 |
|

18-11-2008, 09:05 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Äuổi chim sẻ
Tác giả: Oyong-su
Truyện ngắn Triá»u Tiên
Cái buổi ấy cách đây đã lâu tưởng như đã hoà n toà n bị quên lãng. Váºy mà nó vẫn còn Ä‘á»ng lại ở đâu đó tháºt sâu trong ký ức để rồi má»™t ngà y ná» bá»—ng được gợi lên vá»›i ý nghÄ©a sâu sắc như thể hạt giống bị chôn vùi dưới đất bá»—ng trồi lên đón không khà mùa xuân sau bao lâu chỠđợi. Cáºu bé Ung-a mến cô giúp việc hÆ¡n cả. Tên cô là Son-i, tÃnh tình dịu dà ng, âu yếm. Cáºu bé mến cả cha và mẹ là những ngưá»i lúc nà o cÅ©ng báºn rá»™n công việc đồng áng, cáºu mến cả bà , vì bà lúc nà o cÅ©ng dệt vải và kéo sợi. Son-i thưá»ng cạo những hạt Ä‘áºu cháy bám ở đáy chảo đưa cho cáºu bé. Hoặc khi Ä‘un bếp tùy theo mùa Son-i có thể nướng cho cáºu má»™t cá»§ khoai tây, khoai lang hay bắp ngô.
Cáºu bé không nhá»› chắc rằng chuyện đó xảy ra bao giá», nhưng có má»™t lần cáºu ngá»§ mê, tưởng đã ngồi và o bô Ä‘i giải rồi, váºy mà khi tỉnh dáºy cáºu lại thấy quần áo bị ướt sÅ©ng. Mẹ cáºu đánh cáºu lằn mông Ä‘Ãt, rồi còn bắt cáºu đội quạt Ä‘i sang hà ng xóm xin muối cốt để má»i ngưá»i biết rằng cáºu đái dầm. Nhưng Son-i đã lén cho cáºu đứng đằng sau vại dưa to, rồi đến khi quần áo được hong lá»a khô, lại giúp cáºu mặc và o. Má»™t lần khác ngay sau mùa mưa, Ung-a đã đánh mất chiếc già y cao su trong lúc chÆ¡i ở suối. Cha cáºu lúc ấy Ä‘ang cà o má»™t đống phân ở gần đấy đã quát cáºu, bắt phải lên bá» rồi bảo rằng cáºu sẽ phải nhịn cÆ¡m tối. Còn mẹ cáºu thì từ trong bếp chạy ra tay vung cao cái chổi rÆ¡m. Ung-a chạy lại nấp đằng sau váy cá»§a Son-i. Son-i che cho cáºu tránh cái chổi và thế là cô lại bị quáºt mấy cái tháºt Ä‘au. Son-i Ä‘i đâu cÅ©ng thưá»ng cho Ung-a Ä‘i theo. Nhưng cáºu bé nháºn thấy rằng Son-i không muốn cho cáºu Ä‘i theo má»—i khi cô má»›i gá»™i đầu, hay mặc váy áo má»›i. Khi nà o cả hai Ä‘i ra khá»i nhà là thế nà o Son-i cÅ©ng cõng Ung-a mặc cho má»i ngưá»i cưá»i vì thấy má»™t thằng bé lá»›n thế mà vẫn còn phải cõng. Son-i thưá»ng cho Ung-a Ä‘i theo, khi cô ra suối giặt quần áo. Mùa hè cô cho Ung-a ngồi lên chiếc bà n giặt bằng đá rồi lấy khăn tắm nhẹ nhà ng cá» cổ lưng và bẹn cho cáºu. Cáºu cưỡng lại vì buồn cưá»i, nhưng Son-i vẫn cứ kỳ cá» cho Ung-a tháºt lâu, tháºt lâu. Son-i thưá»ng giấu kem xoa mặt và phấn trong cá» khô ở sau vưá»n mà ngoà i Ung-a ra thì không ai biết cô đã là m việc đó từ bao giá». Má»—i khi Son-i chạy việc vặt hay Ä‘i xem hát, cô thưá»ng ẩn sau đống cá» khô xoa kem lên mặt rồi đánh phấn. Ung-a đứng gác, há»… thấy có ngưá»i đến thì cáo cho cô biết. Má»™t ngà y ná» sau tết trung thu, Son-i cho Ung-a Ä‘i Ä‘uổi chim sẻ ở cánh đồng lúa. ở những nÆ¡i đó thưá»ng có nhiá»u đà n chim sẻ tháºt lá»›n bay đến, nếu không Ä‘uổi chúng Ä‘i, thì chúng sẽ ăn hết lúa.
- Ung-a, em quý ai nhất?
Son-i há»i ngay khi cả hai Ä‘i len và o giữa đám Ä‘áºu tương trồng hai bên bá» ruá»™ng ngoằn ngoèo.
- Em quý chị Son-i nhất.
Son-i cưá»i và cúi xuống cõng cáºu bé. Cô nói:
- Nếu em có cá»§a thì em sẽ cho ai nhiá»u nhất đây?
- Em cho chị Son-i, cho chị Son-i!
- Và chị cÅ©ng yêu quý Ung-a hÆ¡n bất kỳ má»™t ngưá»i nà o.
Son-i nói và ghì chặt cáºu bé và o lưng. Lúc đó má»›i quá trưa, trên cánh đồng kê không có nhiá»u chim sẻ. Trá»i nóng đến mức bất thình lình có thể là m cho hạt lúa nứt vá». Son-i có vẻ không chú ý đến việc Ä‘uổi chim sẻ. Trong khi đó cô lại Ä‘em theo đôi bÃt tất nhét ở dưới váy. Kem xoa mặt và phấn cô để cả bên trong đôi bÃt tất ấy. Son-i rá»a mặt bằng nước ruá»™ng, rồi xoa kem, đánh phấn. Sau khi cho lại tất cả và o tất, cô lại cho Ung-a bám và o lưng và nói rằng hai chị em phải Ä‘i xem Ä‘áºu tương và lúa sá»›m đã chÃn chưa. Mảnh đất trồng rau cá»§a gia đình hỠở ngay cạnh cái dốc gần đó. Ngô gieo rải rác giữa các luống Ä‘áºu tương. Son-i hình như mệt, thở hổn hển vì trèo dốc. Tuy váºy cô vẫn trèo nhanh và chốc chốc lại xốc cáºu bé nhô cao trên lưng và giữ cáºu tháºt chắc. Mồ hôi chảy dá»c theo tai xuống mặt trôi sạch phấn. Há» chưa kịp nháºn ra, thì bất ngỠđã thấy anh trai cá»§a Y-on-ki đứng chá» Son-i.
- Có nhiá»u chim sẻ không?
Anh trai cá»§a Y-on-ki há»i rồi cuốn thuốc lá, châm lá»a.
- Anh há»c hút thuốc lá khi nà o váºy?
Son-i há»i. Äôi mắt cô mở to ngạc nhiên. Anh trai cá»§a Y-on-ki không trả lá»i ngay, chỉ toét miệng cưá»i, vẫn tiếp tục phả khói.
- Tôi hút thuốc thì có là m sao? Cô nghĩ rằng tôi còn là trẻ con ư?
- Và nếu anh không còn là trẻ con thì sao?
“Phù", anh ta vứt mẩu thuốc lá và nhấc Ung-a khá»i lưng cô gái, đặt ngồi xuống chiếc thang ba chân để ở đầu luống Ä‘áºu tương. Anh ta bắt đầu là m má»™t chiếc kÃnh bằng bẹ ngô và má»™t mẩu dây thép cÅ©. Trong khi đó Son-i bắt châu chấu xâu và o dây. Son-i đưa cho Ung-a dây châu chấu rồi Ä‘i ra mảnh ruá»™ng kê bảo rằng sẽ tìm xem có bắp ngô non nà o không để lấy vá» cho Ung-a nhấm nháp. Anh trai cá»§a Y-on-ki Ä‘eo kÃnh bẹ ngô cho Ung-a, buá»™c dây ra đằng sau tai rồi quay trở lại Ä‘i theo Son-i. Ung-a ngồi trên chiếc thang, mắt Ä‘eo kÃnh bẹ ngô, tay cầm dây châu chấu không là m gì khác ngoà i việc kiên nhẫn chỠđợi Son-i Ä‘em bắp ngô non trở vá». Nhưng mãi không thấy Son-i trở vá». Má»™t con ruồi cứ quay tròn trên đầu Ung-a, và cáºu bé thấy đói cồn cà o, khi nghÄ© đến vị thÆ¡m ngon cá»§a ngô non, cáºu gá»i:
- Chị Son-i ơi!
Không có tiếng đáp lại.
- Chị Son-i! Son-i!
Cáºu bé vẫn gá»i: trong tiếng kêu có lẫn tiếng nức nở. Lát sau cáºu lại bắt đầu gá»i dồn dáºp. Kêu gà o má»™t lúc cáºu bé nhá»› đến chiếc kÃnh, cáºu sá» xem chiếc kÃnh có còn ở trên mÅ©i không. LÅ© châu chấu thì giãy giụa và leo lên cháºm chạp; thỉnh thoảng cáºu lại phải kéo cái lÅ© châu chấu ấy xuống trong khi vẫn ti tỉ khóc vì cô quạnh. Mây Ä‘en trôi cháºm chạp trên bầu trá»i. Những con én chao Ä‘i chao lại trong mây cứ như những váºt sẫm Ä‘ang bay. Cáºu bé thấy má»™t đám mây giống hình con ngá»±a. Cà ng nhìn cà ng thấy giống. Cáºu nghÄ© tháºt tuyệt vá»i biết chừng nà o nếu như cáºu có thể bay được trong mây. Cáºu lại bá»—ng nhá»› đến chiếc kÃnh và lại sá» tay lên mắt tìm má»™t lần nữa. Và má»™t lần nữa cáºu lại gà o lên:
- Chị Son-i ơi!
Có con dế gáy trong bụi cây bên cạnh. Cáºu bé tưởng rằng con dế nhại mình. Cáºu lại cà ng gà o lên to hÆ¡n:
- Chị Son-i ơi!
“Chị Son-i Æ¡i!" - Con dế như nhại lại. Ung-a bá»±c tức con dế. Cáºu quát lên:
“Mà y chỉ là má»™t con rệp con chết tiệt!" Cáºu đứng lên, bước ra khá»i chiếc thang và đi đến chá»— bụi ráºm mà cáºu cho rằng tiếng con dế ở đó phát ra. Cáºu bé Ä‘i rón rén, nhìn Ä‘i nhìn lại nhưng không thấy con dế đâu. Sau đó cáºu bắt đầu tìm kỹ hÆ¡n, xem xét kỹ từng bụi cây, từng ngá»n cá». à nó Ä‘ang lén bò quanh má»™t cây cá», trông to hÆ¡n con cà o cà o, bụng phệ và , cái Ä‘uôi như sừng. Äây đúng là má»™t con dế rồi. Ung-a khum khum lòng bà n tay và bằng má»™t cá» chỉ tháºt nhanh, con dế đã nằm gá»n trong lòng bà n tay cáºu bé. Con dế đá lung tung má»™t cách tuyệt vá»ng là m Ä‘au tay cáºu bé. Cẩn tháºn, Ung-a hé má»™t ngón tay, rồi má»™t ngón nữa để nhìn con dế cho rõ. Bất thình lình con dế cắn ngón tay cáºu. Ung-a kinh ngạc xòe tay ra, con dế biến mất vá»›i má»™t tiếng búng nhẹ. Ung-a nhìn xuống tay mình và thấy lòng bà n tay mình dÃnh má»™t giá»t nước dãi Ä‘en như má»±c, và hai vết đỠở đầu ngón tay như kim châm. Nhìn thấy vệt đỠtrên tay, Ung-a ngồi ngay xuống thang và gà o lên. Cà ng nhìn cà ng thấy Ä‘au. Cáºu bé gà o khóc, nước mắt trà n trá», nhìn ngón tay Ä‘au và há»… cứ nhìn đến ngón tay Ä‘au là cáºu bé lại gà o lên gấp đôi má»™t cách vô vá»ng. Thế rồi cáºu lại sá» xem chiếc kÃnh có còn ở chá»— cÅ© không và tiếp tục đẩy lÅ© châu chấu xuống dây. Má»™t con diá»u hâu bay phÃa trên đầu, lượn vòng hai lần trên cánh đồng kê. Những bông kê bắt đầu lay động rồi ráºp rá»n vá» phÃa cáºu bé.
- Ung-a thân yêu!
Son-i cuối cùng đã trở vá» vá»›i cáºu. Cặp má cô đỠhồng và lúc nà y cáºu bé cảm thấy cô tháºt xinh đẹp. Äôi mắt cô mượt mà , má»m mại.
- Có chuyện gì váºy Ung-a? Sao em khóc?
Ung-a quệt nước mắt và giơ ngón tay lên cho cô xem.
- Sao váºy?
- Con dế nó cắn em.
Son-i thổi là n hÆ¡i ấm áp và o vết đỠvà quay lưng lại cho Ung- a bám và o. Cô bảo ngô chưa sáºm hạt cho nên cô không bẻ vá» bắp nà o cho Ung-a nhấm nháp cả. Rồi bỠý định Ä‘uổi chim sẻ, cô bắt đầu Ä‘i đưá»ng tắt vá» nhà .
- Em quý ai nhất hả Ung-a? - Son-i ngoái cổ lại há»i.
- Chị Son-i, em quý chị Son-i nhất. Cô gái cõng Ung-a chặt hơn:
- Và chiá»u nay em ở đâu?
- Em đi ra đồng đuổi chim sẻ.
- Vá»›i ai?
- Với chị Son-i và anh của anh Y-on-ki. Son-i dừng lại.
- Không, em không được nói như váºy. Em chỉ Ä‘i cùng vá»›i má»™t mình chị Son-i thôi. Có đúng thế không?
- Nhưng anh Y-on-ki cũng ở đó.
- Không, không. Em phải ghét anh của Y-on-ki. Em đã không đi cùng với anh ta, bởi vì em ghét anh ta. Có phải thế không?
- Nhưng chẳng phải là anh ấy cho em chiếc kÃnh hay sao?
- Không, em phải ghét anh ấy. Chị ghét anh ấy. Em cÅ©ng ghét anh ấy, có phải thế không? Cáºu bé vẫn im lặng.
- Anh cá»§a Y-on-ki không có ở đó phải không ? Cáºu bé vẫn im lặng. Son-i đặt cáºu bé xuống mặt đưá»ng giữa hai ruá»™ng lúa.
- Váºy thì chị không cõng em nữa đâu. Từ nay trở Ä‘i chị không cho em má»™t cái gì nữa, - cô nhìn Ung-a giáºn dá»—i nói. Cô nhấc chiếc kÃnh khá»i mÅ©i cáºu rồi xé thà nh từng mảnh. Ung-a không hiểu tại sao Son-i lại xá» tệ vá»›i cáºu như váºy và cáºu thấy buồn. Cáºu rÆ¡m rá»›m nước mắt cảm thấy bÆ¡ vÆ¡, không hiểu tại sao Son-i lại giáºn dữ đến thế. Son-i quay Ä‘i, bước vá» phÃa nhà mặc cho cáºu bé Ä‘i theo. Nhiá»u lúc cô ngoảnh lại giáºn dữ nhìn cáºu bé.
Há» Ä‘i im lặng. Bá»—ng dưng cô gái im lặng quỳ xuống lấy mép váy lau nước mắt cho cáºu bé. Rồi cô lại chìa lưng cho Ung-a. Ngay khi Ung-a vừa bám và o lưng Son-i, thì cô lại bảo:
- Em ghét anh Y-on-ki có phải không?
- Phải.
- Em ghét anh ta. Anh ta không đi cùng với chị em mình hôm nay, có phải không?
- Phải.
- Em chỉ đi ra cánh đồng với chị Son-i thôi, có phải không?
- Phải, phải.
- Chị quý Ung-a hơn tất cả.
- Em cÅ©ng quý chị Son-i nhất. Nói xong em nhặt và i ngá»n cá» khô bám và o tóc Son-i. Tối hôm đó lúc Ä‘i ngá»§ Ung-a vẫn cứ nghÄ© mãi vá» chiếc kÃnh bẹ ngô, thấy hÆ¡i là lạ vá» chiếc thang ba chân cá»§a anh trai Y-on-ki đã để sẵn ở ruá»™ng kê. Dù sao thì sáng ngà y hôm sau cáºu bé cÅ©ng quên hết má»i chuyện và nhiá»u năm nữa cáºu bé má»›i nhá»› lại chuyện nà y.
|

18-11-2008, 09:07 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chiếc bút chì Ä‘á»
Tác giả: Ali Majid
Truyện ngắn Malaysia
Hết giá» ra chÆ¡i, thầy Gia-man Ä‘i đến lá»›p há»c. Há»c sinh thấy thầy đến, vá»™i chạy vá» chá»— và ngồi im. Lá»›p hoà n toà n yên lặng. Thầy đứng ở cá»a. Thấy tất cả đã tráºt tá»±, thầy từ từ bước và o lá»›p. Bước chân thầy vang lên trong im lặng. Bá»n trẻ cứ luôn luôn nhìn trá»™m đôi già y Ä‘en bóng cá»§a thầy.
- Các bạn đứng! Nghiêm!
Trưởng lá»›p hô. Tất cả đứng dáºy. Em thì đứng chệch sang má»™t bên, em thì ngả vá» phÃa trước, em thì đứng má»™t chân, có má»™t số thì ná»a đứng ná»a ngồi, trong khi má»™t số khác vẫn còn nhai nốt miếng bánh ăn dở.
- Chúc thầy má»i sá»± tốt là nh!
Ba mươi lăm há»c trò đồng thanh hô vang như sấm.
- Tôi cÅ©ng chúc các em như váºy. Các em hãy ngồi xuống! Lấy sách địa ra!
Lá»›p há»c rất nóng. Äông trẻ trong má»™t căn phòng nhá» như thế lại cà ng là m lá»›p nóng hÆ¡n. Thầy Gia-man Ä‘i vá» chá»— cá»§a mình, lau mồ hôi trên mặt và ngồi xuống. Thấy thầy đã ngồi, trưởng lá»›p lên chá»— thầy và nói:
- Thưa thầy, giỠra chơi ban nãy có mấy bạn đánh nhau.
- Ai váºy? Há»c sinh lá»›p nà o thế?
Thầy Gia-man lo lắng há»i. Hôm đó là thứ tư - ngà y trá»±c trưá»ng cá»§a thầy Gia-man. Thầy chịu trách nhiệm vá» tất cả các việc xảy ra hôm ấy.
- Thưa thầy, ở lá»›p ta ạ - trưởng lá»›p trả lá»i.
- Ai đấy?
- Da-hÃt và Äâu-la ạ!
Tất cả há»c sinh trong lá»›p quay lại nhìn Da-hÃt và Äâu-la. Rồi chúng lại nhìn thầy Gia-man. Từ góc lá»›p báºt lên tiếng khóc nức nở. Các há»c sinh quay lại phÃa đó và thấy Äâu-la Ä‘ang khóc.
- Da-hÃt! Äâu-la! Lên đây!
Thầy giáo ra lệnh má»™t cách hăm dá»a. Há»c sinh có thể nháºn thấy bất cứ má»™t thay đổi nà o trong giá»ng nói cá»§a thầy và hiểu rõ ý nghÄ©a cá»§a nó. Hai em há»c sinh phạm lá»—i bước lên. Chúng sợ hãi và bối rối. Äâu-la bước đằng sau Da-hÃt và lại cà ng khóc nhiá»u hÆ¡n nữa.
- Tại sao các em đánh nhau?
Không má»™t ai trả lá»i. Chỉ nghe tiếng nức nở cá»§a Äâu-la. Các em khác chăm chú theo dõi và im lặng.
- Tại sao các em đánh nhau? Thầy há»i lại.
- Thưa thầy, bạn Äâu-la ăn cắp bút chì cá»§a em ạ! Da-hÃt mách.
- Thưa thầy không phải, bạn ấy nháºn bút chì cá»§a em là cá»§a bạn ấy.
- Äâu-la xen và o.
- Thế cái bút thực là của ai?
- Thưa thầy, cá»§a em ạ. Da-hÃt vá»™i đáp lại.
- Thưa thầy cá»§a em S Äâu-la nói ngay sau đó.
- Äâu-la, em vá» chá»— mang cái bút chì đỠlên đây!
Thầy Gia-man bảo. Äâu-la Ä‘i nhanh vá» bà n em. Em lục túi, tìm bút rồi lại mang lên. Em đã thôi khóc.
Thầy Gia-man cầm bút nhìn chằm chằm và o cái bút, cố tìm cách phân xá».
- Nà o, sao em lại cho rằng cái bút nà y là của em?
- Thưa thầy, ở bút có vết đánh dấu bằng dao ạ.
Äâu-la nói quả quyết.
- Còn em, Da-hÃt?
- Ờ, á»... thưa thầy ở bút có đánh dấu bằng dao ạ.
- Thưa thầy bạn ấy nói dối ạ.
- Thế em khắc chữ gì trên bút hả Da-hÃt?
- Ờ, á»... Em lắc đầu.
- Thế còn em, Äâu-la?
- Thưa thầy chữ Ä. Chữ đầu tiên cá»§a tên em ạ.
- Äúng, váºy thì bút chì nà y là cá»§a Äâu-la. Da-hÃt mắc ba lá»—i: ăn cắp, nói dối và đánh nhau. Tá»™i cá»§a em phải phạt ba roi.
Da-hÃt bị thầy đánh ba roi. Mặt em đỠbừng và em trợn tròn mắt nhìn thầy. Rồi em quay vá» chá»— cá»§a mình. Em có vẻ rất buồn và nước mắt ròng ròng. Thầy Gia-man tá»± hà o là đã giải quyết tốt vụ đánh nhau. Thầy bắt đầu bà i há»c tiếp theo như thưá»ng lệ. Sau khi há»c sinh đã ngồi là m bà i táºp, thầy ngồi xuống ghế cá»§a mình và nghỉ ngÆ¡i. Thầy tranh thá»§ Ä‘á»c sách. Lúc đầu thầy Gia-man Ä‘ang mải Ä‘á»c, Da-hÃt rón chân Ä‘i đến chá»— Äâu-la ngồi. Em nhìn chòng chá»c và o đối phương má»™t cách dữ tợn.
- Mà y nói láo!
- Ha ha. Thế là mà y bị xơi ba roi.
- Mà y lấy bút chì cá»§a tao. Mà y đánh dấu và o rồi bảo là cá»§a mà y. Láu tháºt.
Da-hÃt đấm và o vai Äâu-la. Äâu-la ngã ngá»a ra sau ghế. Em la lên và Da-hÃt nhanh chóng lẻn vá» chá»— mình.
- Có chuyện gì váºy?
Thầy Gia-man ngẩng đầu lên. Rồi thầy đặt sách xuống bà n và đi đến chá»— hai em há»c sinh.
- Thưa thầy, bạn Da-hÃt đánh em ạ.
Äâu-la mách thầy. Thầy Gia-man gá»i Da-hÃt lên, Da-hÃt cháºm chạp Ä‘i lên.
- Em là m gì váºy?
- Bạn ấy lấy bút chì của em và ...
- Tôi há»i, em vừa là m gì xong?
- Không là m gì ạ. Bạn ấy lấy bút chì của em, xong...
- Không, không. Tôi không há»i em thế. Tôi há»i em vừa là m gì xong? Em có hiểu không?
Thầy Ä‘áºp và o mÅ© Da-hÃt. Bụi bay ra, mÅ© xụp xuống mắt và mÅ©i em.
- Em vừa đấm Äâu-la phải không?
Da-hÃt lặng thinh, em nhìn thẳng và o mắt thầy.
- Có hay không?
Thầy Gia-man gần như gầm lên. Da-hÃt đâm lúng túng. Mặt em nhăn nhó:
- Bạn ấy lấy bút chì của em, xong bạn ấy cạo sơn đi và đánh dấu và o.
- Tôi bảo em là tôi không há»i chuyện lấy bút chì. Tốt hÆ¡n là em hãy nháºn lá»—i đánh Äâu-la Ä‘i!
Chú bé im lặng. Chỉ có mắt là chớp chớp như một con thằn lằn say vôi. Mặt em tỉnh khô.
- Nháºn lá»—i Ä‘i! Äồ ngu!
Nhưng Da-hÃt vẫn im lặng và đứng chôn chân như má»™t cây cổ thụ. Thầy quát nhưng em tá» ra không có phản ứng.
- Äúng rồi. Nháºn lá»—i Ä‘i! Nháºn lá»—i Ä‘i!
Thầy Gia-man véo tai Da-hÃt. Các há»c sinh khác Ä‘á»u bá» sách ngẩng lên xem tấn thảm kịch xảy ra giữa thầy vá»›i Da-hÃt.
- Em đã đánh Äâu-la ạ!
Da-hÃt nháºn. Giá»ng em yếu á»›t. Em cảm thấy như mình bị lừa. Äâu-la mỉm cưá»i đắc thắng.
- Ừ thế có tốt hơn không? Em có là m thế nữa không?
Thầy Gia-man túm chặt và kéo tai Da-hÃt; Da-hÃt phải cố bấm chân cố giữ thăng bằng. Mặt và tai em đỠdừ do Ä‘au và luống cuống.
- Không ạ.
Em nói lý nhÃ. Äó là dấu hiệu chứng tá» em bị thua. Lúc vá» chá»—, em nhìn Äâu-la trừng trừng. Răng em nghiến lại. Em không thể chịu đựng được lâu hÆ¡n. Äôi lúc em như cảm thấy Ä‘ang bóp cổ
Äâu-la. Da-hÃt không thể chịu được khi thấy kẻ lấy cắp bút cá»§a mình bình an vô sá»±. HÆ¡n nữa kẻ cắp lại được thầy bênh. Da-hÃt thÃch cái bút chì lắm vì nó là kết quả sáng kiến cá»§a em. Chiếc bút chì rất đặc biệt, dà i gấp đôi những cái bút chì thông thưá»ng và mà u đỠcá»§a nó rất đẹp. Ở Ä‘uôi bút có má»™t cái móc cà i bằng nhá»±a. Cái tẩy chì có thể tháo ra khá»i móc cà i nhá»±a đó và cÅ©ng to lá»›n khác thưá»ng.
Má»›i lần đầu tiên nhìn thấy cái bút treo bán ở cá»a hà ng, em đã thÃch ngay. Em muốn có cái bút chì đặc biệt đó. Trên đưá»ng vá» nhà , em cứ tưởng tượng tháºt tá»± hà o biết bao nhiêu nếu cái bút chì đó là cá»§a em.
- Bút nà y hẳn là viết được hÆ¡n má»™t năm. - Em lẩm bẩm. Má»—i khi thầy Gia-man ra câu há»i cho cả lá»›p, Da-hÃt giÆ¡ tay lên thầy không nhìn thấy, em cảm thấy khổ sở vì không thể bá»™c lá»™ được khả năng cá»§a mình. Song em không trách thầy.
- Mình bé quá, - em tá»± nhá»§, - chẳng ai trông thấy mình cả. Nhưng nếu em có cái bút chì đỠthì nó có thể giúp em được. Em sẽ giÆ¡ cao cái bút chì lên là m thầy giáo phải chú ý. Rồi thầy sẽ gá»i em. Ngoà i ra, cái tẩy khá to có thể đủ để cho các bạn mượn. Nếu các bạn có mượn cÅ©ng không phải suy nghÄ© gì. Cái bút sẽ là m cho em tá»± hà o. Nhưng cái bút chì giá bao nhiêu đã? Em chạy lá»™n lại cá»a hà ng để xem giá.
- Bác Æ¡i, cái bút chì nà y bao nhiêu váºy? - Em há»i ngưá»i bán hà ng.
- Rẻ thôi, chỉ có năm mươi xu.
Da-hÃt nhún vai. Em chỉ có má»—i mưá»i xu. Nhưng em không hết há vá»ng, có thể là em có tiá»n chăng? Em chạy vá» nhà và nói vá»›i bà là em muốn mua cái bút chì đó.
- Thế cháu chả đã có bút chì rồi sao, Da-hÃt?
- Có, nhưng ngắn quá bà ạ.
- Bút chì ngắn thì có sao đâu? Chúng ta đâu phải già u có gì?
- Thầy giáo cứ hay kêu là bút chì cá»§a cháu ngắn như lông mÅ©i thầy váºy.
Bà em chỉ còn có má»—i hai đô la. Sắp đến ngà y “các báºc cha mẹ" ở trưá»ng, và hai đô la phải để dà nh đến ngà y long trá»ng đó.
- Bà có ý nà y, Da-hÃt ạ. Có phải ngà y kia là ngà y nghỉ không nhỉ?
- Vâng, thưa bà . Cháu sẽ không phải đến trưá»ng.
- Cháu hãy theo bác cháu Ä‘i rạch má»§ cao su ở đồn Ä‘iá»n. Cháu có thể vét má»§ cao su được đấy.
Da-hÃt đồng ý. Em đã kiếm được năm mươi xu, và em sẽ cố mua cả má»™t cái thước nữa. Cái thước cÅ© cá»§a em bị xÆ¡ ra cứ như lưỡi cưa ấy. Cuối cùng thì cái bút chì đã thuá»™c vá» em. Thá»i gian đầu cầm nó, em run run vì sung sướng. Em mỉm cưá»i và tưởng như Ä‘ang kể vá»›i má»i ngưá»i vá» cái bút khác thưá»ng cá»§a mình. ở trưá»ng em tá»± hà o cho các bạn xem cái bút chì.
Má»™t số bạn chia sẻ niá»m vui vá»›i em, trong khi má»™t số khác không khá»i có chút ghen tỵ. Mấy ngà y sau thì cái bút chì biến mất. Da-hÃt rất buồn. Em kể tất cả vá»›i các bạn, song chúng cÅ©ng chẳng an á»§i được em. Và ngay ngà y hôm sau em thấy Äâu-la viết bằng cái bút chì dà i. Chiá»u dà i cá»§a nó đúng bằng chiá»u dà i bút em đã mất. Nhưng bút cá»§a Äâu-la nhìn hÆ¡i lạ má»™t chút. Mà u sÆ¡n đỠđã bị cạo Ä‘i.
- Cáºu lấy bút nà y ở đâu ra đấy, Äâu-la? Da-hÃt há»i.
- Bố tớ mua cho tớ hôm qua.
- Thế sao cáºu lại cạo sÆ¡n cá»§a nó Ä‘i?
- Sao cáºu lại muốn bút tá»› như bút cáºu được?
- Tớ vừa bị mất bút.
- Tá»› cạo sÆ¡n Ä‘i thì sao? Cáºu định bảo tá»› ăn cắp chứ gì?
- ÄÆ°a tá»› xem nà o?
- Không, không được.
- Tớ nhìn thấy cái tẩy bị mòn rồi.
- Tớ dùng nó đấy.
- Cáºu đã tẩy nhiá»u thế rồi à ?
- Tối hôm qua tá»› tẩy nhiá»u.
- Äây là bút cá»§a tá»›, tá»› nháºn ra rồi.
- Không, không phải, bố tớ mua cho tớ.
- Thế mua hết bao nhiêu tiá»n?
- Là m sao mà tớ biết được.
- Bố cáºu phải bảo cáºu chứ!
- Tớ không biết.
- Nếu bố cáºu mua tháºt, thì thế nà o cáºu cÅ©ng phải há»i giá cá»§a nó rồi.
- Thôi đủ rồi.
Äâu-la cố dứt ra, nhưng Da-hÃt giữ em lại.
- Còn Ä‘iá»u nà y nữa, nếu bố cáºu má»›i mua nó tối hôm qua, sao nó lại ngắn váºy?
Äâu-la không trả lá»i. Em muốn chạy. Nhưng Da-hÃt giữ chặt lấy vai em.
- Mà y ăn cắp bút chì cá»§a tao. Da-hÃt quát lên.
- Không phải.
- Äúng. Äây là bút cá»§a tao.
Da-hÃt định chá»™p lấy cái bút. Äâu-la đấm em và em ngã xuống đất. Da-hÃt vùng đứng dáºy và chúng bắt đầu đánh nhau. Các em khác vây xung quanh hò hét và cổ động hai địch thá»§. Da- hÃt bị thua vì bé hÆ¡n Äâu-la! Bây giá» em lại bị thua ở lá»›p và thầy Gia-man tin Äâu-la và phạt Da-hÃt. Chuông cáo tan há»c vang lên. Da-hÃt chạy ra khá»i lá»›p. Thầy Gia-man cố gá»i em quay lại, nhưng em chẳng chú ý. Khi đến cá»a, em lấy hết sức đạp cá»a tháºt mạnh. Thầy Gia-man hét gá»i em lần nữa. Da-hÃt vẫn lá» thầy. Em vướng chân đá phải cháºu hoa ở chân tưá»ng. Cháºu vỡ, em chạy biến Ä‘i như má»™t chú ngá»±a hoang. Em dừng lại ở má»™t ngã tư. Ngoái nhìn bên phải, bên trái xong, em chui và o má»™t lùm cây gần đó và đợi Äâu-la. Cuối cùng Äâu-la Ä‘i đến gần và Da-hÃt nhảy xổ từ chá»— nấp ra như má»™t con hổ đói. Äâu-la ngã xuống, Da-hÃt đấm và o cằm và bụng em. Các bạn cố kéo hai em ra nhưng không được. Da-hÃt ra sức đánh bạn. Em bị thâm tÃm mặt mà y và bị chảy máu. Nhưng em đã thắng, Da-hÃt mở túi Äâu-la ra, lục tìm cái bút chì, bẻ thà nh nhiá»u mẩu rồi tung các mẩu đó xuống sông. Sau đó em chạy vá» nhà . VỠđến nhà , em Ä‘i tìm bà . Nhìn thấy bà , em ôm chặt lấy bà và rúc đầu và o vạt áo cá»§a bà . Rồi em khóc cho hả lòng. Äêm đó Da-hÃt bị ốm. Trong lúc mê ngá»§, em nhiá»u lần khóc thét lên vá» chuyện bút chì. Bà em chăm sóc em suốt đêm. Em sốt ba ngà y liá»n. Em bị sút cân và trông cà ng quắt Ä‘i. Khi đã bình phục, em lại Ä‘i há»c. Nhưng bây giá» em không hiá»n là nh như trước đây. Em thay đổi hẳn. Cứ khoảng năm phút lại nghe tiếng há»c sinh thầy Gia- man mách:
- Thưa thầy, nhìn bạn Da-hÃt kìa. Bạn ấy trêu em ạ.
- Thưa thầy, Da-hÃt kéo tóc em ạ.
- Thưa thầy, Da-hÃt vẩy má»±c và o mÅ©i em ạ.
- Thưa thầy, Da-hÃt đánh em ạ. Lúc nà o cÅ©ng là Da-hÃt.
- Da-hÃt! Vá» chá»— em Ä‘i!
Thầy Gia-man ra lệnh. Thầy Gia-man không thể chịu được những rắc rối mà Da-hÃt gây nên. Khi thầy không chịu được nữa, thầy Ä‘uổi Da-hÃt ra khá»i lá»›p.
- Bây giỠem thà nh quỷ sứ à ?
Da-hÃt chỉ nhÃu lông mà y. Em nhìn qua đầu thầy như không có gì xảy ra. Tháºm chà em có vẻ khoái chÃ.
- Nếu em không có sách vở và bút chì thì em có thể vỠnhà ngay được đấy! Ở đây em chỉ là đồ quỷ sứ.
Tháºt là má»™t tai há»a. Lá»i sỉ nhục cá»§a thầy không có hiệu quả gì đối vá»›i em. Mặt Da-hÃt lì lì và không tá» ra xúc động gì cả. Thỉnh thoảng em nhìn chằm chằm thẳng và o mắt thầy như thách thức.
- Äứng đấy cho đến lúc tan há»c!
Thầy Gia-man ra lệnh. Da-hÃt đứng ở góc lá»›p. Nhưng lòng em có vẻ khoan khoái, nụ cưá»i nở trên môi em. Äiá»u nà y cà ng là m thầy Gia-man thêm tức. Má»™t hôm, Äâu-la đợi em trên đưá»ng vá» nhà . May thay, Da-hÃt đã có má»™t cái gáºy trong tay.
- Äừng đến gần tao, Äâu-la. Tao sẽ đánh đấy!
Da-hÃt vung gáºy và o mặt Äâu-la. Äâu-la không dám đến gần. Nhưng Äâu-la không hết hi vá»ng. Em cÅ©ng Ä‘i tìm má»™t cái gáºy. Thấy Äâu-la sắp tìm được gáºy, Da-hÃt ba chân bốn cẳng chạy vá» nhà . Tối hôm đó, em há»i xin bà cô Ãt tiá»n. Em nói em muốn mua quyển sách. Nhưng khi đến hiệu sách, em nhìn thấy cái bút chì đỠvà bá»—ng cảm thấy buồn. Sau đó em quyết định không cần sách nữa. Em nhìn thấy con dao dÃp trong quầy và lấy tiá»n sách mua dao. Dao có thể bảo vệ cho em khá»i bị Äâu-la Ä‘e dá»a. Và nhỠđó em có thể là m được nhiá»u việc khác. Em mà i dao cẩn tháºn. Từ hôm đó, em đến trưá»ng chẳng chú ý gì đến há»c hà nh cả. Em thÃch phá rối các bạn khác và không cho chúng há»c. Em đổ dầu và o bể cá trong góc khoa há»c. Em nhổ các cây Ä‘áºu và cây dương xỉ lên. Em phá các tiêu bản côn trùng. Bây giá» em thấy mình được tá»± do và thá»a mãn. Em luôn bị phạt vì tá»™i quấy rối. Da-hÃt dÅ©ng cảm nháºn tất cả má»i hình thức phạt. Äôi khi sá»± dÅ©ng cảm cá»§a Da-hÃt là m thầy Gia-man không tin cả ở chÃnh mình. Dưá»ng như các lần phạt Ä‘á»u vô hiệu. Má»—i khi bị phạt, em lại lần con dao ở trong túi. Dưá»ng như con dao đã cho em sức mạnh. Sau những lần bị phạt trở vá» chá»— cá»§a mình, em tá» ra thách thức bằng cách đâm dao và o bà n. Con dao dá»±ng đứng và rung lên bần báºt. Da-hÃt tưởng tượng là dao Ä‘ang đâm và o ngá»±c thầy Gia-man. Em mỉm cưá»i. Thầy Gia-man đã nhìn thấy Ä‘iá»u Da-hÃt là m nhưng lá» Ä‘i nhìn sang chá»— khác.
Má»™t hôm Da-hÃt dùng dao là m Äâu-la bị thương. Äây là má»™t trưá»ng hợp nghiêm trá»ng nên Da-hÃt và Äâu-la bị đưa đến gặp thầy hiệu trưởng. Thầy Gia-man đỠnghị đưa Da-hÃt đến trưá»ng cải tạo. Äâu-la được phép vá» lá»›p nhưng Da-hÃt bị giữ lại để nói chuyện vá»›i thầy hiệu trưởng. Thầy hiệu trưởng nhìn Da-hÃt rất lâu. Những Ä‘iá»u thầy Gia-man cáo cáo hiện ra trong đầu thầy hiệu trưởng. Thằng bé đã Ä‘áºp cá»a, là m vỡ cháºu hoa, đánh nhau, quấy rối các bạn khác, không chịu há»c hà nh gì cả và bây giá» thì dùng dao đâm Äâu-la bị thương. Nhưng có Ä‘iá»u đáng suy nghÄ© là trước đây, má»i ngưá»i Ä‘á»u biết Da-hÃt là má»™t há»c sinh hiá»n là nh và lá»… độ. Thầy hiệu trưởng đằng hắng. Thầy cố tìm những lá»i thÃch hợp để bắt đầu câu chuyện vá»›i Da-hÃt. Thầy giả vá» tìm dao để gá»t bút chì cá»§a thầy.
- Em có dao không hả Da-hÃt?
Thầy mỉm cưá»i há»i. Da-hÃt lắc đầu.
- Nếu em có, là m ơn cho thầy mượn với. Bút chì của thầy bị cùn.
Da-hÃt không biết là m thế nà o. Em sợ thầy hiệu trưởng.
Dưá»ng như bị bắt buá»™c phải là m, em cho tay và o túi lấy dao ra. Em đưa dao cho thầy và thầy mỉm cưá»i cầm lấy.
- Dao cá»§a em rất sắc, phải không Da-hÃt?
Da-hÃt gáºt đầu.
- Sao em lại cần phải có dao sắc như váºy?
- Ờ, Äâu-la... Em lắc đầu.
- Em giáºn Äâu-la phải không?
- Vâng ạ.
- Em sợ bạn ấy à ?
- Vâng ạ.
- Thế Äâu-la đã là m gì em váºy?
- Bạn ấy ăn cắp bút chì của em xong rồi...
Da-hÃt bị xúc động. Rồi em khóc. Em nhá»› tá»›i cái bút chì mà em thÃch biết bao đã bị Äâu-la ăn cắp. Em nhá»› em đã lấy tay bẻ nó như thế nà o. Thầy hiệu trưởng nói dịu dà ng như chÃnh bà cá»§a Da- hÃt. Bà em tốt bụng, chắc thầy cÅ©ng tốt như váºy. Những ý nghÄ© nà y là m em khóc nức nở hÆ¡n.
- Da-hÃt! Thầy sẽ xem lại việc nà y. Nếu Äâu-la sai, em muốn là m gì bạn.
- Thưa thầy em không muốn gì ạ. Em chỉ muốn thầy Gia- man hiểu cái bút đó là cá»§a em, không phải cá»§a Äâu-la ạ.
Em trả lá»i trong tiếng nấc.
- ÄÆ°á»£c thôi. Bây giá» em có thể vá» lá»›p.
Sau khi Da-hÃt Ä‘i ra, thầy hiệu trưởng đến gặp thầy Gia- man. Rồi cả Da-hÃt và Äâu-la bị đưa đến gặp thầy hiệu trưởng để thầy há»i lại cặn kẽ. Cuối cùng Äâu-la nháºn hết má»i chuyện vá» việc lấy cắp bút chì. Thầy hiệu trưởng khẽ nói vá»›i thầy Gia-man:
- Anh đánh em ấy là đánh oan. Và tôi cho rằng cái đó khiến em nghÄ© tá»›i cha mình. Có lẽ anh không biết: bố Da-hÃt là má»™t ngưá»i hung dữ. Có thể Da-hÃt thấy ở trong anh ngưá»i bố mà em ghét.
Rồi thầy quay vá» phÃa Da-hÃt nói:
- Chúng tôi lấy là m tiếc vì đã không hiểu đúng sá»± việc xảy ra. Äể thầy sẽ mua cho em má»™t cái bút khác giống như cái bút cÅ© cá»§a em.
Sau những lá»i ấy, thầy Gia-man mỉm cưá»i và gáºt đầu, Äâu-la có vẻ ngượng ngáºp. Còn tình cảm Da-hÃt thì tháºt khó nói: vui, buồn hay cảm kÃch. Tất cả những tình cảm đó lẫn lá»™n trong lòng. Em đã cảm thấy như chiếc bút chì đỠmá»›i Ä‘ang nằm trong tay mình rồi.
|

18-11-2008, 09:10 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Mai-a và con dê nhá»
Tác giả: Ramesh Bikal
Truyện ngắn Nepal
Dưới chân núi Hi-ma-lay-a hùng vÄ© có má»™t là ng rất nhá», chỉ có tám hoặc mưá»i ngôi nhà được bao quanh bằng các bụi ráºm và cây xanh. Trong số đó có má»™t ngôi nhà nhá». Nhà quét vôi trắng, phần dưới bằng đất sét mà u đỠvà lợp rÆ¡m và ng. Äó là nhà cá»§a cô bé Mai-a. Mai-a rất xinh. Em khoảng mưá»i tuổi. Em ở vá»›i bố mẹ và hai con váºt yêu quý cá»§a em là Khai-Æ¡, má»™t con chó nâu và Tin- can, má»™t con dê Ä‘en nhá» hiếu động. Tên dê là Tin-can vì nó có những đốm trắng ở tai, Tin-can, có nghÄ©a là những đốm trắng. Nhưng Mai-a lại thưá»ng gá»i nó là Mu-nÆ¡ và Mu-nÆ¡ có nghÄ©a là con dê nhá». Mu-nÆ¡ là má»™t con dê rất tinh nghịch và láu lỉnh, Mai-a muốn nó phải tháºt hiá»n, nhưng Ãt khi nó chịu vâng lá»i em.
Nó cứ hay bị lạc và Mai-a không thÃch thế. Vì váºy em là m má»™t cái chuồng nhỠđể có thể nhốt Mu-nÆ¡ lúc em vắng nhà . Mai-a sợ rằng má»™t ngà y nà o đó, tÃnh tinh nghịch cá»§a con dê sẽ có thể gây nguy hiểm cho nó thá»±c sá»±. Em lo lắng vì con chó rừng gian ác đã ăn thịt má»™t con dê khác trong là ng cách đây má»™t tuần. Bây giá» thì nó lại đợi dịp để bắt con dê cá»§a Mai-a. Mai-a giữ gìn con Mu-nÆ¡ rất cẩn tháºn để chó dữ không ăn thịt được nó. Nhưng con dê tinh nghịch lại chẳng để ý má»™t tý nà o đến sá»± săn sóc cá»§a Mai-a. Há»… Mai-a vừa Ä‘i khuất là nó lại ra khá»i chuồng ngay. Rồi nó lang thang khắp là ng quấy rối. Nó tung tăng đây đó, nhảy nhót từ mô đất nà y sang mô đất khác. Thỉnh thoảng nó còn nhảy ra khá»i là ng để gặm cá». Mu-nÆ¡ thÃch thú được chạy ra khá»i là ng. Vâng lá»i cô chá»§ tốt bụng, con chó Khai-Æ¡ cố giữ Mu-nÆ¡ và bắt nó ở nhà , nhưng nó cÅ©ng chẳng thèm để ý. Khai-Æ¡ đáng thương chỉ còn biết đứng nhìn con dê con nhảy nhót. Khi Mai-a Ä‘i há»c vá» em thưá»ng thấy Mu-nÆ¡ đã bị mắc má»™t chuyện lôi thôi gì đó. Thỉnh thoảng, khi thấy dê con sổng chuồng thì em lo lắng và đi tìm nó, vừa Ä‘i vừa gá»i:
- Mu-nơ, Mu-nơ. Có cái cho mà y ăn đây nà y.
Còn Khai-Æ¡ đáng thương thì vẫy Ä‘uôi lẽo đẽo sau Mai-a. Äôi mắt nó ra chiá»u biết lá»—i vì nó nghÄ© rằng nó phải chịu trách nhiệm. Mặc dầu dê con gây ra những chuyện rắc rối, Mai-a vẫn yêu nó vá»›i cả tấm lòng cá»§a mình. Mu-nÆ¡ và Khai-Æ¡ là những váºt duy nhất Mai-a có thể gá»i là cá»§a em và em tá»± hà o vá» chúng. Vì váºy, việc chăm sóc chúng đối vá»›i em rất quan trá»ng. Em được bố mẹ cho con Mu-nÆ¡ trong má»™t trưá»ng hợp đặc biệt. Em rất yêu nó và có thể tha thứ cho nó bất cứ tá»™i gì. Khi tan há»c vá», Mai-a thưá»ng nhá»› Ä‘em cho con Mu-nÆ¡ Ãt rau xanh, mặc dù chưa chắc em đã tìm thấy nó trong chuồng cá»§a nó. Nếu thấy Mu-nÆ¡ trong chuồng là em rất mừng. Mu-nÆ¡ nhảy cẫng đón Mai-a. Mai-a bế con dê nhá» lên ôm nó và cho nó má»™t thứ gì đó ngon để ăn. Nếu không thấy Mu-nÆ¡, Mai-a thoáng buồn và bắt đầu lo lắng há»i Khai-Æ¡.
- Hãy nói cho chị đi, Khai-ơ, có chuyện gì đã xảy ra với con dê nh�
Nhưng Khai-Æ¡ đáng thương biết trả lá»i em thế nà o? Cái mà nó có thể là m được là sá»§a và vẫy Ä‘uôi. Má»™t hôm, trước khi Ä‘i há»c, Mai-a cho Mu-nÆ¡ ăn no, dẫn nó và o chuồng và bảo nó:
- Cô bé tinh nghịch cá»§a chị hãy nghe đây. Bây giá» chị cho em và o chuồng và chị Ä‘i há»c. Chiá»u nay chị sẽ vá» muá»™n. Äừng có ra khá»i chuồng, lúc vá» chị sẽ mang nhiá»u rau xanh cho mà ăn, nghe chưa? Rồi quay vá» phÃa Khai-Æ¡, em nói:
“Chú sẽ phải chăm sóc Mu-nÆ¡ trong khi chị Ä‘i vắng. Äừng cho nó ra khá»i đây và quấy rồi. Äừng cho nó Ä‘i xa nhà . Phải cẩn tháºn vá»›i con chó rừng dữ tợn, vì nó mà bắt được Mu-nÆ¡ thì Mu-nÆ¡ thá»±c sá»± là hết Ä‘á»i đấy!" Sau khi dặn dò xong Khai-Æ¡ và Mu-nÆ¡, Mai-a Ä‘i há»c. Nhưng em vừa Ä‘i khá»i thì có tiếng động ồn à o là lạ từ phÃa bên kia là ng vá»ng lại. Nghe thấy tiếng ồn Khai-Æ¡ không kìm được và chạy vá» phÃa đó xem có chuyện gì. Nó quên hết má»i Ä‘iá»u Mai-a dặn, vừa chạy vá» phÃa bên kia là ng vừa sá»§a to lên. Tháºt là má»™t cÆ¡ há»™i tốt cho con Mu-nÆ¡ và nó không muốn bá» qua. Nó cố xoay xở ra được khá»i chuồng và tung tăng đây đó, nhảy nhót từ mô đất nà y sang mô đất khác rồi từ ngõ nà y sang ngõ khác. Và cuối cùng, quá vui mừng vì được tá»± do, nó chạy thẳng ra khá»i là ng. Äúng lúc đó, con chó rừng dữ tợn đã theo dõi Mu-nÆ¡ từng bước và đợi cÆ¡ há»™i để bắt nó. Còn dịp nà o tốt hÆ¡n nữa? Vả lại nó đói cồn cà o. Mu-nÆ¡ sẽ là má»™t bữa tối ngon là nh. Nó nhảy ra khá»i chá»— nấp và đứng chặn trước mặt con dê con ngốc nghếch.
- Nà o cô bạn nhá», mãi bây giá» tao má»›i bắt được mà y đấy. Con sói cưá»i thú vị, nói:
- Nếu có thể thì mà y cầu nguyện đi!
Bây giá» thì Mu-nÆ¡ má»›i thá»±c sá»± thấy nguy hiểm, nhưng tại nó chứ còn tại ai? Sá»± Ä‘iên rồ cá»§a nó đã dẫn nó tá»›i tai há»a nà y. Nó run sợ nghÄ© rằng chó rừng có thể ăn thịt nó bất cứ lúc nà o. Nó be be xin chó rừng tha cho nó sống:
- Xin ông rá»§ lòng thương, đừng ăn thịt tôi, ông chó rừng ạ! Tôi chỉ là má»™t con dê nhá», không đủ cho ông ăn má»™t bữa no nê.
- Tao thừa biết mà y chỉ là một con dê con không đủ cho tao ăn no rồi.
- Con chó rừng xảo quáệt nói, - nhưng ăn thịt mà y tao cà ng thÃch. Thịt dê non thì ngon hÆ¡n thịt dê lá»›n. Tao lại thÃch thịt má»m. Mu-nÆ¡ van nà i mãi để chó rừng rá»§ lòng thương nó, nhưng vô Ãch. Sói ngoạm nó và o mõm và chạy và o rừng ráºm. Má»™t lúc sau, con chó Khai-Æ¡ trở vá» nhà , không thấy Mu-nÆ¡ đâu cả, việc nà y khiến nó lo lắng. Ngay lúc đó nó đánh hÆ¡i thấy mùi quen thuá»™c và nó hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra vá»›i Mu-nÆ¡. Äó chÃnh là mùi cá»§a chó rừng xảo quyệt.
- Ra váºy, - nó nghÄ©, - chó rừng đã bắt Mu-nÆ¡ rồi.
Ngay láºp tức, Khai-Æ¡ quyết định chạy tìm chó rừng theo mùi hôi. Cách là ng khoảng năm trăm thước có má»™t khu rừng ráºm nhá», Khai-Æ¡ lao và o rừng và thấy con chó rừng cùng Mu-nÆ¡ dưới má»™t bụi cây to có quả và ng. Mu-nÆ¡ Ä‘ang run lẩy bẩy khiếp sợ, chó rừng sắp ăn thịt nó. Khai-Æ¡ không thể đứng nhìn cảnh tượng đó và lao vụt và o con chó rừng gian ác, nhưng con thú xảo quáệt ranh hÆ¡n Khai-Æ¡, Khai-Æ¡ chưa kịp bắt được nó thì nó đã biến nhanh như chá»›p và o bụi ráºm. Khai-Æ¡ Ä‘uổi theo nó má»™t lúc nhưng không bắt được nên quay trở lại chá» Mu-nÆ¡. Nó cố dẫn Mu-nÆ¡ vá» nhà nhưng Mu-nÆ¡ đã bị thương vì những răng sắc cá»§a con chó rừng nên không bước Ä‘i má»™t mình được. Khai-Æ¡ không muốn bá» bạn trong tình trạng Ä‘au đớn như váºy, nó ở lại cạnh Mu-nÆ¡ và canh gác má»™t cách chân tình. Buổi chiá»u, Mai-a vá» nhà và không thấy cả Mu-nÆ¡ lẫn Khai-Æ¡. Em lo lắng cho chúng và bắt đầu tìm chúng khắp nÆ¡i.
Em chạy từ nhà đến trại rồi lại từ trại vá» nhà nhưng chẳng thấy dấu vết nà o cá»§a chúng cả. Mai-a gá»i:
- Mu-nơ! Em ở đâu? Mu-nơ! VỠăn đi!
Em tìm kiếm chúng hồi lâu, nhưng vô Ãch, và em cà ng lo hÆ¡n. Em há»i tất cả má»i ngưá»i xem có thấy Mu-nÆ¡ và Khai-Æ¡ đâu không? Chúng biến Ä‘i đâu được nhỉ? Liệu bầu trá»i có nuốt chúng không? Không, chắc là chúng chỉ ở đâu đây thôi. Mai-a quyết định Ä‘i và o rừng tìm chúng. Trá»i bắt đầu tối em má»›i đến bìa rừng. Bóng tối Ä‘ang phá»§ xuống các cà nh cây. Những ngá»n núi phá»§ tuyết cá»§a dãy Hi-ma-lay-a hùng vÄ© được chiếu sáng bằng các tia và ng cá»§a mặt trá»i Ä‘ang lặn trông như các mà u và ng cá»§a thiên đình. Lúc đó, gió lạnh chiá»u đông bắt đầu thổi và Mai-a run lên vì rét. Tuy váºy, không gì cản được bước em. Dưới ánh sáng má» má» em nhìn thấy hai váºt gì Ä‘en Ä‘en như hai tảng đá nhá». Tim em Ä‘áºp nhanh hÆ¡n. Em vá»™i chạy lại và thấy chÃnh là hai con váºt yêu quý cá»§a em.
- Các em hư tháºt, sao không nghe lá»i chị hả?
Mai-a là m ra vẻ tức giáºn nhưng vẫn ôm chặt con dê nhá» và o lòng. Thế rồi Mai-a nháºn thấy nó bị thương nặng.
- Ôi, em yêu dấu, sao thế nà y? Em bị thương à ? Ai là m váºy? Em bối rối đến suýt khóc. Em khẽ sá» vết thương. Ná»—i Ä‘au cá»§a con dê dưá»ng như là ná»—i Ä‘au cá»§a chÃnh Mai-a. Em nhìn Khai-Æ¡ như muốn há»i:
- Tại sao váºy Khai-Æ¡?
Khai-Æ¡ chỉ biết vẫy Ä‘uôi và cố tránh cặp mắt cá»§a Mai-a. Khai-Æ¡ cảm thấy đó là lá»—i tại nó. Mặc dù nằm trong tay Mai-a nhưng Mu-nÆ¡ vẫn có vẻ khiếp đảm. Nó kêu to và run sợ. Bây giá» thì Mai-a không cần phải ai giải thÃch gì nữa. Em hiểu là Mu-nÆ¡ đã ra khá»i chuồng và con chó rừng xảo quáệt gian ác đã được dịp bắt nó.
- Chị hiểu em kêu vì sao rồi, dê con tinh nghịch ạ, - Mai-a nói.
- Em xin chị tha lá»—i vì không nghe lá»i phải không? ÄÆ°á»£c, chị tha thứ cho em lần nà y. Nhưng nếu em mắc lá»—i lần nữa thì lão chó rừng gian ác không để em sống nữa đâu, hiểu không?
- Nà o, Khai-ơ, vỠnhà đi!
Mu-nÆ¡ đã bị trừng phạt xứng đáng vì tá»™i không vâng lá»i rồi. Lần nà y thì nó được má»™t bà i há»c nhá»› Ä‘á»i. Chị cÅ©ng mừng là nó không phải trả giá quá đắt. Mặc dù váºy, chị cÅ©ng vẫn phải chăm sóc nó nhiá»u đây. Mai-a nói rồi bắt đầu lên đưá»ng vá» nhà , bế Mu- nÆ¡ trên tay, Khai-Æ¡ chạy theo sau.
|

18-11-2008, 09:12 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Em sẽ sống mãi
Tác giả: Mahmud Khawar
Truyện ngắn Pakistan
Äêm hôm đó, Sa-lem rất khó ngá»§. Trong giấc mÆ¡ có lúc biến thà nh ác má»™ng, má»™t lần nữa em lại phải đương đầu vá»›i tai há»a cách đây năm năm đã cướp mất cha em. Lúc đó Sa-lem má»›i sáu tuổi. Sa-lem trăn trở trên giưá»ng. Những ká»· niệm Ä‘au đớn quay vá» vá»›i em. Chúng lẫn lá»™n cả vá»›i những Ä‘iá»u mà em được nghe vá» bệnh dịch gần đây đã giết chết nhiá»u ngưá»i trong là ng. Em nhá»› bố em đột ngá»™t từ doanh trại trở vá» như thế nà o. Bố em có vẻ rất ốm yếu và mệt má»i. Chẳng bao lâu, bác sÄ© bảo bố em sắp chết. Tất cả má»i cố gắng để cứu bố em Ä‘á»u thất bại. Mấy ngà y sau thì bố em chết. Mặc dầu nhiá»u năm đã trôi qua, em vẫn không thể quên được cái đêm kinh khá»§ng ấy. Äêm đã khuya lắm rồi, em vẫn ở bên giưá»ng cá»§a bố. Khi em đã buồn ngá»§ dÃp mắt, mẹ bảo em Ä‘i ngá»§. Em chỉ nhá»› lại lá» má» những gì xảy ra. Äêm đó tối và lạnh. Bầu trá»i đầy mây và gió Ä‘áºp và o các cá»a sổ. Em Ä‘ang ngá»§ say thì có tiếng nói là m em tỉnh dáºy. Bố em nói thá»u thà o:
- Äừng khóc mình ạ. Tôi biết là tôi sắp chết. Nhưng tôi không buồn vì Ä‘iá»u đó. Tôi chỉ lo cho tương lai cá»§a Sa-lem. Nó còn nhá» quá. Tôi muốn nó được há»c hà nh và sau đó và o quân đội. Tôi muốn nó lá»›n lên thà nh má»™t thanh niên can đảm và có há»c. Tai-e-ba, em đừng bao giỠđể con là m bất cứ má»™t công việc thấp hèn nà o.
Rồi bố em ngừng nói và thở hổn hển.
Sa-lem không thể nghe câu trả lá»i cá»§a mẹ vì mẹ em khóc thổn thức. Trước khi em nhảy được xuống khá»i giưá»ng và chạy lại vá»›i bố em thì đã nghe tiếng thét thất thanh cá»§a mẹ. Em vá»™i chạy lại và thấy bố em đã chết má»™t cách thanh thản, để lại mẹ con em cho đức A-la chăm sóc. Sa-lem sống ở má»™t thà nh phố nhá» miá»n bắc Păn-giáp. ở đó có má»™t trưá»ng tiểu há»c có đến năm lá»›p, má»™t bệnh viện nhà nước và mấy trạm xá tư để coi sóc sức khá»e cá»§a nhân dân. Sa-lem Ä‘ang há»c lá»›p năm. Em nổi tiếng trong trưá»ng là ngoan và há»c giá»i. Phần lá»›n ngưá»i trong thà nh phố là m nghá» nông và buôn bán. Há» bình dị và sống vá»›i nhau như má»™t gia đình lá»›n. Khi nà o có vấn đỠgì đó, há» há»p nhau lại ở má»™t nÆ¡i trong thà nh phố và cố gắng tìm cách giải quyết cho ổn thá»a. Má»™t hôm, trên đưá»ng từ trưá»ng vá» nhà , Sa-lem nhìn thấy má»™t nhóm ngưá»i tụ táºp dưới má»™t gốc cây to. Há» có vẻ rất buồn rầu và lo lắng.
- Thánh A-la hãy rủ lòng thương chúng con.
Äây là cái chết thứ tư trong ngà y. Tất cả Ä‘á»u chết do má»™t bệnh bà hiểm.
- Chắc là sá»± trừng phạt cá»§a A-la. Má»™t ngưá»i lắc đầu nói buồn bã.
- Nà y ngưá»i anh em ạ, đức A-la thương ngưá»i và nhân đức. Ngà i không bao giá» trừng phạt bất công. Chúng ta sở dÄ© bị như thế nà y là do tá»™i lá»—i cá»§a chúng ta.
Má»™t ông già ngồi gần đó đáp lại và gãi đầu có vẻ nghÄ© ngợi. Sa-lem dừng chân lại má»™t lúc nghe há» bà n bạc vá» bệnh dịch Ä‘ang hoà nh hà nh ở má»™t khu vá»±c trong thà nh phố khiến nhiá»u ngưá»i chết. Cám Æ¡n Chúa đã cho em sống ở má»™t khu phố cách xa vùng có dịch.
Cảm giác lạ lùng như có bóng ma bao trùm thà nh phố là m em rùng mình. Em nghÄ© đến mẹ đã khóc không biết bao nhiêu khi bố chết, đến ná»—i trong vòng má»™t năm mẹ đã bị mù. Từ đó mẹ luôn cần sá»± chăm sóc và che chở má»™t cách đặc biệt cẩn tháºn. Mẹ con em phải có tiá»n, gạo và các phương tiện khác để sống. Những thứ nà y chỉ có được nhá» má»™t mảnh ruá»™ng cá»§a gia đình. Và cÅ©ng cần phải là m việc cáºt lá»±c và chăm sóc ruá»™ng đồng. Mặc dù cha cá»§a Sa-lem là m nghá» nông, song em còn bé quá và cÅ©ng Ãt kinh nghiệm là m ruá»™ng. HÆ¡n thế nữa em có ná»—i khát vá»ng là theo bước cha nháºp ngÅ© để phục vụ đất nước. Vì váºy, hai mẹ con quyết định cho má»™t bác nông dân trung thá»±c là Ram-dan Ba-ba thuê ruá»™ng nhà mình. Bác ta trồng trá»t cho mẹ con em và sau má»—i vụ thì há» chia nhau hoa lợi. Như váºy, em nhá» cáºy bác Ram-dan Ba-ba đảm bảo cuá»™c sống cho hai mẹ con sau khi bố chết. Äêm hôm ấy, ná»a tỉnh ná»a mê, em nghÄ© đến lòng tốt cá»§a bác nông dân và nhá»› lại hồi năm ngoái, lần đầu tiên em đến nhà bác Ram-dan. Bác Ram-dan Ba-ba sống tại má»™t căn nhà nhỠở ngoại ô thà nh phố. Phần lá»›n má»i ngưá»i ở đó Ä‘á»u là m ruá»™ng hoặc lao động chân tay. Xa hÆ¡n khu nhà ở là những cánh đồng rá»™ng, thá»a ná» tiếp thá»a kia. Trên những cánh đồng nà y, những ngưá»i nông dân lao động rất vất vả để là m ra má»™t bao gạo ngon nhất Pakistan. Äến nhà bác Ram-dan Ba-ba phải Ä‘i bá»™ rất xa, qua nhiá»u nÆ¡i trong thà nh phố, rồi qua những cánh đồng cỠđẹp. Tưá»ng nhà bác trát bùn và mái lợp rạ. Gần cổng có má»™t cây to tá»a bóng mát. PhÃa bên phải cây là má»™t cái chuồng có hai con bò má»™ng nâu và má»™t con trâu Ä‘ang lặng lẽ nhai cá». Quanh đấy có mấy con dê Ä‘ang chạy nhảy. Bác Ram-dan Ba-ba tiếp đón Sa-lem rất thân tình. Bác dẫn em và o trong nhà và giá»›i thiệu vá»›i ba đứa con gái bác. Äứa bé nhất - A-su, cùng tuổi vá»›i Sa-lem. Mẹ cá»§a chúng chết đã lâu và bố chúng nuôi chúng lá»›n lên. Sau khi là m quen, Sa-lem được má»i ngồi và o má»™t chiếc giưá»ng trên đó bác Ram-dan Ba-ba đã phá»§ má»™t tấm khăn trải giưá»ng sạch sẽ. Còn bác thì tá»± ngồi ở má»™t chiếc giưá»ng khác. Bác Ram-dan Ba-ba nói chuyện vá»›i em vá» thá»i tiết và vụ mùa sắp tá»›i. Sau đó má»™t lúc thì A- su mang và o hai cốc váng sữa to. Nó thẹn thò đưa má»™t cốc cho Sa- lem và cốc kia cho bố. A-su mặc quần áo dân tá»™c và có má»™t khuôn mặt ngây thÆ¡ đáng yêu.
- Äừng quá báºn tâm vá» tôi như váºy, chị A-su, - Sa-lem nói. A- su rất thÃch vì được gá»i là chị và trìu mến mỉm cưá»i vá»›i em.
- Sao lại gá»i nó là chị? Äừng có khách sáo váºy! Cháu uống váng sữa Ä‘i. Váng sữa nà y là m từ sữa cá»§a con Ra-ni đấy. Ngon nhất thà nh phố nhá!
Bác Ram-dan tá»± hà o tuyên bố. Ra-ni là tên con trâu nhà bác. Hôm ấy, sau khi ở nhà bác má»™t lúc, hai bác cháu Ä‘i đến ruá»™ng nhà Sa-lem. Sa-lem thấy ruá»™ng rất tốt. Trong khi nói cho Sa-lem ý định gieo trồng vụ sau, bác Ram-dan Ba-ba nói cho em biết vá» nạn thiếu nước nghiêm trá»ng. Hai năm vừa qua mưa Ãt và các nông dân phải phụ thuá»™c và o nước kênh. Kênh ở cách xa ruá»™ng tá»›i mấy trăm dặm nên má»—i ngưá»i nông dân phải đà o má»™t con mương riêng dẫn nước và o ruá»™ng nhà mình.
- Thế sao chúng ta không là m như váºy? Sa-lem há»i.
- Công việc đó má»™t ngưá»i không thể là m được đâu, Sa-lem ạ. Là m má»™t mình thì bác lại già quá rồi.
Bác Ram-dan Ba-ba đáp lại.
- Ai bảo bác là m một mình? Cháu sẽ là m với bác. Sa-lem quả quyết nói.
- Không được đâu Sa-lem. Công việc nà y rất khó. HÆ¡n nữa, khi nằm trên giưá»ng bệnh, bố cháu đã bắt mẹ cháu hứa không bao giỠđể cháu là m những công việc thấp kém.
- Ôi bác Ram-dan Ba-ba ạ, là m việc trên ruá»™ng nhà mình đâu phải là việc thấp kém? Mà cháu lại là con nhà nông. Hiện nay cháu có nhiá»u thì giá». Bác đừng cản cháu. Bác cháu ta sẽ cùng đà o mương. Ngà y mai chúng ta bắt đầu!
Sa-lem tuyên bố má»™t cách kiên quyết. Äêm đó, khi thá»i gian trôi qua và ánh trăng bắt đầu nhạt, Sa-lem má»›i hết thao thức. Giấc mÆ¡ cá»§a em vui hÆ¡n; em mÆ¡ thấy nước chảy và o các cánh đồng lúa trÄ©u bông cá»§a nhà mình. Rồi em ngá»§ thiếp ngay Ä‘i. Hôm sau, Sa-lem vá» nhà ngay sau khi tan há»c. Em ăn trưa tháºt nhanh và chạy thẳng ra đồng. Ngà y tháºt là đẹp. Mặt trá»i thoáng biến mất sau má»™t đám mây rắng to giống như đầu con sư tá» khổng lồ. Bác Ram-dan Ba-ba vẫn chưa đến nên Sa-lem ngồi dưới bóng cây. ở đó hoà n toà n yên tÄ©nh. Bá»—ng nhiên em nghe thấy tiếng động, quay lại thì ra A-su Ä‘ang chạy vá» phÃa em. Em ngạc nhiên đứng lên đón A- su.
- Chị là m gì ở đây váºy? Em há»i đột ngá»™t.
- Tôi đến giúp anh và bố tôi. A-su đáp và mỉm cưá»i.
- Con gái không thể giúp nhiá»u được. Sa-lem cưá»i to.
- Äừng cưá»i, Sa-lem. Tôi không thể đà o được, song, Ãt nhất tôi cÅ©ng dá»n được cá» dại đã cắt. Anh cho tôi là m chứ?
Nó nà i. Sa-lem chưa kịp trả lá»i thì bác Ram-dan Ba-ba đã xuất hiện ở đằng sau hà ng cây. Bác mang cuốc và xẻng đến.
- Sáng kiến của con hoà n toà n phải đấy, A-su ạ. Bác Ram-dan nói.
- Chúng ta cần má»™t ngưá»i dá»n sạch cá» dại ở đây. Nà o lại đây
Sa-lem, chúng ta bắt đầu Ä‘i! Sa-lem không thể cãi lại được, song em không thÃch ý định cá»§a A-su đòi cùng là m việc. Em miá»…n cưỡng nhặt má»™t cái xẻng xúc và bắt đầu phạt các bụi ráºm. Suốt mấy giá» liá»n há» là m việc lặng lẽ. Äến giá» cầu nguyện buổi chiá»u thì má»™t đám đất rá»™ng đã được phát quang. Từ hôm đó, là m việc sau bữa ăn trưa đã thà nh nếp cá»§a mấy bác cháu. Äến ngà y thứ bảy, tất cả các bụi ráºm đã được cắt cho đến bá» kênh. Chỉ còn sót lại má»™t đám cá». Trước khi cắt nốt đám cá», Sa-lem dừng lại để lau mồ hôi mặt. Em quay lại nhìn xem A-su Ä‘ang là m gì thì bá»—ng rún ngưá»i vì kinh sợ. Má»™t con rắn Ä‘en to Ä‘ang bò trong đám cá» sau lưng A-su. Con váºt đã bò đến sát nó mà nó chẳng hay biết. Không còn thì giỠđể cáo cho A-su vì có thể sẽ là m con rắn giáºt mình và cắn nó. Trong chá»›p nhoáng, Sa-lem chạy bổ vá» phÃa A-su và đẩy nó ra khá»i con rắn Ä‘ang phun phì phì. A-su ngã, còn Sa-lem mất thăng bằng, trượt chân ngã và o con rắn. Không biết chuyện gì đã xảy ra, bác Ram- dan Ba-ba nhìn chúng ngạc nhiên. Äúng lúc, bác nhìn thấy con rắn Ä‘en ở dưới mình Sa-lem. Bác kêu lên má»™t tiếng thất vá»ng, lao đến lấy xẻng chặt con rắn là m đôi. Bác đẩy Sa-lem ra nhưng đã muá»™n rồi. Rắn đã cắn và o bắp vế em và em rên rỉ vì Ä‘au đớn. Má»i ngưá»i vá»™i đưa em và o bệnh viện. Ngưá»i ta là m tất cả má»i thứ có thể là m được để cấp cứu em. Nhưng lúc A-su Ä‘i gá»i bác Tai-e-ba, mẹ cá»§a Sa-lem đến bệnh viện thì ngưá»i anh hùng nhá» tuổi đã chết. A-su và bác Ram-dan Ba-ba biết rằng đối vá»›i há», Sa-lem không bao giá» chết, em sẽ sống mãi trong lòng há». ThaiLand Cá voi cá»§a bé Noi Wiriáa Sirisingh Bé Noi sẽ vá» Băng Cốc ngà y hôm sau. Em chỉ ở vá»›i chúng tôi còn có má»™t ngà y, nên chúng tôi định Ä‘i biển lần nữa, lần nà y chúng tôi Ä‘i câu cá.
- Em rất thÃch câu cá, Lếch ạ. Bé Noi hăm hở bảo tôi.
- Em sẽ câu được một con cá to nhất thế giới.
- Ồ, thì câu đi! Tôi bảo.
- Em tưởng có thể bắt được con cá nó nuốt mồi đấy chắc? Sao em lại cho rằng em sẽ câu được má»™t con cá to như váºy?
- Sao lại không? Chúng mình sẽ câu ở chá»— biển xanh sâu, mà tất cả cá ở đấy thì phải to, đúng không nà o? Tôi cho câu trả lá»i đó là có lý, nên tôi im. Chuyến Ä‘i biển cá»§a chúng tôi có bốn ngưá»i, ngoà i bé Noi, Xquýt, tôi còn có chị Tu-Æ¡ ngưá»i trông nom bé Noi.
Lúc đầu chúng tôi định nhá» má»™t ngưá»i giúp việc ở nhà tôi Ä‘i lái xuồng, nhưng ai cÅ©ng báºn cả, và cuối cùng tôi tá»± mình lái lấy. Xquýt thì được giao việc chuẩn bị dây, lưỡi câu, mồi câu và những việc tương tá»±. Chị Tu-Æ¡ thì lo là m đủ thức ăn cho chuyến Ä‘i. Xquýt dùng kìm cắt dây thép ở má»™t cuá»™n to thà nh những mẩu dà i khoảng bảy inh. Xong nó buá»™c lưỡi câu và o hai đầu cá»§a mẩu dây thép đã cắt. Nó buá»™c cái dây nhá»±a và o giữa mẩu dây thép.
- Không dùng cần câu à ? HÆ¡i ngạc nhiên, bé Noi há»i.
- Chúng mình không cần. Chúng mình có thể dùng tay giữ dây. Khi cá cắn mồi, chúng mình kéo thẳng dây lên. Thế là xong.
- Em không thÃch thế. Bé Noi phà n nà n.
- Tháºm chà chúng mình chẳng có cả đến chì nữa?
- Mẩu dây thép nà y đủ nặng rồi, bé Noi ạ. Xquýt giải thÃch.
- Lúc chúng mình ném mẩu dây thép xuống, nó sẽ chìm xuống đáy biển cùng với lưỡi câu. Em biết đấy, câu bằng cách nà y rất tốt. Có thể một lúc câu được hai con cá.
- Tháºt thế à ?
Nó há»i. Có thể nó chưa tin lắm.
- Chắc chắn váºy. Em xem, lưỡi câu ở cả hai đầu dây thép nà y.
Chuẩn bị cho má»—i chúng tôi má»™t bá»™ đồ câu tá»± là m lấy. Khi má»i việc đã xong, chúng tôi xuống xuồng, mang theo tất cả đồ đạc định dùng trong chuyến Ä‘i.
Xuồng cá»§a chúng tôi thuá»™c loại trung bình, có mái che ở giữa. Loại xuồng nà y thưá»ng dùng chở đưá»ng, dầu, gạo và những thứ tương tá»± cho khách hà ng ở hai bên bá» kênh. Tôi cho xuồng chạy cháºm dá»c theo kênh và ra biển. Cuối cùng chúng tôi đã ở xa bỠđến ná»—i chúng tôi không thể nhìn thấy được nhà cá»a ở dá»c kênh nữa. Bây giá» chúng tôi chỉ thấy có biển và trá»i. Má»™t bầy chim biển trắng Ä‘ang bay lượn trên mặt nước tìm cá. Má»™t và i con Ä‘ang Ä‘áºu trên những chiếc cá»c buá»™c dây câu. Trông chúng trắng toát. Khi xuồng chúng tôi đến gần chúng bay cả lên trá»i.
- Äừng liá»u lÄ©nh là m cho xuồng mình mắc cạn đấy, Lếch ạ! Chị Tu-Æ¡ thÃch thú trêu tôi. Tôi cam Ä‘oan vá»›i chị là tôi không là m thế.
- Thế cáºu là m thế nà o mà biết eo biển ở đâu, hả Lếch? Chị vẫn tiếp tục.
- Có thể biết theo những con sóng to nà y, chị Tu-ơ ạ. Xquýt ngồi cạnh chị, giảng giải.
- Nếu xuồng chạy trong chỗ sâu của eo biển, sóng sẽ ngang với xuồng. Nhưng nếu xuồng không ở trong eo hoặc ở chỗ cạn của eo thì sóng sẽ đánh và o mũi xuồng.
- Thế biển chỗ nà y có sâu không? Bé Noi muốn biết.
- Không, vá» chiá»u thì chá»— nà y cạn hẳn. Tôi cho xuồng chạy đến má»™t nÆ¡i câu cá thÃch hợp. Xong tôi tắt máy và đi lên mÅ©i xuồng. Tôi và Xquýt thò má»™t cái sà o xuống biển Ä‘o chiá»u sâu. Chiếc sà o nhanh chóng chạm đáy biển và chúng tôi biết rằng chá»— nà y biển không sâu lắm. Äá»™ sâu cá»§a biển chỉ bằng chiá»u cao hai chúng tôi cá»™ng lại. Sau khi đã cắm chặt sà o xuống đáy biển, tôi buá»™c xuồng và o sà o để nó khá»i trôi xa.
- Ở dưới có cá không? Bé Noi há»i.
- á»’, nhiá»u lắm! Tôi bảo.
- Em có thể chá»n bất cứ chá»— nà o trên xuồng để câu đấy! Chúng tôi lấy tôm là m mồi câu. Chúng tôi cẩn tháºn gà i tôm và o lưỡi câu rao cho cá không nhìn thấy. Xong chúng tôi thả dây xuống đáy biển chá»— nước cạn ấy. Bé Noi đứng đằng mÅ©i, chị Tu-Æ¡ ở Ä‘uôi, còn tôi và Xquýt ở hai bên thà nh xuồng.
- Chúng mình cuộc nhau đi! Bé Noi bảo.
- Ai câu nhiá»u cá nhất sẽ thắng. ạ, dây cá»§a em động Ä‘áºy kìa! Em phấn khởi hét lên.
- Cá ở đây tham ăn thế!
- Nà o, xem ai câu được cá to nhất, ngưá»i ấy sẽ thắng. Xquýt nêu vấn đỠmá»›i và chúng tôi đồng ý.
- Tôi câu được một con!
- Chị Tu-Æ¡ kêu to và vá»™i giáºt dây lên. Má»™t con cá nhá» xÃu vùng vẫy ở lưỡi câu má»™t cách tuyệt vá»ng.
- Ồ, chú mà y bé quá!
Chị cằn nhằn và ném con cá xuống biển.
- Hãy đợi đã! ồ, đừng! Sao lại là m thế hả chị Tu-ơ? Xquýt phản đối.
- Äi câu sao lại thế?
- Nhưng nó nhá» quá, chú bé ạ! Chị sẽ câu con to hÆ¡n, đừng lo. Chị Tu-Æ¡ vừa nói vừa chuẩn bị. Chị lại ném cái lưỡi câu đã gà i tôm cẩn tháºn xuống nước.
- Dây cá»§a em động Ä‘áºy rồi. Em kéo dây lên được chưa? Bé Noi nói.
- Cô bạn ngốc nghếch ạ. Tớ cuộc là chỉ còn trơ lại lưỡi câu thôi.
- Tôi kêu to không chút hi vá»ng.
- Kéo ngay lên! Lúc chúng tôi kéo được dây cá»§a bé Noi lên thuyá»n thì mồi đã hết sạch.
- Lần sau, thấy động thì em kéo mạnh lên. Tôi bảo nó.
- Lưỡi câu sẽ cắm và o mồm cá.
- Thế à ?
Bé Noi hình như há»c câu cá lần đầu tiên trong Ä‘á»i.
- Lần sau em sẽ câu liá»n má»™t lúc hai con cho mà xem. Lúc đó biển có nhiá»u cá.
Chẳng bao lâu, tôi và Xquýt, má»—i đứa câu được ba, bốn con. Nhưng chúng tôi chỉ câu được loại cá bé xÃu như con cá cá»§a chị Tu- Æ¡ câu được trước đó. Loại cá đó bé hÆ¡n cá thu con má»™t tà và có nhiá»u vảy. Äầu nhá», mồm rá»™ng, trông ngồ ngá»™. Thịt ăn ngon, Ãt xương. Má»™t số dân chà i sống bằng cách đánh bắt loại cá nà y. Há» bắt được Ãt nhất má»—i ngà y má»™t trăm con, nó là loại hà ng bán chạy nhất chợ.
- Em câu được một con to nà y!
- Äá»™t nhiên bé Noi hét lên. Cả ba chúng tôi bá» cả dây cá»§a mình và quây quanh em. Dây cá»§a em bị kéo căng. Cái gì đó kéo mạnh lắm.
- Em sẽ thắng cuộc. Bé Noi nói.
- Bây giỠem phải là m gì nhỉ?
- Cô bé không quyết định được là sẽ phải là m gì đây. Nếu em kéo mạnh quá, cái dây nhá»±a má»ng mảnh sẽ đứt. Nhưng nếu em không kéo dây lên, cá sẽ kéo dây xuống cho đến khi thoát và dây rồi cÅ©ng sẽ đứt thôi.
- ÄÆ°a cho anh, bé Noi! Xquýt thốt lên.
- Äây, há»™ em vá»›i!
- Em nói và đưa ngay dây cho bạn.
Xquýt cẩn tháºn kéo đầu dây lên thà nh xuồng khi cá kéo mạnh quá. Xquýt ngừng má»™t lúc. Rồi nó lại tiếp tục kéo. Nó lại dừng rồi lại kéo. Chúng tôi sốt ruá»™t đợi. Chúng tôi muốn biết con cá ngu ngốc nà o lại nuốt lưỡi câu cá»§a bé Noi.
- Em chắc là một con cá voi.
Bé Noi còn hồi hộp hơn cả chúng tôi. Em đi đi lại lại vẻ sốt ruột, tay khoanh chặt, rất xúc động.
- Em điên à ? Là m sao em có thể câu được cá voi ở đây? Chị Tu-ơ nói.
- Cá voi sống ở đại dương. ở đây là m gì có cá voi?
- Chị tháºt là chả biết gì.
Bé Noi nói, tá» ra là biết nhiá»u hÆ¡n chị nuôi cá»§a nó.
- Cách đây không lâu cáo chả đăng là đã tìm thấy xác má»™t con cá voi ở bãi biển gần đây hay sao. Chị đã Ä‘á»c tin ấy, phải không nà o?
- Nếu con cá ấy đã chết, thì con nà o ăn được đúng mồi của em?
Chị Tu-Æ¡ không đồng ý vá»›i bé Noi, nhưng giá»ng cá»§a chị đã kém tá»± tin hÆ¡n ban đầu. Và rồi thá»i Ä‘iểm kết thúc hồi há»™p nhất đã đến. Xquýt đã thà nh công, kéo lên nà o là dây, nà o là lưỡi câu, đủ cả các thứ. Nhưng cái vừa bị dây cá»§a bé Noi kéo lên chẳng phải cá voi mà cÅ©ng chẳng phải con cá ranh nà o. Nó chỉ là má»™t chiếc giá» cÅ© to tướng.
- Nà y, cá voi của bé Noi đây nà y! Tất cả chúng tôi reo lên.
|

18-11-2008, 09:13 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Con voi giông bão
Tác giả: Vũ Hùng
Truyện ngắn Việt Nam
TrÃch phần đầu cuốn
“Ngưá»i quản tượng và con voi chiến sÄ©" Nhà xuất bản Kim Äồng, Hà Ná»™i 1973.
Hôm ấy là má»™t ngà y hè năm 1942. nắng chói chang. Rừng lặng gió, cây cối im phăng phắc. Không khà bị hun nóng trở nên ngá»™t ngạt. Cà ng vá» chiá»u nắng cà ng gay gắt. Không ai dám Ä‘i nương. Dưới sà n, đà n gà đứng há má». Trên các cối gạo và ở các ngưỡng cá»a, bầy chó nằm thượt, đầu đặt trên hai chân trước, lưỡi thè dà i, mắt nhắm nghiá»n. Ông già Khạ Rem ngồi trong nhà hết nhìn ra ngoà i trá»i lại nhìn bầy chó. Cặp lông mà y bạc trắng cá»§a ông nhÃu lại. Ông lẩm bẩm:
- Ôi quá lắm! Cơ nà y bão to mất!
Ngoà i bãi, bầy voi đứng bồn chồn. Chúng mệt má»i lắc lư bên những cá»™t gá»— cụt lá»§n, nÆ¡i chúng bị xÃch chân, chốc chốc lại tung cao vòi như muốn há»›p không khà và lần lượt rống những tiếng rung chuyển. Ông già lại lẩm bẩm:
- Voi rống thế kia, rồi đến mưa trút ra trước !
Ông rút cây đòng cá»§a ngưá»i quản tượng giắt trên vách và bước xuống mấy báºc thang, gá»i to:
- Äik! thằng Äik! Ở cánh rừng cạnh là ng, má»™t tiếng hú vang xa đáp lại. Ông già giÆ¡ cao cây đòng, gá»i vá» phÃa có tiếng hú:
- Vá» thôi! Äik!
Từ trong bụi ráºm, má»™t chú bé Ä‘en nhãy, mình trần, ống tên Ä‘eo ngang lưng, tay cầm ná, nhô ra. Nó tiếc rẻ nhìn lại phÃa sau, nÆ¡i nó mất cả ná»a buổi cùng vá»›i Srưng, bạn nó, rình má»™t gia đình nhà sóc vá» tổ.
- Srưng à ! Mình vỠđây!
Một khuôn mặt nâu từ trong lùm cây ló ra:
- Khẽ chứ, Äik à ! Mà y là m ồn váºy, lÅ© sóc không dám vá» tổ nữa đâu.
- Ông mình gá»i rồi, mình vỠđây.
- Vá» Ä‘i! Lát nữa mình mang cho Äik má»™t con, nấu bữa canh chiá»u.
Äik lắc đầu cưá»i, phô hà m răng Ä‘á»u đặn, trắng bong:
- Mình không nấu canh đâu. Mình kẹp lá bưởi, nướng cho ông Rem mình uống rượu.
Nó chá»›p chá»›p cặp mắt, gáºt đầu chà o bạn rồi chạy vá»™i vá» nhà . Mặt nó đỠrừ, lóng lánh mồ hôi. Nó bước thoăn thoắt lên những báºc thang lim nhẵn bóng. Ông già Rem đỡ lấy cái ná và ống tên Äik vừa cởi ra, trao cho nó cây đòng:
- Chạy ra giong con Lêk-đăm vá».
- Ông không cho nó gội mưa?
- Thôi! Äêm nay nổi bão to đấy!
Như má»™t quản tượng thá»±c thụ, Äik cầm cây đòng nhảy từng bước hai báºc xuống và chạy má»™t mạch ra bãi voi. Nó nhanh nhẹn tháo xÃch cho con Lêk-đăm. Con voi ngà cúi xuống, mừng rỡ đưa cái vòi má»m mại hÃt hÃt khuôn mặt đỠá»ng cá»§a Äik và lấy cặp ngà cong, nhá»n hoắt âu yếm khẽ cá» và o sưá»n Äik. Rồi nó lấy vòi nhẹ nhà ng cuá»™n ngang lưng Äik, nhấc bổng thằng bé đặt lên cái lưng phẳng lì cá»§a nó. Äik ngồi choãng chân, vá»— cán đòng xuống gáy Lêk-đăm, bắt chước giá»ng ngưá»i lá»›n, oai vệ ra lệnh:
- Pây! Pây!
Lêk-đăm đủng đỉnh bước Ä‘i, kéo theo mấy vòng xÃch loảng xoảng. Ngưá»i các nhà cÅ©ng lần lượt ra bãi giong voi vá». Là ng Ta- khan bá»—ng ồn à o vui vẻ khác thưá»ng. Voi rống ầm vang, đón mưa. Bá»n trẻ dang rá»™ng hai tay, vừa chạy vừa reo trong gió. Rồi dông nổi lên, má»—i lúc má»—i mạnh. Trên bãi voi, cá» khô bị bốc lên từng đám. Gió à o à o lồng từng cÆ¡n, thổi bạt những cánh chim Ä‘ang cố bay. Trá»i tối sầm. Chá»›p lóe sáng giữa những đám mây cuồn cuá»™n. LÅ© trẻ vừa kịp chạy lên nhà thì mưa đã xối xuống. Nước đổ như thác xuống các mái nhà lợp nứa. Cây rừng ngả nghiêng, xÆ¡ xác trước những cÆ¡n gió giáºt dữ tợn. Cái nhà sà n cá»§a ông già Rem dá»±ng trên những cá»™t lim chắc nịch, nhiá»u lúc tưởng chừng cÅ©ng bị gió xốc bổng lên. Cứ má»—i lúc có cÆ¡n gió áºp đến là nó lại vặn mình răng rắc. Ông già Rem cá»i to bếp lá»a, ngá»n lá»a lung lay. Bóng hai ông cháu cháºp chá»n trên vách. Bá»—ng má»™t tiếng sét nổ tung trên đỉnh núi. Nghe gần như nó ở ngay trên mái nhà . Tiếp sau tiếng nổ là những tiếng rÆ¡i đổ rầm rầm!
- Äá lở đấy! - ông già Rem thì thầm vá»›i Äik. Hai ông cháu mở to mắt và lắng nghe. Lẫn trong tiếng đá lăn, có tiếng cây cối gãy răng rắc và tiếng thú rừng gà o hoảng loạn.
- Äá lở đấy! - ông già Rem nhắc lại bằng má»™t giá»ng sợ hãi trước sức mạnh bà ẩn cá»§a núi rừng. Hai ông cháu đến bên vách phên nhìn ra ngoà i trá»i. Má»™t ánh chá»›p lóe lên xanh lè, tiếp theo là má»™t tiếng nổ nhức óc. Qua ánh chá»›p soi sáng, hai ông cháu nhìn thấy má»™t con đưá»ng rá»™ng vừa được mở trên sưá»n núi. Trên con đưá»ng ấy, những tảng đá rất lá»›n kéo nhau lăn xuống. Chúng chồm lên, húc và o nhau, cuá»™n theo mình những cây lá»›n trên đưá»ng Ä‘i, vừa lăn vừa gầm thét. Trong tiếng ồn à o há»—n độn đó, Äik nghe như có tiếng rống kinh hoà ng cá»§a má»™t bầy voi.
- Ông à !
Äik thì thà o.
- Có tiếng voi hoang.
- Ờ! - ông già trả lá»i, tai vẫn lắng nghe. - Voi hoang tháºt. Chuyện nà y vẫn thưá»ng xảy ra ở là ng Ta-khan. Khi mùa mưa bắt đầu, nương rẫy và những cánh rừng dưới thấp má»c đầy cây non. LÅ© voi hoang kéo nhau xuống núi. Mưa Ä‘i tá»›i đâu, chúng theo mưa tá»›i đó tìm ăn, việc ấy đã thà nh thói quen cá»§a chúng từ lâu Ä‘á»i. Dưới ná»n đất, con Lêk-đăm quáºt vòi lên sà n nứa. ở các nhà khác, những con voi nhà cÅ©ng buồn bá»±c giáºm chân. Rồi bá»—ng chốc, chúng cùng rống cả lên và giáºt xÃch rùng rùng. Từ má»™t nhà ở đầu là ng chợt có tiếng cồng văng vẳng. Rồi nhiá»u tiếng cồng khác tiếp theo, át trong tiếng gió. Ngưá»i Ta-khan cáo vá»›i nhau có thú vá» gần là ng. Trong đêm dông bão, cả là ng thức tỉnh chỠđợi. Tiếng rống cá»§a bầy voi hoang má»—i lúc má»™t gần, nghe rõ thà nh những tiếng hú lạc giá»ng và man rợ. Tiếng chân chúng rình rịch ở rìa là ng. Thấp thoáng sau các rặng cây, những thá»›t voi hoang to lá»›n mốc meo Ä‘ang phá chạy. Giống như những tảng đá lá»›n, bầy voi lao mình trong đêm tối. Cây cối rung rà o rà o trên đưá»ng chúng Ä‘i, và tiếng chân nghe xa dần trong tiếng gió rÃt. Bẵng má»™t lúc lâu, hai ông cháu lại nghe tiếng chân nặng ná» Ä‘áºp xuống những vÅ©ng nước. Tiếng chân má»™t con voi Ä‘ang tung vòi rẽ lối và o là ng. Chốc chốc con váºt lại ngừng bước, loay hoay đưa vòi quá» quạng trên mặt đất ướt sÅ©ng để tìm đưá»ng. Ông già Rem và Äik đã nhìn thấy nó.
- Voi lạc! Voi lạc!
Ông già Rem mừng rỡ, nắm chặt lấy vai cháu, kêu lên rồi nhanh như sóc, ông nhảy lại phÃa chiếc cồng treo trên vách. Äợi cho con váºt Ä‘i sâu và o bãi voi là ng, ông hối hả nện má»™t hồi cồng. Äik không cần đợi ông bảo, chạy ngay đến chá»— cuá»™n thừng da min và mở toang cá»a.
Những hạt mưa rắn chắc Ä‘áºp tá»›i tấp và o mặt hai ông cháu. Äik đội mưa nhảy xuống gầm sà n. Trong chá»›p mắt, ông già Rem đã lăn được cuá»™n thừng xuống lưng con Lêk-đăm. Äik tháo xÃch. Con váºt hiểu ý chá»§ quỳ ngay xuống. Äik leo lên, lom khom đứng choãng chân trên lưng nó. Khi con Lêk-đăm vừa đứng dáºy thì ông già Rem đã buông mình xuống cổ nó. Ông ngồi kẹp chặt hai chân và o sau tai con váºt, tay lăm lăm cầm cây sà o dà i đầu có buá»™c nút thòng lá»ng cá»§a cuá»™n thừng. Nhiá»u nhà đã nổi cồng trả lá»i hồi cồng cá»§a ông già Rem. Gầm các sà n có tiếng tháo xÃch loảng xoảng. Lêk-đăm lao ra cổng là ng. Mưa xối trên lưng là m nó hăng hái. Nó vừa chạy vừa vươn vòi hứng những giá»t nước mưa mát lạnh. Chẳng mấy chốc nó đã Ä‘uổi gần kịp con voi lạc bầy. Con váºt như đã cảm thấy sá»± nguy hiểm sau lưng, táºp tá»…nh bá» chạy, má»™t chân sau lết trên mặt đất. Có lẽ nó vừa bị thương trong tráºn đá lở. Äó là má»™t chú voi non nhưng to lá»›n chẳng kém gì má»™t chà ng voi đực gần đến tuổi là m việc. Khi nó hốt hoảng quay lại ngó con Lêk-đăm, Äik thấy con váºt đã có cặp ngà non dà i chừng ba bốn tấc.
- Trá»i! Con voi đẹp quá!
- Äik sung sướng kêu to. Ông già Rem vá»— mạnh xuống cổ con Lêk-đăm, thúc nó rượt theo mồi. Lêk-đăm lồng lên và chỉ má»™t lát sau nó đã gần như chạy song hà ng vá»›i con voi lạc. Má»™t ánh chá»›p lóe lên. Ông già Rem quăng dây thòng được nút thừng và o chân sau con váºt.
- Rải dây! Rải dây! - Ông thét to ra lệnh cho Äik.
Từ trên dầu voi, ông già nhảy xuống mặt đất. Äik luống cuống lăn cuá»™n thừng xuống cho ông. Con voi non kéo thừng chạy dà i. Ông già buông thừng chùng thêm và quấn nhanh mấy vòng và o má»™t gốc cây lá»›n. Con voi lạc Ä‘ang đà chạy bá»—ng đứng sững lại. Nó giãy cái chân bị vướng là m sợi thừng rung lên bần báºt. Bằng má»™t động tác thà nh thạo, ông già Rem đã đóng xong trong nháy mắt cái cá»c buá»™c đầu dây thừng rồi lại leo lên cổ Lêk-đăm. Theo lệnh ông già , Lêk-đăm Ä‘i đến bên con mồi. Chú voi non lùi lại, gà o lên gá»i bầy. Nhưng bầy đã Ä‘i quá xa rồi! Nó định chống cá»±, nhưng lại cứ lùi dần trước Lêk-đăm. Con voi nhà như động lòng thương tiến lên má»™t bước, lấy vòi vá»— nhẹ và o lưng con voi non và kêu khe khẽ ra ý an á»§i. Rồi Lêk-đăm lấy trán đẩy con voi non vá» phÃa má»™t gốc cây lá»›n gần đấy và đột nhiên nhanh nhẹn tung vòi giữ chặt lấy vòi con mồi. Vừa lúc đó ba bốn ngưá»i quản tượng khác đã giong voi, đội mưa chạy lại giúp hai ông cháu. Há» la hét vá»›i đủ giá»ng vui mừng, nạt ná»™ xung quanh con voi vừa bị bắt và lăn xuống mấy cuá»™n thừng giúp ông già Rem cá»™t chặt chú voi non Ä‘ang run rẩy và o thân cây. Khi Lêk-đăm thả vòi chú voi non ra và đưa hai ông cháu vá» nhà thì trá»i đã khuya. CÆ¡n bão rừng Ä‘ang tà n dần. Ông già Rem cá»i lại bếp lá»a cho sáng rồi ngồi sưởi vá»›i Äik. Ông cuá»™n má»™t Ä‘iếu thuốc lá»›n, khoan khoái rÃt từng hÆ¡i dà i.
*
* *
Trải bao vất vả ông già má»›i kiếm nổi cho mình má»™t con voi. Hồi còn trẻ năm nà o ông cÅ©ng cùng phưá»ng săn là ng Ta-khan vượt núi sang sưá»n phÃa Tây dãy Trưá»ng SÆ¡n. Sau má»—i mùa săn, há» giong vỠđôi ba con voi rừng. Phưá»ng thì đông, voi bắt được thì Ãt, ngưá»i trẻ thưá»ng phải nhưá»ng phần cho ngưá»i già . Vì váºy mãi bảy tám năm sau ông Rem má»›i đến lượt nháºn phần. Ông được chia má»™t con voi ngà đã đứng tuổi, nhưng rất vạm vỡ, con Lêk-đăm ngà y nay. Khi đã có voi, gia đình ông già Rem khá giả lên rất mau. Ông cùng vá»›i con trai, bố thằng Äik, Ä‘em voi Ä‘i phá rẫy, kéo gá»—. Và o mùa khô thì Ä‘i chở hà ng. Khi thì há» chở muối vượt núi sang Là o, khi thì thồ má»™t chuyến hà ng và o táºn những buôn là ng Tây Nguyên. Nhưng ngà y nay Lêk-đăm đã yếu! CÅ©ng như ông già Rem, nó chẳng còn là m việc được bao lâu nữa. Ông già thưá»ng nhá»› đến những lá»i giối giăng cá»§a bố mẹ Äik. Con trai và con dâu ông chết theo nhau trong má»™t tráºn dịch sốt phát ban, cùng dặn lại ông chỉ má»™t Ä‘iá»u:
“Con Lêk-đăm đã già rồi thể nà o cÅ©ng phải kiếm cho Äik con voi khác". Ông thưá»ng nghÄ© đến chuyện đó trong những đêm thao thức, tá»± trách mình chưa là m tròn bổn pháºn vá»›i đứa cháu yêu. Äá»i cháu ông rồi sẽ ra sao nếu khi ông chết Ä‘i ông chỉ để lại cho nó má»™t con voi già ? May sao, tráºn bão hôm nay đã đưa đến cho hai ông cháu con voi lạc. CÅ©ng giống như Lêk-đăm, trong Ä‘á»i ông già , con voi má»›i sẽ giúp Äik má»i việc và là m cho Ä‘á»i cháu ông cà ng thêm sung sướng. Ông già ngồi mà lòng cứ mong cho chóng sáng để được ra ngắm con voi và trà óc ông chỉ nghÄ© đến chuyện dạy dá»— nó sao cho chóng thuần. Ngồi bên ông, Äik không nói nhưng lòng nó Ä‘ang rạo rá»±c vì sung sướng. Nó nhẩm tÃnh:
“Con Lêk-đăm già rồi, nó đã là m việc cho ông bao nhiêu năm, giá» phải cho nó nghỉ. Chỉ dăm sáu năm sau là nó chẳng còn là m được việc gì nữa. Ông sẽ thả nó vá» rừng, trả nó vá» vá»›i bầy như cụ PY vừa thả con voi má»™t ngà cá»§a cụ. Ông sẽ đưa mình Ä‘i dạy con voi lạc là m việc thay cho nó". Äik tưởng như những chuyện vừa xảy ra chỉ là chuyện chiêm bao. Nhưng không, trong bóng đêm, con voi lạc bị cá»™t và o thân cây vẫn rống lên từng hồi ở ngoà i kia. Äik nghe mãi không chán tiếng kêu cá»§a con váºt. Tiếng rống cá»§a con voi còn là m cho Äik nghÄ© tá»›i Srưng, đứa bạn săn thân thiết cá»§a Äik. Bố Srưng cÅ©ng đã chết từ lâu, nhà Srưng thì không có voi. Lúc nà y, có thể Srưng đã ngá»§ yên, không biết gì vá» chuyện may mắn cá»§a Äik, nhưng chắc chắn Srưng sẽ hoà n toà n chia sẻ niá»m vui vá»›i Äik.
“Nó sẽ ôm lấy mình mà nói: mà y may mắn quá. - Äik nghÄ© - Nó sẽ giúp mình chăm cho con voi. Mình sẽ xin ông Rem cho nó cùng Ä‘i chặt chuối, cùng Ä‘i dạy voi vá»›i mình".
Tiếng gió rÃt qua vách phên nhẹ dần rồi lặng hẳn. Chỉ còn thấy ánh chá»›p yếu á»›t ở nÆ¡i xa, chá»— có tiếng sấm ì ầm vá»ng lại. PhÃa đầu rừng, chim “chót bót" trốn bão đã rá»i chá»—, bắt đầu gá»i sáng. Nghe chim kêu, ông Rem như chợt tỉnh. Ông âu yếm ngẩng nhìn Äik, mắt sáng lên ấm áp:
- Cháu có biết không, ngà y xưa ông phải vất vả bảy tám năm má»›i có nổi con voi. Thế mà nay bá»—ng nhiên bắt được con voi lạc. Khác nà o bắt được và ng. Ông muốn đặt tên nó là “Kham-toốc", cháu có ưng không? Nó là con voi cá»§a cháu, ông muốn đặt cho nó cái tên tháºt hay cho cháu thÃch. Äik chÆ¡m chá»›p đôi mắt nhìn ông:
- "Kham-toốc" là “và ng rơi" hả ông?
- "Và ng rÆ¡i"! Cháu có ưng cái tên ấy không? Nó chả là “và ng rÆ¡i" tháºt đấy ư?
- "Và ng rÆ¡i"! “Và ng rÆ¡i"! Và ng cÅ©ng chẳng quý bằng nó đâu ông à ! Con voi đẹp quá cháu chẳng biết nên đặt tên gì cho nó nữa. Hai ông cháu lại im lặng. Ông già Rem cố nghÄ© má»™t cái tên khác tháºt hay cho con voi. Äik nhìn ông chằm chằm. Bá»—ng nó há»›n hở nhá»m dáºy:
- Ông à ! Hay ta đặt tên nó là Bão. Nó đã lạc đến nhà ta và o một đêm bão lớn như đêm qua.
Ông già sá»ng sốt nhìn cháu. Lát sau ông cháºm rãi lắc đầu:
- Chẳng nên đâu! Cái tên ấy không may mắn!
Ông già Rem chỉ muốn thằng Äik cá»§a ông và con voi được sống bình yên. Váºy thì tại sao lại đặt tên con voi là Bão. Ai mang cái tên thế nà o sẽ sống cuá»™c Ä‘á»i thế ấy, ông già tin như váºy. Ông cháºm rãi nhắc lại:
- Cái tên ấy không may mắn!
- Sao mà không may mắn? Cháu sẽ đưa nó Ä‘i phá rẫy, là m nương. Nó sẽ nhổ cây mạnh như cÆ¡n bão đêm qua ấy, rồi ông xem. Äik nói và tưởng như mình Ä‘ang ngồi trên lưng con voi lạc đã dạy thuần, Ä‘i phá rẫy. Con voi quÆ¡ vòi rứt từng bụi ráºm, tì trán, đẩy đổ những cây lá»›n. Nó đạp bằng má»i váºt trở ngại trên đưá»ng. Äik sẽ Ä‘i săn vá»›i con voi. Ngồi trên cổ nó, Äik chẳng còn sợ gì thú dữ, rắn rết... Cà ng nghÄ© Äik cà ng thấy thÃch cái tên mà nó nói ra. Nó má»™t má»±c đòi ông:
- Ông thấy không, con voi nà y khá»e lắm! Nó vá» nhà ta giữa đêm bão, ông cứ đặt tên cho nó là Bão, cháu ưng thế!
Ông già Rem không ưng cái tên ấy. Nhưng chiá»u cháu, ông khe khẽ nói:
- Tùy cháu! Nếu cháu đã muốn váºy thì ông đặt tên cho nó lÃ
Lôm-luông. Cháu bằng lòng chưa?
Äik nhoẻn miệng cưá»i. Nó gáºt đầu rồi ôm lấy chân ông già . Äó là dấu hiệu tá» lòng biết Æ¡n.
|
 |
|
| |