  | 
	
	 | 
 
 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				16-10-2008, 03:54 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: May 2008 
					Äến từ: Việt Nam 
					
					
						Bài gởi: 3,304
					 
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 932 
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			41 
 
 
  
 
Hồng Y De Bricassart thuê má»™t chiếc máy bay riêng ở Athens; ông, Meggie và Justine đưa Dane vá» quê nhà, ở Drogheda. Những ngưá»i sống ngồi im lặng, ngưá»i chết lặng im nằm trong quan tài, không còn biết đòi há»i gì ở cõi Ä‘á»i này nữa. 
Trong căn phòng ảm đạm, Ralph trầm ngâm: “Ta có bổn pháºn làm lá»… và Ä‘á»c kinh cầu hồn cho Dane, con cá»§a ta. Con Æ¡i con là máu thịt cá»§a ba. Äúng thế, Meggie anh tin em; ngay khi anh vừa lấy lại hÆ¡i thở sau cÆ¡n xúc động, anh đã tin em; và anh sẽ tin mãi mãi dù em không nói lên lá»i thá» dữ dá»™i. Vittorio đã biết ngay lần đầu tiên ông gặp Dane. Fiona cÅ©ng thế, Anne Mueller cÅ©ng thế... Chỉ có anh... Dane Æ¡i, ba nhá»› lại tiếng cưá»i cá»§a con sau bụi hồng khi ba gặp con lần đầu hồi con còn bé... Và đôi mắt ngước nhìn cá»§a con không há» khác đôi mắt cá»§a ba thá»i thÆ¡ ấu chút nào “. 
Ralph de Bricassart! Tại sao ông đứng yên, hãy mở miệng Ä‘i và nói thành lá»i, hãy ra lệnh cho đôi tay làm phép lành, hãy bắt giá»ng cho bài thánh ca dành cho ngưá»i đã chết. Äó là con cá»§a ông, ông yêu nó hÆ¡n cả mẹ nó kia mà. Vâng, hÆ¡n cả mẹ nó nữa! Vì rằng nó chÃnh là ông, là hiện thân cá»§a ông được đúc lại trong má»™t khuôn hoàn hảo. 
In Nomine Patris, et Fillii, et Spiritus Sancti... 
Nhà thá» riêng cá»§a gia đình Cleary đầy ngưá»i. Tất cả những ai cần có mặt. Gia đình King, O'' Rourke, Havies, Pugh, Mac Queen, cùng những ngưá»i sống chết vá»›i Drogheda. 
Hy vá»ng đã tàn, ánh sáng đã tắt. Linh mục Dane O'' Neill nằm đó trước bàn thá», trong má»™t quan tài hàn chì phá»§ hoa hồng. 
Tại sao hoa hồng luôn nở rá»™ vào má»—i dịp Ralph trở vá» Drogheda? Bây giá» là tháng mưá»i, ngay giữa mùa thu. Hoa hồng sặc sỡ tháºt đúng lúc. 
Sanctus... Sanctus... Sanctus... 
Con phải nhá»› Thánh cá»§a các vị Thánh Ä‘ang ngá»± trị trong con. Dane cá»§a ba, con trai tuyệt vá»i cá»§a ba. Như thế này mà tốt hÆ¡n đấy. Ba không muốn con Ä‘i theo con đưá»ng cá»§a ba chút nào, cÅ©ng chẳng muốn con đến nÆ¡i mà ba đã đến. Ba không biết Ä‘iá»u gì đã khiến ba nói vá»›i con những lá»i lẽ này. Con không còn Ä‘i theo con đưá»ng mà ba đã Ä‘i, con chẳng bao giá» cần như thế cả Dane ạ. Cái mà ba phải mò mẫm kiếm tìm, con đã tìm thấy bằng bản năng. Ngưá»i Ä‘au khổ không phải là con mà chÃnh là ba và tất cả những ngưá»i còn sống. Hãy thương xót há» và khi đến lượt há», con hãy cứu giúp tất cả. 
Ite, Missa est... Requiescat in peace... 
Äoàn ngưá»i ra khá»i nhà thá», Ä‘i qua má»™t bãi cá» và những hàng cây bạch đàn, hồ tiêu thẳng tá»›i nghÄ©a trang. Dane, con hãy yên giấc, chỉ có những ngưá»i được Chúa chá»n má»›i chết trẻ như con. Tại sao chúng ta lại Ä‘au xót? Con may mắn được sá»›m thoát khá»i cuá»™c sống má»i mệt này ChÃnh cuá»™c sống này má»›i là địa ngục; má»™t bản án nô lệ suốt Ä‘á»i ở trần thế. Chúng ta phải chịu đựng sá»± Ä‘au khổ trong địa ngục này khi chúng ta còn sống là như thế. 
Ngày qua ngày, những ngưá»i đến dá»± tang lá»… lặng lẽ trở vá» nhà, há» tránh chạm mặt nhau. Ãnh mắt cá»§a Hồng Y De Bricassart có má»™t lúc hướng vá» phÃa Meggie nhưng ông không đủ can đảm nhìn vào mặt nàng thêm lần nữa. Justine thì đã vá»™i vàng rá»i Drogheda để kịp lên máy bay Ä‘i Sydney và từ đó vá» Luân Äôn trong chuyến bay đêm. Tại sao Justine không bảo Rainer cùng Ä‘i theo mình? Nàng dư biết Rainer yêu nàng đến mức nào và anh thiết tha được ở bên nàng giữa những giây phút này như thế nào. ChÃnh Hồng Y cÅ©ng quên má»i Rainer cùng Ä‘i dù trước đó nhiá»u lần ông có dá»± tÃnh. Äúng là đầu óc ông lúc ấy đã quá má»i mệt. Những con ngưá»i ở Drogheda tháºt lạ lùng, há» không muốn có nhiá»u ngưá»i vây quanh giữa lúc buồn khổ, há» thÃch đối diện má»™t mình vá»›i ná»—i thương Ä‘au. 
Sau buổi ăn chiá»u mà ai cÅ©ng tá» ra lạnh nhạt, chỉ còn Fiona và Meggie ngồi vá»›i Hồng Y trong phòng khách. Không ai nói má»™t lá»i. Chiếc đồng hồ mạ vàng nằm trên lò sưởi cẩm thạch buông từng tiếng tÃch tắc nghe vang to khá»§ng khiếp. Và ở phòng kế bên, từ bức há»a chân dung treo trên cao, Mary Carson nhìn trừng mắt như thách thức bà ngoại Fiona. Fiona và Meggie ngồi cùng má»™t tư thế trên ghế sofa hai mẹ con dá»±a vai vào nhau. Hồng Y Ä‘á»c lại trong trà nhá»› cá»§a mình hình như chưa lần nào thấy hai ngưá»i gần gÅ©i vá»›i nhau như thế. Nhưng cả hai ngưá»i không ai nói vá»›i ai má»™t lá»i nào và cÅ©ng không nhìn nhau. Mắt cá»§a há» cÅ©ng không hướng vỠông. 
Ông đã hiểu mình đã phạm tá»™i gì: Kiêu ngạo, tham vá»ng, phần nào đó thiếu sá»± tháºn trong. Và tình yêu cá»§a ông dành cho Meggie đã sinh sôi nẩy nở trên đống bầy nhầy ấy! Vả lại ông chưa bao giá» biết đến sá»± đăng quang cá»§a mối tình đó. Sá»± việc đã khác hÆ¡n biết mấy nếu ông biết ông biết được Dane là con cá»§a ông? Có thể ông sẽ yêu con ngưá»i đặc biết ấy nhiá»u hÆ¡n. Biết đâu ông sẽ Ä‘i theo má»™t con đưá»ng khác nếu ông hiểu rõ chuyện con trai cá»§a ông? Äúng thế! Con tim cá»§a ông đã hét lên. Không! Nhưng ngay khi đó thì lý trà lại chế giá»…u ông. 
Ông tá»± trách mình ngu ngốc! Ralph ạ. Äáng lý mày phải biết Meggie không Ä‘á»i nào trở lại vá»›i Luke. Mày phải biết ngay Dane là con cá»§a ai. Nàng tá»± hào vá» nó vô cùng! Äó là tất cả những gì mà nàng đã giành được ở mày, đó là Ä‘iá»u mà nàng đã nói vá»›i mày ở La Mã. 
 
Hay lắm, Meggie à, vá»›i Dane em đã đạt được Ä‘á»u tốt đẹp nhất. Ralph, tại sao mày Ä‘ui mù đến đỗi không nháºn ra ngay vào lúc Dane gặp mày, khi Dane thành ngưá»i lá»›n, nếu trước đó mày chưa nháºn ra. Nàng đã chỠđợi mày gặp mặt con; nàng nóng lòng chỠđợi. Phải chi mày hiểu được Ä‘á»u đó thì Meggie đã quì dưới chân mày. Nhưng mày có mắt mà như mù. Mày không chịu nhìn. 
Trong căn phòng đầy ắp những tiếng nói the thé, rù rì đồng hồ quả lắc vang lên từng tiếng theo nhịp Ä‘áºp cá»§a tim ông. Rồi tiếng tim Ä‘áºp tách ra. Meggie và Fiona đứng dáºy mà như bÆ¡i trong không khÃ, gương mặt hốt hoảng, chìm đắm trong má»™t thứ sương mù bồng bá»nh. Cổ há»ng phát ra những lá»i mà ông không nghe được. 
- Aaaaaaa! ông kêu lên một tiếng. 
Và ông đã hiểu. 
Ông chỉ thoáng nghe Ä‘au, vì rằng tất cả sá»± chú ý cá»§a ông Ä‘á»u táºp trung vào hai cánh tay cá»§a Meggie Ä‘ang ôm lấy ông, đến cách ông ngả đầu vào nàng như thế nào. Tuy nhiên, cuối cùng ông đã cố quay đầu lại cho đến khi gặp đôi mắt nâu cá»§a Meggie; rồi ông nhìn nàng. Ông định nói vá»›i nàng hãy tha thứ cho anh thì nháºn ra nàng đã tha thứ cho ông từ lâu rồi. Nàng biết rằng nàng đã chiếm Ä‘oạt được ở ông phần tốt đẹp nhất. Ông mong được nói lên những câu tháºt hoàn chỉnh để nàng vÄ©nh viá»…n được an á»§i. Nhưng đồng thá»i ông cÅ©ng không nháºn ra rằng ngay chuyện này vá»›i nàng cÅ©ng không cần thiết. Dù cho gánh nặng có thế nào Ä‘i nữa, nàng cÅ©ng chịu đựng được. Nàng có thể chịu đựng bất cứ cái gì. Bất cứ cái gì! Và như thế ông nhắm mắt lại, lịm dần và buông xuôi, tìm kiếm má»™t lần cuối cùng sá»± quên lãng ở Meggie. 
Ngồi trong phòng làm việc ở Bonn, trước tách cà phê buổi sáng, Rainer Ä‘á»c thấy tin Hồng Y De Bricassart mất trên má»™t tá» báo. Cuá»™c khá»§ng hoảng chÃnh trị mấy tuần qua đã bá»›t gay gắt, cho nên Rainer tá»± cho phép mình được hưởng vài giây phút thoải mái, lòng hân hoan vá»›i ý nghÄ© sắp sá»a gặp lại Justine, hoàn toàn không có chút lo ngại gì vá» sá»± im lặng cá»§a nàng. 
Nhưng khi anh hay tin Hồng Y chết, đầu óc của Rainer không còn nghĩ đến Justine chút nào nữa. Rainer cấp tốc bay đến La Mã. 
Qua Hồng Y Di Contini Verchese, Rainer biết má»i chuyện. Ông bàng hoàng đến đỗi phải tá»± há»i tại sao Justine không báo tin cho ông haỵ 
- Ralph đã tìm tôi và há»i tôi có biết Dane là con cá»§a ông ta hay không. - Hồng Y thuáºt lại bằng má»™t giá»ng dịu dàng, tay vuốt ve con mèo cái Natasha. 
- Và Äức Cha đã trả lá»i như thế nào? 
- Tôi nói vá»›i ông ấy là tôi linh cảm Ä‘iá»u đó. Tôi không thể nói gì thêm. Tháºt là kinh hãi đối vá»›i ông ấy. Tôi đã khóc khi nhìn thấy nét mặt rã rá»i cá»§a ông. à cá»§a Chúa đã được thá»±c hiện. Tôi nghÄ© rằng Ralph là má»™t trong những con ngưá»i ray rứt nhất mà tôi được biết. Trong cái chết, ông ấy sẽ tìm thấy sá»± bình an mà khi sống ông đã kiếm tìm vô cùng. 
Khi trở vá» Bonn, Rainer thấy sẵn trên bàn làm việc cá»§a mình má»™t thư khẩn cá»§a Justine và má»™t bưu kiện bảo đảm do thừa phát lại cá»§a Ralph gá»i đến. Ông mở bưu kiện trước và được biết qua ná»™i dung di chúc cá»§a Ralph, từ nay ông phải đảm trách thêm việc Ä‘iá»u hành hãng Michar Limited và Drogheda. Ralph đã trao vào tay Rainer trách nhiệm bảo đảm tương lai váºt chất cá»§a Meggie O'' Neill và dòng há» Cleary cá»§a bà. Äặt bưu kiện qua má»™t bên, ông bắt đầu mở thư cá»§a Justin. Thư khô khan, không có má»™t dòng tình cảm xã giao. 
 
... Anh không thể tưởng tượng được tôi vui sướng như thế nào vá» việc chúng ta không liên lạc vá»›i nhau hai tuần qua, vì rằng có anh bên cạnh là tôi không thể chịu được. Trong lúc này, má»—i khi tôi nghÄ© vá» anh, tôi cảm Æ¡n Trá»i rằng anh đã không hay biết chuyện gì đã xảy ra. Äiá»u này có vẻ khó hiểu vá»›i anh, sá»± tháºt là tôi không muốn có anh bên cạnh tôi. Sá»± Ä‘au khổ không có gì đẹp đẽ để nhìn ngắm, Rain ạ, và nếu anh chứng kiến sá»± Ä‘au khổ cá»§a tôi, anh cÅ©ng không thể an á»§i được Ä‘iá»u gì đâu. Ngưá»i ta có thể cho rằng ná»—i bất hạnh này đã chứng tá» tôi thương anh rất Ãt. Nếu tôi yêu anh tháºt sá»±, tá»± nhiên tôi đã quay vá» phÃa anh. Thế nhưng tôi nháºn ra rằng tôi đã quay Ä‘i chá»— khác. 
Cho nên tôi thấy hay hÆ¡n cả là chúng ta hãy dừng lại ở đây má»™t cách vÄ©nh viá»…n, Rain ạ. Tôi không có gì để cho anh và tôi cÅ©ng không muốn gì ở anh. Chuyện xảy ra đã cho tôi bài há»c vá» sá»± hiện diện cá»§a má»™t ngưá»i quý giá là như thế nào khi nó kéo dài suốt hai mươi sáu năm. Tôi không thể chịu đựng thêm lần nữa má»™t sá»± thá» thách như thế; và chÃnh anh đã nói Ä‘iá»u này, anh có nhá»› không? Hôn nhân hoặc là không gì cả. Thì đấy, tôi chá»n không gì cả. 
Mẹ tôi có cho biết ông Hồng Y già đã chết vài tiếng đồng hồ sau khi tôi Ä‘i khá»i Drogheda. Tháºt lạ lùng, mẹ tôi rất Ä‘au xót vá» cái chết cá»§a ông ta. Không, mẹ tôi chẳng nói gì vá»›i tôi hết, nhưng tôi Ä‘oán Ä‘iá»u ấy. Tôi không thể nào hiểu được tại sao mẹ tôi, Dane và anh lại thương ông ta đến thế. Phần tôi, tôi chẳng có chút cảm tình nào đối vá»›i ông ấy. Theo tôi, ông ta là má»™t kẻ giả dối. Äến bây giá» tôi vẫn nói thế cho dù ông ấy đã chết. 
Thế đấy. Tất cả đã được nói ra. Tôi rất thành tháºt Rain ạ. Tôi đã quyết định, tôi không cần gì ở anh cả. Anh hãy giữ gìn sức khá»e. 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
        
		    
  
		 
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				16-10-2008, 03:55 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: May 2008 
					Äến từ: Việt Nam 
					
					
						Bài gởi: 3,304
					 
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 932 
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			42 
 
 
  
 
Tên Justine được ký vá»›i nét chữ rất sắc, bằng cây bút má»›i má»±c Ä‘en, ngòi má»m. Khi Rainer tặng nàng cây bút này, Justine đã rất vui. 
Rainer nghÄ© rằng cái chết cá»§a Dane đã cắt ngang tình cảm vừa khÆ¡i dáºy ở Justine, ông cảm thấy hết sức buồn khổ. 
Dầu váºy, trong tuần ông vẫn lên máy bay Ä‘i Luân Äôn, không phải để gặp Justine mặc dù ông vẫn nhìn thấy nàng. Trên sân khấu, Justine đóng vai ngưá»i vợ yêu dấu cá»§a Morr, nàng Desdemona. Tháºt tuyệt vá»i. ông không thể làm gì hÆ¡n, nghệ thuáºt đã mang đến cho Justine tất cả. Như thế cÅ©ng hay. Justine, em là má»™t cô bé tốt bụng. Em hãy dành cho sân khấu tất cả những gì Ä‘ang có trong em. 
Phần Justine vẫn nghÄ© do những ham muốn riêng, nàng đã để Dane Ä‘i Hy Lạp má»™t mình, trong khi đó nếu nàng cùng Ä‘i thì có thể Dane đã không chết. Không thể nào nhìn các sá»± việc dưới má»™t góc cạnh khác. Dane đã chết vì sá»± Ä‘am mê Ãch ká»· cá»§a nàng dành cho Rainer. 
Thế rồi ngày tháng trôi qua. Một năm, hai năm. Desdemona, Ophelia, Portia, Cleopatra. 
Có hai lần, Justine định Ä‘i Drogheda trong đó lần thứ nhì, nàng đã lấy vé máy bay. Má»—i lần như thế, giá» chót Ä‘á»u có má»™t lý do cá»±c kỳ quan trá»ng ngăn trở nàng lên đưá»ng, nhưng trong táºn đáy lòng, Justine dư biết nguyên nhân chÃnh lại khác, má»™t sá»± pha trá»™n giữa mặc cảm tá»™i lá»—i và sá»± hèn nhát. Rất đơn giản, Justine không có can đảm nhìn mặt mẹ. Nếu bà gặp lại nàng, tất cả cái chuyện Ä‘au thương ấy lại sẽ hiện ra vá»›i bao nhiêu buồn thảm và lại sẽ nổ bùng. Những ngưá»i ở Drogheda, nhất là mẹ nàng, cần biết rõ rằng Ãt nhất Justine vẫn mạnh khá»e, rằng Justine đã vượt qua thá» thách mà không gặp nhiá»u khó khăn. Như thế, ở xa Drogheda vẫn tốt hÆ¡n. Tốt hÆ¡n rất nhiá»u.
 
  
 
43 
 
 
  
 
 
Meggie giáºt mình nháºn ra mình vừa buông tiếng thở dài, bà liá»n nén lại. Nếu không bị Ä‘au nhức các khá»›p xương bà đã thắng yên ngá»±a và cưỡi má»™t vòng qua các bãi chăn. Hôm nay, chỉ má»›i nghÄ© đến chuyện ấy thôi bà đã cảm thấy má»i mệt. 
Bà nghe tiếng ô tô dừng lại, tiếp đó là những tiếng thì thầm, giá»ng nói cao vút cá»§a mẹ và tiếng bước chân. Không phải Justine, váºy có Ãch gì? 
- Meggie - Fiona xuất hiện ở hiên nhà, lên tiếng - Chúng ta có khách. Con vào nhà chứ? 
Khách là má»™t ngưá»i đàn ông sang trá»ng, tuổi tráng niên, trông trẻ hÆ¡n so vá»›i cái vẻ bên ngoài. Ông ta cÅ©ng là loại ngưá»i nghị lá»±c và tá»± tin giống như Ralph. 
- Meggie, mẹ giới thiệu với con đây là ông Rainer Hartheim. Fiona nói và đứng bên cạnh chiếc ghế của Meggie. 
- À! Meggie vô tình kêu lên vì bất ngá» trước dáng dấp cá»§a Rainer mà trước đây Justine thưá»ng nhắc tá»›i trong thư. Xin má»i ông Hartheim ngồi, Meggie kịp quay vá» vá»›i bản tÃnh hiếu khách vốn có. 
Còn Rainer thì nhìn bà với vẻ ngạc nhiên. 
- Thưa bà, tôi nháºn ra má»™t Ä‘iá»u là Justine không giống bà chút nào cả. 
- Äúng thế. 
Fiona đứng lên nói: 
- Meggie, con hãy tiếp chuyện vá»›i ông Hartheim. Ông ấy có nói vá»›i mẹ là muốn gặp riêng con, muốn dùng trà con cứ gá»i mẹ. 
Nói xong bà ra khá»i phòng. 
Meggie không nhìn thẳng vào Rainer, nói hơi lơ đễnh: 
- Ông là ngưá»i bạn Äức cá»§a Justine chứ gì? 
- Thưa bà O'' Neill, bà cứ gá»i tôi Rainer - ông đỠnghị - Tôi không có việc gì phải giải quyết ở Úc cả, nhưng không vì thế mà tôi không có lý do chÃnh đáng để ghé thăm nÆ¡i này. Tôi mong muốn được gặp bà. 
- Gặp tôi? Gặp tôi à? Bà ngạc nhiên há»i. Các anh tôi nhắc đến ông, các anh ấy bảo rằng ông đã đối xá» rất tốt khi hỠđến La Mã để dá»± lá»… thụ phong linh mục cá»§a Dane. Tôi mong ông ở lại đây chÆ¡i vài ngày, như thế các anh tôi có dịp gặp được ông. 
- Tôi rất sẵn sàng, thưa bà O'' Neill - ông trả lá»i bình thản. 
Mặc dù lớn tuổi, tóc đã bạc một phần nhưng Meggie vẫn còn rất đẹp, Rainer thầm nghĩ khi bà quay vỠhướng anh ta với cái nhìn lễ độ 
- Justine thế nào? Bà há»i. 
- Rất tiếc là tôi không được biết thưa bà. Lần sau cùng tôi gặp Justine lúc Dane mất. 
Bà không tỠvẻ ngạc nhiên chút nào. 
- Tôi cÅ©ng thế, tôi không gặp lại Justine từ sau ngày chôn cất Dane - bà thở dài. Nhiá»u lúc tôi hy vá»ng nó sẽ trở vá» nhà nhưng rôi tôi lại nghÄ© phải chăng đó chỉ là ảo tưởng. Drogheda bây giá» giống như má»™t viện dưỡng lão nên chúng tôi cần dòng máu trẻ. Justine là dòng máu trẻ duy nhất còn lại cá»§a chúng tôi. 
Sá»± thương hại không còn thấy trên gương mặt cá»§a Rainer, ông ta ngồi chồm ra phÃa trước, mắt sáng lên. 
- Bà nói vá» Justine làm tôi có cảm tưởng như Justine thuá»™c vá» Drogheda cả thể xác lẫn tâm hồn - Giá»ng Rainer nghiêm lại - Tôi nghÄ© rằng Ä‘iá»u đó hoàn toàn không đúng. 
- Tôi cho rằng ông không có quyá»n đánh giá Justine thế này, thế kia. Bà giáºn dữ. Ông cÅ©ng vừa nói vá»›i tôi rằng từ khi Dane mất, ông đã không gặp lại Justine và như thế đã hai năm kia mà. 
- Tôi đến gặp bà vì Justine cần sá»± giúp đỡ cá»§a bà mặc dù cô ấy không há» thẳng thắn nói vá»›i bà như thế - ông giải thÃch - Nhưng theo tôi bà nên thuyết phục cô ấy táºp trung nghị lá»±c để có thể tiếp tục sống... không phải ở nÆ¡i này, mà sống má»™t cuá»™c Ä‘á»i riêng không dÃnh dấp gì đến Drogheda. 
Rainer ngả ngưá»i vào lưng ghế, chân gác tréo, đốt má»™t Ä‘iếu thuốc khác rồi nói tiếp: 
- Justine đã tá»± hành hạ mình vá»›i những lý do không đúng. Nếu có ai đó làm cho cô ấy hiểu ra vấn đỠthì ngưá»i đó là bà. Nhưng tôi cÅ©ng xin phép nói vá»›i bà rằng nếu bà giải tá»a được ná»—i ám ảnh ở Justine thì cô ấy sẽ không bao giá» trở vá» sống ở Drogheda cả, còn nếu ngược lại cứ để Justine như thế này thì rất có thể cuối cùng nàng sẽ trở vá» và vÄ©nh viá»…n ở lại đây. 
Một giây im lặng, Rainer nói: 
- Äá»i sống sân khấu không đủ cho má»™t phụ nữ như Justine. Äến má»™t ngày rất gần cô ấy sẽ nháºn ra Ä‘iá»u đó, lúc bấy giá» Justine sẽ chá»n lá»±a... hoặc là gia đình và Drogheda, hoặc là tôi. Nhưng tôi dám Ä‘oan chắc những ngưá»i chung quanh vẫn không mang lại được cho Justine má»™t cuá»™c sống có ý nghÄ©a, thưa bà O'' Neill. Nếu cô ấy chá»n tôi, cô ấy có thể theo Ä‘uổi sá»± nghiệp sân khấu, đó là Ä‘iá»u quà nhất mà Drogheda không thể mang lại cho Justine. Tôi đến đây để yêu cầu bà bảo đảm dùm má»™t chuyện là Justine sẽ chá»n tôi. Lá»i lẽ cá»§a tôi nghe có vẻ tàn nhẫn, chẳng qua vì tôi cần cô ấy hÆ¡n bà cần cô ấy rất nhiá»u. 
Meggie đứng lên kéo dây chuông gá»i mang trà ra má»i khách. 
- Ông Hartheim, ông đánh giá quá cao ảnh hưởng cá»§a tôi đối vá»›i con gái tôi. Justine không bao giá» chú ý tá»›i những lá»i căn dặn cÅ©ng như chẳng bao giá» chìu theo ý muốn cá»§a tôi. 
- Tôi biết rõ bà có khả năng làm cô ấy xiêu lòng nếu bà muốn. Tôi chỉ yêu cầu bà suy nghÄ© vá» những Ä‘iá»u tôi vừa trình bày. Xin bà chá»› vá»™i, cÅ©ng không có gì gấp, tôi kiên trì chỠđợi được. 
Trong má»™t tuần ở Drogheda, Rainer không bao giá» gợi lại vấn đỠnày nữa, Meggie cÅ©ng thế. Khi hay tin Rainer đến đây, các anh cá»§a Meggie Ä‘á»u vá»™i vàng rá»i bãi chăn vê nhà. Ngay cả Fiona cÅ©ng có cảm tình vá»›i Rainer. 
Bá» ngoài cư xá» rất lá»… độ, thế nhưng trong lòng Meggie không thể không nghÄ© đến những gì mà Rainer đã nói, nhiá»u lần bà đắn Ä‘o vá» sá»± chá»n lá»±a mà Rainer đã đỠnghị. Từ lâu nay bà đã bỠý định nuôi hy vá»ng má»™t ngày nào đó Justine trở vá», thế mà bây giá» ngưá»i đàn ông này lại cam Ä‘oan dứt khoát vá»›i bà rằng Drogheda có thể chứng kiến sá»± trở vá» cá»§a Justine. Äiá»u băn khoăn nhất cá»§a Meggie là không biết hạnh phúc cá»§a Justine sau này tùy thuá»™c vào ngưá»i đàn ông này đến mức nào. 
Khi Meggie lái xe đưa Raine ra sân bay, bà nói: 
- Tôi nghĩ rằng trước sau gì ông cũng gặp Justine. Lúc ấy, tôi mong rằng ông sẽ không nói với con gái tôi vỠchuyến ghé thăm Drogheda của ông. 
- Tôi sẽ làm theo ý bà, ông đáp. Tôi chỉ yêu cầu bà suy nghÄ© cho vá» những Ä‘iá»u tôi đã nói, nhưng không cần vá»™i vã gì. 
Giữa tháng tư, hai năm rưỡi sau cái chết cá»§a Dane, Justine cảm thấy ray rứt bởi má»™t sá»± thèm khát không thể cưởng lại là được thấy cái gì đó khác hÆ¡n là những dãy nhà và má»™t dòng ngưá»i buồn tẻ. Vào má»™t ngày nắng đẹp, đột nhiên thành phố trở nên hết sức ngá»™t ngạt. Justine liá»n lên tàu há»a để đến công viên Kew. Hôm nay là ngày thứ ba, nàng mặc tình hưởng cái đẹp trong sá»± yên tÄ©nh. Tất nhiên Justine rất quen thuá»™c công viên này. Bất cứ ngưá»i nào đến đây Ä‘á»u tràn đầy những niá»m vui thÃch vá»›i vô số những vưá»n hoa. Kew tá»a ra má»™t sức quyến rÅ© riêng. 
Giữa cái khung cảnh ấy, Rainer xuất hiện với chiếc áo khoác bằng da, tóc lóng lánh như sắc bạc dưới ánh nắng. 
- Coi chừng em bị Ä‘au lưng, Rainer vừa nói vừa cởi chiếc áo khoác trải xuống cỠđể hai ngưá»i có thể ngồi. 
- Làm sao anh tìm được em ở đây? Justine há»i. 
- Bà Kelly cho anh biết em đã đi Kew. Anh chỉ cần đến đây và lang thang khi nào gặp em thì thôi. 
- Và có lẽ anh chỠđợi em sẽ nhảy tới ôm cổ anh phải không? 
- Em có ý định ấy à? 
- Anh vẫn thế, không thay đổi phải không Rain? Anh luôn trả lá»i câu há»i cá»§a em bằng má»™t câu há»i khác. Không, em chẳng há» cảm nháºn ná»—i vui sướng đặc biệt nào khi gặp anh. Em tưởng rằng anh đã vÄ©nh viá»…n rút vào ngôi nhà lầu cá»§a anh rồi. 
- Một anh chàng lì lợm như anh đâu có thể rút lui dễ dàng như thế. Em thế nào? 
- Mạnh khá»e. 
Rainer nằm dài trên chiếc áo khoác, hai tay kéo lên đặt dưới đầu, mỉm cưá»i má»™t cách lưá»i biếng. 
- Em bao nhiêu tuổi rồi nhỉ? Ba mươi? Trong bá»™ quần áo ghê khiếp này trông em giống như má»™t cô há»c trò ăn mặc lôi thôi. Nếu vì lý do nào đó em không cần anh trong cuá»™c Ä‘á»i thì Ãt ra anh cÅ©ng còn là ngưá»i cần thiết, có thể góp ý cho em ăn mặc đẹp hÆ¡n. 
Nàng cưá»i. 
- Em nhìn nháºn vào thá»i kỳ mà bất cứ lúc nào anh cÅ©ng có thể xuất hiện, em rất chăm sóc bá» ngoài. 
Justine ngồi tụt xuống thấp, nghiêng ngưá»i qua má»™t bên, mặt nàng sát vào mặt Rainer, mỉm cưá»i: 
- Ôi! Tháºt là sung sướng được gặp lại anh. 
Từ ngày Hồng Y Di Contini Verchese qua Ä‘á»i, Rainer gần như không đến La Mã nữa. Anh thÃch Ä‘i Luân Äôn hÆ¡n má»—i khi có dịp. Lúc đầu, Justine tá» ra hân hoan và bằng lòng vá»›i tình bạn mà Rainer mang lại, nhưng ngày tháng trôi qua, khi Rainer vẫn không biểu lá»™ chút tình cảm yêu thương thì sá»± phẫn ná»™ cá»§a Justine ngày càng trở nên nặng ná» như má»™t thứ ám ảnh. Mấy tháng sau khi Dane chết, Justine phải cưỡng lại sá»± thèm muốn đến vá»›i Rainer. Nàng không thể làm việc đó khi hình ảnh em trai cá»§a mình làm má» nhạt gương mặt cá»§a Rainer. Nhưng bây giá» Rainer đã trở lại, má»i chuyện Ä‘á»u khác. Nàng nóng lòng muốn há»i Rainer còn nhá»› gì không những giây phút âu yếm giữa hai ngưá»i - làm sao Rainer có thể quên được? 
Ảo tưởng. Rõ ràng Rainer không muốn quay trở lại quãng thá»i gian êm đẹp cá»§a hai ngưá»i. Ông chỉ muốn xem Justine như má»™t ngưá»i bạn gái thân thiết mà thôi. CÅ©ng được. Äó là Ä‘iá»u Justine mong muốn, nhưng... liệu anh ta có quên được mình không? Không thể quên được đâu. Mà thôi cÅ©ng mặc, nếu anh ta đã quên! 
Mẹ nàng rất Ãt viết thư cho nàng. Có chuyện gì xảy ra ở Drogheda không nhỉ? Mẹ Ä‘ang giấu những ná»—i buồn phiá»n cay đắng? Bà ngoại Ä‘au nặng? Hay là má»™t trong những ngưá»i cáºu đã không còn, hoặc chÃnh mẹ? Lạy Chúa, xin đừng để xảy ra chuyện gì không hay cho mẹ! Äã ba năm rồi nàng chưa gặp má»™t ai từ Drogheda đến và biết bao nhiêu biến cố có thể xảy ra trong ba năm, dù riêng Justine thì chẳng có gì má»›i mẻ cả. Cuá»™c sống cá»§a nàng như bị ngưng trệ, buồn tẻ, nhưng nàng không nghÄ© rằng nó cÅ©ng như thế vá»›i những ngưá»i khác. 
Thá»i gian sau này, Rainer Ä‘i lại dá»… dàng giữa Bonn và nước Anh. Không thể chối cãi, dù Rainer có máy bay riêng nhưng Ä‘i đứng như thế cÅ©ng mệt nhá»c lắm chứ. 
- Tối nay trông em trầm lặng quá, có gì buồn phiá»n phải không? Trong buổi ăn tối tại má»™t khách sạn, Rainer đã há»i Justine như thế. 
- Không, em chẳng có gì phải buồn phiá»n. Nói cho đúng chỉ là má»™t chuyện vá»› vẩn. Mẹ và em hàng tuần không viết thư cho nhau nữa... Hai mẹ con rất lâu không gặp nhau và bây giá» không có chuyện gì để nói vá»›i nhau... Váºy mà hôm nay, em vừa nháºn má»™t lá thư lạ lùng cá»§a mẹ gá»i, mẹ hoàn toàn khác xưa. 
Rainer cảm thấy tim mình thắt lại. Äúng là Meggie đã kéo dài thá»i gian để suy nghÄ©, ông linh cảm Meggie đã quyết định ra tay, nhưng không phải để á»§ng há»™ ông. Bà bắt đầu cô láºp Justnine để rồi đưa nàng trở vá» Drogheda, bảo đảm cho dòng há» O'' Neill tồn tại mãi mãi. 
Rainer kÃn đáo đưa tay xuống dưới bàn để nắm bàn tay Justine. Cá» chỉ già dặn ấy rất hợp vá»›i nàng, ông nghÄ© thầm. Nàng đẹp hÆ¡n bao giá» hết dù chiếc áo dài xấu không thể tưởng tượng được. Những lằn nhăn li ti mang lại nét nghiêm trang rất cần cho gương mặt trẻ con ấy và cho cả tÃnh tình luôn thái quá cá»§a Justine. Nhưng có Ä‘iá»u gì khác nhau giữa sá»± già giặn bá» ngoài và những thay đổi bên trong? Khó mà biết được và chÃnh nàng cÅ©ng không tá»± trả lá»i được Ä‘iá»u đó. 
 
- Justine, mẹ cá»§a em cảm thấy đơn độc, ông nói và tá»± ngăn chặn đưá»ng tháo lui cho mình. 
- Vâng, có thể như thế - Justine nhÃu mày nói thì thầm - Nhưng em không thể không nghÄ© rằng có Ä‘iá»u gì khác ở mẹ. Vì dù sao, mẹ đã cô đơn trong nhiá»u năm qua. Thế thì tại sao bá»—ng nhiên mẹ thay đổi? Em không thể nào giải thÃch được Ä‘iá»u này Rainer ạ, vì thế mà em rất lo. 
- Mẹ đã lá»›n tuổi rồi, hình như em quên Ä‘iá»u đó. Bây giá» mẹ em không thể chịu đựng được nhiá»u Ä‘iá»u mà trước đây mẹ đã từng chịu đựng. Justine, cách đây ba năm, bà mất đứa con trai duy nhất. Phải chăng em cho rằng khoảng thá»i gian ấy sẽ làm vÆ¡i Ä‘i ná»—i Ä‘au xót? Anh lại nghÄ© ngược lại. Dane đã nằm xuống và bây giá» buá»™c bà phải nghÄ© rằng em sẽ không ra Ä‘i. Tháºt ra thì em chẳng há» thăm viếng bà. 
Justine nhắm mắt lại. 
- Em sẽ đi thăm mẹ. Rainer ạ, em sẽ đi! Em hứa với anh em sẽ đi thăm mẹ và chắc là gần đây thôi! Anh có lý, tất nhiên. Anh luôn có lý. Lâu nay em không nghĩ Drogheda có thể làm cho em thiếu vắng nhung nhớ, nhưng gần đây em có cảm giác nó trở thành thân yêu hơn với em chẳng khác gì em là một phần của nó, dù sao đi nữa... 
Äá»™t ngá»™t, Rainer nhìn đồng hồ, nhếch miệng cưá»i như hối tiếc Ä‘iá»u gì đó. 
- Anh rất tiếc phải để em vá» má»™t mình tối nay vì trong má»™t tiếng đồng hồ nữa, anh có hẹn vá»›i má»™t con ngưá»i hào hoa phong nhã rất quan trá»ng ở má»™t nÆ¡i bà máºt. Fritz, tài xế cá»§a anh sẽ lái xe cho anh Ä‘i. Fritz đã ba lần được các cÆ¡ quan an ninh sát hạch. 
- Anh đừng nói nữa và đưa ngay chiếc áo khoác cho em! Nàng nói lá»›n vui vẻ cố che giấu ná»—i Ä‘au trong lòng. Bây giá» em hiểu rồi! Em thì có thể vứt cho bất cứ tài xế tắc xi nào cÅ©ng được, còn anh thì không thể làm như thế vói tương lai cá»§a thị trưá»ng chung, phải không? Thế thì em sẽ cho anh thấy em không cần xe tắc xi mà cÅ©ng cóc cần anh chàng Fritz được chứng nháºn bởi các cÆ¡ quan an ninh tình báo, em sẽ tá»± Ä‘i xe Ä‘iện ngầm vá» nhà. Còn sá»›m chán. 
Rainer vẫn còn nắm mấy ngón tay nhá» bé cá»§a Justine. Äá»™t nhiên nàng kéo tay Rainer áp lên môi rồi hôn tháºt nhẹ. 
- Ôi! Rainer, em không biết sẽ làm gì khi thiếu vắng anh! 
Ông đứng lên đút tay vào túi quần rồi đi vòng qua bàn ăn và vịn lưng ghế của Justine. 
- Anh là ngưá»i bạn thân thiết cá»§a em, Rainer nói. Bạn bè là như thế, chúng ta không thể thiếu nhau được. 
Chia tay Rainer, Justine trở vá» phòng trá» cá»§a mình vá»›i tâm trạng trầm lặng sau đó tá» ra chán nản, xuống tinh thần. Tối nay, gặp Rainer, cả hai Ä‘i sâu vào chuyện riêng tư nhiá»u hÆ¡n má»i khi dù không có chuyện gì ra chuyện gì, ngoại trừ việc Rainer nghÄ© rằng mẹ nàng già rồi Ä‘ang rất cô độc và theo ông, nàng nên vá» Drogheda. Anh ấy đỠcáºp đến má»™t cuá»™c thăm viếng, nhưng phải chăng như thế là anh ấy muốn nói đến má»™t sá»± trở vá» vÄ©nh viá»…n. Thái độ cá»§a anh ấy cho thấy xưa kia tình cảm cá»§a Rainer đối vá»›i nàng như thế nào, thì đó cÅ©ng chỉ là những gì thuá»™c vá» quá khứ. Rõ ràng, anh ấy không muốn làm sống lại những tình cảm đó. Nhưng, thế thì tại sao chÃn tháng trước đây anh ấy xuất hiện lại trong cuá»™c Ä‘á»i nàng làm gì? Có phải vì thương hại? Vì cảm thấy phải lay động nàng để nàng chịu trở vá» vá»›i mẹ hay là anh ấy đã hứa Ä‘iá»u dó vá»›i Dane? Rainer rất thương Dane, làm sao biết được hỠđã nói gì vá»›i nhau lúc vắng nàng. Biết đâu Dane đã nhá» Rainer trông chừng nàng và nay anh thấy thá»±c hiện lá»i hứa? Äúng, có thể đó là câu trả lá»i. Tất cả những ý tưởng lẫn lá»™n làm Justine rÆ¡i nước mắt; nàng khóc má»™t cách Ä‘au xót, sau đó nén xuống được và tá»± trách móc sá»± ngu ngốc cá»§a mình. Nằm lăn qua lăn lại vẫn không ngá»§ được, lấy sách ra Ä‘á»c vẫn thế. Khi ánh sáng yếu á»›t và buồn tẻ cá»§a bình minh xuyên qua rèm cá»a sổ, Justine ngồi vào bàn viết, lòng tê tái, nghe xa xa tiếng động cÆ¡ qua lại, cảm nháºn vá»›i đủ tất cả giác quan sá»± ẩm ướt, vắng lạnh cá»§a buổi sáng sá»›m như thế. Äá»™t nhiên, ý nghÄ© trở vá» Drogheda nghe như tuyệt vá»i, trong lành và dịu dàng. 
Justine cầm lấy một trong những cây viết màu đen và bắt đầu những dòng thư cho mẹ, nước mắt khô dần. 
 
Con rất mong mẹ hiểu tại sao con không trở vỠnhà từ khi Dane mất, nhưng dù cho mẹ có suy nghĩ gì đi nữa, con biết mẹ sẽ rất vui lòng khi hay tin con có ý định chuộc lại sự vắng mặt ấy bằng cách trở vỠnhà vĩnh viễn. 
Vâng, mẹ Ä‘á»c đúng đấy. Con sẽ trở vá» nhà tháºt sá»±. Mẹ Æ¡i, mẹ có lý - đã đến lúc con cảm thấy thiếu Drogheda. Lâu nay con muốn bay bằng chÃnh đôi cánh cá»§a con và con đã nháºn ra rằng cÅ©ng chẳng Ä‘i đến đâu. Lê gót từ sân khấu này sang sân khấu khác trong suốt tháng năm còn lại cá»§a cuá»™c Ä‘á»i để làm gì? Ở đây có gì cho con ngưá»i sân khấu? Con cần má»™t cái gì chắc chắn, thưá»ng xuyên, lâu dài hÆ¡n, cho nên con sẽ trở vá» Drogheda, nÆ¡i đây sẽ cho con tất cả những thứ đó. Không còn những giấc mÆ¡ mây khói nữa. Biết đâu? Có thể con sẽ chá»n Boy King nếu anh chàng đó còn muốn cưới con. Cuối cùng cuá»™c Ä‘á»i con sẽ có má»™t ý nghÄ©a, thà dụ cho ra Ä‘á»i cả má»™t bá»™ lạc nhóc con rừng rú cá»§a miá»n Tây Bắc. Con má»i mệt rồi, thưa mẹ, má»i mệt đến mức con không biết nói gì và còn có thể tâm tình vá»›i mẹ những gì con cảm nháºn được hay không. 
Tóm lại, con sẽ đỠcáºp vấn đỠnày má»™t kịp khác. Những buổi trình diá»…n Lady Macbeth đã kết thúc và con chưa ký lại hợp đồng nào cho mùa tá»›i. Như váºy nếu con chào từ biệt sân khấu sẽ không ai buồn phiá»n. Luân Äôn đầy rẫy những diá»…n viên như con. Ông bầu Clyde có thể tìm ngưá»i thay con trong vài phút, còn mẹ thì không thể thay con được. Con rất ân háºn là phải chỠđến tuổi ba mươi mốt má»›i hiểu Ä‘iá»u đó. 
Nếu Rain không giúp cho con thấy rõ con hÆ¡n thì chắc con phải chá» má»™t thá»i gian khá lâu nữa; nhưng anh ấy là ngưá»i có trá»±c giác mạnh dù chưa biết mẹ nhưng hình như anh ấy hiểu mẹ hÆ¡n cả con. Tất nhiên, ngưá»i ta cho rằng khán giả vẫn thấy rõ toàn cảnh cá»§a má»™t vở diá»…n hÆ¡n là diá»…n viên. Äiá»u này đúng vá»›i anh ấy, nhưng con phát chán thấy anh ấy đứng từ trên cao để giám sát cuá»™c Ä‘á»i con. Hầu như anh ta tá»± cho rằng mình mắc nợ đối vá»›i Dane hoặc muốn giữ lá»i hứa vì Dane. Thế là anh ấy làm cho con bá»±c mình vì luôn xuất hiện trong cuá»™c sống cá»§a con. Thế nhưng cuối cùng cÅ©ng lạ, con hiểu ngược lại rằng chÃnh con má»›i là ngưá»i quấy rầy anh ấy. Nếu con trở vá» Drogheda thì món nợ và lá»i hứa cá»§a anh ấy coi như được xóa Ä‘i, phải không mẹ? Dù sao anh ấy cÅ©ng sẽ vui vì con đã tránh cho anh ấy phải Ä‘i lại bằng máy bay liên tục. 
Ngay khi chuẩn bị xong xuôi, con sẽ viết thư cho mẹ lần nữa để báo cho mẹ biết ngày con vá». Trong khi chỠđợi, mẹ hãy nhá»› đến cách yêu thương quái đản cá»§a con đối vá»›i mẹ. 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				16-10-2008, 03:55 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: May 2008 
					Äến từ: Việt Nam 
					
					
						Bài gởi: 3,304
					 
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 932 
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			44 
 
 
  
 
Từ biệt Rainer bằng má»™t lá thư giữa lúc lòng tan nát vì Ä‘au buồn và xúc động là việc quá dá»…. HÆ¡n nữa Justine cÅ©ng đã Ä‘iên tiết lên và thÃch thú vá»›i ý nghÄ© phải hành hạ cả hai - tôi Ä‘au khổ, thì anh cÅ©ng phải Ä‘au khổ, đó là lẽ công bằng. Nhưng lần nay, má»™t lá thư từ biệt bình thưá»ng vẫn chưa đủ đối vá»›i Rainer. Như thế là phải cùng Ä‘i ăn tối ở má»™t nhà hàng mà cả hai Ä‘á»u quen thuá»™c. Rainer không đỠnghị gặp tại nhà anh ta ở Park Lane, Ä‘iá»u đó tuy làm Justine thất vá»ng nhưng không làm cho nàng ngạc nhiên. Äúng rồi, anh ấy muốn cuá»™c chia tay có sá»± chứng kiến lạnh lùng cá»§a Fritz. Anh ấy không muốn có chuyện bất ngá». 
Äặc biệt tối nay, Justine chú ý ăn mặc theo sở thÃch cá»§a Rainer. Con quá»· ám lâu nay xúi giục Justine ăn mặc loè loẹt vá»›i màu vàng cam đã buông tha nàng. Vì Rain thÃch phong cách đơn giản, nên nàng mặc má»™t chiếc robe dài chấm đất bằng loại vải xoa tÃm, cổ hẹp và tay dài. Má»™t chiếc kiá»ng vàng uốn xoắn vá»›i những hạt trai và hồng ngá»c, hai cổ tay mang hai chiếc vòng cùng màu. Nhưng tóc thì khá»§ng khiếp - nàng cảm thấy thế - Tóc Justine không bao giá» chịu nằm ngay ngắn như ý thÃch cá»§a Rainer. Nàng trang Ä‘iểm hÆ¡i Ä‘áºm má»™t chút để giấu Ä‘i nét mệt trên gương mặt. Thế là xong, vá»›i Ä‘iá»u kiện anh ấy không nhìn quá gần. 
- Em đã nháºn được thư trả lá»i cá»§a mẹ chưa? Rainer há»i lá»… độ 
- Chưa, tháºt ra em cÅ©ng không có ý chá». Mẹ em chắc chắn không còn lá»i nào để nói lên sá»± vui mừng. 
- Ngày mai em có muốn Fritz đưa em ra phi trưá»ng không? 
- Cảm Æ¡n anh, em có thể Ä‘i tắc xi, nàng trả lá»i khô khan. Em không muốn nhỠđến ngưá»i phục vụ cá»§a anh. 
- Anh há»p suốt ngày nên Fritz Ä‘i vá»›i em không gây phiá»n hà chút nào cho anh cả. 
Justine hơi lớn tiếng. 
- Em đã nói với anh là em đi tắc xi! 
- Em hét lên vô Ãch, Justine à. Ông nói, chân mày nhÃu lại - Anh chìu em. 
Một buổi ăn tối buồn tẻ và chán nản! Chấm dứt sớm là tốt! 
- Anh có thấy phiá»n không nếu chúng ta vá» bây giá»? Nàng há»i. Em nhức đầu ghê gá»›m. 
Äến góc đại lá»™ và ngõ cụt nÆ¡i Justine ở, Rainer bảo Fritz cho xe chạy vòng khu nhà. Justine bước xuống, Rainer nắm nhẹ khuá»·u tay nàng má»™t cách lịch sá»± và dìu nàng Ä‘i, chỉ vô tình chạm phá»›t qua ngưá»i Justine. Trong cái ẩm ướt buốt giá cá»§a cÆ¡n mưa phùn Luân Äôn hai ngưá»i Ä‘i chầm cháºm trên Ä‘oạn đưá»ng lát đá, tiếng chân nghe dá»™i tháºt xa, những tiếng chân buồn và cô độc. 
- Justine, chúng ta sẽ nói vá»›i nhau lá»i từ biệt, Rainer buông lá»i trước. 
- Tạm biệt thì đúng hÆ¡n, nàng trả lá»i. Không có gì dứt khoát đâu anh, em sẽ trở vỠđây hoặc lúc này, lúc khác cÅ©ng như em hy vá»ng anh sẽ có dịp đến thăm Drogheda. 
Rainer lắc đầu. 
- Không, anh nghĩ có lẽ mình chia tay vĩnh viễn Justine ạ. Anh không nghĩ rằng chúng ta còn cần đến nhau. 
- Anh muốn nói rằng anh không còn cần đến em nữa chứ gì? Justine nói như muốn uốn nắn lại ý nghÄ© cá»§a Rainer. Äiá»u đó không quan trá»ng, Rain ạ. Em không cần anh phải lá»±a lá»i vá»›i em, em quen chịu đựng rồi! 
Rainer nắm tay Justine, cúi xuống hôn, rồi thẳng ngưá»i lên, mỉm cưá»i nhìn nàng rất lâu trước khi quay gót. 
VỠđến nhà, Justine thấy một lá thư nằm trên tấm thảm chùi chân. Justine cúi xuống nhặt bức thư và để rơi chiếc xách tay và chiếc áo khoác xuống đất. 
Justine cởi giày tại chá»—, rồi bước sang phòng ngá»§. Nàng buông ngưá»i nặng ná» trên má»™t thùng gá»—, cắn môi suy nghÄ©, ngồi sững sá» vá»›i vẻ mặt vừa rã rá»i vừa hoang mang, mắt đăm đăm nhìn má»™t bức phác thảo đẹp cân dung cá»§a Dane được nàng thá»±c hiện trong ngày lá»… phong linh mục. Phải đứng lên Ä‘i má»™t vòng qua phòng ăn, có lẽ sẽ dá»… chịu hÆ¡n. Trên bàn má»™t phác thảo chân dung cá»§a Rainer bằng viết chì mà nàng vừa vẽ cách đây mấy tuần. Và má»™t gói thuốc lá. Justine lấy má»™t Ä‘iếu và đốt, đặt ấm nước lên bếp lò. Bấy giá» chợt nhá»› lại lá thư cá»§a mẹ cầm trên tay. 
Justine Ä‘á»c trong khi chá» nước sôi. Nàng ngồi vào bàn ở nhà bếp, gạt bức vẽ Rainer rÆ¡i xuống đất rồi giẫm lên bằng cả hai chân. Anh không cần đến tôi nữa à? Thế thì tôi cÅ©ng chẳng cần anh! 
Nàng Ä‘á»c thư cá»§a Meggie. 
 
Justine thương yêu của mẹ, 
Như má»i khi, con lại hành động trong má»™t cÆ¡n xúc động và vá»›i sá»± vá»™i vã thương lệ, do đó mẹ mong rằng thư cá»§a mẹ đến con kịp thá»i. Nếu trong những bức thư cá»§a mẹ gần đây có Ä‘iá»u gì đó thúc đẩy con phải có má»™t quyết định đột ngá»™t, mẹ mong con bá» qua cho mẹ. Mẹ không có ý định gây cho con má»™t phản ứng dứt khoát đến thế. Mẹ nghÄ© rằng mẹ chỉ tìm kiếm má»™t chút tình cảm dá»… thương nhưng mẹ quên rằng bên dưới cái vá» bá»c ngoài rất cứng ấy cá»§a con lại ẩn giấu nhiá»u sá»± dịu dàng. 
Äúng là mẹ cô đơn, cô đơn khá»§ng khiếp; thế nhưng không phải con vỠđây là có thể đổi được Ä‘iá»u đó. Nếu con chịu suy nghÄ© má»™t chút, con sẽ thấy rằng mẹ nói đúng. Con hy vá»ng làm được gì khi trở vá» nhà? Con không có khả năng trả lại cho mẹ những gì mẹ đã mất và con cÅ©ng không thể hàn gắn lại được ná»—i mất mát đó. Sá»± mất mát ấy không chỉ là cá»§a riêng mẹ mà cÅ©ng là cá»§a con, cá»§a cả bà ngoại và cá»§a tất cả những ngưá»i còn lại. Hình như con Ä‘ang nuôi trong đầu má»™t suy nghÄ© hoàn toàn sai, rằng con là ngưá»i có má»™t phần trách nhiệm vá» cái chết cá»§a Dane. Sá»± xung động đột ngá»™t cá»§a con gây cho mẹ cảm tưởng vá» hành động hối háºn. Äó là tÃnh kiêu ngạo và lòng tá»± phụ Justine à. Dane là má»™t ngưá»i đã trưởng thành chứ không phải là đứa bé yếu Ä‘uối. ChÃnh mẹ đã để Dane Ä‘i mà. Nếu mẹ là con, mẹ cÅ©ng rÆ¡i vào sá»± hối háºn, phải chịu sá»± hành hạ tinh thần, tá»± than trách mình tại sao đã cho phép Dane sống theo cuá»™c sống mà em con thÃch. Nhưng mẹ không để mình quanh quẩn vá»›i ý nghÄ© tá»± lên án như thế. Không ai trong chúng ta là Chúa và mẹ tin rằng cuá»™c Ä‘á»i đã dành cho mẹ nhiá»u Ä‘iá»u kiện để hiểu Ä‘iá»u đó hÆ¡n con. Trở vá» nhà, con hiến cuá»™c Ä‘á»i cá»§a con cho mẹ như má»™t hy sinh. Mẹ không bao giá» muốn Ä‘iá»u đó. Bây giá» mẹ nói thẳng rằng mẹ từ chối. Con sống ở Drogheda không thÃch hợp, không bao giá» thÃch hợp. Nếu con chưa hiểu ra ở đâu là nÆ¡i thÃch hợp cho con, mẹ đỠnghị con ngồi lại ngay và bắt đầu suy nghÄ© má»™t cách nghiêm túc. Äôi khi, con giống như cô con gái bốc đồng không thể hiểu được. Rainer là má»™t ngưá»i đàn ông rất tốt, mẹ chưa từng gặp ai vị tha như ông ấy. Vì vong hồn cá»§a Dane, con hãy ngưng hành động như má»™t đứa con nÃt, Justine à. Con yêu cá»§a mẹ, má»™t tia sáng đã tắt. Vá»›i tất cả chúng ta còn lại, đó không thể khác hÆ¡n là má»™t tia sáng đã tắt. Con hoàn toàn không thể làm gì được, con hiểu chứ? Mẹ không tìm cách nói dối vá»›i con mẹ Ä‘ang sống vui sướng. Kiếp ngưá»i không cho phép mẹ dối mình như thế. Nhưng nếu con tưởng tượng rằng ở đây, Drogheda, má»i ngưá»i suốt ngày chỉ khóc và rên rỉ thì đó là Ä‘iá»u sai lầm lá»›n. Những ngưá»i ở đây biết hưởng cuá»™c sống và má»™t trong những nguyên nhân lạc quan ấy là vì tất cả hy vá»ng má»™t thứ ánh sáng hướng vá» con. Ãnh sáng cá»§a Dane đã tắt vÄ©nh viá»…n. Mẹ van con, Justine yêu cá»§a mẹ, hãy cố hiểu Ä‘iá»u đó và chấp nháºn. Hãy trở vá» Drogheda nếu trong lòng con muốn và khi ấy cả nhà sẽ rất vui mừng. Nhưng con vỠđây không phải để sống vÄ©nh viá»…n, đó chỉ là má»™t hy sinh vá» phần con, má»™t sá»± hy sinh vô Ãch, không có mục Ä‘Ãch. Trong nghá» nghiệp mà con theo Ä‘uổi, nếu con rá»i xa sân khấu con sẽ trả giá đắt. Con hãy ở lại nÆ¡i đã sống, thá»±c hiện má»™t cách xứng đáng sá»± nghiệp cá»§a con trong thế giá»›i mà con đã chá»n. 
 
Äau đớn. Không khác những ngày tiếp theo cái chết cá»§a Dane. Cùng má»™t ná»—i Ä‘au dữ dá»™i, không thể tránh. Cùng má»™t sá»± bất lá»±c đầy âu lo. Không, tất nhiên là không, nàng không thể làm gì hết. Không có cách nào hàn gắn, không có cách nào. Hãy hét lên cho bá»›t Ä‘au khổ! Ấm nước đã sôi! Suỵt, ấm nước, suỵt! Trở thành đứa con duy nhất cá»§a mẹ thì ra sao, hỡi ấm nước? Hãy há»i Justine, cô ta biết. Vâng, Justine biết rõ thế nào là má»™t đứa con duy nhất. Nhưng tôi không phải là đứa con mà bà mong muốn, ngưá»i phụ nữ già tàn phai, tá»± giam hãm mình ở má»™t trang trại xa xôi. Mẹ Æ¡i! Mẹ có nghÄ© rằng có má»™t đứa con nào lại có thể từ chối trở thành đứa con duy nhất cá»§a mẹ mình. Tháºt là không công bằng khi Dane là ngưá»i phải chết... Mẹ có lý. Sá»± trở vá» Drogheda cá»§a con chẳng thay đổi được gì bởi thá»±c tế Dane sẽ không bao giá» sống lại. Má»™t tia sáng đã tắt, và con không thể đốt cháy trở lại. Nhưng con hiểu mẹ muốn nói gì. Ãnh sáng cá»§a con luôn cháy trong lòng mẹ, nhưng không phải sáng lên ở Drogheda.
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				16-10-2008, 03:56 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: May 2008 
					Äến từ: Việt Nam 
					
					
						Bài gởi: 3,304
					 
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 932 
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			45 
 
 
  
 
Fritz ra mở cá»a, rá»i bá» bá»™ quần áo tài xế màu xanh nước biển rất đẹp, thay vào là chiếc áo gilê bó sát cá»§a ngưá»i đầu bếp. 
- Fritz, anh chỉ là ngưá»i phụ vụ tầm thưá»ng cá»§a ngài Hartheim hay là ngưá»i bảo vệ cho ông ấy? Nàng vừa há»i vừa đưa chiếc áo khoác cho Fritz. 
Mặt anh ta lạnh như tiá»n. 
- Ngài Hartheim đang ở trong phòng làm việc thưa cô O'' Neill. 
Rainer ngồi nhìn ngá»n lá»a, ngưá»i hÆ¡i nghiêng vá» phÃa trước, con mèo cái Natasha mà Rainer mang vá» nuôi từ khi Hồng Y qua Ä‘á»i nằm lim dim trước lò sưởi. Khi cánh cá»a phòng mở, ông ngước mắt lên, nhưng không nói tiếng nào và cÅ©ng chẳng tá» ra vui mừng gặp lại nàng. 
Justine bước vào, đến ngồi dưới đất đối diện với Rainer và ngả đầu lên gối của ông ta. 
- Rainer, em hối háºn đã làm phà tất cả những năm tháng, nàng thì thầm. Em không làm sao chuá»™c lại được. 
Rainer không đứng lên, không kéo nàng vào lòng, anh ta ngồi xuống đất bên cạnh Justinẹ 
- Một phép mầu, Rainer nói. 
- Anh vẫn chưa hết yêu em phải không? Nàng mỉm cưá»i há»i. 
- Không, không bao giá». 
- Chắc em đã làm anh Ä‘au khổ rất nhiá»u. 
- Không như em tưởng đâu. Anh biết em yêu anh và anh có thể chỠđợi. Anh vẫn tin rằng má»™t ngưá»i kiên trì rồi cuối cùng thế nào cÅ©ng sẽ thắng lợi. 
- Thế cho nên anh để mặc em tá»± váºt lá»™n mình. Anh chẳng có chút buồn lo nào khi báo vá»›i anh em sẽ vá» Drogheda vÄ©nh viá»…n, có đúng không? 
- á»’, không phải thế đâu! Nếu chuyện ấy liên quan đến má»™t ngưá»i đàn ông khác thì anh đã chiến đấu đến cùng. Nhưng còn vá»›i Drogheda? ... Má»™t đối thá»§ quá lợi hại. á»’, có, có chứ, anh rất buồn lo! 
- Em không ngỠrằng đầu óc của anh lại rắc rối đến thế! Tại sao lúc ấy anh không nói một cách đơn giản là anh vẫn còn yêu em? Em thiết tha được nghe câu đó! 
- Anh không nói vì nó đã quá rõ ràng, em có thể tá»± tìm hiểu lấy. Tá»± em phải nháºn ra Ä‘iá»u đó chứ! 
- Có lẽ em bị mù, một mình em không thấy gì hết, em cần sự giúp đỡ. Cuối cùng thì mẹ em buộc em phải mở mắt ra. Một lá thư của mẹ nằm chỠem ở nhà sau khi em chia tay với anh. Mẹ em khuyên em không nên vỠnhà. 
- Mẹ em là má»™t ngưá»i phụ nữ tuyệt vá»i. 
- Em biết anh đã gặp mẹ em, Rainer. Lúc nào váºy anh? 
- Anh Ä‘i gặp mẹ em cách đây khoảng má»™t năm. Drogheda là má»™t trang trại đẹp vô cùng, nhưng đúng là không thÃch hợp vá»›i em, Justine. Mục Ä‘Ãch chuyến Ä‘i cá»§a anh là làm cho mẹ em hiểu Ä‘iá»u đó. Em không thể tưởng tượng anh vui sướng đến mức nào khi cuối cùng mẹ đã thấy ra, mặc dù anh không nghÄ© rằng các lý lẽ cá»§a anh có sức thuyết phục cho lắm. 
Justine đưa ngón tay đặt lên miệng Rainer. 
- Em cũng thế, em hoài nghi Rain à. Em luôn hoài nghi. Có thể em sẽ hoài nghi mãi mãi. 
- á»’, Justine, anh hy vá»ng rằng không! Phần anh, không thể có ngưá»i phụ nữ nào khác hÆ¡n. Chỉ có em. Cả thế giá»›i Ä‘á»u biết như thế từ nhiá»u năm qua. Nhưng những lá»i tá» tình chẳng có ý nghÄ©a gì. Dù cho anh có hét to lên đến lạc giá»ng cÅ©ng không làm tan Ä‘i được những hoài nghi ở em. Vì váºy Justine à, anh không kêu gào tình yêu cá»§a em nữa, mà anh sống vá»›i tình yêu ấy. Làm sao em có thể nghi ngá» những tình cảm cá»§a ngưá»i hiệp sÄ© trung thành nhất cá»§a em? Rốt cuá»™c thì em ở lại nhưng không phải do anh. Rất có thể rồi đây em vẫn phải tiếp tục dá»±a vào những lá»i khuyên can, vá»— vá» cá»§a mẹ đấy... 
- Em van anh đừng nói thế, nhất là vá»›i giá»ng ấy! Rain tá»™i nghiệp cá»§a em, em đã lạm dụng sá»± kiên nhẫn cá»§a anh đến táºn cùng! Em xin quỳ xuống trước mặt anh. 
- Lạy Chúa, cảm ơn em! Em hạ mình không lâu đâu! - ông nói vui vẻ. - Rồi em sẽ trở lại là em ngay ngày mai thôi. 
Sự căng thẳng đã biến mất, cái khó nhất đã qua. 
- Anh muốn lúc nào em cũng vẫn là em, vẫn là Justine. Em không được thay đổi một tà nào, dù là một chấm tàn nhang hay một tế bào trong não của em. 
Justine vòng tay qua cổ Rainer, những ngón tay luồn vào mân mê mái tóc bạch kim dày của ông. 
- Ôi, anh có biết được em đã chỠcái giây phút này như thế nào không? Nàng thì thầm. Em không bao giỠquên.
 
  
 
Kết 
 
 
  
 
Bức Ä‘iện tÃn được viết như sau... 
 
Con đã trở thành bà Rainer Moerling Hartheims. Lá»… cưới tại Vatican. Giáo Hoàng tha hồ ban phép lành các bà vợ muôn năm! Sẽ vá» nhà tuần trăng máºt sá»›m nhất có thể được, nhưng từ nay gia đình ở châu Âu. Muôn vàn âu yếm cá»§a Rain nữa cho má»i ngưá»i. Justine. 
 
Meggie đặt tá» giấy Ä‘iện báo xuống bàn, mắt nhìn ra cá»a sổ, hướng vá» phÃa những đóa hoa hồng mùa thu Ä‘ang nở khắp vưá»n. Hương thÆ¡m hoa hồng, những rung động hoa hồng; cả những cây bông bụt, cây cá», cây bạch đàn, và cả cây hoa giấy vốn nhìn cuá»™c Ä‘á»i từ trên cao. 
Vưá»n hoa đẹp và sống động vô cùng. Nhìn những chồi nụ và những mầm xanh nẩy nở rồi héo tàn; rồi những ước mÆ¡ má»›i lại đến, tiếp tục môt chu kỳ không thay đổi, mãi mãi không há» dừng lại ở nÆ¡i kết thúc. 
Thế là Drogheda không còn nữa. Vâng, đã đến lúc, tháºt đúng lúc. Chu kỳ cứ tiếp tục vá»›i những ngưá»i xa lạ. Hình phạt tôi xin chịu má»™t mình, tôi không thể phiá»n trách ai. Và tôi chẳng luyến tiếc gì. 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
 
	
		  | 
	
	
		
		
		 | 
	
 
 
	
	
	
		
	
	
	
	
		 
	
	
	
		
	
	
 
 |     |