 |
|

04-09-2008, 06:47 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Dưá»ng như phải rất lâu tôi má»›i chạm tá»›i đáy. Thá»±c ra thì chắc hẳn không quá mấy giáºy, nhưng trong khoảng thá»i gian rÆ¡i xuống đó tôi đã kịp nhá»› lại rất nhiá»u thứ. Tôi nghÄ© vá» thị trấn quê nhà sao mà xa quá đỗi. Tôi nghÄ© vá» ngưá»i con gái tôi đã ngá»§ cùng chỉ má»™t lần duy nhất trước khi xuống tà u ra Ä‘i. Tôi nghÄ© vá» bố mẹ tôi. Tôi nhá»› mình đã cám Æ¡n trá»i đã cho tôi má»™t đứa em gái chứ không phải em trai: nhá» váºy thì dù tôi chết bố mẹ tôi vẫn còn có nó và không phải lo rằng đến lượt nó phải Ä‘i lÃnh. Tôi nhá»› những chiếc bà nh bá»™t gạo gói trong là sồi. Thế rồi tôi đâm sầm xuống mặt đất khô cứng và bất tỉnh má»™t lát. Dưá»ng như toà n bá»™ không khà bên trong tôi đã phụt cả ra ngoà i qua lá»›p vá» thân thể tôi. Tôi đã rÆ¡i phịt xuống đáy giếng như cái bao cát.
Hẳn tôi đã ngất Ä‘i chỉ má»™t thoáng vì cú ngã. Khi tỉnh dáºy, tôi cảm thấy có dòng nước nà o đó Ä‘ang rưới lên mình. Ban đầu tôi ngỡ là mưa, nhưng tôi nhầm. Äó là nước tiểu. đám lÃnh Mông Cổ Ä‘ang đái lên tôi trong khi tôi nằm dưới đáy giếng. Tôi nhìn lên thấy bóng dáng lá» má» cá»§a há» xa mãi trên kia, từng ngưá»i má»™t đến bên miệng giếng tròn để đái. Quang cảnh đó có gì đó phi thá»±c má»™t cách khá»§ng khiếp, như má»™t cÆ¡n ảo giác vì ma túy váºy. Nhưng đó là thá»±c tại. Quả thá»±c tôi Ä‘ang ở dưới đáy giếng, và ngưá»i ta Ä‘ang đái lên tôi bằng nước đái tháºt. Sau khi cả bá»n đã đái xong, má»™t ngưá»i rá»i đèn pin lên tôi. Tôi nghe há» cưá»i rá»™. Rồi há» biến mất khá»i mép giếng. Sau đó, má»i sá»± chìm và o im lặng thăm thẳm.
Tôi nghÄ© tốt nhất là nằm sấp má»™t lát, chá» xem há» có quay lại không. Nhưng hai mươi phút trôi qua, rồi ba mươi phút (tôi chỉ Ä‘oán váºy vì không có đồng hồ), há» vẫn không quay lại. Dưá»ng như hỠđã Ä‘i, bá» tôi ở đây. Tôi đã bị bá» lại ở dưới đáy má»™t cái giếng giữa sa mạc. Khi đã chắc là đám lÃnh không quay lại nữa, tôi quyết định kiểm tra xem mình có bị thương không. Là m việc đó trong bóng tối tháºt không dá»…. Tôi không nhìn thấy chÃnh cÆ¡ thể mình. Tôi không thể dùng mắt để xác định xem cÆ¡ thể mình có ổn không. Tôi chỉ có thể dùng tay sá», nhưng không dám chắc những cảm nháºn cá»§a mình trong bóng tối là chÃnh xác. Tôi cảm thấy mình Ä‘ang bị dối gạt, bị đánh lừa. Äó là má»™t cảm giác tháºt kỳ lạ.
Tuy váºy, từng tà má»™t, và bằng cách hết sức chú ý tá»›i từng chi tiết, tôi bắt đầu nháºn thức được hoà n cảnh cá»§a mình. Äiá»u đầu tiên tôi nháºn thấy là tôi đã hết sức gặp may. Äáy giếng tương đối má»m, toà n cát. Nếu không thì khi rÆ¡i xuống từ trên cao đến thế chắc tôi đã gãy hết xương. Tôi hÃt má»™t hÆ¡i dà i, sâu rồi cố cỠđộng. Trước hết tôi thá» cỠđộng các ngón tay. Ngón tay động Ä‘áºy được, dù yếu á»›t. Sau đó tôi thá» ngồi dáºy, nhưng không được. CÆ¡ thể tôi như đã mất hết cảm giác. à thức vẫn còn, nhưng có cái gì đó không ổn trong sá»± liên lạc giữ ý thức vá»›i cÆ¡ thể. Tâm trà tôi quyết định là m cái gì đó, nhưng không truyá»n tải được ý nghÄ© đó đến hoạt động các cÆ¡. Tôi đà nh chịu thua, chỉ nằm im má»™t lát trong bóng tối.
Tôi đã nằm như thế trong bao lâu, tôi không biết. Nhưng rồi, dần dần, cảm giác bắt đầu trở lại. Và cùng vá»›i sá»± phục hồi là – cÅ©ng tá»± nhiên thôi – cái Ä‘au xuất hiện. Äau ghê gá»›m. Chắc tôi gãy chân mất rồi. Và tôi hẳn đã bị tráºt khá»›p, có khi còn gãy không chừng.
Tôi nằm đó ráng chịu Ä‘au. Không biết tá»± lúc nà o nước mắt tuôn rà n rụa xuống hai má tôi – khóc vì Ä‘au, nhưng còn hÆ¡n cả Ä‘au là khóc vì tuyệt vá»ng. Chắc ông sẽ không bao giá» hiểu nổi cảm giác ấy đâu – ná»—i cô đơn tá»™t cùng, ná»—i tuyệt vá»ng cùng cá»±c khi bị bá» mặc trong má»™t cái giếng sâu giữa sa mạc ở bên rìa thế giá»›i, ngưá»i Ä‘au như dần trong bóng tối như má»±c. Tháºm chà tôi hối tiếc phải chi tên hạ sÄ© quan Mông Cổ bắn quách tôi cho rồi thì có hay hÆ¡n không. Nếu tôi bị giết bằng cách đó thì chà Ãt bá»n há» cÅ©ng biết vá» cái chết cá»§a tôi. Chứ nếu tôi chết ở đây, đó sẽ là má»™t cái chết thá»±c sá»± cô độc, má»™t cái chết chẳng ai buồn quan tâm, má»™t cái chết câm lặng.
Thi thoảng tôi nghe tiếng gió. Má»—i khi lùa qua mặt đất, gió lại gây ra má»™t âm thanh kỳ lạ nÆ¡i miệng giếng, âm thanh như má»™t ngưá»i đà n bà than khóc ở má»™t thế giá»›i xa xôi nà o. Thế giá»›i đó và thế giá»›i nà y nối vá»›i nhau bằng má»™t đưá»ng thông hẹp qua đó giá»ng cá»§a ngưá»i đà n bà vá»ng đến tôi, dù chỉ từng chặp cách quãng không Ä‘á»u. Tôi đã bị bá» mặc má»™t mình trong im lặng sâu thẳm và trong bóng tối còn thăm thẳm hÆ¡n thế.
Cố nén Ä‘au, tôi vươn tay sá» ná»n đất quanh mình. Äáy giếng phẳng, không rá»™ng lắm, đưá»ng kÃnh khoảng từ mét rưỡi tá»›i mét bảy. Trong khi sá» soạng mặt đất, tay tôi bá»—ng chạm phải má»™t váºt cứng, sắc. Tôi sợ hãi rụt tay vá», nhưng rồi lại chầm cháºm, cẩn tháºn chìa tay vá» phÃa váºt đó. Các ngón tay tôi lại tiếp xúc vá»›i cái váºt sắc đó. Ban đầu tôi nghÄ© đó là má»™t cà nh cây, nhưng chẳng mấy chốc tôi nháºn ra mình Ä‘ang chạm phải xương. Không phải xương ngưá»i mà là xương cá»§a má»™t con váºt nhá». Xương vung vãi tứ tung, có thể và i lâu ngà y, cÅ©ng có thể vì cú ngã cá»§a tôi. Chẳng còn gì khác dưới đáy giếng nữa, chỉ toà n cát, mịn và khô.
Kế đó tôi miết lòng bà n tay lên vách giếng. Dưá»ng như vách được là m bằng những viên đá má»ng, nhẵn. Bá» mặt sa mạc và o ban nà y nóng như thiêu, nhưng cái nóng đó không xuyên thấu nổi đến thế giá»›i dưới lòng đất nà y. Các viên đá lạnh toát như băng. Tôi lại sá» soạn lên vách giếng để kiểm tra khoảng hở giữa các viên đá. Nếu đủ chá»— tì chân thì tôi sẽ có thể leo lên được. Nhưng khoảng hở giữa các viên đá quá hẹp không thể tì chân được, đã váºy cái thân tôi bầm dáºp thế nà y thì leo lên là chuyện hầu như không tưởng.
Cố hết sức bình sinh, tôi lếch vá» phÃa vách giếng, gượng dáºy ngồi tá»±a và o vách. Má»—i cỠđộng lại khiến chân và vai tôi Ä‘au thon thót như bị châm hà ng trăm mÅ©i kim dà y. Sau đó thì từng hÆ¡i thở Ä‘á»u khiến tôi có cảm giác toà n thân tôi sắp rá»i ra từng mạnh. Tôi sá» vai thì thấy nó nóng hầm háºp, sưng tấy lên.
* * *
Bao nhiêu thá»i gian trôi qua như váºy, tôi không biết. Nhưng rồi, đến má»™t lúc, xảy ra má»™t Ä‘iá»u mà tôi không thể tưởng tượng nổi. Ãnh nắng mặt trá»i rá»i xuống qua miệng giếng như má»™t thứ mặc khải. Trong khoảnh khắc đó, tôi thấy rõ má»i váºt quanh mình. Giếng ngáºp trong ánh sáng rá»±c rỡ. Cả má»™t dòng thác ánh sáng. Cái chói chang đó hầu như là m tôi nghẹt thở. Bóng tối và cái lạnh bị quét sạch trong má»™t khoảnh khắc, ánh mặt trá»i ấm áp, dịu dà ng bao bá»c tầm thân trần trụi cá»§a tôi. Ngay cả cái Ä‘au cá»§a tôi dưá»ng như cÅ©ng được ban phúc trong ánh sáng cá»§a mặt trá»i, cái ánh sáng giỠđây Ä‘ang rá»i chiếu lên má»› xương trắng cá»§a con váºt nhá» bên cạnh tôi. Nắm xương đó vốn lẽ ra đã là điá»m gở cho cái chết mưá»i mươi cá»§a tôi, nhưng trong ánh nắng mặt trá»i dưá»ng như nó lại là má»™t ngưá»i bạn thân thiết đồng cam cá»™ng khổ. Tôi thấy rõ những tảng đá xây vách giếng bao quanh tôi. Chừng nà o còn ở trong ánh sáng, tôi có thể quên hết ná»—i sợ, cái Ä‘au, cÆ¡n tuyệt vá»ng. Sững sá», tôi ngồi ngây ra trong ánh sáng chói lòa. Thế rồi ánh sáng biến mất cÅ©ng đột ngá»™t như khi nó đến. Bóng tối dà y đặc lại trùm lên má»i váºt. Khoảnh khắc vừa rồi hết sức ngắn ngá»§i. Nếu nói theo đồng hồ, nó kéo dà i khoảng mưá»i giây, cùng lắm là mưá»i lăm giây. Rõ rà ng là do góc độ nên ánh sáng mặt trá»i chỉ có thể rá»i thẳng và o đáy giếng trong ngần ấy thá»i gian, chỉ má»™t lần duy nhất má»—i ngà y. Dòng ánh sáng đã ra Ä‘i trước khi tôi kịp hiểu ra ý nghÄ©a cá»§a nó.
Sau khi ánh sáng đã tà n, tôi lại chìm trong bóng tối còn dà y đặc hÆ¡n trước. Tôi gần như không cỠđộng được. Tôi không có nước, không có thức ăn, không má»™t mảnh vải che thân. Buổi chiá»u dà i dằng dặc trôi qua, rồi đêm đến, nhiệt độ tụt xuống thấp nhất. Tôi gần như không ngá»§ được. CÆ¡ thể tôi thèm được ngá»§, nhưng cái lạnh chá»c và o da tôi như hà ng ngà n cái gai nhá» xÃu. Tôi cảm thấy như phần cốt tá»§y cá»§a sinh mệnh tôi Ä‘ang cứng lại, Ä‘ang chết dần. Trên đầu, tôi thấy những vì sao lạnh giá trên bầu trá»i. Sao nhiá»u đến hãi hùng. Tôi ngắm nhìn chúng, quan sát chúng di động chầm cháºm. Chuyển động cá»§a chúng giúp tôi yên lòng rằng thá»i gian vẫn Ä‘ang trôi. Tôi ngá»§ má»™t chút, sá»±c tỉnh vì lạnh và đau, ngá»§ thêm chút nữa rồi lại sá»±c tỉnh vì Ä‘au.
Cuối cùng trá»i cÅ©ng sáng. Từ miệng giếng tròn, những Ä‘iểm sáng li ti sắc nhá»n cá»§a ánh sao dần dần nhạt Ä‘i. Thế nhưng, ngay cả khi bình minh đã rạng, các vì sao vẫn không biến mất hoà n toà n. Dù đã má» nhạt đến hầu như không thấy được, chúng vẫn còn đó. Äể cho đỡ khát, tôi liếm những giá»t sương buổi sáng Ä‘á»ng trên vách giếng. DÄ© nhiên là chẳng được bao nhiêu, nhưng vá»›i tôi chá»— nước đó ngon như má»™t hồng phúc trá»i cho. Tôi chợt nhá»› ra rằng đã suốt má»™t ngà y tôi không ăn, không uống. Thế nhưng tôi không thấy đói chút nà o.
Tôi cứ ở đó, ngồi yên, dưới đáy lá»—. Tôi không là m gì khác được. Tháºm chà tôi không thể suy nghÄ©, cảm giác cô đơn và tuyệt vá»ng cá»§a tôi quá to lá»›n. Tôi ngồi đó chẳng là m gì, chẳng nghÄ© gì. Tuy nhiên, má»™t cách vô thức, tôi chá» tia sáng đó, cái dòng ánh sáng chói lòa tuôn thẳng xuống đáy giếng chỉ trong má»™t khoảnh khắc vô cùng ngắn ngá»§i má»—i ngà y. Ắt hẳn đó là má»™t hiện tượng xảy ra lúc rất gần giữa trưa, khi mặt trá»i nằm ở thiên đỉnh và ánh sáng cá»§a nó chiếu vuông góc xuống mặt đất. Tôi đợi ánh sáng đó, ngoà i ra tôi không chỠđợi gì nữa. Tôi chẳng còn có thể đợi cái gì khác nữa.
Dưá»ng như rất nhiá»u thá»i gian đã trôi qua. Äến má»™t lúc, tôi thiếp Ä‘i mà không hay. Ngay lúc tôi cảm thấy sá»± hiện diện cá»§a cái gì đó và sá»±c tỉnh thì ánh sáng đã ở đó rồi. Tôi nháºn ra mình lại Ä‘ang ngáºp trong ánh sáng chan hòa đó. Má»™t cách vô thức, tôi dang rá»™ng hai tay, ngá»a lòng bà n tay ra đón nháºn mặt trá»i. Lần nà y ánh sáng mạnh hÆ¡n nhiá»u so vá»›i lần đầu. Nó cÅ©ng ở lại vá»›i tôi lâu hÆ¡n lần trước nhiá»u. Ãt nhất là tôi cảm thấy như váºy. Trong ánh sáng đó, lệ trà o khá»i mắt tôi. Tôi cảm thấy như toà n bá»™ chất lá»ng trong cÆ¡ thể tôi có thể biến thà nh nước mắt rồi trà o ra khá»i mắt tôi, rằng chÃnh cÆ¡ thể cÅ©ng có thể tan Ä‘i mất. Nếu như Ä‘iá»u đó xảy ra trong niá»m phúc lạc tá»™t cùng cá»§a ánh sáng kỳ vÄ© đó thì ngay cái chết cÅ©ng không còn đáng sợ nữa. Thá»±c sá»± tôi cảm thấy muốn chết. Tôi có má»™t cảm giác kỳ diệu vá» nhất thể, má»™t cảm thức vô cùng lá»›n lao vá» sá»± hợp nhất. Phải, nó đấy: ý nghÄ©a Ä‘Ãch thá»±c cá»§a cuá»™c nhân sinh nằm trong cái ánh sáng chỉ kéo dà i mấy giây kia, và tôi cảm thấy tháºt sá»± mình cần phải chết ngay lúc đó, ngay ở đó.
Nhưng dÄ© nhiên, chưa có chuyện gì kịp xảy ra thì ánh sáng đã biến mất. Tôi vẫn Ä‘ang ngồi dưới đáy cái giếng khốn khổ kia. Bóng tối và cái lạnh lại siết chặt lấy tôi như thể tuyên bố rằng ánh sáng kia chưa bao giá» tồn tại cả. Tôi cứ ngồi co ro đó mãi má»™t hồi lâu, mặt mÅ©i đầm đìa nước mắt. Như bị má»™t sức mạnh to lá»›n nà o đó giã cho tÆ¡i bá»i, tôi không thể là m gì, không thể nghÄ© vá» bất cứ cái gì, tháºm chà không còn cảm thấy sá»± tồn tại cá»§a thân thể mình nữa. Tôi như má»™t bá»™ xương khô, cái vá» rá»—ng bị má»™t con côn trùng bá» lại. Nhưng rồi, trong tâm trà tôi, như má»™t căn phòng trống, lại hiện vá» lá»i tiên tri cá»§a hạ sÄ© Honda: rằng tôi sẽ không chết ở Trung Hoa đại lục. GiỠđây, khi ánh sáng đó đã đến và đã Ä‘i qua, tôi thấy mình có thể tin lá»i cá»§a anh ta. GiỠđây tôi có thể tin lá»i cá»§a anh ta bởi vì, ở nÆ¡i mà đáng lẽ ra tôi đã chết, và o thá»i Ä‘iểm mà đáng lẽ ra tôi đã chết, tôi đã không thể chết. Không phải tôi không chết, mà là tôi không thể chết. Ông Okada có hiểu tôi Ä‘ang nói gì không? Bao nhiêu ân huệ mà tôi đã được trá»i ban cho tôi lúc đó, tôi đã mất cả rồi.
* * *
Kể đến đây, Trung úy Mamiya nhìn đồng hồ.
- Và như ông thấy đó, tôi Ä‘ang ngồi đây. – Ông lắc đầu như cố xua Ä‘i những sợi tÆ¡ vô hình cá»§a ký ức. – Äúng như ông Honda đã nói, tôi không chết ở Trung Hoa đại lục. Và trong số bốn ngưá»i chúng tôi khi đó, tôi là ngưá»i sống lâu nhất.
Tôi im lặng gáºt đầu.
- Xin ông thứ lá»—i cho, chuyện tôi kể dà i quá. Phải nghe má»™t lão già vô dụng lãm nhãm liên tục bất táºn vá» những ngà y xa xưa thế nà y hẳn là ông thấy chán lắm. – Trung úy Mamiya đổi thế ngồi trên ghế sofa. – Trá»i ạ, nếu tôi nán lại thêm nữa thì sẽ nhỡ tà u mất.
Tôi vội tìm cách giữ ông lại.
- Xin ông đừng ngưng câu chuyện như thế, - tôi nói. – Sau đó thì thế nà o? Tôi muốn nghe nốt phần còn lại.
Ông nhìn tôi một lát.
- Thế nà y váºy. Tháºt sá»± là tôi muá»™n tà u mất rồi, hay ông Ä‘i bá»™ vá»›i tôi đến trạm xe buýt nhé? Trong khi Ä‘i tôi có thể kể vắn tắt cho ông.
Tôi ra khá»i nhà , cùng ông Ä‘i bá»™ đến trạm xe buýt.
- Äến sáng ngà y thứ ba, tôi được hạ sÄ© Honda cứu thoát. Ông ấy đã cảm thấy rằng đêm hôm đó đám lÃnh Mông Cổ sẽ tấn công chúng tôi, nên đã lẻn ra khá»i lá»u và nấp kỹ suốt thá»i gian đó. Ông ấy đã lấy bản tà i liệu trong túi cá»§a Yamamoto mà mang theo mình. Ông ấy là m váºy bởi vì ưu tiên số má»™t cá»§a chúng tôi là phải là m sao cho tà i liệu đó không rÆ¡i và o tay kẻ thù, dù có phải hy sinh đến đâu. Hẳn ông Ä‘ang tá»± há»i, nếu hạ sÄ© Honda đã Ä‘oán được quân Mông Cổ sẽ đến thì tại sao ông ấy bá» chạy má»™t mình mà không đánh thức má»i ngưá»i để tất cả cùng thoát. Vấn đỠđơn giản là chúng tôi không há» có hy vá»ng thắng trong hoà n cảnh đó. Quân Mông Cổ biết chúng tôi Ä‘ang ở đâu. Bá»n há» quân số đông hÆ¡n, súng ống nhiá»u hÆ¡n. Và há», tìm ra chúng tôi, bắn chết chúng tôi và lấy tà i liệu Ä‘i là việc dá»… như bỡn. Tình huống đã váºy thì hạ sÄ© Honda không có cách nà o hÆ¡n là trốn thoát má»™t mình. Trên chiến trưá»ng, hà nh vi cá»§a ông ta có thể là má»™t trưá»ng hợp đà o ngÅ© rõ rà ng, nhưng vá»›i má»™t nhóm đặc nhiệm như chúng tôi thì Ä‘iá»u quan trá»ng nhất là khả năng tùy cÆ¡ ứng biến.
Ông ấy đã chứng kiến má»i việc. Ông ấy đã quan sát chúng lá»™t da Yamamoto. Ông ấy đã thấy đám lÃnh Mông Cổ Ä‘iệu tôi Ä‘i. Nhưng ông ấy không còn ngá»±a nên không thể Ä‘i theo ngay lúc đó được. Ông ấy chỉ còn cách cuốc bá»™. Ông ấy đà o chá»— thức ăn thừa mà chúng tôi đã chôn trong sa mạc lên rồi chôn dấu bản tà i liệu cÅ©ng ở đó. Sau đó ông ấy Ä‘i tìm tôi. Tuy nhiên, để tìm ra được tôi dưới cái giếng kia, ông ấy phải mất nhiá»u công sức lắm. Tháºm chà ông ấy không biết đám lÃnh dẫn tôi vá» hướng nà o kia mà .
- Là m sao ông ấy phát hiện ra cái giếng? – tôi há»i.
- Tôi không biết, - Trung úy Mamiya nói. – Ông ấy không nói gì nhiá»u vá» chuyện đó. Chắc chỉ có thể nói là ông ấy biết, váºy thôi. Khi tìm thấy tôi, ông ấy xé quần áo thà nh từng mảnh là m thà nh má»™t sợi dây dà i. Äến khi đó tôi hầu như đã bất tỉnh, khiến ông ấy lại cà ng vất vả hÆ¡n má»›i kéo được tôi lên. Thế rồi ông ấy tìm đâu được con ngá»±a, liá»n đặt tôi lên lưng nó. Ông ấy đưa tôi qua các **n cát, vượt sông vá» chốt tiá»n tiêu cá»§a quân đội Mãn Châu quốc. Ở đó ngưá»i ta chữa các vết thương cho tôi rồi cho tôi lên má»™t chiếc xe tải do bá»™ tham mưu cỠđến. Tôi được đưa tá»›i bệnh viện Hailar.
- Còn cái tà i liệu, bức thư hay cái gì gì đó thì sao?
- Chắc hẳn nó vẫn còn nằm đâu đó trong lòng đất, gần sông Khalkha. Äối vá»›i hạ sÄ© Honda và tôi, quay trở lại suốt quãng đưá»ng đó để đà o nó lên là má»™t việc tháºm vô lý, mà chúng tôi cÅ©ng chẳng tìm được lý do nà o để phải nhá»c công là m váºy. Chúng tôi Ä‘i đến kết luáºn rằng truá»›c hết má»™t váºt như váºy lẽ ra không bao giá» nên tồn tại. Chúng tôi quyết định sẽ thống nhất lá»i khai khi bị quân đội tiến hà nh Ä‘iá»u tra. Cả hai chúng tôi sẽ khăng khăng rằng chưa bao giá» nghe nói đến tà i liệu tà i liếc gì hết. Nếu không, ngưá»i ta sẽ buá»™c tá»™i chúng tôi đã không Ä‘em tà i liệu đó từ sa mạc vá». Ngưá»i ta bắt chúng tôi ở hai phòng riêng biệt được canh phòng cẩn máºt viện cá»› để chữa trị, rồi ngà y nà o cÅ©ng thẩm vấn chúng tôi. Các sÄ© quan cao cấp ngà y nà o cÅ©ng đến, buá»™c chúng tôi kể Ä‘i kể lại mãi chuyện dã xảy ra. Há» há»i những câu rất tỉ mỉ và rất thông minh. Nhưng dưá»ng như há» tin chúng tôi. Tôi kể cho hỠđến từng chi tiết nhá» những gì tôi đã trải qua, nhưng cẩn tháºn lược bá» bất cứ Ä‘iá»u gì tôi biết vá» bản tà i liệu. Há» ghi lại tất cả, sau đó thì cảnh cáo tôi rằng đây là chuyện tối máºt không được phép ghi và o hồ sÆ¡ chÃnh thức cá»§a quân đội, và tôi không bao giỠđược kể cho bất cứ ai, bằng không tôi sẽ bị nghiêm trị. Hai tuần sau tôi được đưa vá» vị trà ban đầu, còn hạ sÄ© Honda chắc cÅ©ng được quay vỠđơn vị cÅ©.
- Có Ä‘iá»u nà y tôi vẫn chưa rõ, - tôi nói. – Sao há» lại phải cất công đưa ông Honda từ đơn vị cá»§a ông ấy sang nhóm đặc nhiệm nà y?
- Ông ấy chẳng bao giá» nói nhiá»u vá»›i tôi vá» chuyện đó. Có lẽ ngưá»i ta cấm ông ấy kể, và tôi ngá» rằng ông ấy cÅ©ng nghÄ© tôi không biết thì hÆ¡n. Tuy nhiên, xét theo những lần nói chuyện vá»›i ông ấy, tôi có thể Ä‘oán rằng có má»™t mối quan hệ cá nhân nà o đó giữa ông ấy vá»›i ngưá»i tên Yamamoto, mối quan hệ đó có liên quan tá»›i năng lá»±c đặc biệt cá»§a ông ấy. Tôi thưá»ng nghe nói quân đội có má»™t đơn vị riêng chuyên nghiên cứu các hiện tượng huyá»n bà như váºy. Nghe bảo ngưá»i ta táºp hợp những ngưá»i có khả năng tâm linh hay ngoại cảm đó từ má»i miá»n đất nước lại rồi tiến hà nh thà nghiệm trên há». Tôi ngá» rằng ông Honda đã gặp Yamamoto trong hoà n cảnh đó. Dù thế nà o Ä‘i nữa, nếu không có những năng lá»±c đó thì ông Honda hẳn đã không bao giá» tìm được tôi ở dưới giếng và đưa tôi đến đúng vị trà tiá»n đồn cá»§a quân đội Mãn Châu quốc. Bản đồ không, la bà n cÅ©ng không, thế mà ông ấy biết chÃnh xác hướng Ä‘i không má»™t chút phân vân. Cứ suy theo lối thưá»ng thì không thể có chuyện đó được. Tôi là chuyên gia vẽ bản đồ tháºt đấy, tôi khá rà nh địa dư vùng đó, nhưng tôi chẳng bao giá» là m được như ông ấy. Có lẽ chÃnh vì năng lá»±c đó mà Yamamoto má»›i phải tìm đến ông Honda.
Chúng tôi đã tới trạm xe buýt và dừng lại đợi xe.
- DÄ© nhiên, có những Ä‘iá»u không rõ đến bây giá» vẫn hoà n toà n không rõ, - Trung úy Mamiya nói. – Có những chuyện đến giá» tôi vẫn không hiểu. Tôi vẫn tá»± há»i gã sÄ© quan Mông Cổ Ä‘i má»™t mình mà chúng tôi đã gặp trong sa mạc là ai. Tôi lại tá»± há»i nếu chúng tôi mang bản tà i liệu đó vá» bá»™ tham mưu thì sá»± thể sẽ ra sao. Tại sao Yamamoto không để chúng tôi lại trên hữu ngạn sông Khalkha rồi vượt sông má»™t mình? Nếu là m váºy hắn sẽ có thể Ä‘i lại tá»± do hÆ¡n nhiá»u chứ. Có lẽ hắn có ý định dùng chúng tôi là m mồi nhá» quân Mông Cổ để hắn có thể thoát má»™t mình. Chuyện ấy có thể lắm. Có lẽ Honda nháºn ra Ä‘iá»u đó ngay từ đầu nên ông ấy chỉ đứng nhìn khi ngưá»i Mông Cổ giết Yamamoto.
Dù thế nà o Ä‘i nữa, mãi rất lâu sau đó tôi vá»›i hạ sÄ© Honda má»›i có cÆ¡ há»™i gặp lại nhau. Ngay từ khi đến Hailar chúng tôi đã bị cách ly, ngưá»i ta cấm chúng tôi nói chuyện vá»›i nhau, gặp nhau cÅ©ng không được. Tháºm chà tôi muốn gặp để cám Æ¡n má»™t lần cuối, ngưá»i ta cÅ©ng không cho. Ông ấy bị thương trong tráºn Nomonhan và được đưa vá» nước, còn tôi ở lại Mãn Châu đến hết chiến tranh, sau đó thì bị đưa Ä‘i Siberia. Mãi mấy năm sau khi được thả khá»i trại tù ở Siberia và hồi hương, tôi má»›i tìm lại được ông ấy. Sau đó chúng tôi gặp nhau và i lần nữa, còn lại thì viết thư. Nhưng hình như ông ấy tránh nói vá» những gì đã xảy ra vá»›i chúng tôi bên bá» sông Khalkha, chÃnh tôi cÅ©ng chẳng hà o hứng nhắc lại chuyện đó lắm. Vá»›i cả hai chúng tôi, những gì đã trải qua đó tháºt lá»›n lao quá sức, chúng tôi cùng chia sẻ nó bằng cách không nói gì vá» nó hết. Ông hiểu tôi chứ?
Chuyện hóa ra rất dà i như váºy đó, song Ä‘iá»u tôi muốn truyá»n đạt cho ông là , tôi cảm thấy cuá»™c sống tháºt cá»§a mình đã chấm dứt dưới cái giếng sâu trong sa mạc Ngoại Mông kia. Tôi cảm thấy như thể, trong cái ánh sáng cưá»ng liệt má»—i ngà y chỉ rá»i và o đáy giếng trong mưá»i đến mưá»i lăm giây đó, tôi đã đốt cháy cốt lõi cá»§a sinh mệnh mình cho đến khi chẳng còn lại gì nữa. Vá»›i tôi cái ánh sáng kia huyá»n bà đến như váºy đó! Tôi không giải thÃch được rõ lắm, nhưng nếu cố nói má»™t cách tháºt trung thá»±c và giản dị, thì từ đó trở Ä‘i, dù tôi có gặp chuyện gì, dù tôi có trải nghiệm gì Ä‘i nữa, tôi cÅ©ng không còn cảm xúc nà o trong đáy lòng tôi. Ngay cả khi đối diện vá»›i những đơn vị xe tăng Xô Viết khổng lồ kia, ngay cả khi mất bà n tay trái, ngay cả những trại tù Siberia chẳng khác gì địa ngục, trong tôi chỉ có sá»± vô cảm. Nói thì nghe lạ, nhưng tất cả những chuyện đó chẳng quan trá»ng chút nà o hết. Má»™t cái gì đó bên trong tôi đã chết rồi. Khi ấy tôi nghÄ©, lẽ ra tôi nên chết trong ánh sáng đó thì hÆ¡n, cứ tan biến Ä‘i trong ánh sáng đó thì hÆ¡n. Äấy má»›i là giá» chết cá»§a tôi. Song, như ông Honda tiên Ä‘oán, tôi đã không chết ở đó. Hay có lẽ phải nói rằng tôi đã không thể chết ở đó.
Tôi trở vá» Nháºt khi đã mất má»™t bà n tay và mất đứt mưá»i hai năm quý báu. Khi tôi vá» tá»›i Hiroshima thì cha mẹ và em gái tôi đã chết từ lâu. Ngưá»i ta Ä‘iá»u động cô em gái nhá» cá»§a tôi và o là m việc ở má»™t nhà máy, khi bom nguyên tá» rÆ¡i thì cô ấy Ä‘ang ở đó. Cha tôi lúc đó Ä‘ang trên đưá»ng tá»›i thăm cô ấy nên cÅ©ng mất mạng. Cú sốc khiến mẹ tôi nằm liệt giưá»ng, rốt cuá»™c bà cÅ©ng từ trần năm 1947. Như tôi đã kể vá»›i ông, cô gái mà xưa kia tôi bà máºt cầu hôn đã lấy ngưá»i khác và có hai đứa con. Ở nghÄ©a trang, tôi tìm thấy má»™ cá»§a chÃnh mình. Tôi chẳng còn gì hết. Tôi cảm thấy thá»±c sá»± trống rá»—ng, biết rằng mình lẽ ra không nên trở vỠđây. Từ đó đến nay tôi sống như thế nà o, tháºt khó mà nhá»› được. Tôi trở thà nh thầy giáo dạy môn xã há»™i, dạy sỠđịa ở trưá»ng trung há»c, nhưng tôi không sống theo đúng nghÄ©a cá»§a từ. Tôi chỉ đơn thuần thá»±c hiện những nhiệm vụ Ä‘á»i thưá»ng ngưá»i ta giao cho, hết cái nà y đến cái khác. Tôi không có ai thá»±c sá»± là bạn, không há» có mối quan hệ bình thưá»ng như giữa con ngưá»i đối vá»›i các há»c sinh mà mình phụ trách. Tôi không há» yêu bất cứ ai. Tôi không còn biết yêu má»™t ngưá»i khác là như thế nà o nữa. Há»… nhắm mắt lại là tôi thấy Yamamoto Ä‘ang bị lá»™t da sống. Tôi nằm mÆ¡ thấy cảnh đó hà ng bao nhiêu lần. MÆ¡ Ä‘i mÆ¡ lại. Tôi thấy ngưá»i ta lá»™t da sống anh ta, biến anh ta thà nh má»™t đống thịt. Tôi nghe rõ tiếng thét xé ruá»™t xé gan cá»§a anh ta. Tôi cÅ©ng thưá»ng mÆ¡ thấy mình mục ruá»—ng dần dần, khi vẫn còn sống, ở dưá»i đáy giếng. Äôi khi tôi cảm thấy dưá»ng như đó má»›i là những gì đã xảy ra trong thá»±c tại, còn cuá»™c sống cá»§a tôi hiện giá» chỉ là giấc mÆ¡ mà thôi.
Lúc ông Honda bảo tôi trên bá» sông Khalkha rằng tôi sẽ không chết ở Trung Hoa đại lục, tôi đã mừng khôn xiết. Vấn đỠkhông phải là tin hay không tin – đơn giản là khi đó tôi cần bám vÃu và o má»™t cái gì đó, gì cÅ©ng được. Hẳn ông Honda biết váºy nên nói thế chỉ là để an á»§i tôi. Nhưng hóa ra chẳng có gì đáng để tôi vui. Trở vá» Nháºt rồi, tôi sống như má»™t cái vá» rá»—ng. Sống như cái vá» rá»—ng thì không phải là sống, dù kéo dà i bao nhiêu năm Ä‘i nữa. Con tim và xác thịt cá»§a má»™t cái vá» rá»—ng chẳng sinh ra gì khác hÆ¡n là cuá»™c sống cá»§a má»™t cái vá» rá»—ng. Äó má»›i là điá»u tôi hy vá»ng là m ông hiểu, thưa ông Okada.
- Váºy có phải là sau khi vá» Nháºt ông không há» lấy vợ? – tôi đánh bạo há»i.
- Dĩ nhiên là không, - Trung úy Mamiya đáp. – Tôi không vợ, không cha *** không anh chị em. Tôi hoà n toà n cô độc.
Lưỡng lá»± má»™t hồi, tôi há»i:
- Ông có lấy là m tiếc đã nghe lá»i tiên báo cá»§a ông Honda không?
Lần nà y đến lượt Trung úy Mamiya lưỡng lự. Im lặng một chút, ông nhìn thẳng và o mặt tôi.
- Có thể, - ông nói. – CÅ©ng có thể rằng lẽ ra ông ấy không nên nói những lá»i đó. Có thể rằng lẽ ra tôi đừng bao giá» nghe những lá»i đó. Như ông Honda đã nói khi ấy, váºn mệnh con ngưá»i thì chỉ có thể vá» sau nhìn lại chứ không thể nhìn trước được. Tuy nhiên, nay thì tôi nghÄ©: đằng nà o cÅ©ng váºy thôi. GiỠđây tôi chỉ Ä‘ang thi hà nh nghÄ©a vụ cá»§a mình, ấy là tiếp tục sống.
Xe buýt đến, Trung úy Mamiya cúi chà o tôi tháºt thấp. Rồi ông xin lá»—i đã lấy mất cá»§a tôi nhiá»u thá»i gian quý báu.
- Thôi tôi Ä‘i đây, - ông nói. – Xin cảm Æ¡n ông vá» má»i chuyện. Tôi rất vui vì đã trao được cho ông gói quà cá»§a ông Honda. Thế nghÄ©a là rốt cuá»™c việc cá»§a tôi đã là m xong, tôi có thể yên tâm trở vá» nhà rồi.
Bằng cả bà n tay phải lẫn bà n tay giả, ông khéo léo rút mấy đồng lẻ thả và o há»™p thu tiá»n vé.
Tôi đứng nhìn cho tá»›i khi chiếc xe buýt khuất dạng sau góc phố. Khi xe Ä‘i rồi, tôi thấy má»™t cảm giác trống rá»—ng kỳ lạ trong lòng, cảm giác vô vá»ng như đứa trẻ bị bá» rÆ¡i má»™t mình ở má»™t nÆ¡i xa lạ.
Vá» nhà , tôi ngồi trên sofa trong phòng khách mở gói quà đựng ká»· váºt cá»§a ông Honda. Tôi phải toát mồ hôi má»›i mở được hết lá»›p giấy gói nà y đến lá»›p giấy gói khác đến khi lá»™ ra má»™t há»™p các tông vuông vức. Äó là má»™t há»™p whisky Cutty Sark dùng là m quà tặng, nhưng sao nhẹ bá»—ng, như không hỠđựng chai rượu nà o. Tôi mở ra thì thấy bên trong chẳng có gì hết. Há»™p trống trÆ¡n. Tất cả những gì ông Honda để lại cho tôi là má»™t cái há»™p rá»—ng.
|

04-09-2008, 06:48 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Quyển hai: Chim tiên tri
Từ Tháng 7 tới Tháng 10 năm 1984
1
Cà ng cụ thể cà ng tốt
*
Äá» tà i ăn ngon miệng trong văn há»c
Äêm đó Kumiko không vá». Tôi thức đến ná»a đêm, lúc Ä‘á»c sách khi nghe nhạc để đợi nà ng vá», nhưng rốt cuá»™c tôi chịu thua, đà nh Ä‘i ngá»§. Tôi thiếp Ä‘i không tắt đèn. Khi tôi dáºy thì đã 6 giá». Ngoà i cá»a sổ trá»i sáng bạch. Bên ngoà i tấm rèm má»ng chim hót lÃu lo. Không thấy bóng dáng vợ tôi đâu. Chiếc gối trắng bên cạnh tôi vẫn phẳng phiu, phồng lên. Váºy là suốt đêm chẳng có ai đặt đầu lên đó. Bá»™ pijama má»›i giặt, gấp lại gá»n gà ng cá»§a Kumiko vẫn nằm nguyên trên bà n ngá»§. ChÃnh tôi đã giặt bá»™ đó. ChÃnh tôi gấp nó. Tôi tắt cây đèn bên cạnh gối mình rồi hÃt má»™t hÆ¡i dà i, như để Ä‘iá»u chỉnh lại dòng thá»i gian.
Tôi cứ mặc nguyên pijama mà đi má»™t vòng quanh nhà . Äầu tiên tôi xuống bếp, sau đó kiểm tra phòng khách rồi phòng cá»§a Kumiko. Tôi kiểm tra buồng tắm, thá» nhòm cả và o trong tá»§ quần áo cho chắc. Chẳng thấy tăm hÆ¡i nà ng đâu. Nhà có vẻ im ắng hÆ¡n má»i ngà y. Tôi cảm thấy cứ Ä‘i tá»›i Ä‘i lui thế nà y là tôi đã mang tá»™i phá vỡ sá»± hà i hòa tÄ©nh lặng cá»§a chốn nà y mà chẳng có lý do nà o chÃnh đáng.
Tôi chẳng còn gì khác để là m. Tôi xuống bếp, lấy đầy ấm nuá»›c rồi báºt bếp gas. Khi nước sôi, tôi pha cà phê rồi ngồi nÆ¡i bà n bếp nhấp má»™t ngụm. Rồi tôi nướng bánh mì và ăn Ãt salad khoai tây còn trong tá»§ lạnh. Äây là lần đầu tiên trong nhiá»u năm qua tôi ăn sáng má»™t mình. Thá» nghÄ© mà xem, ngoà i má»™t chuyến công tác xa duy nhất, còn thì kể từ ngà y cưới vợ chồng tôi chưa lần nà o bá» má»™t bữa ăn sáng cùng nhau. Bữa trưa chúng tôi hay ăn riêng, đôi khi bữa tối cÅ©ng không ăn cùng, nhưng bữa sáng thì không bao giá» vắng nhau. Có má»™t thứ thá»a thuáºn ngầm, gần như là má»™t nghi thức giữa hai chúng tôi vá» việc cùng ăn bữa sáng. Dù muá»™n giỠđến mấy Ä‘i nữa, chúng tôi vẫn luôn cố dà nh thá»i gian đủ để là m má»™t bữa sáng đâu ra đó và thư thả ăn cùng nhau.
Nhưng sáng hôm đó vắng Kumiko. Tôi uống cà phê và ăn bánh mì nướng má»™t mình, lặng lẽ. Tôi nhìn mãi chiếc ghế trống trước mặt. Tôi vừa ăn vừa nhìn chiếc ghế mà miên man nghÄ© tá»›i thứ nước hoa nà ng đã xức sáng hôm qua. Tôi nghÄ© đến ngưá»i đà n ông ắt hẳn đã tặng món nước hoa đó cho nà ng. Tôi hình dung nà ng nằm trên giưá»ng vá»›i hắn, hai vòng tay quấn lấy nhau. Tôi thấy hai bà n tay hắn ve vuốt tấm thân trần truồng cá»§a nà ng. Tôi thấy tấm lưng trắng ngần trÆ¡n láng như bằng sứ cá»§a nà ng mà tôi đã thấy sáng qua, là n da mịn mà ng cá»§a nà ng dưới chiếc khóa tôi Ä‘ang kéo.
Hình như cà phê có vị xà phòng. Tôi tháºt không tin được. Ngay khi nhấp ngụm đầu tiên tôi đã cảm thấy dư vị khó chịu. Tôi tá»± há»i phải chăng cảm giác cá»§a tôi Ä‘ang đánh lừa tôi, nhưng ngụm thứ hai cÅ©ng có cái vị đó. Tôi đổ hết cốc cà phê uống dở và o cháºu rá»a rồi rót thêm cà phê và o má»™t cốc sạch. Lại vẫn mùi xà phòng. Tháºt không hiểu nổi tại sao. Ấm Ä‘un cà phê tôi đã rá»a sạch, nuá»›c cÅ©ng không có vấn đỠgì. Nhưng cái vị - hay mùi- thì không lầm được: chỉ có thể là xà phòng, cÅ©ng có thể là mỹ phẩm chống khô da. Tôi đổ cà phê Ä‘i rồi toan Ä‘un thêm Ãt nước, nhưng lại thấy chẳng bõ công. Tôi rót đầy má»™t cốc nước máy rồi uống. Tháºt ra tôi cÅ©ng chẳng thèm cà phê đến như váºy.
* * *
Tôi đợi đến 9 giá» rưỡi rồi gá»i đến cÆ¡ quan cá»§a Kumiko. Má»™t phụ nữ trả lá»i Ä‘iện thoại.
- Cho tôi nói chuyện vá»›i Okada Kumiko được không ạ? – tôi há»i.
- Xin lỗi, chị ấy chưa đến.
Tôi cám Æ¡n rồi gác máy. Sau đó tôi Ä‘i là sÆ¡ mi như tôi vẫn là m má»—i khi bứt rứt không yên. Là hết sÆ¡ mi rồi, tôi quay sang bó báo và tạp chà cÅ© thà nh từng bó, lau chùi cháºu rá»a bát và các kệ tá»§, rá»a sạch phòng vệ sinh và buồng tắm. Tôi đánh bóng các tấm gương và cá»a kÃnh. Tôi tháo hết đèn trần ra rồi lau sạch những tấm kÃnh má». Tôi tháo ga trải giưá»ng bẩn ném và o máy giặt rồi thay ga má»›i.
Äến 11 giá» tôi lại gá»i lên cÆ¡ quan cá»§a Kumiko. CÅ©ng ngưá»i phụ nữ đó trả lá»i, và má»™t lần nữa cô ta nói Kumiko chưa đến.
- Cô ấy có định nghỉ là m hôm nay không? – tôi há»i.
- Tôi không biết ạ, - cô ta nói, giá»ng hoà n toà n vô cảm. Cô ta chỉ đơn thuần thông báo sá»± việc.
Nếu 11 giá» mà Kumiko chưa đến cÆ¡ quan thì có gì không ổn rồi. Hầu hết các nhà xuất bản Ä‘á»u là m việc theo giá» giấc không bình thưá»ng, nhưng chá»— Kumiko thì không. Do tạp chà nà y đỠcáºp đến lối sống là nh mạnh và thức ăn thiên nhiên, nên cá»™ng tác viên cá»§a há» - các nhà sản xuất thá»±c phẩm, nông dân, bác sÄ© – Ä‘á»u là những ngưá»i thưá»ng xuyên Ä‘i sá»›m vá» muá»™n. Äể thÃch ứng vá»›i giá» giấc cá»§a cá»™ng tác viên, Kumiko và các đồng nghiệp phải đến cÆ¡ quan đúng 9 giá» sáng và rá»i cÆ¡ quan lúc 5 giá» chiá»u, trừ phi có lý do đặc biệt phải ở lại muá»™n hÆ¡n.
Tôi gác máy rồi và o phòng ngá»§, xem kỹ tá»§ quần áo cá»§a nà ng. Nếu Kumiko bá» nhà đi, hẳn nà ng phải mang theo quần áo. Tôi kiểm tra các áo dà i, áo cánh và váy treo trong tá»§. DÄ© nhiên không phải bất cứ cái gì nà ng mặc tôi cÅ©ng biết – ngay quần áo cá»§a chÃnh mình tôi cÅ©ng không biết hết từng cái đâu -, nhưng bởi tôi thưá»ng mang quần áo cá»§a nà ng đến hiệu giặt là rồi mang vá» nên tôi biết khá rõ nà ng hay mặc những chiếc áo nà o nhất, những chiếc áo nà o quan trá»ng nhất đối vá»›i nà ng, và xét theo chá»— tôi biết, tất cả Ä‘á»u Ä‘ang nằm trong tá»§.
Ngoà i ra, nà ng cÅ©ng đâu có cÆ¡ há»™i mang theo nhiá»u quần áo. Tôi cố nhá»› lại cà ng chÃnh xác cà ng tốt lúc nà ng rá»i khá»i nhà ngà y hôm trước – quần áo nà ng mặc, túi xách nà ng Ä‘eo. Nà ng chỉ mang chiếc túi xách Ä‘eo vai vẫn thưá»ng mang để Ä‘i là m, trong đó chỉ có sổ sách, mỹ phẩm, chiếc vÃ, bút, khăn mùi xoa, khăn giấy. Là m gì còn chá»— để đựng quần áo thay.
Tôi kiểm tra các ngăn kéo cá»§a nà ng. Những đồ lặt vặt như túi xách, thắt lưng, tất dà i, kÃnh râm, quần lót, may ô thể thao, tất cả Ä‘á»u yên vị, xếp hà ng ngay ngắn. Nếu có cái gì biến mất, tôi cÅ©ng không thể biết được. DÄ© nhiên, tất dà i và quần lót thì nà ng có thể cho và o túi Ä‘eo vai, nhưng thá» nghÄ© mà xem, tá»™i gì phải thế chứ? Những thứ đó mua đâu chẳng được.
Tôi lại xuống phòng tắm kiểm tra lần nữa. Ở đó cÅ©ng chẳng thấy có gì thay đổi: chỉ rất nhiá»u há»™p mỹ phẩm và đồ lỉnh kỉnh khác cá»§a Kumiko. Tôi mở chai nước hoa Christian Dior ngá»i má»™t lần nữa. CÅ©ng cái mùi như trước: hương thÆ¡m cá»§a má»™t bông hoa trắng thÆ¡m ngát và o buổi sáng mùa hè. Tôi lại nhá»› đến đôi vai và tấm lưng trắng muốt cá»§a nà ng.
Tôi lên phòng khách duá»—i dà i trên ghế sofa. Tôi nhắm mắt lắng nghe. Gần như âm thanh duy nhất tôi nghe được là tiếng đồng hồ tÃch tắc đếm thá»i gian. Không có tiếng ồn xe hÆ¡i, không có tiếng chim. Tôi không biết là m gì bây giá». Tôi quyết định lại gá»i Ä‘iện đến cÆ¡ quan cá»§a nà ng, đã nhấc ống nghe lên và quay mấy chữ số đầu tiên, nhưng nghÄ© đến chuyện phải nói chuyện cÅ©ng vá»›i ngưá»i đà n bà kia là tôi lại ngán ngẩm, đà nh đặt ống nghe xuống. Tôi chẳng còn gì là m nữa. Tôi chỉ có thể chá». Có thể Kumiko đã bá» tôi, vì lý do gì tôi không biết, nhưng Ãt nhất chuyện đó cÅ©ng có thể. Tuy nhên, dù đúng váºy Ä‘i nữa, Kumiko cÅ©ng không phải loại nguá»i bá» Ä‘i mà không nói má»™t lá»i. Nà ng hẳn sẽ nói tháºt lý do mình ra Ä‘i, nói cà ng chÃnh xác, cà ng rõ rà ng cà ng tốt. Gì chứ Ä‘iá»u đó thì tôi tin chắc trăm phần trăm.
Mà cÅ©ng có thể nà ng bị tai nạn. Có thể nà ng bị má»™t chiếc xe hÆ¡i chẹt, ngưá»i ta phải đưa nà ng đến bệnh viện. Nà ng có thể mê man bất tỉnh, ngưá»i ta tiếp máu cho nà ng. à nghÄ© đó khiến tim tôi Ä‘áºp thình thịch, nhưng tôi biết nà ng có mang theo bằng lái, thẻ tÃn dụng và sổ địa chỉ. Bệnh viện hay cảnh sát hẳn phải liên lạc vá»›i tôi rồi chứ.
Tôi ra ngồi ngoà i hiên nhìn khu vưá»n, nhưng kỳ thá»±c tôi chẳng nhìn gì hết. Tôi cố suy nghÄ©, nhưng không thể táºp trung tư tưởng và o bất cứ cái gì. Trong đầu tôi cứ trở Ä‘i trở lại hình ảnh tấm lưng Kumiko khi tôi kéo khóa áo cho nà ng – tấm lưng, và mùi nước hoa sau đôi tai nà ng.
Ngay sau 1 giá» trưa, Ä‘iện thoại reo. Tôi đứng dáºy nhấc ống nghe.
- Xin lá»—i, đây có phải là nhà cá»§a ông Okada không ạ? – má»™t giá»ng phụ nữ há»i. Ấy là Kano Malta.
- Äúng, - tôi nói.
- Tên tôi là Kano Malta. Tôi gá»i Ä‘iện là vá» việc con mèo.
- Con mèo? – tôi nói, trong dạ hơi bối rối. Tôi đã quên bẵng mất chuyện đó. GiỠthì dĩ nhiên tôi nhớ ra, nhưng có cảm giác như chuyện đó là từ thuở xa xưa nà o kia.
- Con mèo mà bà Okada Ä‘ang tìm đấy ạ, - Kano Malta giải thÃch.
- Phải, phải, tôi biết, - tôi nói.
Kano Malta im lặng, như Ä‘ang cân nhắc Ä‘iá»u gì. Âm sắc giá»ng nói cá»§a tôi hẳn đã là m cô ta cảnh giác. Tôi hắng giá»ng rồi chuyển ống nghe sang tay kia.
Ngừng một chút, Kano Malta nói:
- Ông Okada ạ, tôi phải nói rằng theo tôi, hầu như chắc chắn ông sẽ không bao giá» tìm thấy con mèo. Nói ra Ä‘iá»u nà y tháºt tôi không muốn, nhưng có lẽ tốt nhất là ông nên chấp nháºn thá»±c tế. Nó đã Ä‘i vÄ©nh viá»…n rồi. Trừ phi có má»™t thay đổi lá»›n nà o đó, bằng không con mèo sẽ không trở vá» nữa.
- Má»™t thay đổi lá»›n nà o đó? – tôi há»i. Nhưng cô ta không trả lá»i.
Kano Malta im lặng má»™t hồi lâu. Tôi chá» cô ta nói gì đó, nhưng cố lắm tôi cÅ©ng không nghe thấy dù chỉ má»™t hÆ¡i thở nhẹ ở đầu dây bên kia. Ngay lúc tôi bắt đầu ngá» rằng Ä‘iện thoại há»ng thì cô ta nói tiếp.
- Ông Okada ạ, tôi biết nói ra Ä‘iá»u nà y thì tháºt thất lá»…, nhưng ngoà i chuyện con mèo, liệu có việc gì khác mà tôi có thể giúp ông không?
Tôi không thể trả lá»i ngay. Cầm ống nghe trong tay, tôi tá»±a lưng và o tưá»ng. Phải mất má»™t lúc má»›i tìm ra lá»i.
- Má»i chuyện vẫn chưa rõ lắm đối vá»›i tôi, - tôi nói. – Tôi không biết chắc Ä‘iá»u gì cả. Tôi Ä‘ang cố nghÄ© cho rà nh mạch. Nhưng có lẽ vợ tôi đã bá» tôi. – Tôi giải thÃch vá»›i cô ta rằng đêm hôm trước Kumiko không vá» nhà , sáng nay cÅ©ng không đến cÆ¡ quan là m việc.
Dưá»ng như cô ta ngẫm nghÄ© vá» Ä‘iá»u tôi nói.
- Hẳn là ông Ä‘ang bối rối lắm, - cô nói. – Ngay lúc nà y tôi chưa thể nói gì, nhưng chẳng bao lâu nữa má»i chuyện sẽ rõ. GiỠông chỉ còn cách đợi thôi. Hẳn là việc ấy chẳng dá»… dà ng gì vá»›i ông, nhưng cái gì cÅ©ng có lúc cá»§a nó. Như triá»u lên triá»u xuống váºy. Không ai có thể là m gì để thay đổi chúng. Khi nà o cần đợi thì phải đợi.
- Nà o, nà o, cô Kano! Tôi rất cám Æ¡n cô đã vất vả vì con mèo cá»§a nhà tôi, nhưng ngay lúc nà y tôi chả có bụng dạ nà o để nghe những lý luáºn chung chung kiểu đó. Tôi Ä‘ang rối bá»i đây. Rối tinh rối mù đây. Tôi có dá»± cảm sẽ xảy ra má»™t Ä‘iá»u gì đó kinh khá»§ng. Nhưng tôi không biết phải là m gì cả. Tôi hoà n toà n không biết mình phải là m gì. Nói thế rõ không? Tôi tháºm chà không biết sau cuá»™c gá»i nà y mình sẽ là m gì nữa. Tôi cần bây giá» là cần những gì cụ thể. Những sá»± việc cụ thể. Vặt vãnh cÅ©ng được, ngá»› ngẩn cÅ©ng được, tôi nháºn hết, tôi nói thế đã rõ chưa? Tôi cần má»™t cà i gì đó có thể nhìn bằng mắt, sá» bằng tay.
Ở đầu dây bên kia tôi nghe váºt gì đó rÆ¡i xuống sà n nhà – cái gì đó không nặng lắm, có lẽ má»™t hạt ngá»c trai rÆ¡i xuống sà n gá»—. Sau đó có tiếng sá»™t soạt, như thể ai đó cầm má»™t tá» giấy can bằng mấy đầu ngón tay mà giáºt mạnh. Những chuyển động đó hình như diá»…n ra không gần cÅ©ng không xa chiếc Ä‘iện thoại lắm, nhưng xem chừng Kano Malta chẳng buồn để ý.
- Tôi hiểu, - cô ta nói bằng giá»ng bình thản, vô cảm. – Má»™t cái gì đó cụ thể.
- Äúng rồi. Cà ng cụ thể cà ng tốt.
- Ông hãy đợi một cú điện thoại.
- Ngoà i đợi điện thoại ra tôi còn biết là m gì nữa.
- Sắp tá»›i sẽ có má»™t ngưá»i tên bắt đầu bằng chữ “O†gá»i cho ông.
- Ngưá»i đó có biết gì vá» Kumiko không?
- Cái đó thì tôi không rõ. Tôi nói váºy vì ông đã bảo ông muốn má»™t trong những sá»± việc cụ thể, sá»± việc nà o cÅ©ng được. Äây là má»™t sá»± việc nữa: sắp tá»›i đây, má»™t vầng bán nguyệt sẽ kéo dà i trong và i ngà y.
- Bán nguyệt? – tôi há»i. – à cô là trăng trên trá»i phải không?
- Vâng, trăng trên trá»i, thưa ông Okada. Dù thế nà o Ä‘i nữa, việc ông cần là m là chỠđợi. ChỠđợi là tất cả. Tạm biệt ông. Tôi sẽ hầu chuyện ông sau, sá»›m thôi. – Äoạn cô ta gác máy.
* * *
Tôi Ä‘i lấy cuốn sổ Ä‘iện thoại trên bà n là m việc, giở ra vần O. Ở đó có 4 mục tên O, được Kumiko ghi bằng nét chữ nắn nót. Mục đầu là Okada Takao, cha tôi. Sau đó là má»™t bạn há»c cÅ© cá»§a tôi tên Onoda, má»™t nha sÄ© tên Otsuka, và Omura, chá»§ cá»a hà ng rượu bia gần nhà .
Chá»— cá»a hà ng rượu bia thì tôi có thể loại ngay. Nó ngay gần nhà tôi, Ä‘i bá»™ mưá»i phút là tá»›i, và trừ năm thì mưá»i há»a chúng tôi gá»i Ä‘iện đặt má»™t két bia mang tá»›i nhà , còn thì vợ chồng tôi chẳng có việc gì dÃnh tá»›i há». Ông nha sÄ© cÅ©ng chẳng liên quan gì. Cách đây hai năm tôi có tá»›i chá»— ông ta để chữa cái răng hà m, nhưng Kumiko thì chưa đến đó bao giá». Thá»±c sá»± là từ khi cưới tôi Kumiko không đến nha sÄ© lần nà o cả. Bạn cÅ© Onoda thì đã nhiá»u năm rồi tôi không gặp. Sau khi tốt nghiệp đại há»c cáºu ta Ä‘i là m cho má»™t ngân hà ng, đến năm thứ hai thì được thuyên chuyển vá» chi nhánh ở Sapporo, từ đó cáºu ta sống hẳn ở Hokkaido. Hiện nay cáºu ta chỉ là má»™t trong những ngưá»i hà ng năm trao đổi thiệp chúc mừng Năm Má»›i vá»›i tôi. Tôi không nhá»› nổi cáºu ta đã gặp Kumiko bao giá» chưa.
Chỉ còn lại cha tôi, nhưng không thể có chuyện Kumiko có mối quan hệ đặc biệt nà o đó vá»›i ông. Sau khi mẹ tôi mất cha tôi đã tục huyá»n, từ đó đến nay đã nhiá»u năm tôi không gặp ông, không thư từ cÅ©ng chẳng nói chuyện qua Ä‘iện thoại vá»›i ông. Tháºm chà Kumiko chưa bao giá» gặp ông nữa là .
Láºt cuồn sổ địa chỉ, tôi má»i nháºn ra hai vợ chồng tôi Ãt giao du vá»›i ngưá»i khác thế nà o. Ngoại trừ dăm ba cuá»™c tụ táºp cần thiết vá»›i đồng nghiệp, suốt sáu năm kể từ ngà y cưới chúng tôi hầu như không có quan hệ vá»›i ngưá»i ngoà i mà khép mình và o cuá»™c sống riêng tư, chỉ có Kumiko và tôi.
Tôi quyết định là m lại món spaghetti để ăn trưa. Äói thì tôi chẳng đói má»™t chút nà o. Nhưng tôi không thể ngồi chết dà trên sofa chá» Ä‘iện thoại reo được. Tôi phải váºn động thân thể, phải là m cái gì đó, hướng đến mục Ä‘Ãch nà o đó. Tôi lấy nước đầy ấm Ä‘un, báºt bếp gas, rồi trong khi đợi nước sôi tôi vừa là m sốt cà chua vừa nghe đà i FM. Äà i Ä‘ang phát má»™t bản xô-nát cho violon không nhạc đệm cá»§a Bach. Diá»…n tấu thì xuất sắc, nhưng có cái gì đó là m tôi khó chịu. Chẳng biết là do lá»—i cá»§a nhạc công hay vì tâm trạng cá»§a chÃnh tôi, nhưng tôi tắt nhạc Ä‘i rồi tiếp tục nấu nướng trong im lặng. Tôi Ä‘un dầu ôliu, ném và o Ãt tá»i và hà nh xắt nhá». Khi dầu bắt đầu sôi, tôi cho và o chá»— cà chua mà tôi đã xắt lát, thái nhá». Cắt, thái, chiên xà o các thứ như thế nà y tháºt thÃch. Nó cho tôi cảm giác mình Ä‘ang hoà n thà nh má»™t công việc cụ thể, có thể cảm nháºn được trong tay mình. Tôi thÃch những âm thanh, những mùi xà o nấu.
Khi nước sôi, tôi cho muối và má»™t nắm spaghetti và o. Tôi hẹn giá» là mưá»i phút rồi rá»a các thứ trong cháºu rá»a. Tuy nhiên, ngay cả khi đĩa spaghetti nóng sốt đã đặt ngay trước mắt, tôi vẫn không muốn ăn chút nà o. Cố lắm tôi má»›i ăn hết má»™t ná»a, chá»— còn lại thì đổ Ä‘i. Chá»— xốt còn thừa tôi trút và o lá» rồi cất trong tá»§ lạnh. Cái chÃnh là không muốn ăn thì biết là m thế nà o?
Tôi nhá»› đã lâu rồi tôi có Ä‘á»c câu chuyện má»™t ngưá»i đà n ông cứ ăn liên tục trong khi đợi má»™t Ä‘iá»u gì đó xảy ra. NghÄ© hồi lâu tôi má»›i nhá»› ra, đó là truyện Giã từ vÅ© khà cá»§a Hemingway. Nhân váºt chÃnh (tôi quên tên anh ta rồi) tìm cách trốn từ à sang Thụy SÄ© bằng thuyá»n và nán lại ở thị trấn Thụy SÄ© bé nhỠđó để chá» vợ sinh, suốt thá»i gian đó anh ta thưá»ng xuyên sang quán cà phê bên kia đưá»ng để ăn uống. Tôi hầu như chẳng nhá»› cốt truyện thế nà o nữa. Trong kà ức tôi chỉ in Ä‘áºm má»—i má»™t Ä‘oạn gần cuối truyện trong đó nhân váºt chÃnh Ä‘i ăn hết bữa nà y đến bữa khác trong khi đợi vợ sinh ở xứ ngưá»i. Lý do khiến tôi nhá»› rõ Ä‘oạn đó đến váºy là vì tÃnh hiện thức mãnh liệt cá»§a nó. Tôi cảm thấy, xét vá» mặt văn chương, việc nhân váºt chÃnh cà ng lo lại cà ng ăn ngon có vẻ tháºt hÆ¡n nhiá»u so vá»›i nếu anh ta vì lo mà ăn mất ngon.
Tuy nhiên, trái ngược vá»›i Giã từ vÅ© khÃ, tôi hoà n toà n mất cảm giác ăn ngon trong khi dõi theo những chiếc kim đồng hồ trong căn nhà câm lặng nà y, chá» má»™t Ä‘iá»u gì đó xảy ra. Äá»™t nhiên tôi nảy ra ý nghÄ© rằng tôi ăn mất ngon là bởi trong tôi thiếu cái cảm thức vá» thá»±c tại văn chương đó. Tôi cảm thấy hình như mình đã trở thà nh má»™t phần cá»§a má»™t cuốn tiểu thuyết viết tồi, và ai đó Ä‘ang chỉ trÃch rằng tôi đây hoà n toà n không có tÃnh hiện thá»±c. Có lẽ đúng váºy tháºt.
* * *
Cuối cùng, ngay trước 2 giỠtrưa điện thoại cũng reo.
- Äây có phải là nhà cá»§a ông Okada không ạ? – má»™t giá»ng đà n ông lạ há»i. Giá»ng má»™t thanh niên, trầm và khá dá»… nghe.
- Phải, - tôi đáp, giá»ng hÆ¡i căng thẳng.
- Khu số 2, nhà số 26?
- Äúng váºy.
- Cá»a hà ng rượu bia Omura gá»i đây ạ. Chúng tôi rất cám Æ¡n ông đã là khách hà ng thưá»ng xuyên cá»§a chúng tôi. Tôi sắp Ä‘i thu tiá»n, nên tôi gá»i để xem liệu lúc nà y có tiện cho ông không.
- Thu tiá»n ấy à ?
- Vâng ạ, ông còn phải thanh toán hai két bia và một két nước quả.
- Ờ, được. Tôi còn ở nhà thêm một lát nữa, - tôi nói cho xong chuyện.
Gác máy xong, tôi tá»± há»i liệu cuá»™c trò chuyện vừa rồi có hà m chứa thông tin gì vá» Kumiko không. nhưng xét từ má»i góc độ, nó chẳng qua chỉ là cuá»™c trao đổi ngắn gá»n và thá»±c tế cá»§a má»™t cá»a hà ng rượu bia vá» việc thu tiá»n. Tôi đã đặt mua cá»§a há» bia và nước quả, hỠđã giao hà ng cho tôi, Ä‘iá»u đó thì đúng. Ná»a giá» sau anh chà ng kia đến, tôi liá»n trả tiá»n hai két bia và má»™t két nước quả cho anh ta.
Anh chà ng dá»… mến vừa mỉm cưá»i vừa ghi biên lai.
- Ông Okada nà y, nhân thể, ông có nghe nói vá» vụ tai nạn gần nhà ga sáng nay không? Lúc khoảng chÃn rưỡi ấy.
- Tai nạn à ? - tôi há»i, sững cả ngưá»i. – Ai bị váºy?
- Má»™t con bé con, - anh ta đáp. – Nó bị má»™t chiếc xe tải nhá» Ä‘ang lùi chẹt phải. Nghe nói bị thương khá nặng. Tôi Ä‘i ngang đó thì tai nạn vừa xảy ra xong. Má»›i sáng sá»›m mà đã thấy cảnh đó thì sợ tháºt. Cái lÅ© lau nhau ấy thì tôi sợ chết khiếp, vì chúng bé quá, mình nhìn kÃnh chiếu háºu có thấy chúng đâu. Ông biết ông chá»§ hiệu giặt là ở gần nhà ga chứ? Tai nạn xảy ra ngay trước hiệu ấy. Ngưá»i ta dá»±ng xe đạp cả ở đó, bao nhiêu là há»™p chất đống lên, nhìn chả thấy gì hết.
Anh ta Ä‘i rồi, tôi cảm thấy không thể nấn ná ở nhà thêm má»™t phút nà o nữa. Bá»—ng dưng nÆ¡i nà y trở nên nóng bức, ngá»™t ngạt, ẩm thấp, cháºt chá»™i. Tôi mang già y rồi hấp tấp ra khá»i nhà . Tháºm chà tôi không khóa cá»a. Tôi để cá»a sổ mở, không tắt đèn dưới bếp. Tôi Ä‘i lang thang quanh khu nhà mình, miện mút kẹo chanh. Khi ôn Ä‘i ôn lại trong đầu những lá»i cá»§a tay nhân viên cá»a hà ng rượu bia, dần dần tôi má»›i nhá»› ra mình có gá»i mấy món đồ nÆ¡i hiệu giặt gần nhà ga, vẫn chưa lấy. Ão cánh và váy cá»§a Kumiko. Biên nháºn Ä‘ang nằm ở nhà , nhưng nếu tôi cứ tá»›i há»i thì chắc ông chá»§ cÅ©ng đưa cho tôi thôi.
Khu nhà tôi ở trông khang khác. Những ngưá»i tôi Ä‘i ngang qua trên phố Ä‘á»u có cái nhìn không tá»± nhiên, tháºm chà giả tạo nữa. Äi ngang qua ai, tôi Ä‘á»u quan sát kỹ gương mặt há» mà tá»± há»i há» là loại ngưá»i nà o. Há» sống trong những loại nhà nà o? Há» có gia đình như thế nà o? Há» sống theo lối nà o? Há» có ngá»§ vá»›i những ngưá»i đà n bà khác ngoà i vợ mình hay những ngưá»i đà n ông khác ngoà i chồng mình không? Há» có hạnh phúc không? Há» có biết trông bá»™ dạng há» phi tá»± nhiên và giả tạo đến nhưá»ng nà o không?
Bên ngoà i hiệu giặt là vẫn còn thấy rõ dấu vết vụ tai nạn lúc sáng: trên mặt đất là vệt phấn cá»§a cảnh sát; gần đó môt chá»§ cá»a hiệu vẫn Ä‘ang bà n tán vá» vụ tai nạn, vẻ mặt nghiêm trá»ng. Nhưng bên trong hiệu giặt thì vẫn như má»i khi. Vẫn chiếc máy nghe nhạc mà u Ä‘en phát cÅ©ng loai nhạc êm dịu đó, vẫn chiếc máy Ä‘iá»u hòa nhiệt độ kiểu cÅ© kêu ro ro ở đằng sau, vẫn những là n mây hÆ¡i nước bay nghi ngút từ bà n là lên tá»›i trần nhà . Bà i hát Ä‘ang phát là bà i Triá»u xuống. Robert Maxwell, chÆ¡i thụ cầm. Tôi chợt nghÄ© giá bây giỠđược ra biển thì tuyệt biết mấy! Tôi hình dung mùi bãi biển và tiếng sóng vá»— bá». Những con hải âu. Lon bia lạnh như đá.
Tôi chỉ nói vá»›i chá»§ hiệu rằng tôi quên biên nháºn.
- Tôi mang tới cho ông đâu như thứ Năm hay thứ Sáu tuần trước. Một áo cánh, một váy.
- Okada… Okada… - anh ta vừa nói vừa láºt má»™t các trang cuốn vở há»c sinh. - Ừ, đây rồi. Má»™t áo cánh, má»™t váy. Nhưng bà Okada lấy rồi.
- Lấy rồi? – tôi sững sá».
- Sáng hôm qua. Tôi nhá»› rõ chÃnh tôi đã đưa cho bà ấy mà . Bà ấy Ä‘ang trên đưá»ng Ä‘i là m thì ghé qua. Mang theo cả biên lai nữa.
Tôi không biết trả lá»i anh ta như thế nà o nữa. Tôi chỉ còn biết trân trối nhìn anh ta.
- Ông vá» há»i bà nhà xem. Bà ấy lấy rồi mà , chắc chắn.
Anh ta rút má»™t Ä‘iếu trong há»™p thuốc lá trên quầy, cho lên môi rồi báºt lá»a châm.
- Sáng hôm qua? – tôi há»i. – Không phải chiá»u chứ?
- Buổi sáng, chắc chắn mà . Lúc tám giỠđúng. Hôm đó vợ ông là ngưá»i mở hà ng cho tôi. Chuyện như váºy tôi không quên đâu. Khi mà khách hà ng đầu tiên cá»§a mình là má»™t thiếu phụ trẻ thì mình thấy dá»… chịu lắm chứ, phải không nà o?
Tôi không rặn nổi má»™t nụ cưá»i để đáp lại anh ta, giá»ng nói tôi phát ra nghe như không phải giá»ng tôi.
- á»’ thôi, váºy là được rồi. Xin lá»—i, tôi không biết cô ấy đã lấy rồi.
Anh ta gáºt đầu, liếc tôi rồi dụi tắt Ä‘iá»u thuốc chỉ má»›i phì phèo hai ba hÆ¡i, lại Ä‘i là quần áo. Hình như anh ta bắt đầu thấy quan tâm đến tôi, muốn nói vá»›i tôi Ä‘iá»u gì đó như rốt cuá»™c lại quyết định không nói gì hết. Tôi cÅ©ng có những Ä‘iá»u muốn há»i anh ta. Khi Kumiko đến lấy đồ giặt trông nà ng như thế nà o? Nà ng mang theo cái gì? Nhưng tâm trà tôi rối bá»i, lại còn khát cháy cổ. Äiá»u tôi muốn nhất bây giá» là ngồi xuống đâu đó uống má»™t cái gì mát lạnh. Tôi cảm thấy đó là cách duy nhất để may ra tôi lại có thể nghÄ© ngợi vá» má»™t Ä‘iá»u gì.
Tôi Ä‘i thẳng từ hiệu giặt là tá»›i quán cà phê cách đó mấy căn rồi gá»i má»™t cốc trà đá. Trong quán khá mát mẻ, tôi lại là ngưá»i khách duy nhất. Những chiếc loa nhá» gắn trên tưá»ng Ä‘ang phát bản Tám ngà y má»™t tuần cá»§a Beattle biên soạn lại cho dà n nhạc. Tôi lại nghÄ© đến biển. Tôi hình dung mình chân trần bước men theo mép bãi biển. Cát nóng rẫy, gió mang nặng mùi thá»§y triá»u. Tôi hÃt sâu và o ngá»±c rồi nhìn lên bầu trá»i. Duá»—i hai bà n tay ra, lòng bà n tay ngá»a lên trá»i, tôi cảm thấy nắng hè nóng bá»ng tuôn và o đó. Má»™t là n sóng lạnh giá vá»— và o chân tôi.
Xét theo cách nà o Ä‘i nữa, việc Kumiko ghé lấy đồ giặt trên đưá»ng Ä‘i là m tháºt là lạ. Má»™t mặt nà ng sẽ phải chen lên tà u Ä‘iện cháºt nÃch ngưá»i trong khi tay cầm mấy chiếc áo váy vừa là xong, còn treo nguyên trên móc. Rồi nà ng còn phải lặp lại như thế má»™t lần nữa trên đưá»ng vá» nhà . Là m thế nà ng không chỉ thêm báºn tay mà công phu là ủi thẳng thá»›m cá»§a ngưá»i ta sẽ hóa thà nh vô Ãch, áo váy sẽ nhà u hết. Gì chá»› những chuyện ấy thì Kumiko kỹ tÃnh lắm, tôi khó lòng hình dung nà ng sẽ là m má»™t việc vô Ãch như váºy. Nà ng có thể ghé lấy trên đương Ä‘i là m vá» cÆ¡ mà . Hoặc nếu vá» muá»™n, nà ng có thể nhá» tôi lấy. Chỉ có thể có má»™t lý do thôi: nà ng đã biết trước là nà ng sẽ không vá» nhà . Cầm áo cánh và váy trong tay, nà ng có thể Ä‘i bất cứ đâu. Bằng cách đó nà ng sẽ có Ãt nhất má»™t bá»™ đồ để thay, những thứ còn lại nếu cần thì Ä‘á»u có thể mua được. Nà ng có thẻ tÃn dụng, thẻ rút tiá»n, lại có tà i khoản ngân hà ng riêng. Nà ng có thể muốn Ä‘i đâu cÅ©ng được.
Và nà ng Ä‘i vá»›i má»™t ngưá»i nà o đó – má»™t ngưá»i đà n ông. Không có lý do nà o khác để nà ng bá» nhà đi cả.
Thế nà y thì nghiêm trá»ng đây. Kumiko biến mất, để lại toà n bá»™ quần áo, già y dép. Nà ng xưa nay vẫn thÃch mua sắm quần áo, nà ng dà nh cho việc đó bao nhiêu là tâm trà và công sức. Bá» nhà ra Ä‘i mà hầu như không mang theo má»™t thứ gì, nà ng ắt hẳn phải có má»™t quyết tâm dứt khoát lắm. Äã váºy còn hầu như chẳng chút do dá»± - Ãt nhất là tôi cảm thấy váºy -, nà ng Ä‘i khá»i nhà chỉ mang theo má»—i má»™t chiếc áo cánh và má»™t chiếc váy. Không, hẳn là lúc ra Ä‘i, quần áo là thứ nà ng Ãt nghÄ© tá»›i hÆ¡n cả.
Tá»±a mình và o ghế, lÆ¡ đãng nghe thứ nhạc ná»n sạch sẽ đến khó chịu, tôi hình dung Kumiko Ä‘i trên tà u Ä‘iện cháºt nÃch ngưá»i, tay ôm áo váy vẫn còn nguyên móc áo gói trong túi nhá»±a cá»§a hiệu giặt. Tôi nhá»› lại mà u chiếc áo váy nà ng mặc, mùi nước hoa sau tai nà ng, tấm lưng mịn mà ng trắng muốt cá»§a nà ng. Hẳn là tôi kiệt sức rồi. Tôi cảm thấy nếu nhắm mắt lại, tôi sẽ trôi đến nÆ¡i nà o khác; tôi sẽ rÆ¡i và o má»™t chá»— hoà n toà n khác.
|

04-09-2008, 06:49 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
2
Không có tin là nh nà o trong chương nà y
*
Tôi rá»i quán cà phê Ä‘i vÆ¡ vẩn qua các phố. Cái nóng hầm háºp buổi chiá»u bắt đầu khiến tôi nôn nao khó chịu, tháºm chà ớn lạnh nữa. Nhưng vá» nhà thì tôi không muốn chút nà o. Chỉ nghÄ© đến chuyện ngồi má»™t mình trong căn nhà câm lặng đó mà đợi má»™t cú Ä‘iện thoại có lẽ chẳng bao giá» tá»›i là tôi thấy nghẹt thở rồi.
Việc duy nhất tôi nghÄ© ra được để là m là đi gặp Kasahara May. Tôi vá» nhà , trèo qua tưá»ng rồi men theo con ngõ đến mặt háºu nhà cô bé. Tá»±a và o hà ng rà o căn nhà bá» không phÃa bên kia ngõ, tôi nhìn khu vưá»n có bức tượng chim. May hẳn sẽ thấy tôi nếu tôi cứ đứng thế nà y. Ngoà i đôi lần ra ngoà i là m việc cho công ty tóc giả, May lúc nà o cÅ©ng ở nhà , hoặc quan sát con ngõ từ cá»a sổ nhà mình hoặc tắm nắng trong sân.
Nhưng chả thấy Kasahara May đâu. Trên trá»i không má»™t đám mây. Ãnh nắng mùa hè nung cháy lưng cổ tôi. Mùi cá» hăng hăng dáºy lên từ mặt đất, xá»™c và o phổi tôi. Tôi nhìn đăm đăm bức tượng chim, cố nghÄ© đến những chuyện mà cáºu tôi đã kể vá» số pháºn những ngưá»i đã sống trong căn nhà nà y. Nhưng tôi chẳng nghÄ© tá»›i gì khác được ngoà i biển, lạnh và xanh. Tôi hÃt sâu mấy hÆ¡i liá»n rồi nhìn đồng hồ. Coi như hôm nay đà nh chịu thua, tôi đã định bá» Ä‘i thì Kasahara May rốt cuá»™c cÅ©ng xuất hiện. Cô cháºm rãi băng qua đưá»ng đến chá»— tôi đứng. Cô mặc quần soóc bằng vải bông thô, áo sÆ¡ mi chim cò mà u xanh dương, mang xăng Ä‘an Ä‘á». Äứng cạnh tôi, hình như cô mỉm cưá»i qua cặp mắt kÃnh.
- Chà o Chim vặn dây cót. Äã tìm thấy mèo Wataya Noboru chưa?
- Chưa, - tôi nói. – Sao hôm nay em ra muá»™n váºy?
Cô thá»c tay và o túi bên hông, nhìn quanh vá»›i vẻ thÃch thú.
- Nà y Chim vặn dây cót, em có nhiá»u thì giá» tháºt đấy, nhưng có phải em sinh ra để đứng canh cái ngõ nà y từ sáng đến tối đâu. Em có và i việc để là m chứ. Thôi được rồi, xin lá»—i anh váºy. Anh chá» lâu chưa?
- Không lâu lắm. Có Ä‘iá»u đứng đây nóng quá.
Kasahara May nhìn chăm chú và o mặt tôi rồi nhÃu mà y.
- Có gì không ổn hở Chim vặn dây cót? Anh trông khiếp lắm, cứ như mới đà o dưới đất lên ấy. Và o chỗ râm mà nghỉ đi nà o.
Cô nắm tay tôi dẫn và o vưá»n nhà cô. Ở đó cô chuyển má»™t chiếc ghế xếp và o chá»— bóng râm dưới cây sồi, đặt tôi ngồi lên đó. Những cà nh lá xum xuê hắt bóng râm mát rượi mang mùi hương cá»§a cuá»™c sống.
- Äừng lo, nhà lúc nà o cÅ©ng váºy thôi, chẳng có ai đâu, - cô nói. – Anh chẳng phải lo gì hết. Äừng nghÄ© ngợi nữa. Thư giãn Ä‘i.
- Anh có một việc muốn nhỠem, - tôi nói.
- Anh nói đi, - cô bảo.
- Anh muốn nhá» em gá»i má»™t cú Ä‘iện thoại cho anh.
Tôi rút sổ và bút ra ghi số điện thoại cơ quan của Kumiko. Rồi tôi xé trang đó ra đưa cho May. Cuốn sổ nhỠbìa nhựa âm ẩm, nhớp nháp vì mồ hôi.
- Em chỉ cần gá»i Ä‘iện đến chá»— nà y há»i xem Okada Kumiko có ở đó không, nếu không thì há»i xem hôm qua cô ấy có Ä‘i là m không.
Kasahara cầm mảnh giấy rồi Ä‘á»c, môi chu lại. Äoạn cô nhìn tôi.
- ÄÆ°á»£c rồi, xong ngay thôi. Anh đừng nghÄ© ngợi gì hết, cứ nằm ngang. Anh không được cỠđộng đấy. Em quay lại ngay.
Cô bé Ä‘i rồi, tôi duá»—i ngưá»i ra nhắm mắt theo lẹnh cô. Ngưá»i tôi ướt đẫm mồ hôi từ đầu đến chân. Tôi thá» suy nghÄ© thì nghe giáºt phừng phừng ở táºn bên trong đầu, lại như có má»™t túm bùng nhùng ở trong dạ dà y. Chốc chốc má»™t cÆ¡n buồn nôn lại dợn lên. Xung quanh hoà n toà n tÄ©nh lặng. Tôi chợt nhá»› ra rằng đã khá lâu tôi không nghe tiếng con chim vặn dây cót. Lần cuối tôi nghe tiếng nó là khi nà o nhỉ? Có lẽ bốn năm hôm trước gì đó. Nhưng tôi không chắc. Äến khi tôi nháºn ra thì đã vắng tiếng nó quá lâu rồi. Có thể nó là chim di cư. Thá» nghÄ© mà xem, ta nghe tiếng nó lần đầu khoảng má»™t tháng trước. Thế rồi suốt má»™t thá»i gian, con chim vặn dây cót Ä‘á»u đặn hằng ngà y lên dây cót cái thế giá»›i nhá» bé cá»§a chúng tôi. Äó là mùa Chim vặn dây cót.
Mưá»i phút sau, Kasahara May trở lại. Cô đưa cho tôi má»™t cái cốc to. Khi tôi cầm cốc, nước đá từ trong cốc kêu lanh canh. Âm thanh ấy như thể đến vá»›i tôi từ má»™t thế giá»›i xa xăm. Có mấy cánh cổng nối thế giá»›i đó vá»›i nÆ¡i tôi ở lúc nà y, và tôi như nghe được âm thanh đó chỉ vì các cánh cổng tình cá» mở ra cùng lúc. Nhưng ấy chỉ là trong khoảnh khắc ngắn ngá»§i thôi – chỉ cần má»™t cổng đóng lại, âm thanh đó sẽ không còn đến tai tôi nữa.
- Nước chanh đá đây. Uống và o sẽ nhẹ đầu hơn.
Tôi cố uống má»™t ná»a rồi trả cốc cho cô. Nước lạnh trôi qua cổ há»ng rồi xuống sâu và o trong cÆ¡ thể tôi, ngay sau đó má»™t cÆ¡n buồn nôn dữ dá»™i trá»—i dáºy. Cái khối lùng nhùng thối rữa trong dạ dà y bắt đầu bung ra, dâng lên trong cuống há»ng tôi. Tôi nhắm mắt lại, cố chống chá»i cho qua Ä‘i. Mắt nhắm, tôi lại thấy Kumiko đứng trên tà u Ä‘iện, tay ôm chiếc áo cánh và váy. Có lẽ tốt nhất là nôn ra, tôi ngÄ©. Nhưng tôi không nôn. Tôi hÃt thở sâu mấy lần cho đến khi cảm giác đó nguôi dần và biến mất hẳn.
- Thế nà o, anh đỡ chưa? – Kasahara May há»i.
- Anh đỡ rồi.
- Em gá»i Ä‘iện rồi, - cô nói. – Em bảo em là há» hà ng. Thế được chứ phải không?
- Ờ.
- Cô Okada Kumiko nà y chÃnh là bà Chim vặn dây cót phải không?
- Ờ.
- Há» bảo bà ấy không Ä‘i là m, hôm nay không, hôm qua cÅ©ng không. Nghỉ mà chẳng báo gì cả. Há» chẳng hiểu thế nà o nữa. Bà ấy không phải loại ngưá»i là m chuyện như váºy, há» bảo thế.
- Äúng. Cô ấy không phải loại ngưá»i ấy.
- Chị ấy đi từ hôm qua phải không?
Tôi gáºt đầu.
- Tá»™i nghiệp Chim vặn dây cót! – Kasahara May nói, giá»ng cô có vẻ thà nh tháºt lấy là m tiếc cho tôi. Cô đặt tay lên trán tôi. – Em có thể giúp gì cho anh không?
- Bây giỠthì không, - tôi nói. – Cám ơn em.
- Em há»i tiếp có được không? Hay là em không há»i nữa?
- Cứ há»i Ä‘i. Nhưng không chắc anh trả lá»i được đâu.
- Có phải vợ anh bá» Ä‘i vá»›i ngưá»i khác không?
- Anh không chắc. Có thể. CÅ©ng có thể là váºy.
- Nhưng hai anh chị đã ở vá»›i nhau suốt ngần ấy năm còn gì. Là m sao chuyện như váºy mà anh không biết được?
Cô nói có lý. Là m sao tôi lại không biết cơ chứ?
- Tá»™i nghiệp Chim vặn dây cót, - cô lại nói. – Ước gì em có thể nói gì đó để giúp anh được, nhưng em có biết gì vá» Ä‘á»i sống hôn nhân đâu.
Tôi đứng dáºy khá»i ghế. Äể đứng được như váºy cần phải mất sức hÆ¡n tôi tưởng nhiá»u.
- Cám Æ¡n em vá» má»i chuyện. Em đã giúp anh nhiá»u lắm. Giá» anh phải Ä‘i. Anh cần phải ở nhà , nhỡ ra có tin tức gì. Có thể ai đó sẽ gá»i Ä‘iện.
- Vá» nhà thì anh Ä‘i tắm nhé. Tắm là việc đầu tiên. ÄÆ°á»£c chứ? Rồi mặt quần áo sạch và o. Và cạo râu nữa.
- Cạo râu á? – tôi sá» cằm. Äúng tháºt váºy: tôi quên cạo râu. Từ sáng đến giá» tôi quên khuấy việc ấy.
- Những chuyện ấy tuy nhá» nhưng mà quan trá»ng đấy, Chim vặn dây cót ạ, - Kasahara May nói, nhìn thẳng và o mắt tôi. – Vá» nhà soi gương cho kỹ Ä‘i.
- Ừ, anh sẽ soi, - tôi nói.
- Sau đó em ghé qua nhà anh được không?
- ÄÆ°á»£c chứ, - tôi nói. Rồi tôi thêm: - Em giúp anh nhiá»u lắm.
Kasahra May im lặng gáºt đầu.
* * *
VỠđến nhà , tôi nhìn mặt mình trong gương. Äúng tháºt: trông tôi khiếp quá. Tôi cởi quần áo, tắm vòi hoa sen, gá»™i đầu ra trò, cạo râu, đánh răng, thoa dầu sau cao râu lên mặt rồi lại soi gương, ngắm mình tháºt kỹ. hình như có khá hÆ¡n má»™t chút. Không buồn nôn nữa. Duy có cái đầu vẫn còn hÆ¡i mụ mẫm.
Tôi mặc quần soóc và áo phông má»›i. Tôi ngồi trên hà ng hiên, dá»±a lưng và o cá»™t mà ngắm khu vưá»n trong khi chá» tóc khô. Tôi cố gắng xếp lại các sá»± kiện trong những ngà y vừa qua theo thứ tá»±. Äầu tiên là cú Ä‘iện thoại cá»§a Trung úy Mamiya. Là sáng hôm qua thì phải? Ừ, chắc chắn rồi: sáng hôm qua. Sau đó Kumiko bá» nhà đi. Tôi kéo khóa áo cho nà ng. Kế đó tôi tìm thấy há»™p đựng nước hoa. Rồi Trung úy Mamiya đến kể cho tôi nghe những câu chuyện kỳ lạ vá» thá»i chiến: chuyện ông bị quân Ngoại Mông bắt rồi ném xuống giếng. Ông để lại cho tôi ká»· váºt cá»§a ông Honda. Má»™t cái há»™p rá»—ng. Rồi Kumiko không vá» nhà . Sáng hôm đó nà ng đã ghé lấy đồ giặt ở hiệu giặt gần nhà ga rồi biến mất. Không nói vá»›i cÆ¡ quan má»™t tiếng. Äó là những gì đã diá»…n ra ngà y hôm qua.
Tôi khó lòng tin được ngần ấy chuyện đã xảy ra chỉ trong vòng má»™t ngà y. Má»™t ngà y mà đến thế thì quá nhiá»u.
Ngẫm nghÄ© mãi vá» những chuyện đó, tôi đâm ra buồn ngá»§ kinh khá»§ng. Äây không phải cÆ¡n buồn ngá»§ bình thưá»ng. Nó là má»™t cÆ¡n buồn ngá»§ mãnh liệt, tháºm chà dữ dá»™i. CÆ¡n buồn ngá»§ lá»™t phăng ý thức cá»§a tôi như ngưá»i ta lá»™t phăng quần áo khá»i cÆ¡ thể má»™t ngưá»i không kháng cá»±. Chẳng nghÄ© ngợi gì, tôi và o phòng ngá»§, cởi hết quần áo trừ quần lót rồi leo lên giưá»ng. Tôi cố nhìn chiếc đồng hồ trên bà n ngá»§, nhưng tháºm chà tôi không ngoảnh đầu lại được. Tôi nhắm mắt và láºp tức rÆ¡i tõm và o má»™t cÆ¡n ngá»§ không đáy sâu hun hút.
* * *
Trong giấc ngá»§, tôi Ä‘ang kéo khóa áo cho Kumiko. Tôi thấy tấm lưng trÆ¡n nhẵn trắng ngần cá»§a nà ng. Nhưng khi kéo khóa áo lên đến đỉnh, tôi nháºn ra đó không phải là Kumiko mà là Kano Creta. Trong phòng chỉ có tôi và cô ta.
Äó cÅ©ng là căn phòng trong giấc mÆ¡ lần trước: má»™t căn phòng cÅ©ng trong khách sạn đó. Trên bà n là má»™t chai Cutty Sark và hai chiếc cốc. Có cả má»™t xô bằng thép không gỉ đựng đầy nước đá. Ở hà nh lang ngoà i có ai đó Ä‘ang Ä‘i ngang qua, vừa Ä‘i vừa nói gì đó giá»ng trầm trầm. Tôi không nghe rõ lá»i, hình như là tiếng nước ngoà i. Trên trần có má»™t chùm đèn nhưng không báºt lên. Ãnh sáng duy nhất trong căn phòng nhá nhem nà y là từ những ngá»n đèn gắng trên tưá»ng. Cá»a sổ cÅ©ng treo rèm dà y kéo kÃn mÃt.
Kano Creta mặc bá»™ váy áo mùa hè cá»§a Kumiko mà u xanh dương nhạt có hoa văn chim. Váy cao hÆ¡n đầu gối cô ta má»™t chút. CÅ©ng như má»i khi, cách trang Ä‘iểm cá»§a cô ta theo phong cách Jacqueline Kennedy. Cổ tay phải cô Ä‘eo má»™t cặp vòng tay hợp phong cách.
- Cô lấy đâu ra bá»™ áo nà y? Cá»§a cô à ? – tôi há»i.
Kano Creta nhìn tôi lắc đầu. Khi cô là m váºy, đầu những lá»n tóc quăn cá»§a cô rung rung má»™t cách đáng yêu.
- Không, không phải cá»§a tôi, - cô nói. – Tôi mượn thôi. Nhưng xin ông Okada đừng lo, việc đó chẳng là m phiá»n ai cả.
- Chúng ta Ä‘ang ở đâu đây? – tôi há»i.
Kano Creta không đáp. CÅ©ng như lần trước, tôi Ä‘ang ngồi trên mép giưá»ng. Tôi mặc com lê, Ä‘eo cà vạt chấm hạt đỗ.
- Ông không phải nghÄ© ngợi gì cả, ông Okada ạ, - Kano Creta nói. – Chẳng có gì phải lo hết. Má»i chuyện rồi sẽ tốt thôi.
Và má»™t lần nữa, cÅ©ng như trước, cô mở toan khóa quần tôi, kéo dương váºt cá»§a tôi ra rồi ngáºm và o miệng. Äiểm duy nhất khác lần trước là cô không cởi quần áo. Suốt thá»i gian đó cô vẫn mặc áo váy cá»§a Kumiko. Tôi cố cỠđộng, nhưng dưá»ng như thân thể tôi bị trói chặt bằng những sợi dây vô hình. Tôi cảm thấy mình cà ng lúc cà ng to và cứng lên trong miệng cô ta.
Tôi thấy cặp mi giả và đuôi những lá»n tóc quăn cá»§a cô rung rung. Những chiếc vòng tay cá»§a cô chạm và o nhau phát ra má»™t âm thanh khô khốc. Lưỡi cô dà i và má»m, dưá»ng như bá»c kÃn quanh tôi. Ngay lúc tôi sắp xuất thì đột ngá»™t cô ngãng ngưá»i ra và bắt đầu chầm cháºm cởi áo quần tôi. Cô cởi áo khoác, cà vạt, quần âu, áo sÆ¡ mi, quần lót cá»§a tôi rồi đẩy tôi nằm xuống giưá»ng. Tuy nhiên, cô vẫn mặc nguyên y phục. Cô ngồi lên giưá»ng, cầm tay tôi kéo và o dưới lần áo cá»§a cô. Cô không mặc quần lót. Tay tôi cảm thấy sá»± ấm áp cá»§a âm đạo cô. Chá»— đó sâu, ấm và rất ẩm ướt. ngón tay tôi sục xuống cà ng lúc cà ng sâu.
- Nà y, chút nữa Wataya Noboru có đến đây không? – tôi há»i. – Chẳng phải cô Ä‘ang đợi hắn hay sao?
Thay vì trả lá»i, Kano Creta sá» trán tôi.
- Äừng nghÄ© gì hết, ông Okada. Chúng tôi sẽ lo má»i chuyện. Cứ để đấy cho chúng tôi.
- Chúng tôi là ai? – tôi há»i, nhưng không có câu trả lá»i.
Rồi Kano Creta trèo lên ngưá»i tôi, dùng tay giúp đưa tôi và o bên trong cô. Khi tôi đã và o sâu bên trong rồi, cô bắt đầu xoay hông chầm cháºm. Nhịp theo chuyển động cá»§a cô, mép áo váy xanh nhạt vá»n lên chá»— dạ dà y và cặp vế trần cá»§a tôi. Trong tư thế cưỡi trên tôi như váºy, váy xòe ra quanh mình, trông Kano Creta như má»™t cây nấm má»m mại khổng lồ, lặng lẽ trồi qua lá»›p lá khô trên mặt đất mà nở bung ra dưới đôi cánh chở che cá»§a bóng đêm. Âm đạo cá»§a cô vừa ấm lại vừa lạnh. Nó vừa cố bao bá»c quanh tôi, hút tôi và o, lại vừa ra sức đẩy tôi ra. Tôi cà ng lúc cà ng cương to, cà ng cứng. Tôi cảm thấy mình sắp sá»a nổ tung. Äó là má»™t cảm giác tháºt kỳ lạ, vượt ngoà i khoái cảm tình dục đơn thuần. Dưá»ng như có má»™t cái gì đó bên trong cô, má»™t cái gì đó đặc biệt từ bên trong cô Ä‘ang thông qua cÆ¡ quan sinh dục cá»§a tôi mà từ từ nháºp và o tôi.
Mắt nhắm, cằm hÆ¡i ngước lên, Kano Creta nhẹ nhà ng Ä‘u đưa ngưá»i từ trước ra sau như Ä‘ang mÆ¡. Tôi thấy bá»™ ngá»±c cô dá»nh lên hạ xuống dưới lần áo theo từng hÆ¡i thở. Và i sợi tóc rụng vương trên trán cô. Tôi hình dung mình Ä‘ang bồng bá»nh má»™t mình giữa biển rá»™ng mênh mông. Tôi nhắm mắt lại, lắng tai, chá» nghe thấy tiếng những là n sóng nhá» vá»— và o mặt tôi. Thân thể tôi tắm trong nước đại dương ấm áp. Tôi cảm thấy dòng thá»§y triá»u chầm cháºm chuyển. Nó Ä‘ang mang tôi Ä‘i. Tôi quyết định là m theo lá»i Kano Creta, không nghÄ© ngợi gì hết. Tôi nhắm mắt lại, để cho sức lá»±c thoát khá»i tay chân, phó thác thân mình cho dòng nước.
Äá»™t nhiên tôi nháºn thấy căn phòng sụp tối. Tôi cố nhìn quanh nhưng hầu như chẳng thấy gì. Các ngá»n đèn tưá»ng Ä‘á»u đã tắt phụt. Chỉ còn hình dáng má» má» bá»™ áo dà i xanh cá»§a Kano Creta Ä‘ang khẽ lắc lư trên ngưá»i tôi. “Quên Ä‘i,†cô ta nói, nhưng đó không còn là giá»ng cá»§a Kano Creta nữa. “Quên hết má»i chuyện Ä‘i. Anh Ä‘ang ngá»§. Anh Ä‘ang mÆ¡. Anh Ä‘ang nằm trong má»™t vÅ©ng bùn ấm, dá»… chịu. Tất cả chúng ta từ bùn mà ra và đá»u trở vá» bùnâ€.
Äó là ngưá»i đà n bà đã nói chuyện vá»›i tôi qua Ä‘iện thoại. Ngưá»i đà n bà bà ẩn trên Ä‘iện thoại lúc nà y Ä‘ang cưỡi trên tôi, hợp nhất thân mình vá»›i thân tôi. Cô ta cÅ©ng mặc áo váy cá»§a Kumiko. Cô ta và Kano Creta đã đổi chá»— cho nhau mà tôi không há» biết. Tôi cố nói. Tôi không biết mình mong nói được gì, nhưng Ãt nhất tôi cÅ©ng cố nói gì đó. Tuy nhiên, vì quá bối rối nên tôi chẳng thốt được tiếng nà o. Tôi chỉ báºt ra được má»—i má»™t luồng khà nóng. Tôi mở căng mắt cố nhìn rõ mặt ngưá»i đà n bà đang cưỡi trên tôi, nhưng trong phòng tối quá.
Ngưá»i đà n bà không nói gì nữa. Thay và o đó cô ta bắt đầu chuyển động đôi hông cà ng khêu gợi hÆ¡n. Thịt da má»m mại cá»§a cô, dưá»ng như bản thân nó là má»™t cÆ¡ thể độc láºp, vừa ôm trùm lấy tôi vừa nhẹ nhà ng kéo tôi và o trong nó. Từ phÃa sau cô ta tôi nghe thấy – hay tưởng như nghe thấy – tiếng quả đấm cá»a xoay. Má»™t ánh lóe trắng lướt qua trong bóng tối. Có thể là chiếc xô đựng đá đặt trên bà n vừa được chiếu sáng trong khoảnh khắc bởi ánh đèn ngoà i hà nh lang. Hoặc có thể ánh lóe đó phát ra từ má»™t lưỡi dao bén. Nhưng tôi không nghÄ© gì hÆ¡n được nữa. Chỉ còn má»™t việc duy nhất tôi có thể là m: tôi xuất.
* * *
Tôi rá»a tay tháºt kỹ dưới vòi hoa sen, giặt bằng tay chiếc quần lót vấy tinh dịch. Lạ tháºt, tôi nghÄ©. Cá»› sao tôi lại gặp má»™ng tinh trong giai Ä‘oạn khó khăn nà y cá»§a cuá»™c Ä‘á»i mình?
Má»™t lần nữa tôi lại thay quần áo má»›i, má»™t lần nữa tôi lại ra ngoà i hiên nhìn khu vưá»n. Những vạt nắng lá»c qua tầng lá xanh dà y, nhảy múa trên vạn váºt. Mấy ngà y mưa liên tục là m cá» dại xanh tươi má»c um tùm đây đó, khiến khu vưá»n phảng phất vẻ tiêu Ä‘iá»u tù Ä‘á»ng.
Lại Kano Creta. Hai cÆ¡n má»™ng tinh cách nhau chỉ má»™t thá»i gian ngắn, và cả hai lần Ä‘á»u là Kano Creta. Tôi chưa lần nà o nghÄ© đến việc ngá»§ vá»›i cô ta cả. à muốn ngá»§ vá»›i cô ta chưa bao giá» nảy ra trong đầu tôi. Ấy thế mà cả hai lần tôi Ä‘á»u cùng ở trong má»™t căn phòng đó mà nháºp thân thể mình và o thân thể cô ta. Nguyên do là thế nà o chứ? Lại còn ngưá»i đà n bà trên Ä‘iện thoại vá» sau thế chá»— cho Creta nữa, cô ta là ai? Cô ta biết tôi, mà tôi cÅ©ng biết cô ta, ấy là cô ta bảo váºy. Tôi Ä‘iểm lại trong đầu mấy ngưá»i bạn tình tôi từng có trong Ä‘á»i, nhưng không ai trong số đó có thể là ngưá»i đà n bà trên Ä‘iện thoại cả. Thế nhưng ở cô ta có cái gì đó quen lắm. Äó là điá»u khiến tôi bứt rứt khó chịu.
Có má»™t thứ ký ức nà o đó Ä‘ang cố thoát ra ngoà i. Tôi cảm thấy nó Ä‘ang vùng vẫy ở bên trong. Tất cả những gì tôi cần chỉ là má»™t lá»i gợi ý nhá». Nếu tôi rút đúng sợi chỉ nhá» nhoi đó, má»i thứ sẽ được tháo gỡ hết. Äiá»u bà ẩn Ä‘ang chá» tôi giải nó. Nhưng sợi chỉ má»ng manh duy nhất kia thì tôi chưa thể tìm ra.
Tôi chịu thua không nghÄ© nữa. “Quên hết Ä‘i. Anh Ä‘ang ngá»§. Anh Ä‘ang mÆ¡. Anh Ä‘ang nằm trong bùn ấm, dá»… chịu. Tất cả chúng ta từ bùn mà ra và tất cả chúng ta Ä‘á»u trở vá» bùnâ€.
* * *
Äến 6 giá» chiá»u vẫn không ai gá»i Ä‘iện. Chỉ có Kasahara May đến. Cô chỉ cần má»™t há»›p bia thôi, cô bảo. Tôi lấy má»™t lon bia trong tá»§ lạnh rồi chia đôi vá»›i cô. Tôi đói, thế nên tôi kẹp Ãt thịt băm và rau diếp và o giữa hai lát bánh mì rồi ăn. Thấy tôi ăn, May bảo cô cÅ©ng muốn ăn. Tôi bèn là m sandwich cho cả cô. Chúng tôi lặng lẽ ăn và uống bia. Chốc chốc tôi lại nhìn đồng hồ.
- Nhà nà y không có tivi à ?
- Không có tivi, - tôi đáp.
Cô hơi cắn môi.
- Em cÅ©ng nghÄ© váºy. Anh không thÃch tivi sao?
- Không phải anh không thÃch. Nhưng không có tivi cÅ©ng chả sao.
Kasahara May ngẫm nghĩ một hồi.
- Chim vặn dây cót nà y, anh chị lấy nhau được mấy năm rổi?
- Sáu năm, - tôi đáp.
- Suốt sáu năm ấy anh chị không hỠcó tivi à ?
- Ờ. Ban đầu bá»n anh không có tiá»n mua. Sau rồi quen, sống không cần tivi nữa. Váºy cÅ©ng tốt, yên tÄ©nh.
- Hẳn hai anh chị hạnh phúc lắm.
- Sao em nghÄ© váºy?
Cô nhăn mặt.
- Em thì không sống nỗi một ngà y nếu không có tivi.
- Vì sao, vì em không hạnh phúc à ?
Kasahara May không trả lá»i.
- Nhưng giá» Kumiko Ä‘i rồi. Hẳn anh sẽ không hạnh phúc như váºy nữa đâu, Chim vặn dây cót à .
Tôi gáºt đầu, nhấp má»™t ngụm bia.
- Có váºy tháºt, - tôi nói. Quả đúng váºy.
Cô cho má»™t Ä‘iếu thuốc lên môi rồi báºt diêm mồi thuốc bằng má»™t động tác thà nh thạo.
- Nà y Chim vặn dây cót, anh nói tháºt vá»›i em nhé, hết sức thà nh tháºt đấy. Em có xấu xà không?
Tôi đặt cốc bia xuống rồi nhìn lại khuôn mặt Kasahara May. Nói chuyện vá»›i cô từ nãy đến giá» mà tâm trà tôi cứ để đâu đâu. Cô mặt váy áo phông Ä‘en quá khổ, là m lá»™ rõ đưá»ng cong cá»§a bá»™ ngá»±c con gái.
- Em hoà n toà n không xấu chút nà o, - tôi nói. – Dứt khoát là váºy. Sao em há»i thế?
- Bạn trai em cứ luôn mồm bảo em xấu xÃ, rằng em không có vú vê gì hết.
- Có phải cáºu bị tai nạn môtô không?
- Vâng, cáºu ấy đấy.
Tôi quan sát Kasahara May chầm cháºm phà khói thuốc.
- Tụi con trai ở tuổi đó toà n nói năng váºy thôi. Chúng không biết nói sao để diá»…n đạt chÃnh xác cảm nháºn cá»§a mình, nghÄ© má»™t đằng nói má»™t nẻo, thà nh ra vô cá»› là m tổn thương đến ngưá»i khác và cÅ©ng là m tổn thương chÃnh mình. Chứ em thì có xấu chút nà o đâu. Anh thấy em rất xinh. Không phải nịnh đâu.
Kasahara May ngẫm nghĩ một hồi. cô gạt tà n thuốc và o lon bia rỗng.
- Bà Chim vặn dây cót có xinh không?
- Chà , cái ấy thì khó nói. Kẻ thì bảo cô ấy xinh, ngưá»i khác lại bảo không. Äó là chuyện sở thÃch.
- Em hiểu, - cô nói. Cô gõ móng tay lên thà nh cốc như thể đang thấy buồn chán.
- Bạn trai em là m gì? – tôi há»i. – Cáºu ta có đến gặp em nữa không?
- Không, - Kasahara May đáp, ngón tay đặt lên vết sẹo cạnh mắt trái. – Em sẽ không bao giá» gặp cáºu ấy nữa. Chắc chắn thế. Chắc hai trăm phần trăm. Có cược chặt ngón chân út em cÅ©ng cược. Nhưng em không thÃch nói chuyện đó ngay lúc nà y. Anh biết đó, có những Ä‘iá»u há»… mình nói tá»›i thì lại thà nh ra không tháºt. anh hiểu ý em chứ, hở Chim vặn dây cót?
- Chắc anh hiểu, - tôi nói. Äoạn tôi liếc cái Ä‘iện thoại trong phòng khách. Nó nằm trên bà n, chìm trong im lặng. Nó trông như má»™t sinh váºt đáy biển giả vá» là má»™t váºt vô tri, Ä‘ang mai phục rình mồi.
- Chim vặn dây cót à , hôm nà o đó em sẽ kể vá»›i anh vá» cáºu ấy. Khi nà o em thấy thÃch kể ấy. Nhưng bây giá» thì không. ÄÆ¡n giản là em không thÃch kể bây giá».
Cô nhìn đồng hồ.
- Em phải vỠđây. Cám ơn anh cho uống bia nhé.
Tôi tiá»…n cô ra bức tưá»ng ngoà i vưá»n. Vầng trăng gần tròn tuôn ánh sáng to hạt xuống mặt đất. Cảnh trăng tròn là m tôi nhá»› lại rằng sắp tá»›i kỳ kinh cá»§a Kumiko. Nhưng Ä‘iá»u đó hẳn không liên quan gì tá»›i tôi nữa. à nghÄ© đó khiến trong ngá»±c tôi Ä‘au nhói lên. Cái Ä‘au dữ dôi đột kÃch tôi tháºt bất ngá»: nó giống như ná»—i buồn.
Äặt hai tay lên đầu tưá»ng, Kasahara May nhìn tôi.
- Nà y Chim vặn dây cót, anh nói em nghe, anh yêu Kumiko phải không?
- Anh nghĩ là yêu.
- Cho dù chị ấy bá» Ä‘i vá»›i tình nhân? Nếu chị ấy bảo muốn quay lại vá»›i anh, anh có đón nháºn chị ấy không?
Tôi thở dà i.
- Câu há»i khó đây, - tôi nói. – Chừng nà o xảy ra như váºy tháºt thì anh cần phải nghÄ© đã.
- Xin lá»—i nếu em hÆ¡i tá»c mạch, - Kasahara May vừa nói vừa khẽ tắc lưỡi. – Anh đừng giáºn nhé. Em chỉ cố há»c thôi mà . Em muốn biết nếu bị vợ bá» thì thế nà o thôi. Có bao nhiêu chuyện mà em không biết.
- Anh không giáºn đâu, - tôi đáp. Rồi tôi lại nhìn lên vầng trăng tròn.
- Thế thì được rồi. Chim vặn dây cót, anh khá»e nhé. Em mong vợ anh sẽ vá» và má»i chuyện sẽ êm đẹp.
Nhẹ nhà ng đến khó tin, Kasahara May nhảy phóc qua tưá»ng rồi biến mất và o mà n đêm mùa hè.
* * *
Kasahara May Ä‘i rồi, tôi lại chỉ có má»™t mình. Tôi ngồi ngoà i hiên ngẫm nghÄ© vá» những câu há»i cô bé đã nêu ra. Nếu Kumiko bá» nhà đi vá»›i tình nhân, liệu tôi có thể đón nháºn nà ng nếu nà ng trở lại không? Tôi không biết câu trả lá»i. Tôi thá»±c sá»± không biết. Có bao nhiêu Ä‘iá»u tôi không biết.
Bất ngá» Ä‘iện thoại reo. Bà n tay tôi báºt ngay ra như má»™t phản xạ có Ä‘iá»u kiện, chá»™p lấy ống nghe.
Giá»ng nói ở đầu dây bên kia là cá»§a má»™t phụ nữ.
- Tôi là Kano Malta đây, - cô ta nói. – Xin ông thứ lá»—i vì tôi gá»i ông thưá»ng xuyên như váºy, thưa ông Okada. Tôi muốn biết chẳng hay ngà y mai ông có dá»± định gì không?
Tôi bảo tôi chẳng có dá»± định nà o hết. ÄÆ¡n giản rằng tôi không há» có cái gá»i là dá»± định.
- Nếu váºy, liệu chúng ta có thể gặp nhau và o buổi chiá»u không ạ?
- Chuyện nà y có liên quan gì đến Kumiko không?
- Tôi tin là có, - Kano Malta vừa nói vừa chá»n kỹ từng lá»i. – Rất có thể Wataya Noboru cÅ©ng sẽ gặp chúng ta.
Nghe đến đây tôi suýt đánh rơi ống nghe.
- à cô là ba chúng ta sẽ gặp nhau để nói chuyện à ?
- Vâng, tôi nghÄ© váºy, - Kano Malta nói – trong hoà n cảnh hiện nay thì Ä‘iá»u đó là cần thiết. Tôi xin lá»—i không thể nói chi tiết hÆ¡n qua Ä‘iện thoại.
- Tôi hiểu. Thôi được rồi, - tôi nói.
- Chúng ta gặp nhau lúc 1 giá» chiá»u nhé. CÅ©ng ở nÆ¡i ta gặp nhau lần trước: trà quán ở khách sạn Shinagawa Pacific.
- 1 giỠở trà quán tại khách sạn Shinagawa Pacific, - tôi đáp lại rồi gác máy.
* * *
10 giỠđêm thì Kasahara May gá»i Ä‘iện. Cô chẳng có chuyện gì đặc biệt cần nói cả, chỉ muốn nói chuyện vá»›i ai đó thôi. Chúng tôi chuyện gẫu má»™t hồi vá» những đỠtà i vặt vãnh.
- Nói em nghe, Chim vặn dây cót, - cuối cùng cô há»i, - từ lúc em vá» anh có nháºn được tin là nh nà o không?
- Không có tin là nh nà o hết, - tôi nói. – Chẳng có gì.
|

04-09-2008, 06:52 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
3
Wataya Noboru nói
*
Chuyện lũ khỉ trên đảo ***
Tôi đến quán trà sá»›m hÆ¡n giá» hẹn mưá»i phút, nhưng Wataya Noboru và Kano Creta đã ngồi nÆ¡i bà n đợi tôi rồi. Äang giỠăn trưa, quán đông nghẹt khách, nhưng tôi nháºn ra Kano Creta ngay láºp tức. Có mấy ai đội mÅ© vải vinyl mà u đỠgiữa trưa hè nắng gắt đâu. Äó hẳn cÅ©ng là cái mÅ© cô đã đội và o hôm đầu tiên tôi gặp cô ta, trừ phi cô có cả má»™t bá»™ sưu táºp mÅ© bằng vải vinyl, tất cả Ä‘á»u cùng mà u, cùng kiểu. Cô vẫn ăn mặc như lần trước, đơn giản mà tinh tế: áo ngắn tay bằng vải lanh khoác ngoà i áo cánh không cổ bằng vải bông. Cả hai Ä‘á»u trắng phau, không má»™t nếp nhăn. Không trang sức, không trang Ä‘iểm. Duy chỉ có chiếc mÅ© vải vinyl mà u đỠlà tương phản vá»›i má»i thứ còn lại cả vá» mà u sắc lẫn chất liệu. Khi tôi đến kéo ghế ngồi, cô ta giở mÅ© đặt lên bà n như chỉ đợi có thế. Bên cạnh chiếc mÅ© là má»™t cái xắc tay nhá» bằng da mà u và ng. Cô ta đã gá»i nước tonic nhưng chưa **ng tá»›i, cÅ©ng như lần trước. Thứ chất lá»ng kia trông có vẻ lúng túng thế nà o đó trong cái cốc cao, như thể nó chẳng có gì hay hÆ¡n để là m ngoà i việc sá»§i lên những bong bóng nhá».
Wataya Noboru Ä‘eo kÃnh râm mà u xanh lục. Ngay khi tôi ngồi xuống, hắn tháo kÃnh ra nhìn chăm chăm và o cặp tròng kÃnh má»™t lúc rồi lại Ä‘eo và o. Hắn mặc áo phông trắng nom má»›i tinh, bên ngoà i là áo khoát thể thao bằng vải bông mà u xanh nước biển. Trên bà n trước mặt hắn cÅ©ng có má»™t cốc trà đá, nhưng hình như hắn cÅ©ng chưa **ng tá»›i.
Tôi gá»i cà phê rồi nhấp má»™t ngụm nước đá.
Không ai nói gì. Wataya Noboru tháºm chà ra vẻ không há» nháºn thấy tôi đã đến. Tôi đặt má»™t bà n tay lên bà n, láºt lên úp xuống và quan sát kỹ để biết chắc không phải mình đã đột ngá»™t trở nên vô hình. Bồi bà n đến, đặt tách trước mặt tôi rồi rót cà phê. Khi anh ta Ä‘i rôi, Kano Malta khẽ hắn giá»ng như để thá» micro, nhưng cô ta vẫn chẳng nói gì.
Ngưá»i đầu tiên lên tiếng là Wataya Noboru.
- Tôi có rất Ãt thá»i gian, nên chúng ta hãy nói cà ng đơn giản và cà ng ngắn cà ng tốt.
Hắn như Ä‘ang nói vá»›i cái chén đựng đưá»ng bằng thép không gỉ ở giữa bà n, nhưng dÄ© nhiên đó là hắn nói vá»›i tôi. Cái chén đựng đưá»ng chẳng qua là má»™t Ä‘iểm chung chuyển thuáºn tiện giữa chúng tôi, để hắn có thể hướng lá»i và o đấy.
- Nói cà ng đơn giản và cà ng thẳng thắn cà ng tốt vá» cái gì? – tôi há»i má»™t cách cá»±c kỳ thẳng thắn.
Rốt cuá»™c Wataya Noboru cÅ©ng tháo kÃnh ra, xếp lại, để lên bà n , rồi nhìn thẳng và o tôi. Äã hÆ¡n ba năm rồi tôi không gặp hắn, không nói chuyện vá»›i hắn, nhưng tôi không há» cảm thấy có cái khoảng cách thá»i gian ấy – hẳn là vì cái mặt hắn từ trên báo chà và truyá»n hình quá thưá»ng xuyên chưá»ng ra trước mắt tôi. Có má»™t số loại thông tin cứ như khói: nó xá»™c và o mắt, và o tâm trà ngưá»i ta dù ngưá»i ta có tìm kiếm nó hay không, có thÃch hay không.
Nhưng lúc nà y, buá»™c phải gặp trá»±c tiếp hắn, tôi không thể không nháºn thấy ba năm qua đã là m thay đổi đến mức nà o cái ấn tượng mà khuôn mặt hắn gây ra. Vẻ lá» Ä‘á», uể oải trước kia cá»§a hắn đã lùi xuống đằng sau, được thay bằng má»™t cái gì đó bóng lưỡng, nhân tạo. Wataya Noboru đã tìm được cho mình má»™t cái mặt nạ má»›i, tinh vi hÆ¡n, má»™t cái mặt nạ là m rất khéo, tháºm chà có thể nói là má»™t bá»™ da má»›i. Dù nó là gì Ä‘i nữa, mặt nạ hay bá»™ da, tôi buá»™c phải thừa nháºn – vâng, ngay cả tôi cÅ©ng phải thừa nháºn – rằng nó có má»™t sức hấp dẫn nà o đó. Thế rồi tôi vỡ ra: nhìn cái mặt nà y cÅ©ng như nhìn má»™t hình ảnh trên truyá»n hình váºy. Hắn nói năng đúng theo kiểu ngưá»i ta nói trên truyá»n hình, hắn cá»a động đúng theo kiểu ngưá»i ta cỠđộng trên truyá»n hình. Giữa hai chúng tôi luôn luôn có má»™t lá»›p kÃnh. Tôi ở bên nà y, hắn ở bên kia.
- Nói chuyện gì thì chắc cáºu biết rồi, ta gặp nhau hôm nay để nói vá» Kumiko, - Wataya Noboru nói. – Vá» Kumiko và cáºu. Vá» tương lai cá»§a cáºu. Cáºu và cô ấy sẽ là m gì.
- Là m gì á? Tôi vừa nói vừa nâng tách lên, nhấp một ngụm cà phê. – Anh nói cụ thể hơn một chút được không?
Wataya Noboru nhìn tôi vá»›i cặp kÃnh vô cảm đến kỳ lạ.
- Cụ thể hÆ¡n má»™t chút à ? Kumiko có tình nhân. Nó đã bá» cáºu. Chắc cáºu cÅ©ng biết, không ai là ngưá»i trong cuá»™c ở đây lại muốn tình thế nà y kéo dà i mãi. Như váºy sẽ không tốt cho bất cứ ai.
- Có tình nhân? – tôi há»i.
- Khoan đã, xin hãy khoan, - Kano Malta chá»n đúng lúc đó để xen và o. – Những cuá»™c nói chuyện như thế nà y phải theo trình tá»± trước sau. Thưa ông Wataya, ông Okada, xin má»i ngưá»i hãy nói theo trình tá»±.
- Tôi không hiểu, - Wataya Noboru nói bằng giá»ng hoà n toà n vô sinh khÃ. - Ở đây chả có trình tá»± gì hết. Cô nói vá» cái trình tá»± nà o kia? Chẳng có trình tá»± quái gì ở đây cả.
- Cứ để ông ấy nói trước, - tôi nói với Kano Malta. – Trình tự thì ta có thể áp đặt sau, nếu cứ cho là có trình tự.
Kano Malta nhìn tôi và i giây, hÆ¡i bÄ©u môi, rồi khẽ gáºt đầu.
- Thôi được, - cô nói. – Ông Wataya nói trước. Xin má»i.
- Kumiko đã tìm được má»™t ngưá»i đà n ông khác, hắn bắt đầu nói. – Nay nó đã bá» nhà theo anh ta. Chuyện đó đã rõ. NghÄ©a là chẳng còn lý do gì để hai cô cáºu tiếp tục cuá»™c hôn nhân. CÅ©ng may cô cáºu chưa có con, và xét hoà n cảnh thì cÅ©ng chẳng có khoản tiá»n nà o cần trao tay cả. Má»i việc có thể thu xếp chóng vánh. ÄÆ¡n giản là nó rút tên khá»i há»™ khẩu gia đình nhà cáºu thôi. Cáºu chỉ cần ký tên, đóng dấu và o các mẫu đơn do luáºt sư soạn sẵn, thế là xong. Và cho tôi nói thêm Ä‘iểm nà y để tránh hiểu lầm: những gì tôi Ä‘ang nói đây là quan Ä‘iểm cuối cùng cá»§a toà n bá»™ gia đình Wataya.
Tôi khoanh tay trước ngá»±c, ngẫm nghÄ© má»™t lúc những Ä‘iá»u hắn vừa nói.
- Tôi có và i câu hói, - tôi nói. – Trước hết, là m sao anh biết Kumiko có tình nhân?
- ChÃnh nó bảo tôi, - Wataya Noboru nói.
Tôi không biết nói gì nữa. Tôi đặt hai tay lên bà n, im lặng. Tôi tháºt khó hình dung má»™t vấn đỠcá nhân như váºy mà Kumiko lại Ä‘i nói vá»›i Wataya Noboru.
- Nó gá»i Ä‘iện cho tôi cách đây má»™t tuần, nói rằng có chuyện cần bà n, - Wataya Noboru nói tiếp. – Hai chúng tôi đã gặp nhau và nói chuyện. Mặt đối mặt. Lúc đó Kumiko má»›i kể vá»›i tôi nó Ä‘ang hẹn hò vá»›i má»™t ngưá»i khác.
Lần đầu tiên trong nhiá»u tháng, tôi thấy thèm thuốc. DÄ© nhiên tôi không mang theo thuôc lá. Thay vì thuốc, tôi nhấp má»™t ngụm cà phê rồi đặt tách xuống đĩa đánh cách má»™t tiếng lá»›n, khô khốc.
- Rồi nó bỠnhà đi, - hắn nói.
- Tôi hiểu, - tôi nói. – Nếu anh nói váºy thì chắc đúng như váºy. Hẳn là Kumiko đã có tình nhân. Và cô ấy đến gặp anh nhá» khuyên bảo. Tôi tháºt khó mà tin được, nhưng tôi không thể hình dung chuyện như váºy mà anh có thể nói dối vá»›i tôi.
- DÄ© nhiên là tôi không nói dối, - Wataya Noboru nói, môi thoáng cưá»i.
- Anh chỉ có ngần ấy để nói vá»›i tôi sao? Kumiko bá» tôi theo ngưá»i khác, thế là tôi nên đồng ý ly dị à ?
Wataya Noboru đáp bằng cách chỉ khẽ gáºt đầu, như thể hắn Ä‘ang cố tiết kiệm sức lá»±c.
- Chắc cáºu cÅ©ng biết ngay từ đầu tôi đã không đồng tình vá»›i việc Kumiko lấy cáºu. tôi đã không tÃch cá»±c can thiệp và o bởi tôi cho đó không phải là việc cá»§a tôi, nhưng giá» thì tôi lấy là m tiếc hồi đó mình đã không can thiệp. – Hắn nhấp má»™t ngụm nước rồi đặt lại cốc xuống bà n. Äoạn hắn nói tiếp: - Ngay từ lần đầu tiên gặp cáºu, tôi đã biết không thể hy vá»ng bất cứ cái gì ở cáºu hết. Tôi không thấy ở cáºu có chút hứa hẹn gì sất. Ở cáºu không có cái gì cho thấy cáºu sẽ là m được việc gì ra hồn, là m ngưá»i cho ra ngưá»i còn không được nữa là . Chẳng có gì lấp lánh, chẳng có gì tá»a sáng, chẳng có gì ráo. Tôi đã biết cáºu đặt tay lên cái nà o là y như rằng cái đó dở cÆ¡m dở cháo, rằng cáºu sẽ không bao giá» là m được việc gì đến nÆ¡i đến chốn. Và tôi có sai đâu. Cáºu đã cưới em tôi được sáu năm, trong suốt thá»i gian đó cáºu là m được cái gì? Không gì hết, đúng không? Suốt sáu năm qua cáºu chỉ là m được má»—i má»™t việc là bá» việc và há»§y hoại cuá»™c Ä‘á»i cá»§a Kumiko. Nay cáºu Ä‘ang thất nghiệp và không có dá»± định nà o cho tương lai. Trong cái đầu cáºu chẳng có gì khác ngoà i đá cục và rác rưởi.
Tại sao Kumiko lại ưa cái ngữ như cáºu, tôi không bao giá» hiểu nổi. Có lẽ nó thấy đống rác rưởi đá cục trong đầu cáºu là thú vị chăng. Nhưng nói gì thì nói, rác vẫn là rác, đá vẫn là đá. Ngay từ đầu nó đã chá»n lầm ngưá»i. Nói váºy không có nghÄ©a Kumiko là ngưá»i hoà n hảo. Từ nhá» nó đã có những thói kỳ quặc, vì lý do nà y ná». Tôi cho rằng chÃnh vì váºy mà có thá»i nó đã bị cáºu thu hút. Nhưng giá» thì hết rồi. Trong má»i trưá»ng hợp, tốt nhất là hãy chấm dứt chuyện nà y cà ng sá»›m cà ng tốt. Cha mẹ tôi và tôi sẽ trông nom Kumiko. Chúng tôi muốn cáºu hãy rút lui. Mà cÅ©ng đừng mất công tìm nó. Cáºu không còn liên quan gì tá»›i nó nữa. Cáºu cà ng cố dây và o thì chỉ tổ cà ng gây rắc rối thôi. Tốt nhất cáºu hãy bắt đầu cuá»™c Ä‘á»i má»›i ở má»™t chá»— má»›i, má»™t cuá»™c Ä‘á»i thÃch hợp vá»›i cáºu hÆ¡n. Thế là tốt nhất cả cho cáºu lẫn cho chúng tôi.
Äể tá» ra hắn đã nói xong, Wataya Noboru uống cạn cốc nước rồi gá»i bồi, bảo mang thêm nước lên.
- Anh còn gì nói nữa không? – tôi há»i.
Lần nà y Wataya Noboru trả lá»i bằng cách khẽ lắc đầu.
- Nếu váºy, - tôi nói vá»›i Kano Malta, - trình tá»± cá»§a cuá»™c nói chuyện nà y là thế nà o?
Kano Malta lấy trong xắc ra má»™t chiếc khăn mùi soa nhá» mà u trắng mà lau khóe miệng. Äoạn cô ta nhấc chiếc mÅ© bằng vải vinyl mà u đỠđặt lên trên cái xắc.
- Tôi biết chuyện nà y sẽ rất sốc đối với ông, thưa ông Okada, - cô nói. – VỠphần mình, tôi rất khổ tâm khi phải nói chuyện trực tiếp với ông vỠnhững chuyện nà y, mong ông hiểu.
Wataya Noboru liếc đồng hồ như để xác nháºn rằng trái đất vẫn Ä‘ang xoay quanh trục, cà ng xoay thì lại cà ng lấy mất thì giá» quý báu cá»§a hắn.
- Tôi hiểu mình phải nói cà ng đơn giản và thẳng thắn cà ng tốt. Bà Okada đến gặp tôi đầu tiên. Bà ấy đến xin tôi lá»i khuyên.
- Theo lá»i giá»›i thiệu cá»§a tôi, - Wataya Noboru xen và o. – Kumiko đến gặp tôi vá» chuyện con mèo, tôi má»›i giá»›i thiệu nó vá»›i cô Kano.
- Chuyện ấy là trước hay sau khi tôi gặp cô? – tôi há»i Kano Malta.
- Trước, - cô đáp.
- Trong trưá»ng hợp đó, nếu sắp xếp má»i chuyện theo trình tá»± thì đại loại thế nà y. Kumiko biết vá» sá»± tồn tại cá»§a cô thông qua Wataya Noboru, cô ấy liá»n đến tìm cô vá» việc con mèo Ä‘i lạc. Sau đó, vì lý do gì tôi chưa rõ, cô ấy giấu tôi việc cô ấy đã gặp cô mà sắp xếp cho tôi gặp cô, thế là chúng ta gặp nhau, ngay ở đây. Tôi nói có đúng không?
- Gần như váºy, - Kano Malta nói, hÆ¡i ngắc ngứ. – Cuá»™c gặp đầu tiên giữa tôi vá»›i bà Okada là chỉ vá» chuyện con mèo. Tuy nhiên, tôi lại tháºy chuyện nà y có gì đó sâu xa hÆ¡n chứ không chỉ có thế, chÃnh vì váºy tôi má»›i cần gặp ông Okada để nói trá»±c tiếp vá»›i ông. Sau đó tôi lại thấy cần phải gặp bà Okada má»™t lần nữa để há»i vá» những việc sâu kÃn, riêng tư hÆ¡n.
- Äó cÅ©ng là lúc Kumiko kể vá»›i tôi rằng cô ấy có tình nhân.
- Vâng. Äại để là váºy. Ở địa vị cá»§a tôi, tôi không thể nói chi tiết hÆ¡n vá» chuyện đó, - Kano Malta nói.
Tôi thở dà i. Thở dà i có giải quyết được gì cho cam, nhưng tôi không thể không là m váºy.
- Váºy là Kumiko dan dÃu vá»›i gã kia đã khá lâu rồi?
- Khoảng hai tháng rưỡi gì đó, tôi nghÄ© váºy.
- Hai tháng rưỡi, - tôi nói. – Là m sao chuyện đó diá»…n ra suốt hai tháng rưỡi trá»i mà tôi không nháºn thấy gì hết cÆ¡ chứ?
- Bởi vì ông chẳng mảy may nghi ngỠvợ mình, ông Okada ạ, - Kano Malta nói.
Tôi gáºt đầu.
- Äúng váºy. Chưa bao giá» trong đầu tôi có ý nghÄ© đó. Tôi chưa bao giá» hình dung Kumiko có thể nói dối tôi như váºy, đến giá» tôi vẫn không tin được.
- Nếu không kể đến háºu quả, thì khả năng tin tưởng ngưá»i khác má»™t cách trá»n vẹn là má»™t trong những phẩm chất cao đẹp nhất cá»§a con ngưá»i, - Kano Malta nháºn xét.
- Và không dễ gì có được, - Waraya Noboru nói.
Bồi bà n đến rót thêm và o tách cà phê cá»§a tôi. Má»™t phụ nữ bà n bên cạnh phá lên cưá»i.
- Váºy thì rốt cuá»™c mục Ä‘Ãch để hôm nay chúng ta gặp nhau là gì? – tôi nói vá»›i Wataya Noboru. – Tại sao ba chúng ta ngồi đây? Äể tôi phải đồng ý ly dị Kumiko chăng? Hay còn mục Ä‘Ãch nà o khác sâu xa hÆ¡n? Những gì anh vừa nói tuồng như cÅ©ng có thứ lôgic nà o đó, nhưng tất cả những phần quan trá»ng thì lại mÆ¡ hồ. Anh nói Kumiko có tình nhân và bá» nhà đi. Váºy cô ấy Ä‘i tá»›i đâu? Cô ấy Ä‘ang là m gì ở đó? Cô ấy ở đó má»™t mình hay ở vá»›i gã kia? Tại sao Kumiko không liên lạc vá»›i tôi? Nếu đúng là cô ấy có tình nhân thì đà nh chịu, thế là hết. Nhưng tôi chỉ tin đó là sá»± tháºt chừng nà o chÃnh Kumiko nói ra vá»›i tôi. Anh có hiểu không? Nói gì thì nói, chuyện chỉ liên quan đến hai ngưá»i thôi, là Kumiko và tôi. Chỉ có chúng tôi má»›i phải nói chuyện vá»›i nhau và quyết định má»i chuyện. Anh chẳng dÃnh dáng gì ở đây hết.
Wataya Noboru đẩy cốc trà đá chưa **ng tới sang một bên.
- Chúng tôi tá»›i đây để thông báo tình hình cho cáºu, - hắn nói. – Tôi đã nhá» cô Kano Ä‘i cùng tôi, bởi tôi cho rằng có mặt bên thứ ba nữa thì hÆ¡n. Tôi không biết tình nhân cá»§a Kumiko là ai, tôi cÅ©ng không biết hiện giá» nó ở đâu. Kumiko là ngưá»i lá»›n. Nó muốn là m gì là việc cá»§a nó. Nhưng dù có biết nó Ä‘ang ở đâu, nhất định tôi cÅ©ng không nói cho cáºu hay. Nó không liên lạc vá»›i cáºu bởi vì nó không muốn nói chuyện vá»›i cáºu.
- Nhưng cô ấy đã nói chuyện với anh! Cô ấy có thể nói những gì với anh nhỉ? Theo tôi hiểu, anh với cô ấy có thân thiết vơi nhau lắm đâu.
- Nếu cáºu vá»›i nó thân thiết vá»›i nhau đến thế thì cá»› sao nó ngá»§ vá»›i thằng khác? – Wataya Noboru nói.
Kano Malta khẽ ho.
Wataya Noboru nói tiếp:
- Kumiko bảo tôi nó Ä‘ang có quan hệ vá»›i má»™t ngưá»i đà n ông khác. Nó bảo nó muốn giải quyết dứt Ä‘iểm má»i chuyện má»™t lần cho xong. Tôi đã khuyên nó ly dị cáºu. Nó bảo nó sẽ suy nghÄ© vá» chuyện đó.
- Chỉ thế thôi à ? – tôi há»i.
- Chứ cáºu còn muốn gì nữa?
- Tôi không hiểu nổi, - tôi nói. – Tôi không tin chuyện quan trá»ng như thế mà Kumiko lại Ä‘i nói vá»›i anh. Chuyện như váºy cô ấy sẽ tâm sá»± vá»›i ai chứ anh thì không Ä‘á»i nà o. Cô ấy hoặc sẽ tá»± suy nghÄ© lấy hoặc sẽ nói thẳng vá»›i tôi. Chắc hẳn cô ấy nói vá»›i anh là nói gì khác cÆ¡. Nếu cô ấy đã gặp anh để nói chuyện thì hẳn phải là chuyện gì khác rồi.
Trên môi Wataya Noboru thoáng qua nụ cưá»i mÆ¡ hồ nhất có thể có – má»™t nụ cưá»i má»ng dÃnh, lạnh tanh như mảnh trăng treo trên bầu trá»i khi bình minh.
- Ngưá»i ta bảo vu vạ là ý nói váºy đó, - hắn nói bằng giá»ng khẽ nhưng nghe rõ.
- Vu vạ, - tôi nhắc lại, để thỠtự mình nói ra cái từ ấy.
- Chắc cáºu hiểu ý tôi chứ, - hắn nói. – Vợ cáºu ngá»§ vá»›i tình nhân. Cô ta bá» cáºu. Thế rồi cáºu đổ lá»—i lên ngưá»i khác. Tôi chưa bao giá» nghe ai nói năng ngu xuẩn như váºy. Nà y, tôi đến đây có phải vì thÃch đến đâu. Tôi đến là vì việc cần phải đến. Vá»›i tôi, thế nà y chỉ tổ phà thá»i gian. Cầm bằng như tôi ném thá»i gian và o máng xối ấy.
Khi hắn nói xong, cả bà n lặng ngắt.
- Anh có biết chuyện lÅ© khỉ trên đảo *** không? – tôi há»i Wataya Noboru.
Hắn lắc đầu, vẻ không hỠquan tâm.
- Chưa bao giỠnghe.
- Ở nÆ¡i kia, xa, xa lắm, có má»™t hòn đảo ***. Má»™t hòn đảo không tên. Má»™t hòn đảo không đáng được đặt tên. Má»™t hòn đảo ***, hình thù như ***. Trên hòn đảo *** đó má»c những cây dừa hình thù cÅ©ng như ***. Những cây dừa đó cho những quả dừa có mùi ***. Có những lÅ© khỉ như *** sống trên những cây dừa đó, chúng thÃch ăn những quả dừa có mùi *** đó, ăn xong chúng ị ra thứ *** kinh tởm nhất trên Ä‘á»i. *** đó rÆ¡i xuống đất, lâu ngà y thà nh cả ụ ***, là m những cây dừa *** má»c trên đó đã *** lại cà ng ***. Äó là má»™t chu trình vô táºn.
Tôi uống nốt chỗ cà phê còn lại.
- Ngồi đây nhìn anh, - tôi tiếp -, bá»—ng tôi nhá»› lại cáºu chuyện vá» hòn đảo *** ná». Äiá»u tôi muốn nói là thế nà y. Má»™t thứ ***, má»™t thứ thối tha, má»™t thứ bóng tối nà o đó Ä‘ang tá»± phát tán ra hoà i hoà i bằng tá»± lá»±c nó, theo chu trình tá»± thân cá»§a nó. Và má»™t khi nó đã vượt qua má»™t Ä‘iểm nhất định thì không ai ngăn nó lại được, cho dù chÃnh đương sá»± muốn ngăn nó lại Ä‘i nữa.
Mặt Wataya Noboru không biểu lá»™ bất cứ cảm xúc gì. Nụ cưá»i đã biến mất, nhưng cÅ©ng chẳng có dấu hiệu gì là bá»±c tức. Tôi chỉ thấy má»—i má»™t nếp nhăn nhá» giữa hai lông mà y hắn, nhưng tôi không nhá»› có phải nếp nhăn đó đã có từ trước không.
- Anh hiểu tôi chưa, Wataya Noboru? – tôi nói tiếp. – Tôi biết Ä‘Ãch xác anh là loại nguá»i nà o. Anh bảo tôi là đá cục, là rác rưởi. Anh nghÄ© anh có thể nghiá»n tôi thà nh cám bất cứ lúc nà o anh muốn. Nhưng không đơn giản như váºy đâu. Vá»›i anh, xét theo những giá trị cá»§a anh thì tôi có thể đúng là rác rưởi và đá cục. Nhưng tôi không ngu như anh nghÄ© đâu. Tôi biết anh rõ anh là hạng nà o bên dưới cái mặt nạ trÆ¡n tru dà nh riêng cho truyá»n hình kia cá»§a anh. Tôi biết bà máºt cá»§a anh. Kumiko biết, tôi biết, cả hai chúng tôi biết dưới đó là cái gì. Nếu muốn, tôi có thể nói hết vá»›i thiên hạ. Tôi có thể đưa nó ra giữa thanh thiên bạch nháºt. Có thể mất thá»i gian, nhưng tôi là m được. Tôi có thể chẳng là cái thá gì, nhưng Ãt nhất tôi không phải là cái bao cát. Tôi là má»™t con ngưá»i Ä‘ang sống, Ä‘ang hÃt thở. Kẻ nà o đá tôi, tôi đá lại. Hãy nhá»› Ä‘iá»u đó cho kỹ.
Wataya Noboru tiếp tục nhìn tôi chằm chằm vá»›i bá»™ mặt vô cảm kia, bá»™ mặt giống như má»™t cục đá trôi trong không trung. Những gì tôi vừa nói vá»›i hắn hầu như toà n là bịp bợm mà thôi. Tôi không biết bà máºt cá»§a Wataya Noboru. Trong con ngưá»i hắn có cái gì đó méo mó ghê gá»›m, Ä‘iá»u đó nháºn ra không khó. Nhưng tôi không cách nà o Ä‘oán được chÃnh xác đó là cái gì. Tuy nhiên, lá»i cá»§a tôi dưá»ng như đã chá»c đúng cái gì đó ở bên trong. Tôi Ä‘á»c được Ä‘iá»u đó trên mặt hắn. Hắn không phản ứng lại tôi theo kiểu hắn thưá»ng là m vá»›i các đối thá»§ khi thảo luáºn trên truyá»n hình: hắn không chế nhạo lá»i cá»§a tôi, không nói khÃch để bẫy tôi, không tìm cách khéo léo nói chệch Ä‘i. Hắn ngồi đó im lìm, không động Ä‘áºy má»™t cÆ¡ nà o.
Thế rồi má»™t cái gì đó tháºt kỳ quặc diá»…n ra trên mặt Wataya Noboru. Từng chút má»™t, mặt hắn chuyển sang mà u Ä‘á». Nhưng nó chuyển sang mà u đỠtheo má»™t cách hết sức lạ lùng. Trong khi má»™t số mảng đã đỠtÃa lên rồi thì và i mảng khác chỉ má»›i ương ương đỠđá», phần còn lại thì xám ngoét ra má»™t cách quái dị. Nó khiến tôi nghÄ© đến má»™t cánh rừng thu lổ đổ những đốm mà u khác nhau bởi các tán cáºy quanh năm và tán cây rụng lá xen lẫn nhau.
Cuối cùng, chẳng nói chẳng rằng, Wataya Noboru đứng dáºy, rút kÃnh râm ra khá»i túi, Ä‘eo và o. Những đốm mà u loang lổ kỳ quái kia vẫn bao phá»§ mặt hắn. Xem ra từ nay chúng sẽ nằm đó mãi mãi. Kano Malta vẫn ngồi yên như tượng, không nói gì. Tôi thì ra vẻ hoà n toà n thá» Æ¡. Wataya Noboru toan nói gì đó vá»›i tôi nhưng hình như rốt cuá»™c hắn kìm lại. Hắn Ä‘i khá»i bà n, biến mất và o đám đông.
* * *
Wataya Noboru Ä‘i khá»i má»™t hồi, Kano Malta và tôi vẫn không nói gì vá»›i nhau. Tôi thấy kiệt sức. Bồi bà n đến đỠnghị rót thêm cà phê, nhưng tôi xua anh ta Ä‘i. Kano Malta nhặt cái mÅ© đỠlên, nhìn chăm chăm và o nó trong và i phút rồi đặt lên chiếc ghế bên cạnh cô.
Tôi nghe vị đắng trong miệng. Tôi thá» chiêu Ãt nước cho trôi cái vị đó Ä‘i, nhưng không ăn thua.
Im lặng thêm một lát nữa, Kano Malta nói:
- Äôi khi cảm xúc cần được bá»™c lá»™ ra ngoà i. Nếu không, dòng chảy có thể bị ngưng trệ ở bên trong. GiỠông đã nói ra những Ä‘iá»u muốn nói rồi, hẳn ông thấy dá»… chịu hÆ¡n chứ?
- Một chút thôi, - tôi nói. – Nhưng chẳng giải quyết được gì. Chẳng kết thúc được vấn đỠgì sất.
- Ông không thÃch ông Wataya phải không, thưa ông Okada?
- Má»—i lần nói chuyện vá»›i thằng cha đó, tôi lại có cảm giác trông rá»—ng khá»§ng khiếp. Má»i váºt trong phòng đâm ra như không có thá»±c chất nà o hết. Má»i váºt dưá»ng như rá»—ng tuếch. Tại sao lại như váºy, tôi không thể nà o giải thÃch chÃnh xác vá»›i cô được. ChÃnh vì cái cảm giác đó mà rốt cuá»™c tôi nói và là m những Ä‘iá»u vốn không thuá»™c bản tÃnh tôi. Sau đó thì tôi thấy tháºt ghê sợ. Giá như tôi không bao giá» phải gặp lại hắn nữa thì hạnh phúc biết bao nhiêu!
Kano Malta lắc đầu.
- Tháºt đáng tiếc, ông sẽ còn phải gặp ông Wataya rất nhiá»u lần nữa. Chuyện đó ông không tránh được đâu.
Rất có thể cô ta có lý. Tôi không thể gạt hắn ra khá»i Ä‘á»i tôi dá»… dà ng như váºy.
Tôi cầm cốc lên nhấp thêm ngụm nước. Cái vị kinh khủng nà y ở đâu ra kia chứ?
- Có má»™t Ä‘iá»u tôi muốn há»i cô, - tôi nói. – Cô đứng vá» bên nà o? Wataya Noboru hay tôi?
Kano Malta chống cùi chỠlên bà n, chìa hai lòng bà n tay ra trước mặt.
- Không bên nà o cả, - cô nói. – Chẳng có bên nà o hết trong trưá»ng hợp nà y. ÄÆ¡n giản là chẳng có bên nà o cả. Ở đây không há» có trên hay dưới, phải hay trái, trước hay sau, ông Okada ạ.
- Nghe như Thiá»n ấy, - tôi nói. – Vá»›i tư cách hệ tư tưởng thì tá»± thân nó cÅ©ng thú vị, nhưng nó chẳng lý giải được bao lăm vá» sá»± váºt.
Cô ta gáºt đầu. Cô giãn hai lòng bà n tay nãy giá» khép và o nhau trước mặt ra xa nhau chừng năm phân, là m thà nh má»™t góc hÆ¡i chênh chếch hướng vá» phÃa tôi. Hai lòng bà n tay cô nhá» nhắn, xinh xẻo.
- Tôi biết những Ä‘iá»u tôi Ä‘ang nói đây không có ý nghÄ©a gì lắm. Và tôi không trách ông đã nổi giáºn. Nhưng dù tôi nói gì vá»›i ông lúc nà y Ä‘i nữa, nó sẽ không có lợi Ãch thiết thá»±c nà o cả. Tháºm chà còn có hại cÅ©ng nên. Ông sẽ phải vượt qua tất cả bằng chÃnh sức cá»§a mình. Bằng chÃnh đôi tay mình.
- Như ngưá»i tiá»n sỠấy nhỉ, - tôi vừa nói vừa mỉm cưá»i. – Ai đánh ta, ta đánh lại.
- ChÃnh thế, - Kano Malta nói. – Äúng váºy. – Thế rồi, má»™t cách cẩn trá»ng như thể Ä‘ang thu nhặt di váºt cá»§a má»™t ngưá»i vừa quá cố, cô nhặt cái xắc, đội lên đầu chiếc mÅ© vải vinyl Ä‘á». Má»™t khi Kano Malta đội chiếc mÅ© đó lên, cô mang lại má»™t ấn tượng kỳ lạ nhưng rõ rệt rằng má»™t đơn vị thá»i gian vừa má»›i kết thúc.
* * *
Kano Malta Ä‘i rồi, tôi vẫn ngồi lại má»™t mình, trong đầu chẳng nghÄ© gì. Tôi chẳng biết nếu đứng dáºy khá»i bà n thì nên Ä‘i đâu, nên là m gì đây. Nhưng dÄ© nhiên tôi không thể ngồi đó mãi được. Sau khi ngồi như váºy được hai mươi phút, tôi trả tiá»n cho cả ba ngưá»i rồi rá»i khá»i trà quán. Hai ngưá»i kia không ai trả tiá»n.
|

04-09-2008, 06:53 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
CHÆ¯Æ NG 4
ÂN SỦNG ÄÃNH MẤT
* * *
ÄIẾM TINH THẦN
VỠđến nhà , tôi thấy trong thùng thư có má»™t bức thư dà y. Äó là thư cá»§a Trung úy Mamiya. Há» tên và địa chỉ cá»§a tôi được viết ngoà i phong bì bằng thứ Hán tá»± Ä‘áºm nét, chân phương quen thuá»™c. Thay đồ, rá»a mặt xong, tôi xuống bếp uống hai cốc nước lạnh. Nghỉ má»™t chút lấy lại hÆ¡i, tôi má»›i rá»c phong bì.
Trung úy Mamiya dùng bút lông viết kÃn đặc mưá»i trang giấy má»ng bằng thứ chữ li ti. Tôi láºt qua các trang giấy rồi nhét lại và o phong bì. Tôi mệt quá không Ä‘á»c nổi má»™t bức thư dà i như váºy. Tôi không có sức đâu để táºp trung và o lúc đó. Lướt mắt qua những hà ng chữ viết tay, tôi thấy chúng như má»™t bầy lúc nhúc những con bá» kỳ dị mà u xanh nước biển. Bên cạnh đó, giá»ng cá»§a Wataya Noboru vẫn còn văng vẳng trong trà tôi.
Tôi nằm dà i trên ghế sofa, nhắm mắt hồi lâu, không nghÄ© gì cả. Vá»›i tâm trạng cá»§a tôi lúc nà y thì không nghÄ© gì cả chẳng phải là việc khó. Äể không nghÄ© gì cả, tôi chỉ việc nghÄ© vá» nhiá»u chuyện, má»—i chuyện má»™t tÃ: nghÄ© vá» cái gì đó má»™t chút rồi lại quẳng ngay ra khá»i đầu.
Mãi gần 5 giá» chiá»u tôi má»›i quyết định Ä‘á»c thư cá»§a Trung úy Mamiya. Tôi ra ngoà i hiên, ngồi tá»±a lưng và o má»™t cây cá»™t rồi rút các trang giấy ra khá»i phong bì.
Trang đầu toà n những câu giao đãi theo nghi thức: chà o há»i dông dà i, cám Æ¡n tôi đã má»i ông đến nhà hôm ná», và vô cùng xin lá»—i đã là m tôi chán ngấy vá»›i những câu chuyện dà i lê thê cá»§a ông. Trung úy Mamiya nhất định là ngưá»i rất am hiá»u lá»… nghi giao tiếp. Ông là má»™t kẻ còn sống sót từ thá»i những lá»… nghi đó chiếm má»™t phần quan trá»ng trong Ä‘á»i sống hà ng ngà y. Tôi lướt nhanh qua những dòng đó rồi giở sang trang thứ hai.
Xin ông thứ lá»—i cho tôi đã mà o đầu má»™t cách dà i dòng đến váºy. Mục Ä‘Ãch duy nhất cá»§a tôi khi viết như váºy - dẫu biết khi mạo muá»™i là m váºy là tôi Ä‘ang buá»™c ông phải gánh má»™t nhiệm vụ không mong muốn - là để thông báo vá»›i ông rằng những sá»± kiện tôi kể vá»›i ông hôm trước hoà n toà n không phải do tôi bịa đặt ra, cÅ©ng chẳng phải là những hồi ức đáng ngá» cá»§a má»™t lão già , mà là má»™t sá»± tháºt hoà n toà n, trá»ng đại, sá»± tháºt đến từng chi tiết nhá». Như ông cÅ©ng biết, chiến tranh đã chấm dứt từ rất lâu rồi, hiển nhiên là ký ức thoái hoá dần cùng vá»›i thá»i gian. Ký ức và ý nghÄ© cÅ©ng già đi như con ngưá»i ta già đi váºy. Nhưng má»™t số ý nghÄ© không bao giá» có thể già đi, má»™t số ký ức không bao giá» có thể già đi.
Mãi đến ngà y hôm nay tôi vẫn chưa bao giá» kể những chuyện nà y vá»›i bất cứ ai ngoại trừ ông. Äối vá»›i hầu hết má»i ngưá»i, những câu chuyện đó cá»§a tôi nghe như toà n bịa đặt không thể tin được. Phần đông thiên hạ coi những gì nằm ngoà i phạm vi hiểu biết cá»§a há» là vá»› vẩn, không đáng báºn tâm. Ngay chÃnh tôi cÅ©ng chỉ ước ao rằng những câu chuyện cá»§a mình quả tháºt không là gì khác ngoà i bịa đặt. Tôi đã sống qua ngần ấy năm trá»i chỉ bám vÃu và o niá»m hy vá»ng mong manh rằng những ký ức đó cá»§a tôi chẳng qua chỉ là giấc má»™ng hoặc cÆ¡n mê sảng. Tôi đã ra sức thuyết phục chÃnh mình rằng những chuyện đó chưa há» xảy ra. Nhưng má»—i khi tôi cố đẩy chúng và o bóng tối, những ký ức đó lại quay vá», cà ng mãnh liệt hÆ¡n, cà ng sống động hÆ¡n bao giá» hết. Như tế bà o ung thư, những ký ức đó đã cắm rá»… trong tâm trà tôi, ăn dần và o trong thể xác tôi.
Mãi đến giá» tôi vẫn nhá»› như in từng chi tiết nhá» nhất má»™t cách rõ rà ng đến đáng sợ. Tôi nhá»› như thể những sá»± kiện đó chỉ má»›i xảy ra hôm qua. Tôi có thể vốc cát và cầm ngá»n cá» trong tay, tháºm chà nghe được mùi cá»§a chúng. Tôi thấy rõ hình dáng những đám mây trên bầu trá»i. Tôi cảm thấy ngá»n gió khô lẫn đầy cát thốc và o hai má tôi. So ra thì chÃnh những sá»± kiện sau nà y trong Ä‘á»i tôi má»›i có vẻ là ảo ảnh trên đưá»ng ranh giữa má»™ng mị và thá»±c tại.
Cá»™i rá»… cuá»™c Ä‘á»i tôi - những gì tôi có thể nói rằng từng có lúc thá»±c sá»± là chÃnh bản thân tôi - đã bị chết cóng hay thiêu rụi ở đó, giữa thảo nguyên Ngoại Mông nÆ¡i mà xa ngút mắt cÅ©ng không có má»™t cái gì cản trở tầm nhìn. Sau đó tôi mất má»™t bà n tay trong tráºn kịch chiến vá»›i đơn vị xe tăng Xô Viết tấn công qua biên giá»›i; tôi đã nếm mùi khổ ải không thể hình dung nổi nÆ¡i trại lao động Siberia trong cái lạnh chết ngưá»i cá»§a mùa đông; tôi được hồi hương, là m thầy dạy môn xã há»™i ở má»™t trưá»ng trung há»c vùng quê suốt ba mươi năm trá»i yên ả, rồi từ đó tá»›i giá» tôi sống đơn độc, canh tác trên mảnh đất cá»§a mình. Thế nhưng từng ấy năm tháng vá» sau trong Ä‘á»i mình tôi thấy chỉ như là ảo ảnh. Dưá»ng như chưa há» có những năm tháng đó váºy. Chỉ trong khoảnh khắc, ký ức tôi đã nhảy qua cái vá» rá»—ng thá»i gian đó mà vá» lại thảo nguyên Hulunbuir hoang vu.
Cuá»™c Ä‘á»i tôi mai má»™t như thế đó, bị biến thà nh vá» rá»—ng như thế đó hẳn là do má»™t cái gì kia trong là n ánh sáng tôi đã nhìn thấy nÆ¡i đáy giếng, là n ánh sáng mặt trá»i mãnh liệt xuyên thấu và o đáy giếng chỉ trong vòng mưá»i đến hai mươi lăm giây. Nó áºp xuống bất ngá» và biến Ä‘i cÅ©ng đột ngá»™t như váºy. Nhưng trong là n ánh sáng kéo dà i ngắn ngá»§i kia tôi đã thấy má»™t cái gì đó - cái gì đó mà suốt Ä‘á»i tôi sẽ không bao giá» thấy lại được nữa. Và má»™t khi đã thấy rồi, tôi không còn là con ngưá»i như xưa nữa.
Äiá»u gì đã xảy ra dưới đó? Có ý nghÄ©a gì? Mãi đến giá», hÆ¡n bốn mươi năm sau, tôi vẫn không trả lá»i được chÃnh xác những câu há»i đó. ChÃnh vì váºy những gì tôi sắp nói sau đây chỉ là má»™t giả thuyết, không hÆ¡n, má»™t cách giải thÃch tạm thá»i tôi nghÄ© ra cho chÃnh mình mà không dá»±a trên má»™t cÆ¡ sở logic nà o. Tuy nhiên, tôi tin chắc rằng trong lúc nà y giả thuyết cá»§a tôi là gần gÅ©i nhất vá»›i ý nghÄ©a Ä‘Ãch thá»±c cá»§a những gì tôi đã trải qua.
Quân Mông Cổ đã ném tôi xuống má»™t cái giếng sâu Ä‘en kịt giữa thảo nguyên, chân và vai tôi bị gãy, tôi chẳng có đồ ăn lẫn nước uống, chỉ còn chá» chết. Trước đó tôi đã thấy má»™t ngưá»i bị lá»™t da sống. Tôi cho rằng trong hoà n cảnh đặc biệt đó, ý thức cá»§a tôi đã đạt tá»›i sá»± táºp trung Ä‘áºm đặc đến mức khi là n ánh sáng cưá»ng liệt đó rá»i xuống trong và i giây ngắn ngá»§i kia, tôi đã xuống được đến nÆ¡i có thể gá»i là phần cốt lõi cá»§a ý thức tôi. Dù thế nà o Ä‘i nữa, tôi đã thấy hình dáng cá»§a má»™t cái gì đó. Ông cứ tưởng tượng xem. Má»i váºt quanh tôi Ä‘á»u tắm trong ánh sáng. Tôi Ä‘ang ở ngay chÃnh giữa má»™t dòng thác ánh sáng. Mắt tôi chẳng nhìn thấy gì. ÄÆ¡n giản là tôi được bá»c trong ánh sáng. Nhưng rồi có cái gì đó bắt đầu xuất hiện. Trong lòng sá»± mù lòa thoáng chốc cá»§a tôi, má»™t cái gì đó Ä‘ang cố gắng thà nh hình. Má»™t váºt gì đó. Má»™t váºt gì đó có sá»± sống. Như cái bóng nháºt thá»±c, nó bắt đầu trá»—i dáºy, mà u Ä‘en, trong ánh sáng. Nhưng tôi không thể nà o nháºn rõ hình thù cá»§a nó. Nó Ä‘ang cố đến vá»›i tôi, Ä‘ang cố ban cho tôi má»™t cái gì đó như là ân sá»§ng cá»§a trá»i. Tôi run rẩy chá» nó. Nhưng rồi, hoặc vì nó đã đổi ý hoặc vì không đủ thá»i gian, nó chẳng bao giỠđến vá»›i tôi. Chỉ má»™t khoảnh khắc trước khi thà nh hình trá»n vẹn, nó đã lại tan biến Ä‘i và hòa lẫn và o ánh sáng. Thế rồi bản thân ánh sáng cÅ©ng tắt. Thá»i hạn cho ánh sáng đó chiếu và o đáy giếng đã hết.
Äiá»u đó xảy ra cứ hai ngà y má»™t lần. CÅ©ng chÃnh má»™t Ä‘iá»u đó. Má»™t cái gì đó khởi sá»± hình thà nh trong là n ánh sáng trà n trá», rồi chưa kịp nên hình thù trá»n vẹn thì đã biến mất. Dưới đáy giếng, tôi đói khát đến khá»§ng khiếp. Nhưng rốt cuá»™c thì đó không phải là vấn đỠquan trá»ng nhất. Äiá»u khiến tôi khổ sở nhất khi còn ở dưới giếng là ná»—i già y vò vì không sao nhìn rõ được hình dạng cái váºt gì đó kia trong ánh sáng: đói vì không thể nhìn thấy cái cần phải thấy, khát vì không thể biết cái cần phải biết. Giá như nhìn rõ được nó thì dù có chết ngay ở đó tôi cÅ©ng cam lòng. Tôi tháºt sá»± cảm thấy váºy đó! Tôi sẵn sà ng hy sinh bất cứ cái gì để nhìn trá»n vẹn được hình dạng cá»§a nó.
Nhưng rồi rốt cuá»™c cái hình thể đó vuá»™t khá»i tôi mãi mãi. Ân sá»§ng chưa được ban cho tôi thì đã hết rồi. Và như tôi đã nói, từ khi thoát được cái hố kia mà leo lên mặt đất, cuá»™c Ä‘á»i tôi chỉ còn là má»™t cái vá» rá»—ng, trống hÆ¡ trống hoác. ChÃnh vì váºy mà khi quân đội Xô Viết xâm chiếm Mãn Châu ngay trước khi chiến tranh kết thúc, tôi đã tình nguyện lên tuyến đầu. Trong trại lao động ở Siberia cÅ©ng váºy, tôi cố tình là m sao cho ngưá»i ta đưa tôi đến những nÆ¡i khắc nghiệt nhất. Thế nhưng, dẫu có là m gì Ä‘i nữa, tôi vẫn không chết. Äúng như hạ sÄ© Honda đã tiên Ä‘oán đêm ấy, số tôi là quay vá» Nháºt để sống má»™t cuá»™c Ä‘á»i dà i đến lạ lùng. Tôi nhá»› lần đầu tiên nghe lá»i tiên Ä‘oán đó tôi đã sung sướng biết bao. Nhưng lá»i tiên Ä‘oán đó hoá ra là má»™t lá»i nguyá»n. Không phải tôi không chết, mà là tôi không thể chết. Hạ sÄ© Honda nói đúng cả vá» Ä‘iá»u đó nữa: lẽ ra tôi đừng biết thì hÆ¡n.
Khi sá»± khải thị và ân sá»§ng đó đã mất thì cuá»™c Ä‘á»i tôi cÅ©ng mất. Những gì trước kia từng sống ở trong tôi, những gì chÃnh vì váºy mà có giá trị gì đó, nay Ä‘á»u đã chết. Không còn lại gì nữa cả. Tất cả đã bị thiêu cháy thà nh tro trong luồng sáng khốc liệt kia rồi. Sức nóng tá»a ra từ sá»± khải thị hay ân sá»§ng đó đã đốt rụi và o táºn trong cốt lõi cái sinh mệnh cá»§a kẻ vốn là tôi. Hiển nhiên tôi không đủ sức cưỡng lại sức nóng đó. Thế nên tôi không há» sợ chết. Có chăng thì cái chết cá»§a thể xác sẽ là má»™t dạng cứu thoát cho tôi. Nó sẽ vÄ©nh viá»…n giải thoát tôi khá»i cái nhà tù vô vá»ng nà y, khá»i cái ná»—i Ä‘au khi tôi phải là tôi.
Má»™t lần nữa tôi lại là m ông phát chán vì câu chuyện dà i lê thê nà y. Tôi xin ông thứ lá»—i. Nhưng Ä‘iá»u tôi muốn nói vá»›i ông là thế nà y, ông Okada ạ: tôi đã lỡ đánh mất cuá»™c Ä‘á»i mình và o má»™t thá»i Ä‘iểm nhất định, từ đó trở Ä‘i tôi sống thêm hÆ¡n bốn mươi năm nhưng cuá»™c Ä‘á»i thì đã mất. Là kẻ ở trong địa vị đó, tôi đâm ra nghÄ© rằng sá»± sống cá»§a ta hạn hẹp hÆ¡n nhiá»u so vá»›i những ai Ä‘ang rÆ¡i và o vòng xoáy cá»§a Ä‘á»i vẫn tưởng. Ãnh sáng chỉ rá»i và o hà nh vi sá»± sống trong má»™t khoảnh khắc tá»™t cùng ngắn ngá»§i, có lẽ chỉ và i giây. Má»™t khi ánh sáng đã ra Ä‘i mà ta chưa ngá»™ được Ä‘iá»u khải thị nó mang lại cho ta thì sẽ không còn cÆ¡ há»™i thứ hai nữa. Có khi kẻ đó sẽ phải sống nốt quãng Ä‘á»i còn lại trong ná»—i cô đơn và sám hối sâu thẳm và vô vá»ng. Trong cái thế giá»›i xế chiá»u đó, ta không thể trông mong bất cứ Ä‘iá»u gì nữa. Tất cả những gì kẻ đó nắm trong tay chỉ là cái xác khô còn lại cá»§a cái lẽ ra đã có.
Dù có thế nà o, tôi cÅ©ng lấy là m vui đã có cÆ¡ duyên gặp ông Okada và kể cho ông nghe câu chuyện cá»§a tôi. Liệu nó có giúp Ãch gì được cho ông, tôi không biết. Nhưng kể ra vá»›i ông rồi, tôi như được giải thoát. Dẫu mong manh yếu á»›t Ä‘i chăng nữa, sá»± giải thoát nà o đối vá»›i tôi cÅ©ng quý báu vô cùng. Tôi cÅ©ng không thể không cảm thấy trong việc ông Honda đã dẫn lối tôi đến việc nà y có những mối dây vi tế nà o đó cá»§a số pháºn. Xin ông hãy nhá»›, nÆ¡i đây có ngưá»i cầu chúc cho ông sống má»™t cuá»™c Ä‘á»i hạnh phúc mai sau.
Tôi Ä‘á»c lại bức thư má»™t lần nữa, Ä‘á»c cẩn thân, rồi nhét lại và o phong bì.
Thư cá»§a Trung úy Mamiya lay động tâm hồn tôi đến kỳ lạ, nhưng vá»›i trà óc tôi, nó chỉ mang lại những hình ảnh mÆ¡ hồ xa xăm. Trung úy Mamiya là ngưá»i tôi có thể tin cáºy và chấp nháºn, và tôi cÅ©ng có thể chấp nháºn là sá»± tháºt những gì ông tuyên bố là sá»± tháºt. Song bản thân khái niệm sá»± tháºt hay thá»±c tại không còn đủ sức thuyết phục tôi nữa. Äiá»u khiến tôi xúc động nhất là ná»—i ấm ức trong từng lá»i cá»§a viên trung úy: ấm ức vì không bao giá» có thể miêu tả hay lý giải má»™t Ä‘iá»u gì cho hoà n toà n ưng ý được.
Tôi xuống bếp uống cốc nước. Rồi tôi Ä‘i lòng vòng quanh nhà . Trong phòng ngá»§, tôi ngồi trên giưá»ng nhìn những bá»™ áo váy cá»§a Kumiko xếp hà ng trong tá»§. Và tôi nghÄ©: mục Ä‘Ãch cá»§a Ä‘á»i tôi cho đến giá» là gì? Giá» thì tôi hiểu những gì Wataya Noboru nói. Phản ứng đầu tiên cá»§a tôi trước lá»i lẽ cá»§a hắn là giáºn dữ, nhưng tôi phải nháºn rằng hắn nói đúng. “Cáºu đã cưới em tôi được sáu năm, trong suốt thá»i gian đó cáºu là m được cái gì? Không gì hết, đúng không? Suốt sáu năm qua cáºu chỉ là m được má»—i má»™t việc là bá» việc và há»§y hoại cuá»™c Ä‘á»i Kumiko. Nay cáºu Ä‘ang thất nghiệp và chả có dá»± định nà o cho tương lai hết. Trong cái đầu cáºu chả có gì khác ngoà i cục đá và rác rưởiâ€. Tôi chỉ còn cách thừa nháºn rằng hắn nháºn xét chÃnh xác. Khách quan mà nói, tôi đã chẳng là m được cái gì ra hồn trong sáu năm qua, và những gì có trong đầu tôi quả tháºt rất giống rác rưởi và đá cục. Tôi là con số không. Äúng như hắn nói.
Nhưng có đúng là tôi đã há»§y hoại Ä‘á»i Kumiko không?
Mãi má»™t hồi lâu tôi ngồi nhìn những áo váy, áo cánh và váy cá»§a Kumiko. Chúng là những cái bóng mà Kumiko để lại. Vắng chá»§, những cái bóng đó chỉ còn có thể treo nguyên đó, váºt vỠẻo lả. Tôi xuống buồng tắm lấy chai nước hoa Christian Dior ai đó đã tặng Kumiko. Tôi mở chai ra ngá»i. Nó là cái mùi hương tôi ngá»i thấy sau tai Kumiko và o cái buổi sáng nà ng bá» nhà đi. Tôi chầm cháºm đổ hết nước hoa trong chai xuống bồn rá»a mặt. Trong khi chá»— nước hoa kia trôi xuống ống thải, má»™t mùi hoa nồng gắt (tên là hoa gì tôi cố nhá»› nhưng không được) xá»™c lên trong bồn, khuấy động ký ức má»™t cách tà n nhẫn. Giữa cái mùi hương mãnh liệt ấy, tôi rá»a mặt, đánh răng. Sau đó tôi quyết định sang nhà Kasahara May.
* * *
CÅ©ng như má»i khi, tôi đứng nÆ¡i ngõ chá»— phÃa sau nhà Miyawaki, đợi Kasahara May xuất hiện, nhưng lần nà y đợi mãi không thấy. Tôi tá»±a và o hà ng rà o, mút kẹo chanh, ngắm bức tượng chim và miên man nghÄ© đến bức thư cá»§a Trung úy Mamiya. Tuy nhiên, chỉ lát sau trá»i bắt đầu sẩm tối. Äợi được gần ná»a tiếng đồng hồ, tôi đà nh chịu thua. Kasahara May chắc Ä‘ang ở ngoà i, không có nhà .
Tôi Ä‘i dá»c theo con ngõ đến phÃa sau nhà mình qua rồi trèo qua tưá»ng. Trong nhà , tôi nhìn thấy bóng nhá nhem thanh tÄ©nh cá»§a buổi tối mùa hè. Và Kano Creta Ä‘ang ở trong nhà . Trong má»™t khoảnh khắc như ảo giác, tôi ngỡ mình Ä‘ang mÆ¡. Nhưng không, đây vẫn là thá»±c tại Ä‘ang tiếp diá»…n. Chút mùi nước hoa mà tôi đã đổ Ä‘i vẫn còn vương vất trong không khÃ. Kano Creta ngồi trên ghế sofa, hai tay đặt trên đầu gối. Tôi lại gần cô, song như thể chÃnh thá»i gian đã ngưng lại trong cô, cô không há» cỠđộng. Tôi báºt đèn rồi ngồi xuống ghế trước mặt cô.
- Cá»a không khóa nên tôi tá»± và o, - rốt cuá»™c cô nói.
- Không sao, má»—i khi ra ngoà i tôi Ä‘á»u để cá»a không khóa mà , - tôi nói.
Cô mặc áo cánh trắng thêu ren, váy bồng mà u hoa cà , Ä‘eo má»™t cặp hoa tai lá»›n. Trên cổ tay trái cô Ä‘eo má»™t cặp vòng to. Nhìn thấy cặp vòng, tôi như giáºt nảy mình. Chúng giống in hệt cặp vòng tôi đã thấy cô Ä‘eo trong giấc mÆ¡ cá»§a tôi. Äầu tóc và cách trang Ä‘iểm cá»§a cô Ä‘á»u theo phong cách quen thuá»™c. CÅ©ng như má»i lần, keo xịt giữ cho tóc ở nguyên vị trÃ, như thể Kano Creta vừa từ thẩm mỹ viện ra là đến thẳng đây.
- Không có nhiá»u thì giỠđâu, - Kano Creta nói. - Tôi cần phải vá» nhà ngay. Nhưng nhất định tôi cần nói chuyện vá»›i ông, thưa ông Okada. Hôm nay hình như ông đã gặp chị tôi và ông Wataya thì phải.
- Tôi có gặp. Phải nói ngay, cuộc gặp chẳng vui vẻ gì lắm.
- Ông không có gì để há»i tôi liên quan đến cuá»™c gặp đó hay sao? - cô há»i.
Ai đến gặp tôi cÅ©ng Ä‘á»u chất vấn tôi đủ Ä‘iá»u thế nà y sao!
- Tôi muốn biết thêm vá» Wataya Noboru, - tôi nói. - Tôi không khá»i nghÄ© rằng tôi cần phải biết nhiá»u hÆ¡n vá» hắn.
Cô gáºt đầu.
- ChÃnh tôi cÅ©ng muốn biết nhiá»u hÆ¡n vá» Wataya Noboru. Tôi tin rằng chị tôi đã cho ông biết hắn từng là m nhục tôi, từ rất lâu rồi. Hôm nay tôi không có thì giá» kể sâu vá» chuyện đó, nhưng và o má»™t dịp nà o đó sau nà y tôi sẽ kể. Trong má»i trưá»ng hợp, việc đó đã xảy ra ngoà i ý muốn cá»§a tôi. Äầu tiên, ngưá»i ta thu xếp cho tôi quan hệ vá»›i hắn. ChÃnh vì váºy nên đây không phải là hãm hiếp theo nghÄ©a thưá»ng cá»§a từ nà y. Nhưng hắn đã là m nhục tôi, và điá»u đó đã là m con ngưá»i tôi thay đổi rất nhiá»u. Rốt cuá»™c tôi cÅ©ng đã phục hồi được sau sá»± cố đó. Tháºt ra, nó đã giúp tôi (dÄ© nhiên còn nhá» chị Kano Malta giúp nữa) tá»± nâng mình lên má»™t tầm má»›i, cao hÆ¡n. Song dù hệ quả thế nà o Ä‘i nữa, sá»± tháºt vẫn là khi đó Wataya Noboru đã cưỡng dâm và là m nhục tôi ngoà i ý muốn cá»§a tôi. Việc hắn là m vá»›i tôi là sai quấy và nguy hiểm. Lẽ ra tôi còn có thể mất Ä‘i mãi mãi nữa kia. Ông hiểu ý tôi chứ?
Tôi tháºt không hiểu ý cô ta.
- DÄ© nhiên, tôi cÅ©ng đã quan hệ vá»›i ông Okada, nhưng chúng ta đã là m việc đó má»™t cách đúng đắn, vá»›i mục Ä‘Ãch đúng đắn. Là m như váºy thì tôi không thể nà o bị là m nhục cả.
Tôi nhìn thẳng và o cô trong mấy giây, như nhìn má»™t bức tưá»ng lốm đốm nhiá»u mà u.
- Cô đã quan hệ với tôi à ?
- Vâng, - cô nói. - Lần đầu tôi chỉ dùng miệng, nhưng lần thứ hai chúng ta đã quan hệ vá»›i nhau. Cả hai lần Ä‘á»u trong cùng má»™t căn phòng. Hẳn ông nhá»› chứ? Lần đầu chúng ta có rất Ãt thá»i gian nên cứ phải vá»™i vã. Nhưng đến lần thứ hai ta có nhiá»u thì giá» hÆ¡n.
Tôi chịu không biết trả lá»i ra sao nữa.
- Lần thứ hai thì tôi mặc áo váy của vợ ông. Chiếc mà u xanh dương ấy mà . Tay trái tôi thì đeo vòng như thế nà y. Có đúng không? - Cô chìa cổ tay trái mang cặp vòng ra trước mặt tôi.
Tôi gáºt đầu.
- DÄ© nhiên chúng ta đã không quan hệ vá»›i nhau trong thá»±c tại, - Kano Creta nói. – Khi ông xuất tinh, đấy không phải xuất tinh và o tôi theo nghÄ©a váºt chất mà là và o ý thức cá»§a ông. Ông có hiểu không? Äó là má»™t ý thức được tạo tác. Tuy nhiên, hai chúng ta cùng chung ý thức rằng mình đã quan hệ vá»›i nhau.
- Là m như váºy là để là m gì?
- Äể biết, - cô nói. - Äể biết nhiá»u hÆ¡n, biết sâu hÆ¡n.
Tôi thở dà i. Äiên quá Ä‘i mất. Nhưng cô ta đã mô tả tuyệt đối chÃnh xác khung cảnh trong giấc mÆ¡ cá»§a tôi. Tôi xoa xoa ngón tay quanh mồm, nhìn trân trân và o cặp vòng trên cổ tay trái cô.
- Có thể tôi không được sáng dạ lắm, - tôi nói, giá»ng khô khan, - nhưng tôi tháºt không dám bảo là đã hiểu tất cả những gì cô nói.
- Trong giấc mÆ¡ thứ hai cá»§a ông, khi tôi Ä‘ang quan hệ vá»›i ông, má»™t ngưá»i đà n bà khác đã thế chá»— tôi. Có đúng không? Tôi không biết cô ta là ai. Nhưng có lẽ sá»± kiện đó là nhằm gợi lên má»™t Ä‘iá»u gì đó vá»›i ông, ông Okada ạ. Äó là điá»u tôi muốn nói vá»›i ông.
Tôi không nói gì.
- Ông không nên cảm thấy mình có lá»—i vá» chuyện đã quan hệ vá»›i tôi, - Kano Creta nói. - Ông Okada biết tôi là gái Ä‘iếm cÆ¡ mà . Tôi từng là điếm vá» xác thịt, nhưng nay tôi là điếm tinh thần. Má»i sá»± Ä‘á»u Ä‘i qua tôi.
Nói đến đây Kano Creta rá»i chá»— ngồi quỳ xuống cạnh tôi, ấp tay tôi trong hai bà n tay cô. Bà n tay cô ấm, má»m, tháºt nhá» bé.
- Ôm tôi Ä‘i, ông Okada. Ngay ở đây, ngay bây giá».
Chúng tôi đứng dáºy, tôi vòng tay ôm quanh ngưá»i cô. Tôi tháºt tình không biết mình có nên là m váºy không. Nhưng hình như ôm lấy Kano Creta ngay khi đó, ngay ở đó không phải là má»™t sai lầm. Tôi không giải thÃch được, chỉ cảm thấy như váºy thôi. Tôi choà ng tay qua tấm thân mảnh dẻ cá»§a cô như thể Ä‘ang há»c bà i đầu tiên trong lá»›p dạy khiêu vÅ©. Cô là má»™t phụ nữ nhá» nhắn. Äỉnh đầu cô chỉ quá chót cằm tôi má»™t chút. Cặp vú cô ép và o dạ dà y tôi. Cô áp má và o ngá»±c tôi. Và mặc dù suốt khoảng thá»i gian đó cô không phát ra tiếng nà o, nhưng cô khóc. Tôi cảm thấy những giá»t nước mắt âm ấm qua lần áo phông. Tôi nhìn xuống thấy mái tóc là m khéo không chê và o đâu được cá»§a cô Ä‘ang rung rung. Tôi thấy như mình Ä‘ang mÆ¡ má»™t giấc mÆ¡ thá»±c sá»±. Nhưng đây không phải là mÆ¡.
Sau khi chúng tôi giữ nguyên tư thế đó má»™t hồi rất lâu không động Ä‘áºy, cô ngãng ra khá»i tôi như vừa sá»±c nhá»› Ä‘iá»u gì. Duy trì má»™t khoảng cách, cô nhìn tôi.
- Cám Æ¡n ông Okada rất nhiá»u, - cô nói. - Giá» tôi sẽ vá» nhà . - Cô vừa má»›i khóc rà n rụa, thế nhưng son phấn cá»§a cô hầu như không bị há» hấn gì. Cảm giác thá»±c tại giá» lại biến mất má»™t cách kỳ lạ.
- Có khi nà o cô sẽ lại đến trong giấc mÆ¡ cá»§a tôi không? - tôi há»i.
- Tôi không biết, - cô vừa nói vừa khẽ lắc đầu. - ChÃnh tôi cÅ©ng không biết nữa. Nhưng xin ông hãy tin tôi. Dù gì xảy ra Ä‘i nữa, xin đừng sợ tôi hay đừng cảm thấy cần phải cảnh giác vá» tôi. Ông Okada hứa vá»›i tôi như thế chứ?
Tôi gáºt đầu để trả lá»i.
Ngay sau đó Kano Creta vỠnhà .
Bóng đêm cà ng dà y đặc hÆ¡n bao giá» hết. Mặt trước áo phông cá»§a tôi ướt đẫm. Tôi thức đến táºn bình minh, không ngá»§ được. Má»™t phần tôi không buồn ngá»§, mặt khác tôi sợ ngá»§. Tôi có cảm giác rằng nếu Ä‘i ngá»§, tôi sẽ bị bao bá»c trong má»™t dòng cát chảy đưa tôi đến má»™t thế giá»›i khác mà từ đó tôi sẽ không bao giá» trở vỠđược nữa. Tôi ngồi nÆ¡i sofa cho đến sáng, vừa uống brandy vừa nghÄ© vá» câu chuyện cá»§a Kano Creta. Tháºm chà khi trá»i đã sáng, cái thần khà cá»§a Kano Creta cùng mùi nước hoa Christian Dior vẫn còn vương vất trong nhà như những cái bóng bị cầm tù.
|
 |
|
| |