17-10-2008, 08:16 AM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 16
Kết quả cuá»™c thi và o đại há»c sẽ được công bố sáng mai, Dung bồn chồn không yên, ngà y mai váºn mạng Ä‘á»i nà ng sẽ được quyết định, Dung không dám nghÄ© đến kết quả, vì biết đâu ... Nà ng lại thấy bứt rứt không yên.
Bà Giang đang ngồi cạnh giá vẽ, cũng bắt sốt ruột, bà bảo Dung:
- Thôi con, đừng đi tới đi lui nữa, là m gì thì ngà y mai cũng biết mà .
- Dạ, thôi để con ra ngoà i má»™t chút nhe mẹ? - Dung há»i mẹ
- Con lại Ä‘i nữa saá» Tối ngà y lông bông mãi bên ngoà i là m gì? - Bà nghi ngá» nhìn Dung há»á»‹
- Con đi tìm An. - Dung đáp.
- Lại Ä‘i tìm con An? Tối ngà y cứ nghe con nói thế, sao nó không đến tìm con, mà chỉ nghe con đến vá»›i nó không váºá»·
Lúc nà y hà nh động của Dung khiến bà nghi ngỠvô cùng.
- Con định đến rủ nó đi xem hát.
- Tối ngà y hết tìm An lại xem hát.
- Hôm nay sao mẹ lạ thế? Con tưởng như mẹ đang thẩm vấn tội phạm chớ không phải nói chuyện với con. Dung cằn nhằn.
- Dung, mẹ há»i thiệt con, hai hôm trước con đến trưá»ng trung há»c X chi váºá»· Thầy Hồ nhìn thấy, có mách cho mẹ biết như thế.
Dung hoảng hốt:
- Thưa mẹ, hôm ấy con vá»›i An đến thăm thầy Nam, thầy há»c cÅ© cá»§a con mà mẹ, ông ấy vừa được đổi đến trưá»ng đó.
- Con có thưá»ng đến thăm ông ấy không? - Bà Nhưỡng lo ngại
- Dạ thưa không, con chỉ đến thăm có một hai lần thôị
Bà Giang trầm giá»ng:
- Dung, là con gái, con phải tháºn trá»ng dư luáºn, thầy Nam là má»™t giáo sư, con lại là nữ sinh, dư luáºn sẽ không tốt nếu con thưá»ng gặp ông ấy, dù biết rằng ông Nam là ngưá»i đà ng hoà ng Ä‘i nữa cÅ©ng thế. Hôm trước mẹ có nghe bà Lưu bên cạnh bảo trong trưá»ng cá»§a con hay cá»§a Nhược gì đó, có má»™t giáo sư quyến rÅ© nữ sinh, chuyện tháºt đáng tởm, con có thấy không, ngưá»i con gái mà bị ngưá»i đà m tiếu như váºy còn ra thể thống gì nữả
Dung cắn chặt môi, nà ng len lén nhìn mẹ, an lòng khi nghĩ đến mẹ chưa nghi ngỠmình, nà ng giả vỠnói:
- Mẹ nói như con đã là m việc như váºy rồi đó!
- Mẹ không nói con, nhưng mẹ chỉ lưu ý con như váºy thôi, con phải biết miệng lưỡi con ngưá»i độc địa lắm, mẹ thương con nên lo lắng cho con váºy mà .
Bà Giang hÆ¡i pháºt lòng vì câu nói cá»§a Dung.
- Con chỉ nói đến tìm An thôi, ai biểu mẹ cứ dà i dòng chuyện đó vô là m chi, con không ngại sao được. - Dung cháºm rãi nóị
- Thôi được con muốn Ä‘i đâu thì Ä‘i Ä‘i, cái nhà nà y không bao giá» có ai chịu ở cả, cứ đợi giá» cÆ¡m, giá» ngá»§ là vá», còn thì cứ rong chÆ¡i cả buổi, phải mà , mẹ chỉ là má»™t tên đầy tá»› cho cha con chúng mà y thôị
- Mẹ nói thế con không đi nữa đâụ Dung phụng phịu ngồi xuống ghế.
- Thôi cô, Ä‘i Ä‘i cho tôi nhá», để không suốt ngà y trông bá»™ mặt đưa đám cá»§a cô là m sao tôi chịu nổi, Ä‘i Ä‘i, tối là m Æ¡n vá» sá»›m má»™t chút.
Dung do dá»±, Ä‘oạn và o phòng mang hà i, ra khá»i cá»a nà ng thở phà o nhẹ nhõm, nhưng ná»—i lo lại đến, giáo sư Hồ bạn cá»§a cha nà ng dạy há»c cùng vá»›i Nam ở má»™t trưá»ng, mãi đến thăm Nam, có lẽ việc má»™t ngà y kia sẽ bại lá»™, Dung thấy rối loạn trong lòng, không biết nên đến đâu, sau cùng vẫn không cưỡng lại được ý muốn, Dung đến trưá»ng trung há»c X, dù biết rằng không nên đến nữạ
Äến cổng trưá»ng, rẽ và o khu cư xá độc thân cá»§a giáo sư, nà ng đưa tay lên định gõ cá»a, sá»± xung đột trong tâm khảm lại đến. Ta phải trở vá», đừng đến đây nữạ Nhưng vẫn bất lá»±c. Nam hiện ra trước mặt, ná»—i lo sợ tiêu tan.
Dung bước và o, Nam cà i lại cá»a, rót ly nước cho Dung.
- Anh có đoán được hôm nay em lại đến thăm anh hay chăng?
- Ngà y nà o cũng thế, anh cũng nung nước sẵn đợi em, dù có đến hay không anh vẫn độc thoại với tách trà .
Dung mỉm cưá»i nâng ly lên, Nam nhìn Dung, đôi mà y á»§ rÅ© trên đôi mắt u buồn như mang đầy tâm sá»±, đôi môi vẫn mÃm chặt, Nam biết Dung Ä‘ang có chuyện lo lắng, chà ng vá»™i nâng bà n tay Dung lên, những chỉ tay chi chÃt u hoà i, Dung nhoẻn miệng cưá»i nhìn Nam:
- Anh tháºt giống ông thầy bói, cuá»™c Ä‘á»i em sẽ ra sao anh?
- Anh không biết gì cả, chỉ tay em quá phức tạp.
- Sao lúc trước anh nói em háºu váºn tốt, có nhiá»u con, em sẽ có con vá»›i aỉ Có phải vá»›i anh chăng?
- Em đã bảo anh nói chuyện tầm phà o rồi mà . Nhưng em có can đảm hÆ¡n anh nhiá»á»¥
- Anh không hiểu chớ em yếu đuối lắm, cả trăm lần hứa sẽ không đến với anh nữa, nhưng rồi cũng không được.
- Anh cũng thế, anh tự hứa sẽ lạnh nhạt xua đuổi em mà vẫn không là m được.
- Tại sao váºá»·
Nam lẳng lặng nâng tay Dung lên môi, má»™t cảm giác ấm áp lan truyá»n.
- Tại anh yêu em! Dung! - Äôi tay Nam bá»—ng trở nên run rẩy, chà ng hôn lên mặt Dung, đôi mắt Ä‘en nháy Ä‘ang ẩm ướt - Hãy nói vá»›i anh, em sẽ không bao giá» thuá»™c vá» má»™t ngưá»i khác ngoà i anh ra Ä‘i em!
- Không cần biết, em biết anh đã quá rõ em!
- Anh cÅ©ng biết thế, nhưng còn định mệnh? Äịnh mệnh đâu do ta quyết định?
- Sao anh chắc rằng định mệnh sẽ chia ly đôi tả
- Vì em quá hoà n toà n, anh lại thiếu tất cả.
- Thế em sẽ thuộc vỠai, nếu không là của anh?
- Sẽ có không biết bao nhiêu chà ng trai khác vừa trẻ vừa có tương lai nữa sẵn sà ng đón má»i em.
- Nhưng há» không là Khang Nam, ngưá»i tôi yêu quý, há» chỉ là há».
Nam siết lấy Dung, hôn như mưa bấc trên môi nà ng, Dung cảm động chảy cả nước mắt.
- Em lại khóc rồi à ?
- Vâng, em biết chúng ta đang sống trong mộng tưởng, sự linh cảm cho em biết một ngà y nà o đó, sự bất hạnh sẽ đến với em.
- Thôi đừng nói nữa, hãy chỠxem kết quả ngà y mai, anh đoán là ...
- Äừng Ä‘oán gì cả, em biết, Nam Æ¡i, em sợ quá.
Nam nắm chặt lấy tay Dung trấn an:
- Äừng sợ, anh sẽ cố giúp em vá»›i tất cả khả năng cá»§a anh, được không?
- Em sợ không được chứ.
Dung đến cạnh bà n há»c, bâng quÆ¡ láºt lấy những quyển sách trên bà n.
- Mẹ Ä‘ang nghi ngá» em, rồi má»™t ngà y nà o đó ngưá»i sẽ biết, anh Nam, em muốn thú tháºt cùng ngưá»i ngay bây giá», biết giông bão sẽ đến thì hãy để nó đến cà ng sá»›m cà ng hay nghe anh.
Nam lẳng lặng không đáp, Dung láºt chồng giấy thấy mảnh giấy xếp đôi, định láºt ra xem, Nam ngăn lại:
- Äừng em! Hôm qua thừa lúc anh Ä‘i vắng, há» lại nhét giấy nà y qua kẹt cá»a, không có gì trong đấy cả, em đừng xem.
- ÄÆ°á»£c, để em xem há» viết gì.
Dung mở vội ra xem tuồng chữ rất quen thuộc:
"Thưa thầy,
Mấy ngà y qua chúng em tháºt báºn rá»™n, nên không có cÆ¡ há»™i đến thăm thầy, nhưng dù sao đối vá»›i chúng em, thầy vẫn là ngưá»i cho chúng em kÃnh trá»ng.
Hôm nay đến thăm lại nhằm lúc thầy Ä‘i vắng, tháºt đáng tiếc. Chúng em có rất nhiá»u thắc mắc muốn nhá» thầy giải đáp há»™, xin thầy hãy giúp chúng em.
Thưa thầy, thầy có nghÄ© rằng, là m nghá» mô phạm là cái nghỠđáng kÃnh trá»ng hay không? Nếu má»™t giáo sư trong má»™t phút yếu lòng đã đánh mất Ä‘i sá»± đáng kÃnh đó, thầy có nghÄ© rằng đó là má»™t việc đáng tiếc lắm không?
Chúng em được biết có má»™t vị giáo sư và má»™t cô nữ sinh, đã vượt qua tình cảm thầy trò bình thưá»ng. Thầy nghÄ© thế nà o vá» giáo sư đó? ông ta còn đáng kÃnh trá»ng nữa hay không? ông ta có phạm tá»™i không? Nếu trong trưá»ng hợp thầy là vị giáo sư đó, thầy sẽ xá» trà thế nà á»
Äối vá»›i bà i thÆ¡ cá»§a Chu Tá» Thanh "Viết cho ngưá»i đã chết", thầy có nghÄ© rằng đó là má»™t bà i thÆ¡ dối trá vô giá trị hay không?
Ngoà i ra tụi em cÅ©ng không biết nguyên do nà o thầy lại bá» dạy ở trưá»ng cÅ©, thầy là m Æ¡n cho biết.
Thưa thầy, chúng em còn bé chưa biết cách trình bà y câu chuyện, nhưng đây là những Ä‘iá»u chúng em thà nh khẩn cần biết, vì thế nếu có Ä‘iá»u chi thất lá»… xin thầy vui lòng bá» qua chá»
Chúc thầy được vui vẻ.
Hai nữ sinh kÃnh mến thầỵ
Hà Kỳ và Thái tú Hoa"
Dung bá» rÆ¡i mảnh giấy xuống nhìn Nam, bá»—ng nhá»› lúc trước nà ng đã từng bà n luáºn vá»›i Hà Kỳ vá» bà i "Cho ngưá»i vợ đã chết" cá»§a Chu Tá» Thanh, nà ng đã cho rằng Chu Tá» Thanh viết có hÆ¡i ngụy tạo, nhất là đoạn nói: vì ngưá»i vợ sau không thÃch nên không thể lên thăm má»™ ngưá»i vợ trước cá»§a mình được thì tháºt là giả tạo, bây giá» chúng nó lại mượn bà i nà y để công kÃch Nam thì tháºt là đau đớn. Dung lạnh lùng kéo thẳng tá» giấy nói vá»›i Nam:
- Má»™t ngưá»i cao ngạo như anh nay phải nhẫn nhục vì tá» giấy nà y hay saá»
- Lúc xưa anh đã sống không cần ai để ý, thì bây giỠcũng thế mà thôị
- Em không tin thế, anh đang bị mảnh giấy nà y là m anh đau thương.
- Anh không cần ai hiểu được anh cả, chúng chỉ là những đứa con nÃt, anh không cần biết. - Nam nói như hét.
- Thế ngưá»i lá»›n có hiểu được anh không? Các đồng nghiệp cá»§a anh, cha mẹ em có hiểu anh không? Thế gian nà y có ai hiểu anh đâủ Anh đã là giáo sư, đã có vợ, có con, xin hãy trở thà nh cục đá để há» không rung động anh được.
Nam yên lặng, Dung đứng cạnh bà n mắt mỠlệ, bỗng nà ng nhoà i mình đến quỳ bên cạnh Nam:
- Anh Nam, chúng ta đã sai lầm, chúng ta đã sai lầm từ đầụ
Nam cúi xuống vuốt nhẹ những sợi lông tơ trên gáy Dung:
- Không, chúng ta không bao giỠsai lầm cả! Em đừng buồn.
- Em muốn được ngưá»i mang đến cho em sá»± can đảm để em xa lìa anh!
Nam ôm chặt Dung:
- Äừng nói thế Dung.
- Em linh cảm như thế, chắc chắn một ngà y nà o đó chúng ta sẽ xa nhaụ
Cả hai yên lặng nhìn nhau, thá»i gian trôi nhanh, buổi chiá»u đã bao phá»§ vạn váºt, cảnh váºt trong phòng bắt đầu tối dần. Nam báºt đèn nhìn Dung Ä‘ang ngồi tư lá»± trong ghế.
- Em nghĩ gì nữa đó?
- Không nghÄ© gì cả, anh cÅ©ng đừng nói gì cả, hãy yên lặng. Bây giá» chúng ta nhìn nhau Ä‘i, đừng nghÄ© gì nữa cả, để má»i việc chung quanh mặc sức xuôi dòng. ÄÆ°á»£c váºy thì đẹp biết bao hở anh? Chúng ta sẽ sống cho chúng tạ Nhưng bây giá» khi dư luáºn chung quanh vẫn còn, nếu em tá»± tá» chết Ä‘i thì không biết há» còn nói đến đâu nữạ
- Há» sẽ chá»i anh là cùng.
- Thế nếu anh cùng chết?
- Thì hỠsẽ cho rằng hai chúng ta là hai kẻ điên rồ, ngu muộị
Dung mệt má»i tá»±a và o bà n, Nam vá»™i há»i:
- Em là m sao thế?
- Em thấy đóị
- Váºy chúng ta cùng Ä‘i ăn nhé.
Dung cháºm chạp đứng dáºy, cùng Nam Ä‘i đến quán nước bên ngoà i cổng trưá»ng, vừa ngồi xuống ghế Dung chợt tái mặt khi nhìn thấy giáo sư Hồ, má»™t há»c trò cÅ© cá»§a cha nà ng từ trong Ä‘i qua, Hồ cÅ©ng ngạc nhiên khôn cùng khi thấy Dung cùng Nam ngồi cạnh, hỠđứng dáºy chà o nhau, Dung buá»™t miệng:
- Thầy Hồ! Thầy cũng dạy ở đây à ?
- Vâng, chà o cô, cô đến đây dùng cơm?
Dung vội quay sang Nam giới thiệu:
- Äây là giáo sư Hồ, còn đâỵ..
- Cám ơn cô, chúng tôi đã biết nhau từ lâu, tụi tui ở cách nhau có ba căn thôị
Nam khách sáo:
- Má»i thầy cùng dùng cÆ¡m vá»›i chúng tôị
- Cám Æ¡n, tôi vừa dùng xong. Äoạn day sang chà o Dung. - Tôi xin phép Ä‘i trước nhé, chiá»u nay còn báºn nhiá»u việc.
Dung nhìn theo bóng Hồ, nà ng chấm tay và o tách nước viết lên bà n:
- Chuyện rắc rối lại đến!
- Thôi kêu thức ăn Ä‘i, kệ nó. - Äoạn quay sang Dung - Em không cấm anh dùng rượu chá»›?
- Không anh cứ tá»± nhiên, có lẽ em cÅ©ng phải nếm má»™t Ãt.
- Em cũng biết uống rượu nữa à ?
- Không, nhưng hôm nay em muốn được say cho quên cả đất trá»á»‹
Nam kêu má»™t vò rượu cao lương vá»›i má»™t chai nước ngá»t, cùng những thức ăn. Dung phản đối:
- Em nói em muốn uống rượu mà .
- Nhưng uống say rồi xem không đẹp.
- Em bất cần.
Dung giá»±t vò rượu nÆ¡i tay Nam, rót đầy ly, Nam cháºn lại:
- Rượu cao lương mạnh lắm, đến ngưá»i biết uống như anh cÅ©ng chẳng dám uống nhiá»u, đừng giỡn, uống say rồi lấy ai đưa em vá» nhà ?
- Mặc kệ em, hãy để cho em được say để quên hết bao nhiêu nỗi sầụ
Dung bưng ly lên đưa và o miệng, những giá»t rượu nóng bá»ng rÆ¡i và o cổ như cháy cả tim, khiến Dung ho sặc sụa, Nam nhìn Dung khẽ chau mà y, chà ng giá»±t lấy ly rượu:
- Cơ khổ chưa, đã bảo rồi mà .
- Trả lại em, em sẽ uống từ từ. Em không hiểu sao em lại thÃch nó, rượu giống như thuốc độc, em sẽ uống cho quen trước khi chết.
- Em lại nói báºy gì nữa đó?
- Không có gì cả, em van anh hãy trả lại cho em.
Nam trao ly rượu lại cho Dung:
- Uống má»™t chút thôi và uống tháºt cháºm.
Dung nốc cạn chung rượu, cố gắng nuốt và o há»ng, khẽ nhăn mặt Ä‘oạn nhìn Nam.
- Anh Nam, em đã quyết định rồi, hôm nay là ngà y chót đến gặp anh, em sẽ không đến với anh nữạ
- Có tháºt không em?
Nam nhìn thẳng và o mặt Dung, đôi má bắt đầu đỠhồng trong khi nước mắt đã lưng tròng.
- Thôi em đừng khóc nữa, em đã say rồị
- Mặc em. - Dung lại há»›p thêm há»›p rượu - Xã há»™i nà y sao mãi soi bói lấy cuá»™c sống cá»§a đôi ta, em không thể là m khác hÆ¡n được, em phải xa anh, để anh còn đứng vững vá»›i địa vị hiện thá»i tại trưá»ng X, em biết việc em phải là m.
- Ăn đi Dung, anh kêu thêm thức ăn cho em nhé.
- Không, em không thấy đói, lòng em đang nóng như thiêu đốt.
- Em đã say rồi Dung.
- Không em chưa hỠsay, hãy cho em thêm một lỵ
Nam cất ly rượu, bảo Dung:
- Thôi hai chúng ta cùng không uống, hãy ăn trước đã.
Ä‚n cÆ¡m xong, Dung cảm thấy cả ngưá»i nóng như thiêu đốt, ra quán, má»i váºt quay cuồng quanh nà ng, chỉ còn cách tá»±a và o ngưá»i Nam, để chà ng dìu đị
- Tháºt là khổ, anh đã bảo em mà , thôi và o phòng anh nghỉ má»™t lát nhé, đợi khoe khoẻ vá» saụ
Äến phòng Nam, Dung tá»±a lưng trên giưá»ng Nam, chà ng vá»™i Ä‘i lấy khăn mặt, đáng Dung nằm trên giưá»ng vá»›i những sợi tóc rối che phá»§ bên tai và chiếc môi má»ng đỠkhiến Nam trân trối nhìn Dung, khuôn mặt tháºt siêu thoát, đôi mi khẽ rung động, Dung mở mắt nhìn Nam cưá»i:
- Anh Nam, anh hãy nhìn kỹ em đi, rồi chúng ta sẽ xa nhau mãi mãị
Nam nắm chặt lấy tay Dung:
- Không, không thể được, chúng ta phải cố tìm giải pháp, chúng ta phải có nhaụ
Dung lắc đầu:
- Không có giải pháp nà o khác, em biết, chúng ta đừng mãi lừa dối nhaụ
Dung nhắm mắt lại:
- Mẹ sẽ biết chuyện, nếu ngưá»i biết được em Ä‘ang nằm trên giưá»ng anh thế nà y, có lẽ ngưá»i sẽ xé nát em rạ - Dung khẽ thở dà i nhìn Nam - Em đã mệt má»i rồi, không thể cô độc chống trả má»i ngưá»i chung quanh.
Nà ng úp mặt xuống và nức nở khóc, Nam ôm chầm lấy Dung hôn nhẹ:
- Äừng khóc nữa em, chúng ta hãy cố gắng.
Dung bỗng trở nên ngơ ngác:
- Em khóc à ? Khóc lúc nà ỠAnh có bỠem chăng?
- Không, không bao giá».
- Nhất định anh sẽ bỠem, vì anh chỉ yêu có vợ anh mà không yêu em.
- Dung! Em đã say rồi, em khát nước chăng?
- Không, không cần. Dung giáºn dữ - Anh đã đánh trống lảng, vì anh chẳng yêu em mà chỉ thÃch em thôi, phải không?
Nam hôn Dung:
- Bao giá» anh cÅ©ng yêu em, anh yêu em vô cùng, yêu đến táºn cùng ná»—i Ä‘au đớn.
- Äừng, đừng bao giá» yêu em, em chỉ là hiện thân cá»§a bất hạnh, từ nay em cấm anh, cấm tất cả má»i ngưá»i yêu em.
- Dung!
- Em nhức đầu quá.
- Anh bảo em đã say rồi mà .
Nà ng lồm cồm ngồi dáºy, nhìn Nam, mắt chợt sáng:
- Hay là anh hãy mang em đi đi, đến nơi nà o cũng được, đi ngay bây giỠanh nhé.
- Nhưng chúng ta không có lối thoát. - Nam Ä‘au khổ nhìn Dung - Äừng bốc đồng như váºy, chúng ta còn phải ăn, phải uống, phải sống nữa, phải không em?
- Anh là má»™t thứ đồ tồi, đồ yếu hèn. - Dung giáºn dữ - Anh không dám mang tôi Ä‘i, anh sợ má»i ngưá»i, tháºt khiếp nhược, anh Nam, tôi háºn anh.
Nam đứng dáºy, chà ng châm má»™t Ä‘iếu thuốc, bà n tay run rẩỵ Äến bên song cá»a nhìn bầu trá»i u ám bên ngoà i, nhả khóị Dung bước xuống giưá»ng đến cạnh Nam, nắm chặt lấy tay chà ng.
- Em xin lỗi anh, em không muốn nói thế, nhức đầu quá, anh hãy cho em xin điếu thuốc.
Nam đưa tay cháºn Dung, chà ng nhá» nhẹ đáp:
- Dung! Anh không thể mang em Ä‘i đâu được hết, anh phải nghÄ© đến háºu quả, hòn đảo Äà i Loan quá nhá», chúng ta sẽ bị tìm gặp dá»… dà ng, anh lại không tiá»n là m sao mang em Ä‘i cho được!
- Thôi đừng nói nữa, hãy cho em điếu thuốc.
Dung lấy thuốc từ tay Nam đưa lên miệng hÃt hÆ¡i dà i, ho sặc sụa, thức ăn trong bụng được dịp tuôn ra ngoà i, Nam đỡ lấy Dung để cho nà ng ói ra tất cả.
Dung mệt nhoà i ngưá»i, mồ hôi như tắm, Nam rót ly nước cho nà ng xúc miệng và rá»a mặt, nà ng cảm thấy tỉnh táo phần nà o, ngồi xuống ghế nghỉ mệt.
- Äã đỡ nhiá»u chưả - Nam há»á»‹
- Bây giỠmấy giỠrồi anh?
- Gần chÃn giá».
- Em phải vá» nhanh, để không thôi mẹ nghi ngá», mùi rượu trên thân em mong rằng mẹ sẽ không ngá»i thấỵ
- Äể anh đưa em vá» nhé.
Ra đến bên ngoà i, không khà tươi mát là m Dung khoẻ khoắn phần nà o, nà ng kêu má»™t chiếc xÃch lô đạp, quay sang Nam:
- VỠđi, em vỠmột mình được rồị
Do dự một lát Dung tiếp:
- Có lẽ từ rà y em sẽ không đến với anh nữạ
Nam nắm chặt tay Dung:
- Anh nghĩ rằng em sẽ lại đến.
- Anh không sợ ngưá»i ta dị nghị hay saá»
- Anh chỉ sợ cho em mà thôị
- Anh còn nhớ hai câu thơ của Tần Quán hay không?
"Cuộc tình nếu có dà i lâu
Thì sao má»™t sá»›m má»™t chiá»u vỡ đỉ"
Dung bước lên xe, vẫy tay chà o Nam:
- Xin vĩnh biệt!
Nam lẩm bẩm:
- Vĩnh biệt! Vĩnh biệt!
Bánh xe lăn trên đưá»ng dà i, Dung vẫn ngoái cổ lại nhìn Nam đứng âm thầm như cây cổ thụ, hình bóng khuất má» dần phÃa sau, Dung thở dà i ngồi ngay lại, lòng bá»—ng rối mò, không biết má»™t hồi Ä‘i vá» nói dối là m sao vá»›i mẹ đâỵ Dung đưa tay lên sá» trán, đầu nóng hổi trên bà n tay lạnh giá.
Äến nhà , Dung ra hiệu ngừng xe, nà ng chạy vá»™i và o nhà lòng cảm thấy hồi há»™p không cùng, bấm chuông Nhược ra mở cá»áº¡ Nhược nhìn Dung vá»›i cặp mắt khoan dung và thông cảm. Và o đến nhà , bà Giang Ä‘ang đứng trước cá»a phòng đợi Dung.
- Suốt buổi chiá»u nay con Ä‘i đâu hả Dung? - Bà nghiêm mặt há»i con.
- Con đi tìm An.
- Mầy cÅ©ng nói dối mẹ nữa saá» An chiá»u nay có đến tìm mầy đây nè.
Dung nghẹn lá»i nhìn mẹ, vẻ nghiêm nghị trên khuôn mặt là m Dung hoảng hốt. Phiá sau lưng mẹ, cha và Lân đứng tá»± bao giá», khuôn mặt quan trá»ng không kém, Dung lắp bắp:
- Việc gì váºy mẹ? ...
- Sáng nay cha con đến văn phòng thi cỠxem điểm thi cho con, con đã thi rớt. - Bà Giang lạnh lùng nóị
Dung thấy trước mặt quay cuồng, nà ng thối lui mấy bước, cảnh váºt má» dần trước mắt, cổ há»ng nghẹn lá»i:
- Trá»i Æ¡i! Sao nỡ không cho con má»™t lối thoát nè trá»á»‹
Dung ngã xoà i vá» phÃa trước ngất Ä‘i
Tà i sản của quykiemtu
Chữ ký cá»§a quykiemtu Rượu gặp bạn hiá»n ngà n chén thiếu
Chuyện ngưá»i không hợp ná»a câu thừa
17-10-2008, 08:17 AM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 17
Tôi từ đâu đến, nà o ai biết
Tôi đến nÆ¡i nà o, không ngưá»i hay!
Dung nằm dà i trên giưá»ng, mắt đăm đăm nhìn lên trần nhà , suốt cả ngà y nay không má»™t hạt cÆ¡m và o bụng, ná»—i trống rá»—ng trong ngưá»i, vá»›i hai câu hát trên. Tôi từ đâu đến? Äá»i sống sao quá lạ lùng. Tôi có van xin cầu khẩn để được ra Ä‘á»i bao giỠđâủ Chỉ đến khi nháºn thức được thì đã thấy mình hiện diện trong Ä‘á»i rồị Nà ng bá»—ng nhá»› lại câu chuyện cha nà ng đã kể vá» vua Thuáºn Trị khi xuất gia đã viết hai câu như sau:
"Trước khi có tôi, ai đã là tôi
Sau tôi bây giá», ai lại là tôi"
Dung cÅ©ng có niá»m băn khoăn đó, không biết mình là aỉ Mưá»i chÃn năm vá» trước tôi ở nÆ¡i nà ỠMá»™t trăm năm sau tôi lại Ä‘i đâủ Vết ố trên trần nhà , dấu tÃch cá»§a cÆ¡n mưa để lại, Dung lặng lẽ nhìn. Tại sao tôi không thể là má»™t ngưá»i nà o khác? Tôi ao ước là má»™t cái gì cÅ©ng được ngoại trừ là là m con Giang Nhạn Dung hiện tạị
Bên ngoà i trá»i đã tối, bóng tối lùa và o phòng, ngá»n đèn leo lét trên bà n vá»›i bức tượng thiên sứ lặng lẽ đứng nhìn. Äầu óc Dung bá»—ng mông lung và rối loạn vô cùng. Nhất định trá»i sanh ta ra để là m má»™t cái gì, chá»› không vô dụng. Äầu óc Dung trở nên hư vá»™
Ta Ä‘ang là m gì? Sao lại nằm trên giưá»ng? Ta đã thi rá»›t rồi chăng? Dung ao ước má»™t cÆ¡n động đất, má»™t tráºn đại hồng thá»§y sẽ xảy đến, thì việc thi rá»›t cá»§a nà ng sẽ không bị ai chú ý đến nữạ
Tiếng bước chân Ä‘i và o phòng, Dung nằm bất động. Mẹ Dung đến trước đầu giưá»ng nhìn gương mặt trắng bệch cá»§a con. Bà ngồi xuống bên cạnh.
- Dung con! - Tiếng gá»i tháºt êm áị
Dung quay sang, nước mắt tuôn trà ỠBà Giang nhìn con, an ủi:
- Thôi con đừng buồn nữa, bá» qua Ä‘i, dù sao việc cÅ©ng đã rồi, có ai là ngưá»i mà suốt Ä‘á»i không gặp thất bại đâủ Năm nay không Ä‘áºu thì lo năm tá»›i, bây giá» Ä‘i rá»a mặt rồi ăn cái gì Ä‘i chứ!
Dung quay mặt và o vách:
- Thôi mẹ để mặc con, cho con nằm một chút.
- Dung đừng là m thế, hãy nhìn thẳng và o thá»±c tế, nằm khóc hoà i có Ãch lợi gì đâu, con nghÄ© xem phải không? Thôi dáºy Ä‘i, để mẹ kêu con Nhược Ä‘i ciné vá»›i con cho có bạn nhé.
- Không, con không Ä‘i đâụ - Những giá»t nước mắt lại chảy xuống gốị - Sao mẹ không chá»i con, la rầy con đị - Dung nghÄ© thầm. - Mẹ Æ¡i, con thương mẹ quá. Con biết mẹ còn Ä‘au khổ và thất vá»ng gấp trăm lần con. Tháºt là xấu hổ khi suốt con đưá»ng ai cÅ©ng Ä‘áºu cả, trong khi ta lại thi rá»›t. Mẹ Æ¡i! Mẹ cao cả quá, thương là m gì má»™t đứa con hư như con.
- Dung ạ! Äừng buồn nữa con, trên Ä‘á»i ai lại không thất bại má»™t lần, sá»± thất bại không đáng ngại, chỉ đáng ngại chăng là sá»± chán nản cá»§a lòng! Con hãy đến chÆ¡i vá»›i An Ä‘i cho khuây khoả.
An vá»›i Vân Ä‘á»u thi Ä‘áºu, há» là kẻ chiến thắng trên vinh quang, ta có mặt mÅ©i nà o nhìn há» nữạ Dung nhắm chặt mắt lại:
- Thôi mẹ để con nằm yên hay hơn!
Bà Giang thở dà i, cháºm rãi Ä‘i ra ngoà i, đối vá»›i việc con thi rá»›t, bà là ngưá»i đáng tá»§i buồn hÆ¡n cả, bà băn khoăn không hiểu tại sao Dung lại rá»›t? Con thất bại là lá»—i tại mẹ, bà thầm nghÄ©. Sá»± thất vá»ng là m bà buồn man mác, nhìn con buồn bà cà ng tá»§i thân hÆ¡n. Äôi mắt sưng húp trên gương mặt trắng bệch cá»§a Dung khiến bà đau khổ không cùng. Bà bước và o ghế láºt mảnh giấy hoa trên bà n, bút má»±c sẵn sà ng nhưng vẽ cÅ©ng không nổị Dầu sao ta cÅ©ng đã tròn bổn pháºn cá»§a má»™t ngưá»i mẹ đối vá»›i con, nhưng sao con ta lại thi rá»›t? Trong khi những bà mẹ khác chỉ lo gầy sòng, thế mà con há» lại thi Ä‘áºá»¥ Tại sao lại có những bất công đến thế hở trá»á»‹
Bà ngây ngưá»i ra trước trang giấy vẽ, ná»—i Ä‘au thương phá»§ ngáºp đầy hồn.
Dung vẫn nằm yên lặng trên giưá»ng, khóc cho mẹ, cho chÃnh mình, bá»—ng nhiên má»™t bóng Ä‘en thoáng hiện trước mặt, Dung mở mắt to ra, thì ra là Giang Lân, thằng em trá»i đánh thưá»ng hay hiếp đáp chị em, đã từ lâu Dung giáºn không buồn nói đến.
- Thưa chị! - Lân ngại ngùng nóị - Việc thi rá»›t đại há»c đâu phải có mình chị đâu mà lại buồn, thôi nÃn Ä‘i! Em mang thịt bò khô mà chị thÃch nhất đến cho chị đây, phần cá»§a con Nhược mua cho chị đó, ba cÅ©ng há»i chị xem hát không? Phim hay lắm, tuồng "Anh khá» bắt cướp" cá»§a vua há» Anh quốc đóng, chị Ä‘i xem!
Dung chết lặng nhìn Lân và gói bò khô, lòng xúc động vô cùng, bây giá» thì Dung má»›i biết là cả nhà ai cÅ©ng thương nà ng hết, thi rá»›t đại há»c lại không bị la rầy, mà được an á»§i như vầỵ
Dung chợt muốn khóc to vì sung sướng, nà ng nghẹn lá»i bảo Lân:
- Thôi chúng em đi đi, chị không đi đâụ
Khi các em đã Ä‘i xem hát cả, Dung lại lặng lẽ nằm trong giưá»ng, nhìn nóc mùng trên caá» Ta đã có lá»—i vá»›i tất cả má»i ngưá»i trong gia đình, tháºt đáng tá»§i hổ.
Lại nghÄ© đến lá»i mẹ khi xưa: - Nhà há» Giang không thể có đứa con thi rá»›t đại há»c. Con mà thi rá»›t đại há»c thì đừng có nhìn mẹ nữạ Dung vùi đầu và o gối lá»i trách móc còn văng vẳng bên tai: "mầy là m ô nhục giòng há» Giang".
Tiếng chuông cá»a reo vang, bà Giang ra mở cá»a, nà ng nghe tiếng mẹ vá»ng và o:
- Dung ơi! Vân đến thăm con nè.
Tiếng chân bước và o phòng, Vân hiện ra trước mặt Dung.
- Äừng buồn nữa Dung, việc thi và o đại há»c nà o phải chỉ có má»™t lần trong Ä‘á»i đâụ
Dung yên lặng, những giá»t nước mắt lại tuôn trà o, Vân vá»™i an á»§i:
- Mặc dù không là má»™t lần duy nhất, nhưng ta còn là m được gì? Tất cả Ä‘á»u xảy ra như việc thi cá» chăng? Nếu ta thi Ä‘áºu, thì ta cÅ©ng an á»§i những kẻ thất bại như ai váºy chứ! Bây giá» thì bao nhiêu hy vá»ng không còn, thì là m sao còn sá»± phấn khởi vá»›i những lá»i an á»§i kiả Không còn gì nữa cả sá»± mÆ¡ ước, tư tưởng tình cảm, mà chỉ còn sá»± Ä‘au khổ bi thương mà thôi!
- Thôi đừng buồn nữa Dung, cùng đi dạo mát đi!
- Không!
- Hay đi đến thăm con An?
- Không đi đâu cả.
- Thôi thì Ä‘i xem hát váºá»·
- Không!
- Dung, sao mà y lại nản lòng đến thế? Việc và o đại há»c được hay không nà o có gì quan trá»ng đâủ
Dung lắc đầu, nà ng thầm nghÄ©, nếu ta cÅ©ng thi Ä‘áºu thì ta cÅ©ng nói thế. Vân thở dà i nằm xuống cạnh bạn:
- Tao có thể giúp được mà y việc gì không?
Dung lại lắc đầu, cảm động nắm tay bạn:
- Vân, mầy là ngưá»i bạn tốt cá»§a taá»
Vân nhìn bạn tươi cưá»i:
- Äúng váºy, chúng mình Ä‘á»u là bạn tốt cá»§a nhau cả, tuy đôi khi có giáºn há»n nhau, nhưng dù sao tao vẫn thương mà ỵ
Vân ká» sát tai bạn nói nhá»:
- Lúc sáng tao có gặp ông Nam, ổng có há»i thăm mà ỵ
Khang Nam! Lại má»™t giấc má»™ng không thà nh. Dung quay đầu Ä‘i, những giá»t nước mắt lại nhá» xuống.
Ba ngà y sau Dung bắt đầu đối diện vá»›i sá»± tháºt, ra ngoà i cá»áº¡ Trá»i trong xanh tháºt đẹp, đứng bên hà ng cây bá ngáºp nắng, nà ng không biết nên Ä‘i vỠđâu, sau cùng Dung quyết định đến thăm An, nà ng cÅ©ng lấy là m lạ, sao từ khi mình thi rá»›t đến nay, không thấy An đến chơị Có lẽ ná»—i sung sướng hạnh phúc đã che má» tình bạn. Hướng vá» nhà An, Dung vừa bước được mấy bước chợt nghe tiếng gá»i to:
- Dung!
Vá»™i quay lại, thì ra là Tần và Hà Kỳ, tất cả đã thi Ä‘áºu và o đại há»c.
- Chúng tao đang đến tìm mầy đâỵ - Tần nóị
- Tao lại tÃnh đến tìm An.
- Tụi tao vừa ở nhà An đâỵ - Hà Kỳ nóị
- Nó có ở nhà chăng?
- Có, nhưng chúng mình đến đây, tao có chuyện muốn nói với mầỵ - Tần nóị
Dung đi theo, Tần tư lự một lúc nói:
- An có cho tao biết, vì Nam mà mầy thi rá»›t đại há»c phải không?
Dung choáng váng:
- An nói à ?
Nà ng bực mình nghĩ thầm, bạn bè như thế đấy, đợi khi mình gặp thất bại, lại nói xấu cả Nam, Dung bực tức:
- An nói xấu cả taá»
- Mầy đừng giáºn nó, tại chúng tao bắt nó nói mà .
- Nhưng đúng là nó không có quyá»n nói váºy, tình cảm phát sinh không phải chỉ do má»™t ngưá»i, mà cả haị An đã nói báºy, tháºt tao không ngá».
- Dung ạ, lấy tình bạn tao khuyên mầy hãy lánh xa Nam, tên đạo đức giả đó đị - Tần nóị
- Lúc xưa mầy kÃnh phục thầy Nam lắm mà ? Dung há»á»‹
- Äó là lúc trước, khi ông ta chưa bị rÆ¡i mặt nạ, chá»› bây giá» nghÄ© lại đáng tởm tháºt.
- Tao hiểu rồi Tần, tụi bây cứ an tâm, tao sẽ xa lánh ông tạ
Chia tay vá»›i bá»n Tần xong, Dung tức tốc đến nhà An.
- An, mạnh giá»i chứ, mầy đã quên tao rồi á» - Dung Ä‘ay nghiến.
- Uả chuyện gì thế? Mầy giáºn tao không ghé thăm mà y á» Tao vừa qua má»™t tráºn bệnh.
Dung không nhịn được:
- An, sao mầy nỡ nà o bêu xấu tao, mầy Ä‘em chi những chuyện đó nói cho bá»n con Tần biết? Mầy lại trút trách nhiệm thi rá»›t lên đầu Nam.
- Tao cÅ©ng dá»± má»™t phần trách nhiệm việc nà y, nếu mầy không đến vá»›i Nam, nếu mầy không bị lôi cuốn và o đưá»ng tình thì là m sao mầy thi rá»›t cho được?
Dung giáºn dữ:
- Tao không ngá» mầy lại cÅ©ng tin như váºy, mầy là đứa bạn tồị
- Dung! Mầy đến để chá»i tao hay saá» - An há»á»‹
Dung Ä‘au khổ, nà ng trút tất cả bá»±c dá»c lên đầu An:
- Tao không đến để chá»i lá»™n vá»›i mầy, mà đến để cho mầy biết, tình bạn giữa hai đứa chấm dứt từ đâỵ
- Chỉ vì má»™t chuyện nhá» nhặt như váºy mầy Ä‘oạn giao vá»›i tao à ?
- Phải, chỉ vì chuyện nhá» nhặt thế, thà là không có bạn hÆ¡n là có bạn như mầỵ An, chúng ta hãy nói lá»i tạm biệt, tạm biệt bạn bè!
Nói xong, Dung vá»™i vã quay đầu ra đưá»ng cái, nà ng cảm thấy như vừa mất mát cái gì. Dung lông rông không chá»§ Ä‘Ãch, lên xe bus rồi lại xuống xe, hai bên đưá»ng ngưá»i qua lại tấp náºp nhưng Dung thấy cô đơn hÆ¡n bao giá» hết. Äến trước má»™t rạp hát bóng, Dung dừng lại chen và o mua giấy, không cần xem phim.
- Xem kìa, ai như con Dung?
- Äúng rồi! - Má»™t giá»ng quen thuá»™c khác đáp - Mầy dòm xem, có ông Nam Ä‘i cạnh hay không?
- Äừng nói báºy, ông Nam đâu dám Ä‘i công khai chá»— đông ngưá»i như váºá»· - Má»™t giá»ng nói khác lại chen và á»
- Mầy biết không, con Dung là con cá»§a ông Giang Nhưỡng Chỉ đó, không ngá» má»™t ngưá»i có há»c như ông Giang lại để con gái mình cho lão giáo sư già ôm ấp.
- Nhưng tao nghe nói thầy Nam đâu có yêu nó, chÃnh nó Ä‘eo chặt thầy Nam mà .
Thôi hết rồi! Tất cả không còn gì nữa, Dung đứng dáºy trốn chạy ra khá»i rạp hát, nà ng nhắm chặt lấy mắt:
- Trá»i Æ¡i! Tôi phải là m gì bây giá»?
Tá»±a lưng và o vách rạp hát, hai tay ôm lấy ngá»±c, luồng khà lạnh Ä‘ang dâng lên ngá»±c, mồ hôi toát ra cả ngưá»i, Dung choáng váng muốn ngã. Nà ng có cảm giác Ä‘ang bị má»i ngưá»i dòm ngó, chỉ chá», há» xì xà o:
- Äó, con Dung đó, con ** nhá» Ä‘ang được giáo sư già ôm ấp.
- Äó, con cá»§a Giang Nhưỡng Chỉ đó, thi rá»›t đại há»c nhưng câu được ông giáo sư già .
Hình như những tiếng cưá»i chế nhạo Ä‘ang vang dá»™i chung quanh. Dung nhắm chặt mắt, bịt tai: - Không, không thể được, Dung nói thầm vá»›i lòng, đưa tay lên gạt những giá»t mồ hôi trên cổ, nà ng thả dá»c theo đại lá»™.
Hãy cho tôi má»™t lối thoát, tôi van ngưá»i, hãy cho tôi má»™t lối thoát.
Những câu nói vang dá»™i trong tim. Má»™t chiếc xe hÆ¡i vượt sát qua ngưá»i nà ng, lão tà i xế không quên vói đầu ra chá»i má»™t câu:
- Bá»™ Ä‘ui hả, muốn chết hay saá» Äồ mù!
Dung cúi đầu lầm lÅ©i Ä‘i và o lỠđưá»ng. Phải ta Ä‘ang muốn chết. Dung bá»—ng đứng lại tìm bóng chiếc xe, nhưng nó đã chạy xa mù mịt, nà ng lặng lẽ nhìn những chiếc xe chạy nối Ä‘uôi nhau, tim bá»—ng Ä‘áºp mạnh, má»™t ý nghÄ© chợt đến: - Chết! Chết! Phải, ta phải chết, chết cho rảnh nợ, cho không còn Ä‘au khổ, không còn Ä‘au thương. Dung lặng nhìn con đưá»ng dà ị Sá»± chết ám ảnh không thôi
Tà i sản của quykiemtu
17-10-2008, 08:20 AM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 18
Dung bình tĩnh bước và o tiệm thuốc:
- Là m ơn bán cho tôi ba viên thuốc ngủ.
Lấy thuốc bá» và o túi, lại sang tiệm thuốc khác, cứ thế cho đến ngoà i ba mươi viên thuốc nà ng má»›i trở vá» nhà , bình tÄ©nh dùng cÆ¡m, còn giúp mẹ rá»a bát.
Trá»i vừa sụp tối, bên ngoà i gió lá»™ng thổi, những hạt mưa rÆ¡i và o nhà , Dung lặng lẽ đứng nÆ¡i cá»a sổ, trá»i bên ngoà i má» mịt trong mưạ Ngưá»i chết rồi còn có linh hồn hay chăng? Dung tá»± há»á»‹ Nếu có linh hồn, thì giá» phút mưa bay thế nà y xuất hiện là đẹp nhất. Dung lặng lẽ đứng nhìn. Mình phải là m má»™t cái gì để lại, trước khi rá»i khá»i cuá»™c Ä‘á»i nà ỵ Dung đến cạnh bà n, lấy giấy ra viết:
Tôi nà o đáng cho ngưá»i yêủ
Tôi nà o đáng cho ai thương hạỉ
Nguyện rằng mình biến thà nh khói thuốc
Bay lên trá»i má»™t cách thong dong
Suy nghĩ một lúc, Dung lại viết:
Khi mưa bụi bắt đầu thấm ướt Ä‘á»t hoa
Khi sương đêm che phủ lâu đà i
Xin chà ng hãy mở rá»™ng cá»a
Äón lấy những linh hồn vô định trôi quạ
Khi mưa bụi bắt đầu thấm ướt Ä‘á»t hoa
Khi sương đêm che phủ lâu đà i
Anh hãy mở rá»™ng cá»a
Äể đón lấy em trở vá» vá»›i chà ng.
Viết xong, Dung gục đầu lên bà n lòng Ä‘au như cắt, má»™t cái gì nghèn nghẹn Ä‘ang cháºn ở cổ nà ng. Má»™t lúc sau, Dung lại lấy má»™t mảnh giấy khác, nà ng viết:
"Anh Nam,
Xin vĩnh biệt anh!
Em có Ä‘i rồi, xin anh đừng trách em yếu hèn, em cám Æ¡n anh, vì trên Ä‘á»i nà y anh là ngưá»i đã mang đến cho em những hy vá»ng và tuyệt vá»ng, bây giá» em sẽ mang theo tất cả những gì anh đã cho em đó, để ra đị Anh hãy tin rằng, khi em viết bức thÆ¡ nà y cho anh, em cÅ©ng đã nghÄ© đến lúc anh nháºn được thÆ¡, vì thế em mong rằng anh sẽ không Ä‘au khổ, anh hãy nghÄ© rằng lúc sống em không được vui sướng, thì khi chết Ä‘i, nhất định em tìm được sá»± bình an trong yên nghỉ. Em mong rằng anh má»—i khi nghÄ© đến việc ra Ä‘i cá»§a em, hãy vui sướng dùm em và em cÅ©ng hy vá»ng được mang theo tất cả phiá»n não cá»§a cuá»™c Ä‘á»i anh Ä‘i mất.
Chúc anh sẽ được vui sống trong quảng Ä‘á»i còn lạị
Anh cÅ©ng đã từng nói vá»›i em rằng, tin tức vá» việc mất Ä‘i cá»§a chị chưa chắc đã là sá»± tháºt, em cÅ©ng mong thế, má»™t ngà y nà o đó được xum hợp cùng gia đình, xin hãy cho chị biết là , lúc trước trên cuá»™c Ä‘á»i nà y cÅ©ng có má»™t đứa con gái yêu thương và mến phục chị lắm.
Anh còn nhớ chăng? Có lần anh bảo em "Kiếp nà y vô duyên đối mặt, lo gì kiếp sau chẳng gặp nhaủ" Em cũng mong thế và sẽ chỠđợi anh. Chỉ xin anh đừng đến muộn hai mươi năm như hiện tạị
Xin vĩnh biệt thầy!
Hãy cho tôi nói lá»i cuối: Em yêu anh!
Dung"
Tà i sản của quykiemtu
Last edited by quykiemtu; 17-10-2008 at 08:30 AM .
17-10-2008, 08:21 AM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 19
ThÆ¡ đã viết xong, Dung bá» tất cả và o má»™t phong bì gói kÃn, nà ng đội mưa chạy vá»™i ra thùng thÆ¡ trước ngõ gá»i đị VỠđến nhà , trá»i đã bắt đầu tối, bà Giang Ä‘ang yên lặng vẽ tranh. Dung bước và o đến cạnh mẹ, lặng lẽ nhìn mái tóc, khuôn mặt, đôi mắt, bà n tay cá»§a mẹ, Dung bá»—ng xúc động vô cùng, nước mắt dâng lên, cổ há»ng nghẹn lá»i, Dung run giá»ng gá»i:
- Mẹ!
Bà Giang quay đầu lại, Dung ngã vội và o lòng ôm chặt lấy mẹ, nà ng khóc như mưa bấc:
- Xin mẹ hãy tha thứ cho con, con là đứa con hư đốn đã phản bội bao năm yêu thương và giáo dục của mẹ!
Bà Giang hơi ngạc nhiên, nhưng rồi như hiểu rõ bà xoa nhẹ mái tóc của Dung, ôn tồn bảo:
- Thôi con Ä‘i ngá»§ Ä‘i! Năm nay không Ä‘áºu còn năm khác lo gì.
- Nhưng mẹ có phiá»n trách con không? Có tha thứ cho con không? - Dung ngước mắt nhìn mẹ.
- Sao lại không con. - Bà Giang đáp lòng thấy đau như thắt.
Dung đứng dáºy ôm đôi vai mẹ và hôn lên trán, Ä‘oạn nói:
- Xin tạm biệt mẹ!
- Tạm biệt! ngá»§ Ä‘i mai dáºy sá»›m.
Dung rá»i khá»i phòng mẹ, nhìn thấy cha vẫn viết sách bên đèn, nà ng không dừng lại, nói thầm tháºt nhá»: - Xin tạm biệt cha!
Trở vá» phòng, nhìn dáng Nhược ngá»§ say trên giưá»ng, Dung thiết tha khẩn cầu:
- Em hãy thay thế chị là m đứa con ngoan, hãy an ủi mẹ cha dùm chị!
Äến cạnh bà n, Dung Ä‘em những viên thuốc ra, nà ng nhìn quanh cảnh chung quanh lần cuốị Tấm mà n cá»a mà u xanh, vị thiên sứ bé bá»ng, những quyển sách, bức há»a trên tưá»ng ... Tất cả những hình ảnh quen thuá»™c, Dung yên lặng đứng nhìn, hồi tưởng lại hình ảnh những ngà y còn bé, cùng mẹ cha lưu lạc khắp phương trá»i, nà ng hình dung má»™t cô bé vá»›i đôi bÃnh tung tăng theo cha mẹ, qua những thà nh phố hoang phế hay những cánh đồng cá» trên núi xanh, bây giỠđã lá»›n rồi, mẹ cha chỉ nghÄ© đến đà n em, chăm sóc lấy chúng, tuổi ngây thÆ¡ vụt qua đã lâu, tuổi hoa xuân đầy nước mắt, Dung khẽ thở dà i, rồi lại nghÄ© đến những hình ảnh những buổi chiá»u trên đại lá»™ "ráng chiá»u" cùng An tay trong tay nói chuyện tương laị Tiếng đà n guitar ngà y nà o vẫn văng vẳng bên tai ...
"Góc biển chân trá»i, cá» bình há»™i ngá»™, than thở tri âm sao khó kiếm ... Núi cao ca vang, nước trôi thì thầm chia sẽ tình sầu cá»§a tạ Hôm qua gió lạnh, hôm nay mưa sầu, hợp tan không định trước. Mình hiểu nhau đây, tình thâm khó dứt, xin nguyện bạn Kim Lan"
Những hình ảnh kia đã trôi Ä‘i rất xa, giá»t nước mắt lăn xuống má, Dung thì thầm:
- An Æ¡i, chúng mình vẫn là bạn thân, tao không giáºn mà y đâụ
Rồi những hình ảnh khác lại xuất hiện: Vân, Tần, Hà Kỳ, Hoa ... tất cả như hiện ra trước mắt. Lúc sống không ai hiểu được mình, không biết lúc chết Ä‘i rồi có ngưá»i thương tâm chăng? Mưá»i chÃn tuổi đầu, tháºt má»™t kiếp phù du!
Dung đến bên tượng Thiên sứ vuốt ve: - Xin vÄ©nh biệt Diệu Huyá»n.
Nà ng nâng cốc nước lên, bá» tất cả những viên thuốc và o miệng nuốt trá»n, Ä‘oạn bình thản mặc áo ngá»§, tắt đèn lên giưá»ng nằm.
Tôi từ đâu đến không ngưá»i biết
Tôi đến nơi nà o chẳng ai hay!
Dung mÆ¡ hồ văng vẳng tiếng ai hát bên tai, nhìn ra bên ngoà i khung trá»á»‹ Má»™ng ước tôi không có ở thế gian nà y, mà ở má»™t nÆ¡i nà o khác. Rồi mưa gió phá»§ áºp đến, Dung thiếp Ä‘i không còn biết gì nữạ
Nà o ai có biết được bà máºt cá»§a vấn đỠsống chết ra saá» Khoảng cách phải chăng là sá»± cách biệt mong manh. Nhưng tại sao có ngưá»i ham sống vẫn không được sống cÅ©ng như muốn chết nhưng nà o có được đâủ Trong giấc hôn mê, Dung bá»—ng có cảm giác như hà ng ngà n ngưá»i Ä‘ang lôi kéo, xâu xé nà ng ra từng mảnh, Dung Ä‘au đớn chống lại má»™t cách tuyệt vá»ng. Sau cùng nà ng mở vá»™i đôi mắt, những hình ảnh cháºp chá»n chung quanh. Ngưá»i sao đầy nhà thế nà ỷ Äầu nặng trÄ©u Ä‘au nhức như búa bổ. Dung lăn lá»™n trong Ä‘au đớn, những tiếng động ồn à o chung quanh, việc gì đâỷ Việc gì đã xảy ra thế nà ỷ Mắt hoa đầu váng.
Dung ngã ngưá»i sang má»™t bên, nà ng bá»—ng nghe tiếng gá»i thảm thiết:
- Dung ơi! Dung! Dung!
Dung hé mở mắt, hà ng ngà n khuôn mặt cá»§a mẹ quay quanh nà ng. Dung cố gắng định thần nhìn kỹ, lại nghe mẹ gá»i:
- Dung ơi! Sao ra nông nỗi nà y, hở con?
Dung đã tỉnh dáºy, linh hồn đã trở vá» thân xác nà y, nà ng hiểu rằng mình hãy còn sống, những giá»t nước mắt bắt đầu lăn trên má.
- Thưa bà , hãy an tâm, má»i nguy hiểm đã trôi qua rồị - Tiếng vị bác sÄ© vang trong taị
- Thưa có cần đưa đến bệnh viện hay không, bác sĩ?
- Không cần lắm, bà hãy để cháu nằm yên, đừng là m cho nó kÃch động mạnh nhé.
Vị bác sÄ© Ä‘i rồi, Dung mở mắt ra mÆ¡ hồ nhìn thấy mẹ, bức rèm cá»a, tá»§ sách ... Cảnh váºt chung quanh, đó là những gì mà Dung đã nghÄ© rằng mình sẽ không bao giá» nhìn lại được nữạ Bà Giang ôm lấy tay con:
- Dung! Tại sao con là m như váºá»· Tại saá»
Dung không đáp, nà ng quay đầu Ä‘i, những giá»t nước mắt lại trà o ra:
- Hãy nói cho mẹ biết Ä‘i, tại saá»
Giá»ng Dung yếu á»›t, nà ng chỉ thốt được hai tiếng: - Thi rá»›t.
Bà Giang lắc đầu:
- Äó không phải là nguyên do chánh, hãy nói tháºt cho mẹ biết tại sao hở con?
- A! Mẹ.
Nà ng đau khổ nhắm mắt lại, trốn tránh tia nhìn của mẹ.
- Thưa mẹ, mẹ đừng há»i nữa, hãy để cho chị con nằm nghỉ.
Nhược ngồi cạnh, vừa lau mồ hôi cho chị vừa nóị
- Không được, mẹ muốn biết sá»± tháºt! Dung hãy nói cho mẹ biết đị
Dung nấc lên, nước mắt lại tuôn ra:
- Không, con không thể nói được.
- Em hãy để cho nó nghỉ Ä‘i, để và i hôm nữa há»i cÅ©ng được mà .
ông Giang chen và o, ông không đủ can đảm nhìn khuôn mặt trắng bệch của Dung.
- Không, không thể được, tôi phải tìm hiểu sá»± tháºt. Dung! Con nói Ä‘i, có việc gì mà con không thể cho mẹ biết?
Dung mở mắt ra nhìn vẻ nghiêm trá»ng cá»§a mẹ, Ä‘ang đăm đăm nhìn mình, nà ng cảm thấy khó trốn tránh, vá»™i nhắm mắt lại, đầu nhức như búa bổ.
- Có phải vì má»™t ngưá»i con trai hay không? Trong cÆ¡n mê mẹ nghe con gá»i tên má»™t ngưá»i, có phải vì hắn không, hở Dung?
- Thưa mẹ, mẹ tha thứ cho con, con yêu anh ấỵ
Dung Ä‘au khổ gà o to, sá»± mệt má»i lại đến, nà ng cầu khẩn mẹ.
- Nhưng nó là aỉ
- Anh Nam! Anh Nam! - Nà ng vùi đầu và o gối khóc tá»
- Có phải thầy há»c cÅ© cá»§a con, bây giá» Ä‘ang dạy ở trưá»ng X không?
- Vâng, thưa mẹ, mẹ tha thứ cho con, đừng bắt tội ảnh tội nghiệp.
- ÄÆ°á»£c rồi, mẹ cho con biết, không có ai thương con bằng mẹ cha, có việc gì thì cho cha mẹ biết, chá»› là m gì phải chết láºn! Mẹ lại không phải là ngưá»i há»§ láºu, nếu chúng con tháºt sá»± yêu nhau, mẹ sẵn sà ng tác hợp cho hai con mà không ngăn cản. Sao con nỡ nà o gạt mẹ ra ngoà i cuá»™c sống cá»§a con? Con có việc gì thì cÅ©ng phải cho mẹ biết chá»›! Trên Ä‘á»i nà y còn ai thương con hÆ¡n mẹ, táºn tụy vì con hÆ¡n mẹ đâủ Nếu con chết Ä‘i, thì mẹ là m sao hiểu được tại sao con chết, mẹ là m sao hiểu được Khang Nam là aỉ Con hãy nghÄ© kỹ xem, Ä‘iá»u con vừa là m là đúng hay saỉ
- Mẹ, con hiểu rồi! - Dung yếu á»›t trả lá»á»‹
- Thôi được, bây giỠcon hãy nghĩ đi nhé, tin tưởng mẹ, mẹ không bao giỠngăn cản việc hôn nhân của con, giỠphút nà o con muốn là mẹ đồng ý ngay, nhưng phải thương lượng trước với Nam đó nhé.
- Bây giỠcon muốn ăn gì không?
- Dạ, cám ơn mẹ, con không đóị - Dung cảm động vô cùng.
Bà Giang nhìn con Ä‘i và o giấc ngá»§ sau giây phút má»i mệt, bà lấy chăn đắp cho Dung, xong ra hiệu cho Nhược và Lân ra ngoà i, đến phòng khách bà lặng lẽ ngồi xuống ghế, nhìn chồng Ä‘ang ngồi tư lá»±, bà cưá»i buồn:
- Tháºt con cái bây giá» coi cha mẹ không ra gì nữa, còn hÆ¡n cả kẻ thù, có chuyện gì cÅ©ng chỉ nói cho bạn nghe mà thôi, còn mẹ cha thì lại dấu kÃn.
- ông Nam là ai váºy mẹ? - Lân há»á»‹
- Tao nà o có biết đâủ - Bà giáºn dữ - Nếu hắn không phải là thần thì cÅ©ng là quá»·, nhưng chắc là quá»· thì hÆ¡n.
Äoạn bà quay sang chồng:
- Anh! Tại sao chúng ta sanh con mà không sanh lòng?
ông Giang vẫn yên lặng, bây giá» thì ông má»›i nhìn thấy ná»—i bất lá»±c cá»§a mình, tất cả những kiến thức cao rá»™ng cá»§a mình không giúp Ãch được gì cả!
- Mãi đến bây giá» tôi má»›i hiểu tại sao con Dung thi rá»›t đại há»c.
Bà Giang bá»±c tức ôm xách tay bước ra khá»i nhà .
Tà i sản của quykiemtu
Last edited by quykiemtu; 17-10-2008 at 08:31 AM .
17-10-2008, 08:23 AM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 20
Bức thÆ¡ Dung gởi Ä‘i, Nam nháºn được hai ngà y saụ Những tuồng chữ quen thuá»™c là m chà ng xúc động vô cùng. Äã từ lâu, từ khi thi rá»›t đại há»c cho đến nay, Dung đã không đến vá»›i Nam, có lẽ nà ng Ä‘ang Ä‘au khổ tuyệt vá»ng khôn cùng. Chà ng nghÄ© thầm, nhưng Nam vẫn giam kÃn trong phòng, không biết là m sao để đến thăm Dung cho được, khoảng cách nhá» bé kia, chà ng vẫn không sao vượt qua được, Nam đợi chá» trong bi thương, sao nà ng vẫn mãi biệt tăm, chỉ có lá thư rÆ¡i đến như vầỷ
Cầm thÆ¡ trên tay, má»™t sá»± linh cảm không hay đưa đến, do dá»± mãi Nam má»›i bóc thư ra, bà i thÆ¡ Ä‘áºp vá»™i và o mắt, rồi những giòng chữ rối loạn nhảy múa trước mắt chà ng khiến Nam chua xót vô biên. Nam vá»™i Ä‘á»c vá»™i lá thÆ¡, chà ng ngÆ¡ ngẩn cả ngưá»á»‹ Ta có mÆ¡ chăng? Chà ng Ä‘á»c lại lần thứ haị
- Trá»i! Dung là m sao váºá»·
Tiếng kêu to tuyệt vá»ng, hai tay ôm lấy đầu, chà ng lại nhảy dá»±ng lên:
- May ra còn cứu kịp!
Nam vá»™i vã mang giầy và ỠSao không ai ngăn cản nà ng saá» Trá»i Æ¡i Dung, em đừng ngu dại thế, hãy đợi anh! Tiếng vá»ng trong lòng, chà ng loay hoay tìm chiếc chìa khóa không biết bá» nÆ¡i nà ỠNam bá»±c tức, mồ hôi nhá»… nhạị
- Ta mong nà ng chưa hà nh động. Trá»i Æ¡i, hãy tha thứ cho nà ng, tôi xin chịu tất cả má»i háºu quả.
Xông đến cá»a chưa kịp mở đã có tiếng gá»i bên ngoà i, bóng dáng má»™t ngưá»i đà n bà hiện ra khi Nam vừa kéo cá»a sang bên, những tia nhìn chăm chú từ đôi mắt trang nghiêm nhìn lấy chà ng.
- Thưa bà , muốn tìm aỉ - Nam há»á»‹
- Tôi là mẹ của Dung, có lẽ ông là giáo sư Nam?
- Vâng!
Chà ng bá»—ng thấy tim mình Ä‘áºp nhanh, lòng hốt hoảng. Có lẽ Dung đã chết rồị Những giá»t mồ hôi thấm ướt trán. Nam vá»™i má»i bà Giang và o phòng ngồị
- Thưa bà , Dung có khoẻ không ạ?
- Anh không biết là nó tá»± tá» saá»
Nam hoảng hốt, trước mắt tối sầm, chà ng run run tựa và o bà n:
- Trá»i, thế không cứu kịp saá»
- Không, chúng tôi đã cứu sống được nó. - Bà Giang lạnh lùng nhìn Nam.
"Cám Æ¡n trá»i pháºt", Nam thầm nói, những giá»t sung sướng Ä‘á»ng ở mắt. Äể tránh không cho bà Giang nhìn thấy, chà ng vá»™i Ä‘i rót ly trà , run run mang đến cho mẹ Dung. Bà Giang lặng lẽ nhìn Nam, lạnh lùng nói:
- Dung đã thú tháºt hết chuyện cá»§a nó và ông cho tôi nghẹ
- Vâng ...! Thưa bác. - Nam thu hết can đảm đáp.
Bà Giang ngắt lá»i:
- Äừng khách sáo như váºy, chúng ta tuổi tác nà o cách xa bao nhiêu đâu mà ông gá»i thế?
Nam đỠcả mặt yên lặng, mẹ Dung lại tiếp:
- Tôi muốn biết Dung nó có viết thơ cho ông hay việc nó tự tỠhay không?
- Dạ tôi vừa má»›i nháºn được đâỵ
- ông có thể cho tôi xem được chứ?
Nam vội móc lấy bức thơ trong túi áo trao cho mẹ Dung, xem xong bà lẳng lặng bỠthơ và o bóp, bà chăm chú nhìn Nam lạnh lùng nói:
- Như váºy có lẽ mối tình xảy ra cÅ©ng lâu rồi, ông Nam, ông đã từng là m cha, chắc có lẽ ông cÅ©ng hiểu được lòng cha mẹ đối vá»›i con thế nà o rồi chứ? Dung chỉ là đứa con nÃt, chúng tôi tốn hao không biết bao nhiêu khổ nhá»c má»›i nuôi lá»›n nó nên ngưá»i, nếu nó chết Ä‘i rồi thì ông sẽ nghÄ© thế nà o vá» cha mẹ nó?
Nam lúng túng trước cái nhìn nghiêm khắc của bà Giang, chà ng ấp úng:
- Thưa bà , tháºt tôi không ngá» Dung lại là m thế, tôi không có ý nghÄ© muốn hại Ä‘á»i Dung.
- Phải, tôi biết, đối vá»›i ông chẳng qua chỉ là sá»± đùa cợt, chá»› nà o phải là tình yêu, nhưng tháºt tá»™i cho con Dung tôi, nó quá tin tưởng nên má»›i tìm cái chết.
Nam vá»™i Ä‘Ãnh chánh:
- Thưa bà , không phải váºy, tôi không có ý đùa cợt tình yêu cá»§a Dung ...
Bà Giang ngắt lá»i:
- Anh không đùa cợt, có nghĩa là anh định cưới con Dung chăng?
- Không, tôi là m sao có đủ tư cách là m việc đó!
- Anh biết là anh không đủ tư cách, thế mà anh vẫn nói chuyện yêu đương với con tôi, thì anh đã đùa trên sự đau khổ của nó rồi còn gì nữả
Nam cảm thấy bất lực, chà ng không biết phải nói là m sao cho mẹ Dung hiểu:
- Thưa bà , tôi biết tôi đã nhầm lẫn, nhưng là m sao ngăn cháºn được tình cảm phát sinh, lúc đầu tôi cÅ©ng cố gắng, và đã khuyên nhá»§ Dung, nhưng ...
- Nhưng nếu anh không yêu nó mà cũng không đùa với tình yêu nó, thì anh định là m gì con tôi đâỷ
- Tôi nà o có nói là tôi không cưới Dung đâủ - Nam biện minh.
- Anh đã nói vá»›i tôi là anh không thể cưới nó, thế mà bây giá» anh lại chốị Thôi được Ä‘i, thế tôi há»i anh câu nà y nhé: Anh năm nay bao nhiêu tuổi rồỉ Anh có dám chắc là sẽ mang được hạnh phúc đến cho Dung không? Dung ở nhà , nó không biết là m gì cả, lại yếu Ä‘uối, không chịu được sá»± cá»±c nhá»c, thế anh có dám bảo đảm là sẽ không để nó khổ và có thể bảo đảm cuá»™c sống cho nó không?
Nam cúi đầu: - Phải ta không thể bảo đảm cuộc sống cho nà ng được, ta không đủ khả năng mang hạnh phúc đến cho Dung, ta lớn hơn nà ng những hai mươi tuổi, một ngà y nà o đó ta chết đi, nà ng bơ vơ trên cõi trần, lúc đó nà ng là m sao sống nổỉ Chà ng nghĩ thầm không đáp.
Bà Giang lại tiếp lá»i:
- ông Nam, tôi há»i tháºt ông, theo ông thì thế nà o má»›i là tình yêu chân chánh? Phải chăng sá»± thèm muốn cưỡng Ä‘oạt có thể mang lại hạnh phúc cho riêng mình, là hạnh phúc chân chÃnh hay saá»
- Bà đã lầm rồi, tôi không bao giỠmuốn chiếm đoạt Dung.
- Thôi được rồi, anh hãy ghi nhá»› lá»i anh vừa nói nhé, tôi mong rằng khi Dung đến, anh nói thế vá»›i nó được không?
Nam đỠcả mặt:
- Thưa, tôi yêu Dung, dù biết rằng không thể lấy được nà ng, nhưng tôi vẫn mong cho nà ng được hạnh phúc, dù tôi phải hy sinh.
- Nếu không có anh, nà ng vẫn sống trong hạnh phúc, nếu anh không yêu nó, thì là m sao nó khổ như bây giá»? Anh không Ä‘em đến cho nó má»™t cái gì hết, ngoại trừ tình yêu, Dung là đứa con nÃt, anh thì đã bốn mươi mấy tuổi đầụ Thầy Nam, là m ngưá»i đừng nên vượt quá giá»›i hạn con ngưá»á»‹ Nếu trưá»ng hợp Dung là con cá»§a ông thì ông sẽ xá» trà ra saá»
Nam tuyệt vá»ng:
- Vâng thưa bà , bà nói đúng, chỉ mong Dung tìm được hạnh phúc, tôi sẽ không còn nghĩ đến Dung.
Bà Giang đứng dáºy:
- Thôi được rồi, câu nói vừa rồi cá»§a ông đã là m tôi yên lòng, ông đã ban cho Dung má»™t lối thoát, ông có can đảm buông tha con gái tôi dù chịu thiệt thòi, ông tháºt là ngưá»i quân tá», cám Æ¡n ông, xin chà o ông.
- Xin bà dừng lại đôi phút. Thưa bà tôi có thể đến thăm Dung hay không?
Bà Giang lạnh lùng:
- Tôi nghĩ cũng không cần thiết lắm đâụ
- Nhưng sức khoẻ của Dung?
- ông cứ an tâm, Dung là con tôi, nhất định tôi sẽ chăm sóc nó chu đáá»
Bà Giang bức ra cá»a, không quên quay lại nói:
- Con Dung có đến, xin ông đừng quên câu hứa lúc nà y nhé!
Nam khép cá»a lại, ngồi xuống ghế hai tay ôm lấy mặt, chà ng rên trong tuyệt vá»ng: - Dung Æ¡i, anh yêu em. Nam gục mặt xuống ghế, đưa tay nắm chặt những sợi tóc trên đầụ
Khi bà Giang vỠđến nhà trá»i đã chiá»á»¥ Dung vừa thức giấc, nhìn chăm chú lên trần nhà , đầu óc đã trở lại bình thưá»ng, nhá»› lại những lá»i mẹ bảo Dung chợt thấy giáºn mình vô cùng, tá»± đà y Ä‘á»a là m gì khổ thân, mẹ đã chấp nháºn dá»… dà ng mối tình cá»§a nà ng và Nam. Nếu biết trước váºy mình cÅ©ng không là m khổ mẹ, mẹ tháºt đáng thương. Anh Nam, anh cÅ©ng đừng lo gì nữa, tất cả đã giải quyết êm đẹp rồị
Nà ng nhắm chặt mắt lại, tưởng tượng đến những ngà y chung sống hạnh phúc sắp đến với Khang Nam.
Bà Giang và o nhà vá»™i đến gặp chồng ngay bà n luáºn, xong ghé đến thăm Dung.
- Dung, con thấy có khoẻ không con?
Nụ cưá»i sung sướng Ä‘iểm trên môi, Dung cảm thấy hối háºn vá» những Ä‘iá»u mình đã là m vô cùng.
- Tuổi trẻ ai lại không có lúc hà nh động dại dá»™t như váºá»µ - Bà Giang nhìn - Cáºu con lúc trước cÅ©ng thế, không hiểu thất tình cô nà o mà vá» uống diêm tá»± váºn, thế mà ba tháng sau lại cùng cô gái khác nói chuyện yêu đương như thưá»ng.
Dung nghÄ© thầm: - Tình trạng cá»§a cáºu nà o giống con.
Nà ng vội nói:
- Thưa mẹ, lúc nãy mẹ đi xóm à ?
Nụ cưá»i trên môi bà Giang chợt tắt, bà nghiêm giá»ng:
- Mẹ vừa đến gặp thầy Nam, bây giá» con cho mẹ biết tụi con bắt đầu yêu nhau lúc nà á»
Dung nhìn mẹ thẹn thùng:
- Con cÅ©ng không nhá»›, trong vali con có quyển nháºt ký, mẹ láºt ra xem.
- Ờ, để mẹ xem. - Bà chợt đổi giá»ng - Dung con, má»—i ngưá»i con gái ai cÅ©ng có má»™t mối tình đầu, đó là những mối tình đẹp đầy hoa má»™ng. Nhưng, bây giá» con hãy để mối tình đó và o ký ức rồi quên lãng Ä‘i đừng nghÄ© đến nữạ
Dung hốt hoảng:
- Mẹ nói thế là thế nà á»
- Con hãy quên Nam đi, đừng nghĩ đến nữa!
Dung nghi ngỠnhìn mẹ:
- Mẹ, sao mẹ đổi ý kiến nhanh thế?
- Dung! con hãy nghe mẹ đây, mẹ vì con nên tìm nguyên do cuộc tình của con, bây giỠthì con hãy để mối tình đó vẫn đẹp trong lòng, đừng nghĩ đến nữa, vì cà ng nghĩ nó cà ng biến thà nh thối thạ
- Mẹ nói thế là saá» Mẹ đã gặp anh Nam chưả - Äầu óc Dung căng thẳng, nét mặt trắng bệch.
Bà Giang cháºm rãi:
- Mẹ đã gặp ông tạ
- Anh ấy nói gì với mẹ?
- Con muốn nghe chăng? Thôi được để mẹ nóị Mẹ đã gặp ông ấy, ông ta bảo rằng không hỠyêu con và đã từng khuyên con như thế, Nam không yêu con, chỉ có con là yêu Nam mà thôị
- Không, không thể được. Anh Nam nhất định không bao giá» nói như váºá»µ
Dung hét to, nước mắt trà o ra khá»i mị
- Mẹ không dối gạt con, con cứ tin mẹ, Dung, ông Nam là một nho sĩ, ông không muốn gánh lấy trách nhiệm, Nam bảo rằng chẳng hỠcó ý muốn cưới con, mà đó chỉ là một trò chơi tạm bợ thôi!
Dung hét lớn:
- Con không tin, không thể như váºy được.
- Mẹ hôm nay đến nhà Nam, mẹ chỉ hy vá»ng là Nam nói má»™t câu là Nam yêu con, muốn cưới con, là mẹ sẵn sà ng tất cả, nhưng tiếc thay Nam lại bảo chẳng há» có ý muốn cưới con. Con biết không, con đã bị gạt, con còn dại quá! Mẹ không đặt Ä‘iá»u nói xấu Nam, không tin con cứ đến há»i Nam, mẹ cho phép. Thôi bây giá» con hãy quên Nam Ä‘i, hắn không xứng đáng cho con yêụ
- Không! Không có thể như váºy được.
Dung hét to, vùi mặt và o gối khóc nức nở, không bao giá» nà ng thấy Ä‘au khổ hÆ¡n là lúc nà y, những lá»i nói sÄ© nhục kia là m cho mạch máu trong ngưá»i cà ng muốn vỡ rạ Mẹ không thể nói gạt, vì hồi nà o tá»›i giá» ngưá»i có bao giá» là m thế đâủ Dung cắn chặt lấy môi đến rướm máu, nà ng bá»—ng căm háºn vô cùng, muốn xé nát Nam ra từng mảnh, không ngá» Nam lại vô trách nhiệm như váºá»µ Nhưng chuyện tình đã qua chỉ là những hà i kịch hay saá» Äà n ông đểu giả như váºy saá» Dung bá»—ng khóc to lên. Tại sao ta không chết Ä‘i cho rồi!
Bà Giang ngồi xuống ôm lấy đầu Dung:
- Thôi, con cứ khóc nữa Ä‘i, khóc cho vÆ¡i Ä‘i những Ä‘iá»u phiá»n muá»™n, khóc cho quên hết cuá»™c tình xưạ
Dung ôm chặt lấy mẹ, như đang chết đuối vớ phải chiếc phao, nà ng gà o to:
- Mẹ ơi! Mẹ!
Bà Giang vuốt ve những sợi tóc ngắn trên đầu Dung, bà thấy xúc động vô ngần.
- Con mẹ lại khá» quá, sao con không tin tưởng ở mẹ? Nếu lúc đầu con chịu cho mẹ hay thì đâu bị gạt gẫm như váºy! Thôi đừng khóc nữa, hãy quên Ä‘i!
Dung cà ng khóc to hơn:
- Con là m sao quên được hở mẹ?
Bà Giang bỗng hoảng hốt:
- Nó đã hại Ä‘á»i con chưả
Dung lắc đầu, bà thở dà i nhẹ nhõm: - Còn may quá!
- Mẹ Æ¡i, tại sao Nam biết con quá yêu chà ng, mà chà ng nỡ nà o hèn hạ như váºy được sao mẹ? - Dung nghiến chặt răng - Con muốn giết hắn! Giết tên khốn nạn!
Dung khóc ngất sau câu nói, cho mãi đến lúc mệt nhoà i, đầu Dung cà ng nặng hÆ¡n, nà ng im lìm nằm nhìn ra khung cá»a sổ, mà n đêm Ä‘ang che phá»§ má»i váºt, ná»—i thầm lặng bên ngoà i che Ä‘áºy cÆ¡n sóng gió trong lòng. Luc' trước tôi cà ng yêu anh bao nhiêu thì Nam Æ¡i lúc nà y tôi cà ng háºn anh bấy nhiêụ Dung mong má»i mình được phục hồi sức khoẻ tức khắc để đến chá»i và o mặt Nam, hay giết chết chà ng cho hả cÆ¡n giáºn. Nhưng khi vừa nhá»m dáºy nà ng lại ngã nhoà i xuống, nước mắt lại đổ xuống. Trá»i Æ¡i! Sao lại cho con sống là m gì, không để con chết Ä‘i!
Ba ngà y sau, tuy sức khoẻ chưa hồi phục, Dung vẫn cương quyết đến tìm Nam để chá»i cho hả cÆ¡n giáºn, nà ng năn nỉ mẹ:
- Con van mẹ, mẹ cho con đến với Nam lần cuối, con cần gặp Nam để tỠbà y, nỗi uất ức trong tim không thốt ra được, lòng con vẫn chưa yên.
Bà Giang lắc đầu, ông Giang đứng cạnh xen và o:
- Thôi để con nó đi đi bà .
- Không được, đợi khi con là nh mạnh đã.
- Nhưng con không thể chỠđợi được nữạ
Bất đắc dÄ© bà đà nh để Lân đưa Dung Ä‘i, bà dặn dò Lân phải gìn giữ và chỉ cho Ä‘i độ ná»a giá» thôị
- Mẹ chỉ sợ con lại bị những lá»i đưá»ng máºt là m má» mắt mà thôi, con phải ghi nhá»› Nam là con rắn độc, đừng nghe hắn phân bua má»™t lá»i nà o cả!
Dung gáºt đầu cùng Lân bước lên xe, Dung nói vá»›i Lân:
- Chị muốn má»™t mình gặp Nam, em là m Æ¡n đứng ở vưá»n bông đợi chị nhé.
Lân không chịu:
- Nhưng mẹ bảo em ...
- Chị van em mà !
Lân nhìn chị thông cảm:
- Thôi được, nhưng chị đừng để hắn gạt gẫm nữa nhé, hắn không bao giá» yêu chị đâụ Nếu em mà có ngưá»i yêu vì em tá»± sát, thì ká» dao và o cổ em, em vẫn đến thăm như thưá»ng, ai có như hắn váºy đâủ
- Em nói đúng, chị đã tỉnh má»™ng rồị Chị đến đây vá»›i mục Ä‘Ãch duy nhất là há»i xem hắn còn lương tâm hay không!
Khi Dung vừa đưa tay lên gõ cá»a, thì Nam Ä‘ang Ä‘i tá»›i Ä‘i lui trong phòng, những lá»i nói cá»§a mẹ Dung lúc nà o cÅ©ng vang vang bên tai chà ng.
- Äúng rồi, nếu ta tháºt tình yêu Dung, thì ta phải rút lui, vì hạnh phúc cá»§a nà ng, phải, phải lắm.
Nam lại muốn đến thăm Dung, nhưng lấy tư cách nà o đâỷ Chà ng Ä‘au khổ tá»± dà y vò mình, Nam biết rằng bắt đầu từ giá» phút nà y Dung sẽ xa chà ng mãi mãị Nếu má»™t mai em tìm được hạnh phúc trên Ä‘á»i, thì anh sẽ vui sướng biết bao, nhưng chẳng may ... Thì anh sẽ khổ đến bao giá»? Nam vung tay lên, bá»±c tức Ä‘áºp lên bà n, như Ä‘ang Ä‘áºp thẳng và o số mệnh.
Có tiếng gõ cá»a, Nam vá»™i chạy ra mở, chà ng bá»—ng thấy choáng váng khi nhìn thấy Dung, Nam định thần lại, Ä‘oạn kéo Dung và o đóng chặt cá»áº¡ Sá»± yếu Ä‘uối cá»§a Dung khiến chà ng kinh ngạc vô cùng, chà ng nhìn Dung, đôi mắt giáºn dữ cá»§a nà ng soi thấu tim Nam.
Nam sung sướng muốn khóc, chà ng run giá»ng ...
Tà i sản của quykiemtu
Last edited by quykiemtu; 17-10-2008 at 08:31 AM .