Tác Giả: Jeff Edwards
Người Dịch: qnnguyen
Biên Tập: Không Không
Nguồn: Tàng Thư Viện
Khu Trục Hạm USS Towers (DDG-103)
Tây Thái Bình Dương, phía Nam Nhật Bản
Chủ Nhật, ngày 23 tháng 11, 13:48, giờ địa phương
Trung tá Silva mở cửa phòng ăn dành cho sĩ quan, nhưng chưa kịp tiến vào, nàng đã nghe tiếng người nói chuyện. Âm thanh cuộc đối thoại chỉ nhỏ thôi, nhưng nàng vẫn nghe được rõ ràng.
“Cứt chó!” Người thứ nhất nói. “Chúng ta sẽ tham chiến thật sao? Mày không đùa tao chứ? Chúng ta sẽ làm thật sao?”
“Tao không biết mình có sẽ chiến đấu hay không.” Người thứ hai nói. “Đám cao tầng đâu có chia sẻ kế hoạch tác chiến với đám lính trơn cấp thấp chứ. Nhưng mà chúng ta đang lao đầu tới vịnh Bengal, mà đó là chỗ đang bắn nhau. Cái đó thì tao biết.”
Silva nhìn qua khung cửa mở. Phòng ăn không có ai cả. Các ghế ngồi đều được đẩy gọn gàng sát vào chiếc bàn dài và không có vật gì trên tấm khăn bàn màu xanh lơ, ngoại trừ dãy tách cà-phê úp trên những chiếc dĩa nhỏ, được xếp đặt ngay ngắn.
Nàng bước qua khung cửa và im lặng đóng cửa lại. Bây giờ nàng đã hiểu tiếng nói từ đâu tới rồi. Cái khung cửa sổ nhỏ thông qua bếp không được đóng kín. Một tấm cửa sắt có thể được kéo xuống để ngăn nhà bếp với phòng ăn và tạo sự kín đáo cho sĩ quan trong bữa ăn hoặc những cuộc họp. Khi tấm sắt được kéo lên, các thủy thủ phục dịch có thể chuyển các đĩa thức ăn qua lại giữa bếp và phòng ăn.
Lúc này, tấm cửa không được kéo xuống hoàn toàn, chừa ra một khe hở 10 cm. Tiếng nói của hai gã phục dịch từ đó thoát ra.
“Ờ.” Gã đầu tiên nói. “Nhưng mà tụi Ấn Độ và Trung quốc bắn nhau, phải không? Chúng ta chỉ ở đó vì lý do ngoại giao, hay cái gì ấy mà. Chúng ta đâu có phải đánh nhau.”
“Tao không biết.” Gã thứ hai nói. “Bọn tạp chủng điên khùng ấy đang phóng phi đạn tùm lum. Chúng ta có thể chui đầu vào ngay một cơn bão ***, không cần biết kế hoạch vĩ đại kia là cái gì.”
Silva chợt cảm thấy muốn tằng hắng, hay tạo ra một âm thanh bất ngờ nào đó để cho hai gã thủy thủ trẻ kia biết vị hạm trưởng tương lai của họ đang ở trong phòng ăn. Không phải là nàng cần bọn gã rót cà-phê cho nàng. Nàng vui lòng tự rót lấy, nhưng mà nghe lén họ nói chuyện có vẻ bất lịch sự làm sao ấy.
Tuy nhiên… thật không dễ cho một sĩ quan chỉ huy được dịp tìm hiểu xem thủy thủ đang thật sự suy nghĩ thế nào. Qua một thời gian, một sĩ quan chỉ huy sẽ lập được một quan hệ với thủy thủ đoàn để có thể trao đổi vượt qua cái vực giữa sĩ quan và thuộc hạ, ít ra cũng một phần nào đó. Nhưng Silva còn là người mới trên chiếc Towers. Nàng chưa có thời gian để có một chút quen biết những người đàn ông và phụ nữ sau này sẽ trở thành các sĩ quan thuộc hạ của nàng, chứ đừng nói gì tới đám lính trơn.
Chẳng bao lâu nữa, nàng sẽ tiếp nhận quyền hạm trưởng, nhưng với các người này, nàng là một kẻ hoàn toàn xa lạ. Mà họ cũng là kẻ lạ đối với nàng. Lúc này, bao nhiêu băn khoăn khi nghe lén người ta nói chuyện riêng đã bị trấn áp bởi sự mong muốn được biết đám thủy thủ ở tầng thấp đang bàn luận những gì.
Nàng cầm một tách cà-phê lên, cẩn thận không phát ra âm thanh nào. Hai gã phục vụ vẫn tiếp tục tán gẫu.
“Mày nói đúng đó.” Gã đầu tiên nói. “Chiếc tàu này có khuynh hướng hay lọt ngay vào ống nhắm của người ta lúc mà bom đạn bắt đầu bay.”
Gã thứ hai cười khảy. “Anh bạn à, mày đã thấy mấy tấm hình kia chưa? Mấy thằng trong tổ của tao có mấy tấm hình chụp các hư hại lần bắn nhau trước, trên vùng biển băng Nga ấy. Khẩu pháo trước bị nổ văng mất tích. Hoàn toàn mất tích đó! Không còn gì ngoài một cái lỗ trên sàn tàu.”
“Tao có nghe đến cái đó.” Gã thủy thủ kia nói. “Nhưng tao chưa thấy tấm hình nào cả.”
Silva đã xem qua hình chụp những thiệt hại trong lần ra trận trước và cả hình chụp các thiệt hại trong lần ra trận trước đó nữa. Hai gã nhóc này nói đúng: chiếc Towers quả thật là hay chui đầu vào những chỗ đánh nhau dữ nhất.
Nàng tự rót một tách cà-phê từ cái bình đặt trên bếp điện. Nước cà-phê đen thui, mà mùi thì gay mũi. Một gã thủy thủ già sẽ gọi đó là cà-phê Hải quân ngon, nhưng Silva không thích cà-phê đã hâm trên bếp quá lâu. Nhưng nàng uống được, chứ không muốn gián đoạn buổi thu thập tình báo bất ngờ này để đòi một bình cà-phê mới pha.
Nàng nhìn chất nước đen thui với vẽ nghi ngại, nhưng quyết định chỉ cần tăng gấp đôi số lượng sữa sẽ làm cái vị than cháy đỡ đi ngay.
“Tao cũng không biết nên phấn khích, hay sợ vãi ra quần nữa.” Gã đầu tiên nói.
Gã thứ hai bật cười. “Tao thì cả hai thứ.”
Gã thứ nhất không cười cùng. “Tao mừng là đại tá Bowie vẫn còn là hạm trưởng. Nếu cái vụ lộn xộn với tụi Trung quốc xảy ra trễ hai tuần, thì chúng ta đã bị kẹt với hạm trưởng mới rồi.”
“Mày có vấn đề với trung tá Silva sao?” Gã thứ nhì hỏi. “Bà ấy có vẻ cũng được, theo tao thấy.”
“Tao không có vấn đề gì với bà ấy hết.” Gã trước nói nhỏ. “Tao tin rằng bà ấy cũng được, mà tao cũng tin là bà ấy biết mình nên làm cái gì. Nhưng mà nếu chúng ta phải chiến đấu, tao hi vọng rằng đại tá Bowie là hạm trưởng của chúng ta hơn.”
“Tao hiểu ý mày rồi.” Gã kia nói. “Nhưng mà chúng mình đâu có quyền lựa chọn. Trong hai tuần nữa, bà ấy sẽ trở thành hạm trưởng rồi. Chúng ta chỉ có thể hi vọng rằng bà ấy làm được việc thôi.”
“Ờ, nhưng lỡ bà ấy không làm nên việc thì sao? Bà ấy đã qua thực chiến bao giờ chưa? Lỡ bà ấy không kham nổi khi súng bắt đầu nổ thì sao?”
Gã thứ nhì lại cười khảy. “Mày nên dừng lo lắng về những thứ *** chó ấy đi, mà hãy lo đến mấy món ăn này đi. Chúng ta phải chuẩn bị cho bữa ăn tối rồi đó.”
Trung tá Silva đặt tách cà-phê xuống bàn. Nàng không còn muốn uống cà-phê nữa. Nàng bước ra khỏi phòng ăn. Cà-phê vẫn sóng sánh trong cái tách chưa hề được uống qua, khi cánh cửa khép lại.
Tác Giả: Jeff Edwards
Người Dịch: qnnguyen
Biên Tập: Không Không
Nguồn: Tàng Thư Viện
Khu kiến trúc thuộc bộ Quốc Phòng
Tòa nhà ‘Ngày Một Tháng Tám’
Bắc Kinh, Trung quốc
Thứ Hai, 24 tháng 11, 21:11, giờ địa phương
Phó Chủ Tịch nhà nước Lu Shi đang ngồi ở bàn làm việc, chậm rãi lật qua xấp ảnh lần thứ mười hay mười một rồi. Các tấm ảnh gồm nhiều cỡ khác nhau, cũ mới khác nhau và có chất lượng cũng khác nhau. Có vài tấm được nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp chụp; có vài tấm được chụp gần đây bằng máy kỹ thuật số có độ phân giải cao và được in trên giấy bóng cứng. Nhưng phần đông là những tấm ảnh bình thường được chụp trong suốt gần ba chục năm.
Lu Shi đã gom góp các tấm ảnh này trong mọi tập ảnh gia đình mà lão tìm được. Những tấm hình chụp trong nhà, ngoài trời, cận cảnh, chụp nhóm, ảnh chân dung… Các tấm ảnh có chung một yếu tố: mỗi tấm đều chứa hình nhi tử của Lu Shi, Lu Jianguo.
Đây là Lu Jianguo lúc sáu bảy tuổi, đang chơi đá bóng với một nhóm bạn trên sân cỏ của công viên Chaoyang. Và đây là hài nhi mập mạp Jianguo, được bọc trong lớp lụa màu cam trong buổi lễ mà hắn được ban tên. Còn đây là Lu Jianguo lúc 14 tuổi, đeo khăn quàng đỏ của thiếu niên xung phong, đang bước đều trong đội ngũ tại quảng trường Thiên An Môn. Một ảnh chụp cậu bé lúc 8 tuổi đang nằm ngủ trên băng ghế sau của chiếc xe sang trọng, gối đầu lên đùi của bố. Một tấm chân dung chính thức của Lu Jianguo trong một bộ com-lê xám. Khi ấy, hắn có lẽ vào khoảng 25 tuổi. Có lẽ ảnh được chụp khi hắn là một nhân viên cấp thấp trong bộ An Ninh Công Cộng.
Điện thoại trên bàn làm việc của Lu Shi reng lên, nhưng óc lão chỉ mơ hồ ghi nhận âm thanh ấy. Lão tiếp tục lật qua xấp ảnh, tìm tòi một thứ gì mà lão không gọi được tên, mà cũng không hoàn toàn tưởng tượng được. Một mẫu tin tức hay một tia thông hiểu nào đó có thể làm cho sự hỗn độn đã chiếm quyền kiểm soát trong cuộc sống của lão, trở nên hợp lý hơn.
Làm thế nào mà Lu Jianguo có thể ra đi được chứ? Một đứa bẻ khả ái như thế, một đảng viên cộng sản thông thái và rực rỡ như thế? Một chuyện như vậy làm sao có thể xảy ra được chứ? Chỉ cái ý niệm như vậy thôi đã sai rồi. Sai một cách ghê tởm. Sai một cách kinh khủng.
Đến một lúc nào đó, mắt của Lu Shi đã không còn ghi nhận các hình ảnh đang chuyển qua các ngón tay của lão nữa. Ngón tay của lão chuyển động một cách máy móc.
Trong những năm cuối của thập niên 70, khi chính Lu Shi đang là một ngôi sao bắt đầu bốc lên của đảng Cộng Sản, lão đã đấu tranh mãnh liệt để chính sách một-con được thực thi. Thời ấy, chính sách này không được số đông ủng hộ, cho đến ngày nay vẫn thế. Nhưng nó thật sự là cần thiết.
Năm 1976, dân số của Trung quốc đã lên gần đến một tỷ rồi, mà đà tăng trưởng vẫn tiếp tục. Nếu cứ để yên như thế, Trung quốc sẽ gặp phải nạn đói và sụp đổ kinh tế.
Cái quyết định giới hạn mỗi gia đình chỉ được một con thôi không phải là một quyết định đơn giản. Mà muốn thi hành quyết định này cũng không phải là dễ dàng. Như mọi luật lệ nào khác, có nhiều khe hở mà thành phần cao cấp được ưu đãi có thể khai thác. Nhiều đảng viên cao cấp đã lợi dụng các sơ hở ấy, nhưng Lu Shi không nằm trong số đó. Chính sách một con quan trọng biết bao cho tương lai của Trung quốc. Lu Shi không thể nào vừa tranh đấu ủng hộ chính sách này, lại vừa vi phạm chính sách được.
Do đó, lão đã tuân theo cái luật mà chính lão đã giúp lập nên. Lão chỉ sinh ra một đứa con thôi. Mà giờ đây, đứa con ấy đã ra đi, và tương lai cũng đã ra đi với hắn rồi.
Tác Giả: Jeff Edwards
Người Dịch: qnnguyen
Biên Tập: Không Không
Nguồn: Tàng Thư Viện
Tàu ngầm USS California (SSN-781)
Bắc Ấn Độ dương
Thứ Ba, 25 tháng 11, 15:22, giờ địa phương
Hạm trưởng James Patke đảo mắt nhìn qua màn ảnh chiến thuật trên chỗ làm việc, cẩn thận nghiên cứu cái vòng tròn phù hiệu lớn tượng trưng cho những tàu hộ vệ và khu trục hạm bao quanh chiếc tàu sân bay Trung quốc. Như phần đông những hạm trưởng tàu ngầm khác, Patke vô cùng kiên nhẫn khi đang theo đuổi con mồi; mà nhiệm vụ hiện tại đang thử nghiệm sự kiên nhẫn của hắn một cách nghiêm trọng.
Trung quốc mới tham gia vào việc sử dụng tàu sân bay, nhưng các chiến thuật trong vòng đai bảo vệ của họ lại hữu hiệu một cách bất ngờ. Patke và thủy thủ đoàn của hắn đã phải tốn mất hai ngày chậm rãi dò dẫm mới tìm được điểm yếu trong vòng đai phòng vệ của chiếc tàu sân bay này. Cũng đã có vài cơ hội để Patke có thể đột phá một cách nhanh chóng hơn, nhưng hắn cương quyết cẩn thận hơn bình thường.
Ngay lúc này, hải quân Trung quốc và Ấn Độ đang cực kỳ hung hăng. Nếu bạn làm họ giật mình, bạn có nguy cơ bị bọn họ bắn cho tan thành mảnh vụn lắm đó.
Patke ngẩng đầu lên khỏi màn ảnh và nhìn viên sĩ quan trực. “Cho chúng ta lên tới độ sâu cho tiềm vọng kính đi.”
Chiếc USS California là một chiếc tàu ngầm tấn công lớp Virginia (24), do đó thật ra nó không có tiềm vọng kính. Thay vì dùng tiềm vọng kính cổ điển Type 18 như các tàu ngầm tấn công khác của Mỹ, mỗi chiếc tàu lớp Virginia được trang bị hai cột cảm biến photon (quang tử học) AN/BVS-1. Hệ thống sợi quang mới mẻ này trên cả phương diện kỹ thuật lẫn chiến thuật đều cao cấp hơn các hệ thống cũ; nhưng nếu là một sĩ quan tàu ngầm biết tự trọng, thì không ai lại hô lệnh “cho lên độ sâu cột cảm biến photon” cả. Do đó, hầu như tất cả các từ ngữ chuyên dụng liên quan đến tiềm vọng kính vẫn còn được sử dụng, cho dù chính tiềm vọng kính đã không còn được dùng nữa.
Viên sĩ quan trực gật đầu. “Dạ, độ sâu tiềm vọng kính, aye-aye!” Gã quay qua viên sĩ quan Lặn. “Cho độ sâu là 37 mét.”
Viên sĩ quan Lặn gật đầu rồi lập tức chuyển lệnh cho thủy thủ phụ trách bánh lái. “Đưa mũi lên 5 độ. Chỉnh độ sâu là ba-bảy mét.”
Gã thủy thủ bánh lái chậm rãi kéo cần chỉnh độ sâu, mắt dán vào kim chỉ góc bánh lái. “Dạ, kim chỉ 5 độ, tàu đang dâng lên ba-bảy mét.”
Chiếc tàu ngầm bắt đầu chậm rãi và thận trọng nổi lên.
Viên sĩ quan trực bấm nút nói trên bộ tai nghe. “Sonar (25), đây là phòng chỉ huy, đang nổi lên để chuẩn bị dùng tiềm vọng kính. Có tiếp xúc nào thì báo cáo.”
Đại tá Patke quan sát nhân viên phòng điều hành làm việc thật trôi chảy. Họ là một nhóm người thật tài giỏi, tự tin nhưng không tự kiêu. Không thấy ai nóng nảy gì khi phải đột nhập vòng đai phòng vệ của một biên đội tàu sân bay của nước khác cả.
Bản thân Patke thì thật ra hơi hồi hộp. Đây không phải là một vụ tập trận. Nếu có chuyện gì sai lầm, tình huống có thể trở nên tồi tệ.
Hắn cũng không lo ngại gì các chiếc khu trục hạm và tàu hộ vệ kia. Hắn rất tự hào về kỹ thuật làm im lặng của chiếc tàu ngầm này. Chiếc California chạy êm đến nỗi có thể mon men đến gần hệ thống sonar của phần đông tàu mặt nước mà không sợ bị phát hiện.
Gã hạ sĩ quan trưởng thường khoe khoang là chiếc California có thể lẻn đến áp sát bất cứ chiếc tàu mặt nước nào trên thế giới. Patke thì không đi xa đến mức đó, nhưng gã hạ sĩ quan trưởng cũng có lý do để khoe khoang như thế.
Tuy nhiên trực thăng chống tàu ngầm của Hải quân QGPND không phải là trò đùa. Mà ở đâu đó, một chiếc tàu ngầm tấn công cấp Type-93 đang hoạt động để hỗ trợ biên đội tàu sân bay. Đội sonar của Patke dò được dấu vết của chiếc tàu ngầm Trung quốc trong hai ngày qua, lúc được lúc mất. Lúc này đây, nó đang nằm phía bên kia vòng đai phòng thủ của đội tàu sân bay. Nếu chiếc California bị phát hiện, nó sẽ lập tức truy đuổi theo. Mà muốn cắt đuôi một chiếc tàu ngầm khó hơn nhiều so với các chiếc tàu hộ vệ mặt nước kia.
-***-
Khoảng 15 phút sau, chiếc California đã lên đến độ sâu cho tiềm vọng kính, sau khi dừng lại một chút để kiểm tra xem có ‘dáng và bóng đen’ nào hay không. Đó là dáng của các chiếc tàu bên trên mặt nước.
Cái cột mang theo cảm biến photon của chiếc California chậm rãi thò lên khỏi mặt nước. Cái hộp cảm biến ở đầu cột chứa một máy thu hình màu, một máy thu hình trắng đen có độ phân giải cao và một máy thu hình hồng ngoại. Cả ba máy thu hình cùng hoạt động liên tục trong khi cái hộp quay một vòng 360 độ.
Hình ảnh kỹ thuật số do từng máy thu hình được truyền xuống phòng điều khiển của chiếc California qua sợi quang nằm giữa cột photon.
Ngồi nơi bàn điều hành, Patke điều khiển tay nắm khiến các máy thu hình quay về phía chiếc tàu sân bay. Hắn bấm nút để kích hoạt máy ghi hình và phóng lớn hình để nhìn rõ hơn.
Chiếc chiến hạm Trung quốc to lớn này có một tiểu sử lạ lùng. Mà cho đến hiện nay, người ta cũng không biết gì nhiều về cách thiết trí và khả năng của nó. Được Liên Bang Sô Viết đóng vào những năm cuối cùng của cuộc Chiến Tranh Lạnh, nó được dự trù sẽ trở thành chiếc tàu mới nhất thuộc cấp Đô Đốc Kuznetsov. Nhưng chiếc tàu chưa được hoàn tất thì khối Sô Viết đã sụp đổ và nó được bán đấu giá cho một hãng du lịch Hồng Kông với dự tính sẽ biến nó thành một nhà hàng nổi và một sòng bạc.
Dự án lập sòng bạc không thành sự thật, rồi không hiểu vì sao chiếc tàu sân bay bán thành phẩm của Sô Viết lại lọt vào tay Hải quân của QGPND. Hải quân của QGPND đặt tên mới cho nó là Liêu Ninh theo tỉnh Liêu Ninh ở đông bắc Trung quốc.
Đại tá Patke vừa gật gù, vừa nhìn hình ảnh kỹ thuật số thật rõ nét nên màn ảnh. Đây là hình ảnh chiếc Liêu Ninh được thu gần và rõ nhất từ khi nó bắt đầu hoạt động quân sự. Bọn người ở các cơ quan tình báo sẽ sướng rơn khi vớ được những đoạn phim này. Họ sẽ săm soi từng đoạn băng, từ đủ mọi khía cạnh: nào là ăng-ten bố trí ở đâu, vũ khí được lắp như thế nào và cả đến vị trí dây điện và ống nước trên sàn tàu nữa; họ sẽ tìm tòi mọi dấu vết cho thấy các khả năng hay thiếu hụt của chiếc tàu này.
Mọi thông số của bản thiết kế nguyên thủy của người Nga thì đã được biết rõ rồi. Nhưng mà người Trung quốc đã cải biến rất nhiều và không ai hiểu rõ những sự sửa đổi ấy sẽ ảnh hưởng sức chiến đấu của con tàu ra sao. Cũng vì vậy mà Patke cũng bận bịu gần như các máy thu hình kia vậy; hắn ghi nhớ và đánh giá từng chi tiết mà hắn có thể thấy.
Họ đang nhìn thẳng vào mạn trái của chiếc tàu sân bay, hơn chếch phía sau khoảng 20 độ. Từ góc nhìn này, Patke nhận ra cái dáng như cái hộp của dàn phóng tên lửa FL-3000N (người dịch: tên lửa hải-không tầm ngắn 500 m – 6 km; tùy kích cỡ của chiến hạm, có thể trang bị hộp chứa 8 hay 24 tên lửa; một khi được cho phép tự vận hành, hệ thống có thể tự động phát hiện mục tiêu và phóng tên lửa, thí dụ như chống phi đạn) và cái dáng hơi giống một con người máy của một khẩu CIWS Type 730 (súng 30 mm 7 nòng vận hành theo kiểu Gatling, có công năng tương tự như Phalanx của Mỹ, xem phần chú thích). Theo cách bố trí của cả hai hệ thống này, có thể biết rằng bên mạn bên kia cũng được trang bị tương tự.
Patke nghiên cần điều khiển về phía trước để phóng đại hình ảnh hơn nữa và bắt đầu chậm rãi đảo qua suốt chiều dài của chiếc chiến hạm Trung quốc. “Được rồi, đám tạp chủng này,” hắn nói. “Để xem xem chúng mày có những món đồ chơi nào đây.”
Chú Thích
(24) Tàu ngầm tấn công lớp Virginia: tàu ngầm chạy bằng năng lượng hạt nhân của Hải quân Hoa Kỳ, được coi như tàu ngầm tiên tiến nhất thế giới. Thủy thủ đoàn gồm 120 thủy thủ và 14 sĩ quan. Tàu được trang bị 12 ống phóng phi đạn và 4 ống ngư lôi. Phi đạn gồm Tomahawk và Harpoon (xem chú thích riêng). Từ năm 1991, khi chiếc đầu tiên ra đời, cấp Virginia đã trải qua nhiều đợt nâng cấp.
(25) Sonar: ban đầu là chữ tắt của cụm từ SOund Navigation And Ranging, ngày nay đã thành một chữ độc lập. Đây là kỹ thuật dùng sóng âm lan truyền trong nước để lái, liên lạc hay dò tìm các vật thể trên mặt nước hay dưới mặt nước. Có 2 loại sonar: tiêu cực và tích cực. Sonar tích cực là chính hệ thống sonar phát ra âm thanh theo một tầng số nhất định. Khi âm thanh chạm vào mục tiêu và dội ngược về, hệ thống sonar dùng sự sai lệch thời gian lúc phát đi và nhận về để xác định tầm xa; ngoài ra, hệ thống có nhiều cảm biến ở những nơi khác nhau giúp cho hệ thống xác định phương hướng của mục tiêu. Hệ thống tiêu cực không phát ra âm thanh mà chỉ lắng nghe âm thanh do mục tiêu phát ra, để xác định phương hướng và tầm xa. So sánh giữa 2 loại sonar, loại tích cực chính xác hơn nhiều, nhưng cũng bị phát hiện dễ dàng.
Lại một ngày vui vẻ trên chiếc USS Midway đồ sộ. Ít ra anh nghĩ đây chính là chiếc Midway. Anh đã quẹo sai vào không biết bao nhiêu hành lang đến nỗi không chừng bây giờ anh đã bước qua một chiếc tàu nào khác rồi. Đã sáu tuần rồi, vậy mà anh vẫn chưa tìm ra đường trên con quái vật này. Anh phải rải mẫu vụn bánh mì mỗi lần rời phòng ngủ của anh, bằng không anh sẽ không bao giờ tìm được cái giường của mình nữa.
Trừ cái nguy cơ bị đi lạc khi phải đến phòng họp ra, mọi thứ đều ổn cả. Tụi đồng bạn trong phi đoàn thật là khá lắm. Anh phải chịu đầy đủ mọi chế nhạo vì là một tên lính mới, nhưng có phải anh sẽ là đứa mới mãi đâu. Thật ra thì những gì xảy ra ở dưới đây có quan trọng gì đâu. Cái quan trọng là những gì xảy ra trên trời kìa, mà ở trên đó, không ai đụng vào anh được.
Em còn nhớ thằng Chucky Barnes đã trình diện với phi đoàn cùng lúc với anh không? Nó đã bị lãnh một danh hiệu truyền tin mới rồi, mà nó không hài lòng chút nào với cái tên này. Trước đây, tên nó là Barnstormer (*), nghe cũng không tệ. Nhưng mà cách đây hai ngày, nó ói tùm lum nơi hành lang dành cho sĩ quan cấp Tá. Bây giờ mọi người trong phi đoàn đều kêu nó là Upchuck (nôn ọe) và chắc nó dính cái tên này luôn rồi, ha ha.
(* Người dịch: barnstorming là một cách phi công biểu diễn nhào lộn với độ khó cao để kiếm tiền trong những cuộc lưu diễn khắp nước Mỹ vào thời những năm 1920, đặc biệt ở vùng thôn quê; ngày nay, có nhiều người vẫn tiếp tục loại biểu diễn này với những chiếc máy bay cánh đôi như xưa; barnstormer là người bay biểu diễn)
Phi đội trưởng của anh là gã Poker nổi tiếng, đang hăm dọa đổi danh hiệu của anh thành Monkey Man (người khỉ); có lẽ đây là tất cả những gì cái óc tưởng tượng kém cỏi của hắn có thể suy ra từ cái họ Monkman của anh. Gã này già lắm rồi, nên chỉ tưởng tượng được như vậy cũng không phải là lạ. Dù sao, hiện giờ anh vẫn còn là Rob the ‘Monk’ (nhà sư) Monkman, mà như vậy là anh hài lòng rồi. Chính là anh đây, em à, nhà sư chùa Thiếu Lâm trên trời cao, đá đít mọi người với Công Phu bay của anh.
OK, đùa với em một chút thôi. Cho đến nay, Công Phu bay của anh chỉ là những pha dùng thiết bị mô hình hóa và tập dợt giao chiến với các tay lái Hải quân Mỹ khác mà thôi. Lúc huấn luyện thì anh làm khá lắm, nhưng anh chưa đối diện với một kẻ địch thật sự nào cả. Nếu ngày nào anh gặp phải đụng độ thật, anh hi vọng bọn họ đừng đổi danh hiệu của anh thành ‘Monkey Butt’ (đít khỉ) hay gì đó, là anh mừng rồi.
Nói đến đụng độ thật, bọn anh sẽ tiến vào khu vực hành quân vừa đúng dịp lễ Thanksgiving (**). Bọn anh đúng ra chỉ có công tác quan sát - bảo vệ - ổn định thôi, nhưng anh vẫn cảm thấy hơi lo. Hải quân Trung quốc và Ấn Độ đã đụng độ nhiều lần rồi và cả hai bên đều đang căng thẳng. Anh chỉ hi vọng bọn họ nhớ rõ bọn anh không phải là kẻ địch thôi. Anh thật không mong muốn lãnh đạn trong lúc mình chỉ muốn bửa ăn thịt gà tây ngon lành mà thôi.
(** Người dịch: Thanksgiving là lễ lớn của Hoa Kỳ rơi vào ngày thứ năm cuối cùng tháng 11; theo truyền thống, ngày này người ta ăn thịt gà tây để tưởng niệm khi người Âu châu mới khám phá châu Mỹ được người da đỏ chiêu đãi; do đó, ngày này còn thường được gọi đùa là ngày Gà Tây (Turkey Day).)
Chỉ đùa thôi, em ạ. Anh tin chắc rằng mọi chuyện sẽ ổn cả. Bọn anh có cả một biên đội tàu sân bay (26) hoàn chỉnh, có đầy đủ cả. Bọn anh không phải đến đây để chiến đấu và không ai ngu xuẩn đến độ gây rắc rối gì cho bọn anh đâu.
Anh thật mong ước được ở nhà ngày mai, để phụ em chuẩn bị con gà tây bỏ vào lò nướng. Có lẽ mình phải nấu ăn riêng một lần mới được. Chứ chúng ta không thể nào cứ đến nhà Mẹ em ăn Thanksgiving mãi được. Mà không chừng làm như vậy mãi cũng được… Bà ấy làm bánh khoai lang nướng ngon nhất mà anh từng ăn qua, còn món đậu hầm thì thật tuyệt vời.
Nói đến tuyệt vời, anh lại đang nghĩ là cô con gái duy nhất của Mẹ em cũng thật là tuyệt vời. Chính là em đó, em yêu ạ. Anh đang tự hỏi không biết Mẹ em có biết là em thường chỉ mặc quần lót và cái áo thun cũ của anh khi làm bếp? Có lẽ anh phải để dành mẫu tin này để tống tiền em rồi… Ừm…
OK, đáng lý anh không nên nói đến mấy cái chuyện này. Bây giờ thì anh chỉ còn nghĩ được đến cái mông tròn trịa của em trong chiếc quần lót đi qua đi lại trong bếp thôi. Chắc anh phải đi tắm nước lạnh rồi.
Anh yêu em, Beth. Mỗi giây trôi qua, anh lại càng nhớ em hơn.
Chồng em,
Rob
Thiếu Úy Robert J. Monkman
VFA-228 Marauders
USS Midway (CVN-82)
-----
Tác Giả: Jeff Edwards
Người Dịch: qnnguyen
Biên Tập: Không Không
Nguồn: Tàng Thư Viện
Khu kiến trúc thuộc bộ Quốc Phòng
Tòa nhà ‘Ngày Một Tháng Tám’
Bắc Kinh, Trung quốc
Thứ Ba, 25 tháng 11, 21:48, giờ địa phương
Thượng tướng Chen Caihou lên tiếng phá vỡ im lặng. “Các đồng chí, tình hình với Ấn Độ đang vượt ra ngoài sự kiểm soát đó! Chúng ta phải hành động lập tức, trước khi quá muộn.”
Từ ngữ của hắn nghiêm trọng, nhưng giọng nói thì cẩn thận đều đều, để tránh lộ ra bất cứ dấu vết chỉ trích hay buộc tội nào. Hắn đảo mắt nhìn từng người trong nhóm tám người khác đang ngồi quanh cái bàn tròn.
Kể cả hắn, tất cả chín thành viên của Ủy Ban Quân Sự Trung Ương đều có mặt. Hắn thoáng dừng một chút khi mắt đặt đến Lu Shi trước khi tiếp tục đảo đến người kế tới.
Cái bàn hình tròn, để tượng trưng cho sự bình đẳng giữa mọi thành viên của ủy ban. Ở đây, không có chỗ ngồi vinh dự nào cả. Chỉ có những đảng viên cộng sản tận tụy gặp nhau một cách bình đẳng để bàn thảo và quyết định những vấn đề quân sự chiến lược mà thôi.
Ít nhất, lý thuyết là như thế. Trên thực tế, trong căn phòng này, quyền lực phần lớn tập trung vào Lu Shi. Quyền lực của lão ở chức vụ Chủ Tịch của Ủy Ban Quân Sự Trung Ương trên nguyên tắc chỉ hữu danh vô thực, nhưng lão đồng thời lại là Phó Chủ Tịch nhà nước của nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa (CHNDTH).
Mặc dù lão Xiao vẫn còn mang cái chức Chủ Tịch nhà nước, nhưng lão lãnh tụ già nua này từ lâu đã ủy nhiệm mọi quyền quyết định quan trọng cho Lu Shi. Do đó, qua mặt Lu Shi là một hành vi nguy hiểm. Ngoài ra, điều này cũng khiến đại tướng Chen Caihou và các thành viên khác trong Ủy Ban Quân Sự Trung Ương bị đặt vào một hoàn cảnh tế nhị.
Nếu những trận chạm trán nhỏ với Ấn Độ tiếp tục leo thang, nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa có thể bị rơi vào một cuộc chiến toàn diện với một địch thủ quân sự nguy hiểm. Tướng Chen không hoài nghi gì là Trung quốc sẽ là kẻ chiến thắng trong một cuộc chiến như thế, tuy nhiên cái giá phải trả có lẽ sẽ rất lớn, về cả tài sản lẫn nhân mạng. Cuộc chiến phải được kết thúc trước khi mọi chuyện thoái hóa đến mức như thế.
Tướng Chen lại đảo mắt quanh bàn, những lời của hắn vẫn không được trả lời. Hắn đã bàn trước vấn đề này với vài thành viên của ủy ban rồi và đã nhận được sự đồng ý và hứa hẹn chống lưng cho hắn: hắn sẽ nêu thẳng vấn đề một cách cung kính và các đồng minh ngầm sẽ lên tiếng hỗ trợ. Nhưng hắn đã lên tiếng mà căn phòng lại im lặng.
Lu Shi cũng đảo mắt quanh bàn. “Đồng chí đại tướng à, có người bỏ rơi đồng chí rồi.” Lão nói nhẹ. Lão dừng mắt lại vào tướng Chen.
“Là ai vậy?” Lu Shi hỏi. Lão nhướn một bên lông mày. “Là ai trong số đồng chí của chúng ta sẽ hỗ trợ cho đồng chí?”
Tướng Chen ngồi yên vài giây, rồi quay sang vị Phó Chủ Tịch nhà nước. “Đồng chí Lu, chúng tôi chia sẻ nỗi đau buồn của đồng chí về việc Lu Jianguo mất. Anh ta là một thanh niên tốt và một đảng viên cộng sản chân chính. Cái chết của anh ấy thật là một tấm thảm kịch. Nhưng điều đó có đủ để gây nên chiến tranh hay không?”
“Cái này hoàn toàn không phải là vì con trai tôi.” Lu Shi nói. Giọng lão trầm thấp và khắc nghiệt. “Đây là vì nền an ninh và chủ quyền của quốc gia. Những kẻ nào chứa chấp địch nhân của Trung quốc cũng là địch nhân của Trung quốc.”
Đại tướng Guo Jinping, Tổng Tham Mưu của QGPND, hắng giọng. “Xin lỗi đồng chí Lu… Để xảy ra một cuộc đụng độ quân sự lớn chỉ vì trừng trị một nhóm chuột nhắt đã tiêu hủy một chuyến xe lửa có phải là việc làm khôn ngoan hay không?”
Lu buồn bã mỉm cười. “Chỉ cần một đốm lửa đã đủ thiêu cả cánh đồng rồi.” Đây là nhắc nhở những vị lãnh tụ kia rằng chớ bao giờ coi thường một vấn đề nhỏ nhặt nào cả.
“Đường ray Thanh Hải là một trong những thành tựu công nghệ lớn nhất trong lịch sử.” Lu nói tiếp. “Có nhiều đoạn đường nằm ở cao độ hơn 5.000 mét. Nhiều chiếc máy bay còn không bay cao đến thế. Khi chúng ta mời người Thụy Sĩ qua để khai triển các phương pháp đặt đường ray trên lớp đất bị đóng băng vĩnh cữu, các kỹ sư Thụy Sĩ đều cho là không khả thi. Báo chí phương Tây gọi nó là một dự án vứt đi, trị giá 5 tỷ đô-la. Họ đều bảo rằng dự án không thể thực hiện. Nhưng chúng ta đã làm được. Thế rồi, họ lại đều tiên đoán là nó sẽ hỏng trong vòng một năm. Nhưng đường ray Thanh Hải chở 3.000 người dân vào khu tự trị Tây Tạng mỗi ngày.”
Lão Lu nhìn chầm chập vào tướng Guo Jinping. “Đồng chí đại tướng, chúng ta có thể thay thế toa xe và đầu máy khác. Chúng ta đã mất gần 200 binh sĩ trong vụ tấn công ấy, nhưng QGPND có thể tuyển mộ bấy nhiêu người chỉ trong một buổi chiều. Ngoài ra, kể cả người chết và bị thương, có hơn 1.000 thường dân bị thương vong, nhưng Trung quốc cũng vẫn chịu nổi. Chúng ta có thể ứng phó được các thiệt hại về thiết bị, nhân mạng và tài chính. Nhưng chúng ta không thể cho phép một cuộc tấn công thẳng vào uy tín quốc gia được… Cái quyết tâm của cả nước ta và tư tưởng chính trị của chúng ta đã bị trực tiếp khiêu khích. Nếu chúng ta để mặc một sự thách thức như thế mà không đáp trả, Trung quốc sẽ trở nên yếu ớt trong mắt của kẻ thù và của cả thế giới nữa.”
Đại tướng Xu Zhiyuan, Tư Lệnh Không quân QGPND cung kính gật đầu, nói. “Tôi tin rằng mọi người chúng ta đều đồng ý là có nhiều quan hệ chính trị đáng kể. Nhưng có nên để cho các vấn đề chính trị dứt khoát biến thành chiến tranh không?”
Lu quay sang viên tướng này, nói. “Tôi lấy làm lạ là đồng chí có thể hỏi một câu như thế. Đồng chí đã quên lời dạy của Mao Chủ Tịch rồi sao? Chính trị là chiến tranh không đổ máu, mà chiến tranh chính là chính trị có đổ máu.”
Tướng Xu lại gật đầu. “Mao Chủ Tịch cũng đã dạy rằng ‘Cộng sản là chiếc búa ta dùng để đập bẹp kẻ thù’. Nhưng ngài ấy nói câu ấy vào thời điểm mà Trung quốc đang chiến đấu vì sinh tồn của mình. Thật sự cái đó còn là tình trạng hiện nay hay sao, thưa đồng chí Phó Chủ Tịch? Sau mấy chục năm bang giao hòa hảo, lẽ nào nước láng giềng Ấn Độ chợt biến thành một mối đe dọa cho sự sinh tồn của nước ta? Nói thẳng ra, nếu không phải chúng ta đã phóng 100 quả phi đạn hành trình để đập tan một ngôi làng Ấn Độ thành tro bụi, thì chúng ta có đụng độ với họ đâu?”
Trước khi Lu Shi kịp trả lời, tướng Chen đã giơ tay lên. “Làm thế nào mà chúng ta đi đến tình huống này đã không quan hệ nữa rồi. Không cần biết vì nguyên nhân hay ý định gì, thì chúng ta cũng đã tập kích ngôi làng của họ rồi và họ đã trả đũa. Cho đến nay, các cuộc đụng độ chỉ tương đối riêng lẻ. Nhưng mọi thứ đang thay đổi nhanh chóng. Chúng ta đã lọt vào một quỹ đạo trả đũa càng lúc càng leo thang. Vấn đề là: chúng ta phải làm thế nào để phá vỡ quỹ đạo này trước khi nó hoàn toàn vượt ra khỏi tầm kiểm soát?”
“Tôi đồng ý.” Tướng Guo nói. “Nếu chúng ta không cẩn thận, chuyện này có thể biến thành thứ mà Việt Nam đã biến thành đối với người Mỹ. Hay thứ mà Afghanistan đã trở thành đối với Liên Bang Sô Viết. Một vũng lầy đầy máu mà không có viễn cảnh làm thế nào để kết thúc một cách đẹp đẽ được.”
“Đây đã là phiên bản Việt Nam của chúng ta rồi!” Lu Shi gắt lên. “Các đồng chí không ai thấy được sao? Nghĩ lại mà xem… Việt Nam không phải là thất bại trên mặt kỹ thuật đối với người Mỹ. Mà cũng không phải là thất bại trên mặt chiến thuật nữa. Quân đội Mỹ khi ấy được trang bị tốt, huấn luyện tốt, có hậu cần tốt và ủng hộ tốt. So ra, địch thủ của họ chỉ là một đám khỉ mù chữ chỉ biết lặn lội trong ruộng và đánh đu trong rừng rậm mà thôi. Như vậy, tại sao người Mỹ lại bại trận?”
“Thì lý tưởng cộng sản.” Tướng Guo ngập ngừng. “Quân Bắc Việt được thấm nhuần tư tưởng vĩ đại của Marx và Mao Chủ Tịch…”
Lu Shi vỗ mạnh tay lên mặt bàn. “Mù quáng!” Giọng lão vẫn gay gắt. “Lý tưởng cộng sản không có dính dáng gì vào đó hết. Nếu chỉ là vấn đề lý tưởng, người Sô Viết đã dùng triết lý cộng sản để chiến thắng ở Afghanistan rồi. Ngược lại, quân đội Nga Sô hùng mạnh bị thảm bại bởi một lũ chăn cừu dơ bẩn sống trong hang động. Do đó tôi hỏi các đồng chí lần nữa… Tại sao người Mỹ thua trận bên Việt Nam? Tại sao Liên Sô bại trận ở Afghanistan? Làm thế nào mà hai đại cường quốc có quân lực hùng hậu lại bị kẻ địch yếu hơn đánh chạy? Khi các đồng chí biết được câu trả lời thì các đồng chí sẽ hiểu chúng ta đang đặt cược những gì trong cuộc chiến hiện tại.”
Căn phòng rơi vào yên lặng.
Lu Shi nhìn hết người này qua người kia. “Không ai trả lời được sao? Các bộ não của cả nước ta đang ngồi quanh bàn này mà không một người có thể trả lời một câu hỏi đơn giản như vậy sao?”
Vẫn không ai nói gì.
“Được lắm.” Lu Shi nói. “Tôi sẽ trả lời câu hỏi cho các đồng chí… Liên Bang Sô Viết thua ở Afghanistan cũng vì cùng lý do nước Mỹ thua ở Việt Nam. Đó là vì ý chí cả nước của họ yếu.”
“Xin lỗi đồng chí Lu, cái này có lẽ là hơi đơn giản hóa vấn đề rồi.” Tướng Chen nói.
“Đó không phải là đơn giản hóa.” Lu nói. “Đó chỉ là nói gọn lên sự thật mà thôi. Mà chỉ cần quan sát các sự kiện tỉ mỉ một chút là chứng minh nó ngay thôi.” Lão chỉ một ngón tay vào tướng Guo. “Đồng chí đại tướng, trong các hành động quân sự chống Mỹ, quân đội Bắc Việt đã mất bao nhiêu mạng người?”
“Khoảng một triệu hay sao đó.” Viên tướng đáp.
“Khoảng gần 1,1 triệu thì đúng hơn.” Lu nói. “Và bao nhiêu thường dân Bắc Việt thiệt mạng?”
“Tôi không rõ lắm, thưa đồng chí Phó Chủ Tịch.” Tướng Guo nói. “Tôi từng thấy qua những con số thấp là 50.000, mà cao là đến 300.000.”
“Cũng được.” Lu nói. “Các con số khác nhau tùy theo nguồn tài liệu. Nhưng chúng ta hãy dùng một con số thấp đi, khoảng 100,000 người chết. Cộng chung, tổng số người Bắc Việt bị chết là khoảng 1,2 triệu.”
Lu lại liếc quanh bàn. “Các đồng chí, ai có thể cho tôi biết bao nhiêu quân nhân Mỹ chết ở Việt Nam không?”
Tướng Chen nói. “Tôi nghĩ là có khoảng 58.000 người Mỹ chết.”
“Gần đúng như vậy.” Lu nói. Lão nâng hai bàn tay lên, lòng bàn tay ngửa lên, đong đưa hai tay lên xuống như hai đòn cân. “Bắc Việt mất 1.2 triệu mạng và phần lớn cơ sở hạ tầng bị bom tan nát. Ngược lại, người Mỹ chết chưa tới 60 ngàn binh sĩ, mà cơ sở hạ tầng của Mỹ hoàn toàn không hư hao gì.”
Lão hạ tay xuống. “Khi ấy, nước Mỹ đang thắng trên trận địa. Họ đang thắng trên mặt kinh tế. Khả năng chiến đấu của họ không tý xuy xuyển nào. Vậy, tôi hỏi các đồng chí… Làm thế nào mà Hoa Kỳ lại thua trận Việt Nam?”
Lần nữa, không ai trả lời.
“Vũ khí của họ không hư hỏng gì.” Lu Shi nói. “Binh sĩ họ không thất bại. Kinh tế của họ không có nguy cơ sụp đổ. Chỉ có một thứ không ổn thôi, nhưng nó cũng đủ cho quân đội bất bại của Mỹ phải quay về nước như chó nhà có tang. Ý chí quốc gia của họ không ổn. Họ đã mất ý muốn chiến thắng. Và vì vậy, họ để mặc cho một đối thủ yếu hơn đánh bại họ.”
Mắt lão Lu sáng rực lên. “Đó là lý do của cuộc chiến hiện tại của chúng ta. Không phải vì xe lửa. Không phải vì 200 binh sĩ QGPND đã bỏ mạng. Không phải vì một ngôi làng đầy chuột bên Ấn Độ. Mà cũng không phải vì con trai tôi. Mà là vì sức mạnh của ý chí quốc gia của chúng ta. Mà là vì không chịu cúi đầu trước một địch thủ yếu hơn.”
“Tôi… Ơ…” Tướng Guo nhìn mặt những người ngồi quanh bàn và nuốt nước miếng. “Chúng ta sẽ đi bao xa trong vụ này?”
“Nếu cần đi xa bao nhiêu, thì đi xa bấy nhiêu.” Lu Shi nói. “Cho đến khi chính phủ Ấn Độ thối lui.”
“Nhưng mà, lỡ họ không thối lui thì sao?” Tướng Guo hỏi.
“Họ sẽ.” Lu Shi nói.
“Nhưng nếu họ không lui thì sao?” Guo lặp lại.
“Họ là một địch thủ yếu hơn.” Lu Shi nói. “Nếu chúng ta cược cao đủ, họ sẽ không còn chọn lựa nào khác hơn là thối lui. Và nếu họ không lui… Các bạn hàng xóm Ấn Độ của chúng ta sẽ khám phá ra là có một độ cao nào đó mà họ cược không nổi.”