30-08-2008, 09:24 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: May 2008
Bà i gởi: 548
Thá»i gian online: 1 ngà y 15 giá» 54 phút
Thanks: 0
Thanked 191 Times in 137 Posts
Chương 119 - Thiện lương Ä‘Ãch nhân
Dịch: lanhdiendiemla
Biên dịch: vietstars Biên táºp: vietstars
Nguồn: Tà ng Thư Viện
Từ Vị thở dà i:
- Lâm tiểu ca, hôm qua ngươi vạch trần sá»± mê hoặc cá»§a Pháºt tượng trồi lên, rồi lại đến hôm nay là m cho lão há»§ hiểu được bà máºt cá»§a việc rá»a tay trong chảo dầu. Ta tá»± cho mình Ä‘á»c sách biết chuyện không Ãt, nhưng nói vá» kiến thức, trước mặt ngươi, cÅ©ng phải cam bái hạ phong.
Lâm Vãn Vinh lắc đầu nói:
- Từ đại nhân, lá»i nà y nói sai rồi, chÃnh là Äại Hoa ta có ngà n ngà n vạn vạn bách tÃnh, trải qua mấy ngà n năm tÃch lÅ©y kinh nghiệm, rồi từ từ tìm hiểu ra đạo lý Ä‘Ãch thá»±c. Ta chỉ là mượn tạm để dùng, luáºn nguồn gốc, để cho chúng ta phải bá»™i phục nhất, nên thá»±c sá»± là vố số tiá»n nhân thông minh trà tuệ, há»c vấn cá»§a dân gian.
- Hay cho câu há»c vấn tại dân gian.
Từ Vị nói:
- Lâm tiểu ca, chỉ bằng những lá»i nà y cá»§a ngưá»i, đó là phi phà m rồi.
Äại tiểu thư cưá»i nói:
- Từ đại nhân, ngưá»i chá»› khen hắn. Ngưá»i cà ng khen, hắn cà ng đắc ý.
Lâm Vãn Vinh ha ha cưá»i nói:
- CÅ©ng vẫn là Äại tiểu thư hiểu ta.
Äại tiểu thư mặt đỠmá»™t chút, thầm nghÄ©, cái gì mà hiểu ngươi, thá»±c sá»± là bị ngưá»i là m phiá»n má»›i đúng.
Hai ngưá»i Tây Dương kia thần sắc kiệt quệ, vẫn bị nhốt má»™t bên như cÅ©, trong đó má»™t ngưá»i Tây Dương kêu là Tháp á»c Ni thấy Lâm Vãn Vinh vá»™i và ng kêu lên:
- Máºt ti thoát (MR) Lâm. Máºt ti thoát lâm.(Mister forest)
Trá»i ạ, cái lão ngưá»i Pháp nà y tiếng Anh tháºt quá tệ, còn chẳng bằng ta, Lâm Văn Vinh vô cùng xem thưá»ng Tháp á»c Ni, Tháp á»c Ni qua lại giữa Châu Âu và Châu Ã, tuy là ngưá»i Pháp, nhưng cÅ©ng tinh thông chút tiếng Anh, chỉ là lá»i nói có Ä‘iểm chút âm vị cá»§a Pháp, không phải là thuần âm.
Từ Vị ngạc nhiên nói:
- Lâm tiểu ca, bá»n há» Ä‘ang gá»i ngươi sao?
Lâm Vãn Vinh gáºt đầu nói:
- Äúng váºy, chỉ là ngôn ngữ Tây Dương cá»§a há» rất đặc trưng, nghe khó hiểu vô cùng.
Äại tiểu thư nói:
- Như váºy, ngưá»i Tây Dương xem ra không thu hút bằng ngưá»i Äại Hoa chúng ta, ngay cả nói chuyện, cÅ©ng không nói được cho rõ rà ng, rất khó hiểu được.
Ta ngã mất thôi, Lâm Vãn Vinh bất đắc dÄ© liếc mắt nhìn Äại tiểu thư, đó là nà ng chưa thấy Tây Dương mỹ nữ thôi, Tây Dương tiểu nữ phong tình nồng nhiệt, nóng bá»ng kÃch thÃch, mê ngưá»i vô cùng, so sánh vá»›i nữ tá» Äại Hoa ta có loại quyết rÅ© khác.
Từ Vị tá»±a hồ đối vá»›i ngôn ngữ Tây dương không bà i xÃch lắm, cưá»i nói:
- Nhiá»u năm trước khi ta còn trẻ, cÅ©ng gặp qua má»™t ngưá»i Tây Dương, chỉ là đối vá»›i ngôn ngữ cá»§a bá»n há», khó nghe hiểu nhất, ngưá»i thế nà o lại có thể hiểu được?
Vấn đỠnà y tháºt sá»± không biết trả lá»i thế nà o cho phải, Lâm Vãn Vinh cưá»i ha ha nói:
- Việc nà y nói lại rất dà i, là cụ ná»™i ta, năm đó trên biển cứu được má»™t lão quá»· ngưá»i Tây Dương, theo hắn há»c há»c và i câu tiếng Tây Dương, mà ta vá»›i ngưá»i nà y khiêm tốn há»c há»i, cÅ©ng theo hắn há»c được và i câu, không nghÄ© rằng hôm nay phải dùng tá»›i.
“Ồ†Từ vị lãnh đạm đáp lại một tiếng, chỉ là nhìn thần sắc nà y của ông ta thì căn bản là không tin lắm.
Äại tiểu thư thầm nghÄ©, ngưá»i nà y nói dối cÅ©ng không tìm lý do cho tốt, bị ngưá»i ta nhìn thấu.
Lâm Vãn Vinh cưá»i nói tiếp:
- Hắn há»i chúng ta khi nà o thả cho bá»n há» trở vá»?
Từ Vị suy nghĩ một chút nói:
- Kì tháºt ở tiá»n triá»u, cÅ©ng đã có ngưá»i Tây Dương gặp nạn đến đây, tá»›i đất Äại Hoa ta, tuyên truyá»n giáo nghÄ©a cá»§a bá»n há», thiên triá»u thượng quốc ta cùng vá»›i ngưá»i Tây Dương vô cừu vô háºn, vì váºy không bao giá» là m khó bá»n há», như váºy Ä‘i, để há» nghỉ ngÆ¡i mấy ngà y, rồi thả há» quay vá».
Vô cừu vô háºn? Bây giá» có thể nói lá»i nà y, chỉ là mấy trăm năm sau, lại có thể có chiến tranh nha phiến và liên quân tám nước không? Lâm Vãn Vinh lắc lắc đầu, đây là má»™t thế giá»›i hoà n toà n bất đồng, tương lai sẽ phát sinh cái gì, không ai biết được.
Hắn bùi ngùi thở dà i, nói:
- Từ Vị đại nhân, có má»™t vấn Ä‘á», tại hạ vẫn chưa hiểu rõ, muốn thỉnh giáo đại nhân má»™t chút.
Từ Vị vá»™i và ng há»i:
- Lâm tiểu ca, đừng nói hai chữ thỉnh giáo, khiến là m hủ không nuốt trôi được, ngươi có chuyện gì cứ việc nói thẳng.
Từ Vị là thiên hạ đệ nhất tà i há»c, nhưng ở đây trước mặt Lâm Tam nà y, ông ta cÅ©ng không dám xưng là đệ nhất.
Lâm Vãn Vinh nói:
- Vừa rồi đại nhân má»›i nói, ở tiá»n triá»u có ngưá»i Tây Dương gặp nạn tá»›i Äại Hoa ta, váºy đại nhân có thống kê qua, cho tá»›i bây giá», đã có bao nhiêu ngưá»i Tây Dương tá»›i Äại Hoa ta hay không?
Từ Vị trầm ngâm trong chốc lát nói:
- Cái nà y chưa từng có thống kê lại, dân gian thỉnh thoảng cÅ©ng có truyá»n văn, nhưng theo lão há»§ biết, cÅ©ng không dưới trăm ngươi.
Lâm Vãn Vinh thong thả bước và i bước, nói:
- Ngưá»i Tây Dương, không dưới trăm ngưá»i, lại còn đến cùng má»™t đợt, Ä‘iá»u nà y phải nói thể nà o đây, đại nhân?
Từ Vị lắc lắc đầu nói:
- Lão hủ không biết.
Lâm Vãn Vinh than thở nói:
- Äiá»u nà y có thể giải thÃch má»™t Ä‘iểm, rằng ngưá»i Tây Dương Ä‘ang không ngừng thám hiểm thế giá»›i nà y, bá»n há» Ä‘i khắp ná»›i trên biển, không ngừng tìm kiếm, cho nên má»›i có thể không ngừng gặp nạn.
Từ Vị tựa như hiểu như không, Lâm Vãn Vinh lại nói:
- Lại xin há»i Từ đại nhân, Äại Hoa ta có dÅ©ng sÄ© tá»›i Tây Dương không?
Từ Vị lắc đầu nói:
- Chưa từng nghe nói quá, xa nhất cÅ©ng chỉ phái thuyển tá»›i quần đảo Lưu Cầu (Ryukyu) và Cao Lệ, chưa từng có ngưá»i tá»›i Tây Dương.
Lâm Vãn Vinh nâng cao giá»ng cháºm rãi nói:
- Ngưá»i Tây Dương không ngừng thám hiểm thế giá»›i, bá»n há» cước bá»™ rất cháºm chạp, rất lóng ngóng, nhưng chúng ta không nên cưá»i nhạo há», trái lại, còn phải kÃnh trá»ng bá»n há», bởi vì bá»n há» dÅ©ng cảm tiến lên phÃa trước, dÅ©ng khà khai thác và tinh thần thám hiểm đúng là những Ä‘iá»u Äại Hoa chúng ta nên há»c táºp. Ngưá»i Tây dương đã mấy mươi lần tá»›i Äại Hoa chúng ta, Äại hoa ta đối vá»›i Tây Dương lại chẳng biết gì, đại nhân, ngươi không biết sá»± nguy hiểm trong đó sao? Nói không chừng buổi sáng má»™t ngà y nà o đó tỉnh lại, hạm đội cá»§a ngưá»i Tây Dương đã tá»›i cá»a chúng ta, khi đó biết là m thế nà o …
Từ Vị trầm tư suy nghÄ©, Lâm Vãn Vinh cÅ©ng có chút buồn bá»±c, tưởng những sá»± tình nà y những vị đương quan các ngươi phải hiểu chứ, cần má»™t ngưá»i dân thưá»ng như ta nói sao? Äá»u vì nghe xong mấy câu kia cá»§a Từ Vị, cho nên hắn có cảm giác không nói ra không thoái mãi, tÃnh ra, lão tá» ta không phải là muốn cứu vá»›t thế giá»›i. Cho dù là ngưá»i sao há»a đến đây, vá»›i ta cÅ©ng chẳng quan hệ gì. Ä‚n ngon, uống ngon, ngá»§ ngon, vui chÆ¡i, là quá đủ cho cuá»™c Ä‘á»i nà y rồi.
Tâm tình hắn bình thưá»ng lại má»™t chút nói:
- Từ đại nhân, giá» ngưá»i đã đáp ứng thả hai ngưá»i Tây Dương, ta nghÄ© nên cùng bá»n há» là m chút giao dịch. Khi má»i bá»n há» trở vá» Tây Dương, để há» mang theo tÆ¡ lụa, trà cùng sản phẩm nông nghiệp cá»§a Äại Hoa ta là m quà , còn có mấy thứ xa xỉ phẩm nước hoa, xà phòng thÆ¡m cá»§a Tiêu gia ta cÅ©ng đưa tặng cho há».
Mẹ nó, lão tá» sẽ mang nước hoa, xà phòng bán tá»›i Pháp, bán tá»›i Anh, bán tá»›i toà n Châu Âu, rồi bán giá cắt cổ, nhất định phải bán vá»›i giá cắt cổ, lại còn có ná»™i y quần lót, thiếu nữ nước ngoà i mặc lên nhất định bốc lá»a, đặc biệt là mấy tiểu nữ tá» ngưá»i Pháp, nổi tiếng thiên hạ a, lần sau nhất định phải để cho Tháp á»c Ni mang theo và i tiểu mỹ nhân ngưá»i Pháp đến, lão tá» còn có và i món đồ thú vị buồn bá»±c thiết kế ở trong lòng, không mang mấy mòn đó ra chÆ¡i đùa, tháºt sá»± là không cam tâm, Lâm Vãn Vinh trong lòng nổi lên hà ng loạt các hi vá»ng, nguyện vá»ng to lá»›n.
Từ vị há»i:
- Lâm tiểu ca, ngươi muốn cùng bá»n chúng trao đổi cái gì?
- Còn phải xem Từ đại nhân muốn cái gì đã.
Lâm Vãn Vinh đầy ngụ ý cưá»i nói.
Từ Vị trong mắt thần quang chợt lóe lên, hình như đã nắm bắt được cái gì đó.
Từ Văn Trưá»ng à Từ Văn Trưá»ng, ta đã nói hết những gì nên nói vá»›i ông rồi đó. Lâm Vãn Vinh trong lòng thở dà i, chỉ mong những Ä‘iá»u hắn nói hôm nay đối vá»›i ông ta có thể khai sáng phần nà o, vá»›i lại hắn cÅ©ng chỉ có thể là m bao nhiêu đó thôi. Lâm Vãn Vinh hắn lúc nà y không có thá»i gian dạy ngưá»i, hắn còn muốn theo Ä‘uổi thiếu nữ xinh đẹp, báºn tá»›i mức không có thá»i gian quản tá»›i chuyện khác.
Từ Vị hướng tá»›i Lâm Vãn Vinh cưá»i thần bà nói:
- Lâm tiểu ca, má»i ngưá»i là m thông dịch má»™t hồi, tiện cái gì nói cái ấy, để thể hiện thiện ý Äại Hoa ta, đặc biệt phái thợ thá»§ công là nh nghá» tá»›i Hải An, giúp ngưá»i Tây Dương sá»a chữa thiết giáp thuyá»n cá»§a há», mởi bá»n há» nhất định phối hợp tháºt tốt, giảng giải tỉ mỉ nguyên là cho chúng ta, tốt nhất là có thẻ vẽ ra bản phác há»a, chúng ta xem thấu đáo rồi, nhất định cùng há» sá»a chữa, xem không hiểu, bá»n há» chỉ có thể vÄ©nh viá»…n ở lại Äại Hoa thôi …
Vô sỉ, quá vô sỉ rồi, bất quá, ta thÃch thế!
Lâm Vãn Vinh ha ha cưá»i to, Ä‘em những lá»i nà y ra nói lại :
- Ta, Máºt ti thoát Lâm, vị trước mặt nà y là tà i chÃnh đại nhân cá»§a Äại Hoa quốc, hai vị nói hết má»i thứ tháºt rõ rà ng, đổi lại sá»± khoan dung cá»§a đại nhân đối vá»›i lá»i giải thÃch vá» việc tiến và o biên giá»›i nước ta cá»§a hai vị. Viên mã não cá»§a ngươi giấu dưới già y bị Äà o Äông Thà nh tìm ra, tặng cho ta là lấy hết cá»§a ngươi rồi ... Ngoà i ra đối vá»›i Tháp á»c Ni ngươi, để biểu đạt thiện ý cá»§a thiên triá»u, chúng ta sẽ nhất định táºn lá»±c giúp đỡ các ngưá»i sá»a chữa thiết giáp thuyá»n, má»i các ngưá»i phối hợp cho tốt, biết gì phải nói, nói phải cho hết, để sá»›m mai bá»n ta phản hồi …vân vân và vân vân…
Tháp á»c Ni cảm kÃch nói:
- Máºt ti Thoát Lâm, ngưá»i thá»±c sá»± là ngưá»i thiện lương nhất trên thế giá»›i nà y, để biá»u đạt sá»± cảm kÃch đối vá»›i ngưá»i, ta sẽ hướng tá»›i Lá»™ Äịch bệ hạ( Louis đại đế) đỠnghị. Ngà y sau Pháp Lan Tây ta cùng vá»›i Äại Hoa buôn bán, Ä‘á»u do ngưá»i má»™t tay kinh doanh.
“ Như thế tháºt tốt, như thế tháºt tốt†Mẹ nó, không cẩn tháºn lại trở thà nh giai cấp tư sản mất, cái câu “ ngưá»i thiện lương nhất thế giá»›i†là m cho Lâm Vãn Vinh suýt không thể nhịn được cưá»i. Hắn cố gắng kiá»m chế cưá»i nói:
- Bất quá, máºt ti thoát Tháp á»c Ni, tiếng Anh cá»§a ngươi phải luyện táºp tháºt nhiá»u, má»›i có thể đỠvá»›i ta, ha ha ha …
Lâm Vãn Vinh kéo Äại tiểu thư qua má»™t bên há»i:
- Äại tiểu thư, ná»™i y kia hôm nay là m được bao nhiêu kiện rồi?
Tiêu Ngá»c Nhược trên mặt đỠlên nói:
- Ngươi há»i cái nà y là m gì?
Lâm Vãn Vinh cưá»i nói:
- Lão quá»· nà y trên thuyá»n, còn cất không Ãt Kim cương, ta vá»›i hắn thương lượng ổn thá»a rồi, ná»™i y đổi toà n thạch, món sinh ý nà y tháºt tháºt là đáng giá.
Tiêu Ngá»c Nhược che miêng cưá»i e thẹn, nói:
- Ngưá»i như ngươi, ý tưởng gì cÅ©ng có thể xuất ra được, ná»™i y kia cÅ©ng là m không Ãt, nguyên là muốn cung cấp hai vùng Kim Lăng Hà ng Châu, nay ngươi muốn dùng thi cứ lấy Ä‘i.
Trá»i ạ, ta dùng mấy món đồ chÆ¡i đó là m gì, là tiểu nữ tá» xinh đẹp cá»§a Pháp Lan Tây muốn dùng đó, Lâm Vãn Vinh cưá»i hắc hắc nói:
- Quần áo lụa cá»§a chúng ta cÅ©ng Ä‘á»u chuẩn bị đủ rồi, lại lấy chút trà lá, không cần loại tốt lắm, hà ng thứ phẩm là được rồi, ngưá»i Tây Dương không có uống qua, rất là trân quý, Ä‘em đổi hết vá»›i kim cương cá»§a hắn, sau nà y nếu không có việc gì chúng ta được ngá»§ trên giưá»ng kim cương rồi.
Äại tiểu thư ừm môt tiếng, suýt nữa lại khinh rẻ nói, miệng chó không má»c được ngà voi, ai muốn cùng ngươi ngá»§ trên giưá»ng kim cương chứ.
Tà i sản của haitc
Chữ ký của haitc [B][CENTER][SIZE="3"][COLOR="Blue"]Thế gian Tình là gì?:00 (103):
[/COLOR][/SIZE][/CENTER][/B]
[B][CENTER][SIZE="5"][COLOR="DarkOrchid"]Phó Äảng Lưu Manh - [COLOR="Magenta"]Song Tu ÄÆ°á»ng Chá»§[/COLOR][/COLOR][/SIZE][/CENTER][/B]
Last edited by hoangcongthanh; 01-10-2008 at 10:26 PM .
01-09-2008, 11:59 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: May 2008
Bà i gởi: 548
Thá»i gian online: 1 ngà y 15 giá» 54 phút
Thanks: 0
Thanked 191 Times in 137 Posts
Chương 120: Tây hồ yên vũ
Dịch: dester
Biên dịch: Melly Biên táºp: asin
Nguồn : Tà ng thư viện
Thảo luáºn là m ăn vá»›i ngưá»i ngoại quốc lần nà y luôn tiện giúp cho Lâm Vãn Vinh có thêm nhiá»u giải pháp hay. Hắn đã chiếm được đại tiện nghi, nên trong lòng tá»± nhiên cảm thấy rất sung sướng.
Ngoà i trá»i bá»—ng đổ cÆ¡n mưa phùn. Những giá»t mưa đầu đông lạnh lẽo tạt và o mặt má»i ngưá»i, cảm giác buốt giá thấu táºn và o xương. Dưới là n sương má», Tây Hồ phảng phất như má»™t nà ng xá» nữ e lệ sau chiếc khăn lụa mỠảo, cà ng tăng thêm vẻ huyá»n bÃ.
Äại tiểu thư nhẹ nhà ng mở cái dù giấy che mưa, khẽ vén váy dà i, từ từ uyển chuyển bước tá»›i. Lâm Vãn Vinh thấy nà ng cẩn tháºn bước Ä‘i, sợ cái váy lấm bùn, nhịn không được liá»n báºt cưá»i:
- Äại tiểu thư không muốn Ä‘i nhanh chẳng phải vì sợ quần áo lấm bùn, mà chÃnh là sợ trái tim nhiá»…m lòng trần thôi.
Äại tiểu thư nổi giáºn quay đầu lại:
- Ta tháºt không hiểu sao ngươi cứ bỡn cợt vá»›i ta mãi. Tình nhân cá»§a ngươi nhiá»u vô số, nói lá»i nà y vá»›i các nà ng ấy hợp hÆ¡n.
Äại tiểu thư vừa nói, ống tay áo bá»—ng ẩn hiện má»™t sợi tÆ¡ hồng, Lâm Vãn Vinh nhìn thoáng qua, giá»ng hồ hởi:
- Äại tiểu thư, hồng tuyến xuất hiện, nhân duyên sẽ tá»›i, xem ra nà ng sắp có chuyện tốt đến đấy.
Äại tiểu thư cả kinh cúi đầu nhìn lại, thì ra là sợi chỉ nà ng má»›i may tay áo tối hôm qua, còn Ä‘Ãnh luôn hai quả tú hoa châm lại bị tên Lâm Tam nà y thấy được, nà ng sắc mặt đỠbừng, hầm hừ:
- Nói năng linh tinh!
Lâm Vãn Vinh chá»c giáºn nà ng như váºy đã nhiá»u lần nên không để ý lắm, bá»—ng nghe Từ Vị cảm khái:
- Lâm tiểu huynh đệ, ta thấy ngươi tuổi còn trẻ như váºy, mà tầm nhìn xa rá»™ng, không bị gò bó, ngươi tháºt khoái hoạt, tiêu diêu tá»± tại. Lão há»§ tuy tuổi đã cao, trong lòng nhịn không được vẫn thèm muốn được như ngươi lắm.
Lâm Vãn Vinh cưá»i nói:
- Từ đại nhân, ta chỉ là má»™t tiểu dân nghèo tuy là tiêu diêu tá»± tại khoái hoạt nhưng thấy ngà i cÅ©ng phải ham muốn. Phải nói là ta cÅ©ng khổ sở đấy chứ, cÅ©ng bị ngưá»i khác bắt là m việc đấy thôi. Nhưng dù sao vẫn phải thầm cám Æ¡n ông trá»i, nếu trá»i cao không có mắt, dù ta có là ngưá»i thông minh thì sống cÅ©ng chẳng thoải mái gì.
Từ Vị là ngưá»i sáng suốt, nghe qua ý tứ lá»i Lâm Vãn Vinh vừa nói, biết tâm tư hôm nay cá»§a mình Ä‘á»u đã bị hắn nhìn thấu, nên đà nh thú nháºn:
- Lâm tiểu huynh đệ, hôm nay giúp Tiêu gia đối phó vá»›i tên Äà o Äông Thà nh, lão há»§ cÅ©ng có ná»—i khổ tâm, hi vá»ng ngươi đừng để bụng.
Lâm Vãn Vinh lắc đầu:
- Äại nhân, ngà i nói gì ta nghe không hiểu. Hôm nay cảnh sắc Tây hồ trong mưa tháºt là mỹ lệ. Nếu là ta kiếm và i vị tá»· tá»·, cùng ra ngoà i vui chÆ¡i thì tháºt là khoái hoạt.
Äại tiểu thư Ä‘i ở phÃa trước, nghe thấy hết má»i lá»i, quay đầu lại giáºn dữ nói:
- Lâm Tam, ngươi tháºt là đến chết mà cÅ©ng không hối cải.
Chết cÅ©ng không hối cải? Äây là nói ta sao? Lão tá» còn tưởng rằng bổn tÃnh cá»§a mình là bất biến, là m gì có chuyện như váºy, bèn quay lại nói :
- Äại tiểu thư, ta chết mà phải hối cải Ä‘iểm gì?
Äại tiểu thư sắc mặt giáºn dữ:
- Ngươi tại Kim Lăng, thưá»ng xuyên lui tá»›i Diệu Ngá»c phưá»ng, mặc dù có biểu ca kèm cặp, nói là trao đổi há»c vấn, nhưng váºy là không thể chấp nháºn được. Hôm nay tại Hà ng Châu nà y, ngươi sao lại có những tâm tư dÆ¡ bẩn như váºy? Ngươi đã quên Thanh Tuyá»n tiểu thư, Xảo Xảo muá»™i tá» rồi hay sao?
Trá»i ạ! Lão bà không có quản váºy mà cô nà ng nà y lại quản ta. Ngó dáng Ä‘iệu Äại tiểu thư kia phẫn ná»™ nhìn mình, tá»±a hồ như ngưá»i vợ bắt được nam nhân cá»§a mình trong lầu xanh, trông tháºt khá»§ng thiết.
Thấy Äại tiểu thư như váºy, Lâm Vãn Vinh nói vá»›i Từ Vị :
- Từ tiên sinh, ngà i nháºn xét thanh lâu thế nà o, có Ä‘iá»u gì sai trái chăng?
Từ Vị thân là Thiên hạ đệ nhất há»c sÄ©, cÅ©ng không khá»i bắt đầu toát mồ hôi lạnh. Ngưá»i huynh đệ nà y cái gì Ä‘á»u dám nói a, khó nghe như thanh lâu cÅ©ng không ngại. Tất cả má»i ngưá»i có chút há»c vấn Ä‘á»u biết thanh lâu là nghÄ©a gì. Từ Vị khi còn trẻ tuy cÅ©ng nổi danh là má»™t phong lưu tà i tá», chỉ có Ä‘iá»u hiện nay tuổi đã cao nên là m việc gì cÅ©ng trong khuôn khổ. HÆ¡n nữa Tiêu đại tiểu thư Ä‘ang có mặt ở đây, lão cÅ©ng không biết trả lá»i như thế nà o, đà nh nói qua loa:
- E..hèm … Lâm tiểu huynh đệ, việc thanh lâu nà y…, lão hủ không quá am hiểu.
Lão già nà y lại giả vá» thuần khiết, Lâm Vãn Vinh cưá»i ha hả:
- Từ tiên sinh sai rồi, ta nói vá» thanh lâu là ý muốn nói vá» khái niệm chứ không nói vá» con ngưá»i. Thanh lâu có thể tồn tại, tá»± nhiên là phải có lý do. Ngà i ngẫm lại Ä‘i, có nữ tá» cần tiá»n, lại có nam nhân lại có nhu cầu vá» phương diện nà y, cung cầu Ä‘á»u có cả, không có chuyện là m ăn không lãi đâu. Chẳng cần biết phân biệt hà nh vi đúng hay sai, má»™t khi giải quyết nhu cầu cá»§a hai bên xong, tức thì sẽ có lợi nhuáºn và thuế ná»™p triá»u đình, không có hà nh vi gì sai trái cả. Äá»u góp phần tạo phồn vinh, cÅ©ng không phải chỉ dà nh riêng cho ai.
Nói chuyện vá»›i hắn má»›i má»™t hai câu, trán Từ Vị đã đổ mồ hôi lạnh ròng ròng. Tháºt kinh tâm mà , bất quá hắn nói những lá»i nà y, nghe cÅ©ng có đạo lý, tìm không ra lý do phản bác.
Äại tiểu thư nghe hắn nói nhăng cuá»™i, giáºn dữ nghiến răng, chỉ và o hắn nói:
- Ngươi … ngươi! Tên vô sỉ hạ lưu, nói hươu nói vượn, không thể sá»a được!
Nà ng nói xong, xoay ngưá»i bá» chạy, bùn đất bắn lên đầy váy cÅ©ng ko hỠđể ý.
Từ Vị thở dà i:
- Lâm tiểu huynh đệ, nghe ngươi nói chuyện, ta tuy tự phụ tư duy mẫn tiệp cũng không thể theo kịp ý nghĩ của ngươi.
Lâm Vãn Vinh “khiêm tốnâ€:
- Không dám, tà i năng cá»§a ta vẫn chưa hoà n toà n được bá»™c lá»™, tư tưởng còn ở đây còn chưa giải phóng, cần phải từng bước luyện táºp má»›i được.
Từ Vị cưá»i ha hả:
- Lâm tiểu huynh đệ, ngươi tháºt sá»± là kẻ thú vị nhất thiên hạ nà y đó, tiếc là ta và ngươi gặp nhau tuy có duyên nhưng hÆ¡i trá»…. Nếu là cách đây ba mươi năm, ta và ngươi lúc đó tuổi tác ngang nhau thì có lẽ sẽ cùng ngươi kết bái má»™t phen. Chúng ta gặp nhau mấy lần Ä‘Ãch thị có duyên pháºn. Hôm nay hãy để lão há»§ là m chá»§, chúng ta cùng thưởng lãm Tây hồ trong đêm mưa trên chiếc thuyá»n nhá» nà y má»™t phen, ngươi thấy thế nà o?
Lâm Vãn Vinh cÅ©ng có ý nà y, hôm nay sá»± việc diá»…n ra cá»±c kì thuáºn lợi, vừa giở thá»§ Ä‘oạn láºp tức thu được kết quả như ý, có cả vạn là do để ăn mừng.
Dưới mưa phùn tham quan Tây hồ, Ä‘Ãch thị là ước mÆ¡ cá»§a bao tà i tá». Từ Văn Trưá»ng cùng hắn đà m luáºn, má»™t thiên hạ đệ nhất, má»™t thiên hạ đệ nhị, tháºt là má»™t việc sảng khoái a!
Từ Vị vung tay lên đã thấy xa xa má»™t thị vệ chạy tá»›i, nhìn cước bá»™ cá»§a hắn, công phu có vẻ không tệ. ÄÃch thị là há»™ vệ Ä‘ang âm thầm bảo vệ Từ Vị. Lâm Vãn Vinh cÅ©ng không lấy là m kì lạ hiểu ra ngay. Từ Vị phân phó và i câu, tên thị vệ kia vá»™i và ng rá»i Ä‘i. Hai ngưá»i Ä‘i trước được và i bước, đã thấy Äại tiểu thư đứng ở má»™t chá»— dưới tà ng cây, Ä‘ang lặng ngắm vá» phÃa xa xa. Từ Vị cưá»i nói:
- Tiêu đại tiểu thư đúng là vẫn còn không yên tâm với Lâm tiểu hữu mà .
Lâm Vãn Vinh lắc đầu:
- Sợ là không phải lo lắng cho ta, mà là lo lắng cho nữ tỠnà o ở thanh lâu bị ta già y vò.
Từ Vị cưá»i ha hả, nghe Lâm Tam nà y nói chuyện, đó là má»™t loại hưởng thụ. Äại tiểu thư thấy hắn hai ngưá»i đã Ä‘i tá»›i, trên mặt thoáng á»ng hồng, hướng tá»›i Từ Vị thi lá»… :
- Từ tiên sinh, Lâm Tam nà y bình thưá»ng chỉ thÃch nói hươu nói vượn, ngưá»i không cần thiết phải trách mắng hắn đâu.
Ai da! Äại tiểu thư tháºt không ngá» lại biện há»™ cho ta, Lâm Vãn Vinh trong lòng hÆ¡i hÆ¡i cảm động. Từ Vị mỉm cưá»i:
- Tiêu Äại tiểu thư sao nói thế, ta và Lâm tiểu hữu đây tuy là cách nhau ba mươi năm tuổi tác, nhưng hắn ăn nói rất hợp ý vá»›i ta. Cùng hắn nói chuyện nhân sinh đúng là lạc thú lá»›n, tại sao lại phải trách cứ hắn!?
“Nguyên lai không chỉ má»™t mình ta thÃch nghe hắn nói!†Äại tiểu thư thầm nghÄ© nhưng lại chẳng nói má»™t lá»i nà o. Từ Vị tiếp lá»i:
- Ta má»›i vừa rồi má»i Lâm tiểu huynh thăm Tây hồ dưới mưa. Nếu Äại tiểu thư không chê, xin má»i Ä‘i chung. Chúng ta già trẻ ba ngưá»i, cùng đà m luáºn má»™t phen.
Tiêu Ngá»c Nhược liá»n nhẹ nhà ng “vâng†má»™t tiếng đáp ứng. Lâm Vãn Vinh cưá»i khổ má»™t chút, Äại tiểu thư bình thưá»ng không phải rất bá» bá»™n công việc ư? Sao hôm nay lại rảnh rá»—i cùng chúng ta du ngoạn Tây hồ thế nà y? Chà , ta uống rượu cùng kÄ© nữ, là m sao có thể mang theo cô ta chứ?
Chỉ trong chốc lát, thị vệ kia dẫn ba ngưá»i lên thuyá»n. Thuyá»n nà y cá»±c kì rá»™ng rãi, thiết kế tinh xảo, vô cùng xa hoa, bà y biện rất đẹp mắt. Từ Vị gáºt gáºt đầu, cảm thấy rất là vừa lòng, quay đầu lại nói vá»›i hai ngưá»i:
- Tiêu đại tiểu thư, Lâm Tiểu ca, mau lên đây.
Ba ngưá»i vừa và o khoang, đã thấy má»™t nữ tá» ngồi đấy, trước mặt đặt má»™t cây dao cầm. Tuổi chừng bốn mươi, năm mươi tuổi, thái dương đã Ä‘iểm bạc, trán lại và i nếp nhăn, nhưng nhìn qua bá»™ dáng, cÅ©ng có thể nháºn thấy được phong váºn năm xưa xinh đẹp như thế nà o.
Ngưá»i nà y là ai? Lâm Vãn Vinh trong lòng nghi hoặc, đã nghe Từ Vị hoan hỉ tiến lên nói:
- Khanh Liên, tháºt sá»± là nà ng?
Thấy Từ Vị dáng vẻ hân hoan, có lẽ là bạn xưa cá»§a lão chăng? Lâm Vãn Vinh thầm nghÄ©. Khanh Liên khẽ động Ä‘áºy nói:
- Dân nữ Tô Khanh Liên, xin ra mắt Từ công tá».
Nà ng tá»± xưng dân nữ, rồi lại xưng hô Từ Vị là công tá», cái tên nà y rất là không hợp, nhưng Từ Vị cÅ©ng chẳng để ý.
- Tô Khanh Liên?
Äại tiểu thư kinh ngạc nói:
- Ngưá»i là Tây hồ danh ca, Tô Khanh Liên tiểu thư ?
- Chuyện xưa đã qua, hiện tại chỉ là ngưá»i bình thưá»ng, xin tiểu thư đừng nhắc nữa.
Tô Khanh Liên liếc mắt nhìn Từ Vị, lạnh lùng nói, trong mắt trà n đầy giáºn dữ u oán.
- Äại tiểu thư, Tô Khanh Liên nà y ai váºy?
Lâm Vãn Vinh nhá» giá»ng há»i Tiêu Ngá»c Nhược.
- Ngươi ngay cả điển cố nà y mà không biết?
Äại tiểu thư ngạc nhiên há»i, trong lòng vừa tức vừa buồn cưá»i, vừa má»›i thấy hắn đối vá»›i thanh lâu rất hứng thú, váºy mà giai thoại nà y lại không biết. Trong đầu hắn thưá»ng ngà y nghÄ© đến cái gì? chắc toà n là chuyện dÆ¡ bẩn mà mình ko chịu nổi thôi.
- Tô Khanh Liên nà y, chÃnh là má»™t danh ca nổi tiếng hai tỉnh Giang - Chiết, được phong là đệ nhất hoa khôi mỹ lệ phong nhã cá»§a Tây hồ. Nà ng cùng vá»›i Từ Văn Trưá»ng cùng thương mến, tà i tá» giai nhân, là má»™t giai thoại đẹp đẽ năm xưa.
“A! Tô Khanh Liên không biết có hát má»™t tiểu khúc cá»§a ca kỹ không. Lão Từ Ä‘i tìm nghe hát, lại gặp lão ca kỹ nà y lại Ä‘i tìm bạn xưa.†Lâm Vãn Vinh trong lòng nhịn không được báºt cưá»i.
- Sau nà y Văn Trưá»ng tiên sinh lên phương bắc cầu há»c, thá»i gian qua Ä‘i, đã nhiá»u năm không thấy trở lại. Tô Khanh Liên tiểu thư khi thấy Văn Trưá»ng tiên sinh vừa Ä‘i liá»n niêm phong dao cầm, đóng cá»a không tiếp khách. Láºp lá»i thá» rằng nếu Văn Trưá»ng tiên sinh không trở vá», nà ng cÅ©ng sẽ cả Ä‘á»i không đà n hát, thá»i gian trôi qua hồng nhan năm nà o nay đã già cá»—i.
Äại tiểu thư nói đến nÆ¡i nà y, tá»± nhiên thở dà i: “đã là nữ nhân, cái quý giá nhất chÃnh là nhan sắc cá»§a mình, tuổi già quả tháºt là má»™t Ä‘iá»u đáng sợ, không biết trong lòng lúc đó sẽ cảm thấy thế nà o? Như Tô Khanh Liên bây giá», nếu không vì giữ lá»i thá» năm xưa thì đâu phải biến thà nh cô nhân đầu bạc.â€
- Văn Trưá»ng tiên sinh Ä‘i được ba mươi năm, láºp gia thất tại kinh thà nh, nương tá» cá»§a ngà i cÅ©ng là hiá»n thê, phái ngưá»i má»i Tô tiểu thư lên phương bắc Ä‘oà n tụ vá»›i Từ tiên sinh. Tô tiểu thư trả lá»i bằng má»™t phong thư, ná»™i chỉ có và i chữ: “Thiếp má»™t lòng đợi chà ng, hi vá»ng chà ng cÅ©ng má»™t lòng đối vá»›i thiếpâ€.
Äại tiểu thư nói đến đây bất giác liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh đầy thâm ý. Nghe được váºy, hắn liá»n hiểu được hết: “Hay a! không ngá» Từ Văn Trưá»ng nà y số pháºn may mắn, cưới được lão bà tâm địa rất tốt, cho phép hắn nạp Tô Khanh Liên nà y là m thiếp. Ai ngá» Tô Khanh Liên nà y cá tÃnh cÅ©ng cương liệt, dữ dằn như sư tá» Hà Äông, chỉ muốn má»™t vợ má»™t chồng, hi vá»ng Từ Văn Trưá»ng trong lòng chỉ có má»™t mình nà ng thôi. Không cần phải nói tiếp, kết quả là ra như thế nà y.“
- Kể từ đó, Tô tiểu thư ba mươi năm chịu khổ, nhan sắc cÅ©ng phai tà n, hiện tại tuy cÅ©ng đạt được tâm nguyện, nhưng tháºt sá»± là ngưá»i mệnh khổ nhất thiên hạ.
Äại tiểu thư mắt đỠhoe, liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh thở dà i.
“Ôi chao! Äại tiểu thư sẽ không phải là tôn sùng chế độ má»™t vợ má»™t chồng nà y chứ?†Thấy ánh mắt Ä‘e dá»a cá»§a cô nà ng, hắn cảm thấy sợ hãi liá»n thầm nghÄ©: “Nà ng ghét má»™t phu nhiá»u thê như thế thì cùng ta không thể có quan hệ, ta không quản tá»›i nà ng nữa.â€
Bất quá nghe xong chuyện xưa cá»§a Tô Khanh Liên, Lâm Vãn Vinh mặc dù á»§ng há»™ đại nam tá» chá»§ nghÄ©a, cÅ©ng có chút cảm động, cương liệt đến táºn lúc nà y, tình thâm đến táºn bây giá» tháºt không dá»… dà ng a. Nữ tá» nà y quả tháºt đáng phải tôn kÃnh.
- Khanh Liên, từ biệt ba mươi năm, nà ng đã khác trước nhưng so vá»›i năm đó nà ng quả tháºt vẫn xinh đẹp động lòng ngưá»i.
Từ Văn Trưá»ng mở miệng nói những lá»i nà y là m Lâm Vãn Vinh chấn động: “lão nhân nà y đối vá»›i phụ nữ tháºt có thá»§ Ä‘oạn, vá»›i lão tá» kể cÅ©ng giống nhau, xem ra năm đó quả nhiên phong lưu không Ãt.â€
- Từ công tá», ta vẫn không quên lá»i thá» năm xưa. Má»™t ngà y không gặp lại, sẽ không mở niêm phong, ba mươi năm nay, ta rốt cục đã có thể tái đà n má»™t hồi cầm, hát má»™t khúc nhạc rồi.
Tô Khanh Liên nói đến đây, mắt đã đẫm lệ, mặt mà y tái nhợt. Tại Tây hồ mưa phùn vẫn rÆ¡i, cảnh váºt đầy vẻ thê lãnh. Từ Văn Trưá»ng cÅ©ng nước mắt nhá» như mưa, dá»±a và o bà n tá»±a hồ không đứng thẳng nổi. Thấy hai lão tình nhân gặp mặt, không khà ngá»™t ngạt cảm giác tháºp phần không tốt, Lâm Vãn Vinh định kéo Äại tiểu thư Ä‘i ra ngoà i, đã thấy Äại tiểu thư quáºt cưá»ng đứng ở tại chá»—, khóc lóc so vá»›i Tô Khanh Liên còn dữ dá»™i hÆ¡n, y như là Trưá»ng Giang bị vỡ đê.
Hay đây! Lâm Vãn Vinh liếm mép, nguyên lai tiểu nữ nà y cÅ©ng thÃch xem tình kịch a! Hắn vá»™i và ng nói nhá» bên tai nà ng:
- Hai ngưá»i nà y tình cÅ© gặp lại, ngươi vẫn đứng ở nÆ¡i nà y cản mÅ©i bá»n há» là m cái gì?
Äại tiểu thư ừm má»™t tiếng, Ä‘ang muốn Ä‘i ra, bá»—ng nghe "ong" má»™t tiếng nhẹ, chẳng biết từ khi nà o, Tô Khanh Liên đã ngồi ở kia sau ba mươi năm niêm phong dao cầm lại khẽ gảy đà n, vừa đà n vừa ngâm nga:
Lục dương phương thảo trưá»ng đình lá»™
Niên thiểu phao nhân dung dịch khứ
Lâu đầu tà n mộng ngũ canh chung.
Hoa để li sầu tam nguyệt vũ.
Vô tình bất tự đa tình khổ,
Nhất thốn hoà n thà nh thiên vạn lũ
Thiên nhai địa giác hữu cùng thá»i
ChÃch hữu tương tư vô tẫn xá».*
Dịch thơ:
Bên đình liễu rủ cỠnon tơ
Tuổi xuân qua Ä‘i chẳng đợi chá»
Gác cao dở mộng canh năm điểm
Mưa sầu hoa rũ dạ xác xơ
Vô tình sao biết đa tình khổ
Tơ duyên một khắc vạn ngà y mơ
Trá»i cao biển rá»™ng còn Ä‘o được
Chỉ có tương tư chẳng bến bá»
(Phuong03 dịch, Melly sá»a chút chút^^)
Thanh âm cá»§a nà ng không còn được như năm xưa, tiếng ca đôi lúc lạc giá»ng, nhưng tình khúc nà y trà n đầy chân ý, vì nó mô tả cuá»™c Ä‘á»i cá»§a nà ng, bà i hát trà n đầy ná»—i lòng dù không cần kỹ pháp nà o. Ba mươi năm qua Ä‘i má»i mòn chỠđợi, ba mươi năm lạc lõng, đến khi gặp lại được nhau thì hồng nhan nay đã già cá»—i, xuân sắc đã không còn như xưa, tháºt là không biết trải qua bao nhiêu u oán Ä‘au khổ. Lá»i ca trà n đầy cảm xúc, hữu tình hữu cảnh, tháºt khó mà không lay động lòng ngưá»i.
Äại tiểu thư khóc hu hu như mưa rÆ¡i, Lâm Vãn Vinh thấy cÅ©ng không cầm được bi thương, khẽ thở dà i:
- Từ xưa mỹ nhân cÅ©ng như danh tướng, ai cÅ©ng Ä‘á»u sợ tuổi già đầu bạc…
- Lâm Tam!
Äại tiểu thư nước mắt lưng tròng nhìn hắn, thút thÃt há»i:
- Ngươi, sao không há»c Từ tiên sinh?
________________________________________
*Äây là bà i Ngá»c Xuân lâu – Yến Thù
Dịch nghĩa:
Liá»…u xanh, cá» thÆ¡m ở chiếc đình (nhà hóng mát) bên đưá»ng
Tuổi trẻ ngưá»i ném bỠđã dá»… dà ng Ä‘i mất
Trên lầu cao, tiếng chuông canh năm là m tỉnh giấc mộng
Dưới hoa, cơn mưa tháng 3 gợi nỗi buồn chia ly
Vô tình không giống (/sao biết) nỗi khổ đa tình
một tấc trả thà nh muôn vạn mối tơ.
Chân trá»i góc bể có cÅ©ng có Ä‘iểm cuối cùng
Chỉ có tương tư là mãi vô táºn
Tà i sản của haitc
Last edited by hoangcongthanh; 01-10-2008 at 10:26 PM .
02-09-2008, 01:00 AM
Tham gia: May 2008
Bà i gởi: 325
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 47 Times in 46 Posts
Chương 121: Hồng tuyến
Dịch: dester
Biên dịch: Melly Biên táºp: asin
Nguồn : Tà ng thư viện
Hồng tuyến
“Trá»i, chuyện nà y có liên quan gì tá»›i ta chứ? Ta là Äại Hoa đệ nhất mỹ nam tá», sao lại lấy má»™t lão bà được. Ta so vá»›i lão Từ nà y còn thông minh hÆ¡n. Từ Văn Trưá»ng việc lá»›n khôn ngoan mà chuyện nhá» lại hồ đồ. Nếu như ta là hắn, Tô Khanh Liên nà y mà cứ quyết liệt như thế, ta liá»n trói mụ lại ngay, rồi cùng bà ta bái đưá»ng thà nh thân, động phòng hoa chúc sinh hạ liá»n năm, sáu, bảy, tám đứa con, để xem bà ấy có còn không coi ta là tướng công hay không!â€
- Há»c hắn để là m gì, nếu nói vá» chuyện nà y…
Lâm Vãn Vinh ngáºp ngừng rồi nói tiếp:
- Lão phải há»c ta má»›i đúng.
- Há»c ngươi cái gì?
Äại tiểu thư gạt nước mắt há»i.
Lâm Vãn Vinh cảm khái phán:
- Há»c ta, phải kiên cưá»ng, bá đạo, bác ái, dÅ©ng cảm tiến lên. Äối vá»›i nữ tá», Ä‘i thẳng không xong thì Ä‘i ngang, Ä‘i ngang mà không xong thì lăn tá»›i, thá»§ Ä‘oạn phải có ngà n vạn cách, tuyệt không được buông tay giữa chừng. Từ lão nhân nà y tháºt ngốc như trâu, chuyện nà y thôi mà chẳng biết cách xá» lÃ.
Cảnh tượng vốn tháºp phần bi ai, bị Lâm Tam nà y hồ đồ loạn ngữ nói má»™t hồi phá hoại hết cả không khÃ, Äại tiểu thư liá»n tức giáºn:
- Ngưá»i nà y tháºt không biết cư xá» ra sao cả, má»i ngưá»i Ä‘ang vui vẻ thì lại là m cho ngưá»i ta khóc, khi ngưá»i ta khóc rồi thì lại là m cho ngưá»i ta báºt cưá»i, tháºt là đáng ghét.
Hai ngưá»i còn chưa nói xong, bá»—ng nghe thấy má»™t tiếng đứt Ä‘oạn, chÃnh là tiếng cầm huyá»n bị đứt dây. Quay lại nhìn kÄ©, chợt thấy Tô Khanh Liên kia mặt mà y trắng nhợt như tuyết, Ä‘ang ra sức kéo đứt dây cầm huyá»n, nà ng nhìn Từ Vị, cháºm rãi nói:
- Từ công tá», dao cầm nà y chÃnh là quà tặng cá»§a ngươi năm xưa, hôm nay xin trả lại cho ngươi, cÅ©ng chấm dứt luôn ba mươi năm tình cảm.
Từ Vị môi mấp máy, nói không ra lá»i, Tô Khanh Liên cưá»i thê lương, chầm cháºm tiến đến bá» thuyá»n, chuẩn bị nhảy xuống hồ. Lâm Vãn Vinh nhanh mắt nhanh chân, và i bước tiến lên cản lại, giữ chặt ống tay áo Tô Khanh Liên nói :
- Tô tỷ tỷ, bên nà y nước nông lắm, qua bên kia mới được.
- Ngươi, ngươi có ý gì ?
Tô Khanh Liên cả kinh nói.
Lâm Vãn Vinh mỉm cưá»i:
- Hoà n thà nh tâm nguyện cho ngưá»i đây.
Còn Ä‘ang nói, Từ Vị đã bắt kịp, tiến lại giữ chặt tay Tô Khanh Liên, kÃch động nói:
- Khanh Liên, nà ng ngà n vạn lần chớ xúc động, năm xưa ta phụ nà ng, ta sẽ bồi tội, xin nà ng hãy cho ta một một cơ hội.
Tô Khanh Liên khóc nức nở:
- Ngươi bây giá» má»›i nói những lá»i nà y vá»›i ta là m gì, buông ta ra… buông ra… hãy để ta chết!
Từ Vị cẩn tháºn giữ chặt Tô Khanh Liên, hai ngưá»i cứ dây dưa, dùng dằng.
Lâm Vãn Vinh cảm thấy buồn bá»±c, hai ngưá»i nà y, rõ rà ng tình chà ng ý thiếp, lại còn giả vá» má»™t má»±c đòi sống chết, đã là lão nhân năm sáu mươi tuổi rồi mà vẫn còn là m bá»™ là m tịch.
Äại tiểu thư nhẹ nhà ng Ä‘i đến bên ngưá»i hắn, nhÃu mà y há»i:
- Là m thế nà o cho tốt đây?
Lâm Vãn Vinh cưá»i:
- Chẳng phải ngươi giấu hồng tuyến trong tay áo sao?
Äại tiểu thư mặt có đôi chút đỠhồng lên:
- Ai giấu hồng tuyến chứ, ngươi muốn dùng là m gì?
Lâm Vãn Vinh quay đầu nhìn Tô Khanh Liên và Từ Vị khẽ cưá»i:
- Thấy hai ngưá»i nà y ồn à o náo nhiệt, nói không được, tiện thể chúng ta là m ông mai bà mai thôi.
Äại tiểu thư tức thì hiểu được ý tứ cá»§a hắn, che cái miệng nhá» nhắn cưá»i nói:
- Biết ngươi có nhiá»u quá»· kế lắm mà .
Tốt lắm, tốt lắm, chá»› có kéo đẩy nữa. Lâm Vãn Vinh Ä‘i đến bên ngưá»i Từ Vị, khẽ kéo tay áo khẽ gà i quả tú hoa châm dÃnh hồng tuyến rồi giấu dưới trưá»ng bà o cá»§a lão, sau đó cất cao giá»ng nói:
- Xin hãy nghe ta nói má»™t lá»i.
Äại tiểu thư cÅ©ng âm thầm đến cạnh Tô Khanh Liên, khẽ cà i hồng tuyến và o áo bà .
- Công tá» là ngưá»i phương nà o?
Tô Khanh Liên vừa khóc vừa há»i Lâm Vãn Vinh.
- Ta là ngưá»i phương nà o ư?
Lâm Vãn Vinh cưá»i ha hả:
- Bỉ nhân Lâm Tam, Từ Văn Trưá»ng được xưng thiên hạ đệ nhất tà i há»c, ta cÅ©ng xưng thiên hạ đệ nhị. Tô tiểu thư há»i hay lắm. ngà y sau toại tâm nguyện cần phải nhá»› báo đáp ta nhé.
- Ta sắp chết, ngươi còn nói toại tâm nguyện gì?
Tô Khanh Liên khóc lóc nói.
Lâm Vãn Vinh mỉm cưá»i:
- Mạng ngưá»i đâu phải cá» rác, vẫn còn nhiá»u hoa thÆ¡m quả ngá»t phÃa trước, sao có thể dá»… dà ng nói sống nói chết? Tô tá»· tá»·, ba mươi năm qua Ä‘á»u đã là quá khứ, ngưá»i bây giá» sao không để ý tá»›i hiện tại trước?
Tô Khanh Liên cảm khái thở dà i, Lâm Vãn Vinh là m cho bà có đôi chút do dự:
- Từ tiên sinh, Tô tá»· tá»·, ta lại há»i và i chuyện, xin hai vị nhất định phải trả lá»i đà ng hoà ng, chá»› có giấu diếm đấy. Bây giá» thá»i khắc quan trá»ng, hãy nói thá»±c lòng nhé.
Từ Vị tá»± nhiên biết Lâm Tam nà y là muốn giúp đỡ mình, vá»™i và ng gáºt đầu, Tô Khanh Liên cÅ©ng không nói năng gì.
Lâm Vãn Vinh ung dung há»i:
- Văn Trưá»ng tiên sinh, ngà i mấy năm nay có phải là đã đã quên Tô tiểu thư?
Äã đến nước nà y, Từ Văn Trưá»ng cÅ©ng chẳng giữ thể diện gì nữa, vá»™i đáp:
- Sao lại nói như thế! Dẫu đã ba mươi mùa xuân hạ trôi qua, ta vẫn mãi má»™t lòng luôn mong nhá»› Khanh Liên, cÅ©ng đã không biết bao lần gá»i thư thăm há»i nà ng.
“Nguyên lai Từ Văn Trưá»ng nà y cÅ©ng viết thư tình cho Tô Khanh Liên à , khá quáâ€, Lâm Vãn Vinh nói nói tiếp:
- Váºy vì sao ngươi cháºm chạp không đến gặp Tô tiểu thư?
Từ Vị thở dà i:
- Phong thư cá»§a Khanh liên ngà y xưa, cả thiên hạ Ä‘á»u biết, bởi lá»—i lầm cá»§a ta mà đã Ä‘oạn tuyệt quyết không chung đưá»ng. Ta còn mặt mÅ©i nà o đến gặp lại nà ng ?
Lâm Vãn Vinh gáºt gáºt đầu, chuyển sang há»i Tô Khanh Liên:
- Tô tiểu thư, ngưá»i tháºt sá»± không há» nhá»› tá»›i Từ tiên sinh ư?
Tô Khanh Liên nghiêm mặt hừ má»™t tiếng, trong mắt cÅ©ng hiện lên má»™t thoáng bất mãn, Lâm Vãn Vinh mỉm cưá»i:
- Chuyện nà y xin nhưá»ng cho ta trả lá»i. Tiểu thư niêm phong cầm hÆ¡n ba mươi năm, chỉ vì yêu ngưá»i ta mà sinh ra ưu háºn, nhung nhá»› đằng đẳng bao năm nên ná»—i háºn như cà o xé tâm can. Nói như váºy có đúng không, Tô tiểu thư?
Tô Khanh Liên sắc mặt thoáng đỠhồng, liá»n thở má»™t hÆ¡i dà i, cuối cùng không phá»§ nháºn.
Lâm Vãn Vinh lại nói:
- Từ tiên sinh, ngà i đến tìm Tô tiểu thư, lão bà của ngà i có biết hay ko?
- Nà ng đã không còn sống nữa!
Từ Văn Trưá»ng giá»ng ảm đạm.
- Cô ta mất rồi, ngươi má»›i đến tìm ta? Ngươi tháºt là kẻ vô tâm không còn tÃnh ngưá»i mà .
Tô Khanh Liên liá»n khóc nức nở.
Lâm Vãn Vinh liếc mắt nhìn Từ Vị, lão nhân nà y, tháºt không khéo ăn nói gì cả? hắn thở dà i nói:
- Äừng cãi nhau, đừng cãi nhau! Hai ngưá»i các vị, trai không vợ, gái không chồng, lại là có tình cảm vá»›i nhau, hoà i niệm thương nhá»› nhau hÆ¡n ba mươi năm, tại sao gặp nhau lại nói chuyện chết chóc? Thứ cho ta nói thẳng, các ngươi còn sống được bao lâu nữa, vì sao cứ mãi gò bó, bá» lỡ mất cÆ¡ duyên cuối cùng nà y?
- Từ tiên sinh, Tô tiểu thư, dẫu các ngươi muốn chia lìa nhau cũng được đâu, hồng tuyến kia đã xuất hiện, là m sao có thể nói bỠlà bỠđược.
Äại tiểu thư cưá»i nói.
Từ Vị và Tô Khanh Liên vá»™i và ng cúi đầu nhìn lại, đã thấy má»™t sợi hồng tuyến thanh mảnh nối kết hai ngưá»i lại.
Hai lão nhân đồng thá»i sắc mặt đỠbừng, biết chuyện nà y do đôi nam nữ trẻ tuổi nà y gây nên. Từ Vị dù sao đã là m quan lá»›n trong nhiá»u năm, biết ngay phải chá»›t lấy thá»i cÆ¡, thuáºn thế giÆ¡ tay nắm lấy Tô Khanh Liên nói:
- Khanh Liên, ta tháºt sá»± vẫn luôn hằng mong nhá»› đến nà ng!
Tô Khanh Liên mặt Ä‘ang tái nhợt nhưng hai má cÅ©ng dần dần đỠá»ng, cÅ©ng không biết nói gì, chỉ có nước mắt tuôn rÆ¡i như mưa.
Từ lão nhân nà y cÅ©ng biết nắm chắc thá»i cÆ¡, ra tay má»™t lần là chiếm luôn nữ nhân ngưá»i ta. Lâm Vãn Vinh kéo Äại tiểu thư qua má»™t bên tránh Ä‘i, cưá»i nói:
- Tiết mục tá»›i không dà nh cho trẻ em, chúng ta không được nhìn, là m gián Ä‘oạn bá»n há».
Äại tiểu thư cùng hắn lui ra ngoà i, ngồi ở bên mạn thuyá»n, mỉm cưá»i mắng hắn:
- Ngươi vừa má»›i đứng đắn được chốc lát lại nói năng báºy bạ liá»n.
Nà ng nhìn xa xa liếc mắt thấy Tô Khanh Liên, khẽ nói:
- Tô tiểu thư chung tình đến táºn bây giá», không tiếc mạng để bà y tá» tình cảm, chÃnh là hình mẫu cho nữ tá» khắp thiên hạ.
Lâm Vãn Vinh lắc đầu:
- Äại tiểu thư, ta nghÄ© Tô tiểu thư nà y cÅ©ng có chút tÃnh toán đấy.
TÃnh toán cái gì? Äại tiểu thư nhÃu mà y hừ nói:
-Ngươi nghÄ© ngưá»i trong thiên hạ ai cÅ©ng xảo trá như ngươi ư?
Lâm Vãn Vinh cưá»i ha hả:
- Äại tiểu thư, ngươi hãy nghÄ© coi, Tô Khanh Liên nhảy sông trước mặt Từ tiên sinh, bà ta có chết được hay không?
Tiêu Ngá»c Nhược sá»ng sốt má»™t chút, gần bên Từ đại nhân còn có nhiá»u thuyá»n khác, Ä‘á»u là há»™ vệ cá»§a lão, cho dù Tô tiểu thư kia nhảy sông, hoà n toà n có thể cứu ngay láºp tức được. Theo như thế thì Tô Khanh Liên quả tháºt không chết được.
Thấy Äại tiểu thư mặt mà y nhăn nhó, hắn tiếp lá»i:
- Như ta thấy, thá»§ Ä‘oạn cá»§a Tô lão bà nà y là muốn Văn Trưá»ng tiên sinh nhìn thấy cảnh bà ta tá»± tá», muốn là m hắn Ä‘au lòng, coi như là má»™t sá»± trừng phạt nho nhá». Mưu kế nà y cá»±c kỳ hữu dụng.
Thá»§ Ä‘oạn đà n bà , má»™t khóc lóc, hai là là m náo lên, ba là dá»a treo cổ, Lâm Vãn Vinh Ä‘iểm nà y Ä‘á»u đã xem qua, không có gì kì lạ.
- à ngươi nói nhu váºy, Tô tiểu thư sá»›m đã tha thứ cho Từ tiên sinh?
Äại tiểu thư nghi hoặc nói.
Lâm Vãn Vinh gáºt gáºt đầu rồi thở dà i:
- Tá»± nhiên thôi, có lẽ năm đó Tô tiểu thư khi gá»i thư Ä‘i, đã bắt đầu hối háºn, chỉ là bà ta bị các ngươi coi như hình mẫu cho nên không thể nuốt lá»i. Từ tiên sinh và bà đá»u không thể chịu mất mặt, bởi váºy má»›i kéo dà i ba mươi năm. Kỳ tháºt, bá»n há» nói chung chỉ cách nhau má»™t tá» giấy, đốt há»§y hay là m cái gì khác mà chẳng được.
Suy nghÄ© nà y tháºt tinh tế, tháºt đúng là chỉ cách nhau má»™t tá» giấy, Äại tiểu thư trong lòng khẽ than oán, nà ng liếc mắt nhìn Lâm Tam khẽ cưá»i nhẹ:
- Hôm nay se duyên bằng tÆ¡ hồng, xem ra ngươi đã là m được má»™t việc thiện, chỉ đó Ä‘iá»u thá»§ pháp hÆ¡i sai rồi.
- Sai chỗ nà o chứ?
Lâm Vãn Vinh không sao giải thÃch ná»—i liá»n há»i.
- Hồng tuyến đó, ngươi đã cột sai chỗ.
- Váºy chứ cá»™t chá»— nà o?
Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên.
- Hồng tuyến cá»™t ở gót chân, ngươi vừa má»›i khoe thiên hạ đệ nhị tà i há»c mà ngay cả Ä‘iển cố nà y còn chưa nghe qua ư?
Äại tiểu thư đắc ý cưá»i, thần sắc giống như tiểu cô nương, cảm thấy hợp dạ, hứng khởi vá»›i sá»± biến đổi vi diệu nà y, lÆ¡ đãng buá»™c hồng tuyến và o gót chân.
Trá»i! việc nà y tháºt sá»± là không có nghiên cứu qua, Lâm Vãn Vinh cÅ©ng là m bá»™ bắt chước, buá»™c đầu kia cá»§a hồng tuyến và o chân mình rồi nói:
- Có phải buá»™c như váºy không, xem ra ta đã há»c chưa kÄ©. Ta vá»›i Äại tiểu thư xem ra cÅ©ng có duyên pháºn, mà là m sao buá»™c được đây?
Tiêu Ngá»c Nhược sá»ng sốt, ngÆ¡ ngác nhìn hồng tuyến nối chân hai ngưá»i, trên mặt đột nhiên đỠbừng, nhẹ giá»ng nói:
- Lâm Tam, ngươi buá»™c báºy bạ, mau mau tháo ra.
Nà ng nói mà trên mặt đầy vẻ thẹn thùng, không dám ngước mặt lên nhìn hắn.
- Ngươi bị là m sao mà lúng túng váºy?
Lâm Vãn Vinh cưá»i:
- Việc nhỠnhặt nà y thì có gì phải e ngại chứ?
Hắn Ä‘ang muốn tháo hồng tuyến, bá»—ng nhiên nghe “xoạt xoạt†và i tiếng, từ phÃa dưới đột nhiên xuất hiện nhiá»u bóng Ä‘en, ánh Ä‘ao loang loáng, má»™t tên cao lá»›n hét vang:
- Giết Từ Vị!
Má»™t kẻ khác đột ngá»™t vung kiếm không ngừng ngại cắt đứt hồng tuyến nối chân cá»§a hai ngưá»i. Sợi tÆ¡ hồng kia liá»n đứt Ä‘oạn, vô thanh vô tức rÆ¡i xuống.
Tà i sản của Tepga
Last edited by hoangcongthanh; 01-10-2008 at 09:57 PM .
02-09-2008, 03:18 AM
Nhất Vợ Nhì Ông Ngoại Viện Trưởng Viện Tâm Thần Tộc trưởng Thú nhân tộc
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 466
Thá»i gian online: 3 tuần 0 ngà y 21 giá»
Thanks: 3,592
Thanked 196 Times in 126 Posts
Chương 122: Muốn đánh ư?
Dịch: dester
Biên dịch: Melly Biên táºp: asin
Nguồn: Tà ng Thư Viện
Hắc y nhân kia công phu siêu tuyệt, so vá»›i Thanh Tuyá»n cÅ©ng không thua kém bao nhiêu, thân ảnh vô cùng nhanh nhẹn, kiếm quang lăng lệ, chỉ là không đả thương hai ngưá»i bá»n há» mà chỉ cắt đứt má»—i hồng tuyến. Lâm Vãn Vinh lắp bắp kinh hãi, Tiêu Ngá»c Nhược cÅ©ng hoảng sợ “a†lên má»™t tiếng, nhìn ná»a sợi hồng tuyến kia bay trong gió, vẻ mặt trở nên si ngốc, giống như bị mất Ä‘i hồn phách.
Hắc y nhân cắt đứt xong hồng tuyến, cÅ©ng không dừng kiếm, thuáºn tay hướng Äại tiểu thư chém tá»›i. Lâm Vãn Vinh vá»™i và ng lắc mình che trước ngưá»i nà ng, má»™t quyá»n đánh và o cổ tay cá»§a hắn, hắc y nhân vá»™i và ng thối lui, nhìn hắn rồi khẽ hừ má»™t tiếng. Äại tiểu thư vẻ mặt ngÆ¡ ngẩn, nhìn sợi hồng tuyến không nói má»™t lá»i, ngay cả chuyện vừa bị tấn công cÅ©ng không chút quan tâm. Lâm Vãn Vinh vá»™i và ng kéo tay áo nà ng:
- Äại tiểu thư, nà ng là m sao váºy?
Tiêu Ngá»c Nhược lúc nà y má»›i hoà n hồn lại, nhưng thần sắc vẫn còn ẩn hiện chút thê lương, liếc mắt nhìn hắn, nhẹ nhà ng nói:
- Không có việc gì, Lâm Tam, ngươi…ngươi nên cẩn tháºn.
Hắc y nhân kia Ä‘ang đứng đối diện, thấy Äại tiểu thư tá» vẻ quan tâm tá»›i Lâm Tam lại khẽ hầm hừ. Hắn nghe thanh âm nà y có chút quen thuá»™c, nhìn lại dáng vẻ đối phương chÃnh là má»™t nữ tá», trong lòng láºp tức rùng mình: “Ô hay, còn không phải là nha đầu Tiên Nhi sao? Lần trước Bạch Liên giáo tấn công Tiêu gia, đã muốn giết Ngá»c Sương, lần nà y thì lại muốn giết Ngá»c Nhược. Thế là sao, nha đầu nà y và Tiêu gia có thâm thù gì không nhỉ?â€
PhÃa bên kia, má»™t tên áo Ä‘en khác Ä‘ang định táºp kÃch Từ Vị thì đụng phải má»™t cao thá»§ cáºn vệ, hai ngưá»i đấu nhau quyết liệt. Chiếc thuyá»n há»™ vệ phÃa xa cÅ©ng vá»™i và ng rẽ nước lao tá»›i. Từ Vị ôm lấy Tô Khanh Liên bảo vệ trong lòng, lạnh lùng nhìn bá»n phỉ đồ vây công, trong mắt không má»™t chút sợ hãi mà lại hiện lên và i tia lệ quang.
Qua việc Tiên Nhi xuất hiện, những kẻ đánh lén Từ Vị Ä‘Ãch thị là bá»n Bạch Liên giáo. Ngà y hôm qua khi đánh phá sà o huyệt Bạch Liên giáo, chém giết mấy tên phỉ đồ Bạch Liên giáo, rồi hôm nay lại ám trợ Tiêu gia láºt đổ Äà o Äông Thà nh, tá»± nhiên trở thà nh cai gai trong mắt Bạch Liên giáo. Lâm Vãn Vinh hắn dùng đầu gối để nghÄ© cÅ©ng Ä‘oán đúng căn nguyên và hệ quả được tám, chÃn phần mưá»i rồi.
Trông thấy thị vệ bên cạnh Từ Vị xuất hiện cà ng ngà y cà ng đông, trong đám Bạch Liên giáo đồ bá»—ng có má»™t ngưá»i hô to:
- Mau giết Từ Vị, chá»› có chần chá».
Bá»n phỉ đồ liá»n liá»u mạng xông lên, nhằm vá» phÃa Từ Vị.
Còn Tần Tiên Nhi liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh che chở cho Tiêu Äại tiểu thư, hừ lạnh má»™t tiếng, cầm kiếm hướng vá» phÃa Từ Vị định chém giết. Hắn nhìn thấy tình cảnh nà y, trong lòng toát mồ hôi: “Nha đầu kia, trước kia Ä‘i theo Bạch Liên giáo định cướp Tiêu gia, đã quá sức cưá»ng đạo, bây giá» lại muốn giết mệnh quan triá»u đình, có ý muốn tạo phản đây. Nhưng tháºt sá»± cÅ©ng khá can đảm, trước kia ẩn thân ở Diệu Ngá»c phưá»ng sao ta không thấy ra nhỉ.â€
- Tiên nhi!
Hắn tiến má»™t bước lên phÃa trước, giÆ¡ tay tá»›i nắm tay nà ng vá»™i nói:
- Sao nà ng lại đến đây?
Vì cái khăn che mặt nên nhìn không ra thần thái của cô nà ng, chỉ nghe thấy khẽ “hừ†một tiếng rồi nói:
- Ngươi ngăn ta lại là m gì, các ngươi ra kia tiếp tục chắp nối hồng tuyến đi.
Trong lá»i nói trà n đầy ghen tuông, ai ai Ä‘á»u có thể nháºn ra. Lâm Vãn Vinh nghe được thầm buồn cưá»i: “Nha đầu kia thá»±c là có cá tÃnh ghê, ta cùng Äại tiểu thư Ä‘ang chÆ¡i đùa, nà ng chả thèm há»i đúng sai đã đùng đùng muốn giết ngưá»i, cần phải giúp nà ng đổi ngay cái thói xấu nà y má»›i được.â€
Giả vá» không có nghe thấy lá»i nà ng nói, hắn nhẹ nhà ng há»i:
- Các ngươi không phải quay vỠTế Trữ rồi ư, sao còn quay lại Hà ng Châu nà y ?
Tiên nhân liếc mắt nhìn hắn, hừ một tiếng dấm dẳng nói:
- Không thèm nói cho ngươi biết.
Lâm Vãn Vinh kéo nà ng và o lòng, núp mình kÃn đáo sau má»™t vách che, để cho đồng bá»n không thể nhìn thấy nà ng, liá»n khẽ cưá»i nói:
- Có phải là nhớ ta, nên vội chạy đến Hà ng Châu?
PhÃa sau cái khăn che mặt, Tần tiên nhân mặt mà y đỠá»ng, chỉ nghe tiếng thì thầm:
- Ai thèm nhá»› ngươi chứ, ngươi mặt dà y nghÄ© báºy thôi.
Bá»n Bạch Liên giáo đồ cùng vá»›i thị vệ cá»§a Từ Vị đấu nhau cà ng ngà y cà ng kịch liệt, đã có mấy tên chết thảm dưới tay thị vệ, Lâm Vãn Vinh lại giữ chặt Tần Tiên Nhi không cho Ä‘i ra. Nà ng Ä‘ang định thoát khá»i ngưá»i hắn, nhưng bị hắn nắm cổ tay, cả ngưá»i như mất hết khà lá»±c, giáºn dữ liếc nhìn hắn:
- Ngươi giữ ta như váºy là m gì? Ta má»›i vừa rồi phá hảo sá»± cá»§a ngươi, giá» ngươi cứ tiếp tục Ä‘i.
Lâm Vãn Vinh cưá»i ha hả:
- Nà ng phá chuyện tốt của ta không phải một hai lần, nhắc đến lại nhớ, ta cũng nên đánh và o mông nà ng và i cái mới được.
Tần Tiên Nhi e thẹn:
- Cái ngưá»i xấu xa nà y!
Lâm Vãn Vinh cưá»i ha hả:
- Váºy là nà ng đặc biệt tìm ta à ?
- Ai thèm đặc biệt tìm chà ng chứ.
Tiên Nhi dỗi:
- Chúng ta hôm qua má»›i đến Hà ng Châu, căn bản tháºt sá»± không biết chà ng ở chá»— nà y.
- Váºy các ngươi vì Từ Vị mà tá»›i?
Lâm vãn vinh há»i.
Tần Tiên Nhi liếc mắt nhìn hắn:
- Tất nhiên rồi, hắn giết rất nhiá»u sư huynh đệ Bạch Liên giáo, giáo chá»§ ra lệnh sẽ không buông tha cho hắn. Tại Tây hồ nà y, chúng ta đã mai phục rất nhiá»u lần.
“Mai phục đã lâu để rồi chỉ cắt đứt sợi tÆ¡ hồng nà y thôi ư?†Hắn không nói gì, thầm nghÄ©: “Bạch Liên giáo các ngươi gây tai há»a cho dân chúng, Từ Vị giết và i ngưá»i bá»n ngươi coi như là lặp lại tráºt tá»±.†Nhưng hắn biết có nói gì cÅ©ng không thể thuyết phục ná»—i Bạch Liên giáo tiểu yêu nữ nà y, hắn chỉ thở dà i rồi há»i lại:
- Tiêu đại tiểu thư có là m gì động chạm tới nà ng đâu, sao cứ muốn giết cô ta là m cái gì?
- Ai nói không động chạm tới ta?
Tần Tiên Nhân liếc mắt nhìn Tiêu Ngá»c Nhược, hầm hừ nói.
Tiêu Ngá»c Nhược tránh ở sau lưng Lâm Tam, nghe giá»ng nói liá»n biết tên sát thá»§ kia là má»™t cô gái đã cảm thấy kỳ quái. Lại nghe được những lá»i nà ng ta cùng Lâm Tam nói chuyện, ngữ khà có và i phần quen thuá»™c, lại nghe nói nà ng thuá»™c Bạch Liên giáo, trong lòng đại kinh. Lâm Tam như thế nà o mà lại quen biết Bạch Liên giáo váºy? Chẳng lẽ Lâm Tam cÅ©ng là Bạch Liên giáo đồ à ? Có thể ngà y xưa hắn tìm cách lừa gạt ta nhưng không thà nh? Khi hồng tuyến đứt Ä‘oạn, Äại tiểu thư tâm thần đã há»—n loạn, mất hết cả là trÃ, trong lòng trà n đầy chua xót chỉ và o hắn nói:
- Lâm Tam, có phải ngươi lén lút ám trợ bá»n Bạch Liên giáo phải không?
“Ãi chà , cùng Tiên Nhân má»›i nói mấy câu, thế mà đã quên béng mất Äại tiểu thư Ä‘ang đứng bên.†nhìn thấy Äại tiểu thư kia mắt long lanh như chuẩn bị khóc, Hắn cưá»i khổ:
- Äại tiểu thư, ta là m sao hoà chung má»™t há»™i vá»›i Bạch Liên giáo được? Nà ng động não ngẫm lại má»™t chút có được không?"
Äại tiểu thư hôm nay bị kÃch động, trong lòng rất khó chịu, nhưng khi nghÄ© kỹ lại, những việc Lâm Tam từng là m, tuy là có khi xấu xa , nhưng chưa là m Ä‘iá»u gì hại đối vá»›i Tiêu gia . Ngà y ấy tại sà o huyệt Bạch Liên giáo còn cứu cả chÃnh mình. Hôm nay trên lầu Tình VÅ© cÅ©ng chân tình quan tâm mà tức giáºn ra tay.
Äại tiểu thư trong lòng ngượng ngùng: “Ta hôm nay bị là m sao váºy, cứ như bị mất hết tá»± chá»§, sao lại hoà i nghi tên xấu xa nà y là m gì.†Mặc dù trong lòng nà ng thấy sai lầm, nhưng vẫn không muốn thừa nháºn, bá»—ng nhá»› lại chuyện hôm nay là do Tần Tiên Nhi gây nên, cà ng tức giáºn thương tâm, khóc rưng rức:
- Ngươi tháºt sá»± không qua lại vá»›i Bạch Liên giáo ư? Sao lại thân thân thiết thiết vá»›i con yêu nữ nà y thế?
Lâm Vãn Vinh chưa kịp mở miệng, Tiên Nhi đã phẫn nộ la lên:
- Ai là yêu nữ, ngươi mau nói cho rõ rà ng?
Äại tiểu thư đối vá»›i Bạch Liên giáo có thể nói là thống háºn cùng cá»±c, không chút e ngại đáp lại:
- Bạch Liên giáo yêu nhân giết ngưá»i vô số, không việc ác nà o không là m, ngươi không phải là yêu nữ chứ là cái gì?
Tần Tiên Nhi tức giáºn cá»±c Ä‘iểm, dáºm chân nói:
- Ngươi đã nói ta là yêu nữ thì yêu nữ ta hôm nay phải giết ngươi.
Hai chữ “yêu nữ†nà y, chỉ có Lâm Vãn Vinh gá»i thì không sao chứ ngưá»i khác vạn lần không được nói, vì đây chÃnh là ná»—i Ä‘au cá»§a Tiên Nhi.
- Cho dù ngươi có võ thuáºt cao siêu, ta cÅ©ng không há» sợ ngươi.
Äại tiểu thư hầm hừ, nhìn thấy Ä‘oạn đứt cá»§a hồng tuyết, chẳng biết vì sao, nà ng trong lòng cà ng lúc cà ng bá»±c tức.
- Ta hôm nay không cần sỠdụng võ công, nhưng cũng cho ngươi mở mang kiến thức một chút biết yêu nữ lợi hại như thế nà o.
Tần Tiên Nhân cắn răng nói, buông trưá»ng kiếm trong tay. Không biết há»c đâu ra thói Ä‘anh đá, hung dữ tiến vá» phÃa Äại tiêu thư định đánh má»™t tráºn. Tiêu Ngá»c Nhược bình thưá»ng mạnh mẽ Ä‘iá»m tÄ©nh, hôm nay tá»±a như bị ma nháºp, nhìn tần tiên nhân phẫn ná»™:
- Ta mà sợ con yêu nữ nhà ngươi sao?
“Ãi chà , hai tiểu nữ sao ai cÅ©ng hung dữ váºy, lần đầu tiên gặp mặt mà đã gây lá»™n rồi, tháºm chà còn muốn động thá»§ đánh nhau, không thèm để mắt tá»›i lão tá» Ã ?†Lâm Vãn Vinh hừ nhẹ má»™t tiếng, nhìn hai ngưá»i nói:
- á»’n à o như váºy đủ chưa?
Hắn nói tuy không lá»›n, nhưng lại có đầy quyá»n uy, Tần Tiên Nhi vừa nghe, tá»± nhiên không dám phản bác, Äại tiểu thư cÅ©ng chỉ trừng mắt liếc hắn không nói gì. Thấy hai tiểu nữ Ä‘á»u không dám nói tiếp nữa, Lâm Vãn Vinh thầm nghÄ©: “Cứ như váºy Ä‘i, từ nay vá» sau má»—i khi ta nói, các ngươi Ä‘á»u không được phép ngắt lá»i.†hắn trưng ra bá»™ mặt nghiêm nghị nói:
- Hai nà ng há»c cái gì thì không há»c, lại muốn há»c thiên hạ đánh nhau? Giải quyết được chuyện gì cÆ¡ chứ. Tiên Nhi, nà ng tiếp tục Ä‘i ám sát Từ Văn Trưá»ng, Äại tiểu thư, chúng ta tiếp tục nối hồng tuyến.
Hai nà ng sá»ng sốt, thấy cách hắn hòa giải như váºy, nhịn không được đồng thá»i buá»™t miệng cưá»i, nhưng nghÄ© kỹ lại cảm thấy không ổn, liếc mắt nhìn lẫn nhau, rồi lại cùng khẽ hừ má»™t tiếng.
Äại tiểu thư ngượng ngáºp nói:
- Ai thèm cùng ngươi nối hồng tuyến, ngươi tháºt không biết chút xấu hổ.
Tần Tiên Nhi nắm chặt tay, lệ quang trong mắt ánh lên:
- Các ngươi cứ cháºm rãi nối buá»™c, ta Ä‘i giết ngưá»i đã.
Bên kia có một tên hô to:
- Sư muội, ngươi ở nơi nà o? Mau lại đây hỗ trợ.
Má»i ngưá»i quay ngưá»i nhìn lại phÃa đó, đã thấy hai bên Ä‘ang đánh nhau ác liệt, phỉ đồ Bạch Liên giáo thế công tuy sắc bén, nhưng bị đông đảo há»™ vệ cá»§a Từ Vị cuồn cuá»™n tiến tá»›i chặn lại, láºp tức vây quanh đám phỉ nhân.
- Bạch Liên giáo nà y tháºt sá»± là tổ chức thà mạng mà !
Lâm Vãn Vinh cảm thán một câu, Tần Tiên Nhi mấp máy đôi môi nói:
- Công tá», ta phải Ä‘i rồi, chà ng hãy bảo trá»ng.
Lâm Vãn Vinh thấy vẻ mặt nà ng Ä‘au đớn đáng thương, liá»n giữ chặt tay nà ng nói:
- Muốn giết Từ Vị nà y không dá»… đâu, nà ng ra khoa trương thanh thế má»™t chút là được, không cần giết hắn, đừng là m bị thương chÃnh mình, đánh không lại liá»n láºp tức bá» chạy.
Cao thá»§ rất đông bên ngưá»i Từ Vị, rõ rà ng lần nà y Bạch Liên giáo không thể thà nh công, nhưng Tiên Nhi võ công cao tuyệt, chuyện tá»± bảo mệnh tuyệt vô vấn Ä‘á». Cô nà ng mặt mà y hoan hỉ, nước mắt lúc nà y rÆ¡i như mưa:
- Công tá», giữa ta và chà ng bây giá» dù ko có hồng tuyến kết giao, chà ng cÅ©ng sẽ nhá»› tá»›i Tiên Nhi chứ?
Äại tiểu thư nghe được những lá»i nà y, là m cho nà ng vừa ngượng ngùng vừa oán háºn, yêu nữ Bạch Liên giáo nà y, những lá»i như thế mà cÅ©ng có thể nói ra, tháºt không biết xấu hổ là gì. Tần tiên nhân nói xong, ánh mắt sâu lắng nhìn hắn, liá»n chuyển mình, gót sen thoăn thoắt lao nhanh Ä‘i.
Tà i sản của SongTrang
Chữ ký của SongTrang
Last edited by hoangcongthanh; 01-10-2008 at 09:58 PM .
02-09-2008, 09:09 AM
Hà n Lâm Há»c Sỹ
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 445
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 14 giá»
Thanks: 0
Thanked 134 Times in 108 Posts
Chương 123 Phiến tỠ(kẻ lừa đảo)
Dịch: dester
Biên dịch: Melly Biên táºp: asin
Nguồn: tà ng thư viện
Lâm Vãn Vinh thấy Tiên Nhi thần sắc sầu não, trong lòng nhịn không được ca thán: “Tiên Nhi nà y, nếu không phải cả ngà y phải chém chém giết giết thì dáng vẻ cÅ©ng vô cùng ôn nhu, lay động lòng ngưá»i. Nếu có thể thay đổi tâm tÃnh cá»§a nà ng thì quả tháºt quá tốt.†Nhưng ngẫm lại, nếu là nà ng đổi tÃnh váºy có còn là Tần Tiên Nhi nữa hay không? Tháºt sá»± là mâu thuẫn đây.
Äại tiểu thư thấy Lâm Tam cùng yêu nữ Bạch Liên giáo há»i há»i đáp đáp, quay đầu nhìn lại Ä‘oạn hồng tuyến đã đứt kia, trong lòng cảm thấy tháºt khó chịu, giáºn dữ:
- Yêu nữ kia đúng là đáng ghét mà !
Lâm Vãn Vinh thở dà i:
- Äại tiểu thư, nà ng không cần sỉ vả, số mệnh nà ng ta cÅ©ng Ä‘au khổ mà !
Äại tiểu thư háºm há»±c nói:
- Cô ta và ngươi thân máºt như thế, ngươi tá»± nhiên nói lá»i bênh vá»±c cho cô ta thôi.
Hắn giáºt mình liếc nhìn Ngá»c Nhược nói:
- Äại tiểu thư, từ ‘thân máºt’ nà y thô lá»— vô cùng, váºy mà nà ng cÅ©ng thốt ra được à .
Äại tiểu thư trên mặt đỠlên, khẽ nói:
- Ngươi muốn quản ta chắc, ta nghĩ sao thì nói thế thôi. Yêu nữ nà y không biết là dạng hồ ly tinh gì, thế mà lại dụ dỗ tên xấu xa như ngươi.
“Nà ng ta chÃnh là danh chấn Kim Lăng Diệu Ngá»c phưá»ng hoa khôi Tần Tiên Nhi, có phải là hồ ly tinh đâu!†Hắn thầm nhá»§: “Bất quá bà máºt nà y không thể nói cho nà ng biết được.â€
Nhắc lại, Bạch Liên giáo kia khi được Tiên Nhi trợ giúp, tình hình không còn giống như trước. Tiên Nhi võ công trác tuyệt, má»™t chá»i mưá»i, má»™t hÆ¡i chém chết và i thị vệ, Bạch Liên phỉ đồ nhanh chóng Ä‘oạt lại quyá»n chá»§ động.
Lâm Vãn Vinh thấy bá»™ dạng Tần Tiên Nhi như muốn liá»u chết, trong lòng bắt đầu thầm lo lắng: “Con nha đầu ngốc nà y, không muốn giữ mạng hay sao? Thá»§ Ä‘oạn từ vị đối phó vá»›i Bạch Liên giáo vô cùng mãnh liệt, nà ng hết lần nà y tá»›i lần khác chấp nhất như váºy là m gì? Äể các sư huynh đệ ngăn cản rồi mau thoát Ä‘i.†Äối vá»›i Bạch Liên giáo, hắn chỉ có hảo cảm vá»›i má»—i Tiên Nhi cho nên vá»›i những ngưá»i khác, hắn chẳng thèm quan tâm.
Äại tiểu thư lần đầu nhìn thấy cảnh giết ngưá»i, cả ngưá»i ngây ra, kêu má»™t tiếng, vá»™i và ng quay đầu lại, không dám mở mắt nhìn máu me. Hắn vá»™i và ng kéo nà ng ra phÃa sau lưng mình:
- Mau quay đầu lại, không cần nhìn.
Äại tiểu thư khẽ ừ nhẹ, thấy thân hắn Ä‘ang chắn trước ngưá»i mình, trong lòng cảm thấy dá»… chịu Ä‘i rất nhiá»u. Chỉ là nhìn thấy trên chân hắn còn dÃnh lấy ná»a Ä‘oạn hồng tuyến kia, liá»n không nhịn được run rẩy, liếc mắt nhìn ra kia lại thấy Tần Tiên Nhi Ä‘ang chém giết, cắn cắn đôi môi tức giáºn hừ má»™t tiếng. ChÃnh bản thân mình cÅ©ng cảm thấy khó hiểu.
Từ Vị bên ngưá»i há»™ vệ xuất hiện cà ng nhiá»u, và i chiếc thuyá»n khác cÅ©ng nhanh chóng Ä‘i lại gần. Vô số binh lÃnh tay cầm cung tên nhắm lên trên thuyá»n lá»›n, chỉ chá» má»™t tiếng ra lệnh sẽ phóng tên.
Từ Vị lớn tiếng nói:
- Bạch Liên giáo phỉ đồ, mau mau buông kiếm quy hà ng, bổn quan sẽ miễn các ngươi tội chết.
Còn chưa dứt lá»i , và i tên phỉ đồ đã bị chém chết rồi. Lúc đầu hÆ¡n mưá»i ngưá»i hiện tại chỉ còn lại bốn, năm ngưá»i ứng chiến. Mấy ngưá»i nà y tháºt hung tợn ko sợ chết, vừa đánh vừa lui. Hai ngưá»i hướng vá» phÃa Lâm Vãn Vinh nhảy tá»›i. Tên phÃa trước đúng là tặc thá»§ má»›i vừa rồi định ám sát Từ Vị, hắn liếc mắt liá»n nháºn ra là Lục Trung Bình tiểu tá», kẻ từng bị mình đùa cợt.
Lục Trung Bình ánh mắt kinh hoà ng, khôngok để ý tá»›i Lâm Vãn Vinh, cao giá»ng quát:
- Hôm nay thất bại, nhanh rá»i khá»i nÆ¡i đây.
Bốn ngưá»i còn lại Ä‘á»u tung ngưá»i lên, hi vá»ng có thể nhảy xuống hồ. Duy chỉ có Tần Tiên Nhi tá»±a như không nghe được lệnh rút lui. Nà ng nhẹ nhà ng liếc mắt nhìn vá» phÃa Lâm Vãn Vinh vá»›i vẻ mặt ẩn hiện chút thê lương rồi thét dà i má»™t tiếng, lệ ảnh bay lên không, nhằm hướng phÃa các cung thá»§ đánh tá»›i.
- Bắn tên!
Từ Vị ra lệnh, vô số mũi tên vun vút bay lên không trung nhắm vỠhướng nà ng lao tới.
Tiên Nhi nà y võ nghệ quả có má»™t không hai trong thiên hạ, đối mặt mà n mưa tên dà y đặc như mưa, tá»±a hồ muốn táºn diệt mình nhưng vẫn quyết Ä‘inh lao lên chứ không rút lui. Bá»—ng nhiên, nà ng quay đầu, hướng vá» hắn nở má»™t nụ cưá»i, trong ánh mắt có chút bất lá»±c, có chút lưu luyến mê hoặc, cÅ©ng có chút hi vá»ng.
Lâm Vãn Vinh thấy ánh mắt nà y liá»n hiểu: “Ui chao, há»ng rồi, nha đầu kia định tá»± sát hay sao váºy. Trá»i, má»›i mấy tuổi đầu, Ä‘iá»u tốt không há»c, lại muốn há»c ngưá»i ta tá»± sát.†Nhá»› lại lần trước Tần Tiên Nhi mấy lần gá»i thư cảnh báo, tại sà o huyệt Bạch Liên giáo lại xả thân cứu giúp, tuy đối vá»›i nữ tá» khác hay có thà nh kiến, nhưng đối vá»›i mình cÅ©ng tình thâm nghÄ©a trá»ng, vạn lần không thể để nà ng gặp nạn.
Hắn lúc nà y lo lắng vì vẫn chưa nghÄ© ra kế gì, bá»—ng lóe lên má»™t ý nghÄ©, liá»n kêu to:
- Bạch Liên giáo yêu nhân kia, mau mau nháºn chết!
Vừa nói vừa tung mình vá»t lên phÃa trước.
Äại tiểu thư vừa thấy hắn lao vá» phÃa mưa tên vá»t Ä‘i, trong lòng kinh hãi, vá»™i la lên:
- Lâm Tam, không thể…!
Nhưng hắn đã vá»t tá»›i phÃa trước rồi, không nghe thấy tiếng kêu cá»§a nà ng.
Äại tiểu thư thầm nghÄ©: “Nữ tá» che mặt kia Ä‘Ãch thị là báºc quốc sắc thiên hương Ä‘Ãch khiến cho kẻ như ngươi ngay cả sinh tá» Ä‘á»u không để ý tá»›i?†Thấy Lâm Tam không quay lại, Äại tiểu thư cắn răng chạy nhanh Ä‘uổi theo hắn phÃa sau.
Từ Vị coi trá»ng Lâm Vãn Vinh cá»±c kì, thấy hắn vá»t đến, trong lòng giáºt mình, vá»™i và ng phất tay hô:
- Dừng tay!
CÆ¡n mưa tên láºp tức ngừng lại.
Tần Tiên Nhi Ä‘ang bay trên không trung, thấy Lâm Vãn Vinh không để ý sanh tá» cá»§a bản thân mà lao vá»t đến, nước mắt láºp tức rưng rưng, trên môi lại nở má»™t nụ cưá»i, tinh thần đột nhiên phấn khởi, trưá»ng kiếm múa nhanh gạt đỡ nhưng mÅ©i tên còn lại. Thân hình nhẹ nhà ng hạ xuống đầu thuyá»n không phát ra má»™t tiếng, đứng đối diện vá»›i hắn.
- Bắt được rồi, Bắt được rồi!
Má»™t tiếng to truyá»n đến, Lâm Vãn Vinh quay đầu lại nhìn, má»›i vừa rồi và i phỉ nhân vừa đà o tẩu, kể cả Lục Trung Bình kia, đã bị cuốn trong má»™t cái lưới cá khổng lồ. Từ vị trên mặt có nét cưá»i, hắn thầm nghÄ©: “Lão nhân nà y thá»§ Ä‘oạn ghê a!†Mắt nhìn thấy thế cuá»™c như váºy, đương nhiên là đã được sắp đặt đâu đấy. Từ Văn Trưá»ng đại nhân quả nhiên danh bất hư truyá»n, đối vá»›i Bạch Liên giáo chưa từng có cảm giác nuông tay, giá» trước mắt phỉ đồ đã bị bắt, trong lòng tất sẽ rất cao hứng. “Chỉ là Từ Vị nà y lắm thá»§ Ä‘oạn, sợ sẽ không buông tha Tần Tiên Nhi nà y dá»… dà ng!†Äiá»u nà y là m hắn bắt đầu lo lắng.
- Lâm tiểu ca, ngươi mau lui vá».
Từ Vị thấy Lâm Vãn Vinh cùng tên Bạch Liên giáo cuối cùng nà y đứng gần nhau quá, trong lòng lo lắng, vội và ng nói.
Lâm Vãn Vinh liếc mắt nhìn Tần Tiên Nhi, nhá» giá»ng nói:
- Nà ng liá»u chết như thế để là m chi, ngay cả mạng sống cÅ©ng không cần sao?
Ãnh mắt cá»§a Tiên Nhi rưng rưng dòng lệ, nhưng trên môi lại mỉm cưá»i đáp:
- Äó là ta muốn nhìn thấy trong lòng chà ng có Tiên Nhi hay không, có vì Tiên Nhi lo lắng không? Nếu trong lòng có ta, tất sẽ cứu ta, nếu là trong lòng không có ta, ta sống trên Ä‘á»i cÅ©ng vô vị, nên chết Ä‘i là vừa.
†Trá»i ạ, tiểu nha đầu nà y có tÃnh cách tháºt nha. Äem sanh tá» ra liá»u mạng, cÅ©ng chỉ vì muốn thá» xem ta có thể cứu nà ng hay không. Chà , chỉ vì má»™t chút việc nhá» nà y, ngay cả mạng cá»§a mình cÅ©ng không cần hay sao? Tháºt là quá liá»u lÄ©nh mà . Bất quá cÅ©ng là cô gái vừa ôn uyển lại vừa ngang bướng, lại rất chân thà nh không ai sánh được. â€
- Váºy bây giá» nà ng đã biết chưa?
Hắn vừa buồn cưá»i vừa tức giáºn há»i.
- Ta đối đãi công tá», cÅ©ng như công tỠđối đãi ta !
Tần Tiên Nhi ngá»t ngà o cưá»i, tuy che khăn lụa má»ng, cÅ©ng có thể cảm thấy tiếu nhan nà ng như trăm hoa Ä‘ua nở. Má»›i vừa rồi Lâm Vãn Vinh lao trước mưa tên nà ng chÃnh là táºn mắt nhìn thấy, trong lòng dÄ© nhiên rất xúc động, má»™t câu nà y ra nói được tình chân ý thiết, tá»± nhiên cá»±c kỳ.
â€Xong hết rồi, xong hết rồi, tiểu nữu nà y nói là m lão tá» cảm động quá, mị lá»±c quá lá»›n là m ta không có biện pháp a. â€
Tần Tiên Nhi trong mắt trà n đầy nhu tình, ngẩn ngÆ¡ nhìn hắn, nếu không phải má»i ngưá»i lúc nà y còn vá»n quanh, chắc đã sá»›m lao và o lòng hắn. Äứng trước má»i ngưá»i, hai ngưá»i thì thầm nói chuyện, mặc kệ thiên hạ ngoại nhân đầy vẻ thù địch, cảm giác nà y tá»±a như thâu tình, kÃch thÃch cá»±c kỳ.
Và o giá» phút nà y Lâm Vãn Vinh ngoại trừ cảm động ở ngoà i, đột nhiên trong lòng xuất hiện má»™t cảm giác rất kỳ quái: †Sao giống như má»™t nữ hà i tá» Ä‘ang quan hoà i tá»›i mình, thỉnh thoảng lai như ăn phải giấm chua. Äối nam nhân mà nói, kỳ tháºt đây là má»™t sá»± tình hết sức hấp dẫn nha. ÄÆ°Æ¡ng nhiên, nếu chỉ ghen tuông mà không giết ngưá»i váºy thì tốt hÆ¡n. †à nghÄ© nam nhân, đúng là chỉ thÃch tiện lợi.
- Lâm tiểu ca, vạn không thể mạo hiểm, mau mau lui vá».
Từ Vị lá»›n tiếng kêu lên. Tiêu Äại tiểu thư nhè nhè tiến lên, định Ä‘i theo Lâm Tam, nhưng bị thị vệ vá»™i và ng ngăn trở lại.
â€Ai, bây giá» không thể trÆ¡ mắt nói chuyện tình cảm được, Lục Trung Bình kia cùng vá»›i và i ngưá»i đã bị Từ Vị tóm được, bây giá» phải nghÄ© cách nà o giúp Tiên Nhi đà o tẩu má»›i được. â€
Lá»i Từ vị nói đã giúp hắn, hắn liá»n nháy mắt vá»›i Tần Tiên Nhi và lá»›n tiếng la:
- Bạch Liên giáo yêu nhân kia, ngươi ngà y trước bắt cóc ta ở Tiêu gia, hôm nay ta không thể tha cho ngươi.
Tần Tiên Nhi nghe xong, cÅ©ng cưá»i phì má»™t tiếng, liá»n vá»™i và ng lên tiếng phối hợp vá»›i hắn:
- Muốn đánh thì đánh, chá»› có nói nhiá»u.
Nói xong liá»n hướng trưá»ng kiếm đâm hắn và i nhát, chỉ là đầu kiếm còn cách hắn mưá»i vạn tám ngà n dặm. Vãn Vinh vá»™i và ng nhảy lui lại phÃa sau mấy bước, đã đứng ở mạn thuyá»n. Äại tiểu thư trong lòng rõ rà ng minh bạch: â€Hai ngưá»i nhất định giở tròn, nữ tá» kia đối Lâm Tam si mê vô cùng, sao mà hạ độc thá»§ được? â€
- Ngươi ... tên lừa đảo… !!
Äại tiểu thư hung hăng dáºm chân.
Từ Vị vội la lên:
- Lâm tiểu huynh đệ, chớ có ham đánh, mau mau lui vỠ!
Lá»i nà y nói ra đã quá muá»™n, phỉ đồ Bạch Liên giáo cuối cùng nà y má»™t nhoáng thân đã bay tá»›i trước ngưá»i Lâm Tam, hai tay lao và o nhau, bá»—ng nghe Lâm Tam "A" lên má»™t tiếng, hai ngưá»i liá»n rÆ¡i ùm xuống hồ
- Mau mau kéo lưới?
Từ Vị vá»™i và ng chạy tá»›i mạn thuyá»n lá»›n tiếng hô. chỉ là má»›i nãy đã quăng lưới tóm và i tên phỉ đồ Bạch Liên giáo, lúc nà y còn đâu ra lưới để tung ra tiếp? Thấy quan binh định hướng xuống nước bắn tên, Từ Vị vá»™i và ng khoát tay la :
- Không thể.
Äại tiểu thư thấy Bạch Liên yêu nữ kia Ä‘ang á»· ôi trong lòng Lâm Tam, cùng hắn vừa rÆ¡i xuống nước, tuy giống như bắt cóc, nhưng tình chà ng ý thiếp vô cùng. â€Lừa đảo lừa đảo, Ä‘á»u là lừa đảo †Äại tiểu thư cắn chặt hà m răng ngá»c, trong lòng oán háºn. Chỉ là thấy Lâm Tam rÆ¡i xuống nước, nà ng không tá»± chá»§ được vẫn thấy lo lắng: â€Tên xấu xa nà y, không biết có biết bÆ¡i chăng, nếu không ... ngươi ... ngươi vì nà ng mà ngay cả tánh mạng cÅ©ng không để ý hay sao?†Cô nà ng cà ng nghÄ© cà ng sợ, ngưng thần cẩn tháºn tìm tòi tại mặt hồ, đã mặt hồ nước tÄ©nh lặng, không còn thấy được thân ảnh hai ngưá»i đâu nữa.
Tà i sản của nguyenan
Last edited by hoangcongthanh; 01-10-2008 at 10:06 PM .
Từ khóa được google tìm thấy
4vn cuc pham gia dinh , 4vn gia dinh , 4vn.eu cuc pham gia dinh , 4vneu cuc pham gia dinh , ãàäàíèÿ , ãàçåòà , åãèïòà , âëàãàëèùå , âèäåîêëèïû , äîìîäåäîâî , àóäèî , çàâîä , cac pham gia dinh 4vn , cac pham gia dinh 4vn\ , cá»±c phẩm gia Ä‘inh , cá»±c phẩm gja Ä‘inh , cpgd 4vn , cu ham gia dinh 4vn , cu pham gia dinh 4vn , cuc dinh gia dinh 4vn , cuc pha? gia dinh 4vn , cuc pham gi dinh 4vn , cuc pham gia dình 4vn , cuc pham gia dih , cuc pham gia dinb 4vn , cuc pham gia ding 4vn , cuc pham gia dinh , cuc pham gia dinh - 4vn , cuc pham gia dinh 111 , cuc pham gia dinh 130 , cuc pham gia dinh 374 , cuc pham gia dinh 4 vn , cuc pham gia dinh 4.vn , cuc pham gia dinh 4cn , cuc pham gia dinh 4eu , cuc pham gia dinh 4eu.vn , cuc pham gia dinh 4v , cuc pham gia dinh 4v. , cuc pham gia dinh 4vb , cuc pham gia dinh 4vn , cuc pham gia dinh 4vn eu , cuc pham gia dinh 4vn.eu , cuc pham gia dinh 4vn.ru , cuc pham gia dinh 4vneu , cuc pham gia dinh 68 , cuc pham gia dinh 95 , cuc pham gia dinh e4vn , cuc pham gia dinh full , cuc pham gia dinh iphone , cuc pham gia dinh pdf , cuc pham gia dinh. 4vn , cuc pham gia dinh.4vn.eu , cuc pham gia dinh4vn , cuc pham gia dinh\ , cuc pham gja dinh 4vn , cuc pham gja djnh 4vn , cuc phan gia dinh 4vn , cuc phap gia dinh 4vn , cuc phzm gia dinh 4vn , cucphamgiadinh 4vn , cuu pham gia dinh 4vn , êåðàìè÷åñêàÿ , êðóïíåéøèé , gia dinh 4vn , google , hai gia dinhtron bo , hau cuc pham gia dinh , ïåðåâîä , ïåðåâîäîâ , ïèööû , ïñîðèàç , ïðàâîñëàâèå , ïðàéñ , ïðîäàæà , òåàòð , òåêñò , truyen cuc pham gia dinh , ýâàêóàòîð , ðîñòåëåêîì