Triết giật mình tỉnh dậy, nhìn vào đồng hồ. Mới hai giờ sáng. Tối qua, Triết đã ngủ sớm. Từ đài truyền hình về là Triết leo lên giường, bỏ cả buổi ăn tốt và mãi bây giờ mới dậy.
Triết trở mình và thấy bụng đói. Không đói sao được khi suốt mười mấy tiếng đồng hồ không có lấy một hạt cơm trong bụng. Triết ngồi dậy thay áo đi ra. Mỹ đang ngồi ở phòng khách. Trên tay là chiếc áo len đan dở. Thấy chồng bước ra, Mỹ vội buông áo xuống với nụ cười.
- Anh dậy rồi à? Để em đi hâm cơm cho anh nhé.
Triết ngạc nhiên:
- Giờ này khuya quá rồi mà em vần chưa ngủ à?
- Em chờ anh dậy để dọn cơm cho anh xong sẽ ngủ sau. Chuyện cũng không có gì quan trọng, em không có đi làm, ban ngày ngủ bù cũng được cơ mà.
Triết ngồi xuống. Trước mặt chàng, màn ảnh nhỏ đang chiếu một bộ phim cũ. âm thanh thật nhỏ. Có lẽ vì Mỹ sợ tiếng động phá giấc ngủ của chàng. Nhưng mà Mỹ bận đan áo, nào có tâm đâu xem tivi, vậy mở chi vậy? Càng nghĩ Triết càng không hiểu được vợ.
Mười phút sau, Mỹ đã dọn cơm nóng, canh nóng lên bàn, và ngồi xuống cạnh hầu cơm chồng.
Triết vừa ăn vừa suy nghĩ. Sự hiện diện và ân cần của Mỹ làm Triết hơi nhột nhạt... Chàng nói:
- Thôi khuya quá rồi, em đi ngủ đi!
- Em chưa buồn ngủ. Mỹ cười nói - Em bữa nay cảm thấy rất khỏe khoắn.
- Nhưng để em thức với anh thế này, anh thấy thế nào đấy.
Mỹ lắc đầu.
- Sao anh lại nói vậy, dù gì chúng ta cũng là vợ chồng già...
Cái chữ “vợ chồng già... ” của Mỹ vừa thốt ra làm Triết thấy nhột hơn.
Chàng vội chuyển đề tài.
- Công việc ở đài truyền hình nó không có giờ giấc nhất định nên...
- Ồ, đã bao nhiêu năm qua... Em cũng quen rồi.
Triết nhìn vợ. Cảm thấy như có một cái gì ngăn cách. Mỹ, vợ chàng. Một người đàn bà đẹp. Cái đẹp phúc hậu hiền lành không có một vết tích. Nhưng chính vì cái toàn bích đó mà không tạo cho người đối diện một ấn tượng sâu sắc... Có phải vì thế mà tình yêu chóng phai chăng?
Triết nói:
- Xin lỗi. Bận rộn quá nên chẳng có thì giờ ở nhà lo cho em và con.
Nói xong Triết thấy hối hận. Hôm nay ta làm sao thế?
- Anh cứ nghĩ vậy. Mỹ cười sung sướng - Nhưng chuyện đàn ông là chuyện bên ngoài còn chuyện nhà là chuyện của em. Anh không nên phân tâm.
Mặc dù ban nãy rất đói, vậy mà mới ăn có mấy miếng, Triết đã thấy no, chàng đặt đũa xuống làm Mỹ ngạc nhiên.
- Sao vậy thức ăn không vừa miệng hở anh? Cố ăn thêm một chút đi kẻo không có sức khỏe.
- Anh no rồi, ăn thêm sợ một tý nữa không ngủ được.
- Không đến nỗi đâu. Mỹ nói - Súp cũmg dễ tiêu thôi. Em đặc biệt nấu cho anh đấy.
Thế là Triết lại miễn cưỡng uống thêm chén soup.
Mỹ trọng bổn phận như vậy đấy. Không có lấy một khuyết điểm, dù Triết có cư xử với vợ thế nào. Triết ăn xong, Mỹ dọn chén đũa xuống, lúc nàng trở lên thì Triết vẫn còn ngồi đó, nhưng tivi được tắt điện. Mỹ ngồi xuống nói:
- Anh muốn đi ngủ tiếp, hay ngồi chơi? Em tiếp chuyện anh nhé?
Triết nói:
- Nếu em chưa buồn ngủ, thì mình nói chuyện cũng được.
Mỹ ngồi cạnh chồng, lại cầm kim đan lên. Thái độ thật an phận. Triết liếc nhanh về phía vợ, có vẻ không hài lòng.
- Trời nóng thế này, em đan áo làm gì?
- Ở không cũng chẳng làm gì. Đan áo để mùa đông lạnh mặc dù gì cũng rẻ hơn ra chợ mua.
- Em ngừng lại đi.
Triết ra lệnh, Mỹ nhìn lên rồi đặt kim đan qua một bên.
- Thôi được, mai tiếp tục vậy.
Cái thái độ ngoan ngoãn của Mỹ cũng khiến Triết thấy bực mình. Đàn bà gì mà như cục bột, không có lấy một chút phản kháng.
Mỹ nói:
- Anh có chuyện gì muốn bảo em?
Triết nghe hỏi chựng lại, không biết nói gì. Mỹ cười nói:
- Anh yên tâm, hai đứa nhỏ đều rất ngoan, lúc này việc học của chúng cũng khá tiến bô... Mà em cũng có một việc muốn thưa với anh.
Triết giật mình.
- Chuyện gì?
- Thường ngày anh giao tiền nhà cho em. Mỹ nói - Nhờ tiện tặn nêm em cũng có tích lũy một ít. Em định dùng số tiền này mua một căn nhà trả góp... Coi như chúng ta để tiền tiết kiệm vậy, anh thấy thế nào?
- Tiền đó coi như là của em. Em muốn dùng nó vào việc gì thì dùng.
Mỹ cười:
- Đâu được, vẫn là của anh đấy chứ? Nếu anh đồng ý, em sẽ đi ký hợp đồng và để anh đứng tên.
- Không, em đứng tên đi. Triết nói - Nó là tiền em dành dụm được.
- Sao anh lại phân biệt như vậy? Mỹ vẫn cười nói - Dù gì thì em cũng là vợ anh mà?
Triết cương quyết:
- Nhưng anh muốn em đứng tên. Và số tiền ứng trước em trả, nhưng những tháng sau thì anh đóng cho.
- Anh không cần phải đóng gì cả. Em có thể trích một phần tiền chợ ra đóng.
Triết chau mày... Mỹ thế này, biết bao giờ chàng mới mở miệng được để nói chuyện chàng với Khả Di chứ?
- Chuyện này em khỏi lọ Triết nói - Anh có bổn phận phải lo cho mẹ con em đầy đủ.
Mỹ sung sướng:
- Anh thì lúc nào cũng là một người chồng có trách nhiệm. Anh biết không, bạn bè cũ của em, đứa nào cũng nói là em có phúc mới gặp được anh.
Lời nói của Mỹ làm Triết bứt rứt. Điệu này tối nay sẽ không nói chuyện đó được rồi. Triết thở dài chỉ nói:
- Bắt đầu từ hôm nay, công việc của anh sẽ bận rộn hơn, vì anh mới đảm nhận thêm mấy chương trình, nên có thể về nhà thất thường hơn trước.
Mỹ có vẻ quan tâm:
- Nhưng anh liệu đủ sức khỏe không chứ?
- Thời buổi bây giờ là thời buổi cạnh tranh, không thể làm sao khác hơn. Ngay như Khả Di là đàn bà cũng phải chịu.
Mỹ nói:
- Lâu lắm rồi không gặp cô ấy.
- Khả Di bận rộn lắm. Triết nói - Sau chuyến đi sang Mỹ về cô ấy còn bận hơn.
- Hôm nào anh xem Di rảnh mời cô ấy về đây dùng cơm. Cả Bích Ngọc nữa. Họ đến đây nói chuyện, giúp em rất nhiều, em sẽ biết được nhiều thứ mà em không biết.
- Thật ra thì, em cũng có thể ra ngoài, sao tối ngày cứ khư khư ở mãi trong nhà đâu ích lợi gì đâu?
Mỹ nói:
- Em thì cái gì cũng không biết sợ ra ngoài giao tế sẽ làm trò cười cho người khác... Người như em chỉ thích hợp quản lý việc nhà.
- Càng không biết, càng phải tiếp xúc, học hỏi. Em làm riết rồi cách biệt hẳn với thế giới bên ngoài.
- Cái đó em cũng nghĩ không trọng. Miễn sao làm tròn bổn phận với chồng con... Em không muốn hơn thua với mấy và mấy cô khác.
- Nhưng mà, Mỹ này. Triết thở dài nói - Em mà càng ngăn cách với xã hội thì khoảng cách gữa em và anh sẽ rộng hơn.
Mỹ nghe nói yên lặng, một phút rụt rè nói: -
- Em thật ra không nghĩ đến điều đó. Em cứ tưởng là mình cố làm tròn bổn phận làm vợ làm mẹ là đầy đủ rồi.
- Đó là khuyết điểm của em. Triết nói - Em chẳng thấy là lúc gần đây anh và em gần như không có chuyện gì để nói với nhau nữa ư?
- Em không thấy. Em chỉ tưởng là công việc của anh ở Đài quá bận rộn mệt mỏi nên em không muốn quấy rầy anh thêm. Em muốn dành thật nhiều thời gian yên tĩnh để anh được nghỉ ngơi. Chứ không phải là vì không có chuyện để nói.
Triết lắc đầu:
- Thôi được rồi, chẳng có gì nữa cả.
Mỹ nhìn chồng, có vẻ hơn buồn:
- Anh Triết à... Hình như... anh không được hài lòng lắm về em?
- Không có gì mà không hài lòng. Triết thở ra nói - Em là một người vợ đảm đang, một người nội trợ giởi, một mẹ hiền... anh khẳng định đều đó là đúng, nhưng mà Mỹ này... Anh muốn em hiểu anh nhiều hơn.
- Em nghĩ là em hiểu anh nhiều lắm chứ. Anh Triết. Anh nên nhớ là chúng mình ăn ở với nhau bao nhiêu năm...
- Cái vấn đề ở đây không phải là thời gian. Triết nói - Mỹ này, em có biết là hiện nay anh đang nghĩ gì không?
Mỹ yên lặng, chăm chú nhìn chồng. Triết thở dài:
- Đấy em thấy không, em làm sao biết là hiện anh đang có một vấn đề rất quan trọng định thảo luận với em.
- Chuyện quan trọng à?
Linh tính báo cho Mỹ biết điều đó không vui lắm.
- Vâng, chuyện liên hệ đến một người khác nữa.
Mỹ biến sắc.
- Có một người khác?
- Vâng, chuyệ này đúng ra phải mang ra nói lâu rồi, nhưng mà lại không có dịp cứ nấn ná mãi... Anh mong là hôm nay em sẽ đủ bình tĩnh để nghe anh nói.
Mỹ như hiểu ra, lắc đầu:
- Thôi đừng, em van anh, anh đừng nói gì cả. Em không hiểu đâu. Em đã nói với anh rồi. Em chỉ là một người đàn bà rất tầm thường ngoài chuyện nhà ra em không biết gì cả. Anh Triết, em van anh, anh đừng nói gì hết.
- Mỹ này... Nhưng mà chúng ta vẫn không thể giả ngơ mãi với sự thật? Có cố tình kéo dài thế nào thì đến một lúc nào đó cũng phải trực diện... ,... Cũng phải giải quyết thôi.
- Anh nói cũng có lý... Mỹ nghẹn lời nói - Nhưng mà, anh Triết anh thấy đấy. Em nào có gây trở ngại gì cho anh. Từ nào đến giờ em có nói gì đâu?
- Ở đây không phải là chuyện trở ngại hay không. Triết nói - Nhưng mà... Đã là đàn ông thì... Anh phải là con người có trách nhiệm.
- Anh cứ gánh lấy trách nhiệm đó... Em không phản đối đâu.
- Nhưng mà...
- Em sẵn sàng nhường cả vị trí hiện nay của em cho cô ta, nhưng mà em van anh, anh Triết. Anh đừng có làm rùm beng lên để cho cha mẹ ruột em, rồi bạn bè, dòng họ biết được. Em không muốn ai phải buồn, phải đau khổ cho em cả.
- Mỹ này, rồi anh cũng sẽ có trách nhiệm với cả em và con cái.
- Em biết và hoàn toàn tin tưởng anh. Mỹ nói - Nhưng em xin anh, hãy giữ sỉ diện cho em trước mặt cha mẹ và thân bằng...
Triết yên lặng, biết nói gì bây giờ, cái yêu cầu đó quả nhỏ nhoi... Nhưng mà... Nếu muốn để Khả Di ra mặt, thì làm sao che mắt được những người lớn tuổi kia chứ? Đây quả là một vấn đề nan giải.
- Anh xin lỗi em, Mỹ ạ. Triết nói - Anh không muốn làm em và ca Khả Di đau lòng. Nhưng mà cái chuyện tình cảm.
- Em hiểu. Mỹ đáp - Em là người đàn bà sống bằng quan niệm truyền thống cũ... Em chỉ biết một lòng phục vụ chồng con. Trung thành và hoàn toàn an phận. Còn cái chuyện tình cảm... Em nhận là mình khờ khạo lắm... Có lẽ em không biết.
- Mỹ này...
- Em thấy thì anh có thể hành động thế này... Chúng ta sẽ lặng lẽ ra tòa làm thủ tục ly hôn, nhưng đừng có để cho cha mẹ hay con cái biết... Em chỉ xin anh một điều như vậy. Hãy cố mà giữ sỉ diện cho em...
Triết yên lặng. Rõ thật là khó xử. Nêu vậy thì cần gì ly hôn chứ? Chàng cần sự ra mặt của Khả Di cơ mà.
Triết nói:
- Anh có thể giao nhà này lại cho em.
Nhưng Mỹ thất sắc ngay.
- Nghĩa là anh đi luôn? Anh Triết, như vậy sao được? Khi con cái nó hỏi rồi em phải trả lời nó thế nào? Ngoài ra còn cha mẹ em nữa.
- Anh sẽ quay về, thỉnh thoảng gặp họ. Nhưng mà, em phải thông cảm cho... Anh cần tạo cho Khả Di một mái ấm.
- Anh Triết. Anh hơi tàn nhẫn đấy. Mỹ sụt sùi khóc - Khả Di cần một mái ấm, thế còn mẹ con em? Em cũng không muốn cha mẹ biết. Với em thì làm sao cũng được...
- Mỹ này... Chính vì vậy mà anh mới nói là rất lấy làm tiếc... Triết nói - Em biết không, bây giờ lòng dạ anh đang rối bời anh cũng không biết phải làm sao nữa.
Mỹ ngước mắt đầy lệ lên nhìn chồng.
- Tại sao chúng ta không giữ y cái tình cảnh như hiện nay? Em sẵn sàng đến tòa ký giấy ly hôn với anh. Nhưng anh phải giữ nguyên hiện trạng, không để ai biết chuyện đổ vỡ của chúng mình.
- Nhưng như vậy có ích lợi gì chứ?
- Không phải là chuyện ích lợi. Mỹ nói - Anh Triết, anh cũng thấy đấy, em làm vợ anh bao nhiêu năm nay, chưa có gì sai trái quá đáng. Mà gia đình em như anh biết đấy lại theo xưa, không dễ dàng gì chấp nhận những chuyện như vậy
Triết yên lặng. Mỹ nói có lý. Nếu chàng hành động nông nổi, rõ ràng là có lỗi với mọi người, nhất là với ông bà nhạc, người đã hết sức tin tưởng vào chàng. Giao cả đứa con gái hiền lành duy nhất của mình cho chàng. Họ có đòi hỏi gì đâu? Chỉ muốn chàng mang lại được hạh phúc cho nó. Thế Triết đã làm được gì? Rõ là tàn nhẫn... Đúng, là tàn nhẫn thật!
- Triết hối hận, đặt tay lên vai vợ:
- Thôi em đi nghỉ đi, chuyện đó mình sẽ tính sau, em cũng biết đấy, anh không cố tình làm em buồn.
Chiến cho chẳng qua là may mắn. Thật ra thì cũng có phần nào. Hết đài truyền hình, rồi các hãng thu băng, thu dĩa kéo đến, bao vậy lấy chàng.
Chẳng mấy chốc, cuộc sống của Chiến gần như đảo lộn. Chàng không còn rảnh rỗi mà lúc nào cũng bận rộn, hết lao sang chỗ này đến chỗ kia. Báo chí gán cho Thù Chiến cái tên là “Animals” - Loài thú hoang dại.
Tại sao như vậy? Chiến cũng không biết... Có lẽ là vì cái phong cách trình diễn của chàng khác người chăng? Bích Ngọc hàng ngày đọc báo, khi đọc đến trang văn nghệ nghe nói về chiến, Ngọc chỉ cười. Sao lại là loài thú hoang dại? Chiến ăn thịt người hả? Nhưng rồi nhìn ảnh Chiến lúc nào cũng có cặp kính đen trên mắt. Vì cái khuôn mặt lạnh lùng... Ngọc lại nghĩ ngợi... Sao anh chàng lại giống Chí Hào thế này?
Và mỗi lần nghĩ đến chuyện đó. Bích Ngọc lại thấy sợ hãi.
Sắp đến giờ tan sở, thì Ngọc lại nhận được điện thoại của Khả Di.
- Năm giời rưỡi chiều này, bạn ở dưới lầu chờ, bọn này sẽ đến đón đấy
Bích Ngọc cười:
- Có mục gì mà làm ra vẻ quan trọng vậy?
- Anh chàng Thù Chiến mời khách, hắn bảo là để tạ Ơn đấy.
- Tạ Ơn à? Nhưng chuyện này nào có liên can gì đến tôi?
Bích Ngọc ngạc nhiên.
- Sao lại không? Nếu không vì hắn có cái dáng dấp giống Chí Hào. Bọn này đã không lăng xê hắn, thì làm gì hắn có cái ngày nay chứ?
- à, thì ra là vậy.
- Nhớ nhé, năm giờ rưỡi, dưới lầu, đừng để bọn này chờ.
Rồi Khả Di gác máy. Bích Ngọc cảm thấy căng thẳng mặc dù biết Thù Chiến không phải là Chí Hào.
Lúc gần năm giờ rưỡi, Ngọc đã xuống lầu chỉ đợi một chút đã thấy xe của Triết và Khả Di đến.
Trên xe không có Thù Chiến. Bích Ngọc thở phào nhẹ nhõm giả vờ hỏi:
- Thế người định tạ Ơn đâu rồi? Còn kẹt ở giáo đường à?
- Anh ta một mình đến điểm hẹn trước.
Khả Di nói, hôm nay Di có vẻ thật vui điều này làm Ngọc nghi ngờ.
- Mấy người lai. có âm mưu gì nữa phải không? à có mời cả anh Thiên Bạch không?
- Cô thì lúc nào cũng nghi ngờ thiện tâm của người khác. Khả Di nói - Thù chiến không quen với Thiên Bạch lắm nên không có mời.
Triến nãy giờ ngồi yên, chợt tằng hắng một tiếng rồi nói:
- Chúng tôi mới mướn được một căn hộ. Bích Ngọc có muốn đến đấy xem cho biết không?
Bích Ngọc nghe nói giật mình. Vậy là thế nào? Họ đã giải quyết được chuyện riêng tư rồi ư? Nhưng Ngọc cũng nói:
- Vậy à? Tốt quá! Mình đến đấy xem.
- Sắp đến nơi rồi.
Ngọc vẫn còn ngạc nhiên.
- Sao trước đó không nghe mấy người nói gì cả vậy?
- Hôm nay mới xong Triết nói - Đây là căn hộ của một người bạn gia đình anh ta xuất cảnh nên cho mình thuê lại. Nhà có đủ mọi tiện nghi, không cần phải sắm sửa thêm gì cả.
- Vậy thì tốt quá.
- Phải vậy chứ.
Triết nói Bích Ngọc quay sang:
- Chuyện này có phải vì áp lực của Khả Di không?
- Không. Nhưng tôi thấy là kéo dài mãi tình trạng này gay quá, căng thẳng quá.
Bích Ngọc gật gù:
- Khó tìm được người biết suy nghĩ như anh.
- Đó không phải là vấn đề lương tâm. Triết đính chính - Mà là tình yêu.
- Thì cũng vậy thôi.
Ngay lúc đó xe dừng lại trước một chung cự Triết nói:
- Nào bây giờ mời cái vị lên tham quan nào.
Đó là một căn hộ rộng khoảng bốn mươi mét vuông có đủ mọi tiện nghị Triết giải thích thêm:
- Anh bạn tôi vừa sắm sửa được căn hộ này. Vợ chồng tằn tiện mua sắm đủ thứ, đùng một cái nhận giấy chấp thuận di dân của Mỹ. Bán thì tiếc, may là biết bọn này đang cần nên cho thuê lại.
Hình như là lần đầu tiên Khả Di cũng mới đến đây. Cô nàng cũng đi hết phòng này đến phòng kia ngắm nghía.
Triết quay sang người yêu hỏi:
- Sao? Thấy thế nào? Có hài lòng không?
- Đẹp thật, nhưng mà...
- Chỉ cần em thích, còn mọi thứ còn lại sẽ tính sau. Triết nói - Anh không muốn em bị bứt rứt gì nữa.
- Anh Triết này.
- Thôi bây giờ chúng ta đến điểm hẹn, dể không thôi Thù Chiến sẽ chờ. Triết nói - Những chuyện khác để đó.
Rồi kéo Di xuống lầu. Di quay qua liếc nhanh Bích Ngọc. Hình như cô nàng có cái gì đó băn khoăn. Ngọc chỉ nói khẽ:
- Đừng nghĩ ngợi gì cả, Hãy nắm lấy hạnh phúc đang có trước mặt.
Nhưng Di nói:
- Chưa hẳn hạnh phúc đó là của tôi.
- Đừng nói vậy coi chừng Triết buồn.
Bích Ngọc nói. Mọi người đã xuống đến bãi đậu xe.
o0o
Đây là một nhà hàng sang trọng. Có cả phòng hòa nhạc, Thù Chiến đã ngồi sẵn chờ. Khả Di vui vẻ nói:
- Ông chơi trội nhé, chọn nhà hàng cũng chọn loại thượng hạng.
Thù Chiến cười, kéo ghế mời Bích Ngọc ngồi cạnh.
- Không phải chỉ có vậy thôi, mà ăn xong chúng ta sẽ kéo nhau qua phòng trà để quý vị xem tôi biểu diễn nữa chứ?
- Dĩ nhiên rồi, anh mà không mời bọn này cũmg kéo theo. Lúc gần đây báo chí họ nhắc đến anh hơi nhiều dấy. Chắc rồi anh sẽ thay đổi.
- Thay đổi à? Không đâu. Chiến nói - Tôi từ miền đất khói lửa sang đây. Cuộc sống nhiều gian truân đã làm con người chai lì rồi.
Bích Ngọc chợt hỏi:
- Thù Chiến là tên thật của anh à?
Chiến cười:
- Cô là người đầu tiên hỏi tôi chuyện đó.
- Nhưng mà có đúng không?
- Đó chỉ là một cái tên. Tôi thù ghét chiến tranh vì nó đã cướp mất của tôi tất cả, làm cho tôi cô độc.
- Nhưng bây giờ thì anh đâu còn cô độc nữa. Anh có quá nhiều khán giả ái mộ cơ mà.
- Tôi không nhận thấy như vậy. Bởi vì nhiều lúc đám đông càng vây quanh càng khiến thấy cô độc hơn. Nhưng mà hôm nay là ngày vui mà? Nói đến chuyện đó làm gì chứ?
Bích Ngọc nhìn Chiến, chợi nhiên vừa có một tình cảm vừa cảm thông vừa thương hại. Ngọc nhớ lại Chí Hào. Hào cũng vậy, chung quanh Hào lúc nào cũng có người vây quanh, nhưng rồi khi Hào chết, Hào cũng có vẻ rất cô độc. Và để che giấu cái tình cảm của mình, Bích Ngọc giả vờ nhìn vào tờ thực đơn.
Trong khi đó Triết nói:
- Thôi bây giờ mình nói chuyện hiện tại đi. à... lúc gần đây báo chí họ thổi cậu lắm đấy.
- Tôi biết, và cơ hội thường đến với ta chỉ có một lần, vì vậy, tôi hết sức cố gắng. Cố giữ lấy cái cơ hội mà quý vị đã mang đến cho tôi, để giữ vững chỗ đứng.
- Đừng có nói vậy mà chúng tôi nhột. Khả Di cười nói - Phải nói rất cả có được là nhờ cơ duyên. Vì vậy anh không cần phải cảm ơn chúng tôi.
- Tôi biết tin như vậy vì sự thành công này nếu không có sự giúp sức của quý vị, tôi chỉ là một kẻ nằm mợ Moi thứ được các bạn chắp cánh. Cái giấc mơ đó mới trở thành sự thật.
- Bạn đánh giá chúng tôi quá cao. Triết nói - Nhưng mà tôi có một lời khuyên bạn thế này. Cái tên tuổi ở giới ca hát này nó thường hay chết yểu. Vì vậy cũng không nên nấn ná lâu. Biết cái thời mình đã qua thì nên rút.
- Tôi hết sức cảm ơn lời khuyên vừa rồi của anh. Chiến cảm động - Đến đây mấy tháng rồi, mà được sự quan tâm của các bạn tôi mới thật sự thanh thản.
Di cười:
- Đấy cũng là cơ duyên đấy.
- Tôi đã định bụng rồi. Tôi sẽ cố ở trong làng hát hỏng này cao lắm là hai năm. Sau hai năm đó, có thể nào đi nữa thì tôi cũng sẽ rút lui.
- Nhắm có làm được không? Sợ lúc đó anh sáng chói quá, rút không nổi chứ?
- Người khác thì không biết sao, chứ những người đã từng cận kề cái chết như tôi thì mọi thứ gần như vô nghĩa.
Di gật gù:
- Nếu vậy thì anh sẽ thoải mái hơn. Bởi vì anh biết đấy ở trong cái giới ca hát danh lợi gần như là một vũng lầy sa vào rồi thường khó rút chân ra.
- Tôi sẽ không để sa lầy đâu.
- Tôi cũng nghĩ như vậy. Bởi vì con người của anh khác hẳn với những người khác.
- Cái vận may đã đến với tôi một cách đột ngột.
- Nhưng nếu anh biết cách xử lý... Không phô trương... Cứ tạo cho quanh mình một màu chắn huyền bí thì... Anh vận đỏ.
- Tôi không cố tình làm ra vẻ bí mật nhưng tôi rất ngại tiếp xúc nhiều với đám đông.
Khả Di cười nói:
- Đây là thành phố công nghiệp mà. Tôi chỉ anh cái này nhé. Sáng sớm khi vừa thức dậy, anh hãy đứng trước kính, nói huyên thuyên về mình một chút là anh sẽ thấy không còn mặc cảm gì cả.
Thù Chiến cười:
- Vấn đề ở đây không phải là Hong Kong, Saigon hay ở Mỹ. Mà thật ra thì tôi chẳng có niềm tin gì với cuộc sống. Mặc cảm đến từ tiềm thức.
Triết góp ý:
- Có lẽ vì cú sốc trong quá khứ. Anh phải cần một thời gian dài để lấy lại niềm tin, quên dĩ vãng.
Bích Ngọc chợt chen vào:
- Dĩ vãng thì mãi mãi không bao giờ quên được... Các người chưa hề bị sốc quạ Các người không có cái ấn tượng mạnh mẽ đâu.
Thù Chiến kinh ngạc quay qua nhìn Ngọc.
Và để cho không khí bớt căng thẳng. Triết hỏi:
- Anh đã thấy quen dần với các sinh hoạt hiện nay chưa?
- Chưa, nhưng cái gì cũng sẽ qua thôi. Hiện tại thì tôi cố gắng kiếm tiền.
Triết cười:
- Bây giờ chỉ mới là bắt đầu, rồi anh sẽ còn gặp nhiều rắc rối, phức tạp khác. Phải chuẩn bị tinh thần mà ứng phó đấy.
- Tôi biết.
Khả Di cười:
- Nói đúng ra thì chúng tôi cũng không rành lắm về cái lối sống của giới ca hát. Nói cho vui thôi.
- Hiện tại thì tôi cũng không quan tâm lắm chuyện đó... Tôi chỉ muốn kiếm được thật nhiều tiền, có tiền... tôi sẽ làm được những gì mình muốn.
- Anh định làm gì?
Thù Chiến chau mày, rồi nói:
- Thật ra thì cũng không có gì quan trọng. Chẳng hạn như có tiền, tôi sẽ có thể mời các bạn đi ăn như tối naỵ Hay là sắm một chiếc áo gió, cùng một người bạn gái đi chơi.
- Những ước mơ đó quá đơn giản không giống như con người anh.
- Tôi là con người phức tạp. Thù Chiến nói - Một người về từ cõi chết thì đương nhiên là trái tim cũng lạnh đi. Tôi thấy cuộc sống của mình quan trọng hơn tất cả.
Triết ra lệnh:
- Nãy giờ nói chuyện chết chóc, chiến tranh nhiều quá rồi. Không được nói nữa nhé. Anh Thù Chiến, anh cũng nên quên chuyện cũ đi, mà chỉ nên nghĩ đến hiện tại của mình.
Qúa nửa khuya, Bích Ngọc mới quay về nhà. Sau khi xem Thù Chiến biểu diễn xong, mọi người khiêu vũ. Mặc dù hôm ấy Bích Ngọc chỉ nhảy với Chiến có hai bản. Nhưng rồi về nhà vẫn không ngủ được. Bích Ngọc cũng không hiểu tại sao. Phải chăng vì Chiến đã mang Ngọc về với quá khứ, với Chí Hào.?
Ngọc nằm trằn trọc trên giường, mãi đến lúc gần sáng mới chợp mắt được một chút. Nhưng Ngọc lại nằm mợ Trong mơ là cảnh đánh nhau giữa Chí Hào và Chiến. Máu me đỏ cả.
Ngọc giật mình tỉnh dậy, mồ hôi đẫm ướt trán. Nhìn vào đồng hồ. Mới hơn năm giờ. Nàng ngồi dậy rót một ly nước lọc và ngồi đấy với một khối óc rỗng tuếch. Và Ngọc đã ngồi như vậy cho đến lúc mẹ nàng thức giấc.
- Ồ, hôm nay con làm sao thế? Chủ Nhật mà sao chẳng ngủ nướng thêm một chút?
Ngọc đứng dậy.
- Thôi để con sửa soạn đến nhà thờ.
- Đến nhà thờ à? Buổi lễ đầu tiên mười giờ mới bắt đầu đấy.
Người mẹ nhắc nhở và Ngọc lại ngồi xuống.
- Vậy sao hôm nay mẹ lại dậy sớm như vậy?
- Càng lớn tuổi càng không ngủ được. Người mẹ cười nói - có lẽ vì tiếc rẻ thời gian.
Ngọc cười:
- Mẹ lúc này xem phim xã hội nhiều quá nên nói chuyện cũng khác.
- Lúc gần đây phim xã hội hay đâu còn? Mẹ Ngọc nói - Đài họ chỉ chiếu toàn phim kiếm hiệp không thôi.
- à, con uống sữa nhé, mẹ pha?
Ngọc lắc đầu. Mẹ Ngọc vớ tờ báo lên như định xem chương trình truyền hình tối nay, đột nhiên bà nhìn ảnh của Thù Chiến.
- Ồ! Cái anh tài tử này sao giống Chí Hào vậy?
- Nhưng là hai người khác nhau. Bích Ngọc nói - Tối hôm qua con đã khiêu vũ với anh ta.
- Vậy à?
Mẹ Ngọc ngạc nhiên:
- Vâng, Thù Chiến là một tài năng mới được Khả Di và Triết khám phá, anh ta có cái nét của Chí Hào.
Người mẹ không nói gì, nhưng có vẻ không vui lắm, chỉ hỏi:
- Một hồi con đi lễ nhà thờ, có cần mẹ theo không?
- Không cần mẹ ạ.
Rồi Ngọc đứng dậy đi vào phòng ăn.
Ăn sáng xong, Ngọc thay áo xuống lầu. Nàng gặp Bạch đang rửa xe. Ngọc bất ngờ.
- Anh một mình rửa xẻ Sao không đưa đến tiệm?
- Lâu lâu lao động một lần cũng vuỉ à Ngọc đi đâu đấy?
- Đến nhà thờ.
- Để tôi rửa xe xong đưa Ngọc đi?
- Cảm ơn anh, nhưng tôi thích đi bộ hơn. Buổi sáng đi bộ thế này cũng là một cách vận động.
- Tối qua Ngọc về khá khuya.
- Vâng, vì hôm qua đi ăn với Khả Di và Triết. Sao anh biết?
- Bởi vì lúc đó tôi còn thức, tôi đang ngồi nghe nhạc.
Để thay đổi không khí, Ngọc hỏi:
- Lúc này Linh nó thế nào?
- à, chiều nay cô ấy sẽ đến đây. Nếu Ngọc rảnh qua ngồi chơi?
- Vâng, để xem
Và Ngọc khoát tay rồi bỏ đi. Ngọc biết là Bạch đang nhìn theo, nên hơn lúng túng.
o0o
Khi đến giáo đường còn sớm nên khá vắng. Chỉ có vài người ngồi trong giảng đường rộng. Một cô gái ngồi bên đàn piano đang dạo một khúc thánh cạ Ngọc vừa ngồi xuống chợt phát hiện hàng ghế phía trước có một người dáng dấp khá quen thuộc. à, Thù Chiến cũng đi lễ nữa à?
Bất giác Ngọc thấy căng thẳng. Ngay lúc đó Chiến cũng quay sang.
- à, cô cũng đến đây?
Ngọc cười:
- Tôi cũng vừa định hỏi anh đấy.
- Cô cũng đạo cơ đốc.
- Vâng, nhưng không ngoan đạo lắm.
- Trái lại tôi rất tin Chúa. Tôi chưa chết, có ngày hôm naỵ Tôi nghĩ là đều do ân điển của Thượng đế.
- Vậy là anh đã hay hơn tôi rồi.
Số người vào dự lễ càng lúc càng đông. Chẳng mấy chốc đến giờ hành lễ. Câu chuyện họ tạm ngưng lại. Hình như sự gặp gỡ của hai người là tình cờ, nhưng hình như cũng là định mệnh.
Sau lễ bước ra, thì nắng đã ngập đầy sân.
Thù Chiến nhìn Ngọc hỏi:
- Dùng cơm trưa với tôi chắc chẳng trở ngại gì chứ?
- Trở ngại thì không. Ngọc cười nói - Nhưng mà bây giờ anh nổi tiếng quá, tôi sợ nhiều người họ dòm ngó.
- Vậy thì cùng đi với tôi.
Chiến nói và vẫy chiếc taxi.
- Anh định đưa tôi đi đâu vậy?
- Đến nhà tôi. Chiến nói một cách tự nhiên - Tôi sẽ nấu bếp. Tôi biết làm cái món hủ tiếu bò kho.
- Anh cũng biết nấu nữa à?
- Những con người chúng tôi cái gì lại không biết?
Ngọc yên lặng. Chiến cười hỏi:
- Nghe nói người bạn của cô cũng giống tôi lắm phải không?
- Hình dạng thì giống, nhưng bản chất khác nhau. Nhưng anh hỏi chuyện đó làm gì?
Chiến yên lặng, đã đến nhà Chiến.
Bước vào nhà là cả một sự ngạc nhiên. Trong cái không gian rộng khoảng bốn mươi mét vuông, vật dụng trang bị toàn bằng tre, trúc và mây. Chỉ có các máy móc là bằng kim khí.
- Anh có vẻ thích tre trúc dữ?
- Đấy là tiện nghi ở quê tôi. Tuy xa nhà, nhưng tôi vẫn thích cái phong thái cũ.
Ngọc yên lặng. Ngoài cái thái độ lạnh lùng bên ngoài. Chiến cũng là một người rất tình cảm.
- Ở đây tôi cũng không có bạn bè. Nếu Ngọc không thấy có gì trở ngại thích đến cứ đến chơi.
- Tôi không có tài ăn nói như Khả Di.
- Nhưng tôi thích những người như Bích Ngọc hơn.
Rồi như nghĩ ra điều gì, Chiến hỏi:
- Nghe người ta đồn chuyện của ông Triết và Khả Dị Chuyện đó có thật không?
Bích Ngọc lắc đầu:
- Mỗi người có đời tư riêng, có nỗi khổ tâm riêng, không nói được. à mà anh mới vào nghề đã nghe rồi à?
- Chuyện đó cũng dễ hiểu, bởi vì cả hai người đó đều nổi tiếng.
Ngọc thở ra.
- Anh biết đấy, đâu có ai hoàn toàn đâu?
- Vâng, đúng vậy. Nhưng tôi thì, cái gì không làm được là tôi không làm. Tôi sợ phải bứt rứt lắm. Tôi muốn an ổn.
Vậy ư? Bích Ngọc suy nghĩ. Điều đó Thù Chiến khác hẳn Chí Hào.
Bích Ngọc chợt nhiên rồi bận rộn làm sao đấy. Tan sở muốn tìm thật khó gặp. Cô ấy không có đi với Thiên Bạch, cũng không về nhà. Vậy thì đi đâu? Suốt một tuần liền, Khả Di tìm không thấy, vì vậy tức quá. Di lựa ngay cái giờ Ngọc có mặt ở sở làm, mà đến. Bích Ngọc vừa trông thấy Di đã kêu lên.
- Ồ sao giờ này đến đây? Bỏ việc à? Ơ đúng rồi, đã có người bao che mà?
- Đừng chơi đòn phủ đầu đó. Khả Di nói - Thật thà khai báo đi, cả tuần nay mi đi đâu?
- Mình nào có đi đâu đâu? Bích Ngọc nói - Tan sở về nhà ngồi đọc sách rồi nghe nhạc thôi.
- Xạo, mi mà ở nhà à? Di nói - Tại sao ta đến đấy lại không gặp?
- Ỡ, Di nói rôi như sực nhớ ra - Đúng rồi. Có phải là... đến với Thù Chiến không?
Bích Ngọc chỉ cười. Không phủ nhận cũng không thú nhận.
- Đúng rồi phải không? Khả Di gật gù - Vậy thì anh chàng Thù Chiến này số đỏ thật. Vừa nổi tiếng vừa có người đẹp.
Bích Ngọc vội đính chính.
- Anh chàng Thù Chiến với mình không có gì nhé? Chẳng qua nói chuyện ăn ý nên thích tìm nhau thôi.
- Ai mà biết được chuyện đó. Biết đâu là ý trời.
- Đừng có thổi phồng sự việc như vậy. ý trời gì? Mình đi lễ nhà thờ gặp hắn, vậy thôi.
- Nhưng ở thành phố này có biết bao nhiêu giáo đường, tại sao hai người lại gặp nhau một chỗ, Không phải là có sự sắp xếp vô hình là sao? Có lẽ cơ duyên.
- Không có chuyện cơ duyên,. Bích Ngọc chau mày nói - Mình vẫn còn chưa quên được anh Hào.
- Nhưng Chí Hào có duyên mà không có phận.
- Thù Chiến cũng vậy. Nên nhớ là hắn nhỏ hơn mình những bốn tuổi, mà mình thì quan trọng chuyện tuổi tác lắm nhé.
Di nghe vậy thở dài:
- Sao bạn lại cổ lỗ xĩ như vậy? Thời buổi này có ai còn quan trọng hóa cái tuổi tác nữa đâu?
- Vâng, mình chấp nhận chuyện cổ lỗ xĩ. Đó là một yếu tố quan trọng trên tình yêu.
- Vậy ư? Thế giữa bạn và Thù Chiến đã có gì chưa?
- Chưa.
- Nhưng đó là hiện tại, còn tương lai ai biết?
Bích Ngọc lắc đầu.
- Không thể có chuyện đó được, khi mà không có ấn tượng mạnh ngay từ đầu. Mình muốn nói đến cú sốc!
- Để bọn này chống mắt ra xem. Không ai giỏi cả.
Bích Ngọc chuyển đề tài.
- à, nãy giờ mi đến mà không cho ta biết mục đích?
Khả Di vui vẻ nói:
- Hôm nay ta dọn nhà, cái nhà hôm trước đó. Định mời mi đến dự cho xôm tụ.
- Bọn mỉ Còn ai nữa?
- Thì còn ai? à lúc đầu bọn này định mời cả Thiên Bạch, cô Linh này, nhưng bây giờ nghĩ lại, thấy chỉ nên mời thêm Thù Chiến thôi.
Bích Ngọc có vẻ không hài lòng.
- Tại sao mi có ý đó? Ta thấy thích mời Thiên Bạch hơn.
- Đấy lời mi nói đó nhé, đừng hối hận đấy.
Điện thoại trên bàn chợt reo vang. Bích Ngọc đỡ ống nghe lên, chợt tái mặt.
- Tối nay à? Không được, tôi không rảnh. Tôi đã nhận lời mời của Khả Di rồi.
- Thật không được mà... Để lần sau đi.
- Điện thoại của ai vậy? Khả Di không nói không rằng, đỡ lấy ống nghe, nói.
- Thù Chiến đấy phải không? Khả Di đây. Tối nay tôi mời bạn đến nhà dùng cơm... Có cả Bích Ngọc nữa. Đương nhiên rồi. Sáu giờ chiều nhé. Bạn mang xe đến đón Ngọc vậy. OK?
Bích Ngọc nói.
- Tại sao mi lại làm như vậy?
- Cùng vì mi thôi, vả lại bọn này cũng muốn mời cả Thù Chiến cơ mà?
- Mấy người như có ý sắp đặt, chuyện đó mình không thích.
- Bạn quá nhạy cảm. Chớ bọn này có sắp đặt gì đâu? Chính anh chàng gọi dây nói đến đây mà.
Bích Ngọc lắc đầu.
- Tôi sợ rồi hắn sẽ hiểu lầm, hắn nghĩ là mình có ý gì đây.
- Hắn không dám đâu. Khả Di cười nói - Thế nào? Bây giờ bạn còn muốn mời thêm Thiên Bạch và cô Linh không?
- Cái đó tùy bạn, vì bạn là chủ.
Di suy nghĩ, rồi giở ống nghe lên quay số.
- Thiên Bạch đấy à? Khả Di đây. Bon này định mời anh và cô Linh ăn cơm tối naỵ Ở nhà mới tôi đấy. Sáu giờ nhé. OK? Anh đưa cô Linh đến luôn nhé?
Rồi Di cho địa chỉ, nói thêm.
- Nhớ đến đúng giờ đấy.
Di đặt ống nghe xuống, nhìn Bích Ngọc cười.
- Xong rồi, mọi thứ hoàn tất.
Bích Ngọc lắc đầu.
- Mời đủ mặt bá quan văn võ như vậy, không biết rồi mấy người sẽ đối phó ra sao.
- Tôi thấy thì như vậy tốt hơn. Di nói - Để Thiên Bạch với Thù Chiến có khi mọi thứ sẽ giải quyết. Tự giải quyết lấy.
Bích Ngọc vẫn lắc đầu.
- Lúc gần đây anh Bạch như hiểu ra, nên ít quấy rầy tôi.
Khả Di cười.
- Phải nói là nhờ cô Linh giúp sức đấy. Vừa nhìn qua, tôi đã thấy Linh nó thích Thiên Bạch.
- Mi thì lúc nào cũng lo chuyện người khác.
- Không tin thì tối nay mi để ý mà xem.
- Tôi thì thấy lo lo làm sao đấy.
- Có gì phải lọ Mọi chuyện trời đất đã sắp đặt.
Và Khả Di đứng dậy.
- Thôi mình đi nhé? Khoảng sáu giờ Thù Chiến sẽ đến đón bồ.
Bích Ngọc chợt căng thẳng.
- Thôi bây giờ mình đi với bạn vậy?
- Mình đã nhờ Thù Chiến, không lẽ để anh chàng một lúc nữa đến đây hụt hẫng à? Bích Ngọc đành ngồi lại. Thời gian trôi nhanh, mới đấy mà đã năm giờ rưỡi. Lúc Ngọc đang sắp xếp hồ sơ thì chuông điện thoại lại reo vang.
- Tôi là Thù Chiến đây. Đang chuẩn bị, mười lăm phút nữa sẽ có mặt ở trước sở làm của Ngọc.
- Vâng, tôi sẽ xuống đó ngay.
Và Ngọc đặt ống nghe xuống. Không hiểu sao quen biết đã lâu vậy mà mỗi lần nghe giọng nói của Chiến. Ngọc vẫn thấy căng thẳng.
Mười lăm phút sau Ngọc đã có mặt dưới lầu. Đợi thêm khoảng một phút thấy Chiến lái xe đến ngaỵ Chiến mở cửa cho Ngọc vào.
- Ban nãy tôi đã tưởng là tối nay sẽ không gặp Ngọc rồi chứ? Không ngờ Di lại có mời cả tôi.
- Đâu có nhất thiết là ngày ngày ta phải gặp nhau đâu. Bích Ngọc nói.
- Nhưng mà không hiểu sao tôi không gặp Ngọc là lại thấy nhơ nhớ. Chiến thành thật nói - Có lẽ vì tôi chỉ có mình Ngọc là bạn.
Lời của Chiến làm Bích Ngọc cảm động. Nhưng Ngọc nói
- Thiếu gì người muốn làm bạn với Chiến?
- Nhưng tôi không thích. Tôi thấy là giữa tôi với Ngọc như có một cái duyên gì đấy. Ngay từ hôm đầu gặp mặt dù lúc đó Ngọc rất ít nói.
- Tại anh tưởng như vậy.
Bích Ngọc đỏ mặt nói.
- Không hẳn đâu. Chiến lắc đầu - Nếu không vậy, tại sao chúng ta còn gặp nhau trong giáo đường.
Bích Ngọc yên lặng. Đó là sự thật và từ đó đến lúc tới nhà của Di, cả hai chỉ yên lặng.
Lúc bấm chuông. Người ra mở của là Linh. Vậy là Thiên Bạch và Linh đã đến trước cả họ.
Linh vừa trong thấy Chiến đã giật mình.
- Anh này là...
Khả Di vội giới thiệu.
- Đây là anh Thù Chiến. Một ca sĩ mới nổi.
Thiên Bạch thấy hai người bước vào, đứng dậy, nhưng chẳng nói tiếng nào cả chỉ đưa tay ra bắt tay Thù Chiến.
Linh chăm chú nhìn Chiến rồi nói.
- Ban nãy tôi suýt nhìn lầm, tôi tưởng anh là...
- à, không thành vấn đề. Chiến nói - Lúc đầu nhờ Khả Di và anh Triết đã nhìn lầm như vậy mà chú ý đến tôi. Phải tôi giống nhân vật tên là Chí Hào không?
Linh cười.
- Vâng, mới nhìn qua là thấy giống ơi là giống...
- Đó cũng là cái duyên đấy.
Bích Ngọc ngồi gần đấy cười. Ngọc đã trông thấy thái độ của Thiên Bạch, mặc dù không có gì nhưng Ngọc cũng không thể không quan tâm. Ngay lúc đó Linh chợt nói.
- Đúng là duyên. Bởi vì ông anh Thiên Bạch của tôi đây từng chết mê chết mệt chị Bích Ngọc vậy mà nào có được gì? Trong khi anh từ đâu xuất hiện là...
Bích Ngọc vội vã đính chính.
- Chúng tôi chỉ là bạn bè thông thường. Ngay lúc đó chuông cửa reo, Triết tan sở về đến khiến không khí bớt căng thẳng đi.
Thiên Bạch đón chủ nhân bằng câu ca ngợi.
- Không ngờ cậu lại có một căn hộ đẹp đẽ thế này. Cậu đúng là con người đa tài thật.
Triết bước tới choàng tay qua vai Khả Di.
- Vì Khả Di, tôi phải tận sức mình chứ?
Linh nói.
- Anh làm chúng tôi cảm động. Anh đã vượt qua được mọi khó khăn.
Triết thành thật.
- Cô nói đúng. Trong cái chuyện này, vợ tôi đưong nhiên là không vui, ngay cả cha mẹ của Di cũng không hài lòng, nhưng mà chúng tôi yêu nhau, không còn cách nào khác hơn.
Linh nói.
- Chuyện cha mẹ không hài lòng có thế thông qua vì thời gian mọi thứ sẽ đâu vào đấy. Riêng về bà xã của anh. Tôi nghĩ là cần phải tìm một giải pháp nào đấy, giải quyết cho thỏa đáng.
Khả Di đứng đấy, chỉ yên lặng, Triết lập tức nói.
- Đó là chuyện tôi phải làm, quý vị yên tâm, tôi muốn mang lại hạnh phúc cho Khả Di.
Linh vỗ tay.
- Đúng là nam nhi đại trượng phu đấy!
Triết cười nói.
- Người đàn ông nào trong trường hợp tôi đều phải làm như vậy cả!
- Chưa chắc ai cũng làm được, nếu không cương quyết như anh!
- Tôi còn thua xa anh Thiên Bạch. Triết chuyển đề tài nói - Anh ấy mới là thần thánh. Chỉ cho chứ không cần nhận.
Lời của Triết làm Thiên Bạch liếc nhanh về phía Bích Ngọc, nhưng lúc đó Ngọc lại đang cúi nhìn xuống.
Linh lại nói.
- Tiếc là anh ấy đã chọn không đúng đối tượng.
Khả Di cười.
- Vậy mới gọi là vĩ đại. Bởi vì yêu rất nhiều mà không nhận mới là khó chứ?
Nhưng Linh lại nói.
- Em thì cho đấy là dại.
Khả Di nói.
- Vậy còn cổ Tôi thì cho rằng tình yêu nên cho và không nên chờ đợi thu hoạch.
Linh lắc đầu.
- Tôi thì khác, cái gì tôi đã bỏ ra thì điều mong đợi kết quả.
Triết nhún vai.
- Cô chỉ nói ngang chứ thật ra cô còn tình cảm hơn người khác.
Lời của Triết làm Linh đỏ mặt, rồi không hiểu sao cô ta lại òa lên khóc, khóc một cách ngon lành. Khả Di giật mình.
- Linh này, Linh? Cô làm sao vậy?
Triết cũng giật mình, không biết mình đã lỡ lời nào khiến Linh khóc. Bích Ngọc bước tới vỗ nhẹ lên vai Linh.
- Linh này, có gì đâu mà khóc? Linh là con người đầy tự tin mà, sao lại yếu mềm như vậy.
- Chị Ngọc... Chị không biết đâu, tôi...
- Tôi biết là Linh cũng có điều phiền não. Bích Ngoc nói - Nhưng mà trên đời này hỏi Linh chứ có ai hạnh phúc trọn vẹn đâu? Không gặp chuyện này cũng gặp chuyện khác... Có thể là bây giờ Linh yêu ai đấy người ta không biết, nhưng với thời gian rồi mọi thứ sẽ sáng tỏ thôi... Linh hãy tin tôi.
- Không, không bao giờ có chuyện đó... Anh ấy làm sao hiểu được lòng tôi chứ?
Vừa đến sở làm, Thiên Bạch đã thấy trên bàn mình một lá đơn xin thôi việc của Linh.
Bạch cầm lá thư lên, biết đây không phải là chuyện đùa. Thế là chàng chạy ra ngoài, nhưng cũng không gặp Linh.
Gọi dây nói đến nhà Linh, thật lâu mói có người tiếp điện thoại. Bên kia đầu dây là giọng nói của một cô tớ gái.
- Cô Linh đã cùng mẹ về quê ngoại. Có lẽ hai hoặc ba hôm nữa mới quay về.
Thiên Bạch hỏi:
- Thế cô ấy có nhắn lại gì không?
- Dạ không.
Bạch đặt máy xuống, suy nghĩ thật lâu. Thôi cũng được, đấy cũng là một cách giải quyết. Có đau thì đau một lần rồi thôi, còn hơn... Bởi vì Bạch biết mình không yêu Linh. Đó là một thực tế không chối cãi được
Và Bạch cho gọi một cô thư ký khác lên nhận việc của Linh. Lúc đầu chưa quen việc, chắc chắn là có sự lộn xộn, nhưng không sao mọi chuyện rồi đâu cũng vào đấy.
Và Bạch đã cố gắng. Hôm ấy rõ là một ngày khá bận rộn. Và đã mấy lần... Có lẽ vì quen miệng, Bạch cứ gọi cô thư ký mới là Linh.
Đến trưa. Giờ tạm nghỉ. Khi mọi người đã rút đi dùng cơm. Bạch mới cảm thấy trống vắng cô đơn. Trước kia, buổi trưa nào Linh cũng đi dùmg cơm với chàng.
Bạch lắc đầu và lầm lũi một mình đến hàng ăn quen thuộc
Một người với ba món ăn mà một món canh là quá thừa thãi. Vậy mà Bạch mới nuốt có nửa chén cơm đã không còn muốn ăn nữa.
Anh hầu bàn quen mặt hỏi.
- Ủa, hôm nay ông dùng cơm một mình à? Còn cô Linh đâu?
- Cô ấy đã nghỉ làm.
- Ủa nghe nói cô Linh là em họ của ông mà?
- Vâng, nhưng cô ấy có việc riếng của cô ta.
Anh bồi không dám tò mò tiếp bỏ đi.
Buổi chiều không có Linh. Công việc cua Bạch càng bận rộn. Khách hàng như cố tình, biết không có Linh nên ùa đến khó dễ chàng. Hôm nay chẳng hiểu sao khách lại đông đảo như vậy làm Bạch không kịp thở.
Và rồi mọi thứ cũng trôi quạ Năm giờ rưỡi, giờ tan sở, Bạch lại nhớ tới Linh và không dằn được, chàng gọi dây nói.
Nhưng bên kia đầu dây vẫn là giọng nói của cô tớ gái.
- Cô và bà chắc vài ba bữa nữa mới về.
- Thế ông có ở nhà không?
- Chưa tan sở, một chút nữa anh gọi lại đi nhé!
Bạch đành gác máy xuống.
Ngồi trong văn phòng rộng lớn. Bạch thắm thía nỗi cô đơn. Có Linh không khí khuấy động hơn. Linh giống như con chim sẻ, rảnh rỗi là xà vào phòng ríu rít. Linh hình như cũng rất thích phục vụ. Thỉnh thoảng cứ hỏi: “Anh Bạch, anh uống trà, uống cà phê gì không, em phả” Hoặc nếu không, thì cũng chuyện văn một vài câu bông đùa - Linh là một cánh tay đắc lực. Bao nhiêu công việc Linh giúp được cho chàng. Vậy mà hôm naỵ Cái cỗ máy này như bị rụng mất một chiếc bánh răng. Nó hoạt động trở nên ì ạch làm sao đấy.
Và Bạch thấy mệt mỏi. Thật sự mệt mỏi.
Thiên Bạch cầm máy lên, kiếm một ai đó nói chuyện cho khuây khỏa. Và bất chợt Bạch nghĩ đến Khả Di.
- Alô! Khả Di đấy à? Thiên Bạch đây. Cô có ở không không?
Có tiếng Khả Di cười.
- Ỗ! Hôm nay ông trở chứng gì mà gọi dây nói cho tôi vậy?
Thiên Bạch ngập ngừng một chút nói.
- Đúng là trời trở giói, nên tôi muốn điên lên dây. Linh nó vừa mới xin nghỉ việc.
Khả Di chựng lại một chút, rồi nói.
- Cũng không nói cô ấy được. à mà như Linh thì cần gì đi làm, nhà giàu mà. Cô ấy đã phụ anh, hẳn biết vì lý do gì rồi?
Thiên Bạch cười:
- Nhưng mà... Chuyện tình cảm đâu thể miễn cưỡng được?
- Vâng, tôi hiểu chuyện đó. Nhưng tình cảm cũng không thể khống chế được. Tôi nghĩ là anh cũng biết chuyện đó. Ngay tối qua, khi quý vị đã về nhà, tôi nghĩ đến chuyện của cô Linh. Ở trong trường hợp tôi, tôi cũng sẽ hành động như cô ấy.
- Tại sao vậy?
- Đã biết là chẳng đi đến đâu, thì cứ mãi đeo đuổi làm gì khổ tâm? Thái độ của cô ấy tối qua cũng quá rõ ràng cơ mà.
- Tôi biết phải làm sao bây giờ?
- Chuyện đó ngoài anh ra chẳng có ai giúp giải quyết được đâu.
- Thế bây giờ theo ý cô, tôi nên hành động ra sao?
- Anh tự tìm lấy cách giải quyết.
- Cô có biết là trên cương vị nghề nghiệp tôi rất cần sự trợ giúp của Linh không? Bữa nay không có cô ấy, tôi bù đầu.
- Tôi hỏi thật, anh chẳng có một chút tình cảm gì với cô ấy à?
Thiên Bạch lắc đầu.
- Chuyện đó không thể miễn cưỡng được.
- Nếu vậy thì... để tránh hậu hoạn, để tránh lịch sử tái diễn... anh cứ để cô ấy đi đi... Như vậy đối với anh và cả cô ấy đều tốt.
- Nhưng mà...
- Không có nhưng gì cả. Chỉ có cách đó mới giải quyết được mọi việc.
Bạch yên lặng một chút nói.
- Tôi thật tình rối lắm.
Khả Di nói:
- Vậy thì đến đây, tôi và Triết sẽ cùng anh uống rượu.
- Rảnh vậy à?
- Dĩ nhiên. Đâu phải lúc nào cũng phải làm việc đâu?
Bạch nói:
- Vậy thì ở chỗ cũ nhé. Tôi sẽ đến ngay.
- Vâng, nửa tiếng nữa chúng tôi sẽ có mặt nơi đấy.
Thiên Bạch vội thu xếp hồ sơ, rồi xuống lầu đến quán rượu mà thường khi cả bọn thường đến.
Hôm nay quán rượu cũng khá đông. Bạch chọn chiếc bàn trong góc nhà gọi một ly Blendy Quhiskỵ Cái khung cảnh cũ mà sao mọi thứ lại lạc điệu quá.
Nghe Khả Di nói, đám Triết, Di và Bích Ngọc cũng quen với Thù Chiến ở nơi này. Sao có chuyện lạ lùng vậy? Định mệnh éo le ư? Chợi nhiên rồi Chiến lại xuất hiện làm cho hy vọng của Bạch càng trở nên mong manh hơn.
Nghĩ đến Thù Chiến thì lại như một sự trùng hợp tình cờ, Chiến lại xuất hiện ngay.
- Ồ! Anh Thiên Bạch! Anh có hẹn ai ở đây à?
- Có, với Khả Di và Triết, còn bạn? Với Bích Ngọc à?
- Không, tôi chỉ đến một mình. Chiến nói - tôi có cảm tình với nơi này, vì đây là nơi tôi đã làm quen được với Triết và Khả Di.
- Bạn cũng tình cảm dữ?
- Vâng, thỉnh thoảng ở không, tôi đã đến đây hát mấy bản.
- Lúc gần đây anh nổi tiếng quá, nên quán rượu này hẳn rất hoan nghênh chuyện đó.
- Có lẽ.
- Anh định hát bây giờ à?
- Chưa, đợi lớp khách này ra đã. Bạn họ đến đây không phải là để nghe hát.
- Sao không rủ cả Bích Ngọc đến?
- Hôm nay Ngọc thích nằm nhà hơn.
- Thế tình cảm hai người đã đến đâu rồi?
Thù Chiến chau mày.
- Thật ra thì tôi rất thích cô ấy, nhưng mà thích Ngọc thì không biết. Tôi thấy cô ấy có vẻ hơi lạnh.
Thiên Bạch nhìn Chiến.
- Hẳn cậu cũng biết chuyện của anh Chí Hào chứ?
- Biết và tôi còn rõ là mãi đến bây giờ Bích Ngọc cũng chưa quên anh ấy.
- Chưa hẳn. Bạch nói - Tôi thấy thì Ngọc bị ảnh hưởng của cái chết của Chí Hào nhiều hơn. Tình yêu có thể phai, nhưng ấn tượng về cái chết thường khắc sâu trong tim, nhất là khi cảm thấy mình có phần nào trách nhiệm trong đó.
- Có trách nhiệm à?
- Vâng, anh có biết là Chí Hào bị bắn chết ở Mỹ không? Mà trước đó một tiếng đồng hồ, hai người lại vừa chia tay.
- à! Thù Chiến nói - Có nghĩa Bích Ngọc nghĩ là chính sự chia tay đó đã kích động Chí Hào, làm cho tình cảm của Hào bị mất thăng bằng chứ gì?
- Cũng không rõ lắm, nhưng con người của Hào đã quen thói công tử, được nuông chiều... Nên hành động nhiều lúc rất khác thường.
- Tình thù đã giết anh ấy?
- Không, mà là bạn bè. Nghe nói người giết Hào là anh ruột của một cô bạn gái.
- Sao vậy?
Thù Chiến ngạc nhiên. Thiên Bạch nói.
- Nguyên nhân thì quá phức tạp, tôi cũng không rõ lắm...
Ngay lúc đó Triết và Khả Di bước vào.
Bạch nói.
- Họ đến rồi kìa.
Khả Di thấy Chiến, kêu lên.,
- Ồ Thù Chiến, Thiên Bạch rủ anh đến à?
- Không chúng tôi tình cờ gặp nhau, Chiến đến đây hát.
Khả Di cười.
- Ở đây hát làm gì có tiền?
- Nhưng nhờ nơi này mà tôi được phát hiện, nên tôi phải cảm ơn.
Triết cười.
- Anh rõ là con người tình cảm.
Di nói.
- Hát xong mình đi dùng cơm nhé.
- Không được, Chiến lác đầu - Tôi còn phải đến phòng trà. Tối nay phải trình diễn đến hai nơi.
- Làm việc cũng phải vừa phải thôi, cần phải dưỡng sức.
- Không quan trọng. Chiến nói - Tôi đã kỳ hẹn cho mình là chỉ làm việc này hai năm. Sau đó có một số tiền là rút lui.
- Đi làm việc khác?
- Vâng, trở lại với cái nghề đã học là điện toán.
- Tính toán hay đấy. Điện toán hiện nay cũng khá ăn khách.
Thiên Bạch cười nói.
- Con người biết nhìn xa.
- Đừng bốc tôi như vậy. Chiến nói - Chẳng qua tôi biết cái nghiệp ca hát không bền, nên phải tính đường thủ thân thôi.
Triết nói.
- Đúng. Nghề ca hát không có tính lâu dài. Ngay chính những người gọi là hành chính sự nghiệp như tôi cũng thấy một lúc nào đó rồi sẽ bị đào thải.
Khả Di nói.
- Ủa, hôm nay chúng mình ra đây là vì Thiên Bạch cơ mà?
Triết quay qua Thiên Bạch.
- ã... Anh Bạch, sao? Đã tìm được cô Linh chưa?
Thiên Bạch buồn bã.
- Cô ấy đã đi về quê chơi, có lẽ mấy hôm nữa mới quay về. Tôi nghĩ là lần này cô ấy đã quyết định.
Khả Di lắc đầu nói.
- Anh cũng ích kỷ lắm, chỉ nghĩ đến chuyện người ta giúp mình trong việc làm, chứ không nghĩ gì đến tình cảm.
Thiên Bạch ngồi yên, Triết thì nói.
- Tôi thấy thì tốt nhất anh nên để cho cô ấy như vậy. Bở vì ai cũng thế. Hy vọng cái mà mình không được thì sớm muộn gì phải đau khổ. Chi cho bằng sớm dừng lại.
- Tôi hiểu - Bạch có vẻ khổ sở - Nhưng mà để cô ấy nghỉ việc như vậy cũng khó. Cô ta lại có quan hệ họ hàng, rồi tôi phải ăn nói làm sao với cô dượng của tôi?
Di nói.
- Nhưng mà trên đời này chẳng có cách giải quyết nào toàn thiện toàn mỹ. Nếu cần phải hy sinh thôi.
Thiên Bạch chợi quay sang Thù Chiến.
- à, Còn cô Bích Ngọc thì...
Nhưng Khả Di đã cướp lời:
- Anh đừng kéo chuyện Bích Ngọc vào đây. Bản chất cô ấy cứng cỏi và cương quyết. Tôi rất rõ con người đó.
Trong khi Thù Chiến đứng dậy.
- Thôi quý vị ngồi đây nói chuyện, tôi lên sân khấu nhé.
Thiên Bạch nhìn theo ngẩn ra. Khả Di giải thích.
- Anh nên biết là với Bích Ngọc, chưa hẳn là Thù Chiến đâu. Cô ấy là người rất cố chấp, quan trọng chuyện tuổi tác. Trong khi Thù Chiến lại nhỏ hơn cô ta những bốn tuổi, mặc dù Ngọc rất cần tình yêu.
Thiên Bạch hỏi thẳng.
- Nhưng giữa họ đã có tình yêu chưa?
- Tôi không biết, nhưng nghe Ngọc nói là chưa.
Thiên Bạch suy nghĩ rồi mắt chợt sáng lên. Một chút hy vọng mong manh. Cái ánh mắt của Bạch không lọt khỏi mắt Triết.
Triết hỏi.
- Sao vậy? Vui rồi à?
Bạch cười.
- Con người lúc nào cũng phải sống bằng hy vọng. Cậu nghĩ có đúng không?
Khả Di hỏi.
- Bây giờ làm sao? Anh định buông xuôi chuyện cô Linh thật à?
- Không phải lỗi tôi. Từ nào đến giờ tôi cũng nào có hứa hẹn gì?
Triết hỏi:
- Nhưng mà... Cô ấy thì đã để ý đến anh từ lâu rồi, đúng không?
Thiên Bạch có vẻ không hài lòng.
- Mấy người định nói là - Tôi đã làm cô ấy đau khổ.
Khả Di nói.
- Đúng, bằng chứng là hôm qua cô ấy đã khóc cơ mà?
- Chyện dó cũng làm tôi giật mình. Tôi không biết là chuyện gì đã xảy ra.
- Không lẽ ngày thường anh cũng không biết là cô ấy yêu anh à?
- Biết thì có biết. Thiên Bạch đỏ mặt nói - Nhưng cũng cố giả ngơ như không biết.
- Vậy là anh đã làm hại người ta, anh biết không?
Thiên Bạch thú nhận.
- Có thể là vì tôi ích kỷ, tôi cũng không muốn phiền hà.
Khả Di thở dài.
- Thôi tôi không muốn nghe chuyện mấy người nữa, phức tạp quá.
Thiên Bạch yên lặng, hớp mấy hớp rượu.
Trên sân khấu, Thù Chiến bắt đầu hát. Anh ta vẫn hát bản nhạc có âm điệu là lạ khi bắt đầu gặp Khả Di, Triết và Bích Ngọc, có lẽ anh ta định sống lại kỷ niệm.
Triết nói.
- Anh chàng có vẻ tình cảm đấy chứ?
- Vâng.
- Con người như vậy hay lắm, nhất là khi còn trẻ.
Lời ca ngợi của Triết làm Thiên Bạch không vui, bởi vì với Bạch, Thù Chiến bây giờ không phải là bạn nữa mà là tình thù.
Chiến hát một lúc ba bản. Rồi bước xuống, sân khấu. Chàng ngồi xuống bàn, nốc cạn rượu rồi vội vã chào mọi người, bỏ đi.
Thiên Bạch nhìn theo, nhận xét:
- Anh chàng khác đời thật đấy!
Nhưng chẳng ai trả lời.
Bích Ngọc ngồi chờ Thù Chiến đánh xe đến đón. Chợt nhiên Linh lại đến làm Ngọc bất ngờ.
- Ồ! Mới đi chơi về đấy à?
Linh hỏi.
- Ngọc có ở không không? Mình có chuyện muốn nói với Ngọc.
- Dĩ nhiên rồi. Ngọc đáp ngay - Nhưng phải chờ Thù Chiến một chút, anh ấy đến đây xong mình sẽ đi.
- Chị có hẹn với anh ấy?
- Không thành vấn đề. Mình sẽ bảo anh ta hai tiếng đồng hồ sau quay lại.,
Ngay lúc đó xe Thù Chiến trờ đến. Ngọc bước ra nói mấy câu gì đấy, Chiến gật đầu, rồi khoát tay với hai người, xong cho xe chạy đi.
Linh nhìn theo nói.
- Bậy thật, phá cuộc hẹn của hai người.
- Không có gì, chúng tôi chỉ định đi dùng cơm tối. Bây giờ mình đi, khoảng bảy giờ rưỡi Chiến sẽ đến quán rượu đón tôi sau.
- Vậy mình đi đâu?
- Đến quán cà phê cạnh quán rưọu cũ. Ngọc nói rồi hỏi - Sao, đi về quê với bác gái có vui không?
- Nói vậy thôi chứ nào có đi đâu? Linh cười buồn nói - Ngồi miết ở nhà suốt ba hôm buồn muốn chết. Hôm nay là hôm đầu tiên ra ngoài gặp bạn bè.
Bích Ngọc hỏi.
- Tôi giúp ích được gì cho bạn?
Linh lắc đầu.
- Chắc khó lắm, vì mọi chuyện đã quá rõ ràng.
Bích Ngọc kéo Linh vào quán cà phê.
- Nào, bây giờ chúng mình vào đây, chậm rãi nói.
Và hầu bàn đến, mồi người gọi phần thức uống của mình. Ngọc hỏi.
- Linh đã quyết không quay về làm việc cho Thiên Bạch nữa?
- Quay lại có ích lợi gì chứ?
Ngọc quan tâm.
- Tình hình không cứu vãn được ư?
- Cái bực mình nhất của mình là thái độ của Thiên Bạch. Linh nói - Anh ấy cứ làm ra vẻ tỉnh bơ, mình lại không tin là đã bấy lâu nay mà anh Bạch lại không biết gì cả.
- Có khi không biết thật thì sao? Hai người lại có quan hệ bà con mà?
- Mình không nghĩ như vậy. Bà con xa lơ xa lắc thôi mà. Mình thấy rõ là anh ấy cố tình làm ra vẻ như thế. Vì anh Bạch muốn phủ nhận cái tình của của mình.
- Thiên Bạch không phải là con người hời hợt như vậy.
Linh lắc đầu.
- Trước mặt Ngọc, anh Bạch là con người khác, còn trước mặt em, anh ấy cũng là một con người khác nữa. Đó là một sự thật. Anh ấy cứ xem em như là con nít, mặc dù biết là ngày xưa anh ấy và em đã từng học chung một lớp mà?
- Có thể vì Linh quá quen thuôc, nên mới có tình trạng như vậy. Còn với tôi, một người ngoài nên anh ấy phải khách sáo.
Linh lăc đầu.
- Bích Ngọc mà là người ngoài à?
- ít ra trên phương diện quan hệ. Tôi quen với anh Bạch, nhưng đâu có rành anh ấy thích gì, yêu gì, chuộng gì? Mà tôi cũng không cần biết rõ chuyện đó.
Linh nhìn Ngọc, nàng biết là Ngọc đã nói thật. Nhưng mà sao Bạch lại không thay đổi thái độ khi biết Ngọc không ngó ngàng đến mình?
- Rất cảm ơn những điều mà Ngọc cho biết. Nhưng anh Bạch giống như một hòn đá tảng, khó có gì lay chuyển được anh ấy.
- Đừng có nản chí sớm như vậy. Bích Ngọc cười nói - Thiên Bạch cũng là người, rồi một lúc nào đó phát hiện ra chuyện mình chỉ thả mồi bắt bóng, phải quay lại thôi.
- Tôi không nghĩ như vậy. Vì anh Bạch là con người tình sị Bạch chỉ mê có Ngọc.
- Lầm rồi. Ngọc nói - Có nhiều khi đó chỉ là ảo giác. Bởi vì tôi và Thiên Bạch là hai láng giềng. Bạch đã cùng tôi lớn lên từ một không gian, có lẽ đó là tình anh em thì hơn. Sau đấy, Bạch cũng biết chuyện tôi yêu Chí Hào. Rồi Chí Hào chết. Một thứ tình cảm thương hại, đồng tình thương người yếu đuối chứ chưa hẳn đó là tình yêu.
Linh nghi ngờ nhìn Ngọc, rồi nói.
- Nhưng mà tôi chỉ cảm thấy là anh Thiên Bạch như lợi dụng cái tình cảm tôi để làm lợi cho anh ấy.
- Thiên Bạch không xấu đến độ như vậy đâu. Ngọc biện hộ cho Bạch - Tôi hiểu rõ anh ấy mà. Anh ấy đã dùng cô chẳng qua vì tin tưởng, vì cần trợ tá đắc lực.
Câu nói của Ngọc làm lập trường của Linh lung lay.
- Nhưng tôi quyết không trở lại làm đâu.
- Tôi đồng ý với cái quyết định đó của Linh. Ngọc nói - Phải để cho anh Bạch thấy sự vắng mặt của Linh làm anh ấy bị hụt hẫng, phải để anh ấy khổ tâm một chút và tự động quay lại năn nỉ Linh.
Sắc mặt Linh tươi hơn một chút.
- Nhưng tôi thấy không tin tưởng lắm.
- Hãy tin những gì tôi nói. Tôi là con người bàng quan nên có cái nhìn khách quan. Sự hiện diện của Linh bên cạnh Bạch như một nếp và anh Bạch đã quen rồi, không làm sao chịu nổi khi vắng Linh đâu.
Linh lắc đầu.
- Đó chỉ là đứng trên phương diện việc làm thôi.
- Chưa hẳn như vậy, rồi Linh sẽ thấy. Bích Ngọc cổ vũ - Tại Linh bi quan vì Linh là người trong cuộc. Linh làm sao thấy được ánh sáng mặt trời bên ngoài căn phòng khép kín chứ?
- ánh sáng đó màu gì?
- Một màu rực rỡ, chói chang.
Linh suy nghĩ, rồi cười.
- Ngọc là một thuyết khách khá thành công đấy.
- Tôi nói sự thật chứ không có ý thuyết phục hay nói tốt cho ai cả.
- Nhưng Ngọc nói hay lắm. Linh nhận xét - Chính vì vậy mà ai cũng thích Ngọc. Riêng tôi, hay thẳng ruột ngựa nên bị anh Bạch chê là trẻ con, không có cái mềm của phụ nữ.
- Đừng nghe vậy. Có khi người ta nói để mà đùa thôi.
- Đùa à? Nhưng rõ ràng là anh Bạch cũng yêu Ngọc mà?
- Nhưng tôi thì khác. Ngọc nói - Sau những trắc trở, phiền muộn tôi cảm thấy mình như dày dạn ra nên khó rung động.
- Vậy à? Thế còn Thù Chiến? Gần đây thấy Chiến cứ xuất hiện bên Ngọc?
- Chiến mãi mãi chỉ là một người bạn. Sự quan hệ đó khó thay đổi.
- Tôi thì thấy Chién đã có vẻ yêu Ngọc rồi đấy.
- Đừng có đùa. Tôi đã nói là không còn dễ rung động, vả lại tôi còn lớn hơn Chiến những bốn tuổi.
Linh cười.
- Thời buổi này người ta nói chuyện tình yêu có ai để ý đến tuổi tác đâu?
- Nhưng mà như vậy là đại loạn.
- Tôi không nghĩ như vậy. Chúng ta chỉ là con người bình thường.
Nhưng Ngọc khẳng định.
- Hãy tin tôi, tôi chỉ xem Chiến như một người bạn.
- Coi chừng đấy, Ngọc lại làm cho người ta khổ.
- Tôi nghĩ người như Chiến không dễ khổ đâu. Anh ấy xuất thân từ chốn loạn lạc, trái tim đã được tôi luyện qua rồi.
- Mong là Ngọc không lầm.
Ngọc nói.
- Linh biết không, tôi cũng đã đề phòng chuyện đó, nên Chiến hẹn gặp ba lần thì tôi mới đáp lại có một. Cái thái độ đó của tôi, Chiến nếu suy nghĩ hẳn thấy.
- Khi yêu rồi thấy cũng như không? Người ta không thể để ý đến những cái tiểu tiết đó.
- Cũng có thể.
Linh lắc đầu.
- Ngọc đừng quên. Chúng ta cũng chỉ là con người bình thường thôi nhé?
- Chính vì là con người nên phải phân biệt rõ ràng, cái nào nên nhận và cái nào không.
- Vậy thì tôi hỏi bạn. Linh do dự một chút nói - Vậy chứ lúc đó Ngọc cũng yêu tha thiết Chí Hào, nhưng rồi sau đấy nghĩ lại - Ngọc lại rút lui?
Lời của Linh làm Ngọc tái mặt.
Chuyện Chí Hào đối với Ngọc là một vết thương chưa lành. Linh nhìn Ngọc chợt hiểu, nói.
- Xin lỗi Ngọc, mình lại tầm bậy quá. Mình đã làm Ngọc không vui.
Ngọc yên lặng một chút nói.
- Không phải là không vui. Mà là... Mình thấy như mất cả linh hồn.
- Bích Ngọc
- Vâng, chính vì vậy mà mình sợ mình không muốn một ai nhắc đến chuyện cũ. Bởi đó là một cú sốc, một vết thương. Mà mãi mãi không quên được, vì vậy, Linh hãy tha thứ cho tôi.
- Có nghĩa là Ngọc vẫn còn yêu anh Chí Hào?
- Vâng... Với tôi đấy là mối tình bất diệt.
- Thế còn Thù Chiến?
- Tôi đã nói rồi, đây là người bạn tốt...
Và để chấm dứt câu chuyện. Ngọc đứng dậy.
- Thôi đã đến giờ rồi, chúng ta ra ngoài chờ anh ấy đi.