Cái hôm mà Khả Di bước lên máy bay, bạn bè đều có mặt đông đủ, chỉ trừ một mình Triết. Rõ là một chuyện kỳ cục. Không có lý do gì mà Triết lại vắng mặt. Bởi vì đây là cái “scence Ending”, vai chính phải hiện diện. Đôi màn chung kết mới khép lại được chứ? Vậy mà khi Di bước vào nhà kiếng, Triết vẫn chưa thấy đến. Cái con người hoạt bát thường khi như Khả Di, hôm ấy cũng phải thầm lặng, buồn buồn. Di nói chuyện với bạn bè, mà mắt vẫn ngóng đâu đâu. Ngoài bãi xe thỉnh thoảng có một chiếc ghé vào, nhưng không phải xe của Triết. Đã sắp đến giờ phi cơ cất cánh. Còn phải cân đồ kiểm soát hành lý, rồi hải quan. Di chần chờ thêm một chút, rồi nói với bạn vè.
- Thôi quý vị về đi, nhớ bảo trọng. Tôi vào nhé?
Bích Ngọc nắm tay Khả Di kéo lại:
- Khoan đã, đợi thêm một chút đi. Có lẽ Triết đang bận gì đấy anh chàng chắc chắn là đang chạy thục mạng đến phi trường.
Khả Di nhìn vào đồng hồ.
- Nhưng để trễ giờ rồi. Không thể chờ được thêm.
Di nghẹn ngào nói
- Qúy vị cho tôi gởi lời nhắn với anh ấy, hãy bảo trọng sức khỏe.
- Khả Di này!
Ngọc gọi, nhưng Di đã quay đi.
- Singapour cách đây cũng không xa lắm. Di nói - Mong có ngày sẽ gặp lại các bạn bè bên ấy. Còn bây giờ, xin chào
Và rồi Di bước vào trong. Đôi cách cổng lại khép lại. Chỉ là một khoảng cách gang tấc mà thật xa vời. Bích Ngọc và Chiến nhìn nhau. Linh đứng gần đấy, không dằn được nói:
- Thật vô lý. Không có lý do gì để cái ông Triết không đến tiễn Di.
Thiên Bạch nói:
- Hay là trên đường có gì trục trặc? Chẳng hạn như xe hư bất ngờ?
Chiến nhìn Ngọc không có ý kiến.
Ngọc thì nhìn mọi người với một tâm sự nặng trĩu:
- Thật không ngờ, đám chúng ta mới đấy mà sắp sửa tan hàng.
Linh ngây thơ.
- Chỉ mới mất có một mình Khả Di thôi. Rồi cô ấy sẽ quay về. Tôi mong là sang đến bên ấy, điều kiện sống khó khăn, Khả Di chịu không nổi, sẽ hủy hợp đồng về ngay.
Thiên Bạch lắc đầu.
- Tôi biết cá tính của Khả Di, có thế nào thì cô ấy cũng không quay về ngay đâu.
Bích Ngọc lắc đầu. Cảm giác lạc lõng, bởi vì Khả Di là bạn thân, một tri kỷ, đã nhiều lúc gặp chuyện buồn phiền, khó khăn, Ngọc thường tìm đến Dị Hai người con gái đã từng có những cảnh khổ tâm tương tợ. Vậy mà bây giờ Di lại bỏ đi.
Ngọc nói:
- Thế này nhé, hai hôm nữa chúng ta sẽ gặp lại nhau, biết đâu cái đó sẽ biết được tin của Dỉ Giờ thì tôi sẽ chờ bằng điện thoại sau.
Linh chợt hỏi:
- Chúng ta có cần đến gặp Triết không?
Bích Ngọc nói
- Triết không đến tiễn Di hẳn có chuyện lạ. Một là xe hư trên đường, hai là ở đài truyền hình có buổi họp đột xuất.
Thiên Bạch kéo Linh đi và hứa.
- Tôi sẽ phone đến đài truyền hình tìm Triết ngay.
Chỉ còn Bích Ngọc và Thù Chiến đứng giữa trạm đi và đến, Ngọc hỏi:
- Anh hiện rảnh không?
Chiến chỉ gật đầu:
- Vậy anh đi với tôi được chứ?
Chiến lại gật đầu, làm Ngọc ngạc nhiên:
- Hôm nay anh có vẻ lạ? Có tâm sự không vui à?
Chiến nhún vai.
- Cũng chẳng có gì, ngoài một chút cảm khái. Sự hợp tan của con người cũng bất định như bèo mây. Mới thấy vui vẻ rồi lại chia tay đấy. Tôi mà có được ngày hôm nay là cũng nhờ có Triết và Khả Di, vậy mà bây giờ. Thấy họ xa nhau mà cảm hoài. Mọi chuyện giống như những bọt nước trên biển, hình thành rồi tan nhanh.
- Nhưng Khả Di không tan biến, Khả Di vẫn hiện hữu.
- Nhưng tôi dám chắc là Di sẽ không quay về đây trước hai năm hợp đồng.
- Với cá tính và con người của Di thì như vậy. Nhưng mà... biết đâu?
- Biết đâu làm sao?
- Tôi cũng không nói được Bích Ngọc lắc đầu nói - Bây giờ tôi muốn đi tìm xem Triết đang ở đâu?
- Tôi sẽ đi với Ngọc.
- Vậy thì tốt. Ngọc nói - Tôi có cái linh tính là Triết đang gặp điều gì đó không vui.
- Cũng có thể lắm.
- Bởi vì tôi biết Triết là con người nhiều tình cảm. Triết không thể nào vô tình như vậy. Nhưng trước hết để chúng ta gọi điện thoại xem?
Và đến trạm điện thoại công cộng, trước tiên Ngọc gọi dây đến dài truyền hình. Ở đây cô thư ký cho biết là trước đó một ngày Triết đã xin nghỉ, nên không có mặt. Ngọc lại gọi dây nói đến nhà mướn của Triết và Khả Dị Nhưng chuông điện thoại đã reo rất lâu mà chẳng ai tiếp. Vậy là chẳng có ai ở nhà.
Cuối cùng, Ngọc quay qua Chiến.
- Ở đây còn một điểm cuối cùng, đấy là nhà cũ của Triết, nơi có cả vợ con anh ấy. Vậy thì không gì hơn là ta trực tiếp đến đấy, anh thấy sao?
- Ngọc tin là Triết có mặt ở nhà à?
- Có thể là như vậy.
Cả hai lên xe, Chiến nhạy bén quay sang nhìn Ngọc.
- Có phải Ngọc nghi ngờ điều gì?
- Tôi cũng không chắc. Nhưng mà rõ là vô lý. Chẳng có lý do gì lần cuối cùng mà Triết lại để cho Di thất vọng như vậy.
Ngọc nói Thù Chiến chỉ yên lặng và tăng nhanh tốc độ xe.
Nhà cũ của Triết ở ngoại ộ Ngọc có qua mấy lần nên cũng khá quen thuộc. Lúc họ dừng xe lại dưới nhà. Thấy bên trong yên tĩnh nên yên tâm. Chắc không có chuyện gì xảy ra đâu. Ngọc tuy nghĩ vậy nhưng vẫn thấy hồi hộp, bởi những yếu tố dồn dập của Triết gây ra cho Mỹ, rồi Khả Di gây ra cho Triết. Con người mà, nào phải lúc nào cũng bình tĩnh sáng suốt đâu?
Ngọc đưa tay lên nhấn chuông. Một lúc mới nghe tiếng chân rồi cửa mở. Một chú bé giống Triết xuất hiện, nó rụt rè nhìn hai người.
- Ba có ở nhà không cháu?
Đứa bé yên lặng gật đầu, rồi nép qua một bên. Ngọc và Chiến tự nhiên bước vào. Thấy phòng khách vắng lạnh.
- Thế ba mẹ đâu rồi cháu.
Đứa bé cũng không lên tiếng, nó tròn mắt chỉ về phía căn phòng đang đóng kín cửa, nó có vẻ sợ sệt. Bích Ngọc và Chiến nhìn nhau căng thẳng. Do dự một chút rồi quyết định. Cả hai bước tới cánh cửa đóng kín. Ngọc đưa tay lên gõ cửa. Có tiếng của Mỹ từ trong vọng ra. Nhưng khác với thường ngày. Giọng của Mỹ lớn tiếng giận dữ.
- Ai đấy? Đã bảo là không có cho ai vào cả, sao chúng mày lại không nghe chứ?
Bích Ngọc biết là Mỹ đang rầy con, vội lên tiếng:
- Bích Ngọc và Thù Chiến đây mà chị Mỹ. Thế anh Triết có mặt ở nhà không chi?
Bên trong phòng chợt yên lặng, rồi cửa mở. Xuất hiện trước mặt hai người là một Mỹ rất khác thường, một Mỹ đầu bù tóc rối. áo quần xốc xếch.
- Các vị đến rất là kịp lúc. Mỹ với thái độ hung hãn - Vào đây, vào đây đi. Mấy người hãy nghĩ giùm xem. Ai phải ai trái?
Bích Ngọc hơi bất ngờ, lùi ra sau một chút.
- Chi Mỹ! Sao vậy?
Mỹ chụp lấy tay Ngọc nói:
- Nào vào đây. Anh Triết đang ở trong đấy đấy. Mấy người đến đây là để gặp anh ấy mà? Vậy thì vào đấy mà gặp.
Bích Ngọc đưa mắt nhìn quanh. Thư phòng không ngăn nắp như ngày nào. Nó bị bới tung lên. Giấy má bừa bãi dưới đất. Trong khi Triết ngồi ở một góc tường thiểu não:
Bích Ngọc không dằn được bước tới:
- Anh Triết!
Nhưng Triết lại phớt lờ như chẳng nghe thấy. Trong khi Mỹ lại lồng lộn như một con thú dữ. Mỹ khác hẳn cái hình thức vợ hiền hàng ngày. Mỹ nói:
- Mấy năm qua, tôi đã phải nhẫn nhịn như vậy là quá đủ rồi. Qúy vị có thấy không? Có ai như ông ấy. Có vợ con đầy đủ, lại còn lăng nhăng bên ngoài. Chuyện ông ấy cặp với Khả Di, nếu biết điều cũng nên kín dáo một chút. Đằng này không coi ai ra gì. Cứ công khai. Dù gì tôi cũng là vợ mà... nhưng tôi đã cắn răng chịu đựng, cho mãi đến cách đây mấy hôm. Anh ấy đòi ly dị. Tôi cũng chấp nhận, tôi nghĩ là thôi vậy cũng được, mọi thứ dứt khoát cũng haỵ Tất cả chỉ còn chờ thủ tục xong là ký, vậy mà đùng một cái. Ông ấy quay qua đổi mặt. Ông ấy không chịu ly dị nữa. Qúy vị có thấy được không? Tôi đâu phải là đứa con nít.
Bích Ngọc khuyên:
- Chị Mỹ này, tôi thấy thì nếu chuyện còn có thể cứu vãn được thì phải cứu. Chị còn có con cái. Chúng nó cần có chạ Vả lại anh Triết cũng là người có tên tuổi, tiếng tăm, nên bây giờ làm căng quá cũng tội cho anh ấy.
- Hừ! Nghĩ đến ông ấy rồi ai nghĩ đến tôi? Đã lâu rồi, tôi nhịn nhục là vì thương, vì yêu, vì sợ chồng mình mất mặt. Nhưng anh ấy nào có nghĩ gì đến tôi đâu. Với những người đàn ông vô lương tâm như vậy. Mình có tốt lành với họ cũng vô nghĩa
- Chị Mỹ này!
- Cô đừng có nói thêm gì hết. Mỹ nói - Tôi đã quyết định rồi lần này tôi sẽ làm đến nơi đến chốn. Tôi đang nhờ luật sư đưa anh ấy ra tòa về tội thông dâm. Tôi đã có chứng từ đầy đủ.
- Chị Mỹ!
Bích Ngọc sợ hãi kêu lên, nàng không ngờ Mỹ lại có thể hành động như vậy. Nhưng Mỹ lạnh lùng nói:
- Tôi đã quyết định hành động và mọi thứ sẽ không thay đổi!
Thù Chiến chen vào:
- Nhưng mà bây giờ. Chị Khả Di đã bỏ đi rồi.
- Chuyện đó là chuyện riêng của cô tạ Mỹ cương quyết nói - Mà cô đấy bỏ đi là hay đấy, chớ ở lại sẽ chết chùm. Còn chuyện anh Triết đã làm thì anh ấy phải gánh lấy hậu quả. ác giả ác báo chứ?
Bích Ngọc khuyên ngăn:
- Chị Mỹ này, tôi thấy thì chuyện cũng không đến tồi tệ như vậy. Chúng ta có thể cứu vãn được cơ mà.
Mỹ lắc đầu:
- Với những người đàn ông không có trái tim như anh Triết, tôi không cần nữa. Bây giờ tôi chỉ cần tiền để nuôi các con tôi. Vâng, tôi chỉ cần tiền!
Và Mỹ quay qua Triết:
- Nếu anh tài giỏi thì cứ đi tìm Khả Di về! Anh chỉ cần tình yêu thôi, phải không?
Thù Chiến hỏi:
- Thế tại sao trước đây, chị không quậy chờ đến bây giờ Khả Di đi rồi chị mới làm lớn chuyện chứ?
Mỹ nhún vai:
- Không có chuyện gì đơn giản như vậy. Qúi vị cũng biết đấy. Tôi đã chịu đựng bấy nhiêu năm naỵ Và bây giờ là lúc tôi trả thù. Tôi sẽ làm cho Triết thấy là tôi có thể khiến anh ấy mất tất cả, từ tiền bạc, địa vị đến danh dự!
- Chị đừng quên! Anh ấy là chồng chị!
- Ông ấy là chồng tôi à? Còn lâu ông ấy mới biết đến tôi. Ông ấy chỉ xem tôi như một công cụ sinh con đẻ cái, một người ở không lương, một con nô tì không hơn không kém.
- Và bây giờ là lúc chị trả thù?
Thù Chiến hỏi, nhưng Mỹ chỉ cười:
- Vâng, có thể anh cho tôi là hành động nhỏ nhen ích kỷ. Nhưng anh hãy nghĩ kỹ đi, anh Triết dã cư xử thế nào với tôi? Anh ấy đã tàn nhẫn như vậy, tại sao tôi không có quyền đối xử ngược lại chứ?
Ngọc nói:
- Nhưng dù gì chị cũng phải nghĩ lại. Bởi vì hai người cũng đã từng là chồng vợ.
- Vợ chồng? Chuyện đó có đúng không? Hay chỉ giống như một chiếc quần một chiếc áo vô nghĩa. Không, không được. Phải để cho anh ấy thân bại danh liệt. Không còn một cái gì cả, anh ấy mới thấm thía.
Bích Ngọc nghe mà lòng đau thắt. Có thể như vậy được sao? Mọi thứ cạn tàu ráo máng như vậy không được à?
Bích Ngọc không tin cuộc đời còn có trái tim nữa chứ?
Ngoài những giờ có mặt ở sở làm, Ngọc về thẳng nhà mêt. mỏi. Ngọc núp trong phòng không muốn tiếp xúc với ai. Chỉ làm bạn với sách vở. Ngọc thấy bực dọc cả với trời đất. Tại sao “họ” lại vô tình như vậy. Tàn nhẫn như vậy. Không có một cái gì suông sẻ, cái gì cũng éo lẹ Không chỉ một chuyện của Bích Ngọc với Chí Hào, mà còn chuyện của Triết với Khả Di, chuyện của Thiên Bạch với Linh. Bây giờ còn có sự tham gia của Thù Chiến nữa. Không lẽ định mện thích trêu chọc, dằn vật tuổi tre?
Về đến nhà là Ngọc dặn ngay mẹ. Có ai đến tìm cứ bảo là không có mặt ở nhà. Điện thoại đến cũng không tiếp... Ngọc muốn được yên tĩnh. Được có thời gian để nghỉ ngơi. Chuyện xảy đến dồn đập đến độ thở không ra hơi. Phải có thời gian để sắp xếp lại tình cảm, Ngọc nghĩ đến chuyện cũ. Sau cái chết của Chí Hào. Rõ là Ngọc đã sống một cách dật dờ. Hào đã mang đi hết bao nhiêu tình cảm của Ngọc, Ngọc sống đấy nhưng với một thân xác không hồn. Ăn, ngủ, vui chơi, vô cảm xúc. Nhưng mà bây giờ nghĩ lại. Ngọc chợt thấy nghi ngờ. Tại sao lại vậy? Cái thời gian mà Hào còn sống. Giữa nàng và Hào có phải lúc nào cũng ngập đầy hạnh phúc khó quên chăng? Hay là... - Không, không! Ngọc nhớ rất rõ. Giữa hai người lúc đó... buồn nhiều hơn vui. Gần như là một sự dày vò trong đau khổ. Cái vết tích thương đau mãi bây giờ còn hằn sâu cơ mà? Vậy thì đó là yêu hay là hận? Hoặc có cả hai? Bích Ngọc nghĩ mãi mà vẫn không xác định được.
- Có điện thoại của Thù Chiến nè, con nghe không?
Bích Ngọc lắc đầu, kiên quyết. Người mẹ khó hiểu.
- Người ta làm gì con buồn mà không tiếp chứ?
- Con đang bực mình. Ngọc nói - Có nhiều chuyện con suy nghĩ mãi mà không hiểu. Nên con không muốn nghe gì cả. Con muốn được yên tĩnh để suy nghĩ tiếp.
- Ban nãy Thiên Bạch với Linh cũng có điện thoại đến, lúc nay chúng nó có vẻ tâm đầu ý hợp quá, phải chi...
Nhưng Bích Ngọc đã cắt ngang.
- Mẹ! Con van mẹ! Mẹ đừng có chọc tức con nữa, ý mẹ bây giờ muốn gì? Lấy đại một thằng nào đó làm chồng hay là chết.
- Thôi con không thích nghe thì thôi. Người mẹ lắc đầu nói - Làm gì phải giẫy nảy lên như vậy? Mẹ cũng không có nói gì, chưa chi con làm như bỏng nước sôi không bằng.
Rồi bà thở dài bước ra ngoài khép cửa lại.
Bích Ngọc ngồi đấy mệt mỏi. Chẳng ai hiểu cho nàng cả, một người bạn có thể gọi là tri âm như Khả Di thì cũng đã bỏ đi xạ Nghĩ đến Khả Di, bất giác Ngọc lại nghĩ đến Triết và Mỹ. Chuyện của họ đến đâu rồi? Giải quyết ổn thỏa chưa hay càng lúc càng tệ hại hơn?
Và Ngọc đứng dậy, đinh ra ngoài gọi đây nói đến đấy. Bởi vì có thế nào thì Triết vẫn là bạn bè, không thể bỏ rơi được
Nhưng ngay lúc đó, người mẹ lại đi vào.
- Bích Ngọc, con lại có điện thoại này. Đường dài đấy, từ Singapour chắc có lẽ của Khả Di đấy, con có nghe không?
- Nghe, phải nghe chứ? Cảm ơn mẹ nghe.
Và Ngọc chạy vội ra phòng khách, cầm ống nghe lên. Cảm ơn khoa học tiến bộ.
Cách xa ngàn dặm mà giọng nói của Khả Di vẫn rõ như đang đứng bên cạnh.
- Bích Ngọc đấy à? Báo cho bạn một tin vui nhé? Bây giời cuộc sống của mình đã khá ổn định rồi.
Khả Di cảm xúc nói. Ngọc định báo cho biết chuyện của Triết nhưng kịp thời dằn xuống, chỉ nói:
- Ở đây, ai cũng bình thường cả, yên tâm. à! Mà có ai điện thoại cho Di chưa?
Có tiếng cười của Khả Di:
- Chắc bạn không ngờ đâu. Mình nhận được điện thoại của Thù Chiến anh chàng than phiền là từ lúc mình đi đến giờ, anh ta không gặp được bạn.
Bích Ngọc mệt mỏi
- Đừng nhắc đến hắn nữa, mình đang bực mình đây.
- Tại sao lại bực mình? Cảm giác mâu thuẫn?
- Cũng chẳng có gì quan trọng.
- Vì anh ta chăng? Mà này có gì thì cũng vừa phải thôi đừng đày đọa người ta quá nhé.
- Mình đã bảo là chẳng dính líu gì đến hắn cơ mà.
- Chưa hẳn là như vậy, Khả Di nói - Mình biết là bạn cũng thích hắn có điều không dám thú nhận. Bởi vì bạn cứ bị ám ảnh bởi chuyện Chí Hào. Bạn sợ như vậy là có lỗi với Chí Hào đúng không?
Bích Ngọc lắc đầu.
- Sai rồi, mình chưa hề nghĩ đến chuyện đó.
- Đừng có húc đầu mãi vào đá nữa, Di nói - Bạn phải biết là Chí Hào dù gì qua đời cũng đã hơn ba năm... Bọn này không bức bạn. Nhưng bạn là người thông minh hẳn phải thấy rõ chuyện đó? Bạn phải biết những gì cần làm trong lúc này.
- Khả Di, mi tự cho mình thông minh. Vậy thì nói cho ta biết xem, mi đã rõ được những gì?
- Làm sao không? Những gì mi nghĩ trong đầu, ta gần như đều đoán ra cả.
- Vậy đâu mi nói ra xem, ta đã quyết định thế nào?
- Tao đã nói cho Thù Chiến biết rồi. Để rồi xem. Chiến sẽ xác định điều ta nói là đúng!
- Này này, đừng có bán đứng bạn bè chứ?
- Mà có thật sự là mi đã không tiếp Thù Chiến, cũng như không nghe cả điện thoại của hắn không?
Bích Ngọc cười:
- Cái gì hắn cũng mách lại mi cả à?
- Làm sao khác hơn được? Khả Di nói - Bởi vì chỉ có tao mới là người hiểu được hắn.
- Mi đã nói sai. Bích Ngọc nói - Chẳng ai hiểu được ai cả, bản thân tao này cũng không biết mình đang muốn gì?
- à, đó là chuyện khác. Mình thì không hiểu được mình. Nhưng chuyện của người khác thì rất sáng.
Bích Ngọc chợt hỏi:
- Thế chuyện mi bỏ đi sang đấy. Bây giờ nghĩ lại có thấy hối hận không?
- Không đến đỗi quan trọng như vậy. Khả Di đáp - Chuyện hối hận hay không là một vấn đề khác. Có điều lý trí cho tao biết, cái quyết định lần này của tao là đứng đắn.
Bích Ngọc chợt nhớ lại hành vi của Mỹ đối với Triết mà rùng mình. Chuyện bỏ đi của Di đúng hay sai? Thật khó nói, nhưng có thế nào thì cũng không nên nói cho Di biết chuyện đó nhất là trong lúc này:
Bích Ngọc hỏi:
- Thế Triết đã phone qua cho bạn chưa?
Khả Di dáp một cách bình thản:
- Chưa, có lẽ vì anh ấy quá bận
Bích Ngọc gật gù:
- Vâng đúng là anh ấy bận lắm. Ngay cả mình đây nhiều lúc muốn gặp anh ấy cũng rất khó khăn.
Chợt nghe Di hỏi:
- Bạn có nghe gì về tình hình bên ấy không? chị Mỹ lúc này thế nào?
- à. à, nghe nói mọi chuyện đều tốt đẹp. Bích Ngọc ngập ngừng một chút nói - Cái hôm mà mi lên máy bay đấy mà. Sau đấy họ cũng có đến, nhưng không kịp.
Bích Ngọc nói dối, nhưng Khả Di có vẻ yên lòng:
- Đó là điều ta hằng mong và ta muốn là Mỹ rồi sẽ cảm thông cho ta.
- Mi đã nghĩ là Mỹ thù mi lắm à?
Bích Ngọc hỏi, Khả Di chậm rãi nói:
- Ta thì không rõ. Nhưng tao lại có cảm giác rất là kỳ cục... Có thể là do tiên kiến nên không chính xác. Nhưng tao thấy thì Mỹ cũng không hẳn là con người có cái về ngoài mà ta đã thấy đâu.
Bích Ngọc cố tình hỏi:
- Nghĩa là mi muốn nói con người Mỹ không đơn giản, thực thà chứ gì?
- Có lẽ là hơi phức tạp một chút. Đàn bà chẳng ai lại không biết ghen. Nhưng mà tao mong là nhận xét đó sai.
- Khả Di này. Bích Ngọc yên lặng một chút nói - Mi lúc gần đây có vẻ thay đổi nhiều lắm. Mi đa nghi đủ thứ.
- Không phải là đa nghi mà là linh tính cho thấy như vậy.
Di nói tiếp:
- Mi biết không, lần này tao bỏ đi là cả một sự cương quyết tao cũng không ngờ mình làm được như vậy... Nhưng mà... thôi ta không muốn nói thêm nữa.
- Sao lại không nói? Tao ghét ai nói chuyện bỏ lửng nữa chừng!
- Tao có cái cảm giác, không biết đúng hay sai. Khả Di nói - Tao bỗng thấy lo cho anh Triết quá. Vì tao thấy con người của Mỹ khá đặc biệt. Lúc đứng trước mặt tao thì Mỹ tỏ ra rất ân cần nhưng sau lưng tao biết không hẳn như vậy.
- Tại mi nhạy bén!
- Tao cũng mong đấy chỉ là một ảo giác, nhưng mà nhiều lúc tao nghĩ. Nếu tao không bỏ đi thế này. Sợ sẽ có chuyện không hay rồi sẽ xảy ra.
- Lại nghĩ ngợi lung tung nữa. Ngọc giả vờ cười to - Mi nói đi chuyện gì sẽ xảy ra nào?
Ngọc nói nhưng phải cảm phục, cái giác quan thứ sáu của Khả Di khá nhạy.
- Không biết, nhưng chắc chắn không phải là chuyện vui. Mi biết đấy chuyện gì xảy ra với tao thì không thành vấn đề, nhưng tao không muốn anh Triết đau khổ. Tao hoàn toàn không chấp nhận chuyện đó.
Bích Ngọc xúc động nói:
- Bạn lúc nào cũng quan tâm đến anh Triết, anh ấy mà biết được, hẳn rất cảm động
- Cảm động hay không chẳng thành vấn đề. Mình lúc nào cũng muốn anh ấy giữ được hoặc có hơn cái hiện nay?
Bích Ngọc nói:
- Nhưng bạn có biết là sự ra đi của bạn là một sự mất mát lớn của Triết không?
- Con người của mình nào có nghĩa lý gì? Cái vấn đề mình đề cập ở đây là sự nghiệp của anh ấy. Bạn biết không cái sự nghiệp đó đâu phải tự nhiên mà có. Mà là thành quả của bao nhiêu năm cần cù lao động. Mình muốn nó phải trường tồn, không được sụp đổ hay biến mất.
- Khả Di này...
Suýt tí nữa thì Bích Ngọc đã nói toạc ra. Nhưng rồi Ngọc lại ngăn lại được. Không được! Làm vậy là tàn nhẫn quá. Không phải vì Triết mà là vì Dị Di hiện sống bơ vơ ở xứ người... Cô ấy phải có một cuộc sống ổn định yên ả.
Khả Di thấy Bích Ngọc đang nói đột ngột yên lặng hỏi:
- Sao? Tao nói không đúng à?
- Mi có vẻ lo lắng nhiều quá. Bích Ngọc cuối cùng nói - Anh Triết như mi biết đấy đâu phải bở, anh ấy đầy đủ bản lĩnh. Có gặp mưa to gió lớn thế nào rồi anh ấy cũng sẽ vượt quạ Đó là chưa nói bên cạnh anh ấy còn có một người vợ hiền thục như Mỹ. Cô ấy sẽ là một cánh tay đắc lực trong việc động viên chồng.
Khả Di nói:
- Được rồi. Lời của mi ta hoàn toàn yên tâm. Mi biết không. Bắt đầu ngày mai là ta đã thực sự làm việc. Và cũng từ ngày mai ta sẽ bận rộn hết sức... Nên có lẽ là sẽ rất ít liên lạc với bạn bè... Bao giờ rảnh, mi qua đây chơi. Ở đây mọi thứ tuyệt lắm.
- Vâng, tao sẽ cố gắng. Nhưng không dám hứa. Có gì ta sẽ liên lạc với mi bằng điện thoại nhé.
- OK! Nhưng mà này Bích Ngọc à. Ta đề nghị mi hãy xét lại chuyện của mi với Thù Chiến... Tao cảm thấy là sự xuất hiện của Chiến, trong đám bạn bè mình cũng là một cơ duyên đấy.
Bích Ngọc cười buồn:
- Cơ duyên ở đâu mà lắm vậy? Thôi đừng có hại người ta phí thời giờ bạn ạ.
- Mi thật là cố chấp. Khả Di nói - Mi nên nhớ là người ngoài cuộc bao giờ cũng sáng hơn trong cuộc nhé. Vì vậy ta thật tiếc cho mi, nếu mi vô tình. Thù Chiến là một thanh niên sáng giá trên nhiều phương diện.
Sáng nay ở phụ trang Văn hóa nghệ thuật của các báo đều có đăng bản tin liên quan đến nhà đạo diễn tài ba Điền Triết.
”Đạo diễn Điền Triết đột ngột từ bỏ hết các chức vụ quan trọng trong đài truyền hình với lý do việc riêng”.
Và với báo chí thì hai chữ “Việc riêng” này có rất nhiều ý nghĩa. Họ bắt đầu thăm dò, điều trạ Những bài phóng sự nhỏ, vén màn bí mật... Phần lớn kết luận... sự lục đục gia đình do chuyện tình cảm lăng nhăng của Triết mang lại.
Tuy không chỉ đích danh. Không cụ thể, nhưng những thứ đó cũng làm Bích Ngọc bực mình, nàng phone ngay đến đài truyền hình, đến nhà riêng tìm Triết nhưng ở đâu cũng không thấy. Triết trốn ở đâu? Bỏ đi đâu? Hay là trong một phút mất bình tĩnh có làm chuyện gì dại dột không? Ngọc biết lúc này Triết hẳn bối rối lắm. Mất tình yêu của Di lại bị áp lực của Mỹ. Triết như chiếc thuyền mất hướng ở biển khơi, trong cơn mưa bão. Phải tìm Triết để động viên bạn và chỉ có lúc này. Nhưng mà, tìm Triết ở đâu đây? Bích Ngọc căng thẳng, nàng đã lục lọi khắp nơi những chỗ mà Triết và bạn bè thường đến cũng không gặp. Ngọc bỏ cả bữa cơm trưa, xin phép nghỉ cả buổi chiều đi tìm, ở đâu cũng không thấy.
Hơn bốn giờ chiều. Đứng giữa ngã tư đường nhìn xe cộ dập dìu qua lại. Bích Ngọc thở dài. Triết chợt nhiên mất tích. Không có chuyện vô lý này. từ nào tới giờ Triết là con người thận trọng. Triết không thể có hành động gì quá lố. Nhưng giữa biển người mênh mông trong thành phố này, biết tìm Triết ở đâu? Trong cơn bối rối đó, chợt nhiên Ngọc nhớ đến Thù Chiến. Tại sao ta không đi tìm Thù Chiến. Biết đâu Chiến biết nơi ẩn của Triết? Ngọc vừa nghĩ đến điều đó là vội bước vào cửa hàng gần đấy mượn điện thoại quay số đế nhà Chiến ngay.
Nhưng ở đấy chuông reo rất lâu, mà chẳng có ai nhắc điện thoại, chứng tỏ chủ nhà đã đi vắng. Vậy thì rõ là hôm nay ta đã xui quá. Ngọc thẫn thờ bước ra. Trên quầy báo ở góc đường, báo buổi chiều đã phát hành. Trên một trang báo văn nghệ Ngọc thấy có cái tít lớn với hàng chữ “Đạo diễn Điền Triết gặp chuyện rắc rồi về hôn nhân”. Nàng vội vã mua ngay một tờ nhét vào xắc taỵ Bọn ký giả họ săn tin hay thật, vậy là mọi chuyện đã nổ tung. Không có gì giấu giếm được nữa. Ngọc tò mò nhưng cũng dằn xuống, về nhà đọc rõ ràng hơn. Ngọc bước tới lề đường đón taxị Nhưng giờ này là giờ tan sở. Ngọc đứng như vậy gần mười phút mà chẳng có lấy một chiếc taxi trống. Ngọc nhìn quanh, chợt thấy một quán rượu gần đấy. Hay là vào đây uống cái gì trước rồi một hồi về sau cùng được?
Và Ngọc đi vào quán. Giờ này ở đây khách không đông lắm. Ngọc chọn chiếc bàn trong góc cùng ngồi. Chưa bao giờ Ngọc vào quán một mình thế này, nên không tránh khỏi cảm giác bơ vơ.
Ngọc lại nhớ đến Thù Chiến, định gọi dây nói mời Chiến đến như nghĩ sao lại thôi. Lúc đó có một gã đàn ông lạ, thấy Ngọc ngồi một mình bước tới, với nụ cười:
- Xin lỗi, cô đến đây uống rượu có một mình à?
Bích Ngọc phớt lạnh:
- Không, tôi đang chờ bạn.
Gã thanh niên thấy không đúng đối tượng nên bỏ đi. Ngọc biết, nếu cứ ngồi một mình thế này, thế nào cũng gặp phiền nhiễu khác. Nàng vội hớp nhanh ly rượu nhẹ. Vừa định đứng dậy bỏ đi thì thấy hai người đàn ông ở trạng thái nửa say, đang lạng choạng bước vào. Ngọc giật mình, Chiến và Triết! Nàng với chạy tới.
- Hai người đi đâu đây?
Ngọc hỏi. Triết quay sang, giọng lè nhè:
- Ồ là cô... vui quá... bọn này đã uống rượu suốt buổi chiều nay, vui quá!
Ngọc kéo Triết và Thù Chiến về chỗ ngồi của mình. Để hai người bạn ngồi xuống xong Ngọc lắc đầu nói với Chiến.
- Anh cũng vậy, tại sao lại rủ nhau đi uống rượu đến say mèm như thế này?
Chiến chỉ nhìn Ngọc với đôi mắt đỏ ngầu, như đau khổ như trách cứ, làm Ngọc không dám nhìn Chiến lâu, nàng quay sang Triết.
- Anh Triết, tại sao anh lại hành động như vậy? Chuyện gì mà phải đến độ từ chức, bỏ việc ở đài truền hình chứ?
- Tôi làm vậy là đúng đấy chứ? Triết lè nhè nói - Cô không thấy sao, bây giờ tôi là cái thằng tự do, nhẹ nhàng nhất không phải làm, không phải bận rộn với bất cứ việc gì cả.
- Sao anh không nghĩ lại... Cái công trình lao động bấy lâu nay của anh? Cái tâm quyết mồ hôi,... phải tốn bao nhiêu năm qua mới đạt được địa vị này... Vậy mà anh lại bỏ hết.
- Không đáng môt đồng xu! Đừng có nhắc đến nữa! Triết lớn tiếng nói - Cô thấy đấy. Sau khi Khả Di đi rồi có cái gì trên đời kia, không có tôi nó vẫn hoạt động được cơ mà? Nó nào có cần đến tôi. Nói rõ hơn... sợ là có nhiều người họ còn vỗ tay ăn mừng nữa là khác. Bởi vì họ cho rằng. Sự hiện diện của tôi đã cản trở sự tiến thân của họ.
- Tại sao anh lại nghĩ như vậy?
- Tôi nói không đúng sao? Tôi biết là có nhiều người họ mong tôi ngã xuống, họ chờ cái ngày này lâu rồi. Tôi biết thân nên một mình rút lui trước, như vậy phải hay hơn không?
- Anh là con người quá khích, anh tưởng ai cũng muốn hại anh? Sao không nghĩ đến chúng tôi? Anh có cả đám bạn bè này mà? Còn cả vợ con nữa..
- Vợ con à? Triết chợt cười phá lên - Cô có biết Mỹ bây giờ thế nào không? Cô ấy đang reo hò chiến thắng, vì đã đạt được ước nguyện. Tôi bây giờ mất hết tất cả. Còn cô ấy? Mọi thứ trong taỵ Từ tài sản, tiền bạc đến cả con cái. Nghe nói cô ấy định đổi họ cho cả hai đứa con của tôi nữa. Cũng được! OK! Đổi thì đổi. Bây giờ tôi cũng chẳng muốn giành giựt nữa làm gì... Cả cái mạng này cũng chưa hẳn là của tôi nữa mà?
Ngọc lắc đầu:
- Mỹ sẽ không làm những chuyện như vậy đâu.
- Không lẽ tôi vu oan cho người tả Triết đưa tay ra liệu cho hầu bàn mang rượu ra, rồi nói tiếp:
- Tôi cũng nào có say, tôi rất tỉnh cơ mà? Cô không biết, Mỹ đã âm mưu chuyện này lâu lắm rồi. Mỹ chỉ chờ có dịp... và cơ hội đó đã đến, khi Khả Di bỏ đi, lúc tôi đang chới với. Mỹ dã tống thêm một đá, thế là tôi ngã nhào. Nhưng mà nghĩ lại... tôi thấy mình cũng đáng tội lắm... Tôi đã hư hỏng, không đề phòng. Tôi tưởng mọi thứ đều đơn giản... Ồ! Nghĩ lại mới thấy mình ngu, mình dại!
Nhưng Ngọc vẫn lắc đầu:
- Chị Mỹ không xấu như anh nghĩ đâu. Nếu có những dọa dẫm đó thì một chẳng qua chỉ là một sự xúc động nhất thời, một hành động không cố ý.
- Vậy thì cô cứ tự nhiên đến tìm hiểu xem.
Triết cười lớn, rồi tiếp:
- Đấy, đằng đó đâu còn là nhà tôi nữa, tôi đã không có quyền quay về.
- Sao kỳ vậy?
Bích Ngọc giật mình hỏi, nhưng Triết không trả lời, chỉ đưa ly rượu, hầu bàn mới đưa đến nốc cạn.
Bích Ngọc quay sang Thù Chiến:
- Anh biết chuyện gì đã xảy ra không?
- Tôi cũng không rõ.
Thù Chiến đáp. Khuôn mặt thất thần:
- Sáng nay, Triết đã tự động mò đến nhà tôi, rồi anh ấy rủ tôi đi uống rượu, chúng tôi đã uống hết quán này đến quán khác. Tôi đang buồn, nên không muốn tìm hiểu gì cả. Chỉ thấy rượu thôi. Cuộc đời này rõ là vô duyên với lũ đàn ông chúng tôi.
- Tại sao anh lại có thể nói những lời bi quan như vậy? Đừng quên anh là con người đã từng từ cõi chết trở về nhé.
- Vậy mới là kỳ, trước kia trên con đường tìm đến cái sống tôi không hề bi quan, đó là một sự chiến đấu niềm tin. Còn bây giờ, sự việc hoàn toàn khác.
- Khác ở chỗ nào?
- Tôi hoàn toàn mất niềm tin. Chiến nói - Có thể là tôi không hiểu. Nhưng mà cái cú sốc tình cảm làm cho người ta dễ bị quật ngã hơn bất cứ cái gì khác.
Bích Ngọc chau mày, né tránh:
- Tôi không muốn thảo luận chuyện đó. Chúng ta hãy nói chuyện anh Triết đi.
- Anh ấy nào có khác gì tôi? Cùng đều là kẻ chiến bại trên mặt trận tình cảm. Chiến lắc đầu nói - Đàn ông sẵn sàng đổ mồ hôi, đổ máu không tiếc rẻ trên bất cứ lĩnh vực nào. Nhưng lại không chịu nổi những cú sốc trên phương diện tình cảm.
Bích Ngọc chau mày. Ngọc không muốn nghe, nhưng Chiến cứ lải nhải mãi cái điệp khúc trên nên nói:
- Phần lớn sự việc đều do chính mình tạo ra thôi.
- Tôi đồng ý là vậy, nhưng biết làm sao hơn, khi đã sa vào cái vòng đó? Bích Ngọc, từ lúc quen biết cộ Tôi hoàn toàn bị động.
- Anh im đi. Anh tưởng giữa tôi và anh đã có gì à? Bích Ngọc đỏ mặt nói - Anh lấy tư cách gì nói chuyện đó với tôi chứ?
Thù Chiến không giấu giếm:
- Vì tôi yêu Ngọc!
Lời của Chiến làm Ngọc giận dữ. Ngọc cảm thấy như bị xúc phạm.
- Anh tưởng anh là ai? Anh lấy tư cách gì để nói với tôi điều đó? - Anh đừng có tưởng là vì mình giống Chí Hào rồi muốn nói gì là nói. Anh cần phải nhận diện lại con người mình đi. Xin lỗi, anh không phải là Chí Hào!
- Vâng, tôi biết rất rõ điều đó. Tôi không phải là anh Chí Hào, tôi không lấy tư cách gì cả. Tôi cũng không xứng với Ngọc, nhưng mà...
Thù Chiến bậm môi, mắt đỏ ngầu.
- Tôi yêu Ngọc... Và yêu là yêu... Chứ không cần nghĩ ngợi gì cả. Tôi không thể tự chế được mình. Bộ Ngọc tưởng là tôi không biết đau khổ sao? Không biết nhục sao? Tôi đã từng bị giằng co giữa bao nhiêu mâu thuẫn. Nhìn cái thái độ lanh lùng, xem thường của Ngọc. Tôi muốn bỏ đi ngaỵ Nhưng rồi tôi không làm được như vậy. Tôi không biết tại sao nữa. Tôi hèn quá. Mặt dày quá phải không?
- Tôi không biết chuyện đó. Bích Ngọc run rẩy nói - Anh chỉ cần biết một điều là tôi yêu Chí Hào. Tôi chỉ biết có anh ấy và bất cứ một người nào tỏ ý yêu tôi, tôi điều cảm thấy đấy là như một sự xúc phạm làm tôi bị tổn thương...
Và điều này làm tôi buồn nôn. Bích Ngọc càng nói càng giận:
- Anh phải hiểu điều đó chứ? Trong trái tim tôi chỉ có một bóng hình của Chí Hào. Anh đã biết như vậy sao cứ quấy rầy tôi? Sao không cút cho khuất mắt.
Cái thớ thịt trên mặt Chiến như căng ra. Một sự sỉ nhục quá sức. Sao Ngọc quá khích như vậy? Không lẽ Chiến không có cả cái quyền yêu. Chiến nghiến răng nói:
- Cô... cô khinh rẻ tôi vừa vừa đó chứ?
- Anh muốn nói thế nào thì nói.
Bích Ngọc đột ngột đứng dậy bỏ đi ra ngoài:
- Tôi mong là từ đây về sau, anh đừng có quấy rầy tôi nữa,.
Bên ngoài gió lộng. Những cơn gió làm đầu óc Ngọc tỉnh táo phần nào... Ngọc chợt thấy hối hận, tại sao ban nãy mình lại khích như vậy? Tại sao nặng lời với Chiến? Nào có gì đáng đâu? Sao lại hành động như vậy? Cũng chưa uống nhiều mà? Ngọc thấy nhức đầu và không muốn nghĩ gì thêm nữa.
Về đến nhà Bích Ngọc vào phòng khép cửa lại. Nàng lên giường định ngủ ngaỵ Một ngày căng thẳng, lại mệt mỏi... Bao nhiêu chuyện dồn dập. Dù là chuyện của bạn bè nhưng Ngọc lại khổ tâm không ít.
Và có lẽ vì mệt, cũng có thể vì rượu. Thật nhanh, Bích Ngọc thiếp đi.
Nhưng giấc ngủ không phải hoàn toàn là bình thản... Những cơn ác mộng vật vờ. Ngọc ngạc nhiên - Không hiểu sao trong những giấc mơ đó chỉ hoàn toàn thấy khuôn mặt của Chiến chứ không thấy Chí Hào... Ngọc không thể không thừa nhận một điều... Chiến mạnh khỏe, rắn rỏi hơn Hào. Đó là hai con người với lại cá tính khác nhau. Nhưng đôi lúc như hòa nhau thành một. Nhiều lúc Ngọc không phân biệt được. Và khi tỉnh dậy, Ngọc thấy cổ họng khát bỏng, người lại ướt vã mồ hôi. Một sự giằng co đáng sợ.
Bích Ngọc ngồi dậy nhìn ra cửa sổ. Bên ngoài trời tối sẫm. Nhìn vào đồng hồ. Mới mười một giờ hơn. Ngọc bước vội ra phòng khách, tìm một ly nước lọc giải khát. Đèn ở đây còn sáng choang, mẹ đang ngồi xem ti vi.
Thấy Ngọc bước ra, người mẹ hỏi:
- Con có muốn ăn gì không, mẹ nấu cho?
Ngọc vừa rót nước vừa nói:
- Thôi không cần, con chỉ thấy khát thôi mẹ.
Người mẹ nhìn con gái lo lắng.
- Hình như con không được khỏe phải không? Ban chiều lúc con về nhà mẹ thấy con xanh xao thế nào đấy!
Bích Ngọc ngồi xuống gần mẹ trấn an.
- Ban nãy con có uống tí rượu rồi đi ra gió nên hơi choáng váng, nhưng bây giờ thì không sao rồi.
Bích Ngọc nói, mặc dù vẫn còn thấy nhức đầu. Buổi chiều đến giờ chưa có hạt cơm trong bụng, nhưng Ngọc vần không thấy đói.
- Con đã uống rượu với ai vậy? Người mẹ hỏi - Thù Chiến à?
- Không phải con chi uống có một mình, sau đấy mới gặp bọn Triết.
Bích Ngọc thở dài rồi tiếp:
- Thấy anh Triết cũng tội... Cả người anh ấy như sút hẳn đi.
Người mẹ với cái nhìn theo quan điểm của mình nói:
- Cái đó cũng đúng thôi. Gieo gì thì gặt nấy chứ? Con thấy không, đàn ông hay đàn bà gì cũng vậy. Một người không thể đứng cùng một lúc trên hai con thuyền. Tại hắn tham lam quá. Vừa muốn có vợ con, lại vừa muốn Khả Dị Mà trên đời này đâu có gì đơn giản vậy? Ai cũng là con người cũng biết cảm xúc. Tham quá trắng tay thôi.
Bích Ngọc biện hộ cho bạn
- Chuyện không hẳn như vậy đâu mẹ. Nội tình phức tạp hơn. Ngay chính con nè cũng chịu không hiểu... Đồng ý là Triết hành động sai, chỉ vì Triết yêu Khả Dị Nhưng mà chị Mỹ thì cũng...
Bích Ngọc không nói tiếp. Bởi vì Ngọc chợt nghi vấn. Mỹ có hoàn toàn không đúng không? Ở đây ai là đúng, ai không đúng? Làm sao có thể khẳng định được. Chuyện tình cảm là chuyện phức tạp không ai có thể nhận định một cách chính xác.
Người mẹ thấy Bích Ngọc đang nói nửa chừng, chợt dừng lại nên tò mò hỏi:
- Thế nào? Mỹ thì sao? Mẹ thấy cô ấy hành dộng vậy là đúng. Ai lại bất nhân như Triết? Bỏ bê vợ con, mãi cho đến lúc bị người tình đá đít mới quay về tổ cũ. Mẹ mà là Mỹ, mẹ cũng không chấp nhận chuyện đó.
Bích Ngọc không hài lòng.
- Mẹ này. Mẹ chưa rõ chuyện nội bộ của người ta thì đừng phê phán như vậy là không đúng. Ở đây phải thấy rõ một điều là... anh Triết cũng có lương tâm nên không cương quyết dứt khoát được, còn Khả Di cũng là người quá hiền lành biết nghĩ đến người khác nên chọn hy sinh. Kết quả là chỉ có chị Mỹ hưởng lợi chiếm thượng phong hơn tất cả.
- Không thể nói như vậy được. Người mẹ lắc đầu - Mặc dù me rất quý Khả Di, nhưng cái gì cũng phải công bằng. Trên công luận, ai cũng thấy rõ một điều đấy là Khả Di đã giựt chồng người ta.
Bích Ngọc rót thêm một ly nước.
- Nhưng mà... Ở đây mẹ cũng rõ... Ai là người bị thiệt thòi nhất chứ?
Người mẹ suy nghĩ rồi cười.
- Chẳng ai vui sướng cả, mà phải nói là cả ba cùng khổ, đúng không?
- Sự thật là vậy. Bích Ngọc tựa người vào ghế nói - Mẹ biết không hôm nay trông anh Triết mà thấy tội.
Người mẹ nói:
- Nhưng dư luận sẽ không đứng về phía cậu ấy!
Bích Ngọc lắc đầu.
- Xã hội chúng ta rõ là kỳ cục... Cái gì cũng tiến bộ nam nữ thì bình quyền... Vậy mà phụ nữ vẫn được ưu tiên, lúc nào cũng bị xem là phái yếu và không cần đúng hay sai. Phụ nữ lúc nào cũng được bênh vực tuyệt đối.
Người mẹ nói:
- Mẹ thấy Mỹ không có lỗi gì trong chuyện này cả!
- Bây giờ chị ấy đã tống anh Triết ra khỏi nhà. Làm như vậy là đúng à?
- Đó cũng tại Triết. Cậu ấy đã làm việc không suy nghĩ. Có đời nào đã là chồng là cha lại không nghĩ đến vợ con. Mang hết tình cảm của mình cho người tình? Vậy là đúng ư? Mẹ không thể vì chuyện Di là bạn bè con, rồi mù quáng bênh vực họ. Rõ ràng lỗi ở đây hoàn toàn ở Triết.
Bích Ngọc ngồi suy nghĩ lời mẹ. Ngay lúc đó, chuông điện thoại đột ngột reo. Người mẹ cầm máy lên, chợt tái mặt:
- Ở đâu đấy? Sở cảnh sát à? Mấy ông tìm ai?
Người mẹ nghe xong, trao ngay cho Ngọc.
- Sở cảnh sát họ tìm con nè.
- Sao có chuyện kỳ cục vậy? Bích Ngọc ngạc nhiên không kém - A lô chuyện gì vậy? Vâng, là tôi đây, Vâng, Vâng... tôi sẽ đến ngaỵ Vâng, mười phút nữa thôi.
Và Bích Ngọc đặt máy xuống, rồi chạy ngay về phòng thay áo.
Ba phút sau nàng đã có một ngoài phòng khách, với ví tay đầy đủ. Người mẹ hỏi:
- Chuyện gì vậy con?
Bích Ngọc vừa bước ra cửa, vừa trả lời:
- Da... anh Triết và Thù Chiến họ đã đánh lộn trong quán.
Trên đường đi. Bích Ngọc thấy đầu căng thẳng. Sao lại có chuyện kỳ cục vậy. Ban nãy lúc bỏ đi. Ngọc thấy hai người vẫn còn uống rượu một cách đàng hoàng cơ mà? Mới cách mấy tiếng đồng hồ. Vậy mà lại đập lộn nhau. Chuyện gì? Phải chăng vì rượu? Có ai bị thương không? Sao lại bị nhốt ở bót cảnh sát? Ai thưa bắt.
Ngọc phóng lên taxi, nói địa chỉ. Khi chiếc xe dừng lại trước cổng bót. Ngọc đã trả tiền và bỏ cả tiền lẻ thối lại. Nàng báo tên với cảnh sát trước cổng, rồi chạy vội vào trong. Ngọc chỉ ngồi đợi một chút đã thấy người ta đưa Triết và Thù Chiến ra.
Triết đứng đấy với đôi mắt ngây dại. Tóc tay rối bù, như người mất trí. Còn Thù Chiến? áo sứt nút mặt tím bầm mấy chỗ. Người ngợm giống như kẻ bụi đời.
Bích Ngọc không nhìn họ lâu được
- Chị đến đây bảo lãnh cho họ phải không?
Vị sĩ quan hất hàm về phía bọn Triết hỏi Ngọc:
Ngọc gật đầu, không đáp.
Vị sĩ quan nói:
- Chúng tôi cũng vừa sưu tra lý lịch họ xong. Toàn là những nhân vật tài danh nổi tiếng...
Rồi ông ta cười:
- Đâu phải bọn lưu manh phá hoại đâu? Buồn chuyện gì mà lại đập lộn? Phá quán? Đây là lần đầu, lại nể là người đàng hoàng nên chúng tôi chỉ phạt vi cảnh. Vây giờ chị hãy ký vào tờ giấy này, là có thể lãnh họ ra ngay.
Bích Ngọc vừa ký vừa thăc mắc:
- Chuyện xảy ra thế nào vậy ông?
Vị sĩ quan trực kể:
- Họ uống rượu say mèm - Nhất là anh ca sĩ Thù Chiến này. Anh ấy uống xong vỗ bàn rồi khóc và hét. Nhiều người quen mặt, biết anh ấy, mới bước tới can ngăn, nhưng anh ta không những không dừng lại, mà con vung tay lên đánh người, thế là trận hỗn chiến xảy ra. Cả quán rượu như muốn vỡ tung. Ẩu đả loạn xạ. Đến độ chủ quán rượu không biết làm sao hơn là gọi cảnh sát, thế là chúng tôi phải đến can thiệp, mang họ về đây.
- Thế còn anh Điền Triết? ông đạo diễn Điền Triết này?
- Anh ấy thì đỡ hơn, cũng say khước, nhưng lại ngồi yên như ông phỗng đất, không nói năng gì đến ai cả. Nhưng vì ông ta đi chung với Thù Chiến, nên chúng tôi bắt buộc phải mang ông ta đến đây luôn.
Bích Ngọc thở dài, rồi quay qua nhìn Thù Chiến bây giờ cũng có vẻ tỉnh rượu. Anh ta đứng đấy yên lặng nhìn Ngọc. Đương nhiên Chiến biết Ngọc đến đây làm gì.
Bích Ngọc làm xong thủ tục, tiến đến phía hai người nói:
- Thôi bây giờ mình về đi!
Thù Chiến không nói một lời gì với Ngọc. Chỉ đỡ Triết đứng dậy rồi ra ngoài. Anh chàng như chẳng biết đến sự hiện diện của Ngọc.
Ngọc cũng yên lặng, đi sau lưng hai người.
Ra khỏi bót cảnh sát, Ngọc nói:
- Để tôi đưa hai người về nhà nhé?
- Thôi không cần.
Chiến nói, giọng vẫn còn đầy dỗi hờn.
- Cám ơn cô đã đến bảo lãnh cho chung tôi. Bây giờ chúng tôi có thể một mình về nhà được rồi.
- Anh Thù Chiến này!
Bích Ngọc bứt rứt, nhưng Chiến lắc đầu.
- Cô về đi, một lần nữa cám ơn cô!
- Nhưng các anh đi đâu chứ?
Ngọc hỏi, không yên tâm vì thấy Triết và Chiến chưa hoàn toàn tỉnh táo
Nhưng Chiến quay lại, ánh mắt có vẻ khó chịu.
- Cô còn quan tâm đến bọn này à?
- Đương nhiên là quan tâm. Bích Ngọc nói một cách tự nhiên - Bởi vì các người đều là bạn của tôi
Nhưng Chiến lắc đầu.
- Cô nói sai rồi. Triết thì đúng, còn tôi? Tôi biết phận mình tôi không dám nhận cái danh dự đó đâu.
Rồi Chiến ngoắc lấy một chiếc taxi, dìu Triết ngồi vào, đóng cửa lại.
Chiếc xe xả khói chạy thẳng.
Bích Ngọc đứng ngẳn ra nhìn theo, lòng lạnh buốt. Bích Ngọc thấy cái ánh mắt và thái độ của Chiến ban nãy hoàn toàn giống hệt Chí Hào.
Và Ngọc cũng vội ngoắc lay một chiếc taxi khác, leo lên. Ngọc dặn bác tài chạy đuổi theo chiếc xe vừa chạy. Bác tài ngạc nhiên nhưng không hỏi. Riêng Ngọc thì Ngọc hiểu tại sao mình lại làm như vậy.
Xe dừng lại trước tòa chung cư, nơi có căn hộ của Chiến. Chiến dìu Triết bước xuống xe, thấy Ngọc đuổi theo. Chỉ đưa mắt lạnh nhìn Ngọc, rồi tiếp tục dìu Triết vào nhà.
Ngọc lúng túng hỏi:
- Tôi có thể vào nhà anh được chứ?
Thù Chiến liếc nhanh về phía Ngọc rồi nói:
- Nhà chỉ có hai người đàn ông, cô vào có thấy bất tiện không?
Bích Ngọc chau mày lắc đầu:
- Tôi có làm điều gì không phải đâu! Sao anh lại khó chịu vậy? Dù gì chúng ta vẫn là bạn cơ mà?
- Cô vẫn coi tôi là bạn?
Ngọc không nói, chỉ hỏi:
- Tại sao hai người lại đánh lộn chứ?
- à! Vì buồn, bực mình ngứa tay, bất mãn đủ thứ.
Chiến nhún vai nói:
- Cô thấy đấy, chúng tôi sống như những tên hề. Chỉ giỏi làm trò cười cho thiên hạ Vậy mà cứ nghĩ tưởng mình ngon lành lắm. Chúng tôi buồn mà họ lại dám vui vẻ... Có phải bực mình không? Vì vậy, phải đánh, thế là đánh nhau!
- Nhưng nghe ông cảnh sát nói là tại anh khóc lóc, la hét người ta mới kéo đến mà.
- Tôi không vui. Thì tôi có quyền la hét để hả hơi. Chuyện đó có gì lạ. Con người thật là kỳ cục. Tại sao lúc mình bình thường tôi đứng trên sân khấu tôi cũng hét, nhưng họ lại nghe, lại còn vỗ tay... Còn hôm nay tôi hét, họ lại cười, có phải là họ đã chọc giận tôi không?
- Anh thật là...
Bích Ngọc nói nhưng rồi ngưng lại. Nàng như cảm thông cái nỗi buồn trong lòng Chiến. Bây giờ thì Ngọc hiểu. Tình cảm của Chiến dành cho nàng khá đặc biệt, đấy không phải là chuyện đùa.
Chiến tiếp tục:
- Cô thấy đấy. Tôi nguyên là một người đầy mặc cảm, Tôi thật sự yêu cô, nhưng trước mắt cô, tôi là một tên hề không hơn không kém.
Rồi chiến cười buồn,.
- Vậy mà... Tôi lại không chịu an phận. Làm sao có thể coi là ngang hàng một người như động vật quý được nuôi trong lồng son gác tía, còn người kia chỉ như loài thú hoang dã? Vậy mà không biết thân. Dại thật! Có phải là ếch nhái đòi ăn thịt thiên nga không?
Lời của Chiến làm tim Ngọc đập mạnh. Cai thái độ tự châm biếm của Chiến làm tim Ngọc nhói đau.
Chí Hào cũng đã từng ví von như thế.
- “... Em thì là một sinh viên giỏi, cầu tiến, em lại là đứa con gái ngoan trong gia đình. Em toàn bích, trong khi tôi chỉ là một thằng con trai hư đốn, một thứ lãng tử. Con đường của chúng ta đi không giống nhau, khác hẳn nhau. Vậy mà tại sao em lại cứ đeo theo tôi hoài vậy? Em không sợ cuộc đời mình xuống dốc, không sợ người ta cười chê ử”.
Chí Hào như vậy đấy. Một con người đi trong bóng tối, biết đường tối mà vẫn đi. Ở đây, Thù Chiến có nhiều cái tương đồng của Chí Hào. Nhưng không phải là cùng đi một con đường. Mà là cái thái độ, cái ngang tàng, bất cần đời.
Ngọc không dằn được
- Anh nói đi... anh là ai?
Chiến không trả lời thẳng Ngọc, hỏi lại:
- Cô nghĩ tôi là ai chứ?
- Tôi thấy anh là Thù Chiến, nhưng anh cũng là Chí Hào. Có phải là anh chưa chết... Anh đã giả vờ để gạt tôi phải không?
Chiến lắc đầu.
- Bích Ngọc, cô đã lầm rồi... Cô hãy buông tôi ra. Cô nghe này... Tôi là Thù Chiến chứ không phải là Chí Hào. Tôi không phải là một vật thế thân của anh ấy. Mãi mãi không là thể...
Bích Ngọc lùi ra sau, nhưng vẫn không tin.
- Anh... chắc chắn là anh lừa dối tôi. Anh là Chí Hào và anh chưa chết.
- Làm gì có chuyện đó. Chiến lạnh lùng nói - Tại sao tôi phải dối cô chứ? Tôi không phải là Chí Hào. Tôi cũng không muốn đóng vai thế cho một ai, mà tôi là tôi. Thù Chiến đây. Cô có nghe không? Tôi hoàn toàn khác hẳn Chí Hào. Nếu cô muốn tìm Chí Hào từ thân xác tôi... Thì cô sẽ thất vọng... Không có chuyện đó đâu. Tôi cũng không muốn đóng vai trò đó đâu. Tôi là một người khác, cô hiểu chưa? Bây giờ tôi biết là... cô đang xúc động mạnh. Vậy tốt hơn... cô nên về nhà nghỉ đi. Cô sẽ bình thản trở lại, và cô sẽ thấy rõ.
- Không... không...
Bích Ngọc ôm mặt, rồi chợt òa lên khóc.
- Cô Ngọc này... Cô hãy nghe tôi.
Thù Chiến nói. Và Ngọc biết rằng đấy là sự thật. Nàng không đợi Chiến nói thêm, vội vã quay người chạy ra ngoài, phóng lên taxi về nhà.
Trên đường, Ngọc đã khóc một cách thoải mái. Bất chấp cái nhìn tò mò của ông taxị Nước mắt không hẳn là sự thất vọng mà như một sự thỏa mãn. Vì hình như Ngọc đã tìm được lời giải đáp.
Về đến nhà. Những giọt nước mắt còn chưa ráo trên mặt Ngọc đã làm mẹ nàng ngạc nhiên
- Ồ, con thế nào vậy?
- Con cũng không biết. Ngọc đáp - Nhưng con dám đoan chắc với mẹ là sau cái khóc lần này, mãi mãi về sau... con sẽ không khóc nữa, con sẽ bình thản hơn... trên mọi phương diện.
Vừa chuẩn bị đi làm thì Triết đến tìm Ngọc. Đó là một sự kiện khá bất ngờ, Ngọc phải kêu lên:
- Ồ anh Triết, hôm nay anh khỏe hẳn rồi chứ?
- Vâng, sau cú sốc mạnh, rồi mọi thứ phải trở lại trạng thái bình thường thôi.
Triết cười buồn nói:
- Bây giờ là lúc đối diện với thực tế, phải kiếm sống chứ?
- Mấy hôm rầy, anh ở đâu?
- Vẫn ở nhà của Thù Chiến.
Bích Ngọc gật gù.
- Thế anh đến đây, hẳn có việc gì? Tôi có thể làm gì để giúp anh?
- Bây giờ thì chưa. Nhưng có lẽ rồi tôi sẽ cần. Triết nói - Tôi dự định là hai ngày nữa sẽ sang Singapour.
- Anh thông báo cho Khả Di biết chuyện này chưa?
- Chưa, vì tôi muốn dành cho cô ấy một sự ngạc nhiên.
- Ngạc nhiên à? Bích Ngọc phân vân rồi nói - Chuyện của anh chăc chắn các báo ở Singapour họ đều đã đăng lại. Anh nghĩ xem phản ứng của Khả Di thế nào? Cô ấy hài lòng không?
Triết thở dài:
- Chuyện này... Bích Ngọc thấy đấy, tôi chỉ là người bị động. Tội bị kẹt giữa sự đấu trí của hai người đàn bà... Có nhiều khi nghĩ lại, mới thấy mình quá khờ khạo, lúc nào cũng tưởng mình thông minh sáng suốt, để rồi cuối cùng chỉ như đà điểu xây tổ. Tất cả sự nghiệp trở thành dã tràng xe cát.
- Đó lỗi phần nào cũng tại anh. Anh không dứt khoát ngay từ đầu?
Triết lắc đầu. Bích Ngọc lại hỏi:
- Rồi anh định sang Singapour làm gì?
- Rước Khả Di về đây. Triết nói - Hoặc là tôi sẽ ở hẳn bên ấy.
- Anh nghĩ vậy là sai rồi.
Bích Ngọc lắc đầu nói. Vì nàng hiểu rất rõ của Khả Di.
- Khả Di sẽ không theo anh về đây, mà cũng sẽ không thích anh ở lại bên ấy.
- Vậy thì tôi phải làm sao? Triết căng thẳng nói - Đương nhiên tôi sẽ tuân thủ ý kiến của Di nhưng mà tôi biết, ít ra Khả Di cũng còn yêu tôi mà?
- Yêu là một chuyện... Bích Ngọc lắc đầu nói - Anh quên là vì yêu anh mà Di nó mới bỏ đi à?
- Vậy thì tôi phải làm gì bây giờ?
- Tạm thời anh nên ở lại đây. Gầy dựng lại sự nghiệp.
Triết lắc đầu:
- Chuyện Mỹ làm khiến tôi hoàn toàn mất cả niềm tin... tôi thấy nghi ngờ mọi thứ... Làm sao tôi có thể đứng thẳng được?
- Anh phải lấy lại niềm tin. Bích Ngọc nói - Khả Di không thích thấy anh sang đấy đâu. Anh mà sang đấy vấn đề sẽ trở thành phức tạp. Với Mỹ thì tôi không rõ, nhưng với Di thì bất cứ giá nào anh phải trụ chân lại ở đây.
Triết mệt mỏi.
- Nhưng những gì đã xảy ra với tôi như cơn ác mộng.
- Như vậy thì anh đến Singapour chẳng qua là để trốn lánh?
- Cùng có thể, nhưng trong lúc này. Tôi nghĩ cách duy nhất là sang Singapur tìm Di.
- Tại anh nghĩ như vậy? Anh đâu chỉ có con đường duy nhất đó?
- Có thể như vậy? Nhưng tôi thấy là trước kia, tôi để Di rồi khỏi là một sai lầm lớn.
- Không thể nói vậy... Không có chuyện Khả Di bỏ đi thì chuyện chị Mỹ quậy vẫn có thể xảy ra cơ mà?
- Đồng ý là chuyện đó sẽ xảy ra, vì Mỹ đã tính toán, âm mưu chuyện này lâu rồi. Mỹ căm hận tôi, nên đây là một trận chiến quyết đấu, tôi biết. Tôi không giận Mỹ. Nhưng tôi cũng không nghĩ là chỉ một cú sốc thế này là mình sẽ quỵ luôn.
- Đúng. Bích Ngọc gật đầu - Nếu anh còn niềm tin. Anh can đảm đứng dậy thì mọi thứ sẽ quay lại với anh ngay.
- Cảm ơn Bích Ngọc, cô đã động viên tôi.
- Làm sao không? Khi chúng ta vẫn là bạn bè.
Triết chợt do dự một chút, rồi nói:
- Có một chuyện này... Bích Ngọc biết đấy mấy hôm nay tôi ở đàng Thù Chiến... sống chung với hắn, tôi mới biết là... hắn rất khổ tâm... hắn tuyệt vọng đến đô... muốn bỏ đất này mà đi.
Bích Ngọc chau mày... Thù Chiến bỏ đỉ Bỏ thành phố này ra đỉ Nơi hắn đang nổi tiếng? Đang hái ra tiền... Có chỗ nào thuận lợi hơn đây chứ?
Bích Ngọc chưa kịp hỏi, đã nghe Triết tiếp:
- Chiến nói sẽ quay trở về Mỹ, và cố gắng làm lại từ đầu.
Bích Ngọc yên lặng, cô bình thản như chuyện không liên can gì đến mình. Triết nhìn Ngọc.
- Sao Ngọc không nói gì cả vậy?
Bích Ngọc chớp mắt
- Anh thấy tôi phải nói gì trong chuyện đó chứ?
Triết hỏi thẳng:
- Không lẽ Ngọc chẳng có một chút tình cảm gì với Thù Chiến cả sao?
Bích Ngọc cố giải thích:
- Thời gian quen biết nhau giữa chúng tôi khá ngắn. Vả lại cũng không ở điểm thích hợp
- Tại cô quá nghiêm khắc với chính mình. Triết suy nghĩ rồi nói - Làm gì cũng vậy, không cứ cố đè nén là tốt. Vả lại Chí Hào chết cũng đã được ba năm rồi. Bây giờ Bích Ngọc còn trẻ, cơ hội làm lại cuộc đời còn nhiều, chứ nếu để thêm một thời gian nữa có thể quá muộn Ngọc hiểu chứ?
- Cám ơn lòng tốt của anh. Bích Ngọc nói - Nhưng tôi cũng biết cách sắp xếp cuộc sống của mình mà?
- Nếu vậy thì tốt.
Bích Ngọc lại nói thêm:
- Tôi hiểu tình cảm của chính mình. Tôi cũng có đủ sự chín chắn nhưng tôi biết là chuyện tình cảm không nên miễn cưỡng...
- Chuyện giữa Ngọc và Chiến là miễn cưỡng?
- Chưa hẳn. Nhưng nó chưa có đủ điều kiện ắt có và đủ.
- Thôi được. Triết đứng dậy - Ngọc cứ từ từ suy nghĩ. Có điều như tôi biết, thì cao lắm một tuần lễ nữa, Thù Chiến sẽ bỏ đi. Hiện hắn đang thu xếp và giải quyết hết tất cả những hợp đồng còn tồn đọng.
Bích Ngọc vẫn bình thản
- Bao giờ anh ấy có vé máy bay hãy cho tôi hay.
- Vâng.
Triết thở dài.
o0o
Sau khi Triết đi rồi, Bích Ngọc chợt thấy căng thẳng, Ngọc như không làm chủ được tình cảm của mình nữa, Thù Chiến sẽ bỏ đi về Mỹ? Và chuyện bỏ đi này rõ ràng là vì Ngọc. Ngọc đã biết như vậy làm sao bình tâm được chứ? Nếu bảo là giữa Ngọc và Chiến hoàn toàn không có tình cảm thì đó là một chuyện dối trá. Chiến lại không thể thế chỗ của Chí Hào được.
Ngọc biết rất rõ con người mình. Ngọc cố chấp và ương ngạnh từ lâu. Nhưng sự cố chấp đó đã từng là nguyên nhân của biết bao đau khổ. Ngọc biết vậy, mà vẫn không làm sao sửa đổi được mình.
Thù Chiến sắp bỏ đi mà Ngọc vẫn chưa làm sao hiểu được lòng mình. Bích Ngọc đang ngồi nghĩ vẩn vơ, thì chuông điện thoại reo vang, rồi cô thư ký riêng báo lại:
- Thưa cô, có bà họ Điền định nói chuyện với cô.
Bà họ Điền? Ai vậy? Chắc có lẽ là Mỹ.
- Alô! Ai đấy!
Bích Ngọc nhắc máy lên hỏi:
- Chị Bích Ngọc đấy phải không? Rõ là giọng của Mỹ - Em có chuyện muốn gặp chị ngay, chị đến với em được không?
- Vâng, vâng
Bích Ngọc lúng túng nói. Với Mỹ, Ngọc không có cái thân tình như với Khả Dị Giữa hai người có một khoảng cách, nhưng bây giờ Mỹ lại gọi dây nói đến. Giọng có vẻ xúc động lạ. Ngọc không nỡ từ chối, vả lại nàng cũng muốn biết chuyện gì đã xảy ra.
- Chị muốn lúc nào tôi đến? Ở nhà à? Vâng tôi sẽ đến đấy ngay.
- Thôi để tan sở xong chị đến cũng được. Chỗ ở cũ chị biết mà, em chờ chị.
- Được. Ngọc nói - Nhưng mà chị Mỹ này, chị có thấy là nên báo cho anh Triết biết không?
- Thôi không cần chị ạ. Mỹ vội nói - Cũng không có chuyện gì quan trọng lắm đâu, chị yên tâm. Tôi muốn chị đến để nhờ chị chuyển hộ cho một vài món đồ... vậy thôi.
Ngọc gật đầu:
- Thôi được tan sở tôi sẽ đến ngay.
- Vậy thì tốt quá. Cảm ơn chị trước.
Rồi Mỹ cúp máy. Ngọc nhìn vào máy ngẩn ra. Chuyện gì đây? Chuyển một vài món đồ? Chuyển cho ai? Hẳn là có liên hệ đến Triết.
Nhưng dù có gì đi nữa thì tan sở Ngọc cũng phải tới nhà Mỹ ngay.
Từ cái hôm Ngọc và Thù Chiến đến nhà của Triết. Chứng kiến cảnh lộn xộn trong thư phòng đến naỵ Đây là lần đầu tiên Ngọc quay lại và mọi thứ đều đầy bất ngờ. Không giống như khung cảnh cũ. Cái sạch sẽ ngăn nắp ngày nào biến đâu mất. Trước mắt Ngọc là một phòng khách đầy rác.
Mỹ ngồi đấy, dáng sút hẳn, tóc tai rũ rượi. Mỹ giống như một người vừa trải qua cơn bệnh nặng mới hết.
Mỹ nhìn Ngọc với cặp mắt to đen, ngơ ngác.
- Chị Ngọc, tôi mời chị đến đây chỉ với một mục đích. Đấy là... chị làm ơn mang cái túi da này trao lại cho anh Triết. Chị hiểu chọ Thật ra tôi cũng không muốn làm phiền chị, nhưng mà... tôi không biết làm sao liên lạc được với anh Triết.
Mỹ nói một cách xúc động đặc biệt. Người đàn bà ở trạng thái tuyệt vọng đau khổ, chứ không phải là người đã chiến thắng.
- Chị Mỹ này!
Bích Ngọc nói và nghẹn giọng hẳn. Trong cái hoàn cảnh này. Ngọc biết Mỹ là người đang đứng bên bờ vực. Vậy thì lỗi này là do ai? Chưa hẳn là Mỹ. Vì ly nước đã đầy, chỉ cần một giọt nước là tràn ngay.
Mỹ không đợt Ngọc nói thêm, nói:
- Cô Ngọc biết không. Chuyện mấy hôm trước đó... Phải nói là... một lần can đảm nhất mà tôi dám làm, tôi không biết làm vậy là đúng hay sai. Nhưng sai đúng gì tôi cũng phải làm cả... Bằng không tôi sẽ chết. Chịu không nổi mà chết... Cô Ngọc biết không... bây giờ nghĩ lại tôi thấy là... Tôi đã giết anh Triết... Nhưng đó cũng là một cách để giết tôi. Nhưng tôi biết làm sao hơn... Cô Ngọc - Hẳn là cô trách tôi nhiều lắm phải không?
- Không, không, tôi không dám. Bích Ngọc vội vã đính chính - Tôi chỉ là người ngoài cuộc. Tôi nào có quyền đó?
Bích Ngọc ngưng lại một chút thăm dò, rồi thở ra:
- Tôi thấy thì trong cái chuyện này, chẳng ai vui sướng, phải nói là cả ba cùng khổ...
- Cảm ơn điều vừa nhận xét của cô.
Mỹ nghẹn lời nói:
- Vậy mà tôi tưởng là... Trong chuyện này bạn bè của anh Triết đều hiểu lầm, đều không tha thứ cho tôi. Phải nói là hôm đó, lúc bấy giờ. Tôi đã xúc động quá độ, tôi hành động như là một người điên. Vâng tôi biết. Ngay bây giờ nghĩ lại, tôi thấy xấu hổ vì chuyện đó.
Bích Ngọc ngồi yên. Mỹ lại tiếp
- Anh Triết có lẽ hận tôi nhiều lắm, vì không những tôi đã làm vỡ cái gia đình này mà tôi còn phá tan cả sự nghiệp của anh ấy... Cái sự nghiệp mà anh ấy đã đổ biết bao công sức mới gầy dựng được. Tôi rõ là ngu xuẩn, dốt nát. Như anh ấy đã nhận xét.
Bích Ngọc xúc động nắm lấy tay Mỹ. Bàn tay lạnh buốt đang run rẩy.
- Anh Triết ban nãy có nói với tôi là không hề hận Mỹ mà chỉ hận mình. Ngọc an ủi Mỹ - Chuyện đã đến cái nước này thôi thì Mỹ cũng phải cố gắng. Phải gượng dậy để lo cho mấy dứa con.
- Tôi đã suy nghĩ. Và càng suy nghĩ tôi càng thấy mình đáng trách. Tôi không phải chỉ hành động lầm lẫn, mà còn có lỗi với Triết và cả với bầy con nữa.
- Chị Mỹ, chị không nên bứt rứt mâu thuẫn như vậy. Bây giờ có thế nào thì chẳng ích lợi gì đâu. Bích Ngọc lắc đầu nói - Con người mà. Trong cuộc đời làm gì không vấp phải lầm lẫn... Ai cũng có chuyện đó, không chỉ một mình chị.
Mỹ ngước lên:
- Cô cũng đã từng như vậy ư?
Câu hỏi của Mỹ làm Ngọc đau nhói. Bất chợt Ngọc nghĩ ngay đến Thù Chiến tại sao? Đó có phải là một quyết định lầm lẫn chăng? Thù Chiến sắp rời khỏi đây. Ngọc nhợt nhạt nói:
- Vâng, chính tôi. Tôi cũng đã mấy lần quyết định sai lầm.
Mỹ hỏi tiếp:
- Thế chị Ngọc có thấy hối hận không?
- Có chứ.
Ngọc đáp một cách không cần suy nghĩ. Mỹ nghe nói chảy nước mắt.
- Em cũng vậy, bây giờ em hối hận quá. Nhưng mà bây giờ mà có hối hận thì cũng nào có ích lợi gì, phải không? Mọi chuyện đã lỡ dở cả rồi.
- Chị Mỹ này. Biết vậy, nhưng ta cũng không thể không hối hận. Thôi thì coi như một kinh nghiệm cho bản thân để sau này tránh...
Ngọc nói như nói cho chính mình chớ không phải để an ủi Mỹ.
Mỹ khóc thêm một chút, rồi gạt nước mắt nói:
- Bây giờ coi như có một mình Ngọc là hiểu được tôi... Ngọc hãy mang hộ tôi cái túi da này đưa lại cho anh Triết. Coi như để tôi xin chuộc lại phần nào lỗi lầm của mình.
Rồi Mỹ lắc đầu nói:
- Bây giờ tôi mới thấy cái bệnh ghen của đàn bà ghê gớm thật. Nó không những chỉ đập nát gia đình mà còn làm thiệt thòi cho bản thân.