25-10-2008, 03:04 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Phi Thăng Chi Háºu
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Jun 2008
					
					
					
						Bài gởi: 1,213
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngày 1 giá» 
                
					
 
	Thanks: 286
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
			
			
				
				Khúc Quanh Của Dòng Sông - V.S. Naipaul 
			
			 
			
		
		
		
			
			Tên truyện : Khúc Quanh Của Dòng Sông  
  
Nguyên tác : A bend in the river  
  
Tác giả : V.S. Naipaul  
  
Dịch giả : Cao Việt Dũng  
  
Nguồn : vnthuquan   
  
Äánh máy : tumbleweed  
  
  
Lá»i giá»›i thiệu 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
Vidiadhar Surajprasad Naipaul mang quốc tịch Anh, sinh năm 1932 ở Chaguanas gần Port of Spain thuá»™c Trinidad, trong má»™t gia đình di cư từ miá»n Bắc Ân Äá»™, song không Ãt tác phẩm cá»§a ông lại lấy bối cảnh Châu Phi. Con ngưá»i V.S. Nailpaul bao gồm nhiá»u ná»n văn hoá, cuá»™c Ä‘á»i ông trải rá»™ng trên cả bốn châu lục lá»›n – ông từng du lịch khắp Châu Ã, châu Phi, châu Mỹ. Sá»± Ä‘a dạng đó khiến Naipaul luôn băn khoăn vá» vị trÃ, gốc gác cá»§a mình. Khi còn trẻ ông đã từng chán nản vá»›i sá»± nghèo nàn vá» tinh thần ở Trinidad, bá» sang Anh há»c đại há»c, nhưng khi đã định cư tại đó ông lại thấy mình không thể hòa đồng được vá»›i lối sống bản địa, trong khi đó dòng máu Ãn Äá»™ vẫn chảy mạnh trong huyết quản. V.S. Naipaul, vá»›i tư cách nhà văn, thưá»ng đặt ra những câu há»i vá» Ä‘a dạng văn hoá, đặc tÃnh tâm lý phức tạp cá»§a các nhóm và tá»™c ngưá»i, sá»± hoà trá»™n và đặc Ä‘iểm tiêu biểu không thể nhầm lẫn, cả đến những mặc cảm mang tÃnh bá»™ tá»™c, dân tá»™c…tất cả Ä‘á»u được miêu tả kỹ lưỡng và tinh tế trong Khúc quanh cá»§a dòng sông.  
   
   Salim từ vùng biển phÃa Äông châu Phi Ä‘i sâu vào lục địa, đến má»™t thành phố nằm bên khúc quanh cá»§a má»™t dòng sông lá»›n, để tìm cách kinh doanh, để tìm kiếm chá»— đứng cho mình trong thế giá»›i và để tìm hiểu bản thân mình. Ở thành phố đó, Salim phải sống trong bầu không khà ngá»™t ngạt cá»§a má»™t chế độ háºu thá»±c dân, bàng hoàng trước ná»n độc láºp lạ lẫm, loay hoay không biết phải bắt đầu từ đâu, chá»§ động hay thụ động trước những biến chuyển, và bạo loạn chắc chắn sẽ xảy ra. Anh tiếp xúc vá»›i ngưá»i dân bản địa, như cô Zabeth và đứa con trai Ferdinand, như cặp vợ chồng Mahesh và Shoba…Anh tìm hiểu thành phố, từ Quảng trưá»ng đến trưá»ng Trung há»c, từ khách sạn Van der Wyeden đến bến tàu…Rồi không gian được mở rá»™ng ra vá»›i việc xây dá»±ng Khu má»›i bên ngoài thành phố, sá»± xuất hiện trở lại cá»§a ngưá»i da trắng, sá»± thay da đổi thịt cá»§a giá»›i trẻ châu Phi, sá»± biến động chÃnh trị cá»§a vị Tổng thống vÄ© đại. Không gian được tiếp tục mở rá»™ng khi Indra, ngưá»i bạn thá»i thÆ¡ ấu cá»§a Salim xuất hiện, thoạt tiên trong hào quang cá»§a má»™t ngưá»i há»c ở Oxford vá», sau đó dưới hình dạng thảm hại cá»§a má»™t kẻ hoang mang trước tất cả, không chắc chắn vá» Ä‘iá»u gì hết. Không gian còn mở rá»™ng tá»›i châu Âu, nhưng đến đó thì Salim đã hiểu ra mình không thể chay thoát những ràng buá»™c vô hình. Thế giá»›i dù rá»™ng lá»›n vẫn không có chá»— cho anh, anh vẫn phải đóng Ä‘inh vào cái thành phố bên khúc quanh cá»§a dòng sông.   
 
   V.S.Naipaul bắt đầu cầm bút từ rất sá»›m, sau khi há»c xong Universtity College of Oxford. Cả Ä‘á»i ông gần như không làm công việc nào khác ngoài viết văn. Sau tiểu thuyết đầu tay, The Mystic Masseur (Ngưá»i thợ mát xa bà ẩn – 1957), Naipaul trở nên nổi tiếng vá»›i cuốn A House for Mr. Biswas (ngôi nhà cá»§a ngài Biswas – 1961), tiểu thuyết thứ nhất cá»§a ông. Những tác phẩm đầu tay này thưá»ng lấy bối cảnh vùng Tây Ấn, sau đó Naipaul mở rá»™ng địa lý văn chương cá»§a mình, hướng tá»›i chá»§ đỠháºu thuá»™c địa nóng bá»ng, nhất là tại châu Phi.  
 
   Hai tiểu thuyết cá»§a ông vỠđỠtài này là Guerillas và nhất là A bend in the River, má»™t phẫu thuáºt tài tình trưng bày những ung nhá»t, từ các vết thương lâu năm khó lành lẫn các vết thương má»›i cá»§a châu Phi già nua mà ngây thÆ¡, đã giành được độc láºp nhưng vẫn còn nguyên vẹn mặc cảm nô lệ - tá»± ti và thấp kém. Lẫn trong sá»± miêu tả tinh vi, thấu đáo là má»™t niá»m thương cảm kÃn đáo, má»™t day dứt cho số pháºn má»™t châu lục Ä‘ang trong giai Ä‘oạn bế tắc.  
 
Giá»›i thiệu V.S. Naipaul nghÄ©a là giá»›i thiệu má»™t trong những nhà văn sá» dụng Anh ngữ được đánh giá cao nhất hiện nay, xứng đáng vá»›i danh hiệu ngưá»i nối tiếp Conrad. Việc ông giành được giải Nobel văn chương năm 2001 (chưa kể trước đó 30 năm, ông đã Ä‘oạt giải Booker 1971) không nằm ngoài dá»± Ä‘oán cá»§a các nhà nghiên cứu văn há»c thế giá»›i .   
 
Naipaul đã đóng góp to lá»›n cho má»™t dòng văn há»c Ä‘au đớn nhưng có Ãch, dòng văn há»c nhìn trá»±c diện vào các xã há»™i lạc lõng giữa thế giá»›i, đứng bên lá» sá»± phát triển chung và còn lâu năm nữa má»›i thoát được vÅ©ng lầy đó.  
 
Ngưá»i dịch    
 
 
 
Má»™t số nháºn định vá» tác giả, tác phẩm 
 
“… Má»™t phẫu thuáºt tài tình phÆ¡i bày những u nhá»t, từ những vết thương lâu năm khó lành lẫn những vết thương má»›i cá»§a má»™t Châu Phi già nua mà ngây thÆ¡, đã giành được độc láºp nhưng vẫn còn nguyên vẹn mặc cảm nô lệ, tá»± ti và thấp kém. Lẫn trong sá»± miêu tả tinh vi, thấu đáo là má»™t niá»m thương cảm kÃnh đáo, má»™t day dứt cho số pháºn cá»§a châu lục Ä‘ang trong giai Ä‘oạn bế tắc…†
 
“Tràn đầy sự hấp dẫn, khó có nhà văn nào vượt qua được V.S.Naipaul† 
(The New York Times Book Review) 
 
“Có thể khẳng định Naipaul là má»™t trong những nhà văn viết hay nhất hiện nayâ€.  
(Walter Clemons, Newsweek) 
 
 
  
 	
 Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này: 
	
		 
		
		
		
		
Tài sản của ngudoc  
 
 
		
        
		
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				25-10-2008, 03:07 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Phi Thăng Chi Háºu
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Jun 2008
					
					
					
						Bài gởi: 1,213
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngày 1 giá» 
                
					
 
	Thanks: 286
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			PHẦN I - Cuộc nổi loạn thứ hai 
 
  
Chương 1 
  
 
 
 
 
 
 
 
 
 
  
  
  
  
Thế giá»›i vẫn chỉ là thế giá»›i; ở đó con ngưá»i chẳng là gì, tá»± cho phép mình chẳng là gì và do đó không há» có vị trà cho mình.   
Nazruddin, ngưá»i đã để lại cá»a hiệu cho tôi vá»›i giá bè bạn, không nghÄ© chuyện buôn bán cá»§a tôi vá» sau sẽ dá»… dàng. Äất nước này, cÅ©ng giống như khắp châu Phi, đầy rẫy bất ổn sau khi giành được độc láºp. Thành phố ở sâu trong ná»™i địa, ở khúc quanh cá»§a má»™t dòng sông lá»›n, đã gần như ngừng tồn tại, và Nazruddin nói tôi sẽ phải tay trắng Ä‘i lên.   
Tôi lái chiếc Peugeot Ä‘i vá» phÃa thành phố. Ở châu Phi lúc nay, đó không phải là cách di chuyển tốt nhất – lái xe từ bá» biển phÃa Äông vào ná»™i địa. Trên đưá»ng Ä‘i có quá nhiá»u nÆ¡i bị chốt chặt hoặc ngáºp ngụa máu. Vào thá»i Ä‘iểm đó, dù những con đưá»ng đã Ãt nhiá»u thông thoáng, chuyến Ä‘i cÅ©ng mất đứt cá»§a tôi má»™t tuần lá»….   
  
Vấn đỠkhông chỉ nằm ở những chá»— lở cát, bùn lầy hay những con đưá»ng núi hẹp, ngoằn ngoèo, gẫy khúc. Còn phải đối mặt vá»›i chuyện mặc cả tại các trạm gác biên giá»›i, thưá»ng nằm ven bìa rừng vá»›i những túp lá»u gá»— treo những lá cá» tháºt lạ. Tôi tá»± nhá»§ mình và chiếc Peugeot tốt nhất là lá» tịt những ngưá»i mang súng – tức là lao vào hết bụi ráºm này đến bụi ráºm khác. Äể rồi sau đó việc dàn xếp còn khó khăn hÆ¡n và phải xì ra má»™t vài tá» giấy bạc ngân hàng cÅ©ng như má»™t sô đồ há»™p, để tôi – và chiếc xe Peugeot – thoát khá»i những chá»— mà tôi đã tá»± buá»™c mình lao vào.   
  
Má»™t số cuá»™c tranh cãi như thế mất đến ná»a ngày trá»i. Ngưá»i chỉ huy đòi há»i tháºt ná»±c cưá»i – hai hay ba nghìn đô la. Tôi đáp luôn là không có. Anh ta sẽ Ä‘i vào lá»u cá»§a mình, ra vẻ chẳng còn gì để mà bàn; tôi thì cứ việc đứng bên ngoài, vì tôi cÅ©ng chẳng còn việc gì để làm cả. Rồi sau má»™t hay hai tiếng đồng hồ, hoặc tôi vào trong lá»u, hoặc anh ta Ä‘i ra ngoài, và chúng tôi có thể ngã giá hai hay ba đô la. ChÃnh Nazruddin đã khuyên, khi tôi há»i ông vá» giấy thị thá»±c, rằng tốt hÆ¡n hết là chìa tiá»n ra. "Lúc nào anh cÅ©ng có thể chui vào những chá»— như thế. Nhưng ra thì khó đấy. Äó là má»™t cuá»™c chiến cá nhân. Má»i ngưá»i Ä‘á»u phải tá»± tìm cho mình cách để thoát ra".   
  
Tôi Ä‘i má»—i lúc má»™t sâu hÆ¡n vào châu Phi – bụi cây, sa mạc, đá trên sưá»n núi, những hồ nước, mưa vào buổi chiá»u, bùn, và rồi ở sưá»n núi bên kia ẩm ướt hÆ¡n, những khu rừng dương xỉ và rừng gorilla – khi Ä‘i như thế tôi thầm nghÄ©, quả là Ä‘iên rồ. Mình Ä‘ang Ä‘i sai hướng. Cuối con đưá»ng này không thể co được má»™t cuá»™c Ä‘á»i má»›i.   
  
Nhưng tôi vẫn tiếp tục Ä‘i. Việc lái xe má»—i ngày cÅ©ng giống như Ä‘ang cố đạt tá»›i má»™t cái gì đó, và việc má»—i ngày cứ phải cố đạt tá»›i má»™t cái gì đó khiến tôi trở nên khó mà quay lui. Và tôi không thể ngăn mình nghÄ© rằng Ä‘iá»u này cảm giác khác gì những ngưá»i nô lệ thá»i xưa. HỠđã từng có hành trình giống hệt tôi, nhưng là Ä‘i bá»™ và theo hướng ngược lại, từ trung tâm lục địa ra bá» biển phÃa Äông. Càng Ä‘i vá» phÃa biển và xa khu đất cá»§a bá»™ lạc mình, há» càng bị tách khá»i các thảo nguyên và khó có khả năng vỠđược nhà mình, sẽ má»—i lúc há» trở nên lo lắng hÆ¡n vá» cách những ngưá»i châu Phi xa lạ nhìn há», cho đến cuối cùng, há» tá»›i được bá» biển, và khi bước chân lên những con tàu há» chỉ còn lo tá»›i việc có đến được những ngôi nhà an toàn ở bá» bên kia không. CÅ©ng giống tâm trạng ngưá»i nô lệ xa nhà, chuyến Ä‘i càng nhiá»u Ä‘iá»u gây nản chÃ, tôi lại càng hăng hái muốn hoà nháºp vào cuá»™c sống má»›i hÆ¡n.   
  
Khi tá»›i nÆ¡i tôi thấy Nazruddin không nói sai. NÆ¡i này đã chịu nhiá»u biến động, hÆ¡n má»™t ná»a thành phố bên khúc quanh dòng sông đã bị phá huá»·. NÆ¡i từng là khu ngoại ô châu Âu gần ghá»nh nước đã bị thiêu huá»·, cây bụi đã um tùm trên đống đổ nát, tháºt khó để phân biệt nÆ¡i trước đây từng là vưá»n tược vá»›i nÆ¡i trước đây từng là phố xá. Khu hành chÃnh, thương mại gần cầu tàu và trạm hải quan cùng má»™t số khu dân cư trung tâm vẫn còn, nhưng dưá»ng như thế là hết. Ngay cả các cité (tiếng Pháp trong nguyên bản – khu dân cư) châu Phi cÅ©ng chỉ còn thưa thá»›t ngưá»i ở, và cÅ©ng đã suy tàn, vá»›i nhiá»u ngôi nhà thấp hệt như bao diêm, màu xanh da trá»i hoặc xanh lá cây nhợt nhạt bá» hoang, bị giống nho nhiệt đới màu nâu và xanh lá»›n nhanh và chết cÅ©ng nhanh xâm chiếm.   
  
Cá»a hiệu cá»§a Nazruddin nằm trên má»™t quảng trưá»ng chợ tại khu phố buôn bán. Nó đầy mùi chuá»™t cống và đầy phân, nhưng được cái còn khá lành lặn. Tôi đã mua lại cả nhà kho cá»§a Nazruddin – nhưng chẳng còn gì trong đó. Tôi cÅ©ng mua được cả danh tiếng cá»§a cá»a hiệu, nhưng Ä‘iá»u này chẳng mấy ý nghÄ©a bởi rất nhiá»u ngưá»i châu Phi đã quay trở vá» vá»›i cây bụi, vá» vá»›i sá»± an toàn trong những ngôi làng cá»§a mình, tại những khu kinh rạch chằng chịt khó tìm.   
  
Sau ná»—i lo lắng khi vừa đến nÆ¡i, tôi thấy cÅ©ng không có nhiá»u việc để làm. Nhưng tôi không đơn độc. Còn có các thương gia khác nữa, những ngưá»i nước ngoài khác, má»™t số đã ở đây qua các cuá»™c biến động. Tôi cùng há» chỠđợi. Hoà bình được giữ vững. Má»i ngưá»i lại bắt đầu quay trở vá» thành phố, từng mét vuông cité dần đông đảo lên. Ngưá»i ta bắt đầu cần hàng hóa mà chúng tôi có thể cung cấp. Và chầm cháºm, công việc buôn bán lại bắt đầu khởi sắc.   
  
Zabeth thuá»™c số khách hàng sá»›m nhất và thưá»ng xuyên nhất cá»§a tôi. Cô là má»™t marchande [1]  không phải ngưá»i bán hàng ở chợ mà là bán lẻ theo lối cò con. Cô thuá»™c má»™t cá»™ng đồng ngư dân, gần như là má»™t bá»™ lạc nhá», khoảng má»—i tháng má»™t lần cô từ làng mình lên thành phố để mua buôn hàng hóa.  
  
Cô mua ở chá»— tôi bút chì và vở viết, lưỡi dao cạo, ống tiêm, xà phòng, kem đánh răng và bàn chải đánh răng, vải vóc, đồ chÆ¡i bằng nhá»±a, bô sắt và há»™p nhôm, khay và cháºu men. Ngư dân làng Zabeth cần những váºt dụng đơn giản đến từ thế giá»›i bên ngoài đó và cần chúng cả khi có biến động. Không phải đồ dùng thiết yếu, cÅ©ng không phải đồ xa xỉ, chúng chỉ là những thứ làm cho cuá»™c sống dá»… dàng hÆ¡n. Ngưá»i ở đây biết làm nhiá»u việc, há» tá»± xoay sở rất tài. Há» thuá»™c da, dệt vải, rèn sắt, hỠđục rá»—ng các thân cây lá»›n để làm thuyá»n và những cây nhá» hÆ¡n để làm chạn bếp. Nhưng vá»›i những ngưá»i tìm kiếm má»™t cái thùng lá»›n không rò để đựng nước và đồ ăn, hãy thá» tưởng tượng há» sung sướng đến thế nào khi có được cả má»™t cái bồn tráng men!   
  
Zabeth biết chÃnh xác những gì ngưá»i dân làng cô cần và biết rõ khả năng hay độ sẵn sàng mau thứ đó cá»§a há». Các thương gia ngoài bá» biển (trong đó có cả cha tôi) thưá»ng nói – đặc biệt khi há» phải tá»± an á»§i vì đã mua phải đồ đắt – rằng má»i thứ cuối cùng Ä‘á»u có ngưá»i mua. Tại đây Ä‘iá»u này không hỠđúng. Ngưá»i ta thÃch thú vá»›i những thứ má»›i – chẳng hạn ống tiêm, Ä‘iá»u này đối vá»›i tôi là má»™t bất ngá» - và tháºm chà những đồ hiện đại, nhưng sở thÃch cao nhất cá»§a há» luôn là những mẫu má»›i nhất cá»§a các mặt hành há» cần mua. Há» tin tưởng má»™t mẫu hàng, má»™t nhãn mác nhất định. Tháºt vô Ãch khi cố "bán" má»i thứ cho Zabeth, tôi buá»™c phải gút lại trong phạm vi những mặt hàng cố định. Buôn bán kiểu này tháºt chẳng ra sao, nhưng nó tránh được phức tạp hóa vấn Ä‘á». Và nó khiến Zabeth, khác vá»›i những ngưá»i châu Phi khác, trở thành má»™t nữ tướng gia giá»i giang.   
  
Cô không biết Ä‘á»c biết viết. Cô ghi danh sách dài dặc đồ phải mua vào đầu và nhá»› rằng rõ giá tiá»n từng thứ đồ cá»§a những lần mua trước. Cô không bao giỠđòi cho chịu tiá»n – cô ghét Ä‘iá»u đó. Cô trả bằng tiá»n mặt, lấy tiá»n từ chiếc túi nhá» luôn mang theo mình khi đến thành phố. Tất cả các lái buôn Ä‘á»u biết đến chiếc túi nhá» cá»§a Zabeth. Không phải vì cô không tin tưởng các ngân hàng, cô chỉ không hiểu nổi chúng.   
Tôi từng bảo cô, bằng thứ ngôn ngữ pha trá»™n cá»§a dòng sông mà chúng tôi quen dùng "Beth ạ, má»™t ngày nào đó sẽ có kẻ cướp túi cá»§a cô đấy. Mang theo tiá»n trong ngưá»i như thế không an toàn đâu".   
- Nếu có ngày đó, Mis Salim, tôi sẽ biết mà ở lại nhà.   
Tháºt là má»™t cách nghÄ© ngợi hay ho. Nhưng rõ ràng cô là má»™t phụ nữ rất lạ lùng.   
  
CÅ©ng như những ngưá»i khác, cô gá»i tôi là Mis, nói tắt cá»§a từ mister. Tôi là mister bởi vì tôi là ngưá»i nước ngoài, ngưá»i đến từ khu bá» biển xa xôi, lại nói tiếng Anh, tôi là mister để phân biệt vá»›i những ngưá»i nước ngoài khác định cư tại đây, các monsieur. DÄ© nhiên, Ä‘iá»u này chỉ có trước khi Ngưá»i Äàn Ông VÄ© Äại tá»›i và biến chúng tôi thành citoyens và citoyennes [2] . Trong má»™t khoảng thá»i gian – Ä‘iá»u này rất ổn, cho đến khi những lá»i nói dối cá»§a ông ta làm ngưá»i dân trở nên bối rối và sợ hãi, nên khi tìm được má»™t thần tượng khác mạnh hÆ¡n ông ta, há» bèn quyết định chấm dứt toàn bá»™ và bắt đầu lại từ đầu.   
  
Ngôi làng cá»§a Zabeth cách đây chừng 60 dặm, ở khá xa đưá»ng cái, con đưá»ng thá»±c ra cảm giác khác gì lối mòn, và cách dòng sông chừng vài dặm. Äi bằng đưá»ng bá»™ hay đưá»ng sông Ä‘á»u khó khăn, mất đứt hai ngày. Riêng đưá»ng bá»™, mùa mưa có thể mất tá»›i ba ngày. Thoạt tiên Zabeth Ä‘i đưá»ng bá»™, cùng những trợ tá cá»§a mình lá»™i bì bõm ra đến đưá»ng cái và đợi ở đó cho đến khi có xe tải hoặc xe buýt. Khi tàu hÆ¡i nước bắt đầu chạy lại, Zabeth thưá»ng xuyên sá» dụng đưá»ng sông, nhưng cÅ©ng không dá»… dàng hÆ¡n là mấy.   
  
Những kênh rạch bà máºt từ các ngôi làng dẫn ra sông thưá»ng rất nông, đầy những trở ngại bất ngá» và nhiá»u muá»—i kinh khá»§ng. Xuôi những dòng kênh này, Zabeth và ngưá»i cá»§a mình chèo xuồng độc má»™c ra đến dòng sông chÃnh, và há» thưá»ng xuyên phải đẩy chúng Ä‘i. Ra đến sống, Ä‘áºu sát bá», hỠđợi tàu hÆ¡i nước trên những chiếc xuồng nhá» bé chất đầy hàng hóa – thưá»ng là thá»±c phẩm – để bán cho ngưá»i trên tàu thuá»· và chiếc thuyá»n nhá» mà tàu kéo theo. Thá»±c phẩm Ä‘a phần là cá hoặc khỉ, còn tươi hoặc đã được boucane [3] - theo cách cá»§a vùng này, vá»›i má»™t lá»›p da dày ụ Ä‘en thui. Äôi khi có má»™t con rắn hoặc má»™t con cá sâu nhá» xông khói, má»™t tảng thịt lá»›n màu Ä‘en khó nháºn dạng là thịt gì – nhưng dưới lá»›p da cháy xém đó lá»™ ra màu thịt trắng hoặc hồng nhạt rất hấp dẫn.   
  
Khi chiếc tàu thuá»· xuất hiện, kéo theo thuyá»n chở khách, Zabeth và ngưá»i cá»§a mình chống sào hoặc chèo xuồng ra táºn giữa sông và dừng lại ở chá»— con tàu sẽ Ä‘i qua. Tàu đến, những chiếc xuồng độc má»™c chao đảo theo lá»›p sóng dồi, Zabeth và ngưá»i cá»§a mình ném dây thừng lên sàn thuyá»n, nÆ¡i luôn có những bàn tay đưa ra đón dây để buá»™c nó vào má»™t thanh sắt cố định nào đó, rồi những chiếc xuồng độc má»™c, Ä‘ang ở sát bên sưá»n tàu, bắt đầu chuyển động vá» hướng đối diện, trong khi những ngưá»i trên tàu ném những mẩu giấy hoặc vải xuống con cá hoặc con khỉ há» muốn mua.   
  
Việc Ä‘iá»u khiển xuồng độc má»™c ghé sát con tàu hoặc chiếc thuyá»n Ä‘ang chạy là má»™t kỹ thuáºt mà ngưá»i vùng sông nước biết cách thá»±c hiện, nhưng không phải là không nguy hiểm. Gần như sau má»i chuyến Ä‘i cá»§a chiếc tàu thuá»· Ä‘á»u có tin tức vá» việc má»™t chiếc xuồng độc má»™c bị láºt nhào đâu đó và có ngưá»i chết. Nhưng liá»u lÄ©nh váºy cÅ©ng đáng; sau đó, chẳng cần cố sức gì, vá»›i tư cách má»™t marchande Ä‘ang bán hàng, Zabeth được con tàu kéo đến táºn gần thành phố, cô tháo xuồng cá»§a mình khi Ä‘i ngang đống đổ nát cá»§a nhà thá» lá»›n, ngay trước khi đến các cầu tầu, để tránh các vị quan chức, những ngưá»i chỉ chăm chăm đòi đóng thuế. Má»™t chuyến Ä‘i tháºt ra trò! Biết bao rắc rối và nguy hiểm để bán được những sản phẩm đơn giản ngưá»i dân làng cô làm ra, và để mang vá» vài món đồ cho há».   
  
Má»™t hoặc hai ngày trước khi tàu thuá»· đến có má»™t phiên chợ ngoài trá»i ở ngay lối vào cầu tàu. Nếu còn ở thành phố Zabeth thế nào cÅ©ng tham gia. Chẳng may trá»i mưa cô sẽ ngá»§ dưới mái hiên má»™t cá»a hàng rau hoặc quán bar, hôm sau cô sẽ vào ở trong má»™t nhà trá» châu Phi, nhưng thoạt tiên những chá»— như thế chưa có. Khi cô đến cá»a hiệu, không gì trong dáng vẻ cá»§a cô gợi đến chuyến Ä‘i khó nhá»c hay những đêm ngá»§ ngoài trá»i. Cô luôn ăn mặc đàng hoàng, quấn mình trong mảnh vải lá»›n theo kiểu châu Phi, đầy nếp gấp, tôn thêm độ lá»›n cho cặp mông khổng lồ cá»§a cô. Trên đầu cô là chiếc khăn xếp – thứ trang phục cá»§a những ngưá»i Ä‘i xuôi dòng sông, và mang theo mình chiếc túi nhá» vá»›i những đồng tiá»n nhàu nát thu được từ những ngưá»i trong làng và những ngưá»i trên tàu thuá»·. Cô Ä‘i mua đồ, trả tiá»n; và vài giá» trước khi tàu thuá»· xuất phát, cô lại cùng vá»›i những ngưá»i đàn bà trong đội cá»§a mình – những ngưá»i gày gò, thấp nhá», xấu xÃ, báºn quần áo nhàu nhÄ© – đến để mang hàng Ä‘i.   
Xuôi dòng sông tốn Ãt thá»i gian   
hÆ¡n. Nhưng vẫn rất nguy hiểm cho những chiếc xuồng độc má»™c vá»›i má»—i lần áp vào và tách ra khá»i thuyá»n nhá» chở khách..Hồi đó tàu thuá»· rá»i thành phố vào lúc bốn giá» chiá»u nên mãi ná»a đêm Zabeth và ngưá»i cá»§a cô má»›i đến được nÆ¡i há» phải rá»i chiếc tàu thuá»·. Zabeth cẩn tháºn không để lá»™ chá»— vào làng mình. Cô tháo dây thừng, đợi cho đến lúc con tàu vá»›i chiếc thuyá»n Ä‘i khá»i và ánh sáng đã hoàn toàn tắt lịm rồi má»›i chống sào đẩy xuồng vào dòng kênh bà máºt cá»§a mình, và cả đêm há» cáºt lá»±c chèo chống xuồng dưới tán cây rừng.  
  
Vá» nhà vào ban đêm! Tôi không ra sông vào ban đêm. Tôi không thÃch việc này bởi không thấy an toàn. Trong bóng tối cá»§a dòng sông và cánh rừng bạn chỉ có thể chắc chắn vào những gì bạn nhìn thấy – và ngay cả những đêm sáng trăng bạn cÅ©ng không nhìn thấy gì nhiá»u đâu. Khi gây ra má»™t tiếng động – chẳng hạn khua mái chèo trên mặt nước – bạn sẽ nghe thấy chÃnh mình như thể Ä‘ang là má»™t ai đó khác hẳn. Dòng sông và cánh rừng như Ä‘ang hiển hiện, và mạnh hÆ¡n bạn nhiá»u. Bạn cảm thấy không được chở che như má»™t kẻ đột nháºp.  
  
Trong ánh sáng ban ngày – dù màu sắc có nhợt nhạt và ma quái vá»›i cái nóng ẩm hứa hẹn mát mẻ hÆ¡n vào buổi tối, bạn có thể tưởng tượng thành phố Ä‘ang được xây dá»±ng lại và mở rá»™ng ra. Bạn có thể tưởng tượng những khu rừng bị báºt gốc, những con đưá»ng Ä‘i xuyên qua các kênh rạch và đầm lầy. Bạn có thể tưởng tượng khu đất đã biến thành cái mà Ngưá»i Äàn Ông VÄ© Äại sau này sẽ vẽ ra, ái viá»…n cảnh vá» "Khu công nghiệp" dài 2000 dặm dá»c theo sông. (Nhưng ông ta không bao giá» thá»±c sá»± thá»±c hiện nó, đó chỉ là ý muốn cá»§a ông ta để tá» ra mình là má»™t thầy phù thuá»· cao tay hÆ¡n những phù thuá»· khác mà nÆ¡i đây từng biết đến). Dù váºy, trong ánh sáng ban ngày, bạn có thể tin vào viá»…n tưởng đó. Bạn có thể tưởng tượng khu đất Ä‘ang được những ngưá»i chÃnh bạn cải tạo để trở lại bình thưá»ng, giống như những phần nhỠđã từng bình thưá»ng trong má»™t khoảng thá»i gian ngắn trước khi độc láºp – những chá»— giỠđã biến thành đống đổ nát.   
  
Nhưng ở trên bá» sông vào ban đêm là chuyện khác hẳn. Bạn cảm thấy đất Ä‘ang đưa mình trở vá» vá»›i cái gì đó tháºt thân quen, cái gì đó mà vào lúc nào đấy bạn từng biết nhưng đã quên hoặc cố tình quên, song nó vẫn luôn ở nguyên đó. Và khu đất Ä‘ang đưa bạn trở lại 100 năm trước vẫn luôn ở đó.   
  
Zabeth đã Ä‘i những chuyến ghê gá»›m làm sao! Äó là má»—i lần cô đến đây để lấy Ä‘i cá»§a hiện tại (hoặc tương lại) má»™t vài hàng hoá quý giá nào đó, mang vá» cho ngưá»i làng mình – chẳng hạn những lưỡi dao cạo mua sỉ cả gói nhưng được bán lẻ từng lưỡi má»™t, những kỳ diệu cá»§a kim loại – những thứ hàng đó càng trở nên quý giá hÆ¡n khi ngưá»i ta hiểu rằng cô mang chúng từ thành phố vá» cho làng chài cá»§a mình – cái thế giá»›i thá»±c, an toàn, được bảo vệ khá»i ngưá»i khác bởi rừng ráºm và đưá»ng sông khó Ä‘i. Và được bảo vệ bằng những cách khác nữa. Má»i ngưá»i ở đây Ä‘á»u biết rằng mình Ä‘ang được tổ tiên dõi nhìn từ trên cao, những ngưá»i hiện Ä‘ang sống vÄ©nh hằng tại má»™t tầng trá»i cao hÆ¡n, và sá»± lướt qua trái đất cá»§a há» không há» bị lãng quên, mà được lưu giữ hết sức cẩn tháºn, đó chÃnh là má»™t phần trong sá»± hiện diện cá»§a cánh rừng. Trong rừng sâu an toàn hÆ¡n cả. Äó là thứ an toàn mà Zabeth đã để lại sau lưng để có được những hàng hoá quý giá, vì nó cô ta đã từ bá» cả sá»± an toàn tuyệt đối cá»§a mình.   
  
Zabeth không phải là má»™t phụ nữ bình thưá»ng. Bá» ngoài cô cảm giác há» giống gì vá»›i ngưá»i dân trong khu. Há» nhá», nhẹ ký và rất Ä‘en, còn Zabeth lại to béo vá»›i nước da đồng hun, ở vài chá»— thứ đồng hun đó cháy rá»±c lên, nhất là trên gò má, trông như thể trang Ä‘iểm váºy. Có má»™t cái gì đó tháºt khác biệt ở Zabeth, như mùi vị chẳng hạn. Nó rất mạnh và rất khó ưa, và thoạt tiên tôi từng nghÄ© –vì cô đến từ má»™t làng chài – rằng đó là mùi cá lưu niên. Tôi nghÄ© chắc là do đồ ăn ở làng quanh Ä‘i quẩn lại chỉ có cá và cá. Nhưng những ngưá»i bá»™ lạc Zabeth mà tôi từng gặp không có mùi giống vá»›i cô. Ngưá»i châu Phi cÅ©ng nháºn ra mùi vị khác biệt đó. Nếu vào cá»a hàng khi Zabeth có trong đó, thế nào há» cÅ©ng bịt mÅ©i và chó khi còn bá» Ä‘i thẳng.   
  
Metty, thằng nhá» lai châu Phi đã lá»›n lên trong gia đình tôi ở bỡ biển và đã tá»›i ở cùng tôi, nói rằng mùi cá»§a Zabeth nặng đến ná»—i lÅ© muá»—i cÅ©ng phải tránh xa. Tôi còn cho rằng đến đàn ông cÅ©ng không dám gần Zabeth, dù cô cÅ©ng có vẻ mỡ màng (mà đàn ông thì lại thÃch cái đó) và dù cô có cái túi nhỠđựng tiá»n. Zabeth chưa lấy chồng, và, theo chá»— tôi được biết, cô không sống chung vá»›i ngưá»i đàn ông nào cả.   
CÅ©ng chÃnh Metty – nó há»c được các táºp quán địa phương rất nhanh – nói vá»›i tôi rằng Zabeth là má»™t phù thuá»·, và trong vùng chúng tôi ai cÅ©ng hiểu má»™t phù thuá»· có nghÄ©a thế nào. Mùi vị cá»§a cÆ¡ thể cô là mùi cá»§a các thứ dầu xoa. Những ngưá»i phụ nữ khác sá» dụng nước hoa và toả mùi hấp dẫn, thứ dầu xoa cá»§a Zabeth lại cảnh báo và ngăn chặn. Cô đã được bảo vệ. Cô biết Ä‘iá»u đó, và những ngưá»i khác cÅ©ng biết thế   
  
Tôi đã đối xá» vá»›i Zabeth đúng như vá»›i má»™t marchande và má»™t khách hàng tốt. GiỠđây khi tôi biết rằng trong Khu chúng tôi cô là má»™t ngưá»i quyá»n lá»±c, má»™t nhà tiên tri, tôi lại càng không quên Ä‘iá»u đó. Thế nên tôi cÅ©ng cảm thấy cô tháºt sá»± hấp dẫn.  
  
[1]  Thương gia  
  
[2]  Công dân  
  
[3]  Xông khói   
  
  
 
 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của ngudoc  
 
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				25-10-2008, 03:12 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Phi Thăng Chi Háºu
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Jun 2008
					
					
					
						Bài gởi: 1,213
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngày 1 giá» 
                
					
 
	Thanks: 286
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 2 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
   Châu Phi là nhà tôi, đã từng là nhà cá»§a gia đình tôi từ hàng thế ká»· nay. Nhưng chúng tôi đến từ bá» biển phÃa Äông, Ä‘iá»u đó có ý nghÄ©a khác hẳn. Bỡ biển không hẳn là châu Phi. Äó là nÆ¡i pha trá»™n A ráºp - Ấn độ - Ba tư – Bồ đào nha, và chúng tôi, những ngưá»i sống tại đó, gần như là ngưá»i cá»§a Ấn độ dương. Thá»±c sá»± châu Phi nằm ở đằng sau chúng tôi. Nhiá»u dặm cây bụi hoặc sa mạc ngăn chia chúng tôi vá»›i những ngưá»i sống ở các vùng cao hÆ¡n, nên chúng tôi hướng vá» phÃa Äông, nÆ¡i có những vùng mà chúng tôi có quan hệ buôn bán – A ráºp, Ấn độ, Ba tư. CÅ©ng có những khu đất cá»§a tổ tiên chúng tôi. Nhưng chúng tôi hoàn toàn không thể nói mình là ngưá»i A ráºp hoặc Ấn độ hoặc Ba tư, và khi so sánh mình vá»›i những ngưá»i đó, chúng tôi thấy mình giống ngưá»i châu Phi hÆ¡n.  
Gia đình tôi theo đạo Hồi. Nhưng chúng tôi là má»™t nhóm đặc biệt. Chúng tôi khác vá»›i những ngưá»i Aráºp và Hồi giáo khác ở bá» biển, còn vá» táºp quán và thói quen chúng tôi gần vá»›i những ngưá»i Hindu vùng Tây bắc Ấn độ hÆ¡n, đó cÅ©ng chÃnh là gốc gác cá»§a chúng tôi. Tôi không thể biết rõ chúng tôi đã đến nÆ¡i đây khi nào. Chúng tôi không thuá»™c dạng những ngưá»i ở đây. Chúng tôi chỉ sống ở đây, làm những việc dành cho chúng tôi, làm theo những gì Ä‘á»i trước mình đã làm. Chúng tôi không bao giá» há»i tại sao lại như thế, chúng tôi không quan tâm. Trong sâu thẳm, chúng tôi thấy mình là má»™t dân tá»™c hết sức cổ xưa, nhưng dưá»ng như chúng tôi không có cách nào đánh giá được sá»± trôi qua cá»§a thá»i gian. Cha tôi hay ông tôi Ä‘á»u không biết ngày tháng cá»§a những câu chuyện cá»§a mình. Không phải vì hỠđã quên hoặc bị rối trà – quá khứ chỉ đơn giản là quá khứ.  
 
Tôi nhá»› đã nghe ông kể rằng ông từng chèo má»™t chiếc thuyá»n chở nô lệ như là chở hàng hoá hay cao su gì đó, song không thể nói cho tôi biết ông làm việc đó khi nào. Ông có trong ký ức mình đủ chuyện trôi nổi trên biển mà không há» có ngày tháng hay Ä‘iểm mốc thá»i gian liên hệ nào, như thể đó là sá»± kiện mang tÃnh độc nhất trong má»™t cuá»™c sống không sá»± kiện. Ông không nói đó là má»™t việc ghê gá»›m gì, chỉ nói đó là má»™t việc không bình thưá»ng ông từng làm – không phải là chở nô lệ, mà là chở cao su. Và chưa cần đến ký ức cá»§a chÃnh tôi, vá» câu chuyện cá»§a ông, tôi cho rằng đó có thể là má»™t phần cá»§a lịch sỠđã biến Ä‘i mãi mãi. Tôi tin, từ cuốn sách má»›i Ä‘á»c được, rằng ý tưởng vá» cao su có thể đã xâm chiếm đầu óc ông vào lúc đó, trước Thế chiến II, khi cao su trở thành má»™t thứ hàng hoá được ưa chuá»™ng – và sau đó là má»™t vụ bê bối lá»›n - ở Trung Phi. Do đó tôi nháºn thấy rằng các sá»± kiện vẫn Ä‘ang bị ông tôi che giấu, hoặc là ông chẳng mấy quan tâm đến chúng.  
 
Câu chuyện vá» toàn bá»™ giai Ä‘oạn đảo lá»™n đó cá»§a châu Phi – sá»± nổi loạn cá»§a ngưá»i A ráºp, sá»± bành trướng cá»§a châu Âu, sá»± vươn ra ngoài lục địa – là lịch sá» gia đình duy nhất mà tôi biết. Äó là số pháºn những ngưá»i sống ở đây. Má»i kiến thức vá» lịch sá» cá»§a chúng tôi và lịch sỠẤn Äá»™ dương tôi Ä‘á»u Ä‘á»c trong những quyển sách do ngưá»i châu Âu viết, thà dụ ngưá»i A ráºp chúng tôi trong thá»i gian đó là những nhà phiêu lưu và nhà văn lá»›n, rằng các thuá»· thá»§ cá»§a chúng tôi đã chèo thuyá»n vượt Äịa Trung Hải và khám phá ra châu Mỹ, rằng má»™t hoa tiêu ngưá»i Ấn đã dẫn đưá»ng cho Vasco da Gama từ Äông Phi đến Calicut, rằng từ chèque đã được các thương gia Ba tư chúng tôi sá» dụng lần đầu tiên…Chúng chẳng há» t.ao nên chút hiểu biết hay tá»± hào cá»§a chúng tôi. Tôi cảm thấy nếu không có ngưá»i châu Âu, toàn bá»™ quá khứ cá»§a chúng tôi đã bị bay biến, giống như vết giày các ngư dân trên bãi biển bên ngoài thành phố nÆ¡i chúng tôi ở.  
 
Có má»™t trại giam trên bá» biển. Những bức tưá»ng xây bằng gạch. Chúng đã trở thành đống đổ nát khi tôi còn là má»™t đứa bé, và ở châu Phi nhiệt đới, vùng đất cá»§a việc xây dá»±ng vô tá»™i vạ giống như má»™t mảnh lịch sá» hiếm hoi. ChÃnh trong nhà giam này, những nô lệ đã bị nhốt sau khi đã Ä‘i bá»™ đến từ trung tâm lục địa, vùng thảo nguyên, tại đó há» chỠđợi những chiếc thuyá»n buồm A ráºp sẽ đưa há» vượt biển. Nhưng nếu bạn không biết, thì nÆ¡i đó chẳng nói lên gì hết, chỉ là những bức tưá»ng đổ nát trên má»™t tấm bưu ảnh chụp bãi biển vá»›i những cây dừa.  
Äã từng có khi ngưá»i A ráºp cai quản nÆ¡i đây, rồi ngưá»i châu Âu tá»›i, giỠđây ngưá»i châu Âu đã Ä‘i. Nhưng có rất Ãt thay đổi trong cách suy nghÄ© cá»§a ngưá»i dân. Há» vẫn vẽ hình những con mắt to ở mÅ©i thuyá»n để cầu may mắn, và các ngư dân có thể trở nên rất giáºn dữ, tháºm chà hăng máu, nếu má»™t ngưá»i khách nào đó chụp hình há» - nghÄ©a là Ä‘ang buá»™c há» phải rá»i khá»i linh hồn cá»§a mình. Má»i ngưá»i ở đây vẫn sống như thế, há» vẫn như váºy lâu nay, không há» có khoảng cách giữa quá khứ và hiện tại. Má»i thứ diá»…n ra trong quá khứ Ä‘á»u đã biến mất, vần luôn chỉ có hiện tại mà thôi. Thế cho nên, như háºu quả cá»§a má»™t thứ há»—n loạn nào đó trên thiên đưá»ng, ánh sáng cá»§a bình minh vẫn luôn phải nhưá»ng chá»— cho bóng đêm, và con ngưá»i luôn sống trong hoàng hôn vÄ©nh hằng.  
 
Chế độ nô lệ ở bá» biển phÃa Äông không giống như phÃa Tây. Không ai bị đưa Ä‘i làm đồn Ä‘iá»n. Phần lá»›n ngưá»i dân rá»i khá»i vùng biển cá»§a chúng tôi tá»›i nhà cá»§a ngưá»i A ráºp để làm ngưá»i hầu. Má»™t số trở thành thành viên cá»§a những gia đình mà há» tá»›i, má»™t số Ãt hÆ¡n trở nên có quyá»n lá»±c bằng chÃnh sức mạnh cá»§a mình. Vá»›i má»™t ngưá»i châu Phi, má»™t đứa trẻ cá»§a rừng, Ä‘i hàng trăm dáºm từ ná»™i địa và xa làng mình, bá»™ lạc mình, sá»± bảo vệ cá»§a má»™t gia đình ngoại quốc là rất quý giá để có thể tồn tại đơn độc giữa những ngưá»i châu Phi xa lạ và thù địch. Äó là lý do giải thÃch tại sao việc buôn nô lệ vần được tiếp tục khá lâu sau khi các nước châu Âu đã cấm, và tôi tại sao, vào thá»i khi ngưá»i châu Âu Ä‘ang kinh doanh má»™t loại cao su nào đó, ông tôi lại có thể buôn má»™t mặt hàng khác. Äó cÅ©ng là lý do giải thÃch tại sao má»™t chế độ nô lệ bà máºt vẫn tiếp tục trên bá» biển cho mãi đến sau nạy Những ngưá»i nô lệ, hay thuá»™c vá» các dân tá»™c có thể bị coi là nô lệ, muốn giữ nguyên như thế.  
 
Trong khu này cá»§a gia đình tôi có hai gia đình nô lệ, và hỠđã ở đây Ãt nhất ba thế hệ. Há» sợ nhất là bị Ä‘uổi Ä‘i. ChÃnh thức mà nói những ngưá»i này chỉ là những ngưá»i giúp việc. Nhưng há» muốn những ngưá»i khác – những ngưá»i châu Phi khác cÅ©ng như những ngưá»i A ráºp và Ấn độ nghèo đói – biết há» thá»±c sá»± là nô lệ. không phải là há» tá»± hào vá» chế độ nô lệ như má»™t thứ thân pháºn, Ä‘iá»u há» tá»± hào là sợi dây nối kết đặc biệt vá»›i má»™t gia đình danh tiếng. Há» có thể tá» ra hết sức nghiệt ngã vá»›i những ngưá»i thuá»™c gia đình nhá» hÆ¡n.  
 
Khi còn nhá» tôi thưá»ng Ä‘i dạo trên những lối Ä‘i hẹp hai bên là tưá»ng trắng ở khu phố cổ cá»§a thành phố, nÆ¡i gia đình chúng tôi ở. Tôi tắm rá»a sạch sẽ và ăn báºn tá» tế, há» bôi thứ phấn cá»§a há» lên mắt tôi, và Ä‘eo má»™t lá bùa may mắn lên cổ tôi, và rồi Mustafa, má»™t ông già ở chá»— chúng tôi sẽ lắc vai tôi lia lịa. Tôi đã Ä‘i dạo như thế này: Mustafa đặt tôi lên vai ông để má»i ngưá»i thấy cá»§a báu cá»§a gia đình tôi, và cùng lúc đó cho thấy vị trà được tin cáºy cá»§a ông trong gia đình tôi. Có má»™t vài thằng nhóc chỉ trá» trêu chá»c chúng tôi. Khi tình cá» chạm trán vá»›i những thằng bé đó, Mustafa để tôi xuống, bảo tôi chá»i, thêm vào đó chÃnh những câu chá»i cá»§a ông, bảo tôi đánh nhau, và rồi, khi má»i việc trở nên quá bất lợi cho tôi, ông sẽ gỡ tôi ra khá»i những cái đấm cái đạp cá»§a bá»n nhóc và đặt tôi lên vai ông. Và chúng tôi lại tiếp tục dạo chÆ¡i.  
 
Câu chuyện vá» Mustafa, ngưá»i A ráºp, những chiếc thuyá»n buồm và những ngưá»i nô lệ như thế này giống như rút ra từ táºp Nghìn lẻ má»™t đêm. Nhưng khi nghÄ© đến Mustafa, và tháºm chà chỉ cần nghe từ "nô lệ", tôi liá»n nghÄ© ngay đến khu ngoài cá»§a chá»— chúng tôi ở, má»™t sá»± pha trá»™n giữa sân trưá»ng và sân sau nhà, tất cả những ngưá»i đó, má»™t số gào thét, hàng đống quần áo treo trên dây phÆ¡i hoặc trải rá»™ng trên những tảng đá to,cái mùi nằng nặng cá»§a những đống vải đó hoà lẫn vào mùi cá»§a những hố xà tạm bợ và cái góc chứa nước giải, hàng đống đĩa men và đĩa đồng cáu bẩn trên bàn giặt giữa sân, trẻ con chạy Ä‘i chạy lại khắp nÆ¡i, việc chuẩn bị bữa ăn không má»™t phút ngừng trong khu bếp tối thui. Tôi nghÄ© đến đám phụ nữ, trẻ con, vá» các chị em tôi và gia đình há», vá» những ngưá»i phụ nữ phục vụ và gia đình há», cả hai Ä‘á»u có vẻ như có sức nặng ngang nhau, tôi nghÄ© vá» những cuá»™c tranh cãi trong các phòng cá»§a gia đình, những cuá»™c tranh cãi nẩy lá»a trong khu này cá»§a những ngưá»i giúp việc. Chúng tôi quá đông đúc trong khu nhà nhá» bé đó. Chúng tôi không cần đến tất cả những ngưá»i hầu đó. Nhưng há» không phải là những ngưá»i phục vụ bình thưá»ng, và không lý do nào để Ä‘uổi há» Ä‘i được cả. Chúng tôi bị dÃnh vào vá»›i há».  
Trên bá» biển phÃa Äông đã từng như thế. Những ngưá»i nô lệ có thể biến đổi theo nhiá»u cách. Những ngưá»i hầu cá»§a chúng tôi không còn là ngưá»i châu Phi thuần tuý nữa. Há» không được gia đình công nháºn, nhưng tại những Ä‘iểm nào đó trong phả hệ, hỠđược pha trá»™n thêm dòng máu châu Ã. Mustafa có dòng máu Gujarat trong huyết quản: Metty cÅ©ng váºy, sau này nó đã tìm má»i cách vượt qua lục địa để đến vá»›i tôi. Dù váºy, đó là má»™t cuá»™c chuyển giao máu từ ông chá»§ sang nô lệ. Vá»›i những ngưá»i A ráºp trên bá» biển chúng tôi, tiến trình đã thá»±c hiện theo cách khác. Những ngưá»i nô lệ đã tấn công chá»§ cá»§a mình; dòng giống A ráºp ông chá»§ rõ ràng đã biến mất.  
 
Trước đây, các nhà thám hiểm và chiến binh A ráºp vÄ© đại đã từng thống trị. HỠđã Ä‘i sâu vào ná»™i địa, xây dá»±ng các thành phố và dá»±ng lên các vưá»n ươm cây trong rừng. Rồi quyá»n lá»±c cá»§a há» mất dần vào tay ngưá»i châu Âu. Các thành phố và vưá»n cây cá»§a há» biến mất, bị cây bụi nuốt trá»n. Há» thôi không còn có trong đầu ý tưởng vá» vị thế cá»§a mình trong thế giá»›i, và hỠđánh mất nghị lá»±c cá»§a mình; há» quên mất mình từng là ai và từ đâu đến. Há» chỉ biết há» là ngưá»i Hôi giáo; và trong đạo Hồi giáo há» cần có vợ và nhiá»u vợ. Nhưng hỠđã bị tách khá»i gốc rá»… A ráºp cá»§a mình và chỉ còn có thể tìm thấy vợ cá»§a mình trong số những ngưá»i phụ nữ châu Phi, những ngưá»i trước đây từng là nô lệ cho há». do đó, rất sá»›m, những ngưá»i A ráºp, hay là những ngưá»i tá»± gá»i mình là A ráºp, đã trở thành những ngưá»i Phi Châu, không khác biết gì hết. Ãt khi há» suy nghÄ© vá» ná»n văn minh độc đáo cá»§a mình. Há» có kinh Koran và các giá»›i luáºt cá»§a nó; há» chỉ gắn kết vào má»™t số lối ăn mặc, đội má»™t thứ mÅ©, và có má»™t bá»™ râu cắt tỉa đặc biệt; chỉ váºy thôi. Há» chỉ có má»™t Ãt ký ức vá» những việc tổ tiên há» từng làm ở châu Phi. Há» chỉ có thói quen vá» quyá»n lá»±c, mà không đủ nghị lá»±c hay há»c thức để quay lại được quyá»n lá»±c đó. Quyá»n lá»±c cá»§a những ngưá»i A ráºp – khá lá»›n khi tôi còn là má»™t đứa trẻ - chỉ là vấn đỠvá» táºp quán. Nó có thể bị thổi bay vèo bất cứ lúc nào. Thế giá»›i vẫn chỉ là thế giá»›i.  
 
Tôi lo ngại giùm ngưá»i A ráºp. Tôi cÅ©ng lo lắng cho chúng tôi. Bởi vì, khi có quyá»n, thì chẳng có gì khác biệt lá»›n lao nào giữa há» và chúng tôi hết. Cả hai Ä‘á»u là những nhóm nhá» sống dưới lá cá» cá»§a ngưá»i châu Âu và cùng ở bên rìa lục địa. Trong ngôi nhà gia đình chúng tôi, khi còn là má»™t đứa trẻ, tôi chưa bao giá» nghe thấy má»™t cuá»™c tranh luáºn nào vá» tương lai cá»§a chúng tôi hoặc tương lai cá»§a bá» biển. Ai cÅ©ng cho rằng má»i chuyện sẽ tiếp diá»…n, rằng những cưới xin có thể tiếp tục được tổ chức giữa những ngưá»i có sá»± đồng thuáºn vá»›i nhau, rằng thương mại buôn bán có thể tiếp tục, rằng châu Phi có thể cho chúng tôi những thứ nó từng cho.  
 
Các chị em tôi lấy chồng theo lối truyá»n thống, nghÄ©a là, cả tôi nữa, cÅ©ng có thể lấy vợ khi đủ tuổi và ná»›i rá»™ng cuá»™c sống gia đình chúng tôi. Nhưng lúc còn nhá», khi còn há»c ở trưá»ng, tôi đã nháºn ra rằng cách sống cá»§a chúng tôi quá cổ lá»— và dưá»ng như đã đến hồi cáo chung.  
Những thứ nhá» bé có thể mang đến chúng tôi nhiá»u cách suy nghÄ© má»›i, chẳng hạn những bức tem thư. ChÃnh quyá»n Anh đã cho chúng tôi nhiá»u loại tem đẹp. Những loại tem đó miêu tả cảnh sắc và đồ váºt cá»§a địa phương; má»™t cái có tên là "thuyá»n buồm A ráºp". Trong những con tem có hình chiếc thuyá»n đó, có cái gì kỳ lạ khiến má»™t ngưá»i nước ngoài từng nói "Äó là Ä‘iá»u nổi báºt nhất ở vùng này". Không có con tem vá» thuyá»n buồm ấy có lẽ tôi đã chẳng mảy may quan tâm đến những chiếc thuyá»n. Tôi há»c cách quan sát chúng. Má»—i khi thấy chúng chen chúc nhau ở ven bá» nước tôi nghÄ© chúng như là cái gì đó tháºt thân thiết vá»›i vùng chúng tôi, gần gÅ©i, cái gì đó ngưá»i nước ngoài có thể nháºn ra, cái gì Ä‘o không được hiện đại cho lắm, và chắc chắn chẳng há» giống vá»›i những tàu hàng và tàu khách cáºp vào những cầu cảng hiện đại cá»§a chúng tôi.  
 
Váºy là từ khi còn bé tôi đã phát triển cho mình thói quen nhìn ngắm, tá»± gắn mình vào khung cảnh thân quen và thá» nháºn ra nó từ má»™t khoảng cách nào đó. ChÃnh từ thói quen hay nhìn ngắm này mà tôi có ý nghÄ© rằng vá»›i tư cách là má»™t cá»™ng đồng chúng tôi đã tụi lùi vá» sau nhiá»u quá. Và đó là khởi đầu cho tình trạng bất an cá»§a tôi.  
Tôi thưá»ng nghÄ© vá» cảm giác bất an đó như là má»™t Ä‘iểm yếu, má»™t Ä‘iểm kém cá»i trong tÃnh tình cá»§a tôi, và tôi có thể hổ thẹn nếu ai đó phát hiện ra Ä‘iá»u này. Tôi giữ cho riêng mình những ý nghÄ© vá» tương lai, và thế là đủ để thoải mái sống trong nhà chúng tôi, nÆ¡i, như tôi đã từng nói, không bao giá» có cái gì đó tương tá»± má»™t cuá»™c tranh luáºn chÃnh trị. Gia đình tôi không có ngưá»i Ä‘iên. Bố tôi và anh em ông là thương gia, buôn bán; theo cách cá»§a riêng mình há» cố theo kịp thá»i đại. Há» có thể Ä‘iá»u chỉnh được hoàn cảnh; há» chấp nháºn rá»§i ro và đôi khi há» có thể trở nên rất cục cằn. Nhưng hỠđã Ä‘i sâu vào cuá»™c Ä‘á»i mình đến ná»—i khi nào bước lui và nhìn ngắm lại bản chất cuá»™c Ä‘á»i nó. Há» làm Ä‘iá»u há» phải làm. Khi má»i chuyện trở nên sai trái há» có sá»± an á»§i cá»§a tôn giáo. Cháºp nháºn số pháºn không chỉ đơn thuần là sá»± sẵn sàng, đó là má»™t lòng tin trầm tÄ©nh và sâu sắc vá» sá»± phù phiếm cá»§a Ä‘á»i ngưá»i.  
 
Tôi không bao giá» có thể lên cao đến thế. Sá»± bi quan cá»§a tôi, sá»± bất an cá»§a tôi, là má»™t chuyện thuá»™c trần thế nhiá»u hÆ¡n. Tôi không há» có cảm giác tôn giáo cá»§a gia đình mình. Sá»± bất an đó là do tôi thiếu má»™t tôn giáo Ä‘Ãch thá»±c, và cÅ©ng giống như má»™t đổi thay nhá» vá» sá»± bi quan cao cả cá»§a lòng tin chúng ta, sá»± bi quan dẫn con ngưá»i đến những day dứt. Äó là cái giá dành cho thái độ duy váºt cá»§a tôi, sá»± tìm kiếm cá»§a tôi để chiếm lÄ©nh được trạng thái trung hoà, giữa sá»± thẩm thấu vào cuá»™c sống và bay lÆ¡ lá»ng phÃa trên mặt đất.  
 
Sá»± bất ổn tôi cảm thấy vá» vị thế cá»§a chúng tôi trên bá» biển là do tÃnh khà cá»§a tôi và quả có Ãt thứ có thể làm tôi bình tâm trở lại. Các sá»± kiện ở mảnh đất châu Phi này bắt đầu biến chuyển rất nhanh. Vá» phÃa Bắc có má»™t cuá»™c nổi loạn đẫm máu cá»§a má»™t bá»™ lạc sống trên núi cao mà ngưá»i Anh dưá»ng như không thể trấn áp nổi, và cÅ©ng có những vụ bùng nổ thể hiện sá»± bất tuân và sá»± tức giáºn khác nữa. Những triệu chứng bệnh đôi khi cÅ©ng là bệnh táºt thá»±c sá»±, và tôi không nghÄ© rằng sá»± sợ hãi cá»§a bản thân khiến tôi cảm thấy hệ thống chÃnh trị mà chúng tôi Ä‘ang sống dang sắp chấm dứt, và rằng cái sẽ thay thế sẽ không há» dá»… chịu. Tôi sợ những lá»i nói dối – những ngưá»i da Ä‘en khẳng định ngưá»i da trắng nói dối.  
 
ChÃnh châu Âu đã cho chúng tôi, những ngưá»i sống ở bá» biển, ý tưởng nào đó vá» lịch sá» cá»§a chúng tôi, chÃnh châu Âu, tôi cảm thấy thấy váºy, cÅ©ng đã mang đến những lá»i nói dối. Những ngưá»i từng sống ở vùng này cá»§a châu Phi trước ngưá»i châu Âu chưa từng bao giá» nói dối vá» mình. Không phải vì chúng tôi đạo đức hÆ¡n há». Chúng tôi không nói dối bởi vì chúng tôi không bao giá» sở hữu chÃnh mình và không há» nghÄ© là có cái gì đó để mình phải nói dối hết; chúng tôi là những ngưá»i giản đơn như thế đấy. Nhưng ngưá»i châu Âu có thể nói má»™t đằng làm má»™t nẻo; và há» có thể hành động theo cách đó bởi vì há» có ý thức vá» cái há» nợ ná»n văn minh cá»§a mình. Äó là chá»— lợi thê cá»§a há» so vá»›i chúng tôi. Ngưá»i châu Âu muốn có vàng và nô lệ, cÅ©ng giống như má»i ngưá»i khác; nhưng cùng lúc đó há» cÅ©ng muốn ngưá»i ta dá»±ng tượng mình như những ngưá»i từng làm việc tốt cho nô lệ váºy. Là những ngưá»i thông minh và đầy nghị lá»±c, và ở đỉnh cao quyá»n lá»±c cá»§a mình, há» có thể diá»…n tả cả hai mặt cá»§a ná»n văn minh cá»§a há»; và há» có cả nô lệ lẫn tượng.  
 
Bởi tá»± sở hữu mình,so vá»›i chúng tôi ngưá»i châu Âu được trang bị tốt hÆ¡n để đôi mặt vá»›i những thay đổi. Và tôi không còn tÃnh đến châu Phi, rằng thá»±c tế không còn gì để cho Ä‘i nữa cả. Ngưá»i châu Âu chuẩn bị để Ä‘i, hoặc chiến đấu, hoặc gặp những ngưá»i châu Phi ở ná»a đưá»ng. Chúng tôi tiếp tục sống như trước đây, mù quáng. Ngay cả gần đây vẫn không có gì giống như má»™t cuá»™c tranh luáºn chÃnh trị trong nhà chúng tôi hoặc trong nhà những gia đình mà tôi biết. Chá»§ đỠbị né tránh. Tôi cÅ©ng tá»± thấy mình né tránh nó.  
 
Má»™t tuần tôi đến chÆ¡i squash tại nhà anh bạn Indar cá»§a tôi hai lần. Ông Indar đến từ Punjab, Ấn Äá»™, để làm công nhân hợp đồng trong ngành đưá»ng sắt. Ông già ngưá»i Punjab đã làm việc tốt. Khi hoàn thành hợp đồng ông đến ở bá» biển và trở thành má»™t ngưá»i cho vay tiá»n ở chợ, má»—i lần cho vay 20 hoặc 30 sillings cho những ngưá»i bán hàng ở chợ Ä‘ang túng tiá»n phải giáºt tạm để mua hàng. Cho vay 10 silling tuần này sẽ mang vá» 12 hoặc 15 sillings vào tuần sau. Không phải cách buôn bán tốt nhất, nhưng má»™t ngưá»i năng động (và cÅ©ng khá cứng rắn) có thể tăng nhanh vốn liếng cá»§a mình trong vòng má»™t năm. Thì đó cÅ©ng là má»™t thứ nghá» dịch vụ, má»™t sinh kế. Và còn hÆ¡n cả sinh kế nữa. Gia đình đã phát triển rất nhanh. HỠđã trở thành các chá»§ nhà băng theo cách không chÃnh thống, cai quản các công ty nhá» nhưng ăn nên làm ra, nhiá»u vụ buôn bán đến táºn Ấn Äá»™, A ráºp và vịnh Ba Tư (vẫn bằng những chiếc thuyá»n buồm như trên tem thư).  
 
Gia đình Indar sống trong má»™t khu nhà lá»›n trong khu đất trải nhá»±a. Nhà chÃnh ở cuối khu đất, có các nhà nhá», riêng, những ngôi nhà khác cho gia nhân (gia nhân đúng nghÄ©a, những ngưá»i được thuê và có thể bị sa thải, không phải những ngưá»i ăn bám như ở chá»— chúng tôi) và có sân squash. Má»i thứ Ä‘á»u bi .quây vào bên trong bức tưá»ng cao phá»§ cây, cổng chÃnh vá»›i ngưá»i gác. Khu nhà nằm ở khu má»›i cá»§a thành phố, tôi không nghÄ© là còn có thể biệt láºp và được bảo vệ tốt hÆ¡n như thế nữa.  
 
Những ngưá»i giàu không bao giá» quên là há» giàu, và tôi coi Indar như má»™t đứa con ngoan cá»§a gia đình cho vay tiá»n hoặc nhà băng cá»§a cáºu ta. Cáºu đẹp trai, cẩn tháºn trau chuốt hình dáng bên ngoài, và khá là sát gái, vá»›i cái gì đó kÃn đáo trong cách nói năng. Tôi cho rằng như thế là do cách nhìn cá»§a cáºu đối vá»›i tài sản riêng cá»§a mình và cÅ©ng là do những lo lắng vá» tình dục cá»§a cáºu ta. Tôi nghÄ© cáºu là má»™t ngưá»i hay bà máºt lui tá»›i nhà thổ và sống trong ná»—i lo lắng bi .phát giác hoặc bị dÃnh thứ bệnh nào đó.  
Chúng tôi uống nước cam lạnh hay trà nóng sau khi chÆ¡i (Indar đã bắt đầu lo lắng tá»›i trá»ng lượng cÆ¡ thể cá»§a mình) thì cáºu bảo tôi là cáºu sẽ Ä‘i. Cáºu sẽ đến Anh, tá»›i má»™t trưá»ng đại há»c danh tiếng để há»c trong vòng ba năm. Indar, cÅ©ng như gia đình cáºu ta, vẫn thưá»ng tuyên bố những tin quan trá»ng theo cách bình thưá»ng như thế. Tin này làm tôi hÆ¡i thất vá»ng. Indar có thể làm má»i Ä‘iá»u cáºu ta thÃch không chỉ vì cáºu ta giàu có (tôi từng gắn việc ra nước ngoài há»c vá»›i giàu có), mà còn vì cáºu ta đã há»c tại đây, ở trưá»ng trung há»c nói tiếng Anh cho đến năm 18 tuổi. Tôi đã rá»i trưá»ng khi 16. Không phải vì tôi hoặc không giá»i, cÅ©ng không phải gia đình sa sút, mà vì không ai trong gia đình tôi há»c quá 16 tuổi.  
 
Chúng tôi ngồi trên báºc thá»m cá»§a sân squash, trong bóng mát. Indar bình thản nói "Nhà tá»› sẽ Ä‘i khá»i đây, cáºu cÅ©ng biết đấy. Sống ở châu Phi cần phải mạnh mẽ lắm, chúng tá»› không mạnh mẽ."  
 
Cáºu đã gợi ra Ä‘iá»u không thể gợi ra. Ngay khi cáºu nói tôi thấy bức tưá»ng nhà cáºu chẳng có tác dụng gì cả. Hai thế hệ đã trôi qua khi tôi nhìn thấy nó; và tôi buồn cho cái công trình rồi sẽ bị vứt Ä‘i này. Ngay khi Indar nói tôi cảm thấy tôi có thể thâm nháºp đầu óc cáºu ta và thấy cái cáºu ta thấy – sá»± nhá» bé, cái cổng và ngưá»i coi nhà không có khả năng ngăn chặn được hiểm nguy tháºt sá»±.  
 
Nhưng tôi không tá» ra mình hiểu Ä‘iá»u cáºu ta nói. Tôi xá» sá»± như những ngưá»i từng cáu giáºn và làm tôi chán ngán vì không chịu công nháºn sá»± thay đổi Ä‘ang đến chá»— chúng tôi. Và khi Indar há»i tôi "Cáºu sẽ làm gì?", tôi đã nói, như thể không nhìn thấy vấn đỠgì hết váºy "Tá»› sẽ ở lại. Tá»› sẽ buôn bán".  
 
Äiá»u này chẳng đúng tà nào cả. Tôi cảm thấy Ä‘iá»u ngược lại cÆ¡. Nhưng tôi thấy là mình không sẵn lòng – ngay khi câu há»i được đặt ra vá»›i tôi – công nháºn hoàn cảnh vô phương cứu chữa cá»§a mình. Bằng bản năng tôi rÆ¡i vào những thái độ cá»§a gia đình mình. Nhưng vá»›i tôi và chá»§ nghÄ©a Ä‘inh mệnh chỉ là Ä‘iá»u vá»› vẩn, tôi quan tâm nhiá»u hÆ¡n đến thế giá»›i và mong không phải phá»§ nháºn Ä‘iá»u gì. Má»i Ä‘iá»u tôi có thể làm là che giấu sá»± tháºt. Và khám phá này vá» bản thân đã làm tôi xáo động rất nhiá»u khi Ä‘i bá»™ vá» nhà qua thành phố nóng bá»ng.  
 
Mặt trá»i buổi chiá»u chiếu xuống trên con đưá»ng nóng bá»ng màu trắng má»m mại và những lỠđưá»ng ngoằn ngoèo. Tất cả Ä‘á»u bình thưá»ng. Có vẻ như không há» có nguy hiểm nào trong những đám ngưá»i, những con phố gẫy khúc, những lối Ä‘i hai bên có tưá»ng trắng. Nhưng vá»›i tôi nÆ¡i này đã bị nhiá»…m độc.  
 
Tôi có má»™t căn phòng ở tầng trên trong ngôi nhà gia đình chúng tôi. Nó vẫn sáng đèn khi tôi trở vá». Tôi nhìn qua khu nhà mình, thấy những cái cây và màu xanh cá»§a những cái sân lân cáºn và những khoảng không gian mở. Dì tôi Ä‘ang gá»i má»™t trong những ngưá»i con gái cá»§a mình, má»™t vài cái bình đồng cÅ© kỹ đã được mang ra ngoài sân để cá» bằng giÅ©a đã biến mất. Tôi nhìn vào ngưá»i đàn bà sùng đạo đó, Ä‘ang được che chở sau những bức tưá»ng ngôi nhà cá»§a mình, và thấy ná»—i lo lắng vá» những cái bình đồng cá»§a bà là vá»› vẩn làm sao. Bức tưá»ng sÆ¡n màu trắng má»ng tang (má»ng hÆ¡n tưá»ng cá»§a khu nô lệ ở bá» biển) không bảo vệ bà nhiá»u lắm. Bà má»›i dá»… bị tổn thương làm sao – bản thân bà, tôn giáo cá»§a bà, táºp quán cá»§a bà, lối sống cá»§a bà. Cái sân nhá» hẹp chứa toàn bá»™ cuá»™c sống cá»§a bà, đã trở thành toàn bá»™ thế giá»›i cá»§a bà, từ lâu nay đến thế. Làm sao ngưá»i ta không nháºn thấy Ä‘iá»u ấy? Làm sao ngưá»i ta có thể không há»i Ä‘iá»u gì thá»±c sá»± bảo vệ chúng tôi?  
 
Tôi nhá»› lại cái nhìn chiêm ngưỡng và đầy phấn khÃch Indar dành cho tôi. Và quyết định đã đến vá»›i tôi vào lúc đó. Tôi phải Ä‘i. Tôi không thể bảo vệ ai hết, không có ai có thể bảo vệ tôi. Chúng tôi không thể bảo vệ chÃnh chúng tôi, chúng tôi chỉ có thể, bằng nhiá»u cách, trốn khá»i sá»± tháºt. Tôi phải Ä‘i khá»i khu nhà cá»§a gia đình và cá»™ng đồng cá»§a tôi. Ở lại đây vá»›i cá»™ng đồng mình, để cho rằng suốt Ä‘á»i Ä‘i cùng há», được Ä‘i cùng vá»›i há» chỉ là sá»± phá huá»·. Tôi chỉ có thể làm chá»§ được số pháºn cá»§a mình khi đơn độc. Má»™t dòng thuá»· triá»u cá»§a lịch sá» - đã bị chúng tôi lãng quên, chỉ sống trong những cuốn sách cá»§a ngưá»i châu Âu mà tôi từng Ä‘á»c – đã mang chúng tôi đến đây. Chúng tôi đã sống cuá»™c sống cá»§a mình theo cách cá»§a chúng tôi, đã làm cái chúng tôi phải làm, nguyện cầu Chúa và tuân theo những lá»i giá»›i răn cá»§a Ngưá»i. GiỠđây – vang vá»ng lại những lá»i nói cá»§a Indar – má»™t dòng triá»u lịch sá» khác đã tá»›i để mang chúng tôi Ä‘i.  
 
Tôi không thể tiếp tục tuân theo Số pháºn được nữa. Mong muốn cá»§a tôi không phải là trở nên tốt đẹp theo cách truyá»n thống cá»§a chúng tôi, mà phải tạo ra được sá»± tốt đẹp. Nhưng bằng cách nào đây? Tôi phải dâng tặng Ä‘iá»u gì? Tài năng nào, kỹ năng nào, ngoài những kỹ năng buôn bán châu Phi mà gia đình tôi có? Ná»—i lo lắng này bắt đầu gặm nhấm tôi. Và chÃnh vì thế, khi Nazruddin đỠnghị bán cá»a hiệu cho tôi, má»™t cá»a hiệu và công việc buôn bán ở vùng đất xa xôi cá»§a châu Phi, tôi đã đồng ý ngay tắp lá»±.  
   
Trong cá»™ng đồng chúng tôi, Nazruddin là má»™t ngưá»i lạ. Ông cùng độ tuổi vá»›i cha tôi, nhưng trông trẻ hÆ¡n nhiá»u và còn khá sung sức. Ông chÆ¡i tenis, uống rượu vang, nói tiếng Pháp, Ä‘eo kÃnh Ä‘en và mặc com lê ( vá»›i những chiếc ve áo to tướng và ca vát quăn tá»›n). Trong chúng tôi ông là ngưá»i nổi tiếng (và hay bị chế giá»…u sau lưng) vá» các thói quen châu Âu cá»§a mình, mà ông có được không phải từ châu Âu (ông chưa bao giỠở đó), mà từ má»™t thành phố ở trung tâm châu Phi nÆ¡i ông đã từng sống và buôn bán.  
 
Nhiá»u năm trước, vì sá»± bốc đồng, Nazruddin đã bá» công việc kinh doanh ở bá» biển và chuyển vào sâu hÆ¡n trong đất liá»n. Những nước thuá»™c địa ở châu Phi tạo cảm hứng cho các hoạt động cá»§a ông. Nhưng Nazruddin cÅ©ng chẳng làm gì hÆ¡n là theo những con đưá»ng thương mại cÅ© cá»§a ngưá»i A Ráºp để vào sâu hÆ¡n; và ông đã dừng ở trung tâm châu lục, bên khúc quanh cá»§a má»™t dòng sông.  
 
Äó cÅ©ng là giá»›i hạn ngưá»i A ráºp từng đến trong thế ká»· trước. Tại đó hỠđã gặp ngưá»i châu Âu, tiến đến từ hướng khác. Vá»›i ngưá»i châu Âu nó tháºt nhá» bé tầm thưá»ng. Vá»›i ngưá»i A Ráºp ở miá»n trung châu Phi đó là tất cả, nghị lá»±c từng đẩy hỠđến châu Phi đã chết ở nÆ¡i ngá»n nguồn này, và sức mạnh cá»§a há» giống như ánh sáng cá»§a má»™t ngôi sao đã tắt. Sức mạnh A Ráºp đã biến mất ; trên khúc quanh cá»§a dòng sông đã má»c lên thành phố cá»§a ngưá»i châu Âu, chứ không phải cá»§a ngưá»i A ráºp. Và chÃnh từ thành phố đó mà Nazruddin, lại xuất hiện trở lại giữa chúng tôi sau má»™t khoảng thá»i gian, đã mang vá» những thói quen và thị hiếu xa lạ cùng những câu chuyện vá» thành công trong công việc buôn bán cá»§a mình.  
 
Nazruddin là ngưá»i lạ, nhưng ông vẫn ở trong cá»™ng đồng cá»§a chúng tôi bởi vì ông cần những ngưá»i chồng và ngưá»i vợ cho những đứa con cá»§a mình. Tôi luôn biết rằng ông thấy ở tôi ngưá»i chồng tiá»m năng cho má»™t trong số những đứa con gái cá»§a ông; và tôi đã sống vá»›i sá»± công nháºn đó lâu đến mức nó chẳng còn làm phiá»n gì tôi nữa. Tôi thÃch Nazruddin. Tôi đón chá» những lần ông đến chÆ¡i, nói chuyện vá»›i ông, thái độ thân máºt hết sức cá»§a ông khi ông ngồi xuống trong căn phòng u buồn cá»§a chúng tôi hay ở ngoài hiên và nói vá» những Ä‘iá»u phấn khÃch cá»§a thế giá»›i xa xôi cá»§a ông.  
 
Ông là má»™t ngưá»i rất nồng nhiệt. Ông tô vẽ những Ä‘iá»u ông đã làm. Ông thÃch những ngôi nhà mình mua (thưá»ng là mua vá»›i giá há»i), những tiệm ăn ông chá»n, những món ăn ông gá»i. Má»i thứ vá»›i ông Ä‘á»u diá»…n ra tháºt hoàn hảo, và những câu chuyện cá»§a ông vá» váºn may bất ngá» có thể khiến ông trở nên không được khiêm tốn cho lắm nếu ở ông không có cái tài miêu tả má»i việc tháºt là hay ho. Ông buá»™c tôi phải làm những gì ông đã làm, đến nÆ¡i ông đã từng đến. Theo má»™t cách nào đó ông đã trở thành hình mẫu cá»§a tôi.  
 
Ngoài ra ông còn biết xem tướng tay, và những thứ ông Ä‘á»c được tháºt có giá trị vì ông chỉ Ä‘á»c khi nào ông có hứng. Khi tôi 10 hay 12 tuổi, ông đã đưa tôi Ä‘á»c và gá»i những thứ tháºt kỳ diệu cho tôi. Cho nên tôi rất kÃnh trá»ng những lá»i phán xét cá»§a ông. Ông dần thêm những cai má»›i vào việc Ä‘á»c. Tôi đặc biệt nhá»› má»™t chuyện. Ông ngồi trên cái xÃch Ä‘u gá»—, Ä‘ung đưa từ rìa thảm ra đến sàn nhà. Ông đột ngá»™t ngừng Ä‘iá»u Ä‘ang nói và đòi tôi cho ông xem tay. Ông cầm lấy đầu những ngón tay cá»§a tôi, rồi bá» tay tôi ra. Ông nghÄ© ngợi má»™t lúc vá» những Ä‘iá»u ông vừa nhìn thấy – đó là cách cá»§a ông, nghÄ© vá» những Ä‘iá»u ông đã thấy nhiá»u hÆ¡n là chăm chăm nhìn vào tay, và ông nói "Cháu là ngưá»i có lòng tin lá»›n nhất mà bác biết", Äiá»u này không làm tôi thÃch thú; dưá»ng như nó có nghÄ©a tôi chẳng là gì trong cuá»™c Ä‘á»i này hết cả. Tôi nói "Bác có thể Ä‘á»c được chÃnh bàn tay cá»§a bác không? Bác có biết nó nói lên được Ä‘iá»u gì không?" Ông nói, "Không biết được, không biết được". Âm Ä‘iệu giá»ng nói cá»§a ông đổi khác, tôi ngắm nhìn ngưá»i đàn ông này, ngưá»i có (theo lá»i kể cá»§a ông) má»i thứ diá»…n ra tháºt tốt đẹp, đã thá»±c sá»± sống vá»›i ý nghÄ© má»i thứ rồi Ä‘á»u sẽ trở nên xấu xa. Tôi nghe đó là cách má»™t ngưá»i có thể xá» sá»±; và tôi cảm thấy thân thiết vá»›i ông sau đó, thân thiết hÆ¡n cả vá»›i những ngưá»i trong gia đình tôi.  
 
Rồi xảy ra má»™t sá»± đổ vỡ mà má»™t số ngưá»i dã ngầm tiên liệu trước đối vá»›i ngưá»i đàn ông luôn thành công và nói nhiá»u này. Äất nước mà Nazruddin gia nháºp trở nên độc láºp, khá đột ngá»™t, và trong suốt nhiá»u tuần nhiá»u tháng, tin tức từ nÆ¡i đó thưá»ng chỉ là những tráºn chiến và chết chóc. Theo cách má»™t số ngưá»i nói bạn có thể tin là nếu Nazruddin từng là má»™t loại ngưá»i khác, nếu ông bá»›t huênh hoang vá» thành công cá»§a mình, uống Ãt rượu hÆ¡n và chừng má»±c hÆ¡n trong cách cư xá», các sá»± kiện đã có thể diá»…n ra theo cách khác. Chúng tôi nghe rằng ông cùng gia đình bay đến Uganda. Có tin hỠđã ngồi thùng xe tải xuyên qua cây bụi trong suốt nhiá»u ngày, hoảng loạn và đói khát tại thành phố ven biên giá»›i Kisoro.  
Chà Ãt thì ông cÅ©ng được an toàn. Bằng chuyến Ä‘i khó nhá»c ông đã đến được bá» biển. Những ngưá»i muốn thấy ông suy sụp đã thất vá»ng. Nazruddin vẫn luôn ngẩng cao đầu, vẫn mặc bá»™ đồ Ä‘en và Ä‘eo đôi kÃnh Ä‘en. Tấn thảm kịch đã không hỠảnh hưởng đến ông.  
 
Thưá»ng khi thì Nazruddin đến thăm, ngưá»i ta ná»— lá»±c hết sức để đón tiếp ông chu đáo. Phòng khách được lau cẩn tháºn, và những chiếc bình bằng đồng vá»›i những hình vẽ các cuá»™c săn được lau chùi. Nhưng lần này, vì ngưá»i ta tin ông Ä‘ang gặp rắc rối, và do đó ông tầm thưá»ng giống chúng tôi, nên không ai cố gắng hết cả. Phòng khách vẫn ở trong tình trạng lá»™n xá»™n bình thưá»ng và chúng tôi ngồi trên hiên nhà đối diện vá»›i cái sân.  
 
Mẹ tôi mang trà ra, rồi rót theo cách không như thưá»ng lệ, như tÃnh hiếu khách quy định váºy, mà xá» sá»± như bà Ä‘ang hành lá»… trá»ng. Khi bà đặt khay nước xuống dưá»ng như bà tan vỡ thành những giá»t nước mắt. Những ngưá»i anh rể cá»§a tôi lượn vòng quanh vá»›i những khuôn mặt lo lắng. Nhưng Nazruddin – dù vừa trải qua chuyến Ä‘i dài dặc sau xe tải – không kể gì vá» thảm hoạ, mà chỉ có chuyện vá» những may mắn và thành công nối tiếp nhau. Ông đã nhìn thấy rắc rối đến; ông đã tiên Ä‘oán được nó trước hẳn mấy tháng.  
 
Nazruddin nói "Không phải ngưá»i châu Phi làm tôi Ä‘iên tiết. Không phải ngưá»i châu Âu, cÅ©ng không phải những ngưá»i khác. Ngay trước khi có bạo loạn mị ngưá»i sẽ trở nên Ä‘iên rồ. Chúng ta ở vào thá»i kỳ bùng nổ kinh tế rất mạnh mẽ. Má»i ngưá»i chỉ luôn nói đến tiá»n thôi. Má»™t mẩu cây bụi không đáng giá gì ngày hôm nay sẽ được bán vào ngày mai vá»›i giá má»™t triệu quan. Chẳng khác gì trò ảo thuáºt, nhưng là tiá»n tháºt đấy nhé. ChÃnh tôi cÅ©ng tin vào Ä‘iá»u đó, và suýt nữa thì sa bẫy.  
 
"Má»™t buổi sáng Chá»§ nháºt ná» tôi đến chá»— đã mua vá»›i giá hÆ¡i dắt. Thá»i tiết xấu. Nóng và oi nồng. Bầu trá»i tối Ä‘en nhưng không có mưa; nó chỉ như thế thôi. Ãnh sáng thì ở xa lắm – đã mưa ở đâu đó trong rừng. Tôi nghÄ©, không hay rồi. Chỉ có cây bụi thôi. Luôn luôn là cây bụi. Tôi khó có thể chỠđến sáng thứ Hai sau đó. Tôi bèn bán má»i thứ Ä‘i. Bán vá»›i giá rẻ mạt, nhưng tôi đòi được trả bằng tiá»n châu Âu. Tôi bèn gá»i gia đình Ä‘i Uganda.  
 
"Các bạn có biết Uganda không? Má»™t đất nước rất đáng yêu. Tuyệt lắm, nó ở độ cao tá»›i 4000 feet, và ngưá»i ta nói nó chẳng khác gì Scotland vá»›i những quả đồi. Ở đó ngưá»i Anh xây dá»±ng chế độ hành chÃnh khá khẩm nhất mà bạn có thể đòi há»i. Rất đơn giản nhưng hiệu quả rất cao. Những con đưá»ng đẹp tuyệt vá»i. Và những ngưá»i Bantu ở đó da rất trắng".  
 
Äó là Nazruddin. Chúng tôi từng nghÄ© ông gục ngã. Thay vì đó, ông đã cố làm chúng tôi phấn khÃch lên vá»›i sá»± nhiệt thành cá»§a mình vá»›i đất nước má»›i, và đòi chúng tôi lại phải công nháºn váºn may cá»§a ông má»™t lần nữa. Quả tháºt ông luôn tá»± chá»§ được. Dù không bao giá» nói Ä‘iá»u gì rõ ràng, ông vẫn nghÄ© chúng tôi sống ở bá» biển thế này tháºt đáng sợ, và hôm đó ông bèn chào hàng tôi.  
Ông vẫn còn lợi tức ở đất nước cÅ© cá»§a mình – má»™t cá»a hiệu, quan hệ vá»›i má»™t vài hãng. Ông nghÄ© sẽ là tháºn trá»ng nếu vẫn giữ lại cá»a hiệu trong khi chuyển tài sản cá»§a mình ra khá»i đất nước, để tránh má»i ngưá»i biết quá nhiá»u vá» việc cá»§a ông. Và giỠđây ông đỠnghị bán cá»a hiệu và những mối đó lại cho tôi.  
 
"Bây giá» thì nó không còn đáng giá mấy đâu. Nhưng rồi sẽ lại ổn. Thá»±c ra bác có thể tặng không cho cháu. Nhưng Ä‘iá»u này có thể chẳng hay ho gì cho cả cháu và bác. Cháu phải luôn biết khi nào cần chi tiá»n. Má»™t thương gia không phải má»™t nhà toán há»c. Hãy nhá»› Ä‘iá»u đó. Äừng bao giá» bị hoa mắt bởi sá»± đẹp đẽ cá»§a những con số. Má»™t thương gia là ngưá»i mua giá 10 và hạnh phúc bán được ở giá 12. Loại ngưá»i kia mua 10, thấy nó tăng lên 18 nhưng vẫn không làm gì cả, hắn ta chá» lên đến 20. Vẻ đẹp cá»§a những con số. Khi nó tụt trở vá» 10 hắn ta vẫn đợi để nó lên lại 18. Nào, thì nó sẽ quay vá». Nhưng thế là lãng phà mất má»™t phần tư cuá»™c Ä‘á»i rồi. Và tất cả những gì hắn ta có vá» tiá»n là má»™t sá»± phấn khÃch toán há»c". Tôi nói "Cá»a hiệu đó, giả định mua giá 10, bác sẽ bán cho cháu bao nhiêu?" "2. Trong ba hay bốn năm nữa nó sẽ lên được 6. Ở châu Phi công việc kinh doanh không bao giá» chết; không bao giá» bị cắt đứt lưng chừng. Nhưng sẽ là lãng phà thá»i gian nếu bác chá» nó lên được 6. Vá»›i bác vải vóc ở Uganda hay hÆ¡n. Nhưng vá»›i cháu Ä‘iá»u này là tốt đấy. Äiá»u cháu phải luôn biết là khi nào cần rút lui".  
 
Nazruddin đã thấy lòng tin ở đưá»ng chỉ tay cá»§a tay tôi. Nhưng ông đã Ä‘á»c sai tôi. Bởi vì khi tôi chấp nháºn lá»i chào hàng cá»§a ông, tôi dang trên đưá»ng mất lòng tin ở ông. Tôi đã chấp nháºn lá»i chào hàng này vì tôi muốn Ä‘i xa. Äể tách khá»i gia đình và cá»™ng đồng cá»§a mình, Ä‘iá»u này cÅ©ng đồng nghÄ©a vá»›i tách khá»i lá»i cam kết bất thành văn vá»›i Nazruddin và con gái cá»§a ông.  
 
Ông có má»™t cô con gái đáng yêu. Má»—i năm má»™t lần, cô đến bá» biển để ở vài tuần vá»›i ngưá»i chị cá»§a bố cô. Cô được giáo dục tốt hÆ¡n tôi; có lá»i đồn cô sẽ Ä‘i há»c kế toán hoặc luáºt. Cô có thể trở thành má»™t cô gai rất tốt để lấy làm vợ, nhưng tôi ngưỡng má»™ cô như tôi có thể ngưỡng má»™ má»™t cô gái cá»§a chÃnh gia đình mình. Không gì dá»… hÆ¡n là cưới con gái cá»§a Nazruddin. Vá»›i tôi, không gì có thể tồi tệ hÆ¡n thế. Và cÅ©ng chÃnh vì sá»± tồi tệ này cÅ©ng như má»i Ä‘iá»u khác mà tôi muốn ra Ä‘i, khi tôi rá»i bá» biển trên chiếc xe Peugeot.  
 
Tôi mất lòng tin vào Nazruddin. Äúng, ông – má»™t ngưá»i say mê cuá»™c Ä‘á»i, má»™t ngưá»i nhìn xa trông rá»™ng nhiá»u kinh nghiệm – đã từng là hình mẫu cá»§a tôi, và tôi cÅ©ng Ä‘ang lái xe để đến thị trấn cá»§a ông. Má»i Ä‘iá»u tôi biết vá» thị trấn ở khúc quanh dòng sông Ä‘á»u có được từ những câu chuyện cá»§a Nazruddin. Nhưng Ä‘iá»u tháºt lố bịch có thể xảy đến vá»›i chúng ta vào lúc nào đó, và đến cuối chuyến Ä‘i khó nhá»c này cái thưá»ng trá»±c nằm trong đầu óc tôi là Ä‘iá»u Nazruddin từng nói vá» những quán ăn cá»§a thị trấn, vá» thức ăn và tá»›i châu Âu. "Rượu Saccone và rượu Speed", ông nói. Äó là quan sát cá»§a má»™t lái buôn. Ông muốn nói ngay cả ở đó, trung tâm châu Phi, rượu cÅ©ng được mang đến từ các thương gia trên bá» biển phÃa Äông cá»§a chúng tôi chứ không phải từ bá» bên kia.  
 
Tôi chưa từng bao giỠăn tại má»™t quán ăn Âu tháºt sá»± hay được nếm rượu vang – chúng tôi bị cấm – má»™t cách thÃch thú; và tôi biết rằng cuá»™c sống Nazruddin miêu tả đã chấm dứt. Nhưng tôi đã lái xe qua cả châu Phi để đến thị trấn cá»§a Nazruddin như thể ở dưới cuá»™c sống đó sẽ được tái tạo cho riêng mình.  
 
Khi đến nÆ¡i tôi thấy rằng thị trấn mà Nazruddin từng thêu dệt bao nhiêu câu chuyện đã bị phá huá»·, đã quay trở lại thành cây bụi mà ông từng thấy khi quyết định bán Ä‘i. Mặc chÃnh bản thân mình, mặc tất cả những gì được nói vá» các sá»± kiện má»›i xảy ra, tôi vẫn bị sốc, cảm thấy bị lừa. Dưá»ng như sá»± ngá» vá»±c trong tôi sống dáºy.  
Rượu vang! Kiếm được thứ lương thá»±c đơn giản nhất cÅ©ng đã khó khăn lắm rồi; nếu muốn có rau bạn phải lôi chúng ra từ má»™t cái lon rất cÅ© – và đắt tiá»n – hoặc bạn tá»± trồng lấy mà ăn. Ngưá»i châu Phi đã rá»i bá» thị trấn và trở vá» làng mình có khấm khá hÆ¡n; Ãt nhất thì há» cÅ©ng đã trở vá» vá»›i cuá»™c sống truyá»n thống cá»§a mình và dù Ãt dù nhiá»u cÅ©ng tá»± làm lấy mà ăn. Nhưng vá»›i chúng tôi, những ngưá»i còn ở lại thị trấn, những ngưá»i cần cá»a hiệu và các loại dịch vụ - má»™t nhúm ngưá»i Bỉ, má»™t số ngưá»i Hy Lạp và Italia, má»™t nhúm ngưá»i Ấn độ - đó là tất cả, má»™t kiểu tồn tại cá»§a Robinson Cursoe. Chúng tôi có xe và chúng tôi sống trong những ngôi nhà sạch sẽ - tôi đã mua má»™t căn há»™ ở phÃa trên nhà kho bá» hoang gần như không có gì cả. Những cá»a hiệu trống rá»—ng; nước là cả má»™t vấn Ä‘á»; Ä‘iện thì cháºp chá»n; và dầu hoả thì thưá»ng xuyên thiếu thốn.  
 
Vài tuần má»™t lần chúng tôi lại thiếu dầu hoả. Hai thuyá»n chở dầu trống rá»—ng bị những ngưá»i dưới hạ lưu dòng sông chiêm lấy, kéo tuá»™t vào má»™t con rạch bà máºt và biến thành chá»— ở. Ngưá»i dân ở đây thÃch cá» nhẵn như chùi căn nhà mình để tránh rắn; và những tấm đáy bằng thép cá»§a các con thuyá»n cung cấp má»™t mặt phẳng sống lý tưởng.  
Má»™t trong những buổi sáng thiếu dầu hoả đó tôi đã Ä‘un nước cá»§a mình trên má»™t cái lò than bằng gang làm ở Anh – được trữ tại cá»a hiệu cá»§a tôi để bán cho những ngưá»i châu Phi ở làng. Tôi mang chiếc lò ra tầng đệm cá»§a cầu thang lá»™ thiên đằng sau nhà, ngồi chồm hổm quạt . Xung quanh tôi má»i ngưá»i Ä‘á»u làm thế; khói tuôn mù mịt.  
 
Và đầy những đống đổ nát. Miscerique probat populos et foedera jungi. Những từ La tinh đó, mà tôi không biết nghÄ©a, là tất cả những gì còn lại cá»§a má»™t toà nhà bên ngoài cầu tầu. Tôi thuá»™c lòng những từ đó; tôi Ä‘á»c chúng theo cách Ä‘á»c cá»§a riêng mình, chúng chạy qua đầu tôi như má»™t chuá»—i từ vô nghÄ©a. Chúng được khắc trên má»™t mảnh đá granite, phần còn lại cá»§a phiến đá giỠđã nhẵn lỳ. Bức tượng đồng bên dưới những chữ đó đã bị bóc Ä‘i; những mảnh đồng nhá» lởm chởm còn lại trên mặt đá cho thấy ngưá»i thợ khắc đã dán lá chuối hoặc cành cá» lên trên cùng để tạo khuôn cho tác phẩm cá»§a mình. Tôi biết rằng toà nhà này được xây dá»±ng cách đây Ãt năm; khoảng cuối thá»i thá»±c dân, để ká»· niệm 60 năm tàu thuá»· hÆ¡i nước được đưa vào sá» dụng ở thá»§ đô.  
 
Váºy là ngay sau khi vừa được dá»±ng lên – rõ ràng là vá»›i những bài diá»…n văn tiên Ä‘oán 60 năm phục vụ tương lai – toà công trình vá» tàu thuá»· cÅ©ng gục luôn. Cùng vá»›i tất cả các loại tượng và công trình thá»±c dân khác. Bệ cá»™t xiêu vẹo, rào chắn bảo vệ nham nhở, đèn báo má»±c nước nát tương và bị vứt lá»ng chá»ng. Äống đổ nát đúng là đống đổ nát , không há» có ý định nào vá»±c chúng dáºy. Tên cá»§a tất cả các phố chÃnh Ä‘á»u bị đổi. Những tấm bảng cứng đỡ lấy những cái tên má»›i, được viết rất cẩu thả. Không ai sá» dụng tên má»›i, vì chẳng ai quan tâm lắm đến chúng. Mong muốn chỉ là thoát khá»i cái cÅ©, là quét sạch được ký ức vá» kẻ xâm lược. N giảm nhẹ chiá»u sâu cá»§a sá»± tức giáºn Phi châu, ước muốn tàn phá, không thèm biết đến háºu quả sẽ ra sao.  
 
Nhưng cái đáng rầu lòng hÆ¡n cả là khu ngoại ô đổ nát gần ghá»nh nước. Từng má»™t thá»i là khu nhà có giá trị, giỠđây đã bị cây bụi che phá»§, là cái sân chung, theo phong tục cá»§a ngưá»i châu Phi. Những ngôi nhà lần lượt bị đốt cháy. Chúng bị lá»™t mất những gì mà ngưá»i địa phương thá»±c sá»± cần, ở mặt trước hoặc mặt sau nhà, những mảnh tôn, những Ä‘oạn ống nước, cháºu tắm, bồn rá»a bát và thau rá»a mặt (những cái cháºu không rò, rất thuáºn tiện để rá»a sắn). Các bãi cá» và khu vưá»n đã trở lại thành cây bụi; đưá»ng phố đã biến mất, cành nho và các loại dây leo đã bò lên trên những bức tưá»ng nham nhở trắng bợt bằng bê tông hoặc đất sét rá»—ng ruá»™t. Äâu đó trong đám cây bụi vẫn có thể nhìn thấy những mảnh bê tông cá»§a cái từng là nhà hàng (rượu Saccon và Speed) và há»™p đêm. Má»™t há»™p đêm tên là "Napoli", giỠđã thành ra má»™t cái tên vô nghÄ©a, được vẽ lên trên má»™t bức tưá»ng bê tông, gần như đã bong cả.  
Mặt trá»i, mưa gió và cây bụi đã làm cho khung cảnh nÆ¡i này trông tháºt cổ lá»—, giống như cá»§a má»™t ná»n văn minh đã chết. Äống đổ nát, trải rá»™ng hàng acre, dưá»ng như Ä‘ang nói vá» thảm hoạ cuối cùng. Nhưng ná»n văn minh không chết. Tôi tồn tại trong đó và rõ ràng là Ä‘ang tiến lên trong nó. Và Ä‘iá»u này có thể tạo ra má»™t cảm giác là lạ; ở giữa đống đổ nát thá»i gian cá»§a bạn trở nên vô định. Bạn cảm thấy như mình là má»™t con ma, đến từ tương lai chứ không phải từ quá khứ. Bạn cảm thấy cuá»™c Ä‘á»i bạn và tham vá»ng cá»§a bạn đã sống ở bên ngoài bạn và bạn Ä‘ang nhìn vào những phế tÃch cá»§a cuá»™c Ä‘á»i đó. Bạn Ä‘ang ở tại má»™t nÆ¡i mà tương lai đã đến và cÅ©ng đã Ä‘i.  
Vá»›i những đống đổ nát và mất mát, thị trấn cá»§a Nazruddin đã trở thành má»™t thị trấn ma. Và vá»›i tôi, má»™t ngưá»i má»›i đến, ở đây chẳng có gì giống vá»›i má»™t cuá»™c sống xã há»™i con ngưá»i. Những ngưá»i trở vá» không được chào đón. HỠđã bị cắt đứt khá»i mối dây liên hệ; há» không biết các sá»± việc đã diá»…n ra như thế nào, và há» rất bá»±c dá»c. Ngưá»i Bỉ, nhất là những ngưá»i còn trẻ, đầy tức tối và cảm thấy bất công. Ngưá»i Hy Lạp, những ngưá»i thuá»™c các gia đình danh giá, nóng nảy và Ä‘iên tiết vá» những ngưá»i khác, cố gìn giữ gia đình và những ngưá»i bạn thân cáºn cá»§a mình. Tôi đã đến thăm ba ngôi nhà, thăm há» vào những ngày trong tuần, đúng giỠăn trưa, bữa giỠđây đã là bữa chÃnh cá»§a tôi. Äó Ä‘á»u là những ngôi nhà cá»§a ngưá»i châu à hay ngưá»i Ấn độ.  
Có má»™t cặp vợ chồng đến từ Ấn độ. Há» sống trong má»™t căn há»™ nhỠđầy mùi a nguỳ và trang trà bằng những bông hoa giấy và nhiá»u bức vẽ tôn giáo màu sắc sặc sỡ. Ngưá»i chồng là má»™t chuyên gia Liên Hiệp Quốc vì lý do nào đó không muốn quay vỠẤn độ, ông ở lại đây làm những công việc vá»› vẩn sau khi hợp đồng đã hết hạn. Há» là má»™t cặp vợ chồng hiếu khách và cố gắng (tôi cảm thấy vì những lý do tôn giáo) bày tá» sá»± hiếu khách vá»›i những ngưá»i nước ngoài sợ hãi hoặc mắc kẹt. Há» làm há»ng tÃnh hiếu khách cá»§a chÃnh mình vì tá» ra quá hiếu khách. Tôi thấy đồ ăn cá»§a há» quá lá»ng và quá nhiá»u hạt tiêu, và tôi không thÃch cách ăn cá»§a ngưá»i chồng. Ông cúi gáºp đầu xuống món ăn, mÅ©i cách đĩa thức ăn má»™t hoặc hai inch và tạo ra tiếng ồn rất lá»›n khi ăn, chẹp chẹp môi vào nhau. Trong khi ông ăn, vợ ông quạt cho ông, mắt vẫn không rá»i khá»i đĩa cá»§a ông, quạt bằng tay phải, tá»±a cằm lên lòng bàn tay trái. Nhưng tôi vẫn đến đó má»™t tuần hai lần, vì lý do không có chá»— nào khác để Ä‘i hÆ¡n là vì đồ ăn.  
Má»™t chá»— khác mà tôi đến là má»™t ngôi nhà thô kệch, giống như trại gia súc, thuá»™c vá» má»™t cặp vợ chồng già cả ngưá»i Ấn độ, cả gia đình hỠđã bá» Ä‘i trong những cuá»™c biến loạn. Cái sân rá»™ng và bẩn thỉu, đầy những xe hÆ¡i và xe tải bị bá» lại, tàn tÃch cá»§a công việc kinh doanh chuyên chở trong những ngày còn chế độ thá»±c dân. Cặp vợ chồng già dưá»ng như không biết mình Ä‘ang ở đâu. Cây bụi châu Phi bên ngoài khu vưá»n há», nhưng há» không nói tiếng Pháp lẫn tiếng châu Phi, và theo cách há» cư xá», bạn có thể nghÄ© dòng sông ngay phÃa dưới con đưá»ng chÃnh là sông Hằng, vá»›i những ngôi Ä‘á»n và các giáo sÄ© linh thiêng cùng những báºc thá»m dẫn xuống chá»— tắm chung. Nhưng tháºt dá»… chịu khi ở chá»— há». Há» không trông chá» trò chuyện, và tháºt là sung sướng nếu bạn không thể phải nói gì hết, nếu bạn chỉ ăn thôi rồi ra Ä‘i.  
Tôi thấy thân thiết nhất vá»›i Shoba và Mahesh, và tôi nhanh chóng coi há» là bạn. Há» có má»™t cá»a hiệu ở chá»— trước hẳn phải là địa Ä‘iểm buôn bán phát đạt lắm, đối diện vá»›i khách sạn Van der Weyden. CÅ©ng giống tôi, há» là ngưá»i nháºp cư từ phÃa Äông và là những ngưá»i trốn chạy khá»i cá»™ng đồng cá»§a mình. Há» là má»™t cặp vợ chồng đẹp đến kỳ lạ, tháºt khó tìm thấy những ngưá»i chú ý tá»›i ăn mặc và vẻ ngoài tại thị trấn cá»§a chúng tôi như há». Nhưng đã quá lâu há» không tiếp xúc vá»›i bạn hữu và đã quên tò mò vá»›i những ngưá»i đó. CÅ©ng như những ngưá»i sống tách biệt khác, há» tá»± thu mình lại và không quá quan tâm đến thế giá»›i bên ngoài. Cặp vợ chồng đẹp đẽ này sống những ngày tháºt căng thẳng. Shoba, ngưá»i vợ, hão huyá»n và nóng nảy, Mahesh, ngưá»i đơn giản hÆ¡n, luôn ở trong trạng thái lo lắng cho vợ.  
Äó là cuá»™c sống cá»§a tôi tại thị trấn cá»§a Nazruddin. Tôi từng muốn bá» tất cả Ä‘i để bắt đầu lại. Nhưng trong má»—i thứ Ä‘á»u có những cấp độ khác nhau, và tôi cảm thấy gánh nặng cá»§a những ngày tháng vô nghÄ©a. Cuá»™c sống cá»§a tôi không há» bị gì ngăn trở, nhưng lại cháºt hẹp hÆ¡n bao giá» hết, sá»± cô đơn cá»§a những buổi tối giống như má»™t cÆ¡n Ä‘au. Tôi không nghÄ© tôi có được nguồn sống. Äiá»u may mắn là tôi đã mất Ãt thôi, trừ thá»i gian; tôi vẫn luôn có thể Ä‘i – dù chưa há» biết sẽ Ä‘i đâu. Và rồi tôi thấy là mình không thể Ä‘i. Tôi phải ở lại.  
   
Äiá»u tôi lo sợ cho vùng bá» biển cuối cùng cÅ©ng xảy ra. Có má»™t cuá»™c nổi dáºy, và những ngưá»i A ráºp – những ngưá»i mang đặc tÃnh châu Phi hệt như những ngưá»i hầu cá»§a mình – cuối cùng đã bị hạ gục.  
Thoạt tiên tôi nghe tin từ những ngưá»i bạn Shoba và Mahesh, há» nghe được trên radio – tôi chưa há» có thói quen nghe đài BBC. Chúng tôi coi tin này là má»™t bà máºt, là cái gì đó cần không để ngưá»i trong vùng biết; đó là lúc chúng tôi thấy sung sướng vì trong vùng không có tá» báo nào.  
 
Rồi báo từ châu Âu và Mỹ đến tay nhiá»u ngưá»i trong thị trấn và được truyá»n tay nhau, và tôi thấy tháºt kỳ lạ, sao mà má»™t số tá» vẫn tìm ra được những lá»i hay ho nói vá» cảnh nồi da nấu thịt ở bá» biển. Nhưng ngưá»i ta vẫn có thái độ như thế vá» những vùng há» chẳng mấy quan tâm và không phải sống tại đó. Má»™t số tá» báo nói đến kết cục cá»§a chá»§ nghÄ©a phong kiến và bình minh má»™t thá»i đại má»›i. Nhưng Ä‘iá»u xảy ra không phải là má»›i. Những ngưá»i yếu á»›t đã bị tiêu diệt. Rằng, ở châu Phi, Ä‘iá»u này không có gì là má»›i mẻ, đó là thứ luáºt cổ xưa nhất cá»§a châu lục.  
Cuối cùng thư từ từ bá» biển cÅ©ng đến – đến cả má»™t đợt – từ ngưá»i nhà. Chúng được viết rất kÃn đáo, nhưng thông Ä‘iệp thì rõ ràng. Không có chá»— cho chúng tôi tại bá» biển nữa, cuá»™c sống cá»§a chúng tôi tại đó đã chấm dứt. Gia đình phân tán. Chỉ những ngưá»i già má»›i có thể ở lại khu đất cá»§a gia đình – và cuối cùng là tại đó cuá»™c sống đã trở lại bình lặng hÆ¡n. Những ngưá»i hầu cá»§a gia đình, cuối cùng trở thành gánh nặng, không chịu bá» Ä‘i, nấn ná mãi cái tình trạng nô lệ cá»§a mình ngay cả vào thá»i cá»§a cuá»™c cách mạng, đã trở thành bá»™ pháºn cấu thành cá»§a gia đình. Và má»™t chi tiết trong những lá thư đó có liên quan đến tôi.  
 
Tôi không được chá»n ai mà tôi muốn; có vẻ như là tôi đã bị má»™t ai đó chá»n. Má»™t trong số các cáºu bé hoặc chàng trai trẻ nào đó trong số các gia nhân muốn Ä‘i càng xa bá» biển càng tốt, và đã cả quyết đòi được gá»i "đến sống vá»›i Salim". Cáºu bé nói đã luôn có "má»™t tình cảm đặc biệt đối vá»›i Salim", và đã làm loạn đến mức má»i ngưá»i đành phải gá»i nó đến cho tôi. Tôi có thê hình dung ra vở kịch. Tôi có thể hình dung ra sá»± kêu gào, sá»± váºt vã và lồng lá»™n. Äó là cách cư xá» cá»§a gia nhân trong nhà chúng tôi, có lẽ há» còn tệ hÆ¡n cả lÅ© trẻ con. Cha tôi, không biết những ngưá»i khác viết thư thế nào, đã viết trong thư cá»§a mình rằng ông và mẹ tôi đã quyết định gá»i ai đó tá»›i để chăm sóc tôi – Ä‘iá»u này dÄ© nhiên có nghÄ©a là ông gá»i cho tôi má»™t đứa nhóc để tôi nuôi nấng và cho ăn.  
 
Tôi không thể từ chối, thằng bé Ä‘ang trên đưá»ng Ä‘i tá»›i đây. Chi tiết thằng bé đó có "má»™t tình cảm đặc biệt" vá»›i tôi quả là má»™t tin tức hay ho. Má»™t lý do tốt hÆ¡n cho sá»± chá»n lá»±a cá»§a nó là tôi chỉ hÆ¡n nó có ba, bốn tuổi, chưa vợ, và là ngưá»i thÃch hợp hÆ¡n cả để giúp nó thá»±c hiện những cuá»™c lang bạt cá»§a mình. Nó luôn là má»™t ngưá»i lang thang. Chúng tôi đã gá»i nó đến trưá»ng đạo Hồi khi nó còn bé, nhưng nó luôn chạy trốn Ä‘i đâu đó, dù bị mẹ đánh không biết bao nhiêu lần. (Và cái cảnh nó kêu gào còn mẹ nó gào thét trong sân – cả hai Ä‘á»u cố tình trầm trá»ng hoá vở kịch, cố thu hút được sá»± chú ý cá»§a những ngưá»i khác trong nhà càng nhiá»u càng tốt!) Không ai có thể nghÄ© nó là má»™t gia nhân. Luôn có giưá»ng ngá»§ và phòng riêng, nó chẳng khác gì ngưá»i thị trấn, luôn thân thiện, không đáng tin và đầy bạn bè, luôn sẵn sàng giúp đỡ má»i ngưá»i và không bao giá» làm đến má»™t phần tư những gì đã hứa.  
 
Má»™t buổi tối nó tá»›i trên khoang xe má»™t chiếc xe tải cá»§a Daulat, không lâu sau khi tôi nháºn được thư nói nó đã được gá»i Ä‘i. Và trái tim tôi rên lên vì nó, nó trông tháºt nhàu nhÄ©, mệt má»i và sợ hãi. Nó vẫn sống sót sau cú sốc những sá»± kiện ở bá» biển, và nó không há» thÃch chuyến Ä‘i xuyên qua châu Phi má»™t tà nào.  
Ná»a quãng đưá»ng đầu nó vượt qua bằng xe lá»a, bò vá»›i váºn tốc trung bình mưá»i dặm má»™t giá». Rồi nó chuyển sang Ä‘i xe buýt và cuối cùng bằng xe tải cá»§a Daulat; mặc dù những cuá»™c chiến tranh, đưá»ng xấu và xe cá»™ cÅ© nát, Daulat, má»™t ngưá»i trong cá»™ng đồng c tôi, vẫn tiếp tục công việc chở xe tải thuê qua lại giữa thị trấn cá»§a chúng tôi và biên giá»›i phÃa Äông. Những ngưá»i lái xe cá»§a Daulat giúp thằng bé qua được rất nhiá»u quan chức . Nhưng thằng bé có dòng máu pha trá»™n, vẫn còn khá là châu Phi nên tháºt khó khăn để qua được các bá»™ lạc ná»™i địa để Ä‘i từ bá» biển đến thị trấn. Nó không tá»± cho phép mình ăn đồ ăn cá»§a há», và thế là nó không ăn gì trong suốt nhiá»u ngày. Dù không biết, nhưng nó đã thá»±c hiện chuyến Ä‘i ngược vá»›i chuyến Ä‘i mà tổ tiên cá»§a nó từng thá»±c hiện trước đó má»™t thế ká»· hoặc hÆ¡n.  
Nó lao vào vòng tay tôi, biến cái ôm hôn cá»§a ngưá»i đạo Hồi thành cái ghì nén cá»§a má»™t đứa trẻ. Tôi vá»— vá»— vào lưng nó, và nó chỉ chá» cá» chỉ đó để gào tướng lên. Và ngay giữa những tiếng hò hét và la lối đó, nó bắt đầu kể cho tôi vá» những vụ bắn giết nó táºn mắt chứng kiến tại khu chợ gần nhà.  
Tôi không quan tâm đến tất cả những gì nó kể. Tôi lo lắng vá» những ngưá»i quen biết, và cố bắt nó giảm la hét, cố làm cho nó hiểu là cái cách biểu hiện cá»§a kiểu cư xá» nô lệ đó (mà nó phần nào có trong máu) còn có thể chấp nháºn được ở khu bá» biển, nhưng ngưá»i ở đây thì không hiểu nổi đâu. Nó tiếp tục được má»™t chút nữa, vá» sá»± tàn ác cá»§a Mufar, ngưá»i châu Phi, làm như căn há»™ cá»§a tôi là khu nhà cá»§a gia đình và có thể hét lên bất cứ gì nó muốn vá» những ngưá»i ở bên ngoài. Và cùng lúc đó ngưá»i lái xe châu Phi cá»§a Daulat thân thiện mang lên cho chiếc vali cùng các thứ đồ đạc khác – không nhiá»u nhặn lắm, nhưng được gói ghém thành nhiá»u gói nhá»; má»™t Ãt dây thừng, má»™t cái giá» mây đựng quần áo, vài cái há»™p các tông.  
Tôi tảng lá» thằng bé lắm Ä‘iá»u – để ý đến nó đồng nghÄ©a vá»›i khuyến khÃch nó tiếp tục – và tôi thoả thuáºn vá»›i ngưá»i lái xe, Ä‘i ra phố vá»›i anh ta để trả tiá»n. Tiếng ồn ã trong căn há»™ tầng trên đã giảm, đúng như tôi dá»± tÃnh, sá»± cô độc và lạ lẫm cá»§a căn há»™ có hiệu ứng cá»§a mình; và khi quay trở lại tôi từ chối nghe thêm bất kỳ lá»i nào cá»§a thằng bé cho đến khi nó được ăn.  
Nó trở nên tráºt tá»± và đúng má»±c, và trong khi tôi chuẩn bị Ä‘áºu rán và pho mát trét trên bánh mì nướng, thì nó lấy từ đống giá» và há»™p cá»§a mình ra những thứ gia đình gá»i cho tôi. Gừng, nước sốt và gia vị từ mẹ tôi. Hai bức ảnh gia đình từ cha tôi, và má»™t bức tranh tưá»ng trên giấy rẻ tiá»n vá» má»™t địa Ä‘iểm linh thiêng ở Gujarat, nhưng được trình bày theo lối hiện đại: ngưá»i nghệ sÄ© đã vẽ thêm xe hÆ¡i, xe máy và xe đạp và tháºm chà cả đám ngưá»i lá»™n xá»™n vào những đưá»ng phố xung quanh. Äó là cách cha tôi muốn nói, hiện đại như tôi thì cÅ©ng phải quay lại vá»›i lòng tin thôi.  
"Lúc đó cháu Ä‘ang ở chợ, Salim ạ" thằng bé nói sau khi đã ăn. "Thoạt tiên cháu nghÄ© có chuyện cãi cá» gì đó quanh sạp hàng cá»§a Mian. Cháu không thể tin vào Ä‘iá»u đã trông thấy. HỠđối xá» vá»›i nhau cứ như thể dao găm thì không chém đứt da, còn nó thì không cấu tạo bằng da thịt váºy. Cháu không thể tin được vào Ä‘iá»u đó. Cuối cùng thì như là má»™t đàn chó lao vào phản thịt. Cháu nhìn thấy tay vá»›i cả chân máu me đầm đìa nằm vung vãi khắp nÆ¡i. Äúng là như thế đấy. Chúng vẫn còn ở đấy vào ngày hôm sau, tay vá»›i chân ấy".  
Tôi cố ngăn nó lại. Tôi không muốn nghe thêm nữa. Nhưng tháºt không dá»… chút nào. Nó lại tiếp tục vá» tay chân bị cắt bá», tay chân cá»§a những ngưá»i mà chúng tôi biết từ khi còn nhá». Những gì nó trông thấy tháºt là kinh khá»§ng. Nhưng tôi cÅ©ng bắt đầu cảm thấy nó cố tá»± buá»™c mình phải khóc nhiá»u hÆ¡n má»™t chút khi mà nó đã thôi muốn khóc. Tôi cảm thấy Ä‘iá»u này làm nó đôi lúc quên mất gì đó, và nghÄ© đến những việc khác. Dưá»ng như nó liên tục muốn tá»± Ä‘e doạ mình, Ä‘iá»u này làm tôi cáu tiết.  
Vài ngày sau, nó bắt đầu vui vẻ trở lại. Và những sá»± kiện bá» biển không bao giỠđược nhắc lại nữa. Nó ổn định nhanh hÆ¡n tôi dá»± kiến. Tôi từng nghÄ© nó sẽ âu sầu và tách biệt; tôi đã nghÄ©, đặc biệt sau chuyển Ä‘i không lấy gì làm sung sướng cá»§a nó, rằng nó sẽ ghét thị trấn lạc háºu cá»§a chúng tôi. Nhưng nó lại thÃch thị trấn; và thÃch nó vì chÃnh bản thân nó được má»i ngưá»i ưa, theo cách trước kia nó chưa từng biết đến.  
Vá» mặt thể chất mà nói, nó khá là khác vá»›i ngưá»i ở đây. Nó cao hÆ¡n, cÆ¡ bắp hÆ¡n, to lá»›n hÆ¡n và khoẻ khoắn hÆ¡n trong các cỠđộng. Nó được má»i ngưá»i ngưỡng má»™. Những ngưá»i đàn bà ở đây, vá»›i cách sống tá»± do quen thuá»™c cá»§a mình, không há» che giấu muốn tìm ở nó lạc thú – gá»i nó trên đưá»ng phố, dừng lại, nhìn nó chằm chằm vá»›i những cặp mắt khÃch động, cưá»i mỉm (và thoáng bối rối ) dưá»ng như muốn nói "Hãy xem đó là má»™t trò đùa, má»™t chuyện cưá»i. Hoặc hãy coi nó là nghiêm túc", Cách nhìn cá»§a tôi vá» nó cÅ©ng thay đổi. Nó không còn là má»™t thằng bé trong số những ngưá»i nô lệ. Tôi thấy cái mà những ngưá»i ở đây thấy, trong mắt tôi nó trở nên đẹp đẽ và đặc biệt hÆ¡n. Vá»›i ngưá»i địa phương nó không hoàn toàn là má»™t ngưá»i châu Phi và không gợi lên sá»± đối nghịch mang tÃnh bá»™ lạc nào, nó xa lạ vá»›i những mối quan hệ châu Phi mà ngưá»i ta muốn có. Nó toả sáng. Nó há»c tiếng địa phương rất nhanh, và tháºm chà đã có cả má»™t cái tên má»›i.  
Ở nhà chúng tôi gá»i nó là Ali, hoặc – khi chúng tôi muốn gợi vá» bản chất hoang dã đặc biệt và không thể tin cáºy cá»§a Ali – Ali-wa ("Ali! Ali! Nhưng Ali-w ở đâu?") Giá» thì nó vứt toẹt cái tên cá»§a nó Ä‘i. Nó thÃch được gá»i oà Metty hÆ¡n, đó là tên ngưá»i ở đây gá»i nó. Trước đây không lâu tôi đã hiểu đó không hoàn toàn là má»™t cái tên, mà chỉ là từ tiếng Pháp, métis, con lai. Nhưng tôi không dùng tên ấy theo nghÄ©a đó khi gá»i nó. Vá»›i tôi đó chỉ là má»™t cái tên: Metty.  
Tại đây, cÅ©ng như ở bá» biển, Metty là má»™t kẻ ưa lang thang. Nó có phòng ngá»§ ngay cạnh bếp, đó là cánh cá»a đầu tiên bên tay phải khi b.an Ä‘i vào từ tầng đệm cá»§a cầu thang lá»™ thiên. Tôi thưá»ng nghe tiếng nó Ä‘i vá» rất muá»™n ban đêm. Nó đến vá»›i tôi chÃnh là vì cái tá»± do này đây. Nhưng Metty táºn hưởng cái tá»± do đó, là má»™t ngưá»i khác hẳn đứa bé đến đây trong sá»± gào thét và la hoảng, vá»›i những cung cách cá»§a ngưá»i nô lệ. Nó đã nhanh chóng rÅ© bỠđược những cung cách đó; nó đã có má»™t ý tưởng má»›i vá» giá trị cá»§a mình. Nó trở nên hữu dụng hÆ¡n trong cá»a hiệu, và tại căn há»™, những thói quen lang thang cá»§a nó – mà tôi rất sợ, khiến sá»± có mặt cá»§a nó trở nên rõ ràng. Nhưng nó vẫn luôn ở đó, và tại thị trấn nó giống như má»™t ngưá»i cá»§a tôi. Nó làm giảm bá»›t Ä‘i sá»± cô đơn và làm cho những tháng ngày trống rá»—ng dá»… chịu hÆ¡n – những tháng chỠđợi công việc làm ăn khởi động trở lại. Và, tháºt cháºm chạp, công việc làm ăn cÅ©ng bắt đầu trở lại.  
Chúng tôi có thói quen uống cà phê buổi sáng tại căn há»™, rồi đến cá»a hiệu, ăn trưa riêng, cá»a hiệu, những buổi tối riêng tư. Äôi khi ngưá»i làm công và ông chá»§ gặp nhau, bình đẳng vá»›i những nhu cầu giống nhau, trong những quán bar nhá» bé tối Ä‘en đã bắt đầu xuất hiện ở thị trấn cá»§a chúng tôi, những dấu hiệu cá»§a má»™t cuá»™c sống Ä‘ang thức dáºy trở lại; những ngôi nhà bé xÃu vá»›i mái nhà bằng thép uốn, không trần, những bức tưá»ng bê tông sÆ¡n màu xanh da trá»i hoặc xanh lá cây tháºt Ä‘áºm, những sàn nhà bằng bê tổng màu Ä‘á».  
Má»™t tối tại má»™t trong những nÆ¡i như thế này Metty đã đặt dấu ấn lên mối quan hệ má»›i cá»§a chúng tôi. Khi Ä‘i vào tôi nhìn thấy nó Ä‘ang nhảy má»™t cách cuồng loạn – ngưá»i uốn éo, mông ngoáy lia lịa, trông tháºt tuyệt. Nó dừng lại ngay khi trông thấy tôi – bản năng gia nhân cá»§a nó. Rồi nó cúi gáºp ngưá»i và làm má»™t cá» chỉ chào đón tôi như thể nó là chá»§ ở chốn này. Nó nói, bằng thứ giá»ng Pháp há»c được, "Tôi không được phép làm gì báºy bạ trước mặt patron (ông chá»§) cá»§a tôi". Và nó thôi không nhảy nữa.  
Rồi nó há»c cách tá»± thể hiện. Nhưng không há» có gì vướng mắc giữa chúng tôi. Nó càng ngày càng trở thành má»™t cá»§a báu. Nó trở thành ngưá»i quản lý khách hàng cho tôi . Nó luôn tốt tÃnh vá»›i khách hàng và kiếm vá» cho cá»a hiệu cá»§a tôi nhiá»u nguồn lợi. Vì là má»™t ngưá»i lạ, má»™t ngưá»i được thuê làm, nó là ngưá»i duy nhất trong thị trấn dám trêu chá»c Zabeth, marchande đồng thá»i là phù thuá»·.  
Äó chÃnh là những gì diá»…n ra giữa chúng tôi, khi thị trấn Ä‘ang dần trở lại cuá»™c sống, khi những chuyến tàu thuá»· lại bắt đầu chạy đến từ thá»§ đô, má»—i tuần má»™t lần, rồi má»™t tuần hai chuyến, khi ngưá»i ta bắt đầu từ những ngôi làng trở vá» các cité cá»§a thị trấn, khi công việc thương mại phát triển dần, cả việc buôn bán cá»§a tôi, đã từ lâu đứng ở má»™t con số không, lên dần (theo đúng đơn vị Ä‘o lưá»ng 10 cá»§a Nazruddin), lên được số 2, và tháºm chà còn cho tôi triển vá»ng vá» số 4.  
 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của ngudoc  
 
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				25-10-2008, 03:15 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Phi Thăng Chi Háºu
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Jun 2008
					
					
					
						Bài gởi: 1,213
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngày 1 giá» 
                
					
 
	Thanks: 286
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 3 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
Zabeth, vì là thầy bói hoặc phù thuá»·, luôn giữ khoảng cách vá»›i đàn ông. Nhưng không hẳn lúc nào cÅ©ng như thế, Zabeth không phải luôn là thầy bói. Cô có má»™t đứa con trai. Thỉnh thoảng cô nói vá»›i tôi vá» nó, như thể nói vá» má»™t phần cuá»™c Ä‘á»i cô đã để lại phÃa sau lưng. Cô nói vá» nó xa xôi đến ná»—i tôi tưởng là nó đã chết. Thế rồi má»™t hôm cô dẫn nó tá»›i cá»a hiệu.  
 
Nó khoảng chừng mưá»i lăm mưá»i sáu tuổi, đã khá to lá»›n, cao và nặng hÆ¡n đàn ông ở vùng chúng tôi, những ngưá»i có chiá»u cao trung bình khoảng năm feet. Da nó Ä‘en hoàn toàn, không có chút gì nước da màu đồng cá»§a mẹ nó, khuôn mặt nó dài và có đưá»ng nét rõ ràng hÆ¡n, và từ những gì Zabeth nói tôi Ä‘oán rằng cha đứa trẻ là ngưá»i cá»§a má»™t bá»™ tá»™c phương Nam.  
 
Cha thằng bé là má»™t thương gia. Là thương gia, ông ta Ä‘i khắp đất nước trong khoảng thá»i gian hoà bình diệu kỳ, hồi còn thá»±c dân, khi mà ngưá»i ta có thể, nếu muốn, không phải quan tâm nhiá»u lắm đến rang giá»›i giữa các bá»™ lạc. Thế là trong những chuyến Ä‘i cá»§a mình, ông ta đã gặp Zabeth; chÃnh nhỠông ta mà Zabeth có được những kỹ năng buôn bán. Thá»i độc láºp, ranh giá»›i giữa các bá»™ lạc lại má»™t lần nữa trở nên rất quan trá»ng, và việc Ä‘i lại không còn an toàn như trước nữ. Ngưá»i đàn ông phương Nam đã quay trở vá» bá»™ lạc cá»§a mình, mang theo đứa con trai do Zabeth sinh ra. Má»™t ngưá»i cha luôn có thể đòi được đứa con, những câu thành ngữ dân gian phổ biến ở châu Phi Ä‘á»u nói thế. Và Ferdinand, tên thằng bé, đã sống xa mẹ mấy năm vừa qua. Nó đã Ä‘i há»c ở phương Nam, tại má»™t thành phố má», và đã ở đó qua tất cả những cÆ¡n biến động xảy đến sau khi độc láºp, đặc biệt là cuá»™c chiến tranh ly khai dài dặc.  
 
GiỠđây vì má»™t lý do nào đó – có thể là ngưá»i cha dã chết, hoặc đã cưới vợ và muốn rÅ© bá» khá»i Ferdinand, hoặc chỉ đơn giản là vì Zabeth muốn – Ferdinand đã được gá»i trả lại cho mẹ nó. Nó là má»™t ngưá»i lạ trong vùng. Nhưng ở đây không ai có thể sống mà không thuá»™c vá» má»™t bá»™ lạc nào đó, và Ferdinand, vẫn theo tục lệ bá»™ lạc, đã được nháºn vào bá»™ lạc cá»§a mẹ nó.  
 
Zabeth đã quyết định gá»i Ferdinand tá»›i trưá»ng trung há»c thị trấn chúng tôi. Ngôi trưá»ng đã được sá»a sang và hoạt động trở lại. Äó là toà nhà bằng đá hai tầng vững chãi, hai sân xây theo phong cách thuá»™c địa, vá»›i những hàng hiên rá»™ng ở tầng trên và tầng dưới. những ngưá»i chiếm dụng ngôi nhà đã chiếm lấy tầng dưới, nấu ăn trên những viên đá tại hàng hiên và ném rác rưởi xuống sân và sàn nhà. Những thứ rác lạ lùng, không phải các lon, giấy và đồ há»™p và những thứ chứa đồ khác mà bạn có thể tìm thấy trong thị trấn, mà là má»™t thứ rác khác trang nhã hÆ¡n, vá» sò, xương và tro, những thứ bao tải đã bi .đốt cháy, khiến cho những đống rác trông chẳng khác những ụ đất đã được sàng kỹ.  
 
Dãy hàng rào và những mảnh vưá»n đã đổ nát. Nhưng hoa giấy đã má»c lên như rừng quấn quanh những cây cá» cao, trùm lên tưá»ng bao trưá»ng há»c, và bò lên những cái cá»™t vuông cá»§a cổng chÃnh để quấn hai vòng quanh cái bảng trang trà bằng kim loại, nÆ¡i có khắc những dòng chữ bằng kim loại, vẫn là tiêu chà cá»§a trưá»ng: Semper Aliquid Novi. Những ngưá»i chiêm dụng ngôi nhà, rụt rè và dở sống dở chết, đã chuyển Ä‘i ngay khi được yêu cầu. Má»™t vài cánh cá»a, cá»a sổ và ô chắn sáng được thay, ná»n nhà được sá»a, cả trưá»ng được sÆ¡n lại, rác rưởi trên sàn được quét sạch Ä‘i, sàn được láng toàn bá»™, và trong ngôi nhà mà tôi từng nghÄ© là đã thành má»™t đống đổ nát lại bắt đầu xuất hiện những khuôn mặt trắng cá»§a các thầy giáo.  
 
Ferdinand đến cá»a hiệu vá»›i tư cách má»™t há»c sinh trung há»c. Nó mặc đồng phục cá»§a trưá»ng, áo sÆ¡ mi trắng và quần sá»oc cÅ©ng màu trắng. Äó là má»™t bá»™ trang phục đơn giản nhưng nổi báºt; và – mặc dù cái quần soá»c có vẻ gì đó phi lý vá»›i má»™t thân hình cao lá»›n đến thế - bá»™ quần áo vẫn rất quan trá»ng vá»›i cả Ferdinand lẫn Zabeth. Zabeth sống má»™t cuá»™c sống thuần tuý châu Phi, vá»›i cô chỉ châu Phi là hiện hữu. Nhưng vá»›i Ferdinand cô muốn khác Ä‘i. Tôi chẳng thấy có gì mâu thuẫn ở đây cả; tôi thấy tháºt tá»± nhiên khi ai đó giống như Zabeth, đã sống má»™t cuá»™c sống khó nhá»c đến thế, muốn con trai mình có được cái gì đó tốt đẹp hÆ¡n. Cuá»™c Ä‘á»i tốt đẹp hÆ¡n đó nằm bên ngoài những con đưá»ng vô táºn cá»§a ngôi làng và dòng sông. Nó nằm ở sá»± giáo dục và sá»± đòi há»i những kỹ năng má»›i; và vá»›i Zabeth, cÅ©ng như nhiá»u ngưá»i châu Phi khác cùng thế hệ vá»›i cô, giáo dục là cái gì đó mà chỉ ngưá»i nước ngoài má»›i có thể cung cấp được.  
 
Ferdinand là há»c sinh ná»™i trú cá»§a trưá»ng trung há»c. Zabeth mang nó tá»›i cá»a hiệu để giá»›i thiệu nó vá»›i tôi. Cô muốn tôi để mắt đến thằng bé khi nó sống ở thị trấn xa lạ này và muốn tôi bảo vệ nó. Nếu Zabeth lá»±a chá»n tôi cho việc đó, thì không phải là vì tôi là má»™t đối tác kinh doanh mà cô đặt niá»m tin. Äó còn là bởi vì tôi là má»™t ngưá»i nước ngoài và còn là ngưá»i nói tiếng Anh, ngưá»i mà Ferdinand có thể há»c được những thái độ và cách sống cá»§a thế giá»›i bên ngoài. Tôi là ai đó mà Ferdinand có thể lấy làm gương để há»c táºp.  
 
Thằng bé cao lá»›n trầm tÃnh và tá» vẻ kÃnh trá»ng. Nhưng tôi có cảm giác Ä‘iá»u này chỉ kéo dài khi có mẹ nó ở đó. Có má»™t sá»± chế giá»…u xa xôi và nhẹ nhàng trong mắt nó. Thằng bé có vẻ đùa giỡn ngưá»i mẹ mà nó má»›i biết. Cô là má»™t ngưá»i đàn bà ở làng; còn nó, dù sao, đã sống ở thành phố má» miá»n Nam, nÆ¡i chắc hẳn nó đã thấy những ngưá»i nước ngoài sành Ä‘iệu hÆ¡n tôi. Tôi không cho rằng nó kÃnh trá»ng cá»a hiệu cá»§a tôi như mẹ nó. Cá»a hiệu là má»™t căn nhà bằng bê tông, vá»›i những thứ hàng hoá tầm tầm xếp đầy trên sàn (nhưng tôi biết má»i thứ ở đâu). Không ai có thể nghÄ© đây là má»™t nÆ¡i hiện đại, và nó không được sÆ¡n màu sáng sá»§a như má»™t số cá»a hiệu cá»§a ngưá»i Hy Lạp.  
 
Tôi nói, vì lợi Ãch cá»§a Ferdinand cÅ©ng như cá»§a Zabeth, "Ferdinand là má»™t cáºu bé khá đấy, Beth ạ. Cáºu ấy có thể tá»± chăm lo cho mình mà không cần đến tôi đâu."  
"Không, không. Mis Salim. Ferdinand sẽ đến chỗ ông. Ông cứ đánh nó khi nào ông muốn".  
 
Tháºt chẳng ra sao. Nhưng đó cÅ©ng chỉ là má»™t cách nói. Tôi mỉm cưá»i vá»›i Ferdinand và nó mỉm cưá»i vá»›i tôi, kéo nhệch khoé miệng ra. Nụ cưá»i khiến tôi nháºn ra cái miệng rất nhá» và những nét tháºt gá»n gàng. Trên khuôn mặt thằng bé tôi cảm thấy mình có thể nhìn thấy nét gì đó cá»§a má»™t số loại mặt nạ châu Phi, trên đó những đưá»ng nét được đơn giản hoá và nhấn mạnh, và, vá»›i ký ức vá» những mặt nạ đó, tôi nghÄ© tôi đã nhìn thấy má»™t sá»± khác biệt rất lạ trong những đưá»ng nét cá»§a nó. Tôi cứ có cảm giác Ä‘ang nhìn Ferdinand vá»›i con mắt má»™t ngưá»i châu Phi, và đó là Ä‘iá»u tôi luôn cảm thấy khi nhìn nó. Äó là hiệu ứng mà khuôn mặt nó gây lên trong tôi, mà tôi thấy, sau này, là má»™t khuôn mặt vá»›i quyá»n lá»±c lá»›n lao.  
Tôi không sung sướng gì vá» yêu cầu cá»§a Zabeth, nhưng cần phải làm theo thôi. Và khi tôi chầm cháºm lắc đầu sang hai bên, để cả hai biết rằng Ferdinand cứ coi tôi là bạn, Ferdinand bắt đầu cúi ngưá»i xuống trong động tác quỳ gối. Nhưng má»™t lúc thì nó thôi. Nó không thể hoàn thành động tác biểu lá»™ sá»± thành kÃnh; nó giả vá» có cái gì đó đâm vào chân nó, và nó cào xước cái đầu gối mà nó quỳ lên. Ngược vá»›i chiếc quần sá»oc trắng, nước da cá»§a nó tháºt Ä‘en và khá»e khoắn, vá»›i má»™t vẻ hồng hào nhẹ nhàng. 
 
Quỳ xuống trên má»™t đầu gối là má»™t hành động tôn kÃnh truyá»n thống. Äó là cách mà những đứa trẻ cá»§a vùng cây bụi biểu lá»™ sá»± kÃnh trá»ng đối vá»›i má»™t ngưá»i lá»›n tuổi hÆ¡n. Nó giống như má»™t phản xạ, được thá»±c hiện mà không há» có lẽ nghi đặc biệt nào. Bên ngoài thị trấn bạn có thể những đứa trẻ đột ngá»™t bá» việc Ä‘ang làm, như thể khiếp sợ khi gặp má»™t con rắn, quỳ gối trước mặt những ngưá»i lá»›n lần đầu tiên chúng gặp, hÆ¡i cúi gằm đầu xuống, và rồi như thể chưa có gì xảy ra, chúng lại quay trở lại việc Ä‘ang làm. Äó là má»™t táºp quán trải dài từ những vương quốc trong rừng ra đến phÃa Äông. Nhưng nó là má»™t táºp quán cá»§a vùng cây bụi. Nó không thể được Ä‘em vào thị trấn, và vá»›i má»™t ngưá»i như Ferdinand, đặc biệt sau khoảng thá»i gian nó ở thành phố má» miá»n Nam, cái cá» chỉ trẻ con biểu lá»™ lòng tôn kÃnh đó có vẻ như là quá lạc háºu và quỵ luỵ.  
Tôi đã bị khuấy động vì khuôn mặt cá»§a nó. Giá» thì tôi nghÄ© sẽ còn có nhiá»u biến động ở đây nữa.  
 
Trưá»ng trung há»c không xa cá»a hiệu là bao, Ä‘i bá»™ rất đơn giản nếu mặt trá»i không thiêu đốt quá hoặc trá»i không mưa – mưa sẽ làm đưá»ng phố ngáºp lụt suốt. Ferdinand má»—i tuần đến cá»a hiệu má»™t lần để gặp tôi. Nó đến vào khoảng ba giá» rưỡi chiá»u thứ sáu, hoặc vào sáng thứ bảy. Nó luôn mặc màu trắng để chứng tá» mình là há»c sinh trung há»c, và đôi khi, dù trá»i nóng, nó vẫn mặc áo đồng phục vá»›i dòng chữ Semper Aliquid Novi in trên túi áo ngá»±c.  
 
Chúng tôi chào nhau, và theo cách châu Phi chúng tôi có thể làm Ä‘iá»u đó rất lâu. Tháºt khó để tiếp tục sau khi chúng tôi đã kết thúc màn chào há»i đó. Nó không nói tin tức gì cả, nó để tôi phải há»i. Và khi tôi há»i – để mà há»i – má»™t số câu như "Hôm nay cháu làm gì ở trưá»ng?" hoặc "Cha Hoiishama có dạy lá»›p cháu không?" nó sẽ trả lá»i ngắn và chÃnh xác khiến tôi phải nghÄ© xem nên há»i gì tiếp.  
 
Trò chuyện vá»›i nó tháºt rắc rối khiến tôi không há» thÃch thú như trò chuyện vá»›i má»™t ngưá»i châu Phi khác. Tôi cảm thấy vá»›i nó tôi phải cố gắng má»™t cách đặc biệt, và không biết mình có thể làm gì. Nó la má»™t thằng bé đến từ những bụi cây, khi những ngày nghỉ đến nó quay vá» ngôi làng cá»§a mẹ nó. Nhưng ở trưá»ng trung há»c nó há»c được những thứ mà tôi hoàn toàn mù tịt. Tôi không thể nói chuyện vá»›i nó vá» bài táºp ở trưá»ng, lợi thế thuá»™c vá» nó. Và lại còn khuôn mặt cá»§a nó nữa chứ. Tôi nghÄ© có rất nhiá»u thứ diá»…n ra đàng sau khuôn mặt đó mà tôi cÅ©ng mù tịt. Tôi cảm thấy ở đó có má»™t sá»± vững chắc và tá»± sở hữu, và vá»›i tư cách má»™t ngưá»i bảo trợ và ngưá»i dạy dá»— tôi bị nó nhìn qua đó.  
 
Có thể, nếu không có gì bắt buá»™c, những cuá»™c gặp cá»§a chúng tôi sẽ phải chấm dứt. Nhưng tại cá»a hiệu lại có má»™t sá»± hấp dẫn, đó là Metty. Metty chÆ¡i tốt vá»›i tất cả má»i ngưá»i. Nó không vấp phải vấn đỠtôi có vá»›i Ferdinand, và chÃnh vì Metty mà Ferdinand đến cá»a hiệu, rồi sau đó là căn há»™. Sau cuá»™c trò chuyện khó nhá» bằng tiếng Anh và tiếng Pháp vá»›i tôi, Ferdinand có thể, cùng vá»›i Metty, Ä‘i thăm dò các nÆ¡i xung quanh. Khi đó nó sẽ có má»™t tÃnh cách khác, nói liến láu vá»›i cái giá»ng cao vống, tiếng cưá»i lúc nào cÅ©ng vang lên như là má»™t phần những gì nó nói. Và Metty có thể Ä‘i cùng nó, Metty đã hấp thụ nhiá»u những trá»ng âm cá»§a tiếng nói địa phương, và những cung cách để nói thứ tiếng đó.  
Theo quan Ä‘iểm cá»§a Ferdinand thì Metty là ngưá»i dẫn đưá»ng trong thị trấn tốt hÆ¡n tôi. Và vá»›i hai thằng bé dÃnh chặt vào nhau đó những thú vui cá»§a thị trấn là những cái mà bạn có thể Ä‘oán ra – bia, quán bar, đàn bà.  
Bia là má»™t phần thá»±c phẩm ở đây, trẻ con uống bia, ngưá»i ta bắt đầu uống từ khi còn sáng sá»›m. Chúng tôi không có nhà máy bia nào trong vùng, và rất nhiá»u kiện hàng được tàu thuá»· mang tá»›i là thứ bia nhẹ há»u mà ngưá»i ở đây rất khoái. Tại rất nhiá»u Ä‘iểm dá»c theo dòng sông, những chiếc xuồng độc má»™c cá»§a làng lấy những can bia từ con tàu Ä‘ang chạy, và con tàu, trên đưá»ng trở vá» thá»§ đô, sẽ nháºn vá» những can không.  
Còn vá»›i đàn bà thì tháºt đơn giản. Không lâu sau khi tôi đến, Mahesh bạn tôi nháºn xét vá»›i tôi rằng đàn bà ngá»§ vá»›i đàn ông bất cứ khi nào được yêu cầu, má»™t ngưá»i dàn ông có thể gõ cá»a phòng bất cứ ngưá»i đàn bà nào và ngá»§ vá»›i cô ta. Mahesh không nói vá»›i tôi Ä‘iá»u đó vá»›i sá»± phấn khÃch hay đồng tình nào – anh đã dÃnh quá chặt vào Shoba xinh đẹp cá»§a mình. Vá»›i Mahesh, sá»± dá»… dãi vá» tình dục là má»™t phần cá»§a sá»± há»—n loạn và Ä‘i xuống cá»§a nÆ¡i này.  
Äó chÃnh là Ä‘iá»u – sau lần thoả mãn đầu tiên – tôi tá»± cảm thấy. Nhưng tôi không thể nói chống những lạc thú mà tôi cÅ©ng hưởng. Tôi không thể ngăn Metty và Ferdinand tá»›i những chá»— mà tôi cÅ©ng tá»›i. Trên thá»±c tế, sá»± hạn chế nằm ở mặt khác. Mặc dù đã có những thay đổi đối vá»›i Metty, tôi vẫn coi nó là má»™t thành viên cá»§a gia đình lá»›n, và tôi phải cẩn tháºn không làm gì khiến nó tổn thương hoặc làm những ngưá»i khác trong gia đình tổn thương nếu biết. đặc biệt, tôi làm sao để mình không bi .phát hiện khi ở cùng vá»›i má»™t ngưá»i đàn bà châu Phi. Và tôi tá»± hào rằng dù khó khăn, tôi chưa bao giá» bị phản đối hết cả.  
 
Ferdinand và Metty có thể uống rượu ở những quán bar và công khai ôm ấp dàn bà hoặc đến nhà những ngưá»i đàn bà mà chúng biết. Còn tôi thì – vá»›i tư cách chá»§ cá»§a má»™t đứa và ngưá»i giám há»™ cá»§a đứa kia – phải giấu giếm.  
   
Ferdinand có thể há»c gì ở tôi cÆ¡ chứ? Tôi đã nghe khi còn ở bá» biển – và những ngưá»i nước ngoài tôi thưá»ng gặp cÅ©ng nói váºy – rằng ngưá»i châu Phi không biết phải "sống" như thế nào. Äiá»u này có nghÄ©a là ngưá»i châu Phi không biết tiêu tiá»n sao cho hợp lý hoặc làm sao để giữ được má»™t ngôi nhà. Tốt thôi! Những hoàn cảnh cá»§a tôi là không thông thưá»ng, nhưng Ferdinand có thể thấy gì khi nó nhìn thấy nhà cá»§a tôi?  
Cá»a hiệu cá»§a tôi là cả má»™t sá»± há»—n loạn. Tôi có hàng cuá»™n vải và giấy dầu trên giá, nhưng phần lá»›n kho hàng được bầy la liệt trên ná»n nhà bê tông. Tôi ngồi sau cái bàn ở giữa kho bằng bê tông cá»§a mình, đối diện vá»›i cá»a ra vào, vá»›i má»™t cái cá»™t bê tông gần bàn cho tôi cảm giác Ä‘ang được bá» neo trong biển cả cá»§a sá»± há»—n độn này – những cái cháºu tráng men to đùng, viá»n màu trắng và xanh, hoặc viá»n xanh vá»›i ná»n hoa, hàng đống đĩa men vá»›i những vuông vải thô, mảnh giấy màu Ä‘áºm giữa những cái đĩa, những chiếc cốc men và bình sắt cùng những lò than, khung giưá»ng sắt và xô kẽm hoặc nhá»±a, những chiếc lốp xe đạp cùng đèn pin, cùng những cây đèn dầu bằng thuá»· tinh màu xanh lá cây, hồng hoặc mã não.  
Äó là cái đống hổ lốn mà tôi Ä‘ang quản lý. Tôi quản lý chúng má»™t cách kÃnh cẩn bởi vì chúng là nguồn sống cá»§a tôi, là những phương tiện cá»§a tôi để nâng lên được mức hai hoặc bốn. Nhưng nó là má»™t đống hổ lốn đã quá lá»—i thá»i, được sản xuất riêng cho những cá»a hiệu như cá»§a tôi, và tôi ngá» rằng những ngưá»i công nhân làm ra chúng, ở châu Âu, Mỹ, và ngày nay có thể ở Nháºt nữa – chẳng há» có ý niệm nào vá» việc sản phẩm cá»§a mình được dùng để làm gì. Những cái cháºu nhá» hÆ¡n, chẳng hạn, được đặt hàng là bởi vì chúng rất thÃch hợp để nuôi giòi, được bá» vào cùng đất ẩm. Những cái cháºu to hÆ¡n – má»™t món hàng lá»›n: má»™t ngôi làng mua không quá hai hoặc ba cái trong suốt má»™t thế hệ - được dùng để ngâm sắn khỠđộc tố.  
Äó chÃnh là công việc buôn bán cá»§a tôi. CÅ©ng tương tá»± như thế vá» tÃnh chất thô kệch là căn há»™ cá»§a tôi. Bà già ngưá»i Bỉ không chồng sống ở đây trước tôi là má»™t ngưá»i khá nghệ sÄ©. Tôi thêm vào bầu không khà "phòng tranh" cá»§a bà má»™t sá»± bừa bãi nhẹ nhàng – dưá»ng như nó nằm ngoài sá»± kiểm soát cá»§a tôi. Metty cai quản cái bếp và biến nó thành má»™t nÆ¡i tháºt kinh khá»§ng. Tôi không tin nó từng bao giá» lau bếp dầu. Metty chẳng há» xấu hổ, cái bếp đã bắt đầu toả khói trở lại và bốc mùi vá»›i đủ loại nhiên liệu trên đó. Toàn bá»™ cái bếp bốc mùi, dù nó chỉ được dùng chá»§ yếu để Ä‘un cà phê sáng. Tôi hiếm khi chịu đựng nổi khi bước chân vào bếp. Nhưng Metty chẳng để ý gì hết cả, dù phòng ngá»§ cá»§a nó ở ngay đối diện vá»›i bếp.  
Bạn Ä‘i thẳng vào lối Ä‘i đó từ tầng đệm cá»§a cầu thang lá»™ thiên dÃnh vào mặt sau cá»§a toà nhà. Ngay khi mở cánh cá»a tầng đệm bạn sẽ bắt gặp cái mùi nồng nặc, nặng ná» cá»§a rác, dầu ăn và dầu hoả, những thứ quần áo dÆ¡ bẩn cùng vá»›i mùi sÆ¡n và gá»— cÅ©. Và cả nhà bốc mùi như thế bởi vì bạn không thể mở được dù chỉ má»™t cá»a sổ. Thị trấn, Ä‘ang trong thá»i suy thoái, đầy rẫy trá»™m cướp, và dưá»ng như là không thể để mở bất cứ gì. Bên phải là phòng ngá»§ cá»§a Metty, chỉ cần liếc mắt bạn cÅ©ng thấy Metty đã biến thành má»™t căn phòng nhá» Ä‘Ãch thị cá»§a ngưá»i hầu, vá»›i cái giưá»ng cÅ©i, những cái bánh xe và hàng đống túi, rồi thì há»™p giây, quần áo nó thì treo lên mắc và mấu cá»a sổ. Äi tiếp xuống theo lối vào, má»™t chút nữa sau cái bếp, ở bên trái, là phòng khách.  
Äó là má»™t căn phòng rá»™ng, và ngưá»i đàn bà Bỉ đã sÆ¡n toàn màu trắng, cả trần nhà, tưá»ng, cá»a sổ, tháºm chà cả rầm cá»a sổ. Trong căn phòng trắng vá»›i những ván sàn trần trụi đó có má»™t cái Ä‘i văng bá»c vải thô màu xanh Ä‘áºm, và, để hoàn chỉnh hiệu ứng cá»§a phòng tranh, có má»™t cái bàn chân niá»…ng không sÆ¡n gì cả, rá»™ng như má»™t bàn bóng bàn. Trên nó là đủ thứ đồ linh tinh cá»§a tôi – những cuốn tạp chà cÅ©, sách bìa giấy, thư từ, giầy, vợt đánh bóng và má» lết, há»™p giầy và há»™p áo phông trong đó tôi đã nhét đủ thứ bà rằn. Má»™t góc bàn được giữ sạch, và nó luôn luôn được phá»§ lên má»™t tấm vải trắng cháy sém, đó chÃnh là nÆ¡i Metty á»§i quần áo, đôi khi vá»›i bàn là Ä‘iện (luôn nằm trên bàn), đôi khi (khi bàn á»§i Ä‘iện bị há»ng) bằng bàn á»§i than rất cứng, má»™t thứ hàng mà cá»a hiệu có bán.  
Trên bức tưá»ng trắng ở cuối phòng là má»™t bức tranh sÆ¡n dầu lá»›n vẽ má»™t bến cảng châu Âu, được vẽ bằng màu Ä‘á», vàng và xanh da trá»i. Nó được vẽ theo phóng cách hiện đại cẩu thả, ngưá»i đàn bà đã vẽ nó và ký tên trên đó. Bà đặt nó má»™t cách kiêu hãnh trong căn phòng chÃnh cá»§a mình. Nhưng bà ta cÅ©ng nghÄ© nó không đủ giá trị để mà liá»u lÄ©nh mang theo thá»i biến động. Trên sàn nhà, dá»±a vào những bức tưá»ng, là những bức vẽ khác mà tôi thừa hưởng từ ngưá»i đàn bà. Cứ như thể bà ta dã mất lòng tin vào những thứ đồ lặt vặt cá»§a mình, và khi cÆ¡n khá»§ng hoảng thá»i độc láºp xảy đến, bà bèn vui sướng bá» ra Ä‘i.  
Phòng ngá»§ nằm cuối lối vào. Vá»›i tôi đây là nÆ¡i cá»§a má»™t sá»± tan hoang đặc biệt, vá»›i những giá đựng cốc chén to tướng và cái giưá»ng nhồi cá» to khá»§ng khiếp. Äiá»u gì từng diá»…n ra trên cái giưá»ng chắc hẳn thuá»™c vá» ngưá»i đàn bà! Những ước Ä‘oán đó, như là má»™t bảo đảm cho sá»± tá»± do cá»§a tôi, những sá»± buông thả đó, cái cảm giác ngượng ngùng đó, biết bao nhiêu ngưá»i đàn bà châu Phi đã bị tống khá»i đó vào những giá» tháºt khó khăn – trước khi Metty vỠđến nÆ¡i, hoặc trước khi Metty thức dáºy! Nhiá»u lần trên cái giưá»ng đó tôi đợi đến sáng để quét sạch ký ức mình, và thưá»ng thì, nhá»› đến ngưá»i con gái cá»§a Nazruddin và lòng tin cá»§a ông vào sá»± tin tưởng cá»§a chÃnh tôi, tôi tá»± hứa sẽ trở nên tốt đẹp. Khi ấy tôi thấy cần thay đổi và cái giưá»ng trong căn phòng chợt có những liên quan khác vá»›i tôi. Nhưng cÅ©ng chỉ đến thế mà thôi.  
Quý bà ngưá»i Bỉ đã cố tình đưa má»™t mẩu châu Âu và quê nhà vào nghệ thuáºt, má»™t lối sống khác, vào cái vùng đất cá»§a mưa, nóng và cây cối lá rá»™ng này – luôn hiện hữu, ná»n trá»i tranh tối tranh sáng, qua những khe cá»a sổ sÆ¡n màu trắng. Bà ta hẳn có ý thức rất cao vá» bản thân mình, nhưng xem ra Ä‘iá»u bà ta cố làm chẳng mấy giá trị gì. Và tôi cảm thấy khi Ferdinand nhìn vào cá»a hiệu và căn há»™ cá»§a tôi, nó cÅ©ng sẽ có cùng kết luáºn đó vá» tôi. Sẽ là khó khăn cho nó để tìm thấy bất cứ sá»± khác biệt nào giữa cuá»™c sống cá»§a tôi và cuá»™c sống nó từng quen biết. Äiá»u này lại thêm vào những u uất ban đêm cá»§a tôi. Tôi tá»± há»i vá» bản chất cá»§a những hÆ¡i thở cá»§a mình, những gì chèo chống thá»±c sá»± cho sá»± tồn tại cá»§a tôi, và tôi bắt đầu cảm thấy rằng má»i cuá»™c Ä‘á»i mà tôi có thể có ở bất kỳ đâu – dù giàu có, thành công và hào nhoáng đến chừng nào – thì cÅ©ng chỉ là má»™t phiên bản cá»§a cuá»™c Ä‘á»i tôi hiện Ä‘ang sống mà thôi.  
Những suy nghÄ© đó có thể đưa tôi đến những chá»— tôi không há» muốn. Nó là má»™t phần hiệu ứng cá»§a sá»± cô độc cá»§a tôi, tôi biết Ä‘iá»u đó. Tôi biết có Ä‘iá»u gì đó ngăn cách tôi vá»›i Ferdinand và cuá»™c sống vùng cây bụi. Và Ä‘iá»u đó là vì tôi không có phương tiện nào trong cuá»™c độ nháºt định hình ra sá»± khác biệt đó, hoặc để bày ra bản chất thá»±c sá»± cá»§a tôi, rằng tôi cảm thấy ngu ngốc khi bày ra những thứ cá»§a mình.  
Tôi chỉ cho Ferdinand những thứ cá»§a tôi. Tôi nát óc nghÄ© sẽ phải cho nó xem gì tiếp theo. Nó rất lạnh nhạt, như thể nó đã nhìn thấy tất cả những cái đó từ trước rồi. Äó chỉ là cung cách cá»§a nó thôi, cái giá»ng nói Ä‘á»u Ä‘á»u nó dùng để nói vá»›i tôi. Nhưng Ä‘iá»u này làm tôi Ä‘iên tiết.  
Tôi muốn nói vá»›i nó "Hãy nhìn những tạp chà này Ä‘i. Không có ai trả tiá»n để tao Ä‘á»c chúng đâu. Tao Ä‘á»c nó bởi vì tao là kiểu ngưá»i như thế đó, bởi vì tao quan tâm đến các sá»± việc, bởi vì tao muốn biết vá» thế giá»›i. Hãy nhìn vào những bức tranh này Ä‘i. Ngưá»i đàn bà đó đã đưa vào chúng biết bao nhiêu là rối loạn. Bà ta muốn làm ra cái gì đó tháºt đẹp để treo trong nhà mình. Bà ta không treo nó lên vì nó thuá»™c cái gì đó ma quái đâu".  
Cuối cùng thì tôi cÅ©ng nói những Ä‘iá»u đó vá»›i nó, nhưng không hoàn toàn vá»›i lá»i lẽ như thế. Ferdinand không trả lá»i. Và những bức tranh chỉ là những thứ lá»™n xá»™n – ngưá»i đàn bà không biết phải bôi kÃn những bức toan như thế nào và hy vá»ng thoát ra được vá»›i những mảng màu tháºt dữ dá»™i. Và những quyển sách và tạp chà cÅ©ng chỉ là mấy thứ lá»™n xá»™n – đặc biệt những sách báo khiêu dâm, những cái chỉ làm tôi trầm uất và bối rối, nhưng tôi không vứt Ä‘i vì cÅ©ng có những lúc tôi cần đến chúng.  
Ferdinand không hiểu được sá»± kÃch động cá»§a tôi.  
Một hôm nó nói "Chú không cần phải đưa cháu xem cái gì đâu, Salim ạ."  
Bắt chước Metty nó không gá»i tôi là ngài nữa, Metty gá»i tôi là patron, và khi có mặt ngưá»i thứ ba, nó cố tình nói sao cho từ đó vang lên mang màu sắc tháºt mỉa mai. Metty có mặt ở đây ngày hôm đó, nhưng khi Ferdinand nói vá»›i tôi là tôi không cần phải cho nó xem thêm gì nữa, nó không nói mỉa. Nó không bao giá» mỉa mai.  
Má»™t buổi chiá»u, tôi Ä‘ang Ä‘á»c báo thì Ferdinand tá»›i cá»a hiệu. Tôi chào nó và tiếp tục Ä‘á»c. Äó là má»™t tạp chà vá» khoa há»c thưá»ng thức, kiểu báo mà tôi đã đâm ra nghiện. Tôi thÃch thu nháºn những mẩu kiến thức theo lối như thế, và khi Ä‘á»c tôi thưá»ng nghÄ© rằng môn khoa há»c hoặc lÄ©nh vá»±c tôi Ä‘ang Ä‘á»c là cái tôi nên dành toàn bá»™ ngày và đêm để trau dồi kiến thức, khám phá, tá»± mình tạo ra cái gì đó, sá» dụng toàn bá»™ khả năng cá»§a mình. Äó là má»™t cảm giác tháºt hay, theo quan Ä‘iểm cá»§a tôi, nó cÅ©ng hay ngang vá»›i chÃnh bản thân cuá»™c Ä‘á»i cá»§a ngưá»i có tri thức.  
Chiá»u hôm đó Metty đến hải quan để nháºn má»™t số hàng hoá tá»›i trên chuyến tàu thuá»· hai hôm trước – đó là tốc độ di chuyển cá»§a những thứ ở đây. Ferdinand nhìn ngó cá»a hiệu má»™t lúc. Tôi thấy gợn lại chuyện nó bảo đừng có cho nó xem cái gì nữa cả, và tôi không muốn là ngưá»i bắt đầu câu chuyện. Cuối cùng nó Ä‘i tá»›i bàn và nói "Chú Ä‘ang Ä‘á»c gì đó, Salim?"  
Tôi không thể chịu được nữa, ngưá»i thầy giáo và ngưá»i giám há»™ trong tôi biến mất. Tôi nói "Cháu xem này, há» Ä‘ang chế tạo má»™t kiểu Ä‘iện thoại má»›i. Nó chạy bằng năng lượng ánh sáng chứ không phải Ä‘iện như trước nữa".  
Tôi không bao giá» thá»±c sá»± tin vào những thứ má»›i mẻ kỳ diệu mà tôi Ä‘á»c được. Tôi không bao giá» nghÄ© tôi lại có thể nhìn thấy chúng trong Ä‘á»i. Nhưng đó chÃnh là khÃa cạnh hấp dẫn để mà Ä‘á»c chúng, bạn có thể Ä‘á»c hết bài báo này đến bài báo khác vá» những thứ bạn chưa từng bao giỠđược sá» dụng cả.  
Ferdinand nói "HỠlà ai?"  
"Cháu muốn nói gì?"  
"Những ngưá»i Ä‘ang làm Ä‘iện thoại má»›i là ai?"  
tôi nghÄ©, đã đến thế rồi, chỉ sau vài tháng ở trưá»ng trung há»c. Nó chỉ má»›i ra khá»i vùng cây bụi, tôi biết mẹ nó, tôi coi nó như má»™t ngưá»i bạn, và chúng tôi đã đạt đến sá»± vô nghÄ©a mang tÃnh chÃnh trị này rồi. Tôi không trả lá»i theo cách nó trông chá». Tôi không nói "Ngưá»i da trắng". Dù ná»a ngưá»i tôi đã nghÄ© thế rồi, để đặt nó trở lại vị trà cá»§a nó.  
Tôi lại nói "Các nhà khoa há»c".  
Nó không nói gì nữa. Tôi không nói gì nữa, và cố tình quay trở lại việc Ä‘á»c. Äó là kết cục cá»§a Ä‘oạn nói chuyện ngắn ngá»§i giữa chúng tôi. Äó cÅ©ng là kết cục cá»§a những cố gắng làm thầy cá»§a tôi, để tá»± thể hiện mình và những thứ cá»§a tôi cho Ferdinand.  
Bởi tôi nghÄ© nhiá»u vá» việc tôi không chịu nói từ "Ngưá»i da trắng" khi Ferdinand há»i tôi định nghÄ©a "há»" – những ngưá»i Ä‘ang làm loại Ä‘iện thoại má»›i. Và tôi thấy rằng trong mong muốn không làm nó thoả mãn, thá»±c tế tôi đã nói Ä‘iá»u tôi muốn nói. Tôi không đả động đến ngưá»i da trắng. Tôi không muốn nói thế, tôi chỉ không thể nói thế được, những ngưá»i giống thế tôi biết trong thị trấn cá»§a chúng tôi, những ngưá»i đã ở lại đây sau khi độc láºp. Tôi tháºt sá»± muốn nói các nhà khoa há»c, tôi muốn nói những ngưá»i ở xa chúng tôi theo má»i nghÄ©a.  
Há»! Khi chúng tôi muốn nói vá» chÃnh trị, khi chúng tôi muốn lạm dụng hoặc đỠcao vá» mặt chÃnh trị, chúng tôi nói "ngưá»i Mỹ", "ngưá»i châu Âu", "ngưá»i da trắng". Khi chúng tôi muốn nói vá» những ngưá»i sản xuất hay chế tạo, tất cả chúng tôi – dù giòng giống nào Ä‘i nữa – Ä‘á»u nói "há»". Chúng tôi chia cách những ngưá»i đó từ các nhóm cá»§a đất nước ná» và theo cách đó gắn há» vào vá»›i chúng tôi. "Há» làm ra xe hÆ¡i chạy trên mặt nước."Há» làm ra vô tuyến nhá» như bao diêm." Từ "há»" mà chúng tôi nói theo nghÄ©a đó là rất xa xôi, xa đến ná»—i hiếm khi là ngưá»i da trắng. Há» không thiên vị, hỠở mãi trên mây cao, giống như những vị chúa nhân từ. Chúng tôi chỠđợi sá»± ban phước cá»§a há», và trương ra những phước lành đó – như chÃnh tôi mang cặp kÃnh rẻ tiá»n và cái máy ảnh cÅ© rÃch mua cá»§a Nazruddin cho Ferdinand xem – cứ như thể chúng tôi chịu trách nhiệm vá» há» váºy.  
Tôi cho Ferdinand xem những thứ cá»§a tôi như thể tôi để nó Ä‘i vào những bà máºt sâu xa hÆ¡n thuá»™c số kiếp cá»§a tôi, bản chất thá»±c sá»± cuá»™c Ä‘á»i tôi nằm dưới sá»± tầm thưá»ng vô vị cá»§a những ngày những đêm cá»§a tôi. Trên thá»±c tế, tôi và tất cả những ngưá»i khác giống như tôi trong thị trấn, ngưá»i châu Ã, ngưá»i Bỉ, ngưá»i Hy Lạp – tất cả Ä‘á»u ở xa "há»" lắm.  
Äó là ná»— lá»±c cuối cùng cá»§a tôi để trở thành thầy giáo cho Ferdinand. GiỠđây tôi quyết định đơn giản là cứ để nó thoải mái, như trước kia. Tôi cảm thấy để nó tiếp tục đến cá»a hiệu và căn há»™ là đã giữ được lá»i hứa vá»›i mẹ nó rồi.  
Trưá»ng há»c tạm nghỉ vá»›i lý do mùa mưa đã tá»›i ,và Zabeth đến thị trấn để mua hàng và mang Ferdinand vá» cùng. Cô dưá»ng như hài lòng vá»›i sá»± tiến bá»™ cá»§a nó. Và không há» tá» vẻ gì muốn tráo đổi ngôi trưá»ng trung há»c và những quán bar cá»§a thị trấn vá»›i ngôi làng cá»§a Zabeth. Thế là nó vá» nhà trong kỳ nghỉ. Tôi nghÄ© vá» chuyến Ä‘i xuôi dòng sông bằng tàu thuá»· và thuyá»n độc má»™c. Tôi nghÄ© vá» mưa trên dòng sông, vá» Ä‘oàn phụ nữ cá»§a Zabeth Ä‘i xuyên qua những chặng đưá»ng sông vỠđến ngôi làng bị che giấu, vá» những đêm Ä‘en và những ngày trống rá»—ng.  
GiỠđây bầu trá»i hiếm khi sáng sá»§a. Nó đã chuyển từ màu ghi hay xám sang màu bạc gắt. Thá»i gian này thì chá»›p loé lên và sấm nổ, thưá»ng thì ì ùng ngoài rừng, nhưng cÅ©ng có lúc ngay trên đầu. Từ cá»a hiệu tôi có thể nhìn thấy mưa bắt đầu xối xả xuống những cây phượng ở chợ. Mưa kiểu này rất tai hại vá»›i công việc buôn bán cá»§a các chá»§ cá»a hiệu, nó thổi bay má»i thứ quanh những sạp hàng bằng gá»— và đẩy má»i ngưá»i đến trú mưa dưới mái hiên bạt cá»§a các cá»a hiệu quanh quảng trưá»ng. Tất cả Ä‘á»u biến thành ngưá»i nhìn mưa, há» uống rất nhiá»u bia. Những con phố không được trải nhá»±a đỠứa lên vì bùn, đỠlà màu loại đất ưa thÃch cá»§a cây bụi.  
Nhưng đôi khi má»™t ngày mưa kết thúc bằng má»™t hoàng hôn mây vần vÅ© đầy huy hoàng. Tôi thÃch nhìn cảnh chiá»u tà đó từ má»™t chá»— gần ghá»nh nước. Má»™t thá»i nÆ¡i đó từng là công viên nhá» vá»›i nhiá»u trò tiêu khiển, nhưng những gì còn lại cá»§a công viên chỉ là má»™t Ä‘oạn tưá»ng bê tông quay lưng ra sông và má»™t khoảng đất trống trÆ¡n trở nên lầy lá»™i trong cÆ¡n mưa. Những tấm lưới ngư phá»§ treo trên những gốc cây đổ khổng lồ giữa những tảng đá ở cá»§a dòng sông (chÃnh các tảng đá đó trên sông đã tạo ra cái ghá»nh). Tại má»™t Ä‘iểm nút cá»§a khu đất trống có những túp lá»u rÆ¡m, nÆ¡i đó đã trở thành má»™t làng chài. Mặt trá»i lên chiếu ánh sáng qua những khay mây màu ghi, nước chuyển từ màu nâu sang vàng, rồi đỠvà tÃm. Và luôn luôn có tiếng động không thay đổi cá»§a ghá»nh nước vá»›i vô số những nếp gấp nhá» cá»§a nước vượt qua đá. Äêm tối buông xuống, và đôi khi mưa cÅ©ng tá»›i, và tiếng nước tuôn lại thêm vào âm thanh cá»§a ghá»nh.  
Từ trên khúc quanh cá»§a dòng sông luôn lao xuống những khóm lan dạ hương nước, những hòn đảo nổi màu nâu trên dòng sông thẫm màu, báºp bá»nh trên ghá»nh. Như thể mưa và dòng sông đã thổi bay cây bụi từ giữa lục địa và ném nó nổi lá»nh bá»nh trên nước để trôi ra đại dương, cách đó hàng bao dặm. Nhưng lan dạ hương là thành quả cá»§a riêng dòng sông. Loại hoa thân cao màu tá» Ä‘inh hương chỉ má»›i xuất hiện cách đây vài năm, và trong ngôn ngữ địa phương chưa có từ để chỉ nó. Ngưá»i ở đây vẫn gá»i nó là "váºt má»›i" hoặc "váºt má»›i trên sông", và vá»›i há» nó là má»™t kẻ thù. Thân cây và những chiếc lá dai ngoách tạo nên những đám thá»±c váºt dầy dÃnh chặt vào hai bên bá» sông và bÃt dòng nước lại. Nó lá»›n nhanh, nhanh hÆ¡n tốc độ tiêu diệt cá»§a con ngưá»i vá»›i các loại dụng cụ có trong tay. Những con kênh nối vào các ngôi làng cần phải phong quang. Äêm ngày loại cây lan dạ hương nước này trôi nổi đến từ phÃa Nam, tá»± gieo mầm trên dặm đưá»ng chu du cá»§a mình.  
   
Tôi đã quyết định để mặc Ferdinand làm gì thì làm. Nhưng tôi chợt nháºn ra nó có má»™t thái độ khác đối vá»›i tôi. Nó không còn xa cách vá»›i tôi, và khi nó đến cá»a hiệu nó không chăm chăm bá» tôi lại để Ä‘i tìm Metty nữa. Tôi nghÄ© hẳn là mẹ nó đã nói vá»›i nó vá» chuyện này. Tôi cÅ©ng nghÄ© rằng dù vui vẻ khi vá» ngôi làng cá»§a mẹ nó trong kỳ nghỉ, có thể nó bị sốc vì thá»i gian ở đó – tôi tá»± há»i nó trải qua những ngày đó như thế nào – và không còn nhìn thị trấn và cuá»™c sống ở thị trấn, như trước nữa.  
Sá»± tháºt rất đơn giản. Ferdinand đã bắt đầu lá»›n lên và nó đã tá»± coi mình là má»™t cái gì đó giữa biển cả. Nó có dòng máu pha trá»™n nhiá»u bá»™ lạc, và vá»›i nÆ¡i này nó là má»™t ngưá»i xa lạ. Nó không hoàn toàn thuá»™c vá» nhóm ngưá»i nào, và nó không há» tìm được mẫu ngưá»i nào giống nó cả. Nó không biết phải nghÄ© vá» mình thế nào. Nó muốn tìm cho ra, và nó muốn tôi làm việc đó cùng nó.  
Tôi có thể thấy giỠđây nó thá» vào nhiá»u vai, hướng đến nhiá»u cách hành xá» khác nhau. Danh mục đó cá»§a nó có hạn chế. Vài ngày sau khi Zabeth tá»›i thị trấn để mua hàng, nó có thể là con trai cá»§a mẹ nó, má»™t marchande. Nó có thể vá» trở thành ngưá»i liên danh để buôn bán vá»›i tôi, ngang hàng vá»›i tôi, tuyên bố nhiá»u Ä‘iá»u vá» doanh thu và giá cả. rồi nó có thể biến thành má»™t thanh niên châu Phi Ä‘ang trưởng thành, há»c sinh trưá»ng trung há»c, hiện đại, tiên phong. Trong vai trò đó nó muốn mặc bá»™ đồng phục có in dòng chữ Semper Aliquid Novi, không nghi ngá» gì nữa, nó cảm thấy có thể há»c được má»™t số cung cách từ các thầy giáo ngưá»i Âu cá»§a mình. Bắt chước má»™t thầy giáo, nó có thể, trong căn há»™, đứng bắt chéo chân dá»±a vào bức tưá»ng trắng cá»§a phòng tranh và, đứng bất động ở vị trà đó trong suốt cuá»™c trò chuyện. Hoặc, bắt chước má»™t thầy giáo khác, nó có thể vừa nói vừa Ä‘i vòng quanh chiếc bàn bằng gá»— thô, kéo má»™t vài váºt ra, nhìn chúng, rồi lại vứt xuống.  
Giá» thì nó lại cố nói chuyện vá»›i tôi. Không phải theo cách nó nói vá»›i Metty, vá»›i tôi nó thá» nghiệm má»™t kiểu trò chuyện nghiêm túc rất đặc biệt. Trước nó luôn chá» tôi đặt câu há»i trước, bây giá» thì nó tá»± mình trình bày các ý tưởng, các luáºn Ä‘iểm tranh luáºn nhá» bé, vì nó muốn tiếp tục cuá»™c tranh luáºn. Trong cuá»™c chÆ¡i này nó vào vai há»c sinh trung há»c má»›i và coi tôi như má»™t thầy giáo dạy ngôn ngữ. Tôi rất thÃch trò này. Tôi bắt đầu nghÄ© đến những gì nên nói khi ở trưá»ng trung há»c – và tôi muốn biết vá» Ä‘iá»u đó.  
Một hôm nó nói với tôi "Salim, chú nghĩ gì vỠtương lai của châu Phi?"  
Tôi không nói gì, tôi muốn biết nó nghÄ© gì. Tôi tá»± há»i liệu rằng nó, dù có sá»± pha tạp vá» dòng máu và đã ở nhiá»u nÆ¡i, thá»±c sá»± có trong đầu má»™t ý tưởng vá» châu Phi không, hoặc liệu ý tưởng vá» châu Phi đã đến vá»›i nó, cÅ©ng như bạn cÅ© cá»§a nó ở trưá»ng, từ những cuốn altas. Chẳng phải Ferdinand vẫn là – cÅ©ng giống Metty, trong chuyến Ä‘i từ bá» biển – kiểu ngưá»i mà khi ở giữa các bá»™ lạc xa lạ, thà chết đói còn hÆ¡n ăn thức ăn lạ? Liệu Ferdinand có ý tưởng vá» châu Phi lá»›n hÆ¡n nhiá»u so vá»›i châu Phi cá»§a Zabeth, ngưá»i Ä‘i lại rất an toàn từ ngôi làng cá»§a cô tá»›i thị trấn chỉ vì cô biết mình được bảo vệ má»™t cách đặc biệt?  
Ferdinand chỉ có thể nói vá»›i tôi rằng thế giá»›i bên ngoài châu Phi Ä‘ang lụi tàn, còn châu Phi thì Ä‘ang Ä‘i lên. Khi tôi há»i nó thế giá»›i bên ngoài lụi tàn thế nào, nó không nói được. Và khi thúc nó vượt qua những gì nó biết được ở trưá»ng trung há»c, tôi thấy những ý tưởng cá»§a cuá»™c tranh luáºn ở trưá»ng há»c có trong óc nó đã trở nên xáo trá»™n và bị đơn giản hoá. Những ý tưởng vá» quá khứ bị lẫn lá»™n vá»›i hiện tại. Trong bá»™ đồng phục há»c sinh cá»§a mình, Ferdinand tá»± thấy nó có tầm quan trá»ng, như trong những ngày còn thuá»™c địa. Cùng lúc nó tá»± thấy mình là con ngưá»i má»›i cá»§a châu Phi, và trở nên quan trá»ng bởi lý do này. Ngoài cái lý tưởng vá» tầm quan trá»ng cá»§a bản thân, nó đã đồng nhất châu Phi vào con ngưá»i nó, và tương lai cá»§a châu Phi không gì khác hÆ¡n là nghá» nghiệp mà nó sẽ làm sau này.  
Những cuá»™c tranh luáºn mà Ferdinand, trong vai trò cá»§a nó, cố thá»±c hiện vá»›i tôi bao giá» cÅ©ng kéo dài, bởi vì không phải lúc nào nó cÅ©ng biết cách rút ngắn. Nó tranh luáºn vá» má»™t vấn đỠnào đó, rồi sau lại vứt Ä‘i không chút ngần ngại, như thể đó là má»™t bài táºp ngôn ngữ mà nó có thể làm tốt hÆ¡n vào lần sau. Rồi, má»i chuyện lại quay lại như xưa, nó bá» tôi lại để Ä‘i tìm Metty.  
Dù đã biết thêm vè những gì diá»…n ra ở trưá»ng trung há»c (rất nhanh chóng lại trở vá» thói thá»i thượng kiểu thá»±c dân), và những gì diá»…n ra trong tâm hồn Ferdinand, tôi vẫn không cảm thấy gần gÅ©i vá»›i nó hÆ¡n. Khi coi nó là má»™t sá»± huyá»n bÃ, xa lạ và nhạo báng đàng sau khuôn mặt Ä‘eo mặt nạ, tôi nghÄ© nó là má»™t ngưá»i vững vàng. GiỠđây tôi cảm thấy rằng những trìu mến cá»§a nó lá»›n hÆ¡n những trìu mến thông thưá»ng, rằng tÃnh cách nó đã trở nên trÆ¡n tuá»™t. Tôi bắt đầu cảm thấy sá»± vô nghÄ©a ở đó, và ý nghÄ© vá» má»™t trưá»ng trung há»c đầy những Ferdinand làm tôi chán ngán.  
 Rồi còn ý tưởng vá» tầm quan trá»ng cá»§a nó nữa. Äiá»u này làm tôi lo lắng – làm gì có an toàn cho bất kỳ ai tại đất nước này – Ä‘iá»u cÅ©ng làm Metty lo lắng. Khi bạn ở xa những thá»§ lÄ©nh và các chÃnh trị gia thì chỉ còn duy nhất tháºt sá»± dân chá»§ kiểu châu Phi: má»i ngưá»i Ä‘á»u là dân làng. Metty là má»™t trợ lý bán hàng ở cá»a hiệu và là má»™t dạng gia nhân, Ferdinand là há»c sinh trung há»c có tương lai; thế mà tình bạn giữa hai đứa lại giống như tình bạn giữa hai ngưá»i ngang bằng. Tình bạn đó tiếp tục tồn tại. Nhưng Metty, là gia nhân ở nhà tôi, đã tìm thấy hình mẫu để vươn lên làm ông chá»§, và nó hẳn tá»± cảm thấy – vá»›i ý nghÄ© má»›i mẻ vá» giá trị cá»§a mình – lại bị bá» rÆ¡i phÃa sau.  
Má»™t hôm Ä‘ang ở căn há»™ thì tôi nghe thấy tiếng bước chân chúng Ä‘i vào. Metty Ä‘ang giải thÃch vá» mối quan hệ cá»§a nó vá»›i tôi và cá»a hiệu, giải thÃch vá» chuyến Ä‘i từ bá» biển.  
Metty nói "Gia đình tá»› đã quen vá»›i gia đình cá»§a chú ấy. Há» thưá»ng gá»i tá»› là Billy. Tá»› sẽ há»c kế toán. Tá»› sẽ không ở lại đây, cáºu biết đấy. Tá»› sẽ Ä‘i Canada. Tá»› sẽ có giấy tá» và má»i thứ. Tá»› chỉ còn chá» khám bệnh thôi".  
Billy! Tốt thôi, cái tên này gần vá»›i Ali. Canada – đó là nÆ¡i những ngưá»i anh rể cá»§a tôi đã tá»›i, trong má»™t bức thư tôi nháºn được không lâu sau khi Metty tá»›i tôi đã nghe nói vá» mối lo ngại cá»§a gia đình vá» chuyến "khám bệnh" cá»§a ngưá»i anh rể này. Rõ ràng Metty đã biết được vá» Canada theo cách đó.  
 Tôi gây tiếng động để chúng biết tôi đang ở nhà, và khi chúng vào phòng khách tôi làm ra vẻ không nghe thấy gì cả.  
Ãt lâu sau, vào má»™t buổi chiá»u mưa dầm dá», Ferdinand tá»›i cá»a hiệu và đột ngá»™t, vẫn còn ướt như chuá»™t lá»™t, nó nói "Salim, chú phải gá»i cháu sang Mỹ há»c".  
Nó nói như thể nó là má»™t ngưá»i đã tuyệt vá»ng. à tưởng đó bùng cháy trong nó, và rõ ràng nó cảm thấy nếu nó không thoát Ä‘i, nó sẽ không bao giá» làm được nữa cả. Nó đến trong cÆ¡n mưa nặng hạt, Ä‘i qua những đưá»ng ngáºp nước, quần áo nó ướt sÅ©ng. Tôi kinh ngạc vài sá»± đưá»ng đột và tuyệt vá»ng cá»§a Ferdinand, và ở lá»i yêu cầu lá»›n lao cá»§a nó. Vá»›i tôi, ra nước ngoài để há»c táºp là Ä‘iá»u gì đó tháºt hiếm hoi và đắt Ä‘á», cái gì đó ngoài khả năng cá»§a gia đình tôi.  
Tôi nói "Thế tại sao chú phải gá»i cháu Ä‘i Mỹ? Tại sao chú phải chi tiá»n cho cháu?"  
Nó không nói gì cả. Sau cÆ¡n tuyệt vá»ng và chuyến Ä‘i giữa trá»i mưa, toàn bá»™ sá»± việc hẳn là phải dẫn tá»›i má»™t ý định khác trong cuá»™c nói chuyện.  
Liệu đó chỉ đơn thuần là tÃnh đơn giản cá»§a nó? Tôi cảm thấy cÆ¡n tức dâng lên – trá»i mưa, chá»›p và bóng tối không tháºt cá»§a buổi chiá»u hẳn là có tác dụng nào đó.  
Tôi nói "Tại sao cháu nghĩ chú phải có trách nhiệm với cháu? Thế cháu đã làm gì cho chú?"  
Äiá»u này đúng. Thái độ cá»§a nó, kể từ khi nó bắt đầu cảm thấy Ä‘ang hướng tá»›i má»™t nhân váºt nào đó, cho rằng tôi Ä‘ang nợ nó má»™t cái gì đó, chỉ đơn giản là tôi có vẻ luôn sẵn sàng giúp đỡ.  
Nó câm lặng. Nó đứng trân giữa bóng tối cá»§a cá»a hiệu và nhìn vào tôi không há» tức tối, như thể nó đã dá»± tÃnh trước tôi sẽ xá» sá»± như thế này, và phải bá» qua. Trong má»™t lúc mắt tôi và mắt nó giao nhau. Rồi sá»± nhiệt tình cá»§a nó bị xẹp xuống, tôi biết nó sắp chuyển chá»§ Ä‘á».  
Nó lấy tay kéo chiếc áo trắng ướt đẫm ra khá»i da – chiếc áo vá»›i dòng chữ cá»§a trưá»ng trung há»c trên túi – và nói "Ão cháu ướt mất rồi". Khi tôi không trả lá»i, nó lại tiếp tục kéo ở má»™t vài chá»— khác rồi nói "Cháu đã Ä‘i giữa lúc trá»i mưa".  
Tôi vẫn không trả lá»i. Nó bá» mặc cái áo và ngó lÆ¡ ra ngoài đưá»ng phố ngáºp nước. Äó là cái cách nó chuẩn bị sau khi đã có má»™t sá»± khởi đầu sai lầm, những ý Ä‘inh vá» cuá»™c trò chuyện cá»§a nó có thể kết thúc vá»›i những câu ngắn như thế, những nháºn xét gây tức tối vá» những gì nó hoặc tôi Ä‘ang làm. Thế là giỠđây nó nhìn ra ngoài trá»i mưa và nói những câu đứt quãng vá» những gì nó nhìn thấy. Có vẻ như nó đã lùi bước.  
Tôi nói "Metty ở trong kho ấy. Nó sẽ đưa cháu khăn tắm. Và bảo nó cho cháu một tách trà".  
Dù sao đó chưa phải là kết thúc của một chuyện. Với Ferdinand giỠđây không có gì dễ dàng kết thúc hết cả.  
Hai lần má»™t tuần tôi ăn trưa vá»›i những ngưá»i bạn Shoba và Mahesh tại căn há»™ cá»§a há». Căn há»™ này khá loè loẹt và vá» mặt nào đó rất giống há». Hai ngưá»i là má»™t cặp vợ chồng đẹp, rõ ràng đẹp nhất thị trấn. Há» không có đối thá»§, cho nên há» luôn tá» ra kiêu hãnh ngầm. Trong căn há»™ cá»§a há», thêm vào những vẻ đẹp tháºt sá»± cá»§a những tấm thảm Ba Tư và Kashmir và những đồ cổ há» lại thêm vào những đồ váºt dởm Ä‘á»i, hào nhoáng – đồ đồng Moradabad giả cổ, những bức tranh sÆ¡n mài vá» các vị thần Hindu sản xuất hàng loạt, những ngá»n đèn tưá»ng chùm ba sáng chói. Còn có má»™t bức tượng ngưá»i đàn bà khoả thân bằng thuá»· tinh. Nó cÅ©ng có chút nghệ thuáºt, đồng thá»i là những gì còn lưu giữ được vá» vẻ đẹp cá»§a má»™t ngưá»i đàn bà, vẻ đẹp cá»§a Shoba – vẻ đẹp cá nhân là ná»—i ám ảnh và chá»§ đỠcá»§a cặp vợ chồng này, cÅ©ng như tiá»n bạc đối vá»›i ngưá»i giầu.  
Má»™t ngày tại bữa trưa Mahesh nói "Thằng bé ở cùng anh sao váºy? Nó đã trở nên malin (láu cá) như tất cả những ngưá»i khác rồi".  
"Metty hả?"  
"Hôm trước nó đến chỗ tôi. Nó làm như quen tôi từ lâu rồi ấy. Nó muốn chứng tỠvới thằng bé châu Phi đi cùng nó. Nó bảo nó mang đến cho tôi một khách hàng. Nó nói đứa bé châu Phi là con trai của Zabeth và là bạn thân của anh".  
"Tôi không biết thế nào là bạn thân cả. Thế nó muốn gì?"  
"Metty bỠchạy khi tôi bắt đầu nổi cáu, bỠlại thằng bé. Thằng bé nói nó muốn có một cái máy ảnh, nhưng tôi không nghĩ nó muốn gì hết cả. Nó chi muốn nói thôi."  
Tôi nói "Tôi hy vá»ng nó cho anh nhìn thấy tiá»n cá»§a nó."  
"Tôi làm gì có máy ảnh nào cho nó xem. Äó là món hàng không chạy mà, Salim. Lúc nào cÅ©ng phải trả hoa hồng, má»i nÆ¡i. Hiếm khi hoàn được vốn lắm."  
Máy ảnh là má»™t trong số các ý tưởng xôi há»ng bá»ng không cá»§a Mahesh. Mahesh là như váºy, luôn tìm các ý tưởng nhá» mà anh nhanh chóng từ bá». Anh từng nghÄ© du lịch đã bắt đầu sống lại, cùng vá»›i những công viên giải trà ở phÃa Äông thị trấn chúng tôi. Nhưng du lịch thá»±c ra chỉ tồn tại trong những bức ảnh lá»›n in ở châu Âu cho chÃnh phá»§ ở thá»§ đô. Các công viên giải trà đã quay vá» vá»›i thiên nhiên, theo má»™t cách chẳng có ý nghÄ©a gì cả. Những con đưá»ng và các ngôi nhà nghỉ, luôn rất xáºp xệ, đã biến Ä‘i; khách du lịch (ngưá»i nước ngoài có thể quan tâm đến những thiết bị chụp ảnh rẻ tiá»n) đã không tá»›i. Mahesh đã phải gá»i những chiếc máy ảnh cá»§a mình sang phÃa Äông bằng các trạm chuyên chở mà những ngưá»i như chúng tôi quen dùng (dù sao cÅ©ng là hợp pháp) để gá»i hàng hoá Ä‘i má»i hướng.  
Mahesh nói "Thằng bé nói anh sẽ gá»i nó Ä‘i Mỹ hoặc Canada để há»c."  
"Tôi sẽ gá»i nó Ä‘i há»c gì cÆ¡?"  
"Há»c quản trị kinh doanh. Äể nó Ä‘iá»u hành công việc kinh doanh cá»§a mẹ nó. Phát triển công việc đó."  
"Phát triển công việc đó! Mua bán lưỡi dao cạo và bán lại từng cái cho những ngưá»i ở làng chài!"  
"Tôi biết nó chỉ cố ngoằng anh vào vá»›i những ngưá»i bạn cá»§a anh".  
Má»™t trò ảo thuáºt đơn giản, nếu bạn nói gì đó vá» má»™t ngưá»i vá»›i các bạn cá»§a anh ta, bạn có thể bắt ngưá»i đó làm những gì anh ta sẽ làm.  
Tôi nói "Ferdinand là ngưá»i châu Phi đấy".  
Khi gặp lại Ferdinand sau đó tôi bảo nó "Bạn chú là Mahesh đã nói vá»›i chú là cháu sẽ Ä‘i Mỹ để há»c quản trị kinh doanh. Cháu đã nói vá»›i mẹ chưa?"  
Nó không hiểu sự mỉa mai ở đây. Kiểu nói chuyện này làm nó không kịp chuẩn bị, nó chẳng biết nói gì cả.  
Tôi nói "Ferdinand, cháu không được Ä‘i khắp nÆ¡i nói vá»›i má»i ngưá»i những Ä‘iá»u không đúng như thế. Cháu muốn nói gì vá» quản trị kinh doanh thế?"  
Nó nói "Kế toán, đánh máy, tốc ký. Những gì chú làm ấy"  
"Chú không tốc ký. Và đó không phải là quản trị kinh doanh. Äó chỉ là việc cá»§a má»™t thư ký quèn. Cháu không Ä‘i Mỹ và Canada để há»c những cái đó đâu. Cháu có thể làm được việc đó ngay tại đây. Chú nghÄ© có những chá»— ở thá»§ đô dạy các môn đó. Và rồi đến lúc cháu sẽ tìm ra việc cháu muốn làm hÆ¡n thế."  
Nó không thÃch Ä‘iá»u tôi nói vá»›i nó. Mắt nó bắt đầu long lanh vì cảm thấy bị nhục mạ và tức giáºn. Nhưng tôi không để sá»± việc kéo dài. Nó phải tÃnh toán vá»›i Metty, chứ không phải vá»›i tôi, nếu thá»±c sá»± nó có cái để mà tÃnh.  
Nó tìm thấy tôi khi tôi sắp Ä‘i chÆ¡i squash ở Câu lạc bá»™ Hellenic. Giầy vải, áo phông, vợt, khăn tắm quanh cổ, cÅ©ng giống như hồi trước ở khu bá» biển. Tôi rá»i khá»i phòng khách và đứng ở lối vào để lấy chá»— cho nó Ä‘i, để tôi có thể khoá cá»a. Nhưng nó vẫn ở lại trong phòng khách, không phải để chá» Metty.  
Tôi ra đến tầng đệm cá»§a cầu thang. Hôm đó mất Ä‘iện. Khói từ những cái lò than và những đốm lá»a xanh hồng xuất hiện giữa những cái cây ráºm rạp – cây bánh mì, cây hoa đại, cây phượng – tạo ra hình ảnh ngôi làng trong vùng vá»›i má»™t nÆ¡i ở, mà tôi từng nghe nói, vào những ngày xa xưa khi cả ngưá»i châu Phi lẫn ngưá»i châu à đá»u chưa được phép sống. Tôi biết những cái cây này từ hồi còn ở bá» biển. Tôi cho là chúng cÅ©ng được nháºp khẩu đến đó; nhưng tôi gắn chúng vá»›i bá» biển và nhà tôi, má»™t cuá»™c sống khác. Vẫn những cái cây đó, nhưng ở đây chúng có vẻ tháºt nhân tạo, giống như bản thân thị trấn. Chúng quen thuá»™c, nhưng chúng nhắc tôi nhá»› mình là ai.  
   
Tôi không nghe gì vá» chuyện Ferdinand Ä‘i há»c nước ngoài nữa, và nó cÅ©ng nhanh chóng trút bá» lốt má»™t há»c sinh trung há»c sáng chói. Nó bắt đầu thá» má»™t thứ khác má»›i mẻ. Không còn cái dáng đứng dá»±a vào tưá»ng vá»›i hai chân bắt chéo nhau, không còn lối Ä‘i lại quanh cái bàn gá»— thô, cầm lên và ném xuống các váºt nữa, cÅ©ng không còn cuá»™c tranh luáºn nghiêm túc nào nữa.  
GiỠđây nó có khuôn mặt nghiêm nghị, cách diá»…n đạt úp mở và khép kÃn. Nó luôn ngẩng cao đầu và Ä‘i lại cháºm chạp. khi ngồi lên Ä‘i văng trong phòng khách, nó ngồi vào sâu đến ná»—i đôi khi lưng nó chạm đến táºn chá»— dá»±a. Nó tá» ra chán nản, buồn bã. Nó nhìn mà như không thấy gì, nó luôn sẵn sàng nghe, nhưng không buồn nói gì cả - đó là ấn tượng nó cố gây ra. Tôi không biết Ferdinand đóng vai này cá»§a ai, và phải qua miệng Metty tôi má»›i hiểu Ferdinand muốn hướng tá»›i Ä‘iá»u gì.  
Trong há»c kỳ này tại trưá»ng trung há»c có má»™t số thằng bé đến từ các bá»™ lạc hiếu chiến phÃa Äông. Chúng rất cao lá»›n, và Metty sợ hãi nói vá»›i tôi rằng những đứa này được đưa Ä‘i trên những cái kiệu do nô lệ cá»§a chúng khiêng, há» là những ngưá»i thuá»™c chá»§ng tá»™c hèn kém hÆ¡n. Những con ngưá»i cao lá»›n cá»§a rừng rú này luôn ngưỡng má»™ châu Âu. Khi đó tôi nhá»› ra có những bài báo vá» há» trên các tá» tạp chà – những ngưá»i châu Phi không quan tâm gì tá»›i trồng trá»t hoặc buôn bán mà chỉ trông vào, má»™t đặc Ä‘iểm rất giống ngưá»i châu Âu, những ngưá»i châu Phi khác. Sá»± ngưỡng má»™ châu Âu này vẫn còn tồn tại, các bài báo và bức ảnh tiếp tục xuất hiện trên các tá» tạp chÃ, dù cho có những thay đổi ở châu Phi. Trên thá»±c tế, giỠđây có những ngưá»i châu Phi cảm thấy như ngưá»i châu Âu, và coi các bá»™ lạc hiếu chiến là tá»™c ngưá»i cao đẳng nhất ở châu Phi.  
Tại trưá»ng trung há»c, dù thế nào chăng nữa vẫn còn tÃnh chất thá»±c dân, những thằng bé má»›i đã tạo ra má»™t sá»± xáo động. Ferdinand, cả bố mẹ Ä‘á»u làm vá» thương mại, đã quyết định thá» vai má»™t chiến bịnh cô độc cá»§a rừng ráºm. Nó không thể làm trò đó ở trưá»ng trung há»c và ra cái vẻ đã quen được các nô lệ chỠđợi. Nhưng nó nghÄ© nó có thể đóng vai đó trước mặt tôi.  
Tôi biết những Ä‘iá»u khác vá» vương quốc rừng ráºm. Tôi biết rằng các tá»™c ngưá»i nô lệ đã vùng lên và đã bị thảm sát và phải tiếp tục phục tùng. Nhưng châu Phi rá»™ng lá»›n lắm. Cây bụi tiếp tục làm biến mất Ä‘i âm thanh cá»§a vụ giết ngưá»i vá»›i những dòng sông con hồ đầy bùn rá»a sạch những vết máu.  
Metty nói "Chúng cháu phải đến đó, patron. Cháu nghe nói đó là nÆ¡i tốt đẹp duy nhất còn lại ở châu Phi. Vẫn còn nhiá»u ngưá»i da trắng ở đó lắm. Cháu nghe nói Bujumbura chẳng khác gì Paris đâu."  
Nếu tôi tin rằng Metty hiểu má»™t phần tư những gì nó nói, nếu tôi tin, chẳng hạn, rằng nó thá»±c sá»± ngóng trông những ngưá»i da trắng ở Bujumbura, hoặc biết Canada ở đâu và như thế nào, thì hẳn tôi sẽ lo lắng vì nó lắm. Nhưng tôi biết nó rõ hÆ¡n thế nhiá»u, tôi biết nó nói chuyện chỉ để mà nói. Vẫn thế thôi, nói không ngừng! Những ngưá»i da trắng đã bị đẩy báºt Ä‘i khá»i thị trấn chúng tôi và những công trình cá»§a há» bị phá huá»·. Nhưng vẫn còn nhiá»u ngưá»i da trắng ở đó, tại má»™t thị trấn khác, và các chiến binh cÅ©ng như nô lệ. Và đó là hào quang cá»§a những thằng bé dòng dõi chiến binh, hào quang đối vá»›i Metty và hào quang đối vá»›i Ferdinand.  
Tôi bắt đầu hiểu thế giá»›i đơn giản và chẳng có gì phức tạp hết cả. Vá»›i những ngưá»i như tôi và Mahesh, và những ngưá»i Hy Lạp và Italia vô giáo dục ở thị trấn chúng tôi, thế giá»›i là má»™t nÆ¡i khá là đơn giản. chúng tôi có thể hiểu nó, và nếu không có quá nhiá»u trở ngại chúng tôi còn có thể làm chá»§ nó. Không có gì quan trá»ng khi chúng tôi ở xa ná»n văn minh cá»§a chúng tôi, xa khá»i những ngưá»i chế tạo và sản xuất. Không quan trá»ng gì việc chúng tôi không thể làm được những gì chúng tôi muốn sá» dụng, bởi vì má»i ngưá»i tháºm chà không há» có kỹ năng kỹ thuáºt cá»§a những ngưá»i tiá»n sá». Trên thá»±c tế, càng Ãt há»c thì chúng tôi lại càng được đến trong thanh bình, chúng tôi càng dá»… tiếp nối ná»n văn minh cá»§a chúng tôi hoặc các ná»n văn minh khác.  
Vá»›i Ferdinand thì không có khả năng đó. Nó không bao giá» có thể đơn giản. Nó càng cố càng trở nên lẫn lá»™n. Trà óc nó rá»—ng tuếch, tôi bắt đầu nghÄ© thế. Äó là má»™t má»› hổ lốn, đầy những thứ vá»› vẩn.  
Cùng vá»›i việc những thằng bé các bá»™ lạc chiến binh xuất hiện, ở trưá»ng trung há»c bắt đầu có những lá»i khoác lác và tôi bắt đầu cảm thấy Ferdinand – hoặc ai đó – cÅ©ng đã khoác lác vá» tôi. Hoặc là cái gì đó không đúng vá» tôi. Cả thế giá»›i dưá»ng như chỉ quay xung quanh cái ý nghÄ© rằng tôi quan tâm đến giáo dục và các lợi Ãch cho giá»›i trẻ châu Phi.  
Các chàng thanh niên, không phải tất cả Ä‘á»u là há»c sinh trưá»ng trung há»c, lÅ© lượt kéo đến cá»a hiệu, có khi cầm sách trên tay, có khi vá»›i bá»™ đồng phục Semper Aliquid Novi rõ ràng là Ä‘i mượn. Chúng muốn tiá»n. Chúng nói chúng nghèo và muốn tiá»n để có thể tiếp tục há»c táºp. Má»™t số kẻ ăn mày đó rất táo tợn, Ä‘i thẳng đến chá»— tôi và nói ra những yêu cầu, những đứa nhút nhát lượn quanh quẩn cho đến khi thấy không có ai trong cá»a hiệu. Chỉ má»™t số má»›i nghÄ© đến việc phải bịa ra các câu chuyện, và những câu chuyện đó thì giống hệt chuyện cá»§a Ferdinand, má»™t ngưá»i cha bị chết hoặc ở xa, mẹ ở làng, má»™t đứa trẻ không được bảo vệ và đầy tham vá»ng.  
Tôi kinh ngạc trước sá»± ngu ngốc này, rồi tôi bá»±c mình, tôi phát Ä‘iên lên. Không má»™t đứa nào trong số đó để ý đến việc bị Metty tống khứ khá»i cá»a hiệu, má»™t số còn vác mặt quay lại nữa. Cứ như thể chẳng đứa nào thèm quan tâm đến những phản ứng cá»§a tôi, cứ như thể ở nÆ¡i nào đó tại thị trấn tôi đã được gán cho má»™t "tÃnh cách" đặc biệt, và Ä‘iá»u tôi nghÄ© vá» chÃnh bản thân mình chẳng có tầm quan trá»ng nào hết. Rằng cái đó chẳng gây ngán ngẩm tà nào. TÃnh vô tá»™i, ngây thÆ¡ chẳng ra ngây thÆ¡ này -  tôi nghÄ© chỉ có thể do Ferdinand chỉ lối, do cái cách nó suy diá»…n từ mối quan hệ cá»§a chúng tôi và ý tiếng cá»§a nó vá» Ä‘iá»u mà tôi có thể có Ãch.  
Tôi đã nói vá»›i Mahesh, rất nhẹ nhàng, vá» những vấn đỠđã được giản lược hoá vì lợi Ãch cá»§a má»™t ngưá»i đầy thiện chà "Ferdinand là má»™t ngưá»i châu Phi". Ferdinand có lẽ làm Ä‘iá»u nó làm vá»›i tôi vá»›i lÅ© bạn cá»§a nó, khi giải thÃch mối quan hệ vá»›i tôi. Và giỠđây tôi cảm thấy hết những lá»i dối trá và tráo trở cá»§a nó, cảm thấy cái nhân váºt nó gán cho tôi, má»™t cái mạng dã được tung ra trùm lên tôi. Tôi trở nên hết sức khổ sở.  
Có lẽ Ä‘iá»u này là đúng vá»›i tất cả chúng tôi, những ngưá»i nước ngoài ở đất nước này. Những sá»± kiện má»›i đã chỉ ra sá»± vô vá»ng cá»§a chúng tôi. GiỠđã có hoà bình theo cách nào đó, nhưng toàn bá»™ chúng tôi – ngưá»i châu Ã, Hy lạp và những ngưá»i châu Âu nữa – vẫn rất khổ sở, vì bị đối xá» theo những cách khác. Má»™t số sợ hãi, cư xá» hết sức cẩn trá»ng, cần phải tá» ra táºn tuỵ vá»›i ai đó, những ngưá»i khác làm giống tô. Äiá»u đó đã có trong lịch sá» cá»§a vùng này, tại đây con ngưá»i thưá»ng xuyên là con mồi. Bạn không cảm thấy tàn độc đối vá»›i con mồi cá»§a mình. Bạn tạo ra má»™t cái bẫy cho nó. Cái bẫy có thể hụt mưá»i lần, nhưng nó vẫn luôn là cái bẫy mà bạn dá»±ng lên.  
Không lâu sau khi tôi đến Mahesh nói vá»›i tôi vá» những ngưá»i châu Phi bản địa "Anh không bao giỠđược quên, Salim ạ, rằng há» malin lắm", Anh nói tiếng Pháp, vì những từ tiếng Anh mà anh có thể dùng – "tinh quái", "láu lỉnh", "xấu tÃnh" – Ä‘á»u không đúng. Những ngưá»i ở đây malin theo kiểu malin cá»§a má»™t con chó Ä‘uổi theo má»™t con thằn lằn, hoặc giống như cách má»™t con mèo Ä‘i bắt chim. Những ngưá»i ở đây malin bởi vì há» biết rằng con ngưá»i chỉ là những con mồi.  
Há» không phải là những ngưá»i ngu ngốc. Há» rất nhá» và nhẹ cân. Như thể để trừng phạt sá»± mênh mông cá»§a sông và rừng ở đây, há» thÃch chÃnh mình làm ngưá»i khác bị thương tổn. Há» không sá» dụng nắm đấm. Há» sá» dụng lòng bàn tay, há» thÃch đẩy, xô lấn, vá»— tay. Buổi đêm, hÆ¡n má»™t lần, bên ngoài má»™t quán bar hoặc má»™t tiệm nhảy nhá», tôi nhìn thấy má»™t kẻ như thể đã say xỉn đẩy và xô, má»™t tràng vá»— tay, trở thành má»™t tên giết ngưá»i có hệ thống, như thể vết thương thứ nhất và chá»— chảy máu thứ nhất làm cho nạn nhân biến thành cái gì đó kém má»™t con ngưá»i ,và thúc đẩy tên sát nhân hoàn thành sá»± tàn phá cá»§a mình.  
Tôi không được bảo vệ. Tôi không có gia đình, không cá», không váºt tổ. Ferdinand đã nói gì vá»›i lÅ© bạn cá»§a nó vá» Ä‘iá»u đó? Tôi cảm thấy đã đến lúc tôi phải chấn chỉnh má»i việc vá»›i Ferdinand, và cho nó biết má»™t Ä‘iá»u khác vá» tôi.  
Tôi sá»›m tìm thấy cÆ¡ há»™i. Má»™t buổi sáng có thằng nhóc ăn váºn bảnh bao bước vào cá»a hiệu vá»›i má»™t quyển sổ cái cầm tay. Nó thuá»™c loại ngưá»i rụt rè. Nó nhìn quanh, tìm ngưá»i và khi nó Ä‘i đến chá»— tôi, tôi nhìn thấy cuốn sổ không có vẻ gì là sổ kinh doanh như thoạt nhìn. Gáy cá»§a cuốn sổ màu Ä‘en và nham nhở vì bị cầm nhiá»u. Tôi cÅ©ng nhìn thấy cái áo cá»§a nó, rõ ràng là cái áo đẹp nhất nó có, không sạch sẽ như tôi nghÄ©. Äó là má»™t cái áo đẹp nó chỉ mặc vào những dịp đặc biệt, rồi cởi ra và treo lên má»™t cái mắc áo, rồi mặc lại khi có má»™t dịp đặc biệt khác. Cổ áo vàng ệch ra ở bên trong.  
Nó nói "Mis Salim".  
Tôi cầm lấy cuốn sổ, còn nó ngó lơ, mi mắt sụp xuống.  
 Cuốn sổ thuá»™c vá» trưá»ng trung há»c và nó đã cÅ© lắm rồi. Nó là má»™t váºt thuá»™c vá» giai Ä‘oạn cuối cá»§a chế độ thá»±c dân: cả má»™t danh sách đăng ký cho má»™t phòng táºp thể dục mà trưá»ng trung há»c từng có kế hoạch xây dá»±ng. Bên trong bìa là nhãn cá»§a trưá»ng, vá»›i những cánh tay và khẩu hiệu. Äối diện vá»›i đó là cái nổi báºt hÆ¡n cả, bằng lối viết tiếng Anh bằng tay thuôn và Ä‘á»u đã bị ngưá»i châu Phi ở đây quên Ä‘i. Ngưá»i đóng góp đầu tiên là thống đốc tỉnh, và ông ta ký tháºt rõ ràng, trên cả má»™t trang giấy. Tôi mở các trang, nhìn vào những chữ ký riêng cá»§a các quan chức và thương gia. Tất cả còn má»›i, nhưng dưá»ng như đã thuá»™c vá» má»™t thế ká»· nào trước đây.  
Tôi nhìn thấy, vá»›i sá»± quan tâm đặc biệt, chữ ký cá»§a má»™t ngưá»i thuá»™c cá»™ng đồng chúng tôi mà Nazruddin từng nói đến. Ngưá»i này có những ý tưởng rất cổ vá» tiá»n bạc và sá»± an toàn, ông ta dùng sá»± giàu có cá»§a mình để xây lên má»™t cung Ä‘iện, mà ông ta đã phải rá»i bá» sau độc láºp. Các lái buôn, những ngưá»i đã thiết láºp quyá»n lá»±c cho chÃnh phá»§ trung ương, đã đến đóng ở đó, giỠđây cung Ä‘iện là má»™t trại lÃnh. Ông ta đóng góp má»™t khoản tiá»n lá»›n. Tôi thấy chữ ký cá»§a Nazruddin – tôi ngạc nhiên, tôi đã quên rằng ông đã từng ở đây, ở giữa những cái tên cá»§a thá»i thá»±c dân đã chết này.  
Phòng táºp thể dục vẫn chưa được xây. Tất cả những phô trương vá» lòng trung thành và lòng tin vào tương lai và niá»m tá»± hào công dân này đã Ä‘i tong.  Nhưng cuốn sổ vẫn còn lại. GiỠđây nó đã bị đánh cắp, những tài sản bằng tiá»n được công nháºn. Ngày tháng đã bị viết đè lên, rất rõ, và tên cá»§a cha Huisman đã được viết đè lên chữ ký cá»§a ngưá»i đứng đầu giáo xứ trước ông.  
Tôi nói vá»›i thằng bé đứng trước mặt "Tôi sẽ giữ cuốn sổ này. Tôi sẽ đưa nó cho những ngưá»i sở hữu nó. Ai đưa cho anh cuốn sổ này? Ferdinand phải không?"  
Trông nó tháºt thê thảm. Mồ hôi bắt đầu rịn ra từ cái trán thấp cá»§a anh ta, và anh ta lau vá»™i nó Ä‘i. Anh ta nói "Mis Salim".  
"Anh đã làm việc của anh rồi. Anh đưa cho tôi cuốn sổ. Bây giỠthì đi đi".  
Anh ta vâng lá»i.  
Ferdinand đến vào buổi chiá»u hôm đó. Tôi biết nó – nó muốn nhìn vào mặt tôi, và tìm ra dấu hiệu vá» cuốn sổ. Nó nói "Chú Salim?" tôi không thèm nói. Tôi để nó đứng đấy. Nhưng nó không phải đứng đó lâu.  
Metty Ä‘ang ở trong nhà kho,và Metty hẳn là phải nghe thấy tiếng nó. Metty gá»i "Oo-ông!" Ferdinand trả lá»i, và Ä‘i vào nhà kho. Nó và Metty bắt đầu chuyện trò trong đó. CÆ¡n nóng giáºn cá»§a tôi trào lên khi nghe những âm thanh thoả mãn rì rào, nhiá»u ngữ Ä‘iệu đó. Tôi lấy cuốn sổ vá» phòng táºp thể dục từ ngăn kéo bàn và Ä‘i vào nhà kho.  
Căn phòng, vá»›i má»™t cá»a sổ nhá» có chấn song ở trên cao, má»™t ná»a Ä‘ang ở trong bóng tối. Metty Ä‘ang ở trên thang, Ä‘ang kiểm lại hàng ở những giá tưá»ng. Ferdinand Ä‘ang cúi xuống những cái giá ở bức tưá»ng khác, chỉ ngay dưới cá»a sổ. Tháºt khó để nhìn thấy mặt nó.  
Tôi đứng ở cá»a ra vào. Tôi phác má»™t cá» chỉ vá» phÃa Ferdinand vá»›i cuốn sổ và nói "Cháu Ä‘ang gặp rắc rối đấy"  
Nó nói "Rắc rối gì cơ?"  
Nó nói theo cái lối thẳng băng, không âm sắc cá»§a nó. Nó không há» muốn tá» ra châm biếm, nó thá»±c sá»± há»i tôi Ä‘ang nói vá» chuyện gì. Nhưng tôi tháºt khó nhìn thấy mặt nó. Tôi nhìn thấy lòng trắng mắt nó, và tôi nghÄ© tôi nhìn thấy khoé miệng nó Ä‘ang nhăn ra thành má»™t nụ cưá»i. Khuôn mặt này gợi đến những cái mặt nạ đầy ghê sợ! Và tôi nghÄ©: phải – rắc rối gì cÆ¡?  
Nói vá» rắc rối là tá»± coi như là có luáºt lệ và Ä‘iá»u chỉnh mà ai cÅ©ng phải công nháºn. Ở đây chẳng có gì hết cả. CÅ©ng đã từng có tráºt tá»± ở đây, nhưng tráºt tá»± đó cÅ©ng có những vô lý và tàn ác – Ä‘iá»u đó giải thÃch tại sao thị trấn đã bị bốc sạch. Chúng tôi sống trong sá»± đổ nát đó. Thay vì những quy định thì giỠđây chỉ các quan chức má»›i có thể phán định bạn đúng, sau khi bạn đã trả tiá»n. tất cả những gì tôi có thể nói vá»›i Ferdinand là "Äừng có làm hại ta, cáºu bé, bởi vì ta có thể làm hại cháu nhiá»u hÆ¡n thế".  
Tôi bắt đầu nhìn thấy gương mặt nó rõ ràng hơn.  
Tôi nói "Cháu hãy mang cuốn sổ này trả vá» cho cha Huismans. Nếu cháu không làm, thì chÃnh chú sẽ làm. Và chú sẽ thấy ông ta Ä‘uổi thẳng cháu vá» nhà".  
Trông nó tái nhợt, như thể bị tấn công. Rồi tôi nháºn ra Metty đứng trên cầu thang. Metty căng thẳng, hồi há»™p; mắt nó đã phản bá»™i lại nó. Và tôi biết là tôi đã sai lầm, đã dồn hết sá»± tức giáºn lên đầu Ferdinand.  
Äôi mắt Ferdinand sáng bừng lên, và lòng trắng càng lá»™ rõ ràng hÆ¡n. Äến lúc này, vào cái thá»i Ä‘iểm khá»§ng khiếp này, trông nó giống như má»™t nhân váºt hoạt hình trong má»™t bá»™ phim cổ lá»—. Nó dưá»ng như Ä‘ang cúi vá» trước, suýt mất thăng bằng. Nó thở tháºt sâu. Mắt nó rá»i khá»i mặt tôi. Nó Ä‘ang Ä‘iên lên vì tức, cảm giác bị xúc phạm đã làm nó trở nên Ä‘iên rồ. Hai tay nó để thẳng và rá»™ng ở hai bên sưá»n nên trông như dài hÆ¡n thưá»ng lệ. Äôi bàn tay nó co cứng lại. Miệng nó mở rá»™ng. Nhưng Ä‘iá»u tôi nghÄ© là má»™t nụ cưá»i lại hoàn toàn không phải nụ cưá»i. Nếu ánh sáng rõ hÆ¡n tôi có thể thấy cái đó từ đầu.  
Trông nó tháºt đáng sợ, và tôi chợt nghÄ©: đó là cách xá» sá»± cá»§a nó khi nhìn thấy máu nạn nhân cá»§a mình, khi nó thấy kẻ thù bị giết. Và tiếp theo ý nghÄ© đó là má»™t ý nghÄ© khác "Sá»± Ä‘iên giáºn Ä‘ang bao trùm lên cả thị trấn".  
Tôi có thể đẩy sá»± việc lên cao hÆ¡n, và biến sá»± giáºn dữ đó thành những giá»t nước mắt. Nhưng tôi đã không đẩy lên. Tôi nghÄ© tôi đã cho cả hai đứa má»™t ý tưởng má»›i vá» việc tôi là ngưá»i như thế nào, và tôi để chúng lại trong nhà kho để bình tâm lại. Má»™t lúc sau tôi nghe chúng nói vá»›i nhau, nhưng rất nhá».  
Vào lúc bốn giá», giỠđóng cá»a, tôi gá»i to Metty. Và nó, sung sướng vì có cÆ¡ há»™i để Ä‘i ra ngoài và được hoạt động nói, "Patron", và nhăn nhó mặt mày để chứng tá» nó làm công việc đóng cá»a hàng nghiêm túc đến mức nào.  
Ferdinand Ä‘i ra, khá bình tÄ©nh, bước di vá»›i bước chân nhẹ nhàng. Nó nói "Salim?" tôi nói "Chú sẽ mang trả cuốn sổ". Và tôi nhìn thấy nó bước Ä‘i trên đưá»ng phố đỠquạch, cao lá»›n, buồn bã và cháºm chạp dưới những cây phượng không lá, Ä‘i ngang qua những quầy hàng chợ cá»§a thị trấn.  
 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của ngudoc  
 
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				25-10-2008, 03:21 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Phi Thăng Chi Háºu
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Jun 2008
					
					
					
						Bài gởi: 1,213
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngày 1 giá» 
                
					
 
	Thanks: 286
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 4 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
Cha Huismans không có đó khi tôi bước vào trưá»ng trung há»c cùng vá»›i cuốn sổ. Chỉ có má»™t ngưá»i Bỉ trẻ tuổi ở phòng thưá»ng trá»±c, anh ta nói vá»›i tôi là cha Huismans thỉnh thoảng thÃch Ä‘i vắng vài ngày. Ông Ä‘i đâu? "Ông Ä‘i đến vùng cây bụi. Ông đến tất cả các ngôi làng ở đó", ngưá»i đàn ông trẻ tuổi nói, rất nóng nảy – anh ta có thể là thư ký hoặc thầy giáo. Anh ta còn nóng nảy hÆ¡n khi tôi đưa anh ta cuốn sổ quyên góp.  
 
Anh ta nói "Chúng nó đến và cầu xin để được nháºn vào trưá»ng. Ngay khi cho chúng vào là chúng bắt đầu ăn cắp. Chúng có thể làm sạch cả cái trưá»ng nếu anh Ä‘i vắng. Chúng đến và cầu xin trông coi con chúng. Thế rồi trên phố chúng xô đẩy anh để anh thấy rằng chúng chẳng thèm quan tâm đến anh". Anh ta trông không được khoẻ. Anh ta trông tái nhợt, nhưng lá»›p Ä‘a dưới mắt anh ta lại Ä‘en, và anh ta toát mồ hôi khi nói. Anh ta nói "Tôi xin lá»—i. Sẽ là tốt hÆ¡n cho anh nếu nói vá»›i cha Huismans. Anh phải hiểu là không há» dá»… dàng cho tôi ở đây. Tôi sống bằng bánh máºt và trứng".  
 
Äiá»u này vang lên như thể anh ta Ä‘ang có má»™t chế độ ăn kiêng phong phú. Rồi tôi hiểu thá»±c sá»± anh ta nói vá»›i tôi là anh ta Ä‘ang chết đói.  
Anh ta nói "Cha Huismans kỳ này có ý định cho bá»n trẻ châu Phi đồ ăn. Có vẻ là tốt đấy. Có má»™t bà châu Phi tại thá»§ đô làm được rất nhiá»u Ä‘iá»u kỳ diệu vá»›i tôm pandan và tôm cua. Nhưng ở đây lại có sâu và bánh chân vịt trong nước xốt cà chua. Trông chỉ giống nước sốt cà chua thôi. Ngày đầu tiên! DÄ© nhiên, chỉ là để cho lÅ© nhóc thôi, nhưng hình ảnh ấy làm dạ dày tôi cồn cào cả lên. Tôi không thể đứng lại trong cảnh nhìn chúng nhai. Giá» thì tôi không thể buá»™c mình ăn bất cứ thứ gì cá»§a nhà bếp nữa cả. Tôi không có đồ làm bếp trong phòng, và ở xe cá»§a Weyden có mùi cống bốc lên từ hiên. Tôi phải Ä‘i đây. Tôi phải ra Ä‘i. Cha Huismans thì ổn thôi. Ông ấy là ngưá»i tu hành. Tôi thì không phải là ngưá»i tu hành. Ông Ä‘i vào vùng cây bụi. Tôi không muốn Ä‘i vào cây bụi."  
 
Tôi không thể giúp anh ta. Thá»±c phẩm là vấn đỠvá»›i tất cả má»i ngưá»i ở đây. Tôi cÅ©ng chẳng khá hÆ¡n là mấy; hôm đó tôi ăn trưa vá»›i má»™t cặp vợ chồng Ấn Äá»™, trong cái mùi khá»§ng khiếp cá»§a a nguỳ và khăn trải bàn mùi dầu.  
 
Má»™t tuần sau trở lại trưá»ng tôi được biết rằng chỉ hai ngày sau khi gặp tôi, anh chàng ngưá»i Bỉ trẻ tuổi đã lên tàu thuá»· Ä‘i mất. ChÃnh cha Huismans báo cho tôi tin đó, và cha Huismans, da rám nắng và khoẻ khoắn sau chuyến Ä‘i cá»§a mình, có vẻ như không lấy gì làm lo lắng vá» chuyện mất Ä‘i má»™t giáo viên. Ông nói ông rằng mừng thấy cuốn sổ quyên góp trở vá». Äó là má»™t phần cá»§a lịch sá» thị trấn, những đứa trẻ từng ăn cắp sách có thể nháºn ra Ä‘iá»u này vào má»™t ngày nào đó.  
 
Cha Huismans trạc bốn mươi tuổi. Ông không ăn váºn theo lối tu sÄ©, mà thưá»ng mặc quần bình thưá»ng và áo sÆ¡ mi khiến ông có vẻ như không phải ngưá»i ở đây. Ông có khuôn mặt "dài ngoẵng" mà tôi nháºn thấy là má»™t số ngưá»i châu Âu – ngưá»i A ráºp hay ngưá»i Ba Tư và Ấn độ thì không bao giá» - cÅ©ng có. Trên những gương mặt đó có cái gì đó trẻ con ở cái môi chẻ và cái trán dô ra. Có vẻ như là những ngưá»i đó đẻ thiếu tháng, há» có vẻ như đã phải trải qua những tháng trầm tư rất sá»›m. Má»™t số ngưá»i trong đó đúng là yếu á»›t như vẻ ngoài cá»§a há», má»™t số rất cứng rắn. Cha Huismans rất cứng rắn. Ấn tượng ông tạo ra là cái gì đó chưa hoàn thành, sá»± yếu á»›t và cứng rắn.  
Ông rá»i khá»i bá» sông, Ä‘i thăm những ngôi làng ông biết, và ông mang vá» nhà hai thứ - cái mặt nạ và bức chạm gá»— cÅ© kỹ. Ông thưá»ng xuyên muốn nói vá» những thứ đó hÆ¡n là nói vá» ngưá»i giáo viên đã bá» Ä‘i hoặc vá» cuốn sổ bị mất cắp.  
 
Bức chạm gá»— tháºt tuyệt. Nó cao khoảng năm feet, má»™t khuôn mặt ngưá»i rất gày gò, chỉ có những đưá»ng viá»n, cổ và đầu, rất chân phương, được chạm trên má»™t mẩu gá»— chu vi không lá»›n hÆ¡n sáu đến tám inch. Tôi biết vá» bức chạm – đó là má»™t trong những thứ chúng tôi buôn bán ở bá» biển, chúng tôi tạo ra công việc cho má»™t vài gia đình cá»§a má»™t bá»™ lạc làm nghá» chạm khắc. Nhưng cha Huismans chẳng buồn để ý đến thông tin tôi nói vá»›i ông, mà chỉ nói vá» Ä‘iá»u ông thấy trong khuôn mặt ông mang vá» nhà. Vá»›i tôi nó là má»™t mẩu gá»— cưá»ng Ä‘iệu quá mức và quá thô tháp, má»™t trò đùa cá»§a ngưá»i đã khắc ra nó (những ngưá»i thợ khắc thỉnh thoảng cÅ©ng làm những việc như thế), Nhưng cha Huismans hiểu khuôn mặt gầy gò nói gì, và vá»›i ông nó là thứ đầy tưởng tượng và ý nghÄ©a.  
 
Tôi lắng nghe, và cuối cùng ông mỉm cưá»i nói "semper aliquid novi". Ông đã dùng câu khẩu hiệu cá»§a trưá»ng để nói đùa. Những từ này đã cổ lắm rồi, ông nói vá»›i tôi, và có nguồn gốc châu Phi. Má»™t nhà văn La Mã cổ đã váºt câu đó vá» châu Phi rằng nÆ¡i đó "luôn có cái gì đó má»›i mẻ" – semper aliquid novi. Và khi đỠcáºp đến mặt nạ và chạm khắc, những từ đó vẫn hoàn toàn đúng. Má»i tác phẩm chạm khắc, má»i mặt nạ Ä‘á»u phụng sá»± má»™t mục Ä‘Ãch tôn giáo cụ thể, và chỉ có thể làm được má»™t lần. Bản sao thì chỉ là bản sao, không có cảm giác hay sức mạnh huyá»n bà nào trong chúng hết cả. Ông thấy trong những cái mặt nạ và đồ chạm trổ má»™t tÃnh chất tôn giáo, không có tÃnh chất đó má»i váºt Ä‘á»u sẽ chết cứng chẳng há» có vẻ đẹp gì hết.  
 
Tháºt lạ là má»™t giáo sÄ© CÆ¡ đốc lại có cách nhìn nháºn như thế đối vá»›i các tÃn ngưỡng châu Phi, những cái mà trên bá» biển chúng tôi chẳng há» mảy may để ý đến. Và dù cha Huismans biết nhiá»u đến váºy vá» tôn giáo châu Phi và lao vào cuá»™c biến động lá»›n đến thế để tìm những mẩu đó, tôi chưa bao giá» cảm thấy ông quan tâm đến ngưá»i châu Phi theo bất kỳ cách hiểu nào, ông có vẻ tháºt bàng quan vá»›i thá»±c trạng cá»§a đất nước. Tôi ghen tị vá»›i ông vá» sá»± bàng quan này, và tôi nghÄ© sau khi tôi từ chá»— ông vá» ngày hôm ấy, châu Phi cá»§a ông, châu Phi cá»§a dòng sông và cây bụi này, đã khác vá»›i châu Phi cá»§a tôi. Châu Phi cá»§a ông là má»™t chốn đẹp đẽ, đầy ắp những Ä‘iá»u má»›i mẻ.  
Ông là má»™t giáo sÄ©, là ngưá»i má»™t ná»a. Ông sống bằng những lá»i thá» tôi không thể nói và tôi tiếp cáºn ông vá»›i sá»± kÃnh trá»ng cá»§a những ngưá»i như tôi kÃnh trá»ng những con ngưá»i thiêng liêng thánh thiện. Nhưng tôi bắt đầu nghÄ© vỠông như má»™t cái gì đó khác nữa. Tôi bắt đầu nghÄ© ông là má»™t ngưá»i thuần tuý. Sá»± có mặt cá»§a ông tại thị trấn làm tôi thÃch thú. Những thái độ cá»§a ông, những mối quan tâm cá»§a ông, hiểu biết cá»§a ông thêm cái gì đó vào nÆ¡i đây, làm cho nó bá»›t phần cằn cá»—i. Tôi không thấy phiá»n gì khi ông chỉ quan tâm đến bản thân ông, ông há» hững vá»›i sá»± ra Ä‘i cá»§a má»™t giáo viên cá»§a ông, rằng ông chẳng coi tôi là cái thá gì khi nói chuyện vá»›i tôi. Vá»›i tôi Ä‘iá»u đó là má»™t phần cá»§a bản chất tôn giáo đặc biệt ở ông. Tôi tìm kiếm ông và cố hiểu những quan tâm cá»§a ông. Ông thưá»ng xuyên sẵn sàng nói (luôn nhìn xa vắng) và chỉ bảo những gì ông vừa tìm thấy. Äôi khi ông cÅ©ng đảo qua cá»a hiệu cá»§a tôi và mua má»™t số thứ cho trưá»ng. Nhưng sá»± rụt rè – không thá»±c sá»± là rụt rè – không bao giá» rá»i bỠông. Ông không bao giá» dá»… dàng vá»›i chÃnh mình. Ông vẫn mãi là má»™t ngưá»i lạc lõng.  
Ông giải thÃch cho tôi khẩu hiệu thứ hai cá»§a thị trấn – những từ La tinh khắc vào toà nhà đổ nát gần cầu tàu: Miscerique probat populos et foedera jungi. "Ngài tán thành sá»± hoà trá»™n các dân tá»™c và những mối dây ràng buá»™c cá»§a há»". Äó là nghÄ©a cá»§a những từ đó, và chúng cÅ©ng là những từ hết sức cổ, từ mãi thá»i Rome cổ xưa. Chúng được trÃch từ má»™t bài thÆ¡ vá» sá»± hình thành Rome. Ngưá»i anh hùng đầu tiên cá»§a Rome, đến Italy để xây dá»±ng thị trấn cho mình, dừng lại ở vùng đất bá» biển châu Phi. Nữ hoàng tại đây Ä‘em lòng yêu chàng, và có vẻ như là chuyến Ä‘i Italy đã bị huá»· bá». Nhưng rồi các vị thần chứng kiến đã giúp má»™t tay, và má»™t trong số các vị thần nói rằng vị thần Rome vÄ© đại không đồng ý định cư ở châu Phi, không đồng ý vá»›i sá»± hoà trá»™n các dân tá»™c ở đây và những hiệp ước liên minh giữa ngưá»i châu Phi và ngưá»i Rome. Những từ đó mang ý nghÄ©a như váºy trong bài thÆ¡ cổ tiếng La tinh. Tuy váºy, trong lá»i khẩu hiệu, những từ được khắc vào đá granit bên ngoài những cánh cá»a cầu tàu, rõ ràng má»™t công trình đã được dá»±ng lên ở châu Phi, vị thần Rome vÄ© đại đã đồng ý vá»›i sá»± hoà trá»™n các dân tá»™c những mối dây ràng buá»™c ở châu Phi. Miscerique probat populos et foedera jungi.  
Tôi phân vân. Những từ ngữ xoáy tròn hai nghìn năm tuổi được dùng để ká»· niệm sáu mươi năm có tàu thuá»· từ thá»§ đô! Rome là Rome. NÆ¡i này là cái gì đây? Khắc những từ ngữ lên má»™t công trình bên cạnh dòng sông châu Phi hẳn nhiên là để má»i chào xây dá»±ng thị trấn. còn lại chút gì lo lắng, như trong câu thÆ¡ nguyên gốc nữa không? Và gần như là ngay khi được dá»±ng lên công trình đó đã bị phá huá»·, chỉ để lại vài mảnh đồng và những từ đầy mỉa mai, lắp bắp vá»›i ngưá»i dân, những ngưá»i giỠđây Ä‘ang sá» dụng khoảng không gian trước nó để làm má»™t cái chợ và để dá»±ng lá»u ngá»§ buổi tối, vá»›i những con dê và những chuồng gà cùng khỉ bị xÃch (khỉ cÅ©ng là thá»±c phẩm như dê và gà), khoảng hai ngày trước khi tàu thuá»· khởi hành.  
Nhưng tôi mừng vì không nói ra, vì vá»›i cha Huismans những từ đó chẳng có gì là dương dương tá»± đắc hết cả. Chúng là những từ giúp ông tá»± nháºn mình ở châu Phi. Chỉ đơn giản là ông không tìm thấy chÃnh mình tại nÆ¡i nào đó trong vùng cây bụi, ông thấy bản thân mình như là má»™t phần cá»§a đợt sóng lịch sá» khổng lồ. Ông thuá»™c vá» châu Âu, ông dùng những từ La tinh để nhắc đến chÃnh mình. Ông chẳng buồn để ý ngưá»i châu Âu ở thị trấn chúng tôi Ä‘á»u thất há»c hoặc có sá»± khác biệt giữa cái ông bảo vệ trong cuá»™c Ä‘á»i chÃnh ông và cái mà khu ngoại ô đổ nát gần những ghá»nh nước bảo vệ. Ông có ý nghÄ© riêng cá»§a mình vá» châu Âu, có ý nghÄ© riêng vá» văn minh. Äó là cái nằm giữa chúng tôi. Không có cái gì giống váºy ở giữa tôi và những ngưá»i mà tôi gặp ở Câu lạc bá»™ Hellenic. Và cha Huismans nhấn mạnh vào Âu châu tÃnh cá»§a mình cÅ©ng như sá»± tách biệt cá»§a ông vá»›i ngưá»i châu Phi hÆ¡n là những ngưá»i đó vá»›i nhau. Xét theo khÃa cạnh nào ông cÅ©ng được an toàn hÆ¡n.  
Ông không há» cảm thấy bá»±c bá»™i, như má»™t số ngưá»i đồng bào cá»§a ông, vá» những gì xảy đến vá»›i thị trấn châu Âu. Ông không bị tổn thương bởi những lá»i sỉ nhục mà ngưá»i ta ném lên các toà nhà và những bức tượng. Không phải bởi vì ông sẵn lòng tha thứ hÆ¡n ngưá»i khác, hoặc hiểu hÆ¡n vá» những gì đã được làm cho ngưá»i châu Phi. Vá»›i ông sá»± phá huá»· thị trấn châu Âu, thị trấn mà những ngưá»i đồng bào cá»§a ông đã xây dá»±ng, chỉ là má»™t bước lùi tạm thá»i. Những cái đó xảy đến khi má»™t cái gì đó lá»›n lao và má»›i mẻ được tạo ra, khi mà dòng chảy lịch sỠđã được biến đổi.  
Äó vẫn luôn là má»™t công trình bên khúc quanh cá»§a dòng sông, ông nói. Äó là má»™t địa Ä‘iểm gặp gỡ tá»± nhiên. Các bá»™ lạc có thể thay đổi, quyá»n lá»±c có thể thăng trầm, nhưng ngưá»i ta vẫn quay lại đó để gặp gỡ và buôn bán. Thị trấn A ráºp có thể chỉ đáng kể hÆ¡n những công trình châu Phi má»™t chút, và vá» mặt công nghệ mà nói thì không hÆ¡n là bao nhiêu. Ngưá»i A ráºp, ở rất sâu trong ná»™i địa, có thể phải xây dá»±ng bằng các váºt liệu cá»§a rừng, cuá»™c sống tại thị trấn cá»§a há» chắc phải hÆ¡n nhiá»u má»™t kiểu cuá»™c sống ở rừng. Ngưá»i A ráºp chỉ chuẩn bị con đưá»ng cho ná»n văn minh mạnh mẽ cá»§a châu Âu.  
Vá»›i má»i thứ gắn liá»n vá»›i quá trình thuá»™c địa hoá cá»§a châu Âu, sá»± mở rá»™ng dòng sông, cha Huismans có má»™t sá»± sùng kÃnh có thể làm ngưá»i dân thị trấn kinh ngạc, những ngưá»i này coi ông là ngưá»i yêu quý châu Phi và do đó, theo cách nghÄ© cá»§a há», là má»™t ngưá»i đã vứt bá» quá khứ thuá»™c địa. Quá khứ này từng tháºt đắng cay, nhưng dưá»ng như cha Huismans coi sá»± cay đắng là má»™t thứ quà tặng, ông nhìn nháºn bên trên cái đó. Từ sân khu sá»a chữa tàu gần trạm hải quan, bị bá» quên rất lâu, đầy những thừng chão và gỉ sắt, ông lấy Ä‘i những mảnh cá»§a những chiếc tàu thuá»· cÅ© và các mảnh máy móc bị dỡ tung từ cuối những năm 1890 và để chúng – giống như những thánh tÃch cá»§a má»™t ná»n văn minh sá»›m – tại sân trong cá»§a trưá»ng trung há»c. Ông đặc biệt thÃch thú vá»›i má»™t mảnh có trên mình má»™t tấm thép hình bầu dục và trên đó có tên những ngưá»i đã làm ra nó tại thị trấn Seraing nước Bỉ.  
Ngoài những sá»± kiện đơn giản bên ngoài dòng sông rá»™ng đầy bùn này, ngoài sá»± trá»™n lẫn cá»§a những dân tá»™c, những Ä‘iá»u lá»›n lao Ä‘ang đến vào má»™t ngày nào đó. Chúng tôi chỉ má»›i bắt đầu chúng. Và vá»›i cha Huismans những vết tÃch thá»±c dân cÅ©ng quý giá như những gì thuá»™c vá» châu Phi. Châu Phi thá»±c sá»± ông thấy Ä‘ang chết hoặc sắp sá»a chết. Äiá»u đó giải thÃch tại sao lại rất cần thiết, trong khi châu Phi còn Ä‘ang sống, phải hiểu và táºp hợp cÅ©ng như lưu giữ những gì thuá»™c vá» nó.  
Những cái ông thu tháºp được từ châu Phi Ä‘ang chết Ä‘i này được đặt ở phòng để súng cá»§a trưá»ng trung há»c, nÆ¡i những khẩu súng trưá»ng cổ lá»— sÄ© cá»§a đội bảo vệ trưá»ng thưá»ng giữ lại từ những ngày xa xưa. Căn phòng rá»™ng bằng lá»›p há»c và từ ngoài nhìn vào trông chẳng khác gì má»™t lá»›p há»c. Nhưng nó không có cá»a sổ mà chỉ có những cá»a ra vào đóng ván ô cả hai bên, và chỉ có ánh sáng cá»§a má»™t bóng đèn để trần treo trên má»™t sợi dây dài.  
Khi cha Huismans lần đầu mở cá»a căn phòng cho tôi, và tôi cảm thấy cái mùi nồng ấm cá»§a mỡ, đất và chất béo cÅ©, và có má»™t cảm giác mÆ¡ hồ vá» những mặt nạ nằm trên những cái giá, tôi nghÄ©: đây chÃnh là thế giá»›i cá»§a Zabeth. Äó là thế giá»›i mà cô trở vá» sau khi rá»i khá»i cá»a hiệu cá»§a tôi. Nhưng thế giá»›i cá»§a Zabeth thì sống động, còn nÆ¡i đây thì chết. Äó là hiệu ứng cá»§a những cái mặt nạ đặt nằm trên giá, nhìn lên không phải khu rừng hay bầu trá»i mà là mặt dưới cá»§a giá phÃa trên. Chúng là những cái mặt nạ đã bị đặt thấp, theo nhiá»u nghÄ©a, và đã mất Ä‘i sức mạnh cá»§a mình.  
Tuy nhiên đó chỉ là cảm giác đến trong má»™t khoảnh khắc. Bởi căn phòng tối, nóng vá»›i những mặt nạ bốc mùi ngày má»™t nặng này, cảm giác kÃnh sợ cá»§a tôi tăng dần lên, cảm giác cá»§a tôi vá» những cái nằm quanh chúng tôi ở bên ngoài. Äiá»u này cÅ©ng giống vá»›i nằm trên sông buổi tối. Cây bụi ngáºp tràn linh hồn, trong bụi cây lan toả sá»± có mặt bảo vệ cá»§a tổ tiên loài ngưá»i, còn trong căn phòng này má»i tinh thần cá»§a những cái mặt nạ chết đó, những sức mạnh chúng có, và sá»± khiếp sợ mang tÃnh tôn giáo cá»§a những con ngưá»i bình thưá»ng, dưá»ng như được táºp trung hết lại.  
 
Những chiếc mặt nạ và hình chạm khắc trông rất cổ. Chúng như thể đã một trăm tuổi, một nghìn tuổi. Nhưng chúng được đánh dấu niên đại, cha Huismans đã ghi niên đại của chúng. Chúng khá là mới. Tôi nghĩ: cái này mới chỉ năm 1940 thôi mà. Tôi sinh vào năm đó. Hoặc cái này chỉ năm 1963. là năm tôi đến đây. Trong khi nó được làm ra thì tôi đang ăn trưa cùng Shoba và Mahesh.  
Tháºt cÅ©, tháºt má»›i. Và ngoài cái ý nghÄ© kỳ cục vá» tương lai, cha Huismans còn tá»± coi mình là táºn cùng cá»§a tất cả, cuối cùng, chứng nhân may mắn.  
 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của ngudoc