 |
|

15-09-2008, 08:57 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 61
Jesus, lạy Chúa tôi!
Khi Mordaunt tá»›i trước ngôi nhà thì trông thấy d Artagnan đứng ở ngưỡng cá»a và lÃnh tráng cùng vÅ© khà nằm rải rác trên thảm cá» khu vưá»n.
- Æ hay! - Hắn kêu lên, nghẹn cả há»ng vì vừa má»›i chạy bở hÆ¡i tai, - Các tù binh vẫn còn ở cả đây chứ.
- Vâng, thưa ông, - Viên đội vừa đáp vừa cùng đồng đội vội vã đứng lên và giơ tay lên mũ chà o.
- Tốt! Lấy bốn ngưá»i; để dẫn há» ra và đưa ngay láºp tức đến chá»— tôi ở.
Bốn ngưá»i sá»a soạn.
- Thưa ngà i nói gì ạ? - D Artagnan nói bằng cái giá»ng giá»…u cợt mà các bạn Ä‘á»c cá»§a chúng tôi đã từng thấy bao lần từ khi quen biết anh - Có chuyện gì xin ngà i vui lòng cho biết?
- Thưa ông, có chuyện là tôi ra lệnh cho bốn ngưá»i Ä‘em tù binh mà chúng ta bắt được sáng nay ra và đưa đến chá»— ở cá»§a tôi.
- Tại sao váºy? - D Artagnan nói. - Xin lá»—i vá» sá»± tò mò, nhưng mong ông hiểu rằng tôi muốn được rõ vá» chuyện đó.
Mordaunt kiêu ngạo đáp:
- Tại những tù binh ấy bây giá» thuá»™c vá» tôi, và tôi được tuỳ hứng sá» dụng há».
- Xin phép ông, ông bạn trẻ Æ¡i, - D Artagnan nói, - Xin phép ông, hình như ông lầm rồi đấy. Xưa nay tù binh thuá»™c vá» ngưá»i nà o đã bắt há», chứ không thuá»™c kẻ nà o đã xem bắt há». Ông có thể bắt Lord de Winter là bác cá»§a ông, như ngưá»i ta nói, nhưng ông thÃch giết ông ta hÆ¡n, được thôi; chúng tôi, ông Du Vallon và tôi có thể giết hai nhà quý tá»™c nà y, nhưng chúng tôi thÃch bắt há» hÆ¡n, má»—i ngưá»i má»™t ý thÃch mà .
Cặp môi Mordaunt trắng bệch ra.
Hiểu rằng công chuyện sắp há»ng đến nÆ¡i, d Artagnan bèn gõ nhịp hà nh khúc thị vệ đội và o cánh cá»a.
Vừa má»›i được má»™t nhịp, Porthos đã ra và đứng vá» phÃa bên kia cánh cá»a, chân anh chạm và o ngưỡng cá»a và đầu chạm và o rầm cá»a.
Mưu kế ấy không lá»t qua mắt cá»§a Mordaunt, vá»›i vẻ tức giáºn bắt đầu lá»™ rõ, hắn nói:
- Thưa ông, ông kháng cá»± vô Ãch, những tù binh nà y vừa má»›i được giao cho tôi xong do vị tổng chỉ huy, vị chá»§ soái lẫy lừng cá»§a tôi, Ngà i Olivier Cromwell.
Những lá»i ấy như sét đánh ngang tai d Artagnan. Máu bốc lên thái dương, má»™t đám mây mù bay qua mắt anh, anh hiểu rõ ná»—i kỳ vá»ng hung cuồng cá»§a gã thanh niên và tá»± nhiên bà n tay anh hạ xuống đốc kiếm.
Porthos nhìn sang d Artagnan xem mình phải là m gì và ráºp theo những động tác cá»§a anh.
Cái nhìn ấy khiến d Artagnan lo ngại hÆ¡n là vững tâm, và anh bắt đầu tá»± trách mình đã cầu cứu đến sức mạnh tà n bạo cá»§a Porthos và o má»™t việc đáng lẽ cần phải dùng mưu mẹo nhiá»u hÆ¡n.
Anh tá»± nhá»§ thầm: "Bạo lá»±c sẽ là m cho tất cả chúng ta Ä‘i Ä‘á»i. Anh bạn d Artagnan cá»§a tôi Æ¡i, hãy chứng tá» cho con rắn con nà y hiểu rằng anh không những mạnh hÆ¡n nó, mà còn tinh khôn hÆ¡n nó".
Anh bèn lễ phép cúi chà o và nói:
- A! Ông Mordaunt Æ¡i, thế mà ông chẳng nói rõ Ä‘iá»u ấy ngay tỠđầu. Sao, ông được ngà i Olivier Cromwell vị chỉ huy lẫy lừng nhất thá»i đại nà y phái đến đây ư?
- Tôi vừa má»›i ở chá»— ngà i ra, - Mordaunt vừa nói vừa nhảy xuống đất và đưa con ngá»±a cá»§a mình cho má»™t tên lÃnh giữ, - Tôi vừa má»›i rá»i khá»i ngà i đây, ông ạ.
- Ông bạn thân mến ơi, - D Artagnan nói tiếp, - Ông chẳng bảo tôi ngay từ đầu. Tất cả nước thuộc vỠngà i Cromwell và bởi vì ông nhân danh ngà i đến lấy tù binh, tôi xin phục tùng, hỠlà của ông, xin ông cứ mang đi.
Mordaunt tiến lên, mặt mà y rạng rỡ, còn Porthos thì rụng rá»i nhìn d Artagnan và há miệng toan nói.
D Artagnan giẫm lên ủng Porthos, anh mới hiểu rằng đó là một mánh khóe của bạn.
Mordaunt đặt chân lên báºc thá»m thứ nhất, mÅ© cầm tay, sắp sá»a Ä‘i qua giữa đôi bạn, và ra hiệu cho bốn tên lÃnh Ä‘i theo mình, thì d Artagnan vá»›i nụ cưá»i nhã nhặn nhất đặt bà n tay lên vai gã thanh niên và nói:
- Xin lỗi ông, nếu vị tướng lẫy lừng Olivier Cromwell dùng tù binh của chúng tôi để ân thưởng cho ông, thì chắc hẳn ngà i đã viết cho ông tỠgiấy ban tặng đó chứ?
Mordaunt đứng sững lại. D Artagnan nói tiếp:
- Ngà i có gá»i cho ông má»™t lá thư nà o cho tôi, hoặc má»™t mảnh giấy nhá» nà o đó, chứng tỠông nhân danh ngà i mà đến không? Xin ông hãy trao cho tôi mảnh giấy ấy để Ãt ra tôi còn có cá»› biện minh vá»›i mấy ngưá»i đồng quốc cá»§a tôi vá» sá»± bá» rÆ¡i ná». Nếu không thì dù tôi có tin chắc rằng tướng Olivier Cromwell không thể muốn Ä‘iá»u ác cho há», ông hãy hÃểu rằng sẽ có những hà nh động xấu đấy.
Mordaunt lùi lại và cảm thấy rõ ngón đòn, hắn phóng sang d Artagnan má»™t cái nhìn khá»§ng khiếp, nhưng anh vẫn đáp lại bằng vẻ mặt dá»… thương và thân thiện nhất Ä‘á»i.
- Nà y ông, - Mordaunt nói, - Khi tôi nói vá»›i ông má»™t Ä‘iá»u. Ông có lăng nhục tôi bằng cách nghi ngỠđó không?
- Tôi ấy à , - D Artagnan kêu lên, - Tôi mà nghi ngá» Ä‘iá»u ông nói ư: Xin chúa chứng giám, ông Mordaunt thân mến Æ¡i, trái lại tôi coi ông như má»™t nhà quý tá»™c xứng đáng và hoà n hảo, theo những thể hiện bên ngoà i. Vá»›i lại, ông có muốn tôi nói thẳng thắn vá»›i ông không? - D Artagnan nói tiếp vá»›i vẻ cởi mở.
- Xin ông cứ nói. - Mordaunt đáp.
- Ông Du Vallon đây già u có, ông ấy có bốn mươi nghìn livres tiá»n niên thu, do đó ông ấy chẳng thiết tiá»n bạc, cho nên tôi không nói cho ông ấy, mà nói cho tôi thôi.
- Sao nữa ông?
- Tôi thì không già u, ở xứ Gasgogne, đó không phải là điá»u nhục, ông ạ. Chẳng ai già u có cả và Henri IV hiển hách vua cá»§a dân Gascons cÅ©ng như hoà ng thượng Philip IV vua tất cả các xứ Tây Ban Nha chẳng bao giá» có đồng xu dÃnh túi.
- Nói nốt Ä‘i, ông, - Mordaunt bảo, - Tôi thấy ông muốn Ä‘i tá»›i đâu rồi, và nếu cái Ä‘iá»u mà tôi suy nghÄ© nó ngăn giữ ông, thì ta có thể cắt bá» sá»± khó khăn đó.
- A! - D Artagnan nói, - Tôi biết rõ ông là má»™t chà ng trai thông minh. Váºy thì đây là sá»± tháºt, đó là cái thóp cá»§a tôi, như dân xứ tôi thưá»ng nói. Tôi là má»™t sỹ quan từ chân trắng mà lên, tôi chỉ có những cái mà thanh kiếm mang lại, nghÄ©a là những nhát đâm chém nhiá»u hÆ¡n những tá» giấy bạc. Nhân vì sá»›m hôm nay bắt được hai ngưá»i Pháp có vẻ là danh gia thế phiệt, hai ngưá»i được tặng thưởng huân chương Jarretière, tôi tá»± nhá»§: Tà i sản cá»§a ta gây dá»±ng rồi đây. Tôi nói lại, bởi vì ông Du Vallon già u có, trong trưá»ng hợp như thế nà y bao giá» cÅ©ng nhưá»ng tù binh lại cho tôi.
Hoà n toà n bị huyá»…n hoặc bởi cái vẻ chất phác dà i dòng cá»§a d Artagnan. Mordaunt mỉm cưá»i ra vẻ ngưá»i hiểu biết rà nh rá»t những Ä‘iá»u mà ngưá»i ta phân trần vá»›i mình và má»m má»ng đáp:
- Nà y ông ạ, lát nữa tôi sẽ đưa ông tá» lệnh ký hẳn hoi và kèm theo tá» lệnh là hai nghìn pistol. Nhưng trong khi chỠđợi, ông hãy để tôi dẫn những ngưá»i ấy Ä‘i.
- Không đâu, - D Artagnan nói, - Cháºm trá»… ná»a giá» thì quan trá»ng gì đối vá»›i ông? Tôi là ngưá»i có ná» nếp ông ạ, ta hãy là m má»i việc theo đúng nguyên tắc.
- Song tôi có thể ra lệnh cho ông - Mordaunt nói, - Tôi chỉ huy ở đây.
- A, nà y ông Æ¡i - D Artagnan mỉm cưá»i nhã nhặn và nói, - Mặc dầu ông Du Vallon và tôi có vinh dá»± cùng Ä‘i vá»›i ông, ngưá»i ta thấy rõ là ông chưa biết vá» chúng tôi đâu. Chúng tôi là những nhà quý tá»™c, chỉ vá»›i hai chúng tôi thôi, chúng tôi có thể giết chết các ông, ông cùng tám ngưá»i cá»§a ông đấy. Vì chúa! Ông Mordaunt ạ, đừng cố chấp, vì rằng khi ngưá»i ta cố chấp, tôi cÅ©ng cố chấp, và có thể là tôi trở thà nh ngang ngạnh má»™t cách hung tợn. Và ông bạn đây nữa, - D Artagnan nói tiếp, - Trong trưá»ng hợp ấy, ông ấy còn ngang ngạnh và hung tợn hÆ¡n tôi nhiá»u. Äó là chưa kể chúng tôi do tể tướng Mazarin phải tá»›i đây, ngà i thay mặt cho vua nước Pháp. Do đó, trong lúc nà y dây, chúng tôi thay mặt cho vua và tể tướng, vá»›i tư cách là những sứ giả chúng tôi là bất khả xâm phạm, ngà i Olivier Cromwell, vị tướng vÄ© đại và chắc chắn cÅ©ng là nhà chÃnh trị vÄ© đại hoà n toà n sẽ là ngưá»i hiểu biết Ä‘iá»u đó. Hãy vá» xin ngà i tá» lệnh ký Ä‘i. Äiá»u ấy có mất gì vá»›i ông đâu, ông Mordaunt thân mến.
Porthos lắc đầu vỡ lẽ, hiểu ý bạn và nói:
- Phải rồi tá» lệnh ký; ngưá»i ta chỉ yêu cầu ông có thế thôi.
Dù ham dùng bạo lá»±c đến mấy chăng nữa, Mordaunt cÅ©ng nháºn ra những lý lẽ d Artagnan vừa nói là chà phải. Vả lại danh tiếng cá»§a anh khiến hắn phải kÃnh phục và điá»u hắn trông thấy anh là m sáng nay cà ng là m nổi tiếng thêm danh tiếng ấy. Hắn suy nghÄ©. Rồi hoà n toà n mù tịt vá» những quan hệ bạn bè sâu xa giữa bốn ngưá»i Pháp má»i Ä‘iá»u lo ngại cá»§a hắn biến Ä‘i hết trước cái lý do rất là xuôi tai vá» tiá»n chuá»™c.
Thế là hắn quyết định Ä‘i lấy không chỉ tá» lệnh mà cả hai nghìn pistol nữa, số tiá»n mà hắn tá»± đánh giá hai tù binh.
Mordaunt bèn lên ngá»±a và sau khi dặn dò viên đội canh gác cẩn tháºn, hắn ngoắt dây cương bá» Ä‘i mất.
- Tốt lắm! - D Artagnan nói, - Mưá»i lăm phút Ä‘i đến chá»— lá»u và mưá»i lăm phút trở lại, thừa đủ cho chúng ta.
Rồi anh trở lại với Porthos, bộ mặt không biểu lộ một sự thay đổi nhỠnhặt nà o khiến những kẻ đang rình anh tưởng như anh vẫn tiếp tục câu chuyện lúc nãy. Anh nhìn thẳng và o mặt Porthos và nói:
- Nà y cáºu, hãy nghe cho rõ Ä‘iá»u nà y nhé. Trước hết không được nói tà gì cho các bạn chúng ta vá» những Ä‘iá»u cáºu vừa nghe thấy, không cần để các cáºu ấy biết vá» việc chúng ta giúp đỡ há».
- ÄÆ°á»£c rồi, tôi hiểu, - Porthos đáp.
Bây giá» cáºu hãy ra chuồng ngá»±a, cáºu sẽ thấy Mousqueton ở đó, các cáºu thắng yên cương cho ngá»±a để súng ống và o các bao rồi cho ngá»±a ra và dẫn đến cái phố dưới kia, để chỉ còn có việc nhảy lên cưỡi còn các việc khác tôi lo.
Porthos không có ý kiến nháºn xét gì hết và tuân theo vá»›i niá»m tin cáºy tuyệt vá»i ở bạn mình.
- Tôi đi đây - Anh nói, - Song tôi có và o được phòng các bạn ấy không?
- Không, khá»i cần.
- Váºy thì cáºu hãy cầm há»™ tôi túi tiá»n để ở trên lò sưởi.
- Yên trÃ.
Porthos bình thản và lẳng lặng Ä‘i ra chuồng ngá»±a. Anh Ä‘i giữa đám binh lÃnh và mặc đù anh là ngưá»i Pháp hẳn hoi há» không thể không chiêm ngưỡng vóc ngưá»i cao lá»›n và chân tay vạm vỡ cá»§a anh.
Äến chá»— góc phố anh gặp Mousqueton và kéo hắn Ä‘i cá»§ng.
Lúc ấy d Artagnan trở và o, vừa đi vừa huýt sáo một điệu hát mà anh đã bắt đầu từ lúc Porthos đi ra.
- Arthos thân mến Æ¡i, - D Artagnan nói - Tôi vừa má»›i suy nghÄ© vá» những lý lẽ cá»§a anh và bị nó thuyết phục. Dứt khoát là tôi không tiếc rằng mình đã rÆ¡i và o trong cái vụ lôi thôi nà y. Cho nên tôi quyết định cùng trốn vá»›i các anh. Không nghÄ© ngợi gì nữa nhé và hãy sẵn sà ng. Hai thanh kiếm cá»§a các anh ở trong góc kia, đừng quên, đó là má»™t công cụ rất có Ãch trong những hoà n cảnh như thế nà y. À, Ä‘iá»u đó là m tôi sá»±c nhá»› đến túi tiá»n cá»§a Porthos.
Và anh cất bá»c tiá»n và o túi. Hai ngưá»i nhìn anh vá»›i vẻ kinh ngạc.
- Æ hay! - D Artagnan nói, - Tôi xin há»i các anh, như thế có gì là lạ nà o? Tôi mù quáng, Arthos đã mở mắt cho tôi, có thế thôi. Lại đây.
Hai ngưá»i bạn lại gần. Anh bảo:
- Các anh có trông thấy cái phố kia không? Ngựa của các anh để ở đấy; các anh đi ra cổng rẽ vỠbên trái, nhảy lên yên thế là xong xuôi. Các anh đừng lo ngại gì hết mà cần chú ý nghe hiệu lệnh hà nh động. Hiệu lệnh đó là khi tôi kêu: "Giêsus, lạy Chúa tôi!".
- Nhưng cáºu hãy thá» Ä‘i là cáºu sẽ đến, - Arthos nói.
- Có Chúa, tôi xin thá»!
- Äồng ý, - Aramis reo lên. - Khi nghe tiếng kêu "Giêsus, lạy Chúa tôi! chúng tôi sẽ ra, chúng tôi sẽ quáºt đổ tất cả những gì cản lối Ä‘i cá»§a mình, chúng tôi sẽ chạy đến chá»— để ngá»±a, sẽ nhảy lên ỵên và thúc ngá»±a phóng, có phải như thế không?
- Tuyệt diệu!
- Aramis thấy chưa, - Arthos nói, - Tôi vẫn bảo cáºu rằng d Artagnan là ngưá»i hay nhất trong chúng ta mà .
- Lại những lá»i tán tụng, - D Artagnan nói, - ÄÆ°á»£c tôi sẽ trốn.
- Tạm biệt!
- Và cáºu sẽ Ä‘i trốn vá»›i chúng tôi chứ?
- Chắc chắn rồi! Äừng quên hiệu lệnh "Giêsus, lạy Chúa tôi".
Và anh bình thản đi ra như lúc đi và o lại huýt sáo tiếp bà i ban nãy bỠdở.
Bá»n lÃnh Ä‘ang chÆ¡i hoặc ngá»§, hai tên ngồi trong góc hát sai bà i thánh thi: Superflumina Babylonis.
D Artagnan gá»i tên đội và nói:
- Ông bạn thân mến Æ¡i, tướng Cromwell đã sai ông Mordaunt má»i tôi đến, tôi nhá» các ông canh gác tù binh cẩn tháºn há»™.
Viên đội ra hiệu là không biết tiếng Pháp.
D Artagnan bèn cố là m những cá» chỉ để cho hẳn hiểu, hắn hiểu ra và gáºt đầu.
Anh lìá»n Ä‘i xuống chuồng ngá»±a và thấy năm con ngá»±a đã thắng yên cương, cả con cá»§a anh cÅ©ng váºy.
Anh bảo Porthos và Mousqueton:
- Má»—i ngưá»i hãy dắt má»™t con và rẽ vá» bên trái để Arthos và Aramis từ cá»a sổ trông thấy rõ.
- HỠđến ngay chứ? - Porthos há»i.
- Một lát nữa.
- Cáºu không quên túi tiá»n cá»§a tôi chứ?
- Không, yên trÃ.
- Tốt.
Rồi Porthos và Mousqueton má»—i ngưá»i dắt má»™t con ngá»±a ra vị trÃ.
Còn lại má»™t mình, d Artagnan bèn đánh lá»a châm và o má»™t mẩu bùi nhùi to bằng hai cánh bèo, nhảy lên ngá»±a và đi đến trước cá»a, đứng giữa bá»n lÃnh.
Vừa vuốt ve con ngựa, anh vừa nhét mầu bùi nhùi cháy và o tai nó.
- Phải là má»™t kỵ sÄ© cừ khôi như d Artagnan má»›i dám liá»u chÆ¡i như váºy vì rằng vừa má»›i cảm thấy nóng bá»ng trong tai, con ngá»±a hý lên má»™t tiếng Ä‘au đớn nó nhảy ***g lên và nhảy chồm chồm như Ä‘iên dại.
Bá»n lÃnh sợ nó đè bẹp vá»™i tản ra xa.
- Cứu tôi với! Cứu tôi với! Giữ nó lại, giữ nó lại! Con ngựa của tôi bị chóng mặt.
Quả nhiên má»™t lát sau máu như ứa ra từ mắt nó và miệng nó sùi bá»t trắng xoá.
D Artagnan vẫn kêu cứu mà bá»n lÃnh chẳng dám bén mảng tá»›i gần.
- Cứu tôi với! Cứu tôi với! Các ông để mặc tôi chết à ? Giêsus, lạy Chúa tôi!
D Artagnan vừa má»›i thốt ra tiếng kêu ấy thì cá»a báºt mở Arthos và Aramis kiếm cầm tay, băng ra. Nhá» mưu mẹo cá»§a d Artagnan, đưá»ng Ä‘i mở rá»™ng.
- Tù binh trốn kìa! Tù binh trốn kìa! - Viên đội kêu lên.
- Giữ lại Giữ lại! - D Artagnan vừa kêu vừa thả dây cương cho con ngá»±a hung dữ, nó lao Ä‘i và xô ngã mấy ngưá»i.
- Stop! Stop!(1) - Bá»n lÃnh vừa kêu vừa chạy đến chá»— để vÅ© khÃ.
Nhưng các tù binh đã nhảy lên yên, và má»™t khi đã lên yên ngá»±a rồi, há» chẳng để mắt thì giá» lao ra phÃa cổng gần nhất. Chạy đến giữ phố há» gặp Grimaud và Blaisois Ä‘ang đến tìm chá»§.
Bằng má»™t dấu hiệu, Arthos là m cho Grimaud hiểu rõ tất cả, bác Ä‘i theo luôn cái tốp nhỠấy nó phóng như má»™t cÆ¡n lốc, d Artagnan đến sau cùng cà ng thúc giục thêm. Há» lướt qua những ô cá»a như những cái bóng những ngưá»i canh không kịp nghÄ© đến ngăn giữ lại, và há» ra đến cánh đồng bằng phẳng.
Trong khi ấy bá»n lÃnh vẫn kêu gà o: Stop! Stop. Còn viên đội - bắt đầu nháºn thấy mình bị mắc lừa cứ vò đầu bứt tóc mãi.
Giữa lúc ấy, ngưá»i ta trông thấy má»™t kỵ sÄ© phi nước đại tá»›i, tay cầm má»™t mảnh giấy.
Äó là Mordaunt quay trở lại vá»›i tá» lệnh.
- Tù binh đâu? - Hắn vừa kêu, vừa nhảy xuống ngựa.
Viên đội không còn sức mà trả lá»i, giÆ¡ tay trá» và o cái cổng mở toang và căn phòng trống rá»—ng. Mordaunt xông lên các báºc thá»m hiểu rõ má»i sá»±, hắn hét lên má»™t tiếng như vừa bị ai xé đứt ruá»™t và ngất xỉu trên thá»m đá.
-----------------
Chú thÃch:
(1) Dừng lại, dừng lại! (tiếng Anh)
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 11:25 AM.
|

15-09-2008, 08:59 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 62
Ở đâu chứng minh rằng những tình huống gay go nhất
những trái tim lớn vẫn không mất dũng cảm và những dạ dà y lớn vẫn không quên đói
Cái toán nhỠấy không trao đổi má»™t lá»i, không ngoái lại đằng sau, cứ phi nước đại, vượt qua má»™t con đưá»ng mà chẳng ai biết tên và để lại sau phÃa trái mình má»™t thị trấn mà Arthos Ä‘oán chừng là Durham.
Cuối cùng trông thấy một khu rừng nhỠhỠthúc ngựa một lần cuối và đi vỠhướng đó.
Vừa má»›i khuất sau má»™t rặng cây xanh khá dà y để che mắt những kẻ có thể Ä‘uổi theo, há» dừng lại để há»p bà n. Há» giao ngá»±a cho đầy tá»› để cho ngá»±a nghỉ mà không tháo yên cương và cắt Grimaud canh gác.
Arthos bảo d Artagnan:
- Trước hết, lại đây đã để tôi ôm hôn cáºu, cáºu là cứu tinh cá»§a chúng tôi, cáºu là ngưá»i anh hùng tháºt sá»± trong chúng ta.
- Arthos nói đúng đấy, và tôi khâm phục cáºu, - Aramis vừa nói vừa ôm chặt lấy bạn. - Vá»›i cái đầu thông minh, con mắt tinh tưá»ng, cánh tay sắt thép, tinh thần chiến thắng, có cái gì mà cáºu không kỳ vá»ng được.
- Bây giá» thì ổn cả rồi, - Chà ng Gascon nói - Tôi xin nháºn tất cả những cái hôn và lá»i cảm Æ¡n cho tôi và Porthos, nhưng thôi đừng mất thì giá» nữa.
Nghe nói váºy, hai ngưá»i bạn sá»±c nhá»› đến Porthos, vá»™i đến bắt tay anh.
- Bây giỠ- Arthos nói, - Không thể cứ chạy bừa phứa và như những kẻ rồ dại mà phải bà n định một kế hoạch. Chúng ta sẽ là m gì nà o?
- Cái mà chúng ta sắp là m ấy à ? - D Artagnan nói - Dể thôi! Chẳng có gì là khó nói cả.
- Váºy cáºu thá» nói xem nà o?
- Chúng ta đến má»™t hải cảng gần nhất, táºp trung tất cả những món tiá»n nhá» má»n cá»§a chúng ta lại, thuê má»™t chiếc tà u và đi vá» Pháp. Riêng tôi tôi góp đến đồng xu cuối cùng. Kho báu thứ nhất là tÃnh mạng, mà tÃnh mạng cá»§a các anh phải nói rằng treo trên sợi tóc.
- Cáºu thấy thế nà o, du Vallon! - Arthos há»i.
- Tôi ấy à , - Porthos nói, - Tôi hoà n toà n nhất trà với d Artagnan; thiết gì cái nước Anh của nợ nà y.
- Cáºu dứt khoát rá»i bá» nước Anh à ? - Arthos há»i d Artagnan.
- Äúng thế, tôi chẳng thấy có gì giữ tôi lại cả.
Arthos trao đổi một cái nhìn với Aramis, rồi thở dà i nói:
- Thôi các bạn, hãy đi đi.
- Sao lại "các bạn hãy Ä‘i Ä‘i". - D Artagnan há»i. - Chúng ta Ä‘i nà o chứ!
- Không, bạn ơi, - Arthos nói, - Cần phải từ giã chúng tôi.
- Từ giã chúng tôi? - D Artagnan lặp lại, bà ng hoà ng vỠcái tin bất ngỠấy.
- Ô hay! - Porthos nói, - tại sao lại từ giã chúng tôi, vì chúng ta cùng có nhau cơ mà ?
- Bởi vì nhiệm vụ cá»§a các cáºu đã hoà n thà nh, các cáºu có thể, tháºm chà phải trở vá» Pháp, nhưng nhiệm vụ cá»§a chúng tôi chưa hoà n thà nh.
- Nhiệm vụ của các anh chưa hoà n thảnh ư? - D Artagnan kinh ngạc nhin Arthos và nói.
- Chưa bạn ạ, - Arthos đáp bằng má»™t giá»ng vừa nhẹ nhà ng vừa kiên quyết. - Chúng tôi đến đây để bảo vệ vua Charles, chúng tôi đã bảo vệ tồi, bây giá» chúng tôi phải cứu ông ta.
- Cứu vua? - D Artagnan nhắc lại và nhìn Aramis như đã nhìn Arthos.
Aramis đà nh khẽ gáºt đầu.
Gương mặt d Artagnan biểu lộ một vẻ thương cảm sâu sắc; anh bắt đầu cho rằng mình đang có chuyện với hai kẻ điên rồ.
- Arthos nà y, - D Artagnan nói - Anh không thể nói nghiêm túc như thế được đâu. Nhà vua Ä‘ang ở giữa má»™t đạo quân Ä‘ang dẫn đến London. Chỉ huy đạo quân ấy là má»™t ngưá»i hà ng thịt hoặc con má»™t ngưá»i hà ng thịt gì đó, không quan trá»ng, đại tá Harison. Việc xỠán vua sẽ là m ngay khi tá»›i London tôi xin cam Ä‘oan như váºy. ChÃnh Olivier Cromwell đã nói vá»›i tôi không Ãt vá» vấn đỠđó, nên tôi cÅ©ng hiểu sá»± thể sẽ ra sao.
Arthos và Aramis lại trao đổi với nhau một cái nhìn thứ hai.
- Bản án xong, ngưá»i ta sẽ chẳng thi hà nh cháºm trá»… đâu, - D Artagnan nói tiếp. - Ô, các vị thanh giáo ấy là những ngưá»i khẩn trương trong công việc đấy.
- Thế cáºu cho rằng nhà vua sẽ bị hình phạt gì? - Arthos há»i.
- Tôi e rằng là án xá» tá»; hỠđã là m quá nhiá»u chuyện chống lại nhà vua, nên không thể tha thứ cho ông và chỉ còn má»™t cách là giết Ä‘i. Thế các anh không biết câu nói cá»§a Olivier Cromwell khi ông đến Paris và ngưá»i ta chỉ ông xem tháp lâu đà i Vincennes nÆ¡i giam giữ ông Vendôme à ?
- Câu gì váºy? - Porthos há»i.
- Chỉ nên **ng đến các ông hoà ng và o nơi đầu.
- Tôi có biết, - Arthos nói.
- Thế anh tưởng ông ta không đem câu châm ngôn của mình ra thực hiện khi bây giỠông ta đã tóm giữ được nhà vua hay sao?
- Có chứ, tôi còn chắc chắn là khác, nhưng như thế là thêm một lý do để không bỠrơi cái đầu uy nghi đang bị đe doạ.
- Arthos, anh điên mất rồi.
- Không đâu, bạn ạ, - Vị quý tá»™c nhẹ nhà ng đáp, - nhưng de Winter đã đến Pháp tìm chúng tôi và dẫn chúng tôi đến bà Henriette. Bà hoà ng đã ban vinh dá»± cho chúng tôi, D Herblay và tôi, bà yêu cầu chúng tôi giúp đỡ cho chồng bà . Chúng tôi đã hứa hẹn, lá»i hứa cá»§a chúng tôi bao gồm tất cả, đó là sức lá»±c cá»§a chúng tôi, trà tuệ cá»§a chúng tôi, sau rốt là tÃnh mạng cá»§a mình mà chúng tôi cam kết chúng tôi chỉ còn việc giữ lá»i. à kiến cá»§a cáºu cÅ©ng thế phải không, D Herblay
- Phải, - Aramis nói, - Chúng tôi đã có má»™t lá»i hứa.
- Rồi chúng tôi lại có má»™t ý kiến khác nữa, - Arthos nói tiếp, - Äây nà y, hãy nghe kỹ nhé. Ở Pháp lúc nà y má»i thứ Ä‘á»u tồi tà n và nghèo đói. Chúng ta có má»™t ông vua mưá»i tuổi chưa biết mình muốn cái gì. Chúng ta có má»™t hoà ng háºu mà ná»—i Ä‘am mê muá»™n mà n là m cho mù quáng. Chúng ta có má»™t tể tướng cai trị nước Pháp như là cai quản má»™t trang trại lá»›n nghÄ©a là chỉ báºn tâm xem ở đó và ng có má»c lên được không, khi cà y bừa nó bằng má»™t âm mưu và thói xảo quyệt .à chúng ta có những ông hoà ng gây sá»± chống đối có tÃnh cách cá nhân và Ãch ká»· chẳng đạt tá»›i đâu ngoà i việc moi từ tay Mazarin mấy thá»i và ng và và i mảnh quyá»n thế. Tôi đã phục vụ há» không phải vì nhiệt tâm. Thượng đế chứng giám rằng tôi đánh giá há» theo giá trị thá»±c cá»§a há», có chăng là do má»™t sá»± an bà i từ trước. GiỠđây lại là chuyện khác, giỠđây trên đưá»ng Ä‘i cá»§a tôi, tôi gặp má»™t bất hạnh vương hầu, má»™t bất hạnh Âu châu và tôi gắn bó vá»›i nó. Nếu chúng tôi cứu được nhà vua thì thá»±c là đẹp đẽ; nếu chúng tôi chết vì vua, thì thá»±c là lá»›n lao!
- Như váºy, - D Artagnan nói, - Anh biết trước là các anh sẽ tiêu vong chứ gì?
- Chúng tôi e là như váºy và ná»—i Ä‘au đớn duy nhất cá»§a chúng tôi là chết xa các cáºu.
- Các anh sẽ là m gì giữa một nước xa lạ và thù địch?
- Cáºu nhá» Æ¡i, tôi đã từng Ä‘i khắp nước Anh, tôi nói tiếng Anh như ngươi Anh, và Aramis cÅ©ng có biết Ãt nhiá»u thứ tiếng ấy. A! Nếu, như chúng tôi có các cáºu! Vá»›i cáºu, d Artagnan, vá»›i cáºu, Porthos, tất cả bốn chúng ta hợp nhau lại lần đầu tiên từ sau hai mươi năm nay, chúng ta sẽ đương đầu không chỉ vá»›i nước Anh mà vá»›i ba vương quốc!
D Artagnan bực tức nói:
- Thế các anh có hứa vá»›i bà hoà ng ấy rằng các anh sẽ công phá tháp London giết má»™t trăm nghìn lÃnh không, chiến đấu thắng lợi chống lại nguyện vá»ng cá»§a má»™t dân tá»™c và tham vá»ng cá»§a má»™t con ngưá»i khi ngưá»i đó tên là Cromwell không? Các anh, cả Arthos và Aramis, chưa trông thấy con ngưá»i ấy. Nà y, đấy là má»™t ngưá»i thiên tà i khiến tôi rất nhá»› đến giáo chá»§ cá»§a chúng ta, giáo chá»§ kia cÆ¡, giáo chá»§ vÄ© đại. Các anh biết đấy. Cho nên các anh chá»› có cưá»ng Ä‘iệu nhiệm vụ cá»§a mình. Nhân danh Chúa Trá»i, Arthos thân mến ạ, chá»› có là m những việc táºn tâm vô Ãch! Thá»±c tình, khi nhìn anh, tôi thấy anh là má»™t ngưá»i biết những lẻ phải; nhưng khi anh trả lá»i tôi, tôi thấy như mình Ä‘ang nói chuyện vá»›i má»™t thằng Ä‘iên. Nà o, Porthos, hãy đứng vá» phÃa tôi.
- Cáºu nghÄ© thế nà o vá» việc nà y? Cứ nói thẳng thắn.
- Chẳng có gì là hay ho cả? - Porthos đáp.
Thấy Arthos như chẳng nghe anh nói mà lại đang lắng nghe mình nói với mình, d Artagnan sốt ruột bảo:
- Nà o Arthos, chưa bao giá» anh khó chịu vá» những lá»i khuyên cá»§a tôi. Váºy thì hãy tin tôi, nhiệm vụ cá»§a anh đã kết thúc, kết thúc má»™t cách cao quý, hãy trở vá» Pháp vá»›i chúng tôi.
- Bạn ơi, quyết định của chúng tôi là không thể lay chuyển.
- Nhưng anh còn một lý do gì mà chúng tôi không biết chăng?
Arthos mỉm cưá»i.
D Artagnan tức giáºn vá»— đùi Ä‘en đét và lải nhải những lý lẽ thuyết phục nhất mà anh có thể là m ra; nhưng Arthos chỉ đà nh lòng đáp lại bằng má»™t nụ cưá»i bình thản và hiá»n hoà , còn Aramis bằng những cái gáºt gù.
Cuối cùng d Artagnan tức Ä‘iên ngưá»i và la lên:
- Bởi vì các anh đã muốn váºy, thôi thì chúng ta hãy để lại nắm xương tà n cá»§a mình ở cái xứ sở khốn nạn quanh năm rét mướt nà y, mà ngà y đẹp trá»i là sương mù, sương mù là mưa và mưa là lÅ© lụt, nÆ¡i mà mặt trá»i giống như mặt trăng, mặt trăng như má»™t bánh pho-mát kem. Thá»±c ra vì đã chết thì chết ở đây hay chết ở đâu đâu, đối vá»›i chúng ta chẳng có gì quan trá»ng.
- Tuy nhiên - Arthos nói, - Bạn thân mến ơi, Hãy nghĩ xem, đây là chết sớm hơn.
- Ô hay. Sá»›m hÆ¡n má»™t chút hay muá»™n hÆ¡n má»™t chút, Ä‘iá»u ấy chẳng bõ công tranh cãi.
- Nếu như có Ä‘iá»u khiến tôi thấy là m lạ, - Porthos trịnh trá»ng nói, thì dưá»ng như chưa phải Ä‘iá»u đó đã đến đâu.
- á»’, Ä‘iá»u đó sẽ đến cứ yên trà Porthos ạ. - D Artagnan nói, - Như váºy là thoả thuáºn rồi nhé, và nếu như Porthos không phản đổi…
- Tôi ấy à , - Porthos nói, - tôi sẽ là m Ä‘iá»u mà các cáºu muốn. Vả lại, tôi thấy Ä‘iá»u mà bá tước La Fère nói ban nãy là rất đẹp.
- Nhưng còn tương lai cá»§a cáºu thì sao, - D Artagnan nói liến thoắng và sôi nổi, - nếu chúng ta cứu được vua thì chúng ta có cần quan tâm đến Ä‘iá»u đó không? Vua được cứu rồi, chúng ta táºp hợp bạn bè cá»§a vua lại, chúng ta đánh bại bá»n thanh giáo, chúng ta chiếm lại nước Anh, chúng ta đưa vua trở vá» London, chúng ta đặt ngà i tháºt lên ngai và ng má»™t cách nghiêm chÃnh…
- Và rồi vua phong chúng ta là m quáºn công, là m triá»u thần, - Porthos nói, mắt anh lóng lánh mừng vui và như trông thấy cái tương lai ấy qua má»™t huyá»n thoại.
- Hoặc là vua quên mất chúng ta, - D Artagnan nói.
- Ồ - Porthos kêu.
- Kìa! Äiá»u ấy đã thấy rồi còn gì? Porthos. Hình như xưa kia chúng ta đã giúp Anne d Autriche má»™t việc chẳng kém việc mà hôm nay chúng ta định giúp vua Charles I là bao nhiêu, thế mà nó có ngăn cản hoà ng háºu quên béng chúng ta trong gần hai mươi năm đâu.
- Nà y d Artagnan, - Arthos nói, - Mặc dầu váºy, cáºu có bá»±c mình khi đã giúp bà ta không?
- Thá»±c tình không, - D Artagnan đáp, - Vả tôi còn thú nháºn rằng trong những lúc bá»±c bá»™i nhất, tôi vẫn tìm thấy má»™t niá»m an á»§i trong ká»· niệm ấy.
- D Artagnan cáºu thấy đấy, Các ông hoà ng thưá»ng bá»™i bạc, Nhưng Chúa thì không bao giá».
- Thế thì, Arthos Æ¡i, - D Artagnan nói, - tôi tin rằng nếu anh gặp quá»· sứ ở trên mặt đất nà y ắt hẳn anh sẽ dẫn nó cùng vá»›i anh lên trá»i.
Arthos chìa tay ra với d Artagnan và nói:
- Như váºy là …
- Như váºy là thoả thuáºn, - D Artagnan đáp, - Tôi thấy nước Anh là má»™t xứ tuyệt vá»i, tôi ở lại, nhưng vá»›i má»™t Ä‘iá»u kiện.
- Äiá»u kiện gì?
- Ngưá»i ta không bắt tôi há»c tiếng Anh.
- ÄÆ°á»£c thôi, - Arthos nói vá»›i vẻ đắc thắng. - Bạn Æ¡i bây giá» tôi xin viện Äức Chúa là ngưá»i am hiểu chúng ta, viện tên há» cá»§a tôi mà tôi cho là không có tỳ vết, để thá» vá»›i cáºu là tôi tin rằng có má»™t uy quyá»n canh chừng cho chúng ta, và tôi có hy vá»ng là cả bốn chúng ta sẽ gặp lại nước Pháp.
- ÄÆ°á»£c - D Artagnan nói - nhưng xin thú thá»±c là tôi có niá»m tin trái ngược hẳn.
- Cái cáºu d Artagnan thân mến nà y! - Aramis nói, - Ở giữa chúng ta, hắn tiêu biểu cho sá»± chống đối cá»§a các nghị viện, há» luôn luôn nói không và luôn luôn là m có.
- Phải rồi, nhưng trong khi chỠđợi, thì cứu nguy cho cuá»™c cá».
- Thôi, nà y, các bạn Æ¡i, - Porthos xoa xoa tay nói, - Bây giá» má»i việc đã quyết định xong xuôi, nếu như chúng ta nghÄ© đến ăn uống nhỉ? Hình như trong những tình huống gay go nhất trong Ä‘á»i mình, chúng ta vẫn ăn uống thì phải.
- A phải đấy, - D Artagnan nói. - Hãy bà n vỠăn uống trong má»™t đất nước mà yến tiệc linh đình, ngưá»i ta ăn toà n thịt cừu luá»™c, cá»— bà n thịnh soạn, ngưá»i ta uống toà n rượu bia? Chẳng biết ma xui quá»· giục thế nà o mà anh lại đâm đầu và o má»™t đất nước tá»™i nợ như thế nà y, há» Arthos? À xin lá»—i nhé, - Anh mỉm cưá»i nói thêm, - Tôi quên rằng anh không còn là Arthos nữa.
- Nhưng chẳng sao, chúng ta hãy xem cái kế hoạch ăn uống cá»§a cáºu ra sao nà o, Porthos.
- Kế hoạch của tôi à ?
- Ừ, cáºu có má»™t kế hoạch không?
- Không, tôi đói, có thế thôi.
- Chết chưa, nếu chỉ có thế thì tôi cÅ©ng váºy, tôi Ä‘ang đói.
- Nhưng không phải cứ đói là đủ, phải tim cái ăn chứ, trừ phi gặm cỠnhư lũ ngựa của chúng ta.
- A! - Aramis kêu, anh không đến ná»—i hoà n toà n tách rá»i má»i thứ ở trên trần như Arthos, - Khi chúng ta ở khách sạn Parpaillot, các cáºu có nhá»› các con sò huyết đỠau mà chúng ta chén không?
- Và những cái đùi cừu ở trên cánh đồng muối nữa! - Porthos nói và thè lưỡi ra liếm mép.
- Nhưng nà y Porthos - D Artagnan nói - Chúng ta đã chẳng có anh bạn Mousqueton nuôi nấng cáºu ăn uống tháºt Ä‘ang hoà ng ở Chantilly đó sao?
- Tháºt thế - Porthos nói, - chúng ta đã có Mousqueton, nhưng từ khi hắn lên là m quản lý hắn nặng ná» ra quá; không sao, cứ gá»i hắn lên.
Vả để chắc chắn được hắn đáp lại một cách dễ chịu, anh kêu:
- Æ nà y, Mousqueton.
Mouston xuất hiện; mặt hắn trông tháºt thảm hại.
- Mouston thân mến, anh là m sao thế? - D Artagnan há»i, - Anh có ốm Ä‘au gì không?
- Thưa ông, - Mouston đáp, - Tôi đói lắm ạ.
- Ấy chÃnh vì thế mà chúng tôi triệu ông lên đấy. Ông Mouston thân mến ạ. Ông không thể đánh bẫy được con thá» hiá»n là nh và mấy con trÄ© đẹp đẽ để là m món hầm và chả nướng như ở khách sạn… thá»±c tình là tôi quên mất tên rồi.
- Khách sạn… gì nhỉ? - Porthos nói, - Tôi cũng quên nốt.
- Không sao, và quăng thòng lá»ng lấy mấy chai rượu vang Bourgogne lâu năm nó đã chữa khá»i rất nhạy cái tráºt xương cá»§a chá»§ anh ấy mà .
- Chao ôi, thưa ông, - Mouston đáp, - Tôi e rằng tất cả những thứ ông vừa yêu cầu rất hiếm ở cái xứ sở tồi tệ nà y, và tôi cho rằng tốt hơn cả là nhỠđến ông chủ của ngôi nhà nhỠmà từ ven rừng ta cũng trông thấy.
- Saol? Có má»™t ngôi nhà ở quanh đây à ? - D Artagnan há»i.
- Thưa ông, vâng.
- Váºy thì như cáºu nói, chúng ta đến ăn ở đó Ä‘i.
- Thưa các vị, các vị thấy thế nà o, ý kiến của ông Mouston chẳng chà lý hay sao?
- Ê nà y - Aramis nói - Nếu chá»§ nhà là ngưá»i thanh giáo thì sao.
- Cà ng hay! Mẹ kiếp, - D Artagnan đáp, - Nếu hắn là ngưá»i thanh giáo thì chúng ta sẽ cho hắn biết tin vua bị bắt, rồi để mừng cái tin ấy, hắn sẽ cho chúng ta mấy con gà mái trắng.
- Nhưng nếu hắn là lãnh chúa - Porthos nói.
- Trong trưá»ng hợp ấy, chúng ta sẽ là m bá»™ mặt đưa đám và vặt lông những con gà mái Ä‘en.
Arthos bất giác mỉm cưá»i vá» cái máu vui nhá»™n cá»§a chà ng Gascon bất trị, và nói:
- Cáºu sung sướng tháºt, vì cáºu nhìn cái gì cÅ©ng tươi cưá»i.
- Biết là m thế nà o! - D Artagnan đáp, - tôi sinh ra ở má»™t xứ không có bóng mây trên trá»i.
- Chẳng như ở cái xứ nà y, - Porthos vừa nói vừa giÆ¡ tay ra để xem có đúng là mưa không vì anh vừa má»›i thấy như có má»™t giá»t nước rÆ¡i là m anh lạnh quá.
- Nà o, nà o, - D Artagnan nói, - thêm má»™t lý do để chúng ta lên đưá»ng… Æ nà y Grimaud!
Grimaud xuất hiện.
- Nà y ông bạn Grimaud bác có thấy gì không, - D Artagnan há»i.
- Chẳng có gì hết, - Grimaud đáp.
- Äồ ngu, - Porthos nói, - Ba ngưá»i kia chúng chẳng buồn Ä‘uổi theo chúng ta. á»’! Nếu chúng ta ở và o địa vị chúng thì sao nhỉ?
- á»’, chúng nó sai lầm, - D Artagnan nói, nếu gặp Mordaunt, tôi sẵn sà ng nói vá»›i nó má»™t câu ở trong Thébaïde(1): Äây là chá»— rất hay để quáºt ngã má»™t con ngưá»i.
- Nà y cáºu Æ¡i, - Aramis nói, - Dứt khoát là thằng con trai không có sức mạnh như mẹ.
- Bạn thân mến Æ¡i, - Aramis nói, - hãy khoan đã. Chúng ta má»›i rá»i nó khoảng hai tiếng đồng hồ nó chưa biết chúng ta Ä‘i lối nà o, chúng ta ở đâu. Khi nà o đặt chân lên đất Pháp, chúng ta hãy nói nó không mạnh bằng mẹ nó, nếu từ giỠđến lúc ấy chúng ta không bị giết hoặc đầu độc.
- Trong khi chỠđợi, ta cứ chén, - Porthos nói.
- Phải đấy, - Arthos nói, - Thực tình tôi đói lắm rồi.
- Liệu hồn những con gà mái đen! - Aramis bảo.
Và do Mouston dẫn đưá»ng, bốn bạn Ä‘i vá» phÃa ngôi nhà , há» gần trở lại ná»—i vô tư lá»± xưa kia, vì rằng giỠđây há» là bốn ngưá»i hợp nhất và hoà thuáºn như Arthos nói.
------------------
Chú thÃch:
(1) Thébaïde hoặc "Những anh em thù địch" - bi kịch của Raxin
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 11:26 AM.
|

15-09-2008, 08:59 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 63
Chà o Hoà ng thượng sa cơ
Lần trước tá»›i ngôi nhà , những kẻ lần trốn cá»§a chúng ta trông thấy đất bị xá»›i lên như có má»™t toán kỵ sÄ© đông đảo đã Ä‘i trước há». Trước cổng nhà các dấu vết cà ng nom rõ hÆ¡n cái toán ấy dù có là gì chăng nữa cÅ©ng đã nghỉ chân tại đây.
- Mẹ kiếp. - D Artagnan nói, - Chuyện rà nh rà nh ra rồi, vua và đoà n hộ tống đã đi qua đây.
- Thôi chết! - Porthos nói - Như thế thì hỠđã ngốn ngấu hết rồi còn gì.
- Biết đâu hỠchẳng để lại một con gà .
D Artagnan nói rồi nhảy xuống ngá»±a, đến gõ cá»a, nhưng chẳng có ai trả lá»i.
Anh đẩy cá»a, cá»a không chốt và thấy căn phòng đầu tiên vắng tanh.
- Thế nà o? - Porthos há»i.
- Chẳng thấy ai cả, - D Artagnan đáp - A, a!
- Cái gì thế?
- Có máu.
Nghe thấy thế, ba ngưá»i bạn nhẩy xuống ngá»±a và đi và o. Nhưng d Artagnan đã đẩy cá»a căn phòng thứ hai, và qua nét mặt anh, rõ rà ng là anh đã thấy má»™t váºt gì đặc biệt.
Ba ngưá»i bạn đến gần và nom thấy má»™t ngưá»i đà n ông hãy còn trẻ nằm sóng sượt dưới đất trong má»™t vÅ©ng máu.
Chắc là anh ta đã muốn và o giưá»ng, nhưng không đủ sức và ngã xuống.
Arthos là ngưá»i đầu tiên đến gần kẻ bị nạn, anh tưởng như trông thấy ngưá»i ấy cá»±a quáºy.
- Thế nà o? - D Artagnan há»i.
- Nếu như anh ta chết, - Arthos đáp, - Thì cÅ©ng chưa lâu, vì ngưá»i vẫn còn nóng. Mà không, tim vẫn còn Ä‘áºp. Nà y, anh bạn Æ¡i!
Kẻ bị thương thở dà i một cái. D Artagnan vốc nước và o lòng bà n tay và vẩy và o mặt.
Anh ta mở mắt, toan ngóc đầu dáºy và lại ngã xuống.
Arthos định vá»±c anh ta lên đầu gối mình, nhưng trông thấy vết thương ở phÃa trên tiểu não má»™t chút và là m nứt toác sá»; máu ở đó tuôn ra lênh láng.
Aramis lấy khăn thấm nước và đắp và o vết thương, nước lạnh khiến kẻ bị thương hồi tỉnh và mở mắt lần thứ hai.
Anh ta ngạc nhiên nhìn những ngưá»i kia có vẻ thương hại anh và đang cố sức cứu chữa cho anh.
- Ông đang ở giữa các bạn bè - Arthos nói bằng tiếng Anh, - Cứ yên tâm, và nếu ông còn có sức thì hãy kể cho chúng tôi nghe chuyện gì đã xảy ra.
- Äúc vua, - Kẻ bị thương lẩm bầm, - đức vua là tù binh.
- Ông trông thấy à ! - Aramis há»i cÅ©ng bằng tiếng Anh.
Ngưá»i ấy không trả lá»i.
- Hãy yên trÃ, - Arthos lại nói, - Chúng tôi là những bầy tôi trung thà nh cá»§a Hoà ng thượng.
- Ông nói tháºt chứ? - Kẻ bị thương há»i.
- Chúng tôi lấy danh dá»± quý tá»™c mà thá».
- Váºy tôi có thể nói vá»›i ông được không?
- Nói đi.
- Tôi là em cá»§a Parry, ngưá»i hầu phòng cá»§a Hoà ng thượng ấy.
Arthos và Aramis nhá»› lại đó là cái tên mà de Winter đã gá»i ngưá»i hầu mà các anh đã gặp trong hà nh lang lá»u vua.
- Chúng tôi có biết, anh ta không rá»i vua bao giá».
- Phải, đúng thế, - Kẻ bị thương nói. - Thấy Äức vua bị bắt, bác ấy nghÄ© tá»›i tôi. Khi Ä‘oà n ngưá»i Ä‘i qua nhà tôi, bác nhân danh vua xin cho Ä‘oà n dừng lại và được chấp thuáºn. Nghe nói vua đòi, há» cho vua và o trong căn phòng tôi Ä‘ang ở đây, để ngưá»i dùng bữa và cắt lÃnh canh ở cá»a ra và o và cá»a sổ. Parry biết căn phòng nà y có má»™t cá»a sáºp dẫn xuống căn hầm và từ đó có thể Ä‘i ra ngoải vưá»n, bác ra hiệu cho tôi, tôi hiểu ngay, nhưng chắc hẳn ám hiệu bị bá»n lÃnh canh bắt chợt và nghi ngá». Không biết rằng há» nghi ngá», tôi chỉ có má»™t Ä‘iá»u mong muốn là cứu Hoà ng thượng. Tôi bèn giả vá» ra vưá»n kiếm cá»§i và nghÄ© rằng không thể cháºm trá»…. Tôi Ä‘i và o đưá»ng ngầm dẫn đến căn hầm có cánh cứu sáºp Tôi lấy đầu đội nắp hầm lên, và trong khi Parry nhẹ nhà ng cà i chốt cá»a ra và o lại, tôi ra hiệu cho vua Ä‘i theo tôi? Than ôi, vua không muốn, dưá»ng như ngà i ghê tởm việc chạy trốn như thế. Nhưng Parry chắp tay van lạy ngà i, tôi cÅ©ng váºt nà i ngà i đừng bá» lỡ má»™t cÆ¡ há»™i như váºy. Cuối cùng ngà i quyết định Ä‘i theo tôi. May thay, tôi Ä‘i trước, vua Ä‘i sau tôi và i bước bá»—ng nhiên tôi thấy trong đưá»ng hầm sừng sững má»™t bóng Ä‘en cao lá»›n. Tôi toan kêu lên để báo hiệu cho vua, nhưng không kịp. Tôi cảm thấy má»™t đòn như cả ngôi nhà đổ sáºp xuống đầu tôi và tôi lăn ra bất tỉnh.
Má»™t ngưá»i Anh tá» tế và chÃnh trá»±c! Má»™t bầy tôi trung thà nh! - Arthos nói.
- Khi tỉnh lại tôi thấy mình vẫn nằm ở chá»— ấy. Tôi lết ra táºn ngoà i sân, vua và đoà n há»™ tống đã Ä‘i rồi. Tôi lê từ ngoà i vưá»n và o đây phải mất đến má»™t tiếng đồng hồ, nhưng rồi kiệt sức, tôi ngất Ä‘i lần thứ hai.
- Thế bây giỠông thấy thế nà o?
- Äau lắm, ông ạ.
- Chúng tôi có thể giúp gì cho ông? - Arthos há»i.
- Hãy đỡ tôi lên giưá»ng, như thế có lẽ dá»… chịu hÆ¡n.
- Có ngưá»i nà o để cứu chữa cho ông không?
- Vợ tôi Ä‘ang ở Durham và sá»›m muá»™n sẽ trở vá». Nhưng còn các ông không cần gì ư, không muốn cái gì ư?
- Lúc nà y chúng tôi định đến xin ăn.
- Chao ôi? Há» vÆ¡ vét sạch, chẳng còn lấy má»™t mẩu bánh ở trong nhà . D Artagnan, cáºu nghe thấy chưa? - Arthos nói, - chúng ta phải Ä‘i kiếm bữa ăn ở chá»— khác thôi.
- Chẳng sao! - D Artagnan nói, - Bây giỠtôi không thấy đói nữa.
- Thá»±c tình, tôi cÅ©ng váºy, - Porthos nói.
HỠđưa ngưá»i bị nạn lên giưá»ng và gá»i Grimaud đến băng bó vết thương. Giúp việc bốn ngưá»i bạn, Grimaud đã có nhiá»u dịp là m băng bó và đôi chút ra dáng nhả phẫu thuáºt.
Trong khi ấy mấy ngưá»i lẩn trốn Ä‘i ra căn phòng ngoà i và há»p bà n.
- Bây giỠđây, - Aramis nói, - Chúng ta đã biết sự thể ra sao rồi.
- Äúng là vua và đoà n há»™ tống đã Ä‘i qua đây ta phải Ä‘i theo hướng ngược lại. Cáºu thấy thế nà o, Arthos?
Arthos không đáp, anh đang suy nghĩ
- Phải đấy, - Porthos nói - Ta Ä‘i hướng ngược lại. Nếu ta Ä‘i theo Ä‘oà n há»™ tống, ta sẽ thấy má»i thứ Ä‘á»u bị ngốn ngấu hết và cuối cùng chúng ta sẽ chết đói. Cái nước Anh đáng nguyá»n rá»§a nà y. Äây là lần đầu tiên tôi không được ăn trưa. Bữa trưa là bữa ăn ngon nhất cá»§a tôi đấy!
- D Artagnan, cáºu nghÄ© thế nà o - Arthos há»i. - Cáºu có đồng ý vá»›i Aramis không?
- Không, - D Artagnan đáp. - Tôi trái vá»›i ý kiến Ä‘i theo chiá»u ngược lại.
- Sao, - Porthos hoảng hốt nói. - Cáºu định Ä‘i theo Ä‘oà n há»™ tống ư?
- Không, nhưng Ä‘i cùng hướng vá»›i há».
- Äi cùng hướng vá»›i Ä‘oà n há»™ tống ư? - Aramis kêu lên.
- Cứ để d Artagnan nói, - Arthos bảo, - Cáºu biết rằng hắn là ngưá»i luôn có ý kiến hay mà .
- Tất nhiên. - D Artagnan đáp, - phải Ä‘i nÆ¡i nà o ngưá»i ta không tìm kiếm chúng ta. Do há» chẳng bao giá» lại Ä‘i lùng chúng ta trong đám ngưá»i thanh giáo, chúng ta hãy đến chá»— bá»n thanh giáo.
- Hay lắm, bạn Æ¡i! à kiến tháºt là tuyệt, - Arthos nói, - Tôi sắp sá»a nói thì cáºu đã nói trước mắt rồi.
- Thế anh cÅ©ng đồng ý như váºy à ? - Aramis há»i.
- Phải. Ngưá»i ta tưởng chúng ta muốn rá»i nước Anh và há» tìm kiếm chúng ta ở các bến cảng; trong khi đó chúng ta sẽ đến London cùng vá»›i vua. Má»™t khi tá»›i London rồi, sẽ chẳng ai tìm thấy chúng ta đâu; Ở giữa má»™t triệu con ngưá»i, ẩn náu chăng khó khăn gì, chưa kể, - Arthos nói thêm và đưa mắt sang Aramis, - Những Ä‘iá»u may ta sẽ gặp trong chuyên Ä‘i nà y.
- Phải, - Aramis nói. - Tôi hiểu.
- Tôi chẳng hiểu gì, - Porthos nói, - Nhưng không sao vì ý kiến nà y vừa là của d Artagnan, vừa là của Arthos, ắt hẳn là ý kiến hay nhất.
- Nhưng - Aramis nói, - Liệu đại tá Harrison có nghi ngỠchúng ta không?
- Ô mẹ kiếp! - D Artagnan nói -Ttôi lại trông cáºy và o chÃnh ông ta cÆ¡ chứ. Äại tá Harrison là chá»— bạn bè cá»§a chúng ta, tôi đã gặp ông ta hai lần ở chá»— tướng Cromwell; ông ta biết rằng chúng tôi được ông Mazarin phải từ Pháp sang, và coi chúng tôi như anh em. Vả chăng, đó chẳng phải là con trai má»™t ngưá»i đồ tể đó sao? Äúng như thế, phải không? Váºy thì Porthos sẽ chỉ cho ông ta biết ngưá»i ta Ä‘áºp chết má»™t con bò bằng má»™t quả đấm như thế nà o, còn tôi sẽ cho ông ấy hay ngưá»i ta nắm sừng má»™t con bò to lá»›n và quáºt ngã nó ra sao, Ä‘iá»u ấy sẽ chinh phục lòng tin cáºy cá»§a ông ta.
Arthos mỉm cưá»i. Rồi vừa giÆ¡ tay ra vừa nói vớỉ chà ng Gascon:
- D Artagnan, cáºu là ngưá»i bạn đưá»ng hay nhất mà tôi được biết. Tôi rất sung sướng được gặp lại cáºu, con trai thân yêu cá»§a tôi.
Ta đã biết, Arthos thưá»ng gá»i d Artagnan như váºy những khi trải tim anh dạt dà o tình cảm.
Vừa lúc ấy Grimaud đi ra. Kẻ bị thương đã được băng bó và khá hơn.
Bốn ngưá»i bạn cáo biệt anh ta và há»i có nhắn gì cho anh trai mình không.
Con ngưá»i trung háºu đáp:
- Nhá» các ông bảo bác ấy nói để Äức vua biết rằng há» không giết chết hẳn tôi; dù hèn hạ như tôi, tôi cÅ©ng tin chắc rằng hoà ng thượng thương tiếc tôi và ân háºn vá» cái chết cá»§a tôi.
- Cứ yên trÃ, - D Artagnan nói, - Trước buổi tối nà y, ngà i sẽ biết.
Toán ngưá»i lại ra Ä‘i. Không thể lầm đưá»ng, vì con đưá»ng há» muốn Ä‘i theo được vạch rõ rà ng qua cánh đồng.
Sau hai tiếng đồng hồ Ä‘i lặng lẽ, d Artagnan dẫn đầu bá»—ng dừng ở lại má»™t chá»— dưá»ng ngoặt.
- A, a, - Anh nói, - Ngưá»i chúng ta đây rồi.
Quả tháºt má»™t toán đông kỵ sÄ© hiện ra ở cánh đồng ná»a dặm.
- Các bạn ơi! - D Artagnan nói, - Hãy đưa gươm kiếm cho ông Mouston, ông ta sẽ trả lại các anh khi cần thiết, và đừng quên rằng các anh là tù binh của chúng tôi đấy.
Rồi má»i ngưá»i cho ngá»±a Ä‘i nước kiệu, chúng cÅ©ng bắt đầu mệt má»i, và chẳng mấy chốc há» Ä‘uổi kịp Ä‘oà n há»™ tống.
Nhà vua có má»™t bá»™ pháºn cá»§a trung Ä‘oà n Harrison bao quanh, Ä‘i đầu vẫn thản nhiên, đà ng hoà ng và vá»›i vẻ như là thiện ý.
Trông thấy Arthos và Aramis mà ngưá»i ta đã chẳng để cho ông có thì giá» từ biệt, vua Ä‘á»c trong những cái nhìn cá»§a hai nhà quý tá»™c thấy rằng há» còn có những bạn bè ở cạnh há» mấy bước và mặc dầu vẫn tưởng há» là tù binh, má»™t sắc đỠvui mừng bốc lên hai gò má xanh xao cá»§a nhà vua.
Äể hai bạn mình cho Porthos canh giữ, d Artagnan Ä‘i lên hà ng đầu cá»§a Ä‘oà n quân đến thẳng chá»— Harrison. Ông ta nháºn ngay ra là đã gặp anh ở dinh Cromwell, và đón tiếp anh má»™t cách lịch sá»± như má»™t ngưá»i ở địa vị ấy và vá»›i tÃnh cách ấy có thể là m đối vá»›i má»i ngưá»i khách. Äúng như Ä‘iá»u dá»± Ä‘oán cá»§a d Artagnan, viên đại tá không nghi ngá» gì hết.
Ngưá»i ta dừng lại; vua ăn ở chá»— nghỉ nà y. Tuy nhiên lần nà y ngưá»i ta đỠphòng để vua khá»i mưu toan chạy trốn. Trong gian phòng lá»›n cá»§a khách sạn, má»™t chiếc bà n nhỠđược xếp cho vua và má»™t bà n lá»›n cho các sÄ© quan.
- Ông có ăn vá»›i tôi không? - Harrison há»i d Artagnan.
- Chao ôi, tôi rất vui lòng - D Artagnan đáp, - Song tôi còn ngưá»i bạn đồng hà nh, ông Du Vallon vá»›i hai tù binh mà tôi không thể rá»i xa và há» là m cháºt bà n cá»§a ông ra. Nhưng thế nà y có lẽ tiện hÆ¡n; ông cho kẻ má»™t cái bà n và o má»™t góc và cho dá»n thức ăn sang đấy cho chúng tôi nếu không thì chúng tôi chết đói mất. Như thế vẫn là cùng ăn vá»›i nhau, bởi vì chúng ta sẽ ăn trong cùng má»™t gian phòng.
- ÄÆ°á»£c! Harrison nói.
Má»i việc được thu xếp như d Artagnan mong muốn và khi anh trở lại thì đã thấy nhà vua ngồi ở cái bà n nhá», do Pary hầu, Harrison và các sÄ© quan ngồi chung má»™t bà n và ở trong góc má»™t bà n dà nh cho anh và các bạn đồng hà nh.
Bà n cá»§a các sÄ© quan thanh giáo hình tròn và chẳng biết do tình cá» hay tỉnh toán vụng, Harrison ngồi quay lưng lại phÃa vua.
Trông thấy bốn ngưá»i quý tá»™c và o, vua không tá» ra chú ý gì đến há».
HỠđến chỗ bà n dà nh cho mình và ngồi sao để không quay lưng lại ai.
Äể chà o mừng các vị khách cá»§a mình, Harrison sai mang nhưng thức ăn ngon nhất cá»§a bà n mình sang cho há». Tiếc thay không có rượu vang. Äối vá»›i Arthos Ä‘iá»u ấy không can gì, nhưng d Artagnan, Porthos và Aramis má»—i lần phải nhấp rượu bia lại nhăn nhó vì cái thứ đồ uống thanh giáo nà y.
- Thưa đại tá, - D Artagnan nói, - Tháºttình là chúng tôi rất biết Æ¡n ông vá» sá»± má»i má»c quý hoá nà y, vì nếu không có ông, chắc chắn chúng tôi sẽ phải nhịn bữa trưa cÅ©ng như đã nhịn bữa ăn lót dạ và đây là ông du Vallon là bạn tôi cÅ©ng chia sẻ lòng biết Æ¡n cá»§a tôi bởi vì ông ấy đói lắm.
- Tôi vẫn đói, - Porthos vừa nói vừa chà o viên đại tá.
- Thế cái sá»± kiện nghiêm trá»ng là phải nhịn bữa lót dạ ấy đã xảy ra vá»›i các ông như thế nà o? - Viên đại tá vừa cưá»i vừa há»i.
- Do má»™t nguyên nhân rất đơn giản, - D Artagnan nói, - Tôi vá»™i vã Ä‘uổi theo đại tá, vì váºy Ä‘i cùng đưá»ng vá»›i ông. Lẽ ra má»™t sÄ© quan kỳ cá»±u như tôi không là m như váºy, vì phải biết rằng nÆ¡i nà o mà má»™t trung Ä‘oà n hùng háºu như trung Ä‘oà n ông đã Ä‘i qua thì chẳng còn để lượm má»™t nữa. Cho nên ông hiểu rõ ná»—i thất vá»ng cá»§a chúng tôi khi tá»›i má»™t ngôi nhà xinh xinh ven rừng mái ngói đó, cá»a sổ xanh, đẹp như mÆ¡, từ xa trông rất thÃch. Chúng tôi chắc mẩm là sẽ có gà mái tÆ¡ để quay, đùi cừu để nướng chả, nhưng đến nÆ¡i chỉ trông thấy má»™t kẻ tá»™i nghiệp tắm mình trong… - A, mẹ kiếp Thưa đại tá, xin hãy chuyển lá»i khen cá»§a tôi đến viên sÄ© quan nà o đã giáng cái đòn ấy tháºt Ä‘Ãch đáng, tháºt Ä‘Ãch đáng khiến ông du Vallon bạn tôi phải khâm phục, ông ấy cÅ©ng giáng được những đòn như thế.
- Vâng, - Harrison cưá»i nói và đưa mắt sang má»™t viên sÄ© quan ngồi cùng bà n, - khi Groslow đã đảm nhiệm công việc ấy thì chẳng cần ai đến sau ông ta.
- A! Thì ra ông đấy à ? - D Artagnan nói và chà o viên sÄ© quan, tôi tiếc là ông không nói tiếng Pháp để tôi có lá»i chúc mừng ông.
- Thưa ông, tôi sẵn sà ng nháºn và chúc mừng lại ông, - Viên sÄ© quan nói bằng tiếng Pháp khá thạo, - Bởi vì tôi đã ở Paris ba năm.
- Váºy thì - D Artagnan nói tiếp, - Tôi vá»™i xin thưa vá»›i ông rằng, cái đòn ấy nện hay đến ná»—i hầu như đã giết chết địch thá»§.
- Tôi tưởng đã giết chết hẳn rồi chứ, - Groslow nói.
- Không. CÅ©ng chẳng còn gì quan trá»ng lắm đâu, đúng thế, nhưng hắn không chết.
Khi nói câu ấy, d Artagnan đưa mắt nhìn Parry, bác Ä‘ang đứng trước nhà vua, mặt tái nhợt, - để ngụ ý rằng cái tin tức nà y là gá»i cho bác.
Vua lắng nghe câu chuyện nà y mà tim thắt lại vá»›i má»™t ná»—i lo âu khôn tả, vì không biết tên sÄ© quan ngưá»i Pháp kia muốn Ä‘i tá»›i đâu, và những chi tiết tà n nhẫn kia núp dưới má»™t bá» ngoà i vô tư lá»± khiến ông bá»±c tức.
Chỉ sau những lá»i nói cuối cùng cá»§a d Artagnan ông má»›i dá»… thở.
- A! Bực nhỉ, - Groslow nói, - tôi cứ tưởng đạt hơn cơ đấy. Nếu từ đây đến nhà tên khốn kiếp nà y không xa, tôi sẽ trở lại, cho hắn chết hẳn.
- Ông là m thế là phải, nếu như ông sợ nó hồi phục, d Artagnan nói, - bởi vì ông biết đấy, khi vết thương và o đầu mà không giết chết ngay thì sau tám ngà y nó sẽ khá»i.
Và d Artagnan lại liếc nhìn Parry lần thứ hai, mặt bác ta lá»™ vẻ mừng rỡ khiến Charles giÆ¡ tay ra cho bác và mỉm cưá»i.
Parry cúi xuống bà n tay chá»§ và hôn lên vá»›i vẻ cung kÃnh.
- D Artagnan nà y, - Arthos nói, - Quả tháºt cáºu vừa là ngưá»i giữ lá»i vừa là ngưá»i tà i trÃ. Nhưng cáºu thấy vua thế nà o?
- Tôi hoà n toà n ưa thÃch gương mặt cá»§a vua. Ông ta vừa có vẻ tá» tế vừa có vẻ cao quý.
- Phải, - Porthos nói, - Nhưng ông ta để bị bắt, đó là một sai lầm.
- Tôi rất muốn uống chúc mừng sức khá»e nhà vua, - Arthos nói.
- Váºy thì để tôi là m cho, - D Artagnan bảo.
- Là m đi, - Aramis nói.
Porthos nhìn d Artagnan, choáng váng cả ngưá»i vá» những nguồn thá»§ Ä‘oạn dồi dà o mà trà xảo Gascon không ngừng cung cấp cho bạn.
D Artagnan cầm chiếc cốc bằng thiếc rót đầy rượu và đứng lên. Anh nói với các bạn:
- Thưa các ông, chúng ta hãy uống mừng sức khá»e ngưá»i chá»§ bữa ăn nà y. Chúc mừng ông đại tá và mong ông biết cho rằng chúng ta sẵn sà ng phục vụ ông đến táºn London và xa hÆ¡n nữa.
Vừa nói d Artagnan vừa nhìn Harrison, ông ta tưởng ngưá»i ta nâng cốc chúc mình bèn đứng dáºy và chà o bốn ngưá»i bạn, mấy ngưá»i nà y dán mắt và o vua cùng uống, trong khi Harrison cÅ©ng cạn cốc cá»§a mình không má»™t chút nghi ngá».
Äến lượt mình, Charles chìa cốc ra để Parry rót cho và i giá»t bia vì rằng vua cÅ©ng chỉ được chia phần như má»i ngưá»i, và vừa đưa cốc lên môi vừa nhìn lại bốn ngưá»i quý tá»™c, ông uống vá»›i nụ cưá»i đầy vẻ quý phái và biết Æ¡n.
Harrison đặt cốc xuống và chẳng tá» má»™t vẻ kÃnh trá»ng nà o đối vá»›i ngưá»i tù hiển hách mà mình dẫn Ä‘i, ông hô:
- Nà o, xin các ông lên đưá»ng!
- Ta ngủ ở đâu, đại tá?
- Ở Tirsk. - Harrison đáp.
Vua đứng lên, quay lại phÃa ngưá»i hầu và nói:
- Parry, đem ngựa ra. Ta muốn đi đến Tirsk.
- Arthos nà y, - D Artagnan nói, - Thá»±c tình vua cá»§a anh đã quyến rÅ© tôi tháºt sá»± và tôi sẵn lòng phục vụ ông ta.
- Nếu Ä‘iá»u cáºu nói là chân thà nh, - Arthos nói, - Thì vua không Ä‘i tá»›i London.
- Sao váºy?
Vì rằng trước lúc đó, chúng ta đã cướp vua đi.
- A! - D Artagnan nói, - Xin lấy danh dá»± mà thá» rằng lần nà y anh Ä‘iên tháºt đấy, Arthos ạ.
- Thế cáºu có má»™t kế hoạch nà o không? - Aramis há»i.
- Nà y, - Porthos nói - việc đó không phải là không thể là m được nếu như có một kế hoạch hẳn hoi.
- Tôi không có, - Arthos đáp, - nhưng d Artagnan sẽ tìm ra một diệu kế.
D Artagnan nhún vai, và má»i ngưá»i lên đưá»ng.
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 11:27 AM.
|

15-09-2008, 09:00 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 64
D'Artagnan được một diệu kế
Có lẽ Arthos hiểu d Artagnan còn hÆ¡n d Artagnan tá»± hiểu mình. Anh biết rằng trong má»™t tâm trà mạo hiá»m như tâm trà d Artagnan chỉ cần gieo má»™t ý tưởng giống như trên má»™t mảnh đất mà u mỡ chỉ cần gieo má»™t hạt giống. Cho nên anh đã lặng lẽ để mặc bạn mình nhún vai, và anh vừa Ä‘i vừa nói chuyện vá»›i bạn vá» Raoul, câu chuyện mà trong má»™t hoà n cảnh khác, anh đã hoà n toà n bá» rÆ¡i.
Trá»i tối hằn thì đến Tirsk. Bốn ngưá»i bạn tá» ra hoà n toà n xa lạ và thá» Æ¡ vá»›i những biện pháp phòng ngừa mà ngưá»i ta thi hà nh để yên tâm vá» nhà vua. Há» rút và o má»™t ngôi nhà riêng và do luôn luôn phải lo ngại cho chÃnh mình, há» cÅ©ng ở trong má»™t phòng và sắp xếp má»™t lối thoát trong trưá»ng hợp bị tấn công. Các ngưá»i hầu được cắt đặt và o những vị trà khác nhau; Grimaud nằm trong má»™t ổ rÆ¡m chắn ngang cá»a.
D Artagnan có vẻ đăm chiêu và tạm thá»i mất Ä‘i tÃnh vui miệng thông thưá»ng. Anh chẳng nói má»™t lá»i và không ngừng huýt sáo, Ä‘i từ giưá»ng ra cá»a sổ. Porthos xưa nay chỉ nhìn thấy những sá»± váºt bên ngoà i, vẫn nói chuyện như thưá»ng lệ, d Artagnan đáp lại bằng những tiếng nhát gừng. Arthos và Aramis nhìn nhau tá»§m tỉm cưá»i.
Cả ngà y mệt má»i song trừ Porthos mà giấc ngá»§ cÅ©ng bất khuất như sá»± thèm ăn, các bạn khác Ä‘á»u khó ngá»§.
Sá»›m hôm sau d Artagnan dáºy trước tiên. Anh xuống chuồng ngá»±a, xem xét các con ngá»±a, ban các mệnh lệnh cần thiết trong ngà y cho ngưá»i hầu, trong khi Arthos và Aramis chưa dáºy và Porthos vẫn Ä‘ang ngáy.
Tám giá» sáng Ä‘oà n quân lên đưá»ng theo tráºt tá»± hôm trước.
Riêng d Artagnan để mặc các bạn đi với nhau và đến nối lại với Groslow sự quen biết bắt đầu từ hôm qua.
ÄÆ°á»£c những lá»i khen cá»§a anh ve vuốt, Groslow đón tiếp anh bằng má»™t nụ cưá»i nhã nhặn.
- Thưa ông, - D Artagnan nói, - Thá»±c tình tôi rất sung sướng tìm được má»™t ngưá»i nà o đó để nói cái ngôn ngữ tầm thưá»ng cá»§a mình. Ông Du Vallon bạn tôi vốn tÃnh Ä‘a sầu thà nh ra cả ngà y chẳng thể moi ở miệng ông ấy lấy bốn câu, còn hai tù binh cá»§a chúng tôi ông cÅ©ng thừa hiểu rằng há» chẳng hà o hứng gì chuyện trò vá»›i chúng tôi.
- Äó là những tên bảo hoà ng cuồng dại, - Groslow nói.
- Thêm một lý do để hỠbất bình với chúng tôi vì đã bắt mất lão Stuart mà chúng tôi mong rằng các ông sẽ đem ra xỠán đến nơi đến chốn.
- Thì chúng tôi dẫn hắn đến London để là m cái việc ấy mà , - Groslow nói.
- Và tôi Ä‘oán rằng không lúc nà o ông rá»i mắt khá»i lão ta phải không.
- Hẳn Ä‘i chứ! Ông thấy đấy, - Viên sÄ© quan cưá»i nói, - Hắn ta có má»™t Ä‘oà n há»™ giá tháºt là đế vương.
- Phải ban ngà y chẳng có nguy cơ lão ta trốn thoát; nhưng ban đêm?
- Ban đêm phải phòng ngừa gấp đôi.
- Bằng cách nà o?
Tám ngưá»i thưá»ng xuyên ở trong phòng hắn.
- Ghê nhỉ! - D Artagnan nói. - Nhưng ngoà i tám ngưá»i đó ra, còn phải canh gác ở bên ngoà i nữa chứ. Vì má»™t tù nhân như váºy thì đỠphòng bao nhiêu cÅ©ng chẳng phải là thừa.
- á»’ không, ông thá» nghÄ© xem: hai ngưá»i không vÅ© khà thì là m gì được tám ngưá»i có vÅ© trang.
- Sao lại hai ngưá»i?
- Vua và tên hầu phòng.
- Ngưá»i ta cÅ©ng cho phép tên hầu phòng ở bên ông ta à ?
- Phải, Stuart yêu cầu được ban cho cái đặc ân ấy và đại tá Harrison đã bằng lòng. Lấy cớ mình là vua hình như lão ta không thể tự mình mặc lấy quần áo hoặc cởi ra…
Quyết định tiếp tục cái phương án tán tụng đã tỠra rất có hiệu quả với tên sĩ quan Anh, d Artagnan nói:
- Äại uý nà y, thá»±c tình là cà ng nghe ông nói tôi cà ng ngạc nhiên vá» cách ông nói tiếng Pháp sao mà dá»… dà ng và tao nhã thế. Ông đã ở Paris ba năm, đúng như tôi dù có ở London suốt Ä‘á»i chăng nữa, tôi tin rằng cÅ©ng chăng thể đạt tá»›i trình độ hiện nay cá»§a ông đâu. Thế dạo ở Paris ông là m gì?
- Cha tôi vốn là thương gia đã cho tôi đến ở vá»›i ngưá»i bạn bán hà ng bằng thư tÃn ở Paris, và ngược lại ông ta đã cho con trai đến ở vá»›i cha tôi. Việc trao đổi như váºy là thưá»ng giữa các nhà buôn vá»›i nhau.
- Thế Paris có là m vừa lòng ông không?
- Có chứ, nhưng các ông cần má»™t cuá»™c cách mạng như kiểu cá»§a chúng tôi; không phải để chống lại vua cá»§a các ông đâu, đó chỉ là má»™t đứa bé, mà để chống lại cái lão ngưá»i à bần tiện ấy, hắn là tình nhân cá»§a hoà ng háºu.
- A! Tôi rất đồng ý vá»›i ông đấy, và điá»u ấy sẽ là m sá»›m, chỉ cần chúng tôi có được mưá»i hai sÄ© quan như ông, không thiên kiển, cánh giác và không thể thương lượng! A! Chúng tôi sẽ nhanh chóng thanh toán được lão Mazarin và sẽ cho lão má»™t bản án nho nhá» như các ông sắp là m vá»›i vua cá»§a mình.
- Nhưng tôi tưá»ng ông phục vụ lão ta cÆ¡ mà , - Viên sÄ© quan nói, - Và chÃnh lão ta đã phái ông sang gặp Cromwell?
- NghÄ©a là tôi phục vụ nhà vua, và biết rằng lão ta cần phải má»™t ngưá»i nà o đó sang nước Anh, tôi bèn xin lãnh nhiệm vụ đó, ông xem tôi mong muốn biết chừng nà o con ngưá»i thiên tà i lúc nà y đây Ä‘ang chỉ huy ở ba vương quốc(1). Cho nên khi ngà i đỠnghị vá»›i ông Du Vallon và tôi tuốt kiếm ra để chà o mừng nước Anh cổ kÃnh, ông đã thấy chúng tôi báºp và o đỠnghị đó như thế nà o rồi.
- Phải tôi biết rằng các ông đã công kÃch bên cạnh ông Mordaunt.
- Ở bên trái và bên phải ông ấy. Ghê tháºt, lại má»™t chà ng thanh niên dÅ©ng cảm xuất sắc như ông ta. Ông thẳng tay hạ sát bác cá»§a mình. Ông có trông thấy không?
- Ông quen biết ông ấy à ? - Viên sÄ© quan há»i.
- Quen lắm chứ, có thể nói rằng chúng tôi rất máºt thiết vá»›i nhau. Ông Du Vallon và tôi đã cùng Ä‘i vá»›i ông ấy từ Pháp sang đây.
- Hình như các ông để cái ông ấy phải chỠđợi rất lâu ở Boulogne-sur-Mer phải không?
- Là m thế nà o được, - D Artagnan đáp, - Cũng như ông, tôi phải canh giữ một ông vua.
- A, a! Vua nà o - Groslow há»i.
- Vua cá»§a chúng tôi, mẹ kiếp, ông king(2) tà hon Louis thứ mưá»i bốn.
Và d Artagnan ngả mũ ra. Viên sĩ quan Anh vì lịch sự cũng là m theo.
- Thế ông phải canh giữ bao lâu?
- Ba đêm và thực tình, tôi sẽ mãi mãi nhớ lại ba đêm ấy một cách thú vị.
- Ông vua nhỠdễ thương chứ?
- Ông ta ngủ ngon là nh.
- à ông định nói gì?
- Tôi muốn nói rằng các sĩ quan bạn tôi ở thị vệ đội và ngự lâm quân đến chơi với tôi, và cả đêm chúng tôi chè chén và cỠbạc.
- À phải, - Ngưá»i Anh thở dà i, - Äúng tháºt ngưá»i Pháp các ông là những ngưá»i bạn vui tÃnh.
- Khi canh gác các ông không chơi bạc à ?
- Không bao giá».
- Như váºy, chắc các ông buồn chán lắm nhỉ và tôi lấy là m ái ngại cho các ông đấy - D Artagnan nói.
- Sá»± tháºt là , - Viên sÄ© quan nói, - Tôi đợi phiên gác vá»›i má»™t ná»—i kinh hoà ng. Sao mà dà i thế, cả má»™t đêm trá»n thức canh.
- Äúng thế, khi ngưá»i ta canh gác má»™t mình hoặc vá»›i những ngưá»i lÃnh ấm á»›. Nhưng khi ngưá»i ta canh vá»›i má»™t ngưá»i bạn chÆ¡i vui tÃnh. Khi ngưá»i ta lăn tiá»n và ng và những quân súc sắc trên bà n, thì đêm qua Ä‘i như má»™t giấc mÆ¡. Ông không thÃch cá» bạc à ?
- Trái lại.
- Chơi Le lansquenet (3) chẳng hạn.
- Tôi mê lắm. Hồi ở Pháp hầu như tối nà o tôi cũng chơi.
- Thế từ khi vỠnước Anh?
- Tôi chẳng cầm đến một con súc sắc hay một quân bà i.
- Tôi thương ông quá, - D Artagnan nói với một vẻ thương cảm sâu xa.
- Nà y ông, - Ngưá»i Anh nói, - Ta hãy là m má»™t chầu?
- Chầu gì?
Ngà y mai tôi trực gác.
- Trông chừng Stuart à ?
- Phải. Ông hãy sang chơi đêm với tôi.
- Không được đâu, - D Artagnan đáp.
- Không được ư?
- Hoà n toà n không thể được.
- Sao váºy?
- Äêm nà o tôi cÅ©ng chÆ¡i bạc vá»›i ông Du Vallon. Äôi khi chúng tôi không ngủ… Sáng nay chẳng hạn, sáng rồi mà vẫn còn chÆ¡i.
- Thế thì sao?
- Ông ấy sẽ buồn phiá»n, nếu không có tôi cùng chÆ¡i.
- Ông ấy chơi khá không?
- Tôi đã thấy ông ấy thua hai nghìn pistol và cưá»i ra nước mắt.
- Thế thì kéo ông ta đến đây.
- Ông tÃnh thế nà o? Còn tù binh cá»§a chúng tôi?
- Ờ nhỉ. Khỉ tháºt! - Viên sÄ© quan nói. - Nhưng bảo bá»n đầy tá»› canh gác cho.
- Vâng, để hỠtẩu thoát à ? Tôi chẳng là m thế đâu - D Artagnan nói.
- Chắc hẳn đó là những ngưá»i có địa vị cao sang nên ông má»›i giữ riệt thế?
- Ấy má»™t ngưá»i là lãnh chúa già u sụ ở Touraine; má»™t ngưá»i là hiệp sÄ© ở Malte nhà quyá»n thá» lắm. Chúng tôi sẽ thương lượng tiá»n chuá»™c; khi vá» Pháp má»—i ngưá»i phải ná»™p hai nghìn livres sterling (4).
Chúng tôi không muốn rá»i mắt má»™t lát nà o những ngưá»i mà bá»n đầy tá»› cá»§a chúng tôi biết rõ là triệu phú. Khi bắt được há», chúng tôi đã moi cá»§a hỠđược Ãt nhiá»u, và xin thú tháºt vá»›i ông rằng đêm đêm, tôi và ông Du Vallon chúng tôi giằng co nhau túi tiá»n cá»§a hỠđấy. Nhưng có lẽ há» còn giấu giếm má»™t và i viên ngá»c quÃ, má»™t và i hạt kim cương, thà nh thá» chúng tôi cứ như những kẻ biển láºn chẳng lúc nà o dám rá»i xa kho và ng cá»§a mình. Chúng tôi trở thà nh kẻ canh gác thưá»ng xuyên tù binh cá»§a mình; khi ngưá»i nà y ngá»§ thì ngưá»i kia thức.
- À ra thế! - Groslow nói.
- Bây gỉỠthì ông hiểu cái gì buá»™c tôi phải từ chối nhã ý cá»§a ông. Vả lại tôi cà ng nhạy cảm vá»›i lá»i má»i cá»§a ông hÆ¡n khi thấy rằng không có gì chán hÆ¡n là cứ chÆ¡i mãi vá»›i vẫn má»™t ngưá»i váºn số Ä‘en liên tục bù trừ nhau, và sau má»™t tháng chẳng ai được cÅ©ng chẳng ai thua.
- Ôi! Groslow thở dà i mà nói, - Còn có Ä‘iá»u chán hÆ¡n nữa kia, đó là chẳng có gì hết.
- Tôi hiểu lắm, - D Artagnan đáp.
- Nhưng nà y, - Ngưá»i Anh lại nói, - Những tù binh cá»§a ông có nguy hiểm không?
- VỠmặt nà o cơ?
- HỠcó khả năng tẩu thoát không?
D Artagnan báºt cưá»i và nói:
- Ôi lạy Chúa, má»™t tên sốt rét run cầm cáºp vì không quen vá»›i khà háºu ở đất nước tươi đẹp cá»§a ông, tên kia là hiệp sÄ© Malte nhút nhát như đứa con gái. Và để chắc hÆ¡n, chúng tôi tước bá» cá»§a hỠđến cả con dao gáºp và cái kéo bá» túi.
- Váºy thì hãy dẫn há» theo, - Groslow nói.
- Sao, ông định thế ư? D Artagnan há»i.
- Vâng, tôi có tám ngưá»i.
- Thì sao?
- Bốn ngưá»i canh há», bốn ngưá»i canh vua.
Kể ra thì công việc có thể thu xếp như váºy đấy, - D Artagnan nói, - Nhưng tôi gây cho ông nhiá»u Ä‘iá»u phiá»n phức quá.
- Ô hay, cứ đến chứ ông sẽ thấy tôi dà n xếp công việc như thế nà o?
- á»’, tôi không ngại ngần đâu, đối vá»›i má»™t ngưá»i như ông, tôi có thể nhắm mắt mà phó thác mình.
Câu phỉnh nịnh sau cùng nà y khiến cho viên sÄ© quan cưá»i má»™t cái cưá»i thoả mãn nó là m cho ngưá»i ta trở thà nh bạn bè cá»§a kẻ đã gây ra tiếng cưá»i ở há» bởi vì nó là má»™t sá»± bốc hÆ¡i cá»§a lòng tá»± phụ được mÆ¡n trá»›n.
- Thế có gì ngăn trở chúng ta bắt đầu ngay tối nay không, - D Artagnan há»i.
- Bắt đầu cái gì cơ?
- Canh bạc của chúng ta ấy.
- Chẳng có gì ngăn trở cả, - Groslow đáp.
- Thể thì tối nay ông sang vá»›i chúng tôi, và tối mai chúng tôi sẽ sang ông. Ông biết đấy tù binh cá»§a chúng tôi là những kẻ bảo hoà ng cuồng dại; nếu như há» có Ä‘iá»u gì là m ông lo ngại thì thôi, và dù sao đêm nay vẫn là má»™t đêm thú vị.
- Tuyệt lắm! Tối nay ở bên các ông, tối mai ở chỗ Stuart, tối ngà y kia ở chỗ tôi.
- Và các ngà y sau ở London. Ê, mẹ kiếp! - D Artagnan nói, ông thấy không, ngưá»i ta có thể sống vui vẻ ở khắp nÆ¡i.
- Äúng, - Groslow nói, - Khi ngưá»i ta gặp những ngưá»i Pháp và những ngưá»i Pháp như ông.
- Và như ông Du Vallon; ông sẽ thấy má»™t chà ng trai khoái hoạt như thế nà o! Má»™t ngưá»i Fronde cuồng Ä‘iên, má»™t ngưá»i đã suýt giết gá»n Mazarin, ngưá»i ta dùng ông ấy, chẳng qua vì sợ ông ấy.
- Phải, ông ấy trông ra dáng lắm, và chưa quen biết ông ấy, tôi cũng rất ưng ý.
- Thế thì khi ông quen biết ông ta lại còn khác nữa. Æ nà y, ông ta Ä‘ang gá»i tôi. Chúng tôi gắn bó vá»›i nhau đến ná»—i ông ta không thể thiếu tôi được. Xin lá»—i ông nhé.
- Ta định thế nà o?
- Äến tối nay.
- Ở chỗ ông á?
- Vâng ở chỗ tôi.
Hai ngưá»i chà o nhau và d Artagnan trở lại vá»›i các bạn đồng hà nh.
- Cáºu nói chuyện quỉ quái gì vá»›i con chó ngao ấy thế? - Porthos há»i.
- Bạn thân mến chá»› nói năng như váºy vỠông Groslow; đó là má»™t trong những bạn thân cá»§a tôi đấy.
- Bạn thân ư, - Porthos nói, - Cái kẻ tà n sát nông dân ấy à ?
- Sụyt! Porthos thân mến Æ¡i, đúng là ông Groslow có hÆ¡i nóng nảy, nhưng kỳ thá»±c ông ta có hai đức tÃnh tốt mà tôi khám phá được: Ông ta khá» dại và kiêu ngạo.
Porthos trợn tròn mắt kinh ngạc, Arthos và Aramis nhìn nhau tá»§m tỉm, há» hiểu d Artagnan và biết rằng anh chẳng là m gì không có mục Ä‘Ãch.
- Nhưng thôi, tá»± cáºu sẽ đánh giá ông ấy, - D Artagnan nói thêm.
- Thế là thế nà o?
- Tối nay tôi sẽ giá»›i thiệu ông ấy vá»›i cáºu. Ông ấy đến chÆ¡i bạc vá»›i chúng ta đấy.
Nghe váºy mắt Porthos sáng lên, anh nói:
- Ồ, ồ! Hắn ta có già u không?
- Äó là con trai cá»§a má»™t trong những thương gia mạnh nhất ở London.
- Hắn biết chơi Le lansquenet chứ?
- Hắn tôn thá».
- Thế bà i bassette ?
- Hắn mê như điên.
- Con bà i biribi?
- Sở trưá»ng cá»§a hắn.
- Tốt lắm! - Porthos, - Chúng ta sẽ có má»™t đêm thÃch thú.Cà ng thÃch thú vì nó hứa hẹn má»™t đêm tuyệt diệu hÆ¡n.
- Tại sao thế?
- Vì chúng ta má»i hắn chÆ¡i tối nay hắn má»i chúng ta chÆ¡i tối mai.
- Ở đâu?
- Tôi sẽ bảo cáºu sau. Bây giá» chúng ta hãy lo má»™t Ä‘iá»u: tiếp đãi sao cho xứng đáng cái vinh hạnh mà ông Groslow dà nh cho ta. Tối nay nghỉ ở Decby. Mousqueton cần Ä‘i trước và có chai rượu vang nà o trong tỉnh phải mua luôn. CÅ©ng chẳng tai hại gì nếu hắn sá»a soạn má»™t bữa ăn tối nho nhá», bữa ấy hai cáºu sẽ không dá»± vì Arthos bị sốt rét và Aramis là hiệp sÄ© ở Malte thì những câu chuyện cá»§a bá»n lÃnh tráng thô bỉ như chúng tá»› sẽ chẳng là m đẹp lòng cáºu và khiến cáºu đỠmặt. Các cáºu nghe rõ chứ?
- Rõ, - Porthos nói, - Nhưng quỷ bắt tôi hay sao, mà sao tôi chả hiểu được gì.
- Bạn Porthos Æ¡i, - D Artagnan nói, - Cáºu nên nhá»› rằng, tôi dòng dõi các nhà tiên tri nhá» bố tôi, và các mụ thầy bói nhá» mẹ tôi, và tôi chỉ nói bằng các lá»i ẩn dụ và những câu đố: ai có tà i thì nghe ai có mắt thì nhìn, lúc nà y tôi không thể nói hÆ¡n được.
- Nà y bạn, cứ là m Ä‘i, - Arthos nói, - Tôi chắc chắn rằng Ä‘iá»u cáºu là m là tốt đây.
- Còn cáºu Aramis, cáºu có nhất trà như thế không?
- Hoà n toà n, d Artagnan thân mến ạ.
- Hay lắm, - D Artagnan nói, - Äây là hai tÃn đồ tháºt sá»±, mình vui lòng là m thá» những Ä‘iá»u thần diệu cho há»; chẳng như cái tên Porthos hoà i nghi nà y, nó bao giá» cÅ©ng muốn trông thấy và sá» thấy thì má»›i tin.
Porthos là m ra vẻ tinh khôn nói:
- Sá»± tháºt là tôi rất hay nghi ngá».
D Artagnan vỗ và o vai anh một cái và nhân đến chỗ đứng lại để ăn sáng, câu chuyện ngừng lại ở đó.
Khoảng năm giá» chiá»u, theo như đã thoả thuáºn, há» cho Mousqueton Ä‘i trước, Mousqueton không biết tiếng Anh, nhưng từ khi sang nước Anh đã nháºn xét thấy rằng Grimaud do thói quen dùng cá» chỉ thay thế lá»i nói má»™t cách tuyệt diệu. Hắn bèn nghiên cứu cá» chỉ cá»§a Grimaud và chỉ qua mấy bà i há»c, nhá» tÃnh ưu việt cá»§a ông thà y hắn đã đạt tá»›i trình độ kha khá. Blaisois Ä‘i theo hắn.
Äi qua phố chÃnh cá»§a Derby, bốn ngưá»i bạn nom thấy Blaisois đứng ở ngưỡng cá»a má»™t ngôi nhà đẹp; há» sẽ trú ngụ ở đây.
Suốt cả ngà y há» không lại gần vua, sợ gây ra nghi ngá», và đáng lẽ ăn cùng bà n vá»›i đại tá Harrison như hôm qua, hôm nay hỠăn riêng vá»›i nhau.
Tá»›i giỠđã thá»a thuáºn. Groslow đến. D Artagnan đón hắn ta như đón má»™t ngưá»i bạn hai mươi năm.
Porthos ngắm nghÃa hắn từ đầu đến chân và mỉm cưá»i nháºn thấy rằng hắn không cân sức vá»›i anh, mặc dầu cái đòn ghê gá»›m hắn đã giáng cho ngưá»i em cá»§a Parry.
Arthos và Aramis cổ gắng hết sức để che giấu nỗi ghê tởm mà cái bản chất tà n bạo và thô lỗ kia đã gây nên cho các anh.
Tựu trung là Groslow tỠra hà i lòng vỠcuộc đón tiếp.
Arthos và Aramis giữ đúng vai trò cá»§a mình. Äến ná»a đêm hai anh lui vá» phòng mình và ngưá»i ta đã để ngá» cá»a vá»›i lý do nhân đức.
HÆ¡n nữa d Artagnan dẫn các anh vá», để cho Porthos đánh vá»›i Groslow.
Porthos được năm mươi pistol và khi rút lui thấy rằng mình có một chỗ bầu bạn dễ chịu hơn thoạt đầu anh tưởng.
Còn Groslow tự hẹn với mình hôm sau trút cái thua bạc với Porthos lên dầu d Artagnan, và khi chia tay với chà ng Gascon hắn không quên nhắc lại cuộc hẹn buổi tối.
- Chúng tôi nói buổi tối vì mấy con bạc chia tay nhau và o lúc bốn giỠsáng.
Ngà y hôm ấy trôi qua như thưá»ng lệ; d Artagnan Ä‘i từ chá»— đại uý Groslow, đến chá»— đại tá Harrison và từ chá»— Harrison đến chá»— các bạn anh. Äối vá»›i ai không hiểu biết d Artagnan thì dưá»ng như anh vẫn trong trạng thải thông thưá»ng; nhưng đối vá»›i các bạn anh, nghÄ©a là Arthos và Aramis thì thấy anh vui thÃch như Ä‘iên.
- Chẳng rõ hắn mưu mô gì đây? - Aramis nói.
- Äợi xem, - Arthos đáp.
Porthos không nói gì, song vá»›i vẻ thá»a mãn lá»™ hắn ra mặt anh thá»c tay và o túi đếm lại từng đồng số tiá»n năm mươi pistol anh được bạc ở Groslow.
Buổi tối đến Ryston, d Artagnan táºp hợp các bạn lại. Gương mặt anh để mất Ä‘i cái vui vẻ vô tư mà anh Ä‘eo như má»™t cái mặt nạ suốt cả ngà y. Arthos siết chặt tay Aramis.
- Sắp đến lúc rồi à ? - Arthos há»i.
- Phải, - D Artagnan nghe tiếng và đáp, - Phải, sắp đến lúc rồi: các cáºu ạ, đêm nay chúng ta cứu vua.
Arthos rùng mình, mắt sáng rá»±c lên. Lúc trước anh hy vá»ng bây giá» thì hoà i nghi, Anh nói:
- Nà y d Artagnan,đây không phải là một trò đùa chứ? Nếu là một trò đùa thì nó là m tôi đau lòng lắm đấy.
- Arthos, anh nghi ngá» tôi như váºy thì kỳ lạ tháºt, - D Artagnan đáp - Ở đâu và lúc nà o anh thấy tôi đùa vá»›i tấm lòng má»™t ngưá»i bạn và tÃnh mạng cá»§a má»™t ông vua? Tôi đã nói và tôi nhắc lại rằng đêm nay chúng ta cứu Charles đệ nhất. Anh đã tin tưởng nÆ¡i tôi sẽ tìm ra má»™t kế, kế ấy đã tìm được.
Porthos nhìn d Artagnan vá»›i má»™t niá»m khâm phục sâu xa.
Aramis mỉm cưá»i ra chiá»u hy vá»ng.
Arthos thì tái đi như xác chết và run bắn cả tay chân.
- Nói đi nà o, - Arthos bảo.
Porthos giương to đôi mắt thao láo của mình, Aramis có thể nói là đánh đu lên đôi môi của d Artagnan.
- Chúng ta được má»i sang chÆ¡i đêm ở chá»— ông Groslow, các cáºu biết chứ?
- Ừ - Porthos nói, - Hắn đã bảo chúng ta hẹn cho hắn chơi canh bạc phục thù.
- Äúng. Nhưng các cáºu có biết chÆ¡i phục thù ở đâu không?
- Không.
- Ở chỗ nhà vua.
- Ở chỗ vua? - Arthos kêu lên.
- Phải đấy, các cáºu ạ: Groslow tối nay hắn là ngưá»i lo vá» chuyện canh gác Hoà ng thượng, và để giải trà trong phiên gác, hắn má»i chúng ta đến chÆ¡i.
- Cả bốn ngưá»i? - Arthos há»i.
- DÄ© nhiên, tất nhiên là cả bốn, chẳng lẽ chúng tôi rá»i tù binh cá»§a mình à ?
- A, a! - Aramis reo lên.
- Nà o, nà o! nói tiếp đi - Arthos hồi hộp nói.
- Thế là chúng ta sẽ đến vá»›i Groslow, chúng tôi mang kiếm, các cáºu mang dao găm. Bốn chúng ta sẽ là m thịt tám tên lÃnh ấm á»› và tên chỉ huy ngu dại cá»§a chúng. Porthos cáºu thấy thế nà o?
- Tôi cho là dễ như chơi, - Porthos đáp.
- Chúng ta sẽ cho vua mặc giả Groslow. Mousqueton, Grimaud và Blaisois giữ ngá»±a đã thắng yên cương sẵn sà ng ở góc phố đầu tiên chúng ta nhảy phốc lên và trước khi trá»i sáng chúng ta đã phóng được hai mươi dặm. Hèm! Trù liệu như thế được không, Arthos?
Arthos đặt hai bà n tay lên vai d Artagnan và nhìn anh vá»›i nụ cưá»i hiá»n háºu và bình thản.
- Bạn Æ¡i, - Anh nói, - Tôi xin tuyên bố rằng dưới trá»i nà y không ai sánh được vá»›i cáºu vá» lòng cao quý và dÅ©ng cảm. Trong khi chúng tôi tưởng rằng cáºu thá» Æ¡ vá»›i những ná»—i Ä‘au khổ cá»§a chúng tôi, mà cáºu dù không chia sẻ cÅ©ng chẳng có tá»™i vạ gì, thì má»™t mình cáºu tìm ra được cái mà chúng tôi tìm tòi uổng công. d Artagnan, váºy tôi xin nhắc lại rằng, cáºu là ngưá»i tốt nhất trong bá»n chúng ta, tôi ban phước cho cáºu và tôi yêu quý cáºu, con trai thân yêu cá»§a ta ạ.
Porthos lấy tay Ä‘áºp Ä‘áºp và o trán và nói:
- Thế mà tôi không nghÄ© ra, tháºt là đơn giản.
- Nhưng nà y, - Aramis nói, - Nếu tôi hiểu đúng thì có phải là chúng ta giết tất cả không?
Arthos rùng mình và gương mặt trở nên trắng bệt.
- Chán quá! - D Artagnan nói. - Dứt khoát là phải thế rồi. Tôi đã tìm ra những việc nà y từ lâu, để xem có cách nà o tránh được chuyện đó không, nhưng thú tháºt là chịu đấy.
- Thôi, - Aramis nói, - Không phải chuyện mặc cả với tình thế ở đây. Chúng ta sẽ tiến hà nh như thế nà o?
- Tôi có đến hai phương án , - D Artagnan đáp.
- Ta xem cái thứ nhất thế nà o, - Aramis nói.
- Nếu tất cả bốn chúng ta cùng quây quần, thì khi tôi ra ám hiệu, ám hiệu là tiếng "Rốt cuá»™c", các cáºu đâm má»™t nhát dao và o tên lÃnh đứng gần nhất, chúng tôi cÅ©ng là m như váºy. Thế là trước hết, bốn tên địch chết, thế là tráºn đánh coi như cân nhau, vì chúng ta có bốn ngưá»i chá»i năm. Năm tên đó đầu hà ng, chúng ta sẽ nhét giẻ và o miệng chúng, nếu chúng chống cá»±, ta sẽ giết. Nếu tình cá» mà vị chá»§ tiệc cá»§a chúng ta thay đổi ý kiến và chỉ nháºn tiếp Porthos và tôi thôi, thì dà nh là phải dùng những phương kế lá»›n và đánh gấp đôi, nhưng thế sẽ lâu hÆ¡n và ầm Ä© hÆ¡n má»™t chút, nhưng các cáºu sẽ đứng ở bên ngoà i vá»›i gươm kiếm và khi nghe thấy tiếng động thì chạy đến.
- Nhưng nếu chÃnh các cáºu bị đả thì sao? - Arthos nói.
- Không thể váºy đâu! - D Artagnan nói, - những tên nghiện rượu bia ấy nặng ná» lắm vả vụng vá» lắm, vả lại cáºu sẽ đâm và o há»ng, Porthos ạ, như thế giết chết nhanh hÆ¡n và lại tránh được tiếng kêu.
- Hay lắm! - Porthos nói, - Äó sẽ là má»™t cuá»™c chá»c huyết rất xoà ng thôi.
- Ghê tởm, ghê tởm! - Arthos nói.
- Æ kìa? Con ngưá»i Ä‘a cảm, - D Artagnan nói,
- Anh đã là m những chuyện ấy như thế trong tráºn mạc rồi. Vá»›i lại bạn Æ¡i, - Anh nói tiếp, - Nếu anh thấy sinh mạng cá»§a vua không đáng vá»›i cái nó phải trả giá, thì coi như xong thôi, và tôi sẽ báo vá»›i Groslow rằng tôi bị mệt.
- Không, bạn Æ¡i, - Arthos nói, - Tôi đã sai lầm và chÃnh cáºu má»›i đúng. Hãy tha lá»—i cho tôi nhé.
Vừa lúc ấy cá»a mở, má»™t tên lÃnh xuất hiện. Hắn nói bằng tiếng Pháp tồi.
- Ông đại uý Groslow báo với ông d Artagnan và ông Du Vallon rằng ông ấy đang đợi các ông.
- Ở đâu? - D Artagnan há»i.
- Ở trong phòng Nabuchodonosor ngưá»i Anh, - tên lÃnh thanh giáo cá»±c Ä‘oan nói.
Nghe hắn lăng mạ đức vua như váºy, Arthos giáºn đỠmặt, và đáp lại bằng tiếng Anh tháºt nặng và rõ rà ng :
- ÄÆ°á»£c rồi, hãy nói vá»›i đại uý Groslow rằng chúng tôi sẽ đến.
Sau khi tên lÃnh thanh giáo Ä‘i ra, mấy tên hầu được lệnh thắng yên cương cho tám con ngá»±a và đến đợi ở góc phố cách nhà vua ở hai chục bước, và phải ở liá»n bên nhau, ngồi sẵn trên mình ngá»±a.
--------------------
Chú thÃch:
(1) chỉ nước Anh, Scotland và Irlandais
(2) tiếng Anh: vua.
(3) Má»™t lối chÆ¡i bà i nháºp từ Äức.
(4) ÄÆ¡n vị tiá»n tệ Anh.
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 11:27 AM.
|

15-09-2008, 09:02 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 65
Canh bà i lansquenet
ChÃn giá» tối. Các trạm gác thay phiên lúc tám giá», và phiên gác cá»§a đại uý Groslow đã bắt đầu được má»™t tiếng.
D Artagnan và Porthos mang theo gươm. Arthos và Aramis má»—i ngưá»i mang theo má»™t con dao găm trong ngá»±c áo, tiến vá» phÃa ngôi nhà tối hôm ấy Ä‘ang giam giữ Charles Stuart. Äi theo những ngưá»i chiến thẳng mình, hai anh bạn bá» ngoà i không vÅ© trang và khúm núm như những kẻ bị bắt.
Trông thấy há», Groslow nói:
- Tháºt tình, tôi hầu như không trông đợi ở các ông nữa.
D Artagnan đến gần hắn và nói nhá»:
- Quả tháºt, ông Du Vallon và tôi đã do dá»± má»™t lát.
- Vì sao? - Groslow há»i.
D Artagnan đưa mắt nhìn sang Arthos và Aramis:
- À, a! - Groslow nói, - Do chÃnh kiến ư? Không can gì. Trái lại, -Hhắn cưá»i và nói thêm - nếu há» muốn xem Stuart cá»§a há» thì cứ việc xem.
- Chúng ta chÆ¡i đêm ở trong phòng vua à ? - D Artagnan há»i.
- Không, ở phòng bên cạnh, và do cá»a để ngá», cho nên đúng như chúng ta ở cùng phòng vua. Ông có mang tiá»n không? Tôi xin tuyên bố là buổi tối nay tôi tÃnh chÆ¡i má»™t cảnh sát phạt kịch liệt.
- Ông có nghe thấy không? - D Artagnan vừa nói vừa vá»— túi cho tiá»n và ng kêu xá»§ng xoảng.
- Very good(1)? - Groslow nói và mở cá»a phòng, - Äể mở đưá»ng cho các ông.
Và hắn và o trước.
D Artagnan quay lại phÃa các bạn. Porthos vô tư như Ä‘i và o má»™t canh bạc tháºt thông thưá»ng. Arthos tái mặt nhưng cương quyết. Aramis lấy khăn lau mồ hôi lầm tấm trên trán.
Tám tên lÃnh gác đứng ở vị trà cá»§a mình, bốn tên trong phòng vua, hai tên ở chá»— cá»a thông, hai tên ở cá»a ngoà i. Nhìn thấy những thanh kiếm tuốt trần, Arthos mỉm cưá»i: không phải là má»™t nÆ¡i mổ thịt nữa, mà là má»™t cuá»™c chiến đấu hẳn hoi.
Từ lúc đó khà sắc vui vẻ trở lại với anh.
Qua cá»a thông mở sẵn, ngưá»i ta trông thấy Charles nằm trên giưá»ng, mặc nguyên quần áo, ông chỉ đắp má»™t tấm chăn len.
Parry ngồi ở chân giưá»ng, khẽ Ä‘á»c má»™t chương trong kinh Phúc âm, nhưng cÅ©ng đủ để Charles nghe, mắt lim dim.
Một cây nến mỡ bò đặt trên một cái bà n đèn soi sáng bộ mặt nhẫn nhục của vua và bộ mặt vô cùng kém bình tĩnh của gã đầy tớ trung thà nh.
Thỉnh thoảng Parry ngừng Ä‘á»c, tưởng rằng vua ngá»§ rồi, nhưng vua lại mở mắt, mỉm cưá»i, bảo:
- Äá»c tiếp Ä‘i Parry tốt bụng cá»§a tôi, tôi vẫn nghe.
Groslow bước đến ngưỡng cá»a phòng vua, chiếc mÅ© Ä‘ang cầm tay, hắn là m Ä‘iệu bá»™ đội lên đầu để đón tiếp các vị khách, và nhìn má»™t lát vá»›i vẻ khinh bỉ bức tranh giản dị và cảm động má»™t lão bá»™c Ä‘á»c Kinh thánh cho vua cá»§a mình Ä‘ang bị tù đầy. Rồi yên tâm vá» lÃnh gác cá»§a hắn Ä‘á»u đứng đúng ở nÆ¡i qui định, hắn quay lại phÃa d Artagnan, nhìn ngưá»i Pháp vá»›i vẻ đắc chÃ, như muốn cầu xin ở anh má»™t lá»i khen cho chiến thuáºt cá»§a hắn.
- Tháºt là tuyệt Ä‘iệu, - Chà ng Gascon nói, - Chúa Æ¡i! Ông sẽ là m má»™t vị tướng khá xuất sắc đấy.
- Thế ông có tin rằng chừng nà o tôi còn canh gác Stuart, hắn có trốn được không? - Groslow há»i.
- Tất nhiên là không rồi, - D Artagnan đáp. - Trừ phi là trá»i mưa rÆ¡i xuống các bạn bè cá»§a ông ta.
Groslow nở nang cả mặt mà y.
Trong suốt cảnh đó, Charles Stuart vẫn nhắm mắt, không ai biết được ông có nghe thấy hay không những lá»i xấc xược cá»§a viên đại uý thanh giáo. Nhưng đến khi nghe thấy giá»ng nhấn mạnh cá»§a d Artagnan, ông bất giác mở mắt.
Vá» phÃa mình, Parry cÅ©ng rùng mình và ngừng Ä‘á»c.
Vua nói:
- Äá»c tiếp Ä‘i Parry, tất nhiên nếu anh mệt thì thôi.
- Thưa Ngà i, không, - Gã hầu phòng đáp.
Và hắn lại tiếp tục Ä‘á»c.
- Ở phòng ngoà i, má»™t cái bà n được sá»a soạn, bà n phá»§ má»™t tấm thảm, trên đặt hai cây nến những quân bà i và hai há»™p xúc xắc.
- Nà o các ông, - Groslow nói, xin má»i các ông ngồi, tôi ngồi đối diện vá»›i Stuart, tôi mê nhìn hắn ta lắm, nhất là xem hắn ở đâu, ông d Artagnan ngồi trước mặt tôi.
Arthos tức đỠmặt lên, d Artagnan cau mà y nhìn anh.
- ÄÆ°á»£c rồi, - D Artagnan nói, - Ông, bá tước de La Fère ngồi bên phải ông Groslow,Ông hiệp sÄ© D Herblay ngồi bên trái. Còn ông Du Vallon ngồi cạnh tôi. Ông cuá»™c cho tôi, còn hai ông kia cuá»™c cho ông Groslow.
Như váºy là Porthos ngồi bên trái d Artagnan, anh dùng đầu gối để nói vá»›i bạn. Arthos và Aramis ngồi đối diện vá»›i anh anh có thể đưa mắt.
Nghe tên bá tước de La Fère và hiệp sÄ© D Herblay, Charles mở mắt ra và bất giác ngẩn cái đầu cao lên nhìn bao quát tất cả các diá»…n viên cá»§a mà n kịch đó. Vừa lúc ấy Parry giở mấy trang Kinh thánh và cất cao giá»ng Ä‘á»c câu xướng nà y cá»§a Jérémie:
"Chúa phán rằng: Hỡi các tôi tá»› cá»§a ta hãy lắng nghe lá»i các nhà tiên tri mà ta đã quan tâm phải đến cho các ngưá»i, và ta đã dẫn dắt đến vá»›i các ngưá»i!".
Bốn ngưá»i bạn đưa mắt nhìn nhau. Những lá»i mà Parry vừa Ä‘á»c chỉ cho há» rằng vua đã hiểu lý do tháºt sá»± cá»§a sá»± hiện diện cá»§a há».
Mắt d Artagnan ngá»i lên má»™t sá»± mừng rỡ.
- Lúc nãy ông há»i tôi là có tiá»n không phải không? - D Artagnan nói và đặt hai mươi pistol lên bà n.
- Phải, - Groslow đáp.
- Thế thì đến lượt tôi, tôi xin nói: Hãy giữ gìn cẩn tháºn kho và ng cá»§a ông, vì rằng tôi xin cam Ä‘oan là chúng tôi chỉ ra khá»i đây khi Ä‘oạt được nó.
- Nhưng tôi sẽ bảo vệ nó đấy, - Groslow đáp.
- Cà ng hay, - D Artagnan nói - Và o tráºn, nà o đại uý, và o tráºn. Ông biết hoặc hay không biết rằng đó là điá»u chúng tôi đòi há»i.
- A biết lắm chứ, - Groslow vừa nói vừa cưá»i hô hố, - Ngưá»i Pháp các ông chỉ hay kiếm chuyện đánh nhau.
Charles đã nghe thấy hết và hiểu tất cả. Mặt ông hơi đỠlên.
Những tên lÃnh gác thấy ông dần dần duá»—i chân tay má»i mệt ra, và lấy cá»› là nóng bức quá do cái lò sưởi đốt đến sáng trắng, ông dần dần gạt cái chăn Scotch sang má»™t bên để lá»™ thân hình ông nằm ngá»§ mà vẫn mặc nguyên quần áo.
Arthos và Aramis mừng rở khi thấy vua quần áo vẫn sẵn sà ng.
Canh bạc bắt đầu. Tối hôm ấy váºn đó xoay sang Groslow. Hẳn cầm cái may và được luôn luôn thắng. Má»™t trăm pistol cứ thế chuyển từ cạnh bà n bên nà y sang cạnh bà n bên kia. Groslow sướng Ä‘iên ngưá»i.
Porthos mất cả năm mươi pistol vừa được bạc hôm qua cá»™ng thêm độ ba chục pistol cá»§a riêng mình nữa, anh cà u nhà u bá»±c bá»™i lắm và lấy đầu gối thúc và o đùi d Artagnan như muốn há»i đã đến lúc chuyển sang trò chÆ¡i khác chưa; Arthos và Aramis cÅ©ng nhìn anh bằng con mắt dò há»i, nhưng d Artagnan vẫn thản nhiên như không. Äồng hồ Ä‘iểm mưá»i giá». Có tiếng đội tuần tra Ä‘i qua.
D Artagnan rút thêm những đồng pistol ở túi ra và há»i:
- Các ông cho Ä‘i tuần tra bao nhiêu báºn?
- Năm báºn, cứ hai giá» má»™t báºn? - Groslow đáp.
- Tốt lắm, - D Artagnan nói, - Thế là tháºn trá»ng.
- Tiếng đội tuần tra đi xa dần.
Lần đầu tiên d Artagnan đáp lại Porthos bằng một cái thúc và o đùi.
Trong khi ấy, bá»n lÃnh được lệnh phải canh ở trong phòng vua, bị hấp dẫn bởi canh bạc và trông thấy và ng - Thế lá»±c tháºt là mạnh mẽ
- Ở tất cả má»i con ngưá»i - Chúng dần dần Ä‘i lại gần cá»a và kiá»…ng chân nhìn qua vai d Artagnan và Porthos. Những tên lÃnh ở ngoà i cá»a cÅ©ng xÃch đến gần, vô tình há»™ trợ cho lòng mong muốn cá»§a bốn ngưá»i bạn, há» muốn có chúng ở trong tầm tay hÆ¡n là buá»™c phải chạy tá»›i chúng ở bốn góc phòng. Hai tên lÃnh ở cá»a vẫn cầm kiếm tuốt trần, nhưng chúng cÅ©ng kiá»…ng chân để xem đánh bạc.
Thá»i Ä‘iểm cà ng đến gần, Arthos cà ng tá» ra bình tÄ©nh hÆ¡n. Hai bà n tay trắng muốt và quà phái cá»§a anh nghịch những đồng louis và ng mà anh vặn vẹo và uốn thẳng lại dá»… như thế chúng là m bằng thiếc. Kém tá»± chá»§ mình hÆ¡n, Aramis luôn luôn thá»c tay và o ngá»±c áo; còn Porthos sợ thua bạc mãi, cứ lầy đầu gối thúc liên hồi và o đùi bạn.
D Artagnan hững há» quay đầu lại và trông thấy ở giữa hai tên lÃnh, Parry Ä‘ang đứng và Charles chống khá»§y tay và chắp hai bà n tay lại như gá»i tá»›i Chúa má»™t lá»i cầu nguyện nhiệt thà nh. D Artagnan hiểu là đã đến lúc rồi, má»—i ngưá»i đã ở vị trà cá»§a mình và chỉ chá» má»™t tiếng "Rốt cuá»™c" là tiếng ám hiệu cá»§a anh.
Anh ném má»™t cái nhìn chuẩn bị vá» phÃa Arthos và Aramis, cả hai khẽ nhÃch ghế lại đằng sau để dá»… dà ng cỠđộng.
Anh thúc má»™t cái thứ hai và o đùi Porthos. Porthos đứng lên như để dãn gân cốt, những vừa đứng lên anh vừa xem lại thanh kiếm có rút ra khá»i vá» dá»… dà ng không.
- Thánh thần Æ¡i! - D Artagnan nói, - Lại mất toi hai chục pistol nữa rồi! Äại uý Groslow Æ¡i, quả tháºt là ông có váºn đỠquá, nhưng chẳng được lâu đâu.
Anh móc túi lấy ra hai chục pistol nữa.
- Ván cuối cùng, đại uý ạ. Hai mươi pistol đặt một ván, một ván thôi ván cuối cùng.
- Thì hai mươi pistol, - Groslow nói.
Và hắn láºt hai con bà i như thưá»ng lệ, má»™t con vua cho d Artagnan và má»™t con ách cho hắn.
- Má»™t vua, - D Artagnan nói, - Äiểm tốt đấy. Nà y tiên sinh Groslow Æ¡i, - Anh nói thêm, - Hãy coi chừng vua đấy.
Mặc dầu tá»± kiá»m chế mình, giá»ng nói cá»§a anh run lên má»™t cách kỳ lạ, khiến đối phương cá»§a anh phải rùng mình.
Groslow bắt đầu lần lượt láºt các quân bà i. Nếu láºt được má»™t quân ách trước thì hắn thắng nếu láºt má»™t vua trước hắn thua.
Hắn láºt lên má»™t quân vua.
- Rốt cuộc! – d Artagnan kêu.
Nghe tiếng đó, Arthos và Aramis đứng báºt dáºy Porthos lùi lại má»™t bước.
Kiếm và dao sắp sá»a loé lên, thì bất thình linh cá»a mở và Harrison xuất hiện ở ngưỡng cá»a, Ä‘i cùng có má»™t ngưá»i mặc áo choà ng Ä‘en.
PhÃa sau ngưá»i ấy lấp lánh những súng ống cá»§a năm sáu tên lÃnh.
Groslow vá»™i và ng đứng dáºy, xấu hổ vì bị bắt bất chợt giữa những quân bà i, xúc xắc và rượu vang nhưng Harrison không chú ý đến hắn và cùng Ä‘i vá»›i ngưá»i mặc áo choà ng và o phòng vua. Ông nói:
- Charles Stuart! Có lệnh dẫn ông vá» London, ngà y hay đêm cÅ©ng không nghỉ. Váºy ông hãy sá»a soạn Ä‘i ngay láºp tức.
- Lệnh ấy từ đâu ra, - Vua há»i. - Từ tướng Olivier Cromwell phải không?
- Phải, - Harrison đáp. - ChÃnh ông Mordaunt vừa má»›i mang đến và đôn đốc thi hà nh.
- Mordaunt! - Bốn ngưá»i bạn lẩm bẩm và đưa mặt nhìn nhau.
D Artagnan vÆ¡ vét tất cả tiá»n nong mà anh và Porthos bị thua ở trên bà n và nhét và o trong cái túi áo rá»™ng cá»§a mình. Arthos và Aramis đứng và o phÃa sau anh. Mordaunt quay lại nhìn thấy nháºn ra các anh và reo lên má»™t tiếng vui mừng man rợ.
- Có lẽ chúng mình bị bắt, - D Artagnan nói nhỠvới các bạn.
- Chưa đâu! - Porthos nói.
- Äại tá, đại tá!- Mordaunt nói, - Cho bao vây căn phòng nà y, ông bị chúng lừa rồi. Bốn tên Pháp nà y trốn khá»i Newcastle và chắc hẳn muốn cướp vua Ä‘i. Phải bắt giữ chúng ngay.
- á»’! Chà ng trẻ Æ¡i, - D Artagnan vừa nói vừa tuốt gươm ra - Äây là má»™t mệnh lệnh dá»… nói hÆ¡n là dá»… thi hà nh.
Rồi vung lên má»™t đưá»ng gươm tròn khá»§ng khiếp anh hô:
- Rút lui! Các bạn! Rút lui!
Äồng thá»i anh băng mình ra ngoà i cá»a, quáºt ngã hai tên lÃnh gác trước khi chúng có thá»i giá» lên lên súng.
Arthos và Aramis chạy ra theo. Porthos Ä‘i táºp háºu, và trước khi lÃnh tráng, sÄ© quan, đại tá kịp tỉnh ra, thì bốn ngưá»i bạn đã đến ngoà i phố.
- Bắn! - Mordaunt kêu - Bắn theo há»!
Có và i ba phát súng nổ tháºt, nhưng chỉ để soi bốn kẻ chạy trốn ngoặt và o góc phố, bình yên vô sá»±.
Ngựa đã để sẵn nơi quy định; mấy tên hầu chỉ việc quăng dây cương cho chủ, hỠnhảy phắt lên yên nhẹ nhà ng như những kỵ sĩ thiện nghệ.
- Tiến lên! - D Artagnan hô, - Thúc ngựa và vững và ng!
Há» cứ thế mà phóng, theo sau d Artagnan và trở lại con đưá»ng mà hỠđã Ä‘i trong ngà y, tức là nhằm hướng Scotch. Thị trấn không có cổng và tưá»ng lÅ©y nên há» Ä‘i ra chẳng khó khăn gì.
Äi khá»i ngôi nhà cuối cùng độ năm chục bước d Artagnan dừng ngá»±a.
- Dừng lại! - anh hô.
- Sao lại dừng? - Porthos kêu. - Cáºu muốn nói phi rạp đất chứ gì?
- Không đâu, - D Artagnan đáp. - Lần nà y há» sẽ Ä‘uổi theo chúng ta; cứ để cho há» Ä‘i ra khá»i thị trấn và chạy theo chúng ta trên đưá»ng Ä‘i Scotch. Khi nà o trông thấy há» phóng Ä‘i qua đây, chúng ta sẽ Ä‘i ngược trở lại.
Cách đấy mấy bước có má»™t con suối cắt ngang đưá»ng và má»™t cái cầu bắc qua suối, d Artagnan dắt ngá»±a Ä‘i xuống dưới vòm cầu các bạn anh là m theo anh.
Chưa được mưá»i phút, há» nghe tiếng phi nước đại cá»§a má»™t toán kỵ binh. Năm phút sau toán ấy Ä‘i qua ngay trên đầu há», chúng chẳng há» ngá» rằng những ngưá»i mà chúng Ä‘ang tìm kiếm chỉ ngăn cách chung bởi chiá»u dà y cá»§a cái vòm cầu.
------------------
Chú thÃch:
(1) Tiếng Anh: Rất tốt!
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 11:27 AM.
|
 |
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
àâòîñèãíàëèçàöèè, àâòîðàäèî, àíåãäîòû, çåíèò, èìåíà, êîíäèöèîíåð, èñòîðèè, giống ngá»±a andalou, hai muoi nam sau dumas, îáðàçåö, ìåðëåí, ìîñêîâñêèé, ìóëüòèêè, ñëóæáà, ñïåöîäåæäà, ñòðàõîâàíèå  |
| |