 |
|

07-09-2008, 07:19 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Sáu
Bá»™ sưu táºp thá»±c váºt cá»§a tôi được trưng bà y ở phòng sưu tầm thuá»™c thư viện nhà trưá»ng.
Cả bá»n chúng tôi đứng ngắm hoà i không chán mắt. Tôi, lẽ tất nhiên rồi, còn tụi thằng Hoà ng, thằng Hoà i thì muốn “ăn theo†để lấy le vá»›i bá»n con gái. Thằng Hoà ng cưá»i nói bô bô :
- Thằng Linh là m rạng danh cho tổ mình. Bắt nó khao và i chầu. Cứ xem bá»™ sưu táºp cá»§a lá»›p 8A, chẳng giống ai, lèo tèo mấy cái lá ổi, lá cam, lá lan ai mà không biết.
- Cái nỠxỠcái kia.
- Cá»§a tụi mình có chá»§ đỠđà ng hoà ng. Cá» là cá»... đủ thứ kỳ hoa dị thảo.
- Hình như bá»™ sưu táºp nà y cá»§a bạn Linh chá»› đâu phải cá»§a bạn mà bạn nói nhiá»u quá váºy.
Giá»ng oanh và ng thá» thẻ cá»§a Chi là m thằng Hoà ng cụt hứng. Tá»± ái dồn dáºp, nó giở giá»ng cà ngẳng cố hữu cá»§a mình :
- Linh với tụi nà y cũng là một thôi. Bạn Linh không nói thì thôi, mắc mớ gì đến bạn?
- Thấy chuyện bất bình thì nói chớ chẳng mắc mớ gì. Ai cũng là bạn cùng lớp cả.
Thấy câu chuyện có thể xấu hơn, tôi chen và o :
- Bá»™ sưu táºp nà y đâu có gì quan trá»ng đâu. Má»™t mình thì cÅ©ng chẳng ra sao cả. Mình có má»™t thằng há»c trò giúp.
- Há»c trò?
- Ừa, há»c trò ruá»™t.
Chi nhẹ nhà ng há»i :
- Chắc bạn dạy kèm cho hà ng xóm. Mấy đứa?
Câu chuyện chuyển hướng nhanh chóng. Cả bá»n kéo nhau ra khá»i thư viện. Tụi thằng Hoà ng nóng lòng cứ há»i dồn :
- Dạy có lương không? Lớp mấy? Con trai hay con gái?
Chi tròn mắt chỠđợi, vì dù sao cô bé cÅ©ng là lá»›p phó lao động nên rất quan tâm vá» những chuyện “tốt†cá»§a đội viên. Tôi cÅ©ng muốn kể cho các bạn nghe vỠđứa há»c trò tình chá» cá»§a tôi, nhưng không lẽ lại nói rằng “đồ đệ†cá»§a mình là má»™t thằng bé chăn trâu quê mùa. Hẳn là tụi nó sẽ cưá»i và quan trá»ng hÆ¡n, “nhá»â€ Chi sẽ đánh giá thế nà o vỠông thầy như tôi. Khoe là là m thầy giáo, nghe oai mà thiệt ra là dạy i tá» cho thằng nhá» nhà quê. Không Ä‘á»i nà o mình lại đần độn đến độ kể thiệt chuyện ấy ra.
- Äâu, Linh kể cho Chi nghe chuyện Linh dạy há»c Ä‘i.
Tôi ấp úng :
- Æ , có gì mà kể, Linh chỉ dạy sÆ¡ sÆ¡ cho thằng nhá» nhà hà ng xóm thôi mà .
- Sao nhỠmà rà nh vỠcây cỠquá há.
- Có phải nó bắt ếch cho mầy phải không?
Thằng Hoà ng đá má»™t câu nghe thiệt mất tình bạn bè. Nhưng nó nói đúng. Tôi đà nh gáºt đại :
- Ừ, tao với nó...
- Xạo, mặt mà y thấy con muỗi còn run huống hồ con ếch.
Chi bênh tôi :
- Hoà ng nói sai rồi. Có gì đâu mà phải sợ, có lẽ Linh sợ phải giết chết nó thôi.
Tôi hể hả đưa mắt cảm Æ¡n Chi rồi há»a thêm :
- Tao chỉ thấy tá»™i nghiệp khi tá»± nhiên giết chết mấy con váºt nhá», mà giết má»™t cách vô tá»™i vạ. Còn những khi cần thiết phải giết thì nói là m gì.
Hoà ng nóng mũi mỉa tôi :
- Phải rồi, không giết, nhưng để ngưá»i khác là m cho mình hưởng Ä‘iểm. Äúng là khẩu Pháºt tâm xà .
Chi giảng hòa :
- Má»—i ngưá»i má»—i tÃnh, mấy bạn đừng là m mất hòa khà vá»›i nhau.
Hoà ng vỗ vai tôi :
- Tụi nà y nói chuyện váºy đó nhưng không giáºn lâu đâu. Chi đừng lo. Vả lại thằng Linh nó “cốt cách†sư phụ mà . Mai mốt thà nh thầy thiệt tá»›i nÆ¡i đó. ChÃnh lá»— tai tao nghe nó thú tháºt vá»›i cô giáo chá»§ nhiệm là mai nà y lá»›n lên nó sẽ há»c là m thầy giáo. Bây giá» nó táºp sá»±... là vừa.
- Các bạn đừng châm chÃch nhau nữa. Chi thấy việc là m cá»§a Linh tốt đó. Mấy bạn cÅ©ng nên bắt chước Linh, giúp đỡ được hà ng xóm láng giá»ng chút nà o hay chút đó. Không phải vá»›i tư cách má»™t ngưá»i thầy mà là vá»›i tư cách má»™t há»c sinh, má»™t đội viên.
Khi Chi Ä‘i khá»i, thằng Hoà i bÄ©u môi :
- Cứ như bà già ăn trầu.
Tôi buông thõng một câu :
- Chi nói đúng đó tụi bây đừng phê bình ẩu.
Hoà ng háy tôi :
- Mà y binh hả? ÄÆ°á»£c rồi, cứ binh Ä‘i...
Không hiểu có phải vì câu chuyện nà y không mà mấy ngà y sau, tụi thằng Hoà ng cắt đặt tôi bắt cho được mấy loại chuồn chuồn, ép khô để ná»™p cho cô giáo sinh váºt. Nó tuyên bố :
- Kỳ trước, bắt ếch, thằng Linh không có, tao phải là m thay nó, kỳ nà y nó không thể né tránh được. Vá»›i lại chuồn chuồn dá»… kiếm, dá»… bắt nhứt, con nÃt còn bắt được nữa là .
Thằng Hoà i cưá»i cưá»i :
- Thằng Linh còn có phụ tá há»c trò đắc lá»±c mà . Chỉ cần vểnh râu la và i câu, đồ đệ sợ cuốn vó Ä‘i bắt cả túi chuồn chuồn cÅ©ng được nữa là có mấy con.
Tôi nói :
- Tao sẽ bắt vá» cho tụi bay, còn việc ướp khô, tụi bay chia nhau. Váºy tao má»›i là m.
Thằng Hoà ng cưá»i :
- CÅ©ng được, mà y định đổ tá»™i cho tụi tao phải không? kẻ bắt cÅ©ng có tá»™i như ngưá»i giết con Æ¡i.
Thế là chiá»u thứ năm, tôi vá»™i vã và o trong đầm để sá»a soạn cho bữa thá»±c táºp hôm sau.
Bầu trá»i vẫn xanh, sen vẫn tá»a mùi thÆ¡m hòa trá»™n vá»›i hương rạ, hương bùn, hương đất. Cảnh váºt thân thuá»™c, khiến lòng tôi sảng khoái. Tôi đã không còn giáºn thằng Chuá»™t nữa. “Kẻ bắt cÅ©ng có tá»™i như ngưá»i giết con Æ¡i†Câu nói cá»§a thằng Hoà ng là m tôi suy nghÄ©. Ừ nhỉ, tôi không bắt ếch, bắt kỳ nhông, chuồn chuồn nhưng tôi lại nhá» ngưá»i khác bắt rồi lại đưa cho kẻ khác giết mà chÃnh tôi cÅ©ng biết rõ, như váºy, tôi cÅ©ng biết rõ ai là ngưá»i hà nh hạ thá»±c sá»± con váºy nhá» bé vô tá»™i kia. Tôi tá»± biện minh là mình há»c, nhưng thằng Chuá»™t viện cá»›... lá»—i cá»§a ai đây? Rắc rối quá. Tốt nhất hãy quên Ä‘i má»i chuyện.
Tôi cố tìm khắp cánh đồng xa, cánh đồng gần cÅ©ng chẳng thấy bóng con trâu đâu cả. Như váºy, thằng Chuá»™t không dẫn trâu ra ăn cá» nữa. Chắc nó tưởng tôi không dạy nó há»c như lá»i mắng má» hôm trước. Nhưng, ngoà i cánh đồng nà y nó còn thả trâu Ä‘i ăn ở nÆ¡i nà o nữa? Tôi bứt rứt bồn chồn chỠđợi. Những bầy chuồn chuồn lặng lá» giang đôi cánh má»ng chao vòng trên mặt đầm. Hẳn tôi phải tá»± là m lấy má»i việc thôi. Giá như có Chuá»™t anh. NghÄ© đến đấy bá»—ng dưng lòng tôi có chút xấu hổ, thì ra tôi chỉ mong gặp nó vì có chuyện muốn nhá» nó, chứ không vì để dạy nó dăm ba chữ. CÅ©ng không hẳn váºy vì trong thâm tâm tôi vẫn muốn được là m má»™t thầy giáo, mong được dạy cho ai đó, đúng vá»›i nghÄ©a dạy há»c cÆ¡ mà . Thằng Chuá»™t, đứa há»c trò đầu tiên cá»§a tôi, đã há»c những vần đầu cá»§a chữ từ tôi. Bây giá», có thể nó không há»c nữa và tôi thấy lòng tiêng tiếc thế nà o ấy.
Äảo mắt quanh cánh đồng trống má»™t lần nữa, tôi lấy cái bao nylông ra và cố để tâm và o cái việc bắt chuồn chuồn. Bắt chuồn chuồn không khó, chuyện ấy con nÃt cÅ©ng là m được, nhưng phân loại và tìm kiếm cho đủ mặt chuồn chuồn thì má»™t ngưá»i không là m xuể, nhứt là lÅ© chuồn chuồn cứ chá»n những đà i sen hoặc những búp sen non giữa đầm là m bãi đáp.
- Nghé á»... nghé á».. á»...
Tiếng kêu quen thuá»™c, gần gÅ©i như tiếng gá»i mừng. Tôi thiếu Ä‘iá»u muốn nhảy cẫng lên vì vui mừng. Cái gánh nặng trên vai bá»—ng nhẹ hẫng.
- Bắt chuồn chuồn hả? Äể há»c phải không?
Thằng Chuá»™t há»i trá»ng nhưng gương mặt nó thì tươi cưá»i vô tư như chưa có chuyện gì xảy ra giữa hai đứa. Tôi gáºt gáºt đầu :
- Phải bắt được nhiá»u loại, nhiá»u thứ chuồn chuồn khác nhau.
Chuá»™t anh nhảy khá»i lưng trâu, vuốt ve cái bụng lép cá»§a con váºt. Cái liá»m trên tay, nó phạt má»™t Ãt rạ ngon rải rác trên cánh đồng gom thà nh má»™t đống nhá», vừa là m nó vừa giải thÃch :
- Nó mới đẻ, phải ăn no mới có sữa.
Lúc bấy giá» tôi má»›i để ý đến má»™t con váºt nhá», sống động, dá»… thương, nâu hồng lẩn quất dưới chân con trâu mẹ.
- Hèn chi con trâu mẹ to quá trá»i là m tao cứ tưởng nó máºp, ai dè nó sắp đẻ.
- Ừa, đẻ ban đêm, tui phải thức canh với ông Ninh. Chút nữa bắt chuồn chuồn xong, tui kể lại cho nghe, vui lắm.
Tuy tò mò, nhưng mặt trá»i đã ngả xế, trá»i bá»›t nóng và chuồn chuồn bay ra má»—i lúc má»™t nhiá»u, tôi và thằng Chuá»™t ráºp rình theo mấy cánh chuồn chuồn má»i Ä‘ang nghỉ ngÆ¡i trên những cà nh lá.
- Con nà y là chuồn chuồn kim nè, nó yếu lắm, coi chừng nó đứt cánh, gãy Ä‘uôi. Phải để riêng, đừng cho chung vá»›i chuồn chuồn voi, con nà y dữ như bà chằn. Còn con nà y chuồn chuồn lá»a, đẹp lắm nhưng cắn Ä‘au.
Tôi túm đôi cánh nhám cá»§a con chuồn chuồn mà u và ng cam rá»±c rỡ. Nó cong Ä‘uôi vùng vẫy mạnh bạo cố thoát khá»i đôi ngón tay. Mấy ngón chân chụm lại giẫy đạp. Cặp cánh rung lên bất lá»±c.
Tiếng thằng Chuột kêu to bên bỠđầm :
- Có lấy chuồn chuồn nước không?
- Äâu, con nà o? Lấy má»—i thứ má»™t con.
Thằng Chuá»™t chỉ tôi ngóng theo những con chuồn chuồn Ä‘ang la đà sát mặt nước, cái Ä‘uôi lẹt đẹt như muốn vẽ trên mặt hồ in những đưá»ng vẽ thẳng tắp. Chuá»™t anh chắt lưỡi :
- Nó đang đẻ đó, có bắt không?
Tôi ngạc nhiên :
- Sao biết nó đẻ?
Chuá»™t anh nhe răng cưá»i thản nhiên :
- Chuyện đó ai mà không biết. CÅ©ng như biết con chuồn ngô chuyên môn bắt ruồi ăn thịt. Tụi nó dữ lắm chứ không hiá»n đâu.
Chả mấy chốc trong chiếc bao nylông đã đầy chuồn chuồn đủ loại, đủ mà u. Khi cùng ngồi xuống thảm cá» quen thuá»™c bên bỠđầm, thằng Chuá»™t bất chợt há»i :
- Bữa nay mình há»c tiếp phải không?
- Ừa ôn lại xem thỠmầy có quên không?
Chuá»™t anh cưá»i hãnh diện :
- Không, không quên đâu, mấy ngà y không có thầy tôi vẫn táºp đánh vần đó chá»›. Thầy có còn giáºn tui không?
Tôi lắc đầu :
- Không, nhưng mình đừng bao giá» giết chết mấy con váºt đó má»™t cách vô tá»™i vạ nghe.
Tôi nói với Chuột anh mà như muốn nhắn nhủ với cả mình.
- Anh cần, tui má»›i bắt. Khi nà o nhà tui thÃch ăn ếch, ăn chim ba tui má»›i cho bắn già n thun. Nhưng sao tui thấy có vẻ quan trá»ng vấn đỠquá. Trong xóm tui, tá»± nhiên là váºy...
Tôi nhìn bao chuồn chuồn, lòng hơi buồn buồn tự nhủ :
- Con nà o không cần mình sẽ thả ra.
Mãi đến khi ra vá» tôi má»›i chợt nhá»› mình quên chưa há»i Chuá»™t anh chuyện con trâu Ä‘en vừa má»›i có thêm má»™t chú nghé.
Bá»™ sưu táºp chuồn chuồn cá»§a tôi là m cho các bạn cùng lá»›p lé mắt. Thằng Hoà ng cưá»i toe toét khoe mẽ khắp nÆ¡i. ÄÃch than cô giáo đến táºn chá»— ngồi khen tôi :
- Em khá lắm. Suốt từ đầu niên há»c tá»›i nay em tiến bá»™ thấy rõ, nhất là môn sinh váºt, nếu em bạo gan má»™t chút... không... cô nói là can đảm hÆ¡n đừng e ngại gì trong các buổi thá»±c táºp thì em má»›i là há»c sinh giá»i đó.
Tôi đỠmặt vì vui sướng.
- Cô Æ¡i, nó có há»c trò phụ tá mà cô.
- Há»c trò?
Thằng Hoà ng xà xá»n :
- Linh Ä‘ang táºp sá»± là m thầy giáo đó cô.
Cô giáo mỉm cưá»i :
- Chuyện đó tốt thôi. Nhưng đã có ý định đó thì Linh phải cố gắng nhiá»u lắm. Chăm chỉ, trung thá»±c, tốt bụng, kiên nhẫn, ham há»c há»i, khiêm nhưá»ng, đấy là những đức tÃnh mà các em phải đạt đến, ngay từ khi còn bé và cà ng quan trá»ng hÆ¡n đối vá»›i những ai thÃch theo nghá» dạy há»c.
Tôi cúi đầu dạ nhá». Lúc cô giáo bước ra ngoà i tôi vung tay hù thằng Hoà i :
- Mà y lẻo mép vừa chứ. Ai mượn hở?
- Æ , quên lá»i cô dặn rồi hả? Thầy giáo?
- Tao nghi thằng nà y xạo chứ há»c trò gì. Chắc mầy thuê hà ng xóm bắt giùm chuồn chuồn phải không?
- Tội nghiệp, chắc nhịn quà sáng, hèn gì dạo nà y tao thấy mà y gầy đi thấy rõ.
Tôi giáºn quá đâm hết giáºn. Thây kệ chúng, hÆ¡i đâu mà cãi. Vả lại nhóm cá»§a Chi Ä‘ang Ä‘i đến chá»— tôi chắc là xem bá»™ sưu táºp chuồn chuồn.
- Linh cho Chi với mấy bạn xem một chút được không?
Thằng Hoà ng đưa tay cản :
- Bá»™ nà y cá»§a cả tổ, Chi muốn xem phải há»i hết bốn đứa tụi nà y sao chỉ há»i mình Linh?
Chi cưá»i ranh mãnh hướng vá» phÃa Hoà ng :
- Váºy các bạn cho phép nhóm Chi “thưởng lãm†tà i ép gói phÆ¡i khô cá»§a các bạn được không?
Thằng Hoà i gáºt đầu cưá»i toe mãi đến khi cả nhóm Chi phá ra cưá»i, nó má»›i thá»™n mặt nhăn nhó chịu tráºn :
- Linh kiếm được ở đâu ra lắm thế?
- Nhà Linh ở giáp ranh má»™t cái đầm lá»›n... nên nhiá»u lắm.
- ThÃch quá nhỉ? Chả bù tụi Chi đứa nà o cÅ©ng ở kế chợ chẳng có vưá»n cây gì cả, canh cả ngà y bắt gá»i lắm chỉ được hai con là cùng.
- Thì khi nà o cần. Linh sẽ dẫn các bạn đến đó, tha hồ sưu tầm đủ loại.
- Tháºt không?
Chi reo, Thá»§y, Tiên, Nga cÅ©ng rối rÃt há»i. Tôi chắc chắn :
- Dễ thôi, Linh sẵn sà ng.
- Ê, có tụi tao nữa đó nghe.
Thằng Hoà ng hét toáng lên :
- Dĩ nhiên, mắc mớ gì phải xin xỠhở thằng ngu.
Tiếng kẻng báo giá» ra chÆ¡i đã hết. Các bạn tản mát vá» chá»— mình. Tôi xếp bá»™ sưu táºp lại mà trong lòng vẫn còn nguyên ná»—i hân hoan vá» thắng lợi cá»§a mình. Tôi nhá»§ thầm trong bụng chiá»u nay sẽ kiếm cho Chuá»™t anh má»™t quyển táºp tranh tháºt đẹp. Lá»i hứa cá»§a má»™t thầy giáo phải giữ đúng. Tôi khẳng định vá»›i mình như váºy.
|

07-09-2008, 07:20 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Bảy
Niên há»c sắp chấm dứt, chả còn bao ngà y nữa chúng tôi sẽ được nghỉ hè. Các thầy cô Ä‘ang báºn bịu tổng kết há»c kỳ 2 và kết quả cuối năm, vì váºy, việc kiểm tra bà i há»c không chặt chẽ như thưá»ng lệ. LÅ© há»c trò chúng tôi được thong thả dà nh hết thá»i gian và o việc chuẩn bị cho buổi trình diá»…n văn nghệ và tá» báo tưá»ng cá»§a lá»›p. Ngoà i ra, chúng tôi còn trao đổi lưu bút cho nhau. Äứa nà o cÅ©ng cố tìm lá»i hay, câu đẹp để trau chuốt mấy dòng lưu niệm.
Chi trao cho tôi má»™t quyển sổ nhá» bìa bao giấy bạc có in hình những bông hồng đỠthắm. Hình như tôi là bạn trai đầu tiên trong lá»›p mà Chi đưa viết lưu bút, quyển sổ đầy những nét chữ má»m mại con gái.
- Linh viết dà i dà i vô để mấy bạn khác bắt chước, chá»› con trai là chúa lưá»i. Như Oanh đó, Oanh đưa lưu bút cho Thịnh viết trước, ai ngá» sau khi ngâm đúng má»™t tuần, Thịnh trả lại trang lưu bút còn trắng tinh, chỉ má»—i má»™t dòng chữ, đúng má»™t dòng không hÆ¡n không kém. Äể Chi nhá»› xem... à ... Thịnh viết: “Chúc Oanh vui hè, thắng lợi lá»›nâ€. Cứ như là lá»i kết bà i diá»…n văn ấy.
Nói xong, Chi che miệng cưá»i giòn và tôi cưá»i bò ra bà n. Nhưng cưá»i ngưá»i xong má»›i thấy lo phần mình, vì thá»±c sá»± cầm viết lên không biết phải viết gì, văn chương tắt tịt.
Cùng chung nỗi khổ tâm như tôi, thằng Hoà ng thầm thì :
- Viết không ra tụi con gái cưá»i mình thúi đầu.
- Mà y viết là m sao cho tao xem thá».
- Hai ngà y rồi mà có chữ nà o đâu. Khổ quá, con Oanh đưa, tưởng thằng Thịnh viết được nhiá»u, mình cóp lấy ý, ai ngá» nó viết má»—i má»™t dòng. Ê... mà y xem thá» tụi con gái viết là m sao, cho tao chép má»™t Ä‘oạn đỡ khổ.
Tôi gắt :
- Tụi nó biết được không ra gì đâu. Tao nặn mãi mới được một câu đầu tiên.
- Mà y Ä‘á»c tao nghe thá» có được không?
- Ừa... “Chi mến, hè vá» phượng nở ve kêu...â€
Hoà ng cưá»i rú lên :
- Sao giống thơ quá.
Tôi lúng túng :
- Mà y nghe chưa hết câu, tiếp theo “thế là má»™t niên há»c đã trôi qua...â€
Thằng Hoà ng nhÃu trán gáºt đầu :
- Nghe cÅ©ng tà m tạm.. Chắc tao cÅ©ng viết mi mà như váºy... Mình cùng góp ý nghe...
Hôm nháºn lại sổ lưu bút, Chi cám Æ¡n rối rÃt khi nhìn thấy hai trang giấy dà nh cho tôi dà y đặc chữ :
- Trá»i Æ¡i, không ngá» bạn Linh hay thiệt, cảm Æ¡n nhiá»u nghe.
Thằng Hoà ng chõ mồm nói leo :
- Lần nà y Ä‘Ãch thị nó viết, không có há»c trò phụ tá.
Chi lưá»m Hoà ng :
- Váºy mà Chi cứ tưởng Hoà ng Ä‘ang cần phụ tá để viết lưu bút cho Oanh đấy.
Chạm ná»c, Hoà ng tảng lá» Ä‘i chá»— khác. Äể cảm Æ¡n Chi tôi má»i :
- Nghỉ hè, Chi và các bạn ghé nhà Linh chơi.
Chi vá»— tay :
- A... hay đấy, có lần Linh nói gần nhà Linh có một cái đầm lớn lắm phải không? Cắm trại ở đó được không?
Tôi gáºt đầu :
- Không cần cắm trại, tre che đủ mát rồi. Vả lại đưá»ng nhá», không lẽ cắm trại trên ruá»™ng. Sắp cấy đến nÆ¡i rồi.
- Váºy à ...
Thấy vẻ mặt tiu nghỉu của Chi, tôi vội nói :
- Äi chÆ¡i đầm được rồi. Trên bá» có bãi cá» sạch. Dưới đầm mùa nà y sen nở dà y đặc, thÆ¡m và đẹp lắm. Chiá»u nà o Linh cÅ©ng và o đó, rất mát.
- Váºy đâu cần phải đến mùa hè. Chá»§ nháºt nà y rá»—i mình tổ chức picnic ở đó Ä‘i.
Oanh ở đâu trỠtới nghe được chuyện, tán đồng :
- ÄÆ°á»£c đó Chi, chá»› cứ Ä‘i NgÅ© Hà nh SÆ¡n hoà i chán chết.
- Ngoà i sen ra còn có gì nữa không?
Tôi kể cho các bạn gái nghe vá» những bông dá»§ dẻ thÆ¡m nức, những bụi hoa bâng khuâng tÃm ngát, những buông súng trắng nuá»™t, những dãy tre luôn cá»±a mình rên rỉ, những vưá»n ổi trong vưá»n nha dá»c con đưá»ng mòn, những cánh đồng còn vương mùi rạ khô. Tôi lại kể cho các bạn trai vá» những con rắn nước nhanh nhẹn, những con cò trắng nuá»™t lạc bầy mà vẫn ung dung trong đầm sen, những con dế cứng cá»±a cứ hét tướng lên dưới đám cá», cả những con quạ khoang hợp bầy lắc lư trên ngá»n tre...
Chỉ má»›i nghe từng ấy thứ, cả Chi lẫn Hoà ng, Hoà i, Oanh Ä‘á»u muốn Ä‘i chÆ¡i đầm và o chá»§ nháºt tá»›i. Tụi thằng Phú còn bà n nhau Ä‘em theo cái rổ để mò ốc bươu.
Chiá»u chá»§ nháºt, má»›i hai giá» nhóm há»c táºp cá»§a tôi đã có mặt đầy đủ. Thằng Hoà i tay cầm theo má»™t gói kẹo dừa to sụ, nó nói cá»§a bà thÃm ở Bến Tre ra chÆ¡i cho. Má»—i đứa chia nhau má»™t chiếc ngáºm để chá» Chi, Oanh, Hoa và Lệ.
Bốn “cô nương†đèo nhau trên hai chiếc xe đạp đến nhà tôi vá»›i những bá»™ quần áo mà u trông lạ hẳn so vá»›i những ngà y Ä‘i há»c. Tụi con trai chúng tôi đâm e dè, cá» chỉ đà ng hoà ng hẳn ra.
Oanh nôn nóng nhất, chưa gì đã giục :
- Mình vô đầm Ä‘i... Äi đưá»ng nà o? Linh dẫn đưá»ng nhe!
Tôi đưa các bạn men theo con đưá»ng ven đầm quen thuá»™c. Con đưá»ng có vẻ cháºt chá»™i hÆ¡n thưá»ng ngà y vì đến bảy đứa Ä‘i má»™t lượt. Buổi chiá»u rá»±c rỡ nắng. Cây phượng đằng xa trổ bông tươi như có lá»a. Äất ruá»™ng khô cứng thiếu nước, những tảng đất xá»›i trắng bệch, cứng chắc như những hòn đất nhỠđủ cỡ. Chỉ có đầm sen vẫn xanh ngắt và chi chÃt hoa.
Chi xuýt xoa :
- Mát dá»… sợ. Linh ở gần đây thÃch tháºt. Chiá»u chiá»u ra đầm há»c bà i vừa mát vừa yên tÄ©nh.
Hoa gáºt đầu :
- Trông thơ mộng thiệt. Hèn chi Linh giống như một thi sĩ.
Oanh há»i :
- Linh có thưá»ng ra đây không?
Hoà i cưá»i chá»c quê tôi :
- Chiá»u nà o mà nó chẳng ra đây ngắm mặt trá»i.
Chả là có lần tôi kể cho Hoà i nghe vá» thú ngắm mặt trá»i lặn cá»§a mình. Chi ngạc nhiên :
- Ngắm mặt trá»i?
- Nó đếm cỠngũ sắc.
Tôi lưá»m thằng Hoà i trong khi mấy đứa con trai kia cưá»i rá»™ chế giá»…u vẻ mặt ngÆ¡ ngác cá»§a Chi.
- Nó chá»c quê mình đó, Chi đừng quan tâm.
Chúng tôi vừa Ä‘i vừa nói chuyện, đùa nghịch. Chả mấy chốc đã đến cuối đầm. Tôi chỉ cho các bạn thảm cá» mượt mà tôi thưá»ng ngồi má»—i chiá»u :
- Tụi mình đổ bá»™ xuống bãi cá» nà y Ä‘i. Sạch lắm. Má»i khi Linh vẫn thưá»ng ngồi ở đấy.
Cả bá»n ùa chạy đến để dà nh chá»—.
Má»™t bóng ngưá»i từ dưới bá» ruá»™ng trá» lên ngÆ¡ ngác nhìn. Chuá»™t anh. Tôi hÆ¡i khá»±ng lại má»™t chút. Mải vui vá»›i các bạn tôi không nhá»› gì đến Chuá»™t anh và cÅ©ng quên phắt hôm nay có hẹn vá»›i nó táºp là m tÃnh đố.
Thấy đông ngưá»i, Chuá»™t anh lùi ra xa chỠđợi. Tôi lưỡng lá»± không biết mình phải xá» trà sao đây. Hẹn Chuá»™t anh má»™t bữa khác thì dá»… thôi, nhưng cái khó là ở chá»— là m thế nà o để giải thÃch vá»›i Chuá»™t anh mà tụi bạn không biết. Tôi không thể đến vá»›i nó. Trông nó lôi thôi cục mịch như má»™t cục đất ruá»™ng. Ão đứt cúc bạc phếch, mặt mÅ©i tay chân Ä‘en đủi bẩn thỉu, cái quần đùi Ä‘en lại còn xắn lên táºn háng thêm chiếc nón rách tả tÆ¡i. Tôi không có can đảm nói vá»›i các bạn nhất là các bạn gái rằng đây là há»c trò tôi, là ngưá»i đã cho tôi nhiá»u hiểu biết vá» thiên nhiên, cây cá» sinh váºt. Tụi nó sẽ cưá»i tôi đến chết. Äám con trai sẽ Ä‘em chuyện nà y là m đầu đỠbà n tán, cưá»i cợt. Còn gì thể diện tôi, còn gì cái hãnh diện nÆ¡i tôi khi tôi dõng dạc nói là mình có há»c trò. Thầy nà o trò đấy. Tụi nó sẽ chẳng buông tha mình đâu. Tôi phải lá» Ä‘i. Chuá»™t anh có giáºn cÅ©ng đâu quan trá»ng gì. Äã bao lần tôi mắng má» nó đủ Ä‘iá»u mà nó vẫn không giáºn há»n gì cả. Và cho dù, nó có giáºn... tôi cÅ©ng không cần. Nó chỉ là má»™t thằng bé chăn trâu, Ä‘em ra cân vá»›i các bạn tôi tất nhiên nó chả có trá»ng lượng nà o.
- Linh Æ¡i, tá»›i đây ngồi nè. Trá»i mát rượi hè. Äã thiệt.
Tiếng Lệ reo lên :
- Kìa, trông con trâu kìa. Xấu hÆ¡n con bò nhiá»u lại dÆ¡ nữa. Váºy mấy ông nhạc sÄ© cứ và von: chăn trâu sướng lắm chứ, chăn trâu sướng lắm chứ.
Những tiếng cưá»i đùa bỡn cợt nhắm vá» phÃa con trâu và Chuá»™t anh là m nó đâm ngại ngùng. Lùi xa thêm má»™t tÃ, Chuá»™t anh rụt rè chìa cuốn táºp gói cẩn tháºn trong chiếc mo cau để ra hiệu nhắc tôi. Nhưng vừa lúc ấy Hoà i đã kéo mạnh tay tôi nói :
- Ngồi xuống Ä‘i mà y. Thảo luáºn xem chương trình thám hiểm vùng đầm sen nà y bắt đầu thế nà o. Mà y là thổ công ở đây phải không?
Chi nhẹ nhà ng :
- Ừa, Linh ngồi xuống Ä‘i, mình ăn kẹo cá»§a Hoà i. Tụi Chi cÅ©ng có gói bánh ngá»t nè.
Tôi thở hắt má»™t hÆ¡i và quyết định ngồi xuống không nhìn vá» phÃa Chuá»™t anh nữa. Ä‚n uống cưá»i cợt đùa bỡn má»™t hồi, khi quay lại Chuá»™t anh Ä‘ang đứng cạnh con trâu, đầu cúi thấp, thầm thì bên tai trâu theo cái cách mà nó vẫn là m.
- Linh chỉ cho Oanh xem cây dá»§ dẻ là cây nà o? Linh kiếm xem có bông không. Nghe bạn Linh nói nhiá»u là m Oanh ham quá.
- Dủ dẻ thì Chi biết, nhưng hoa bâng khuâng Chi chưa thấy lần nà o, tên lạ hoắc.
Thằng Hoà ng cưá»i phá lên :
- Chi có sống đến 100 tuổi cũng không biết được cái tên đó đâu.
Chi cãi :
- Bạn nói lạ chưa. Cây có tên đà ng hoà ng, theo Linh hoa cũng đẹp nữa, có gì đâu mà không biết. Phải không Linh?
Tôi gáºt đầu :
- Hoa dá»… thương lắm, mà u tÃm nhạt. Thằng Hoà ng có biết gì đâu.
Hoà ng kêu lên :
- Ê.. ê... bá»™ tao không biết sao? Mầy muốn khoe mấy cây Ä‘uôi chuá»™t chá»› gì. Äúng không nà o?
Tôi cãi :
- Tên dân gian nói là m chi, hoa phải có tên đẹp. Với lại đâu phải Linh bịa ra. Có tên hẳn hòi.
Lệ chen và o :
- Tên gì cÅ©ng được miá»…n có tháºt và hoa đẹp. Nhưng theo Lệ nên chá»n cái tên đẹp và dá»… thương chá»› ai đặt tên Ä‘uôi chuá»™t nghe tá»™i nghiệp là m sao ấy.
Hoà ng đuối lý cà u nhà u :
- Cứ là m như hoa đẹp thì tên phải đẹp. Tên xấu cÅ©ng có gì quan trá»ng đâu.
Oanh giảng hòa :
- Äừng tranh luáºn nữa, để sức hái cho tụi mình má»—i đứa và i bông sen Ä‘i. Sen nở đẹp quá thấy ham ghê.
Hoà ng nhanh nhẩu nhảy xuống ruá»™ng, cả bá»n ùa theo. Sen và súng nở hÆ¡i xa bá», Hoà i kiếm má»™t cà nh ngắn vá»›t những bông gần nhất. Chợt có tiếng kêu nhá», rụt rè :
- Hái Ãt thôi không ngưá»i ta la đó.
Tiếng của Chuột anh. Từ đằng xa nó nói với tôi có ý nhắc nhở tôi. Hoà ng quay lại nhìn Chuột anh, bĩu môi :
- Thằng nhóc chăn trâu. Dá»a hả?
Chuột anh ấp úng :
- Äâu có... sợ chá»§ đầm Ä‘i tá»›i...
- Không mắc mớ gì mà y, thằng nhóc lo đi chăn trâu đi.
Äể Chuá»™t anh yên bụng tôi nói trổng.
- Mấy bông thôi mà . Không sao đâu.
Chuá»™t anh im bặt, nhưng Chi, Oanh, Lệ thấy Chuá»™t anh lại nảy ra má»™t ý khác. Oanh hất hà m há»i :
- Ê... Ê... có biết ở đây có ai bán ổi không?
Hoa cÅ©ng há»i :
- Mua giùm được không?
Chuột anh do dự một chút rồi đến gần :
- Cách đây mấy nhà có vưá»n cá»§a bà Năm bán ổi xá lị ngon nhất.
Chi lấy tiá»n trong khăn tay :
- Mua dùm má»™t ngà n Ä‘i... Nè lá»±a ổi đừng chÃn lắm, không ngon đâu.
Chuá»™t đưa tay toan nháºn tiá»n, bá»—ng Hoà i kêu giáºt :
- Chi, đừng đưa tiá»n cho nó. Biết nó ở đâu mà đưa, lỡ Ä‘i luôn thì sao. Äể tụi nà y Ä‘i mua cho.
Bà n tay Chuá»™t anh đưa ra lưng chừng thì rụt lại. Nó nhìn Hoà ng rồi lại nhìn tôi chỠđợi. Có lẽ nó chá» sá»± can thiệp cá»§a tôi, chá» tôi xác nháºn vá»›i bạn bè rằng nó là bạn tôi và cÅ©ng là há»c trò cá»§a tôi, là má»™t đứa trẻ trung thá»±c, đà ng hoà ng. Tôi hiểu Ä‘iá»u đó, nhưng thay vì bênh vá»±c nó, không biết do động lá»±c nà o miệng tôi cứng lại, đầu tôi quay vá» phÃa đầm cÆ¡ hồ như tôi không biết chuyện gì Ä‘ang xảy ra. Tôi nghe tiếng cá»§a Chi :
- Nó còn trâu để đó mà .
Thằng Hoà i té tát :
- Mấy thằng nhóc nhà quê láu cá lắm. Äể tụi nà y kiếm mua cho, thằng Linh biết chá»— mà ... còn thằng nhá», Ä‘i chá»— khác chăn trâu. Xá»› rá»› là m chi. Âm mưu gì đó? Äi...
Tiếng quát nạt cá»§a thằng Hoà i là m tôi chạnh lòng. Tôi quay lại định lên tiếng, nhưng Chuá»™t anh đã Ä‘i vá» phÃa con trâu. Nó ôm cổ con trâu thì thầm rồi mở dây cháºm chạp dắt trâu vá».
Trá»i vẫn còn sá»›m lắm.
Bá»—ng dưng tôi cảm thấy buồn buồn, Hoà i và Hoà ng rá»§ nhau Ä‘i mua ổi, Oanh, Chi, Lệ, Hoa Ä‘ang rá»a chân ở mé đầm cách tôi má»™t khoảng. Tôi ngồi trên bá» cá», nhìn ngu ngÆ¡ trên lưng trá»i. Má»™t con diá»u Ä‘ang lượn trên cao vá»›i hai dải Ä‘uôi mà u xanh trắng. Tôi nhá»› bà i há»c vá» diá»u mà Chuá»™t anh đã dạy tôi. Chuá»™t anh đã hứa sẽ vót tặng tôi sưá»n diá»u vuông đôi bằng má»™t loại tre đặc biệt dẻo dai được ngâm trong bùn ao 7 tuần. Con diá»u sẽ bách chiến bách thắng, và sẽ không có má»™t con diá»u nà o bay được lên cao như thế. Nhưng có lẽ sau chuyện nà y, Chuá»™t anh sẽ giáºn tôi lắm đây. Äánh bạn vá»›i Chuá»™t anh nên tôi đã phần nà o hiểu nó cÅ©ng tá»± ái lắm. Có thể nó sẽ không bao giá» muốn há»c vá»›i tôi nữa, vì cốt yếu rõ rà ng lá»—i nà y là do tôi và bạn bè cá»§a tôi.
- Ủa, Linh có vẻ lo ra chuyện gì váºy? Còn kẹo nè, ăn Ä‘i.
Bá»n thằng Hoà ng kéo tôi ra khá»i cÆ¡n buồn bá»±c lúc nó trở vá» thá»—n thện má»™t bụng ổi như bà bầu. Không có rổ, tụi nó nhét đầy ổi và o bụng.
Lệ kêu lên :
- Eo ơi, bạn Hoà ng, bạn Hoà i hôm nay đã tắm chưa?
Hoà i cắn ổi ổi nhai rôm rốp, gáºt gù :
- Ngon không thể tả. Ai chê không ăn thì thôi.
Chi lưá»m :
- Có há»a ngu má»›i không ăn. Mình lau kỹ là được. Còn không, tụi mình mang vá» nhà rá»a thuốc tÃm thế là sạch sẽ.
Những trái ổi thÆ¡m nức, da má»ng bóng láng khiến các tuyến nước bá»t là m việc liên tục. Chúng tôi xúm lại ăn, chuyện trò rôm rả vá» kế hoạch lên báo tưá»ng, kế hoạch hè Äá»™i. Tôi quên mất Chuá»™t anh, chỉ có bạn bè phÃa trước.
|

07-09-2008, 07:21 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Tám
Những ngà y qua tháºt là báºn bịu. Chiá»u nà o tôi cÅ©ng phải xuống trưá»ng để táºp dợt những môn thi Ä‘ua, sinh hoạt chuẩn bị lá»… tổng kết cuối niên há»c.
Tôi không có thì giá» và o đầm sen dạy Chuá»™t anh há»c. Mãi đến ngà y Chi gợi ý bảo tôi và o đầm hái sen tươi dùng cho mà n múa “dâng hoa tặng thầy†tôi má»›i sá»±c nhá»›.
Chiá»u đến, khi nắng vừa chếch bóng cây xoan ta trước nhà , tôi vá»™i và ng và o đầm.
Không có Chuá»™t anh ngoà i cánh đồng quen, cả con trâu nữa. Tôi cố Ä‘i quá khá»i khúc quanh cÅ©ng không thấy bóng con trâu nà o. Cánh đồng trống trải, cháy nắng. Không lẽ Chuá»™t anh không còn chăn trâu nữa. Hay là Chuá»™t anh chán nản trước thái độ cá»§a tôi. Lòng bứt rứt không yên tôi cháºm chạp trở lại mé đầm. Cảnh váºt vắng lặng quá. Tôi nhá»›i đến những buổi chiá»u vá»›i Chuá»™t anh, có bá»±c mình nhưng thú vị nhiá»u hÆ¡n. Thá»i gian trống trải vô bổ khi chá» mặt trá»i lặn đã nhá» Chuá»™t anh mà sống động hẳn ra. Nhá» Chuá»™t anh mà cái đầm quen, con đưá»ng nhá», cánh đồng kia có sinh khà hÆ¡n bởi tôi đã hiểu rõ cuá»™c sống nhá» nhoi nhưng phong phú vẫn hoạt động dưới mặt nước yên, dưới thảm cá» má»m, trong những đáy hang, luồn lách trên khắp cánh đồng. Nói cho công bằng, có thể tôi há»c được từ Chuá»™t anh nhiá»u hÆ¡n là Chuá»™t anh há»c được ở tôi. Dù không đặt Chuá»™t anh ngang hà ng vá»›i lÅ© bạn cùng lá»›p nhưng tá»± trong táºn đáy lòng tôi vẫn thÃch chÆ¡i vá»›i Chuá»™t anh, thÃch dạy nó há»c, trêu ghẹo nó và đôi khi tâm sá»± vá»›i nó nữa.
Khi không có Chuá»™t anh cùng trên bỠđầm, tôi má»›i thấy nhá»› nó là m sao. Tôi cố ngồi chá» má»™t lát, nhìn quanh tìm kiếm. Lúc hoà n toà n không còn chút hy vá»ng nà o, tôi má»›i sá»±c nhá»› đến nhiệm vụ cá»§a mình.
Những bông sen nõn nà đẹp nhất, lại ở giữa đầm. Gần bá» toà n những bông xấu hoặc rã cánh bở những bà n tay nghịch ngợm cá»§a ai đó. Tôi cố tìm cách để hái được những bông kha khá má»™t chút, nhưng vẫn chưa vá»›i tá»›i. Lúc tôi quyết định cởi quần dà i, đánh bạo lá»™i ra đầm, bá»—ng có tiếng kêu giáºt ngược :
- Ê... Ê... Linh...
Tôi mừng quá, tiếng kêu cá»§a Chuá»™t anh. Äúng là Chuá»™t anh, không trâu, không roi, tay xách má»™t má»› cần và hai cái nÆ¡m nhá» Ä‘ang đứng trên đưá»ng nhìn tôi há»›n hở.
- Là m gì váºy? Hái bông cho mấy cổ hả?
Vừa há»i nó vừa nhìn quanh, chắc để xem mấy bạn tôi có đứng ở đâu đó không?
- Hái giùm tao coi. Không có ai hết. Chỉ một mình tao thôi.
Chuá»™t anh đặt cái nÆ¡m trên bỠđầm. Nó nhìn quanh quất lần nữa. Cái vẻ e dè biến mất. Giá»ng nó vang vang :
- Lên Ä‘i. Mà không có mấy cổ thì hái cho ai? Bữa nay đâu phải rằm, má»›i mồng mưá»i hà .
Tôi bước lên bá». Chưa chi mà bùn đã bám cứng ông chân.
- Thì cÅ©ng hái giùm hỠđó. Lá»… tổng kết cuối niên há»c bên nữ múa mà n dâng hoa tặng thầy.
- Chà , vui quá hén. Giả như tui được Ä‘i coi... Thiệt, Ä‘i há»c sướng thiệt.
Rồi chợt, nó hạ giá»ng :
- Mấy bạn cá»§a anh dữ quá. Hôm đó tui định há»i bà i mà không dám.
Tôi bối rối liếc nhìn Chuá»™t anh. Nếu như bây giá» nó mà trách mình như té tát thì cÅ©ng đà nh chịu. Nhưng hình như thằng Chuá»™t anh không có ý đó, nó bước xuống bỠđầm, và bá»—ng quay lại há»i :
- Chữ dáºy viết “dá»â€ hay “giá»â€.
Tôi ôn tồn giải thÃch :
- Tất nhiên là “dá»â€, còn “gi†là giá»... năm giá».... bảy giá»... váºy đó.
- Dặn dò, dá»... đúng không?
- Äúng rồi.
Chuột anh năn nỉ :
- Hay mình há»c má»™t chút Ä‘i. Còn sá»›m, hái và i phút là xong. Chá»› khi lấm lem rồi há»c, nó ngứa khó chịu lắm.
Tôi đồng ý. Má»™t phần vì thấy đỠnghị cá»§a nó có lý, má»™t phần tôi muốn ngầm chuá»™c lại thái độ cư xá» không đúng cá»§a tôi hôm trước. Chuá»™t anh hầu như đã quên tất những chuyện đó. Nó cắm cúi há»c, mặt đất tạm là m vở. Chắc tuần qua, nó ôn táºp nhiá»u nên thuá»™c là u là u. Tôi ngạc nhiên vá»— vai nó khen :
- Không dè mầy há»c giá»i đó. Ráng lên, hè tao dạy là m toán.
Chuột anh rạng rỡ, mắt long lanh :
- Thiệt không Linh? Tao muốn há»c giá»i để lá»›n lên khá»i phải chăn trâu. Buồn lắm, ai cÅ©ng khinh...
Nói đến đây, nó cụp mắt xuống, mặt buồn. Tôi bứt rứt khi nhớ lại thái độ của mình, của các bạn lúc gặp Chuột anh tuần trước.
- Rồi... rồi tao sẽ dạy mà y biết Ä‘á»c, biết viết... Rồi... mà y sẽ Ä‘i há»c lá»›p há»c đêm... Rồi... hai ba năm sau... mà y cÅ©ng giá»i như ai...
Mắt Chuá»™t anh sáng lên nhưng chỉ được má»™t giây, giá»ng nó lại ỉu xìu như cÅ© :
- Chắc mà y chỉ nói cho tao mừng chớ chắc gì có ngà y đó.
Tôi hùng hồn khẳng định :
- Nhứt định là váºy mà ... để rồi coi... nếu mầy ráng há»c, mầy sẽ thi Ä‘áºu tiểu há»c nè, rồi há»c lên nữa... ngưá»i ta há»c lá»›p đêm ì xèo cÅ©ng có bằng Phổ thông như ai... Mầy nhá»› chuyện Trần Minh khố chuối mà mầy đã kể cho tao nghe không?
Mặt thằng Chuá»™t dịu lại, nó gáºt đầu :
- Ừa, ba tao kể tao nghe... Trần Minh nghèo còn hơn tao nữa...
- Ừa, không có quần mặc, phải lấy lá chuối che thân...
- Tối phải quét lá đốt là m đèn để há»c..
- Mà há»c lóm thôi, ấy thế sau đỗ Trạng nguyên, vinh quy bái tổ lấy Công chúa.
Thằng Chuột ngồi thừ ra :
- Trạng nguyên là bằng gì hở?
- Æ ... cÅ©ng cỡ tiến sÄ© bây giỠđó... há»c hết Äại há»c nữa má»›i thi tiến sÄ©.
Chuá»™t anh há»i dồn :
- Có khó bằng thi Phổ thông không? Chắc Trần Minh cÅ©ng há»c bổ túc văn hóa chá»› báºn là m lụng cá»±c khổ...
- Hồi đó là m gì có bổ túc... giá» má»›i có... há»c vá»›i thầy dạy ở là ng.
Thằng Chuột mơ mà ng một mình :
- Giả như mình được như Trần Minh, mình sẽ sung sướng lắm.
Tôi đùa :
- Có thể mầy sẽ lấy được Công chúa nữa cà .
Thằng Chuá»™t cưá»i bẽn lẽn. Cưới Công chúa thì nó không tin và cÅ©ng không ước, nhưng đỗ đạt, thà nh tà i bằng sá»± chăm chỉ, tá»± há»c thì nó hẳn mÆ¡ ước lắm. Cứ nhìn mặt nó thì rõ, mắt nhìn đâu đâu trong khoảng không, nhưng gương mặt thì lá»™ ra vẻ cương quyết, vẻ cương quyết cá»§a ngưá»i tá»± hứa vá»›i lòng mình.
Hình như thằng Chuá»™t quên mất chuyện tôi nhá». Nó tiếp tục mở vở đánh vần. Sốt ruá»™t tôi nhắc :
- Thôi, hái giùm tao mấy bông sen, chá»› không chiá»u quá là m sao biết bông nà o đẹp bông nà o xấu.
Chuá»™t anh định nói gì nhưng thôi, nó gấp vở lại má»™t cách luyến tiếc rồi cháºm chạp bước xuống đầm sen. Nước ngáºp tá»›i thắt lưng.
- Nhá»› nhìn chung quanh xem có ai tá»›i không. Sợ ngưá»i ta la.
Tôi gắt :
- Có ma nà o đâu, sen hằng hà sa số, xin có mấy bông, mầy hái giùm có gì tao chịu trách nhiệm. Cùng lắm mình mua, chá»› biết ai đâu mà há»i.
Tôi chỉ cho Chuá»™t anh những bông sen đẹp nhất, chỉ tá»™i hÆ¡i ở xa bá». Chuá»™t anh quay lại ngần ngại :
- Xa bá» quá, hái lâu... lỡ ngưá»i ta tá»›i... Sen gần bá» cùng lắm há» cho...
Không lẽ tôi lỡ hứa vá»›i Chi rằng sẽ tìm được những bông sen đẹp nhất mà lại đưa ra toà n loại nở to, sắp tà n, hoặc búp non sao. Äó chưa kể phải để qua đêm. Vả lại, nhìn những bông sen xa bá» tươi đẹp quá tôi lại thấy ham nên cố ép Chuá»™t anh :
- Mầy ráng ra ngoà i chút thôi, đó, còn có mấy bước thôi mà ...
Chuá»™t anh tặc lưỡi, tháºn trá»ng Ä‘i ra xa hÆ¡n chút nữa.
- Ai cho tụi bây phá sen cá»§a ngưá»i ta. A, hái trá»™m hả? Cha chả...
Tiếng quát to là m tôi giáºt nẩy cả mình. Mải nhìn theo Chuá»™t anh tôi không để ý gì. Sau lưng tôi là má»™t ngưá»i đà n ông lá»›n tuổi, vạm vỡ, ý chừng ngưá»i chá»§ đầm Ä‘ang lom lom quắc mắt nhìn Chuá»™t anh.
- Äi lên.
Ông ta lại quát thêm tiếng nữa.
Chuá»™t anh sợ hãi lá»™i lên bá» mặt mà y xanh xám. Tay nó vẫn còn ôm má»™t bó sen. Tôi sợ hãi không kém, đứng im như trá»i trồng. Ngưá»i đà n ông bước xuống ruá»™ng, băng vá» phÃa Chuá»™t anh.
- Ai cho phép tụi bây ăn trá»™m sen? Má»›i bây lá»›n mà đã há»c thói trá»™m cắp hả? Không trị tụi bây lá»n mặt ăn quen hả?
Ngưá»i đà n ông tóm lấy áo Chuá»™t anh, mặt dữ dằn, quát tháo. Thằng Chuá»™t co rúm ngưá»i lại, tay khoát khoát, miệng muốn van xin nhưng chỉ là nhà trong cổ há»ng.
Tôi lạnh ngưá»i Ä‘i khi thấy ông ta quay sang phái tôi.
- Mầy vá»›i nó Ä‘i vá»›i nhau phải không? Cho mầy vá» Công an phưá»ng để tra xem ăn trá»™m bao nhiêu lần rồi. Hèn gì tao cứ mất sen hoà i.
Viá»…n cảnh bị bắt giữ ở Công an là m tôi sợ hãi. Cà ng sợ hÆ¡n nếu chuyện nà y đến tai ba má, thầy cô, bạn bè, rằng tôi là má»™t tên ăn trá»™m bị bắt quả tang. Tay tôi run láºp cáºp. Chân hầu như đứng không vững, lòng bối rối, tim co thắt lại vì sợ. Tôi muốn van xin, muốn thú nháºn vá»›i ngưá»i đà n ông kia là mình chỉ trót dại má»™t lần, nhưng sao cổ há»ng khô cứng lưỡi như thụt và o.
- Nó hái bán cho mầy phải không. Nà o, đứng đấy, đứng đấy...
Bất ngá», cổ há»ng tôi báºt ra tiếng kêu :
- Không.... không... Tôi không biết... tôi không biết nó...
Vẫn chưa kịp hiểu mình vừa nói gì thì hai chân tôi đã nhanh nhẹn thụt lùi rồi như ngưá»i bị ma Ä‘uổi, tôi bá» chạy, chạy miết... chạy mà không má»™t lần quay đầu nhìn lại.
VỠđến nhà , tôi má»›i dám dừng lại thấp thá»m nhìn quanh. Không có ai Ä‘uổi theo tôi cả. Nhưng vẫn chưa hết sợ, tôi lẩn ra sau hè, rá»a sạch bùn đất và o phòng thay quần áo. Lúc ấy, tôi má»›i bắt đầu nhá»› lại má»i việc và nhá»› đến Chuá»™t anh. Trá»i đất, tôi vừa gây ra chuyện gì váºy? Tôi đã xúi Chuá»™t anh hái sen, rồi tôi chối tá»™i mình, bá» trốn để Chuá»™t anh ở lại má»™t mình chịu tráºn. Chuyện gì sẽ xảy ra cho Chuá»™t anh đây? Nếu nó bị bắt, bị tù... Không biết tôi sẽ hối háºn đến thế nà o? Tôi, thằng há»c trò lá»›p Tám, thưá»ng vênh váo là thầy giáo cá»§a má»™t há»c trò, đã đà nh Ä‘oạn bá» chạy để trò rước lấy tất cả háºu quả không may. Nếu tôi là thầy giáo, tôi là má»™t thầy giáo không xứng đáng, nếu tôi là má»™t ngưá»i bạn, tôi là má»™t thằng bạn hèn nhát. Tại sao tôi lại đối xá» vá»›i Chuá»™t anh như váºy? Tôi tá»± há»i mình, tá»± hà nh tá»™i mình mà vẫn không thấy nhẹ lòng. Có thể bây giá» Chuá»™t anh Ä‘ang bị bắt giam ở phưá»ng... Lẽ ra tôi phải đứng lại, đỡ bá»›t tá»™i cho Chuá»™t anh, hay Ãt ra có hai đứa, Chuá»™t anh cÅ©ng thấy nhẹ lo má»™t phần... Äằng nà y... Hay là tôi chạy và o, tìm đến phưá»ng, năn nỉ mấy chú Công an thú tá»™i vá»›i hỠđể há» tha Chuá»™t anh... Hẳn vẫn chưa muá»™n... Tôi nhổm dáºy rồi lại ngồi xuống... Mầy lần lương tâm tôi giục tôi đứng dáºy nhưng trái tim hèn nhát cá»§a tôi cứ để ná»—i sợ hãi lấn lướt. Tôi cứ ngồi váºy, không biết trá»i đã hoà ng hôn, căn phòng tối lại, muá»—i bắt đầu vo ve quanh tôi. Tôi gục đầu và o gối, lòng giằng xé bởi bao ná»—i lo âu, sợ hãi, hối háºn.
Tiếng xe cá»§a ba tôi đã và o đến hiên nhà . Mẹ tôi Ä‘ang sắp chén bát lên mâm. Qua cá»a sổ, ngôi sao hôm lẻ loi đứng cách xa những ngôi sao bé bá»ng khác. Tôi tá»± an á»§i mình, bây giỠđã quá muá»™n rồi.
Mẹ kêu. Tôi thẫn thỠđến bên bà n ăn. Những miếng cÆ¡m đắng ngắt trong miệng. Ngà y mai tôi phải nói vá»›i Chi thế nà o vá» những bông sen? Và má»i ngưá»i biết chuyện...
- Linh đau bụng hả con?
- Ừa, em thấy nó uể oải... chắc dang nắng quá chớ gì?
- Con không được đi chơi và o giấc trưa nữa.
Tôi và nốt miếng cÆ¡m, trả lá»i ba mẹ vá»›i giá»ng nói như có nước :
- Dạ... nhưng con đâu có bịnh đâu.
Tôi rá»i bà n ăn và trốn mình và o góc há»c táºp. Ở đây sẽ không ai quấy rầy tôi. Tôi sẽ bình tâm để suy nghÄ© đến sá»± hèn nhát cá»§a mình.
“Muốn là m thầy giáo phải táºp tà nh các đức tÃnh chăm chỉ, trung thá»±c, tốt bụng, kiên nhẫn, khiêm nhưá»ng, can đảm, bởi thầy giáo phải là tấm gương cho há»c sinh...â€.
Cô giáo đã nói váºy... Và mình đã táºp tà nh được gì. Mình mÆ¡ ước lá»›n lên sẽ theo nghá» dạy há»c. Váºy mà chỉ má»›i má»™t chuyện nhá», mình cÅ©ng đã gây ra lẫm lá»—i lá»›n. Mình đã rá»i bá» bạn bè trong cÆ¡n hoạn nạn, ấy đã không tốt rồi. Mình lại còn chối bá» lá»—i mình để mặc bạn gánh chịu háºu quả thay cho mình là hèn. Tôi tá»± chá»i rá»§a mình và lòng thầm mong Chuá»™t anh tha thứ cho tôi.
|

07-09-2008, 07:22 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
ChÃn
Những cÆ¡n giông liên tục suốt mấy chiá»u đã giam chân tôi trong nhà . Buổi lá»… tổng kết cuối năm vẫn thuáºn chèo mát mái. Không có bông sen, nhưng hoa hồng thì nhiá»u vô kể. Những bông hồng tặng thầy cô, những bông hồng tặng bè bạn, ngà y hôm ấy đầy ắp đến ná»—i Chi không há»i tôi những bông sen mà tôi đã hứa hái.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u vui tươi, há»›n hở. Phần thưởng Sinh váºt dà nh cho tôi là má»™t ngạc nhiên lá»›n, cô giáo chá»§ nhiệm đã bổ sung trong phiên há»p giáo viên cuối năm theo đỠnghị cá»§a cô giáo Sinh váºt. Tôi chỉ vui được má»™t chút rồi thì ná»—i buồn bã ở đâu lại kéo vỠđầy ứ lòng. Phần thưởng Sinh váºt là lá»i nhắc nhở tôi vỠđứa bạn nhà quê, chân chất thất há»c. Äứa bạn đã bị tôi bá» rÆ¡i má»™t cách hèn nhát. Tôi cố quên Ä‘i vì dù sao đây cÅ©ng là dịp há»p mặt cuối cùng rồi sau đó, bạn bè chúng tôi sẽ chia tay nhau đằng đãng 90 ngà y. Nhưng không hiểu sao, cảnh vui trước mắt vẫn không xóa Ä‘i được cảnh đầm sen cá»§a chiá»u hôm trước.
- Ủa, Linh đứng đây hả? Vô dự liên hoan đi, sắp tới rồi.
Oanh tươi cưá»i má»i tôi, chỉ tay vá» phÃa lá»›p. Các bạn đã tụ ở đó từ lúc nà o. Tôi cháºm chạp đứng dáºy, mặt dà u dà u. Tụi thằng Hoà ng áp sát tôi trầm trồ gói phần thưởng, đứa nà o cÅ©ng lăm le muốn mở ra xem, đến ná»—i Hoa phải kêu lên :
- Phần thưởng cá»§a ngưá»i khác mà mấy bạn cứ là m như cá»§a mình. Tò mò Ãt thôi. Bạn Linh còn phải đưa cho bố mẹ bạn ấy xem nữa chứ.
Tôi vẫn ngồi là m thinh. Tụi thằng Hoà ng bực bội kéo nhau đi chỗ khác. Thằng Hoà i nói mỉa :
- Cha, bữa nay nó lên dữ.
Chi đăm đăm nhìn tôi, há»i nhá» :
- Linh có chuyện gì không vui phải không?
Tôi lắc đầu bá» Ä‘i trước đôi mắt ngỡ ngà ng cá»§a Chi và Hoa. Thằng Phú Ä‘i theo tôi, tÃnh nó đằm nhất trong bá»n. Phú bá vai tôi há»i nhá» :
- Bộ mầy có gì không vui phải không? Ba má mầy mắng hay bà già bệnh.
Tá»± nhiên, tôi muốn thổ lá»™ bá»›t má»™t phần nà o ná»—i ấm ức cá»§a mình cho má»™t ngưá»i. Không nhìn thằng Phú, tôi nói nhanh :
- Phú nè, nếu có hai đứa bạn mà má»™t trong hai đứa bá» chạy khi gặp hoạn nạn, để đứa kia chịu tráºn má»™t mình thì mầy tÃnh sao?
Không suy nghÄ©, thằng Phú đáp liá»n :
- Còn sao nữa, nghỉ chÆ¡i nó ra sau khi đã dần nó má»™t tráºn để Ä‘á»i. Äó là thằng tồi, chá»› bạn bè gì.
Tôi thót ngưá»i lại :
- Nhưng nếu nó hối háºn?
- Ãt ra nó phải biết mở mồm xin lá»—i. Còn không, dẹp. Mà đứa nà o chÆ¡i xấu mầy?
- Không, tao chỉ há»i váºy thôi.
Lần đầu tiên trong quãng Ä‘á»i há»c sinh, buổi liên hoan cuối năm không gây cho tôi má»™t xúc cảm Ä‘áºm đà nà o. Cả đầu tôi chỉ nghÄ© đến Chuá»™t anh, thằng bạn nhà quê tá»™i nghiệp. Tôi cứ nghÄ© mãi câu nói cá»§a Phú. Äúng, tôi không thể trốn mãi. Tôi phải gặp Chuá»™t anh. Nhưng liệu Chuá»™t anh đã được thả vá» chưa hay Chuá»™t anh Ä‘ang ở đâu? Nếu nó không bị bắt mà ngưá»i ta chỉ Ä‘á»n tiá»n, nó lấy đâu ra tiá»n trả cho chá»§ đầm? Mấy anh Công an có thông cảm cho nó không?
Các câu há»i đó ám ảnh tôi suốt ngà y suốt đêm. Hôm nay, tôi quyết định phải Ä‘i và o đầm cho bằng được, dù trá»i có mưa. Bên ngoà i, những đám mây Ä‘en đùn đẩy ngồn ngá»™n má»™t góc trá»i. Tà nữa đây thế nà o cÅ©ng có má»™t cÆ¡n mưa rà o kèm vá»›i sấm chá»›p ghê ngưá»i. Mẹ tôi không bao giá» cho tôi ra ngoà i khi cÆ¡n giông sắp đến và cả lúc cÆ¡n giông vừa dứt. Mẹ sợ sét đánh cây ngã rất nguy hiểm cho ngưá»i Ä‘i đưá»ng. Tôi vâng lá»i mẹ bởi chẳng thú vị gì khi Ä‘i ra ngoà i dưới cÆ¡n mưa rà o, sấm sét. Nhưng hôm nay, tôi nóng ruá»™t quá. Bị ray rứt mãi vì hà nh động hèn nhát cá»§a mình, tôi tìm cách lẻn ra khá»i nhà . Mặt trá»i bị mây che khuất nên râm mát hẳn. Äây đó có những bóng ngưá»i vá»™i vã vá»›i đưá»ng cà y trên mảnh ruá»™ng còn trÆ¡ trụi. Tôi dõi mắt khắp nÆ¡i, không biết mình phải kiếm Chuá»™t anh chá»— nà o.
Má»™t bóng nhá» quen quen trên lưng trâu Ä‘ang lững thững men theo bá» ruá»™ng. Tôi mừng rỡ, chắc là Chuá»™t anh, cách cầm roi ve vẩy và chiếc áo ca rô có vẻ sáºm mà u hÆ¡n dưới ánh trăng dịu. Tôi bắt tay là m loa :
- Chuột anh.... Ê... Ê... Chuột anh.
Cái bóng nhá» trên lưng trâu quay lại. Äúng là Chuá»™t anh. Tim tôi Ä‘áºp mạnh, cục đá Ä‘eo ở tim rÆ¡i mất, nhưá»ng chá»— cho sá»± ngạc nhiên, Chuá»™t anh rá»i khá»i lưng trâu, chạy vá» phÃa tôi, băng qua những mô đất lồi lõm. Gió thổi báºt hai cánh áo không cà i nút ngược ra sau phÆ¡i khuôn ngá»±c Ä‘en cháy.
- Mấy bữa rà y chiá»u nà o cÅ©ng có giông. Biết là anh không ra được, tui phải há»c tá»›i há»c lui bà i cÅ©, chán dá»… sợ.
Chuá»™t anh vừa thở hà o hển vừa nói vừa cưá»i. Nó chìa quyển táºp trên tay cho tôi xem. Da lưng bà n tay Chuá»™t anh vắt ngang những lằn đỠbầm. Không lẽ nà o nó bị ngưá»i đà n ông ở đầm sen đánh Ä‘áºp? Tôi chỉ và o tay Chuá»™t anh há»i :
- Mà y bị...
Chuá»™t anh cưá»i tá»± nhiên :
- Ừa, bữa đó đó, mấy chú Công an ở phưá»ng không nhốt nhưng vá» méc vá»›i ba tui... á»”ng quánh...
Rồi nó vuốt vuốt lên vết roi :
- Hổng sao, thoa muối rồi. Má»›i đầu Ä‘au quá đâu viết táºp được, bữa nay thì như thưá»ng.
Tôi nghe nghèn nghẹn. Những lá»i xin lá»—i cá»§a tôi muốn nói tắt ngang, bởi lá»i nói có ăn thua gì so vá»›i sá»± lo sợ và đau đớn mà Chuá»™t anh đã chịu. Lúc nà y tôi má»›i thấm thÃa được câu nói cá»§a mẹ tôi má»—i khi tôi phạm lá»—i: “Không nên gây ra lá»—i lầm để rồi xin lá»—i, lá»i xin lá»—i chỉ cốt cho lương tâm mình yên ổn, chÃnh yếu là nên sá»a đổi hối lá»—i để không bao giá» phạm lại lá»—i ấyâ€.
- Không có bông sen anh có bị sao không? Bữa đó tại ham quá... Xui thiệt...
Giá»ng Chuá»™t anh bình dị, không đượm chút trách móc nà o. Tôi ấp úng không biết phải nói gì. Cuối cùng tôi tránh sang chuyện khác :
- Bữa nay há»c tiếp chá»›?
Chuá»™t anh hăm hở gáºt đầu. Chúng tôi ngồi xuống bãi cá» mở cuốn táºp vần. Tiếng đánh vần táºp Ä‘á»c cá»§a Chuá»™t anh ê a trong gió chiá»u.
Khi Chuá»™t anh vừa thuá»™c hết má»™t trang và tôi định bà y nó là m tÃnh thì đằng xa nghe vang lại những tiếng sấm rá»n. PhÃa đầu núi, mây đùn thà nh từng lá»›p như xây thà nh. Thỉnh thoảng, và i ánh chá»›p lóe lên vẽ những vạch sáng ngoằn ngoèn như muốn xé toang bức mà n mây. Tôi ngừng nói, nhìn lên trá»i lo ngại. Chuá»™t anh nhá»m ngưá»i nhìn quanh kêu lên :
- Chết cha... con Nâu... nó đi xa quá, lúc nãy quên cột dây.
Không kịp nhặt vở hoặc nói thêm tiếng nà o, Chuột anh đã vùng chạy xuống ruộng.
Gió thổi mạnh hÆ¡n. Tiếng kẽo kẹt cá»§a hà ng tre nghe nặng ná» như tiếng nghiến răng trèo trẹo. Gió xạc xà o trên mặt đầm sen, những bông súng bông sen, cả những thân lá to cÅ©ng chao đảo. Mặt nước gợn sóng hắt lên lá sen những viên ngá»c trắng trong lăn tròn trên mặt lá.
- Mưa.
Tôi kêu thầm rồi vá»™i và ng đứn lên. Chuá»™t anh Ä‘ang thúc trâu vá» phÃa tôi.
à chừng con trâu sợ sấm nên cứ lồng lên từng chặp. Chuột anh ngoắc tôi :
- Tới đây, leo lên trâu tìm chỗ núp. Mưa sắp tới đó.
Mưa đã bắt đầu lắc rắc. Cánh đồng phÃa xa như nhuá»™m má»™t là n sương má»ng. Chuá»™t anh la lên :
- Không kịp rồi, thôi lẹ lên vô đại đây đi.
CÆ¡n mưa tá»›i nhanh đến ná»—i tôi không kịp cân nhắc chỉ biết nối chân Chuá»™t anh và con Nâu. Khu vưá»n tưởng bÃt kÃn váºy mà lại mở ra má»™t con đưá»ng nhá» vá»›i cái cổng tre khép há». Mưa là m cho vưá»n cây trở nên vắng vẻ quá chừng. Rồi mưa không tưới ướt tôi nữa và tôi thấy mình đứng dưới má»™t cái lá»u trống huếch nép cạnh má»™t bụi tre già . Chuá»™t anh vẫn còn lui hui cá»™t trâu và o má»™t gốc tre. Trâu và ngưá»i, ai cÅ©ng ướt như chuá»™t lá»™t. Chuá»™t anh cởi áo vắt kiệt nước mưa. Tôi cÅ©ng như nó, trong khi Chuá»™t anh kể lể.
- Äây là vưá»n cá»§a ông Ninh. Nhà nà y ông cho bà con ở, má»›i lấy lại. á»”ng có cái nhà chÃnh lá»›n lắm ở trong kia kìa.
- Không có ai hết.
- Ừa, ai vô lấy mấy cây tre nà y.
Tôi nhớ lại bữa hái bông sen đâm lo xa :
- Lỡ có ngưá»i thấy há» có la mình không?
Chuá»™t anh cưá»i :
- La sao được. Hổng lẽ ông để cho trâu ổng ướt. Thỉnh thoảng ổng có nhá» tui ra đây canh vưá»n cho ổng, canh ban đêm.
- Mầy hổng sợ hả? Mà bá»™ ổng không có ngưá»i nhà sao phải nhá» mầy?
- Ổng không có con. Già u quá mà không có con. Ổng nói với ba tui nếu tui chịu khó ổng nuôi tui đó.
Tôi bĩu môi :
- Nuôi sao không cho ở nhà đi há»c, bắt là m hoà i?
- Nhưng tui đâu muốn là m con nuôi ổng. Tui cũng có cha chớ bộ.
- Nhưng hổng lẽ mà y cứ chăn trâu hoà i cho ổng?
Chuột anh gãi đầu, gãi tai :
- Ừa... nhưng ba tui nói cứ là m đỡ, nếu trá»i thương cho ba tui có tiá»n táºu trâu thì tui vá» chăn trâu nhà .
Tôi thở ra chán nản :
- Thì cũng là chăn trâu...
Chuột anh cãi :
- Nhưng trâu cá»§a mình mà .... Nói váºy chá»› xa con Nâu, nhá»› lắm. Nói gì nó cÅ©ng hiểu, cÅ©ng biết...
Vừa nói Chuá»™t anh vừa vuốt lưng trâu ra chiá»u thương lắm.
Tôi ngồi là m thinh không biết nói gì thêm, chỉ thấy thương thương nó lạ. Chẳng bù vá»›i tôi, được há»c hà nh đầy đủ, không thiếu thốn thứ gì. Mẹ lại cưng không cho là m việc nặng, để sức cho con nó há»c - mẹ thưá»ng chống chế khi ba tôi than phiá»n mẹ Ãt sai bảo tôi việc nhà . Giá như Chuá»™t anh chỉ được má»™t ná»a cá»§a tôi có lẽ giá» nà y có thể nó là bạn cùng lá»›p vá»›i tôi cÅ©ng nên.
- Nếu ngà y nà o anh cÅ©ng dạy há»c, biết viết biết Ä‘á»c, ai dám cưá»i tui dốt. Rồi biết đâu tui xin được việc là m ở xã chẳng hạn, ba tui sẽ mát mặt lắm đó.
Vừa nói Chuá»™t anh vừa cưá»i, ánh mắt rá»±c vì hy vá»ng vá» má»™t tương lai tươi đẹp hÆ¡n hiện tại. Tôi như lây sá»± phấn khởi đó, hòa theo :
- Mầy Ä‘i là m nè, xã cho mầy há»c bổ túc văn hóa nè, lúc đó mầy thi Ä‘áºu phổ thông... vô đại há»c là m thầy giáo... le nghe, thầy giáo dạy há»c là hết sẩy. Lúc ấy chá»› có quên ông thầy nhá» nà y nghe máºy.
Thằng Chuá»™t mÆ¡ mà ng nhìn ra ngoà i vưá»n. Niá»m mÆ¡ ước đưa cả nó và tôi Ä‘i xa, quá xa thá»±c tế. Cả hai cứ ngồi váºy thêu dệt tương lai. Quá hứng chÃ, tôi trịnh trá»ng hứa :
- Dứt khoát hè nà y tao sẽ dạy mầy là m được luáºn văn cho mầy xem.
- Luáºn văn là gì váºy?
- Là ... là bà i văn... à ... bà i viết vá» má»™t cái gì đó. Thà dụ như tao ra Ä‘á»: mầy tả con gà . Mầy sẽ viết tả con gà từ đầu đến cuối.... hoặc tao biểu tả trò chÆ¡i nà o mầy thÃch nhất thì mầy kể ra...
Chuột anh reo lên :
- Chắc nhe... chắc nhe...
- Sao không chắc? Cam Ä‘oan mà y Ä‘á»c được báo, được truyện, viết thư...
- Sướng thiệt. Tao sẽ viết thư cho Äà i. Trá»i, tao khoái viết thư dá»… sợ. Dì Bảy Yịnh viết thư yêu cầu Äà i bản vá»ng cổ “Cô gái bán lồng đèn†má»™t tuần sau, bắt Äà i nghe được liá»n. Hay thiệt. Äã đã là .
Äang tươi cưá»i, bá»—ng dưng Chuá»™t anh nghiêm mặt lại, giá»ng buồn buồn :
- Nói váºy, chá»› chắc Ä‘á»i nà o mà tui Ä‘i thi được phải không Linh. Tui đâu có tá»›i trưá»ng.
Tôi không thể trả lá»i câu há»i cá»§a Chuá»™t anh. Äúng ra tôi không nghÄ© rằng Chuá»™t anh có thể thi cỠđỗ đạt. Cả bản thân tôi nghe nói tá»›i thi cỠđã á»›n lạnh lo lắng rồi huống chi Chuá»™t anh. Nhưng giấc mÆ¡ tôi vừa má»›i dệt cùng Chuá»™t anh thì đẹp đẽ và lá»›n lao thế kia, là m sao tôi nói tháºt ý nghÄ© cá»§a mình. Tôi chỉ biết an á»§i :
- Mầy ráng xin ba mầy cho Ä‘i há»c bổ túc Ä‘i. Nếu há»c hết cấp là ngưá»i ta cho Ä‘i thi.
Chuột anh rầu rĩ :
- Tui không muốn lớn lên cứ chăn trâu hoà i.
- Thì tao sẽ dạy cho mầy biết Ä‘á»c biết viết mà .
- Nhớ nhe. Nghéo tay đi.
Tôi đưa một ngón tay ra nghéo và o ngón tay Chuột anh.
CÆ¡n mưa đã dứt tá»± bao giá». Bầu trá»i xanh ngắt như chưa từng có cÆ¡n giông Ä‘i qua. Ãnh sáng rá»±c rỡ tá»a lan xuống vưá»n là m hÆ¡i nước bốc lên dáºt dá» như khói.
Chúng tôi ra khá»i vưá»n. Tôi muốn vá» vì sợ mẹ biết mình đã Ä‘i chÆ¡i khi có giông.
Chuột anh dặn vói theo :
- Nhá»› mai vô đầm dạy là m luáºn văn nghe. Nhá»› trưa tui chỠở đây.
Tôi gắt :
- Chưa viết thông đã là m luáºn văn, viết cho giá»i đã.
Chuột anh vẫn cứ dặn dò :
- Nhớ nghe... Trưa mai nhớ vô nghe...
Tiếng dặn dò của Chuột anh bị tiếng kêu của con Nâu át đi. Tôi đã đi khuất sau một khúc quanh.
|

07-09-2008, 07:23 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Mưá»i
Tôi đã thất hứa với Chuột anh.
Sau cái hôm dầm mưa trở vá» nhà , tôi lên cÆ¡n sốt, hết nóng rồi lạnh. Cạo gió, xông hÆ¡i, uống thuốc, nhưng cÆ¡n sốt không lui. Nhiệt độ cứ 38, 39 độ. Bố tôi nghi tôi bị sốt xuất huyết bèn đưa tôi nháºp viện xin khám nghiệm.
HÆ¡n má»™t tuần, cÆ¡n sốt má»›i lui, tôi ra viện, thân thể gầy ốm như má»™t bá»™ xương cách trÃ.
Lúc xe xÃch lô chở tôi vá» ngang qua trưá»ng há»c, tất cả cánh cá»a lá»›p Ä‘á»u đóng kÃn, sân trưá»ng vắng hoe, phượng đỠrÆ¡i đầy, lòng tôi nao nao ná»—i nhá»› không tên. Nhưng mẹ tôi vui mừng nói :
- May thằng Linh bệnh nhằm lúc nghỉ hè, có thá»i giá» dưỡng sức.
Tôi thì có cảm giác như mình xa cách các sinh hoạt hằng ngà y cả năm trá»i. Cái gì cÅ©ng có vẻ sống động nhanh nhẹn. Tôi muốn gặp gỡ bạn bè, tham gia chương trình sinh hoạt hè, nhưng mẹ tôi gìn giữ tôi quá cẩn tháºn. Ra gió, ra nắng má»™t chút là bà đã la ầm Ä©. Và mặc dù tôi đã hồi sức, muốn chạy nhảy, nô đùa, Ä‘i thăm bạn bè, nhưng mẹ tôi Ä‘á»u cấm. May quá, thằng Hoà ng đã đến đúng lúc. Nó nhắc tôi Ä‘i ghi tên sinh hoạt hè để lấy Ä‘iểm sinh hoạt cho niên há»c tá»›i. Lúc bấy giá» mẹ tôi má»›i dá»… dãi má»™t chút, nhưng cÅ©ng dặn dò cẩn tháºn :
- Con phải từ từ, chưa khá»e hẳn đâu.
Thằng Hoà ng thầm thì bên tai tôi :
- Nhá»› tuần sau Ä‘i sinh hoạt nghe. Tụi con Chi, con Lệ nó sinh hoạt ở phưá»ng nó, chương trình sinh hoạt toà n công tác xã há»™i. Coi chừng bá»n mình thua thì ê mặt.
Tôi ham lắm, cố ăn uống nhiá»u và vâng lá»i để mẹ không phiá»n trách má»›i mong đạt được mục Ä‘Ãch. Quả tháºt, tôi khá»e ra trông thấy, nhưng mẹ tôi vẫn cứ rên rỉ :
- Con còn xanh mướt hà .
Tôi phải hứa lấy hứa để :
- Con chỉ ghi tên và có mặt chá»› má»›i Ä‘au dáºy, mấy anh ấy không bắt con là m nhiá»u đâu. Mẹ yên chÃ.
Cuối cùng, mẹ tôi cÅ©ng đồng ý. Thứ hai, đó là má»™t ngà y má»›i. Tôi sá»a soạn tá» chỉnh gá»n gà ng. Bầu trá»i tuyệt đẹp. Mùa hè sáng tươi và chói chang ánh nắng.
- Linh ơi, Linh...
Tiếng con gái á»›i Æ¡i trước cá»a nhà . Tôi chạy ùa ra.
- Ủa Chi...
Chi dắt xe đạp và o hiên, cưá»i nói :
- Nghe Linh bị bịnh, định Ä‘i thăm mấy lần, nhưng kẹt công tác nhiá»u quá.
- Nghe nói bên phưá»ng Chi “chuyên trị công tác xã há»™i†hả?
Chi cưá»i :
- Cha, Ä‘au má»›i dáºy có khác. Yêu Ä‘á»i dữ. Äúng ra Chi phụ trách má»™t tổ Ä‘i Ä‘iá»u tra vá» số trẻ em thất há»c ở phưá»ng nhà .
Câu nói đùa cá»§a Chi chợt xé tan bức mà n mù má» cá»§a ký ức. Má»™t hình ảnh hiện lên rõ nét. Chuá»™t anh. Hèn gì cả mươi ngà y nay tôi cứ có cảm giác mình quên má»™t việc gì mà không nhá»› lại được. Tôi đã hứa vá»›i Chuá»™t anh và tôi đã không đúng hẹn. Giữa hai đứa, lần nà o tôi cÅ©ng là ngưá»i có lá»—i, nhưng lần nà y tôi không chá»§ tâm. Tôi chỉ bá»±c mình là m sao mà có thể quên bẵng chuyện nà y như chưa từng có Chuá»™t anh trên Ä‘á»i.
- Ủa, sao tá»± nhiên Linh trầm tư buồn bã váºy? Bá»™ Linh còn mệt hả?
Tôi giáºt mình xua tay :
- Không, mình vừa nhớ lại một chuyện.
- Chuyện gì váºy? Chi nghe được không?
Tôi thở dà i. Khó nói tháºt. Äây chỉ là chuyện riêng. Tôi tránh né :
- Không có gì quan trá»ng đâu. Chi kể cho Linh nghe chuyện sinh hoạt hè bên ấy Ä‘i. Biết đâu là kinh nghiệm cho tụi mình.
Chi tươi cưá»i :
- Äâu có gì mà là m kinh nghiệm.
- Nhưng cảm tưởng của Chi thế nà o? Phải có chớ.
Chi nói giá»ng rầu rầu :
- Chi thấy trong lòng mình có cái gì đó không yên. Các bạn có Ä‘á»i sống vất vả quá trong khi bá»n mình lại sung sướng, đầy đủ.
Tôi đưa mắt nhìn Chi vá»›i niá»m thông cảm sâu xa. Tình cảm nà y tôi đã nháºn biết má»™t buổi chiá»u mưa trong khu vưá»n vắng. Chuá»™t anh cÅ©ng là má»™t số pháºn đáng buồn như những số pháºn khác mà Chi được biết.
- Linh biết không, rất nhiá»u bạn trạc tuổi mình hoặc lá»›n hÆ¡n nữa mà vẫn chưa biết quyển vở, cây bút là gì. Có bạn cam tâm, chịu đựng, chấp nháºn cảnh khổ đó, nhưng cÅ©ng có nhiá»u bạn ao ước được đến trưá»ng, mong muốn biết Ä‘á»c, biết viết, tÃnh toán, song vì hoà n cảnh đà nh chịu thất há»c.
Tôi kêu lên :
- Äúng thế... Mình phải là m sao đây?
Chi lắc đầu :
- Dù sao tụi mình chỉ là những há»c trò lá»›p tám, bạn bè mình, có ngưá»i còn chưa dám ra khá»i nhà nÅ©a là ... Chi cÅ©ng váºy, nhưng may nhá» có sinh hoạt hè, được hướng dẫn, được nhìn thấy táºn mắt, Chi cÅ©ng góp được chút lòng cá»§a mình để giúp đỡ mấy bạn ấy.
- Chi là m gì?
- Chi đăng ký vá»›i anh phụ trách Äá»™i là sẽ giúp các bạn ấy qua ba tháng hè sẽ Ä‘á»c được, viết được.
Tôi cảm phục nhìn Chi mà tiếc cho mình vì ốm nên để mất má»™t thá»i gian.
- Còn Linh thì sao, đã bắt đầu sinh hoạt chưa?
Tôi hơi mắc cỡ :
- Chiá»u nay, Hoà ng qua rá»§ Linh... Má»›i bắt đầu... nhưng...
Tôi không biết có nên thuáºt chuyện Chuá»™t anh cho Chi nghe không? Chi không phải là má»™t cô bạn õng ẹo. Vả lại, Chi đã có má»™t tấm lòng vá»›i các bạn bất hạnh như váºy, tại sao tôi phải ngại ngần khi kể chuyện vá» Chuá»™t anh. Chi không coi rẻ những ngưá»i thất há»c lẽ nà o Chi lại khinh Chuá»™t anh và cưá»i tôi.
- Mình cÅ©ng có dạy má»™t đứa bạn mù chữ. Bây giá» nó đã biết Ä‘á»c sÆ¡ sÆ¡ rồi.
Nói đến đây, tôi chợt cảm thấy xấu hổ bởi sá»± khoe khoang cá»§a mình: công sức bá» ra chưa bao nhiêu mà đã xưng thầy, kêu há»c trò...
- Linh nói tiếp đi... Chuyện đáng nói đó nhen.
Chi hơi trêu tôi, nhưng tôi không để ý chỉ cố gắng kể sao cho trung thực mà không đỠcao mình.
- Nói cho cùng, hai đứa bà y cho nhau. Chuá»™t anh muốn há»c chữ, mình hướng dẫn. Bù lại, Chuá»™t anh truyá»n cho mình bao nhiêu kinh nghiệm vá» cây cối, sinh váºt ở ruá»™ng đồng.
Chi gáºt gù :
- Váºy té ra Linh tiến bá»™ vá» môn Sinh váºt má»™t phần là do Chuá»™t anh phải không? Váºy mà Linh chẳng giá»›i thiệu bạn mình cho bạn bè...
Nghe Chi trách, tôi nhá»› lại buổi gặp gỡ ở ven đầm. ChÃnh vì tôi không dám giá»›i thiệu thằng bé chăn trâu nhếch nhác ấy là bạn mình mà các bạn đã có ý nghÄ© nghi kỵ coi thưá»ng, xúc phạm đến Chuá»™t anh.
- Äể hôm nà o rồi mình sẽ giá»›i thiệu. Chuá»™t anh ở trong đầm sen...
- Bây giỠcòn sớm, hay tụi mình vô đầm sen chơi đi...
Hoà ng oang oang bên tai tôi. Nó và o nhà và chắc chỉ nghe được câu cuối. Nhưng Chi lại đồng ý ngay.
- Hoà ng tá»›i rồi. Còn sá»›m, bốn giá» má»›i sinh hoạt phải không? Mình vô đầm sen rồi Linh giá»›i thiệu luôn. Bữa khác nhiá»u khi Chi báºn không Ä‘i được.
Tôi cÅ©ng Ä‘ang mong gặp Chuá»™t anh. Lâu không gặp tôi chắc nó thất vá»ng lắm. Chuá»™t anh nà o biết tôi bị bệnh. Lần nà y tôi sẽ rá»§ mấy đứa bạn, kể cả Chi thay phiên nhau giúp Chuá»™t anh. Có thể chÃnh nhá» váºy mà Chuá»™t anh đạt được mÆ¡ ước cá»§a mình chăng. Tôi nhanh nhẹn gáºt đầu, lòng nôn nao vui mừng.
Cánh đồng xanh ngắt mà u mạ má»›i. Không còn những đám ruá»™ng khô nẻ, không còn cảnh thinh lặng vắng vẻ. Mạ đã lên, rải rác đây đó những bóng ngưá»i Ä‘ang cắm cúi trên ruá»™ng. Äầm sen thưa thá»›t hoa, và thay và o đó vô số gương sen hình nón láºt ngược mà u xanh nõn.
- Linh có hẹn ở đây không?
Tôi thất vá»ng nhìn quanh. Ruá»™ng thế nà y đâu ai dám thả trâu ăn rông. Có thể Chuá»™t anh phải đưa trâu Ä‘i ăn chá»— khác. Tuy váºy, không hiểu sao tôi vẫn tin rằng Chuá»™t anh không thể quên chá»— hẹn thưá»ng xuyên cá»§a hai đứa. Dù tôi không giữ đúng lá»i hứa, nhưng Chuá»™t anh vẫn chá» tôi ở đây má»—i ngà y.
- Sao, nhà bạn của Linh ở khúc nà o?
Tôi đà nh nói :
- Mình vẫn hẹn nhau ở đây, chỠmột chút nữa.
Bây giá», Hoà ng má»›i hiểu mục Ä‘Ãch chá»§a chuyến vô đầm sen đột xuất nà y là vì cái hẹn gì đó. Tò mò nó kéo tay tôi há»i :
- Ủa hẹn vá»›i ai váºy Linh, váºy mà tao cứ tưởng Ä‘i chÆ¡i.
Chi cưá»i :
- Hoà ng chỉ thÃch Ä‘i quáºy. Nè để Chi nói cho nghe...
Tôi chỉ đám cá» thưá»ng ngồi :
- Mình ngồi chỗ đó mát rồi hãy bà n chuyện luôn.
Hoà ng phốc má»™t cái nằm lăn ká»nh trên bãi cá». Mấy tráºn mưa rà o là m cá» tươi tốt mịn mà ng. Mùi thÆ¡m cá»§a cây lá đất Ä‘ai nghe quen thuá»™c và dá»… chịu. Tôi cÅ©ng muốn nằm dà i như thằng Hoà ng nhưng ngặt có Chi, bá» nà o cÅ©ng phải giữ lịch sá»± trước mặt bạn gái. Tôi kéo Hoà ng dáºy :
- Kỳ quá Hoà ng, chẳng lịch sự chút nà o.
Hoà ng nhổm dáºy cà u nhà u :
- Ra đồng cỠmà ngồi như trong phòng khách, thiệt là dởm. Nè, Chi vừa nói gì nói tiếp đi.
Chi cưá»i :
- Thì hồi nãy Hoà ng thắc mắc, Chi định kể nhưng Hoà ng không có vẻ muốn nghe nên Chi cũng... quên luôn.
Hoà ng nháy nháy cặp mắt liếng :
- Bá»n con gái chúa là m khó. Hèn chi trong lá»›p mấy đứa ngán Chi lắm, nhứt là giá» truy bà i trước giá» há»c.
- Thôi, nghỉ hè, không nhắc chuyện cÅ© nữa. Vả lại, Chi khó là có lợi cho các bạn, nhứt là các bạn lưá»i há»c bà i như... như Hoà ng váºy.
Chi cưá»i phá lên. Tôi cÅ©ng cưá»i to trước gương mặt cau có cá»§a Hoà ng. Rồi bá»—ng Hoà ng cÅ©ng cưá»i phá lên theo.
Có tiếng trâu nghé á» kêu con từ xa. Tôi giáºt mình đứng dáºy. Bóng má»™t con trâu Ä‘ang băng ngang theo bỠđắp, trên lưng trâu vắt vẻo má»™t thằng bé vá»›i chiếc nón cá»i quen thuá»™c, vá»›i chiếc roi tre nhịp nhà ng.
- Chuột anh phải không?
Tôi không trả lá»i mà bước vá» phÃa trước. Tôi sẽ nói trước để Chuá»™t anh khá»i phải bỡ ngỡ, mặc cảm vá» sá»± có mặt cá»§a hai đứa bạn rằng Chuá»™t anh là bạn tôi cÅ©ng giống như Chi, như Hoà ng, tôi sẽ giá»›i thiêu há» vá»›i Chuá»™t anh và há» sẽ giúp tôi hướng dẫn Chuá»™t anh há»c và o những lúc tôi không thể đến.
Tôi cưá»i vá»›i Chuá»™t anh, nhưng nụ cưá»i như cứng lại trên miệng. Con Nâu, đúng là con Nâu vá»›i hai chiếc sừng cong vòng và má»™t vết sáºm nâu chạy dà i trên trán xuống táºn mÅ©i. Song Chuá»™t anh lại không phải Chuá»™t anh. Má»™t thằng bé lạ hoắc, nhá» hÆ¡n Chuá»™t anh mà rất giống Chuá»™t anh.
- Chuột anh đó sao?
Tôi ngạc nhiên không nói được lá»i nà o. Con Nâu dừng lại má»™t khoảng trước mặt tôi. Chi và thằng Hoà ng sợ trâu cứ ráºp rình đằng xa, chỉ trá».
- Anh là ... anh Linh?
Thằng bé há»i mà không rá»i lưng trâu. Tôi gáºt đầu. Thằng bé mừng rỡ nhảy xuống đất đến bên tôi ra vẻ thân thiện :
- Anh Chuá»™t anh nhắn em tìm anh cả mưá»i ngà y nay rồi mà không gặp. Chiá»u nà o trước khi cho trâu vá» em Ä‘á»u ghé qua đây. Ảnh dặn anh thÃch ngồi đây lúc mặt trá»i lặn lắm.
Quả tháºt thằng bé có quen biết vá»›i Chuá»™t anh. Không chá» tôi há»i thằng bé tiếp tục kể lể :
- Em cứ ở đây, mặt trá»i chưa lặn là em chưa dám vá». Còn hôm nà o có giông em má»›i vá» sá»›m. Như váºy là anh đâu có ra đây phải không?
- Sao Chuột anh không ra đây? Bộ nó bịnh hả? Mà em là gì của Chuột anh?
- Em là Chuột em, em của anh. Ảnh nhỠem nhắn với anh là ảnh không ra đây được nữa.
Tôi không tin và o lá»— tai mình, há»i gặng :
- Kỳ váºy, là m sao mà không ra được. Hổng rảnh nhiá»u thì chiá»u chiá»u ghé ra má»™t chút để há»c chá»›.
Chuột em lắc đầu khẳng định câu nói của mình :
- Ảnh không ra được, ảnh đi xa rồi.
Tôi ngẩn ngÆ¡ nhìn. Hẳn có sá»± lầm lẫn nà o đó, chứ không lẽ. Ra khá»i mấy trăm thước đầm sen nó còn chưa Ä‘i được huống hồ...
Chi và thằng Hoà ng đã đến đứng vây quanh Chuá»™t em. Chi há»i :
- Ủa, đi đâu mà xa, tại sao phải đi?
- Ảnh vô Quảng Ngãi là m đưá»ng rồi.
Tôi có cảm giác bải hoải cả ngưá»i, không biết vì Ä‘au má»›i dáºy phải Ä‘i nhiá»u mệt hay là vì cái tin Chuá»™t anh đã Ä‘i mất.
Tiếng Hoà ng chép miệng :
- Váºy là thằng Linh hết thà nh thầy. Há»c trò bá» thầy...
Chi gắt :
- Sao chuyện gì Hoà ng cũng đùa được. Im xem thằng nhỠnà y nói gì.
Tôi không để ý đến lối đùa cá»§a thằng Hoà ng, tâm trà chỉ băn khoăn tại sao Chuá»™t anh lại phải Ä‘i xa như váºy. Tôi kéo Chuá»™t em ngồi xuống bãi cá» :
- Có chuyện gì mà Chuá»™t anh phải Ä‘i xa? Bá»™ Chuá»™t anh có bà con ở trá»ng hả?
- Ảnh đâu có muốn Ä‘i. Ba em bắt Ä‘i đó... CÅ©ng tại bữa hái trá»™m sen. Công an phưá»ng bắt được méc vá»›i ba em...
Giá»ng kể lể cá»§a Chuá»™t em như âm vang từ chốn nà o xa xăm vá»ng lại. Thì ra hôm Chuá»™t anh bị bắt vá» phưá»ng con Nâu bị bá» quên ở trên ruá»™ng, đến sụp tối, ông Ninh má»›i kiếm ra dắt vá». Bữa đó Chuá»™t anh bị đánh cho má»™t tráºn tÆ¡i tả. Äã váºy, con Nâu bị bỠđói meo không đủ sữa cho con nó bú là m nghé con kêu suốt đêm. Thêm mấy ngà y sau, ruá»™ng đã cấy mạ mà Chuá»™t anh vẫn cứ rạ chá»— bỠđầm, không Ä‘i xa để con Nâu ăn no, trâu bị đói thưá»ng xuyên. Ông Ninh cho ngưá»i theo rình, thấy Chuá»™t anh lóng ngóng mãi ở bỠđầm, cho là Chuá»™t anh lưá»i biếng. Vì thế, ông Ninh quyết định không thuê nữa.
- Ba em đánh ảnh má»™t tráºn rồi dẫn qua năn nỉ ông Ninh nhưng ổng không chịu. Cuối cùng ba em phải thế em.
Thằng Hoà ng chen và o :
- Trả vá» thì vá». Sợ gì, để coi ai cần ai cho biết. Em đừng thèm là m vá»›i thằng chả.
Chuột em gạt nước mắt :
- Nhà em nghèo lắm. Má»—i đứa má»—i việc, đâu có dám ngồi không. Nhân bữa đó có chú Năm ở Quảng Ngãi ra, ba em gá»i anh Ä‘i theo để há»c nghá» là m đưá»ng. Ảnh năn nỉ khóc lóc. Không thÃch xa nhà , ảnh sợ. Nhưng ba em dá»a Ä‘uổi Ä‘i luôn nếu ảnh không nghe...
Chuột em òa khóc nức nở. Chi vỗ vỠ:
- Em đừng khóc nữa, ảnh đi năm ba tháng vỠlại chớ gì.
- Em nhá»› ảnh lắm. Ở nhà cái gì anh cÅ©ng là m giùm em hết. Ảnh còn hứa và i ba tháng nữa, ảnh há»c viết há»c Ä‘á»c thạo sẽ dạy em há»c vần. Váºy mà ...
Chuá»™t em lại tấm tức khóc. Tôi nghẹn ngà o không biết phải nói gì. Giá như tôi không bệnh, tôi đã gặp Chuá»™t anh rồi... Biết đâu, Chuá»™t anh sẽ chẳng mất thì giá» trông ngóng tôi, là m tốt công việc cá»§a mình và Chuá»™t anh sẽ chẳng phải Ä‘i xa. Äứa bé chăng trâu thÃch há»c, chỉ mong đến má»™t ngà y nà o đó viết được má»™t bức thư, và là m má»™t nghá» gì đó khác vá»›i nghá» chăn trâu nà y. Váºy mà ... ước muốn nhá» nhoi như váºy cÅ©ng không thà nh được. Có phải lá»—i ở tôi chăng? Nếu tôi không nhá» Chuá»™t anh hái sen... Nếu tôi không trá»… hẹn liên tục... Và nếu tôi biết cảm thông hoà n cảnh cá»§a má»™t đứa bé nghèo... Ôi trăm cái nếu cÅ©ng chỉ là tưởng tượng, còn thá»±c tế, Chuá»™t anh đã Ä‘i xa rồi.
Tôi bùi gùi như vừa đánh mất má»™t váºt gì thân thiết đã lâu ngà y.
- Thế Chuột anh có nhắn gì với anh không?
Chuá»™t em à má»™t tiếng nhá» và đứng báºt dáºy :
- Thiếu chút nữa em quên. ChỠem một chút nghe.
Chuá»™t em chạy vụt và o ngõ khu vưá»n ông Ninh. Má»™t lát sau, nó trở ra tay nâng cao má»™t cái sưá»n diá»u, cẩn tháºn đặt xuống trước mặt tôi :
- Ảnh dặn em đưa con diá»u én nà y cho anh. Ảnh vót tre là m suốt ngà y trước khi Ä‘i đó. Ảnh nói có hứa vá»›i anh, có Ä‘iá»u tiếc là không bà y anh cách cá»™t dây lèo kịp. Chỉ có ảnh là cá»™t dây lèo kịp. Chỉ có ảnh là cá»™t dây lèo chắc mà diá»u không chao.
Tôi nhìn cái sưá»n diá»u nằm im trên bãi cá», lòng bồi hồi nhá»› lại buổi chiá»u đầu tiên gặp Chuá»™t anh. Äã bao lần tôi vẫn tá»± cho là mình giá»i giang khôn ngoan, có há»c hÆ¡n thằng bé chăn trâu Ä‘en đủi ấy. Nhưng đến bây giá» tôi má»›i hiểu chẳng có ai ngu hÆ¡n ai, chỉ vì hoà n cảnh. Và chỉ đến bây giá» tôi má»›i rõ tấm lòng cá»§a Chuá»™t anh đối vá»›i bạn bè đẹp biết mấy.
Hoà ng nâng cái sưá»n diá»u lên đưa qua đưa lại trên đầu. Không có dây lèo, không được tô bồi, con diá»u sẽ chẳng bao giá» bay cao. Tá»± nhiên tôi liên tưởng đến niá»m mÆ¡ ước cá»§a Chuá»™t anh cÅ©ng giống như cánh diá»u kia, không có cÆ¡ há»™i, không được bồi dưỡng nâng đỡ, dù là vá»›i những bà n tay vụng vá», nhá» bé cá»§a chúng tôi, thì cÅ©ng nằm yên bất động như cái khung rá»—ng tếch cứng đơ. Nhưng có lẽ nà o lại như váºy? Không thể như váºy được. Ở đây, dù không có Chuá»™t anh, tôi cÅ©ng sẽ cố gắng cá»™t dây lèo, bồi giấy là m thân, dán Ä‘uôi, để chú diá»u nà y bay lượn ca hát như chiếc én trên bầu trá»i rá»™ng và tôi cÅ©ng tin chắc rằng, nÆ¡i xa xôi kia, dù không có tôi, Chuá»™t anh vẫn cố gắng vượt bức mà n tăm tối hướng vá» phÃa ánh sáng, thứ ánh sáng trà tuệ huyá»n diệu cÅ©ng như ánh sáng cuá»™c Ä‘á»i. Mắt tôi đầy lệ... Tôi ve vuốt mãi cái sưá»n tre mảnh dẻ mà dai bá»n. Tiếng Chi loáng thoáng bên tai :
- Chuột em vỠrồi, Linh.
Trên con đưá»ng mòn, bóng Chuá»™t em nhá» nhoi vá»›i con Nâu cháºm rãi Ä‘i dần vá» phÃa xa.
Tôi nhìn theo. Không phải Chuá»™t em mà là Chuá»™t anh, vá»›i chiếc áo ca rô bác phếch báºt cúc, vá»›i cái quần xà lá»n Ä‘en, chiếc roi nhá» vung vẩy trong không khà những nét tưởng tượng, xa dần rồi khuất xa mãi mãi.
HẾT
|
 |
|
| |