 |
|

10-10-2008, 03:30 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 60
Con Mèo Oan Nghiệt
Ông lão Ä‘i rồi, Kim Iiên và Ngá»c Lâu Ä‘ang đứng tại cổng nói chuyện thì thấy từ xa có má»™t ngưá»i khăn áo chỉnh tá» Ä‘ang cưỡi lừa Ä‘i tá»›i, có vẻ vá»™i và ng lắm. Kim Liên và Ngá»c Lâu vá»™i thụt và o trong, vừa lúc ngưá»i đà n ông dừng lại trước cổng. Thì ra đó là Hà n quản lý.
Bình An bước ra há»i:
- Hà ng đem tới đâu rồi?
Hà n Äạo Quốc đáp:
- Hà ng bốc từ thuyá»n lên xe, Ä‘ang cho chở và o thà nh. Bây giá» không hiểu gia gia định chứa hà ng tại đâu?
Bình An nói:
- Gia gia không có nhà , đi dự tiệc tại nhà Chu lão gia rồi, nhưng tôi biết là hà ng được chứa tại lầu sau của ngôi nhà đối diện đây, đại thúc có thể và o coi.
Äang nói chuyện thì KÃnh Tế ra má»i Äạo Quốc và o nhà chà o Nguyệt Nương. Äoạn trở ra đại sảnh, bảo Vương Kinh Ä‘em hà nh lý cá»§a mình vá» nhà . Lát sau Nguyệt Nương sai dá»n cÆ¡m rượu ra cho Äạo Quốc ăn.
Má»™t lúc sau nữa thì các xe hà ng lục tục vá» tá»›i, Ä‘áºu dà i trước cổng. KÃnh Tế lấy chìa khoá. Sang mở cá»a mấy căn lầu sau cá»§a căn nhà đối diện rồi cho chất các rương hà ng tại đó. Thôi Bản cÅ©ng tá»›i giúp việc cất hà ng. Äến gần tối thì má»›i xong. Hà ng chở trên mưá»i chiếc xe lá»›n đã được cất hết.
Äạo Quốc trở lại đại sảnh. Tây Môn lhánh đã vá» và đang ngồi chá». Äạo Quốc lạy chà o rồi trình lại đầu Ä‘uôi vụ buôn hà ng. Tây Môn Khánh há»i:
- Ta có gá»i thư cho vị quan coi thuế, thuế má đánh thế nà o?
Äạo Quốc đáp:
- Vị quan đó là Tiá»n lão gia. Tiá»n lão gia giúp đỡ nhiá»u lắm. Hà ng hóa ba phần thì tôi chỉ khai có má»™t, cho nên mưá»i xe hà ng mà chỉ phải nạp có ba chục lạng bạc thuế mà thôi. Việc kiểm soát lại Ä‘á»u được bá» qua, chÃnh Tiá»n lão gia đã ra lệnh cho Ä‘oà n xe và o thà nh.
Tây Môn Khánh mừng lắm, bảo:
- Thế thì ngà y mai phải Ä‘em Ãt lá»… đến tạ Tiá»n lão gia má»›i được.
Äoạn quay lại bảo KÃnh Tế:
- Ngươi ở đây thù tiếp Hà n quản lý và Thôi Bản.
Nói xong sai gia nhân dá»n rượu thịt. Mấy ngưá»i ăn uống no say rồi ai vá» nhà nấy.
Vương thị nghe tin Äạo Quốc đã vá», vá»™i sai hai a hoà n Xuân Hương và Cẩm Nhi chuẩn bị trà nước rượu thịt. Mãi đến khi trá»i tối đã lâu, Äạo Quốc má»›i vá» tá»›i nhà . Vương thị lăng xăng giúp chồng thay quần áo. Vợ chồng ngồi uống trà mà hà n huyên sau bao ngà y xa cách. Sau đó Vương thị thấy trong bá»c hà nh lý cá»§a chồng có tá»›i hai trăm lạng bạc, há»i ra thì biết là Äạo Quốc bá»›t chút tiá»n cá»§a chá»§, mua má»™t Ãt hà ng hóa và rượu, gạo, vá» bán lại cho mấy tiệm cao lâu, lấy lá»i xà i riêng. Vương thị nghe chồng kể xong mừng lắm, bảo:
- Tôi nghe nói là Äại quan nhân má»›i có thêm má»™t viên quản lý há» Cam để trông coi cá»a tiệm má»›i, hợp đồng nói là tiá»n lá»i, thì vợ chồng mình, cùng Thôi ca và Cam quản lý được hưởng đồng Ä‘á»u, váºy cÅ©ng tốt. Vương Kinh nó nói lại vá»›i tôi đó.
Äạo Quốc há»i:
- Bao giỠkhai trương tiệm mới?
Vương thị đáp:
- Nghe nói là sang tháng.
Äạo Quốc bảo :
- Ở đây đã có thêm má»™t viên quản lý, trong khi ở Nam không có ngưá»i đứng mua hà ng, thế nà o rồi quan nhân cÅ©ng lại sai tôi Ä‘i nữa.
Vương thị nói:
- Chà ng là m việc giá»i, thạo buôn bán thì quan nhân má»›i nhá» chứ, vả lại má»—i chuyến chà ng Ä‘i buôn hà ng như thế nà y, ngoà i tiá»n công, tiá»n thưởng, chà ng lại còn kiếm được nhiá»u, tuy vất vả nhưng cÅ©ng được Ä‘á»n bù, ông bà có câu "nếu không vất vả miệt mà i, là m sao có được tiá»n tà i thế gian", không nhá»› hay sao? Nhưng nếu chà ng không muốn Ä‘i thì để tôi thưa vá»›i quan nhân, để cho Thôi Bản và Cam quản lý Ä‘i, để chà ng ở nhà bán hà ng váºy.
Äạo Quốc vá»™i nói:
- Thôi, không sao đâu, tôi ở ngoà i nó quen rồi.
Vương thị bảo:
- Nhưng ở nhà thì cũng được cái nhà n hơn.
Hai a hoà n ra lạy chà o chá»§ rồi dá»n rượu thịt. Vợ chồng ăn uống má»™t hồi rồi Ä‘i ngá»§. Äạo Quốc xa vợ lâu ngà y, nay gặp lại, chuyện quyến luyến không cần phải nói.
Hôm sau là ngà y mồng má»™t tháng tám, Äạo Quốc dáºy sá»›m, cùng Thôi Bản và Cam quản lý cùng nhau lo việc chuẩn bị cho cá»a tiệm sắp khai trương.
Vá» phần Tây Môn Khánh, thì hà ng đã vá» trót lá»t, mối lợi lá»›n đã nhìn trước mắt, công việc lại rảnh rang, trong lòng vui vẻ chợt nảy ra ý định tá»›i nhà Trịnh Ãi Nguyệt chÆ¡i, bèn ngầm sai Äại An Ä‘em ba lạng bạc và má»™t xấp lụa tá»›i tặng ái Nguyệt.
Mẹ con Ãi Nguyệt thấy Tây Môn Khánh cho tặng váºt và tiá»n bạc thì mừng vô hạn, ngưá»i mẹ láºt Ä‘áºt bảo Äại An:
- Nhá» chú em vá» bẩm vá»›i lão gia rằng hai chị em nó Ä‘ang ở nhà chuẩn bị nghênh tiếp lão gia. KÃnh thỉnh lão gia giáng lâm.
Äại An vá» thưa lại. Tây Môn Khánh vui lắm, sai Äại An chuẩn bị má»™t cá»— kiệu, sang ngôi nhà trước cá»a coi lại hà ng hóa rồi lên kiệu, buông rèm xuống mà đi. Cầm Äồng, Äại An và Xuân Hồng Ä‘i theo hầu.
Tá»›i nÆ¡i, Ãi Hương trang Ä‘iểm lá»™ng lẫy bước ra tiếp đón. Tây Môn Khánh bảo Cầm Äồng dẫn kiệu vá» tá»›i tối thì Ä‘em ngá»±a lại đón. Cầm Äồng vâng lá»i dẫn kiệu vá» nhà .
Ãi Hương má»i Tây Môn Khánh ngồi dùng trà . Bà mẹ Ä‘on đả bước ra lạy chà o nói:
- Mấy bữa trước con em nó hầu tại quý phá»§, đã được háºu thưởng rồi, lão gia tá»›i đây là hân hạnh cho chúng tôi lắm, việc gì phải bà y vẽ cho vải vóc và tiá»n bạc nữa. Tháºt đội Æ¡n lão gia vô cùng.
Tây Môn Khánh há»i:
- Hôm ná» ta cho gá»i, sao nó không tá»›i, mà lại tá»›i nhà Vương Hoà ng thân là thế nà o ?
Bà mẹ nói
- Tháºt chẳng qua là tại Äổng Kiá»u và Quế Thư cả. Mấy ngưá»i đó biết là ngà y sinh nháºt cá»§a lão gia mà không nói cho chúng tôi má»™t tiếng, thà nh thá» lá»… váºt chúc thỠđã không có, mà lại còn nháºn lá»i má»i cá»§a Vương Hoà ng thân. Nếu chúng tôi biết thì là m gì có chuyện đó? Äến khi lão gia cho ngưá»i lại gá»i, chúng tôi sợ quá, bắt nó phải Ä‘i ngay.
Tây Môn Khánh nói:
- Không phải là Ãi Nguyệt không biết trước. Hôm ăn tiệc tại nhà Hạ Äá» hình, Ãi Nguyệt hát ở đó, tôi đã dặn rồi. Nhưng hôm đó Ãi Nguyệt chẳng nói chẳng rằng, lại có vẻ không vui, rồi đến ngà y sinh nháºt cá»§a tôi lại Ä‘i nháºn lá»i chá»— khác, như váºy nghÄ©a là m sao?
Bà mẹ nói
- Con nhá» thế thì thôi, nhưng xin lão gia hiểu cho rằng nó còn nhá» quá, thấy chá»— đông ngưá»i còn bỡ ngỡ chưa quen, tÃnh tình còn nhút nhát lắm. Äến ngay cả bây giá» mà nó cÅ©ng chưa ra hát hầu lão gia thì đủ biết. Nó sợ chứ không có gì hết. Hồi nãy biết lão gia sắp quang lâm tá»›i đây, tôi đã dặn nó là phải sá»a soạn để tiếp rước, váºy mà nó cứ nằm ngá»§, đến bây giá» cÅ©ng chưa chịu ra nữa.
Tây Môn Khánh im lặng, Ãi Hương hai tay nâng chung trà má»i Tây Môn Khánh. Uống trà xong, bà mẹ nói:
- KÃnh thỉnh lão gia và o trong ngồi cho ấm cúng.
Ãi Hương đứng dáºy dẫn Tây Môn Khánh và o phòng Ãi Nguyệt. Äó là má»™t gian phòng tháºt xinh xắn ấm cúng, ngoà i cá»a treo má»™t tấm hoà nh phi có ba chữ đại tá»± "Ãi Nguyệt hiên". Tây Môn Khánh ngồi xuống, lát sau, Ãi Nguyệt khép nép bước ra. Nà ng trang Ä‘iểm đơn sÆ¡ nhưng vẻ đẹp thanh xuân lồ lá»™, mình mặc chiếc áo tÆ¡ mà u ngó sen, chiếc quần mà u tÃm, chân Ä‘i hà i là m theo hình má» uyên ương. Ãi Nguyệt bước tá»›i trước mặt Tây Môn Khánh lạy chà o, rồi rụt rè ngồi má»™t bên, chiếc quạt che gần hết mặt. Tây Môn Khánh muôn phần đẹp ý, trong lòng xốn xang khôn tả. A hoà n Ä‘em trà ra. Ãi Nguyệt nghiêng mình, đưa mưá»i ngón tay búp măng nuá»™t nà nâng chung rượu mà má»i. Tây Môn Khánh uống trà xong, đưa mắt nhìn gian phòng, thấy cách trang trà tháºt thanh nhã, đâu đây thoang thoảng má»™t mùi hương quyến rÅ©, chẳng khác gì cảnh trong má»™t động tiên, trước mặt là má»™t nà ng tiên bằng xương bằng thịt, xinh đẹp tuyệt vá»i.
Hai ngưá»i nói chuyện, má»›i đầu còn e dè, sau thì cưá»i nói lả lÆ¡i. Má»™t lát, a hoà n dá»n rượu thịt thịnh soạn, Ãi Nguyệt tá»± tay gắp từng miếng đưa táºn miệng Tây Môn Khánh. Ãi Hương cÅ©ng ngồi má»™t bên chuốc rượu. Má»™t mình ngồi giữa hai nà ng tiên tuyệt sắc, rượu nồng thịt ngon, Tây Môn Khánh đê mê ngây ngất. ÄÆ°á»£c ná»a tiệc, hai chị em đứng dáºy. Ãi Hương đà n tranh, Ãi Nguyệt đà n tỳ bà , cùng cất tiếng hát thánh thót du dương.Hát xong, hai chị em lại ngồi hai bên Tây Môn Khánh mà chuốc rượu. Qua và i tuần rượu, Ãi Hương kiếm cá»› xin phép ra ngoà i, để lại má»™t mình Ãi Nguyệt thù tiếp khách quý.
Ãi Nguyệt thấy trong tay áo Tây Môn Khánh có má»™t cái gói, gói bằng chiếc khăn tay trắng, bèn há»i:
- Quan nhân đem hương trà theo phải không?
Nói xong định thò tay lấy, nhưng Tây Môn Khánh đã nói:
- Không phải đâu, đó là thuốc bổ ta vẫn uống, hương trà cũng có đem theo, nhưng để trong gói giấy ở bên trong nà y cơ.
Nói xong lấy từ tay áo bên kia ra má»™t gói hương trà đưa cho Ãi Nguyệt. Ãi Nguyệt lại thò tay và o tay áo Tây Môn Khánh lấy ra má»™t cái khăn tay thêu rất đẹp, đưa lên ngắm rồi nói:
- Tôi thấy Quế Thư và Ngân Nhi má»—i ngưá»i Ä‘á»u có má»™t cái khăn y như thế nà y, thì ra quan nhân tặng cho há» chứ gì ?
Tây Môn Khánh đáp:
- Không phải đâu, ta đâu có cho, đây là những thứ do thuyá»n hà ng từ Dương Châu Ä‘em vá» rồi há» lấy chứ ai mà cho. Nếu nà ng thÃch thì ta tặng nà ng cái khăn nà y, rồi ngà y mai ta sai ngưá»i tặng chị nà ng má»™t cái.
Lát sau Tây Môn Khánh dìu Ãi Nguyệt lên giưá»ng nằm nghỉ, Ãi Nguyệt e thẹn rụt rè, nhưng cÅ©ng cố gắng là m vừa lòng Tây Môn Khánh. Tây Môn Khánh vui mừng khôn tả. Sau đó hai ngưá»i ngá»§ thiếp Ä‘i má»™t lát. Hôm đó mãi tá»›i canh ba, Tây Môn Khánh má»›i vá» nhà .
Hôm sau Tây Môn Khánh tá»›i nha môn là m việc, Nguyệt nương cùng Kiá»u Nhi và Ngá»c Lâu ngồi uống trà nói chuyện ở phòng trên, Äại An và o thưa để lấy lá»… váºt Ä‘em Ä‘i mừng sinh nháºt Hạ Äá» hình. Nguyệt nương dò há»i:
- Hôm qua gia gia ngồi kiệu tá»›i nhà ai uống rượu mà mãi ná»a đêm má»›i vá» váºy? Chắc là lại tá»›i nhà Hà n Äạo Quốc để hú hà vá»›i vợ hắn chứ gì? Lão già nà y bây giá» chuyên khinh khi lừa dối ta mà thôi.
Äại An vá»™i đáp:
- Thưa không phải đâu, chồng ngưá»i ta có nhà , là m sao gia gia tá»›i được?
Nguyệt nương há»i lại:
- Không đến đó thì đến nhà ai?
Äại An không đáp chỉ cưá»i, rồi vái chà o mà đem lá»… váºt Ä‘i.
Kim Liên nói với Nguyệt nương:
- Äại nương há»i thằng khốn đó là m gì, Ä‘á»i nà o nó chịu nói tháºt. Tôi nghe nói là hôm qua thằng Xuân Hồng cÅ©ng Ä‘i theo, bây giá» gá»i nó tá»›i há»i tất biết.
Xuân Hồng được gá»i và o. Kim Liên há»i:
- Hôm qua ngươi theo kiệu gia gia tá»›i nhà nà o? Ngươi phải nói tháºt. Nếu ngươi man trá thì Äại nương đây sẽ cho đánh đòn.
Xuân Hồng nhát gan vội quỳ ngay xuống trước mặt Nguyệt nương mà thưa:
- Xin Äại nương bá»›t nóng, để tôi xin nói. Hôm qua tôi cùng các anh Äại An, Cầm Äồng theo kiệu gia gia qua nhiá»u đưá»ng phố trong huyện, mãi má»›i tá»›i má»™t nhà trong ngõ, trang hoà ng đẹp đẽ lắm, có má»™t vị nương nương còn trẻ ra táºn cổng đón tiếp, nương nương trông trang Ä‘iểm lá»™ng lẫy.
Kim Liên cưá»i khanh khách:
- Thằng nà y tháºt ngu quá, mấy con Ä‘iếm mà cÅ©ng không biết, lại còn gá»i là nương nương nữa.
Äoạn há»i:
- Nương nương đó thế nà o? Hình dung mặt mÅ©i ra sao. Ngươi có nháºn ra là ai không?
Xuân Hồng đáp:
- Tôi không biết là ai, cÅ©ng chưa gặp mặt bao giá». Khi gia gia và o nhà thì có má»™t bà cụ đầu bạc trắng ra lạy chà o, sau đó lại má»i gia gia và o phòng trong, ở đó có má»™t vị nương nương trẻ lắm, xinh đẹp vô cùng, chuốc rượu cho gia gia.
Kim Liên lại há»i:
- Lúc đó thì chúng bay ngồi đứng ở đâu?
Xuân Hồng đáp:
- Chúng tôi ngồi tại phòng cá»§a bà lão, bà ta má»i chúng tôi ăn uống, rượu thịt nhiá»u lắm.
Má»i ngưá»i nghe Ä‘á»u báºt cưá»i. Nguyệt nương há»i:
- Ngươi có nháºn ra cô gái trẻ phòng trong không ?
Xuân Hồng ngẫm nghĩ rồi đáp:
- Hình như cô nương đó có tới hát tại nhà mình thì phải.
Ngá»c Lâu cưá»i:
- Chắc là Lý Quế Thư rồi.
Nguyệt nương bảo:
- Thì ra mò tới nhà hỠLý.
Kiá»u Nhi vá»™i đáp:
- Nhà chúng tôi ở gần đây chứ đâu có xa như nó nói.
Má»i ngưá»i tiếp tục nói chuyện loanh quanh.
Lát sau Tây Môn Khánh vá» nhà , nhưng sau đó lại tá»›i chúc thá» Hạ Äá» hình.
Lại nói, Kim Liên có nuôi trong phòng mình má»™t con mèo trắng cá»±c lá»›n, toà n thân trắng toát, chỉ riêng trên trán có má»™t đám Ä‘en trông như cái mu rùa, đặt tên cho nó là Tuyết Sư Tá». Nó rất tinh khôn, biết nhặt những cái quạt hoặc khăn tay rÆ¡i rá»›t trên đất. Äêm nà o ngá»§ má»™t mình, Kim Liên cÅ©ng cho nó ngá»§ trên giưá»ng, ở chân mình. Ngà y nà o không ăn cá hoặc gan bò thì chỉ ăn thịt sống. Kim Liên rất cưng chiá»u, nuôi kỹ nên con mèo ngà y cà ng to lá»›n máºp mạp.
Hôm đó, Tố Quan khó ở trong mình, nhưng sau khi uống thuốc cá»§a Lưu bà thì thấy đỡ, Bình Nhi mặc cho con má»™t cái áo đại hồng, để con ở cái giưá»ng phòng ngoà i cho con chÆ¡i, Nghênh Xuân ngồi cạnh coi, còn nhÅ© mẫu thì ăn cÆ¡m ở phòng bên.
Thình lình con mèo Tuyết Sư TỠở đâu nhảy tá»›i, thấy Tố Quan mặc áo hồng thì lấy hai chân trước vá»n vá»n đùa nghịch, dáng Ä‘iệu như những lúc được ăn thịt sống. Nghênh Xuân cÅ©ng không để ý. Bá»—ng con mèo nhảy lên ngưá»i Tố Quan cà o rách cả áo nát cả mình mẩy. Tố Quan thét lên những tiếng kinh hoà ng Ä‘au đớn, rồi vì khiếp sợ quá, tắt cả tiếng Ä‘i, mình mẩy tÃm bầm nằm chết lặng. Nghênh Xuân sợ quá kêu ầm lên, nhÅ© mẫu quăng cả bát cÆ¡m chạy ra. Con mèo tai ác lại nhảy tá»›i vồ Tố Quan, nhưng Nghênh Xuân đã đánh Ä‘uổi được. NhÅ© mẫu thấy Tố Quan tay chân to quắp, giáºt loạn lên, vá»™i bồng dáºy rồi bảo Nghênh Xuân mau và o phòng trong gá»i Bình Nhi. Nghênh Xuân hổn hển và o nói:
- Ca nhi nguy rồi, đang là m kinh, xin nương nương ra mau.
Bình Nhi không còn hồn vÃa, láºt Ä‘áºt chạy ra. Nghênh Xuân lại ba chân bốn cẳng chạy lên thưa vá»›i Nguyệt nương, Nguyệt nương hoảng hồn chạy xuống, thấy Tố Quan Ä‘ang là m kinh, tay chân giáºt liên hồi, miệng méo Ä‘i, mặt tÃm ngắt, mắt trợn ngược chỉ toà n lòng trắng thì đưa tay bồng rồi khóc lá»›n:
- Trá»i Æ¡i, sao lại đến ná»—i nà y?
Nguyệt nương kêu khóc mà lòng đau như cắt. Nghênh Xuân thưa:
- Tại con mèo của Ngũ nương.
Rồi kể lại đầu đuôi sự tình.Bình Nhi khóc mà bảo:
- Con ơi, con bị con mèo ác nghiệt đó là m hại rồi.
Nguyệt nương sai gá»i ngay Kim Liên sang há»i:
- Sao lại để con mèo chết tiệt đó sang đây hại ca nhi?
Kim Liên nói:
- Äứa nà o nói váºy?
Nguyệt nương đưa tay chỉ:
- Thì nhũ mẫu và Nghênh Xuân đây nói chứ ai.
Kim liên nói:
- Sao Äại nương lại tin lá»i chúng nó? Con mèo cá»§a tôi Ä‘ang nằm ngoan ngoãn trong phòng, là m sao sang đây là m hại ai được, váºy mà cÅ©ng đổ tá»™i cho nó là thế nà o?
Nguyệt nương há»i:
- Con mèo đó sang đây lúc nà o?
Nghênh Xuân đáp:
- Ngà y nà o nó chẳng sang đây cả chục lần, nó vừa mới ở đây chạy vỠxong.
Kim Liên nói ngay:
- Váºy thì tại sao từ trước tá»›i nay nó không cà o cắn ca nhi mà bây giá» má»›i cà o cắn? Mà y là đứa ăn ngưá»i ở sao dám ăn không nói có? Äến mà y mà cÅ©ng dám đổ tá»™i cho tao thì đủ biết số kiếp tao khốn nạn tá»›i bá»±c nà o.
Nói xong giáºn dữ vá» phòng. Nguyên là Kim Liên biết Tố Quan sợ hải dá»… giáºt mình nên cố tình nuôi con mèo tháºt lá»›n. Hai phòng ở gần nhau, thế nà o cÅ©ng có ngà y con mèo là m cho Tố Quan hoảng sợ. Bình Nhi được Tây Môn Khánh rất má»±c yêu quý chỉ vì có Tố Quan, nếu Tố Quan vì kinh sợ mà bệnh táºt thì Tây Môn Khánh có thể chán nản mà quay vá» vá»›i Kim liên.
Trở lại căn phòng Bình Nhi, Nguyệt nương thấy Tố Quan là m kinh dữ dá»™i, vá»™i má»™t mặt sai cứu chữa, nấu thuốc đổ và o miệng, má»™t mặt sai má»i ngay Lưu bà tá»›i.
Lát sau Lưu bà tá»›i coi mạch rồi dáºm chân than rằng:
- Lần nà y thì nặng lắm, không biết có qua khá»i được không?
Nói xong lấy ra má»™t viên thuốc nhá», bá» và o cái chung nghiá»n nát ra, hòa vá»›i nước trà , cáºy miệng Tố Quan đổ và o.
Äoạn nói:
- Nếu thuốc nà y giúp nhi ca nhi khá»i được thì thôi, mà nếu không qua khá»i được thì phải xin phép Äại nương để tôi được châm cứu.
Nguyệt nương bảo:
- Tôi không dám đâu, có gì phải đợi gia gia tôi vỠmới được, lỡ gia gia la rầy thì sao.
Bình Nhi khóc nói:
- Xin Äại nương cứu cho ca nhi, chá» gia gia vá» e muá»™n mất. Nếu gia gia rầy mắng, tôi xin chịu hết.
Nguyệt nương bảo:
- Ca nhi là do muội muội đẻ ra, tôi không dám quyết định.
Lưu bà chá» má»™t lát không thấy Tố Quan tỉnh lại, bèn cứ tá»± tiện châm cứu và o năm huyệt đạo trong ngưá»i rồi đặt nằm xuống. Tố Quan cứ nằm thiêm thiếp bằn bặt như váºy cho tá»›i chiá»u tối.
Tây Môn Khánh vá» nhà mà vẫn chưa tỉnh. Lưu bà nghe tin Tây Môn Khánh vá» thì sợ hãi, xin cáo lui. Nguyệt nương trả cho năm tiá»n rồi cho vá».
Nguyệt nương lên phòng trên kể lại bệnh tình cá»§a Tố Quan. Tây Môn Khánh hoảng lên, vá»™i chạy xuống phòng Bình Nhi thăm con. Thấy Tố Quan mê man bất tỉnh, mà Bình Nhi thì khóc đến sưng húp đôi mắt, Tây Môn Khánh bèn há»i:
- Tại sao ca nhi lại bị như thế nà y?
Bình Nhi chỉ khóc mà không đáp. Há»i nhÅ© mẫu và a hoà n, cÅ©ng chẳng ai dám nói. Tây Môn Khánh thấy tay chân Tố Quan bị châm cứu, toà n thân sặc lên mùi ngải thì xót ruá»™t lắm, vá»™i trở lên phòng trên há»i Nguyệt nương. Nguyệt nương biết không giấu được, đà nh phải kể đầu Ä‘uôi việc con mèo cá»§a Kim Liên là m Tố Quan hoảng sợ, rồi nói thêm:
- Hồi nãy Lưu bà có tá»›i, bảo là kinh phong rất nặng, nếu không châm cứu thì khó lòng qua khá»i, nhưng nếu đợi chà ng vá» thì e quá muá»™n, Lục muá»™i muá»™i có há»i tôi, tôi không dám quyết định, nên đã tá»± quyết định để cho Lưu bà châm cứu. Bây giá» ca nhi tuy chưa tỉnh nhưng chắc không đến ná»—i nà o.
Tây Môn Khánh nghe xong nổi giáºn đùng đùng, chạy xuống phòng Kim Liên, cầm hai chân sau con mèo Tuyết Sư Tá», bước ra thá»m, quáºt ngay xuống thá»m đá, chỉ nghe oái má»™t tiếng, đầu con mèo vỡ tan, óc phun trắng xóa. Giết con mèo xong, Tây Môn Khánh nghiến răng kèn kẹt mà bá» Ä‘i.
Kim Liên thấy Tây Môn Khánh nổi giáºn giết con mèo cá»§a mình thì sợ hãi ngồi yên trong phòng. Äến lúc Tây Môn Khánh bá» Ä‘i, Kim Liên má»›i lẩm bẩm:
- Tháºt đồ vÅ© phu khốn kiếp, con mèo có là m gì mà giết nó. Nó chết xuống âm ty sẽ báo oán cho mà coi nó sẽ đòi mạng tên thay lòng đổi dạ cho mà coi.
Tây Môn Khánh sang phòng Bình Nhi, cầm tay Tố Quan xem, thấy vết mèo cà o còn y nguyên, bèn há»i nhÅ© mẫu và Nghênh Xuân:
- Các ngươi trông giữ ca nhi sao để mèo cà o ca nhi như thế nà y? Lại để cho con giặc nhà há» Lưu châm cứu như thế nà y? Nếu ca nhi qua khá»i thì thôi, mà nếu có gì thì ta sẽ bắt con mụ đó tá»›i nha môn cho nó nếm cá»±c hình kìm kẹp.
Bình Nhi chỉ mong cho con tỉnh dáºy, nhưng sau đó vì ngải nóng công phạt, khiến cho Tố Quan thân hình nóng ran, nước tiểu chảy ra, phân cÅ©ng bị tống ra có đủ mà u sắc lạ, mắt thì lúc nhắm lúc mở, sữa cÅ©ng không chịu bú, cứ ná»a tỉnh ná»a mê.
Bình Nhi sợ lắm, vá»™i lên bà n thá» Pháºt thắp nhang cầu khấn rồi gieo má»™t quẻ, thì thấy quẻ rất xấu, trong lòng lại cà ng buồn sợ muôn phần.
Nguyệt nương sai gia nhân má»i má»™t lang y chuyên vá» trẻ con tá»›i coi. Vị lang y nà y bảo:
- Bây giỠphải thổi và o lỗ mũi ca nhi, nếu có nước mũi chảy ra thì mới cứu được, còn không thì chịu.
Nói xong thổi và o mÅ©i Tố Quan mấy hÆ¡i tháºt mạnh. Nhưng không thấy má»™t chút nước mÅ©i nà o cả. Bình Nhi thấy váºy cà ng lo sợ cuống cuồng, chỉ biết than khóc không thôi, bá» cả ăn uống.
Lúc đó cÅ©ng gần tá»›i ngà y rằm tháng tám, nhưng vì chuyện Tố Quan, trong nhà không ai còn lòng dạ nà o nên Nguyệt nương dẹp bá» lá»… sinh nháºt cá»§a mình, không tổ chức tiệc tùng gì cả.Thân bằng quyến thuá»™c các nÆ¡i Ä‘em lá»… lại cÅ©ng không được má»i dá»± tiệc. Chỉ có Ngô Äại cữu và Dương cô nương tá»›i ở chÆ¡i thăm há»i.
Trong khi đó thì hai sư bà Vương, Tiết chia tiá»n nhau không Ä‘á»u, Ä‘ang giáºn nhau.
Ngà y mưá»i bốn, Bôn Tứ cùng Tiết sư bà tá»›i nhà in, má»™t ngà n năm trăm cuốn kinh đã in xong. Bôn Tứ vá» thưa lại, Bình Nhi cho thêm Ãt tiá»n để mua và ng hương là m lá»….
Ngà y rằm, Bôn Tứ cùng Trần KÃnh Tế tá»›i miếu là m lá»… rồi Ä‘em má»™t ngà n năm trăm cuốn kinh phân phát hết, sau đó trở vá» thưa lại vá»›i Bình Nhi.
Suốt mấy ngà y liá»n, Kiá»u Äại há»™ sai ngưá»i hà ng ngà y tá»›i thăm há»i và theo dõi sức khá»e Tố Quan. Lại má»i riêng má»™t lang y tá»›i coi bệnh. Lang y nà y coi xong nói:
- Chứng nà y không thể chữa được.
Bình Nhi buồn rầu trả công năm tiá»n rồi má»i ra. Nguyệt nương thì vẫn tin Lưu bà , cho dùng thuốc cá»§a Lưu bà , nhưng Tố Quan cứ uống thuốc và o lại nôn ra ngay, rồi sau đó mắt nhắm nghiá»n, hai hà m cắn chặt lại. Thương cho Bình Nhi đầu không kịp chải, áo cÅ©ng chẳng kịp thay, suốt ngà y đêm ôm con trong lòng mà khóc. Tây Môn Khánh Ä‘i đâu, ngoà i giá» là m việc tại nha môn thì chỉ quanh quẩn trong nhà , má»™t ngà y xuống thăm con không biết mấy lần.
Má»™t đêm và o hạ tuần tháng tám, ngoà i song trăng sáng váng vặc, Bình Nhi ôm con nằm thiếp Ä‘i, a hoà n đầy tá»› Ä‘á»u ngá»§ say. Khắc lâu canh tà n hÆ¡i gió lạnh hiu hắt nhẹ đưa, Bình Nhi nằm cháºp chá»n, ngá»§ không ngá»§ mà thức cÅ©ng không ra thức.
Bá»—ng thấy Hoa Tá» Hư từ ngoà i cá»a bước và o, mình mặt áo lụa bạch sắc diện chẳng khác gì lúc sinh thá»i, chỉ và o mặt Bình Nhi tái sắc mà mắng:
- Con dâm phụ kia, sao mà y dám lấy hết tiá»n bạc cá»§a cải cá»§a tao mà đem vá» cho Tây Môn Khánh?
Bình Nhi vội bước tới nắm áo Hoa TỠHư khóc mà nói:
- Chà ng ơi, xin chà ng tha tội cho tôi.
Hoa TỠHư nói: .
- Ta bảo cho biết váºy thôi, ta Ä‘i đây.
Nói xong gỡ tay Bình Nhi mà đi. Bình Nhi bà ng hoà ng tỉnh dáºy. Thì ra là má»™t giấc má»™ng. Mở mắt nhìn thấy tay mình còn Ä‘ang nắm chặt áo con. Bên ngoà i, trống cầm canh báo hiệu canh ba. Bình Nhi sợ hãi, mồ hôi đổ ra như tắm.
Hôm sau Tây Môn Khánh và o thăm, Bình Nhi đem giấc mộng đêm qua kể lại.
Tây Môn Khánh bảo:
- Dầu sao thì Hoa nhị ca cÅ©ng chết rồi, chẳng qua nà ng nhá»› chuyện cÅ© mà nằm má»™ng đấy thôi. Từ nay đừng nghÄ© vẩn vÆ¡ gì nữa. Äể tôi bảo chúng nó Ä‘em kiệu rước Ngân Nhi lại bầu bạn vá»›i nà ng. Rồi cÅ©ng gá»i Phùng lão tá»›i hầu hạ nà ng Ãt hôm.
Nói xong quay lại bảo Äại An Ä‘em kiệu Ä‘i đón Ngân Nhi và Phùng lão.
Xế trưa hôm đó, nhũ mẫu đang bồng Tố Quan trên tay thì Tố quan lại là m kinh, nhũ mẫu sợ quá, kêu lên:
- Nương nương ơi, ca nhi là m sao thế nà y? Hình như ca nhi không thở được nữa.
Bình Nhi hốt hoảng chạy và o vừa khóc vừa ôm lấy con mà bảo:
- Chúng bay mau lên thưa với gia gia là ca nhi nguy rồi, không thở được nữa rồi.
Lúc đó thì Thưá»ng TrÄ© Tiết tá»›i báo là đã tìm được nhà rồi, đó là má»™t căn nhà xinh xắn khang trang gồm bốn gian, giá chỉ có ba mươi lăm lạng. Tây Môn Khánh nghe a hoà n báo tin Tố Quan nguy kịch, bèn đứng dáºy bảo TrÄ© Tiết:
- Xin lá»—i nhị ca, cứ vá» Ä‘i hôm khác tôi sẽ sai Ä‘em tiá»n đến cho nhị ca.
Nói xong há»™c tốc tá»›i phòng Bình Nhi, Nguyệt nương và má»i ngưá»i Ä‘á»u đã có mặt. Tố Quan vẫn tiếp tục thoi thóp. Tây Môn Khánh không đủ can đảm nhìn con, bèn trở ra hà nh lang thư phòng ngồi trên ghế lo buồn than thở.
Lát sau thì có tin Tố Quan đã qua Ä‘á»i. Lúc đó là giá» Thân ngà y hai mươi ba tháng tám. Tố Quan chỉ hưởng dương được có má»™t năm hai tháng. Toà n thể lá»›n nhá» trong nhà đá»u cất tiếng khóc bi ai. Bình Nhi váºt mình lăn khóc thảm thiết, mấy lần sống Ä‘i chết lại. Lúc mệt quá xỉu Ä‘i thì thôi, lúc tỉnh dáºy lại Ä‘áºp đầu khóc:
- Con ơi, con giết mẹ rồi, mẹ cũng đến chết theo con chứ không thể sống như thế nà y được đâu.
Nhũ mẫu và Nghênh Xuân cũng khóc đến không còn biết gì nữa.
Tây Môn Khánh sai gia nhân dá»n dẹp má»™t căn phòng ở phÃa đông đại sảnh để lấy chá»— quà n xác con, nhưng Bình Nhi cứ ôm chặt lấy con, không chịu cho Ä‘em Ä‘i, chỉ kêu khóc:
- Con ơi, tan nát lòng mẹ mất rồi, thế là uổng phà bao nhiêu cực khổ đắng cay mà mẹ vẫn không được ở với con.
Nói xong lại khóc ngất Ä‘i. Nguyệt nương và má»i ngưá»i phải xúm và o khuyên giải nhưng cÅ©ng vô hiệu. Tây Môn Khánh xót xa bảo:
- Thôi nà ng khóc nhiá»u quá là m gì, cái số nó đã không được là m ngưá»i, không là m con cá»§a mình, bá» mình mà đi thì mình cÅ©ng chỉ nên khóc than má»™t lúc thôi, khóc lắm cÅ©ng không là m nó sống lại được. Nà ng nên giữ gìn sức khá»e là hÆ¡n.
Bình Nhi tóc tai rũ rượi, hai mắt sưng vù, xiêm y xốc xếch, cứ phục xuống xác con mà khóc. Tây Môn Khánh nói:
- Bây giá» Ä‘em ca nhi ra phòng riêng rồi má»i thầy tá»›i coi mà lo má»i chuyện.
Äoạn quay lại há»i:
- Ca nhi đi và o giỠnà o?
Nguyệt nương đáp:
- Khoảng giỠthân.
Ngá»c Lâu bảo:
- Không hiểu sao ca nhi chỠđúng đến giỠđó má»›i Ä‘i. Ca nhi sinh giá» Thân, thì Ä‘i và o đúng giá» Thân. Cả ngà y cÅ©ng đúng nữa, hôm nay là ngà y hai mươi ba, chỉ có tháng là sai mà thôi. Như váºy là vừa đúng má»™t năm hai tháng.
Bình Nhi thấy gia nhân đứng sắp hà ng bên để chỠđem Tố Quan lên phòng riêng bèn khóc mà nói:
- Äem ngay Ä‘i như váºy đâu được.
Äoạn quay sang Nguyệt nương:
- Xin Äại nương rá» thá» xem ngưá»i con nó còn nóng không?
Rồi lại khóc:
- Con ơi, là m sao mẹ xa con được, mẹ khổ quá chừng.
Rồi lại váºt mình gà o khóc thảm thương. Tây Môn Khánh đưa mắt, đám gia nhân bước và o bồng xác Tố Quan Ä‘em quà n tại phòng riêng.
Nguyệt nương bảo chồng:
- Bây giỠmình phải báo cho thân gia và sư phụ của con một tiếng chứ?
Nói xong sai Äại An sang báo tin cho Kiá»u Äại há»™ biết, má»™t mặt sai ngưá»i má»i thầy cúng đến, lại bá» ra mưá»i lạng đưa cho Bôn Tứ, bảo đặt là m má»™t bá»™ quan quách bằng gá»— quý để tẩm liệm.
Trong khi đó, nghe tin dữ, Kiá»u Äại nương láºt Ä‘áºt ngồi kiệu tá»›i ngay. Nguyệt nương ra đón tiếp. Kiá»u Äại nương cùng má»i ngưá»i lại than khóc má»™t hồi.
Lát sau thầy cúng Từ tiên sinh tá»›i. Sau khi được biết Tố Quan chết và o giá» Thân, liá»n mở sách ra coi rồi bảo:
- Ca nhi sinh giá» Thân ngà y hai mươi ba tháng sáu năm BÃnh Thân, mất và o giá» Thân ngà y hai mươi ba tháng tám năm Äinh Dáºu. Tháng cúng là tháng Äinh Dáºu mà ngà y là ngà y Nhâm Tý, như váºy là phạm và o thiên địa trá»ng tang, trong nhà phải tránh tiếng khóc, nếu không e có tai há»a xảy ra.
Äoạn lại mở sách ra coi má»™t hồi rồi nói:
- Sinh và o ngà y Nhâm Tý, trên thì ứng vá»›i Bảo bình cung, dưới thì lâm và o TỠđịa, lúc trước ca nhi là con trai cá»§a nhà há» Thái ở Duyên Châu, từng dùng dao Ä‘oạt tiá»n bạc cá»§a ngưá»i, không biết kÃnh sợ trá»i đất cha mẹ, rồi nhân uống rượu say gặp hà n khà mà chết. Nay sinh và o nhà nà y thì sợ gió sợ lạnh. Khoảng mưá»i ngà y trước đây tất bị má»™t loà i gia súc là m cho hoảng sợ mà thất lạc hồn phách. Hiện sắp đầu thai tại đất Trịnh Châu, sau nà y lá»›n lên là m tá»›i chức Thiên há»™, sáu mươi tám tuổi má»›i qua Ä‘á»i.
Má»i ngưá»i yên lặng ngồi nghe. Từ tiên sinh há»i Tây Môn Khánh:
- Lão gia muốn tống táng ca nhi và o ngà y mai, mà mai táng hay há»a táng?
Tây Môn Khánh nói:
- Ngà y mai sao được? Ãt nhất cÅ©ng phải quà n tại nhà ba ngà y để láºp đà n tụng kinh chứ, rồi sau đó cho mai táng.
Từ tiên sinh bảo:
- Nếu váºy thì ngà y hai mươi bảy, là ngà y BÃnh Thìn, không phạm và o bản mệnh cá»§a ai trong nhà cả, nên hạ huyệt và o đúng chÃnh Ngá» thì tốt.
Nói xong viết hết những Ä‘iá»u cần thiết ra giấy.
Tẩm liệm cho Tố Quan xong thì cÅ©ng đã canh ba. Bình Nhi trở vá» phòng vừa khóc vừa thâu nhặt các áo mÅ© đạo sÄ© cá»§a con, bá» và o quan tà i. Sau đó quan tà i được đóng Ä‘inh. Lá»›n bé trong nhà lại khóc má»™t hồi. Lát sau Từ tiên sinh ra vá».
Hôm sau Tây Môn Khánh không ra nha môn là m việc. Hạ Äá» hình nghe tin, tan buổi là m là cưỡi ngá»±a tá»›i Ä‘iếu tang. Tám vị tăng cá»§a chùa Báo Ân được má»i tá»›i láºp đà n tụng kinh ba ngà y. Trong khi đó, tại miếu Ngá»c Hoà ng, Ngô Äạo quan và Kiá»u đại há»™ cÅ©ng láºp đà n cúng tế, lại Ä‘em lá»… tam sinh tá»›i. Các thân thÃch như Ngô Äạo cữu, Trầm Di Phu, Hoa Äại cữu Ä‘á»u có lá»… Ä‘em tá»›i. Bá Tước, TrÄ© Tiết, Ôn tú tà i, Hà n Äạo Quốc, Cam quản lý, Bôn Tú Ä‘á»u có phần lá»… riêng, lại quanh quẩn là m bạn vá»›i Tây Môn Khánh để an á»§i.
Sau ba ngà y cúng lá»…, Tây Môn Khánh cho đặt tiệc tại đại sảnh để thết đãi má»i ngưá»i. Hôm đó, các ca nữ như Quế Thư, Ngân Nhi, Ãi Nguyệt Ä‘á»u tá»›i góp lá»….
Bình Nhi thì than khóc suốt mấy ngà y, không ăn ngá»§, khóc đến tắt tiếng, ngưá»i cứ lả Ä‘i. Tây Môn Khánh sợ Bình Nhi quá thương con mà nghÄ© quẩn là m liá»u, nên đặc biệt sai nhÅ© mẫu Nghênh Xuân và Ngân Nhi phải theo sát bên mình từng giây từng phút. CÅ©ng suốt mấy đêm, Tây Môn Khánh Ä‘á»u nghỉ chung vá»›i Bình Nhi, rồi nhân đó hết lá»i khuyên giải.
Tối tối Tiết sư bà đá»u tụng kinh đăng Nghiêm, rồi thưá»ng khuyên Bình Nhi rằng:
- Ca nhi không phải là con là cái cá»§a nương nương đâu, chẳng qua là túc thế oan gia trái chá»§ mà thôi. Kinh Äà La có kể má»™t chuyện rằng, ngà y xưa có má»™t ngưá»i đà n bà sinh ba lần được ba con trai, nhưng không đứa con nà o sống được quá hai tuổi đến khi đứa con thứ ba chết thì ngưá»i dà n bà không chÆ¡n con mà ôm con ra bá» sông ngồi khóc. Pháºt Quan âm má»›i hiện ra là m má»™t vị tăng, tá»›i bảo ngưá»i đà n bà rà ng: "Ngươi đừng có than khóc, nó không phải là con cá»§a ngươi đâu, mà chỉ là oan gia tiá»n thế cá»§a ngươi mà thôi. Nó ba lần thác sinh là m con ngươi chỉ là muốn giết ngươi mà thôi. Nếu ngươi không tin thì để ta chỉ cho coi". Pháºt Quan âm nói xong, đưa tay chỉ và o xác đứa bé, tức thì cái xác biến thà nh má»™t con quá»· dạ xoa, nhảy ngay xuống sông, đứng trên mặt nước, mắng ngưá»i đà n bà rằng:
- Kiếp trước mà y đã giết tao nên bây giá» tao và o báo oán. Nhưng mà y thưá»ng chăm chỉ lá»… Pháºt, tụng kinh Äà La, nên mà y được Pháºt che chở, tao giết mà y không nổi. Nay tao được Quan Thế Âm Bồ Tát độ cho rồi, sẽ không báo oán mà y nữa đâu. Nói xong thì chìm xuống sông, không còn thấy đâu nữa. Cho nên theo bần ni thì ca nhi đây không phải là con cái nương nương, mà chÃnh là oan gia tiá»n thế tá»›i là m hại nương nương. Nhưng nhá» nương nương chuyên tâm tin Pháºt, lại vừa là m công đức in má»™t ngà n năm trăm bá»™ kinh, nhỠđó mà nương nương không bị là m hại. Do đó mà ca nhi phải bá» Ä‘i. Nay mai nương nương sinh hạ má»™t ca nhi khác, thì đó má»›i tháºt là con cá»§a nương nương.
Bình Nhi nghe nói chỉ nước mắt lã chã tuôn rơi.
Sáng hai mươi bảy, đám tang được diá»…n ra linh đình, trướng hồng, liá»…n Ä‘á», minh tinh nhà táng, má»™t Ä‘oà n kéo Ä‘i. Ngô Äạo quan sai mưá»i hai ngưá»i tiểu đạo Ä‘i xung quanh linh cữu mà tụng kinh. Thân bằng quyến thuá»™c Ä‘i xung quanh Tây Môn Khánh mà khuyên giải. Tây Môn Khánh sợ Bình Nhi yếu sức, dá»… sinh thương cảm nên không cho Ä‘i. Chỉ có Nguyệt nương và tiểu thiếp khác, má»—i ngưá»i má»™t kiệu Ä‘i theo. Bên cạnh đám tiểu thiếp có các thân bằng quyến thuá»™c phái nữ như Ngô Äại cữu mẫu Quế thư, Ãi Nguyệt, Trịnh Tam Thư v.v... Tuyết Nga, Ngân Nhi và hai sư bà ở lại nhà để khuyên giải Bình Nhi.
Bình Nhi không được Ä‘i theo đám tang thì chạy xô ra cá»a mà kêu khóc, không ngỠđụng đầu và o cá»a trâm thoa rÆ¡i ra, trán bị thương chảy máu. Ngân Nhi và Tuyết Nga hoảng quá, vá»™i dìu và o phòng săn sóc và an á»§i. Và o tá»›i phòng, Bình Nhi nhìn và o giưá»ng, nÆ¡i Tố Quan vẫn nằm ngồi, thấy trống vắng lạnh lùng, lại Ä‘au đớn kêu khóc không thôi. Ngân Nhi cầm tay nói:
- Xin nương nương đừng khóc nữa, ca nhi đã bá» nương nương mà đi thì khóc mấy cÅ©ng không lấy lại được. Nương nương chẳng nên quá phiá»n não mà có hại cho sức khá»e.
Tuyết Nga cũng nói:
- Thư thư còn Ä‘ang trong tuổi thanh xuân, lo gì không sinh được má»™t ca nhi khác. NÆ¡i đây tai vách mạch rừng, tôi không muốn nói nhiá»u, nhưng kẻ nà o nó dụng tâm ám hại ca nhi thì trá»i sẽ hại nó, thì ca nhi sẽ đòi mạng nó. Tôi và thư thư Ä‘á»u bị nó là m hại mấy lần rồi, còn lạ gì nữa. Gia gia chỉ đến vá»›i tôi có má»™t đêm mà nó cứ lồng lá»™n lên. Cả năm gia gia má»›i tá»›i vá»›i tôi má»™t lần chứ có nhiá»u nhặn gì đâu, váºy mà nó gặp ai cÅ©ng nói xấu tôi đủ Ä‘iá»u Nhưng thôi, mình đừng nói gì cả, hãy cứ xem nó thế nà o. Con dâm phụ đó nay mai không chết khổ chết sở thì tôi chá»› kể.
Bình Nhi lắc đầu thở dà i:
- Thân tôi hiện cũng đang bệnh, chẳng biết sống chết ngà y nà o, không tranh chấp nổi với nó đâu, cứ mặc kệ nó là xong.
Äang nói chuyện thì nhÅ© mẫu Như à bước và o quỳ trước mặt Bình Nhi khóc mà nói:
- Tôi có Ä‘iá»u nà y muốn thưa vá»›i nương nương. Nay ca nhi đã bá» Ä‘i, tôi sợ gia gia Ä‘uổi tôi ra, số tôi con thì chết, chồng không có, rồi tôi biết Ä‘i đâu? Tháºt khốn khổ cho thân tôi.
Bình Nhi thấy váºy cÅ©ng xúc động bảo:
- Việc gì khéo lo, ca nhi chết chá»› ta có chết đâu. Ta chưa chết thì ngươi chưa thể bị Ä‘uổi ra khá»i nhà nà y được. Vả lại Ãt ngà y nữa biết đâu Äại nương chẳng sinh hạ ca nhi hoặc tiểu thư, lúc đó ngươi lại được dùng tá»›i. Việc gì phải lo!
NhÅ© mẫu yên lòng, lạy tạ rồi lui và o. Bình Nhi ngồi nhá»› con lại khóc. Ngân Nhi há»i:
- Nương nương đã có cái gì trong bụng cho no chưa mà cứ ngồi khóc hoà i váºy?
Äoạn quay lại bảo Tú Xuân Ä‘em cÆ¡m và đồ ăn ra. Ngân Nhi cùng Tuyết Nga dá»— cho Bình Nhi ăn. Bình Nhi chỉ ăn được ná»a bát cÆ¡m rồi thôi.
Trong khi đó Tây Môn Khánh nhá» Từ tiên sinh xem hướng thất rồi mai táng Tố Quan cạnh má»™ phần cá»§a ngưá»i vợ trước cá»§a mình là Trần thị. Sau đó Tây Môn Khánh cho đặt tiệc tại chá»— đãi má»i ngưá»i.
Tống táng xong xuôi, trở vá» nhà , Nguyệt nương, Kiá»u Äại nương và Bình Nhi lại khóc lóc má»™t hồi. Bình Nhi lạy Kiá»u Äại nương rồi khóc mà nói:
- Tôi vô phúc không nuôi được con, chỉ hiá»m là m lụy tá»›i tiểu thư bên thân gia, má»›i bấy nhiêu mà đâu trở thà nh góa bụa. Tôi tháºt lao nhi vô công, xin thân gia đừng chê cưá»i.
Kiá»u Äại nươngvá»™i đỡ Bình Nhi dáºy mà bảo:
- Sao thân gia lại nói váºy? Con cái mình đứa nà o cÅ©ng có số, ai biết trước được tương lai chúng nó thế nà o. Ông bà có câu "Tiên thân, háºu bất cải". Thân gia còn trẻ, lo gì không sinh được ca nhi nữa, xin chá»› quá phiá»n não.
Nói xong vái chà o mà vá».
Từ tiên sinh uống rượu trên đại sảnh rồi là m phép trừ tà , sau đó cáo từ. Tây Môn Khánh tặng hai lạng bạc và một xấp lụa.
Sau đó Tây Môn Khánh sợ Bình Nhi xúc cảm quá độ, bèn sai Nghênh Xuân thu nhặt tất cả những đồ chÆ¡i và váºt dụng gì có dÃnh dấp tá»›i Tố Quan, cất hết và o má»™t nÆ¡i, không để Bình Nhi nhìn thấy.
Tối hôm đó, Tây Môn Khánh lại nghỉ vá»›i Bình Nhi, và hết lá»i khuyên giải vá»— vá»...
|

10-10-2008, 03:32 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 61
Mở Tiệm Buôn Mới
VỠphần Kim Liên, trước cái chết của Tố Quan thì trong lòng vui sướng tự đắc lắm, vỠmắng a hoà n rằng:
- Con tiểu dâm phụ kia, tao đã nói mà mà y tưởng là mà y ghê gá»›m lắm, ngỠđâu cÅ©ng có ngà y hôm nay. Bây giá» mà y đã hết cáºy thần thế hống hách? Mà y bây giá» cÅ©ng như con mụ chá»§ chứa ma không có con Ä‘iếm nà o dưới tay, không nÆ¡i nương tá»±a nhá» vả, mà y bây giá» cÅ©ng đâu có khác gì tao.
Kim Liên cố ý nói lớn. Bình Nhi bên nà y nghe rõ hết nhưng không dám nói gì, chỉ thấy lòng quặn đau mà nước mắt trà o ra.
Từ đó ngà y đêm Ä‘au khổ buồn phiá»n, thân thể hao mòn, tinh thần hoảng hốt, đêm nằm thấy toà n ác má»™ng, cÆ¡m cháo biếng ăn. Hai ngà y sau đám tang cá»§a Tố quan thì Ngân Nhi cÅ©ng xin phép vá» nhà , Bình Nhi cô đơn không ngưá»i bầu bạn, cà ng cảm thấy cuá»™c sống chán chưá»ng, trống vắng.
CÅ©ng mấy ngà y sau, Phùng lão Ä‘em má»™t đứa a hoà n mưá»i ba tuổi đến bán vá»›i giá năm lạng bạc để Tuyết Nga có ngưá»i sai bảo, đổi lên là Thúy Nhi...
Vá» phần Bình Nhi, vừa nhá»› con, lại vừa buồn giáºn, bệnh cÅ© tái phát, huyết bạch ra dầm dá». Tây Môn Khánh lo ngại lắm, vá»™i má»i Nhiệm y quan tá»›i coi mạch cho thuốc, nhưng uống bao nhiêu cÅ©ng chẳng thấy công hiệu. Chỉ trong vòng ná»a tháng, Bình Nhi gầy yếu tiá»u tụy hẳn Ä‘i. Tháºt là :
Sắc hoa úa héo vì đâu,
Chỉ vì mang bệnh u sầu đó thôi.
Má»™t đêm và o thượng tuần tháng chÃn, gió vang hiu hắt, tiết thu là nh lạnh, Bình Nhi nằm cô đơn, thấy giưá»ng chiếu lạnh lùng,cà ng nhá»› tá»›i con, má»™t mình trằn trá»c thở ngắn than dà i.Bá»—ng nghe có tiếng động ngoà i cá»a sổ. Bình Nhi giáºt mình gá»i a hoà n,nhưng đêm khuya, a hoà n đã ngá»§ say, không đứa nà o lên tiếng. Bình Nhi bèn bước xuống giưá»ng,khoác thêm chiếc áo lạnh, xá» chân và o hà i, ra mở cá»a, bá»—ng thấy phảng phất như Hoa Tá» Hư Ä‘ang bồng Tố Quan mà gá»i mình, lại bảo:
- Mới tìm được căn nhà mới, nà ng đến cùng ở với ta.
Bình Nhi vá»™i bước tá»›i giằng lấy Tố Quan, nhưng bị Tá» Hư xô má»™t cái ngã xuống đất. Bình Nhi kêu lên, giáºt mình tỉnh dáºy, thì ra là má»™t giấc mÆ¡, toà n thân lạnh toát mà mồ hôi vã ra như tắm. Lát sau hoà n hồn, lại khóc lóc cho tá»›i sáng.
Hôm sau thuyá»n hà ng cá»§a Lai Bảo từ Nam Kinh vá» tá»›i. Lai Bảo sai Vương Hiển vá» báo cho Tây Môn Khánh biết để lo ná»™p thuế. Tây Môn Khánh viết thư, soạn lá»… váºt háºu hÄ© cùng má»™t trăm lạng bạc giao cho Vinh Hải Ä‘em tá»›i viên chá»§ sá»± coi vá» thuế má để nhá» giúp đỡ.
Hà ng từ thuyá»n bốc lên cá»™ng tá»›i hai mươi xe lá»›n, đưa vá» hết, cất và o kho.
Ngà y mồng tám tháng chÃn, cá»a tiệm má»›i được khai trương, thân bằng quyến thuá»™c Ä‘em lá»… lại mừng có tá»›i hÆ¡n hai chục ngưá»i. Hạ Äá» hình cÅ©ng sai ngưá»i Ä‘em lá»… lại. Kiá»u đại há»™ thì gá»i mưá»i hai nhạc công tá»›i giúp vui. Tây Môn Khánh cÅ©ng gá»i Lý Minh. Ngô Huệ và Trịnh Xuân tá»›i đà n hát. Hai viên quản lý Hà n, Cam ngồi trong quầy hà ng, bắt đầu bán hà ng, có Thôi Bản phụ giúp. Tây Môn Khánh mặc áo đại hồng, đội mÅ© Ä‘eo Ä‘ai, tá»± tay thắp hương đốt và ng. Thân bằng quyến thuá»™c tá» tá»±u đông đủ tại sảnh đưá»ng, ngồi suốt mưá»i lăm bà n tiệc thịnh soạn. Khách dá»± tiệc gồm có Kiá»u đại há»™, Ngô Äại cữu, Ngô nhị cữu, Hoa đại cữu, Trầm di phu, Hà n di phu, Ngô Äạo quan,Nghê tú tà i, Ôn tú tà i, Ứng Bá Tước, Tạ Hy Äại, Thưá»ng TrÄ© Tiết, lại có cả Lý Tam, Hoà ng Tá», Phó quản lý, các bạn hà ng vẫn thưá»ng giao dịch và cả mấy ngưá»i hà ng xóm nữa.
Ca nhạc vang lừng, chuyện trò vui vẻ. Rượu được và i tuần, Tây Môn Khánh Ä‘Ãch thân đứng dáºy róc rượu má»i thá»±c khách, kế đó là Bá Tước và Hy Äại. Buổi tiệc kéo dà i tá»›i chiá»u má»›i tan.
Khách khứa ra vá» hết. Tây Môn Khánh má»i Ngô Äại cữu, Trầm di phu, Hà n di phu, Ôn tú tà i, Bá Tước và Hy Äại ở lại, sai dá»n tiệc má»›i chung vui.
Ngà y khai trương đó, các quản lý bán được hÆ¡n năm trăm lạng bạc hà ng hóa. Tây Môn Khánh vui mừng lắm. Tối hôm đó đóng cá»a hà ng xong, cho má»i các quản lý Cam, Hà n, Phó, Hoà ng Tứ, Thôi Bản và KÃnh Tế dá»± tiệc nghe hát.
Bá Tước ăn uống suốt má»™t ngà y, quá no say, bước ra hà nh lang cho tỉnh táo Ä‘oạn gá»i Lý Minh ra há»i:
- Tên ca công mặt mÅ©i thanh tuấn, mặc cái áo tÃa kia là ngưá»i ở đâu váºy?
Lý Minh đáp:
- Nhị gia không biết đâu, ngưá»i đó là Trịnh Xuân, em cá»§a Trịnh Phụng và Trịnh Ãi Nguyệt.
Bá Tước nói:
- Hèn gì, đám tang hôm nỠcũng có nó đấy.
Äoạn bước và o bà n tiệc bảo Tây Môn Khánh:
- Hôm nay là ngà y vui vẻ cá»§a đại ca, hèn gì có cả cáºu em đây tá»›i.
Tây Môn Khánh cưá»i:
- Äồ quá»·, là m gì có cáºu em nà o ở đây, chỉ ăn nói vá»› vẩn.
Äoạn gá»i Vương Kinh lại bảo:
- Tới rót rượu cho nhị gia, rót một chung lớn cho ta.
Bá Tước quay sang bảo Ngô Äại cữu:
- Äại cữu xem, đại ca phạt tôi má»™t chung lá»›n thế nà y quả là không có danh nghÄ©a gì cả.
Tây Môn Khánh cưá»i:
- Phạt vỠtội ăn nói bừa bãi, sao lại bảo không có danh nghĩa?
Bá Tước cưá»i ha hả:
- ÄÆ°á»£c rồi, tôi uống có say tá»›i chết cÅ©ng vẫn nói như thưá»ng. Bây giỠđại ca phải bảo Trình Xuân tá»›i gần đây hát hầu tôi má»™t khúc, tôi má»›i chịu thôi.
Ba ca công nghe váºy, cùng bước tá»›i định đà n hát nhưng Bá Tước bảo:
- Lý Minh và Ngô Huệ không phải hát, ta chỉ cần Trịnh Xuân đà n hát. một khúc ngắn cho ta uống chén rượu phạt nà y mà thôi.
Hy Äại phụ há»a:
- Trịnh Xuân đâu, tới đây hát mau, có nghe Ứng nhị gia nói gì không?
Tây Môn Khánh bảo:
- ÄÆ°á»£c rồi, uống má»™t chung rượu phạt, nhưng nghe má»™t khúc hát lại uống thêm má»™t chung nữa.
Nói xong bảo Äại An róc thêm má»™t chung nữa, đặt trước mặt Bá Tước, Trịnh Xuân xÃch gần bà n tiệc, vừa đánh đà n tranh vừa hát rằng:
- Nà ng vừa đôi tám xuân xanh,
Nhìn đôi bướm lượn trên cà nh lả lơi.
Lệ châu lã chã tuôn rơi,
Nhá» ngưá»i Ä‘uổi bướm Ä‘i nÆ¡i khác giùm.
Trịnh Xuân hát xong, bước tá»›i cầm chung rượu mà má»i, Bá Tước má»›i chịu uống. Äại An thấy váºy vá»™i bước tá»›i róc chung khác. Bá Tước đẩy chung rượu qua Hy Äại mà bảo:
- Tôi không uống được nữa đâu, uống hai chung nà y là gần chết rồi đây.
Hy Äại bảo:
- Äồ quá»·, uống không được rồi đẩy qua ngưá»i ta sao? Bá»™ tôi là mán mà uốnggiùm nhị ca hay sao?
Bá Tước bảo:
- Äồ ngốc, nay mai tôi là m quan, thì cÅ©ng uống giùm tôi được không?
Tây Môn Khánh cưá»i:
- Nay mai Ứng nhị ca là m tới Thượng thư đó.
Bá Tước cÅ©ng cưá»i
-Tôi là m Thượng thư thì cho đại ca là m quan huyện được không
Tây Môn Khánh cưá»i, bảo Äại An:
- Äem bình rượu tá»›i đây, để ta cho nhị gia gục luôn.
Hy Äạ bảo:
- Có Ôn tiên sinh ở đây mà Ứng nhị ca ăn nói chẳng giữ gìn gì cả.
Nói xong cốc và o đầu Bá Tước một cái. Bá Tước vừa né tránh vừa nói:
- Ôn tiên sinh là báºc văn nhân quảng đại, đâu có chấp nhất.
Ôn tú tà i Ä‘iá»m đạm nói:
- Nhị vị đây là chỗ thân tình với quan nhân, chúng tôi đâu dám vô lễ. Vả lại nếu không thế thì tiệc lại không vui. Hỷ tại tâm, lạc tại ngoại, có tự nhiên mới là vui.
Trầm di phu nói với Tây Môn Khánh:
- Hay là bây giá» mình dùng tá»u lệnh, hoặc theo lối gieo súc sắc, hoặc theo lối chuyá»n cà nh hoa, hoặc theo lối dùng quân bà i, như váºy uống rượu được nhiá»u, vừa vui mà tiệc không loạn. Ta nên má»i Ngô Äại cữu đây là m lệnh chá»§.
Tây Môn Khánh nói:
- Di phu nói rất đúng.
Äoạn róc má»™t chung rượu, má»i Ngô Äại cữu là m lệnh chá»§.
Ngô Äại cữu uống rượu rồi nói:
- Bây giá» cho lấy súc sắc ra, má»—i ngưá»i gieo má»™t lần, tùy theo số mà nói tên má»™t loà i hoa rồi phải Ä‘á»c má»™t câu có tên hoa đó, bất cứ là thi ca từ phú gì cÅ©ng được.
Nói xong tá»± mình gieo trước, gieo được mặt nhất, bèn Ä‘á»c:
- Gieo thà nh má»™t Ä‘iá»m hồng tươi,
Hoa bạch mai lại muôn cưá»i hồng mai.
Má»i ngưá»i vá»— tay tán thưởng, cùng nâng chung uống. Äến lượt Trầm Di Phu gieo được mặt nhị, bèn Ä‘á»c:
- Một cánh hai đóa sen,
Trông như ương với uyên.
Má»i ngưá»i lại nâng chung uống. Äến lượt Hà n di phu gieo được mặt tam, bèn Ä‘á»c:
- Tam xuân qua vưá»n lý cÅ©,
Äi qua không nên sá»a mÅ©.
Má»i ngưá»i nâng chung uống. Äến lượt Bá Tước gieo súc sắc,gieo xong chẳng cần biết là gì, vì là ngưá»i dốt nát nên Ä‘á»c cà n:
- Con chó lông trắng như hoa,
Chỉ chục cắn ngưá»i Ä‘i qua,
Má»™t ngưá»i Ä‘i tá»›i, bị chó Ä‘uổi
Vung tay xua chó,
Bị chó cắn và o tay.
Tây Môn Khánh cưá»i:
- Tháºt là đồ ngốc ai lại lấy tay cản chó bao giá», thảo nà o chẳng bị chó cắn và o tay.
Bá Tước gân cổ:
- Ai bảo hắn ta không lấy cây gáºy mà xua chó?
Hy Äại bảo:
- Äại ca xem, váºy mà ai chê Ứng nhị gia là khùng, thì lại không phịu.
Tây Môn Khánh bảo:
- Phạt Ứng nhị ca một chung rượu lớn là xong. Tạ Ca thi hà nh lệnh phạt giùm đi.
Hy Äại róc rượu ép Bá Tước uống, hai ngưá»i xô đẩy ồn à o má»™t hồi má»›i yên. Äến lượt Äạo Quốc, Äạo Quốc nói:
- Gia gia chưa gieo, trôi đâu dám vô lễ gieo trước.
Tây Môn Khánh bảo:
- Cứ lần lượt theo chỗ ngồi, cần gì thứ tự tôn ty.
Äạo Quốc gieo xong Ä‘á»c:
- Hoa mai tháng chạp,
Nhìn hoa như gặp thần tiên.
Äến lượt Tây Môn Khánh,Tây Môn Khánh gieo được mặt lục liá»n Ä‘á»c:
- Sáu ngôi sao sáng bơ vơ,
Lung linh chiếu xuồng mặt hồ nước xanh.
Bá Tước bảo:
- Äại ca gieo được mặt lục như váºy là hên lắm, nay mai tất có tin mừng thăng quan tiến chức.
Nói xong rót má»™t chung rượu lá»›n mà má»i. Tây Môn Khánh uống xong, sai thưởng tiá»n cho mưá»i hai nhạc công do Kiá»u đại há»™ gá»i đến, rồi cho vá», chỉ giữ lại ba ca công. Ba ngưá»i nà y tiếp tục đà n hát. Tiệc kéo dà i tá»›i quá canh má»™t má»›i tan.
Sau khi đưa khách ra vá», Tây Môn Khánh cắt đặt Hà n quản lý, Cam quản lý, Thôi Bản và Lai Bảo thay phiên nhau lần lượt ngá»§ lại cá»a tiệm má»›i để coi hà ng.
Hôm sau. Bá Tước dẫn lý Tam và Hoà ng Tứ đến trả tiá»n Tây Môn Khánh, hai ngưá»i nói:
- Hiện chúng tôi còn món tiá»n má»™t ngà n bốn trăm năm chục lạng, nhưng kẹt chưa lấy được, nay tạm đưa trước lão gia ba trăm năm chục lạng, lúc có tiá»n chúng tôi xin Ä‘em tá»›i trả hết, không dám cháºm trá»….
Bá Tước nói thêm: .
- Thôi thì đại ca cÅ©ng thương tình cho há».
Tây Môn Khánh gá»i KÃnh Tế ra nháºn bạc, là m giấy tá», sau đó đưa hai ngưá»i ra vá».
KÃnh Tế gói bạc lại, để trên bà n trước mặt Tây Môn Khánh.
Tây Môn Khánh bảo:
- Hôm ná» Thưá»ng nhị ca tá»›i đây báo tin là đã tìm được nhà rồi, bốn gian gá»n gà ng xinh xắn lắm mà giá chỉ có ba mươi lăm lạng. Nhưng hôm Thưá»ng nhị ca tá»›i đây thì đúng lúc ca nhi tôi Ä‘ang Ä‘au nặng, tôi bấn loạn cả lên, chẳng còn lòng dạ nà o tÃnh chuyện tiá»n bạc. Chẳng hay nhị ca có biết chuyện đó chưa? Thưá»ng nhị ca có nói không ?
Bá Tước đáp:
- Thưá»ng nhị ca có nói vá»›i tôi, tôi cÅ©ng bảo là đại ca Ä‘ang lo cho ca nhi còn lòng dạ nà o tÃnh chuyện gì khác. Tôi có dặn là Thưá»ng nhị a cứ bảo chá»§ nhà chá» Ãt ngà y, để tôi sẽ nói giùm vá»›i đại ca cho. Hôm nay nhân đại ca há»i nên tôi má»›i nói.
Tây Môn Khánh bảo:
- ÄÆ°á»£c rồi nhị ca ở đây ăn cÆ¡m, lát nữa tôi nhá» nhị ca Ä‘em năm chục lạng tá»›i đưa cho Thưá»ng nhị ca để lo mua nhà cho xong, còn thừa thì bảo mở má»™t cá»a tiệm buôn bán lăng nhăng tại nhà mà tháng tháng kiếm Ãt tiá»n lá»i, có thể giúp vợ chồng sống được.
Bá Tước bảo:
- Như váºy tức là đại ca thương Thưá»ng nhị ca quá rồi còn gì.
Lát sau gia nhân dá»n cÆ¡m rượu ra. CÆ¡m xong Tây Môn Khánh bảo:
- Thôi, bây giá» tôi cÅ©ng chẳng giữ nhị ca là m gì, nhị ca mau cầm bạc tá»›i đưa cho thưá»ng nhị ca, giúp lo việc cho xong Ä‘i.
Bá Tước bảo:
- Äại ca có cần sai ngưá»i nà o cùng Ä‘i vá»›i tôi không?
Tây Môn Khánh đáp:
- Thôi, khá»i cần, má»™t mình nhị ca lo là được rồi. Hôm nay ngà y tốt, nhị ca lo giúp Thưá»ng nhị ca ngay hôm nay Ä‘i.
Bá trước nói:
- Chẳng giấu gì đại ca, hôm nay là ngà y sinh nháºt cá»§a má»™t ngưá»i em há» tôi, hôm qua tôi đã cho Ä‘em lá»… tá»›i rồi, chú em há» lại sai ngưá»i má»i tôi chiá»u nay tá»›i chợ, bây giỠđại ca sai tôi chuyện nà y nhưng xin cho má»™t ngưá»i Ä‘i theo, để công việc xong xuôi còn trở vá» báo cho đại ca hay.
Tây Môn Khánh bảo:
- Nếu váºy thì để bảo Vương Kinh nó theo nhị ca váºy.
Nói xong cho gá»i Vương Kinh tá»›i, bảo theo Bá Tước. Bá Tước đứng dáºy cáo từ, dắt Vương Kinh tá»›i nhà Thưá»ng TrÄ© Tiết.
TrÄ© Tiết ở nhà đang nóng lòng chỠđợi tin tức cá»§a Tây Môn Khánh thấy Bá Tước đến thì mừng lắm, Ä‘on đả má»i và o. Bá Tước và o nhà , đặt số bạc lên bà n mà bảo:
- Äại ca nhá» tôi Ä‘em tiá»n đến cho nhị ca đây, bảo là hôm nay tốt ngà y, tôi giúpnhị ca lo cho xong chuyện nhà cá»a. Hôm nay tôi không rảnh vì còn phải Ä‘i dá»± tiệc sinh nháºt cá»§a má»™t ngưá»i trong há»,nhưng dù sao tôi cÅ©ng phải lo cho xong chuyện nà y rồi má»›i Ä‘i được.
TrÄ© Tiết mừng quýnh, vá»™i gá»i vợ Ä‘em trà ra rồi bảo:
- Thì nhị ca cứ ngồi đây uống chén trà đã cám Æ¡n nhị ca nhiá»u lắm. Việc cÅ©ng chẳng có gì, chỉ cần má»i chá»§ nhà tá»›i đây trao tiá»n, láºp văn tá»± bán nhà là xong.
Bá Tước uống trà ngồi đợi. Chá»§ nhà tá»›i, láºp văn tá»±, nháºn tiá»n xong xuôi, Bá Tước má»›i sai Vương Kinh vá» thưa lại cho Tây Môn Khánh rõ, rồi cáo từ mà đi. TrÄ© Tiết nhá» Vương Kinh Ä‘em văn tá»± nhà vá» cho Tây Môn Khánh coi. Tây Môn Khánh coi xong lại sai Vương Kinh Ä‘em trả TrÄ© Tiết. Vợ chồng TrÄ© Tiết vừa có nhà , vừa có tiá»n, vui mừng khôn xiết.
|

10-10-2008, 03:34 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 62
Bệnh Táºt Tai Ương
Má»™t hôm Hà n Äạo Quốc từ cá»a tiệm vá» nhà , vợ là Vương thị nói:
- Vợ chồng mình đây nhá» quan nhân mà ngà y nay có miếng ăn, lại ngà y thêm khá giả, chuyến Ä‘i vừa rồi, mình cÅ©ng kiếm được Ãt nhiá»u, váºy mình nên soạn má»™t bữa tiệc thỉnh quan nhân tá»›i dùng chén rượu, vừa để tá» lòng biết Æ¡n, vừa để giải khuây cho gia gia trong thá»i gian gia gia Ä‘ang buồn rầu vì ca nhi chết.Vả lại gia gia đối vá»›i mình cÅ©ng tốt, mình nên giữ mãi cái tình đó để còn là m ăn vá» lâu vá» dà i sau nà y.
Äạo Quốc bảo:
- Tôi cÅ©ng nghÄ© như váºy, nhưng ngà y mai mồng năm ngà y xấu, để ngà y kia mồng sáu mình là m tiệc, gá»i ca nữ tá»›i, rồi tôi sẽ Ä‘Ãch thân thỉnh quan nhân. Nhưng tối thì tôi phải và o ngá»§ tại tiệm để coi hà ng.
Vương thị nói:
- Gá»i ca nữ là m gì cho phiá»n hà mà lại thêm tốn, nhà bên cạnh mình đây, Lạc đại tẩu có ngưá»i quen là Thân Nhị Thư, rất trẻ, hát cÅ©ng hay, thưá»ng đến chÆ¡i luôn, mình nên má»i tá»›i hát. Có Ä‘iá»u là Thân Nhị Thư không phải là ca nữ, nhưng cÅ©ng chẳng sao, hát hay thì thôi chứ gì.
Äạo Quốc gáºt đầu:
- Váºy cÅ©ng được.
Hôm sau, Äạo Quốc nhỠÔn tú tà i viết má»™t tấm thiếp má»i long trá»ng, rồi tá»›i thưa vá»›i Tây Môn Khánh:
- Ngà y mai vợ chồng tôi có chén rượu nhạt, gia gia rảnh rang thì xin quá bộ giáng lâm tới chứng kiến cho.
Nói xong đưa tấm thiếp lên. Tây Môn Khánh Ä‘á»c xong bảo:
- Vợ chồng ngươi việc gì phải bà y vẽ như váºy? Ngà y mai ta cÅ©ng không báºn gì, khi ở nha môn vá», ta sẽ tá»›i.
Äạo Quốc mừng lắm, vái chà o lui ra.
Hôm sau, Äạo Quốc đưa tiá»n cho đà n em là Hồ Tú bảo Ä‘i mua các thứ rượu thịt vá» cho Vương thị cùng các a hoà n là m tiệc. Lại sai kiệu đón Thân Nhị Thư tá»›i.
Quá trưa, trà nước rượu thịt sẵn sà ng thì thấy Cầm Äồng Ä‘em má»™t vò rượu Bồ Äà o tá»›i trước, lát sau thì Tây Môn Khánh đến, có Äại An và Vương Kinh Ä‘i theo. Tá»›i cổng, Tây Môn Khánh xuống kiệu. Äạo Quốc vá»™i chạy ra nghênh tiếp và o nhà . Má»i Tây Môn Khánh ngồi xong, Äạo Quốc vái tạ mà nói:
- Äa tạ lão gia cho rượu.
Vương thị trang Ä‘iểm lá»™ng lẫy bước ra lạy chà o bốn lạy rồi lui và o lo việc. Vương Kinh Ä‘em trà ra, Äạo Quốc hai tay nâng chung trà má»i Tây Môn Khánh, rồi cÅ©ng cầm má»™t chung ngồi ghé má»™t bên mà tiếp. Sau tuần trà , Äạo Quốc nói:
- Chúng tôi chịu Æ¡n lão gia rất nhiá»u. Trong lúc tôi lo việc ở xa, lão gia lại sai ngưá»i săn sóc giúp đỡ cho tiện ná»™i. Thằng em Vương Kinh lại được lão gia thương mà cho hầu hạ trong nhà . Æ n ấy quả là chẳng biết lấy chi Ä‘á»n đáp. Hôm trước ca nhi thất lá»™c, tôi thì chưa vá», còn tiện ná»™i thì Ä‘au nên không tá»›i phân ưu được, chỉ sợ lão gia giáºn ghét. Hôm nay vợ chồng tôi có chén rượu nhạt, thỉnh lão gia chiếu cố, trước là để xin lão gia tha tá»™i sau là để lão gia khuây khá»a đôi phần.
Tây Môn Khánh cưá»i:
- Vợ chồng ngươi tháºt nghÄ© xa quá, lại bà y vẽ nữa.
Vương thị bước ra, ngồi khép nép má»™t bên há»i chồng:
- Chà ng đã thưa với gia gia chuyện đó chưa?
Äạo Quốc đáp:
- Chưa.
Tây Môn Khánh há»i:
- Chuyện gì váºy ?
Vương thị đáp:
- Hôm nay chồng tôi định má»i mấy ca nữ tá»›i hát hầu gia gia, nhưng tôi thấy bất tiện nên không má»i. Tại nhà há» Lạc ngay cạnh đây, có ngưá»i quen thưá»ng hay tá»›i chÆ¡i là Thân Nhị Thư, giá»i hát các Ä‘iệu các bà i. Tôi lúc trước có dịp nghe Úc Äại Thư hát, nhưng vẫn chưa hay bằng Thân Nhị Thư nà y. Cho nên hôm nay tôi má»i Thân Nhị Thư tá»›i hát hầu gia gia, chẳng hay gia gia có vui chăng. Nếu hôm nay Thân Nhị Thư hát nghe được thì hôm nà o để gá»i và o hát cho các nương nương nghe.
Tây Môn Khánh bảo:
- Váºy thì tốt lắm, cho gá»i ngưá»i đó ra ta coi.
Vương thị vâng lá»i bước và o. Äạo Quốc bảo Äại An giúp Tây Môn Khánh cởi áo ngoà i, rồi má»i và o tiệc. Hồ Tú róc rượu ra.Äạo Quốc hai tay nâng chung má»i Tây Môn Khánh.
Vương thị dắt Thân Nhị Thư ra. Tây Môn Khánh chú mục nhìn, thấy tóc đẹp như mây, đôi mà y xanh như núi mùa xuân, má hồng da phấn. Thân Nhị Thư sụp lạy bốn lạy. Tầy Môn Khánh bảo:
- Nà ng cứ tự nhiên năm nay thanh xuân chừng bao nhiêu?
Thân Nhị Thư đáp:
- Tiện nữ năm nay hai mươi mốt tuổi.
Tây Môn Khánh lại há»i:
- Nà ng biết nhiá»u Ä‘iệu hát không?
Thân Nhị Thư đáp:
- CÅ©ng biết được Ãt nhiá»u, các khúc hát thì thuá»™c được chừng hÆ¡n trăm khúc.
Tây Môn Khánh bảo Äạo Quốc:
- Má»i nà ng ta ngồi xuống đây.
Äạo Quốc kéo ghế má»i ngồi. Nhị Thư vái tạ rồi ngồi xuống.
Má»i ngưá»i nháºp tiệc. Nhị Thư đánh đà n tranh mà hát. Tây Môn Khánh vừa lòng lắm. Qua và i tuần rượu, Tây Môn Khánh bảo:
- Äem đà n tỳ bà lại để Nhị Thư hát và i từ khúc cho ta nghe.
Nhị Thư nắn cung tỳ bà , hát lên má»™t bà i từ. Bà i hát dứt.Äạo Quốc bảo vợ rót rượu má»i Tây Môn Khánh. Vương thị chuốc rượu cho lây Môn Khánh xong, quay sang bảo Nhị Thư:
-Thư Thư có nhá»› khúc "Tá»a Nam Chi" thì hát hầu Äại quan nhân đây.
Nhị Thư nắn phÃm hát rằng:
Lúc mới gặp nhau
Äã nháºn ngay ra ý trung nhân
Tuổi còn thanh xuân
Tóc nhu mây nổi
Má đà o môi thắm đẹp muôn phần
Một đóa hoa tươi mơn mởn
Vẻ yêu kiá»u chưa gặp má»™t lần
Chỉ tiếc nà ng không phải dòng cao quý
Nên không thể đem vỠnhà là m vợ cho phỉ nguyện ái ân.
Lúc mới gặp nhau
Nhìn nhan sắc như nguyệt như hoa
Tiếc là gặp cảnh phong trần
Trong lòng trăm nỗi phân vân
NghÄ© vừa buồn vừa giáºn
Nhìn nhau đủ no mà chẳng được gần nhau
Nà ng hát lên như tỠnôi u sầu
Sầu kia chưa quên được,
Buồn nà y lại Ä‘á»n mau.
Tây Môn khánh nghe xong, nhá»› lại cuá»™c gặp gỡ cá»§a mình vá»›i Ãi Nguyệt vừa rồi, thì thấy đúng như lá»i hát, cứ say sưa khen tặng không thôi. Vương thị thấy váºy mừng lắm, rót đầy má»™t chung rượu lá»›n, chuốc cho Tây Môn Khánh mà nói:
- Xin gia gia cạn chung nà y, vừa rồi má»›i chỉ là và i khúc mà thôi Nhị Thư đây còn thuá»™c nhiá»u khúc hát rất hay nữa, để hôm nà o rảnh rang, Nhị Thư sẽ xin tá»›i hát hầu các nương nương. Quả là Nhị Thư đây hát hay hÆ¡n Lục Äại Thư nhiá»u.
Tây Môn Khánh há»i Thân Nhị Thư:
- Tiết Trùng Dương nà y, tôi cho ngưá»i tá»›i rước, nà ng chịu Ä‘i chăng?
Nhị Thư đáp:
- Sao lão gia lại dạy váºy? Lão gia sai bảo má»™t tiếng là tiện nữ đâu dám trái lệnh.
Tây Môn Khánh thấy Nhị Thư biết ăn nói thì hà i lòng lắm.
Bữa tiệc lại tiếp tục. Lát sau tiệc tà n. Vương thị bảo chồng:
- Nhá» Äại An đưa Nhị Thư qua nghỉ bên Lạc Äại tẩu Ä‘i.
Thân Nhị Thư đứng dáºy vái chà o. Tây Môn Khánh thưởng cho ba tiá»n mà bảo:
- Äể nà ng mua dây đà n.
Nhị thư lạy tạ. Tây Môn Khánh dặn:
- Mồng tám là ta cho ngưá»i tá»›i rước nà ng đó.
Vương thị nói:
- Gia gia cứ sai Vương Kinh tá»›i bảo tôi, tôi sẽ má»i Nhị Thư cho.
Nói xong nhá» Äại An đưa Nhị Thư sang nhà há» Lạc ở bên cạnh.
Äạo Quốc đứng dáºy xin phép ra tiệm coi hà ng. Chỉ còn lại Tây Môn Khánh và Vương thị. Vương thị chuốc rượu cho Tây Môn Khánh má»™t hồi nữa rồi hai ngưá»i kéo nhau và o phòng trong.
Vương Kinh dá»n rượu tại phòng ngoà i cùng, má»i Äại An và Cầm Äồng.
Hồ Tú sau khi dá»n dẹp tại nhà bếp, bá»—ng nghe trong phòng Vương thị có tiếng trò chuyện, thì tưởng là Tây Môn Khánh đã ra vá», và Äạo Quốc Ä‘ang chuyện trò vá»›i vợ, bèn ghé mắt qua cá»a sổ nhìn và o, không ngá» Tây Môn Khánh Ä‘ang cùng Vương thị đầu gối tay ấp nhá» to. Vương thị nói:
- Chúng tôi được gia gia giúp đỡ nhiá»u quá, Æ¡n lá»›n đó quả là không thể báo đáp được. Nhá» gia gia cho chồng tôi Ä‘i buôn bán mà lúc vá» cÅ©ng có được Ãt nhiá»u vốn riêng. Gia đình tôi tháºt khá hÆ¡n trước gấp bá»™i, mà chồng tôi buôn bán quen, cÅ©ng khá hÆ¡n trước nhiá»u lắm.
Tây Môn Khánh bảo:
- Æ n huệ đó kể là m gì, tôi là báºc hà o phú báºc nhất trong huyện Thanh Hà nà y, ngưá»i nhá» vả tôi thiếu gì, là m sao kể hết. Nhưng Äạo Quốc được tôi tin cẩn như váºy, lý do tại sao thì nà ng cÅ©ng biết. Chỉ sợ nay mai khá giả có tiá»n thì sinh lòng kia khác mà thôi.
Vương thị vội nói:
- Là m gì có chuyện đó, chồng tôi có to gan lá»›n máºt tá»›i đâu cÅ©ng chẳng bao giá» dám đổi dạ thay lòng vá»›i gia gia. Không có gia gia rồi biết nhá» vả và o ai?
Tây Môn Khánh bảo:
- Nếu váºy thì tốt, mà nếu nà ng cÅ©ng hết lòng vá»›i ta thì để lần nà y ta sai Äạo Quốc cùng Lai Bảo Ä‘i Nam, rồi cho ở luôn đó lo mua bán.
Vương thị nói:
- Thì sai hắn Ä‘i chứ để hắn ở nhà là m gì, vả lại chÃnh hắn có nói vá»›i tôi là hắn ở ngoà i đã quen rồi, cÅ©ng muốn mua bán ở ngoà i cho tiện. Vả lại như váºy hắn cÅ©ng kiếm thêm được Ãt nhiá»u,chứ ở nhà thì lấy gì ăn tiêu cho đủ. Xin gia gia giúp cho hắn. Tùy gia gia sai Ä‘i nÆ¡i nà o cÅ©ng được.
Tất cả câu chuyện giữa hai ngưá»i Ä‘á»u bị Hồ Tú nghe hết.
Trong khi đó Äạo Quốc tưởng Hồ Tú đã trở ra tiệm, nhưng tá»›i nÆ¡i, há»i Vương Hiển và Vinh Hải thì biết là Hồ Tú chưa tá»›i, bèn quay vá» nhà gá»i cổng để tìm Hồ Tú. Tại phòng ngoà i Vương Kinh cùng Äại An và Cầm Äồng vẫn Ä‘ang cùng nhau chén tạc chén thù. Hồ Tú nghe tiếng Äạo Qruốc, vá»™i trở xuống nhà dưới vá» nằm ngá»§.
Äạo Quốc cầm đèn xuống nhà sau, thấy Hồ Tú nằm ngá»§ thì đá và o ngưá»i ngồi dáºy mà mắng:
- Äồ khốn, tao đã bảo mà y ra tiệm trước rồi ngá»§ ở đó, váºy mà mà y lăn ra ngá»§ ở đây. Bây giá» không dáºy, mà còn nằm đó hay sao?
Hồ Tú lồm cồm ngồi dáºy, vá» dụi mắt rồi bước ra đưá»ng.
Trong khi Äạo Quốc lá»›n tiếng ở nhà dưới, thì Tây Môn Khánh đã vá»™i buá»›c ra ngoà i. Lúc Äạo Quốc trở lên, Tây Môn Khánh há»i:
- Ngươi Ä‘i đâu váºy ?
Äạo Quốc đáp:
- Tôi ra ngoà i tiệm để coi sóc má»i việc nên từ nãy tá»›i giá» không ở nhà hầu tiếp gia gia được, xin gia gia tha tá»™i.
Äoạn sai a hoà n hâm rượu và đem thêm đồ ăn lên. Tây Môn Khánh ăn uống qua loa, nói và i câu chuyện rồi đứng dáºy cáo từ, dùng ngá»±a mà vá». Ba tên gia nhân theo sau. Vá» tá»›i nhà cÅ©ng đã canh hai. Tây Môn Khánh và o ngay phòng Bình Nhi. Bình Nhi nằm trên giưá»ng nhưng chưa ngá»§, thấy Tây Môn Khánh bước và o, có vẻ say, liá»n há»i:
- Chà ng uống rượu ở đâu vá» váºy ?
Tây Môn Khánh đáp:
- Äạo Quốc thấy tôi buồn phiá»n nên hôm nay là m tiệc má»i tôi đến uống rượu giải muá»™n. Äạo Quốc lại gá»i được má»™t nà ng cÅ©ng còn nhá» tuổi là Thân Nhị Thư tá»›i hát, nà ng nà y hát hay hÆ¡n Lục Äại Thư. Tiết Trùng dương nà y tôi sẽ cho gá»i Nhị Thư tá»›i đây hát cho nà ng nghe để nà ng giải muá»™n. Nà ng cÅ©ng đừng nên thương nhá»› sầu khổ quá, nà ng Ä‘ang yếu phải tÃnh dưỡng nhiá»u má»›i được.
Nói xong gá»i Nghênh Xuân định sai cởi áo để nghỉ lại vá»›i Bình Nhi, nhưng Bình Nhi nói:
- Tôi khó ngá»§, cứ trằn trá»c, má»™t đêm thức dáºy mấy lần, Nghênh Xuân lại sắc thuốc để tôi uống đêm, chà ng nghỉ ở đây sợ không ngá»§ yên được đâu. Chà ng nên Ä‘i nÆ¡i khác mà nghỉ thì hÆ¡n. Chà ng không thấy tôi gầy yếu xấu xà hay sao? Tôi buồn lắm, nhưng không nói ra mà thôi.
Tây Môn Khánh ôn tồn:
- Nà ng Ä‘ang bệnh, cần có ngưá»i bầu bạn, tôi đến đây vá»›i nà ng cho nà ng vui, tôi đối vá»›i nà ng thế nà o nà ng không biết hay sao mà lại nói như váºy?
Bình Nhi cưá»i khẩy:
- Ai mà tin được lá»i chà ng? Ngà y mai tôi chết có khi chà ng cÅ©ng không cần, chà ng chỉ cần ngưá»i ta mà thôi.
Tây Môn Khánh im lặng một lúc rồi bảo:
-Thôi, nếu nà ng không muốn tôi ngá»§ đây thì để tôi sang phòng Kim Liên váºy.
Bình Nhi nói:
- Tôi cÅ©ng mong chà ng qua trên đó, ngưá»i ta Ä‘ang chỠđợi chà ng Ä‘ang nóng lòng sốt ruá»™t, chà ng không sang vá»›i ngưá»i ta mà cứ ở bên nà y thì chỉ khổ cho tôi mà thôi.
Tây Môn Khánh cưá»i:
- Nếu nà ng nói váºy thì tôi không sang đó ná»a.
Bình Nhi mỉm cưá»i:
- Không sao đâu, chà ng cứ qua bên đó đi.
Nói xong đứng dáºy tiá»…n Tây Môn Khánh ra cá»a rồi trở và o ngồi trên giưá»ng. Nghênh Xuân Ä‘em thuốc đến Bình Nhi uống thuốc xong, tá»± nhiên nước mắt lại tuôn rÆ¡i. Lát sau má»›i nằm xuống mà nghỉ.
Trong khi đó Kim Liên Ä‘ang định Ä‘i ngá»§ sá»›m thì bá»—ng thấy Tây Môn Khánh đẩy cá»a bước và o cưá»i há»i:
- Äi ngá»§ sá»›m váºy?
Kim Liên ngạc nhiên mừng rỡ há»i:
- Äâu ngá» chà ng tá»›i. Hôm nay chà ng uống rượu ở nhà ai?
Tây Môn Khánh đáp:
- Äạo Quốc má»›i vỠở Nam vá», thấy tôi má»›i mất con nên là m tiệc má»i tôi tá»›i giải muá»™n. Vả lại Äạo Quốc cÅ©ng sắp Ä‘i xa nữa, nên muốn có tiệc đãi tôi để cảm tạ đã giúp đỡ hắn.
Kim Liên bảo:
- Hắn đi xa để chà ng ở đây chiếu cố vợ hắn phải không?
Tây Môn Khánh bảo:
- Là m gì có chuyện đó, vợ chồng hắn cũng như gia nhân của tôi mà .
Kim Liên nói:
- Là gì thì là chứ, chà ng muốn mà lại không được hay sao? Chà ng đừng có lừa dối chúng tôi, chúng tôi đã biết hết cả rồi. Sinh nháºt cá»a chà ng, con dâm phụ đó không thèm tá»›i đây chúc thá», nhưng sinh nháºt cá»§a nó thì chà ng lại lấy cái trâm và ng có chữ thá» cá»§a Bình Nhi cho tôi để Ä‘em tặng nó. Chà ng nỡ muối mặt là m như váºy sao? Con đó dù nó có đẹp đến chừng nà o chăng nữa thì nó cÅ©ng chỉ là loà i dâm phụ, chà ng say mê nó ở chổ nà o? Lại còn dùng em trai nó là m gia nhân trong nhà nữa chứ. Tôi biết con dâm phụ đưa em và o dây chỉ là để thông tin vá»›i chà ng mà thôi.
Tây Môn Khánh nhất định chối, bèn cưá»i bảo:
- Lạ tháºt, ăn nói hồ đồ như váºy hay sao? Là m gì có chuyện đó. Nói tháºt cho nà ng biết, trong tiệc hôm nay chỉ có chồng nó ngồi tiếp tôi mà thôi, tôi có thấy mặt mÅ©i nó đâu.
Kim Liên nói:
- Äừng có cố tình dối gạt tôi, ai chẳng biết thằng chồng nó là đứa chẳng ra gì, nó dùng con vợ lung lạc chà ng để chà ng tin cáºy nó trong việc buôn bán hầu bòn rút tiá»n bạc cá»§a chà ng. Chà ng có là đồ ngốc thì má»›i tin thằng chồng nó. Nói tháºt cho chà ng biết, muối thì mặn, dấm thì chua có nói gì cÅ©ng không dối được ai đâu.
Tây Môn Khánh muốn cho qua chuyện nên chỉ cưá»i, rồi đánh trống lảnh gá»i Xuân Mai pha trà . Xuân Mai pha trà đem ra, Tây Môn Khánh yên lặng ngồi uống, nhưng Kim Iiên cứ lải nhải Ä‘ay nghiến mãi, bèn tức giáºn đứng dáºy, tá»›i phòng Nguyệt nương mà nghÄ©.
Kim Liên cứ nghÄ© rằng Tây Môn Khánh giả vá», lát nữa thế nà o cÅ©ng trở và o, nhưng đợi mãi không thấy, bèn sai Xuân Mai ra ngoà i dò xem. Xuân Mai Ä‘i má»™t lát trở vá» thưa:
- Gia gia nghỉ tại thượng phòng rồi.
Kim Liên yên lặng suy nghÄ©, hối háºn vì đã quá lá»i và vụng vá» nhưng lại nghÄ© rằng:
- Tây Môn khánh có nhiá»u ngưá»i để yêu quý, đâu thèm để ý tá»›i mình.
Do đó tức giáºn. sai Xuân Mai đóng chặt cá»a phòng rồi dặn:
- Gia gia có đến gõ cá»a, mà y không được mở đấy nhé .
Xuân Mai vâng lá»i, đóng cá»a tắt đèn Ä‘i ngá»§.
Tây Môn Khánh tới phòng Nguyệt nương, nhưng mấy hôm nay vì cái chết của Tố Quan. Nguyệt nương buồn rầu than khóc không thôi nên mang bệnh. Nguyệt nương ngồi một mình trước đèn suy nghĩ vẩn vơ rằng:
- Nay mai còn nhiá»u bất trác nữa, rồi biết ra sao.
Äang trầm ngâm tư lá»± thì Tây Môn Khánh đẩy cá»a bước và o trông sắc mặt giáºn không ra giáºn say chẳng phải say.
Nguyệt nương bèn há»i:
- Hôm nay nhà nà o má»i chà ng dá»± tiệc váºy ?Sao mãi giá» nà y má»›i vá»? Tôi thấy chà ng có ve hÆ¡i say nhưng cÅ©ng có vẻ như Ä‘ang giáºn ai, hay là trong tiệc đả có Ä‘iá»u tiếng gì vá»›i ai chăng?
Tây Môn khánh ngồi xuống đáp:
- Là m gì có chuyện Ä‘iá»u tiếng gì vá»›i ai. Hôm nay Hà n Quản ở Nam vá», nghe tin ca nhi mất biết là tôi Ä‘ang buồn, má»›i là m tiệc má»i tôi đến uống rượu giải sầu. Tôi từ chối không được nên phải tá»›i Hà n quản lý có má»i được má»™t thiếu nữ là Thân Nhị Thư ca hát hay lắm. Hà n quản lý thấy tôi hÆ¡i vui nên táºn tình má»i má»c do dó tôi cÅ©ng hÆ¡i say.
Nguyệt nương lại há»i:
- Chà ng vỠnhà , đã tới thăm Lục muội muội chưa?
Tây Môn Khánh đáp:
- Tôi có ghé thărn rồi, nhưng Bình Nhi đang ngủ, a hoà n đang sắc thuốc, nên chỉ ngồi một lát mà thôi.
Nguyệt nương nói: .
- Chà ng thì phần việc công bá»n bá», phần thì bà n chuyện tiệc tùng liên miên nên không để ý chuyện nhà ,theo tôi thấy bệnh tình Lục muá»™i cá»§ng có phần nguy kịch chứ không chÆ¡i đâu. Nhất là từ khi ca nhi bá» Ä‘i tá»›i giá» Lục muá»™i chỉ ngà y đêm than khóc, chẳng nghÄ© gì đến thân mình,tôi nghÄ© như váºy không nên, nhưng khuyên giải hết lá»i cÅ©ng chẳng hiệu quả. Chà ng nên lui tá»›i an á»§i Lục muá»™i thì hÆ¡n. Khuyên Lục muá»™i là phải nên giữ gìn sức khá»e, ráng quên những chuyện buồn phiá»n, có thế má»›i hy vá»ng mau khá»e được. Tôi biết tÃnh Lục muá»™i tuy ôn nhu hiá»n háºu, nhưng có táºt là điá»u buồn phiá»n gì cÅ©ng để trong bụng, không chịu nói ra nên không ai an á»§i được. Chà ng cÅ©ng nên để ý tá»›i Ä‘iá»u đó.
Tây Môn Khánh nói:
- Như váºy thì để tôi tá»›i an á»§i Bình Nhi.
Nguyệt nương bảo:
- Chà ng vừa nói là Lục muá»™i đã ngá»§, thì bây giỠđể khuấy rà y Lục muá»™i là m gì? Vả lại cÅ©ng khuya rồi, hôm nay tôi cÅ©ng không khá»e, chà ng nên tá»›i phòng nà o mà nghỉ Ä‘i.
Tây Môn Khánh gáºt đầu, tá»›i phòng Kim Iiên, thấy cá»a đã đóng chặt, bèn gá»i Xuân Mai mở cá»a. Kim Liên tuy giáºn Tây Môn Khánh, nhưng đến lúc nghe tiếng gá»i cá»a, lại mừng quýnh, láºt Ä‘áºt tá»± chạy ra mở cá»a. Äêm đó Kim Liên săn sóc Tây Môn Khánh chu đáo lắm.
Thấm thoát đã tới tiết Trùng dương, Tây Môn Khánh bảo Nguyệt nương:
- Hôm nỠăn tiệc tại nhà Hà n quản lý, tôi thấy Thân Nhị Thư quả là có tà i đà n hát, để tôi bảo chúng nó má»i tá»›i hát cho các nà ng nghe. Nà ng cÅ©ng nên bảo nhà bếp là m tiệc, bà y tại Tụ Cảnh ÄÆ°á»ng trong hoa viên, gia đình mình uống rượu thưởng tiết Trùng dương.
Äoạn bảo Vương Kinh Ä‘em kiệu đón Thân Nhị Thư tá»›i.
Lát sau Thân Nhị Thư tá»›i, được đưa và o thượng phòng, lạy chà o Nguyệt nương và má»i ngưá»i. Nguyệt nương thấy Nhị Thư trẻ tuổi, xinh dẹp, ăn nói dịu dà ng, há»i vá» các bà i hát thì biết nhiá»u lắm, bèn má»i trà rồi bảo hát mấy bà i. Sau đó má»i ngưá»i kéo ra Tụ Cảnh ÄÆ°á»ng dá»± tiệc.
Hôm đó Tây Môn Khánh không ra nha môn là m việc, mà ở nhà suốt ngà y để Ä‘Ãch thân trông coi việc trồng hoa cúc. Tiệc hôm đó gồm tất cả thê thiếp cá»§a Tây Môn Khánh và con gái là Äại Thư, Xuân Mai, Ngá»c Tiêu, Nghênh Xuân và Lan Hương hầu tiệc. Thân Nhị Thư ngồi bên tiệc đà n hát.
Hôm đó Bình Nhi không khá»e, má»i mãi má»›i chịu tá»›i, nhưng chỉ gắng gượng ngồi dá»± tiệc để là m vui lòng Tây Môn Khánh và má»i ngưá»i. Má»i ngưá»i má»i rượu, Bình Nhi cÅ©ng chỉ uống chút Ãt.
Nguyệt nương thấy Bình Nhi thân thể gầy gò, dung nhan sầu muộn thì bảo:
- Lục muội nên vui vẻ lên, để bảo Nhị Thư hát và i khúc cho Lục muội nghe.
Ngá»c Lâu nói:
- Äại nương bảo Nhị Thư xem khúc nà o hay nhất thì hát trước Ä‘i.
Bình Nhi vẫn buồn rầu yên lặng, cùng má»i ngưá»i nghe hát. Äang uống rượu nghe hát thì thấy Vương KÃnh và o thưa:
- Có Ứng Nhị gia, Thưá»ng Nhị gia tá»›i.
Tây Môn Khánh bảo:
- Má»i há» và o đại sảnh, ta ra bây giá».
Vtòng Kinh lại nói:
- Thưá»ng nhị gia có cho Ä‘em hai quả đựng đầy lá»… váºt tá»›i.
Tây Môn Khánh quay sang bảo Nguyệt nương:
- Äây là Thưá»ng nhị ca đã dá»n tá»›i nhà má»›i rồi, nên má»›i tá»›i tạ Æ¡n tôi đó.
Nguyệt nương bảo:
- Thế thì phải có gì khoản đãi ngưá»i ta, chứ chẳng lẽ để ngưá»i ta vá» không. Chà ng cứ ra tiếp khách Ä‘i, để tôi bảo gia nhân dá»n tiệc ở trên đó váºy.
Tây Môn Khánh đứng dáºy, lúc bước Ä‘i còn dặn Nhị Thư:
- Nà ng nhá»› chá»n những khúc hát tháºt hay để hát cho Lục nương nghe nhé.
Nói xong bước ra.
Trong nà y, Kim Liên nói:
- Bây giá» Lục thư thư thÃch khúc hát nà o thì để bảo Nhị thư hát khúc đó. Có váºy má»›i khá»i phụ lòng săn sóc cá»§a gia gia. Gia gia gá»i Nhị Thư tá»›i đây là để hát cho Lục thư thư nghe, sao thư thư không nói gì váºy?
Bình Nhi nghe váºy, không đừng được, đà nh phải nói:
- Thôi thì Nhị Thư hát thỠkhúc "TỠMạch đồng Trần" xem.
Nhị Thư dáp:
- Vâng,để tôi xin hát hầu nương nương.
Nói xong vừa đánh đà n tranh vừa hát. Khúc hát dứt, Nguyệt nương há»i:
- Lục muội đã say chưa? Uống thêm chung nữa nhé.
Bình Nhi tháºt sá»± không muốn uống rượu chút nà o, nhưng không thể chối từ, đà nh nâng chung rượu lên nhấp má»™t ngụm nhá» rồi đặt chung xuống. Lát sau thấy trong ngưá»i hâm hấp rồi, Bình Nhi đứng dáºy cáo từ vá» phòng nằm nghỉ.
Tây Môn Khánh bước ra, thấy Ứng, Thưá»ng hai ngưá»i không ở đại sảnh mà đang ngắm hoa cúc ở gần hiên phỉ Thúy.
Nguyên nÆ¡i đây có hai mươi cháºu cúc, cháºu nà o cÅ©ng cao tá»›i bảy thước, gồm đủ các loại danh cúc như Äại lượng bà o, Trạng nguyên hồng. Tá» bà o kim đái, bạch phấn tây Thi, Mặn Thiên tinh, Tuý vương Phi, Ngá»c Mẫu đơn, Nga mao cúc, Uyên nương cúc v.v... Tây Môn Khánh thấy hai ngưá»i thì vái chà o. TrÄ© Tiết vái lại rồi gá»i gia nhân Ä‘em lá»… váºt tá»›i. Tây Môn Khánh má»i hai ngưá»i và o ngồi lại hiên Phỉ Thúy rồi há»i:
- Cái gì thế nà y ?
Bá Tước nói:
- Thưá»ng nhị ca nhỠđại ca nay đã có nhà cá»a, chẳng biết lấy gì tá» lòng biết Æ¡n, nên má»›i bảo Thưá»ng nhị tẩu là m Ãt cua và vịt quay Ä‘em lại tạ Æ¡n đại ca.
Tây Môn Khánh nói:
- Thưá»ng nhị ca bà y vẽ thế nà y là m gì, tháºt phà tâm quá.
Bá Tước nói:
- Tôi cÅ©ng bảo nhị ca đây như váºy, nhưng nhị ca đây nhất định lá»±a mấy thứ nà y tá»›i kÃnh biếu đại ca.
Tây Môn Khánh gá»i gia nhân mang hai quả lá»… váºt lại, sai mở ra thì thấy má»™t quả gồm bốn chục con cua tháºt lá»›n nhồi thịt và các gia vị rồi nướng lên, bốc mùi thÆ¡m nức. Má»™t quả là cặp vịt quay béo và ng trông tháºt ngon mắt. Tây Môn khánh coi xong sai Xuân Hồng và Vương Kinh Ä‘em và o trong rồi lại sai Äại An lấy tiá»n thưởng cho mấy ngưá»i bưng lá»… váºt. Rồi quay sang vái tạ TrÄ© Tiết. Bá Tước hết lá»i khen mấy cháºu cúc rồi há»i:
- Äại ca tìm ở đâu mà có những giống cúc quý quá váºy?
Tây Môn Khánh đáp:
- Tìm gì dâu, đó là do Lưu thái giám sai đem tới biếu.
Bá Tước nói:
- Hoa đã là một chuyện, còn những cái bồn hoa mới là đáng nói trông chẳng khác gì đồ gốm Tô Châu, những thứ nà y bây giỠtìm đâu có.
Gia nhân Ä‘em trà ra, Tây Môn Khánh má»i hai ngưá»i uống trà rồi há»i:
- Thưá»ng nhị ca hôm nà o dá»n nhà váºy?
Bá Tước lại đáp thay:
- Sau khi chồng tiá»n là m giấy được ba hôm thì dá»n nhà , đồ đặc cÅ©ng mua đầy đủ cả rồi. Hiện Thưá»ng nhị tẩu đã dùng số tiá»n dư mở tiệm tạp, nhá» ngưá»i em đứng trông coi giùm.
Tây Môn Khánh bảo Bá Tước:
- Váºy thì hôm nà o chúng mình phải có Ãt lá»… váºt tá»›i mừng tân gia cá»§a Thưá»ng Nhị ca chứ. Chỉ lên má»i và i ba ngưá»i thôi. Thưá»ng Nhị ca khá»i phải chuẩn bị gì cả, tôi sẽ bảo ngưá»i nhà là m đồ ăn sẵn rồi mang tá»›i, cÅ©ng gá»i thêm hai kỹ nữ tá»›i giúp vai, chúng mình vui vẻ má»™t ngà y.
Trĩ Tiết nói:
- Tôi cÅ©ng tÃnh là phải có chén rượu nhạt thỉnh đại ca tá»›i, nhưng cứ do dá»± không dám vì nhà cá»a cháºt chá»™i, chỉ sợ là m phiá»n lòng đại ca.
Tây Môn Khánh bảo:
- Nhị ca chá»› lo vá»› vẩn. Chá»— anh em mà , để tôi bảo gá»i Tạ đại ca tá»›i nói cho biết.
Äoạn quay lại bảo Cầm Äồng Ä‘i má»i Tạ Hy đại. Bá Tước há»i:
- Hôm đó đại ca định cho gá»i những ca nữ nà o?
Tây Môn Khánh ctá»i:
- Thì lại gá»i Ãi Nguyệt và Hồng Tú váºy.
Bá Tước há»i:
- Hôm nỠđại ca cho gá»i Ãi Nguyệt mà không nòi nên tôi không biết, theo đại ca thì Ãi Nguyệt và Quế Thư hÆ¡n kém như thế nà o?
Tây Môn Khánh đáp:
- Thì đại khái tà i sắc cũng như nhau.
Bá Tước nói:
- Hôm ná» sinh nháºt cá»§a đại ca, sao Ãi Nguyệt nó không nói gì hết váºy? Con đó coi váºy mà có vẻ ghê lắm đó.
Tây Môn Khánh bảo:
- Äể hôm nà o tôi tá»›i nhà Ãi Nguyệt sẽ má»i nhị ca cùng Ä‘i. Nhị ca đánh cá» giá»i thỠđánh vá»›i Ãi Nguyệt xem sao?
Bá Tước hăng hái:
- ÄÆ°á»£c rồi, để hôm nà o theo đại ca Ä‘i, tôi phá cho con nhá» má»™t tráºn má»›i được.
Tây Môn Khánh bảo:
- Nhị ca chỉ được cái là m yêu là m quá»· là không ai bằng, phá gì thì phá, nhưng đừng là m ngưá»i ta buồn má»›i được.
Äang nói chuyện thì Hy Äại tá»›i. Hy Äại vái chà o ba ngưá»i rồi ngồi xuống. Tây Môn Khánh bảo Hy Äại:
- Thưá»ng nhị ca có nhà má»›i, chúng mình tùy tâm góp phần là m việc mừng tân gia đừng dể Thưá»ng Nhị ca đứng ra tổ chức là m gì cho tốn kém. Riêng tôi thì lo chuẩn bị thức ăn rồi sai Ä‘em tá»›i, tôi cÅ©ng má»i hai ca nữ nữa, Tạ ca tÃnh sao?
Hy Äại đáp:
- Äại ca dạy rất phải, nhưng đại ca ấn định chúng tôi phải góp bao nhiêu, xin cho biết. Mà đại ca tÃnh má»i những ai nữa không?
Tây Môn Khánh nói:
- Äóng góp thì tùy tâm, còn ngưá»i dá»± tiệc thì chỉ mình anh em mình mà thôi.
Bá Tước nói:
- Vả lại nhà cháºt chá»™i, má»i nhiá»u cÅ©ng không được.
Äang nói chuyện thì Cầm Äồng và o thưa:
- Có Ngô Äại cữu tá»›i.
Tây Môn Khánh bảo:
- Má»i đại cữu và o đây.
Cầm Äồng chạy ra. Lát sau Ngô Äại cữu và o, vái chà o má»i ngưá»i rồi ngồi xuống.Tây Môn Khánh má»i dùng trà . Ngô Äại cữu uống trà , nói và i câu chuyện xã giao rồi đứng dáºy nói:
- Xin lá»—i quý vị, tôi muốn má»i dượng đây và o trong có câu chuyện riêng muốn nói.
Tây Môn Khánh vá»™i đứng dáºy má»i Ngô Äại cữu và o thượng phòng,tức phòng Nguyệt nương. Nguyệt nương Ä‘ang dá»± tiệc tại Tụ Cảnh ÄÆ°á»ng trong hoa viên, nghe tin anh mình tá»›i vá»™i trở vá» phòng chà o há»i, rồi má»i ngồi, gá»i Tiểu Ngá»c Ä‘em trà ra. Ngô Äại cữu lấy trong tay áo ra mưá»i lạng bạc, đưa cho Nguyệt nương mà bảo:
- Tôi má»›i lãnh được Ãt bạc nay cô và dượng tạm cầm mưá»i lạng nà y, hôm nà o có thêm tiá»n, tôi sẽ xin trả nốt.
Tây Môn Khánh bảo:
- Äại cữu việc gì phải vá»™i, lúc nà o trả không được, tháºt đại cữu cẩn tháºn quá.
Ngô Äại cữu đáp:
- Tôi chỉ sợ cháºm trá»… để dượng phải chá» mà thôi.
Tây Môn Khánh há»i:
- Kho chứa đã sá»a soạn tu bổ tá»›i đâu rồi?
Ngộ đại cữu đáp:
- Chừng một tháng nữa thì hoà n tất.
Tây Môn Khánh bảo:
- Công việc xong xuôi nhất định đại cữu sẽ được quan trên khen thưởng.
Ngô Äại cữu nói:
- Năm nay có vụ khảo tuyển quân chÃnh, nhá» dượng nói vá»›i quan Tuần án má»™t câu giùm tôi.
Tây Môn khánh bảo:
- Công việc của đại cữu, tôi lúc nà o cũng coi như việc của tôi xin đại cữu cứ yên tâm.
Nguyệt nương bảo:
- Bây giò má»i đại cữu ra ngoà i ngồi chÆ¡i.
Ngô Äại cữu nói:
- ÄÆ°á»£c rồi để tôi ra, nhưng chỉ sợ ba vị khách có chuyện gì Ä‘ang cần nói hay không?
Tây Môn Khánh bảo:
- Có chuyện gì đâu, Thưá»ng nhị ca vay tiá»n tôi để mua nhà , nay đã dá»n tá»›i nhà má»›i nên Ä‘em lá»… váºt dện tạ Æ¡n, tôi má»i ngồi lại đấy mà .
Ngô Äại cữu theo Tây Môn Khánh ra hiên Phỉ Thúy.
Nguyệt nương và o bếp sai là m thêm đồ ăn. Cầm Äồng, Vương Kinh bà y bà n dá»n tiệc.
Tây Môn Khánh sai Cầm Äồng và o kho lấy vò rượu Cúc Hoa do Hạ Äá» hình biếu ra, lại sai Vương Kinh lấy mấy cái chung và ng để rót rượu. Rượu nà y còn ngon hÆ¡n cả rượu Bồ Äà o Tây Môn khánh má»i Ngô Äại cữu và má»i ngưá»i thưởng thức. Tất cả Ä‘á»u khen ngợi không tiếc lá»i. Má»i ngưá»i nháºp tiệc.
Trên bà n tiệc có cả món cua và vịt cá»§a TrÄ© Tiết. Hy Äại ăn món cua rồi nói:
- Không biết món cua nà y là m như thế nà o mà ngon quá.
Tây Môn Khánh nói:
- Món nà y vá»›i món vịt đây là do Thưá»ng Nhị ca Ä‘em tá»›i cho tôi đó.
Ngô Äại cữu nói:
- Tôi năm nay đã năm mươi hai tuổi rồi, ăn miếng ngon đã nhiá»u, mà chưa từng ăn món cua như thế nà y bao giá», ngon tháºt.
Bá Tước há»i:
- Các tẩu tẩu đã thưởng thức món nà y hay chưa?
Tây Môn Khánh đáp:
- Chắc là có chứ.
Bá Tước nói:
- Thế má»›i biết Thưá»ng Nhị tẩu là m đồ ăn khéo tháºt.
TrÄ© Tiết cưá»i:
- Tiện ná»™i thì chiỉ sợ là là m chẳng ra gì,rồi các vị cưá»i cho.
Má»i ngưá»i ăn uống trò chuyện vui vẻ. Cầm đồng và Vương Kinh hầu tiệc. Tây Môn Khánh gá»i Thư Äồng và Xuân Hồng tá»›i hát mua vui.
Lát sau Bá Tước nghe văng vẳng tiếng đà n tranh và tiếng con gái hát bèn há»i:
- Quế Thư ở đây hay sao mà có tiếng đà n tranh và tiếng hát?
Tây Môn Khánh bảo:
- Nhị ca thá» nghe kỹ lại xem có phải giá»ng hát Quế Thư không?
Bá Tước nói:
- Không Quế Thư thì Ngân Nhi chứ gì?
Tây Môn Khánh cưá»i:
- Chỉ giá»i Ä‘oán mò.
Bá Tước lại nói:
- Hay là Ức Äại Thư?
Tây Môn Khánh lắc đầu:
- Sai hết, đó là Thân Nhị Thư, ca hát giá»i lắm, còn hÆ¡n cả Ức Äại Thư ná»a.
Bá Tước nôn nóng:
- Váºy thì sao đại ca không gá»i ra đây cho chúng tôi xem mặt rồi nghe hát.
Tây Môn Khánh cưá»i:
- Gá»i sao được, đám thê thiếp cá»§a tôi hôm nay là m tiệc trong hoa viên để thưởng tiết Trùng dương nên má»i Nhị thư tá»›i hát đó.
Bá Tước nói :
-Tôi cũng biết nghe hát lắm chứ.
Hy Äại bảo :
- Tai Ứng Nhị ca là tai trâu mà bảo là biết nghe hát.
Hai ngưá»i cưá»i giỡn châm chá»c nhau má»™t hồi. Lát sau Bá Tước lại giục :
- Xin đại ca cho gá»i Thân Nhị Thư ra đây má»™t chút, chúng tôi coi mặt má»™t chút mà thôi. Nếu như đại ca không đếm xỉa gì đến chúng tôi thì đại ca cÅ©ng phải gá»i ra đây hát hầu đại cữu chứ, sao đại ca cố chấp thế?
Tây Môn Khánh biết từ chối không được,bèn quay lại sai Vương Kinh dẫn Nhị Thư ra. Nhị Thư tá»›i trước bà n tiệc lạy chà o rồi ngồi tại má»™t cái đôn gần đó. Bá Tước há»i:
- Chẳng hay thanh xuân nà ng bao nhiêu?
Nhị thư đáp:
- Tôi tuổi Sá»u năm nay hai mươi mốt.
Bá Tước lại há»i:
-Nà ng biết nhiá»u ca khúc không ?
Nhị Thư đáp:
- Cũng thuộc được hơn trăm ca khúc .
Bá Tước gáºt gù:
- Như váºy là nhiá»u đấy chứ.
Tây Môn Khánh bảo:
- Phiá»n nà ng đánh má»™t khúc tỳ bà và hát khúc "Tứ má»™ng bát không" cho Äại cữu đây nghe.
Nhị Thư ôm đà n mà hát, má»i ngưá»i vừa uống rượu vừa thưởng thức tiếng đà n ca thánh thót du dương.
Nói vá» Bình Nhi, khi vá» tá»›i phòng, tá»± nhiên huyết trắng ra rất nhiá»u, mắt hoa đầu váng, ngã quy xuống ngay báºc cá»a, đầu Ä‘áºp và o báºc cá»a, bất tỉnh nhân sá»±. Nghênh Xuân và nhÅ© mẫu Như ý vá»™i vá»±c và o cứu chữa, nhưng Bình Nhi vẫn không tỉnh.Nghênh Xuân hoảng quá, vá»™i bảo Tú Xuân lên báo cho Nguyệt nương biết, Tú Xuân và o Tụ Cảnh ÄÆ°á»ng trong hoa viên báo tin dữ. Nguyệt nương cùng má»i ngưá»i Ä‘á»u giáºt mình, bá» cả tiệc mà tá»›i phòng thăm. Thấy Bình Nhi nằm mê man trên giưá»ng,Nghênh Xuân và Như ý ngồi hai bên săn sóc bèn há»i:
- Sao thế nà y? Vừa rồi còn đi đứng ăn uống được cơ mà ?
Nghênh Xuân không nói gì, khẽ chỉ và o quần Bình Nhi, Nguyệt nương thấy ống quần ướt đẫm thì hoảng sợ nói:
- Chắc là hồi nãy uống rượu nên huyết vượng mà thà nh ra như thế.
Kim Liên nói:
- Có uống được bao nhiêu đâu.
Nguyệt nương vá»™i sai nấu nước gừng đổ cho Bình Nhi, lát sau thì dần dần tỉnh lại, Nguyệt nương há»i:
- Lục muá»™i thấy trong ngưá»i thế nà o ? Sao lại đến ná»—i nà y.
Bình Nhi đáp yếu ớt:
- Tôi cÅ©ng chẳng biết tại sao, tá»± nhiên tối tăm mà y mặt, đầu óc choáng váng rồi ngã xuống, không biết trá»i đất gì nữa.
Nguyệt nương quay lại bảo Lai An:
- Ngươi chạy lên thưa vá»›i gia gia, để xem gia gia có cho má»i Nhiệm quan tá»›i coi bệnh cho Lục nương hay má»i ngưá»i khác.
Bình Nhi gạt đi:
- Thôi, không nên là m kinh động tới gia gia, để gia gia uống rượu.
Nguyệt nương nghe váºy lại thôi, chỉ dặn Nghênh Xuân săn sóc Bình Nhi cẩn tháºn rồi cùng má»i ngưá»i và o háºu phòng, sai dá»n dẹp tiệc, vì Nguyệt nương không còn lòng dạ nà o ăn uống nữa.
Mãi tá»›i chiá»u tối, Tây Môn Khánh má»›i tiá»…n khách ra vá» rồi và o phòng Nguyệt nương. Nguyệt nương kể lại việc Bình Nhi ngã xuống và ngất Ä‘i. Tây Môn Ihállh vá»™i tá»›i thăm thấy Bình Nhi nằm thiêm thiếp trên giưá»ng, sắc mặt nhợt nhạt như tá» giấy bạch. Bình Nhi mở mắt thấy Tây Môn Khánh đứng cạnh giưá»ng thì chỉ nắm áo Tây Môn Khánh mà khóc. Tây Môn Khánh há»i nguyên do thì Bình Nhi đáp:
- Tôi vá» tá»›i cá»a phòng thì tá»± nhiên huyết trắng tuôn ra như suối, rồi xây xẩm mặt mà y, choáng váng đầu óc mà ngã xuống, không biết gì nữa.
Tây Môn Khánh thấy trán Bình Nhi u lên tÃm bầm vì ngã thì há»i:
- Các a hoà n đâu, sao không săn sóc nà ng mà để nà ng ngã như váºy?
Bình Nhi đáp:
- Có chứ sao không, có Nghênh Xuân và Như ý kịp thá»i tá»›i đỡ dáºy chứ không thì không biết ra sao.
Tây Môn Khánh bảo:
- Äể sáng sá»›m mai tôi cho ngưá»i má»i Nhiệm y quan lại coi bệnh cho nà ng.
Tối hôm đó Tây Môn Khánh nghỉ tại phòng Bình Nhi.
Sáng sá»›m hôm sau, trước khi ra nha môn là m việc, Tây Môn Khánh sai Há»a Äồng Ä‘i má»i Nhiệm y quan. Nhưng Nhiệm y quan vắng nhà , tá»›i trưa, lúc Tây Môn Khánh ở nha môn vá», Nhiệm y quan má»›i tá»›i. Tây Môn Khánh má»i và o đại sảnh uống trà nói chuyện, rồi khi gia nhân a hoà n dá»n dẹp phòng Bình Nhi sạch sẽ xong xuôi, má»›i má»i Nhiệm y quan tá»›i coi mạch cho Bình Nhi.
Nhiệm y quan coi mạch xong, trở lên đại sảnh nói với Tây Môn Khánh:
- Cứ như mạch cá»§a phu nhân thì bệnh tình lần nà y đã gia tăng trầm trá»ng ấy là vì sầu thương bi cảm quá mà tổn tá»›i gan, há»a trong phế lại vượng quá, cho nên má»™c vượng thổ hư mà huyết trắng huyết đỠtuôn ra như sÆ¡n băng khó lòng cầm giữ. Nếu là huyết trắng không thôi, hoặc huyết bầm thì dá»…, đằng nà y phu nhân lại ra huyết tươi. Tháºt là khó lắm. Tuy nhiên để vãn sinh cố là m thuốc, uống và o mà cầm được thì má»›i có hy vá»ng qua khá»i, còn nếu không thì vãn sinh cÅ©ng chẳng biết là m sao.
Tây Môn Khánh nói:
- Xin tiên sinh gia tâm cứu cho. Chúng tôi sẽ xin háºu tạ.
Nhiệm y quan nói:
- Sao quan nhân lại dạy váºy. Dù thế nà o thì vãn sinh cÅ©ng phải táºn tâm táºn lá»±c.
Sau và i tuần trà , Nhiệm y quan cáo từ mà vế. Tây Môn Khánh sai lấy má»™t xấp lụa và hai lạng bạc cho Cầm Äồng Ä‘em tá»›i nhà Nhiệm y quan để lấy thuốc vá». Thuốc lấy vá» có tên là Quy tỳ thang, được sắc lên ngay cho Bình Nhi uống. Nhưng thuốc uống xong, huyết tươi lại ra như suối. Tây Môn Khánh hoảng lên, vá»™i sai má»i Hồ thái y tá»›i.
Hồ thái y tới coi rồi nói:
- Äây là khà xung huyết quản, nhiệt nháºp huyết thất, nếu cứ uống thuốc mãi và o thì e là m cho huyết ra nhiá»u thêm mà thôi.
Nguyệt nương báºn rá»™n lo cho Bình Nhi nên chỉ giữ Thân Nhị Thư có má»™t đêm rồi cho Ãt khăn lụa năm tiá»n và và i món quà khác rồi sai lấy kiệu đưa vá».
Hoa đại gia thì từ hôm ăn mừng cá»a tiệm khai trương không thấy tá»›i thăm mãi khi nghe Bình Nhi Ä‘au nặng má»›i sai Hoa Äại tẩu Ä‘em lá»… váºt tá»›i. Hoa Äại tẩu thấy Bình Nhi Ä‘au nặng, thân thể tiá»u tụy thì ngồi khóc mãi. Sau đó lên thượng phòng uống trà nói chuyện vá»›i Nguyệt nương rồi cáo từ mà vá».
Lại có Hà n Äạo Quốc tá»›i nói:
- Ở ngoại thà nh phÃa đông có Triệu thái y chuẩn vá» bệnh đà n bà , trị liệu như thần. Năm ngoái tiện ná»™i bệnh nặng cÅ©ng nhá» Triệu thái y chữa khá»i, lão gia nên cho ngưá»i má»i tá»›i trị bệnh cho Lục nương.
Tây Môn Khánh nghe lá»i,vá»™i sai Cầm Äồng và Vượng Kinh cưỡi ngá»±a ra ngoại thà nh má»i Triệu thái y rồi lại cho má»i Bá Tước tá»›i bảo:
- Äệ lục phòng cá»§a tôi bệnh tình trá»ng quá, là m thế nà o bây giá»?
Bá Tước giáºt mình há»i lại:
- Nghe nói lục tẩu tẩu đã khá rồi cÆ¡ mà sao lại trầm trá»ng?
Tây Môn Khánh đáp:
- Trước thì có khá hÆ¡n chút đỉnh, nhưng từ khi ca nhi bá» Ä‘i thì cứ sầu thương bi thảm mà bệnh tình ngà y thêm trầm trá»ng hÆ¡n lên. Hôm kia nhân tiết Trùng dương, tôi cho là m tiệc rồi má»i Thân Nhị thư tá»›i hát, những mong giải muá»™n, nhưng Bình Nhi không chịu ăn uống, giữa tiệc bá» vá» phòng nghỉ. Nà o ngá» vá» tá»›i phòng thì huyết ra như suối, ngã xuống mà ngất Ä‘i. Nhiệm y quan tá»›i coi mạch, cho biết là bệnh tình trầm trá»ng lắm. Äến khi uống thuốc và o thì huyết lại ra nhiá»u hÆ¡n. Thế có nguy không cÆ¡ chứ.
Bá Tước nói:
- Äại ca thá» má»i Hồ thái y lại coi xem nói sao.
Tây Môn Khánh đáp:
- CÅ©ng cho má»i tá»›i rồi. Hồ Thái y bảo là khà xung huyết quản khó chữa lắm, rồi sau đó không nháºn chữa. Hôm nay thì Hà n quản lý bảo là Triệu thái y ở ngoại thà nh chuyên vá» bệnh đà n bà , tôi vừa má»›i cho gia nhân Ä‘i má»i. Tháºt khổ hết sức, vừa đám tang con thì lại gặp chuyện nà y. Bình Nhi thương con quá độ, ai khuyên giải cÅ©ng không được nên má»›i ra nông nổi nà y. Bây giá» tôi chẳng biết là m sao.
Äang nói chuyện thì Bình An và o thưa:
- Có Kiá»u Äại gia tá»›i thăm.
Kiá»u Äại há»™ bước lên đại sảnh vái chà o Tây Môn Khánh và Bá Tước rồi nói:
- Nghe Lục nương thân gia đau nặng nên tới thăm.
Tây Môn Khánh nói:
- Äa tạ thân gia phà tâm. CÅ©ng vì ca nhi mất Ä‘i mà bệnh tình má»›i như váºy.
Kiá»u Äại há»™ há»i:
- Äã có má»i lang y tá»›i coi mạch cho thuốc chưa?
Tây Môn Khánh đáp:
- Thưá»ng thì vẫn dùng thuốc cá»§a Nhiệm y quan, nhưng lần nà y thuốc uống và o cÅ©ng vô hiệu. Tôi lại vừa má»›i cho ngưá»i Ä‘i má»i Triệu thái y ở ngoại thà nh,nghe nói là chuyên vá» bệnh đà n bà . Chắc cÅ©ng sắp tá»›i.
Kiá»u đại há»™ nói:
- Trong huyện mình có Hà lão nhân, tinh thông y lý, ngưá»i con là Hà TrÄ© Hiên, hiện được nâng lên hà ng quan đái y sÄ©, sao thân gia không cho má»i tá»›i xem sao.
Tây Môn Khánh bảo:
- Nếu váºy thì cứ để chá» Triệu thái y tá»›i xem sao đã, cần thì má»i Hà lão nhân tá»›i sau.
Kiá»u đại há»™ nói:
- Theo ngu ý cá»§a tôi thì cứ má»i Hà lão nhân tá»›i trước là hÆ¡n, đồng thá»i cÅ©ng cho má»i luôn cả Triệu thái y tá»›i để cả hai cùng nghiên cứu bệnh tình mà bà n luáºn kê đơn bốc thuốc, như váºy tất phải công hiệu.
Tây Môn Khánh bảo:
- Thân gia dạy rất chà lý.
Nói xong sai Äại An Ä‘em thiếp, cùng Ä‘i vá»›i gia nhân cá»§a Kiá»u đại há»™ là Kiá»u Thông tá»›i má»i Hà lão nhân.
Má»™t lúc lâu sau, Hà lão nhân tá»›i, vái chà o Tây Môn Khánh và Kiá»u đại há»™. Tây Môn Khánh má»i ngồi dùng trà rồi chắp tay nói:
- Mấy năm nay không được diện kiến lão nhân, không ngỠrâu tóc đã bạc phơ cả rồi.
Kiá»u đại há»™ cÅ©ng há»i thăm:
- Công việc cá»§a lệnh lang y sÄ© vẫn Ä‘á»u dặn đấy chứ?
Hà lão nhân đáp:
- Tiện nam thưá»ng được trong huyện gá»i luôn nên không được nhà n, do đó tôi má»›i phải Ä‘i thăm bệnh.
Bá Tước nói:
- Lão nhân cao thỠnhư thế nà y mà trông còn tráng kiện quá
Hà lão nhân đáp:
- Thưa vâng, tôi đã tám mươi mốt tuổi
Chá»§ khách uống trà nói chuyện. Tây Môn Khánh sai gia nhân và o báo trước, sau đó má»i Hà lão nhân tá»›i phòng Bình Nhi coi mạch.
Hà Lão nhân coi mạch Bình Nhi xong trở lên đại sảnh nói với Tây Môn Khánh:
- Nương tỠđây tinh xung huyết quản, lại thêm khà não buồn phiá»n, khà huyết tương Ä‘oà n nên huyết xuất như băng.
Tây Môn Khánh nói:
- Quả đúng là vì chuyện buồn phiá»n nên bệnh má»›i trầm trá»ng như váºy.
Äang nói chuyện thì Cầm Äồng và Vương Kinh và o thưa là Triệu thái y tá»›i. Hà lão nhân há»i:
- Ngưá»i đó là ai váºy?
Tây Môn Khánh đáp:
- Äó là Triệu thái y ở ngoại thà nh, do má»™t viên quản lý giá»›i thiệu cho tôi. Xin lão nhân cứ là m như không biết, rồi đợi Triệu Thái y coi mạch xong, lão nhân sẽ bà n luáºn vá»›i Triệu thái y để kê đơn cho thuốc.
Triệu y quan bước và o, Tây Môn Khánh đứng dáºy thi lá»….
Triệu y quan thi lá»… cùng má»i ngưá»i rồi ngồi xuống uống trà nói chuyện. Lát sau Triệu thái y há»i:
- Dám xin cho biết quý tÃnh cá»§a liệt vị chư tôn đây.
Kiá»u đại há»™ đáp:
- Lão nhân đây há» Hà , còn chúng tôi há» Kiá»u.
Bá Tước tiếp lá»i:
- Còn tại hạ hỠỨng, dám há»i có phải Triệu tiên sinh đó chăng?
Triệu thái y đáp:
- Dạ chÃnh chúng tôi, tiện hiệu là Long Cương. Các sách y khoa như Hoà ng đế sách văn, Nạn kinh, Hoạt nhân thư. Äan khê gia yếu, Äan Khê tâm pháp, Gia giảm tháºp tam phương, Thiên Kim đô hiệu lương phương, Thá» vá»±c thần phương, Hải thần phương... Sách nà o cÅ©ng có Ä‘á»c qua. Thuốc thì chúng tôi dùng hung trung hoạt pháp, mạch lý thì chỉ rõ huyá»n cÆ¡, coi mạch mà biết được lục khà tứ thá»i, định được tiêu cách âm dương,nói rõ được nặng nhẹ quan hệ thế nà o. Các chứng phong, hư, hà n, nhiệt thảy Ä‘á»u trị giá»i. Mạch lý huyá»n, hồng, trì số, cái gì cÅ©ng thông hiểu. Tôi nói năng vụng vá» nên má»™t lúc không thể kể hết được.
Hà lão nhân nghe xong bèn há»i:
- Dám há»i tiên sinh khi coi bệnh thì lấy gì là m trước?
Triệu thái y đáp:
- Cổ nhân nói: vá»ng, văn, vấn, thiết. thần thánh công xảo.Văn sinh thì há»i bệnh, sau má»›i coi mạch, rồi má»›i xem khà sắc,trăm lần chẳng má»™t lần sai.
Tây Môn Khánh sốt ruột:
- Nếu váºy thì để thỉnh tiên sinh và o coi giùm cho.
Nói xong Ä‘Ãch thân dẫn Triệu thái y và o phòng Bình Nhi.
Bình Nhi vừa má»›i ngá»§ được chốc lát đã phải thức dáºy, a hoà n đỡ ngồi tá»±a và o gối.
Triệu thái y há»i sÆ¡ bệnh tình rồi bắt mạch đủ hai tay, sau đó bảo:
- Xin phu nhân ngẩng đầu lên để tôi được coi khà sắc.
Bình Nhi từ từ ngẩng đầu lên. Triệu thái y nhìn qua rồi quay lại bảo Tây Môn Khánh:
- Xin lão gia há»i phu nhân đây xem tôi là ai.
Tây Môn Khánh hÆ¡i ngạc nhiên, nhưng cÅ©ng là m theo lá»i,bèn há»i Bình Nhi:
- Nà ng có biết vị nà y là ai không?
Bình Nhi đáp:
- Vị nà y là thái y chứ ai, nghe nói là Triệu tiên sinh.
Triệu thái y quay lại nói với Tây Môn Khánh:
- Xin lão gia cứ yên tâm. Không hại gì cả, vì còn nháºn ra được ngưá»i nà y ngưá»i ná».
Tây Môn Khánh nói:
- Xin tiên sinh hết lòng giùm cho, chúng tôi sẽ xin háºu tạ.
Triệu thái y coi mạch lại một lần nữa rồi nói:
- Bệnh cá»§a phu nhân đây, tôi nói tháºt, cứ theo mạch và thần sắc thì nếu không phải thương hà n thì cÅ©ng chỉ là tạp chứng, nếu không phải là háºu sản thì cÅ©ng là sắp có thai.
Tây Môn Khánh nói:
- Không phải như váºy đâu. xin tiên sinh coi kỹ lại giùm cho .
Triệu thái y ngẫm nghĩ một lúc rồi bảo:
- Nếu không thì tại sao mặt lại trắng bệch ra. chắc là tại kinh nguyệt không Ä‘á»u rồi.
Tây Môn Khánh nói:
- Thưa tháºt vá»›i tiên sinh, bệnh cá»§a tiểu thiếp tôi đây hiện là huyết ra không ngừng, do đó má»›i trầm trá»ng như thế nà y. Nếu tiên sinh có thuốc gì chữa được thì chúng tôi Ä‘á»n Æ¡n tháºt háºu.
Triệu thái y reo lên:
- Äấy tôi nói có sai đâu, kinh nguyệt bất Ä‘iá»u mà . Không sao tôi đã có thuốc.
Tây Môn Khánh má»i Triệu thái y trở lên đại sảnh. Kiá»u đại há»™ há»i ngay:
- Nguyên do bệnh tình là thế nà o váºy, thưa tiên sinh?
Triệu thái y ngồi xuống đáp:
- Cứ theo vãn sinh thì nguyên do là kinh nguyệt bất Ä‘iá»u nên sinh ra chứng hạ huyết như váºy.
Hà lão nhân há»i:
- Như váºy phải dùng thuốc thế nà o?
Triệu thái y đáp:
- Tôi đã có má»™t phương thuốc rất hiệu nghiệm, chỉ cần Ãt vị thuốc uống và o là hết ngay. Xin nghe tôi đây:
Cam thảo cam toại với Cương sa,
Lê lư Ba Ä‘áºu, lại thêm Nguyên hoa.
Gừng sông thái ra chừng năm bảy lát,
Lạt thêm Ô đầu, hạnh nhân, bệnh ấy tiêu ma.
Các vị thuốc chuẩn bị xong thì luyện thà nh thuốc hoà n,sáng sá»›m uống vá»›i nước nóng là khá»i.
Hà lão nhân bảo :
-Thuốc đó e rằng quá độc, không dùng được đâu.
Triêu thái y nói:
- Từ xưa độc dược đắng miệng nhưng khá»i bệnh sao lại không uống được? Tây Môn Khánh thấy giá»ng Ä‘iệu ba hoa cá»§a Triệu thái y thì đã phát ngán từ đầu, nhưng do Hà n quản lý giá»›i thiệu, chẳng lẽ lại không má»i coi mạch.
Trở và o đại sảnh, Tây Môn Khánh bảo Kiá»u đại há»™:
- Triệu thái y tháºt chẳng biết gì.
Hà lão nhân nói:
- Tôi biết ngưá»i nà y lắm, nhtng không dám nói ra. Hắn ở ngoại ô phÃa đông, có há»—n danh là Triệu bịp quá»·, vì chỉ tà i nói khoác để lừa bịp những ngưá»i bệnh qua lại địa phương đó mà thôi. Hắn là m sao hiểu nổi mạch tức bệnh nguyên. Bệnh tình cá»§a phu nhân như váºy là tôi đã rõ, để tôi vá» là m thuốc cho Ä‘em lại nếu hợp duyên thì uống và o bệnh sẽ thuyên giảm ngay, vì dù sao cÅ©ng có câu "phước chá»§ lá»™c thầy" còn nếu huyết vẫn ra thì tháºt khó lòng lắm.
Nói xong đứng dáºy cáo từ. Tây Môn Khánh tặng má»™t lạng bạc rồi sai Äại An Ä‘i theo để mang thuốc vá».
Thuốc mang vỠđược sắc ngay cho Bình Nhi uống. Uống xong cũng chẳng thấy động tĩnh gì. Nguyệt nương bảo Tây Môn Khánh:
- Cứ uống thuốc mãi như thế nà y mà không thấy bá»›t thì chỉ thêm mệt ngưá»i mà thôi. Lúc trước Ngô thần tiên có Ä‘oán là năm hai mươi bảy tuổi thì Lục muá»™i có tai nạn huyết quang,năm nay là đúng hai mươi bảy. Chà ng nên cho má»i Ngô thần tiên xem sao. Vả lại biết đâu chẳng phạm và o thần thánh nà o mà sinh ra thế. Mình sẽ nói để Ngô thần tiên cúng vái cho.
Tây Môn Khánh nghe theo, sai gia nhân Ä‘em thiếp sang phá»§ Chu Thá»§ bị há»i thăm xem Ngô thần tiên hiện ở đâu. Gia nhân vá» thưa rằng:
- Chu đại nhân nói là Ngô thần tiên vân du bốn phương, Ä‘i vá» bất định, trước thì hay Ä‘i vá» miếu Thổ địa ở phÃa nam ngoại thà nh, nhưng từ bốn tháng nay thì nghe nói là đã tá»›i núi VÅ© ÄÆ°Æ¡ng rồi. Nếu cần ngưá»i xem số Ä‘oán mệnh thì ở miếu Chân VÅ© có Hoà ng tiên sinh tướng số giá»i lắm. Xem má»™t ngưá»i chỉ lấy ba tiá»n, chuyên xem cho các gia đình già u có, Ä‘oán mệnh như thần.
Tây Môn Khánh bèn sai KÃnh rá»… ra phÃa bắc ngoại thà nh ,tá»›i miếu Chân VÅ©,thấy ngoà i cổng có treo má»™t ấm bảng đỠ“Äiệi toán tiên tiên dịch số, má»—i quẻ ba tiá»n" KÃnh Tế bước và o vái chà o Hoà ng tiên sinh, đưa tiá»n lên rồi nói:
- Phiá»n tiên sinh Ä‘oán giùm cho má»™t ngưá»i.
Äoạn lấy ra tấm thiếp viết sẵn như sau: "Nữ mệnh, hai mươi bảy tuổi, sinh giá» Ngá» ngà y rằm tháng giêng". Hoà ng tiên sinh xem xong, lẩm nhẩm tÃnh má»™t hồi rồi nói:
- Mệnh nà y sinh và o giá» Giáp Ngá», ngà y Tân Mão, tháng canh Dần, năm Tân Mão. Năm nay là năm Äinh Dáºu, nên có sao Kế Äô chiếu mệnh, lại phạm và o Tang môn NgÅ© quá»·, nên có tai ách lá»›n. Sao Kế Äô là sao tối tăm, hình thể nó như má»™t mối tÆ¡ rối rÃt, biến dị khôn lưá»ng, chá»§ vá» bệnh táºt tai ương tang tóc,lại bị tiểu nhân ganh ghét là m hại, cÅ©ng có Ä‘iá»u khẩu thiệt thị phi. Mệnh nà y năm nay bất lợi lắm.
Nói xong viết những lá»i Ä‘oán và o giấy. KÃnh Tế cầm Ä‘em vá» cho Tây Môn Khánh.
Tây Môn Khánh đang ngồi nói chuyện với Ứng Bá Tước và Ôn tú tà i, cầm tỠđoán mệnh xem rồi đem và o giảng cho Nguyệt nương nghe rồi bảo:
- Cứ như lá»i Ä‘oán nà y thì hung nhiá»u cát Ãt.
Bất giác:
- Nói xong mặt ủ mà y chau,
Trong lòng lặng một môà sầu ngà n cân.
Äoạn nói thêm:
- Số mệnh đã bắt phải chịu tai ương bệnh táºt như thế nà y thi cÅ©ng chẳng biết là m sao.
|

12-10-2008, 10:38 AM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 63
Nát Má»™t Äá»i Hoa
Tây Môn Khánh thấy Bình Nhi bệnh táºt ngặt nghèo, thuốc uống và o không công hiệu, xem bói thì chỉ thấy Ä‘iá»u hung, nên cứ bồn chồn lo sợ, không biết là m sao. Trong khi đó bệnh tình Bình Nhi cứ ngà y thêm trầm trá»ng. Lúc trước thì hà ng ngà y còn có thể chải đầu rá»a mặt, Ä‘i lại chút Ãt trong phòng. Nhưng vá» sau thì hoà n toà n không ăn uống được nữa, hình dung tiá»u tụy hẳn Ä‘i, lúc trước như đóa hoa tươi, bây giá» chẳng khác chiếc lá khô và ng úa, rồi dần dần thì nằm liệt trên giưá»ng không dáºy được nữa, đến cả tiểu tiện đại tiện cÅ©ng ở trên giưá»ng. Bình Nhi muốn tránh mùi u uế nên sai Nghênh Xuân phải thưá»ng xuyên đốt trầm trong phòng.
Tây Môn Khánh thấy Bình Nhi ngặt nghèo như váºy thì suốt ngà y chỉ quanh quẩn bên giưá»ng mà chảy nước mắt. Cứ cách má»™t ngà y Tây Môn Khánh má»›i ra nha môn là m việc má»™t lần.
Bình Nhi thấy váºy bảo:
- Chà ng Æ¡i! Chà ng nên ra nha môn là m việc, kẻo bê trá»…. Tôi không sao đâu, uống thuốc và o sẽ bá»›t, sẽ ăn uống được rồi bình phục lần lần. Chà ng là đà n ông, không nên quanh quẩn trong phòng đà n bà con gái bệnh táºt là m gì.
Tây Môn Khánh khóc bảo:
- Nà ng Æ¡i, nà ng bệnh táºt ngặt nghèo như thế nà y, là m sao tôi xa nà ng được.
Bình Nhi gượng cưá»i:
- Chỉ xạo, thế lỡ tôi chết thì sao? Tôi có chuyện nà y nói cho chà ng nghe, không hiểu sao cứ má»—i lần không có ai bên cạnh thì tôi tá»± nhiên thấy sợ hãi trong lòng, rồi là m như có ngưá»i Ä‘ang đứng trước mặt váºy. Äêm đến nằm ngá»§ là y như tôi lại má»™ng thấy Tá» Hư cầm dao gá»i tôi dá»a giết, ca nhi thì được bồng trong lòng. Má»—i lần tôi nhảy tá»›i già nh ca nhi thì lại bị Tá» Hư đẩy ngã, rồi bảo rằng hắn đã mua được nhà má»›i, gá»i tôi tá»›i ở.
Tây Môn Khánh nghe xong bảo:
- Ngưá»i chết thì cÅ©ng như ngá»n đèn đã tắt, lá»a tắt là hết, chẳng qua là nà ng bệnh đã lâu ngà y, tinh thần suy nhược mà sinh ra má»™ng mị đó thôi, chứ là m gì có ma quá»·. Nhưng đã váºy thì để tôi tá»›i gặp Ngô Äạo quan xin hai lá bùa vá» dán tại cá»a phòng cho nà ng để Ä‘uổi tà ma.
Nói xong trở lên nhà trên sai Äại An cưỡi ngá»±a tá»›i miếu Ngá»c Hoà ng xin bùa. Tá»›i ná»a đưá»ng, gặp Bá Tước và Hy Äại, Äại An xuống ngá»±a vái chà o. Bá Tước há»i:
- Ngươi Ä‘i đâu váºy? Gia gia ngươi có nhà không?
Äại An đáp:
- Gia gia tôi hiện có nhà , tôi tá»›i miếu Ngá»c Hoà ng để xin bùa.
Nói xong vái chà o rồi lên ngựa mà đi.
Bá Tước và Hy Äại tá»›i nhà Tây Môn Khánh. Và o tá»›i sảnh đưá»ng, Bá Tước nói:
- Tạ Äại ca đây nghe tin Lục tẩu không khá»e nên gá»i tôi cùng tá»›i vấn an.
Tây Môn Khánh nói:
- Lục nương tôi mấy hôm nay yếu lắm, thân thể gầy guá»™c không còn ra hình thù gì nữa. Tôi tháºt không biết phải là m sao!
Bá Tước há»i:
- Äại ca sai đại An tá»›i miếu Ngá»c Hoà ng là m gì váºy?
Tây Môn Khánh đáp:
- Mấy đêm nay Lục nương tôi cứ má»™ng mị thấy toà n là ma thì sợ là có tà ma nên sai nó tá»›i miếu Ngá»c Hoà ng xin bùa vá» trấn yểm.
Hy Äại bảo:
- Äó là tại Lục tẩu bệnh táºt nên tinh thần suy nhược mà sinh ra váºy chứ là m gì mó ma quá»·.
Bá Tước nói:
- Nếu cần trừ tà thì ở ngoại thà nh có Phan đạo sÄ©, há»c được NgÅ© lôi chÃnh pháp, rất giá»i trừ tà , được ngưá»i tặng danh hiệu Phan Tróc Quá»·, thưá»ng dùng phép phù thá»§y cứu ngưá»i. Äại ca thá» cho ngưá»i má»i lại nếu có tà ma là Phan đạo sÄ© biết ngay. Mà đại ca có nhá» trị bệnh, đạo sÄ© đó cÅ©ng trị được.
Tây Môn Khánh bảo:
- ÄÆ°á»£c rồi, cứ đợi xin bùa cá»§a Ngô Äạo quan vá» xem sao đã, rồi có gì tôi sẽ nhá» nhị ca dẫn gia nhân Ä‘i má»i Phan đạo sÄ©.
Bá Tước sốt sắng:
- Không sao, có gì thì để tôi Ä‘i cho cÅ©ng được, miá»…n trá»i còn thương Lục tẩu là được rồi.
Nói chuyện má»™t lúc nữa thì hai ngưá»i đứng dáºy cáo từ.
Lát sau Äại An cÅ©ng vá» tá»›i, Ä‘em bùa trình lên. Tây Môn Khánh cho dán ngay tại cá»a phòng Bình Nhi. Nhưng tối hôm đó Bình Nhi sợ hãi kể lại rằng:
- Chết mất thôi, vừa rồi Hoa Tá» Hư lại cùng vá»›i hai ngưá»i nữa định bắt tôi, nhưng thấy chà ng và o, há» vá»™i kéo nhau chạy mất.
Tây Môn Khánh bảo:
- Dù có ma quá»·, nà ng cÅ©ng đừng sợ, hồi sáng Ứng nhị ca có nói là ở ngoại thà nh có Phan đạo sÄ© giá»i trừ tà , lại giá»i dùng phép phù thá»§y trị bệnh, để sáng mai tôi nhỠỨng nhị ca tá»›i má»i lại đây thăm bệnh cho nà ng, nếu có ma quá»· thì nhá» Phan đạo sÄ© trừ cho.
Bình Nhi khóc mà nói:
- Chà ng Æ¡i, có má»i thì má»i sá»›m Ä‘i, Tá» Hư hồi nãy tức giáºn bá» Ä‘i, chắc là đêm mai tá»›i bắt tôi mất thôi. Hay là chà ng cho má»i ngay bây giá» Ä‘i.
Tây Môn Khánh nói:
- Bây giỠđêm tối rồi, ra ngoại thà nh sao được. Nếu nà ng cảm thấy sợ hãi thì để tôi bảo chúng nó đem kiệu đón Ngân Nhi tới đây bầu bạn với nà ng.
Bình Nhi lắc đầu:
- Thôi đừng gá»i Ngân Nhi nữa, sợ là m cản trở cả công việc cá»§a nó.
Tây Môn Khánh há»i:
- Thì gá»i Phùng lão đến hầu hạ nà ng Ãt hôm có được không?
Bình Nhi gáºt đầu. Tây Môn Khánh liá»n sai Lai An ra cá»a tiệm lại đưá»ng Sư Tá» gá»i Phùng lão, nhưng Phùng lão không có đó, chỉ có má»™t đứa gia nhân nói là đợi Phùng lão vá» sẽ bảo đến ngay.
Lai An vá» thưa lại, Tây Môn Khánh gá»i Äại An dặn:
- Sáng sá»›m mai ngươi tá»›i gặp Ứng nhị gia, nhá» dẫn tá»›i ngoại thà nh má»i Phan đạo sÄ©.
Hôm sau Vương sư bà đem Ãt lá»… váºt gồm gạo, bánh, dưa cà tá»›i thăm Bình Nhi. Bình Nhi thấy Vương sư bà tá»›i vá»™i bảo Nghênh Xuân đỡ mình ngồi tá»±a gối, má»i Vương sư bà uống trà rồi há»i:
- Từ sau ngà y in kinh Pháºt tá»›i nay, sao không thấy sư phụ tá»›i? Tôi bệnh nặng như thế nà y mà cÅ©ng chẳng thấy tá»›i thăm.
Vương sư bà vội chắp tay nói:
- Mô Pháºt, tôi quả không biết nương nương bệnh nặng, mãi tá»›i hôm qua Äại nương sai ngưá»i tá»›i am, tôi má»›i biết. Còn chuyện in kinh Pháºt thì ôi thôi, nương nương không biết đâu, tôi và mụ dâm phụ há» Tiết cãi nhau má»™t tráºn đáo để, mụ ta dám thông đồng vá»›i nhà in để ăn gian năm lượng bạc đó. Chuyện công đức cá»§a nương nương mà mụ dâm phụ đó dám là m váºy bao giá» không cÆ¡ chứ. Nay mai mụ chết chắc chắn là phải xuống ngục A tỳ chịu tá»™i rồi đó.
Bình Nhi bảo:
- Ngưá»i ta đã tạo nghiệp chướng như váºy thì cứ mặc kệ, sư phụ đừng tranh chấp là m gì.
Vương sư bà vội nói:
- Nà o tôi có tranh chấp gì với mụ ta đâu.
Bình Nhi lại bảo:
- Äại nương giáºn sư phụ đó, sinh nháºt cá»§a Äại nương mà sư phụ cÅ©ng không tá»›i.
Vương sư bà nói:
- Tôi là m sao dám quên, nhưng vì mắc cãi vá»›i con mụ dâm phụ há» Tiết đó mà không tá»›i được. Tuy nhiên tôi đã tụng kinh cầu nguyện cho Äại nương suốt má»™t tháng nay, hôm qua mãn lá»… là hôm nay tôi tá»›i đây ngay. Tôi đã tá»›i gặp Äại nương trước rồi, Äại nương cÅ©ng hiểu cho tôi, nên má»›i sai Tiểu Ngá»c dẫn tôi tá»›i thăm nương nương đây. Nhân tiện tôi có Ãt bánh trái để nương nương dùng và Ãt gạo tốt để nương nương sai nấu cháo ăn cho mau lại sức.
Tiểu Ngá»c đứng bên mở hai cái quả đựng gạo và bánh trái ra. Bình nhi ngó qua lồi bảo:
- Äa tạ sư phụ phà tâm.
Äoạn sai Nghênh Xuân thâu nháºn, cất và o nhà sau. Vương sư bà bảo:
- Nghênh Xuân thư thư lấy bánh ra và đem gạo nấu cháo để tôi thân má»i nương nương dùng .
Bình Nhi bảo: .
- Thôi, để lát nữa cÅ©ng được, khá»i phiá»n sư phụ, má»i sư phụ dùng trà .
Vương sư bà đáp:
- Äa tạ nương nương, tôi vừa uống vá»›i Äại nương ở thượng phòng rồi.
Äoạn lại giục Nghênh Xuân Ä‘em bánh ra và nấu cháo.
Lát sau. Nghênh Xuân dá»n hai dÄ©a bánh và đem má»™t bát cháo lên, rồi cùng Như ý cầm bánh và múc cháo cho Bình Nhi.Bình Nhi chỉ ăn được và i miệng bánh và húp được và i thìa cháo thì lắc đầu không ăn nữa.
Vưtng su bà nói:
- Ngưá»i ta thưá»ng bảo “cÆ¡m cháo không ăn, mạnh gì thấyâ€. Cháo nà y gạo ngon, xin nương nương cố ăn chút nữa cho khá»e.
Nghênh Xuân dá»n dẹp các thứ rồi Ä‘em trà ra cho Bình Nhi uống. Tổng sư bà kéo ghế ngồi gần giưá»ng nhìn Bình Nhi rồi kêu lên:
- Sao nương nương lại gây yếu quá đỗi thế nà y? Lần trước tôi còn thấy nương nương có da có thịt cơ mà .
Như ý đứng lên nói:
- Äáng lẽ là mau khá»i bệnh, nhưng bây giá» nương nương tôi bị bệnh buồn giáºn lo phiá»n nên má»›i ra nông ná»—i đó gia gia tôi có má»i thái y tá»›i, ngà y ngà y dùng thuốc, trước đó đã khá»i được bảy tám phần. Nhưng hồi tháng tám vừa rồi ca nhi thất lá»™c, nương nương tôi ngà y đêm ưu phiá»n, không ăn không ngá»§ được. Sư phụ bảo như váºy thì đến gá»— đá cÅ©ng không chịu nổi đừng nói gì ngưá»i, do dó bệnh tình má»›i ngà y thêm trầm trá»ng. Vá»›i ngưá»i khác thì buồn phiá»n đến đâu cÅ©ng còn khuyên giải được, nhưng nương nương tôi đây thì chẳng chịu trò chuyện giải khuây gì cả, cho nên khuyên giải cách gì cÅ©ng vô hiệu. Thế má»›i khó chứ.
Vương sư bà nói:
- Ưu phiá»n vì ca nhi thì có, nhưng vừa rồi ngươi nói là buồn giáºn thì là m gì có. Lão gia và Äại nương má»™t lòng yêu quý, các nương nương trong nhà cÅ©ng má»™t lòng kÃnh trá»ng, thì ai là m cho nương nương khuây buồn giáºn được.
Như ý nói:
- Sư phụ đâu có biết.
Nói tới đây bèn sai Tú Xuân chạy ra ngoà i nhìn xung quanh xem có ai không. Tú Xuân trở và o nói là không có ai.
Như à mói nói tiếp:
- Sư phụ không biết đâu. NgÅ© nương bên cạnh đây là hại nương nương tôi và ca nhi đó. ChÃnh con mèo lá»›n cá»§a NgÅ© nương cà o vồ ca nhi nên ca nhi má»›i bị kinh phong. Nhưng nương nương tôi cÅ©ng không nói cho gia gia tôi biết. Vá» sau Äại nương nói gia gia tôi bèn tá»± tay quáºt chết con mèo, váºy mà NgÅ© nương còn chối tá»™i, lại đổ tá»™i cho chúng tôi đây. Sau đó từ hôm ca nhi mất Ä‘i. NgÅ© nương mắng mèo quèo chó, nói toà n những Ä‘iá»u đắc ý, cố tình để nương nương tôi nghe được. Sư phụ bảo như váºy thì ai chịu nổi, nhưng nương nương tôi thì cứ im lặng buồn giáºn mà khóc má»™t mình. Nương nương tôi là ngưá»i tốt chuyện hay chuyện dở cÅ©ng chi để bụng, chẳng bao giá» nói ra cho nên từ bao lâu nay không há» có Ä‘iá»u tiếng gì vá»›i ai, nhưng cÅ©ng chÃnh vì thế mà buồn giáºn lo phiá»n uất kết là m tăng bệnh. Sư phụ không biết chứ. NgÅ© nương có tÃnh ganh ghét lạ Ä‘á»i lắm,chẳng những ganh ghét vá»›i nương nương tôi, mà còn ganh ghét cả vá»›i mẹ ruá»™t nữa.
Vương sư bà há»i:
- Sao lạ lùng như váºy? Ganh ghét cả vá»›i mẹ ruá»™t là thế nà o?
Như ý đáp:
- Sư phụ là m sao biết được. Má»—i lần gia gia tá»›i chuyện trò bầu bạn vá»›i nương nương tôi là y như NgÅ© nương lồng lá»™n lên, đánh mèo chá»i chó, rồi lôi cả a hoà n ra đánh Ä‘áºp xỉ vả để nói cạnh nói khóe. Má»™t hôm mẹ ruá»™t là Phan bà ở đây chÆ¡i, sang thăm nương nương tôi, nương nương tôi có tặng quần áo vải lụa. Váºy mà NgÅ© nương cÅ©ng ghen tức vá»›i mẹ, bảo là sao nương nương tôi cho Phan bà mà không cho NgÅ© nương.
Như ý đang nói thì Bình Nhi bảo:
- Thôi, ngươi nói những chuyện đó là m gì, lại lôi thôi ra. Ta cÅ©ng như ngưá»i chết rồi, chẳng còn thiết gì cả, ngưá»i ta là m sao thì cứ mặc kệ ngưá»i ta, mình không việc gì phải nói. Trá»i không nói gì mà trá»i vẫn cao, đất không nói gì mà đất vẫn dà y, ngưá»i không thấy hay sao?
Vương sư bà nói:
- Mô Pháºt, không ngá» nương nương lại tốt tÃnh như váºy. Trá»i Pháºt có mắt sẽ chứng giám cho nương nương, sau nà y nương nương tất được hưởng phúc lá»›n.
Bình Nhi ứa nước mắt bảo:
- Còn phúc gì nữa, có đứa con thì đã chết, bây giá» bệnh táºt như thế nà y chẳng biết sống chết giá» nà o. Tôi cÅ©ng Ä‘ang muốn gá»i sư phụ Ãt bạc, để đến khi tôi chết thì má»i giùm má»™t số sư phụ tá»›i đây cầu kinh tụng niệm cho tôi được thoát khá»i nghiệt chướng.
Vương sư bà nói:
- Mô Pháºt, Bồ Tát Æ¡i, sao lại nghÄ© quẩn nói sà m như thế, Bồ Tát là ngưá»i hảo tâm, sẽ có Trá»i Pháºt gia há»™ chứ.
Äang nói chuyện thì Cầm Äồng chạy và o bảo Nghênh Xuân:
- Gia gia dặn là dá»n dẹp phòng cho sạch sẽ, Hoa đại cữu và o thăm Lục nương đó.
Vương sư bà nghe váºy liá»n đứng dáºy nói:
- Váºy thì để tôi xin phép lên vá»›i Äại nương.
Bình Nhi dặn:
- Sư phụ đừng vỠnhé, ở lại đây bầu bạn với tôi một hai ngà y đã, tôi cũng còn chuyện muốn nói.
Vương sư bà vừa bước ra vừa quay lại đáp:
- Vâng, tôi không vỠđâu, xin nương nương cứ yên tâm.
Nói xong vội vã bước ra. Chốc lát, Tây Môn Khánh dẫn Hoa đại cữu xuống.
Hoa đại cữu há»i:
- Bệnh tình thế nà o? Tôi quả tháºt chẳng hay biết gì, mãi hôm qua nghe gia nhân bên nà y nói, tôi má»›i rõ, vá»™i và ng tá»›i đây. Có cả tẩu tẩu cÅ©ng tá»›i thăm nữa đó.
Bình Nhi chỉ nói:
- Tháºt phà tâm đại ca và đại tẩu quá.
Nói xong lại quay mặt và o trong mà nằm. Tây Môn Khánh má»i Hoa Tá» Do ngồi má»™t lát rồi đưa lên đại sảnh. Hoa Tá» Do nói:
- Lúc thúc thúc chúng tôi còn trấn thá»§ Quảng Nam, có để lại phương thuốc rất hay, chuyên trị chứng băng huyết cá»§a đà n bà , uống vá»›i rượu nóng thì ngừng ngay. Phương thuốc đó Äại Thư ở đây đã biết, sao không dùng ?
Tây Môn Khánh đáp: .
- Phương thuốc đó đã được dùng rồi. Hôm qua Hồ đại doãn trong huyện nà y có tá»›i thăm, đã bảo dùng phương thuốc đó. Nhưng uống và o, chỉ ngừng được có má»™t ngà y, đến hôm nay thì lại tiếp tục ra huyết, mà còn lại ra nhiá»u hÆ¡n là khác.
Hoa TỠDo nói:
- Thế thì nguy tháºt, có lẽ dượng nên lo chuyện háºu sá»± trước Ä‘i là vừa.
Nói dăm ba câu chuyện nữa thì Hoa Tá» Di đứng dáºy cáo từ.
Trong phòng Bình Nhi, Như ý và Nghênh Xuân ngồi bên,săn sóc cho chá»§. Phùng lão tá»›i thăm. Như ý há»i:
- Phùng ma ma Ä‘i đâu mất mà y mất mặt, chẳng đến thăm nương nương gì cả. Hôm qua gia gia có sai Lai An Ä‘i tìm ma ma, nhưng ma ma Ä‘i đâu mất. Tại sao váºy ?
Phùng lão đáp:
- Tôi quả là báºn lắm cÆ¡, hồi nà y ngà y nà o cÅ©ng lên chùa há»c Pháºt pháp, sáng sá»›m đã Ä‘i, tối mịt má»›i vá». Gá»›m các hòa thượng Trương, Lý, Vương giảng thuyết hay lắm.
Như ý bảo:
- Ma ma có Vương hòa thượng thì ở đây cÅ©ng có Vương sư bà váºy.
Bình Nhi nằm im nghe hai ngưá»i nói chuyện, nghe Như Y nói váºy thì mỉm cưá»i, Ä‘oạn bảo:
- Phùng lão bây giỠphát khùng rồi.
Như ý bảo:
- Phùng ma ma thấy không? Cho gá»i thì ma ma không lại, mấy hôm nay nương nương chẳng ăn uống nói năng gì cả, nhưng ma ma vừa đến đã khiến nương nương cưá»i được rồi. Váºy thì ma ma ở lại đây hầu hạ nương nương và i ngà y cho nương nương khá»e Ä‘i.
Phùng ma ma cưá»i:
- Tôi đâu phải là thầy thuốc mà là m cho nương nương khá»e được.
Nói chuyện má»™t hồi, Phùng lão luồn tay xuống dưới chăn sá» nắn ngưá»i Bình Nhi rồi nói:
- Nương nương gầy ốm quá, phải là m sao ăn uống cho khá»e má»›i được.
Äoạn quay há»i Nghênh Xuân:
- Nương nương có đại tiện tiểu tiện được không?
Nghênh Xuân đáp:
- Äại tiểu tiện như thưá»ng, không có gì lạ. Mấy hôm trước nương nương đại tiểu tiện ngay trên giưá»ng, nhưng bây giá» nương nương đã bước xuống giưá»ng, đại tiểu tiện và o bô được rồi. Má»™t ngà y cÅ©ng được hai ba lần.
Äang nói chuyện thì Tây Môn Khánh bước và o Tây Môn Khánh thấy Phùng lão thì nói ngay:
- Phùng lão đấy hả? Lão phải thưá»ng qua lại đây má»›i được, sao ta cho ngưá»i gá»i mà lão không tá»›i?
Phùng lão vội lạy chà o rồi đáp:
- Gia gia Æ¡i, tôi nà o dám không lại, có Ä‘iá»u hồi nà y cÅ©ng báºn rá»™n nhiá»u việc quá, có váºy thì má»›i thêm thắt chút đỉnh mà mua đồ ăn.
Tây Môn Khánh bảo:
- Äồ ăn thì thiếu gì, hôm qua gia nhân ở dưới quê lên có Ä‘em nhiá»u thịt cá thá»±c phẩm lắm, lão và o nhà sau tất có phòng cho lão.
Phùng lão lạy tạ rồi và o nhà sau. Tây Môn Khánh ngồi xuống giưá»ng cạnh Bình Nhi. Nghênh Xuân đốt trầm hương,Tây Môn Khánh há»i Bình Nhi:
- Hôm nay nà ng thấy trong ngưá»i thế nà o?
Lại quay há»i Nghênh Xuân:
- Nương nương từ sáng tới giỠđã ăn cháo chưa?
Nghênh Xuân đáp:
- Có ăn nhưng nương nương ăn Ãt lắm. Hồi nãy Vương sư phụ Ä‘em bánh tá»›i, nương nương cÅ©ng chỉ ăn có và i miếng rồi thôi.
Tây Môn Khánh nói với Bình Nhi:
- Sáng nay tôi đã nhỠỨng nhị ca ra ngoại thà nh má»i Phan đạo sÄ© nhưng đạo sÄ© Ä‘i vắng, để sáng mai tôi lại sai Lai Bảo Ä‘i má»›i được.
Bình Nhi bảo:
- Chà ng sai ngưá»i má»i mau mau giùm tôi Ä‘i, Tá» Hư cứ theo Ä‘uổi quấy phá dá»a nạt tôi hoà i.
Tây Môn Khánh nói:
- Chẳng qua là tại tinh thần nà ng suy nhược nên má»›i thà nh ra thế, từ nay dừng nghÄ© gì tá»›i hắn cả, tá»± nhiên sẽ không còn má»™ng mỵ vẩn vÆ¡. Ngà y mai má»i Phan đạo sÄ© tá»›i đây là m phép trừ tà , rồi nà ng uống thuốc là khá»i.
Bình Nhi nói:
- Chà ng Æ¡i, bệnh tôi nguy ngáºp như thế nà y, lại là thứ bệnh độc địa là m sao khá»i được. Mấy năm nay tôi được là m vợ chồng vá»›i chà ng, những tưởng được êm ấm má»™t Ä‘á»i, nà o ngá» năm nay tôi má»›i hai mươi bảy tuổi mà đã phải chết. Số tôi tháºt khổ quá. Chắc là tôi không sống nổi để ở vá»›i chà ng đâu, gặp lại chà ng mau ở dưới suối và ng.
Nói xong, nắm chặt tay Tây Môn Khánh mà nức nở không thôi. Tây Môn Khánh xúc động ứa nước mắt mà bảo:
- Sao nà ng lại nói váºy, nà ng phải sống để sum há»p vá»›i tôi chứ.
Hai ngưá»i Ä‘ang kể lể khóc thì Cầm Äồng và o thưa:
- Hạ Äá» hình sai lÃnh vá» há»i là ngà y mai là ngà y rằm, tại nha môn có là m lá»…, gia gia có tá»›i không?
Tây Môn Khánh bảo:
- Lên thư phòng bảo viết thiếp, nói là Äá» hình cứ tá»± động lo là m lá»…, ta không tá»›i được dâu.
Cầm Äồng vâng lá»i bước ra. Bình Nhi bảo:
- Chà ng nên ra nha môn lo việc, đừng để bê trá»… chuyện công. Tôi chẳng biết sống chết lúc nà o, chỉ mong chết sá»›m cho chà ng khá»i lo lắng báºn rá»™n mà thôi.
Tây Môn Khánh bảo:
- Mấy ngà y nay là tôi phải ở nhà vá»›i nà ng chứ là m sao bá» nà ng mà đi được. Hoa đại cữu có nói vá»›i tôi là phải chuẩn bị sẵn chuyện háºu sá»± cho nà ng đó.
Bình Nhi gáºt đầu bảo:
- Váºy là phải, nhưng chà ng đừng hoang phà quá, cứ sai mua thứ tầm thưá»ng là được rồi. Chà ng nhá»› chôn tôi cạnh phần má»™ cá»§a Äại nương ngà y trước, chứ đừng há»a táng. Tình chồng vợ, chà ng lo được như váºy cho tôi là tôi mãn nguyện rồi.
Tây Môn Khánh cà ng nghe ruột cà ng đau như thắt, bèn khóc mà bảo:
- Nà ng ơi, nà ng đừng nói những chuyện thương tâm, tôi là Tây Môn Khánh, thỠrằng chẳng bao giỠphụ nà ng đâu.
Bỗng Nguyệt nương từ ngoà i và o, tự tay bưng một cái quả đựng hoa quả và đồ ăn. Nguyệt nương tới gần Bình Nhi bảo:
- Lục muá»™i à , Ngô Äại cữu mẫu bên tôi sai Ä‘em biếu muá»™i muá»™i Ãt đồ ăn đây.
Äoạn quay lại bảo Nghênh Xuân: .
- Ngưá»i rá»a sạch con dao rồi bổ mấy thứ hoa quả nà y cho nương nương ăn.
Bình Nhi gượng chống tay dáºy nói:
- Cảm tạ Äại cữu mẫu bên đó đã phà tâm lo cho tôi.
Nghênh Xuân đem dao lên cắt trái cây cho Bình Nhi ăn.Bình Nhi ăn dược và i miếng thì nôn ra. Nguyệt nương sợ Bình Nhi liệt, vội chạy tới đỡ nằm xuống. Sau đó cùng Tây Môn Khánh trở lên thượng phòng nói chuyện Nguyệt nương bảo:
- Tôi thấy Lục muá»™i khó lòng qua khá»i, chà ng nên bảo gia nhân mua sẵn bá»™ áo tháºt tốt, để đến khi hữu sá»±, nhiá»u chuyện báºn rá»™n, khá»i phải cuống quÃt.
Tây Môn Khánh đáp:
- Hoa đại cữu cÅ©ng bảo tôi như váºy. Vừa rồi tôi Ä‘em chuyện đó nói thì Bình Nhi dặn tôi là không nên mua thứ tốt phà tiá»n,chỉ nên mua loại thưá»ng mà thôi. Tôi nghe nói mà chảy nước mắt. Bây giá» thì cứ má»i Phan đạo sÄ© tá»›i trước xem đã rồi lo chuyện háºu sá»± sau.
Nguyệt nương bảo:
- Chà ng tháºt không hiểu gì, coi váºy mà còn hy vá»ng gì được nữa, việc háºu sá»± là phải tÃnh trước, để khá»i báºn rá»™n, còn nếu vạn nhất may mắn qua khá»i thì mình lại bán cho ngưá»i khác, có thiệt gì đâu.
Tây Môn Khánh nói:
- Nà ng tÃnh váºy cÅ©ng được.
Äoạn trở ra đại sảnh, gá»i Bôn Tứ và o bảo:
- Ngươi xem nÆ¡i nà o có áo quan tháºt tốt thì cùng vá»›i KÃnh Tế Ä‘em tiá»n Ä‘i chá»n mua má»™t cá»—.
Bôn Tứ đáp:
- Huyện nà y thì chỉ nhà Trần thiên hộ là có gỗ tốt.
Tây Môn Khánh sai gá»i KÃnh Tế và o bảo:
- Thưa với đại vương lấy năm đĩnh bạc, rồi cùng Bôn Tứ đi coi gỗ đặt là m áo quan.
KÃnh Tế vá»™i và o thưa vá»›i Nguyệt nương, Ä‘em năm đĩnh bạc Nguyên Bảo ra, cùng Ä‘i vá»›i Bôn Tứ.
Mãi quá trưa hai ngưá»i má»›i trở vá» thưa:
- Chúng tôi đã tá»›i nhà Trần thiên há»™, nhưng gá»— ở đó chỉ hạng trung mà giá lại đắt, lúc trở vá», trên đưá»ng tình cá» gặp Kiá»u thân gia, Kiá»u thân gia bảo là Thượng cá» nhân có bá»™ áo tốt lắm, nguyên là dà nh cho ngưá»i cha, bá»™ áo tháºt tốt mà tuyệt đẹp, định giá là ba trăm bảy chục lạng. Sau đó Kiá»u thân gia dẫn chúng tôi đến thương lượng vá»›i Thượng cá» nhân. Vì sang năm Thượng cá» nhân lên kinh đô thi há»™i nên cÅ©ng cần tiá»n, do đó má»›i chịu bá»›t năm chục lạng,Tháºt ra THượng cá» nhân không muốn bán chút nà o.
Tây Môn Khánh bảo:
- Nếu đã do Kiá»u thân gia chá»n giùm thì sao không trả tiá»n ngay còn vá» thưa lại là m gì.
Bôn Tứ và KÃnh Tế lại dắt nhau Ä‘i,mãi tá»›i chiá»u má»›i chở bá»™ áo vá», sai khiêng đặt trước thá»m đại sảnh. Tây Môn Khánh bước ra coi kỹ, thấy quả là gá»— cá»±c tốt,dà y năm tấc,rá»™ng ba thước năm tấc, dà i bảy thước năm tấc. Xem xong hà i lòng lắm,bèn sai gia nhân gá»i Bá Tước đến để xem. Tây Môn Khánh há»i:
- Thứ nà y coi được không?
Bá Tước coi kỹ cà ng, khen ngợi không thôi rồi đáp:
- Cá»— áo nà y quả là cá»— áo nhân duyên. Ngưá»i ta nói lấy chồng nhá» phúc. Lục tẩu là m bạn vá»›i đại ca nên má»›i được cá»— áo nà y.
Äang nói chuyện thì dám thợ là m áo quan tá»›i, kéo nhau đến trước sảnh lạy chà o,Bá Tước dặn:
- Bá»n ngưá»i ráng là m cho đẹp, quan nhân đây sẽ thưởng cho năm lạng.
Äám thợ cảm tạ, đáp:
- Dạ, chúng tôi xin hết lòng.
Nói xong kéo nhau ra bắt tay ngay và o việc là m suốt ngà y đêm hôm đó.
Bá Tước lại dặn Lai Bảo:
- Canh năm sáng mai nhá»› Ä‘i má»i Phan đạo sÄ© ngay rồi cùng đạo sÄ© vỠđây cho mau.
Nói xong cùng Tây Môn Khánh đứng trên thá»m đại sảnh coi sóc đám thợ là m quan tà i cho đến canh má»™t má»›i cáo từ vá» nhà .
Tây Môn Khánh dặn:
- Sáng mai nhớ tới sớm,có thể Phan đạo sĩ cũng tới đây sớm.
Bá Tước đáp:
- Vâng,tôi biết rồi.
Nói xong vái chà o mà vá».
Tối hôm đó, Vương sư bà và Phùng lão đang trò chuyện với Bình Nhi thì Tây Môn Khánh tới thăm rồi muốn ngủ tại đó, nhưng Bình Nhi không chịu bảo rằng:
- NÆ¡i nà y đã có mấy ngưá»i đây bầu bạn vá»›i tôi rồi, chà ng ngá»§ lại không tiện, chà ng tá»›i phòng khác nghỉ Ä‘i.
Tây Môn Khánh thấy váºy, má»›i qua phòng Kim Liên.Bình Nhi sai Nghêh Xuân đóng chặt cá»a ngá» trong ngoà i lại,rồi sai mở rương Ä‘em vải lụa ra để trên bà n, gá»i Vương sư bà lại tặng năm lạng bạc và má»™t xấp lụa mà bảo:
- Sau khi tôi chết thì sư phụ má»i và i sư phụ ná»a tụng kinh siêu độ cho tôi.
Vương bà nói:
- Xin nương nương đừng nghÄ© quẩn ,trá»i Pháºt có mắt, sẽ phù há»™ độ trì cho nương nương khá»i bệnh mà .
Bình Nhi bảo:
- Mình tôi, tôi biết chứ, sư phụ cứ nghe theo lá»i tôi là được. CÅ©ng đừng cho Äại nương biết là tôi tặng sư phụ tiá»n bạc chỉ nói là tôi tặng xấp lụa thôi.
Vương sư bà đáp:
- Vâng,tôi biết rồi .
Nói xong bá» bạc và o tay áo. Bình Nhi lại gá»i Phùng lão tá»›i lấy bốn lạng, má»™t cái áo Ä‘oạn bạch, má»™t chiếc quần sa lục ra cho mà bảo: .
- Phùng lão à , lão là ngưá»i cÅ© cá»§a tôi, theo tôi từ lúc tôi còn nhá» tá»›i giá». Bây giá» tôi chết Ä‘i chẳng có gì cho lão chỉ có bá»™ quần áo nà y tặng lão để là m ká»· niệm. và số bạc nà y thì để lão mua quan tà i. Äể tôi nói vá»›i gia gia, cho lão ở bên đó coi nhà cho đến khi lão chết.
Phùng lão vừa đưa tay nháºn quần áo tiá»n lạÃ,vừa khóc nôi :
- Số tôi chắc không may, theo nương nương từ lâu mà bây giá» giữa đưá»ng chá»§ tá»› chia lìa nhưng nương nương còn sống ngà y nà o thì nương nương vẫn là chá»§ tôi, còn chẳng may nương nương mệnh hệ nà o thì tôi biết nhá» cáºy và o đâu.
Bình Nhi lại gá»i Như ý tá»›i, cho má»™t cái áo lụa tÃm, má»™t cái quần lụa lam và hai cây trâm và ng mà bảo:
- Ngươi chẳng gì cÅ©ng là ngưá»i nuôi nấng ca nhi từ bấy đến nay. Ca nhi có chết, nhưng còn ta ngà y nà o thì ngươi hầu hạ ta ngà y đó. Nay ta có chết Ä‘i, ta cÅ©ng không quên ngươi. Äể ta nói vá»›i gia gia và Äại nương để ngươi ở lại đây, nay mai Äại nương sinh ca nhi hoặc tiểu thư thì ngươi lại hầu hạ Äại nương. Nay ta có chút đỉnh ká»· váºt nà y tặng ngươi, ngươi đừng chê Ãt.
Như ý quỳ trước giưá»ng lạy tạ rồi khóc mà nói rằng:
- Tôi chỉ nguyện được hầu hạ nương nương suốt Ä‘á»i, nay nhất đán nương nương thất lá»™c, tháºt là tôi bạc phước quá. Nương nương có thương thì thưa giùm vá»›i Äại nương rằng tôi chồng con không có, sống chết chẳng biết nương tá»±a và o đâu, nếu gia gia và Äại nương không thương tình thì rồi tôi biết vỠđâu?
Nói xong nháºn quần áo và trâm và ng lại lạy tạ rồi đứng sang má»™t bên gạt lệ. Bình Nhi lại gá»i Nghênh Xuân và Tú Xuân tá»›i. Hai đứa quỳ bên giưá»ng, nước mắt lã chã. Bình Nhi bảo:
- Hai đứa ngươi bấy lâu hết lòng hầu hạ ta, ta cÅ©ng mến lắm, nay ta chết Ä‘i, cÅ©ng thương hai ngưá»i vô cùng,hai ngưá»i quần áo không thiếu gì, nên ta tặng má»—i đứa má»™t đôi trâm và ng và má»™t đôi thoa bạc để là m ká»· váºt. Nghênh Xuân là đại a hoà n để ta nói vá»›i gia gia cho ngươi hầu hạ Äại nương. Còn Tú Xuân thì để Äại nương xem nhà nà o tá» tế thì cho ngươi tá»›i đó, bá»›t được những lá»i khó chịu ở đây. Ta có chết cÅ©ng phù há»™ cho ngươi.
Tú Xuân báºt khóc lá»›n:
- Nương nương Æ¡i, tôi dẫu chết cÅ©ng không chịu Ä‘i khá»i đây đâu
Bình Nhi ôn tồn:
- Ngươi ngốc quá, ta chết rồi, ngươi còn ở đây với ai?
Tú Xuân khóc đáp:
- Tôi chăm lo bà n thỠcho nương nương.
Bình Nhi cưá»i buồn:
- Bà n thá» cá»§a ta chắc không để được lâu, thế nà o cÅ©ng có ngà y bị ngưá»i ta đốt, lúc đó thì ngươi cÅ©ng phải Ä‘i.
Tú Xuân lại nói: .
- Nếu váºy thì để tôi cùng Nghênh Xuân hầu hạ Äại nương.
Bình Nhi bảo:
- Váºy cÅ©ng được, để ta nói cho.
Tú Xuân lạy tạ. Nghênh Xuân thì từ nãy tá»›i giá» chỉ phục xuống mà khóc, không nói được tiếng nà o. Bình Nhi cùng đám gia nhân cứ khóc than tâm sá»± cho tá»›i gần sáng, má»›i mệt má»i,ngá»§ thiếp Ä‘i được má»™t lát.
Sáng sá»›m hôm sau, Tây Môn Khánh sang thăm, Bình Nhi há»i:
- Äã lo áo quan cho tôi chưa?
Tây Môn Khánh đáp:
- Chiá»u lòng nà ng nên đã cho mua gá»— quý vá» rồi, thợ Ä‘ang là m. Nhưng nà ng qua khá»i thì để lại cho ngưá»i khác.
Bình Nhi há»i:
- Bao nhiêu tiá»n váºy? Äừng nên phà phạm má»›i được, trong nhà đông ngưá»i, tiá»n bạc cần nhiá»u, để mà sống còn hÆ¡n.
Tây Môn Khánh nói:
- Có bao nhiêu đâu, chỉ trăm lạng mà thôi.
Bình Nhi bảo:
- Váºy cÅ©ng còn là nhiá»u quá.
Tây Môn Khánh nói và i câu chuyện nũa rồi ra ngoà i coi thợ là m quan tà i.
Lát sau Nguyệt nương cùng Kiá»u Nhi và o thăm, thấy Bình Nhi nhợt nhạt hẳn Ä‘i vá»™i há»i:
- Lục muội thấy trong mình thế nà o?
Nói xong ngồi xuống giưá»ng. Bình Nhi nắm tay Nguyệt nương khóc mà nói:
- Äại nương Æ¡i, tôi không sống được đâu.
Nguyệt nương cũng khóc mà bảo:
- Lục muội có cần nói gì không? Có cả Nhị muội ở đây. Cần dặn gì thì lục muội cứ nói cho hai chúng tôi nghe.
Bình Nhi nghẹn ngà o:
- Biết nói gì vá»›i Äại nương bây giá»? Mấy năm nay được là m chị em vá»›i đại nương, tôi hoà n toà n mãn nguyện, chỉ mong được là m chị em cho tá»›i lúc già . Nà o ngá» số tôi ngắn ngá»§i, nay bất hạnh gặp bệnh nà y mà chết tháºt Ä‘au xót biết bao. Sau khi tôi chết Ä‘i, hai đứa a hoà n không ai cai quản. Nhưng Nghênh Xuân là ngưá»i cá»§a gia gia nên tất được sang hầu hạ Äại nương, còn Tú Xuân thì cÅ©ng ngoan hiá»n, xin Äại nương mở lòng cho nó ở lại hầu hạ, nếu không thì kiếm ngưá»i nà o tốt mà gả cho nó là m chồng má»™t vợ má»™t, khá»i để cho ngưá»i ta chá»i nó là đứa ở không chá»§. NhÅ© mẫu Như à cÅ©ng nhất định khóc lóc không chịu Ä‘i, váºy xin Äại nương thương tôi mà cho nó ở lại. Dù sao thì nó cÅ©ng nuôi nấng ca nhi bấy lâu, nó hiá»n là nh khéo léo, nay mai Äại nương sanh hạ ca nhi hoặc tiểu thư thì để nó lại săn sóc.
Nguyệt nương gạt nước mắt đáp:
- Mình nói chuyện đây là nói hung được cát, nhưng Lục muội cứ yên lòng. Nghênh Xuân thì để nó vỠphòng tôi, còn Tú Xuân thì để vỠhầu hạ Nhị muội đây cũng được. Còn nhũ mẫu Như à thì nếu không muốn đi vì không nơi nương tựa, tôi sẽ gả cho một gia nhân nà o trong nhà , cấp cho chỗ ở mà tiếp tục hầu hạ, chứ sau nà y không biết tôi có con hay không có con, nên cũng không cần phải có nhũ mẫu trước.
Kiá»u nhi ngồi bên cÅ©ng nói:
- Lục muá»™i cứ an tâm, tôi sẽ cho Tú Xuân vá» hầu hạ tôi, tôi sẽ quý mến nó như muá»™i muá»™i quý mến nó váºy. Má»i việc trong nhà nà y Ä‘á»u do hai chị em tôi đây mà thôi, Ä‘iá»u đó thì muá»™i muá»™i đã biết rồi.
Bình Nhi gá»i Như à cùng Nghênh Xuân, Tú Xuân ra lạy tạ Nguyệt nương và Kiá»u Nhi. Nguyệt nương chỉ ngồi bên mà khóc.
Lát sau thì Ngá»c Lâu,Tuyết Nga và Kim Liên cùng tá»›i thăm Bình Nhi cÅ©ng nói và i câu vá» tình chị em. Khi má»i ngưá»i đã ra hết chỉ còn má»™t mình Nguyệt nương, Bình Nhi má»›i khóc nói:
- Äại nương nên gắng là m hà i lòng gia gia để sống cùng gia gia tá»›i lúc bạc đầu, đừng giống như tôi để cho ngưá»i ta ám hại.
Nguyệt nương chỉ gáºt đầu khóc mà bảo:
- Muội muội cứ yên lòng, tôi nhớ rồi.
Câu nói chà tình của Bình Nhi khiến Nguyệt nương xúc động mà nhớ mãi.
Chị em Ä‘ang khóc lóc thì Cẩm Äồng xuống báo là Phan đạo sÄ© đã tá»›i và dặn là phải lo dá»n dẹp sạch sẽ phòng ốc.Nguyệt nương bèn tá»± đứng ra đôn đốc a hoà n sá»a soạn các thứ rồi sai chuẩn bị trà nước và đốt hương Bách Hợp Chân. Äám tiểu thiếp nghe nói có Phan đạo sÄ© tá»›i, cÅ©ng kéo đến rồi cùng Nguyệt nương lui và o trong nhìn ra. Lát sau Tây Môn Khánh dẫn Phan đạo sÄ© xuống. Phan đạo sÄ© mặt mÅ©i không giống ngưá»i thưá»ng, đầu đội mÅ© Vân hà NgÅ© nhạc, mình mặc đạo bà o, lưng thắt dây tạp sắc, lưng Ä‘eo kiếm Cổ đồng, chân Ä‘i hà i NhÄ© ma, tay cầm quạt NgÅ© minh hà ng quá»·. Mi ráºm má»c dà i sụp cả xuống mắt, râu tóc che kÃn cả má và miệng, tướng mạo dưỡng đưá»ng, uy nghi lẫm lẫm.Tá»›i gần phòng Bình Nhi, tá»± nhiên Phan đạo sÄ© thối lui hai bước, đáng Ä‘iệu như ngưá»i giáºt mình, sau đó đứng lại, gia nhân vén rèm lên. Tây Môn Khánh má»i và o, đạo sÄ© rút kiếm cầm tay bước xồng xá»™c và o gần giưá»ng Bình Nhi rồi má»›i trở và o phòng khách, nÆ¡i đây đã thiết láºp sẵn hương án. Tây Môn Khánh Ä‘Ãch thân bước tá»›i thắp hương cầu khẩn. Phan đạo sÄ© uống má»™t ngụm rượu rồi phun ra là m phép gá»i âm binh thần tướng. Phút chốc má»™t tráºn cuồng phong à o tá»›i,thấp thoáng ẩn hiện bóng dáng binh tướng trùng trùng. Phan đạo sÄ© quát lên:
- Trong nhà há» Tây Môn có Lý thị bất an nên phải nhỠđến ta, thổ thần thổ công cùng bản gia lục thần hãy vì ta tra xét xem tà ma nà o dám quấy nhiểu như váºy, rồi tức thá»i giam giữ lại cho ta, không được cháºm trá»….
Lúc lâu sau, Phan đạo sÄ© ngồi ngay gần hương án,rút lệnh bà i ra, là m như dáng Ä‘iệu cá»§a vị quan hạch há»i tá»™i nhân. Lát sau bước ra.
Tây Môn Khánh má»i lên đại sảnh há»i đầu Ä‘uôi. Phan đạo sÄ© lắc đầu bảo:
- Nương nương đây là do oan khiên túc thế chứ không phải do tà ma, do đó không thể bắt được vong hồn quấy phá.
Tây Môn Khánh lo lắng há»i:
- Nếu váºy thì pháp quan có thể cÅ©ng giải được chăng ?
Phan đạo sĩ lắc đầu:
- Äã là oan gia trái chá»§ thì âm quan cÅ©ng không giúp đỡ gì được.
Äoạn lại há»i:
- Nương nương năm nay niên kỷ bao nhiêu ?
Tây Môn Khánh đáp:
- Tiểu thiếp năm nay hai mươi bảy tuổi.
Phan đạo sĩ bảo:
- Thôi được, để tôi cúng sao bản mệnh cho nương nương xem ngôi sao đó như thế nà o.
Tây Môn Khánh há»i:
- Váºy thì chừng nà o là m lá»…, và cần dùng những thứ gì, xin pháp quan cho biết đầy đủ để chúng tôi lo.
Phan đạo sĩ đáp:
- Canh ba đêm nay tôi sẽ là m lá»…, phải dùng vải và ng để quây quanh lá»… đà n, dùng sinh thần đà n đẩu mà trấn, dùng ngÅ© cốc cá»±c thang mà tế, không dùng rượu, lại là m má»™t ngá»n đèn bản mệnh. Như váºy là không cần những váºt dụng nà o khác. Có Ä‘iá»u là quan nhân phải trai giá»›i, phá»§ phục trước lá»… đà n để tôi tế gà chó trong nhà phải nhốt kỹ lại má»™t nÆ¡i.
Tây Môn Khánh nhất nhất dặn lại gia nhân là m đúng theo lá»i, rồi Ä‘i tắm rá»a trai giá»›i, nằm chá» tại thư phòng. Bá Tước được má»i lại để thù tiếp Phan đạo sÄ© dùng tiệc chay.
Tá»›i gần canh ba thì má»i chuyện đã chuẩn bị xong xuôi, lá»… đà n cÅ©ng đã chỉnh tá». Phan đạo sÄ© ngồi trên cao, trước mặt là ngá»n đèn bản mệnh cá»§a Bình Nhi, hai bên là thanh long bạch hổ,chu tước huyá»n vÅ©, bên trên là tam đà i hoa cái, xung quanh là tháºp nhị cung thần. Tây Môn Khánh phá»§ phục trước đà n, gia nhân bị Ä‘uá»—i hết ra, không má»™t ai được lai vãng. Äèn nến thắp lên sáng trưng. Trên pháp tòa, Phan đạo sÄ© xõa tóc cầm kiếm má»m thần chú, rồi bước mấy bước là bắt quyết. Tá»± nhiên ngoà i trá»i Ä‘ang trăng sáng bá»—ng tối tăm mù mịt cÆ¡n gió lạ nổi lên ba lần, rồi má»™t luồng khà lạnh thổi và o, là m tắt phụt ngá»n đèn bản mệnh cá»§a Bình Nhi. Trên pháp đà n, rõ rà ng Phan đạo sÄ© thấy má»™t ngưá»i mặc áo trắng dẫn hai ngưá»i mặc áo xanh bước và o.
Ngưá»i áo trắng tay cầm má»™t tá» giấy cuá»™n lại, để lên hương án.Phan đạo sÄ© mở ra coi thì thấy đó là má»™t văn kiện cá»§a âm phá»§, có triện đóng đà ng hoà ng. Coi xong, Phan đạo sÄ© láºt Ä‘áºt bước xuống pháp đà n, gá»i Tây Môn Khánh đứng dáºy mà bảo:
- Xin quan nhân khởi thân, nương nương có tá»™i vá»›i trá»i nên không thể cầu đảo gì được nữa. Äèn bản mệnh đã tắt, vô phương cứu chữa. Như váºy là nương nương chỉ còn sống trong má»™t sá»›m má»™t chiá»u mà thôi.
Tây Môn Khánh nghe xong cứ phủ phục, nước mắt lã chã,lát sau mới ngẩng lên nói:
- Dầu sao thì cùng xin pháp sư táºn tình cứu cho.
Phan đạo sĩ lạnh lùng:
- Số mệnh đã như váºy, không cầu đà o cứu chữa gì được nữa.
Nói xong có ý cáo từ, nhưng Tây Môn Khánh khẩn khoản lưu giữ mà bảo:
- Bây giá» quá khuya rồi, để trá»i sáng pháp sư vá» cÅ©ng được.
Phan đạo sĩ nói:
- Không ở được thì đi,đó là lẽ tự nhiên, chẳng cần biết là khuya hay không.
Tây Môn Khánh thấy váºy cÅ©ng không dám ép, bèn sai lấy ba lạng bạc và má»™t xấp vải để tạ Æ¡n, nhưng Phan đạo sÄ© nói:
- Bần đạo thi hà nh đạo trá»i, đã thá» vá»›i trá»i là không ham tiá»n cá»§a thế gian nên không dám nháºn.
Tây Môn Khánh váºt nà i mãi. Phan đạo sÄ© má»›i sai hỠđồng nháºn xấp vải, còn bạc thì trả lại. Lúc đứng dáºy, Phan đạo sÄ© dặn:
- Quan nhân không nên và o phòng ngưá»i bệnh, e há»a và o thân, lá»i tôi dặn, quan nhân phải tháºn trá»ng nghe theo má»›i được.
Nói xong vái chà o, đem hỠđồng đi. Tây Môn Khánh định thân tiễn ra cổng nhưng không kịp, Phan đạo sĩ đã phất tay áo mà đi như gió cuốn.
Tây Môn Khánh quay và o sai gia nhân dá»n dẹp lá»… đà n, lòng buồn khổ vô cùng, rồi trở lên đại sảnh, chỉ nhìn Bá Tước mà rÆ¡i lệ, Bá Tước bảo:
- Ngưá»i ta ai cÅ©ng có số mệnh, số mệnh đã định rồi thì không còn cách nà o nữa. đại ca cÅ©ng chẳng nên quá bi thương.
Nhân lúc đó đã khoảng canh tư, Bá Tước bảo:
- Äại ca mệt nhá»c, nên Ä‘i nghỉ thôi, tôi cÅ©ng vá» nhà , mai tôi sẽ lại đây sá»›m.
Tây Môn Khánh bảo: .
- Äể gia nhân nó cầm đèn đưa nhị ca vá».
Äoạn quay lại sai Äại An lấy đèn đưa Bá Tước vá».
Bá Tước vỠrồi, Tây Môn Khánh và o thư phòng một mình một bóng nghĩ ngợi lung tung. Lát sau nghĩ rằng:
“Pháp sư dặn mình là không được và o phòng Bình Nhi, nhưng là m sao mình nhẫn tâm như váºy được. Dù có chết, mình cÅ©ng phải và o nói vá»›i nà ng mấy câu sau cùngâ€.
Má»™t lúc sau, xuống phòng Bình Nhi. Tây Môn Khánh thấy nà ng Ä‘ang nằm thiêm thiếp quay mặt và o trong. Nghe biết Tây Môn Khánh tá»›i, Bình Nhi trở mình, day mặt ra há»i:
- Chà ng Æ¡i, sao chà ng không và o đây vá»›i tôi, Äạo sÄ© tế xong chưa? Có nói gì không?
Tây Môn Khánh bảo:
- Không sao đâu, nà ng cứ yên lòng.
Bình Nhi bảo:
- Không phải,chà ng nói dối tôi rồi, vừa nãy Tá» Hư dẫn hai ngưá»i lạ tá»›i đây là m ầm lên, bảo là tôi má»i pháp sư tá»›i để bắt hắn, nhưng hắn đã thưa tại âm ty, nhất định không chịu buông tha tôi, ngà y mai sẽ tá»›i bắt tôi. Nói xong hắn tức giáºn bá» Ä‘i.
Tây Môn Khánh nghe xong báºt khóc mà bảo:
- Nà ng Æ¡i, tôi chỉ mong có nà ng là m bạn cho tá»›i bạc đầu, ngỠđâu nà ng bá» tôi Ä‘i sá»›m như váºy.
Nói xong phục xuống bên giưá»ng khóc ngất. Bình Nhi xúc động ôm lấy đầu Tây Môn Khánh mà khóc. Lát sau má»›i nức nở mà bảo:
- Chà ng Æ¡i, tôi cÅ©ng chỉ nguyện được bên chà ng tá»›i lúc răng long đầu bạc, nhưng tôi không có phúc, bây giá» gần đất xa trá»i, tôi muốn nói vá»›i chà ng và i câu,gia đình nà y lá»›n, nhiá»u công việc, mà chà ng lại má»™t thân má»™t mình, không ai giúp đỡ,cho nên phà m việc gì, cÅ©ng phải từ tốn tháºn trá»ng, không nên nóng nẩy mà có hại. Äại nương là ngưá»i tốt, sau nà y sẽ sinh con trai cho chà ng. Bây giá» chà ng Ä‘ang là m quan, thì nên bá»›t Ä‘i ăn uống bên ngoà i,nếu bắt buá»™c phải Ä‘i thì cÅ©ng nên vá» nhà sơớ m.Gia sá»± phức tạp, tôi còn sống thì lo giúp chà ng, nay chết Ä‘i thì cÅ©ng có và i lá»i khuyên chà ng,chứ còn ai để tâm mà nói cho chà ng hay.
Tây Môn Khánh nghe xong như dao đâm trong lòng, khóc mà nói:
- Nà ng Æ¡i, những Ä‘iá»u nà ng vừa nói, tôi xin ghi nhá»›, nà ng đừng quá lo âu cho tôi. Tây Môn Khánh nà y bạc phúc, không cùng nà ng được là m vợ chồng cho đến lúc trá»n Ä‘á»i, tháºt là trá»i giết tôi váºy.
Bình Nhi lại nói tới chuyện Nghênh Xuân, đoạn nói thêm:
- Tôi cÅ©ng đã thưa vá»›i Äại nương rồi. Tôi chết thì để Nghênh Xuân hầu hạ Äại nương, còn Tú Xuân thì Nhị nương đã gia Æ¡n cho nó được hầu hạ rồi. Nhị nương hiện cÅ©ng thiếu ngưá»i sai bảo,thôi để Tú Xuân nó vá» hầu hạ cÅ©ng được.
Tây Môn Khánh bảo:
- Nà ng cứ yên tâm, nà ng có mệnh hệ nà o thì trong nhà nà y không ai dám xua Ä‘uổi những gia nhân a hoà n từng hầu hạ nà ng đâu. Äến ngay cả nhÅ© mẫu cÅ©ng nên giữ lại, để tôi bảo nó coi sóc bà n thá» cho nà ng.
Bình Nhi nói:
- Việc gì mà phải láºp bà n thá», rước thần chá»§ cá»§a tôi vá» năm ba ngà y rồi cho há»a thiêu linh vị là được rồi.
Tây Môn Khánh nói ngay:
- Sao nà ng lại nói váºy, Tây Môn Khánh nà y còn sống ngà y nà o thì còn lo thá» phụng nà ng ngà y đó.
Nói và i ba câu chuyện nữa.Bình Nhi bảo:
- Thôi,chà ng đi ngủ đi, khuya quá rồi.
Tây Môn Khánh đáp:
- Tôi không ngủ đâu, tôi ở đây với nà ng
Bình Nhi bảo:
- Tôi chưa chết sớm đâu, vả lại nơi nà y ô uế, chà ng ở lại không tiện.
Tây Môn Khánh bất đắc dÄ© phải trở vá» phòng Nguyệt nương, sau khi đã dặn a hoà n coi sóc Bình Nhi cẩn tháºn.
Tây Môn Khánh trò chuyện với Nguyệt nương và i câu rồi nói:
- Vừa rồi, tôi có tá»›i thăm Bình Nhi, thấy nói năng tỉnh táo lắm, biết đâu trá»i thương mà để sống.
Nguyệt nương bảo:
- Chà ng tháºt không biết gì cả, mắt thì lạc cả tinh thần, môi thì khô tÃm Ä‘i như váºy mà còn hy vá»ng ná»—i gì, tôi cho là chỉ còn trong sá»›m chiá»u mà thôi. Còn chuyện nói năng tỉnh táo, tức là đã gần tá»›i lúc rồi đó.
Tây Môn Khánh ngáºm ngùi bảo:
- Bình Nhi vá» nhà nà y mấy năm, ngưá»i trên kẻ dưới, chẳng là m mất lòng má»™t ai, tháºt là ngưá»i tốt vô cùng, váºy mà ...
Nói tới đó lại nghẹn ngà o mà khóc. Nguyệt nương cũng xúc động, nước mắt lã chã tuôn rơi.
Trong khi đó. Bình Nhi há»i gia nhân:
- Bây giỠlà canh mấy rồi?
Nghênh Xuân đáp:
- Gà chưa gáy, chắc chỉ mới quá canh tư.
Bình Nhi bảo Nghênh Xuân đắp chăn cho mình rồi cho đi ngủ. Vương sư bà cùng đám gia nhân cũng đi ngủ.
Nghênh Xuân thì ngồi dá»±a ngay chân giưá»ng Bình Nhi mà chợp mắt. Äang lúc mÆ¡ mà ng thì thấy Bình Nhi tụt xuống giưá»ng, lay vai Nghênh Xuân mà bảo:
- Các ngươi ở lại coi nhà nhé, ta đi đây.
Nghênh Xuân hoảng hốt đứng dáºy, thì giáºt mình tỉnh má»™ng, vá»™i tá»›i bên giưá»ng, đưa tay lên mÅ©i Bình Nhi, thì thấy hÆ¡i thở không còn nữa. Ngá»n đèn trên bà n vẫn leo lét cháy.
Thương thay cho Bình Nhi má»™t ngưá»i tuyệt sắc giai nhân, mà cuá»™c Ä‘á»i ngẫm lại chỉ như giấc má»™ng. Nghênh Xuân kêu khóc rầm rÄ©, đánh thức má»i ngưá»i dáºy, rồi khêu đèn to lên, Ä‘em tá»›i gần giưá»ng coi kỹ, thì thấy Bình Nhi quả đã ra ngưá»i thiên cổ, mặt giưá»ng, huyết ra lênh láng từng vÅ©ng.
Äám a hoà n vừa kêu khóc vừa chạy và o phòng Nguyệt nương báo hung tin. Tây Môn Khánh và Nguyệt nương láºt Ä‘áºt chạy xuống, kéo tấm chăn phá»§ mặt ra, thấy nét mặt Bình Nhi vẫn bình thản như lúc còn sống, hÆ¡i thở đã dứt nhưng thân thể vẫn còn hÆ¡i âm ấm. Tây Môn Khánh xúc động khôn cùng, ôm lấy đầu Bình Nhi mà khóc:
- Nà ng Æ¡i, con ngưá»i nhân nghÄ©a, nhiá»u tÃnh tốt mà chết như thế nà y sao? Nà ng bá» tôi mà đi tức là giết tôi rồi, nà ng có biết không? Tôi chắc cÅ©ng không sống lâu được đâu.
Nói xong lại váºt mình than khóc. Nguyệt nương cÅ©ng khóc nức nở mà không nói được lá»i nà o. Ngay sau đó, Kiá»u Nhi, Ngá»c Lâu, Tuyết Nga, Kim Liên cùng gia nhân đầy tá»› lá»›n nhá» trong nhà cÅ©ng kéo đến khóc lóc, tiếng khóc vang động cả má»™t vùng.
Nguyệt nương bảo:
- Không biết Lục muội đi và o giỠnà o, sao không mặc áo cho tỠtế.
Ngá»c Lâu sá» và o ngưá»i Bình Nhi rồi nói:
- Ngưá»i hãy còn âm ấm, má»›i Ä‘i đây thôi. Lúc nà y mình không thay xiêm áo sạch cho Lục muá»™i thì còn đợi gì nữa.
Trong khi đó Tây Môn Khánh cứ gục lên ngưá»i Bình Nhi mà khóc:
- Nà ng Æ¡i, nà ng ở vá»›i tôi trong vòng ba năm, chẳng mất lòng ai bao giá», nay nà ng Ä‘i tháºt là trá»i hại tôi, mà cÅ©ng là tôi đã hại nà ng.
Nguyệt nương thấy váºy hÆ¡i pháºt ý bảo:
- Ngưá»i ta đã chết rồi, chà ng chỉ nên khóc và i tiếng là đủ, không nên ôm ấp như thế, e tá» khà lây và o ngưá»i không tốt, ngưá»i ta ai cÅ©ng có số, là m sao giữ lại được.
Äoạn quay sang bảo Kiá»u Nhi và Ngá»c Lâu :
- Hai muá»™i muá»™i lấy chìa khóa mở tá»§ chá»n Ãt xiêm áo má»›i ra để thay cho lục muá»™i.
Lại bảo Kim tiên:
- Còn tôi với Ngũ muội thì chải lại đầu tóc cho Lục muội.
Tây Môn Khánh ngẩng dáºy bảo Nguyệt nương:
- Chá»n những xiêm áo nà o ngà y thưá»ng Bình Nhi thÃch nhất, thì lấy ra mà thay.
Nguyệt nương bảo Kiá»u Nhi và Ngá»c Lâu:
- Váºy thì lấy cái áo má»›i may bằng gấm đại hồng và cái quần bằng gấm mà u liá»…u lục, cùng vá»›i bá»™ quần áo do Kiá»u thân gia tặng cho Lục muá»™i lúc trước, lại lấy thêm cả cái áo Ä‘oạn bạch và cái quần lụa hoà ng yến, má»›i may nữa.
Nghênh Xuân cầm đèn, Ngá»c đâu cầm chìa khóa. Cùng Kiá»u Nhi mở rương tìm ba bá»™ quần áo cho Bình Nhi. Kiá»u Nhi ôm tất cả tá»›i giưá»ng Bình Nhi. Nguyệt nương coi qua rồi tiếp tục cùng Kim Liên chải đầu, dùng trâm và ng cà i tóc cho Bình Nhi. Kiá»u Nhi há»i:
- Còn hà i thì dùng hà i gì?
Kim Liên nói:
- Thưá»ng ngà y Lục thư vẫn thÃch đôi hà i đại hồng gót cao, đôi đó Lục thư má»›i chỉ mang được có hai lần. Nên lấy ra Ä‘i cho Lục thư.
Nguyệt nương bảo:
- Không được đâu, đôi đó mang xuống âm ty là m sao được, lấy đôi hà i tÃm đế bằng cho dá»… Ä‘i.
Kiá»u Nhi vá»™i bảo Nghênh Xuân lấy ra. Má»i ngưá»i xúm nhau mà lo cho Bình Nhi, chỉ lát sau thì đầu tóc quần áo cho Bình Nhi đã chỉnh tá».
Tây Môn Khánh sai gia nhân dá»n dẹp đại sảnh, rồi cho Ä‘em thi hà i Bình Nhi lên, đặt ở giữa, trước có hương án, gia nhân đứng hầu hai bên để thắp hương.
Äại An cÅ©ng được sai Ä‘i má»i Từ tiên sinh tá»›i coi ngà y giỠđất cát.
Nguyệt nương sai quét dá»n tòa nhà Bình Nhi ở rồi cho khóa hết các cá»a lại, chỉ dà nh má»™t phòng nhỠđể gia nhân ở đó coi nhà . Phùng lão cùng nhÅ© mẫu và hai a hoà n thấy chá»§ đã chết thì cứ váºt mình lăn khóc thảm thiết, khóc tá»›i tắt cả tiếng, khô cả nước mắt, chỉ thấy miệng há ra mà không nghe thấy tiếng gì cả.
Vương bà thì luôn miệng tụng kinh cho Bình Nhi, từ kinh Máºt Äa tâm, kinh Dược sư,tá»›i kinh Giải quan, kinh Lăng Nghiêm. Trong khi đó, Tây Môn Khánh cứ đấm và o ngá»±c mình, rồi lại ôm lấy thi hà i Bình Nhi mà khóc đến khan tiếng trên đại sảnh.
Gà gáy sáng thì Từ tiên sinh tới,lễ rồi nói với Tây Môn Khánh:
- Xin thà nh kÃnh phân ưu cùng lão gia, phu nhân Ä‘i và o lúc nà o?
Tây Môn Khánh gạt lệ đáp:
- GiỠgiấc thì không rõ lắm, lúc tôi đi ngủ thì khoảng canh tư. Sau đó thì gia nhân a hoà n cũng mệt mõi ngủ thiếp đi, thà nh thỠkhông biết chắc tiểu thiếp tôi đi và o giỠnà o.
Từ tiên sinh bảo:
- Không sao, để tôi coi.
Nói xong bước tá»›i gần thi hà i bình Nhi, láºt mặt vạch mắt coi rồi quay ra nói:
- Như váºy là phu nhân đây Ä‘i và o lúc canh năm hai khắc.
Tây Môn Khánh sai lấy giấy bút ra .Từ tiên sinh viết rằng:
“Cố Cẩm Y Tây Môn phu nhân chi tang phu nhân há» Lý, sinh giá» ngá» ngà y rằm tháng giêng, nam Tân mùi, mất giá» Sá»u ngà y mưá»i bảy, tháng chÃn năm Äinh Dáºu.â€
Äoạn ngẩng lên nói:
- Hôm nay là ngà y BÃnh Tý, tháng Máºu Tuất, như váºy là phạm và o Thiên dịa vãng vong, trong nhà nên tránh tiếng khóc, như váºy sau đám tang, trong nhà má»›i không bị tai ương. Trong lúc tẩn liệm thì kỵ những ngưá»i tuổi long, hổ, kê. xà .
Nguyệt nương lại bảo Äại An nhá» Từ tiên sinh coi sách xem Bình Nhi sẽ Ä‘i vỠđâu. Từ tiên sinh mở sách ra coi rồi bảo:
- Chết và o giá» Sá»u, ngà y BÃnh Tý, thế nà y là ứng và o Bảo Bình cung. Kiếp trước là con cá»§a nhà há» Vương ở Tân Châu, có đánh chết má»™t con dê cái đương có mang. Nay sinh là m con gái nhưng thuá»™c tuổi Mùi, tuy lấy được chồng quý nhân, nhưng luôn luôn bệnh táºt, sinh con thì yểu vong, rồi vì buồn giáºn mà chết. Nay chết Ä‘i thì chÃn ngà y sau sẽ đầu thai là m con gái nhà há» Viên ở phá»§ Khai Phong, nhà nghèo khó gian nan, đến năm mưá»i hai tuổi thì được gả bán cho má»™t phú ông, được hưởng sung sướng, thá» bốn mươi hai tuổi.
Nguyệt nương và đám tiểu thiếp nghe xong Ä‘á»u than thở không thôi. Tây Môn Khánh lại nhá» xem ngà y giá» an táng. Từ tiên sinh há»i:
- Lão gia định quà n tại nhà bao lâu?
Tây Môn Khánh khóc mà đáp:
- Tôi không nỡ chôn ngay, có lẽ cũng phải quà n tại nhà năm bảy ngà y.
Từ tiên sinh mở sách coi rồi bảo:
- Lão gia yên tâm, có thể quà n tại nhà lâu được. Giá» Ngá» ngà y mồng tám tháng mưá»i, giá» Mùi thì an táng. Có váºy thì má»›i không phạm và o ngưá»i nà o trong gia đình.
Tây Môn Khánh bảo:
- Ngà y mưá»i hai đưa đám cÅ©ng được.
Từ tiên sinh lại viết giấy để phá»§ lên ngưá»i cho Bình Nhi, rồi trở ra nói:
- Giá» Thìn ngà y mưá»i chÃn thì cho tẩm liệm.
Äoạn cáo từ mà vá». Lúc đó trá»i đã sáng rõ. Tây Môn Khánh tiá»…n Từ tiên sinh, rồi trở và o sai Äại An cưỡi lừa ra ngoại thà nh báo tin cho Hoa Äại cữu,đồng thá»i phân phối gia nhân, sai báo tin cho các thân bang quyến thuá»™c biết. Sau đó lại sai gia nhân ra nha môn thưa vá»›i Hạ Äá» hình xin nghỉ, lại sai ra liệm vải lụa ở đưá»ng Sư Tá» lấy vá» hai chục xấp lụa trắng để may tang phục cho má»i ngưá»i trong nhà . Phó may há» Triệu và nhiá»u thợ may khác được gá»i tá»›i để may cắt cấp kỳ. Lại bá» ra má»™t trăm lạng, sai Bôn Tứ ra ngoại thà nh mua lụa quý để tẩm liệm.
Tây Môn Khánh nhá»› tá»›i Bình Nhi, từ nét mà y khuôn mặt, chẳng muốn xa rá»i, chợt nghÄ© ra má»™t chuyện liá»n cho gá»i Lai Bảo tá»›i há»i :
- Ở đâu có há»a sÄ© tà i ba thì má»i lại đây để vẽ cho Lục nương má»™t bức truyá»n thần. Ta quên mất đấy.
Lai Bảo nói :
- Lúc trước có Hà n tiên sinh, truyá»n thần rất giá»i, Hà n tiên sinh nguyên là Há»a sÄ© trong Ä‘iện Tuyên Hòa, nhưng nay bị cách chức nằm nhà .
Tây Môn Khánh bảo: .
- Váºy thì ngươi biết Hà n tiên sinh ở đâu, má»i lại đây ngay cho ta.
Lai Bảo vâng lá»i Ä‘i ngay.
Tây Môn Khánh sau nhiá»u ngà y lo lắng, nhiá»u đêm mất ngá»§, nay Bình Nhi chết lại thương tâm xúc cảm nên tinh thần rối loạn, gắt gá»ng ầm Ä©, đánh mắng gia nhân, rồi lại quay và o ôm lấy thi hà i Bình Nhi mà khóc. Äại An đứng bên, cÅ©ng im lặng mà khóc. Nguyệt nương báºn rá»™n chỉ huy đám tiểu thiếp và gia nhân lo việc, thấy Tây Môn Khánh quá bi cảm, quên cả uống trà buổi sáng, khóc đến khan cả tiếng, bèn tá»›i bảo:
- Chà ng việc gì phải quá bi thương như váºy, ngưá»i chết đã chết rồi, khóc mấy cÅ©ng không sống lại được. Suốt mấy đêm nay chà ng không ngá»§, đầu không chải, mặt không rá»a, cÆ¡m nước không uống không ăn, đến sắt đá cÅ©ng không chịu nổi đừng nói là ngưá»i. Bây giá» chà ng nên rá»a mặt, chải đầu rồi ăn uống cái gì cho khá»e thì má»›i lo việc được, chứ nhưng mà ốm Ä‘au nằm má»™t chá»— rồi công việc đây biết là m sao?
Ngá»c Lâu há»i:
- Thì ra gia gia nãy giá» vẫn chưa rá»a mặt sao?
Nguyệt nương đáp:
- Rá»a đâu mà rá»a, hồi nãy tôi có cho chuẩn bị nước và khăn sẵn sà ng, rồi sai gia nhân ra má»i và o rá»a mặt nhưng gia gia Ä‘áºp cho tên gia nhân má»™t cái nên thân, có đứa nà o dám ra má»i nữa đâu.
Kim Liên cũng nhân đó nói:
- Hồi nãy tôi cÅ©ng có khuyên gia gia là dầu sao thì Lục nương cÅ©ng đã Ä‘i rồi, gia gia nên rá»a mặt chải đầu, ăn cái gì cho khá»e rồi lo việc váºy mà gia gia mắng chá»i tôi là dâm phụ nà y, dâm phụ kia, bảo là không liên can gì đến tôi, lại còn kết tá»™i tôi là m cho Lục nương buồn giáºn mà chết nữa chứ.
Nguyệt nương bảo:
- Thương thì để trong lòng, việc gì mà phải ầm Ä© lên như thế. Ngưá»i chết đã chết rồi, váºy mà chẳng sợ tá» khÃ, cứ ôm ấp, ká» má ká» môi mà khóc gá»i như thế bao giá» không cÆ¡ chứ.
Má»i ngưá»i Ä‘ang nói chuyện thì KÃnh Tế ôm mấy xấp lụa Thá»§y quang và o thưa:
- Gia gia nói là Äại nương dùng lụa nà y để may khăn tay cho má»i ngưá»i trong nhà , còn thừa thì để may quần áo cho các nương nương.
Nguyệt nương sai a hoà n nháºn lụa rồi bảo:
- Ngươi ra thưa vá»›i gia gia là sáng đã lâu rồi, gia gia nên rá»a mặt chải đầu rồi ăn sáng cho khá»e.
KÃnh Tế đáp:
- Con không dám đâu, hồi nãy có má»™t tên gia nhân ra má»i gia gia và o ăn sáng, bị gia gia đá cho má»™t đá gần chết, bây giá» con ra chá»c giáºn là m gì.
Nguyệt nương bảo:
- Ngươi không dám để ta sai ngưá»i khác váºy.
Lát sau, Nguyệt nương cho gá»i Äại An và o bảo:
- Gần trưa rồi mà gia gia ngưá»i chỉ mải khóc, quên cả ăn uống, váºy ngươi Ä‘em đồ ăn lên, rồi má»›i Ôn tiên sinh tá»›i cùng ăn, thù tiếp cho gia gia.
Äại An đáp:
- Tôi đã nhá» ngưá»i má»i Tạ đại gia và Ứng nhị gia tá»›i rồi, lát nữa Äại nương cho Ä‘em đồ ăn ra, có hai ngưá»i đó khuyên giải thì thế nà o gia gia cÅ©ng ăn.
Nguyệt nương bảo:
- Thằng khốn, đến chúng tao đây mà còn chưa biết gia gia ăn lúc nà o, mà y là m sao biết là có hai ngưá»i đó thì gia gia chịu ăn?
Äại An đáp:
- Äại nương không biết, Tạ đại gia và Ứng nhị gia là hai bạn thân cá»§a gia gia, nói gì gia gia cÅ©ng nghe, nay hai ngưá»i đó chỉ nói và i câu là gia gia chịu ăn uống ngay, hai ngưá»i đó nói má»™t hồi là gia gia vui vẻ tươi cưá»i ngay cho mà xem.
Trong nà y Ä‘ang nói chuyện thì Ứng, Tạ hai ngưá»i đã tá»›i đại sảnh, phục lạy trước hương án mà khóc rằng:
- Tẩu tẩu là ngưá»i nhân nghÄ©a váºy mà bị Kim Liên ám hại, là m cho buồn giáºn mà chết, chúng tôi tháºt Ä‘au khổ vô cùng.
Hai ngưá»i khóc than kể lể má»™t hồi thì Tây Môn Khánh má»›i và o thư phòng cạnh đại sảnh, trò chuyện vá»›i Ôn tú tà i. Bá Tước há»i:
- Tẩu tẩu quy tiên và o giá» nà o váºy?
Tây Môn Khánh thổn thức:
- Giá» Sá»u
Bá Tước nói:
- Tôi vá» tá»›i nhà thì cÅ©ng quá canh tư, tiện ná»™i há»i thăm, tôi nói là nhỠâm đức, tẩu tẩu cÅ©ng có thể qua khá»i. Nà o ngá» vừa đặt mình xuống, má»›i chợp mắt đã nằm má»™ng thấy đại ca sai gia nhân đến má»i tôi, bảo là tá»›i ăn tiệc mừng thăng quan. Tôi tá»›i thì thấy đại ca mặc áo đại hồng, rút trong tay áo ra hai cây trâm và ng cho tôi coi rồi bảo: “Má»™t cây gãy rồiâ€. Tôi tỉnh dáºy, biết là có Ä‘iá»m dữ, cứ trằn trá»c không yên. Tiện ná»™i thấy váºy liá»n há»i tôi, tôi đáp: “Nà ng không biết đâu, để sáng ra xem sao đã.Vừa sáng thì có thằng Kỳ Äồng tá»›i gá»i tôi ngay, quả nhiên là tẩu tẩu không còn.
Tây Môn Khánh bảo:
- Äêm qua tôi cÅ©ng nằm má»™ng y như nhị ca váºy. Tôi má»™ng thấy Äịch gia ở Äông Kinh tặng sáu cây trâm quý, trong đó có má»™t cây gãy. Tôi bảo: “Tháºt tiếc quáâ€. Tỉnh dáºy,tôi cÅ©ng nói lại ngay vá»›i tiện ná»™i. Äúng lúc đó thì nghe tin Lục nương tôi đã từ trần. Tháºt là trá»i không thương tôi bắt tôi phải khổ. Tôi là m tá»™i lệnh gì mà trá»i lại Ä‘oạt mất ngưá»i yêu quý nhất Ä‘á»i cá»§a tôi. Tháºt là trá»i giết tôi Ä‘i còn hÆ¡n. Má»›i đây đã mất đứa con trai,bây giá» lại mất thiếp quý, tháºt không hiểu tôi còn sống là m gì. Tiá»n bạc chức tước có dùng được gì đâu.
Bá Tước bảo:
- Äại ca nói váºy là sai rồi, tẩu tẩu là m bạn vá»›i đại ca bấy lâu nay nhất đán quy tiên, lẽ nà o không thương không tiếc, nhưng đại ca cÅ©ng không nên quá bi cảm mà hại đến sức khá»e. Äại ca lại còn các tẩu tẩu khác, đại ca là cây tùng cho các tẩu tẩu nương tá»±a, phải giữ mình má»›i được. Nay đại ca có thương tiếc tẩu tẩu thì nên má»i tăng sÄ© tá»›i tụng kinh siêu thoát, rồi lo tống táng chu đáo, như váºy là đại ca táºn tâm táºn lá»±c rồi, tẩu tẩu cÅ©ng được mát lòng mát dạ. Lá»i tôi nói tháºt, xin đại ca nghÄ© lại.
Tây Môn Khánh nghe Bá Tước nói xong thì không khóc nữa, sai gia nhân Ä‘em trà lên, lại bảo Äại An:
- Ngươi và o trong bảo lo đem đồ ăn lên đây ta cùng Tạ gia, Ứng gia và Ôn sư dùng.
Bá Tước há»i:
- Váºy từ sáng tá»›i giỠđại ca chưa ăn uống gì sao?
Tây Môn Khánh đáp:
- Thì từ lúc Nhị ca vỠnhà , tôi cứ bấn loạn cả lên, sau đó thì Lục nương tôi từ trần, đã ăn uống gì đâu.
Bá Tước bảo:
- Váºy thì không được, tẩu tẩu như cái cà nh cái lá, mà đại ca như cái thân cái gốc, phải ăn uống đầy đủ để lo việc. Ngưá»i chết thì đã chết rồi, nhưng ngưá»i sống thì phải sống chứ.
Tháºt là :
Lá»i kia giảm mối Ä‘oạn trưá»ng
Lá»i kia giảm bá»›t sầu thương cho ngưá»i.
Tây Môn Khánh nghe Bá Tước khuyên giải, cũng nguôi ngoai đôi phần.
|

12-10-2008, 10:40 AM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 64
Rộn Rịp Ma Chay
Tây Môn Khánh nhá» Bá Tước khuyên giải nên cÅ©ng tạm khuây khá»a, Ä‘ang trò chuyện thì hai anh em Ngô Äại cữu và Ngô Nhị cữu tá»›i phân ưu. Hai ngưá»i là m lá»… trước bà n thá» Bình Nhi rồi má»›i vái chà o Ứng Bá Tước và trò chuyện cùng má»i ngưá»i.
Trong khi đó Äại An và o trong thưa vá»›i Nguyệt nương:
- Äó, Äại nương thấy không? Tôi nói có sai đâu. Äại nương không tin, nhưng thá» há»i tại sao Ứng nhị gia chỉ tá»›i nói và i câu là gia gia sai Ä‘em đồ ăn ra?
Kim Liên bảo:
- Thằng giặc chết đâm nà y gá»›m lắm, gia gia Ä‘i đâu cÅ©ng có nó Ä‘i theo, hèn gì nó chẳng hiểu tÃnh nết gia gia.
Äại An cưá»i:
- Tôi theo hầu gia gia từ lúc tôi còn nhá», nay lại không biết rõ bụng dạ cá»§a chá»§ hay sao.
Nguyệt nương há»i: .
- Có những ai cùng ăn với gia gia?
Äại An đáp: .
- Thì có Ngô Äại cữu và Ngô Nhị cữu má»›i tá»›i, lại có Ôn sư phụ, Ứng nhị gia, Hà n quản lý và cáºu KÃnh Tế, kể luôn gia gia là tám ngưá»i tất cả.
Nguyệt nương bảo:
- Cáºu KÃnh Tế thì để má»i và o trong nà y ăn được rồi, việc gì lại phải ngồi ở ngoà i đó.
Äại An thưa:
- Cáºu ấy đã ngồi rồi, má»i và o e không tiện.
Nguyệt nương dặn:
- Ngươi bảo mấy đứa nó và o bếp đem đồ ăn lên, còn ngươi thì đem riêng cháo cho gia gia ăn, sợ là gia gia mệt, không nên ăn đồ nặng.
Äại An đáp:
- Gia nhân ở nhà còn ai đâu, gia gia sai đi báo tang hết rồi.
Vương Kinh thì được sai tới nhà Trương thân gia để mượn cái gì đó.
Nguyệt nưá»ng há»i:
- Thế còn thằng Thư Äồng đâu, không sai nó là m thì để là m gì?
Äại An đáp:
- Thư Äồng thì Ä‘ang cùng Há»a Äồng đứng hầu bên linh cữu để lo việc nhang đèn. Xuân Hồng thì gia gia sai Ä‘i đổi lụa vì cho là không phải thứ lụa tốt, bây giá» phải đổi lấy thứ lụa sáu tiá»n má»™t xấp để may tang phục.
Nguyệt nương bảo:
- May tang phục thì dùng thứ lụa năm tiá»n má»™t xấp là được rồi. Việc gì còn phải Ä‘i đổi nữa. Nhưng thôi, bây giá» ngươi phải gá»i thêm Há»a Äồng hay đứa nà o cùng ngươi Ä‘em đồ ăn lên chứ để gia gia đợi mãi sao đây?
Äại An lui ra cùng Há»a Äồng dá»n bà n bưng đồ ăn lên. Má»i ngưá»i Ä‘ang ăn uống thì Bình An và o thưa:
- Hạ Äá» hình sai lÃnh hầu tá»›i để giúp việc.
Nói xong đưa thiếp cá»§a Hạ Äá» hình lên. Tây Môn Khánh xem xong bảo:
- Lấy Ãt tiá»n thưởng cho há», rồi bảo viết thiếp cảm tạ Hạ lão gia.
Má»i ngưá»i ăn xong, Äại An và Há»a Äồng dá»n dẹp bát đũa thì Lai Bảo dẫn há»a sư Hà n tiên sinh tá»›i.
Chủ khách thi lễ xong, Tây Môn Khánh bảo:
- Phiá»n tiên sinh vẽ cho má»™t bức truyá»n thần.
Hà n tiên sinh đáp:
- Xin vâng.
Ngô Äại cữu bảo:
- Nên vẽ ngay Ä‘i, cháºm trá»… e rằng dung nhan thay đổi mất.
Hà n tiên sinh đáp:
- Không sao, tôi xin bắt đầu ngay.
Tây Môn Khánh má»i uống trà . Bá»—ng Bình An và o báo:
-Hoa đại cá»u tá»›i.
Hoa đại cữu tá»›i trước linh sà ng lạy khóc má»™t hồi, rồi thi lá»… và cùng má»i ngưá»i trò chuyện, Ä‘oạn há»i:
- Lục nương Ä‘i và o giá» nà o váºy?
Tây Môn Khánh đáp:
- Äúng giá» Sá»u. Trước đó còn nói chuyện vá»›i tôi tỉnh táo lắm. Nhưng lúc tôi vừa chợp mắt ngá»§ được chút thì a hoà n tá»›i báo là tiểu thiếp tôi đã Ä‘i rồi.
Hoa đại cá»u hay Hà n tiên sinh ngồi bên, đằng sau có tiểu đồng cầm giấp bút và giá vẽ bèn há»i:
- Dượng định cho truyá»n thần đấy à ?
Tây Môn Khánh ứa lệ đáp:
- Tôi yêu quà nà ng lắm, nay nà ng khuất đi rồi thì tôi muốn có hình ảnh của nà ng để thỉnh thoảng ra và o nhìn cho đỡ nhớ.
Nói xong sai gia nhân mở các cá»a bên trong cho ngưá»i và o chá»— đặt linh sà ng. Hà n tiên sinh xin phép mở vải che mặt Bình Nhi ra, thấy nà ng tuy bệnh lâu ngà y nhưng nhan sắc không giảm sút, nét mặt bình thản như còn Ä‘ang sống. Má còn tươi, môi còn hồng, dung nhan vẫn tháºp phần khả ái. Tây Môn Khánh nhìn mặt Bình Nhi, lại không nén nổi xúc động, che mặt mà khóc, Hà n tiên sinh chuẩn bị đồ nghá». Bá Tước bảo:
- Tiên sinh à , đây là Lục nương đã khuất rồi mà dung nhan vẫn còn như váºy đó, tiên sinh không biết chứ lúc sinh thá»i, dung nhan còn muôn phần diá»…m lệ hÆ¡n nhiá»u.
Hà n tiên sinh nói:
- Dạ Ä‘iá»u đó chúng tôi đã biết.
Äoạn quay sang Tây Môn Khánh:
- Dám há»i lão gia, có phải ngà y mồng má»™t tháng tám vừa rồi phu nhân đây có tá»›i dâng hương tại Nhạc miếu phải không? Nếu đúng thì hôm đó tôi đã có hân hạnh diện kiến.
Tây Môn Khánh đáp:
- Äúng váºy đó, ngà y ấy tiểu thiếp tôi còn đẹp lắm. Tiên sinh cố nhá»› lại mà vẽ giùm má»™t bức tháºt lá»›n chỉ có khuôn mặt, và má»™t bức bán thân. Tiên sinh dụng tâm giùm cho, tôi xin tặng mưá»i lạng bạc và má»™t xấp lụa quý.
Hà n tiên sinh đáp:
- Lão gia dặn, tôi đâu dám chẳng táºn tâm.
Nói xong, dá»±ng giá vẽ, phác há»a và i nét bán thân rồi trao cho má»i ngưá»i coi thá». Má»i ngưá»i xúm và o coi thì thấy:
Mặt hoa nét ngá»c rà nh rà nh
Da tuyệt hơi thơm thoang thoảng.
Má»›i chỉ và i nét đơn sÆ¡ đã rõ ra là má»™t bức há»a mỹ nhân, má»i ngưá»i trầm trồ khen tặng tà i danh há»a. Tây Môn Khánh bảo Äại An:
- Äem bức há»a nà y và o cho Äại nương coi thá» xem có đẹp không, có giống không, có cần sá»a đổi gì không.
Äại An vâng lá»i, cầm bức há»a và o đưa cho Nguyệt nương coi rồi thưa:
- Gia gia nói là Äại nương coi thá» bức phác há»a nà y xem có đẹp không, và có chá»— nà o không giống thì để Hà n tiên sinh sá»a lại
Nguyệt nương coi qua rồi bảo:
- Sao mà vẽ vá»i quá, ngưá»i chết giá» nà y đã Ä‘i tá»›i phương nà o rồi, còn lưu lại hình ảnh là m gì.
Kim Liên bảo:
- Vẽ hình để lại cho con cháu thá» lạy cÅ©ng được chứ gì. Nay mai sáu ngưá»i chết cả sáu thì vẽ sáu bức truyá»n thần mà để lại.
Ngá»c Lâu coi bức há»a rồi nói:
- Äại nương coi nà y, bức há»a tháºt giống ngưá»i, cứ y như là lúc Lục muá»™i còn sống ấy thôi. Tuy nhiên có cái miệng chưa được giống lắm.
Nguyệt nương coi lại rồi bảo:
- Góc trán bên trái hÆ¡i thấp má»™t chút, mà lông mà y Lục nương cong hÆ¡n thế nà y má»™t chút, nên nói vá»›i há»a sư là coi kỹ lại mặt Lục nương mà sá»a lại cho tháºt giống.
Äại An nói:
- Hà n tiên sinh lúc trước có được diện kiến Lục nương má»™t lần tại Nhạc miếu rồi, nên má»›i chỉ phác há»a mà đã giống như váºy đó, bây giá» sá»a lại cÅ©ng dá»….
Äang nói thì Vương Kinh và o thưa:
- Các nương nương coi xong thì cho Ä‘em ra để Kiá»u thân gia coi. Kiá»u thân gia tá»›i nãy giá» và đang chá» coi đó.
Äại An bèn cầm bức phác há»a ra nói:
- Các nương nương bảo là miệng chưa được giống lắm, góc trán bên trái hơi thấp một chút, lông mà y phải cong hơn một chút.
Hà n tiên sinh tiếp lấy bức há»a bảo:
- Không sao, để sá»a lại là được ngay.
Äoạn loay hoay sá»a lại rồi đưa cho Kiá»u đại há»™ xem. Kiá»u đại há»™ coi xong bảo:
- Bức truyá»n thần nà y quả là linh động như ngưá»i sống, có Ä‘iá»u là không nói được mà thôi.
Tây Môn Khánh hà i lòng lắm, gá»i gia nhân Ä‘em rượu ra, tá»± tay rót má»i Hà n tiên sinh ba chung, lại sai lấy má»™t xấp lụa quý và mưá»i lạng bạc ra đưa trước, Ä‘oạn nói:
- Phiá»n tiên sinh dụng tâm dùm cho, miá»…n sao từ nay tá»›i ngà y đưa đám mà có là được rồi, má»™t bức chân dung và má»™t bức bán thân, tiên sinh nhá»› giùm cho. Rồi phiá»n tiên sinh tìm cho mấy cái khung tháºt đẹp.
Hà n tiên sinh đáp:
- Xin lão gia cứ yên tâm, những Ä‘iá»u đó tôi đã rõ, lão gia không cần phải dặn.
Lát sau, hai bức phác há»a đã vẽ xong, Hà n tiên sinh Ä‘áºy mặt Bình Nhi rồi thu xếp đồ nghá», cáo từ mà vá».
Tây Môn Khánh tiá»…n Hà n tiên sinh ra vá» rồi trở lại đại sảnh, cùng má»i ngưá»i ngắm nghÃa bá»™ áo quan vừa hoà n tất. Lát sau Kiá»u đại há»™ bảo:
- Hôm nay thân gia nên cho là m tiểu tẫn là hơn.
Tây Môn Khánh đáp:
- Vâng, hôm nay sẽ gá»i ngưá»i là m tiểu liệm, còn đại liệm thì đợi đến ngà y mồng ba.
Kiá»u Äại há»™ gáºt đầu rồi cáo từ.
Lát sau, mấv ngưá»i chuyên lo việc tẩm liệm tá»›i, Tây Môn Khánh Ä‘Ãch thân đứng coi, lại lấy má»™t hạt minh châu bá» và o miệng Bình Nhi.Lá»… tiểu liệm xong xuôi, lá»›n bé trong nhà tá» tá»±u trước linh sà ng mà khóc.
Sau đó Tây Môn Khánh xuất tiá»n để mua má»i thứ cần dùng cho đám tang. Bá Tước được cá» giữ sổ sách chi tiêu vá» tang lá»…. Hà n quản lý được giao cho năm trăm lạng để chi tiêu,Lai Hưng và Bôn Tứ được cá» là m chân mua bán váºt dụng, đồng thá»i lo việc cung cấp tiệc tùng đãi khách. Bá Tước, Hy Äại, Ôn Tú tà i và Cam quản lý cùng lo việc tiếp đãi những ngưá»i tá»›i phúng Ä‘iếu.Thôi Bản chuyên lo tháºn và xếp đặt đối trướng. Lai Bảo lo nhà cá»a phòng ốc. Xuân Hồng và Há»a Äồng lo việc hầu hạ đèn hương trên bà n thá». Những việc lặt vặt khác cÅ©ng được giao phó cho từng ngưá»i trong nhà . Công việc cắt đặt xong xuôi, ngưá»i nà o lo việc nấy.
Hôm đó Tiết thái giám cÅ©ng cho ngưá»i Ä‘em đồ lá»… và đối trướng lại phân ưu. Tây Môn Khánh thưởng xâu tiá»n cho gia nhân cá»§a Tiết thái giám, đồng thá»i sai viết thiếp cám Æ¡n.Lại cho mưá»i hai vị tăng cá»§a chùa Báo ân tá»›i tụng niệm ngà y đêm.
Hoa Äại cữu và Ngô Nhị cữu trò chuyện má»™t lúc rồi cáo từ.
Tây Môn Khánh tiá»…n ra thá»m rồi trở và o bảo Ôn Tú tà i viết hiếu thiếp, đỠbốn chữ “ Kinh phụ yểm thệâ€, rồi ra ngoà i lo đốc thúc gia nhân. Ôn tú tà i viết xong, đưa cho Bá Tước coi để há»i ý kiến, Bá Tước nói ngay:
- Thế nà y không ổn, dầu sao thì hãy còn Ngô Äại nương là chÃnh thất, là m váºy e thiên hạ dị nghị, mà Ngô Äại cữu chắc cÅ©ng không vui. Äể rồi tôi sẽ nói lại.
Má»i ngưá»i giúp Tây Môn Khánh lo việc, đến tối má»›i ai vá» nhà nấy. Hôm đó, Tây Môn Khánh sai kê má»™t cái giưá»ng nhá» gần linh sà ng để nằm ngồi nghỉ ngÆ¡i, dùng bình phong che khuất Ä‘i. chỉ cho Thư Äồng và Xuân Hồng hầu hạ, không cho ngưá»i nà o lai vãng.
Cứ sáng sá»›m thì Tây Môn Khanh và o phòng Nguyệt nương rá»a mặt và ăn sáng. Ngay từ hôm sau Tây Môn Khánh đã mặc quần áo tang, đội mÅ© trắng Ä‘i hà i trắng.
Hạ Äá» hình cÅ©ng thân tá»›i phúng Ä‘iếu. Tây Môn Khánh dùng Ôn Tú tà i tiếp đãi. Hạ Äá» hình uống trà xong, cáo từ mà vá».Trước khi vá» còn gá»i đám lÃnh trong nha môn lại dặn là phải phục dịch chu đáo, ngưá»i nà o không lo tròn pháºn sá»± sẽ bị nghiêm trị. Sau đó má»›i lên ngá»±a mà vá».
Ngô Ngân Nhi nghe tin cũng ngồi kiệu tới phúng điếu. Lạy khóc trước linh sà ng một hồi rồi và o thượng phòng chà o Nguyệt nương, đoạn khóc mà nói:
- Lục nương mất rồi, tháºt tá»™i nghiệp quá. Váºy mà chẳng ai nói gì, mãi đến hôm nay tôi má»›i biết.
Ngá»c Lâu há»i:
- Dù sao thì ngươi cÅ©ng là con nuôi cá»§a Lục nương, váºy mà Lục nương Ä‘au yếu bao lâu, chẳng thấy ngươi đến thăm gì cả.
Ngân Nhi đáp:
- Tam nương trách cứ tháºt đúng, nhưng quả là tôi không há» hay biết.
Nguyệt nương bảo: .
- Ngươi không nhá»› mà tá»›i thăm Lục nương, nhưng Lục nương thì khi nà o cÅ©ng nhá»› tá»›i ngươi, lúc lâm chung còn tặng ká»· váºt cho ngươi, ta đã giữ dùm ngươi rồi.
Äoạn quay lại bảo Tiểu Ngá»c:
- Ngươi lấy ra cho Ngân thư coi đi.
Tiểu Ngá»c chạy và o trong lấy ra má»™t cái há»™p đưa cho Ngân Nhi. Mở ra thấy có má»™t bá»™ xiêm y bằng lụa quý hai cây trâm và ng và má»™t cà nh hoa bằng và ng để cà i áo. Ngân Nhi khóc như mưa như gió rồi nói:
- Tôi mà biết Lục nương đau nặng thì đã đến hầu hạ Lục nương rồi.
Nói xong lạy tạ Nguyệt nương. Nguyệt nương má»i Ngân Nhi dùng trà rồi bảo ở lại và i ngà y.
Hôm sau lá»… tụng kinh siêu thoát Ä‘tợc cá» hà nh,lá»›n nhá» trong nhà kéo tá»›i đại sảnh lạy khóc.Lân lý xóm giá»ng sang Ä‘iếu tang, thân bằng quyến thuá»™c các nÆ¡i và các quan phá»§ trong huyện cÅ©ng tá»›i phân ưu.
Sau đó Từ tiên sinh tá»›i để coi việc đại liệm. Xong xuôi thì là m lá»… nháºp quan. Tây Môn Khánh bảo Nguyệt nương chá»n bốn bá»™ xiêm y tháºt đẹp bá» và o áo quan, bốn góc áo quan lại để bốn đĩnh bạc. Hoa Äại cữu bảo:
- Và ng bạc để dưới đất lâu ngà y sẽ tan biến Ä‘i, tống tiá»…n ngưá»i chết như váºy là không nên.
Nhưng Tây Môn Khánh nhất định không nghe.
Nháºp quan xong, áo quan được đóng Ä‘inh. Lá»›n bé trong nhà lại nhất loạt khóc than rầm rÄ©. Tây Môn Khánh khóc ngất mà nói:
- Nà ng ơi, thế là từ nay tôi chẳng bao giỠcòn thấy mặt nà ng nữa.
Khóc lóc má»™t hồi, là m lá»… xong thì má»i ngưá»i giải tán. Lát sau Tây Môn Khánh sai dá»n tiệc chay để thết đãi Từ tiên sinh, rồi tiá»…n ra vá». Lại có gia nhân và o báo là Äá»— trung thư tá»›i để đỠminh tinh. Äá»— trung thư nguyên là má»™t chức việc trong Ä‘iện Chân Tông, nhưng đã bị cách chức nằm nhà .
Tây Môn Khánh thân bước xuống thá»m đại sảnh đón lên, tá»± tay rót ba chung rượu mà má»i, có Bá Tước và Ôn Tú tà i ngồi bên tiếp chuyện. Tây Môn Khánh sai Ä‘em lụa bạch ra để Äá»— Trung thư đỠminh tinh, lại có ý muốn viết mưá»i má»™t chữ: “Chiếu phong Cẩm y Tây Môn cung nhân Lý thị cữuâ€, nhưng Bá Tước bảo:
- Vị chÃnh thất hiện còn sống, viết như váºy sao được.
Äá»— Trung thư nói:
- Äại nhân đây nói phải.
Äoạn giảng giải má»™t hồi, rồi đỠnghị là đổi chữ “cung†thà nh chữ “thấtâ€. Ôn tú tà i cÅ©ng nói:
- Hai chữ “cung nhân†là dùng cho các báºc mệnh phụ có tước vị mình không nên tiếm dụng, hai chữ “thất nhân†chỉ ngưá»i trong nhà , như thế vừa tá»± nhiên vừa là lối xưng hô thông thưá»ng, nên dùng lắm.
Tây Môn Khánh cho là phải. Minh tỉnh được viết xong, riêng hai chữ “chiếu phong†thì được thiếp và ng, Ä‘oạn cho treo trước linh cữu. Sau đó Tây Môn Khánh dá»n tiệc rượu khoản đãi Äá»— trung thư rồi tiá»…n ra vá».
Hôm đó các thân thÃch như Ngô Äại cữu, Hoa đại cữu, Hà n di phu, Trầm di phu Ä‘á»u Ä‘em lá»… tam sinh tá»›i thắp hương tế lá»…. Kiá»u Äại nương, Ngô Äại cữu mẫu, Ngô Nhị cữu mẫu, Hoa Äại cữu mẫu cÅ©ng ngồi kiệu đến Ä‘iếu tang khóc lóc. Nguyệt nương và các tiểu thiếp khăn tang áo xô đáp lá»… rồi má»i và o phòng trong, uống trà nói chuyện.
Trong đám khách khứa chỉ có vợ chồng Hoa Äại cữu là mặc đồ đại tang, còn bao nhiêu chỉ mặc đồ tiểu tang.
Hôm đó Lý Quế Thư nghe tin, cũng đến phúng điếu, thấy Ngân Nhi bèn bảo:
- Thư thư tá»›i đây bao giá» váºy? Thư thư biết tin sao không nói cho tôi má»™t câu. Tháºt là thư thư chỉ biết có mình mà thôi.
Ngân Nhi đáp:
- Tôi cũng chẳng biết tin tức gì, nếu biết tôi đã tới đây từ trước rồi.
Loanh quanh đã tá»›i vá»›i ngà y mồng bẩy. Thêm mưá»i sáu vị tăng cá»§a chùa Báo ân tá»›i tụng kinh Pháp Hoa.Thân bằng quyến thuá»™c xa gần vẫn tiếp tục tá»›i phúng Ä‘iếu. Tây Môn Khánh và Nguyệt nương bù đầu ngà y đêm vì phải tiếp khách và lo các công việc.
Hôm đó Ngô Äạo quan ở miếu Ngá»c Hoà ng cÅ©ng tá»›i phúng Ä‘iếu được Tây Môn Khánh má»i dùng tiệc chay. Äang ngồi nói chuyện thì gia nhân và o thưa:
- Hà n tiên sinh cho Ä‘em bức há»a truyá»n thần tá»›i.
Tây Môn Khánh coi bức há»a, thấy vẽ Bình Nhi đầu đội mÅ© Kim thúy có gắn hạt châu, mình mặc áo đại hồng, mặt mà y xinh tươi linh động như lúc còn sống. Tây Môn Khánh ngắm nghÃa má»™t lúc lâu, hà i lòng lắm, rồi cho dá»±ng trước đầu linh cữu, khách khứa ra và o ai cÅ©ng trầm trồ khen ngợi bức há»a trong như tháºt.
Lát sau Hà n tiên sinh tá»›i, Tây Môn Khánh ân cần má»i và o uống rượu nói chuyện, Ä‘oạn bảo:
- Bức há»a bán thân nà y đẹp lắm, còn bức truyá»n thần đại ảnh, xin tiên sinh gia công vẽ tháºt khéo cho.
Hà n tiên sinh đáp:
- Tôi cầm cây bút là cẩn tháºn từng ly từng tý, đâu dám sÆ¡ suất.
Tây Môn Khánh thưởng cho Ãt bạc nữa rồi tiá»…n ra.
Gần trưa thì Kiá»u đại há»™ Ä‘em tháºt nhiá»u lá»… váºt như lợn, dê và các thứ khác đến là m tế lá»…. Phưá»ng bát âm cá» nhạc inh á»i.
Kiá»u đại há»™ là m lá»… trước linh cữu. Tây Môn Khánh và KÃnh Tế mặc đồ tang quỳ hai bên linh cữu mà trả lá»…. Tiếp đó, những thân quyến cá»§a Kiá»u đại há»™ như Thượng cá» nhân, Chu ÄÆ°á»ng quan, Ngô Äại cữu, Lưu Há»c quan, Hoa Thiên há»™, Äoạn thân gia, sáu bảy ngưá»i cùng bước tá»›i là m lá»… dâng hương. Trong khi đó bà i sá»› tế được Ä‘á»c lên như sau:
- Hôm nay là ngà y Tân Tỵ, tháng Canh Thân, năm Äinh Dáºu, ChÃnh Hòa thứ bảy, chúng tôi là Kiá»u Hồng cùng thân thÃch, kÃnh cẩn là m lá»… trước linh cữu Cố thân gia mẫu, Tây Môn phu nhân Lý thị. Thân gia lúc sinh thá»i tÃnh tình khoan nhu ôn háºu, quán xuyến gia đình thì lấy cần kiệm là m gốc khiến ngưá»i trong nhà phải kÃnh cẩn mến thương quả đã là m tròn đạo vợ hiá»n. Thân gia như lan như huệ, sánh cùng ngưá»i quân tá», cuá»™c Ä‘á»i hạnh phúc muôn phần. Nhưng Ä‘ang lúc hưởng hạnh phúc, duyên cầm sắt tưởng ngà n Ä‘á»i vÄ©nh cá»u, chữ thá» kia tưởng những vô cương, thì không may lâm bệnh mà cuá»™c Ä‘á»i như giấc hoà ng lương, khiến cho ngưá»i ngưá»i không nén nổi bi thương. Nay thì đã hoà n toà n cách biệt âm dương. Chúng tôi đây thương xót khôn lưá»ng. Thân gia có linh thiêng thì xin chứng giám cho chúng tôi.
Äám Kiá»u đại há»™ tế xong, được Tây Môn Khánh má»i và o tiệc. Lát sau thì Kiá»u Äại nương, vợ Chu ÄÆ°á»ng quan, vợ Thượng cá» nhân và Äoạn Äại thư cÅ©ng và o tế trước linh cữu.
Nguyệt nương cùng đám tiểu thiếp khóc lạy trả lá»… rồi má»i và o thượng phòng khoản đãi.
Ngoà i nà y Tây Môn Khánh Ä‘ang cùng khách khứa dùng tiệc thì nghe ngoà i đưá»ng có tiếng quân hầu la hét dẹp đưá»ng,tiếng trá»ng phách, rồi gia nhân láºt Ä‘áºt và o báo:
- Có Hồ lão gia trên phủ xuống điếu tang, hiện đã xuống kiệu ngoà i cổng.
Tây Môn Khánh hoảng lên, vá»™i nhỠÔn tú tà i ra nghênh tiếp còn mình thì bước tá»›i cạnh linh cữu đứng chá». Quân hầu Ä‘em và ng hương và o trước, rồi Hồ Phá»§ doãn mặc áo trắng Ä‘eo Ä‘ai và ng bước sau, quan viên tùy tùng cÅ©ng theo và o. Tá»›i trước linh cữu, Hồ Phá»§ doãn đứng lại, Xuân Hồng quỳ xuống đưa má»™t bó hương đã đốt rồi, Hồ Phá»§ doãn cắm hương và o bát hương rồi vái hai vái.
Tây Môn Khánh sụp lạy trả lễ rồi nói:
- KÃnh xin lão tiên sinh tá»± nhiên, tháºt là là m phiá»n lão tiên sinh quá lắm.
Nói xong má»i Hồ Phá»§ doãn ra ngoà i. Hồ Phá»§ doãn bảo:
- Lệnh phu nhân quy tiên giá» nà o váºy ? Mãi tá»›i hôm qua tôi má»›i biết thà nh thá» tá»›i Ä‘iếu tang hÆ¡i cháºm, xin thứ lá»—i.
Tây Môn Khánh nói:
- Trắc thất chúng tôi mất và o giá» Sá»u, vì bệnh không cứu được nay lão tiên sinh nhá»c lòng tá»›i Ä‘iếu, tháºt uổng công lão tiên sinh quá.
Ôn tú tà i đứng bên vái má»™t vái rồi nâng chung trà mà má»i.Hồ Phá»§ doãn uống trà , nói và i câu chuyện rồi đứng dáºy cáo từ.Ôn tú tà i đưa tiá»…n ra táºn ngoà i cổng lá»›n.
Mãi tá»›i chiá»u, những ngưá»i tá»›i Ä‘iếu tang vẫn còn đông nưá»m nượp.
Hôm sau, ca nữ Trịnh Ãi Nguyệt Ä‘em lá»… tam sinh và nhiá»u lá»… váºt khác tá»›i phúng Ä‘iếu, lạy khóc trước linh cữu. Nguyệt nương tặng lại má»™t xấp lụa, Ä‘oạn ra ngoà i há»i Tây Môn Khánh:
- Mình nên thưởng tiá»n cho Quế Thư và Ngân Nhi chứ?
Tây Môn Khánh đáp:
- Không cần, thưởng cho mỗi đứa một xấp lụa là được rồi.
Tối hôm dó đám ca nữ được Nguyệt nương má»i ở lại để khoản đãi. Äám ca công như Lý Minh, Ngô Huệ, Trịnh Phụng,Trịnh Xuân cÅ©ng có mặt để chá» sai bảo.
Tây Môn Khánh cho đặt mưá»i lăm bà n tiệc lá»›n tại đại sảnh để khoản đãi thân bằng quyến thuá»™c. Thá»±c khách gồm Ngô Äại cữu, Ngô Nhị cữu, Hoa Äại cữu, Trầm di phu, Hà n di phu, Nghê Tú tà i, ôn Tú tà i, Nhiệm Y quan, Lý Tam, Hoà ng Tứ, Bá Tước, TrÄ© Tiết, Hy Äại, Chúc Tháºt Niệm, Tôn Thiên Hóa, Bạch Lãi Quang, các quản lý Phó, Hà n, Cam, hai đứa cháu bên ngoại và các lân lý hà ng xóm. Äể giúp vui bữa tiệc, Tây Môn Khánh đã cho gá»i má»™t Ä‘oà n hát tá»›i hát tuồng. Má»i ngưá»i ăn tiệc vừa coi hát.
Mở đầu bữa tiệc, thá»±c khách và o tế trước linh cữu. Tây Môn Khánh và KÃnh Tế lạy trả. Sau đó bữa tiệc bắt đầu, Ä‘oà n hát cÅ©ng khởi sá»± diá»…n. Sau má»™t hồi tuồng, Bá Tước nói:
- Nghe nói là hiện có ba ca nữ Ä‘ang ở trong nhà sao đại ca không cho gá»i ra rót rượu má»i Kiá»u thân gia và lão cữu đây.
Tây Môn Khánh bèn sai Äại An và o gá»i ba ca nữ ra. Kiá»u Äại há»™ nói:
- Không nên, ngưá»i ta tuy là ca nữ, nhưng hôm nay tá»›i đây là để Ä‘iếu tang, sao lại gá»i ra chuốc rượu .
Bá Tước nói:
- Lão thân gia cứ để mặc chúng nó, có chúng nó ở đây tá»™i gì không gá»i ra.
Äoạn quay lại bảo Äại An:
- Ngươi cứ và o nói. Ứng nhị gia bảo là Lục nương mất Ä‘i, chúng nó phải tá» lòng hiếu thuáºn bằng cách ra ngoà i nà y chuốc rượu cho lão thân gia và lão cữu cùng chúng ta.
Äại An và o má»™t lúc rồi trở ra thưa:
- Các thư thư nói là có Ứng nhị gia tại đây nên không chịu ra.
Bá Tước bảo:
-Nếu váºy thì để ta Ä‘i.
Nói xong đứng dáºy bước và i bước, nhưng rồi lại trở vá» ngồi xuống. Tây Môn Khánh cưá»i:
-Sao không Ä‘i, lại trở lại váºy ?
Bá Tước đáp:
-Tôi trở lại là chỠba con tiểu dâm phụ đó ra đây,mắng cho mấy câu đở tức rồi mới đi được.
Äoạn lại giục Äại An và o gá»i ba ca nữ ra. Äại An và o nói là Bá Tước chịu bá» Ä‘i,ba ca nữ má»›i từ từ bước ra, tất cả Ä‘á»u mặc áo trắng, quần Ä‘oạn xanh, bước tá»›i trước tiệc lạy chà o thá»±c khách rồi cưá»i tá»§m tỉm đứng má»™t bên chỠđợi. Bá Tước há»i :
- Bao nhiêu khách tại đây, váºy mà gá»i ra sao các ngươi cứ chùng chình không chịu ra ngay?
Ba ca nữ im lặng không trả lá»i, nhưng đưa mắt cho nhau rót rượu má»i Kiá»u đại há»™ và Ngô Äại cữu. Trong khi đó Ä‘oà n hát tiếp tục diá»…n tá»›i Ä‘oạn Bạo Tri Bản tá»›i nhà Ngá»c Tiêu, bà mẹ ra nghênh tiếp. Bạo Tri Bản há»i:
- Sao lão không gá»i thư thư ra đây?
Bà mẹ đáp:
- Bạo quan nhân à , quan nhân tháºt không biết tÃnh ngưá»i, con gái tôi đã không muốn ra thì không thể má»i gá»i gì được, quan nhân bảo tôi là m sao gá»i nó bây giá».
Quế Thư coi tá»›i đây cưá»i bảo:
- Ông hỠBạo nà y quả giống ông hỠỨng đây như đúc.
Ngân Nhi tiếp:
- Cũng vô duyên y như nhau, chẳng khác gì cả.
Bá Tước trêu tức:
- Con dâm phụ kia, tao vô duyên sao mẹ mà y lại thÃch tao?
Quế Thư trả đũa ngay:
- Có mà thÃch cái cóc khô.
Tây Môn Khánh hơi bực mình:
- Thôi, coi tuồng đi, còn nói lôi thôi nữa là bị phạt một chung rượu lớn đó.
Bá Tước vội im lặng uống rượu coi tuồng.
Hai cánh rèm thượng phòng được vén lên để má»—i ngưá»i trong nhà có thể xem tuồng. Trong cánh rèm bên trái có Ngô Äại cữu mẫu, Ngô nhị cữu mẫu, Dương cô nương, Phan bà , Ngô đại di, Mạnh Äại nương,Trịnh tam thư, Äoạn Äại thư, Nguyệt nương và các tiểu thiếp. Trong cánh rèm bên phải có Xuân Mai,Ngá»c Tiêu, Lan Hương, Nghênh Xuân và Tiểu Ngá»c.
Má»™t gia nhân là Trịnh Ká»· bưng thức ăn Ä‘i ngang, Xuân Mai gá»i lại há»i:
- Mang thức ăn cho ai váºy?
Trịnh Kỷ đáp:
- Äem lên để Ngô Äại cữu mẫu cùng các nương nương dùng.
Xuân Mai bèn thò tay cầm má»™t chung trà trên mâm định uống. Trong khi đó, Tiểu Ngá»c xem tuồng, thấy trong tuồng có má»™t kỹ nữ cÅ©ng tên Ngá»c Tiêu, bèn khá»u Ngá»c Tiêu mà nói đùa:
- Kìa, có khách tới tìm, mụ đầu đang kêu chị, sao chị không ra?
Nói xong xô Ngá»c Tiêu ra đằng trước. Ngá»c Tiêu không đỠphòng, chúi ngưá»i ra trước, không gượng lại được, đâm xầm ngay và o Xuân Mai, vừa đúng lúc Xuân Mai cầm chung trà . Trà nóng đổ ướt hết áo, Xuân Mai giáºn dữ mắng Ngá»c Tiêu:
- Äồ dâm phụ, có gì mà đùa giỡn váºy? Là m trà đổ hết ra áo ngưá»i ta đây nà y, may mà không vỡ chung.
Xuân Mai hÆ¡i to tiếng. Tây Môn Khánh ngoà i nà y nghe được bèn sai Lai An và o há»i:
- Trong nà y có chuyện gì huyên náo váºy?
Xuân Mai ngã ngưá»i trên ghế đáp:
- Anh ra nói rằng con dâm phụ Ngá»c Tiêu nó ngứa nghá» nên đùa giỡn ầm á»· đó.
Lai An trở ra, nhưng thấy Tây Môn Khánh Ä‘ang nói chuyện nên không thưa lại. Tây Môn Khánh báºn thù tiếp nên cÅ©ng quên Ä‘i.
Nguyệt nương thấy ồn à o bèn bước sang, thấy Tiểu Ngá»c ở đó thì há»i:
- Cả ngươi cũng ra đây ngồi nữa sao? Trong phòng có ai coi sóc?
Tiểu Ngá»c đáp :
- Trong phòng hiện chỉ có nhị vị sư bà , đã có Äại cô nương thù tiếp rồi.
Nguyệt nương bảo:
- Các ngươi tụ lại hết ở đây, đã không coi tuồng mà lại còn là m huyên náo nữa hay sao?
Xuân Mai vá»™i đứng dáºy nói: .
- ChÃnh nó đùa giỡn cưá»i nói, không cho ai coi tuồng cả.
Nguyệt nương mắng Tiểu Ngá»c và i câu rồi trở vá» chá»— ngồi tiếp tục coi tuồng.
Ngoà i kia. Kiá»u Äại há»™ và Nghê tú tà i đứng dáºy cáo từ. Trầm di phu, Hà n di phu và Nhiệm Y quan cÅ©ng định đứng dáºy.
Nhưng Bá Tước đã ngăn lại mà bảo:
- Chá»§ nhân đâu, sao không nói gì váºy? Chúng tôi đây chỉ là bằng hữu mà chưa dám đứng dáºy cáo từ, váºy mà chá»— thân gia đã đòi vá» sá»›m.
Tây Môn Khánh sai đem một vò rượu quý ra rồi nói:
- Xin liệt vị ngồi lại uống hết vò nà y, tôi sẽ không dám lưu giữ nữa đâu.
Äoạn sai lấy chung ra, rót má»™t chung đầy đưa cho Ngô Äại cữu mà bảo:
- Vị nà o bá» tiệc thì bị phạt như Äại cữu đây.
Má»i ngưá»i thấy váºy lại ngồi xuống, uống rượu coi hát. Tây Môn Khánh nghe đà o kép hát tá»›i đâu:
- Kiếp nà y đã khó gặp nhau,
Thì mượn nét vẽ quên sầu nhớ thương.
Tự nhiên nghĩ tới Bình Nhi, rồi nhớ lại nét mặt Bình Nhi lúc còn nằm bệnh, bất giác lòng đau như cắt, nước mắt ứa ra, vội rút khăn tay thấm mắt. Tình cỠKim liên ngồi trong rèm nhìn thấy, vội chỉ cho Nguyệt nương coi rồi bảo:
- Äại nương coi, rõ tháºt chán, Ä‘ang uống rượu xem tuồng, tá»± nhiên lại khóc, tháºt chẳng ra là m sao.
Ngá»c Lâu bảo:
- Thư thư là ngưá»i thông minh mà không biết hay sao. Trăng có khi đầy khi khuyết, ngưá»i có lúc hợp lúc tan. Äây là gia gia xem tuồng, thấy hoà n cảnh ly biệt trong tuồng, xúc động biệt ly hiện tại mà khóc.
Kim Liên bảo: .
- Khóc là khóc vì cái gì ấy chứ đâu phải vì xem tuồng. Äoà n hát nà y diá»…n có ra gì mà bảo là xúc động được, há» diá»…n là m sao mà tôi khóc được thì má»›i là diá»…n hay.
Nguyệt nương khó chịu:
- Ngũ nương nói nhỠchứ, cho chúng tôi nghe hát.
Ngá»c Lâu nói:
- NgÅ© nương chẳng hiểu gì, lại cứ thÃch cãi.
Sau đó má»i ngưá»i im lặng coi tuồng.
Tuồng diá»…n tá»›i gần canh năm má»›i vãn. Khách khứa ra vá».
Tây Môn Khánh sai dá»n rượu thịt khoản đãi Ä‘oà n hát rồi bảo:
- Ngà y mai Lưu, Tiết nhị vị thái giám tá»›i Ä‘iếu tang, các ngươi lại vì ta mà mệt nhá»c má»™t đêm nữa.
Äám đà o kép dạ ran rồi quây quần ăn uống.
Bá»n Lý Minh bốn ngưá»i cáo từ vá» nhà .
Tây Môn Khánh thấy trá»i gần sáng, trong ngưá»i mệt má»i,liá»n và o giưá»ng nghỉ ngÆ¡i...
|
 |
|
| |