Hai vợ chồng nhà nọ rất lười rửa bát. Hằng ngày họ vừa ăn vừa đố nhau; ai không trả lời được thì người ấy phải rửa bát.
Một hôm, họ đã hết câu đố. Chị vợ tìm cách bắt chồng rửa bát hết đời. Khi ngồi vào bàn ăn chị ta nói:
Từ nay trong lúc ăn, nếu ai nói trước thì người đó phải rửa bát suốt đời.
Anh chồng đồng ý. Hai vợ chồng ngồi ăn, không ai nói với ai. Cần gì họ lấy tay và mắt ra hiệu cho nhau. Bữa ăn đã xong, người vợ chỉ vào mâm cơm ra hiệu cho chồng đi rửa. Anh chồng cứ ngồi yên không nói không rằng. Chị vợ tìm mọi cách bắt anh chồng mở miệng nhưng anh chồng vẫn câm như hến. Ra hiệu không xong, họ ngồi nhìn nhau, lộ vẻ bực tức. Vừa lúc ấy, có người em vợ sang mượn chài đánh cá. Hỏi anh, anh im lặng. Hỏi chị, chị quay đi; người em sợ quá vội về báo tin cho bố mẹ biết. Bố mẹ chị ta sợ quá, chôngười đi tìm thầy mo gấp.
Thầy mo đến, phán rằng:
Hai người này bị ma rừng làm rồi. Bây giờ phải bắt mười con lợn, một trăm con gà để cúng ma thì mới khỏi.
Chị vợ nghe thấy rất tiếc của nhưng không dám mở miệng vì sợ nói trước. Anh chồng cũng quyết thi gan không nói nửa lời. Thầy mo cúng mười ngày mười đêm mà "Bệnh" cũng không khỏi. Họ hàng lại chôngười đi khắp bản xa bản gần, tìm thầy cao tay hơn.
Thầy lại nói:
Hai người bị ma rừng làm rồi! Phải bắt năm mươi con trâu, một trăm con lợn cúng năm mươi ngày mới khỏi.
Chị vợ sợ quá, nét mặt hằm hằm nhưng vẫn không nói. Còn anh chồng vẫn ngồi im bên đống chén bát đã mốc meo. Tiếng trâu rống, tiếng lợn la hét ầm ỹ vì bị chọc tiết làm chị vợ không chịu được nữa. Chị ta chạy bổ xuống gầm sàn, vừa chạy vừa quát:
Không được giết nữa, chẳng có ma nào cả!
Anh chồng vội vàng chạy theo, vừa chạy vừa chỉ tay vào mặt vợ nói lớn:
Nhớ nhé, từ rày mày phải rửa bát suốt đời nhé, mày đã nói trước tao rồi nhé.
Mọi người lúc ấy mới vỡ lẽ, họ liền thả hết trâu lợn ra, còn thầy mo thì lẳng lặng chuồn từ lúc nào không ai hay biết.
Ngày xưa loài người quan niệm bầu trời như một cái vung úp xuống đất, như vậy là có chân trời, đi mãi gặp chân trời thì có thể leo lên trời được. Nhưng khoa học ngày càng phát triển và các nhà khoa học chứng minh rằng không hề có chân trời...
Một học sinh đứng dậy:
Thưa thầy, có chân trời ạ!
Em dựa vào đâu mà bảo có chân trời?
Dạ, thưa thầy, đêm qua em thấy bố em bảo: "Trời ơi, dang chân ra"!
Một nhà văn có một người hầu rất là đần độn. Một hôm, khi nhà văn đang bận rộn viết một cuốn sách mới, người hầu chạy bổ vào buồng. Anh ta hét to:
Cháy! Cháy! Nhà bếp đang cháy.
Nhà văn liền đứng dậy và chạy cùng anh hầu vào nhà bếp. Có lửa cháy gần lò bếp, vì anh hầu đã để củi gần lò bếp và củi đang bốc cháy to. Nhưng cũng có một nồi nước to đặt bên bếp lò.
Nhà văn nói:
Anh thật ngốc nghếch. Tại sao anh không hắt nồi nước đó vào củi đang cháy hả? Lẽ ra anh đã có thể dập tắt lửa một cách nhanh chóng.
Hai tình nhân dắt vào bụi cây ngồi thề thốt với nhau. Người nào cũng cả quyết rằng mình yêu thật lòng, keo sơn gắn bó, trăm năm bạc đầu. Cậu long trọng thề:
Nếu anh mà bỏ em thì trời đánh anh chết.
Mợ cũng hăng hái không kém:
Nếu em mà phụ anh thì chết cũng chết một cách đau đớn.
Giữa lúc quyết liệt ấy, bên kia bụi cây có ông già mắc bịnh táo bón ngồi đã lâu vụt nói luôn: