cha ta là Kim Ngạc đấy! Ông sẽ không tha cho ngươi!''
Nàng quả thật quá sợ hãi rồi. Những tên lưu manh trước mặt nàng quả thực vô cùng hung mãnh, đáng sợ. Từ bé đến giờ, đây là lần đầu tiên Kim Từ phải đối mặt với loại người này.
''Hắc hắc. Chúng ta không có ác ý đâu cô nương. Ta chỉ thấy gia đình giàu có các ngươi nên cố gắng chia sẻ với bọn trẻ chúng ta mà thôi.''- Cẩu Đản Tử ôn hòa cười. Chợt mặt biến đổi, gằn từ chữ:
''Đưa tiền hoặc ta sẽ lột quần áo ngươi!''
''Ta..ta''- Kim Từ vẻ mặt lo lắng, bối rối, nhanh lấy trong ngực ra một túi bạc nhỏ bằng nắm tay ném về phía trước.
Bắt lấy túi bạc, Cẩu Đản Tử mỉm cười tán thưởng:
''Coi như ngươi biết điều''
Thế nhưng sau đó hắn vẫn không dừng bước, tiếp tục bước đến trước mặt Kim Từ. Không đợi nàng có thời gian phản ứng, Cẩu Đản Tử một tay cầm tóc nàng, một tay ghì chặt cổ, gằn từng chữ:
''Nhớ kĩ! Không được nói chuyện này cho phụ thân ngươi! Tuy chúng ta không sợ lão nhưng cũng không ngại bớt thêm chút phiền toái.''
Kim Từ ánh mắt từ lúc nào đã tràn đầy lệ nóng. Nàng trừng trừng căm hận nhìn Cẩu Đản Tử, môi nàng run run như muốn nói cái gì nhưng không toát ra lời vì cổ vẫn bị bàn tay của Cẩu Đản Tử bóp chặt.
Qua một lúc, Cẩu Đản Tử mới thả dần lực đạo bàn tay, chầm chầm thu lại. Sau đó tựa như không có chuyện gì xảy ra, hắn nở một nụ cười ôn hòa rạng rỡ:
''Tốt lắm, Kim tiểu thư có thể đi được rồi. Lần sau có cần gì giúp đớ có thể liên hệ với chúng tôi'' - đoạn hắn ghé sát tai Kim Từ nhỏ giọng nói: ''Ta không thích ánh mắt của cô!'' rồi không để ý biểu cảm của nàng mà rảo bước đi qua bên bọn Chu Hùng.
''Đại ca. Hay là chúng ta lột lấy cái khoác ngoài của hai đứa nó nhé. Bán đi chắc cũng được một khoản tương đối đấy'' - thấy Cẩu Đản Tử đi đến, Kiều Chu xoa tay, liếm môi thì thầm. Với chúng nó mà nói, hai chiếc áo lông cừu chí ít cũng đủ tiền cho cả bốn đứa ăn trong vòng một tháng.
Thế nhưng, không ngờ Cẩu Đản Tử lại lắc lắc đầu.
''Không được. Làm người không được quá tham lam. Nếu bây giờ chúng ta cướp cả hai chiếc áo của hai đứa nó, tựu đưa tới sự can thiệp của trưởng bối. Vẫn là không nên a.''- Cẩu Đản Tử nghiêm mặt, cốc nhẹ vào cái đầu to bành của Kiều Chu.
''Ách. Ta chỉ nói đùa thôi mà.''- Kiều Cu xoa đầu, khổ sở nói.
''Bốp Bốp. Được rồi mọi người, đánh thế đủ rồi mọi người. Cũng nên rút lui thôi, nếu không sẽ làm cho người đi đường chú ý.''-Chợt Cẩu Đản Tử vỗ tay thúc dục.
''Vâng, lão đại''- Nói xong, bốn tên lưu manh liền lục tục rời đi, ngay cả liếc cũng không liếc nhìn Hoắc Chính và Kim Từ một cái.
''Hít hà à!'' - Dưới đất, Hoắc Chính vẻ mặt sưng tấy lồm cồm bò dậy. Không như lúc đầu, hắn giờ đây cả đầu lẫn ánh mắt đều triệt để cụp xuống, không còn sót lại dù chỉ một chút tinh thần chống đối. Bên cạnh, Kim Từ thấy vậy liền nức nở chạy vội ra đỡ hắn từ từ đứng lên. Nàng cả người run nhè nhẹ, sợ hãi liếc nhìn bóng lưng dần khuất của bốn người Cẩu Đản Tử mà thở phào nhẹ nhõm.
Gần trưa, khi mặt trời đang sắp chạm đỉnh, cũng là lúc thành Tử Lan nhộn nhịp nhất. Trên phố, hòa vào trong dòng người đông đúc, là một đám tầm 4 đứa trẻ đang ôm vai bá cổ nghênh ngang đi lại.
'' Đại ca, hôm nay chúng ta thu hoạch thật khả quan. hì hì'' - Kiều Chu đoạn nói rồi cười toác miệng, để lộ 2 cái răng cửa còn chưa mọc đủ.
'' Có chỗ tiền này, chúng ta có thể không cần lo lắng chuyện ăn uống trong vòng vài tuần rồi'' - Tố Đạt nghe vậy cũng lên tiếng phụ họa.
''Hắc hắc. Cùng vui, cùng vui'' - Cẩn Đản Tử ha hả cười to. Nhắc đến vụ trấn lột sáng nay làm hắn vui mừng không ngớt. Bình thường tiểu tử cỡ Hoắc Chính ít khi ra ngoài lang thang, giao du với lũ trẻ bần cùng bọn hắn. Có thỉnh thoảng cướp bóc được một vụ nhưng cũng không được bao nhiêu. Lần này thì may mắn rồi, không những ngoạm được miếng lớn từ Hoắc Chính, mà còn cả tiểu nữ của tiểu phú ông Kim Ngạc- Kim Từ. Với số tiền kiếm được, trong vòng vài tuần, hắn hẳn không phải chạy cơm từng bữa như hồi trước đi!
''Huynh đệ. Ta nói nghe này, hay mọi người ra ngoại thành chơi đuổi bắt cho ấm người đi.'' - chợt Cẩu Đản Tử cao hứng đề nghị
''Được, ta đồng ý! Chúng ta đi''
''Đi thôi, ra đấy rồi thì đi phá đám mấy lão nông ngư. hắc hắc'' - Tố Đạt đôi mặt híp lại gật gù cười.
Đang lúc đám trẻ đang ồn ào cao hứng, chợt một mùi hôi chua nồng nặc từ đâu ập vào mũi lũ trẻ. Cả bốn đứa đều không khỏi nhăn mày nhìn quanh.
Trước mặt 4 đứa trẻ không biết tự bao giờ xuất hiện một hán tử trung niên đang nôn ọe liên hồi. Hắn đầu tóc rũ rượi, áo quần xộc xệch, nhìn qua thì có vẻ như là một con sâu rượu chính hiệu.
Cẩu Đản Tử chửi thầm trong bụng, định dẫn cả nhóm bước qua thì chợt nghe thấy tiếng gọi dật lại.
''Ê cậu nhóc, có thể lại đây không?''
Cẩu Đản Tử quay đầu, nhướng mày:
''Ngươi gọi ta?''
''Đúng''- Hán tử rũ rượi gật đầu đáp, mặc kệ nước miếng cùng dịch nhầy đang chảy tong tỏng từ miệng.
Cẩu Đản Tử cảm thấy khá rất kì lạ, sao một gã nát rượu này lại muốn gọi mình lại.
''Hừ, chỉ là nát rượu thôi mà. Đi thôi'' - Kiều Chu chợt lên tiếng mang đầy vẻ chán ghét. Bình sinh, hắn tối không ưu mấy kẻ bợm rượu, bởi vì cha hắn là một kẻ như vậy. Ông thường đánh mẹ con hắn mỗi khi say, đến độ, năm hắn 7 tuổi thì mẹ hắn đã lâm bệnh nặng mà chết.
'' ừ, đi thôi'' - Cẩu Đản tử liến mắt gã say rượu một cái rồi khoát tay ra hiệu lũ trẻ cùng đi.
''Hắc hắc'' thấy vậy, gã nam tử chợt ngửa mặt lên trời cười ngặt nghẽo. Rồi bất chợt, hắn trầm giọng xuống lẩm bẩm nói:
'' Ta ngửi thấy mùi già dặn từ trong linh hồn ngươi''
Khựng! Nghe thấy câu đó, Cẩu Đản Tử chợt đứng khựng lại. Có thể những người khác cũng sẽ không quá để ý đến câu nói đó. Bởi trong mặt họ, Cẩu Đản Tử vốn là một đứa trẻ chín chắn trước tuổi, chỉ cần nhìn qua điệu bộ tác phong của hắn thì biết. Nhưng với hắn, câu nói đó lại như một mũi tên bắn thẳng vào nơi sâu và bí mật nhất trong tâm hồn hắn.
Đúng! Hắn không phải là một đứa trẻ mười tuổi đơn thuần.
Hắn là kẻ trọng sinh!
Lại nói, kiếp trước Cẩu Đản Tử vốn là một thương nhân khá nổi tiếng tự Thạch Khiêm ở thành Quảng Thanh, thuộc đế quốc lân cận Mạc Kiệt. Thế nhưng, khi chưa đầy 25 tuổi thì hắn đã bị vợ lẽ cùng người tình tính kế hãm hại. Không chỉ như vậy, trước khi hắn chết, hắn đã chính mặt thấy vợ cùng các con của mình chết trên tay của đôi gian phu dâm phụ. Khi đó, hắn đã từng vô cùng bi thương và hướng lên ông trời mà than tại sao. Nhưng đáp lại hắn là một câu nói lạnh lùng của ả ác phụ:
'' Mặc dù ngươi đối với ta không tệ. Nhưng, người không vì mình trời tru đất diệt. Xin lỗi...tướng công!''
Không biết vì sao, sau khi trải qua một lần trọng sinh, tính cách và cảm xúc của Cẩu Đản Tử đã cải biến rõ rệt. Cụ thể hắn không có hận đôi gian phu dâm phụ kia như hắn tưởng. Hắn cảm thấy mình bình tĩnh vào lãnh đạm hơn rất nhiều. Bây giờ nhìn lại, đối với Đản Tử, kiếp trước chỉ tựa như một bộ phim tua nhanh, và hắn chỉ như một diễn viên trong một vài cảnh quanh đó.
Quay trở lại thực tại, lúc này đây, lũ trẻ đang đuổi bắt nhau trên một triền đê phụ cận nội thành.
''Aaaa..Cẩu đại ca! Đại ca chạy nhanh quá sao chúng ta có thể đuổi kịp được!''
Chu Hùng là kẻ có thân hình to béo nhất nhóm, nên cũng là kẻ có thể lực yếu nhất. Đoạn hắn chống tay vào thắt lưng rồi khom người thở ra hồng hộc :
''Đại....ca...chạy nhanh...quá! Ta...thua!''
''Hắc hắc. Các ngươi 3 người mà cũng không đuổi được ta sao? Thật sự là yếu quá đi.'' - Cẩu Đản Tử vừa chạy vừa ngoái đầu lại làm bộ mắt xấu trêu tức 3 tên tiểu tử.
''Ê ê. Chúng mày xem mấy con khỉ đang đuổi bắt kìa! Ha ha. Ngoại công tao còn chạy nhanh hơn đó'' - Chợt một tiếng nói trào phúng từ đâu truyền đến, tiếp đó là một tràng cười ngặt nghẽo phụ họa theo sau.
Nhìn lại, cách xa đám người Cẩu Đản Tử là một nhóm gồm 7 đứa trẻ tuổi xấp xỉ nhau. Cầm đầu nhóm là một tên tiểu tử dáng người cao to, mặt mũi sáng sủa lanh lợi. Nhìn cách bọn chúng ăn mặc, là có thể đoán ra cũng là dạng du thủ du thực giống đám Cẩu Đản Tử.
Nhận ra những người mới tới, Tố Đạt hơi cau mày, khẽ gằn giọng nói:
''Mẹ kiếp! Bọn người Kim Xuyên cậy người đông thế mạnh lại đến tìm chúng ta kiếm chuyện rồi!''
''Hừ hừ. Thật là khinh người quá đáng mà'' - Chu Hùng nhăn mũi đùng đùng tức giận.
Thấy phản ứng tức giận của đối phương, Kim Xuyên như bắt được vàng, vô cùng cao hứng. Hắn liếc nhìn đồng bọn mà cười ha hả:
''Sao! Đám trẻ phía Tây thành bọn ngươi dạo này có vẻ làm ăn khá nhỉ. Còn ở đây rảnh rang chơi đuổi bắt cơ đấy''
''Bọn nhóc nhát gan. Đại ca đang khen các ngươi đó. Còn không qua cảm ơn hả?'' - một tên tiểu tử non nớt nhất hội bên phía Kim Xuyên tựa như đang nôn nóng lập công lên tiếng quát to.
''Gừ gừ. Kinh người quá đáng. Đừng tưởng các ngươi Bắc thành người đông thế mạnh mà chúng ta sợ nhé. Hừ hừ'' - Chu Hùng tính tình nóng như lửa đốt, dậm chân rống giận toan xông lên tấn công lũ trẻ phía đối diện. Bên cạnh đó, Tố Đạt và Kiều Chu cũng đang chuẩn bị thủ thế xông lên.
''Khoan!'' - một tay chặn trước người ngăn cản Chu Hùng, rồi Cẩu Đản Tử bước lên một bước đối diện với đám người Kim Xuyên, đoạn ngoái đầu lại nói với đồng bọn:
''Không được nóng vội. Lần trước bị đánh chưa làm các ngươi sợ hả?''
''Nhưng...'' - Chu Hùng phồng mồm trợn mắt định phân trần, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Cẩu Đản Tử thì hắn liền ủy khuất cúi đầu xuống, run run bước lại ra sau.
Phía đối diện, Kim Xuyên nụ cười cũng dần ngưng trọng. Hắn thật không ngờ tên lỏi Cẩu tiểu tử này lại bình tĩnh vượt xa lứa tuổi như vậy. Lần trước đánh nhau, vì không vắng mặt Cẩu Đản Tử nên hắn cũng không biết bảnh lĩnh thật sự của tên thủ lĩnh phía tây này ra sao. Nhưng coi bộ, cũng không phải hạng vừa.
Chăm chú nhìn vào thân ảnh Cẩu Đản Tử đang bước tới gần, Kim Xuyên vênh mặt chất vấn:
''Sao? Ngươi muốn gì đây?''
Đi đến bên cạnh Kim Xuyên, Cẩu Đản Tử mỉm cười đầy ý vị.
Nhìn thất nụ cười trên mặt Cẩu Đản Tử, Kim Xuyên rùng mình. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nụ cười như vậy, một nụ cười đáng ra không nên xuất hiện trên một đứa trẻ 10 tuổi.
''Có phải ngươi cách đâu ít lâu đánh đồng bọn của ta phải không'' - Cẩu Đản Tử lên tiếng hỏi.
''Ha ha. Đúng đấy, thì sao? Định trả thù hả?'' - Kim Xuyên hất cằm khiêu khích.
'' Không không'' Cẩu Đản Tử mỉm cười lắc đầu. Rồi, theo đó, hắn rút từ trong ngực ra một cái túi vải nhỏ màu nâu xám. Lắc lắc trong tay phát ra vài tiếng va chạm lạch cạch, Cẩu Đản Tử toe toét nhìn Kim Xuyên.
''Cái gì'' Kim Xuyên nhíu mày. Rồi chợt giãn ra, cười hắc hắc '' tốt tốt. Là tiền, hóa ra ngươi cũng là kẻ thức thời. Muốn dùng tiền để bồi tội hả. Tốt lắm, đưa ta xem nà...
Nhưng, khi chưa kịp nói hết câu, bất chợt Kim Xuyên chợt cảm thấy đầu óc ong ong như bị vật gì đó đập mạnh vào đầu. Không để hắn kịp hồi tỉnh, cái vật đó lại một lần nữa không thương tiếc liên tục tạt ngang cằm hắn, theo sau đó là cảm giác tê dại dưới hạ bộ như bị ai đó dùng hết sức đá thẳng vào.
Một tay che mặt, một tay che háng, Kim Xuyên ngã phịch xuống dưới đất rên rỉ, dù vẫn đầu óc vẫn ong ong tê dại.
Bên cạnh đó, cả 9 tên tiểu tử ở cả hai phe Tây, Bắc đều đang há hốc mồm. Sự việc xảy ra quá nhanh, khiến bọn chúng khi chưa biết chuyện gì xảy ra thì Kim Xuyên đã nằm dưới đất rồi.
Sau một vài hơi thở, một tiếng kêu thất thanh vang lên:
''A A a a. Đại ca bị hắn đánh! Đại ca bị hắn đánh! Lên anh em!''
Bên kia, phía 3 tiểu tử phe Cẩu Đản Tử cũng sực tỉnh, sau đó liền nhanh chóng lao lên tham chiến:
''Kim Xuyên ngã rồi. Đại ca muôn năm. Anh em lên trợ giúp đại ca!''
Khi đó, ngay phía chính giữa, Cẩu Đản Tử khuôn mặt lạnh tanh đứng hiên ngang chờ phe phía Bắc đánh qua. Dưới bàn tay phải của hắn, là một túi tiền thấm đẫm máu đang chảy nhỏ giọt.
Đợi ngay khi đám trẻ phía Bắc còn cách thân mình khoảng 2 mét, Cẩu Đản Tử liền bất chợt tăng tốc, đâm thẳng vào khe hở giữa đội hình lũ trẻ. Không đợi đối phương định thần, hắn quay ngoắt người lại, kèm theo là một cú đá cực mạnh vào khuỷu chân một tên gần nhất. Tên nhóc đó vì bị mất thăng bằng đột ngột mà ngã dúi dụi ra phía trước, làm cả ngực và mặt đều không khách khí đập mạnh xuống nền đất. Tiếp đó, không hề tham công, Cẩu Đản Tử liền nhanh chóng lùi ra sau 2 bước, cố gắng giữ khoảng cách an toàn với lũ trẻ.
5 tiểu tử còn lại bên phe phương Bắc định quanh lại tấn công Cẩu Đản Tử thì chợt thất vọng khi thấy hắn liên tục lùi ra sau. Nhưng, không để bọn hắn kịp truy đuổi Cẩu Đản Tử, bên phía kia, Kiều Chu, Tố Đạt, Chu Hàng đã bắt đầu xông qua. Chiếm lợi thế chủ động, phía bọn Kiều Chu ngay từ đầu đã dễ dàng phá tan đội hình của phe phía Bắc. Tiếp theo sau đó, cùng với sự tham chiến của Cẩu Đản Tử, phe phía Tây nhanh chóng dành thắng lợi, trong khi phe của Kim Xuyên thì tên nào tên ấy đều bầm dập khắp mình, nằm lăn lóc rên rỉ dưới chân.
Tiến đến gần Kim Xuyên, đoạn Cẩu Đản Tử đoạn ngồi xuống rồi thuận tay nắm chặt tóc hắn mà nhấc lên.
''Cho ngươi 3 ngày để suy nghĩ quy phục ta. Qua 3 này, nếu câu trẻ lời không hợp ý ta, thì...hừ hừ, ta sẽ qua Bắc thành tìm người!''
Không để Kim Xuyên phản ứng lại, Cẩu Đản Tử liền đứng dậy cất bước đi ra chỗ đồng bọn.
''Lấy một nửa số tiền trên người bọn chúng'' - Cẩu Đản Tử vỗ vỗ Tố Đạt phân phó
''Ơ? Sao không lấy tất, sao lại chỉ có một nưa? Đại ca hôm nay sao nhân từ vậy?'' bên cạnh Chu Hùng ngơ ngác hỏi.
Hắc hắc. Cẩu Đản Tử bật cười: ''bọn chúng sau này còn là đồng đội của chúng ta đấy, Ta lấy một nửa để cảnh cáo bọn chúng. Nếu ta không lấy sẽ làm bọn chúng coi thường, mà nếu lấy tất ắt không hợp nhân tâm.
''À à. Đệ hiểu rồi. Đại ca anh minh'' - Chu Hùng vỗ đầu cười ha ha.
Last edited by taidepzai; 23-01-2015 at 03:53 AM.
Lý do: A
Mò mẫm trong bóng tối mịt mờ, là thân ảnh cao gầy của một hài tử đang lom khom cố gắng mở chiếc khóa cửa đầy rỉ sắt.
Đó là một gian nhà nhỏ bé, lụp xụp nhìn giống một cái nhà kho cũ nát. Cánh cửa mục nát chỉ còn lại 7 phần, cùng với những bức tường vôi bong nứt, nhìn tựa cũng có thể đoán ra sự nghèo khó của chủ nhân nó.
Mở cửa xong, Cẩu Đản Tử dáng vẻ đầy mệt mỏi chuệnh choạng bước vào nhà. Bước thẳng đến chiếc giường sắt cuối phòng, hắn ngả lưng cái rầm, không nói không rằng liền nhắm mắt tiến vào giấc ngủ.
Lại nói, Cẩu Đản Tử vốn sinh ra và lớn lên trong một gia đình khá khá giả trong vùng. Cha hắn tên Trình Biệt, là một thương nhân buôn lụa có tiếng trong thành Tử Lan. Chính vì vậy, từ bé hắn đã được sống trong một cuộc sống đầy đủ, sung sướng. Nhưng than ôi, ai thể ngờ được, số phận như quay mặt với hắn khi một năm trước, vào lúc hắn vừa tròn chín tuổi, cha mẹ hắn trong một lần đi buôn không may bị cuốn vào họa thiên khuynh mà bỏ mạng.
Ngay khi biết tin, đám người hầu trong nhà hắn liền lục tục mang của cải bỏ đi. Rồi thì ngay cả căn nhà cũng bị lão phú hộ phố bên chiếm đóng. Hắn một đứa trẻ 9 tuổi, không thể làm gì hơn ngoài cắn răng chịu đựng. Đã có lúc hắn ý định đi báo quan, nhưng nghĩ lại kinh nghiệm kiếp trước quan hệ cùng quan lại, hắn tựu quyết định im lặng. Từ khi cha mẹ hắn mất, hắn đã thực trở thành một đứa trẻ mồ côi, một thân một mình không nơi nương tựa. Bàng ấy tiền vốn, muốn đi gặp và cãi lí với bọn quan tham sao? Nằm mơ!
.
.
.
.
'Hộc hộc hộc'
'Đây là đâu?'
Cẩu Đản Tử đang cảm thấy vô cùng sợ hãi. Ước chừng cả tháng nay, hắn thỉnh thoảng lại gặp phải một giấc mộng vô cùng kì lạ.
Ở đó, hắn cảm thấy thân thể mình đang được bao bọc trong một luồng sáng vô hình, trôi nổi trong một không gian trắng xóa.
Cũng tại đây, cứ một đoạn thời gian ngắn, Cẩu Đản Tử sẽ nhìn thấy những luồng sáng khác nhau bay vụt qua. Những luồng sáng đó có hình dạng, màu sắc vô cùng phong phú, không cái nào giống cái nào. Về kích cỡ, có đoàn sáng chỉ to bằng nắm tay, nhưng có đoàn lại to gấp mấy lần Cẩu Đản Tử. Về màu sắc, có đoàn màu bạch ngọc sáng ngời hay đen kịt âm u, thậm chí hắn từng thấy một đoàn sáng màu hồng nhạt nồng nặc mùi dâm khí.
''Thật kì lạ! Ta đã gặp phải giấc mộng như vậy đã 3 lần rồi. Nhưng dù là mộng, nhưng sao nó chân thật quá, thậm chí ta còn ý thức được rằng mình đang nằm mơ?''
''Nhưng thực sự buồn bực quá đi. Ta đây cái thân thể trong luồng sáng vô hình này lại không thể ra ngoài hay làm cho luồng sáng động đậy dù chỉ một chút. Hâyyy.''
Cẩu Đản Tử cảm thấy vô cùng buồn bực trong lòng. Mơ không hẳn là mơ, thực không hẳn là thực cái thế giới này làm hắn vô cùng khó chịu khi phải trôi nổi trên không hàng giờ liền, cùng với cảm giác bất an, sợ hãi sẽ phải mãi mãi lạc trong đây.
''Khoan đã. Hình như có cái gì không đúng'' như nghĩ tới cái gì đó, Cẩu Đản Tử chợt giật nảy mình.
''Có khi nào không phải quang đoàn bao ngòai thân thể ta không thể chuyển động, mà là....chuyển động mà ta không nhận ra?''
''Ở đây khoảng không gian này, tựu không có lực hút, lực cản không khí và bất cứ một vật nào để làm mốc ngoài những cái luồng sáng đang chuyển động vùn vụt kia. Chính vì vậy, dù cho quang đoàn của ta có chuyển động nhanh nữa thì ta cũng không thể cảm nhận được rõ nét?''
''Đây chỉ là một giả thuyết nhưng nếu quang đoàn của ta cùng một loại cùng với những quang đoàn khác thì hẳn là đúng như vậy đi!?"
Cẩu Đản Tử nhăn mày suy nghĩ. Cái không gian nữa thực, nửa ảo này tuy mang lại cho hắn nhiều lắm cảm giác bất an, lo lắng nhưng như vậy cũng khơi gợi trong hắn đầy hứng thú với địa phương thần bí này.
''Hít hà!'' Hít sâu một hơi, Cẩu Đản Tử cố lấy lại bình tĩnh rồi chợt nở một nụ cười tươi rói:
''Qua một vài lần đầu, ta cũng không quá để ý, chỉ nghĩ rằng đây là một giấc mơ đơn thuần. Nhưng suy nghĩ lại, nếu ta không nhầm....thì đây không đơn giản như vậy, hẳn là nó....''
Vụt!
Dòng suy nghĩ của Cẩu Đản Tử chợt bị cắt ngang khi một luồng sáng màu đồng thau sáng bóng bay vụt qua, ngay sát bên cạnh luồng sáng của Cẩu Đản Tử. Luồng sáng này từ đầu tới giờ là luồng sáng bay gần nhất so với thân thể của Cẩu Đàn Tử, tựa chỉ cách trong gang tấc.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi tiếp xúc đó, Cẩu Đản Tử mơ hồ cảm nhận được một tia liên hệ nhạt nhòa với quang đoàn màu đồng thau kia. Hắn cảm giác, chỉ cần mình bắt được một tia liên hệ mỏng manh này, hắn tựu có thể giao tiếp được với quang đoàn lạ lẫm kia.
''Gừ. Chỉ cần một chút thời gian nữa là được'' nội tâm Cẩu Đàn Tử trầm xuống. Đối với hán, lần liên hệ mỏng manh này là đầu mối đầu tiên và duy nhất để hắn có thể khám phá kĩ càng khoảng không gian trắng xóa này.
''Nếu ta có thể bắt được liên hệ với quang đoàn đồng thau kia, chắc chắn ta cũng có thể kết nối được với quang đoàn khác. Vấn đề ở đây là, các quang đoàn khác cách ta quá xa, không đủ gần như quang đoàn đồng thau!''
''Làm sao đây, làm sao đây! Chẳng nhẽ phải đợi một cơ hội khác? Không được! Chắc chắn không được! Thứ nhất, ai biết ta phải chờ bao lâu để có thể chờ đến lúc một quang đoàn nữa bay sát qua người, và liệu ta có nắm giữ được mối liên hệ ngay lần đó không? Thứ hai...ai biết giấc mơ kì lạ này còn có thể xảy ra mấy lần nữa rồi ngừng lại....''
Cẩu Đản Tử nhìn chằm chằm vào khoảng không gian trắng, nơi những quang đoàn đủ màu sắc, kích cỡ đang bay vùn vụt. Tựa như đang cố gắng nhớ lại điều gì đó, Cẩu Đản Tử liên tục lẩm bẩm:
''Kiếp trước và ngay cả bây giờ ta có tu tập qua võ thuật thế tục. Trong đó có một vài môn tâm pháp thiền định, giúp người ta có thể tập trung tinh thần, nâng cao sức tập trung và độ cảm nhận với thế giới xung quanh. Liệu ta có thể dùng để nâng cao mức độ kết nối với những quang đoàn ở xa kia chăng?''
''Định tâm pháp của phái Ngạc Dao, Tịnh tâm thuật của Lã gia, Bổ tâm bí pháp của Khế Long hội hay vị kia tâm pháp thiền vu?''
Ngẫm nghĩ một hồi, Cẩu Đản Tử đang cố gắng nhớ lại nhiều tâm pháp thiền định nhất có thể. Kiếp trước, vì tập luyện võ thuật muộn nên võ công của hắn chỉ xếp vào hạng nhị lưu trong giang hồ. Nhưng vì nắm giữ trong tay một khối tài sản lớn từ việc kinh doanh nên hắn sưu tầm được khá nhiều tâm pháp, bí kíp võ thuật trong giang hồ. Từ trong đống đó mà lấy ra một môn thiền định chất lượng tốt hẳn không khó đi.
Được! Cẩu Đản Tử sau một hồi suy tính, liền quyết định chọn một môn tâm pháp tên 'Tâm trung thuật' của Bùi gia. Môn thiền pháp này tuy không phải là một môn tu tâm tốt nhất nhưng thế mạnh là có hiệu quả tức thời, cực kì có lợi khi cần bình ổn tinh thần trong một thời gian ngắn.
Nghĩ liền làm, Cẩu Đản Tử liền ngồi xếp bằng xuống quang cầu bên trong, hai tay thả lỏng đặt bên trên đầu gối. Điều chỉnh cho hơi thở thật đều, Cẩu Đản Tử bắt đầu tu nhập định theo tâm pháp sẵn có của 'Tâm trung thuật':
'Vô dục, vô lo, vô cầu. Vô suy, vô nghĩ, vô phiền. Tâm tựa gương, vật tựa vô. Ta là vật, vật là ta.....''
Vù vù vù. Qua một thời đoạn thời gian khá lâu, tâm thần của Cẩu Đản Tử mới có thể thuận lợi nhập vào một cái thế giới đen kịt, đối lập hoàn toàn với thế giới trắng xóa của những quang đoàn. Ở đây, hắn không dùng mắt, không dùng tai, không dùng mũi và thậm chí không dùng cả xúc giác. Tại đây, tâm thần hắn phẳng như gương, tựu hòa làm một thể với khoảng không gian đen kịt. Hắn thả lỏng, cố gắng cảm nhận từng sự chuyển động trong khoảng không gian này.
Bất ngờ! Vụt! Một tia nhỏ bé kết nối bắn thẳng lên đầu hắn. Cẩu Đản Tử giật nảy mình, điều động tâm thần cố gắng bắt được tia nhỏ bé kết nối kia.
Trượt!
Không được!
Chết tiệt!
Cẩu Đản Tử chợt sực tỉnh trong không gian trắng xóa. Đôi mày thanh tú khẽ nhăn. Hắn vừa rồi chỉ cách một đoạn là có thể thuận lợi nắm được tia liên hệ nhỏ bé kia. Nhưng vì lần đầu làm hơn nữa khoảng cách cũng hơi xa thế nên tựu vẫn trượt.
''Thử lại lần nữa! Ta không tin rằng ta sẽ không bắt được ngươi!''
Lại một lần nữa nhập định, lần này Cẩu Đản Tử phải mất một khoảng thời gian lâu hơn để bước vào thế giới màu đen.
Tâm tựa gương. Vật tựa vô. Ta là vật. Vật là ta!
Vù vù vù. Thế giới một khoảnh đen kịt. Không màu sắc, không mùi vị, không cảm giác. Ở đây, ngay cả thời gian đều trở nên mịt mờ khó nắm bắt.
Vụt!
Lại một tia liên hệ vô cùng nhỏ bé lướt qua thế giới màu đen.
Ngay lúc đó, trong hư vô, một tia tinh thần nhỏ bé khác cũng vạch phá mà đến. Tia tinh thần này tựa như cùng không gian trong thế giới màu đen như hòa làm một, nó xuyên thủng trùng trùng không gian, bay thằng đến tia liên hệ nhỏ bé kì lạ kia.
Xẹt!
Ầm! Ầm! Ầm!
Thế giới màu đen đang hoàn toàn sụp đổ. Nó như đang bị một khoảng không gian khác xâm lấn, nghiền nát thành từng mảnh nhỏ.
Ầm!
.
.
.
.
''Đây là...'' Cẩu Đản Tử nặng nề mở mắt.
Hiện tại, thân thể của Cẩu Đản Tử không còn nằm trong quang cầu vô hình kia nữa. Hắn cũng không còn trong thế giới đen kịt hay là trắng xóa. Hiện tại, hắn đang nằm xòa trên nền nhà làm bằng cẩm thạch, trong một phòng khách cực kì xa hoa.
''Đây là đâu? Nó chân thật ư? Hay lại là một không gian mộng ảo khác?''
Cẩu Đản Tử lò dò đứng dậy , cố gắng phủi bụi bẩn trên quần áo rồi bắt đầu đi vòng quanh căn phòng.
''Thật xa hoa! Sàn nhà này hẳn được làm bằng cẩm thạch a. Lại là loại sịn nữa, ước chừng cũng ngoài 10 kim tệ 1 viên. Oa, cái gì đây?''
Ánh mặt Cẩu Đản Tử bị thu hút bởi một viên kim loại màu vàng được đặt giữa phòng khách, to cỡ gấp 3 lần cơ thể của Cẩu Đản Tử. Chậm rãi bước gần viên kim loại, đặt tay lên xoa xoa bề mặt gồ ghề đầy những hình điêu khắc kì lạ.
Oách! Cẩu Đản Tử chợt trợn trừng mắt! Dáng vẻ tựa hồ như không thể tin được!
Tay run run chỉ vào viên kim loại màu vàng!
''Đây là...vàng..! Toàn bộ đều là vàng nguyên chất!???''
Thật không thể tin được! Một viên kim loại nặng ước chừng một tấn, toàn bộ được làm bằng...vàng!?
''Đây chắc chắn là không gian mộng ảo. Nếu không, thử hỏi trên đời này có ai dùng một tấn vàng trang trí phòng khách?'' Cẩu Đản Tử vỗ vỗ cái đầu, nhăn mày lẩm bẩm
Bỏ qua viên kim loại bằng vàng, Cẩu Đản Tử tiếp tục bước tiếp. Thế nhưng, khi hắn đang định xem xét tấm gia bạch hổ dùng được dùng làm lót ghết, thì ở góc phòng chợt vọng ra tiếng vang kì lạ
''A...a..a...Chàng thật dũng mãnh...a...a''
''Hắc hắc. Thật sao? Vậy nghe ta khuyên, nàng liền bỏ thằng chồng già của nàng đi...hự hự..''
''Vâng...hự...a..ta sẽ..theo..chàng..hự''
Hả? Cẩu Đản Tử nhíu mày, sắc mặt cổ quái. Sao từ đâu vọng ra tiếng rên đầy dâm dục vậy? Mà khoan....! Còn nghe rất quen nữa!?
Suy tính một hồi, Cẩu Đản Tử liền rảo bước qua mặt bàn vơ nhẹ một con dao găm màu hổ phách. Nắm chặt chuôi dao, Cẩu Đản Tử nhẹ nhàng bước từng bước tới căn phòng góc nhà, nơi phát ra những tiếng rên đầy dâm dục.
Kẽo kẹt!
Đẩy nhẹ cánh cửa, cố gắng để lộ ra một khe nhỏ để nhìn vào trong phòng. Ngay lập tức, Cẩu Đản Tử sợ ngây người.
Trong phòng, trên chiếc giường gỗ xà cừ to oành, là một cặp đôi nam nữ trần chuồng quấn lấy nhau. Nhưng điều làm hớn không thể tin nổi là người đàn ông và người đàn bà đều là hắn quen biết. Người nam tử là hàng xóm của hắn tên Hán Cao, trời sinh dị tật xấu xí, cộng thêm gia cảnh nghèo khó nêm dù bây giờ đã ngoài tứ tuần nhưng vẫn chưa có vợ. Còn người phụ nữ, không ai khác chính là vợ quan tổng đốc! Người đàn ông quyền lực nhất thành Tử Lan!