Cuối những năm 80.
Ngoại ô thành phố Ninh Hải, trước cửa một viện Phúc Lợi tầm thường, có vài bóng người đứng trong màn đêm, nhìn thật lâu vào tấm bảng loang lổ cổ xưa "Thành phố Ninh Hải Đệ Nhất Nhân Dân Phúc Lợi Viện" không nói gì, cảm giác âu sầu hòa trong không khí đè chặt lên trái tim.
Trong bọn họ có một vị phu nhân, ăn mặc lộng lẫy hoa lệ, khoan thai mà không phô trương, diện mạo xinh đẹp thanh tú. Lúc này trong ngực vị phu nhân đó đang ôm một đứa bé còn trong tã lót. Thẫn thờ nhìn vào gương mặt hài nhi đang ngủ say sưa, phu nhân một tay che chặt miệng của mình, nước mắt đọng lại thành từng chuỗi nhỏ xuống, im lìm không một tiếng động, nỗi bi thương đến tê buốt càng rõ ràng hơn.
"Dung nhi, buông nó xuống đi, thời gian của chúng ta không nhiều..."
Một người đàn ông độ chừng 30 tuổi đứng bên cạnh vị phu nhân đó thở dài đành chịu.
Phu nhân lắc đầu, vô ý thức ôm sát lấy hài nhi trong ngực, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đầy trông mong:
"Thật sự muốn để nó ở tại chỗ này sao? Tại sao phải như vậy?"
Đôi mày kiếm đen nhánh của người đàn ông nhăn lại thật sâu, hai đầu lông mi tỏa ra khí tức cao quý và uy nghiêm. Ở trên khuôn mặt vuông vắn kiên cường không dễ dàng xuất hiện một chút đau khổ.
"Phải để nó ở lại chỗ này, chúng ta đã nguy như trứng chồng sắp đổ, sống hôm nay lo ngày mai. Nếu để nó ở bên cạnh, sinh mệnh bé nhỏ này thế nào cũng bị chúng ta làm liên lụy, cơ hội sống sót không lớn."
Thanh âm của người đàn ông điềm tĩnh mà kiên quyết.
Phu nhân khóc lóc thảm thiết nói:
"Thế nhưng đứa bé này là cốt nhục của chúng ta! Anh không phải là người nối nghiệp gia tộc được lão gia tử quyết định trong nội bộ sao? Anh không phải là con cháu của hào môn danh tướng hay sao? Lão gia tử không phải là quyền cao chức trọng, lật tay làm mưa ngửa tay làm mây hay sao? Nhân vật hiển hách như vậy, ngay cả tánh mạng của đứa bé cũng không thể bảo vệ. Các ông... các ông có xấu hổ hay không?"
Người đàn ông nói giọng thở dài:
"Cây lớn nhiều cành hỏng, anh em ruột bức bách lẫn nhau, tay chân trong cùng một nhà lại đánh nhau. Bên trong gia đình giàu có, cuối cùng tránh không được cảnh tàn sát. Tình thế hôm nay gay gắt, ta ra hạ sách này, thật sự là bất đắc dĩ. Dung nhi! Nếu như con của chúng ta sanh ở gia đình người bình thường, một nhà chúng ta tự nhiên có thể hưởng hạnh phúc. Nhưng hôm nay, chúng ta ngay cả tánh mạng của chính mình còn khó bảo vệ, sao lại nhẫn tâm làm hại tánh mạng của đứa bé? Thả nó xuống đi. Cho dù tương lai nó là một đứa cô nhi, nhận hết khổ sở chua xót của nhân gian, dù sao vẫn dễ chịu hơn là còn đang ngây thơ nằm trong tã lót đã bị kẻ khác giết hại tàn sát. Còn sống! Quan trọng hơn bất cứ thứ gì!"
Phu nhân ôm chặt lấy hài nhi trong ngực, nước mắt lạnh như băng không ngừng nhỏ xuống trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của hài nhi.
"...Nó còn chưa có đầy tháng! Muốn nghe nó gọi em một tiếng 'mẹ' cũng không có khả năng rồi. Em...Em.."
Phu nhân cuối cùng không khống chế nổi thương cảm, khóc lớn lên.
Khuôn mặt người đàn ông u ám, lẳng lặng nhìn phu nhân khóc một hồi lâu, mãi mới nói:
"Dung nhi, không phải lòng dạ của ta ác độc. Để nó ở tại cô nhi viện, ta cũng là vì muốn cứu mạng của nó. Em... Đừng trách ta."
Dứt lời, người đàn ông bỗng nhiên cắn răng một cái, hơi lớn tiếng nói:
"Quế Đống! Đến đây! Đem đứa bé trong ngực phu nhân ôm lấy, cẩn thận để ở tại trước cửa ra vào của Cô Nhi Viện. Nhanh lên! Chúng ta không còn nhiều thời gian rồi!"
Phu nhân khẩn trương, ngừng khóc thút thít, đem hài nhi trong ngực ôm chặt hơn, khuôn mặt hoảng sợ không ngừng lắc đầu.
Cách chỗ hai người đứng vài mét, một người nam tử khôi ngô hơn 30 tuổi nghe vậy toàn thân chấn động, nhìn sừng sững hai vợ chồng. Nam tử do dự một hồi lâu, đột nhiên hướng về phía người đàn ông quỳ bịch xuống, nghẹn ngào nói:
"Thiếu gia! Xin nghĩ lại! Đây là... Đây là cốt nhục của ngài!"
Người đàn ông giận dữ, hai mắt trợn trừng. Một đạo hào quang mạnh mẽ bắn về phía Quế Đống, nghiêm nghị quát:
"Quế Đống! Ngay cả ngươi cũng không nghe lời của ta sao? Tất cả phản rồi sao?"
Quế Đống hơi co rúm, rồi lại nổi lên dũng khí, mặt hướng về phía người đàn ông, dập đầu một cái mạnh mẽ vang lên tiếng, dùng lực quá lớn, đập đến nỗi cái trán lập tức chảy ra máu tươi.
"Thiếu gia! Tổ phụ của tôi là cảnh vệ của tổ phụ ngài, đánh qua giang sơn đổ qua máu. Cha của tôi là cảnh vệ của cha ngài, ngăn qua viên đạn, chịu qua đấu tố. Mà tôi từ nhỏ đi theo ngài cùng nhau lớn lên. Mang danh là chủ tớ, nhưng tình như huynh đệ. Hiện nay thế cục trong nhà nguy cấp. Tôi Vương Quế Đống không phải là người không biết đạo lý quan trọng, đối với quyết định của thiếu gia tuyệt không dám cãi lại. Chỉ là tiểu thiếu gia còn chưa đầy tháng. Để hắn ở lại nơi này, về sau trở thành cô nhi không nơi nương tựa, chịu hết khổ sở dằn vặt của trần gian. Thiếu gia là người làm đại sự, vì bảo vệ tánh mạng của hài tử có thể nỡ lòng để tiểu thiếu gia ở tại nơi này, nhưng tôi thật sự không thể yên lòng..."
Giọng nói của người đàn ông dần dần âm trầm, lạnh lùng hỏi:
"Ngươi không yên lòng thì lại muốn như thế nào?"
Vương Quế Đống trầm mặc một hồi, cắn răng nói:
"Sắp đặt cho tiểu thiếu gia tiến vào cô nhi viện tôi không dám phản đối, nhưng tôi thỉnh cầu thiếu gia cũng đem tôi lưu lại thành phố Ninh Hải. Tôi sẽ âm thầm bảo vệ tiểu thiếu gia, chiếu cố cho người, tuyệt đối không để cho bất luận kẻ nào làm hại người! Tôi Vương Quế Đống dùng mạng của mình để bảo vệ huyết mạch cho thiếu gia, xin thiếu gia thành toàn!"
Ánh mắt của người đàn ông lập tức trở nên phức tạp, cảm động, phẫn nộ, ưu sầu, rất nhiều tâm tình chợt lóe lên, lập tức khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
"Quế Đống, ngươi... Haizz! Lỡ như đến lúc hắn phái người đuổi giết, một mình ngươi làm sao bảo vệ được hài tử? Ta đem con mình đưa vào trong cô nhi viện, chính là vì để cho nó giấu họ giấu tên, không bị hắn tìm thấy. Nếu như ngươi ở lại thành phố Ninh Hải, chẳng phải là phơi bày tin tức của hài tử sao?"
Vương Quế Đống nói:
"Thiếu gia yên tâm! Vì sự an toàn của tiểu thiếu gia, từ hôm nay trở đi, trên đời này sẽ không có người tên là Vương Quế Đống nữa. Ngay cả sau khi tiểu thiếu gia lớn lên cũng sẽ không biết thân phận của tôi. Tôi chỉ biết ở từ rất xa bảo vệ người, chiếu cố người."
Người đàn ông trầm mặc không nói, vẻ mặt có vài phần thả lỏng.
Phu nhân thấy vận mệnh của con mình đã không thể thay đổi, nhưng có vị người hầu trung thành âm thầm chiếu cố, cũng tốt hơn để cho hài tử có một mình chịu nhiều đau khổ. Vì thế phu nhân ngẩng đầu nhìn chồng mình, nét mặt tràn đầy vẻ cầu khẩn.
Người đàn ông nhìn khuôn mặt chờ đợi của phu nhân, rốt cục thở dài, nhẹ gật đầu với Vương Quế Đống.
Vương Quế Đống mừng rỡ, mặt hướng về phía người đàn ông dập đầu mạnh mẽ một cái, nói:
"Trừ phi tôi chết, tất sẽ bảo vệ tiểu thiếu gia chu toàn! Xin phu nhân và thiếu gia an tâm!"
Người đàn ông nhìn Vương Quế Đống, vẻ uy nghiêm đã hóa thành cảm động:
"Quế Đống, lần này ngươi lưu lại, có lẽ sẽ hơn nhiều năm. Lão gia tử từng có ý định cho ngươi vào bộ đội, qua vài năm sẽ đề bạt ngươi thăng chức. Vì đứa con này của ta, đời này ngươi có lẽ sẽ phí hoài rồi..."
Vương Quế Đống cười dửng dưng:
"Người như tôi quá đần độn, đời này cũng không trông cậy vào thăng quan phát tài. Bảo hộ tiểu thiếu gia, hoặc nhiều hoặc ít đều có thể cố gắng hết lòng."
Người đàn ông gật đầu, trầm mặc một lát, đột nhiên cắn răng nói:
"Quế Đống! Lần này nếu như ta không chết, trong vòng 20 năm, ta chắc chắn có thể khống chế thế cuộc. 20 năm, ngươi chờ ta!"
"Được! 20 năm!"
Người đàn ông tiếp nhận hài nhi từ trong ngực của vợ mình. Đứa bé còn đang ngủ ngáy o o, không mảy may biết được giờ phút này chính là thời điểm cốt nhục chia lìa. Bàn tay nhỏ bé trắng nõn thỉnh thoảng giãy ra khỏi tã lót, vô ý thức đem ngón tay bụ bẫm ngậm trong miệng, bộ dáng nhỏ bé đáng yêu làm cho lòng người thương tiếc.
Người đàn ông thẫn thờ nhìn hài nhi, khuôn mặt lạnh nhạt nổi lên vẻ đau xót cùng không muốn, thật lâu sau mới thổn thức thở dài:
"Sinh ra trong nhà phú quý, là bất hạnh của con, ngày sau hãy tự mình sống cho tốt!"
Nói xong, người đàn ông nổi lên tâm địa cứng rắn, không để ý đến vợ mình khóc đến ruột gan đứt đoạn, cắn răng đem hài nhi nhè nhẹ đặt ở trước cửa ra vào của cô nhi viện, lại một lần nữa nhìn đứa bé thật sâu, cuối cùng đứng lên, dứt khoát bước đi xa.
Phu nhân sớm đã khóc đến thần trí mơ hồ, bị người đàn ông dìu lấy, bước từng bước đều quay đầu nhìn lại.
Có lẽ cảm giác được cha mẹ mình rời đi. Trên mặt đá xanh lạnh như băng trước cửa cô nhi viện, hài nhi đang ngủ say bỗng nhiên tỉnh lại, mở ra chiếc miệng nhỏ nhắn oa oa khóc lớn.
Hai vợ chồng đã đi xa, đầu vai đồng thời chấn động. Phu nhân quay người lại, thì bị người đàn ông nắm chặt bả vai.
"Đi thôi! Đừng quay lại! Dây dưa chỉ hại cho hài tử. 20 năm sau, ta vì nó dọn sạch hết thảy chướng ngại, cho nó cả đời giàu sang tột cùng."
Trước cửa ra vào của cô nhi viện, Vương Quế Đống chán nản nhìn hai vợ chồng biến mất ở trong màn đêm, vừa nhìn hài nhi đang oa oa khóc lớn. Vương Quế Đống cố nén nước mắt, tiến lên dùng sức gõ vào cổng chính của cô nhi viện.
Chờ cho có tiếng bước chân dồn dập từ bên trong truyền đến, bóng dáng của Vương Quế Đống chợt lóe lên, ẩn trốn vào trong rừng trúc bên cạnh. Mãi đến lúc tận mắt thấy hài nhi được thầy giáo trực đêm của cô nhi viện ôm vào, Vương Quế Đống mới lặng yên rời đi.
Trong rừng trúc tối tăm, một tiếng thở dài trầm thấp dằng dặc vang vọng, như khóc than như tố cáo, than thở bi ai thống khổ của trần gian.