[Huyền Huyễn] Đế Bá - Tác Giả: Yếm Bút Tiêu Sinh - Chương: Update
Đế Bá
Tác giả: Yếm Bút Tiêu Sinh
Chương mở đầu: Khế Tử
Biên: Andγ★
Dịch & Nguồn: Sưu Tầm
Giới Thiệu:
Ngàn vạn năm trước, Lý Thất Dạ trồng xuống một cây Thúy Trúc.
Tám trăm vạn năm trước, Lý Thất Dạ nuôi một đầu cá chép.
Năm trăm vạn năm trước, Lý Thất Dạ thu dưỡng một cái tiểu cô nương.
Hôm nay, Lý Thất Dạ tỉnh lại sau giấc ngủ, Thúy Trúc tu luyện thành thần linh, cá chép hóa thành Kim Long, tiểu cô nương trở thành Cửu Giới Nữ Đế.
Đây là cố sự về một tiểu tử bất tử Nhân tộc dưỡng thành Yêu Thần, dưỡng thành Tiên thú, dưỡng thành Nữ Đế...
Truyện Đế Bá của tác giả Yếm Bút Tiêu Sinh thuộc thể loại tiên hiệp với nhân vật chính là Lý Thất Dạ một chàng trai bị cưỡng ép phải làm điều mà hắn ta không hề biết điều đó sẽ ra sao. Bị chủ nhân thần bí của Tiên Ma Động cưỡng bức vào một khế tử tưởng như chỉ có lợi cho Tiên Ma Động khi Lý Thất Dạ chỉ là một đứa bé mười ba tuổi.
Chủ nhân của Tiên Ma Động chuyển hồn phách của Lý Thất Dạ vào một vật do hắn luyện chế (với tên gọi Âm Nha) có hình của một con quạ đen. Dã tâm của chủ nhân của Thiên Ma Động to lớn đến cỡ nào( tác giả chưa cho chúng ta đáp án) thì độc giả vẫn chưa biết, nhưng chỉ biết kẻ này muốn dùng Âm Nha bất tử bay đi khắp Cửu giới, thu nạp tất cả các thông tin, tìm hiểu tất cả các bí mật của trời đất này, đi vào tất cả những nơi mà không ai dám vào vì bản thân Âm Nha không bao giờ chết( chỉ có hồn phách của Lý Thất Dạ sẽ bị tra tấn một cách đau đớn không tưởng nổi).
Và rồi cứ sau một thế, chủ nhân của Tiên Ma Động lại triệu hồi Âm Nha Lý Thất Dạ trở lại, sau đó sưu hồn lục tìm toàn bộ trí nhớ và ký ức của Lý Thất Dạ trong thời gian qua. Hắn muốn những tin tức đó để làm gì? Hắn không sợ bị thiên khiển sao? Bạn có tò mò không? Thôi thì đành cắn răng đọc đến cuối cùng theo tác giả, hi vọng được thỏa mãn trí tò mò.
Về phần Lý Thất Dạ, hắn tuyệt đối không cam lòng bị chủ nhân của Thiên Ma Động hành hạ. Làm Âm Nha hắn có thể bất tử, nhưng cuối cùng vẫn bị Thiên Ma Động coi như một vật sở hữu hoặc như một quả chanh chỉ chờ đến bị vắt cạn kiệt nước là vất vào đống rác rưởi. Nhưng một đứa bé có thể chất là phàm thể, thọ luân là phàm luân, mệnh cung là phàm mệnh thì cho dù có cách thoát ra khỏi Âm Nha và sự khống chế của Tiên Ma Động thì Lý Thất Dạ vẫn chỉ là 1 con kiến nhỏ bé dưới bàn chân của người khổng lồ thôi.
Vì thế, ngày qua ngày, năm qua năm, thế qua thế, trong ngàn vạn năm qua, Lý Thất Dạ lợi dụng lợi thế bất tử của mình, tìm hiểu các bí mật ở khắp Cửu Giới. Với vốn kiến thức khổng lồ đó, hắn kết bạn với các thiên tài của các thời đại, đào tạo các vị Tiên Đế từ khi bọn họ chưa chấp chưởng thiên mệnh. Hắn lúc thì là bạn, lúc là sư phụ, lúc là cao nhân đứng phía sau màn. Đời qua đời, thế qua thế, trong những năm tháng đó hắn từng bước dựng lên một kế hoạch khổng lồ với mục đích duy nhất là tận diệt Tiên Ma Động. Các đời Tiên Đế, vô địch đẩu sỏ đều giúp đỡ hắn rất nhiều, ví dụ như bảo vệ thần trí của hắn, gia trì ký ức của hắn...Lúc mà vị vô địch cao thủ Hắc Long Vương phá vỡ liên kết giữa Cửu giới, đó là lúc bước đầu của kế hoạch khổng lồ này được thi hành. Lý Thất Dạ đã thoát khỏi Âm Nha và tìm lại được thân thể của mình.
Chương mở đầu: Khế Tử
- Be be…be be…be be…
Từng tiếng người nhái giọng con dê vang vọng quanh quẩn trong dãy núi vốn dĩ yên tĩnh.
Lý Thất Dạ trèo lên trên núi, gió ban đêm thổi vừa mạnh vừa lạnh, nhưng lúc này nó lo lắng đến toát mồ hôi ướt đẫm cả người. Một đứa bé ở độ tuổi mười ba như Lý Thất Dạ, dùng tay chân một mình trèo lên dãy núi, quang cảnh đó giữa màn đêm toát ra một nét rất quái dị, khiến người ta sởn hết cả gai ốc nếu như được chứng kiến.
Mặc dù màn đêm tĩnh lặng rất đáng sợ, nhưng trong lòng của Lý Thất Dạ lại nóng như lửa đốt.
Lý Thất Dạ sinh ra trong một gia đình tá điền, ba mẹ đều là người nghèo khổ, từ lúc bảy tuổi nó đã bắt đầu đi chăn dê thuê.
Lý Thất Dạ mang họ Lý theo gia đình, bởi vì lúc sinh ra đời nó khóc bảy ngày bảy đêm nên bị đặt tên là Lý Thất Dạ.
Hôm nay, Lý Thất Dạ vẫn chăn dê như bình thường, nào ngờ, lúc chạng vạng tối đuổi đàn dê trở về, phát hiện thấy thiếu một con dê đầu đàn. Nó rất lo lắng, vội vàng trở lại núi tìm kiếm. Thế nhưng, Lý Thất Dạ tuy đã lật tung toàn bộ dãy núi mà vẫn không có tìm được con dê này.
Nghĩ đến lão địa chủ Trương Đại Hộ hung ác, giờ lại đánh mất đi một con dê của lão ta, Lý Thất Dạ cảm thấy lòng mình bối rối hoảng loạn vô cùng.
Sau khi đã tìm khắp cả dãy núi mà vẫn không thấy bóng dáng con dê kia đâu, bất chợt, Lý Thất Dạ nghĩ tới một chỗ, chỉ có một địa phương duy nhất mà nó chưa có đi tới tìm. Tiên Ma Động!
Ngẩng đầu nhìn về Tiên Ma Động nằm ở phía trước, hang núi đó ở giữa màn đêm tựa như một đầu hung thú từ thời Hồng Hoang, mở to cái miệng tưởng muốn ăn tươi nuốt sống người ta bất cứ lúc nào, bên tai lại nghe thấy tiếng sói hú như quỷ kêu vọng lại, Lý Thất Dạ không khỏi rùng mình một cái.
Tiên Ma Động vốn được coi là một nơi đầy hung ác tại địa phương này, truyền thuyết kể lại rằng ở đó một con ác ma, bất kỳ người nào đi vào đều sẽ bị nó ăn hết. Từ xưa tới nay, sau khi đi vào, chưa từng có ai có thể còn sống đi ra.
Lúc này, âm thanh tiếng roi da quất “chát, chát“ của lão Trương Đại Hộ lại quanh quẩn bên tai của Lý Thất Dạ. Nếu mất đi một con dê, lão Trương Đại Hộ nhất định sẽ quất nó da thịt nát bươm.
Chỉ nghĩ tới đây, Lý Thất Dạ cắn chặt răng, đi về hướng Tiên Ma Động ở phía trước mặt. Trong chớp mắt, thân ảnh của nó đã biến mất trong màn đêm.
- Aaaaaaa….
Trong đêm tối thê lương đó, từ bên trong Tiên Ma Động vọng ra một tiếng hét thảm.
Âm thanh đầy kinh hãi của Lý Thất Dạ lại vang lên:
- Ngươi, ngươi, ngươi muốn làm gì?...A…
Bất chợt, tiếng kêu thảm thiết đột nhiên dừng lại.
Cũng không biết bao lâu, từ sâu thẳm trong Tiên Ma Động lại vọng ra một âm thanh đầy âm trầm:
- Tốt, tốt, tốt, Âm Nha sống mãi không chết của bản tọa rốt cục đã được luyện thành, chỉ còn thiếu hồn phách, hôm nay vừa vặn mượn hồn phách của ngươi dùng một lát!
- Phạch…phạch…phạch…!
Một lúc sau, từng tiếng vỗ cánh dồn dập vang lên, một con quạ đen quái dị bay ra từ trong Tiên Ma Động.
- Bay đi, bay đi, bản tọa muốn mượn hồn phách của ngươi nhớ kỹ Táng Địa, bay qua tất cả những vùng đất còn lại, chỉ cần Cửu Giới không bị hủy, bản tọa nhất định sẽ tìm được ngươi!
Từ sâu thẳm bên trong Tiên Ma Động, giọng nói âm trầm kia lại quanh quẩn vọng ra.
Từ đó về sau, ở giữa trời đất này, có một con quạ đen rong ruổi bay lượn, vào Táng Địa, đến Tiên thành, vượt qua Hung vực. . .Thân bất do kỷ , nó bay xuyên Cửu Giới, vượt qua vạn kiểu khó khăn, sống trăm ngàn vạn năm mà vẫn không chết.
Thời gian trôi qua, thời đại theo đó mà biến chuyển, cứ một nhân vật vô địch quật khởi thì một vị vô địch khác ngã xuống.
Dần dần, không biết bắt đầu từ lúc nào, con quạ đen thần bí kia lại bắt đầu xuất hiện. Một con quạ đen muốn thoát khỏi giam cầm tà ác, bắt đầu tìm cách nắm giữ con đường vận mệnh của chính mình.
Từ Dược Thần đến Phi Tiên Đế, Huyết Tỳ Tiên Đế, Minh Nhân Tiên Đế, lại đến Thôn Nhật Tiên Đế rồi đến Băng Vũ Tiên Đế. . . cuối cùng đến Hắc Long Vương.
Sau lưng mỗi một vị vô địch của một thời đại này đều có bóng dáng của một con quạ. Bóng dáng của một con quạ đen muốn nắm giữ số phận của chính mình.
Tuy mỗi một đời vô địch quật khởi sẽ có một đời thần minh khác mất đi, nhưng con quạ đen kia vẫn mờ ảo xuất hiện ở bên trong dòng sông thời gian.
Một con quạ đen không cam lòng với vận mệnh bị chi phối, nó muốn đối kháng nhân vật đáng sợ nhất trong cõi trời đất này.
Từ ngàn vạn năm trước đến nay, từng thời đại một lần lượt thay đổi...
“Xoạt” một tiếng, Lý Thất Dạ đang trôi nổi giữa dòng sông bỗng được người vớt lên.
- A!
Trong lúc bị kéo lên, Lý Thất Dạ đột nhiên tỉnh lại, và phản ứng đầu tiên của hắn chính là nhảy dựng lên. Do chưa kịp thích ứng lại với cơ thể của mình, hắn lảo đảo suýt nữa ngã sấp mặt xuống.
- A, thân thể của ta!
Lý Thất Dạ cúi đầu nhìn, thấy cơ thể của mình không thay đổi gì, hắn vừa mừng vừa sợ. Mặc dù đã trải qua muôn ngàn khó khăn, vượt qua bao nhiêu sóng gió, nhưng Âm Nha Lý Thất Dạ - hắn vẫn không ngăn nổi sự kích động khi cuối cùng cũng đoạt lại thân thể của mình.
Lý Thất Dạ hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn lên, thấy một ông lão đang đứng trước mặt.
- Hì, hì, hì, chính là lão già ta vớt ngươi từ dưới sông lên.
Ông lão này cười cười lên tiếng. Khi ông ta mở miệng nói chuyện để lộ ra hàm răng chỉ còn ba chiếc vàng khè, khiến người ta cảm thấy nụ cười của ông ta đầy vẻ hèn mọn.
Lý Thất Dạ liếc nhìn về phía thượng nguồn, từ xa hắn cũng có thể thấy được hình dáng mờ ảo của Tiên Ma Động. Nhìn thấy nó, ánh mắt của Lý Thất Dạ chợt trở nên lạnh lẽo khôn cùng, khí tức từ người hắn toát ra khác biệt hẳn so với những đứa trẻ cùng độ tuổi mười ba.
Lý Thất Dạ hít thêm một hơi thật sâu, quay lại nhìn ông lão, một lúc lâu sau hắn mới cất tiếng hỏi:
- Nên xưng hô với ngươi như thế nào?
- Tẩy Nhan Cổ Phái, Tam Quỷ Gia.
Ông lão lại ngoác mồm lộ ba chiếc răng vàng, cười hì hì trả lời, nước miếng phun ra.
- Tẩy Nhan Cổ Phái…
Lý Thất Dạ thì thầm, cái tên này nhất thời gợi lên những ký ức từng bị phong ấn trong đầu hắn, lúc hồn phách của hắn còn đang bị nhốt trong thân thể của con quạ đen kia.
- Hiện nay, ai là người đang chấp chưởng thiên mệnh?
Lý Thất Dạ bình tĩnh lại, hỏi tiếp.
- Thiên mệnh ư? Hiện thời vẫn chưa có ai có thể gánh được thiên mệnh.
Tam Quỷ Gia vẫn cười hì hì trả lời.
- Đạp Không Tiên Đế đâu?
Nghe ông ta trả lời như vậy, sắc mặt của Lý Thất Dạ nhất thời đanh lại. Hắn đã ngủ say mất bao lâu? Hơn mười vạn năm hay sao?
- Đạp Không Tiên đế đã mất tích từ ba vạn năm trước.
Tam Quỷ Gia vẫn cười một cách hèn mọn, trả lời Lý Thất Dạ.
- Vậy Hắc Long Vương của Trấn Thiên Hải thành thì sao?
Lý Thất Dạ lại hỏi tiếp.
- Không ai biết rõ cả, Hắc Long Vương cũng mất tích từ ba vạn năm trước.
Tam Quỷ Gia lắc đầu đáp.
Nghe xong, sắc mặt của Lý Thất Dạ biến đổi dữ dội, hắn lại ngẩng đầu nhìn về phía Tiên Ma Động đang ẩn hiện ở nơi xa. Lúc này Lý Thất Dạ đã hiểu vì sao hắn đoạt lại được thân thể của mình.
- Chúng ta đi thôi.
Vẻ mặt Lý Thất Dạ trầm xuống, hắn quay người rời đi, cũng mặc kệ Tam Quỷ Gia có bước theo hắn hay không. Hắn đã sống qua bao nhiêu năm tháng dằng dặc, trải qua muôn vàn cực khổ đắng cay, lúc này hắn biết mình nên làm như thế nào rồi.
Trấn Thiên Hải thành chính là truyền thừa cường đại nhất của một vị vô địch đương thời. Năm đó, khi Hắc Long Vương còn sống, nhìn khắp chín tầng trời mười tầng đất không ai có thể đánh lại. Ba đời đều được tôn kính như thế!
Tuy Hắc Long Vương đã mất tích từ ba vạn năm nay, nhưng Trấn Thiên Hải thành vẫn như một quái vật khổng lồ, ngạo nghễ đứng giữa trời đất.
Lúc này, một thiếu niên tầm mười ba tuổi và một ông lão có nụ cười hèn mọn lộ ra hàm răng với ba chiếc vàng chóe đang đứng ở phía ngoài Trấn Thiên Hải thành.
Lý Thất Dạ yên lặng đứng đốt tiền giấy ở phía ngoài cửa thành, thì thầm:
- Tiểu Hắc Tử, ngươi cứ an tâm đi. Kiếp này ngươi đã giúp ta đoạt lại được thân thể, một ngày nào đó ta sẽ đạp giết hung vực, báo thù cho ngươi.
Xong xuôi, Lý Thất Dạ ngẩng đầu nhìn Trấn Thiên Hải thành khổng lồ phía trước, cảnh cũ mà người xưa đã không còn, hết thảy cũng trở nên lạ lẫm. Nhớ lại những năm tháng đó, hắn và Tiểu Hắc Tử đã cố gắng biết bao để xây dựng nên tòa hải thành hùng vĩ này.
Đáng tiếc, qua ba vạn năm, mấy ai còn nhớ tới con quạ đen từng ẩn nấp phía sau màn.
- Hì, chúng ta về Tẩy Nhan Cổ Phái thôi.
Vào lúc này, Tam Quỷ Gia liếc nhìn Lý Thất Dạ, lên tiếng, ba chiếc răng vàng lấp lánh.
- Chúng ta đi thôi.
Lý Thất Dạ bình tĩnh gật đầu đáp. Cho dù vị Tam Quỷ Gia này có bản lĩnh xuất quỷ nhập thần thế nào, lai lịch ra sao cũng không thể khiến Lý Thất Dạ giật mình. Hắn đã trải qua hàng vạn khó khăn, hồn phách bị nhốt trong cơ thể con quạ đen Âm Nha trăm ngàn vạn năm, lần lượt đi qua từng thời đại một, sánh vai cùng Tiên Đế, kết bạn với Dược Thần. Thử hỏi còn cái gì có thể khiến hắn kinh ngạc được nữa?
Hai người Lý Thất Dạ vừa rời đi không lâu, một người con gái vô cùng tao nhã, xinh đẹp bước ra từ Trấn Thiên Hải thành. Nàng giống như Bích Ba tiên tử, Hàn Hải nữ thần. Lúc nàng vừa bước ra khỏi cửa, ánh mắt vô tình liếc thấy một góc tờ tiền giấy còn sót lại trong đống vàng mã bị đốt. Trên đó còn có thể thấy một ký hiệu ẩn hiện.
Vừa nhìn thấy ký hiệu đó, sắc mặt của vị Thần nữ đột biến, trầm giọng hỏi:
- Vừa rồi đã có ai hóa tiền vàng mã ở đây?
Một vị lão bộc bên người nàng vội đi hỏi thăm tin tức rồi nhanh chóng quay lại báo cáo:
- Nghe thủ vệ nói, mới đây không lâu có một lão già và một thiếu niên tầm mười ba, mười bốn tuổi hóa vàng ở đây.
- Mau đuổi theo cho ta, tìm bằng được bọn hắn.
Vị Thần nữ này lập tức trầm giọng ra lệnh.
- Điện hạ vốn phải đi Thần sơn đó.
Lão bộc do dự nói.
- Tìm!
Vị Thần nữ này vừa quát khẽ một tiếng, thân hình đã phi xuyên không gian, truy tìm hai người kia.
Rốt cuộc, vị Thần nữ này vẫn không tìm được người hóa vàng mã, đành phải quay trở lại Trấn Thiên Hải thành. Cô ta đứng trầm mặc tự vấn trong đầu. Ký hiệu kia từ lâu lắm đã không xuất hiện lại tại Trấn Thiên Hải thành, vì sao đột nhiên nó lại xuất hiện ở đây sau mấy vạn năm? Là địch hay là bạn?
- Bẩm điện hạ, không tìm được người hóa vàng mã kia.
Vị lão bộc trung thành tận tâm đứng bẩm báo.
- Phân phó xuống, tất cả mọi người đều lưu ý, không được sao nhãng, có tin tức gì về hai người kia, lập tức báo cáo cho ta biết.
Vị Thần nữ kia trầm giọng ra lệnh.
Nghe chủ nhân nói như thế, lão bộc kinh ngạc không thôi. Dưới uy danh đương thời của Trấn Thiên Hải thành, tiếng tăm điện hạ Trấn Hải Thần Nữ của bọn họ cũng rất lừng lẫy, rất ít khi thấy nàng ta có thần thái ngưng trọng như vậy.
- Vậy Thần sơn bên kia…
Lão bộc trầm ngâm nói.
- Hủy bỏ!
Vị Thần nữ này nghiêm giọng.
- Ta cần phải đọc thoáng qua một chút sách cổ mà tổ tông để lại, chuyện này thực có chút cổ quái.
Nói xong nàng lập tức đi thẳng tới nơi sâu nhất trong cấm địa của Trấn Thiên Hải thành.
Tẩy Nhan Cổ Phái nằm trong cương quốc của Bảo Thánh thượng quốc, vốn là một Tiên Môn Đế Thống, có truyền thừa từ rất xa xưa. Vào những năm đầu của thời đại Chư Đế, một đời Minh Nhân Tiên Đế kiêu ngạo đứng giữa chín tầng trời mười tầng đất sáng lập ra môn phái này và đặt tên nó là Tẩy Nhan Cổ Phái.
Đáng tiếc, trải qua trăm ngàn vạn năm, thời đại thay đổi, Tẩy Nhan Cổ Phái đã không còn là tiên môn đế thống tung hoành Tứ hải Bát hoang của ngày xưa nữa. Năm tháng trôi qua, Tẩy Nhan Cổ Phái dần dần xuống dốc, tuy đã cố gắng hết sức để trùng hưng lại uy danh thưở nào nhưng vẫn không có cách để vãn hồi xu hướng suy tàn này.
- Trưởng lão, không tốt, có một phàm nhân tới môn phái chúng ta nói hắn muốn làm đại đệ tử thủ tịch .
Đại trưởng lão của Tẩy Nhan cổ phái vừa bước ra khỏi cửa đã thấy môn hạ đệ tử vội vàng đi tới bẩm báo.
- Đá hắn xuống núi!
Đại trưởng lão không thèm liếc một cái, nói luôn.
- Chuyện nhỏ như thế này cũng cần phải bẩm báo nữa sao?
Một phàm nhân muốn làm đại đệ tử thủ tịch của Tẩy Nhan Cổ Phái ư? Nói đùa à? Làm đại đệ tử thủ tịch cũng có nghĩa là làm truyền nhân của chưởng môn, hơn nữa đại đệ tử thủ tịch thông thường cũng có khả năng trở thành chưởng môn đời kế tiếp. Tuy nhiên, nếu chưởng môn không có mặt ở trong môn phái thì Đại trưởng lão vẫn có thể tự mình giải quyết những vấn đề này.
- Nhưng mà, nhưng mà hắn, hắn là người Tam Quỷ Gia giới thiệu đến.
Vị đệ tử này giọng lắp bắp, vội vàng nói.
- Tam Quỷ Gia?
Đại trưởng lão nhíu mày không vui nói:
- Hắn không phải do uống rượu của người ta mời mà mở miệng hứa hẹn cho người ta chỗ tốt đó chứ?
Tam Quỷ Gia vốn là người của Tẩy Nhan Cổ Phái, nhưng Tẩy Nhan Cổ Phái lại không muốn thừa nhận thành viên này.
Mặc dù cái tên Tam Quỷ Gia nghe thì rất uy phong, nhưng cái tên này lại khiến các trưởng lão Tẩy Nhan Cổ Phái không có chút mặt mũi nào.
Tam Quỷ Gia có ba cái cực kỳ tốt, đó là tiêu tiền tốt, khoác lác tốt, chơi gái cũng tốt, lại còn thường tự xưng lão gia, cho nên thường bị người ta trêu tức gọi bằng Tam Quỷ Gia.
Tam Quỷ Gia nghe nói chẳng tu luyện được công pháp nào ra hồn, nhưng lại có lai lịch rất lớn ở Tẩy Nhan Cổ Phái. Nghe đồn, ông ta là con riêng của chưởng môn đời trước, vì thế khi vị chưởng môn này sắp chết liền dặn dò chưởng môn đương nhiệm chiếu cố Tam Quỷ Gia giùm.
Cũng có tin đồn rằng Tam Quỷ Gia đúng là con riêng nhưng là con riêng của chưởng môn cách đây hai đời, mà chưởng môn đời trước lại từng nhận đại ân của vị này, cho nên chưởng môn đó mới muối mặt nhận lấy vết nhơ này, cắn răng chiếu cố Tam Quỷ Gia. Trước khi vị chưởng môn của đời trước viên tịch thì ông ta cũng lại dặn dò chưởng môn đương nhiệm của Tẩy Nhan Cổ Phái phải đùm bọc cho Tam Quỷ Gia.
Nói cho cùng, mặc kệ chuyện Tam Quỷ Gia là con riêng của ai đi nữa, các thành viên cao tầng của Tẩy Nhan Cổ Phái đều không muốn tìm hiểu làm gì và cũng chẳng bận tâm tới lời bàn tán của thiên hạ.
Toàn bộ Tẩy Nhan Cổ Phái, từ trưởng lão cao tầng tới đệ tử thấp nhất đều không đón chào vị Tam Quỷ Gia không có bao nhiêu đạo hạnh này.
- Tam Quỷ Gia giới thiệu thì thế nào, vẫn đá hắn xuống núi!
Đại trưởng lão bực mình quát, mới sáng sớm đã bị tên này phá hỏng tâm tình tốt.
- Nhưng, nhưng, nhưng mà, hắn đang cầm Tẩy Nhan cổ lệnh của Tam Quỷ Gia.
Vị đệ tử này lại lắp bắp nói tiếp.
- Tẩy Nhan cổ lệnh!
Vừa nghe xong mấy từ này, sắc mặt của Đại trưởng lão biến đổi khôn cùng, ông ta trầm ngâm một hồi lâu rồi phân phó:
- Triệu kiến tất cả các trưởng lão, ngoài ra để kẻ phàm nhân kia tạm thời đợi ở đại điện.
Tẩy Nhan Cổ Phái có tổng cộng sáu vị trưởng lão, năm vị kia vừa nghe đến bốn từ “Tẩy Nhan cổ lệnh” cũng đồng thời biến đổi sắc mặt, nhanh chóng đến dự họp.
Thủy tổ của Tẩy Nhan Cổ Phái là Minh Nhân Tiên Đế từng để lại ba miếng Tẩy Nhan cổ lệnh, hai miếng cổ lệnh đã được thu hồi lại môn phái từ rất lâu rồi, nhưng không hiểu sao miếng thứ ba lại rơi vào trong tay của Tam Quỷ Gia.
Ngoại trừ vì chưởng môn đời trước dặn dò đệ tử của Tẩy Nhan Cổ Phái phải chiếu cố cho Tam Quỷ Gia ra, nguyên nhân thứ hai khiến các trưởng lão tuy ức chế nhưng vẫn không làm gì được Tam Quỷ Gia chính là việc hắn sở hữu miếng cổ lệnh cuối cùng kia.
Người cầm lệnh này đại biểu cho Minh Nhân Tiên Đế giá lâm. Người cầm lệnh này có thể đưa ra một điều kiện trao đổi với Tẩy Nhan Cổ Phái.
Ngồi ở bên trong đại điện cũ kỹ này của Tẩy Nhan Cổ Phái, nhìn pho tượng mờ ảo giữa vầng khói kia, Lý Thất Dạ không kìm được lại tưởng nhớ tới rất nhiều chuyện xưa cũ.
Pho tượng của Minh Nhân Tiên Đế đứng sừng sững trên chỗ cao nhất trong đại điện, tuy đã trải qua bao nhiêu năm tháng, nhưng pho tượng này vẫn toát ra một luồng thần uy cổ xưa tựa như xuyên thẳng chín tầng trời, khiến người ta nhìn vào không khỏi cảm thấy sùng bái.
Lý Thất Dạ nhìn ngắm pho tượng này hồi lâu, trong lòng hắn có vô vàn tư vị. Bao nhiêu năm qua đi, Minh Nhân Tiên Đế đã không còn tại thế, mà Lý Thất Dạ hắn vẫn sống một đời lại một đời. Hôm nay rốt cục hắn cũng toại nguyện, đoạt lại được thân thể của mình. Nhưng mà, bao nhiêu nhân vật phong vân lại tiêu biến theo mây khói.
Last edited by Andγ★; 13-11-2015 at 10:34 PM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Andγ★
Nhớ lại năm đó, thời đại Cổ Minh kết thúc, thời đại Chư Đế mới bắt đầu, hồn phách của hắn bị vây trong cơ thể Âm Nha. Đó cũng là khoảng thời gian hắn tạm thời thoát khỏi khống chế của Tiên Ma Động sau bao năm tháng đằng đẵng không ngừng cố gắng.
Hồi đó cũng là lúc hắn gặp được Minh Nhân Tiên đế, nói chính xác hơn, lúc đó Minh Nhân Tiên đế vẫn chỉ là một thanh niên đam mê tập võ không hiểu gì về Đại đạo.
Khoảng cách từ lúc Lý Thất Dạ hắn dẫn Minh Nhân Tiên Đế bước vào thế giới tu sĩ này cho tới bây giờ đã là hàng ngàn vạn năm, bao nhiêu thế hệ cường giả vô địch đã xuất hiện rồi lại biến mất theo mây khói.
Khi Lý Thất Dạ liếc thấy một cây gậy gỗ đen nhánh như than nằm trên bàn thờ bập bùng khói lửa cạnh pho tượng, Lý Thất Dạ không kiềm được lòng khẽ mỉm cười. Hắn thật không ngờ sau bao nhiêu tháng năm mà cây gậy gỗ vẫn còn đó.
Hắn đã từng dùng nó đánh cho đám nhóc con hăng hái kia đau đớn gào khóc kêu cha gọi mẹ.
Cũng lúc này, sáu trưởng lão của Tẩy Nhan Cổ Phái đã tụ họp đầy đủ, bọn họ tuy đã già, nhưng huyết khí vẫn bừng bừng như cầu vồng, hào quang sáng rực quanh thân.
Mặc dù Tẩy Nhan Cổ Phái đã xuống dốc, nhưng nó vẫn là Đế Thống Tiên Môn. Nếu các trưởng lão của Tẩy Nhan Cổ Phái chấp nhận thụ phong của Bảo Thánh thượng quốc, bọn họ đều được ban danh Hào Hùng.
Sáu trưởng lão nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm, còn hắn thì vẫn ung dung ngồi, không thèm để ý đến ánh mắt soi mói cũng như khí thế kinh người của bọn họ.
- Tẩy Nhan Cổ lệnh đâu?
Rốt cuộc, Đại trưởng lão trầm giọng hỏi. Tẩy Nhan Cổ lệnh rất quan trọng vì nó là vật mà Minh Nhân Tiên đế tổ sư của Tẩy Nhan Cổ Phái để lại.
Lý Thất Dạ chậm rãi xòe tay đưa ra một tấm lệnh bài có phong cách cổ xưa. Hắn rất ngạc nhiên khi Tam Quỷ Gia đưa hắn đến thành trấn dưới chân núi của Tẩy Nhan Cổ Phái đã chui ngay vào Thúy Hồng Lâu.
Tam Quỷ Gia trước khi rời đi tiện tay ném cho Lý Thất Dạ một tấm lệnh bài. Lý Thất Dạ cũng thật không ngờ Tam Quỷ Gia lại có được Tẩy Nhan Cổ lệnh.
Vào lúc xa xưa đó, Lý Thất Dạ vẫn còn bị vây khốn trong Âm Nha, khi Minh Nhân Tiên đế gánh chịu thiên mệnh liền đưa cho hắn ba miếng Tẩy Nhan Cổ lệnh. Về sau, Lý Thất Dạ lại ban tặng ba tấm cổ lệnh này cho những người khác.
Trăm ngàn vạn năm trôi qua, lòng Lý Thất Dạ cảm khái vạn phần khi nhìn thấy tấm cổ lệnh này. Vốn dĩ năm tháng đó hắn không cần nó, vậy mà hôm nay lại phải dùng đến.
Sáu đại trưởng lão thay nhau cầm Tẩy Nhan Cổ lệnh nhìn qua một lần, sau khi xác nhận vật này chính là hàng thật giá thật, bọn họ không kiềm được lòng đưa mắt nhìn nhau dò hỏi ý kiến.
Thực ra, Tẩy Nhan Cổ phái vẫn muốn thu hồi cổ lệnh này từ lâu, nhưng dù họ có dùng bất kỳ phương pháp nào đi nữa cũng không đoạt được nó từ trong tay Tam Quỷ Gia, bởi vì Tam Quỷ Gia biết tấm cổ lệnh này tương đương với một miếng Hộ thân phù của hắn, nên một mực gìn giữ không chịu trả lại cho Tẩy Nhan Cổ phái. Nhưng không ai ngờ rằng Tam Quỷ Gia lại đem tấm cổ lệnh này tặng cho một kẻ phàm nhân không có bất cứ danh tiếng gì.
- Vậy Tam Quỷ Gia đâu?
Đại trưởng lão lạnh lùng hỏi tiếp. Ông ta thực sự không ưa gì vị Tam Quỷ Gia tiêu tiền tốt, khoác lác tốt, chơi gái cũng tốt này, mặc kệ hắn có là con riêng của vị chưởng môn nào đó đi nữa.
- Hắn đi Thúy Hồng Lâu rồi.
Lý Thất Dạ bình tĩnh trả lời.
Nghe Lý Thất Dạ trả lời mà mặt của sáu vị trưởng lão đều đanh lại. Mặc dù trong lòng họ chẳng ưa thích gì Tam Quỷ Gia, nhưng dù sao đi nữa hắn cũng đường đường chính chính là người của Tẩy Nhan Cổ Phái. Bọn họ đương nhiên biết chỗ mà Tam Quỷ Gia vào là nơi nào, Thúy Hồng Lâu là thanh lâu lớn và nổi danh nhất trong vòng nghìn dặm dưới chân núi.
Mà Tam Quỷ Gia cũng không phải lần đầu mới đi dạo Thúy Hồng Lâu. Sáu trưởng lão hậm hực trong lòng không biết phát tiết ra ngoài như thế nào nữa, họ chỉ thầm ước Tẩy Nhan Cổ Phái thực không có một khách làng chơi danh tiếng như vậy làm đệ tử.
- Ngươi có yêu cầu gì?
Một vị trưởng lão khác lên tiếng hỏi. Bọn họ không biết Lý Thất Dạ đã dùng biện pháp gì khiến cho Tam Quỷ Gia đem cổ lệnh tặng cho hắn, nhưng sự thật vẫn là sự thật, mà miếng Tẩy Nhan Cổ lệnh trước mặt này tuyệt đối cũng không phải là đồ giả.
- Ta nghe nói vị trí thủ tịch đại đệ tử của Tẩy Nhan Cổ Phái còn trống, hơn nữa Tam Quỷ Gia cũng hết sức đề cử, cho nên ta muốn vị trí này.
Lý Thất Dạ chậm rãi trả lời.
Nghe hắn nói như vậy, sắc mặt của sáu vị trưởng lão đen lại, cái tên khốn kiếp khách làng chơi Tam Quỷ Gia kia có tư cách gì mà đề cử nhân tuyển cho vị trí thủ tịch đại đệ tử của Tẩy Nhan Cổ Phái chứ. Vị trí này vô cùng quan trọng, Tẩy Nhan Cổ Phái phải cẩn thận chọn lựa sàng lọc, bằng không đã có người ngồi lên vị trí này rồi.
- Ngươi chớ lấy thủ tịch đại đệ tử ra làm trò đùa!
Một vị trưởng lão lạnh lùng nói.
- Ta biết chứ.
Lý Thất Dạ vẫn bình tĩnh nói:
- Nhưng người cầm Tẩy Nhan Cổ lệnh có thể yêu cầu các ngươi bất cứ việc gì, đây là quy định mà tổ sư Minh Nhân Tiên đế của các ngươi đã lập ra.
- Nói không chừng ngươi đã dùng thủ đoạn xấu để đoạt lấy tấm cổ lệnh này.
Đại trưởng lão chen vào một câu đầy uy hiếp. Vị trí thủ tịch đệ tử này đâu có thể đùa giỡn, thích thì ban tặng được đâu.
Lý Thất Dạ không sợ hãi gì, ung dung nói tiếp:
- Ta hiểu, chư vị trưởng lão sợ ta dùng quỷ kế cưỡng đoạt nó từ tay của Tam Quỷ Gia. Nếu như chư vị trưởng lão không tin, có thể phái người đi Thúy Hồng Lâu dò hỏi đúng sai.
Mặc dù sắc mặt sáu vị trưởng lão đều tối sầm khi nghe tới ba chữ “Thúy Hồng Lâu”, nhưng họ vẫn đành phải phái đệ tử đi kiểm chứng sự thật.
Một lúc sau, đệ tử được phái đi Thúy Hồng Lâu quay trở lại xác nhận việc Tam Quỷ Gia tự nguyện tặng Tẩy Nhan Cổ lệnh cho Lý Thất Dạ là sự thực. Tất nhiên vị đệ tử này cũng cố gắng giảm bớt những thông tin liên quan đến việc gái gú khoái hoạt của Tam Quỷ Gia ở Thúy Hồng Lâu, bằng không thì sắc mặt của sáu vị trưởng lão sẽ trở nên cực kì khó coi.
Mặc dù sáu vị trưởng lão không tình nguyện thừa nhận tấm cổ lệnh trong tay Lý Thất Dạ, nhưng họ không thể làm trái với tổ huấn. Tẩy Nhan Cổ Phái dù thế nào đi nữa cũng là Đế Thống Tiên Môn, cho dù nó đã xuống dốc bọn họ cũng không thể phá hủy danh tiếng tổ tiên để lại này.
- Mời Bản Tướng Kính ra!
Không còn cách nào khác, Đại trưởng lão đành phải truyền lời xuống.
Môn hạ đệ tử nhanh chóng mang Bản Tướng Kính ra chiếu lên người Lý Thất Dạ. Bất kỳ một phàm nhân nào muốn bái nhập tông môn để tu đạo đều phải bị Bản Tướng Kính chiếu lên. Kính này dùng để kiểm tra thể chất, thọ luân và mệnh cung.
Trong Bản Tướng Kính lúc này hiện ra bóng dáng mông lung mờ ảo của Lý Thất Dạ, tựa như một ánh nến le lói có thể tắt bất cứ lúc nào. Ở phía sau đầu của bóng dáng đó có một vầng huyết quang mờ ảo, trên đầu cũng lập lòe phát sáng, nhưng hai luồng sáng này vô cùng yếu ớt mỏng manh.
- Thể chất là phàm thể, thọ luân là phàm luân, mệnh cung là phàm mệnh.
Cuối cùng, đệ tử lãnh trách nhiệm kiểm tra thể chất của Lý Thất Dạ cũng bẩm báo lên.
Bất cứ người nào đều có thể chất, thọ luân và mệnh cung. Thể chất ảnh hưởng trực tiếp đến độ mạnh yếu của thân thể, thọ luân thì chi phối độ dài ngắn của tuổi thọ, mệnh cung lại xác định thiên phú tốt hay xấu.
Mà Lý Thất Dạ với phàm thể, phàm luân, phàm mệnh lại khiến cho sáu vị trưởng lão lặng câm không biết nói sao nữa. Một kẻ vô cùng bình thường như này thì trên thế gian không thiếu, họ chỉ cần tiện tay cũng vớt được về hàng tá đệ tử như vậy.
- Muốn làm thủ tịch đại đệ tử của Tẩy Nhan Cổ Phái thì chí ít ngươi cũng phải có Tiên Thiên thân thể, chứ đừng nói tới Hoàng thể, Thánh thể, mà thọ luân của ngươi cũng phải tương đương như vậy. Thực lực của ngươi không thích hợp với vị trí này.
Đại trưởng lão thẳng thừng từ chối.
- Ta đều biết.
Lý Thất Dạ cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều, ung dung nói luôn:
- Nhưng ta vẫn muốn trở thành thủ tịch đại đệ tử.
- Ngươi…
Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, sáu vị trưởng lão vô cùng tức giận, người như tiểu tử này muốn làm đệ tử bình thường của Tẩy Nhan Cổ Phái còn không được huống hồ lại muốn trở thành thủ tịch đại đệ tử? Yêu cầu như vậy khiến cho bọn họ cực kỳ căm tức.
- Ta tin rằng hậu nhân của Minh Nhân Tiên đế sẽ không vi phạm tổ huấn, khi sư diệt tổ.
- Nếu như tấm lệnh này rơi vào tay người khác, hậu quả thực khó tưởng tượng nổi.
Nghe hắn nói mà sắc mặt của sáu vị trưởng lão cứng lại. Đại trưởng lão lạnh lùng nói:
- Cho dù có xảy ra chuyện như vậy đi nữa, người nào muốn làm thủ tịch đại đệ tử của Tẩy Nhan Cổ phái đều phải trải qua điều tra toàn diện, từ xuất thân cho đến bối cảnh, bằng không, hắn cũng không thể làm thủ tịch đại đệ tử được.
- Cái này là chuyện của các ngươi.
Lý Thất Dạ vừa nhìn sáu vị trưởng lão vừa nói:
- Nếu như các ngươi cho rằng có môn phái khác để ta đến học trộm Tiên đế truyền thừa của Tẩy Nhan Cổ phái thì ta chỉ cần trực tiếp dùng tấm cổ lệnh này yêu cầu là được, cần gì phải đòi hỏi làm đại đệ tử làm gì. Các ngươi hiểu rõ hơn ai hết uy lực của tấm cổ lệnh này, sẽ chẳng khó khăn gì nếu ta muốn dùng nó hại Tẩy Nhan Cổ Phái cả.
Lời nói của Lý Thất Dạ khiến cho sáu trưởng lão không khỏi liếc mắt nhìn nhau, tuy rằngcó chút phân vân, nhưng trong lòng của bọn họ vẫn không hoàn toàn tin tưởng Lý Thất Dạ.
- Hắn nói cũng không phải không có lý.
Hùng trưởng lão, một trong số sáu vị trưởng lão ở đây, trầm ngâm nói:
- Nếu như Tẩy Nhan Cổ lệnh cứ trôi nổi mãi bên ngoài, đó chẳng phải là một tai họa ngầm cho môn phái chúng ta sao. Người cầm tấm cổ lệnh này đến yêu cầu, chúng ta không có cách nào cự tuyệt. Hay là chúng ta cứ quyết định đáp ứng yêu cầu của hắn đi.
- Hừ….việc này không thể đùa giỡn!
Đại trưởng lão lạnh lùng đáp lời.
- Từ xưa đến nay, thủ tịch đại đệ tử đều là đệ tử thân truyền của chưởng môn. Cho dù có chấp nhận hay không đi nữa, chúng ta cứ hỏi thoáng qua một chút ý tứ của chưởng môn rồi quyết định sau cũng không muộn.
Một vị trưởng lão khác trầm ngâm nói.
- Cũng có lý, dù sao đi nữa thì đại đệ tử cũng là đệ tử thân truyền của chưởng môn.
Các trưởng lão còn lại cũng hùa theo ủng hộ.
- Gửi thư cho chưởng môn.
Sau khi sáu trưởng lão thương lượng xong, Đại trưởng lão lập tức ra lệnh.
Thư tín vừa mới gửi cho chưởng môn Tô Ung Hoàng được một lúc, sáu vị trưởng lão đã nhanh chóng nhận được hồi âm. Mà câu trả lời của chưởng môn đồng ý chấp nhận Lý Thất Dạ làm thủ tịch đệ tử khiến cho bọn họ ngạc nhiên đến sững người.
- Thật là hoang đường! Chưởng môn cũng quá hồ đồ rồi!
Đại trưởng lão đọc đi đọc lại thư trả lời của chưởng môn đến ba lần, xác định mình không nhìn lầm, ông ta bực tức quát ầm lên.
- Cổ huynh, nếu chưởng môn đã đồng ý, chúng ta còn có thể bàn tán gì nữa đây? Dù sao đại đệ tử cũng là đệ tử thân truyền của chưởng môn, quyền quyết định cũng nằm trong tay chưởng môn.
Hùng trưởng lão mở lời khuyên can.
- Chưởng môn quyết định quá hồ đồ đây mà.
Có trưởng lão khác cũng lắc đầu thở dài.
Hùng trưởng lão cười khổ:
- Không như vậy chúng ta còn biện pháp nào nữa? Nói cho cùng việc chúng ta có thể thu hồi lại Tẩy Nhan Cổ lệnh cũng đã là một đại công đức rồi.
Last edited by Andγ★; 13-11-2015 at 10:34 PM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Andγ★
- Ba ngày sau, lúc bái tổ xong ngươi sẽ chính thức là thủ tịch đại đệ tử của Tẩy Nhan Cổ phái.
Đại trưởng lão vô cùng bất mãn, hằn giọng nói.
Còn Lý Thất Dạ vẫn ngồi ở đó ung dung, đối với kết quả như vậy, một chút cũng không kinh ngạc, hắn chỉ cười cười lên tiếng:
- Ta làm thủ tịch đại đệ tử hẳn cũng nên có một hai món binh khí phòng thân chứ nhỉ!
Đối với sự ung dung của Lý Thất Dạ, một trưởng lão khác cảm thấy có chút kỳ quái. Lý Thất Dạ mới chỉ là một thiếu niên mười ba tuổi, nhưng lại chấn định ung dung như là bá chủ một phương, khí tức này không giống như giả tạo ra. Nhưng mà một kẻ phàm nhân như hắn, không thể nào có khí phách lớn như vậy.
Vị trưởng lão này liếc nhìn Lý Thất Dạ một cái, lắc đầu nói:
Tuy nói rằng, người bây giờ là thủ tịch đại đệ tử, binh khí phổ thông cũng có thể cho ngươi một hai kiện. Nếu như nói, người muốn bảo vật thì đừng si tâm vọng tưởng. Nếu như người muốn bảo khí cường đại, tiên đế công pháp, thì ngươi cần phải có đủ công lao cho Tẩy Nhan Cổ Phái mới được. Đây chính là môn quy của Tẩy Nhan Cổ Phái.
Lý Thất Dạ khẽ nhếch môi cười, mục tiêu của hắn đương nhiên không phải cái gì Tiên đế công pháp, tuyệt thế cổ thuật, thứ hắn muốn chính là cây gậy gỗ đen nhánh nằm ở bàn thờ kia. Đưa mắt nhìn về phía cây gậy gỗ, Lý Thất Dạ tiếp:
- Được rồi, vậy ta muốn cây gậy gỗ kia?
- Cây gậy gỗ kia?
Nghe xong yêu cầu của Lý Thất Dạ, các vị trưởng lão khác đều ngây người một lát.
Cây gậy gỗ đó vốn chỉ được dùng để bới tro tàn lúc hóa vàng mã tế tự Tổ sư của Tẩy Nhan Cổ phái mà thôi. Nó dường như vẫn luôn nằm ở đó và chẳng có mấy người hứng thú dùng đến.
Vốn dĩ các vị trưởng lão còn tưởng rằng Lý Thất Dạ sẽ lợi dụng thân phận mới đòi hỏi bảo vật hoặc đế thuật gì đó, nào ngờ hắn lại chỉ muốn một cây gậy gỗ. Yêu cầu này thực sự nằm ngoài dự liệu của bọn họ.
Lý Thất Dạ khoan thai nói:
- Nếu như ta đã là thủ tịch đại đệ tử của Tẩy Nhan Cổ Phái, vậy địa vị và thân phận của ta đều đáng được tôn trọng. Cây gậy gỗ này nằm ở trong đại điện, mà đại điện này lại là tổ điện của Tẩy Nhan Cổ phái, các vật ở đây đều rất có ý nghĩa. Có thể nói, cây gậy gỗ này có thể đại biểu cho quyền uy của Tẩy Nhan Cổ Phái chúng ta, cho nên nó rất hợp với thân phận thủ tịch đại đệ tử của ta…
Nhìn Lý Thất Dạ nói không ngừng một tràng dài toàn là đạo lý, sáu vị trưởng lão ngẩn người trong giây lát. Bọn họ thầm nghĩ, tiểu tử ngu ngốc này và cái tên khốn kiếp khách làng chơi Tam Quỷ Gia kia đúng là một đôi ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
- Được, ban cho ngươi cây gậy gỗ kia.
Đại trưởng lão không kiên nhẫn được nữa, lên tiếng cắt đứt lời của Lý Thất Dạ. Đối với ông ta, vật này chỉ là một cây gậy khều tro bình thường mà thôi, tặng Lý Thất Dạ sớm cho rồi để khỏi phải nghe hắn lải nhải nữa.
- Đa tạ trưởng lão ban tặng.
Lý Thất Dạ huyên thuyên như vậy cũng chỉ để chờ lời này của Đại trưởng lão, miệng còn đang cảm tạ mà tay đã vội nắm lấy cây gậy gỗ kia cài vào bên hông. Động tác của hắn ở trong mắt sáu vị trưởng lão chẳng khác gì một hành động vô cùng ngu ngốc.
- Hoài Nhân, ngươi dẫn hắn đi nghỉ ngơi!
Cuối cùng một vị trưởng lão không kiên nhẫn nổi nữa, lớn tiếng phân phó đệ tử đưa Lý Thất Dạ rời đi.
Đối với sáu vị trưởng lão thì sự tình hôm nay quả thực khiến họ bực bội khôn cùng, một phế vật lại có thể trở thành thủ tịch đại đệ tử của Tẩy Nhan Cổ phái. Mặc dù Tây Nhan Cổ phái đã không còn huy hoàng như xưa, nhưng cũng chưa bệ rạc tới mức để cho một phế vật ngu ngốc làm đại đệ tử.
Lý Thất Dạ được tên đệ tử kia dẫn lên một ngọn cô phong, ngọn núi này cũng không nhỏ, ở đỉnh núi có một tòa tiểu viện dựng trên một mảnh đất rộng mười mẫu.
Tòa tiểu viện xem ra bị bỏ hoang đã lâu, không có ai đến tu sửa, xung quanh cỏ dại mọc um tùm. Còn ngọn núi cũng ở một vị trí khá vắng vẻ cô độc, nhưng nói gì thì nói nó vẫn nằm trong lãnh thổ của Tẩy Nhan Cổ phái.
Đẩy cửa tiểu viện đi vào, người đệ tử này liền nói:
- Sư đệ, không, sư huynh, nơi này về sau là nơi ở của ngươi.
Hắn vừa nói được hai từ đầu đã nhanh chóng sửa lại xưng hô.
Nếu tính về thời gian nhập môn thì Lý Thất Dạ không thể so được với hắn, nhưng Lý Thất Dạ đã thành thủ tịch đại đệ tử, theo bối phận mà nói, tất cả các đệ tử đời thứ ba dù già hay trẻ đều phải gọi Lý Thất Dạ là sư huynh.
Lý Thất Dạ thoáng liếc qua vị đệ tử nhanh mồm nhanh miệng này, tiện thể đưa mắt nhìn xung quanh, gật gù nói:
- Ngọn núi cô độc nằm phía xa này cũng là một nơi ở tốt.
- Hơn nữa cũng đúng với cái tên Cô Phong của nó.
Vị đệ tử này vừa cười vừa nói, liếc nhìn Lý Thất Dạ vài lần, cuối cùng lên tiếng:
- Về sau sư huynh chính là chủ nhân của ngọn núi này.
Thực ra, theo quy định của Tẩy Nhan Cổ phái, người làm thủ tịch đại đệ tử hoàn toàn đủ tư cách để ở một trong những ngọn núi chính. Tẩy Nhan Cổ phái sở hữu không ít những ngọn núi tầm cỡ, thủ tịch đại để từ có thể tùy ý chọn lựa một ngọn cho riêng mình.
Nhưng hầu hết các ngọn núi chính của Tẩy Nhan Cổ phái đã có người ở, hơn nữa sáu vị trưởng lão đều bất mãn với yêu sách muốn làm thủ tịch đại đệ tử của Lý Thất Dạ, nên tất nhiên họ sẽ không bao giờ để cho hắn được ở một ngọn núi chính nào rồi.
Được ở trong ngọn núi chính có rất nhiều điều tốt, điều tốt nhất chính là những nơi đó có thiên địa tinh khí cực kỳ nồng đậm, hơn xa các ngọn núi thông thường khác.
- Ở đây cũng được rồi.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói. Hắn vốn dĩ cũng chẳng ham muốn so đo làm gì.
- Ta cũng đã đưa các vật phầm cần thiết cho sư huynh đến rồi.
Vị đệ tử này xử sự lão luyện, làm việc chu đáo. Sau khi thu xếp các đồ dùng cần thiết cho sinh hoạt hàng ngày của Lý Thất Dạ xong, hắn nói:
- Nếu sư huynh còn cần thứ gì, cứ ra Ngoại đường tìm ta là được.
- Ngươi tên gì?
Trước khi vị đệ tử này rời đi, Lý Thất Dạ thuận miệng hỏi.
Tên đệ tử cảm thấy kinh ngạc khi đột nhiên bị hỏi, hắn vốn chẳng coi trọng gì Lý Thất Dạ. Người có tư chất như Lý Thất Dạ đừng nói là trở thành đại đệ tử, đến tư cách để bái nhập Tẩy Nhan Cổ Phái cũng không có.
Lúc ở trong đại điện, những hành động của Lý Thất Dạ đều khiến người khác cảm thấy hắn thật ngu ngốc. Nhưng hiện tại Lý Thất Dạ lại vô cùng bình tĩnh thản nhiên làm cho vị đệ tử này thấy kỳ quái trong lòng, không biết thần kinh của Lý Thất Dạ có vấn đề hay là hắn tựa như đã tính trước được mọi việc.
- Sư huynh, tiểu đệ tên là Nam Hoài Nhân, là ngoại sử của Ngoại đường.
Vị đệ tử này nhanh chóng khôi phục tinh thần, trả lời Lý Thất Dạ.
- Ta tên là Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ khẽ gật đầu một cái.
Chìm nổi qua trăm ngàn vạn năm, số người biết đến lai lịch và tên tuổi của hắn chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Sau khi Nam Hoài Nhân rời đi, Lý Thất Dạ cũng không rảnh rỗi ngồi chơi, hắn quét tước tiểu viện, tiện thể sửa sang luôn toàn bộ ngọn núi. Khi hắn hoàn thành mọi việc một cách tương đối, tòa Cô Phong bị bỏ hoang này mới cảm thấy có chút hơi người.
Lý Thất Dạ làm việc gì cũng đều ngay ngắn trật tự, chậm mà chắc. Nếu ai đó vô tình nhìn thấy việc hắn tu sửa lại nơi này sẽ không dám tin Lý Thất Dạ chỉ mới mười ba tuổi.
Vất vả một hồi, sắc trời cũng tối dần. Lý Thất Dạ cảm thấy vừa mệt vừa đói, bèn đặt mông ngồi xuống trước cửa viện. Hít vào thở ra mất một lúc, Lý Thất Dạ rút cây gậy gỗ cài bên hông ra nhìn ngắm.
Lý Thất Dạ nhìn cây gậy gỗ đen thui mà người ta dùng để khều tro bụi khi hóa vàng này, những ký ức xa xôi gắn liền với nó lại ùa về, khiến hắn khẽ mỉm cười đầy đắng chát.
Thế gian thường đồn rằng, nếu Tiên Đế gánh chịu thiên mệnh thì có thể trường sinh bất tử, nhưng hiện tại Minh Nhân Tiên Đế, Thôn Nhật Tiên Đế loại tồn tại vô địch này, lại đang ở nơi nao?
Lý Thất Dạ lấy lại bình tĩnh, từ từ cạo đi than tro bám trên thân gậy, cuối cùng cây gậy cũng lộ ra hình dáng thật sự của nó. Đây là một cây gậy gỗ dài hơn ba thước, màu đen nhánh. Tuy nó bị chọc vào than lửa hàng trăm ngàn năm tháng nhưng lại không bị cháy hỏng một chút nào. Trong mắt mọi người, ngoài việc đó ra, cây gậy gỗ này không điểm thần kỳ nào khác.
Lý Thất Dạ lấy tay nhẹ nhàng lau chùi cây gậy gỗ, miệng thì thào thốt lên:
- Đả Xà Côn!
Hắn cầm cây gậy gỗ trong tay, nhớ lại chuyện cũ khiến lòng cảm khái không biết diễn tả thế nào.
Ngày đó, khi Minh Nhân Tiên Đế còn chưa gánh chịu thiên mệnh, hắn với tư cách là người dẫn đường của vị Tiên đế này, đã từng bồi dưỡng một đám thanh thiếu niên để theo làm tùy tùng cho Minh Nhân Tiên Đế. Cũng vì muốn dạy dỗ đám thanh thiếu niên đó thật tốt, hắn mới đặc biệt mang cây Đả Xà Côn này từ trong Quỷ Lâm ra.
Những thanh thiếu niên về sau vang danh thiên hạ kia đã từng bị Lý Thất Dạ dùng cây gậy gỗ này quất cho bong da xé thịt. Khi kết thúc việc huấn luyện bọn họ, Lý Thất Dạ tiện tay để cây Đả Xà Côn này ở Tẩy Nhan Cổ Phái, thật không ngờ nó cứ ở nguyên như thế mãi trong tổ điện.
Tay nắm chặt Đả Xà Côn, Lý Thất Dạ chợt chìm sâu vào trầm mặc. Trải qua bao cố gắng, hắn cuối cùng đã đoạt lại được thân thể của mình, hồn phách cũng thoát khỏi khống chế của Âm Nha.
Thế nhưng, bao nhiêu người lại từng người một rời xa, người thân của hắn, những người từng là bằng hữu, Dược Thần, Huyết Tỳ Tiên Đế, Minh Nhân Tiên Đế... Thậm chí người đã sống qua ba thế Hắc Long Vương, cuối cùng cũng rời xa.
Tại thời điểm xa xôi trong thời đại Hoang Mãng kia, hắn chỉ là một đứa bé mười ba tuổi chăn dê thuê rất bình thường, nhưng vì tìm một con dê bị lạc mà tiến vào Tiên Ma Động để rồi hồn phách bị giam cầm trong Âm Nha bất tử, cứ thế sống từ đời này qua đời khác.
Lúc bắt đầu hắn hoảng sợ không thôi, thân bất do kỷ, hóa thành âm nha, chỉ đành án chiếu theo lộ tuyến Tiên Ma Động chế định bay đi không ngừng nghỉ giữa thiên địa. Hắn từng vào Táng Địa, vượt Cựu Thổ, xuyên qua Cửu Giới… mỗi một thế đều bị bức phản hồi Tiên Ma Động một lần.
Tuy rằng hắn hóa thành Âm Nha. Nhưng sau khi mỗi một thế xuất nhập những Táng Địa, Cựu Thổ thần bí hung hiểm đến cả Đại Hiền cũng e ngại, khiến hắn biết được vô số bí mật. Sau khi kinh qua vô số lần gian khổ, làm cho đạo tâm của hắn vô cùng kiên định.
Sau đó, hắn tuyệt không cam lòng trở thành một con khôi lỗi bất tử Âm Nha, nên đã vạch ra một kế hoạch kinh thiên, muốn chặt đứt mọi cấm chế cũng như lộ tuyến bên trong hồn phách của hắn.
Vì muốn thoát khỏi Âm Nha, muốn đoạt lại thân thể của mình, hắn một lần rồi lại một lần cố gắng. Hắn từng dẫn dắt chỉ bảo cho nhiều thiếu niên có tiềm lực bước vào con đường tu đạo, thậm chí dẫn đạo bọn hắn đạp vào con đường vô địch, chịu tải Thiên Mệnh.
Tuy rằng, cho tới hôm nay, Hắn cuối cùng như ý nguyện đoạt lại được thân thể của mình, làm lại con người. Nhưng bao nhiêu người đã ra đi?
Cuối cùng, Lý Thất Dạ than nhẹ một tiếng, Nhưng rất mau hắn hít một hơi thật sâu, nắm chặt quyền đầu. Một thế này, bất luận ra sao. hắn cũng phải bước lên đỉnh phong, không ai có thể địch. Sẽ có một ngày, hắn thẳng tiến Tiên Ma Động
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Andγ★
Tin tức Lý Thất Dạ trở thành thủ tịch đại đệ tử của Tẩy Nhan Cổ phái nhanh chóng truyền ra khắp nơi. Những người trong lớp cao tầng cũng không oán giận gì nhiều, bởi bọn họ vốn không có lựa chọn nào khác khi đối mặt với Tẩy Nhan Cổ lệnh. Một phế vật như Lý Thất Dạ chẳng qua chỉ là gặp may mắn mà thôi.
Nhưng các đệ tử trẻ tuổi đời thứ ba lại không như vậy, vì đơn giản theo quy luật từ xưa đến nay, đại đệ tử của Tẩy Nhan Cổ Phái hầu hết đều xuất thân từ trong đám đệ tử. Hơn nữa, người giữ chức thủ tịch nhất định phải lập được công lao hiển hách và trải qua khảo nghiệm nghiêm khắc của các vị trưởng lão mới được công nhận.
Đã thế, thủ tịch đại đệ tử ngoài việc sẽ được chưởng môn tự mình truyền thụ công pháp, còn có cơ hội tiếp xúc với các loại Đế thuật cao cấp. Điểm then chốt cuối cùng chính là từ xưa đến nay thủ tịch đại đệ tử đều có cơ hội rất lớn trở thành chưởng môn đời sau.
Mà theo tình hình hiện tại, chưa có ai trong nhóm đệ tử đời thứ hai trúng tuyển vị trí này, điều đó có nghĩa rằng vị trí thủ tịch chắc chắn sẽ được lựa chọn từ hàng ngũ các đệ tử đời thứ ba.
Những người phản ứng gay gắt nhất chính là những đệ tử ưu tú có tư chất tốt, thiên phú cao và lập được không ít công lao to lớn cho môn phái, nên bọn họ cực kỳ căm giận, bất bình với việc Lý Thất Dạ đoạt được ngôi vị này. Nhất thời toàn bộ Tẩy Nhan Cổ Phái xôn xao náo động.
- Một tên phàm phu tục tử với phàm thể, phàm luân, phàm mệnh có tư cách gì làm thủ tịch đại đệ tử chứ?
Vài thiên tài hậm hực nói.
- Người như vậy chính là sự sỉ nhục đối với Tẩy Nhan Cổ Phái chúng ta.
Một vài thiên tài lớn tuổi hơn tuy không cam lòng nhưng cũng chỉ thở dài:
- Ai bảo hắn may mắn có được Tẩy Nhan Cổ lệnh, đối diện Tẩy Nhan Cổ Lệnh cho dù trưởng lão bọn họ cũng không thể chọn lựa.
Cũng có thiên tài tràn đầy tự tin với bản thân, lạnh lùng cười:
- Cũng chỉ là đại đệ tử mà thôi, kẻ bất tài như hắn không có thực lực cùng ta tranh giành chức chưởng môn. Ai nói thủ tịch đại đệ tử thì chắc chắn sẽ trở thành chưởng môn chứ!
- Nếu hắn không biết điều, ta sẽ không ngại dạy bảo hắn một chút.
Nhưng dù nói thế nào đi nữa, cho dù Lý Thất Dạ thật sự không có tư cách tranh giành chức chưởng môn, nhưng cả đám đệ tử vẫn đều cảm thấy khó chịu trong lòng khi phải gọi một tên bất tài ít tuổi như Lý Thất Dạ bằng đại sư huynh.
- Miếng Tẩy Nhan Cổ lệnh duy nhất chưa được thu hồi không phải đang nằm trong tay Tam Quỷ Gia ư? Sao lại rơi vào tay tiểu tử kia được?
Lại có đệ tử không nén được hiếu kỳ hỏi.
Việc Tam Quỷ Gia sở hữu miếng cổ lệnh cuối cùng cũng không phải là bí mật to lớn gì, Tẩy Nhan Cổ phái vẫn muốn thu hồi lại nó, nhưng chỉ là Tam Quỷ Gia khăng khăng không đồng ý mà thôi. Vì thế hầu như ai ai cũng thấy kỳ quái khi Lý Thất Dạ có được nó.
- Hắc hắc, nghe nói tiểu tử này còn có chút thủ đoạn, chỉ không biết hắn lừa gạt lão quỷ háo sắc kia như thế nào thôi.
Một vị đệ tử khác lạnh lùng cười trả lời:
- Nghe người ta nói, lúc trưởng lão phái người đi xác minh chuyện này, Tam Quỷ Gia đang vui chơi khoái hoạt ở Thúy Hồng Lâu, rất có thể tiểu tử này đã mời Tam Quỷ Gia ăn chơi thoải mái để đổi lấy cổ lệnh không chừng.
Nói đến đây, vị đệ tử này hậm hực hừ một cái, trong lòng còn cảm thấy buồn nôn.
- Thì ra hắn và lão quỷ háo sắc kia cùng một giuộc.
Nghe kể như vậy, đám đệ tử khác thốt lên đầy khinh thường.
Tuy rằng lời đồn Tam Quỷ Gia là con riêng của trưởng môn đời trước. Bất quá đối với loại ham tiền háo sắc như Tam Quỷ Gia, Tẩy Nhan Cổ Phái một mực đối với hắn vô cùng phản cảm. Cho dù đệ tử trẻ tuổi đời thứ ba cũng không tôn kính hắn. Nếu như không phải vì sự ủy thác của trưởng môn đời trước, thì sớm đã có người muốn đem Tam Quỷ Gia đuổi ra Tẩy Nhan Cổ Phái.
Nếu Lý Thất Dạ và Tam Quỷ Gia là cùng một ổ với nhau thì đám đệ tử này càng thêm phản cảm với Lý Thất Dạ.
Nhưng ba ngày còn chưa qua hết, Lý Thất Dạ còn chưa kịp bái tổ, Tây Nhan Cổ Phái đã nhận được thư từ Cửu Thánh Yêu Môn.
- Cái gì! Cửu Thánh Yêu Môn muốn khảo hạch ư?
Vừa nhận được tin này, sáu vị trưởng lão ngẩn người.
Một vị trưởng lão cảm thấy rất khó chịu, bực mình nói:
- Cửu Thánh Yêu Môn thu được tin tức cũng quá nhanh đi. Lý Thất Dạ vừa thành thủ tịch đại đệ tử, bọn họ đã lập tức muốn khảo hạch.
Có trưởng lão khác tiếp lời:
- Xem ra Cửu Thánh Yêu Môn muốn thoát khỏi hứa hẹn năm xưa. Một phế vật vừa nhập môn như Lý Thất Dạ không có khả năng thông qua khảo hạch được. Cho nên khi bọn họ nhận được tin này liền nóng nóng thúc ép.
- Chúng ta cũng không còn cách nào.
Đại trưởng lão trầm mặc trong thoáng chốc, cuối cùng bất đắc dĩ lên tiếng:
- Hiện tại Cửu Thánh Yêu Môn đang chấp chưởng cả một cương quốc. Chúng ta đã không thể so sánh với họ thì sao có đủ tư cách đàm phán điều kiện đây.
Lời của Đại trưởng lão khiến cho mọi người lâm vào trầm mặc. Ở thời gian đầu thời đại Chư Đế, Tẩy Nhan Cổ Phái của bọn họ uy danh hiển hách, chấp chưởng Cổ quốc, vạn giáo bái phục, từng uy hiếp Cửu Giới, quét ngang Bát Hoang. Không có bất kỳ ai tại Trung Đại Vực bao la rộng lớn có thể uy hiếp, rung chuyển được vị trí của Tẩy Nhan Cổ Phái.
Nhưng theo dòng thời gian trôi qua, Tẩy Nhan Cổ Phái dần xuống dốc, uy phong không còn nữa, đừng nói là chấp chưởng Cổ quốc, ngay cả Cương quốc bọn họ cũng không có đủ thực lực cai trị, chứ đừng nói muốn phong người khác làm Hào Hùng hoặc Vương Hầu.
- Làm sao bây giờ?
Có trưởng lão bất ngờ hỏi.
Trong lòng bọn họ đều rõ, một kẻ bất tài mới nhập môn với phàm thể, phàm luân, phàm mệnh như Lý Thất Dạ không có khả năng thông qua khảo hạch của Cửu Thánh Yêu môn.
- Chữa ngựa chết thành ngựa sống chứ còn làm sao nữa!
Một trưởng lão khác trả lời.
- Nếu như hắn thực sự thành công, chúng ta và Cửu Thánh Yêu môn sẽ là thông gia, lúc đó Thiên Thánh Giáo và Bảo Thánh Thượng Quốc cũng không dám xem nhẹ Tẩy Nhan Cổ phái.
Đối với mơ ước khó thành sự thực như vậy, sáu vị trưởng lão cũng chỉ cười khổ, nhưng bất kể thế nào họ cũng vẫn phải thử.
Lý Thất Dạ ở trên ngọn Cô Phong chờ đợi ngày đại điển bái lạy Tổ sư, bỗng nhiên thấy Nam Hoài Nhân tới thăm.
- Sư huynh, trưởng lão gọi ngươi đến tổ điện.
Nam Hoài Nhân vội bẩm báo với Lý Thất Dạ.
- Chuyện lớn phải không?
Lý Thất Dạ nhìn thoáng qua thần thái của Nam Hoài Nhân, thuận miệng hỏi ngắn gọn.
Nam Hoài Nhân tuy cảm thấy kinh ngạc nhưng cũng không giấu diếm, gật đầu trả lời:
- Không dối gạt sư huynh, Cửu Thánh Yêu Môn gửi tin tới.
Nói đến đây hắn khẽ liếc Lý Thất Dạ một cái rồi nói tiếp:
- Nghe nói, vị hôn thê của sư huynh muốn khảo hạch sư huynh.
- Cửu Thánh Yêu Môn!
Lý Thất Dạ chợt nhớ lại một ít ký ức xa xưa khi nghe nhắc tới cái tên này.
Nam Hoài Nhân lại tưởng Lý Thất Dạ không biết Cửu Thánh Yêu Môn, vội vàng giải thích:
- Cửu Thánh Yêu Môn là một môn phái lớn có tiếng tăm lừng lẫy tại Trung Đại Vực, bọn họ chấp chưởng Cổ Ngưu cương quốc, phong hầu phong vương. Tẩy Nhan Cổ Phái chúng ta và Cửu Thánh Yêu Môn có quan hệ mật thiết từ xa xưa. Tổ sư của Cửu Thánh Yêu Môn là Cửu Thánh Đại Hiền từng là đệ nhất chiến tướng dưới trướng của Tổ sư Minh Nhân Tiên đế của chúng ta, vị này đã từng theo Tổ sư quét ngang Cửu Giới. Lúc Tẩy Nhan Cổ Phái đang chấp chưởng Cổ quốc, Cửu Thánh Yêu Môn còn phải đến triều bái chúng ta.
- Ta cũng nghe nói qua về Cửu Thánh Yêu môn.
Lý Thất Dạ ung dung cười khẽ. Hắn biết rõ về Cửu Thánh Yêu Môn, cũng đã từng gặp Cửu Thánh Đại Hiền.
Vào thời gian đầu của thời đại Chư đế, hắn đã chỉ dẫn cho tiểu tử Minh Nhân tu đạo, cũng vì Minh Nhân mà Lý Thất Dạ hao tốn không biết bao nhiêu mưu mô, tâm huyết, cuối cùng mới hàng phục được lão yêu quái Cửu Thánh Đại Hiền này, bắt lão yêu làm người hộ đạo cho tiểu tử Minh Nhân.
- Làm sao lại dính dáng tới vị hôn thê nào ở đây?
Lý Thất Dạ hỏi Nam Hoài Nhân.
Nam Hoài Nhân trả lời:
- Theo truyền thuyết, khi Tổ sư của chúng ta gánh chịu thiên mệnh trở thành Tiên đế, Cửu Thánh Đại Hiền cùng Tẩy Nhan Cổ Phái có một ước định, nếu sau này truyền nhân của bọn họ là một nữ đệ tử còn truyền nhân của chúng ta là nam thì hai môn phái sẽ kết thành thông gia.
Nói đến đây, hắn khẽ thở dài rồi nói tiếp:
- Khi đó có thể nói là bọn họ muốn trèo cao mới phải.
- Hình như lão đầu gà năm đó có một nữ đệ tử thì phải?
Nghe Nam Hoài Nhân nói xong, Lý Thất Dạ chìm vào ký ức lẩm bẩm. Hắn nhớ mang máng rằng Cửu Thánh Đại Hiền có thu nhận một vị nữ đệ tử, nhưng Lý Thất Dạ bị chìm vào giấc ngủ say nên cũng gạt những chuyện nhỏ nhặt ấy qua một bên.
- Sư huynh nói cái gì?
Nghe Lý Thất Dạ thì thào, Nam Hoài Nhân không nghe rõ, bèn hỏi.
Lý Thất Dạ ổn định lại tinh thần, lắc đầu:
- Không có gì. Nói như vậy truyền nhân hiện tại của Cửu Thánh Yêu Môn là một nữ đệ tử ư?
Nam Hoài Nhân trả lời:
- Nghe nói, đã lâu lắm rồi giữa Tẩy Nhan Cổ Phái và Cửu Thánh Yêu Môn không có quan hệ thông gia. Ở kiếp này, truyền nhân của bọn họ lại đúng là một nữ đệ tử.
Hắn ngừng trong giây lát liếc nhìn thái độ của Lý Thất Dạ rồi nói tiếp:
- Cũng nghe nói, truyền nhân Lý Sương Nhan của Cửu Thánh Yêu Môn hiện nay chính là Hoàng thể trời sinh.
Nghe Nam Hoài Nhân kể chuyện, Lý Thất Dạ đã hiểu rõ ngọn nguồn, Cửu Thánh Yêu Môn tất nhiên không muốn đem một truyền nhân có tiền đồ và tiềm chất như vậy gả cho đệ tử của một Tẩy Nhan Cổ Phái đã đến hồi xuống dốc.
- Có chút ý tứ.
Lý Thất Dạ thoáng cười.
Nam Hoài Nhân kinh ngạc nhìn Lý Thất Dạ vẫn có thể ung dung như vậy, hắn cảm thấy rất kỳ quái khi một tiểu tử tư chất tầm thường mới mười ba tuổi lại bình tĩnh đối mặt với mọi việc tựa như một vị Vương Hầu đã trải qua vô vàn sóng gió.
Nếu là một người khác, nghe Nam Hoài Nhân nói xong sẽ cảm thấy bất an, hoảng sợ vô cùng, mà Lý Thất Dạ thì hoàn toàn trái ngược, bộ dáng an nhàn không thèm quan tâm tới.
- Hoài Nhân đã nói tình huống cụ thể với ngươi rồi chứ?
Khi Lý Thất Dạ tiến vào tổ điện, Đại trưởng lão lạnh lùng hỏi.
Thực ra mà nói, sáu vị trưởng lão tuyệt không chào đón một phế vật như Lý Thất Dạ, nhưng vì tình huống hiện tại, bọn họ lại cầu mong hắn không hoàn toàn bất tài như thế, hy vọng hắn có thể may mắn thông qua khảo hạch của Cửu Thánh Yêu Môn. Lúc này đây, Tẩy Nhan Cổ phái rất cần những quái vật khổng lồ như Cửu Thánh Yêu Môn làm thông gia. Tuy biết tỷ lệ thành công cực kỳ bé nhỏ, nhưng bọn họ vẫn cứ muốn thử xem sao.
- Bẩm trưởng lão, ta đã hiểu rõ.
Lý Thất Dạ khẽ gật đầu trả lời.
- Tốt! Chỉ cần ngươi có thể thông qua khảo hạch của Cửu Thánh Yêu môn, chúng ta sẽ ban thưởng hậu hĩnh.
Đại trưởng lão vẫn giữ thái độ lạnh lùng.
Lý Thất Dạ cười mỉm, nói từ tốn:
- Ta nguyện ý đi khảo hạch, nhưng ta có ba điều kiện.
- Làm càn!
Một vị trưởng lão đột nhiên quát lên:
- Đứng trước mặt các trưởng lão mà ngươi cũng dám đưa ra điều kiện ư!
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Andγ★