26-09-2008, 09:02 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 31
Khi cảnh sát đến thì Lá»™ San chưa chết, láºp tức cho chở đến bịnh viện.
Qua ngà y thứ hai, bịnh cá»§a Lá»™ San phát lên dữ dá»™i nóng đến 40 độ, nà ng mê man không biết gì cả, sau khi bác sÄ© tìm thấy nà ng trúng hai viên đạn và o những nÆ¡i không đến ná»—i nguy hại, chỉ vì má»™t viên đạn trúng phÃa trên hai lá phổi, từ sau lưng trổ ra dưới vú. Bá sÄ© nói: Nếu triệu chứng không biến hóa thì má»™t thá»i gian dà i có thể cứu nà ng sống được. Chỉ vì hai vết thương Ä‘á»u nặng, nên bác sẽ không quyết Ä‘oán được.
o0o
Cốc Minh xem báo thấy vụ án mạng nầy, và xem ảnh nạn nhân là má»™t ca sÄ© Ä‘ang lên tên là Lá»™ Minh, chà ng nhìn kỹ thấy không thể lầm lá»™n được, chÃnh là ngưá»i vợ ly hôn cá»§a chà ng. Xem xong, chà ng chạy như Ä‘iên xuống lầu kêu lên:
- Ba má ơi, hãy xem cái nầy nè.
- Cốc Minh! Xem váºt gì váºy?
- Lá»™ San bị ngưá»i ta bắn chết.
- à chà ! à Lâm!
Lão Lâm bèn bước ra nghi ngá» há»i:
- Chuyện gì váºy bà ?
- Ba! Lá»™ San bị ngưá»i ta bắn chết rồi!
Lão Lâm xem sơ qua trong báo:
- Có phải nó hay không?
- Má à , sao con thấy khó chịu quá đi.
- Con à , đừng khóc, ba má biết con quá thương vợ con.
Khi lão Lâm xem kỹ bèn nói:
- Chưa chết, chỉ bị thương nặng mà thôi.
- Ba má à , con muốn đi thăm vợ con.
Lão Lâm than thở không dứt nói:
- Con à , vợ cá»§a con bây giá» không phải như xưa vì nay là vợ cá»§a ngưá»i khác rồi.
- Trong lòng con, nà ng chỉ là vợ cá»§a con vÄ©nh viá»…n thưa ba má, chỉ vì con thương vợ thì Ä‘iá»u gì con cÅ©ng tha thứ tất cả.
Bà Lâm thở ra nói:
- Vợ con bị tai nạn, tháºt má không tưởng đến.
- Thưa ba má, xin ba má cho con đi thăm vợ con.
Vợ chồng Cốc à Lâm lẳng lặng không nói gì, lão Vương cũng đứng một bên mà cúi đầu xuống. Sau cùng, bà Lâm nói:
- Ông à , nên để cho nó đi được không ông?
Lão Lâm hÃt má»™t hÆ¡i thuốc xì gà nói:
- Cũng được, Cốc Minh! Nếu Lộ San nó hồi tâm chuyển ý thì cũng nên tha thứ cho nó.
Bà Lâm tiếp lá»i:
- Äúng ra, bản tánh Lá»™ San cÅ©ng hiá»n là nh.
Lão Vương nhìn thấy Cốc Minh, vốn là con ruá»™t cá»§a lão được như váºy lão cÅ©ng lấy là m thá»a ý, lão nhá» lệ mà tiếp lá»i:
- Sao cáºu không mang Tiểu Lá»™ và Nhị Lá»™ theo? Äể cho mợ thấy hai đứa con ruá»™t cá»§a mình, sẽ theo chúng nó mà vá».
Vợ chồng lão Lâm do dá»± chưa biết tÃnh sao, bà vú bèn ngá» lá»i:
- Tôi xin theo để trong nom hai cháu.
Lão Lâm lặng lẽ giây lát nói:
- Cốc Minh, trước khi con Ä‘i thăm Lá»™ San, nên đến nhà bên vợ con, có lẽ ba má cá»§a nó được tin nầy thì khổ tâm lắm? Con sẽ tìm lá»i êm dịu mà khuyên nhá»§ há».
- Con xin vâng lá»i ba dạy.
- Cốc Minh và lão Vương lái xe ra khá»i cá»a, vợ chồng lão Lâm không hẹn mà cùng thở dà i má»™t tiếng.
o0o
Trước khi Cốc Minh chưa đến thì vợ chồng lão Châu đưa Lá»™ Ni Ä‘á»c tá» báo loan tải tin nầy. Bà Châu khóc mùi, đứa con gái đã mất liên lạc hằng năm, nay được biết tin lại là má»™t tin chẳng là nh.
Bá»—ng nghe tiếng chuông cá»a reo vang. Lá»™ Ni ra mở cá»a, thì ra là Cốc Minh, nà ng reo lên:
- Cốc Minh!
- Thưa chị, ba má có ở nhà không chị?
Lá»™ Ni nói có tại phòng khách, Cốc Minh liá»n Ä‘i nhanh và o:
- Thưa ba má, được mạnh. Có lẽ ba má được biết tin chẳng là nh nầy rồi?
Vợ chồng lão Châu đồng thanh nói:
- Phải rồi, ba má đã biết.
- Xin ba má không nên buồn rầu, chắc chắn Lộ San vẫn mạnh.
Bà Châu run giá»ng:
- Con! Lộ San nó ở không phải với con, nhưng nay nó bị...
Bà Châu bá» lá»ng câu nói vì xúc động.
- Thưa má, miá»…n là Lá»™ San tá»± giác ngá»™, bất cứ trưá»ng hợp nà o con cÅ©ng tha thứ cho vợ con.
Lá»™ Ni tiếp lá»i:
- Ba má à , hiện giá» không phải ở đây mà trách cứ hoặc giáºn há»n, con nghÄ© nên tìm cách Ä‘i thăm Lá»™ San hoặc rước nó vỠđây.
Bà Châu tuôn nước mắt rà n rụa:
- Lộ Ni nói phải, ông à , có nên rước Lộ San vỠđể đưa nó và o bịnh viện nuôi nó không?
- Tùy ý bà tÃnh vá»›i Cốc Minh.
Cả nhà bà n tÃnh chuyện rước Lá»™ San vỠđể gần gÅ©i mà săn sóc. Lá»™ Ni đưa Cốc Minh vừa ra tá»›i cá»a, bá»—ng nhiên thấy má»™t ngưá»i cầm tá» báo há»›t hải chạy tá»›i, tinh thần hoảng hốt kêu lên:
- Lá»™ Ni!
- Kìa, anh Khổng Vân!
- Anh đến cho em hay má»™t tin rất quan trá»ng.
Lộ Ni tỠvẻ đau khổ nói:
- Tin đó em đã hay rồi. Quả là một tin bất hạnh.
Cốc Minh tiếp lá»i:
- Chị hãy má»i anh Khổng Vân và o nhà . Em phải Ä‘i gấp.
Khổng Vân nghi ngá» há»i:
- Bạn đi đâu bây gi�
- Cốc Minh muốn đưa má em đến đó rước Lộ San vỠđây.
Khổng Vân hối thúc:
- Váºy thì bạn hãy Ä‘i ngay, nhưng nhá»› đừng nên chạy lẹ lắm.
- Tôi biết Ä‘iá»u đó. Hẹn gặp lại.
Hai ngưá»i nhìn bóng xe cá»§a Cốc Minh khuất đạng, Khổng Vân bèn há»i:
- Lộ Ni, Cốc Minh vẫn đối xỠđẹp với Lộ San chớ?
- Vâng, chỉ tại Lộ San quá buông lung mới ra kết quả như ngà y nay.
o0o
Chuyến xe lá»a từ từ rá»i trạm Äà i Bắc, trên đưá»ng Ä‘i vá» Nam. Chỉ có hai đứa bé không há» biết gì vá» mẹ chúng. Tiểu Lá»™ lần thứ nhứt được ngồi xe lá»a, nó vui thÃch vô cùng, Cốc Minh bồng bé hướng ra ngoà i cá»a sổ để nhìn cảnh sắc. Nhị Lá»™ thì lặng yên ngồi trong lòng bà ngoại, bà vú cÅ©ng ngồi lặng thinh. Trừ hai đứa nhá» liếng xáo, má»i ngưá»i trong lòng Ä‘á»u suy nghÄ© chuyện riêng, không ai nói chuyện vá»›i ai.
Äến Cao Hùng trá»i đã sắp tối. Má»i ngưá»i Ä‘á»u gá»i xe thẳng đến y viện. Cốc Minh há»i thăm ngưá»i trong bịnh viện thì không có bịnh nhân nà o tên Lá»™ San. Chà ng há»i tên Lá»™ Minh là má»™t ca sÄ© Ä‘ang bị thương nặng, đồng thá»i lấy tá» báo chỉ cho ngưá»i trong y viện thấy, cô ý tá liá»n hướng dẫn má»i ngưá»i và o phòng Lá»™ San.
Lá»™ San nhìn thấy mẹ mình và hai đứa con, đôi mắt nà ng bá»—ng nhiên lệ chảy dà i. Nà ng nghẹn ngà o cho đến tiếng má mà gá»i cÅ©ng chẳng ra lá»i. Bà Châu cÅ©ng khóc và nói:
- Lộ San! Cốc Minh đến thăm con, luôn cả bà vú nữa.
Äôi mắt Lá»™ San tá» ra xấu hổ khi nhìn thấy Cốc Minh và bà vú, nà ng cúi gầm mặt xuống, nhìn hai vết thương rất nặng. Cùng lúc đó, hai đứa con ngÆ¡ ngác nhìn nà ng.
Bá»—ng nhiên, nà ng ngước đầu lên, đưa hai tay ra muốn bồng hai trẻ, y tá đứng má»™t bên lắc đầu ngăn trở. Cốc Minh bồng Tiểu Lá»™ hạ thấp xuống cho nà ng thân máºt vá»›i nó. Bà vú cÅ©ng bồng Nhị Lá»™ đến là m y như váºy. Lá»™ San tá» vẻ rất khó khăn mệt nhá»c má»›i gá»i:
- Má!
Bà Châu ngồi cạnh mép giưá»ng vẻ hiá»n là nh:
- Con! Hãy thong thả, cả nhà đá»u tha thứ cho con. Theo lá»i Y Tá thì vết thương cá»§a con không đến ná»—i nặng lắm, má»™t thá»i gian ngắn nữa sẽ khá»i.
Cốc Minh tỠlòng thà nh khẩn:
- Lá»™.. Lá»™ San! Quá khứ nó đã trở thà nh quá khứ, giữa hai gia đình Ä‘á»u quên tất cả! Sở dÄ© ba má cá»§a anh không đến muốn để cho anh đến mà an á»§i em.
Bà Châu nắm tay con gái nói:
- Ba và chị con cũng bảo má đến mà an ủi con, tuy cả hai không đến nhưng đang chỠđợi tin con.
- Má! Hiện giỠchuyện gì con cũng không muốn nói cả.
- Má biết tinh thần của con hiện giỠđang giao động, con không nên nói gì là tốt hơn.
- Má! Con bị thương rất nặng, có lẽ ngà y mai nầy chết cũng chưa biết chừng.
- Lộ San! Con hãy vững lòng, má không gạt con đâu.
- Con đã đối không phải vá»›i tất cả má»i ngưá»i.
- Không ai trách con, ba cá»§a con cÅ©ng bảo má nên săn sóc con cho mau bình phục. Lá»™ San, má và Cốc Minh tÃnh ngà y mai nầy rước con vá» Äà i Bắc để gần gia đình cá»§a đôi bên mà tiện việc săn sóc.
Lộ San đã và o bịnh viện trong mấy ngà y qua không ai săn sóc?
Bình thưá»ng thì bướm ong tụ táºp đến rần rá»™, bây giá» thì không thấy má»™t bóng dáng nà o. Lúc nà ng là ngôi sao cá»§a rạp NgÅ© Duy thì há» tranh nhau mà săn đón. Không gì đáng buồn hÆ¡n là viên Giám đốc Hứa Thế Lâm, không hỠđến y viện mà thăm má»™t lần, đừng nói chi là giúp đỡ tiá»n bạc thuốc men.
Rá»i bịnh viện nầy để vá» Äà i Bắc để có ngưá»i săn sóc, Lá»™ San nghe đến bèn cảm khái vô cùng. Do đó, nà ng ngá» lá»i rất lạnh lùng tha thiết:
- Má! Con xin theo ý má tÃnh sao cÅ©ng được.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u mừng rỡ, nhứt là mong cho đôi vợ chồng có thể "gương vỡ lại là nh" Cốc Minh khá»i phải mang chứng uất trong tâm mà thưá»ng rước thầy Ä‘iá»u trị nữa.
Tà i sản của quykiemtu
Chữ ký cá»§a quykiemtu Rượu gặp bạn hiá»n ngà n chén thiếu
Chuyện ngưá»i không hợp ná»a câu thừa
26-09-2008, 09:03 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 32
Bảy ngà y sau, Bác sÄ© tại bệnh viện Cao Hùng má»›i cho bà Châu và Cốc Minh rước Lá»™ San vá» Äà i Bắc. Hiện giá» nà ng đã thoát khá»i cÆ¡n nguy, chỉ cần tịnh dưỡng lần lần bịnh tình khôi phục, ngưá»i khổ công nhứt là Cốc Minh, má»—i ngà y phải dẫn hai đứa con đến thăm Lá»™ San để cho nà ng vui vẻ bá»›t nghÄ© đến chuyện khổ Ä‘au, má»™t hôm Cốc Minh nói:
- Lộ San! Xin em lượng thứ cho anh, cũng tại anh mà ngà y nay em mới ra đến nông nỗi nầy.
Nhìn Cốc Minh, nà ng bèn quay mặt ra cá»a sổ, nà ng như muốn nói hết ná»—i lòng mình, nhưng trước đôi mắt thà nh tháºt cá»§a Cốc Minh nà ng khó nói ra lá»i. Những ngà y qua, ngoà i vấn đỠCốc Minh nhắc chuyện cÅ© ra, chà ng chưa lần nà o nói đến vấn đỠnầy. Hôm nay chà ng mở lá»i xin lá»—i, nà ng tá»± thấy mình vô cùng xấu hổ.
Riêng Cốc Minh, chà ng nhìn thấy nà ng không trả lá»i lại cho rằng nà ng còn há»n giáºn nên không muốn nói chuyện vá»›i chà ng. Cốc Minh lại nói tiếp:
- Lộ San! Em hãy xem, Tiểu Lộ và Nhị Lộ chúng rất ngoan ngoãn dễ thương, mỗi khi vỠnhà ăn cơm, chúng cứ khóc la kêu má.
Câu nói nầy khiến co Lá»™ San rất an á»§i, nà ng an á»§i vì nà ng còn hai trẻ là chÃnh giá»t mái cá»§a nà ng sanh ra. Nhưng nà ng rất Ä‘au khổ, vì nà ng đã có lá»—i quá nhiá»u vá»›i hai con.
Má»™t ngưá»i mẹ hư đốn như nà ng, còn có tư cách nà o
mà giáo dục hai trẻ. Nhưng hai trẻ lại cần đến nà ng, nà ng nghÄ© đến hai viên đạn cá»§a ngưá»i đà n bà ghen, sao nó không xuyên và o những chá»— nhược để nà ng giã từ cõi Ä‘á»i, còn tốt hÆ¡n sống đây để âm thầm tá»§i nhục vá»›i chồng con?
Nà ng nghÄ© khác, nhưng Cốc Minh lại tiếp lá»i:
- Lá»™ San! Äã nhiá»u ngà y qua, em không chuyện trò vá»›i anh, tá»± nhiên là em chưa tha thứ lá»—i lầm cho anh?
- Xin anh bồng em trẻ lại đây, em muốn giỡn với nó.
Cốc Minh bồng hai con lại cho nà ng, hai trẻ ôm má nó và nằm xuống cánh tay mẹ. Nà ng không cầm được đôi giòng lệ tuôn trà n theo hai khóe mắt. Có lẽ đôi giòng lệ không phải lệ thương con, mà là hai gá»t nước mắt đã ăn năn ở chẳng phải vá»›i con.
Cốc Minh lấy khăn tay ra lau lệ cho nà ng, ban đầu nà ng cự tuyệt, sau lại cũng để cho Cốc Minh lau:
- Anh hãy mang chúng vỠcho chúng dùng cơm đi!
- ÄÆ°á»£c rồi, ăn cÆ¡m xong, anh sẽ mang chúng đến.
- Em không muốn anh bồng chúng đến nữa.
- Nếu không bồng đến, chúng sẽ là m ồn lên đôi má.
- Em không muốn chúng đến lúc chiá»u tối.
- ÄÆ°á»£c, anh sẽ dá»— chúng ở nhà .
Lá»™ San dùng đôi mắt đưa cha con Tiểu và Nhị Lá»™ ra vá». Trong lúc sá»± xót chua Ä‘au đớn lại đến vá»›i lòng nà ng, chẳng bao lâu Lá»™ Ni bước và o tay cầm rất nhiá»u sách; nà ng kêu lên:
- Kìa, chị!
- Äâu em Ä‘oán coi ai đến thăm em?
- Không biết đâu.
- Khổng Vân, hãy và o đây anh!
Lộ San nghe qua cảm thấy vô cùng đột ngột, không biết phải nói sao, chỉ kêu lên:
- Chị!
Lộ Ni giới thiệu, em của tôi là Lộ San đây.
Lá»™ San nhìn Khổng Vân, liá»n nói:
- Lộ San em! Xin lỗi anh không đến sớm để thăm em.
Những chai nước ngá»t nầy chÃnh tay anh đã chá»n lá»±a mua cho em, không biết em có thÃch uống nước trái cây nầy không?
- Cám ơn anh. Em...
Khổng Vân bèn cắt lá»i nà ng:
- Tất cả Ä‘á»u thuá»™c vá» quá khứ, má»—i ngưá»i Ä‘á»u gặp phải, nhưng hoà n cảnh có khác hÆ¡n đôi chút đó thôi.
Lá»™ Ni cưá»i rất cởi mở nói:
- Anh Khổng Vân bằng xương bằng thịt, so với bức ảnh của anh thế nà o?
- So vá»›i bức ảnh, anh Khổng Vân tháºt bên ngoà i còn oai hùng hÆ¡n nhiá»u.
- A! Em Lộ San quá khen ngợi, anh không biết lấy chi mà đáp lại cho vừa.
Lá»™ San nở nụ cưá»i trên nét mặt xanh xao, nà ng cho chị biết rõ:
- Chị à , cho đến bây giá» em má»›i thấy chá»n bạn Ä‘á»i không nên chú trá»ng đến bá» ngoà i, nếu gặp má»™t chà ng trai hà o hoa, đẹp mã quá, phái nữ dá»… cảm thì khó mà giữ, sẽ bị phụ nữ khác cướp Ä‘i, theo em chỉ cần chân thà nh, dầu cho má»™t chà ng trai mặt mà y sần sùi cÅ©ng được. CÅ©ng như em Ä‘eo Ä‘uổi theo má»™t gã hà o hoa dá»… cảm là Tạ Cách Luân, đến hôm nay thân thể má»›i đến nổi nầy. Xin lá»—i, em quên có anh Khổng Vân đứng đây.
Khổng Vân liá»n cưá»i cưá»i nói:
- Chẳng ngại gì, lá»i cá»§a em cÅ©ng như những trẻ đã chÆ¡i dao bị đứt tay, nay sợ dao là phải chá»›.
Lá»™ Ni cÅ©ng cưá»i và khôi hà i:
- Vì váºy, mà chị chá»n má»™t chà ng trai là m bạn xấu nhất, nhưng cÅ©ng dá»… thương nhất.
- Chẳng những xấu mà là má»™t gã đánh giầy trước mặt muôn ngưá»i nữa chá»›.
- Tháºt tình em rất khâm phục tình yêu cá»§a anh chị đó.
- À, Cốc Minh dắt hai cháu đến chưa váºy em?
Nghe chị há»i đến Cốc Minh, nà ng cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng Khổng Vân, bởi Khổng Vân và Cốc Minh là bạn há»c. Nhưng nà ng cÅ©ng nhá» giá»ng:
- Vừa ra khá»i đây giây lát thì anh chị đến.
Khổng Vân thà nh tháºt nói:
- Em Lá»™ San! Từ trước anh chưa bao giá» dám khuyên can ai, nhưng hôm nay anh xin khuyên em má»™t Ä‘iá»u, em hãy tin Cốc Minh mãi mãi vẫn yêu em. Anh cÅ©ng chưa bao giá» bá»™i phục ai, nhưng anh rất bá»™i phục Cốc Minh, vì anh ấy có má»™t trái tim chung thá»§y cùng em. Trên Ä‘á»i nầy, má»™t chà ng chỉ yêu duy nhất má»™t ngưá»i tháºt hiếm thấy.
Lộ San ngước mặt lên nhìn chà ng nói:
- Em... em rất hân hạnh được nghe lá»i anh chỉ giáo, cÅ©ng như em rất thÃch thú thấy chị em chá»n anh là m bạn Ä‘á»i.
- Anh cÅ©ng không khác Cốc Minh chi mấy, mãi mãi chỉ yêu má»™t ngưá»i.
Lá»™ Ni tiếp lá»i:
- Em nên bảo trá»ng lấy thân, đến giá» chị phải Ä‘i há»c.
Khổng Vân cũng tha thiết với Lộ San:
- Em nên yên tâm để sá»›m bình phục, anh sẽ thưá»ng đến thăm em.
- Cám ơn anh.
Khổng Vân đã Ä‘i rồi nhưng còn lưu lại cho Lá»™ San má»™t ấn tượng tốt. Nà ng rất khâm phục má»™t gã đánh già y mà nên thân danh, tháºt là má»™t ngưá»i đáng mến.
o0o
Qua ngà y thứ hai, lão Vương sắp sá»a đưa Cốc à Lâm đến văn phòng. Nhưng bà Lâm bước theo gá»i giáºt lại:
- Lão Vương, hãy cháºm má»™t chút.
Lão Vương ngừng xe lại há»i:
- Thưa bà , còn dặn Ä‘iá»u chi?
- ÄÆ°a ông đến văn phòng, hãy trở vá» mang những thức uống mà Lá»™ San thưá»ng thÃch dùng đến bịnh viện cho nó.
Lão Vương đưa lão Lâm đến văn phòng, rồi láºp tức trở vá» mang thức uống và trái cây cần thiết đến y viện cho Lá»™ San. Äến nÆ¡i lão liá»n gõ cá»a. Lá»™ San nghe tiếng lão Vương nà ng má»i và o. Lão Vương bước và o nói:
- Thưa cô, hôm nay cô thấy đỡ nhiá»u?
- Cám ơn chú, tôi thấy ngà y xuất viện không lâu lắm.
- Theo ý tôi không nên xuất viện gấp lắm, chỉ cần tịnh dưỡng cho tháºt mạnh sẽ vá» nhà cÅ©ng không muá»™n gì.
- Tay chú Ä‘ang cầm váºt gì đó?
- Bà chủ bảo tôi đem những thức uống hằng ngà y cô ưa dùng đến cho cô.
- Là những thứ gì váºy?
- Tôi cũng không biết.
Lá»™ San tiếp lấy mở ra xem, trong ấy có hai quả năng Ä‘á». Nà ng thấy vô cùng cảm động. Äối vá»›i bà mẹ chồng như má cá»§a Cốc Minh tháºt trên Ä‘á»i Ãt có. Äến nông ná»—i nầy mà nà ng chưa thấy trên nét mặt bà hiện lên vẻ khó chịu.
Bỗng nghe lão Vương nói:
- Cô à , tôi tuy là một gã lái xe...
- Chú Vương, chú là má»™t ngưá»i cha tốt, nếu tôi là con cá»§a chú thì tôi cảm thấy hãnh diện lắm.
Bá»—ng nhiên mắt lão Vương rưng rưng lệ, nà ng không hiểu lão Vương thương tâm vì lý do gì? Nà ng kinh ngạc há»i:
- Chú Vương, có lẽ tôi đã lỡ lá»i vá»›i chú?
- Không đâu, thưa cô! Tôi đã xem cô như một đứa con từ trước, xin cô chớ trách lão!
- Có gì mà trách, chú đối xỠvới cháu rất tốt mà .
- CÅ©ng như Cốc Minh, tôi cÅ©ng xem cáºu ấy như con từ trước.
- Cũng bởi chú không con?
- Có, nhưng không tiện nói ra.
- Xin chú nói rõ, vì từ trước chú chưa từng nói qua thân thế của chú cho ai biết.
- ......
Lão Vương vẫn yên lặng, không nói ra lá»i, vì lão đã cam kết giữ bà máºt, hay lão vì tương lai cá»§a Cốc Minh mà không tiện nói ra, sợ ảnh hưởng đến tâm lý cá»§a Cốc Minh, chà ng lá»›n cÅ©ng nhá» vợ chồng Cốc à Lâm nuôi dưỡng, thân sinh chà ng bây giá» lại là má»™t lão tà i xế cho chà ng. Äến lúc hiểu rõ thì phải là m sao? Do đó giây lát sau lão trả lá»i:
- Cô! Sau nầy có dịp tôi sẽ nói rõ cho cô nghe, khi cô nghe chắc cô sẽ vừa ý. Hiện giá» tôi chỉ yêu cầu má»™t Ä‘iá»u là cô nên lượng thứ cho cáºu, nếu cáºu Minh mà không được gần cô thì buồn thảm mãi mãi.
- Chú Vương, tôi...
- Lúc cô Ä‘i rồi, khi cáºu ấy nhìn thấy hai cháu thì bá»—ng nhiên rÆ¡i nước mắt. Cáºu ấy quả tháºt nhá»› thương cô không sao khuyên giải được.
- Tháºt ra, tôi không xứng đáng để cáºu Minh yêu.
- Nhưng Cáºu Minh vẫn yêu cô tha thiết.
- Chú à , chuyện đó thỉnh thoảng sẽ đỠcáºp đến. Tôi cảm thấy má»i mệt quá rồi.
- Cô hãy nghỉ đi, tôi xin kiếu cô.
- Cám ơn chú.
- Cô! Tôi sẽ thưá»ng đến viếng thăm cô.
o0o
Trong má»™t tháng nằm tại y viện, má»i ngưá»i Ä‘á»u khuyên Lá»™ San nên trở lại vá»›i Cốc Minh, nà ng vẫn nói như ná»a đùa ná»a tháºt và lắm khi tá» vẻ bi quan, nhứt là mẹ nà ng nói hết những tâm tình cá»§a hai gia đình., nà ng vẫn hứa miá»…n cưỡng, ngưá»i ta vẫn tưởng nà ng còn giáºn Cốc Minh, nhưng tá»± nà ng cảm thấy xót xa, không xứng đáng đáp lại tình yêu cá»§a chà ng, nà ng rất hổ thẹn mà không thể nói ra lá»i. Lá»™ San rất ước mong được xuất viện, má»™t ngà y ở lại y viện sao dà i như má»™t năm, mặc dầu nà ng chưa được bình phục hẳn.
Má»™t chiá»u ná», Cốc Minh không dẫn hai trẻ đến, Lá»™ San vá»™i và ng há»i:
- Sao không dắt bá»n chúng đến?
- Anh muốn đến bầu bạn cùng em trá»n buổi chiá»u nay.
- Không có hai con, thì tôi và anh chỉ còn nhìn nhau mà không biết nói gì.
- Nhưng anh đã từ lâu chất chứa đầy tâm sự mong có dịp để nói hết với em. Nếu em vẫn còn có thể nghe anh.
- Có gì đáng nói, em là một con đà n bà ...
- Nhưng lòng anh cảm thấy vẫn yêu em.
- Nói tháºt, em là má»™t con đà n bà rất hiểm độc.
- Anh không bao giá» nghÄ© đến Ä‘iá»u đó. Lá»™ San, chắc có lẽ em không muốn xây dá»±ng lại những gì đã đổ vỡ?
Nà ng cảm thấy mình đối với chà ng quá nhơ nhớp xấu hổ, không còn mặt mũi nà o mà trở vỠgia đình hỠCốc nữa. Nhìn chà ng chừng nà o nà ng tự thấy mình xấu hổ chừng ấy. Cốc Minh phá bầu không khà yên lặng:
- Lá»™ San! Em nên vì hai con mà lượng thứ hết má»i chuyện.
- Em...
- Chẳng những cho anh mà trong đó có ba má anh đến chú Vương và bà vú nữa.
- Em biết Ä‘iá»u đó.
- Váºy thì em hãy vì anh mà gáºt đầu Ä‘i.
- Anh còn yêu em tức là anh không e ngại cho tương lai của anh sao?
- Vì em, anh không há» nghÄ© đến cái gì gá»i là tương lai cả. Hiện giá» anh yêu em còn hÆ¡n trước kia nữa.
- Em không biết phải nói sao bây giá».
- Em hãy đồng ý vỠnhà anh đi, em.
- Cốc Minh! Em...
Lá»™ San lặng lẽ lắc đầu, nà ng không còn lòng nà o mang mặt mÅ©i vá» nhà chồng. Cốc Minh thấy nà ng lắc đầu, chà ng thất vá»ng cúi gầm mặt xuống, đôi hà ng lệ rưng rưng.
Lá»™ San đứng trước tình cảnh khó khăn gượng ép nầy nà ng tuy rất xấu hổ nhưng cùng thương xót cho chà ng bèn gá»i:
- Cốc Minh!
Chưa biết nà ng sẽ nói gì, nhưng nghe nà ng gá»i tiếng thân thiết lòng chà ng vui mừng như ngà y há»™i, láºt Ä‘áºt lau nước mắt, há»i:
- Lá»™ San! Em muốn gì? Phải chăng em muốn đáp ứng lá»i anh?
- Em... Má»—i khi nà ng muốn nói, bá»—ng nhiên hồi nhá»› những Ä‘iá»u xấu do mình gây ra. Nhứt là trong khi mang thai mà Tạ Cách Luân không nhìn nháºn, buá»™c lòng nà ng phải phá thai, nhưng cÅ©ng không cứu vãn tình trạng giữa nà ng và Luân được. Nà ng lại nhá»› đến lúc mình thá» thai vá»›i Cốc Minh chà ng theo sát má»™t bên mà săn sóc, không việc gì chà ng không là m, nà ng còn cÆ¡ há»™i chót Ä‘em ra so sánh.
- Lá»™ San! Em Ä‘ang nghÄ© gì váºy? Chỉ vì tinh thần em quá Ä‘au khổ chá»› gì.
- Em nghĩ mình hiện đang ở tại đâu đây.
- Thì tại bịnh viện, anh đang bầu bạn với em đây.
- Do đó mà ký ức cá»§a em hiện lên những Ä‘iá»u Ä‘au khổ vừa qua.
- Em hãy quên đi! Em nhớ mình đang trị bịnh, không nên đau khổ.
Nà ng nghÄ© lại, tất cả cÅ©ng do mình, tại sao mình chẳng biết tháºn pháºn lại ở chung cùng Hồ Má»™c Kỳ, nà ng cÅ©ng nhá»› Æ¡n Hồ Má»™c Kỳ nếu không nhá» chà ng mà bị trá»ng thương thì chắc chắn nà ng sẽ chết bằng cách khác. Như hôm ná» chẳng gặp Hồ Má»™c Kỳ tại cá»a rạp Ä‘iện ảnh, thì ba ngà y sau nà ng sẽ nhảy xuống sông Ãi Hà , thân xác hôm nay đã vùi sâu và o lòng đất. Nà ng không trách Hồ Má»™c Kỳ mà chỉ trách mình.
Nà ng cũng không trách gã mang kiếng đen, nếu không nhỠhắn thì đâu có xảy ra vụ huyết án nầy. Bỗng nhiên Cốc Minh reo lên:
- Lộ San! Ba má anh đã đến kìa.
Lá»™ San ngước mặt lên, nhìn thấy vợ chồng lão Lâm Ä‘i và o cùng lão Vương và bà vú, nà ng chưa biết phải xưng hô thế nà o bà Lâm bước đến, giá»ng hiá»n là nh:
- Lộ San đã mạnh rồi hả con?
Lá»™ San rất cảm kÃch và khó khăn lắm má»›i nói:
- Dạ.. đỡ lắm rồi.
Lão Lâm vui vẻ nói:
- Ngà y nay cả nhà đến thăm con. Lộ San! Con không nhìn thấy cả nhà thương mến con sao?
- Phải rồi, con...
Bà vú láºp tức cắt lá»i nà ng:
- Cô! Ông và bà mỗi ngà y luôn luôn tưởng nhớ đến cô.
Cốc Minh đến há»i ba má chà ng:
- Thưa ba má! Con vẫn yêu Lộ San, ba má không phản đối hai con chớ!
- Chẳng những không phản đối, mà còn tuyệt đối mến yêu hai con nữa là khác.
Vợ chồng lão Lâm thương yêu Cốc Minh vô cùng, nhưng niá»m vui chưa trá»n vẹn, bá»—ng nhiên phát sanh ra việc Ä‘au lòng. Bây giá» nếu Lá»™ San đổi ý vá» sum hợp vá»›i Cốc Minh thì vợ chồng lão rất vui vẻ, bởi vợ chồng lão rất lo sợ Cốc Minh vì quá buồn rầu mà sanh bịnh.
Trước tấm lòng mến phục cá»§a gia đình Cốc Minh, là m Lá»™ San nghẹn ngà o chẳng nói ra lá»i. Nà ng chỉ dùng hai giá»t nước mắt mà thay cho lòng mình.
Tà i sản của quykiemtu
26-09-2008, 09:03 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 33
Lá»™ San xuất viện khi đã bình phục. Nhưng nà ng rất lặng lẽ Ãt nói Ãt cưá»i. Má»—i lúc có bạn trai cá»§a Lá»™ Ni đến là nà ng lánh mặt vá» phòng mình mà đóng cá»a lại.
Không bao lâu Lá»™ Ni thấy cá» chỉ lạ cá»§a nà ng bèn hiếu kỳ há»i:
- Em à , em không hoan nghinh việc Khổng Vân đến nhà mình hả?
- Không.
- Sá»± tháºt là em không muốn gặp mặt Khổng Vân.
- Trước mặt chị và Khổng Vân em cảm thấy em có mặc cảm tự ty.
- Không nên là m như váºy, nà o phải Khổng Vân xem em tầm thưá»ng, huống chi em là em cá»§a chị.
- Em đã nghĩ rồi, nhưng phần em rất khó khăn.
- Bộ em không hỠsuy xét rằng Cốc Minh quá yêu em sao?
- Nếu đổi lại chị, chị phải cư xỠlà m sao coi cho được?
- Chị nghĩ hoà n cảnh của em là hoà n cảnh trùng viên, khi chị thấy mặt hai cháu là chị muốn cho hai em gần gũi nhau sớm chừng nà o tốt chừng đó.
- Em muốn tá»± mình nên xét lại nhiá»u hÆ¡n.
- Cũng được, suy nghĩ kỹ thế nà o đó, rốt cuộc cũng phải cùng chung sống với nhau.
- Em thấy Ä‘iá»u tốt nhất là cạo đầu là m ni cô là hay hÆ¡n hết.
- Äiá»u đó không phải tốt cho em lúc nà y vì chồng và con em Ä‘ang cần đến em.
- Äến em mà cÅ©ng chẳng biết pải là m thế nà o, vì chÃnh mình là má»™t con đà n bà hư thân mất nết.
- Má»™t ngưá»i con gái tốt luôn luôn tá»± cảnh giác, đám con trai hư thân bu quanh dụ dá»—. Nếu không phải Tạ Cách Luân quyến dụ em thì ngà y nay em đâu phải gặp những cảnh ngá»™ thảm khốc thế nầy.
- Chị đừng nên đỠcáºp đến tá» quỉ đó nữa.
- Phải rồi, cà ng đỠcáºp đến, cà ng thêm thống khổ chá»› chẳng Ãch lợi gì.
- Chị tÃnh bao giá» má»›i kết hôn vá»›i anh Khổng Vân đó?
- Chị tÃnh vá»›i anh ấy và o mùa xuân sang năm, nhưng ba má muốn sá»›m hÆ¡n cà ng tốt.
- Em rất khâm phục chị, chắc chắn chị vĩnh viễn được hạnh phúc.
- Em lại không vĩnh viễn hạnh phúc sao? Chỉ vì em không muốn tìm hạnh phúc với Cốc Minh mà thôi.
- Dầu sao em cũng bị vết thương lòng khó mà chữa cho là nh.
- Do đó sống trên Ä‘á»i nên nghÄ© đến câu "má»™t lần sa chân để ngà n Ä‘á»i ôm háºn". chị em mình Ä‘i xem má»™t scene xi-nê nhé? Theo chị chắc lâu lắm rồi em không xem xi-nê.
- Cám ơn chị, em không muốn đi đâu hết.
- Nếu ở nhà thì chẳng nên buồn rầu, ba má buồn bực lo cho em lắm.
- ÄÆ°á»£c rồi, từ nay trước mặt ba má em sẽ cố luôn luôn vui vẻ.
- Chị hy vá»ng sá»± vui vẻ cá»§a em nó xuất phát từ ná»™i tâm.
Bá»—ng nhiên chuông cá»a reo vang, Lá»™ Ni Ä‘i mở cá»a thì ra Cốc Minh đến.
- Chị, Lộ San đâu?
- Nó không chịu đi đâu hết, Cốc Minh, dượng nên tìm cách rủ nó đi du ngoạn, sợ nó quá buồn rầu mà sanh bịnh.
- ÄÆ°á»£c, để em thá» xem. Khổng Vân có đến không chị?
- Anh ấy chỉ đến bất thưá»ng thôi.
Cốc Minh đến phòng Lá»™ San, chà ng cúi đầu trông và o, thấy Lá»™ San Ä‘ang ngồi dá»±a trên ghế, chà ng cưá»i cưá»i Ä‘i và o:
- Lộ San, anh đến thăm em đây.
- Sao không mang hai con theo?
- Không phải anh từ nhà đến, nếu em muốn thì gá»i Ä‘iện thoại cho lão Vương mang chúng đến.
Lộ San lắc đầu liếc nhìn Cốc Minh. Chà ng nói tiếp:
- Lá»™ San, em xuất viện đã lâu rồi, sao lai không Ä‘i ra khá»i cá»a, anh sợ em quá buồn mà sanh bịnh. Hôm nay đến rá»§ em du ngoạn, xem xi-nê, hoặc khiêu vÅ© anh sẽ bầu bạn vá»›i em.
- Hiện giá» dưá»ng như em sợ thế giá»›i bên ngoà i.
- Äừng nghÄ© như thế nữa, anh hy vá»ng em sá»›m trở vá» vá»›i anh cà ng sá»›m cà ng hay.
Trở v� Còn mặt mũi nà o mà trở v� Nhưng tình yêu của Cốc Minh rất bao la chỠđón, khiến cho nà ng vô cùng cảm động:
- Cốc Minh! Anh đã nói với em biết bao nhiêu lần, em hãy bỠđi tất cả mà trở vỠvới anh.
- Äúng váºy, anh vẫn thỉnh cầu em lượng thứ hết anh vẫn chỠđến khi nà o em lượng thứ thì anh má»›i thôi.
- Nếu em lượng thứ cho anh thì không biết lượng thứ chuyện gì đây? Thực ra anh đâu có lầm lỗi gì.
- Anh...
- Trái lại em xin anh lượng thứ cho em...
- Lá»™ San!
- Em đã đối xỠkhông phải với anh, cuộc hôn nhơn của chúng ta chia rẽ, hoà n toà n lỗi ở em.
- Không phải váºy đâu.
- Có má»™t việc nầy, anh hãy nghe em nói, bằng không, suốt Ä‘á»i em không bao giá» yên ổn.
- Lộ San! Có chuyện gì em hãy nói ra, bất cứ việc gì anh cũng lượng thứ cho em. Chỉ vì anh yêu em.
- Anh có nghĩ đến nguyên nhân khởi đầu cuộc ly hôn của chúng ta không?
- Nguyên nhân do những dấu môi son in trên áo lót, anh hướng và o em tỠlòng sám hối xin lỗi rồi mà .
... Lộ San lại lắc đầu tỠra rất đau khổ.
- Anh đã nói dầu em phạt anh thế nà o, phạt anh quì suốt đêm anh cũng chịu nữa mà .
- Em không thể đối xá» tà n nhẫn vá»›i anh như váºy nữa.
Cốc Minh mừng như điên:
- Như thế thì em đã tha thứ cho anh rồi?!
- Cốc Minh! Dấu son môi in trên áo lót là hoà n toà n do em tạo ra.
- Anh... Cốc Minh vô cùng kinh ngạc, vì ngoà i sự tưởng tượng của chà ng.
- Anh đã chịu oan uổng, nhưng anh lặng lẽ mà nháºn chịu.
- Vì yêu em, không muốn xa em, nên bất cứ việc gì anh cÅ©ng nháºn chịu tất cả.
- Từ nay anh không nên là m như thế nữa, không nên vì yêu mà trở thà nh nhu nhược, đà n ông mà nhu nhược quá không nên.
- Anh sẽ nghe lá»i em.
- Cốc Minh! Anh đâu có ngỠmôi hồng in trên áo lót của anh là do em in và o!
- Lá»™ San! Em...
- Em cần thú tháºt vá»›i anh để lòng em vÆ¡i Ä‘i phần nà o Ä‘au khổ.
... Cốc Minh sững sá» nhìn chòng chá»c và o Lá»™ San.
- Do đó, không phải em tha thứ cho anh, trái lại xin anh tha thứ cho em. Cốc Minh! Äiá»u đó cÅ©ng không phải do em chá»§ ý.
- Nhứt định là Tạ Cách Luân, nếu không phải hắn chủ ý cám dỗ thì anh đâu có mất em.
- Tháºt ra cÅ©ng không nên trách hắn, tuy hiện giá» em ghét hắn đến cá»±c Ä‘iểm, nhưng lúc đó em yêu hắn vô cùng, chỉ vì năm em mưá»i bốn tuổi đã biết riêng yêu má»™t mình hắn mà thôi.
Nghe nà ng nói Cốc Minh như qua má»™t cÆ¡n má»™ng ảo, chà ng nà o ngá» những lá»i nói nầy xuất phát từ cá»a miệng cá»§a Lá»™ San, nhưng nó lại là muôn ngà y lần xác tháºt. Lá»™ San tiếp lá»i:
- Äến em cÅ©ng không bao giá» ngỠđến, hạnh phúc cá»§a mình bị bà n tay cá»§a ngưá»i khác há»§y diệt.
- Lộ San! Dầu thế nà o anh cũng lượng thứ cho em.
- Vì sao lại có thể lượng thứ cho em được.
- Chỉ vì thần tượng trong tâm tưởng của em đã sụp đổ.
- Phải rồi, hắn chỉ còn gieo và o lòng em má»™t ấn tượng xấu xa, và sá»± háºn thù độc địa.
- Hiện giỠanh thấy tinh thần em đã trở nên tốt đẹp.
- Tháºt thế hả anh?
- Từ nay anh đã có một tình yêu trong một con tim chững chạc và kinh nghiệm.
- Cốc Minh! Em rất nhớ đến hai con của chúng ta.
- Em theo anh vá» thì bá»n chúng vÄ©nh viá»…n là cá»§a em, và có má»™t gã Cốc Minh sẽ vÄ©nh viá»…n yêu em.
Gió mát rượi ngoà i trá»i ùa và o, vầng mây Ä‘en trên trá»i xa kia đã Ä‘em mưa bão đến. Trong giây phút bão bùng ấy, Lá»™ San đã hy sinh xác thịt và tình yêu cho kẻ khác. Nhưng mưa bão đã qua rồi thì bầu trá»i phải trong sáng trở lại, thuyá»n lại vá» bến, chim đã vá» tổ cÅ©. Trong đó có tình yêu lâu bá»n và rá»™ng lượng đón chá» cá»§a Cốc Minh, chà ng như ngư ông đón chá» hằng bao ngà y để bắt được cá to.
Tà i sản của quykiemtu
26-09-2008, 09:04 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương kết
Nụ cưá»i an là nh cá»§a Lá»™ San đã trở vá» cho Cốc Minh.
- Lộ San! Em hãy xem cá lội trong ao nước trong veo.
- Còn có đôi thiên nga trắng nữa kìa?
- Trong khe còn có một cặp cá.
- Em bắt nó được không?
- ÄÆ°á»£c, anh cởi già y cao gót cho em.
- Không, em không muốn bắt nó.
- Sao váºy?
- Em không muốn chia rẽ nó.
- Tháºt em có lòng tốt đối vá»›i loà i váºt.
- Lần sau có đi nên dắt hai con theo.
- Hai đứa nó là kết quả giữa tình yêu của chúng ta, mình nên đem tất cả sự yêu thương vỠcho chúng nó.
- Anh xem, lão Vương Ä‘áºu xe tại đâu?
- Chú Vương dưá»ng như không được giây phút nà o để nghỉ ngÆ¡i.
- Ông ấy không khác nà o má»™t ngưá»i cha xứng đáng.
- Lại còn bà vú nữa. Lộ San! Chúng ta đã có đầy đủ hạnh phúc.
Lá»™ San liệng má»™t viên đá xuống khe: Nà ng trông những là n sóng gợn mà như gởi hồn theo. Cốc Minh dùng tay nâng cằm nà ng lên há»i:
- Lá»™ San! Äừng nên nhìn xa xôi như váºy. Em nhìn đôi mắt anh không thấy anh tháºt tâm yêu em sao?
- Nhìn thấy chớ.
- Con chim nhỠxinh xinh hãy theo anh vỠnè!
Nghe Cốc Minh gá»i mình là con chim nhá», Lá»™ San bá»—ng nhá»› lại ngà y xưa:
- Cốc Minh! Anh còn nhá»›, anh đã thưá»ng gá»i em là má»™t con chim nhá» phải không?
- Äúng váºy, bây giá» em vẫn là con chim nhá».
- Anh nói con chim muốn bay lúc nà o thì bay?
- Lộ San! Lúc nà o em cũng có thể sẽ cánh bay đi được cả.
- Tháºt váºy sao?
- Nhắm mắt lại rồi em hãy nghÄ© đến việc bay Ä‘i! Bay cách nà o cho tháºt cao và cho tháºt xa.
- Nếu bay cao và xa quá em sẽ trở thà nh má»™t con chim má»i cánh.
- Sau khi quá má»i mệt sẽ trở vá» Ä‘áºu bên anh.
- Anh còn thÃch má»™t con chim má»i cánh bất kham Ä‘áºu bên anh hay sao?
- Rất thÃch, rất thÃch... À, Lá»™ San dưá»ng như lá»i nói đó anh đã từng nói vá»›i em rồi.
- Äúng váºy, Cốc Minh! Thân em đã cảm thấy như chim má»i cánh bất kham rồi.
- Äừng lo, bây giá» em đã sống an toà n bên cạnh anh rồi.
- Äúng là em đã trở thà nh má»™t con chim má»i cánh.
- Hãy mau theo vỠvới anh.
- Vâng.
Hai ngưá»i âu yếm bên nhau bước Ä‘i từng bước nhẹ nhà ng trên sá»i đá. Trong lúc đó lão Vương đã cho xe đến. Giây lát sau xe chở hai ngưá»i mãi mãi bên nhau vỠđến nhà há» Cốc.
Ngoà i kìa mà n đêm từ từ rủ xuống.....
HẾT
Tà i sản của quykiemtu