 |
|

28-08-2008, 12:05 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Bà i gởi: 490
Thá»i gian online: 3 giá» 28 phút 36 giây
Thanks: 379
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Chương 3
Äối vá»›i tôi chẳng lạ chút nà o khi gặp ngưá»i đà n ông có hai tên và tôi có thể nhá»› lại má»™t cảm giác nổi báºt là hắn ta còn có thể nói được, bởi vì đó là điá»u quan trá»ng để khám phá bất kỳ má»™t ngưá»i con cháu nà o cá»§a hắn ta. Các quáºn miá»n quê cá»§a Queensland đầy dẫy những ngưá»i đà n ông như Stevie. Tôi đã quen rất nhiá»u thuá»· thá»§ rá»i bá» thuyá»n mình và đến là m việc nhiá»u năm cho các trại chăn nuôi súc váºt dưới những tên khác. Trong đó có má»™t hai ngưá»i chồng bá» trốn khá»i những cuá»™c hôn nhân không thể chịu đựng nổi từ má»™t đô thị nà o đó. Công an cÅ©ng biết những ngưá»i đà n ông nà y cùng những tình huống cá»§a há» nhưng đã là m ngÆ¡, vì lao động da trắng trong các trại chăn nuôi cà ng ngà y cà ng hiếm. CÅ©ng như ông Liên Chi vá»›i rau cải và hoa anh túc, há» chẳng có gì phải truy tố má»™t ngưá»i lao động giá»i như thế, trừ phi có gì bắt buá»™c há» phải thi hà nh mà thôi.
Tôi buá»™c miệng há»i:
Anh David Aderson, anh có gia đình chưa?
Rồi ạ! - ông ta thì thà o
Mấy con?
Hai.
Trong cÆ¡n sốt và mệt má»i, tôi bá»—ng cảm thấy thư thái lạ vì đã có thá»i gian đặt thẳng vấn Ä‘á»
Khi anh và o Bệnh viện, tôi sẽ viết thư cho vợ anh, và tin cho chị ấy biết tin tức vá» anh . Váºy chị ấy ở đâu?
Letchworth.
Ở đâu váºy?
Ngoại ô Canberra.
Tên nhà và tên đưá»ng?
Three Ways ở đưá»ng Yarrow.
Cơn sốt bệnh hà nh hạ tôi nên chẳng có gì là phi lý cả
Tôi sẽ viết thư cho chị ấy ngay khi chở anh đến bệnh viện.
Nà y ngưá»i Úc gốc Anh Æ¡i! - ông ta nói là nhÃ, có lẽ muốn nói là mục sư ngưá»i Anh Æ¡i. Sau đấy, ông ta nói tiếp - Cô ấy cÅ©ng đến từ nước Anh
Thế cô ta là ngưá»i Anh rồi! ngưá»i miá»n nà o?
Oxford - ông ta trả lá»i - Cha mẹ cô ấy ở Oxford, thuá»™c miá»n Boars Hill. Nhưng chúng tôi lại ở Buck House
Ngay cả khi tôi mệt má»i, tôi cÅ©ng hiểu rằng chuyện ấy là vô nghÄ©a. Chẳng có gì quan trá»ng trong việc ông già kể cho tôi nghe. Ông ta cÅ©ng chẳng láºp gia đình, kể cả ngưá»i vợ Anh ở Oxford, và ông ta cÅ©ng không có nhà ở Canberra. Äấy chỉ là những ảo giác, được thêu dệt từ thế giá»›i má»™ng mÆ¡ mà ông ta đã chìm đắm và o do thuốc mạnh hay rượu là m lung lạc. Ngán ngẩm vì đã khám phá ra việc nà y, tôi tá»± bắt buá»™c phải táºp trung và o vấn đỠvà cố gắng giải quyết. Tôi bảo vá»›i ông ta:
Hãy cố gắng nói sá»± tháºt Ä‘i!
Ông ta không trả lá»i, nhưng bà n tay cá»§a ông ta ngá» nguáºy trong tay tôi và lúc sau ông má»›i há»i:
Con đang ở đâu đây Cha?
Anh Ä‘ang ở nhà cá»§a ông Liên Chi ở Dorset Downs - tôi trả lá»i – Chúng tôi phải giữ anh ở đây, nhưng sẽ đưa anh đến Bệnh viện và o sáng mai. Trên đưá»ng còn ngáºp nhiá»u nước quá nên không thể Ä‘i đêm nay.
Có khi ông thá»u thà o chẳng đâu và o đâu:
Hồn bướm bay ra khá»i ta, lang thang khắp nẻo trong lúc ta Ä‘ang ngá»§. Oâng Liên Chi bảo vá»›i tôi như thế. Äiá»u đó tháºt là huyá»n hoặc.
Có lẽ vì hút hay vì bệnh mà ông ta Ä‘i quá đà , Ä‘iá»u đó cÅ©ng không mấy hay. GiỠđây mắt tôi đã quen vá»›i ánh sáng má» nên tôi thấy được XÆ¡ Finlay Ä‘ang là m gì. XÆ¡ Ä‘ang ngồi cạnh bà n, má»™t cánh tay Ä‘ang đặt trên ấy và đầu XÆ¡ Ä‘ang tá»±a trên cánh tay, hình như XÆ¡ Ä‘ang ngá»§ say. Tôi cÅ©ng thấy vui trong lòng vì XÆ¡ đã trải qua má»™t ngà y nhá»c mệt và giỠđây không là do gì cả hai chúng tôi lại thức cùng má»™t lúc. Cứ để cho XÆ¡ nghỉ ngÆ¡i và lấy lại sức khi cần
Tôi cÅ©ng không thấy ông Liên Chi đâu cả, có lẽ ở phòng bên. Mùi nhang cháy nhà n nhạt Ä‘ang lan toả quanh tôi trong lúc tôi ngồi trong bóng tối và tôi nghÄ© có lẽ ông ta Ä‘ang thắp mấy cây nhang má»›i trước tượng Pháºt. Mưa vẫn còn rây trên mái tôn nhưng mây không còn dà y đặc như trước, và vá»›i đôi mắt đã quen vá»›i bóng đêm cá»§a tôi, tôi có thể thấy được con đưá»ng nhá» dẫn tá»›i bãi đất trống cạnh rừng, từ chá»— tôi ngồi xuyên qua cá»a lá»›n. Các bầy thú vẫn còn ở đấy, chúng đứng sát và o nhau, con ngồi con đứng, ở khoảng cách còn thấy rõ. Có lẽ trong đêm tối chúng đã tiến gần hÆ¡n để được nhìn rõ căn nhà mặc dầu đèn đóm đã tắt hết cả.
Stevie Ä‘ang ngồi ở giưá»ng, thình lình nói:
Nơi nà y là vùng đất Dorset Downs?
Äúng váºy! – tôi trả lá»i – Từ nhà đến con sông Dorset chỉ cách muá»i lăm dặm thôi, đấy là nÆ¡i anh Ä‘ang ở vá»›i ông Liên Chi
Oâng ta lại thì thầm, chẳng ăn nháºp và o đâu
Tôi sinh ra ở đây. Cha tôi là má»™t ngưá»i lái trâu.
Kể cÅ©ng kỳ tháºt, bao nhiêu sá»± kiện và ảo giác lẫn lá»™n trong đầu ông ta. Có thể tin được chăng khi cha ông ta là má»™t nhân viên phụ trách ở trại chăn nuôi hay có thể là má»™t ngưá»i lái trâu bò trong khi chÃnh ông ta lại kết hôn vá»›i má»™t cô gái ở Oxford? Tôi cÅ©ng đã nhá»› lại cái địa chỉ ở Canberra mà ông ấy đã nói cho tôi biết, nhưng chẳng giống gì vá»›i ngưá»i vợ và gia đình đã sống ở đấy. Tháºt ra sau đấy tôi nghÄ© chẳng có gì quan trá»ng. Tôi có thể đến bưu Ä‘iện là tìm ra tông tÃch cá»§a ông ta ngay, vì hằng tháng ông vẫn lãnh lương hưu ở đấy. Má»™t và i bưu Ä‘iện nhà nước cÅ©ng lưu trữ những chi tiết vá» Ä‘á»i sống cá»§a ông ta. Tháºt ra, Trung sỹ Donovan có lẽ cÅ©ng biết được khá nhiá»u vỠông ta. Tôi chỉ việc há»i Trung sỹ ấy.
Tôi bệnh, phải không? – ông ta há»i – Ở Dorset Downs, phÃa trên cá»§a Gulf Country?
Äúng váºy? – tôi trả lá»i – Chúng tôi sẽ đưa anh đến bệnh viện và o ngà y mai.
Nhá» Cha giúp cho má»™t việc – ông ta nói thá»u thà o. Tôi phải cúi xuống tháºt sát má»›i nghe rõ – Nhá» Cha đánh Ä‘iện cho Rosemary ở Letchworth. Tư lệnh phó không quân Watkins. ÄÆ°á»£c không, Cha? Tư lệnh phó không quân Watkins. Nhá»› nói là gặp cho được tư lệnh phó không quân Watkins không lá»±c Hoà ng gia Uùc. Nhá»› đưa Nữ hoà ng vá» Invergarry bằng máy bay không lá»±c hay bằng trá»±c thăng cÅ©ng được.
DÄ© nhiên đây chỉ là những ảo giác, má»™t má»› há»—n độn cá»§a kà ức chiến tranh. Invergarry là má»™t địa Ä‘iểm tháºt sá»±. Äấy là sân bay cá»§a oanh tạc cÆ¡ Ä‘áºu trong thế chiến thứ hai, từ đấy những pháo đà i bay Liberafors cất cánh thả bom quân Nháºt ở Timor và Tân Guinea. Tôi biết hai sân bay nà y vì có hai phi đạo rất lá»›n rải hắc Ãn dấu trong rừng, sân bay mãi mãi vẫn còn tốt. Từ năm 1946, máy bay không đáp xuống đây nữa, trừ máy bay cấp cứu đến để chở những ngưá»i bị thương trong trại chăn nuôi Ä‘i. Æ Ã» đấy chẳng có nhà , chẳng có cÆ¡ sở, chẳng có ngưá»i, chẳng có gì ngoà i heo rừng và chuá»™t túi.
Sáng mai Cha sẽ lo liệu- tôi nói – bây giỠcố mà ngủ đi!
Hình như tôi thấy ông ta trăn trở luôn luôn trong đêm tối.
Con phải liên lạc cho được vá»›i Rosemary – ông ta thì thầm, đôi khi có tiếng nức nở – Phải gặp cho được nà ng. Chuyện vô lÃ. Nà ng phải Ä‘em tôi ra khá»i đây.
Tôi chẳng là m gì được cho ông ta. Tôi cầm tay cá»§a ông ta và lắng nghe tiếng nức nở trong đêm trưá»ng. Cái chết đôi khi có thể đến trong trạng thái buồn khổ nhất. Sau má»™t lúc tôi há»i ông ta:
Nếu anh không ngủ được, để tôi nhỠbác Liên Chi tiêm cho anh và i điếu?
Tôi biết Xơ Finlay sẽ cho phép nếu thuốc phiện giúp ông ta ngủ yên
Tôi đâu cần hút – ông ta nói nho nhỠ– Äừng là m thế. Tôi cần gặp Rosemary.
Oâng ta lăn lá»™n trên giưá»ng trong cÆ¡n mê sảng, còn hÆ¡n cả ngưá»i bị chứng bại liệt. Tôi thì cÆ¡n khát Ä‘ang hà nh hạ, ná»a tỉnh, ná»a mê tôi đứng dáºy Ä‘i đến bên bà n, uống má»™t hÆ¡i dà i nước lụt. Khi tôi di chuyển qua căn phòng, tôi cảm thấy như lướt Ä‘i trên không, tôi chẳng còn cảm giác đôi chân chạm đất và nghe tiếng bước chân. Khi cầm cái ly lên, tôi không biết nó nằm trong tay mình. CÆ¡n sốt đã hà nh hạ tôi và cÆ¡ thể tôi mồ hôi đổ ra như tắm. Aùo quần tôi ướt sÅ©ng và dÃnh lại má»—i lần tôi di chuyển. Tôi chẳng nghÄ© ra được Ä‘iá»u gì cả. Sau khi uống nước xong, tôi lang thang trong phòng tìm cho ra cây đèn bấm vì tôi muốn báºt lên để nhìn ông Stevie trên giưá»ng. Nhưng tôi vẫn không tìm thấy cây đèn bấm đâu và rồi hình như chẳng có gì quan trá»ng nữa, tôi Ä‘i trở vá» ngồi xuống ghế và tiếp tục nắm lấy bà n tay lạnh giá cá»§a ông ta.
|

28-08-2008, 12:05 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Bà i gởi: 490
Thá»i gian online: 3 giá» 28 phút 36 giây
Thanks: 379
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Oâng ta vẫn trăn trở, thì thà o những Ä‘iá»u khó hiểu. Dầu tôi cúi sát, để lá»— tai và o miệng ông ta, nhưng vẫn không thểå hiểu được gì, trừ cái tên Rosemary được láºp lại nhiá»u lần. Tôi ngồi thẳng lên, băn khoăn buồn bã, không biết xá» trà như thế nà o. Sá»± khẳng định cá»§a ông ta vá» cái tên là m tôi cảm thấy âu lo. Rất có thể má»™t phần trong những chuyện viá»…n vông kia là đúng sá»± tháºt và tháºt sá»± ông ta đã có vợ tên Rosemary đã sinh trưởng tại nước Anh. Dầu đã uống nhiá»u nước , nhưng môi tôi vẫn thấy khô, khô đến ná»—i không mở miệng ra được.
Là m cách nà o anh gặp được cô ấy?
Tiếng mưa rÆ¡i Ä‘á»u trên mái tôn là m át tiếng nói cá»§a ông ta nên tôi không nghe rõ. Má»™t lúc sau, có tiếng cá»§a ông ta trả lá»i:
Sau chiến tranh tôi được thuyên chuyển vỠBoscombe Down và sau đấy lại được đổi vỠWhite Waltham. Tôi gặp nà ng ở Hoà ng cung.
Trong cÆ¡n mê sảng tôi há»i ông ta:
Cung nà o?
Hoà ng cung Buckingham. Nữ hoà ng ở đấy, thưa Cha.
DÄ© nhiên theo sá»± hiểu biết cá»§a tôi, chuyện ấy chẳng nghÄ©a lý gì cả. Oâng ta mê sảng thì tôi cÅ©ng chẳng hÆ¡n gì! Tôi nghÄ© rằng tất cả Ä‘á»u là nhảm nhà nhưng tôi quá mê sảng và hoang mang nên không thể suy nghÄ© chÃnh xác tại sao như thế. Tôi ngồi đấy, cầm bà n tay cá»§a ông ta và suy nghÄ© rằng, giá như giá» nà y XÆ¡ Finlay còn thức, nghe được những gì ông ta nói, ắt hẳn XÆ¡ đã hà nh động má»™t phần nà o là m cho tôi đỡ khó khăn hÆ¡n. Trong lúc nà y, tôi có thể mê Ä‘i vì cÆ¡n sốt, nên giữa hai chúng tôi chỉ là nói chuyện vẩn vÆ¡, chứ không phải là má»™t cuá»™c đối thoại, như thế dá»… hÆ¡n.
Tôi há»i:
Boscombe Down ở đâu?
Æ Ã» Anh, tây Luân Äôn – ông ta trả lá»i, đấy là nÆ¡i thá» nghiệm máy bay cá»§a không lá»±c Hoà ng gia. Tuy ở trạng thái mê sảng, tôi đã cố nhá»› ra ông ta đã từng là phi công tham chiến ở Pháp hồi đệ nhất thế chiến, nên cÅ©ng có thể ông ta đã đến nÆ¡i ấy. Oâng ta nói đấy là má»™t nÆ¡i rất lá»›n ở má»™t phi trưá»ng, bá»™ chỉ huy gồm nhiá»u kỹ sư và các nhà khoa há»c, thá» nghiệm những loại máy bay nà y. Phi công là má»™t táºp thể gồm nhiá»u quốc tịch trong Liên hiệp Anh vì má»—i quốc gia chá»n má»™t số phi công xuất sắc nhất để gởi đến Boscombe Down, nên có rất nhiá»u phi công Anh, Canada, Uùc, Aán độ, Rhodesie và nhiá»u quốc tịch khác nữa, cùng là m việc, cùng bay thá» nghiệm những máy bay nà y và cùng sống chung trong cư xá sÄ© quan.
Tôi ngồi đấy, đầu váng vất và há»—n độn, lắng nghe những ý nghÄ© kì quặc cá»§a ông ta, trong lúc mưa vẫn rÆ¡i Ä‘á»u trên mái là m át các âm thanh khác. Oâng ta nói rằng đã từng có mặt ở đấy trong sáu tuần để bay thá» nghiệm hằng ngà y và lần đầu tiên đã gặp được không Ä‘oà n trưởng Cox. Trước đó từ sáng sá»›m, ông ta bay thá» nghiệm lên đến độ cao tám mươi ngà n bá»™ trong chiếc máy bay chiến đấu và phóng xuống ở độ cao thấp hÆ¡n, nhưng hệ thống lạnh không được hoà n hảo nên ông ta đã đổi hướng bay và giảm váºn tốc còn lại bốn mươi ngà n bá»™ vì nhiệt độ ở trong buồng lái không thể chịu nổi. Oâng ta bay lên và thá» lại lần nữa và cố giữ đưá»ng phóng xuống cho tá»›i độ cao ba mươi hai ngà n bá»™. Oâng ta hạ cánh sau má»™t giá» mưá»i phút bay và cảm thấy rất mệt má»i. Những dòng chữ tưá»ng trình ấy, giỠđây những chi tiết còn rõ nét trong trà nhá»› cá»§a ông, sau đấy ông đã trở vá» cư xá sÄ© quan tắm rá»a và thay áo quần. Và rồi ông đến phòng ăn táºp thể để ăn trưa.
Cùng bay vá»›i ông lúc ấy có hai phi công khác: má»™t từ Hải quân và má»™t từ không lá»±c Hoà ng gia như ông. Từ phòng ngoà i đã thấy hai ngưá»i bạn đứng vá»›i vị sÄ© quan chỉ huy và má»™t vị không Ä‘oà n trưởng mà ông chưa biết tên. Vị sÄ© quan gá»i ông lại và giá»›i thiệu ông vá»›i ông Cox
Äây là phi đội trưởng Anderson.
Không Ä‘oà n trưởng tháºt sá»± là ngưá»i Anh, má»™t sÄ© quan thuá»™c loại già dặn, hÆ¡i gầy nhưng chắc chắn và đẹp trai vá»›i cung cách lịch thiệp. Oâng ta nói:
Chà o anh, tôi có tên trong điện thoại niên giám. Anh uống gì nà o?
Stevie trả lá»i:
Nước cà chua, thưa Äại tá.
Có bay chiá»u nay chăng?
Stevie lắc đầu:
Tôi đáp để chếch lại hệ thống lạnh. Phải đưa máy bay và o xưởng gấp, chắc không kịp bay ngà y mai.
Uống thêm nước sê-ri nhé!
Dạ, xin cảm ơn, tôi không quen.
Oâng ta nháºn ra rằng không Ä‘oà n trưởng đặc biệt chú ý công tác vừa rồi ông đã thá»±c hiện trên chiếc đấu cÆ¡ và muốn biết rõ hÆ¡n nữa vá» sá»± việc đã xảy ra. Mở đầu câu chuyện, David Anderson luôn luôn cảnh giác tránh né má»™t câu há»i trá»±c tiếp bằng cách pha trò rất khôn khéo khiến chỉ huy trưởng và không Ä‘oà n trưởng Ä‘á»u cưá»i. Chỉ huy trưởng nói:
Thôi, được rồi Anderson. Anh có thể nói chuyện vá»›i Äại tá
Nói hết ư, chỉ huy trưởng?
Ưø, thì nói hết. Chúng ta sợ gì mà không nói hết!
Há» cùng ăn cÆ¡m trong phòng ăn sÄ© quan. Qua câu chuyện, David cà ng thấy rõ, sá»± lưu tâm chÃnh cá»§a không Ä‘oà n trưởng là đặt và o những chuyến bay thà nghiệm cá»§a chiếc máy bay má»›i chế tạo Havilland 316, sau nà y còn được gá»i là De Havilland Ceres. Äây cÅ©ng là sá»± lưu tâm cá»§a nước Uùc nữa. Trước khi rá»i khá»i Laverton để đến nước Anh để theo há»c khoá nà y, David đã được phá»ng vấn ở Canberra do bá»™ trưởng hà ng không Uùc. Vị bá»™ trưởng nà y đã nói cho David biết vá» loại máy bay chở thư tÃn nà y và sau đó bắt đầu những cuá»™c bay thá» nghiệm ở Anh, và chÃnh vị bá»™ trưởng đã tin cho ông biết hãng hà ng không Uùc, Quatas, đã đặt mua sáu chiếc máy bay má»›i ra lò để bắt đầu cho dịch vụ chuyển thư tÃn bằng máy bay từ nước Anh. CÅ©ng vì đơn đặt hà ng ấy và cÅ©ng vì loại máy bay nà y hấp dẫn đối vá»›i không lá»±c hoà ng gia Uùc cho mục Ä‘Ãch khác nữa, ông bá»™ trưởng đã viết thư cho Bá»™ hà ng không ở Luân Äôn và yêu cầu cho phi đội trưởng Anderson được tham gia cà ng nhiá»u cà ng tốt trong các cuá»™c bay thá» nghiệm ở Boscombe Down. Cho đến nay, David không là m má»™t việc gì ngoà i việc bay thá» nghiệm
Tuy nhiên, chiá»u hôm ấy, ông ta đã cùng không Ä‘oà n trưởng Cox và phi công thá» nghiệm trong cÆ¡ xưởng, giám sát chiếc máy bay má»›i trong nhà chứa máy bay. Chiếc máy bay đưa thư được thiết kế để bay từ Anh đến Uùc, chỉ dừng lại má»™t lần ở Colombo, ná»a đưá»ng từ Luân Äôn đến Canberra. Váºn tốc máy bay và o khoản năm trăm gút ở độ cao năm mươi ngà n bá»™, nên chuyến bay từ Anh đến Uùc được thá»±c hiện độ hai mươi giá», chở theo ba tấn thư từ. Nhà chế tạo đã để mắt và o các thị trưá»ng khác nhá» loại máy bay đưá»ng dà i và nhanh nà y, nên đã thiết kế má»™t thân máy bay lá»›n đủ để chở hai mươi hà nh khách, thay vì chở hà ng, cho nên loại máy bay 316 là loại máy bay có khả năng Ä‘a dụng.
Mãi cho tá»›i chiá»u hôm ấy David Anderson má»›i khám phá ra là lịch cá»§a vị sÄ© quan mà ông ta đã cùng sinh hoạt chiá»u hôm ấy. Trong phòng ăn sÄ© quan, ông đã há»i chỉ huy trưởng buổi hẹn vá»›i không Ä‘oà n trưởng có mục Ä‘Ãch gì và ông cÅ©ng còn lo ngại vì sá»± thiá»u dè dặt khi nói chuyện vá»›i đại tá không Ä‘oà n trưởng má»™t cách tá»± do.
|

28-08-2008, 12:06 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Bà i gởi: 490
Thá»i gian online: 3 giá» 28 phút 36 giây
Thanks: 379
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Vị chỉ huy trưởng nói:
Oâng ta là tư lệnh của phi đoà n Nữ hoà ng, anh không biết sao?
David lắc đầu. Oâng ta hiểu lỠmỠrằng, vị trà hiện tại và công tác thực hiện các chuyến bay cho Hoà ng gia, nhưng vỠmặt tổ chức thì ông chưa rõ lắm.
Phi đoà n ấy là gì, thưa đại tá? HỠcó phi cơ riêng không?
Vị chỉ huy trưởng lắc đầu, ông ấy nói:
Giá» thì chưa có. Ngà y trước há» cÅ©ng thưá»ng Ä‘i như thế. Ngà y nay há» thuê bao từ các hãng hà ng không hay mượn máy bay cá»§a không lá»±c Hoà ng gia. Trên danh nghÄ©a, có má»™t tổ chức độc láºp trả tiá»n cho chi phà nà y ngoà i ngân quỹ dà nh riêng do chÃnh phá»§ cấp cho nhà vua chi tiêu, nhưng ngà y nay tổ chức ấy chẳng còn gì ngoà i má»™t cô thư kà đánh máy kết toán chi phà ấy và o ngân sách Hoà ng gia. Há» có má»™t nhà chứa máy bay ở phi trưá»ng White Waltham và má»™t Ãt thiết bị mặt đất. Hoà ng tá» xứ Gales cÅ©ng có má»™t máy bay hiệu Auster nhưng nay đã bán rồi.
David không có ở nước Anh lâu, nên không biết hết các phi trưá»ng và cÅ©ng chưa bao giỠđến White Waltham. Oâng ta há»i:
Äó là phi trưá»ng dân sá»± phải không?
Vị sÄ© quan gáºt đầu:
Gần Maidenhead. Æ Ã» đấy yên tÄ©nh và gần ká» vá»›i Windsor.
Ná»a tháng sau David gặp lại đại tá Cox nhiá»u lần. Ngà y tiếp theo, David được phân phối bay thá» nghiệm chiếc máy bay đưa thư và đại tá Cox ham thÃch chiếc máy bay ấy lắm. Khi David bắt đầu bay thá» như là phi công phụ, ông ta nháºn ra rằng đại tá Cox thưá»ng xuyên là m hà nh khách trong thân máy bay trống sau lưng ông ta vá»›i những nhà quan sát thá» nghiệm khoa há»c có các thiết bị đầy đủ. Nhiá»u lần khi công tác thá» nghiệm đã xong và trươcù khi đáp, nhá» sá»± thúc đẩy cá»§a phi công chÃnh, David nhưá»ng chá»— cho đại tá Cox và o lái chiếc 316 má»™t lúc. Oâng ta vẫn còn là má»™t phi công vững và ng, dù tóc đã hoa râm và đã ngoại ngÅ© tuần.
Khi công tác nà y tiến hà nh được má»™t tháng, David ngạc nhiên nháºn được giấy má»i dùng bữa tối tại nhà đại tá không Ä‘oà n trưởng. Oâng ta sống trong căn nhà nhá» xây theo kiểu háºu bán thế ká»· 18 trong vùng Windsor, ở giữa má»™t sà o đất tiếp giáp vá»›i đại công viên Windsor, cho nên căn nhà nhìn ra má»™t bãi đất trống rá»™ng lá»›n và bầy nai thưá»ng ăn cỠđến táºn bá» rà o. Äó là má»™t căn nhà nhá» nhưng rất bá» thế , trang trà mỹ thuáºt và dá»… thu hút, đó là căn nhà sỡ hữu cá»§a Hoà ng gia. Oâng Frank Cox sống vá»›i vợ và ba con nhỠở đây, trong cách sống nhân háºu và trang nhã mà trước đây David chưa từng thấy.
Bữa tiệc tối có hÆ¡i trịnh trá»ng nhưng cung cách như thế thì chẳng trịnh trá»ng chút nà o đối vá»›i ngưá»i Uùc. Những thá»±c khách khác là ông bà thiếu tá Macmahon và má»™t ngưá»i em gái cá»§a bà đại tá Cox. Macmahon là má»™t ngưá»i đà n ông trạc bốn lăm, năm mươi tuổi, cùng khuôn đúc vá»›i đại tá không Ä‘oà n trưởng, vui tÃnh, dá»… dãi, nhưng trong công việc thì rất lão luyện vì đã Ä‘i nhiá»u. Rõ rà ng là ông ta cÅ©ng đã đến Uùc và trong câu chuyện ông đã có nhưng nháºn xét vá» ná»™i tình nước Uùc. David cÅ©ng không biết rõ ông ta là ai và đang là m gì nhưng cÅ©ng có phần nà o thắc mắc vỠông ta.
CÅ©ng giống như các phi công thá» nghiệm, David cÅ©ng là má»™t ngưá»i lái thuyá»n buồm sà nh sá»i. Hầu như phải ở lại nước Anh trong má»™t năm, nên ông ta dá»± định mua má»™t chiếc thuyá»n buồm năm tấn để chạy trên sông Hambble, và ông sắp sá»a thoả thuáºn giá cả. Oâng ta cÅ©ng nháºn ra cả hai ông Macmahon và đại tá Cox cÅ©ng là những tay chÆ¡i thuyá»n buồm, Ä‘iá»u nà y cÅ©ng là m cho há» rà ng buá»™c vá»›i nhau và cho phép ông ta vẫn tiếp tục câu chuyện vỠđỠtà i ấy. Há» cÅ©ng thảo luáºn nhiá»u vá» chuyện bay bổng và cuá»™c chiến má»›i đây khi ông ta là m quyá»n tư lệnh không Ä‘oà n, trách nhiệm vá» phi đội oanh tạc đảo Lữ Tống. Äối vá»›i David Anderson, buổi tối qua tháºt nhanh và vui vẻ, Ä‘iá»u ngạc nhiên đối vá»›i ông ta là hút xong Ä‘iá»u xì-gà , thì đã mưá»i má»™t giỠđêm, đã đến lúc ra vá» và lái chiếc xe thể thao nhá» bé trở vá» Boscombe Down.
Má»™t tuần hay mưá»i ngà y sau, ông ta nháºn được thư từ phá»§ cao uá»· Uùc khuyên nên đến thăm vị cao uá»· tại toà đại sứ Uùc và hẹn gặp và o buổi sáng. CÅ©ng có chút Ãt ngạc nhiên và thắc mắc chưa biết việc gì xảy đến, ông ta xin nghỉ má»™t ngà y và đi Luân Äôn và đến trình diện vị Cao uá»·, ông Harry Ferguson. Khi ông đến nước Anh, ông cÅ©ng đã gặp ông Ferguson trong và i phút, cho mãi đến nay má»›i gặp lại
Oâng Ferguson đứng dáºy khá»i bà n viết để chà o David. Vì là ngưá»i Uùc nên ông ta tin và o việc dùng tên thánh
Và o Ä‘i, David. Tôi Ä‘ang mong gặp anh. Oâng ta má»i David ngồi và o má»™t cái ghế thoải mái đặt cạnh bà n và tá»± mình ngồi xuống má»™t ghế khác, đó là ngưá»i đà n ông vui tÃnh, có hÆ¡i nặng kà trong bá»™ com-lê là m việc.
Sau khi má»i thuốc David, ông ta nói:
À, đối vá»›i công việc ở Boscombe Down anh có thÃch không?
Chà ng phi công trả lá»i:
Tôi chưa thấy công việc nà o tốt hÆ¡n thế. Hiện tại tôi Ä‘ang bay thá» nghiệm 316 rất nhiá»u.
David cứ nghĩ là ông Ferguson muốn biết vỠđơn đặt hà ng của hãng Qantas
Tôi biết, loại máy bay nà y tốt, phải không?
David trả lá»i:
CÅ©ng được đấy, tuy cÅ©ng có nhiá»u khiếm khuyết cần tìm cho ra, nhưng cÅ©ng không quan trá»ng gì!
Tôi hiểu. Thế anh là m việc ở đấy có thÃch không?
ThÃch lắm chứ – David trả lá»i đầy vẻ tá»± tin.
Anh có muốn đổi đi nơi khác không?
Tôi không nghÄ© là tôi thÃch thế! – viên phi công trả lá»i – chưa có công việc nà o tốt hÆ¡n công việc tôi Ä‘ang là m hiện tại. Thế công việc má»›i là công việc gì?
Anh đã chứng kiến vô số công việc của ông Frank Cox mới đây, phải không?
Äại tá không Ä‘oà n trưởng Cox? Oâng ấy cÅ©ng đã có mặt ở đấy nhiá»u lần, cùng bay chiếc 316. Tôi cÅ©ng đã có đến dùng cÆ¡m tối tại nhà ông ấy má»™t lần.
Tôi biết rồi! – ông ta suy nghÄ© má»™t chốc rồi nói – Thế anh có muốn gia nháºp phi đội Nữ hoà ng không?
David nhìn ông ta ngạc nhiên:
Tôi à ? Äá»™i bay Nữ hoà ng?
Oâng Ferguson cháºm rãi trả lá»i:
Äấy chỉ là lá»i đỠnghị thôi David ạ! Há» muốn nêu lên vấn đỠcá»§a anh trước khi tham khảo ý kiến cá»§a tôi, trong trưá»ng hợp chÃnh phá»§ Liên bang và không lá»±c Hoà ng gia Uùc phản đối, tôi sẽ liên lạc vá»›i Canberra vá» chuyện ấy, còn phÃa chúng tôi chẳng có gì phản đối cả, nhưng tất cả Ä‘á»u tuỳ thuá»™c và o anh. Có nghÄ©a là anh phải bị gián Ä‘oạn công vụ, dÄ© nhiên, nhưng anh đâu có bị cho thôi việc khá»i không lá»±c. Nói cách khác là anh được thăng cấp ngay chỉ huy trưởng phi đội vá»›i lương và trợ cấp ở cấp báºc má»›i theo tiá»n tệ cá»§a Uùc. Nhưng anh được biệt phái cho công tác đặc biệt cá»§a phi đội Nữ hoà ng.
David ngồi trầm ngâm má»™t phút, suy nghÄ© vá» Ä‘iá»u kiện kì lạ nà y, không còn nghi ngá» gì nữa, đây là má»™t vinh dá»± và má»™t sá»± khen thưởng vá» khả năng là m việc cá»§a ông ta nhưng ông ta không niá»m nở lắm. CÅ©ng giống tất cả công dân Uùc, ông ta tôn kÃnh Hoà ng gia, nhưng trải qua sá»± nghiệp trong giá»›i cung đình là má»™t việc khác.
Oâng ta tò mò há»i:
Tại sao há» lại chá»n tôi? Có bao nhiêu phi công giá»i ở khắp nước Anh cÆ¡ mà . Những ngưá»i nà y vì không có máy bay mà thôi!
Như thế đủ rồi, ông bạn ạ! – vị cao uỷ nói tiếp – Tôi không biết là anh hiểu đến mức nà o những vụ việc đang xảy ra. Anh có biết Hạ viện đã quyết toán ngân sách đệ trình một máy bay De Havilland 316 dà nh riêng cho phi đội Nữ hoà ng?
Một hồi ức không rõ rà ng với bức ảnh chụp nhỠnhắn trong tỠMáy bay đã là m động não chà ng phi công
Tôi nhá»› là tôi đã Ä‘á»c bà i báo nói vá» chiếc máy bay ấy.
Oâng Ferguson gáºt đầu:
Nước Canada cũng đang là m một việc tương tự như thế.
Tháºt váºy sao? – viên phi công băn khoăn há»i – Thế thì phi đội Nữ hoà ng sẽ có hai chiếc 316?
CÅ©ng có thể… - ông Ferguson ngần ngại trả lá»i – Nếu anh muốn đảm trách công việc nà y, David, việc trước tiên anh phải há»c táºp là luôn luôn đứng ngoà i chÃnh trị. DÄ© nhiên, cÅ©ng có và i việc anh cần phải biết, nhưng công việc cá»§a anh là cà ng suy nghÄ© Ãt những công việc ấy cà ng tốt và chỉ mãi lo vá» chuyện bay thôi.
Viên phi công gáºt đầu:
Tôi chẳng bao giỠđể chÃnh trị quấy rầy.
Thế là tốt – vị cao uá»· ngừng má»™t lát, suy nghÄ© rồi nói – Lúc má»›i bắt đầu phi đội cá»§a Hoà ng đế được thà nh láºp và o những năm ba muÆ¡i, máy bay còn nhá» và không quá đắt tiá»n. Số tiá»n trợ cấp cho nhà vua và Hoà ng gia được quốc há»™i biểu quyết theo quy định bằng tiá»n mặt lá»›n hÆ¡n bây giá» nhiá»u. Số máy bay ấy là tà i sản cá»§a Hoà ng cung và mặc nhiên Vua có quyá»n hạn phân phối, Ä‘i đâu khi Vua cần, và o bất cứ lúc nà o, mà không cần tham khảo má»™t ai – dừng má»™t lát ông ta nói tiếp – Từ đấy máy bay cà ng phát triển và đắt giá khó mua nổi và bảo trì. Quỹ há»— trợ Hoà ng gia cÅ©ng bị giảm xuống đối vá»›i quyá»n mua sắm. Trong bao nhiêu năm, máy bay dùng trong các chuyến Ä‘i cá»§a Hoà ng gia đã được quốc gia đà i thá». Oâng ta liếc nhìn David:
Anh có hiểu đấy là chuyện kÃn không, phi đội trưởng?
Thưa ngà i, tôi biết.
|

28-08-2008, 12:06 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Bà i gởi: 490
Thá»i gian online: 3 giá» 28 phút 36 giây
Thanks: 379
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Thế thì…như ngưá»i ta đã đỠnghị, đội bay Nữ hoà ng được huá»· bá» vì vấn đỠkinh tế. Cho nên Hoà ng gia phải thương lượng vá»›i bá»™ chỉ huy váºn tải cá»§a không lá»±c Anh quốc khi nà o cần sá» dụng hà ng không. Lá»i đỠnghị nà y là má»™t bước phát triển khi chiếc 316 rất thuáºn tiện cho Hoà ng gia khi muốn Ä‘i từ Hoà ng cung đến cÆ¡ sở toạ lạc cá»§a Hoà ng gia tại Canberra trong hai mươi giá» hay đến cÆ¡ sở toạ lạc cá»§a Hoà ng gia ở Ottawa chưa đầy sáu giá».
Oâng ta dừng lại:
ChÃnh phá»§ Liên bang – tiếng nói cá»§a ông nhá» Ä‘i – cÅ©ng như chÃnh phá»§ Canada, chúng tôi nghÄ© rằng tháºt là sai lầm khi tá»± do Ä‘i lại cá»§a vương triá»u trong liên hiệp Anh dầu sao cÅ©ng bị kiểm soát do chÃnh phá»§ Anh thông qua không lá»±c Anh, tuy nhiên nói chung sá»± kiểm soát nà y có lẽ sẽ được áp dụng. Äể ngăn chặn tình trạng trên phát sinh trong chÃnh phá»§ ta và rồi chÃnh phá»§ Canada, má»—i nước tá»± nguyện đưa và o phi đội cá»§a Nữ hoà ng má»™t chiếc 316 và phải chịu tất cả phà tổn bảo trì và máy móc hiện hữu. Nữ hoà ng chấp nháºn sá»± tá»± nguyện dâng tặng nà y và Nữ hoà ng còn yêu cầu tất cả nhân viên phi hà nh phải do ngưá»i Canada hay ngưá»i Uùc đảm trách. Cho nên công việc nà y má»›i được giao cho anh, David. Anh là sÄ© quan đã được chá»n lá»±a để là m cÆ¡ trưởng cho chiếc máy bay ấy, đại diện cho nước Uùc.
David ngồi thừ ngưá»i ra má»™t lúc suy nghÄ©. Anh ta cÅ©ng chẳng nồng nhiệt cho lắm vá»›i công việc nà y. Äiá»u ấy có nghÄ©a là , lìa bá» công tác thá» nghiệm Ä‘ang hấp dẫn và đem lại kết quả tốt cho anh ta, để bước và o má»™t thể chế vương triá»u chưa biết rõ. CÅ©ng có nghÄ©a là anh ta sẽ gián Ä‘oạn sá»± nghiệp trong không lá»±c Hoà ng gia Anh quốc và rồi sẽ có nhiá»u thay đổi khác trong cuá»™c Ä‘á»i, trong đó, cái mà anh ta cảm thấy chẳng tốt đẹp gì hÆ¡n!
Cuối cùng anh ta há»i:
Ai đưa ra ý kiến nà y váºy?
Frank Cox đỠnghị tên anh trước tiên – vị cao uá»· trả lá»i – Khi được đồng ý trên nguyên tắc, phi hà nh Ä‘oà n cá»§a chiếc máy bay nà y toà n là ngưá»i Uùc. Oâng Cox đưa tên anh lên đầu để giao trách nhiệm cho anh là m cÆ¡ trưởng.
Oâng ta chẳng biết gì vá» tôi cả – David trả lá»i – Tôi không nghÄ© là tôi thÃch hợp vá»›i công tác ấy.
Oâng Ferguson mỉm cưá»i:
DÄ© nhiên là há» phải trải qua bao khó nhá»c má»›i nắm được là lịch cá»§a anh. Há» há»i vá» hồ sÆ¡ quân bạ và chúng tôi đã cung cấp cho há». Anh đã gặp phụ tá bà thư chưa nhỉ?
Bà thư nà o?
Phụ tá bà thư cho Nữ hoà ng. Thiếu tá Macmahon. Anh đã ăn tối với ông ta rồi , phải không?
Có má»™t ngưá»i đà n ông tên là Macmahon đã ở đấy khi tôi đến ăn tối vá»›i đại tá Cox. Có phải ông ta đấy chăng? – David há»i
Äúng rồi. Anh nhá»› giá»i đấy!
Việc cá»§a ai ngưá»i nấy biết. Äừng chen và o công việc cá»§a kẻ khác.
David ngồi yên lặng một chút rồi nói:
Oâng cho tôi một hai ngà y để suy nghĩ được không?
ÄÆ°á»£c chứ. Theo tôi, anh nên nói chuyện vá»›i đại tá Cox thì tốt hÆ¡n.
Ngưá»i phi công trả lá»i:
Tôi nghÄ© chắc cÅ©ng nên thế. Có nhiá»u công tác mà ông ta cần biết trước khi tôi nháºn nhiệm vụ nà y.
Oâng Ferguson nhìn viên sĩ quan một lúc rồi nói:
Tôi thấy anh không tha thiết với công việc nà y lắm. Có gì trở ngại chăng?
Ngưá»i phi công nhún vai:
Tháºt sá»± thì tôi cÅ©ng chẳng tha thiết thứ gì ở đất nước nà y. Tất cả những căn nhà và những cÆ¡ xưởng trống rá»—ng là m tôi thất vá»ng. Há» vẫn là những kỹ sư ưu tú cá»§a thế giá»›i và há» chế ra những máy bay tốt nhất. Thế cái cÅ© để lại cho ai dùng. Tôi quá lo lắm không?
Thế anh ở lại đây được bao lâu? – tiếng vị cao uá»· há»i – Hai tháng phải không?
Gần ba tháng – vị sÄ© quan trả lá»i – Tôi chỉ được phép ở thêm chÃn tháng để là m việc ở đây trước khi trở vá» Uùc.
Trước đây anh chưa từng đến nước Anh chứ?
David lắc đầu.
Vị cao uỷ nói tiếp:
Anh muốn nhìn xa để thấy mức sống thấp ở đây. Vẫn còn nhiá»u ngưá»i lắm và há» cÅ©ng dạy chúng ta được và i Ä‘iá»u. Nhưng dù sao anh cÅ©ng nên suy nghÄ© kỹ trước khi nói chuyện vá»›i đại tá Cox. Nhá»› Ä‘iện thoại cho tôi và o thứ ba tá»›i để cho tôi biết quyết định.
David Anderson chia tay và đến ăn trưa ở câu lạc bá»™ xe hÆ¡i hoà ng gia ở Pall Mall. CÅ©ng như nhiá»u sÄ© quan Uùc đến công tác ông ta được tiếp đón niá»m nở ở câu lạc bá»™. Trong phòng ăn sÄ© quan ông ta gặp má»™t sÄ© quan hải quân Uùc, má»™t ngưá»i gốc Queensland như ông ta mà ông ta biết rất rõ. Trung tá chỉ huy trưởng Fawcett nói:
Chà o anh Nigger. Má»i anh uống nước
Cho xin ly cà chua – David vừa nói vừa bước và o quầy rượu với Fawcett.
Anh xuống phố là m gì đấy?
Äi lang thang và ngắm cảnh – David trả lá»i.
Uống chút gin nhé!
Cảm ơn anh. Tôi không quen.
Hai ngưá»i ăn trưa vá»›i nhau. Ngưá»i bạn Ä‘ang phục vụ tại bá»™ Hải quân nhưng David không nói cho biết mình Ä‘ang ở trong phi đội Nữ hoà ng. Hạm trưởng Fawcett vừa Ä‘i nghỉ phép trở vá», trong lúc Ä‘i ông ta đã tá»± lái xe hÆ¡i lên Scotland, lên má»™t đưá»ng và vá» má»™t đưá»ng khác.
Không ở lại trong khách sạn đêm nà o cả – ông ta nói.
Cắm trại?
Những căn nhà bá» hoang – vị hạm trưởng trả lá»i – Äó là đÃch nhắm đến ở nÆ¡i miá»n quê nà y. DÄ© nhiên chúng tôi cÅ©ng có đồ dùng xách tay và giưá»ng xếp. Nhưng thế nà y tiện hÆ¡n là lúng túng vì cái lá»u. Có Ä‘iá»u đặc biệt ở Scotland là ngưá»i ta đã giở hết mái nhà .
|

28-08-2008, 12:06 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Bà i gởi: 490
Thá»i gian online: 3 giá» 28 phút 36 giây
Thanks: 379
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
David nói:
Tôi có nghe chuyện đó. Như váºy để giữ giá trị cho những nhà khác phải không?
Phải. Tôi chẳng biết chuyện ấy tháºt sá»± là như thế nà o nhưng muốn kiếm má»™t căn nhà ở đây có mái cÅ©ng phải giá khác chưa kể cá»™ng thêm năm Anh kim cho các thứ lặt vặt nữa. Äó là tư gia chứ chưa phải cá»§a nhà nước quản lÃ.
Æ Ã» đây chỉ giá năm bảng Anh.
Äúng váºy.
Mình cũng không khó khăn lắm khi tìm được một căn nhà khi cần.
Không hẳn thế. DÄ© nhiên là nhà nà o cÅ©ng thưá»ng cá»a đóng then cà i, nhưng thưá»ng muốn tìm được má»™t căn nhà thưá»ng là nhá» cá»a đã bị phá vỡ từ trước. Rất nhiá»u nhà như thế ở miá»n Bắc. Æ Ã» ngoại ô cÅ©ng có nhiá»u nhà , nhưng hầu hết, Ä‘á»u ở cách xa trung tâm thà nh phố. Ngưá»i dân dá»n vỠở miá»n trung tâm nên nhà bá» trống, tuy tiá»n xe buýt rẻ hÆ¡n. Những vùng như Nottingham và Darlington nhà nà o cÅ©ng bá» trống vì ở vùng ngoại ô xa xôi. Kiếm má»™t căn nhà để và o ngá»§, chẳng khó khăn gì.
David nói:
Tiếc là không thể chuyển những căn nhà ấy qua Uùc. Chúng ta sỠdụng được hết tất.
Äúng như váºy. Äáng ra khi xây dá»±ng những căn nhà nà y và o những năm năm mươi, há» nên xây theo kiểu tháo ráp được.
Như thế nà y thì lãng phà quá!
Bạn không thể Ä‘em mưá»i hai mưá»i ba triệu ngưá»i ra khá»i nước Anh mà không tốn kém – Fawcett nói – khi những căn nhà nà y xây lên thì dân nÆ¡i nà y là năm mươi triệu. Máºt độ như váºy là qúa cao. Nói hÆ¡i quá, sống chắc phải *****ng vai nhau.
Uống xong cà phê David há»i:
Anh có thÃch Ä‘á»i sống ở đây chăng?
Xem ra cÅ©ng thÃch – Fawcett trả lá»i – Có những cái ở đây chúng ta không có được ở nhà .
Cái gì?
Vị sÄ© quan hải quân cưá»i:
Cũng chưa biết mà có đấy!
Mưá»i năm nữa dân số ở đây sẽ đông hÆ¡n.
Có lẽ. Anh không thÃch nước nà y đông dân ư?
Uùc đại lợi là đủ cho tôi rồi! – David nói – ở đây cÅ©ng hay và tôi thÃch đến đây, nhưng tôi chẳng quan tâm bao lâu nữa tôi sẽ trở vá».
Sau khi ăn trưa, David Ä‘iện thoại cho sư Ä‘oà n trưởng Cox và má»›i biết ông ta đã xuống phố và không xa chá»— là m việc cá»§a phi đội Nữ hoà ng trong cung St.James là mấy. David quyết định tìm gặp ông ta. Tìm cho ra phi đội Nữ hoà ng trong những toà cao ốc vô tráºt tá»± ấy cÅ©ng hÆ¡i khó, đó là má»™t căn há»™ có ba tầng nằm ở tầng trệt, nhìn ra biệt thá»± Engine Curt, đó là má»™t căn há»™ có phòng là m việc, phòng khách và má»™t phòng ngá»§ dà nh riêng cho đại tá Cox khi ông ở lại thà nh phố. Má»™t cô gái ngồi ở văn phòng, đánh máy và nghe Ä‘iện thoại tiếp David và má»i ông ta và o phòng khách
Äại tá không Ä‘oà n trưởng đứng dáºy tiếp ông ta:
Chà o anh David – ông vừa nói, vui vẻ chìa bao thuốc lá – Äã gặp cao uá»· rồi phải không?
Bạn bè Ä‘á»u gá»i tôi là Nigger – vị sÄ© quan Uùc nói nhanh. Oâng Cox liếc nhìn ông ta:
À, tại sao há» lại gá»i như thế?
Vì tôi là ngưá»i độc nhất da trắng lai da Ä‘en.
Chỉ huy trưởng phi đội Nữ hoà ng cưá»i:
Anh có biết là tôi tháºt sá»± thắc mắc vá» Ä‘iá»u ấy không? Thế anh thuá»™c mà u da nà o?
David trả lá»i:
Mà u da cá»§a mẹ tôi. Tôi là ngưá»i Uùc tháºt sá»±, còn hÆ¡n thế nữa. Bà ná»™i tôi là thổ dân châu Uùc chÃnh thống. PhÃa trên bán đảo CapeYork. Tôi không biết ông ná»™i cá»§a tôi là ai, nhưng ông ấy da trắng. Mẹ tôi là con lai ngoại hôn. Các cô chú cá»§a tôi ở rải rác vùng Gulf Country, có mà u da cà phê. Cô Phoebe cá»§a tôi có những mưá»i bốn ngưá»i con. Cô ấy giúp việc cho má»™t khách sạn ở Chillagoe.
Tôi hiểu. Thế cha mẹ của anh có cưới nhau không?
Viên phi công gáºt đầu:
Tôi có giấy khai sinh. Cha tôi chết năm ngoái. Oâng là m chá»§ cá»a hà ng ở má»™t thị trấn nhá», đó là Forsayth. Mẹ tôi mất cách đây năm năm.
Không đoà n trưởng nói:
Váºy thì anh nói vá»›i tôi tất cả những Ä‘iá»u nà y để là m gì, David? Thôi hút má»™t Ä‘iếu Ä‘i!
Anderson lấy một điếu và đốt lên:
Äể giải thÃch cái tên Nigger đấy.
Thôi được, Nigger, nếu anh muốn – ông ta đốt xong Ä‘iếu thuốc cho David rồi nói – Có nên gá»i anh như thế chăng?
Ngưá»i sÄ© quan phi công thở má»™t hÆ¡i khói dà i rồi nói:
Tôi đã được ngưá»i ta gá»i thế rồi từ khi gia nháºp không quân hoà ng gia Anh quốc. Cái tên Nigger Anderson đã quen thuá»™c vá»›i má»i ngưá»i và rồi đây ngưá»i ta cÅ©ng gá»i tôi như thế ở Anh.
Frank Cox gáºt đầu:
Tùy anh. Thế cao uỷ đã nói cho anh biết chúng tôi cần anh là m gì chưa?
Rồi ạ!
Thế anh nghĩ sao? Ngồi xuống đi! – ông ta ngồi xuống trên chiếc ghế bà nh thế kỷ thứ 17.
Viên phi công ngồi xuống cạnh bà n, tay tì lên bà n nhìn không Ä‘oà n trưởng, ông ta nói cháºm rãi:
Tháºt quá vinh dá»± cho tôi. Tôi thiết nghÄ© tôi chưa phải là con ngưá»i mà các ông kỳ vá»ng.
Tại sao không?
Thứ nhất là vá» da mà u – David trả lá»i gá»n lá»n – Tôi không phải da trắng. Äôi khi Ä‘iá»u đó cÅ©ng là m phiá»n các ngưá»i khác và ông cÅ©ng không muốn váºy.
Anh có nghÄ© rằng Ä‘iá»u đó tháºt sá»± xảy ra không? – vị không Ä‘oà n trưởng thÃch thú há»i – Anh có thấy các chiêu đãi viên nam bị đối xá» bất nhã trong cá»a hà ng ăn hay ngưá»i ta từ chối ngồi và o bà n, hay bất cứ chuyện nà o tương tá»± như thế?
David lưỡng lá»± trả lá»i:
Chuyện cũng đã cũ rồi, đã xảy ra một lần ở Sydney.
Bao lâu rồi?
Cách đây cÅ©ng lâu lắm, lúc tôi còn mưá»i tám tuổi. Nhưng cÅ©ng có thể xảy ra bất cứ lúc nà o.
Äại tá Cox nói:
Tôi còn nghi ngá» Ä‘iá»u nà y. Trông anh không có vẻ gì da mà u. Da anh hÆ¡i sáºm. Thế thôi. Trong không lá»±c anh chưa bao giá» bị rắc rối, phải không?
Chà ng phi công lắc đầu:
Ngưá»i ta luôn gá»i tên tôi là Nigger. Có lẽ cÅ©ng có Ãch vì Ä‘iá»u đó chứng tá» bạn không giả vá» dối trá.
Hai ngưá»i ngồi trong yên lặng được má»™t lúc, cuối cùng đại tá Cox nói:
Tôi không nghÄ© rằng Ä‘iá»u đó gây trở ngại gì cho việc nháºn công tác cá»§a bạn. Tháºt ra, chuyện ấy cÅ©ng đã xảy ra mấy ngà y khi anh dùng bữa tối vá»›i chúg tôi. Oâng Macmahon đã nói bạn là da mà u nhưng tôi nói là không phải. Chúng tôi đã nói chuyện vá»›i nhau và giả thá», cho là ông ấy đúng Ä‘i nữa, thì chúng tôi cÅ©ng chẳng coi quan trá»ng gì, cứ Ä‘inh ninh trong óc vá» những khả năng vượt trá»™i cá»§a anh.
|
 |
|
| |