 |
|

09-09-2008, 03:46 PM
|
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 26
Từ ngà y Bân Bân vá» nước, luôn ba hôm nà ng và Phi cùng gần gÅ©i liên tiếp. Phi tuy phải đáp ứng lá»i yêu cầu cá»§a hai mẹ con bà Khưu, nhưng trong lòng chà ng không mấy yên.
Qua ngà y thứ ba, tình cảm cá»§a Tố Tố rất xáo trá»™n, cả ngà y nà ng đóng chặt cá»a lại chẳng tiếp xúc vá»›i ai bên ngoà i. Không ai biết nà ng viết thư hay là đá»c sách?
Nà ng không há» há»i thăm Phi trong hai ngà y qua Ä‘i đâu, cÅ©ng không há»i thăm chà ng má»—i đêm ngá»§ tại nhà Bân Bân hay ở đâu. Nhưng Phi trông thấy lúc nà ng há»c bà i, dáng Ä‘iệu rất lạc lá»ng không táºp trung và o bà i vở.
Phi không biết tÃnh sao, cÅ©ng không biết dá»±a và o đâu mà giải thÃch, sá»± tháºt cÅ©ng không thấy nà ng phản ứng gì, nà ng vẫn biết mấy hôm nay, Phi cùng Bân Bân như gắn liá»n nhau. Phi cÅ©ng không hiểu vì sao mà lòng chà ng đối vá»›i nà ng cảm thấy không yên? Vì sao trước mặt nà ng chà ng không muốn đỠcáºp đến Bân Bân?
Vấn đỠđó là do căn bệnh thần kinh của nà ng hay là nguyên nhân nà o khác?
Chà ng giấu kÃn sá»± bất an trong lòng, không muốn nói ra cho ai biết. Chà ng hy vá»ng Cao Gia Toà n sá»›m thu xếp công việc Trương Láºp Dân cho ổn thá»a, nói rõ sá»± tình cho Tố Tố biết. Thế là , chà ng yên lòng trở vá» y viện để là m việc như thưá»ng lệ.
Nhưng Ä‘iá»u đó chỉ riêng chà ng tÃnh váºy thôi.
Chiá»u hôm đó, chiếc xe cá»§a Khưu viện trưởng đến Ä‘áºu trước cá»a má»™t quán rượu tại Diên Bình Bắc Lá»™. Ngưá»i hầu bà n mặc áo trắng bước ra mở cá»a xe cho viện trưởng. Lão Khưu miệng ngáºm ống bÃp, dặn lão Trương:
- Chú Trương, chú hãy tìm má»™t nÆ¡i yên ổn mà đáºu xe, Ä‘i xem xi-nê chÆ¡i Ä‘i, đến mưá»i má»™t giá» trở lại đây rước tôi.
Lão Trương không quay đầu lại đáp:
- Vâng lá»i viện trưởng.
Khưu viện trưởng xuống xe, ngưá»i hầu bà n vừa dẫn đưá»ng vừa nói:
- Thưa viện trưởng, Hùng xưởng trưởng ở phòng số 205 chỠông.
Lão Khưu cưá»i cưá»i nói:
- ÄÆ°á»£c rồi!
Tiếng cụng ly, tiếng ca hát, những tiếng nhỠto hòa lẫn với sự náo nhiệt dưới ánh đèn hồng chớp nhoáng mỠảo, từ trên lầu vang xuống. Lão Khưu dò từng bước theo nấc thang lầu lót thảm đỠđể đi lên.
Cạnh thang lầu là hồ phun nước, đèn đủ mà u từ dưới hồ rá»i lên vưá»n hoa, biến thà nh muôn mà u muôn sắc, những giá»t nước chói rá»i như những hạt ngá»c, trông rất đẹp mắt.
Ngưá»i hầu bà n dắt Khưu viện trưởng đến phòng số 205 rồi trịnh trá»ng nói lá»›n:
- Có Khưu viện trưởng đến!
Trong phòng tiếng vá»— tay vang dáºy hòa lẫn vá»›i tiếng hoan nghinh. Có ngưá»i nói lá»›n:
- Lão Vượng là m gì đến trá»… váºy, phải phạt ba ly!
Khưu Äông Vượng chà o há»i những ngưá»i chung quanh bà n. Trong bà n có tất cả năm ngưá»i khách, Hùng xưởng trưởng là m chá»§ tá»a, viên quản lý cá»§a Kiến thà nh Hóa công ty ngồi cạnh bên. Trên bà n trừ má»™t vị khách từ Hương Cảng má»›i vá», ngoà i ra Ä‘á»u là ngưá»i quen cá»§a Khưu viện trưởng, có bẩy, tám cô chiêu đãi viên hướng và o lão Khưu mà chà o há»i. Khưu viện trưởng vừa ngồi và o bà n tiệc, vừa cưá»i nói:
- Äáng phạt, đáng phạt tá»™i tôi đến trá»….
Ông ta nói rồi, bèn nâng ly uống cạn. Há» má»—i ngưá»i Ä‘á»u rót má»—i ly để tá» tình vá»›i viện trưởng. Sau khi lão Khưu cạn ly bèn châu mà y nói:
- Whuýt ky dữ quá.
Lão Hùng cũng uống cạn ly và để xuống nói:
- Mình đãi khách từ xa má»›i vá», phải dùng thứ dữ coi má»›i được chá»›. Anh Äông Vượng, phải ăn gì, rồi sẽ uống.
Ngồi cạnh bên lão Khưu má»™t cô chiêu đãi, đầu chải tóc cao, đưa đũa gắp má»™t miếng thịt gà miệng mỉm cưá»i má»i Khưu viện trưởng. Lão Khưu nhai miếng thịt và sá» mặt cô ta:
- Diễm hồng, mấy hôm rồi không gặp, hôm nay trông đẹp ghê.
Cô chiêu đãi nhìn lão nở nụ cưá»i say đắm, dá»±a và o ngưá»i lão nÅ©ng nịu:
- Khưu viện trưởng hôm nay trẻ quá.
Lão Khưu cưá»i ha hả nói:
- Mình trẻ? Con của mình còn lớn hơn Diễm Hồng.
Lão Hùng ngồi cạnh má»™t chiêu đãi viên, cô ta đánh lá»a châm thuốc cho lão. Sau đó Lão Hùng hướng sang lão Khưu nói:
- Anh Äông Vượng, anh còn quên nói lý do nà o đến trá»…?
Lão Khưu mỉm cưá»i nói:
- Anh Kiến Phương, lý do cá»§a tôi vá»›i lý do cá»§a quý vị hiện diện nÆ¡i đây không khác nhau mấy. Tất cả chúng ta Ä‘á»u mất tá»± do phần nà o.
Hùng Kiến Phương cưá»i cưá»i nói:
- Phải rồi, viện trưởng phu nhân vừa vỠđến.
- Äiá»u đó chẳng quan trá»ng gì, bởi hôm nay tại nhà cá»§a đệ có khách, sau khi là m việc vá» nhà còn phải tiếp khách, chá» khách tan tiệc, nên đến đây hÆ¡i trá»….
Hùng Kiến Phương nhìn và o thức ăn trên đã đầy đủ, lão cất cao ly rượu lên, hướng và o má»i ngưá»i nói:
- Thôi, chúng ta quên tất cả. Nà o, hãy cạn ly.
Má»—i ngưá»i Ä‘á»u nâng ly cạn, cạnh bên má»—i vị khách Ä‘á»u có má»™t cô nữ chiêu đãi châm rượu và gắp thức ăn.
Khưu Äông Vượng nhìn Hùng Kiến Phương nói:
- Kiến Phương, tôi có ý định má»i anh trước, kết quả lại được anh má»i.
- Äừng lo, mình còn nhiá»u cÆ¡ há»™i, hôm nay có dịp may được Äổng sá»± trưởng từ Hương Cảng đến đây, nên mình má»›i hân hạnh được là m chá»§ đãi khách đấy chá»›.
Ngưá»i khách từ Hương Cảng má»›i đến, ông ta không mấy rà nh tiếng Quảng Äông:
- Tháºt ra, anh em chúng ta hôm nay được gặp nhau nÆ¡i đây, đệ lấy là m vinh hạnh!
Khưu Äông Vượng đã được nghe Hùng Kiến Phương giá»›i thiệu ngưá»i khách trong Ä‘iện thoại Tạ Äổng sá»± trưởng là vị khai thác má»™t xưởng hóa há»c lá»›n tại Hương Cảng, ông ta có ý vá» nước để xem những xưởng hóa há»c có triển vá»ng để bá» vốn và o đầu tá»± Hùng Kiến Phương đã biết văn phòng đại diện cá»§a ông ta tại Äà i Bắc, nên chiá»u nay dắt ông ta Ä‘i xem xét toà n bá»™ cÆ¡ xưởng cá»§a lão tối lại má»i lão dùng cÆ¡m tại nhà hà ng.
Khưu Äông Vượng biết váºy bèn khÆ¡i chuyện:
- Nhân dịp, chiá»u mai kÃnh thỉnh quý vị có mặt nÆ¡i đây, đến chung vui vá»›i tôi má»™t tiệc má»n do tôi được hân hạnh là m chá»§.
Tạ Äổng sá»± trưởng khách sáo tạ Æ n và i câu, sau cùng vẫn đáp ứng lá»i má»i cá»§a lão Khưu. Äồng thá»i lão gá»i hầu bà n đến sắp đặt phòng khách cho ngà y mai và cùng viết thiệp má»i trao luôn cho má»i ngưá»i.
Xong đâu đấy, Hùng Kiến Phương nâng ly hướng và o Khưu Äông Vượng nhá» giá»ng:
- Cám Æ¡n hiá»n huynh!
Lão Khưu cÅ©ng nâng ly lên cao há»i:
- Cám Æ¡n chuyện gì? ChÃnh tôi còn thiếu anh má»™t chầu mà .
- Äó là việc ngoà i vấn Ä‘á», anh thiếu nà ng má»™t chầu thì phải hÆ¡n.
Lão Hùng vừa nói vừa xô nhẹ ngưá»i hầu rượu cạnh bên lão Khưu. Lão Khưu phải báºn rá»™n má»™t lúc sau, lão chưa hay bên cạnh lão Hùng đã thay đổi cô chiêu đãi khác. Cô chiêu đãi nà y rất xinh đẹp, tóc uốn ngắn, trên gương mặt chỉ trang Ä‘iểm phá»›t qua má»™t là n phấn má»ng, trông rất dá»… cảm. Nà ng hướng mắt nhìn lão Khưu, vừa mỉm cưá»i vừa chà o há»i:
- KÃnh chà o Khưu viện trưởng.
Lão Khưu ngẩn ngÆ¡ giây lát bèn gá»i:
- Kìa, Mỹ Mỹ, cô đến đây hồi nà o váºy?
- Dạ tôi vừa đến trong lúc ông báºn rá»™n, nên không dám quấy rầy.
- Mỹ Mỹ, cÅ©ng vì cô mà anh Kiến Phương phải chịu đôi phần khó khăn, cô nên thưá»ng gần gÅ©i anh ấy để an á»§i phần nà o.
Mỹ Mỹ nở nụ cưá»i lạnh lùng:
- Tôi đã nghe ảnh nói lại hồi chiá»u.
Lão Khưu mở to đôi mắt nhìn lão Hùng:
- Hôm qua dưá»ng như anh báºn việc lắm mà ? Anh cho cô Mỹ Mỹ hay chuyện xẩy ra hồi nà o váºy?
Lão Hùng choà ng tay và o cổ Mỹ Mỹ cưá»i cưá»i đáp:
- Anh không nghe Mỹ Mỹ nói, chúng tôi gặp nhau hồi tối qua đó sao? Bởi ban đêm tôi không thể ở lại xưởng.
Lão Khưu cưá»i lá»›n:
- Hèn chi có vị tướng nà o đó đã nói: " Bình sanh đệ nhất quan tâm sá»±, bán thị giang san bán mỹ nhân" (Äá»i ngưá»i có chuyện quan tâm và o báºc nhất trong Ä‘iá»u độc nhất đó phân ná»a là giang san, còn phân ná»a là ngưá»i đẹp). Có lẽ hai câu nà y dà nh tặng cho anh.
- Hay quá, hai câu thi ý đã hay, mà lá»i cÅ©ng đúng.
- Anh hại tôi quá, tôi phải là m sao xỠsự với hắn đây?
Lão Hùng nghe nói đương nhiên lão biết Khưu viện trưởng dùng chữ hắn đó là ám chỉ Vương Cách. Lão rất lo lắng:
- Hiện giá» anh tÃnh thế nà o đây?
- Tôi đã giao hắn cho Hoà ng Thiên Phú, vì mình phải tôn trá»ng ý kiến cá»§a các y sÄ© cá»™ng sá»±. Nhưng tôi đã chỉ thị: phải trị bịnh cho hắn bằng cách để hắn và o những căn phòng có vách tưá»ng chắc chắn bốn phÃa.
Hùng xưởng trưởng há»i lại:
- Anh biết chắc hỠlà m theo ý anh không?
Lão Khưu lắc đầu nói:
- Äiá»u đó không mấy quan trá»ng, Ä‘iá»u cần thiết là chúng ta phải giải quyết má»™t vấn đỠquan trá»ng không nên kéo dà i thá»i gian.
Mỹ Mỹ vừa nghe hai bên đối thoại, vừa lộ vẻ sợ hãi:
- Tôi sợ quá đi!
Lão Hùng vừa cưá»i vừa tìm lá»i an á»§i:
- Cô sợ gì? Có lẽ cô sợ hắn trốn ra mà hại cô sao? Cô yên lòng đi, không hỠxẩy ra việc đó đâu.
Lão Khưu cảnh tỉnh lão Hùng:
- Chúng ta để khi tiệc tan rồi sẽ bà n tiếp vấn đỠnà y, đừng để khách có cảm tưởng mình lạnh nhạt vá»›i há».
Lão Hùng nghe nói như nhá»› lại, bèn nâng ly lên má»i khách, trong khi đó có hai cô gái từ ngoà i Ä‘i và o. Tuổi cả hai chưa quá hai mươi, ăn mặc sạch sẽ dá»… coi. Má»™t cô vá»›i chiếc đà n phong cầm, cô kia vá»›i chiếc đà n tỳ bà há» cùng hướng và o khách mà chà o.
Lão Hùng gá»i hai nà ng:
- Hãy hát lên và i khúc Ä‘i. Tạ Äổng sá»± trưởng là má»™t thượng khách lưu từ Hương Cảng má»›i đến, hai cô biểu diá»…n những khúc hát yêu Ä‘á»i trong hoan lạc để đặc biệt kÃnh tặng vị khách phương xa Ä‘i.
Hai cô vừa ngồi xuống vừa mỉm cưá»i, hát lên má»™t Ä‘iệu hát "hoà ng mai khúc". Hát xong, thá»±c khách đồng hoan nghinh nhiệt liệt. Tiếp theo đó, nà ng lại hát lên ca khúc lưu hà nh. Trong số thá»±c khách có ngưá»i hát nho nhá» theo miệng cá»§a hai nà ng.
Tiệc mãn, ngưá»i tan, Khưu Äông Vượng còn lưu lại tại phòng cá»§a Hùng Kiến Phương và Mỹ Mỹ để cùng nghiên cứu cách đối phó vá»›i Vương Cách. Riêng Mỹ Mỹ vô cùng lo sợ, nà ng sợ Vương Cách sẩy ra sẽ đánh Ä‘áºp và giết nà ng.
Hùng Kiến Phương cÅ©ng rất lo lắng, lão sợ Vương Cách thoát khá»i bệnh viện, bất cứ lúc nà o hắn sẽ đánh ông ta, nếu chuyện xẩy ra thì thân thế và gia đình cá»§a ông sẽ bị ảnh hưởng rất lá»›n. Äiá»u cần yếu là ông ta và Mỹ Mỹ khó mà tiếp tục ăn ở công khai như hiện giá» nữa.
Riêng ý lão Khưu thì khác, lão biết quá rõ má»™t Ä‘oạn công án, tuy lão phải đứng vá» phÃa lão Hùng và Mỹ Mỹ, nhưng trong lòng không nghÄ© giản dị như thế, vì lão là y sÄ©, phần lá»›n trách nhiệm phải gánh nặng ná» hÆ¡n.
Lão Khưu biết Vương Cách cÅ©ng có bịnh mất bình thưá»ng, hắn đã liệng đá và o xe hÆ¡i, đánh ngưá»i, chỉ vì hắn không có cÆ¡ há»™i để giải tá»a ná»—i lòng cho mình được, nên trút tất cả sá»± phẫn uất lên đầu những ngưá»i vô tá»™i. Nhưng, nhìn và o sá»± phản ứng gần nhất cá»§a hắn, những Ä‘iá»u giáºn há»n vô lý không còn nữa, mà hắn chỉ táºp trung sá»± giáºn dữ và o Hùng Kiến Phương mà thôi. Dùng ân oán cá»§a cá nhân mà giam ngưá»i và o bịnh viện thì trách nhiệm do nÆ¡i viện trưởng phải gánh chịu không nhá».
Hùng Kiến Phương biết Mỹ Mỹ hồi ba năm vá» trước, lúc đó, nà ng Ä‘ang là má»™t cô gái hầu rượu trong má»™t quán nhá», tên nghệ thuáºt là Tiểu Mỹ. Hoà n cảnh cá»§a Tiểu Mỹ vô cùng khổ sở, nà ng có bà mẹ đôi mắt mù, má»™t cô em gái Ä‘ang há»c cấp sÆ¡ trung, má»™t đứa em trai út mang bịnh bại xụi. Cha nà ng là má»™t gã lưu manh, can án giết ngưá»i nên đã bị ngồi tù. Tất cả sá»± sống cá»§a gia đình Ä‘á»u qui và o cho cô gái mưá»i tám tuổi phải gánh chịu.
Từ khi lão Hùng biết được cô ta, cái Ä‘iá»u rất tức cưá»i là lão nháºn cô ta là m con nuôi, sau đó lão biết được hoà n cảnh bi đát cá»§a Tiểu Mỹ bèn động tánh anh hùng hết lòng giúp đỡ, không đồng ý cho Tiểu Mỹ là m chiêu đãi viên nữa. Lão cho Tiểu Mỹ má»™t số tiá»n và đem nà ng và o là m việc trong xưởng cá»§a ông. Tuy trình độ há»c vấn cá»§a nà ng vừa qua lá»›p sÆ¡ trung, nhưng nà ng rất thông minh, nà ng cố gắng há»c há»i để cầu tiến. Trong xưởng ai nấy Ä‘á»u thương mến nà ng.
Không bao lâu sau Vương Cách được biết nà ng, trong khi hắn chưa biết lão Hùng đã lưu ý nà ng trước. Từ đó Vương Cách tha thiết yêu nà ng, nhưng nà ng không há» yêu Vương Cách, tuy váºy, nà ng cÅ©ng tùy thá»i mà xá» thế, không muốn là m mất lòng Vương Cách, có lúc cÅ©ng nháºn lá»i Ä‘i xem xi nê, hoặc dùng cÆ¡m vá»›i Vương Cách. Do đó, Vương Cách tin tưởng rằng, nà ng đã yêu mình.
Có má»™t lần, đứa em nhá» cá»§a Tiểu Mỹ té gẫy má»™t chân, phải và o bịnh viện Ä‘iá»u trị. Nhằm lúc nà ng không có tiá»n để lo thang thuốc cho em, nên ngồi tại nhà mà than khóc má»™t mình. Vương Cách tìm gặp nà ng, bèn há»i rõ nguyên nhân. Nà ng không chịu nói cho hắn biết, bởi nà ng tin rằng nói cho hắn biết thì hắn cÅ©ng không giúp đỡ được gì, nếu hắn nghe được chắc chắn sẽ vay há»i mà giúp nà ng, chừng đó sẽ gây cho nà ng khó xá» thêm, vì nà ng chẳng yêu hắn.
Vương Cách quá thất vá»ng, bèn tìm má»™t quán nhỠđể dùng rượu giải sầu, gặp phải má»™t ngưá»i công nhân bị Hùng Kiến Phương sa thải, ngưá»i nà y tìm cách chá»c giáºn Vương Cách để trả thù cho hắn, hắn cố ý thêm mắm dặm muối: Con nhá» Tiểu Mỹ nó bị lão Hùng xưởng trưởng dụ dá»—, nên đã mang thai vá»›i lão, nó bá»±c tức mà không biết là m sao nên không dám nói rõ vá»›i anh, nó chỉ than khóc má»™t mình. Nghe qua, Vương Cách nổi xung thiên lên, thêm men rượu thấm và o cÆ¡ thể, anh ta như lá»a chế thêm dầu, bèn tìm Hùng xưởng trưởng mà gây chuyện.
Thá»±c ra ai cÅ©ng biết, lúc đầu lão Hùng đối vá»›i Tiểu Mỹ là má»™t ngưá»i lá»›n đối vá»›i lá»›p trẻ, nà ng không há» thá» thai, đến bác sÄ© khám nghiệm nà ng vẫn là má»™t cô gái nguyên trinh, do đó rất bất lợi cho sá»± náo loạn cá»§a Vương Cách. Lúc đầu, lão Hùng không há» biết vấn đỠkhốn khó cá»§a gia đình nà ng, Tiểu Mỹ cÅ©ng chẳng muốn nhá» Æ¡n lão quá nhiá»u, nên nà ng không chịu há»i lão, đến khi thấy rõ chân tướng, Vương Cách bị Ở tù, nà ng không còn muốn là m việc trong xưởng nầy nữa. Lúc đó, lão phái ngưá»i mang tiá»n dến bịnh viện để cho em cá»§a Tiểu Mỹ Ä‘iá»u trị, đồng thá»i cÅ©ng cho nà ng má»™t món tiá»n để tìm nÆ¡i khác mà là m việc. Từ đó, lão vá»›i Tiểu Mỹ đã mất hẳn liên lạc vá»›i nhau.
Ãt lâu sau, có má»™t lần lão Khưu và lão Hùng đến uống rượu trong má»™t nhà hà ng, bá»—ng nhiên gặp lại ngưá»i hầu rượu chÃnh là Tiểu Mỹ, nà ng rất nên xấu hổ. Lão Hùng há»i rõ đầu Ä‘uôi, má»›i biết em cá»§a nà ng còn Ä‘ang trị bịnh tại y viện, mẹ nà ng đã qua Ä‘á»i, em gái nà ng đã thi Ä‘áºu và o cao trung, tất cả Ä‘á»u cần tiá»n, nà ng không có biện pháp nà o hÆ¡n, lại được ngưá»i giá»›i thiệu và o là m chiêu đãi cho nhà hà ng, tạm thá»i nà ng nháºn để giải quyết những vấn đỠthắt ngặt.
Tại nhà hà ng nà y vóc dáng nà ng rất nổi, lấy danh hiệu là Mỹ Mỹ, lão Hùng trông thấy nà ng bây giá» tháºt xinh đẹp, từ đó lão thưá»ng đến đây uống rượu, nà ng đã đến tuổi trưởng thà nh, những nét nẩy nở cá»§a ngưá»i con gái căng đầy nhá»±a sống, nên lòng lão đã nuôi ý nghÄ© khác, nà ng cÅ©ng nhá»› Æ¡n lão, nên đối xá» vá»›i lão rất đặc biệt. Từ khi gặp lại nhau, Mỹ Mỹ đã chìu ý lão hiến thân nà ng mà báo đáp Æ¡n tri ngá»™ cá»§a lão Hùng. Lão Hùng sắm nhà cho nà ng ở, thưá»ng đến nÆ¡i nà ng là m việc mà uống rượu, có tiệc tùng bạn bè cÅ©ng rá»§ đến đây để đãi đằng, nên má»i ngưá»i Ä‘á»u biết Mỹ Mỹ là phòng lẻ cá»§a lão.
Lão Khưu cũng hết lòng giúp đỡ và che chở cho bạn, nhưng hôm nay tình trạng có phần thay đổi, không thể nhốt Vương Cách và o phòng riêng mà trị bịnh, cũng không thể dùng bà n tay của lão mà che tất cả tai mắt thiên hạ để giúp bạn hơn nữa, nhất là đạo đức của một vị y sĩ, không được phép là m những chuyện mỠám, nhóm y sĩ dưới tay phản đối lão.
Do đó, há» tÃnh toán rất lâu, nhưng không tìm ra biện pháp nà o cho ổn thá»a. Lão Hùng không thể xa Mỹ Mỹ bởi lão đã yêu nà ng. Mỹ Mỹ cÅ©ng khó mà xa lão Hùng, nhất là vấn đỠsinh kế mà lão đã giúp cho gia đình nà ng. Nà ng chỉ còn hy vá»ng lão Hùng nên rá»i nà ng trong má»™t thá»i gian để tránh tai há»a do Vương Cách gây ra.
|

09-09-2008, 03:48 PM
|
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 27
Äó là việc riêng cá»§a hai lão, lúc ấy Phi và Bân Bân cùng Phú hẹn ước vá»›i má»™t bạn gái há» Lại, bốn ngưá»i đến Trung Ương tá»u quán dùng cÆ¡m tối, tiệc tan há» cùng khiêu vÅ©, nghe nhạc, xem biểu diá»…n nghệ thuáºt.
Thiên Phú luôn luôn vui tÃnh, chà ng nói chuyện và cá» chỉ rất hoạt bát, có lúc chà ng trà o lá»™ng, châm biếm gây cho bè bạn Ä‘á»u cưá»i rá»™ lên, Phú có cá tÃnh riêng biệt, bất cứ những cô gái phong trần, như vÅ© nữ, gái chiêu đãi, Phú đối xá» vá»›i há» vô cùng lá»… độ, trái lại, đối vá»›i những tiểu thÆ¡ sang trá»ng hay hà ng quà phái chà ng đối xá» rất há»i hợt.
Theo lý luáºn cá»§a Phú: các cô gái phong trần đã sẵn tánh tá»± ti, vì bị ngưá»i khinh rẻ, bá»—ng nhiên được sá»± tôn trá»ng thì tinh thần há» vô cùng vui thÃch và cảm mến. Riêng bá»n tiểu thÆ¡ đà i các, hằng ngà y được thiên hạ tôn trá»ng, nếu há» gặp ngưá»i tá» thái độ khinh thưá»ng, chẳng những há» không phiá»n hà , mà còn chú ý và cảm thấy thú vị nữa là khác.
Bốn ngưá»i ngồi ở chiếc bà n nÆ¡i góc sà n nhẩy, nhìn những bước dồn dáºp và há» tranh nhau biểu diá»…n nghệ thuáºt trên sân khấu rất rõ. Há» cùng xem nhiá»u tiết mục rất hứng thú. Äến mưá»i giá», bắt đầu đến tiết mục cá»§a vÅ© nữ ngưá»i Mỹ biểu diá»…n má»™t mà n thoát y vÅ©, bá»—ng nhiên trên mà n nhung phÃa trái có nổi lên dòng chữ: "Lê tiên sinh ở Äạm Thá»§y có Ä‘iện thoại".
Ngưá»i phát hiện ra dòng chữ nà y trước tiên là Bân Bân, nà ng kéo tay Phi nói:
- Anh Phi, có lẽ điện thoại của anh cũng không chừng?
Phi hÆ¡i ngạc nhiên, giá» nà y còn ai gá»i Ä‘iện thoại cho mình? Ai lại biết nÆ¡i mình du ngoạn? Chà ng lắc đầu nói:
- Không biết phải điện thoại của anh hay không?
Phú trấn tĩnh Phi:
- Äâu Phi đến đó thá» xem, có lẽ y viện có chuyện cần gá»i mình chưa biết chừng?
Phi gáºt đầu tá» vẻ đồng ý:
- Tôi nghĩ không ai biết giỠnà y mình đi du ngoạn tại đây, nhưng cũng nghe thỠxem, nếu không phải cũng chẳng tốn công gì.
Chà ng nói xong, bèn há»i ngưá»i hầu bà n để biết Ä‘iện thoại nÆ¡i nà o, sau đó chà ng Ä‘i thẳng đến nÆ¡i có Ä‘iện thoại. Quả nhiên cô y tá trá»±c tại y viện Ä‘iện thoại cho chà ng:
- Tôi Lê Dịch Phi đây, tìm tôi có việc gì quan trá»ng không?
Giá»ng cô y tá trá»±c rất khẩn cấp:
- Thưa Lê y sÄ©, tại nhà cá»§a Hùng xưởng trưởng có chuyện cấp bách cần gặp ông, tôi gá»i Ä‘iện thoại đến nhà Khưu viện trưởng má»›i biết ông Ä‘i chÆ¡i tại Äà i Bắc, tìm nhiá»u phòng ca vÅ© nhạc rồi má»›i gặp ông...
Phi có cảm giác, Tố Tố đã phát sanh ra chuyện gì rồi, chà ng rất lo lắng. Chà ng lại nhá»› đến vấn đỠcô há» Vương tá»± sát tại bịnh viện. Chà ng há»i nhanh:
- Cô có há»i tìm tôi có chuyện gì không?
- Há» chỉ nói, khi tìm gặp ông sẽ Ä‘iện thoại cho há» biết. Theo ý trong Ä‘iện thoại, dưá»ng như cô Tố Tố đã xẩy ra việc gì đó.
- ÄÆ°á»£c rồi, phiá»n cô gá»i Ä‘iện thoại cho nhà Tố Tố biết.
- Xin ông gá»i thì tiện hÆ¡n tôi.
Phi quay số Ä‘iện thoại viá»…n tÃn để gá»i nhà Tố Tố. Ngưá»i tiếp chuyện là bà Hùng, khi bà nghe đến tiếng Phi, bà tá» vẻ khẩn cấp:
- Dịch Phi đó hả? Không biết Tố Tố Ä‘i đâu mà tìm không ra, chúng tôi gá»i Ä‘iện thoại há»i thăm cáºu đây...
Nghe đến đây, Phi hết lo Tố Tố tá»± sát, chà ng há»i:
- Thưa bác, đừng lo lắm, tôi sẽ đi tìm Tố Tố, xin bác cho biết cô Tố Tố ra đi từ lúc nà o?
- Và o khoảng hÆ¡n sáu giá», tôi sai A Kim gá»i nó xuống lầu dùng cÆ¡m, A Kim nói, nó Ä‘i ra ngoà i ngoạn cảnh. Äi tìm những nÆ¡i gần đây mà không gặp. Lão Vương cÅ©ng Ä‘i tìm, nhưng sau cùng há»i má»™t tiệm nước gần bên đưá»ng, há» nói thấy Tố Tố lên má»™t chiếc xe taxi, chạy vá» hướng Äà i Bắc.
- Rồi lão Vưong có đi tìm tiếp không?
- Tôi có sai lão Vương chạy xe Ä‘i tìm, nhưng đến giá» chưa thấy vá». Trước đây má»™t tiếng đồng hồ, lão Vương có gá»i Ä‘iện thoại vá», ông ta nói đã tìm các nÆ¡i quen thuá»™c cÅ©ng không gặp được Tố Tố. Ngặt má»™t ná»—i ba cá»§a nó cÅ©ng không có tại nhà ...
- Xin bác chá»› lo, cháu sẽ Ä‘i tìm ngay bây giá», cháu tin rằng sẽ tìm được.
- Tôi cÅ©ng nghÄ© như váºy, chỉ có cáºu má»›i biết những nÆ¡i Tố Tố nó thÃch đến, xin phiá»n cáºu lo giúp.
- Xin bác đừng lo lắm, nhất định cháu sẽ dắt Tố Tố vá».
- Cám Æ¡n cáºu.
Phi buông Ä‘iện thoại xuống, chà ng cảm thấy lo lắng. Nếu Tố Tố má»™t mình lái xe Ä‘i thì có mục phiêu cá»§a chiếc xe nên dá»… nhìn. Äằng nà y nà ng chỉ ra Ä‘i má»™t mình lẫn trong hằng vạn ngưá»i, biết nà ng Ä‘i đâu? Muốn tìm ra nà ng chẳng khác nà o xuống biển mò kim?
Nhưng chà ng không thể thối thoát được, bởi đã hứa Ä‘i tìm nà ng, hÆ¡n nữa gia đình nà ng chỉ hy vá»ng và o chà ng.
Chà ng trở lại bà n, ba ngưá»i kia Ä‘á»u chú ý trông chà ng.
Bân Bân nhìn chà ng há»i:
- Ai gá»i Ä‘iện thoại mà anh nói chuyện lâu dữ váºy?
Nghe nà ng há»i, Phi quyết định không nên nói tháºt cho má»i ngưá»i biết, bởi bá»n há» không thể giúp đỡ gì được chà ng. Nếu chà ng cùng bá»n há» Ä‘i tìm, nếu gặp được Tố Tố chắc chắn nà ng không vui lòng. Nhưng không nói rõ thì há» chẳng yên lòng, nghÄ© thế nên chà ng tìm cách nói dối cho há» yên tâm ở lại đây du ngoạn, sau đó chà ng nhá» Phú đưa há» vá», được như thế chà ng má»›i yên lòng mà đi tìm Tố Tố, chà ng nói:
- Tại y viện gá»i đến, có việc cần tôi gấp.
- Việc gì mà gấp lắm váºy? Bây giá» chúng ta phải ra vá» sao?
Phú tiếp lá»i giải thÃch:
- Tại y viện thưá»ng xẩy ra chuyện nà y lắm.
- Thá»i gian gấp lắm, tôi phải Ä‘i liá»n, mấy ngưá»i vẫn ở lại đây xem tiếp những tiết mục haỵ Nếu tôi không trở lại kịp, phiá»n anh Phú đưa hai cô ra vá».
- ÄÆ°á»£c rồi.
Phú gáºt đầu đồng ý. Chẳng những chà ng rất thÃch phục vụ hai nà ng, mà cÅ©ng tuân theo lá»i Phi ngầm nhá» chà ng.
Nhưng đột nhiên Bân Bân nói:
- Nếu váºy chúng ta cùng nhau vá» nè.
Phi không ngá» lại có biến chuyển như thế, chà ng rất ăn năn việc nói dối cá»§a mình. Sá»± thá»±c, nếu Phi Ä‘i rồi thì há» không còn thÃch thú gì mà ngồi lại đây để thưởng thức nữa.
Nhưng chà ng nhỠPhú giải vây:
- Cô Bân Bân, còn sá»›m mà , những tiết mục hấp dẫn đến mưá»i má»™t giá» má»›i khởi diá»…n. Không mấy khi hai cô cùng xem, nên ngồi nán lại giây lát nữa Ä‘i.
Rốt cuộc Bân Bân phải đồng ý, Phi lại nói nhỠvà o tai nà ng:
- Bân Bân, ngà y mai anh sẽ nói rõ cho em nghe, bây giỠthì gấp lắm rồi, anh phải đi.
Chà ng vá»™i vã ra cá»a nhà hà ng, gió đêm nhẹ thổi, chà ng cảm thấy lạnh. Phi gá»i má»™t chiếc taxi lại, tuy bước lên xe nhưng chưa quyết định phải Ä‘i đâu. Chà ng đóng mạnh cá»a xe, ngưá»i tà i xế há»i chà ng Ä‘i đâu, chà ng như suy nghÄ©, nhưng chưa suy nghÄ© phải Ä‘i đâu, chỉ thuáºn miệng nói:
- Äi BÃch ÄÃ m!
Ngưá»i tà i xế nhìn và o kÃnh chiếu háºu, Ä‘oạn nhấn ga cho xe chạy. Khi ngồi tá» tÄ©nh, chà ng nghÄ© ra tại sao mình lại bảo xe chạy Ä‘i BÃch Äà m? Giá» nà y Tố Tố Ä‘i BÃch Äà m là m gì? Chà ng nghÄ© đến vấn đỠcô há» Vương tá»± sát, nên không lạnh mà thấy run. Nếu Tố Tố đến BÃch Äà m mà tá»± váºn, bây giá» chà ng Ä‘i đến đó cÅ©ng không còn kịp.
Khi Phi nói chuyện trong Ä‘iện thoại vá»›i bà Hùng chà ng quên há»i bà , Tố Tố ra Ä‘i có viết thư để lại hay có váºt gì khác lạ không? Nhưng, chà ng nghÄ© không nên há»i Ä‘iá»u đó, cÅ©ng như không nên gây cho bà Hùng lo sợ. Nếu gây cho bịnh tình cá»§a bà trở lại thì vô cùng nguy hiểm. Äã Ä‘i BÃch Äà m thì cứ việc đến đó xem, ngoà i nÆ¡i nà y ra chà ng chưa biết phải tìm địa Ä‘iểm thứ hai nà o khác nữa.
Xe đến Tân Äiếm, Phi bảo tà i xế lái xe ra bá» sông, chà ng xuống xe trả tiá»n cho tà i xế. Không biết ông ta vì việc là m ăn hay là thấy đêm khuya có ngưá»i đến BÃch Äà m là nghi mưu toan tìm cái chết? Lão tà i xế đếm tiá»n xong bèn há»i:
- Tôi có thể neo xe đây chỠông hay không?
- Cám ơn ông, không cần thiết lắm, sợ Ông chỠlâu.
Lão tà i xế nói lại:
- Không sao đâu, tôi có thể chỠgiây lát.
Phi trông và o sắc diện cá»§a ông ta thoáng thấy vẻ nghi ngá», chà ng cưá»i cưá»i nói:
- Tôi đến đây tìm má»™t ngưá»i bạn, phải Ä‘i đến Lạc Viên phÃa bên kia, nếu không gặp ngưá»i bạn ấy thì láºp tức trở vá», nếu gặp thì chưa biết chừng nà o má»›i vá». Ông nên Ä‘i trước là tốt hÆ¡n.
Lão tà i xế nhìn thần sắc cá»§a Phi Ä‘oán là không phải ngưá»i định Ä‘i tìm cõi chết, ông ta tá» vẻ yên tâm nói:
- Tôi chỠông ná»a giá», nếu hÆ¡n ná»a giỠông chưa vá», tôi sẽ Ä‘i.
- ÄÆ°á»£c rồi, chúng ta tạm hẹn nhau như váºy.
Phi Ä‘i lần theo bỠđê đến Äiếu Kiá»u. NÆ¡i đây chà ng có thể nhìn toà n cảnh trà cá»§a BÃch Äà m. Cảnh vỠđêm, BÃch Äà m mang má»™t vẻ đẹp thần bÃ, trên sông má» nhạt khói sương ẩn hiện dưá»ng như có má»™t nà ng tiên bay bay vá»›i chiếc áo trắng má»ng. Trên không những ánh sao thưa thá»›t. Trước các ánh sáng cá»§a đèn mà u nên các ánh sao trở thà nh ánh sáng ảm đạm. Trên mặt nước lặng trang. Äiếu Kiá»u chỉ còn và i ngưá»i Ä‘i Ä‘i lại lại.
Phi Ä‘i má»™t mình trong cô tịch, sá»± cô tịch cá»§a má»™t tâm trạng bồi hồi khó yên. Nếu Tố Tố có đến thì nà ng vẫn ngồi tại đây. Tìm không gặp nà ng, không lẽ lại trở vá», chà ng phải đến Lạc Viên cá»§a BÃch Äà m, và nÆ¡i phòng trà trên Äại Thạch Äỉnh thượng mà tìm nữa. Sau cùng, có thể há»i thăm xem ngưá»i vóc dáng như nà ng có đến đây không? Chà ng Ä‘i lên Äiếu Kiá»u nhìn từng ngưá»i qua lại. Trong lúc nà y hÆ¡n phân ná»a du khách Ä‘á»u là ngưá»i có đôi, há» cùng dắt tay nhau mà chuyện trò thân máºt, dÄ© nhiên trong số đó không có Tố Tố.
Qua khá»i Äiếu Kiá»u, trước nhất, chà ng đến phòng trà nằm trên má»™t khối đá to mà xem thá». Nhưng, trong phòng trà thẩy Ä‘á»u có đôi có bạn cả. Chỉ có bà n ngồi lẻ má»™t ngưá»i, nhưng ngưá»i ấy lại là má»™t gã đà n ông. Chà ng thất vá»ng vừa muốn bá» Ä‘i, nhưng sau cùng Phi nhìn và o má»™t bà n trong góc, chà ng bá»—ng nhiên muốn kêu lên. Bởi chà ng nhìn thấy lưng cá»§a má»™t thiếu nữ. Nà ng ngồi quay lưng vá» phÃa chà ng, mái tóc xõa dà i theo đôi bá» vai, nà ng mặc chiếc áo mà u đỠsáºm. Chiếc lưng đã giống nà ng, mà dáng Ä‘iệu ngồi trầm tư cÅ©ng giống nà ng.
Chà ng không dám mạo muá»™i, nếu Ä‘i vòng ra phÃa sau lưng nà ng, đến ká» bên, chà ng má»›i xác định rõ chÃnh là nà ng. Nhưng Phi không muốn gây cho nà ng giáºt mình, chà ng nhè nhẹ ho lên má»™t tiếng, sau đó bèn gá»i khẽ:
- Tố Tố!
Nà ng như giáºt mình quay đầu lại. Nhìn phá»›t qua thấy sắc thái cá»§a nà ng rất lo âu, da mặt xanh mét đáng sợ. Nà ng chẳng khác nà o má»™t con nai Ä‘ang đứng trước đà n hổ đói, khi thấy Phi, nà ng bèn đứng lên gá»i lá»›n:
- Anh Phi!
Phi cưá»i cưá»i tá» vẻ dịu dà ng, không bá»™c lá»™ vẻ gì lo ngại. Chà ng nắm đôi tay nà ng, cảm thấy tay nà ng lạnh như giá băng. Toà n thân nà ng như phát run, chà ng nhá» giá»ng:
- Tố Tố, cô đến đây lâu lắm rồi hả?
- Lâu lắm rồi, em sợ quá rồi, sợ ngưá»i đó...
Nà ng dùng miệng hướng sang ngưá»i đà n ông ngồi má»™t mình mà Phi đã thấy trước kia. Nhưng, giữa lúc đó, chà ng quay sang thấy ngưá»i đà n ông ấy đứng dáºy tÃnh tiá»n vá»™i vã bước ra. DÄ© nhiên, anh ta tưởng rằng Phi là bạn trai cá»§a nà ng, nên không thể là m phiá»n nà ng được nữa, bèn vá»™i vã ra Ä‘i.
Phi ngồi xuống chiếc ghế mây cạnh nà ng, há»i:
- Anh ta đối xỠkhông đẹp với cô hả?
- Chán chết Ä‘i anh Æ¡i, anh ta đến tìm lá»i trêu ghẹo em mấy lần, em không dám ra Ä‘i, cà ng nhìn lên núi lại cà ng sợ hãi.
Phi vỗ vỗ trên lưng bà n tay nà ng:
- Äừng lo nữa, bây giá» má»i chuyện Ä‘á»u qua rồi.
Trong lúc đó, ngưá»i hầu bà n đến há»i chà ng dùng gì? Phi nhìn Tố Tố tá» vẻ khuyên bảo:
- Khuya lắm rồi, chúng ta nên vỠlà vừa.
Äôi mắt nà ng lá»™ vẻ khẩn cầu, nà ng nhá» giá»ng:
- Em buồn quá đi, chúng ta nên ngồi lại đây giây lát?
Chà ng gáºt đầu, hướng và o ngưá»i hầu bà n gá»i ly trà nóng, tiếp theo đó Phi cởi áo ngoà i ra, choà ng lên mình cho Tố Tố. Phi rất chú ý đến nét mặt xanh mét cá»§a nà ng, ngoà i vấn đỠkinh hãi ra, nà ng ngồi nÆ¡i đây quá lâu, khà trá»i lạnh lẽo, nà ng mặc chiếc áo rất má»ng, nên dá»… cảm nhiá»…m thương hà n.
Tố Tố đã yên tâm, tay nà ng lần lần ấm cũng như da mặt nà ng từ từ đỠthắm lại. Tìm được nà ng, Phi cũng yên tâm không còn lo lắng nữa.
|

09-09-2008, 03:50 PM
|
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 28
Äêm cà ng vá» khuya Tố Tố chẳng khác nà o má»™t đứa trẻ, nà ng dá»±a đầu và o vai Phi, nà ng cảm thấy được an toà n. Giá»ng nà ng u buồn:
- Em không thể ngỠđược anh đến tìm em.
- Vì sao mà cô lại không thể ngỠđược? Tôi không lưu tâm đến cô hả?
- Em không phải nói anh chẳng lưu tâm đến, nhưng em cũng khó hiểu mình tại sao đến đây một mình lúc ban đêm.
- Tháºt ra, tôi cÅ©ng không thể ngỠđược cô đến đây má»™t mình.
- Rồi là m sao anh biết mà tìm?
Phi cưá»i cưá»i, dùng ngón tay chỉ lên đầu mình:
- NhỠgiác quan thứ sau.
- Chắc anh đã tìm nhiá»u nÆ¡i?
Phi lắc đầu:
- Không, trực giác cho biết cô đến đây.
- Chắc anh nghi em tự sát?
- Tố Tố, cô có Ä‘iá»u gì khốn khổ mà phải nghÄ© đến việc tá»± sát.
- Anh đâu biết, bỗng nhiên em nghĩ đến cô hỠVương tự sát tại y viện, em rất phục cô ấy có can đảm.
- Cô ấy đã mạnh rồi. Tình cảnh của cô với cô hỠVương hoà n toà n không giống nhau.
- Em biết, cô ấy chỉ vì thất tình. Em ngồi đây suy nghÄ© rất lâu, nếu em như trưá»ng hợp cô ấy thì chắc chắn cÅ©ng sẽ nhẩy xuống hồ BÃch Äà m.
- Nếu là tôi thì, nhất định không. Thất tình là má»™t vấn đỠbi thảm, nhưng nó nà o phải là giai Ä‘oạn chót cá»§a Ä‘á»i mình.
Tố Tố nguýt chà ng:
- Anh không tá»± tá» thì phải, vì anh đâu phải là phái nữ? Bởi Ä‘á»i ngưá»i con gái chỉ yêu má»™t lần thôi.
Phi lặng lẽ không chống chế lại lý luáºn cá»§a nà ng, vì lá»i nà ng vừa nói là sá»± tháºt. Chà ng không biết nhiá»u vá» việc đã qua cá»§a cô gái há» Vương, nhưng nà ng biết quá rõ vá» chuyện nà ng và CÆ¡ Thá»±c.
Nà ng nói vá»›i giá»ng u buồn:
- Em đến đây rất lâu, em đã định nhẩy xuống hồ sâu nà y, nhưng em không nghÄ© đến trên mặt hồ thuyá»n qua lại quá nhiá»u, nếu há» biết có ngưá»i gieo mình tá»± tá» thì đương nhiên há» sẽ cứu sống em. Thà là chết, chá»› em không muốn thân thể mình ướt đẫm nằm sóng sượt trên ghế sofa để cho ngưá»i ta chạy tá»›i lui lo cứu tỉnh. Sau cùng có gã đà n ông bất lương khi nãy đến khuấy rầy, hắn há»i bạn trai cá»§a em là ai mà còn chỠđợi tại đây?
Phi xoa tay vừa cưá»i vừa nói:
- Tôi rất mang Æ¡n ngưá»i ấy, hắn lưu cô lại đây để tôi còn thì giá» tìm ra cô.
Nà ng nguýt chà ng và trỠmôi nói:
- Anh hư lắm!
- Äúng váºy, nếu cô rá»i nÆ¡i đây sá»›m hÆ¡n thì tôi đến đây chỉ hoà i công mà thôi.
- Ai nhỠanh đi tìm em đây?
- Äiá»u đó không quan trá»ng cho lắm...
Nà ng lắc lư thân mình nói:
- Hổng chịu đâu, em muốn biết mà !
Phi tÃnh tưá»ng thuáºt má»i việc xẩy ra má»™t cách nhẹ nhà ng hÆ¡n, chà ng không muốn cho nà ng biết, bà Hùng quá nóng lòng vì nà ng:
- Hai ba hôm nay tôi không ở nhà cô, cÅ©ng như không được gần gÅ©i cô, tôi tÃnh đến má»i cô cùng Ä‘i tìm nÆ¡i ngồi đà m đạo, nhưng khi đến nÆ¡i thì bác gái nói cô đã Ä‘i chÆ¡i rồi.
- Thế là anh đến tìm em hả?
- Không, trước nhất tôi đến Äà i Bắc, sau đó má»›i Ä‘iện thoại cùng bác gái, má»›i biết cô Ä‘i chưa vá». Bà cÅ©ng sai lão Vương Ä‘i tìm cá»™ Bá»—ng nhiên linh cảm tôi cho biết chắc cô sẽ đến đây, quả nhiên tìm được cô ngay.
Tố Tố thở dà i, nà ng nhắm nghiá»n đôi mắt lại không muốn để cho đôi giòng lệ chảy ra. Nà ng cúi đầu xuống không nói thêm Ä‘iá»u gì.
Phi thá» há»i:
- Tố Tố, vì sao bỗng nhiên cô lại đến đây?
Nà ng nhìn chà ng trân trối lặng yên. Chà ng dặn dò thêm một lần nữa:
- Có phải cô được tin Lục Cơ Thực à ?
Câu há»i cá»§a chà ng cÅ©ng có lý dá» Từ trước chà ng đã từng nghe nà ng nói, lúc trước nà ng và CÆ¡ Thá»±c thưá»ng hay hò hẹn tại đây. CÅ©ng như nà ng rất thÃch ngồi tại nÆ¡i nà y, nà ng thÃch nhìn nước, ngồi nÆ¡i đây nà ng cảm thấy tâm mình được bình tÄ©nh hÆ¡n.
Bỗng nhiên nà ng thở dà i nói:
- Em vẫn biết anh rất lo cho em, anh lại còn ghi nhá»› em thưá»ng nói từ trước em thưá»ng ở đây chá» CÆ¡ Thá»±c.
- Tôi nhớ rất rõ, cũng nhỠấn tượng đó mà tôi đến đây tìm cô.
- Anh cũng biết rõ em đến đây chỠCơ Thực không được, nên anh đến tìm em vỠphải không?
- Nếu Cơ Thực không đến, một mình cô đêm khuya khoắc đi vỠrất bất tiện. Tự nhiên tôi không yên lòng phải đến tìm cô.
Nà ng nhìn Phi một cách sắc bén nói:
- Anh cũng biết rõ Cơ Thực không bao giỠđến chớ gì?
Chà ng rất lo ngại, nhìn đôi mắt nà ng đêm nay có Ä‘iểm bất thưá»ng, chà ng chỉ tìm cách dắt nà ng vá» nhà . Nhưng không thể trả lá»i gượng gạo cho qua lá»i nà ng há»i, nên phải trả lá»i xuôi theo nà ng:
- Cô cũng tin rằng anh ấy không bao giỠđến hả?
Tố Tố cúi đầu xuống, đôi dòng lệ từ từ chảy dà i theo má. Nước mắt cá»§a nà ng rÆ¡i trên bà n tay Phi, chà ng rất lo âu. Nhưng, không biết phải là m sao, bởi nà ng không phải là má»™t đứa trẻ, chà ng không thể ôm nà ng và o lòng mà an á»§i vá»— vá». Äồng thá»i cÅ©ng chưa biết là m sao hÆ¡n, chỉ còn cách để cho nà ng tá»± do thương tâm.
Trong khi chà ng chưa biết phải là m sao, bá»—ng nhiên nà ng gục đầu xuống gối chà ng mà khóc nức nở. Nà ng khóc cà ng lá»›n tiếng lên, tâm hồn chà ng cà ng bấn loạn hÆ¡n. Chà ng không biết là m thế nà o mà khuyên giải, cÅ©ng không thể để nà ng khóc mãi. Trong phòng trà tuy chỉ còn má»™t và i đôi bạn khách, nếu để nà ng khóc lá»›n lên, e cho ngưá»i ta chú ý đến thì không mấy tốt.
Nà ng vừa khóc vừa nghẹn ngà o:
- Anh gạt em tất cả Ä‘á»u gạt em, em đã biết rõ, chà ng không bao giỠđến vá»›i em, cÅ©ng như vÄ©nh viá»…n không đến vá»›i em.
Phi dùng một tay đỡ thân hình nà ng, một tay vuốt lên đầu tóc nà ng:
- Tố Tố, cô đừng thương tâm quá váºy.
Nà ng vẫn tiếp tục nói trong nghẹn ngà o:
- Các ngưá»i đã gạt em, chÃnh em cÅ©ng tá»± gạt mình, CÆ¡ Thá»±c đã chết tháºt rồi. Em đã biết. CÆ¡ Thá»±c đã chết tháºt rồi. Tại sao em chưa dám chết theo chà ng, tại sao em còn sống là m gì đây?
Phi như bị ai đánh và o cÆ¡ thể chà ng má»™t quyá»n tháºt mạnh, chà ng rung chuyển toà n thân. Tố Tố biết CÆ¡ Thá»±c đã chết, nà ng sá»›m biết chà ng đã chết, mà phần đông ngưá»i nhà đã dối gạt nà ng, cho rằng nà ng đã mất trà nhá»› nên chưa biết chà ng đã chết tháºt.
Sá»± đột biến nà y là m cho tâm tư cá»§a Phi rối loạn. Chà ng không thể ngá» trước sá»± biến chuyển nà y, bởi thưá»ng ngà y nà ng vẫn viết thư gởi khắp các nÆ¡i, Ä‘iá»u đó chứng tá» rằng nà ng chưa biết chà ng đã chết tháºt. Vì lẽ gì hôm nay nà ng lại biết chà ng đã chết?
Phi không thể có biện pháp gì, chỉ còn cách để cho nà ng thốt ra ná»—i lòng thống khổ, há»a chăng lòng nà ng được nhẹ nhà ng hÆ¡n. Tố Tố khóc má»™t lúc lâu, tâm thần nà ng dần dần an tÄ©nh lại, chỉ còn cúi đầu và o gối chà ng mà nức nở. Phi đợi cho nà ng bá»›t sầu khổ, chà ng lấy chiếc khăn tay má»›i đưa và o tay nà ng, đồng thá»i chà ng đỡ nà ng ngồi dáºy.
Nà ng vừa lau nước mắt vừa nhìn chà ng. Phi bắt gặp trong tia mắt nà ng chứa đầy sá»± thầm biết Æ¡n. Nà ng nhá» giá»ng:
- Em rất cảm động, anh đã quan tâm đến em. Anh không chán ghét em đã Ä‘em đến cho anh những Ä‘iá»u phiá»n lụy sao?
- Tố Tố, tôi muốn cô nên tin ở tôi, tôi lưu tâm đến cô cÅ©ng như lưu tâm chÃnh bản thân mình. Có ai lại phiá»n phức việc là m cá»§a chÃnh bản thân mình đâu?
- Nếu anh Cơ Thực biết được, chắc anh ấy rất cảm ơn anh.
Phi thấy Tố Tố đột nhiên tâm tình lại chuyển biến, chà ng có hÆ¡i lo lắng. Chà ng chưa dám định trước đây là má»™t hiện tượng tốt hay xấu? Nếu bá»—ng nhiên nà ng biết tin CÆ¡ Thá»±c đã chết tháºt, Ä‘iá»u đó có nghiêm trá»ng hay không? Hiện giá» xem phản ứng cá»§a nà ng rất tốt. Nhưng từ trước nà ng chưa hỠđối vá»›i chà ng như hôm nay, chà ng khó mà định được bịnh trạng cá»§a nà ng. Trừ khi nà ng không viết thư cÅ©ng như không chá» CÆ¡ Thá»±c vá» nữa.
Chà ng đã nói, đối vá»›i cÆ¡ thể cá»§a nà ng cÅ©ng như bản thân mình. Vì Tố Tố mà chà ng là m bất cứ việc gì. Từ ngà y Bân Bân vá» nước đến nay, vì má»™t sức hút nà o đó chà ng đã rá»i xa Tố Tố, nếu nà ng không đến BÃch Äà m như hôm nay thì chà ng hiện giá» còn ngồi vá»›i Bân Bân để xem trình diá»…n ca vÅ© nhạc.
Khách đã lần lần vá» hết, chỉ còn chà ng và nà ng ngồi tại chiếc bà n trong góc dá»±a lan can. Phi nhá» giá»ng:
- Chúng ta nên vỠlà vừa.
Tố Tố vẻ biến nhát đứng dáºy, hiển nhiên tâm lý nà ng chưa muốn ra vá». Nà ng cúi đầu nhìn dưới hồ sâu, thỉnh thoảng lại trông lên Äiếu Kiá»u, nhìn lên ná»n trá»i trông những ánh sao khuya lấp lánh, rặng núi xa má»™t mà u Ä‘en thẳm.
Phi chú ý đến má»—i cỠđộng cá»§a nà ng, nhưng khó hiểu tâm tình nà n lúc ấy Ä‘ang nghÄ© gì? Nà ng muốn cáo biệt nÆ¡i nà y, hay nà ng nghÄ© gì khác? Dưá»ng như nà ng Ä‘ang tìm những gì đã mất.
Nà ng không nói lá»i nà o, hình dáng nà ng bất động như tượng cá»§a nữ thần Hy Lạp thá»i cổ. Sau cùng nà ng thở dà i má»™t tiếng rất nhá», nà ng đứng sát bên Phi, nhưng chà ng vẫn chẳng nghe gì, rồi nà ng khẽ nói:
- Chúng ta vỠlà vừa.
ÄÆ°á»ng núi vá» khuya cà ng vắng lặng lạnh lùng, không còn má»™t bóng ngưá»i. Phi dìu Tố Tố qua đưá»ng núi âm u, tâm tình chà ng cÅ©ng chẳng đặng an, nếu chà ng không đến đây rước nà ng thì chưa biết nà ng có dám vá» hay không?
Trong thá»i gian ngắn nà y, chà ng cảm thấy rất êm đêm say sưa. Khi Ä‘i lên cầu, chà ng ước vá»ng sao chiếc cầu treo nà y cà ng dà i thêm cà ng tốt, chà ng dìu nà ng Ä‘i đến sáng cà ng haỵ Chà ng không nói lá»i nà o, quyết không là m kinh động giấc má»™ng ngắn ngá»§i cá»§a nà ng.
Má»™t lúc sau, há» vẫn đến bên kia cầu, há» trở vá» thá»±c tế, từ trong cÆ¡n má»™ng ảo, tâm thần há» trở vá» chốn nhân gian ô trá»c.
Má»™t chiếc taxi Ä‘áºu tại bên cầu chá» khách, Phi đỡ nà ng lên xe. Chà ng cảm thấy cÆ¡ thể nà ng nóng rang, Phi cho rằng nà ng Ä‘i qua cầu ngoà i sương gió nên phát cảm lạnh, chà ng không mấy lưu tâm.
Sau khi xe mở máy chạy má»™t Ä‘oạn đưá»ng, dưá»ng như Tố Tố rất má»i mệt, nà ng nhắm nghiá»n đôi mắt lại, ngả đầu dá»±a và o vai Phị Chà ng cảm nháºn mặt nà ng rất nóng, như chất than hồng há»±c lên bên vai. Äến giá» chà ng hÆ¡i lo lắng, biết rằng nà ng đã mang bệnh. Chà ng không nói lá»i nà o, chỉ vòng tay qua để cho nà ng gối đầu, hÆ¡i thở cá»§a nà ng nghe rất nặng ná», toà n thân Ä‘á»u phát nóng rá»±c. Phi bảo tà i xế chạy nhanh lên, chẳng bao lâu nà ng đã ngá»§ vùi.
Phi rất ăn năn việc lưu lại phòng trà , khiến cho nà ng phải bị chứng cảm mạo. Khi đó, tuy chà ng hối thúc nà ng vá», nhưng thâm tâm chà ng muốn lưu nà ng ngồi lại chuyện trò. Sau cùng, xe cÅ©ng vừa vỠđến nhà , khi đến nhà thì đêm đã quá khuya.
|

09-09-2008, 03:51 PM
|
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 29
Äêm tuy đã khuya, nhưng nhà há» Hùng vẫn còn mở toang cá»a cái, đèn lá»a sáng rá»±c, khi xe Phi rẽ và o cá»a thì bóng ngưá»i tá»›i lui tấp náºp. Phi không lấy là m lạ, biết rằng cả nhà đang chỠđợi tin Tố Tố. CÅ©ng có ngưá»i tìm nà ng nhưng tìm không được vừa vỠđến.
Chà ng nghÄ© đến sá»± chứng thá»±c thân pháºn cá»§a mình, bởi khi và o cá»a, chà ng thấy hai viên cảnh sát Ä‘ang Ä‘i tá»›i Ä‘i lui. Lão Vương đã vá» trước khi xe chà ng và o cá»a, Lão Vương lẹ là ng đến mở cá»a xe. Lão vừa mừng vừa kêu lên:
- Cô đã vỠrồi!
Phi ra dấu không cho lão kêu lá»›n lên, dụng ý để cho nà ng ngá»§, nhưng rốt cuá»™c nà ng cÅ©ng tỉnh giấc, nhưng đôi mắt nà ng vẫn còn nhắm nghiá»n. Trong nhà đá»u kinh động, có ba bốn ngưá»i ra đón táºn cá»a, ngưá»i Ä‘i đến bên chiếc xe trước nhất là bà Hùng, tiếp theo đó là lão Hùng và lão Khưu, theo sau chót là A Kim.
Lão Vương trông thấy Tố Tố dá»±a và o lòng cá»§a Phi, lão biết rằng sá»± tình rất nghiêm trá»ng. Lão giáºt mình không dám lên tiếng nữa, tay lão vịn cá»a xe, nhưá»ng chá»— cho Phi bồng nà ng ra khá»i xe. Bà Hùng vừa Ä‘i vừa chạy đến bên xe sá» lên trán nà ng, bà kêu nho nhá»:
- Tố Tố! Tố Tố!
Phi cúi nhìn xuống thấy nà ng mở to mắt ra, miệng nà ng mấp máy như gá»i tiếng má má, sau đó nà ng láºp tức nhắm mắt lại. Chà ng sợ má»i ngưá»i lo âu, bởi chà ng thấy có mặt cả hai lão Hùng và Khưu.
Phi nhá» giá»ng nói nhanh:
- Không có chi đáng ngại, cô Tố Tố chỉ cảm mạo, nên cơ thể phát nóng dữ thế thôi.
Khưu viện trưởng đưa tay lên sỠtrán nà ng, ông ta có cảm giác nhiệt độ khá cao, trong lòng ông rất lo ngại, nhưng là m ra vẻ bình tĩnh nói:
- Không sao đâu, Phi hãy bồng nó đến giưá»ng để tôi xem mạch má»›i biết.
Phi rất do dá»±, vì từ trước chà ng chưa và o phòng nà ng lần nà o. Nhưng tình trạng cấp bách nà y chà ng không câu nệ chi cả. Chà ng láºp tức bồng nà ng và o nhà , bà Hùng Ä‘i trước hướng dẫn chà ng lên lầu. Chà ng theo sau đặt Tố Tố xuống giưá»ng, bà Hùng lấy má»n trùm lại cho con gái.
Khưu viện trưởng cÅ©ng vừa đến nÆ¡i, lão láºp tức chẩn mạch cho nà ng, đồng thá»i dùng nhiệt kế để xem sức nóng, giây lát sau lão châu mà y, hiển nhiên nhiệt độ cá»§a nà ng đã trên 38 độ.
Lão Khưu bèn biên toa cho Tố Tố, giao cho lão Hùng:
- Nên phái lão Vương chạy xe đi lấy thuốc, để Tố Tố nó ngủ giây lát, chúng ta xuống nhà khách ngồi bà n và i việc.
Äến nhà khách ngồi xong, Phi Ä‘em tất cả câu chuyện tưá»ng thuáºt lại cho má»i ngưá»i nghe. Chà ng cÅ©ng nói rõ, khi ở tại trà thất thì Tố Tố rất khá»e, chỉ thấy sắc mặt nà ng xanh xao thôi. Lúc qua cầu chà ng xem thấy nà ng không được khá»e cho lắm, lúc lên xe thì nhiệt độ cá»§a nà ng cà ng cao, chà ng nói rõ cho má»i ngưá»i khá»i phải lo sợ.
Bởi khi xe vừa và o cá»a, má»i ngưá»i thấy nà ng mê man, tưởng nà ng tá»± tá» hay ngá»™ độc, sau khi nghe chà ng tưá»ng thuáºt má»i ngưá»i má»›i thở phà o nhẹ nhõm. Vợ chồng lão Hùng hướng và o Phi mà tạ Æ n rối rÃt. Sau khi bà Hùng nghe rõ đầu Ä‘uôi, bà láºp tức lên lầu để săn sóc con. Khưu viện trưởng nghe Phi báo cáo, ông hÆ¡i nhẹ lo nói:
- Theo tôi xem nó bị chứng cảm mạo không mấy nghiêm trá»ng chỉ nghỉ ngÆ¡i và i hôm thì khá»i. Äiá»u cần thiết là nó biết CÆ¡ Thá»±c đã chết, Ä‘iá»u đó rất quan trá»ng.
Hùng Kiến Phương vẻ nóng nẩy há»i:
- Äiá»u đó quan trá»ng lắm sao?
Khưu Äông Vượng châu mà y nói:
- Äiá»u đó khó mà thấy, hoặc má»™t và i câu mà phân tách cho đầy đủ ý nghÄ©a. Nếu cháu nó chưa biết tin CÆ¡ Thá»±c đã chết tháºt, thì tâm tánh nó trở nên bất thưá»ng, lắm khi nó có cảm giác thương tâm. Sá»± thá»±c nó biết tin CÆ¡ Thá»±c chết rất lâu, sau đó qua má»™t cÆ¡n bịnh nặng, cháu nó lại nháºn rằng CÆ¡ Thá»±c chưa chết, chứng đó gá»i là tinh thần phân tán khi đó luôn luôn phá»§ nháºn sá»± tháºt, không há» tiếp nháºn những tin chẳng là nh. Nhưng đương lúc tinh thần cá»§a cháu đã chán chưá»ng, biết rõ CÆ¡ Thá»±c đã chết. Tình hình hiện giá» rất thưá»ng, có thể tiếp nháºn những sá»± thá»±c trước mắt rồi váºy.
Nghe lão Khưu nói thế, lão Hùng rất hy vá»ng:
- Nếu thế thì bịnh trạng của nó có phần khả quan.
Lão Khưu tiếp ly nước ngá»t uống má»™t há»›p, nói:
- Chiếu theo sá»± tháºt thì váºy. Nhưng phải ngừa sá»± phản ứng sau nà y, nếu cháu nó không nhắc đến tên CÆ¡ Thá»±c, không trông chá» tin CÆ¡ Thá»±c, không viết thư gởi cho CÆ¡ Thá»±c, như thế quả cháu nó đã tiếp nháºn sá»± thá»±c không còn bị tiá»m thức che má».
Hùng Kiến Phương Ä‘ang cao hứng lại bị lá»i giải thÃch cá»§a lão Khưu mà tiêu tan phần nà o niá»m hy vá»ng, lão Khưu lại tiếp:
- Hiện giá» chứng minh Tố Tố nó đã tiếp nháºn sá»± tháºt thế là , chúng ta không nên có ý nghÄ© tạo những sá»± giả trá như hồi trước nữa, nhưng phải chú ý đến sá»± phản ứng. Qua cÆ¡n bịnh nà y, có thể giúp cho Tố Tố nó có quan niệm nháºn xét, nếu cháu nó nằm luôn tai giưá»ng mấy hôm, thần trà cá»§a nó có thể hoà n toà n khôi phục.
Lão Hùng nghe nói, ông ta rất hy vá»ng, bèn hướng sang Phi vá»›i vẻ van cầu:
- Tôi xin van cầu cháu Phi, hãy ở lại đây liên tiếp và i hôm.
Phi nghe lão Hùng nói, chà ng rất ngạc nhiên, vì chà ng định và i hôm nữa sẽ dá»n vá» y viện, nhưng chà ng chưa há» nói ra cho ngưá»i nà o trong nhà há» Hùng biết. Có lẽ Khưu viện trưởng đã nói vá»›i lão Hùng? Lão Khưu thấy chà ng hoang mang bèn giải thÃch:
- Äêm qua tôi gặp anh Kiến Phương tại má»™t tiệc đãi khách, tôi có lá»i yêu cầu, vì gần đây trông thấy Tố Tố có mòi khởi sắc, hy vá»ng Phi vá» y viện để giúp việc vá»›i tôi. Anh Kiến Phương đã đồng ý cho Phi dá»n vá» y viện ná»™i ngà y mai, hiện giá» bịnh trạng cá»§a Tố Tố lại thay đổi, Phi cÅ©ng nên lưu lại đây Ãt hôm nữa để trông nom giúp.
Hùng Kiến Phương lại nói tiếp:
- Cháu Phi, nếu hôm nay không nhá» cháu tìm ra Tố Tố, chưa biết kết quả nó sẽ bi thảm đến chừng nà o. Tôi chưa biết lấy chi mà đá»n đáp cho vừa. Tố Tố nó rất tÃn nhiệm cháu. Do đó, vợ chồng tôi yêu cầu cháu lưu lại Ãt hôm nữa...
Phi đứng trước hai vị lão nhân yêu cầu, chà ng chỉ biết gáºt đầu nói:
- Thưa bác, bác đã quá lá»i, cháu nà o dám từ nan. Hai vị muốn cho cháu ở lại đây thì cháu phải tuân mạng.
Lão Vương Ä‘em thuốc và dụng cụ y sÄ© đến cho Khưu viện trưởng, lão Hùng hướng dẫn lão Khưu Ä‘i lên lầu để chÃch thuốc cho Tố Tố, chỉ còn lão Vương ở lại dưới nhà khách. Phi trông thấy má»™t cảnh sát viên Ä‘i tá»›i Ä‘i lui đằng trước, chà ng lấy là m lạ há»i:
- Chắc chiá»u nà y bác Hùng má»i cảnh sát Ä‘i tìm Tố Tố hả?
Lão Vương lắc đầu nói:
- Không, bá»n hỠđâu phải vì chuyện cá»§a tiểu thÆ¡, mà há» vì việc khác má»›i đến đây chá»›.
Nghe lão Vương đáp, ngoà i sá»± tưởng tượng cá»§a Phi, chà ng há»i tiếp:
- Váºy hỠđến đây vá»›i chuyện gì?
- Ờ, khi cáºu Ä‘i tìm tiểu thÆ¡, trong khi đó có má»™t biến cố ngoà i sức tưởng tượng, Vương Cách đã trốn ra khá»i y viện...
Phi thất sắc há»i:
- Vương Cách đã trốn ra rồi sao? Hắn trốn ra tá»± lúc nà o? Hắn đến đây là m phiá»n hả?
Lão Vương lắc đầu nói:
- Tôi biết không mấy rõ, tôi từ Äà i Bắc vá» hồi mưá»i má»™t giá», dưá»ng như nghe y viện gá»i Ä‘iện thoại thông tri cho biết, Vương Cách trốn thoát khá»i y viện và o khoảng mưá»i giá», hắn lén cắp bá»™ đồ thưá»ng phục tại ký túc xá, đánh má»™t y sÄ© bị thương, hắn ra phÃa sau ký túc xá trèo tưá»ng mà ra. Bà nghe tin nà y, láºp tức gá»i Ä‘iện thoại cho ông hay, má»™t mặt xin cảnh sát đến bảo vệ, chẳng bao lâu ông vá», cảnh sát cÅ©ng vừa đến nÆ¡i.
Phi nghe rõ, lòng chà ng má»›i nhẹ nhà ng phần nà o. Nhưng thâm tâm chà ng lúc nà o cÅ©ng ân háºn. Bởi Vương Cách là ngưá»i do chà ng đỠnghị vá»›i Thiên Phú cho ra phòng ngoà i. Tại đây được thong thả hÆ¡n, trừ vấn đỠkhông tá»± do ra đằng trước thôi, nhưng đằng phÃa sau thì Ä‘i tá»›i lui được thong thả. Nà o ngá» Vương Cách lợi dụng cÆ¡ há»™i đó, lại phÃa sau đả thương y sÄ© mà trốn ra ngoà i.
Phi nhẹ lo việc Vương Cách đến đây gây sá»±, nhưng đó chỉ là vấn đỠthá»i gian, hắn sẽ đến đây bất cứ lúc nà o.
Phi tin rằng, chà ng còn ở đây ngà y nà o thì nhất định sẽ chế phục được Vương Cách. Nhưng chà ng cÅ©ng tin rằng, y viện đã thông tri cho cảnh sát cuá»™c, có thể Vương Cách không bao lâu sẽ bị bắt trở lại. Äứng vá» phương diện chà ng mà giải thÃch, nếu Vương Cách đến gây sá»± thì chà ng phải ăn nói là m sao vá»›i hai vị lão giả Nếu chà ng không ở tại nhà Hùng xưởng trưởng, nếu Hùng xưởng trưởng không phải là cha Tố Tố, thì chà ng mặc kệ ai là m gì thì là m. Nhưng hiện tại má»i sá»± kiện nó đã liên quan vá»›i nhau, Phi không thể đứng riêng hoặc là m ngÆ¡ cho được.
Lão Vương lui ra ngoà i, Hùng xưởng trưởng và Khưu viện trưởng cÅ©ng từ trên lầu Ä‘i xuống. Lão Khưu vừa rá»a tay, vừa thâu tháºp những dụng cụ trên bà n, nói:
- Äể Tố Tố nó ngá»§ yên má»™t giấc, nhất định sáng mai nhiệt độ sẽ giảm, chừng đó cho nó uống thuốc thêm thì sẽ là nh bịnh.
Hùng xưởng trưởng lộ vẻ lo lắng:
- Nhiệt độ chắc chắn sẽ lui phải không anh?
- Nếu sáng mai nhiệt độ vẫn còn, hoặc chỉ giảm đôi chút thì láºp tức gá»i Ä‘iện thoại cho tôi haỵ Phi ở đây thưá»ng tuần mạch và nhiệt độ cho Tố Tố.
Phi chỉ còn biết lên tiếng vâng dạ, Khưu viện trưởng xách xách tay, nói:
- Thôi tôi vá».
Phi rất cần Ä‘em sá»± tình cá»§a Vương Cách mà giải thÃch khi có mặt hai lão ở đây, chà ng mạnh dạn nói:
- Vừa rồi tôi nghe lão Vương nói Vương Cách đã trốn ra khá»i y viện, vấn đỠnà y cÅ©ng do tôi sai lầm, do đó, cháu muốn lợi dụng Ãt phút đồng hồ để giải thÃch cùng bác Hùng.
Hai lão cùng nhìn nhau, dưá»ng như sá»± kiện cá»§a Phi vừa đỠcáºp đến là ngoà i ý liệu cá»§a hai lão. Hùng xưởng trưởng dùng tay vá»— lên vai Phi, vẻ khẩn thiết:
- Cháu Phi, đừng nên vì việc nà y mà phải lo lắng, tôi không bao giá» cho việc đó lầm lá»—i tại Phị Vấn đỠxá» sá»± cá»§a Phi rất đúng, anh Äông Vượng đã nói rất nhiá»u vá»›i tôi rồi. Chẳng qua vấn đỠnà y ngoà i việc đồn đãi và sá»± tháºt thì nó cách nhau rất xạ Sau nà y có cÆ¡ há»™i, chúng ta sẽ cùng nhau thảo luáºn cÅ©ng chẳng muá»™n.
Khưu viện trưởng cÅ©ng hướng và o chà ng mà gáºt đầu:
- Sau nà y chúng ta sẽ thảo luáºn. Vấn đỠnà y Phi không lầm lá»—i gì đâu.
Phi gáºt đầu tá» vẻ ưng thuáºn, chà ng bước lại xách chiếc xách tay cho viện trưởng để đưa ông ra xe. Hai vị lão nhân gia vừa Ä‘i vừa nói chuyện nho nhá», sau đó viện trưởng lên xe, lão Vương mở máy cho xe chạy ra ngoà i cá»a cái.
Hùng xưởng trưởng đưa viện trưởng ra vá», bèn quay trở và o cám Æ¡n hai viên cảnh sát má»™t và i câu, vì vừa rồi lão và lão Khưu bà n luáºn nhau, không nên để cảnh sát ở lại đây.
Sau khi đưa Khưu viện trưởng vá» xong, Phi trở vá» phòng, chà ng má»›i nghÄ© đến Bân Bân. Chà ng xem đồng hồ tay đã đúng hai giá» sáng. Chà ng không biết Bân Bân và Phú rá»i Trung ương tá»u quán tá»± lúc nà o? Dầu há» chưa muốn vá» cÅ©ng phải vá», vì tiệm quán đã đóng cá»a nên chắc hỠđã vá» từ sá»›m rồi.
Phi cảm thấy có lá»—i vá»›i Bân Bân, bởi từ khi chà ng rá»i tá»u quán đến giá» chưa có dịp giải thÃch cho nà ng rõ, đến Ä‘iện thoại cÅ©ng không gá»i cho nà ng biết.
Chà ng bước đến nÆ¡i có Ä‘iện thoại để gá»i cho nà ng, nhưng khi đến nÆ¡i chà ng phải do dá»±. Vì trong lúc đó má»i ngưá»i Ä‘á»u ngá»§, các phòng Ä‘á»u tắt đèn lá»a. Chà ng không thể là m ồn phá giấc ngá»§ cá»§a ngưá»i khác. NghÄ© thế, Phi bèn bá» Ä‘iện thoại xuống.
|

09-09-2008, 03:52 PM
|
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 30
Sáng hôm sau, nhiệt độ trong ngưá»i Tố Tố giảm rất nhiá»u, thần trà cá»§a nà ng đã khôi phục, nhưng cÆ¡ thể rất suy nhược, nà ng nằm vùi trên giưá»ng. Phi vừa thức dáºy, bá»—ng A Kim đến nói, bà Hùng má»i chà ng đến xem mạch cho nà ng. Chà ng rá»a mặt xong thì bà Hùng đến hướng dẫn chà ng và o xem mạch cho Tố Tố.
Nà ng nằm ngay trên giưá»ng bất động, khi nhìn thấy chà ng thì nà ng nở nụ cưá»i. Nhưng trong nụ cưá»i hiện lên đôi phần hổ thẹn vì vấn đỠtrong đêm qua.
Phi chà o há»i nà ng:
- Cô Tố Tố đã khá»e rồi chá»›?
- Còn chóng mặt và trong mình thấy ê ẩm đau nhức.
Bà Hùng tiếp lá»i:
- Chá» giây lát bác Khưu cá»§a con sẽ đến. Vừa rồi bác có gá»i Ä‘iện thoại há»i thăm con.
Phi muốn sỠtrán nà ng, nhưng chà ng vội rút tay lại, bởi trước mặt bà Hùng chà ng ngại là m như thế.
Chà ng nói:
- Xin cô cho tôi đặt nhiệt kế.
Tố Tố chưa phản ứng gì, Phi bèn lấy ống nhiệt kế đặt và o miệng nà ng, sau đó chà ng bắt mạch nÆ¡i cưá»m tay nà ng, mạch rất yếu, nhưng độ nóng đã xuống dưới 38 độ.
Phi yên lòng, chà ng và nà ng trao đổi má»™t và i câu có liên quan tá»›i bịnh trạng nà ng, sau đó, chà ng tÃnh rút lui. Nhưng, Tố Tố bá»—ng nhiên nhìn bà Hùng nói:
- Má à , con muốn nói và i việc với anh Phi, con ngủ đã quá giấc rồi.
Bà Hùng gáºt đầu nói:
- ÄÆ°á»£c rồi, con cần uống gì, má sẽ Ä‘i là m cho?
Nà ng lắc đầu nói:
- Con thì khá»i uống gì, má lo cho anh Phi Ä‘i.
- Xin bác đừng quá lo âu, cháu đã uống rồi.
Bà Hùng tỠvẻ không yên lòng, bà căn dặn:
- Con vá»›i cháu Phi, nói chuyện Ä‘i, nhưng đừng nói nhiá»u lắm.
Nà ng mỉm cưá»i nói:
- Má khá»i phải lo, bởi vì anh Phi là y sÄ© mà .
Bà Hùng bước ra cá»a phòng, Phi mỉm cưá»i nhá» giá»ng:
- Tôi còn nhớ, cô chán y sĩ lắm mà .
Nà ng cÅ©ng nở nụ cưá»i tươi trả lá»i:
- Äúng váºy, em từ nhá» hay bịnh hoạn, má»—i lần rước thầy thuốc đến, há» không cho uống thuốc mà chỉ chÃch thuốc, em sợ chÃch thuốc lắm, nên rất chán y sÄ©.
Phi cưá»i thà nh tiếng:
- Trong đó có cả tôi nữa?
Nà ng chăm chú nhìn chà ng, lắc đầu nói:
- Anh không có trong đó, anh không há» cho em uống thuốc, cÅ©ng không chÃch thuốc cho em mà .
- Giây lát đây bác Khưu sẽ đến chÃch thuốc cho cô.
Nà ng lộ vẻ đáng thương hại:
- Äừng dá»a em, em đã khó chịu lắm rồi, đầu nhức, cổ khô, chóng mặt, miệng lại đắng muốn chết Ä‘i được.
Phi an ủi nà ng:
- Äừng lo lắm, nên yên nghỉ trong đôi ba hôm sẽ khá»i.
- Em muốn ngồi dáºy, anh đỡ giùm em được không?
Phi đợi nà ng ngồi dáºy, dá»±a lưng và o gối, như ná»a nằm ná»a ngồi. Nà ng tá» ra rất mệt nhá»c. Giây lát sau, nà ng cúi đầu nhá» giá»ng:
- Cho em biết, đêm qua em là m sao vỠđây được? Em nhá»› dưá»ng như anh đỡ em lên má»™t chiếc xe hÆ¡i thì phải?
- Phải rồi, qua khá»i cầu treo thì có chiếc xe taxi Ä‘áºu chá» khách sẵn.
- Em cÅ©ng không nhá»› mình Ä‘i qua cầu hồi nà o. Chỉ còn nhá»› mÆ¡ mà ng dưới ánh đèn đưá»ng có hai chiếc bóng.
- Lúc đó thì cô đã phát nóng dữ dội rồi, nhưng tôi không ngỠbịnh cô nặng như thế nà y.
- Em còn nhá»› khi xe mở máy chạy, dá»c đưá»ng bóng đèn sáng choang tiếng kèn xe inh á»i, rồi sau nữa em không còn biết chi cả.
- Khi vỠđến cá»a thì cả nhà đá»u đứng sẵn tại cá»a mà đón cá»™ Bác Khưu cÅ©ng có mặt, chÃch thuốc cho cô đỡ nhiá»u rồi bác má»›i ra vá».
Nà ng nhìn Phi, chỠchà ng nói xong. Sau đó, nà ng cúi đầu xuống, đôi mi của nà ng chớp lia, tỠra bình tĩnh, nà ng nói:
- Dưá»ng như em đã qua má»™t cÆ¡n má»™ng ảo, em mÆ¡ hồ không biết má»™ng hay là tháºt? Sáng nay khi tỉnh lại má»›i nhá»› ra từng chi tiết, nhưng không nhá»› được tất cả.
Phi kể lại từ khi gặp nà ng tại BÃch Äà m đến khi vá» nhà . Nà ng chỉ cúi đầu để nghe. Sau cùng, nà ng thở dà i nói:
- Nếu anh không tìm gặp em, thì chắc chắn bây giỠem không còn trên thế gian nà y.
Phi không muốn nà ng tỠra bi quan như thế nữa.
- Tố Tố! Không nên nói thế.
- Tháºt váºy, khi má»™t mình em ngồi ở phòng trà , em bá»—ng nhá»› đến cô há» Vương tá»± sát tại y viện, em thấy nà ng rất can đảm, nhưng lúc bấy giá» em rất ăn năn tại sao mình đã lại đến đây? Gặp má»™t ông tinh quái chá»c ghẹo, sau khi hắn Ä‘i rồi, em lại nhìn lên cầu mà lo sợ, không thấy bóng dáng má»™t ngưá»i quen, không có ánh đèn, em không thấy gì cả. Sau cùng không ngá» em lại thấy được anh.
Phi ngăn nà ng, giá»ng êm dịu:
- Tố Tố, đừng nói nhiá»u lắm không nên, tôi là y sÄ© cô nên nghe lá»i tôi.
Nà ng mở to đôi mắt chú ý và o chà ng, đôi môi nà ng run động như muốn nói gì, nhưng chẳng ra lá»i. Phi trông và o đôi mắt thấy tâm trạng cá»§a nà ng rất phức tạp, nhưng không biết lòng nà ng Ä‘ang chất chứa những gì? Chà ng cÅ©ng không há»i nà ng. Má»™t sá»± yên lặng chừng đôi phút, rồi Khưu viện trưởng đến.
Khưu viện trưởng chÃch thuốc và cho uống thuốc, ông ta bảo đảm vá»›i gia đình, trong năm ba hôm nữa nà ng sẽ khá»i ngaỵ Phi ra vá» y viện vá»›i viện trưởng, để thăm Bân Bân, giải thÃch những việc trong đêm qua, nhưng nghe lão Trương nói, Bân Bân đã Ä‘i Äà i Bắc từ sáng sá»›m rồi.
Chà ng cảm thấy buồn, không biết lý do nà o nà ng lại Ä‘i Äà i Bắc sá»›m váºy? Theo mấy hôm nay, trước khi nà ng muốn Ä‘i đâu Ä‘á»u cho chà ng biết trước, hoặc ước hẹn Ä‘i cùng chà ng.
Phi không dám há»i viện trưởng, chà ng nghÄ© rằng viện trưởng cÅ©ng đã biết Bân Bân Ä‘i đâu. Chà ng nghÄ© nên đến y viện để giải quyết chuyện cá»§a Vương Cách, rồi sau sẽ haỵ Sau khi đến y viện, chà ng tìm đến Phú. Khi gặp Phi, Phú tá» vẻ lo lắng kéo Phi và o phòng thì thầm:
- Tiểu Lê, chú mầy có biết không, chú mầy đã mang há»a rồi.
Phi gáºt đầu nói:
- Em đã biết rồi.
Phú tá» vẻ ngạc nhiên há»i tiếp:
- Chú mầy bÃêt? Biết gì?
Phi nhất định cho rằng Phú nói đến chuyện Vương Cách vì chà ng đã nghe, và hai vị lão nhân đã tha thứ lỗi lầm cho chà ng rồi.
Phú nhìn Phi cưá»i cưá»i tiếp:
- Vấn đỠnà y có ngưá»i khó mà tha thứ cho chú mầy.
- Anh nói ai không tha thứ?
Phú nhìn Phi vẻ bà hiểm há»i:
- Äêm qua chú mầy Ä‘i đâu?
Phi bá»—ng nhiên chợt tỉnh, Phú nói cái ngưá»i không tha thứ chÃnh là Bân Bân, nà ng nhất định đã biết Phi Ä‘i tìm Tố Tố, nhưng không cho nà ng biết trước, do đó nà ng tức giáºn, sáng nay nà ng bá» Ä‘i Äà i Bắc.
- Anh Phú đêm qua mấy giá» má»›i vá» Äạm Thá»§y?
- Mình đã há»i chú mầy Ä‘i đâu?
- Phú đâu phải là sư tổ tôi, anh không biết tôi đi tìm Tố Tố sao?
- Bây giỠmình đã biết, nhưng đêm qua nhà ngươi đi tìm Tố tố sao không cho anh biết trước?
Phi cố ý cho là Phú ghen tương:
- Do đó mà anh tức phải không?
- Mình không há» ghen há»n gì nhà ngươi, nhưng Khưu tiểu thÆ¡ cá»§a nhà ngươi ghen má»›i hay cho chá»›!
- Anh Phú, mình tin rằng Phú rất hiểu rõ chuyện đó, không phải bá»—ng nhiên mình Ä‘i tìm Tố Tố mà bá» dở cuá»™c khiêu vÅ© vui vẻ cá»§a bạn bè, vì mình không muốn cả đám Ä‘i tìm Tố Tố, khi nà ng thấy đông ngưá»i sẽ không vui.
Phú cưá»i nhạt nói:
- Chắc chắn cô Bân Bân sẽ không đồng ý nghe nhà ngươi giải thÃch kiểu đó.
Phi rất lo ngại, chà ng muốn biết tình hình sau khi chà ng ra đi:
- Anh Phú, mình muốn biết rõ Ä‘iá»u gì đã xẩy ra, sau khi mình rá»i khá»i Trung Ương tá»u quán?
Phú biết Phi rất lo lắng, Phú không nỡ để cho Phi phải lo lắng thêm, chà ng Ä‘em tất cả sá»± tình từ lúc Phi Ä‘i đến khi há» ra vá» mà nói rõ cho Phi biết. Sau khi Phi ra Ä‘i rồi, chá» lâu không có tin tức gì, Bân Bân rất lo ngại. Nà ng bèn kéo Phú đến gá»i Ä‘iện thoại vá» y viện, các y tá cho biết, Phi đã Ä‘i tìm Tố Tố, chưa có vá» y viện.
Trong khi đó, Phú cÅ©ng được tin Vương Cách đã trốn ra khá»i y viện. Phú có phần lo lắng, nên hối thúc Bân Bân vá» sá»›m má»™t chút. Bân Bân không nói gì nhưng sau khi gá»i Ä‘iện thoại nà ng tá» ra không mấy hà i lòng, nà ng chỉ ngồi thừ ra, không khiêu vÅ©, cÅ©ng chẳng thèm xem các cuá»™c biểu diá»…n.
Nà ng ngồi lại giây lát rồi tỠý muốn vá». Phú tÃnh tiá»n xong gá»i xe đưa cô há» Lại vá» trước, sau đó má»›i đưa Bân Bân vá» nhà sau. Nghe đến đây, Phi hiểu Bân Bân đã trách chà ng. Nhưng chà ng không lo lắm, chà ng tin rằng Khưu viện trưởng cÅ©ng vỠđể giải thÃch cho nà ng hiểu rõ thêm. Nếu nà ng còn giáºn chà ng, thì sẽ nhá» Khưu viện trưởng giải thÃch má»i việc sau.
Chà ng gác lại việc đó và há»i Phú tiếp:
- Phú à , mình nghe viện trưởng nói là Vương Cách đã đánh y sÄ© Tống rồi trốn Ä‘i, bịnh tình anh ấy có nặng không váºy anh?
Phú lắc đầu nói:
- Không nặng lắm, mình cÅ©ng bị đánh má»™t gáºy và o đầu rất oan.
Nghe Phú nói, Phi khó hiểu há»i:
- Lúc đó anh không có tại Trung Ương tá»u quán sao mà bị hắn đánh và o đầu?
- Theo sá»± thuáºt lại tình hình lúc đó, Vương Cách Ä‘i tìm mình, vì hắn nhá»› nÆ¡i mình ở, hắn đã nhá»› ký túc xá cá»§a mình. Khi hắn biết mình không có tại đấy, hắn lấy má»™t chiếc áo sÆ¡ mi và má»™t quần dà i. Tống y sÄ© Ä‘ang ở khÃt vách mình, nghe trong phòng mình có tiếng động, anh ta vừa bước qua xem, Vương Cách tưởng là mình vỠđánh má»™t cây rồi chạy mất.
Phi tỠvẻ không an lòng:
- Nếu váºy, mình phải Ä‘i thăm y sÄ© Tống, Vương Cách gây tai há»a cÅ©ng do mình mà ra.
- Anh ấy đã đỡ nhiá»u, cÅ©ng may, anh ta tránh khá»i nên chẳng trúng ngay đỉnh đầu, chỉ trúng trên vai sưng húp, hiện giá» Ä‘ang nằm tại ký túc xá. Phi chá» giây lát sẽ Ä‘i thăm, mình còn có chuyện cần nói vá»›i Phi.
- Việc gì váºy?
Phú lấy thuốc hút ra đưa cho Phi và châm lá»a đốt, chà ng nói:
- Chuyện liên quan đến Vương Cách, mình có một tin mới.
- Dưá»ng như lần trước anh đã nói cho tôi nghe rồi mà ?
- Äúng váºy, chúng ta nên theo dõi tình hình hiện thá»i, chỉ vì thấy hắn đồng ý vá»›i chúng mình nên chúng mình má»›i dá»i hắn đến phòng bịnh thưá»ng. Äiá»u đó chúng mình đã lầm lá»›n.
Phi lấy là m kinh dị nói:
- Lại lầm lẫn à ? Có lẽ lá»i hắn nói vá» Hùng Kiến Phương là không đúng sá»± tháºt?
- Bá» ngoà i là sá»± tháºt, nhưng Hùng Kiến Phương đã biết Lâm Tiểu Mỹ từ trước, nà ng là má»™t cô gái hầu rượu tại má»™t quán nhá» trước đó ba năm. Hùng Kiến Phương cảm thông hoà n cảnh cá»§a cô ta, nên cứu cô ta thoát khá»i vòng khốn khổ, Ä‘em vá» xưởng ông ta cho là m việc. Sau đó Vương Cách biết được cô ta, thưá»ng bám sát để tình tá»±. Sá»± thá»±c, cô ấy chẳng yêu hắn, nhưng không há» là m phiá»n lòng hắn. Sau đó, má»™t gã công nhân bị sa thải, nên tìm cách thêm thắt câu chuyện Hùng Kiến Phương cưỡng bức Tiểu Mỹ, khi đó Vương Cách động máu anh hùng tìm đánh Hùng Kiến Phương, sá»± việc là như váºy.
- Nếu đúng như váºy thì Hùng Kiến Phương đâu có là m hại Tiểu Mỹ?
- Äúng rồi, giữa lão và nà ng, vẫn đối xỠđẹp vá»›i nhau.
- Tại sao anh biết rõ như váºy?
- Chuyện đó đã xẩy ra hai lần. Lúc đầu nghe Vương Cách nói, mình cÅ©ng không thể tin lá»i hắn, vì hắn đã liệng đá và o xe, đánh ngưá»i vô cá»›, Ä‘iá»u đó đủ chứng minh là hắn mang chứng tinh thần phân tán rồi. Nhưng sau đó, mình nghe Tiểu Mỹ rá»i khá»i cÆ¡ xưởng chẳng bao lâu, lại trở và o là m chiêu đãi trong má»™t nhà hà ng, Hùng Kiến Phương thưá»ng đến đấy uống rượu, hai ngưá»i thưá»ng ngồi chung xe Ä‘i du ngoạn, do đó, mình không thể tin theo lá»i Vương Cách nữa.
Khi nhá»› ra, má»™t hôm chà ng cùng Bân Bân Ä‘i du ngoạn, bá»—ng nhiên gặp lão Hùng Ä‘i chung vá»›i má»™t cô gái trẻ, nhưng chà ng không rõ, Phi chỉ há»i:
- Như váºy là Vương Cách vu khống sao?
- Gần đây mình còn được má»™t chứng cá»› má»›i, trưa hôm qua, mình cùng Phương Tá» Ä‘ang ăn cÆ¡m. Nà ng cho mình biết nà ng có ngưá»i chị em bạn mở má»™t y viện sản khoa, khi Vương Cách tố cáo Hùng Kiến Phương hiếp dâm Tiểu Mỹ, vì cần chứng cá»›, nên buá»™c lòng cảnh sát phải đưa nà ng và o đây để khám nghiệm, được chứng minh Tiểu Mỹ không sao cả.
Sá»± việc nà y Phi không há» ngỠđến, chà ng cảm thấy chÃnh mình có lắm lần nghÄ© quấy vá» Hùng Kiến Phương. Vương Cách bị đưa và o bịnh viện để Ä‘iá»u trị là do hắn gây ra, mình hÆ¡i đâu lại lo đến việc cá»§a anh ta?
Chà ng lại được há»c thêm má»™t Ä‘iá»u má»›i, những việc gì muốn phán Ä‘oán, trước hết phải nghe ngưá»i thứ ba kể. Chà ng thở dà i nói:
- Theo việc nà y, tá» ra chúng ta chưa hiểu rõ lòng ngưá»i, cÅ©ng như lối xá» thế có nhiá»u sai lầm, đôi khi còn gây cho mình lắm chuyện phiá»n phức. Lần trước Hùng Kiến Phương bị đánh, lần nà y Tống y sÄ© cÅ©ng bị đánh, chưa chắc gì việc đó đến đây là dứt?
Phú lắc đầu gượng cưá»i nói:
- Mình cÅ©ng không hÆ¡n gì Phi, lần đầu tiên mình được biết Hùng Kiến Phương mình đã có ý nghÄ© không tốt đối vá»›i ông tạ Khi chứng minh rõ ra, mình má»›i thấy rằng, hai lão đầu tá» tốt hÆ¡n chúng ta nhiá»u.
Phi lo lắng nói:
- Anh Phú, chúng ta chá» khi nà o bắt được Vương Cách vá», sau đó chúng ta sẽ đến trước hai lão nhân gia mà xin lá»—i, anh nghÄ© sao?
- Mình tin rằng Vương Cách sẽ bị bắt, nhưng không tin là hắn được đưa trở và o đây. Hắn đã mang tá»™i đánh ngưá»i và trá»™m cướp, cảnh sát cuá»™c có thể đưa hắn ra tòa, hoặc giam cầm cÅ©ng chưa biết chừng.
- Ờ, nếu đưa hắn và o bịnh viện, Khưu viện trưởng cÅ©ng chẳng dám nháºn.
Phú cưá»i cưá»i nói:
- Váºn khà cá»§a mình không mấy tốt, mất má»™t bá»™ quần áo, còn hÆ¡n là bị đánh má»™t gáºy lên đầu.
- Chúng ta hãy đi thăm Tống y sĩ nè.
- Phi hãy Ä‘i Ä‘i, mình còn báºn lo cho nhiá»u bịnh nhân, vả lại, chiá»u qua mình đã thăm Tống rồi.
Phi và Phú chia tay nhau, Phi phải đến thăm y sÄ© Tống, anh nà y cÆ¡ thể rất ốm yếu, mắt mang kiếng cáºn. Y sÄ© Tống tưá»ng thuáºt như lá»i Phú đã nói quạ Anh ta bảo, đến bây giá» nghÄ© lại còn phát giáºt mình. Anh cÅ©ng không trách gì Phú và Phi, Tống bảo vì mình là những y sÄ© cá»§a bịnh viện thần kinh nên những chuyện như thế xẩy ra rất thưá»ng. Phi ân cần ngá» lá»i xin lá»—i Tống.
|
 |
|
| |