29-08-2008, 10:25 AM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Cái Thế Ma Nhân
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Apr 2008
					
					
					
						Bài gởi: 1,169
					
                    Thá»i gian online: 1 ngày 8 giá» 27 phút 
                
					
 
	Thanks: 1
	
		
			
				Thanked 239 Times in 159 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			LỤC MẠCH THẦN KIẾM  
Hồi 157 : Ngưá»i chân thành gặp ngưá»i cố cá»±u   
Tác giả: Kim Dung  
Nguồn: Vnthuquan.net 
 
 
 
 
 
 
Bá»n Liêu binh giả, cổ buá»™c vải trắng cứ nhằm quân Liêu mà đâm mà chém.  
Tiêu Phong thấy ngưá»i Liêu bị chết tÆ¡i bá»i, thây nằm cháºt đất, tay ông cầm miếng vải trắng bất giác run lên la hoảng: 
 
- Ta là ngưá»i Liêu chứ không phải ngưá»i Hán. Ta không thể thắt chiếc vải này vào cổ được! 
 
Giữa lúc ấy, tiếng kẽo kẹt vang lên. Hai cánh cổng thành phÃa Tây nặng ná» mở ra. 
 
Ãoàn Dá»± và Phạm Hoa đẩy bừa Tiêu Phong ra ngoài. 
 
 
Ngoài thành đèn đuốc sáng trưng, không biết bao nhiêu Bang chúng Cái Bang đã dẫn ngựa đến đón.  
Há» vừa thấy Tiêu Phong đãnổi tiếng hoan hô như sấm dáºy: 
 
- Kiá»u Bang chúa! Kiá»u Bang chúa!  
Tháºt là cảnh lá»a sáng rá»±c trá»i, tiếng hô dáºy đất. Hai bên đèn Ä‘uốc chuyển động tá»±a hồ hai con hoả long trở mình.  
Má»™t lão già cưỡi ngá»±a Ä‘i giữa tiến lại. Lão giÆ¡ hai tay lên táºn đỉnh đầu. Hai tay lão cầm tay đả cẩu bổng, má»™t tÃn váºt cá»§a Bang chúa Cái Bang. ChÃnh là Ngô trưởng lão. 
 
Ngô trưởng lão Ä‘i tá»›i trước mặt Tiêu Phong liá»n xuống ngá»±a, quỳ xuống đất nói: 
 
- Ngô Trưá»ng Phong này chịu lá»i uá»· thác cá»§a anh em Ä‘em cây đả cẩu bổng cá»§a bản Bang để trả lại Bang chúa. Bá»n thuá»™c hạ tháºt là hồ đồ đã vu oan cho ngưá»i ngay đến ná»—i Bang chúa phải chịu bao nhiêu ná»—i cÆ¡ cá»±c. Bá»n thuá»™c hạ tháºt không bằng giống chó lợn. Mong rằng Bang chúa đại nhân quên hết tá»™i lá»—i cá»§a bá»n tiểu nhân, nghÄ© tá»›i bầu Ä‘oàn cô quả bản Bang mà trở lại làm Bang chúa cho. Vì bá»n tiểu nhân mắc lừa kẻ gian nịnh bảo Bang chúa là giống chó Khất Ãan, thá»±c tá»™i đáng muôn thác. Nói xong, cầm cây đả cẩu bổng đặt vào tay Tiêu Phong.  
Tiêu Phong thấy bá»n ngưá»i chân tay cùng sống chết vá»›i mình năm trước, thì không khá»i Ä‘au lòng.  
Ông cảm xúc đáp: 
 
- Ngô trưởng lão! Tại hạ quả là ngưá»i Khất Ãan. Nay được các vị trá»ng nghÄ©a, tại hạ cảm kÃch vô cùng! Còn ngôi Bang chúa Cái Bang thì tại hạ không thể nào nháºn được nữa. 
 
Ông vừa nói vừa đưa tay ra nâng Ngô Trưá»ng Phong dáºy. 
 
Ngô Trưá»ng Phong nguyên là má»™t ngưá»i thẳng thắn, nóng nảy, lão vò đàu bứt tai, há»i: 
 
- Bang chúa... là ngưá»i Khất Ãan ư? Kiá»u Bang chúa! Bang chúa hãy coi kia! Ãừng oán háºn bá»n tiểu nhân nữa! 
 
Bỗng nghe trong thành trống thúc liên hồi, đại đội Liêu binh kéo ra.  
Ãoàn Dá»± nói: 
 
- Ngô trưởng lão! Chúng ta chạy mau Ä‘i! Quân Liêu thế lá»›n để há» bày thành tráºn thế, tất không địch nổi. 
 
 
Tiêu Phong cÅ©ng biết bá»n Cái Bang cùng quần hùng Trung Nguyên sở dÄ© chiếm được thượng phong là vì đánh bất thình lình. Nếu cùng quân Liêu thá»±c sá»± chiến đấu thì mấy trăm tay hảo hán giang hồ địch làm sao lại mấy vạn quân tinh nhuệ nước Liêu? Huống chi còn đánh nhau nữa thì số ngưá»i bị tá» thương cả hai bên sẽ vô cùng trầm trá»ng và phản lại vá»›i ý nguyện cá»§a mình. 
 
Ông liá»n nói: 
 
- Ngô trưởng lão! Việc cá» Bang chúa rồi sẽ tÃnh sau cÅ©ng chưa muá»™n. Trưởng lão truyá»n lệnh cho anh em theo cá»a Tây rút lui ngay! 
 
 
Ngô trưởng lão vâng lá»i, kÃp truyá»n lệnh cho bang chúng đổi háºu đội làm tiá»n đội xông vá» phÃa Tây mà chạy.  
Chẳng mấy chốc, Hư Trúc TỠdẫn quần nữ dưới trướng cung Linh Thứu cùng ba mươi sáu động bảy mươi hai đảo vừa theo kịp. 
 
 
Ãoàn ngưá»i chạy được vài dặm thì lại gặp bá»n Chu Ãan Thần dẫn má»™t Ä‘oàn võ sÄ© nước Ãại Lý cÅ©ng Ä‘uổi tá»›i nÆ¡i.  
Chỉ còn thiếu quần tăng chùa Thiếu Lâm và quần hào Trung Nguyên mãi chưa thấy đến. 
 
Tiêu Phong nói: 
 
- Quần tăng chùa Thiếu Lâm và hào kiệt Trung Nguyên còn bị chặn đứng ở trong thành. Chúng ta hãy chỠlại một chút. 
 
Trong thành tiếng reo hò pha lẫn tiếng binh khà đánh nhau mỗi lúc một vang dội. 
 
Ãoàn Dá»± nói: 
 
- Ãại ca hãy chỠđây để tiểu đệ Ä‘i tiếp ứng cho bá»n há». 
 
 
Chàng nói xong dẫn bá»n võ sÄ© nước Ãại Lý quay lại theo cá»a Tây vào thành.  
Lúc này trá»i đã gần sáng. Tiêu Phong hồi há»™p trong lòng chỉ lo cho quần hào khó lòng thoát hiểm. 
 
Tiếng reo hò trong thành lại càng dữ dội khủng khiếp.  
Bá»n võ sÄ© Ãại Lý xông xáo tìm kiếm trong Liêu tráºn mà thuá»· chung vẫn không thấy bá»n quần hào đâu cả. 
 
Một tên đệ tỠCái Bang phi ngựa đến báo: 
 
- Mấy ngàn quân thiết giáp bên Liêu đã đóng chặt cá»a thành phÃa Tây rồi. Má»™t số đông võ sÄ© Ãại Lý chưa xông vào được, mà quần hùng Trung Nguyên bị hãm trong thành không ra thoát. 
 
Hư Trúc TỠvẫy tay nói: 
 
- Bá»n Linh Thứu chúng ta phải Ä‘i tiếp ứng má»›i được! 
 
Y liá»n dẫn hÆ¡n hai ngàn hảo hán ở Tam sÆ¡n ngÅ© nhạc và quần nữ chÃn bá»™ cung Linh Thứu xông vào tráºn. 
 
Tiêu Phong ngồi trên lưng ngá»±a, xa trông vá» phÃa Ãông thì thấy trong thành Nam kinh rải rác có những ngá»n lá»a bốc lên, không hiểu vì lẽ gì. Ông chá» má»™t lúc thì lại thấy má»™t tên thám tá» vá» báo: 
 
- Ãoàn hoàng gia nước Ãại Lý và Hư Trúc Tá» cung Linh Thứu đã mở má»™t đưá»ng máu xông vào trong thành. 
 
Trước kia hễ gặp cuộc chiến đấu là Tiêu Phong đi đầu, mà lần này ông phải chịu đứng chỠmột chỗ.  
Lòng nóng như lá»a đốt, ông nói: 
 
- Ta phải đi xem sao? 
 
A Tá», Má»™c Uyển Thanh và Chung Linh Ä‘á»u khuyên can: 
 
- Ngưá»i Liêu chỉ muốn bắt cho bằng được Tiêu đại ca. Ãại ca chá»› nên mạo hiểm!  
Tiêu Phong nói: 
 
- Không hỠchi! 
 
Rồi ông phóng ngựa đi trước. Bang chúng Cái Bang cũng đồng nhất theo sau.  
Ãoàn ngưá»i Ä‘i đến cá»a Tây thành Nam kinh thì thấy rải rác dưới chân tưá»ng trên mặt thành cùng hai bá» sông bao quanh thành có đến mấy trăm xác chết nằm lăn ra đó. Phần lá»›n là Liêu binh, còn má»™t số là võ sÄ© cá»§a Ãoàn Dá»± và thuá»™c hạ cá»§a Hư Trúc. 
 
Cá»a thành hé mở, hai vị đảo chúa cầm đại Ä‘ao đứng giữ má»™t bên để chá», há»… quân Liêu xông ra là chém, không để cho chúng đóng cá»a thành lại. 
 
Bá»—ng nghe mé Nam và mé Bắc có tiếng vó ngá»±a dồn dáºp.  
Tiêu Phong giáºt mình kinh hãi nói: 
 
- Nguy rồi! Ãại đội Liêu binh chia hai ngả nam bắc quay lại đánh thì chúng ta Ä‘á»u bị nguy khốn. Ông tung mình nhảy lên. Vừa nhảy vừa Ä‘iểm chân vào tưá»ng để mượn đà nhảy lên nữa cho lên được đến mặt thành. Ông trông vào thành thì thấy bên trong cá»a Tây chừng má»™t dặm vuông má»—i chá»— má»™t tốp ngưá»i Ä‘ang giao tranh. 
 
 
Quần hào Trung Nguyên bị rất nhiá»u quân Liêu chia nhiá»u chá»— vây đánh. Bá»n hào kiệt tuy võ công cao cưá»ng, nhưng má»—i ngưá»i phải đối địch đến hÆ¡n mưá»i ngưá»i. Cuá»™c chiến đấu kéo dài đã lâu thành ra má»i mệt, Ãt ngưá»i không địch lại được số đông. 
 
Tiêu Phong đứng trên mặt thành nhìn vào trong lại nhìn ra ngoài chưa biết quyết định thế nào. Quần hào bị vây hãm kia Ä‘á»u vì cứu ứng ông mà bị nguy khốn, dÄ© nhiên ông không thể giương mắt ra mà nhìn bá»n há» chết dưới lưỡi Ä‘ao cá»§a quân Liêu. 
 
Ông lại nghĩ rằng: 
 
- Nếu mình nhảy xuống xông vào cứu viện thì công nhiên coi quân Liêu là thù địch và sẽ biến thành một tên Liêu gian, phản quốc giúp giặc, chẳng những thẹn với tổ tông mà còn bị đồng bào thoá mạ, tiếng xấu để ngàn thu. 
 
Trước nay Tiêu Phong quyết đoán việc gì cũng mau lẹ mà lúc này ông lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan. 
 
Ông lại thấy bên bức tưá»ng thành bảy tám tên võ sÄ© Khất Ãan Ä‘ang vây hai vị lão tăng chùa Thiếu Lâm đánh rất rát. Má»™t vị tay múa giáo Ä‘ao chống cá»±, miệng không ngá»›t phun máu tươi ra. Rõ ràng nhà sư bị trá»ng thương. 
 
 
Tiêu Phong chú ý nhìn kỹ lại thì nhà sư này chÃnh là Huyá»n Minh đại sư. Còn má»™t vị nữa vung cây thiá»n trượng liá»u mạng chống đỡ, chÃnh là Huyá»n Thạch đại sư. 
 
Hai tên võ sÄ© Khất Ãan giÆ¡ trưá»ng Ä‘ao lên chém xuống Huyá»n Minh. 
 
Huyá»n Minh vung giá»›i Ä‘ao lên gạt, không ngỠđại sư đã bị trá»ng thương, má»›i giÆ¡ tay lên được đến trước ngá»±c đã kiệt lá»±c. 
 
Huyá»n Thạch hất ngược cây thiá»n trượng... Ä‘uôi trượng chạm vào sống Ä‘ao đánh choang má»™t tiếng. 
 
Huyá»n Thạch thần lá»±c ghê hồn. Hai thanh trưá»ng Ä‘ao báºt ngược lại Ä‘áºp vào trán hai tên võ sÄ© Khất Ãan làm cho đầu óc vỡ tan. 
 
Huyá»n Thạch Ä‘ang mừng thầm trong bụng thì đột nhiên lại nghe tiếng Huyá»n Minh rú lên. Máu tươi vá»t ra tung toé. Vai bên tả nhà sư đã trúng phải má»™t Ä‘ao cá»§a Liêu binh. 
 
Huyá»n Thạch phóng trượng đánh liá»n. Tên Liêu binh bị gãy nát xương cốt. Nhưng lúc ấy nhà sư sÆ¡ hở trước ngá»±c, bị má»™t tên võ sÄ© Khất Ãan cầm trưá»ng mâu đâm tá»›i trúng bụng Huyá»n Thạch từ trước bụng suốt qua sau lưng đóng chặt vào bức tưá»ng thành. 
 
Huyá»n Thạch rú lên má»™t tiếng, rồi dùng hết sức bình sinh vung trượng Ä‘áºp mạnh xuống. Ãầu tên võ sÄ© Khất Ãan này cÅ©ng bị vỡ tan, chết tốt. 
 
Huyá»n Minh thấy Huyá»n Thạch bị trúng mâu, liá»n vung thanh giá»›i Ä‘ao loạn lên không còn đúng đưá»ng lối chi nữa.  
Hai mắt nhà sư đẫm lệ, la gá»i: 
 
- Sư đệ! 
 
Tiêu Phong bầu máu nóng sôi sùng sục, không tài nào nhẫn nại được nữa, ông lớn tiếng quát: 
 
- Tiêu Phong ở đây! Các ngươi muốn giết ta thì lại mà giết, đừng giết ngưá»i vô tá»™i nữa! 
 
 
Ông từ mặt thành nhảy xuống, ngưá»i chưa chấm đất đã đá luôn bốn tên võ sÄ© Khất Ãan bay Ä‘i. Chân trái ông vừa đặt xuống đất, láºp tức kéo Huyá»n Minh lại. Tay phải ông đón lấy cây thiá»n trượng cá»§a Huyá»n Thạch.  
Ông nói: 
 
- Huyá»n Thạch đại sư! Tại hạ đến cứu viện cháºm quá. Tá»™i nghiệt thá»±c là thâm trá»ng. 
 
Ông gạt cây thiá»n trượng má»™t cái, hai tên võ sÄ© Khất Ãan bị bắn ra xa đến mưá»i mấy thước. 
 
Huyá»n Thạch nhăn nhó cưá»i nói: 
 
- Bá»n bần tăng nói vu cho cư sÄ© là ngưá»i Khất Ãan. Tá»™i nghiệt lại còn nặng hÆ¡n. Ãức Pháºt từ bi! Ãức Pháºt từ bi! Ãến nay vàng thau đã rõ... 
 
Huyá»n Thạch chưa dứt lá»i, đã ngoẹo cổ ra mà chết. 
 
Tiêu Phong bảo vệ Huyá»n Minh rồi quay sang mé tả xông vào chá»— bá»n võ sÄ© Ãại Lý Ä‘ang bị vây đánh. 
 
Tướng sÄ© nước Liêu thấy Nam viện đại vương đột nhiên xuất hiện thần oai lẫm liệt, Ä‘á»u hoảng vÃa kinh hồn. 
 
Tiêu Phong múa tÃt cây thiá»n trượng đánh ra tá»›i tấp. Tuy ông không muốn giết ngưá»i, nhưng ai đụng phải cÅ©ng bị thương liá»n. 
 
Bá»n Liêu binh vừa la vừa dạt ra hai bên. Chỉ trong khoảnh khắc, Tiêu Phong đã làm cho hÆ¡n hai trăm ngưá»i tụ há»™i vào má»™t chá»—.  
Ông lớn tiếng nói: 
 
- Các vị chá»› có dá»i mau ra. 
 
Ông dẫn hai trăm ngưá»i này Ä‘i quanh má»™t lượt, há»… thấy còn ai bị bao vây là ông lại xông vào đón ra. 
 
 
Tiêu Phong mỗi lúc một mở rộng vòng tròn ra.  
Ãến lúc quy tụ lại được chừng má»™t ngàn ngưá»i thì quân Liêu không tài nào ngăn trở được nữa. 
 
Tiêu Phong cùng Hư Trúc, Ãoàn Dá»± và Huyá»n Ãá»™ đại sư chùa Thiếu Lâm dẫn quần hào Trung Nguyên xông ra cá»a thành. 
 
Tiêu Phong cầm cây thiá»n trượng đứng ngay bên cổng bảo há»™ cho ngưá»i ngá»±a ba cánh: nước Ãại Lý, cung Linh Thứu và quần hào Trung Nguyên ra khá»i cổng thành. 
 
Tướng sĩ nước Liêu chỉ theo sau xa xa mà đuổi, mà la ó om sòm, không một tên nào dám tiến lên xung sát. 
 
 
Tiêu Phong chá» cho má»i ngưá»i ra hết rồi má»›i Ä‘i sau cùng.  
Ông ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy tá» thi chất đống, không biết đã chết mất bao nhiêu ngưá»i? Mắt ông chợt nhìn thấy hai ngưá»i phụ nữ, thuá»™c hạ cung Linh Thứu, nằm trên vÅ©ng máu Ä‘ang lăn lá»™n rên la, không ngồi dáºy được. 
 
Tiêu Phong lại quay vào thành nắm lấy lưng hai ngưá»i đàn bà này sắp trở ra, đột nhiên trống thúc liên hồi. Hai đội quân từ hai ngả Nam, Bắc đổ đến. 
 
Tiêu Phong cÅ©ng hÆ¡i sá»n lòng, vì hai đội quân này má»—i toán có dư vạn ngưá»i. Ông lại chiến đấu lâu rồi, tuy chưa bị thương nhưng đã mệt nhoài, không thể đối địch được nữa. Ông liá»n lá»›n tiếng gá»i: 
 
- Anh em Cái Bang chặn háºu cho. Lừa ngá»±a xin dành để các bạn bị thương cưỡi rút lui trước Ä‘i. 
 
Bang chúng Cái Bang vâng dạ nghe lá»i, vá»™i vàng xuống ngá»±a.  
Tiêu Phong lại hô: 
 
- Anh em hãy kết thành Ãả cẩu đại tráºn! 
 
Bang chúng vừa hát bài Liên Hoa Lạc vừa giàn thành tráºn thế!  
Tiêu Phong la lên: 
 
- Huyá»n Ãá»™ đại sư! Nhị đệ! Tam đệ! Các vị mau dẫn anh em bản bá»™ Ä‘i vá» phÃa Tây! Ãể bá»n tại hạ Ä‘oạn háºu cho. 
 
 
Dưới ánh mặt trá»i, gươm Ä‘ao cá»§a binh tướng nước Liêu lấp loáng hào quang.  
Mấy vạn quân thiết kỵ nện xuống đất làm rung chuyển cả núi non. 
 
Hư Trúc cùng Ãoàn Dá»± thấy uy thế Liêu binh ghê gá»›m, biết là Ãả cẩu đại tráºn cá»§a Cái Bang dù có tuyệt diệu đến đâu cÅ©ng không ngăn cản nổi. 
 
Hai ngưá»i liá»n đến bên Tiêu Phong đồng thanh nói: 
 
- Ãại ca! Chúng ta kết nghÄ©a anh em gặp hoạn nạn cùng chịu đựng, sống chết có nhau má»›i phải! 
 
Tiêu Phong nói: 
 
- Nếu váºy thì hai vị hiá»n đệ bảo ngưá»i ngá»±a bản bá»™ rút lui trước đã. 
 
 
Hư Trúc và Ãoàn Dá»± vá»™i vàng hạ lệnh cho thuá»™c hạ rút lui.  
NgỠđâu các bá»™ thuá»™c cung Linh Thứu không chịu bá» chá»§ nhân. Nhất là tướng sÄ© nước Ãại Lý khi nào chịu để mình Hoàng đế ở lại nÆ¡i hiểm địa, rồi kéo nhau rút lui bao giá»? 
 
Lúc này quần hào thấy tình thế nguy hiểm đã có mấy chục ngưá»i chạy lại trợ chiến. 
 
Tiêu Phong ngấm ngầm la hoảng.  
Ông nghĩ thầm: 
 
- Bá»n ngưá»i này tuy võ công cao cưá»ng, nhưng chỉ xúm xÃt lại vá»›i nhau, không hiểu binh pháp thì chống cá»± lại vá»›i Liêu binh thế nào được? Mình chết chẳng kể làm chi, nhưng cả bấy nhiêu ngưá»i Ä‘á»u bị quân Liêu giết hết ở ngoài thành Nam kinh, thì ra... 
 
 
Ãá»™t nhiên trong tráºn bên Liêu nổi hiệu thanh la để lui quân. 
 
Quân Liêu quay đầu ngá»±a lại thành thế háºu đội đổi làm tiá»n đội, để rút lui vá» hai ngả Nam Bắc. 
 
 
Tiêu Phong rất lấy làm kỳ, không hiểu ra sao, thấy sau tráºn quân Liêu tiếng reo dáºy đất, cát bụi mịt mù. Té ra đã có má»™t cánh quân đến táºp háºu. 
 
Tiêu Phong tá»± há»i: 
 
- Chẳng lẽ bên Liêu có ngưá»i nào nổi loạn. Nếu Hoàng thượng cÅ©ng bị phục kÃch thì tháºt là nguy. 
 
Tiêu Phong thấy quân Liêu lâm vào tình trạng khốn đốn, thì nghÄ© ngay đến Gia Luáºt Hồng CÆ¡. 
 
Quần hùng Cái Bang thấy quân Liêu rút lui, liá»n lá»›n tiếng reo hò. Nhưng chúng chưa được lệnh Tiêu Phong nên không Ä‘uổi theo. 
 
Tiêu Phong nhảy phắt đứng lên yên ngá»±a, trông ra xa vá» háºu tráºn quân Liêu thì thấy má»™t lá cá» trắng tung bay trước gió. Tên ná» bắn tá»›i như mưa. Quân Liêu tá»›i tấp ngã ngá»±a. 
 
Tiêu Phong chợt tỉnh ngộ la lên: 
 
- Ãây là bá»™ lạc Nữ Chân Ä‘em quân đến cứu ta. Không hiểu sao hỠđã biết tin? Bá»™ lạc Nữ Chân toàn là tay thiện xạ. Lúc lâm tráºn há» dÅ©ng mãnh phi thưá»ng. Cứ trăm ngưá»i hợp thành má»™t tiểu đội kỵ mã, reo hò xông vào Liêu tráºn làm cho rối loạn. Má»™t là quân Liêu bị đánh bất thình lình, hai là quân Nữ Chân rất thiện chiến. 
 
 
Thống soái quân Liêu thấy địch không nổi, lại sợ Tiêu Phong dẫn đồng bá»n đánh lại thành ra mặt thù địch, nên vá»™i vãthâu binh chạy vá» thành. Phạm Hoa làm Tư mã nước Ãại Lý tinh thông binh pháp liá»n lên tiếng há»i Tiêu Phong: 
 
- Tiêu đại vương! Chúng ta nên thừa cÆ¡ xung sát. Ãây là cÆ¡ há»™i tốt nhất để diệt địch. Sao đại vương còn chưa hạ lệnh? 
 
Tiêu Phong chỉ lắc đầu mà không đáp.  
Phạm Hoa lại nói: 
 
- Từ đây đến Nhạn Môn quan, đưá»ng đất còn xa. Nếu mình không thừa cÆ¡ phá vỡ Liêu binh, thì sau sẽ bị nguy đấy. Ãịch nhiá»u mà ta Ãt, khó lòng sống mà trở vá». 
 
Tiêu Phong lại lắc đầu. 
 
Phạm Hoa không hiểu tại sao, y nghĩ bụng: 
 
- Tiêu đại vương không chịu tiêu diệt Liêu binh. Phải chăng y còn dành đưá»ng đất để giao hảo vá»›i Liêu chúa sau này? Bá»—ng thấy má»™t Ä‘oàn ngưá»i Nữ Chân mình trần trùng trục hoặc quấn bằng da thú, cưỡi những con ngá»±a gầy nhom xông vào. Tên ná» bắn ra veo véo. 
 
Háºu đội quân Liêu hÆ¡n má»™t nghìn ngưá»i chưa kịp vào thành Ä‘á»u bị quân Nữ Chân bắn chết lăn xác xuống chân thành. 
 
Bá»n Nữ Chân bắn chết ngưá»i rồi cắt lấy thá»§ cấp Ä‘eo vào sau lưng, có ngưá»i Ä‘eo hàng chùm đến mưá»i mấy cái đầu. 
 
Quần hào qua lại giang hồ thấy chuyện giết ngưá»i là thưá»ng, nhưng chưa gặp ai hung thần tàn nhẫn theo kiểu man rợ này, nên thảy Ä‘á»u kinh hãi. 
 
Bá»—ng thấy má»™t Ãại Hán cao lá»›n vượt má»i ngưá»i tiến ra lá»›n tiếng gá»i: 
 
- Tiêu đại ca! Tiêu đại ca! Hoàn Nhan A Cốt Ãả đến giúp đại ca đây! 
 
Tiêu Phong tung ngựa chạy ra đón.  
Hai ngưá»i nắm chặt tay nhau ra chiá»u rất thân thiết! 
 
A Cốt Ãả nói: 
 
- Ngày ấy Tiêu đại ca không từ biệt bá» ra Ä‘i, tiểu đệ vẫn nhá»› luôn. Sau có thám tá» vá» báo đại ca đã làm quan nước Liêu. Tiểu đệ nghÄ© rằng bá»n chúng giảo quyệt chắc đại ca chẳng làm quan được bao lâu vá»›i há», quả nhiên hôm trước đây lại có thám tá» báo tin đại ca bị tên Liêu chúa chó đẻ bắt giam đại ca, nên tiểu đệ vá»™i Ä‘em quân đến cứu. May mà đại ca không chết cÅ©ng không bị thương, tiểu đệ rất lấy làm hoan hỉ. 
 
Tiêu Phong nói: 
- Ãa tạ hiá»n đệ đã cứu ứng. 
 
Chưa dứt lá»i, tên ná» trên mặt thành tá»›i tấp bắn xuống như mưa. Nhưng hai ngưá»i đứng xa chân thành, tên bắn không tá»›i. 
 
A Cốt Ãả tức giáºn nói: 
 
- Quân chó má này vô lá»… tháºt! Anh em mình Ä‘ang nói chuyện vá»›i nhau mà chúng dám quấy nhiá»…u. 
 
Ãoạn gã giương cung lên bắn ra ba phát tên nghe veo véo. Trên mặt thành rú lên mấy tiếng. Ba tên quân Liêu bị trúng tên từ trên mặt thành rá»›t xuống. 
 
Quân Liêu bắn gã không trúng, nhưng cung ná» cá»§a gã vừa dài vừa cứng, nên bắn Ä‘i rất xa, ba phát trúng cả ba. Quân Liêu đứng trên mặt thành la ó om sòm, vá»™i giÆ¡ má»™c lên che đỡ. Trong thành trống thúc rầm trá»i, quân Liêu tụ binh tướng.  
A Cốt Ãả lá»›n tiếng la lên: 
 
- Bá»n chó má Khất Ãan có giá»i thì ra đây để ta giết má»™t tráºn cho sướng tay. Bên quân Nữ Chân cÅ©ng thúc trống vang lừng.  
Tiêu Phong nghĩ bụng: 
 
- Nếu lại xảy ra giao tranh thì hai bên tất phải chết nhiá»u.  
Ông vội nói: 
 
- Hiá»n đệ! Hiá»n đệ lại cứu ta, bây giá» thoát hiểm rồi. Hà tất phải đánh nhau vá»›i há» làm chi? Anh em mình lâu ngày không gặp nhau, hãy tìm chá»— vắng vẻ để chúng ta uống má»™t bữa say đã. 
 
Hoàn Nhan A Cốt Ãả nói: 
 
- Ca ca nói phải đó. Chúng ta đi thôi! 
 
Bá»—ng thấy cá»a thành mở rá»™ng. Má»™t quân thiết kỵ xông ra.  
A Cốt Ãả quát mắng: 
 
- Quân chó đẻ kia! Ta cho bá»n mi biết tay! 
 
Gã giương cung bắn ra má»™t phát trúng vào mặt má»™t ngưá»i Ä‘i trước ngã lăn xuống ngá»±a. 
 
Ngoài ra, bá»n thuá»™c hạ Nữ Chân cÅ©ng giương cung bắn tá»›i tấp và toan bắn vào mặt Liêu binh. Ãầu mÅ©i tên Ä‘á»u tẩm thuốc độc, kẻ trúng tên chưa kịp rú lên má»™t tiếng đã bị chết liá»n. 
 
Chỉ trong khoảnh khắc, ngoài cá»a thành đã có mấy trăm xác chết cả ngưá»i lẫn ngá»±a xếp thành những đống lù lù lấp mất cả lối Ä‘i. 
 
Bá»n Liêu binh thấy váºy hồn vÃa lên mây, đóng chặt cá»a thành lại không dám ra nữa. 
 
Hoàn Nhan A Cốt Ãả ở dưới chân thành diá»…u võ giương oai lá»›n tiếng thóa mạ.  
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của nguoidoi123  
 
 
		
        
		    
  Chữ ký của nguoidoi123         
		 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				29-08-2008, 10:26 AM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Cái Thế Ma Nhân
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Apr 2008
					
					
					
						Bài gởi: 1,169
					
                    Thá»i gian online: 1 ngày 8 giá» 27 phút 
                
					
 
	Thanks: 1
	
		
			
				Thanked 239 Times in 159 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			LỤC MẠCH THẦN KIẾM  
Hồi 158 : VỠquan Ải không được vào thành   
Tác giả: Kim Dung  
Nguồn: Vnthuquan.net 
 
 
 
 
 
 
Tiêu Phong nói: 
 
- Hiá»n đệ Æ¡i! Chúng ta Ä‘i thôi! 
 
A Cốt Ãả dạ má»™t tiếng nhưng vẫn trá» tay lên mặt thành lá»›n tiếng mắng: 
 
- Quân chó má kia! May mà bữa nay bá»n mi chưa đụng đến má»™t sợi lông cá»§a đại ca ta, không thì ta đạp phá Nam kinh thành bình địa, giết hết bá»n Liêu cẩu chúng mi. 
 
A Cốt Ãả cùng Tiêu Phong cưỡi ngá»±a Ä‘i vá» hướng Tây chừng hÆ¡n mưá»i dặm thì đến má»™t chá»—gò cao.  
A Cốt Ãả nhảy xuống ngá»±a lấy ra má»™t bì rượu Ä‘eo bên sưá»n ngá»±a đưa cho Tiêu Phong nói: 
 
- Ca ca! uống đi! 
 
Tiêu Phong đón lấy bì rượu uống má»™t hÆ¡i cạn hết ná»a bì, rồi đưa lại cho A Cốt Ãả.  
A Cốt uống hết ná»a bì rượu còn lại rồi nói: 
 
- Ca ca! Anh em ta lên núi Trưá»ng Bạch vừa săn bắn vừa uống rượu để tiêu dao vui thú có lẽ hay hÆ¡n? 
 
Tiêu Phong biết Gia Luáºt Hồng CÆ¡ là ngưá»i cao ngạo. Bữa nay Liêu binh bị thua dưới chân thành Nam kinh, lại bị A Cốt Ãả má»™t phen mắng nhiếc, tất y chẳng chịu bá» qua và sẽ Ä‘em binh Ä‘uổi đánh. Bá»n Nữ Chân tuy kiêu dÅ©ng nhưng lại Ãt ngưá»i, khó mà Ä‘oán được ai thắng ai bại? Chi bằng đến núi Trưá»ng Bạch ở vài tháng để lánh hoạ chiến tranh, đồng thá»i để trị thương cho A Tá», rồi sẽ đến nương thân nÆ¡i bá»™ lạc Nữ Chân chẳng chen vào chốn danh lợi làm chi nữa cho thêm phiá»n muá»™n. 
 
Ông nghÄ© váºy liá»n nói vá»›i A Cốt Ãả: 
 
- Hiá»n đệ! Các vị anh hùng hào kiệt đây Ä‘á»u đến để cứu ta, phải tiá»…n chân các vị đến ải Nhạn Môn quan, rồi sẽ quay trở vá» vá»›i hiá»n đệ.  
A Cốt Ãả cả mừng nói: 
 
- Bá»n Nam Man ở Trung Nguyên phần đông là ngưá»i không tốt. Tiểu đệ không muốn gặp há» nữa. 
 
Gã nói xong dẫn bá»n thuá»™c hạ Ä‘i vá» phÃa Bắc. 
 
Quần hào Trung Nguyên thấy ngưá»i Bắc Phiên này Ä‘i lại như gió, kiêu dÅ©ng phi thưá»ng Ä‘á»u lẩm bẩm: 
 
- Bá»n Phiên nô này còn ghê gá»›m hÆ¡n quân Liêu cẩu. May chúng là bạn Kiá»u Bang chúa, không thì có lẽ bá»n mình cÅ©ng bị rắc rối vá»›i há». 
 
Các bá»™ nhân mã dần dần tụ cả lại má»™t nÆ¡i, bàn luáºn rất sôi nổi vá» tráºn ác chiến dưới chân thành Nam kinh vừa rồi. 
 
Tiêu Phong khom lưng kÃnh cẩn nói: 
 
- Ãa tạ các vị là ngưá»i đại nhân đại nghÄ©a, bá» qua mối há»n cÅ© cá»§a Tiêu má»—, lại chẳng ngại quản xa xôi ngàn dặm đến cứu viện cho. Æ n đức này Tiêu má»— vÄ©nh viá»…n không báo đáp được. 
 
Huyá»n Ãá»™ đại sư nói: 
 
- Kiá»u Bang chúa sao lại nói váºy? Những việc trước kia Ä‘á»u do sá»± hiểu lầm mà râ. Ãã là đồng đạo võ lâm tất phải cứu giúp nhau trong cÆ¡n hoạn nạn. Huống chi Kiá»u Bang chúa đã vì trăm vạn sinh linh ở Trung Nguyên mà phế bá» vinh hoa phú quý Æ¡n đức bao trùm thiên hạ. Ãáng lý anh em phải cảm tạ Kiá»u Bang chúa má»›i đúng.  
Phạm Hoa dõng dạc lên tiếng: 
 
- Tại hạ xem ra quân Liêu bị thất bại tất chẳng chịu thôi. Nếu chúng truy kÃch thì có gì để đối địch không? 
 
Quần hùng lớn tiếng đáp: 
 
- Chúng ta sẽ cùng Liêu binh quyết má»™t tráºn tá» chiến, chẳng lẽ lại sợ chúng ư?  
Phạm Hoa nói: 
 
- Ãịch nhiá»u mà ta Ãt, giao chiến ở nÆ¡i đồng bằng bất lợi cho mình. Theo ngu kiến cá»§a tại hạ thì chúng ta nên rút lui thêm vá» phÃa Tây. Má»™t là gần được Tống binh có tiếp viện. Hai là quân địch Ä‘uổi càng xa số ngưá»i càng Ãt Ä‘i. Chúng ta sẽ có thể thừa cÆ¡ phản kÃch được. 
 
 
Quần hào Ä‘á»u lấy làm phải.  
Hư Trúc dẫn bá»n thuá»™c hạ cung Linh Thứu làm lá»™ thứ nhất.  
Ãoàn Dá»± dẫn binh mã nước Ãại Lý làm lá»™ thứ hai.  
Huyá»n Ãá»™ lãnh đạo quần hào Trung Nguyên làm lá»™ thứ ba.  
Tiêu Phong lãnh bang chúng Cái Bang Ä‘i Ä‘oạn háºu.  
Bốn lộ nhân mãđi cách nhau chừng mấy dặm.  
Các lá»™ Ä‘á»u có thám tá» cưỡi Khoái Mã để truyá»n tin. Nếu có địch đến phải ứng cứu nhau. 
 
Ãi được má»™t ngày, đến tối trá» lại trong má»™t vùng sÆ¡n dã, vẫn chưa thấy quân Liêu Ä‘uổi tá»›i nÆ¡i. 
 
Má»i ngưá»i cÅ©ng hÆ¡i yên dạ. 
 
Sáng hôm sau lại khởi trình.  
Tiêu Phong há»i A Tá»: 
 
- Du Thản Chi hiện còn ở cung Linh Thứu không?  
A TỠbĩu môi đáp: 
 
- Ai mà biết được? Gã mù cả hai mắt rồi chắc là còn ở lại đó chứ xuống núi thế nào được? 
 
Giá»ng nói cá»§a nàng tá» ra không há» quan tâm đến Du Thản Chi chút nào hết.  
Má»™t hôm Ä‘i tá»›i chân núi NgÅ© Ãài SÆ¡n, liá»n tìm vào thôn Bạch Lạc để nấu cÆ¡m.  
Phạm Hoa tinh thông tráºn pháp, bố trà quần hào thành từng tốp má»™t mai phục nÆ¡i hiểm yếu, y lại cho chặt cầu ngăn đưá»ng để Liêu binh mất nhiá»u thì giá» hÆ¡n má»›i Ä‘ uổi kịp. Ãến ngày thứ hai, bá»—ng thấy ở mé Ãông có tiếng reo hò dáºy đất, và khói Ä‘en cuồn cuá»™n bốc lến mù trá»i. Ãó chÃnh là quân Liêu đã Ä‘uổi gần tá»›i nÆ¡i và phóng tin hiệu. 
 
 
Quần hào thấy váºy Ä‘á»u pháºp phồng kinh hãi. Có ngưá»i võ dÅ©ng láºp tức muốn quay lại để giúp những tiểu đội phục kÃch ở phÃa sau. Nhưng há» Ä‘á»u bị Huyá»n Ãá»™ và Phạm Hoa ngăn cản. 
 
Ãêm hôm ấy quần hùng ở lại chá»— sưá»n núi để nghỉ đêm.  
Ãến ná»a đêm, bá»—ng có tiếng ngưá»i la gá»i. 
 
Quần hào giáºt mình tỉnh dáºy, cầm binh khÃ. 
 
PhÃa Bắc bá»—ng thấy lá»a cháy ngất trá»i không hiểu là đốt gì? 
 
Tiêu Phong cùng Phạm Hoa đưa mắt nhìn nhau và Ä‘á»u ngấm ngầm cảm thấy có sá»± chẳng lành. 
 
Phạm Hoa khẽ nói: 
 
- Tiêu đại vương! Ãại vương tÃnh có phải quân Liêu Ä‘i đưá»ng hông rồi vòng lại giáp công không? 
 
Tiêu Phong đáp: 
 
- Liêu đế quyết ý đánh Tống Ä‘em quân Ä‘i rất nhiá»u. Ãây chắc là há».  
Phạm Hoa nói: 
 
- Vụ cháy lá»›n này không biết đã đốt mất bao nhiêu nhà cá»a cá»§a dân lành. Hỡi ôi!... 
 
Tiêu Phong không muốn nói Gia Luáºt Hồng CÆ¡ tàn bạo, nhưng ông cÅ©ng biết y bị thua vá» tay bá»™ lạc Nữ Chân, trong lòng rất phẫn uất, nên y trút giáºn vào đầu bá tánh. Thấy ngưá»i là giết, thấy nhà là đốt. 
 
Tráºn lá»a cháy cho đến lúc trá»i sáng vẫn chưa tắt. 
 
Trưa hôm sau lại thấy lá»a cháy vá» phÃa Nam.  
Giữa trá»i nắng trông không rõ ngá»n lá»a chỉ thấy khói bốc lên Ä‘en nghịt cả má»™t góc trá»i. 
 
Huyá»n Ãá»™ dẫn ngưá»i Ä‘i trước thấy phÃa Nam lá»a cháy liá»n dừng ngá»±a đứng bên đưá»ng chá» bá»n Tiêu Phong đến nÆ¡i há»i: 
 
- Kiá»u Bang chúa! Quân Liêu ba mặt giáp công. Bang chúa liệu ải Nhạn Môn quan này có giữ được chăng? Bần tăng đã phái ngưá»i Ä‘i trước báo tin. Nhưng vị Thống soái ở đó nhu nhược, e rằng chống không nổi bá»n thiết kỵ Khất Ãan. 
 
Tiêu Phong không biết trả lá»i thế nào.  
Huyá»n Ãá»™ lại nói: 
 
- Xem chừng ngưá»i Nữ Chân có thể ngăn cản được. Sau này nhà Ãại Tống sẽ cùng bá»™ lạc Nữ Chân giao hảo hợp lá»±c chống trả giáp công may ra má»›i có thể ngăn ngừa được bá»n thiết kỵ Khất Ãan, không đánh xuống phÃa Nam được. 
 
 
Ãá»™t nhiên ông há»i lại: 
 
- Huyá»n Ãá»™ đại sư! Gia gia tại hạ ở quý tá»± có mạnh khoẻ không?  
Huyá»n Ãá»™ sá»ng sốt đáp: 
 
- Lệnh tôn đã quy y, vào thanh tu trong háºu viện chùa Thiếu Lâm. Lúc bần tăng Ä‘i Nam kinh, không muốn đến chào lệnh tôn để ngưá»i báºn lòng trần tục.  
Tiêu Phong nói: 
 
- Tại hạ muốn được gặp gia gia để há»i ngưá»i má»™t câu.  
Huyá»n Ãá»™ hắng giá»ng má»™t tiếng chưa nói gì, thì Tiêu Phong lại tiếp: 
 
- Tại hạ muốn há»i gia phụ: Nếu Liêu binh đến đánh chùa Thiếu Lâm thì ngưá»i xá» trà ra sao? 
 
Huyá»n Ãá»™ đáp ngay: 
 
- Bần tăng nghÄ© rằng dÄ© nhiên lão cư sÄ© sẽ giết địch để bảo vệ Pháºt pháp.  
Tiêu Phong nói: 
 
- Nhưng gia phụ là ngưá»i Khất Ãan, chẳng lẽ lại vì ngưá»i Hán mà giết ngưá»i Khất Ãan ư? 
 
Huyá»n Ãá»™ trầm ngâm má»™t chút rồi đáp: 
 
- Bang chúa quả là ngưá»i Khất Ãan mà bá» chá»— tối để theo chá»— sáng, tháºt là đáng kÃnh phục. 
 
Tiêu Phong nói: 
 
- Ãại sư là ngưá»i Hán thì nghÄ© ngưá»i Hán sáng mà ngưá»i Khất Ãan tối. Tại hạ là ngưá»i Khất Ãan cÅ©ng tưởng Ãại Liêu sáng, còn Ãại Tống tối. Tổ tiên tại hạ bị ngưá»i giống yết tàn sát lại bị ngưá»i Tiên Ti hà hiếp cá»±c kỳ khốn khổ, chạy hết chá»— này đến chá»— khác. Ãá»i nhà Ãại ÃÆ°á»ng, ngưá»i Hán võ công cá»±c thịnh đã giết không biết bao nhiêu là dÅ©ng sÄ©, cướp bao nhiêu là phụ nữ Khất Ãan. Bây giá» Ä‘á»i Tống võ công ngưá»i Hán kém rồi, nên lại bị ngưá»i Khất Ãan tàn sát. Hai bên thù oán Ä‘á»i Ä‘á»i biết bao giá» má»›i hết? 
 
Huyá»n Ãá»™ lẳng lặng má»™t lúc rồi cất tiếng niệm Pháºt. 
 
Ãoàn Dá»± phóng ngá»±a lại gần hai ngưá»i nói chuyện vá»›i nhau, chàng cÅ©ng thở dài nói xen vào: 
 
- Việc binh là Ä‘iá»m dữ nên thánh nhân bất đắc dÄ© má»›i phải dùng đến. 
 
Huyá»n Ãá»™ thở dài nói: 
 
- Bao giỠđế vương khắp thiên hạ Ä‘á»u tin ở Pháºt pháp, lấy từ bi làm hoài bão thì má»›i hết thảm hoạ chiến tranh. 
 
Tiêu Phong cũng buồn rầu nói: 
 
- Chẳng biết đến năm nào, tháng nào mới gặp cảnh thanh bình thế giới? 
 
Ãoàn ngưá»i tiếp tục Ä‘i vá» phÃa Tây, thấy ba mặt Ãông, Nam, Bắc Ä‘á»u có lá»a cháy suốt ngày đêm không tắt. Quân Liêu Ä‘i tá»›i đâu đốt nhà giết ngưá»i tá»›i đó. 
 
Quần hùng Ä‘á»u tá» vẻ căm phẫn không ngá»›t la thét, mắng chá»i và muốn cùng quân Liêu quyết má»™t tráºn tá» chiến. 
 
Phạm Hoa nói: 
 
- Quân Liêu Ä‘uổi má»—i lúc má»™t gần. Chúng ta sẽ không còn đưá»ng mà rút lui. Tại hạ nghÄ© rằng chúng ta nên phân tán khắp nÆ¡i để quân Liêu không biết đưá»ng nào mà Ä‘uổi thì hÆ¡n. 
 
Trưởng lão Cái Bang là Ngô Trưá»ng Phong lá»›n tiếng há»i: 
- Phạm Tư Mã! Tư Mã nói váºy thì ra ta chịu thua hay sao? Lão phu tưởng chúng ta nên cùng bá»n Liêu cẩu quyết má»™t tráºn tá» chiến chẳng kể gì thắng bại... 
 
Má»i ngưá»i còn Ä‘ang tranh luáºn, thì đột nhiên"véo"má»™t tiếng. Má»™t mÅ©i tên Ä‘uôi có tra lông từ góc Ãông Nam bắn tá»›i. 
 
Một gã đệ tỠCái Bang hạng năm túi bị trúng tên ngã lăn ra.  
Tiếp theo một đội Liêu binh từ sau núi xông ra, quát tháo om sòm. 
 
Nguyên đội quân này Ä‘i suốt ngày đêm theo đưá»ng tắt vượt qua háºu đội cá»§a quần hào đón đưá»ng tấn công. Toán quân Liêu này có hÆ¡n năm trăm ngưá»i. 
 
Ngô trưởng lão thét lên: 
 
- Giết giặc đi! 
 
 
Rồi lão xông ra trước. 
 
Quần hùng căm háºn đã lâu, cÅ©ng Ä‘á»u hăm hở chạy ra. Bá»n quần hào vừa đông hÆ¡n đội quân Liêu này võ nghệ cao cưá»ng gấp mấy, nên chỉ chừng ná»a giỠđã giết sạch toán quân Liêu. Cả mưá»i mấy tên võ sÄ© Khất Ãan vượt núi chạy trốn cÅ©ng bị những tay khinh công ghê gá»›m Ä‘uổi theo giết chết. 
 
Quần hùng thắng được tráºn này, hoan hô rầm rÄ©, lòng ngưá»i phấn khởi.  
Chỉ có Phạm Hoa là bình thản nhìn Hư Trúc, Ãoàn Dá»± nói: 
 
- Chúng ta má»›i giết được má»™t tiểu đội quân Liêu, thì tất đại quân cá»§a há» cÅ©ng sắp đến đây. Chúng ta phải mau mau lui vá» phÃa Tây.  
Phạm Hoa chưa dứt lá»i thì tiếng reo hò như trá»i long đất lở đãvang lên.  
Quần hào Ä‘á»u quay đầu nhìn vá» phÃa Ãông thì thấy cát bụi mịt trá»i Ä‘á»u ngÆ¡ ngác nhìn nhau, không ai nói gì. 
 
Tiếng huyên náo như trá»i long đất lở từ đằng xa vá»ng lại, không hiểu có đến mấy vạn nhân mã. 
 
Quần hào đã từng trải những tráºn ác đấu trên chốn giang hồ, nhưng chưa từng thấy thế lá»›n đại quân bao giá».  
Lần đầu má»i ngưá»i tuy đã tiếp chiến vá»›i Liêu binh ở chân thành Nam kinh nhưng bữa nay so vá»›i lần trước còn lá»›n hÆ¡n nhiá»u. 
 
Phạm Hoa lớn tiếng nói: 
 
- Các vị huynh đệ! Ãịch nhân thế lá»›n hÆ¡n mình chết uổng cÅ©ng vô Ãch. Váºy bữa nay hãy tạm tránh Ä‘i rồi hãy chá» cÆ¡ há»™i phản kÃch. 
 
Quần hào lại tá»›i tấp lên ngá»±a chạy vá» phÃa Tây. Tiếng ngưá»i ngá»±a bên địch Ä‘uổi theo má»—i lúc má»™t vang dá»™i. 
 
 
Ãêm hôm ấy, má»i ngưá»i Ä‘á»u không nghỉ ngÆ¡i, vì thấy gần đến Nhạn Môn quan rồi. Quần hùng giục ngá»±a Ä‘i luôn để rán tiến vào Nhạn Môn quan thì dù địch có nhiá»u cÅ©ng khó mà phá được quan ải. 
 
 
Dá»c đưá»ng ngá»±a bị chết nhiá»u. Ngưá»i giá»i khinh công thì Ä‘i bá»™, có ngá»±a thì phải chở hai ngưá»i. 
 
Ãoàn ngưá»i Ä‘i cho đến lúc trá»i sáng thì chỉ có cách Nhạn Môn quan chừng mưá»i dặm. Ai nấy đã hÆ¡i yên lòng, xuống ngá»±a dắt Ä‘i thong thả để chúng hồi phục sức lá»±c nhưng tiếng hàng vạn ngá»±a rầm rá»™ má»—i lúc má»™t vang dá»™i, dưá»ng như đã Ä‘uổi tá»›i nÆ¡i. 
 
Tiêu Phong từ trên núi đang đi xuống.  
Giữa sưá»n núi, ông nhìn thấy má»™t khối đá lá»›n thì trong lòng run lên lẩm bẩm: 
 
- Ngày trước Huyá»n Từ phương trượng, Uông Bang chúa dẫn quần hào Trung Nguyên phục kÃch gia gia mình, giết mẫu thân và võ sÄ© Khất Ãan cÅ©ng ở chá»— này. 
 
Ông ngoảnh đầu nhìn qua thì thấy vách núi hãy còn vết búa đẽo trông rõ nghĩ thầm: 
 
- ChÃnh chá»— này phụ thân mình đã ghi tá»± tÃch vào đây và đã bị Huyá»n Từ xoá Ä‘i. 
 
Tiêu Phong từ từ quay đáa lại thấy bên vách đá có một gốc cây hoa thì tai ông lại vẳng lên thanh âm của A Châu ngày trước nấp ở chỗ này. Nàng nói: 
 
- Kiá»u đại gia! Ãại gia đánh nữa Ä‘i! Trái núi này đại gia đạp cho đổ xuống! 
 
 
Tiêu Phong ngẩn ngưá»i ra. Mấy lá»i nói dưới đây cá»§a A Châu càng rõ như in trong óc: 
 
- Tiểu nữ ở đây chá» Kiá»u đại gia đã năm ngày năm đêm rồi, vẫn băn khoăn trong dạ, e rằng đại gia không thể tá»›i đây được. Bây giá» quả nhiên, đại gia đã tá»›i nÆ¡i. Tạ Æ¡n Trá»i, Pháºt đã phù há»™ cho đại gia bình yên vô sá»±. Bất giác Tiêu Phong nước mắt vòng quanh, ông chạy đến bên gốc hoa, vươn tay ra nắm lấy cành cây. Cây này so vá»›i ngày ông gặp A Châu đã cao hÆ¡n nhiá»u. Vì thương tâm quá đỗi, nên ông quên hết sá»± việc bên ngoài. 
 
Bá»—ng có tiếng ngưá»i thét lên: 
 
- Tỷ phu! Chạy mau đi, chạy mau đi! 
 
A TỠchạy đến bên mình ông và kéo áo ông đi. 
 
Tiêu Phong ngoảnh đầu nhìn ra thì thấy ba mặt Ãông, Tây, Bắc, quân Liêu cầm giáo giÆ¡ lên trùng trùng Ä‘iệp Ä‘iệp như rừng cây Ä‘ang quanh lại bao vây lấy mình. 
 
Tiêu Phong gáºt đầu nói: 
 
- ÃÆ°á»£c rồi! Chúng ta hãy lui vào ải Nhạn Môn rồi sẽ tÃnh. 
 
 
Lúc này quần hào đã đến trước cá»a ải. Nhưng Tiêu Phong cùng A Tá» cưỡi ngá»±a tá»›i trước cá»a quan thì cá»a ải đóng chặt. Quần hào Ä‘á»u lá»™ vẻ bất bình. 
 
Bỗng thấy một tên quan Tống đứng trên mặt thành dõng dạc tuyên bố: 
 
- Ãây là tướng lệnh cá»a quan Chỉ huy sứ Trương tướng quân trấn thá»§ Nhạn Môn quan: Các ngưá»i là bách tÃnh Trung Nguyên, đáng lẽ vào ải được ngay, nhưng chỉ sợ cấu kết vá»›i bá»n gian tế Liêu quốc. Vì thế mà các ngươi phải hạ khà giá»›i để quân ta khám xét. Nếu trong mình không giấu ngầm binh khà thì Trương tướng quân sẽ gia Æ¡n cho các ngươi được vào quan ải. 
 
Gã vừa dứt lá»i thì quần hùng đã la ó om sòm.  
Có ngưá»i nói: 
 
- Bá»n ta rong ruổi ngàn dặm, chống chá»i vá»›i quân Khất Ãan. Sao lại ngá» bá»n ta là gian tế? 
 
Có ngưá»i nói: 
 
- Chúng ta có cầm binh khà thì mới giúp tướng quân chống Liêu binh được chớ! Nếu bỠkhà giới thì lấy gì đánh nhau với Liêu binh? 
 
Lại có ngưá»i nóng nảy cả tiếng mắng: 
 
- Mẹ kiếp! Không cho chúng ta vào thì chúng ta cũng đánh thành để tiến vào.  
Huyá»n Ãá»™ vá»™i ngăn lại rồi nói vá»›i tên quan kia: 
 
- Phiá»n thà chá»§ bẩm vá»›i Trưởng tướng quân, bá»n ta Ä‘á»u là ngưá»i trung nghÄ©a cá»§a nhà Ãại Tống. Ãịch quân chá»›p mắt sẽ đến nÆ¡i, nếu còn khám xét làm cháºm trá»… công việc rồi má»›i mở cá»a quan thì nguy hiểm lắm. 
 
Tên quan này đã nghe chá»i bá»›i, lại thấy nhiá»u ngưá»i ăn mặc kỳ quái không giống ngưá»i Trung Nguyên liá»n há»i: 
 
- Lão hoà thượng! Các vị bảo Ä‘á»u là lương dân Trung Nguyên mà trông số đông không phải là ngưá»i Trung Nguyên? ÃÆ°á»£c rồi! Ta mở cổng má»™t bên để cho lương dân đại Tống vào. Còn ai không phải ngưá»i Ãại Tống thì ở ngoài. 
 
 
Quần hào ngÆ¡ ngác nhìn nhau, ai cÅ©ng tức giáºn. Vì Ãoàn Dá»± cùng bá»™ hạ là ngưá»i đại Lý. Bá»™ hạ cá»§a Hư Trúc lại càng phức tạp đủ cả ngưá»i các nước nào Tây Vá»±c, nào Tây Hạ, nào Thổ Phồn, nào Cao Ly. Nếu chỉ có ngưá»i Ãại Tống được vào thì hai lá»™ nhân mà nước Ãại Lý và cung Linh Thứu không thể vào được, mà số này lại rất đông. 
 
Huyá»n Ãá»™ lại nói: 
 
- Xin tướng quân minh xét: Các vị đây Ä‘á»u là đồng bạn vá»›i bần tăng, có ngưá»i Ãại Lý, Tây Hạ cùng hợp lá»±c vá»›i chúng ta để chống cá»± quân Liêu. HỠđã là bạn mình thì còn kể gì là ngưá»i Tống hay không ngưá»i Tống? 
 
 
Nguyên lần này Ãoàn Dá»± kéo bản bá»™ lên Bắc phải giữ tuyệt đối bà máºt không thể tiết lá»™ y là má»™t vị Quốc vương đặng đỠphòng các đại thần Tống triá»u Ä‘em lòng gia hại. Vì thế mà Huyá»n Ãá»™ không đỠcáºp đến lá»±c lượng nước Ãại Lý. 
 
 
Tên quan kia liá»n đáp ngay: 
 
- Nhạn Môn quan là cái chìa khoá mặt Bắc cá»§a nhà Ãại Tống. Nó quan hệ biết đến chừng nào? Các vị hãy coi kia: Ãại quân nước Liêu đã đến, nếu ta mở cá»a quan má»™t cách khinh suất để quân Liêu tiến vào thì cái hoạ tày trá»i này ai chịu trách nhiệm? 
 
Ngô Trưá»ng Phong không nhẫn nại được nữa, lá»›n tiếng quát: 
 
- Nếu ngươi đừng rắc rối mở cá»a ải ra ngay, có phải bây giá» xong rồi không?  
Tên quan kia cÅ©ng tức giáºn, nói: 
 
- Lão ăn xin kia! Trước mắt bản quan ngươi đâu có quyá»n nói xen vào? Hắn giÆ¡ tay lên má»™t cái, hÆ¡n nghìn tên cung ná» phục sẵn trên mặt thành xuất hiện tức khắc. Chúng giương cung lắp tên nhắm vào Ä‘oàn ngưá»i dưới chân thành. 
 
Tên quan thét lên: 
 
- Mau mau lui ra! Nếu còn đứng đó nói càn làm loạn lòng quân thì ta quyết hạ lệnh bắn tên. 
 
Huyá»n Ãá»™ thở dài không biết làm thế nào. 
 
 
Hai bên cá»a ải là hai dãy núi cao ngất trá»i, hình như cánh nhạn. Hai chữ "Nhạn Môn" là ý nói giống chim hồng chim nhạn bay xuống phÃa Nam phải từ hay dãy núi này xuyên vào để chỉ địa thế hiểm trở vá» cá»a ải này. 
 
 
Trong bá»n quần hào tuy chẳng thiếu gì những tay khinh công cao cưá»ng có thể trèo núi trốn chạy, nhưng cÅ©ng còn má»™t số đông không thể vượt qua được hiểm địa, tất sẽ bị quân Liêu giết chết dưới chân thành. 
 
Quân Liêu bị thế núi ngăn cản, nên hai cánh Ãông, Tây thu dần lại để theo mặt chÃnh mà vào. Tiếng trống thúc quân nghe đã chói tai. Trừ tiếng trống tráºn, tiếng vó ngá»±a dồn dáºp, tiếng áo giáp loảng xoảng và tiếng gió thổi cá» bay, tuyệt nhiên không thấy tiếng ngưá»i huyên náo. Như váºy đủ tá» ká»· luáºt Liêu binh rất nghiêm chỉnh. 
 
Quân Liêu chia thành từng đội kéo dần vào. Còn cách chừng một quãng mũi tên có thể bắn tới được, quân Liêu dừng cả lại. 
 
Tiêu Phong dõng dạc nói: 
 
- Xin các vị ở đâu hãy đứng nguyên đó, chá»› có di chuyển. Ãể tại hạ có lá»i phân thuyết vá»›i Liêu đế. 
 
 
Bá»n Ãoàn Dá»±, A Tá» muốn khuyên can thì ông đã giục ngá»±a tiến ra. Hai tay ông giÆ¡ cao đến đỉnh đầu để tá» cho há» biết là ông không mang khà giá»›i cung tên gì hết. 
 
Ông lớn tiếng hô: 
 
- Hoàng đế bệ hạ nước Ãại Liêu! Tiêu Phong này có lá»i muốn nói vá»›i bệ hạ, xin má»i bệ hạ ra đây! 
 
Ông váºn ná»™i lá»±c đến tá»™t độ để nói mấy câu này, thanh âm chuyển Ä‘i rất xa. Mưá»i mấy vạn tướng sÄ© nước Liêu chẳng ai là không nghe rõ và ngưá»i nào cÅ©ng biến sắc. Sau má»™t lúc, chợt thấy trong tráºn quân Liêu, trống thúc vang lừng. Háng vạn ngưá»i ngá»±a rẽ ra hai bên. Tám lá cá» lá»›n sắc vàng tung bay trước gió do tám tên kỵ sÄ© cầm tiến ra. 
 
Sau tám lá cá», từng đội quân nào trưá»ng mâu thá»§, nào Ä‘ao phá»§ thá»§, nào cung tiến thá»§, chia hàng Ä‘i hai bên. Tiếp theo là mưá»i vị đại tướng mặc áo giáp, ngoài khoác cẩm bào rầm rá»™ đưa Gia Luáºt Hồng CÆ¡ ra trước tráºn.  
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của nguoidoi123  
 
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				29-08-2008, 10:27 AM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Cái Thế Ma Nhân
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Apr 2008
					
					
					
						Bài gởi: 1,169
					
                    Thá»i gian online: 1 ngày 8 giá» 27 phút 
                
					
 
	Thanks: 1
	
		
			
				Thanked 239 Times in 159 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			LỤC MẠCH THẦN KIẾM  
Hồi 159 : Tròn đạo nghĩa Tiêu Phong tỠtiết   
Tác giả: Kim Dung  
Nguồn: Vnthuquan.net 
 
 
 
 
 
 
Quân Liêu lớn tiếng tung hô: 
 
- Vạn tuế! Vạn vạn tuế! Tiếng hoan hô chấn động cả hang núi. 
 
Trên quan ải, quân Tống thấy bên địch quá đông thì pháºp phồng lo sợ.  
Gia Luáºt Hồng CÆ¡ tay phải giÆ¡ cao cây Ä‘ao lên.  
Quân Liêu láºp tức đứng im, yên lặng như tá». 
 
Gia Luáºt Hồng CÆ¡ lại hạ thấp bảo Ä‘ao xuống, tá»§m tỉm cưá»i, nói: 
 
- Tiêu đại vương! Tiêu hiá»n đệ! Hiá»n đệ bảo dẫn quân Liêu vào quan ải, mà sao cá»a quan vẫn đóng chặt không thấy mở ra. 
 
Liêu đế vừa nói câu này thì trên mặt thành đã có ngưá»i phiên dịch ra tiếng Hán cho Chỉ huy sứ Trương tướng quân nghe.  
Quân Tống láºp tức la ó om sòm trá» vào mặt Tiêu Phong giáºm chân vung tay, lá»›n tiếng thoá mạ. 
 
Tiêu Phong biết Gia Luáºt Hồng CÆ¡ nói câu này là dùng kế phản gián. Y muốn quân Tống không mở cá»a ải để mình chạy vào. 
 
Ông liá»n nhảy xuống ngá»±a tiến lên mấy bước nói: 
 
- Tâu bệ hạ! Thần Tiêu Phong đã chịu Æ¡n dày lại nhá»c lòng bệ hạ ngá»± giá đến đây. Tá»™i đáng muôn thác! 
 
Tiêu Phong vừa nói mấy câu thì đột nhiên hai bên bóng ngưá»i xẹt tá»›i nhanh như chá»›p, tiến đến trước mặt Gia Luáºt Hồng CÆ¡.  
Hai ngưá»i này chÃnh là Hư Trúc và Ãoàn Dá»±. 
 
Nguyên hai ngưá»i này thấy tình thế nguy ngáºp thì biết chỉ còn cách bắt Liêu đế để uy hiếp má»›i có thể giữ cho bao nhiêu ngưá»i được an toàn. 
 
Hai ngưá»i ra hiệu cho nhau rồi nhảy xổ vào hai bên Gia Luáºt Hồng CÆ¡.  
Lúc Gia Luáºt Hồng CÆ¡ xuất tráºn há»™i diện cùng Tiêu Phong y đã bố trà phòng vệ như ngày ra tráºn bắt cha con Sở vương. 
 
Má»™t tiếng quát vang. Ba trăm tên quân cầm má»™c, đưa má»™c lên như má»™t bức tưá»ng thành chắn Ä‘ai trước mặt Gia Luáºt Hồng CÆ¡. 
 
Ãá»™i cầm trưá»ng mâu, đội Ä‘ao phá»§ đứng dầy khÃt trước đội cầm má»™c. Nhưng Hư Trúc đã được chân truyá»n cá»§a Thiên SÆ¡n Ãồng Má»— cùng Lý Thu Thá»§y, lại há»c được bao nhiêu môn bà ảo trong thạch thất cung Linh Thứu. Võ công y xuất quá»· nháºp thần, muốn sao nên váºy. Còn Ãoàn Dá»± đã được Cưu Ma Trà đem hết sở há»c cùng ná»™i lá»±c truyá»n cho chàng. Ngoài ra chàng còn có phép"Lăng Ba Vi Bá»™"diệu quán cổ kim thì quân Liêu ngăn cản thế nào được. Chàng né Ãông lướt Tây, lách qua những khe gươm Ä‘ao chỉ cách nhau không đầy má»™t thước mà lá»t vào được. 
 
 
Bá»n quân Liêu vung binh khà đâm tá»›i chẳng những không khiến cho chàng bị thương mà chúng đứng sát nhau quá, thành ra binh khà lại đâm vào ngưá»i mình. 
 
Hư Trúc đưa hai tay ra nắm lấy trước ngá»±c hay sau lưng quân Liêu ném vào trong tráºn. Y vừa liệng ngưá»i vừa tiến vào gần Gia Luáºt Hồng CÆ¡. Hai tên đại tướng tung ngá»±a xông ra, đồng thá»i giÆ¡ thương lên đâm vào bụng Hư Trúc.  
Hư Trúc nhảy vá»t lên, hai chân đặt vào hai cây thương cá»§a hai tướng Liêu. 
 
Hai tướng quát lên má»™t tiếng, rung động chuôi thương toan làm cho HưTrúc té xuống. Hư Trúc nhân lúc hai cây thương rung động, phi thân nhảy vá»t lên không rồi hạ xuống đỉnh đầu Gia Luáºt Hồng CÆ¡. Thân pháp hai ngưá»i má»™t như cá lá»™i nước, má»™t như chim ưng sà xuống, đến bên Gia Luáºt Hồng CÆ¡.  
Gia Luáºt Hồng CÆ¡ giáºt mình phóng Ä‘ao lên không để chém chân Hư Trúc. 
 
Hư Trúc nhoài ngưá»i thò tay ra để nắm lấy sống Ä‘ao rồi thừa thế chụp lấy cổ tay mặt Gia Luáºt Hồng CÆ¡.  
Giữa lúc ấy Ãoàn Dá»± cÅ©ng luồn qua đám đông vào nắm được cánh tay trái Gia Luáºt Hồng CÆ¡.  
Hai ngưá»i quát lên: 
 
- Chạy đi!  
Rồi kéo tấm thân cao lá»›n cá»§a Gia Luáºt Hồng CÆ¡ ra khá»i hông ngá»±a lôi chạy vá» phÃa trước.  
Quân tướng Liêu quốc kinh hãi la rầm lên nhưng thấy hoàng đế đã vào tay địch thá»§ Ä‘á»u không dám làm gì nữa.  
Mấy tên thân binh liá»u mạng cứu chúa sấn vào, nhưng lại bị Hư Trúc cùng Ãoàn Dá»± đá tung Ä‘i. 
 
Hai ngưá»i bắt được Liêu đế rồi, trong lòng cả mừng thì đột nhiên thấy Tiêu Phong nhảy xổ lại.  
Hai ngưá»i đồng thanh la gá»i: 
 
- Ãại ca! NgỠđâu Tiêu Phong đột nhiên phóng chưởng đánh hai ngưá»i. 
 
Hai ngưá»i giáºt mình kinh hãi, thấy chưởng lá»±c mãnh liệt cá»§a Tiêu Phong xô tá»›i, đành phải giÆ¡ tay lên đỡ.  
 
Bốn chưởng chạm nhau, kình phong rÃt lên ầm ầm.  
Tiêu Phong xông lại thừa thế cướp lấy Gia Luáºt Hồng CÆ¡.  
Lúc này bên quân Liêu cÅ©ng như bên quần hào Ä‘á»u ầm ầm đổ tá»›i.  
Má»™t bên định cướp hoàng đế vá», má»™t bên lại định tiếp ứng cho bá»n Tiêu Phong, Hư Trúc và Ãoàn Dá»±.  
NgỠđâu Tiêu Phong đột nhiên lại đối chưởng vá»›i Hư Trúc và Ãoàn Dá»±.  
Hai ngưá»i cùng không hiểu đứng thá»™n mặt ra. 
 
 
Tiêu Phong lớn tiếng nói: 
 
- Ai nấy hãy đứng im! Tại hạ có chuyện muốn nói vá»›i Ãại Liêu hoàng đế!  
Quân Liêu cùng quần hào láºp tức dừng bước.  
Hai bên Ä‘á»u sợ tá»± hại ngưá»i nhà, nên chỉ đứng xa reo hò chứ không dám xông vào mà cÅ©ng không dám bắn tên. 
 
Hư Trúc cùng Ãoàn Dá»± cÅ©ng lùi lại ba bước chia ra đứng sau Gia Luáºt Hồng CÆ¡ để đỠphòng y trốn vá» bản tráºn, đồng thá»i ngăn ngừa những tay cao thá»§ Khất Ãan xông ra cứu chúa. 
 
Gia Luáºt Hồng CÆ¡ sắc mặt không còn hạt máu. Y nghÄ© thầm: 
 
- Gã Tiêu Phong này tÃnh khà nóng nảy. Mình đã giam hắn vào trong cÅ©i sư tỠđể sỉ nhục hắn. Bây giá» mình lại lá»t vào tay hắn nhất định bị hắn báo thù, quyết không tha mạng. 
 
Nhưng lại nghe Tiêu Phong nói: 
 
- Bệ hạ! Hai vị này là anh em kết nghĩa với thần. HỠkhông sát hại bệ hạ đâu, xin bệ hạ yên tâm.  
Gia Luáºt Hồng CÆ¡ hắng giá»ng má»™t tiếng, quay lại nhìn Hư Trúc và Ãoàn Dá»±. 
 
Tiêu Phong lại nói: 
 
- Nhị đệ cá»§a hạ thần là Hư Trúc Tá», làm chá»§ nhân cung Linh Thứu. Còn tam đệ là Ãoàn công tá» nước Ãại Lý. Thần đã có dịp tâu bệ hạ rồi. 
 
Gia Luáºt Hồng CÆ¡ gáºt đầu nói: 
 
- Quả là những nhân váºt phi thưá»ng, tiếng đồn không ngoa.  
Tiêu Phong lại nói: 
 
- Bá»n thần láºp tức tha bệ hạ vá» bản tráºn và chỉ xin bệ hạ ban thưởng cho.  
Gia Luáºt Hồng CÆ¡ không tin ở tai mình, tá»± há»i: 
 
- Trong thiên hạ sao lại có chuyện dễ dàng thế được? 
 
Rồi y bụng bảo dạ: 
 
- Phải rồi! Chắc Tiêu Phong hồi tâm nghÄ© lại nên cầu ta phong cho ba ngưá»i làm quan. 
 
Y tươi cưá»i đáp: 
 
- Các khanh muốn gì trẫm cÅ©ng ưng thuáºn hết.  
Tiêu Phong nói: 
 
- Bệ hạ đã bị hai vị huynh đệ cá»§a vi thần bắt được. Theo lá» luáºt Khất Ãan thì bệ hạ phải Ä‘em bảo váºt chuá»™c lấy má»›i xong. 
 
Gia Luáºt Hồng CÆ¡ nhÃu cặp lông mày, há»i: 
 
- Khanh muốn thứ gì? 
 
Tiêu Phong đáp: 
- Vi thần cả gan thay mặt cho hai vị huynh đệ chỉ xin bệ hạ ưng cho má»™t lá»i.  
Gia Luáºt Hồng CÆ¡ càng nhăn tÃt cặp lông mày lại, há»i ngay: 
 
- Hiá»n đệ muốn Ä‘iá»u chi?  
Tiêu Phong nói: 
 
- Thần xin bệ hạ ưng lá»i láºp tức thoái binh và suốt Ä‘á»i đừng cho má»™t tên quân Liêu nào vượt bá» cõi sang đất Tống. 
 
Ãoàn Dá»± nghe Tiêu Phong nói váºy thì vui mừng khôn xiết, bụng bảo dạ: 
 
- Nếu quân Liêu đã không xâm phạm vào bá» cõi Ãại Tống thì chỉ còn cách chắp cánh má»›i bay sang tiến đánh Ãại Lý được. 
 
Chàng liá»n nói xen vào: 
 
- ChÃnh thế! Nếu Liêu đế thuáºn tình như váºy thì bá»n tiểu thần láºp tức tha ngưá»i vá» ngay. 
 
Nhưng chàng lại tá»± há»i: 
 
- Nhị ca ta phải xuất lá»±c hÆ¡n ta nhiá»u má»›i bắt được Liêu đế. Chẳng hiểu y có muốn Ä‘iá»u gì không? 
 
Chàng nghÄ© váºy liá»n quay sang há»i Hư Trúc: 
 
- Nhị ca! Nhị ca có muốn lấy gì cá»§a hoàng đế Khất Ãan để chuá»™c mạng không? 
 
Hư Trúc lắc đầu đáp: 
 
- Ta cÅ©ng chỉ muốn má»™t lá»i như váºy mà thôi.  
Gia Luáºt Hồng CÆ¡ sa sầm nét mặt há»i: 
 
- Các ngưá»i cả gan dám bức bách ta ư? Nếu ta không chịu thì sao?  
Tiêu Phong đáp: 
 
- Nếu bệ hạ không ưng thì cùng chết cả. Ngá»c đá Ä‘á»u ra tro hết. Ngày trước thần cùng bệ hạ kết nghÄ©a anh em đã có lá»i thá» mong được chết cùng ngày. 
 
Gia Luáºt Hồng CÆ¡ run lên nghÄ© bụng: 
 
- Tiêu Phong là má»™t gã chẳng biết sợ trá»i sợ đất là gì. Hắn nói má»™t là má»™t, hai là hai. Nếu mình không chịu ưng lá»i thì tất chết vá» tay mãng phu. 
 
Gia Luáºt Hồng CÆ¡ nghÄ© váºy liá»n cưá»i ha hả, dõng dạc nói: 
 
- Cái mạng cá»§a Gia Luáºt Hồng CÆ¡ này mà Ä‘em đổi lấy sá»± bình yên mấy chục năm cho hai nước Tống, Liêu thì là má»™t cái mạng quý trá»ng lắm nhỉ? 
 
Tiêu Phong đáp: 
 
- Bệ hạ là chúa tể nước Ãại Liêu. Váºy thì dưới gầm trá»i này còn gì quý trá»ng hÆ¡n nữa? 
 
Gia Luáºt Hồng CÆ¡ cưá»i nói: 
 
- Như váºy thì ngày trước ngưá»i Nữ Chân đã đòi ta ba mươi xe hoàng kim, ba trăm xe bạch ngân, ba ngàn con tuấn mã, hiá»n đệ không coi vào đâu ư?  
Tiêu Phong chỉ khom lưng chứ không trả lá»i. 
 
Gia Luáºt Hồng CÆ¡ quay đầu nhìn lại thấy bá»n tướng sÄ© cá»§a mình Ä‘á»u đứng xa ngoài trăm thước, không còn cách gì cứu mình thoát hiểm được. Y tÃnh bá» khinh trá»ng thì trên Ä‘á»i không còn gì quý hÆ¡n tÃnh mạng, liá»n rút má»™t mÅ©i tên lang nha rồi hai tay bẻ làm đôi quăng xuống đất nói: 
- Ta ưng thuáºn lá»i hiá»n đệ! 
 
Tiêu Phong nói: 
 
- Xin đa tạ bệ hạ. 
 
Gia Luáºt Hồng CÆ¡ trở gót toan Ä‘i, nhưng thấy Hư Trúc cùng Ãoàn Dá»± quắc mắt lên nhìn, có ý không nhưá»ng lối. Y liá»n quay lại nhìn Tiêu Phong thì thấy ông lặng lẽ chẳng nói chẳng rằng. Y hiểu ngay là ba ngưá»i sợ mình nuốt lá»i, liá»n rút bảo Ä‘ao ra giÆ¡ lên quá đỉnh đầu, lá»›n tiếng tuyên bố: 
 
- Tam quân Ãại Liêu hãy nghe lệnh đây!  
Bên tráºn quân Liêu nổi lên má»™t hồi trống rồi láºp tức yên lặng.  
Gia Luáºt Hồng CÆ¡ dõng dạc ra lệnh: 
 
- Từ nay Liêu, Tống thành hai nước anh em và láºp tức thu binh bãi chiến. 
 
Ngừng một chút y lại nói tiếp: 
 
- Trong suốt Ä‘á»i trẫm, không được má»™t tên quân nào xâm phạm bá» cõi nhà Ãại Tống. 
 
Gia Luáºt Hồng CÆ¡ dứt lá»i hạ Ä‘ao xuống, quân Liêu lại nổi lên má»™t hồi trống. 
 
Tiêu Phong khom lưng nói: 
 
- Vi thần xin kÃnh cẩn tiá»…n đưa bệ hạ vá» bản tráºn. 
 
Hư Trúc cùng Ãoàn Dá»± đứng ra cả hai bên để nhưá»ng lối rồi vòng lại đứng ở phÃa sau Tiêu Phong. 
 
Gia Luáºt Hồng CÆ¡ vừa kinh hãi, vừa mừng thầm lại vừa xấu hổ, nhưng muốn mau mau rá»i khá»i hiểm địa, nhưng chẳng lẽ lại tá» ra khiếp nhược trước mặt Tiêu Phong cùng Liêu binh. Y phải tá»± cưá»ng trấn tÄ©nh, từ từ bước vá» bản tráºn.  
Mấy chục tên thân binh cưỡi ngựa xông ra đón tiếp. 
 
Gia Luáºt Hồng CÆ¡ lúc đầu còn Ä‘i thong thả, nhưng sau y chạy nhanh hÆ¡n mà chân hÆ¡i loạng choạng chỉ muốn ngã lăn. Hai tay y run lên. Mồ hôi trán toát ra đầm đìa.  
Hai tên thị vệ dẫn ngựa tới, nhảy xuống đỡ Liêu đế lên yên. 
 
Gia Luáºt Hồng CÆ¡ lúc này toàn thân đã nhÅ©n ra. Chân để vào bàn đạp rồi mà không ngồi lên được.  
Hai tên thị vệ phải đẩy mạnh Gia Luáºt Hồng CÆ¡ lên lưng ngá»±a.  
Quân Liêu thấy hoàng đế vô sá»± trở vá» liá»n tung hô vạn tuế. 
 
 
Lúc này quân Tống đứng trên mặt thành Nhạn Môn quan cùng quần hào ở trước cá»a quan thấy Liêu đế hạ lệnh thoái binh thì Ä‘á»u reo hò mừng rỡ. Ai nấy Ä‘á»u biết ngưá»i Khất Ãan tuy hung tàn hiếu sát, nhưng trước nay rất má»±c thá»§ tÃn. Khi nước đã có giao ước Ä‘iá»u chi há» không phản bá»™i bao giá». Huống chi Liêu đế đã thân hành ban lệnh trước mặt ba quân. Nếu ngày sau y muốn nuốt lá»i thì ngay ngưá»i Liêu đã coi y không vào đâu và ngôi hoàng đế cá»§a y cÅ©ng bị lung lay. 
 
Gia Luáºt Hồng CÆ¡ vẻ mặt căm phẫn.  
Y nghĩ thầm: 
 
- Chuyến này mình bị Tiêu Phong uy hiếp, phải tuyên lá»i trá»ng thệ má»›i được thoát thân, tháºt là mất mặt và thương tổn cả đến uy thế nước Ãại Liêu. 
 
Nhưng y thấy tướng sÄ© nước Liêu tung hô vạn tuế ra vẻ chà thành. Y nhìn vào cặp mắt các tướng sÄ© thì thấy sáng rá»±c cả lên ra chiá»u hoan hỉ. 
 
Nguyên tướng sĩ nước Liêu nghe lệnh ban sư, được hồi hương đoàn tụ cùng cha mẹ vợ con, đã không phải chịu đựng nỗi khổ cực vỠchiến chinh vạn dặm lại không lo mất mạng, nên chúng mừng rỡ vô cùng. 
 
 
Nên biết ngưá»i Khất Ãan tuy kiêu dÅ©ng thiện chiến nhưng lao đầu vào cuá»™c chiến chinh, ai mà nhất định được là mình không chết? Nay hỠđược thoát khá»i chiến hoạ, thì chỉ trừ bá»n đại tướng má»›i mong có chiến tranh để được thăng quan, còn hết thảy Ä‘á»u mừng vui khôn xiết.  
Gia Luáºt Hồng CÆ¡ nghÄ© bụng: 
 
- Té ra bá»n sÄ© tốt cá»§a ta cÅ©ng chẳng muốn công phạt Nam triá»u. Nếu mình huy động Nam chinh thì chưa chắc gì đã thá»§ thắng. 
 
Y lại nghĩ rằng: 
- Bá»n man rợ Nữ Chân tháºt là khả ố. Nếu để chúng ở sau lưng Khất Ãan thì thiệt là má»™t mối lo tâm phúc. Ta hãy quét xong bá»n này rồi sẽ liệu. 
 
Gia Luáºt Hồng CÆ¡ giÆ¡ bảo Ä‘ao lên lá»›n tiếng tuyên bố: 
 
- Bắc viện đại vương! Khanh hãy truyá»n lệnh cho ba quân háºu đội biến thành tiá»n đội ban sư kéo vá» Nam Kinh. 
 
Trong quân nổi hiệu trống cùng hiệu tù và, truyá»n ngá»± chỉ xuống. Tiếng hoan hô lại vang động má»™t góc trá»i hồi lâu. 
 
Gia Luáºt Hồng CÆ¡ quay đầu nhìn lại thấy Tiêu Phong vẫn đứng ngay ngưá»i như má»™t tượng gá»—.  
Y cưá»i lạt, lá»›n tiếng nói: 
 
- Tiêu đại vương! Ãại vương đã láºp được công lá»›n cho nhà Ãại Tống. Chắc là quyá»n cao lá»™c háºu đến nÆ¡i rồi. 
 
Tiêu Phong lớn tiếng đáp: 
 
- Tâu bệ hạ! Thần Tiêu Phong là ngưá»i Khất Ãan, nay lại uy hiếp bệ hạ thành kẻ đại tá»™i vá»›i tổ quốc. Thần còn mặt mÅ©i nào ở lại trên thế gian nữa. Ông nói xong lượm hai khúc mÅ©i tên lên váºn ná»™i công, rồi hai cánh tay đâm mạnh vào trái tim... 
 
Gia Luáºt Hồng CÆ¡ la lên má»™t tiếng: 
 
- Ui chao! 
 
Rồi phóng ngá»±a chạy đến, nhưng vừa Ä‘i được mấy bước liá»n buông cương dừng lại. 
 
Hư Trúc cùng Ãoàn Dá»± hồn lạc phách xiêu, đồng thanh la lên: 
 
- Ãại ca! Ãại ca! 
 
Nhưng thấy hai đoạn tên đã cắm vào trái tim.  
Tiêu Phong hai mắt nhắm nghiá»n và tắt hÆ¡i rồi.  
Hư Trúc vội xé áo trước ngực Tiêu Phong ra để cấp cứu nhưng tên đã cắm vào trái tim, biết là không thể vãn hồi được nữa. Y thấy trước ngực Tiêu Phong có hình con chó sói xanh lè há miệng nhe nanh coi rất khủng khiếp.  
Hư Trúc cùng Ãoàn Dá»± nằm phục xuống đất khóc rống lên.  
Bang chúng Cái Bang cũng chạy lại bái phục xuống đất.  
Ngô trưởng lão đấm ngực la lên: 
 
- Kiá»u bang chúa! Bang chúa tuy là ngưá»i Khất Ãan mà có khà độ anh hùng gấp ngàn lần bá»n ngưá»i Hán vô dụng chúng tôi. 
 
Quần hào Trung Nguyên cÅ©ng vây quanh cả lại, thì thầm há»i nhau: 
 
- Kiá»u bang chúa quả là ngưá»i Khất Ãan ư? Váºy mà sao ông ta lại giúp nhà Ãại Tống. Thế thì trong chá»§ng tá»™c Khất Ãan cÅ©ng có báºc đại anh hùng hào kiệt. 
 
Có ngưá»i nói: 
 
- Ông từ nhỠđược ngưá»i Hán nuôi dưỡng cho đến khi khôn lá»›n nên đã há»c được đại nhân đại nghÄ©a cá»§a ngưá»i Hán. 
 
Có ngưá»i há»i: 
 
- Nay hai nước đã bãi binh giao hảo, sao y lại còn tự vẫn?  
Có tiếng ngưá»i đáp lại: 
 
- Anh còn biết cóc gì? Tuy y có công vá»›i Ãại Tống nhưng đã thành má»™t tên phản quốc giúp địch nên y sợ tá»™i mà tá»± sát. 
 
Có ngưá»i bác ngay: 
 
- Kiá»u bang chúa là má»™t báºc đại anh hùng. Ngưá»i còn biết sợ ai? Sao mà ngươi ngốc thế? 
 
Gia Luáºt Hồng CÆ¡ thấy Tiêu Phong tá»± vẫn cÅ©ng không khá»i bâng khuâng trong dạ.  
Y lẩm bẩm: 
 
- Tiêu Phong đối vá»›i nước Ãại Liêu ta vừa có công lại vừa có tá»™i. Y năn nỉ khuyên ta đừng khởi binh đánh Tống. Nhưng xét cho cùng thì y vì ngưá»i Tống hay ngưá»i Khất Ãan? Dù sao ta cÅ©ng thấy ở con ngưá»i y đã kết nghÄ©a anh em vá»›i ta, thá»§y chung giữ má»™t lòng trung. Nay y tá»± vẫn trước ải Nhạn Môn quan tá» ra không tham mùi phú quý công danh cá»§a Nam triá»u là nghÄ©a làm sao? 
 
Gia Luáºt Hồng CÆ¡ ngẫm nghÄ© má»™t hồi rồi lắc đầu, nở má»™t nụ cưá»i chua chát, buông má»™t tiếng thở dài. Ãoạn y bắt ngá»±a quay đầu lại Ä‘i vá» tráºn Liêu.  
Vó ngá»±a lá»™p cá»™p vang lên má»™t lúc, hàng vạn nhân mã nước Liêu vừa Ä‘i vừa ngoảnh cổ lại nhìn thi thể Tiêu Phong nằm thẳng dưới đất ra chiá»u thương cảm. 
 
Trên vòm trá»i tiếng chim lÃu lo gá»i nhau. Má»™t đàn hồng nhạn vượt qua bức tưá»ng thành ải Nhạn Môn quan rồi bay mãi Ä‘i...  
Quân Liêu Ä‘i má»—i lúc má»™t xa, tiếng vó ngá»±a dần dần biến thành những tiếng sấm rá»n khe khẽ ở phÃa sau núi.  
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của nguoidoi123  
 
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				29-08-2008, 10:28 AM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Cái Thế Ma Nhân
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Apr 2008
					
					
					
						Bài gởi: 1,169
					
                    Thá»i gian online: 1 ngày 8 giá» 27 phút 
                
					
 
	Thanks: 1
	
		
			
				Thanked 239 Times in 159 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			LỤC MẠCH THẦN KIẾM  
Hồi 160 : Bái hương hồn hào kiệt chia tay   
Tác giả: Kim Dung  
Nguồn: Vnthuquan.net 
 
 
 
 
 
 
Bá»n Hư Trúc, Ãoàn Dá»± đứng bên thi thể Tiêu Phong, ngưá»i thì khóc rống lên, kẻ thì ngáºm ngùi sa lệ. 
 
Bỗng nghe thanh âm một thiếu nữ thét lên: 
 
- Tránh ra! Các ngươi hại chết tỷ phu ta rồi, lại còn ngồi đây giả vỠkhóc lóc làm chi? 
 
Nàng vừa nói vừa giÆ¡ tay ra đẩy má»i ngưá»i. Nàng chÃnh là A Tá».  
Bá»n Hư Trúc thấy A TỠđẩy mình Ä‘á»u tránh sang hai bên để nhưá»ng lối Ä‘i. 
 
A TỠđăm đăm nhìn thi thể Tiêu Phong hồi lâu rồi nói: 
 
- Tá»· phu! Bá»n ngưá»i này Ä‘á»u là hạng hung tàn. Tá»· phu đừng thèm nhìn đến há» nữa. Chỉ có mình A Tá» má»›i thiệt là ngưá»i hết lòng vá»›i tá»· phu mà thôi.  
Nàng nói xong cúi xuống ôm thi thể Tiêu Phong lên.  
Ngưá»i Tiêu Phong cao lá»›n, A Tá» chỉ ôm được ná»a ngưá»i lên, còn hai chân ông vẫn chấm đất. 
 
A TỠlại nói: 
 
- Tiểu muội biết bây giỠtỷ phu ngoan ngoãn lắm rồi! Tiểu muội ôm tỷ phu lên mà tỷ phu để yên không đẩy ra. Có thế mới phải chứ! 
 
Hư Trúc cùng Ãoàn Dá»± đưa mắt nhìn nhau, nghÄ© thầm: 
 
- Vì nàng thương tâm quá độ mà thần trà thất thưá»ng mất rồi.  
Ãoàn Dá»± dịu dàng nói: 
 
- Tá» muá»™i! Tiêu đại ca má»™t lòng khẳng khái cho tròn đạo nghÄ©a... Ngưá»i đã chết không thể sống lại được nữa. Tá» muá»™i... 
 
A TỠlại đẩy chàng ra, quát lên: 
 
- Ngươi đừng ăn cướp tá»· phu cá»§a ta nữa. Y là ngưá»i cá»§a ta rồi. Không ai được đụng đến!  
Ãoàn Dá»± quay đầu lại, đưa mắt cho Má»™c Uyển Thanh.  
Mộc Uyển Thanh hiểu ý chạy lại bên A TỠkhẽ nói: 
 
- Hiá»n muá»™i Æ¡i! Tiêu đại ca chết rồi! Chúng ta phải tÃnh toán việc an táng cho y chứ! Ãá»™t nhiên A Tá» thét lên má»™t tiếng lanh lảnh.  
Mộc Uyển Thanh sợ quá lùi lại hai bước. 
 
A TỠlại nói: 
 
- Cút Ä‘i! Cút Ä‘i! Bá»n đàn ông chẳng ra gì, mà bá»n đàn bà cÅ©ng tệ hết! Ngươi dùng thuốc độc để làm chết tá»· phu ta. Ngươi đổ rượu cho y uống rồi y không nhúc nhÃch được nữa. Ngươi mà còn tiến gần má»™t bước thì ta đâm chết ngươi đó!  
Má»™c Uyển Thanh chau mày, nhìn Ãoàn Dá»± lắc đầu.  
Bất thình lình trong dãy núi mé tả có tiếng ngưá»i gá»i rất gấp: 
 
- A Tá»! A Tá»! Tại hạ đã nghe rõ thanh âm cô nương rồi! Cô nương ở đâu? Cô nương ở đâu? 
 
Thanh âm này cực kỳ thê thảm.  
Nhiá»u ngưá»i nháºn ra gã là bang chúa Cái Bang. Gã lấy tên là Vương Tinh Thiên, nhưng chÃnh là Du Thản Chi. 
 
 
Má»i ngưá»i quay đầu nhìn vá» phÃa phát ra thanh âm thì thấy Du Thản Chi hai tay cầm hai cây gáºy trúc. Cây gáºy tay trái để dò đưá»ng, cây gáºy tay phải đặt lên vai má»™t gã hán tá» trung niên, từ góc núi quanh ra. 
 
Bá»n Hư Trúc Ä‘á»u lấy làm kinh ngạc. Lúc nhìn đến gã hán tá» trung niên thì chÃnh là Ô lão đại mà Hư Trúc đã lưu lại để giữ cung Linh Thứu.  
Ô lão đại cÅ©ng hình dung tiá»u tuỵ, áo quần lam lÅ©. Hắn lá»™ vẻ buồn rầu thê thảm.  
Hư Trúc biết ngay là hắn bị Du Thản Chi bức bách phải dẫn đưá»ng Ä‘i tìm A Tá» và dá»c đưá»ng chắc hắn đã bị gã làm cho khổ cá»±c. 
 
A Tá» tức giáºn quát há»i: 
 
- Ngươi đến đây làm chi? Ta không muốn nhìn mặt ngươi nữa! Ta không muốn nhìn mặt ngươi nữa! 
 
Du Thản Chi lộ vẻ vui mừng reo lên: 
 
- Ha ha! Quả nhiên cô nương ở đây rồi. Tại hạ đã nghe thấy thanh âm là tìm được đến nÆ¡i rồi. Cây gáºy bên phải gã đè mạnh xuống vai Ô lão đại.  
Ô lão đại không tự chủ được phải chạy lồng lên. 
 
Hai ngưá»i nghÄ© rằng Du Thản Chi đã lấy cặp mắt cá»§a mình để chữa cho A Tá» thì quyết nhiên gã có mối quan hệ sâu xa vá»›i nàng, may ra có thể khuyên giải cho nàng tỉnh táo lại. 
 
Hư Trúc cùng Ãoàn Dá»± nghÄ© váºy rồi tránh xa má»™t chút để khá»i làm phiá»n đến câu chuyện giữa hai ngưá»i. 
 
Du Thản Chi nói: 
 
- A TỠcô nương! Cô nương vẫn vui vẻ chứ? Có kẻ nào dám khinh mạn cô nương không? 
 
Vẻ mặt gã lá»™ ra nét vui mừng và tha thiết vá»›i A Tá».  
A Tá» hững há» xẵng giá»ng: 
 
- Có ngưá»i khinh nhá»n ta thì ngươi làm gì?  
Du Thản Chi đáp ngay: 
 
- Kẻ nào đắc tá»™i vá»›i cô nương? Cô nương cho tại hạ biết ngay! Tại hạ quyết liá»u mạng vá»›i hắn. 
 
A Tá» cưá»i lạt, trá» vào những ngưá»i xung quanh đáp: 
 
- Hết thảy bá»n này Ä‘á»u khinh mạn ta! Ngươi giết hết bá»n há» Ä‘i! 
 
Du Thản Chi"dạ"má»™t tiếng rồi há»i Ô lão đại: 
 
- Lão Ô! Những ai đắc tội với cô nương?  
Ô lão đại đáp: 
 
- Có nhiá»u lắm! Công tá» không giết hết được đâu.  
Du Thản Chi nói: 
 
- Không giết hết được thì cũng phải giết. Ai bảo chúng dám vô lễ với A TỠcô nương của ta? 
 
A Tá» tức giáºn nói: 
 
- Hiện giá» ta cùng tá»· phu ta ở má»™t nÆ¡i. Từ nay trở Ä‘i vÄ©nh viá»…n ta không rá»i xa nữa. Thôi ngươi Ä‘i Ä‘i! Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa. 
 
Du Thản Chi đau lòng muốn ngất đi.  
Gã ngáºp ngừng: 
 
- Cô nương!... Cô nương không chịu nhìn mặt tại hạ nữa ư?  
A TỠlớn tiếng nói: 
 
- A! Phải rồi! Cặp mắt này là của ngươi đã cho ta. Tỷ phu ta bảo ta còn thiếu ngươi món nợ ân tình. Và muốn ta đối đãi với ngươi cho xứng đáng. Nhưng ta không thể ưa ngươi được. 
 
Dứt lá»i, nàng đưa tay phải lên móc cặp mắt ra vừa ném lại cho Du Thản Chi vừa la lên: 
 
- Ãây! Ta trả lại ngươi! Từ nay ta không còn thiếu gì ngươi nữa. Có thế thì tá»· phu ta má»›i không bắt ta phải Ä‘i theo ngươi. 
 
Du Thản Chi tuy không trông thấy gì, nhưng nghe má»i ngưá»i la hoảng thì biết đã phát sinh ra thảm hoạ rồi.  
Gã thét lên: 
 
- A TỠcô nương! A TỠcô nương! 
 
A TỠmóc mắt mình ra rồi. Nàng ôm lấy thi thể Tiêu Phong dịu dàng nói: 
 
- Tá»· phu Æ¡i! Chúng ta không còn nợ gì gã nữa. Ngày trước tiểu muá»™i đã dùng độc châm để bắn tá»· phu. Từ nay tiểu muá»™i vÄ©nh viá»…n ở vá»›i tá»· phu. Như váºy là tâm nguyện tiểu muá»™i được thoả mãn rồi. 
 
 
Quần hào thấy nàng máu chảy đầy vạt áo, ai cÅ©ng khiếp sợ. Nàng Ä‘i tá»›i đâu, má»i ngưá»i Ä‘á»u tránh ra tá»›i đó. 
 
A TỠôm thi thể Tiêu Phong chạy thẳng vá» phÃa trước hang thẳm.  
Má»i ngưá»i vá»™i la lên: 
 
- Ãứng lại! Ãứng lại! Trước mặt là hang thẳm đó! 
 
Ãoàn Dá»± vừa Ä‘uổi theo vừa la: 
 
- Tiểu muội! Tiểu muội! 
 
Nhưng A Tá» vẫn chạy thẳng vá» phÃa trước.  
Ãá»™t nhiên chân nàng bước hổng vào quãng không, lăn tòm xuống hang sâu vô táºn. 
 
 
Lúc Ãoàn Dá»± vươn tay ra nắm lấy thì roạc má»™t tiếng. Vạt áo nàng đứt má»™t góc và ngưá»i nàng cùng thi thể Tiêu Phong vẫn tiếp tục rá»›t xuống hang sâu. Ãáy hang mây phá»§ mịt má» chẳng biết sâu đến bao nhiêu. Thân hình A Tá» cùng Tiêu Phong đã mất hút không còn thấy chi nữa. Quần hào đứng trên bá» hang thẳm ai cÅ©ng ngáºm ngùi thở dài. Ngưá»i kém võ công nhìn xuống sưá»n núi đá má»c tai mèo tá»±a hồ như Ä‘ao kiếm sắc bén thì không khá»i khiếp sợ rùng mình. 
 
 
Bá»n Huyá»n Ãá»™ là những ngưá»i tuổi cao Ä‘á»u biết việc xảy ra ngoài ải Nhạn Môn quan ngày trước, bá»n Huyá»n Từ, Uông Bang Chúa phục kÃch bá»n võ sÄ© Khất Ãan tại đây. Khi ấy mẫu thân Tiêu Phong đã bị chôn mình trong hang thẳm này. Không ngá» việc trước cách đây mấy chục năm, ngày nay lại tái diá»…n, Tiêu Phong và A Tá» cÅ©ng vùi thân dưới đáy hang sâu. 
 
Bỗng nghe trên quan ải trống thúc liên hồi. Tên quan quân lớn tiếng tuyên bố: 
 
- Ta vâng tướng lệnh cá»§a Chỉ huy sứ Trương tướng quân, trấn thá»§ Nhạn Môn quan loan báo cho các ngưá»i biết: Các ngưá»i đã không phải là quân gian tế nước Liêu, váºy chuẩn cho được vào quan ải, nhưng phải biết an pháºn giữ mình, không được làm huyên náo, đó là má»™t Ä‘iá»u cần thiết, các ngươi phải nhá»› kỹ. 
 
Quần hào dưới chân thành Ä‘á»u lá»›n tiếng thoá mạ: 
 
- Chúng ta thà chết chứ không thèm vào cá»a quan do bá»n chó má các ngươi canh giữ. Nếu chúng ta không bị bá»n chó má các ngươi ngăn trở thì đâu đến ná»—i Tiêu đại hiệp phải bá» mạng? 
 
 
Má»i ngưá»i vừa trá» tay lên mặt thành vừa dáºm chân la hét thoá mạ.  
Bá»n Hư Trúc, Ãoàn Dá»± quỳ xuống trước cá»a hang lạy mấy lạy rồi vượt núi mà Ä‘i.  
Viên Chỉ huy sứ trấn thá»§ Nhạn Môn quan viết biểu cho quân chạy ngá»±a đưa vá» thành Biện Kinh. Trong biểu chương hắn nói là đã dẫn quân bản bá»™ cùng mưá»i mấy vạn quân Liêu huyết chiến mấy ngày. May nhá» hồng phúc cá»§a thánh hoàng và các tướng sÄ© táºn tâm, giết chết được đại tướng nước Liêu là Nam viện đại vương Tiêu Phong, Liêu chúa là Gia Luáºt Hồng CÆ¡ bại tráºn phải rút quân vá». 
 
Tống đế tiếp được biểu chương cả mừng, truyá»n chỉ ra quan ải khao thưởng ba quân. Từ Chỉ huy sứ trở xuống Ä‘á»u được thăng quan tiến tước. Trong triá»u quần thần ca tụng công đức, thiết yến ăn mừng. 
 
 
Ãoàn Dá»± cùng Hư Trúc, Huyá»n Ãá»™, Ngô Trưá»ng Phong chia tay từ biệt rồi cùng Má»™c Uyển Thanh, Chung Linh, Ba Thiên Thạch, Phạm Hoa trở vá» Ãại Lý.  
VỠđến bá» cõi nước Ãại Lý đã thấy Vương Ngá»c Yến cùng bá»n thị vệ, võ sÄ© ra nghênh tiếp. 
 
Ãoàn Dá»± kể lại vụ Tiêu Phong cùng A Tá», Vương Ngá»c Yến cúi đầu sa lệ.  
Má»i ngưá»i Ä‘á»u buồn rầu ảm đạm. Ãoàn ngưá»i Ä‘i thẳng vá» phÃa Nam.  
Ãoàn Dá»± không muốn kinh động bá tÃnh, liá»n truyá»n cho các quan đừng thay đổi sắc phục và vẫn ăn mặc như kiểu khách thương. 
 
Má»™t ngày kia sắp vá» tá»›i kinh thành. Ãoàn Dá»± muốn vào chùa Thiên Long bái kiến Khô Vinh thiá»n sư và Hoàng bá phụ là Ãoàn ChÃnh Minh. Nhưng chàng thấy trá»i tối rồi mà còn cách chùa Thiên Long đến sáu mươi dặm, Ä‘ang muốn tìm má»™t nÆ¡i nghỉ lại. 
 
Bất thình lình trong rừng cây có thanh âm một đứa trẻ nhỠla lên: 
 
- Bệ hạ! Bệ hạ! Hài nhi đã lạy bệ hạ rồi sao không thấy bệ hạ cho kẹo!  
Má»i ngưá»i nghe thấy Ä‘á»u lấy làm kỳ, tá»± há»i: 
 
- Sao lại có ngưá»i nháºn ra bệ hạ? 
 
Mấy ngưá»i chạy vào rừng cây thì nghe thấy thanh âm: 
 
- Các ngươi phải nói: "Nguyện Ngô hoàng vạn tuế! Vạn vạn tuế!" thì mới được thưởng kẹo.  
Thanh âm này nghe rất quen tai. Gã chÃnh là Má»™ Dung Phục. 
 
Ãoàn Dá»± cùng Vương Ngá»c Yến giáºt mình kinh hãi. Hai ngưá»i dắt tay nhau ẩn vào má»™t gốc cây nhìn vá» phÃa phát ra thanh âm thì thấy Má»™ Dung Phục ngồi trên ngôi má»™. Gã đội mÅ© giấy, vẻ mặt oai nghiêm. 
 
Trước ngôi má»™ này có bảy tám đứa con nÃt trong làng ra quỳ ở đây. Chúng theo lá»i Má»™ Dung Phục la lên: 
 
- Nguyện Ngô hoàng vạn tuế! Vạn vạn tuế! 
 
Chúng vừa la vừa lạy xuống. Có đứa thò tay ra năn nỉ: 
 
- Bệ hạ cho kẹo đi! Bệ hạ cho kẹo đi! 
 
Mộ Dung Phục nói: 
 
- Các khanh hãy bình thân! Trẫm đã phục hưng được cÆ¡ nghiệp nhà Ãại Yên, lên ngôi đại bảo thì hết thảy đình thần Ä‘á»u được phong thưởng. 
 
Gã nói xong lấy trong bá»c ra má»™t há»™p vừa kẹo vừa bánh chia cho bá»n con nÃt. 
 
Bầy con nÃt vá»— tay hoan hô, vừa chạy Ä‘i vừa nói: 
 
- Sáng mai lại đến! 
 
Vương Ngá»c Yến trông vẻ mặt biểu ca mình thì biết rằng cái giàu sang cá»§a y càng ngày càng thâm trá»ng và nay y đã thành ngưá»i mất trÃ. Nàng thấy váºy Ä‘au lòng khôn xiết, suýt nữa ngất Ä‘i. 
 
Ãoàn Dá»± khẽ kéo tay áo nàng dắt Ä‘i. Má»i ngưá»i cÅ©ng từ từ lui ra, để mặc Má»™ Dung Phục ngồi trên phần má»™ mà nói lảm nhảm. 
  
 
Hết
		
 
		
		
		
		
Tài sản của nguoidoi123  
 
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
 
	
		 
	
	
		
		
		 
	
 
	
	
	
		
			
			 
			Từ khóa được google tìm thấy 
		 
	 
	
		áåçïëàòíî , àâòîñàëîí , àêâàðèóìíûå , âèðòóàëüíûå , çíàêîìñòâ , êèòàéñêèé , êîíòîðà , ìåðñåäåñ , ìîñýíåðãîñáûò , íóäèçì , ìóçûêà , luc mach than kiem , ñàëàòû , ñàéòîâ , ñëîâàðü , ñïîðòèâíûå , æèçíü , øêîëüíèöû