Tên tác phẩm : Dạ Khúc Độc Hành
Tác giả:miêu tặc
Thể loại : Drama , Action , Supernatural , Comedy , Ecchi , Mature , Adult .
Khuyến cáo : độ cảm xúc của truyện rất nặng , những ai dễ tổn thương thì nên rút nhanh .
Cốt truyện :
Nhật kí của một cô công chúa :
Không có một nụ cười nào bi ai như thế , không có một con người nào cô độc hơn thế , thương tâm hơn thế khi mất đi người thân , bị vứt bỏ và cô lập như một vũng nước tù sau mưa . Nhưng hắn vẫn đứng dậy , như thuỷ triều ngày trăng tròn . Hắn dường như hiểu tất cả mọi người , nhưng lại chẳng hiểu chính mình , đôi khi hắn khao khát có một tình yêu , nhưng khi có người muốn tới bên hắn , hắn lại cảm thấy khó chịu , hắn muốn đuổi họ đi , nhưng lại bảo vệ họ từ đằng sau , chịu mọi mất mát và hy sinh tất cả cho họ để họ có thể vui vẻ , rồi hằng đêm , hắn lại đứng trên mỏm đá dưới chân trăng .... Thổi cây sáo bích lục .... Bài ca Dạ Khúc .
Dạ Khúc của một kẻ cô độc , một con sói độc hành , một tên sát nhân với tâm hồn chắp vá . Một con người đã nếm đủ mọi cay đắng , oan khuất , khổ nhục trên cuộc đời .
Đôi mắt hắn , đôi lúc đục ngầu như một chiến binh cuồng sát , đôi lúc lại trong suốt như một kẻ ngây thơ , đôi lúc lại đau thương như một tên say tình .
Hắn nhiều khi rất đơn thuần , cái gì cũng không biết , như một đứa trẻ to xác . Nhiều lúc , hắn vô cùng tàn nhẫn , khát máu , như một con dã thú cuồng loạn , diệt sát tất cả kẻ ngáng đường .
Hắn thực đáng thương , hắn muốn yêu và được yêu , nhưng lại không muốn phải mất đi tình yêu , nên hắn lựa chọn rằng không có .
Nhưng cuộc đời vô thường , hắn không muốn , nhưng ta , những người con gái khác , đều âm thầm ghim dấu tình ái vào trái tim chắp vá của hắn , mong một ngày , nó lành lặn .
Đây là câu chuyện về chàng Alphrat , một con quỷ , một thiên thần đẫm máu , một đứa trẻ thèm khát yêu thương .
...
P/s:đây là lần đầu tiên em post truyện bên 4vn này nếu có điều gì sai sót mong các bác bác ném gạch nhẹ tay thui kẻo vỡ đầu em :)))
Chapter 1 : KẺ BỊ RUỒNG BỎ CỦA TỘC ELF .(1)
Trong rừng Tiên , mọi vật đều đạt đến đỉnh cao của cái đẹp , mọi sinh vật , mọi thực vật , đều có sức hấp dẫn khiến đôi mắt người ta không thể nào chối từ được mà phải ngắm thật sâu và thật lâu .
Từng phiến lá rơi xuống những giọt sương đọng lại vào buổi sớm , dưới ánh nắng cao , chúng lấp lánh như những viên kim cương quý giá vô ngần . Sự góp mặt của chúng làm cả khu rừng trở thành một thánh địa của Thần Thánh , long lanh như một vườn địa đàng của chúa .
Nhưng dưới con mắt của Alphrat , chúng lại chẳng khác gì trêu ngươi với tâm trạng của hắn , vô vị . Tất cả đều vô vị .
Alphrat ngắm nhìn cảnh vật trên cao một lát , những cánh chim cưỡi trên những cành cây um tùm , hay những màu bướm ẻo lả bay lắt léo trước mũi hắn , đểu cho hắn cảm nhận sâu sắc cái cảm giác cầm tù , bị trêu chọc vì sự cầm tù của mình . Còn gì bất mãn hơn khi bị tất cả tước đi sự tự do ? Phải làm nô lệ cho những kẻ không thương yêu gì mình mà còn ghét bỏ mình , khinh bỉ mình đến tận xương tuỷ . Mà cái sự khinh bỉ này , thường đi đôi với cô độc , hắn ở trong rừng Tiên không có một người bạn nào cả .
Càng ngắm , càng đau lòng và khổ sở . Hắn sực nhớ ra còn 30 bó gỗ nữa cần phải chặt để đưa đến cho khu nhà ăn của quân đội làng Okvail , mà đó cũng chính là ngôi làng hắn ở , và cũng không phải nơi hắn ở . Đơn giản vì , hắn bị đày đến một nơi cách biệt với ngôi làng , dù nơi đó vẫn là nơi thuộc địa phận của làng nhưng chỗ đó vắng lặng , không có ai lui tới .... từ khi hắn đến . Hắn biết được nơi này từng là hồ tắm của các thiếu nữ tộc Elf , nhưng sự có mặt của hắn làm tất cả ghê tởm mà bỏ đi hết .
Alphrat vừa chặt gỗ vừa nghĩ ngợi xa xăm , hồi tưởng lại ít kỷ niệm trên , hắn cũng chặt được 27 bó gỗ rồi . Alphrat chặt rất nhanh , mà lực rất mạnh , một thân gỗ to chỉ cần hắn cho 2 nhát chém là đổ rạp .
15 phút sau , 30 bó gỗ đã sẵn sàng để chuyển về , bây giờ đã là giữa trưa , hắn cần nghỉ ngơi để chiều còn giặt quần áo cho quân đội , kiểm tra vũ khi cho quân đội , lau dọn chuồng ngựa , cho ngựa ăn ... vân vân và vân vân Alphrat chất hết 30 bó gỗ lên trên xe kéo , rồi sau đó kéo băng băng về bản làng Okvail .
Đi ngang qua khu vui chơi của lũ Elf trẻ con , Alphrat lại dừng lại nhìn những khuôn mặt dễ thương , sáng lạn của lũ trẻ . Hắn lại nhớ về tuổi thơ của mình . Ừ ! Hắn cũng từng có một tuổi thơ , nhưng nó không có những quả bóng , những cuốn sách vở mới tinh , quần áo tươm tất , những bữa ăn quây quần bên gia đình . Mà chỉ có những ngày lao động vất vả , những tiếng châm chọc của mọi người xung quanh .
Một đứa trẻ trong số đó đang chơi cùng chúng bạn , chẳng may đánh văng quả bóng bằng rơm bó lại ra chỗ Alphrat , đập vào chân hắn .
Alphrat cúi người xuống , nhẹ nhàng nhặt lên . Lúc ấy , mấy đứa trẻ cũng nhìn thấy hắn đứng đó , đứa nào cũng sợ sệt . Phải chăng Alphrat rất xấu xí ghê rợn ?
Alphrat không hề xấu , ngược lại hắn khá ưa nhìn . Viền mặt hiện ra nét cương nghị , lông mày kiếm bạc mắt buồn thương , tóc trắng bạc dài đến thắt lưng . Thân thể cường tráng hài hoà không quá lố như tộc Minotaur hay Orc . Nước da hơi sẫm màu bánh mật rất khoẻ mạnh . Đâu có xấu xí ?
Lũ trẻ kia rất đáng yêu , nhưng bố mẹ chúng thì không đáng yêu chút nào , từ nhỏ đã dạy cho con rằng hãy tránh xa tên Elf da đen tóc trắng .
Trong cả làng Okvail , chỉ có Alphrat là tên Elf có ngoại hình nổi bật như vậy , nên rất dễ nhận biết .
Lũ trẻ đùn đẩy nhau mãi không ai dám đứng trước mặt hắn mà nhận lại quả bóng , quả thật như bị sợ thú dữ ăn thịt không bằng . Lúc này , một cô gái đứng ra che trước mặt lũ trẻ . Alphrat hơi ngẩn ngơ , còn cô gái ấy , vành mắt hơi có nước , khoé môi khẽ nhếch lên một đường cong mờ nhạt .
Cô có khuôn mặt trứng ngỗng , cánh môi anh đào đỏ mọng , mi mục thanh tú , sắc đẹp thật hài hoà , toả ra khí chất đằm thắm dịu dàng .
Alphrat ngẩn ngơ vì hắn biết cô ta , nhưng là lúc còn nhỏ ,
" Alphrat , phải nhớ tôi . Không cho phép cậu quên tôi ."
Dưới cơn mưa tầm tã đó , cô hét lên như một người điên , cái giọng khàn và thé của tầm tuổi vỡ giọng , làm mắt hắn cay xè . Lúc ấy hắn biết được , vị của nước mưa , rất mặn và chát .
Mà nghĩ lại cũng lạ , hắn chỉ nhớ được hình dáng diện mục của cô như thế nào , còn tên của cô , hắn không biết , vì cô không nói với hắn .
Cô đi đến trước mặt hắn , khe khẽ hỏi :
- Alphrat , có nhớ tôi không ?
Hắn không thể cười nổi , cũng không biết cười là gì . Hơn nữa , lòng hắn quặn đau khi nhìn thấy phía sau khuôn mặt đó , là một khuôn mặt phẫn nộ khinh bỉ khác đang tiến tới .
Cô đã là vợ của ai đó , một thanh niên thuần chủng nào đó . Thật tàn nhẫn thay cho một thứ tình cảm mập mờ ranh giới , nhưng cái sự tàn nhẫn này cũng không làm Alphrat có chút thay đổi nào về tâm hồn , có lẽ hắn cũng chỉ cảm nhận được vị của mưa là vị mặn . Alphrat vội đưa cho cô quả bóng , cố gắng đè nén cơn đau không tên trong tâm can , rồi kéo xe gỗ đi thật nhanh , mắt hắn rưng rưng nhưng nhanh chóng khô cong ..
Chapter 1 : KẺ BỊ RUỒNG BỎ CỦA TỘC ELF(2)
Để lại cô gái đó , ngơ ngác hồi lâu , trong trái tim như mất đi một nửa , mất mát vô cùng . Cô quay lưng đi , không để ý đến người chồng của mình . Mà trong tim chỉ hướng về hình bóng cao lớn cô độc đó .
Chồng cô cắn răng chịu nhục , mang tiếng cô ta là vợ gã mà trong lòng tơ tưởng đến tên đàn ông khác , chuyện này thật vô cùng nhục nhã .
Nhưng nếu tức giận trước lũ trẻ con thì thật mất thể diện , gã cố gắng thăng bằng cảm xúc , trên mặt tỏ ra lạnh lùng rồi quay lưng đuổi theo vợ .Alphrat quay về căn nhà gỗ của mình , căn nhà gỗ đơn sơ mộc mạc . Căn nhà này từng là nơi để chứa tạm đồ ăn , lương thực thực phẩm , sau này nơi để thức ăn có một kho lớn hơn nên chuyển đi luôn , từ đó để hoang đến giờ và được cho Alphrat ở . Nơi này cách làng Okvail gần 1 dặm , không xa cũng không gần .
Điều Aphrat thích nhất ở nơi này , là phong cảnh rất đẹp , lãng mạn , và quan trọng nhất là nơi cha hắn rất thích .
Alphrat đi đến trước ngôi mộ của cha , nhàn nhạt chào một tiếng :
- Cha ! Con đã về . Hôm nay cha ở nhà có vui không ? "
Cha hắn ở đây ! Còn mẹ hắn đâu ? Thế này không phải hắn tự hỏi , mà là người ngoài nhìn vào sẽ hỏi một câu đó như điều tất yếu .
Alphrat không thèm nhớ đến mẹ mình , hắn không thèm , vì bà ta không đáng để hắn nhớ tới . Một mụ tiện nhân .
Hắn đi vào trong nhà . Nhìn lại toàn bộ ngôi nhà , từng có hình bóng của một người phụ nữ hiền dịu đảm đang , nhưng nhanh chóng biến mất như bóng đêm trước khi được chúa chiếu sáng . Giả dối thật , thật sự quá giả dối .
Alphrat nhắm mắt hít một hơi sâu cho tâm trí bình thản . Bước vào bếp , có 2 cái đùi lợn nướng nhỏ đã để sẵn trên bàn ăn . Hắn cầm luôn lên , mà cho vào mồm cắn nuốt thật nhanh . Hắn ăn rất nhanh , để không chờ ai cả .
Cũng chẳng ai chờ hắn ở cái chốn biệt lãnh này .
...
Sau khi cho ngựa ăn vào tối xẩm , Alphrat lại trở về ngôi nhà gỗ của mình . Trên đường đi , bên vệ cỏ từ đâu đó lao ra một bóng đen nhỏ như quả bóng tròn , lăn lộn về lề đường bên kia .
Lúc sau , một toán quân lính chạy lục đục về phía hắn , đám quân lính đó gồm cung thủ nữ và bộ binh nam , chúng nhận ra Alphrat , lập tức có hàng chục đôi mắt tràn khinh ý nhìn vào hắn , một số còn sợ bẩn mắt liền quay đi .
Alphrat cười trong lòng nhưng mặt vẫn thản nhiên như không ,
" Alphrat ! Anh bạn ! Ngươi có thấy ai đó chạy ngang qua đây không ? " - Một tên Elf có gương mặt thanh tú trắng trẻo , cười cười cợt cợt , hỏi Alphrat với ngữ điệu quen thân . Trên vai hắn có phù hiệp lá Diệp Phong , có 4 lá , tương đương với cấp bậc đại đội trưởng trong quân đội Elf . Cả đội đằng sau là đội của hắn chỉ huy nắm quyền .
Alphrat nhíu một mày , trả lời ngắn gọn :
- Không !
- Đội trường Zicki ! Hắn nói dối , chúng ta sao lại có thể tin hắn được ?
Một tên khác liền tức khắc cãi lại lời của Alphrat , làm hắn sửng sốt , tên đó lại là chồng của người bạn thân hồi bé của hắn .
" Kotal , tôi đâu có nói chúng ta sẽ tin lời hắn ? " - Zicki cười thâm ý , trong mắt loé lên một tia âm độc .
Zicki vẫn giữ vẻ mặt thân thiện , đối với ai đó chưa tiếp xúc lâu với hắn , sẽ thấy rằng hắn là người vô cùng gần gũi và vui tính , nhưng với những kẻ thâm niên trong quân đội hoặc ở dưới trướng hắn đã lâu , tất nhiên biết được dấu hiệu của nụ cười này là gì !
Kể cả với Alphrat , giác quan thứ sáu của hắn báo hiệu được rằng , sắp có chuyện xấu xảy ra với mình
Chapter 1 : KẺ BỊ RUỒNG BỎ CỦA TỘC ELF(3)
Alphrat nhìn sang hai bên lính thuộc cấp của Zicki , thấy chúng đang nhìn mình với đôi mắt tràn ngập ý cười . Hắn lập tức bỏ chạy vào rừng .
" BẮT NÓ LẠI ." - Zicki hò hét om sòm .
Alphrat vừa chạy vừa thở hồng hộc , sau một ngày làm việc vất vả , hắn không còn sức để hoạt động nặng được nữa , chạy được vài chục mét đã lả người đi , bước chân xiêu vẹo , chân nọ xọ chân kia . Cuối cùng bị một tên lính thuộc cấp chả Zicki đè cả người xuống đất .
Alphrat biết kết cục là gì . Nhưng hắn vẫn chống chọi kịch liệt , cầm trên tay khúc gỗ mục , quăng quật vào người đám hung thần kia . Nhưng vốn gỗ sao chọi được với sắt thép , khúc gỗ mục nhanh chóng bị chém ra làm nhiều mảnh .
Zicki lệnh cho 2 tên lính kéo Alphrat lại gần , hắn lúc này đã buông lỏng toàn thân vì quá mệt mỏi . Alphrat nghía mắt lên nhìn Zicki , một đôi mắt vô cảm , xám xịt .
Zicki cười gằn , cho Alphrat một sút ngang mặt , rồi nói :
- " Tao hỏi mày lần cuối ! Có thấy một đứa con gái mặc áo choàng trắng chạy qua không ? "
Alphrat cong khoé môi , nhổ một bãi nước bọt trộn máu xuống đất , đáp thẳng thừng :
- " Không ! "
Zicki sầm mặt xuống , hắn đã thực sự tức giận với kẻ không biết phận .
Alphrat bỗng thấy bụng mình đau kinh khủng , còn có cái gì đó đang chuyển động ngoáy ngoáy trong đó . Miệng hắn trào máu ra từ hai khoé môi , hắn không ngạc nhiên khi thấy Kotal cầm một con dao đẫm máu đó . Và nó vừa được rút ra khỏi bụng hắn . Miệng gã cười quỷ dị , sảng khoái vì được trả đũa một cách nhẫn tâm.
Zicki ra hiệu cho 2 tên lính thả hai tay Alphrat ra , sau đó nói :
- " Đừng ngạc nhiên khi tưởng rằng không ai dám giết mày vì sợ bẩn tay . Cuối cùng , tao sẽ vứt con dao này đi , vì nó đã dính máu của mày . Cũng chỉ là bẩn một con dao mà thôi , đằng nào tao cũng mang găng tay ."
Zicki nói xung , lại sút thêm một phát nữa vào bụng , rồi đạp thêm một cái nữa cực mạnh vào ngực Alphrat , làm hắn lăn lộn về sau , đập thân mình vào cây .
Hai mắt hắn lờ đờ , nhưng tai hắn vẫn nghe được tiếng cười nhạo báng , và cảm nhận được trong tim sự đau đớn và giễu mình . Nếu không vì cái lời hứa chết tiệt đó , hắn sẽ không ở lại đây . Lời hứa mà hắn đã hứa với cha mình .
Alphrat gục đi , mà không biết có ai đó đang đi từng bước rón rén tới gần mình
Chapter 2 : CÔ GÁI LẠ .(1)
" Xoảng ... Xoảng ... "
Alphrat mở mắt khó khăn , chống tay xuống nệm ngồi dạy , miệng rên ư ử vì đau đớn từ vết đâm ở bụng . Hắn nghe thấy tiếng đổ vỡ .
Hắn về nhà bằng cách nào vậy nhỉ ?
Hắn nhìn thấy một cô gái lúi húi nấu cái gì đó trên bếp , mùi giống mùi trứng và thịt lợn luộc . Trên sàn là 2 cái đĩa sứ vỡ tan tành .
Nhìn từ phía sau , cô mặc một chiếc áo ba lỗ trắng bó sát lấy thân hình thon thả , quần cũng là quần bó sát , từng đường cong chết người trên mông , hông được tôn lên nhờ chiếc quần này . Nước da màu đồng tạo lên cảm giác hoạt bát , mạnh mẽ của những người binh lính . Alphrat nhận ra cô ta cũng là một người thuộc quân đội , hơn nữa còn là một nhân vật cấp cao . Khí chất quân nhân nghiêm khắc cũng toả ra từ người cô ta , không cần thể hiện được cái nghiêm nghị cũng thấy được rõ ràng .
Một người con gái mang cho hắn cảm giác khá kì lạ ! Rất thu hút ! Gây tò mò .
Alphrat gượng dậy khỏi giường , không may gập vết thương , đau không tả nổi , mặt trắng bệch , mồ hôi hột đầy trán . Cô gái kia nghe thấy tiếng loạt xoạt cọt kẹt của chiếc giường , bất ngờ quay ra , chạy lại gần xuýt xoa với hắn :
- Này ! Đừng cử động , không miệng vết thương hở đấy .
Alphrat lắc đầu cho đỡ choáng , vừa gập người thêm cái nữa , dưới bụng tự nhiên cứng lại , kêu cái rắc một tiếng , nhìn xuống chân rơi lả tả mấy cục băng mát lạnh .
Alphrat nhìn bụng mình hiện giờ cơ man là vết thương , bầm tím tụ máu , rồi có một vết đâm miệng rộng toác ra như miệng sò , trông rất doạ người . Tất cả đều được lấp lên một mảng băng .
Alphrat ngẩng đầu lên , dù mặt không có bất kì biểu hiện gì nhưng trong mắt lấp lánh , hắn đang cảm ơn cô rất nhiều .
Cô gái thấy đôi mắt hắn trong như thuỷ tinh , lấp lánh dịu dàng như một hũ mật ngọt , có chút si ngốc đã chạm vào tâm khảm cô .
Cô kéo ghế sau lưng lại gần để ngồi , mở miệng giới thiệu chào hỏi :
- Xin chào ! Tôi là Natalie Magnolia . Còn anh ?
- ... Alphrat .
- Chỉ có Alphrat thôi sao ?
- Alphrat Du Coteau .
Cô gái sắc mặt khẽ biến , nhưng rồi khôi phục lại vẻ thân thiện trên mặt , không có chút giả tạo nào cả .
Alphrat lạnh lùng hỏi :
- Cô là người tối qua mà đám quân lính đó đuổi ? "
Cô gái thần sắc tự trách mà đáp :
- Ừ ! Xin lỗi vì đã mang đến rắc rối cho anh . Khi anh khỏi vết thương , tôi sẽ rời khỏi đây ngay .
Bầu không khí lập tức có chút căng thẳng .
Natalie phá vỡ ngột ngạt , cười nói :
- Anh trông rất giống tộc Elf ! Nhưng lại khang khác cái gì đó , tai anh ngắn hơn Elf bình thường ... Anh là Half Elf * ?
- ... Ừ ! - Alphrat khá dè dặt khi trả lời vấn đề chủng tộc nhạy cảm , vì thân phận này của hắn mà hắn bị tất cả đồng loại coi khinh .
Natalie nhìn ngắm toàn bộ Alphrat một lúc , lại nói :
- Anh rất khác biệt !
- " ? " - Alphrat nghi hoặc , họng kêu " hửm " nhẹ một tiếng .
Natalie mỉm cười nắng ấm , đáp :
- Elf thuần chủng thường rất kiêu ngạo , hống hách , ích kỷ , họ tự cho mình là giống loài cao cấp của tạo hoá nhờ vào tài năng về phép thuật , vẻ ngoài sáng loáng . Nhưng anh l- Tôi ? .... Tôi khác chỗ nào ?
Natalie chống khuỷu tay , đỡ lấy bầu má bầu bĩnh bóng như ngà voi nhờ mồ hôi dầu :
- Anh rất đơn thuần , trong sáng ..... Đơn thuần và trong sáng như một đứa trẻ .
Alphrat ngoẹo đầu sang một bên giống cú mèo , cái mày cau lại :
- Đơn thuần và trong sáng ?
Natalie cười thú vị . Rồi bỗng nhiên a lên một tiếng :
- Chết ! Nồi cháo .
Vừa nói vừa chạy tới bếp .
Natalie nhanh chóng đổ một hỗn hợp nhão nhão , vàng vàng vào bát gỗ , rồi lại gần Alphrat , đưa cho hắn cái bát đó , ra hiệu hãy ăn đi .
Alphrat nhìn cái thứ giống súp này , ngửi mùi thơm thơm mùi hành phi , mùi tanh tanh của trứng , mùi thịt lợn luộc nồng .
Hắn thử đưa một thìa vào miệng , chốc sau mắt sáng như đuốc đêm , thì thào :
- Ngon quá .
Liền đó , hắn dốc cả bát " súp " vào miệng , nuốt chửng . Tội nghiệp kẻ tham ăn , một bữa no là một bữa tủi , cháo quá nóng làm Alphrat bị phồng rộp cả họng lưỡi , hắn mếu máo , nhảy dựng lên , không để ý đến vết thương trầm trọng trên bụng mình .
Natalie cười thầm : " Đúng là một đứa trẻ ."
Natalie liền giữ hắn lại , 2 tay chắc khoẻ giữ lấy đầu hắn , bóp miệng hắn há ra rồi thổi hơi lạnh bốc khói vào đó .
Alphrat dần cảm thấy họng mình mát lạnh , lưỡi mình dịu rát , cái lưỡi phồng rộp xẹp đi nhiều rồi trở lại bình thường .
Thấy ổn chuyện , Natalie bỏ miệng hắn ra , mỉm cười , e thẹn quá . Cô lần đầu tiên tiếp xúc với đàn ông thân mật như vậy . Cô quay mặt đi , không để nét thiếu nữ của mình bị nhìn thấy .
Alphrat cứ chẹp chẹp lưỡi , lát lại sờ sờ lưỡi nghịch ngợm .