Tân Phong Thần Diễn Nghĩa
Quyển 1: Ba đứa gộp lại thì khó chơi vô cùng
Nguồn: Tàng Thư Viện
Giới thiệu
Truyện kể về Chu Nhật Vũ, vốn là một cô nhi, lớn hắn lên theo xã hội đen kiếm sống. Trong một lần tình cờ bị một gã da đen tự xưng là 'Thượng Đế' bắt đi làm cu li, buộc gã phải giống như Thái Công Vọng Khương Tử Nha đi lôi đầu mấy vị anh hùng danh tướng thời xưa do ăn không ngồi rồi trên Thiên Giới nên trốn xuống trần thác loạn.
Chu Nhật Vũ phải làm sao khi mà đối mặt với đao của Quan Công và kích của Trương Phi đánh tới? Hắn phải làm sao để đỡ nổi một chém của vua Arthur? Hắn phải làm gì khi Tây Thi dụ hắn lên giường? Hắn phải làm sao để trả lời 3 vấn đề hóc búa mà Anhxtanh và Newton đang bí? Hắn phải làm sao khi hai gã trợ thủ chết toi ăn hại luôn phá đám khi có mặt người đẹp? Một tên thì là Lý Tiểu Long nhưng lại có sở thích cưng chiều mấy bé gái từ 12 đến 15 tuổi, tên Dị Năng Giả còn lại thì vô cùng nhút nhát nhưng khi điên lên thì lại giở thói bạo dâm ra.
Trách nhiệm lớn lao khi lắp đầy bảng Phong Thần năm xưa giờ lại đổ lên vai của tên côn đồ nhãi nhép. Nhưng với khát vọng gặp lại người thân nên hắn cũng chẳng từ. "Mẹ nó! Bất chấp thủ đoạn cũng phải lôi cho bằng được mấy tay này về" Nhật Vũ thầm hứa. May mắn thay là trước khi đi hắn đã kịp ăn một trái đào tiên để trở thành Thiên Tiên Chi Thể và đem theo vài bảo bối cùng Ba La Mật Đa tâm pháp nên con đường phía trước của hắn cũng chẳng mấy chông gai. Nhưng những bóng hồng lại chính là những trở ngại lớn nhất đối với hắn và con tim của hắn.
Tân Phong Thần Diễn Nghĩa
Quyển 1: Ba đứa gộp lại thì khó chơi vô cùng
Chương 1: 49 gặp 50
Nguồn: Tàng Thư Viện
Chu Nhật Vũ vốn là một cô nhi, hắn sống khá tùy tiện, cũng chẳng có họ hàng thân thích gì cả. Năm 15 tuổi hắn trốn khỏi cô nhi viện và làm tay chân cho một băng nhóm bảo kê quán bar về đêm tại Sài Gòn.
Không nhà, không người thân, không có tiền đồ.
Giá trị của hắn vẫn mãi chỉ là một con số 0 tròn trĩnh. Cho đến khi…
…
“Tổ cha mày, có tin tao kêu Phùng ca đến chém cả nhà mày không hả?”
Đang trong lúc tính đi nhà cầu thì Nhật Vũ bị một lão già da đen râu tóc bạc phơ túm lấy tóc rồi lôi đi, đến khi hắn tỉnh lại thì đã thấy mình nằm trên… mây.
Hắn cảm thấy như mình đang ở trong mơ vậy, xung quanh hoàn toàn là một màu trắng xóa làm cặp mắt hắn tạm thời còn chưa thích ứng kịp nữa là.
“Cậu nói tiếng Anh được không? (Can you speak English?)”
Nhật Vũ nghe gã xì xà xì xồ cái gì cũng không hiểu, nhưng kinh nghiệm lăn lộn suốt mấy năm cũng đủ cho gã biết rằng cái thằng da đen này không biết tiếng Việt.
Hắn tức mình chửi loạn lên: “Con mẹ mày, khinh tao ít học hả, tao đéo thèm sủa tiếng Anh với mày.”
Gã da đen tiến đến chỉ tay vào trán của Nhật Vũ, tức thì hắn liền hiểu được những gì đối phương muốn nói.
“Anh bạn trẻ, Phùng ca của cậu không dữ bằng tôi đâu.”
“Mày… mày là ai? Bắt tao làm gì? Mà đây là đâu?”
Nhật Vũ hoảng hồn, trong đầu gã liên tục lầm bầm mấy cái kiểu như: “Tà môn, yêu thuật gì đó…”
Lão già da đen thở dài, lắc đầu cười cười: “Ta là Thượng Đế.”
“Vậy Thượng Đế đại lão gia có gì chỉ dạy, tiểu nhân lặp tức phụng bồi.”
Nhật Vũ liền thay đổi thái độ, hắn thầm đoán cái thằng điên có chút tà thuật này chắc mới trốn từ Biên Hòa ra, tốt nhất là không nên giỡn mặt với dạng người này, có khi nó điên lên lại cắn mình thì bỏ mẹ.
“Uống bia chứ?”
Gã ‘Thượng Đế’ vung tay liền tạo ra một két bia Heineken ướp lạnh trước ánh mắt như muốn lòi ra của Nhật Vũ.
“Hút thuốc chứ?”
Nói rồi ‘Thượng Đế’ lại chìa ra một gói 555 cho hắn. Nhật Vũ cảm thấy khó tin vô cùng nhưng rồi cũng rút ra một điếu.
Hắn rít mạnh vào một hơi cho tỉnh táo rồi nói: “Vậy ông là Thượng Đế thật sao? Nhưng tôi nhớ trên nhà thờ lại là cái ông da trắng gầy trơ xương bị đóng đinh trên cây thánh giá mà?”
‘Thượng Đế’ chỉ cười, gã nói: “Nói vậy cũng không phải, đúng ra tôi chỉ là người đại diện trên danh nghĩa của Đấng Tối Cao thôi. Chỉ là cách gọi của phàm nhân có phần hơi lầm lẫn một chút.”
Nhật Vũ nghe cũng chả hiểu, hắn liền lôi ra một chai bia mà tu ừng ực.
“Thôi bỏ đi, tôi cũng chẳng rãnh đến độ lôi cậu lên đây chỉ để uống bia với nói chuyện phiếm.”
Nhật Vũ biết là có chuyện, hắn liền hỏi: “Nói đi, trừ cái thân xử nam và tiền ra cái gì tôi cũng đáp ứng với ông.”
“Phì! Tưởng ta là pê đê sao? Tiền ta cũng chẳng thiếu, nói ta lấy tiền đè chết cậu cậu tin không?”
Nhật Vũ thầm chửi 18 đời tổ tông của lão này, nhưng cũng đành nhăn nhó cười mà hỏi tiếp: “Vậy Thượng Đế muốn gì ở tôi đây chứ?”
“Để ta nói sơ cho cậu một chút về tình hình.”
“Cách đây mấy tháng, có một nhóm người từ thiên giới trốn xuống hạ giới ăn chơi. Thế là cấp trên giao cho ta đi tìm mà lôi đầu họ về, nhưng ta lại hẹn với lão Lý Thiên Vương là sẽ đi Nam Hải mừng thọ vợ của lão, mà thất hứa thì lại không phải tác phong của ta.”
Nhật Vũ cả kinh: “Vậy là ông bảo ta thay ông đi thu thập mấy cái tên hỗn đản đó về sao? Tiên sư lão, thật là biết đùn đẩy trách nhiệm ha.”
“Cái này là ngươi tự đề xuất đó nha, thật là đáng khen, đã có tinh thần như thế mà lại còn xung phong lãnh nhiệm vụ nữa chứ, thật là đáng khen…”
Nhật Vũ thầm chửi to: “Con mẹ mày!”
“Nhưng ta cũng không để ngươi bị thiệt thòi đâu. Vậy nhé, ta xem qua ngươi có số mạng rất xấu, từ nhỏ đã không gặp chuyện gì tốt đẹp cả. Nếu lần này thành công ta sẽ thay đổi số mạng cho ngươi, giúp ngươi kiếp này lấy được vợ đẹp, sinh ra con ngoan, tiền tài vô lượng, thậm chí là giúp ngươi tìm lại người thân nữa kìa.”
“Cái gì? Lão nói là có thể tìm ra cha mẹ cho ta.”
“Miễn sao là chưa chết.”
“Được được, con mẹ nó, ông sai gì ta cũng làm.”
Nhật Vũ mừng rỡ reo lên, đời này hắn chẳng mong gì hơn là được gặp lại cha mẹ cả. Thực tâm mà nói thì tiền tài với hắn chẳng để trong lòng, nhưng bất quá… mỹ nữ cũng được tính vậy.
“Ta chỉ tình cờ thấy ngươi nên chọn đại thôi nhưng không ngờ… bất quá thế cũng tốt. Ta tin ngươi một khi đã có động lực thì sẽ dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ.”
‘Thượng Đế’ nhìn Nhật Vũ một cách hài lòng, sau đó lão ta liền lôi đầu hắn bay đi. Trong lòng Nhật Vũ thầm oán mình đã quá vội vàng đồng ý, còn chưa rõ tình hình ra sao mà đã ok rồi thì lỡ có chết cũng là chết một cách hồ đồ. 49 gặp 50, đúng là oan gia mà.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tiểu Mùi
Tân Phong Thần Diễn Nghĩa
Quyển 1: Ba đứa gộp lại thì khó chơi vô cùng
Chương 2: Tìm trợ thủ
Nguồn: Tàng Thư Viện
“Thế gian này có 3 tầng. Thiên Giới, Nhân Gian và Địa Ngục. Đại khái là nếu ngươi xấu xa thì sẽ xuống Địa Ngục, sau khi đền đủ tội lỗi thì sẽ quay lại Nhân Gian làm người. Nếu ngươi là người tốt, ngươi sẽ lên đây, tức là Thiên Giới.”
‘Thượng Đế’ vừa bay vừa nói một hơi làm Nhật Vũ choáng váng cả đầu.
“Thiên Giới lại chia làm hai phương Đông Tây và ba tầng Thượng Trung Hạ. Hạ tầng và Trung tầng thì không phân chia Đông Tây nhưng Thượng Tầng thì có. Thượng tầng phương Đông thuộc quyền cai quản của mấy vị chư Tiên và chư Phật, Thượng tầng phương Tây là nơi của mấy vị Thánh và Chúa ba ngôi.”
“Nói vậy là ông đéo phải là lão đại à.”
“Mẹ ngươi, ta mà là lão đại thì còn đích thân đi làm mấy chuyện vô vị này sao? Mà ngươi có đọc qua Phong Thần Diễn Nghĩa chưa?”
“Cái đó có xem phim, gì mà Đắc Kỷ với Trụ Vương đúng không? Mấy cái phim tàu tào lao quá đi thôi nhưng bất quá gái gú coi cũng được.”
‘Thượng Đế’ nở một nụ cười bí ẩn: “Ngươi mới tào lao. Mà vụ này ít nhiều cũng giống vậy đó.”
Nhật Vũ bỉu môi: “Bày đặt thần bí, trông ông như vậy đủ dọa chết người rồi, úp mở làm gì chứ.”
“Đồ ngu! Vậy mới tính là có phong cách, thần tiên thì phải như vậy hiểu chưa?”
Nhật Vũ lại thầm chửi lão một tràng.
“Lần này ngươi sẽ làm giống Thái Công Vọng Khương Tử Nha năm xưa, trực tiếp hạ phàm lôi đầu mấy cái tên kia về đây. Bất chấp thủ đoạn, dụ dỗ cũng được, dọa nạt cũng được, đánh nó vỡ đầu cũng được. Miễn sao là lôi về đây là ok.”
“Lần này gồm những ai vậy?”
“Để ta xem… hình như là ba anh em Lưu Quang Trương, lão Tần, còn có Alexander đại đế, vua Arthur… đại khái vậy, để lát ta đưa danh sách cho.”
“Mẹ kiếp! Mấy tên sau ta không biết chứ anh em Lưu Quang Trương thì rõ ràng rồi. Con mẹ ông, bảo ta đi thu thập mấy danh tướng như vậy có chết mấy chục lần cũng không đủ.”
“Vậy mới nói ngươi dốt. Ta là đang đi kiếm trợ thủ cho ngươi đây.”
Nói rồi lão đáp xuống một dãi đất bằng phẳng trên mây, nhìn xa xa thấp thoáng có vài tòa nhà cao tầng.
“Đây là Hạ tầng Thiên Giới, bất quá mấy tay trong danh sách đều ở Trung tầng. Ta lần này cũng chỉ có quyền hạn mượn vài tên ở Hạ tầng cho ngươi mà thôi.”
Lão ‘Thượng Đế’ thở dài một hơi rồi tiếp lời: “Ngươi muốn trợ thủ dạng nào?”
“Bảo vệ ta, giúp ta chạy thoát dễ dàng. Nếu được thì kiếm một tên nào làm thay ta luôn đi nhưng bất quá thì công lao tính cho ta.”
‘Thượng Đế’ nghe xong trợn mắt lên, hai bàn tay dựng ngón giữa biểu thị: “F*ck you!”
Bỗng nhiên Nhật Vũ thấy đằng xa có ba bóng người đi đến, dẫn đầu là một gã béo bụng bia mặc vest trắng, sau lưng là đôi cánh nhỏ xíu nên hắn thầm đoán tên này là Thiên Thần. Bất quá mập vậy sao mà bay.
“Lão Noah, ta đến rồi đây.”
“Morgan lão đệ, chậm chạp quá, chậm chạp quá.”
“Thì phải làm thủ tục xuất cảnh cho hai tên này đó mà.”
Nói rồi gã Thiên Thần Morgan chỉ tay về phía Nhật Vũ: “Là ngươi tuyển tên này sao Noah? Trông mặt nó đê tiện như vậy, rất là hợp cách a.”
Nhật Vũ cũng lại dựng ngón giữa lên.
Giờ mới biết tay ‘Thượng Đế’ giả hiệu này tên là Noah, cũng chẳng biết có phải cái lão Noah trong kinh cựu ước hay không nữa.
“Đây là Thiên Thần Morgan, hai người kia là trợ thủ của ngươi, qua chào hỏi chút đi.”
Nhật Vũ chìa tay ra chào hỏi: “Chào chào, mình là Chu Nhật Vũ, cứ gọi tiểu Vũ là được.”
Một gã trong đó có dáng người cao cao, mặc một chiếc áo thun và cái quần thể dục màu đen cũng chìa tay ra bắt lại: “Khách khí làm gì, tui tên Lý Tiểu Long, cứ gọi anh Long là được, mà cậu có xem film tui đóng chưa vậy?”
Nhật Vũ cả kinh, hắn có chết cũng chẳng ngờ rằng cộng sự lần này của mình lại là siêu sao điện ảnh Lý Tiểu Long.
Gã còn lại thoạt nhìn có vẻ thấp bé, giọng nói cũng lý nhí trong họng như đang mắc cỡ: “David, người đưa thư của trung đoàn 515 thuộc quân đội Đại Đức.”
Nhật Vũ thầm gào to trong lòng: “Cái đéo gì đang diễn ra thế này?”
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Mùi
Tân Phong Thần Diễn Nghĩa
Quyển 1: Ba đứa gộp lại thì khó chơi vô cùng
Chương 3: Ta cho ngươi tiền vốn
Nguồn: Tàng Thư Viện
“Lý Tiểu Long sinh năm 1940 mất năm 1973, hưởng thọ 33 tuổi. Võ công cao cường, sức khỏe sung mãn nhưng do dùng thuốc an thần quá liều nên dẫn đến tử vong.”
Nhật Vũ cầm hồ sơ trên tay đọc sơ qua vài dòng thì cảm thán vô cùng: “Hóa ra cái tay này chết cũng đơn giản dữ a, đâu có thần bí như trên TV đồn đại đâu chứ.”
Lúc này ‘anh Long’ mới nổi giận: “Mẹ nó chứ, tay bác sĩ của ta đưa thuốc lại không bảo là uống mấy viên, ta đã sớm thấy mệt mỏi nên chơi cả nửa hộp.”
Nhật Vũ thầm cười to: “Chết ngu đéo tả được.”
“David, sinh năm 1920 mất năm 1945. Dị Năng Giả có năng lực Teleport, sở hữu thuật truy tung và theo dõi cao thâm vô cùng nhưng do tính tình nhút nhát nên chưa từng giết người, đến khi Phát Xít Đức thất bại thì y do chạy trốn nên sử dụng dị năng của mình và bị lọt vào một động gấu đang ngủ đông… cuối cùng thì…”
David xấu hổ gãi đầu, gã vốn có một gương mặt baby và làn da trắng trẻo như của con gái vậy, đã thế lại còn hay e thẹn nên trông chả có chút khí chất đàn ông tí nào.
“Thằng này chết cũng ngu đéo kém.”
Nhật Vũ vẫn chỉ dám cười thầm.
“Vậy là rõ nhau cả rồi chứ? Danh sách đây này.”
Lão Noah lôi ra một quyển sổ đen đen có hai chữ ‘Black List’.
“Quyển sổ này đánh số thứ tự và tên của mấy tay này, kế đó là vị trí và thân phận hiện tại của họ. Ngươi cứ theo thứ tự từ trên xuống mà hành sự.”
Nhật Vũ lật sơ qua thì lắc đầu cười khổ: “Đều là những anh hùng, danh tướng và vĩ nhân cả sao? Lại còn lẫn lộn cả Đông lẫn Tây nữa chứ.”
“Thì tại Trung tầng đa số đều là những người có cống hiến cho nhân loại hoặc quốc gia nên mới được lên đó. Hạ tầng chỉ là nơi dành cho những người thường tốt tính, không làm chuyện xấu mà thôi. Người ở Hạ tầng mà muốn lên Trung tầng hưởng đãi ngộ cao cấp thì phải tu thân tích đức dữ lắm a, từ Trung tầng lên Thượng tầng sống cùng mấy vị tai to mặt bự thì càng khó hơn, thời gian không dưới vạn năm đâu.”
Noah giảng sơ qua cho hắn mà trong lòng cũng thầm mừng, chuyến này mà trót lọt thì kiểu gì gã cũng được thăng chức, vừa được thăng chức vừa không bỏ qua dịp vui lần này ở Nam Hải với lão Lý bởi gã biết chắc lần mừng thọ vợ của lão Lý lần này đa số đều là những vị tiên nữ và những nữ thiên thần xinh đẹp đến dự.
“Để tiện cho ngươi trong nhiệm vụ lần này nên ta sẽ khai trí giúp ngươi hiểu và nói được tất cả những ngôn ngữ trên thế giới và giúp ngươi mở một tài khoảng ngân hàng ở Thụy Sĩ với một số tiền kha khá.”
“Ông đãi ngộ tôi cũng không có tệ.”
“Đồ ngu! Là ta cấp cho ngươi tiền vốn đó chứ.”
Nhật Vũ cười trông khó coi vô cùng. Hắn thầm hứa nếu có dịp nhất định sẽ tẩn cái thằng da đen này một trận nên thân.
Đột nhiên gã béo Morgan tiến lên: “Ta vốn không dám nói là Noah nhờ người khác làm nên cấp trên chả cấp gì xuống cả, bất quá ta cho ngươi một hạt đào và túi Càn Khôn. Ngươi tìm 1 chỗ thoáng mát trên cao, tốt nhất là trên núi rồi trồng xuống, sau 49 ngày thì nó sẽ mọc lên 1 cây nhỏ có 1 trái đào khác, ngươi ăn vào thì sẽ trở thành Bán Tiên, tuy là không có thần thông gì nhưng phi thiên độn địa thì dễ dàng như chơi.”
Nhật Vũ thầm cảm thấy kích động, lại còn nói là không thần thông sao? Phi thiên độn địa mà cũng làm được thì lão tử là ông nội rồi còn gì.
“Vậy còn cái túi…”
“À! Túi Càn Khôn này sức chứa vô hạn, có vài kiện bảo vật trong này chắc giúp được ngươi a, bất quá ta trong lúc vội vơ đại 1 nắm to nên cũng chẳng để ý.”
Nhật Vũ cười cười: “Cám ơn đại tiên… à không, cám ơn Thiên Thần nhiều.”
Noah xen vào: “Đi sớm một chút, hành sự cho cẩn thận đó. À mà hai tên trợ thủ của ngươi vốn không còn nhục thể nên ta đã chuẩn bị cho chúng một thân xác mới rồi.”
Nói xong gã vung tay liền xuất hiện hai cái quan tài bằng sắt, mở ra chính là thân xác thịt của Lý Tiểu Long và David.
Morgan cảm thán: “Bất quá cường độ thân thể đã được tăng lên rất nhiều, nói là siêu nhân cũng chẳng sai.”
Sau khi hai trợ thủ đã nhập hồn vào xác thì lão Noah và Morgan liền nắm cổ ba thằng mà bay xuống hạ giới.
Cả ba trong lòng đều thầm chửi hai tên khốn nạn này chẳng lẽ không còn cách di chuyển nào dễ coi hơn chút sao.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tiểu Mùi
Tân Phong Thần Diễn Nghĩa
Quyển 1: Ba đứa gộp lại thì khó chơi vô cùng
Chương 4: Quan Nhị Gia ở Hongkong
Nguồn: Tàng Thư Viện
Nếu có ai hỏi tôi điều gì làm tôi hối hận nhất thì tôi sẽ không do dự mà trả lời rằng: “Đến Hongkong.”
…
Sau khi quay lại Sài Gòn, Chu Nhật Vũ và hai gã trợ thủ liền đi mua một căn biệt thự cao cấp. Vì sao ư? Cũng chẳng vì lý do gì ngoài việc rửa tiền và chừa cho mình một đường lui.
Tài khoảng mang tên Chu Nhật Vũ ở ngân hàng Công Thương Quốc Tế có đến 3,000,000,000 USD. Tất nhiên là trong tình trạng bảo mật siêu VIP của chế độ đãi ngộ khách hàng mà người lập tài khoảng đã đề ra.
Nếu tin này mà tung ra ngoài thì chắc chắn Nhật Vũ sẽ bị Interpol sờ gáy và làm rõ lí lịch của số tiền này, bất quá hắn cũng chẳng ngu đến độ đi khoe khoang rằng mình có 3 tỷ và lão Noah cũng chẳng ngu hơn hắn nên nhất định sẽ bảo mật mọi tin tức.
Bởi lúc trước Phùng ca đối với hắn không tệ nên sau khi để lại một ít tiền bồi dưỡng thì và tạm biệt băng nhóm cũ thì Nhật Vũ liền đi Hongkong bởi đầu danh sách chính là Quan Nhị Gia (Quan Công) hiện đang ở đó.
…
“Chú Vũ này, chú có biết chỗ nào tìm gái không?”
Anh Long đem chuyện này hỏi Nhật Vũ nhất thời làm hắn cứng cả họng.
“Em cũng mới đến đây, làm sao mà biết chỗ nào có gái chứ? Bất quá tối anh em mình đi, rủ cả David nữa.”
Lúc này cả hai đang ở trong một khách sạn lớn ở Hongkong, David thì đi ra ngoài tìm tin tức của Quan Nhị Gia.
Quan Công sau khi xuống trần thì dùng thân phận là con của một đại phú hào mới nổi ở Hongkong, hình dáng thì trẻ hơn và có hơi khác một chút nhưng gương mặt đỏ thì không lẫn vào đâu được, chỉ là không để râu dài nữa mà là cạo nhẵn nhụi, tóc cũng chải gọn gàng nên rất là có dáng dấp.
Nhật Vũ sau khi thấy ảnh của Quan Nhị Gia hiện lên trên quyển sổ thì hết cả hồn. Hắn không nghĩ là gã mang danh ‘Vạn Nhân Địch’ này lại đẹp trai đến vậy, cạo râu xong thì trẻ hẳn ra đó chứ.
Lúc này bỗng nhiên David xuất hiện: “Đêm nay Quan Nhị Gia mở tiệc rượu trên du thuyền của hắn, ta đã đăng ký rồi, mỗi đứa mất hơn 2 triệu dollar Hongkong.”
Nhật Vũ vỗ bàn: “Được! Đêm nay chúng ta ăn mặc đẹp một phen.”
Anh Long thấy vậy cũng cười hưởng ứng.
…
22h đêm hôm đó, tại du thuyền tư nhân nhà họ Quan.
Nhật Vũ, anh Long và David đều mặc âu phục sang trọng lên tàu.
Chu Nhật Vũ bình thường vẫn bữa đói bữa no nên vóc người hắn khá gầy yếu, mặt mày cũng không được tính là đẹp trai nhưng chỉ là sau khi bỏ ra hơn nửa ngày trong thẩm mỹ viện nên gương mặt cũng trở nên dễ coi hơn một chút.
Anh Long cũng tính là có chút da thịt nên mặc đồ tây tương đối là đẹp, bất quá mặt của gã lại nở một nụ cười nhăn nhở nên cũng chẳng khá hơn Nhật Vũ mấy.
David thì khác… hắn tuy không cao nhưng đẹp trai, lại còn là người nước ngoài tóc vàng mắt xanh nên lại càng thu hút mấy cô em con nhà gia thế lại làm quen.
Nhật Vũ và anh Long tức đến xì khói.
Bất quá sau khi cả ba phát hiện ra nhân vật chính thì cũng bắt đầu thực hiện kế hoạch.
Anh Long lúc đầu làm bộ lại bắt chuyện với Quan Công, sau đó thì muốn nói chuyện riêng với hắn. Ban đầu thì Quan Công vẫn thoải mái nhưng đến khi Nhật Vũ và David xuất hiện thì gã mới sầm mặt lại.
Quan Công dùng tiếng Trung hỏi: “Mấy vị có ý gì đây?”
Anh Long dĩ nhiên là hiểu, Nhật Vũ sau khi được khai trí thì cũng hiểu nhưng David thì không, bất quá nó cũng chẳng có can hệ gì cả.
Nhật Vũ đáp: “Chúng tôi đích xác là tìm ông, Quan Công.”
Quan Công chỉ cười: “Đúng là mặt tôi đỏ nên nhiều người vẫn chọc rằng tôi giống Quan Nhị Gia, nhưng chẳng lẽ mấy vị tưởng là thật sao?”
“Ai cũng nói ta giống Lý Tiểu Long, bất quá ta đúng là hắn đấy thôi.”
Anh Long lao lên hét lớn: “Ngươi nhiều lời quá, đánh đã tính sau.”
Anh Long chẳng thèm nói lý liền lao lên tung cước đá vào mặt Quan Nhị Gia. Phải biết rằng anh Long chính là tổ sư của Triệt Quyền Đạo (Jeet Kun Do) thiên về thực chiến chế địch, đã vậy sau khi trọng sinh thì thân xác cũng đã khủng bố hơn phàm nhân đến mấy lần nên cú đá này cực kỳ nguy hiểm.
Quan Nhị Gia khẽ vung tay đấm ra liền dùng ngạnh đối cứng với chân của anh Long. Hai đòn chạm nhau mạnh mẽ vô cùng, áp lực tạo ra cũng đủ làm gió thổi vạt áo của Nhật Vũ bay phần phật.
David thì sợ đến mặt mày trắng bệch, Nhật Vũ cũng chẳng khá hơn nhưng lúc này đột nhiên hắn phát hiện đằng xa cũng có thêm một người.
Đột nhiên Quan Công hô lớn: “Tam đệ ra đi.”
Một bóng người to lớn lao ra, bụng beo lưng gấu, mắt kiếm mày yến, để râu quai nón, hai tay gầm một cây kích… chính xác hơn là cây xà mâu kích.
Mà hướng của cây kích lại chính là đâm về phía của Nhật Vũ.
Hắn thầm chửi: “Mẹ nó chứ, chẳng lẽ xui vậy sao?”
…
Nếu có ai hỏi tôi điều gì làm tôi hối hận nhất thì tôi vẫn sẽ không do dự mà trả lời rằng: “Đến Hongkong và… thu thập anh em nhà Quan Trương.”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tiểu Mùi