Kết thúc những năm tháng học
Trên thực tế ở lĩnh vực tình dục hay bất cứ một lĩnh vực nào khác, việc học không bao giờ kết thúc. Tuy nhiên gần đến tuổi 30, những nền tảng một cấu trúc đầu tiên của cuộc sống thông thường đã được thiết lập. Người lớn trẻ tuổi này đã bắt đầu thực hiện 2 trong số những giấc mơ của mình: phát triển mối quan hệ ưu tiên về mặt tình cảm tình dục và hình dung ra các dạng thức đầu tiên về mặt nghề nghiệp cho những giấc mơ tương lai của mình. Tuy nhiên không ai muốn tiến gần tới cuộc khủng hoảng tuổi 30 bằng cách thực hiện tính trọn vẹn những mục tiêu của mình phù hợp với những giấc mơ, năng lực, hệ thống giá trị và tài năng của mình. Thường xuyên những cấu trúc của cuộc sống được xây dựng trong những năm học tập không đầy đủ và chỉ là những mảng chắp vá, còn biết bao sự lựa chọn mang tính quyết định phải làm và ý nghĩa cuộc sống vẫn chưa được định hình một cách chắc chắn.
Sự không thỏa mãn ở tuổi 30
Levinson đã cảnh báo trong cuộc điều tra của mình rằng có tới 57% những người gần 30 tuổi trong trạng thái không thỏa mãn trong quan hệ tình dục, sự bấp bênh của ngày mai đè nén họ. Họ có cảm tưởng đang đi vào ngõ cụt hay đi nhầm hướng.
Sự không thỏa mãn này là có thực. Các bác sĩ có thể làm chứng cho điều đó. Nhưng lý do thì có vẻ như không phải lúc nào cũng là những điều mà Levinson đưa ra trước đó.
Ta có thể so sánh cuộc khủng hoảng tuổi 30 giống như thời kỳ tiềm tàng của tuổi dậy thì ở giới trẻ. Trong khi đó cuộc khủng hoảng ở tuổi 40 lại tiến gần tới một thời kỳ tương đương với tuổi thiếu niên. Và cũng như những đứa trẻ ở thời kỳ tiềm tàng, những cặp vợ chồng gần đến tuổi 30 lao đầu vào công việc và xây dựng vị trí của mình trong xã hội. Bằng mọi giá, họ cần phải làm hoàn hảo cơ sở hạ tầng cho nghề nghiệp của họ.
Nhất là ở đàn ông, họ thường để tâm nhiều tới bên ngoài. Điều này gây thiệt hại cho các cặp vợ chồng. Anh ta ngày càng dành ít thời gian cho vợ và cho con cái, thái độ này được điều khiển bởi một ý muốn xây dựng “vị trí của mình” trong thế giới cũng như là bởi nỗi sợ hãi, được che giấu một cách khó nhọc, làm lộ tẩy ra cái yếu tố “nữ tính” của mình. Ngay cả khi những điều kiện văn hóa, xã hội có xu hướng thay đổi. Ở thời điểm này, trong sự tiến triển của mình anh ta tách bạch hoàn toàn những chức năng nam giới và nữ giới, buổi tối sau khi đi làm về, sự can thiệp của anh vào cuộc sống gia đình chỉ hạn chế ở những cuộc thảo luận về vấn đề thường nhật nhất liên quan đến việc nhà, con cái, sức khỏe của vợ anh. Điều đó cho thấy vai trò làm cha bị mất giá trị nhưng trong mắt anh ta hoàn toàn trái lại.
Người phụ nữ đi làm trong các cơ quan thường xuyên bị kiệt sức bởi hàng đống công việc, nhưng phụ nữ ở nhà nội trợ lại cảm thấy bị suy nhược, tách biện và ít nhận được sự kề vai sát cánh của chồng. Thời kỳ này thường xuyên là cơ hội để cho nam giới và nữ giới xuất hiện những biểu hiện suy nhược toàn thân. Người này người kia phàn nàn về sự mệt mỏi, về trạng thái căng thẳng thầm kín về những suy nhược, xung đột vợ chồng, về một cuộc sống tình dục hạn chế và vô nghĩa. Bởi những cặp vợ chồng ở tuổi 30 không thể tránh khỏi nguy cơ trong khi hy sinh những xung năng tình dục của mình cho công việc thiêng liêng, họ không biết rằng những xung năng này dẫn tới những xung đột lớn trong gia đình, làm mất sự mẫn cảm cân bằng và liên minh trong các hoạt động vợ chồng.
“Nỗi buồn man mác phủ lên trái tim người phụ nữ tuổi 30”, Simone de Beauvoir đã viết như vậy vào những năm 50. Điều này vẫn còn đúng cho một số phụ nữ ở nhà nội trợ. Họ như những nhân vật của Katherine Mansfield, của Virginia Woolf và của Simone de Beauvoir, học trở nên chán nản sau những năm đầu của hôn nhân. “Thường xuyên trong những năm đầu, người phụ nữ ru mình bằng những ảo tưởng, cô cứ thử chiêm ngưỡng một cách vô điều kiện người chồng của mình, yêu anh ta không một chút giữ gìn và cảm thấy không gì thay thế được anh và con cái. Và rồi, những tình cảm thật được khám phá, cô nhận thấy chồng cô có thể không chú ý đến cô và con cái cô sinh ra cũng muốn giải thoát khỏi cô khi nó trưởng thành, vậy ít nhiều họ là những kẻ bội bạc. Ngôi nhà không còn giúp cô chống lại sự tự do trống rỗng của cô. Do cảm thấy cô đơn, bị ghét bỏ, cô không còn thấy việc gì làm cho chính mình. Tình cảm, thói quen vẫn còn là sự níu kéo lớn đối với cô nhưng không phải là vị cứu tinh”.
Người ta hiểu rõ hơn rằng cuộc khủng hoảng ở tuổi 30 là “cơ hội” cho người đàn ông cũng như người đàn bà xét lại mình qua cách thức và những cấu trúc cuộc sống của họ.
Trong những năm học tập này, cuộc sống vợ chồng phức tạp và khó khăn hơn bất cứ giai đoạn nào. Cả hai người cùng tấu lên một hòa khúc của 2 hoạt động chia cắt nhau và mang tính quyết định. Họ cùng xây dựng nên mối liên hệ gần gũi mật thiết mà họ cần phải có trong cuộc sống thường nhật và cho tương lai. Họ sử dụng mối quan hệ này vừa để giải phóng mình khỏi chế độ bảo hộ của cha mẹ để cuối cùng đạt tới bản thể của người lớn. Hai mục tiêu này không nhất thiết phải đồng thời và bản thân đối tác cũng có khi không thích ứng với nhiệm vụ kép này.
Sự cần thiết đối với người lớn trẻ tuổi phải khẳng định mình trong bản thể đàn ông hay đàn bà, giải thích nỗi lo âu xiết chặt anh (cô) ta lại, thời kỳ này kéo dài làm xuất hiện mập mờ một thành phần nam tính (hay nữ tính) không thích ứng với anh ta (hoặc cô ta) và sẽ dễ dàng hơn cho anh (cô) ta trong việc lao mình vào cuộc sống đó. Cho tới khi đã xấp xỉ tuổi 40, có thể tình cờ hiện ra các nhu cầu trong việc tái cân bằng lại vai trò trung tâm của mỗi người trong gia đình.
Một cách buồn cười, khi người ta nói quá lên những ưu điểm của một đối tác mà người ta cưới ở tuổi 20 hay 30. Ở tuổi 20 người ta cưới nhau để cắt đứt dễ dàng hơn sợi dây liên hệ với bố mẹ, và đối tác phải làm cho người ta thỏa mãn tốt nhất ở bước ngoặt này, giai đoạn này được chuyển đổi bằng những thay thế, đôi khi chuyển hoàn toàn những săn sóc của người mẹ thành vai trò làm mẹ. Người lớn trẻ tuổi này đi tới hôn nhân vì đã đến lúc phải cất cánh bay khỏi tổ chim bố mẹ, chứ không phải vì đã tìm thấy một bạn tình lý tưởng. Từ đó người ta hiểu tại sao những đám cưới sớm thường dẫn đến thất bại: Người làm thỏa mãn những nhu cầu của ta ở tuổi 20 không nhất thiết phải là người tỏ ra thích hợp nhất trong việc giúp ta giải quyết những vấn đề ở tuổi 30. Thật vậy, trong giai đoạn đầy biến động của tuổi 30 ta cảm thấy luôn phải xem xét lại mình: “hiện giờ tôi là một người lớn, người chồng hay người vợ nói, tôi cần ai đó không còn đối xử với tôi như một đứa trẻ, mà là một người lớn đầy sức mạnh, đầy niềm tin tưởng bởi tôi đã trưởng thành”. Và như vậy họ phải đi tìm một đối tác ít buồn chán hơn, biết kích thích động viên hơn để xây dựng một mối liên quan hòa hợp từ một cấu trúc khác.
Hợp đồng hôn nhân được đưa ra xem xét
Đó là vào độ tuổi 30 mà hợp đồng hôn nhân lần đầu tiên bị xem xét lại một cách nghiêm túc. “Cuộc sống này không còn phù hợp với tôi nữa, người đàn ông bỗng quyết định, tôi cần nhiều hơn nữa không gian và sự tự do”. Người phụ nữ trả lời dứt khoát rằng cô không còn có thể hình dung nổi việc mình sẽ ru rú trong nhà, rằng cô cần sự tiếp xúc với xã hội, với công việc bên ngoài. Và hậu quả là chồng cô phải gánh vác một phần trách nhiệm săn sóc con cái và nội trợ. Cuộc khủng hoảng tuổi 30 có thể thường xuyên là dịp cho mọi ý thức về tiến triển sự chia cắt giữa hai người. Người này nhờ sự thăng tiến nghề nghiệp, mong muốn thay đổi cách sống và môi trường sống, trái lại người kia luôn trung thành với những thói quen truyền thống. Đôi khi sự chia rẽ này mạnh đến mức dẫn đến li dị. Những xung đột tình dục không phải lúc nào cũng có cùng một dạng thức trong thời kỳ hậu thiếu niên và ở thời kỳ tuổi 30. Người thiếu niên lớn tuổi không có những mối quan hệ mật thiết gần gũi vì họ thiếu kinh nghiệm. Anh (chị) ta thường xuyên phát triển một nỗi lo lắng dẫn tới những khó khăn trong cuộc đối thoại, sự liên lạc, và dẫn tới chứng lãnh cảm về “chuyện chăn gối” hay sự xuất tinh sớm. Ở khoảng tuổi 30, chủ thể bị đe doạ bởi lãnh cảm tình dục, tình dục không được kích thích bằng sự tưởng tượng sẽ bị chìm vào trong bóng tối của con đường mòn nhàm chán của cuộc sống thường nhật. “Mọi cái sẽ phải thay đổi”, anh ta nói với chính mình. Những người đàn ông và đàn bà ở độ tuổi 30 là những người thường xuyên đến xin ý kiến của các nhà tình dục học nhất, không phải vì những rối loạn tình dục xuất hiện thường xuyên trong giai đoạn này mà chính từng cá thể phát triển sự không phù hợp lớn nhất. Anh (cô) ta cần tìm lại được những phấn khích, sự nguyên bản của những cuộc cãi cọ năm xưa và nếu có thể cần phải tiến bộ trong lĩnh vực này. Chúng tôi đã dành một vị trí quan trọng trong tác phẩm này cho những chuyện rối loạn tình dục của nữ giới và nam giới bởi nó là nguyên nhân tạo ra một trở ngại thực sự cho quá trình phát triển quan hệ giữa các cặp vợ chồng.
7- Những cách biểu lộ tình dục ở người trưởng thành
Phần 36
Kích dục và thủ dâm ở người lớn
“Đứa nhỏ của tôi không ngừng tự sờ mó vào “bộ phận ấy”, liệu như thế có bình thường không?” Một người mẹ lo lắng hỏi chúng tôi.
“Có phải thủ dâm gây ra những hậu quả về cơ thể và về tâm sinh lý không?” Một thiếu niên mặt đầy mụn trứng cá hỏi.
“Tôi vẫn buộc phải thủ dâm để đạt tới cực khoái, một cô gái trẻ mới cưới tâm sự, làm sao tôi có thể thoát khỏi được thói quen khủng khiếp này?”
Giáo lý thời Victoria
Có vẻ như chưa ai quen quan niệm cách đây 50 năm vẫn còn có giá trị của Krafft Ebing - Nhà bác học tài năng, nhà thần kinh học, một bác sĩ pháp y của tòa án Đức và Áo, đã coi thủ dâm như một sự xấu xa, từ đó mà nảy sinh mọi sự suy đồi tình dục, quan niệm này được ca tụng bởi những nhà phê bình ủng hộ quan điểm thời Victoria nhằm cấm chỉ cái thói quen khó chịu này. Người ta đưa ra lời lẽ như thứ sắt trắng nung nóng giam hãm cơ quan sinh dục trong một cái lồng đầy gai nhọn hay gắn cho nó cái chuông báo động rung lên báo cho cha mẹ biết mỗi khi dương vật cương cứng. Người ta hàn vết thường, người ta làm dịu căng thẳng, người ta tô vẽ, người ta thiến hoạn, sự điện loạn, sự thủ dâm trở thành một thực tế. Quan niệm này có thể nhấn sâu thêm, hàng triệu người thủ dâm trên thế giới đang trong mối thất vọng tràn trề. Chính Havelock Ellis đã phủ nhận quan niệm của Krafft Ebing và giáo lý xung quanh nó. Havelock Ellis đã thành công trong việc phá bỏ tính bi kịch của sự thủ dâm bằng cách chỉ ra tính thường xuyên và phổ biến của nó. Cả những loài vật cũng liên can tới vấn đề này: “Người ta có thể thấy những chú ngựa có thời gian vung vẩy dương vật cho tới khi tiết dịch thì thôi. Những con cừu đực thủ dâm, những con sơn dương trong thời gian động đực cọ mình vào thân cây, những con voi nén dương vật của mình vào 2 thành sau hoặc gây kích thích bằng vòi, những con cá heo bị tách khỏi con cái sống trong bể nhân tạo thủ dâm bằng cách đưa cơ quan sinh dục của chúng tới những tia nước chảy hoặc bằng cách cọ vào mai một con rùa khổng lồ. Người ta thấy rằng bàn tay là một thứ không thể thiếu trong sự thủ dâm.
Loài người không thoát khỏi luật lệ này. “Khi người Tây Ban Nha lần đầu tiên đặt chân lên Philippines, người ta thấy ở đây một sự thủ dâm phổ biến và phụ nữ thì dùng đến cả dương vật nhân tạo…Ở Ấn Độ, các cô gái trẻ thủ dâm rất sớm, và trên mặt tiền của một ngôi đến lớn ở Orissa, người ta có thể nhìn thấy những bức khắc nổi là hình đàn ông và đàn bà đang thủ dâm. Cái khoái cảm đơn độc có ở những người nổi tiếng cho tới độ tuổi khá cao trong cuộc đời của họ. “Rousseau đầy ngưỡng mộ đã miêu tả sự cô đơn, sự nhút nhát và sự tưởng tượng của ông. Ông đã tìm thấy nguồn nuôi dưỡng tình dục chủ yếu trong sự thủ dâm ra sao. Gogol thì thủ dâm một cách quá đỗi, người ta cho rằng nỗi buồn man mác mơ mộng trong tính cách ông là một trong những yếu tố đưa đến thành công của những cuốn tiểu thuyết ông viết. Người ta nói Goethe đôi khi cũng thủ dâm thái quá. Về nguyên tắc chung, việc này phải được nhìn nhận như một kết quả hiển nhiên của những tình huống chống lại tự nhiên và “nền văn minh của chúng ta”.
95% thanh niên thủ dâm, đó là con số đưa ra của các nhà thống kê Mỹ, Châu Âu. Vậy nếu có tồn tại một sự không bình thường thì điều đó nằm ở phía những người không thủ dâm.
Sự đa dạng của phương thức thủ dâm:
Ở đàn ông
Đối với đàn ông, việc thủ dâm kém sáng tạo hơn phái nữ. Bàn tay năng động và nhạy cảm tỏ ra là một dụng cụ ưu tiên nếu không phải là độc quyền đối với họ. Thường xuyên, anh ta sờ dương vật của mình bằng một chuyển động liên tiếp từ trên xuống dưới rồi từ dưới lên trên, nó dừng lại ở cái vòng mà người ta coi nó là vùng kích dục nhạy cảm nhất. Nhờ những hạch, mà độ nhạy cảm tối đa của nó có thể dẫn tới sự đau đớn. Người đàn ông hiếm khi nhờ cậy đến những phụ trợ (bình nước, cái cốc, cái gối) có thể tạo ra một cái khung âm đạo nhân tạo. Nhịp độ, sức ép, sức nóng, độ ấm của bàn tay đang vuốt ve đảm bảo được cái chức năng này tốt hơn bất cứ một vật nào khác. Sự lướt qua nhẹ nhàng nhanh chóng hơn bề mặt của dương vật có thể tiếp nối với sự kích thích mạnh vào dương vật. Khi sự xuất tinh xảy ra kết hợp giữa độ nhậy cảm của dương vật và khoái cảm tới tận não bộ (cực khoái). Tuy nhiên việc thủ dâm chỉ thực hiện trong một khoảng thời gian nào đó, buộc phải ngừng việc này lại.
Ở phụ nữ
Sự thủ dâm ở phái nữ vô cùng đa dạng. Vùng kích dục của cô vượt qua cả cái vòi và hạch âm vật, trải tới tận môi lớn và môi bé, tới tận lỗ và ống dẫn âm đạo, và thậm chí tới tận cả chồi tuyến vú.
Nhưng cũng tồn tại một lý do khác cho sự tưởng tượng thái quá này, người phụ nữ xưa nay vẫn bị bắt phục tùng theo cái đạo đức thờ phụng chủ nhân và đã phải nhờ cậy đến những biện pháp nhân tạo để lừa dối chính mình. Ngày nay vẫn còn khá nhiều cô gái trẻ chỉ có được khoái cảm, cực khoái rất tình cờ, nó không hề gây tổn hại cho hình ảnh lý tưởng của họ và vẫn tôn trọng hệ thống giá trị của nó.
Sade, trong cuốn “120 ngày ở Sodome” đã ghi vào danh mục của sự cân bằng giống như một trong 6 điều đồi bại. Những cô gái còn ở tuổi thiếu niên đã đạt được cơn cực khoái đầu tiên của họ trong khi tập thể dục, leo dây, một cuộc đi dạo bằng ngựa hay xe đạp, và sau đó cô đã không ngừng tái tạo những co thắt nhịp nhàng của cơ mông, cơ đùi và cơ tiền âm đạo, những cơ tham gia vào tạo cơn cực khoái.
Một số thiếu niên và đôi khi cả những cô bé trước tuổi dậy thì đã phát triển khả năng đạt tới khoái cảm khi bắt chéo chân hay khép chặt hai đùi lại với nhau một cách thật mạnh và như thế các cô có thể tách mình khỏi thế giới bất cứ lúc nào và lẫn trốn trong sự thỏa mãn nhục dục nhờ sự “cưa xẻ” này. Sau này các cô sẽ thường xuyên ngạc nhiên bởi không thể thấy lại được khoái cảm này khi giao phối, bởi khi đó khả năng khép đùi lại của họ là không thể. Lần đầu, một cách vô thức, đứa trẻ không biết mình đang thủ dâm, cũng giống như người phụ nữ trên. Giới tính học đã yêu cầu bệnh nhân của chứng vô cực khoái luyện tập để phát triển các cơ khoang chậu: nằm sấp, thư giản, bộ phận sinh dục căng lên dựa vào một cái đệm nhỏ, co thắt nhịp nhàng cơ tiền âm đạo bằng sự cọ xát cặp mông hay cặp đùi (cái này vào cái kia), bằng sự đẩy và sự co nối tiếp của cơ thắt bọng đái và lỗ don tạo nên một khúc dạo đầu tuyệt hảo cho cơn cực khoái. Về mặt cơ thể học thì thực tế cơn cực khoái là một quá trình huy động sự co thắt cơ.
Máy rung xoa bóp
Mọi nền văn minh đều biết sử dụng đến dương vật nhân tạo. Những phụ nữ Lesbos, sử dụng dụng cụ bằng ngà voi hay vàng được bọc lụa và vải khâu bằng bạc, những phụ nữ Milésienne sử dụng dương vật bằng đồng, những phụ nữ Siennoises ở thế kỷ 16 có thứ dương vật bằng thủy tinh chứa đầy nước, những phụ nữ Pháp thì có dụng cụ bằng cao su lưu hóa có hình dạng của dương vật, và có thể chứa sữa nóng.
Ngày nay người ta sử dụng chất dẻo và máy rung xoa bóp, Zwang viết “Những tiến bộ vượt bậc mới đây của kỹ thuật, đã cho phép tạo ra những thiết bị có dạng dương vật, có khả năng làm nóng, lay động, xoa bóp nhờ vào một hệ thống pin và hệ thống bán dẫn, chúng chỉ thiếu mỗi biết nói mà thôi”. Lại có một số khác có chứa trong mình một thứ chất lỏng được phun ra bằng sức đẩy của pittông. Những người Scandinave có một loại được gắn trên mu bàn tay và nó chuyển sự rung động tới ngón tay.
Đầu tiên, máy rung xoa bóp được sử dụng như một máy trợ giúp để làm hoàn hảo các cơ quan, sau nó thay thế thực sự cho dương vật mang cả hình dạng và chức năng như dương vật. Dần dần, nhất là trong trị liệu tình dục học, nó trở thành một gợi tố thực sự cho tình dục nữ. Được đưa đến cơ thể theo mức độ và sở thích của những ảo ảnh nhất thời đến hay chủ tâm gợi tới, nó làm sắc thêm những cảm giác của núm vú hố nách, háng và đáy chậu. Nhất là, nó từ hóa những vùng ngoại vi âm đạo bằng sự đảm nhận tình dục, nó thám hiểm không biết mệt mỏi từng nếp nhăn của âm đạo. Cũng như tay và dương vật, nó có thể đem người phụ nữ lạnh lùng “tới một cơn cực khoái chỉ trong tích tắc”. Ở New York, trong những biện pháp trị liệu tình dục học, máy rung xoa bóp từ lâu đã được ghi vào đơn thuốc. Những chỉ dẫn sử dụng nó được ghi rất rõ ràng.
Sự dễ dàng sử dụng và tính hiệu quả của thủ dâm giải thích cho việc phụ nữ ngày càng có thói quen ấy và còn tiếp tục sử dụng nó ngay cả khi việc giao phối đã đưa lại cho họ sự thỏa mãn không thể chối cãi. Không gây mệt và không cần giúp đỡ của đối tác, máy rung xoa bóp cho phép một s phụ nữ có khả năng đạt tới 20 - 50 cơn cực khoái. Như vậy hình thức thủ dâm này có thể đánh giá được khả năng thỏa mãn khoái lạc của giới tính phụ nữ.
Mặc dù khoái lạc đến đâu cùng không bao giờ có thể thay thể cho sự dịu dàng của tình yêu và người được yêu. Tuy nhiên, thiết bị này là sự ưu tiên cho việc kích thích hàng triệu kiến thể của khoái lạc tình dục và thường xuyên không gây ra những cảm giác bị buộc tội mà dương vật giả và tay đôi khi gây ra. Trong việc trị liệu, người ta phải cần tới sự trợ giúp của máy rung xoa bóp khi mà người đàn ông không tiết dịch.
Sự kích thích bằng tay ở phụ nữ
Phụ nữ cũng như đàn ông thường dùng tay để kích thích khi thủ dâm. Tuy nhiên mỗi người có cách của mình. Người đàn ông với sự kiện ngạo của giống đực, muốn áp đặt cho tất cả những đối tác của mình một kỹ thuật thay đổi và đã mắc phải một sai lầm mang lại những hậu quả nặng nề.
Khoái cảm của phụ nữ thường xuyên bị phụ thuộc vào những cách kích dục của họ, (có lựa chọn và rất đặc biệt), một sự thay đổi sức ép, nhịp độ, vị trí (đôi khi chỉ vài cm) cho dù rất nhỏ cũng có nguy cơ làm tan biến khoái cảm. Không một người tình nào kể cả những người lão luyện sành sỏi nhất, có thể biết được chính xác “vuốt ve” nào sẽ đem lại cơ cực khoái cho đối tác của mình. Chỉ duy nhất sự liên hệ hội thoại tự do bằng tình bạn, không quá nghiêm ngặt và không có một sự kiêu ngạo giả tạo, mới có thể đưa đến cho cặp vợ chồng lời chỉ dẫn.
Ý nghĩa việc thủ dâm ở người lớn
Người lớn cũng có thể thủ dâm vì những lý do như thiếu niên vậy.
Người lớn không phải lúc nào cũng hoàn hảo, không phải lúc nào cũng có tình yêu và công việc, không phải lúc nào cũng thích ứng được với cuộc sống nghề nghiệp và cuộc sống thực của mình. Trong những biến động không ngừng, sự lo âu, sự nhút chí, sự cô đơn và nỗi buồn làm anh (cô) muốn bộc lộ nhu cầu được an ủi, được làm yên lòng bằng những ảo ảnh của mình.
Đối với một số người, thủ dâm luôn là động tác kích dục được ưa chuộng nhất. Những người đồng tính luyến ái luôn tìm hiểu dương vật, những kẻ “tự phụ về sắc đẹp của mình” chỉ thỏa mãn khi ôm ấp bằng chính tay mình, những người đàn ông bất lực hay những kẻ coi mình là bất lực hoặc những người mắc chứng xấu hổ thích sự “vuốt ve đơn độc, điều này liên quan đến những người chọn sự tưởng tượng hơn là thực hành thật. Trong trường hợp này, thủ dâm mang một chức năng xã hội mà Stecker đã nhấn mạnh rất rõ ràng: “Sự thủ dâm là bảo vệ xã hội chống lại những người bất hạnh có bản năng quá mạnh mẽ và có sự ức chế đạo đức bởi những người quá yếu. Nếu người ta muốn loại bỏ hoàn toàn sự thủ dâm, số lượng phạm tội tình dục sẽ tăng”.
Thủ dâm duy trì những mối quan hệ ưu tiên với sự tưởng tượng và nó cho phép sự “xoay lượn” này thoát khỏi mọi “xung năng” đồi bại xấu xa thú vật và loạn dâm, tuy nhiên, thường xuyên người lớn tìm đến sự thủ dâm khi bạn tình của họ không sẵn sàng vì một lý do nào đó (bệnh tật, có thai, vắng mặt, xung đột vợ chồng). Liệu sự thủ dâm có là cái van nén làm dịu bớt bản năng tình dục dễ gây khuyết điểm không?
Chúng tôi nghĩ rằng: bản thân thủ dâm nó cũng có giá trị. Đặc biệt ở phụ nữ, nó tạo thành một yếu tố khởi đầu của sự kích dục, về mặt này, nghiên cứu của chúng tôi đã khẳng định qua bản báo cáo của Kinsey: 87% phụ nữ chưa bao giờ thủ dâm không đạt tới độ cực khoái trong năm đầu của cuộc sống vợ chồng và chỉ có 13% phụ nữ có thói quen thủ dâm đạt được khoái cảm đó. Trong số tất cả những hình thức kích dục, thủ dâm cho phép người phụ nữ đạt được khoái cảm thường xuyên nhất (95%) và nhanh nhất (dưới 40 phút).
Rất đông những bệnh nhân chỉ khám phá ra sự thỏa mãn khoái cảm nhiều năm sau cưới (thường xuyên vào một lần thủ dâm, ít nhiều thì tự che giấu) về mặt này, tia nước của vòi hoa sen cũng tỏ ra có hiệu quả như máy rung xoa bóp và người ta cảm thấy ít bị buộc tội hơn.
Cuối cùng rất nhiều phụ nữ cầu cứu tới sự trợ giúp của sự thủ dâm giống như khúc dạo đầu để làm hòa hảo sự giao phối, và đôi khi ngay cả quan hệ tình dục khác giới cũng đã đủ thỏa mãn. Trong khi, sự thủ dâm đang giảm đi ở đàn ông, từ tuổi thiếu niên đến tuổi trưởng thành, thì tỉ lệ của nó lại không ngừng tăng ở phụ nữ tới tận tuổi 50.
Sự thủ dâm có thể mất đi trong đặc tính của một bài tập luyện đơn phương
Nếu thủ dâm được thực hiện một cách tương hỗ ở một cặp vợ chồng thì sẽ tăng đáng kể cái cảm giác kích dục.
- Bởi cái tinh tế thú vị của sự ngắm nghía.
- Bởi làm tăng mạnh mẽ ham muốn được nhóm lên khoái lạc của người kia.
- Bởi sự thông đồng một cách hòa hợp nhịp nhàng sinh ra từ những vuốt ve âu yếm và những ảo ảnh được ngôn từ hóa.
Như vậy sự thủ dâm đã có được vị trí thực sự của nó. Nó không còn là một con yêu quái gây kinh sợ nữa, nó là giai đoạn cần thiết trong sự chín chắn tình dục giúp mang lại sự thỏa mãn tình dục thực sự, đồng thời nó cũng làm chức năng kích dục giúp giải tỏa sức căng của bản năng tình dục và sự tưởng tượng thái quá.
Thủ dâm bản thân nó là một thứ ngôn ngữ, một liều thuốc hiệu quả cho việc trị liệu. Nó cho phép sửa chữa một số những rối loạn tình dục, đặc biệt là chức năng vô cực khoái của nữ.
Những cái nhìn sai lầm phổ biến đối với sự thủ dâm
- Chỉ những kẻ suy đồi, non dại mới thủ dâm
- Sự thủ dâm xuất phát từ một cảm giác chống lại tính cộng đồng, bởi theo định nghĩa, nó chính là một khoái cảm đơn phương.
- Sự thủ dâm là nguyên nhân của thói xấu, sự điên loạn, bệnh động kinh.
- Sự thủ dâm không phải là một cái van an toàn nhằm giảm nhẹ sức căng tình dục.
Những ảo ảnh gợi tình
Những ảo ảnh gợi tình duy trì ham muốn tình dục. Một hình ảnh thoáng qua, một giấc mơ khoái hoạt với một kịch bản nghiêm ngặt, một kỷ niệm dần lùi xa, chúng có thể khơi mào, kích thích cho sự giao phối và chúng thường xuyên dẫn đến sự thủ dâm.
Ảo ảnh và sự mở rộng ái dục thường xuyên tồn tại trong cuộc sống tình dục của mọi lứa tuổi, nhất là thiếu niên. Thống kê của Kinsey cho biết: phụ nữ ít ảo ảnh kích dục hơn đàn ông tới 2 lần (69% nam, 31% nữ) nhưng con số này có vẻ chưa đủ sức thuyết phục.
Việc trị liệu tình dục cho chúng ta biết phụ nữ cũng có ảo ảnh như đàn ông, nhưng là nạn nhân của một sức ép từ hàng thiên niên kỷ nay, họ phải để ảo ảnh đó lướt qua hay chỉ giữ bí mật. Nhà trị liệu đã giả thích và làm an tâm bệnh nhân, cho họ biết tính phổ biến của ảo ảnh và sự vô tội trong vấn đề sinh lý mà họ mắc. Nancy Friday, trong cuốn sách của mình đã nêu ra 15 vị trí, nơi mà tưởng tượng của họ được tự do thỏa mãn; ví dụ buồng ngủ, vườn thú, nơi thờ linh vật v.v…
Ảo ảnh là một cái gì giống như sự trình diễn trên sân khấu, ở đó các nhân vật, viễn tưởng hay có thực, có thể đổi vai nhưng luôn chịu sự điều khiển ý muốn người đang mơ, một số ảo ảnh thách thức cả những sự tưởng tượng sáng tạo nhất, nó đã có thể không bị chối bỏ bởi Magritte hay Deli: giống như ảo ảnh của người phụ nữ trẻ bị trói buộc vào bánh của cái cối xay gió già cỗi nhưng lại chiếm được hàng nghìn trái tim của người đàn ông. Ảo ảnh phản ánh cấu trúc xa trong nhân cách ta, nó cầu cạnh tới sự tưởng tượng có thể xây cầu nối giữa xung năng tình dục và nhu cầu sáng tạo của ta, nó lấy cảm hứng từ bản thể giới tính thời thơ ấu. Nhìn chung ảo ảnh hay mang tính chất đồi bại, vì thế sau ảo ảnh tình dục người ta hay cảm thấy có lỗi và im lặng. Nhưng liệu có cần phải nhắc lại rằng: bản năng tình dục của chúng ta được tạo nên từ vô khối “xung năng thành phần”, (khoái cảm khỏa thân, thích phô bầy cơ thể, bạo dâm, cuồng loạn), liệu ảo ảnh có thể có cho phép một sự thỏa mãn ít nhiều mang tính biểu tượng? Nếu ta tách mình ra khỏi những ảo ảnh thú tính (liên hệ tưởng tượng với con lừa, con chó hay một loài vật nào đó) thì ta nhận được 3 loại ảo ảnh gây hoạt một cách đặc biệt cho ham muốn tình dục.
- Những ảo ảnh tạo thành sơ đồ hình tam giác;
- Những ảo ảnh cuồng dâm, bạo dâm, loạn dâm;
- Những ảo ảnh đồng tính luyến ái;
Những ảo ảnh tạo thành hình tam giác
Freud đã nhấn mạnh vào cái ham muốn sâu của cá thể tái tạo lại ở mức độ nào đó và dùng hình tam giác để giải ra điều bí ẩn ấy. Trong cuốn “Đóng góp đầu tiên vào tâm lý cuộc sống yêu đương” (Première constribution à la psychologie de la vie amoureuse) ông đã viết: “đối với một số nam nữ chỉ ham muốn khi cô (anh) ta gắn với một số người khác… Hình ảnh về yếu tố này được đưa vào một cách khéo léo trong những ảo ảnh để nhóm lên ngọn lửa cho những ham muốn tình dục bị cấm đoán từ thời ấu thơ. Rất thường xuyên ảo ảnh tưởng tượng ra yếu tố thứ 3 mang hình ảnh của một diễn viên, một thần tượng âm nhạc, thể thao hay một người không quen biết. Sự tưởng tượng thêu dệt một thứ vải thô. Một bệnh nhân nữ của chúng tôi đã tưởng tượng ra rằng bóng tối của phòng chiếu phim, một người xa lạ đưa bàn tay xuống váy của cô.
Những ảo ảnh cuồng dâm, bạo dâm
Trong số những ảo ảnh kích dục đem đến cho tình dục sắc mầu đặc biệt của nó, phổ biến nhất là ảo ảnh cuồng dâm. Một thanh niên có nhu cầu tưởng tượng để làm hoàn hảo khoái cảm của mình, anh (cô) bị ép buộc, bị chế ngự, bị cưỡng đoạt bởi một hay nhiều kẻ “lừa bịp”. Anh (cô) không hề cảm thấy bị kết tội buông mình vào sự thác loạn mê hồn, hôn mê. Đôi khi người ta sử dụng những quá trình ấy với vô số tưởng tượng, chúng được Freud miêu tả: cô tưởng tượng vừa là kẻ đao phủ và vừa là nạn nhân. Có khi là con đực làm rách và khiêu khích, hay con cái hưởng thụ bằng sự chịu đựng v.v…
Một số bệnh nhân nam của chúng tôi chỉ có được thỏa mãn khi dùng tới ảo ảnh cuồng dâm hay khi bị làm cho mất giá trị, bị sỉ nhục, bị chỉ trích trong tưởng tượng, trước khi trở thành hiện thực anh ta gặp một cô giúp việc hay một con điếm.
Sự tưởng tượng không biết đến giới hạn. Ham muốn tình dục được nuôi dưỡng bằng những ảo ảnh về một sự xâm phạm bạo lực dị thường, và người phụ nữ trong trò chơi đẫm máu này không phải là người có ít khoái cảm hơn. Sách nói “Sự tàn bạo là một đức hạnh hoàn toàn chỉ mang nữ tính… và những bạo hành mà cô ta mang tới chỉ là những gì tinh tế. Người phụ nữ, trong rất nhiều nền văn minh, sử dụng những ngón tay dài và mảnh, những móng tay và răng để cào cấu, nhổ, cắn cho tới khi thật đau thì thôi. Mùi vị và sắc màu của máu có thể làm ngây ngất cho tới khi tràn đầy khoái cảm. Nhưng vai trò chủ yếu trong màn hội (Festival) ái dục này có thể đi từ sự tra tấn sang sát thủ (thường xuyên quay trở lại người đàn ông).
Thực tế, bạo dâm, cưỡng dâm tạo nên một sự thỏa mãn tình dục nhưng vi phạm vào điều cấm, nó thực hiện trên sự đau đớn của đối tượng mà người ta sở hữu, người ta tra tấn và người ta giết. Kẻ bạo dâm muốn ép buộc người khác phải phục tùng mình, họ có sở thích kỳ dị và thích giao cấu với người chết, tìm thấy khoái cảm khi bắt người chết phải chịu đựng những sự làm nhục cuối cùng. Những hình nhân lớn bằng cao su, ngày càng có nhiều người mua ở Mỹ, đáp ứng cho những nhu cầu sâu thẳm nhất muốn tạo một dòng chảy tự do cho ý muốn và sức mạnh. Sự thỏa mãn này chứng tỏ cho mọi sự thái quá, như Sade viết. “Sẽ chẳng phải cân nhắc giữa một cái kẹo hạnh nhân và cả vũ trụ”.
Quan niệm và hành động bạo dâm không thể chấp nhận được. Bởi vì sự vi phạm quá mức dẫn tới cướp hẳn mạng sống con người cần phải lên án, những điều cấm được quy định trong xã hội chúng ta, và vi phạm nghiêm trọng ý thức đạo đức của chúng ta. Kẻ chiếm đoạt quyền sở hữu người khác dẫn tới cướp hẳn mạng sống con người cần phải lên án. Khoái lạc của kẻ bạo dâm giết người cần phải nghĩ tới sự tôn trọng cuộc sống đáng quý trước, sự phạm vào điều cấm cần phải nghiêm trị theo pháp luật.
Những ảo ảnh đồng tính luyến ái
Ảo ảnh đồng tính luyến ái ám ảnh một số người đến mức không để họ yên, nhất là thiếu niên, trừ khi những cá nhân có ảo ảnh ấy đã lập gia đình. Một nam bệnh nhân luôn nhớ tới người đàn ông mà anh ta đã gặp trong công việc, trong khi vợ anh đang mong muốn được “gần gũi” anh.
Rất nhiều phụ nữ đang ngủ với chồng nhưng họ lại hình dung ra một cặp vú, hay một phụ nữ khác. Stekel cho rằng sự đam mê mà phụ nữ biểu hiện đối với ảo ảnh, qua kiểm tra y tế giải thích thành phần giới tính của cô. Trái với điểm mà ta vẫn tin, những ảo ảnh đồng tính luôn được người phụ nữ nghĩ đến những không khí bạo lực. Chúng không chỉ dẫn đến sự động chạm tinh tế nhạy cảm lên những vùng kích dục từ cả sự ghì siết, sự nhăn nhó, những miếng cắn, những vết cào, những sự đi vào thô bạo bằng tay, với lưới hoặc với những dụng cụ phong phú nhất. Những tưởng tượng kì quái này được làm phù hợp với thực tế của những tình yêu đồng tính. Nó đem đến cho người phụ nữ những cơn cực khoái chắc chắn mạnh mẽ hơn là những lần quan hệ khác giới. Vậy liệu có phải phụ nữ biết đến những xúc cảm “vùng” và sử dụng tốt hơn cơ thể nữ giới của mình so với đàn ông?
Cái gì là những ảo ảnh của người phụ nữ thời nay?
Trong xã hội rộng mở và hoan lạc của chúng ta, phụ nữ cũng như đàn ông thường xuyên bị kích thích bởi những hình ảnh, những màn kịch mang nội dung kích dục. Thực tế, hay tồn tại 2 loại phụ nữ: những người có ảo ảnh và họ biết nó; những người có ảo ảnh nhưng họ không biết nó. Giống như nhà thơ nói “họ không hề biết tất cả về nó, nhưng mọi cái đều bị động đến”.
Theo những nghiên cứu mới đây, phụ nữ ngày nay có 4 loại ảo ảnh:
- Đứng đầu danh sách là những ảo ảnh kích dục bao hàm cảm giác hóa hoạt động quan hệ tình dục. Mọi cái diễn ra như người phụ nữ có nhu cầu dịu dàng để hợp pháp hóa khoái cảm ái dục bị cho là tội lỗi. Người phụ nữ có thể tưởng tượng ra những màn kịch lãng mạn, trong đó có chàng kị sỹ cưỡi ngựa trắng vừa cứu cô ra khỏi một tình huống nguy hiểm và đem lòng yêu cô.
- Loại ảo ảnh ái dục thứ 2 thường nhằm giải thoát phụ nữ khỏi cảm giác có tội. Chẳng hạn đó là trường hợp của những ảo ảnh cưỡng dâm nhưng không thuộc cấu trúc bạo dâm. Ảo ảnh này được thấy ở những phụ nữ được giáo dục tử tế, ngoan ngoãn và đức hạnh, nó đáp ứng cho những ham muốn sâu thẳm muốn chối bỏ mọi trách nhiệm về quan hệ tình dục. Nếu người phụ nữ này bị chiếm đoạt bằng sức mạnh thì chắc vì cô đã gây kích thích mạnh mẽ ở kẻ “cưỡng đoạt”. Cuối cùng loại ảo ảnh này có hiệu năng tách quan hệ tình dục ra khỏi mọi tình huống quan hệ tình cảm.
- Những ảo ảnh tự phụ biểu hiện ở người phụ nữ nhu cầu được yêu và được ham muốn. Chẳng hạn người phụ nữ tưởng tượng mình là một đồ vật, đồ ăn thức uống chẳng hạn, sự thèm muốn tình dục của những người đàn ông trong một cuộc chiến được biến thành buổi chè chén say sưa. Nhiều đàn ông đổ dồn về cô, sờ vào cô, vuốt ve cô, và bắt đầu làm tình với cô.
- Loại ảo ảnh thứ 4 thể hiện một sự ca tụng phụ nữ trước dương vật và sự ca tụng các tình địch mà cô đón nhận một cách tham lam trên cái bụng trần, trong cổ họng, trên mặt trên miệng và trên tóc cô.
Như vậy sự tưởng tượng của phụ nữ cũng hoàn toàn phong phú như nam giới. Nếu nó mang đến một cách ngẫu nhiễn ở thời điểm giao phối trong sự ngây ngất tình ái, sự dịu dàng kéo dài, nó cũng có thể là một sự thái quá cực độ, mọi sự bạo lực, như là bài viết của Erika Jong hay Emanul D’Arsant đã chứng minh.
Về mặt này, người phụ nữ tự do nhất, nữ tính nhất có thể phát triển một cách hoàn hảo những ảo ảnh về “phụ nữ đồ vật”. Có một điều rất gây chú ý đối với chúng tôi, đó là sự giải phóng những ảo ảnh kích dục ở phụ nữ đi đôi với cảm giác không bị kết tội khi thủ dâm. Thực vậy chính trong cái bí mật của sự tự kích dục mà cô thiết lập, phần lớn nhờ những ảo ảnh kích thích của mình. Qua những tưởng tượng đầu tiên, cô mơ tới một hoàng tử thật quyến rũ, người sẽ đem cô đi thật xa khỏi cái thực tế tầm thường, sẽ đánh thức cô trong ham muốn và trong đam mê, sẽ giúp cô cắt đứt sợi dây ràng buộc nối cô với những cấm đoán của cha mẹ hoặc của nền văn hóa.
Có sự khác nhau giữa ảo ảnh của đàn ông và đàn bà không?
Khoái cảm ái dục của người đàn ông thuộc về thị giác và cơ quan sinh dục, nó được nuôi dưỡng bởi hình dạng và độ lớn, nơi đó bắt nguồn sự đam mê, mê mẩn của anh ta đối với cặp vú, cặp mông, với những bức ảnh, những bộ phim kích dục.
Người phụ nữ thì mẫn cảm hơn nhiều với nhạc, với rượu với sự vuốt ve, với hương thơm.
Khoái cảm tình dục của phái nữ trước hết thuộc về yếu tố da. Sẽ không phải ngẫu nhiên mà phần lớn phụ nữ nói thích sự vuốt ve âu yếm hơn là giao phối. Từ lâu nay, họ luôn ưu tiên cho yếu tố da, một vấn đề không hề biết đến bởi Freud, người mới chỉ biết đến yếu tố thuộc cơ quan sinh dục và phần lỗ hậu môn. Kết quả khi hiểu được độ nhạy cảm của da những ảo ảnh của họ trở nên dịu dàng hơn, liên kết hơn, và được ghi lại trong sự kéo dài liên tục và nối tiếp. Còn những ảo ảnh của người đàn ông thì bị cắt đứt hoàn toàn khỏi mọi sự liên hệ tình cảm. Chắc chắn đó là lý do mà ảo ảnh ái dục ở phụ nữ biểu hiện nhiều nhân cách của phái yếu.
10 ảo ảnh phổ biến nhất ở phụ nữ theo sách của Barbara Hariton:
- Tôi nghĩ tới một người đàn ông tưởng tượng.
- Tôi tưởng tượng rằng mình bị ngự trị và bắt buộc phải nhượng bộ.
- Tôi tưởng tượng tôi làm một việc gì đó bẩn thỉu và tội lỗi.
- Tôi tưởng tượng tới một cách trang trí khác, một cái ô tô, một khách sạn, một bãi biển, một cánh rừng.
- Tôi tưởng tượng có nhiều đàn ông sùng bái mình.
- Tôi nhớ lại những lần quan hệ trước.
- Tôi tưởng tượng đang xem người khác hay chính mình đang hoạt động tình dục.
- Tôi giả vờ chiến đấu, cưỡng lại trước khi bị kích thích và nhượng bộ.
- Tôi tưởng tượng mình đang làm tình với nhiều người đàn ông.
Có nên biến những ảo ảnh của mình thành hiện thực không?
Chúng tôi, những nhà quan sát nhận thấy rằng phần lớn phụ nữ có những ảo ảnh về tình huống dị thường và một vụ cưỡng dâm, một sự loạn luân, những biểu hiện cuồng dâm, nhưng không hề muốn biến nó thành sự thật. Về mặt này, đàn ông tỏ ra phiêu lưu hơn. Chẳng hạn nhiều đàn ông kích thích người bạn tình tham gia vào nhóm tập thể để thỏa mãn một thứ ảo ảnh mà họ nung nấu từ lâu việc hiện thực hóa ảo ảnh. Không nên nhầm lẫn ảo ảnh với việc quan hệ tình dục thực. Sự hiện thực hóa có thể làm nó mất đi giá trị kích dục. Sự biểu tượng hóa của cử chỉ, thường xuyên không được biết tới, có thể tạo thành yếu tố thay thế cho thực tế.
Người phụ nữ hay muốn được gắn cơ thể với một biểu tượng (dáng đẹp) “để tay lên đầu mình” chẳng hạn. Người phụ nữ từng muốn nhận một cái phát mông (nhận một cái đánh tưởng tượng), và người đàn ông có ảo ảnh về tình yêu với một cô thiếu nữ có thể yêu cầu bạn tình của mình xử sự như cô bé trẻ. Phụ nữ thường xuyên cần tới ảo ảnh để thỏa mãn nhu cầu tình yêu lãng mạn và biểu lộ năng lực làm hài lòng mình. Còn người đàn ông thấy ở đó một mối bận tâm về dương vật của mình, đặc biệt là về độ lớn đối với anh ta có vẻ chưa đủ. Tất cả những nhà quân sự vĩ đại như: những nhà chinh phục vĩ đại Napoléon, Alexandre, De-gaulle…, đều có sự thờ phụng đối với dương vật, sức mạnh, quyền lực và sự thăng tiến xã hội.
Chức năng của ảo ảnh kích dục
- Nó làm mạnh thêm khoái cảm tình dục, bằng cách làm tràn đầy những ham muốn vô thức bí mật nhất của ta, giống như một giấc mơ dưới dạng thức cải trang. Đặc biệt nó làm thỏa mãn một phần xung năng tình dục, những kẻ đồng tính luyến ái, những kẻ cuồng dâm, những người thích khỏa thân và thích ngắm khỏa thân, những người không được thỏa mãn tình dục trong thực tế.
- Nó thay thế cho thực tế, nó bổ sung hoàn thành chức năng, nó làm cho ham muốn tình dục không thể hoặc có thể được tha thứ mà xã hội hay chủ thể không tự cho phép thỏa mãn.
- Nó có thể giúp ta chế ngự sự lo ngại hay sự thiếu hụt (nỗi sợ hãi về một sự thất bại chẳng hạn).
- Cuối cùng, trong một số trường hợp có thể thỏa mãn nhu cầu sáng tạo của chúng ta trong khi vượt qua những điều cấm kị và để cho trí tưởng tượng tự do, nó có thể là yếu tố thay thế cho một tác phẩm nghệ thuật đối với những chủ thể có năng lực sáng tạo nhưng mất hết mọi phương tiện biểu hiện.
Ảo ảnh, một tác phẩm nghệ thuật của người nghèo, luôn là một dấu gạch nối giữa thế giới bên trong và thực tế.
Ở phụ nữ, nó luôn mang một chức năng phụ. Nó diễn giải ham muốn “được ham muốn” của phái nữ bởi một hay nhiều đối tác, cho phép họ tạo giá trị cho mình. Đồng thời trong ảo ảnh kháng cự, màn kịch tưởng tượng làm chậm lại nhịp của quan hệ tình dục thường xuyên quá nhanh. Trong mọi trường hợp, dù dạng của nó là gì đi nữa, ảo ảnh tình dục không phải là tiêu chí có giá trị để phán xử không khí vợ chồng. Nó nằm trong quan hệ với một hệ thống cấu trúc tình dục lâu dài của người phụ nữ hơn là những hăng hái nhất thời của cô.
Ảo ảnh trong trị liệu tình dục học
Ảnh ảo trong trị liệu tình dục có tầm quan trọng đối với các bác sĩ. Thật vậy, nó là điều bí mật nhưng có thể hé mở nhân cách và cách xử sự tình dục cũng như thái độ tình dục. Chính ảo ảnh không chỉ tạo ý nghĩa cho những ôm ấp quá chặt, những trò chơi bằng miệng, những vị trí tình dục mà cho cả những triệu chứng ức chế tình dục.
Sự rối loạn cương cứng dương vật, những ức chế, sự xuất tinh sớm, chứng co đau âm đạo, bản thân chúng không chứng tỏ gì cả, chúng là sự phản ánh tương đối gần những tiếng vang ném lại của một cuộc sống quái đản mà ngôn ngữ và lời nói phong phú của nó không thể diễn dịch được.
Cho tới tận bây giờ, chúng tôi chỉ đề cập tới ảo ảnh tích cực, nó khích lệ ham muốn và tăng khoái cảm. Nhưng cũng tồn tại cả những ảo ảnh tiêu cực mà nhà tình dục học phải giải mã nếu người này muốn chữa trị cho bệnh nhân của mình.
Để kết luận, chúng tôi muốn nói rằng: đối với chúng tôi, ảo ảnh tình dục là cái gì đó diễn ra rất tự nhiên và mang tính sáng tạo, nó thuộc về ham muốn cũng như gió thuộc về lửa vậy. Chúng không phải là bằng chứng cho một sự suy đồi hay một nhân cách bị hỏng đi lẫn sự không thỏa mãn trong quan hệ vợ chồng. Chúng là nhạc cụ thứ ba cho khúc hòa tấu tình dục và có thể đạt được nhiều sự chú ý như cảm giác và sự dịu dàng âu yếm.
Một trường hợp có thực để minh họa
“Vì những lý do nghề nghiệp đơn thuần, bạn tôi, một nữ bệnh nhân nói, buộc phải vắng mặt 8 tháng trong một năm. Chúng tôi đã thành công trong việc giảm nhẹ những tổn hại do sự vắng mặt này gây ra bằng cách: viết cho nhau những lá thư ái dục, trong đó sự tưởng tượng được hoàn toàn thả lỏng. Chúng tôi quen với một sự tự do hoàn toàn. Chúng tôi miêu tả ở đó những ảo ảnh về tình yêu của chúng tôi, những sự ghì chặt, những sự tra tấn thanh tao, những tình huống bất ngờ nhất. Tôi thường xuyên đạt tới sự thoả mãn khoái lạc chỉ đơn giản bằng việc đọc thư. Mới đây chúng tôi đã cải thiện việc liên lạc của chúng tôi bằng điện thoại hay bằng những băng casette mà chúng tôi ghi. Khi chúng tôi gặp lại nhau sự thừa nhận này là khó nhọc bởi việc xảy ra trong thực tế không phải lúc nào cũng giống như là sự tưởng tượng”.
Sự độ lượng
Người ta không thể đếm được có biết bao nhiêu sự sai lệch, xiên xẹo về thái độ tình dục trong không gian và thời gian. Thời gian chu kỳ cuộc sống cũng như thời gian của lịch sử và không gian địa lý. Ngành dân tộc học đã chỉ cho ta thấy một dạng thức như thế nào là đồng tính luyến ái, là thói giả trang, hay dạng thức làm tình bằng miệng được chấp nhận bởi một nền văn hóa này, nhưng có thể bị coi là đồi bại hoặc như một tội ác đối với nền văn hóa khác. Trải qua thời gian, cá nhân có thể thay đổi thái độ tình dục đối với thái độ của chính mình.
Trong lĩnh vực tình dục sự độ lượng về tính ái cần thiết hơn cả, chắc chắn đây không phải là vấn đề tạo thuận lợi tha thứ cho những kẻ phạm tội tình dục, mà phải hiểu rằng những quan niệm của chúng ta về hôn nhân, về sự chung thủy, tình yêu, tình dục được xây dựng trên những định nghĩa về văn hóa không có gì có thể bãi bỏ được. Sự không độ lượng làm nảy sinh nguy cơ trầm trọng có thể coi đó là việc không tốt, chưa phù hợp với những luật lệ mà nền giáo dục của chúng ta đang thiết lập.
Quá dễ dàng định danh một kẻ dâm đãng hay một kẻ mắc chứng cuồng dâm mà không hề phải lo lắng về ý nghĩa của từ ngữ. Thường xuyên người ta thốt ra những lời chửi rủi để làm xuất hiện một sự phức tạp mà bên trong có sự cân bằng tạm thời và chắc chắn có cả một sự không thỏa mãn đối với tình trạng tình dục của họ. Sự không độ lường này chung với sự vu oan, nó thấm vào trong tâm thần và thối rữa ra giống như con sâu trong trái cây. Chúng tôi không miêu tả những thái độ lệch lạc về tình dục mà chỉ nêu ra một số suy nghĩ cổ điển, xâm nhập vào trong từng mục của sự đồi bại, các suy nghĩ mà chúng tôi muốn loại bỏ các giá trị không tốt của chúng, chúng tôi muốn đề cập ở đây dưới góc độ các nhà y học thực hành. “Dị bản” thường xuyên nhất là chỉ thỏa mãn tình dục bằng cách tuân theo những luật lệ của xã hội, còn ham muốn của chính mình chưa thỏa mãn thì không đi khám, chữa trị, cho dù anh ta không thỏa mãn với sự áp dụng những ảo ảnh, với cách xử sự của những kẻ thích khỏa thân hay cuồng dâm, anh ta mới chỉ gặp bác sĩ bởi những sức ép bên ngoài. Bên cạnh đó, một số ít người, mặt dù biết đến khoái cảm, lại bị thấm vào những sự ăn năn đem đến nỗi sợ hãi về những hậu quả sẽ xảy ra. Điều trên cản trở họ thỏa mãn mọi xung năng tình dục trong một sự bình yên hoàn toàn mà xã hội hay một phần trong chính họ cố tình không quan tâm đến nó.
Kẻ bạo dâm
Đôi khi ở những người đàn ông bạo dâm gặp sự bất lực, thúc đẩy việc đi khám. Ban đầu anh ta gần như đạt được sự thỏa mãn tình dục nhờ những hình phạt thường xuyên bằng roi của người cha mà Freud đã nhấn mạnh. Khi bị trừng phạt hoặc bị tấn công, một lúc nào đó anh ta có thể cương cứng và tiết dịch. Freud viết, những người mà tới tận lúc đó có thể thực hiện giao phối với sự trợ giúp của một biểu tượng hay dàn cảnh bạo dâm. Bất ngờ Freud khám phá ra rằng: sự kết hợp đối với anh ta là dễ chịu, nhưng không còn phản ứng trước sự kích thích bạo dâm nữa. Trong trường hợp này, chữa trị chỉ bám vào triệu chứng, không quan tâm tới cấu trúc bạo dâm của bệnh nhân.
Trường hợp để minh họa
Ông B. 48 tuổi đến với chúng tôi vì mười năm nay ông phải chịu đựng chứng dương vật không còn cương cứng linh hoạt và tự nhiên nữa. Ông đã li dị được 5 năm. Ông chỉ có thể cương cứng được khi cầu cứu tới ảnh ảo của sự cuồng dâm, bạo dâm hay những ảo ảnh bằng lời, ở đó ông tưởng tượng mình là đối tượng của sự nhục mạ, tấn công bạo lực và bóp cổ. Vợ ông thì chán ngấy và đã bỏ ông. Từ đó chính ông phải đảm nhiệm “tự vươn lên” sự cương cứng của ông chỉ xuất hiện khi ông bị trói hay bị đánh đập, ở đây không phải tưởng tượng mà là trong thực tế, ông thường xuyên bị xoáy vào những trò giả trang làm phụ nữ, sự đồng tính luyến ái hay là sự cuồng dâm. Nhưng mỗi trò lại được trả lại bằng sự thất bại bởi người ta đã không nhầm ông với một cô gái thực sự. Ông từ bỏ sự trá hình, từ bỏ cả sự đồng tính luyến ái bởi ông ghê tởm những cơ quan sinh dục nam. Hơn nữa sự phản ứng của cơ thể không còn cho phép ông chịu đựng những hành hạ bạo dâm và hiện nay người bệnh nhân này đã hoàn toàn bất lực. Ông ta có xu hướng ngập trong suy nhược tồi tệ, nó làm ông sợ hãi và mất khả năng của mình. Trong trường hợp này, mâu thuẫn nội tâm là hàng đầu, việc cầu cứu tới nhà tâm thần học có vẻ như một giải pháp đang được mong muốn.
Nhiều cá nhân, với vẻ ngoài rất cân bằng nhưng chỉ có thể đạt tới việc giao phối thông qua những ảo ảnh “dị bản” của họ. Sự giao phối qua hậu môn được nói đến bởi hầu tước Sade trong những tác phẩm của ông. Nhiều hành động tình dục đã vi phạm nghiêm trọng vào điều cấm cần phải phân biệt những thái độ không tổn hại của những người có nguy cơ “dị bản” trong tình dục. Nên có sự giáo dục nghiêm khắc nhưng khéo léo đối với hành vi phạm tội tình dục để hoàn thành chức năng cân bằng tâm lý tình cảm của cá thể hay của cặp vợ chồng, tránh những gì đáng tiếc xảy ra.
Đối với những người phạm tội tình dục, ngày nay y học có giải pháp “lịch thiệp” và hợp lý hơn là “án tù”. Việc chống hoóc môn đực buộc người ta phải thừa nhận, điều này làm giảm cường độ hoóc môn một cách vừa phải mà không làm thay đổi hướng của xung năng tình dục. Từ đó, bệnh nhân có thể kiểm soát được tốt hơn. Thật vậy, những bệnh nhân thừa hoóc môn thường dấn thân vào sự phô bầy cơ thể trước mọi người, đôi khi là sự cưỡng dâm, loạn luân, một cuộc tấn công được tính trước với sự tái phạm cưỡng bức trẻ em vị thành niên. Xã hội chúng ta phải chịu đựng những xung lực không thể cưỡng lại được, sự đe dọa tống giam kẻ bạo tình cũng không đủ để cảnh báo trước. Biện pháp “chống hoóc môn đực” có tác dụng làm trung lập hóa những hoóc môn nam mà không hề nữ tính hóa nó. Vì thế mà một số tòa án và Thụy Sĩ đã không ngần ngại chấp nhận, khuyến khích việc điều trị bằng biện pháp này để chữa trị chống lại số tội ác tình dục nghiêm trọng. Việc bỏ tù không làm thỏa mãn được tâm trí và ý thức bệnh nhân. Những kết quả chữa trị bằng chống hoóc môn đực được đánh giá cao đối với các bệnh nhân mắc chứng thích phơi bầy cơ thể (để hở các cơ quan sinh dục), chứng “thích trẻ em”, chứng loạn luân, cưỡng dâm hay một sự cưỡng dâm chết chóc.
Những vấn đề đặc biệt đặt ra của người đồng tính luyến ái
Số người đồng tính luyến ái đến khám bệnh chỉ chiếm 2% số những người đồng tính (theo Garrone). Tại sao người đồng tính luyến ái lại đến khám? Thường vì những vấn đề y tế như: sự suy nhược gây ra do một sự đổ vỡ tình cảm, một sự bất lực hay một rối loạn ham muốn tình dục, những chứng sợ hãi, những nỗi ám ảnh…
Đôi khi một cậu thiếu niên hay một người đàn ông trẻ đến gặp bác sĩ trình bày nguy cơ đồng tính luyến ái của họ, cuộc gặp gỡ có thể chứng thực những khó khăn tình dục hay những mâu thuẫn với bạn gái. Sự dai dẳng của nỗi ám ảnh đồng tính luyến ái cần thiết tới biện pháp trị liệu tâm thần sâu hơn.
Khi có một sức ép gia đình xảy đến, hay ham muốn tình dục thực sự, người đồng tính luyến ái tới gặp bác sĩ để yêu cầu sự thay đổi trạng thái của anh ta. Bác sĩ hãy thật cẩn thận: Lời đề nghị này mập mờ và chứa đựng những lo âu. Đằng sau cái vẻ tự nguyện bề ngoài, thường ẩn giấu nhu cầu được đối thoại, được hiểu và được chấp nhận. Khi vấn đề là những “dị bản” đồng tính luyến ái, bác sĩ không được phép cho mình chỉ chữa trị trong những tiêu chí của tính tiêu chuẩn, suy đồi hay sức khỏe và bệnh tật. Vị trí của bác sĩ không nên luôn thoải mái chấp nhận yêu cầu của bệnh nhân đưa ra. Định hướng chữa cho người đồng tính luyến ái thường hướng tới phương pháp điều trị luân chuyển. Đó chính là nhận biết đặc biệt không bình thường của sức hút anh ta.
Việc sẵn sàng đón nhận, lắng nghe dư luận xã hội sẽ cho phép anh ta biểu hiện những lo âu, sợ hãi, những mối bận tâm của riêng mình. Những cái đó thường sinh ra bởi sức ép bên ngoài, bác sĩ cần hiểu điều đó để tham vấn cho bệnh nhân.
Một cuộc đối thoại tự do có thể giúp người thiếu niên biểu lộ những xu hướng đồng tính luyến ái mà không cảm thấy mình có tội. Cuộc đối thoại này cho phép người đồng tính luyến ái đối thoại, bàn luận về nỗi sợ hãi của mình đối với phụ nữ, hay về sự nóng nảy thô bạo, nó đẩy anh ta vượt qua những lời dị nghị hoặc điều cấm kỵ của xã hội. Trị liệu tình dục học có thể đem đến sự hiểu biết tốt nhất và những đường hướng, sức mạnh, đưa người có trạng thái đồng tính luyến ái kia nhìn lại mình thông qua nỗi sợ hãi, ám ảnh về việc bị mang nữ tính hay nam tính. Bệnh nhân đồng tính khi quan hệ tình dục khác giới luôn gắn với nỗi sợ hãi khủng khiếp. Cơ quan sinh dục của bạn tình bị coi như đồ vật xấu. Vai trò của cha mẹ vô cùng quan trọng, nhiều cha mẹ ngay từ nhỏ, họ có mối quan hệ tình cảm quá âu yếm nuông chiều với đứa con cùng giới, vô tình họ đã xây dựng cho chúng một tình cảm đồng tính luyến ái.
Cuộc đối thoại trị liệu có thể giúp con người đồng tính luyến ái chấp nhận mình tốt hơn, cảm thấy thỏa mái hơn, bớt đi những biểu lộ tình cảm lo âu, buộc tội, bị hất ra ngoài lề xã hội.
Đừng đòi hỏi gì nhiều ở người bệnh vì trạng thái đồng tính thường đã hằn sâu vào trong nhân cách của anh ta, quá cần thiết cho sự cân bằng với tính tự phụ của bệnh nhân để tự anh ta thực sự muốn loại bỏ nó. Một thái độ quá xâm phạm và quá “trị liệu” hoặc thái độ quá coi thường của bác sĩ, lời yêu cầu của bệnh nhân có nguy cơ làm trầm trọng hơn sự khó ở của người bệnh. Ngày nay những nhà thần kinh học đã khẳng định điều mà Freud đã từng nhấn mạnh: đồng tính luyến ái không phải là một căn bệnh, cũng không phải là một sự đồi bại hay một khuyết tật. Từ năm 1974, sau một cuộc thảo luận dữ dội của các nhà thần kinh học tại Mỹ về đồng tính luyến ái, bệnh này vẫn chưa được xếp vào trong danh sách các chứng bệnh về tình dục.
“Le DSMIII” (cuốn sách về chuẩn đoán và thống kê những rối loạn tâm thần) đã phải đối đầu với sự cần thiết để tìm thấy những cái tên cho các trường hợp đồng tính luyến ái hoặc từ chối xu hướng đồng tính của mình. Sau khi đã hình dung đến việc đưa những chủ đề này trong mục “những rối loạn của việc định hướng giới tính” rồi sau đó đặt tên cho nó dưới thuật ngữ “hômdysphilia”, cuối cùng người ta đã ấn định về dạng: “homosexualité egodystonique” tức là: “Loạn luân đồng giới tự loạn trường lực”.
Vì thế người ta trở lại quan tâm tới việc nhận biết và chấp nhận những thành phần đồng tính (homosexualité - egosyntonique hay homosexualité - ego dystonique) như vậy, trong lần xuất bản mới đây nhất, sách chuẩn đoán và thống kê những rỗi loạn tâm thần “DSMIII” (1987), thuật ngữ ô-mô-xếch-xuy-a-li-tê (tức là loạn dâm đồng tính - homosexualité) được sử dụng cho toàn bộ tác phẩm.
Từ đó người ta chấp nhận rằng người đồng tính luyến ái đang tồn tại và có tình trạng tình dục nên không cần trấn an mình: họ có thể có những cuộc gặp gỡ dài đầy ham muốn nguyên bản đối với bạn tình cùng giới. Vả lại, người đồng tính luyến ái cũng có thể phải chịu đựng cùng những rối loạn tình dục như những người bình thường (đơn tính), như vậy việc trị liệu cho những người đồng tính cũng không khác gì những người đơn tính như Masters đã đưa ra.