12-09-2008, 02:44 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 11
CÆ¡n dông bão trong lòng cÅ©ng như trong trá»i đất ấy đã trở thà nh dÄ© vãng, má»™t dÄ© vãng quá xa xưa rồi. Sương cá»±a mình tỉnh dáºy, nà ng chá»›p chá»›p mắt, thấy mình Ä‘ang nằm ngá»§ trong phòng riêng, phòng cá»§a cô giáo Sương. Bình hoa hồng trên đầu giưá»ng vẫn phảng phất mùi hương nhè nhẹ, mùi hương nà ng yêu mến. Nà ng ngồi dáºy bóp trán khó chịu, đầu nhức vô cùng. Bây giá» nà ng là Sương, là cô giáo Sương rồi, còn Mai đã chết từ lâu, chết từ đêm mưa gió năm nà o. Nà ng nhìn lại, thấy Trần Ä‘ang ngồi mở to đôi mắt, như cố muốn thấy được nà ng. Nà ng thở ra, Trần vá»™i bước tá»›i:
- Mai... Em... Sương lùi lại, sát và o vách, cau mà y:
- Thưa ông, ông gá»i ai?
- Mai Æ¡i... Giá»ng chà ng tha thiết vô cùng, chà ng đưa tay tìm nà ng, nắm được tay nà ng và nắm mãi, không bá» ra nữa, như sợ nà ng tan biến mất. Chà ng cúi đầu, giá»ng đầy sá»± hối háºn:
- Mai... Hãy tha thứ cho anh... Trần thở hà o hển:
- HÆ¡n mưá»i năm nay, anh đã chịu biết bao Ä‘au khổ rồi, anh nghÄ© như thế tá»™i anh chưa Ä‘á»n bù được sao? Mai... Suốt mưá»i năm nay, má»™t năm 365 ngà y, má»™t ngà y 24 giá», má»—i giá» là 60 phút anh Ä‘au khổ, anh ăn năn, tháºt ra anh cÅ©ng không đủ can đảm để sống tá»›i bây giá», sống những ngà y khốn nạn, nhưng anh phải sống để anh Ä‘á»n bù tá»™i lá»—i vá»›i em... Nà ng im lặng trong khi Trần cúi hôn tay nà ng tháºt thắm thiết, chà ng thì thà o:
- Mai... Em vẫn còn sống... Anh Ä‘iên lên vì sung sướng được mà . Mai lặng thinh nhìn Trần, nà ng thấy dá»ng dưng, trước nhiệt tình cá»§a chà ng. Nà ng chỉ thấy Ä‘au đớn trong từng hÆ¡i thở, từng câu nói cá»§a Trần từ nãy giá», nó đã khêu gợi lại vết thương lòng quá Ä‘au đớn mà nà ng đã chôn giấu từ mưá»i năm nay. Äôi mi nà ng ươn ướt, cảnh váºt trước mắt như bị nháºn chìm trong suối lệ cá»§a Mai. Mai muốn rút tay lại nhưng không biết má»™t sức mạnh vô hình nà o không cho nà ng rút.
- Mai... Em sẽ ở bên anh luôn bằng bất cứ giá nà o anh cũng phải giữ em lại, dù chết cũng phải giữ em lại với anh... Mai bỗng vùng mạnh:
- Ông buông tôi ra, tôi không phải là Mai, Mai cá»§a ông đã chết dưới cầu mưá»i năm nay rồi, chết nhá» sá»± "Sáng suốt" cá»§a ông mà . Nà ng nghẹn ngà o, rÆ¡i nước mắt. Trần cÅ©ng thấy trái tim mình Ä‘au quặn thắt, tất cả cÅ©ng chỉ tại chà ng mà . Mai nói tháºt nhanh:
- Tại sao ông cứ bảo tôi là Mai chứ? Mai đê tiện, Mai phóng túng mà ông từng chá»i, mẹ ông từng mắng nhiếc đã chết rồi, chết cho vừa lòng gia đình ông rồi. Trần biết Mai khó có thể tha thứ cho mình được, chà ng ôm tai:
- Mai... Äừng nói nữa... Sắc mặt trắng nhợt, chà ng nghẹn ngà o:
- Mai... Chá»i anh nữa Ä‘i, em cứ là m gì cho anh Ä‘au, cho anh khổ, Ä‘au khổ bao nhiêu cÅ©ng được nhưng em đừng bá» anh... Mai, đừng bá» anh nghen em. Anh van em mà . Chà ng mân mê cánh tay, đôi vai nà ng như cố tìm lại hình ảnh cá»§a ngưá»i vợ năm xưa. Chà ng vuốt má nà ng:
- Mai... Em vẫn còn sống đây mà , anh biết lắm mà ... Tá» thần đâu thể cướp được má»™t ngưá»i như em... Mai lạnh lùng:
- Yêu cầu ông đứng đắn, ông không có quyá»n đụng chạm và o ngưá»i tôi, ông biết không? Trần buông tay, sắc mặt Ä‘au khổ đến tá»™t cùng. Chà ng thở dà i:
- Anh biết, tá»™i anh nặng lắm... Mai cưá»i gằn:
- Äợi cho ngưá»i ta chết rồi ông má»›i biết thì sướng quá rồi. Nói tháºt vá»›i ông, trong suốt mưá»i năm nay, không lúc nà o mà tôi nguôi háºn, dù chỉ trong giây phút. Nà ng thở ra:
- Nhưng tôi bây giá» là Sương, tôi hoà n toà n không phải là con ngưá»i đã chết Ä‘uối trong đêm mưa gió. Tôi đâu có hà nh động gì gá»i là rá»a háºn đâu, tôi là ngưá»i khác mà . Nà ng chua chát tiếp:
- Tôi yêu cầu ông một lần chót, ông hãy tránh xa tôi, ông không có tư cách, ông hiểu chưa?
- Mai ơi... Chà ng ôm mặt:
- Trá»i Æ¡i, là m thế nà o Mai tha thứ cho tôi được nè trá»i, tôi biết là m sao? ...
- Không, không bao giỠtôi tha thứ cho ông cả. Trần ngẩng lên:
- Mai... Em hãy để cho anh má»™t khoảng thá»i gian để chuá»™c lá»—i, có được không Mai? Nà ng lạnh lùng:
- Không, ông sẽ không có má»™t khoảng thá»i gian nà o cả, đáng lẽ ông không nên biết tôi là ai, không nên rước ông Cao lại. Bây giá», tất cả đã lỡ hết rồi, tôi phải ra Ä‘i, Ä‘i láºp tức. Mai như nhá»› ra Ä‘iá»u gì:
- À, anh nói cho tôi biết là đêm hôm ấy trong Hoà ng Mai Trang hoang tà n, anh có biết là đã chụp được tay tôi không, chụp tay cô giáo Sương đó không? Trần chớp mắt:
- Lúc ấy tôi hoang mang không dám quả quyết. Nhưng tôi hy vá»ng ngưá»i đó chÃnh là Mai. Mai cưá»i:
- Anh dùng mưu đồ để lừa em và o tròng hả? Äến lúc nà o anh má»›i quả quyết em là Mai?
- Lúc anh bịnh mê man, khi tỉnh dáºy biết Mai Ä‘ang ngá»§ trên ghế, và bác tà i cÅ©ng bảo trong đêm ấy, khi vá» Mai có đánh rÆ¡i má»™t cánh hoa hồng ở Hoà ng Mai Trang, lúc đó anh quả quyết ngay. Trần hút má»™t hÆ¡i thuốc:
- Anh nghÄ© lại, so sánh giữa cô giáo Sương và ngưá»i vợ cÅ© thì anh biết ra ngay.
- Rồi anh gá»i anh Cao vá»? Trần gáºt đầu:
- Äể cho em không tránh né anh được nữa và cÅ©ng để biết chắc em là Mai.
- Thì bây giá» anh đã biết. Nà ng trầm giá»ng:
- Nhưng em đã có ý định từ trước là há»… khi nà o bị nhìn ra, là em phải rá»i khá»i nhà nà y ngay. Trần khẩn thiết:
- Mai... Anh không có ý định là sẽ được em tha thứ, nhưng em hãy nghÄ© tá»›i con Oanh. Mai bá»—ng cau mà y, giá»ng nà ng hÆ¡i bá»±c tức:
- Äừng Ä‘em con ra nói. Nà ng bước lại bên cá»a sổ:
- Tôi không muốn anh xem Oanh như một vũ khà để thắng, để thuyết phục tôi. Trần lắc đầu:
- Mai... Anh đâu nghÄ© thế. Mai cưá»i buồn:
- Anh yêu thương gì con Oanh đâu! Trần thở dà i:
- Em ở đây hổm rà y chắc cÅ©ng thấy ná»—i khổ tâm cá»§a anh. Anh muốn lo cho nó lắm. Nhưng chỉ trong phạm vi cá»§a ngưá»i mù thôi, em cÅ©ng nên hiểu gÃm anh. Mai nhún vai:
- Thì nếu anh yêu thương nó tháºt tình em nghÄ© là cÅ©ng đủ rồi, cha lo cho con cÅ©ng đủ...
- Anh không muốn nó thiếu tình mẫu tá». Mai không biết trả lá»i thế nà o, Trần đã nói trúng chá»— yếu cá»§a nà ng, nà ng không thể nói gì thêm. Äâu thể nà o nà ng nhẫn tâm bá» Oanh! Mặc dầu ngoà i miệng cứng rắn, nhưng trong lòng Mai đã má»n nhÅ©n. Nà ng sẵn sà ng hy sinh tất cả cho Oanh chứ nà ng không thể rá»i xa Oanh được. Mai vịn và o thà nh cá»a sổ, thấy se sắt trong lòng. Cao nói:
- Chị nên ở lại, chị Mai à . Bây giá» tôi dám chắc anh Trần sẽ hy sinh tất cả để cho con Oanh được gần mẹ nó. Trần gáºt đầu:
- Phải. Chà ng đứng dáºy, lần mò đến bên Mai:
- Chỉ cần Mai ở lại thôi. Anh bất cần tất cả. Mai lặng thinh hồi lâu:
- Tháºt thế không? Trần quả quyết:
- Em đặt Ä‘iá»u kiện gì cÅ©ng được.
- Anh sẽ ăn năn khi nghe Ä‘iá»u kiện cá»§a em, anh có chắc sẽ giữ lá»i hứa không? Trần gáºt đầu:
- Anh sẽ giữ lá»i hứa. Chà ng tiếp:
- Em ra Ä‘iá»u kiện Ä‘i. Mai gáºt đầu:
- Trước hết, em là Sương chứ không phải là Mai, anh không được gá»i em là Mai, mà phải gá»i là Sương, cô giáo Sương, cô giáo kèm riêng cho con Oanh. Anh bằng lòng chứ?
- Anh bằng lòng... Mai tiếp, giá»ng cứng rắn:
- Và anh không được đụng chạm tá»›i ngưá»i em, cÅ©ng như không được tá» tình cảm gì cả. Trần thở ra:
- Mai... Mai cưá»i chua chát:
- Anh bằng lòng không? Trần cắn môi:
- ÄÆ°á»£c... Anh bằng lòng.
- Và chuyện cần thiết nhất là em không muốn ai biết chuyện nà y ngoà i ba chúng ta, chúng ta phải tháºn trá»ng giữ được hiện trạng nà y mãi, anh chịu chứ? Trần gáºt đầu. Mai suy nghÄ© rồi tiếp:
- Còn má»™t Ä‘iá»u chót nữa. Trần lo lắng:
- Äiá»u gì?
- Anh phải hoà thuáºn vá»›i Lan. Trần ngạc nhiên:
- Em bảo sao? Mai dằn mạnh từng tiếng:
- Anh phải hoà thuáºn vá»›i Lan, vì Lan là vợ anh, nếu không có em thì gia đình anh đâu có chuyện gì đáng tiếc, hÆ¡n nữa, em biết Lan rất yêu anh, tại tánh nà ng hÆ¡i nóng. Trần lắc đầu:
- Em nỡ là m khổ anh như váºy sao Mai? Mai nhắc:
- Sương, em là Sương.
- À... Sương, sao em lại đặt Ä‘iá»u kiện đó nữa? Anh... Không đồng ý vá»›i em vá» Ä‘iểm đó. Sương lắc đầu:
- Không, ở đây chỉ có em đặt Ä‘iá»u kiện, anh thi hà nh hay không là tùy anh. Trần khẩn thiết:
- Anh van em... Mai... Hãy bỠqua tất cả lỗi lầm của anh. Tình cảm và lý trà đang đẩy nà ng vỠmột hướng. Mai không là m sao cưỡng lại được. Bỗng nà ng chợt nhớ đến Oanh:
- Ủa, con Oanh đâu rồi? Từ khi nà ng ngất xỉu tới giỠcũng khá lâu, Mai không thấy Oanh ở đâu cả.
- Anh Cao đã đưa nó Ä‘i chÆ¡i, nó là con nÃt... Trần đứng lên:
- Thôi, Mai xuống ăn cÆ¡m chiá»u Ä‘i... Mai khó chịu:
- Tôi không đói, tôi không muốn ăn uống gì cả. Trần nói:
- Äể tôi bảo chị Châu chuẩn bị thức ăn sẵn, chừng nà o Mai muốn ăn thì ăn, từ sáng tá»›i giá» hình như Mai chưa ăn gì mà . Chà ng quá» quạng bước ra cá»a, gần tá»›i khuôn cá»a, Trần bá»—ng ngừng lại gá»i:
- Mai! Mai lắc đầu, cháºm rãi:
- Gá»i tôi là Sương, Mai đã chết rồi. Trần lẩm bẩm:
- Sương à ... Sương... Rồi bá»—ng má»™t tia hy vá»ng loé lên trong óc chà ng:
- Phải Mai đã chết vá»›i khoảng Ä‘á»i Ä‘au khổ cÅ©, bây giá» Sương vá»›i cuá»™c Ä‘á»i má»›i vui tươi. Mai cưá»i gằn:
- Chưa chắc là vui tươi đâu. Tôi Ä‘ang quyết định có nên rá»i khá»i nhà nà y ngay bây giá» hay không đây. Trần kiên nhẫn:
- Chuyện ấy chúng ta sẽ bà n sau. Bây giá», Mai nên xuống ăn má»™t chút gì Ä‘i cho lại sức. Trần bá»—ng thấy không còn sợ những trở ngại, khó khăn nữa, chà ng như phục hồi được cái khà phách mà chà ng đã mất từ khi mất Mai, khiến chà ng ngần ngại, sợ gian nan. Äêm lần vá» khuya, Oanh Ä‘i chÆ¡i ngá»§ say trong lòng Cao, chà ng vỠđặt nó lên giưá»ng. Con bé ngá»§ say trong giấc ngá»§ nhiá»u má»™ng đẹp nên thỉnh thoảng lại nhá»en miệng cưá»i, nó có biết đâu gia đình nó Ä‘ang trở mình trước má»™t biến động dữ dá»™i vô cùng. Sương cÅ©ng như má»i ngà y, qua phòng Oanh sá»a lại giưá»ng ngá»§, thay đồ ngá»§ cho Oanh. Oanh hé đôi mắt:
- Chúc cô ngá»§ ngon như má»i đêm. Sương mỉm cưá»i, hôm nay Ä‘i chÆ¡i suốt ngà y, con bé cÅ©ng không quên câu chúc ngá»§ ngon cho nà ng như thưá»ng ngà y. Äợi cho Oanh ngá»§ say lại, Sương đứng lên bước trở vá» phòng mình, đôi mi ươn ướt. Má»™t lúc, nà ng bước xuống phòng khách theo lá»i má»i cá»§a Trần. Trong nhà chỉ còn Trần, Cao và nà ng vẫn còn thức, má»i ngưá»i khác Ä‘á»u đã ngá»§ say. Trần và Cao tá»›i giá» cÅ©ng chưa dám tin chắc là mình đã gặp Mai, ngưá»i đà n bà đã chết từ bao lâu nay. Cao kể lại những việc khi trước:
- Lúc đó, không thể nà o mò vá»›t xác chị được hết, vì nước chảy rất nhanh, rÆ¡i xuống thì nước cuốn Ä‘i xa lắm rồi, mấy ngưá»i dân chà i bảo rằng như thế ấy chắc chắn xác chị sẽ chìm táºn đáy, mà ở xa lắm, là m sao mò được. Nhưng tôi khi ấy lại không tin là chị có thể chết được. Má»™t ngưá»i như chị là m sao chết như thế được. Thế mà hai tuần sau, quá vô vá»ng nên tôi ngỡ rằng chị... đã... Trần cháºn ngang:
- Không, đâu bao giá» tôi nghÄ© là Mai chết, bằng chứng là những tháng sau đó, tôi vá» Saigon Ä‘i khắp quán rượu, các vÅ© trưá»ng, hy vá»ng Mai trong lúc buồn... Mai cưá»i chua chát:
- Ông tưởng tôi sẽ bước và o con đưá»ng cÅ©, trụy lạc hả ông? Thưa ông, khi còn là m vÅ© nữ, tôi cÅ©ng đâu là m Ä‘iá»u gì xấu ngoà i việc nhảy vá»›i bất cứ ngưá»i đà n ông nà o. Nhưng tôi không bao giá» quay lại cái nghá» nhục nhã ấy đâu... Trần lắc đầu:
- Không... Vì trong cÆ¡n bối rối, tôi nghÄ© ngợi không chÃnh chắn, hÆ¡n nữa, tôi và o ấy như má»™t đứa bé là m việc vá»›i hy vá»ng hão huyá»n. Nhưng dù sao cÅ©ng là hy vá»ng. Chà ng hút má»™t hÆ¡i thuốc dà i:
- Lúc đó... Anh như ngưá»i lãng trÃ... Cao cưá»i:
- Còn gì nữa mà không lãng trÃ. Chà ng vẫn giữ nụ cưá»i, nhưng đã nhuá»™m vẻ buồn, má»™t vẻ buồn xa xăm cá»§a quá khứ:
- Tôi nhá»› hôm đó, tôi là ngưá»i thức dáºy sá»›m nhất, vì tôi đã có ý định phải ra Ä‘i. Äến cá»a, tôi thấy cổng sắt ai đã mở rồi thì hÆ¡i ngạc nhiên, nhưng cÅ©ng không chú ý lắm. Trên đưá»ng, nước ngáºp tá»›i ống quyển, tôi nhá»› là lòng thấy buồn khi nhìn vưá»n hoa không còn má»™t cái nà o nguyên vẹn. Trá»i lúc ấy mưa vẫn còn dầm dá», tráºn mưa rá»›t sau cÆ¡n dá»—ng bão đêm qua. Tôi vẫn Ä‘i, cúi mặt Ä‘i mãi đến ná»—i suýt lá»t xuống chiếc cầu sắt đã gãy là m đôi, nước chảy à o à o. Vừa ngẩng lên thì tôi trông thấy chiếc áo ngoà i cá»§a chị, rõ rà ng là chiếc áo mà u xanh nhạt mà chị thưá»ng mặc. Tôi kinh hoà ng, lặng ngưá»i Ä‘i má»™t chút rồi vá»t như bay vá» nhà xem có chuyện gì đã xảy ra không? Vừa tá»›i cá»a thì anh Trần chạy ra như Ä‘iên, ảnh chụp áo tôi há»i có thấy chị ở đâu không. Tôi vá»™i vã tóm tắt câu chuyện rồi hai đứa cùng há»›t hải chạy ra cầu sắt. Cao ngưng lại, hút má»™t hÆ¡i thuốc tháºt dà i... Mai lặng thinh nghe câu chuyện trong Hoà ng Mai Trang sau khi mình đã "Chết." Tay nà ng cầm tách trà , nhấm từng chút, hương vị cá»§a loà i trà xanh nà y thÆ¡m ngà o ngạt, loại trà đặc biệt cá»§a gia đình nà ng khi xưa. Cao tiếp:
- Tá»›i nÆ¡i, vừa trông thấy cái áo cá»§a chị là anh Trần đứng như trá»i trồng, mặt mà y tái mét. Má»™t lúc ảnh chạy đại tá»›i, mặc dầu cầu đã sáºp, hai bên nối nhau bằng má»™t thanh sắt nhá» mà ảnh vẫn chạy như bay qua, chụp lấy chiếc áo rồi chạy vá». Trong túi áo còn má»™t cánh hoa hồng, chiếc má» Ä‘ay hình trái tim cá»§a ảnh cho chị khi trước. Anh Trần đứng yên dưới mưa tháºt lâu, nước mắt cứ trà o ra mãi, rồi ảnh định nhảy xuống sông tìm chị. Nước chảy tháºt mạnh, nhảy xuống chắc chắn là sẽ chết, tôi ôm chặt ảnh, ảnh đánh tôi túi bụi, hai đứa ôm nhau váºt lá»™n trên đầu cầu. Cao nhìn Mai:
- Chắc chị cũng biết được những chuyện sau đó chứ gì? Mai vẫn im lặng, mắt nhìn mông lung và o mà n đêm mù mịt, ôn lại cuốn phim dĩ vãng. Cao tiếp:
- Bác tà i chạy ra kịp thá»i chứ tôi lúc ấy không giữ nổi anh Trần. Ãnh mạnh kinh khá»§ng, má»™t ngưá»i phụ nhau định lôi ảnh vá». Nhưng lúc đó ảnh lại tỉnh ra. Ãnh nói giá»ng cương quyết: "Khoan, đừng vá», tôi biết vợ tôi còn đâu đây, Mai còn vương vấn đâu đây. Mai không chết đâu, tôi chắc chắn như thế". Vì thế, tôi phải Ä‘iện thoại cho cảnh sát, mấy ngưá»i trong xóm cÅ©ng kéo ra giúp, có mấy ông dân chà i lên thăm bà con trong xóm, lặn cả giỠđồng hồ để kiếm chị, cảnh sát cÅ©ng tìm tháºt lâu nhưng chẳng có kết quả gì, ai cÅ©ng bảo: "Nước chảy như vầy thì xác cô Mai chắc trôi Ä‘i xa lắm rồi, kiếm không được đâu". Liên tiếp mấy ngà y sau, ngoà i khoảng thì giá» lá»›n để ngồi trong bót lấy lá»i khai thì chúng tôi Ä‘i dá»c theo bá» sông để tìm, nhưng tìm mãi vẫn không thấy gì cả. Mai im lặng mãi, nhưng tách trà trong tay nà ng rung động vì những giá»t lệ rÆ¡i và o...
- Rồi anh Trần ngã bịnh, bịnh tháºp tá» nhất sanh hôn mê liên tiếp mấy hôm tưởng đã Ä‘i luôn rồi chứ. Khi là nh bịnh thì ảnh lại thà nh như lãng trÃ, Ä‘i thất tha thất thểu ngoà i đưá»ng. Ãnh thưá»ng bảo tôi lên xe vá»›i ảnh, ảnh lái tháºt bạt mạng, Ä‘i khắp các vÅ© trưá»ng, nhà hà ng, quán ăn nhưng không gặp. Tối nà o ảnh cÅ©ng nằm trong phòng khách, Ä‘á»c Ä‘i Ä‘á»c lại cho tá»›i sáng, ngưá»i trong nhà đá»u tưởng ảnh Ä‘iên rồi. Cao ngưng lại má»™t chút, Trần dá»±a và o sa lon gương mặt như rắn lại sau là n khói thuốc mịt má». Cao lắc đầu:
- Tháºt anh Trần cÅ©ng cố chấp, khi trước ảnh cố chấp vá»›i chị vì bác bao nhiêu thì sau nà y ảnh cố chấp vá»›i bác vì chị bấy nhiêu. Ngay cả lúc bịnh, bác săn sóc thì ảnh cứ quay mặt và o tưá»ng, không thèm nói má»™t lá»i, tháºt lúc đó tôi thấy tá»™i nghiệp bác hết sức. Dù sao, má»i chuyện bác là m cÅ©ng vì thương ảnh cả. Rồi khi anh Trần là nh bịnh, ảnh cÅ©ng chẳng thèm nói vá»›i bác má»™t lá»i nà o cho bác vui được. Tá»›i khi mà con Oanh bị sưng phổi, hấp hối trên giưá»ng, tưởng chết không hà , lúc đó anh Trần và bác cùng trắng đêm săn sóc con bé, ảnh má»›i chịu nói chuyện vá»›i mẹ. Tá»›i khi ấy là trong gia đình ai cÅ©ng định là chị chết rồi. Nhưng trong Hoà ng Mai Trang, tất cả ngưá»i ăn kẻ ở Ä‘á»u thương mến, tiếc nuối chị, đến ná»—i có ngưá»i còn bảo thỉnh thoảng chị hiện lên thấp thoáng đó đây nữa... Những ngà y đó là những ngà y buồn thảm và dà i nhất Ä‘á»i tôi, vì thế nên sau thá»i gian ở lại vì tai nạn cá»§a chị, tôi ra Ä‘i dầu anh Trần cố thuyết phục tôi ở lại nhưng tôi cÅ©ng Ä‘i Äà Lạt để hùn vốn vá»›i mấy ngưá»i bạn quen mở hãng. Cao ngưng giây lát, ngẩng mặt lên nhìn Mai, dầu đôi mi nà ng ươn ướt, nhưng sắc mặt nà ng vẫn sâu sắc, khó Ä‘oán được tình cảm trong lòng nà ng ra sao. Cao há»›p má»™t ngụm trà :
- Äó, sau khi chị Ä‘i cho tá»›i ngà y tôi Ä‘i, có những chuyện biến đổi đó xảy ra. Trần ngồi thẳng lên:
- Bao nhiêu đó má»›i chỉ là giai Ä‘oạn mở đầu hà , những chuyện sau nà y còn đáng sợ hÆ¡n. Sau khi Cao Ä‘i, tôi thấy má»™t ngà y dà i như má»™t thế ká»·. Tôi mất thêm ngưá»i bạn quý. Trá»i Æ¡i! Tháºt là má»™t hình phạt năng ná» khi phải sống trong sá»± hối háºn, Ä‘au khổ, nhá»› nhung triá»n miên ray rứt suốt ngà y quanh tháng. Trần búng mẩu thuốc ra cá»a sổ:
- Nhiá»u lúc tôi có ảo giác như Mai trở vá» vá»›i tôi, có khi nằm trên sa lon, tôi thấy Mai bước đến bên tôi nhưng há»… tôi ngồi dáºy là nà ng biến mất, như thế mãi. Vì những ảo giác như thế, tôi cà ng tin chắc là có phần hồn cá»§a Mai ở gần mình, thỉnh thoảng tôi ngồi nói chuyện má»™t mình, tưởng tượng như Ä‘ang nói vá»›i Mai, vì thế những ngưá»i là m công cà ng tin chắc là trong Hoà ng Mai Trang có Mai hiện lên. Rồi má»™t đêm, Lan Ä‘i phố khuya vá», chạy à o và o nhà hà o hển nói là thấy có ngưá»i cắt hoa hồng, cà ng là m cho tôi nghÄ© ngợi hÆ¡n vá» con ngưá»i ở thế giá»›i bên kia. Tôi Ä‘i há»i nhiá»u ngưá»i lá»›n tuổi, há» Ä‘á»u xác nháºn là linh hồn vẫn tồn tại sau khi thể xác bị há»§y diệt, và linh hồn có thể vá» những nÆ¡i khi sống há» thưá»ng ở. Äiá»u đó là m tôi tin tưởng là Mai thưá»ng vá» nhà và những ảo giác lại sinh ra cà ng nhiá»u, lá»i đồn đãi ma quái cà ng Ä‘i xa. Nhiá»u lúc tôi thầm nghÄ©: "Có lẽ Mai chỉ phá mình chứ không hiện hình cho mình tạ lá»—i, hay là nà ng hiện hình không được? " NghÄ© thế nên tôi muốn tìm cách là m thế nà o để thấy được Mai nên gởi mua táºn ngoại quốc những sách vá» khoa thần há»c, nghiên cứu vá» cõi hư vô. Vì thế ban đầu tôi cầu cÆ¡, nhưng sau đó để thấy được hình ảnh ngưá»i chết, tôi theo cách phá»§ vải Ä‘en khắp phòng và o buổi tối, thắp má»™t ngá»n Ä‘en` cầy trắng rồi ngồi lim dim mắt trên chiếc ghế độc nhất trong phòng để chá» Mai. Trần lắc đầu thiểu não:
- Tôi tháºt là ngu, nhưng vì quá tin tưởng nên tôi cứ là m thế má»™t cách kiên nhẫn, kéo dà i má»™t tháng mấy... Mai có vẻ cảm động, sắc mặt nà ng hoà dịu hÆ¡n trước, Cao nháºn ra ngay Ä‘iá»u nà y. Giá»ng Trần vẫn Ä‘á»u Ä‘á»u:
- Rồi sau đó, tôi lại để ngá»n đèn nhá» hÆ¡n, để má»™t năm rưỡi váºy đó. Äể rồi đến má»™t đêm, chiếc ghế tôi ngồi bị gãy, tôi bất tỉnh... Khi tỉnh dáºy tôi thấy mình Ä‘ang nằm ngoà i vưá»n hoa, xung quanh tiếng ngưá»i nhốn nháo ồn à o... Xung quanh tôi, Hoà ng Mai Trang Ä‘ang cháy sáng rá»±c, từng cá»™t nhà cong lại, gục xuống... Tôi ngÆ¡ ngác la lên, Lan nói rằng ngá»n đèn sáp trong phòng tá»™i bị chiếc ghế gãy nên ngã xuống, bắt và o thảm trải đất, cháy nhà luôn, ngưá»i ta lôi tôi ra trá»… ná»a phút là vong mạng rồi. Biết má»i ngưá»i trong nhà đá»u thoát nạn, tôi cÅ©ng an lòng, nhưng nhá»› lại quyển nháºt ký cá»§a Mai, tôi lại chạy băng và o, lôi ra chiếc há»™p nữ trang cùng quyển nháºt ký, khi chạy ra thì nhà đổ, tôi bị má»™t thanh lá»a chạm mạnh và o đầu, nhưng thoát ra được. Rồi không còn thấy gì nữa. Khi và o bệnh viện bác sÄ© bảo là thần kinh mắt bị hư, nếu giải phẫu thì có nhiá»u hy vá»ng nhưng tôi không chịu. Tôi nghÄ© rằng có sáng mắt cuá»™c Ä‘á»i tôi cÅ©ng không có nghÄ©a lý gì cả khi mất Mai vÄ©nh viá»…n. Tôi giữ y cảnh hoang tà n đổ nát cá»§a Hoà ng Mai Trang mà cất lại má»™t ngôi nhà khác tức ngôi nhà hiện tại nà y. Hai năm sau, tôi cưới Lan, nhưng tâm trà vẫn để cả nÆ¡i Mai, sau khi cháy nhà , tôi vẫn còn tin tưởng ở linh hồn Mai nên thưá»ng đến Hoà ng Mai Trang để chỠđợi luôn... Chà ng thở dà i:
- Nhưng chỠđợi suốt má»™t thá»i gian dà i, mãi đến bây giỠđã mưá»i năm Mai má»›i trở lại mà bằng xương bằng thịt... Mai vẫn cầm tách trà ká» sát môi mình, tách trà đã lạnh ngắt từ lâu nà ng cÅ©ng không biết. Cao nhìn nà ng:
- Nhưng... Chị Mai, là m sao chị sống lại được? HÆ¡n nữa, khi bá» nhà ra Ä‘i như thế, chị sống bằng gì? Mai mỉm cưá»i chua chát, nà ng im lặng đứng lên, bưng tách trà bước lại gần cá»a sổ, nhìn ra ngoà i... Äêm đã khuya, cảnh váºt như chìm trong là n khói đục mù sương vẫn má»—i lúc má»™t dà y... Khúc phim dÄ© vãng như quay lại má»™t lần nữa trong đầu Mai, vá»›i má»™t giá»ng xa vá»i, nà ng nói:
- Câu chuyện cá»§a tôi thì rất đơn giản, vì tôi đâu có tá»± tá», hay đúng hÆ¡n, tôi chưa tá»± tỠđược... Nà ng quay đầu lại nhìn Trần:
- Äêm ấy, nước sông chảy cuồn cuồn, cảnh váºt thì mù tịt bão dông, tháºt là rùng rợn... Cao lên tiếng:
- Nhưng sao chiếc áo mưa cá»§a chị lại dÃnh trên lan can, rõ rà ng là áo cá»§a chị mà . Mai thở dà i:
- Tôi đâu phải sợ chết mà không tá»± tá», lúc ấy cái chết hay sống đã vô nghÄ©a rồi. Tôi đâu muốn sống mà khổ ải mãi thế, thà chết còn nhẹ nhà ng hÆ¡n. Lúc ấy, dòng nước cuá»™n chảy đối vá»›i tôi là má»™t chiếc giưá»ng êm ấm đưa tôi đến má»™t giấc ngá»§ yên là nh, bất báºn. Tôi đứng trên lan can cầu nhìn xuống và hÆ¡i ngạc nhiên, không ngá» dòng nước lại chảy xiết như thế, chưa bao giá» tôi thấy nước sông chảy ghê gá»›m đến thế. Chiếc cầu rung rinh như oằn oại giữa cÆ¡n cuồng loạn cá»§a dòng nước Ä‘en sì sì... Tôi nghÄ©: "Như vầy là thế nà o cầu cÅ©ng sụp đổ, chắc nó Ä‘ang sụp từ từ cÅ©ng nên." Mai bưng tách trà bước lại sa lon, Cao nhìn nà ng, chỠđợi, Trần cúi xuống mồi má»™t Ä‘iếu thuốc khác nữa.
- Tôi đứng tháºt lâu trên cây cầu, lắng nghe tiếng nước chảy tháºt mạnh dưới chân, tôi nhốm chân leo lên lan can cầu để nhảy xuống thì... Nà ng ngồi xuống sa lon, tạo má»™t khoảng yên lặng cho hai ngưá»i ngồi đối diện chú ý và o câu chuyện hÆ¡n nữa:
- Chiếc cầu bá»—ng run lên dữ dá»™i, tôi nhìn ra đầu cầu, cảm thấy Ä‘ang chúi xuống lần lần, và tôi đứng đấy biết rằng không cần nhảy nước cÅ©ng sẽ cuốn tôi Ä‘i, rồi tôi lần lần Ä‘i tá»›i nÆ¡i cầu bị sụp, nước từ từ lên tá»›i đầu gối, tá»›i đùi, rồi gần như tôi lá»™i... Sức nước dán sát tôi và o thanh sắt ở giữa cầu, tôi phải cởi áo mưa để khá»i vướng. Rồi vụt má»™t cái, tôi thấy mình bị tung ra tháºt nhanh cuá»™n tròn dưới là n lÅ©. Tôi chỠđợi, nhưng má»™t váºt gì luồn qua dưới bụng tôi, tôi nhìn lại thì thấy má»™t mảnh ván lá»›n, bị sức nước là m xoay tÃt, quay tôi theo như chong chóng. Tôi ngất Ä‘i má»™t lúc, khi tỉnh giấc khoảng 6 giá» sáng, thấy mình nằm trên bá» sông, mảnh ván còn nằm gần đó. Lúc ấy, trong tiá»m thức tôi như nói vá»›i tôi: "Mai... Tại sao mà y không chết, tại sao miếng ván nhá» như thế lại không bị chìm giữa những xoáy nước khổng lồ? Mà y chưa chết được đâu, hãy sống nữa Ä‘i, sống cho hết cuá»™c Ä‘á»i đã..." Tôi nằm dà i xuống, ngẫm nghÄ©: "Ờ nhỉ! Tại sao mình chưa chết? " Tôi ngẩng nhìn mặt trá»i rồi tá»± há»i, tại sao mình phải chết? Chết để là m gì? ... Rồi tôi như má»™t con ve thoát xác, thà nh má»™t thân ve khác, trà n đầy nhá»±a sống... Tôi đã vượt qua dòng nước tháºt dữ dằn, bây giá», tôi không phải là Mai nhu nhược, chịu khuất phục vá»›i hoà n cảnh nữa, tôi là má»™t con ngưá»i khác, con ngưá»i không chịu khuất phục bất cứ việc gì. Tôi nghe có tiếng nước chảy à o à o dưới sông, tôi nghe tiếng gió gà o thét và tôi đã nắm chặt tay, cắn răng: "Mai... Mai... Ngươi đã chết dưới cầu nà y rồi. Bây giá» ta là má»™t ngưá»i má»›i". Rồi tôi quay mình Ä‘i thẳng vá» phÃa thà nh phố. Mai lặng thinh thở má»™t hÆ¡i dà i, Trần ngồi lặng thinh như thu mình trong ghế sa lon, tà n thuốc rÆ¡i trên áo chà ng, Ä‘iếu thuốc đã bị quên lãng từ mấy hÆ¡i đầu. Rồi chà ng ngẩng đâu lên, chá»›p mắt, vẻ mặt đầy tin tưởng chứ không đầy thất vá»ng như bao lâu nay. Mai tiếp:
- Hai tiếng đồng hồ sau, tôi đến thà nh phố vá»›i chiếc xe bò chở cải mà tôi đã quá giang. Má»™t mình, tôi không dám vô khách sạn, nên tôi suy nghÄ© má»™t chút rồi Ä‘i thẳng lại bến xe đò... Lúc ấy, tôi má»›i nháºn thấy mình may mắn vì khi Ä‘i, tôi vô tình chụp và da theo thói quen nên còn má»™t số tiá»n khá lá»›n và má»™t má»› giấy tỠđầy đủ. Tôi lên má»™t chiếc xe đò vá» miá»n Tây, lúc ấy tôi cÅ©ng không biết mình vá» nÆ¡i ấy là m gì. Tôi chỉ muốn Ä‘i tháºt xa, để không ai tìm được tôi nữa và phải nháºn là tôi đã chết... Tôi đã quyết tâm không bao giá» trở lại Hoà ng Mai Trang nữa. Äến Cần ThÆ¡, việc đầu tiên cá»§a tôi là mua má»™t bá»™ đồ thưá»ng, tìm má»™t khách sạn nhỠở trá», tắm rá»a sạch sẽ rồi ngá»§ má»™t giấc tháºt ngon, không báºn tâm gì cả. Thức giấc, tôi tÃnh ngay chuyện sống trước mắt. Gần 50 ngà n trong bóp không đủ nuôi tôi lâu được, phải tìm việc là m và má»™t căn nhà nhỠđể ở. Nhất quyết không xà i phạm và o số tiá»n dá»± trữ. Tôi phải Ä‘i là m ngay hôm đó vá»›i nghá» bán rong trong chợ, bánh ngá»t và kẹo. Sáng tôi bán, chiá»u Ä‘i tìm việc là m, nhưng chẳng được. Cho đến ba, bốn ngà y sau, tôi gặp lại má»™t ngưá»i bạn cÅ©, há»c chung từ đệ thất đến khi lấy hai cái tú tà i. Nhà chị ấy cÅ©ng gần chợ tôi không cho biết hoà n cảnh thá»±c mà chỉ nói là gặp cÆ¡n sa sút, tìm việc gấp không được phải tạm bán bánh như thế cho đỡ. Trần khẽ thở dà i, Mai nhìn chà ng rồi tiếp:
- Chị ấy thương hoà n cảnh tôi nên sốt sắng đỠnghị là nên vỠở chung với chị ấy cho đến khi nà o có việc là m đúng khả năng đà ng hoà ng, không cần phải bán dạo như thế. Mai ngưng lại một lúc rồi tiếp:
- Chị ấy Ä‘ang lo thá»§ tục xuất ngoại vá»›i há»c bổng cá»§a chánh phá»§, ba cá»§a chị ấy cÅ©ng là nhân viên cao cấp trong chánh phá»§ nên có lẽ dá»… dà ng, chỉ bảo: "Em lo thá»§ tục luôn thá» xem." Trong hoà n cảnh như thế, em thấy nếu xin được thì tiện vô cùng, sống trong cảnh váºt khác lạ chắc cÅ©ng quên được phần nà o chuyện cÅ©, được há»c thêm vá»›i há»c bổng cá»§a chánh phá»§, tương lai cà ng thêm chắc. Nhưng nghÄ© kỹ lại, em chẳng có bao nhiêu tiá»n để mang theo phòng thân, hÆ¡n nữa, tiá»n mua quần áo cÅ©ng gần sáu, bảy ngà n má»›i được má»™t bá»™, tiá»n đâu mua sách vở hà ng năm, em đà nh... Bán chiếc nhẫn kim cương má»›i đủ... Nà ng liếc mắt nhìn Trần:
- Nhá» nó mà em đủ Ä‘iá»u kiện để theo Ä‘uổi việc há»c vấn, có lẽ lúc anh tìm em ở các vÅ© trưá»ng Saigon thì em đã hà ng ngà y tá»›i ngồi trong giảng đưá»ng đại há»c ngoại quốc. Trần ngồi thẳng ngưá»i, cảm động:
- Nhá» trá»i pháºt phù há»™ chúng ta... Chà ng gáºt gù:
- Em bắt đầu cuá»™c sống má»›i trong khi anh sa và o địa ngục tối tăm, cÅ©ng là luáºt quả báo. Mai nhìn Trần như tìm hiểu, Cao dụi tà n thuốc và o dÄ©a gạt, há»i:
- Sao chị không ở luôn bên ấy, mà chị há»c xong chưa?
- Em nghiên cứu nghà nh giáo dục nhi đồng, luáºn án cá»§a em được giải nhì năm ấy, lấy xong bằng thạc sÄ©, em dạy lại ngay trong đại há»c ấy suốt mưá»i năm. Kể ra cÅ©ng chán vì chỉ có mình là ngưá»i Vietnam mà vững hÆ¡n nhiá»u ngưá»i nên cÅ©ng không được mấy cảm tình. Äiá»u là m em khổ tâm nhất là con Oanh, cứ nghÄ© tá»›i nó luôn, ngà y đêm nghÄ© tá»›i nó... Má»™t giáo sư dạy chung vá»›i em trong đại há»c ấy tên tắt là Jacky Ä‘eo Ä‘uổi em và sau cùng em hứa hôn vá»›i ảnh. Trần biến sắc, Mai tiếp:
- Em đã đổi tên lại là Sương, em không muốn mang tên Mai nữa, hÆ¡n nữa, tên ấy chỉ do cha mẹ nuôi cá»§a em đặt cho. Sau khi hứa hôn vá»›i Jacky, em lại cà ng nhá»› Oanh nhiá»u hÆ¡n, nên cứ hẹn dây dưa vá»›i anh ta. Mãi sau cùng em nói thẳng là đã có con bên Vietnam và sẽ vá» thăn trong dịp nghỉ ba tuần sắp tá»›i, nếu có thể sẽ xin nghỉ luôn. Jacky thản nhiên bảo là nếu được, cứ Ä‘em Oanh vỠở chung, nhưng em chỉ muốn nhìn được Oanh no ấm, đủ hạnh phúc là yên tâm kết hôn cùng anh chà ng ngoại quốc. DÄ© vãng cá»§a em, Jacky không biết gì cả và cÅ©ng không buồn tìm hiểu, ngưá»i ngoại quốc dá»… dà ng lắm, há» chỉ cần hiện tại. Và tháng năm rồi, em trở lại Saigon. Rồi em gặp lại anh trong má»™t buổi chiá»u tháng năm tại Hoà ng Mai Trang đổ nát. Em không ngá» là Hoà ng Mai Trang đã thà nh như thế và cÅ©ng không ngá» là anh đã bị tà n táºt rồi, cốt ý cá»§a em lúc đó chỉ là con Oanh mà thôi. Nhìn thấy anh táºt nguyá»n, em cÅ©ng thấy khổ tâm, nhưng không muốn cho anh biết tung tÃch, em nghÄ© là sau thá»i gian quá lâu ở ngoại quốc, giá»ng nói cá»§a em đã lÆ¡ lá»› phần nà o... Trần lắc đầu:
- Em lầm rồi, ngay sau khi nghe câu nói đầu tiên, anh đã ngạc nhiên vô cùng, không ngá» có ngưá»i mang giá»ng nói giống hệt em ngà y trước như thế. Mai mỉm cưá»i:
- Và cÅ©ng hôm ấy, em gặp lại Oanh... Các anh không thể tưởng tượng được cảm giác rá»™n rà ng, sôi sục cá»§a má»™t ngưá»i mẹ gặp lại con mình sau mưá»i năm xa cách. Con bé gầy gò, ốm yếu nhưng lại hiá»n háºu, tháºt dá»… thương. Nó lại mất mẹ, mất ná»a tình thương trong Ä‘á»i. Em quyết định ngay là phải ở lại để săn sóc nó bằng cách nà y hay cách khác. Em biết là những ngưá»i là m cÅ© đã nghỉ việc gần hết rồi, còn và i ngưá»i cÅ©ng đã Ä‘i xa. Như anh Cao chẳng hạn, hÆ¡n nữa, em cÅ©ng đã khác trước phần nà o nên em ở lại đây dạy cho trưá»ng tiểu há»c nà y. Dè dặt hÆ¡n, em ăn mặc khác hÆ¡n và đeo kÃnh nữa... Cao mỉm cưá»i:
- Dù cho chị có cải trang thế nà o Ä‘i nữa cÅ©ng không xong, y phục và thá»i gian đâu thể biến đổi chị được. Chị vẫn đẹp như thuở nà o, nhưng mạnh khá»e sà nh sá»i hÆ¡n. Mai nhìn Cao:
- Mai đã chết rồi anh à , tôi không phải là Mai, mà là cô giáo Sương, nghÄ© thế nên tôi mạnh dạn và o dạy trong nhà nà y để được gần con tôi hÆ¡n, tất cả Ä‘á»u cho nó đó. Trần nói:
- Khi Mai tá»›i ăn cÆ¡m khách, anh nghÄ© ngay là em rồi. Anh nghÄ© tá»›i 6, 7 phần nên mượn ngưá»i dá»n căn phòng y như trước, từ lâu anh không trồng hoa hồng vì sợ nó khÆ¡i lại ká»· niệm xưa, nhưng hôm đó anh chuẩn bị ngay má»™t bình hoa hồng đó. Em xem, đâu phải anh hoà n toà n không nháºn ra em đâu. Nhưng hình như em đã tìm đủ má»i cách để tránh né nhưng anh vẫn tìm đủ má»i cách chứng minh em là Mai cá»§a anh. Mai Æ¡i! Anh dò lâu lắm rồi...
- Anh nghi ngỠtừ lâu à ?
- Phải, cà ng ngà y anh cà ng nghi ngá» hÆ¡n. Hồi trước không thể chắc chắn là em chết được. HÆ¡n nữa, anh quyết Ä‘oán hÆ¡n sau khi nghe lá»i cá»§a bác tà i. Mai ngạc nhiên:
- Hồi trước đâu có bác tà i nà o? Trần cưá»i:
- Phải, em không biết đâu, hồi trước bác lái xe cho xưởng mà , bác chỉ gặp và i lần nên không nhá»› rõ, nhưng theo lá»i bác tả lại, anh chắc tá»›i 8 phần.
- Hèn gì bác ấy gặp em là nhìn trân trân, ai ngá» là điá»m chỉ viên cá»§a anh.
- Em đừng trách bác ấy, bác ấy rất kÃnh mến em. Bác nói: "Ngay sau khi em và o ở nhà nà y, bác và chị Châu đã coi em như bà chá»§ rồi". Mai cưá»i chua chát:
- Bà chủ? Xin lỗi... Tôi không dám. Trần lo lắng:
- Không, ngưá»i nói không dám phải là anh má»›i đúng. Mai cưá»i buồn:
- Äúng là loà i ngưá»i lá»™n xá»™n, khi còn cầm trong tay thì cho là xấu, ghét bá», tá»›i lúc mất Ä‘i rồi thì tìm kiếm tiếc thương. Trần gáºt đầu:
- Em nói đúng, nhưng bây giỠanh đã có kinh nghiệm, một kinh nghiệm quá đắt giá!
- Tôi không dám tin ai nữa hết. Trần nhắm nghiá»n đôi mắt vô hồn lại, chà ng nghe choáng váng mặt mà y, câu nói mà chà ng sợ nhất mong cho nó đừng tá»›i nhất lại là từ miệng Mai vừa thốt ra rồi. Chà ng van lÆ¡n:
- Mai... Äừng Ä‘i em... Anh van em mà .
- Không...
- Anh hứa là không bao giỠđụng chạm tá»›i em trong suốt thá»i gian em chưa tha thứ cho anh, Ä‘iá»u chánh hết là anh xin em đừng Ä‘i đâu cả, cứ ở lại đây... Mai lắc đầu:
- Không được, tôi bây giỠkhông còn là một cô giáo kèm trẻ trong gia đình nà y nữa.
- Phải, Mai là chủ nhà nà y... Mai chua chát:
- Thưa ông, tôi không yêu cái gia tà i nà y đâu thưa ông, hình như tôi từng đau khổ vì nó rồi... Trần ôm lấy đầu:
- Äừng nhắc lại chuyện cÅ© nữa Mai Æ¡i... Vá» phần Lan, tôi sẽ ly hôn vá»›i cô ta tức khắc, có thể tôi sẽ giao hết xưởng trà lại cho Lan... Bây giá» tôi không có gì quan trá»ng bằng Mai, bằng tình yêu Ä‘ang hồi sinh cá»§a chúng ta cả... Tôi sẽ ly hôn ngay... Mai lạnh lùng:
- Äó là chuyện riêng cá»§a ông, đừng nói vá»›i tôi là m gì.
- Nhưng em không nên... Mai gằn từng tiếng:
- Tôi phải rá»i khá»i nhà nà y, tôi đã quyết định rồi ông à , đừng nói nữa vô Ãch... Trần im lặng, sắc mặt trầm trầm, sá»± Ä‘au khổ đã đến sá»± tá»™t cùng cá»§a nó, không còn biểu lá»™ trên gương mặt được nữa:
- Mai... Không còn gì để nói nữa sao Mai?
- Äúng. Trần cúi đầu lặng thinh, vầng trán chà ng như hằn thêm nhiá»u nét nhăn nheo, hai khoé mắt long lanh lệ. Mai bá»—ng rùng mình, nà ng nhá»› lại... Cách đây mưá»i năm, gương mặt Ä‘au khổ ấy từng là m khổ nà ng đến chết được. Phải... Ngưá»i đà n ông ấy từng đóng vai chánh trong Ä‘á»i nà ng, là má»™t ngưá»i yêu đáng mến nhất, là má»™t ngưá»i chồng biết thương yêu chiá»u chuá»™ng vợ nhất... Và cÅ©ng chÃnh chà ng, má»™t ngưá»i chồng ghen tuông vô lối, mù quáng vì ghen tuông để tà n nhẫn, hạ nhục vợ đến uất ức phải tá»± tá». Tất cả cÅ©ng vì chà ng yêu nà ng... Nà ng nhìn chà ng, rồi cÅ©ng không ngăn được dòng lệ chảy dà i trên đôi má. Chà ng thở dà i rồi nói:
- Em nói đúng, anh không có tư cách gì hết. Trước kia anh không ra gì, bây giá» anh lại là má»™t kẻ tà n phế, còn em, trước kia em trong sạch, thanh cao, bây giá» em vẫn còn rá»±c rỡ, anh là m sao... Là m sao đủ tư cách để xin em tha thứ... Mai cau mà y, những lá»i nói cá»§a Trần tháºt chà tình, đầy vẻ chua xót nhưng nà ng biết mình đã bị chà ng hiểu lầm, chà ng tưởng nà ng Ä‘ang tá»± cao tá»± đại chăng? Chà ng nghÄ© rằng vì chà ng tà n táºt, nhưng nà ng nà o có khinh thị ngưá»i mù đâu. Äó là má»™t chuyện khác, chà ng không nên ghép Ä‘iá»u háºn cÅ©, mối chánh trong vấn Ä‘á». Trần tiếp:
- Vì thế, tôi không khi nà o dám ép buộc Mai, nhưng còn Oanh, Mai không nghĩ tới con sao? Mai khó chịu:
- Äừng Ä‘em con tôi ra là m áp lá»±c vá»›i tôi. Trần lắc đầu:
- Không, nhưng sá»± tháºt là váºy. Oanh vẫn yêu mến Mai, xem Mai như mẹ nó dù nó chưa biết, còn Mai, Mai cÅ©ng biết là nó cần tình thương, bù đắp và o những chá»— thiếu thốn cá»§a nó, những lúc nó ốm Ä‘au, bệnh hoạn lấy ai săn sóc chu đáo cho nó được? Mai lặng thinh... Tất cả những gì nà ng đã hà ng động Ä‘á»u nhắm và o Oanh, cho Oanh cả. Oanh là má»™t sợi dây rà ng buá»™c nà ng vá»›i ngôi nhà nà y vì nó mà Mai không trở vá» ngoại quốc, và cÅ©ng vì nó mà nà ng là m má»™t việc vô cùng mạo hiểm là tá»›i ở ngay trong ngôi nhà cá»§a Trần. Vì Oanh, nà ng sẵn sà ng xung đột vá»›i bà Lan. Bây giá»... Liệu nà ng có bá» nó được không? Nà ng lúng túng, lặng thinh suy nghÄ© nhưng cà ng suy nghÄ© lại cà ng thấy rối loạn hÆ¡n, rối loạn đến ná»—i không còn phân tách được chuyện gì để suy nghÄ© nữa.
- Thế à ? Trần thở một hơi dà i:
- Tôi cũng đoán như thế. Anh Cao... Anh nghĩ xem coi có được không? Tôi sẽ tranh thủ với Mai cho kỳ được. Cao lặng thinh hồi lâu:
- Theo ý tôi thì anh nên cháºm rãi, từ từ, muốn có kết quả thì cà ng dè dặt cà ng tốt.
- Anh định... Cao nói tiếp:
- Mai bây giỠkhông phải như Mai ngà y trước đâu, nếu anh nhìn thấy được chắc chắn anh cũng có ý kiến như tôi. Chà ng nhìn ra xa:
- Chị ấy không còn là má»™t cô gái hiá»n háºu đến nhu nhược nữa. Chỉ đã trưởng thà nh và đã già dặn lắm rồi... Theo tôi thì nếu thấy chưa có sá»± thay đổi gì cá»§a chỉ thì nên giữ y thái độ, nếu không có thể chị ấy sẽ ra Ä‘i à . Trần buồn rầu:
- Có lẽ Mai không còn nghÄ© đến những ân tình cÅ© nữa. Cao cưá»i:
- Ân tình à ? Chà ng tiếp:
- Äặt anh trong trưá»ng hợp chị Mai, yêu tha thiết ngưá»i nà o, ngưá»i ấy lại hà nh hạ lại mình cho đến mức phải tá»± tá», mình còn sống, vẫn sống má»™t mình trong khi ngưá»i ấy láºp gia đình, nếu anh trong trưá»ng hợp đó anh có nghÄ© đến ân tình không? Trần đứng ngẩn ngưá»i ra. Má»™t lúc chà ng lẩm bẩm:
- Phải rồi... Còn tư cách gì đâu mà mong Mai nhớ tới chữ ân tình hay ân nghĩa.
- Nhưng anh đừng chán nản. Cao đặt tay lên vai Trần:
- Trong Ä‘á»i, cÅ©ng có những việc bất ngá», không sao Ä‘oán trước được. Anh xem chúng ta đây, ai ai cÅ©ng cho là chị ấy đã chết, thế mà sau mưá»i năm, chị ấy lại xuất hiện vá»›i bằng cấp cao, là m giáo sư đại há»c ngoại quốc, rồi chị ấy lại đẹp hÆ¡n, v.v... Chà ng nói có vẻ tin tưởng hÆ¡n:
- Tinh thần tá»± láºp cá»§a chỉ coi bá»™ còn vững và ng gấp hai chúng ta nữa, nếu không chắc gì chỉ còn sống. Anh nên nhá»› rằng chị Mai không như bao nhiêu ngưá»i đà n bà tầm thưá»ng khác. Äừng để mất. Chà ng lắc đầu:
- Váºy mà trước kia... Nhá»› lại tôi còn giáºn anh. Trần cưá»i Ä‘au đớn:
- Tôi đã trả một giá quá đắt vỠchuyện sai lầm của mình trước kia, nhưng bây giỠdầu thế nà o cũng được, miễn giữ được lại Mai là có chết tôi cũng vui.
- Mưá»i năm nay, anh tá»± hà nh hạ mình đã quá nhiá»u. Trần ưỡn ngá»±c:
- Tôi sẽ tu chỉnh lại từ váºt chất đến tinh thần là m sao cho xứng đáng vá»›i Mai.
- Anh coi chừng, Mai bây giá» là cánh hồng tháºt đẹp nhưng cÅ©ng đầy gai nhá»n, coi chừng, không khéo anh sẽ bị thương vì gai cá»§a cây hoa đẹp.
- Tôi không sợ bị thương, tôi tin tưởng có công mà i sắt có ngà y nên kim... Tôi sẽ đạt mục Ä‘Ãch mà ... Cao cưá»i tươi:
- Tôi chúc anh thà nh công... Tôi hy vá»ng anh sẽ trùng tu lại Hoà ng Mai Trang, từ bên ngoà i cho đến gia đình êm ấm bên trong.
- Trùng tu lại Hoà ng Mai Trang à ? Trần mỉm cưá»i:
- Anh vừa nhắc tôi má»™t chuyện rất hay... Phải rồi, tôi phải trùng tu lại ngôi nhà ấy... Phải trồng lại vưá»n hồng xinh xắn đó, nà ng vẫn yêu hoa hồng. Trần chợt nhá»› lại:
- À, anh Cao, công việc là m ăn cá»§a anh thế nà o? Chị và mấy cháu vẫn mạnh cả chứ? Hôm qua tá»›i giá» rối trà quá tôi không nhá»› được việc gì cả, tháºt là báºy.
- Cám ơn anh, vợ con tôi vẫn mạnh. Cao có vợ từ sáu năm nay, đã có hai con. Chà ng tiếp:
- Ngoà i ấy khà háºu tốt nên Ãt khi bị bịnh hoạn lắm. Còn công việc là m ăn thì chẳng có gì khá cả, thưá»ng thôi.
- Xưởng của anh ngoà i ấy lớn không?
- Kêu là xưởng chá»› tháºt ra chừng 50 nhân công à , tôi là m giám đốc luôn.
- Anh có thể giao cho ngưá»i khác trông nom không? Trong nà y tôi cần ngưá»i như anh giúp đỡ, tôi thấy sá»± nghiệp cá»§a mình Ä‘ang xuống, có thể nguy lắm. Cao lặng thinh suy nghÄ©, chà ng nhá»› lại mưá»i năm vá» trước, hãng cá»§a Trần đứng và o hạng nhất nhì ở VN, bây giá», chỉ còn là má»™t hãng báºc trung. Xuống quá rồi, chà ng Ä‘i, Trần mù mắt, chỉ có ông quản lý Triệu là trông nom được thôi. Nhưng má»™t mình ông ta là m sao gánh vác má»i công việc nổi. Trần há»i lại:
- Anh nghÄ© thế nà o? Cao chưa trả lá»i, Trần nói thêm:
- Kể như tụi mình hùn vốn váºy, không có anh lần lần tôi cÅ©ng chết, mà anh khai thác trên ấy cÅ©ng chẳng được bao nhiêu. Cao đáp:
- Bây giỠtôi chưa thể quyết định gì được, tôi cũng muốn trở vỠđây lắm. Nhưng...
- Nhưng thế nà o?
- Nhưng trên kia, xưởng nhỠmà là sở hữu hoà n toà n của mình, có phần dễ hơn. Trần lắc đầu:
- Tôi hiểu ý anh rồi. Anh nghÄ© là dù sao cÆ¡ nghiệp nà y cÅ©ng không phải là cá»§a anh à ? Không, anh lầm ý tôi rồi, tôi đã nói là kể như chúng ta hùn vốn, lá»i chung ăn, lá»— chung chịu. Cao cưá»i:
- Hoà n cảnh tôi cÅ©ng khác xưa rồi. Bây giá», tôi đã có gia đình phiá»n phức, để tôi suy nghÄ© lại.
- Anh Cao, rồi tôi sẽ trùng tu lại Hoà ng Mai Trang, chừng đó thì lo gì chỗ ở nữa, hiện giỠanh chị vỠđây ở, cũng còn rộng chán mà , nhà nà y cũng lớn. Cao lặng thinh một chút rồi ngẩng lên:
- Anh định trùng tu lại Hoà ng Mai Trang để vỠở với chị Lan sao? Như thế... Trần vội lắc đầu:
- Không... Không bao giá» có chuyện đó. Tôi sẽ ly hôn vá»›i Lan, Mai còn sống mà . Cao há»i ngay:
- Còn lá»i cam kết vá»›i chị Mai? Trần bối rối:
- Ờ... Ờ... Äó chỉ chuyện bất đắc dÄ©... Cao lắc đầu:
- Anh coi chừng, chị Mai không giống như ngà y trước đâu, chỉ đã bắt anh thá»±c hà nh thì nên cẩn tháºn. Trần gáºt đầu:
- DÄ© nhiên là tôi sẽ thuyết phục Mai trước. Hoà ng Mai Trang phải là nÆ¡i xum há»p cá»§a chúng tôi sau mưá»i năm gian nan... Cao mỉm cưá»i:
- Tôi mong rằng anh sẽ thá»±c hiện được Ä‘iá»u đó. Tôi hứa vá»›i anh chừng nà o anh thuyết phục được chị Mai, giải quyết chuyện hôn nhân vá»›i chị Lan xong hết tất cả, tôi sẽ trở lại vá»›i anh. Trần ngẩng lên:
- Tháºt không anh?
- Sao lại không.
- Như thế kể như chúng ta đã giao ước với nhau rồi đó. Tới lúc ấy anh phải vỠđây với bất cứ giá nà o, không thể tìm một lý do nà o để thối thác nghen.
- Tất nhiên, nhưng tôi chỉ ngại quãng đưá»ng anh sắp trải qua, anh nên nhá»› là nó không dá»… dà ng gì đâu. Trần đáp giá»ng tin tưởng:
- Tôi biết nhưng tôi không sợ, tôi sẽ ráng, phải cố gắng cho hạnh phúc cá»§a tôi, Mai và Oanh. Trần xiết chặt tay Cao, tình hữu nghị trở lại như xưa, không còn dấu vết gì cá»§a sá»± bất hoà . Cao hÆ¡i ngạc nhiên vá»›i Trần. Chà ng như má»™t ngưá»i xưa sống lại, đầy tá»± tin, kiên quyết. Trá»i đã xế chiá»u, Sương cầm tay Oanh bước ra khá»i lá»›p há»c thì nà ng đã thấy Trần và Cao đứng ngoà i sân trưá»ng. Oanh buông tay Sương:
- Ba... Chú Cao... Trần cầm tay con, mỉm cưá»i vuốt mái tóc óng mượt:
- Hôm nay con há»c giá»i không? Có bị cô cho ăn ốc vịt không? Oanh vui vẻ:
- Dạ không, cô khen con lúc nà y há»c đã giá»i lắm, chỉ cần cố thêm nữa là đứng đầu lá»›p, con sẽ cố lên cho ba coi.
- Tháºt không?
- Ba há»i cô con Ä‘i. Oanh đứng sang má»™t bên nhìn Trần, nó vừa chợt nháºn thấy cha nó thay đổi tháºt nhanh chóng. Trần vui tươi, hoà dịu và chan chứa nhiệt tình hÆ¡n bao giá» hết, chà ng như má»™t kẻ vừa "Tái sinh." Sương cÅ©ng nháºn thấy thế. Nà ng Ä‘ang đứng ngẩn ngÆ¡ thì Oanh đã chạy đến ká» bên:
- Cô à ... Cô cho ba con biết Ä‘i. Trần quay lại phÃa Sương:
- Oanh nó nói nó há»c giá»i đó... Cô Sương. Giá»ng chà ng tháºt hoà nhã, sắc mặt vui tươi. Sương gáºt đầu:
- Dạ, tháng nà y Oanh đứng hạng nhì. Oanh vui vô cùng nhất là hôm nay cha nó vui vẻ, nó thấy sung sướng hẳn lên:
- Äó, thấy không ba? Rồi nó quay sang Cao:
- Chú ở đây chơi với cháu luôn nghe? Cao lắc đầu:
- Ngà y mai chú phải vá». Oanh nhăn mặt:
- Sao mau váºy chú? Thôi, ở luôn hổng được, váºy chú ở vá»›i cháu má»™t tuần, chịu hông? Cao báºt cưá»i:
- Chú cũng muốn ở chơi với cháu, nhưng không được.
- Sao váºy hở chú?
- Còn mấy em và thÃm cá»§a cháu ở ngoà i ấy nữa. Trần xen và o:
- Oanh, con dặn chú kỳ sau và o chÆ¡i nhá»› Ä‘em mấy em và o chÆ¡i chung vá»›i con nghe. Sương chợt há»i:
- Anh Cao có gia đình rồi à ?
- Cũng năm, sáu năm rồi chị ạ.
- Mấy cháu rồi anh?
- Hai, còn nhá» xÃu hà .
- Chắc hai đứa kháu lắm phải không anh? Cao cưá»i:
- Nhõng nhẽo chịu không nổi chị ơi. Chà ng nắm tay Oanh:
- Chú cháu mình đi đua xem ai vỠtrước nghen? Oanh lắc đầu:
- Chú phải cho cháu Ä‘i trước mưá»i phút cháu má»›i chịu.
- Năm phút thôi.
- Ủa, cÅ©ng được nữa, lần nà y Oanh chấp chú đó nghen. Ba ngưá»i Ä‘á»u báºt cưá»i, Oanh lắp xắp chạy trước, mái tóc bay dưới là n gió chiá»u tháºt dá»… thương. Cao nhìn Sương:
- Chị thấy nó dễ thương không? Rồi chà ng bước nhanh theo Oanh, cố tạo cho Trần và Sương được gần nhau tự do. Mai nhìn theo lưng Cao một lúc rồi quay sang Trần:
- Ông Trần... Chúng ta vá»... Trần cau mà y:
- Ông à ? Tại sao Sương gá»i thế? Sương lắc đầu:
- Tôi đã nói là chúng ta phải xem như chuyện hôm qua không có xảy ra, đừng để ngưá»i khác chú ý. Trần thở ra, hai ngưá»i lặng thinh Ä‘i tá»›i. Lát sau, Trần há»i:
- Hôm nay chắc Sương mệt lắm. Äêm qua đâu có nghỉ ngÆ¡i gì.
- Dạ, cũng không mệt gì lắm.
- Tôi định sá»a chữa lại Hoà ng Mai Trang, trồng lại vưá»n hồng, Sương nghÄ© thế nà o? Trần tiếp giá»ng tha thiết hÆ¡n:
- Vưá»n hồng sẽ đẹp lại như xưa, Sương thÃch chứ? Sương lạnh lùng:
- Vưá»n hồng cá»§a ông chứ đâu phải cá»§a tôi mà tôi thÃch. Còn việc sá»a chữa nhà cá»a là cá»§a riêng ông. Trần thở ra, buồn bã. Chà ng nói nho nhá»:
- Sương ghét tôi lắm phải không? Chà ng tiếp:
- Ngưá»i bạn trai cá»§a Sương ở ngoại quốc chắc hẳn nhiá»u tiá»n và đẹp trai lắm. Sương chua chát:
- Dĩ nhiên.
- Sương không vỠbên ấy đúng hẹn, rồi... Anh ta phải là m sao? Sương nhún vai:
- Thì y phải chá» chứ sao? Tháºt ra, Sương nói váºy để nư háºn trong lòng chá»› tháºt ra sau ba, bốn lá thư hối nà ng vá» cá»§a Jacky, anh ta đã há»i thẳng vấn đỠlà chịu vá» hay không? Sương đáp không thì anh ta Ä‘i tìm vợ khác ngay. Sương không há» thấy tiếc gì cả và nháºn thấy việc mình quyết định ở lại quê hương là đúng. Trần buồn rầu nói:
- Sương định ra ngoại quốc nữa không? Sương vẫn "đùa dai":
- Có lẽ sớm muộn gì cũng phải trở qua ấy. Trần giựt mình:
- Tháºt không? Chà ng tiếp nhanh:
- Sao Sương hứa là sẽ ở lại?
- Thì tôi sẽ ở lại trong khoảng thá»i gian nà y. Trần cắn môi, những vồng gân xanh nổi lên trên trán, chà ng không ngá» câu chuyện như thế. Chà ng lắc đầu:
- Bây giá» Sương thay đổi nhiá»u quá!
- Thế à , tôi chẳng hay.
- Sương tà n nhẫn lắm. Nà ng cay đắng:
- Ngưá»i ta dạy tôi đó. Trần kêu lên:
- Sương... Sao Sương vô tình thế? Sương cưá»i chua chát:
- Ngà y xưa, tôi có lần suýt chết vì có tình vá»›i ngưá»i ta và ngu dại giữ tình đó. Trần nghẹn lá»i, chà ng biết không thể nói gì thêm được nữa, chỉ vô Ãch thôi. Chà ng lặng thinh, tiếp tục Ä‘i tá»›i, Sương cÅ©ng không nói gì, cháºm rãi bước sau chà ng. Hồi nãy khi tá»›i trưá»ng vá»›i Cao sắc mặt Trần vui tươi bao nhiêu thì giá» buồn bã bấy nhiêu. Chà ng bước từng bước nặng ná», cây gáºy quá» quạng trên mặt đất, nét mặt buồn dà u dà u. Buồn rầu, thất chà nên đầu gáºy chạm và o má»™t cá»™t đèn mà Trần vẫn không để ý, cứ bước thẳng tá»›i. Sương hết hồn:
- Coi chừng. Nà ng chạy nhanh tá»›i trong khi Trần nghe kêu đứng khá»±ng lại theo phản xạ. Sương tránh không kịp ngã và o ngưá»i Trần, Trần vá»™i đưa tay đỡ nà ng lên, chà ng nắm chặt tay nà ng:
- Mai... Sương lặng ngưá»i Ä‘i giây lát rồi bá»—ng vùng mạnh tay ra, giá»ng nà ng giáºn dữ:
- Ông không giữ lá»i hứa à ? Tôi muốn ở lại mà , tại sao ông muốn tôi phạm và o mãi? Trần đáp:
- Mai... À Sương... Tôi lỡ, xin cô bỠqua lần nà y vì việc quá bất ngỠvà tôi hay xúc động... Sương định nói gì thì đà ng xa Oanh đã chạy lại, vừa thở hổn hển vừa nói:
- Ba... Con ăn chú Cao rồi. Nó quay sang Sương:
- Chú Cao con ăn gian lắm cô, chú cố để cho con ăn hà , con biết chú đi từ từ đó. Rồi nó bỗng lùi vỠsau:
- Ủa, cô và ba giáºn nhau hả? Nó lắc tay Sương:
- Cô giáºn ba con đó à ? Trần chụp ngay cÆ¡ há»™i tốt:
- Cô con muốn bỠcha con mình đó. Oanh giựt mình:
- Hả?
- Cô định bỠcon đó. Oanh lắc mạnh tay Sương:
- Cô... Sao váºy cô? Nó ôm chặt lấy Sương, nhìn nà ng trân trân:
Tà i sản của quykiemtu
Chữ ký cá»§a quykiemtu Rượu gặp bạn hiá»n ngà n chén thiếu
Chuyện ngưá»i không hợp ná»a câu thừa
Last edited by khungcodangcap; 05-10-2008 at 07:02 PM .
12-09-2008, 02:46 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 12
Cô... Con có là m gì cho cô giáºn đâu, ba là m cho cô giáºn hả cô? Sao cô bá» con? Oanh nghẹn ngà o như muốn khóc... Trần tiếp:
- Phải, Oanh đâu có là m gì nên tá»™i. Sương trừng mắt nhìn Trần nhưng chà ng có thấy gì đâu, nhưng trước mặt Oanh, nà ng đà nh nén cÆ¡n giáºn dữ. Nà ng xoa đầu Oanh an á»§i:
- Hổng có ai giáºn ai hết cưng à .
- Tháºt không cô?
- Tháºt, ba con đùa đó. Oanh nhăn mặt:
- Ba là m con hết hồn hà . Rồi nó vui mừng, má»™t tay nắm lấy tay Sương, má»™t tay nắm tay Trần, vừa Ä‘i vừa hát nho nhá»:
- "TÃa má em hừng đông Ä‘i cà y bừa... Má em hừng đông Ä‘i cà y bừa... " Äôi mắt Sương ươn ướt lúc nà o nà ng cÅ©ng không hay, nà ng nắm chặt bà n tay nhá» bé, dịu má»m đó. Giá»ng hát trong trẻo vá»›i bà i ca thÆ¡ ngây đó khiến nà ng cảm động... Là m sao nà ng xa nó được. Trần cÅ©ng bị tiếng ca đó là m tinh thần xúc động, chà ng chá»›p chá»›p đôi mi. Oanh Ä‘i giữa, vui vẻ hát, hát cà ng lúc cà ng lá»›n hÆ¡n. Trần bước bên phải, Sương bên trái nó. Ba ngưá»i chầm cháºm Ä‘i dưới ánh hoà ng hôn. Trần chỉ mÆ¡ ước được cảnh Ä‘oà n tụ như thế mà thôi. Nhưng đáng buồn là nó có thể chấm dứt bất cứ lúc nà o. Chà ng có thể lưu nà ng, má»™t ngưá»i lạnh lùng, băng giá ở lại bao lâu nữa, chừng nà o nà ng sẽ ra Ä‘i? Hai ngưá»i cháºm rãi bước, Oanh vẫn hát vang. Trần và Sương Ä‘á»u lặng yên Ä‘eo Ä‘uổi ý nghÄ© cá»§a mình nhưng cả hai Ä‘á»u xúc động trước giá»ng hát cá»§a đứa con. Cao đứng chá» má»i ngưá»i ở cổng, thấy cảnh Ä‘oà n tụ ấy, chà ng cÅ©ng thấy vui. Chiá»u hôm ấy, theo lá»i Trần dặn trước, chị bếp dá»n cÆ¡m sá»›m hÆ¡n má»i bữa. Trần lại bảo:
- Oanh hôm nay khá»i há»c thêm, để cho cô Sương ngá»§, đêm qua cô thức sáng đêm đó, đừng quấy rầy cô nghen con. Oanh nghe Sương mệt thì há»i ngay:
- Cô bịnh hả ba?
- Không, cô Sương mệt thôi, nếu con quấy rầy cô hôm nay thì ngà y mai cô bịnh.
- Váºy thì con chÆ¡i má»™t mình, ngà y mai cô hết bịnh cô chÆ¡i vá»›i con nghen cô. Sau má»™t đêm thức trắng, sáng sá»›m lại phải Ä‘i dạy suốt ngà y, Sương cÅ©ng mệt nhừ nên gáºt đầu:
- Ờ... Ngà y mai mình há»c thêm. Dùng cÆ¡m xong, nà ng trở vá» phòng riêng ngay, nà ng định ngá»§ má»™t giấc cho tỉnh táo hầu quyết định được những việc cần kÃp. Vừa bước vô phòng, nà ng đã nghe mùi thÆ¡m ngát cá»§a hoa hồng, các cháºu hoa ngoà i lan can, các bình nhá» trên đầu giưá»ng Ä‘á»u được thay bằng hoa má»›i, còn tháºt tươi. Bất giác Sương khẽ thở dà i... Nà ng thay đồ ngá»§, chải sÆ¡ mái tóc rồi bước lại gần giưá»ng, định ngã váºt xuống. Nà ng bá»—ng thấy má»™t mẩu giấy nhá» dưới bình hoa trên đầu giưá»ng, mẩu giấy nổi hình hoa hồng. Má»™t dòng chữ cứng nét nhưng không ngay thẳng:
- "Chúc Sương được nhiá»u má»™ng đẹp." Sương im lặng, nghÄ© ngợi giây lát rồi nằm lên giưá»ng. Trước khi Ä‘i và o giấc ngá»§, nà ng còn thấy những hoa hồng như cưá»i vui vá»›i mình, chúc tụng nà ng bằng hương thÆ¡m ngà o ngạt... Sáng sá»›m hôm sau, Cao từ giã má»i ngưá»i rồi ra bến xe Ä‘i ngay. Chiá»u, khi tan há»c, Sương và Oanh vá» nhà thì đã gặp Lan trong phòng khách. Lan mặc đồ thưá»ng ở trong nhà , ngồi trên salon, mắt chăm chú nhìn các cà nh hoa hồng như suy nghÄ© Ä‘iá»u gì. Trong phòng ăn, trên bà n cÅ©ng có má»™t bình hoa như thế, không biết từ lúc nà o, hoa hồng xuất hiện đầy nhà . Thấy Sương và Oanh bước và o, Lan ngẩng lên, thá» Æ¡ há»i giá»ng cá»™c lốc:
- Oanh, ba mà y đâu? Oanh đáp nhá»:
- Dạ, chắc ba Ä‘i rồi... Con không biết rõ lắm, con má»›i Ä‘i há»c vỠđây nè má. Oanh nhìn Lan vá»›i ánh mắt sợ sệt, gặp Lan nó có vẻ như chuá»™t gặp phải mèo. Sương liếc nhìn ra nhà xe cÅ©ng không thấy xe và bác tà i, chắc Trần đã Ä‘i đâu rồi. Có tiếng Lan:
- Ãnh bịnh không biết đã bá»›t chưa? Sương liếc nhìn Lan, Lan Ä‘ang cúi xuống dÅ©a móng tay, không biết đã há»i nà ng hay Oanh. Nà ng lên tiếng:
- Thưa bà , bớt rồi... Nà ng lễ phép:
- Bà vỠbao lâu rồi, thưa bà ? Lan không ngẩng đầu lên:
- Tôi vá» hồi xế. Lan bá»—ng đặt chiếc dÅ©a xuống bà n, đứng lên phá»§i quần áo rồi há»i Sương:
- Tôi muốn nói chuyện riêng với cô một lát, được không? Sương ngồi xuống, trao cặp da cho Oanh:
- Cháu cất cặp nà y và o phòng cô dùm, chút tối mình còn há»c nữa, cháu là m toán hôm qua Ä‘i.
- Dạ. Oanh khệ nệ mang má»™t chiếc cặp lên lầu. Sương quay lại thấy Lan Ä‘ang chăm chú nhìn mình như tìm hiểu vá»›i ánh mắt soi mói tỉ mỉ, rất lạ lùng khiến nà ng phải khó chịu. Lan cháºm rãi:
- Cô Sương, cô thÃch trẻ em lắm phải không? Sương gáºt đầu:
- Dạ. Lan cưá»i cưá»i:
- Cô Sương à , xin lá»—i cho tôi há»i má»™t câu há»i mà có lẽ vượt qua phạm vi tôi. Sương lạnh lùng:
- Bà cứ há»i.
- Tại sao cô không lấy chồng? Sương giá»±t mình, nà ng gượng cưá»i ngẩng lên nhìn Lan, không ngá» Lan lại đặt câu há»i lạ lùng như thế. Bà tìm nà ng trò chuyện đủ thấy lạ rồi, chắc có chuyện gì không bình thưá»ng đã xảy ra. Hay là bà đã biết... Không thể được, bà chưa gặp Trần mà , không thể được... Lan há»i tá»›i:
- Cô đừng phiá»n, sao váºy cô? Sương cau mà y:
- Thưa bà , má»—i ngưá»i Ä‘á»u có hoà n cảnh riêng. Lan mỉm cưá»i:
- Cô đã... Yêu đương lần nà o chưa?
- Dạ rồi...
- Và cô đã gặp chuyện buồn phải không?
- Dạ. Sương nhìn Lan, nhủ thầm:
- "Mình phải nắm thế chủ động, không cho bà ta tìm hiểu mình mãi như thế được." Nà ng nói nhanh:
- Bà nên biết không phải ngưá»i nà o cÅ©ng may mắn như bà , cÅ©ng được hạnh phúc như bà . Lan cưá»i nhạt:
- Äừng mỉa mai tôi chứ! Hừ... Hạnh phúc... Sương lắc đầu:
- Tôi không nói mỉa mai đâu. Nếu bà muốn hạnh phúc là có ngay, hạnh phúc đang chỠbà . Lan ngơ ngác:
- Cô bảo sao?
- Thưa bà ... Giá»ng Sương tha thiết:
- Bà có thể thay đổi cái không khà trong nhà nà y nếu bà muốn. Ông Trần và bé Oanh đang cần bà ... Lan nhướng mà y:
- Sao cô biết? Bà lá»™ sắc giáºn:
- Cô không biết gì đâu! HỠkhông cần tới tôi, hỠchỉ yêu chỉ thương cái con ma nà o đó. Sương khẽ rùng mình. Lan lắc đầu:
- Tôi là ngưá»i sống mà bị coi chẳng ra gì, còn cái cô Mai gì đó, chết rồi thế cÅ©ng sướng. Sương im lặng, Lan nhìn nà ng rồi nói sang chuyện khác:
- Trong lúc tôi vắng nhà có xảy ra chuyện gì khác lạ không cô? Hay cÅ©ng chỉ như thưá»ng? Sương hÆ¡i lúng túng:
- Dạ.... Cũng không có gì... Có chú gì của Oanh đó đến chơi và vỠrồi.
- Chú Cao đó phải không?
- Dạ phải rồi. Lan lẩm bẩm:
- Ủa, y đến là m gì? Sương lắc đầu:
- Tôi không rõ... Lan nhìn mấy bình hoa rồi vụt há»i:
- Còn mấy bình hoa nà y?
- Dạ?
- Chưng cho ai mà nhiá»u dữ váºy? Sương ngáºp ngừng:
- Tôi cÅ©ng không rõ... Bà Lan cưá»i gằn:
- Từ trước đến nay chưa bao giá» trong phòng khách lại chưng hoa hồng, bây giá» lại đầy nhóc, tá»›i cả nhà bếp nữa. Sao có chuyện lạ váºy kià ? Sương đáp nhanh:
- Dạ xin lỗi bà , tôi không hiểu?
- Tháºt không? Sương cau mà y:
- Sao bà lại há»i tôi như thế? Lan nhìn thẳng và o mặt Sương:
- Vì trong phòng cô có nhiá»u hoa nhất. Sương giáºn vô cùng, như thế là ba ta đã và o trong phòng riêng cá»§a mình để xem xét. Nà ng nhìn thẳng và o mặt Lan, bà ta trầm tÄ©nh vô cùng, Sương biết ngay mình đã gặp kình địch. Nà ng đáp giá»ng cứng rắn:
- Thưa bà , trong nhà nà y không lẽ có lệ cắm đặt để nhiá»u hoa trong phòng à ? Lan liếc mắt nhìn Sương rồi lặng thinh, không khà giữa hai ngưá»i đã căng thẳng tá»™t độ. Sương không bao giá» muốn có sá»± xung đột xảy ra vì dù sao, trong gia đình nà y, nà ng chỉ là má»™t cô giáo kèm trẻ, ở nhá» nhà ngưá»i ta, chá»§ nhân là Lan. Lan cưá»i nham hiểm:
- Phải, đâu ai cấm cô... Nhưng xin lá»—i, tại vì tánh tôi hay há»i, tôi thấy... Ngá»™ quá! Sương đứng lên:
- Thưa bà , nếu và thấy bực mình vì chúng thì tôi xin bỠnó ngay, tôi cũng không thấy cần mấy. Lan vội khoát tay:
- Không, tôi có nói là tôi khó chịu vì hoa bao giá», hoa luôn luôn cÅ©ng là m cho ngưá»i ta thấy vui vẻ. Bà nhún vai:
- Tôi chỉ tá»™i nghiệp chị Châu mất công lặn lá»™i Ä‘i mua những thứ tháºt đắt tiá»n. Sương nhìn bà ta, chưa đóan rõ được ý định cá»§a Lan như thế nà o. Lan chỉ chiếc ghế:
- Ngồi xuống đi cô. Rồi bà cúi xuống dũa móng tay, không hỠchú ý tới Sương nữa, bà cứ dũa mãi không thôi. Thái độ miệt thị, tự cao ấy là m Sương khó chịu nà ng đứng lên nhìn Lan nói lớn:
- Thưa bà , bà bảo tôi ngồi lại có chuyện gì không? Lan vẫn không nhìn Sương, bà ta đưa tay ngắm nghÃa hồi lâu rồi mỉm cưá»i há»i:
- Cô có rà nh sơn móng tay không? Sương ngạc nhiên:
- Bà há»i tôi?
- Phải, nếu cô rà nh thì sÆ¡n gÃm tôi. Sương cau mà y, thì ra bà ta khinh nà ng tá»›i mức ấy, bà muốn là m nhục mình mà ! Nà ng lắc đầu:
- Xin lỗi bà , tôi chưa sơn móng ta lần nà o cả. Lan nhún vai:
- Cô không biết sÆ¡n móng tay? Bà cưá»i gằn nhìn Sương:
- Cô chỉ biết phục dịch, nịnh bợ má»™t thằng mù à ? Sương đứng phắt dáºy, nà ng không còn chịu được nữa, nà ng trừng mắt nhìn Lan:
- Bà nói váºy vá»›i ý gì? Lan nhếch mép cưá»i lạt:
- Tôi có ý gì đâu, thấy sao nói váºy, sao cô nóng tÃnh quá thế. Có táºt nhúc nhÃch à ? Bà đứng lên quăng chiếc dÅ©a móng tay lên bà n, bước lại gần cá»a sổ nhìn ra ngoà i. Có tiếng còi xe ngoà i ngõ, Trần đã vá». Sương nói lá»›n:
- Yêu cầu bà tháºn trá»ng lá»i nói hÆ¡n má»™t chút. Nà ng giáºn đến ghẹn lá»i, đúng là ba ta muốn hạ nhục mình. Tình hình trước mắt tháºt rắc rối, khó xá», nà ng cÅ©ng khó mà là m ở đây được lâu... Nà ng là m sao có kiên nhẫn ở đây mãi khi thái độ cá»§a Lan như thế đó. Nà ng quay lưng bước lên lầu, vừa tá»›i chân thang, nà ng bá»—ng nghe sau lưng có tiếng Trần gá»i:
- Cô Sương Æ¡i! Cô có ở đây không? Sương quay lại, Trần đã bước và o cá»a phòng khách, trên tay má»™t gói giấy gương mặt vui vẻ, tươi cưá»i. Sương chưa kịp nói gì thì Lan hứ má»™t tiếng, nét mặt Trần vụt sa sầm, chà ng quay mặt vá» phÃa cá»a sổ:
- Lan đó hả? Lan gằn giá»ng:
- Phải tôi đây. Bà liếc mắt nhìn Sương:
- Nếu anh cần tìm cô Sương, thì cô ấy hiện cÅ©ng Ä‘ang có mặt tại đây. Sương thở dà i lặng thinh, không khà như thế thà nà ng ra Ä‘i còn hÆ¡n, nà ng Ä‘i thẳng luôn lên lầu, nhưng bà Lan đã gá»i nà ng lại:
- Khoan đã cô Sương. Sương ngạc nhiên quay lại nhìn. Bà Lan với vẻ mặt bực tức:
- Cô không nghe tiếng ông chá»§ gá»i cô sao? Sao cô Ä‘i luôn lên lầu? Hãy trở lại ngay! Sương đứng thẳng ngưá»i, tay cầm chặt lan can, từ trên cao nà ng nhìn xuống dưới phòng khách, nét mặt Trần tái mét.
- Lan, là m gì váºy? Cô ấy có tá»± do riêng cá»§a cổ. Cô Sương muốn lên hay xuống thì tùy ý. Lan gằn giá»ng:
- Thế à ? Cô ấy là chá»§ nhà nà y sao? Tôi cần gá»i cô ấy xuống! Tôi nghÄ© rằng không bao lâu cô ấy sẽ là m chá»§ nhà nà y cho mà coi. Cô có nghe rõ không cô Sương? Sương đứng trước má»™t tình hình nghiêm trá»ng, nếu nà ng trở xuống thì còn gì là tá»± tôn cá»§a mình, nếu nà ng Ä‘i thẳng luôn tất nhiên sẽ phải xa Oanh. Nà ng đứng má»™t chá»—, trong khi Trần giáºn dữ, chà ng Ä‘i nhanh vá» phÃa Lan la lá»›n:
- Bà không có quyá»n gì ra lệnh cho cô Sương cả và cô ấy cÅ©ng không bắt buá»™c phải nghe theo lệnh bà . Nếu bà là ngưá»i biết tá»± trá»ng thì nên dè dặt má»™t chút. Bà Lan đứng thẳng ngưá»i, nhướng đôi mà y sếch, mắt mở to, mặt tái xanh vì giáºn dữ, bà hầm hầm bước tá»›i gần, giá»ng đầy uất háºn:
- Anh Trần, anh tháºt là má»™t con ngưá»i đê tiện, anh là má»™t ngưá»i tà n táºt, không thấy, không biết gì cả sao lại bảo há»™ cô nà y? Tôi biết mà ... Tuy anh mù nhưng vẫn chưa biết pháºn mình. Tôi cho anh biết, hôm nay tôi phải Ä‘uổi con nhá» nà y Ä‘i vì tôi là chá»§ nhà nà y. Lan quay vá» phÃa Sương:
- Cô có nghe không? Sá»a soạn đồ đạc rá»i khá»i gia đình nà y láºp tức. Trần la lá»›n:
- Cô Sương... Cô cứ ở lại đây... Không phải Lan má»i cô đến... Lan gằn giá»ng:
- Cô hãy Ä‘i Ä‘i! Cô có nghe rõ lá»i tôi hay không? Nếu cô là ngưá»i có tá»± ái thì không nên sống bám và o ngưá»i khác. Cô có nghe rõ chưa? Cô hãy Ä‘i Ä‘i, Ä‘i ngay láºp tức. Sương cắn chặt răng tức giáºn đến nghẹn cổ... Nà ng giáºn đến ná»—i hoa mắt, cảnh váºt trước mắt nhoè nhoẹt Ä‘i... Sương nắm chặt lấy thà nh lang lầu, cố trấn tÄ©nh lại, nà ng nghe có tiếng Trần văng vẳng nhưng không biết chà ng nói gì. Giây lát, nà ng bước nhanh lên lầu như má»™t cái máy. Trần gá»i lá»›n:
- Cô Sương, xin cô nghe lá»i tôi, cô đừng Ä‘i đâu cả. Trần bước nhanh lên thang theo Sương, chà ng vấp phải má»™t chiếc ghế ở đầu thang lầu, trầy suốt cả tay, nhưng chà ng vẫn không để ý, đá mạnh chiếc ghế qua rồi bước tá»›i:
- Sương... Cô Sương Æ¡i... Sương nghẹn cả cổ, nà ng lắc đầu bước tháºt nhanh vá» phÃa trước, bất kể lá»i Trần. Nà ng bá»—ng khá»±ng lại vì thấy Oanh Ä‘ang đứng trước mặt mình, hai tay nắm chặt lan can, mắt mở to ra. Mặt Oanh tái hẳn Ä‘i, đôi môi run run:
- Cô... Con bé chìa tay ra như kêu cứu, hai dòng lệ lăn dà i trên đôi má thơ ngây.
- Cô ơi...
- Oanh... Sương nắm tay nó dẫn và o phòng rồi đóng chặt cá»a lại. Nà ng vuốt mái tóc óng mượt cá»§a con, ôm chặt nó và o lòng, hôn lên má, lên trán nó. Nước mắt hai mẹ con hoà lẫn vá»›i nhau. Con bé há»i:
- Cô... Sao cô lại khóc? Sương nghẹn ngà o:
- Oanh ơi... Oanh mếu máo:
- Cô đừng bá» con tá»™i nghiệp... Sương Ä‘au đớn nhìn gương mặt thÆ¡ ngây cá»§a Oanh qua là n nước mắt. Oanh là con cá»§a nà ng, gia đình nà y cÅ©ng là gia đình cá»§a nà ng, thế mà bây giá» nà ng lại phải sắp rá»i khá»i gia đình vì lá»i xua Ä‘uổi cá»§a Lan. Nà ng ôm chặt lấy Oanh và o lòng, ngồi thẫn thá» như má»™t pho tượng, không suy nghÄ© gì được cả. Dưới lầu, tiếng gây gổ giữa Lan và Trần vẫn còn vang dá»™i, dưá»ng như má»—i lúc cà ng kÃch liệt hÆ¡n. Xen lẫn và o tiếng chá»i rá»§a, tiếng đồ đạc đổ vỡ vang lên đôm đốp, không khà bên dưới tháºt há»—n loạn. Rồi sau cùng, tiếng cãi vã vụt ngưng bặt rồi có tiếng rồ máy xe hÆ¡i. Nhìn qua cá»a sổ, Sương thấy xe cá»§a Trần vá»t nhanh ra ngoà i. Lan đã bá» Ä‘i, Sương Ä‘oán thế nà o Trần cÅ©ng sẽ lên lầu và gõ cá»a phòng nà y. Nhưng đã tháºt lâu mà cÅ©ng chẳng có động tịnh gì, nà ng thầm lo ngại không biết đã có chuyện gì. Bên dưới, Trần ngồi trầm ngâm trên chiếc salon, mặt chà ng rắn lại, hút từng hÆ¡i thuốc tháºt mạnh thở ra vá»›i ná»—i bá»±c tức. Chị Châu rón rén nhặt từng mảnh vụn cá»§a các bình hoa vỡ, những cánh hoa hồng rÆ¡i lả tả trong phòng. Giây lát, chị thưa nhá»:
- Ông... Dùng cÆ¡m không? Tôi dá»n rồi. Trần nói:
- Lên má»i cô Sương và Oanh xuống ăn luôn. Không khà trên bà n ăn tháºt nặng ná», Trần cứ lặng thinh ra chiá»u suy nghÄ©. Chà ng như chỠđợi má»™t việc gì xảy ra, chỠđợi những lá»i giáºn dá»—i cá»§a Sương, nhưng nà ng vẫn thản nhiên, không nhắc gì đến chuyện đáng buồn vừa xảy ra cả. Nà ng biết chuyện vừa rồi hoà n toà n không phải do lá»—i cá»§a Trần mà dù có trách chà ng cÅ©ng chẳng Ãch lợi gì. Oanh thì lấm lét hết nhìn cha lại quay sang nhìn Sương, lòng vừa buồn vừa sợ. Bữa cÆ¡m trôi qua và kết thúc trong không khà nặng ná». Sau bữa cÆ¡m, Oanh cùng Sương lên lầu, nà ng vấp phải cuá»™n giấy có lẽ trong gói giấy Trần cầm khi nãy. Sương mở ra xem thì thấy đó là má»™t đồ án kiến trúc tháºt tỉ mỉ, bên dưới có chữ: "Äồ án tái thiết Hoà ng Mai Trang" Nà ng biết ra Trần đã là m gì lúc chà ng vắng nhà . Chà ng đã nhá» má»™t kiến trúc sư vẽ kiểu ngôi nhà xưa. Sương thấy chua xót trong lòng, nà ng mang đặt bên Trần:
- Ông Trần, đồ án thiết kế cá»§a ông nè. Trần cầm cuá»™n giấy lặng thinh, mặt quay vá» phÃa nà ng như chỠđợi những câu kế tiếp. Nhưng Sương lặng thinh không nói gì, cổ nà ng như nghẹn lại, nà ng không muốn mở lá»i vì sợ chà ng tìm hiểu được tâm trạng hiện tại cá»§a mình. Sương dẫn Oanh bước nhanh lên lầu như Ä‘i trốn, lòng se thắt lại vì vẻ mặt thê thảm cá»§a Trần. Äêm ấy, sau khi ôn bà i, cho toán riêng để Oanh là m xong, nà ng đưa Oanh và o phòng, trò chuyện cho đến khuya. Khi Oanh ngá»§, nà ng đặt nó lên giưá»ng Oanh hé mắt ra mỉm cưá»i, Sương cÅ©ng mỉm cưá»i ru nho nhá». Má»™t lúc, Oanh bá»—ng nói nho nhá»:
- Cô giống mẹ con quá hà . Sương thở dà i, vuốt tóc nó, hôn nhẹ lên mà mắt thơ ngây đó, tiếp tục ru:
- "Gió mùa thu mẹ ru con ngá»§... Năm canh chầy thức đủ năm canh... " Oanh đã ngá»§ say, Sương cầm con búp bê để và o lòng nó rồi lặng thinh nhìn con tháºt lâu, hai dòng lệ lăn dà i trên má. Lát sau, nà ng quay lưng trở ra và khép cá»a phòng Oanh, định trở vá» phòng. Nà ng giá»±t mình, thấy Trần đứng kế bên khung cá»a phÃa ngoà i, nét mặt nghiêm trang. Nà ng đứng khá»±ng lại nhìn chà ng rồi cúi đầu bước vòng qua Trần, chà ng vá»™i cháºn lại:
- Sương, tại sao Sương lặng thinh hoà i váºy, từ chiá»u tá»›i giá» Sương vẫn chưa nói câu nà o, Sương giáºn sao? Sương vẫn im lặng, lệ vẫn tiếp tục lăn trên má, nà ng lách mình tránh Trần rồi bước Ä‘i. Trần đứng im, buồn rầu, Ä‘au đớn... Äến cá»a phòng mình, nà ng quay lại nói nhá»:
- Chà o ông. Sương khép nhanh cá»a phòng không dám nhìn gương mặt cá»§a Trần lâu. Äêm đã khuya, Sương nằm trên giưá»ng, ngẩng mặt nhìn lên trần nhà , nhìn vá»›i ánh mắt vô hồn. Bên giưá»ng, chiếc valy to đã mở sẵn, tất cả váºt dụng nà ng đã sắp đặt xong xuôi. Nà ng định bá» Ä‘i, không cho ai hay cả, nhưng trong giây phút cuối cùng nà ng lại phân vân mãi. HÆ¡n nữa, nà ng còn muốn dạy cho hết năm, không thể bá» dở số há»c trò Ä‘ang ở năm thi. Nếu bá» Ä‘i, nà ng có thể sẽ mướn nhà trá», dạy há»c má»—i ngà y nhưng cÅ©ng vô Ãch, nhà Trần đâu có cách trưá»ng bao xa, Oanh vẫn Ä‘i há»c má»—i ngà y, nà ng đâu tránh được. Nà ng lắc đầu:
- "Tháºt là khó khăn, rắc rối". Suy nghÄ© tá»›i lui mãi, mà mắt nà ng đã nặng chÄ©u xuống, nhưng lại không ngá»§ được... Nà ng đâu thể nà o ở lại gia đình nà y sau cuá»™c va chạm vừa rồi vá»›i Lan, không thể nà o ở được nữa! Bây giá», bắt buá»™c nà ng phải Ä‘i, dù thế nà o cÅ©ng phải Ä‘i, tuy nà ng khó có thể xa Oanh. Nà ng chỉ còn duy nhất má»™t con đưá»ng, không thể nà o chá»n ngã khác hÆ¡n được. Phải, nà ng phải Ä‘i, không thể gặp lại mặt Lan trong ngôi nhà nà y nữa, nà ng đã bị nhục quá nhiá»u. Trên danh nghÄ©a thì nà ng ra Ä‘i cÅ©ng đúng lắm rồi, bà chá»§ nhà có quyá»n Ä‘uổi cô giáo tư bất cứ trưá»ng hợp nà o, giá» phút nà o, nà ng đâu có quyá»n gì cưỡng lại. Sương ngồi dáºy, thở dà i, khóa va ly bá» và o trong góc phòng. Chiếc va ly đựng Ãt váºt dụng thưá»ng, mang Ä‘i hay không cÅ©ng được vì bây giá» nà ng đã không như ngà y trước, nà ng có má»™t số nữ trang trị giá rất to và má»™t số vốn lá»›n. Mặc xong chiếc áo ngoà i, Sương cầm chiếc "Sắc" mắt nà ng bá»—ng nhìn và o bình hoa hồng trên bà n... Sương ngẫm nghÄ©:
- "Mưá»i năm trước đây... Hừ, lần thứ hai mình bị xua Ä‘uổi khá»i gia đình nà y". Nà ng kéo cổ áo lên cao, mở cá»a phòng, bước nhanh ra ngoà i. Bốn bá» im lặng, tất cả nhà đá»u ngá»§ say, phòng Trần cÅ©ng đóng cá»a im lìm có lẽ chà ng cÅ©ng đã ngá»§ say. Nà ng rón rén bước Ä‘i như má»™t con mèo trong lúc rình mồi. Bước tá»›i cầu thang nhìn xuống, phòng khách tối om, hiu quạnh trong bóng tối mịt má». Nà ng không dám báºt đèn vì sợ kinh động các ngưá»i trong nhà và rón rén lần mò ra cá»a. Sau cùng, nà ng tá»›i cá»a cái, Sương đưa tay nắm lấy chốt cá»a, nhưng má»™t bà n tay cứng rắn đã nắm lấy tay nà ng. Sương hết cả hồn vÃa:
- A... Toà n thân nà ng bị ôm chặt, rồi có tiếng thì thầm, giá»ng nghẹn ngà o tha thiết:
- Mai Æ¡i... Tôi biết thế nà o em cÅ©ng Ä‘i nên đứng chá» sẵn đây. Mai, em không được Ä‘i đâu cả, bất cứ giá nà o tôi cÅ©ng phải giữ Mai ở lại đây, vÄ©nh viá»…n ở lại đây. Mai vùng vẫy mạnh nhưng không thoát khá»i tay Trần, chà ng ôm chặt nà ng hÆ¡n, hÆ¡i thở nóng bá»ng trên má nà ng:
- Mai... Nghe anh không? Sương khó chịu:
- Anh đừng là m thế nà y, vô Ãch lắm. Nà ng vẫn vùng vẫy:
- Anh có buông tôi ra không? Anh không có quyá»n gì để giữ tôi lại đây hết. Trần thở dà i:
- Anh biết, anh đã cố sức là m cho Mai không còn ý định ra đi nữa mà , Mai hãy ở lại đây. Sương chua chát:
- Ở lại cho vợ anh là m nhục hả? Trần quả quyết:
- Tôi hứa vá»›i Mai là sẽ không để ai nặng lá»i vá»›i Mai nữa cả, tôi dám chắc như thế. Sương gằn giá»ng:
- Không, anh không thể hứa hẹn, bảo đảm bất cứ Ä‘iá»u gì được cả, anh không có tư cách. Nà ng hất tay chà ng:
- Tôi phải Ä‘i trước khi vợ anh vá». Trần vẫn ôm nà ng:
- Không, chÃnh em má»›i là vợ anh. Sương khá»±ng lại, đứng yên, bao nhiêu uất háºn từ mấy năm nay bá»—ng bùng lên dữ dá»™i. Nà ng nghiến răng dằn mạnh từng tiếng:
- Anh còn dám nói câu đó à ? Trần lặng thinh.
- Trong mưá»i năm qua, ông đã là m được gì cho tôi? Äã giúp tôi sung sướng được phút giây nà o chưa? Trần thở dà i:
- Anh luôn luôn tưởng nhá»› em... Sương cưá»i chua chát:
- Tưởng nhá»› tá»›i tôi quá sức nên má»›i cưới Lan vỠđó à , phải thế không? Ông Trần? Trần đáp giá»ng tức nghẹn:
- Äó là theo lá»i mẹ anh. Em có biết đâu sau khi em Ä‘i, mẹ anh đã hối háºn vô cùng, anh lại tức giáºn mà tà n nhẫn, lạnh lùng vá»›i bà , bà đau khổ triá»n miên, bà thay đổi thà nh má»™t ngưá»i khác hẳn. Sau anh hối háºn vá»›i mẹ, không muốn là m phiá»n lòng mẹ khi mẹ muốn xây dá»±ng lại gia đình vui vẻ như trước. Sương lắc đầu lia lịa:
- Ngụy biện, tôi không muốn nghe lá»i nà o nữa! Nà ng vùng vẫy:
- Ông bá» tôi ra cho tôi Ä‘i ngay bây giá».
- Không... Trần cà ng ôm chặt lấy nà ng hơn nữa:
- Mai có thể giết anh, có thể là m bất cứ Ä‘iá»u gì, trừ Ä‘iá»u em rá»i khá»i nÆ¡i đây. Mai thở hà o hển:
- Anh là m thế nà y vô Ãch, anh đâu thể kiểm soát tôi trong hà ng giá» hà ng phút được, giữ tôi và i giá» nữa có Ãch lợi gì? Hay anh nháºn thấy Lan là m nhục tôi chưa đủ? Nà ng vùng tháºt mạnh:
- Buông tôi ra... Buông tôi ra... Trần cố giữ chặt.
- Không... Không bao giá»... Chà ng cÅ©ng thở hà o hển:
- Mưá»i năm trước đây, anh đã mất em trong má»™t đêm lạnh lùng, bây giá» anh không thể nà o anh để chuyện ấy tái diá»…n được. Mai... Anh có linh cảm nếu Mai Ä‘i lần nà y, anh sẽ vÄ©nh viá»…n mất Mai. Không thể được... Mai Æ¡i, hãy hiểu gÃm anh và hãy tha thứ cho anh Ä‘i, nếu anh mất em nữa, anh sẽ chết ngay... Sương nhắm nghiá»n đôi mắt:
- Không... Tôi không muốn nghe gì nữa hết... Äừng nói những lá»i đó vá»›i tôi... Nà ng vùng vẫy mãi:
- BỠtôi ra...
- Không.
- Tôi nhất định đi rồi.
- Äừng Mai...
- Buông tôi ra...
- Không.
- Buông tôi ra... Nà ng cắn, quà o tay chà ng đến rớm máu.
- Không, thà chết chứ tôi không thể mất Mai... Sương vẫn tiếp tục cà o cấu, nhưng Trần vẫn ôm chặt lấy nà ng, bặm môi chịu đựng. Sương thở hà o hển:
- Buông tôi ra... Tôi la à ... Trần vẫn cương quyết:
- Bất cứ chuyện gì tôi cÅ©ng chấp nháºn để giữ Mai... Không, không thể mất Mai được... Sương tức giáºn:
- Ông buông ra không?
- Không... Chát. Sương tát Trần má»™t tát tai tháºt mạnh. Trần lặng thinh, gương mặt Ä‘au khổ in hẳn năm vết ngón tay đỠá»ng, những vết tay cá»§a tức giáºn. Sương hÆ¡i khá»±ng lại, nà ng không hiểu tại sao mình lại có những cá» chỉ quá mạnh bạo như thế. Từ trước đến nay, chưa bao giá» nà ng đánh ai cả, bây giá» nà ng lại đánh, mà đánh Trần. Sương lặng ngưá»i, cố nhìn gương mặt Trần trong bóng tối, hÆ¡i thở chà ng dồn dáºp hÆ¡n... Giá»ng chà ng trÄ©u buồn:
- Mai... Em giết anh, anh cÅ©ng yêu em... Trong phút giây ấy, mối thương xót Trần là m Mai bá»§n rá»§n, ý chà chống đối tan biết tháºt nhanh. Nà ng thấy mình hoà n toà n chiến bại, không thể chống lại vá»›i tình yêu tha thiết cá»§a Trần. Äôi mi nà ng rà n rụa, hình ảnh Trần lá» má» vì bóng tối cà ng nhoè nhoẹt hÆ¡n vì nước mắt. Nà ng không còn năng lá»±c nà o để kháng cá»± nữa. Mai ôm mặt khóc rưng rức... Những tá»§i nhục, Ä‘au khổ từ mưá»i năm nay biến tan theo nước mắt, trà o tuôn như suối, không thể nà o ngăn được. Vòng tay chà ng lÆ¡i dần ra và chà ng đưa tay gỡ hai bà n tay Ä‘ang bụm mặt cá»§a nà ng. Chà ng cúi xuống sát mặt nà ng hÆ¡n, rồi bá» môi chà ng áp sát và o truyá»n hÆ¡i nóng sang môi nà ng. Sương rụng rá»i cả tay chân, tâm hồn bấn loạn, nà ng thấy choáng váng, ngã quỵ luôn ra đất. Chà ng cÅ©ng ngã theo nà ng, nhưng vẫn ôm chặt lấy nà ng, hôn lên má, lên trán, thì thầm:
- Mai Æ¡i... Anh vẫn tha thiết yêu em, trong suốt mưá»i năm nay, không lúc nà o anh không nhá»› đến em... Nà ng khóc tức tưởi, dá»±a hẳn và o ngá»±c chà ng như má»™t đứa bé tìm nÆ¡i nương tá»±a. CÆ¡ thể nà ng rã rá»i, tay chân Ä‘á»u run rẩy trong cÆ¡n xúc động mãnh liệt nhất. Chà ng dìu nà ng lại sa lon:
- Mai Æ¡i... Em đừng bá» anh Ä‘i đâu cả... Chúng ta sẽ bắt đầu lại cuá»™c sống má»›i, cuá»™c sống sung sướng hÆ¡n... Chúng ta sẽ tìm lại những gì đã mất... Nước mắt Mai vẫn tuôn rÆ¡i, lôi cuốn theo bao nhiêu ná»—i oán há»n chất chứa... Tiếng Trần vẫn thiết tha:
- Chúng ta đã khổ quá nhiá»u rồi... Mai, tại sao mình cứ là m khổ nhau mãi thế? Sương chỉ lặng thinh, dá»±a ngưá»i và o Trần, thá»i gian lặng lá» trôi qua không biết bao lâu. Sương bá»—ng nhổm dáºy vì tiếng còi xe bên ngoà i. Trần lẩm bẩm:
- Lan đã vá»... Sương nói:
- Thôi... Trần kéo nà ng lại:
- Mai cứ ngồi đây, đừng động Ä‘áºy. Sương ngạc nhiên:
- Anh định là m gì váºy? Trần quả quyết:
- Chúng ta phải đối diện với sự thực một lần... Mai à , nếu trốn lánh hoà i là m sao có kết quả. Sương lắc đầu lia lịa:
- Không... Không thể nà o được... Nà ng chưa kịp nói gì thêm thì cánh cá»a đã báºt mở, tiếp theo là tiếng mở công tắc Ä‘iện, ánh sáng trà n ngáºp khắp gian phòng. Sương chói mắt nhắm nghiá»n má»™t lúc rồi mở ra. Lan Ä‘ang đứng đối diện, mặt mà y đỠgay, đầu bù tóc rối. Bà trợn mắt nhìn hai ngưá»i, không dám tin đó là sá»± tháºt, lòng hết sức hoang mang... Má»™t lúc bà loạng choạng bước tá»›i:
- A... Äã tá»›i mức nà y rồi à ? Váºy mà tôi có hay gì đâu, tháºt tôi ngu ngốc lắm. Bà chỉ ngay và o mặt Sương tiếp:
- Cô Sương, thá»§ Ä‘oạn cá»§a cô ghê gá»›m lắm, tên mù nà y không dá»… quyến rÅ©, nhưng cô đã thà nh công ngoà i sức tưởng tượng cá»§a tôi, tôi thà nh tháºt khen ngợi cô đó. Sương lặng thinh, nà ng không ngá» Lan say mèm như thế mà còn lái xe vỠđến nhà được. Trần bước tá»›i gần Lan, giá»ng trầm tÄ©nh:
- Em uống nhiá»u rượu lắm rồi phải không? Lan báºt cưá»i chua chát:
- Ủa, anh cÅ©ng quan tâm đến tôi nữa sao? Tôi tưởng cả hồn ma cá»§a Mai còn bị anh bá» rÆ¡i thì sá chi con nà y. Rồi nà ng báºt cưá»i khanh khách như Ä‘iên rồi ngã ngưá»i và o Trần, mặt nà ng chạm và o mặt chà ng:
- Hà hà ... Tôi nói toạc cho anh biết... Không phải tôi cần gì anh đâu. Vì ngoà i anh ra, còn hà ng tá thằng khác, Phi Luáºt Tân có, Äại Hà n có, Mỹ có, Pháp có, thằng nà o cÅ©ng già u sụ, khá»e mạnh và bằng lòng đưa tiá»n cho tôi Ä‘i khiêu vÅ©, đánh bà i, hút thuốc, nháºu rượu bất cứ giá» nà o, đừng tưởng là anh ngon. Hà hà ... Anh chỉ là má»™t thằng Ä‘ui, má»™t thằng Ä‘ui không hÆ¡n không kém mà cÅ©ng phách. Trần nghiêng mình qua má»™t bên, Lan lại muốn té, nà ng chụp được thà nh ghế, ngồi xuống đối diện vá»›i Sương. Lan chỉ và o Trần:
- Cô Sương, cô đê tiện lắm, tôi sẵn sà ng nhưá»ng thằng mù nà y lại cho cô đó. Nhưng tôi chỉ hÆ¡i thắc mắc khi thấy cô trừ được con quá»· chết trôi ở Hoà ng Mai Trang. Trần bước tá»›i, giá»ng nghiêm nghị:
- Lan, nghe tôi nói... Chà ng lắc đầu tiếp:
- Äáng lẽ tôi phải bà n vá»›i Lan má»™t chuyện nhưng em say thế nà y rồi còn bà n bạc gì được nữa, thôi Ä‘i ngá»§ Ä‘i rồi ngà y mai chúng ta sẽ nói chuyện.
- Hừ... Bà n hoà i mà cũng chẳng có gì đáng bà n giữa tôi và anh cả, anh mà cũng bà n... Trần nắm tay Lan:
- Thôi đi nghỉ đi. Lan vùng mạnh:
- Äừng đụng tá»›i ngưá»i tôi nữa. Tôi chán anh rồi, chán đến độ thù ghét anh luôn. Lan hét rất lá»›n, Sương ngỡ rằng cả nhà phải giá»±t mình nhưng má»i ngưá»i Ä‘á»u có kinh nghiệm nên chỉ im lặng cố tiếp tục ngá»§. Lan bá»—ng gục đầu xuống sa lon khóc oà :
- Anh Ä‘i khuất mắt tôi Ä‘i... Tôi háºn lắm... Tôi háºn anh lắm... Äi cho khuất mắt tôi Ä‘i... Trần bình thản:
- Lan đã say lắm rồi. Say đến độ không còn tâm trà gì nữa cả, uống chi nhiá»u dữ váºy? Sương bước đến bên Lan, nhá» nhẹ:
- Lan đi ngủ đi.
- Äừng động tá»›i tôi. Sương vẫn ôn tồn:
- Lan say nhiá»u rồi, để tôi dìu lên phòng cho, không nên cố sức mãi như thế. Lan giãy giụa như má»™t đứa trẻ:
- Không... Không... Rồi cứ tiếp tục khóc... Trần cau có:
- Kệ thây nó, bỠnó đi Sương. Sương liếc mắt nhìn Trần rồi cúi xuống:
- Tôi sẽ đưa Lan vá» phòng, khuya lắm rồi, đừng nên là m ồn, ngà y mai sẽ nói chuyện nhiá»u hÆ¡n. Trần bá»—ng nói:
- Sương phải hứa chắc vá»›i tôi là không được lẻn ra Ä‘i. Sương gáºt đầu:
- ÄÆ°á»£c rồi, tôi hứa. Nà ng dìu Lan, Lan đã má»m nhÅ©n ngưá»i, choà ng tay qua vai Sương, Sương ôm ngang lưng:
- Phải ngá»§ má»™t chút cho lại sức, say quá... Lan đã không còn sức gì nữa, nà ng nghe theo Sương như má»™t đứa trẻ ngoan ngoãn. Äầu dá»±a và o vai Sương, nà ng bước từng bước lên lầu, miệng vẫn khóc rấm rức. Sương hết sức vất vả má»›i dìu lên được và đưa Lan và o phòng, nà ng cởi già y dùm Lan, đắp chăn, bá» mà n cẩn tháºn rồi đứng thẫn thá» bên đầu giưá»ng cá»§a Lan. Nhìn gương mặt tuyệt đẹp cá»§a Lan, bất giác Sương thở dà i. Lan bá»—ng trở mình lẩm bẩm:
- Khát quá... Xin miếng nước... Sương bước lại múc nước, ká» táºn môi Lan, Lan hối hả uống má»™t hÆ¡i hết chén nước ngay. Nà ng gục đầu xuống, mặt đỠgay, hÆ¡i thở nóng hừng há»±c:
- Trá»i Æ¡i... Nóng quá... Sương khoát tay:
- Cần uống thêm không?
- Không... Nhưng tại sao tôi bứt rứt, khó chịu đến như vầy? Tôi chết... Chết mất... Sương vội nói:
- Không sao đâu, Lan cứ nằm yên đi. Sương định đi nhưng Lan đã chụp tay nà ng:
- Sương, đừng Ä‘i... Ở đây vá»›i Lan... Căn phòng nà y lạnh lùng như mồ huyệt... Lan sợ lắm... Sương bá»—ng thấy thương Lan vô cùng, nà ng gáºt đầu:
- Lan cứ yên trÃ. Rồi Sương Ä‘i lấy khăn, thấm nước đắp lên trán cho Lan, ngồi xuống bên cạnh giưá»ng. Lan khẽ nghiêng mình qua má»™t bên nhìn Sương, đôi mắt to, đẹp nhưng lá» dá» vì rượu. Lan thấy mình như má»™t đứa trẻ bÆ¡ vÆ¡ không nÆ¡i nương tá»±a. Bây giá» nà ng hiá»n háºu, dá»… thương không còn độc ác, chanh chua như khi nãy nữa. Lan phá»u phà o:
- Sương... Lan yêu anh Trần... Yêu tha thiết, nhưng tình yêu Lan bị ảnh trả đáp lại bằng má»™t gáo nước lạnh, ảnh cứ tưởng nhá»› mãi đến ngưá»i đã chết... Lan khổ lắm... Nà ng lại báºt lên khóc nức nở... Sương thì thầm:
- Tôi hiểu lòng Lan từ lâu rồi. Lan ôm mặt:
- Trá»i Æ¡i... Tháºt không thể tưởng tượng nổi sá»± Ä‘au khổ cá»§a tôi khi ảnh nằm gần tôi, ngay đêm tân hôn mà cứ lải nhải gá»i tên Mai... Mai mãi, là m sao chịu được. Nà ng thở dà i:
- Lan tưởng má»™t ngà y nà o đó, ảnh sẽ hiểu được Lan và yêu Lan nhưng không còn hy vá»ng gì nữa rồi... Nà ng lại úp mặt xuống gối khóc rưng rức... Giây lát, nà ng nghẹn ngà o tiếp:
- Trá»i Æ¡i... Như thế có gì Ä‘au khổ hÆ¡n không? Sống mãi bên má»™t ngưá»i chồng không bao giá» nghÄ© tá»›i mình thì tháºt không Ä‘au khổ nà o hÆ¡n được, phải không... Sương? Nà ng lắc đầu tiếp:
- Tôi thỠđỠnghị ly hôn, ảnh bằng lòng ngay, rồi tôi tức xin thêm xưởng của ảnh, ảnh chỉ có vẻ hơi ngần ngại, nếu tôi nằng nặc đòi ảnh sẽ cho luôn, miễn ly hôn được thì thôi. Rõ rà ng ảnh coi tôi như một món nợ của ảnh mà . Mặt Sương đã dịu hẳn xuống, nà ng cảm thấy thương Lan vô cùng, nà ng cúi xuống, thay chiếc khăn trên trán cho Lan.
- Từ trước đến nay, tôi chưa há» biết ngưá»i con trai nà o ngoà i ảnh ra, mấy lần giáºn ảnh, tôi ra Äà Lạt ở ngoà i nhà cá»§a má»™t ngưá»i dì để chá»c tức ảnh nhưng ảnh cứ dá»ng dưng... Lòng ảnh đã bị linh hồn cô Mai hốt luôn rồi. Lan nắm lấy tay Sương:
- Sương... Sương có tin tôi là tôi chưa há» biết má»™t ngưá»i đà n ông nà o ngoà i anh Trần không? Sương gáºt đầu:
- Tôi tin, tôi hiểu rõ Ä‘iá»u đó... Nhưng Lan cứ nghỉ Ä‘i cho khá»e, đừng suy nghÄ© vá»› vẩn có hại... Lan lim dim đôi mắt, cÆ¡ thể mệt má»i rã rá»i... Chất rượu Ä‘ang hoà nh hà nh trong cÆ¡ thể... Äi bước nặng như chì, tinh thần Lan như bị lÆ¡ lá»ng trên không trung, mông lung, cháºp chá»n... Lan vẫn còn nói, nói mãi, nhưng thứ tá»± lá»i nói cà ng lúc cà ng lá»™n xá»™n hÆ¡n, và cuối cùng chỉ còn những tiếng lẩm nhẩm phát ra trong miệng Lan... Lan trở mình, ôm lấy chiếc gối dà i, chìm và o giấc ngá»§ mê mệt, trên má còn Ä‘á»ng hai dòng lệ. Sương thở ra, cầm khăn lau trên má Lan. Nà ng thì thầm:
- "Lan Æ¡i! Chúng ta không thù không oán gì cả nhưng hình như tất cả ai yêu anh Trần Ä‘á»u phải khổ... Äiá»u chánh yếu là chúng ta không nên xem nhau như thù nghịch... Má»™t ngà y nà o đó Lan sẽ hiểu được tôi, thương tôi và Oanh, con tôi hÆ¡n." Nà ng đứng dáºy, thẫn thá» bước ra khá»i phòng trong bóng tối cá»§a đêm khuya...
Tà i sản của quykiemtu
Last edited by khungcodangcap; 05-10-2008 at 07:04 PM .
12-09-2008, 02:47 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Xóm Vắng
Nguyên Tác: Quỳnh Dao
Chương 013
Lan ngồi má»™t mình bên cá»a sổ, nắng mai tháºt đẹp nhiá»u giá»t sương còn Ä‘á»ng trên các cà nh hoa ngoà i vưá»n. Sau má»™t đêm say, cho đến bây giá», đầu óc cá»§a nà ng vẫn còn nặng ná», choáng váng. Những chuyện xảy ra đêm qua hiện lá» má» trong trà óc. Nhưng Lan cÅ©ng biết đó là má»™t chuyện quan trá»ng Sương... Cái cô giáo kỳ dị ấy, không biết đã nói vá»›i nà ng những gì? Nà ng đã nói lại ra sao? ... Lan nhá»› lại:
- Sương ở bên mình, đưa mình lên giưá»ng... Mình đã nói vá»›i Sương nhiá»u lắm... Sương cÅ©ng nói lại... Và mình đã khóc trước mặt Sương, gối bây giá» còn đẫm lệ...". Như thế thì Sương đã hiểu rõ những tâm tư thầm kÃn trong lòng nà ng rồi. Hình như Sương cÅ©ng nói vá»›i nà ng những gì liên quan đến tâm sá»± bà máºt cá»§a cô ta. Nhưng chỉ bao nhiêu đó, cố nhá»› hÆ¡n Lan cÅ©ng không thể nà o nhá»› được. Trừ má»™t chuyện... Äúng rồi, khi má»›i và o nhà , báºt đèn lên Lan đã thấy Sương nằm gá»n lá»n trong lòng Trần như má»™t con mèo nhá», mặt chà ng đầy nhiệt tình tha thiết, chưa bao giá» nà ng thấy mặt Trần như thế. Tại sao có chuyện kỳ lạ đến như váºy? Nà ng không hiểu đó có phải là ảo giác hay không? Biết đâu đó không phải là sá»± thá»±c? Nà ng nhá»› kỹ lại Sương ăn mặc thế nà o, Sương không mang kÃnh trắng, để tóc xuống tá»›i gáy... Cô ta cÅ©ng đẹp quá chứ. Nhưng sắc đẹp ăn nhằm gì vá»›i Trần. Lan đứng dáºy, Ä‘i tá»›i Ä‘i lui trong phòng, thấy lòng bứt rứt. Cuối cùng, nà ng mở cá»a ra gá»i:
- Chị Châu ơi... Chị Châu... Chị Châu vội chạy lên:
- Dạ.... Mợ gá»i em? Lan nhìn thẳng và o mặt chị ta:
- Cô Sương đâu rồi? Chị Châu chỉ ra đưá»ng lá»™:
- Dạ, cô Sương Ä‘i rồi. Cổ Ä‘i dạy hồi sáng sá»›m, dắt Oanh theo như má»i ngà y. Chị nhìn Lan vá»›i đôi mắt ngạc nhiên. Lan cắn môi... À, công việc hà ng ngà y cá»§a Sương mà nà ng quên. Lan nhá»§ thầm:
- "Dầu sao Ä‘i nữa chiá»u nay mình cÅ©ng phải tìm cách gặp cô ta để nói chuyện." Có thể nà ng sẽ cho Sương ra khá»i nhà nà y, má»™t linh hồn ma cá»§a Mai nà ng còn chịu chưa nổi bây giá» lại thêm Sương. Chị Châu nói nhá»:
- Thưa bà , dùng chi không?
- À... Chị cho tôi ly cà phê sữa được rồi.
- Dạ. Chị Châu xuống lầu, Lan khép cá»a ngồi lặng yên suy nghÄ©, nà ng thấy lòng mình hồi há»™p vô cùng, dù đã mấy lượt nà ng cố trấn tÄ©nh lại. Có lẽ tại cÆ¡n say chưa hết hẳn, còn dây dưa trong ngưá»i là m tinh thần nà ng bấn loạn. Nà ng cÅ©ng lấy là m lạ là má»—i lần đụng chạm vá»›i Sương, nà ng lại thấy tá»™i nghiệp Sương, tháºt là mâu thuẫn. Lan lắc lư đầu, lẩm bẩm:
- "Hôm qua không biết mình có nói lá»i nà o nặng nỠđối vá»›i cô ta không? Mình nhá»› không nổi nữa". Chị Châu bưng ly cà phê sữa lên đặt trên bà n, rồi chị đặt thêm má»™t bình hoa hồng lên bà n nữa. Lan há»i ngay:
- Chị mua nữa hả?
- Dạ, ông bảo phải mua, tôi đặt trước hai, ba bữa mới có, bây giỠmỗi ngà y nhà mình lấy ba bó.
- Hừ...
- Bà cần gì nữa không?
- Thôi, cám Æ¡n chị. Chị xuống đưới Ä‘i. Lan bước ra cá»a nhìn xuống phÃa dưới vưá»n hoa, trong lòng rối loạn nhiá»u hÆ¡n. Trong nhà nà y nhất định đã có gì thay đổi. Hoa hồng... Hoa hồng... Và tất cả vấn đỠđá»u do nÆ¡i cô giáo ấy mà ra cả. Bên ngoà i có tiếng gõ cá»a nhẹ, và không đợi ngưá»i bên trong trả lá»i, cánh cá»a từ từ mở ra. Lan giá»±t mình quay lại nhìn, thì ra là Trần. Nà ng không ngá» chà ng lại bước và o phòng nà y, từ trước đến nay chưa bao giá» chà ng và o đây cả. Hôm nay chà ng ăn mặc chỉnh tá», thái độ tươi tỉnh... Lan ngạc nhiên nhìn chà ng, và không hiểu từ lúc nà o chà ng đã thoát bỠđược gương mặt ưu tư, suy nghÄ© cÅ©. Bây giá» chà ng đã đổi thà nh má»™t ngưá»i khác tươi trẻ hÆ¡n, hÆ¡n nữa... Má»™t Ä‘iá»u là m nà ng chua xót hÆ¡n hết là tuy chà ng đã xấp xỉ 40 nhưng chà ng vẫn còn rất quyến rÅ©, chÃnh nét quyến rÅ© ấy đã khiến nà ng chôn Ä‘á»i mình trong ngôi nhà nà y sau khi quyết định thà nh hôn vá»›i Trần, dù đã biết là Trần mù. Thảo nà o Sương chẳng thÃch chà ng... Lan nhìn Trần từ đầu đến chân, ngưá»i đà n ông đẹp đẽ nà y là chồng cá»§a mình từ năm, sáu năm nay đấy à ? Nà ng đã từng ước ao được nằm ká» bên chà ng, được chui đầu và o hai bá» ngá»±c rắn chắc ấy, được nằm gá»n trong đôi tay khá»e mạnh ấy. Nhưng chưa bao giá» nà ng được trá»n vẹn cả. Trần cháºm rãi:
- Anh vá»›i Lan có chuyện cần phải bà n, ngay trong nà y nghen. Lan ngạc nhiên hÆ¡n nữa, lá»i nói cá»§a chà ng hôm nay dịu dà ng vô cùng. Nhưng nà ng biết đó chỉ là những lá»i ngá»t ngà o khi sắp chấm dứt má»™t cuá»™c tình cay đắng. Nà ng nhún vai:
- Tùy anh. Trần bước và o, khép nhẹ cá»a phòng, chà ng không rà nh phòng nà ng trang trà ra sao vì rất Ãt khi chà ng bước và o. Lan dá»ng dưng nhìn chà ng đụng và o bà n ghế mà không tá»›i dìu chà ng đà ng hoà ng. Trần nắm lấy má»™t chiếc ghế, đặt dá»±a và o tưá»ng ngồi xuống, báºt quẹt lên đốt thuốc... Lan há»i nhá»:
- Anh muốn nói gì? Trần nói giá»ng tháºt bình thản:
- Äêm qua em say khướt.
- Say thì sao? Giá»ng nà ng hằn há»c hÆ¡n:
- Say thì có say tháºt, nhưng tôi cÅ©ng nhìn thấy và nhá»› được những gì đêm qua!
- Phải, tôi biết. Chà ng kéo má»™t hÆ¡i thuốc dà i rồi cháºm rãi:
- CÅ©ng vì chuyện ấy mà tôi tá»›i đây nói chuyện vá»›i Lan. Lan cưá»i gằn:
- Nói gì cÅ©ng được nhưng tôi xin nói trước là anh đừng nên dùng câu tình cảm xúc động nhất thá»i. Chà ng lắc đầu:
- DÄ© nhiên, không bao giá» xúc động nhất thá»i cả. Chà ng bình tÄ©nh tiếp:
- Lan, tôi xin đặt thẳng vấn đỠly hôn hôm nay giúp chúng ta chấm dứt được cuộc sống chung vô vị nà y. Lan giựt mình nhìn Trần trân trân:
- Tôi nháºn thấy tốt hÆ¡n hết là mình nên dứt khoát vá»›i nhau, đừng tiếp tục là m khổ cho nhau nữa. Lan dằn từng tiếng:
- Anh mạnh dạn nói ra như thế, có phải... Có phải vì cô giáo Sương đó không? Trần thản nhiên:
- Phải. Lan dá»±a lưng bên khung cá»a sổ, ly cà phê nguá»™i ngắt đã bị quên lãng nãy giá» trên tay nà ng. Cổ Lan như nghẹn lại vì tức. Nà ng nói nhanh:
- Chuyện ly hôn, đây không phải là lần thứ nhất chúng ta nói đến, hình như lần thứ ba thì phải. Nà ng tiếp:
- Và anh đã biết Ä‘iá»u kiện cá»§a tôi rồi chứ?
- Biết... Trần khẽ cúi đầu, lặng thinh suy nghĩ hồi lâu:
- Lan nghÄ© lại coi, sở vá»›i xưởng mà tách riêng ra cÅ©ng khó là m ăn riêng lắm. Chà ng hÆ¡i ngáºp ngừng:
- Lan có thể thay đổi Ä‘iá»u kiện không? ... Có thể là phố lầu... Hay tiá»n mặt tôi cÅ©ng chịu. Lan lắc đầu:
- Không, không thay đổi gì hết. Trần phà mạnh khói thuốc ra trước mặt:
- Äể anh suy nghÄ©... Chà ng đứng trước má»™t hoà n cảnh hết sức khó khăn nhưng sau cùng chà ng cÅ©ng quyết định:
- ÄÆ°á»£c rồi, tôi sẽ giao xưởng lại cho em. Lan giáºt mình kinh hoà ng, nà ng không thể tưởng tượng được là Trần có thể cho mình ná»a gia tà i, phân ná»a công trình mồ hôi nước mắt cá»§a chà ng từ trước đến nay để đổi lấy mảnh hôn thú. Nà ng không thể ngỠđược sức mạnh cá»§a mối tình Trần dà nh cho Sương, cho má»™t cô giáo má»›i và o nhà nà y... Tháºt khó mà tưởng tượng. Nhưng tháºt ra, nà ng đâu cần xưởng hay thiá»n bạc vì nà ng yêu Trần và không muốn Trần ly hôn, nên má»›i đặt Ä‘iá»u kiện khó khăn như thế, không dè chà ng bằng lòng. Nà ng ganh tị:
- Vì cô giáo đó mà anh không tiếc xưởng à ? Bá»™ cô ta quan trá»ng lắm hay sao? Trần trầm giá»ng:
- Nói cho đúng ra, Sương trị giá bằng trăm nghìn lần xưởng trà ấy, không thể so sánh váºt gì vá»›i nà ng được. Lan cau mà y:
- À... Nà ng khó chịu vô cùng trước câu nói ấy. Sương là m gì mà há»›p được cả tâm hồn Trần như thế? Nà ng cao giá»ng:
- Anh định ly hôn vá»›i tôi rồi kết hôn vá»›i cô ta à ? Trần mỉm cưá»i:
- Phải. Thái độ cá»§a Trần là m Lan khổ sở vô cùng, tim nà ng Ä‘áºp mạnh hÆ¡n, trong khi Trần tiếp:
- Như váºy, chúng ta đã quyết định xong. Chà ng mỉm cưá»i:
- Sau sáu, bảy năm tình nghÄ©a, bây giá» xa nhau, nếu có gặp nhau ta cÅ©ng vẫn giữ được nét vui vẻ vá»›i nhau, váºy là điá»u tôi mong ước đã thà nh công. Tôi sẽ cho luáºt sư hay và má»i việc sẽ giải quyết êm thắm, mau chóng nhất là việc xưởng máy. Chà ng có vẻ buồn:
- Ngà y mai, quản lý sẽ mang sổ sách đến trình bà y vá»›i Lan, rồi chúng ta sẽ ký tên và o giấy tá», sau đó má»i việc trong xưởng sẽ do Lan quyết định, váºy là xong. Lan bá»—ng dằn mạnh ly cà phê xuống bà n:
- Không! Trần cau mà y:
- Chứ sao nữa? Lan lắc đầu:
- Tôi không bằng lòng. Trần há»i mau:
- Chứ Lan muốn sao? Lan nói to:
- Tôi bảo là tôi không đồng ý.
- Lan nói gì kỳ váºy?
- Tôi không đồng ý chứ không có gì kỳ cả. Trần ngơ ngác:
- Tôi đã bảo là tôi đồng ý giao xưởng lại cho Lan, hay Lan muốn giao ngay bây gi� Lan tức tối:
- Tôi không thèm xưởng trà hay xưởng gì cả, tôi không muốn anh ly hôn với tôi để kết hôn với con ấy. Nà ng ôm đầu:
- Không... Không thể được... Trần im lặng má»™t lúc rồi há»i:
- Tại sao váºy Lan? Có ý gì khác cứ nói thẳng cho tôi biết Ä‘i, đừng là m bá»™ vòng vo. Lan muốn thêm Ä‘iá»u kiện gì nữa? Nếu có thể, tôi bằng lòng cho Lan ngay nhưng tôi xin nhắc lại tôi sẽ sống vá»›i Sương bằng bất cứ giá nà o. Tôi đã nhất định rồi. Chà ng nhún vai tiếp:
- HÆ¡n nữa, chúng ta không yêu nhau, Lan có hà ng tá bạn trai, tôi không nói gì cả, cÅ©ng như Lan muốn Ä‘i đâu cÅ©ng được. Váºy thì chúng ta nên ly khai nhau có phải tá»± do hÆ¡n không? Vá»›i xưởng ấy, Lan có thể ngồi không mà ăn đến trá»n Ä‘á»i. Chà ng hạ giá»ng:
- Lan đừng nên là m khó tôi nữa. Lan cà ng Ä‘au đớn hÆ¡n, Trần hạ mình năn nỉ nà ng như thế chứng tá» chà ng yêu Sương cà ng cao hÆ¡n. Những lá»i cá»§a chà ng là m cho nà ng chua xót. Nà ng không yêu chà ng, nà ng có hà ng tá bạn trai... Trá»i Æ¡i! Äúng Trần mù tháºt mà ! Lan trừng mắt:
- Tôi chỉ đòi không ly hôn thôi, tôi không cần gì cả, hết gia tà i cá»§a anh tôi cÅ©ng chẳng thèm. Trần lá»›n giá»ng:
- Như thế nghÄ© là Lan muốn tìm đủ má»i cách để chống đối tôi, để là m khổ tôi à ? Chà ng bước tá»›i gần nà ng:
- Lan là m như thế có lợi lộc gì chớ? Nói cho tôi nghe đi, đừng nên dồn ép một cái gì thái quá. Lan la lớn:
- Tôi có dồn ép ai đâu, tôi muốn giữ chồng tôi, chỉ có bao nhiêu đó thôi, tại con đó giá»±t chồng tôi mà . Tôi sẽ hà nh hạ nó... Trần cưá»i gằn:
- A... NghÄ©a là Lan muốn hà nh hạ Sương khổ cho bõ ghét phải không? Äừng lầm, nếu bằng cách nà y không được, tôi sẽ vung tiá»n ra xa Lan bằng nhiá»u cách khác, những cách đó chẳng những tôi tốn Ãt tiá»n mà Lan cÅ©ng sẻ chẳng sung sướng gì đâu. Tôi đã nhứt định sống chung vá»›i Sương, bằng bất cứ giá nà o. Lan hÆ¡i lùi lại:
- Hả? Váºy Sương đã chiến thắng bóng quế cá»§a Mai rồi à ? Váºy mà tôi cứ ngỡ anh vô tình. Trần nạt:
- Tôi cấm Lan dùng hai tiếng hồn ma bóng quế đó nghen. Lan nói lại:
- Còn chó gì mà anh là m bộ bênh vực, tội nghiệp cho Mai lắm, từ bấy lâu nay chắc cô ấy tưởng anh chung tình nên chưa đi đầu thai, bây giỠmới sáng mắt ra.
- Không... Mai sắp có hạnh phúc rồi.
- Hả? Trần cưá»i:
- Vì Mai chÃnh là Sương đó. Lan cưá»i khinh khỉnh:
- Lãng nhách. Trần lắc đầu:
- Tôi nói tháºt đó... Nếu không phải là Mai thì không bao giá» tôi hy sinh tất cả. Tôi hối háºn vá»›i nà ng nhiá»u quá rồi. Chà ng đứng lên:
- Mai đã không chết Ä‘uối như tôi và má»i ngưá»i lầm tưởng, nà ng đã Ä‘i ngoại quốc suốt mưá»i năm nay, nay lại trở vá». Lan lắc đầu lia lịa:
- Không... Tôi không tin... Không thể nà o tin được... Anh định bà o chữa cho hà nh động mình nên đặt Ä‘iá»u... Trần cắt ngang lá»i nà ng:
- Lan tin hay không là tùy Lan, nhưng ở chung vá»›i nhau trong mưá»i năm, Lan cÅ©ng biết tÃnh tôi, biết sá»± chung thá»§y cá»§a tôi đối vá»›i Mai như thế nà o. Ngà y hôm trước, Cao đến đây cÅ©ng do tôi má»i để xác định lại xem Sương có phải là Mai hay không. Bây giá» Lan đã hiểu chưa? Lan có biết tại sao tôi yêu Sương chưa? Tại vì Sương chÃnh là vợ tôi, là Mai đó. Lan ôm mặt, tâm tư rối loạn vô cùng, nhưng nà ng bắt đầu hiểu là những lá»i Trần nói là sá»± tháºt... Trần thở dà i:
- Sá»± tháºt như thế. Tôi xin lá»—i Lan, đáng lẽ trước kia tôi không nên kết hôn vá»›i Lan. Nhưng bây giá»... Lan nên hiểu rõ và thông cảm cho hoà n cảnh giữa tôi và Mai. Nếu Lan đồng ý ly hôn nghÄ©a là Lan đã hy sinh mà ban cho tôi má»™t ân huệ. Tôi xin Ä‘á»n bù lại má»™t phần nà o, dù tôi biết rằng sá»± Ä‘á»n bù đó không thấm thÃa và o đâu so vá»›i sá»± hy sinh cá»§a Lan. Lan lắc đầu thiểu não... Trần là m sao Ä‘á»n bù lại sá»± mất mát cá»§a nà ng, không có gì xứng đáng cả. Mặt nà ng rà n rụa nước mắt, tinh thần như bị má»™t sợi xÃch sắt vô hình rà ng buá»™t... Phải rồi... Cô ta chÃnh là mẹ cá»§a Oanh, thảo nà o Sương chẳng săn sóc Oanh từng chút. Trá»i Æ¡i! Tại sao lại có chuyện éo le bất ngỠđến thế? Nà ng rên rỉ:
- Tôi không tin... Không thể được... Trần đưa tay và o túi:
- Lan hãy xem tấm ảnh nà y. Chà ng đưa cho nà ng một chiếc mỠđai và ng:
- Lan hãy mở hai cánh tim ra, nhìn kỹ bức ảnh lồng ở giữa rồi sẽ biết sá»± tháºt thế nà o. Lan cầm bức ảnh lồng trong chiếc má» Ä‘ai, nà ng lắc đầu khép chặt hai cánh lại... Phải rồi... Không còn ai khác hÆ¡n nữa. Ngưá»i đà n ông trong ảnh có thay đổi, Trần đã mù, đã tiá»u tụy hÆ¡n, chứ Mai so sánh vá»›i Sương bây giá» vẫn còn giống hệt. Nà ng đưa trả lại cho Trần:
- Trá»i Æ¡i... Trần hÆ¡i ngạc nhiên, tại sao Lan có vẻ Ä‘au khổ đến như váºy, nà ng có yêu đương gì mình đâu? Chà ng cầm chiếc má» Ä‘ai, tha thiết:
- Lan nghÄ© thế nà o? Anh mong em vui lòng chấp nháºn cuá»™c ly hôn, anh đã quá Ä‘au khổ từ mưá»i năm nay, Sương cÅ©ng thế. Còn hiện tại chúng ta ở chung mà chẳng hạnh phúc gì. Em nên... Lan bịt tai:
- Anh đừng nói nữa... Nà ng không ngá» có chuyên ngang trái như thế... Má»™t ngưá»i chết bá»—ng trở vá», đòi lại hạnh phúc! Trần vẫn nói:
- Lan... Tà i sản cá»§a anh đó, em muốn gì cÅ©ng được, anh xin Ä‘á»n bù lại phần nà o... Công em giúp gia đình anh sum há»p trở lại... Lan bá»—ng ngẩng lên:
- Anh đừng nói nữa, anh vá» phòng Ä‘i... Anh cho tôi má»™t thá»i gian để suy nghÄ© chứ!
- Lan... Lan nói lớn:
- Anh không cho tôi má»™t thá»i hạn nà o sao? Bây giá» tôi chưa thể trả lá»i được. Má»™t và i ngà y nữa hẵng hay... Tôi, tôi cần phải nói chuyện vá»›i cô ấy nữa. Trần lá»™ vẻ lo lắng:
- Lan... Anh khuyên Lan đừng là m khổ Sương thêm, nà ng đã chịu quá nhiá»u truân chuyên rồi. Lan nhìn thẳng và o mắt Trần, đôi mắt vô hồn sâu thẳm đã dằn vặt tinh thần nà ng suốt mấy năm nay.
- Anh cho tôi biết, anh yêu Sương tới mức độ nà o? Trần nói nhanh:
- Không thể so sánh vá»›i bất cứ cái gì hay định má»™t mức độ nà o cả, chắc chắn hÆ¡n cả thân anh. Lan quay mặt ra cá»a sổ, bên ngoà i, xa xa là ruá»™ng vưá»n, cạnh đấy là ngôi nhà đổ nát Hoà ng Mai Trang nhoè nhoẹt dưới là n nước mắt Ä‘á»ng trên mi nà ng...
Tà i sản của quykiemtu
12-09-2008, 02:48 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 14
Mùa hạ sắp chấm dứt, buổi sáng trà n ngáºp ánh nắng ấm, nhưng đến trưa trá»i luôn luôn âm u, vần vÅ©, ngà y nà o cÅ©ng tháºt buồn tẻ dưới những tráºn mưa đầu mùa lê thê, à o ạt... Trưá»ng đã tan há»c, Sương bước ra cá»a nhìn trá»i... Gió lạnh là m nà ng rùng mình nhè nhẹ. Cây bà ng trước cá»a trưá»ng đã trụi cả lá, cÆ¡n mưa lá»›n buổi trưa đã tạnh, nhưng bầu trá»i vẫn lất phất mưa rÆ¡i. Tóc Oanh lấm tấm những hạt bụi nước, như những hạt kim cương nhá», óng ánh dưới mắt Sương. Nó bá»—ng reo lên:
- Cô... Bác Du Ä‘em xe đến rước mình kìa... Ngưá»i tà i xế cho xe Ä‘áºu ngay trước cổng trưá»ng, bước xuống chạy đến bên Sương:
- Trá»i mưa, ông bảo tôi mang xe đến rước cô và cháu Oanh... Mưa gì mà mưa mãi... Sương thở ra:
- Bác cảm phiá»n đưa Oanh vá» trước, tôi Ä‘o bá»™ má»™t chút rồi vá» nhà sau cÅ©ng được.
- Cô không có áo mưa... Sương gượng cưá»i:
- Không sao, mưa nà y không ướt lắm đâu. Oanh lo lắng:
- Cô vỠmau nghen, coi chừng bịnh à . Sương xoa đầu con bé:
- Không sao, cô sẽ vỠngay. Nà ng dẫn nó đẩy lên xe, kéo cổ áo lại cho con:
- Ăn cơm trước nghen Oanh.
- Dạ. Chiếc xe trưá»n tá»›i, chạy chầm cháºm ra đưá»ng. Sương bước từng bước thẫn thá» bên mé lá»™ đưá»ng sình lầy trÆ¡n trợt, từng hạt nước li ti chạm và o mặt nà ng, mát lạnh, gió vẫn vi vu bên tai... Nà ng cứ cháºm rãi Ä‘i, Ä‘i mãi vá» hướng Hoà ng Mai Trang. ÄÆ°a tay đẩy mạnh tấm cá»a sắt, nà ng bước và o trong, giẫm lên đống gạch vụn và đám cá» hoang. Hoà ng Mai Trang vẫn lạnh lùng hoang vắng như bất cứ lúc nà o suốt mưá»i năm nay... Gió lùa bốn phÃa là m những ngá»n dây leo trên đưá»ng, trên mái ngói rung lên nhè nhẹ... Sương thở dà i, má»™t ná»—i buồn thâm thúy cứ ngấm mãi ăn sâu và o từng lóng xương đốt tá»§y trong ngưá»i nà ng. Là m sao tìm được những ngà y vui cÅ©? Tất cả Ä‘á»u đã trôi qua như má»™t giấc má»™ng, huy hoà ng nhưng cÅ©ng tháºt thảm thương, Ä‘au khổ. Hoà ng Mai Trang nguy nga ngà y nà o bây giá» chỉ còn là má»™t đống gạch vụn, tiêu Ä‘iá»u dưới cÆ¡n mưa gió. Sương ngồi xuống má»™t phiến gạch, trầm tư nghÄ© ngợi... Nà ng ngồi tháºt lâu, quên cả thá»i gian vẫn thản nhiên trôi xung quanh mình. Bá»—ng có tiếng gá»i thoang thoảng:
- Sương... Nà ng không mấy chú ý, nhưng tiếng gá»i lại vang lên rõ rệt:
- Mai Æ¡i... Nà ng giá»±t mình ngẩng lên thì Trần cÅ©ng vừa bước và o, bóng chà ng in rõ trên ná»n trá»i xám xịt. Trần há»i lá»›n:
- Mai... Em có ở đây không? Trần lò dò bước tới, trên tay cầm chiếc áo mưa của Sương, nà ng đã bỠở nhà . Sương đứng lên:
- Tôi đây. Trần lộ sắc mừng, đưa tay quỠquạng trước mặt:
- Váºy mà anh tưởng... Sương cưá»i:
- Anh tưởng tôi Ä‘i à ? Nà ng nhìn chà ng, bao nhiêu oán háºn tan biến hết... Nà ng khó can đảm xa rá»i được chà ng! Nà ng ra Ä‘i nghÄ©a là mang theo tia hy vá»ng cuối cùng cá»§a cuá»™c Ä‘á»i Ä‘au khổ mà Trần phải chịu. Nà ng mỉm cưá»i:
- Anh hay giựt mình quá! Chà ng đưa tay vuốt mái tóc nà ng rồi cầm bà n tay lạnh buốt của nà ng âu yếm:
- Äừng Ä‘i như thế nay nữa em, coi chừng bệnh à . Tay chân lạnh buốt hết rồi nè. Chà ng choà ng áo mưa cho nà ng:
- Ông tà i xế bảo em không chịu lên xe, cứ Ä‘i lang thang má»™t mình trong mưa là m anh lo ngại hết sức. Mai à , đừng trêu đùa anh nữa nghen, em đùa chừng mấy lượt nữa chắc anh chết vì lo mất. Nà ng nói nhá»:
- Em chỉ muốn đi bộ dưới cơn mưa... Nà ng quay mặt sang hướng khác như nhìn Hoà ng Mai Trang đang chìm đắm trong cơn mưa. Mai thở dà i:
- Giống một ngôi cổ mộ quá, ngôi cổ mộ nà y đã chôn vùi tất cả ngà y vui cũ của chúng mình. Trần tin tưởng:
- Anh sẽ cố hết sức gầy dựng lại như ngà y xưa. Mai thở dà i:
- Nhưng có những cái không thể gầy dựng được. Trần tỠvẻ buồn:
- Mai, bây giỠanh hơi lo sợ, anh không còn hiểu được em nữa, tâm tư, tình cảm em bây giỠphức tạp quá. Nà ng nhìn chà ng:
- Thế à ?
- Anh có cảm tưởng như em tìm cách lánh xa anh, anh phải dùng tất cả sức mình để giữ em... Mai nói giá»ng tháºt buồn:
- Äể là m gì? Äể nhốt em và o chiếc lồng và ng mà khi trước em đã suýt chết trong đấy chăng? Trần lắc đầu:
- Không... Với em không có chuyện đó... Anh đã trả một giá quá đắt vì việc đó rồi.
- Như thế thì em cứ tự do bay nhảy. Trần thở ra:
- Tùy em, anh không còn tư cách gì để bắt buá»™c em, miá»…n em nghÄ© tá»›i anh, tá»›i con, tá»›i gia đình chúng ta là anh mãn nguyện, anh đâu mÆ¡ ước gì hÆ¡n. Mai nhìn xa xôi vá» phÃa trước... Chiếc tổ ấm cÅ© cá»§a nà ng nằm đó kia, hoang tà n, thê thảm. Bây giá» Trần Ä‘ang định xây lại tổ má»›i, liệu có dông bão như khi xưa tà n phá nữa không? Trần kéo tay nà ng:
- Thôi chúng ta vá» Mai... Äừng dầm mưa lâu quá rồi cảm, cúm, mất công thêm...
- Em chưa muốn vá»... Em muốn đứng mãi dưới cÆ¡n mưa nhá»› lại ngà y nà o, ngà y vui nà o đã mất... Em muốn Ä‘i bá»™ tháºt lâu trong cÆ¡n mưa, dà i theo con đưá»ng nà y. Trần gáºt đầu:
- Váºy thì chúng ta cùng Ä‘i. Rồi chà ng và nà ng ra khá»i Hoà ng Mai Trang, Ä‘i dá»c theo mé lá»™ dưới cÆ¡n mưa gió. Hai ngưá»i Ä‘i ká» bên nhau, không nói má»™t câu. Sau cùng, hỠđến đầu cầu sắt... Chiếc cầu sắt ngà y nà o Trần từng đứng thẫn thá» hà ng giá» bên bá», lặng nhìn dòng nước. Chà ng nhìn nà ng:
- Có má»™t thá»i gian rất dà i, anh háºn dòng sông nà y thâm xương, nhưng đáng lẽ anh phải biết Æ¡n nó. Mai há»i lại:
- Tại sao anh chỉ biết háºn nó?
- Anh cÅ©ng háºn cả anh nữa. Nà ng lặng thinh, hai ngưá»i quay trở lại... ÄÆ°á»£c má»™t Ä‘oạn, Trần nắm tay Mai, thở dà i:
- Từ lâu, anh muốn cho em biết chuyện nà y. Giá»ng Mai trầm ấm:
- Chuyện gì thế anh?
- Cách đây ba năm, mẹ anh Ä‘au gan nặng, em có biết trước khi chết mẹ anh đã nói thế nà o không? Mai đã từng khổ sở, Ä‘iêu đứng vì ngưá»i mẹ chồng khắc nghiệt, nhưng nà ng cÅ©ng bùi ngùi nÃn nghe Trần nhắc lại giá» phút cuối cá»§a bà . Nà ng há»i:
- Mẹ đã nói thế nà o anh? Trần nói chầm cháºm, giá»ng trÄ©u buồn:
- Mẹ đã bảo anh nếu mẹ có phép gì là m cho Mai giống dáºy thì mẹ rất vui lòng nhắm mắt. Từ ngà y em ra Ä‘i, không những anh hối háºn mà mẹ còn khổ tâm nhiá»u hÆ¡n anh. Mai, em có thể quên chuyện cÅ© không? Sương thở dà i im lặng:
- Mai... Em cÅ©ng biết tánh má»™t ngưá»i khi lá»›n tuổi, nhất là mẹ, mẹ có mặc cảm cá»§a má»™t ngưá»i Ä‘ang mất hết quyá»n uy nên mẹ khó tÃnh. Nhưng em nên tha thứ... Mẹ đã khổ đến giá» nhắm mắt... Sương nói nhá»:
- Em không nghĩ đến những chuyện ấy đâu, em đã quên chúng rồi, dù quên một cách khó khăn.
- Còn lỗi của anh? Chà ng nắm lấy tay nà ng, bà n tay lạnh buốt, ướt đẫm nước mưa... Mai thở dà i:
- Em sẽ cố quên... Nhưng không hẳn vì tình cảm giữa chúng mình đâu. Em chỉ quên hết quá khứ còn chuyện hiện tại không bao giá» em hấp tấp quyết định được. Trần gáºt đầu:
- Anh chỉ mong thế thôi. Äêm ấy, mưa tháºt to, Sương dá»— cho Oanh ngá»§ xong, bước sang phòng Lan, gõ cá»a. Phòng Trần đã tắt đèn, nhưng Sương biết chà ng chưa ngá»§, có lẽ chà ng luôn luôn sợ mất nà ng nên canh chừng từng chút. Nà ng nhón gót bước nhẹ vá» phòng Lan, không muốn cho Trần biết cuá»™c nói chuyện cá»§a mình. Cá»a phòng mở nhẹ, Lan mặc chiếc áo ngá»§ mà u hồng, ngạc nhiên mở to mắt nhìn nà ng. Sương lách nhanh và o trong, nói vá»›i Lan bằng má»™t giá»ng chân thà nh hÆ¡n bao giá» hết:
- Tôi có chuyện cần bà n với Lan. Chúng mình nói chuyện trong đây được chứ? Lan hơi ngần ngừ:
- Tùy Sương... Nà ng Ä‘i lại tá»§ lấy thuốc hút rồi ngồi trên giưá»ng nhìn Sương lặng thinh, chỠđợi. Lần thứ nhất Lan má»›i được dịp nhìn kỹ Sương. Rõ rà ng là Mai, nhưng trong hình khó so sánh được vá»›i ngoà i tháºt. Sương đẹp, dáng Ä‘iệu lại trang nhã... Lan chỉ ghế:
- Ngồi Ä‘i... À, xin lá»—i, tôi phải gá»i Sương là Sương hay Mai, hoặc là bà Trần? Sương nhìn Lan:
- Anh ấy đã nói tất cả với Lan rồi à ?
- Phải. Lan kéo một hơi thuốc:
- Tháºt là má»™t chuyện khó tin nhưng có tháºt. Sương khẽ thở dà i, gượng cưá»i nhìn Lan. Lan nhìn Sương, trong lòng có những cảm giác tháºt mâu thuẫn vá»›i nhau, mâu thuẫn đến lạ lùng. Luôn luôn nà ng nhá»§ thầm:
- "Kẻ thù cá»§a mình đây." Nhưng nà ng vẫn thấy ở Sương má»™t cái gì đáng mến, đáng kÃnh phục hÆ¡n thù ghét. Nhá»› đến chuyện hôm qua, Lan nói nhá»:
- Cám ơn Sương đã săn sóc tôi đêm qua.
- Dạ, không có chi... Lan ấp úng:
- Äêm qua... Tôi đã nói gì vá»›i Sương? Sương nhìn Lan vá»›i đôi mắt bao dung, Lan ngạc nhiên trước ánh mắt thân thiện cá»§a nà ng. Sương mỉm cưá»i:
- Nói những Ä‘iá»u tâm sá»± cá»§a Lan... Lan lặng yên, phải rồi, mình đã nói rất nhiá»u, những tâm sá»± đó dưá»ng như chưa bao giá» mình nói vá»›i ai... Trừ cô giáo nà y! Lan cúi đầu, dùng gót già y nghiá»n nát mẩu tà n thuốc... Sương nhìn nà ng:
- Tôi có má»™t chuyện muốn nhá» Lan. Nghe câu nói, Lan bá»—ng bừng giáºn:
- "À, thì ra hôm nay mà y tới đây để xin tao trả lại thằng chồng mù cho mà y sao? " Nà ng lạnh lùng:
- Chuyện gì?
- Nếu Lan đã hiểu rõ hết tất cả má»i chuyện rồi thì tôi nghÄ© rằng chúng ta nên thà nh tháºt vá»›i nhau, nói chuyện thẳng thắng vá»›i nhau là hÆ¡n, phải không? Nà ng nói tiếp, giá»ng ôn tồn hÆ¡n:
- Vá»›i tư cách là mẹ ruá»™t Oanh, tôi xin gởi gấm Oanh cho Lan. Lan vui lòng săn sóc nó, thương yêu nó, tôi rất mang Æ¡n. Lan giá»±t mình mở to mắt nhìn Sương, câu nói ấy tháºt quá bất ngá» cho nà ng. Nà ng ấp úng:
- Sương muốn nói: Sương thở dà i:
- ChÃnh tôi cÅ©ng không muốn như thế nhưng sá»± tháºt đã như váºy... Dưá»ng như Lan ưa ghét trẻ con, nhất là những trẻ có mẹ cÅ©ng như mồ côi... Tôi thỉnh cầu Lan... Lan ấp úng:
- Tôi... Tôi từng ngược đãi Oanh... Sương thở dà i:
- Äà n bà ai lại không như thế. Có lúc mình không thể nà o không Ãch ká»· được. Tôi không dám nói vá» quá khứ, nhưng tôi mong sau nà y Lan sẽ thương yêu Oanh như con ruá»™t, nó sẽ yêu Lan lại như mẹ. Lan thở dà i:
- Nhưng... Sương má»›i là mẹ ruá»™t nó. Giá»ng Sương buồn vô cùng:
- VÄ©nh viá»…n con tôi nó không biết tôi, cÅ©ng như tôi không thể nà o gần nó được. Má nó sẽ là Lan, tôi năn nỉ Lan, tôi xin Lan, hãy thương dùm nó mà nhìn nháºn nó. Lan có vẻ suy nghÄ©:
- Sương sẽ xa nó?
- Phải, đà nh phải váºy.
- Sương nên nghÄ© kỹ rồi nói, theo tôi thì Sương khó thể nà o rá»i xa Oanh được. Sương cháºm rãi:
- Hết niên há»c nà y, tôi sẽ nghỉ dạy và trở vá» ngoại quốc, chỉ còn má»™t tháng nữa thôi. Nà ng muốn khóc:
- Lan hiểu ý tôi chưa? Tháºt ra thì tôi không muốn xa Oanh chút nà o, cÅ©ng như Lan không bao giá» muốn xa Trần. Chúng ta phải có kẻ được, ngưá»i mất. Tôi xin tá»± nguyện là m ngưá»i mất nếu được Lan hứa là sẽ thương Oanh như con ruá»™t, tôi chỉ mong có bấy nhiêu. Nà ng đứng lên:
- Tôi khó có thể diá»…n tả hết lòng tôi được. Mình là đà n bà vá»›i nhau, dá»… thông cảm nhau hÆ¡n, mong Lan không nỡ từ chối lá»i đỠnghị vừa rồi cá»§a tôi. Lan nghÄ© thế nà o? Lan thoáng nét nghi ngá»:
- Hay Sương định bố thà cho tôi? Sương vội lắc đầu:
- Không, Lan đừng hiểu như thế. Nà ng nhìn thẳng và o mắt Lan:
- Tôi không phải là hạng ngưá»i như thế đâu. Nếu như còn yêu anh ấy, không khi nà o tôi nhưá»ng, tôi nói tháºt... Nà ng lắc đầu:
- Mưá»i năm rồi, tình yêu trong lòng tôi đã chết Ä‘i qua từng giá»t lệ khổ Ä‘au... Tôi không còn những tình cảm ngà y xưa nữa, Lan hiểu tôi không? HÆ¡n nữa, ở ngoại quốc, nhiá»u ngưá»i Ä‘ang mong láºp gia đình vá»›i tôi, không lẽ tôi chối bỠđể phá vỡ gia cang cá»§a Lan. Tôi không thể là m như váºy được, tôi phải trở vá» bên ấy. Lan chá»›p chá»›p đôi mi:
- Cô có biết là Trần sắp ly hôn với tôi không? Hôm qua ảnh nói thế, và bảo là sắp kết hôn với Sương. Sương mở to mắt:
- Thế à ? Nà ng tiếp:
- Äó chỉ là ý riêng cá»§a Trần, chuyện ấy không thể có được, vì bây giá» tôi không còn tình cảm gì nữa hết. Tôi ở đây gần má»™t năm nay cÅ©ng chỉ vì Oanh, vì Oanh mà thôi. Lan nhìn Sương:
- Bá»™ Sương... Không nghÄ© tá»›i anh Trần sao? Suốt mưá»i năm nay ảnh luôn luôn tưởng nhá»› tá»›i Sương. Sương thở ra:
- Không phải vì háºn ảnh mà tôi ghét ảnh. Tôi tha thứ cho anh ấy hết rồi, tôi còn cảm động trước thịnh tình cá»§a ảnh và thương hại hoà n cảnh ảnh nữa. Nhưng tình yêu đã mất rồi khó tìm lại được!
- Anh Trần biết ý định của Sương chưa? Sương lắc đầu:
- Chưa, nhưng tôi sẽ cho ảnh biết ngay. Lan lặng thinh nhưng vẫn nhìn Sương trân trân... Nà ng thấy Sương tháºt là khó hiểu, Sương là má»™t quyển sách bà ẩn...
- Nếu Sương Ä‘i, anh Trần Ä‘au khổ thì sao? Sương mỉm cưá»i:
- Má»™t bà n tay đà n bà sẽ xoa dịu ảnh, tôi hy vá»ng thế. Lan nhướng mà y nhìn Sương, bốn cặp mắt gặp nhau. Hai ngưá»i lặng thinh, không khà trong phòng tháºt yên tịnh. Bên ngoà i, mưa vẫn rÆ¡i Ä‘á»u trên mái ngói, thá»m gạch. Ngoà i xa, gió lạnh lùa trên mấy cà nh cây, ngá»n cá», tạo nên những tiếng vu vi buồn thảm. Lan bước lại gần cá»a sổ, nhìn cảnh váºt thê lương dưới là n mưa má»ng bên ngoà i. Lan thở ra:
- Tôi thấy anh ấy không cần sá»± có mặt cá»§a tôi... Äối vá»›i tôi, ảnh chỉ cần tá» ly hôn mà thôi.
- Thì Lan đừng chấp nháºn. Nà ng bước lại gần Lan:
- Tôi tin rằng sau khi tôi đi, ảnh sẽ thay đổi ý kiến.
- Nhưng...
- Cứ tin tưởng đi Lan. Lan quay lại nhìn thẳng và o mắt Sương:
- Cô là m váºy có lợi gì? Cô Sương?
- Äừng hiểu lầm. Lan thở ra:
- Nhưng như thế... Sương lỗ... Sương lắc đầu:
- Thấy anh Trần hạnh phúc, tinh thần tôi nhẹ nhà ng rồi tôi muốn con tôi được sống trong cảnh gia đình êm ấm.
- Nhưng theo tôi thì chỉ có Sương vỠvới anh Trần, gia đình mới hoà n toà n hạnh phúc, tôi nói thực. Nà ng nhìn Sương với đôi mắt sáng long lanh. Sương nói nhanh:
- Không thể được.
- Tôi... Tôi không còn yêu Trần nữa. Lan vẫn còn nghi ngá»:
- Sương nói tháºt không... Hay là má»™t lý do nà o bắt buá»™c mà phải nói như thế?
- Tôi nói tháºt, không lý do nà o khác cả. Lan nhìn ra ngoà i, tâm tư bối rối và chua xót vô cùng. Nà ng cảm thấy hoang mang đến lạ lùng, không sao phân tÃch tình cảm lúc ấy được. Nà ng thấy lòng mình má»m yếu hÆ¡n bao giá» hết. Lan vụt quay lại:
- Nếu Sương muốn, tôi sẽ ở lại, tôi sẽ xem Oanh như con ruá»™t. Sương mỉm cưá»i nhìn Lan, nụ cưá»i nà ng có vẻ hà i lòng và cÅ©ng đầy chua xót. Lan cÅ©ng nhìn Sương, hai ngưá»i thấy thông cảm nhau vô hạn, má»™t mối cảm tình đã hiện lên giữa há». Sương trở vá» phòng mình ngay sau đó... Trá»i đã khuya, đồng hồ vừa Ä‘iểm má»™t tiếng... Suốt thá»i gian chừng má»™t tháng nay, Trần sống trong bấn loạn. Sáng sá»›m Oanh và Sương cùng Ä‘i, chiá»u má»›i vá». Ở nhà , Sương lại dà nh má»™t khoảng thá»i gian lá»›n để săn sóc, vui đùa vá»›i Oanh... Riết rồi Trần không nói chuyện vá»›i nà ng được nữa. Nà ng cứ tránh chà ng mãi. Tối thì đóng cá»a ngá»§ sá»›m, sáng sá»›m lại dắt Oanh Ä‘i há»c mất, giá» cÆ¡m thì có Lan... Có lúc chà ng há»i:
- Em là m gì mà theo sát con Oanh váºy? Sương đáp:
- Gần tới kỳ thi của nó rồi...
- Nhưng em đâu là má»™t cô giáo kèm trẻ, nếu... Sương ngắt lá»i:
- Nhưng em là mẹ. Rồi nà ng tìm cách tránh Ä‘i ngay. Nhiá»u hôm, chà ng chá» cả ngà y cÅ©ng không nói chuyện vá»›i nà ng được, nà ng cố ý tránh chà ng. Chà ng không nản chÃ, chà ng nghÄ©:
- "Dù sao cÅ©ng gần bãi trưá»ng rồi, chừng đó thì rảnh, tha hồ trò chuyện vá»›i Sương. Trong khi đó thì thái độ Lan thay đổi má»™t cách tháºt nhanh chóng, đến độ không ngỠđược. Nhiá»u lần Trần nhắc chuyện ly hôn thi nà ng nhá» nhẹ:
- Anh không cho em được Ãt ngà y nữa sao? Trần đâu thể nà o ép buá»™c Lan được nên đà nh phải chỠđợi. Lan Ãt Ä‘i ra ngoà i hÆ¡n trước, tánh tình hoà nhã, dịu dà ng vá»›i tất cả má»i ngưá»i, khác hẳn khi xưa. Má»™t đêm ná», Trần hết sức ngạc nhiên khi nghe Lan trò chuyện vá»›i Oanh và Sương, ba ngưá»i cưá»i nói huyên thuyên vui vẻ. Äiá»u đó là m chà ng ngạc nhiên vô cùng, chà ng lại lo sợ không biết Lan có dùng má»™t âm mưu thâm độc gì vá»›i Sương không? Chà ng vẫn lo xây cất lại Hoà ng Mai Trang gấp rút trong khi Sương vẫn thá» Æ¡ trước chuyện ấy. Còn Lan thì giả vá» không hay biết, cÅ©ng không há»i han gì chà ng, Ä‘iá»u nà y là m cho Trần sốt ruá»™t. Nhưng chà ng đã định sẵn kế hoạch, cứ theo đó mà hà nh động. Sáng hôm ấy, Sương đến phòng Trần bất thình lình:
- Ông Trần, tôi muốn bà n vá»›i ông và i việc. Trần sá»ng sốt:
- Ủa... Sao lại... Ông? Sương gá»i anh là ông à ? Chà ng há»i luôn:
- Oanh đâu rồi?
- Lan đã dẫn nó Ä‘i mua áo mưa, mùa mưa đến rồi. Trần giá»±t mình kinh ngạc, Lan dẫn Oanh Ä‘i mua áo mưa là má»™t Ä‘iá»u bất thưá»ng, từ trước tá»›i nay chưa có bao giá». Chà ng thở ra:
- Tháºt là kỳ, tôi đã đỠnghị mấy lần mà Lan cứ dây dưa mãi, ngà y mai tôi phải đặt thẳng vấn đỠly hôn vá»›i nà ng. Sương ngồi xuống ghế:
- Äừng là m thế ông à .
- Sao? Sương cháºm rãi:
- Bấy lâu nay, Lan đã chứng tá» cho ông thấy nà ng là ngưá»i tốt. Ông mù cần phải có ngưá»i săn sóc cÅ©ng như con Oanh cần phải có ngưá»i thương yêu nó như con.
- Nhưng... Oanh đã có mẹ rồi cÅ©ng như anh tìm lại được... Sương ngắt lá»i:
- Ông không được nói thế. Nà ng nghiêm trá»ng hÆ¡n:
- Nếu ông không giữ lá»i, tôi sẽ không nói chuyện vá»›i ông nữa. Trần thở dà i:
- Tôi đồng ý. Chà ng ôm lấy đầu:
- Trá»i Æ¡i... Sương muốn cho tôi khùng hay sao là m như váºy? Tại sao gá»i tôi là ông? Sương bình thản:
- Tôi gá»i đúng theo lối xưng hô giữa má»™t ông chá»§ và má»™t cô giáo kèm trẻ tiểu há»c mà . Trần khổ sở:
- Sao mà Sương cứ nói những Ä‘iá»u đó mãi, Sương muốn hà nh hạ tôi đến chừng nà o nữa?
- Ông có bằng lòng cho tôi nói không?
- Tôi van Sương, đừng nói những chuyện không vui... Sương lặng im, Trần há»i nhá»:
- Sương định nói chuyện gì?
- Tôi xin nghỉ việc trở vỠngoại quốc.
- Hả? Trần lặng ngưá»i Ä‘i cả phút, Sương tiếp:
- Tôi sẽ trở vỠngoại quốc, Jacky vừa gởi thư cho tôi, van nà i tôi hãy trở lại với anh ta.
- Không... Sương đừng đi...
- Tôi đã quyết định rồi, tôi đã xin thôi dạy ở trưá»ng tỉnh nà y rồi, má»›i xin hôm qua. Nà ng lặng thinh nhìn chà ng, chà ng ngồi yên, dá»±a lưng và o tưá»ng, sắc mặt trắng nhợt... Sương Ä‘au đớn đợi chá», thá»i gian trôi qua tháºt nặng. Lát sau, Trần thở ra rồi nghẹn ngà o:
- Sương... Äừng đùa nữa...
- Thưa ông, tôi không đùa. Giá»ng nà ng run run:
- Tôi đã mua vé máy bay và vị hôn phu tôi Ä‘ang chá» tôi. Mặt Trần lấm tấm mồ hôi, chà ng đứng lặng ngưá»i, Sương thấy lòng mình má»m yếu vô cùng. Chà ng bước tá»›i nắm tay Sương:
- Sương nói cho tôi nghe đi, ý Sương như thế nà o? Nà ng đứng lên:
- Vâng, tôi sẽ nói hết cho ông nghe. Cổ nà ng như bị nghẹn lại:
- Tôi phải trở lại ngoại quốc, tôi đã sống một năm ở đây rồi và cũng vui lòng khi thấy con tôi đã no ấm. Bây giỠtôi phải lo cho tôi, phải, tôi cũng lo cho tôi nữa chứ! Ông hiểu vấn đỠchưa? Trần như nhìn thẳng và o mặt Sương:
- Mai... Mai nỡ nói như thế với anh sao? Chà ng chụp lấy vai nà ng:
- Mai... Tại sao váºy? Anh chá» em đã mưá»i năm nay rồi mà ... Sương bị bóp tê rần cả vai, nà ng kêu lên:
- Ông... BỠtôi ra, đau quá...
- Mai thế nà o cũng được, tôi không cần. Chà ng nghiến răng:
- Mai đúng là sắt hay gá»— đá chứ không phải là con ngưá»i... Mai muốn tôi phải cầu phải khẩn thế nà o cho Mai ở lại? Mai muốn thế nà o má»›i tha thứ cho tôi được? Mai muốn tôi quỳ xuống dưới chân, dáºp đầu lạy Mai hay sao? Có phải váºy không? Mai cứ nói Ä‘i, Mai cần gì? Mai rà n rụa nước mắt:
- Tôi đã tha thứ cho anh...
- Nhưng tại sao Mai đi?
- Tôi Ä‘i vì thấy cần Ä‘i, tôi xin nói là tha thứ khác vá»›i tình yêu, tôi nói tình yêu có nhiá»u mặt lắm. Trần cắn môi:
- Mai muốn nói gì?
- Tôi đi vì tôi yêu.
- Sao? Mai đi vì yêu?
- Phải, tôi yêu Jacky.
- Em yêu tên ngoại quốc ấy à ?
- Phải... Trần nói to:
- Láo... Chà ng ngồi bệt xuống ghế, hai tay ôm lấy đầu.
- Mai... Em đừng dối anh mà ... Em hãy nói lại đi, hãy nói là em vừa dối anh đi Mai. Mai cố lạnh lùng:
- Không, tôi nói tháºt. Nà ng quay mặt sang hướng khác, không muốn nhìn mặt Trần:
- Tôi xin cho ông biết, sau mưá»i năm nay, tất cả má»i việc Ä‘á»u thay đổi hết rồi, nhất là chuyện yêu đương. Chà ng vụt ngẩng đầu lên, bước tá»›i sát bên nà ng, tha thiết:
- Mai... Nhá»› hồi xưa... Nà ng vùng dáºy, bước sang chá»— khác:
- Xin lỗi anh, đừng đem chuyện cũ ra nói cho thêm nhục. Chà ng đưa tay nắm lấy vai nà ng:
- Mai, hãy suy nghĩ lại đi.
- Vô Ãch.
- Hay là ... Em ở lại và i tuần nữa Ä‘i... Sương gượng cưá»i:
- Chá»§ nháºt tôi Ä‘i, tôi đã mua vé máy bay rồi. Giá»ng Trần run run:
- Hay em bỠgiấy đi. Sương lắc đầu lia lịa:
- Không... Không thể được.
- Như thế nghĩa là em không còn yêu anh được nữa. Sương cắn môi:
- Äúng như thế. Chà ng nắm tay nà ng lắc mạnh:
- Tại sao? Tại sao váºy? Giá»ng chà ng như nghẹn ngà o là m nà ng má»m nhÅ©n. Nà ng lắc đầu lia lịa:
- Không có chi khó hiểu cả, chỉ có chuyện tình yêu đã chết sau cơn bão tố thôi. Trần nói nhanh:
- Nó có thể hồi sinh. Mai lắc đầu:
- Nhưng dù sao tôi cũng phải đi, xin lỗi ông, chỉ mong rằng... Nà ng nghẹn ngà o:
- Mong rằng sau khi tôi đi, ông và cô Lan sẽ hết lòng thương con Oanh, tôi muốn nó sung sướng như bao đứa trẻ khác. Và Mai cương quyết:
- Thôi, tôi phải đi. Trần thở dà i:
- Như thế là anh không còn nói gì với em được nữa sao?
- Dạ.... Thưa ông, tôi xin lá»—i ông Ä‘iá»u đó. Trần nắm chặt vai Mai, giá»ng run run:
- Thôi... Äừng nói câu xin lá»—i nữa... Em hãy cho anh biết lý do tại sao em không tiếp nháºn tình yêu tha thiết cá»§a anh? GiỠđây, anh đâu cố bắt ép em phải yêu anh. Anh chỉ cầu em nán ở lại, để anh có thể săn sóc em, cÅ©ng như gần con chúng ta... Mai... Em phải ở lại... Mai vẫn má»™t giá»ng:
- Không, không được. Nà ng vùng mạnh:
- Tôi phải đi... Tôi đi vì không còn yêu anh nữa.
- Tôi biết... Chà ng cố gắng kiên nhẫn:
- Anh chỉ là má»™t thằng mù lòa, tà n táºt phải không Mai? Mai cắn chặt đôi môi, cố ý lặng thinh không trả lá»i câu ấy, tuy biết rằng lặng thinh lúc nà y còn tà n nhẫn hÆ¡n trả lá»i. Nà ng phải Ä‘i, nà ng phải để cho chà ng không còn má»™t tia hy vá»ng gì đối vá»›i nà ng cả. Mai cố gắng lặng thinh không nói...
- Tôi đã Ä‘oán trúng má»™t Ä‘iá»u quan trá»ng rồi phải không? Giá»ng chà ng nghẹn ngà o Ä‘au đớn. Nà ng lặng thinh là m cho chà ng Ä‘au đớn, tâm tư bị va chạm nặng ná». Trần tiếp:
- Anh đâu phải là má»™t ông hoà ng trong má»™ng cá»§a em. Anh chỉ là má»™t kẻ tà n táºt xấu xÃ. Em đã có vị hôn phu đẹp trai, già u có thì còn xem anh ra gì nữa, phải không Mai? Chà ng nắm chặt vai nà ng gằn giá»ng:
- Em hãy nói tháºt Ä‘i. Có phải vì anh tà n táºt mà em không nghÄ© đến anh nữa phải không? Nói... Em nói cho rõ Ä‘i. Mai vùng vẫy:
- Ông buông tôi ra. Nà ng nhăn nhó mặt mà y. Trần cÅ©ng xô mạnh Sương là m cho nà ng lảo đảo suýt té. Nà ng ngÆ¡ ngác nhìn sững Trần, Trần tức giáºn, nói lên vá»›i giá»ng tháºt đáng sợ:
- Mai! Trần như má»™t con thú bị dụ và o cảnh tuyệt vá»ng, vùng vẫy lên trước khi buông xuôi. Chà ng đứng nhìn nà ng, mặt lầm lỳ, má»› tóc rối như má»› bòng bông, rồi chà ng nói to:
- Äi ngay Ä‘i, cô Ä‘i ngay Ä‘i, Ä‘i cho khuất mắt tôi, tôi không muốn nghe tiếng tăm gì cá»§a cô nữa. Äi Ä‘i! Äi mau, cà ng xa cà ng tốt, nghe không? Sau cùng chà ng táºp trung tất cả sức lá»±c ra la lá»›n:
- Äi... Äi cho mau! Sương giá»±t mình ngạc nhiên, chưa bao giá» nà ng thấy thái độ chà ng dữ tợn đến như thế. Trong phút giây ấy, nà ng muốn chạy tá»›i ôm trá»n lấy con dã thú tuyệt vá»ng và o lòng, vuốt mái tóc rối ấy rồi an á»§i, vá»— vá». Nhưng nà ng vẫn yên lặng đứng nguyên má»™t chá»—. Nà ng chỉ ôm mặt cố dằn lòng không cho tiếng khóc nức nở báºt ra khá»i miệng. Sau cùng, nà ng chạy nhanh vá» phòng riêng cá»§a mình... Trưa hôm ấy, Lan và Oanh trở vá» nhà . Sương bước ra thấy Oanh Ä‘ang mặc chiếc áo má»›i tháºt đẹp, nó tươi cưá»i nhảy nhót như má»™t con chim nhá». Nhìn thấy Sương, nó chạy lại ôm vai nà ng:
- Cô à , con có cái áo nà y đẹp lắm, cô xem coi. Rồi nó lại chạy tá»›i phòng Trần gá»i lá»›n:
- Ba Æ¡i, áo má»›i con đẹp lắm... Ba rá» thá» coi... Vừa gá»i, Oanh vừa gõ cá»a phòng bước và o, rồi giá»±t mình ngạc nhiên, lẩm bẩm:
- Ủa, ba đâu rồi ba? Tới lúc ấy, Sương mới biết là Trần không còn có ở trong phòng. Nà ng liếc mắt nhìn Lan như ra hiệu rồi đi nhanh xuống lầu. Chị Châu cho hay:
- Ông mới đi ra, đi một mình. Lan ngạc nhiên:
- Äi má»™t mình à ? Trá»i mưa to thế nà y mà ảnh Ä‘i đâu cả. á»”ng có mặc áo mưa không chị? Chị Châu như nhá»› ra:
- À, mà ông không mặc áo mưa nữa. Lan nhìn Sương há»i nhá»:
- Sương nói với ảnh rồi à ? Sương thở dà i:
- Phải, Lan đi tìm anh ấy đi. Lan bối rối:
- Theo Sương thì ảnh Ä‘i đâu? Sương cắn môi đáp nhá»:
- Có lẽ đến Hoà ng Mai Trang. Và i ngà y nay trá»i cứ mưa to, việc xây cất lại ngôi nhà phải tạm ngưng. Äứng xa nhìn, chỉ thấy sưá»n sắt và những bức tưá»ng xây lỡ dở đứng sững nÆ¡i Hoà ng Mai Trang cÅ©. Lan lặng thinh, nét mặt buồn buồn rồi thở ra:
- Äể tôi Ä‘i tìm ảnh. Nà ng choà ng chiếc áo mưa, xách theo áo mưa cá»§a Trần, băng mình Ä‘i nhanh trong cÆ¡n mưa. Gần má»™t giá» sau, Lan trở vá» vá»›i vẻ mặt vừa Ä‘au khổ vừa tức uất đến nghẹn ngà o. Lan quăng chiếc áo mưa lên bà n:
- Ãnh muốn chết mà . Sương lo lắng:
- Trần có ngoà i ấy không Lan? Lan bực tức:
- Như má»™t thằng khùng, ngồi má»™t đống, ướt chèm nhẹp, tôi gá»i ảnh vá» thì ảnh chá»i và o mặt tôi, ảnh bảo tôi cút cho mau, cút khuất mắt ảnh ngay, ảnh còn nói: "Mấy ngưá»i là thiên kim tiểu thÆ¡ thì chú ý là m gì đến thằng mù khốn nạn nà y". Tháºt là tức ảnh muốn chết... Tại ảnh cả. Lan thở hà o hển:
- Tôi giáºn quá nên nói: "Anh không những là mù, mà mù cả tâm trà nữa. Tháºt là má»™t ngưá»i tà n táºt khó thương." Sương đứng nhìn Lan má»™t lúc rồi chụp lấy áo mưa, quay sang nói vá»›i bác tà i:
- Mình Ä‘i Hoà ng Mai Trang. Chiếc xe chạy nhanh ra lá»™ hướng vá» Hoà ng Mai Trang. Tá»›i nÆ¡i, Sương mở cá»a xe bước nhanh xuống:
- Bác và o đây vá»›i tôi, kéo ổng vá» má»›i được. Bác tà i chạy theo sau Sương, nhưng hai ngưá»i vừa tá»›i cá»a thì từ phÃa trong, Trần đã loạng choạng bước ra, y phục xốc xếch, ướt đẫm nước mưa, trên mặt bị thương mấy chá»—, máu dầm dá», có lẽ chà ng đã bị té hay đụng phải váºt gì mấy lượt. Sắc mặt trắng nhợt, dáng ngưá»i chà ng tháºt hung tợn, chẳng khác gì ngưá»i Ä‘iên. Sương vá»™i bước tá»›i:
- Anh Trần... Trần nạt đùa:
- Dang ra mau. Chà ng vừa hét lá»›n vừa gạt mạnh tay, Sương không gượng nên té luôn xuống đất. Bác tà i hết hồn vá»™i và ng chạy đỡ lấy Sương. Trong khi đó thì Trần lướt nhanh ngang hai ngưá»i rồi Ä‘i ra ngoà i, tháºt nhanh. Chà ng đụng và o hông xe hÆ¡i, loạng choạng thối lui mấy bước rồi gượng đứng dáºy mở cá»a xe. Sương hết hồn:
- Bác... Anh Trần kìa! Bác tà i vá»™i và ng bá» Sương chạy tháºt nhanh tá»›i Trần nhưng chà ng đã mở máy xe, đạp ga vá»t tá»›i. Sương la thất thanh:
- Anh Trần... Chiếc xe vá»t lên mặt đưá»ng, chạy ngoằn ngèo, Sương la tháºt to trong khi bác tà i rượt hết sức theo. Chiếc xe tá»›i gần khúc quanh thì Sương không còn la nữa, nà ng đứng chết sững nhìn khoảng cách giữa đầu xe và thân cây cổ thụ bên đưá»ng thu ngắn dần, ngắn dần và ... Ầm... Thân cây gãy gáºp xuống, chiếc xe hÆ¡i khá»±ng lại rồi quay má»™t vòng trước khi lăn lốc xuống ruá»™ng.
Tà i sản của quykiemtu
Last edited by khungcodangcap; 05-10-2008 at 07:11 PM .
12-09-2008, 02:49 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương kết
Sau má»™t cÆ¡n há»—n hoạn, bối rối, lo âu cá»§a má»i ngưá»i, sá»± chú tâm đến tối Ä‘a cá»§a bác sÄ©, y tá... Mùi nhà thương ngá»™t ngạt, thá»i gian trôi qua tháºt nặng ná»... Tá» thần đã bá»±c tức ra Ä‘i, trả lại mạng sống cá»§a Trần trong đưá»ng tÆ¡ kẽ tóc. Sương ngồi trên chiếc ghế ká» bên giưá»ng bệnh chăm chú nhìn Trần, chà ng đã qua cÆ¡n nguy hiểm... Chai máu treo ngược trên đầu giưá»ng, từng giá»t máu được đưa và o ngưá»i Trần, luồn và o động mạch, đẩy tá» thần Ä‘i xa hÆ¡n. Trần vẫn nằm thiêm thiếp trên giưá»ng, mình mẩy quấn đầy khăn trắng, máu thấm ra lá»— chá»—. Äã 48 giá» từ khi đưa đến nhà thương, Trần vẫn chưa tỉnh, nhưng chà ng thoát chết. Không khà trong phòng yên lặng vô cùng, yên lặng má»™t cách đáng sợ. Sương bắt Oanh vá» nhà , nếu nó khóc thì cà ng gây bối rối cho má»i ngưá»i, còn Lan thì ở nhà khóc mãi, nà ng không dám và o đây thăm Trần, gặp lại Trần. Äêm đã khuya, Sương vẫn ngồi yên trên ghế nhìn Trần qua hai là n nước mắt. Äã hai đêm rồi, nà ng chưa há» chợp mắt, cÆ¡ thể đã mệt má»i, rã rá»i nhưng không thể nghỉ ngÆ¡i được. Nà ng chỉ cháºp chá»n, ná»a ngá»§ ná»a thức, thỉnh thoảng vừa Ä‘i và o giấc ngá»§ nà ng lại giá»±t mình, mồ hôi toát ra như tắm vì những cÆ¡n ác má»™ng tháºt ghê rợn. Nà ng lấy khăn tay ra lau mồ hôi, thở ra nặng ná». Sương bá»—ng giá»±t mình vì nghe tiếng rên nho nhá». Trần Ä‘ang trở mình:
- Ờ... Ờ... Äau nhức quá... Nước đâu rồi, cho tôi nước... Nước... Tôi khát quá... Nước... Sương vá»™i đứng lên, lấy nước và lấy đồ nhá»…u giá»t cho và o miệng Trần từng giá»t nhá». Äôi môi Trần khô đến nứt nẻ, mặt xanh xao hốc hác, hai dòng lệ lăn trên má nà ng và rÆ¡i nhẹ trên tay chà ng. Trần mở hé đôi mắt, nhìn xung quanh, trà óc chưa thể hoạt động như bình thưá»ng được. Cảnh váºt lá» má», mông lung như chìm trong má»™t khối nước khổng lồ, yên lặng... Chà ng cảm thấy nóng, nóng kinh khá»§ng:
- Nước... Nước... Má»™t bà n tay má»m dịu, mát lạnh đặt lên trán chà ng, rồi Trần nghe có tiếng khóc nho nhá» bên tai. Trần cau mà y má»™t lúc rồi há»i nhá»:
- Ai đó? Nhưng tiếng nói dưá»ng như không phát ra được, Trần cố sức há»i tháºt lá»›n:
- Ai...? Nhưng chà ng ngạc nhiên khi chỉ nghe má»™t giá»ng khà n đục, nhá» xÃu thoát ra từ cá»a miệng mình. Có tiếng há»i:
- Anh Trần... Anh há»i gì đó?
- Ai... Ai thế? Sương nắm cánh tay duy nhất không bị thương của chà ng, áp và o đôi má đầy nước mắt của mình:
- Em đây... Sương đây... Không, em là Mai, Mai cá»§a anh nè... Lần đầu tiên nà ng má»›i xưng vá»›i chà ng là Mai. Trần hướng cặp mắt vô hồn vá» Mai, Trần vẫn thấy lá» má» trong ảo tưởng hình ảnh cá»§a ngưá»i vợ hiá»n mưá»i năm trước. Chà ng lẩm bẩm:
- Mai... Mai của anh hả? Sương nắm chặt lấy tay nà ng:
- Anh... Anh đã thoát nạn... Anh ráng tịnh dưỡng cho mau bình phục. Em và con chỠngà y xuất viện của anh, chúng ta sẽ chung sống lại dưới một mái gia đình. Trần tưởng như trong mộng:
- Mai... Em nói tháºt vá»›i anh hay trong má»™ng đó? Em bằng lòng yêu anh à ? Không... Anh đâu có mÆ¡...
- Anh... Äây là sá»± tháºt, em không thể dối lòng mãi được, em yêu anh... Anh Trần... Trần lặng thinh tháºt lâu, chà ng đã hoà n toà n hồi tỉnh. Dưá»ng như có má»™t dòng máu má»›i chạy trong huyết quản, đầu óc chà ng sảng khoái, nhẹ nhà ng hÆ¡n trước nhiá»u. Chà ng như được ngoi lên từ dưới đáy biển sâu. Trần nắm tay nà ng phá»u phà o:
- Mai... Em đó hả? Em vẫn ở bên anh hả?
- Anh... Em yêu anh... Em không thể nà o chối được Ä‘iá»u đó. Anh Trần, xin anh tịnh dưỡng cho mau là nh bịnh... Trần mỉm cưá»i:
- Em, anh không ngỠđược nghe em nói câu đó, tháºt không Mai, em nói tháºt vá»›i anh không? Mai úp mặt và o ngá»±c Trần:
- Vâng... Em nói tháºt, nói tháºt lòng em. Nà ng biết bây giá» mình không thể nà o trốn lánh chà ng được nữa, nà ng không thể dối lòng mãi được. Nà ng thì thầm bên tai nà ng:
- Em sẽ ở mãi vá»›i anh, từ mưá»i năm qua em vẫn nhá»› tá»›i anh, tại sao em từ hôn vá»›i Jacky, tại sao em bá» hết những Ä‘iá»u kiện sung sướng ở nước ngoà i để trở vỠđây? Tất cả cÅ©ng chỉ vì em không quên được anh và con cá»§a chúng ta. Trần vuốt vai nà ng bằng cánh tay không băng bó, Mai thấy khoan khoái, bao nhiêu ẩn uất Ä‘á»u được giải bà y. Nà ng tiếp:
- VÄ©nh viá»…n em không bao giá» rá»i xa anh nữa, chúng ta sẽ xây dá»±ng lại tất cả sau khi anh bình phục. Trần sung sướng:
- Trá»i Æ¡i, anh không ngá» có được giây phút nà y. Phải, chúng ta sẽ xây dá»±ng lại tất cả, anh sẽ bình phục. Chà ng nắm lấy tay nà ng:
- Trá»i pháºt phù há»™ cho chúng ta... Bác sÄ© bước vô phòng Trần, ông hÆ¡i dừng lại. Trên giưá»ng, Trần Ä‘ang ngá»§ say, cạnh đấy, Mai ngá»§ ngồi trên ghế, bà n tay còn nắm lấy tay Trần, mắt long lanh ngấn lệ. Tiếng giầy cá»§a ông là m Mai thức giấc. Ông mỉm cưá»i:
- Chà o cô, xin phép cô, tôi thăm bịnh cho ông.
- Dạ. Mai đứng nép qua bên, bác sÄ© lại lấy nhiệt độ biểu rồi cho chÃch thuốc. Mai bước đến há»i nhá»:
- Thưa bác sÄ©, tôi xin há»i tháºt bác sÄ© bịnh tình anh ấy thế nà o? Bác sÄ© có thể cho tôi biết sá»± tháºt không? Ông bác sÄ© mỉm cưá»i:
- Cô đừng lo, không sao cả, bây giá» chỉ cần tịnh dưỡng thôi, cÆ¡n nguy hiểm đã qua rồi, má»i sá»± quyết định ở ngà y hôm qua, chết hay sống là lúc đó, và ông nhà đã may mắn. Mai vui mừng:
- Cám Æ¡n bác sÄ©. Bác sÄ© ra Ä‘i rồi, Mai ngồi trên ghế lặng thinh nhìn Trần, miệng mỉm cưá»i tin tưởng. Mai bá»—ng nhá»› lại:
- "À, mình phải gá»i Ä‘iện thoại vá» nhà cho ở nhà mừng, nhất là con Oanh. Chắc hôm qua nó không ngá»§ được." Sương ra văn phòng bịnh viện mượn Ä‘iện thoại gá»i vá», đầu dây bên kia là giá»ng cá»§a Lan:
- Sương đó hả?
- Phải. Lan hấp tấp:
- Anh Trần thế nà o?
- Ãnh sẽ mạnh, bác sÄ© cho biết cÆ¡n nguy hiểm đã qua rồi, chắc chắn ảnh sẽ sống. Giá»ng Lan có vẻ mừng rỡ:
- Hay quá.
- Lan là m ơn nói với Oanh như thế và nếu thấy tiện, xin vui lòng dẫn Oanh đến đây. Lan ấp úng:
- À... À... Má»i ngưá»i Ä‘á»u yên tâm hả Sương? Mai không giấu được ná»—i vui trong lòng:
- Bác sÄ© cho biết là anh sẽ bình phục... Ãnh Ä‘ang ngá»§ ngon lắm, Lan cứ yên trà đi.
- Thôi chà o Sương. Mai mỉm cưá»i:
- Chà o Lan. Sương trở vá» phòng, ngồi xuống sá»a lại má»n gối Trần ngay ngắn, nà ng không thấy mệt má»i mấy, niá»m vui sướng là m quên hết những cá»±c khổ nhá»c nhằn. Nà ng nhá»› tá»›i Lan rồi bá»—ng giá»±t mình. Äêm qua nà ng đã nói hết vá»›i Trần những gì bà ẩn cá»§a lòng, nà ng cÅ©ng chẳng có can đảm để xa chà ng nữa, nhưng còn lá»i hứa vá»›i Lan thì phải là m sao? Biết ăn nói thế nà o? Dù sao Ä‘i nữa, trên danh nghÄ©a pháp lý, Lan vẫn là vợ Trần còn nà ng, đúng ra nà ng đã chết từ lâu rồi. Trần khẽ cá»±a mình, lẩm bẩm trong giấc mÆ¡:
- Mai Æ¡i... Mai... Mai giá»±t mình nhìn xuống, gương mặt chà ng tái xanh như trước, nhưng có vẻ sống nhiá»u hÆ¡n. Mai thở ra:
- "Tháºt là ngang trái, ta phải là m sao đây? " Tâm tư Mai cà ng lúc cà ng bấn loạn thêm, là m sao nà ng rá»i chà ng được, nà ng không thể Ä‘i ngược vá»›i tình nà ng. Mai ngồi lặng yên suy nghÄ© tháºt lâu, cho đến lúc có tiếng gõ nhẹ cá»a phòng nà ng má»›i giáºt mình. Mai nhá»§ thầm:
- "Lan đến rồi, giá» quyết định đây." Nà ng bước ra mở cá»a... Trái vá»›i dá»± Ä‘oán cá»§a nà ng, ngưá»i bước và o là chị Châu chứ không phải Lan, chị ấy dẫn Oanh theo. Mai ngạc nhiên:
- Ủa, bà đâu rồi? Chị Châu lắc đầu:
- Bà đi rồi, không biết đi đâu nữa, bà thu xếp đồ đạc bỠvà o va ly rồi đi, có gởi cho cô thư nà y.
- Thư?
- Dạ, bảo trao táºn tay cô đó. Chị đưa cho Mai má»™t phong bì, Mai liếc nhìn bên ngoà i: "Mến gởi Mai, " Mai suy nghÄ© má»™t lúc rồi nắm tay Oanh kéo và o phòng, bá» chị Châu vá» lo việc nhà . Nà ng nói nhá» vá»›i Oanh:
- Con đừng là m ồn ba ngủ nghen con. Oanh ngoan ngoãn:
- Dạ, con đâu dám là m ba thức. Mai vuốt đầu nó, Oanh ngồi trên ghế chăm chú nhìn Trần, nó có vẻ vui sướng vì biết ba nó sẽ thoát nạn. Sương nhìn Oanh rồi ngồi xuống, mở thư ra xem. Chữ Lan viết tháºt tháo, có thể là trong cÆ¡n cảm xúc mạnh hay trong lúc gấp gáp chuyện gì. "Mai, Hai chúng ta đúng ra là hai ngưá»i đối địch, nghÄ©a là phải cố lấn cho kẻ kia thua mình. Nhưng tôi nháºn thấy tôi không thể nà o đủ can đảm để lấn vá»›i má»™t ngưá»i như Mai, má»™t ngưá»i luôn luôn lùi để cho tôi tiến, cố mang hạnh phúc đến cho tôi. Xin phép cho tôi gá»i bằng tên tháºt cá»§a Mai. Mãi tá»›i bây giá» tôi má»›i biết là mình ngu ngÆ¡ đến cá»±c độ. Lúc trước, khi nghe Mai nói là không còn yêu Trần, tôi thấy mình thêm má»™t tia hy vá»ng nhưng bây giá» tôi má»›i biết là Mai đã dối Mai để hy sinh cho tôi, cố mang hạnh phúc lại cho tôi. Khi trước, chưa biết rõ Mai, tôi thưá»ng nghÄ© tá»›i "Mai" vá»›i bao nhiêu oán háºn thù ghét. Tôi từng cho rằng kẻ phá hoại Ä‘á»i tôi là Mai, dù "Mai" đã chết. Nhưng khi đối diện vá»›i Mai, tôi cảm thấy khó mà thù Mai được, ngay cả khi trước, lúc tôi tát Mai cÅ©ng như lúc tôi là m nhục Mai, sau đó tôi thấy hối háºn vô cùng. Bây giá», trước tấm gương hy sinh cao quý cá»§a Mai, tôi nháºn thấy mình không xứng đáng để nháºn lãnh. Kẻ ra Ä‘i không phải là Mai mà là tôi. Trần Ä‘ang chá» Mai, Oanh Ä‘ang khao khát tình mẫu tá» mà chỉ có Mai má»›i mang lại được, tôi chỉ là m há» khổ thêm thôi. Tôi sẽ ra Ä‘i để xây dá»±ng lại Ä‘á»i tôi và trả lại hạnh phúc cá»§a gia đình Mai. Xin Mai nói vá»›i anh Trần là những việc đòi xưởng trà hay là m khó dá»… chỉ vì tôi thương ảnh tháºt lòng mà thôi, chứ không phải tôi ham tiá»n bạc gì cả. Nay tôi ra Ä‘i, xin ảnh giữ lại xưởng trà , tôi đã có má»™t số vốn đủ để sống đầy đủ, đó là món tiá»n riêng cá»§a tôi. Thôi, xin chúc Mai và Trần trăm năm hạnh phúc. Lan" Kèm theo lá thư là má»™t mảnh giấy bằng lòng ly hôn có chữ ký cá»§a Lan. Sương đóng lá thư lại, nước mắt chảy quanh má nà ng, Lan đã hy sinh tình yêu cho nà ng. Trần bá»—ng gá»i:
- Mai... Mai ơi... Chà ng khẽ mở mắt, nắm tay Oanh:
- Ai đây? Con hả Oanh? Oanh mừng rỡ:
- Dạ, con đây nè ba, ba hết bịnh chưa ba? Sương bước tới:
- Oanh, con đừng là m ba mệt, ba mệt ba sẽ lâu hết bịnh. Trần mỉm cưá»i lắc đầu:
- Không, anh không thấy mệt gì cả, Oanh con, ba sắp hết bịnh rồi. Trần quay lại hướng Sương:
- Mai... Äêm qua, anh nghe em nói... Chuyện đó tháºt không? Mai mỉm cưá»i:
- Tháºt, trăm phần trăm anh à . Chúng ta sẽ vỠở lại Hoà ng Mai Trang, gầy dá»±ng lại gia đình. Nà ng ngồi xuống giưá»ng, sung sướng ôm Oanh và o lòng...
HẾT
Tà i sản của quykiemtu
Last edited by khungcodangcap; 05-10-2008 at 07:16 PM .