Tự chương:
Gió rít gào trong đêm, nhiệt độ xuống tới mức thấp hơn mười độ C, không khí rét lạnh, buốt đến thấu xương, trong không gian tối tăm vang lên tiếng la hét và tiếng súng liên hồi, thậm chí cả tiếng chó sủa văng vẳng, trong lúc này, một bóng người thấp thoáng đang chạy thục mạng trong rừng với tốc độ rất nhanh.
Bóng người chạy giống như lướt đi trên mặt đất, bàn chân chỉ chạm nhẹ lên đất một cái đã vọt đi xa hơn người bình thường chạy rất nhiều, chỉ có điều, dường như người này đang bị thương ở chân phải, dáng đi khập khiễng. Vì thế quãng đường đi được không bao nhiêu, chủ yếu là nhờ vào lực đạp của chân trái, tốc độ thì mỗi lúc một chậm dần. Máu tươi từ miệng chảy ra không ngừng. Quần áo trên người đó bị xé rách thành những vệt dài, máu từ vết thương thấm đẫm cả áo, trên tay hắn ta còn lại cầm một thanh đao, vừa ôm tay kia ra sức phóng đi. Người này thỉnh thoảng quay đầu lại quan sát phía sau, thấy bọn người kia vẫn đuổi sát theo sau lưng, hắn ta lẩm bẩm chửi rủa:
- C*n m* nó, thật không ngờ bọn chúng lại có thể mời được tên khốn Kim Cương hỗ trợ. Nếu không phải do hắn thì kế hoạch của mình không bị thất bại thê thảm như vậy, bản thân cũng đâu đi đến bước đường này.
- Mau đuổi theo, hắn chạy theo đường này, mau đuổi theo.
Tiếng bọn người đuổi theo vang vọng trong cánh rừng, bước chân càng dồn dập, tăng tốc rượt theo người bị thương. Bỗng có giọng nói âm trầm cùng tiếng cười khinh miệt của một người đàn ông vang lên:
- Hắn ta đã bị thương nặng rồi, không thể thoát ra khỏi cánh rừng này được đâu. Chúng ta cách hắn không còn xa nữa, các ngươi không cần gấp, chỉ cần tốc độ này là vừa rồi, cứ vờn cho con mồi kiệt sức cái đã rồi hãy kết thúc, thế không hay hơn sao, khửa khửa khửa...
Người bị thương theo dốc núi chạy lên cao dần, cây cối xung quanh đã bắt đầu trở nên thưa thớt. Người này cũng biết nếu cứ tiếp tục, thể nào hắn ta cũng sẽ không còn chỗ ẩn nấp an toàn nữa... nhưng dừng lại, có thoát hay không...? Liệu còn đường quay lại nữa không cơ chứ? Hắn ta đang chạy đột ngột dừng bước. Ánh mắt nhìn về phía trước đầy vẻ bi thương rồi bật cười khô khốc, trong điệu cười tràn ngập sự đau khổ. Hắn ta từ từ quay người lại.
Đám người đuổi theo chẳng mấy chốc đã đuổi kịp, tất cả có đến cả hai ba chục người, cầm đao kiếm có, súng có chắn thành một hàng dài trước hắn. Một người đàn ông chừng ba lăm ba sáu tuổi bước ra, tiến tới trước mặt đối phương, nói:
- Ưng, bó tay chịu trói đi, ngươi đã hết đường rồi, sau lưng ngươi là vực thẳm, không còn sự lựa chọn nào nữa.
Người tên Ưng cười ha hả, nói:
- Bó tay chịu trói? Các người nghĩ ta là ai? Kim Cương, chẳng lẽ ông không sợ con thú cùng đường như ta sẽ có hành động thế nào hay sao?
Kim Cương cười khẩy, hỏi lại:
- Vậy bây giờ ngươi còn sức nữa ư?
- Phải phải, hắc hắc hắc, ta đã kiệt sức, à, thế còn người đâu?
Ưng nói một câu chẳng ăn nhập gì với hoàn cảnh lúc này.
- Đã đi trước, thật may mắn cho ngươi, khi ta đến thì người đã biến mất. Ta tìm khắp nơi nhưng không thấy.
Ưng cười rộ lên đầy khoái trá và mỉa mai đối phương:
- Đi rồi? Rất tốt! Rất tốt! Ha ha ha, thật không ngờ vẫn còn có những việc mà Kim Cương ngươi bó tay, quá thú vị đi, ha ha ha.
Kim Cương bị móc họng, bực tức hừ lạnh, trầm giọng:
- Ưng, đừng cố gắng làm gì vô ích, chịu trói đi, ta sẽ giúp cho ngươi một cái chết nhẹ nhàng.
- Hắc hắc hắc, giờ chỉ còn mình ta, có thể được chết nhẹ nhàng sao? Không cần đâu, chúng ta đều cùng một loại người, ta hiểu ngươi lắm chứ, hơn nữa, ta thích một cái chết khác hơn, nó hấp dẫn hơn nhiều, hắc hắc hắc.
Ưng còn chưa kịp dứt lời, bất thình lình nhảy lên, tay phải cầm thanh đao chém về phía người kia, âm thanh rít lên chói tai, chiêu thức cực kỳ lợi hại. Nhưng đối phương dường như đã đoán trước điều này, nên hai tay lập tức đánh ra, một tay gạt ra một tay chưởng tới. Thanh đao trong tay Ưng đang đi theo đà ban đầu, bất ngờ đổi hướng ngược lại. Lưỡi đao chém lên trên đánh tới thượng bàn của đối phương. Kim Cương hoàn toàn không nghĩ đến Ưng còn một độc chiêu này, trên cổ bị chém một đường, nhưng chưởng của hắn cũng đã đánh trúng ngực người nọ. Những người chứng kiến đều kinh ngạc, mở to mắt nhìn kết quả sắp diễn ra.
“Bình!!!” Chưởng lực mạnh mẽ đập lên ngực Ưng. Hắn ta lập tức hộc máu, văng ngược về sau, bay ra ngoài không trung ở phía trên vách núi, miệng hắn lẩm nhẩm hai từ “vĩnh biệt” rồi rơi tự do xuống dưới đáy vực.
- Chiêu vừa nãy của ngươi quả nhiên rất độc, có điều một tay đã tàn phế nên không thể phát huy được hết uy lực, nhưng cho dù là vậy, với trình độ của ngươi cũng không thể gây tổn thương cho ta được, ha ha ha. Ngươi chết, từ nay môn võ đó đã thất truyền mãi mãi, ha ha ha....
Người đàn ông trúng đao kia bước tới nhìn xuống vực thẳm, cười to nói. Nhát đao chém chỉ tạo ra một vết xước trên cổ mà thôi, hoàn toàn không tạo ảnh hưởng gì đối với hắn. Người này chỉ vào những người đang đứng xung quanh, nói:
- Ngươi, ngươi... cùng khoảng chín, mười đứa nữa xuống dưới kia tìm hắn cho ta, sống phải thấy người chết phải thấy xác, không thể không đi tìm được, chỉ đáng tiếc không thể nhổ cỏ tận gốc, lại để đồng bọn của hắn chạy thoát.
Mấy người kia tỏ vẻ khó khăn nói:
- Nhưng mà thưa ngài, trời đang rất tối, khu vực lại rất rộng, nếu muốn tìm ra sẽ mất không ít thời gian đâu, nếu để bọn interpol kia trong thấy sẽ rất phiền phức.
- Hừm, được rồi, quay về, các người lo thu dọn cho sạch sẽ hết đi, đúng là không nên dây dưa ở đây quá lâu, có điều, ta sẽ khó nói chuyện với ông chủ các ngươi mà thôi.
Người đàn ông suy nghĩ một lúc rồi nói. Hắn ta quyết định bỏ qua ý định tìm kiếm xác người đàn ông chạy trốn kia, bước lại về nhóm người kia rồi tất cả nhanh chóng quay về, khu rừng trở lại vẻ tĩnh mịch lúc ban đầu, dường như chưa có chuyện gì xảy ra.