 |
|

27-10-2008, 08:36 PM
|
 |
Äại sắc lang bán cánh gà nướngVu Thần Giáo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bà i gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 4 giá»
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
|
|
Hồi 16
Ngưá»i áo trắng đã thương Huỳnh y nữ
Huỳnh y nữ Ä‘ang tươi cưá»i bá»—ng biến sắc, mà y liá»…u dá»±ng ngược lên. Nà ng há»i:
- Ai váºy?
Nà ng đưa mắt nhìn quần hà o một lượt.
Nói vá» nhan sắc thì Huỳnh y nữ so vá»›i Quân Trung Phụng chỉ có phần hÆ¡n chứ không chịu kém. Có Ä‘iá»u trong cái đẹp cá»§a nà ng ẩn hiện sát khÃ, khiến ngưá»i ta không dám nghÄ© đến chuyện tiết mạn.
Thiếu niên áo trắng đột nhiên cất bước tiến lại đáp:
- Ngưá»i đó chÃnh là tại hạ.
Huỳnh y nữ há»i:
- Ngươi ư?
Thiếu niên áo trắng đáp:
Phải rồi cô nương tÃnh sao đây?
Huỳnh y nữ xẵng giá»ng:
- Sao ngươi lại đòi giết Trương TỠThanh ngay?
Thiếu niên áo trắng hững hỠđáp:
- Ãể trả thù cho song thân.
Thiếu nữ nét mặt dịu lại há»i:
- Quả là má»™t chuyện Ä‘Ãch đáng. Ngươi đã chá» lâu năm rồi chứ?
Nà ng ngừng lại má»™t chút rồi không để thiếu niên áo trắng nói, vá»™i cướp lá»i:
- Bây giá» ngươi đợi thêm mấy bữa phá»ng có bá» gì?
Thiếu niên áo trắng nghe giá»ng lưỡi Huỳnh y nữ cÅ©ng cùng kiểu như Thiết Quải Bà Bà , liá»n
cưá»i lạt há»i lại:
- Cô nương có mối liên quan thế nà o vá»›i lão tiá»n bối đây?
Huỳnh y nữ quay lại nhìn Thiết Quải Bà Bà cưá»i đáp:
- Chúng ta là bạn thân.
Thiếu niên áo trắng ngÆ¡ ngác há»i:
- Hai vị tuổi tác xa nhau như váºy sao lại kết bạn được?
Thiết Quải Bà Bà tức giáºn lá»›n tiếng:
- Cái đó có can gì đến ngươi? Thiên hạ thiếu gì chuyện kết bạn vong niên, có chi là lạ?
Thiếu niên áo trắng nghĩ thầm trong bụng:
- Ta mà cá»± tuyệt lá»i thỉnh cầu cá»§a ả nầy tất nhiên xảy ra cuá»™c ác đấu. Má»™t mình Thiết Quải Bà Bà thì ta còn có thể đối phó được. Ả nầy má»›i đến phóng má»™t chưởng đã đánh cho Ãá»›i Côn phải quay vá» thì võ công ả không phải tầm thưá»ng. Hai ngưá»i há» liên thá»§ hiệp lá»±c, e rằng ta khó lòng thá»§ thắng.
Gã để ý quan sát lại tình trạng trong sảnh đưá»ng, tuy thế địch lá»›n hÆ¡n, nhưng gã cÅ©ng nghiến răng há»i lại:
Nếu tại hạ không chịu thì sao?
Huỳnh y nữ lạnh lùng đáp:
- Dĩ nhiên chúng ta phải ra tay bảo vệ cho Trương tỠThanh.
Trương từ Thanh đột nhiên nói xen và o:
- Bất luáºn hai vị muốn Ä‘iá»u chi, Trương má»— nhất nhất tuân theo. Hai vị chỉ nói má»™t tiếng là Trương mổ có váºt gì cÅ©ng xin dâng ngay.
Thiếu niên áo trắng quay lại nhìn Trương tỠThanh lạnh lùng nói:
- Dù ngươi có dâng hết cả nhà cũng đừng hòng sống sót.
Huỳnh y nữ đột nhiên tiến gần lại thêm bước nữa há»i Thiếu niên áo trắng:
- Các hạ ưng thuáºn rồi chứ?
Thiếu niên áo trắng lắc đầu:
- Không!
Huỳnh y nữ rút thanh trưá»ng kiếm ra khá»i võ đánh soạt má»™t cái rồi há»i:
- Các hạ muốn thế nà o má»›i ưng thuáºn?
Thiếu niên áo trắng đáp:
- Cô nương mà thắng được lưỡi kiếm trong tay tại hạ thì tại hạ không muốn ưng thuáºn cÅ©ng phải ưng thuáºn.
Huỳnh y nữ biến sắc:
Rượu má»i không uống, uống rượu phạt. Thiên hạ tháºt lắm quái thai!
Nà ng phóng kiếm đâm tới, Thiếu niên áo trắng lạng mình né tránh chứ không trả đòn.
Thiết Quải Bà Bà la lên:
- Tuyết nhi chá»› có coi thưá»ng. Thất Tuyệt Ma Kiếm cá»§a gã ghê gá»›m lắm đấy ?
Huỳnh y nữ thản nhiên:
- Tiểu nữ không sợ Thất Tuyệt Ma Kiếm.
Nà ng lại phóng kiếm tấn công.
Thiếu niên áo trắng vẫn né tránh chứ chưa phản kÃch.
Gã nói:
- Nam tá» trượng phu không muốn tá»· đấu vá»›i đà n bà con gái. Tại hạ nhưá»ng cô nương ba kiếm.
Huỳnh y nữ hÆ¡i lá»™ vê tức giáºn. Nà ng giương cặp mà y liá»…u lên há»i:
- Các hạ nói váºy là còn nhưá»ng ta má»™t chiêu nữa ư?
Thiếu niên áo trắng gáºt đầu:
- Ãúng thế! Tại hạ đã nhưá»ng cô nương hai kiếm. Sau chiêu thứ ba là tại hạ phản kÃch lại đó.
Huỳnh y nữ lại vung trưá»ng kiếm tá»›i chém vèo má»™t cái.
Nà ng nói:
Bây giỠngươi trả đòn được chưa?
Nà ng hÆ¡i trưá»ng kiếm lên ra chiêu "Khởi Phụng Ãằng Giao" vừa đâm vừa chém và o trước ngá»±c thiếu niên áo trắng.
Thiếu niên áo trắng xoay trưá»ng kiếm đưa lên gạt lưỡi kiếm cá»§a Tuyết nhi.
Tuyết nhi nhìn thế kiếm của gã đã biết là gã có ý muốn thà nghiệm công lực của mình thì nghĩ thầm:
- Cha! Gã nà y đáo để tháºt! Ãã váºy thì ta không để cho gã Ä‘o lưá»ng được chá»— cao thâm cá»§a mình.
Nà ng liá»n hạ cổ tay xuống để tránh kiếm thế cá»§a thiếu niên áo trắng. Ãoạn nà ng xoay kiếm quét ngang chém và o bụng dưới đối phương.
Huỳnh y nữ vừa hạ tay vừa biến chiêu cá»±c kỳ mau lẹ, mau lẹ đến độ ra ngoà i sức tưởng tượng cá»§a thiếu niên áo trắng. Hắn vá»™i hÃt má»™t hÆ¡i chân khà lùi xa đến năm thước.
Tuyết nhi cưá»i khanh khách nói:
- Ta thưá»ng nghe tiếng đồn Thất Tuyệt Ma Kiếm ghê gá»›m lắm. Song bữa nay xem ra chỉ có váºy mà thôi.
Nà ng vừa cưá»i vừa sấn lại khoa kiếm tấn công.
Thiếu niên áo trắng bị Huỳnh y nữ nói khÃch thì lá»a giáºn bốc lên ầm ầm.
Hắn múa thanh trưá»ng kiếm má»™t vòng. Kiếm quang lóe lên thà nh bức mà n dầy đặc há»™ vệ quanh mình.
Bổng nghe má»™t tráºn choang choang nổi lên. Bao nhiêu thế kiếm cá»§a Tuyết nhi tấn công Ä‘á»u bị hất ra .
Thiếu niên áo trắng mượn cÆ¡ há»™i nà y để phản kÃch. Gã phóng ra hai chiêu liá»n đánh tá»›i.
Hai chiêu nà y đưá»ng kiếm đã mãnh liệt mà thế công lại hiểm độc phi thưá»ng.
Tuyến nhi gạt được một chiêu, còn chiêu nữa không tà i nà o đỡ được đà nh phải lùi lại năm thước để tránh.
Thiếu niên áo trắng hô lên:
- Cô nương phải cẩn tháºn đấy!
Rồi cả ngưá»i lẫn kiếm xông tá»›i.
Thiết Quải Bà Bà lạng ngưá»i ra ngăn cản thì Huỳnh y nữ thét lên lanh lảnh:
- Bà bà hãy tránh ra!
Nà ng vừa thét vừa xông tới.
Bóng ngưá»i cháºp chá»n, hà o quang lấp loáng, ngưá»i ngoà i trông không rá» chỉ nghe tiếng kim thiết chạm nhau choang choảng cÆ¡ hồ thá»§ng cả mà ng tại
Giữa lúc tiếng binh khà rÃt lên rùng rợn, đột nhiên thiếu niên áo trắng cùng Huỳnh y nữ phân khai nhau.
Má»i ngưá»i chú ý nhìn lại thấy Huỳnh y nữ sắc mặt đỠhồng như ngưá»i say rượu. Cặp mà y liá»…u chau lại ra chiá»u tức giáºn...
|

27-10-2008, 08:38 PM
|
 |
Äại sắc lang bán cánh gà nướngVu Thần Giáo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bà i gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 4 giá»
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
|
|
Hồi 17
Mảnh hồn tà n dưới lưỡi gươm oan nghiệt
Thiếu niên áo trắng sắc mặt lợt lạt. Hiển nhiên trong lúc ác đấu vì đã váºn dụng toà n lá»±c.
Hai ngưá»i ra chiêu kiếm mau lẹ khiến cho quần hà o không nhìn rõ được những thế công thá»§ cá»§a hai bên.
Hai ngưá»i đứng đối diện thá»§ thế trong thá»i gian chừng uống cạn tuần trà sắc mặt thiếu niên áo trắng Ä‘ang lợt lạt dần dần đã hiện huyết sắc, còn Huỳnh y nữ nét mặt đã giảm phần đỠtÃa.
Những ngưá»i trong sảnh đưá»ng số đông là nhân váºt lão luyện giang hồ. Há» thấy thái độ hai ngưá»i má»›i trong khoảnh khắc đã trở lại bình thưá»ng thì biết vừa rồi cả hai cùng hết sức, chứ chưa phân thắng bại. Ai cÅ©ng hiểu rằng hai ngưá»i sau khi trở lại bình thưá»ng sẽ tái diá»…n má»™t trưá»ng ác
đấu khác nên Ä‘á»u nÃn thở chỠđợi. Trong nhà đại sảnh lặng ngắt như tá», tưởng chừng kim rá»›t cÅ©ng nghe rõ.
Bổng thấy thiếu niên áo trắng từ từ giÆ¡ trưá»ng kiếm lên nói:
- Cô nương võ công cao cưá»ng nhưng tại hạ còn muốn lãnh giáo.
Huỳnh y nữ lạnh lùng nói:
- Ngưá»i khác sợ Thất Tuyệt Ma Kiếm cá»§a các hạ chứ ta đây không sợ đâu. Các hạ muốn lãnh giáo cứ việc ra tay Ä‘i!
Thiếu niên áo trắng hÃt mạnh má»™t hÆ¡i chân khà và o huyệt Ä‘an Ä‘iá»n rồi phóng kiếm đâm tá»›i.
Chiêu kiếm nầy rõ rà ng nhắm đâm và o yết hầu Huỳnh y nữ. NgỠđâu đưá»ng kiếm phóng ra ná»a vá»i rồi đột nhiên biến thế đâm chênh cách xuống.
Quần hà o trong sảnh đưá»ng đứng bà ng quan thấy kiếm thế cá»§a thiếu niên áo trắng biến hóa má»™t cách khác hẳn lá» lối thông thưá»ng, tháºt là cao thâm không lưá»ng!
Ai nấy bụng bảo dạ:
- Giả tá»· gã đâm mình thì e rằng không còn cách nà o tránh khá»i.
Bổng thấy Huỳnh y nữ chấn động trưá»ng kiếm cho vá»t ra ba bông kiếm hoa. Nà ng không thá»§ mà lại phản công. Kiếm quang chóa mắt chia ra đâm và o yết hầu cùng trước ngá»±c thiếu niên áo trắng. Thân hình nà ng theo thế tấn công tá»± nhiên lạng sang má»™t bên tránh khá»i chiêu kiếm cá»§a thiếu niên áo trắng.
Từ Thiên Hưng không nhịn được báºt tiếng hoan hô:
- Hảo kiếm chiêu! Hảo kiếm pháp!
Tuy lão không nói rõ là hoan hô ai, nhưng lão báºt tiếng hoan hô ngay khi Huỳnh y nữ vừa tránh đòn vừa phản kÃch thì dÄ© nhiên là lão ca ngợi nà ng không còn nghi ngá» gì nữa.
Thiếu niên áo trắng hắng đặng má»™t tiếng, hÃt má»™t hÆ¡i chân khà rồi đột nhiên lùi lại hai bước.
Hạ thấp thanh trưá»ng kiếm. Tiếp theo hắn thuáºn thế đột nhiên lá»™n ngược trở lại. Ãnh hà o quang lấp loáng nhanh như chá»›p, ngăn cháºn thế kiếm cá»§a huỳnh y nữ.
Bổng nghe đánh choang một tiếng.
Thanh trưá»ng kiếm trong tay Huỳnh y nữ bị thế kiếm cá»§a thiếu niên áo trắng hất ra.
Cả hai ngưá»i cùng nhảy vá»t Ä‘i thay đổi vị trÃ.
Giữa lúc thay đổi phương vị trong má»™t nháy mắt. Thiếu niên áo trắng đột nhiên biến thế xoay tay tấn công. Ãnh hòa quang lóe lên nhằm và o sau lưng Huỳnh y nữ.
Huỳnh y nữ cũng xoay tay cho kiếm chuyển theo thiếu niên áo trắng hớt cánh tay mặt của đối phương.
Kiếm chiêu cá»§a hai ngưá»i Ä‘á»u cá»±c kỳ hiểm độc! ÃÆ°á»ng kiếm lướt qua áo, chỉ còn khẻ cái chết chỉ từng sợi tóc.
Mấy chiêu kiếm nầy tuy mau lẹ nhưng không còn trông rõ, khiến cho quần hà o thấy nguy hiểm quá thà nh ra trong lòng hồi hộp vô cùng!
Thiếu niên áo trắng đỡ được thế kiếm cá»§a Huỳnh y nữ rồi xoay ngưá»i lại. hai bên lại thà nh thế đối láºp.
Hai ngưá»i tuổi nhá» chưa từng nổi tiếng giang hồ mà má»›i trao đổi mấy chiêu kiếm đã khiến cho quần hà o trong sảnh đưá»ng Ä‘á»u đứng ngây ngưá»i, không ai dám tiến ra reo hò trợ chiến.
Nguyên hai ngưá»i nầy thi triển những thế kiếm cá»±c kỳ hiểm độc khiến cho quần hà o ngấm ngầm khiếp sợ. Ngưá»i nà o cÅ©ng hiểu rõ kiếm chiêu cá»§a hai ngưá»i kỳ ảo không lưá»ng, chỉ đến gần bên cÅ©ng rất nguy hiểm và có thể bị thương má»™t cách dá»… dà ng. Bất giác ai nấy Ä‘á»u lùi lại mấy bước để tránh xa hÆ¡n. Chỉ má»™t mình Thiết Quải Bà Bà là không thoái lui mà lại tiến và o đứng gần bên hai ngưá»i. Tay mụ cầm ngay cây thiết trượng ngưng thần đỠphòng chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nà o.
Huỳnh y nữ Ä‘ang mặt đầy sắc giáºn, bây giá» vụt tươi lên, chăm chú nhìn thiếu niên áo trắng cất tiếng:
- Võ công ngươi quả là xuất sắc. Ta xuống núi ná»a năm nay chưa gặp tay địch thá»§ nà o như ngươi. Tháºt là Ãt ngưá»i bì kịp!
Thiếu niên áo trắng lạnh lùng nói:
- ChÃnh kiếm pháp cá»§a cô nương má»›i tháºt là ghê gá»›m! Từ ngà y tại hạ ra Ä‘á»i, cô nương là tay kình địch vượt mức...
Huỳnh y nữ cưá»i rá»™ ngắt lá»i:
- Quá khen! Ta không dám!
Thiếu niên áo trắng thủng thẳng nói:
- Cô nương đừng cao hứng vá»™i. Tại hạ chưa hết lá»i.
Huỳnh y nữ ồ má»™t tiếng rồi há»i:
- Ngươi bảo sao?
Thiếu niên áo trắng đáp:
- Nếu chúng ta còn đấu nữa thì trong hai ngưá»i tất phải có má»™t bị thương.
Huỳnh y nữ thu kiếm vá» tươi cưá»i há»i:
- Ngươi muốn nói ngưá»i ấy là ai?
Thiếu niên áo trắng đáp:
- Khó mà biết trước. Có khi là tại hạ mà cũng có thể là cô nương.
Huỳnh y nữ há»i gạn:
- Theo nháºn xét cá»§a ngươi thì trong chúng ta ai chắc chắn bị thương?
Thiếu niên áo trắng đáp:
- Không phải bị thương mà thôi. Nặng cũng thà nh tà n phế, mà nhẹ thì mất mạng.
Huỳnh y nữ nhắc lại:
- Ta há»i ngươi ai chắc bị thương hÆ¡n?
Thiếu niên áo trắng đáp:
- Tại hạ có thể nói mục Ä‘Ãch chÃnh cá»§a mình là báo thù cho song thân. Bất luáºn ngưá»i nà o cÅ©ng không ngăn cản được.
Huỳnh y nữ há»i lại:
- Ngươi nói thế tức là ta phải lui khá»i chốn thị phi nầy chăng?
Thiếu niên áo trắng đáp:
- Ãúng thế đó! Có Ä‘iá»u tại hạ thà nh khẩn khuyên can cô nương còn cô nương có chịu rút lui hay không là tùy ý cô.
Huỳnh y nữ quay lại nhìn Thiết Quải Bà Bà há»i:
- Bà bà ơi! Chúng ta có nên nhượng bộ y không?
Thiết Quải Bà Bà đáp:
- Không phải là chuyện có nên với không nên mà là chuyện có thể hay không thể nhượng bộ gả. Gả muốn giết Trương TỠThanh mà chúng ta cần hắn sống. Có như thế thì chúng ta mới không đuối lý.
Huỳnh y nữ gáºt đầu nói:
- Bà bà nói phải đó.
Thiết Quải Bà Bà lại nói tiếp:
- Chúng ta yêu cầu gã nán lại ba ngà y sau hãy giết Trương Tá» Thanh. Khi đó chúng ta không còn dÃnh lÃu gì ở đây nữa. Thế mà gả không nể mặt mình. Váºy ngươi bảo có thể nhượng bá»™ được không?
Huỳnh y nữ đáp:
- Gã đã không nể mặt mình thì mình cần gì phải nhượng bộ gả!
Thiết Quải Bà Bà nói:
- Hẳn thế! Lão thân cũng biết rằng không thể nhượng bộ gả được.
Huỳnh y nữ tuy kiếm pháp kỳ ảo khôn lưá»ng, nhưng nà ng chẳng có ý gì hết, nhất thiết Ä‘á»u nghe theo sá»± an bà i cá»§a Thiết Quải Bà Bà .
Có má»™t Ä‘iá»u rất kỳ lạ là mối liên quan giữa hai ngưá»i không ai hiểu rõ. Nếu mụ là trưởng bối thì sai bảo nà ng Ä‘iá»u gì chẳng được, hà tất còn phải há»i ý nà ng nữa. Song nói là bạn vong niên cÅ©ng không dúng vì Huỳnh y nữ kêu mụ má»™t Ä‘iá»u bà bà hai diá»u bà bà rất là tôn kÃnh.
Bổng thấy Huỳnh y nữ gáºt đầu nói:
- Bà bà dạy rất phải. Trước tình hình nầy, chúng ta không thể nhịn gả được.
Huỳnh y nữ đảo mắt nhìn thiếu niên áo trắng lạnh lùng há»i:
- Ngươi đã nghe rõ chưa?
Thiếu niên áo trắng hững hỠđáp:
- Nghe rõ cả rồi!
Huỳnh y nữ lại há»i:
- Nếu váºy cà ng hay! Ngươi tÃnh thế nà o?
Thiếu niên áo trắng vung trưá»ng kiếm lên đáp:
- Cô nương còn nghe theo lá»i Thiết Quải Bà Bà thì chúng ta không thể nà o tránh được má»™t cuá»™c chiến đấu.
Huỳnh y nữ nói:
- ÃÆ°á»£c rồi! Chúng ta hãy động thá»§ cho đến khi phânthắng bại rồi sẽ bà n.
Nà ng ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Nếu ngươi bị bại vỠtay ta, ta cũng không giết ngươi.
Thiếu niên áo trắng há»i:
- Tại sao váºy?
Huỳnh y nữ đáp:
- Vì chúng ta không có thù oán nhau.
Thiếu niên áo trắng nói:
- Cô nương nói phải đó! Nhưng tại hạ chẳng chắc mình có thể giữ được khá»i đã thương cô nương không?
Huỳnh y nữ cưá»i lạt há»i:
- Phải chăng ngươi nhất định là sẽ thắng được ta?
Thiếu niên áo trắng đáp:
- Tại hạ không dám khoa khoang lỗ miệng nhưng trong kiếm pháp của tại hạ có mấy chiêu ác độc. Nếu tại hạ thi triển thì e rằng không kìm hãm lại được.
Huỳnh y nữ thủng thẳng nói:
- Ngươi cứ việc mà thi triển cho đến nÆ¡i. Ãao kiếm không có mắt, cuá»™c tá»· đấu nà o cÅ©ng khó lòng giữ cho khá»i thương vong.
Nà ng ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Nhưng ta không tin là ngươi sẽ đã thương được ta.
Thiếu niên áo trắng coi chừng khó lòng tránh khá»i má»™t cuá»™c chiến đấu, gã liá»n giÆ¡ kiếm lên hô:
- Cô nương hãy cẩn tháºn!
Huỳnh y nữ đáp:
- Ngươi ra tay đi!
Thiếu niên áo trắng nghĩ thầm trong bụng:
- Cô nầy vốn không có ý thù nghịch gì vá»›i mình, toà n là mụ Thiết Quải Bà Bà kÃch thÃch cô.
Gã vung kiếm lên đâm tới.
Huỳnh y nữ giÆ¡ trưá»ng kiếm lên gạt rồi tiện tay chém xuống cổ tay mặt thiếu niên áo trắng.
Thiếu niên áo trắng vội nhảy lùi lại năm bước.
Huỳnh y nữ dưá»ng như đã Ä‘oán trước được đối phương mượn thế lùi lại để lấy đà xông tá»›i lần thứ hai và lần nầy sẽ lợi hại vô cùng! Vì váºy nà ng không tiến lên. Tay mặt ôm kiếm ngưng thần đứng yên má»™t chá»— để đỠphòng.
Quả nhiên thiếu niên áo trắng thoái để mà tiến. Gã chuyển ngưá»i như bánh xe, ánh kiếm lóe lên đâm tá»›i.
Huỳnh y nữ đã đỠphòng, nà ng quát to má»™t tiếng vung trưá»ng kiếm lên. Ãnh hà o quang lấp loáng bao bá»c quanh mình để giữ thế thá»§.
Bổng nghe đánh choang má»™t tiếng. Kiếm thế cá»§a thiếu niên áo trắng tấn công Ä‘á»u bị hất văng ra.
Huỳnh y nữ gạt được kiếm chiêu cá»§a thiếu niên áo trắng rồi láºp tức ra chiêu phi kÃch. Nà ng rung tay mặt má»™t cái. Kiếm hoa lấp loáng nhằm và o ba yếu huyệt trước ngá»±c thiếu niên áo trắng.
Lần nầy thiếu niên áo trắng không dùng kiếm đón đỡ mà nhảy vá»t ngưá»i lên để tránh đòn.
Bổng nghe Huỳnh y nữ cưá»i khanh khách nói:
- Thất Tuyệt Ma Kiếm của ngươi còn bao nhiêu uy lực cứ đem ra phát huy cho hết, ta muốn coi toà n bộ.
Thiếu niên áo trắng đã mấy lần muốn ra chiêu hiểm độc, nhưng lại nghỉ rằng khó mà giữ cho khá»i đã thương đối phương, nên gã nhẫn nại hoà i chưa chịu thi triển đến. Bây giá» gã bị Huỳnh y nữ nói khÃch thì không khá»i ná»—i giáºn nghÄ© thầm:
- Con nha đầu nà y bản lãnh cao cưá»ng nếu cứ tá»· đấu dằng dai thì biết bao giá» má»›i xong. Ta đà nh mạo hiểm dùng đến hiểm chiêu váºy. Vả lại ta đã nói trước vạn nhất có đả thương ả thì cÅ©ng chỉ là má»™t chuyện bất đắc dÄ©.
Gã còn đang ngẫm nghĩ sắp thực hà nh ý định thì Huỳnh y nữ lên tiếng:
- Hãy coi Thiên Linh Bát Kiếm của ta đây!
Nà ng vừa quát vừa đánh tới.
Bổng thấy ngân quang lóe ra nhằm và o ba đại huyệt.
Thiếu niên áo trắng vì mãi tÃnh toán để mất tiên cÆ¡. Huỳnh y nữ chiếm được thượng phong chiêu nầy cá»±c kỳ ác liệt. Thế công vô cùng lợi hại!
Quần hà o trong sảnh đưá»ng thấy thế kiếm cá»§a Huỳnh y nữ như lưới trá»i chụp xuống. Chá»— nà o cÅ©ng có ánh hà n quang chuyển động tưởng chừng mưá»i mấy thanh kiếm đồng thá»i đâm tá»›i, liá»n bụng bảo dạ:
- Xem chừng thiếu niên áo trắng khó lòng thoát khá»i chiêu nầy.
Má»i ngưá»i còn Ä‘ang ngẫm nghÄ©, bá»—ng thấy thiếu niên áo trắng hú lên má»™t trà ng dà i. Trong là n tiếng hú vang lên những tiếng kim thiết chạm nhau chát chúa.
Chiêu kiếm vô cùng mãnh liệt của Huỳnh y nữ bị thế kiếm ác liệt của thiếu niên áo trắng hất văng ra.
Sau má»™t chiêu ác đấu khốc liệt phi thưá»ng, bầu không khà trở lại yên tÄ©nh. Quần hà o chú ý nhìn ra thì thấy vai bên trái cá»§a thiếu niên áo trắng máu tươi chảy ròng ròng. Ão trắng nhuá»™m máu đà o biến thà nh mà u hồng tươi Ä‘áºp và o mắt má»i ngưá»i.
Thiếu niên áo trắng vẫn một vẽ lạnh lùng. cặp mắt loang loáng chăm chú nhìn và o mặt Huỳnh y nữ.
Gã thản nhiên nói:
- Chiêu kiếm của cô nương đâm hãy còn nhẹ!
Giá»ng nói cá»§a gã cá»±c kỳ bình tÄ©nh dưá»ng như không mảy may tức giáºn.
Thiết Quải Bà Bà ngấm ngầm kinh hãi trong lòng. Như lẩm bẩm:
- Gả nầy, quả nhiên đã hấp thụ được chân truyá»n vá» Thất Tuyệt Ma Kiếm. Nếu không luyện được đến trình độ tối cao thì chẳm tà i nà o trấn tÄ©nh như thế được.
Bổng nghe Huỳnh y nữ há»i:
- Tại sao ngươi bảo còn nhẹ?
Thiếu niên áo trắng hững hỠđáp:
- Nếu cô nương đâm nặng chút nữa thì đã chặt đứt tay trái cá»§a tại hạ rồi. Má»™t cánh tay đã bị chặt đứt thì khó lòng phản kÃch được.
Dù cho phản kÃch Ä‘i nữa thì luồng lá»±c đạo cÅ©ng yếu á»›t khó mà đã thương cô nương được.
Huỳnh y nữ cưá»i lạt há»i:
- Bây giỠthì sao?
Thiếu niên áo trắng đáp:
- Bây giá» dÄ© nhiên tại hạ còn dư lá»±c để phản kÃch.
Huỳnh y nữ há»i:
- Ngươi không sợ ta lại đã thương cánh tay mặt nữa ư?
Thiếu niên áo trắng cưá»i ruồi đáp:
- Nếu cô nương còn có thể là m được như váºy thì cứ giở hết bản lãnh ra đừng nể nang gì cả. Có Ä‘iá»u tại hạ phản kÃch đến nÆ¡i rồi.
Máu tươi đã nhuá»™m đỠvạt áo trước và nữa tay trái cá»§a thiếu niên áo trắng. Bây giá» vẫn còn nhá» giá»t.Hiển nhiên vết thương cá»§a hắn không thể nhẹ lắm.
Quần hà o trong sảnh đưá»ng thấy hai ngưá»i tá»· đấu hung hiểm khốc liệt Ä‘á»u tá»± biết mình khó mà trợ chiến được. Ai và o gần tức là rước lấy cái chết, vì váºy há» chỉ đứng ngoà i tá»± thá»§ bà ng quan.
Thiếu niên áo trắng từ từ giÆ¡ trưá»ng kiếm lên. Ãnh hà n quang và mấu tươi dưới ánh sáng đèn Ä‘uốc trông cà n rá»±c rỡ.
Ãá»™t nhiên thiếu niên áo trắng lại rú lên má»™t tiếng. Thanh trưá»ng kiếm vá»t ánh hà n quang đâm thẳng và o Huỳnh y nữ.Ngưá»i ngoà i chỉ thấy bóng ngưá»i chuyển động,kiếm hoa quấn lấy nhau chứ không nghe tiếng kêu thiết động chạm.
Hai ngưá»i bá»—ng phân khai.
Ãứng ngoà i trông và o thì hai bên bất quá má»›i giao đấu má»™t hiệp mà thá»±c ra trong hiệp nầy đã qua lại mấy chiêu và điá»u phát huy tuyệt kỹ Ä‘iếng tá»™t độ để phân thắng bại.
Hai ngưá»i xa nhau ra cục diện trở lại yên tÄ©nh.
Thiếu niên áo trắng lùi vỠchỗ cũ cầm kiếm đứng yên. Hơi thở nhỠnhẹ.
Huỳnh y nữ tay mặt chống kiếm xuống đất. Cặp mà y liá»…u nhìn tÃt lại tá»±a hồ ráng nhịn cÆ¡n Ä‘au đớn phi thưá»ng.
Bỗng nghe Thiết Quải Bà Bà thét lên:
- Trá»i Æ¡i máu! Tuyết Nhi! Ngươi bị thương rồi ư?
Huỳnh y nữ không có công phu nhẫn nại bằng thiếu niên áo trắng. Hay mắt một cái. Hai hà ng lệ nhỠxuống, nà ng nói:
- Tiểu nữ bị thương rồi.
Thiết Quải Bà Bà đua tay ra nân đỡ Huỳnh y nữ há»i:
- Tuyết nhi! Thương thế nặng lắm không?
Huỳnh y nữ gáºt đầu đáp:
- Khá nặng!
Nà ng buông tay phải ra. Thanh trưá»ng kiếm rá»›t xuống đất đánh cạch má»™t tiếng.
Thiết Quải Bà Bà vá»™i há»i:
- Tuyết nhi! Ngưá»i bị thương ở đâu?
Huỳnh y nữ nằm ngay trong lòng Thiết Quải Bà Bà dưá»ng như đã kiệt lá»±c không đứng vững được nữa.
Nà ng thá»u thà o đáp:
- Bị thương ở sau lưng.
Thanh âm nà ng nhá» quá nhưng trong sảnh dưá»ng lúc nầy yên lặng như tá» nên má»i ngưá»i Ä‘á»u nghe rõ. Ai nấy Ä‘á»u chú ý nhìn lại thì quả nhiên thấy máu tươi từ sau lưng Huỳnh y nữ chảy ra ướt đỠcả áo quần mà u và ng tươi cá»§a nà ng.
Thiết Quải Bà Bà bồng Tuyết nhi lên. Cặp mắt mụ đầu vẻ phẫn ná»™ trừng trừng nhìn thẳng và o mặt thiếu niên áo trắng há»i:
- Ngươi đã thương y trầm trá»ng như váºy ư? Món nợ máu nầy ngươi phải bồi thưá»ng. Hừ!
Thương thế cá»§a Tuyết nhi mà biến chứng thì cả đến sư phụ ngươi, con ngưá»i tà n phế cÅ©ng không khá»i bị liên lụy.
Thiếu niên áo trắng vẻ mặt vẫn lạnh lùng đáp:
- Tại hạ đả cảnh cáo y trước mà y nhất định dúng tay và o. Tại hạ đã nói giữa hai ngưá»i tất có má»™t bị thương...
Thiết Quải Bà Bà ngắt lá»i:
- Nhưng y vẫn có ý nể nang chỉ đã thương và o cánh tay trái ngươi và thương thế rất nhẹ.
Thiếu niên áo trắng thủng thẳng đáp:
- Tại hạ đã nói trước bất luáºn ai ngăn trở công cuá»™c báo thù cá»§a tại hạ phải đổ máu.
Thiết Quải Bà Bà tức giáºn quát há»i:
- Gã tiểu tá»! Ngươi có biết y là con ai không?
Thiếu niên áo trắng hững hỠđáp:
- Tại hạ không biết mà cũng không cần biết.
Bổng nghe Huỳnh y nữ cất giá»ng thá»u thà o nói:
- Bà bà ơi! Chẳng nên trách ngưá»i là m chi, chỉ nên tá»± trách mình là há»c nghệ chưa tinh mà thôi.
Thiết Quải Bà Bà nhỠlệ đáp:
- Ãây là lão thân đã hại ngươi.
Huỳnh y nữ nằm trong lòng Thiết Quải Bà Bà lắc đầu nói:
- Cũng không thể trách bà bà dược. Chúng ta đi thôi!
Thiết Quải Bà Bà háºm há»±c:
- Lão thân phải báo thù cho ngươi, băm vằm thằng lá»i kia rồi sẽ tÃnh.
Huỳnh y nữ lắc đầu:
- Không được đâu. Bà bà ơi! Bà Bà không phải là địch thủ của gã. VỠđi thôi! Gã mà hạ độc thủ thì bà bà khó lòng sống được.
Thiết Quải Bà Bà sá»ng sốt há»i:
- Tháºt thế không?
Huỳnh y nữ đáp:
- Tiểu nữ nói tháºt đó.Bà bà tin lá»i tiểu nữ Ä‘i. Vả lại chá»— thương cá»§a tiểu nữ cần được rịt thuốc ngay. E rằng... tiểu nữ bị thương đến táºn gân cốt rồi.
Thiết Quải Bà Bà giáºt mình kinh hải há»i:
- Nếu váºy thì ngươi thà nh ngưá»i tà n phế rồi hay sao?
Huỳnh y nữ đáp:
- Chưa thể biết được. Hãy cứ Ä‘iá»u trị sá»›m Ä‘i coi.
Thiết Quải Bà Bà buông tiếng thở dà i nói:
- Thôi đà nh váºy. Chúng ta hãy vá» trị thương thế cho ngươi rồi lão thân sẽ tìm gã trả thù.
Mụ bồng Huỳnh y nữ rảo bước dá»i khá»i sảnh đưá»ng Ä‘i ngay.
Lúc ra đến cá»a nhà đại sảnh, mụ quắc mắt nhìn thiếu niên áo trắng nói:
- Gã tiểu tá»! Mi giữ mình cho chắc. Lâu là ná»a năm chóng là ba ngà y, lão thân sẽ lấy cái mạng chó má cá»§a ngươi.
Thiếu niên áo trắng há»i:
- Mụ trông và o cây thiết trượng đó để trả thù ư?
Thiết Quải Bà Bà hằn há»™c há»i lại.
- Ngươi nói cái gì?
Thiếu niên áo trắng đáp:
- Nếu vị cô nương đó khá»i thương thế rồi liên thá»§ hiệp lá»±c vá»›i tiá»n bối, há»a may má»›i giết được tại hạ.
Thiết Quải Bà Bà cưá»i gằn nói:
- Giá»i lắm! Chúng ta hãy vỠđã! Lão thân sẽ là m cho ngươi chá»— nà o cÅ©ng có kẻ thù. Khắp chống giang hồ ngươi hết đất dung thân.
Dứt lá»i mụ vá»t mình ra khá»i sảnh đưá»ng.
Thiết Quải Bà Bà đi rồi, thiếu niên áo trắng quay lại há»i Trương Tá» Thanh:
- Ngươi còn ỷ và o ai nữa không?
Trương Tá» Thanh gượng cưá»i đáp:
- Lão phu không phải là địch thá»§ cá»§a công tá», nhưng cÅ©ng không muốn ngồi mà đợi chết. Má»i Lý công tá» ra tay Ä‘i!
Thiếu niên áo trắng đảo cặp mắt sắt bén nhìn quần hà o má»™t lược rồi há»i:
- Vị nà o có gan hạ can thiệp và o chuyện thị phi nầy thì hãy thỠđấu kiếm với tại hạ?
Từ Thiên Hưng lên tiếng:
- Nếu chúng ta không can thiệp và o vụ nầy thì có nên dá»i khá»i nÆ¡i đây không?
Lão há»i câu nầy chÃnh là câu mà quần hà o trong sảnh dưá»ng Ä‘á»u muốn thốt ra, nên ai nấy Ä‘á»u lắng tay nghe.
Nguyên bá» Từ Thiên Hưng Ä‘á»u tá»± biết mình không phải là địch thá»§ cá»§a thiếu niên áo trắng nên muốn dá»i khá»i Thiết Hoa Bảo, nhưng thiếu niên áo trắng lại đứng gần bên cá»a. Nếu gã không đồng y trước thì chẳng ai dám Ä‘i.
Thiếu niên áo trắng chuyển động mục quang nhìn hết quần hà o một lược rồi thủng thẳng đáp:
- Các vị có thể dá»i khá»i nÆ¡i đây, nhưng cần má»™t Ä‘iá»u kiện...
Từ Thiên Hưng ngắt lá»i:
- Ãiá»u kiện gì?
Thiếu niên áo trắng đáp:
- Các vị dá»i khá»i nÆ¡i đây rồi trong vòng ba năm không được qua lại trên giang hồ.
Từ Thiên Hưng đưa mắt nhìn con đáp:
- ÃÆ°á»£c rồi! Cha con lão phu ưng chịu như váºy.
Ãá»›i Côn và anh em há» Ngụy cÅ©ng đồng thanh nói:
- Chúng tôi cũng bằng lòng.
Thanh bà o lão nhân và Bà ng Phi thấy bá»n Từ Thiên Hưng Ä‘á»u đã chịu lá»i đà nh nói theo:
- Chúng ta cÅ©ng váºy.
Thiếu niên áo trắng lạnh lùng nói:
- Hay lắm! Các vị Ä‘á»u ưng thuáºn cả rồi thì có thể rút lui được.
Bá»—ng nghe Trương Tá» Thanh cưá»i lạt nói:
- Các vị ra khá»i sảnh đưá»ng nầy được, nhưng e rằng khó lòng dá»i khá»i Thiết Hoa Bảo.
Từ Thiên Hưng sá»ng sốt nói:
- Cách bố trà chung quanh Thiết Hoa Bảo tháºt là hiểm ác! Nếu Trương đại bảo chúa không ưng thì bá»n ta thiệt khó lòng vượt qua được.
Trương Tá» Thanh cưá»i lạt nói:
- Từ huynh nghÄ© tá»›i Ä‘iá»u đó là hay.
Ãá»›i Côn chẩm rải lên tiếng:
- Tại hạ có việc thỉnh giáo Trương Bảo chúa.
Trương Tá» Thanh há»i:
- Việc gì?
Ãá»›i Côn há»i:
- Võ công Thiết Quải Bà Bà thế nà o?
Trương TỠThanh đáp:
- Võ công Thiết Quải tiá»n bối thâm háºu phi thưá»ng.
Ãá»›i Côn nói:
- Bản lãnh bá»n tiểu đệ đây chẳng má»™t ai so kịp bà ta thì có ở lại cÅ©ng chẳng giúp gì được Trương đại bảo chúa. Huống chi bữa nay bảo chúa nhất định phải chết. Chẳng lẽ lúc lâm tá» còn muốn là m phiá»n bá»n tiểu đệ nữa chăng?
Trương TỠThanh đáp:
- Các vị nháºn sÃnh lá»… cá»§a tại hạ mà tá»›i đây chứ tại hạ có cưỡng ép các vị đâu.
Ãá»›i Côn nói:
- Bá»n tiểu đệ tá»± ý đến đây, bây giá» cÅ©ng tá»± nguyện rút lui.
Trương Tá» Thanh cưá»i lạt nói:
- Má»i các vị tùy tiện.
Ãá»›i Côn há»i:
- Tiểu đệ biết rõ nÆ¡i đây có bao nhiêu cá»a ải đầy mai phục hiểm trở cần phải có Trúc phù cá»§a Trương đại bảo chúa má»›i ra lá»t. Không hiểu đại bảo chúa có cho bá»n tiểu đệ mượn Trúc phù được chăng?
Trương TỠThanh đáp:
- Khi Ãá»›i huynh và o Thiết Hoa Bảo dưá»ng như đã tÃnh đến chuyện trốn chạy nên má»›i dò la biết rõ đầu duôi như váºy.
Ãá»›i Côn nói:
- Vì tình trạng bắt buộc tiểu đệ không sao được mới phải rút lui.
Trương Tá» Thanh cưá»i mát nói:
- Tại hạ cÅ©ng muốn giúp đỡ Ãá»›i huynh, nhưng đáng tiếc...
Từ Thiên Hưng ngắt lá»i:
- Ãáng tiếc Ä‘iá»u chi?
Trương TỠThanh đáp:
- Ãáng tiếc là cây Trúc phù đó tại hạ không để trong mình.
Ãá»›i Côn há»i ngay:
- Tại hạ để ở trong phòng riêng.
Ãá»›i Côn chau mà y ngẫm nghÄ© rồi há»i:
- Ãại bảo chúa sai ngưá»i Ä‘i lấy có được không?
Trương TỠThanh hững hỠđáp:
- Chỗ cất Trúc phù rất bà ẩn, ngoà i lão phu chẳng một ai hay?
Ãá»›i Côn chau mà y nhìn bá»n Từ Thiên Hưng, ai nấy Ä‘á»u ngÆ¡ ngác không biết là m thế nà o.
Thanh bà o lão nhân cưá»i lạt nói:
- Trương đại bảo chúa dù lắm mưu nhiá»u kế đánh lừa ai thì được, chứ gạt tại hạ thế nà o nổi?
Trương Tá» Thanh bình tÄ©nh há»i lại:
- Theo ý kiến của Lam huynh thì thế nà o?
Thanh Bà o lão nhân đáp:
- Theo ý kiến của tại hạ thì thanh Trúc phù hiện ở ngay trong mình bảo chúa.
Ãá»›i Côn gáºt đầu nói:
- Ãúng rồi, nếu không có Lam huynh nhắc nhở thì không chừng chúng ta bị y lừa gạt.
Trương Tá» Thanh cưá»i ruồi nói:
- Tại hạ đã bảo thanh Trúc phù không có ở trong mình là nó không có ở trong mình tháºt. Còn các vị có tin hay không chẳng liên quan gì đến tại hạ.
Thiếu niên áo trắng vẩn giữ vẻ mặt lãnh đạm đứng má»™t bên nghe mấy ngưá»i tranh luáºn, gã không nói ná»a lá»i.
Ãá»›i Côn quay lại nhìn thiếu niên áo trắng thì thấy gã không tá» vẻ gì giáºn dữ, liá»n nói:
- Ãại bảo chúa nói váºy không đúng lý.
Trương Tá» Thanh há»i:
- Sao lại không đúng?
Ãá»›i Côn đáp:
- Ãại bảo chúa tay giữ Trúc phù mà chúng ta không có không được sao lại bảo là không liên quan đến đại bảo chúa?
Trương TỠThanh đáp:
- Các vị muốn đi xin cứ tùy tiện. Tại hạ không có ý gì ngăn trở cả.
Ãá»›i Côn há»i:
- Không có Trúc phù thì là m sao mà đi được?
Trương Tá» Thanh há»i lại:
- Lúc các vị và o đây có cần Trúc phù không?
Ãá»›i Côn đáp:
- Lúc đó dại bảo chúa phái ngưá»i ra đón tiếp...
Trương Tá» Thanh cưá»i ha hả ngắt lá»i:
- Nếu các vị không vì ham tiá»n bạc hoặc đồ cổ ngoạn hay những bức tranh há»a thì cÅ©ng chẳng đến đây. Hà hà !... Giữa chúng ta có thể nói là chỉ có vụ lợi chứ không đạo nghÄ©a chi hết...
Hắn ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Nếu các vị giúp đỡ được Trương mổ trong lúc hoạn nạn thì tại hạ chịu vung tiá»n để giải trừ tai há»a quyết không oán hối.Nhưng các vị lại chẳng có tư cách gì, toà n là đồ tham sống sợ chết, chỉ là danh dá»± hão huyá»n.Váºy còn mặt mÅ©i nà o mà quay lại đòi lấy Trúc phù cá»§a tại hạ nữa?
Trên Ä‘á»i nầy tháºt lắm ngưá»i chẳng biết xấu hổ là gì!
Mấy câu thóa mạ nầy tháºt là khinh bạc. Quần hà o ai nấy Ä‘á»u cúi gầm mặt xuống, hồi lâu Ãá»›i Côn má»›i thá»§ng thẳng nói:
- Nhưng chúng ta bất quá má»›i quấy quả dại bảo chúa má»™t chén rượu nhạt, chứ đã lấy được váºt gì cá»§a bảo chúa đâu?
Trương TỠThanh nói:
- Chẳng lẻ các vị còn vác cái mặt dầy đòi Trương mỗ lấy kim ngân châu báu cho nữa chăng?
Từ Thiên Hưng nói:
- Phải rồi! Chúng ta chưa lấy tiá»n tà i cá»§a bảo chúa thì chẳng việc gì phải tiêu tai cho bảo chúa. Và tại nạn nầy chúng ta cÅ©ng không giúp nổi thì chỉ còn đưá»ng dá»i khá»i nÆ¡i đây.
Trương TỠThanh nói:
- Váºy các vị cứ Ä‘i Ä‘i, chẳng lẽ còn bắt Trương mổ tiá»…n đưa cÅ©ng như đón rước lúc và o hay sao?
Thiếu niên áo trắng dưá»ng như không nhẫn nại được nữa cưá»i lại há»i:
- Các vị đã nói chuyện xong chưa?
Từ Thiên Hưng cùng bá»n anh em há» Ngụy, Bà ng Phi, Ãá»›i Côn đưa ánh mắt ra hiệu cho nhau rồi Ä‘i vá» phÃa Trương Tá» Thanh.
Trương Tá» Thanh nhìn quần hà o cưá»i lạt há»i:
- Các vị muốn đánh nhau chăng?
Ãá»›i Côn tay cầm hai mÅ©i độc Ä‘inh nói:
- Chúng ta yêu cầu đại bảo chúa đưa Trúc phù ra.
Trương Tá» Thanh đã tÃnh thầm trong bụng:
- Ta cùng bá»n nầy động thá»§, quạt tắt đèn lá»a rồi nhân lúc nhốn nháo có thể trốn thoát được chăng?
Trong bụng hắn tÃnh như váºy, liá»n lạnh lùng quát lên:
- Ãứng lại! Các vị mà còn bức bách thì đừng trách Trương mổ vô tình.
Ãá»›i Côn nói:
- Nếu Trương bảo chúa mà không chịu lấy Trúc phù cho chúng ta cũng không giữ lịch sự được nữa.
Trương Tá» Thanh ngầm váºn công lá»±c, mắt trợn tròn xoe nhìn má»i ngưá»i.Hắn đã thầm tÃnh trong lòng phải là m thế nà o giÆ¡ tay má»™t chỉ là quạt tắt hết đèn.
Nguyên đèn Ä‘uốc đặt rải rác nhiá»u nÆ¡i, muốn cấy tay má»™t cái mà quạt tắt hết không phải chuyện dá»…. Nếu đèn lá»a còn lại má»™t và i chá»— tất bị thiếu niên áo trắng phát giác ra âm mưu cá»§a hắn.
Ãá»™t nhiên thiếu niên áo trắng vung trưá»ng kiếm lên xÃch lại gần bên Trương Tá» Thanh há»i:
- Bây giỠngươi biết rõ rồi chứ?
Trương Tá» Thanh há»i lại:
- Biết rõ cái gì?
Thiếu niên áo trắng đáp:
- Biết rõ không một ai trợ lực cho ngươi.
Trương Tá» Thanh ngá»a mặt lên trên trá»i cưá»i ha hả nói:
- Không ngá» Trương Tá» Thanh nầy đưa lá»… háºu má»i bạn hữu đến mà toà n là phưá»ng tham sống sợ chết, không má»™t tên nà o có tư cách gì hết.
Thiếu niên áo trắng giÆ¡ trưá»ng kiếm lên nói:
- Váºy ngưá»i kêu bá»n gia nhân ra Ä‘i thôi!
Quần hà o Ä‘ang tiến vá» phÃa Trương Tá» Thanh thấy thiếu niên áo trắng cÅ©ng sắp Ä‘i tá»›i thì không ai dám tiến lên nữa, Ä‘á»u dừng bước đứng yên.
Bá»—ng nghe Trương Tá» Thanh cưá»i lạt há»i:
- Nếu tại hạ không chịu kêu chúng ra thì sao?
Thiếu niên áo trắng vung trưá»ng kiếm lên chém xuống.
Thế kiếm kỳ bÃ.Trương Tá» Thanh không biết đưá»ng nà o mà né tránh. Hà n quang vừa lóe lên, cánh tay mặt Trương Tá» Thanh đã bị đứt lìa.
Trương TỠThanh ngấm ngầm nghiến răng chịu đau chớ không rên la.
Thiếu niên áo trắng lạnh lùng nói:
- Trước hết ta hãy chặt tứ chi ngươi để ngươi nếm mùi phân thây rồi sau sẽ giết hết má»i ngưá»i trong Thiết Hoa Bảo không để sót má»™t mống.
Trương TỠThanh cố nhịn đau mà nói:
- Ãáng tiếc là lúc nầy ngươi đã cháºm mất má»™t bước.
Thiếu niên áo trắng há»i:
- Tại sao mà cháºm?
Trương TỠThanh đáp:
- Ta e rằng bá»n ngưá»i nhà ta đã dá»i khá»i Thiết Hoa Bảo rồi.
Thiếu niên áo trắng cưá»i lạt nói:
- Ngươi tưởng ta không bắt được chúng ư? Bất luáºn chúng trốn tránh ở đâu, dù là góc biển chân trá»i ta cÅ©ng tìm được tá»›i nÆ¡i.
Miệng gã nói tay gã lại chém cụt cánh tay trái Trương TỠThanh.
Trương Tá» Thanh Ä‘ang cố váºn khà chống đỡ ná»—i Ä‘au khổ bên tay mặt không còn cách nà o né tránh được.Bây giá» cả hai tay hắn Ä‘á»u bị chặt đứt, dù võ công cá»§a hắn tinh thâm đến đâu, cÅ©ng toà n thân phát rum mà không thể nhịn được báºt tiếng rên la.
Thiếu niên áo trắng lạnh lùng nói:
- Bây giỠta xẻo tai bên trái ngươi.
Gả lại vung trưá»ng kiếm lên há»›t má»™t cái.
Trương TỠThanh đau đớn cơ hồ ngất xỉu đà nh để cho thiếu niên áo trắng muốn là m gì thì là m.
Hắn vừa thấy trước mặt mát lạnh trái tai bên tả dã bị cắt đứt rớt xuống.
Quần hà o thấy thiếu niên áo trắng ra chiêu kỳ bÃ, thá»§ pháp tà n nhẫn Ä‘á»u không khá»i á»›n gáy.
Thiếu niên áo trắng lạnh lùng há»i:
- Ngươi đã nghÄ© ká»· chưa? Bá»n chúng chẳng cho cách nà o trốn thoát được đâu. Sá»›m muá»™n gì rồi cÅ©ng đến chết, ngươi chịu Ä‘au khổ là m gì cho tá»™i thân?
Miệng gã nói, tay gã lại vung trưá»ng kiếm xẻo nốt tai trái tai mặt Trương Tá» Thanh.
Trương TỠThanh đã không nhịn được nỗi đau khổ vỠxác thịt, cũng không chịu nổi sự uy hiếp vỠtinh thần. Hắn lùi lại mấy bước ngồi xuống ghế gỗ.
Thiếu niên áo trắng từ từ tiến tại nói:
- Bây giỠngươi còn cơ hội thì nên nói đi kẻo rồi đây ta cắt lưỡi, ngươi có muốn nói cũng không thể được. Ta hãy chặt đến chiếc đùi bên trái ngươi.
Tinh thần Trương TỠThanh đã hoà n toà n tan vỡ dưới lưỡi kiếm tà n khốc của thiếu niên áo trắng, hắn lớn tiếng quát:
- Dừng tay!
Thiếu niên áo trắng thá»§ng thẳng há»i:
- Sao? Ngươi đổi tâm ý rồi chăng?
Trương TỠThanh thở phà o một cái đáp:
- Ta muốn buộc thuốc.
Thương thế hắn cá»±c kỳ trầm trá»ng, giá»ng nói phát run.
Thiếu niên áo trắng quay lại nhìn quần hà o nói:
- Các vị đây có ai đem thuốc đi, xin buộc những vết thương cho hắn?
Ãá»›i Côn đưa mắt nhìn thiếu niên áo trắng đáp:
- Tại hạ có thuốc đây.
Thiếu niên áo trắng nói:
- Váºy phiá»n các hạ giúp cho!
Ãá»›i Côn rảo bước Ä‘i tá»›i móc thuốc ra rịt và o vết thương cho Trương Tá» Thanh rồi buá»™c lại.
Thiếu niên áo trắng vẩn lạnh lùng coi Ãá»›i Côn buá»™c thuốc cho Trương Tá» Thanh xong, má»›i hững há» nói:
- Trương Tá» Thanh! Ngưá»i nghÄ© kỹ Ä‘i! Chỉ trong khoảng thá»i gian chừng uống cạn chén trà mà ngươi vẫn không chịu táºp trung gia nhân và o sảnh đưá»ng thì còn Ä‘au khổ vô cùng!
Trương Tá» Thanh há»i lại:
- Ngươi nhất định giết bá»n chúng ư?
Thiếu niên áo trắng đáp:
- Ãúng thế! Ta nhất định giết chúng. Có Ä‘iá»u ta sẽ dùng thá»§ pháp rất mau lẹ để hạ sát không để chúng phải Ä‘au khổ.
Trương Tá» Thanh lắp bắp trong miệng rồi há»i:
- Ngà y xưa Lý Thanh Trần bị giết, ngoà i năm ngưá»i chúng ta Lý công tá» có biết đến danh tÃnh những hung thá»§ khác không?
Thiếu niên áo trắng chấn động tâm thần há»i lại:
- Sao? Còn có hung thủ khác nữa ư?
Trương Tá» Thanh cặp mắt lá»™ vẻ Ä‘au khổ không bút nà o tả xiết, từ từ quay lại nhìn thẳng và o mặt thiếu niên áo trắng há»i:
- Võ công Lý Thanh Trần cao cưá»ng đến thế mà bá»n ta đối phó được vá»›i y ư?
Thiếu niên áo trắng từ từ đặt thanh kiếm xuống thò tay và o bá»c móc má»™t viên thuốc đưa và o miệng Trương Tá» Thanh nói:
- Ngươi hãy nuốt viên thuốc nầy sẽ thấy đỡ đau ngay.
Trương Tá» Thanh mất huyết nhiá»u quá, hắn kiệt lá»±c không chống nổi ná»a nhưng bản thân hắn dưá»ng như chưa can tâm chịu chết ngay nên má»›i nuốt viên thuốc cá»§a thiếu niên áo trắng.
Viên thuốc nầy quả nhiên thần hiệu kinh ngưá»i. Hắn vừa nuốt và o thì thấy tinh thần phấn chấn.
Thiếu niên áo trắng thủng thẳng nói:
- Nếu bây giá» ngươi nói há» tên, lai lịch cùng chá»— ở cá»§a má»™t tên hung thá»§ nà o khác thì ta bằng lòng tha mạng cho ngưá»i nhà ngươi.
Trương Tá» Thanh cưá»i đáp:
- Ta đã láºp lá»i trá»ng thệ quyết không tiết lá»™ há» tên y.
Thiếu niên áo trắng cất giá»ng sắc bén:
- Trừ phi ngươi chuẩn bị mà chịu đựng lấy cái Ä‘au khổ tùng xẻo từng miếng chi má»›i khá»i phải xưng ra.
Trương Tá» Thanh đưa mắt nhìn thiếu niên áo trắng cưá»i lạt há»i:
- Ngươi đã chặt hai cánh tay, hai trái tai chẳng lẻ ta còn sống được nữa ư? Ta chịu đau khổ được đến lúc nầy cũng là quá rồi.
Câu nói đó rất có lý, thiếu niên áo trắng sững sá» há»i:
- Bảo chúa muốn thế nà o má»›i nói rõ danh tÃnh ngưá»i kia?
Ngừng một lát gả nói tiếp:
- Nhưng bảo chúa có nói thì nói thiệt chứ đừng lừa gạt bản nhân. Bảo chúa đà nh là chết rồi, nhưng bản nhân sẽ dùng thá»§ Ä‘oạn cá»±c kỳ tà n nhẫn để đối phó vá»›i bá»n gia nhân.
Trương TỠThanh đáp:
- Ãó không phải là vấn đỠquan trá»ng để ta xưng rõ tên há» y cho ngươi hay. Vấn đỠnầy chỉ quan trá»ng ở chá»— ta không muốn thất tÃn vá»›i y, mặc dầu y đã lừa gạt ta.
Thiếu niên áo trắng ngạc nhiên há»i:
- Y đã lừa gạt bảo chúa ư? Lừa gạt bằng cách nà o?
Trương TỠThanh đáp:
- Ãúng thế! Y đã hứa vá»›i ta nếu không tiết lá»™ tÃnh danh y thì khi nà o ta đưa tin đến báo động, y láºp tức cứu viện cho bá»n ta. Thế mà đến bây giá» y vần mất mặt chẳng thấy bóng vÃa đâu. Có phải y đã lừa gạt ta rồi không?
Thiếu niên áo trắng há»i:
- Bảo chúa căm háºn y thất ước mà nói tên há» y chăng?
Trương Tá» Thanh ngắt lá»i:
- Y má»›i là hung thá»§ chân chÃnh, còn chúng ta bất quá chịu vạ thay cho y mà thôi.
Thiếu niên áo trắng cực kỳ xúc động, sắc mặt mà u xám xanh, nóng nảy giục.
- Ngươi ấy là ai? Nói mau!
Trương TỠThanh uể oải đáp:
- Ngươi bất tất phải giục ta. Ta không nói thì thôi, đã nói dÄ© nhiên phải thuáºt rõ đầu Ä‘uôi.
Thiếu niên áo trắng hÃt mạnh má»™t hÆ¡i nói:
- Hay lắm! Váºy bảo chúa thá»§ng thẳng kể cho bản nhân nghe.
Trương TỠThanh lẩm bẩm:
- Không phải Trương mổ là con ngưá»i vô tÃn mà thá»±c ra là vì các ngươi phụ ta trước. Năm anh em chúng ta toà n gia mấy chục ngưá»i phải chết thay ngươi mà ngươi chẳng nhìn nhá»i gì đến.
Ngươi đã vô tình thì đừng trách ta bất nghĩa.
Thiếu niên áo trắng đột nhiên cất giá»ng nghiêm nghị sắc bén:
- Trương Tá» Thanh! Ngươi mà muốn mượn Ä‘ao giết ngưá»i, nói tên bừa bãi để vu oan cho kẻ khác thì ngươi cà ng nặng tá»™i đó.
Trương TỠThanh lạnh lùng đáp:
- Câu chuyện phải có đầu đuôi, việc là m phải đủ chứng cớ.
Thiếu niên áo trắng nói:
- Nếu váºy thì hay lắm! Bản nhân sẽ Ä‘em hết khả năng giữ tÃnh mạng cá»§a bảo chúa lại để đối chất vá»›i y.
Trương TỠThanh thủng thẳng đáp:
- Ngươi ráng mà huy trì mạng sống cho ta. Chẳng những ta không sợ mà còn muốn gặp y để đối chất.
Thiếu niên áo trắng gáºt đầu nóc trong bá»c má»™t chiếc bình ngá»c đổ lấy má»™t viên thuốc nói:
- Ngươi uống thêm viên thuốc nầy nữa.
Trương TỠThanh chẳng khách khà gì nuốt luôn viên thuốc và o bụng.
Thiếu niên áo trắng lại nói:
- Bảo chúa nhắm mắt váºn khà để ta buá»™c lại những vết thương. Viên thuốc bảo mạnh cố nguyên đơn nầy là má»™t thứ linh dược hiếm có trên Ä‘á»i. Thương thế bảo chúa tuy trầm trá»ng nhưng uống thuốc đó và o rồi nhứt định giữ được mạng sống không còn nghi ngá» gì nữa.
Trương Tá» Thanh y lá»i, nhắm mắt dưỡng thần.
Thiếu niên áo trắng xé một mảnh áo của Trương TỠThanh buộc những vết thương lại cho hắn.
Lúc nầy quần hà o cứ đứng ngây ngưá»i ra nguyên chá»—. Há» Ä‘á»u muốn Ä‘i mà chẳng ai dám cất bước trước.Huống chi lòng há» nẩy tÃnh hiếu kỳ muốn nghe Trương Tá» Thanh Ä‘ua ra nhân váºt nà o, há» tên là gì?
Sau khoảng thá»i giang chừng ăn xong bữa cÆ¡m. Trương Tá» Thanh má»›i từ từ mở mắt ra nói:
- Thái Cá»±c Kiếm Pháp cá»§a lệnh tôn có má»™t thá»i đã nổi danh trong võ lâm là đệ nhất thiên hạ.
Năm anh em ta có hợp lá»±c động thá»§ cÅ©ng không đã thương được lão gia. Dù lão có Ãt ngưá»i không địch lại số đông thì đến phá vòng vây mà chạy là cùng chứ khi nà o lão chịu tá» thương ngay đương trưá»ng.
Thiếu niên áo trắng ngắt lá»i:
- Vụ tiên phụ động thá»§ vá»›i các vị, bảo chúa bất tất nhắc lại cho mất thì giá». Tại hạ chỉ hy vá»ng biết được ngưá»i kia là ai? Hiện giỠở đâu? Tại sao bá»n Nguyên Tá» Khiêm, Liá»…u Trưá»ng Côn không chịu nói ra.
Trương TỠThanh đáp:
- Cái đó không thể trách hỠđược, vì hỠkhông hiểu rõ nội tình.
Thiếu niên áo trắng há»i:
- Chẳng lẻ có một mình bảo chúa biết rõ mà thôi hay sao?
Trương TỠThanh đáp:
- Lúc ngưá»i ấy giúp đỡ chúng ta không để lá»™ chân tướng.
Thiếu niên áo trắng há»i:
- Y cải trang bằng cách nà o?
Trương TỠThanh đáp:
- Y gãi là m một tên nô bộc.
Thiếu niên áo trắng nói:
- Các vị á»· nhiá»u ngưá»i uy hiếp số Ãt thiệt không phải đấng anh hùng đừng nên khoe trương nữa.
Trương Tá» Thanh cưá»i mát nói:
- Ãã nói thì cần phải nói cho tưá»ng táºn.
Thiếu niên áo trắng há»i:
- ÃÆ°á»£c rồi! Câu chuyện xảy ra thế nà o? Tại hạ xin rá»a tai để nghe đây.
Trương Tá» Thanh há»i:
- Công tỠcó biết Giang Nam Song Hiệp không?
Thiếu niên áo trắng trầm ngâm một chút rồi đáp:
- Tại hạ mới nghe đồn chứ chưa từng thấy mặt.
Trương TỠThanh nói:
- Phương Tú ở Kim Lăng và Hà n Ãà o ở Từ Châu má»›i là những hung thá»§ chân chÃnh.
Hắn nói câu nầy chẳng những thiếu niên áo trắng kinh hãi mà thôi, hết thảy má»i ngưá»i trong trưá»ng Ä‘á»u phải chấn động tâm thần.
|

27-10-2008, 08:46 PM
|
 |
Äại sắc lang bán cánh gà nướngVu Thần Giáo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bà i gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 4 giá»
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
|
|
Hồi 18
Hiệp sĩ lại là quân trộm cướp
Thiếu niên áo trắng trầm ngâm má»™t lúc rồi há»i:
- Tại hạ tuy chưa được gặp Giang Nam Song Hiệp nhưng đã biết tiếng. Há» Ä‘á»u là những hiệp sÄ© nổi danh báºc nhất đương thá»i. Sao lại hùa vá» vá»›i các vị sát hại tiên phụ để mang tiếng xấu?
Trương TỠThanh đáp:
- Vì lệnh tôn biết rõ Giang Nam Song Hiệp chỉ có tiếng là hiệp sĩ mà thực ra là quân đạo tặc nên chúng giết đi để bịt miệng.
Thiếu niên áo trắng cưá»i lạt nói:
- Bảo chúa chỉ nói qua loa và i câu như váºy mà bảo tại hạ tin ngay là Giang Nam Song Hiệp đã sát hại gia phụ chẳng hóa ra dá»… dà ng lắm ư?
Trương TỠThanh thủng thẳng đáp:
- Ta sẽ đưa bằng cớ ra.
Thiếu niên áo trắng há»i:
- Bằng cớ gì?
Trương TỠThanh đáp:
- Má»™t bức thÆ¡ do bút tÃch cá»§a Hà n Ãà o ở Từ Châu viết.
Thiếu niên áo trắng há»i:
- Phong thở đó hiện giỠở đâu?
Trương TỠThanh đáp:
- Ngưá»i ta thưá»ng nói báºc trà giả nghÄ© ngà n Ä‘iá»u tất có má»™t Ä‘iá»u sÆ¡ suất. Hà n Ãà o yên trà lão phu đã đốt phong thÆ¡ đó Ä‘i rồi, dè đâu lão phu vẫn còn giữ lại.
Thiếu niên áo trắng vẩn lạnh lùng há»i:
- Phong thơ ấy ở đâu?
Trương TỠThanh đáp:
- Hiện cất ở trong Thiết Hoa Bảo nà y.
Thiếu niên áo trắng thấy lão bị chặt đứt cả hai tay rồi, gã muốn lão Ä‘i lấy thÆ¡ cho mình xem láºp tức nhưng vẫn tá» vẻ hững há», trầm ngâm má»™t lúc rồi nói:
- Trương Tá» Thanh! Bảo chúa sai ngưá»i nhà đi lấy thÆ¡ đến đây cho tại hạ coi má»›i có thể tin được.
Trương Tá» Thanh trịnh trá»ng nói:
- Phong thÆ¡ đó là má»™t váºt rất bà máºt, chá»— cất giấu chÃnh ta muốn tìm cÅ©ng chưa dá»… đã thấy ngay được.
Thiếu niên áo trắng nói:
- Chưa có thÆ¡ thì tại hạ khó mà tin lá»i bảo chúa.
Trương Tá» Thanh cháºm chạp đứng lên nói:
- Hai tay ta bị chặt hết rồi dù còn có võ công cũng chẳng là m gì được. Ngươi muốn coi thơ thì phải đi theo ta lấy cho mới được.
Thiếu niên áo trắng ngần ngừ há»i:
- Chỗ bảo chúa dấu thơ có gần đây không?
Trương TỠThanh đáp:
- Chỉ cách chừng ná»a dáºm đưá»ng.
Thiếu niên áo trắng đáp:
- ÃÆ°á»£c rồi! Tại hạ hy vá»ng là bảo chúa không sai lá»i.
Gã quay lại nhìn bá»n Từ Thiên Hưng và Bà ng Phi lạnh lùng nói:
- Các vị đã chẳng giúp được gì cho ai thì ở đây là m chi nữa? Sao không vỠđi?
Từ Thiên Hưng đáp:
- Thiết Hoa Bảo bố trà nhiá»u trạm canh cá»±c kỳ nguy hiểm, nếu không có trúc phù cá»§a Trương Tá» Thanh thì bá»n tại hạ chẳng tà i nà o ra thoát được.
Trương TỠThanh quay lại ngó Từ Thiên Hưng nói:
- Các vị cứ ngồi trong sảnh đưá»ng nà y mà chá».
Rồi hắn rảo bước ra ngoà i.
Thiếu niên áo trắng nóng lòng coi bức thÆ¡ kia nên đối vá»›i tấm thân tà n phế cá»§a Trương Tá» Thanh không tiện bức bách lão thái quá. Còn bá»n ngưá»i vụ lợi nà y chẳng có tư cách gì đáng kể, nên gã bá» mặc há», theo sau Trương Tá» Thanh Ä‘i ngay.
Trương Tá» Thanh bị trá»ng thương mất máu quá nhiá»u, dù hắn được thiếu niên áo trắng cho uống linh Ä‘an, song thân thể hư nhược mà bên ngoà i sảnh đưá»ng đèo núi vừa dốc vừa quanh co, cất bước cá»±c kỳ khó khăn.
Thiếu niên áo trắng đảo mắt nhìn quanh bốn mặt, chẳng thấy bóng ngưá»i nà o thì cho là bá»n gia Ä‘inh canh giữ ngoà i sảnh đưá»ng thấy trong hai vị bảo chúa má»™t vị đã bị trá»ng thương thà nh tà n phế, còn má»™t vị cÅ©ng bị cụt tay bá» trốn, Thiết Hoa Bảo khác nà o quân không tướng, rắn không đầu, mạnh ai nấy chạy cho thoát thân.
Trước tình trạng nà y, thiếu niên áo trắng tra kiếm và o vá», tiến lên hai bước nâng đỡ cho Trương Tá» Thanh.
Trương Tá» Thanh không ngá» thiếu niên áo trắng lại ra tay nâng đỡ mình, trong lòng rất lấy là m kỳ. Hắn hắng giá»ng má»™t tiếng rồi nói:
- Lão phu còn gắng gượng được, không dám phiá»n đại giá!
Thiếu niên áo trắng lạnh lùng đáp:
- Tại hạ muốn được coi bức thư kia ngay, nên đỡ bảo chúa đi cho lẹ.
Trương Tá» Thanh há»i:
- Tại hạ lấy thư cho công tá» rồi, không hiểu công tá» sẽ Ä‘á»n bồi bằng cách nà o?
Thiếu niên áo trắng đáp:
- Tại hạ tha chết cho gia nhân và không giết chết bảo chúa. Như váºy đã đủ chưa?
Trương TỠThanh đáp:
- Bạn hữu giang hồ thưá»ng đồn đại công tá» lòng dạ độc ác, thá»§ Ä‘oạn tà n nhẫn, mà tháºt ra công tá» rất biết Ä‘iá»u.
Thiếu niên áo trắng lạnh lùng nói:
- Báºc đại trượng phu dÄ© nhiên ân oán phải cho phân minh. Tại hạ muốn báo thù thì giết hại bá»n vô tá»™i là m chi. Cả đến kẻ thù mà tại hạ chịu Æ¡n cÅ©ng nhất định báo Ä‘á»n.
Gã ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Tại hạ muốn há»i bảo chúa má»™t Ä‘iá»u, bảo chúa có chịu nói tháºt không?
Trương TỠThanh đáp:
- Công tá» cứ há»i Ä‘i, lão phu biết Ä‘iá»u gì nói Ä‘iá»u đó.
Thiếu niên áo trắng há»i:
- Hồi sinh tiá»n gia phụ có danh dá»± gì trong võ lâm không?
Trương TỠThanh đáp:
- Lão nhân gia là một hiệp sĩ nhân nghĩa, ai cũng khen ngợi.
Thiếu niên áo trắng há»i bằng má»™t giá»ng nghiêm nghị và sắc bén:
- Bảo chúa đã biết váºy mà sao còn Ä‘i liên thá»§ vá»›i những ngưá»i khác để hạ sát?
Trương TỠThanh đáp:
- Chỉ vì lệnh tôn là ngưá»i chÃnh phái, rất đạo đức nên bá»n Giang Nam Song Hiệp má»›i giết lão nhân gia.
Thiếu niên áo trắng há»i:
- Bảo chúa nói váºy thì ra Giang Nam Song Hiệp chá»§ động vụ nà y hay sao?
Trương TỠThanh đáp:
- Sá»± thức chÃnh là thế đó! Bá»n lão phu chỉ là những quân cá» cá»§a Giang Nam Song Hiệp mà thôi.
Thiếu niên áo trắng há»i:
- Sao các vị lại Ä‘i nghe lá»i Giang Nam Song Hiệp?
Trương TỠThanh thở dà i đáp:
- Thá»±c tình mà nói thì vụ nà y có mấy chá»— ngoắt ngoéo. Má»™t là bị Giang Nam Song Hiệp ngầm hạ độc thá»§ uy hiếp, bá»n lão phu sa và o cạm bẫy. Hai là Giang Nam Song Hiệp Ä‘em trá»ng lợi ra nhá» bá»n lão phu. Giang Nam Song Hiệp chỉ cần giết được lệnh tôn còn những đồ cổ ngoạn, danh há»a... cá»§a lão nhân gia thì anh em lão phu chia nhau.
Thiếu niên áo trắng há»i vặn:
- Các vị tham lợi mà nghe theo lá»i yêu cầu cá»§a Giang Nam Song Hiệp ư?
Trương TỠThanh khẻ thở dà i đáp:
- Lão phu không nghe lá»i há» cÅ©ng không được. Ngoà i trá»ng lợi lão phu còn bị bá»n há» uy hiếp sinh mạng.
Thiếu niên áo trắng cưá»i lạt há»i:
- Vụ nà y đồng bạn của bảo chúa có biết không?
Trương TỠThanh lắc đầu đáp:
- Bá»n há» không ai biết hết. Chỉ má»™t mình lão phu hiểu rõ ná»™i tình mà thôi.
Hai ngưá»i vừa Ä‘i vừa nói chuyện. Thoắt cái đã đến má»™t ngá»n núi, bổng Trương Tá» Thanh dừng lại nói:
- Tới nới rồi!
Thiếu niên áo trắng đưa mục quang nhìn quanh má»™t lượt. Tuy trong đêm tối mà gã vẫn nhìn rõ cảnh váºt trong vòng mấy trượng. Gã ngá»ng đầu trông lên thấy vách núi cheo leo không có đưá»ng lên liá»n há»i:
- Bây giá» trèo lên bằng đưá»ng lối nà o?
Trương TỠThanh thủng thẳng đáp:
- NÆ¡i đây là chá»— lão phu cất giấu má»i váºt trân quÃ, ngoà i tại hạ ra không má»™t ai biết đưá»ng.
Thiếu niên áo trắng há»i:
- Phong thư đó cÅ©ng giấu trong kho bà máºt nà y ư?
Trương Tá» Thanh gáºt đầu đáp:
- Ãúng thế!
Thiếu niên áo trắng há»i:
- Là m thế nà o mở được kho bà máºt nà y mà và o?
Trương TỠThanh đáp:
- Lão phu nói miệng, Lý công tỠtheo đó mà mở là được.
Thiếu niên áo trắng trầm giá»ng đáp:
- ÃÆ°á»£c rồi! Tại hạ nghe đây!
Trương TỠThanh nói:
- Trên vách núi nà y có khắc một con chim ưng...
Thiếu niên áo trắng nhìn kỹ quả nhiên thấy trên vách đá có khắc một con chim ưng đang bay.
Trương TỠThanh lại nói:
- Công tỠthò ngón tay điểm và o mỠcon chim ưng một cái.
Thiếu niên áo trắng nghe lá»i Ä‘iểm ngón tay và o má» con ưng. Gã cảm thấy chá»— đụng tay và o đột nhiên tụt xuống.
Trương TỠThanh nói:
- Lùi lại năm bước cho mau!
Thiếu niên áo trắng vội lùi lại năm bước.
Trương TỠThanh nói:
- Phải chá» cho cÆ¡ quan phát động đã. Lão phu sẽ bảo công tá» cách mở cá»a.
Bổng nghe Trương TỠThanh lên tiếng:
- Lại điểm ngón tay và o đuôi con ưng, nhưng chỉ một cái rồi rụt vỠngay.
Thiếu niên áo trắng là m theo lá»i Trương Tá» Thanh lấy đầu ngón tay dà và o Ä‘uôi chim ưng rồi rụt tay vá». Gã động tâm nghÄ© thầm:
- Vách đá lại giữ nguyên tình trạng như cũ. Không hiểu cha nà y giở trò gì đây?
Ãá»™t nhiên má»™t tráºn lách cách vang lên. Vách đá nhẵn thÃn đột nhiên thụt và o để hở ra má»™t cái cá»a.
Trương TỠThanh nói:
- Ngưá»i nà o không biết rõ cÆ¡ quan bố trà bên trong mà tiến và o tất bị trá»ng thương.
Thiếu niên áo trắng lạnh lùng há»i:
- Nếu bảo chúa để tại hạ tiến và o rồi bị cơ quan mai phục đả thương thì biết đâu bảo chúa chẳng trốn thoát?
Trương TỠThanh thủng thẳng đáp:
- Những cÆ¡ quan bố trà trong vách nà y tuy lợi hại nhưng chưa chắc đã đả thương được Lý công tá».
Thiếu niên áo trắng nói:
- Bảo chúa nói váºy chẳng hóa ra cho tại hạ là má»™t nhân váºt phi thưá»ng hay sao? Tại hạ hy vá»ng bảo chúa đừng giở trò quái gở để mà chịu khổ.
Trương Tá» Thanh cưá»i mát nói:
- Suốt Ä‘á»i lão phu thu tà ng những danh há»a, cổ ngoạn, ngá»c khÃ, châu báu dù đến báºc vương hầu hiện nay cÅ©ng khó bằng được. Bây giá» lão phu tuổi đã già , đối vá»›i những báu váºt nà y cảm thấy Ä‘au khổ vô cùng! Giả tá»· lão phu không thu cất báu váºt có phải ngà y nay mình tìm nÆ¡i thanh tÄ©nh ẩn cư hưởng thú lâm tuyá»n, khá»i lụy vá» nó không? Chẳng những lão phu phải khổ sở trong những ngà y tà n mà tai vạ còn lây đến con cháu. Cổ nhân có nói ngưá»i nổi tiếng để lụy cho thân mình, thá»±c ra châu báu cổ ngoạn còn là m phiá»n lụy hÆ¡n nhiá»u...
Thiếu niên áo trắng lạnh lùng ngắt lá»i:
- Bây giá» bảo chúa má»›i hối háºn thì đã muá»™n quá rồi.
Trương Tá» Thanh cưá»i nói:
- Vì thế trước lúc lâm tá», lão phu muốn là m má»™t và i việc có Ãch cho ngưá»i Ä‘á»i.
Lão nói xong cất bước đi trước. Thiếu niên áo trắng theo sau.
Trương Tá» Thanh co chân lên đá và o cá»a động má»™t cái. Cánh cá»a đá đột nhiên mở rá»™ng.
Thiếu niên áo trắng thá»§ng thẳng há»i:
- Sao các hạ không và o đi?
Trương TỠThanh đáp:
- Bây giỠchưa và o được.
Thiếu niên áo trắng trầm ngâm một chút rồi nói:
- Những cơ quan bảo chúa sắp đặt rất tinh xảo!
Trương TỠThanh nói:
- Phải chỠcó tiếng nhạc vang lên mới tiến và o được.
Thiếu niên áo trắng không thúc giục mà cũng không nói chuyện gì với Trương TỠThanh nữa.
Sau khoảng thá»i gian chừng uống cạn tuần trà , quả nhiên có tiếng nhạc vá»ng ra.
Trương TỠThanh nói:
- Bây giỠvà o được rồi!
Rồi lão cất bước tiến vá» phÃa trước. Lão Ä‘i và o má»™t con đưá»ng hầm dà i chừng hai trượng thì đến trước má»™t tòa cá»a đá.
Thiếu niên áo trắng ngấm ngầm để ý nhìn cảnh váºt xung quanh, bụng bảo dạ:
- ÃÆ°á»ng hầm nà y chỉ lá»t vừa má»™t ngưá»i Ä‘i. Hắn mà bố trà cạm bẫy thì bất luáºn má»™t tay võ công cao cưá»ng đến đâu cÅ©ng không tránh được bá»n mai phục xông ra táºp kÃch.
Bổng thấy Trương Tá» Thanh vung cước lên đá và o cánh cá»a đá ba cái. Cá»a đá tá»± nhiên mở rá»™ng.
Trương TỠThanh nói:
- Tại hạ đã đứt mất hai tay rồi, phiá»n Lý công tá» thắp lá»a lên. Trên chiếc án lá»›n mé hữu có đá lá»a đặt trong cái há»™p sắt nhá».
Trong nhà tối Ä‘en như má»±c, giÆ¡ bà n tay không trông rõ ngón. Thiếu niên áo trắng ngấm ngầm váºn khÃ, gã vươn tay ra quả nhiên sá» thấy má»™t chiếc án bên trên có để má»™t cái há»™p gá»—. Hắn mở há»™p lấy đá lá»a báºt lên thắp nến.
Dưới ánh lá»a sáng, trong nhà đầy châu báu cùng bảo khà là m hoa cả mắt.
Căn động đá nà y dà i đến bốn trượng, rá»™ng hÆ¡n hai trượng. Bốn vách Ä‘á»u dùng gá»— đà n hương là m thà nh giá để bà y các đồ ngá»c khà cổ ngoạn.
Trương TỠThanh khẽ nói:
- Lý công tá» thắp thêm lá»a cho sáng hÆ¡n để thưởng ngoạn. Ở đây có mấy váºt trân quà đặc biệt, bá» trong hai chiếc rương sắt. Nếu Lý công tá» cao hứng thì lão phu cÅ©ng mở cho coi.
Thiếu niên áo trắng chuyển động cặp mắt thấy một chiếc đèn pha lê buộc từ trên nóc nhà treo rủ xuống. Gã thắp đèn lên. Những đồ cổ ngoạn quà giá dưới ánh đèn chỉ trong khoảnh khắc biến thà nh sáng như ban ngà y.
Trương Tá» Thanh cháºm chạp bước tá»›i góc nhà . Lão chú ý nhìn má»™t cái rương sắt cao bằng đầu ngưá»i nói:
- Trong rương nà y có mấy váºt quà báu vô ngần!
Thiếu niên áo trắng lạnh lùng nói:
- Tại hạ muốn xem bức thư cá»§a Hà n Ãà o trước.
Trương TỠThanh nói:
- Bức thư đó cũng để trong rương sắt.
Thiếu niên áo trắng lại há»i:
- Là m thế nà o mở ra được?
Trương Tá» Thanh đưa mắt nhìn con ếch bằng ngá»c trên giá gá»— nói:
- Chìa khóa mở rương ở trong bụng con ếch kia!
Thiếu niên áo trắng cầm lấy con ếch ngá»c mở ra quả thấy má»™t chiếc chìa khóa sắt.
Gã liá»n lấy ra há»i:
- Cách mở thế nà o?
Trương TỠThanh đáp:
- Tra chìa và o lỗ khóa trên mặt rương xoay đi ba vòng là mở được ngay.
Thiếu niên áo trắng mÆ¡ rương ra thấy bên trong đựng rất nhiá»u há»™p gá»— đủ cỡ to nhá», há»™p nà o coi cÅ©ng đáng giá và bằng thứ gá»— hiếm có. Ngoà i ra còn đôi ngá»±a ngá»c, ba hạt dạ minh châu và con gà bằng ngá»c đến giá» tá»± nó gáy lên là những phẩm váºt trân quà nhất.
Thiếu niên áo trắng lạnh lùng nói:
- Tại hạ muốn coi lá thÆ¡ có bút tÃch cá»§a Hà n Ãà o kia mà ?
Trương Tá» Thanh thò đầu và o rương ngó má»™t lúc rồi há»i:
- Công tỠcó nhìn thấy chiếc hộp gỗ mà u và ng không?
Thiếu niên áo trắng đáp:
- Tại hạ thấy rồi.
Trương TỠThanh nói:
- Công tá» nhấc cái há»™p và ng đó lên, mở ra là thấy thá»§ thư cá»§a Hà n Ãà o ở bên trong.
Thiếu niên áo trắng cầm chiếc hộp và ng mở nắp quả thấy trong hộp có đặt một tỠhoa tiêu trắng. Vì lâu ngà y quá rồi nên dù Trương TỠThanh tồn trữ rất kỷ mà sắc trắng cũng đã biến thà nh mà u và ng.
Trương Tá» Thanh cháºm rãi nói:
- Y viết lá thơ nà y cho lão phu cách đây đã 20 năm. Nhưng tra xét cũng chẳng khó gì. Cứ đem đối chiếu với chữ của hắn là biết rõ rà ng.
Thiếu niên áo trắng đặt chiếc hộp gỗ xuống, mỠtỠgiấy ra coi.
Trong giấy viết:
"KÃnh gá»i Tá» Thanh huynh!
Theo chá»— đệ biết thì trong võ lâm hiện nay những ngưá»i thu cất danh há»a cổ ngoạn không ai nhiá»u hÆ¡n Lý Thanh Trần. Tiểu đệ muốn giúp Tá» Thanh huynh má»™t tay để Ä‘oạt những đồ cổ ngoạn và danh há»a mà Lý Thanh Trần đã thu tháºp. Giang Nam Song
Hiệp chúng ta quyết không lấy má»™t mảy may gì hết, có Ä‘iá»u các quà huynh phả i xuất đầu lá»™ diện, còn anh em ta cải trang là m bá»n tùy tùng nhân khi hắn không để ý ra tay hạ sát liá»n. Nếu Trương huynh muốn hợp tác vá»›i chúng ta thì canh má»™t tối nay tá»›i chá»— đó há»™i diện để đặt kế hoạch cẩn tháºn cho má»™t lần hà nh động là thà nh công ngay.
Dưới thụ danh Hà n Ãà o."
Thiếu niên áo trắng cảm thấy bầu máu nóng sôi lên sùng sục. Tay cầm lá thÆ¡ không ngá»›t run bần báºt. Hiển nhiên phong thÆ¡ nà y đối vá»›i gã có má»™t ảnh hưởng rất mãnh liệt.
Trương TỠThanh khẻ thở dà i nói:
- Hay hơn hết là Lý công tỠhãy bình tĩnh lại.
Thiếu niên áo trắng gáºp mảnh giấy hoa tiêu cất và o bá»c nói:
- Tại hạ trấn tĩnh rồi.
Gã ngừng lại má»™t chút, há»i:
- Hà n Ãà o có biết bảo chúa còn cất phong thÆ¡ nà y không?
Trương TỠThanh lắc đầu đáp:
- Y không biết đâu. Nếu y mà biết lão phu còn cất giữ thì đâu đợi đến Lý công tỠtới đây động thủ.
Thiếu niên áo trắng lạnh lùng há»i:
- Tại hạ hãy tạm giữ lá thơ nà y. Trương bảo chúa nghĩ thế nà o?
Trương Tá» Thanh cưá»i lạt đáp:
- DÄ© nhiên là lão phu giao lại cho Lý công tỠđể Lý công tá» còn mở cuá»™c Ä‘iá»u tra, xin công tá» kÃn chuyện cho.
Thiếu niên áo trắng đáp:
- Bảo chúa bất tất phải quan tâm. DÄ© nhiên tại hạ giữ cẩn tháºn.
Trương TỠThanh dặn:
- Khi công tá» Ä‘iá»u tra cần giữ sao cho Giang Nam Song Hiệp không hay biết má»›i được.
Thiếu niên áo trắng gáºt đầu đáp:
- Ãa tạ Trương bảo chúa...
Gã ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Bây giỠtại hạ muốn nghe rõ đầu đuôi câu chuyện.
Trương Tá» Thanh thá»u thà o nói:
- Câu chuyện nà y khá dà i.
Thiếu niên áo trắng lại móc trong bá»c lấy má»™t viên thuốc nói:
- Bảo chúa mất máu nhiá»u quá nên kiệt lá»±c không chống đỡ được, hãy uống thêm má»™t viên nà y nữa.
Trương TỠThanh lắc đầu đáp:
- Lão phu còn chịu đựng được. Huống chi trong bảo khố nà y có cất những dược váºt hay nhất trên thế gian.
Lão bị chặt hai tay, cắt hai tai. Toà n thân máu me bê bết coi bộ rất thê thảm khổ sở, song lão nói mấy câu nà y ra vẻ hà o hùng.
Thiếu niên áo trắng hững hỠđáp:
- Trong tòa thạch thất nà y bảo chúa cất danh há»a cổ ngoạn nhiá»u như váºy, song tại hạ coi như cá» rác...
Trương Tá» Thanh khẻ thở dà i ngắt lá»i:
- Lý công tá» lấy gió mát trăng thanh là m bạn, tháºt khác ngưá»i thế tục.
Thiếu niên áo trắng giơ tay lên ngăn lại:
- Thương thế cá»§a bảo chúa nặng lắm, mà thá»i gian đối vá»›i tại hạ lại rất quà báu. Tại hạ muốn nghe tình hình gia phụ đã bị hại trong trưá»ng hợp nà o?
Trương Tá» Thanh gáºt đầu đáp:
- Lão phu sẽ thuáºt rõ gốc ngá»n cho công tá» nghe.
Thiếu niên áo trắng giục:
- Nếu bảo chúa không cần nghỉ ngÆ¡i thì xin nói ngay bây giá».
Trương Tá» Thanh há»i:
- Lý công tỠđã coi hết phong thư chưa?
Thiếu niên áo trắng không trả lá»i, há»i lại:
- Bá»n NgÅ© Quái các vị đã dúng tay và o vụ nà y cùng Giang Nam Song Hiệp trong trưá»ng hợp nà o?
Trương TỠThanh thở phà o một cái đáp:
- Vụ nà y xảy ra hồi 20 năm vá» trước. Bá»n lão phu năm ngưá»i muốn cướp má»™t chuyến bảo tiêu, liá»n há»™i há»p ở Kim Lăng. Lệnh tôn hôm đó cÅ©ng ở đấy và gặp bá»n lão phu.
Thiếu niên áo trắng há»i:
- Sao? Món hà ng đó có liên quan gì đến gia phụ?
Trương Tá» Thanh gáºt đầu đáp:
- Lệnh tôn đã nổi tiếng thanh cao, chẳng những lão gia không Ä‘i lại vá»›i bá»n võ lâm đồng đạo thà nh tÃch bất hảo, lão gia còn không chÆ¡i bá»i cả vá»›i bá»n ngưá»i trong các tiêu cục. Trước kia bá»n lão phu có chạm trán thì lệnh tôn cÅ©ng không thèm há»i gì đến. Nhưng lần nà y gặp nhau ở Kim Lăng, lệnh tôn tá» thái độ khác hẳn, niá»m nở kêu bá»n lão phu lại. Ãây là má»™t chuyện khác thưá»ng.
Trong lòng lão phu đã nghĩ ngay đến tất có chuyện gì xảy ra...
Thiếu niên áo trắng ngắt lá»i:
- Có phải gia phụ bảo các vị đừng đụng và o món hà ng đó không?
Trương TỠThanh đáp:
- Ãúng thế! Lệnh tôn bảo bá»n lão phu là đã theo lá»i yêu cầu cá»§a má»™t ông bạn và xin bá»n lão phu nên nể mặt lão gia mà sá»›m rá»i khá»i Kim Lăng...
Thiếu niên áo trắng xen và o:
- Phải chăng vì thế mà các vị Ä‘em lòng tức giáºn?
Trương TỠThanh lắc đầu đáp:
- Không phải! Bá»n lão phu tuy ưng lá»i vá»›i lệnh tôn không động đến món hà ng kia, nhưng trong lòng tiếc rẻ vì biết rõ chuyến bảo tiêu nà y có mấy váºt rất trân quÃ.
Thiếu niên áo trắng há»i ngay:
- Thế là ngoà i mặt các vị ưng lá»i nhưng rồi không thá»§ tÃn, vẫn hạ thá»§ cướp tiêu chứ gì?
Trương TỠThanh đáp:
- Thế thì công tá» chỉ Ä‘oán đúng má»™t trong mưá»i phần mà thôi.
Thiếu niên áo trắng há»i:
- Sao lại bảo là mưá»i phần chỉ Ä‘oán trúng có má»™t?
Trương TỠThanh đáp:
- Muốn đụng đến món tiêu nà y hồi đó Ãt ra là có tá»›i chÃn bá»n trong các nhân váºt lục lâm. Ấy là chưa kể đến những tên đại đạo qua lại má»™t mình trên sông biển. Còn bá»n lão phu đã hứa lá»i vá»›i lệnh tôn thá»±c không có ý dám động đến món bảo tiêu đó nữa. Nhưng bá»n lão phu không tin là lá»±c lượng lệnh tôn có thể chế phục được những nhân váºt lục lâm khác mưu đồ cướp tiêu. Vì thế bá»n lão phu liá»n thay hình đổi dạng ngấm ngầm theo dõi.
Thiếu niên áo trắng lại há»i:
- Các vị có phát giác được Ä‘iá»u gì không?
Trương TỠThanh đáp:
- Bá»n lão phu theo dõi cho đến Qui Ãức vẫn chưa phát giác ra được nhân váºt nà o ngấm ngầm dòm ngó món tiêu đó, liá»n Ä‘em lòng tÃn phục oai danh cá»§a lệnh tôn và quyết định trở vá» không theo dõi nữa. Dá»c đưá»ng bá»n lão phu gặp Giang Nam Song Hiệp. Vì năm anh em lão phu đã cải trang rồi nên Giang Nam Song Hiệp không nháºn ra. Bá»n lão phu mừng thầm không đụng và o bảo tiêu và cho là lệnh tôn đã má»i cả Giang Nam Song Hiệp ngấm ngầm há»™ vệ...
Thiếu niên áo trắng ngắt lá»i:
- Phải chăng Giang Nam Song Hiệp đến cướp tiêu?
Trương TỠThanh đáp:
- Ngay khi đó bá»n lão phu không biết. Mãi ná»a năm sau, lệnh tôn ở Từ Châu đến kiếm năm anh em lão phu chất vấn vụ trá»™m tiêu nà y. Bá»n lão phu không đụng đến dÄ© nhiên không thừa nháºn. Thế là hai bên lá»i qua tiếng lại rồi Ä‘i tá»›i chá»— động thá»§. Bá»n lão phu năm ngưá»i liên thá»§ vẩn không địch nổi lệnh tôn. Ba ngưá»i bị Ä‘iểm huyệt và bị lệnh tôn tra há»i liá»n xưng ra có gặp Giang
Nam Song Hiệp. Lệnh tôn nghe xong, giải khai huyệt đạo cho bá»n lão phu rồi bá» Ä‘i luôn...
Thiếu niên áo trắng lại giục:
- Rồi sau sao nữa?
Trương TỠThanh đáp:
- Ba tháng sau, trên chốn giang hồ đồn đại má»™t tin khá»§ng khiếp. Giang Nam Song Hiệp Ä‘ang Ä‘i hà nh hiệp gặp phải đối thá»§ rồi bị trá»ng thương. Lão phu biết ngay đây là lệnh tôn đòi song hiệp phải trả lại hà ng. Hai bên không thá»a thuáºn gây chuyện động thá»§ và lệnh tôn trong lúc nóng giáºn đã đả thương Giang Nam Song Hiệp.
Thiếu niên áo trắng há»i:
- Vì thế mà bá»n há» căm háºn gia phụ rồi liên lạc vá»›i các vị để báo thù phải không?
Trương TỠThanh đáp:
- Giang Nam Song Hiệp mà gia hại lệnh tôn không phải chỉ vì mối thù cướp tiêu, há» cay nhất lệnh tôn đã phát giác ra hà nh động trá»™m cướp là m mất thanh danh "song hiệp" cá»§a há».
Thiếu niên áo trắng nói:
- Theo chá»— tại hạ biết thì hiện nay Giang Nam Song Hiệp vẫn lừng lẫy tiếng tâm. Thế thì trước kia dù có chuyện cướp tiêu và việc tranh chấp vá»›i tiên phụ hẳn còn có Ä‘iá»u chi ngoắt ngoéo.
Trương TỠThanh đáp:
- Lý công tá» quả là ngưá»i nháºn xét tinh vi. Lão phu còn giữ được má»™t váºt để chứng minh, dù Giang Nam Song Hiệp có lấy cả nước sông Tam Giang cÅ©ng chẳng thể nà o rá»a sạch vết nhÆ¡ được.
Thiếu niên áo trắng há»i:
- Chứng cớ đó hiện ở đâu?
Trương TỠThanh đáp:
- CÅ©ng ở trong rương sắt nà y. Lý công tá» cứ lấy chiếc há»™p gá»— sắc tÃa ra mà coi là biết tại hạ không nói ngoa.
Thiếu niên áo trắng lấy chiếc há»™p tÃa mở coi thấy má»™t vuông lụa viết đầy chữ xếp vuông vắn trong đó.
Trương TỠThanh nói:
- Giang Nam Song Hiệp chịu hạ mình cải trang là m tùy tùng cho bá»n lão phu để đối phó vá»›i lệnh tôn. Chá»— dụng tâm cá»§a chúng là lấy tá» cam kết nà y. NgỠđâu ngưá»i tÃnh không bằng trá»i định, tang chứng đó lại lá»t và o tay Trương má»—.
Thiếu niên áo trắng lạnh lùng há»i:
- Trong nà y có chứng cớ gì?
Trương TỠThanh nói:
- Giang Nam Song Hiệp lừng lẫy tiếng tăm. Lệnh tôn đã Ä‘oạt lại món bảo tiêu ở tay há», đồng thá»i lại phát giác ra nhiá»u việc xấu xa. Có Ä‘iá»u lệnh tôn là ngưá»i nhân háºu, nghÄ© đến há» nổi danh không phải dá»… dà ng, nên giấu nhẹm không công bố những việc xấu xa cá»§a hai ngưá»i mà chỉ bức bách há» viết má»™t tá» sám hối. Lệnh tôn là ngưá»i quân tá», khà độ rá»™ng rãi, lão gia không nghÄ© tá»›i
Giang Nam Song Hiệp sẽ dùng má»i thá»§ Ä‘oạn để lấy lại tá» cam kết sám hối.
|

27-10-2008, 08:51 PM
|
 |
Äại sắc lang bán cánh gà nướngVu Thần Giáo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bà i gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 4 giá»
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
|
|
Hồi 19
Tại Kim Lăng chạm trán Thần thâu
Thiếu niên áo trắng đã từ từ rút mảnh lụa trong hộp ra mở coi thì thấy có những hà ng chữ sau đây:
Ngưá»i viết lá»i cam kết nay là Phương Tú ở Kim Lăng và Hà n Ãà o ở Từ Châu.
Bá»n tại hạ tuy danh là hiệp sÄ© mà thiệt ra là đại đạo đã lấy tay che tai mắt anh hùng thiên hạ. Nay Lý Thanh Trần đại hiệp khám phá rõ ná»™i tình. May nhá» Lý đại hiệp tha cho những hà nh vi dÄ© vãng để bảo toà n hư danh cho anh em tại hạ. Anh em tại hạ ngoà i sá»± cảm Æ¡n, xin từ đây thay mặt rá»a lòng, đổi thà nh ngưá»i má»›i, bá» hà nh vi cướp trá»™m là m việc nghÄ©a hiệp để hợp vá»›i thanh danh. Nếu còn có những hà nh vi tồi bại sẽ do Lý đại hiệp Ä‘em tuyên cáo tá»™i ác vá»›i thiên hạ.
PhÃa dưới Phương Tú cùng Hà n Ãà o còn in dấu ngón tay và o.
Thiếu niên áo trắng xem tá»± tÃch trên tấm lụa xong bất giác thở dà i nói:
- Trong vụ nầy còn có Ä‘iá»u rắc rối.
Trương Tá» Thanh há»i:
- Bây giá» Lý công tỠđã tin lá»i tại hạ chưa?
Thiếu niên áo trắng đáp:
- Ta tin rồi.
Hắn ngừng lại một chút đoạn nói tiếp:
- Dù những lá»i bảo chúa nói đây đúng sá»± thá»±c, nhưng tại hạ chỉ ưng thuáºn tha cho bảo chúa cùng gia nhân. Còn Huỳnh Thiếu ÃÆ°á»ng...
Trương Tá» Thanh lắc đầu ngắt lá»i:
- Tại hạ biết rồi. Lúc nầy chúng ta tạm thá»i chưa bà n tá»›i việc đó. Ãiá»u khẩn yếu là Lý công tá» chuẩn bị đối phó vá»›i Giang Nam Song Hiệp bằng cách nà o?
Thiếu niên áo trắng không trả lá»i câu há»i, lạnh lùng há»i lại:
- Dưá»ng như bảo chúa rất quan tâm đến vụ nầy thì phải?
Trương TỠThanh đáp:
- Ãúng thế.
Thiếu niên áo trắng há»i:
- Bảo chúa e tại hạ không đối phó nổi vá»›i Giang Nam Song Hiệp kiến hỠđến là m phiá»n lụy cho bảo chúa chăng?
Trương Tá» Thanh gương cưá»i đáp:
- Lý công tá» hiểu lầm rồi! Trương mổ má»™t lá»i là m ác đã nhiá»u dù có bị loạn kiếm phân thây thì đó cÅ©ng là má»™t sá»± báo ứng không lầm. Huống chi hiện giá» Trương mổ hai tay đã thà nh tà n phế. Hai tai cÅ©ng bị xẻo đứt , có sống trên thế gian cÅ©ng chẳng vui thú gì nữa, thì còn quan tâm đến chuyện sinh tá» là m chi!
Thiếu niên áo trắng hững hỠnói:
- Nghe khẩu khà bảo chúa đối với tại hạ có vẻ quan tâm đến chuyện là m là nh lắm nhỉ?
Trương TỠThanh đáp:
- Nếu công tá» không tin thì Trương má»— cÅ©ng chẳng quan tâm đến hà nh động cá»§a Lý công tá».
Thiếu niên áo trắng lạnh lùng đáp:
- Tại hạ thiệt chưa tin hẳn lá»i nói cá»§a bảo chúa có đáng như bụng nghÄ© không.
Trương TỠThanh trầm ngâm một chút rồi đáp:
- Ngưá»i ta lúc sắp chết thưá»ng biết Ä‘iá»u phải trái. Bị Lý công tá» chặt tay, xẻo tai, hại hạ đã tỉnh ngá»™ và cảm thấy giá trị chút sống thừa trong những giá» tà n tạ. Nếu cái sống nầy còn cho chút ý nghÄ©a là là m được má»™t việc gì cho Ãch cho võ lâm. Việc đó là đem công bố bức thư có bút tÃch cá»§a Giang Nam Song Hiệp viết cho lệnh tôn để hối lá»—i, để võ lâm đồng đạo Ä‘á»u hiểu Giang Nam Song Hiệp mà tiếng tăm lừng lẫy khắp thiên hạ lại là quân cưá»ng đạo bịp Ä‘á»i.
Thiếu niên áo trắng cưá»i lạt há»i:
- Theo ý bảo chúa thì bức thư nầy Ä‘em công bố ra võ lâm liệu má»i ngưá»i có tin là sá»± thá»±c chăng?
Trương TỠThanh đáp:
- Mấy năm nay Giang Nam Song Hiệp đã gây nên được địa vị cao cả trong võ lâm thì có Ä‘em bức thư nầy công bố ra Ä‘á»i chưa chắc bạn hữu võ lân đã tin ngay, nhưng Giang Nam Song Hiệp không chịu được, há» sẽ tÃnh bà i hà nh động.
Thiếu niên áo trắng đảo mắt nhìn quang rồi há»i:
- Còn có má»™t Ä‘iá»u tại hạ chưa hiểu.
Trương TỠThanh nói:
- Lý công tá» còn Ä‘iá»u chi nghi ngá» xin cứ nói ra.
Thiếu niên áo trắng nói:
- Hà n Ãà o viết bức thư kia cho tiên phụ. Sau nhà cá»a bị đốt cháy sao bức thư đó lại lá»t và o tay bảo chúa?
Trương TỠThanh đáp:
- Lệnh tôn dấu bức thÆ¡ nầy trong má»™t bức danh há»a. Giang Nam Song Hiệp tuy là con ngưá»i nhiá»u mưu nhưng không thể nà o nghÄ© tá»›i được. Bá»n chúng tìm không ra bức thư hối lá»—i nầy liá»n phóng há»a đốt hết cả mấy tòa nhà trong Lý viện. Mãi đến lúc tại hạ trở vá» nÆ¡i cư trú má»›i tìm ra được bức thư đó trong má»™t bức danh há»a. Thế má»›i biết ngưá»i tÃnh không bằng trá»i định.
Thiếu niên áo trắng nói:
- Tại hạ đã hiểu đại khái tình thế vụ nầy rồi. Oan có đầu, nợ có chủ. Bây giỠtại hạ xin cáo biệt.
Hắn nói xong trở gót toan Ä‘i. Trương Tá» Thanh há»i:
- Lý công tỠđịnh đi đâu?
Lão ngừng tại một chút rồi nói tiếp:
- Phương Tú và Hà n Ãà o dÄ© nhiên bản lãnh cao cưá»ng lại giao du rất rá»™ng. Ngưá»i hiệp sÄ© thưá»ng lấy nghÄ©a khà nên danh, không như bá»n lục lân tÃnh trước bá» lợi hại. Lý công tá» Ä‘i chuyến nầy còn gặp nhiá»u trở lá»±c gấp trăm gấp ngà n lần khi tiến và o Thiết Hoa Bảo.
Thiếu niên áo trắng nói:
- Dù có phải xông và o chốn núi đao vạc dầu, tại hạ củng cố đi.
Trương TỠThanh nói:
- Các hạ định đi, tại hạ cũng không tiện ngăn cản. Nhưng nếu có một kế hoạch hoà n thiện há chẳng hay hơn ư?
Thiếu niên áo trắng ngá»a mặt lên trá»i cưá»i ha hả nói:
- Trương bảo chúa có vẻ dá»… dà ng lắm nhỉ. Nhưng trong võ lâm tìm đâu ra ngưá»i muốn gây sá»± vá»›i những nhân váºt tiếng tăm lừng lẫy như Giang Nam Song Hiệp?
Trương TỠThanh nói:
- ChÃnh vì thế mà tại hạ có ý khuyên Lý công tá» hãy Ä‘em công bố bức thư hối lá»—i cá»§a Giang Nam Song Hiệp ra ngoà i võ lâm để cắt đứt háºu viện cá»§a há».
Thiếu niên áo trắng trầm ngâm má»™t chút rồi há»i:
- Công bố bằng cách nà o?
Trương Tá» Thanh há»i lại:
- Lý công tá» có quen biết nhân váºt nà o có danh vá»ng khá cao trong võ lâm không?
Thiếu niên áo trắng lắc đầu đáp:
- Tại hạ không quen ai. Từ ngà y ra Ä‘á»i vẫn đơn thương độc mã qua lại giang hồ.
Trương TỠThanh nói:
- Còn má»™t biện pháp nữa không cần kiếm ngưá»i giúp đỡ mà có thể truyá»n lá thư nầy rất mau lẹ ra võ lâm.
Thiếu niên áo trắng há»i:
- Biện pháp nà o?
Trương Tá» Thanh há»i:
- Lý công tỠcó biết quán Hội Võ ở Kim Lăng không?
Thiếu niên áo trắng lắc đầu đáp:
- Tại hạ không biết mà cÅ©ng chưa tá»›i đó bao giá».
Trương TỠThanh nói:
- Quán Há»™i Võ ở Kim Lăng là má»™t nÆ¡i quần hà o miệt Giang Nam hay tụ hợp. Ở Há»™i Võ Quán đã cho má»™t luáºt lệ là bất cứ ai và o quán dù cho thâm thù đại háºn đến đâu cÅ©ng không được động thá»§.
Thiếu niên áo trắng há»i:
- Nói váºy thì ra những kẻ là m nên tá»™i ác bị ngưá»i theo dõi cứ và o Há»™i quán nầy ẩn thân để xin ngưá»i che chở cho hay sao?
Trương TỠThanh lắc đầu đáp:
- Câu chuyện không phải giản dị như váºy đâu. Há»™i Võ Quán má»—i ngà y chỉ mở cá»a từ giá» Mão đến giá» Hợi. Trước khi đóng cá»a hết thảy má»i ngưá»i trong há»™i quán Ä‘á»u phải ra ngoà i. Ai có thâm thù đại háºn muốn truy sát định nhân thì chỉ phải đợi trong mấy giá». Cho như thế thì luáºt lệ cá»§a há»™i quán má»›i duy trì được lâu dà i.
Thiếu niên áo trắng há»i:
- Nhưng việc tại hạ công bố bức thư hối lỗi của Giang Nam Song Hiệp hỠcó giúp được việc gì không?
Trương TỠThanh đáp:
- Há»™i võ quán ở Kim Lăng đã là má»™t nÆ¡i không động thá»§ được, lâu ngà y nó biến thà nh má»™t nÆ¡i để trao đổi tin tức. Những khách trong quán toà n là ngưá»i võ lâm thì dÄ© nhiên có nhiá»u tin tức và đồn đãi Ä‘i rất mau. Bất luáºn tin tức gì cÅ©ng truyá»n bá ra má»™t cách dá»… dà ng. Lý công tá» má»›i gia nháºp giang hồ chưa biết được bao nhiêu ngưá»i thì cứ Ä‘em bức thÆ¡ hối quá cá»§a Giang Nam Song Hiệp đến Há»™i quán nà y công bố là tin đó được truyá»n Ä‘i khắp giang hồ ngay.
Thiếu niên áo trắng nói:
- Ãa tạ bảo chúa có lá»i chỉ giáo. Tại hạ xin cáo biệt.
Rồi trở gót đi ngay.
Trương Tá» Thanh gá»i giá»±t lại:
- Lý công tỠhãy dừng bước.
Thiếu niên áo trắng há»i:
- Trương bảo chúa còn Ä‘iá»u chi dạy bảo?
Trương Tá» Thanh há»i lại:
- Lý công tỠđã ghi nhớ cách mở bảo khố nầy chưa?
Thiếu niên áo trắng há»i:
- Bảo chúa nhắc tại hạ câu nà y có ý gì?
Trương TỠThanh đáp:
- Bá»n công nhân xây cất bảo khố đã bị tại hạ giết chết. Hiện nay trên Ä‘á»i ngưá»i biết cách mở bảo khố chỉ có tại hạ và Lý công tá» mà thôi.
Thiếu niên áo trắng hắng giá»ng má»™t tiếng rồi xoay mình Ä‘i luôn.
Trương Tá» Thanh vá»™i gá»i:
- Lý công tá».
Thiếu niên áo trắng dừng bước quay lạy há»i:
- Còn chuyện gì nữa?
Trương TỠThanh đáp:
- Lý công tá» mưu kế hÆ¡n ngưá»i đã trà trá»™n và o Thiết Hoa Bảo cá»§a tại hạ má»™t cách dá»… dà ng thì dÄ© nhiên cÅ©ng có cách ra khá»i đây. Nhưng nên Ä‘em trúc phù cá»§a tại hạ há chẳng giảm bá»›t nhiá»u chuyện phiá»n phức ư?
Thiếu niên áo trắng trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Tại hạ đã chặt tay cắt tai mà trong lòng bảo chúa không có ý căm háºn tại hạ chút nà o ư?
Trương Tá» Thanh cưá»i mát đáp:
- Lý công tá» Ä‘em ân trả oán phân minh đúng là hà nh vi cá»§a báºc đại trượng phu. Tại hạ tuy bị chém thà nh ngưá»i tà n phế mà trong lòng vẫn kÃnh phục Lý công Tá».
Lão ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Tuy tại hạ bị tà n phế vá» bà n tay cá»§a Lý công tá» nhưng toà n thể Thiết Hoa Bảo chưa bị tan nát thì chẳng những đưá»ng lối ra và o còn có nhiá»u cÆ¡ quan khống chế nghiêm máºt mà trong ná»™i bá»™ Thiết Hoa Bảo cÅ©ng còn má»™t lá»±c lượng khá mạnh đủ để ứng chiến.
Thiếu niên áo trắng chẩm rải đáp:
- Tại hạ đã nháºn lá»i tha mạng bảo chúa quyết không sai lá»i còn chuyện Thiết Hoa Bảo có tái chiến được không thì tại hạ cÅ©ng chẳng quan tâm.
Trương Tá» Thanh nhăn nhó cưá»i nói:
- Tuy Giang Nam Song Hiệp đối vá»›i tại hạ vô tình vô nghÄ©a nhưng đó chưa phải là nguyên nhân chá»§ yếu khiến tại hạ cố tình trả oán, mà vì sau khi thân nầy thà nh tà n phế, tại hạ đột nhiên tỉnh ngá»™. Nhìn lại bước đưá»ng dÄ© vãng toà n việc tà n ác. Trương mổ đã gây nên nhiá»u tá»™i nghiệt chết là đáng lắm. Bá»n Giang Nam Song Hiệp lại mượn tiếng nghÄ©a hiệp để là m việc đạo kiếp thì tá»™i há» há chẳng nặng gấp mưá»i Trương mổ ư? Tại hạ nghÄ© thế mà miệng còn nói được, óc còn suy nghÄ© được.
Lão thở phà o một cái nói tiếp:
- Trong túi áo tại hạ có bốn cây Trúc phù, Lý công tá» lấy hết Ä‘i đưa cho Từ Thiên Hưng má»™t cây để bá»n há» dá»i khá»i nÆ¡i đây. Bá»n nầy tuy là hạng tiểu nhân tham lợi nhưng không là m Ä‘iá»u đại ác, tại hạ không so bì vá»›i há» là m chi, Lý công tá» dùng má»™t cây ra khá»i Thiết Hoa Bảo còn thì giữ lấy. Bất luáºn Trương mổ nầy còn sống được nữa hay không Lý công tá» muốn ra và o Thiết
Hoa Bảo lúc nà o cÅ©ng được. Trong bảo kho có nhiá»u báo váºt tùy ý công tá» muốn lấy thứ nà o thì cứ việc Ä‘em Ä‘i. Trương mổ mà còn chống chá»i được thì quyết Ä‘i theo giúp công tá».
Thiếu niên áo trắng trầm ngâm một lúc rồi đáp:
- Bảo chúa đã có hảo tâm mà tại hạ kiên quyết cá»± tuyệt thì ra mình không biết Ä‘iá»u.
Hắn thò tay và o túi áo Trương TỠThanh móc lấy bốn tấm trúc phù rồi nói tiếp:
- Bảo chúa hãy ở lại dưỡng bệnh bất tất phải theo tại hạ đến Kim Lăng.
Hắn trở gót dá»i khá»i bảo khố ra nhà đại sảnh thấy bá»n Từ Thiên Hưng, Ãá»›i Côn, Bà ng Phi Ä‘ang thương nghị cách ra khá»i Thiết Hoa Bảo.
Thiếu niên áo trắng lấy ra một cây trúc phù đặt lên án lạnh lùng nói:
- Cây Trúc phù nầy dà nh cho các vị để ra khá»i Thiết Hoa Bảo.
Rồi hắn không đợi mấy ngưá»i trả lá»i trở gót Ä‘i luôn.
Bá»n quần hà o tá»±a hồ không ngá» tá»›i thiếu niên áo trắng lại tặng trúc phù cho ai nấy ngẩn ngưá»i ra.
Thiếu niên áo trắng có Trúc phù trong tay, dá»i khá»i Thiết Hoa Bảo má»™t cách rất mau lẹ. Hắn Ä‘i thẳng tá»›i Kim Lăng.
Chà ng Ä‘i suốt đêm. Má»™t hôm tá»›i Kim Lăng và o khoảng giá» ngá».
Hội Võ Quán ở Kim Lăng là một nơi nổi danh, thiếu niên áo trắng tìm đến chẳng khó khăn gì.
Há»™i quán nầy quay lưng và o bá» sông Hoà i, cách kiến trúc chẳng khác gì má»™t nÆ¡i cung Ä‘iện. Bốn mặt có tưá»ng vây bao bá»c. Má»™t lầu cau mà y hồng treo tấm biển đỠba chữ "Há»™i Võ Quán".
Thiếu niên áo trắng đủng đỉnh bước và o quán, thấy tân khách ngồi đầy nhà đại sảnh, chỉ có thể ngồi từ sáng đến tối.
Thiếu niên áo trắng ngồi xuống ghế, láºp tức má»™t hán tá» chừng 30 tuổi mặc áo ngán quần dà i chạy tá»›i nghiêng mình thi lá»… há»i:
- Ông bạn mới tới đây lần đầu phải không?
Thiếu niên áo trắng gáºt đầu đáp:
- Tại hạ nghe danh hội quán nà y mới tìm đến Kim Lăng là lần đầu.
Ãại hán áo ngắn khoanh tay há»i:
- Ông bạn ở xa đến bá»n tại hạ rất hoan nghênh. Tiểu đệ là Thượng Vạn Kỳ, còn cách xưng hô ông bạn thế nà o?
Thiếu niên áo trắng nghĩ thầm trong bụng:
- Cách tiếp khách trong Há»™i Võ Quán quả nhiên khách vá»›i các khách sạn thông thưá»ng. Gã há»i há» tên mình, chẳng lẽ đây cÅ©ng là má»™t thể lệ?
Thượng Vạn Kỳ dưá»ng như đã trông thấy thiếu niên áo trắng Ä‘ang lấy là m khó nghÄ©, liá»n cưá»i ha hả nói:
- Ông bạn không muốn lưu danh tÃnh thì chỉ cần báo ngoại hiệu, bá»n tiểu đệ cÅ©ng hết tình địa chá»§.
Thiếu niên áo trắng đáp:
- Tại hạ má»›i gia nháºp giang hồ nên chưa có ngoại hiệu.
Thượng Vạn Kỳ ngáºp ngừng:
- Cái đó...cái đó...!
Thiếu niên áo trắng há»i:
- Ãã và o quán là phải lưu danh tÃnh lại hay sao?
Thượng Vạn Kỳ đáp:
- Ãúng thế! Luáºt lệ nà y đặt ra từ ngà y mở quán đến nay đã mấy chục năm.
Thiếu niên áo trắng há»i:
- Thế tại hạ cũng không ra ngoà i thể lệ nầy được chứ?
Thượng Vạn Kỳ hạ thấp giá»ng xuống đáp:
- Chắc ông bạn có chá»— khổ tâm không tiện thông danh tÃnh. Nhưng...
Thiếu niên áo trắng cưá»i lạt ngắt lá»i:
- Tại hạ biết rồi! Ãã thế khi nà o tại hạ dám phá lệ luáºt cá»§a quà quán. Tại hạ tên gá»i là Lý Hà n Thu.
Thượng Vạn Kỳ nói:
- Té ra là Lý huynh! Theo luáºt lệ cá»§a Há»™i Võ Quán thì ông bạn nà o má»›i lần đầu được thết má»™t bữa cÆ¡m rượu gồm có bốn đĩa và má»™t bát canh. Lý huynh muốn dùng thá» gì xin cho hay để tiểu đệ bảo ngưá»i bưng ra.
Lý Hà n Thu nói:
- Tiểu đệ má»›i và o giang hồ chưa hiểu việc võ lâm. Thưá»ng huynh đệ tùy tiện lấy thứ gì cÅ©ng được.
Thượng Vạn Kỳ tá»§m tỉm cưá»i há»i:
- Lý huynh uống rượu nhé!
Lý Hà n Thu đáp:
- Tiểu đệ rượu chẳng dÃnh môi.
Thượng Vạn Kỳ nói:
- Lý huynh ngồi chá» má»™t chút sẽ có ngưá»i Ä‘em món ăn và o.
Gả nói xong trở gót lui ra.
Lý Hà n Thu nhân cÆ¡ há»™i nầy đảo mắt nhìn quần hà o trong há»™i vá» quán má»™t lượt. Quả nhiên tân khách Ä‘iá»u là nhân váºt tam SÆ¡n ngÅ© nhạc Ä‘eo Ä‘ao cà i kiếm. Chà ng thò tay và o bá»c sá» bức thư lụa bụng bảo dạ!
- Bức thÆ¡ lụa nầy là chứng cá»› duy nhất vỠác tÃch cá»§a Giang Nam Song Hiệp mà ngưá»i trong Há»™i Võ Quán nầy rất phức tạp. Vạn nhất bạn hữu hay thuá»™c hạ cá»§a Giang Nam Song Hiệp cÅ©ng có mặt tại đây động thá»§ cướp giáºt mà mình không động vỠđược thì là m thế nà o?
Chà ng còn Ä‘ang ngẫm nghÄ© thì đột nhiên cho ngưá»i trầm giá»ng cất tiếng:
- Xin há»i má»™t lá»i...
Lý Han Thu ngẩng đầu nhìn lên thì thấy má»™t ngưá»i ốm nhóc và o trạc tứ tuần, mặt lạnh như tiá»n, đứng ngay bên mình.
Chà ng liá»n há»i lại:
- Huynh đà i có Ä‘iá»u chi dạy bảo?
Ngưá»i đứng tuổi gầy nhom kia đảo mắt nhìn quang má»™t hồi rồi chẩm rải há»i:
- Trong há»™i quán đông khách quá. Tiểu đệ cháºm chân má»™t chút thà nh ra không còn chá»— dung thân, chẳng hay ông bạn có thể nhưá»ng tiểu đệ má»™t chá»— ngồi chăng?
Giá»ng lưỡi y rất ôn hòa lịch sá»± nhưng thanh âm kiến ngưá»i nghe có cảm giác lạnh như băng tuyết.
Chá»— Lý Hà n Thu ngồi là cái bà n nhá» dà nh cho má»™t ngưá»i. Nhưng hai ngưá»i ngồi kể ra cÅ©ng được!
Chà ng còn Ä‘ang ngẫm nghÄ© tìm chau trả lá»i thì ngưá»i đứng tuổi gầy nhom đã tá»± ý ngồi và o.
Tiếp theo Thượng Vạn Kỳ bưng rượt nhấm tá»›p, Bốn đỉa và má»™t bát đã chiếm mất quá ná»a hà .
Thượng Vạn Kỳ đưa mắt nhìn hán tá» trung niên khoanh tay há»i:
- Huynh đà i cũng mới và o Hội Võ Quán lần đầu phải không
Hán tá» trung niên gáºt đầu đáp:
- Ãúng thế! Tại hạ chưa biết thể lệ trong quán. Mong được huynh đà i chi giáo:
Thượng Vạn Kỳ tá»§m tỉm cưá»i nói:
- Theo thể lệ trong quán nầy thì bất cứ ai má»›i đến đầu bá»n tại hạ cÅ©ng thết má»™t bữa. Có Ä‘iá»u huynh đà i cần bảo há» trước.
Hán tá» trung niên trầm ngâm má»™t chút rồi há»i lại:
- Phải chăng báo danh tÃnh để lãnh bữa ăn?
Thượng Vạn Kỳ cưá»i xã giao đáp:
- Không phải thế đâu! Há»™i Võ Quán cá»§a bá»n tại hạ có bảy Ä‘iá»u luáºt. Ãiá»u thứ ba nói vá» ngưá»i má»›i và o quán cần báo danh hiệu.
Hán tá» trung niên cưá»i lạt nói:
- Té ra là có luáºt lệ như váºy. Nếu vì bữa ăn mà phải xưng danh thì tại hạ không ăn đâu.
Lý Hà n Thu nghĩ thầm:
- Giá»ng lưỡi ngưá»i nầy ra vẻ châm chá»c tá»±a hồ có ý và o đây để rắc rối.
Thượng Vạn Kỳ rất nhẫn nại. Gã là m như không hiểu giá»ng trà o phúng cá»§a hán tá» trung niên, vẫn tươi cưá»i nói:
- Các bạn đồng đạo võ lâm hai miá»n Nam Bắc sông Ãại Giang đã tiến và o há»™i quán thì bất luáºn ở địa vị nà o, bá»n tại hạ vẫn xỠđạo đồng nhân tiếp đãi giống nhau. Mấy chục năm nay Ä‘á»u như thế cả.
Hán tỠtrung niên thủng thẳng nói:
- Ãã có luáºt lệ như váºy thì dÄ© nhiên tại hạ phải tuân giữ. Tiểu danh là Lôi Phi.
Thượng Vạn Kỳ chắp tay nói:
- Tại hạ cam bá» thất kÃnh. Té ra đệ nhất Thần Thâu hiện nay.
Lôi Phi cưá»i ná»a miệng nói:
- Tiểu đệ thân pháºn kém hèn chẳng cho để huynh đà i cưá»i cho.
Ãại khái danh tiếng Lôi Phi khá lá»›n. Những ngưá»i ngồi bà n xung quanh nghe nói đến tên y Ä‘á»u quay lại nhìn.
Ãá»™t nhiên má»™t đại hán dá»i khá»i chá»— ngồi rảo bước tá»›i nÆ¡i chắp tay nói:
- Tiểu đệ được nghe đại danh Lôi huynh từ lâu, bữa nay gặp mặt thiệt là hân hạnh.
Lôi Phi nghiêng mình đáp:
- Huynh đà i dạy quá lá»i! Pháºn hèn sau kiến chẳng bỠđể thức chê cưá»i.
Y ngừng lại má»™t chút rồi há»i:
- Tôn tÃnh đại danh huynh đà i là chi?
Ãại hán đáp:
- Tiểu đệ sợ nói tên ra Lôi huynh cũng không biết.
Lôi Phi nói:
- Huynh đà i tháºt quá khách sáo!
Ãại hán nói:
- Lôi huynh đã không chê cưá»i, tiểu đệ xin nói thiệt là Trưá»ng Giang Nhất Long Chu Khởi.
Lôi Phi cưá»i ha hả nói:
- Trưá»ng Giang có Nhất Long Nhất Sa thinh danh lừng lẫy khắp thiên hạ còn ai không biết.
Chu Khởi nói:
- Bá»n tiểu đệ so vá»›i Lôi huynh xa nhau má»™t trá»i má»™t vá»±c. Xin Lôi huynh đừng giỡn anh em tại hạ.
Hai ngưá»i vừa xưng tên há», láºp tức toà n trưá»ng Ä‘á»u yên tÄ©nh không má»™t tiếng động.
Lý Hà n Thu nghĩ thầm:
- Xem chừng hai ngưá»i nầy là những nhân váºt thanh danh lừng lẫy.
Thượng Vạn Kỳ nói:
- Lôi huynh thưá»ng hoạt động ở dưới chân thiên tá» mấy khi quá bá»™ tá»›i Kim Lăng, tháºt là hân hạnh!
Thể lệ quán nầy đối vá»›i những nhân váºt nức tiếng giang hồ là phải thết đãi má»™t tiệc lá»›n. Lôi huynh rất xứng danh vá»›i cách thù tiếp nầy.
Lôi Phi tá»§m tỉm cưá»i nói:
- Há»™i Võ Quán đối vá»›i tiểu đệ trịnh trá»ng như váºy, khiến tiểu đệ rất áy náy.
Thượng Vạn Kỳ nói:
- Theo lẽ là như váºy, không dám bà y vẽ.
Lôi Phi nói:
- Nếu đả là thể lệ cá»§a quà quân mà tiểu đệ khước từ e mang tá»™i bất kÃnh.
Thượng Vạn Kỳ nói:
- Tiểu đệ xin bảo nhà bếp chuẩn bị yến tiệc.
Gã trở gót toan Ä‘i, Lý Hà n Thu đột nhiên gá»i lại:
- Xin Thưá»ng huynh hãy lưu bá»™.
Thượng Vạn Kỳ quay lại há»i:
- Lý huynh có Ä‘iá»u chi dạy bảo.
Lý Hà n Thu nói:
- Tiểu đệ có Ä‘iá»u muốn thỉnh giáo.
Thượng Vạn Kỳ há»i:
- Ãiá»u chi? Miá»…n là không trái vá»›i luáºt lệ cá»§a Há»™i Võ Quán, bá»n tiểu đệ rất vui lòng giúp đỡ.
Lý Hà n Thu nói:
- Tiểu đệ có má»™t chuyện bà máºt dÃnh lÃu đến hai nhân váºt thanh danh chói lá»i, chẳng hiểu có thể Ä‘em ra công bố trước Há»™i Võ Quán nầy chăng?
Thượng Vạn Kỳ sá»ng sốt đáp:
- Chuyện đó tuy không trái vá»›i luáºt lệ Há»™i Võ Quán, nhưng trước nay chưa từng có trưá»ng hợp nầy bao giá».
Gã trầm ngâm má»™t chút rồi há»i:
- Không hiểu chuyện bà máºt đó có liên quan đến hai vị cao nhân nà o?
Lý Hà n Thu đáp:
- Hai nhân váºt là Phương Tú ở Kim Lăng và Hà n Ãà o ở Từ Châu.
|

27-10-2008, 09:00 PM
|
 |
Äại sắc lang bán cánh gà nướngVu Thần Giáo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bà i gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 4 giá»
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
|
|
Hồi 20
Lão áo xanh bị ai ám toán?
Thưá»ng Vạn Kỳ ngẩn ngưá»i ra há»i:
- Té ra dÃnh lÃu đến Giang Nam Song Hiệp ư?
Lý Hà n Thu đáp:
- ChÃnh thế! Ãúng là Giang Nam Song Hiệp.
Thưá»ng Vạn Kỳ ngẫm nghÄ© má»™t chút rồi há»i:
- Huynh đà i chịu Æ¡n cá»§a Giang Nam Song Hiệp không biết lấy chi Ä‘á»n đáp nên Ä‘em công bố sá»± tÃch cá»§a hai vị để tuyên dương cho thiên hạ biết chứ gì?
Lý Hà n Thu đáp:
- Thưá»ng huynh nói váºy là ngược lại.
Thưá»ng Vạn Kỳ há»i:
- Sao ngược lại?
Lý Hà n Thu đáp:
- Tại hạ muốn công bố ra Ä‘á»i những ác tÃch cá»§a Giang Nam Song Hiệp.
Thưá»ng Vạn Kỳ ngần ngừ nói:
- Lý huynh! Há»™i Võ Quán nà y tuy là nÆ¡i tá»± do để đà m luáºn những chuyện thị phi trên chốn giang hồ, nhưng phải có chứng cá»› má»›i được. Danh vá»ng cá»§a Giang Nam Song Hiệp rất lá»›n, các bạn đồng đạo võ lâm mấy tỉnh miá»n Giang Nam chẳng ai là không kÃnh ngưỡng hai nhân váºt đó, tưởng Lý huynh chẳng nên tùy tiện bà y ra sá»± tÃch.
Lý Hà n Thu há»i:
- Trưá»ng hợp mà tại hạ có bức thư chÃnh tay há» viết liệu có thể kể là chứng cứ được không?
Thưá»ng Vạn Kỳ nét mặt nghiêm trang há»i:
- Có tháºt thế không?
Lý Hà n Thu đáp:
- Ãúng là sá»± tháºt.
Thưá»ng Vạn Kỳ há»i gạn:
- Sao huynh lại chứng minh thủ thư của Giang Nam Song Hiệp? Biết đâu đó chẳng là có kẻ tạo ra?
Lý Hà n Thu đáp:
- Tại hạ biết việc nà y khó rõ rà ng.
Thưá»ng Vạn Kỳ nói:
- Ãã thế thì tiểu đệ không tiện khuyên can nữa!
Lý Hà n Thu há»i:
- Tại hạ chỉ muốn há»i Thưá»ng huynh hà nh động nà y có xuất phạm gì đến giá»›i luáºt cá»§a Há»™i Võ Quán không mà thôi?
Thưá»ng Vạn Kỳ lắc đầu đáp:
- Há»™i Võ Quán không có giá»›i luáºt nà y.
Lý Hà n Thu đưa tay và o miệng túi lấy bức thư hối lá»—i toan mở ra Ä‘á»c, nhưng chà ng chợt động tâm liá»n đón trước:
- Tại hạ còn Ä‘iá»u muốn thỉnh giáo.
Thưá»ng Vạn Kỳ há»i:
- Ãiá»u gì?
Lý Hà n Thu nói:
- Nếu tại hạ đưa bức thư hối lá»—i nà y ra công bố tại quà quán mà có ngưá»i sang Ä‘oạt thì tại hạ có quyá»n ra tay để bảo vệ không?
Thưá»ng Vạn Kỳ đáp:
- Dĩ nhiên là được, nhưng quyết chẳng có ai ra tay sang đoạt đâu?
Lúc nà y phần lá»›n ngưá»i trong quán đã nghe thấy câu chuyện cá»§a Lý Hà n Thu, ai nấy chú ý lắng tai.
Há»™i Võ Quán nguyên là má»™t nÆ¡i rất huyên náo, bây giỠđột nhiên bình tÄ©nh lại. Bao nhiêu con mắt Ä‘á»u đổ dồn vá» phÃa Lý Hà n Thu.
Lý Hà n Thu đảo mắt ngó quanh rồi từ từ tiến lại chân tưá»ng đóng bức thư hối lá»—i lên vách.
Láºp tức quần hà o tranh nhau xúm lại Ä‘á»c.
Bỗng có âm thanh trầm trầm cất lên:
- Vô lý! Giang Nam Song Hiệp là những kẽ sĩ nhân hầu không khi nà o hà nh động nà y được?
Má»™t âm thanh khác phụ há»a theo:
- Ta coi đây là má»™t vụ âm mưu. HỠđịnh mượn dao giết ngưá»i.
Bỗng có âm thanh khà n khà n cất lên:
- Nét bút nà y coi rất giống Hà n Ãà o viết ra.
Câu nói vừa dứt, toà n thể quần hà o Ä‘á»u chú ý quay đầu nhìn ra.
Lý Hà n Thu cÅ©ng nhìn theo con mắt quần hà o thì thấy ngưá»i vừa nói là má»™t ông già , chừng 60 tuổi vá»›i chòm râu dà i đóm bạc. Lão mặc áo dà i mà u xanh, vẻ mặt rất nhân háºu.
Bá»—ng có tiếng cưá»i lạt từ trong đám đông vá»m ra há»i:
- Sao các hạ biết đây là đÃch xác thá»§ bút cá»§a Hà n Ãà o đại hiệp ở Từ Châu?
Lão già kia trong lúc nghe quần hà o nghị luáºn buá»™t miệng nói ra bây giá» lão biết mình lỡ lá»i có ý hối háºn. Lão muốn trở gót bá» Ä‘i liá»n bị ngưá»i chất vấn chặn lối.
Lý Hà n Thu để ý nhìn ra thì ngưá»i cháºn đưá»ng là má»™t hán tá» trạc tuổi 30, trong mặc võ phục, ngoà i khoác áo choà ng. Lưng cà i đơn Ä‘ao.
Lão già áo xanh đưa mắt nhìn đại hán võ phục ngáºp ngừng đáp:
- Cái đó... cái đó...
Trong lòng khiếp sợ, lão ấp úng mãi không nói ra được.
Ãại hán võ phục cưá»i lạc há»i:
- Giang Nam Song Hiệp là những nhân váºt thế nà o ai cÅ©ng biết rồi. Lão huynh vui miệng nói má»™t câu để bá»™i nhá» chăng? Chẳng lẽ lão huynh không sợ rước lấy há»a sát thân và o mình.
Giá»ng cá»§a gã đầy vẻ uy hiếp.
Lý Hà n Thu chau mà y nghĩ thầm:
- Gã nà y không biết là hạng ngưá»i nà o, nhưng chắc chắn hắn có mối giao tình thâm háºu vá»›i Giang Nam Song Hiệp.
Bổng lão già áo xanh cháºm rãi đáp:
- Không phải tại hạ vui miệng nói cà n. Tá»± tÃch đó đúng là thá»§ bút cá»§a Hà n đại hiệp.
Ãại hán võ phục tức giáºn há»i:
- Sao lão biết chắc thế?
Lão áo xanh bị đại hán bức bách hai ba lần không là m sao được đà nh đáp:
- Tại hạ nháºn biết bút tÃch cá»§a Hà n đại hiệp.
Câu nà y khiến cho Hà n Thu phấn khởi vô cùng nhưng nó là m đại hán cực kỳ phẫn nộ.
Gã lá»›n tiếng quát há»i:
- Sao lão lại biết được bút tÃch cá»§a Hà n đại hiệp?
Lão áo xanh đáp:
- Trước kia tại hạ đã từng trông thấy văn án cá»§a Hà n đại hiệp nên má»›i nháºn biết bút tÃch cá»§a y.
Ãại hán võ phục độc nhiên động thá»§ nắm lấy cổ tay lão áo xanh xẵng giá»ng:
- Lão nà y nói nhăng nói cà ng, ngâm máu phun ngưá»i. Ta phải bắt lão đưa đến cho Hà n đại hiệp má»›i được.
Lý Hà n Thu chau mà y tá»± há»i:
- Trong Há»™i Võ Quán nà y có tháºt không động võ được chăng? Tại sao gã nà y lại tùy tiện ra tay.
Chà ng toan ra mặt can thiệp bổng thấy Thưá»ng Vạn Kỳ rẻ má»i ngưá»i Ä‘i ra nói:
- Buông tay! Trong Hội Võ Quán đã mấy chục năm không cho ai đông thủ. Chẳng lẽ các hạ còn chưa biết ư?
Ãại hán võ phục ra chiá»u khÃch động lạnh lùng há»i:
- Nếu tại hạ động thủ trong quán thì sao?
Thưá»ng Vạn Kỳ đáp:
- Thế là vì luáºt lệ cá»§a Há»™i Võ Quán, bá»n tại hạ phải ra tay can thiệp.
Ãại hán võ phục từ từ buông tay lão già ra. Ãá»™t nhiên gã vừa Ä‘i vá» phÃa trước vừa há»i:
- Không cho động thá»§ đánh ngưá»i nhưng lá»™t bức thư vu cáo bá»™i nhá» thanh danh ngưá»i chắc không thà nh vấn Ä‘á».
Gã đưa tay lên toan xé bức thư lụa cắm trên vách.
Lý Hà n Thu lạng ngưá»i ra đứng chẹn lối cá»§a đại hán võ phục. Chà ng cưá»i lạt há»i:
- Các hạ muốn là m gì đây?
Ãại hán võ phục đáp:
- Tại hạ muốn xé bức thư kia.
Lý Hà n Thu cháºm rãi há»i:
- Bức thư đó là váºt có chá»§ sao lại xé Ä‘i má»™t cách dá»… dà ng được?
Ãại hán võ phục há»i:
- Ãó là váºt cá»§a các hạ chăng?
Lý Hà n Thu gáºt đầu đáp:
- Ãúng thế!
Ãại hán võ phục lạnh lùng há»i:
- Ông bạn lượm được bức thư bôi nhá» Giang Nam Song Hiệp nà y ở đâu váºy?
Lý Hà n Thu đáp:
- Không phải là chuyện bôi nhá» mà là sá»± thá»±c trăm phần trăm. Giang Nam Song Hiệp đã hạ bút viết bức thư hối lá»—i nà y vá»›i ngưá»i khác.
Ãại hán võ phục cưá»i há»i:
- Tại sao bức thư lụa nà y lá»t và o tay các hạ váºy?
Lý Hà n Thu hững hỠđáp:
- Các hạ muốn há»i câu nà y thì hãy cho tại hạ biết rõ thân thế trước. Nếu không thì xin miá»…n trả lá»i.
Ãại hán võ phục đột nhiên nhảy vá»t lên toan cướp lấy bức thư lụa.
Lý Hà n Thu cÅ©ng vá»™i vá»t ngưá»i Ä‘i theo. Vì trong Há»™i quán không phải là nÆ¡i tùy tiện động thá»§, chà ng lấy đầu vai huých mạnh và o ngưá»i đại hán má»™t cái.
Hai ngưá»i Ä‘ang lÆ¡ lá»ng trên không đụng và o nhau. Ãại hán võ phục bị Lý Hà n Thu huých lùi ra đến bốn năm thước ngã lăn ra đất.
Ãại hán võ phục định dùng thế lá»±c lấn áp ngưá»i ta, nhưng lúc bị Lý Hà n Thu hất mạnh má»™t cái, bao nhiêu dÅ©ng khà tiêu tan hết. Gã đứng dáºy được rồi không nói câu gì trở gót Ä‘i ra ngoà i.
Thưá»ng Vạn Kỳ bước rảo đến bên Lý Hà n Thu khẽ nói:
- Lý huynh! Há»™i Võ Quán đã có lệ luáºt không được động thá»§ mà Lý huynh không tuân giữ.
Lý Hà n Thu lắc đầu há»i lại:
- Tại hạ đã động thủ đâu?
Thưá»ng Vạn Kỳ vẻ mặt nghiêm trang nói:
- Thể lệ Há»™i Võ Quán rất nghiêm ngặt, bất luáºn dùng phương pháp gì để tá»· thà võ lá»±c Ä‘á»u là động thá»§. Vừa rồi Lý huynh huých ngưá»i ở trên không cÅ©ng là phạm luáºt.
Lý Hà n Thu há»i:
- Nếu tiểu đệ bất động mà bức thư lụa trên vách bị y lấy mất ở trong hội quán, các vị xỠtrà thế nà o?
Thưá»ng Vạn Kỳ đáp:
- Nếu quả y Ä‘oạt lấy váºt kia cá»§a Lý huynh thì những ngưá»i trong bản quán chẳng thể ngồi nhìn. Nhưng Lý huynh tá»± ý ra tay là vi bá»™i đến luáºt lệ trong quán.
Lý Hà n Thu há»i:
- Còn ngưá»i kia thì sao?
Thưá»ng Vạn Kỳ đáp:
- Y cÅ©ng phạm luáºt lệ trong quán, nên tá»± biết Ä‘uối lý bá» Ä‘i rồi.
Lý Hà n Thu trầm ngâm má»™t chút rồi há»i:
- Trưá»ng hợp, tại hạ vi phạm luáºt lệ trong quán thì háºu quả ra sao?
Thưá»ng Vạn Kỳ đáp:
- Chiếu theo quy lệnh bản quán, các hạ tuy phạm luáºt nhưng còn nhá» nhẹ, luáºt lệ đã nói rá» trưá»ng hợp các hạ chỉ phải dá»i khá»i há»™i quán trong vòng ba tháng không được tá»›i đây.
Lý Hà n Thu há»i tiếp:
- Sao ba tháng thì sao?
Thưá»ng Vạn Kỳ đáp:
- Sao ba tháng các hạ không bị hạn chế nữa.
Lý Hà n Thu thủng thẳng nói:
- Qui tắc trong quán nà y có Ä‘iá»u bất công.
Thưá»ng Vạn Kỳ nói;
- Luáºt lệ trong quán đã ấn định là thế, Lý huynh nên dẹp lòng tá»± ái, thu tháºp dá»i khá»i nÆ¡i đây.
Lý Hà n Thu bụng bảo dạ:
- Nếu mình không Ä‘i e rằng xảy chuyện phân tranh. Thịnh danh Há»™i Võ Quán rất lá»›n to chẳng nên tranh chấp vá»›i há». May ở chá»— mục Ä‘Ãch cá»§a ta đã đạt rồi. Quần hùng ở đây rất đông, hà nh vi tác ác cá»§a Giang Nam Song Hiệp như thế là truyá»n bá ra ngoà i rồi, tưởng ta bất tất phải ở lại tranh chấp vá»›i há» nữa.
Chà ng xoay chuyển ý nghĩ rồi giơ tay lên với lấy bức thư lụa, khoan thai nói:
- Tại hạ tuy cảm thấy luáºt lệ quà quán có Ä‘iá»u bất công, nhưng tại hạ vẫn tuân theo.
Ãoạn chà ng cất bước Ä‘i ra.
Lôi Phi đột nhiên vượt đám đông chạy tá»›i chặn đưá»ng Lý Hà n Thu nói:
- Lý huynh không đi được.
Lý Hà n Thu ngạc nhiên dừng bước há»i:
- Huynh đà i có Ä‘iá»u chi dạy bảo?
Thưá»ng Vạn Kỳ sợ xảy ra chuyện rắc rối vá»™i tiến ra nói:
- Hai vị không nên tranh chấp ná»a.
Lôi Phi cưá»i lạt nói:
- Tại hạ không tranh chấp với Lý huynh đâu, mà lấy là m bất bình cho y.
Thưá»ng Vạn Kỳ đỠmặt lên há»i:
- Tiểu đệ hà nh động theo qui củ của bản quán quyết không thiên lệch. Sao Lôi huynh lại bất bình?
Lôi Phi cưá»i lạt đáp:
- Lý huynh đây dưá»ng như má»›i gia nháºp giang hồ. Tuy y cảm thấy nổi bất công song vẫn nÃn nhịn không nói cho vỡ lẽ. Tiểu đệ lại không đồng quan Ä‘iểm.
Lý Hà n Thu trong lòng cũng cảm thấy nổi bất công vỠvụ nà y nhưng chà ng không nói ra chỗ bất công đó mà thôi.
Thưá»ng Vạn Kỳ trầm ngâm má»™t chút rồi há»i:
- Bất công ở chỗ nà o xin Lôi huynh chỉ giáo?
Lôi Phi ôn tồn đáp:
- Tiểu đệ không hiểu qui Ä‘iá»u cá»§a Há»™i quán thà nh ra vô tình là m phiá»n đến Thưá»ng huynh. Cứ nhằm thẳng và o sá»± việc mà thảo luáºn, tiểu đệ nói ra mong Thưá»ng huynh đừng trách.
Y dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Luáºt đã định trong Há»™i quán không được động thá»§. Thế mà vừa rồi ngưá»i kia ra tay nắm lấy uyển mạch má»™t lão tân khách, tưởng Thưá»ng huynh nên kéo y ra khá»i quán ngay. Nếu bảo cuá»™c đấu chiến chưa thà nh hình không kể là động thá»§ thì sao Lý huynh đây vì bảo vệ váºt sở hữu cá»§a mình má»›i ngăn chặn ngưá»i đó lại là phạm luáºt? Lý huynh chưa tay đấm chân đá đã bị kể là động thá»§ rồi...
Thưá»ng Vạn Kỳ ngắt lá»i:
- Nếu ngưá»i kia ra tay cướp giá»±t bức thư thì tiểu đệ sẽ ngăn trở kịp thá»i.
Lôi Phi cải:
- Giả tá»· lúc trước Thưá»ng huynh Ä‘uổi gã ra khá»i quán thì dÄ© nhiên không xảy ra việc hắn toan cướp Ä‘oạt bức thư lụa. Hắn đã nắm lấy uyển mạch ngưá»i ta mà chưa phạm và o luáºt và chưa bị trục xuất thì hà nh động cá»§a Lý huynh để ngăn trở kẻ cướp Ä‘oạt váºt sở hữu cá»§a mình dÄ© nhiên không thể kể là phạm luáºt mà bị trục xuất được.
Thưá»ng Vạn Kỳ bị Lôi Phi biện bác hợp lý, mặt gã đỠlên nhưng vẩn cải cố:
- Ngưá»i kia biết mình trái lể đã hổ thẹn bá» Ä‘i rồi.
Lôi Phi tá»§m tỉm cưá»i nói:
- Trước khi Ä‘i ngưá»i kia còn cướp thÆ¡ sao Thưá»ng huynh không Ä‘em qui luáºt há»™i quán ra thi hà nh mà lại chỉ trục xuất Lý huynh?
Lôi Phi chất vấn câu nà y khiến cho tình hình khá nghiêm trá»ng, Thưá»ng Vạn Kỳ biến sắc đáp:
- Lôi huynh nói thế là không đúng. Tiểu đệ ở quán nà y bốn năm chưa ai bảo tiểu đệ xỠsự bất công. Huống chi giữa tiểu đệ và Lý huynh đây chưa từng quen biết nhau.
Lôi Phi lại nói:
- Nhưng Thưá»ng huynh lại quen biết ngưá»i kia.
Thưá»ng Vạn Kỳ ấp úng đáp:
- Cái đó...
Lôi Phi lạnh lùng ngắt lá»i:
- Tiểu đệ tuy từ Bắc Kinh qua Kim Lăng, nhưng tá»± tin là coi sá»± việc không lầm. Thưá»ng huynh có thể phá»§ nháºn không quen cả ngưá»i kia, nhưng tại hạ có thể đưa ra bằng chứng là Thưá»ng huynh có quen biết hắn.
Thưá»ng Vạn Kỳ chưng há»ng đáp:
- Tiểu đệ có quen biết y nhưng không có ý riêng tây, o bế ai hết.
Lôi Phi lạnh lùng nói:
- Lúc nà y tưởng không nên tranh luáºn nữa. Theo tại hạ nháºn xét thì không nên Ä‘uổi Lý huynh ra khá»i Há»™i quán được.
Thưá»ng Vạn Kỳ nói:
- Cái đó tiểu đệ không tác chủ được mà cần phải xin chỉ thị của quán chủ.
Lôi Phi biết là gã tìm cách xuống đà i liá»n tá»§m tỉm cưá»i nói:
- Nếu váºy thì phiá»n Thưá»ng huynh Ä‘i cho.
Y ngá»a mặt lên thở phà o má»™t cái rồi tá»± nói má»™t mình:
- Tiểu đệ biết nghỠăn trá»™m, thiên hạ tặng cho cái biệt hiệu là Thần Thâu. Tiểu đệ thản nhiên nháºn lấy. NghỠăn trá»™m cÅ©ng có đạo lý, so vá»›i những kẻ mua danh hão huyá»n tưởng hãy còn lương thiện hÆ¡n.
Lý Hà n Thu khen thầm:
- Lôi Phi tuy bị ngưá»i ta kêu bằng "Thần Thâu" nhưng cách hà nh động cá»§a y có tÃnh cách quân tá», có tác phong nghÄ©a hiệp. Các bạn đồng đạo võ lâm thêm chữ "thần" và o tháºt có ý nghÄ©a.
Lúc nà y má»i ngưá»i xúm lại coi chuyện náo nhiệt đã trở vá» chá»— cá»§. Ãại khái vì câu chuyện nà y có dÃnh lÃu đến Giang Nam Song Hiệp nên số đông không muốn châm lá»a tá»± đốt mình.
Thưá»ng Vạn Kỳ Ä‘i xin chỉ thị cá»§a quán chá»§ chưa trở lại, Lôi Phi cÅ©ng châm chạp lui vá» chá»— ngồi. Há»™i Võ Quán cÅ©ng im lặng như tá».
Ãá»™t nhiên có tiếng thở dà i sưá»n sượt rồi thấy lão già áo xanh đứng dáºy chắp tay vái xung quanh cất tiếng nói:
- Thị phi chỉ tại mình tại hạ lắm miệng, lão phu vô tình nói ra câu chuyện chân thá»±c mà rước há»a sát thân, nhưng lão vẩn muốn nói rõ má»™t việc, bút tÃch kia đúng là cá»§a Giang Nam Song Hiệp. Lão phu tuổi đã ngoà i hoa giáp chết cÅ©ng chẳng có gì đáng tiếc ná»a...
Lão nói đến đây đột nhiên ngã ngá»a vá» sau.
Lôi Phi tỳ tay xuống mặt bà n nhảy vá»t lại nhanh như tên bắn để nâng đỡ lão già .
Y đã mau lẹ nhưng còn có ngưá»i mau lẹ hÆ¡n. Lý Hà n Thu đến trước má»™t bước. Lão già ngưá»i chưa té xuống đất, Lý Hà n Thu đã chụp lấy tay lão nâng lên.
Chà ng để ý nhìn thấy lão sùi bá»t trắng thì biết là lão uống thuốc độc.
Lôi Phi cũng biết thế. Y tay phải cầm một viên thuốc, tay trái cạy răng lão bỠthuốc và o miệng rồi giục:
- Lão huynh nuốt viên thuốc nà y xuống mau!
Lão áo xanh lắc đầu nhả viên thuốc ra nói:
- Ãừng cứu lão phu nữa. Cứu sống lão phu tức là là m hại lão phu đó , lão phu chết là hết chuyện, còn sống thì còn chịu khổ hÆ¡n...
Lôi Phi đưa tay trái nắm lấy bả vai lão áo xanh, tay phải vá»— và o sau lưng lão, trầm giá»ng nói:
- Cái đáng sợ nhất ở Ä‘á»i là cái chết. Lão trượng đã không sợ chết tá»± há»§y bản thân mình thì còn sợ gì?
Lão áo xanh đã uống thuốc độc và o bụng nhưng bị Lôi Phi dùng ná»™i lá»±c kìm hãm, chất độc phát tác cháºm chạp, nên lão còn có thể nói được.
Lão máy môi mấy cái rồi thủng thẳng đáp:
- Lão phu chỉ sợ không chết được.
Lôi Phi há»i ngay:
- Ãại hán võ phục vừa rồi là nhân váºt như thế nà o?
Lão áo xanh đáp:
- Là má»™t ngưá»i trong bá»n võ sư ở Hà n phá»§.
Lôi Phi thá»§ng thẳng há»i:
- Hà n Ãà o tức Hà n nhị hiệp ở Từ Châu đã là má»™t nhân váºt có danh vá»ng lá»›n trong võ lâm sao lại còn dùng bá»n võ sư để há»™ vệ?
Lão áo xanh nhăn nhó cưá»i đáp:
- Lão phu ở Hà n phá»§ trông coi văn án 20 năm đã nhìn thấy rõ những việc cá»§a Giang Nam Song Hiệp, rất nhiá»u mà cÅ©ng là má»™t trong số Ãt còn sống để dá»i khá»i Hà n phá»§.
Lão ho mấy tiếng rồi nói tiếp:
- Vì thế mà lão phu đã ẩn và o hang cùng mưá»i mấy năm. Bao giá» bên mình cÅ©ng mang độc dược để chuẩn bị lúc cần là chết được ngay. tưởng rằng việc đã lâu ngà y, không ngá» bữa nay má»™t phút hồ đồ mà sinh há»a sát thân...
Lão tá»± oán tá»± trách, vẽ mặt vẫn buồn rưá»i rượi ra chiá»u chán nản vô cùng.
Lý Hà n Thu muốn tìm lá»i an á»§i để lão nói rõ ná»™i tình, nhưng chà ng không lẹ miệng chưa biết nói thế nà o.
Bổng nghe Lôi Phi lên tiếng:
- Lão trượng nhất định chết đến nơi rồi, thi nói gì mà không được? Lão trượng nên nói hết đi!
Lão áo xanh gáºt đầu đáp:
- ÃÆ°á»£c rồi! Ãể lão phu nói cho mà nghe. Giang Nam Song Hiệp tuy tiếng nghÄ©a hiệp lẫy lừng. Bá» ngoà i há» rất nhân đức. Phà m là bạn võ lâm đồng đạo ai đến cầu há» Ä‘iá»u gì há» cÅ©ng là m ngay. Nhưng tháºt ra hà nh vi cá»§a há» khiến ngưá»i ta phải rợn tóc gáy.
Thuốc độc lão uống và o đã bắt đầu phát tác. lão nói tới đây đột nhiên nhắm mắt lại ngất đi.
Lôi Phi ngấm ngầm tăng gia nội lực.
Một luồng khà nóng qua lòng bà n tay y chuyển và o nội phủ lão áo xanh. Tay trái y khẻ vỗ và o đỉnh đầu lão giục:
- Lão trượng chưa nói hết lá»i, sao không thổ lá»™ những Ä‘iá»u uất háºn trong lòng Ä‘i.
Lão áo xanh đột nhiên mở mắt ra nói:
- Giang Nam Song Hiệp tội ác không biết đến đâu mà kể. Một phút nói ra khôn xiết. Lão phu đơn cỠmột việc.
Lão nói tới đây thanh âm nhỠquá không nghe rõ nữa.
Lý Hà n Thu giơ tay phải lên vổ nhanh và o trước ngực nói:
- Lão trượng hãy phấn khởi tinh thần mà nói hết những Ä‘iá»u bà ẩn trong lòng Ä‘i.
Lão áo xanh thở hắt ra nói:
- Các vị đây Ä‘á»u biết việc ngưá»i danh kỹ ở sông Tần Hoà i là Tiểu Ãà o Hồng rồi chứ? Tiểu Ãà o Hồng...
Ãá»™t nhiên ngưá»i lão run lên, rồi tắt thở chết liá»n.
Lý Hà n Thu vừa lay động hai vai lão vừa gá»i:
- Lão trượng! Lão trượng!
Lôi Phi thất vá»ng uể oải đứng lên nói:
- Lão chết rồi!
Y đưa cặp mắt lạnh lẽo và sắc bén nhìn quanh má»™t vòng rồi há»i:
- Vị nà o đã ám toán?
Lý Hà n Thu nghĩ thầm:
- Sao lại ám toán được? Mình ngồi đây mà chẳng phát giác ra một tà gì?
Chà ng xoay chuyển ý nghÄ© trong lòng, chú ý nhìn kỹ và o ngưá»i lão áo xanh để tìm thương tÃch.
Quả nhiên trước ngực lão phát hiện một chấm máu tươi. Nốt chấm nà y tựa hồ bị một loại ám khà nhỠbắn trúng, ai không chú ý thì khó lòng nhìn rõ.
Má»™t số đông ngưá»i trong quán chưa trông thấy vết thương trên mình lão áo xanh nên Ä‘á»u bụng bảo dạ:
- Thằng cha Lôi Phi nà y cố ý láºp dị để tá» ra là má»™t nhân váºt khác thưá»ng.
DÄ© nhiên Lôi Phi cÅ©ng nhìn rõ thái độ cá»§a má»i ngưá»i là không tin lá»i y. Y đưa mắt ngó quanh má»™t lượt rồi thá»§ng thẳng nói:
- Các hạ phóng ám khà độc châm bằng một thủ pháp chưa lấy gì là m cao minh cho lắm. Giả tỷ các hạ mà đả thương dưới chân lão thì cả tại hạ cũng không phát giác ra được. Sao các hạ lại bắn và o ngực?
Y nói câu nà y dÄ© nhiên để tố cáo cho quần hùng biết chá»— lão áo xanh bị trúng ám khÃ. Láºp tức bao nhiêu mục quang Ä‘á»u chăm chú nhìn và o ngá»±c lão già áo xanh.
Tuy vết thương chỉ là chấm nhá» tà ti, nhưng để ý nhìn liá»n thấy ngay.
Những ngưá»i đứng gần bất giác la thất thanh:
- Ãúng rồi! Lão huynh đây bị má»™t loại ám khà cá»±c nhỠđả thương.
Lôi Phi tuyên bố chá»— bị thương cá»§a lão áo xanh rồi, đảo cặp mắt lạnh lùng sắc bén nhìn tứ phÃa tá»±a hồ để tìm kiếm hung thá»§.
Lý Hà n Thu tÃnh thầm trong bụng:
- Lão nà y đầu đằng Ãông, chân đằng Tây. Ta và Lôi Phi hai bên tả, hữu lão, tức là hai mặt Nam, Bắc đã có ta và Lôi Phi ngăn chặn. Ngưá»i đứng ở mé Ãông gần quá, không tà i nà o bắn trúng trước ngá»±c lão được. Vị trà hung thá»§ ẩn nấp chỉ còn ở mé Tây.
Xung quanh hai ngưá»i Ä‘á»u có quần hà o xúm quanh, thì bảy ngưá»i ở mé Tây là đáng nghi hÆ¡n hết.
Lý Hà n Thu chú ý nhìn trong đám nà y có má»™t hán tá» trung niên mình mặc áo dà i mầu lam Ä‘ang từ từ lùi lại phÃa sau.
CỠđộng cá»§a hán tá» rất cháºm cháºp, lâu lâu má»›i lùi ra được má»™t chút. Rõ rà ng trước tình hình nà y, hắn cố ý là m như váºy để giữ vẻ tá»± nhiên.
Lý Hà n Thu toan lên tiếng thì Lôi Phi đã cướp lá»i:
- Các hạ không nên bỠđi.
Tuy y chưa chỉ mặt gá»i tên, nói rõ là ai, nhưng cặp mắt sáng quắc hau háu ngó và o hán tá» trung niên mặc áo lam.
Bao nhiêu ngưá»i Ä‘á»u nhìn theo mục quang cá»§a y, rồi ngó chằm chặp và o hán tá» nà y.
|
 |
|
| |