 |
|

15-09-2008, 08:08 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 36
Äêm trước tráºn đánh
Chá»§ quán đã Ä‘em Raoul ra khá»i những sá»± suy tư u ám khi bác vá»™i vã bước và o căn phòng nÆ¡i vừa diá»…n ra cảnh tượng mà chúng tôi đã kể; bác la lên:
- Quân Tây Ban Nha! Quân Tây Ban Nha!
Tiếng kêu ấy khá nghiêm trá»ng để buá»™c má»i sá»± báºn tâm phải nhưá»ng chá»— cho sá»± báºn tâm mà tiếng kêu ấy ắt gây ra. Hai chà ng thanh niên há»i han tin tức và được biết rằng quả tháºt quân thù Ä‘ang tiến qua Houdin và Béthune.
Trong khi ông Arminges sai bảo gia nhân sá»a soạn cho những con ngá»±a đã được nghỉ ngÆ¡i sẵn sà ng lên đưá»ng, hai chà ng thanh niên trèo lên mấy cá»a sổ cao nhất cá»§a ngôi nhà bao quát vùng chung quanh và .Quả nhiên trông thấy ở phÃa Hersin và Lens hiện lên má»™t Ä‘oà n rất đông bá»™ binh và kỵ binh. Lần nà y không còn phải là má»™t toán du kÃch lẻ tẻ nữa, mà là cả má»™t đội quân.
- Thế là không còn cách nà o khác hÆ¡n là nghe theo những lá»i chỉ bảo khôn ngoan cá»§a ông Arminges và vừa đánh vừa rút lui.
Hai thanh niên vá»™i và ng xuống nhà . Ông Arminges đã lên ngá»±a. Olivain dắt hai con ngá»±a cá»§a hai anh, và bá»n gia nhân cá»§a Bá tước de Guise Ä‘ang canh giữ cẩn tháºn tên tù binh Tây Ban Nha, hắn cưỡi trên lưng má»™t con ngá»±a nhá» mà ngưá»i ta vừa má»›i mua theo ý cá»§a nó. Äể cẩn tháºn hÆ¡n nữa, há» trói tay nó lại.
Toán nhỠấy chạy nước kiệu theo đưá»ng Ä‘i Cambrin nÆ¡i há» tưởng sẽ tìm thấy hoà ng thân nhưng tù hôm qua ông không còn ở đấy và đã rút vá» La Bassée vì má»™t tin tức sai đã báo cho ông biết là quân địch phải qua sông Lys ở Estaire.
Quả tháºt do bị lầm vá» những tin tức đó, hoà ng thân de Condé đã cho rút quân mình khi Béthune, táºp trung má»i lá»±c lượng cá»§a mình ở vùng giữa Vielll - Chapelle và Venthie. Sau khi Ä‘Ãch thân ông cùng vá»›i thống chế Grammont Ä‘i quan sát suốt dá»c tráºn tuyển, ông vừa má»›i trở vá» và ngồi và o bà n ăn, há»i han các sÄ© quan ngồi gần vá» những tình hình mà ông đã sai há» thu tháºp; nhưng chẳng ai có được những tin tức xác thá»±c. Quân đội địch đã biến Ä‘i đâu từ bốn mươi tám giá» và dưá»ng như đã tiêu tán mất rồi.
Không bao giá» má»™t quân đội địch lại rất gần và do đó rất là đe doạ bằng khi nó bá»—ng nhiên biến mất hoà n toà n. Cho nên hoà ng thân vừa trở nên cau có và băn khoăn trái vá»›i thói quen cá»§a mình thì má»™t sÄ© quan trá»±c và o bảo rằng có ngưá»i nà o đó xin gặp thống chế Grammont.
Quáºn công đưa mắt xin phép hoà ng thân và đi ra.
Hoà ng thân nhìn theo, dán mắt và o cánh cá»a, chẳng ai dám ho he, sợ là m ông lãng ý khá»i mối báºn tâm cá»§a mình.
Bất thình lình má»™t tiếng động vang lên. Hoà ng thân vá»™i và ng đứng dáºy và giÆ¡ bà n tay vá» phÃa có tiếng động. Tiếng động ấy quá quen thuá»™c đối vá»›i ông, đó là tiếng súng đại bác.
Ai nấy Ä‘á»u đứng cả dáºy.
Vừa lúc ấy cá»a mở, thống chế Grammont mặt mà y rạng rỡ bước và o và nói:
- Thưa Äức ông, Äiện hạ có vui lòng cho phép con trai tôi, bá tước de Guise và bạn đồng hà nh là tá» tước de Bragelonne và o để Ä‘em đến cho Äiện hạ những tin tức vá» quân địch mà chÃnh chúng ta Ä‘ang tìm kiếm và chÃnh hỠđã lượm được?
- Thế là thế nà o nhỉ? - Hoà ng thân vội vã nói. - Tôi cho phép chứ. Không những tôi cho phép và tôi còn mong muốn nữa. Bảo hỠvà o đi.
Thống chế đầy hai thanh niên đến trước mặt hoà ng thân. Hoà ng thân chà o hỠvà bảo:
- Các ông hãy nói Ä‘i, nói trước đã; rồi sau chúng ta hãy chúc mừng nhau theo tục lệ. Äiá»u cấp bách nhất đối vá»›i tất cả chúng ta bây giá» là biết được quân địch ở đâu và đang là m gì.
Dĩ nhiên là bá tước de Guise lên tiếng không những vì anh lớn tuổi hơn mà còn vì anh được cha mình giới thiệu với hoà ng thân. Và lại anh đã quen hoà ng thân từ lâu, còn Raoul thì mới gặp lần đầu.
Anh kể cho hoà ng thân nghe Ä‘iá»u hỠđã trông thấy từ quán Mazingarbe.
Trong lúc ấy, Raoul nhìn vị tướng trẻ mà đã lừng danh vá» nhưng tráºn Roroy, Fribourg et và Nordlingen.
Từ sau khi cha mình và Henri de Bourbon chết, Louis de Bourbon , hoà ng thân de Condé được ngưá»i ta gá»i tắt theo thói quen thá»i bấy giá» là Ngà i Hoà ng thân là má»™t ngưá»i trẻ trạc hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, mắt sắc như mắt phượng hoà ng; agl occhi griphani, như nhà thÆ¡ Dante nói, mÅ©i khoằm, tóc dà i bồng bá»nh thà nh búp, tầm vóc nhá» nhưng rắn rá»i, có tất cả những phẩm chất cá»§a má»™t nhà chiến tranh vÄ© đại, tức là cái nhìn sắc sảo, quyết định nhanh chóng, tinh thần dÅ©ng cảm truyá»n thuyết. Äiá»u đó chẳng ngăn cản ông đồng thá»i là ngưá»i phong nhã và trà tuệ, đến ná»—i ngoà i cuá»™c cách mạng mà ông đã là m trong chiến tranh bằng những yếu lÄ©nh má»›i mà ông đưa và o đó, ông còn là m cách mạng ở Paris trong hà ng ngÅ© những vị công hầu trẻ ở triá»u đình mà ông là ngưá»i thá»§ lÄ©nh tá»± nhiên.
Và đối lại vá»›i những ngưá»i phong nhã cá»§a triá»u đình cÅ© mà Bassompierre, Bellegarde và quáºn công d Angoulême là những ngưá»i mẫu, ngưá»i ta gá»i các vị công hầu trẻ kia là những ông chúa nhá» bé.
Má»›i nghe và i lá»i đầu tiên cá»§a bá tước de Guise và theo hướng có tiếng súng đại bác, hoà ng thân đã hiểu cả.
Quân địch ắt đã qua sông Lys ở Saint-Venant và tiến vá» Lens hắn là vá»›i ý đồ chiểm thị trấn nà y để tách quân đội Pháp ra khá»i nước Pháp. Tiếng đại bác mà ngưá»i ta nghe thấy chốc chốc nổ vang át cả những tiếng nổ khác cá»§a những khẩại bác cỡ nòng lá»›n đáp lại những đại bác Tây Ban Nha và Lorrain.
Những toán quân đó là thuộc lực lượng nà o? Phải chăng chỉ là một đội dùng để nghi binh? Hay đó là toà n thể quân đội?
Äó là câu há»i cuối cùng cá»§a hoà ng thân mà de Guise không thể nà o trả lá»i được.
- Do đó là câu há»i quan trá»ng nhất đó cÅ©ng là câu há»i mà hoà ng thân muốn có được má»™t câu trả lá»i chÃnh xác, rõ rà ng và chắc chắn.
Äứng trước mặt Hoà ng thân, Raoul bị má»™t tình cảm nhút nhát rất tá»± nhiên xâm chiếm ngoà i ý mình. Lúc ấy anh cố vượt qua và tiến lại hoà ng thân, anh nói:
- Vá» vấn đỠnà y. Hoà ng thân có cho phép tôi mạo muá»™i đưa ra và i lá»i may ra có giúp ngà i được chút nà o không?
Hoà ng thân quay lại và như bao trùm toà n thân chà ng thanh niên trong má»™t cái nhìn; ông mỉm cưá»i nháºn ra ở chảng má»™t đứa trẻ suýt soát mưá»i lăm tuổi.
Hoà ng thân bèn dịu bá»›t cái giá»ng cá»™c lốc và rà nh rá»t cá»§a mình và như Ä‘ang phải nói vá»›i má»™t phụ nữ, ông bảo:
- Tất nhiên rồi, ông cứ nói đi nà o.
Raoul đỠmặt đáp:
- Äức ông có thể tra há»i tên tù binh Tây Ban Nha.
- Các ông bắt được một tù binh Tây Ban Nha à ! - Hoà ng thân reo lên.
- Vâng, thưa Äức ông.
- A, đúng rồi? - de Guise nói, - tôi đã quên đi mất.
- Có gì đâu, chÃnh bá tước đã bắt nó mà , - Raoul mỉm cưá»i nói.
Vị thống chế già quay lại phÃa tá» tước, tá» vẻ biết Æ¡n vá» lá»i chúc mừng ấy đối vá»›i con trai mình, còn hoà ng thân thì nói:
- Chà ng thanh niên nói đúng đấy! Dẫn tù binh ra đây.
Trong lúc ấy Hoà ng thân gá»i riêng de Guise ra, há»i anh vá» việc tên tù binh ấy bị bắt như thế nà o, và há»i xem chà ng thanh niên kia là ai.
Rồi hoà ng thân trở lại phÃa Raoul và nói:
- Nà y ông, tôi biết rằng ông có mang má»™t bức thư cá»§a em gái tôi bà de Longueville, nhưng tôi thấy rõ là ông thÃch tá»± giá»›i thiệu mình hÆ¡n bằng cách nêu cho tôi má»™t ý kiến hay.
- Thưa Äức ông, - Raoul đỠmặt đáp - Tôi không muốn Äức ông phải bá» dở má»™t cuá»™c chuyện trò tháºt là quan trá»ng như câu chuyện ngà i đã trao đổi vá»›i Bá tước. Thưa, bức thư đây ạ.
- ÄÆ°á»£c rồi, - hoà ng thân nói, - Ông sẽ đưa tôi sau. Tù binh đây rồi, ta hãy nghÄ© đến việc cấp bách nhất.
Ngưá»i ra dẫn tên du kÃch đến. Äó là má»™t tên trong bá»n lÃnh đánh thuê thá»i ấy vẫn còn, chúng bán máu cho bất kỳ ai muốn mua và già đá»i trong chuyện mưu mô và cướp phá. Từ lúc bị bắt, nó không nói ná»a lá»i đến ná»—i những ngưá»i đã giữ nó cÅ©ng chẳng biết nó thuá»™c quốc gia nà o nữa.
Hoà ng thân nhìn nó với vẻ nghi ngỠkhó tả.
- Mà y là ngưá»i nước nà o? - Hoà ng thân há»i.
Tên tù binh trả lá»i bằng và i tiếng nước ngoà i.
- A! Hình như nó nói tiếng Tây Ban Nha, Grammont, ông nói được tiếng Tây Ban Nha không?
- Thưa Äức ông, thá»±c tình là rất Ãt.
- Còn tôi chẳng biết tà nà o, - hoà ng thân cưá»i nói.
Rồi quay nhìn những ngưá»i xung quanh, ông nói tiếp:
- Nà y các ông, ở đây có ai nói tiếng Tây Ban Nha và phiên dịch giúp cho tôi được không?
- Thưa Äức ông, tôi ạ, - Raoul đáp.
- A! Ông nói được tiếng Tây Ban Nha à ?
- Thưa cũng tà m tạm, để thực hiện mệnh lệnh của điện hạ trong dịp nà y.
Trong suốt thá»i gian ấy, tên tù binh vẫn thản nhiên cứ như là hắn không hiểu gì hết vá» Ä‘iá»u ngưá»i ta Ä‘ang bà n.
Raoul nói tiếng Tây Ban Nha bằng cái giá»ng xứ Castillan thuần tuý nhất:
- Äức ông muốn há»i anh là ngươi nước nà o?
- Ich bin ein Deutscher, - Tên tù binh đáp.
- Nó nói cái quá»· gì thế? - Hoà ng thân há»i. - Và cái tiếng nói lố lăng ấy là tiếng gì?
- Thưa Äức ông nó nói nó là ngưá»i Äức, - Raoul đáp, - tuy nhiên tôi hoà i nghi vì giá»ng nó dở quá và phát âm sai bét.
- Thế ông cÅ©ng nói được tiếng Äức nữa à ? - Hoà ng thân há»i.
- Vâng, thưa Äức ông - Raoul đáp.
- Äá»§ để há»i cung nó bằng tiếng ấy chứ?
- Vâng ạ.
- Váºy thì há»i nó Ä‘i.
Raoul bắt đầu cuá»™c há»i cung nhưng thá»±c tế đã cá»§ng cố nháºn định cá»§a anh. Tên tù binh không hiểu hoặc giả vá» không hiểu Raoul nói gì vá»›i hắn. Vá» phÃa mình Raoul cÅ©ng không hiểu rõ những câu trả lá»i cá»§a nó pha trá»™n hẩu lốn tiếng Flamand và Alsacien. Tuy nhiên giữa tất cả những cố gắng cá»§a tên tù binh để lẩn tránh má»™t cuá»™c há»i cung đúng qui cách. Raoul nháºn ra cái giá»ng tá»± nhiên cá»§a ngưá»i đó. Anh nói:
- Non siete Spagnuolo, non siet Tedesco; Siete Italiano (1).
Tên tù binh là m một động tác và cắn môi.
- A! Cái tiếng nà y thì tôi thạo lắm, - hoà ng thân de Condé nói.
- Và vì rằng nó là ngưá»i Ã, tôi sẽ tiếp tục cuá»™c há»i cung. Cảm Æ¡n Tá» tước nhé, - Hoà ng thân cưá»i và nói tiếp - Từ giá» phút nà y, tôi cỠông là m ngưá»i phiên dịch cá»§a tôi.
Nhưng tên tù binh không sẵn sà ng trả lá»i bằng tiếng à cÅ©ng như bằng các thứ tiếng khác; nó chỉ muốn lảng tránh các câu há»i mà thôi.
Cho nên nó chẳng biết gì hết, từ số lượng quân địch, tên há» những ngưá»i chỉ huy, cho đến ý đồ cá»§a cuá»™c tiến quân.
- Thôi được, - Hoà ng thân nói, ông hiểu những nguyên do cá»§a sá»± không biết ấy, - ngưá»i nà y bị bắt trong lúc Ä‘ang cướp phá và ám sát; hắn đã có thể chuá»™c mạng sống bằng cách nói ra, nhưng hắn không muốn nói. Hãy dẫn nó Ä‘i và đem bắn.
Tên tù binh tái mặt; hai ngưá»i lÃnh đã dẫn nó đến, má»—i ngưá»i túm má»™t tay nó và đưa ra cá»a; còn hoà ng thân thì quay lại vá»›i thống chế Grammont dưá»ng như đã quên hẳn mệnh lệnh ông vừa má»›i ban ra.
Tá»›i ngưỡng cá»a, tên tù binh dừng lại: hai ngưá»i lÃnh chỉ biết thi hà nh mệnh lệnh, muốn lôi nó ra Ä‘i tiếp.
- Khoan đã, - tên tù binh nói bằng tiếng Pháp - Thưa Äức ông, tôi xin nói.
- A, a! - Hoà ng thân cưá»i nói, - tôi biết rõ thế nà o rồi cÅ©ng đến đấy mà . Tôi có má»™t bà quyết kỳ diệu để gỡ những cái lưỡi nà y, các chà ng thanh niên hãy táºn dụng nhé, để sau nà y đến lượt mình còn chỉ huy.
- Nhưng vá»›i Ä‘iá»u kiện là , - tên tù binh nói tiếp, - Äiện hạ hãy thá» là để tôi sống.
- Ta lấy Ä‘anh dá»± quý tá»™c mà thá», - hoà ng thân nói.
- Váºy Äức ông hãy há»i Ä‘i.
- Äá»™i quân vượt qua sông Lys ở chá»— nà o?
- Giữa Saint-Venant và Aire.
- Ai là ngưá»i chỉ huy?
- Bá tước de Fuensaldagna, tướng général Beck và đÃch thân Äại công thân vương.
- Äá»™i quân có bao nhiêu ngưá»i?
- Mưá»i tám nghìn ngưá»i và ba mươi sáu khẩu đại bác.
Nó tiến vỠđâu?
- Vá» Lens.
- Các ông thấy chưa - Vá»›i vẻ đắc thắng, Hoà ng thân vừa nói vừa quay lại phÃa thống chế Grammont và các sÄ© quan khác.
- Vâng, thưa Äức ông - thống chế nói, - ngà i đã Ä‘oán đúng tất cả những gì mà thiên tà ỉ cá»§a con ngưá»i có thể Ä‘oán được.
Hoà ng thân nói:
- Hãy nhắc Le Plessis, Bellièvre, Villequier et d Erlac, và hãy nhắc tất cả các toà n quân ở bên kia sông Lys rằng hỠphải sẵn sà ng để hà nh quân đêm nay; rất có khả năng ngà y mai chúng ta tấn công quân thù.
- Nhưng, thưa Äức ông, - thống chế Grammont nói, - xin ngà i nhá»› cho rằng có táºp hợp tất cả những ngưá»i cá»§a chúng ta lại, cÅ©ng chỉ đạt xấp xỉ con số mưá»i ba nghìn ngưá»i.
- Ông thống chế Æ¡i, - hoà ng thân nói vá»›i cái nhìn tuyệt vá»i mà chỉ ông má»›i có, - chÃnh là vá»›i những đội quân nhá» mà ngưá»i ta già nh những tráºn thắng lá»›n.
Rồi quay vá» phÃa tên tù binh, ông bảo:
- Dẫn ngưá»i nà y Ä‘i và phải canh giữ cẩn tháºn. TÃnh mạng nó trông và o những tin tức nó đã cung cấp: nếu tin tức đúng nó sẽ được tá»± do, nếu sai thì nó sẽ bị bắn.
Ngưá»i ta dẫn tù binh Ä‘i.
- Bá tước de Guise, - Hoà ng thân nói,
- Äã lâu rồi anh không được gặp cha anh, hãy đến vá»›i cha anh Ä‘i. Còn anh, - ông nói tiếp vá»›i Raoul, - Nếu anh không mệt quá thì hãy Ä‘i theo tôi.
- Äến cùng trá»i cuối đất thưa Äức ông! - Raoul reo lên, anh cảm thấy má»™t niá»m nhiệt thà nh má»›i lạ, đối vá»›i vị tướng trẻ tá» ra rất xứng đáng vá»›i danh tiếng cá»§a ông.
Hoà ng thân mỉm cưá»i; ông ghét những kẻ xu nịnh, nhưng rất yêu quý nhưng ngưá»i nhiệt tâm.
- Nà y anh bạn, - Ông nói, - anh giá»i vá» góp ý kiến, Ä‘iá»u ấy vừa được thá» thách; ngà y mai chúng ta sẽ xem anh hà nh động thế nà o.
- Thế còn tôi, thưa Äức ông, - Thống chế nói, - tôi sẽ là m gì?
- Ông ở lại đây để tiếp nháºn các toán quân hoặc tá»± tôi sẽ lại tìm há» hoặc tôi sẽ cá» má»™t ngưá»i liên lạc vỠđể ông dẫn hỠđến cho tôi.
- Hai mươi vệ sĩ có ngựa tốt nhất, đoà n tuỳ tùng của tôi chỉ cần thế thôi.
- Ãt quá đấy - thống chế nói.
- Thế là đủ rồi, - Hoà ng thân đáp. - Bragelonne, anh có ngựa tốt không?
- Con ngá»±a cá»§a tôi bị giết sáng nay tạm thá»i tôi cưỡi con ngá»±a cá»§a tên hầu.
- Anh hãy há»i và tá»± mình chá»n ở trong chuồng ngá»±a cá»§a tôi con ngá»±a nà o vừa ý anh nhất. Äừng có sÄ© diện hão nhé hãy lấy con ngá»±a mà anh thấy là tốt nhất ấy. Tối nay anh có thể cần dùng đến nó và ngà y mai thì chắc chắn đấy.
Raoul chẳng đợi bảo đến hai lần anh biết rằng đối vá»›i cấp trên nhất là khi các vị cấp trên đó lại là Hoà ng thân, thì sá»± việc lá»… phép cao nhất là tuân theo không chạm trá»… và đừng có lý sá»± gì cả. Anh xuống chuồng ngá»±a, chá»n má»™t con ngá»±a andalou mà u và ng nhạt, tá»± mình thắng yên cương cho nó - vì Arthos đã dặn anh là trong lúc nguy hiểm thì đừng có giao những việc quan trá»ng ấy cho ai cả. Rồi anh đến vá»›i hoà ng thân lúc ấy đã lên ngá»±a.
- Bây giá», -Hhoà ng thân bảo Raoul.
- Anh hãy đưa tôi bức thư mà anh mang theo.
Raoul đưa thư cho hoà ng thân.
- Anh hãy đi bên tôi nhé, - Ông bảo.
Hoà ng thân thúc ngá»±a, móc dây cương và o chuôi kiếm như ông vẫn thưá»ng là m khi muốn tay mình được tá»± do, bóc phong thư cá»§a bà Longueville và phi nước đại trên con đưá»ng Ä‘i Lens, Ä‘i theo có Raoul và đá»Ã n tuỳ tùng nhá», trong khi những phái viên phái Ä‘i gá»i các toán quân thì phóng băng băng theo các hướng ngược nhau.
Hoà ng thân vừa phi ngá»±a vừa Ä‘á»c. Má»™t lát sau ông nói:
- Ngưá»i ta nói những Ä‘iá»u hay nhất vá» anh, tôi chỉ nói vá»›i anh má»™t Ä‘iá»u, đó là theo chút Ãt mà tôi đã trông thấy và nghe thấy, tôi nghÄ© còn nhiá»u hÆ¡n ngưá»i ta nói vá»›i tôi.
Raoul cúi mình.
Trong khi đó, toán ngưá»i Ä‘i cứ má»—i bước tiến vá» Lens thì tiếng đại bác nghe cà ng gần lại. Mặt hoà ng thân dán chặt vá» phÃa tiếng súng như mắt má»™t con chim mồi. Dưá»ng như mắt cá»§a ông có sức mạnh xuyên quạ các rặng cây Ä‘ang giăng ra trước mặt ông và bịt kÃn chân trá»i. Chốc chốc hai lá»— mÅ©i cá»§a hoà ng thân lại dãn ra như là ông háu ngá»i mùi thuốc súng và ông thở phì phò như con ngá»±a cá»§a mình.
Cuối cùng ngưá»i ta nghe tiếng đại bác gần quá và thấy rà nh rà nh là mình chỉ còn cách tráºn địa chừng má»™t dặm. Pomme-de- Pinváºy, đến chá»— ngoặt cá»§a con đưá»ng thì trông thấy cái là ng nhá» Annay
.Dân là ng hết sức bối rối, lá»™n xá»™n, tin đồn vá» những sá»± tà n bạo cá»§a bá»n Tây Ban Nha lan rá»™ng và khiến ai nấy Ä‘á»u sợ hãi; đà n bà đã chạy trốn, Ä‘i vá» Vitry, có mấy ngưá»i đà n ông ở lại.
Trông thấy hoà ng thân, há» chạy đến, má»™t ngưá»i nháºn ra ông và nói:
- A, Äức ông, ngà i đến đánh Ä‘uổi tất cả lÅ© Tây Ban Nha đê tiện và lÅ© kẻ cướp Lorain phải không?
- Phải, nếu anh muốn là m ngưá»i dẫn đưá»ng cho tôi.
- Rất sẵn lòng, Äức ông ạ. Äiện hạ muốn tôi dẫn ngà i đến đâu?
- Äến má»™t chá»— nà o cao để tôi có thế nhỉn thấy Lens và các vùng xung quanh.
- Tôi là m được.
- Tôi có thể tin ở anh anh là má»™t ngưá»i Pháp tốt chứ?
- Thưa Äức ông tôi là lÃnh cÅ© ở tráºn Rocroy.
- Nà y cầm lấy, - hoà ng thân vừa nói vừa đưa cho ngưá»i lÃnh túi tiá»n cá»§a mình, - đây là thưởng cho chiến công Rocroy. Bây giá» anh có muốn má»™t con ngá»±a không hay là thÃch Ä‘i bá»™?
- Äi bá»™, Äức ông ạ trước tôi ở bá»™ binh mãi. Vả lại tôi tÃnh dẫn Äức ông Ä‘i qua những con đưá»ng mà ngà i phải xuống ngá»±a.
- Äi nà o, - Hoà ng thân nói, - Ta chá»› nên để mất thì giá».
Ngưá»i nông dân chạy trước con ngá»±a cá»§a hoà ng thân; rồi ra khá»i là ng má»™t trăm bước bác ta Ä‘i và o má»™t con đưá»ng mòn ở cuối má»™t thung lÅ©ng nhá» xinh đẹp. Trong khoảng ná»a dặm há» Ä‘i như váºy dưới lùm cây. Những phát súng đại bác vang lên rất gần, đến ná»—i cứ má»—i tiếng nổ ngưá»i ta tưởng như sắp nghe thấy tiếng Pomme-de- Pinđạn rÃt trên không. Cuối cùng ngưá»i ta thấy má»™t lối nhá» rá»i con đưá»ng Ä‘ang Ä‘i để bám và o thà nh núi. Bác nông dân Ä‘i và o lối ấy và má»i hoà ng thân Ä‘i theo mình. Hoà ng thân xuống ngá»±a, bảo ngưá»i phụ tá và Raoul cÅ©ng là m như váºy, dặn những ngưá»i khác đợi lệnh cá»§a ông và phải đỠphòng thá»§ thế cẩn tháºn, rồi ông bắt đầu leo lên lối dốc.
Mưá»i phút sau đến má»™t toà lâu đà i cổ hoang tà n, nó bao quanh ngá»n má»™t Pomme-de- Pinđồi, đứng trên đó nhìn được bao quát cả vùng chung quanh. Cách xa độ má»™t phần tư dặm trông thấy rõ Lys Ä‘ang ở thế nguy, và phÃa trước Lens là cả đạo quân thù.
Nhìn thoáng má»™t cái hoà ng thân đã bao quát khoảng không gian mở ra trước mắt ông từ Lens cho đến Vitry. Má»™t lát sau đã dÃá»…n ra trong trà óc ông tất cả kế hoạch cá»§a má»™t tráºn đánh và o ngà y hôm sau ắt là nó sẽ cứu nước Pháp lần thứ hai khá»i cuá»™c xâm lăng.
Ông lẩy bút chì, xé một tỠgiấy trong cặp và viết.
"Ông thống chế thân mến,
Trong một giỠnữa Lens sẽ rơi và o tay quân địch. Ông hãy đến chỗ tôi, mang theo tất cả quân đội. Tôi sẽ tới Vendin để bố trà quân. Ngà i mai chúng ta sẽ chiếm lại Lens và đánh bại quân thù!"
Rồi quay lại phÃa Raoul, ông bảo:
- Äi Ä‘i phi tháºt nhanh và trao bức thư nà y cho ông de Grammont
- Raoul cúi mình cầm mảnh giấy đi nhanh xuống núi, nhảy phốc lên ngựa và phi nước đại.
Mưá»i lăm phút sau anh đã vá» tá»›i chá»— thống chế.
Má»™t phần lá»±c lượng đã tá»›i nÆ¡i. Ngưá»i ta đợi phần còn lại từng giây từng phút.
Thống chế De Grammont dẫn đầu tất cả số lục quân và kỵ binh có sẵn và đi theo đưá»ng Vendin, để lại quáºn công Châtillon để chá» số quân còn lại và đưa há» Ä‘i sau.
Tất cả pháo binh Ä‘á»u đã sẵn sà ng và lên đưá»ng.
Bảy giỠtối thì thống chế đến chỗ hẹn. Hoà ng thân đang đợi.
Như ông đã Ä‘oán trước, Lens rÆ¡i và o tay quân địch gần như ngay sau khi Raoul Ä‘i. Việc ngừng pháo kÃch cÅ©ng đã nói lên sá»± kiện đó.
Ngưá»i ta chỠđêm tá»›i. Trá»i cà ng tối dần thì những toán quân mà Hoà ng thân gá»i cÅ©ng lần lượt tá»›i nÆ¡i. HỠđã được lệnh là tuyệt đối không đánh trống thổi kèn.
ChÃn giá» thì tối hẳn. Tuy nhiên má»™t ánh hoà ng hôn cuối cùng còn chiếu sáng cánh đồng.
Äoà n quân do hoà ng thân dẫn Ä‘i bắt đầu hà nh quân lặng lẽ.
Äi tá»›i bên kia Annay thì trông thấy Lens; và i ba ngôi nhà đang cháy và má»™t tiếng xôn xao âm thầm chỉ rõ sá»± hấp hối cá»§a má»™t thà nh phố bị chiểm lÄ©nh dá»™i đến tai những ngưá»i lÃnh.
Hoà ng thân cắt đặt vị trà cho má»—i ngưá»i; thống chế de giữ đầu cánh trái và phải dá»±a và o Méricourt; quáºn công de Châtillon ở trung tâm; cuối cùng hoà ng thân ở phÃa trước Annay hình thà nh cánh phải.
Tráºt tá»± cá»§a tráºn đánh ngà y hôm sau phải giữ nguyên như tráºt tá»± các vị trà đã bố trà đêm hôm trước. Má»—i ngưá»i khi tỉnh giấc phải ở đúng nÆ¡i mà mình cần hà nh động.
Cuá»™c váºn động được thá»±c hiện trong yên lặng như tá» và vá»›i sụ chÃnh xác cao nhất. Mưá»i giá» ai nấy đã giữ vị trà cá»§a mình, mưá»i giá» rưỡi hoà ng thân Ä‘i kiểm tra các vị trà và ban mệnh lệnh cho ngà y hôm sau.
Ba Ä‘iá»u được căn dặn kỹ cà ng nhất cho tất cả các chỉ huy, và há» phải lo sao cho tất cả binh sÄ© tuân theo nghiêm ngặt. Thứ nhất là các đơn vị phải trông nhau mà hà nh quân cho đúng, sao cho kỵ binh và bá»™ binh ở trên cùng má»™t tuyến và má»—i đơn vị giữ đúng các khoảng cách cá»§a mình.
Thứ hai là đi công kÃch chỉ Ä‘i bước thưá»ng.
Thứ ba là để quân địch nổ súng trước.
Hoà ng thân giao de Guise cho cha anh, và giữ Bragelonne ở vá»›i mình, nhưng hai thanh niên xin cho ngá»§ cùng vá»›i nhau đêm nay và được chấp thuáºn.
Má»™t tấm lá»u được dá»±ng lên cho há» bên cạnh lá»u cá»§a thống chế.
Ban ngà y mệt nhá»c thế, mà chẳng cáºu nà o buồn ngá»§.
Vả chăng đêm trước cá»§a má»™t tráºn đánh bao giá» chẳng là má»™t Ä‘iá»u trang nghiêm và trịnh trá»ng, ngay cả đốì vá»›i những ngưá»i lÃnh già cÅ©ng váºy, huống hồ là cả hai thanh niên lần đầu tiên Ä‘i ra nÆ¡i chiến trưá»ng khá»§ng khiếp ấy.
Äêm trước má»™t tráºn đánh, ngưá»i ta nghÄ© đến trăm Ä‘iá»u lãng quên cho đến lúc ấy lại vụt lên trong trà óc. Äêm trước má»™t tráºn đánh, những ngưá»i dưng trở thà nh bạn bè và bạn bè trở thà nh anh em.
Chẳng cần phải nói rằng nếu như ngưá»i ta giữ ở trong tim má»™t tình cảm nà o đó trìu mến hÆ¡n thì dÄ© nhiên tình cảm ấy sẽ đạt tá»›i mức phấn khÃch cao nhất mà nó có thể đạt.
Chắc rằng hai thanh niên ấy má»—i ngưá»i Ä‘á»u cảm thấy má»™t tình cảm nà o đó, vì rằng má»™t lát sau má»—i ngưá»i ra ngồi ở má»™t góc lá»u và tì lên đầu gối để viết.
Thư văn lai láng, bốn trang giấy lần lượt đầy những dòng chữ nhá» li ti và sÃt nhau. Chốc chốc hai thanh niên lại nhìn nhau mỉm cưá»i. Há» hiểu nhau mà không nói gì cả; hai tư cách phong nhã và dá»… thương ấy sinh ra để thông cảm vá»›i nhau mà chẳng nói thà nh lá»i.
Viết thư xong, má»—i ngưá»i bá» thư cá»§a mình và o hai lần phong bì, chỉ khi nà o xé phong bì ngoà i cùng ra ngưá»i ta má»›i biết được thư viết cho ai. Rồi cả hai tiến lại gần nhau, trao đổi các phong thư và mim cưá»i.
- Nếu như sự bất hạnh đến với tôi. - Bragelonne nói.
- Nếu như tôi bị giết, - de Guise nói.
- Cứ yên trÃ, - cả hai cùng nói.
Rồi hỠôm hôn nhau như hai anh em. Xong má»—i ngưá»i trùm áo choà ng mà ngá»§ cái giấc ngá»§ trẻ trung và duyên dáng cá»§a những cánh chim, những bông hoa và những em bé.
-----------------------
Chú thÃch:
(1) Tiếng Ã: Mà y chẳng phải ngưá»i Tây Ban Nha, chẳng phải ngưá»i Äức, mà y là ngưá»i Ã.
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 11:41 AM.
|

15-09-2008, 08:09 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 37
Một bữa ăn ngà y xưa
Cuá»™c há»™i kiến thứ hai cá»§a bốn chà ng ngá»± lâm quân cÅ© không long trá»ng và rần rá»™ như cuá»™c đầu tiên. Vá»›i lý lẽ bao giá» cÅ©ng trá»™i hÆ¡n cá»§a mình, Arthos phán Ä‘oán rằng bà n ăn sẽ là trung tâm tụ há»p nhanh chóng nhất và đầy đủ nhất. Và và o cái lúc mà bạn bè anh kiêng nể sá»± tao nhã và tiết độ cá»§a anh chà ng dám đá động đến má»™t trong số những bữa thịnh soạn ngà y xưa ăn ở quán Pomme-de- Pin hoặc quán Parpaillot, thì anh là ngưá»i đầu tiên đỠnghị gặp nhau quanh má»™t bà n ăn tháºt đà ng hoà ng và má»—i ngưá»i có thể buông theo tÃnh tình và phong cách cá»§a riêng mình, sá»± buông thả tá»± nhiên ấy đã duy trì sá»± thông cảm và hoà hợp nó khiến các anh được ngưá»i ta gá»i là những ngưá»i bạn nối khố.
Lá»i đỠnghị tháºt là thú vị đối vá»›i má»i ngưá»i nhất là d Artagnan, anh Ä‘ang khao khát thấy lại những bữa ăn ngon và niá»m vui vẻ chuyện trò cá»§a thá»i trai trẻ; bởi vì đã từ lâu, tâm hồn tinh tế và khoái hoạt cá»§a anh chỉ toà n gặp những thoả mãn ná»a vá»i, những thức ăn tồi, như anh thưá»ng nói. Porthos và o lúc có cÆ¡ là m Nam tước rất vui mừng có được cÆ¡ há»™i để nghiên cứu ở Arthos và Aramis lá»i ăn tiếng nói và các cung cách cá»§a những ngưá»i cao sang. Aramis muốn qua d Artagnan và Porthos để biết tin tức trong hoà ng cung và trong má»i cÆ¡ há»™i muốn già nh cho mình những ngưá»i bạn tháºt là táºn tụy ngà y xưa và từng há»— trợ anh trong các cuá»™c quyết đấu vá»›i những đưá»ng kiếm đến là nhanh nhẹn và không ai có thể thắng nổi.
Còn vá» Arthos, anh là ngưá»i duy nhất không có chút gì chỠđợi hoặc thu nháºn ở những ngưá»i kia, mà chỉ được thúc đẩy bằng má»™t tinh thần cao thượng giản đơn và tình bạn bè thuần tuý.
Thế là há» thá»a thuáºn vá»›i nhau rằng má»—i ngưá»i sẽ cho biết địa chỉ rất rõ rà ng cá»§a mình và khi nà o má»™t ngưá»i cần đến thì cuá»™c há»™i há»p sẽ được triệu táºp tại nhà má»™t chá»§ quán nổi tiếng ở phố Monnais có tấm biển đỠL Ermitage. Cuá»™c hẹn dầu tiên ấn định và o thứ tư sau, đúng tám giá» tối.
Äúng ngà y hôm ấy, bốn ngưá»i bạn đến rất đúng giá» và má»—i ngưá»i từ má»™t phÃa. Porthos cần thá» má»™t con ngá»±a má»›i, d Artagnan rá»i phiên gác ở cung Louvre, Aramis đã phải Ä‘i thăm má»™t bà sám hối cá»§a mình trong xóm, còn Arthos đã thuê nhà ở phố Guénégaud, hầu như ở sát gần, há» rất bất ngá» gặp nhau ở ngay cá»a quán L Ermitage, Arthos từ Cầu Má»›i ra, Porthos từ phố Gá»— xẻ đến, d Artagnan từ phố Hà o Saint-Germain-L Auxerrois - và Aramis từ phố Béthisy tá»›i.
Những lá»i lẽ đầu tiên trao đổi giữa bốn ngưá»i bạn đúng là do cố ý là m bá»™ dạng cho nên có phần hÆ¡i gượng gạo và ngay bữa ăn cÅ©ng bắt đầu vá»›i má»™t vẻ tẻ nhạt, cứng ngắt thế nà o ấy. Ngưá»i ta thấy rõ là d Artagnan cố gượng để cưá»i, Arthos để uống, Aramis để kể chuyện và Porthos để im tiếng. Arthos nháºn thấy sá»± lúng túng ấy và đỠcó phương thuốc cứu chữa ngay anh gá»i mang đến bốn chai rượu sâm-banh.
Trước tiếng gá»i ấy ban ra vá»›i vẻ Ä‘iểm tÄ©nh thông thưá»ng cá»§a Arthos, ngưá»i ta thấy khuôn mặt chà ng Gascon dãn ra, và vầng trán Porthos rạng rỡ hẳn.
Aramis ngạc nhiên. Anh biết rằng Arthos không những không uống rượu nữa, mà còn cảm thấy phần nà o ghê sợ rượu.
Aramis cà ng ngạc nhiên gấp bá»™i khi thấy Arthos rót rượu đầy phè và uống vá»›i niá»m hà o hứng xưa kia. D Artagnan rót rượu ra cốc và cạn ngay; Porthos và Aramis chạm cốc nhau. Loáng má»™t cái, bốn chai rượu đã rá»—ng không. Dưá»ng như các thá»±c khách vá»™i vã tuyệt giao vá»›i những ẩn ý cá»§a mình.
Thoáng má»™t cái môn thuốc đặc hiệu ấy đã xua tan đến những bóng mây nhá» nhất còn Ä‘á»ng lại trong lòng há». Bốn ngưá»i bạn bắt đầu nói to hÆ¡n, chẳng đợi ngưá»i nà y dứt lá»i, ngưá»i kia đã lên tiếng, và má»—i ngưá»i ngồi ăn theo kiểu mình thÃch. Chẳng mấy chốc, tháºt là điá»u ghê gá»›m. Aramis tháo hai sợi dây ngù buá»™c áo chẽn cá»§a mình, thấy váºy Porthos cởi phăng tất cả dây áo cá»§a anh.
Những tráºn đánh, những chặng đưá»ng dà i, những nhát gươm nháºn được và ban Ä‘i là những Ä‘iá»u tươi mát đầu tiên cá»§a cuá»™c chuyện trò. Rồi ngưá»i ta chuyển sang nhưng cuá»™c đấu tranh ngấm ngầm chống lại ngưá»i mà bây giá» ngưá»i ta gá»i là vị giáo chá»§ vÄ© đại.
- Thá»±c tình - Aramis cưá»i nói. - là đã khá nhiá»u lá»i ca tụng những ngưá»i đã chết rồi, bây giá» ta hãy chê bai ngưá»i sống má»™t chút.
- Tôi muốn chê bai lão Mazarin một ti, có được không?
- ÄÆ°á»£c chứ! - D Artagnan báºt cưá»i nói - được chứ. Cáºu cứ kể chuyện Ä‘i, nếu hay tôi sẽ tán thưởng.
Aramis bắt đầu kể:
- Mazarin Ä‘ang cần liên minh vá»›i má»™t vị đại hoà ng thân. Lão yêu cầu ông ta gá»i cho lão bản liệt kê những Ä‘iá»u kiện theo đó hai ngưá»i có thể kết giao được. Hoà ng thân vốn ghét thương lượng vá»›i má»™t kẻ thô bỉ như lão, đà nh miá»…n cưỡng là m bản liệt kê và gá»i cho lão. Trong bản đó có ba Ä‘iá»u kiện không vừa lòng Mazarin, lão đỠnghị ông từ bá» ba Ä‘iá»u kiện ấy để đổi lấy mưá»i nghìn êquy.
- A, a! - Cả ba ngưá»i bạn reo lên, - chẳng đắt đâu, và lão chẳng sợ bị cá»™t và o lá»i nói há»› đâu. Thế hoà ng thân bảo sao?
Hoà ng thân láºp tức gá»i ngay năm mươi nghìn livres cho Mazarin và yêu cầu lão đừng bao giá» viết cho ông nữa và còn sẵn sà ng biếu thêm hai mươi nghìn livres nếu như lão cam kết là không bao giá» nói gì vá»›i ông nữa.
- Thế Mazarin là m gì?
- Lão tức giáºn chứ? - Arthos há»i.
- Chắc là lão cho đánh đòn ngưá»i đưa thư? - Porthos há»i.
- Lão nháºn số tiá»n phải không? - D Artagnan nói.
- Cáºu Ä‘oán đúng, Artagnan ạ, - Aramis bảo.
Và tất cả phá ra cưá»i ầm Ä© đến ná»—i chứ quán chạy lên và há»i xem các ông ấy cần gì. Gã cứ tưởng hỠđánh nhau.
Tráºn cưá»i rồi cÅ©ng yên.
- Có thể cho ông de Beaufort má»™t đòn không nhỉ? - D Artagnan há»i, - Tôi rất muốn đây.
- Cứ là m Ä‘i, - Aramis nói, anh biết đến táºn gan ruá»™t cái anh chà ng Gascon tháºt là tinh ma và tháºt là dÅ©ng cảm nà y, hẳn không bao giá» chịu lùi má»™t bước trên bất cứ đấu trưá»ng nà o.
- Anh thấy thế nà o, Arthos? - D Artagnan há»i.
- Tôi lấy danh dá»± quý tá»™c mà thá», - Arthos đáp, - nếu cáºu nói dấm dá»› thì chúng tôi sẽ cưá»i cho đấy.
- Tôi xin bắt đầu, - D Artagnan nói - Má»™t hôm trong lúc chuyện trò vá»›i má»™t ngưá»i bạn cá»§a Ngà i Hoà ng thân, ông de Beaufort kể vá»›i ngưá»i ấy rằng; có má»™t lần ông tranh luáºn vá»›i De Chavigny vá» những cuá»™c tranh chấp đầu tiên giữa Mazarin và nghị viện. Thấy Chavigny gắn bó vá»›i tể tướng má»›i, mà chÃnh hắn xưa kia đã từng ra sức ôm chân tể tướng cÅ©, ông de Beaufort bá»±c lắm và đã đánh cho hắn má»™t tráºn ra trò.
"Ngưá»i bạn ấy biết ông de Beaufort vốn có bà n tay rất nhẹ nhà ng, nên sá»ng sốt vá» việc đó và vá»™i chạy đến ká» lại cho Ngà i Hoà ng thân nghe. Câu chuyện lan rá»™ng ra ngay và ai nấy Ä‘á»u quay lưng lại Chavigny. Hắn rất thắc mắc vá» thái độ lạnh nhạt chung ấy cá»§a má»i ngưá»i, nhưng ngưá»i ta ngại cho hắn biết nguyên do. Cuối cùng có má»™t ngưá»i đánh bạo nói vá»›i hắn rằng má»i ngưá»i rất lấy là m lạ vì sao hắn để cho ông de Beaufort thụi hắn, dù ông ta có là hoà ng thân chăng nữa.
"Thì ai nói là Hoà ng thân de Beaufort thụi tôi? - Chavigny há»i.
"Thì chinh Hoà ng thân chứ ai, - ngưá»i bạn đáp.
"Ngưá»i ta bèn Ä‘i ngược nguồn tin và tìm thấy ngưá»i mà hoà ng thân đã kể cho nghe chuyện ấy, ông ta lấy danh dá»± ra thá» là đã nói sá»± tháºt, lại còn nhắc lại và khẳng định nữa.
"Chavigny phẫn uất vá» má»™t chuyện vu cáo như váºy mà hắn chẳng hiểu tà gì, tuyên bố vá»›i bạn bè là hắn thà chết, chứ không thể chịu dá»±ng má»™t sá»± lăng nhục đến thế. Cho nên hắn cá» hai ngưá»i là m chứng đến gặp hoà ng thân, vá»›i nhiệm vụ là há»i ông xem có đúng là ông có nói rằng ông đã thụi De Chavigny không.
"Tôi đã nói như thế, - Hoà ng thân đáp, - và tôi xin nhắc lại, vì đó là sá»± tháºt.
"Thưa Äức ông, - má»™t ngưá»i nhà Chavigny bèn nói, - Xin phép cho tôi được thưa vá»›i Äiện hạ rằng, những cú đánh và o má»™t ngưá»i quý tá»™c là m hạ phẩm giá cá»§a cả ngưá»i đánh lẫn ngưá»i bị đánh. Vua Louis XIII trước kia đã không muốn dùng những ngưá»i quý tá»™c là m hầu phòng để có quyá»n đánh Ä‘áºp hầu phòng.
"Æ kìa, - ông de Beaufort ngạc nhiên há»i, - nhưng mà ai đã bị đánh đòn và ai nói đến chuyện đánh đòn cÆ¡ chứ?
"Thì chÃnh Äức ông bảo là đã đánh…
"Äánh ai?
"Ông de Chavigny.
"Tôi ấy à ?
"Thì ngà i đã chẳng thụi ông de Chavigny rồi sao, Ãt ra là theo như ngà i nói.
"Äúng váºy.
"á»’! Nhưng ông ta cải chÃnh.
"À ra thế, - hoà ng thân nói, - tôi đã thụi cho ông ta ra trò, mà nguyên văn lá»i tôi nói như thế nà y. - Ông de Beaufort nói vá»›i tất cả vá» oai nghiêm mà các cáºu đã biết đây!
"Ông Chavigny thân mến Æ¡i, ông tháºt là đáng chê trách vì đã giúp sức cho má»™t tên vô lại như lão Mazarin kia".
"A! Thưa Äức ông, - nhân chứng thứ hai reo lên, tôi hiểu rồi, chắc là ý ngà i muốn nói quở trách.
"Quở trách với thụi(1) thì có sao nà o? - Hoà ng thân nói - chẳng phải cũng đúng cả ư? Quả các nhà soạn chữ nghĩa của các ông thực là thông thái rởm!
Má»i ngưá»i cưá»i đến vỡ bụng vá» Ä‘iá»u sai lầm ngôn ngữ há»c đó cá»§a ông Beaufort mà những sai lầm loại ấy bắt đầu trở thà nh truyá»n thuyết. CÅ©ng như thừa nháºn rằng ý thức đảng phái đã bị loại trừ lẫn nhau ra khá»i các cuá»™c há»™i há»p thân máºt nà y, d Artagnan và Porthos có thể chế giá»…u các ông hoà ng vá»›i Ä‘iá»u kiện là Arthos và Aramis có thể thụi cho lão Mazarin.
- Thá»±c tình - D Artagnan nói vá»›i hai bạn, - các anh muốn Ä‘iá»u ác cho Mazarin cÅ©ng đúng thôi, bởi vì vá» phÃa lão ta, tôi xin thá» rằng lão cÅ©ng chẳng muốn Ä‘iá»u là nh cho các anh.
- Lạ nhỉ! Tháºt không? - Arthos nói. - Nếu tôi biết rằng, cái lão đê tiện ấy biết tên tôi, thì có lẽ tôi sẽ phải đổi tên, vì sợ rằng ngưá»i ta sẽ tưởng là tôi quen biết hắn.
- Lão ta không biết anh do tên tuổi, mà do việc là m cá»§a anh. Lão biết rằng có hai ngưá»i qui tá»™c tham gia má»™t cách đặc biệt và o vụ vượt ngục cá»§a ông de Beaufort và đang ráo riết cho tìm kiếm; tôi xin bảo đảm vá»›i anh như váºy.
- Cho ai đi tìm kiếm?
- Tôi.
- Sao, cáºu à ?
- Phải, má»›i sáng nay thôi lão cho gá»i tôi đến để há»i xem có tin tức gì chưa?
- Vá» hai ngưá»i quý tá»™c ấy à ?
- Phải.
- Thế cáºu trả lá»i thế nà o?
- Là tôi chưa có tin tức gì, nhưng tôi ăn cùng vá»›i hai ngưá»i há» có thể cung cấp tin cho tôi.
- Cáºu bảo lão ta thế à ? - Porthos há»i vá»›i cái cưá»i hô hố nở nang trên khuôn mặt to bè cá»§a anh. - Hoan hô! Thế việc ấy không là m cho anh lo sợ à , Arthos?
- Không? - Arthos nói, - chẳng phải tôi sợ việc tìm kiếm của Mazarin.
- Thế anh hãy cho tôi biết má»™t chút anh sợ cái gì nà o? - Aramis há»i.
- Chẳng sợ gì đâu, Ãt ra là trong hiện tại tháºt đấy.
- Thế còn trong quá khứ? - Porthos vặn lại.
- A! Trong quá khứ lại là chuyện khác - Arthos thở dà i nói, - trong quá khứ và trong tương lai…
- Phải chăng anh lo sợ cho Raoul cá»§a anh? - Aramis há»i.
- Không? - D Artagnan nói - chẳng ai chết trong tráºn đầu tiên đâu.
- Tráºn thứ hai cÅ©ng váºy, - Aramis nói.
- Cả tráºn thứ ba cÅ©ng thế thôi, - Porthos nói. - Và lại khi ngưá»i ta bị giết thì ngưá»i ta khá»i chết, chứng cá»› là chúng ta vẫn còn cả đây.
- Không, Arthos nói, - cÅ©ng không phải chuyện Raoul là m tôi lo ngại bởi vì tôi hi vá»ng rằng nó sẽ cư xá» như ngưá»i quý tá»™c và nếu nó bị giết thì chắc là chết má»™t cách dÅ©ng cảm, nhưng nà y, nếu như tai hoạ ấy đến vá»›i nó, thì… - Arthos đưa bà n tay lên vầng trán tái xanh.
- Thì sao? - Aramis há»i.
- Thì tôi sẽ coi cái tai hoạ ấy như một sự chuộc tội.
- A, a! - D Artagnan nói, - tôi biết anh định nói gì rồi.
- Và tôi cÅ©ng váºy, - Aramis nói - nhưng không nên nghÄ© đến chuyện đó, Arthos ạ: quá khứ đã qua rồi.
- Tôi không hiểu, - Porthos nói.
- Chuyện ở Armentières ấy mà , - D Artagnan khẽ nói.
- Chuyện ở Armentières nà o nhỉ? - Porthos há»i.
- Milady…
- A! Phải rồi, - Porthos nói, - tôi quên bẵng đi mất rồi.
Arthos nhìn anh bằng con mắt sâu xa và há»i:
- Cáºu đã quên chuyện ấy rồi ư?
- Thực tình, - Porthos đáp, - chuyện ấy cũng xa xôi lắm rồi.
- Äiá»u ấy chẳng đè nặng lên lương tâm cáºu hay sao?
- Quả là không! - Porthos nói.
- Thế, còn cáºu, Aramis?…
- Ấy thỉnh thoảng tôi cÅ©ng có nghÄ© đến, nhưng giống như má»™t trong những Ä‘iá»u khó xá» nó có tÃnh cách giúp cho sá»± nghị luáºn nhiá»u hÆ¡n.
- Còn cáºu thì sao, d Artagnan?
- Tôi thú tháºt là khi nà o nghÄ© lại thá»i kỳ khá»§ng khiếp ấy, tôi chỉ nhá»› đến ká»· niệm vá» tấm thân lạnh giá cá»§a bà Bonacieux tá»™i nghiệp mà thôi. Äúng, đúng, biết bao lần tôi thương tiếc nạn nhân, nhưng không bao giá» hối háºn đối vá»›i kẻ ám sát nà ng.
Arthos lắc đầu, vẻ hoà i nghi.
- Anh hãy nhá»› rằng, - Aramis nói, - nếu như anh chấp nháºn công lý cá»§a Trá»i và sá»± tham gia cá»§a nó và o các việc ở trên Ä‘á»i nà y, thì ngưá»i đà n bà ấy đã bị trừng phạt theo á»· Chúa. Chúng ta chỉ là nhưng công cụ, có thế thôi.
- Thế còn sự tự do ý chà thì sao, Aramis?
- Quan toà là m gì nà o? Ông ta có tá»± do ý chà cá»§a mình và kết tá»™i mà chẳng sợ hãi gì. Äao phá»§ là m gì nà o? Hắn là m chá»§ cánh tay cá»§a hắn và chém mà không ân háºn.
- Äao phủ… - Arthos lẩm bẩm.
Và ngưá»i ta trông thấy anh dừng lại ở má»™t ká»· niệm.
- Tôi biết là chuyện ấy kinh hoà ng tháºt, - D Artagnan nói - nhưng khi nghÄ© rằng chúng ta đã giết những ngưá»i Anh, những ngưá»i dân thà nh La Rochelle, bá»n Tây Ban Nha, Rochelais cả ngưá»i Pháp nữa, há» chẳng là m Ä‘iá»u gì ác nà o khác ngoà i việc nhằm bắn chúng ta nhưng bắn hụt há» chẳng có Ä‘iá»u sai lầm nà o khác ngoà i việc chạm kiếm vá»›i chúng ta và không kịp đỡ, tôi xin tá»± biện giải cho mình trong vụ giết ngưá»i đà n bà ấy, xin lấy danh dá»± mà thá» như váºy.
- Còn tôi, - Porthos nói, - bây giá» các anh nhắc lại chuyện ấy. Arthos ạ, tôi thấy quang cảnh ấy hiện lại rà nh rà nh như lúc mình đã chứng kiến: Milady ở chá»— kia, anh ở đấy (Arthos tái mặt); còn tôi ở chá»— d Artagnan Ä‘ang ngồi đây. Tôi Ä‘eo bên mình má»™t thanh kiếm sắc như nước… Aramis, cáºu còn nhá»› thanh kiếm ấy chứ? Cáºu vẫn gá»i nó là Balizarde mà . Tháºt đấy, tôi xin thá» vá»›i cả ba anh rằng nếu như không có gã Ä‘ao phá»§ xứ Béthune ở đấy… Xứ Béthune phải không nhỉ?… Phải, nếu không có hắn ở đấy, thi thá»±c tình tôi đã chém cổ con mụ phản trắc ấy má»™t nhát đứt phăng không cần là m lại, mà dù có phải là m lại Ä‘i nữa… Äó là má»™t mụ đà n bà độc ác.
Vá»›i các giá»ng Ä‘iệu triết lý vô tư mà anh có từ khi Ä‘i tu nhà thá» và trong đó chất vô thần nhiá»u hÆ¡n tin tưởng ở Chúa, Aramis nói:
- Mà nghÄ© đến tất cả những chuyện ấy là m gì kia chứ. Việc gì đã xong là xong rồi. Việc ấy chúng ta sẽ xưng tá»™i và o lúc lâm chung và Chúa sẽ hiểu rõ hÆ¡n chúng ta đó là má»™t tá»™i ác, má»™t lá»—i lầm hay là má»™t hà nh động đáng khen thưởng. Các anh bảo tôi có hối háºn không ư? Thá»±c tình là không. Xin thá» trên danh dá»± và trên cây thánh giá vả tôi chỉ ân háºn vì ngưá»i ấy là đà n bà .
- Cái Ä‘iá»u đáng yên tâm nhất trong tất cả câu chuyện ấy, - D Artagnan nói, - là nó không còn để lại má»™t dấu tÃch gì.
- Mụ ấy có một đứa con trai, - Arthos nói.
- À phải, tôi biết rõ, - D Artagnan nói, - và anh cÅ©ng đã nói vá»›i tôi: nhưng ai biết nó bây giá» ra sao? Rắn chết thì hết Ä‘á»i ổ trứng? Anh tưởng rằng de Winter bác cá»§a nó đã nuôi nấng con rắn con đó sao? De Winter sẽ kết tá»™i đưa con trai như đã kết tá»™i mẹ nó.
- Thế thì, - Arthos nói, - tháºt tai hoạ cho de Winter, bởi vì đứa con chưa thấy là m gì.
- Thằng bé ấy chết rồi, không thì quá»· bắt tôi Ä‘i, - Porthos nói. - Theo d Artagnan nói thì ở cái xứ sở khốn khổ ấy, sương mù lúc nà o cÅ©ng dà y đặc, Ãt ra thì…
Và o cái lúc mà câu kết luáºn ấy cá»§a Porthos có lẽ sắp tô lại niá»m vui trên những vầng trán Ãt nhiá»u u ám ấy, thì có tiếng động vang lên ở cầu thang và có tiếng gõ cá»a.
- Cứ và o - Arthos bảo.
- Thưa các ông, chủ quán nói - có một tên hầu có việc rất gấp xin gặp một trong các ông ở đây.
- Gặp ai? - Cả bốn ngưá»i cùng há»i.
- Gặp vị nà o là bá tước de La Fère.
- Tôi đây, - Arthos nói, - thế tên hầu ấy tên là gì?
- Grimaud.
- A! - Arthos tái mặt thốt lên. - Hắn đã vỠrồi ư? Có chuyện gì xảy ra với Bragelonne rồi chăng?
- Cho hắn và o! - D Artagnan bảo. - Cho hắn và o!
Nhưng Grimaud đã lên hết cầu thang và đang đợi ở thá»m; bác lao và o trong phòng và ra hiệu bảo chá»§ quán Ä‘i ra.
Chá»§ quán đóng cá»a lại. Bốn ngưá»i bạn đợi chá». Vẻ xáo động cá»§a Grimaud, khuôn mặt tái mét và ròng ròng mồ hôi bụi báºm lẩm đầy quần áo bác, tất cả báo hiệu rằng bác mang đến má»™t tin quan trá»ng và khá»§ng khiếp nà o đó.
- Thưa các ông, - bác nói - ngưá»i đà n bà ấy có má»™t đứa con, đứa con ấy đã thà nh ngưá»i lá»›n; hổ cái có má»™t hổ con, con hổ ấy đã được thả ra, nó sẽ tìm đến các ông, phải đỠphòng!
Arthos nhìn các bạn vá»›i má»™t nụ cưá»i buồn thảm.
Porthos tìm thanh kiếm ở bên mình, nó được treo ở tưá»ng.
Aramis vá»› con dao; d Artagnan đứng dáºy và há»i:
- Bác định nói gì váºy, Grimaud?
- Con trai cá»§a Milady đã rá»i nước Anh, nó Ä‘ang ở Pháp, Ä‘i đến Paris nếu không phải là nó đã có mặt ở đây rồi.
- Quái quá»· tháºt! - Porthos nói, - bác có chắc chắn không?
- Chắc! - Grimaud đáp.
Má»™t lát im lặng dà i tiếp đón Ä‘iá»u tuyên bố ấy.
Grimaud thở hổn hển, mệt rã rá»i ra và ngồi phịch xuống ghế. Arthos rót má»™t cốc sâm-banh và đưa bác.
- Ồ! Dù sao, - D Artagnan nói, - nếu nó còn sống, nếu nó đến Paris: thì chúng ta cũng đã thấy lắm chuyện ghê gớm hơn thế! Nó cứ việc đến!
- Phải, - Porthos vuốt ve bằng ánh mắt thanh kiếm treo trên tưá»ng và nói - Chúng ta chỠđợi, nó cứ việc đến.
- Vả chăng nó cũng chỉ là một đứa trẻ con, - Aramis nói.
- Trẻ con? - Grimaud nói. - Ông có biết cái thằng trẻ con ấy đã là m gì không? Cải trang là m mục sư hắn đã khám phá ra tất cả câu chuyện do nghe Ä‘ao phá»§ xứ Béthune xưng tá»™i, và sau khi đã nghe xong, sau khi đã biết rõ tất cả, để xá tá»™i, hắn đã cắm và o tim kẻ sám hối lưỡi dao găm nà y đây. Các ông xem, lưỡi dao vẫn còn đó lòm và ẩm ướt, vì nó được rút ra khá»i vết thương chưa đầy ba mươi tiếng đồng hồ.
Và Grimaud quẳng lên giưá»ng con dao mà gã mục sư đã để quên trong vết thương cá»§a tên Ä‘ao phá»§.
D Artagnan, Portox và Aramis đứng báºt dáºy và thình lình chạy cả ra chá»— để kiếm.
Riêng Arthos vẫn ngồi ở ghế, bình tĩnh và trầm ngâm.
- Grimaud, bác bảo là hắn mặc áo mục sư à ?
- Vâng, mục sư Augustins.
- Ngưá»i như thế nà o?
- Theo chá»§ quán nói thì hắn trạc vóc ngưá»i tôi, gầy, da tai tái, mắt xanh nhạt và tóc hoe và ng.
- Và hắn không gặp Raoul chứ? - Arthos há»i.
- Trái lại hỠđã gặp nhau và chÃnh Tá» tước Ä‘Ãch thân dẫn hắn đến bên giưá»ng kẻ sắp chết.
Arthos không nói má»™t lá»i, đứng dáºy và đến lượt mình ra lấy thanh gươm.
- Ãi chà ! Các cáºu Æ¡i! - D Artagnan gượng cưá»i nói, - các cáºu có thấy rằng chúng ta có vẻ giống như các tiểu thư liá»…u yếu đà o tÆ¡ không? Thế nà o mà chúng ta, bốn ngưá»i đà n ông đã từng đương đầu vá»›i những đội quân mà chăng há» phải chau mà y, bây giá» lại run sợ trước má»™t đứa trẻ con ư!
- Ừ! Arthos nói, - nhưng đứa trẻ con ấy nhân danh Chúa mà đến.
Và há» vá»™i vã ra khá»i khách sạn.
----------------------
Chú thÃch:
(1) De Beaufort có táºt nói hay lẫn những từ gần giống nhau: Gourmer là thụi, đánh; còn Gourmander là quở trách, la mắng.
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 11:41 AM.
|

15-09-2008, 08:25 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 38
Hehe, chương 38 chưa tìm thấy, khi nà o tìm thấy sẽ up sau
Bức thư của Cromwell
Và o lúc bà Henriette rá»i tu viện Carmélites để Ä‘i đến Hoà ng cung thì má»™t kỵ sÄ© xuống ngá»±a ở trước cung vua và báo cho lÃnh gác rằng y có má»™t việc đại sá»± cần nói vá»›i tể tướng Mazarin.
Mặc dầu giáo chá»§ vẫn thưá»ng hay lo sợ, nhưng vì cần được nghe những ý kiến và tình hình nhiá»u hÆ¡n, nên ông ta vẫn dá»… gần. Không phải ở ngưỡng cá»a đầu tiên ngưá»i ta gặp khó khăn thá»±c sá»±; cá»a thứ hai cÅ©ng qua được khá dá»… dà ng, nhưng ở cá»a thá» ba, ngưá»i lÃnh gác và môn lại, còn có gã Bernouin trung thà nh canh giữ, con chó ngao mà không má»™t lá»i lẽ nà o có thể là m xiêu lòng không má»™t cà nh nguyệt quế nà o, dù nó có bằng và ng Ä‘i nữa, có thể mê hoặc.
Như váºy là ở cá»a thứ ba, kẻ nà o đến cầu khẩn hoặc yêu cầu má»™t cuá»™c yết kiến phải chịu má»™t cuá»™c lục vấn rà nh rá»t.
Ngưá»i kỵ sÄ© buá»™c ngá»±a ở hà ng rà o ngoà i sân, leo lên cầu thang lá»›n và há»i các lÃnh gác ở gian phòng đầu tiên:
- Cho tôi gặp tể tướng Mazarin.
- Cứ và o! - LÃnh gác đáp mà không cần hếch mÅ©i lên khá»i các quân bà i hoặc những quân xúc xắc mà há» Ä‘ang chÆ¡i, lại còn hà há»ng để cho ngưá»i ta hiểu rằng mình không phải là m nhiệm vụ cá»§a những tên hầu.
Ngưá»i sÄ© và o gian phòng thứ hai được canh gác bởi lÃnh ngá»± lâm và môn lại. Y nhắc lại yêu cầu cá»§a mình. Má»™t môn lại tiến đến và há»i:
- Ông có mang thư tiếp kiến không?
- Tôi có mang, nhưng không phải thư của tể tướng Mazarin.
- Và o Ä‘i và há»i ông Bernouin!
Viên môn lại nói và và mở cánh cá»a thứ ba.
Chẳng biết do tình cá» hay do vẫn đứng ở chá»— thưá»ng lệ, Bernouin đứng sau cánh cá»a và đã nghe thấy tất cả. Hắn nói:
- ChÃnh tôi là ngưá»i ông tìm đây. Ông mang thư cá»§a ai đến Các hạ?
- Của tướng Olivier Cromwell(1), - Kẻ mới đến nói, - nhỠông nói lại tên đó với Các hạ và ra cho tôi biết Các hạ có thể tiếp tôi hay không?
Y đứng dáºy trong má»™t tư thế vừa âm thầm vừa kiêu hãnh rất đặc biệt vá»›i những thánh đồ thánh giáo.
Sau khi đưa con mắt tra xét lên toà n thân ngưá»i trẻ tuổi, Bernouin và o trong văn phòng và truyá»n đạt lại những lá»i nói cá»§a sứ giả.
- Má»™t ngưá»i mang thư cá»§a Olivier Cromwell à ? - Mazarin há»i, - và ngưá»i ấy như thế nà o?
- Thưa đức ông, má»™t ngưá»i Anh chÃnh cống, tóc hung và ng, hung hung đúng hÆ¡n là hoe và ng, mắt xanh xám, xám đúng hÆ¡n là xanh, phần còn lại là kiêu ngạo và cứng cá»i.
- Bảo hắn đưa thư.
Bernouin từ văn phòng ra tiá»n sảnh nói:
- Ông há»i bức thư.
Ngưá»i trẻ tuổi đáp:
- Äức ông xem thư mà không có ngưá»i mang thư. Nhưng để ông tin rằng tôi thá»±c sá»± là ngưá»i mang thư, xin hãy nhìn xem.
Bernouin nhìn dấu niêm phong thấy bức thư đúng là cá»§a tướng Olivier Cromwell, hắn sắp sá»a quay và o văn phòng, thì ngưá»i trẻ tuổi nói:
- Hãy nói thêm rằng tôi không phải là má»™t ngưá»i mang tin bình thưá»ng mà là má»™t phái viên đặc biệt.
Bernouin và o, sau mấy giây lại ra, giữ cá»a mở và bảo:
- Má»i ông và o.
Mazarin cần đến tất cả những sá»± Ä‘i Ä‘i lại lại ấy để hồi phục khá»i cÆ¡n xúc động mà việc bảo tin có bức thư gây nên. Nhưng tâm trà ông có minh mẫn đến đâu, ông vẫn không tin được lý do gì đã khiến Cromwell muốn liên lạc vá»›i ông.
Ngưá»i trẻ tuổi xuất hiện ở ngưỡng cá»a văn phòng, má»™t tay cầm mÅ©, má»™t tay cầm phong thư.
Mazarin đứng dáºy và nói:
- Ông có mang thư uỷ nhiệm với tôi à ?
- Thưa Äức ông, thư đây, - ngưá»i trẻ tuổi đáp.
Mazarin cầm bức thư, mở dấu niêm phong và đá»c,
"Ông Mordaunt là má»™t thư ký cá»§a tôi sẽ trình bức thư giá»›i thiệu nà y lên Các hạ giáo chá»§ Mazarin ở Paris. Ngoà i ra viên thư ký nà y còn mang đến các hạ má»™t bức thư máºt thứ hai.
Olivier Cromwell"
- Rất tốt, ông Mordaunt ạ, - Mazarin nói, - Ông hãy đưa tôi bức thư thứ hai và ngồi xuống đây!
Ngưá»i trẻ tuổi rút ở trong túi ra bức thư thứ hai đưa cho giáo chá»§, rồi ngồi xuống.
Tuy nhiên Ä‘ang mải suy nghÄ©, giáo chá»§ cầm thư rồi mà chưa bóc, láºt Ä‘i láºt lại trong tay; nhưng rồi để đánh lạc hướng kẻ mang tin, ông ta bắt đầu lục vấn y theo thói quen cá»§a mình, và do kinh nghiệm, ông tin chắc rằng Ãt ngưá»i giấu nổi ông Ä‘iá»u gì khi ông đã vừa há»i vừa nhìn và o mặt. Ông nói:
- Ông Mordaunt nà y, ông còn trẻ lắm đối vá»›i cái nghỠđại sứ hóc búa nà y mà nhiá»u khi những nhà ngoại giao kỳ cá»±u nhất cÅ©ng thất bại đây.
- Thưa Äức ông, tôi hai mươi ba tuổi, nhưng Các hạ lầm khi nói rằng tôi trẻ. Mặc dầu tôi không có được sá»± khôn ngoan cá»§a ngà i, nhưng tuổi tôi thì hÆ¡n ngà i đấy.
- Thế là thế nà o? - Mazarin nói. - Tôi không hiểu ý ông.
- Thưa Äức ông, tôi nói rằng những năm tháng khổ Ä‘au phải tÃnh gấp đôi, mà từ hai mươi năm nay tôi Ä‘au khổ.
- À phải, tôi hiểu rồi, - Mazarin nói, - vì không có của cải; ông nghèo khổ có phải không?
Rồi ông nói thêm vá»›i mình: "Bá»n là m cách mạng nước Anh toà n là những đồ khố rách áo ôm".
- Thưa Äức ông, lẽ ra tôi phải có má»™t tà i sản là sáu triệu đồng, nhưng ngưá»i ta đã tước Ä‘oạt mất cá»§a tôi.
- Thế ra ông không phải là má»™t ngưá»i trong đám bình dân à ? - Mazarin ngạc nhiên há»i.
- Nếu tôi mang tước hiệu, Tôi sẽ là "Lord"; nếu tôi mang hỠtôi, ắt ngà i đã từng nghe thấy là một trong những dòng hỠlẫy lừng nhất Anh quốc.
- Váºy tên hỠông là gì? - Mazarin há»i.
- Tên tôi là Mordaunt, - Ngưá»i trẻ tuổi nghiêng mình đáp.
Mazarin hiểu rằng phái viên cá»§a Cromwell muốn giữ kÃn cuá»™c vi hà nh cá»§a mình.
- Ông im lặng má»™t lát, nhưng trong lúc ấy ông nhìn và o ngưá»i lạ vá»›i sá»± chú ý còn lá»›n hÆ¡n cả lúc má»›i đầu.
Ngưá»i thanh niên vẫn thản nhiên.
- Quá»· bắt cái bá»n thanh giáo nà y Ä‘i - Mazarin khẽ nhá»§ thầm - Chúng như tượng đá tạc ấy.
Rồi ông cao giá»ng:
- Ông vẫn còn bà con thân thÃch chứ?
- Thưa Äức ông còn má»™t ngưá»i.
- Ngưá»i ấy đã giúp đỡ ông chứ?
- Äã, ba lần tôi đến cầu xin sá»± giúp đỡ, thì ba lần ông ta sai đầy tá»› ra Ä‘uổi tôi.
Mazarin hy vá»ng dùng lòng thương giả dối để ngưá»i trẻ tuổi rÆ¡i và o bẫy cá»§a mình, bèn nói:
- Ôi, lạy Chúa? Câu chuyện cá»§a ông tôi thấy tháºt đảng quan tâm! Thế ông không biết mình ra Ä‘á»i thế nà o à ?
- Mãi táºn gần đây tôi má»›i biết rõ.
- Còn trước đó thì sao?
- Tôi tự coi mình như một đứa con hoang.
- Váºy là ông chưa há» biết mặt mẹ mình à ?
- Có chứ, thưa Äức ông. Khi tôi còn nhá», mẹ tôi đến thăm tôi ba lần ở nhà bà vú nuôi; lần cuối cùng mẹ tôi đến tôi còn nhá»› rõ như má»›i ngà y hôm nay.
- Ông có trà nhớ tốt nhỉ? - Mazarin nói.
- á»’, đúng thế, thưa Äức ông, - ngưá»i thanh niên nói vá»›i má»™t cái giá»ng tháºt kỳ lạ nó khiến cho giáo chá»§ cảm thấy má»™t cÆ¡n rùng mình chạy khắp các mạch máu.
- Thế ai nuôi dưỡng ông? - Mazarin há»i.
- Má»™t bà vú ngưá»i Pháp; khi tôi lên năm tuổi bà ấy Ä‘uổi tôi Ä‘i vì chẳng có ai trả tiá»n công cho bà , và bà ấy bảo tôi biết tên ngưá»i thân thÃch kia mà bà thưá»ng nghe mẹ tôi nói đến.
- Rồi ông ra sao?
- Tôi khóc lóc và đi ăn xin trên những đưá»ng cái lá»›n. Má»™t vị thượng thư ở Kingston nhặt tôi vá» dạy dá»— tôi theo đạo Tân giáo, truyá»n cho tôi tất cả trà thức cá»§a mình và còn giúp đỡ tôi trong việc tìm lại gia đình.
- Những cuộc tìm kiếm ấy ra sao?
- Äá»u vô hiệu quả; ăn nhá» may rá»§i mà thôi.
- Ông tìm ra tình hình mẹ ông bây giỠthế nà o rồi?
- Tôi được biết rằng mẹ tôi đã bị ám sát bởi chÃnh cái kẻ thân thÃch ấy, hắn được bốn ngưá»i bạn giúp sức. Và tôi cÅ©ng được biết rằng vua Charles I đã tước danh hiệu quý tá»™c và tước cả tà i sản cá»§a tôi nữa.
- A! Bây giỠthì tôi mới hiểu vì sao ông phụng sự ông Cromwell. Ông thù ghét nhà vua.
Mazarin kinh ngạc khi ngưá»i thanh niên thốt ra những lá»i lẽ ấy vá»›i vẻ mặt ma quái. Mặt những ngưá»i khác thưá»ng đỠgay lên vì bị bốc máu, nhưng ở y mặt lúc ấy và ng như sắc mặt và trở nên nhợt nhạt.
- Ông Mordaunt ạ, câu chuyện cá»§a ông tháºt là khá»§ng khiếp và là m tôi xúc động mạnh mẽ, nhưng cÅ©ng may cho ông là ông phụng sá»± má»™t vị chúa tể toà n năng. Ông ấy hẳn là sẽ giúp ông trong việc tìm kiếm. Chúng tôi cÅ©ng sẽ có những tin tức cung cấp cho ông.
- Thưa Äức ông, đối vá»›i má»™t con chó nòi tốt, chỉ cần chỉ cho nó má»™t đầu đưá»ng săn là chắc chắn nó sẽ Ä‘i tá»›i đầu kia.
- Nhưng cái ngưá»i thân thÃch mà ông kể vá»›i tôi ấy, ông có muốn tôi nói vá»›i ông ta không? - Mazarin nói, toan kiếm má»™t ngưá»i bạn bên cạnh Cromwell.
- Cảm Æ¡n Äức ông, tá»± tôi sẽ nói.
- Nhưng ông đã chẳng nói rằng ông ta bạc đãi ông đó sao?
- Lần sau tôi gặp, ông ta sẽ đốì xỠvới tôi tốt hơn.
- Ông có cách là m siêu lòng ông ta à ?
- Tôi có cách khiến ông ta phải sợ tôi.
Mazarin nhìn ngưá»i thanh niên nhưng má»™t tia chá»›p lóe ra từ đôi mắt anh ta khiến ông cúi đầu xuống và ông sẽ lúng túng nếu tiếp tục má»™t câu chuyện như váºy, ông bèn mở phong thư cá»§a Cromwell.
Dần dần mắt cá»§a ngưá»i thanh niên trở lại khép lại và lỠđỠnhư thưá»ng lệ và y lại rÆ¡i và o má»™t giấc má»™ng sâu xa.
Sau khi Ä‘á»c được mấy dòng, Mazarin thá» nhìn trá»™m xem Mordaunt có rình nom vẻ mặt ông không, và nháºn thấy vá» thản nhiên cá»§a y, ông khẽ nhún vai mà nói.
- Những công việc cá»§a ông, ông cứ nhá» những ngưá»i khác là m giúp đồng thá»i vá»›i công việc cá»§a há». Nà o, xem bức thư nà y nói gì.
Chúng tôi xin in nguyên văn bức thư ra đây:
"KÃnh gá»i Các hạ
Äức ông giáo chá»§ Mazarini.,
Thưa Äức ông, tôi muốn được biết các ý định cá»§a ngà i vá» những công việc hiện nay ở nước Anh. Hai vương quốc chúng ta ở quá gần nhau nên nước Pháp không thể không quan tâm đến tình hình nước chúng tôi, cÅ©ng như chúng tôi không thể không quan tâm đến tình hình nước Pháp. Những ngưá»i dân Anh hầu như hoà n toà n nhất trà chống lại chÃnh thể chuyên chế tà n bạo cá»§a vua Charles và bè đảng.
Do lòng tin cáºy chúng tôi, tôi được đặt đứng đầu phong trà o ấy, tôi đánh giá rõ rà ng hÆ¡n ai hết bản chất và háºu quả phong trà o. GiỠđây tôi Ä‘ang là m chiến tranh và tôi sắp mở má»™t tráºn đánh quyết định vá»›i vua Charles. Tôi sẽ thắng bởi vì hi vá»ng cá»§a dân tá»™c, cá»§a ý cá»§a Chúa đứng vá» phÃa tôi. Tôi thắng tráºn nà y nhà vua sẽ chẳng còn chút tá»± lá»±c nà o ở Anh hay ở Scotland. Nếu không bị bắt hoặc bị giết, ông ta sẽ tiếp nháºn hoà ng háºu Henriette rồi và chắc hẳn là vô tình đã duy trì má»™t ná»™i chiến không dứt trong đất nước tôi. Nhưng bà Henriettetetetete là con gái nước Pháp thì sá»± tiếp đãi cá»§a nước Pháp là phải. Còn vá» vua Charles, vấn đỠlại khác hẳn. Tiếp nháºn và giúp đỡ ông ta là nước Pháp phán đối những hà nh động cá»§a nhân dân Anh và là m phương hại má»™t cách hết sức cÆ¡ bản đến nước Anh và nhất là đến tiến trình mà chúng tôi muốn tạo ra cho chÃnh phá»§ cá»§a mình; má»™t tình trạng như váºy cÅ©ng ngang vá»›i hà nh vi thù địch hiển nhiên…".
Lúc nà y rất đỗi lo lắng vì thái độ trong bức thư, Mazarin ngừng Ä‘á»c và lại nhìn trá»™m ngưá»i thanh niên. Y vẫn mÆ¡ mà ng.
Mazarin Ä‘á»c tiếp:
"Thưa Äức ông, như váºy tháºt là gấp bách, tôi cần phải biết sá»± thể ra sao vá» những sở kiến cá»§a nước Pháp. Lợi Ãch cá»§a nước Pháp và nước Anh dù rằng được lái theo những hướng trái ngược, nhưng lại gần nhau hÆ¡n là ngưá»i ta có thể tưởng. Nước Anh cần có sá»± yên tÄ©nh ná»™i bá»™ để hoà n tất việc loại trừ ông vua cá»§a mình; nước Pháp cần sá»± yên tÄ©nh đó để cá»§ng cố ngai và ng cá»§a ông vua non trẻ, các ông cÅ©ng như chúng tôi cần đến ná»n hoà bình ná»™i tại ấy mà chúng ta có thể đạt tá»›i nhá» sức mạnh cá»§a chÃnh phá»§ chúng ta.
Những cuá»™c tranh chấp cá»§a ngà i vá»›i nghị viện, những mối bất hoà âm ỉ cá»§a ngà i vá»›i các hoà ng thân, há» hôm nay chiến đấu vì ngà i và ngà y mai sẽ chiến đấu chống lại ngà i, lòng kiên nhẫn cá»§a dân chúng được chỉ huy bởi ông chá»§ giáo, ông chá»§ tịch Blancmensnil và ông tham nghị Broussel, cuối cùng tất cả sá»± há»—n loạn ấy trải qua những báºc thang khác nhau cá»§a quốc gia buá»™c ngà i phải xem xét vá»›i tinh thần lo ngại vá» má»™t cuá»™c chiến tranh có thể xảy ra vá»›i nước ngoà i. Bởi vì khi ấy nước Anh phấn khÃch cuồng nhiệt vì những tư tưởng má»›i có thể sẽ liên minh vá»›i Tây Ban Nha, nước nà y vốn Ä‘ang thèm thuồng sá»± liên minh ấy. Cho nên, thưa Äức ông, biết rõ tÃnh tháºn trá»ng cá»§a ngà i và láºp trưá»ng hoà n toà n cá nhân cá»§a ngà i mà những biến cố đã tạo nên như ngà i, nay tôi thiết nghÄ© ngà i sẽ cho rằng tốt hÆ¡n hết là táºp trung lưc lượng cá»§a mình và o ná»™i bá»™ vương quốc Pháp và để mặc ChÃnh phá»§ má»›i cá»§a nước Anh vá»›i lá»±c lượng cá»§a há». Sá»± trung láºp ấy chi cốt để tách xa vua Charles khá»i lãnh thổ Pháp, và không giúp đỡ cả vá» vÅ© khÃ, tiá»n bạc hay quân đội cho cái ông vua hoà n toà n xa lạ vá»›i quà quốc kia.
Bức thư cá»§a tôi như váºy là hoà n toà n bà máºt, và cÅ©ng vì thế mà tôi gá»i tá»›i ngà i qua tay má»™t ngưá»i tâm phúc tin cẩn; bức thư sẽ Ä‘i trước, bằng má»™t tinh thần mà Các hạ sẽ lưá»ng ra, những biện pháp mà tôi sẽ áp dụng tuỳ theo các sá»± kiện diá»…n biến.
Olivier Cromwell nghÄ© rằng tốt hÆ¡n hết là bà y tá» lẽ phải vá»›i má»™t đầu óc thông minh như Madarim hÆ¡n là vá»›i má»™t bà hoà ng háºu chắc chắn hÆ¡n đáng khâm phục vá» tÃnh kiên nghị nhưng lại quá qui phục những thà nh kiến hão huyá»n vá» dòng dõi và vá» quyá»n lá»±c thần linh.
- Xin kÃnh chà o Äức ông. Nếu trong mưá»i lăm ngà y mà tôi không nháºn được trả lá»i thì tôi sẽ coi như bức thư cá»§a tôi vô hiệu.
Olivier Cromwell"
- Nà y ông Mordaunt, - Tể tướng cất cao giá»ng như muốn đánh thức con ngưá»i Ä‘ang mÆ¡ má»™ng, - bức thư trả lá»i cá»§a tôi sẽ cà ng là m vừa lòng tướng Cromwell hÆ¡n, nếu như tôi cà ng chắc chắn hÆ¡n là ngưá»i ta sẽ không biết rằng tôi sẽ viết ra nó. Váºy ông hãy đợi lấy thư ở Boulogne-sur-Mer - trên bá» biển, và hãy hứa vá»›i tôi rằng ông sẽ Ä‘i ngay sáng mai.
- Thưa Äức ông, tôi xin hứa, - Mordaunt đáp, - nhưng Äức ông sẽ bắt tôi đợi bức thư ấy bao nhiêu ngà y?
- Nếu trong mưá»i ngà y mà ông không nháºn được thì ông có thể ra Ä‘i.
Mordaunt cúi chà o.
- Chưa xong đâu ông, - Mazarin nói, - những cuá»™c phiêu lưu đặc biệt cá»§a ông là m tôi rất xúc động; hÆ¡n nữa bức thư cá»§a Ngà i Cromwell khiến ông trở thà nh quan trá»ng trước mắt tôi vá»›i tư cách đại sứ. Nà o, tôi xin nhắc lại, hãy nói Ä‘i tôi có thể là m gì cho ông?
Mordaunt ngẫm nghÄ© má»™t lát, rồi sau má»™t chút do dá»± dá»… nháºn thấy, sắp mở miệng để nói, thì Bernouin hấp tấp Ä‘i và o ghé và o tai giáo chu thì thầm:
- Bẩm Äức ông, hoà ng háºu Henriettetetetete, có má»™t vị quý tá»™c ngưá»i Anh Ä‘i theo, lúc nà y Ä‘ang và o Hoà ng cung.
Mazarin nảy báºt ngưá»i trên ghế, cá» chỉ ấy không thoát khá»i mắt ngưá»i trẻ tuổi, và ông vá»™i kìm hãm chuyện kÃn ấy mà chắc hẳn ông suýt tuôn ra.
- Nà y ông, - giáo chá»§ nói, - Ông nghe tôi dặn rồi chứ. Tôi ấn định nÆ¡i hẹn vá»›i ông ở Boulogne-sur-Mer, vì rằng tôi nghÄ© đối vá»›i ông, má»i thà nh phố ở Pháp cÅ©ng như nhau mà thôi, nếu ông muốn má»™t thà nh phố khác thì cứ nêu ra. Nhưng chắc ông cÅ©ng dá»… dà ng hiểu rằng bị bao bá»c như tôi giữa những thế lá»±c mà tôi chỉ có thể thoát ra bằng sá»± kÃn đáo, tôi muốn rằng má»i ngưá»i không hay biết gì vá» sá»± có mặt cá»§a ông ở Paris.
- Thưa Äức ông, tôi sẽ Ä‘i ngay,
Mordaunt vừa nói vừa Ä‘i mấy bước ra phÃa cá»a mà mình đã và o, thì giáo chá»§ gá»i giáºt lại:
- Nà y, ông Æ¡i! Không Ä‘i lối ấy! Xin ông Ä‘i theo hà nh lang, rồi ra nÆ¡i tiá»n phòng. Tôi muốn rằng ngưá»i ta không nom thấy ông Ä‘i ra, cuá»™c há»™i kiến cá»§a chúng ta phải được giữ bà máºt.
Bernouin đưa Mordaunt sang phòng bên cạnh, trao cho má»™t tên môn lại và trá» cho anh ta má»™t cá»a ra.
Rồi hắn hấp tấp trở lại để dẫn hoà ng háºu Henriettete và o căn phòng giáo chá»§, bà đã Ä‘i qua dãy hà ng lang kÃnh.
Chú thÃch :
(1) Olivier Cromwell (1599-1658) nghị sÄ© Anh, sau trở thà nh thá»§ lÄ©nh cá»§a phong trà o chống đối chế độ quân chá»§ chuyên chế. Lãnh đạo quân khởi nghÄ©a đánh bại đội hoà ng gia ở NadÆ¡by (1645) và xá» tá» vua Charles I. Cuá»™c khởi nghÄ©a cá»§a Cromwell có tÃnh chất cách mạng dân chá»§ tư sản và tác động rá»™ng rãi đến phong trà o cách mạng ở nhiá»u nước châu Âu Äức
**Theo ta biết thì chương 38 là chương nà y, ai biết là chương khác thì báo cho ta, ta sẽ up lại
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 11:49 AM.
|

15-09-2008, 08:27 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 39
Bức thư của Cromwell
Và o lúc bà Henriette rá»i tu viện Carmélites để Ä‘i đến Hoà ng cung thì má»™t kỵ sÄ© xuống ngá»±a ở trước cung vua và báo cho lÃnh gác rằng y có má»™t việc đại sá»± cần nói vá»›i tể tướng Mazarin.
Mặc dầu giáo chá»§ vẫn thưá»ng hay lo sợ, nhưng vì cần được nghe những ý kiến và tình hình nhiá»u hÆ¡n, nên ông ta vẫn dá»… gần. Không phải ở ngưỡng cá»a đầu tiên ngưá»i ta gặp khó khăn thá»±c sá»±; cá»a thứ hai cÅ©ng qua được khá dá»… dà ng, nhưng ở cá»a thá» ba, ngưá»i lÃnh gác và môn lại, còn có gã Bernouin trung thà nh canh giữ, con chó ngao mà không má»™t lá»i lẽ nà o có thể là m xiêu lòng không má»™t cà nh nguyệt quế nà o, dù nó có bằng và ng Ä‘i nữa, có thể mê hoặc.
Như váºy là ở cá»a thứ ba, kẻ nà o đến cầu khẩn hoặc yêu cầu má»™t cuá»™c yết kiến phải chịu má»™t cuá»™c lục vấn rà nh rá»t.
Ngưá»i kỵ sÄ© buá»™c ngá»±a ở hà ng rà o ngoà i sân, leo lên cầu thang lá»›n và há»i các lÃnh gác ở gian phòng đầu tiên:
- Cho tôi gặp tể tướng Mazarin.
- Cứ và o! - LÃnh gác đáp mà không cần hếch mÅ©i lên khá»i các quân bà i hoặc những quân xúc xắc mà há» Ä‘ang chÆ¡i, lại còn hà há»ng để cho ngưá»i ta hiểu rằng mình không phải là m nhiệm vụ cá»§a những tên hầu.
Ngưá»i sÄ© và o gian phòng thứ hai được canh gác bởi lÃnh ngá»± lâm và môn lại. Y nhắc lại yêu cầu cá»§a mình. Má»™t môn lại tiến đến và há»i:
- Ông có mang thư tiếp kiến không?
- Tôi có mang, nhưng không phải thư của tể tướng Mazarin.
- Và o Ä‘i và há»i ông Bernouin!
Viên môn lại nói và và mở cánh cá»a thứ ba.
Chẳng biết do tình cá» hay do vẫn đứng ở chá»— thưá»ng lệ, Bernouin đứng sau cánh cá»a và đã nghe thấy tất cả. Hắn nói:
- ChÃnh tôi là ngưá»i ông tìm đây. Ông mang thư cá»§a ai đến Các hạ?
- Của tướng Olivier Cromwell(1), - Kẻ mới đến nói, - nhỠông nói lại tên đó với Các hạ và ra cho tôi biết Các hạ có thể tiếp tôi hay không?
Y đứng dáºy trong má»™t tư thế vừa âm thầm vừa kiêu hãnh rất đặc biệt vá»›i những thánh đồ thánh giáo.
Sau khi đưa con mắt tra xét lên toà n thân ngưá»i trẻ tuổi, Bernouin và o trong văn phòng và truyá»n đạt lại những lá»i nói cá»§a sứ giả.
- Má»™t ngưá»i mang thư cá»§a Olivier Cromwell à ? - Mazarin há»i, - và ngưá»i ấy như thế nà o?
- Thưa đức ông, má»™t ngưá»i Anh chÃnh cống, tóc hung và ng, hung hung đúng hÆ¡n là hoe và ng, mắt xanh xám, xám đúng hÆ¡n là xanh, phần còn lại là kiêu ngạo và cứng cá»i.
- Bảo hắn đưa thư.
Bernouin từ văn phòng ra tiá»n sảnh nói:
- Ông há»i bức thư.
Ngưá»i trẻ tuổi đáp:
- Äức ông xem thư mà không có ngưá»i mang thư. Nhưng để ông tin rằng tôi thá»±c sá»± là ngưá»i mang thư, xin hãy nhìn xem.
Bernouin nhìn dấu niêm phong thấy bức thư đúng là cá»§a tướng Olivier Cromwell, hắn sắp sá»a quay và o văn phòng, thì ngưá»i trẻ tuổi nói:
- Hãy nói thêm rằng tôi không phải là má»™t ngưá»i mang tin bình thưá»ng mà là má»™t phái viên đặc biệt.
Bernouin và o, sau mấy giây lại ra, giữ cá»a mở và bảo:
- Má»i ông và o.
Mazarin cần đến tất cả những sá»± Ä‘i Ä‘i lại lại ấy để hồi phục khá»i cÆ¡n xúc động mà việc bảo tin có bức thư gây nên. Nhưng tâm trà ông có minh mẫn đến đâu, ông vẫn không tin được lý do gì đã khiến Cromwell muốn liên lạc vá»›i ông.
Ngưá»i trẻ tuổi xuất hiện ở ngưỡng cá»a văn phòng, má»™t tay cầm mÅ©, má»™t tay cầm phong thư.
Mazarin đứng dáºy và nói:
- Ông có mang thư uỷ nhiệm với tôi à ?
- Thưa Äức ông, thư đây, - ngưá»i trẻ tuổi đáp.
Mazarin cầm bức thư, mở dấu niêm phong và đá»c,
"Ông Mordaunt là má»™t thư ký cá»§a tôi sẽ trình bức thư giá»›i thiệu nà y lên Các hạ giáo chá»§ Mazarin ở Paris. Ngoà i ra viên thư ký nà y còn mang đến các hạ má»™t bức thư máºt thứ hai.
Olivier Cromwell"
- Rất tốt, ông Mordaunt ạ, - Mazarin nói, - Ông hãy đưa tôi bức thư thứ hai và ngồi xuống đây!
Ngưá»i trẻ tuổi rút ở trong túi ra bức thư thứ hai đưa cho giáo chá»§, rồi ngồi xuống.
Tuy nhiên Ä‘ang mải suy nghÄ©, giáo chá»§ cầm thư rồi mà chưa bóc, láºt Ä‘i láºt lại trong tay; nhưng rồi để đánh lạc hướng kẻ mang tin, ông ta bắt đầu lục vấn y theo thói quen cá»§a mình, và do kinh nghiệm, ông tin chắc rằng Ãt ngưá»i giấu nổi ông Ä‘iá»u gì khi ông đã vừa há»i vừa nhìn và o mặt. Ông nói:
- Ông Mordaunt nà y, ông còn trẻ lắm đối vá»›i cái nghỠđại sứ hóc búa nà y mà nhiá»u khi những nhà ngoại giao kỳ cá»±u nhất cÅ©ng thất bại đây.
- Thưa Äức ông, tôi hai mươi ba tuổi, nhưng Các hạ lầm khi nói rằng tôi trẻ. Mặc dầu tôi không có được sá»± khôn ngoan cá»§a ngà i, nhưng tuổi tôi thì hÆ¡n ngà i đấy.
- Thế là thế nà o? - Mazarin nói. - Tôi không hiểu ý ông.
- Thưa Äức ông, tôi nói rằng những năm tháng khổ Ä‘au phải tÃnh gấp đôi, mà từ hai mươi năm nay tôi Ä‘au khổ.
- À phải, tôi hiểu rồi, - Mazarin nói, - vì không có của cải; ông nghèo khổ có phải không?
Rồi ông nói thêm vá»›i mình: "Bá»n là m cách mạng nước Anh toà n là những đồ khố rách áo ôm".
- Thưa Äức ông, lẽ ra tôi phải có má»™t tà i sản là sáu triệu đồng, nhưng ngưá»i ta đã tước Ä‘oạt mất cá»§a tôi.
- Thế ra ông không phải là má»™t ngưá»i trong đám bình dân à ? - Mazarin ngạc nhiên há»i.
- Nếu tôi mang tước hiệu, Tôi sẽ là "Lord"; nếu tôi mang hỠtôi, ắt ngà i đã từng nghe thấy là một trong những dòng hỠlẫy lừng nhất Anh quốc.
- Váºy tên hỠông là gì? - Mazarin há»i.
- Tên tôi là Mordaunt, - Ngưá»i trẻ tuổi nghiêng mình đáp.
Mazarin hiểu rằng phái viên cá»§a Cromwell muốn giữ kÃn cuá»™c vi hà nh cá»§a mình.
- Ông im lặng má»™t lát, nhưng trong lúc ấy ông nhìn và o ngưá»i lạ vá»›i sá»± chú ý còn lá»›n hÆ¡n cả lúc má»›i đầu.
Ngưá»i thanh niên vẫn thản nhiên.
- Quá»· bắt cái bá»n thanh giáo nà y Ä‘i - Mazarin khẽ nhá»§ thầm - Chúng như tượng đá tạc ấy.
Rồi ông cao giá»ng:
- Ông vẫn còn bà con thân thÃch chứ?
- Thưa Äức ông còn má»™t ngưá»i.
- Ngưá»i ấy đã giúp đỡ ông chứ?
- Äã, ba lần tôi đến cầu xin sá»± giúp đỡ, thì ba lần ông ta sai đầy tá»› ra Ä‘uổi tôi.
Mazarin hy vá»ng dùng lòng thương giả dối để ngưá»i trẻ tuổi rÆ¡i và o bẫy cá»§a mình, bèn nói:
- Ôi, lạy Chúa? Câu chuyện cá»§a ông tôi thấy tháºt đảng quan tâm! Thế ông không biết mình ra Ä‘á»i thế nà o à ?
- Mãi táºn gần đây tôi má»›i biết rõ.
- Còn trước đó thì sao?
- Tôi tự coi mình như một đứa con hoang.
- Váºy là ông chưa há» biết mặt mẹ mình à ?
- Có chứ, thưa Äức ông. Khi tôi còn nhá», mẹ tôi đến thăm tôi ba lần ở nhà bà vú nuôi; lần cuối cùng mẹ tôi đến tôi còn nhá»› rõ như má»›i ngà y hôm nay.
- Ông có trà nhớ tốt nhỉ? - Mazarin nói.
- á»’, đúng thế, thưa Äức ông, - ngưá»i thanh niên nói vá»›i má»™t cái giá»ng tháºt kỳ lạ nó khiến cho giáo chá»§ cảm thấy má»™t cÆ¡n rùng mình chạy khắp các mạch máu.
- Thế ai nuôi dưỡng ông? - Mazarin há»i.
- Má»™t bà vú ngưá»i Pháp; khi tôi lên năm tuổi bà ấy Ä‘uổi tôi Ä‘i vì chẳng có ai trả tiá»n công cho bà , và bà ấy bảo tôi biết tên ngưá»i thân thÃch kia mà bà thưá»ng nghe mẹ tôi nói đến.
- Rồi ông ra sao?
- Tôi khóc lóc và đi ăn xin trên những đưá»ng cái lá»›n. Má»™t vị thượng thư ở Kingston nhặt tôi vá» dạy dá»— tôi theo đạo Tân giáo, truyá»n cho tôi tất cả trà thức cá»§a mình và còn giúp đỡ tôi trong việc tìm lại gia đình.
- Những cuộc tìm kiếm ấy ra sao?
- Äá»u vô hiệu quả; ăn nhá» may rá»§i mà thôi.
- Ông tìm ra tình hình mẹ ông bây giỠthế nà o rồi?
- Tôi được biết rằng mẹ tôi đã bị ám sát bởi chÃnh cái kẻ thân thÃch ấy, hắn được bốn ngưá»i bạn giúp sức. Và tôi cÅ©ng được biết rằng vua Charles I đã tước danh hiệu quý tá»™c và tước cả tà i sản cá»§a tôi nữa.
- A! Bây giỠthì tôi mới hiểu vì sao ông phụng sự ông Cromwell. Ông thù ghét nhà vua.
Mazarin kinh ngạc khi ngưá»i thanh niên thốt ra những lá»i lẽ ấy vá»›i vẻ mặt ma quái. Mặt những ngưá»i khác thưá»ng đỠgay lên vì bị bốc máu, nhưng ở y mặt lúc ấy và ng như sắc mặt và trở nên nhợt nhạt.
- Ông Mordaunt ạ, câu chuyện cá»§a ông tháºt là khá»§ng khiếp và là m tôi xúc động mạnh mẽ, nhưng cÅ©ng may cho ông là ông phụng sá»± má»™t vị chúa tể toà n năng. Ông ấy hẳn là sẽ giúp ông trong việc tìm kiếm. Chúng tôi cÅ©ng sẽ có những tin tức cung cấp cho ông.
- Thưa Äức ông, đối vá»›i má»™t con chó nòi tốt, chỉ cần chỉ cho nó má»™t đầu đưá»ng săn là chắc chắn nó sẽ Ä‘i tá»›i đầu kia.
- Nhưng cái ngưá»i thân thÃch mà ông kể vá»›i tôi ấy, ông có muốn tôi nói vá»›i ông ta không? - Mazarin nói, toan kiếm má»™t ngưá»i bạn bên cạnh Cromwell.
- Cảm Æ¡n Äức ông, tá»± tôi sẽ nói.
- Nhưng ông đã chẳng nói rằng ông ta bạc đãi ông đó sao?
- Lần sau tôi gặp, ông ta sẽ đốì xỠvới tôi tốt hơn.
- Ông có cách là m siêu lòng ông ta à ?
- Tôi có cách khiến ông ta phải sợ tôi.
Mazarin nhìn ngưá»i thanh niên nhưng má»™t tia chá»›p lóe ra từ đôi mắt anh ta khiến ông cúi đầu xuống và ông sẽ lúng túng nếu tiếp tục má»™t câu chuyện như váºy, ông bèn mở phong thư cá»§a Cromwell.
Dần dần mắt cá»§a ngưá»i thanh niên trở lại khép lại và lỠđỠnhư thưá»ng lệ và y lại rÆ¡i và o má»™t giấc má»™ng sâu xa.
Sau khi Ä‘á»c được mấy dòng, Mazarin thá» nhìn trá»™m xem Mordaunt có rình nom vẻ mặt ông không, và nháºn thấy vá» thản nhiên cá»§a y, ông khẽ nhún vai mà nói.
- Những công việc cá»§a ông, ông cứ nhá» những ngưá»i khác là m giúp đồng thá»i vá»›i công việc cá»§a há». Nà o, xem bức thư nà y nói gì.
Chúng tôi xin in nguyên văn bức thư ra đây:
"KÃnh gá»i Các hạ
Äức ông giáo chá»§ Mazarini.,
Thưa Äức ông, tôi muốn được biết các ý định cá»§a ngà i vá» những công việc hiện nay ở nước Anh. Hai vương quốc chúng ta ở quá gần nhau nên nước Pháp không thể không quan tâm đến tình hình nước chúng tôi, cÅ©ng như chúng tôi không thể không quan tâm đến tình hình nước Pháp. Những ngưá»i dân Anh hầu như hoà n toà n nhất trà chống lại chÃnh thể chuyên chế tà n bạo cá»§a vua Charles và bè đảng.
Do lòng tin cáºy chúng tôi, tôi được đặt đứng đầu phong trà o ấy, tôi đánh giá rõ rà ng hÆ¡n ai hết bản chất và háºu quả phong trà o. GiỠđây tôi Ä‘ang là m chiến tranh và tôi sắp mở má»™t tráºn đánh quyết định vá»›i vua Charles. Tôi sẽ thắng bởi vì hi vá»ng cá»§a dân tá»™c, cá»§a ý cá»§a Chúa đứng vá» phÃa tôi. Tôi thắng tráºn nà y nhà vua sẽ chẳng còn chút tá»± lá»±c nà o ở Anh hay ở Scotland. Nếu không bị bắt hoặc bị giết, ông ta sẽ tiếp nháºn hoà ng háºu Henriette rồi và chắc hẳn là vô tình đã duy trì má»™t ná»™i chiến không dứt trong đất nước tôi. Nhưng bà Henriettetetetete là con gái nước Pháp thì sá»± tiếp đãi cá»§a nước Pháp là phải. Còn vá» vua Charles, vấn đỠlại khác hẳn. Tiếp nháºn và giúp đỡ ông ta là nước Pháp phán đối những hà nh động cá»§a nhân dân Anh và là m phương hại má»™t cách hết sức cÆ¡ bản đến nước Anh và nhất là đến tiến trình mà chúng tôi muốn tạo ra cho chÃnh phá»§ cá»§a mình; má»™t tình trạng như váºy cÅ©ng ngang vá»›i hà nh vi thù địch hiển nhiên…".
Lúc nà y rất đỗi lo lắng vì thái độ trong bức thư, Mazarin ngừng Ä‘á»c và lại nhìn trá»™m ngưá»i thanh niên. Y vẫn mÆ¡ mà ng.
Mazarin Ä‘á»c tiếp:
"Thưa Äức ông, như váºy tháºt là gấp bách, tôi cần phải biết sá»± thể ra sao vá» những sở kiến cá»§a nước Pháp. Lợi Ãch cá»§a nước Pháp và nước Anh dù rằng được lái theo những hướng trái ngược, nhưng lại gần nhau hÆ¡n là ngưá»i ta có thể tưởng. Nước Anh cần có sá»± yên tÄ©nh ná»™i bá»™ để hoà n tất việc loại trừ ông vua cá»§a mình; nước Pháp cần sá»± yên tÄ©nh đó để cá»§ng cố ngai và ng cá»§a ông vua non trẻ, các ông cÅ©ng như chúng tôi cần đến ná»n hoà bình ná»™i tại ấy mà chúng ta có thể đạt tá»›i nhá» sức mạnh cá»§a chÃnh phá»§ chúng ta.
Những cuá»™c tranh chấp cá»§a ngà i vá»›i nghị viện, những mối bất hoà âm ỉ cá»§a ngà i vá»›i các hoà ng thân, há» hôm nay chiến đấu vì ngà i và ngà y mai sẽ chiến đấu chống lại ngà i, lòng kiên nhẫn cá»§a dân chúng được chỉ huy bởi ông chá»§ giáo, ông chá»§ tịch Blancmensnil và ông tham nghị Broussel, cuối cùng tất cả sá»± há»—n loạn ấy trải qua những báºc thang khác nhau cá»§a quốc gia buá»™c ngà i phải xem xét vá»›i tinh thần lo ngại vá» má»™t cuá»™c chiến tranh có thể xảy ra vá»›i nước ngoà i. Bởi vì khi ấy nước Anh phấn khÃch cuồng nhiệt vì những tư tưởng má»›i có thể sẽ liên minh vá»›i Tây Ban Nha, nước nà y vốn Ä‘ang thèm thuồng sá»± liên minh ấy. Cho nên, thưa Äức ông, biết rõ tÃnh tháºn trá»ng cá»§a ngà i và láºp trưá»ng hoà n toà n cá nhân cá»§a ngà i mà những biến cố đã tạo nên như ngà i, nay tôi thiết nghÄ© ngà i sẽ cho rằng tốt hÆ¡n hết là táºp trung lưc lượng cá»§a mình và o ná»™i bá»™ vương quốc Pháp và để mặc ChÃnh phá»§ má»›i cá»§a nước Anh vá»›i lá»±c lượng cá»§a há». Sá»± trung láºp ấy chi cốt để tách xa vua Charles khá»i lãnh thổ Pháp, và không giúp đỡ cả vá» vÅ© khÃ, tiá»n bạc hay quân đội cho cái ông vua hoà n toà n xa lạ vá»›i quà quốc kia.
Bức thư cá»§a tôi như váºy là hoà n toà n bà máºt, và cÅ©ng vì thế mà tôi gá»i tá»›i ngà i qua tay má»™t ngưá»i tâm phúc tin cẩn; bức thư sẽ Ä‘i trước, bằng má»™t tinh thần mà Các hạ sẽ lưá»ng ra, những biện pháp mà tôi sẽ áp dụng tuỳ theo các sá»± kiện diá»…n biến.
Olivier Cromwell nghÄ© rằng tốt hÆ¡n hết là bà y tá» lẽ phải vá»›i má»™t đầu óc thông minh như Madarim hÆ¡n là vá»›i má»™t bà hoà ng háºu chắc chắn hÆ¡n đáng khâm phục vá» tÃnh kiên nghị nhưng lại quá qui phục những thà nh kiến hão huyá»n vá» dòng dõi và vá» quyá»n lá»±c thần linh.
- Xin kÃnh chà o Äức ông. Nếu trong mưá»i lăm ngà y mà tôi không nháºn được trả lá»i thì tôi sẽ coi như bức thư cá»§a tôi vô hiệu.
Olivier Cromwell"
- Nà y ông Mordaunt, - Tể tướng cất cao giá»ng như muốn đánh thức con ngưá»i Ä‘ang mÆ¡ má»™ng, - bức thư trả lá»i cá»§a tôi sẽ cà ng là m vừa lòng tướng Cromwell hÆ¡n, nếu như tôi cà ng chắc chắn hÆ¡n là ngưá»i ta sẽ không biết rằng tôi sẽ viết ra nó. Váºy ông hãy đợi lấy thư ở Boulogne-sur-Mer - trên bá» biển, và hãy hứa vá»›i tôi rằng ông sẽ Ä‘i ngay sáng mai.
- Thưa Äức ông, tôi xin hứa, - Mordaunt đáp, - nhưng Äức ông sẽ bắt tôi đợi bức thư ấy bao nhiêu ngà y?
- Nếu trong mưá»i ngà y mà ông không nháºn được thì ông có thể ra Ä‘i.
Mordaunt cúi chà o.
- Chưa xong đâu ông, - Mazarin nói, - những cuá»™c phiêu lưu đặc biệt cá»§a ông là m tôi rất xúc động; hÆ¡n nữa bức thư cá»§a Ngà i Cromwell khiến ông trở thà nh quan trá»ng trước mắt tôi vá»›i tư cách đại sứ. Nà o, tôi xin nhắc lại, hãy nói Ä‘i tôi có thể là m gì cho ông?
Mordaunt ngẫm nghÄ© má»™t lát, rồi sau má»™t chút do dá»± dá»… nháºn thấy, sắp mở miệng để nói, thì Bernouin hấp tấp Ä‘i và o ghé và o tai giáo chu thì thầm:
- Bẩm Äức ông, hoà ng háºu Henriettetetetete, có má»™t vị quý tá»™c ngưá»i Anh Ä‘i theo, lúc nà y Ä‘ang và o Hoà ng cung.
Mazarin nảy báºt ngưá»i trên ghế, cá» chỉ ấy không thoát khá»i mắt ngưá»i trẻ tuổi, và ông vá»™i kìm hãm chuyện kÃn ấy mà chắc hẳn ông suýt tuôn ra.
- Nà y ông, - giáo chá»§ nói, - Ông nghe tôi dặn rồi chứ. Tôi ấn định nÆ¡i hẹn vá»›i ông ở Boulogne-sur-Mer, vì rằng tôi nghÄ© đối vá»›i ông, má»i thà nh phố ở Pháp cÅ©ng như nhau mà thôi, nếu ông muốn má»™t thà nh phố khác thì cứ nêu ra. Nhưng chắc ông cÅ©ng dá»… dà ng hiểu rằng bị bao bá»c như tôi giữa những thế lá»±c mà tôi chỉ có thể thoát ra bằng sá»± kÃn đáo, tôi muốn rằng má»i ngưá»i không hay biết gì vá» sá»± có mặt cá»§a ông ở Paris.
- Thưa Äức ông, tôi sẽ Ä‘i ngay,
Mordaunt vừa nói vừa Ä‘i mấy bước ra phÃa cá»a mà mình đã và o, thì giáo chá»§ gá»i giáºt lại:
- Nà y, ông Æ¡i! Không Ä‘i lối ấy! Xin ông Ä‘i theo hà nh lang, rồi ra nÆ¡i tiá»n phòng. Tôi muốn rằng ngưá»i ta không nom thấy ông Ä‘i ra, cuá»™c há»™i kiến cá»§a chúng ta phải được giữ bà máºt.
Bernouin đưa Mordaunt sang phòng bên cạnh, trao cho má»™t tên môn lại và trá» cho anh ta má»™t cá»a ra.
Rồi hắn hấp tấp trở lại để dẫn hoà ng háºu Henriettete và o căn phòng giáo chá»§, bà đã Ä‘i qua dãy hà ng lang kÃnh.
Chú thÃch :
(1) Olivier Cromwell (1599-1658) nghị sÄ© Anh, sau trở thà nh thá»§ lÄ©nh cá»§a phong trà o chống đối chế độ quân chá»§ chuyên chế. Lãnh đạo quân khởi nghÄ©a đánh bại đội hoà ng gia ở NadÆ¡by (1645) và xá» tá» vua Charles I. Cuá»™c khởi nghÄ©a cá»§a Cromwell có tÃnh chất cách mạng dân chá»§ tư sản và tác động rá»™ng rãi đến phong trà o cách mạng ở nhiá»u nước châu Âu Äức
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 11:50 AM.
|

15-09-2008, 08:28 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 40
Mazarin và bà Henriette
Giáo chá»§ tể tướng đứng dáºy và vá»™i vã Ä‘i ra đón bà hoà ng háºu nước Anh. Ông gặp bà ở quãng giữa hà nh lang dẫn đến văn phòng mình.
Ông cà ng tá» vẻ cung kÃnh bà hoà ng háºu không có tùy tùng mà cÅ©ng chẳng có trang Ä‘iểm nà y hÆ¡n, khi tá»± mình cảm thấy rõ rà ng có Ä‘iá»u gì đáng chê trách vá» tÃnh biển láºn thiếu nhân tâm cá»§a mình.
Song những ngưá»i đến cầu khẩn lại tà i bắt gương mặt mình biểu hiện được má»i vẻ, và ngưá»i con gái cá»§a Henri IV vừa tươi cưá»i Ä‘i tá»›i ngưá»i mà mình căm ghét và khinh bỉ.
- Chà ! Vẻ mặt má»m má»ng là m sao! - Mazarin tá»± nhá»§. - Phải chăng bà ta đến vay mượn mình tiá»n?
Và ông ta liếc má»™t cái nhìn lo ngại vá» phÃa cái két bạc cá»§a mình, ông cÅ©ng vá»™i quay cái nhẫn cá»§a mình và o phÃa trong để che giấu cái mặt kim cương lá»™ng lẫy mà ánh hà o quang cá»§a nó hẳn sẽ thu hút cặp mắt ngưá»i ta lên đôi bà n tay vốn đã nuá»™t nà cá»§a mình.
Khốn ná»—i cái nhẫn ấy không cho phép mầu giúp ông tà ng hình như chiếc nhẫn cá»§a Gygès(1) khi ngưá»i mang nhẫn xoay nó.
Lúc nà y Mazarin ao ước tà ng hình quá Ä‘i, vì ông ta Ä‘oán rằng bà Henriette đến để yêu cầu ông má»™t cái gì đó mà má»™t bà hoà ng bị ông đối xá» tà n tệ như váºy lại xuất hiện vá»›i nụ cưá»i trên môi, Chứ không phải vá»›i lá»i doạ dẫm thì rõ rà ng là bà ta đến để cầu xin.
- Thưa ngà i giáo chá»§ - Bà khách uy nghi nói, - lúc đầu tôi có ý định nói vá» việc đã xui khiến tôi đến đây vá»›i hoà ng háºu em gái tôi, nhưng tôi lại suy nghÄ© rằng những vấn đỠchÃnh trị can hệ trước hết đến đà n ông.
- Thưa bà - Mazarin nói, - thá»±c là Lệnh bà là m tôi rối vá»›i những lá»i lẽ biệt đãi êm tai đó.
"Hắn tháºt là nhã nhặn, - bà hoà ng nghÄ©, - hay là hắn Ä‘oán được ý định cá»§a ta".
Tá»›i văn phòng cá»§a mình, giáo chá»§ má»i hoà ng háºu và khi bà đã yên vị trong chiếc ghế bà nh ông nói:
- Xin Lệnh bà ban lệnh cho kẻ tôi tá»› cung kÃnh nhất cá»§a Lệnh bà .
- Than ôi! Thưa Äức ông, - Hoà ng háºu nói, - tôi đã mất Ä‘i thói quen ra mệnh lệnh và mắc thói quen cầu khẩn. Tôi đến đây để cầu khẩn ông và rất sung sướng nếu lá»i cầu khẩn cá»§a tôi được ông chấp nháºn.
- Tôi xin nghe, thưa bà , - Mazarin nói.
- Thưa ông giáo chá»§, đây là câu chuyện vá» cuá»™c chiến tranh mà chồng tôi duy trì chống lại những phần tá» phiến loạn. Có lẽ ông không biết rằng ngưá»i ta Ä‘ang đánh nhau ở bên Anh - hoà ng háºu nói vá»›i nụ cưá»i buồn rầu, - và sắp tá»›i đây ngưá»i ta sẽ đánh nhau còn quyết liệt hÆ¡n từ trước đến giá».
- Thưa bà , tôi hoà n toà n không biết, - Mazarin nói và kèm theo má»™t cái nhún vai nhè nhẹ. - Chao ôi! Những cuá»™c chiến tranh cá»§a chúng tôi đã choán hết thá»i giá» và tâm trà cá»§a má»™t tể tướng khốn khổ bất lá»±c và suy nhược như tôi.
- Thế nà y nhé, - Hoà ng háºu nói, - tôi xin báo vá»›i ông giáo chá»§ rằng Charles đệ nhất, chồng tôi nay mai sẽ thắng má»™t tráºn quyệt định. - Trong trưá»ng hợp thất bại, - Mazarin là m má»™t động tác, - Ấy phải phòng trước má»i chuyện, - hoà ng háºu nói tiếp, - ngà i muốn rút lui sang Pháp và sống ở đấy như má»™t ngưá»i bình thưá»ng. Ông thấy thế nà o vá» dá»± định ấy?
Giáo chá»§ lắng nghe mà không má»™t thá»› thịt nà o trên nét mặt tiết lá»™ cảm xúc mà ông nháºn thấy; suốt lúc nghe mà ông vẫn giữ nguyên nụ cưá»i giả tạo, vuốt ve. Äến khi hoà ng háºu nói xong, ông má»›i đáp bằng cái giá»ng mượt mà nhất.
- Thưa bà , bà cho rằng nước Pháp bản thân nó Ä‘ang xáo động và sục sôi như thế nà y lại có thể là má»™t cái bến yên là nh cho má»™t ông vua bị truất ngôi hay sao? Vương miện chẳng đã vững chắc gì trên đầu vua Louis XIV là m sao ông ta có thể chịu đựng nổi má»™t trá»ng lượng gấp đôi?
- Vá» cái gì can hệ đến tôi, thì trá»ng lượng ấy đã chẳng lấy gì là m nặng lắm đâu, ông giáo chá»§ ạ, - Hoà ng háºu ngắt lá»i vá»›i má»™t nụ cưá»i Ä‘au đớn, - và tôi chẳng đòi há»i ngưá»i ta phải là m gì cho chồng tôi nhiá»u hÆ¡n so vá»›i tôi đâu. Ông thấy rằng chúng tôi là những vua chúa rất khiêm tốn đấy chứ.
- Ấy, thưa bà , - giáo chá»§ vá»™i cướp lá»i để cắt đứt những Ä‘iá»u giải thÃch có thể tiếp theo, - vá» bà thì lại là chuyện khác, bà là má»™t ngưá»i con gái cá»§a Henri IV cá»§a đức vua vÄ© đại và tuyệt vá»i ấy…
- Äiá»u ấy không ngăn cản ông từ chối tiếp đón con rể cá»§a Ngưá»i, có phải không, thưa ông? Tuy nhiên, ông cÅ©ng nên nhá»› lại rằng vị vua vÄ© đại, tuyệt vá»i ấy có lần bị phế truất giống như chồng tôi sắp sá»a bị, đã cầu cứu nước Anh, và nước Anh đã chấp thuáºn; nói cho đúng thì hoà ng háºu Elidabet chẳng phải cháu gái cá»§a Ngưá»i?
- Peccato(2) - Mazarin nói, ông ta cãi bữa trước cái lý luáºn tháºt là đơn giản ấy. - Lệnh bà không hiểu tôi: Lệnh bà nháºn xét sai những ý định cá»§a tôi, và như váºy chắc chắn là tôi diá»…n đạt bằng tiếng Pháp dở quá.
- Váºy thì xin ông cứ nói tiếng Ã. Hoà ng háºu Marie de Médicis mẹ cá»§a tôi đã dạy cho chúng tôi thứ tiếng ấy trước khi bị giáo chá»§ tể tướng tiá»n bối cá»§a ông đưa Ä‘i chết trong cảnh lưu đà y. Nếu như còn lại chút gì, cá»§a đức vua Henri IV vÄ© đại và tuyệt vá»i mà ông nói đến lúc nãy ấy, chắc chắn là Ngưá»i sẽ rất lấy là m ngạc nhiên vì sao sá»± khâm phục sâu xa đối vá»›i Ngưá»i lại chẳng dÃnh dáng gì mấy đến lòng thương đối vá»›i gia đình cá»§a Ngưá»i như váºy.
Mồ hôi há»™t đổ trên trán Mazarin. Rồi chẳng nháºn lá»i đỠnghị cá»§a hoà ng háºu là thay đổi ngôn ngữ, ông nói:
- Thưa bà , trái lại sá»± khâm phục ấy là to lá»›n và hiển nhiên, đến ná»—i nếu như vua Charles I - xin Chúa phù há»™ cho ngà i tránh khá»i má»i tai hoạ - mà đến nước Pháp, thì tôi sẽ xin hiến toà nhà tôi, toà nhà riêng cá»§a tôi cho ngà i; nhưng chao ôi! Äó sẽ là má»™t nÆ¡i rút lui Ãt an toà n. Má»™t ngà y nà o đó, dân chúng sẽ đốt cháy ngôi nhà đó như đã đốt cháy nhà thống chế Ancre. Tá»™i nghiệp thay Concino Concini (3). Mà ông ta chỉ muốn có Ä‘iá»u hay cá»§a nước Pháp (4).
- Äúng đấy thưa Äức ông, cÅ©ng như ngà i ấy mà ? - Bà hoà ng nói châm biếm.
Mazarin giả bá»™ không hiểu ý nghÄ©a kép cá»§a câu mà chÃnh ông ta vừa nói ra, và tiếp tục thương vay khóc mướn cho số pháºn cá»§a Concino Concini.
Bà hoà ng hốt hoảng quá kêu lên:
- Nhưng thưa ngà i giáo chá»§, rốt cuá»™c ngà i trả lá»i cho tôi thế nà o chứ?
Mỗi lúc một áo não thêm, Mazarin nói:
- Thưa Lệnh bà , Lệnh bà có cho phép tôi đưa ra má»™t lá»i khuyên nhá»§ không? Tất nhiên là trước khi mạo muá»™i là m việc đó, tôi xin bắt đầu phục xuống dưới chân Lệnh bà để là m tất má»i Ä‘iá»u gì khiến Lệnh bà vui lòng.
- Ông hãy nói Ä‘i, - Hoà ng háºu đáp. - Lá»i khuyên cá»§a má»™t ngưá»i khôn ngoan như ông chắc chắn là phải tốt.
- Thưa bà , xin hãy tin tôi, đức Vua phải chống cự đến cùng.
- Thưa ông đức Vua đã là m như váºy, và trong tráºn đánh nà y đưa ra những lá»±c lượng Ãt á»i hÆ¡n lá»±c lượng địch rất nhiá»u chứng tỠđức Vua không tÃnh đến đầu hà ng mà không chiến đấu. Nhưng cuối cùng, trong trưá»ng hợp Vua sẽ bại tráºn thì sao?
- Thế thì thưa bà , trong trưá»ng hợp ấy, tôi biết rằng tôi đưa ra má»™t ý kiến vá»›i Lệnh bà là liá»u lÄ©nh, nhưng ý kiến cá»§a tôi là đức Vua không nên rÆ¡i bá» vương quốc cá»§a mình. Ngưá»i ta sẽ lãng quên nhanh chóng những ông vua vẳng mặt; nếu vua mà rá»i sang Pháp thì mục Ä‘Ãch và lợi Ãch cá»§a ngà i sẽ Ä‘i đứt.
- Nhưng mà , - Hoà ng háºu nói, - nếu đó là ý kiến cá»§a ông và nếu ông tháºt sá»± quan tâm, thì xin ông gá»i ngay cho nhà vua chút Ãt viện trợ vá» ngưá»i và tiá»n bạc; bởi vì tôi tôi chẳng còn là m gì được cho chồng tôi nữa; để giúp chồng, tôi đã bán đến hạt kim cương cuối cùng. Bây giá» tôi chẳng còn chút gì hết, ông biết đấy. Ông biết còn rõ hÆ¡n bất cứ ai. Nếu như còn đồ tư trang nà o, chắc hẳn là mùa đông nà y tôi đã mua cá»§i vá» sưởi cho tôi và con gái tôi rồi.
- A! Thưa bà , - Mazarin nói - Lệnh bà không hiểu gì mấy vá» Ä‘iá»u mà bà yêu cầu. Äến lúc mà má»™t ông vua phải cần đến viện trợ từ nước ngoà i để đặt lại mình lên ngôi, thì có nghÄ©a là thú nháºn rằng mình chẳng còn có má»™t chá»— dá»±a nà o trong tình cảm cá»§a bầy tôi cá»§a mình nữa.
Bá»±c bá»™i phải theo dõi cái trà xảo tinh vi trong cái mê cung những từ ngữ mà ông ta Ä‘ang lạc và o đó, hoà ng háºu nói:
- Xin ông giáo chá»§ hãy Ä‘i và o việc thá»±c tế: Hãy trả lá»i cho tôi là có hay không? Nếu vua ở lại nước Anh, ông có gá»i viện trợ cho không? Nếu vua sang Pháp, ông có tiếp nháºn không?
- Thưa Lệnh bà , - giáo chá»§ là m ra vẻ chân thà nh nhất nói, - tôi hy vá»ng sẽ chứng tá» vá»›i Lệnh bà lòng táºn tụy cá»§a tôi và ý muốn cá»§a tôi kết thúc má»™t công việc mà Lệnh bà đang canh cánh bên lòng. Sau đó tôi nghÄ© Lệnh bà sẽ chẳng còn hoà i nghi tinh thần sốt sắng cá»§a tôi phụng sá»± Lệnh bà .
Bà hoà ng cắn môi và tức tối cá»±a quáºy trong chiếc ghế bà nh. Rồi bà nói:
- Váºy thì ông sẽ là m gì? Nà o, nói Ä‘i.
- Ngay bây giá» tôi sẽ đến xin ý kiến hoà ng háºu và sau đó đưa vấn đỠra trình nghị viện.
- Vá»›i nghị viện mà ông Ä‘ang xung đột phải không? Ông sẽ giao cho Broussel tưá»ng trình chứ gì? Thôi đủ rồi, ông giáo chá»§ ạ, đủ rồi. Tôi hiểu ông hoặc đúng hÆ¡n là tôi đã sai lầm. Chà ! Hãy Ä‘i ra nghị viện, vì rằng từ cái nghị viện ấy - kẻ thù cá»§a các vị vua - đã gá»i tá»›i ngưá»i con gái cá»§a đức vua Henri IV vÄ© đại và tuyệt vá»i mà ông khâm phục vô cùng ấy, những viện trợ duy nhất giúp bà ta mùa đông nà y khá»i chết đói và chết rét.
Dứt lá»i bà hoà ng đứng lên vá»›i má»™t vẻ phẫn ná»™ đưá»ng bệ.
Ông giáo chá»§ chắp hai tay giÆ¡ vá» phÃa bà mà nói:
- A! Thưa Lệnh bà , thưa Lệnh bà , Lệnh bà hiểu sai tôi rồi, lạy Chúa!
Nhưng hoà ng háºu Henriette chẳng thèm quay lại phÃa kẻ Ä‘ang rÆ¡i những giá»t nước mắt cá sấu ấy, bà đi ngang qua văn phòng, tá»± mình mở cá»a, và ở giữa đám vệ sÄ© đông đảo cá»§a Các hạ, đảm cáºn thần Ä‘ang xun xoe nịnh hót, giữa cảnh xa hoa cá»§a vương vị đối địch, bà đến nắm tay de Winter Ä‘ang đứng lẻ loi má»™t mình. Tá»™i nghiệp bà hoà ng háºu đã mất ngôi, trước mặt bà ta má»i ngưá»i vẫn nghiêng mình thi lá»…, vì nghi thức mà thôi, nhưng thá»±c tế chi còn có má»™t cánh tay mà bà có thể vịn lên được.
- Thôi kệ! - Mazarin nói khi còn lại má»™t mình, - Äiá»u đó là m phiá»n cho ta quá, và phải sắm vai nà y tháºt là hóc búa. Nhưng ta đã nói gì rõ rà ng vá»›i cả bên nà y và bên kia đâu. Hừ! Cromwell là má»™t tay săn Ä‘uổi các nhà vua quyết liệt, ta thương cho các tể tướng cá»§a hắn, nếu như hắn dùng tể tướng, Bernouin đâu!
Bernouin và o.
- Hãy nhìn xem cái ngưá»i trẻ tuổi mặc áo chẽn Ä‘en, tóc ngắn mà lúc nãy anh dẫn và o đây, có còn ở trong cung không?
Bernouin Ä‘i ra. Trong khi vắng mặt hắn, giáo chá»§ xoay cái mặt nhẫn ra phÃa ngoà i để lau hạt kim cương và ngắm nghÃa nước sáng cá»§a nó, và do má»™t giá»t lệ vẫn còn Ä‘á»ng ở trong mắt khiến mắt má» khó nhìn, ông ta lắc lắc cái đầu cho giá»t lệ rÆ¡i xuống.
Bernouin và o cùng với Comminger bữa nay đến phiên gác, Comminger nói:
- Thưa Äức ông, tôi dẫn ngưá»i trẻ tuổi mà Các hạ há»i ra ngoà i.
Anh ta đến gần tấm kÃnh hà nh lang và nhìn má»™t váºt gì đó vá»›i vẻ kinh ngạc, chắc là bức hoạ cá»§a Raphael vì nó treo đối diện cánh cá»a. Sau đó anh ta mÆ¡ mà ng má»™t lát và đi xuống cầu thang. Tôi thấy anh ta đã lên má»™t con ngá»±a mà u xám và đi ra khá»i sân hoà ng cung. À, nhưng Äức ông không đến chá»— hoà ng háºu ư?
- Äể là m gì?
- Ông de Gitaud bác cá»§a tôi, vừa nói má»›i nói rằng Hoà ng thượng nháºn được những tin tức má»›i cá»§a quân đội.
- ÄÆ°á»£c tôi sẽ sang ngay.
Vừa lúc ấy xuất hiện. Ông ta được hoà ng háºu sai đến tìm giáo chá»§.
Comminger đã nhìn rõ vì Mordaunt đã là m đúng như hắn ta kể. Khi Ä‘i qua hà nh lang song song vá»›i hà nh lang kÃn lá»›n, anh ta đã gặp gỡ de Winter Ä‘ang đứng đợi hoà ng háºu Henriette.
Nhìn thấy ông, anh ta dừng phắt lại, không phải để ngắm nghÃa bức hoạ cá»§a Raphael, mà như bị mê mẩn trựớc má»™t váºt khá»§ng khiếp.
Mặt anh ta dãn nở ra toà n thân á»›n lạnh. ÄÆ°á»ng như anh ta muốn vượt qua bức tưá»ng bằng kÃnh ngăn cách mình vá»›i kẻ thù. Nếu như Comminger trông thấy anh ta nhìn de Winter vá»›i con mắt căm thù như thế nà o, thì sẽ chẳng còn nghi ngá» gì rằng vị công hầu ngưá»i Anh kia là kẻ tá» thù cá»§a anh ta.
Nhưng anh ta dừng lại.
Chắc là để ngẫm nghÄ©. Vì rằng đáng lẽ để mình bị lôi cuốn theo cá» chỉ ban đầu là xông thẳng tá»›i Milord de Winter, thì anh ta lững thững bước xuống cầu thang, cúi đầu Ä‘i ra khá»i cung, nhảy lên yên và thúc ngá»±a Ä‘i đến góc phố Richelieu, và mắt chăm chú nhìn phÃa hà ng rà o, anh ta đợi cá»— xe cá»§a hoà ng háºu ra sân.
Chẳng phải đợi lâu, vì hoà ng háºu ngồi vá»›i Mazarin khoảng mưá»i lăm phút, nhưng mưá»i lăm phút đợi chỠấy bằng má»™t thế ká»· đối vá»›i kẻ chỠđợi.
Cuối cùng cá»— máy nặng ná» mà ngưá»i ta gá»i là cái xe rÃt lên qua cổng sắt, và De Winter vẫn cưỡi ngá»±a, cúi xuống cánh cá»a xe để nói chuyện vá»›i Hoà ng háºu.
Mấy con ngá»±a chạy nước kiệu trên đưá»ng đến cung Louvre và đi và o đó. Trước khi Ä‘i khá»i tu viện Carmélites, bà Henriette đã dặn con gái đợi bà ở cung Louvre nÆ¡i hỠđã sống khá lâu và chỉ rá»i khá»i đó bởi vì cảnh khốn cùng cá»§a há» dưá»ng như cà ng nặng ná» hÆ¡n trong những căn phòng và ng son lá»™ng lẫy.
Mordaunt Ä‘i theo cá»— xe và khi thấy cá»— xe Ä‘i và o dưới cổng tò vò tôi tối, anh ta cùng ngá»±a Ä‘i áp sát và o thà nh tưá»ng có bóng tối trải trên đó, và đứng lặng im giữa những đưá»ng gá» cá»§a Jean Goujon(5), giống hệt má»™t bức phù Ä‘iêu ngưá»i cưỡi ngá»±a.
Anh ta đợi chỠnhư đã đợi chỠở Hoà ng cung.
--------------------
Chú thÃch:
(1) vua xứ Liđi, thế kỷ VII trước Công nguyên.
(2) Tiếng Ã: Má»™t sá»± lầm lẫn nhá».
(3) Concini: ngưá»i gốc Ã, là m thống chế Pháp, bất tà i và tham lam, đã khiến các đại thần nổi loạn Năm 1967, vua Louis XIII phải ra lệnh bắt giam. Concini chống cá»± và đã bị giết chết.
(4) Chữ Pháp "bien" có nghÄ©a là điá»u thiện, Ä‘iá»u hay và cÅ©ng có nghÄ©a là cá»§a cải, tà i sản. Äáng lẽ phải nói "Concini chỉ muốn Ä‘iá»u hay cho nước Pháp", Mazarin lại nói "chỉ muốn Ä‘iá»u hay cá»§a nước Pháp" thì chữ "bien" sẽ bị hiểu là "Conxini chi muốn cá»§a cải cá»§a nước Pháp".
(5) Nhà kiến trúc và điêu khắc ngưá»i Pháp.
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 11:50 AM.
|
 |
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
àâòîñèãíàëèçàöèè, àâòîðàäèî, àíåãäîòû, çåíèò, èìåíà, êîíäèöèîíåð, èñòîðèè, giống ngá»±a andalou, hai muoi nam sau dumas, îáðàçåö, ìåðëåí, ìîñêîâñêèé, ìóëüòèêè, ñëóæáà, ñïåöîäåæäà, ñòðàõîâàíèå  |
| |