 |
|

06-09-2008, 09:28 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 16
Sau khi nghe Trúc báo tin xong, bà Hoán khóc bù lu bù loa như nhà vừa có đám tang. Bà váºt vã trong ghế sa lông và luôn miệng nhiếc ông Hoán :
- Ãó, ông thấy chưa, chÃnh ông đã hại con ông má»™t lần nữa.
Trúc an ủi bà Hoán :
- CÅ©ng mai, Huyá»n chỉ bị gãy chân, bác sÄ© đã bó bá»™t. Và khi cháu vỠđây Huyá»n đã khá»e nhiá»u rồi. Có lẽ khoảng má»™t tuần nữa Huyá»n sẽ xuất viện vá» nhà . Bác cứ yên tâm.
- Yên tâm là m sao được. - Bà Hoán nói - Bác như ngồi trên lá»a đây, tháºt là bao tá»™i lá»—i cá»§a nhà nà y Ä‘á»u đổ lên đầu con Huyá»n hết.
Ông Hoán bình tÄ©nh hÆ¡n, ông há»i Trúc cặn kẽ trưá»ng hợp xảy ra tai nạn rồi giục vợ :
- Dù sao chuyện cũng đã lỡ rồi, bà thu xếp quần áo để lên Sà i Gòn.
- Ông có đi không?
- Ãi chứ, sao bà há»i lạ váºy? - Ông Hoán trừng mắt.
- Cá»a hà ng giao cho con Nhiên à ?
- Chứ biết là m sao được. - Ông Hoán thở ra.
Trúc kéo chị Nhiên ra ngoà i dặn lấy cho Huyá»n những món đồ cần thiết rồi trở và o cáo từ ông Hoán ra vá».
- Tháºt cháu cÅ©ng vất vả vì con Huyá»n quá. - Ông Hoán ái ngại nhìn Trúc nói.
- Không sao đâu bác, hai đứa con là bạn thân thiết mà , chuyện cá»§a Huyá»n cÅ©ng như chuyện cá»§a con váºy.
- Bao giá» cháu lại lên thăm Huyá»n?
- Nếu Ä‘i được cháu sẽ Ä‘i và o ngà y chá»§ nháºt. Lúc vỠđây má»i việc con đã nhỠđứa em há» trên đó lo rồi.
Trúc dẫn xe đạp ra cổng nhà Huyá»n, tá»± dưng cô buồn vô hạn. Má»i chuyện xảy ra cho Huyá»n má»™t cách dồn dáºp, bây giá» má»™t đứa nằm trong bệnh viện vá»›i cái chân bó bá»™t, còn má»™t đứa lẻ loi trên con đưá»ng trưa nắng gắt cá»§a tỉnh lỵ. Trúc đạp xe Ä‘i như má»™t ngưá»i mất hồn.
Tới ngã ba, Trúc đổi ý không đạp xe vỠnhà mà quẹo qua hướng cầu Quay để đến nhà Thẩm. Dù sao cũng phải cho Thẩm hay tin không may nà y.
Trúc dừng xe đạp trong sân, Thoi TÆ¡ ngạc nhiên há»i :
- Ủa Trúc vá» hồi nà o váºy?
- Tối hôm qua.
- Và o nhà đi, anh Thẩm đang ở trên gác.
- Thoi Tơ đang là m gì thế?
- Nấu cÆ¡m. - Thoi TÆ¡ cưá»i.
Trúc và o nhà , kéo chiếc ghế có thà nh dá»±a ngồi thở ra. Nhìn vẻ mặt khác lạ cá»§a Trúc, Thoi TÆ¡ nghi ngá» há»i :
- Có chuyện gì thế?
- Chuyện không vui. - Trúc đáp - Thoi TÆ¡ gá»i dùm anh Thẩm xuống đây Ä‘i.
- Trúc không lên gác chơi à ?
- GiỠnà y lên đó nóng lắm, anh Thẩm đang là m gì thế?
- Chắc là đang há»c bà i.
Không đợi Thoi TÆ¡ gá»i, nghe tiếng Trúc nói chuyện dưới nhà , Thẩm vá»™i Ä‘i xuống.
- Vá» bao giá» thế? - Thẩm há»i.
- Tối hôm qua nhưng bây giỠmới tới cho anh hay được.
- Chuyện gì?
Thẩm kéo ghế ngồi đối diện với Trúc, linh cảm cho anh biết có chuyện chẳng là nh. Thẩm nhìn Trúc bằng cái nhìn lo lắng, chỠđợi.
- Em ở nhà Huyá»n vừa vỠđây, rất may gặp đủ cả ba má Huyá»n.
- Chuyện gì váºy?
- Huyá»n bị tai nạn ở Sà i Gòn, Ä‘ang nằm trong bệnh viện.
Thẩm bà ng hoà ng há»i :
- Tai nạn gì mới được chứ?
- Bị xe đụng lúc băng qua đưá»ng vá»›i em, cái chân bị gãy hiện Ä‘ang bó bá»™t.
- Sao lại có chuyện như váºy được? - Thẩm không tin.
- Ba má Huyá»n Ä‘ang sá»a soạn lên thăm Huyá»n, em báo tin anh hay để tùy anh... quyết định.
- Sao lại rá»§i ro thế hả Trúc? - Thoi TÆ¡ ái ngại há»i.
- Ãúng là tai bay há»a gởi, tháºt là xui. - Trúc thở dà i.
- Bây giá» mình phải lên thăm Huyá»n trên đó, còn không thì đợi ngà y Huyá»n xuất viện. - Trúc nói.
- Tình trạng cá»§a Huyá»n hiện giá» ra sao?
- Ãã khá»e nhiá»u rồi nên em má»›i dám vá». Có thể tuần sau Huyá»n xuất viện, nhưng cái chân sẽ bị táºt suốt Ä‘á»i.
- Trá»i Æ¡i. - Thoi TÆ¡ kêu lên - Như váºy tá»™i nghiệp cho Huyá»n quá.
- Có lẽ nà o như váºy được sao? - Thẩm thẫn thá».
- Ãúng là Huyá»n gặp toà n chuyện không may. - Trúc nói như khóc.
Sau một lúc phân vân, Thoi Tơ nhìn Thẩm nói :
- Hay là anh Thẩm thu xếp lên thăm Huyá»n Ä‘i.
- Sao được, anh Ä‘ang dồn sức để há»c bù khoảng thá»i gian bệnh vừa qua. HÆ¡n nữa xin phép nghỉ chắc không được đâu. Chỉ có thể Ä‘i trong ngà y chá»§ nháºt thôi.
- Chá»§ nháºt có khi Huyá»n xuất viện vá» dưới nà y rồi. - Trúc nói.
- Ãà nh váºy chứ biết là m sao. - Thẩm thở dà i.
- Má»i việc cÅ©ng đã xong rồi, hay là cứ chá» Huyá»n xuất viện vá» dưới nà y cÅ©ng được. - Trúc nói giá»ng buồn buồn.
Khi Trúc lấy xe đạp ra vá», Thẩm theo ra sân há»i :
- Rồi chuyện cá»§a Huyá»n và Phan ra sao?
- Chẳng ra sao cả. - Trúc nói - Nếu anh rãnh, mình đi uống nước em sẽ kể đầu đuôi cho anh nghe.
Thẩm và o nhà lấy xe đạp theo Trúc. Hai ngưá»i chạy sóng đôi vá»›i nhau vá» hướng bá» sông. Há» và o má»™t quán kem vắng khách và ngồi nhìn ra con đưá»ng chạy ngang trước mặt quán có những cây me cổ thụ tá»a bóng mát.
Trúc gá»i kem và Thẩm gá»i ly cà phê đá. Thẩm nhìn Trúc há»i :
- Có tìm được anh chà ng Phan đó không?
- Dĩ nhiên là phải gặp chứ sao lại không. - Trúc đáp.
- Kết quả ra sao?
- Chẳng ra sao cả, tháºt là bất ngá».
- Anh chà ng có chịu vá» gặp ba má Huyá»n không?
- Không.
- Sao anh ta lại tệ thế?
- Anh ta viện đủ lý do, biết thế thì không nên gặp là m gì. Và nếu không có chuyến Ä‘i nà y thì Huyá»n đâu có gặp tai nạn?
Thẩm châm thuốc hút, anh thở ra những là n khói và ánh mắt đăm chiêu. Một lúc Thẩm nói :
- Như thế thì Huyá»n đã lầm lẫn má»™t cách tai hại.
- Huyá»n chỉ má»™t phần, nhưng ba má Huyá»n má»›i chÃnh là nguyên do đẩy Huyá»n tá»›i hoà n cảnh nà y. - Trúc nói.
- Thái độ anh ta đối vá»›i Huyá»n ra sao?
- Rất dá»ng dưng.
- Tháºt là buồn. - Thẩm thở ra.
- Buồn cho ai? - Trúc nhìn Thẩm há»i.
- Buồn cho tất cả chúng ta.
Trúc ngáºm chiếc muá»—ng cà phê trong miệng, cô nhìn ra con đưá»ng quen thuá»™c ngà y nà o Huyá»n và cô vẫn Ä‘i vá», hai đứa có khi đèo nhau chung má»™t chiếc xe đạp, có khi chạy xe đạp sóng đôi vá»›i nhau. Ãâu ai ngá» rằng đến má»™t lúc nà o đó Ä‘á»i sống Ä‘i và o má»™t khúc quanh.
- Má»›i đầu em cÅ©ng trách Huyá»n ghê lắm trong chuyện nà y. Nhưng bây giá» thì không, Huyá»n tháºt đáng thương. Má»i chuyện Ä‘á»u do ba má Huyá»n gây ra cả. Anh Thẩm còn giáºn Huyá»n không?
- Trước đây thì có, bây giỠthì không. - Thẩm đáp.
- Phan bảo rằng anh ta không muốn rà ng buá»™c vá»›i Huyá»n vì anh ta Ä‘ang chá» ngà y Ä‘i nước ngoà i. Ãó có phải là má»™t lý do không?
- Là m sao anh biết được việc cá»§a anh ta. - Thẩm cưá»i.
- Em nghÄ© là Phan nói dối, con ngưá»i nà y tháºt khó mà hiểu nổi vì anh ta sống bằng nhiá»u bá»™ mặt, đóng kịch rất khéo.
- Hay anh ta đã có vợ rồi?
- Không, em thấy anh ta ở má»™t mình trong căn phòng cháºt hẹp thuê cá»§a chung cư.
- Ở má»™t mình chưa chắc đã là ngưá»i độc thân đâu cô bé Æ¡i. - Thẩm cưá»i.
Trúc ăn những muá»—ng kem má»™t cách cháºm chạp. Thỉnh thoảng cô nhìn Thẩm ra vẻ phân vân. Má»™t lúc sau Trúc há»i :
- Chuyện của anh và Thoi Tơ ra sao rồi?
- Chuyện gì má»›i được chứ? - Thẩm ngượng ngùng há»i.
- Thôi Ä‘i ông “tướng†ơi. - Trúc cưá»i - Là m sao mà qua được mắt nhá» nà y.
- Em đừng có hiểu lầm, anh đối vá»›i Thoi TÆ¡ vẫn bình thưá»ng.
- Nhưng Thoi TÆ¡ đối vá»›i anh không bình thưá»ng đâu. Con gái tụi em có trá»±c giác nhạy bén lắm, nhìn sÆ¡ qua là biết ngay. Hay anh cÅ©ng biết mà còn giả vá»?
- Biết gì?
- Thoi Tơ nó yêu anh lắm đấy, có đúng không?
Thẩm là m thinh, anh uống má»™t ngụm cà phê đá rồi nhìn ra con đưá»ng xao xác lá. Tháºt ra không cần Trúc nói Thẩm má»›i biết Ä‘iá»u đó. Từ lâu Thoi TÆ¡ đã đối vá»›i Thẩm bằng thứ tình cảm đặc biệt, có Ä‘iá»u Thoi TÆ¡ là má»™t cô gái kÃn đáo, dịu dà ng. Cô gái chỉ thể hiện tình yêu bằng sá»± chăm sóc, lo lắng cho Thẩm những khi anh Ä‘au ốm hoặc trong sinh hoạt thưá»ng ngà y. Thẩm cảm nháºn Ä‘iá»u nà y qua ánh mắt cá»§a Thoi TÆ¡, sá»± giáºn dá»—i vô cá»› hoặc niá»m vui áºp đến bất ngá».
- Thoi Tơ là một cô gái rất tốt, chân thà nh, đã yêu ai rồi thì yêu đến chết, anh Thẩm đừng là m Thoi Tơ buồn.
- Nhưng tại sao em lại nói vá»›i anh Ä‘iá»u nà y? - Thẩm há»i.
- Qua kinh nghiệm và trưá»ng hợp cá»§a Huyá»n.
- Bây giỠthì chuyện ấy qua rồi Trúc ạ. - Thẩm nói.
- Em cÅ©ng mong như váºy để anh còn dà nh tất cả tình cảm cho Thoi TÆ¡.
Thẩm dụi mẩu thuốc tà n và o cạnh bà n. Câu nói của Trúc là m Thẩm bồi hồi.
- Chá»§ nháºt nà y Trúc có lên Sà i Gòn thăm Huyá»n không?
- Nếu đến cuối tuần Huyá»n vẫn chưa xuất viện em sẽ Ä‘i.
- Nhớ rủ anh với nghen. - Thẩm dặn.
Từ nhà Trúc vá», Thẩm đạp xe lang thang giữa trá»i trưa nắng gắt. Anh chạy qua mấy con đưá»ng quen thuá»™c mà thưá»ng ngà y vẫn Ä‘i vá»›i Huyá»n. Thẩm bùi ngùi nhá»› lại những ká»· niệm thoáng đó mà như đã xa xôi lắm rồi, giống như hôm nà o Ä‘i qua cầu thấy má»™t cánh hoa trôi và o chá»— nước xoáy, cánh hoa chìm dần, chìm dần trong sá»± nối tiếc vu vÆ¡ cá»§a Thẩm.
Huyá»n nằm trên giưá»ng, cái chân phải vẫn còn bó bá»™t và được giấu trong tấm má»n bông. Cô đã xuất viện và theo ông bà Hoán vá» nhà được hai hôm. Trúc đã tá»›i đây từ sáng và ngồi nói chuyện vá»›i Huyá»n khá lâu.
- Trúc có má»™t cáºu em há» tháºt tốt. - Huyá»n khen - Nếu không có Ãạt, khi Trúc vá» Huyá»n chẳng biết phải là m sao.
- Nó là má»™t chuyên viên nuôi bệnh đấy, dì Tâm bệnh chỉ má»™t tay Ãạt chăm sóc thôi, vì nhà đâu còn ai. Cho nên để Huyá»n trên đó Trúc rất yên tâm.
Sau tai nạn, Huyá»n gầy và xanh nhiá»u, tóc hình như đã rụng nhiá»u là m cho Huyá»n hoảng hốt sau má»™t đêm ngá»§ dáºy thấy tóc rụng vương đầy trên mặt gối. Vá» nhà rồi nhưng nhiá»u lúc Huyá»n vẫn mang ảo giác căn phòng cá»§a cô là căn phòng mà u trắng cá»§a bệnh viện. Chị Nhiên thấy cái chân bó bá»™t cá»§a Huyá»n đã khóc như mưa như gió. Còn Huyá»n, má»›i đầu còn sợ hãi, nhưng bây giỠđã quen dần và nhiá»u lúc Huyá»n còn gõ ngón tay và o cái chân bó bá»™t trắng toát và cứng đỠnhư má»™t khúc gá»—.
- Bây giỠđêm ngá»§ cái chân Huyá»n có nhức lắm không? - Trúc ái ngại há»i.
- Chỉ khi nà o cá»±a mình má»›i nhức, bình thưá»ng thì không.
- Mỗi lần muốn xê dịch thì sao?
- Ở bệnh viện có Ãạt giúp, hoặc mấy cô y tá, vỠđây có chị Nhiên. Ba mình Ä‘ang đặt má»™t cây nạng để chống, có lẽ mai mốt Huyá»n Ä‘i nạng để khá»i là m phiá»n ngưá»i khác.
Bây giá» Huyá»n không còn dá»… khóc hay dá»… tá»§i thân nữa, tai nạn đã là m cho cô đổi khác, nhìn lại những việc đã qua bằng con mắt tỉnh táo hÆ¡n và lạ thay lòng oán háºn Phan cÅ©ng không còn. Má»—i lần nghÄ© vá» Phan, Huyá»n rât dá»ng dưng, hình như anh ta là má»™t ngưá»i chưa há» quen biết vá»›i Huyá»n.
- Huyá»n có muốn ra ngoà i thá»m không, Trúc dìu cho. - Trúc há»i.
- Trúc dìu mình không nổi đâu mà Huyá»n cÅ©ng chả muốn Ä‘i đâU, nằm ở đây dõi theo những tiếng động bên ngoà i cÅ©ng thú vị lắm.
- Biết khi nà o hai đứa mình mới đèo nhau trên xe đạp chạy lang thang trên phố nữa nhỉ? - Trúc nói.
- Chắc tất cả Ä‘á»u trở thà nh ká»· niệm hết rồi. - Huyá»n buồn bã nói.
- Ãúng là má»™t sá»± thay đổi ghê ghá»›m không ai có thể ngỠđược. - Trúc nói - Mong thá»i gian sẽ Ä‘i qua nhanh và Huyá»n sẽ vượt qua tất cả.
- Bây giá» Huyá»n là má»™t cái cây còn lại sau cÆ¡n bão lá»›n. - Huyá»n cưá»i héo hắt - Cái cây đã cứng cáp, đủ sức chịu đựng rồi.
Chị Nhiên bước và o há»i Huyá»n :
- Chị Ä‘i chợ đây, Huyá»n có cần mua gì không?
- Chị mua cho em cuốn sổ tay tháºt dà y - Huyá»n nói.
Trúc ngạc nhiên :
- Ãể là m gì?
- Huyá»n viết nháºt ký.
- Eo Æ¡i, cái chân Ä‘au không lo nằm nghỉ mà viết nháºt ký là m gì.
- Tá»± nhiên mình muốn viết nháºt ký kinh khá»§ng. - Huyá»n nói.
Chị Nhiên đi ra cổng, bỗng chị trở và o nói với vẻ ngạc nhiên :
- Có má»™t ông khách mang kÃnh cáºn xin gặp Huyá»n.
- Ai váºy?
- Ông ta không nói tên, nhưng cho biết là ở Sà i Gòn xuống.
Trúc reo lên :
- Ôi, đó là anh chà ng Ãạt nhốp đấy Huyá»n Æ¡i.
Và Trúc báºt dáºy chạy ra ngoà i cổng. Ãạt Ä‘ang đứng dưới già n hoa giấy, hấp háy mắt sau tròng kÃnh cáºn nhìn và o. Anh chà ng ăn váºn thá»i trang đúng Ä‘iệu Việt Kiá»u, tay xách má»™t giỠđầy quà bánh cÅ©ng ngạc nhiên không kém khi thấy Trúc :
- Ủa, chị cũng đang có mặt ở đây nữa sao?
Trúc cưá»i, mở cổng cho Ãạt và o và há»i :
- Sao tìm được nhà Huyá»n tà i váºy?
- Huyá»n có cho em địa chỉ nhà khi xuất viện mà .
- Xách cái gì mà nặng ná» váºy?
- Quà cho chị Huyá»n đấy.
Huyá»n không ngá» Ãạt xuống thăm cô, khi Ãạt bước và o phòng vá»›i Trúc, Huyá»n mừng quá quen mất cái chân Ä‘au cá»§a mình nên định ngồi dáºy, đến chừng Ä‘au quá Huyá»n kêu “ối†má»™t tiếng muốn ứa nước mắt.
Ãạt lo lắng nói :
- Chị Huyá»n là m sao váºy?
- Ãau quá. - Huyá»n gượng cưá»i.
- Chị Huyá»n thấy Ãạt xuống thăm mừng quá nên... khóc đấy. - Trúc đùa.
Ãạt đặt giá» quà nặng trÄ©u xuống góc phòng. Anh chà ng lúng túng không biết ngồi ở đâu, Trúc đẩy tá»›i gần Ãạt chiếc ghế ngồi có thà nh dá»±a nói :
- Ngồi xuống đi ông mãnh, xuống một mình hay với ai?
- Em đi một mình, bằng xe đò.
- Tháºt bất ngá». - Trúc cưá»i.
- Em sốt ruá»™t qúa không biết chị Huyá»n vá» dưới nà y ra sao nên xuống thăm. Chị Huyá»n đỡ nhiá»u chưa?
- Thấy Ãạt xuống là chị hết Ä‘au ngay. - Huyá»n cưá»i.
- Em mang cho chị Ãt quà . - Ãạt lúng túng nói.
- Trên đó đã nhá» Ãạt nhiá»u rồi, vá» dưới nà y lại là m phiá»n Ãạt nữa, tháºt là ...
Ãạt cướp lá»i Huyá»n :
- Ăn nhằm gì, sẵn dịp em xuống thăm chị Trúc luôn kẻo chị ấy cứ trách em mãi.
- Nhá» nhá» Huyá»n bị tai nạn mà Ãạt má»›i xuống thăm chị cá»§a nó đấy. - Trúc háy mắt.
- Chị Trúc toà n gieo tiếng oán cho em không. - Ãạt cưá»i.
- Chừng nà o Ãạt vá» lại trên đó?
- Chiá»u em vá».
- Không được, lâu quá Ãạt má»›i xuống đây phải ở lại Ãt nhất má»™t tuần lá»… má»›i được vá», phải không Huyá»n?
- Ãúng váºy, Ãạt có việc gì báºn bịu đâu mà phải vá» sá»›m váºy? - Huyá»n nói.
- Em phải Ä‘i há»c nữa chứ bá»™.
- Ãạt há»c giá»i quá rồi, có nghỉ và i ngà y cÅ©ng đâu có sao.
- Trên đó có gì lạ không Ãạt? - Trúc há»i.
- Lạ là sao? - Ãạt cưá»i - Má»i ngưá»i Ä‘á»u bình thưá»ng, ngà y nà o cÅ©ng như ngà y đó.
- Váºy mà cÅ©ng nói.
- Có má»™t chuyện liên quan đến chị Huyá»n, nhưng có nên nói không?
Huyá»n ngạc nhiên :
- Chuyện gì thế Ãạt?
- Chuyện anh chà ng Phan của chị ấy mà .
- Phan là Phan chứ sao lại là “cá»§a chịâ€? - Huyá»n nhăn mặt - Ãừng có nói như váºy.
Ãạt cưá»i :
- Nhưng chị có muốn nghe không?
- Nói thì chị nghe.
- Anh ta bị bắt rồi, hình như dÃnh và o má»™t vụ vượt biên và lừa đảo sao đó.
Huyá»n dá»ng dưng trước tin nà y, còn Trúc ngạc nhiên há»i :
- Sao Ãạt biết?
- Em tá»›i căn nhà trá» cá»§a anh ta nghe ngưá»i ta kế bên nói.
- Em tới đó là m gì?
- Qua vụ tai nạn cá»§a chị Huyá»n, em muốn gặp anh ta để nói chuyện giữa... đà n ông vá»›i nhau.
- NghÄ©a là sao? - Trúc há»i.
- Ãấm cho anh ta mấy quả để anh ta biết thế nà o là lá»… độ.
Trúc tức cưá»i quá, không ngá» Ãạt lại con nÃt đến như váºy.
- Em nhá» xÃu là m sao đánh lại ông Phan?
- Chị lầm rồi, em đã là má»™t cao thá»§ Ä‘ai Ä‘en “Không thá»§ đạo†đấy chứ chẳng phải tầm thưá»ng đâu.
- Ủa, chứ không phải anh ta chá» Ä‘i xuất cảnh chÃnh thức sao? - Bây giá» Huyá»n má»›i há»i.
- Chuyện đó thì có trá»i má»›i biết được. - Ãạt nói.
Huyá»n không há»i thêm Ãạt vá» tình hình cá»§a Phan nữa. Có Ä‘iá»u sá»± thất vá»ng không là m cho Huyá»n buồn và chán nản hÆ¡n mức độ mà cô phải chịu đựng.
- Ãó cÅ©ng là quy luáºt. - Trúc nói - Thôi, ở đây đừng nên bà n vá» chuyện cá»§a anh ta nữa.
Ông bà Hoán sau tai nạn cá»§a Huyá»n cÅ©ng đã hòa thuáºn lại vá»›i nhau, bi kịch cá»§a gia đình vì thế đã không xảy ra. Hằng ngà y bà Hoán ra cá»a hà ng, còn ông Hoán Ä‘i câu cá vá»›i mấy ngưá»i bạn. Ãôi lúc Huyá»n nghÄ© rằng nếu chẳng may cái chân cô không là nh, bị táºt suốt Ä‘á»i cÅ©ng sẽ là má»™t giá đánh đổi vừa phải cho gia đình mình mà Huyá»n vui vẻ chấp nháºn, không chút oán trách.
Ãạt bá»—ng nhìn Huyá»n nói :
- Xuống đây thấy chị Huyá»n vui em má»›i yên tâm. Hồi còn trong bệnh viện thấy chị khóc hoà i em lo qúa.
- Sao Ãạt biết chị Huyá»n vui? - Trúc mỉm cưá»i há»i.
- Biết chứ.
- Vui, nhưng mà vui... muốn khóc. - Huyá»n đùa.
- Nói thế chứ em biết chị chẳng bao giỠkhóc nữa đâu, ngoại trừ khi nà o cái chân bị đau.
Huyá»n nói :
- Chân đau chị cũng không thèm khóc.
- Thế thì... tuyệt vá»i. - Ãạt khen.
Gần trưa Trúc và Ãạt ra vá». Trúc chở Ãạt bằng xe đạp chạy loanh quanh mấy con đưá»ng có nhiá»u hà ng me cổ thụ cho Ãạt ngắm mà u lá me xanh non mà theo Ãạt bây giá» rất hiếm, vì hầu hết các con đưá»ng có me già đá»u bị bẻ nhánh để tránh tai nạn trong những lúc trá»i mưa giông.
Ãạt nói má»™t cách lãng mạng :
- Em rất thÃch tỉnh lỵ cá»§a chị Trúc, nó không ồn à o phức tạp như Sà i Gòn, lại có những con đưá»ng đẹp như trong tranh vẽ mùa thu.
Ãạt có khiếu văn chương đấy. - Trúc cưá»i.
- Chị cÅ©ng đừng quên em vừa giá»i toán mà cÅ©ng vừa giá»i văn đấy nhé.
- Thì Ãạt là má»™t ngưá»i... văn võ song toà n rồi, sẽ có nhiá»u cô “mê†lắm đấy ông mãnh ạ.
- Thôi, cho em xin hai chữ “Tình Yêu†nghĩ tới em đã... uể oải rồi.
- Chưa yêu ai sao uể oải?
- Thấy chị Huyá»n em đã phát kinh rồi. - Ãạt cưá»i khúc khÃch - Còn chị thì sao, hả chị Trúc.
- Chị sống vui vẻ suốt Ä‘á»i.
- Nghĩa là sao?
- Không yêu ai mà cũng không để cho ai yêu.
- Chà , tư duy má»›i cá»§a cuá»™c sống đấy hả? - Ãạt cưá»i.
Chở Ãạt vá» tá»›i nhà , Trúc má»›i nhá»› hôm nay cô lãnh nhiệm vụ Ä‘i chợ. Nhìn đồng hồ, Trúc kêu lên :
- Thôi chết, Ãạt ở nhà chÆ¡i chị phải chạy ra chợ mua thức ăn vá» nấu cÆ¡m, quên mất rồi. Nhá» Duyên Ä‘i há»c vá» mà không có cÆ¡m nó kêu réo dữ lắm.
- Hay là em cùng Ä‘i vá»›i chị ra chợ, chứ bắt em ngồi nhà chịu sao nổi? - Ãạt nói.
- Ừa, có Ãạt cÅ©ng tốt, xách giá» dùm chị kẻo giá» nà y chợ đông lắm.
Ãạt cưá»i :
- Em có một bà chị hết ý, lúc nà o cũng sẵn sà ng... sai bảo.
- Ai bảo, nháºp gia thì... tùy tục ông mãnh Æ¡i.
Lần nà y thì Trúc nhưá»ng nhiệm vụ chở cho Ãạt. Hai chị em trở lại mấy con đưá»ng cÅ© để ra chợ.
- Chiá»u nay chị phải đưa em ra bến xe đấy nhé. - Ãạt dặn Trúc.
- Bá»™ không ở chÆ¡i và i ngà y được sao mà cứ vằn vặc đòi vá» váºy ông tướng?
- Em còn Ä‘i há»c nữa.
- ÃÆ°á»£c rồi, - Trúc cưá»i - nếu chị Huyá»n đồng ý cho Ãạt vá» thì chị cÅ©ng để em vá».
Xem tiếp chương 17
|

06-09-2008, 09:39 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 17
Thẩm chở Thoi TÆ¡ còn Tân chở Xuyến, bốn ngưá»i rá»§ nhau tá»›i thăm Huyá»n. Sau cÆ¡n mưa nhá», thà nh phố buổi tối mát rượi vá»›i những cÆ¡n gió từ hướng sông đưa đến. Tối nay Thoi TÆ¡ mặc chiếc áo mà u tÃm bình dị như bao lần, mái tóc cá»§a cô bay trong gió thÆ¡m mùi bồ kết má»›i gá»™i ban chiá»u. Lâu lắm rồi Thoi TÆ¡ má»›i Ä‘i chÆ¡i và o buổi tối và ngồi xe đạp cá»§a Thẩm.
Trong khi Tân chở Xuyến chạy bên cạnh, con đưá»ng dẫn tá»›i nhà Huyá»n có những Ä‘oạn như chìm trong bóng tối. Xuyến la lên :
- Anh Tân coi chừng nghen, sụp ổ gà thì chết.
- Sẽ có thêm ngưá»i vô nhà thương bó bá»™t chân và được bạn bè đến thăm nữa chứ lo gì. - Tân cưá»i.
- Anh đừng óc nói ẩu, xui lắm chứ bộ.
- Cứ chạy theo anh Thẩm thì chắc ăn, khá»i lo sụp ổ gà . - Thoi TÆ¡ nói.
- Sao váºy? - Xuyến há»i.
- Anh Thẩm đã từng quen thuá»™c vá»›i con đưá»ng nà y, nhắm mắt chạy cÅ©ng không sao.
Biết Thoi TÆ¡ mỉa mai, Thẩm cưá»i không nói gì. Anh lặng lẽ đạp xe. Con đưá»ng chạy dưới hai hà ng cây và o buổi tối không khà như lắng lại, lá»c hết bụi bặm, nên hương hoa tá»a ngát, thÆ¡m ngá»t ngà o trong gió.
- Sao anh Thẩm lặng im thế? - Xuyến cưá»i há»i.
- ÃÆ°á»ng tối phải chú ý chứ không thôi lá»§i và o gốc cây thì khổ.
- Không sợ lá»§i và o ngưá»i Ä‘i xe ngược chiá»u mà sợ lá»§i và o gốc cây. - Xuyến há»i.
- Bởi gốc cây không có mắt. - Thẩm cưá»i.
- Hôm nay Huyá»n đã Ä‘i đứng gì được chưa? - Tân há»i.
- Ãi bằng cây nạng loanh quanh nhà thì được. - Thẩm đáp.
- Huyá»n mà đi nạng chắc buồn cưá»i lắm nhỉ? - Xuyến há»i lá»›n.
- Dù buồn cưá»i cÅ©ng không nên... cưá»i bất tá» nghen nhá». - Tân nói - Nên nhá»› là Huyá»n rất tá»± ái và chúng ta phải tế nhị.
Bốn ngưá»i đứng chá» trước cổng nhà Huyá»n, Thẩm gá»i cá»a và chỠđợi. Từ trong nhà chị Nhiên Ä‘i ra, nhìn thấy ngưá»i quen chị mở cổng và vui vẻ má»i và o. Thoi TÆ¡ Ãt khi tá»›i nhà Huyá»n nên cảm thấy lúng túng, cô Ä‘i bên cạnh Xuyến bằng những bước rụt rè để qua khoảng sân rá»™ng mênh mông.
Chị Nhiên má»i má»i ngưá»i ngồi ở phòng khách. Má»™t lúc sau Huyá»n kẹp cây nạng bước ra. Thoi TÆ¡ là ngưá»i đầu tiên chạy đến dìu Huyá»n tá»›i ngồi xuống ghế.
- Huyá»n ngồi xuống đây Ä‘i. - Thoi TÆ¡ ái ngại nói.
Tuy má»i ngưá»i đã biết trưá»ng hợp xảy ra tai nạn cho Huyá»n và hoà n cảnh cá»§a cô hiện tại, nhưng trước sá»± xuất hiện cá»§a Huyá»n vá»›i cây nạng gá»— và cái chân bó bá»™t, không khà trong căn phòng cÅ©ng lắng lại cùng vá»›i sá»± xúc động chung. Ngay như Tân, ngưá»i có tiếng là vui nhá»™n, đùa tếu mà cÅ©ng im lặng nhìn Huyá»n bằng ánh mắt ái ngại.
Chị Nhiên mang nước cho má»i ngưá»i. Huyá»n gượng cưá»i :
- Các bạn uống nước đi.
- Huyá»n có khá»e không? - Thẩm lên tiếng - Cái chân hôm nay thế nà o?
- Ãỡ nhiá»u, tuần sau em trở lên Sà i Gòn cho bác sÄ© khám lại.
Chỉ có Xuyến là ngưá»i khá lâu không gặp Huyá»n, bây giá» gặp lại thấy Huyá»n thay đổi nhiá»u, nhất là sau vụ tai nạn là m cho Huyá»n xuống sắc, gầy héo như má»™t chiếc lá. Xuyến xúc động nói :
- Tháºt là xui, phải không Huyá»n, tá»± nhiên Ä‘i lên Sà i Gòn rồi bị tai nạn, đúng là chuyện chẳng ai ngá» tá»›i.
- Nhưng má»i chuyện cÅ©ng đã qua rồi. - Huyá»n cưá»i gượng.
Tân uống má»™t ngụm nước, anh nhìn Huyá»n cố nói má»™t câu vui đùa cho không khà bá»›t ngá»™t ngạt :
- Ãôi khi ngưá»i ta cÅ©ng nên Ä‘i bằng cái chân giả để Ä‘o sá»± cân bằng cá»§a cÆ¡ thể xem như thế nà o.
- Váºy thì anh Tân nên thá» xem. - Xuyến cưá»i nói.
- Gì chứ thỠchuyện nà y thì anh... chịu thua.
- Có hy vá»ng cái chân khi mở bá»™t sẽ là nh và bình thưá»ng trở lại không Huyá»n? - Thoi TÆ¡ há»i.
- Cũng chưa biết được, tuần tới khám lại mới biết vì bác sĩ không nói gì cả.
- Mấy ông bác sÄ© là váºy. - Tân cưá»i.
- Rồi thằng cha gây ra tai nạn cho Huyá»n có bị gì không? - Xuyến há»i má»™t câu hết sức thá»±c tế.
- Lá»—i cÅ©ng do mình má»™t phần, anh ta chỉ bồi thưá»ng tiá»n thuốc men.
Tân đùa :
- Cái đó cÅ©ng là má»™t cách là m quen vá»›i các cô gái xinh đẹp cá»§a mấy anh có xe hÆ¡i. Huyá»n thá» nghÄ© xem có đúng không?
- Sao anh vô duyên váºy. - Xuyến gắt - Chuyện tai nạn chết ngưá»i mà anh là m như chuyện giỡn chÆ¡i váºy.
- Biết đâu được, ở đất Sà i Gòn thì chuyện gì cÅ©ng Ä‘á»u có thể xảy ra.
- Anh Tân có vẻ... không ưa mấy ngưá»i có xe du lịch quá nhỉ?
Thẩm ngồi ngả đầu lên thà nh ghế, nãy giá» anh châm thuốc liên tục và hồi tưởng lại tất cả những gì đã xảy ra giữa anh và Huyá»n. Thẩm bồi hồi, sống vá»›i tâm trạng luôn biến chuyển cá»§a mình. Huyá»n cÅ©ng thế, ngồi trước mặt Thẩm, cô cÅ©ng hết sức bối rối, những chuyện đã qua giống như là cÆ¡n ác má»™ng ngưá»i ta không muốn sống lại nhưng khốn khổ thay, cứ phải luôn luôn nhá»› lại từng phút, từng giá».
- Trúc có tá»›i thăm Huyá»n thưá»ng không? - Thoi TÆ¡ há»i.
- Ngà y nà o Trúc cÅ©ng ghé qua má»™t lần. - Huyá»n đáp - Có hôm ở chÆ¡i vá»›i Huyá»n cả ngà y.
- Rất tiếc Thoi TÆ¡ báºn qua, nếu không cÅ©ng sẽ tá»›i chÆ¡i vá»›i Huyá»n luôn, bởi vì mình biết mấy ngưá»i nằm má»™t chá»— thưá»ng rất buồn và cô đơn.
Thoi TÆ¡ rất xúc động trước tình cảm cá»§a Huyá»n hiện tại, cô thốt lên câu nói vừa rồi hết sức chân thà nh. Trước đây Thoi TÆ¡ không thÃch tÃnh cách cá»§a Huyá»n nhưng lòng cô vốn đôn háºu và dá»… tha thứ. Sau tai nạn cá»§a Huyá»n, Thoi TÆ¡ thấy thương Huyá»n nhiá»u hÆ¡n là giáºn.
- Thoi TÆ¡ còn bán ngoà i chợ không? - Huyá»n há»i.
- Vẫn còn.
- Khi nà o cái chân là nh và may mắn Ä‘i lại được bình thưá»ng như xưa Huyá»n sẽ rá»§ Trúc ra chá»— Thoi TÆ¡ bán, chắc bá»n mình có nhiá»u chuyện để tâm sá»±.
- Thế nà o Huyá»n cÅ©ng sẽ bình phục như xưa mà . - Thoi TÆ¡ an á»§i.
- Má»i chuyện Ä‘á»u do... may rá»§i, khó mà nói trước được đâu Thoi TÆ¡ ạ. - Huyá»n cưá»i héo hắt.
Từ nhà Huyá»n ra vá», Tân đỠnghị :
- Tới quán của Xuyến uống cà phê.
Thoi Tơ véo và o hông Thẩm nói nhỠ:
- Ãừng Ä‘i theo Tân, em cần nói chuyện riêng vá»›i anh ở má»™t nÆ¡i khác.
Thẩm đà nh đưa tay vẫy chà o Tân, anh cưá»i nói :
- Thôi, mình phải đưa Thoi Tơ v� - Tân ngạc nhiên.
- Sáng mai em phải ra ngoà i cá»a biển rồi.
- Như thế thì chia tay váºy...
Thế là Thẩm chở Thoi TÆ¡ Ä‘i vá» má»™t hướng còn Tân chở Xuyến rẽ vá» má»™t hướng khác. Ãi được má»™t lúc Thẩm há»i :
- Ãi đâu đây cô bé?
- Tùy anh. - Thoi Tơ đáp.
- Không vỠnhà sao?
- Tối nay em muốn Ä‘i chÆ¡i vá»›i anh tháºt khuya rồi vá» ngá»§, sáng mai em Ä‘i sá»›m. - Thoi TÆ¡ nói.
- Ãi đâu? - Thẩm ngạc nhiên.
- Ra ngoà i biển thăm ba má em chứ đi đâu.
- Em nói tháºt à ?
- Chứ em nói đùa bao giá»? - Thoi TÆ¡ cưá»i nhẹ.
Ãã nói như váºy tức là Thoi TÆ¡ không đùa, Thẩm hiểu tánh Thoi TÆ¡ trước giá». Nhưng trước quyết định quá bất ngá» cá»§a Thoi TÆ¡ tối nay là m cho Thẩm hoang mang.
- Em lạ lắm, có những quyết định bất ngá», khó hiểu.
- Em vẫn bình thưá»ng váºy thôi. - Thoi TÆ¡ cưá»i - Chỉ có anh má»›i khó hiểu.
- Có chuyện gì cần thiết mà em phải Ä‘i bất ngá» như váºy? - Thẩm há»i.
- DÄ© nhiên cần thiết em má»›i Ä‘i, chứ bá»™ anh tưởng em khùng sao, từ đây ra đó xa lắm, lại mưa bão bất thưá»ng không phải không nguy hiểm.
- Biết váºy mà vẫn Ä‘i? - Thẩm trách.
- Ở nhà em không chịu nổi.
Thẩm đưa Thoi TÆ¡ tá»›i quán cà phê mà lần đầu tiên khi tá»›i ở trá» nhà chô Thẩm đã đưa cô tá»›i. Ãó là má»™t ngôi quán luôn luôn vắng khách cá»§a vợ chồng má»™t ngưá»i giáo viên già vá» hưu, cà phê rất ngon, quán có vưá»n cây và hoà n toà n yên tÄ©nh. Hình như vợ chồng ông giáo viên hưu trà nà y bán cà phê cho vui chứ không nhất thiết vì sinh kế. Vợ chồng ông rất hiếu khách, nhất là khách quen.
Khi dá»±ng xe đạp dá»±a và o má»™t cháºu kiểng, Thẩm há»i Thoi TÆ¡ :
- NhỠcòn nhớ ngôi quán nà y không?
- Bá»™ anh tưởng em là con ngưá»i dá»… quên lắm hả? - Thoi TÆ¡ trách.
- Biết đâu được. - Thẩm cưá»i.
Bác Năm Răng - tên cá»§a ông giáo chá»§ quán tiến ra từ má»™t chiếc ghế xÃch Ä‘u khuất trong bóng tối vui vẻ nói :
- Chà , lâu quá má»›i thấy cô cáºu ghé đây uống nước.
Thẩm và Thoi Tơ ngồi xuống chiếc ghế đá lạnh tanh. Anh nhìn bác Năm Răng nói :
- Tụi cháu báºn há»c thi. Sao quán vẫn... vắng vẻ như xưa váºy bác?
- Thì hồi nà o tá»›i giá» vẫn váºy. Quán nà y chỉ chá» khách quen. - Bác Năm Răng cưá»i hóm hém - Cô cáºu uống gì?
- Bác cho cháu hai ly cà phê Ä‘en. - Thoi TÆ¡ nói - Và không bỠđưá»ng.
- Sao lạ váºy, bình thưá»ng nhá» có uống cà phê đâu, lại còn không bỠđưá»ng thì đắng chết, là m sao nhá» uống?
- Kệ em.
Thẩm cưá»i trước tÃnh bướng bỉnh cá»§a Thoi TÆ¡, tốt nhất là đừng cản trở ý thÃch cá»§a cô. Lâu lâu thấy Thoi TÆ¡ đòi uống cà phê Thẩm cÅ©ng thấy thú vị.
- NhỠquyết định đêm nay không ngủ hả?
- Anh lầm rồi, em uống cà phê Ä‘en không bỠđưá»ng lại rất ngá»§ dá»….
Thẩm châm Ä‘iếu thuốc, anh rÃt mấy hÆ¡i và nhìn quanh ngôi quán. Vẫn những cháºu kiểng, những cây mai cây sứ già cá»—i, những tán máºn im lìm, cây khế trổ bông vỠđêm thÆ¡m thÆ¡m. Vẫn những chiếc băng đá dà i, những cái bà n thấp. Quán không có gì thay đổi. Thẩm để ý mãi trong góc xa có má»™t cặp tình nhân Ä‘ang ngồi. Ãó là những ngưá»i khách hiếm hoi cá»§a quán.
Ông chá»§ quán già hiếu khách và vui tánh mang ra hai ly cà phê phin nóng hổi đặt trên bà n rồi lặng lẽ rút lui vá» vị trà cá»§a mình, đó là chiếc ghế xÃch Ä‘u trong bóng tối, dưới má»™t tán máºn.
- Em thương Huyá»n quá. - Thoi TÆ¡ nhịp cái muá»—ng nhá» trên mặt bà n nói - Nếu rá»§i Huyá»n bị táºt vÄ©nh viá»…n thì sao?
- Phải chịu váºy chứ biết là m sao bây giá», có những việc mà mình hoà n toà n bất lá»±c.
- Em há»i tháºt, anh còn... thương Huyá»n không?
Câu há»i bất ngá» cá»§a Thoi TÆ¡ là m cho Thẩm lúng túng. Anh rÃt thuốc liên tục và thở ra những ngụm khói.
Thoi TÆ¡ cưá»i nhẹ :
- Em biết há»i như váºy anh khó trả lá»i, nhưng không hiểu sao tối nay em lại muốn biết chuyện ấy ghê lắm.
- Thương là thế nà o? - Thẩm há»i.
- Anh đừng có là m bá»™ nữa, em không còn trẻ con nữa đâu, mặc dù lúc nà o anh cÅ©ng gá»i em là nhá» nà y nhá» ná».
- Anh thương Huyá»n như thương em váºy thôi Thoi TÆ¡ ạ. - Lâu lắm Thẩm má»›i nói được.
- Không, em không thÃch anh nói như váºy.
- Trước đây thì có, anh thương Huyá»n ghê gá»›m nhưng Huyá»n lại không tháºt lòng vá»›i anh, chỉ xem anh như má»™t trò đùa.
- Còn bây gi�
- Anh cÅ©ng thương Huyá»n như thế nhưng không phải tình thương ấy. Em đừng bắt anh phải trả lá»i rõ rà ng.
Thoi TÆ¡ cưá»i :
- Em có bắt buá»™c anh Ä‘iá»u gì đâu?
- Tuy em không bắt buá»™c, nhưng chẳng khác gì ép anh trả lá»i. - Thẩm khổ sở - Thôi cô bé Æ¡i, cho anh xin Ä‘i, bây giá» kông phải nói chuyện ấy đâu, uống cà phê Ä‘i, kẻo nguá»™i hết rồi kìa.
Thế là Thẩm thoát nạn, anh bỠđưá»ng và o ly cà phê cá»§a mình và quáºy Ä‘á»u. Thẩm ngạc nhiên vô cùng khi thấy Thoi TÆ¡ uống từng ngụm cà phê Ä‘en không đưá»ng.
- Có đắng lắm không? - Thẩm há»i.
- Tất nhiên là đắng. - Thoi TÆ¡ cưá»i - Nhưng đôi khi trong cái đắng cÅ©ng có vị ngá»t ngà o.
- Tối nay nhá» tháºt khó hiểu.
Thoi TÆ¡ cưá»i, kể từ giá» phút đó cô hoà n toà n im lặng ngồi nhìn và o bóng tối. Thẩm cầm lấy bà n tay nhá» nhắn cá»§a Thoi TÆ¡ dưới gầm bà n, cô giáºt thót ngưá»i như bị Ä‘iện giáºt rồi rụt tay vá».
- Sao lần nà y anh chẳng muốn cho em Ä‘i ra biển tà nà o, có má»™t Ä‘iá»u gì đó khiến anh lo ngại. - Thẩm nói.
Thoi TÆ¡ vẫn im lặng. Má»™t lúc Thẩm nhìn và o mắt Thoi TÆ¡, anh bà ng hoà ng vì thấy đôi mắt cô đỠhoe, long lanh hai giá»t nước mắt. Thoi TÆ¡ khóc không thà nh tiếng.
Thoi TÆ¡ Ä‘i hôm trước, hôm sau trá»i bắt đầu mưa và rồi ngưá»i cá»§a xóm Ãáy bảo nhau là cÆ¡n bão lá»›n đổ vá» là m cho con sông gầm lên bằng những đợt sóng dữ dá»™i. Cây cóc già trong sân nhà Thoi TÆ¡ rụng lá à o à o như thể muốn báºt cả gốc.
Trong cÆ¡n mưa giói tÆ¡i bá»i như thế Tân đội áo mưa đến. Nó rá»§ Thẩm Ä‘i uống cà phê.
- Bộ mà y điên à , mưa gió thế nà y mà đi đâu?
- Chứ ở nhà là m gì? - Tân cưá»i - Mà y há»c bà i cÅ©ng không được đâu Thẩm Æ¡i.
- Chứ tới quán cà phê là m gì?
- Nhâm nhi cà phê, nhìn mưa bão ngoà i đưá»ng vẫn thú vị hÆ¡n ở nhà .
- Tao đang lo sốt vó đây. - Thẩm thay quần áo và nói.
- Lo gì?
- Thoi Tơ đang ở ngoà i biển, mưa bão thế nà y...
Tân cưá»i giòn :
- Mà y khéo lo xa, Thoi Tơ là con nhà dân chà i, chẳng mưa bão gì động chạm đến Thoi Tơ nổi đâu. Có lo là lo cho mà y, nắng hổng ưa mà mưa cũng... cảm cúm.
Thẩm thở ra :
- Lần nà y sao tao lo quá.
- Thôi, Ä‘i uống cà phê sẽ hết lo, mà y ngồi ở nhà má»™t mình trong tình trạng như thế nà y mà không lo sao được. - Tân cưá»i - Mà y yêu Thoi TÆ¡ đết sốt ruá»™t như váºy sao?
- Không biết.
Thẩm khóa cá»a nhà lại, khoác vá»™i chiếc áo mưa và leo lên Tân cho chở. Chiếc xe đạp cà tà ng cá»§a Tân như cố sức chống chá»i vá»›i mưa gió. Tân vừa đạp xe vừa vuốt nước mưa lạnh buốt vả và o mặt, nhiá»u lúc chiếc xe đạp khá»±ng lại trước sức gió thổi mạnh nhưng rồi Tân nhá»m ngưá»i lên khá»i yên xe, nhấn bà n đạp cho chiếc xe lướt tá»›i.
Quán cá»§a Xuyến không có ngưá»i khách nà o. Thấy Tân và Thẩm đội mưa gió tá»›i, Xuyến ngạc nhiên tròn mắt ra nhìn. Tân ném chiếc áo mưa vắt trên thà nh thế lấy khăn mù soa lau mặt, lau tóc cưá»i :
- Thấy tụi nà y nhiệt tình vá»›i quán cá»§a Xuyến chưa. Mưa gió vần tá»›i như thưá»ng.
- Các anh là m em bất ngỠquá. Mưa gió quán vắng teo. Anh Tân anh Thẩm uống gì?
- Cà phê Ä‘en số má»™t, còn phải há»i chi nữa?
- Còn anh Thẩm?
- CÅ©ng váºy.
Thẩm cởi áo mưa máng trên cây Ä‘inh ở góc tưá»ng, anh lạnh run, ngồi thu hai tay và o lòng chá» Tân chuyá»n cho Ä‘iếu thuốc. Tân nhìn Thẩm báºt cưá»i.
- Mà y lạnh à ?
- Lạnh quá, đúng là điên mới đi uống cà phê lúc mưa gió thế nà y.
- Thôi đừng có ca cẩm nữa, có lạnh chạy và o sau bếp mà hơ cho ấm.
Nhưng Thẩm ngồi thu lu trong ghế rÃt mấy hÆ¡i thuốc. Anh nhìn mưa giăng kÃn bầu trá»i trước cá»a quán. Xuyến mang hai ly cà phê phin đặt trên bà n.
Xuyến nhìn Thẩm cưá»i há»i :
- Bá»™ anh Thẩm lạnh lắm sao mà run như con thằn lằn váºy?
- Bếp cá»§a Xuyến có lá»a không cho nó và o hÆ¡ vá»›i...
- Bếp lúc nà o cÅ©ng có lá»a, em Ä‘ang nấu nước sôi mà anh Thẩm lạnh thì và o hÆ¡ cho ấm kẻo bị cảm nữa đấy.
- Nhà có ai không? - Thẩm há»i.
- Không có ai hết, anh cứ tự nhiên.
Thẩm chạy ra sau bếp đưa hai bà n tay lạnh cóng ra trước ngá»n lá»a, anh áp hai bà n tay lên mặt, hÆ¡i nóng chuyá»n nhanh và o cÆ¡ thể tháºt dá»… chịu. Má»™t lúc Thẩm hết lạnh, tóc cÅ©ng đã khô nên trở lên nà h. Ly cà phê nguá»™i ngắt, nhưng uống lại thấy ngon tuyệt.
- Trá»i như thế nà y là bão lá»›n rồi. - Tân chép miệng nói.
- Báo đăng tin có bão mà , mưa gió hoà i buồn thấy mồ - Xuyến than thở. Thẩm há»i :
- Sao không mở nhạc váºy Xuyến?
- Mưa gió đã não ná», nghe nhạc nữa chắc em tá»± tá» quá.
- Cứ mở Ä‘i, không nghe thì để anh nghe cho. - Tân cưá»i - Bảo đảm anh không bao giá» chán Ä‘á»i đến độ muốn tá»± tỠđâu.
Xuyến Ä‘i mở nhạc, nhưng dù có vặn lá»›n đến đâu tiếng nhạc cÅ©ng bị tiếng mưa át hết, nghe không rõ. Thẩm uống từng ngụm cà phê, qua mà n khói thuốc chá»n vá»n trước mặt Thẩm hình dung ra Thoi TÆ¡ trên má»™t chiếc thuyá»n giá» nà y Ä‘ang ở ngoà i cá»a biển, chiếc thuyá»n Ä‘ang lặn hụp giữa những đợt sóng lá»›n như sắp chìm nghỉm. Thẩm thấy hồi há»™p và lo lắng lạ lùng.
- Anh Thẩm Ä‘ang nghÄ© gì mà thừ ngưá»i ra váºy? Xuyến há»i.
- Nó Ä‘ang lo lắng cho Thoi TÆ¡. - Tân cưá»i.
- Thoi Tơ bệnh à ?
- Không, Thoi Tơ đã ra ngoà i biển hai hôm rồi.
- Eo Æ¡i, sao nhá» dấy gan váºy, mưa bão kinh hồn thế nà y ra đó là m chi?
- Thoi Tơ ra biển một hôm thì có bão, mong rằng sẽ chẳng có việc gì xảy ra cho Thoi Tơ. - Thẩm nói.
- Anh Thẩm lo lắm à ? - Xuyến cưá»i.
- Khá»i phải nói. - Tân háy mắt.
Xuyến đứng lên Ä‘i thay cuá»™n băng khác, lần nà y bản nhạc nghe rõ hÆ¡n. Vẫn giá»ng cô ca sÄ© quen thuá»™c vá»›i bà i “Em Ãến Thăm Anh Má»™t Chiá»u Mưaâ€.
- Bà i nà y anh Tân rất thÃch, đúng không? - Xuyến cưá»i nói.
- Nhưng chẳng có ai đến thăm, thà nh ra anh phải đi tới quán em uống cà phê cho đỡ buồn.
- Nghe anh nói mà tội nghiệp.
- Tá»™i thì lấy cho anh gói thuốc nữa Ä‘i cô bé. - Tân cưá»i.
Khui bao thuốc má»›i, Tân chìa cho Thẩm má»™t Ä‘iếu, Thẩm lắc đầu. Bây giá» trong quán có thêm hai ngưá»i khách vừa bước và o, há» có lẽ là má»™t cặp tình nhân Ä‘i giữa đưá»ng bị mưa, cả hai Ä‘á»u ướt. Cô gái thả mái tóc dà i cá»§a mình ra sau thà nh ghế để hong cho khô. Thẩm nhá»› tá»›i mái tóc dà i óng mượt cá»§a Thoi TÆ¡ khi ngồi bên anh đêm nà o ở quán cà phê vắng. Mái tóc thÆ¡m hương bồ kết dịu dà ng.
Tân hút thuốc và nhả khói ra thà nh vòng tròn má»™t cách Ä‘iệu nghệ. Nó nhìn Thẩm há»i :
- Tới đâu rồi?
- Nghĩa là sao? - Thẩm ngạc nhiên.
Tân cưá»i :
- Nghĩa là nãy giỠmà y đã ra tới ngoà i biển để gặp Thoi Tơ chưa?
Thay vì nổi nóng vì câu nói đùa vô duyên và không phải lúc cá»§a Tân, Thẩm lại báºt cưá»i :
- Tao Ä‘ang thấy má»™t con thuyá»n giữa mưa bão, chắc là má»™t giấc mÆ¡ khi mình Ä‘ang thức.
- Có Thoi Tơ trên đó không?
- Không thấy.
- Váºy Thoi TÆ¡ đã lên bá» rồi. - Tân cưá»i.
Xuyến ngạc nhiên trước câu chuyện không đầu Ä‘uôi cá»§a Tân và Thẩm. Cô há»i :
- Hai anh Ä‘ang nói gì váºy?
- Nói vỠgiấc mơ. - Tân đáp.
- Tưởng gì, em ngá»§ thưá»ng hay nằm mÆ¡ lắm đấy.
- Chắc các cô gái thưá»ng mÆ¡ thấy giấc mÆ¡ đẹp?
- Không có đâu, nhiá»u lúc cÅ©ng thấy toà n là ác má»™ng không à .
Câu chuyện trở nên tẻ nhạt giữa tiếng mưa ồn à o. Thẩm thầm trách Tân tại sao lại “hà nh hạ†mình đến như váºy. Ly cà phê là m cho Thẩm thêm sốt ruá»™t.
Tân và Thẩm lại dầm mưa đèo nhau vá» nhà . Khi đẩy cánh cá»a nặng nỠđể bước và o nhà lòng Thẩm chợt se lại trước sá»± trống vắng hoang lạnh cá»§a ngôi nhà không có bóng dáng Thoi TÆ¡. Nếu có cô bé ở nhà , giá» nà y trong căn bếp nhỠđã có ánh lá»a và chỉ trong chốc lát bữa cÆ¡m nóng sốt được dá»n lên, Thẩm và Thoi TÆ¡ vừa ăn vừa trêu đùa nhau, căn nhà rá»™n lên tiếng cưá»i.
- Trưa nay mà y nhịn đói à ? - Tân nhìn căn bếp lạnh tanh há»i.
- Một mình tao chả biết nấu nướng, nhịn đói luôn.
- Hay là lại nhà tao ăn cơm?
- Thôi, thà nhịn đói sướng hơn phải đi ngoà i mưa gió một lần nữa để tới nhà mà y.
- Muốn ăn phải lăn và o bếp chứ. - Tân cưá»i - Nếu váºy tao vá» thôi.
Tân đẩy chiếc xe đạp lá»›n trá»›n và phóng lên ngồi trên yên, thoáng má»™t cái Tân đã mất hút và o trong mà n mưa. Thẩm đóng cá»a lại và bước lên cầu thang. Ngôi nhà trống trải đến những bức chân vang nhẹ lên những báºc thang gồ nghe cÅ©ng buồn bã là m sao.
Căn gác tối nhá» nhá» nhưng Thẩm không báºt đèn, anh mở cánh cá»a sổ và nhìn ra mặt sông mỠđục. Những lượn sóng sá»§i bá»t trắng gầm thét như trút tất cả sá»± giáºn dữ và o bỠđá. Các tia chá»›p sáng lóe mà u thép thỉnh thoảng xé ngang bầu trá»i tạo cho thiên nhiên cái vẻ Ä‘e dá»a ghê rợn. Giá» nà y Thoi TÆ¡ Ä‘ang ở đâu trên biển khÆ¡i.
Thẩm đóng cánh cá»a sổ lại và buồn bã dá»±a và o bức tưá»ng lạnh giá, anh nhìn quanh căn gác trống trải, hồi tưởng lại những ngà y Ä‘au ốm vừa qua, cÅ©ng trên căn gác nà y, chá»— nằm nà y chÃnh bà n tay má»m mại, mát rượi cá»§a Thoi TÆ¡ đặt trên vầng trán nóng như lá»a cá»§a Thẩm. Gương mặt hiá»n dịu cá»§a Thoi TÆ¡ vá»›i đôi mắt đầy lo âu nhìn anh. Bây giỠđôi mắt ấy ở đâu trên mặt biển ngà n trùng?
Thẩm vá»›i tay lấy cây đà n ghi ta treo trên vách. Cây đà n cÅ© kỹ bá» lâu không đụng đến chùng dây, Thẩm lên dây lại và khảy nhè nhẹ. Lạ lùng thay đó là âm Ä‘iệu cá»§a bà i hát Thoi TÆ¡ rất ưa thÃch, cô bé vẫn bắt Thẩm hát trong má»—i cÆ¡n mưa. Lòng Thẩm tháºt xa xăm, như muốn gởi theo mưa bão ngà n trùng những câu hát mịt mù đến vá»›i Thoi TÆ¡.
“Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cô?
Dà i tay em mấy thủa mắt xanh xao
Nghe lá thu mưa reo mòn gót nhá»...â€
Xem tiếp chương 18
|

06-09-2008, 09:40 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 18
Buổi chiá»u Thẩm Ä‘ang ngồi há»c bà i thì Trúc tá»›i, cÆ¡n bão đã tà n nhưng mưa vẫn còn lay bay, Trúc đứng giÅ© áo mưa dưới chân cầu thang, tóc cá»§a cô bị ướt và gương mặt Trúc trắng xánh. Tuy nhiên Trúc cưá»i tháºt tươi há»i :
- Anh Thẩm biết tin gì chưa?
- Mấy hôm nay mưa bão đầy trá»i, anh giam mình trên căn gác nà y đâu có Ä‘i ra ngoà i mà biết? - Thẩm há»i.
- Huyá»n Ä‘i Sà i Gòn vá» rồi, rất may mắn, bác sÄ© đã mở bá»™t và cái chân cá»§a Huyá»n sẽ bình thưá»ng như xưa. Bây giá» anh tá»›i thăm Huyá»n không?
- Ãi vá»›i Trúc à ? - Thẩm há»i.
- Anh chở em Ä‘i, có báºn gì không?
- ChỠanh một chút.
Thẩm khóa cá»a nhà và chở Trúc ra đưá»ng. Trá»i se se lạnh và mỠđục. Những hạt mưa rắc nhẹ lên vai áo, nếu không có ná»—i lo vá» Thoi TÆ¡ thì thá»i tiết như thế nà y đối vá»›i Thẩm rất thú vị biết bao.
- Vẫn không có tin tức gì cá»§a Thoi TÆ¡ à ? - Trúc há»i.
- Không, anh Ä‘ang sốt ruá»™t. Hy vá»ng trá»i hết mưa Thoi TÆ¡ sẽ vá» tá»›i. - Thẩm nói như tá»± an á»§i mình.
- Lần nà y vỠanh đừng cho Thoi Tơ đi biển nữa.
- Là m sao anh ngăn được khi Thoi Tơ bảo là đi thăm ba má cô ấy.
- Lâu nay ba má Thoi Tơ không vỠtrong nà y à ?
- Hai vợ chồng bác ấy ở luôn ngoà i biển.
- Thoi TÆ¡ tháºt tá»™i nghiệp.
Hôm nay nhà Huyá»n có không khà khác hẳn, chị Nhiên mở cá»a cho Thẩm và Trúc vá»›i nụ cưá»i tháºt tươi.
- Huyá»n vừa má»›i nhắc Trúc đó. - Chị Nhiên nói.
- Huyá»n ngá»§ hay thức váºy chị Nhiên. - Trúc há»i.
- Cô ấy đang nghe nhạc trong phòng khách.
Thẩm và Trúc bước và o, Huyá»n Ä‘ang ngồi trong ghế sa lông chợt ngẩng lên. Niá»m vui là m cho ngưá»i ta đổi khác má»™t cách nhanh chóng. Huyá»n không còn vẻ héo úa và buồn phiá»n trước đây nữa, cô lá»™ng lẫy trong bá»™ quần áo kiểu mặc nhà mà xanh nhẹ có chấm trắng, mái tóc dà i óng ả thả xuống vai, gương mặt hồng hà o rạng rỡ.
- Thẩm đến chia vui vá»›i Huyá»n đấy. - Trúc cưá»i.
Thẩm ngồi xuống chiếc ghế đối diện vá»›i Huyá»n. Anh châm thuốc hút và nói :
- Nghe Trúc bảo cái chân Huyá»n không sao cả anh rất mừng.
Huyá»n xúc động nói :
- Khi bác sÄ© mở bá»™t và khám lại em rất lo lắng. Chụp phim xong, bác sÄ© báo kết quả eem mừng muốn khóc được. Ãúng là như má»™t giấc mÆ¡.
- Như váºy là Huyá»n phải tổ chức ăn mừng má»›i được. - Trúc ôm vai Huyá»n nói.
- CÅ©ng định đấy chứ, chá»§ nháºt tá»›i nhằm sinh nháºt cá»§a Huyá»n sẽ tổ chức luôn má»™t lần. - Huyá»n nói.
- Hay lắm - Trúc reo lên - Má»i đông đủ bạn bè tá»›i dá»± nghen!
- Tất nhiên rồi.
Huyá»n đứng lên, tay cầm lấy cây nạng dá»±ng bên cạnh. Cô chống nạng và bước loanh quanh trong phòng. Huyá»n đứng lại ở má»™t góc xa và vui vẻ cưá»i như má»™t đứa trẻ con lần đầu tiên má»›i biết Ä‘i.
- Huyá»n Ä‘i nạng có thấy khó khăn lắm không? - Thẩm ái ngại há»i.
- Lúc đầu tháºt là khổ, nhưng bây giá» thì quen rồi. Khi cái chân tháºt sá»± là nh em sẽ bá» nạng và táºp Ä‘i - Huyá»n ngượng ngùng cưá»i - Giống như má»™t đứa trẻ váºy.
Trúc đùa :
- Huyá»n Ä‘i nạng coi cÅ©ng... có duyên lắm đấy, nên má»i ông thợ chụp hình tá»›i chụp má»™t “pô†để là m ká»· niệm kẻo sau nà y quên ngà y tháng đáng nhá»› nà y.
- Là m sao mà quên được - Huyá»n cưá»i - Chắc chắn sẽ nhá»› tá»›i chết thôi. Thẩm dụi mẩu thuốc và o cái gạt tà n, qua cánh cá»a sổ mà u xanh, cÆ¡n mưa nhẹ vẫn Ä‘an những sợi má»ng bên ngoà i.
- Anh Thẩm và Trúc uống nước nhé. - Huyá»n há»i.
- Trá»i lạnh thấy mồ mà uống nước gì? - Trúc nói.
- Hay là uống cà phê nóng?
- ÃÆ°á»£c đấy, bây giá» mà có tách cà phê Ä‘en thì tuyệt.
- Chá» má»™t chút sẽ có ngay, chÃnh tay em pha cho anh Thẩm uống. - Huyá»n cưá»i.
- Nhưng cái chân cá»§a Huyá»n như váºy thì là m sao? - Thẩm lắc đầu - Nhá» chị Nhiên Ä‘i.
- Không sao đâu, em tá»± pha thì má»›i ngon được. Còn cái chân cá»§a em hả? - Huyá»n cưá»i - Nếu bây giá» anh rá»§ em Ä‘i chÆ¡i phố em cÅ©ng có thể Ä‘i được như thưá»ng.
Huyá»n háy mắt cưá»i và chống cây nạng bước ra nhà sau. Thẩm và Trúc im lặng lắng nghe tiếng nhác phát ra từ chiếc máy cassette để trên đầu kệ sách kê sát tưá»ng. Những bà i hát Pháp lá»i Việt rất quen thuá»™c nhưng nghe lúc nà o cÅ©ng thấy hay.
- Huyá»n có mấy bà i hát hay quá. - Trúc khen.
- Trúc thÃch những bà i hát nà y nữa à ? - Thẩm há»i.
- ThÃch chứ, hôm nà o em phải nhá» nhá» Huyá»n thâu lại má»›i được.
Chị Nhiên bưng lên ba ly cà phê thÆ¡m ngát. Chị cưá»i nói :
- Cá»§a cô Huyá»n pha đấy, cà phê đặc biệt chÃnh gốc Di Linh đó nghen.
- Huyá»n đâu rồi chị? - Trúc há»i.
- Cô ấy lên bây giá».
Huyá»n xuất hiện sau lưng chị Nhiên, mái tóc dà i cá»§a Huyá»n được tết nhánh và buá»™c bằng hai mảnh vải mà u tÃm. Huyá»n cưá»i nói :
- Mình bưng không được, nên phải nhỠchị Nhiên.
- Như váºy cÅ©ng là giá»i lắm rồi. - Trúc cưá»i.
- Uống cà phê thỠxem có ngon không?
- Chắc chắn là phải ngon hÆ¡n quán cá»§a nhá» Xuyến, cà phê ở đâu đấy Huyá»n? - Thẩm há»i.
Huyá»n nheo mắt há»i :
- Em đố anh Thẩm đấy?
- Váºy thì anh chịu thua.
- Anh uống cà phê Ä‘i rồi má»›i nói được, chưa uống là m sao biết cà phê ở đâu? - Huyá»n cưá»i.
- Anh Thẩm khôn qúa, chưa nói đã chịu thua. - Trúc háy mắt.
- Thà chịu thua còn hÆ¡n nói tráºt.
Thẩm nhấp má»™t ngụm cà phê, lúc nãy chị Nhiên bảo là cà phê Di Linh, dÄ© nhiên nó không từ Di Linh...bay vỠđây được. NghÄ©a là do Huyá»n mua từ chuyến Ä‘i Ãà Lạt vừa qua. Thẩm nhìn Huyá»n bảo :
- Em mua trong chuyến Ä‘i Ãà Lạt vừa rồi phải không? - Huyá»n gáºt đầu.
- Lẽ ra, nó là quà cá»§a anh, em định mang đếnnhà nhưng lúc đó thấy anh... thù ghét em tháºm tệ nên thôi. Bây giá» em mang ra pha cho anh uống đấy.
- Như váºy là Trúc được.... ăn theo, phải không?
- Không, Trúc cÅ©ng có phần quà , nhưng hồi đó hình như Trúc... ghét Huyá»n tháºm tệ nên hôm nay cho uống chung - Huyá»n cưá»i.
Tuy chỉ là má»™t cáh nói, nhưng Huyá»n ngụ ý bà i giải má»™t vấn đỠnặng nỠđã xảy ra và còn đè nặng trong tâm trà cá»§a Thẩm. Anh rÃt má»™t hÆ¡i thuốc dà i, thở khói, lòng Thẩm nhẹ tênh như những chiếc bóng mưa ngoà i kia.
- Anh thấy cà phê thế nà o, phát biểu cảm tưởng Ä‘i chứ. - Trúc cưá»i.
- Rất ngon.
- Rất ngon thôi sao, còn phải nói thêm là rất “đáºm đà â€. - Trúc háy mắt.
Thẩm cưá»i, anh hiểu rằng Trúc vừa nói má»™t câu đầy ngụ ý. Huyá»n cÅ©ng nhấp từng ngụm cà phê nhá», đột nhiên sá»± im lặng đè nặng trong căn phòng lạnh gÃa, Huyá»n nhìn ra ngoà i trá»i mưa, đôi mắt cô vốn đã u buồn, sâu thẳm giá» cà ng xa vắng thêm hÆ¡n. Thẩm không biết Huyá»n Ä‘ang nghÄ© gì trong giây phút nà y.
- Khi nà o má»i bạn bè tá»›i dá»± sinh nháºt Trúc sẽ tình nguyện Ä‘i má»i giúp cho. - Trúc nói.
- Chắc chắn phải nhá» Trúc rồi - Huyá»n cưá»i - Anh Thẩm nhá»› tá»›i dá»± nhé?
- Nếu không có gì trở ngại. - Thẩm cưá»i.
- Thôi bây giá» Huyá»n nghỉ Ä‘i, cho cái chân mau là nh, tụi nà y vá».
Huyá»n Ä‘i nạng, tiá»…n Thẩm và Trúc ra cổng, nụ cưá»i cá»§a Huyá»n khuất sau già n hoa giấy mà những chùm hoa đỠthẩm đã má» nhạt trong mà n mưa.
- Như váºy là mừng cho Huyá»n. - Trúc nói sau lưng Thẩm.
- Trúc có nghÄ© rằng sau má»™t tai nạn nà o đó con ngưá»i ta như sống lại bằng má»™t cuá»™c Ä‘á»i khác không? - Thẩm há»i.
- Có thể lắm.
- Huyá»n bây giá» thay đổi nhiá»u quá.
- Thay đổi đáng mừng hay đáng buồn váºy anh Thẩm. - Trúc cưá»i há»i.
- Tất nhiên là đáng mừng. Vá»›i trưá»ng hợp cá»§a Huyá»n anh thấy tai nạn vừa qua là má»™t Ä‘iá»u...may mắn, dÄ© nhiên cho riêng bản thân Huyá»n.
- Tai nạn là má»™t Ä‘iá»u...may mắn, anh nói chuyện gì lạ thế?
- Không lạ đâu cô bé ạ, vá»›i ngưá»i nà y nó là sá»± rá»§i ro, nhưng vá»›i ngưá»i khác có thể là má»™t Ä‘iá»u may mắn, biết đâu được.
- Váºy nếu bây giá» anh gặp tai nạn thì sao, rá»§i ro hay may mắn? - Trúc há»i.
- Chưa biết.
- Anh khôn quá hà .
Trúc cưá»i khúc khÃch sau lưng Thẩm. Tá»›i dưới chân cầu Thẩm dừng xe lại và nhảy xuống trao xe cho Trúc, anh nói :
- Thôi tới đây được rồi, anh muốn đi bộ vỠnhà .
- Anh không sợ bị cảm nữa sao?
- Cảm cÅ©ng là ... má»™t tai nạn, biết đâu tai nạn lại là má»™t Ä‘iá»u may mắn. - Thẩm cưá»i.
Trúc lưá»m Thẩm và quay xe trở lại. Anh Ä‘i lên cầu và dừng lại nhìn xuống dòng nước đục Ä‘ang chảy xiết phÃa dưới, vẫn những cánh hoa không tên mà u tÃm đỠlặn chìm trong những lượn sóng và không biết trôi vỠđâu. Gió rất lạnh tạt và o mặt Thẩm. Có má»™t ngưá»i câu cá neo ghe trong tà n cây cổ thụ gie ra mặt sông, ông ta ngồi bất động như má»™t pho tượng trên mặt nước.
Thẩm và Trúc ngồi trên chiếc băng dà i kê dưới gốc máºn. Khu vưá»n nhà Trúc tháºt yên tÄ©nh, thỉnh thoảng má»›i có má»™t cÆ¡n gió từ hướng sông đưa vá» là m xao xác mấy tán lá vẫn khuất chìm trong bóng tối.
Thẩm rÃt dà i má»™t hÆ¡i thuốc, anh búng mẩu thuốc tà n xuống cá» nhìn Trúc há»i :
- Hôm sinh nháºt Huyá»n có đông đủ bạn bè chứ?
- Ãông đủ, chỉ thiếu má»™t mình anh. Trúc đáp.
- Vui không?
- Rất vui.
- Lúc đó anh Ä‘ang ở ngoà i cá»a biển.
Trúc thở dà i :
- Tháºt em không thể ngá» Thoi TÆ¡ lại chết như váºy. Lẽ ra nhỠấy phải được sung sướng, hạnh phúc.
- Những ngưá»i được chúng ta thương mến, quà trá»ng phần nhiá»u Ä‘á»u bất hạnh. Bây giá» anh má»›i hiểu khi ngưá»i thân yêu cá»§a mình không còn nữa má»›i quà biết chừng nà o. Anh đã là m Thoi TÆ¡ buồn nhiá»u, bây giá» hối háºn cÅ©ng đã muá»™n.
- Em sẽ báo với bạn bè tới chia buồn cùng ba má Thoi Tơ. Còn anh sẽ sống ra sao?
- Có lẽ anh sẽ tìm một chỗ trỠkhác, nhưng bây giỠthì chưa đi được đâu, anh không nỡ bỠba má Thoi Tơ trong căn nhà trống rỗng nhưng đầy nỗi buồn đó.
- Huyá»n đã Ä‘i há»c lại rồi, anh có cho Huyá»n biết tin chưa? - Trúc nhìn Thẩm há»i.
- Từ khi vỠđất liá»n đến nay anh không Ä‘i đâu nên cÅ©ng không cho Huyá»n hay được.
- Không cho Huyá»n biết tin hay không muốn tá»›i?
- Em nói gì váºy? - Thẩm ngạc nhiên.
- Em biết tâm lý cá»§a anh hiện nay rất phức tạp - Trúc cưá»i nhẹ - Nhưng Ä‘iá»u đó cÅ©ng dá»… hiểu thôi.
- Anh vá»›i Huyá»n bây giá» còn gì nữa đâu, ngoà i má»™t tình bạn cảm thông nhau qua những biến cố xảy ra?
- Anh sẽ tiếp tục giúp đỡ Huyá»n chứ? - Trúc há»i.
- Huyá»n cần gì ở anh mà giúp đỡ?
- Sau tai nạn, Huyá»n há»c rất kém, sợ rằng sẽ theo không kịp chương trình. Chắc chắn Huyá»n cần anh dạy kèm.
- Chuyện ấy thì anh sẵn sà ng, nhưng để sau nà y anh ổn định chá»— ở rồi sẽ tÃnh - Thẩm nói.
- Tại sao anh lại rá»i khá»i nhà cá»§a Thoi TÆ¡?
- Biết là m sao được khi anh không thể sống ở đó mà hình ảnh Thoi TÆ¡ cứ đè nặng lên tâm trÃ. Anh Ä‘i khá»i đó để lãng quên dần.
Trúc cưá»i :
- Em sợ rằng anh không quên được đâu.
- Thì cũng cố gắng mà chịu đựng - Thẩm buồn rầu nói.
- Hay là anh tới ở với anh Tân?
- Không được đâu, nhà cá»§a Tân đông ngưá»i - Thẩm nói - Em yên chÃ, thế nà o rồi anh cÅ©ng sẽ tìm ra thôi, trước mắt có lẽ anh sẽ vá» quê má»™t thá»i gian ngắn, độ má»™t tuần lá»….
Thẩm đứng lên và từ giã Trúc ra vá». Trúc theo Thẩm ra đưá»ng và há»i :
- Bao giỠanh đi?
- Hai hôm nữa.
- Liệu xin phép được không?
- Chắc chắn là được, anh sẽ có cách nói - Thẩm cưá»i nhẹ.
- Nếu như Trúc và Huyá»n muốn tháp tùng anh thì sao?
- Không được đâu, anh muốn đi một mình.
- Em biết anh vỠđó một mình sẽ buồn lắm, ngà y nà o cũng nhìn thấy biển, nghe sóng biển khua và o bỠđá là m sao anh chịu nổi?
- Có những thứ hạnh phúc không chia sá»›t cho ngưá»i khác, đó là hạnh phúc được cô đơn, Trúc ạ.
Trúc lặng lẽ nhìn Thẩm, cô không nói gì. Thẩm vá»™i vã phóng xe Ä‘i chỉ sợ Trúc gá»i lại. Con đưá»ng buổi tối tháºt im vắng, Thẩm đạp xe cháºm lại và quay vá» hướng bá» sông. Thẩm muốn tá»›i rá»§ Tân ra ngồi quán, nhưng cuối cùng anh đổi ý. Trong giá» phút nà y anh chỉ muốn ngồi má»™t mình.
Quán vắng ngưá»i, Thẩm Ä‘i tá»›i chiếc bà n trong cùng kê sát cá»a sổ, từ đó có thể nhìn ra dòng sông phÃa dưới.
- Anh uống gì? - Ngưá»i phục vụ trong quán tá»›i sau lưng Thẩm há»i.
- Một cà phê đen.
Ly cà phê phin được đặt trước mặt Thẩm, mùi cà phê thÆ¡m thÆ¡m, quyến rÅ©. CÅ©ng chiếc bà n nà y, má»™t hôm nà o đó Thẩm và Thoi TÆ¡ đã ngồi. Ãợi cho cà phê xuống hết trong chiếc tách bằng sứ mà u gan gà , Thẩm cho đưá»ng và o và dùng chiếc muá»—ng nhá» quáºy Ä‘á»u. Thẩm nhấp má»™t ngụm cà phê và ngả đầu lên thà nh ghế rÃt thuốc. Bất chợt Thẩm nhìn ra mặt sông và bắt gặp má»™t bóng trăng lung linh.
Thấy có ngưá»i và o quán, chá»§ quán Ä‘i mở nhạc. Thẩm mãi mê nhìn bóng trăng trải trên mặt sông má»™t sắc và ng mỠảo, đến khi giá»ng má»™t cô ca sÄ© quen thuá»™c cất lên ngá»t ngà o bà i hát Thoi TÆ¡ thưá»ng bắt Thẩm hát anh má»›i giáºt mình.
“Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ.
Dà i tay em mấy thá»§a mắt xanh xao...â€
Thẩm bà ng hoà ng, lạnh tê cả ngưá»i như từ trên cao rÆ¡i xuống má»™t vùng nước sâu thẳm. Ãôi mắt đêm cuôi cùng rá»i bá» anh ra Ä‘i - Ãôi mắt cá»§a Thoi TÆ¡ đó - Có xanh xao dưới mưa bão hay vẫn vá»i vợi ngóng vá» xóm Ãáy tìm anh.
Bất giác Thẩm nhìn xuống mặt sông, ánh trăng mỠảo quá, không đủ soi sáng mà u nước chảy để trong đêm nay anh tìm ra bóng sắc cá»§a cánh hoa lưu ly mà u tÃa đỠnhư em nói. Thẩm thẫn thá» trước má»™t đêm trăng đẹp lạ lùng và hiểu rằng sẽ chẳng bao giá» anh tìm ra cánh hoa lưu ly nà o nữa. Bởi vì loà i hoa ấy đã lặn chìm sâu và o trong đáy nước, mãi mãi không vá».
HẾT
|
 |
|
| |