Bỗng dưng ta nhớ lạ lùng
nụ cười ấy sáng một vùng trăng soi
lúm đồng tiền đứng lẻ lloi
cũng làm cho nụ môi hồng thêm xinh
mắt huyền lóng lánh lung linh
vừa nghiêng vừa nghịch thêm xinh dáng người
ngàn năm một thoáng bóng hình
tóc vương gió nhẹ đậu rình bờ môi
thoáng thôi một nét duyên xưa
mà sao ta mãi sớm trưa đi tìm
mỉm cười trông mảnh trăng rơi
mảnh rời mảnh khuyết, duyên ơi đâu rồi
Các chủ đề khác cùng chuyên mục này: