Mỗi một việc trên thế giới này, mỗi một sự kiện xuất hiện, mỗi một câu chuyện được kể tùy vào mỗi người mà nó xuất hiện dưới cái nhìn khác nhau. Đúng hay sai, thực hay hư, tất cả đều tùy thuộc vào cái nhìn của mỗi người. Nế nghĩ nó là thật nó sẽ là thật, nếu nghĩ nó chỉ là hư cấu nó chỉ là hư cấu. Câu chuyện tôi kể dưới đây chăc chắn các bạn sẽ nghĩ nó là hư cấu. Nhưng tôi muốn nói nó là thật. Chỉ là tôi hư cấu nó thôi.
WARNING : truyện có cảnh 18+ cân nhắc trước khi xem
Vào mốt chiều cuối thu, lá vàng rơi xào xạc theo những con gió se lanh của mùa đông...
_Hmm!
_Sao?
_...
_Cảnh chia tay ném vào mùa thu không phải sẽ tăng phần bi thảm hay sao?
_...
_Được rồi, được rồi! Chúng ta dù sao cũng là 1 mà sao khó tính thế. E hèm...
Đất trời vào xuân, khí trời cũng ấm dần lên, chim én lượn khắp trời. Tuy nhiên, xuân cũng mang đến những con mưa xuân dịu nhẹ. Hôm ấy cũng vậy, cả con phố chìm trong màn sương trắng của cơn mưa xuân. Một bóng dáng nhỏ bé run rẩy bước đi dưới cơn mưa đầu năm ấy. Dường như cái rét mà đáng ra không thể xuất hiện đang xuyên thấu vào tim cô. Cô bước đi, những giọt nước lăn xuống khóe môi đng thâm lại vì lạnh của cô...mặn, chát. Phải! Cô đang khóc, khóc cho cuộc tình vừa tan vỡ, khóc vì một tên khốn vừa phản bội cô. Cách đây 1 tiếng, cô vừa phải thấy người yêu cô ôm hôn một người con gái khác. Chứng kiến cảnh ấy, trái tim cô đau đớn, nhưng cô là mốt cô gái mạnh mẽ, cô bước lại đó và kết thúc tình yêu 2 năm của cô. Một mình cô bước dưới cơn mưa, mỗi một bước lại một giọt nước măt lặng lẽ rơi. Cô ráng lê những bước chân mỏi mệt về nhà, vứt đồ đạc lên sofa, bước vào phòng, ngã phịch lên giường, úp mặt vào gối, cô lại khóc, cô cứ khóc, cứ khóc cho đến khi dần chìm vào giấc ngủ
6:00 am chuông báo thức reng đánh thức cô dậy. Ráng nhấc thân thể mệt mỏi của mình ngồi dậy, nheo mắt nhìn ánh nắng hắt qua khe màn, cô lẩm bẩm :
_Lại một ngày mới đến rồi. Mình phải trở thành con người mới
Cô đứng dậy tắm rửa, ăn nhanh một ít, sửa soạn một tí rồi xách giỏ đến bệnh viện
Cô tên Linh, năm nay 22 tuổi, cô có 1 khuôn mặt khá xinh xặn. Nhưng đối với hắn thì có lẽ đó là khuôn mặt đẹp nhất trên thế giới này rồi. Cô là một thực tập sinh khoa nhi đồng của bệnh viện tư. Ờ, coing việc cắt bao quy đầu cho lũ trẻ. Không chỉ thế, cô còn là một thực tập sinh xuất sắc, cô đã có thể làm việc gần như không cần bác sĩ đứng bên cạnh hướng dẫn. Một công việc khá là nhẹ nhàng. nhưng cô không biết rằng, công việc này sẽ rẽ cuộc đời của cô theo hướng mà cô không bao giờ nghĩ tới.
10:00 am (sắp rồi )
RENGGGGGGGGG
_Alo.. - bác sĩ nghe điện thoại... một lúc sau, ông quay sang nói với cô
_Tôi có việc rất gấp, hiện giờ chỉ còn 1 ca duy nhất của buổi, cô giúp tôi làm nốt nhé.
Cô ngạc nhiên lòng có chút lo lắng hỏi, liệu có được không?
Ông nhìn cô nói:
_ Cô là thực tập sinh tội thấy xuất sắc nhất trong những năm qua, tôi rất tin tưởng giao chi cô
_Vâng - cô gật đầu
Ông và cô ra ngoài, ông nói đôi điều với ngườinhà thằng bé bệnh nhân ca kế, khuyên họ đừng lo lắng, yên tâm giao thăng bé ấy cho cô. Họ đồng ý và ông đi làm việc của ông. Còn cô dắt thằng bé vào phòng
Nó là một thằng bé 10 tuổi, năm nay học lớp 5 với khuôn mặt ngây thơ. Không cần nói cũng biết sau này lớn sẽ rất điển trai. À giờ nên gọi nó là hắn chứ nhỉ.
Cô dắt hắn vào phòng, nằm lên giường còn cô chuẩn bị dụng cụ. Cô quay lai bảo hắn cởi quần xuồng, khi cô chạm vào "thằng bé" của hăn thì bỗng dưng nó ngóc đàu dậy. Cũng 12Cm ấy chứ. Cô giật mình, một luồng hơi nóng dồn lên khiến mặt cô nóng ran. Cô quay sang nhìn nó
_Con làm gì thế mau hạ nó xuống
_Cô ơi! Tự nhiên nó đứng lên, con không biết làm sao để hạ xuống - nó nhìn cô ngây thơ trả lời...
To be continute
Vẫn cảnh báo cũ: truyện có tính chất như truyện sẽ nên cân ]nhắc trước khi xem
_Cô ơi! Tự nhiên nó đứng lên, con không biết làm sao để hạ xuống - hắn nhìn cô ngây thơ trả lời, nhưng mắt nó nhìn chằm chằm vào ngực cô, tay nó khẽ chạm vào ngực cô
_Bịch - Cô hoảng hốt lùi lại nên vấp ngã, tâm hồn cô hoảng loạn lắp bắp nói:
_Con...con làm gì thế?
_Cô ơi, con muốn biết cảm giác mà người ta hay làm trên máy tính nó như thế nào, cô cho con thử đi cô - hắn nói. Không đợi cô trả lời hắn chồm vào lòng cô, tay hăn chụp 2 ngọn đồi nhỏ bé trước ngưc cô, mặt hắn vụi vào giữa
_Thơm quá - hắn hít một hơi thật sâu
_Con...con là gì thế! Con bắt trước ở đâu vậy - Cô hốt hoảng đẩy hắn ra
_Con thấy trên máy cại anh ngồi cạnh con trong quán nét sau trường đó cô - hắn nhìn cô với khuôn mặt ngây thơ trả lời. Rồi hắn lại chồm vào người cô
_Cô ơi! Cho con nhìn cái ấy của cô đi - tay nó chầm chậm vuốt nhẹ xuống phía dưới của cô
_ Ưm! Xém chút cô rên thành tiếng.
_ Đi mà cô, đi cô - nó tiếp tuc năn nỉ
Bỗng cô chợt nghĩ đến kẻ đã phụ tình cô. Cô căm hận kẻ đó, cô giữ lại cũng chỉ là cho kẻ đó sau này, thế mà hắn lại phản bội cô. Vậy thì cô còn giữ làm gì?
Cho thằng bé? Một ý nghĩ điên rồ xuất hiện trong đầu cô. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào cô lại đứng lên, cởi quần mình xuống trước mặt hắn, cô điên thật rồi
_ Whoa! Của cô nhìn đẹp quá, nó có màu hông nhè - Hắn hớn hở nói, tay nó khẽ chạm vào
_Ah! - cô khẽ rên mặt cô đỏ hồng như quả gấc - Đừng, đừng chạm vào chỗ đó. Ưhm...
_Cô ơi! Cho con đưa của con vào cô đi - thằng bé hưng phấn nói. Tay nó không ngừng nghịch ngợm "con bé" của cô.
_Cái gì? Ưm! Không. Đừng, dừng lại ưhm - người cô run lên, cô ráng kìm nén để không phát ra tiếng rên rỉ quá lớn
_Đi cô, đi mà cô - thằng bé tiếp tục bày ra khuôn mặt thơ ngây của nó nói, tay nó thì ngọ nguậy nhanh hơn
_ ah... Dừng lại, dừng lại đi... được rồi ... được .
Hắn lại gần cô, đang định tiến vào thì cô chụp lại
_Khoan. Theo cô
Cô và hắn vào phong wc , đóng cửa, đậy nắp bồn cầu lại , ngồi lên, nhẹ nhàng đưa 2 ngón tay tách "con bé" đỏ thăm đang ẩm ướt của cô ra
_Tới đi.
_AH! Ưhm - cơn đau xuyên thấu da thịt ập đến, 2 hàng nước mắt của cô lăn dài trên má. Cô lấy tay bịt miệng mình để không thét quá to . Nhanh chóng được thay bằng những khoái cảm...
Thôi lươc đi :))))
Với một thằng bé lớp 5 Mà nói thì hơn 3p đã là quá trâu rồi. Hắn nhanh chóng lên đỉnh điểm và xả hết vào cô
_Ah! Mốt cảm giác...thôii không tả. Cô giật bắn mình quay sang hắn giọng gằn như quát lên với hắn:
_CON LÀM GÌ THẾ? SAO BẮN HẾT VÀO CÔ
_Con...con...con không khống chế được - mắt hắn rưng rưng nhìn cô
Cô mềm lòng dỗ dành hắn:
_Ngoan ngoan đừng khóc
Hắn nhìn xuống phía dưới của cô giọng hơi run
_Cô chảy máu kìa - rồi lai nhìn lên đôi mắt đỏ hoe của cô. Hắn đưa đôi tay nhỏ bé của hắn áp vào má cô
_Cô có đau không. Cô đừng khóc, con xin lỗi.
_ Cô không sao đâu - cô rửa ráy cho mình cho hắn. Bỗng hắn hỏi
_Cô ơi con có thể gặp lại cô không? Nhà cô ở đâu? Nhà con ở...
Không biết là do săp đặt của ông trời hay trùng hợp ngẫu nhiên mà nhà hắn cách nhà cô chỉ 3 con hẻm. Hắn nói sẽ thuòng xuyên qua nhà cô chơi. Dắt hắn ra ngoài nói với bố mẹ hăn là sau khi kiểm tra kĩ lưỡng thì không cần phải cắt...
Từ đó tháng ngày đọa lạc của hắn và cô bắt đầu. Tối nào hắn cũng nói với bố mẹ hắn cho ra xóm chơi cùng lũ bạn, nhưng thực chất hắn qua nhà cô chơi. Nhưng cô chỉ cho hắn 1 tuần 1 lần, còn lại hắn ngồi chơi với cô, hắn kể cô nghe những chuyện trên lớp, nhũng trò đùa con nít của hắn, những bí mật nho nhỏ của hắn. Hắn giờ chắc cũng chẳng biết bí mật lớn nhất của hắn là cô đâu nhỉ! Còn cô, cô luôn tự nói với bản thân, luôn xem mình là người chị của hắn.
2 Năm trôi qua, năm nay hắn lớp 7, hắn cũng đx to lớn hơn trước, điển trai hơn, hắn và cô vẵn như thế, cuộc sống vẫn thế. Ừm, đương nhiên là tăng số lần rồi. Hắn đã bắt đàu nhận biết tình cảm, bắt đầu biết nói lời yêu thương với cô. Cô thì dường như ngày càng có tình cảm với hắn nhiều hơn. Hơn cả tình cảm chị em mà cô vẫn nghĩ. Một tối, sau con mây mưa, cô quay sang nhìn hắn, im lặng 1 lúc cô nói
_Chúng ta phải dừng lại thôi
_Sao? Hắn ngạc nhiên hỏi lại
_Chúng ta phải dừng lại thôi - cô lặp lại một lần nữa, không đợi hắn trả lời cô lại tiếp
_Con sau này còn lớn lên, con còn tương lai, rồi con sẽ gặp người con gái con yêu, con sẽ kết hôn, sinh con...Con cô thì không được như thế, coi lúc đó sẽ già, sẽ không còn gì. Cho nên cô cần một nơi nương tựa, cô sẽ lấy chồng. Chung ta phải dừng...ưm - không để cho cô nói tiếp hắn đè lên cô, môi hắn mạnh mẽ chiếm lấy môi cô
_Không muốn. Cô là của con, con không để cô đi đâu. Lúc trước con không biết cảm giác này là gì, nhưng giò con đã biết rồi. Con sẽ không để bất kì ai cướp cô đi hết. Cô là của con, của riêng mình con thôi. Sau này lớn lên con sẽ cưới cô bởi vì... Anh yêu em - hắn nói mà mặt hắn đỏ hồng vì ngượng.
Cô ngạc nhiên nhìn hắn, có một cái gì đó thật ấm áp chạy vào tim cô, cổ họng cô cũng cảm thấy ngọt ngọt. Chăm chú nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì ngượng của hắn, cô bật cười cốc đầu hắn
_Gọi ai là em hả - rồi cô lí nhí nói: người ta hơn anh tới 12 tuổi lận đó
_Con xin lỗi - Hắn nở nụ cười ngu ngơ ,gãi đầu rồi nói tiếp
_Mà cô đừng lấy chồng đừng xa con nhé
_Ừm - cô mỉm cười
_ Đêm nay con ở lại - hắn nói, gọi điện thoại lừa dối phụ huynh. Rồi hắn lại đè lên cô và họ lại tiếp tục... ờ cái chuyện mà ai cũng biết
Thời gian cứ thế trôi, hắn ngày càng lớn, ngày càng biết cách làm cô cười, chọc cô giận điên lên. Thậm chí chọc cho cô khóc để rồi hắn phải xin lỗi suốt. Cuộc sống của cô và hắn cứ mãi hạnh phúc như thế cho đến cuối năm lớp 11. Ừm hắn thích một cô bạn gái cùng khối. Và họ quen nhau, thời gian hắn dành cho cô ngày càng ít. Đến năm 12, dường như hắn tìm đến cô chỉ còn là vì thỏa mãn nhu cầu. Còn cô, đường như cô đã nhận ra cái gì đó từ hắn. Cho đến cuối năm lớp 12, cô đã biết mối quan hệ của hắn và người kia. Trái tim của cô như tan nát khi thấy hắn và người khác đi với nhau. Đau đớn như có ai đó đang rạch từng vết, khắc từng vết dài và sâu vào trái tim cô. Nó đau, đau hơn cái ngày của 7 năm trước gấp ngàn lần. Cô muốn chạy lại đó kết thuc cuộc tình này. Như cô đã làm cách đây 7 năm, chia ty không cần nghe một lời giải thích. Thế nhưng lần này cô lại không làm được. Cô sợ. Cô sợ mất hắn, sợ hắn sẽ vì cô mà rớt năm nay. Không biết có như thế không nhưng cô nghĩ thế. Ít nhất là cô không dám. Cô đã yêu hắn, coi đã sa lầy, mà không chỉ thế cô đã sa vào vũng lầy rất sâu mà không ra được nữa. Nhưng cô không muốn là kẻ thứ 3 cho nên cô lên kế hoạch rời xa hắn. Sau khi hắn đậu đại học, cô sẽ rời xa hắn
Kì thi đại hoc sắp đến, mỗi khi hắn học hành mệt mỏi hắn lại tìm đến cô giải tỏa. Còn cô, cô cho hắn giải tỏa trong khi trái tim cô đầy đau đớn, cô vẫn tươi cười giấu nhũng giọt nước mắt
Kì thi đại học kết thúc, ngày công bố điểm, hắn dsã đậu vào trương đại hoc luật. Gia đình hắn, bạn bè hăn chúc mừng hăn. Lớp hắn mở tiệc chia tay, đồng thời chúc mừng những người đậu đại hoc. Hăn vui vẻ với bạn bè cạnh cô "bạn gái" của hắn. Rồi khi hắn về nhà, hắn ăn mừng cùng gia đình hắn, một bữa ciưm ấm cúng. Dường như đã đủ. Nhưng không, hắn cảm thấy còn thiếu gì đó nhưng hắn không nghĩ ra. Mang theo cảm giác đó hắn chìm sâu vào giấc ngủ và có một điều hắn không biết.
Tại một căn phòng cách đó 2 cob hẻm, một cô gái ngồi trước máy tính mỉm cười, thế nhung hai hàng nước mắt của cô trực rơi. Cô khẽ nói
_Chúc mừng anh
Rồi cô kéo vali rời đi. Cô đã bán nhà, từ mấy ngày trước, ngày mai người ta đến lấy. Cô đã chuẩn bị việc này từ lâu rồi, và nó đã đến: ngày mà cô rời xa hắn
12:00Am "tèn ten,tén ten tèn ten tén..." hắn tỉnh dậy trong cơn đau đầu, Hôm qua hắn uống hơi quá chén, tiếng chuông tin nhắn đánh thức hắn dậy. Ngồi dậy hắn nhìn tin nhắn. Số của cô. Hắn mở tin ra đọc. Hắn giật mình ngồi dậy, tỉnh ngủ hẳn yay hắn run run đọc tin
_"Chào anh, người mà em vẫn luôn yêu. Khi anh đọc tin nhắn này, thì em đã đi được rất xa rồi, và có lẽ ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, đây lac tin nhắn cuối cùng em gửi cho anh. Cách đây rất lâu, từ cái lần đầu anh và em gặp nhau. Lúc ấy, chỉ là do ý nghĩ điên khùng muốn sa đọa của em mà chúng ta đến với nhau. Em chưa bao giờ nghĩ đến 1 ngày nào đó sẽ yêu anh đâu, thật đấy, em chưa bao giờ nghĩ đến, chưa bao giờ. Em không ngờ rằng mình đã yêu anh và yêu nhiều như thế. Kể từ ngày đó, cái ngày mà anh nói yêu em, ngày mà anh nói lớn lên sẽ lấy em làm vợ. Em vui lắm, từ cái tối hôm ấy em đã bắt đầu sa lầy, sa xuống vũng lầy mà em không bao giờ thoát ra được. Từ đó, em đã chấp nhận sống hạnh phúc trong vòng tay của anh. Thằng nhóc khốn kiếp :p , khoảng thời gian đó em hạnh phúc lắm, cãm ơn anh. Em đã rất hạnh phúc trong khoảng thời gian qua, như thế lf dsx quá đủ rôì. Anh biết không, cái ngày mà em thấy anh đi cùng người đó, em đu lắm, trái tim em như thắt lại thôi. Em muốn đến đó nắm đầu con bé ấy đánh cho một trận. Hừm dám cướp chồng bà,hìhih. Nhưng em biết là em không thể, anh phải có hạnh phúc của riêng mình. Còn em thì thì thời gian qua là quá đủ rồi. Em thỏa mãn rồi. Cuối cùng, chúc mừng anh đã đậu đị học và chúc anh hanh phúc nhé. Hãy luôn sống tốt vì tương lai còn phía trước. Còn em, anh hãy quên em đi. Hãy xem em là ngọn gió thoảng qua cuộc đời của anh thôi. Vậy nhé. Anh à, em muốn được một lần gọi anh bằng chồng và xưng là vợ, cho em gọi nhé. Tha thứ cho lòng thư của em nhé:
Thằng nhóc kia. VỢ YÊU CHỒNG.
Tạm biệt. Đừng tìm em."
Có gì dó lăn trên má của hắn, ươn ướt, hắn khóc, 1 Thằng con trai mà khóc. Hắn mạc kệ, nước mắt hắn lặng lẽ rơi. Trái tim củ hắn như nhàn cin di xuyên vào, đau hắn thấy đau. Hắn yêu cô, vốn dĩ hắn vẫn yêu cô chỉ là hăn quên mất chuyện điều đó mà thôi. Bởi con người vốn là như thế, những thú gì gần gũi luôn bên cạnh mình thì nó càng trở nên mờ nhạt trong cuộc sống dần trở nên mờ nhạt. Để riòi đén lúc mát đi thì mới nhận nó quan trọng như thế nào. Hắn vội gọi cho cô. Nhưng hắn chỉ nghe được "thuê bao quý khách..." hắn thay nhanh bộ đồ chạy nhanh hết mức sang nhà cô. Hắn bấm chuông, có người ra mở cửa, hắn mừng rơn. Nhưng lại nhanh chóng thất vọng. Giờ hắn mới biết cô đã bán nhà hắn chạy đi khắp nơi tìm cô, hắn đến những nơi cô và hắn thường đi, hắn đến cả bệnh viện cô làm nhưng không tìm thấy cô, coi đã nghỉ việc và chuyển sang 1 Bệnh viện nào đó.
Nhiều tháng kế anh vẫn mải miết tìm cô. Hắn sa sút dần, hắn không tập trung vào việc học được. Đến cuối kì hắn phải thi lại
_Con có chuyện gì à - bố hắn không biết từ bao giờ dsx vào phong của hắn.
_Dạ. Không có gì - hắn đáp
_Đừng giấu ta, ta là cha của con ta biết của con mình, cảm xcs của con nó hiện hết lên khuôn mặt của con kìa - dừng một chút ông tiếp
_ta không biết chuyện gì sảy ra với con. Con cũng không cần kể cho ta. Nhưng ta đoán được đôi điều. Ta không muốn xen vào chuyện tình cảm của con, ta không muốn nó ảnh hưởng đến việc học hành của con. Con lớn rồi ta chỉ có con là đứa con duy nhất, là niềm tự hào của. Tuy chúng ta có tiền, và ta có thể nuôi con ssống trong sung sướng đến hết đời. Thé nhưng ta vẫn luôn hi vọng vào con. Luôn hi vọng con sẽ làm ta tự hào. Đó là điều duy nhất mà ta muốn con cho ta. Sự tự hào. Và ta chác chắn, cô gái kia cũng sẽ không muốn nhìn thấy con như thế này. Nào con trai. Đứng lên nào, hãy làm ta tự hào. Hay là sao khi đứng trước mặt cô ấy con không phải là 1 kẻ Vô dụng.
Hắn cúi đầu suy ngẫm, ông vỗ vai hăn đứng lên đi ra ngoài, khi đến cửa bỗng hắn gọi lại
_Ba! Con có thể xin ba 1 việc không?
_ Việc gì?
_ giúp con mua một căn nhà...
Đông qua, xuân đến, hạ đi, đông về. Đã 2năm kể từ ngày cô ra đi. Hắn. Hắn vẫn không ngừng tìm kiếm cô. Cuộc sống của hắn chỉ lặp đi lặp lại, đi học và... đi kiếm cô. Đến tối hắn lại đến bả uống thật nhiều rồi về nhà ngủ
23/12/2012 9:30pm, hôm nay, hắn không đi uống, hăn cảm thấy 1 cái gì đó, hắn ra công viên Lê Thị Riêng đi dạo. Bỗng hắn thấy một bóng dáng quen thuộc từ nhà sách bên cạnh đi ra. Hắn đuổi theo chụp tay bóng dáng ấy, chiếc bóng ấy quay lại. Là cô. Họ nhìn nhau, 4 đôi mắt đỏ ngầu
_Linh - môi hắn mấp máy
Cô giật tay hắn ra
_Anh là ai, tôi không quen anh - rồi cô ngoảnh mặt bỏ đi
Hắn ngơ ngác, nhưng rất nhanh hắn tỉnh lại đuổi theo cô, hắn lại chụp tay cô
_LINH!
_Anh nhận nhầm người rồi, tôi không quen anh - cô lại rút tay khỏi anh bước đi tiếp
LINH - hắn chụp vai cô gằn giọng
Nhưng cô lại đảy hắn ra
_Tôi nói rồi tôi không quen anh. Anh mà theo tôi nữa tôi la lên đó - rồi cô lại bước đi
Hắn chạy theo vòng tay ôn cổ cô.
_Buông ra
_ không buông
_Buông ra - cô vùng vẫy
_không muốn, không buông. Anh đã đánh mất em 1lần rồi, anh không muốn mất em một lần nào nữa đâu
Mốt cơn đau cắt da xẻ thịt truyền đến khiến hắn suýt buông cô cô. Nhưng hắn lại càng ôm chặt hơn. Cô cắn hắn, máu của hắn chảy vào miệng cô: lợ... mặn? Phải cô lại khóc. Nước mắt của coi hòa và máu của hắn tạo ra một cí vị gì đó lợ lợ trong miệng cô. Dần dần cô ngừng giãy dụa, hắn cũng buông lỏng. Cô quay lại úp mặt vào ngực của hắn khóc...
Trên ghế đá công viên. Cô cầm cánh tay bị thương của hắn thổi
_Sao anh không buông
_Tại em không ngưng dãy
_ Ai bảo anh cứ đuổi theo em
_Ơ...
Cô bật cười nụ cười đẹp mà hắn từng thấy. Hắn móc trong thí áo khoác của mình lấy ra một chiếc hộp nho nhỏ đứng trước mặt cô quỳ xuống, mỏw chiếc hộp ra, một chiếc nhẫn.
_Lấy anh nhé!
_Hả? Ở đâu ra tiện thế
_Từ 1 năm trước, anh đã mua nó để khi tìm thấy em là cầu hôn liền vậy
_Lấy anh nhé
_Hông
_Tại sao? - hắn nhìn cô khó hiểu
_Hứ!
_...
Dường như hắn chợt nghĩ đến cái gì đó. Đứng dậy nắm tay cô
_Đi thôi
_Đi đâu?
_Về nhà - hắn mỉm cười
_Nhà? - cô khó hiểu, nhưng vấn đi theo hắn
Đứng trước căn nhà cũ của mình, cô quay sang nhìn hắn. Hắn mỉm cười nhìn cô
_Anh đã mua lại căn nhà này và ở đó trong 2 năm qua, vào thôi
Vào nhà đặt cô ngồi lên ghế, còn hắn đi nấu cơm cho cô. Họ ngồi vừ ăn vừa nói chuyện
_Hồi đó toàn em nấu anh ăn, nay anh nấu cho em ăn chúng ta huề nhé.
_Cô lấy đũa gõ đầu hắn bĩu môi. Tôi nấu cho anh suốt 7 Năm giờ anh nấu 1 bữa huề cại gì mà huề
Mỉm cười hắn đứng lên đi đến trước mặt cô quỳ xuống 1lần nữa
_Lấy anh nhé . Anh không thể đợi lâu hơn nữa đâu. Anh yêu em
Mắt cô lại đỏ hoe, nước mắt cô lại rơi. Nhưng đây không phải là những giọt nước mắt đau khổ. Nó là những giọt nước mắt hạnh phúc
Hắn đưa tay áp lên má cô, quệt ngang khóe mắt của của cô
_Đừng khóc, em mà khóc trông xí lắm
Cô sut sịt ráng nín. Bỗng nhiên hắn nhìn chằm chằm cô nói
_Cô! Con muốn
Cô bật cười cốc đầu hắn, nụ cười trong dòng nước mắt rồi cô khẽ gật đầu
Hắn mỉm cười ẵm cô vào phòng...
Hết
Ps: suốt từ sáng tới giờ cuối cùng cũng xong hết 100% pin
Vẫn cảnh báo cũ: truyện có tính chất như truyện sẽ nên cân ]nhắc trước khi xem
_Cô ơi! Tự nhiên nó đứng lên, con không biết làm sao để hạ xuống - hắn nhìn cô ngây thơ trả lời, nhưng mắt nó nhìn chằm chằm vào ngực cô, tay nó khẽ chạm vào ngực cô
_Bịch - Cô hoảng hốt lùi lại nên vấp ngã, tâm hồn cô hoảng loạn lắp bắp nói:
_Con...con làm gì thế?
_Cô ơi, con muốn biết cảm giác mà người ta hay làm trên máy tính nó như thế nào, cô cho con thử đi cô - hắn nói. Không đợi cô trả lời hắn chồm vào lòng cô, tay hăn chụp 2 ngọn đồi nhỏ bé trước ngưc cô, mặt hắn vụi vào giữa
_Thơm quá - hắn hít một hơi thật sâu
_Con...con là gì thế! Con bắt trước ở đâu vậy - Cô hốt hoảng đẩy hắn ra
_Con thấy trên máy cại anh ngồi cạnh con trong quán nét sau trường đó cô - hắn nhìn cô với khuôn mặt ngây thơ trả lời. Rồi hắn lại chồm vào người cô
_Cô ơi! Cho con nhìn cái ấy của cô đi - tay nó chầm chậm vuốt nhẹ xuống phía dưới của cô
_ Ưm! Xém chút cô rên thành tiếng.
_ Đi mà cô, đi cô - nó tiếp tuc năn nỉ
Bỗng cô chợt nghĩ đến kẻ đã phụ tình cô. Cô căm hận kẻ đó, cô giữ lại cũng chỉ là cho kẻ đó sau này, thế mà hắn lại phản bội cô. Vậy thì cô còn giữ làm gì?
Cho thằng bé? Một ý nghĩ điên rồ xuất hiện trong đầu cô. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào cô lại đứng lên, cởi quần mình xuống trước mặt hắn, cô điên thật rồi
_ Whoa! Của cô nhìn đẹp quá, nó có màu hông nhè - Hắn hớn hở nói, tay nó khẽ chạm vào
_Ah! - cô khẽ rên mặt cô đỏ hồng như quả gấc - Đừng, đừng chạm vào chỗ đó. Ưhm...
_Cô ơi! Cho con đưa của con vào cô đi - thằng bé hưng phấn nói. Tay nó không ngừng nghịch ngợm "con bé" của cô.
_Cái gì? Ưm! Không. Đừng, dừng lại ưhm - người cô run lên, cô ráng kìm nén để không phát ra tiếng rên rỉ quá lớn
_Đi cô, đi mà cô - thằng bé tiếp tục bày ra khuôn mặt thơ ngây của nó nói, tay nó thì ngọ nguậy nhanh hơn
_ ah... Dừng lại, dừng lại đi... được rồi ... được .
Hắn lại gần cô, đang định tiến vào thì cô chụp lại
_Khoan. Theo cô
Cô và hắn vào phong wc , đóng cửa, đậy nắp bồn cầu lại , ngồi lên, nhẹ nhàng đưa 2 ngón tay tách "con bé" đỏ thăm đang ẩm ướt của cô ra
_Tới đi.
_AH! Ưhm - cơn đau xuyên thấu da thịt ập đến, 2 hàng nước mắt của cô lăn dài trên má. Cô lấy tay bịt miệng mình để không thét quá to . Nhanh chóng được thay bằng những khoái cảm...
Thôi lươc đi :))))
Với một thằng bé lớp 5 Mà nói thì hơn 3p đã là quá trâu rồi. Hắn nhanh chóng lên đỉnh điểm và xả hết vào cô
_Ah! Mốt cảm giác...thôii không tả. Cô giật bắn mình quay sang hắn giọng gằn như quát lên với hắn:
_CON LÀM GÌ THẾ? SAO BẮN HẾT VÀO CÔ
_Con...con...con không khống chế được - mắt hắn rưng rưng nhìn cô
Cô mềm lòng dỗ dành hắn:
_Ngoan ngoan đừng khóc
Hắn nhìn xuống phía dưới của cô giọng hơi run
_Cô chảy máu kìa - rồi lai nhìn lên đôi mắt đỏ hoe của cô. Hắn đưa đôi tay nhỏ bé của hắn áp vào má cô
_Cô có đau không. Cô đừng khóc, con xin lỗi.
_ Cô không sao đâu - cô rửa ráy cho mình cho hắn. Bỗng hắn hỏi
_Cô ơi con có thể gặp lại cô không? Nhà cô ở đâu? Nhà con ở...
Không biết là do săp đặt của ông trời hay trùng hợp ngẫu nhiên mà nhà hắn cách nhà cô chỉ 3 con hẻm. Hắn nói sẽ thuòng xuyên qua nhà cô chơi. Dắt hắn ra ngoài nói với bố mẹ hăn là sau khi kiểm tra kĩ lưỡng thì không cần phải cắt...
Từ đó tháng ngày đọa lạc của hắn và cô bắt đầu. Tối nào hắn cũng nói với bố mẹ hắn cho ra xóm chơi cùng lũ bạn, nhưng thực chất hắn qua nhà cô chơi. Nhưng cô chỉ cho hắn 1 tuần 1 lần, còn lại hắn ngồi chơi với cô, hắn kể cô nghe những chuyện trên lớp, nhũng trò đùa con nít của hắn, những bí mật nho nhỏ của hắn. Hắn giờ chắc cũng chẳng biết bí mật lớn nhất của hắn là cô đâu nhỉ! Còn cô, cô luôn tự nói với bản thân, luôn xem mình là người chị của hắn.
2 Năm trôi qua, năm nay hắn lớp 7, hắn cũng đx to lớn hơn trước, điển trai hơn, hắn và cô vẵn như thế, cuộc sống vẫn thế. Ừm, đương nhiên là tăng số lần rồi. Hắn đã bắt đàu nhận biết tình cảm, bắt đầu biết nói lời yêu thương với cô. Cô thì dường như ngày càng có tình cảm với hắn nhiều hơn. Hơn cả tình cảm chị em mà cô vẫn nghĩ. Một tối, sau con mây mưa, cô quay sang nhìn hắn, im lặng 1 lúc cô nói
_Chúng ta phải dừng lại thôi
_Sao? Hắn ngạc nhiên hỏi lại
_Chúng ta phải dừng lại thôi - cô lặp lại một lần nữa, không đợi hắn trả lời cô lại tiếp
_Con sau này còn lớn lên, con còn tương lai, rồi con sẽ gặp người con gái con yêu, con sẽ kết hôn, sinh con...Con cô thì không được như thế, coi lúc đó sẽ già, sẽ không còn gì. Cho nên cô cần một nơi nương tựa, cô sẽ lấy chồng. Chung ta phải dừng...ưm - không để cho cô nói tiếp hắn đè lên cô, môi hắn mạnh mẽ chiếm lấy môi cô
_Không muốn. Cô là của con, con không để cô đi đâu. Lúc trước con không biết cảm giác này là gì, nhưng giò con đã biết rồi. Con sẽ không để bất kì ai cướp cô đi hết. Cô là của con, của riêng mình con thôi. Sau này lớn lên con sẽ cưới cô bởi vì... Anh yêu em - hắn nói mà mặt hắn đỏ hồng vì ngượng.
Cô ngạc nhiên nhìn hắn, có một cái gì đó thật ấm áp chạy vào tim cô, cổ họng cô cũng cảm thấy ngọt ngọt. Chăm chú nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì ngượng của hắn, cô bật cười cốc đầu hắn
_Gọi ai là em hả - rồi cô lí nhí nói: người ta hơn anh tới 12 tuổi lận đó
_Con xin lỗi - Hắn nở nụ cười ngu ngơ ,gãi đầu rồi nói tiếp
_Mà cô đừng lấy chồng đừng xa con nhé
_Ừm - cô mỉm cười
_ Đêm nay con ở lại - hắn nói, gọi điện thoại lừa dối phụ huynh. Rồi hắn lại đè lên cô và họ lại tiếp tục... ờ cái chuyện mà ai cũng biết
Thời gian cứ thế trôi, hắn ngày càng lớn, ngày càng biết cách làm cô cười, chọc cô giận điên lên. Thậm chí chọc cho cô khóc để rồi hắn phải xin lỗi suốt. Cuộc sống của cô và hắn cứ mãi hạnh phúc như thế cho đến cuối năm lớp 11. Ừm hắn thích một cô bạn gái cùng khối. Và họ quen nhau, thời gian hắn dành cho cô ngày càng ít. Đến năm 12, dường như hắn tìm đến cô chỉ còn là vì thỏa mãn nhu cầu. Còn cô, đường như cô đã nhận ra cái gì đó từ hắn. Cho đến cuối năm lớp 12, cô đã biết mối quan hệ của hắn và người kia. Trái tim của cô như tan nát khi thấy hắn và người khác đi với nhau. Đau đớn như có ai đó đang rạch từng vết, khắc từng vết dài và sâu vào trái tim cô. Nó đau, đau hơn cái ngày của 7 năm trước gấp ngàn lần. Cô muốn chạy lại đó kết thuc cuộc tình này. Như cô đã làm cách đây 7 năm, chia ty không cần nghe một lời giải thích. Thế nhưng lần này cô lại không làm được. Cô sợ. Cô sợ mất hắn, sợ hắn sẽ vì cô mà rớt năm nay. Không biết có như thế không nhưng cô nghĩ thế. Ít nhất là cô không dám. Cô đã yêu hắn, coi đã sa lầy, mà không chỉ thế cô đã sa vào vũng lầy rất sâu mà không ra được nữa. Nhưng cô không muốn là kẻ thứ 3 cho nên cô lên kế hoạch rời xa hắn. Sau khi hắn đậu đại học, cô sẽ rời xa hắn
Kì thi đại hoc sắp đến, mỗi khi hắn học hành mệt mỏi hắn lại tìm đến cô giải tỏa. Còn cô, cô cho hắn giải tỏa trong khi trái tim cô đầy đau đớn, cô vẫn tươi cười giấu nhũng giọt nước mắt
Kì thi đại học kết thúc, ngày công bố điểm, hắn dsã đậu vào trương đại hoc luật. Gia đình hắn, bạn bè hăn chúc mừng hăn. Lớp hắn mở tiệc chia tay, đồng thời chúc mừng những người đậu đại hoc. Hăn vui vẻ với bạn bè cạnh cô "bạn gái" của hắn. Rồi khi hắn về nhà, hắn ăn mừng cùng gia đình hắn, một bữa ciưm ấm cúng. Dường như đã đủ. Nhưng không, hắn cảm thấy còn thiếu gì đó nhưng hắn không nghĩ ra. Mang theo cảm giác đó hắn chìm sâu vào giấc ngủ và có một điều hắn không biết.
Tại một căn phòng cách đó 2 cob hẻm, một cô gái ngồi trước máy tính mỉm cười, thế nhung hai hàng nước mắt của cô trực rơi. Cô khẽ nói
_Chúc mừng anh
Rồi cô kéo vali rời đi. Cô đã bán nhà, từ mấy ngày trước, ngày mai người ta đến lấy. Cô đã chuẩn bị việc này từ lâu rồi, và nó đã đến: ngày mà cô rời xa hắn
12:00Am "tèn ten,tén ten tèn ten tén..." hắn tỉnh dậy trong cơn đau đầu, Hôm qua hắn uống hơi quá chén, tiếng chuông tin nhắn đánh thức hắn dậy. Ngồi dậy hắn nhìn tin nhắn. Số của cô. Hắn mở tin ra đọc. Hắn giật mình ngồi dậy, tỉnh ngủ hẳn yay hắn run run đọc tin
_"Chào anh, người mà em vẫn luôn yêu. Khi anh đọc tin nhắn này, thì em đã đi được rất xa rồi, và có lẽ ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, đây lac tin nhắn cuối cùng em gửi cho anh. Cách đây rất lâu, từ cái lần đầu anh và em gặp nhau. Lúc ấy, chỉ là do ý nghĩ điên khùng muốn sa đọa của em mà chúng ta đến với nhau. Em chưa bao giờ nghĩ đến 1 ngày nào đó sẽ yêu anh đâu, thật đấy, em chưa bao giờ nghĩ đến, chưa bao giờ. Em không ngờ rằng mình đã yêu anh và yêu nhiều như thế. Kể từ ngày đó, cái ngày mà anh nói yêu em, ngày mà anh nói lớn lên sẽ lấy em làm vợ. Em vui lắm, từ cái tối hôm ấy em đã bắt đầu sa lầy, sa xuống vũng lầy mà em không bao giờ thoát ra được. Từ đó, em đã chấp nhận sống hạnh phúc trong vòng tay của anh. Thằng nhóc khốn kiếp :p , khoảng thời gian đó em hạnh phúc lắm, cãm ơn anh. Em đã rất hạnh phúc trong khoảng thời gian qua, như thế lf dsx quá đủ rôì. Anh biết không, cái ngày mà em thấy anh đi cùng người đó, em đu lắm, trái tim em như thắt lại thôi. Em muốn đến đó nắm đầu con bé ấy đánh cho một trận. Hừm dám cướp chồng bà,hìhih. Nhưng em biết là em không thể, anh phải có hạnh phúc của riêng mình. Còn em thì thì thời gian qua là quá đủ rồi. Em thỏa mãn rồi. Cuối cùng, chúc mừng anh đã đậu đị học và chúc anh hanh phúc nhé. Hãy luôn sống tốt vì tương lai còn phía trước. Còn em, anh hãy quên em đi. Hãy xem em là ngọn gió thoảng qua cuộc đời của anh thôi. Vậy nhé. Anh à, em muốn được một lần gọi anh bằng chồng và xưng là vợ, cho em gọi nhé. Tha thứ cho lòng thư của em nhé:
Thằng nhóc kia. VỢ YÊU CHỒNG.
Tạm biệt. Đừng tìm em."
Có gì dó lăn trên má của hắn, ươn ướt, hắn khóc, 1 Thằng con trai mà khóc. Hắn mạc kệ, nước mắt hắn lặng lẽ rơi. Trái tim củ hắn như nhàn cin di xuyên vào, đau hắn thấy đau. Hắn yêu cô, vốn dĩ hắn vẫn yêu cô chỉ là hăn quên mất chuyện điều đó mà thôi. Bởi con người vốn là như thế, những thú gì gần gũi luôn bên cạnh mình thì nó càng trở nên mờ nhạt trong cuộc sống dần trở nên mờ nhạt. Để riòi đén lúc mát đi thì mới nhận nó quan trọng như thế nào. Hắn vội gọi cho cô. Nhưng hắn chỉ nghe được "thuê bao quý khách..." hắn thay nhanh bộ đồ chạy nhanh hết mức sang nhà cô. Hắn bấm chuông, có người ra mở cửa, hắn mừng rơn. Nhưng lại nhanh chóng thất vọng. Giờ hắn mới biết cô đã bán nhà hắn chạy đi khắp nơi tìm cô, hắn đến những nơi cô và hắn thường đi, hắn đến cả bệnh viện cô làm nhưng không tìm thấy cô, coi đã nghỉ việc và chuyển sang 1 Bệnh viện nào đó.
Nhiều tháng kế anh vẫn mải miết tìm cô. Hắn sa sút dần, hắn không tập trung vào việc học được. Đến cuối kì hắn phải thi lại
_Con có chuyện gì à - bố hắn không biết từ bao giờ dsx vào phong của hắn.
_Dạ. Không có gì - hắn đáp
_Đừng giấu ta, ta là cha của con ta biết của con mình, cảm xcs của con nó hiện hết lên khuôn mặt của con kìa - dừng một chút ông tiếp
_ta không biết chuyện gì sảy ra với con. Con cũng không cần kể cho ta. Nhưng ta đoán được đôi điều. Ta không muốn xen vào chuyện tình cảm của con, ta không muốn nó ảnh hưởng đến việc học hành của con. Con lớn rồi ta chỉ có con là đứa con duy nhất, là niềm tự hào của. Tuy chúng ta có tiền, và ta có thể nuôi con ssống trong sung sướng đến hết đời. Thé nhưng ta vẫn luôn hi vọng vào con. Luôn hi vọng con sẽ làm ta tự hào. Đó là điều duy nhất mà ta muốn con cho ta. Sự tự hào. Và ta chác chắn, cô gái kia cũng sẽ không muốn nhìn thấy con như thế này. Nào con trai. Đứng lên nào, hãy làm ta tự hào. Hay là sao khi đứng trước mặt cô ấy con không phải là 1 kẻ Vô dụng.
Hắn cúi đầu suy ngẫm, ông vỗ vai hăn đứng lên đi ra ngoài, khi đến cửa bỗng hắn gọi lại
_Ba! Con có thể xin ba 1 việc không?
_ Việc gì?
_ giúp con mua một căn nhà...
Đông qua, xuân đến, hạ đi, đông về. Đã 2năm kể từ ngày cô ra đi. Hắn. Hắn vẫn không ngừng tìm kiếm cô. Cuộc sống của hắn chỉ lặp đi lặp lại, đi học và... đi kiếm cô. Đến tối hắn lại đến bả uống thật nhiều rồi về nhà ngủ
23/12/2012 9:30pm, hôm nay, hắn không đi uống, hăn cảm thấy 1 cái gì đó, hắn ra công viên Lê Thị Riêng đi dạo. Bỗng hắn thấy một bóng dáng quen thuộc từ nhà sách bên cạnh đi ra. Hắn đuổi theo chụp tay bóng dáng ấy, chiếc bóng ấy quay lại. Là cô. Họ nhìn nhau, 4 đôi mắt đỏ ngầu
_Linh - môi hắn mấp máy
Cô giật tay hắn ra
_Anh là ai, tôi không quen anh - rồi cô ngoảnh mặt bỏ đi
Hắn ngơ ngác, nhưng rất nhanh hắn tỉnh lại đuổi theo cô, hắn lại chụp tay cô
_LINH!
_Anh nhận nhầm người rồi, tôi không quen anh - cô lại rút tay khỏi anh bước đi tiếp
LINH - hắn chụp vai cô gằn giọng
Nhưng cô lại đảy hắn ra
_Tôi nói rồi tôi không quen anh. Anh mà theo tôi nữa tôi la lên đó - rồi cô lại bước đi
Hắn chạy theo vòng tay ôn cổ cô.
_Buông ra
_ không buông
_Buông ra - cô vùng vẫy
_không muốn, không buông. Anh đã đánh mất em 1lần rồi, anh không muốn mất em một lần nào nữa đâu
Mốt cơn đau cắt da xẻ thịt truyền đến khiến hắn suýt buông cô cô. Nhưng hắn lại càng ôm chặt hơn. Cô cắn hắn, máu của hắn chảy vào miệng cô: lợ... mặn? Phải cô lại khóc. Nước mắt của coi hòa và máu của hắn tạo ra một cí vị gì đó lợ lợ trong miệng cô. Dần dần cô ngừng giãy dụa, hắn cũng buông lỏng. Cô quay lại úp mặt vào ngực của hắn khóc...
Trên ghế đá công viên. Cô cầm cánh tay bị thương của hắn thổi
_Sao anh không buông
_Tại em không ngưng dãy
_ Ai bảo anh cứ đuổi theo em
_Ơ...
Cô bật cười nụ cười đẹp mà hắn từng thấy. Hắn móc trong thí áo khoác của mình lấy ra một chiếc hộp nho nhỏ đứng trước mặt cô quỳ xuống, mỏw chiếc hộp ra, một chiếc nhẫn.
_Lấy anh nhé!
_Hả? Ở đâu ra tiện thế
_Từ 1 năm trước, anh đã mua nó để khi tìm thấy em là cầu hôn liền vậy
_Lấy anh nhé
_Hông
_Tại sao? - hắn nhìn cô khó hiểu
_Hứ!
_...
Dường như hắn chợt nghĩ đến cái gì đó. Đứng dậy nắm tay cô
_Đi thôi
_Đi đâu?
_Về nhà - hắn mỉm cười
_Nhà? - cô khó hiểu, nhưng vấn đi theo hắn
Đứng trước căn nhà cũ của mình, cô quay sang nhìn hắn. Hắn mỉm cười nhìn cô
_Anh đã mua lại căn nhà này và ở đó trong 2 năm qua, vào thôi
Vào nhà đặt cô ngồi lên ghế, còn hắn đi nấu cơm cho cô. Họ ngồi vừ ăn vừa nói chuyện
_Hồi đó toàn em nấu anh ăn, nay anh nấu cho em ăn chúng ta huề nhé.
_Cô lấy đũa gõ đầu hắn bĩu môi. Tôi nấu cho anh suốt 7 Năm giờ anh nấu 1 bữa huề cại gì mà huề
Mỉm cười hắn đứng lên đi đến trước mặt cô quỳ xuống 1lần nữa
_Lấy anh nhé . Anh không thể đợi lâu hơn nữa đâu. Anh yêu em
Mắt cô lại đỏ hoe, nước mắt cô lại rơi. Nhưng đây không phải là những giọt nước mắt đau khổ. Nó là những giọt nước mắt hạnh phúc
Hắn đưa tay áp lên má cô, quệt ngang khóe mắt của của cô
_Đừng khóc, em mà khóc trông xí lắm
Cô sut sịt ráng nín. Bỗng nhiên hắn nhìn chằm chằm cô nói
_Cô! Con muốn
Cô bật cười cốc đầu hắn, nụ cười trong dòng nước mắt rồi cô khẽ gật đầu
Hắn mỉm cười ẵm cô vào phòng...
Hết
Ps: suốt từ sáng tới giờ cuối cùng cũng xong hết 100% pin