24-09-2008, 10:19 AM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: May 2008
Äến từ: Castlevania
Bà i gởi: 339
Thá»i gian online: 5 giá» 56 phút 40 giây
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Thần thánh không quên lão
Má»™t hôm lão vừa Ä‘i ngoà i phố vừa giÆ¡ cao má»™t cái há»™p sắt tây có dán giấy mầu sặc sỡ lên trước mặt mà ngắm nghÃa. Cái há»™p đó lão vừa mua ở cá»a hà ng ra. Lẽ ra lão phải mua má»™t cái rìu, nhưng không hiểu thể nà o lão lại bước và o cá»a hà ng khác và trông thấy những cái há»™p đó. Thế là lão cứ dán mắt và o chúng không rá»i được nữa, và suốt má»™t tiếng đồng hồ lão cứ luẩn quẩn bên cạnh quầy. Tá»± dưng lão bá»—ng thấy thèm ăn cái thứ đựng trong há»™p ấy quá, đến ná»—i nước miếng cứ ứa ra mồm và đầu thấy quay cuồng. Cô bán hà ng ngưá»i to ngang mặc áo blu trắng bắt đầu liếc xéo lão, thế là lão bắt đầu moi đưa cho cô ta từng đồng hà o mà Maxicô đưa cho lão để mua rìu, lão moi từng đồng má»™t vì chỉ sợ trả thừa. Lão hy vá»ng sẽ còn lại Ãt tiá»n, và số tiá»n thừa có khi cÅ©ng đủ để mua má»™t cái rìu không cán, cán lão có thể tá»± là m lấy. Nhưng cô bán hà ng vẻ mặt khó chịu cứ cầm mãi, cầm mãi. Bá»—ng cô bá»±c mình gắt lên vá»›i lão. Thế là Äô Khôcrô hốt hoảng dốc hết cả đống tiá»n và o lòng bà n tay hồng tham lam cá»§a cô ta, rồi đưa ngón tay chỉ và o cái váºt lão cần. Lão hy vá»ng cô ta sẽ đếm và trả lại tiá»n thừa cho lão. Nhưng cô bán hà ng chỉ ném toẹt cái há»™p lên quầy trước mặt và gắt gá»ng, mặt đỠgay vì tức giáºn. Lão hấp tấp bước ra, không hiểu sao ngưá»i ta lại cáu gắt vá»›i lão, và khi Ä‘i qua cái cá»a có lò xo, lão vấp chân và o cái ngưỡng cá»a, cái cá»a Ä‘áºp mạnh và o gót chân lão má»™t cái. Lão tưởng như đó là cô bán hà ng nhảy qua quầy và cắn và o gót chân lão. Äi hết cá»a hà ng, Äô Khôcrô rẽ và o má»™t cái ngõ hẻm, giữa hai dãy nhà gá»— dà i, mà và o lúc trá»i nắng gắt thế nà y, không có ai ra ngồi ngoà i chái. Những cái quần áo lót phÆ¡i trên dây cứ lặng lẽ khô Ä‘i, ở góc má»™t dãy nhà , lão chỉ nhìn thấy má»™t cô bé Ä‘ang ngồi, đầu gối tròn trÄ©nh, Ä‘ang chÆ¡i vá»›i cái gương và con mèo. Con mèo cứ ngoảnh mõm Ä‘i chá»— khác lại bị cô bé gà và o gương, và con mèo ngạc nhiên vểnh tai nhìn bóng cá»§a nó trong gương. Con mèo quay lại nhìn Äô Khôcrô, sợ hãi và co rúm ngưá»i lại, định vùng chạy khá»i tay cô bé, nhưng cô bé ghì chặt nó và o ngá»±c và lại gà sát nó và o gương. Cô bé không buồn để ý ông lão khi lão Ä‘i ngang qua cô, vá» phÃa trưá»ng há»c.
Bước và o trong sân trưá»ng vắng vẻ, Äô Khôcrô ngồi xuống con đưá»ng lát xi măng và bắt đầu mở há»™p. Lão không có dao, nên dùng má»™t hòn đá nhá»n để mở. Lão Ä‘áºp và nắp há»™p má»™t cái, rồi cái nữa, mạnh hÆ¡n. Sốt ruá»™t lão bắt đầu ghè lung tung và o há»™p, cái giấy mà u lòe loẹt bị rách dần rồi tuá»™t hẳn, cái vá» sắt tây bóng nhoáng bị bẹp lá»— chá»—. Cuối cùng cái chá»— hà n trên nắp há»™p bị bong ra, nước trong đó chảy ra. Lão ghé miệng và o khe hở và cảm thấy má»™t mùi vị ngòn ngá»t, nhá»n nhá»n mà lão chưa hỠđược ăn bao giá». Lão cảm thấy ngon má»™t cách kỳ lạ. Mút hết nước, Äô Khôcrô náºy nắp ra và nhìn thấy ở trong há»™p có những miếng cá Ä‘á»u nhau. Lão bắt đầu ăn cá, nhưng không thÃch lắm. Nhưng dù sao lão cÅ©ng ăn hết chá»— cá, và lão muốn liếm chá»— nước còn lại, nhưng lão sợ miếng sắt tây là m đứt lưỡi. Lão bèn giÆ¡ cao cái há»™p bẹp và đợi cho những giá»t nước ngòn ngá»t chảy và o mồm lão. Bá»—ng lão nhìn thấy trên trá»i má»™t vệt khói trắng dà i. Lão nheo mắt quan sát vệt khói lá»›n dần, cong lại, phình ra ở phÃa trước y như có phép lạ. Nhưng không có phép lạ nà o cả, mà đó chỉ là những cái máy bay, lão biết thế, chúng bay cháºm đến ná»—i nếu nhìn mãi sẽ má»i mắt và buồn ngá»§. Cứ há»… lúc nà o nhìn lên trá»i và quan sát những con chim sắt bay là lão lại cảm thấy như thế, Äô Khôcrô nghe nói chúng không há» Ä‘áºp cánh và chạy bằng xăng như chiếc xe máy và xe tải.
Ném cái vá» há»™p Ä‘i, Äô Khôcrô đứng dáºy, lấy tay phá»§i phá»§i Ä‘Ãt quần rồi thất thểu Ä‘i vá» phÃa cá»a hà ng bán rìu. Bước và o cá»a hà ng, lão dừng lại cạnh cá»a và nghiêng ngó xung quanh. Trong gian phòng lá»›n có rất nhiá»u thứ, nhưng phần lá»›n là những thứ lão không cần. Trong góc lão thấy có cả những cái rìu không cán má»›i tinh mà u Ä‘en, bôi mỡ, mắc trên dây như xâu cá - nhưng tiá»n không còn nữa, nên Äô Khôcrô lại quay ra. Äiệu nhạc vang lên từ cái thùng sáng loáng, má»™t cô gái áo choà ng xanh Ä‘ang cúi ngưá»i trên nó, chân choãi dà i phÃa sau gõ gõ theo nhịp. Äô Khôcrô bước ra, thầm rá»§a mình và rá»§a cô gái có rất nhiá»u cái rìu kia nhưng chắc chẳng Ä‘á»i nà o và chẳng vì cá»› gì chịu biếu không cho lão má»™t cái.
Ba đứa trẻ con chạy ngang qua Äô Khôcrô, tay nắm má»™t dải giấy dà i, lão không hiểu nổi lÅ© trẻ chạy Ä‘i đâu và là m gì. Nhưng lão vẫn thấy vui, vì thấy chúng mải chạy theo việc cá»§a chúng và không để ý đến lão, không chế giá»…u hoặc ném đá và o lão. Và lão cứ Ä‘i như thế trên đưá»ng phố, giữa những ngôi nhà xám, bụi báºm, trên cái phố bụi báºm và đông đúc, lão Ä‘i tay không rìu, túi không tiá»n, chân bước lá» rá», và lão muốn dừng lại, đứng im má»™t chá»—, vì lão xấu hổ. Nói gì vá»›i Maxicô đây ? Anh chà ng ốm yếu kia sẽ nghÄ© gì ? Có lẽ cái bá»™ mặt nhợt nhạt vì thuốc lá cá»§a anh ta sẽ mỉm cưá»i như má»i khi và không nói gì cả, cứ nằm ngá»a xuống cát ẩm, đầu gối lên đôi tay gáºp và o nhau. Nhưng Maxicô thì có thể nghÄ© lão đã Ä‘em tiá»n uống rượu hết, cái khổ nhất là ở chá»— đó. Là m sao nói, giải thÃch cho cô ấy hiểu rằng lão, má»™t lão già , tá»± nhiên bá»—ng thèm ăn cái thứ lão chưa được ăn bao giá» trong cái há»™p xinh xắn ấy ?
Cái rìu cÅ© cá»§a lão đâu, Äô Khôcrô ? Mất rồi, lão chôn nó dưới cát, và bây giá» không tìm thấy nữa. (Ông già Yu tặng lão cái rìu ấy). Thế sao lão lại chôn nó và o trong cát ? Vì lão sợ con ngưá»i lạ mặt kia. Hóa ra má»i tá»™i lá»—i là do ngưá»i lạ mặt ấy chứ không phải lão. Nhưng anh ta ở đâu đến nhỉ ? Có lẽ ở dưới biển chui lên, mà cÅ©ng có khi ở trên trá»i rÆ¡i xuống. Hay là ở trên núi xuống ? Mà ai gá»i hắn ta đến nhỉ ? Chẳng ai gá»i cả, tá»± nhiên hắn đến Camarôn.
*****
Ngưá»i đó Ä‘ang đứng trên bá», cạnh bãi nước cạn, nÆ¡i có má»™t đống sà lan và xuồng há»ng. Ngưá»i anh ta cao, cân đối, đầu để trần, chân Ä‘i đất, quần xắn ống để lá»™ đôi cẳng chân xanh xao khẳng khiu đầy lông lá. Anh ta mỉm cưá»i, tay cầm chiếc mÅ© lưỡi trai đựng đầy những con cầu gai. Những con cầu gai đã bị ngưá»i đó lấy đá Ä‘áºp vỡ rồi mút hết trứng và ng ở trong. Anh ta ngồi dưới cái thà nh rách nát cá»§a chiếc xuồng há»ng và nhìn Äô Khôcrô Ä‘ang nhặt ốc biển.
Bấy giỠđã xế trưa, đến chiá»u Äô Khôcrô nhìn thấy ngưá»i đó cạnh nhà mình - anh ta nằm co ngưá»i trên cát như con chó bị lạnh. Ông lão Ä‘i lên nÅ©i hái cá», và lúc vá» nhà thấy ngưá»i đó vẫn nằm trên cát. Äô Khôcrô ăn xong bữa chiá»u nguá»™i, và o nằm ngá»§ trong bóng tối. Lão ngá»§ trên ba tấm gá»— kê trên má»™t cái hòm rá»—ng lá»›n và má»™t cái mô tÆ¡ to ká»nh không biết quẳng trong túp nhà nà y từ bao giá», Äô Khôcrô đắp bằng cái chăn bông Maxicô cho lão, nên thân già cá»§a lão bá»›t lạnh.
Biển vẫn cuá»™n sóng ầm ầm, mặt đất hÆ¡i rung chuyển, và Äô Khôcrô mau chóng quên Ä‘i số tiá»n bị mất.
Ban đêm lão nằm mÆ¡ thấy ngưá»i lạ mặt hóa thà nh con chó chạy khắp quanh nhà , rÃt lên ăng ẳng, rồi lấy chân cà o cà o đất dưới gốc cây để chui và o trong, Äô Khôcrô giáºn dữ quát lên, con chó bá» chạy. Sáng dáºy khi mở cá»a, lão nhìn thấy có ngưá»i nằm ngay ngưỡng cá»a, Äô Khôcrô lấy khóa khóa cá»a lại, giấu chìa và o chá»— kÃn rồi Ä‘i hái rong.
Hồi đêm biển động, nên có rất nhiá»u rong biển bị dạt lên bá» - những sợi rong dà i óng ánh nằm ngổn ngang trên cát, cuá»™n và o nhau thà nh từng bó. Äô Khôcrô xếp chúng lại thà nh má»™t bó vừa ôm, lấy dây bó lại rồi nhấc lên lưng, quay vá» nhà . Lão thấy cá»a nhà bị mở và trong nhà Maxicô Ä‘ang dá»n dẹp. Ngưá»i lạ mặt nằm trên chiếc giưá»ng cá»§a lão, đắp chăn.
-Bác Äô Khôcrô Æ¡i, ngưá»i nà y Ä‘ang bị ốm nà y ! - Maxicô nói, có vẻ như ngạc nhiên.
-á»m thì ốm chứ sao - Äô Khôcrô nói, Ä‘oạn hất cái bó trên vai xuống ngưỡng cá»a.
-Xin lá»—i bác - Maxicô bảo - Äể tôi mang cho bác cái chăn khác.
-Hôm nay nhiá»u rong quá - ông lão lẩm bẩm là m như không nghe thấy Maxicô, Ä‘oạn quay ngưá»i cầm sợi dây bước ra khá»i nhà - lão lại Ä‘i ra biển nhặt rong.
Còn Maxicô tìm thấy trong khu đổ nát cá»§a thị trấn má»™t cái khung giưá»ng sắt hãy còn nguyên cả lưới và cõng trên vai mang vá» nhà . Những thanh ván lát sà n đã bị ai tháo Ä‘i, chỉ còn lại những gióng ngang đã gần má»t hết, Maxicô đặt cái khung giưá»ng lên hai tấm gióng đó, rồi bắt đầu thu xếp cho ông lão má»™t chá»— nằm. Chị lấy gáºy gõ chan chát và o lưới sắt, để đất và sắt gỉ bong ra, rồi lại quay ra khu đổ nát và kéo lê trên cát vá» hai cái nệm rÆ¡m cÅ© ngưá»i ta dùng để Ä‘áºy cá muối. Ném tấm nệm xuống cái mạng lò xo, Maxicô trải lên trên má»™t mảnh giấy dầu, gáºp bốn mép lại. Chị đặt cái giưá»ng xa cá»a để ông lão khá»i bị gió lùa. Vừa tất báºt là m, miệng vừa khe khẽ hát. Maxicô vẫn không quên thỉnh thoảng liếc vá» phÃa ngưá»i lạ xem anh ta đã tỉnh chưa. Nhưng anh ta vẫn nằm im, thở Ä‘á»u, hai mi mắt xanh xao và hÆ¡i sưng khép lại. Maxicô quyết định chưa kể cho ai biết vá» ngưá»i lạ mặt, chị đã có ý đồ riêng cá»§a mình.
Buổi chiá»u chị là từ thị trấn đến, mang theo chăn, nước cháo loãng, má»™t con gà luá»™c và má»™t cây nến. Lúc đó ngưá»i lạ mặt đã tỉnh và nhìn chị mỉm cưá»i.
-Ä‚n Ä‘i - Maxicô đặt hai cái bát trước mặt hai ngưá»i bảo. Nhưng ngưá»i lạ mặt chả buồn nhìn đến bữa ăn, anh ta chỉ nhìn chị cưá»i.
-Chị tên là gì ? - anh ta khẽ há»i chị bằng cái giá»ng hÆ¡i khà n khà n nhưng dá»… nghe.
-Anh ăn đi, ăn đi - Maxicô quay đi chỗ khác, nhắc lại.
-Tôi không ăn được - Ngưá»i lạ mặt vẫn cưá»i, cái nụ cưá»i bất táºn.
-Ngà y mai tôi sẽ gá»i bác sÄ© đến - Maxicô bảo.
-Không cần đâu ! Lạy chúa, không cần ! - Ngưá»i lạ mặt bá»—ng hốt hoảng, nụ cưá»i cá»§a anh ta có vẻ sợ hãi.
-Sao lại không cần ? Thế không phải anh Ä‘ang ốm sao ? - Maxicô há»i.
-Không cần bác sÄ©. Không cần ai cả. Tôi chỉ bị cảm thưá»ng thôi mà . Bây giá» hết rồi. Tôi van chị đấy ! Chị hiểu không ?
-Tất nhiên là hiểu chứ ! - Maxicô có vẻ hơi bực.
-Thế thì tốt. Tôi không cần ai cả. Sáng mai là tôi dáºy được rồi - anh ta đã bình tÄ©nh lại và lại há»i : Nhưng tên chị là gì cÆ¡ ?
-Masa - Maxicô đáp chá»ng lá»n, mỉm cưá»i rồi quay sang Äô Khôcrô. Lão Ä‘ang ngồi trên đất, dá»±a lưng và o chiếc lò sưởi đã tắt, phÃa trên có má»™t ngá»n nến và ng Ä‘ang láºp lòe, kêu lách cách - Bác Æ¡i, bác đừng kể cho ai vá» con ngưá»i nà y nhé - chị nói vá»›i lão.
Äô Khôcrô lặng thinh, lão nghÄ© : Váºy thì là m sao bây giá» ?
-Nà y ! - Maxicô bá»—ng vui vẻ kêu lên - Anh ăn Ä‘i, không tôi gá»i bác sÄ© đấy.
Anh chà ng ngưá»i Nga bệnh táºt ấy trông đẹp trai, mà Maxicô lại không thÃch những ngưá»i đà n ông đẹp. Chị cÅ©ng có má»™t anh chà ng đẹp trai như thế - đẹp nhất thị trấn - trước đây thì có, nhưng bây giá» thì không - chị ở má»™t mình vá»›i con gái. Bây giá» Maxicô chỉ thÃch những ngưá»i đà n ông xấu trai thôi, vì há» bao giá» cÅ©ng chung thá»§y vá»›i vợ, không bá» chạy theo những cái váy khác ngay sau khi vừa cưới nhau má»™t năm. Ngưá»i chồng xấu trai không bao giá» lên mặt kiêu căng, anh ta không có ảo tưởng rằng bất cứ ngưá»i con gái nà o vẻ vẩy gấu váy cÅ©ng Ä‘á»u chỉ cốt là m dáng vá»›i anh ta. Và dÄ© nhiên, má»™t ngưá»i chồng như thế sẽ không bao giá» bị Ä‘i tù vì tá»™i cầm dao đâm chém nhau chỉ vì má»™t đứa con gái hư há»ng nà o đó, trong khi vợ có mang nằm nhà và nôn thốc nôn tháo.
-Cứ để anh ấy nằm đây cho đến khi khá»i hẳn - Maxicô bảo lão.
Từ hôm đó ngà y nà o Maxicô cÅ©ng đến thăm há», mang theo rất nhiá»u thức ăn. Nhưng con ngưá»i bệnh táºt ấy hầu như chẳng ăn gì, thà nh thá» bao nhiêu thức ăn ông lão được chén cả. ÄÆ°á»£c má»™t tuần Äô Khôcrô nháºn thấy lão béo ra, thắt lưng quần phải cà i rá»™ng ra má»™t lá»—, còn ngưá»i ốm thì vẫn nằm bẹp trong chăn và nhìn lên trần nhà .
Nhưng má»™t hôm Äô Khôcrô ở trên núi vá», vác trên vai má»™t bao đầy thứ cá» mà Maxicô gá»i là cá» "chân chó" và nhìn thấy cái rìu cá»§a mình nằm cạnh cá»a, đã được mà i sắc, lưỡi sáng loáng. Còn ngưá»i lạ mặt thì không có nhà . Äô Khôcrô nghÄ© bụng : mà i rìu để là m gì nhỉ ? Chắc ngưá»i lạ mặt đã khá»i rồi đây. Lão chưa bao giá» gặp ngưá»i nà o khó hiểu như hắn ta. Hay là hắn bị Ä‘iên ? Suốt hai tuần hắn không nói má»™t câu, chỉ nhìn và mỉm cưá»i. Lúc đầu lão rất khó chịu. "Có gì mà nhìn tôi ? - Äô Khôcrô nghÄ© - Nà o tôi có treo ảnh trên ngưá»i đâu mà nhìn ?" Nhưng sau nụ cưá»i cá»§a anh ta bắt đầu là m lão sợ, tháºm chà trong mÆ¡ lão cÅ©ng sợ. Tối đến, cứ há»… Äô Khôcrô đặt lưng lên chiếc giưá»ng kêu cót két, thì trong bóng tối, trên đầu lão, lại xuất hiện khuôn mặt xanh tái và cái nụ cưá»i bất động ấy. Và giả sá» như Äô Khôcrô có tiến lại gần ngưá»i đó và châm diêm lên, thì chắc lão cÅ©ng vẫn nhìn thấy đôi mắt ấy và nụ cưá»i ấy. Trong mÆ¡ ông lão như nhìn thấy má»™t cái đầm lầy mà lão phải Ä‘i qua, nhưng lão không dám Ä‘i vì từ cái vết nứt Ä‘en ngòm kia chắc chắn sẽ có má»™t con rắn dà i hiện lên, và phải có đủ sức bấm những ngón chân và o nhau để con rắn không nhìn thấy lão. Không hiểu sao lão thấy con rắn đó chÃnh là nụ cưá»i méo mó cá»§a ngưá»i lạ mặt kia. Má»™t đêm Ä‘ang ngá»§, lão bá»—ng choà ng tỉnh, như có ai thÃch và o ngá»±c lão, và lão nhìn thấy : ngưá»i lạ mặt Ä‘ang ngồi bên cạnh giưá»ng lão, miệng mỉm cưá»i, mắt nhìn Ä‘i đâu đó, cá»a thì mở, và qua khe cá»a có thể thấy rõ vô và n các vì sao trắng rắc khắp trá»i. Thế là suốt từ đó đến sáng lão không sao chợp mắt được nữa, cứ nằm theo dõi xem con ngưá»i kỳ dị kia sẽ là m gì. Và bây giá» lại cái rìu kia nữa, hắn đã mà i sắc như lưỡi dao cạo. Hay là hắn biết Äô Khôcrô có nhiá»u tiá»n ? Nhưng tiá»n lão đã bị ngưá»i ta ăn cắp sạch rồi còn đâu. Nhưng là m thế nà o nói cho hắn biết như váºy, và biết hắn có tin không ?
Trước khi trá»i tối ông lão cứ Ä‘i loanh quanh cạnh chiếc rìu, khẽ sá» và o lưỡi dao sáng loáng cá»§a nó, và khi thoáng thấy bóng ngưá»i kia vá», lão vá»™i giấu ngay rìu và o lò sưởi. Äến ná»a đêm Äô Khôcrô vẫn nằm thao thức, và lão chợt nghÄ© rằng ngưá»i lạ mặt có thể đưa tay sá» soạng chiếc lò sưởi và tìm thấy chiếc rìu. Thế là lão lần đến lò sưởi, rón rén lôi cái rìu ra, cố không để nó và và o miệng lò, rồi ghì chặt cái khối sắt lạnh và o ngá»±c, lẻn ra khá»i nhà : lão chạy đến má»™t nÆ¡i tháºt xa và chôn rìu và o trong cát. Là m xong việc ấy lão má»›i thấy buồn ngá»§.
Sáng hôm sau Maxicô đến, và cẩn phải đốt lò, bắc chảo gang lên Ä‘un nước sôi để chần chá»— rong hái được. Lúc đó má»i ngưá»i má»›i nhá»› đến rìu. Äô Khôcrô đà o tung khắp quanh nhà mà không thấy rìu đâu. Maxicô bèn đưa tiá»n sai lão và o phố mua cái rìu má»›i. Ngưá»i lạ mặt thì bò ra khá»i nhà , ngồi xuống bá» tưá»ng và nhìn lão. Có lẽ anh ta đã rõ má»i chuyện nên mỉm cưá»i và không nói gì cả.
-Sống rồi chứ ? - Maxicô há»i ngưá»i đó.
-Trá»i hôm nay đẹp quá, Masa ạ - anh ta đáp rồi bá»—ng vươn vai ngáp má»™t cái ngon là nh.
-Äi ngá»§ Ä‘i ! - Maxicô kêu lên và báºt cưá»i.
Còn Äô Khôcrô thì thất thểu Ä‘i và o thị trấn, từ nhà đến đó Ä‘i mất gần má»™t tiếng dá»c theo bá» biển, rồi lại phải qua cái thị trấn chạy sâu và o đảo gần hai cây số nữa. Nhưng lúc quay vá» tay không, thì lão lại muốn cho Ä‘oạn đưá»ng dà i ra gấp đôi, Äô Khôcrô vừa Ä‘i vừa nhìn chăm chăm xuống chân - may ra có cái rìu há»ng nà o vứt Ä‘i chăng ? Chao, có biết bao nhiêu thứ trên mặt đất ! Äá»§ các thứ thá»§y tinh vỡ, lấp lánh như những mảnh mặt trá»i, má»™t tá» báo rách có nhiá»u chữ to, chữ nhá», má»™t mảnh ván thùng dÃnh đất khô, má»™t cái chân gà toà n móng, những cái vÅ©ng nước cÅ© có trá»i xanh và mây trắng ở dưới đáy, những chiếc già y há»ng, tấm ván lợp gãy nát, má»™t cái lông lợn cạnh hà ng rà o, rồi lại cả những chiếc xe, và những vết chân ngưá»i không biết chạy Ä‘i đâu.
Äến gần chợ, Äô Khôcrô va đầu và o con ngá»±a Ä‘ang ngá»§ - con ngá»±a đứng chui ná»a ngưá»i và o cái khe giữa hai hà ng rà o, chắn cả con đưá»ng nhá» chạy men theo phố. Nhặt cái mÅ© bị rÆ¡i xuống đất lên, Äô Khôcrô cáu tiết đấm và o sưá»n con ngá»±a má»™t cái, Ä‘au Ä‘iếng cả tay. Con váºt lưá»i biếng nhÃch lên trước ba bốn bước, rồi lại đứng ngá»§, má»™t chân sau chùng xuống. Ông lão lặng lẽ bước Ä‘i tiếp, vừa Ä‘i vừa vẩy vẩy bà n tay Ä‘au.
-Ê, Khôcrô ! - Lão bá»—ng nghe ai gá»i tên mình.
Quay vá» phÃa có tiếng gá»i, lão nhìn thấy anh thợ rừng Trêsan, anh chà ng Trêsan trẻ có cái miệng đầy răng sắt. Anh ta ngồi xổm ngay bên đưá»ng dưới hà ng rà o nhà và không là m gì cả. Äô Khôcrô bá»—ng nhá»› lại ngưá»i ta đã cắt chá»— thoát vị cho Trêsan, và mùa hè đó anh ta không và o rừng được. Có khi anh ta thừa cái rìu không biết chừng !
-Äi đâu đấy, Khôcrô ? - Trêsan há»i, mắt nheo lại vì nắng, ngắm từ đầu đến chân ông lão.
-Trêsan, nếu anh có cái rìu cÅ© nà o không dùng đến … gãy cán rồi cÅ©ng được … anh cho tôi nhé ! - Äô Khôcrô đưa ống tay áo lau mồ hôi từ cằm chảy xuống, há»i.
-Chá» tôi mang ra cho - Trêsan đáp ngay, rồi đứng dáºy Ä‘i vá» phÃa ngôi nhà , nÆ¡i anh ta sống má»™t mình, không vợ.
-Äô Khôcrô nhoà i ngưá»i qua cái hà ng rà o thấp : rau xanh phá»§ kÃn các luống đất, lá dưa chuá»™t thá»§ng lá»— chá»— trải rá»™ng như má»™t tấm thảm xanh, những qua dưa chuá»™t nhá»n đầu nhô lên khá»i đám lá. Ông lão thở dà i thán phục : anh chà ng biết là m ăn lắm !
Trong đám thợ rừng Trêsan là ngưá»i trẻ nhất, anh ta hãy còn nhiá»u say mê khát vá»ng và lúc nà o cÅ©ng băn khoăn lo lắng chuyện tìm vợ. Nhưng trong chuyện vợ con anh ta không gặp may, anh đã có khá nhiá»u vợ, nhưng cô vợ nà o cÅ©ng chỉ cưới được Ãt lâu là bá» Ä‘i. Trêsan sạt nghiệp vì các lá»… cưới. Những ngưá»i thợ rừng nói đùa, anh còn trẻ quá nên chưa láºp được chiến công đà n ông nà o. Trước hết phải cắt cái thoát vị đã, há» khuyên anh chà ng như váºy. "Bây giá» thì cẩn tháºn đấy, các bà các cô chưa chồng ạ !" - ông Pagê béo ị gà o lên như váºy, khi cuối cùng Trêsan chịu để ngưá»i ta cắt Ä‘i cái dị váºt cá»§a mình.
Trêsan đưa cho ông lão cái rìu còn tốt, đóng rất chắc và một cái cán dà i. Cái cán gỗ được cạo bằng mảnh thủy tinh cứ nhẵn bóng lên.
-Cầm lấy, Äô Khôcrô, cái nà y thừa đấy - Trêsan má»™t tay đưa chiếc rìu qua hà ng rà o cho lão, còn tay kia thì ôm cái chá»— hãy còn Ä‘au.
-Trêsan … anh đã cứu tôi - Äô Khôcrô toét miệng cưá»i cám Æ¡n, vừa giÆ¡ cái rìu ngắm nghÃa bốn phÃa - Thôi bây giá» tôi Ä‘i nhé, Trêsan !
-Äi đâu mà vá»™i thế Khôcrô ? Hay có ma-Ä‘am nà o rồi ? - Trêsan cưá»i ha hả, nhe mấy cái răng sắt to ra.
-Maxicô đang đợi … Chúng tôi phải nấu rong. Hôm nà o tôi đến giúp anh … Khoai tây anh đã vun gốc chưa ?
-Chà , ở đây má»™t ngưá»i cÅ©ng chẳng có việc gì là m nữa là - Trêsan xua xua tay rồi lại tháºn trá»ng ngồi xuống cạnh hà ng rà o. Anh ta buồn vì không có việc là m
Và Äô Khôcrô lại tiếp tục Ä‘i, tay phải cầm cái cán rìu, tay trái đút và o đằng sau cạp quần. Váºy là thần thánh vẫn thương xót và không quên lão. Còn nếu như lão có phải sống độc thân và chưa bao giá» có nhà cá»a Ä‘oà ng hoà ng, thức ăn thừa thãi, quần áo là nh lặn, thì đó đâu phải vì ác tâm cá»§a thần thánh. Vì há» biết là m gì khi số pháºn cá»§a má»—i ngưá»i đã được ghi trong cuốn sổ thiên tà o. Và trong cuốn sổ ấy, các thần cứ nhắm mắt lại mà viết, chứ bản thân cÅ©ng đâu có biết viết gì. Äó là bà n tay nó tá»± viết. Và và thá» như cả tám trăm Ä‘iá»u bất hạnh Ä‘á»u rÆ¡i và o anh, thì như thể cÅ©ng chưa hẳn anh đã là ngưá»i cuối cùng trước phiên tòa thượng đế. Äiá»u may mắn lúc nà o cÅ©ng có thể gặp ở má»—i bước Ä‘i trước mặt ! Maxicô còn trẻ nên cô ta cứ tá»± coi mình là kẻ bất hạnh, chứ đã biết cái tương lai ghi trong sổ định mệnh cá»§a cô ta nó ra sao đâu.
Tà i sản của Alucard
Chữ ký cá»§a Alucard [FONT="Book Antiqua"][SIZE="4"][COLOR="DarkOrchid"][CENTER]Ngưá»i có lúc bi hoan ly hợp
Trăng có lúc mỠtỠtròn khuyết[/CENTER][/COLOR][/SIZE][/FONT]
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 03:13 PM .
24-09-2008, 10:24 AM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: May 2008
Äến từ: Castlevania
Bà i gởi: 339
Thá»i gian online: 5 giá» 56 phút 40 giây
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Dưới bóng cây xanh cá»§a cuá»™c Ä‘á»i
Lúc nà y há» Ä‘ang Ä‘i bắt ốc ở chá»— bãi cạn. Trong tay má»—i ngưá»i có má»™t cái túi lưới khâu bằng các mảnh lưới đánh cá, trên bá» có má»™t cái xô để đựng sò, ốc. Äô Khôcrô cứ để cả quần dà i lá»™i xuống nước, còn ngưá»i lạ mặt thì xắn cao quần trên đôi chân xanh xao và đi dò dẫm như con giang. Äôi á»§ng cao cá»§a ông già và đôi già y ngắn cá»§a ngưá»i lạ mặt đặt cạnh nhau trên cát. Äô Khôcrô nóng quá, toát cả mồ hôi, nhưng lão vẫn không cởi áo khoác - vì không quen. Lão chỉ cởi chiếc mÅ© cát và quăng nó lên bỠđể khá»i vướng má»—i khi lão muốn khum bà n tay vốc nước té lên cái mặt đẫm mồ hôi. Còn ngưá»i kia thì vừa mò vừa nhìn xuống chân, đầu cứ đưa Ä‘i đưa lại, miệng thở phì phò rất to. Tiếng anh ta thở từ xa nghe cÅ©ng rõ, vì biển Ä‘ang im lặng. Những con sóng nhá» yếu á»›t chạy và o đến chá»— bãi cạn thì hết sức, không réo lên và sá»§i bá»t được nữa. Còn mặt nước thì phẳng lì như gương, không má»™t vết gợn, nước sâu chưa tá»›i đầu gối. Cái đáy sáng rõ như phÆ¡i ra ngay trước mắt, nhìn rõ từng ngá»n cá» dưới nước, từng sinh váºt Ä‘ang trưá»n Ä‘i trưá»n lại hoặc Ä‘ang bình thản ngá»§ yên má»™t chá»—. Má»™t con tôm cà ng ẩn dáºt, giống như con nhện, Ä‘ang cõng trên lưng xác má»™t con váºt khác, bá»—ng tránh vá»™i sang má»™t bên, ngoái lại nhìn sợ hãi. Những cái bong bóng trắng no căng không mắt, không mồm, không cả tri giác, lưá»i biếng thở trong là n nước ấm - chúng sống bằng cả cái thân tròn xanh nhợt và béo ra. Những con ốc to mà u hồng thò cái thân giống như miếng thịt đông ra khá»i vá» rồi lại thụt và o, cÅ©ng có những con không còn ruá»™t - có ngưá»i đã ăn chúng. Trong đáy cát lá»— chá»— có nhiá»u lá»— nhá» Ä‘en Ä‘en, tá»±a như có ngưá»i lấy que chá»c xuống - đó là hang trú ẩn cá»§a những con ốc hai mang. Chỉ cần thò ngón tay và o lá»— là sá» thấy ngay cái cạnh sắc cá»§a nó và cứ việc lôi nó ra. Nhưng trong cái đáy cát ấy cÅ©ng có nhiá»u lá»— giả, có trá»i biết kẻ nà o đã khoan chúng. Chá»c hết từng ấy lá»— là ngón tay tê buốt hết. Còn đôi bà n chân dẫm đất thì Ä‘au nhói vì dẫm phải những con cầu gai rúc ở dưới các gốc rong, thứ sinh váºt nà y nhiá»u đến mức có thể lấy xẻng mà xúc : chúng cứ tụ thà nh từng đà n ở dưới đáy, nằm sưởi trong nước ấm. Mùa hè, mùa hè đã đến ! Còn gì thú vị hÆ¡n nữa ! Vạn váºt Ä‘á»u vui sướng. Chú cá thá»n bÆ¡n bé trông tháºt chẳng khác má»™t mảnh giẻ rách mà u xám. Chú thá»n bÆ¡n ngu ngốc kia Æ¡i, việc gì chú mà y cứ khuấy đục cát lên như thế, chú mà y sợ cái gì ? Cứ yên tâm mà bÆ¡i lượn trong đáy nước, mà đớp những con bá» biển. Äô Khôcrô không bắt các chú đâu. Vì lão cần gì đến các chú ? Chú mà y chỉ to hÆ¡n cái cúc áo má»™t chút và má»ng như tá» giấy, soi ra sáng trông thấy hết cả ruá»™t. Thứ cá ấy mà cho và o nồi canh thì tan hết cả xương. Cái anh chà ng thở phì phò đằng kia kìa, hắn ta có thể bắt chú mà y đấy. Có khi hắn còn hà lên như con ngá»±a đực ấy - Hắn vui mừng vì đã khá»i bệnh, vì cô Maxicô tốt bụng mang thức ăn đến cho hắn mà ! Hắn cứ lì ra không chịu Ä‘i, lại còn mó tay và o là m giúp lão nữa, cứ là m như ngưá»i ta cầu ấy ! Quá»· thần Æ¡i, không biết tá»± dưng ở đâu hắn lại mò đến đây và hắn cần gì ở ngưá»i đà n bà nghèo kia nhỉ ? Äô Khôcrô vốc nước lên mặt, đưa ống tay áo lên chùi, rồi duá»—i thẳng lưng lên. Lão nhìn thấy ngưá»i lạ mặt, anh ta Ä‘ang lò dò bước, má»™t tay giÆ¡ cao trên vai khẽ lắc lắc, tay kia thì cầm cái túi lưới đầy tá»›i miệng. Anh ta vừa bước tháºn trá»ng đặt từng cái cẳng chân khẳng khiu vá»›i bà n chân rất to xuống nước, sợ dẫm phải đá sắc và những cái lông cứng nhá»n cá»§a con cầu gai. Bá»—ng ở cách lão chừng hai bước, Äô Khôcrô nhìn thấy má»™t con bạch tuá»™c Ä‘ang nằm sõng soà i giữa đám cá» rong dưới đáy : á»’, vá»› được mẻ lá»›n rồi ! Con bạch tuá»™c đó vá» sau Maxicô Ä‘em và o thà nh phố bán được những bốn rúp. Còn cái lúc há» lấy gáºy hất xác nó lên bá» má»›i ầm Ä© là m sao - cái anh chà ng cao ngồng kia cứ lăng xăng nhảy nhót, miệng la hét như đứa trẻ.
Và bây giá» há» Ä‘ang ngồi trong nhà , cá»a mở toang, ngoà i đưá»ng mưa vẫn không ngá»›t từ mấy ngà y nay. Cái mái nhà không biết từ bao giỠđược phá»§ má»™t lá»›p nhá»±a thông dầy, nên không bị dá»™t, và như váºy là rất may, vì khắp sà n nhà , rải trên tá» báo, chá»— nà o cÅ©ng có rong Ä‘ang phÆ¡i. Äô Khôcrô và ngưá»i lạ mặt ngồi trên má»™t thanh gá»— kê trên hai cái dóng ngang gần cá»a, há» ngồi không chạm và o nhau. Ngoà i cá»a mưa vẫn rÆ¡i Ä‘á»u, mây xám che mất những ngá»n núi bên bá» biển và che luôn cả đưá»ng chân biển đằng xa. Chỉ nghe thấy tiếng nước chảy - tiếng mưa và tiếng sóng vá»— à o à o. Thỉnh thoảng má»›i xen và o những tiếng khác - tiếng kêu "ai-ô ! ai-ô ! " cá»§a con quạ bị ướt cánh và tiếng rú giáºn dữ cá»§a chiếc ô tô chạy trên con đưá»ng bị che khuất trong sương mù. Ngưá»i khách lạ ngồi buông thõng tay trên đùi, nhìn ra ngoà i cá»a, đầu khẽ lắc lư. Và nước cứ chảy qua trước cá»a nhà , kêu róc rách, và cát cứ kêu lép nhép dưới mưa, và tuy trá»i hoà n toà n không rét, nhưng ngưá»i cứ run lên. Lò sưởi không thể nhóm được - và hôm trá»i ẩm không còn muốn nhóm nữa. Còn Maxicô, mưa như thế, tất nhiên là không đến.
Khi trá»i xấu Ä‘i như thế, con ngưá»i mang bệnh kia cÅ©ng có vẻ buồn hÆ¡n, thôi không cưá»i nữa, suốt ngà y chỉ nằm dà i trên giưá»ng không buồn dáºy ăn. Anh ta buông thõng tay xuống đất, mân mê lá»›p cát do chÃnh tay anh ta tha vá» bằng cái xô và rắc khắp nhà . Thỉnh thoảng nằm trên giưá»ng, mắt nhìn lên trần nhà , anh ta lại lẩm bẩm nói chuyện má»™t mình, những lúc đó ông lão chỉ muốn Ä‘i khá»i nhà . Äô Khôcrô bắt đầu Ä‘i giở má»™t lượt chá»— rong phÆ¡i trên các tá» báo, hoặc bó những cây tảo dẹp đã khô thà nh từng cuá»™n. Còn ngưá»i kia thì cứ lặng thinh, ngoảnh mặt và o tưá»ng. Thấy thế Äô Khôcrô lại ngồi xuống phản và nhìn ra ngoà i xem mưa. Thỉnh thoảng ngưá»i lạ mặt đứng dáºy và ra ngồi bên cạnh lão, nhưng anh ta không ngồi được lâu - có lẽ vì mệt.
Những ngà y mưa rả rÃch và lặng lẽ, và có tiếng quạ kêu Ä‘iên cuồng ấy cứ rối tinh trong đầu Äô Khôcrô, và lão không còn nhá»› há» mong Maxicô đã bao nhiêu ngà y rồi, má»™t tuần, hay có thể má»›i ba ngà y thôi. Chị bá»—ng xuất hiện trước khung cá»a mở - mình khoác chiếc áo mưa bóng nhoáng, chân Ä‘i á»§ng cao su, đầu che ô - và vui vẻ há»i : "Các ông chá»§ có nhà không đấy ?". Chị đưa cho Äô Khôcrô cầm há»™ cái túi rồi bắt đầu giÅ© giÅ© cái ô cho hết nước mưa. Mấy giá»t nước xám rÆ¡i xuống mặt chị, và ông lão, Ä‘ang loay hoay không biết đặt cái túi nặng và o đâu vì sung sướng quá, bá»—ng muốn lấy má»™t cái giẻ đã giặt sạch lau mặt cho Maxicô. "Ôi, các ngưá»i nhặt được nhiá»u rong biển quá !" - chị nói, rồi vừa mỉm cưá»i đưa mắt nhìn quanh, vừa cởi chiếc áo mưa đã sẫm Ä‘i vì ẩm ướt.
Những ngà y mưa tầm tã chấm dứt, và bầu trá»i trong sáng lại xanh rá»±c lên trên cái khoảng không bao la cá»§a biển. Những con sóng lấp lánh ánh mặt trá»i từ ngoà i xa theo biển chạy và o bá» từng Ä‘oà n. Và o những hôm như thế cả thị trấn kéo ra bá» cát nóng, và bá» biển trông như má»™t tổ kiến khổng lồ cá»§a những ngưá»i nhà n rá»—i. Mặt trá»i là thứ hiếm hoi đối vá»›i những nÆ¡i nà y, nên ngưá»i ta vá»™i vã vứt bá» hết má»i thứ để ùa ra đón lấy nó. Nhưng há» không đến Camarôn, cái bãi tắm phÃa trước mặt thị trấn đối vá»›i há» là đủ rồi. Há»a hoằn lắm má»›i có má»™t đôi trai gái say sưa nắm tay nhau Ä‘i mãi ra táºn doi cát. Trên những đụn cát bên kia mÅ©i vịnh vó những bụi tưá»ng vi bám rất chắc, và o những ngà y ấy tưá»ng vi bắt đầu nở hoa. Äôi trai gái bẻ gẫy những cà nh hoa có gai nhá»n để kết thà nh má»™t bó, nếu không chúng cứ nằm yên như thế trong chá»— trÅ©ng giữa hai đụn cát. Lúc Ä‘i qua túp nhà , há» ngoảnh mặt lại và tá» vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy hai con ngưá»i sống ẩn dáºt. Còn Äô Khôcrô và ngưá»i lạ mặt và o những ngà y đó phải tất báºt trên má»m Camarôn suốt từ sáng đến tối. Há» phải lên núi hái những thứ cỠăn được cho và o bao xách vá» nhà , sau đó phải tá»± Ä‘em nấu và mang ra nắng phÆ¡i. Những lúc thá»§y triá»u rút thì há» ra chá»— bãi cạn để nhặt ốc, có ngà y má»—i ngưá»i bắt được đến ba xô. Cả hai ngưá»i Ä‘á»u Ä‘en xạm vì nắng, ngưá»i lạ mặt kia râu ria xồm xoà m, chân lại Ä‘i đất, nên trông chẳng khác má»™t ngưá»i lang thang quái dị. Maxicô cứ nhìn há» mà cưá»i. Và o những ngà y trong sáng ấy, hòn đảo phÃa trước mặt bá» biển không hiện ra, mà dưá»ng như hòa lẫn vá»›i lá»›p trá»i xanh dà y đặc. Bướm bắt đầu bay lượn trên sóng rất đông. Má»™t chú hải cẩu ngá» nghệch thò cái đầu có ria ra khá»i mặt nước ngay gần bá». Những cáºu bé câu cá cho ngưá»i lạ mặt mấy cái lưỡi câu và má»™t sợi dây cước, và anh nhanh chóng há»c được cách câu ném. Anh câu được rất nhiá»u cá - không những đủ để nấu canh, mà còn đủ để phÆ¡i khô nữa. Há» phải là m má»™t cái giá có nhiá»u xà ngang để treo những khúc cá cambala
Má»™t hôm Maxicô từ phÃa bãi tắm men bá» biển Ä‘i đến. Chị mặc chiếc áo bÆ¡i mà u xanh, Ä‘eo kÃnh Ä‘en, tóc búi cao. Chị vá» lấy tay hÃch và o ngá»±c ngưá»i lạ mặt, và anh nà y cÅ©ng vá» là m ra vẻ yếu á»›t, ngã lăn ra. Hai ngưá»i đà n ông thết Maxicô món cháo cá ăn ngay trên chảo. Ngưá»i Maxicô sặc mùi rượu, chị Ä‘i ra biển cùng mấy cô thợ máy trong đội, chị đội trưởng cho há» nghỉ việc Ä‘i chÆ¡i. Maxicô ăn xong, cưá»i giòn tan rồi lại men theo biển quay vá», vừa Ä‘i vừa nhìn ra biển. Äôi vai tròn trịa, đôi cánh tay và cặp đùi rám nắng cá»§a chị ánh lên trong nắng. Bá»™ áo tắm mà u xanh còn thấp thoáng má»™t lúc lâu rồi má»›i biến mất giữa những chấm sáng khác. Äô Khôcrô chuẩn bị Ä‘i ra chá»— thác nước để hứng nước mát và o cái chai lá»›n. Còn ngưá»i cá»§a bạn cá»§a lão thì cởi quần áo định Ä‘i ra biển, nhưng bá»—ng anh ta loạng choạng. Anh bước lùi lại mấy bước, bụng và đầu gối hÆ¡i khom lại, ngưá»i xoay tròn trên má»™t gót chân rồi ngã úp mặt xuống cát. Äô Khôcrô đặt chai xuống đất, chạy lại, nhấc anh ta nằm ngá»a lên. Máu mÅ©i chảy ra, trá»™n lẫn vá»›i cát Ä‘á»ng trên mặt anh, Äô Khôcrô quỳ phÃa trên đầu anh, quay cái đầu tăm tối và bÆ¡ phá» nhìn xung quanh, không biết là m gì. Thốt nhiên lão toát hết mồ hôi vì sợ - lần đó là lần thứ nhất, sau đó ông lão quen dần và không còn sợ hãi khi thấy ngưá»i ốm bị ngất nữa.
Äô Khôcrô và Maxicô Ä‘ang ngồi cạnh nhà và nhể thịt những con ốc đã luá»™c, Maxicô khéo léo lấy dÄ©a chá»c và o thân con ốc, kéo ra khá»i cái vá» xoắn mà u hồng, cấu chá»— thịt ra khá»i ruá»™t, rồi ném và o nồi. Äô Khôcrô cÅ©ng là m công việc như thế, nhưng lão không dùng dÄ©a, mà đặt con ốc lên má»™t tảng đá, rồi dùng sống rìu bổ vỡ cái vá» ra. Bão Ä‘ang gầm gừ ngoà i biển, là n không khà mát lạnh từ biển trà n và o, mặt trá»i trôi nhanh giữa những đám mây hồng. Gió thổi là m má»› tóc buông xõa trên đầu Maxicô bay sang má»™t bên và cứ giữ như thế má»™t lúc. Maxicô cảm thấy vui vẻ. Chá»— thịt ốc và rong biển chị bán được khá nhiá»u tiá»n. Maxicô vừa là m vừa hát : "Dưới bóng cây xanh cá»§a cuá»™c Ä‘á»i, chúng ta là những đứa trẻ đùa chÆ¡i. Äoà n tà u phóng. Äoà n tà u phóng, khói bay, mặt đất bay. Ni-na-a-na-na ! Sống vá»›i nhau - là chia sẻ cùng má»™t số pháºn " - Maxicô hát. Bá»—ng có tiếng nổ ầm ầm ngay bên cạnh. Căn nhà rung chuyển, bát đĩa để trên bá» tưá»ng rÆ¡i loảng xoảng. Maxicô đứng phắt dáºy chạy vá» phÃa cá»a nhà . Từ trong nhà má»™t là n khói xăng xanh xanh bay ra, và ngưá»i khách lạ, Ä‘ang lấy cát lau đôi tay dầu mỡ cÅ©ng bước ra, mỉm cưá»i.
-Cái gì thế ? - Maxicô kêu lên.
-Chị mang bóng đèn đến Ä‘i, Maxicô ! - ngưá»i kia thét to - Chúng ta sẽ có Ä‘iện ! Tôi đã chữa được cái máy nổ rồi !
-Anh Ä‘iên đấy à ? - Maxicô giáºn dữ hất tay con ngưá»i Ä‘ang mỉm cưá»i và giang tay định ôm lấy chị. - Tắt ngay Ä‘i ! Tắt ngay máy nổ Ä‘i ! Äổ nhà bây giá» ! - Nói Ä‘oạn chị đẩy anh ta vá» phÃa cá»a. Anh nà y ngoan ngoãn cúi khom ngưá»i chui và o nhà , chiếc máy nổ thôi không kêu nữa.
-Äúng là anh ta bị dở ngưá»i tháºt - Maxicô nói vá»›i Äô Khôcrô.
Bấy giỠông lão má»›i nhá»› ra, là từ lâu ngưá»i khách lạ đã tha từ chá»— đổ nát vá» những tấm sắt gỉ nho nhá» và xếp đống bên báºu cá»a sổ. Còn sáng hôm nay anh ta đã ra đưá»ng cái, dừng má»™t chiếc xe máy lại và sau đó Ä‘em vá» má»™t bÆ¡ sắt tây to đầy xăng.
-Nếu anh ta ở lại đây, Maxicô ạ … - Giá anh ta Ä‘i chá»— khác … - ông lão nói - Tôi cÅ©ng không biết … anh ta là loại ngưá»i như thế nà o nữa.
Và khi ngưá»i khách lạ, đầu cúi khom dưới thanh xà ngang, hiện ra trong ô cá»a tối má» vì khói, Maxicô tiến đến trước mặt anh ta.
-Nà y, nói tháºt Ä‘i ! Anh có giấy tá» gì không ? Có chứng minh thư không ? - Chị há»i.
-Không có, Maxicô ạ - anh ta trả lá»i má»™t cách vui vẻ.
-Thế anh để đâu ? - Maxicô vẫn há»i gặng.
-Không có mà ! Nhưng chị cần giấy tỠcủa tôi để là m gì ?
-ÄÆ°a đây xem nà o - Maxicô vẫn không chịu thua - Hay anh trốn ở tù ra ?
-Thôi, chị đừng vặn vẹo tôi nữa Ä‘i, Masenca. Không có chúng ta đến cãi nhau mất thôi - Ngưá»i khách lạ vá» ra vẻ buồn phiá»n, ngồi xuống bá» tưá»ng, vắt chân ná» lên chân kia.
-Chồng tôi cÅ©ng Ä‘ang bị ngồi tù. Tôi thương những ngưá»i như thế. Anh cứ nói tháºt Ä‘i, đừng sợ - Maxicô ngồi xuống cạnh anh ta bảo.
-Nhưng nói gì má»›i được cÆ¡ chứ ? - anh ta đưa mắt ranh mãnh liếc nhìn chị - Vì trên Ä‘á»i nà y nhiá»u sá»± tháºt lắm.
-Anh nói đi, giấy tỠđâu ?
-Tôi không biết. Vả lại giấy tỠđối vá»›i tôi cÅ©ng chẳng để là m gì cả, Masenca ạ - ngưá»i lạ mặt vẫn thản nhiên trả lá»i. Bây giá» tôi chẳng cần gì. Tôi chỉ cần má»—i cái nà y thôi, và anh giang tay là m động tác ôm lấy vịnh Camarôn, biển, và những quả núi - Tôi bị bệnh, tôi là ngưá»i mang máu cá»§a ngưá»i khác, Masenca ạ.
-Nói dối ! - Maxicô báºt cưá»i - Máu trong ngưá»i anh là máu cá»§a anh, giống như tất cả má»i ngưá»i thôi, tôi đã trông thấy rồi.
-Trước kia tôi đã từng sống ở đây. Lâu lắm rồi, cách đây đã nhiá»u năm. Bố tôi là sÄ© quan, hồi xưa ông phục vụ ở đây. Có khi tôi và chị trước đây đã gặp nhau rồi cÅ©ng nên, phải không Masenca ? Chị sống ở đây lâu chưa ?
-Tôi đẻ ra ở đây, và lúc nà o cÅ©ng sống ở đây - Maxicô đáp - Tôi chưa Ä‘i đâu bao giá». Chỉ đến nam Xakhalin mấy lần thôi.
-Còn tôi thì rá»i khá»i đây năm mưá»i bẩy tuổi, sau khi há»c xong phổ thông. Từ đó tôi chưa có dịp nà o trở lại đây … Sau tôi há»c ở VlaÄ‘ivôxtốc, là m việc ở phÃa Nam … Có lẽ cách đây cÅ©ng không xa lắm, váºy mà không có thì giá» vá» thăm. Tôi lúc nà o cÅ©ng muốn Ä‘i đến má»™t nÆ¡i nà o xa hÆ¡n, xa hÆ¡n nữa, Masenca ạ. Äi MatxcÆ¡va hay Ôđétxa chẳng hạn. ChÃnh sau khi há»c xong phổ thông là tôi có ý định Ä‘i MatxcÆ¡v, nhưng đúng lúc đó ở đấy Ä‘ang có cuá»™c liên hoan phim, các diá»…n viên kéo đến đó rất đông, nên tôi sợ mình lại mải chÆ¡i, mải xem mà không và o đại há»c được, vì thế tôi ở lại VlaÄ‘ivôxtốc, không Ä‘i tiếp nữa. Thế là mưá»i sáu năm đã trôi qua. Má»™t ná»a cuá»™c Ä‘á»i rồi. Nhanh tháºt ! Không bao giá» tôi nghÄ© rằng sẽ có ngà y tôi trở lại đây.
-Thế anh trở lại là m gì ?
-Äể chết, Masenca ạ - ngưá»i đó vui vẻ trả lá»i - Tôi nhá»› trước khi Ä‘i tôi có lên quả núi kia kìa, để chÆ¡i - Anh ta chỉ tay lên quả núi lá»›n, vách dá»±ng đứng, nhô cao ở bên cánh phải bá» vịnh, sau cá»a sông - Tôi leo lên tá»›i đỉnh, rồi tiếp tục Ä‘i. Tôi Ä‘i ra phÃa sau rừng trúc, rÆ¡i và o má»™t cánh rừng thưa. Ở đó có má»™t đụn cá» khô. Tôi nằm xuống chân đụn cá» và thiu thiu ngá»§. Bá»—ng tôi choà ng dáºy và nhìn thấy, Masenca có biết không, má»™t con rắn Ä‘ang bò ngay cạnh đầu ! Tôi nhảy dá»±ng lên, vá»› lấy má»™t cái gáºy giÆ¡ cao vá» phÃa nó và nhìn … Con rắn đứng lại, ngóc đầu lên và cÅ©ng nhìn tôi.
-Anh có sợ không ?
-Sợ chứ. Nó cứ thản nhiên nhìn tôi má»™t lúc rồi lại bò Ä‘i. Mãi lúc ấy tôi má»›i hoà n hồn, thở phà o má»™t cái .. Giá lúc đó nó mổ và o đầu tôi má»™t cái thì không biết sá»± thể ra sao, Masenca nhỉ ? Thì chắc là tôi đã chết ngoẻo từ lâu rồi. Từ cách đây mưá»i sáu năm cÆ¡. Chết trẻ trung, khá»e mạnh và tinh khiết. Có khi như váºy lại hóa hay, Masenca nhỉ ? Nà y, Masenca, chị có biết châu Phi ở đâu không ? - bá»—ng nhiên anh ta há»i.
-Sao anh lại há»i váºy ? Và để là m gì ? - Maxicô ngạc nhiên, chị biết châu Phi ở đâu rồi.
-Có má»™t con chim bay vá» châu Phi - Ngưá»i đó vẫy vẫy tay giả là m cánh chim - Ở châu Phi rất dá»… chịu, con chim biết như váºy, ở đó không bao giá» có mùa đông cả. Nó bay và bá»—ng nhìn thấy má»™t cái mái nhà - hay là ta Ä‘áºu xuống đây nghỉ má»™t lát - nó nghÄ© thế rồi Ä‘áºu xuống.
Kể đến đây ngưá»i khách lạ lấy ngón tay cáºy má»™t mẩu nhá»±a thông ở bá» tưá»ng ra đưa cho Maxicô xem, chá»— nhá»±a thông ấy gặp trá»i nóng chảy từ trên mái xuống.
-Trên cái mái nhà ấy cÅ©ng có nhá»±a thông y như thế nà y. Thế là con chim bị dÃnh Ä‘uôi và o đấy. Nó giẫy mạnh má»™t cái - cái Ä‘uôi rá»i ra, nhưng má» thì lại bị dÃnh và o nhá»±a. Nó rứt mạnh cái má» - cái má» rá»i ra, thì Ä‘uôi lại bị dÃnh và o. Thế là con chim cứ ngồi trên mái nhà mà lắc lư đợi đến lúc chết. Bây giá» nó má»›i nghÄ© : "Nếu như đằng nà o mình cÅ©ng chết … "
-Nà y thôi Ä‘i, sao anh cứ lảm nhảm như ngưá»i say thế ? - Maxicô bá»±c mình ngắt lá»i anh ta - Nếu không có chuyện gì nói thì hãy im Ä‘i ? Thế mà cÅ©ng đòi là đà n ông ! Anh chỉ là mụ đà n bà . Lúc nà o cÅ©ng lải nhải "Tôi sắp chết đây, sắp chết đây". Chết thì chết, việc gì mà lải nhải ! Ngưá»i nà o rồi cÅ©ng phải chết, hãy nhá»› như váºy !
Nói Ä‘oạn chị đứng dáºy, hai tay chắp trước ngá»±c, vá»™i vã Ä‘i Ä‘i lại lại. Rồi Ä‘ang Ä‘i chị bá»—ng cúi ngưá»i, nhặt cái đĩa muối rÆ¡i úp sấp dưới đất lên.
-Äấy, thế là chúng ta cãi nhau rồi, tôi đã nói trước mà - ngưá»i đó cúi đầu, mỉm cưá»i buồn bã.
Maxicô chuẩn bị má»™t lúc rồi ra vá». Còn ngưá»i kia không Ä‘i đâu cả. Äêm hôm đó trá»i lại bắt đầu mưa và tráºn mưa kéo dà i suốt hai tuần không lúc nà o ngá»›t. Trong thá»i gian đó ngưá»i khách lạ lại bị ngất thêm mấy lần. Những lúc đến thăm há» Maxicô cố bắt anh ta ăn, vì anh ta không chịu ăn gì cả. Lúc nà o anh ta cÅ©ng van xin chị đừng nói cho ai biết vá» anh ta và đừng gá»i bác sÄ©. Anh ta bảo má»™t vị giáo sư giá»i nhất thế giá»›i cÅ©ng không thể cứu được anh ta. Maxicô rất lấy là m lạ vá» chuyện anh ta không muốn gặp bác sÄ©. Nhưng sau đó chị tặc lưỡi tá»± bảo, đó không phải việc cá»§a chị - má»—i ngưá»i có quyá»n giữ những Ä‘iá»u bà máºt cá»§a mình. Còn Äô Khôcrô thì không nói và cÅ©ng không há»i gì nữa. Lão nhẫn nại chịu đựng.
Tà i sản của Alucard
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 03:14 PM .
24-09-2008, 10:30 AM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: May 2008
Äến từ: Castlevania
Bà i gởi: 339
Thá»i gian online: 5 giá» 56 phút 40 giây
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
NÆ¡i chôn giấu vÄ©nh viá»…n những bà máºt cá»§a con ngưá»i
Má»™t hôm Äô Khôcrô Ä‘ang ngồi trên đụn cát và lôi cái gai ở gót chân ra. Biển hôm đó xanh, phẳng lì, những con sóng nhá» trá»™n cát vá»›i những thứ trôi lá»nh bá»nh ven bá». Bầu trá»i không mây hiện ra như bức tưá»ng mà u xanh nhưng gió thì lạnh buốt. Äoạn bá» từ biển và o đến sát thị trấn vắng ngắt. Chỉ có má»™t kẻ Ä‘iên khùng Ä‘ang tắm và đầu má»™t con hải cẩu tò mò nhấp nhô trên mặt nước. Bá»—ng đằng sau con hải cẩu có má»™t váºt gì rất to và đen chÅ©i nổi lên, nước rẽ ra hai bên, và má»™t chiếc tà u ngầm phun ra những dòng nước trắng, khẽ lắc lư, sau đó dừng hẳn lại ngay gần bá». Con hải cẩu biến mất. Äô Khôcrô ngạc nhiên khi thấy ngưá»i khách lạ đến gần và ngồi xuống cạnh lão. Chân Ä‘i giầy, anh ta len lá»i và o giữa các bụi dã tưá»ng vi gai góc và đã hái được má»™t xô những quả ngon nhất, còn Äô Khôcrô thì Ä‘i đất nên chỉ dám men theo rìa đụn cát và gặp gì thì hái nấy cho và o túi lưới.
Ngưá»i khách lạ và ông lão im lặng ngồi nhìn con tà u rất lâu. Trên chiếc tầu ngầm xuất hiện má»™t ngưá»i. Anh ta cháºm rãi Ä‘i đến sát Ä‘uôi tà u - như Ä‘i trên cái thân cây dà i - rồi quay lại mÅ©i tà u. Äến mÅ©i tà u anh ta dừng lại, châm thuốc hút, và có thể nhìn thấy rõ khói thuốc lá hiện ra rồi tan Ä‘i bên cạnh đầu anh ta. Sau đó ngưá»i ấy ném mẩu thuốc xuống nước và chui và o trong, từ lúc ấy không thấy ai ở trong tà u chui ra nữa.
Äô Khôcrô suy nghÄ© vá» những công việc bà ẩn Ä‘ang được tiến hà nh trên trái đất nà y, nhưng ý nghÄ© cá»§a lão bá»—ng bị ngưá»i khách lạ cắt đứt. Anh ta nói cái gì rất nhiá»u và nhanh, vừa nói vừa chỉ và o chiếc tà u ngầm, mắt và miệng anh ta tròn lại má»™t cách giáºn dữ. Giá»ng nói anh ta có má»™t vẻ gì xúc động nghẹn ngà o khác thưá»ng mà Äô Khôcrô không sao hiểu nổi. Con ngưá»i đó dang hai tay ra, rồi lại ghì và o ngá»±c thở hổn hển. Và ông lão không hiểu gì cả, trừ má»™t Ä‘iá»u : anh ta Ä‘ang tức tối chiếc tà u ngầm kia vì chuyện gì đó, hoặc vá»›i anh lÃnh thá»§y vừa bước ra hút thuốc. Và cái bà ẩn cá»§a cuá»™c sống chung quanh lại cà ng có vẻ khó hiểu hÆ¡n, Äô Khôcrô bá»—ng thấy Ä‘au nhói trong tim. Má»i ngưá»i ai cÅ©ng hiểu biết được Ä‘iá»u nà y Ä‘iá»u ná», và trong cuá»™c sống há» phân biệt được tất cả, duy có lão, Äô Khôcrô, sống đến bạc đầu mà vẫn hiểu biết rất Ãt những chuyện xung quanh. Chẳng hạn những chiếc máy bay Ä‘ang bay sát trên trá»i kia - những vị thần táo tợn nà o dám bay cao như váºy ? Mà chúng cứ nhả khói ra khắp trá»i như thế là m gì - để chÆ¡i thế thôi hay vì bắt buá»™c phải là m như váºy ? Hay như con ngưá»i nà y nữa - anh ta có liên quan gì đến cái tà u ngầm kia ?
Còn lúc nà y con ngưá»i đó vẫn nói, nói rất nhiá»u, và Äô Khôcrô cố suy nghÄ© nhưng vẫn không hiểu nổi anh ta. Äang đứng trên đụn cát, ngưá»i lạ mặt bá»—ng chạy xuống biển, đến chá»— cát ẩm, đà o đà o má»™t lúc, rồi lại chạy đến chìa cho ông lão xem con bá» biển anh ta vừa bắt được. Con bá» ngá» nguáºy những cái cẳng trong suốt, ngưá»i đó đặt nó và o má»™t lòng bà n tay, rồi giÆ¡ lòng bà n tay kia lên Ä‘áºp đánh bốp và o nó. Con bá» bị vỡ óc chết ngay, ngưá»i khách lạ má»›i đưa ngón tay chỉ và o nó, rồi chỉ và o ngá»±c mình - và nhắm mắt lại. Äô Khôcrô đã hiểu : những lá»i nói và điệu bá»™ cá»§a ngưá»i đó muốn bảo rằng : khi nà o tôi chết … Ngưá»i khách lạ đà o má»™t cái hố trong cát, đặt con bá» và o đấy, rồi lấp Ä‘i, sau đó anh ta lấy ngón tay dà và o vai Äô Khôcrô, rồi lại chỉ và o mình - như thế có nghÄ©a là : : lão hãy chôn tôi.
Äô Khôcrô im lặng, lão nghÄ© là lão sẽ không là m được chuyện đó, nếu quả thá»±c ngưá»i bệnh kia sắp chết. "Lấy đâu ra quan tà i, xe ngá»±a để đưa anh ra nghÄ©a địa ?" - ông lão nhìn bá»™ ngá»±c xanh rá»›t và gầy giÆ¡ xương cá»§a ngưá»i khách lạ Ä‘ang thở pháºp phồng sau cái áo sÆ¡ mi mở phanh ngá»±c và nghÄ© như váºy. Có lẽ hiểu ông lão Ä‘ang nghÄ© gì, ngưá»i đó đứng dáºy và đi rất xa khoảng ba mươi bước. Anh ta dừng lại trên má»™t khoảnh đất nhá» bằng phẳng bên cạnh đụn cát, nÆ¡i má»c toà n thứ cá» má»m, nhá», không có bụi. Äoạn cứ đứng từ đó, anh ta nhìn vá» phÃa Äô Khôcrô, tay chỉ chỉ xuống dưới chân, như muốn bảo lão hãy chôn tôi ở chá»— nà y nà y.
Ừ, Äô Khôcrô thầm khen : cái chá»— anh chá»n được lắm … Ở đó cát lúc nà o cÅ©ng khô, và xương sẽ được thở, chúng không bị Ä‘en Ä‘i như trong chá»— đất chắc và ẩm, mà mãi mãi sẽ hồng hà o, sạch sẽ và không bị rữa. Phải, được nằm ở má»™t chá»— như thế thì không có ngưá»i chết nà o lại không muốn cả. Nhưng đến lượt lão, Äô Khôcrô, lão biết nhá» ai ?
Biển, xanh và lạnh, Ä‘ang trải ra rất xa phÃa trước bá» - đến mãi táºn cái mép rõ nét cá»§a nó - má»™t sá»± im lặng mông mênh. Dá»c theo chiá»u ngang cá»§a biển thấp thoáng bóng Ä‘en cá»§a chiếc tà u ngầm dà i ngoẵng - nÆ¡i cất dấu Ä‘iá»u bà ẩn cá»§a ngưá»i khách lạ, và chÃnh nó - cÅ©ng là má»™t Ä‘iá»u bà ẩn. Thưá»ng thưá»ng trong má»™t ngà y ông lão chỉ thoáng nhìn ngưá»i khách lạ độ và i ba lần, lúc hai ngưá»i Ä‘i dá»c bá» biển, hay trên núi, nhưng lúc nà y, lão nhìn anh ta rất lâu vá»›i vẻ tò mò rụt rè. Äô Khôcrô cảm thấy ngay đến cái bóng Ä‘en Ä‘en cá»§a con hải cẩu bên cạnh chiếc tà u ngầm, hình như cÅ©ng là má»™t bá»™ pháºn nhá» bé cá»§a Ä‘iá»u bà ẩn to lá»›n Ä‘ang bao quanh số pháºn ngưá»i khách lạ kia. Con hải cẩu cứ ngụp xuống rồi lại nhô lên trên biển, như những câu há»i cứ hiện lên rồi lại biến Ä‘i rất khó hiểu trong đầu ông lão.
Anh ta là ai váºy, cái con ngưá»i đó ấy ? Anh ta ở đâu đến ? Tại sao lại chịu ở trong túp nhà hoang, ngá»§ trên tấm phản cứng, và ăn thức ăn cá»§a ngưá»i khác ? Cái sức mạnh hắc ám nà o Ä‘ang hà nh hạ anh ta, bệnh cả anh ta là bệnh gì váºy ? Tại sao anh ta lại không muốn gặp bác sÄ©, nếu như anh ta mắc bệnh ? Và anh ta có lá»—i gì trước Thượng đế ?
Con tà u Ä‘en dà i ngoẵng nằm trên mặt nước phẳng lặng như má»™t Ä‘iá»u bà ẩn cá»§a tất cả má»i bà ẩn. Ngưá»i kia đã lại Ä‘ang sá»™t soạt quần áo và loảng xoảng cái xô trong bụi tưá»ng vi ráºm rạp để hái những quả rừng sạch bóng Ä‘ang bắt đầu chÃn Ä‘á».
Chiếc tà u ngầm cứ đỗ trên biển mãi đến táºn chiá»u. Lúc vỠđến nhà , ông lão bước và o trong nhà rồi không biết có việc gì lại Ä‘i ra ngoà i và lúc nà o cÅ©ng nhìn thấy cái phần thân hiện ra rất thấp trên mặt nước cá»§a nó vá»›i má»™t chá»— lồi ra gần má»™t bên mép tà u. Ngưá»i hút thuốc không thấy chui ra khá»i tà u, còn ngưá»i khách lạ vẫn nằm chá»— cÅ©, hai tay để dưới gáy, và không Ä‘i ra xem tà u ngầm nữa. Äô Khôcrô Ä‘i vòng quanh nhà , tìm dưới đất xem có sợi dây nà o để buá»™c cái để á»§ng bị long, và khi quà nh ra góc nhà , nhìn ra biển lão thấy con tà u không còn đấy nữa. Bấy giá» Äô Khôcrô má»›i cho rằng có lẽ con tà u đến đây để đón ngưá»i khách lạ kia …chắc hẳn anh ta và cái ngưá»i trên tà u kia trước đây có cái nhau, hay tháºm chà còn đánh nhau nữa. Anh khách lạ nà y lúc đó giáºn quá, bá» Ä‘i nÆ¡i khác sống xa lánh má»i ngưá»i và sau đó bị ốm má»™t tráºn nguy kịch. Anh kia biết tin đó và quyết định là m là nh. Nhưng lòng tá»± ái không cho phép anh ta nói trước lá»i giảng hòa, vì thế anh ta chỉ Ä‘i lại trên con tà u, chỉ ló mặt ra thôi, ý muốn bảo : đấy, tôi đã đến đây nà y, anh thấy chưa ? Nhưng anh nà y không muốn giảng hòa - sá»± căm giáºn cá»§a anh ta chắc phải lá»›n lắm - Phải, Äô Khôcrô thế là đã hiểu được má»™t Ä‘iá»u : lòng háºn thù quả thá»±c còn đáng sợ hÆ¡n cái chết.
Má»™t lần khác, và o má»™t buổi trưa oi bức, Äô Khôcrô và ngưá»i khách lạ Ä‘ang Ä‘i trên núi, vai khoác những bao cá» vừa hái được. Trá»i nắng chang chang, cá» tốc lên má»™t mùi hăng hắc. Äô Khôcrô Ä‘i trước, nắng quá, lão cố Ä‘i tháºt nhanh. Vì vách núi dá»±ng đứng, đến dê cÅ©ng không dám Ä‘i, nên cả hai phải Ä‘i theo đưá»ng vòng, qua nghÄ©a địa, mặc dù Camarôn nằm rất gần, ngay dưới chân núi. Trên bá» biển thấp thoáng những đống lá»a, có mùi khói bốc lên táºn đỉnh núi và cao hÆ¡n nữa, nhưng còn phải Ä‘i lâu má»›i tá»›i những đống lá»a đó. May là ở dưới kia, gần thị trấn, nÆ¡i sưá»n núi bắt đầu thoai thoải dần đến chân, có má»™t giếng nước mát Ä‘ang chá» há». Trên lưng ông lão, dưới cái bao, mồ hôi chảy ướt đẫm chiếc áo vét, cái mÅ© cát trên đầu lão cÅ©ng ướt sÅ©ng phÃa và nh trán. Äứng trên cao trông xuống biển, trông xuống cái mép trắng uốn khúc cá»§a con sóng vá»— bá», ông lão tưởng tượng ra cái chất muối nóng bá»ng chứa đầy trong khắp cả khối nước mênh mông ấy, và vì thế cà ng thấy khát cháy há»ng. Và khi nhìn thấy những ngưá»i thợ rừng ngồi giữa đám má»™ chÆ¡i bà i, lão cÅ©ng chả buồn Ä‘i đến chá»— há».
Nhưng đám thợ rừng đã cất tiếng gá»i lão :
-Ê ! Khôcrô ! Lại đây. Lại đây ngồi với chúng tớ, Khôcrô ! - Lão Pagê béo phị cứ khua khua lòng bà n tay trên đầu hét lên re ré.
Äô Khôcrô đà nh phải rẽ và o chá»— há». May ra há» có nước cÅ©ng nên. Té ra, ông già Yu, cuối cùng đã chết vì bệnh ho và những ngưá»i thợ rừng bá» việc, kéo nhau và o thị trấn để Ä‘i đưa đám ông già . Nghe tin ấy, Äô Khôcrô lần ngay ra cạnh ngôi má»™ má»›i đắp, tay đấm đấm xuống đất than khóc. Vì lão chịu Æ¡n ông già Yu nà y rất nhiá»u ! Sau đó Äô Khôcrô há»i xin nước uống. Pagê rót rượu vôtca và o cốc cho lão, vì há» không có thứ nước uống nà o khác, và ông lão uống hết cốc rượu. Má»™t phút sau lão đã bắt đầu say.
Äám thợ rừng lại tiếp tục chÆ¡i bà i. Lão Pagê béo ị ăn gian và ông đội trưởng Khê giÆ¡ cái lòng bà n tay há»™ pháp Ä‘áºp Ä‘áºp và o chá»— hói sau gáy lão ta. Pagê giÆ¡ những quân bà i lên che gáy, cái bụng phệ ẩn sau chiếc may ô mà u xanh cá»§a lão cứ rung lên vì cưá»i. Bên cạnh đó, trên đám cá» má»m, Trêsan Ä‘ang nằm, chân Ä‘i đôi á»§ng má»›i dạng ra hai bên, má»™t tay đặt trên bụng. Anh ta Ä‘ang ngá»§ - cái mÅ©i bóng lên như quả á»›t Ä‘á», miệng há hốc, từ miệng phát ra tiếng khò khò, như tiếng xúp Ä‘ang sôi. Anh chà ng Trêsan nà y uống rượu như trẻ con, cái bụng anh ta chỉ bằng cái chén bé xÃu, những ngưá»i thợ rừng nói đùa như váºy. Trong bóng râm cá»§a má»™t ngôi má»™ lá»›n không biết cá»§a ai, Ivômôtô Ä‘ang ngồi, anh ta mặc bá»™ comlê mà u tÃm sẫm may cách đây bốn năm nhưng hãy còn má»›i. Mặt anh ta cạo nhẵn nhụi, chiếc mÅ© lưỡi trai có núm trên đỉnh nằm ngay ngắn trên cái đầu bé choắt cá»§a anh ta.
-Äô Khôcrô - lão Pagê chÆ¡i bà i gian láºn nói - lão kiếm đâu ra ông bạn như váºy thế ? - Pagê muốn ám chỉ ngưá»i lạ mặt Ä‘ang ngồi cách Ivamôtô không xa.
-á»’, đó là má»™t con ngưá»i không bình thưá»ng đâu - Äô Khôcrô vừa gáºt đầu vá»›i mình, vừa là m ra vẻ quan trá»ng bảo : - Anh ta bị ốm, Ä‘ang nghỉ phép … Anh ta đến đây để hÃt khà biển … chữa bệnh.
-Lão rót rượu cho anh ta uống Ä‘i. Khôcrô - Pagê nói - Trông biết ngay là má»™t thá»§ trưởng lá»›n - Rồi lão ta lại há ngoác cái miệng rá»™ng vui vẻ ra, cưá»i rung hết cả bụng.
-Tôi sẽ rót … nếu các vị trong đội … - Äô Khôcrô Ä‘ang định nói tiếp thì ông đội trưởng Khê đã bảo :
-Rót Ä‘i ! Rót Ä‘i ! Hôm nay ngưá»i chết đãi tất cả, mà ông cụ già u lắm. Bây giá» tất cả chúng ta Ä‘á»u là ngưá»i thừa kế cá»§a ông ấy.
-Không hiểu sao tôi đen quá - Pagê nói - Tôi phải ra khấn ông cụ mới được.
Nói rồi Pagê bò bốn chân đến ngôi má»™ nhá» tôi tối, rồi cứ thế Ä‘áºp đầu và o đấy - Lão ta khấn :
-Ông Yu Æ¡i, xin ông phù há»™ cho tôi thắng mấy cái tên già gian giảo nà y - Lão khấn má»™t cách bông đùa như váºy rồi lại bò vá» chá»— cÅ©.
Äô Khôcrô rót rượu và o cốc trà n cả ra ngoà i, rồi gáºt gáºt đầu, nháy má»™t mắt ra hiệu gá»i ngưá»i bạn đưá»ng lại. Ngưá»i đó nghÄ© ngợi má»™t chút, rồi đứng dáºy Ä‘i đến. Anh ta uống như má»™t ngưá»i rất có ý tứ - ngồi xuống đất và khiêm tốn xoay ngưá»i khá»i phÃa những ngưá»i nhiá»u tuổi.
-Khá lắm, anh bạn trẻ - ông đội trưởng Khê khẽ liếc mắt theo dõi ngưá»i lạ mặt, khen - Ä‚n Ä‘i, ăn Ä‘i ! - ông ta dịu dà ng má»i bằng cái giá»ng ồm ồm rất khá»e, hất đầu chỉ những bát thức ăn bầy ngay trên cá». Trong bát có thịt và cá.
Äô Khôcrô đã chuếnh choáng bá»—ng cao hứng muốn hát. Dưá»ng như Ä‘oán được ý định cá»§a lão, má»™t ngưá»i trong bá»n thợ rừng cất tiếng hát trước :
"Chiếc áo khoác trắng, chiếc quần dà i trắng - tôi là ngưá»i nông dân tốt bụng hay hát"
"Chiếc váy dà i và ng, chiếc áo cánh đỠ- tôi là ngưá»i đà n bà nông dân tốt bụng hay hát" - Äô Khôcrô vừa há»a theo, vừa lắc lư đầu đánh nhịp.
-Thôi im lặng nà o ! Nà y, Äô Khôcrô ! - ông đội trưởng bá»—ng kêu - Hãy tưởng nhá»› đến ngưá»i đã khuất cho phải đạo. Không có gì đáng ầm Ä© cả, chúng ta không phải là trẻ con !
Má»i ngưá»i lặng Ä‘i má»™t phút. Trên đầu há» má»™t con chim cánh lốm đốm lặng lẽ bay qua má»™t cách rất lạ - cứ nhảy hai bước má»™t. Trêsan vẫn Ä‘ang ngáy khò khò. Äô Khôcrô ngồi trên má»™t ngôi má»™ hoang không biết cá»§a ai, cây thánh giá đổ gục xuống : mặc dù say, lão vẫn sợ cái ông Khê lá»±c lưỡng và nghiêm khắc ấy. Ngưá»i lạ mặt mỉm cưá»i nhìn má»i ngưá»i.
-Có ngưá»i chết, chúng tôi Ä‘em chôn - ông đội trưởng chỉ và o ngôi má»™, giải thÃch.
-Thế sao các bác lại vui ? Lại chÆ¡i bà i ? - ngưá»i khách lạ há»i.
-Ê, má»i ngưá»i Æ¡i ! - bá»—ng Äô Khôcrô kêu lên - Tôi biết anh ta từ lâu rồi ! Anh ta không phải là ngưá»i bình thưá»ng đâu … Các bạn cứ tin tôi !
-Äánh thức Trêsan dáºy Ä‘i, để hắn nói chuyện vá»›i anh ta - ông đội trưởng ra lệnh. Anh chà ng Trêsan nói tiếng Nga tốt hÆ¡n những ngưá»i khác, nên không phải ngẫu nhiên anh ta đã cưới rất nhiá»u ngưá»i đà n bà góa Nga.
Má»™t ngưá»i trong bá»n há» bèn nhoà i ngưá»i lay lay chân chà ng thanh niên Ä‘ang ngá»§ - cái chân anh ta xoạc trên đất dà i như cái sà o, má»™t chiếc già y má»›i tuá»™t khá»i chân Trêsan nằm lại trong tay ngưá»i kia, và láºp tức má»i ngưá»i nhìn thấy đôi tất đã sá»n hết, thá»§ng hai chá»— ở gót chân anh ta.
-Hô ! Bây giá» thì Trêsan chả cần đến cả đà n bà nữa. Pagê cưá»i hô hố.
-Ngưá»i già chết - tốt. Ngưá»i già hÆ¡n chết - cà ng tốt hÆ¡n - ông đội trưởng cố tìm cách giải thÃch.
-Tôi hiểu - ngưá»i khách lạ nói - Thế ngưá»i trẻ chết thì sao ?
-Ngưá»i trẻ chết rất xấu - ông Khê đáp, ông là má»™t ngưá»i lúc nà o cÅ©ng bình tÄ©nh và tốt bụng bởi ông có má»™t sức lá»±c mạnh mẽ ẩn chứa trong thân hình cao lá»›n chưa từng thấy cá»§a ông, cái sức mạnh mà chưa có ai Ä‘o được.
Äô Khôcrô Ä‘ang bắt đầu gà gáºt bá»—ng cảm thấy như sắp ngã. Và thá»±c ra thân lão đã ngã rồi, chỉ có cái đầu vẫn bướng bỉnh chưa chịu gục xuống, và rán nhìn ra biển như muốn hiểu Ä‘iá»u gì đó. Mà kể cÅ©ng kỳ quặc tháºt : chiếc tà u thá»§y Ä‘en ngòm Ä‘ang bò từ biển xanh lên trá»i xanh hệt như má»™t con ruồi. Äô Khôcrô dang hai tay ra phÃa trước - lão muốn giÆ¡ ngón tay hất chiếc tà u bé đó trở lại biển - nhưng lão đứng không nổi và ngã sấp và o giấc mÆ¡.
Lúc tỉnh dáºy lão thấy khát cháy há»ng, lão mở mắt ra và nhìn thấy từng chùm, từng chùm nhiá»u vô kể các đốm lá»a Ä‘ang cháy sáng và nhấp nhánh. A, các vì sao, lão Ä‘oán, nhưng sao lão nhìn thấy nhiá»u sao như váºy ? Chưa bao giá» lão nghÄ© là trên thế giá»›i nà y có nhiá»u sao đến thế. A, té ra lão Ä‘ang nằm ngá»a, và mặt lão ngẩng lên bầu trá»i đêm. Nhưng tại sao lão lại nằm quay mặt lên trá»i nhỉ ? Äô Khôcrô ngồi nhá»m dáºy, ngó xung quanh - cha mẹ ôi, hình như lão Ä‘ang nằm trong nghÄ©a địa. Äằng sau lão mặt trăng tròn nặng Ä‘ang chiếu sáng.
Bá»—ng Äô Khôcrô nhìn thấy trước mặt má»™t con quá»·. Nó Ä‘ang lắc lư ngưá»i bên cạnh ngôi má»™, mÅ©i khịt khịt nghe rất quen thuá»™c, và hình như Ä‘ang khóc. Ôi, ngay từ lúc đầu ông lão đã nghi ngá» hắn là má»™t con quá»· dữ được phái đến tìm lão và đưa lão đến nghÄ©a địa. Cái Ä‘iá»u bà ẩn hóa ra nằm trong con quá»· được phái đến nà y và cuối cùng, bây giá», đã được phát hiện ra - ở đây, trong đêm khuya, giữa những nấm má»™. Con quá»· đứng dáºy tiến vá» phÃa lão, mắt lóe lên ánh lá»a Ä‘á», và Äô Khôcrô không cần lấy tay che mặt nữa, vì có sợ lão cÅ©ng chẳng là m gì được nữa rồi - Thôi cứ mặc nó muốn giở trò gì thì là m nhanh cho xong. Nhưng bóng ngưá»i lạ mặt chỉ khẽ sá»™t soạt Ä‘i qua, nó mang sau lưng cái bao và cái bao quệt và o mặt lão. Bấy giá» Äô Khôcrô cÅ©ng xách cái bao cỠđể cạnh chân lên và vá»™i vã Ä‘i theo ngưá»i lạ mặt - ngồi lại má»™t mình trong nghÄ©a địa còn sợ hÆ¡n là đi theo hắn, dù hắn là ai Ä‘i nữa.
Nhưng lát sau ông lão nháºn ra cái bóng đó không dẫn lão Ä‘i vá» phÃa kia - mà đi sâu và o trong núi, nÆ¡i không có lối nà o ra cả. Váºy nó đúng là con quá»· rồi. Thôi, mặc kệ, Äô Khôcrô vừa nghÄ© vừa lẳng lặng Ä‘i theo bóng Ä‘en, muốn ra sao thì ra, vì đằng nà o cÅ©ng không chạy thoát được nó, nó muốn thì nó Ä‘uổi được ngay. Lão cứ Ä‘i theo bóng đó má»™t lúc, bá»—ng ngưá»i lạ mặt dừng lại và chá»i đổng má»™t câu trong bóng tối. Ngưá»i đó quay lại và đi ngang qua mặt Äô Khôcrô. Lão thở phà o nhẹ nhõm - bây giá» thì hỠđã Ä‘i đúng đưá»ng, Ä‘i vá» phÃa con đưá»ng dẫn xuống chân núi, nÆ¡i có giếng nước trong mát.
Lúc nà y Äô Khôcrô má»›i tỉnh hẳn khá»i mê và say, và nhá»› lại việc ông già Yu đã chết, ngưá»i ta Ä‘em chôn ông ta, và lão, Äô Khôcrô, đã uống rượu say rồi thiếp Ä‘i trên nghÄ©a địa. Äám thợ rừng có chÃn ngưá»i cả thảy, nghÄ©a là bây giá» còn lại tám. Ông già Yu đã chết, căn buồng cá»§a ông ấy chắc ngưá»i ta sẽ đưa ngưá»i khác đến ở, váºy thì mùa đông nà y lão Äô Khôcrô sẽ chui và o đâu bây giá» ? Có thể đám thợ rừng nháºn lão và o đội cá»§a há» chăng ? Nếu thế thì ban lãnh đạo sẽ phải thu xếp chá»— ở cho cả lão. Nhưng liệu những ngưá»i thợ rừng có nháºn không ? Vì nháºn lão và o cÅ©ng chả được việc gì, sức lão yếu lắm rồi. Và nếu bá»n há» còn giữ ông già ốm yếu Yu trong đội thì chẳng qua cÅ©ng vì ông già má»™t hồi đã là đội trưởng cá»§a há», cách đây chừng mưá»i năm, mà thôi !
Äô Khôcrô nhìn cái bóng ngưá»i Ä‘ang Ä‘i phÃa trước, chân kêu lạo xạo trên đưá»ng - "Sẽ ra sao đây - ông lão lo lắng - mùa đông tá»›i mình sẽ ra sao đây ?" Nhưng nghÄ© tá»›i mùa đông là m gì - ngay đêm nay đây, cái đêm Ä‘ang ngưng Ä‘á»ng trên biển và đất, dưới những tia sáng và ng cá»§a các vì sao kia, cÅ©ng còn chưa biết Ä‘iá»u gì sẽ xảy ra vá»›i lão.
Tà i sản của Alucard
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 03:18 PM .
24-09-2008, 10:34 AM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: May 2008
Äến từ: Castlevania
Bà i gởi: 339
Thá»i gian online: 5 giá» 56 phút 40 giây
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Giấc mơ của tuổi trẻ và o tiết mưa sao tháng bảy
Những đêm sâu vô táºn ấy ! Äêm muốn phÆ¡i bà y cho con ngưá»i thấy hết sá»± tháºt cá»§a nó, những trái tim con ngưá»i không chấp nháºn. Ngoảnh mặt lại bóng tối, con ngưá»i dõi theo vòng quay cháºm chạp rá»±c lá»a cá»§a các vì sao và hà nh tinh. Sau đó anh ta nhắm cặp mắt mệt má»i lại, thiếp Ä‘i, và bấy giá», đêm má»›i lá»t và o đôi mà mắt cá»§a anh ta, đưa và o cái khoảng trống nóng rá»±c cá»§a bá»™ óc không còn ý thức má»™t chú bé hầu lá»…, má»™t chú tiểu biết bay có tên là GIẤC MÆ . Giấc mÆ¡ khẽ vung cây đèn chiếu lên - và ông già đang nằm co quắp trên giưá»ng bá»—ng mÆ¡ thấy mình là má»™t hiệp sÄ© cưá»ng tráng, vừa giết chết con sư tá», và trong mÆ¡ ông lão mỉm cưá»i vui vẻ và nghÄ© : "Không, không ai có thể thắng được ta, ta vẫn là nhà vô địch". Nhưng chỉ khoảnh khắc sau ông già lại thấy mình là má»™t lão già yếu Ä‘uối, nhưng rất hạnh phúc vì được nằm trên chiếc chiếu sạch, có chăn đắp tá» tế, và bên cạnh có má»™t cái ống nhổ bằng đồng rất tiện, có thể nằm nguyên má»™t chá»— mà nhổ và o đó.
Ngưá»i thiếu phụ thì mÆ¡ thấy má»™t niá»m khao khát, má»™t tia nước âm ấm rá»›t ra từ cái miệng mÅ©m mÄ©m và chảy xuống chiếc gối bị cái đầu xinh đẹp cá»§a cô ta dà nát. Trong mÆ¡ ngưá»i thiếu phụ không nhá»› mình tên là gì, những lại nhá»› ra lúc nà y cô ta là con sò và ng dưới đáy biển, được cÆ¡n mưa mặt trá»i chảy từ trên xuống mÆ¡n trá»›n vuốt ve ; rồi đôi môi cá»§a cô ta bá»—ng rung lên như đôi cánh bướm, và mở ra đón ánh mặt trá»i - để sung sướng hiểu được hết cái chiá»u sâu và sức mạnh cá»§a sá»± sống.
Còn trên bá» biển, sóng vẫn gầm rú trong bóng tối, có thể nhìn rõ lá»›p bá»t cá»§a nó bay lên má»™t cách huyá»n ảo và có cảm tưởng như những ngưá»i khổng lồ Ä‘en sẫm sắp sá»a từ dưới biển chui lên, vươn rá»™ng đôi vai và lắc lắc những cái đầu bù xù, là m những giá»t nước lá»›n bắn tung tóe khắp bá» và rÆ¡i lá»™p bá»™p xuống những cái mái Ä‘ang ngá»§ cá»§a những ngôi nhà bên bá» biển. Trong giấc mÆ¡ Äô Khôcrô nhìn thấy hai ngưá»i thợ mặc quần áo công nhân Ä‘ang lấy kìm nhổ những cái Ä‘inh gỉ ra khá»i bụng ông giám đốc Sin. Ông giám đốc Ä‘ang nằm, như say rượu, hoặc bị ngất, còn hai ngưá»i thợ cứ loay hoay phÃa trên đầu ông ta, kéo ông ta nằm và o giữa đôi chân đứng dạng cá»§a mình. Má»—i khi cái Ä‘inh được rút ra khá»i bụng ông giám đốc, Äô Khôcrô lại nghe thấy tiếng ken két rợn ngưá»i, và mãi lúc nà y ông lão má»›i hiểu ra cái bụng ông giám đốc đẽo bằng gá»—, bên ngoà i bá»c má»™t lá»›p da ngưá»i tháºt trăng trắng để đánh lừa má»i ngưá»i.
Ngưá»i thiếu phụ thì mÆ¡ thấy tình yêu, ông lão thì mÆ¡ thấy đủ má»i chuyện lẩn thẩn, còn con ngưá»i Ä‘ang ngồi cô đơn bên bá» biển tối Ä‘en, thì không ngá»§, nhưng trông anh ta vẫn có vẻ như Ä‘ang mÆ¡, anh ta thầm sung sướng má»™t mình, và lòng anh ta thoáng rung động và reo lên bởi ná»—i sung sướng đó. Anh ta tìm thấy niá»m vui ấy ở đêm sâu chẳng qua vì trái tim ấm áp cá»§a anh ta có má»™t sức manh, vì đêm vẫn im lặng và không có thần thánh nà o cả - và trà tuệ Ä‘ang trống rá»—ng dần khi cái giá»›i hạn cá»§a Ä‘á»i ngưá»i Ä‘ang đến sát bên anh ta. Và tất cả những ngưá»i khác Ä‘ang ngà y má»™t Ä‘i xa khá»i anh ta. "Ôi, tay ta hình như Ä‘ang Ä‘en dần …". Cánh tay anh ta, nằm trên cát, trông Ä‘en như ngâm dầu ma dút. Những ngưá»i khổng lồ biến Ä‘i, tiếng chân kêu bì bõm trong nước, những má»› tóc trắng rối bù bay phất phÆ¡ trên mặt biển.
*****
Maxicô Ä‘ang nằm trên giưá»ng bá»—ng giáºt mình, chị cảm thấy má»™t ná»—i sợ hãi mÆ¡ hồ, ná»a tỉnh ná»a mê, nhấc đầu dáºy. Má»› tóc Ä‘en cá»§a chị xổ khá»i đầu, Maxicô giữ nó lại, rồi lấy tay che ngá»±c.
-Ai đấy ? - chị quát lên, giá»ng khà n khà n.
-Tôi đây. Khẽ chứ ! - bóng tối đáp.
-Anh là m gì thế, Ây ti ? - Maxicô tức giáºn há»i.
Và bá»—ng má»™t váºt gì to lá»›n, cưng cứng, sặc mùi mồ hôi đà n ông, đè lên ngưá»i chị, chị chống cá»± lại và ghê tởm gạt mạnh cái thân hình hết sức xa lạ Ä‘ang bò và o ngưá»i mình ra. Chị hét lên giáºn dữ, lấy chân đá túi bụi, và cái thân hình kêu ối lên má»™t tiếng, co rúm lại, và rá»i ra, ngưá»i đà n bà vẫn nghiến răng đá thêm mấy cái nữa.
Âyti bị hất từ trên giưá»ng xuống đất, nhìn thấy má»™t tấm thân thon thả lá» má» bên cạnh bức tưá»ng trắng, sau đó, bị chói mắt trước ánh sáng vừa bùng lên, và trước ná»—i xấu hổ cá»§a chÃnh mình, co rúm ngưá»i trên sà n. Âyti nhìn thấy ngưá»i đà n bà mà anh ta thèm muốn, ngá»±c hở má»™t ná»a, đôi chân cân đối, má»m mại để trần, vẫn Ä‘ang đứng bên cạnh tưá»ng, tay vẫn giữ cái núm công tắc đèn mà u Ä‘en. Và anh ta bò bằng đầu gối lại phÃa chị, ôm lấy đôi chân chị, rên rỉ :
-Maxicô, ôi Maxicô … Tôi muốn .. - anh ta khẽ thì thà o - Xin chị đừng hét lên như thế.
-Cút ngay, không tôi hét to nữa bây giá», tôi sẽ bêu xấu anh trước mặt vợ anh - Maxicô cưá»i khẩy, hai lá»— mÅ©i cứ pháºp phồng, và chị nắm tóc kéo cái đầu đà n ông Ä‘ang bám và o chân chị ra.
-Maxicô, khoan đã … sao chị lại là m thế - Âyti thá»u thà o, anh ta giằng được tóc ra khá»i tay Maxicô, lắc lắc mạnh cái đầu, rồi lại áp mặt và o hôn bắp chân nóng hổi, và cảm thấy bắp chăn áy bá»—ng cứng lên dưới đôi môi.
Maxicô đấm túi bụi và o anh ta, đấm đến chảy máu mÅ©i, nhìn anh ta đầy vẻ căm thù, rồi hét lên, giá»ng nghẹn ngà o :
-Mà y muốn hả, đồ chó ?! Thế còn tao, tao có muốn không ? Mà y đã há»i tao chưa ? Cút ngay khá»i đây, và đừng bao giá» vác mặt đến nữa, ta không cho mà y chÆ¡i đà n nữa, đến câu lạc bá»™ mà há»c. Cút ngay, Âyti, không tao Ä‘áºp tưá»ng kêu hà ng xóm bây giá».
Và Âyti Ä‘i ra, tay ôm chặt cái mÅ©i bị vỡ, và má»™t vết máu đỠâm ấm chảy và o tay anh ta. Anh ta bước qua báºu cá»a sổ thấp Ä‘ang mở và biến và o trong đêm Ä‘en, nÆ¡i anh ta từ đó đến. Maxicô tắt đèn và kiệt sức ngồi phịch xuống chân tưá»ng, áp má và o vách gá»— sÆ¡n nhẵn, thá»u thà o :
-Äồ chó ! Sao hắn lại đến đây là m gì ? Như má»™t thằng ăn trá»™m, leo qua cá»a sổ. Có lẽ bây giá» mình phải cho hắn cái đà n - Rồi cứ nằm trên ná»n nhà lạnh, chị khóc mãi, khóc tức tưởi.
Sau đó chị đứng dáºy, khoác cái áo má»ng và đi và o buồng trong, nÆ¡i đứa con gái nhá» cá»§a chị, mặc bá»™ quần áo ngá»§ rất xinh, Ä‘ang nằm dang tay dang chân ngá»§ trên giưá»ng, Maxicô đứng cạnh giưá»ng nó má»™t lúc lâu, cúi xuống con gái tá»±a hồ như muốn cầu nguyện nó bảo vệ chị.
Nhưng má»™t đứa trẻ yếu Ä‘uối có thể bảo vệ được gì ? Hôm qua con gái chị bị sốt, không biết nó ngá»™ độc cái gì nôn thốc nôn tháo, rồi co giáºt cả ngưá»i, cái thân hình bé nhá» má»m mại cứ nóng rá»±c như hòn than. Ở nhà trẻ ngưá»i ta định gá»i ngay nó và o bệnh viện, nhưng Maxicô không cho. Vì đứa con gái bệnh như thế có thể bị ngưá»i ta bắt nằm rất lâu, lúc đó Maxicô sẽ ở nhà vá»›i ai ? Chao ôi, những buổi tối dà i đằng đẵng và những cái đêm cô đơn vắng vẻ nà y … Rồi chị ôm ghì đứa con và o ngưá»i và nguôi dần. Bây giỠđứa bé Ä‘ang ngá»§, đầu nó hãy còn nóng, khô, nhưng nó đã ngá»§ ngon, tháºm chà tiếng động cÅ©ng không là m thức giấc …
Trong lòng cá»§a cánh đồng tối sẫm chỉ có đất và cát, nhưng ở đó vẫn nảy sinh Ä‘iá»u kỳ diệu, khi các hạt giống rÆ¡i và o - và mảnh đất ẩm ướt hồi há»™p chỠđợi Ä‘iá»u kỳ diệu ấy. Còn đôi mắt ngưá»i phụ nữ kia khóc than phẫn uất, bởi cánh đồng cá»§a Ä‘á»i chị nhá»› cái hÆ¡i ấm tinh khiết cá»§a mặt trá»i vf cái bóng cá»§a ngưá»i chá»§ nằm trên. Maxicô lấy đôi răng sắc cắn và o đôi môi má»m, chị cầm lấy cái áo cánh và cÅ©ng bước qua báºu cá»a sổ. Äấy là mảnh vưá»n nhá» cá»§a chị - hà nh và cá»§ cải. Maxicô khép cá»a sổ lại và rón rén chui qua hà ng giáºu.
Cá» mát lạnh chạm và o chân Maxicô. Trong cá», những ánh đèn xanh cá»§a Ä‘om đóm cứ láºp lòe như những đốm sao trên trá»i. Maxicô chỉ nhìn thấy cái bầu trá»i rÆ¡i xuống đất và chan có thể dẫm lên được ấy thôi, chứ không đủ sức ngẩng đầu lên nhìn bầu trá»i tháºt, sáng lấp lánh trên cao. Ra đến đưá»ng sắt, Maxicô bá»—ng run hết cả ngưá»i, chị mặc áo và o. Bên cạnh đưá»ng, những súc gá»— chất đống như bức tưá»ng cao sáng má» má» dưới ánh đèn xa hắt lại. Maxicô Ä‘i dá»c theo đống gá»— vá» phÃa bên phải. Äi đôi dép trong nhà bước trên đá dăm và những thanh tà vẹt rất khó, nên Maxicô bị tụt má»™t chiếc dép, chị cứ cúi lom khom trong bóng tối tìm, tay chạm phải những hòn đá dà i và lạnh. Chị cÅ©ng chẳng biết mình Ä‘ang Ä‘i đâu, nhưng cảm thấy đó không phải là những thanh tà vẹt cá»§a đưá»ng sắt mà là những báºc thang dẫn bầu trá»i cao lấp lánh. Và leo lên đến hết thang, Maxicô nghÄ© chị sẽ nhảy từ đó xuống biển.
Maxicô Ä‘ang Ä‘i vá» phÃa biển, nÆ¡i chị sẽ nằm trong đáy cá»§a nó, như trong đáy giếng sâu. Ãnh sáng cá»§a cuá»™c sống phÃa trên sẽ rất xa, nhưng con gái hoặc ông già Äô Khôcrô vẫn Ä‘ang cần đến chị, há» sẽ đến, đưa cặp mắt sợ hãi nhìn qua mép biển. "Và ta sẽ từ trong tối chìa đôi tay dà i ra và ban cho há» hạnh phúc. Cho con gái tất cả những gì nó muốn, còn cho ông lão Äô Khôcrô tháºt nhiá»u tiá»n, lão chỉ thÃch tiá»n, má»i ngưá»i Ä‘ang ngá»§, còn ta thì thức." Sóng vẫn gầm rú - những con sóng đáng sợ ! Nhìn thấy rõ cả lá»›p bá»t trắng.
Ba đốm lá»a bay ra từ cùng má»™t Ä‘iểm trên trá»i, tách thà nh ba vệt lá»a và rÆ¡i xuống biển sâu. Maxicô rùng mình : ba linh hồn ngưá»i bị va và o cùng má»™t chá»—, như thép va và o đá, và bốc cháy. Cái gì đã xảy ra váºy ? Có thể là má»™t tai nạn trong má» hoặc má»™t chiếc ôtô bị đâm nát trên đưá»ng, và trong ôtô có ba ngưá»i chăng ?
Nhưng bá»—ng Maxicô nhìn thấy má»™t bóng ngưá»i cao và đen, Ä‘ang đứng trên bá» và giÆ¡ má»™t cánh tay ra biển, như Maxicô Ä‘au khổ vừa là m lúc nãy.
-Ê ! - chị gá»i to, vì đã nháºn ra cái bóng ấy - tại sao chị lại có thể quên khuấy mất là còn có má»™t con ngưá»i lạ lùng bất hạnh nà y Ä‘ang Ä‘au khổ ! Ba ngôi sao băng kia - chÃnh là chị, Maxicô, ông lão Äô Khôcrô, cÅ©ng không còn sống được bao lâu, và con ngưá»i bệnh táºt nà y. Thế mà chị không Ä‘oán ra ngay ! Ba kiếp ngưá»i bị vỡ tan và rÆ¡i và o vịnh Camarôn hoang vắng, và o doi cát dà i trên biển.
-Ai đấy ? Chị đấy à , Masenca ? - cái bóng ngưá»i há»i, giá»ng ngạc nhiên và sung sướng, rồi tiến vá» phÃa chị.
Sóng Ä‘áºp và o bá», và cái bá» cát thoai thoải rung lên, kêu xèo xèo má»™t lúc.
-Sao anh lang thang ở đây ? - Maxicô há»i, chị quẳng đôi dép xuống đất, mò mẫm xá» chân và o từng chiếc má»™t, hất má»› tóc xòa trước ngá»±c ra đằng sau, và hai mép áo khoác bị phanh ra, để mặc cho cặp vú tròn trÄ©nh được tá»± do nhún nhẩy.
-Tôi đợi chị, Masenca ạ - ngưá»i kia mỉm cưá»i, hà m răng lóe sáng trong bóng tối.
-Äừng có xạo ! Anh có biết tôi đến đâu - Masenca nghiêm mặt nói : vai chị thoáng run lên và má»™t dòng hÆ¡i lạnh bò khắp sống lưng chị.
-Tôi không biết, váºy mà chị vẫn đến - ngưá»i kia sung sướng nói, rồi ngẩng mặt, nhìn lên trá»i.
Phải, tôi đến, Maxicô nghÄ© thầm, để chết trong biển. Cái hôn cá»§a Âyti vẫn còn rát bá»ng trên chân chị như má»™t vết loét nhục nhã. Nếu ngưá»i phụ nữ sống má»™t mình, Maxicô nghÄ©, bất cứ gã đà n ông nà o có mùi thú váºt, Ä‘á»u nhìn cô ta bằng cặp mắt thèm muốn thầm kÃn. Và từ nay sẽ mãi mãi như thế : chồng chị bị Ä‘i tù tám năm, và anh ta có lẽ sẽ không quay vá» vá»›i chị nữa, vì hai năm đã trôi qua mà không có thư từ gì cá»§a anh ta. "Nếu đúng như váºy, thì mình chẳng cần gì hết, mặc cho má»i thứ tiêu tan hết. Hỡi con ngưá»i lang thang xứ Xakhalin ! Số pháºn cá»§a tôi và anh phÅ© phà ng, tồi tệ lắm, nhưng chúng ta sẽ là m cho nó tồi tệ hÆ¡n cho bõ tức".
-Ê, lại đây ? - chị ra lệnh cho anh ta, giá»ng như vướng trong cổ - Tại sao anh cứ nhìn lên trá»i như ngưá»i lẩn thẩn thế ? Nà o, hôn tôi Ä‘i !
Anh ta hôn chị, cặp môi anh ta mát lạnh, dưá»ng như anh ta vừa uống nước trong cái mạch nước băng giá, Maxicô ôm lấy thân hình to ngang cá»§a ngưá»i đà n ông và áp mặt và o bá»™ ngá»±c ấm áp. Bá»—ng chị nghe thấy ở sâu trong lồng ngá»±c cá»§a ngưá»i lạ mặt có những tiếng Ä‘áºp thình thịch, mạnh mẽ và quen thuá»™c. Nhưng có phải bất cứ cái bóng nà o rÆ¡i xuống cánh đồng cÅ©ng Ä‘á»u như nhau cả không ? Bóng ngưá»i là m ruá»™ng Ä‘i sau cái cà y, trông xa bao giá» cÅ©ng giống nhau - nhẫn nại, đăm chiêu cúi xuống trên đôi tay cà y. Và lúc nà y Maxicô bá»—ng như nhìn thấy mình, cuá»™c sống cá»§a mình từ xa. Và trong cái khoảng cách xa xôi ấy có má»™t ná»—i buồn côi cút, mÆ¡ hồ không sao chịu nổi, khiến Maxicô báºt lên khóc trên ngá»±c ngưá»i khách lạ, như trên má»™t thân cây câm lặng. Sau đó, ngẩng mặt lên phÃa ngá»n cây, Maxicô muốn nói Ä‘iá»u gì - nhưng bá»—ng chị ngã váºt xuống cát, ngưá»i co rúm lại. Chị bị kiệt sức, như má»™t ngưá»i vừa thiếp Ä‘i trong má»™t giấc ngá»§ say ngắn ngá»§i, và không còn cảm thấy đất dưới chân nữa.
Cát lạnh dưới cánh tay, những lá»›p cát mịn mà ng. Bên cạnh là bóng Ä‘en cá»§a biển, từ đó những ngưá»i khổng lồ chui ra, tay để lên vai nhau, lắc lư những cái đầu tóc trắng bù xù, rồi lại chui xuống, và o cái bóng tối, rÃt lên má»™t hồi những âm thanh bà ẩn : s-s-s-s-s-s-s ! Sau đó chúng nối Ä‘uôi nhau Ä‘i lên mặt đất, thân hình Ä‘en sẫm và to như những quả núi, treo lÆ¡ lá»ng, đầu ngẩng lên trá»i, ngưá»i lắc lư và nhảy nhót, chân giẫm bước nặng nhá»c trên bá». Nhưng bá»—ng chúng sững ngưá»i, đứng ngây ra, giương những cặp mắt tối om bất động - và sau khi Ä‘em đến cho sá»± yên tÄ©nh ban đêm má»™t khoảnh khắc kỳ lạ ấy, những ngưá»i khổng lồ lại nhảy múa trong những đốm lá»a sao, và sau đó lại bá» ra biển. Và lúc đó, những con sóng khổng lồ dá»±ng đứng, như trà n ra khá»i bá», gầm thét, nhưng sóng rÆ¡i và o chá»— cát ẩm, vỡ ra và lặng Ä‘i, và lúc đó có thể nghe thấy gần đâu đây có tiếng mảnh giấy khô vứt trên bá» kêu sá»™t soạt trong gió cát.
Không. Cái đó chỉ có thể có má»™t lần thôi. Sá»± chung thá»§y không phải là điá»u bịa đặt, Maxicô biết rõ như váºy. Có những cái mà con ngưá»i chỉ được nháºn có má»™t lần thôi. Má»™t lần sinh và má»™t lần chết, và giữa hai lần ấy - chỉ có má»™t cuá»™c sống mà thôi. Tuổi trẻ trôi qua - chỉ có má»™t, và tình yêu cÅ©ng chỉ có má»™t mà thôi. Không thể có má»™t tình yêu khác, cái khác - chỉ là đau khổ, là nhục nhã, là cái Ä‘au cá»§a sá»± đánh tráo mà thôi. Không, nếu như anh đã có cái cá»§a mình, thì anh không cần gì nữa, Maxicô nghÄ©. Khi nà o anh mất tình yêu, thì cái chết sẽ đến thay chá»— nó. Và nếu anh sợ chết, không muốn chết, thì anh sẽ Ä‘i tìm sá»± đánh tráo. Và anh sẽ biết cách cắn ngón tay và khóc, khi không ai nhìn thấy anh là m Ä‘iá»u đó, và anh sẽ thÃch những giấc mÆ¡ xa xôi cá»§a tuổi trẻ như ngưá»i say thÃch rượu.
"Mình tháºt là bất hạnh - Maxicô nghÄ© - Trá»i Æ¡i, chả lẽ cái mà má»—i ngưá»i chỉ được má»™t lần mình đã đánh mất rồi ư ? Sao nhanh quá váºy … ? "
-Ngồi xuống đây - Maxicô ra lệnh cho ngưá»i Ä‘ang đứng bên cạnh chị - Ta nói chuyện vá»›i nhau. Anh nói Ä‘i, có phải anh là lái xe không ? Anh là m thế nà o mà chữa được mô tÆ¡ ?
-Không, tôi không phải lái xe. Nhưng tôi có một cái ô tô, Masenca ạ. Có lẽ lúc nãy nó vẫn còn ở đó, trong nhà đổ xe …
-NghÄ©a là anh già u lắm. Tôi vẫn Ä‘oán anh không phải là má»™t ngưá»i bình thưá»ng. Thế anh có vợ chưa ?
-Chưa, Masenca ạ …
-Tôi không tin ! - Maxicô giÆ¡ ngón tay lên Ä‘e - Anh lúc nà o cÅ©ng nói "không". Nhưng tôi không tin - có thế thôi. Thế anh cho tôi biết, là m sao anh lạc đến đây ? Mà thôi, bây giá» hãy nói tháºt Ä‘i !
Anh ta nhìn xung quanh - như thể trông thấy những cái vùng mỠảo ở gần giấc mÆ¡ cá»§a mình, trong đó có má»™t cái đêm tháng bảy đầy sao, những ngưá»i khổng lồ lá»™i bì bõm trong biển, và ngồi trên bá» là má»™t ngưá»i phụ nữ có má»› tóc Ä‘en rá»§ trên vai, ngưá»i phụ nữ mà tá»± dưng muốn anh ta hôn, rồi láºp tức dưá»ng như quên ngay cái hôn ấy. Anh ta biết kể cho chị nghe sá»± tháºt gì bây giá» ?
-Thôi, anh không muốn nói thì thôi - chị nói khi thấy anh vẫn im lặng – Có Ä‘iá»u là dù sao tôi vẫn biết anh là ai rồi.
-LÃ ai ?
-Anh cÅ©ng là ngưá»i bất hạnh.
-Tôi là bác sÄ© ... Trước kia là bác sÄ© – ngưá»i lạ mặt nói sau má»™t lúc im lặng - Chị Ä‘oán đúng, trước kia tôi đã có vợ. Nhưng hiện giá» thì không.
-BỠnhau à ?
-Không. Tôi lẳng lặng bá» Ä‘i, thế thôi. Chị có biết không, Masenca, tôi chữa bệnh cÅ©ng không đến ná»—i tồi. Tôi có nhiá»u loại thuốc riêng cá»§a mình, có má»™t thứ tôi chế từ loại rong mà hiện giá» tôi và ông già đang hái cho chị ấy. Tôi là má»™t bác sÄ© giá»i, thế đấy, tôi biết nhiá»u cách chữa, tháºm chà còn há»c được cách nói năng quan trá»ng, nói bằng cái giá»ng trầm trầm nữa. Ngưá»i ta cúi rạp ngưá»i chà o tôi, mặc dù tôi chữa bệnh vẫn lấy tiá»n, có khi còn lấy khá đắt nữa là đằng khác. Vợ tôi là nhà báo, xinh lắm, tôi và cô ấy sống vá»›i nhau được tám năm.
-Thế có con không ?
-Không. Má»i ngưá»i Ä‘á»u cho chúng tôi là đẹp đôi. Và tôi cÅ©ng nghÄ© thế. Tôi nghÄ© rằng : tôi có má»™t ngưá»i vợ xinh, má»™t cuá»™c sống tươi đẹp, và có tiá»n – và tất cả chẳng qua vì tôi là má»™t ngưá»i đặc biệt, tôi có tà i. Nhưng, Masenca ạ, ở Ä‘á»i có má»™t quy luáºt bất di bất dịch : anh đối xá» vá»›i má»i ngưá»i thế nà o, thì ngưá»i ta sẽ đối xá» lại như thế. Và dù anh có khôn ngoan láu cá đến đâu chăng nữa, dù anh có khéo lừa dối để che Ä‘áºy cái thái độ thá»±c cá»§a mình đối vá»›i má»i ngưá»i như thế nà o Ä‘i nữa, thì cuối cùng anh vẫn lÄ©nh đủ. Äiá»u nà y mãi vá» sau tôi má»›i hiểu ra, khi tôi bị mắc bệnh và phải và o nằm nhà thương. Vợ tôi đến thăm tôi, nhưng qua ánh mắt cô ấy tôi biết cô ấy cảm thấy nặng ná», khó chịu khi ở bên tôi ! Tất nhiên cô ta đã biết hết vá» bệnh tình cá»§a tôi. Và bấy giá» tôi má»›i hiểu ra rằng, vợ tôi cÅ©ng là má»™t ngưá»i giống hệt tôi mà thôi. NghÄ©a là cô ấy cÅ©ng nghÄ© rằng, cô ấy có má»™t ngưá»i chồng đẹp trai, má»™t cuá»™c sống vui vẻ, có ô tô và nhiá»u thứ khác nữa chẳng qua vì cô ấy hoà n toà n xứng đáng được hưởng tất cả những thứ đó. Tôi cứ nghÄ© rằng cô ấy là cái phần thưởng mà tôi xứng đáng được hưởng, còn cô ấy, có ngỠđâu, cÅ©ng nghÄ© vá» tôi đúng như thế. Nói tóm lại là cả hai chúng tôi Ä‘á»u xứng đáng vá»›i nhau. Khi cô ấy biết tôi không còn hy vá»ng gì sống nữa, thì Masenca ạ, tôi bắt đầu trở nên thừa đối vá»›i cô ấy. Có thể tôi có hÆ¡i cuồng Ä‘iệu đôi chút, nhưng lúc đó tôi suy nghÄ© đúng như váºy. Và thế là tôi quyết định bá» cô ấy, ra Ä‘i ...
-Hoá ra anh là ngưá»i như thế ! – Maxico thốt lên – Anh có biết không, vá» loại ngưá»i như anh ấy mà , tôi có biết má»™t câu chuyện cổ tÃch. Äể lúc nà o tôi kể cho anh nghe ....
-Ở bệnh viện ngưá»i ta nhồi cho tôi má»i thứ thuốc rồi cho ra. Nhưng tôi biết, chỉ má»™t tháng sau thế nà o tôi cÅ©ng sẽ trở lại, và lúc đó chẳng còn thứ thuốc nà o chữa nổi nữa ... Và thế là tôi Ä‘ang ngồi đây, bên cạnh chị. Tôi cÅ©ng chẳng hiểu thế nà o nữa ! Má»™t tháng đã qua rồi, và nói chung tôi vẫn cảm thấy bình thưá»ng, và không sao duá»—i thẳng chân ra được. Tôi có má»™t cảm giác như tôi đã lừa dối ai váºy, tháºm chà đôi lúc còn cảm thấy xấu hổ nữa : vì lúc Ä‘i đến đây, trong lòng tôi đắc thắng. Ha ha ! – Anh ta ngá»a ngưá»i ra sau, hai tay chống đất, mặt ngá»a lên trá»i, cưá»i ha hả - Masenca ạ, tôi là bác sÄ©, nên tôi biết, bị mắc cái bệnh nà y, máu không thể kéo dà i lâu đến thế được.
-Nà y, bác sĩ ! – Maxico bỗng hoạt bát hẳn lên. – Thế anh có thể chữa bệnh cho con gái tôi được không ?
-Cháu nó bị là m sao ?
Maxico kể cho anh biết. Ngưá»i đó chăm chú nghe, rồi lặng lẽ Ä‘i nhặt má»™t Ãt cà nh cây khô và thanh gá»— vụn trên bá» mang vá», đánh diêm, nhóm má»™t đống lá»a. Khi ngá»n lá»a đã bắt đầu cháy, anh ta cầm lấy má»™t cái cà nh có nhá»±a thông Ä‘ang cháy.
-Chị chỠđây nhé ! – anh ta bảo - để tôi Ä‘i hái má»™t Ãt cá». Rồi vá» chị là m thuốc cho cháu.
-Nhưng mà nhanh lên nhé ! – Maxico sốt ruá»™t – Không có con gái tôi thức dáºy mất.
-Tôi đi một tà thôi.
Rồi anh ta Ä‘i và o bóng tối, men theo bá» biển, và Maxico nhìn thấy ánh Ä‘uốc cá»§a anh Ä‘i xa dần, vẽ ra trong không khà những vòng cung và hình chữ chi. Lát sau anh quay lại và chìa cho Maxico má»™t nắm cá». Trong đó chị thấy có loại mẫu thảo, cá» thi và mấy cái chuỳ cá» chút chÃt. Anh ta hướng dẫn cho chị cách là m thuốc.
-Bác sÄ© Æ¡i, sao bác sÄ© cứ lang thang ở đây thế ? – Maxico nói. Bác sÄ© phải chữa bệnh cho má»i ngưá»i chứ !
-Thì tôi chữa bệnh cho con gái chị đấy thôi, - anh ta mỉm cưá»i đáp.
Sau đó anh tiá»…n chị và o thị trấn, đưa chị vỠđến táºn nhà . Trong lúc Ä‘i, Maxico đã kể cho anh ta nghe câu chuyện cổ tÃch cá»§a chị, chuyện vá» má»™t ngưá»i vợ chung thuá»· và má»™t ngưá»i chồng không xứng đáng, và sao trên trá»i cứ rÆ¡i xuống rất nhiá»u, và những con rắn lá»a trên đống lá»a bá» lại cứ bay ngược lên trá»i, và trong cái giấc mÆ¡ đưa lão vá» vá»›i giấc mÆ¡ xa xôi cá»§a tuổi trẻ, ông già Äô Khôcrô cứ cưá»i khanh khách, và biển vá»›i biết bao ngưá»i khổng lồ da Ä‘en Ä‘ang Ä‘i và o bóng tối, và Maxico im lặng khi kể xong câu chuyện, còn ngưá»i kia thì lên tiếng nói nhá» :
-Câu chuyện lạ lùng và buồn quá.
-Anh có thÃch không ? – Maxico há»i.
-Chị ạ, nếu ta quan sát kỹ má»™t chút, thì bất cứ cuá»™c sống nà o cÅ©ng Ä‘á»u là má»™t câu chuyện cổ tÃch cả.
-Không đúng, - Maxico khẽ phản đối. - Rất giống như thế, nhưng thực ra lại không phải.
„CÅ©ng có thể là không phải – ngưá»i kia nghÄ© – nhưng trong chuyện cổ tÃch ta giấu giếm tất cả những gì ta không dám mÆ¡ ước đến má»™t cách thá»±c sá»±. Ta Ä‘ang chiến thắng những con quái váºt, Ä‘ang già nh lấy những giá»t nước sống và nước chết.“
Äô Khôcrô mÆ¡ thấy mình là má»™t ngưá»i trai trẻ, có đôi chân rắn chắc, nhanh nhẹn, và đôi tay khéo léo. Anh Ä‘ang lấy bà o bà o má»™t tấm gá»— Ä‘oạn thÆ¡m phức. Ở ngoại ô Ôxaca, nÆ¡i anh từ Triá»u Tiên đến kiếm ăn, dưới chân cầu đưá»ng sắt, có má»™t cái xưởng chuyên đóng những tá»§ đồ chÆ¡i bé xÃu và những con búp bê bằng gá»—. Ngưá»i chá»§ hiểu rõ và rất quý má»™t ngưá»i thợ giá»i như anh, và đặt cho anh má»™t cái tên má»›i – Maxumôtô. Và anh, Maxumôtô, hay Äô Khôcrô, cứ cặm cụi cầm lưỡi bà o sắc ngồi bà o thanh gá»— kêu rin rÃt cho đến khi máu từ trong tấm gá»— bá»—ng toé ra. Thế là anh sợ quá : ông chá»§ mà biết chắc sẽ giáºn lắm – Nhưng không có chuyện ấy, thì ông chá»§ cÅ©ng đã rất tức giáºn vì Maxumôtô – Äô Khôcrô đã dám nhìn cô thợ dán hồ trẻ mà tên đã bị quên từ lâu. Äó là má»™t cô gái răng to, ngưá»i gầy đét, tóc quăn, má»™t ngưá»i há» hà ng rất nghèo cá»§a ông chá»§. Có lẽ thấy anh thợ vô gia cư có vẻ thÃch cô ta, nên ông chá»§ không biết là m cách nà o, đã đóng cô ta và o trong má»™t tấm gá»—, rồi đặt tấm gá»— ấy và o góc xưởng, và anh, do không biết, đã mang tấm gá»— ấy ra bà o. Bá»—ng má»™t viên cảnh sát to béo xuất hiện. „Vâng, thưa ngà i“. – „Maxumôtô, anh phải Ä‘i lÃnh, ra mặt tráºn !“ – „Nhưng bẩm ngà i tôi già rồi ạ“ – Khôcrô đáp và khóc thút thÃt. Quả tháºt anh ta đã già , da nhăn nheo hết cả, và anh ta đứng lấy lưng áp chặt tấm gá»— Ä‘oạn và o tưá»ng. Anh cảm thấy lúng túng và sợ hãi : đáng lẽ phải quỳ xuống van xin viên cảnh sát, nhưng anh không thể quỳ được, vì như thế tấm gá»— sẽ rÆ¡i xuống và má»i chuyện sẽ bại lá»™ hết. „Nhưng tôi là má»™t lão già !“ - bá»—ng lão lại nhá»› ra, và bấy giá» lão thấy hoà n toà n không lo sợ gì nữa, mặc cho tấm gá»— rÆ¡i hay không rÆ¡i lão cÅ©ng chẳng cần. Rồi lão khẽ nhÃch lưng ra khá»i tưá»ng. Tấm gá»— rÆ¡i xuống.
Äô Khôcrô tỉnh dáºy, đảo mắt nhìn quanh trong bóng tối, nhưng không nhìn thấy gì xung quanh, và lại khóc thút thÃt. Lão đã nhá»› ra tên cô thợ dán hồ ấy là Têrukô, má»™t hôm cô ta bị má»™t cái dằm đâm và o tay, và lão chạy đến giúp, nhưng không tà i nà o rút được cái dằm ra khá»i chá»— da đã sưng tÃm. Thế là lão bèn cúi xuống tay cô ta, lấy răng lôi cái dằm ra. Mãi bấy giá» máu từ vết thương má»›i toé ra. Têrukô lấy tay bịt chá»— vết thương lại và nhìn Äô Khôcrô vá»›i cái vẻ mà vá» sau không bao giá» có ngưá»i nà o nhìn lão như thế nữa. Và lão đã khóc vì nhá»› lại đám cưới cá»§a Têrukô. Ông chá»§ gả cô ta cho má»™t anh chà ng đánh cá, đám cưới cá»§a há» rất vui vẻ. Cả Äô Khôcrô cÅ©ng rất vui, lão báºn rá»™n sốt sắng hÆ¡n tất cả má»i ngưá»i. Khá lâu sau khi cưới, má»™t hôm cô ta đến chÆ¡i gia đình nhà chá»§. Lúc sá»a soạn ra vá» thì trá»i mưa, bà chá»§ sai Äô Khôcrô cầm ô đưa cô ta vá». Và há» Ä‘i trên đưá»ng phố sÅ©ng nước, lão cầm cái ô mở rá»™ng che đầu cho cô ta. „Maxumôtô – cô ta nói - thế thì anh ướt hết.“ – „Không sao, thưa bà .“ – Maxumôtô đáp, rồi há» tiếp tục Ä‘i không nói má»™t lá»i. Cô ta mặc bá»™ kimônô sặc sỡ rất đẹp, chân Ä‘i đôi dép cao gót, Äô Khôcrô thì Ä‘i đất, quần xắn đến táºn đầu gối ... Từ đó đến nay có lẽ đã ngót ná»a thế ká»·, và lão đã nhiá»u lần quên tên cô ta, rồi lại nhá»› lại, giống như đêm hôm nay.
Nhưng rất có thể cái đó cÅ©ng chỉ là do lão mÆ¡ thấy thôi : chuyện lão nhá»› ra tên Têrukô và khóc sướt mướt ấy. Bởi vì đêm rất tối và yên tÄ©nh, và không biết lão đã tỉnh thá»±c hay còn Ä‘ang mÆ¡. Chỉ má»™t lát nữa thôi, là lão lại không còn phân biệt được đâu là mÆ¡, đâu là thá»±c và lại quên Ä‘i khuôn mặt cùng cái tên cá»§a Têrukô, và thay và o đó, sẽ nhìn thấy hai con ếch, Ä‘ang nhảy trên đầu những ngá»n cá»c ở gần má»™t vÅ©ng nước, hoặc má»™t con rùa gá»›m ghiếc nà o đó.
Sáng ra, cảnh cá»a bá»—ng kêu lên kèn kẹt, sau đó có tiếng gõ, và Äô Khôcrô lại tỉnh dáºy và lần nà y lão nhìn thấy trong bóng tối má» xám má»™t dáng ngưá»i cao cao lá» má» mà thoạt tiên lão không nháºn ra ngay : ai thế nhỉ ? Trà nhá»› cá»§a lão, bị trống rá»—ng mất má»™t lúc sau quá nhiá»u cảnh chiêm bao, phút chốc biến thà nh tiếng gõ cá»a nhè nhẹ. Mãi sau lão má»›i dần dần nhá»› ra lão là ai, Ä‘ang ở đâu, ngá»§ trên cái gì ... Lão tên là Äô Khôcrô. Lão là má»™t ông già , hồi trẻ đã sống ở Nháºt má»™t thá»i gian, ở đó ngưá»i ta gá»i lão là Maxumôtô, bây giá» lão Ä‘ang sống trong căn nhà bá» hoang, trên doi cát. Bên cạnh đó là má»™t bãi cát rá»™ng mà u xám sáng, và o những ngà y nóng bức hà ng trăm ngưá»i từ thị trấn đổ ra đấy, nhưng lão không biết má»™t ngưá»i nà o trong số há», mà dù có biết thì cÅ©ng chẳng để là m gì, bởi lão Ä‘i giữa há» nhưng không bao giá» nhìn ai, bao giá» lão cÅ©ng chỉ nhìn xuống chân. Và cái ngưá»i vừa bước và o là má»™t trong số những ngưá»i đó.
Tà i sản của Alucard
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 03:18 PM .
24-09-2008, 10:59 AM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: May 2008
Äến từ: Castlevania
Bà i gởi: 339
Thá»i gian online: 5 giá» 56 phút 40 giây
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hòn đảo xanh trên đưá»ng chân biển
Hôm đó Maxico đến sá»›m - má»i ngưá»i Ä‘ang bắt đầu kéo ra bãi tắm. Chị rút trong túi ra cái khăn bông sạch và cái gương, rồi đến cái cạo râu và cái kéo gói chung trong má»™t tá» giấy, và đặt tất cả những thứ đó cạnh ngưá»i Ä‘ang ngồi trên giưá»ng.
-Nà y, cầm lấy, cạo râu Ä‘i. Sao cứ để râu như ông già thế ? - chị vừa nói, vừa chỉ và o bá»™ râu bá»m xá»m cá»§a anh ta. – Còn bác Äô Khôcrô, bác cởi áo ra tôi giặt cho – Và chị đặt lên gương má»™t bánh xà phòng mà u và ng - thế là bánh xà phòng lại nằm trên bánh xà phòng.
-Tôi sắp Ä‘i rồi - chị nói tiếp và mỉm cưá»i. Phải, các ngưá»i ạ, chị sắp Ä‘i, Ä‘i đến chá»— chồng. Và mặc cho các cô bạn gái trong xưởng may muốn nói gì thì nói, chị không nghe ai cả. Chị vừa nháºn được má»™t lá thư, cuối cùng thư đã đến ! Chị tổ trưởng không chịu cho chị thôi việc ngay - cứ tạm nghỉ phép và đi đến đó đã, phải biết chắc chắn là anh ta Ä‘ang đợi, thì hẵng xin thôi việc, nếu đến lúc đó chị vẫn còn giữ cái ý định ngu ngốc ấy. „Không, Marina Xecgâyepna ạ, chị cứ cho thôi việc Ä‘i, đằng nà o tôi cÅ©ng sẽ Ä‘i mà ...“
„Maxico yêu quý, ngưá»i vợ hết sức đáng kÃnh cá»§a anh - bức thư nói, bằng cái giá»ng cá»§a chồng chị, và nghe giá»ng nói ấy có thể hiểu được rằng ngưá»i chồng đẹp trai có đôi lông mà y Ä‘en ráºm cá»§a chị đã thấm mùi khổ cá»±c – Em yêu quý ... Cứ sáng sáng, tiếng réo buồn tẻ cá»§a hồi chuông báo hiệu lại đánh thức bá»n anh dáºy, và anh tỉnh dáºy giữa gian nhà lạnh lẽo, và không biết là sương rÆ¡i xuống chiếc gối nhà tù cá»§a anh, hay là nước mắt thấm ướt nó – những giá»t nước mắt ân háºn, vợ Maxico đáng quý cá»§a anh ạ ! Bởi ngay trong lúc ngá»§ anh vẫn không thôi dằn vặt nguyá»n rá»§a mình đã hà nh động má»™t cách hèn hạ để gây cho em và con bao ná»—i Ä‘au khổ - chÃnh vì thế mà anh không viết thư, anh không dám viết. Anh đã bị trừng phạt rất xứng đáng và không há» thương xót bản thân mình chút nà o – anh chỉ thương em phải Ä‘au khổ tá»§i nhục và phải má»™t mình nuôi con gái cá»§a chúng ta, không có sá»± giúp đỡ cá»§a đà n ông ... Mà biết đâu, Maxico đã gặp ngưá»i khác xứng đáng hÆ¡n, và bây giá» Ä‘ang nghe những lá»i khuyên cá»§a ngưá»i ấy ?“. Và trong giá»ng nói cá»§a ngưá»i chồng nghe thấy cả ná»—i lo lắng, sá»± giáºn dá»—i ngấm ngầm và lòng ghen tuông, ôi lòng ghen tuông. Những mùa đông lạnh thấu xương, còn mùa hè thì mồ hôi chảy má» cả mắt, ruồi muá»—i đốt khắp ngưá»i khi là m việc trong rừng. Bữa ăn cá»§a ngưá»i tù lại kham khổ, bánh mỳ thì bao giá» cÅ©ng khô cứng, nhưng không phải cái đói hà nh hạ anh ta, cÅ©ng không phải cái giá buốt hay nắng cháy, mà là ná»—i ân háºn muá»™n mằn cắn rứt, ná»—i ân háºn mà có lẽ giỠđây chẳng cần đến nữa ... Äá»™i lÃnh áp tải canh phòng há» rất nghiêm ngặt, suốt đêm ngà y trên các chòi cao lúc nà o cÅ©ng có lÃnh gác cầm súng đứng, ngoà i hà ng rà o dây thép gai thì má»™t đà n chó dữ chạy Ä‘i chạy lại, tiếng xÃch kêu loảng xoảng. Khi Ä‘oà n ngưá»i tù xếp hà ng năm Ä‘i qua xóm thợ - những ngưá»i phụ nữ buồn bã nhìn theo há», nhưng trong số đó không có cặp mắt quen thuá»™c thân thiết mà chỉ chúng má»›i có thể an á»§i được anh. Anh còn sáu năm nữa, và anh không biết sẽ chịu đựng sáu năm đó ra sao ... Nhưng chị thì chị biết cách sống sáu năm ấy ! Ngà y ngà y, mùa đông cÅ©ng như mùa hè, mưa cÅ©ng như tuyết, chị sẽ đứng bên cạnh con đưá»ng nÆ¡i há» bị giải Ä‘i qua. Chị sẽ đứng và nhìn anh, hôm nà o trá»i đẹp chị sẽ dẫn cả con gái theo. Chị mặc cái váy đẹp nhất và đứa con gái chị cÅ©ng cho ăn mặc chỉnh tá» - để ngưá»i bố nhìn thấy vợ con cá»§a anh ta sống ra sao. Chị sẽ xin và o là m thợ may trong cái thị trấn đó, và nếu không có công việc nà y thì chị sẽ là m bất cứ việc gì ... Chị sẽ bán hết đồ đạc và ra Ä‘i, chỉ mang theo chiếc đà n accoocđêông. Há» sẽ không bao giá» quay lại thị trấn nà y nữa – ngà y nà o anh ấy mãn hạn tù, cả ba ngưá»i sẽ lại Ä‘i đến má»™t nÆ¡i tháºt xa. Và ở đó, nÆ¡i xa cách tất cả những ai biết ná»—i Ä‘au khổ tá»§i nhục cá»§a há», há» sẽ ở lại vÄ©nh viá»…n và tạo nên câu chuyện cổ tÃch tốt đẹp cá»§a mình. Ká»· niệm cá»§a tất cả những năm tháng đáng buồn kia sẽ là cây đà n phong cầm bóng nhoáng, tiếng rất hay cá»§a anh ta, cây đà n mà cả đứa con gái sau nà y cÅ©ng được bố dạy chÆ¡i ; con bé có cái tai rất tinh, ngay bây giá» nó đã biết hát nhiá»u bà i rất duyên dáng khiến má»i ngưá»i phải kinh ngạc.
Ngưá»i khách lạ bá»—ng cưá»i vang, kéo cái gương lại sát mặt.
-Masenca nà y, có lẽ tôi không cạo râu đâu – anh ta nói – Vì đằng nà o chị cũng sắp đi rồi.
-Sao lại thế ?! – Maxico có vẻ bực – Anh không biết ngượng sao ?
-Không, không, tôi thÃch thế - ngưá»i đó vẫn bướng bỉnh – tôi chỉ sá»a qua má»™t chút thôi – Nói rồi anh ta khua kéo lách cách xung quanh mặt, mắt liếc và o gương, xén bá»›t bá»™ râu. - Thế nà o, trông có được không ? – sau đó anh há»i, đầu đưa sang hai bên trước mặt chị, mỉm cưá»i.
-Trông như tướng cướp ấy, - Maxico báºt cưá»i.
Chị mở cúc áo, cởi chiếc váy trên ngưá»i ra, chỉ còn bá»™ áo tắm mà u xanh trên ngưá»i, rồi nhìn quanh tìm chá»— treo váy, và chị treo nó lên cái Ä‘inh trên tưá»ng ngay gần cá»a.
Sau khi Äô Khôcrô loay hoay bên cạnh chiếc lò sưởi má»™t lúc má»›i cởi xong áo đưa cho chị, chị quay sang bảo ngưá»i kia :
-Anh cũng cởi áo ra đưa cho tôi.
Và bây giá» cả hai, ông lão và ngưá»i lạ mặt, Ä‘ang ngồi trên bá» tưá»ng, giÆ¡ vai ra sưởi nắng, tay tì lên những tấm ván ấm, và bên cạnh con suối bắt nguồn từ chá»— thác nước và đổ và o biển chá»— gần mÅ©i cát, thấp thoáng cái đầu Ä‘en Ä‘en và đôi cánh tay cá»§a Maxico. Bầu trá»i xanh cùng mấy đám mây trắng trên đầu há» Ä‘ang lặng lẽ quay tròn. Trên mặt biển, ngà y hôm đó có mà u tối đục, má»™t con hải âu Ä‘ang bay, và nó có vẻ là má»™t sinh váºt quan trá»ng trong cái thế giá»›i hoang vắng nà y, bởi vì ngoà i nó ra, trên ná»n trá»i không có con váºt nà o khác. Ngưá»i lạ mặt cúi cái cằm đầy râu chạm sát vai, nhìn ông lão, còn ông lão thì nheo nheo cặp mắt dưới cái mÅ© lưỡi trai nhìn lên con chim. Con hải âu vá»— cánh Ä‘á»u Ä‘á»u, kêu lên những tiếng yếu á»›t, buồn bã và da diết. Ngưá»i lạ mặt quan sát thân hình khẳng khiu tiá»u tuỵ cá»§a ông lão, vá»›i bá»™ ngá»±c lép kẹp như ngá»±c đứa trẻ, có mấy dúm lông bạc cạnh hai cái núm vú không cần thiết cá»§a ngưá»i đà n ông. Ngưá»i đó nghÄ© : bên cạnh anh ta đây cÅ©ng là má»™t Ä‘iá»u kỳ diệu, má»™t cuá»™c sống cá»§a ngưá»i nà o đó, Ä‘ang chảy qua cái cÆ¡ thể khốn khổ nà y, như con suối chảy qua cái dòng cá»§a nó, còn ở đằng kia, nÆ¡i con suối toả rá»™ng ra trên bá» cát, và đổ và o biển là đôi vai phẳng phiu nhẵn bóng Ä‘ang ánh lên trong nắng, là cánh tay Ä‘ang vui vẻ giÆ¡ lên, là cái gáºy Ä‘áºp Ä‘áºp và o quần áo, và từ xa vẳng lại những âm thanh – păc ! păc ! păc ! ... – những cỠđộng và những âm thanh gắn liá»n vá»›i nhau. Ông lão mặc chiếc quần rá»™ng thùng thình mà u xám, gấu rách tua tá»§a, để hở hai bà n chân nứt nẻ vá»›i những ngón chân quặp và o nhau trông rất tá»™i nghiệp.
Trông ông lão như thiu ngá»§, cái lưỡi trai bị tụt xuống sát đôi lông mà y gãy khúc má»™t cách Ä‘au khổ. Vẻ mặt ông lão trông tháºt kỳ dị, thân thể gà y mòn khô héo, còn ngưá»i phụ nữ kia thì khoẻ mạnh, đẹp đẽ, khuôn mặt chị sao mà giống tâm hồn chị đến thế. Chị có ba cái tên - má»™t tên Nga, má»™t tên Nháºt và má»™t tên Triá»u Tiên, - nhưng không cái tên nà o trong cả ba cái tên đẹp ấy mô tả đúng được chị - tất cả những cái tên ấy chỉ là gợi má»™t cách ngẫu nhiên. Tên ngưá»i – nó chỉ là cái từ ghép bằng mấy âm thanh. Chị có lần há»i anh tên là gì và anh đã nói má»™t từ không dà i lắm. Chị hà i lòng gáºt đầu rồi nhắc lại cái tên ấy để nhá»›, còn anh thì cảm thấy buồn, vì khi phát âm cái tên ấy lên, dưá»ng như chị đã nhấn mạnh đến má»™t cái rất không quan trá»ng và rất nhá» bé, vì tưởng rằng đó là cái chÃnh yếu, và do đó đã tách cái chÃnh yếu đó ra khá»i cuá»™c sống lá»›n lao, thưá»ng xuyên không bao giá» thay đổi - mặt khác lại cÅ©ng thay đổi từng khoảnh khắc má»™t - cá»§a biển cả, trá»i, đất, mặt trá»i mà lúc nà o anh cÅ©ng ao ước cảm thấy mình là má»™t bá»™ pháºn cá»§a nó trong những ngà y cuối cùng nà y cá»§a anh. Khi bắt cái tên ấy phải vang lên, ngưá»i phụ nữ lại kéo ra ánh sáng cái sắp sá»a phải biến Ä‘i, phải vÄ©nh viá»…n rá»i bá» cái thế giá»›i dá»… hiểu xung quanh và cái ấm áp giản dị cá»§a lòng nhân đạo hết sức con ngưá»i mà chị mang trong mình má»™t cách vô tư vui vẻ : như những con chim mang trong há»ng chúng các bà i ca. Con ngưá»i gắn vá»›i bản thân anh ta bởi cái tên, chứ không phải gắn vá»›i cuá»™c sống bởi cái tên. Trong cõi lòng thầm kÃn, con ngưá»i đó lúc nà o cÅ©ng thấy buồn, vì con ngưá»i anh ta - má»™t con ngưá»i đầy đủ - chưa có, và lúc nà o anh cÅ©ng cảm thấy hình như con ngưá»i ấy cá»§a anh phải có. Äó là vì cái trà nhá»› lâu Ä‘á»i cá»§a anh lo lắng, cái trà nhá»› mà khi ra Ä‘á»i anh đã mang theo, và mặc dù anh dã cố hết sức vắt óc, nó vẫn không sáng ra được chút nà o. Thế rồi anh Ä‘i tìm kiếm anh – trên mặt đất, trong đêm tối và trong ánh sáng, trong thị trấn ồn à o náo nhiệt và trong rừng ráºm hoang vu – và anh sáng tác ra những huyá»n thoại vá» mình, anh không chấp nháºn anh chỉ là má»™t ngưá»i con bình thưá»ng cá»§a đất, ngưá»i anh em giản dị cá»§a cá» cây và muông thú. Ngỡ ngà ng, anh dừng lại trước vá»±c thẳm, và tháºt may mắn, nếu trên bá» vá»±c ấy anh gặp được má»™t con ngưá»i, dù chỉ là má»™t lão già khốn khổ, ngà y ngà y Ä‘i nhẫn nại Ä‘i nhặt sò, ốc ở ven biển. Và cÅ©ng rất may, nếu anh kịp thá»i nhá»› lại rằng đã lâu lắm, hồi anh còn bé, anh đã sống cạnh biển ngay trên bá» cá»§a nó, trong má»™t túp lá»u gá»— tồi tà n kiểu Nháºt, gần má»™t đồn biên phòng hải đảo. Và o những ngà y biển lặng, những ngưá»i lÃnh trần truồng lại lùa ngá»±a xuống biển, cạnh chá»— cá»a sông, để tắm cho chúng – Con ngá»±a chùn lại không dám xuống nước vì sợ con sóng nhá», và ngưá»i lÃnh giáºt giáºt dây cương, lấy gót chân thúc và o bụng nó. Xa xa ngoà i chân trá»i, xuất hiện má»™t chiếc tà u thuá»· dưới má»™t cá»™t khói cao, chú bé tưởng như nó cÅ©ng là má»™t bá»™ pháºn bình thưá»ng cá»§a biển, tá»±a như những con hải âu, con cá, doi cát và những tảng đá trên bá», tá»±a như những ngưá»i phụ nữ Triá»u Tiên váy giắt cao trên chân, cúi gáºp ná»a ngưá»i trên mặt biển lấp lánh chá»— bãi cạn, để mò ốc, trông như những cái xuồng cÅ© bị mắc kẹt mãi mãi trên đám cát ven bá», tá»±a như mùi rong biển và mùi nước mặn, và nhất là cái mùi không gì so sánh cá»§a những con cầu gai mà cáºu bé Ä‘i nhặt trên bãi cạn rồi Ä‘em rải chúng trên cát cạnh chiếc xuồng cÅ©.
* * * * *
-Ông chủ ơi, ta đi ra xem cá đi, - anh ta nói với ông lão.
Cá hả ? Äô Khôcrô gáºt đầu bằng lòng, Ä‘i và o nhà khoác cái áo vét rồi bước ra – lão không quen Ä‘i cởi trần. Còn ngưá»i lạ mặt thì cởi quần, quẳng xuống bá» tưá»ng và chỉ mặc má»™t chiếc quần đùi xanh bạc phếch Ä‘i ra biển. Trên bá», những con sóng à o à o chạy lên cát, như những ngưá»i đà n bà to béo, nhảy xuống nước, và lá»›p cát ẩm lúc đó, khi nước trôi Ä‘i, nó lại trở nên tối má». Trên chá»— cát đặc và ướt có cắm má»™t cái cá»c ngắn, thân cá»c buá»™c má»™t sợi dây câu. Ngưá»i lạ mặt lấy tay cuá»™n sợi dây kéo lên khá»i nước, còn ông lão thì tay chắp sau lưng, đứng bên cạnh nhìn sợi dây Ä‘ang cắt sóng và từ từ Ä‘i ngược vá» phÃa tay ngưá»i lạ mặt, dá»c theo sợi dây, những giá»t nước trong cứ chạy chạy rồi văng xa. Trong bốn lưỡi câu có gắn mồi, có ba lưỡi câu có cá. Má»™t con cămbala to, có cái lưng mà u xám bẩn và cái bụng trắng mịn thỉnh thoảng lại bám chặt xuống đáy, theo sau nó là hai con nagava mình óng ánh Ä‘ang giãy giụa trên sóng. Ngưá»i lạ mặt giÆ¡ cao sợi dây có cá, lắc má»™t cái rồi ném xuống chân ông lão, ông lão ngồi xuống và bắt đầu gỡ con cá cămbala to máºp Ä‘ang quẫy ra khá»i lưỡi câu. Ở chá»— quăng thứ hai, cách chá»— thứ nhất không xa, hòn chì không biết bị vướng và o cái gì, và ngưá»i lạ mặt phải lá»™i xuống để gỡ. Anh lá»™i ngáºp đến thắt lưng, giÆ¡ cao hai khuá»·u tay nhảy nghiêng ngưá»i Ä‘i má»—i khi có con sóng áºp tá»›i. Bá»—ng anh kêu ré lên, cưá»i sằng sặc rồi ngụp xuống nước, là m bá»t bắn tung toé xung quanh. Sau đó anh cứ đưa hai tay mò dưới đáy, tìm kiếm má»™t hồi, trên mặt nước chỉ thấy cái đầu anh nhô lên lúc thì quay mặt, lúc thì quay gáy và o bá». Còn ông lão cứ ngồi xổm nhìn và đợi, tay giữ cái túi cá lá»§ng lẳng giữa hai đầu gối. Con cămbala to máºp cứ giãy giụa là m cái túi Ä‘ung đưa. Ngưá»i lạ mặt Ä‘ang đứng dưới nước bá»—ng nhảy lên cao gần đến đầu gối, giÆ¡ cao cánh tay trên đầu, và trên sợi dây câu không nhìn thấy trước mặt anh ta có hai con cá Ä‘ang quẫy - má»™t con là cămbala, còn con cá khác như con navaga không to lắm, vừa giống con cá hồng. Nhưng đó là cá hồng, và ông lão vui lắm, vì sẽ có món thết Maxicô. Canh cá nấu bằng cá hồng thì không có gì tuyệt bằng.
Sau khi gõ nốt chá»— cá ở sợi dây thứ ba, cuối cùng ông lão Ä‘i vá» nhà , còn ngưá»i khách lạ ở lại mắc mồi má»›i và o lưỡi câu. Äô Khôcrô vừa xách cái túi lưới nặng trÄ©u vừa khoan khoái ngắm từ miệng đến đáy túi. Lão suýt vấp phải cái đầu cắt ngắn không biết cá»§a anh chà ng nà o Ä‘ang nằm trên đất.
Ở cạnh nhà ông lão nhìn thấy Maxicô Ä‘ang đứng bên má»™t ngưá»i tay xách má»™t nắm cần câu, chân Ä‘i đôi á»§ng đánh cá dà i. Hai ống cá»§a đôi á»§ng đã bị sá»n hết, trên má»™t ống lá»›p cao su bong cả ra, lá»§ng lẳng như cái tai chó. Ngưá»i đánh cá và Maxico đứng cách xa nhau Ä‘ang nói chuyện, Maxico Ä‘ang phÆ¡i những chiếc áo đã giặt lên những cà nh ngưu bà ng chắc, ngoái nhìn qua vai. Ngưá»i đánh cá đó là ngưá»i Triá»u Tiên, nhưng lại mang há» Nga – CudÆ¡nhetxôp. „Ngà y mai có lẽ mưa đấy nhỉ ? – Maxico há»i, đưa tay chỉ vá» phÃa hòn đảo xa ngoà i biển - từ sáng sá»›m đã thấy hiện rõ trên ná»n trá»i, cÅ©ng tối sẫm như biển. „Nà o biết được, - CudÆ¡nhetxôp vừa lấy ngón tay gãi gãi cổ vừa trả lá»i. – Không phải lúc nà o cái Ä‘iá»m ấy cÅ©ng đúng đâu. Có lúc nó hiện rõ hà ng tuần liá»n mà vẫn không sao, không mưa tà nà o“, - „Phải, phải, có lúc như thế đấy.“ Maxico vuốt cho thẳng mấy cái cổ tay áo ướt, chiếc áo vắt trên cà nh ngưu bà ng trông như tay ngưá»i Ä‘ang ôm những chiếc lá „Nhưng cÅ©ng có khi mưa – CudÆ¡nhetxôp nói tiếp như nói vá»›i mình, - vì từ sáng vợ tôi thấy Ä‘au ở chá»— ngang thắt lưng, và chá»— xương gãy cá»§a tôi cÅ©ng thấy hÆ¡i nhức. Ai biết được mưa bất thình lình lúc nà o không hay. Thá»i tiết ở Xakhalin nà y cÅ©ng như đà n bà Xakhalin ấy - Chẳng ai biết má»™t tiếng sau đẻ ra chuyện gì.“ Rồi khoát tay má»™t cái, ngưá»i đánh cá lê bước Ä‘i tiếp, kéo sá»n sệt đôi á»§ng nặng trên cát.
Anh ta cưới má»™t ngưá»i phụ nữ Nga, má»™t ngưá»i đà n bà nhanh nhẹn, giá»ng oang oang tên là Clava, mà anh ta rất sợ nhưng cÅ©ng rất yêu, tháºm chà anh ta còn mang há» cá»§a vợ. Anh ta suốt ngà y mất mặt ở ngoà i biển vá»›i mấy cái cần câu, và chị vợ cứ rà y là mãi vá» chuyện đó, chị ta muốn anh mua con bò và đi chăn nó. Nhưng anh CudÆ¡nhetxôp nà y lại rất ghét bò, chỉ thÃch Ä‘i câu cá thôi – nên không phải tá»± dưng ngưá»i ta đặt cho anh cái biệt hiệu „con quá»· biển“. Nhưng nghe nói, mặc dù như thế, hai vợ chồng CudÆ¡nhetxôp sống rất hòa thuáºn . Má»™t hôm chÃnh lão Äô Khôcrô đã nhìn thấy cặp vợ chồng ấy trong giây phút hạnh phúc cá»§a há» : há» trốn ra má»m Camarôn nghỉ. CudÆ¡nhetxôp tất nhiên là cứ đứng rình mấy cái cần câu cá»§a anh, còn Clava thì ngồi phÃa sau, duá»—i dà i chân trên cát ấm. Chị ta là ngưá»i đà n bà hiá»n là nh, Ãt nói, chị cứ ngồi cúi đầu ra phÃa trước, rồi lại ngả sang má»™t bên, lấy lược gá»— chải má»› tóc thưa mà u sáng. Äô Khôcrô lúc ấy Ä‘ang hái rong biển trên bá». Lão Ä‘i qua chá»— há», cúi ngưá»i chui qua những sợi dây câu trong suốt cá»§a CudÆ¡nhetxôp căng dà i giữa biển và những đầu cần câu dẻo. Cả hai vợ chồng chà o lão, rồi ngạc nhiên nhìn ngưá»i lạ mặt râu ria xồm xoà m Ä‘ang Ä‘i vá» phÃa há» - ngưá»i nà y vác má»™t ôm rong biển.
Mắc giun và o lưỡi câu xong, anh quay quay hòn chì và quăng nó ra tÃt ngoà i xa. Mấy sợi dây câu, rÃt lên trong không khÃ, rồi rÆ¡i đánh tõm xuống nước. Má»™t ngá»n sóng dâng lên, đổ xuống, bẹp ra rồi tản Ä‘i các phÃa. Anh khoắng khoắng tay và o dòng nước Ä‘ang trà n tá»›i. „Nói dối – anh ngước nhìn hòn đảo xanh ngoà i xa miệng lẩm bẩm – không mua được“. Cái bầu trá»i bao la kia không dá»… gì mây có giăng kÃn được. Äến đêm nó sẽ sáng rá»±c má»™t mà u xanh ngoan cưá»ng vô táºn , và các vì sao sẽ chen chúc nhau trên đó. Và sáng hôm sau, má»™t mà u xanh lá cây sẽ bắt đầu lan dần từ mép cá»§a nó, rồi hình như sẫm lại, và má»™t mặt trá»i đỠrá»±c nặng ná» sẽ nhô lên từ dưới biển, con ngưá»i sẽ được thấy má»™t ngà y má»›i, cÅ©ng ấm áp và trong trẻo như ngà y hôm nay.
Anh nhìn vá» phÃa thị trấn - bá» biển hình như Ä‘ang chuyển động dưới đám ngưá»i tụ táºp trên nó. Há» chiếm toà n bá»™ bãi tắm và đáng tiến dần vá» phÃa Camarôn. Má»™t chà ng thanh niên lấy tay tung quả bóng chuyá»n, ngưá»i đà n bà giÆ¡ tay, đứng lên trên cái chăn. Hai cô bé ngưá»i mảnh dẻ ôm nhau, tay cô nỠđể lên cổ cô kia, Ä‘ang Ä‘i ra biển. Má»™t nhóm cô cáºu choai choai Ä‘ang ngồi túm tụm chÆ¡i bà i, má»™t cáºu đội chiếc mÅ© rá»™ng và nh rất kỳ dị. Tất cả bá»n há» Ä‘á»u mong cho mặt trá»i kéo dà i tháºt lâu, và chắc chắn sẽ như váºy, vì nếu những đám mây nặng như đá kia lại kéo tá»›i và trá»i lại mưa xuống những giá»t mưa xám xịt tối sẫm, thì anh cÅ©ng không thể chịu nổi. Anh Ä‘i vá» nhà , tay rÅ© rÅ© những hạt nước Ä‘á»ng ở đầu ngón tay. Anh nhìn thấy má»™t con chó gầy nhom lông và ng nhạt Ä‘ang chạy xiên theo sưá»n núi từ trên quả núi sau má»m cát xuống. Sau đó con chó biến mất sau mấy bụi tưá»ng vi, còn lá»›p cát bị xáo lên dưới chân nó thì chuyển dịch và lăn tròn từng lá»›p xuống theo sưá»n dốc. Bên trên lá»›p cát ấy, ở chá»— khác, cát cÅ©ng bắt đầu chuyển động, và sau đó - ở má»™t chá»— cao hÆ¡n, rồi tiếp đến cả sưá»n cát khẽ chuyển động, rÆ¡i xuống lả tả. Và cái chuyển động lặng lẽ cháºm chạp ấy cá»§a cát dưá»ng như bá»—ng biến thà nh anh, trong con ngưá»i anh cÅ©ng có cái gì bắt đầu rá»i ra má»™t cách lặng lẽ, mÆ¡ hồ và không kìm giữ nổi, đầu anh quay cuồng như Ä‘ang bị lắc lư trên má»™t nÆ¡i rất cao so vá»›i đất. Anh loạng choạng, dang hai tay ra phÃa trước, nhưng vẫn Ä‘i tiếp. Anh nhìn thấy ông lão và Maxico và muốn Ä‘i đến chá»— há».
Maxico ngồi trên má»™t gốc cây cong queo, trăng trắng, bị nước biển và nước mưa mà i nhẵn, còn ông già đứng trước mặt chị. Ngưá»i đà n bà đang chá»n cá trong túi lưới, còn ông già nhìn theo tay chị. Chị ngước mắt nhìn con ngưá»i Ä‘ang Ä‘i tá»›i. Và anh, loạng choạng, dưá»ng như Ä‘i và o cái nhìn cá»§a chị, ngã và o trong má»™t cảm giác bá»—ng hiện sáng lên trên khuôn mặt ngưá»i phụ nữ.
Äôi môi má»m mại cá»§a chị thoáng rung động, hai góc môi kéo dà i sang hai bên, hà m răng trắng muốt lấp lánh – đó là nụ cưá»i, nụ cưá»i ấy trùm cả lên đôi gò má thanh tú mịn mà ng cá»§a chị và truyá»n lên mấy nếp nhăn cong cong hai bên khóe mắt, sau đó Ä‘i và o đôi mắt ấy, rồi từ đấy nó hiện ra - bằng má»™t thứ ánh sáng đặc biệt mà không má»™t nÆ¡i nà o trên thế gian nà y có nữa. Ngồi phịch xuống cạnh ngưá»i đà n bà , anh ngó và o cái cá»a sổ nhá» cá»§a vÅ© trụ loà i ngưá»i, và anh nhìn thấy trong đó hình ảnh cá»§a anh, bầu trá»i, và những đám mây.
-Thế nà o Masenca, ta nấu canh cá chứ ? – anh há»i, cảm thấy đất nặng ná» tròng trà nh dưới chân, khẽ thụt xuống và trôi Ä‘i khá»i thân ngưá»i anh.
-Anh là chủ, anh đi nấu đi, - Maxico đáp.
Chị và ông lão Ä‘ang đứng trên mảnh đất tròng trà nh ấy, và đến được chá»— đất ấy còn rất gần – có thể vá»›i tay được. Má»™t con ruồi xanh Ä‘ang bay vo ve bên cạnh mặt, ngưá»i đó yếu á»›t xua tay Ä‘uổi nó Ä‘i. Äất vẫn lặng lẽ, từng milimét má»™t, từ từ trôi đến gần anh và anh, nhìn ra hòn đảo, nÃn thở, hồi há»™p chá» cho nó chạm và o chân.
Tà i sản của Alucard
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 03:20 PM .