  | 
	
	 | 
 
 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				20-09-2008, 01:20 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				  Nguyễn Gia Lão Tam 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jul 2008 
					Äến từ: Q4, TpHCM, VN 
					
					
						Bài gởi: 1,740
					 
                    Thá»i gian online: 33 phút 50 giây
                 
					
 
	Thanks: 2 
	
		
			
				Thanked 4 Times in 4 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	| 
		
	
		
		
			
			 
				
				Thần Trượng Loạn Giang Hồ (Nguyên tác: Vô Danh)
			 
			 
			
		
		
		
			
			Thần Trượng Loạn Giang Hồ 
Nguyên tác: Vô danh 
Nguồn: nhanmonquan.com 
Äả tá»±: BachLuc 
 
Hồi 1    Bước chân tỠthần 
 
 
 
  
 
Giữa mùa thu, trước lúc thần đêm giáng trần, ánh mặt trá»i uể oải chào biệt những cây cá» héo hắt, bàn giao vÅ© trụ cho bóng đêm ngá»± trị. 
Kỳ thá»±c, miá»n hoang dã này chẳng tiêu Ä‘iá»u hoang vắng như thoạt tưởng. Ở gần má»™t ngá»n đồi cao, có mưá»i mấy bóng ngưá»i Ä‘ang nhanh nhẹn từ bốn phương tám hướng tiến vá» phÃa đỉnh đồi. 
Lúc bấy giá», trong ngôi nhà lá ba gian có má»™t già hai trẻ Ä‘ang theo dõi đại địch xung quanh. Ông lão chăm chú nhìn những bóng ngưá»i mai phục tứ phÃa, khóe môi khẽ nhếch má»™t nụ cưá»i sắc lạnh, đôi mắt sáng quắc ngáºp đầy sát cÆ¡. Có Ä‘iá»u, ông lão đã quá già nua, già đến độ sau ót chỉ còn lại má»™t Ãt tóc bạc trắng. Và mặc dù ánh mắt cá»§a ông tháºt đáng sợ, thái độ cá»§a ông tháºt Ä‘iá»m tÄ©nh, song vẫn có thể nháºn thấy sá»± sống ở ông chẳng khác nào ngá»n nến sắp lụi tàn, Ä‘ang bừng sáng lên má»™t lần sau chót để rồi vÄ©nh viá»…n lịm tắt. 
Hai thanh niên thì còn rất trẻ, má»™t ngưá»i tuổi chỉ hai mươi ba, hai mươi bốn, ngưá»i kia chỉ độ mưá»i tám, mưá»i chÃn, so vá»›i ông lão thì tháºt là trái ngược. 
Sáu ánh mắt lạnh lùng lấp lánh trong bóng tối. Há» Ä‘ang suy tÃnh bằng cách nào khiến cho bá»n cưá»ng địch Ä‘uổi táºn giết tuyệt kia phải ngá»i thấy mùi máu tanh cá»§a chÃnh chúng. 
Cuối cùng, ngưá»i thanh niên lá»›n hÆ¡n không cầm lòng được nữa, thấp giá»ng khẽ nói: 
- Sư phụ, hãy để cho đồ nhi ra ngoài đánh tan bớt nhuệ khà của chúng. 
Kỳ thá»±c, hai thanh niên cÅ©ng có ý muốn như nhau, có Ä‘iá»u ngưá»i lá»›n tuổi hÆ¡n đã tranh trước. 
Lão nhân nỠlạnh lùng nói: 
- ÄÆ°á»£c! Trên cành cao nhất cá»§a ngá»n cây to bên trái có hai tên, cứ ra tay tàn độc má»™t chút, giết xong lui ngay. 
Gần như ngay lúc lão nhân ná» vừa dứt lá»i, thanh niên lá»›n tuổi hÆ¡n đã như má»™t bóng u linh từ nÆ¡i cánh cá»a sổ hé mở lướt ra. 
Khoảng cách từ cá»a sổ đến ngá»n cây to bên trái chừng mưá»i hai, mưá»i ba trượng, chân y không há» chạm mặt đất đã lao đến ngá»n cây nhanh khôn tả, chá»›p nhoáng thay đổi những bảy phương vị khác nhau, song chưởng liên tục phóng ra lẹ làng như thoi đưa. 
Hai tiếng rú thảm chưa kịp vang lên thì đã tắt lịm, máu văng tung tóe, xương thịt tan nát, nhầy nhụa dÃnh đầy trên cây. 
Trong cùng khoảnh khắc ấy, má»™t bóng ngưá»i lao vút trở vá», lách vào qua cá»a sổ. Xung quanh bóng ngưá»i nhốn nháo hòa lẫn vá»›i tiếng gầm thét giáºn dữ. 
Ngưá»i thanh niên nhá» tuổi hÆ¡n nói vá»›i giá»ng kÃch động: 
- Sư huynh, tuyệt tháºt! Tiểu đệ hết sức bá»™i phục! Äoạn quay sang lão nhân nói tiếp: 
- Sư phụ, phen này đến lượt đồ nhi rồi chứ? Lão nhân cưá»i nhạt: 
- Äừng vá»™i! Äêm nay các ngươi sẽ hiểu, dù võ công cao đến mấy cÅ©ng có lúc phải chịu bó tay. 
Äoạn đưa mắt nhìn ra cá»a sổ rồi tiếp: 
- Nhạc Quần, trên tảng đá cao nhất bên phải ngoài mưá»i trượng có ba tên. Phải nhá»› là tốc chiến tốc hồi. 
- Vâng! 
Nhạc Quần vừa dứt tiếng, ngưá»i đã vá»t ra ngoài cá»a sổ, chỉ còn trông thấy má»™t bóng Ä‘en lướt nhanh sát mặt đất, đến gần tảng đá ná» má»›i ngẩng đầu cong lưng vá»t lên cao, má»™t hÆ¡i tung ra mưá»i ba chưởng. 
Kình phong ào ạt dè xuống, tựa như thiên lôi nổi cơn thịnh nộ, giáng sức mạnh khủng khiếp xuống trần thế. Ba tên địch chưa kịp quát lên thành tiếng đã bị văng bắn ra xa hơn một trượng. 
Sức mạnh từ trên giáng xuống đã khiến đầu của ba cao thủ nỠnát bét, máu óc nhầy nhụa, chết một cách thê thảm. 
Nhạc Quần vừa định tung mình quay vá» thì nhiá»u tiếng gầm thét giáºn dữ từ bốn phÃa vang lên. Như bầy thú dữ thá» thương vô phương tẩu thoát, những đôi mắt đỠngầu long lên trong bóng tối, kèm theo những luồng kình phong, cả ngưá»i lẫn chưởng áºp vá» phÃa chàng. 
Nhạc Quần vốn chưa được thá»a mãn, chẳng qua ngặt vì sư mệnh nên bắt buá»™c phải rút lui. GiỠđây chàng như ruồi gặp máºt ong, tháºt hợp ý mình, khẽ gầm lên má»™t tiếng, thân hình như mÅ©i tên bắn tá»›i, song chưởng nhanh như chá»›p liên tục phóng ra. 
Chiêu thức cá»§a chàng vốn đã không sao nháºn định được, lại thêm cát đá bay mịt mù, chẳng thể nào trông thấy rõ trong vòng năm trượng, bá»n cao thá»§ “thị tá» như quy†ná» hoàn toàn mất tá»± chá»§, như thể lá khô trong bão táp, tháºm chà muốn thoát ra khá»i cÆ¡n lốc xoáy khá»§ng khiếp kia cÅ©ng chẳng thể được. 
Nhạc Quần biết nếu kéo dài hẳn bị quở trách, thế là mưá»i lăm luồng chưởng lá»±c cá»§a chàng xô ra tứ phÃa như bốn bức tưá»ng đồng. Mưá»i mấy cao thá»§ kẻ nào kẻ nấy thân hình máu thịt nhầy nhụa văng bắn xuống núi. 
Với nét mặt trơ lạnh và đượm vẻ khinh bỉ, Nhạc Quần quay trở vào ngôi nhà lá. 
Cùng lúc, lại có thêm mưá»i mấy bóng ngưá»i khác Ä‘uổi theo sau, bá»—ng nghe má»™t tiếng quát rùng rợn vang lên: 
- Lui ngay! Äừng làm váºt hy sinh vô Ãch. 
Nhạc Quần đưa tay phải gạt máu thịt dÃnh trên y phục, khẽ kêu lên: 
- Sư phụ! 
Lão nhân với ánh mắt sắc lạnh nói: 
- Ngươi tưởng giết thêm được mấy tên là chiếm được lợi thế ư? 
Nhạc Quần tuy không dám cãi lại sư phụ, song vá»›i giá»ng ngây thÆ¡ nói: 
- Sư phụ, giết thêm một kẻ là bớt đi một... 
Lão nhân ngoảnh mặt Ä‘i, sợ đồ nhi trông thấy nét cưá»i trên mặt, buông tiếng cưá»i khẩy: 
- Hừ! Hiện giá» vấn đỠkhông phải là giết nhiá»u hay giết Ãt, mà là đột phá vòng vây bằng cách nào. Thá» nghÄ© xem, bá»n chúng đêm nay đã kéo đến bao nhiêu ngưá»i, ta giết sạch được chăng? 
Nhạc Quần vẫn ngây thơ quả quyết: 
- HÆ¡n trăm tên. Nếu không giết sạch hết được thì cÅ©ng chẳng còn sót lại bao nhiêu! Lão nhân như đã thá»±c sá»± nổi giáºn, buông tiếng cưá»i gằn: 
- Hừ! Äêm nay bá»n chúng tổng cá»™ng có bốn cánh, má»—i cánh Ä‘á»u có độ bảy tám mươi tên, thá» tÃnh xem là bao nhiêu? 
Hai thanh niên ngẩn ngưá»i. Ba trăm so vá»›i ba, má»™t địch má»™t trăm. Huống hồ đây chỉ là hạng thứ ba, thứ tư, hãy còn những nhân váºt lợi hại ở đằng sau nữa. 
Lão nhân buông tiếng thở dài, gương mặt nhăn nheo ra chiá»u băn khoăn, lẩm bẩm: 
- Sư phụ cả Ä‘á»i chưa từng thở dài và cÅ©ng chưa gặp Ä‘iá»u gì không thể làm được, nhưng tình thế đêm nay lại khác. à cá»§a sư phụ là trước khi ba chúng ta đột phá vòng vây, phải giữ không để má»™t ngưá»i nào thá» thương cả. Vừa rồi ta bảo các ngươi ra tay chá»›p nhoáng cốt là để cướp tinh thần đối phương, hầu đột phá vòng vây mà thôi. Tháºt ra thì giết chết vài ba mươi tên tiểu lâu la đối vá»›i chúng chẳng thấm tháp vào đâu cả. 
Lão nhân lướt mắt nhìn Nhạc Quần, nét mặt thoáng qua má»™t chút xót thương, song Nhạc Quần không há» trông thấy. Chàng Ä‘ang chìm đắm trong ná»—i Ä‘au buồn. Không sai! Có lẽ đó chÃnh là nguyên nhân chá»§ yếu đã khiến sư phụ thương mến chàng hÆ¡n. 
- Bây giỠhãy xem sư phụ đây! 
Giá»ng nói kiên định và lạnh lùng cá»§a lão nhân đã khiến tinh thần hai ngưá»i chợt phấn chấn trở lại. Có cảm giác trong khoảnh khắc này, sư phụ hỠđã trẻ lại rất nhiá»u. 
Nhạc Quần hấp tấp nói: 
- Sư phụ, đã có đồ nhi, hà tất lão nhân gia phải động thủ? 
Ãnh mắt lão nhân bá»—ng trở nên dịu dàng, nhẹ vuốt vai Nhạc Quần ôn tồn nói: 
- Quần nhi, cá» chỉ và thần thái cá»§a con lúc này rất giống sư phụ thá»i trai trẻ, âu chẳng phải má»™t hiện tượng tốt song cÅ©ng là bản sắc cá»§a ngưá»i luyện võ... 
Lão nhân bỗng im bặt, có lẽ cảm thấy trong lòng bất an, nghiêm mặt nói tiếp: 
- Bình nhi và Quần nhi hãy tháºn trá»ng canh chừng, đừng để bá»n chúng thừa lúc sư phụ xuất thá»§ mà xông vào trong nhà... 
Chưa dứt lá»i ngưá»i đã đến bên cạnh cá»a, xô cá»a bước ra ngoài. 
Hai thanh niên ngẩn ngưá»i nhìn theo, láºp tức nghe má»™t tràng cưá»i rá»™ cá»§a lão nhân. Chỉ thấy ông chầm cháºm tiến tá»›i, những bóng ngưá»i trên cây và sau mấy tảng đá hoảng hốt thoái lui. 
Quả đúng là cướp tinh thần địch thá»§. Hàng trăm ngưá»i vây quanh mà lại khiếp hãi thoái lui trước má»™t lão già, khiến mấy nhân váºt lợi hại đằng sau vô cùng tức tối. 
Vài tiếng quát trầm trầm vang lên, thấp thoáng bóng ngưá»i lao nhanh tá»›i, bốn lão già chá»›p nhoáng đã vây lão nhân ná» vào giữa kèm theo những tiếng cưá»i hăng hắc ghê rợn. 
Lão nhân bá»—ng dừng bước, quắc mắt nhìn quanh, Ä‘oạn trầm giá»ng há»i: 
- Bốn vị có nghÄ© đây là má»™t vụ buôn bán quá ư thiệt thòi chăng? Vì ba ngưá»i, có thể phải Ä‘á»n những hÆ¡n trăm tÃnh mạng. Bốn vị không chết thì quý phái cÅ©ng sẽ bị xóa tên trong chốn giang hồ kể từ đây. 
Những chuá»—i cưá»i khinh miệt vang lên, chứng tá» nháºn xét cá»§a lão nhân hoàn toàn khác vá»›i há». Má»™t trong bốn lão già cất giá»ng âm u nói: 
- Lão phu dám mạnh dạn nói thẳng một câu, vụ buôn bán đêm nay chỉ có lãi chứ không thể thiệt thòi. 
Äoạn nháy mắt má»™t cái, bốn luồng kình phong rÃt lên vù vù, chặt đến độ không chừa khẽ hở cho lão nhân ná» tránh né. 
Tuy nhiên, nụ cưá»i lạnh lùng trên khóe môi lão nhân chÃnh là câu trả lá»i minh xác cho há». Tá»± phụ và đánh giá thấp kẻ địch Ä‘á»u là tá»± sát, chẳng khác gì quạ Ä‘en cÅ©ng tá»± cho mình là loài chim xinh đẹp nhất. 
Lão nhân chưa dứt tiếng cưá»i, thân hình đã đảo quanh mưá»i bảy phương vị, đôi tay xanh xao tung ra những bóng chưởng má»m mại, tá»±a như dòng nước chẳng lá»— hở nào mà không lá»t vào được, thân pháp cá»±c kỳ ảo diệu len lá»i trong kình phong. 
Bùng! Bùng! Hai trong số bốn lão già lảo đảo lùi sau năm bước, toàn bộ khuy áo bị văng mất, tóc râu tua tủa hệt như quỷ dữ. 
Hai lão khác vừa định cấp tốc thoái lui, song đã muá»™n. Chỉ thấy mắt hoa lên, hai làn sóng bóng trảo đã áºp tá»›i. “Soạt, soạt†hai tiếng, vạt áo tÆ¡i tả tung bay, xương bả vai lá»™ ra trắng hếu, lảo đảo lùi sau bảy bước. 
Lão nhân chẳng chút chần chừ, như má»™t luồng âm phong bay trở vào nhà. Nhạc Quần láºp tức đóng cá»a lại. 
Hai thanh niên đã trông thấy rất rõ, bốn lão quá»· kia là cao thá»§ hạng nhì trong bốn đại bang há»™i, váºy mà chỉ vá»›i bảy chiêu đã thảm bại nhục nhã dưới tay sư phụ, tháºt đáng khâm phục. 
Thốt nhiên, má»™t chuá»—i cưá»i ghê rợn vang lên: 
- Ha ha... Lâu Tá» Vân! Äừng chui rúc trong nhà nữa, hãy ra ngoài này ngắm trăng xem nào! Lão phu tin chắc trăng đêm nay là đẹp nhất trong Ä‘á»i ngươi, bởi lẽ... 
Lão nhân không há» bị khÃch ná»™ bởi những lá»i nhạo báng, trái lại còn trở nên Ä‘iá»m tÄ©nh hÆ¡n, nhưng trong lòng hiểu rất rõ. Mấy hôm trước ông ta đã bị bốn tuyệt thế cao thá»§ giáp công, sau hÆ¡n bảy trăm chiêu, cuối cùng trúng phải má»™t chưởng. Tuy phá được vòng vây chạy vá» núi, song kẻ thù không để cho ông có thá»i gian để Ä‘iá»u dưỡng. Äây là đêm thứ ba trong sá»± tấn công cá»§a hàng mấy trăm cao thá»§. 
Trong ba đêm qua, đối phương đã bá» mạng bảy tám mươi cao thá»§. Có lẽ bởi thi thể quá nhiá»u hoặc quá tản mát nên không sao thu dá»n được, trải qua ánh nắng chói chang ban ngày, những xác chết sá»›m bắt đầu mục rữa, bốc mùi hôi thối nồng nặc. 
Không để ý đến lá»i mỉa mai cá»§a kẻ bên ngoài, lão nhân nói vá»›i hai thanh niên: 
- Giá» ta sẽ ra ngoài má»™t phen nữa, cố gắng lưu ý xem mặt nào yếu nhất, giết ngưá»i là Ä‘iá»u phụ. Sau đó quay vá» nghỉ ngÆ¡i chốc lát rồi chúng ta đột phá vòng vây. 
Nhạc Quần run giá»ng: 
- Sư phụ... cho đồ nhi theo vá»›i! Lão nhân gáºt đầu: 
- ÄÆ°á»£c! 
Äoạn quay sang Lục Bình nói tiếp: 
- Bình nhi hãy cẩn tháºn canh giữ trong nhà, nếu lúc này mà để cho bá»n chúng xông vào nhà thì toàn bá»™ kế hoạch cá»§a sư phụ sẽ bị há»ng hết. 
Lục Bình kÃnh cẩn gáºt đầu: 
- Thưa vâng! Äồ nhi nhất định sẽ tháºn trá»ng. 
Lão nhân quay sang Nhạc Quần, nói vá»›i giá»ng trìu mến: 
- Quần nhi, phen này thì con có thể tha hồ mà giết, nhưng khi nào sư phụ bảo rút lui là phải tức khắc lui vào nhà ngay đấy. 
Nhạc Quần gáºt mạnh đầu, chẳng hiểu sao chàng bá»—ng nghe lòng buồn rưá»i rượi. Có lẽ đó là do má»™t dá»± cảm bất thưá»ng, chàng có cảm giác không thể nào báo Ä‘á»n được công Æ¡n dưỡng dục cá»§a sư phụ. 
Ãnh mắt hai sư đồ tiếp xúc chỉ trong khoảnh khắc, song như đã hiểu rõ ná»—i lòng cá»§a nhau. Bởi cá tÃnh cá»§a há» quá gần gÅ©i nên tình cảm sâu Ä‘áºm chẳng khác chi phụ tá». 
- Äi thôi! 
Lão nhân chá»™p vai Nhạc Quần, xô cá»a sổ lướt ra ngoài, lao vá» hướng kẻ buông lá»i chế nhạo khi nãy. 
Hai sư đồ chân vừa chạm đất, bốn bóng ngưá»i kèm theo bốn luồng âm phong áºp tá»›i. Nhạc Quần thầm tÃnh toán, phen này chưởng lá»±c chắc chắn là mạnh hÆ¡n cá»§a bốn lão già đã động thá»§ vá»›i sư phụ khi nãy. 
Thế công quá nhanh, chẳng thể nhìn kỹ và tÃnh toán, hai sư đồ cùng quát lá»›n má»™t tiếng xoay tÃt như thể hai con rắn to bị đạp Ä‘uôi, cÆ¡ hồ cùng má»™t lúc tung ra mưá»i bảy chưởng. 
Nhưng mưá»i bảy chưởng ấy không đánh lui được thế công dữ dá»™i cá»§a đối phương. Những tràng cưá»i ghê rợn và tiếng quát tháo liên hồi cá»§a chúng đủ chứng tá» diá»u đó. 
Nhạc Quần vừa tấn công tá»›i tấp vừa đảo mắt nhìn quanh. Làn sóng ngưá»i dày đặc bốn bá», e còn vượt hÆ¡n số lượng ba trăm như dá»± Ä‘oán cá»§a sư phụ. 
Lão nhân cÅ©ng vừa đấu vừa nhìn. Ông không báºn tâm vá» làn sóng ngưá»i trùng Ä‘iệp, bởi khi hổ vào trong đàn dê, chẳng thể vì dê có số đông mà làm giảm được sá»± uy mãnh cá»§a hổ. Äiá»u ông lo nghÄ© là bốn kẻ đầu sỠđến giá» phút này vẫn chưa thấy xuất hiện. 
Lão nhân trầm giá»ng nói: 
- Nếu không phải vì những kẻ bỠmạng nơi đây chưa đủ, bốn vị nên lộ mặt ra được rồi đấy. 
Tứ phÃa vang lên tiếng cưá»i âm u, nhưng không trông thấy đối phương. Lão nhân trầm giá»ng quát: 
- Giết! 
Nhạc Quần song chưởng vung lên nhanh như chá»›p, chưởng và ngưá»i cÆ¡ hồ hòa hợp làm má»™t, như má»™t chong chóng xoay tÃt chÃn vòng, sau cùng bổ vá» phÃa má»™t lão nhân trong số đối phương. 
“Rắc†má»™t tiếng, cánh tay phải cá»§a lão già ná» liá»n bị bẻ lìa như má»™t ngá»n mÃa, Nhạc Quần thuáºn thế ném cánh tay gãy vá» phÃa má»™t lão già khác đồng thá»i lao bổ tá»›i. 
Lão già ná» lách ngưá»i tránh khá»i cánh tay gãy, song không thoát được vị trà Nhạc Quần đã dá»± định. Chàng trợn ngược đôi mắt đỠngầu, song chưởng Ä‘an chéo như làn sóng dữ xô ra. 
“Phụp†má»™t tiếng, má»™t cái đầu như bị Ä‘ao chém lìa, lăn lông lốc xuống theo triá»n núi, thân thể co rúm lại ngã xuống đất. 
Hai sư đồ phối hợp nhau vô cùng chặt chẽ, ngay khi ấy lão nhân cÅ©ng vừa tiện phăng ná»a cái đầu cá»§a má»™t lão già và đá thá»§ng bụng má»™t lão già khác. 
Tiếp theo lão nhân trầm giá»ng quát: 
- Lui ngay! 
Äầy ngưá»i máu tanh, cả hai nhanh như chá»›p phóng trở vào nhà. 
Mặc dù hai sư đồ chỉ cần bảy tám chiêu đã kết liá»…u cuá»™c Ä‘á»i bốn lão già, song nghÄ© đến làn sóng ngưá»i tráºp trùng kia cùng vá»›i bốn kẻ đầu sá» hãy còn chưa ra mặt, lòng khinh định cá»§a Nhạc Quần đã tiêu tan. 
Lão nhân đến gần cá»a sổ nhìn ra, bá»—ng khẽ nói: 
- Hai ngươi mau đến xem! 
Hai thanh niên cùng nhìn ra, thấy đối phương đã không còn ẩn núp nữa, toàn bộ đứng cả ra chia làm ba tầng vây chặt đỉnh đồi. 
Cứ năm đại hán thì có má»™t lão già, má»—i lá»›p ngưá»i cách nhau ba trượng, và bốn kẻ đầu sá» chia ra bốn hướng Ä‘ang đứng sau lá»›p ngoài cách chừng mưá»i trượng. 
Nhạc Quần ngưng thần, toan nhìn kỹ diện mạo bốn tên đầu sá», bá»—ng nghe lão nhân trầm giá»ng nói: 
- Cả Ä‘á»i sư phụ chưa bao giá» nói đến ba tiếng “không thể đượcâ€, váºy mà phen này đã bắt buá»™c phải nói, muốn thoát thân toàn vẹn là không thể nào được, vì sư phụ đã bị ná»™i thương rất trầm trá»ng! 
Nhạc Quần giáºt mình kinh hãi, vá»™i nắm tay lão nhân há»i: 
- Sư phụ... đã thỠthương từ bao gi� Lão nhân khẽ thở dài: 
- Ngay trước hôm bắt đầu cuá»™c bao vây cá»§a bá»n ngưá»i này. Nếu như bá»n chúng để cho sư phụ có thá»i gian Ä‘iá»u trị, sư phụ tin rằng ta không bao giá» khiếp sợ bá»n chúng, và hiện đã vượt khá»i trùng vây từ lâu. Thế nhưng... 
Ngưng giây lát, lẩm bẩm nói tiếp: 
- Sư phụ cả Ä‘á»i rất biết lợi dụng cÆ¡ há»™i, tin chắc câu nói “không có cÆ¡ há»™i†chỉ là lý lẽ tá»± bào chữa cá»§a kẻ hèn yếu, thế mà giỠđây lại phải nếm mùi Ä‘au khổ cá»§a sá»± không có cÆ¡ há»™i. Nếu có chăng thì cÅ©ng chỉ được kể là thêm má»™t cách chết mà thôi. 
Nhạc Quần lay lay lão nhân, mắt rướm lệ nói: 
- Không! Sư phụ, chúng ta không bao giá» như váºy đâu, lão nhân gia... 
Lão nhân nhẹ vá»— vai Nhạc Quần, đưa mắt nhìn Lục Bình Ä‘ang đứng thừ ra cạnh đó, cháºm rãi nói: 
- Quần nhi, hãy Ä‘i lấy ngá»n cây con kia lại đây! 
- Cây con? 
Nhạc Quần sững ngưá»i, ánh mắt theo hướng tay chỉ cá»§a lão nhân, nhìn vá» phÃa má»™t ngá»n cây con trong chiếc cháºu nÆ¡i góc nhà. 
Ngá»n cây ấy cao chừng hai thước, giống như má»™t cây hoa, song lại không có hoa nở, chỉ có chừng năm mươi chiếc lá màu đỠtÃa, cành cây to cỡ ngón tay. 
Nhạc Quần còn nhá»› ngá»n cây ấy là do sư phụ đã mang vá» hồi ba năm trước, và từng nghiêm khắc dặn dò tuyệt đối không được động chạm đến. Tá»± tay sư phụ má»—i ngày tưới nước ba lần, dưá»ng như trong ba năm dài không há» má»c thêm chiếc lá má»›i nào nữa cả. 
- Bảo ngươi Ä‘i lấy ngá»n cây con mang đến đây, ngươi có nghe chăng? 
Giá»ng nói lão nhân có vẻ khó khăn, như có váºt gì đó nghẹn nÆ¡i cổ há»ng. Nhạc Quần lúc này má»›i nháºn thấy sắc mặt lão nhân hết sức nhợt nhạt. 
Chàng vá»™i vàng bưng cháºu cây đến đặt trước mặt lão nhân. Hai thanh niên ngÆ¡ ngẩn nhìn ông, chẳng rõ ngá»n cây con này có liên quan gì đến nguy cÆ¡ hiện tại. 
Thấy Lục Bình nhìn qua cá»a sổ ra chiá»u nôn nóng, lão nhân bình tÄ©nh nói: 
- Bình nhi bất tất báºn tâm đến ngoài kia. Chúng chỉ hư trương thanh thế chứ không dám xông vào đây đâu, chẳng qua là đỠphòng chúng ta vượt vòng vây đó thôi. Nếu đêm nay chúng ta không đột phá thì bá»n chúng chưa dám xông vào đâu. Vừa rồi sư phụ đã nén thương thế ra chÃnh là để cảnh cáo chúng đấy. 
Äoạn trá» vào ngá»n cây con nói tiếp: 
- Các ngươi biết đây là cây gì không? 
Hai thanh niên ngÆ¡ ngác lắc đầu. Lá cá»§a cây này rất lạ, hình tròn và cuống rất dài, hệt như những đồng tiá»n treo trên cây váºy. 
Lão nhân nghiêm giá»ng: 
- Äây là cây đồng tiá»n! 
Hai thanh niên ngá»› ngưá»i, không ngá» trên cõi Ä‘á»i lại tháºt sá»± có cây đồng tiá»n. Song sư phụ nói vá» cây đồng tiá»n vào lúc này là vá»›i dụng ý gì? 
Lão nhân hiểu ý, nở nụ cưá»i chua chát và nói: 
- Mặc dù cái tên ấy có được là do bởi lá cây rất giống đồng tiá»n, song nguyên nhân chá»§ yếu là ngá»n cây này vô cùng quý báu, ước tÃnh má»—i chiếc lá đáng giá hằng ngàn lượng bạc... 
- á»’! 
Hai thanh niên sững sá», ngá»n cây có gần năm mươi chiếc lá, váºy chẳng đáng giá gần năm vạn lượng bạc ư? 
Lão nhân nghiêm giá»ng nói tiếp: 
- Lá cây tuy quý giá, nhưng vẫn không bằng vá» cây, và vá» lại không bằng rá»… cây. Ước lượng má»—i cá»ng rá»… trị giá bằng ngàn lượng vàng. 
Giá»ng Ä‘iệu cá»§a lão nhân tuy hết sức bình thản, song hàm ý tháºt là khá»§ng khiếp. Ông nhìn hai thanh niên Ä‘ang thừ ra nói tiếp: 
- Việc đã đến nông ná»—i này, chúng ta đành phải ăn nó thôi! Nhạc Quần không còn nén nổi nữa, buá»™t miệng há»i: 
- Chá»— quý báu cá»§a nó nằm ở đâu váºy sư phụ? Lão nhân giá»ng trầm ngâm: 
- Tháºt quá là quý báu! Theo ghi chép trong táºp Bác há»c chÃ, ăn vào má»™t lá có thể tăng ba năm công lá»±c, mưá»i lá là ba mươi năm, ăn hết sẽ có hÆ¡n trăm năm công lá»±c, còn vá» vá» cây... 
Lão nhân lướt mắt nhìn Lục Bình, đoạn nói tiếp: 
- Công lực của vỠcây lại còn cao hơn, song cao nhất vẫn là rễ cây! 
Lục Bình nuốt nước miếng đánh ực, ra vẻ thèm thuồng như mèo đánh hơi được mùi cá. Song lão nhân chỉ thoáng nhìn đôi trẻ, rồi thân thiện nói tiếp: 
- Ba sư đồ chúng ta chia nhau ăn lá, vá» và rá»… cây, bây giỠđể cho hai ngươi lá»±a chá»n trước, bởi vì sư phụ công lá»±c thâm háºu, dù ăn lá thì công lá»±c cÅ©ng chẳng kém hÆ¡n công lá»±c các ngươi. 
Nhạc Quần vội nói: 
- Äành rằng công lá»±c cá»§a sư phụ rất thâm háºu, nhưng ná»™i thương chưa lành, đương nhiên là phải ăn rá»… má»›i đúng! 
Lục Bình cÅ©ng phụ há»a: 
- Äó là lẽ đương nhiên rồi! Äó là... Lão nhân xua tay: 
- Không cần đâu, ý cá»§a sư phụ đã quyết hai ngươi hãy chá»n trước Ä‘i! Nhạc Quần nghiêm nghị: 
- Nếu váºy thì vá» dÄ© nhiên là thuá»™c vá» sư huynh, và đồ nhi còn phải chia thêm ná»a phần lá cho sư phụ nữa. 
Mặc dù chỉ bấy nhiêu lá»i đơn sÆ¡, song nó chứa biết bao nhiêu tình thương và lòng kÃnh hiếu thành khẩn, chỉ trong nghịch cảnh má»›i bá»™c lá»™ rõ ràng. 
- Còn Bình nhi thì sao? 
Giá»ng nói cá»§a lão nhân rất bình thản, chỉ trong ánh mắt là ngáºp vẻ hân hoan, như tình cá» nhặt được viên trân châu lấm đầy bụi đất và nay vừa lau sạch, trông thấy vẻ sáng ngá»i cá»§a nó. 
Lục Bình đáp: 
- Äệ tá» theo ý sư đệ cÅ©ng không tiện phản đối! 
Câu trả lá»i gần đúng như dá»± Ä‘oán cá»§a lão nhân, do đó ông không há» cảm thấy ngạc nhiên, chỉ thầm cảm khái đã phát hiện viên trân châu hÆ¡i muá»™n má»™t chút. Lão nhân mỉm cưá»i, nụ cưá»i ấy đã chứa đựng bao nhiêu niá»m cảm khái thì chỉ má»—i mình ông biết mà thôi, Ä‘oạn nghiêm mặt nói: 
- Vừa rồi ta chỉ má»›i cho các ngươi biết vá» mặt lợi Ãch cá»§a ngá»n cây đồng tiá»n này. Trên cõi Ä‘á»i, bất cứ sá»± váºt gì cÅ©ng Ä‘á»u có hai mặt, có mặt tốt thì phải có mặt xấu, bởi đây là má»™t chất tuyệt độc ghê gá»›m nhất trần Ä‘á»i. 
Lục Bình giáºt nẩy mình: 
- Chất độc? Váºy chẳng phải là chúng ta tá»± tuyệt ư? Lão nhân gáºt đầu: 
- Không sai! Có Ä‘iá»u là trước khi tá»± tuyệt phải thu vá» sá»± Ä‘á»n bù gấp nhiá»u lần. Lục Bình ánh mắt chợt tối sầm: 
- Ngoài biện pháp đó, chả lẽ không còn cách thoát thân nào khác tốt hÆ¡n ư? Lão nhân Ä‘anh giá»ng: 
- Không còn nữa! Phần lá vá» rá»… cá»§a ngá»n cây này đối vá»›i công lá»±c có hiệu quả càng cao thì độc tÃnh càng mạnh. Ä‚n lá thì còn sống bảy ngày, ăn rá»… thì chỉ sống thêm được ba hôm. Trong võ lâm hiện nay chưa từng nghe ngưá»i nào giải được chất độc này cả. 
Lục Bình ra chiá»u nóng nảy: 
- Sư phụ mang cây này vỠlà đã tiên đoán được có ngày hôm nay rồi ư? Lão nhân ra vẻ đăm chiêu: 
- Có lẽ vì cả Ä‘á»i sư phụ có quá nhiá»u kẻ thá»§, bắt buá»™c phải có sá»± chuẩn bị vạn nhất. 
Tuy sư phụ cũng định chế ra thuốc giải, song lũ ma quỷ kia lại không cho sư phụ có cơ hội. 
Äoạn trầm giá»ng nói tiếp: 
- Sá»± lợi và hại cá»§a ngá»n cây này, sư phụ vừa nói rõ rồi, hai ngươi đã quyết định xong, ta hãy bắt đầu ăn Ä‘i thôi! 
Nhạc Quần bỗng nói: 
- Váºy thì hãy để cho đồ nhi và sư huynh ăn được rồi. Khi công lá»±c đã tăng nhiá»u, sau khi cứu sư phụ ra khá»i vòng nguy hiểm, dẫu chúng đồ nhi bị độc phát thân vong thì cÅ©ng xứng đáng. 
Lục Bình lặng thinh. Lão nhân nói: 
- Äá»i ngưá»i tá»±a như làn sương sá»›m, như bá»t nước trên sóng, miá»…n là được chết má»™t cách xứng đáng, sống nào có gì vui, chết có chi đáng sợ? 
Nhạc Quần mạnh dạn nói: 
- Äồ nhi ăn vá» và rá»…, sư huynh ăn lá, như váºy dù đồ nhi chết sá»›m hÆ¡n, nhưng công lá»±c gia tăng gấp nhiá»u lần, lại thêm có sư huynh yểm trợ, ắt có thể đưa được sư phụ thoát hiểm. 
Chàng nghÄ© là làm, láºp tức đưa tay nhổ ngá»n cây lên. 
Lão nhân tuy cố sức dằn nén, song cuối cùng dòng lệ xúc động cÅ©ng trào tuôn. Lòng ông thầm toan tÃnh, má»™t ngưá»i ăn cả vá» và rá»…, có lẽ sống tối Ä‘a cÅ©ng chỉ được hai hôm. Thế nhưng, hai hôm hay năm hôm thì có gì khác biệt? Äằng nào sá»›m muá»™n gì cÅ©ng chết, chết sá»›m càng đỡ khổ hÆ¡n. 
Bản thân ông tin chắc ná»™i thương đã rất ư trầm trá»ng, lát nữa đây lại cố sức đột phá vòng vây hẳn sẽ chết trước hai đồ đệ. 
Thế là, lão nhân nước mắt lưng tròng nhìn hai đồ đệ ăn lá vỠvà rễ cây. 
Sau chưa đầy má»™t tuần trà, hai thanh niên mặt đỠrá»±c lên, cảm thấy máu huyết toàn thân sôi sục, tưởng chừng tất cả gân cốt Ä‘á»u tràn ngáºp sức mạnh khôn cùng. 
Lão nhân bỗng cất tiếng: 
- Bình nhi hãy ra ngoài giết thêm vài tên nữa, nhưng phải nhanh chóng quay vỠrồi hiệp lực đột phá vòng vây! 
- Thưa vâng! 
Lục Bình nói xong phóng ra ngay. Bên ngoài láºp tức vang tiếng rú thảm khốc hòa lẫn vá»›i tiếng quát tháo ầm Ä©. 
Lão nhân trầm giá»ng nói: 
- Quần nhi, giá» sư phụ truyá»n cho con má»™t chiêu tuyệt há»c, con cần phải chú ý lắng nghe, thá»i gian hạn hẹp lắm rồi. 
Nhạc Quần ngạc nhiên: 
- Sư phụ, chá» sư huynh quay vá» hẵng truyá»n không được sao? Lão nhân buông tiếng thở dài, trầm giá»ng nói: 
- Không thể chỠhắn được, hơn nữa sư phụ thấy hắn... 
Lão nhân bá»—ng im bặt không nói hết lá»i, Ä‘oạn Ä‘em má»™t chiêu kỳ há»c đã khổ công nghiên cứu cả Ä‘á»i má»›i thành tá»±u truyá»n lại cho Nhạc Quần. 
Ngay khi Nhạc Quần Ä‘ang diá»…n luyện, Lục Bình máu me đầy mình phóng vào. DÄ© nhiên y phát hiện ngay việc sư phụ đã lén y truyá»n nghệ, má»™t tia bất mãn chợt thoáng qua trên mặt. 
Lão nhân trầm giá»ng nói: 
- GiỠta hãy phá vòng vây... 
Ông vừa đứng lên, chợt lảo đảo suýt ngã, Nhạc Quần vội lao tới đỡ và nói: 
- Sư phụ cảm thấy thế nào? Lão nhân xót xa: 
- Thương thế đã phát tác, có lẽ chẳng giúp được gì nhiá»u cho các ngươi đâu! Nhạc Quần kiên quyết: 
- Sư phụ hãy để cho đồ nhi cõng, không được ra tay nữa! Lão nhân bướng bỉnh: 
- Không! Sư phụ còn ứng phó được một hồi. 
- Không được đâu sư phụ, nhất định phải cõng. Hiện giỠQuần nhi cảm thấy tinh lực hết sức dồi dào, chẳng chút cảm giác trúng độc gì cả. 
Lão nhân lắc đầu: 
- Äó chÃnh là hiện tượng cương tiến, độc lá»±c càng thấm sâu thì càng có cảm giác như váºy! 
Nhạc Quần quay sang Lục Bình nói: 
- Sư huynh, xin hãy đặt sư phụ lên lưng tiểu đệ giùm cho! 
Lục Bình cưá»i nhạt. Theo y thì tiểu sư đệ chẳng qua chỉ giả vỠđể lấy lòng sư phụ, bất giác bá»—ng sinh lòng khinh ghét. Song y chợt nghÄ© đến Nhạc Quần chỉ còn sống được hai ba hôm nữa thôi, nên cÅ©ng chẳng báºn tâm đến nữa. 
Lục Bình đặt lão nhân lên lưng Nhạc Quần. Quả thá»±c ông đã chẳng còn sức để chiến đấu được nữa, đành để cho chàng cõng. Song lòng không khá»i cảm thấy bùi ngùi, bởi châu ngá»c dẫu bị chôn vùi dưới đất vẫn cÅ©ng là châu ngá»c, mà cát bụi dẫu có được thổi bay lên trá»i thì vẫn là cát bụi. Có Ä‘iá»u là ông cảm thấy vô cùng nuối tiếc, ngưá»i lương thiện như Nhạc Quần mà lại chỉ còn sống được vá»n vẹn hai ba hôm nữa thôi. 
Bá»—ng lão nhân đưa tay chỉ vào ngá»n Quá»· Äầu trượng từng làm khiếp vÃa giá»›i võ lâm hằng mấy mươi năm qua và nói: 
- Quần nhi, ngá»n Quá»· Äầu trượng này giao cho con, còn Bình nhi thì dùng kÃch được rồi! Niá»m ganh ghét lúc nãy càng thêm rá»±c cháy trong lòng Lục Bình, mặc dù hiểu rõ Nhạc Quần còn chết sá»›m hÆ¡n y. 
- Sư huynh, ta xông ra đi, tốt nhất là không nên phân tán và ham chiến! 
- Biết rồi! 
Lục Bình trả lá»i hết sức lạnh nhạt, cầm lấy ngá»n Ä‘oản kÃch xông ra ngoài. Nhạc Quần láºp tức theo sát sau lưng, làn sóng ngưá»i liá»n như đàn kiến ùa tá»›i bao vây. 
Do lão nhân được Nhạc Quần cõng trên lưng nên bá»n đầu sỠđối phương lấy làm an tâm, song bá»n lâu la lục tốt vì đã từng nếm mùi Ä‘au khổ bởi đôi thanh niên này, nên chỉ đứng ngoài xa chứ không dám xáp lại gần. 
Nhạc Quần quát lá»›n má»™t tiếng, ngá»n Quá»· Äầu trượng vung lên, láºp tức dài bốn thước. Thì ra ngá»n Quá»· Äầu trượng chỉ dài hÆ¡n má»™t thước này có ba khúc lắp luồn vào nhau, được rèn bằng vàng Ä‘en và thép nguyên chất. Cái đầu quá»· nhe nanh hung tợn ở đầu trượng trông rất sống động, như chá»±c nuốt chá»ng đối phương. 
Chỉ má»™t làn sóng trượng đã có năm tên bị vỡ sá», nhưng bởi lá»±c đạo quá mạnh nên năm cái thi thể vẫn bị văng Ä‘i, vượt qua làn sóng ngưá»i, bay ra ngoài xa hÆ¡n mưá»i trượng. 
- o O o -
 
  
 
Hết hồi 1	
  Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này:
	
		 
		
		
		
		
		
        
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				20-09-2008, 01:22 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				  Nguyễn Gia Lão Tam 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jul 2008 
					Äến từ: Q4, TpHCM, VN 
					
					
						Bài gởi: 1,740
					 
                    Thá»i gian online: 33 phút 50 giây
                 
					
 
	Thanks: 2 
	
		
			
				Thanked 4 Times in 4 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Hồi 2    Nam Bắc Phong và Quá»· Äầu trượng 
 
 
  
 
Lão nhân trên lưng Nhạc Quần tuy ná»™i thương Ä‘ang phát tác, song cÅ©ng chẳng rảnh rá»—i, bởi vì kẻ địch quá đông. Những tên ở hàng đầu dù muốn tháo lui cÅ©ng không thể được, nên chỉ đành liá»u chết chiến đấu. Lão nhân buá»™c phải phóng chưởng đánh vào những tên ở gần còn Quá»· Äầu trượng cá»§a Nhạc Quần vươn ra ngoài xa năm thước. Hai sư đồ cứ thế phối hợp cùng nhau, mở ra má»™t con đưá»ng máu. 
Chỉ chưa đầy má»™t tuần trà thì hai sư đồ mất liên lạc vá»›i Lục Bình. GiỠđây, chỉ cần há» phân tâm má»™t chút thì trên ngưá»i láºp tức xuất hiện vài lá»— thá»§ng ngay. 
Kẻ địch như bầy ong vỡ tổ, nhiá»u vô số kể, hằng hà những món binh khà dài ngắn không Ä‘á»u thi nhau tấn công vào hai sư đồ từ bốn phương tám hướng. 
Nhạc Quần lưng cõng má»™t ngưá»i, song chẳng chút cảm thấy nặng nhá»c, trái lại má»—i lúc càng thêm dÅ©ng mãnh. Chân lá»±c trong ngưá»i chàng cuồn cuá»™n như thác đổ, lan tá»a khắp tứ chi, nếu không hết sức tiết tiêu bá»›t Ä‘i, sẽ có cảm giác căng cứng và tháºm chà như sắp nổ tung đến nÆ¡i. 
Lòng chàng chất đầy má»—i má»™t chữ “sátâ€, đôi mắt cÅ©ng ngáºp sát khà rùng rợn. Chàng múa tÃt Quá»· Äầu trượng vá»›i khà thế như bài sÆ¡n đảo hải quét bổ vào kẻ địch. Ngá»n trượng Ä‘i đến đâu, nÆ¡i đó máu thịt văng tung tóe! 
Chàng càng giết càng thêm căm háºn, háºn lÅ© cao thá»§ võ lâm đầu sỠđã bất chấp thân pháºn, dùng sinh mạng cá»§a bá»n thuá»™c hạ vô tá»™i để đổi lấy thắng lợi cuối cùng cho bá»n chúng. Chàng biết bốn kẻ đầu sá» Ä‘ang ở trong bóng tối, chỠđến khi chàng sức cùng lá»±c kiệt, sau cùng má»›i hiện thân ra. 
Thế nhưng, hai sư đồ Nhạc Quần bắt buộc phải chém giết không ngơi tay, bởi kẻ địch lớp trước ngã xuống thì lớp sau lại tiếp tục tiến lên, hệt như một đàn muỗi luôn vo ve bên tai, chẳng thể nào đánh chết hết được. 
Chàng giẫm lên những xác chết nhầy nhụa, xông xáo khắp bốn phÃa, ngá»n Quá»· Äầu trượng bê bết máu, y phục chàng cÅ©ng thấm ướt bởi máu lẫn mồ hôi. Thế nhưng tháºt lạ lùng, ná»™i lá»±c vẫn dồi dào vô cùng táºn, ngá»n trượng rÃt gió vù vù như cuồng phong bạo vÅ©. 
Lão nhân bá»—ng run giá»ng nói: 
- Quần nhi... đã mệt rồi ư? 
Nhạc Quần vừa vung trượng vừa lớn tiếng nói: 
- Äâu có! Sư phụ thì sao? 
- Sư phụ ư?... Chưa đến nỗi nào... 
Nghe giá»ng lão nhân nặng nhá»c, Nhạc Quần hiểu sinh mạng cá»§a sư phụ đã như ngá»n đèn treo trước gió. Chàng nháºn thấy nếu muốn làm cho sư phụ trước khi chết được nở trên môi nụ cưá»i ngạo nghá»… thì chàng phải không ngừng chém giết! 
Chàng chợt cảm nháºn đầy đủ ý nghÄ©a cá»§a câu danh ngôn “Nhất tướng công thành vạn cốt khô†và thấy đó là lẽ tất nhiên. Thá»i thế tạo anh hùng thì anh hùng cÅ©ng có thể tạo ra thá»i thế. Kẻ địch đã bảo đêm nay chỉ có lãi chứ không có thiệt thòi thì chàng phải Ä‘áºp tan tàng dá»± tÃnh cá»§a đối phương, làm cho má»—i tấc đất nÆ¡i đây Ä‘á»u thấm đẫm máu tươi. 
Ngá»n Quá»· Äầu trượng cá»§a chàng màu Ä‘en tuyá»n, cái đầu quá»· màu trắng nhởn, giỠđây đã trở thành má»™t ngá»n huyết trượng và to hÆ¡n khá nhiá»u bởi từng lá»›p máu khô chồng lên nhau. 
- Quần nhi... xông qua bên trái... 
Nhạc Quần liên tiếp vung ra bảy trượng, hai chân tung ra một hơi hơn ba mươi cước trước khi hạ xuống đất. Mặt chàng cũng bê bết máu, chỉ còn mỗi màu khác biệt là hàm răng trắng, bởi lúc này đôi mắt chàng cũng đỠnhư màu máu. 
Hướng sang trái. Không sai, bên trái Ãt ngưá»i hÆ¡n, song Ä‘ang có ba lão giả cản trước mặt, má»™t lão tay cầm ngá»n đại Ä‘ao nặng ná», lưỡi và sống dày như nhau, chàng biết đây là nhân váºt thuá»™c hàng thứ nhì trong Äại Äao đội. 
Má»™t ngưá»i khác tay cầm chiếc búa lưỡi hình bán nguyệt, cán dài Ãt nhất trên hai thước, nặng không dưới trăm cân. Ngưá»i thứ ba càng tuyệt hÆ¡n, tay cầm má»™t chiếc hổ đầu bài xem chừng còn nặng hÆ¡n chiếc búa to kia. 
GiỠđây làn sóng tiểu lâu la đã lùi ra xa, trùng trùng điệp điệp bao vây sư đồ chàng vào giữa. 
Lão nhân thấp giá»ng nói: 
- Quần nhi... bá»n chúng đã bắt đầu... muốn tiêu hao... thể lá»±c cá»§a con... đứng mắc lỡm chúng... tốt hÆ¡n hãy tốc chiến tốc quyết... 
- Vâng! 
Chàng đầy tá»± tin vá»›i ná»™i lá»±c vô cùng táºn cá»§a mình hiện giá». HÆ¡n nữa cảm giác chướng bế trong ngưá»i hết sức khó chịu, chàng phải trút hết sức lá»±c thừa thãi lên đầu kẻ địch. 
Vừa dứt lá»i chàng đã lao Ä‘i như tên bắn, ngá»n Quá»· Äầu trượng rÃt gió vù vù, bóng đỠloang loáng, quét vá» phÃa lão giả cầm đại Ä‘ao lưỡi dày. 
Xưa nay Äại Äao đội vốn bằng vào sức mạnh cá»§a đôi tay mà xưng hùng vá»›i Ä‘á»i, mà lão giả này lại là cao thá»§ hạng nhì dưới trướng đội chá»§, dÄ© nhiên chẳng xem gã thanh niên đã xông sát cả ná»a buổi tối này vào đâu. Lão bèn vung ngá»n đại Ä‘ao vá»›i tám thành công lá»±c lên nghênh tiếp. 
“Choang†má»™t tiếng Ä‘inh tai nhức óc, ngá»n đại Ä‘ao bị văng ra ngoài xa bảy trượng, xuyên thá»§ng bụng má»™t gã đại hán, rồi “pháºp†má»™t tiếng, cắm vào má»™t thân cây. 
Sá»± tháºt luôn luôn tàn nhẫn. Lão giả ná» chẳng thể không tin, ngay khi lão Ä‘ang ôm lấy bàn tay đẫm máu bởi hổ khẩu nứt toác thoát lui, ngá»n Quá»· Äầu trượng cá»§a Nhạc Quần đã quét đến trước ngá»±c lão giả cầm đại phá»§. 
Chiêu ấy có tên là Tiểu quá»· thôi ma (Quá»· nhá» xay cối), má»™t chiêu cá»±c hiểm trong Âm Phong Luân Hồi trượng pháp, cái đầu quá»· nÆ¡i đầu trượng quay tÃt năm vòng, rồi thì chá»›p nhoáng giáng thẳng vào ngá»n búa. 
“Coong†má»™t tiếng vang rá»n, lưỡi búa to bản là thế, váºy mà láºp tức nứt rạn, lão giả ná» cÅ©ng gan lì, bị chiếc búa lôi Ä‘i loạng choạng những bảy tám bước, má»›i chịu buông tay, cuối cùng lưỡi búa cÅ©ng cắm sâu xuống đất. 
Sá»± việc xảy ra chỉ trong khoảnh khắc, Nhạc Quần nhá»› rất kỹ lá»i dặn cá»§a sư phụ, tuyệt đối không bá» lỡ cÆ¡ há»™i, “vù†má»™t tiếng, Quá»· Äầu trượng lại hướng vá» phÃa lão giả cầm hổ đầu bài. 
Lão giả này chừng như đã bị Nhạc Quần cướp mất tinh thần, chỉ thấy huyết ảnh mịt trá»i, kình phong cuồn cuá»™n, bất giác rợn ngưá»i lùi nhanh ra sau năm bước. 
Thế nhưng, kẻ sợ chết lại càng chết mau chóng hÆ¡n, lão nhân trên lưng Nhạc Quần trầm giá»ng quát: 
- Quá»· ảnh thượng song! (Bóng quá»· lên song cá»a) 
Nhạc Quần ngưá»i bay theo trượng, sá» dụng thân pháp quái dị và tiá»m lá»±c hùng háºu Ä‘uổi theo, chá»›p nhoáng đã vung ra mưá»i bảy trượng. 
“Coong†má»™t tiếng vang dá»™i, chiếc đại thiết bài văng ra ngoài xa những mấy mươi trượng, thân thể cá»§a lão giả ná» cÅ©ng bị chia làm năm phần, rải rác rÆ¡i xuống bốn phÃa. 
Ngay khi ấy làn sóng ngưá»i lại đổ xô tá»›i, đôi mắt đỠrá»±c cá»§a Nhạc Quần ngáºp đầy sát cÆ¡, Quá»· Äầu trượng múa lên như vÅ© bão, không má»™t tiếng kêu nào trá»n vẹn, không má»™t tiếng rú thảm khốc nào giống như tiếng ngưá»i... 
Thế là đầu vỡ, thịt nát, xương tan, tay chân gãy lìa, máu tuôn xối xả... văng bay tung tóe, xác này nhầy nhụa chồng lên xác kia, chẳng một xác nào là còn lành lặn... 
Äối phương đã chết mất bao nhiêu, tháºt chẳng tài nào đến xuể, song Nhạc Quần càng đánh càng hăng, chân lá»±c càng thêm dồi dào, khắp ngưá»i tưởng chừng như căng phồng lên. 
Mùi xác thối, mùi máu tanh đã khiến chàng tởm lợm đến cÆ¡ hồ nôn thốc ra, ngá»n Quá»· Äầu trượng nhá»›p nháp máu tươi hệt như được tẩm bá»™t ướt. 
Tốc độ tiến cá»§a chàng không há» bị trì trệ bởi sá»± ngăn cản cá»§a làn sóng ngưá»i. Có lúc chàng vá»t qua đầu chúng và quét trượng giáng xuống, chẳng biết bao nhiêu cái sá» láºp tức vỡ nát. 
Lúc này chàng đã đến lưng chừng sưá»n đồi. Có lẽ làn sóng ngưá»i đã bị Lục Bình giết mất má»™t số, bây giá» không còn đông đảo như trước nữa. 
CÅ©ng có lẽ vì chân lá»±c cá»§a chàng vô cùng táºn, đã khiến kẻ địch khiếp đảm kinh tâm, không dám xáp tá»›i gần, chỉ trố to mắt kinh hoàng nhìn Nhạc Quần. 
- Sư phụ vẫn khá»e chứ? 
... 
Nhạc Quần hoảng hốt, vá»™i lay ngưá»i tháºt mạnh gá»i: 
- Sư phụ! Sư phụ! 
- Quần nhi... đi mau... 
Nhạc Quần nghe tiếng sư phụ, tưởng chừng như nghe thấy khúc nhạc thánh thót cuối cùng, tuy rằng vô cùng yếu á»›t, váºy cÅ©ng đủ rồi. Chàng biết mình chỉ còn sống được hai ba hôm nữa thôi, tối thiểu cÅ©ng mong sư phụ sống thêm hai hôm để cùng chàng nắm tay nhau lìa khá»i trần thế. 
Ôi! Hai hôm nữa thôi! Khi má»™t ngưá»i đã trông thấy chung Ä‘iểm đưá»ng sinh mạng cá»§a mình, phải đếm từng bước dần tiếp cáºn chung Ä‘iểm ấy, tâm trạng sẽ như thế nào? Chỉ cõi lòng Nhạc Quần là hiểu được thôi! 
Chàng không chần chừ nữa, nhún mình vá»t lên như má»™t cánh chim to đỠlòm lao nhanh xuống, chỉ bốn lần đã đến chân đồi. Äiá»u kỳ lạ là chẳng có má»™t ai ngăn cản, ngay cả bá»n đầu sá» cÅ©ng không thấy xuất hiện. 
- Ha ha... 
Tiếng cưá»i cá»§a Nhạc Quần đầy bi phẫn, nếu thá» mạng cá»§a chàng chẳng phải chỉ còn hai ba hôm, và sư phụ Ä‘ang trong cÆ¡n hấp hối, chàng sẽ chẳng chút ngần ngại quay trở lại và chém giết, cho mãi đến tiếng rú thảm cuối cùng. 
- Quần nhi... 
- Sư phụ! 
- Con tưởng nguy cơ đã qua rồi ư? 
- Không! Sư phụ, con không hỠnghĩ là thỠmạng của con qua được ba hôm! 
- Không, sư phụ... không phải... nói vá» Ä‘iá»u ấy, mà là... nguy cÆ¡ gần hÆ¡n... Nhạc Quần cưá»i lạnh lùng: 
- GiỠđây Quần nhi không còn sợ sư phụ rầy la nữa, bởi lòng Quần nhi ngáºp đầy thù háºn, cảm thấy giết chưa thá»a mãn, mong là nguy cÆ¡ hãy chưa qua Ä‘i! 
Lão nhân thở dài: 
- Ôi! Con giống sư phụ quá, cảnh tượng vừa rồi giống hệt như lúc sư phụ ở Long Môn sÆ¡n năm xưa, ngay trong khoảng thá»i gian ngắn ngá»§i lúc trăng chưa lặn và bình minh chưa ló dạng, mưá»i bảy cao thá»§ độc bá má»™t phương thảy Ä‘á»u tan tác dưới Quá»· Äầu trượng cá»§a sư phụ. Nhưng sư phụ tin rằng lần đó không thống khoái bằng con đêm nay... 
Lão nhân nói một hơi dài, đoạn thở hổn hển, Nhạc Quần nói: 
- Sư phụ, con đặt sư phụ xuống để cho sư phụ nghỉ một lát nhé! 
- Không! Tốt hÆ¡n... chúng ta nên Ä‘i tìm má»™t nÆ¡i yên tÄ©nh... nghe tiếng chim ca... tiếng suối reo róc rách, nhìn những cánh hoa rừng mỉm cưá»i Ä‘ung đưa theo gió rồi... lẳng lặng chết Ä‘i... 
Nhạc Quần hào khà bừng dáºy: 
- Sư phụ, đó là chúng cất lên khúc vãng ca để đưa tiá»…n sư đồ chúng ta vá» nÆ¡i chÃn suối! 
- Äi thôi, ý nghÄ© cá»§a sư phụ giống hệt như con! 
- Sư phụ, chỉ có Ä‘iá»u đồ nhi không yên tâm vá» sư huynh... Lão nhân cưá»i chua xót: 
- Yên tâm Ä‘i, có lẽ hắn đã Ä‘i trước má»™t bước rồi. Nhạc Quần giáºt thót ngưá»i: 
- Sư huynh... đã chết rồi ư? 
- Có thể bảo như váºy! 
- Sư phụ... đồ nhi không hiểu câu nói cá»§a sư phụ, dưá»ng như lão nhân gia không mấy quan tâm... 
- Có lẽ sư phụ quá ư tàn nhẫn phải không? Nhưng... nếu như... Lục Bình không chết... kẻ mà con gặp sẽ không còn là Lục Bình trước đây... mà là má»™t ngưá»i khác. 
Nhạc Quần ngá»› ngưá»i: 
- Sư phụ... đồ nhi không hiểu! 
- Äi thôi! Có lẽ, nguy cÆ¡ đã gần ká» rồi... 
Nhạc Quần phi thân Ä‘i được chừng má»™t dặm thì mặt trá»i đã ló dạng ở phương đông. Nhưng hỡi ôi, sinh mạng cá»§a chàng lại Ä‘i ngược hướng vá»›i ánh bình minh dịu ấm. Chàng tha thiết mong cho lÅ© ma quá»· mau xuất hiện, để chàng trong ba hôm ngắn ngá»§i không có thá»i gian suy tư, như váºy sẽ dá»… chịu hÆ¡n. 
PhÃa trước là má»™t cánh rừng phong, những chiếc lá phong đỠrá»±c đã khiến chàng liên tưởng đến cuá»™c thảm sát vừa qua. 
Thốt nhiên, má»™t bóng ngưá»i như thể u linh nhẹ nhàng từ trong rừng lướt ra. 
Y đứng trÆ¡ cứng như má»™t khúc gá»—, gây cảm giác rá»n rợn. Nếu không nhá» có đôi mắt rắn cá»§a y chuyển động, chẳng thể phân biệt được y còn sống hay là đã chết. 
- Quần nhi... hắn chÃnh là Vô Nháºn Äao Hoắc Kỳ... thá»§ lÄ©nh Äại Äao đội... 
Nhạc Quần nhếch môi cưá»i lạnh lùng. Theo chàng thấy, ngá»n Vô Nháºn Ä‘ao (Äao không sắc bén) trên lưng và bá»™ mặt u ám cá»§a Hoắc Kỳ hẳn sẽ gặp lại nhau tại má»™t thế giá»›i khác, đó là dưới âm phá»§, Nhạc Quần tin chắc mình thừa khả năng khiến y Ä‘i trước má»™t bước. 
Lão nhân bỗng khẽ nói: 
- Quần nhi... với thần lực... hiện giỠcủa con... chỉ cần sỠdụng chiêu Âm quỷ thôi đăng là đủ! 
- Thưa vâng! 
Vừa dứt tiếng đã sấn tá»›i vung ra bảy trượng, và Hoắc Kỳ cÅ©ng vá»›i tốc độ nhanh khôn tả, triệt Ä‘ao, lách mình, ngá»n Vô Nháºn Ä‘ao vung ra má»™t hÆ¡i mưá»i bảy chiêu, tạo thành má»™t màn lưới Ä‘ao. 
Lãnh đạo má»™t phái dẫu sao cÅ©ng chẳng phải phưá»ng hư danh, Hoắc Kỳ lúc này hệt như con ó rình ráºp thá» con, chỉ cần vươn móng vuốt ra, mục tiêu trước tiên sẽ là đôi mắt. 
Thế nhưng, ngay khi y vừa đan xong màn lưới đao thì đối phương đã tung chiêu Âm quỷ thôi đăng. 
Vì sao gá»i là Âm quá»· thôi đăng thì lúc này có lẽ Hoắc Kỳ đã cảm nháºn tháºt đầy đủ. Sức mạnh quả là khá»§ng khiếp, sá»± biến hóa kỳ ảo đến chóng mặt. GiỠđây y trái lại cảm thấy đối phương là con chim ưng khổng lồ, còn mình thì lại trở thành chú thá» con hết đưá»ng trốn chạy. 
“Coong!†Ngá»n Vô Nháºn Ä‘ao cá»§a y dưới sức chấn động khá»§ng khiếp, báºt ngược trở vá» và Ä‘áºp mạnh vào vai trái, khiến y phải lùi ra sau hÆ¡n má»™t trượng má»›i đứng vững lại được. 
Lão nhân bá»—ng cất giá»ng uể oải: 
- Äi thôi, Quần nhi... giỠđây muốn giết hắn... không thể được đâu... Nhạc Quần ngạc nhiên: 
- Sao váºy sư phụ? 
- Xem kìa! 
Lão nhân chỉ tay vá» phÃa sau, má»™t làn sóng ngưá»i từ trong cánh rừng phong túa ra, ước độ bảy tám mươi ngưá»i. 
Nhạc Quần vá»›i tâm trạng tấm tức phi thân Ä‘i, phÃa trước là má»™t ngá»n đồi thấp, chợt Nhạc Quần bá»—ng cảm thấy đầu óc choáng váng. 
Lão nhân lại cất tiếng: 
- Quần nhi... ngá»n đồi kia rất có thể có mai phục... chúng ta hãy Ä‘i đưá»ng vòng... Äây là lần đầu tiên... và cÅ©ng là lần cuối cùng trong Ä‘á»i... sư phụ đã lẩn tránh kẻ địch. 
Nhạc Quần bướng bỉnh: 
- Sư phụ, đồ nhi chỉ muốn xông thẳng qua thôi! 
Lão nhân có lẽ vì muốn cho ái đồ tha hồ chém giết thá»a mãn trước khi chết, bèn đổi ý nói: 
- Tùy ý con... Sư phụ rất hiểu tâm trạng cá»§a con hiện giá»... muốn dùng sá»± chém giết để... lấp đầy khoảng thá»i gian... ngắn ngá»§i... 
Nhạc Quần gáºt đầu: 
- Vâng, thưa sư phụ! Nhưng còn má»™t Ä‘iá»u nữa, trước khi bước chân vào cõi chết, đồ nhi phải làm cho lÅ© quá»· ma vô sỉ này thấy đây không phải là mùa thu, mà là mùa đông, phải làm cho uy danh cá»§a Tây Bắc Phong mãi mãi khắc ghi trong tâm khảm chúng! 
- Ha ha... 
Tiếng cưá»i cá»§a lão nhân tuy yếu á»›t, song niá»m xúc động và sung sướng trong cõi lòng không sao diá»…n tả được. 
Không sai! Ông xem Ä‘iá»u ác như kẻ thù, ra tay tàn độc mà giành được cái danh hiệu Tây Bắc Phong, há»… nhắc đến danh hiệu ấy là má»i ngưá»i rùng mình nổi gai ốc, run rẩy như bị luồng gió tây bắc lạnh thấu xương thổi tạt. 
Trên đồi xuất hiện ba bóng ngưá»i, má»™t trước hai sau, trong tay má»—i ngưá»i cầm má»™t ngá»n Ä‘oản thương to cỡ trứng ngá»—ng, mÅ©i thương rất dài, gần bằng má»™t phần ba ngá»n thương. 
HỠđứng quay lưng vá» phÃa mặt trá»i. Dưới ánh phản chiếu cá»§a bình minh, mÅ©i thương tá»a sáng lấp lánh: 
- Ha ha... 
Lão giả Ä‘i đầu có gương mặt dẹt, thân hình vạm vỡ vuốt râu cưá»i dài, hồi sau má»›i hấp háy mắt nói: 
- Tây Bắc Phong phải nhỠđồ đệ cõng đào mạng, nếu loan truyá»n ra quả là đại sá»± làm chấn động võ lâm! 
Nhạc Quần lạnh lùng trả đũa ngay: 
- Không sai! Nếu như Vô Ảnh Thương mà bại dưới tay đồ đệ cá»§a Tây Bắc Phong thì càng thêm chấn động hÆ¡n nhiá»u... 
Vô Ảnh Thương Tả Thiên Hành tức tối gầm lên, ngá»n Ä‘oản thương chá»›p nhoáng vung ra hÆ¡n mưá»i chiêu. 
Nhạc Quần cưá»i khinh miệt: 
- Quả đúng là đưá»ng thương vô ảnh, nhưng đáng tiếc đã gặp phải đồ đệ cá»§a Tây Bắc Phong... 
Phen này chàng không vung trượng ngay, chỉ giở khinh công như má»™t làn khói tránh khá»i hÆ¡n ba mươi đưá»ng thương cá»§a đối phương, sau đó thi triển má»™t chiêu Quá»· ảnh thượng song. 
Vẻ khiếp hãi vừa hiện trên mặt Tả Thiên Hành thì trượng và thương đã chạm vào nhau tóe lá»a. Cánh tay phải cá»§a Tả Thiên Hành tưởng chừng như rụng rá»i. 
Song Nhạc Quần má»›i sá» dụng có năm thành công lá»±c, và không để cho y kịp thở, chàng buông tiếng cưá»i khẩy, rồi chá»™p vào mÅ©i thương. 
Vô Ảnh Thương xưa nay vốn tá»± phụ sức mạnh hÆ¡n ngưá»i liá»n gom hết sức lá»±c giằng mạnh, song ngá»n thương không há» nhúc nhÃch. Gương mặt bèn bẹt cá»§a y láºp tức phồng lên tÃm ngắt. 
Nhạc Quần nói rÃt qua kẽ răng: 
- Tả Thiên Hành, ta sắp lấy đi đoản thương của ngươi, đó đáng kể là một đại sự trong võ lâm chứ? 
Nói Ä‘oạn liá»n vung mạnh tay, Tả Thiên Hành láºp tức bị hất lên cao. Lẽ ra y có thể buông tay ra, song nếu buông tay thì binh khà bị Ä‘oạt mất, hÆ¡n nữa lại bởi má»™t đứa bé, váºy thì còn mặt mÅ©i nào sống trên Ä‘á»i nữa! 
Hai gã đại hán khác tay cầm Ä‘oản thương đồng thá»i gầm lên má»™t tiếng tức giáºn lao bổ tá»›i. Nhạc Quần tay trái vẫn giÆ¡ Tả Thiên Hành lên cao, ngá»n quá»· trượng bên tay phải vung lên. “Choang choang†hai tiếng, hai gã đại hán bị văng lên trên không, nhào lá»™n ba vòng rồi rÆ¡i xuống đồi. 
Nhạc Quần cưá»i phá lên: 
- Sư phụ, kẻ vô liêm sỉ nhất trên cõi Ä‘á»i có lẽ là tên Tả Thiên Hành này đây! 
Tả Thiên Hành mặt có dày đến mấy cÅ©ng không thể để ngưá»i ta cứ giÆ¡ lên cao thế này mãi, đành buông tay hạ xuống đất, giÆ¡ tay nhằm thiên linh cái vá»— xuống. 
Song Nhạc Quần đã nhanh hÆ¡n, vung tay ném Ä‘oản thương ra, chỉ thấy má»™t luồng sáng bạc vút tá»›i, “pháºp†má»™t tiếng, cắm vào bắp tay trái Tả Thiên Hành, rồi mang theo tiếng cưá»i như Ä‘iên dại phi thân lên đồi. 
Mặc dù má»™t cái lướt Ä‘i cá»§a Nhạc Quần vẫn đến mưá»i lăm mưá»i sáu trượng, song chân vừa chạm đất liá»n lảo đảo suýt ngã nhào. Chàng hất mạnh đầu để lấy lại sá»± tỉnh táo, Ä‘oạn lại tiếp tục phóng Ä‘i. 
- Quần nhi... thôi đừng hiếu thắng nữa... tuổi thá» cá»§a chúng ta, có lẽ... đã rút ngắn thêm ná»a ngày rồi... 
Nhạc Quần thản nhiên: 
- Không há» gì đâu sư phụ! Chết sá»›m hay muá»™n thì cÅ©ng như nhau thôi. Miá»…n là có thể khiến cho bá»n cẩu tặc khiếp vÃa, đồ nhi nghÄ©, chúng ta sau khi chết Ä‘i cÅ©ng vẫn vui cưá»i! 
Lão nhân cưá»i chua xót: 
- Quần nhi... cảm thấy... thế nào? 
- Äồ nhi chỉ cảm thấy huyết quản toàn thân như muốn vỡ tung, đầu choáng mắt hoa! 
- Không sao đâu... Quần nhi, có lẽ hãy còn... hai... 
- Sư phụ, đồ nhi mong muốn được đánh mãi đến khi sự sống chấm dứt! 
Chàng lại lảo đảo, vùng ngực bắt đầu nhói đau, trong kinh mạch toàn thân như có hàng trăm ngàn con trùng đang bò. 
Mặt trá»i đã lên cao, nóng rá»±c như ngá»n lá»a trong cÆ¡ thể Nhạc Quần, khiến chàng hết sức khó chịu. 
Má»™t tiếng quát vang rá»n, từ sau tảng đá to lách ra má»™t lão giả nhá» thó. Ấn tượng đầu tiên do lão giả này gây nên là nham hiểm và độc ác, bởi đôi mắt ti hà và rất gần nhau. 
Y rút ra má»™t thanh kiếm nhá» sáng loáng, ngắn gá»n giống hệt vóc dáng y, dài chỉ hÆ¡n má»™t thước. Sau lưng lão giả này có hai thiếu nữ lẳng lÆ¡, chỉ cần thoáng nhìn qua thần sắc cÅ©ng đủ biết hai ả đã hoang dâm quá độ, hai mắt thâm quầng và sắc mặt xanh mét. 
Vừa trông thấy Phi Äầu Thương Äăng (Ruồi đầu bay) Tiêu Phi, bang chá»§ Hoan Hỉ bang, Nhạc Quần chẳng hé môi nói lấy ná»a lá»i, ngá»n quá»· trượng vung lên, hai chiêu Tiểu quá»· thôi ma và Quá»· ảnh thượng song cùng lúc tung ra. 
Lúc này lá»›p máu dÃnh trên thân trượng đã khô và rÆ¡i mất, chỉ thấy cái đầu quá»· nhe nanh ghê rợn tung bay trong thinh không, từ bốn phương tám hướng áºp tá»›i kèm vá»›i tiếng gió rÃt vù vù. 
Tá»±a như má»™t con cá bạc trong làn sóng Ä‘en ngòm, thanh Ä‘oản kiếm cá»§a Tiêu Phi chung quy không làm sao thoát ra khá»i vòng vây cá»§a màn trượng. Thế nhưng, thân pháp cá»§a y cá»±c kỳ nhanh nhẹn, trong khi Nhạc Quần đầu choáng mắt hoa y đã tiếp được hai chiêu. 
Nhạc Quần trầm giá»ng quát lá»›n, chiêu Âm quá»· thôi đăng nối tiếp tung ra, từng làn âm phong từ thân trượng phát ra, tiếng rÃt gió vô cùng ghê rợn, Tiêu Phi có cảm giác mình như cá đã mắc câu, sắp bị kéo ngược lên khá»i mặt nước. 
“Bùng!†Mông y hứng gá»n má»™t đòn, văng bắn ra ngoài xa hÆ¡n hai mươi trượng. 
Nhạc Quần quay ngưá»i phóng Ä‘i, bởi chàng cảm thấy mà mắt trÄ©u nặng, toàn thân căng nhức. Tuy sức mạnh khôn cùng, song vì mắt nổ Ä‘om đóm, không tài nào phát huy tối Ä‘a uy lá»±c cá»§a chiêu thức. 
Chàng không sợ cái chết, chỉ tiếc là quá rẻ rúng cho lÅ© ác ma này. Chàng sá»±c nhá»› sư phụ tá»± nãy giỠđã im lặng khá lâu, bèn lên tiếng gá»i: 
- Sư phụ! Sư phụ! 
- Quần... nhi... sư phụ... e không thể... chỠcon... được nữa rồi. 
- Không! Sư phụ hãy cố lên, xem đồ nhi vượt qua chặng cuối cùng này! 
- Mong đây là... chặng cuối cùng... nhưng... sư phụ nháºn thấy... nguy cÆ¡... không chỉ má»™t lần... 
- Sư phụ... 
Nhạc Quần cuối cùng đã phải rơi lệ vì sư phụ. Dòng nước mắt không dễ tuôn trào đã lăn dài trên má. 
- Quần nhi... nhân lúc sư phụ còn nói được... Sư phụ... cần phải... cho con biết... vài Ä‘iá»u... trá»ng đại... 
Ông hào hển thở má»™t hồi, giá»ng nói khan đặc và đứt Ä‘oạn như Ä‘á»ng lại nÆ¡i cổ há»ng: 
- Äiá»u thứ nhất... phải lưu ý... đến má»™t nữ nhân... trẻ đẹp... trong võ lâm... Nhạc Quần mắt nhòa lệ: 
- Vâng... 
- Thứ nhì... Lão nhân lại hổn hển thở, Ä‘oạn nói tiếp má»™t cách hết sức khó nhá»c: 
- Tháºt ra... sư phụ... nói ra... cÅ©ng bằng... thừa... bởi con cÅ©ng... chẳng còn... sống... qua được... hai hôm... 
Ngay khi ấy, hai đạo kình phong cùng lúc áºp tá»›i. Nhạc Quần dẫu công lá»±c cao đến mấy cÅ©ng khó tránh khá»i đòn ám kÃch hung hiểm này, chỉ nghe há»± má»™t tiếng, chàng bị văng Ä‘i bảy tám bước. 
Một vòi máu từ miệng chàng phun ra xa tới ba thước. Ngay khi hai lão giả đến gần, lão nhân dồn hết hơi thở cuối cùng gắng gượng nói: 
- Hãy thá»... chiêu... vừa má»›i há»c... 
Không còn thá»i gian suy nghÄ©, bởi hai lão giả nỠđã phóng đến cạnh Nhạc Quần, bốn cánh tay dài thượt vươn ra, chá»™p mạnh vào sau ót cả hai sư đồ. 
Nhạc Quần cố nén cÆ¡n Ä‘au khá»§ng khiếp, đầu gối vừa chạm đất láºp tức tung lên, mặt mày xây xẩm, chỉ trông thấy hai cái bóng nháºp nhòa di động. 
Kỳ chiêu chàng vừa há»c chưa được thành thạo, cÆ¡ hồ nhắm mắt thi triển. Song, kỳ tÃch đã xuất hiện, ngá»n Quá»· Äầu trượng như tá»± má»c mắt, chá»›p nhoáng mưá»i hai lần bóng trượng tá»a ra bốn phÃa đông nam tây bắc trong cùng má»™t lúc. 
“Bình bình!†Hai bóng ngưá»i dưá»ng như đã bị đánh trúng, nhưng chàng không trông thấy rõ, chỉ cảm thấy không váºn được đủ sức lá»±c, chỉ bốn năm thành công lá»±c thôi. 
GiỠđây chàng phải nhìn cho rõ xem hai ngưá»i này là ai? Chàng chệnh choạng Ä‘i tá»›i, song hỠđã khiếp hãi vá»™i vàng thoái lui. 
Chàng đã thấy rõ rồi, thì ra là đại trang chá»§ Phi Thiên ÄÆ°á»ng Lang (Bá» ngá»±a) Cổ Kim và nhị trang chá»§ Phi Thiên Trách Mãnh (Châu chấu) Cổ Ngân cá»§a Song Phi trang. 
Hai anh em há» Cổ xưng tuyệt vá»›i Ä‘á»i vá» môn khinh công đặc thù, ngưá»i ta thì tung mình lướt Ä‘i, còn há» lại búng chân nhảy tá»›i, hệt như loài châu chấu, nhanh vô kể. Váºy là trong khi Nhạc Quần gần như không thấy rõ vị trà đối phương, má»—i ngưá»i bị trúng má»™t trượng, tuy không nặng cÅ©ng kinh hoàng đến thừ ngưá»i ra tại chá»—. 
Tuy danh hiệu Tây Bắc Phong chẳng khác nào thiệp má»i cá»§a Diêm Vương, nhưng há» tin chắc Nhạc Quần đã thá» thương trầm trá»ng, vì ánh mắt chàng đỠđẫn vô thần. Giá» thì hỠđã nháºn ra, Tây Bắc Phong Lâu Tá» Vân danh trấn giang hồ cÅ©ng chỉ váºy thôi. Do đó há» không sợ Tây Bắc Phong, mà trái lại sợ ngưá»i thanh niên này. 
Phi Thiên Trách Mãnh Cổ Ngân bỗng nói: 
- Äại ca, tháºt là quái lạ, tên tiểu tá» này rõ ràng thương thế rất nặng, chiêu đó cá»§a hắn... Phi Thiên ÄÆ°á»ng Lang Cổ Kim ngắt lá»i: 
- Âm Phong Luân Hồi trượng pháp! Có lẽ đấy là chiêu hiểm độc nhất trong trượng pháp của lão ma! 
Nhạc Quần tuy cố gắng chịu đựng ná»—i Ä‘au đớn khắp toàn thân, song vẫn không tài nào giữ cho ngưá»i khá»i chao đảo. 
Chàng buông tiếng cưá»i khàn, Ä‘oạn quay ngưá»i bá» Ä‘i, chàng phải xem xét sư phụ còn sống hay không, bởi vừa rồi lá»i nói cá»§a ông đã đứt Ä‘oạn, nhưng trước mắt kẻ địch, chàng không muốn để lá»™ ra. 
Khi nãy bị trúng hai chưởng cá»§a anh em há» Cổ, chàng cảm thấy rát bá»ng như bị lá»a đốt, giá» bước Ä‘i má»›i biết hai chưởng trúng vào đùi tháºt chẳng phải nhẹ. 
Chàng ngoái lại nhìn, anh em há» Cổ vẫn đứng nguyên tại chá»—, dưá»ng như không muốn Ä‘uổi theo. Chàng thầm nhá»§: “Chiêu này cá»§a sư phụ quả là tuyệt diệu, cÆ¡ hồ nhắm mắt thi triển mà vẫn có thể phát huy hết uy lá»±c! Chiêu này tên gá»i là gì nhỉ?†
NghÄ© đến đó, chàng liá»n cất tiếng gá»i: 
- Sư phụ! Sư phụ! 
Không hỠcó tiếng đáp lại. 
- Sư phụ... 
Chàng gào lên thống thiết. Không cần quay lại nhìn, chàng đã cảm thấy thân thể sư phụ cứng đỠvà lạnh ngắt. 
Biết bao bi thương, tuyệt vá»ng và căm phẫn đã khiến nước mắt chàng tuôn xối xả. Chàng đã thầm hạ quyết tâm phải làm rạng rỡ thanh danh Tây Bắc Phong, cho đến khi nào tất cả phưá»ng bại hoại trong chốn giang hồ bị tiêu diệt sạch. Thế nhưng Ä‘iá»u ấy chỉ là má»™ng tưởng. GiỠđây chàng tháºt muốn mình là má»™t ngưá»i không có dục vá»ng, bởi kẻ không có dục vá»ng sẽ chẳng bao giá» thất vá»ng. 
Chạy được ba bốn dặm, mặt trá»i Ä‘ang treo giữa đỉnh đầu, ánh nắng rạng rỡ chan hòa má»i nÆ¡i, thá»i tiết quả là tươi đẹp, song trong cõi lòng, xấu đẹp thảy Ä‘á»u như nhau, chàng ước chi thế giá»›i này láºp tức há»§y diệt. 
Chàng dá»±a vào má»™t ngá»n cây to, đặt sư phụ xuống, quả nhiên ông đã chết tá»± bao giá». Song, nụ cưá»i vẫn còn phảng phất trên môi. 
Nhạc Quần không khóc nữa, bởi hai hôm sau... Không! GiỠđây phải nói là chỉ còn một ngày nữa thôi, chàng sẽ có thể gặp lại ân sư tại một thế giới khác rồi. 
Chàng sẽ kể cho sư phụ nghe vá» việc chàng đã dùng tuyệt chiêu kia đánh bại anh em há» Cổ, đây chẳng qua chỉ là sá»± chia xa tạm thá»i, có Ä‘iá»u là chàng không được yên tâm vá» sá»± thất tung cá»§a sư huynh thôi. 
Báºc đại hiệp Tây Bắc Phong, Lâu Tá» Vân đã từ giã cõi Ä‘á»i như thế, không thân bằng quyến thuá»™c tống táng, cÅ©ng chẳng có con cái bên cạnh. Song ông đã sung sướng ngáºm cưá»i ra Ä‘i, chứng tỠông đã mãn nguyện, không còn gì để nuối tiếc nữa! 
Hai giá» sau trên ngá»n đồi có thêm má»™t mô đất vàng cùng vá»›i tấm bia đá sÆ¡ sài mang dòng chữ: “Má»™t lão nhân đã an nghỉ tại đây. Ngưá»i đã mang đến sá»± giá rét cho phưá»ng bại hoại võ lâm, và mang đến sá»± ấm áp cho giá»›i hiệp nghÄ©a! Tây Bắc Phong láºp!†
Nhạc Quần ôm lấy má»™ bia vá»›i giá»ng bi tráng nói: 
- Sư phụ, đồ nhi quyết không sợ chết, nhưng cÅ©ng hy vá»ng xảy ra kỳ tÃch, bởi đồ nhi muốn cho uy danh Tây Bắc Phong phải tiếp tục lẫy lừng vài mươi năm nữa! 
Sau cùng chàng chệnh choạng rá»i khá»i má»™ phần cá»§a sư phụ, nước mắt đã ghi lại vệt trắng dài trên gương mặt vấy máu cá»§a chàng. Nếu là ban đêm, hình dạng cá»§a chàng có thể làm cho kẻ nhát gan phải chết giấc chứ chẳng chÆ¡i. 
Lúc này đầu óc chàng trống rá»—ng, chỉ có má»—i má»™t Ä‘iá»u thắc mắc: “Vì sao bá»n chúng lại muốn hạ sát sư phụ?†Nghi vấn ấy hiện tại chưa thể giải Ä‘oán được. 
Chàng rút ngắn gá»n Quá»· Äầu trượng cất vào trong vạt áo, xuống suối rá»a sạch mặt mày, rồi nằm dài trên bãi cá» bên bá» suối, nhắm mắt lại song chẳng nghÄ© ngợi gì cả, bởi chàng Ä‘ang cố sức chịu đựng cÆ¡n choáng váng từng hồi do chất kịch độc trong ngưá»i gây ra. 
- o O o -
 
  
 
Hết hồi 2
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				20-09-2008, 01:24 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				  Nguyễn Gia Lão Tam 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jul 2008 
					Äến từ: Q4, TpHCM, VN 
					
					
						Bài gởi: 1,740
					 
                    Thá»i gian online: 33 phút 50 giây
                 
					
 
	Thanks: 2 
	
		
			
				Thanked 4 Times in 4 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Hồi 3    Ngưá»i không biết sợ chết 
 
 
  
 
Ngoài xa vá»ng đến tiếng ngưá»i nói lẫn vá»›i tiếng vó ngá»±a, nằm dưới đất lại càng nghe rõ hÆ¡n, chàng có thể nháºn định được đó là má»™t cá»— xe có hai con ngá»±a kéo, và trên cá»— ngá»±a có treo rất nhiá»u lục lạc. Song chàng không mở mắt, bởi má»™t ngày nữa thôi, tất cả những gì trên thế gian này sẽ chẳng còn liên quan đến chàng nữa, váºy thì báºn tâm gì cho thêm mệt? 
Tiếng nhạc reo lảnh lót, tiếng vó câu giòn giã, tiếng bánh xe lăn nặng ná», chứng tá» cá»— xe này khá lá»›n. Chàng thầm nhá»§: “Hẳn lát nữa là xe qua khá»i, mong đừng Ä‘i vá» phÃa này để cho mình được yên tÄ©nh nghỉ ngÆ¡i!†
Tiếng vó câu và tiếng xe lăn bá»—ng im bặt, chỉ còn tiếng lục lạc hãy còn reo liên hồi cùng vá»›i tiếng ngá»±a hà ở gần quá, ước chừng chỉ cách hai mươi trượng thôi. “Chán tháºt! Chỉ còn khoảng thá»i gian ngắn ngá»§i thế này mà cÅ©ng không để cho ta được yên tÄ©nh ư?†
- Mẹ Æ¡i, có ngưá»i nằm ở đằng kia kìa! 
Tiếng nói có lẽ là cá»§a má»™t thiếu nữ, thánh thót còn hÆ¡n cả tiếng lục lạc reo. Có Ä‘iá»u khá là nÅ©ng nịu. 
Nhạc Quần không vì giá»ng nói thánh thót cá»§a thiếu nữ ấy mà mở mắt ra. Chỉ nghe tiếng má»™t bà lão nói: 
- Trông y máu me đầy mình thế kia, nếu không phải ngưá»i trong võ lâm thì hẳn là má»™t tên giết heo! 
Nhạc Quần muốn phì cưá»i, song cÆ¡n Ä‘au lại dá»™i lên. Chỉ nghe tiếng thiếu nữ kia nói: 
- Con thấy không phải là tên giết heo đâu, mẹ hãy nhìn mặt y xem. Bà lão cưá»i khẩy: 
- Hứ! Chỉ hÆ¡i đẹp trai má»™t chút, ai dám bảo đảm hắn không phải là phưá»ng bắt chó trá»™m gà, đổ bể bị ngưá»i ta đả thương, rồi nằm ở đây mà giả chết! 
Nhạc Quần bá»±c tức thầm nghÄ©: “Giá»ng Ä‘iệu cá»§a mụ già này lạnh nhạt quá, làm như ngoài mẹ con mụ ra chẳng còn ai đáng tin cảâ€. 
Bà lão lại lên tiếng: 
- Vô Tâm! Hãy đến há»i xem hắn ta làm nghá» gì? 
Vô Tâm? Nhạc Quần sá»ng sốt, bất giác mở bừng mắt, nhìn vá» phÃa cá»— xe ngá»±a ở ngoài mưá»i mấy trượng. 
Äầu tiên Ä‘áºp vào mắt là má»™t thiếu nữ áo xanh rất đẹp, trong nhất thá»i chưa thể tìm ra được khuyết Ä‘iểm, cạnh nàng là má»™t bà lão... Trá»i hỡi! Má»™t lão yêu tinh! Bà lão trạc tuổi ngÅ© tuần, mặt chằng chịt rá»— hoa mà lại trát phấn dày cá»™m, hai má tô đỠhoét, trên tóc cắm má»™t đóa hoa sÆ¡n trà. 
Má»™t hán tá» cao to tiến vá» phÃa chàng, đến gần đưa tay trá» và há»i: 
- Tiểu tá», ngươi làm nghá» gì váºy? 
Nhạc Quần hé mắt nhìn, gã này hệt như một con trâu nước, đoạn nhắm mắt lại ơ hỠnói: 
- Giết heo! Má»i huynh đài Ä‘i cho! 
- À! 
Gã đại hán quay vỠcỗ xe ngựa và nói: 
- Quả đúng là một tên giết heo! 
Nhạc Quần nghĩ thầm: “Mặc dù ta không phải là một tên giết heo, nhưng hành vi trong đêm qua có khác gì giết heo đâu? Lũ bại hoại ỷ đông hiếp yếu thì có khác gì loài heo chó?†
- Tôi không tin! 
Äó là tiếng nói nÅ©ng nịu cá»§a thiếu nữ ná», rõ ràng là Ä‘ang tiến vá» phÃa Nhạc Quần. 
Nhạc Quần chau mày, bá»±c tức nghÄ©: “Tháºt là đáng ghét, có phải giết heo hay không thì mắc má»› gì đến thị kia chứ?†
- Này, ngươi làm nghá» gì váºy? 
- Giết heo! Thỉnh thoảng cÅ©ng có bắt giết vài con chó hoang bán cho tiệm. Tối qua đã giết hết mấy mươi con heo và mưá»i mấy con chó, cả đêm chưa ngá»§ nên... 
Thiếu nữ như hÆ¡i tức giáºn, cưá»i khẩy: 
- Hừm! Ai mà tin? 
Mùi hương thoang thoảng khiến Nhạc Quần mở mắt ra nhìn, chỉ thấy nàng ta ngoái lại nói với gã đại hán: 
- Vô Tâm, hãy bồng y lên xe, thương thế của y không phải nhẹ đâu! 
Nếu chỉ là thương thế thông thưá»ng thì Nhạc Quần sẽ hết sức cảm kÃch vá»›i sá»± quan tâm cá»§a nàng ta, song hiện nay chàng không còn sống được hÆ¡n má»™t ngày trá»i nữa, dẫu Diêm Vương có muốn xóa tên chàng trên sổ tá» thì cÅ©ng đã muá»™n màng. 
Vô Tâm sải bước đi tới, khiến mặt đất cũng thoáng rung động. Y bồng chàng lên đặt vào trong xe, sau đó tiếng roi ngựa vang lên, cỗ xe lại tiếp tục lăn bánh. 
Nhạc Quần nhếch môi cưá»i chua chát, nháºn thấy ba ngưá»i này tháºt là quái dị. Vô Tâm xem chừng là ngưá»i trong võ lâm, thiếu nữ kia cÅ©ng chẳng giống hạng ngưá»i thông thưá»ng, còn bà lão thì... Chàng nghÄ© đến đây toàn thân nổi cả gai ốc. 
Chá»— chàng Ä‘ang nằm ở ngay dưới chân bà lão và thiếu nữ, tuy không cháºt hẹp, song chàng loáng thoáng ngá»i thấy hÆ¡i há»›m từ ngưá»i thiếu nữ toát ra. 
Nhạc Quần tự nhủ: “Thôi thì cứ nằm đây mà nghỉ ngơi, để xem hỠđịnh làm gì mình?†Bà lão bỗng cất tiếng: 
- Tiểu Thúy, ngươi mang má»™t tên vô lại giết heo mổ chó lên xe chi váºy hả? 
- Mẹ, chúng ta chẳng phải Ä‘ang cần má»™t bá»™c đồng linh lợi hay sao? Vô Tâm khá» khạo vụng vá», từ nay cứ để cho y lo việc đánh xe, còn những việc tinh tế thì để cho ngưá»i này lo liệu. 
- Mi tháºt là... 
Bà lão bá»—ng im bặt, dưá»ng như là rất pháºt ý. Thiếu nữ bá»—ng ré lên: 
- Mẹ, con năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi? 
- Mưá»i bảy! 
- Mưá»i bảy vá»›i hăm lăm hay ba mươi thì cÅ©ng chẳng chênh lệch là bao! 
- Hứ! Mưá»i bảy vá»›i hăm lăm chênh lệch nhau tám tuổi, vá»›i ba mươi chênh lệch mưá»i ba tuổi, sao lại là không bao nhiêu? 
- Nhưng những việc mà phụ nữ hăm lăm ba mươi tuổi làm được thì mưá»i bảy tuổi cÅ©ng có thể làm được váºy! 
- Hả? Con bé khùng Ä‘iên, mi nói váºy nghÄ©a là sao? 
- Mẹ... 
Thiếu nữ kéo giá»ng dài thưá»n thượt, nÅ©ng nịu hết mức. Song có lẽ váºy mà thu được kết quả mong muốn. Bà lão Æ¡ há» nói: 
- Tùy ý mi, nhưng cũng phải xem hắn có xứng đáng hay không? 
- Mẹ! Mẹ nghÄ© báºy bạ gì thế? 
Tuy nàng ta nói váºy, xong qua giá»ng nói vui mừng và e thẹn thì bà lão cÅ©ng đủ hiểu là mình Ä‘oán không lầm rồi. 
Nhạc Quần vô cùng thắc mắc, chẳng hiểu thiếu nữ này định bảo mình làm gì, bất giác mở mắt ra... Trá»i hỡi! Nàng ta cÅ©ng Ä‘ang xoe tròn đôi mắt đẹp nhìn chàng Bốn mắt chạm nhau, cả hai Ä‘á»u thoáng giáºt mình. 
Nhạc Quần vá»™i nhắm mắt lại, giá» thì chàng như đã hiểu ra Ä‘iá»u đó, song biển lòng chàng đã không còn gợn được sóng dù chỉ là mảy may. 
Thốt nhiên, ngoài xa vá»ng đến tiếng quát vang rá»n. Bà lão trầm giá»ng nói: 
- Dừng xe lại! 
Cá»— xe láºp tức lại ngay. Bà lão khẽ á»§a lên má»™t tiếng, Ä‘oạn thấp giá»ng nói: 
- Vô Tâm, hãy đổi hướng khác mà đi! 
Giá»ng bà khá nghiêm trá»ng và đượm vẻ sợ sệt. Thiếu nữ ngạc nhiên há»i: 
- Mẹ! Tại sao không thẳng đưá»ng mà Ä‘i? Bà lão xẵng giá»ng: 
- Ngươi đừng thắc mắc! Vô Tâm, ngươi có nghe thấy không? Vô Tâm lớn tiếng nói: 
- Bên trái là vá»±c thẳm, bên phải thì đá ngổn ngang, chẳng đổi sang hướng nào được cả. Bà lão buông tiếng cưá»i gằn, giá»ng đã thoáng sát cÆ¡: 
- Khốn kiếp, chả lẽ không quay lại được hay sao? 
Nhạc Quần lúc này Ä‘ang chịu đựng cÆ¡n Ä‘au trong ngưá»i, song vẫn mÆ¡ màng nháºn thấy sá»± thể nghiêm trá»ng, vá»›i tÃnh nết ngang tàng cá»§a bà lão này, ai có thể khiến cho bà ta phải quay lui? 
Vô Tâm không dám cãi lá»i, bèn giáºt dây cương quay xe lại, ngỠđâu từ cách đó hÆ¡n mưá»i trượng, má»™t giá»ng nói sắc lạnh bá»—ng vang lên: 
- Triá»u Thiên Tiêm, gặp lão phu mà mụ dám không chào há»i, quay đầu bá» chạy ư? Giá»ng Ä‘iệu đầy vẻ cương quyết, khẩu khà còn to hÆ¡n so vá»›i bà lão khi nói vá»›i Vô Tâm. Nhạc Quần mở choàng mắt, chỉ thấy bà lão buông tiếng cưá»i khan rồi nói: 
- Khẩu khà cá»§a tôn giá hÆ¡i cuồng ngạo đấy! Triá»u Thiên Tiêm này cÅ©ng đâu đến ná»—i là ngá»n đèn cạn dầu. Tiến tá»›i hay thoát lui là quyá»n tá»± do cá»§a kẻ này... 
Ngưá»i ná» cưá»i khằng khặc: 
- Ở trước mặt lão phu, mụ không xứng đáng để nói đến quyá»n tá»± do. 
Äối phương quá ư lá»›n lối, khiến Nhạc Quần tuy lòng đã nguá»™i lạnh như đống tro tàn cÅ©ng bất giác phấn chấn tinh thần thầm nghÄ©: 
- Ngoại trừ sư phụ, trong đương kim võ lâm dưá»ng như không còn ngươi nào xứng đáng để nói câu ấy cả! 
Triá»u Thiên Tiêm buông má»™t chuá»—i cưá»i lạnh tanh, song vẫn không che giấu được ná»—i run sợ, cố ra vẻ thản nhiên nói: 
- Tôn giá muốn gì? 
Ngưá»i ná» buông giá»ng sắc lạnh: 
- Không có gì, lão phu chỉ muốn soát xe thôi! 
Có lẽ lá»i nói cá»§a đối phương đã xúc phạm đến lòng tá»± tôn cá»§a Triá»u Thiên Tiêm, mụ buông má»™t chuá»—i cưá»i quái dị, phấn sáp trên mặt lả tả rÆ¡i xuống, Ä‘oạn gằn giá»ng nói: 
- Khẩu khà cuồng ngạo lắm! 
Mặc dù mụ tỠvẻ không phục, song không ra lệnh bảo Vô Tâm quay đầu xe nữa, chứng tỠmụ đã khiếp sợ. 
Thiếu nữ vá»›i giá»ng tháºt khẽ nói: 
- Mẹ! Lão già đó là ai váºy? 
Bà lão mặt co giáºt má»™t cái, nói: 
- Hoạt Chung Húc, kẻ tá»± mệnh danh là Vệ Äạo Sát Quá»·! 
Thiếu nữ tái mặt, dưá»ng như giá» má»›i hiểu ra nguyên nhân đã khiến cho ngưá»i mẹ gan lì cá»§a nàng ra phải khiếp sợ, rụt rè há»i: 
- Ông ta soát cái gì váºy? Bà lão bá»±c tức: 
- Mi há»i, ta biết há»i ai? 
Nhạc Quần bất giác đưa mắt nhìn Hoạt Chung Húc. Chàng cÅ©ng từng nghe nói đến cái tên Triá»u Thiên Tiêm, váºy mà ở trước mặt Hoạt Chung Húc lại như chuá»™t gặp chó, mặc dù không phải khắc tinh, xong cÅ©ng chẳng dám trêu ghẹo tá»›i. 
Má»™t lão nhân mặt Ä‘en, y phục giày vá»› Ä‘á»u Ä‘en đứng ngoài xa hÆ¡n mưá»i trượng, lưng giắt má»™t cái dù cÅ©ng màu Ä‘en, chỉ đôi mắt là màu trắng dã. 
Bên cạnh y có bốn lão già Trong số đó, Nhạc Quần biết hai ngưá»i, má»™t lưng giắt Vô Nháºn Ä‘ao, có lẽ thuá»™c hạng nhì hạng ba trong Äại Äao đội, má»™t tay cầm Ä‘oản thương, hẳn nhiên là cao thá»§ cá»§a Äoản Thương há»™i. 
Lão già thứ ba mặt mày xanh mét, lưng đeo đoản kiếm, có lẽ là cao thủ đắc lực của Hoan Hỉ bang. 
Ngưá»i thứ tư tuổi trẻ hÆ¡n, cÅ©ng từ khoảng bốn mươi lăm trở lên, không có mang vÅ© khÃ. Hoạt Chung Húc gắt giá»ng nói: 
- Hàng mấy trăm ngưá»i mà lại kể lại cho ta rằng con cá nằm trong lưới đã vượt khá»i vòng vây. Thá»§ lÄ©nh cá»§a các ngươi đã tá»± tuyệt chưa? 
Phen này lại càng lá»›n lối hÆ¡n, Nhạc Quần liá»n hiểu ngay, thầm nhá»§: “Lão tặc này Ä‘ang truy lùng mình đây!†
Chàng bất giác buông tiếng cưá»i gằn. Lão già mang Vô Nháºn Ä‘ao nói: 
- Xin lão tiá»n bối hãy nguôi giáºn, việc này rất là kỳ lạ. Theo lá»i cá»§a bổn đội chá»§, đồ đệ cá»§a Tây Bắc Phong lại còn lợi hại hÆ¡n Tây Bắc Phong nữa. Chẳng phải vãn bối nói ngoa, kể cả bốn vị thá»§ lÄ©nh, chẳng má»™t ai tiếp nổi mưá»i chiêu... 
Hoạt Chung Húc quát: 
- Láo! Tây Bắc Phong tuy rằng lợi hại, nhưng vá»›i thân thá»§ bốn vị thá»§ lÄ©nh cá»§a các ngươi, không thể nào ngay mưá»i chiêu cÅ©ng tiếp không nổi. 
Lão già trong Äoản Thương há»™i cưá»i giả lả nói: 
- Vãn bối có gan bằng trá»i cÅ©ng không dám dối gạt lão tiá»n bối. Kỳ thá»±c bổn há»™i ngưá»i nhiá»u thế đông, nhưng chỉ có hư danh, khó khăn lắm má»›i giành được má»™t chá»— đứng trong võ lâm. CÅ©ng bởi mệnh lệnh cá»§a thượng cấp nên đâu có sợ chết... 
Hoạt Chung Húc cưá»i gằn: 
- Hay lắm! Nếu váºy thì lão phu phải thá» các ngươi má»™t phen, để xem có tháºt sá»± không sợ chết hay không! 
Bốn lão già ná» thảy Ä‘á»u tái mặt, tưởng đâu lão ma định múa vuốt vá»›i mình, sợ hãi lùi sau má»™t bước, cùng chắp tay xá dài và nói: 
- Vãn bối có gan bằng trá»i cÅ©ng không dám động thá»§ vá»›i tiá»n bối. Hoạt Chung Húc bÄ©u môi: 
- Các ngươi mà cũng xứng ư? 
Äoạn đưa tay chỉ vá» phÃa vá»±c thẳm bên phải lạnh lùng nói tiếp: 
- Có thấy chưa? Vá»±c thẳm ấy sâu chừng bảy tám mươi trượng, phÃa trước toàn là đá nhá»n, bất luáºn thân thá»§ cao đến mấy nhảy xuống chắc chắn tan xương nát thịt. Thôi, các ngươi hãy đứng theo thứ tá»±, cách nhau mưá»i bước và quay mặt vá» phÃa vá»±c thẳm. 
Phen này chẳng những bốn lão già mặt mày xám ngắt, mà ngay cả hai mẹ con Triá»u Thiên Tiêm cÅ©ng phải rùng mình kinh hãi, còn Nhạc Quần thì mắng thầm: “Äá»™c ác tháºt!†
Chẳng má»™t ai cho là Hoạt Chung Húc giả vá» Ä‘e dá»a, bởi vá»›i thân pháºn cá»§a y, không bao giá» lại đùa cợt vá»›i há». 
Bốn lão già run giá»ng nói: 
- à cá»§a tiá»n bối là... 
Hoạt Chung Húc cưá»i khẩy: 
- Bảo các ngươi nhảy xuống dưới! Má»™t kẻ tháºt sá»± không sợ chết, đừng có nói là vá»±c thẳm, dầu là rừng Ä‘ao núi kiếm hay dầu sôi lá»a bá»ng cÅ©ng chá»› há» chau mày. Các ngươi hiểu chưa? 
Lão già trong Äại Äao đội lắp bắp: 
- Tiá»n bối... sá»± hy sinh... vô Ãch thế này... dưá»ng như... Hoạt Chung Húc gằn giá»ng: 
- Thôi được, ngươi hãy đứng ở trước tiên, Äoản Thương há»™i thứ nhì, Song Phi trang thứ ba và cuối cùng là Hoan Hỉ bang. 
Giá»ng nói Ä‘anh như thép, không chút hy vá»ng thay đổi. 
Bốn lão già mặt trắng bệch như xác chết. Há» cả Ä‘á»i xông pha trên đầu thương mÅ©i kiếm, song bảo há» chết như thế này thì tháºt là uất ức. 
Hoạt Chung Húc trầm giá»ng: 
- Äứng ngay vào vị trÃ! 
Bốn lão già hồn vÃa lên mây, chỉ còn lại bốn cái xác đỠđẫn, răm rắp làm theo lá»i Hoạt Chung Húc. 
- Lão phu hô bắt đầu là ngưá»i đầu tiên bước chân đến bên bá» vá»±c, không được nhắm mắt, cứ thế nhảy xuống. Rồi đến lượt ngưá»i thứ nhì, thứ ba, thứ tư... 
Hình phạt quả là tàn độc, Nhạc Quần nhún vai thầm nhủ: “Lão ma này rõ khéo bày trò, đây quả là phương pháp thỠnghiệm tàn bạo!†
Lão già trong Äại Äao đội dưá»ng như biết không thể tránh khá»i cái chết, thà chết má»™t cách rắn rá»i vẫn còn hÆ¡n, bèn ưỡn ngá»±c ngẩng đầu lá»›n tiếng nói: 
- Tiá»n bối không đùa đấy chứ? Hoạt Chung Húc cưá»i khẩy: 
- Tuy ngươi mong là lão phu đùa, nhưng các ngươi không đáng! 
Chỉ má»™t câu nói ngắn gá»n ấy đã quyết định dứt khoát số pháºn cá»§a bốn lão già ná». 
Lão già trong Äại Äao đội bá»—ng cưá»i như Ä‘iên dại, Ä‘oạn chầm cháºm tiến tá»›i bá» vá»±c, vá»›i giá»ng mỉa mai nói: 
- Äại Äao đội tuy bị hại trong tay ngưá»i, song đã cố gắng hết sức, cÅ©ng còn cao minh hÆ¡n những kẻ khoanh tay đứng vòng ngoài chá» thu lá»i nhiá»u lắm. 
Hoạt Chung Húc sầm mặt toan lên tiếng, song lão già nỠđã nhún mình, mang theo tràng cưá»i cuồng ngạo nhảy xuống vá»±c như má»™t cánh sao băng. Thoáng chốc từ dưới vá»±c vá»ng lên má»™t tiếng “phụp†khô khan. 
Triá»u Thiên Tiêm mặt mày co giáºt liên hồi, bồn chồn đổi vị trà tay lia lịa, như thể vẫn cứ đặt không đúng chá»—. 
Lão già thứ nhì trong Äoản Thương há»™i Ä‘i đến bá» vá»±c, ngoái lại trầm giá»ng nói: 
- Hoạt Chung Húc, ngươi đừng có hống hách tá»± phụ. Theo ta thấy thì ngươi cÅ©ng tiếp không nổi bất kỳ má»™t đồ đệ nào cá»§a Tây Bắc Phong mưá»i chiêu. 
Hoạt Chung Húc giáºn tÃm mặt, song đối phương đã sắp chết đến nÆ¡i cÅ©ng chẳng biết làm sao hÆ¡n. 
Lão già ná» báºt cưá»i, nhún mình ra vẻ toan nhảy xuống, song bất thần quay ngoắt lại, vung tay, ngá»n Ä‘oản thương lao vút Ä‘i nhanh khôn tả, cÆ¡ hồ chá»›p nhoáng đến ngay. 
Hoạt Chung Húc thân ngưá»i không há» nhÃch động, giÆ¡ tay phất vào mÅ©i thương. Láºp tức ngá»n Ä‘oản thương đổi hướng, kèm vá»›i tiếng rÃt gió bay ngược lại, nhắm vào sau lưng lão già ná», nhanh và mạnh hÆ¡n nhiá»u so vá»›i lúc y ném ra. 
Lão già ná» báºt cưá»i ha há, tung mình nhảy xuống và ngá»n Ä‘oản thương cÅ©ng mất dạng dưới vá»±c thẳm. 
Ngưá»i thứ ba là lão già cá»§a Song Phi trang. Y cÅ©ng không tiện tá» ra kém cá»i, sải bước Ä‘i đến bá» vá»±c lá»›n tiếng nói: 
- Lão tặc, có lẽ vị nhân huynh vừa rồi đã đánh giá ngươi hơi cao. Theo ta thấy thì ngay cả năm chiêu của đồ đệ Tây Bắc Phong ngươi cũng chẳng tiếp nổi... 
Dứt lá»i buông mình nhảy xuống vá»±c thẳm chết tươi. 
Hoạt Chung Húc buông tiếng cưá»i gằn nhìn lão già Hoan Hỉ bang Ä‘ang run lẩy bẩy, nhếch môi ra chiá»u khinh bỉ. 
Y chẳng báºn tâm đối phương chết thảm hay không, chỉ cảm thấy hào khà cá»§a ba lão già kia là má»™t sá»± de dá»a đối vá»›i y. Y thÃch trông thấy má»™t tên hèn nhát hầu làm nguôi Ä‘i cÆ¡n giáºn bị mắng nhiếc vừa qua. 
Lão già này quả hèn nhát hết mức, run láºp cáºp quỳ sụp xuống van vỉ: 
- Lão tiá»n bối... xin hãy nương tay cho... 
Hoạt Chung Húc chắp tay sau lưng Ä‘i đến cạnh lão già ná», buông má»™t chuá»—i cưá»i âm trầm rồi nói: 
- Ngươi sống chưa đủ phải không? 
- Vâng... Lão tiá»n bối... Äành rằng Ä‘á»i ngưá»i khổ nhiá»u hÆ¡n sướng... nhưng sau khi chết như thế nào... không sao biết được... nên... sống nhục còn hÆ¡n chết vinh... 
Vừa nói vừa không ngá»›t dáºp đầu lạy đến bầm cả trán. Hoạt Chung Húc buông giá»ng lạnh tanh: 
- Ngươi chẳng những không thể sống được mà ta còn bắt ngươi phải chết thê thảm hơn... 
NgỠđâu chưa kịp dứt lá»i thì lão già ná» bất thần vòng tay ôm lấy hai chân Hoạt Chung Húc, quát to má»™t tiếng, dồn hết sức bình sinh toan bẻ gãy chân đối phương. 
Hoạt Chung Húc quả là bất ngá» nên không sao tránh kịp, song lão già nỠđã chá»n lầm đối tượng. Ngay trong tiếng cưá»i ghê rợn cá»§a Hoạt Chung Húc, chỉ nghe “rắc†má»™t tiếng, hai tay lão già gãy ngay tức khắc, tiếng rú thảm khốc phá vỡ không gian. 
Hoạt Chung Húc tung ra má»™t cước, đá văng lão già ná» lên cao hÆ¡n mưá»i lăm trượng mất hút dưới vá»±c thẳm. 
Hoạt Chung Húc thở hắt ra, có lẽ cảm thấy khoái trá, và cÅ©ng có lẽ vì giáºt mình kinh hãi bởi hành động bất ngá» vừa lão già vừa rồi. 
GiỠđây, y quay ngưá»i sải bước Ä‘i đến cạnh cá»— xe ngá»±a và nói: 
- Triá»u Thiên Tiêm, mụ dám buông lá»i chống đối lão phu, có lẽ tưởng mình cao minh hÆ¡n bốn tên lão tặc kia? Còn chưa chịu bước xuống... 
Bá»—ng im bặt, thì ra y vừa phát hiện má»™t thanh niên mình đầy máu Ä‘ang nằm trên xe. Y trầm giá»ng há»i: 
- Tiểu tỠnày là ai? 
Triá»u Thiên Tiêm cưá»i nhạt: 
- Má»™t tên giết heo! Trong xe chỉ nhìn qua là thấy hết, tôn giá định lục soát cái gì? Hoạt Chung Húc bá»—ng ra chiá»u mừng rỡ nói: 
- ChÃnh hắn ta đây! 
Äoạn đưa tay chỉ vào Nhạc Quần, gằn giá»ng nói tiếp: 
- Tiểu cẩu, ngươi còn giả chết nữa ư? Thiếu nữ nỠbỗng lớn tiếng nói: 
- Má»™t tên giết heo thì có thù háºn gì vá»›i ông chứ? Hoạt Chung Húc cưá»i khẩy: 
- Giết heo ư? Tiện tỳ! Không sai, hắn cũng kể được là một tên giết heo đấy. Thế nhưng heo của hắn giết hơi khác... 
Bỗng vẻ mặt trở nên đanh lạnh nói tiếp: 
- Triá»u Thiên Tiêm, mụ có bao nhiêu mạng chó mà dám chống đối vá»›i toàn thể võ lâm? Còn chưa chịu cút xuống đây ư? 
Phen này y đã khÃch độ đến Vô Tâm ngồi nÆ¡i càng xe. Gã này tuy khá» khạo chất phác, song có hÆ¡i ngu trung, há»… nổi nóng lên là bất chấp má»i nguy hiểm, kể cả cái chết. 
Y nhảy xuống đất, đưa tay trỠvào mũi Hoạt Chung Húc, ngoác miệng mắng: 
- Ngươi là cái thá gì? Vô Tâm mỗ chả sợ ngươi đâu! 
Hai mẹ con Triá»u Thiên Tiêm tái mặt, há» vốn đã pháºp phồng lo sợ, những mong rút lui má»™t cách không mất thể diện, song giá» thì không được nữa rồi, và ngưá»i đầu tiên ngã gục ắt hẳn là Vô Tâm. 
- Vô Tâm, hãy lui lại ngay! 
Triá»u Thiên Tiêm vừa quát vừa tung mình xuống xe, đồng thá»i tiện tay kéo Vô Tâm lui ra năm bước, còn thiếu nữ thì vẫn ngồi trên xe. 
Câu nói đã khiến Hoạt Chung Húc Ä‘iên tiết. Lẽ ra vá»›i thân pháºn cá»§a y không bao giá» lại động thá»§ vá»›i má»™t gã đánh xe, song vì quá tức giáºn thì chẳng còn kể gì đến thân pháºn nữa. 
Hoạt Chung Húc đằng đắng sát khà trầm giá»ng quát: 
- Tên ngốc kia, ngươi mắng thêm một tiếng nữa xem! 
Y những ngỡ trước khi hạ sát Vô Tâm thể nào cÅ©ng gỡ lại được má»™t chút sÄ© diện, bởi y tin rằng tên ngốc này hẳn phải nháºn thấy vẻ sợ hãi cá»§a chá»§ nhân hắn. NgỠđâu Vô Tâm chẳng chút sợ hãi, nhảy đổng lên hét: 
- Tổ mẹ ngươi, tổ mẹ ngươi... 
Những lá»i mắng nhiếc thô tục ấy khiến cả thiếu nữ trên xe cÅ©ng đỠbừng mặt. 
Hoạt Chung Húc buông tiếng cưá»i gằn, chầm cháºm tiến tá»›i, bầu không khà ngáºp đầy sát cÆ¡. 
Thế nhưng, ý nghÄ© cá»§a Nhạc Quần lại trái ngược hẳn. Chàng nháºn thấy gã đại hán to ká»nh càng này quả là ngưá»i kiên cưá»ng bất khuất, hào khà cá»§a ba lão già tuẫn nạn khi nãy so vá»›i Vô Tâm hãy còn kém xa. 
Triá»u Thiên Tiêm nắm tay Vô Tâm từng bước thoái lui, và thiếu nữ cÅ©ng tung mình xuống xe, tiến vá» phÃa Hoạt Chung Húc. 
Thốt nhiên, trên xe vang lên má»™t tiếng cưá»i lạnh lùng và có tiếng nói: 
- Hoạt Chung Húc, ngươi đã chá»n lầm đối tượng rồi! 
Hoạt Chung Húc quay phắt lại, đưa mắt nhìn Nhạc Quần ngưá»i chao đảo dÃnh đầy máu, cưá»i gằn nói: 
- Tiểu tá», ngươi chÃnh là... Nhạc Quần ngắt lá»i: 
- Tây Bắc Phong! 
Hai mẹ con Triá»u Thiên Tiêm láºp tức sững ngưá»i, đứng thừ ra như phá»—ng đá. Nhạc Quần cháºm chạp bước xuống xe, ánh mắt sâu lắng nhìn vá» phÃa Vô Tâm. Vô Tâm bá»—ng lá»›n tiếng há»i: 
- Tiểu tá», ngươi quả là đồ đệ cá»§a Tây Bắc Phong tháºt ư? Nhạc Quần chẳng chút tức giáºn, gáºt đầu đáp: 
- Äúng thế! Có Ä‘iá»u phải cải chÃnh lại, kẻ này chÃnh là Tây Bắc Phong! Hoạt Chung Húc báºt cưá»i khằng khặc, vẻ khinh bỉ nói: 
- Dẫu ngươi có tháºt sá»± là đồ đệ cá»§a Tây Bắc Phong thì hôm nay cÅ©ng không có thể nào thoát khá»i tay lão phu. 
Nhạc Quần cố chịu đựng cÆ¡n Ä‘au khắp ngưá»i và cÆ¡n choáng váng trên đầu, gằn giá»ng nói: 
- Lão tặc, theo ta thấy có lẽ ngươi sẽ còn chết thê thảm hơn cả bốn lão già kia: 
- Kha kha... 
Hoạt Chung Húc bá»—ng nÃn cưá»i, đôi mắt đầy khiếp sợ nhìn chốt vào má»™t váºt mà ai gặp cÅ©ng phải đáng tởm kinh tâm. 
Äó chÃnh là ngá»n quá»· trượng mà Nhạc Quần đã lấy ra cầm trong tay. 
- Ô, Quá»· Äầu trượng! 
Mẹ con Triá»u Thiên Tiêm và Vô Tâm kêu lên thảng thốt, khiến ná»—i sợ hãi mà Hoạt Chung Húc đã cố dằn nén lại bừng dáºy. 
“Choang†má»™t tiếng, Quá»· Äầu trượng vụt dài ra bốn thước, hai chiếc răng nanh cá»§a đầu quá»· tá»a ra ánh sáng ghê rợn. 
Hoạt Chung Húc giáºt nẩy mình, ánh mắt kinh hoàng cá»§a y từ ngá»n Quá»· Äầu trượng di chuyển sang ngưá»i Nhạc Quần, thốt nhiên buông tiếng cưá»i vang. 
Ná»—i khiếp hãi cá»§a y đột nhiên tan biến Ä‘i ná»a phần, bởi vừa thấy rõ hai vết thương trên mình Nhạc Quần do bị nhị trang chá»§ Song Phi trang ám toán, cùng vá»›i đôi ngươi đỠđẫn, thất thần cá»§a chàng. 
- Tiểu cẩu, lão phu tin chắc là oai phong của đầu trượng sẽ phải tiêu tan trong tay ngươi qua điệu bộ thảm hại của ngươi. Có lẽ bản thân Tây Bắc Phong sớm đã... 
Nhạc Quần không thể để uổng phà thì giá» quý báu nữa, ngay khi thân hình di chuyển đến vị trà thứ năm thì đã tung ra mưá»i má»™t chùm trượng ảnh loang loáng. 
Hoạt Chung Húc vội vàng lấy chiếc dù đen trên lưng xuống, chớp nhoáng vung ra hai mươi chiêu dù và ba chùm chưởng ảnh. 
Mưá»i má»™t chùm bóng trượng cá»§a Nhạc Quần chỉ là má»™t chiêu Tiểu quá»· thôi ma do bởi kẻ địch quá mạnh và thương thế cá»§a chàng quá nặng, tối Ä‘a chỉ được bảy thanh uy lá»±c, thế là chàng lại nhanh chóng tung ra chiêu Quá»· ảnh thượng song. 
Bóng trượng và bóng dù quay cuồng tung bay, kình phong cuồn cuá»™n, gió cát văng mù mịt, bắn ra tứ phÃa những mấy mươi trượng xa. 
Do bởi Nhạc Quần đầu choáng mắt hoa, chỉ có thể dá»±a vào ý thức mà ước định vị trÃ, nếu là đối phó vá»›i những nhân váºt hạng nhì hạng ba thì còn khá, nhưng đối phó vá»›i Hoạt Chung Húc thì hiệu quả chẳng được bao nhiêu. 
Kình phong và cương khà như những làn sóng khá»§ng khiếp xô ra tứ phÃa, khiến cho mẹ con Triá»u Thiên Tiêm và Vô Tâm đứng cách xa ngoài sáu bảy trượng cÆ¡ hồ ngạt thở. 
Bóng trượng chợt cháºm lại, Hoạt Chung Húc không bá» qua dịp hiếm có, ba chùm bóng dù tuy có trước có sau, nhưng cÆ¡ hồ đồng thá»i áºp tá»›i, sức mạnh kinh hồn, khiến cho Nhạc Quần không há» biết sợ là gì cÅ©ng phải rùng mình. 
Cái chết đành rằng là không thể tránh khá»i, đó là thiên mệnh, song tuyệt đối chẳng thể chết dưới tay tên lão ma này, thế là chiêu tuyệt kỹ chưa biết tên vừa má»›i há»c lại được giở ra. 
Thoáng chốc, không còn phân biệt được bóng trượng hay bóng ngưá»i nữa. Hoạt Chung Húc bá»—ng cảm thấy áp lá»±c gia tăng khá»§ng khiếp, chiếc dù Ä‘en như bị sức nặng vạn cân đè lên. 
Ná»—i khiếp hãi vừa bừng lên, má»™t tiếng nổ vang long trá»i lở đất, cát đá bụi đất tung bay mù mịt. Ngay khi Hoạt Chung Húc lùi nhanh trong cÆ¡n gió xoáy kinh hoàng, ngá»n Quá»· Äầu trượng cá»§a Nhạc Quần lại bắn ra bảy luồng gió sắc bén. 
Thế rồi, cuồng phong tan biến, bụi đất rơi xuống dần, Hoạt Chung Húc đứng ngoài xa hơn một trượng, cúi đầu nhìn vào bảy lỗ thủng trên áo. 
Bảy lá»— thá»§ng ấy chÃnh là bảy trượng Ä‘iểm ra sau cùng cá»§a Nhạc Quần. Nếu chàng không bị đầu choáng mắt hoa, lá»±c bất tòng tâm thì không chỉ là bảy lá»— trên áo, mà đã xuyên thá»§ng ngưá»i Hoạt Chung Húc rồi. 
Hoạt Chung Húc thở như bò rống, còn Vô Tâm thì trợn mắt há mồm, thừ ra như kẻ mất hồn. 
Thần thái cá»§a mẹ con Triá»u Thiên Tiêm không sao diá»…n tả được, hệt như tên tá» tá»™i khi thấy đầu mình hãy còn nằm trên cổ. 
Nhạc Quần cảm thấy toàn thân Ä‘au nhức đến cá»±c độ, cố hết sức dùng trượng chống xuống đất mà cÅ©ng không giữ cho ngưá»i được quân bình, càng chao đảo dữ dá»™i hÆ¡n. 
Chàng lạnh lùng cất tiếng: 
- Lão tặc kia, Tây Bắc Phong dù thế nào cÅ©ng vẫn là Tây Bắc Phong, có trở thành đống xương tàn thì cÅ©ng khác vá»›i má»i ngưá»i, ngươi có thể cút Ä‘i được rồi... 
Chưa dứt lá»i, Hoạt Chung Húc đã gầm thét lao bổ tá»›i như con thú dữ bị thương. 
Lần này Nhạc Quần không thi triển chiêu kỳ há»c nữa, chàng ước lượng nếu mình không bị thương thì lão tặc này dứt khoát không thể nào tiếp nổi mình năm chiêu. 
Thế là, “choang†má»™t tiếng, Quá»· Äầu trượng rút ngắn lại chỉ còn hÆ¡n má»™t thước, rồi vá»›i thá»§ pháp như vÅ© bão, chá»›p nhoáng đã tung ra hÆ¡n ba mươi chiêu. 
Äôi bên Ä‘á»u Ä‘ang khiêu chiến vá»›i tá» thần, không cân nhắc được chiêu thức thÃch đáng và cÅ©ng không kịp nháºn định chuẩn xác bá»™ vị chà mạng cá»§a đối phương. 
CÆ¡n Ä‘au trong ngưá»i Nhạc Quần càng thêm khá»§ng khiếp, chàng cắn mạnh môi đến ná»—i báºt máu, nÃn thở tung ra chiêu Quá»· há»a lân bang. 
Trá»i quay cuồng, đất chao đảo...â€áº¦m!†Trong vòng mưá»i trượng không thấy được bóng ngưá»i, cát bụi phá»§ má» cả ánh nắng. 
Äến khi bụi lắng gió dịu, mẹ con Triá»u Thiên Tiêm chỉ trông thấy má»™t bóng ngưá»i rõ to Ä‘ang chao đảo ở ngoài xa hÆ¡n trăm trượng, mái tóc tung xõa, áo quần rách bươm, dần biến mất dưới ánh mặt trá»i đỠrá»±c. 
Nhạc Quần chân khà tản mát, ngã ngồi bệt xuống đất, song chàng không thể quên được mình là đồ đệ cá»§a Tây Bắc Phong, má»™t báºc kỳ nhân chưa bao giá» khuất phục trước hiện thá»±c. Chàng nghiến răng chống tay xuống đất đứng lên, lảo đảo suýt ngã ba lần, sau cùng dùng Quá»· Äầu trượng chống xuống đất má»›i đứng vững. 
Mặt chàng co rúm vì Ä‘au đớn, mồ hôi thấm ướt cả mái tóc và y phục, môi bị cắn đến báºt máu từ hai bên khóe miệng rỉ xuống. 
- Công tá»... hãy lên xe mau... 
Thiếu nữ vội tiến tới đỡ chàng, bao xúc động, trìu mến lẫn thương hại đã khiến cho chiếc miệng xưa nay vốn nhanh nhảu giỠbỗng dưng trở nên vụng vỠcứng nhắc. 
Nàng ao ước phải chi có thể chia sẻ phần nào nỗi đau của Nhạc Quần. Nhạc Quần ương ngạnh vung tay, hất thiếu nữ lùi ra ba bước, hổn hển nói: 
- Nếu trong vòng ba hôm mà tại hạ không chết, nhất định sẽ báo đáp ơn nghĩa hôm nay, nhất là Vô Tâm. 
Chàng khó nhá»c ngẩng lên nhìn Vô Tâm, y vẫn còn Ä‘ang trợn mắt há to mồm đứng thừ ra. Äiệu bá»™ ấy đối vá»›i Nhạc Quần tháºt là đáng mến, nếu không phải vì sắp chết, chàng hẳn đã yêu cầu mẹ con Triá»u Thiên Tiêm cho phép mình đưa Vô Tâm Ä‘i cùng. 
Cuối cùng thì Vô Tâm cũng bừng tỉnh, đưa bàn tay to bè lên gãi đầu, ồ Ỡnói: 
- Tổ mẹ nó! Tên lão tặc kia đã cụp Ä‘uôi chạy mất rồi! Äoạn sải bước Ä‘i đến cạnh Nhạc Quần nói tiếp: 
- Tiểu tá», Vô Tâm này tuy hèn kém, nhưng tin chắc ngươi là má»™t vị đại anh hùng ghê gá»›m nhất trên cõi Ä‘á»i này. Nếu ngươi không chê ta ngốc nghếch, dù có làm... 
Nhạc Quần gáºt đầu, nói má»™t cách khó nhá»c: 
- Vâng! Tại hạ cÅ©ng có nháºn xét giống như váºy, hành động cá»§a Vô Tâm huynh quả tháºt là can trưá»ng. Phải biết bốn lão già kia là do bị bắt buá»™c, tuy hào khà đáng nể, song so vá»›i Vô Tâm huynh hãy còn kém xa, Vô Tâm huynh, kiếp này... 
Chàng lại lảo đảo, thiếu nữ định tiến tới nhưng lại không dám, luống cuống xoa hai tay vào nhau. 
Nhạc Quần nuốt nước miếng thấm giá»ng rồi nói tiếp: 
- Chúng ta không thể nào kết bạn với nhau được, bởi vì Diêm Vương không cho phép, xin hẹn gặp lại ở kiếp sau... 
Äoạn chống mạnh Quá»· Äầu trượng xuống đất, nhún mình tung Ä‘i hÆ¡n mưá»i hai trượng, mặc dù suýt nữa ngã nhào, song má»™t luồng sức mạnh tạo thành bởi lòng căm thù và ấm ức đã giữ cho chàng đứng vững, cắn răng tiếp tục phóng Ä‘i. 
- Äuổi theo mau! 
Thiếu nữ nhảy phóc lên xe ngá»±a, và Vô Tâm gần như cùng má»™t lúc nhảy lên tay xe, ngay khi ấy Triá»u Thiên Tiêm bá»—ng nắm lấy dây cương lạnh lùng nói: 
- Các ngươi định làm gì váºy? Thiếu nữ lá»›n tiếng: 
- Äi cứu y! Y... thương tÃch đầy mình, nếu không kịp thá»i trị liệu thì... thì... Nàng lắc mạnh đầu, bưng mặt khóc thút thÃt. 
Triá»u Thiên Tiêm cưá»i khẩy: 
- Hứ! Các ngươi hãy bình tÄ©nh, Hoạt Chung Húc nói không sai, chúng ta không thể chống đối lại toàn thể võ lâm. Thá» nghÄ© xem, Tây Bắc Phong có bao nhiêu tá» thù đại địch trong giá»›i võ lâm? Hứ, e rằng hạng như Hoạt Chung Húc chỉ thuá»™c nhân váºt loại hai ba thôi. 
Vô Tâm trừng mắt, dưá»ng như quên mất đối phương là chá»§ nhân, nhảy phắt xuống xe gầm lên: 
- Tổ mẹ ngươi! Vô Tâm má»— trước nay má»™t má»±c trung thành vá»›i mụ, chẳng qua tưởng mụ là má»™t ngưá»i tốt, ai ngá» mụ lại là má»™t kẻ hạ tiện hữu ân bất báo. Vừa rồi nếu không nhá» tên tiểu tỠấy đánh cho lão ma kia cụp Ä‘uôi bá» chạy, e rằng mụ... mụ phải bò vá» nhà thôi. 
Triá»u Thiên Tiêm giáºn đến mặt thoạt đỠthoạt trắng, nghiến răng quát: 
- Vô Tâm, nếu ngươi đã chán sống thì lão nương thành toàn cho ngươi! Vô Tâm hét vang: 
- Tổ mẹ ngươi, lão tỠđã chán sống rồi, chết quách với tên tiểu tỠkia cũng tốt, ngươi động thủ đi! 
- ÄÆ°á»£c! 
Gương mặt rá»— chẳng rá»— chịt cá»§a Triá»u Thiên Tiêm Ä‘anh lại trông càng ghê rợn hÆ¡n, mụ chầm cháºm tiến vá» phÃa Vô Tâm. 
Vô Tâm tự biết mình không phải địch thủ, đành nhắm mắt chỠchết. 
- Mẹ! 
Thiếu nữ bá»—ng nhào tá»›i ôm chặt lấy Triá»u Thiên Tiêm, nhất quyết không chịu buông. Triá»u Thiên Tiêm Ä‘iên tiết, hai tay vung mạnh, song vẫn không thoát khá»i được vòng tay kiên quyết cá»§a con gái. 
Vô Tâm đảo tròn mắt thầm nhủ: “Mẹ kiếp, đi theo mụ độc phụ vô lương tâm này sớm muộn gì cũng sẽ toi mạng, thà đuổi theo tiểu tỠkia còn hơn!†
Äoạn láºp tức cắm đầu bá» chạy, nhắm hướng Ä‘i cá»§a Nhạc Quần Ä‘uổi theo. 
- o O o -
 
  
 
Hết hồi 3
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				20-09-2008, 01:35 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				  Nguyễn Gia Lão Tam 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jul 2008 
					Äến từ: Q4, TpHCM, VN 
					
					
						Bài gởi: 1,740
					 
                    Thá»i gian online: 33 phút 50 giây
                 
					
 
	Thanks: 2 
	
		
			
				Thanked 4 Times in 4 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			 Hồi 4    Khổng Tước công chúa thần bà 
 
 
  
 
Lúc này Nhạc Quần đã vượt qua bảy tám dặm đưá»ng, vì sợ bị Ä‘uổi theo nên chàng rẽ sang hướng nam. Chàng vốn đào xuất từ núi Nga Mi, định vào Trung Nguyên, lẽ ra phải Ä‘i vá» hướng đông, song giỠđây không thể nào đến được Trung Nguyên nữa. 
Vầng trăng lại lên cao, phÃa trước là huyện Kiên Vi, má»™t thị trấn lá»›n nằm phÃa nam núi Nga Mi và trên tả ngạn dòng Trưá»ng Giang. 
Nhìn sóng nước cuồn cuá»™n, nghÄ© đến cái chết cáºn ká», Nhạc Quần bất giác buông tiếng thở dài não nuá»™t. GiỠđây chàng cảm thấy ngưá»i mình nhẹ bá»—ng, lâng lâng như muốn theo gió bay Ä‘i, cảnh váºt trước mắt mÆ¡ hồ, trá»i đất quay cuồng chÆ¡i vÆ¡i. 
Chàng ước Ä‘oán mình chỉ còn sống được chừng ná»a ngày nữa, khoảng thá»i gian ấy có lẽ đành giải quyết bằng cách nằm dài trên bá» sông này thôi. 
Bá»—ng có tiếng bước chân nặng nỠđến gần, chỉ thấy má»™t bóng ngưá»i cao to lao tá»›i. Nhạc Quần chưa kịp quyết định phải ứng thì bóng ngưá»i nỠđã đến trước mặt. 
Thì ra là Vô Tâm, gã đại hán ngốc nghếch nhưng bá»™c trá»±c, Nhạc Quần suýt nữa thì đã ra tay. Hai ngưá»i cùng ôm chầm lấy nhau, hồi lâu không thốt nên lá»i, bởi những Ä‘iá»u muốn nói quá nhiá»u, chẳng biết nên bắt đầu từ đâu. 
Những giá»t nước mắt chứa chan tình ngưá»i cá»§a Vô Tâm rÆ¡i lên đầu Nhạc Quần. Äây là lần đầu tiên trong Ä‘á»i y đã khóc, và không sao kiá»m chế được. 
Vô Tâm vừa buông tay ra, Nhạc Quần láºp tức ngã xuống bá» sông, giỠđây Vô Tâm cÅ©ng chẳng biết phải giúp chàng bằng cách nào, chỉ luống cuống nói: 
- Tiểu tá», hãy cho ta biết làm thế nào má»›i giúp ngươi được hở? 
Nhạc Quần ngẫm nghÄ© giây lát, quyết định dứt khoát, bèn đặt Quá»· Äầu trượng xuống và nói: 
- Vô Tâm huynh, trong Ä‘á»i tôi chỉ khâm phục có ba ngưá»i, thứ nhất là sư phụ, thứ nhì... Chàng ngẫm nghÄ© giây lát rồi tiếp: 
- Là Vô Tâm huynh, thứ ba mới đến sư huynh tôi! Chàng thở hổn hển một hồi, đoạn nghiêm nghị: 
- Nếu Vô Tâm huynh quả thá»±c muốn kết bạn vá»›i tôi thì xin hãy làm theo lá»i tôi. 
- ÄÆ°á»£c, tổ mẹ nó, má»— nhất định làm theo y lá»i! 
Nhạc Quần nhếch môi cưá»i, chẳng những không cảm thấy tiếng chá»i cá»§a Vô Tâm thấp hèn, trái lại còn hết sức lý thú, chàng đưa Quá»· Äầu trượng ra nói: 
- Vô Tâm huynh, sư huynh tôi tên là Lục Bình, cao cỡ như tôi, hai mươi ba tuổi, rất tuấn tú, khi nào gặp hãy trao ngá»n Quá»· Äầu trượng này cho y... 
Chàng nói đến đây như có gì nghẹn nÆ¡i cổ há»ng, sau đó lại trầm giá»ng nói tiếp: 
- Nếu như sư huynh tôi đã chết thì Vô Tâm huynh hãy giữ lấy quá»· trượng này! Nhá»› kỹ, kẻ thù cá»§a tôi là Äại Äao há»™i, Äoản Thương há»™i, Song Phi trang và Hoan Hỉ bang, đương nhiên kể cả tên lão tặc Hoạt Chung Húc! 
Chàng lại thở hổn hển một hồi: 
- Hãy chú ý, phải cố gắng hết sức để há»c ba chiêu tuyệt há»c cá»§a tôi... Có lẽ tôi tối Ä‘a cÅ©ng chỉ truyá»n được ba chiêu, bởi không còn thá»i gian nữa... 
Vô Tâm gào lên: 
- Không, má»— phải tìm cách cứu ngươi, hãy nói mau, làm thế nào má»›i có thể cứu ngươi được? Nếu mà trái tim cá»§a Vô Tâm này có thể trị liệu được thương thế cá»§a ngươi, má»— dứt khoát không chau mày, láºp tức móc ra ngay... 
Nhạc Quần xua tay: 
- Thôi đừng làm mất thá»i giá» nữa, bệnh cá»§a tôi e rằng không ai chữa được đâu. Vô Tâm huynh, chỉ bằng má»™t câu nói cá»§a huynh, má»— chết Ä‘i cÅ©ng ngáºm cưá»i nÆ¡i chÃn suối! 
Nhạc Quần bá»—ng sầm mặt Ä‘anh giá»ng: 
- Nếu Vô Tâm huynh không muốn kết bạn với mỗ, xin hãy tự tiện! 
- Không, không! Vô Tâm xin nghe ngươi! Tổ mẹ nó lão Diêm Vương đã Ä‘ui mù rồi! Nhạc Quần nhẹ gáºt đầu: 
- Váºy thì hãy chú ý nghe đây! 
Thế là trong cÆ¡n xây xẩm chàng đã truyá»n cho Vô Tâm ba chiêu Tiểu quá»· thôi ma, Quá»· ảnh thượng song và Âm quá»· thôi đăng. 
Như váºy cÅ©ng phải tốn mất ná»a buổi tối, và Nhạc Quần nháºn thấy Vô Tâm chẳng phải là không có trái tim, trái lại tâm trà và phản ứng khá là linh mẫn, có Ä‘iá»u là hÆ¡i bướng bỉnh má»™t chút. 
- Äi Ä‘i... Vô Tâm huynh... hãy dùng áo... bá»c Quá»· Äầu... trượng lại... Trước khi... biết chÃnh xác... gia sư huynh... đã tá» vong... tuyệt đối không được... đưa ngá»n trượng này ra... và phÆ¡i bày... tuyệt há»c cá»§a bổn môn... 
Vô Tâm nước mắt tuôn lã chã: 
- Ta... ta... không đành lòng... rá»i xa ngươi như thế này... 
- Äi mau! 
Nhạc Quần gay gắt, ngoảnh mặt đi, không muốn nhìn thấy dáng vẻ bịn rịn của Vô Tâm bởi nước mắt chàng cũng đang trào tuôn. 
Vô Tâm giáºm chân thình thịch: 
- Tổ mẹ nó, ông trá»i đã Ä‘ui mất rồi! Tiểu tá», ta Ä‘i đây... 
Äi rồi! Thân hình to ká»nh càng kia chốc lát đã biến mất trong bóng tối. 
Ãnh mắt chàng càng thêm má» tối, nhìn ra sông, chỉ loáng thoáng trông thấy hai chiếc thuyá»n hình dáng kỳ dị hệt như quái thuyá»n trong má»™ng mị, thoáng chốc đã đến gần. 
Chiếc thứ nhất giống như con khổng tước xòe Ä‘uôi, cao hÆ¡n đầu thuyá»n những hÆ¡n má»™t trượng, thân thuyá»n chạm trổ rất sắc sảo và sÆ¡n màu giống hệt má»™t con khổng tước. 
Chiếc thứ nhì lại càng lá»™ng lẫy hÆ¡n, hệt như con phụng hoàng. Vì trên thuyá»n không má»™t bóng ngưá»i nên các loài chim trên không tưởng lầm là phụng hoàng tháºt, cùng nhau lượn quanh con thuyá»n và kêu lên inh á»i. 
Tầm nhìn cá»§a chàng má»—i lúc càng lu má», ngay cả hai chiếc quái thuyá»n cÅ©ng chẳng còn thấy rõ nữa, chỉ thấy má»—i chiếc thuyá»n Ä‘á»u có mưá»i mấy mái dầm to tướng thò qua lá»— hổng ở hai bên mạn thuyá»n, chèo má»™t cách hết sức nhịp nhàng và Ä‘á»u đặn. 
Lát sau, hai chiếc quái thuyá»n đã cáºp vào bá» chá»— Nhạc Quần. Lúc này thị giác lẫn thÃnh giác cá»§a chàng dần dần mất tác dụng, chỉ lá» má» thấy bóng má»™t nữ nhân từ trong cá»a khoang trên chiếc thuyá»n khổng tước Ä‘i ra. 
Thế rồi, trong tiếng ồn ào lá»™n xá»™n, chàng mất cảm giác dần, dưá»ng như ngưá»i bị nhấc bổng lên và Ä‘ung đưa trong không gian. 
Chẳng rõ thá»i gian đã trôi qua bao lâu, ý thức cá»§a chàng cÅ©ng như nước sông đóng băng bắt đầu tan chảy, Ä‘iá»u trước tiên chàng nghÄ© đến là mình đã chết hay chưa. 
Thế là chàng bắt đầu động Ä‘áºy đôi tay. Không sai, như má»i khi, bàn tay chạm vào tấm chăn má»m mại và mặt nệm ấm áp, đồng thá»i chàng còn ngá»i thấy má»™t thứ mùi rất kỳ dị, chàng chẳng rõ đó là mùi gì, chỉ có thể dùng khứu giác mà cảm nháºn mùi ấy hết sức dá»… chịu. 
Không phải ở dưới âm phá»§ chứ? Nghe đâu dưới âm phá»§ rất là lạnh lẽo, mà cảm giác hiện giá» cá»§a chàng thì vô cùng ấm áp. Thế là chàng lại tiếp tục mò mẫm, và cuối cùng đã nắm được má»™t váºt hết sức má»m mại. 
Äây có lẽ là má»™t bá»™ pháºn trên ngưá»i phụ nữ, chàng sợ mất Ä‘i váºt duy nhất có thể chứng minh được mình đã chết hay chưa, bèn nắm chặt hÆ¡n. Má»™t tiếng la lanh lảnh khiến chàng tỉnh hẳn, mở bừng mắt, nhìn thấy má»™t thiếu nữ đẹp như thiên tiên Ä‘ang đứng trước mặt. 
Nhan sắc cá»§a nàng không cần phải bàn, bởi Nhạc Quần rất kém vá» mặt nháºn xét nữ giá»›i nên tháºt không sao diá»…n tả được. Còn vá» lối ăn mặc cÅ©ng hết sức lòe loẹt dị kỳ, giống hệt như đưá»ng nét và màu sắc trên thân thuyá»n, chẳng khác nào má»™t con chim khổng tước xinh đẹp. 
Chiếc váy dài chấm đất của nàng hệt như đuôi khổng tước, vô cùng đẹp mắt. Chiếc eo thon thả được thắt chặt bởi một dải lụa màu xanh lục, lại càng thêm nhỠnhắn hơn. 
Khổng tước tháºt cÅ©ng chẳng xinh đẹp bằng nàng! Mỹ nhân trong má»™ng mị cÅ©ng chẳng diá»…m lệ bằng nàng! 
Thiếu nữ chợt vung tay “bốp†má»™t tiếng, giáng cho Nhạc Quần má»™t cái bạt tai giòn giã, Ä‘oạn háºm há»±c nói: 
- Thì ra ngươi là má»™t tên hiếu sắc! Tháºt ta rất lấy làm lạ, ngưá»i hèn hạ như ngươi sao lại có thể ăn được cây đồng tiá»n cá»±c độc và kỳ lạ nhất thiên hạ nhỉ? 
Nhạc Quần bị một cái tát tai đau điếng, mắt nổ đom đóm, song chàng không hỠlấy làm kinh ngạc, bởi chàng biết đối phương đã hiểu lầm mình. 
Äiá»u khiến chàng kinh ngạc là ngưá»i thiếu nữ phục sức kỳ dị này lại biết mình đã ăn vào cây đồng tiá»n. Chàng bất giác đâm ra ngÆ¡ ngẩn, cÆ¡ hồ tưởng mình Ä‘ang trong cÆ¡n mÆ¡. 
Song chàng láºp tức hiểu ra, nếu thiếu nữ này không biết mình đã ăn vào cây đồng tiá»n thì làm sao có thể kéo chàng vá» từ trong tay tá» thần? 
Bởi chàng lúc này chẳng còn cảm thấy Ä‘au đớn chút nào nữa, và kể cả chiếc áo dÃnh đầy máu cÅ©ng đã được thay bằng chiếc áo dài bằng Ä‘oạn Ä‘en bóng mịn. 
Nhạc Quần vá»™i ngồi dáºy ôm quyá»n nói: 
- Trước mắt tại hạ xin thành tháºt cảm Æ¡n cứu mạng, hai nữa xin cho tại hạ được giải thÃch, khi nãy chỉ là sá»± hiểu lầm, bởi tại hạ tưởng là trong mÆ¡ ở dưới âm phá»§, lỡ nắm trúng tay cô nương chẳng qua là để chứng minh tại hạ còn sống hay đã chết đó thôi! 
Thiếu nữ cưá»i khẩy: 
- Hừ! Thôi thì tạm tin lá»i ngươi Ä‘i. Ngươi vừa gá»i ta là gì? Nhạc Quần chưng há»ng: 
- Tại hạ... chỉ gá»i là cô nương thôi mà! Thiếu nữ sầm mặt: 
- Hứ! Cả gan tháºt, lần đầu tiên trong Ä‘á»i ta má»›i nghe có kẻ gá»i ta là cô nương, mà không phải là Khổng Tước công chúa! 
- Khổng Tước công chúa? 
Nhạc Quần chẳng rõ nàng là công chúa cá»§a vương quốc nào, thầm nghÄ©: “công chúa thì công chúa, thắc mắc làm gì chuyện vÆ¡ vẩn ấyâ€. Chàng bèn cúi đầu chắp tay xá dài và nói: 
- Xin Ä‘a tạ Æ¡n cứu mạng cá»§a công chúa, có Ä‘iá»u là tại hạ không rõ cây đồng tiá»n độc nhất trong thiên hạ, không ai chữa được, cô nương... Æ¡ không, công chúa đã chữa khá»i cho tại hạ bằng cách nào? 
Khổng Tước công chúa giá»ng kênh kiệu: 
- Nếu bổn công chúa không cho biết thì sao? 
- Cái đó... công chúa đã không muốn cho biết thì thôi, nhưng Æ¡n cứu mạng khi có dịp tại hạ nhất định sẽ báo Ä‘á»n gấp bá»™i! 
- Không cần chá» có dịp, cÆ¡ há»™i báo Ä‘á»n ở ngay lúc này đây, há» tên công tá» là gì? 
- Tại hạ là Nhạc Quần! 
- Hay lắm!... 
Äoạn nàng tha thướt Ä‘i đến bên cạnh tưá»ng, đưa tay kéo má»™t sợi dây vải, bên ngoài láºp tức vang lên tiếng leng keng. 
Bấy giá» Nhạc Quần má»›i có dịp xem xét khoang thuyá»n. Ngoại trừ bàn ghế được bá»c má»™t lá»›p vàng lóng lánh dưới ánh đèn, tất cả má»i váºt dụng Ä‘á»u chế tạo theo hình khổng tước. 
Má»™t thị nữ mặc y phục hoa văn khổng tước cúi đầu bước vào, quỳ xuống cung kÃnh nói: 
- Tỳ nữ tham kiến công chúa! 
- Truyá»n phò mã vào đây! 
- Thưa vâng! 
Thị nữ vái lạy rồi đứng dáºy lui ra. Nhạc Quần tháºt muốn há»i xem nàng ta là công chúa gì, song cuối cùng rồi cÅ©ng dằn lại. Lát sau, bức rèm châu lay động, má»™t thanh niên mặc cẩm bào bước vào. 
Thanh niên này cá»±c kỳ tuấn tú, khà phách bất phàm. Phò mã hẳn nhiên là chồng cá»§a công chúa, chỉ thấy y hướng vá» Khổng Tước công chúa cung kÃnh thi lá»… và nói: 
- Tệ chức tham kiến công chúa! 
á»’! Nhạc Quần sá»ng sốt, má»i lá»… tiết Ä‘á»u giống hệt như trong hoàng cung, chả lẽ đây quả thá»±c là má»™t vị công chúa đương kim hay sao? 
- Phò mã bình thân! 
Công chúa vẫn đứng đối mặt với Nhạc Quần, không hỠquay lại. 
Phò mã kia vừa trông thấy Nhạc Quần liá»n thoáng biến sắc mặt, trầm giá»ng nói: 
- Xin công chúa lượng thứ cho tệ chức được nói thẳng, nam nhân xa lạ ở trong khoang Khổng Tước cá»§a công chúa dưá»ng như... 
Tuy y bá» dở câu nói, song giá»ng Ä‘iệu ngáºp đầy khinh miệt lẫn ganh ghét, như thể má»™t đại tướng chưa từng nếm mùi bại tráºn lần đầu tiên gặp phải kình địch, bởi lẽ phong độ cá»§a Nhạc Quần đã khiến cho y bị lu má». 
Khổng Tước công chúa cưá»i khẩy: 
- Äiá»u ấy... Chỉ ý cá»§a phụ vương, bổn công chúa vốn đã không mấy đồng ý, giá» quả nhiên phò mã tháºt đã có mặt! 
- Sao? Gã phò mã suýt nữa đã nhảy dá»±ng lên, cưá»i khẩy nói: 
- Y chÃnh là phò mã đã mất tÃch mưá»i năm qua ư? Khổng Tước công chúa mỉm cưá»i: 
- Không sai! Bắt đầu kể từ bây giá», ngươi không còn là phò mã nữa, giáng xuống làm nhất đẳng thị vệ cá»§a bổn công chúa, sau khi hồi cung bẩm tấu phụ vương rồi sẽ chÃnh thức phế láºp! 
Gã phò mã sầm mặt, trầm giá»ng nói: 
- Tệ chức không tin ngưá»i này chÃnh thá»±c là phò mã! Khổng Tước công chúa gằn giá»ng: 
- Hãy mau quỳ xuống tham kiến phò mã! 
Gã phò mã tuy không muốn nhưng không dám trái lệnh, co má»™t chân quỳ xuống, song trừng mắt căm há»n nhìn Nhạc Quần. 
Nhạc Quần ngÆ¡ ngác chẳng hiểu gì cả, sao mình lại là vị phò mã đã mất tÃch hồi mưá»i mấy năm trước nhỉ? Hay là Khổng Tước công chúa đã buá»™t miệng nói bừa? 
Không sai! GiỠthì Nhạc Quần đã hiểu, vừa rồi nàng ta có nói, cơ hội báo ân là ở ngay lúc này, thì ra nàng công chúa này lại muốn mình báo ân bằng cách ấy. 
Khổng Tước công chúa cưá»i khẩy: 
- Ngươi có biết vị phò mã đã mất tÃch phải là bao nhiêu tuổi chăng? 
- Kể ra thì phải là mưá»i tám! 
Công chúa quay lại há»i Nhạc Quần: 
- Có đúng váºy chăng? Nhạc Quần thầm nhá»§: 
- Tháºt là trùng hợp, ngay cả tuổi tác cá»§a mình mà nàng ta cÅ©ng Ä‘oán ra được. Láºp tức đáp ngay: 
- Tại hạ quả đúng là mưá»i tám tuổi! 
Gã phò mã sa sầm mặt, song láºp tức lại cưá»i khẩy nói: 
- Công chúa có thể cho phép tệ chức há»i y chăng? 
Công chúa đưa mắt nhìn Nhạc Quần, ánh mặt đượm vẻ van lơn, nàng nói: 
- Há»i Ä‘i! 
Gã phò mã quay sang Nhạc Quần nói: 
- Tôn giá có thể cho biết đại danh chăng? 
Nhạc Quần cảm thấy hết sức khó xá», chàng biết má»™t khi mình nói ra danh tÃnh thì phò mã này sẽ tiêu ngay. Ngưá»i ta vốn dÄ© là má»™t vị phò mã, bá»—ng dưng mình chen vào phá hoại lương duyên cá»§a kẻ khác, váºy thì khốn nạn quá. Tạm không kể vị Khổng Tước công chúa có phải lòng vị phò mã này hay không, nhưng đã là chỉ ý cá»§a phụ vương nàng thì đủ thấy chẳng phải là trò đùa. 
Nhạc Quần phân vân suy nghÄ©, mình được chết Ä‘i sống lại, Æ¡n đức cá»§a Khổng Tước công chúa tất nhiên mình mang, song bảo mình cướp vợ kẻ khác thì chàng chẳng thể nào tuân lá»i được. 
HÆ¡n nữa, chàng chợt nhá»› đến những lá»i dặn dò cá»§a ân sư lúc lâm chung, phải lưu ý đến má»™t nữ nhân trẻ đẹp trong giá»›i võ lâm. Sư phụ má»›i qua Ä‘á»i chưa đầy ba hôm, làm sao mình có thể xem thưá»ng lá»i dặn bảo cá»§a ân sư được? 
Nhạc Quần vẻ áy náy đưa mắt nhìn Khổng Tước công chúa, ra ý bảo tháºt hết sức lấy làm tiếc, Æ¡n cứu mạng tôi nhất quyết báo Ä‘á»n, song không thể vá»›i phương cách này! 
Khổng Tước công chúa quả là mẫn cảm, liá»n hiểu ngay tâm ý cá»§a chàng, nàng cưá»i khẩy nói: 
- Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy! Äể khá»i hối háºn vá» sau, tốt hÆ¡n hết hãy suy nghÄ© kỹ rồi hẵng nói. Bằng không, dẫu sau này có quỳ xuống, van xin thì bổn công chúa cÅ©ng chẳng dung thứ đâu! 
Gã phò mã cưá»i khẩy: 
- Công chúa nói váºy chẳng khác nào Ä‘e dá»a y hay sao? 
Nhạc Quần cảm thấy vô cùng khổ sở, phải chi chết quách còn sướng hÆ¡n! Nói ra danh tÃnh mình thì làm hại má»™t ngưá»i khác, còn như nói bừa má»™t danh tÃnh nào đó thì lại trở thành kẻ vong Æ¡n bá»™i nghÄ©a đối vá»›i công chúa. 
Công chúa và phò mã Ä‘á»u nôn nóng chá» câu trả lá»i cá»§a chàng, Nhạc Quần bèn bấm bụng nói: 
- Tại hạ hỠThạch, tên Bá Phong! 
Gã phò mã mừng rỡ nhảy tung lên, ná»—i mừng bất ngỠđã khiến y quên mất thân pháºn cá»§a mình, nắm lấy tay Nhạc Quần khÃch động lắc lia lịa và nói: 
- Huynh đài quả là má»™t ngưá»i quân tá»! Nào, chúng ta hãy Ä‘i uống má»™t phen cho thá»a thÃch! 
Nhạc Quần vẫn ngơ ngẩn nhìn vào mặt Khổng Tước công chúa, như thể mất đi cảm giác bởi đau lòng quá độ. 
Con tim chàng hệt như bị hàng ngàn mÅ©i kim đâm vào, đây là lần đầu tiên trong Ä‘á»i chàng bị lương tâm cắn rứt, và cÅ©ng là lần đầu tiên chàng đã nói dối vá»›i ân nhân mình. 
Gã phò mã nắm tay chàng kéo đi. Lúc này thần kinh của Nhạc Quần như thể hoàn toàn tê liệt, để mặc cho gã phò mã kéo đi mà không hỠphản kháng. 
- Quay lại! 
Nhạc Quần giáºt mình, qua giá»ng nói giáºn run kia, chàng biết nàng công chúa đã căm há»n đến cá»±c độ, bèn dừng bước quay đầu lại. 
Khổng Tước công chúa nở má»™t nụ cưá»i lạnh tanh và nói: 
- Hãy nhá»› cho kỹ, từ nay vá» sau xảy ra bất kỳ háºu quả gì, ngươi Ä‘á»u phải tá»± gánh lấy! Nhạc Quần vẻ áy náy: 
- Vâng, thưa công chúa! Tại hạ chưa bao giỠbắt kẻ khác gánh lấy bất kỳ trách nhiệm gì cho mình cả. Tuy nhiên, đại ân cứu mạng của công chúa, tại hạ sẽ mãi mãi không quên! 
- Không cần đâu, bắt đầu kể từ giỠphút này, hai bên không ai mắc nợ ai cả, ngươi đi đi!  
Nhạc Quần Ä‘ang nôn nóng muốn sá»›m rá»i khá»i, bởi chàng phải cấp tốc Ä‘i tìm Vô Tâm để lấy Quá»· Äầu trượng, đồng thá»i cÅ©ng định Ä‘i tìm sư huynh Lục Bình. 
Chàng hướng vá» công chúa ôm quyá»n nói: 
- Công chúa, xin tạm biệt! Æ n tái sinh mong sau sẽ báo Ä‘á»n. 
Chàng lại quay vá» phÃa phò mã ôm quyá»n gáºt đầu chào, Ä‘oạn ra khá»i cá»a khoang. Vẳng nghe Khổng Tước công chúa buông tiếng cưá»i háºm há»±c và đầy oán độc. 
Lúc này chàng má»›i phát giác chiếc thuyá»n hình Phụng Hoàng cÅ©ng Ä‘ang đỗ cạnh chiếc thuyá»n này, muốn lên bá» bắt buá»™c phải Ä‘i ngang qua chiếc Phụng thuyá»n ấy. 
- o O o -
 
  
 
Hết hồi 4
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				20-09-2008, 01:37 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				  Nguyễn Gia Lão Tam 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jul 2008 
					Äến từ: Q4, TpHCM, VN 
					
					
						Bài gởi: 1,740
					 
                    Thá»i gian online: 33 phút 50 giây
                 
					
 
	Thanks: 2 
	
		
			
				Thanked 4 Times in 4 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			:0 (51): Hồi 5    Bóng tình đầu tiên len vào lòng 
 
 
  
 
Gã phò mã đưa chàng sang bên chiếc Phụng thuyá»n, bá»—ng nghe tiếng cá»a khoang xịch mở, má»™t giá»ng thiếu nữ lá»›n tiếng nói: 
- Phụng Hoàng công chúa triệu ngưá»i lạ vào gặp! 
Gã phò mã ứng tiếng đáp thay: 
- Vâng! 
Rồi gã thấp giá»ng nói vá»›i Nhạc Quần: 
- Phò mã cá»§a Äại công chúa thiên hạ vô song nghe đâu cÅ©ng bị mất tÃch mưá»i mấy năm trước. Thạch huynh nếu có lòng lát nữa hãy tháºn trá»ng ứng đối, không chừng được lá»t mắt xanh đấy! 
Nhạc Quần bá»±c tức nhá»§ thầm: “Äại công chúa cÅ©ng kể như đã có chồng rồi, ngươi vá»›i tư cách gì mà khẳng khái giùm cho ngưá»i ta kia chứ? Nếu khi nãy mà ta nói ra tên há» tháºt thì ngươi thê thảm rồiâ€. 
Do đó chàng đâm ra khinh ghét gã phò mã này, bèn nói: 
- Xin há»i, tại hạ không vào có được không? Gã phò mã nghiêm giá»ng: 
- Không được, Äại công chúa không dá»… dãi như Nhị công chúa đâu! Thá»±c ra, nàng ta triệu kiến Thạch huynh cÅ©ng là má»™t Ä‘iá»u khác thưá»ng, ngay như tiểu đệ thân là phò mã, muốn gặp đại tá»· ấy cÅ©ng hết sức là khó khăn đấy! 
- Xin há»i, hai vị Công chúa này lai lịch như thế nào váºy? 
- Äiá»u ấy... 
Gã phò mã ngáºp ngừng, Ä‘oạn đánh trống lảng: 
- Äến rồi! Hiện thá»i nàng ta chưa triệu kiến, tiểu đệ không tiện vào. Hãy nhá»› lá»i tiểu đệ, nên tháºn trá»ng ứng phó, trong lương lai rất có thể tiểu đệ phải gá»i huynh là tá»· phu đấy. 
Y nháy mắt làm ra vẻ hóm hỉnh. Nhạc Quần hết sức tởm lợm, nháºn thấy lòng dạ gã này chẳng phải tốt đẹp như bá» ngoài cá»§a hắn. 
Chàng sải bước đến gần cá»a khoang, chưa kịp vén bức rèm châu rá»±c rỡ đã thấy mùi hương nồng nàn và hÆ¡i ấm từ bên trong tá»a ra. 
“’Rào†chàng vén rèm bước vào. Bên trong vô cùng huy hoàng lá»™ng lẫy, má»i váºt dụng bài trà thảy Ä‘á»u được chế tác theo hình chim phụng rất sinh động. 
Mưá»i mấy ngá»n đèn treo Ä‘á»u được làm bằng thá»§y tinh, nên khoang phòng này rá»±c rỡ nhiá»u màu sắc giống hệt như thá»§y tinh cung, vô cùng ngoạn mục. 
Má»™t thiếu nữ Ä‘ang ngồi trên chiếc ghế dá»±a khắc hình song phụng. Trên chiếc áo dài cung trang màu xám bạc có thêu má»™t con chim phụng nÆ¡i ngá»±c, cá»™ng vá»›i chiếc áo khoác trắng viá»n tÃm, phối hợp vá»›i gương mặt diá»…m lệ quý phái, trông nàng hết sức cao sang, tao nhã, khác hẳn vá»›i Khổng Tước công chúa. 
Tám nàng cung nữ chia nhau đứng hai bên, một nàng lạnh lùng cất tiếng: 
- Lạy! 
Nhạc Quần nhếch môi khinh bỉ, tảng lá» sải bước đến gần. Ngay cả sư phụ chàng cÅ©ng chưa từng bắt chàng quỳ lạy bao giá». 
- Quỳ xuống! 
Cung nữ ná» gằn giá»ng, song Nhạc Quần vẫn hiên ngang tiến tá»›i thêm ba bước nữa, hướng vá» phÃa Äại công chúa ôm quyá»n nói: 
- Thạch Bá Phong tham kiến Äại công chúa! 
Lúc này hai ngưá»i chỉ cách nhau chừng ba bốn bước, cùng đưa mắt nhìn nhau, không bá» qua bất kỳ chi tiết nào, cÆ¡ hồ trông thấy rõ từng vết sẹo nằm dưới mái tóc đối phương. 
Cung nữ ná» cháºm rãi bước ra khá»i hàng, quỳ xuống trước mặt Äại công chúa nói: 
- Tên này tháºt là vô lá»…, xin công chúa ban lệnh xá» tá»! 
Äại công chúa vẫn lặng thinh nhìn Nhạc Quần, lát sau nàng chuyển ánh mắt đầy uy quyá»n sang nÆ¡i khác, dưá»ng như không thể tiếp tục tiếp xúc vá»›i đôi mắt như có Ä‘iện cá»§a Nhạc Quần, lạnh lùng nói: 
- Ban cho ngồi! 
Cung nữ ná» ngẩn ngưá»i, láºp tức đứng lên quay vá» phÃa Nhạc Quần khẽ khom mình thi lá»…, đưa tay chỉ vào chiếc cẩm đôn bên cạnh nói: 
- Xin má»i công tá» ngồi! 
Äoạn ngượng ngùng lui vá» vị trà cÅ©. Nhạc Quần chẳng chút khách sáo, lùi ra sau má»™t bước ngồi xuống cẩm đôn. 
Trong phòng tÄ©nh lặng, Nhạc Quần vẫn nhìn Äại công chúa không chá»›p, lòng thầm nhá»§: “Äẹp tháºt! Äẹp đến ná»—i khiến ngưá»i không dám nảy sinh má»™t chút ý niệm vẩn đục!†
- Nghe nói công tỠđã cự tuyệt hôn sự với gia muội? 
Nàng Äại công chúa đưa mắt nhìn lên trần, giá»ng Ä‘iệu vẫn hết sức lạnh nhạt. Nhạc Quần nghiêm giá»ng: 
- Không sai! Nhưng tại hạ đã trịnh trá»ng tuyên bố trước, đại ân cứu mạng cá»§a Nhị công chúa, nếu tại hạ còn má»™t hÆ¡i thở hẳn sẽ báo Ä‘á»n, song hành động phá hoại hôn nhân kẻ khác thì tại hạ dẫu có chết cÅ©ng không bao giá» làm! 
- á»’! 
Äại công chúa thu ánh mắt vá», nhìn Nhạc Quần vá»›i vẻ hiếu kỳ và nói tiếp: 
- Sau này công tá» hẳn sẽ hối háºn! Nhạc Quần quả quyết: 
- Không bao giá»! Có Ä‘iá»u tại hạ chỉ cảm thấy hết sức áy náy bởi đã làm cho Nhị công chúa phải Ä‘au lòng. Nguyên tắc làm ngưá»i cá»§a tại hạ là không bao giá» xây dá»±ng hạnh phúc cá»§a mình trên ná»—i Ä‘au khổ cá»§a kẻ khác. 
Äại công chúa thoáng chau mày: 
- Sai rồi! Công tá» không há» mắc nợ gì gia muá»™i cả. Chắc chắn sau này công tá» sẽ hối háºn, đến lúc bấy giá» công tá» có cầu xin cÅ©ng e rằng... 
- Không Ä‘á»i nào! 
Nhạc Quần đứng lên, trầm giá»ng nói: 
- Báºc đại trượng phu thá» Æ¡n ngưá»i là nhất định phải Ä‘á»n đáp. Æ n cá»§a Nhị công chúa tại hạ thá» quyết báo đáp, còn như bảo tại hạ nhất thiết phải cầu xin nàng thì không bao giá» có đâu, xin cáo từ! 
Nói Ä‘oạn, vòng tay xá dài rồi quay ngưá»i bước ra ngay. 
Trên mặt Äại công chúa lướt qua má»™t chút vẻ kỳ dị, bá»—ng cất tiếng gá»i: 
- Công tỠhãy dừng bước! 
Giá»ng nói nàng đã dịu dàng hÆ¡n nhiá»u, sá»± chuyển biến đột ngá»™t ấy chẳng những khiến Nhạc Quần láºp tức chững bước quay lại, mà ngay cả tám vị cung nữ cÅ©ng Ä‘á»u hết sức lấy làm lạ, bởi đây là lần đầu tiên há» má»›i thấy chá»§ nhân mình như váºy. 
Äại công chúa quét ánh mắt sắc lạnh vá» hai phÃa tả hữu, tám cung nữ tức khắc khom mình rón rén lui vào cánh cá»a nhá», trong khoang chỉ còn lại Äại công chúa và Nhạc Quần. 
Vừa chạm vào đôi mắt chứa chan tình ý cá»§a Äại công chúa, trái tim Nhạc Quần liá»n Ä‘áºp rá»™n ràng. Có thể nói đây là lần đầu tiên trong Ä‘á»i chàng không làm chá»§ được tâm trạng mình, và cÅ©ng là lần đầu tiên chàng phát hiện ra ánh mắt cá»§a phái nữ lại chứa má»™t sức mạnh kỳ dị đến thế. 
- Xin má»i công tá» ngồi vào chiếc cẩm đôn thứ nhất bên cạnh đây! 
Chẳng hiểu sao Nhạc Quần lại không nỡ từ chối, chàng cháºm rãi Ä‘i tá»›i, ngồi lên chiếc cẩm đôn bên phải chỉ cách nàng chưa đầy hai bước, Ä‘oạn nói: 
- Công chúa có Ä‘iá»u chi dặn bảo? 
- Ôi! 
Äại công chúa buông tiếng thở dài u uất rất khẽ, Ä‘oạn nói: 
- Công tá» quả thá»±c không thÃch gia muá»™i ư? Nhạc Quần nghiêm nghị: 
- Äó không phải là vấn đỠthÃch hay không thÃch. Tại hạ đã nói rồi, dứt khoát không thể dùng phương cách ấy để đáp Æ¡n cứu mạng. 
- Giả sá» gia muá»™i không hỠưa thÃch phò mã ấy? Và hÆ¡n thế nữa, má»™t khi trở thành vợ y ắt hẳn sẽ Ä‘au khổ trá»n Ä‘á»i, công tá» không động tâm chút nào cả hay sao? 
Nhạc Quần rúng động cõi lòng: 
- Äiá»u ấy... không hợp lý lắm. Nếu không ưa thÃch thì tại sao lại Ä‘Ãnh hôn vá»›i nhau? Tại hạ chẳng làm sao hiểu nổi. 
- DÄ© nhiên là phải có nguyên nhân. Nếu công tá» có thể tin lá»i ta, chẳng hay có bằng lòng thay đổi ý kiến chăng? 
Nhạc Quần kiên quyết: 
- Không! Lòng dạ cá»§a tại hạ không bao giá» thay đổi, bằng không lương tâm sẽ ray rứt suốt Ä‘á»i. 
Äại công chúa im lặng như ngẫm nghÄ© Ä‘iá»u đại sá»± chi đó, sau đó từ trong lòng lấy ra má»™t cái hà bao dệt bằng tÆ¡ vàng và nói: 
- Thôi được, má»—i ngưá»i Ä‘á»u có chà hướng riêng, không thể gượng ép được. Váºt này giao cho công tá». Khi nào gặp cấp nạn hãy treo hà bao này lên cổ áo, tá»± nhiên sẽ có ngưá»i đến giúp công tá». Nếu như có kẻ muốn cưỡng Ä‘oạt, công tá» phải hạ sát ngay bằng má»™t chiêu lợi hại nhất! 
Nhạc Quần không đón lấy, nghiêm nghị nói: 
- Vô công bất thá» lá»™c! Hảo ý cá»§a Äại công chúa, tại hạ xin tâm lÄ©nh. Theo tại hạ nghÄ©, từ ngay vá» sau hẳn không có Ä‘iá»u chi khó khăn đâu! 
Äại công chúa mỉm miệng cưá»i, hết sức quyến rÅ©, dịu giá»ng ngá»t ngào nói: 
- Hãy cầm lấy Ä‘i! Không nên quá tá»± tin, có thể sắp tá»›i đây ắt sẽ gặp phiá»n phức đấy. Nhạc Quần thầm cưá»i khẩy nghÄ© bụng: “Äể rồi xem sẽ gặp Ä‘iá»u phiá»n phức gì. Mà dẫu gặp phiá»n phức tháºt thì ta cÅ©ng không dùng đếnâ€. 
Chàng đưa tay đón cất vào trong lòng, Ä‘oạn láºp tức đứng lên cáo từ. 
- Bây đâu! 
Tám cung nữ từ trong cánh cá»a nhá» bước ra, công chúa nói: 
- Chuẩn bị lá»™ phà cho công tá»! Nhạc Quần lá»›n tiếng: 
- Công chúa bất tất báºn tâm, tại hạ có... 
Äại công chúa đứng lên, Ä‘i đến bên cạnh Nhạc Quần và nói: 
- Xuất môn tại ngoại luôn phải cần dùng đến tiá»n. Äây là ta cho công tá» mượn, sau này có dịp sẽ hoàn lại. Huống chi không bao lâu nữa công tỠđã phải cần đến số tiá»n nhá» má»n này rồi! 
Cung nữ mang đến má»™t cái bao, tuy không lá»›n nhưng có vẻ khá nặng, hai tay dâng lên cho Äại công chúa. 
Äại công chúa liá»n nhét vào tay Nhạc Quần và nói: 
- Bạn bè phải có bổn pháºn giúp đỡ tiá»n bạc lẫn nhau, công tá» cÅ©ng là ngưá»i trong giá»›i giang hồ, hẳn không quá khác biệt vá»›i ngưá»i chứ? 
Nhạc Quần đành cảm tạ nháºn lấy. Công chúa đưa chàng đến cá»a khoang và nói: 
- Bảo há» dùng thuyá»n nhỠđưa công tá» qua sông nhé? Nhạc Quần quay lại: 
- Äa tạ công chúa, tại hạ... 
NgỠđâu Äại công chúa đã bấm nhẹ vào tay chàng: 
- Xin hãy trân trá»ng! Tạm biệt! 
Äoạn quay ngưá»i cháºm rãi Ä‘i vào. Nhạc Quần ngẩn ra trong giây lát, lòng chợt nghe xao xuyến lạ. 
Chàng vén rèm bước ra ngoài, gió lạnh thổi qua khiến chàng có cảm giác như vừa rÆ¡i vào trong băng giá, chỉ thấy gã phò mã ná» ra chiá»u hà há»ng tiến tá»›i nói: 
- Äã được nếm mùi ngon ngá»t rồi chứ? Tiểu đệ biết tên tiểu tỠấy vô phước để đón nháºn má»™t mỹ nhân tuyệt thế như Äại công chúa mà! 
Nhạc Quần cảm thấy vô cùng ghê tởm, lạnh lùng nói: 
- Huynh đài nào bảo tên tiểu tá» nào váºy? 
- Äại phò mã! Và cÅ©ng là vị hôn phu cá»§a Äại công chúa! 
Nhạc Quần ngẩn ngưá»i, như thế vừa đánh mất cái gì đó, há» hững nói: 
- Äại phò mã, há» gì? 
- HỠLục! 
Nhạc Quần lơ đễnh: 
- À, nhân phẩm thế nào? 
- Hơi trung bình, kém xa hai chúng ta! Nhạc Quần ngán ngẩm: 
- Tại hạ muốn qua sông, huynh đài có thể cho mượn má»™t chiếc thuyá»n nhá» chăng? Gã phò mã sốt sắng: 
- Äằng nào tiểu đệ cÅ©ng rảnh rá»—i, để tiểu đệ đưa Thạch huynh qua sông cho! 
Nhạc Quần không tiện từ chối, hai ngưá»i bèn phóng lên má»™t chiếc thuyá»n nhá». Gã phò mã vừa chèo vừa nói: 
- Có lẽ chúng ta chẳng bao lâu nữa sẽ trở thành liên khâm, tiểu đệ có má»™t Ä‘iá»u cần phải cho huynh đài biết! 
Nhạc Quần nháºn thấy gã này chẳng những đáng ghét mà còn hết sức đê hèn, không muốn chuyện trò vá»›i hắn nữa, bèn giả vá» ngắm cảnh không nghe thấy. 
Thuyá»n lướt Ä‘i khá nhanh, có lúc như bay khá»i mặt nước. Sóng bạc cuồn cuá»™n nhanh chóng lùi vá» sau. 
- Khổng Tước công chúa cÅ©ng chẳng ưa gì tiểu đệ lắm, tháºt là bá»±c mình hết sức. Kỳ thá»±c ngưá»i hào hoa tuấn tú cùng vá»›i má»™t thân tuyệt kỹ thần quá»· khôn lưá»ng như tiểu đệ, dẫu có thắp đèn cÅ©ng không thể tìm được. 
Nhạc Quần vẫn lặng thinh, chàng cảm thấy nói chuyện vá»›i hạng ngưá»i như váºy tháºt giảm giá trị cá»§a mình. 
- Kỳ thực... tiểu đệ chẳng phải say mê sắc đẹp của nàng ta, mà là... 
Nhạc Quần lắng tai nghe, song y lại bá»—ng im bặt. Äiá»u này quả đã khÆ¡i dáºy lòng hiếu kỳ cá»§a Nhạc Quần, nếu không phải vì sắc đẹp, tên đê hèn này tháºt ra vì lẽ gì phải quỵ lụy lòn cúi? 
Nhạc Quần thỠơ nói: 
- Váºy chứ huynh đài vì cái gì? Gã phò mã cưá»i nhăn nhó: 
- Äiá»u này tạm thá»i chưa thể tá» bày, nhưng dẫu sao tiểu đệ tuyệt đối không phải vì ham mê sắc đẹp. Có lẽ động cÆ¡ cá»§a chúng ta cÅ©ng chẳng khác gì nhau. Theo như lúc nãy huynh đài đã kiên quyết từ khước Khổng Tước công chúa mà lại tâm đầu ý hợp vá»›i Phụng Hoàng công chúa, có lẽ cÅ©ng là kẻ say sưa không phải vì rượu! 
Nhạc Quần bá»±c tức trầm giá»ng: 
- Huynh đài nên tháºn trá»ng lá»i nói má»™t chút. Ngưá»i hoàn hảo như huynh đài e rằng trong khắp thiên hạ chẳng có là bao, dÄ© nhiên tại hạ kém xa má»™t trá»i má»™t vá»±c! 
Gã phò mã cưá»i phá lên: 
- Äừng có mà không biết Ä‘iá»u, chẳng qua thấy huynh đài còn non ná»›t tháºt thà nên tiểu đệ má»›i nói cho biết. Kỳ thá»±c Äại công chúa cÅ©ng chẳng ưa gì Äại phò mã, và tâm ý cá»§a Äại phò mã cÅ©ng giống như là tiểu đệ, Ä‘á»u có dụng tâm riêng cả! 
Nhạc Quần chợt nghe lòng vô vàn xót xa, tội nghiệp cho hai nàng công chúa nhan sắc khuynh thành là thế mà cũng không thể giành được tình yêu chân thành. 
Do sinh lòng thương hại hai vị công chúa, Nhạc Quần lại càng thêm khinh ghét gã phò mã đê hèn này hÆ¡n. Nếu trong chàng không có ý thức kiên quyết không muốn phá hoại việc lành cá»§a kẻ khác, chàng sẽ chấp nháºn tình yêu cá»§a bất kỳ vị công chúa nào. 
Äến bá» phÃa bắc, Nhạc Quần nhảy lên chẳng thèm từ giã lấy má»™t tiếng, quày quả bá» Ä‘i ngay. 
Gã phò mã tức giáºn lá»›n tiếng nói: 
- Tiểu tá», ngươi chưa trở thành phò mã đã hống hách như váºy, má»™t mai... Nhạc Quần nghe sau lưng có tiếng gió, biết hắn ta đã lao tá»›i, thầm nhá»§: 
- Ta cũng nên trả thù thay cho hai vị công chúa bị lừa dối kia, cho gã này biết tay một phen! 
Tiếng gió đã áºp nhanh tá»›i sau ót chàng. Nhạc Quần buông tiếng cưá»i khẩy, thụp đầu xuống, đồng thá»i lách ngưá»i, trở bá»™, xuất chưởng. Thân hình nhanh nhẹn, sức mạnh như trá»i long đất lở, không cho đối phương kịp thở, làn chưởng ảnh ào ạt áºp tá»›i. 
Gã phò mã tá»±a hồ không kém hÆ¡n Hoạt Chung Húc, mặc dù trong lúc bất ngá», song góc độ xuất chưởng cÅ©ng hết sức đặc dị, nhanh nhẹn đón tiếp chiêu Tiểu quá»· thôi ma, Ä‘oạn âm trầm nói: 
- Thì ra là môn hạ của Tây Bắc Phong! 
Nhạc Quần tung mình lên cao, liên hoàn phóng ra bảy cước, quét ngang tám chưởng và quát: 
- Khiếp sợ rồi phải không? 
- Chưa chắc... 
Gã phò mã bÄ©u môi khinh bỉ, xoay ngưá»i ba vòng và tung ra mưá»i má»™t chưởng, hóa giải tiếp chiêu Quá»· ảnh thượng song 
Nhạc Quần giáºt mình kinh hãi, bởi đối phương đã hóa giải thế công cá»§a chàng má»™t cách không mấy khó khăn, và thân pháp lại vô cùng ảo diệu, có thể thay đổi phương vị khi chưởng cá»§a mình sắp chạm vào ngưá»i ngay trong đưá»ng tÆ¡ kẽ tóc. 
Song phương xuất thá»§ nhanh như Ä‘iện chá»›p, kèm theo tiếng rÃt Ä‘inh tai nhức óc, chiêu thức biến hóa nhanh đến ná»—i ý nghÄ© không theo kịp. 
Nhạc Quần đã nổi giáºn thá»±c sá»±. Chàng gầm lên, liên hoàn tung ra hai chiêu Âm quá»· thôi đăng và Quá»· ảnh trùng trùng, khà thế như sóng dữ xô núi, như hung thần nổi cÆ¡n thịnh ná»™ đưa đôi tay khổng lồ chá»™p tá»›i. 
“Bùng bùng†hai tiếng, gã phò mã lùi dài hai thước. Nhạc Quần nhếch môi khinh bỉ, lướt tá»›i như bóng theo hình, chiêu Quá»· há»a lân đăng lại được tung ra. 
Chỉ thấy bóng chưởng cháºp trùng chẳng biết đâu là thá»±c, đâu là hư. “Bùng!†Gã phò mã lại lùi thêm má»™t bước lá»›n. Vẻ cuồng ngạo trên mặt gã đã biến mất, ngưá»i xoay như chong chóng, chá»›p nhoáng đã thay đổi bảy vị trà khác nhau, công ra hai mươi mốt chưởng. 
Nhạc Quần chẳng chút e ngại, vẫn hiên ngang tiến tá»›i, quát lá»›n má»™t tiếng, thi triển đồng thá»i hai chiêu Quá»· phá»§ thần công và Thiên quá»· phệ hồn, hai tay liên hoàn phóng ra ba mươi bảy chưởng. 
“Bùng! Bùng! Bùng! Bùng! Gã phò mã liên tiếp thoái lui bảy bước, trán và cổ nổi gân xanh, gương mặt trắng trẻo bị sức ép khá»§ng khiếp trở nên màu đỠtÃa. 
Nhạc Quần buông tiếng cưá»i khẩy: 
- Nô tài! Hãy quay vỠmà làm phò mã của mình đi. Cho ngươi hay, đây mới chỉ là bảy chiêu thôi đấy! 
- Bảy chiêu? 
Gã phò mã lầm bầm, mặt méo xệch, nghiến răng nói: 
- Tiểu tá», ngươi đừng đắc ý vá»™i. Tá» thần Ä‘ang chỠở phÃa trước đó, ngươi sống không qua khá»i năm hôm đâu! 
Nhạc Quần cưá»i vang, quay ngưá»i bá» Ä‘i. Ná»—i bá»±c tức tÃch tụ trong lòng ngá»±c chàng từ khi ngá»™ độc thoáng chốc đã tiêu tan hÆ¡n ná»a phần, lòng nghe vô cùng khoan khoái. 
Thế nhưng, chàng cÅ©ng thầm lấy làm bá»™i phục gã nham hiểm này. Xem chừng gã cùng lắm chỉ hÆ¡n mình ba tuổi mà võ công lại cao hÆ¡n Hoạt Chung Húc má»™t báºc. Qua đó mà suy Ä‘oán, hai vị công chúa, nếu cÅ©ng là ngưá»i trong võ lâm, tất nhiên công lá»±c phải hết sức cao siêu. 
Qua Uy Viễn, Hiệp Xuyên, Lương Sơn, Vu Khê chàng tiến vào phạm vi tỉnh Hồ Bắc. 
Trên đưá»ng, chàng biết được má»™t tin tức kinh ngưá»i, nghe đâu đồ đệ cá»§a Tây Bắc Phong là Lục Bình, từ núi Nga Mi Ä‘i vá» hướng đông bắc, đến đâu cÅ©ng đánh quần hùng tan tác, võ công cao đến mức không ai ngăn cản nổi. 
Nhạc Quần hết sức vui mừng nghÄ© bụng: “Sư huynh quả nhiên đã thoát khá»i vòng vây. Kể từ nay hai ngưá»i liên thá»§ hẳn sẽ tạo nên sá»± nghiệp oanh liệt, giết sạch lÅ© bại hoạt á»· đông hiếp yếu!†
Hôm ấy chàng đến thị trấn Tương Dương. Mấy ngày nay vá»™i vã Ä‘i đưá»ng, ăn ngá»§ không đầy đủ nên chàng cÅ©ng thấy hÆ¡i má»i mệt, thầm nhá»§: “Ta phải ăn uống má»™t bữa cho thá»a thÃch, rồi sau đó tìm khách Ä‘iếm ngá»§ má»™t giấc tháºt no mắt má»›i thôi!†
Chàng Ä‘i lên tầng hai má»™t tá»u lầu, gá»i lấy rượu và thức ăn, ngồi bên cá»a sổ nhìn ra ngoài trá»i, lòng nghe vô vàn cảm khái. Má»›i hôm nào mình còn đếm thá»i gian lần bước đến vá»›i tá» thần, mà giỠđây lại có mặt tại Tương Dương cách xa hàng ngàn dặm đưá»ng. Äá»i ngưá»i quả giống như má»™t giấc mÆ¡ dài không thể lưá»ng trước được. Và sở dÄ© có được ngày hôm nay hoàn toàn là do Khổng Tước công chúa ban cho, Æ¡n đức ấy tháºt nặng như núi Thái. 
Bá»—ng có tiếng ầm Ä© vá»ng xuống, thì ra phÃa trên còn má»™t tầng lầu nữa. Tiếng nói oang oang kia phát ra chÃnh là từ lầu ba. Má»™t kẻ nào đó giá»ng rổn rảng nói: 
- Tây Bắc Phong tuy rằng lợi hại, song lão ta đã chết. Äồ đệ cá»§a lão ta hẳn nhiên là kém hÆ¡n. HÆ¡n nữa, bằng vào danh tiếng cá»§a Tương Dương Tam Tuyệt, Huyết Thá»§ Thành Hoàng và Toàn Phong Phái Tá» chúng ta đây, không lẽ bá» chạy sao được? 
Nhạc Quần cưá»i thầm trong bụng: “Tháºt là đúng lúc, có lẽ sư huynh hiện Ä‘ang ở gần đây, bá»n này Ä‘ang bàn kế đối địchâ€. 
Má»™t ngưá»i khác nói: 
- Không sai! Mặc dù tên tiểu tỠấy từ núi Nga Mi chạy vá» hướng đông bắc, suốt dá»c đưá»ng đã giết chết hÆ¡n trăm cao thá»§, song dẫu sao hắn cÅ©ng là con ngưá»i. HÆ¡n nữa bá»n kia cÅ©ng quá... 
Má»™t giá»ng trầm khác tiếp lá»i: 
- Huynh đài chá»› nên khinh thưá»ng những cao thá»§ đã bị giết. Trong số ấy cÅ©ng không thiếu hạng kiệt xuất đâu. Tiểu tỠấy có thể hạ sát hằng trăm cao thá»§ chỉ trong vài chiêu hẳn là võ công kinh ngưá»i. Chúng ta... 
Ngưá»i đầu tiên vá»— bàn gắt giá»ng: 
- Huyết Thá»§ Thành Hoàng xưa nay rất là tá»± phụ, sao hôm nay lại nhút nhát thế này? Tháºt khiến tại hạ không thể hiểu nổi! 
Má»™t ngưá»i khác nói: 
- Cưá»ng địch Ä‘ang ở trước mặt, ná»™i bá»™ chúng ta không nên xào xáo. Sá»± tháºt thì nháºn xét cá»§a hai vị cÅ©ng Ä‘á»u có lý, Ä‘á»u có lý cả. 
Ngưá»i này quả là khôn khéo, không làm mếch lòng ai cả. Y nói tiếp: 
- Không sai! Tiểu tá» này chỉ có má»™t mình. Tục ngữ có câu “mãnh hổ nan địch quần hồâ€, song võ công chỉ hÆ¡n nhau má»™t thế là giành thắng lợi. Tất nhiên chúng ta cÅ©ng không nên vì hắn chỉ có má»™t mình mà sinh lòng khinh suất, vì váºy... 
Y đưa bên này, đẩy bên kia, rồi cuối cùng lại nên lên ý kiến cá»§a mình, trầm giá»ng nói: 
- Muốn cho chắc chắn, để các đại gia ở Tương Dương rạng mặt nở mày, đành phải làm phiá»n đến Lão gia gia má»™t phen thôi. 
Ba tiếng “Lão gia gia†này chẳng phải tầm thưá»ng, Ãt ra trong thâm tâm cá»§a ngưá»i này cÅ©ng là má»™t nhân váºt cao siêu. 
Dứt tiếng vá»— tay, có ngưá»i vá»›i giá»ng hoài nghi há»i: 
- Theo tại hạ biết, rất khó má»i được Lão gia gia! Ngưá»i khôn khéo tá» vẻ tin tưởng: 
- Không há» gì, có má»™t ngưá»i chắc chắn sẽ má»i được lão nhân gia ấy! Cả bá»n nhao nhao há»i: 
- Ai váºy? 
- Äá»™c Nhân ngư Äào Tiểu Hồng! 
- á»’! 
Má»i ngưá»i đồng thanh buá»™t miệng kêu lên. Má»™t ngưá»i há»i: 
- Äá»™c Nhân ngư chịu cúi đầu vá»›i Lão gia gia ư? Ngưá»i khôn khéo nói: 
- Äó chÃnh là mấu chốt cá»§a vấn Ä‘á». Nếu muốn má»i Äá»™c Nhân ngư đứng ra, cần phải có bây nhiêu. 
Tháºt ra là bao nhiêu? Nhạc Quần không trông thấy, nhưng Ä‘oán biết ngưá»i nỠđã ra dấu bằng tay. 
Má»™t ngưá»i khác nói: 
- Bạch hay là hoàng? 
Ngưá»i khôn khéo nói: 
- Tất nhiên là hoàng rồi! 
- Huynh đài ra dấu là má»™t trăm lạng? Ngưá»i khôn khéo cưá»i khẩy: 
- Hứ! Huynh đài phải biết Äào Tiểu Hồng là ngưá»i tham lam đến nhưá»ng nào. Trăm lạng hoàng kim đối vá»›i y thị chẳng khác nào là má»™t sá»± sỉ nhục! 
- Váºy là má»™t ngàn lạng ư? 
- Hứ! Một vạn lạng! 
- Ồ! Một vạn lạng hoàng kim! 
Má»i ngưá»i đồng thanh kêu lên sá»ng sốt, chứng tá» là số tiá»n ấy quá to. Sá»± im lặng kéo dài, có lẽ cả bá»n há» gom góp lại cÅ©ng không đủ số. 
Sau cùng ngưá»i khôn khéo lại trầm giá»ng nói: 
- Äại địch Ä‘ang ở trước mặt, váºt ngoại thân chẳng đáng kể gì! Tiểu đệ xin góp năm trăm lạng! 
Vừa mở miệng đã bá» ra năm trăm lạng vàng, tài sản cá»§a ngưá»i ngày cÅ©ng khá là hùng háºu, ngỠđâu trên lầu vẫn im phăng phắc, không má»™t ai tá»± nguyện góp thêm nữa. 
Ngưá»i khôn khéo trầm giá»ng nói: 
- Theo tiểu đệ được biết, Huyết Thá»§ Thành Hoàng Công Tôn Ngá»c huynh bá» ra năm ba ngàn lạng cÅ©ng chỉ như rụng mất má»™t sợi tóc trên đầu. Còn các vị khác gom góp thêm hai ba ngàn lạng nữa chẳng chẳng thành vấn Ä‘á». 
- Huynh đài đã quá đỠcao, tiểu đệ nào có lắm vàng thế! Tiểu đệ... chỉ có thể bỠra một ngàn lạng thôi! 
Ngưá»i này hẳn nhiên là Huyết Thá»§ Thành Hoàng rồi. Ngưá»i khôn khéo buông tiếng cưá»i khẩy: 
- Các vị khác thì sao? 
- Tiểu đệ xin góp ba trăm lạng! 
- Tại hạ tám trăm! 
- Tại hạ năm trăm! 
- Váºy là má»›i chỉ được ba ngàn má»™t trăm lạng, hãy còn thiếu quá nhiá»u. Ngưá»i khôn khéo thở dài: 
- Thôi, tÃnh tá»›i tÃnh lui, làm như là việc riêng cá»§a tiểu đệ không bằng, kể từ bây giá» tiểu đệ xin lui ra khá»i Tương Dương, không tham dá»± vào cuá»™c hẹn đêm nay vá»›i tiểu tá» kia nữa. 
Nhạc Quần chợt động tâm, bèn lấy gói lá»™ phà do Äại công chúa tặng cho mở ra xem, bất giác giáºt mình. Thì ra là năm mươi thá»i vàng và hai mươi viên trân châu màu Ä‘en rất to. 
Chàng từng nghe sư phụ nói trân châu Ä‘en có giá trị cao nhất trong các loại ngá»c châu. To mà không có tì vết, má»—i viên đáng giá đến vài ngàn lạng. Nếu bán cả chuá»—i thì trị giá càng cao hÆ¡n. Váºy thì hai mươi viên trị giá tổng cá»™ng những mấy vạn lạng vàng. 
Chàng lắc mạnh đầu, nghÄ© lại lúc Äại công chúa trao cái gói này cho chàng, thần thái rất bình thản, như thể tặng má»™t món lá»… váºt bình thưá»ng. Äá»§ thấy nàng ta đối vá»›i mình ngoại trừ chút cảm tình, có lẽ còn có mưuý đồ khác nữa. 
Nhạc Quần nở má»™t nụ cưá»i bà ẩn, gói chá»— vàng và mưá»i lăm viên trân châu lại, cầm năm viên Ä‘i lên lầu ba. 
Mưá»i luồng ánh mắt cùng lúc táºp trung vào ngưá»i Nhạc Quần và đượm vẻ tức giáºn. Má»™t ngưá»i trong số đó trầm giá»ng nói: 
- Tầng lầu này đã do chúng tôi bao trá»n rồi, tôn giá là ai mà... Nhạc Quần xua tay: 
- Xin nhá» huynh đài hãy giá»›i thiệu giùm tại hạ để tiện bá» cùng thương nghị đại sá»±. Tại hạ má»›i đến Tương Dương, dá»± định cư trú tại đây. Nghe đâu có má»™t nhân váºt lợi hại nào đó toan huyết tẩy Tương Dương nên tiểu đệ mạo muá»™i xuất diện, xin các vị lượng thứ cho! 
Ngưá»i khôn khéo đưa mắt ngắm nhìn Nhạc Quần, nhếch môi ra chiá»u khinh bỉ nói: 
- Tôn giá đại danh... 
- Tại hạ Hồ Thôi! Bằng hữu võ lâm ban cho danh hiệu là Phiên Thiên thủ! 
Má»i ngưá»i báºt cưá»i khanh khách vẻ mỉa mai, song ngưá»i khôn khéo lại cố nén cưá»i và nói: 
- Tại hạ là Giả Vũ, lão đại trong Tương Dương Tam Tuyệt! 
Khẩu khà cá»§a y khá lá»›n, sau đó giá»›i thiệu Huyết Thá»§ Thành Hoàng Công Tôn Ngá»c, Toàn Phong Phái Tá» cùng vá»›i lão nhị Giả Triển và lão tam Giả Hoàn trong Tương Dương Tam Tuyệt. 
Äoạn Giả VÅ© nói tiếp: 
- Hồ huynh đã có ý tương trợ, váºy ra sức hay ra tiá»n? Nhạc Quần nhún vai: 
- Chẳng giấu gì Gia huynh, mấy miếng cá»§a tiểu đệ chỉ để hù dá»a bá»n lưu manh tầm thưá»ng thôi, còn như đối phó vá»›i đồ đệ cá»§a Tây Bắc Phong, tháºt tình ngay như nghÄ© cÅ©ng chẳng dám, nên tiểu đệ chỉ định ra tiá»n thôi. 
Năm tay cao thá»§ hiện diện nghe nói thảy Ä‘á»u á»ng đỠmặt. Giả VÅ© buông tiếng cưá»i khan: 
- Hồ huynh có thể ra được bao nhiêu? 
- Äây! 
Nhạc Quần xòe tay ra, năm viên trân châu đen to cỡ hạt nhãn ánh lên bảo khà chói mắt, đoạn nói tiếp: 
- Chỉ năm viên trân châu đen này ước chừng cũng đáng giá sáu bảy ngàn lạng vàng, gom góp lại vừa đủ vạn lạng. 
Năm đôi mắt sá»ng sốt lẫn thèm thuồng nhìn vào năm viên mặc châu. Há» Ä‘á»u là những kẻ từng trải trên chốn giang hồ, tuy chưa từng trông thấy mặc châu to như váºy, song biết rất rõ giá trị cá»§a nó. Sá»± tháºt thì chỉ năm viên trân châu cÅ©ng đủ đáng giá vạn lạng vàng rồi. 
Nhạc Quần mỉm cưá»i: 
- Thế nào? 
Tiếng nói cá»§a chàng láºp tức khiến năm ngưá»i bừng tỉnh, cùng thở hắt ra má»™t hÆ¡i, sau đó vui mừng nhìn Nhạc Quần. 
Giả VÅ© liá»n cưá»i giả lả chìa tay nói: 
- Hồ huynh, đã là ngưá»i nhà xin đừng khách sáo, má»i ngồi! Äoạn lá»›n tiếng gá»i: 
- Phổ kỵ! Phổ kỵ! Thêm một bộ thực cụ nữa mau lên! 
Nhạc Quần chá»…m chệ ngồi xuống. “Lanh canh†mấy tiếng, năm viên mặc châu đã được ném vào trong cái đĩa thiếc. Mưá»i con mắt láo liên như bị gắn cứng vào mấy hạt châu. 
Nhạc Quần buông giá»ng khảng khái: 
- Năm viên mặc châu này giao cho Gia huynh bảo quản, xin tức khắc nhá» Äá»™c Nhân ngư Ä‘i má»i Lão gia gia, bởi chúng ta tuyệt đối không được thua bại. 
Giả VÅ© vá»™i gáºt đầu: 
- Hồ huynh nói không sai, Tương Dương là nhà cá»§a chúng ta, không thể để kẻ khác hoành hành ở nÆ¡i này được, váºy thì tại hạ tức tốc Ä‘i ngay. 
Nhạc Quần đưa tay ra cản: 
- Hãy khoan, xin há»i địa Ä‘iểm ước hẹn giữa các vị vá»›i kẻ kia ở đâu? Giả VÅ© đáp ngay: 
- PhÃa chÃnh tây, cách Tương Dương năm dặm có má»™t ngôi má»™ Hiếu tá», sẽ gặp nhau tại đó vào canh ba đêm nay! 
Nhạc Quần gáºt đầu: 
- ÄÆ°á»£c rồi, váºy thì việc này xin phiá»n các vị ra sức, nhá» Äá»™c Nhân ngư má»i Lão gia gia đến đó. Tá»›i lúc ấy tại hạ cÅ©ng chỉ có thể khua cá» gióng trống cổ vÅ© cho các vị thôi, còn như động thá»§ thì sợ các vị cưá»i cho, tháºt tình là kém quá xa Ä‘i! 
Má»i ngưá»i cùng đứng lên, lẽ dÄ© nhiên là vì sức mạnh cá»§a năm viên mặc châu, đồng thanh nói: 
- Hồ huynh khiêm tốn quá, vá»›i hào khà cá»§a Hồ huynh, e rằng chỉ là khiêm tốn đó thôi! Nhạc Quần nói vài lá»i khách sáo rồi theo cả đám xuống lầu. Chàng thanh toán tiá»n ăn xong, bèn tìm má»™t khách Ä‘iếm nghỉ ngÆ¡i. Chàng chắc Tương Dương Tam Tuyệt thuá»™c giá»›i có tiếng tăm ở đây, hẳn tài sản khá kếch sù, liệu chừng không dám chuồn mất. 
- o O o -
 
  
 
Hết hồi 5
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
 
	
		  | 
	
	
		
		
		 | 
	
 
 
	
	
	
		
	
	
	
	
		 
	
	
	
		
	
	
 
 |     |