Tốt nghiệp đại học, tìm được công việc tốt, thu nhập ổn định … đó là ước mơ của rất nhiều thanh niên trí thức hiện nay. Trương Anh Duệ là một thanh niên như vậy. Nhưng không phải việc gì cũng sẽ thuận theo ý mình mãi. Sau một “tai nạn lao động”, Trương Anh Duệ có thể đọc được suy nghĩ của người khác, cậu nhận ra mặt trái của đồng tiền và quyết định đi làm kinh doanh.
Có những người trước mặt ta xưng anh xưng em, nhưng trong bụng họ nghĩ gì thì… có trới mới biết,trừ khi, bạn có thể đọc được suy nghĩ của người ta.
Người ta nói đồng tiền có thể mua được tất cả, bao gồm của cải vật chất và tình cảm, nhưng không phải điều đó luôn luôn đúng chứ?
Tốt nghiệp đại học, tìm được công việc tốt, thu nhập ổn định … đó là ước mơ của rất nhiều thanh niên trí thức hiện nay. Trương Anh Duệ là một thanh niên như vậy. Nhưng không phải việc gì cũng sẽ thuận theo ý mình mãi. Sau một “tai nạn lao động”, Trương Anh Duệ có thể đọc được suy nghĩ của người khác, cậu nhận ra mặt trái của đồng tiền và quyết định đi làm kinh doanh.
Có những người trước mặt ta xưng anh xưng em, nhưng trong bụng họ nghĩ gì thì… có trới mới biết,trừ khi, bạn có thể đọc được suy nghĩ của người ta.
Người ta nói đồng tiền có thể mua được tất cả, bao gồm của cải vật chất và tình cảm, nhưng không phải điều đó luôn luôn đúng chứ?
- Chủ nhiệm, anh xem như thế này thì sao?
Chủ nhiệm phân xưởng Vương Bằng đang cầm một sản phẩm thử nghiệm, lạch bạch đi đến trước mặt Trương Anh Duệ, ánh mắt chờ đợi.
Lật đi lật lại và quan sát cái nắp bình này một hồi, đồng thời so sánh với một số sản phẩm mẫu khác. Cuối cùng thì sản phẩm mẫu lần này cũng đạt được yêu cầu của khách hàng. Bóng loáng, không gai tay, là hàng cao cấp, trong lòng thấy nhẹ nhõm, Trương Anh Duệ gật đầu.
- Được rồi, cứ theo cái này mà sản xuất đi, Vương Bằng, anh sắp xếp xong xuôi đi, việc lần này quan trọng đến thế nào chắc anh là người rõ nhất, nói với các anh, cũng phải lấy lại tinh thần thôi.
Sau khi tốt nghiệp đại học Trương Anh Duệ liền tới công ty chế tác chai lọ bây giờ công tác, hôm nay vừa tròn bốn năm .
Nói đến công ty chế tác chai lọ, nói như vậy người bình thường e là không biết là làm cái gì, nói rõ thì mọi người liền hiểu, chính là một công ty chuyên chế tạo nắp chai lọ, dĩ nhiên, công ty mà Trương Anh Duệ công tác kích thước tương đối lớn, lực lượng kỹ thuật cũng tương đối hùng hậu, ngoài chế tác các loại lắp chai lọ thường, nắp chai bia rượu và tất cả các loại chai lọ cần dùng đến kim loại xoắn ốc làm nắp ra, còn là một xưởng sản xuất đồ uống lớn trong nước.
Sau khi tốt nghiệp đại học Trương Anh Duệ chỉ cần bốn năm liền từ một công nhân phân xưởng nho nhỏ leo đến ghế Phó tổng giám đốc chủ quản sản xuất như bây giờ, có thể nói là rất được Lão Tổng coi trọng. Nhưng về điểm này, mặc dù xưởng trong nhiều có người ghen tỵ, nhưng lại không có một ai không phục, nguyên nhân rất đơn giản, Trương Anh Duệ không phải dựa vào quan hệ với lãnh đạo trèo lên, mà là dựa vào bản lãnh thật sự của mình mà đi lên từng bước từng bước tới vị trí hiện tại, mặc dù trong lòng rất nhiều người khó chịu đối với việc Trương Anh Duệ leo nhanh như vậy, nhưng nếu như nhất định phải chọn một người ngồi ở đây để cho bọn họ tâm phục khẩu phục thì ngoài Trương Anh Duệ ra, thật đúng là tìm không ra một ai có thể làm cho người ta tâm phục khẩu phục.
Tháng trước, công ty nhận được đơn đặt hàng lớn hàng chế phẩm từ thịt của Thanh Đảo, cung cấp cho bọn họ nắp hộp đựng chế phẩm thịt xuất khẩu phù hợp, đối với việc xuất khẩu mà nói, lời lãi dĩ nhiên tăng lên rất nhiều so với sản phẩm bình thường, nhưng yêu cầu phải rất tự nhiên, mất chừng hơn nửa tháng, cuối cùng mọi người chọn ra một phương án sản xuất thích hợp, hôm nay, sản phẩm cuối cùng của phương án này đã xuất hiện ở trên tay Trương Lam.
- Được rồi, Lão Vương ta làm mà cậu vẫn chưa yên tâm sao!
Nghe thấy Trương Anh Duệ công nhận hàng mẫu lần này, người bị đơn đặt hàng lần này hành hạ không yên như Vương Bằng rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ ra mặt nói với Trương Anh Duệ, móc ra bao thuốc, đưa cho Trương Anh Duệ một điếu, thuận tay lại châm lửa cho Trương Anh Duệ.
- Giám đốc Trương, anh nói xem lần này tại sao khách hàng chọn lựa kỹ càng như vậy, không phải chỉ là cái nắp đậy thôi sao, lại làm khổ chúng ta như vậy?
Trương Anh Duệ hít thật sâu một hơi, để khói từ trong phổi qua mũi chui ra xoay một vòng, mới thỏa mãn phun ra.
- Không có cách nào, ai bảo người ta dùng để xuất khẩu, Lão Vương anh còn có thể không biết sao, chỉ cần là hàng xuất ra nước ngoài, cho dù là một đống *** chó, cũng phải hầu hạ cẩn thận.
- Đúng rồi, đúng rồi…
Vương Bằng gật đầu tràn đầy đồng cảm, cau mày mắng:
- Những tên Tây mũi lõ đáng chết, đi mà hành hạ mẹ chúng chứ!
Trương Anh Duệ há miệng, muốn nói gì đó, nhưng vào lúc này ……
- Choang …bịch!!
Bên ngoài thanh âm một chiếc xe tải húc phải thứ gì đó và một lọat tiếng phanh xe đinh tai truyền đến tai Vương Bằng và Trương Anh Duệ, nghe thanh âm, tựa hồ chiếc xe đang dừng ngay cửa trước mặt.
Hai người nhìn nhau một cái, ánh mắt hoang mang, trong thời gian làm việc, ngoìa một số xe nhất định phải làm việc, khu sản xuất luôn là cấm xe tới, coi như là vận chuyển hàng cũng phải đến kho hàng bên kia, thanh âm này rôt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Trương Anh Duệ và Vương Bằng còn chưa phản ứng kịp là chuyện gì xảy ra, một tràng tiếng bước chân dồn dập huyên náo chợt truyền đến, trong đó còn kèm theo thanh âm truyền đến:
- Nhanh nhanh lên …
- Vào đây rồi cũng biết nên làm thế nào chứ?
- Đại ca anh yên tâm …
Nghe tiếng bước chân, bên ngoài tựa hồ có trên trăm người đồng thời đi vào.
- Giám đốc Trương, đây là …
Tựa hồ dự cảm được cái gì, sắc mặt Vương Bằng nhất thời biến đổi .
Chẳng lẽ … là tới để đòi tiền? Chợt nhớ tới trước đó không lâu công ty có tranh chấp với một công ty khác, lúc ấy công ty đó tuyên bố muốn tìm người tới đòi, sắc mặt Trương Anh Duệ lập tức biến đổi, trong lòng cả kinh, hô to một câu:
- Các anh em, mau đóng cửa chính lại!
Nhưng không còn kịp rồi, Trương Anh Duệ vừa dứt lời, một nhóm người đã cầm trong tay đủ loại hung khí gậy gộc ống thép từ ngoài cửa vọt vào.
Quả nhiên! Thấy những người này, Trương Anh Duệ lập tức hiểu lai lịch những người này.
Mặc dù chưa từng gặp trên đường, nhưng cũng đã nghe nói qua chuyện như vậy, trong thành phố có một bang phái chuyên giúp người ta đi đòi tiền, bọn họ sẽ gọi điện trước, nếu như trong điện thoại anh không trả tiền cho đối phương, vậy kế tiếp hắn sẽ phải thông qua “ những thủ đoạn khác” để giải quyết vấn đề —— nghe nói, cái bang phái này quan hệ rất tốt, ngay cả cục trưởng cục công an thành phố còn chúng còn không coi ra gì, đối với điểm này, Trương Anh Duệ rất tin tưởng mà không hề nghi ngờ, nếu không có quan hệ đủ sâu, không người nào có thể làm được điều này.
Dĩ nhiên, tìm đám người này đòi tiền giá cũng không rẻ, căn cứ theo tình huống, những người này bình thường sẽ căn cứ lượng tiền bạc bao nhiêu mà lựa chọn ba phần đến năm phần tiền thuê, một khoản 100 vạn, bọn họ ít nhất phải rút đi 30 vạn, thậm chí có thể đạt tới 50 vạn, cho nên ngoài những khoản tiền chết, tiền bảo hiểm không thể đòi được ra, cũng không có mấy người chịu tìm đám hung thần đầy sát khí này, ông chủ công ty kia hiển nhiên cũng là rất gai mắt, thế nên mới bỏ ra khaỏn tiền lớn như vậy, tìm bầy hung thần này tới .
Là người phụ trách cao nhất nơi này, thấy một đám hung thần cầm trong tay gậy gộc đằng đằng sát khí như vậy, giờ phút này Trương Anh Duệ cảm giác chân mình bắt đầu nhũn ra. Mặc dù bản năng nói cho Trương Anh Duệ khi gặp phải chuyện như vậy, mình phải nhanh chóng tìm một chỗ trốn an toàn mới phải, nhưng vừa nghĩ tới nếu như mình không ra mặt, khi chuyện qua đi, ông chủ xem xét lại, mình tuyệt đối sẽ gặp xui xẻo … Là người phụ trách cao nhất, cho dù trong lòng mình sợ muốn chết được, cũng không thể chối bỏ trách nhiệm.
- Lão Vương, anh mau sắp xếp cho mọi người trốn đi từ những cửa khác, tìm cơ hội báo cảnh sát. Chuyện khác không cần quan tâm, nếu xảy ra chuyện, chỗ ông chủ sẽ gặp phiền toái lớn!
Trương Anh Duệ dồn dập nói với Vương Bằng.
- Nhưng giám đốc Trương …
Vương Bằng còn muốn nói gì đó.
Công nhân đang làm việc thấy nhiều người chợt tiến vào trong phân xưởng như vậy, lại cầm trong tay gậy gộc ống sắt, hung thần sát khí đằng đằng, thoáng sửng sốt , nhất thời thét lên chạy đi khắp mọi nơi. Là công nhân bình thường, bọn họ đâu có gặp qua những chuyện mà chỉ trong khi tán gẫu mới có thể nghĩ tới?
Trương Anh Duệ đâu còn thời gian nghe Vương Bằng nói, tình huống nguy cấp, sau khi nói xong, không đợi Vương Bằng nói gì, Trương Anh Duệ nhắm mắt nghênh đón:
- Các anh em, có chuyện gì, mọi người cứ từ từ nói chuyện …
- Mày là cái thá gì mà cũng dám cản đường lão tử!
Tên đứng đầu cũng không thèm nhìn Trương Anh Duệ một cái, một gậy quét ngang sang.
- Ping !
Tiếng gió nhè nhẹ trước thô vang vang lên, nặng nề đập vào đầu Trương Anh Duệ.
Không ngờ những người này một chút đạo lý cũng không muốn nói, phút chốc Trương Anh Duệ không kịp đề phòng, chỉ cảm thấy đầu đau thấu vào tim, thân thể đột nhiên mềm nhũn, nặng nề ngã xuống phía sau.
Đại não của Trương Anh Duệ đã rơi vào trạng thái nửa hôn mê, cũng không thấy, ở chỗ mình ngã xuống, không biết người nào nhét vào nơi đó một tấm gỗ, đang có một cây đinh sắt hơn mười centi-mét ở bên trên, hướng vào phía sau gáy chỗ Trương Anh Duệ ngã xuống, đụng thẳng vào cây đinh thật dài, một dòng máu đỏ tươi bắn ra từ sau gáy Trương Anh Duệ ngay sau đó.
- Peng!
Một tiếng vang nhỏ, Trương Anh Duệ chỉ cảm thấy chợt lạnh gáy, tựa hồ có một thứ gì chui vào đầu óc mình:
- Mẹ nó! Thằng này thật sự muốn nói đạo lý với mẹ nó chứ ……
Đang lúc mơ mơ hồ hồ, Trương Anh Duệ chỉ nghe được đám người này truyền đến một tiếng giận giữ:
- Lão Tam, trước khi đi tôi đã nói với anh, chỉ đập thiết bị không đánh người, sao lại không nhớ vậy? Bây giờ tốt lắm, người này chết chắc rồi, tôi xem đến lúc đó anh giải thích thế nào cho Lão Đại!
Người này rất rõ ràng, chuyện đòi tiền như vậy, không ngại đập thiết bị sản xuất của người khác, chỉ cần người không có sao, dựa vào quan hệ của mình, chuyện gì cũng không lo, cho dù là đánh cho gãy tay chân người của đối phương, cũng không phải là vấn đề lớn lao gì, nhưng nếu như đánh chết người, thì tính chất hoàn toàn bất đồng, dù sao hôm nay tới công ty này, ông chủ cũng không phải là không có dặn dò.
Nếu như ông chủ công ty này mượn chuyện lần này làm loạn —— thấy đầu Trương Anh Duệ chảy nhiều máu như vậy, tất cả mọi người không cho là người này còn sống —— không chỉ có chủ mình, mà bản thân mình cũng nhức đầu vô cùng, nói cho cùng, lần này chết người sẽ phiền toái rất lớn .
- Nhị ca, ai mà ngờ đúng lúc như vậy? Nhị ca anh nói làm sao bây giờ? …… thật đen như chó, con chó này sao lại không đánh lại như vậy?
Tên côn đồ vừa đánh Trương Anh Duệ buồn bực nói với tên kia, nhìn phía sau đầu Trương Anh Duệ đã chảy một vũng máu, người này cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
- Làm sao bây giờ à? Đi nhanh lên! Chẳng lẽ còn phải đợi cảnh sát mời đi uống trà sao? Các anh em, không làm nữa, đi nhanh lên!
Người nọ không vui nói.
- Ta lạy ngươi, ngươi cho người ta một gậy mất mạng, còn trách người ta không đánh lại? Xã hội đen quả nhiên không nói lý được!
Mang theo phẫn hận vô tận, Trương Anh Duệ cảm giác linh hồn mình từ từ lọt vào bóng tối vô tận. Trước khi rơi vào bóng tối vô tận, Trương Anh Duệ cảm giác mình tựa hồ nghe thấy một lọat tiếng bước chân dồn dập, còn có nhiều tiếng gấp gáp gọi ầm ĩ.
- Giám đốc Trương, anh không sao chứ? Anh không sao đấy chứ? Ông trời của ta , sao mà chảy nhiều máu như vậy? Mau tìm xe đi, đưa đến bệnh viện ngay!
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Màu đen! Bốn phía tất cả đều là một màn màu đen vô tận, tựa hồ mình đang đi lại bị bóng tối vô tận bao phủ cả vùng đất, vĩnh viễn cũng không tìm được ánh sáng. Hơn nữa …… đầu thật là đau! Trên đầu tựa hồ có vạn cây kim đang đồng thời châm vào, mạch máu chảy trong đó tựa hồ không phải là máu, mà là vô số sợi lông trâu châm vào, đau muốn chết, mặc cho mình cố gắng như thế nào, làm thế nào cũng không thoát khỏi được cảm giác đau đớn tột cùng này.
Mơ mơ hồ hồ, Trương Anh Duệ tựa hồ nghe thấy bên tai truyền đến một thanh âm quen thuộc, thanh âm này run rẩy, nhưng lại có sức mạnh thần kỳ, mang theo cảm giác mong manh, loại cảm giác này, khiến cho Trương Anh Duệ cảm giác, phảng phất tựa hồ thanh âm của mình lớn một chút, hy vọng này của mình liền vỡ vụn vậy.
Bóng tối vô tận trước mắt mình, ở nơi này trong thanh âm quen thuộc, tựa hồ cũng xuất hiện một tia ánh sáng.
Tựa hồ như thanh âm quen thuộc của mẹ mình:
- Bác sỹ, con tôi, nó …… không có sao chứ ?
Một thanh âm của người khác rất xa lạ vang lên, có lẽ là tiếng của bác sỹ:
- Bây giờ tình hình bệnh nhân trên căn bản đã ổn định lại, sống được là không có vấn đề gì, nhưng chỗ bệnh nhân bị thương tương đối đặc biệt, chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng có thể lưu lại hậu di chứng hay không, bây giờ chúng tôi cũng chưa khẳng định được.
Có lẽ lần này mình bị thương, ngay cả bác sỹ cũng cảm giác hết sức khó giải quyết à? Nhưng mà lần này rốt cuộc mình bị thương thế nào?
Nghe được bác sỹ nói như vậy, tiếng của người mẹ nhất thời căng thẳng, run rẩy hỏi:
- Bác sỹ, anh nói cái hậu di chứng này …… là chỉ cái gì?
- Tình hình tốt, có thể sẽ ảnh hưởng hoạt động chân tay, nếu như nghiêm trọng ……
Thầy thuốc dừng một chút, dường như là dừng lại đủ thời gian để cho người mẹ tiêu hóa được tin tức này.
- Có khả năng sẽ trở thành người thực vật.
Một tiếng ngã xuống đất vang lên, tin tức này tựa hồ lập tức đánh gục ý chí của người mẹ. Qua một hồi lâu, thanh âm nức nở của người mẹ mới lại vang lên.
- Bác sỹ, van xin anh, anh nhất định phải nghĩ cách cứu con trai tôi, tôi …… tôi quỳ xuống lậy anh……
Lại một âm thanh tay chân luống cuống vang lên.
- Đây chỉ là tình huống xấu nhất, dĩ nhiên, cũng có có thể bệnh nhân hồi phục rất tốt, một chút di chứng cũng không có lưu lại, cái này còn phải theo dõi tình huống sau hồi phục.
Tiếng người bác sỹ lần nữa vang lên, vào giờ khắc này, tiếng của bác sỹ khiến Trương Anh Duệ thấy đáng yêu bội phần.
Nghĩ ra, đầu óc của mình hình như bị cái gì đạp vào một cái, đó là …… bây giờ chính là mình ở trong bệnh viện?
Trương Anh Duệ chỉ cảm thấy tim gan mình bị cấu véo đau đớn từng trận, hắn rất muốn há mồm nói với mẹ mình một câu:
- Mẹ ơi, con không có sao đâu.
Nhưng Trương Anh Duệ chưa mở miệng, một cảm giác mệt mỏi đến từ sâu thẳm linh hồn lần nữa lôi kéo Trương Anh Duệ vào vực sâu trong trầm luân bóng tối vô tận.
Trong một khắc cuối cùng trước khi mất đi tri giác, Trương Anh Duệ lần nữa nghe được một thanh âm quen thuộc .
- Chị à, chị yên tâm, lần này giám đốc Trương vì công ty mới bị thương, vô luận tốn bao nhiêu tiền, công ty cũng cho cậu ấy …… Bác sỹ Vương, các anh nhất định phải dùng thuốc tốt nhất, bác sỹ tốt nhất, tẫn cố gắng hết sức cứu bệnh nhân.
Cái thanh âm hùng hậu của đàn ông này, nghe tựa hồ là tiếng của ông chủ mình.
…………
Lần hôn mê này, vừa tròn ba ngày.
Ba ngày sau, Trương Anh Duệ bị cơn khát khô cổ làm cho tỉnh .
Hình như mình ngủ một giấc rất dài, ở trong giấc mộng, có lẽ mình còn đi lại ở một sa mạc vô tận, mặt trời trên bầu trời vĩnh viễn trong trạng thái giữa ngọ, hạt cát nóng rực chừng hơn sáu mươi độ, thân thể của mình cơ hồ là mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ mất nước, thật là thèm uống miếng nước, nhất là canh đậu mẹ làm ……
- Mẹ, con muốn uống nước ……
Một thanh âm yếu ớt từ chỗ con trai truyền đến, khiến cho tay bà Trương đang trong phòng bệnh đặc biệt bên cạnh con trai đột nhiên run lên, không dám tin tưởng, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn về phía giường bệnh con trai thầm nghĩ: thanh âm vừa rồi, không phải là ảo giác của mình chứ?
Đôi môi người con trai trên giường bệnh đang nhẹ nhàng động đậy, toàn thân bà Trương giống như bị sét đánh, trong nháy mắt ngây dại: không phải là ảo giác, tuyệt đối không phải là ảo giác, đôi môi con trai đang động đậy! Thật sự không phải là ảo giác của mình!
- Mẹ ơi, con muốn uống nước.
Khi một tiếng yếu ớt của Trương Anh Duệ vang đến, không đợi thanh âm lần nữa truyền đến, dường như thấy một tín hiệu, bà Trương trong nháy mắt phản ứng lại được, luống cuống tay chân đi tới trước giường Trương Anh Duệ, nắm thật chặc tay Trương Anh Duệ, nước mắt đã tuôn rơi xuống.
- Con trai, cuối cùng con đã tỉnh lại …
- Vâng, mẹ, con muốn uống nước ……
Thanh âm quen thuộc của mẹ khiến cho Trương Anh Duệ cảm thấy an tâm, nghe được cái thanh âm vô cùng quen thuộc từ nhỏ này, cảm giác được bàn tay ấm áp mà quen thuộc của mẹ, Trương Anh Duệ tựa hồ tìm được điểm tựa, nắm thật chặt tay mẹ, lần nữa ngủ thiếp đi.
Thấy con trai lần nữa “ ngủ thiếp đi ”, bà Trương sửng sốt, lúc này mới ra vội vàng kêu bác sỹ tới.
- Bác sỹ, bác sỹ ơi, con tôi đã tỉnh lại, con tôi đã tỉnh lại, anh mau đến xem đi!
Lo sợ con trai mới tỉnh lại lần nữa đi vào trạng thái ngủ không tỉnh như mấy ngày trước, lo lắng tới cực điểm khiến giọng bà Trương thê lương vô cùng.
…………
Bác sỹ rất nhanh đi tới, trên thực tế, nghe nói bệnh nhân này rất có khả năng sẽ trở thành người thực vật mà nhanh như vậy đã tỉnh lại, cơ hồ tất cả bác sỹ đang không bận công tác trong bệnh viện đều nhào tới.
Người bệnh này có thể tỉnh lại nhanh như vậy, đây đối với một bệnh viện cấp thị mà nói, quả thực là một kỳ tích!
Phó viện trưởng vội vã chạy tới, lập tức ý thức được, chuyện này đối với một bệnh viện cấp thị mà nói, sẽ là một cơ hội tuyên truyền thực lực trị liệu cho bệnh viện của mình tuyệt cao! Mặc dù một bệnh viện cấp thị vốn đã là tốt nhất trong phạm vi thành phố, lực lượng y bác sỹ hùng hậu nhất, nhưng bệnh viện nào không muốn bệnh viện của mình nhiều bệnh nhân hơn đây?
- Bác sỹ, con tôi thế nào?
Các bác sỹ hỏi han xong tình hình Trương Anh Duệ vừa rồi, bà Trương run rẩy đợi bác sỹ kiểm tra xong rồi hỏi.
- Không sao, chúc mừng bà, con trai của bà bây giờ đã thoát khỏi nguy hiểm rồi.
Vị bác sỹ vừa làm kiểm tra cho Trương Anh Duệ xong vẻ mặt tươi cười nói với bà Trương, mặc dù bây giờ đa số bác sỹ không có y đức gì, nhưng không thể phủ nhận, trong số y bác sỹ, thật ra thì vẫn có người tốt, vị bác sỹ này hiển nhiên chính là một người trong đó.
- Vậy con trai tôi?
Nhìn con trai vẫn đang nằm ở ngất trên giường, bà Trương vẫn lo lắng.
- Không sao, chỉ là ngủ thiếp đi, đây là phản ứng sinh lý bình thường của bệnh nhân, bà không cần lo lắng.
Lời của bác sỹ, khiến cho bà Trương hoàn toàn yên tâm, nhưng vừa nghĩ tới theo như lời bác sỹ, con trai bà có thể sẽ có hậu di chứng, trong lòng lại không khỏi lo lắng, vội vằng hỏi.
- Bác sỹ, anh nói con tôi sẽ không có cái hậu di chứng gì sao?
Bác sỹ nói hậu di chứng nghiêm trọng nhất là thành người thực vật, bây giờ mặc dù đã tỉnh lại, nhưng đây chỉ là tránh khỏi tình huống nguy hiểm nhất, ai biết sẽ có những hậu di chứng khác xuất hiện hay không? Ai bảo con trai mình bị thương chỗ nhạy cảm, không phải cái gì khác lại là một cây đinh thép đâm vào đầu?
- Bây giờ còn khó mà nói, cần tiến hành quan sát thêm.
Bác sỹ lắc đầu một cái, nhưng thấy bà Trương quá lo lắng, từ y đức của 1 bác sỹ mà suy nghĩ, liền cười nói với bà Trương.
- Nhưng căn cứ kinh nghiệm trong nghề y của tôi, bệnh nhân khôi phục rất tốt, sẽ không có vấn đề gì quá lớn.
Có những lời này của bác sỹ, trong lòng bà Trương nhất thời giống như trút được một tảng đá lớn, liền bày tỏ cảm tạ bác sỹ.
- Thật cám ơn anh, thật cám ơn anh ……
…………
Lại ba ngày nữa.
Trương Anh Duệ đang tựa đầu vào giường, bà Trương đang bưng một bát cháo, dùng thía nhỏ đút từng miếng từng miếng, giống như Trương Anh Duệ là một đứa trẻ.
Mặc dù trên mặt bà Trương không che dấu được vẻ mệt mỏi, nhưng tinh thần cũng rất phấn chấn.
Thật ra thì ở ngày thứ tư con trai cũng đã tỉnh lại, mặc dù thân thể vẫn rất suy yếu, nhưng tin tức này đối với bà Trương mà nói, còn hơn cả sự vui mừng, ba ngày qua, vẫn là bà Trương và ông Trương tới thay phiên chăm sóc con trai, ngày hôm qua, Trương Anh Duệ cũng đã có thể ăn chút thức ăn loãng.
Hai tiếng tiếng gõ cửa vang lên, bác sỹ điều trị chính cho Trương Anh Duệ - bác sỹ Vương, đi vào.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Quan sát Trương Anh Duệ, bác sỹ Vương hài lòng gật đầu một cái.
- Chàng trai, khôi phục rất tốt!
- Còn phải kể đến bác sỹ Vương y thuật cao siêu, mới có thể cứu được cái mạng tôi.
Trương Anh Duệ dùng cái giọng còn có vẻ khàn khàn cảm kích nói với bác sỹ Vương.
Trong ba ngày, đã đủ để Trương Anh Duệ hiểu rõ được tình hình bản thân lúc đó nguy cấp đến nhường nào: một cây đinh thép dài đến hơn mười centimét cắm thẳng tắp vào chỗ sâu trong óc của mình, mất nhiều máu, dẫn đến tính mạng của mình rất nguy hiểm, nếu không phải là vị bác sỹ Vương này đúng lúc rút đinh thép ra cho mình, mạng nhỏ này của mình tuyệt đối coi như là không còn —— căn cứ lời nói của bác sỹ lúc ấy, chậm trễ 10 phút nữa, bệnh nhân cũng không thể cứu được.
- Kỳ tích , thật là một kỳ tích!
Bác sỹ Vương thầy thuốc không dám tin, nhẹ nhàng vỗ bả vai Trương Anh Duệ, giọng nói rất hòa nhã.
- Thật là không dám tin tởng, não tổn thương đến mức đó, thế nhưng không có để lại bất kỳ hậu di chứng, đây thật là một kỳ tích! Hành nghề y nhiều năm như vậy, người như cậu, là người đầu tiên tôi thấy! Là bênh nhân may mắn nhất, mệnh lớn nhất đấy! Ngay cả tôi cũng bội phục vận may của cậu.
Trương Anh Duệ cười hai tiếng, lời này cũng không sai, mạng của mình đúng là khá lớn, cũng khá măy mắn, cây đinh thép kia vô luận là chỉ thiên về hướng bên phải 0.1 centi mét , cũng sẽ thương tổn đến bán cầu não phải họăc là bán cầu não trái của đại não, nhưng chuyện chính là trùng hợp như thế, cây đinh thép này chui vào khe hở bên trong đại não giữa chừng hai nửa bán cầu não, thế nên không gây nên chút tổn thương nào cho đại não của Trương Anh Duệ. Cái này, không phải là vận may lớn tới cực điểm, vậy là cái gì ?
Ngày hôm qua, sau khi kiểm tra toàn diện, các bác sỹ trong bệnh viện ngạc nhiên phát hiện, đại não người thanh niên này tựa hồ không có một chút tổn thương, cũng không có biểu hiện lưu lại một chút hậu di chứng, tất cả mọi người cảm phục người thanh niên này mệnh khá lớn—— Sau khi nghe mẹ kể tình huống mình bị thương, Trương Anh Duệ cũng cảm thấy trong một khắc kia nhất định là được lão tổ tông phù hộ, bệnh mình hồi phục rồi, về nhà sẽ phải đến phần mộ tổ tông đốt giấy vàng cảm tạ các lão tổ tông mến yêu mình.
Bác sỹ Vương vừa nói như thế, Trương Anh Duệ cũng vui vẻ nói.
- Ha ha, nghe anh nói như thế , tôi cũng cảm thấy mạng của tôi lớn… Nhưng nếu không phải anh y thuật cao, tôi cũng không có được cái may mắn ấy. Cho nên vẫn phải cám ơn anh nhiều.
Lời này dễ nghe, cho dù là người bác sỹ thế nào, cũng thích được nghe người khác khen ngợi y thuật của mình cao siêu, bác sỹ Vương vui vẻ lên, dặn dò Trương Anh Duệ mấy câu, xoay người rời đi .
Bác sỹ Vương mới vừa đi, ông chủ Trương Anh Duệ mang vẻ mặt tươi cười, giơ lên một giỏ quả, đi vào.
- Ông chủ, sao anh lại tới đây? Nhìn anh kìa, sao còn mang theo đồ nữa!
Trương Anh Duệ vừa nói xong, làm bộ sắp phải đứng lên .
- Nằm yên, nằm yên đi.
Thấy Trương Anh Duệ muốn đứng dậy, ông chủ hắn – Đằng Lãng liền bước nhanh tới, để Trương Anh Duệ nằm lại giường. Cố ra vẻ tức giận làm mặt nghiêm:
- Bây giờ cậu là bệnh nhân, bất kể trời đất sập xuống, cậu cũng cần dưỡng thương cho tốt, tôi nói với cậu, bây giờ dưỡng thương thật tốt sẽ là nhiệm vụ lớn nhất của cậu trước mắt. Đừng nói là tôi tới, coi như là chủ tịch quốc gia tới, cậu cũng phải nằm ở trên giường .
Lão Thiên vương tới có thể nằm ở trên giường hay không khó mà nói, nhưng nếu ông chủ đã tỏ thái độ này, mình cần tôn kính, vậy là đủ rồi, mặt Trương Anh Duệ đầy cảm kích, nói với Đằng Lãng,
- Vậy …… ông chủ, để em phạm luật một lần ?
- Nằm đi, nằm đi.
Đằng Lãng liên tiếp nói , đỡ Trương Anh Duệ nằm lại.
Hai người tán gẫu liễu mấy câu , nhớ tới mình bị thương thế kia, trái tim Trương Anh Duệ dâng lên chút hận.
- Ông chủ, chuyện này bây giờ xử lý như thế nào?
Chào hỏi Đằng Lãng xong, Trương Anh Duệ liền hỏi. Đang gọt trái táo cho Trương Anh Duệ, bà Trương nghe nói như thế, tay nhẹ nhàng run lên, tiếp theo tiếp tục làm bộ như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục gọt vỏ táo, nhưng lỗ tai lại dựng đứng lên.
vừa nói đến cái vấn đề này, trên mặt Đằng Lãng nhất thời lúng túng,
- Cái này …… Anh Duệ à, chuyện này anh cùng bên kia thương lượng một chút, cũng cảm thấy chuyện như vậy nếu làm lớn lên cũng không tốt đối với người nào, cho nên anh cảm thấy, cùng nhau giải quyết tương đối ổn, cậu xem …… Dĩ nhiên, bọn họ nhất định cũng sẽ bồi thường cho cậu, bằng không anh cậu, tôi đây là người đầu tiên không đồng ý.
Bình tĩnh nhìn Đằng Lãng, mặc dù trước đã đoán được cái kết quả này, Trương Anh Duệ vẫn cảm thấy thất vọng như cũ:
- Đây chính là người thường ngày cùng mình xưng huynh gọi đệ, kêu có chuyện gì tìm anh, anh khẳng định giải quyết cho em?
Ngày hôm qua Vương Bằng đến xem tình hình mình, đã đem tin đồn trong xưởng truyền lại cho mình, vừa định làm to chuyện, ông chủ bên kia muốn ém miệng, chủ động bày tỏ khoản tiền nợ 700 vạn kia có thể trừ đi 400 vạn, đồng thời lấy thêm ra 50 vạn làm dinh dưỡng phí cho cái người xui xẻo đó —— cho tới bây giờ, ông chủ bên kia, người khơi mào chuyện này, cũng không biết tên Trương Anh Duệ —— yêu cầu duy nhất chính là Đằng Lãng không làm lớn chuyện này lên.
Đằng Lãng cũng cảm thấy rất ngượng ngùng, không dám nhìn ánh mắt Trương Anh Duệ, mình làm ông chủ chẳng những không bảo vệ được thủ hạ, ngược lại còn phải dựa vào thủ hạ để trừ họa, đến thời điểm lại vẫn không thể báo thù cho thủ hạ của mình, đúng là có chút khó nói, nhìn vẻ mặt Trương Anh Duệ giờ phút này, càng thêm cảm giác nóng rát trên mặt.
Như chợt hiểu ra lại vỗ đầu một cái.
- Coi đầu óc anh này, đúng rồi , người bên kia nói , chuyện này bọn họ cũng cảm thấy thật có lỗi với em, muốn anh xem tình hình em thế nào, còn bỏ năm mươi vạn coi như là bồi thường dinh dưỡng phí cho em.
Vừa nói, hắn vứa lấy từ trong túi bên người ra một tờ chi phiếu tiền mặt, đặt ở đầu giường của Trương Anh Duệ.
Tay bà Trương chợt run lên, đang gọt hoa quả trên tay liền xuất hiện một vết thương, một dòng máu đỏ chậm rãi chảy xuống.
Một tia lửa giận đột nhiên xông thẳng vào não. Vết thương của Trương Anh Duệ lại như đang bị đấm bị bóp, mặt trắng bệch!
Cái gì? Mình thiếu chút nữa chết, thiếu chút nữa sẽ để cho cha mẹ mình người đầu bạc tiễn người đầu xanh, nhưng cái mạng của mình chỉ trị giá năm mươi vạn? !
Đây là năm mươi vạn dinh dưỡng phí sao? Không! Trương Anh Duệ biết rõ, năm mươi vạn này, thật ra là phí ém miệng! Đằng Lãng cùng ông chủ bên kia muốn dùng năm mươi vạn này nói với mình, chuyện này liền đến đây là chấm dứt, từ đó về sau không muốn giằng co nữa.
Giờ khắc này, Trương Anh Duệ có cảm xúc mãnh liệt đem tờ năm mươi vạn chi phiếu tiền mặt này ném vào mặt Đằng Lãng, nhưng sau khi hít một hơi thật sâu, trên mặt Trương Anh Duệ cố gắng nặn ra một khuôn mặt tươi cười,
- Nghe anh nói kìa, ông chủ, chuyện lần này gây cho anh thêm phiền toái, nếu không phải là anh, không chừng chút tiền này tôi cũng không có được.
- Ừ, phải thế chứ, anh biết chuyện này để cho Anh Dụê em chịu ấm ức, chuyện này nói anh thật xin lỗi ……
Đằng Lãng cảm giác mình trên mặt đỏ lên, một loại cảm giác áy náy mãnh liệt để cho Đằng Lãng có ý muốn lập tức thoát khỏi phòng bệnh này ngay lập tức.
Sau khi lấy ra tờ chi phiếu này, hai người cũng cảm giác quan hệ huynh đệ giữa hai người trong quá khứ tựa hồ xuất hiện một chút biến hóa, một không khí lúng túng ở giữa hai người bắt đầu lan tỏa, một thứ gì đó, tựa hồ bắt đầu xuất hiện một vết thương.
Hàn huyên một chút, cảm giác lúng túng Đằng Lãng đành cáo từ .
Đằng Lãng vừa đi , bà Trương cũng không nhịn được nữa, trong sự đau lòng mang theo tức giận đến chất vấn Trương Anh Duệ.
- Con trai, năm mươi vạn này sao con lại cầm? Con có biết hắn cho con năm mươi vạn này ý tứ là gì hay không? Năm mươi vạn này ta không thể lấy, chúng ta muốn kiện bọn họ, con ta không thể bị người ta đánh rồi cho ít tiền coi như xong chuyện, mẹ sẽ đòi đạo lý về cho con!
Vừa nói, mắt bà liền đỏ, nước mắt giống như hạt châu không ngừng rơi xuống.
Đáng thương thay lòng cha mẹ, bọn họ quan tâm cũng không phải là vấn đề nhiều tiền hay ít tiền, mà là để ý con trai của mình có thể có được một đạo lý hay không.
Nước mắt mẹ Trương Anh Duệ nhất thời rơi chính là vì đau xót. Trương Anh Duệ vội vàng cúi đầu che dấu cảm xúc, rồi mới lên tiếng.
- Mẹ, những điều này con cũng biết, nhưng vấn đề là, vô luận là ông chủ của con, hay là những người kia, chúng ta cũng không chọc vào nổi .
Bà Trương nhất thời sửng sốt một chút .
Mấy ngày nay các đồng nghiệp tới thăm Trương Anh Duệ không ít, bà Trương cũng hiểu được lần này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nghe con trai mình nói như thế, mấy ngày nay bởi vì vẫn quan tâm con trai nên bà Trương đè nén trong lòng, giờ tức giận và không còn cách nào khác rốt cục phát tiết ra ngoài, chán nản khóc ra tiếng.
- Nhưng …… Nhưng …… con trai, mẹ không cam lòng!
- Mẹ, mẹ yên tâm, khoản nợ này, sớm muộn con sẽ tìm những người đó đòi về!
Trương Anh Duệ không hề che giấu tâm tình của mình nữa, mím môi thật chặt, trong đáy mắt bắn ra một tia thù hằn.
- Nhưng ……
Bà Trương còn muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng lại không nói được, không khỏi bất lực cúi đầu: quan hệ phức tạp trong chuyện này bà cũng hiểu, cách làm của con trai bây giờ không thể nghi ngờ là biện pháp tốt nhất trước mắt, nhưng …… nếu như mình nhà có tiền có thế, sao để con trai bị oan khuất lớn như vậy?
…………
Khoản nợ này, Trương Anh Duệ ghi tạc trong lòng: trong sáu ngày này, ông chủ tới ba lần, bà chủ tới hai lần, mình chữa bệnh trước sau tốn hơn 20 vạn, tất cả đều là ông chủ bỏ tiền ra, từ góc độ này mà nói, ở nơi này thời đại thương nhân bất lương hoành hành, ông chủ làm được như vậy, tựa hồ quả thật đã là nhân nghĩa tận lực rồi.
Nhưng vấn đề là ở chỗ, khoản nợ này không phải như vậy coi là xong, đối với ông chủ mà nói, số tiền kia hắn chi một chút cũng không oan uổng, mặc dù là trị liệu vết thương cho Trương Anh Duệ, bây giờ đã tốn 20 vạn, nhưng nếu như không phải là lúc ấy Trương Anh Duệ bị thương, để những người xã hội đen kia sợ mà chạy, nếu như mặc cho trên trăm người như vậy đập phá trong xưởng, chỉ ngyuên thiết bị sản xuất tổn thất cũng không dưới 500 vạn, chớ đừng nói là bởi vì thiết bị sản xuất bị hỏng hóc mà tạo thành tổn thất là không cách nào giao hàng theo đúng khách hàng yêu cầu, tính toán đơn giản như vậy, Trương Anh Duệ bị thương như vậy, ít nhất giúp ông chủ của mình vãn hồi tới 1000 vạn.
So với 1000 vạn, gần đây phải chi cho Trương Anh Duệ 20 vạn tiền chữa bệnh thật sự là không coi là cái gì, coi như là coi là thêm 50 vạn phí giữ miệng, cũng chỉ mới 70 vạn. Dùng bảy mươi vạn, tránh mất ít nhất 1000 vạn tài sản trực tiếp bị tổn thất, lại giảm bớt món nợ 400 vạn, cái này cũng chưa tính đến tổn thất gián tiếp về kinh tế và uy tín mà không cách nào tính được, Trương Anh Duệ chưa dùng tới giá 70 vạn, giúp ông chủ mình kiếm về ít nhất 1500 vạn! Một đồng tiền vào, hai mươi đồng tiền ra, lần này ông chủ kiếm không ít, thật đúng là tính toán giỏi!
Giờ khắc này, trong lòng Trương Anh Duệ chợt thoát ra một ý niệm: nếu như mình có thực lực đủ lớn, nếu như mình là một ông chủ lớn, những người xã hội đen kia còn dám lớn lối như vậy sao? Đằng Lãng người nầy còn dám dễ dàng coi nhẹ mình như thế sao? Không! Nếu quả là như vậy thật, bọn họ tuyệt đối không dám!
Giờ khắc này, Trương Anh Duệ cũng không ý thức được, tư tưởng của mình tựa hồ xuất hiện một tia biến hóa trước kia chưa bao giờ có, một số thứ trước kia chưa từng nghĩ đến, bây giờ lại hiển hiện ra trong đầu mình.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Sáng sớm, ánh mặt trời màu vàng nhạt xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh trong suốt, chiếu vào bên trong phòng, ánh sáng màu vàng chặn qua tấm rèm, khiến ánh sáng trở nên nhu hòa, phản chiếu khắp bên trong phòng ngủ, trong phòng ngủ nhất thời ấm áp lên.
Ánh mặt trời nhu hòa đối với con người thì vẫn có chút chói mắt, Trương Anh Duệ bị ánh mặt trời sáng sớm đánh thức, miễn cưỡng vươn người, từ trên giường bò dậy .
…………
Từ trong bệnh viện về nhà đã nửa tháng , nửa tháng trước , khi xác định thân thể Trương Anh Duệ đã bình phục, bác sỹ nói Trương Anh Duệ đã có thể trở về nhà tĩnh dưỡng, chỉ cần chú ý phương diện tâm tình, không nên có xáo động, nhiều nhất nửa năm sẽ hoàn toàn bình phục như lúc ban đầu.
Đầu là bộ phận thần bí nhất trong cơ thể người, đến thời điểm trước mắt, hiểu biết của loài người đối với nó cũng cực kỳ có hạn, đối với người bệnh não bộ bị tổn thương, bệnh viện đương nhiên sẽ dốc hết sức chọn lựa phương án trị liệu tốt nhất, cho dù là hậu kỳ khôi phục cũng là như thế, nếu không phải Trương Anh Duệ bị thương ở đầu, giờ phút này kết quả kiểm tra của Trương Anh Duệ có thể thuộc về hàng ngũ người khỏe mạnh bình thường.
Đằng Lãng – ông chủ của Trương Anh Duệ cho hắn một tháng nghỉ phép, để Trương Anh Duệ ở nhà dưỡng thương thật tốt, nói với hắn lúc nào khỏe hắn thì trở lại đi làm. Điểm này cũng là nhấn mạnh của bác sỹ trước khi Trương Anh Duệ xuất viện. Nhưng công việc của Trương Anh Duệ là chủ quản sản xuất, công việc cũng không áp lực quá lớn, sẽ không tạo thành xáo động tâm lý quá lớn, hơn nữa bác sỹ cho là, làm việc thích hợp có thể giúp thân thể khôi phục nhanh hơn, chẳng qua là vẫn cần nhắc nhở, dặn dò Trương Anh Duệ nhất định phải chú ý cường độ công việc, không nên để đại não mệt mỏi.
…………
Cha sáng sớm đi ra ngoài có chút việc, sớm đã ăn cơm rồi đi ra ngoài, hôm nay điểm tâm cũng chỉ hai người là mình và mẹ ăn , trong nhà không có quy định khi ăn không được nói chuyện, ngược lại, cả nhà đều rất thích vừa ăn cơm vừa nói chuyện ngắn, chuyện dài trong nhà, hai mẹ con thoải mái trò chuyện, liền hàn huyên tới vấn đề công việc của Trương Anh Duệ.
- Anh Duệ, mẹ thấy con cũng khôi phục tương đối rồi, công việc của con, rốt cuộc là con tính thế nào?
Lúc ăn cơm, bà Trương chần chờ một chút , nhưng vẫn đem suy nghĩ trong lòng mình nói ra cùng Trương Anh Duệ.
- Mẹ, con còn chưa khỏe hẳn.
Trương Anh Duệ nhíu mày một cái, trả lời không có mấy hứng thú.
Mấy ngày nay Trương Anh Duệ cũng đang suy nghĩ cái vấn đề này, mình nên tiếp tục đi làm hay không? Thật tâm mà nói, nếu như tiếp tục trở lại đi làm, vô luận đối với mình hay là đối với Đằng Lãng, cũng là một loại hành hạ khó tả, giữa hai người đã mất đi sự ăn ý trước đó, thật trở lại làm việc cũng không phải là không được, nhưng …… không nói đến cảm giác giữa hai người không được tự nhiên, mà làm cho người ta không thể lấy lại đó là cảm giác hứng thú trong công việc, loại cảm giác này, Trương Anh Duệ tuyệt đối không muốn .
- Anh Duệ, lần này con vì công việc mà bị thương, sau khi trở lại, công ty của các con thế nào cũng phải thưởng cho con gì đó, cất nhắc chẳng hạn.
Trương Anh Duệ tựa hồ cảm giác được ý của mẹ sắp nói ra, không khỏi ngẩng đầu nhìn mẹ theo bản năng.
- Anh Duệ, lần này con vì công việc mà bị thương, sau khi trở lại, công ty của các con thế nào cũng phải thưởng cho con gì đó, cất nhắc chẳng hạn?
- Vâng …… thưa mẹ, lời này mẹ không cần thiết nói hai lần chứ?
Trương Anh Duệ kinh ngạc nhìn mẹ mình, gương mặt khó hiểu .
- Cái gì nói hai lần? Rõ ràng mẹ đã nói một lần sao, thằng nhỏ này ……
Bà Trương có chút buồn cười nhìn Trương Anh Duệ, trong lòng chợt nghĩ tới một khả năng, sắc mặt nhất thời biến đổi, liền kéo tay Trương Anh Duệ, trên mặt rất lo lắng:
- Anh Duệ, Anh Duệ à, con sao thế?
Từ khi Trương Anh Duệ xuất viện, tâm trnạg bà Trương cũng tương đối nhẹ nhàng, mặc dù con trai bị thương không nhẹ, nhưng cũng không bị hậu di chứng gì như là theo lời bác sỹ, hơn nữa tiền thuốc thang cũng là do công ty trả, trong nhà không phải bỏ một đồng tiền , tự nhiên cũng không rơi vào hoàn cảnh túng thiếu, trọng yếu nhất là con trai cũng không có hậu di chứng giống như bác sỹ nói, mỗi khi nhớ tới những lời này, trong lòng bà Trương cũng không cầm được tiếng kêu “ông trời phù hộ ” , nhưng vừa rồi phản ứng của Trương Anh Duệ lại khiến bà Trương sợ hãi: chẳng lẽ con trai cũng không phải là không có hậu di chứng, hậu di chứng này là …… phương diện thính lực của con trai có vấn đề ? !
- Không được, con trai, chúng ta phải đi bệnh viện kiểm tra một lần nữa.
- Không được, con trai, chúng ta phải đi bệnh viện kiểm tra một lần nữa!
Bà Trương kéo Trương Anh Duệ, xoay người đi ra bên ngoài.
Rất giống lúc vừa rồi, cơ hồ là một trước một sau, Trương Anh Duệ lần nữa nghe được mẹ mình cùng một câu nói hai lần .
Là chuyện gì xảy ra ? Trong lòng Trương Anh Duệ suy nghĩ cái vấn đề này, trực giác nói với mình, mình xảy ra chuyện này tựa hồ không có đơn giản như vậy .
Nhưng đối với Trương Anh Duệ mà nói, vấn đề trước mắt cũng không phải là suy nghĩ xem vừa rồi là chuyện gì xảy ra, mà là làm sao ngăn cản ý tưởng của mẹ lôi mình đi bệnh viện làm kiểm tra.
- Mẹ, con nói giỡn với mẹ đấy!
Trương Anh Duệ vội cười nói.
- Thầy mẹ mấy ngày nay tâm tình vẫn không tốt, con chỉ cười giỡn với mẹ một chút thôi mà, không ngờ dọa được mẹ, nhìn con này, thật đáng chết .
- Con không gạt mẹ chứ? Thật sự là nói giỡn với mẹ?
Bà Trương ngừng tay, mặt hồ nghi nhìn Trương Anh Duệ.
- Thật, không có lừa mẹ mà, thật sự là cùng mẹ đùa giỡn chút, nếu là nghe được hai tiếng thật, chuyện lớn như vậy, không cần mẹ nói, tự con cũng phải đi bệnh viện xem một chút ……
Trương Anh Duệ đánh cuộc nguyền rủa thề .
Mất rất nhiều sức lực, Trương Anh Duệ cuối cùng mới để cho mẹ bán tín bán nghi tạm thời tin tưởng mình vừa đùa với bà, nhưng chuyện này tựa hồ tạo thành nõi lo trong lòng bà Trương, liên tục dặn dò Trương Anh Duệ , một khi phát hiện có cái gì không đúng, lập tức liền nói cho bà biết, lập tức đi bệnh viện làm kiểm tra .
…………
Ăn cơm xong, bà Trương có chút việc phải đi ra ngoài một chút, Trương Anh Duệ nằm ở trên giường, cau mày, hắn đang suy nghĩ, vừa rồi khi ăn điểm tâm, mình liên tiếp hai lần nghe được mẹ nói hai lần cùng một câu nói, nhưng mẹ cho là mẹ chỉ nói một lần, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Cẩn thận hồi tưởng chi tiết cuộc nói chuyện với mẹ lúc ăn cơm, Trương Anh Duệ kinh ngạc phát hiện, mình nghe được mẹ nói hai lần, mẹ đúng là chỉ nói một lần, trí nhớ rõ ràng nói cho hắn biết, khi mình nghe được mẹ nói, mẹ cũng không mấp máy mồm, lần thứ hai, mình mới thấy rõ ràng mẹ há mồm nói chuyện!
Nếu như có một chi tiết khác nhau giữa hai câu nói này, đó chính là: lần thứ nhất, thanh âm của mẹ là từ trong óc của mình vang lên, còn lần thứ hai, là lỗ tai nghe được.
Mẹ mình rõ ràng nói một lần, nhưng vì cái gì mình liền nghe hơn một lần? Hơn nữa lần thứ nhất còn là trực tiếp từ trong đại não vang lên, chẳng lẽ nói …… cái kết luận này để cho Trương Anh Duệ phải nhảy dựng lên: chẳng lẽ nói, trước khi mẹ nói, mình “ nghe ” được điều mẹ muốn nói ? Điều này sao có thể ?
Hon nữa, Trương Anh Duệ kinh ngạc phát hiện một sự thật khác: tại sao chi tiết này mình có thể nhớ rõ ràng như thế? Đến người rảnh rỗi, thì cũng có ai đi nhớ chi tiết nhàm chán này?
Đây là chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ cái này là hậu di chứng giống như bác sỹ nói?
Nếu là như vậy, cũng có thể hiểu được, đại não là bộ phận quan trọng nhất cơ thể người, dù sao với trình độ y học hiện đại phát triển mà nói, bệnh về đại não đối với bọn họ mà nói cũng là đề tài khó có thể phá giải, xuất hiện triệu chứng này bọn họ không cách nào hiểu được cũng không phải là kỳ quái .
———————————————— � � �———————
- Ba, mẹ, nghỉ ngơi mấy ngày nữa, con nghĩ sẽ từ chức, tự làm buôn bán .
- Cái gì?
Trương Đức Vĩ – ba của Trương Anh Duệ sửng sốt, ngay sau đó “ bộp ” một tiếng, đập chiếc đũa nặng nề vào bàn, nổi giận đùng đùng nói với Trương Anh Duệ,
- Công việc tốt như vậy không làm, con muốn đi làm ăn, đầu óc bị nước vào hả? Con nghĩ buôn bán dễ làm như vậy sao? Không thấy người ta à, làm ăn lập tức liền bồi thường bốn năm vạn sao! Con cái hỗn láo, con nghe cho kỹ, đợi con hết bệnh, đàng hoàng đi làm cho ba, nếu không ba cắt đứt chân của con!
- Hét cái gì mà hét? Không biết bệnh con trai bây giờ còn chưa khỏi à?
Nghe con trai chợt nói muốn tự làm buôn bán, bà Trương cũng lo, nhưng nghe thấy ông Trương mắng con trai, bà Trương lập tức cũng không vui, hung hăng liếc ông Trương ba.
Nghe bà Trương nhắc đến bệnh tình của con trai, Trương Đức Vĩ hừ hừ hai tiếng , không lên tiếng thêm, bưng bát lên, cầm thìa ra sức đảo cháo trong bát.
- Con trai, con nói cho mẹ một chút, vì sao chợt không muốn đi làm, muốn làm ăn ?
Nhìn bên này ông Trương đã bình tĩnh lại, lúc này bà Trương mới hài lòng nghiêng đầu sang chỗ khác, hỏi Trương Anh Duệ.
Từ trong nội tâm mà nói, bà Trương rất hài lòng đối với công việc của Trương Anh Duệ bây giờ, làm Phó giám đốc một xưởng lớn như vậy, mặc dù phó giám đốc chủ quản sản xuất không bằng phó giám đốc chủ quản thu mua và tiêu thụ, nhưng mỗi tháng tiền lương cộng thêm tiền thưởng cũng được hơn năm ngàn đồng, số tiền kia ở thị trấn này mà nói , tuyệt đối không thể coi là một số ít.
Hôm nay, con trai bởi vì việc công mà bị thương nhưng lập tức sẽ khỏi, trong mắt bà Trương, nếu lần này con trai bị thương là bởi vì công việc, đó chính là ông chủ nợ con trai mình, đợi đến khi con trai mình trở lại công ty, ông chủ xét đến công lao con trai của mình lớn như vậy, có thể không coi trọng? Không nói gì khác, chỉ cần tiền lương mỗi tháng ít nhất cũng có thể tăng một hai ngàn.
Đầu năm nay, những ông chủ nhỏ vất vả lắm, gió tới thì mưa đi, một tháng còn chưa thể kiếm nổi sáu bảy ngàn, mà con trai một tháng dễ dàng có thể kiếm nhiều như vậy, mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng mấy ngày nay bà Trương đã nghĩ đến những thứ này, trong lòng cũng vui mừng. Nhưng hôm nay, con trai nói một câu “ con muốn làm ăn ” liền từ bỏ một công việc tốt như thế, khó trách Trương Đức Vĩ vừa rồi nóng nảy như vậy.
Có câu nói, bà Trương và Trương Đức Vĩ cũng chưa nói ra khỏi miệng: con trai có cái ý nghĩ này, không phải là lần này lưu lại hậu di chứng đấy chứ? Đầu óc bắt đầu họat động không tốt rồi.
Hai người nhìn nhau một cái, đã hiểu ý đối phương, cùng nhau thống nhất: nếu là nhất thời nói linh tinh, để giữ được công việc này cho con trai mình, nào sợ phải đến chỗ ông chủ hắn xin cho hắn nghỉ phép thêm, cũng không thể để mất công việc này.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc