  | 
	
	 | 
 
 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-11-2008, 11:19 AM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				  Nguyễn Gia Lão Tam 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jul 2008 
					Äến từ: Q4, TpHCM, VN 
					
					
						Bài gởi: 1,740
					 
                    Thá»i gian online: 33 phút 50 giây
                 
					
 
	Thanks: 2 
	
		
			
				Thanked 4 Times in 4 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			THÃI A KIẾM 
Tác giả: Võ Lăng Tiá»u Tá» 
Dịch Thuáºt:	Tien Phong Từ Khánh Phụng 
Nguồn: PDF 
 
Chương 26  
Núi Thiên SÆ¡n Bồ Äá» Thiá»n Công Ra Oai  
Äả tá»±: saocodon_zn 
 
 
  
 
Tốt Hiểu Lam vừa dứt, hoà thượng râu bạc, hòa thượng râu bạc đã phi thân tá»›i gần, giÆ¡ má»™t chưởng lên chào và há»i: 
- Bần tăng là Pháp Dáºt, trưởng môn cá»§a phái Thiếu Lâm. Thà chá»§ tuy võ há»c siêu tuyệt, nhưng cÅ©ng nên tá»± kiá»m chế má»™t chút, đừng ra tay bừa bãi mà phạm lẽ thiên hòa. Bần tăng nháºn thấy trong mi mắt cá»§a thà chá»§ ẩn rất nhiá»u sát khà xung lên. Triệu chứng này, chỉ trong má»™t thá»i gian gần đây thà chá»§ sẽ bị giam giữ hay bị giết cÅ©ng nên. Nhưng… Lão hòa thượng nói đến đó cÅ©ng ngừng lá»i, đưa mắt nhìn Vân Nhạc luôn. Vân Nhạc biết vị trưởng môn cá»§a phái Thiếu Lâm đã xem lầm cái mặt nạ da ngưá»i, tưởng là mặt tháºt cá»§a mình nên chàng nghÄ©: 
- Cái mặt nạ da ngưá»i này cá»§a tiên phụ giết má»™t kẻ rất hung ác trong hắc đạo, rồi lá»™t da chế thành. Không hiểu tại sao đã lâu rồi mà Pháp Dáºt thượng nhân còn nháºn có sát khÃ? Chàng rất phục vị Trưởng môn đó và cảm thấy ông ta tháºt xứng đáng là ngưá»i lãnh tụ cá»§a võ lâm, liá»n cưá»i, đáp: 
- Có phải đại sư đoán tại hạ thể nào cũng chết? Vị trưởng môn của phái Thiếu Lâm lẩm bẩm nói: 
- Lạ tháºt! lạ tháºt! Lão hòa thượng Ä‘ang thắc mắc nên không để ý đến câu há»i cá»§a Vân Nhạc. 
Vân Nhạc không ngỠviệc này lại đi trái ý mình như thế, nên chàng quay lại nói với Tốt Hiểu Lam: 
- Tốt lão sư tuy không nháºn ra tại hạ nhưng sá»± tháºt tại hạ đã gặp Tốt lão sư má»™t lần rồi. 
Tốt Hiểu Lam ngạc nhiên nhìn vào mặt chàng giây lát rồi há»i: 
- Lão chưa há» quen biết các hạ bao giá», xin há»i các hạ đã gặp lão ở đâu? 
- Ở trong Chi Chi Am trên núi Vụ Vân, khi Tốt lão sư vá»›i Yến SÆ¡n Thần Ni bị ngưá»i ta đánh lén, nằm chết giấc ở trên Pháºt đưá»ng. May thay, lúc ấy tại hạ có sẵn thuốc trong ngưá»i, liá»n cứu tỉnh Tốt lão sư và Yến SÆ¡n Thần Ni rồi tại hạ hấp tấp Ä‘i liá»n. 
Tốt Hiểu Lam cả kinh, há»i tiếp: 
- Thì ra ngưá»i đó là các hạ đây à? Nếu váºy, đánh lui Lương Khấu Kỳ cÅ©ng là các hạ phải không? Như váºy, trước mặt ân nhân đã cứu mình thoát chết, mà lão coi như kẻ thù, tháºt đáng chết lắm. 
Trưởng môn cá»§a phái Thanh Thành, nghe Tốt Hiểu Lam nói váºy, liá»n tiến lên chắp tay chào và nói: 
- Bần đạo không biết thiếu hiệp giá lâm, nên má»›i thất lá»… như váºy, mong thiếu hiệp lượng thứ. 
Vân Nhạc cả cưá»i đáp: 
- Quà trưởng môn quá lá»i, chá»› tại hạ đâu dám thế. Tại hạ chỉ mong quà phái đừng coi tại hạ là kẻ thù là tại hạ cảm Æ¡n lắm rồi. 
Thiên Diệp đạo nhân mặt đỠbừng, vội đáp: 
- Chúng tôi đâu dám. 
Vân Nhạc bá»—ng chạy tá»›i cạnh Hàn Trúc đạo nhân, đỡ đạo nhân dáºy, tay trái khẽ búng vào chà dương huyệt má»™t cái. Hàn Trúc đạo nhân thở khì rồi từ từ tỉnh dáºy, sắc măt đỠdần, cổ tay phải cÅ©ng dần dần hết sưng. 
Lúc ấy Pháp Dáºt thượng nhân Trưởng môn cá»§a phái Thiếu Lâm phất tay áo má»™t cái, đã phi tá»›i trước mặt Vân Nhạc há»i: 
- Dám há»i thà chá»§, chẳng hay mặt thà chá»§ có phải là mặt tháºt không? Vân Nhạc vừa cưá»i vừa đáp: 
- Äại sư là cao tăng cá»§a cá»a pháºt, tất nhiên biết bá»™ mặt cá»§a tại hạ là hư ảo. Vả lại Pháºt đã dạy Vô Tướng, Vô Sắc ngã tức thị ngã, như váºy hà tất đại sư phải há»i tá»›i bá»™ mặt cá»§a tại hạ hư, tháºt làm chi? Pháp Dáºt thượng nhân ngẩn ngưá»i giât lát rồi nghÄ© thầm: 
- Thông minh trà tụê cá»§a ngưá»i này quả tháºt hÆ¡n ngưá»i. Sau này sá»± thành tá»±u cá»§a y khôn lưá»ng và y tất sẽ đứng đầu võ lâm cÅ©ng nên. 
Hàn Trúc đạo nhân vừa hồi tỉnh, hai mặt mở ra, lại quát lá»›n má»™t tiếng, giÆ¡ mưá»i ngón tay như má»™t cái móc sắt, xông lại tấn công Vân Nhạc. 
Chỉ nghe má»™t tiếng bùng Hàn Trúc đạo nhân cảm thấy như đánh trúng phải má»™t tấm da trâu và mưá»i ngón tay má»m nhÅ©n, không còn sức nữa. Äồng thá»i, y cảm thấy có má»™t tiá»m lá»±c vô hình lấn át tá»›i. Y lui vá» phÃa sau mưá»i mấy bước, gượng mãi má»›i đứng vững được. 
Trưởng môn của phái Thanh Thành sầm nét mặt lại nói: đâu. 
- Sư đệ không được vô lá»…, thà chá»§ đây không phải là ngưá»i đến phá núi Hàn Trúc đạo nhân lẳng lặng nhưng trong lòng háºm há»±c vô cùng. 
Tốt Hiểu Lam vội lên tiếng: 
- Chẳng hay cái bị gai mà thiếu hiệp Ä‘eo trên lưng đựng gì thế? Sá»± tháºt, vá»›i tên tuổi cá»§a thiếu hiệp oai trấn võ lâm như váºy, tất không khi nào vô duyên vô cá»› lại giết hại đệ tá» cá»§a tệ giáo, Nhưng sá»± hiểu lầm là do cái bị gai trên lưng thiếu hiệp. Vì tệ sÆ¡n vô cá»› mất tÃch má»™t ngưá»i và Ä‘oán chắc xác cá»§a ngưá»i đó Ä‘ang nằm trong cái bị gai này. CÅ©ng vì thế, lại càng ngá» thiếu hiệp là ngưá»i lên núi bữa ná». 
Vân Nhạc nghe nói, lá»›n tiếng cưá»i đáp: 
- Ngưá»i trong bị gai này chÃnh là hung thá»§ đã lên trên núi phá phách đấy. Tên há» y là Hình Thiên Sinh, môn hạ Hoàng SÆ¡n Thuá»· TÃn Lão Nhân. 
Thiên Diệp Äạo Nhân liá»n nhìn Tốt Hiểu Lam, mặt lá»™ vẻ kinh ngạc. Hiểu Lam cau mày, ho mấy tiếng rồi tiếp: 
- Lão đã hiểu rồi, chÃn năm trước đây, Thá»§y TÃn lão nhân luyện võ vá»›i vị trưởng lão cá»§a tệ phái trên đỉnh Phong Thiên Äô, núi Hoàng SÆ¡n, rồi hai ngưá»i xung đột, kết quả giải tán má»™t cách không vui vẻ chút nào. Không ngá» Thá»§y TÃn Lão Nhân lại hẹp lượng đến thế, trong lòng vẫn còn háºm há»±c. 
Vân Nhạc nghe Hiểu Lam kể lại chuyện xưa, càng thấy không nên để Thiên Sinh ở lại đây, bằng không sẽ Ä‘em lại tai há»a rất lá»›n cho phái Thanh Thành, nên chàng do dá»± giây lát liá»n đổi hÆ¡i nói ngay: 
- Mục Ä‘Ãch cá»§a tại hạ tá»›i đây, chỉ cốt rá»a sạch tiếng oan. Bây giá» quà vị đã biết rõ sá»± tháºt rồi sá»± hiểu lầm cá»§a chúng ta cÅ©ng không còn tại hạ xin Ä‘em Thiên Sinh Ä‘i nÆ¡i khác rồi má»›i xá» là sau. Quà phái cứ giả bá»™ không biết gì cả là xong. 
Hiểu Lam vuốt râu cả cưá»i nói: 
- Thiếu hiệp coi rẻ tệ phái quá. Lão đây có phải là ngưá»i nhát gan sợ chết đâu? Bất cứ sao, thiếu hiệp nên để Thiên Sinh ở lại đây thì hÆ¡n. 
Vân Nhạc liá»n cởi miệng cái bị và đổ Thiên Sinh ra. Má»i ngưá»i thấy Thiên Sinh vẫn còn mê man sắc mặt nhợt nhạt. Vân Nhạc lẹ tay Ä‘iểm vào hai bên hông và đánh má»™t chưởng vào phÃa sau lưng cá»§a Thiên Sinh má»™t cái. 
Thế là, Thiên Sinh khạc ra má»™t cục Ä‘á»m, hai mắt mở to nhìn xung quanh má»™t vòng. Y thấy đã lá»t vào tay phái Thanh Thành, biến sắc mặt, trong lòng hãi sợ vô cùng. 
Má»™t lát sau, Thiên Sinh tá»± trấn tÄ©nh, định đứng ngay dáºy nhưng chân tay vừa cỠđộng, y liá»n thấy khắp mình mẩy tê tái ngay, trong lòng kinh hãi thầm, thở dài má»™t tiếng, má»i lóp nhóp bò dáºy. Äến hoàn cảnh này mà Thiên Sinh còn muốn giở quá»· mưu ra, y nháy mắt mấy cái, quay lại nhìn Pháp Dáºt thượng nhân Trưởng môn cá»§a phái Thiếu Lâm rồi vừa cưá»i vừa nói: 
- Xin há»i đại sư, tại hạ Ä‘ang ở nÆ¡i nào thế? Pháp Dáºt thượng nhân liá»n đáp: 
- Thanh Thành Thiên Sinh giả bộ kinh ngạc và nói: 
- Tại hạ không cẩn tháºn, nên bị tên bạn bất nhân hãm hại, yên trà thế nào cÅ©ng chết, không ngá» lại được quà vị cứu giúp. Tại hạ tháºt cảm Æ¡n quà vị vô cùng. 
Vân Nhạc cứ cưá»i nhạt hoài, Hiểu Lam là ngưá»i kiến thức rá»™ng, liá»n lá»›n tiếng cưá»i nói: 
- Lão đi qua trước miếu Võ Hầu, ngẫu nhiên thấy ngài nằm gục ở giữa lối đi, nên mới đêm ngày vỠThanh Thành đây cứu chữa. Chẳng hay đại danh của ngài là chi? Thiên Sinh đáp: 
- Thiện giả thiện báo, ác giả ác báo, quả tháºt không sai chút nào. Nếu tại hạ không vì việc cá»§a quà phái, thì không khi nào lại bị ngưá»i bạn độc ác hãm hại như thế này. Nhưng may mắn thay, bây giá» lại được quà phái giúp cho quả tháºt trá»i có mắt. Tại hạ đây là Hình Thiên Sinh Hiểu Lam tá» vẻ kinh ngạc há»i: 
- Ngài nói váºy, thì ra vì tệ phái mà bị bạn hại phải không? Thiên Sinh vừa cưá»i vừa đáp: 
- ChÃnh thế! Tên Vân Nhạc tá»± thị võ công tuyệt luân, có dã tâm định gây nên mưa máu gió tanh trong giang hồ, để toại nguyện sau này tá»± láºp môn phái và đứng đầu võ lâm nữa. CÅ©ng như cách đây không bao lâu, má»™t mình y lên đây phá khuấy, dùng chưởng đánh năm đại đệ tá» cá»§a quà phái, lấy trá»™m má»™t cuốn bà kiếp… Y chưa nói dứt, Hiểu Lam đã tá» vẻ hoài nghi, rồi há»i tiếp: 
- Tạ Vân Nhạc ư? Lão đã nghe tên đó rồi. Nhưng tệ phái vá»›i y không có thù oán chi cả, tại sao y lại chá»n tệ phái mà gây nên những việc như thế? Váºy không hiểu y định tâm như thế để làm gì? Lão lấy làm hoài nghi vô cùng. 
Thiên Sinh mỉm cưá»i đáp: 
- Vừa rồi tại hạ chẳng nói rõ cho quà vị nghe là gì? Ấy là Vân Nhạc muốn thoả mãn dã tâm cá»§a y. Gần đây, y còn tạo ra nhiá»u vụ án ác độc hÆ¡n thế nữa. Quà phái bị như thế là còn may mắn lắm đấy, tại hạ hay biết việc này, khuyên răn mãi, bảo y không nên làm nhiá»u tá»™i lá»—i như thế, rồi sẽ bị lụy đến thân. Nhưng y có chịu nghe lá»i cá»§a tại hạ đâu. Không những y không nghe, mà còn coi tại hạ như kẻ thù, y giở độc thá»§ ra làm hại tại hạ Hiểu Lam lại tiếp: 
- Chẳng hay ngài còn biết hắn đã tạo nên những tội ác ở đâu nữa? Thiên Sinh lắc đầu đáp: 
- Äành để cho y bất nhân, chá»› tại hạ không chịu là kẻ phụ nghÄ©a. Sau này sẽ có má»™t ngày thiên hạ nghe rõ sá»± phải trái ra sao, tại hạ không muốn phản bạn. 
Vân Nhạc nghe nói tức giáºn khôn tả và nghÄ© thầm: 
- Äể tên này sống trên Ä‘á»i, sau này y sẽ làm hại rất nhiá»u ngưá»i Äoạn, chàng cưá»i nhạt mấy tiếng và nói: 
- Phải, mi nói thiện giả thiện báo, ác giả ác báo đúng tháºt, thì bây giá» ngươi phải chịu sá»± ác báo đó. 
Thiên Sinh nghe tiếng nói của chàng rất quen, trong lòng hãi sợ vô cùng, vội quay lại nhìn, thấy một thiếu niên vẻ mặt lạnh lùng, hai mắt tia ra hai đạo ánh sáng rùng rợn và đang chăm chú nhìn mình. 
Vá»›i giá»ng run run, y cất tiếng há»i Vân Nhạc: 
- Các hạ là ai thế? Vân Nhạc cưá»i nhạt má»™t tiếng, giÆ¡ tay giở cái mặt nạ da ngưá»i ra liá»n lá»™ ngay mặt rất anh tuấn. Ai nấy thấy mặt chàng, cÅ©ng tấm tắt khen ngợi. 
Riêng có Thiên Sinh là hãi sợ, run lẩy bẩy, hai mắt tá» vẻ há»n giáºn, cưá»i khỉnh má»™t tiếng và nói: 
- Hình má»— đã lá»t vào tay ngươi, sống hay chết tùy nÆ¡i ngưá»i định Ä‘oạt, nhưng Hình má»— đã mạo danh cá»§a ngươi, tạo nên bốn vụ vô pháp vô biên thì dù ngươi có cố gắng đến thế nào, cÅ©ng không rá»a sạch được những vết nhÆ¡ ấy. 
Vân Nhạc tức giáºn đến mặt đỠbừng, máu trong ngưá»i sôi sùng sục từ từ giÆ¡ bàn tay phải ra ép há»i Thiên Sinh, xem y đã tạo nên những vụ ác độc nào. 
Äá»™t nhiên đàng xa có mấy tiếng hú rất thanh thoát theo gió vá»ng tá»›i. Má»i ngưá»i Ä‘á»u ngạc nhiên vô cùng, bá»—ng thấy dưới núi có mưá»i mấy cái bóng Ä‘ang nhanh chân chạy lên. Chỉ thoáng cái, những ngưá»i đó đến trước mặt, Vân Nhạc đã nháºn ra Linh Phi, Cái Môn Tam Lão, Lôi Tiếu Thiên, Kình Phương vá»›i tám chÃn võ lâm cao thá»§ lạ mặt nữa. 
Linh Phi vừa Ä‘i tá»›i trước mặt má»i ngưá»i, thấy Thiên Sinh vẫn còn sống, vá»™i để tay lên trán mừng rỡ và nói: 
- May mắn biết bao, tên giặc này chưa chết. Tên giặc này đã gây nên bao tá»™i ác, vụ nào y cÅ©ng mạo danh cá»§a thiếu hiệp. Bây giá» Cái Môn Tam Lão đã má»i được mấy vị lão sư là những nạn nhân trong những vụ đó tá»›i đây để đối chứng và để rá»a oan cho thiếu hiệp. 
Lúc ấy, bá»n Cái Môn Tam Lão Ä‘ang bàn chuyện vá»›i các đạo nhân cá»§a phái Thanh Thành và trưởng môn cá»§a phái phái Thiếu Lâm. 
Cá»u Chỉ Thần Cái tung mình nhảy tá»›i trước mặt Thiên Sinh và nói: 
- Thá»§y TÃn Lão Nhân có mắt như mù, thâu lầm tên đệ tá» bất nhân gian ác. Chẳng hay mi có thù háºn bất cá»™ng đái thiên gì vá»›i Vân Nhạc mà mi mạo danh hại ngưá»i như thế? Thiên Sinh là kẻ âm thầm mà xảo quyệt vô cùng, vừa thấy bá»n Cái Môn Tam Lão vá»›i mấy vị sư chá»§ phi tá»›i, biết ngay khó mà thoát chết. Lúc ấy y má»›i hối háºn là vừa rồi đã trót nháºn hết sá»± tháºt trước mặt Vân Nhạc, muốn cứu vãn chỉ còn má»™t cách là chối hết má»i việc, đổ hết tá»™i lá»—i cho Vân Nhạc. Y suy tÃnh như váºy, yên trà các ngưá»i thế nào cÅ©ng không dám giết y trước mặt các đạo nhân cá»§a phái Thanh Thành có thù vá»›i sư phụ y, thể nào phái đó cÅ©ng không dám để cho má»i ngưá»i giết y ở trên núi này, mà mang há»a lây. Nên y cưá»i nhạt và thá»§ng thẳng trả lá»i: 
- Muốn vu tá»™i cho ai, đặt Ä‘iá»u gì chẳng được. Ta là Hình Thiên Sinh đây, cÅ©ng là đệ tá» cá»§a danh môn chánh phái đã làm việc gì, thì tá»± nháºn chịu hà tất mạo danh cá»§a ai? Vân Nhạc biết mình không được các nhân váºt võ lâm dung thứ cho, đã không tiếc thá»§ Ä‘oạn ty tiện, hãm hại tại hạ chết. Dù có chết, tại hạ vẫn không tiếc thân chút nào, nhưng chỉ e từ nay trở Ä‘i, quà vị khó mà ăn ngon ngá»§ yên. 
Y vừa nói vừa ứa nước mắt có vẻ khẳng khái, không tỠvẻ sợ hãi gì cả. 
Trưởng môn cá»§a phái Thiếu Lâm và các đạo nhân cá»§a phái Thanh Thành nghe Thiên Sinh nói váºy, ngÆ¡ ngác nhìn nhau, Ä‘á»u nháºn là tên đó quả tháºt xảo trá Ä‘a mưu. Tá»›i giá» phút này mà y còn không thừa nháºn, nếu không có ngưá»i đối chứng thì không làm gì nổi y. 
Thương Tá»· nghe váºy, ngẩn ngưá»i, không biết nói sao. Vân Nhạc đã lẹ chân lướt tá»›i trước mặt Thiên Sinh trầm giá»ng nói: 
- Sá»± thiện ác, cách nhau có má»™t sợi tóc. Xưa nay Vân Nhạc hành sá»± như chém Ä‘inh chặt sắt không há» sợ trước ngại sau, chỉ cần việc làm cá»§a mình không trái vá»›i lương tâm thôi, cÅ©ng không sợ ai dị nghị không ngá» mi là kẻ tham sống sợ chết đến thế, dám nháºn là đệ tá» cá»§a danh môn chánh phái, khiến các vị có mặt tại đây nghi kỵ, không dám xá» trà vá»›i ngươi, nhưng ngươi có biết đâu Vân Nhạc này không bao giá» e sợ những Ä‘iá»u đó. Còn ngươi, ta thá» xem ngươi có chịu nổi thá»§ pháp Thất Nháºt Tảo Âm Äoạn Hồn cá»§a ta không? Quần hùng Ä‘á»u giáºt mình, vì môn thá»§ pháp đó thất truyá»n trong võ lâm đã lâu, tại sao Vân Nhạc lại biết được? Vân Nhạc vừa nói dứt, đã váºn chưởng như bay, Ä‘iểm luôn mưá»i ba chỉ vào ngá»±c Thiên Sinh. 
Thấy Vân Nhạc giở thá»§ pháp ác độc đó ra đối xá» vá»›i mình, Thiên Sinh kinh hãi vô cùng nhưng võ công đã mất hết, muốn tránh cÅ©ng không được, chỉ cảm thấy mưá»i ba nÆ¡i trên ngá»±c, bụng có má»™t sức mạnh lạnh lùng kỳ lạ xuyên thấu vào trong ngưá»i khiến mình mẩy má»m nhÅ©n, y nằm gục xuống chỉ trong giây lát, thần sắc thay đổi khác thưá»ng, chân tay co rúm, xương cốt kêu lách cách mồm kêu la những tiếng rất khó nghe, hai con ngươi lòi ra ngoài, đôi mắt ảm đạm, không có chút tinh thần. Tiếng kêu rú cá»§a y tá»±a như dê kêu, lá»t vào tai quần hùng, ai nấy Ä‘á»u kinh hãi. 
Pháp Dáºt thượng nhân lá»›n tiếng niệm pháºt, định khuyên Vân Nhạc giãi cứu cho Thiên Sinh nhưng bá»—ng thấy hai mắt Vân Nhạc lá»™ đầy sát khÃ, lão hòa thượng biết không thể khuyên bảo được, chỉ thở dài má»™t tiếng, rồi lùi bước ngay. Má»™t lát sau, má»i ngưá»i đã thấy Thiên Sinh ôm mặt la lá»›n: 
- Tạ huynh…tiểu đệ đã lầm, hẹp lượng phụ nghÄ©a…quả tháºt đáng chết, tiểu đệ tá»± biết không còn mặt mÅ©i nào…sống sót…xin ban cho đệ má»™t chưởng…để đệ chết ngay khá»i bị Ä‘au đớn thế này. 
Nói Ä‘oạn, y càng gào thét, da thịt bị nứt nẻ, máu tươi rỉ ra khắp ngưá»i, trông rất thảm thương. Má»i ngưá»i quay mặt Ä‘i không dám nhìn. 
Vân Nhạc cưá»i nhạt nói: 
- Thá»§ pháp Thất Nháºt Tảo Âm Äoạn Hồn cá»§a ta đã phát ra, không sao thâu lại được nữa. Bây giá» ta chỉ có thể cho ngưá»i giảm bá»›t Ä‘au khổ, nhưng rốt cuá»™c cÅ©ng phải chết. Nếu ngươi muốn chết má»™t cách nhanh chóng, thì phải nháºn hết tá»™i lá»—i trước mặt quần hùng đây. 
Nói xong chàng phi ra hai chỉ Ä‘iểm vào Tỉnh Thác Huyệt cá»§a Thiên Sinh. Thiên Sinh cảm thấy bá»›t Ä‘au nhưng trong ngưá»i hình như có mấy vạn con kiến và hàng nghìn con rắn bò quanh. Lúc này y không còn ý niệm độc ác gì nữa, chỉ mong sá»›m được giải thoát sá»± Ä‘au khổ và y tá»± biết, không thú tá»™i không được. Y liá»n kể hết những tá»™i lá»—i đã gây ra cho má»i ngưá»i nghe. 
Mặt trá»i đã lên tá»›i đỉnh đầu, Thiên Sinh đã kể xong tá»™i lá»—i: cướp, trá»™m, hãm hiếp, giết chóc. Vân Nhạc tức giáºn khôn tả, hai hàm răng nghiến cồm cá»™p, liá»n phi ra má»™t chưởng, đè vào ngá»±c tên gian ác. Thiên Sinh mồm há»™c máu Ä‘en, gào rú má»™t hồi rồi tắt thở. 
Sá»± thể đã được minh bạch, Vân Nhạc má»›i đỡ tức giáºn. Sau đó Trưởng môn cá»§a phái Thiếu Lâm và phái Thanh Thành cưong quyết má»i chàng cùng quần hùng lên Thiên SÆ¡n động dùng trà. Ai nấy không thể nào từ chối được, đành phải theo vị Trưởng môn lên trên núi. 
Vừa đi, Kinh Phương vừa rỉ tai Vân Nhạc: 
- Hiá»n Ä‘iệt, chúng ta lên núi Thiên SÆ¡n động ngồi chốc lát rồi cáo để Ä‘i tá»›i núi Nga My ngay nhé? Vân Nhạc kinh ngạc vô cùng, vá»™i há»i: 
- Có việc gì thế? Kinh Phương đưa mắt nhìn chàng, lắc đầu thở dài má»™t tiếng, định trả lá»i, thì Thương Tá»· đã nói trước: 
- Kinh lão sư, bây giỠcó nói ra, chỉ làm rồi loạn thiếu hiệp thôi. Chi bằng để xuống núi, rồi hãy bàn đến chuyện đối phó sau. 
Ải Phương Sóc Kinh Phương chá»›p mắt mấy cái, rồi ngừng lá»i ngay. Vân Nhạc Ä‘oán chắc là vì việc Cánh Trưá»ng Tu, Kim Äỉnh Thượng Nhân bênh vá»±c đồ đệ, định kiếm mình để há»i tá»™i cÅ©ng nên. Cho nên chàng chỉ cưá»i nhạt má»™t tiếng không há»i gì nữa. 
Quần hùng Ä‘ang Ä‘i, bá»—ng thấy Pháp Dáºt Thượng Nhân ngừng bước quay lại nói vá»›i Vân Nhạc: 
- Bần tăng suýt quên mất má»™t việc, xin há»i thiếu hiệp, có phải thiếu hiệp là ngưá»i đã lấy lại cuốn Vô tướng kim cương chưởng kinh cho chúng tôi đấy không? Vân Nhạc mỉm cưá»i đáp: 
- Chuyện nhá» má»n ấy, quà Trưởng môn hà tất phải nhắc nhở đến làm chi? Pháp Dáºt Thượng Nhân tá» vẻ cảm động nói: 
- Bần tăng bế quan ba năm, không nghĩ đến việc ngoài, sau Pháp Hoa sư đệ kể cho bần tăng nghe câu chuyện đó và khen ngợi thiếu hiệp mãi, bần tăng xưa nay vẫn có tánh hay quên, vừa rồi mới nghĩ tới chuyện này, xin thiếu hiệp thứ lỗi cho bần tăng nhé? Vân Nhạc đáp: 
- Quà Trưởng môn đức cao, vá»ng trá»ng còn tại hạ là kẻ mạt há»c trong võ lâm, đâu đáng quà Trưởng môn khen ngợi như thế. 
Pháp Dáºt Thượng Nhân lại tiếp: 
- Thiếu hiệp thần thanh, khà tú, làm việc gì cÅ©ng được toại nguyện, tuy hÆ¡i vất vả má»™t chút nhưng Ä‘á»u gặp hung hóa cát. Có má»™t Ä‘iá»u bần tăng mong thiếu hiệp nên Ãt tạo sát nghiệp, có thể khoan thứ được ai, thì nên khoan thứ. Thiếu hiệp nên rõ, cõi Ä‘á»i mênh mông, đâu đâu cÅ©ng có những kẻ nham hiểu xảo trá, phàm việc gì, thiếu hiệp cÅ©ng nên nghÄ© cho chÃnh Ä‘Ãnh thì hÆ¡n. 
Vân Nhạc nghe xong, cung kÃnh đáp: 
- Quà Trưởng môn dạy bảo như váºy, tại hạ xin ghi nhá»› trong lòng. 
Quần hùng qua cầu Thanh Thành, phải leo dốc, tuy khinh công cá»§a các ngưá»i rất cao siêu nhưng ai nấy cÅ©ng thấy mệt nhá»c vô cùng. 
Cảnh váºt cá»§a Thanh Thành quả tháºt tuyệt đẹp, quần hùng vừa Ä‘i vừa thưởng thức, chẳng bao lâu đã thấy má»™t góc tưá»ng đỠở phÃa trước mặt và khi tá»›i nÆ¡i, má»›i hay đó là Thiên Sư động. 
Trưởng môn của phái Thanh Thành là Thiên Diệp đạo nhân đã vội tiến lên trước quần hùng và đứng ở trước của động nghênh đón quà khách. 
Thiên Sư động là Äiện Miếu lá»›n nhất cá»§a phái Thanh Thành, xây dá»±ng hồi Ä‘á»i nhà Tùy, nguyên danh là Diêu Khánh Quan. Äến Ä‘á»i nhà Tống lại đổi tên là Siêu Khánh Quan nên đến cuối nhà Thanh đổi thành Trưá»ng Äạo Quan tên tục là Thiên Sư động. Ngôi miếu này, xây dá»±ng trên má»™t sưá»n núi cao chót vót. PhÃa sau quan là sưá»n núi cao trăm trượng, phÃa trước là vá»±c thẳm sâu vạn trượng, hai bên là có Hắc Hổ và Thanh Long chầu cạnh. Hai suối Hải ÄÆ°á»ng và Bạch Vân chảy cạnh hai khe núi đó. Trước mặt quan lại có mấy trăm cây trầm cao chót vót, cảnh trà đẹp vô cùng. 
Vân Nhạc liá»n khen ngợi Thiên Diệp đạo nhân rằng: 
- Phong cảnh Thanh Thành quả tháºt đẹp nhứt thiên hạ, nếu không đến táºn nÆ¡i thưởng thức thì không biết được cái đẹp tuyệt vá»i cá»§a nó. 
Thiên Diệp đạo nhân lá»›n tiếng cả cưá»i và nói: 
- Từ giá» cho tá»›i trá»n Ä‘á»i, Tạ thiếu hiệp là tân khách quý nhứt cá»§a phái Thanh Thành chúng tôi. Từ nay trở Ä‘i, nếu thiếu hiệp không chê nÆ¡i đây, thì tùy ý thiếu hiệp, muốn tá»›i lúc nào cÅ©ng được. 
Vân Nhạc mỉm cưá»i đáp: 
- Quà Trưởng môn đã coi trá»ng tại hạ như váºy, tại hạ sẽ tá»›i đây luôn luôn. Trương đạo quan Thiên Sư động kiến trúc rất tráng lệ. Thiên Diệp đạo nhân tiến dẫn má»i ngưá»i vào trong đạo quan, xuyên qua Tam Thanh đại Ä‘iện, Ä‘i thẳng vào hoàng đế từ ở phÃa sau Ä‘iện, nÆ¡i đây thanh nhã lạ thưá»ng. 
Dưới lầu bên trái là khách đưá»ng, Thiên Diệp đạo nhân má»i khách vào khách đưá»ng, đã thấy có bày sẵn mấy mâm cÆ¡m chay để tiếp khách. 
Quần hùng ăn uống xong Ä‘ang vui vẻ, bá»—ng có má»™t đạo nhân…tuổi trạc trung niên, vẻ mặt hoảng hốt, hấp tấp chạy vào. Thiên Diệp đạo nhân thấy cá» chỉ cá»§a đạo nhân đó thất thưá»ng, liá»n cau mày lại trầm giá»ng há»i: 
- Diệu Hành, đồ đệ có việc gì thế? Diệu Hành chạy đến trước mặt Thiên Diệp vái chào và trả lá»i: 
- Bẩm Trưởng môn, đệ tá» trá»±c nhá»±t tuần sÆ¡n, khi tá»›i Thanh Long Phong bá»—ng thấy có hai ngưá»i Ä‘ang lẹ như bay phi tá»›i. Äệ tá» vá»™i liá»n nghinh đón, má»›i hay hai ngưá»i đó là má»™t ông già và má»™t thiếu nữ, tá»± xưng là Hồ Cương và Hồ Cốc Lan, tá»›i đây định yết kiến Tạ Vân Nhạc. Äệ tá» liá»n dẫn hai ngưá»i tá»›i đây, không ngá» lại gặp thiếu đảo chá»§ cá»§a Ngá»c Chung Äảo là Lương Khấu Kỳ, Lương Thiếu Äảo Chá»§ ăn nói ngông cuồng vô cùng. Y bảo sẽ đạp bằng núi Thanh Thành, nên Hồ thà chá»§ má»›i cải vả vá»›i y rồi hai ngưá»i đấu vá»›i nhau… Tên đạo nhân ấy chưa nói dứt lá»i, Tốt Hiểu Lam đã đứng dáºy quát há»i: 
- Hiện giá» hai ngưá»i ấy ở đâu? Diệu Hành đáp: 
- Trên Thanh Long Phong, cách đây không xa. 
Hiểu Lam không chá» y nói dứt, đã tung mình Ä‘i luôn, nhanh như Ä‘iện chá»›p. Vân Nhạc cÅ©ng tá»±a như mÅ©i tên bay, vá»™i vàng Ä‘uổi theo… Trên núi Thanh Long Phong, Hồ Cương Ä‘ang kịch chiến vá»›i Khấu Kỳ, Hồ Cốc Lan đứng cạnh đó, thấy tráºn đấu khốc liệt cÅ©ng cau mày lo âu. Nàng thấy cha mình đã dùng Nhứt Nguyên Khà đấu vá»›i đối phương, mà không sao đẩy lùi Khấu Kỳ má»™t bước. Trái lại, hai tay cá»§a Lương Khấu Kỳ, cứ nhắm các yếu huyệt cá»§a Hồ Cương mà đánh tá»›i tấp. 
Cốc Lan không sao xen tay vào được, nóng lòng sốt ruá»™t vô cùng, đưa mắt nhìn xung quanh, không thấy Vân Nhạc đâu cả. Nàng còn Ä‘ang lo âu, bá»—ng thấy hai bóng ngưá»i phi đến, vẻ mặt bá»—ng há»›n hở vô cùng. Vân Nhạc và Tốt Hiểu Lam đã lên tá»›i đỉnh núi. Vân Nhạc vá»™i kéo tay Hiểu Lam và khẽ nói: 
- Tốt lão sư, xin hãy đứng ngoài lượt tráºn, để tại hạ thá» xem tên Lương Khấu Kỳ này có tuyệt kÄ© gì mà dám táo gan đến đây phá phách? Nếu tại hạ địch không nổi, xin Tốt lão sư ra tay giúp đỡ. 
Hiểu Lam biết chàng có ý muốn bảo tồn tánh mạng cho mình, trong lòng cảm động vô cùng. Vân Nhạc nói xong vội lướt tới cạnh Hồ Cốc Lan lên tiếng nói: 
- Hồ cô nương vẫn mạnh đấy chá»›? Chàng nói dứt câu đó, đã nhảy tá»›i cạnh hai ngưá»i Ä‘ang kịch chiến, giở song chưởng ra đẩy mạnh má»™t cái. 
Khấu Kỳ bá»—ng cảm thấy có má»™t sức mạnh phá tan chân khà há»™ thân cá»§a mình, trước ngá»±c bị đè nén, khà huyết đảo lá»™n, biết ngay kẻ vừa tá»›i là má»™t cưá»ng địch, nên rùng mình kinh hãi, vá»™i nhảy ra bên ngoài tránh né. Rồi y định thần nhìn kỹ, má»›i hay thiếu niên đó là ngưá»i rất đẹp trai. Y vừa ghen vừa giáºn, quát há»i: 
- Ngươi là ai? Mà dám xen vào việc cá»§a Thiếu Äảo Chá»§. 
Vân Nhạc nhẹ nhàng tiến lên hai bước, lá»›n tiếng cưá»i và đáp: 
- Ngươi tháºt không biết sỉ nhục, lần trước ở Vụ Linh Phong, ta đã tha chết cho rồi, chẳng qua vì thấy mi nhứt thá»i quá si mê. Ta đã cảnh cáo rằng ngươi còn bước vào Trung Nguyên này, ta sẽ chặt hai chân cá»§a ngươi. 
Lương Khấu Kỳ nghe nói, kinh hãi vô cùng, lùi lại má»™t bước, hai mắt trợn trừng nhìn Vân Nhạc và há»i: 
- Äêm hôm đó, ngươi đã thừa cÆ¡ ám toán ta, thế ngươi là Tạ Vân Nhạc đấy à? Vân Nhạc trầm giá»ng đáp: 
- Phải, chÃnh ta. Nhưng đêm hôm đó ngưá»i địch không lại ta chá»› có phải ta thừa cÆ¡ ám hại đâu? Khấu Kỳ đỠbừng mặt, hai mắt ná»™ lá»a, hai tay buông xuôi xuống, hai vai rung động, thoáng trông đã biết ngay y Ä‘ang váºn hÆ¡i lấy sức. 
Lúc ấy quần hùng đã lần lượt tá»›i cả Thanh Long Phong, Ä‘á»u im hÆ¡i lặng tiếng, đứng cạnh đó xem. 
Má»i ngưá»i Ä‘á»u biết Vân Nhạc và Khấu Kỳ cùng là hai tay võ công siêu tuyệt nổi tiếng trong võ lâm nên há» Ä‘oán chắc tráºn đấu này kịch liệt lắm. 
Tạ Vân Nhạc vẫn ung dung như thưá»ng, vừa cưá»i vừa nói tiếp: 
- Lương Khấu Kỳ, nếu tráºn đấu này ngưá»i không thắng được ta thì ngươi tránh không khá»i sỉ nhục bị chặt chân đâu. 
Khấu Kỳ càng tức giáºn, cả cưá»i và đáp: 
- Ngươi đừng tá»± phụ vá»™i, hiện giá» ngưá»i yêu cá»§a ngươi đã bị Thiếu Äảo Chá»§ này giam giữ trên Ngá»c Chung Äảo rồi, chỉ chỠđến đêm Tết Trung Thu là nàng sẽ kết hôn vá»›i Thiếu Äảo Chá»§. Ngươi đừng giở thái độ ngông cuồng ra trước mặt Thiếu Äảo Chá»§ nữa. Ngươi phải biết vá»›i Phong Vân Bát Chảo, môn tuyệt há»c cá»§a bản đảo, đã xưng hùng xưng bá trong võ lâm và hải ngoại. Thiếu Äảo Chá»§ sẽ cho ngươi tàn phế suốt Ä‘á»i, rồi bắt ngươi Ä‘em vá» Ngá»c Chung Äảo đày Ä‘oạ cho đến chết thì ta má»›i nguôi cÆ¡n giáºn. 
Vân Nhạc nghe nói, lạnh lùng há»i: 
- Ngưá»i mà ngươi vừa nói đó, có phải là Uyển Lan không? Vẫn thái độ ngông cuồng, Khấu Kỳ đáp: 
- Phải, chÃnh là Nghệ Uyển Lan đấy. 
- Còn Lăng Ngá»c Sương đâu? 
- Cũng bị giam nốt. 
- Yến Sơn Thần Ni và Du Tứ Cô? 
- Vân Nhạc, ngươi há»i quá nhiá»u. Nhưng Thiếu Äảo Chá»§ đây cÅ©ng không hẹp lượng nói cho mi biết. Gia phụ đưa thiếp má»›i Yến SÆ¡n Thần Ni đến Ngá»c Chung Äảo. để bàn chuyện hôn nhân cá»§a Thiếu Äảo Chá»§ vá»›i Lăng Ngá»c Sương. Nếu Yến SÆ¡n Thần Ni không chịu Ä‘i thì gia phụ sẽ vào Trung Nguyên này. Yến SÆ¡n Thần Ni sợ gia phụ vào tá»›i Trung Nguyên thì không có ai địch nổi, nên má»›i phải Ä‘i ra Ngá»c Chung Äảo. Bà ta cùng mấy ngưá»i cùng Ä‘i và đã bị gia phụ giam giữ trong Thiên Xu Thạch Phá»§ rồi. 
Tạ Vân Nhạc lá»›n tiếng cả cưá»i má»™t hồi nói: 
- Lương Khấu Kỳ, ta không lấy tánh mạng ngươi, chỉ chặt hai chân ngươi thôi rồi đưa vá» Ngá»c Chung Äảo buá»™c cha ngươi thả mấy ngưá»i kia ra. 
Chàng chưa nói dứt lá»i, Khấu Kỳ đã giÆ¡ năm ngón tay ra tấn công. Thá»§ pháp cá»§a y kỳ ảo vô cùng. 
Quần hùng đứng cạnh xem, giáºt mình kinh hãi vì ai nấy cÅ©ng thấy thá»§ pháp cá»§a Khấu Kỳ huyá»n ảo vô cùng, không ai biết thá»§ pháp ấy tên là gì, nên Ä‘á»u lo ngại thầm cho Vân Nhạc. Nhất là Hiểu Lam và các đạo nhân cá»§a phái Thanh Thành, lại càng Ä‘au lòng bởi Phong Vân Bát Chảo cá»§a Khấu Kỳ vốn dÄ© là môn tuyệt há»c cá»§a phái Thanh Thành, nhưng phái Thanh Thành lại để sách quà trên lầu tàng kinh, bụi bặm, mạng nhện giăng đầy, thế mà không biểt Ä‘em ra dùng. Sau Ngá»c Chung Äảo Chá»§ lấy trá»™m vá» luyện táºp môn võ này bá»—ng trở thành võ há»c trấn đảo cá»§a Ngá»c Chung Äảo. Lúc ấy Vân Nhạc đã lẹ làng nhảy tránh sang bên, thoát khá»i cái chá»™p cá»§a Khấu Kỳ. Tức giáºn vô cùng, Khấu Kỳ quát lá»›n má»™t tiếng: 
- Ngươi hãy tiếp thỠthế Bạch Vân Ảo Vũ (mây trắng múa một cách hiểu ảo) của ta xem sao. 
Y liá»n biến đổi thế võ, múa song chưởng lên, như trăm nghìn cái bóng bàn tay, phất phÆ¡ phi tá»›i bao vây lấy ngưá»i Vân Nhạc, tá»±a như bốn mặt tám phương Ä‘á»u có chưởng lá»±c tấn công tá»›i, khiến Vân Nhạc không sao tránh khá»i. 
Má»i ngưá»i chỉ nghe Vân Nhạc cả cưá»i má»™t hồi, thân mình đã xuyên qua những bóng thiên chưởng đó mà ra khá»i rồi. Thì ra chàng đã dùng Huyá»n Thiên Thất Tinh Bá»™ lướt ra ngoài vòng chưởng lá»±c cá»§a đối phương. Khinh công tuyệt há»c cá»§a Vân Nhạc vừa xá» dụng thì dù có Ngá»c Chung Äảo Chá»§ thân hành tá»›i đây, cÅ©ng không đả thương ná»—i Vân Nhạc, huống hồ là Khấu Kỳ. 
Khấu Kỳ chỉ thấy hình bóng cá»§a Vân Nhạc biến mất, rồi bá»—ng nghe phÃa sau lưng có tiếng cưá»i nhạt và nói: 
- Nếu ngươi chưa giở hết năm thế Bạch Vân ra, tuyệt nhiên ta không ra tay đánh lại. Ta chá» tá»›i khi nào ngưá»i đánh nốt ba thế lợi hại nữa má»›i ra tay chế ngá»± ngươi. 
Khấu Kỳ nghe Vân Nhạc nói váºy giáºt mình kinh hãi. Äá»™t nhiên y lá»™n ngưá»i trở lại, hai tay giương mưá»i ngón ra, nhanh như luồng gió xông đến tấn công. Không ngá» thế công đó lại đánh hụt và cÅ©ng không thấy hình bóng đối phương đâu cả. Vì váºy, y biến sắc mặt hãi sợ vô cùng. Bá»—ng y nghe tiếng niệm Nam Mô A Di Äà Pháºt, vá»™i quay mình lại, liá»n thấy má»™t lão tăng gầy gò, bé nhá», đôi mắt rất tinh, râu tóc bạc phÆ¡ Ä‘ang đứng trước mặt còn Vân Nhạc thì đứng cách xa hai trượng, Ä‘ang nhìn mình. Lão tăng mặt nghiêm trang lên tiếng nói: 
- Bần tăng là Pháp Dáºt, trưởng môn cá»§a phái Thiếu Lâm. Chẳng hay Thiếu Äảo Chá»§ có biết năm mươi mốt năm trước đây, lệnh tôn dùng Phong Vân Bát Chảo tuyệt há»c, so tài vá»›i trưởng môn Ä‘á»i trước cá»§a chúng tôi, chỉ còn có má»™t thế nữa là nguá»i trưởng môn cá»§a chúng tôi có thể khắc chế được Phong Vân Bát Chảo không? Khấu Kỳ lạnh lùng nói: 
- Tại hạ có nghe gia phụ nói lại, thế đó là Thiên Pháºt Hóa Thân (Nghìn pháºt biến hóa thân ảnh) nhưng bây giá» gia phụ đã nghÄ© ra được má»™t thế hóa giải thế Thiên Pháºt Hoá Thân rồi. Vì gia phụ tuổi đã cao và coi nhẹ sá»± Ä‘á»i, suốt ngày chỉ thÃch cảnh non xanh nước biếc, chá»› có phải hãi sợ phái Thiếu Lâm mà không dám tá»›i Trung Nguyên này đâu. 
Pháp Dáºt thượng nhân là má»™t vị cao tăng cá»§a cá»a pháºt, nghe Khấu Kỳ nói váºy, không giáºn chút nào. Chỉ mỉm cưá»i và tiếp: 
- Bần tăng chỉ há»i qua Thiếu Äảo Chá»§ thôi, nếu lệnh tôn đã không có ý tranh danh Ä‘oạt lợi thì bần tăng đây cÅ©ng tứ đại giai không, có muốn dÃnh lÃu vào trần tục đâu? Lão hòa thượng vừa nói xong, đã lẹ chân lui vá» phÃa sau. Vân Nhạc lại lướt mình tá»›i trước mặt kẻ địch. Khấu Kỳ không đợi chàng đứng vững, đã múa hai tay ra tấn công liá»n. Má»™t luồng gió lốc cuồn cuá»™n tá»›i, khiến không khà xung quanh mưá»i trượng Ä‘á»u đảo lá»™n, những lá thông và trúc cạnh đó rÆ¡i như mưa trút. 
Vân Nhạc đối phó sự biến chuyển nhanh vô cùng, chỉ thấy chàng giơ tả chưởng lên, dùng bà quyết chữ Xá của Di Lặc thần công và giơ năm ngón tay phải, chộp luôn cổ tay trái của đối thú vừa phi tới. 
Khấu Kỳ cÅ©ng lanh mắt, lanh tay, vá»™i lá»™n ngữa bàn tay trái lên định bắt lấy cổ tay cá»§a Vân Nhạc. NgỠđâu thá»§ pháp Hiên Viên Tháºp Bát Giải kì ảo khôn lưá»ng, chỉ thoáng cái biến hóa vô cùng. Khấu Kỳ chưa kịp láºt ngữa bàn tay trái, đã thấy cố tay như bị năm cái móc gan ká»m chặt, cắm sau vào táºn xương. Y thất thanh kêu ối chà và đã cảm thấy sức lá»±c trong ngưá»i bị mất hết. 
Vân Nhạc nắm được cổ tay bèn thuáºn thế nhấc bổng thân hình cá»§a Lương Thiếu Äảo Chá»§ lên cao, hai chân đưa tá»›i trước mặt đối thá»§. Vân Nhạc giÆ¡ tay trái tá»±a như má»™t cái búa, chém thẳng vào hai cổ chân cá»§a địch. Chỉ nghe trên cao có tiếng kêu rú rất thảm khốc, thì ra hai chân cá»§a Khấu Kỳ đã bị chặt gãy liá»n. 
Má»i ngưá»i chỉ thấy Vân Nhạc phẩy tay má»™t cái và đã thấy Khấu Kỳ tá»±a như chiếc diá»u đứt dây, bắn ra đằng xa năm sáu trượng, máu tươi tung toé khắp bãi cá». 
Quần hùng thấy váºy Ä‘á»u kinh hãi vô cùng đồng thá»i cÅ©ng tá» vẻ kÃnh ngưỡng Vân Nhạc. 
Tuy bị gãy hai chân, Khấu Kỳ vẫn chưa mê sảng, y cảm thấy Ä‘au như cắt ruá»™t và mồm há»™c ra má»™t đống máu tươi, y đưa mắt nhìn xuống phÃa dưới má»›i hay hai chân đã gãy chán nản vô cùng, không muốn sống nữa. Y liá»n giÆ¡ chưởng lên, đánh mạnh vào sau ót, nghe kêu bụp má»™t tiếng, sá» cá»§a y vỡ tan, máu và óc phá»t ra, y nằm gục xuống tắt thở. 
Pháp Dáºt thượng nhân liá»n niệm A Di Äà Pháºt và nói: 
- Thiếu hiệp đã tạo cho võ lâm Trung Nguyên má»™t hiểm há»a vô biên. Vân Nhạc ngẫn ngưá»i ra giây lát rồi má»›i đáp: 
- Quà trưởng môn khá»i phải lo âu, tại hạ sẽ thân hành Ä‘i ra Ngá»c Chung Äảo, kiếm Lương Äảo Chá»§ để giải quyết mối thù. Nhưng câu chuyện hôm nay, mong quà vị hãy tạm giữ bà máºt cho. 
Lúc ấy Lôi Tiếu Thiên đã tới trước mặt Vân Nhạc và nói: 
- Tam đệ biết tôi vá»›i tam đệ cần phải Ä‘i ngay Thiên SÆ¡n, nhưng hiện giá» có hai việc rất khẩn cấp, cần có tam đệ giải quyết, chá»› Lôi lão nhị này vô kế khả thi. Bây giá» ngu huynh há»i tam đệ nên xá» trà ra sao? Vân Nhạc ngạc nhiên, định há»i lại Tiếu Thiên, đã nghe Thương Tá»· ho má»™t tiếng, cau mày trầm giá»ng xen vào nói: 
- Có việc gì, để xuống dưới núi đã rồi hãy bàn sau. 
Nói xong, lão ăn mày liá»n quay lại vái chào và cáo từ hai ngưá»i trưởng lão cá»§a phái Thanh Thành và Thiếu Lâm. 
Thiên Diệp đạo nhân không tiện giữ má»i ngưá»i ở lại, bèn tiá»…n đưa xuống táºn chân núi, rồi cùng nhau chia tay ở trước Trưá»ng Sinh Cung. Trước khi từ biệt, Vân Nhạc nói vá»›i Thiên Diệp đạo nhân: 
- Tại hạ Ä‘i Ngá»c Chung Äảo, thể nào cÅ©ng lấy lại được cuốn bà kiếp Phong Vân Bát Chảo, Ä‘em vá» trả cho quà phái. 
Hiểu Lam liá»n lên tiếng: 
- Khi nào thiếu hiệp Ä‘i Ngá»c Chung Äảo, mong báo tin cho lão hay, để lão được Ä‘i cùng, chẳng hay thiếu hiệp có bằng lòng không? Vân Nhạc nháºn lá»i má»™t cách khẳng khái, quần hùng liá»n chào Thiên Diệp đạo nhân và rá»i khá»i Thanh Thành ngay. 
Trong lúc Ä‘i đưá»ng, Tiếu Thiên nói vá»›i Vân Nhạc: 
- Diệu Thủ Côn Luân TỠHồng cũng đến đây, vì trước khi đi tu, y đã kết oán với phái Thanh Thành nên y không tiện cùng đi với ngu huynh. Hiện giỠy đang đợi chỠchúng ta ở Nhị Vương miếu. 
Vân Nhạc chỉ lắng tai nghe chá»› không trả lá»i, vì lúc này chàng Ä‘ang đăm chiêu nghÄ© ngợi. Nhá» có Ä‘áºp nước, Huyện Quan ở thành đô trở nên má»™t huyện giàu có nhứt vùng Tây Nam Trung Hoa và phong cảnh cÅ©ng tuyệt đẹp. Dân cư nÆ¡i đó, nhá»› Æ¡n cha con Lý Băng đã xây Ä‘áºp nước, liá»n láºp miếu thá». Miếu ấy tên là Nhị Vương trông rất tráng lệ, hùng vÄ©. 
Quần hùng Ä‘ang ngồi trong khách đưá»ng ở Nhị Vương miếu, nghe Tiếu Thiên nói chuyện: 
- Lão tam đã lặng lặng rá»i khá»i đầm Vân Má»™ng. Vì váºy Dao Hồng, Tương Mai, Khương Tôn Diệu và Äông Phương Ngá»c Côn bị Kim Äỉnh thượng nhân bắt buá»™c phải vá» núi Nga Mi chịu tá»™i. Tại sao Kim Äỉnh thượng nhân lại giở thá»§ Ä‘oạn ấy? Là vì, chú đã hạ độc thá»§ há»§y bá»™ mặt Cánh Trưá»ng Tu Ä‘i. Äồng thá»i, y còn phao ngôn rằng, nếu chú không thân chinh lên núi Nga Mi tạ tá»™i, thì y cÅ©ng sẽ há»§y bá»™ mặt cá»§a Dao Hồng, để cho chú không cưới được nàng… Vân Nhạc nghe nói, trợn trừng hai mắt, tức giáºn vô cùng và định lên tiếng, nhưng Tiếu Thiên đã xua tay cản ngăn: 
- CÅ©ng vì thế mà Triệu, Châu, Cố Phó bốn tệ muá»™i má»›i vá»™i Ä‘i Nga Mi yêu cầu Mạng ân sư ra tay cứu Dao Hồng. Nhưng Mạng ân sư nể Kim Äỉnh thượng nhân là trưởng môn nên đành bó tay… Má»™t việc chưa xong, thêm má»™t việc khác nữa là Nghệ Uyển Lan tệ muá»™i bị giam giữ ở Ngá»c Chung Äảo cÅ©ng Ä‘ang đợi chá» chú cứu, và ngu huynh biết chú mùng má»™t tháng tám này thế nào cÅ©ng có mặt trên núi Thiên SÆ¡n, váºy chú có má»™t thân má»™t mình thì làm sao mà chia ra làm đôi, mà để Ä‘i những nÆ¡i đó cÅ©ng má»™t lúc? Äấy chú thá» nghÄ© xem ngu huynh biết xá» trà ra sao cho phải. 
Vân Nhạc nghe nói, trong lòng xúc động vô cùng. Một lát sau, chàng mới định tâm được và nghĩ ngợi một hồi rồi đáp: 
- Nếu đệ không khéo định Ä‘oạt, thì chỉ làm cho chỉ thêm rối thôi. Lệnh cá»§a sư phụ, thì tiểu đệ không sao dám trái, nên hai nÆ¡i kia, đệ không sao xả thân ra mà Ä‘i được. Bây giỠđệ định nhá» bác Kinh Phương và Tá» lão sư Ä‘i há»™ núi Nga Mi má»™t phen. Bác giở thá»§ Ä‘oạn trá»™m cắp ra, lấy tÃn phù cá»§a trưởng môn phái đó, để Kim Äỉnh thượng nhân tạm thá»i không sao thi hành chức quyá»n trưởng môn được. Sau khi hai vị lấy trá»™m được tÃn phù đó, quay trở vá» Nhị VuÆ¡ng miếu này đợi chá» tiểu đệ. 
Kinh Phương ha hả cả cưá»i nói: 
- Vì tâm nguyện của thế điệt, lão đây không quản ngại lên núi Nga Mi giở trò trộm cắp một phen. 
Vân Nhạc mặt đỠbừng và nói tiếp: 
- Chẳng hay Thương đại ca có thể giúp đệ Ä‘i Ngá»c Chung Äảo má»™t phen không? Cá»u Chỉ Thần Cái mỉm cưá»i đáp: 
- Việc cá»§a đệ cÅ©ng như việc cá»§a ngu huynh, hà tất hiá»n đệ nói đến hai tiếng nhá» vả làm gì? Thế nào ngu huynh cÅ©ng Ä‘i. 
Vân Nhạc cảm động vô cùng và tiếp: 
- Äại ca vá»›i Lôi nhị ca Ä‘i Ngá»c Chung Äảo. Khi tá»›i nÆ¡i, hai huynh tùy cÆ¡ ứng biến. Hai huynh ra tay cứu Yến SÆ¡n Thần Ni và các ngưá»i kia ra khá»i ngục thất, nhưng hai anh đừng có hiện thân khinh địch, chỉ ngấm ngầm ra tay thôi. 
Hồ Cưong bá»—ng xen lá»i: 
- Lão với tiểu nữ cũng theo Thương lão sư. 
Thế rồi má»i ngưá»i bàn tán xong, liến chia tay… 
-oOo- 
 
Trên Bắc Thiên SÆ¡n quanh năm phá»§ đầy tuyểt trắng gió lạnh buốt xương, thỉnh thoảng mây và sương mù che lấp, không sao phân biệt đâu là trá»i đâu là đất. 
Lúc ấy là cuối tháng bảy, Vân Nhạc má»™t mình Ä‘i tá»›i dưới chân núi, tiết trá»i lạnh vô cùng. CÅ©ng may chàng đã mua má»™t cái áo lông ở Äịnh Châu nên đỡ rét. Chàng liá»n giở khinh công ra leo lên những vách núi cao chót vót. Khi chàng lên tá»›i trên đỉnh núi cao, thì bá»—ng thấy có má»™t bóng trắng thấp thoáng và chàng nghe có tiếng ngưá»i há»i: 
- Có phải Vân Nhi đấy không? Tiếng ngưá»i đó nhá» như tiếng muá»—i kêu, nhưng Vân Nhạc đã nháºn ra tiếng cá»§a Minh Lương Äại Sư, liá»n cả mừng và trả lá»i: 
- Thưa ân sư, chÃnh con đây. 
Trong mưa tuyết mịt mù, chàng chỉ thấy má»™t bàn tay nắm lấy cổ tay phải cá»§a mình và cảm thấy thân mình bị sức mạnh đó kéo vá» phÃa trước. 
Một lát sau, chàng đã thấy mưa tuyết ngừng hẳn và thấy mình đang ở trong một thạch thất ấm áp, như đang sống giữa mùa xuân. 
Chàng ngẩng đầu lên, thấy Minh Lương Äại Sư vẻ mặt già hÆ¡n trước nhiá»u, nhưng thái độ rất nghiêm nghị. Chàng hÆ¡i cảm động, vá»™i quì quay xuống bái lạy, nước mắt nhá» ròng, nghẹn ngào không thốt nên lá»i. 
Minh Lương đại sư vẻ mặt hiá»n từ, đỡ Vân Nhạc dáºy rồi mỉm cưá»i nói: 
- Vân Nhi, trong nữa năm nay, con đã kinh lịch những gì? Vân Nhạc bèn Ä‘em những việc đã làm bẩm cho sư phụ rõ và chàng cÅ©ng kể cả chuyện sẽ Ä‘i núi Nga Mi và Ngá»c Chung Äảo. 
Minh Lương đại sư nghe chàng kể xong, liá»n mỉm cưá»i nói: 
- Mừng cho con đã trả được thù lá»›n và an á»§i được linh hồn cá»§a song thân con. Còn hai việc Ä‘i Nga Mi và Ngá»c Chung Äảo không còn thế nào cứu vãn được, sư phụ cÅ©ng không trách cứ con làm chi. Chỉ mong con nên thuáºn lòng trá»i, chá»› có tạo nhiá»u sát nghiệp và đừng theo gương cha con thì sư phụ mừng lắm rồi. 
Vân Nhạc liá»n thưa: 
- Äồ đệ xin tuân lịnh. 
Nói xong, chàng đưa mắt nhìn xung quanh, không thấy Vô Lượng thượng nhân, trong lòng hoài nghi vô cùng, liá»n lên tiếng há»i: 
- Thưa sư phụ, sư thúc tổ của con hiện ở đâu? Minh Lương đại sư tỠvẻ lo âu, thở dài một tiếng rồi đáp: 
- Ta Ä‘em sư thúc tổ con vá» tháp Vân Nhai này, chữa trị nữa năm liá»n má»›i khá»i. May thay, trong nữa năm đó sư thúc tổ cá»§a con đã thay đổi tâm tánh và đã biết hối lá»—i. Không bao lâu, sư thúc tổ và ta bá»—ng kiếm ra má»™t tá» thá»§ dụ cá»§a sư tổ để lại, có nói:†Bần tăng (đây là lá»i xưng hô cá»§a Vô Vị thuợng nhân) đã đánh phục được Tuyết SÆ¡n Nhân Ma Vị Cấn, mất ba năm trá»i má»›i giam giữ được tên Nhân Ma đó trong hầm, phÃa sau động cá»§a tháp Vân Nhai này. Vi Cấn võ công cao siêu không thể tưởng tượng nên bần tăng đã cặn dặn y, trong trăm năm không được ra khá»i hầm ấy, nếu y không nghe lá»i mà ra khá»i hầm đất, tất phải chết ngay. Sỡ dÄ© bần tăng bắt y phải chỠđợi lâu như váºy là mong trong thá»i gian đó y hiểu thấu Pháºt lý, biết giác ngá»™, hối cải thì tá»›i kì hẹn trăm năm đó dù y có ra khá»i hầm đất cÅ©ng không làm nguy, giết hại ngưá»i như trước nữa. Vô Lượng sư đệ tuy đã tu luyện đến mức khá cao, nhưng phải ná»—i bản chất quá hung ác, suốt Ä‘á»i bần tăng đã khuyên bảo, mà Vô Lượng sư đệ vẫn không biết hối cải, tuy nhiên bần tăng vẫn mong y sẽ có ngày giác ngá»™, nên má»›i dặn y tá»›i ngày rằm tháng bảy, làm thế nào để chế ngá»± Vi Cấn, không làm cho y ra khá»i hầm đất. Há»a phúc là do ta gây nên, mong sư đệ hiểu thấu triết lý đó.†Lúc sư phụ vá»›i sư thúc tổ tìm thấy tá» thá»§ dụ ấy, là buổi sáng hôm mưá»i lăm tháng bảy bá»—ng nghe phÃa sau có tiếng chấn động rất mạnh, sư thúc tổ vá»›i ta vá»™i chạy tá»›i xem thì thấy má»™t tảng đá lá»›n ở trên mặt đã bay tung mất, để lá»™ ra má»™t cái lá»— lá»›n. Ta định xuống dưới hầm đó, ngăn chặn Vi Cấn không cho y lên khá»i mặt đất liá»n bị sư thúc tố con cản lại và nói: 
- Vô Vi sư huynh đã có di chúc dặn bảo ta phải xuống hầm ngăn Vi Cấn. 
Ta không dám trái lệnh, sư thúc tổ con liá»n chui xuống dưới hầm ấy ngay. Ba ngày sau, trong hầm vẫn yên lặng như tá». Ta lo ngại cho sư thúc tổ con, liá»n phi thân xuống dưới hầm thì thấy Vi Cấn và sư thúc tổ con Ä‘ang ngồi đối diện và Ä‘ang dùng chưởng đánh trống không. Cả hai giở hết bình sinh chân lá»±c ra, không ai dám phân thần chút nào cả. Vì há»… sÆ¡ xuất má»™t tà là bị bại tráºn và bị thương nặng ngay. Ta thấy hai ngưá»i đấu như váºy, chỉ e hai ngưá»i sẽ Ä‘i tá»›i chá»— cùng bại và cùng bị thương nặng. 
Tạ Vân Nhạc nghe nói ngạc nhiên vô cùng, liá»n há»i: 
- Thưa sư phụ, như váºy cho tá»›i ngày này, hai ngưá»i đã đấu hÆ¡n nữa tháng rồi, chẳng lẽ vẫn chưa thắng bại hay sao? Sao sư phụ không xuống dưới hầm giúp sư thúc tổ con má»™t tay? Minh Lương đại sư lắc đầu thở dài đáp: 
- Tại sao sư phụ không nghÄ© tá»›i vấn đỠđó? Nhưng chưởng lá»±c cá»§a hai ngưá»i mạnh không thể tưởng tượng, xung quanh hai ngưá»i trong phạm vi hai trượng vuông, tá»±a như có má»™t bức tưá»ng bằng gang phá»§ kÃn ta không sao xông vào được để giúp sư thúc tổ con và ta cÅ©ng sợ nếu ta ra tay trợ giúp thì tất nhiên Vi Cấn phải mất mạng mà cả sư thúc tổ con cÅ©ng không bảo toàn được tánh mạng. Nên ta má»›i vô kế khả thi, ngày nào ta cÅ©ng xuống dưới hầm ba lần, xem coi có sá»± biến đổi gì không? Và chá» dịp may đến ta sẽ xông vào giúp sư thúc tổ con. Nhưng lần nào ta cÅ©ng lắc đầu rút lui. 
Thấy Minh Lương đại sư có vẻ lo âu, Vân Nhạc nghÄ© ngợi giây lát liá»n nói:  
- Chẳng hay sư phụ có cho phép đồ đệ xuống dưới hầm để xem có cách gì diệt trừ Vi Cấn không? Minh Lương đại sư ngẫm nghĩ hồi lâu rồi đáp: 
- CÅ©ng được. Äể ta dẫn con xuống, nhưng con phải cẩn tháºn đừng ra tay bừa, lỡ trúng phải sư thúc tổ con thì nguy. 
Vân Nhạc vâng dạ, thế rồi hai ngưá»i ra phÃa sau động và Ä‘i tá»›i cá»a hầm. Vân Nhạc đứng trên miệng hầm, cúi đầu nhìn xuống, thấy bên dưới tối Ä‘en như má»±c, liá»n ngẫng đầu há»i Minh Lương đại sư: 
- Thưa sư phụ, từ đây xuống đáy hầm bao sâu? Minh Lương đại sư đáp: 
- Sâu chừng hai mươi trượng, nhưng vá»›i công lá»±c con hiện giá», ra vào không khó khăn chi cả. ChÃnh ra Vi Cấn ra khá»i cái hầm này rất dá»… nhưng y khiếp sợ lá»i cảnh cáo cá»§a sư tổ con, không dám ra khá»i nÆ¡i đây, nên má»›i bá» dịp may rồi y bị sư thúc tổ con ká»m chân luôn. 
Nói xong, Minh Lương dắt tay Vân Nhạc song song Ä‘i xuống dưới hầm, chỉ thoáng cái đã tá»›i dưới đáy. Vân Nhạc ngước lên nhìn, thấy hai cái bóng Ä‘en lá» má», Ä‘ang ngồi yên như hai khúc tượng gá»—. Äứng yên giây lát, chàng đã thấy rõ mặt Vi Cấn. Y bị giam giữ trong hầm này lâu năm lông tóc má»c dài, tá»±a như con vượn, hai mắt tia ra những ánh sáng xanh, trông rất khá»§ng khiếp. Hai chưởng y giÆ¡ lên tá»›i ngá»±c và cứ khẽ đẩy vá» phÃa trước hoài. 
Chàng lại nhìn Vô Lượng thượng nhân, thấy cÅ©ng giÆ¡ hai chưởng lên cÅ©ng đẩy như Vi Cấn váºy, hai mắt nhắm nghiá»n trong rất trịnh trá»ng. 
Vân Nhạc đưa tay ra thỠđẩy vá» phÃa trước, liá»n cảm thấy má»™t sức phản chấn rất mạnh, vá»™i rút tay lại, rồi đứng yên nghÄ© ngợi để tìm cách hóa giải. Chàng cảm thấy việc này khó khó nhứt trong Ä‘á»i mình là vì phải giết Vi Cấn nhưng đồng thá»i phải bảo toàn tÃnh mạng cá»§a Vô Lượng thượng nhân. 
Minh Lương đại sư đưa mắt nhìn chàng, thấy chàng Ä‘ang trầm ngâm liá»n để yên cho chàng nghÄ© ngợi. 
Bỗng chàng nghĩ ra một kế: 
- Sao ta không giở Bồ Äá» Bối Diệp Thiá»m Công ra, vô hình vô tướng cứu ngưá»i, đả thương kẻ địch tùy theo ý muốn cá»§a mình? Äoạn, chàng liá»n ngồi xếp bằng tròn miệng lấm bẩm Ä‘á»c khẩu quyết rồi từ từ giÆ¡ hai chưởng lên. 
Minh Lương đại sư thấy Vân Nhạc cỠđộng như váºy thì ngạc nhiên vô cùng, nhưng đại sư thấy Vân Nhạc đã ra tay rồi, không thể nào ngăn cản kịp nữa, đành đứng yên lặng mà xem. 
Lúc ấy Vi Cấn bá»—ng cảm thấy má»™t luồng gió má»m mại thổi tá»›i, trong lòng kinh hãi thầm. Luồng gió ấy, càng lúc càng bó chặt thân mình y, càng thổi tá»›i càng nặng ná». Má»™t lát sau y đã cảm thấy khà huyết đảo lá»™n càng kinh hãi, vá»™i mở mắt nhìn thì thấy má»™t thiếu niên ngồi phÃa trước Ä‘ang nhắm mình đẩy chưởng lia lịa. Y hãi sợ khôn tả, tá»± biết nếu không chống lại thì sẽ bó tay chịu chết. Y bá»—ng nghÄ© tá»›i má»™t ý niệm rất độc ác là cả hai cùng chết má»™t thể. Äoạn y quát lá»›n má»™t tiếng, tăng mưá»i hai thành công lá»±c vào bàn tay phải đẩy mạnh vào mình Vô Lượng thượng nhân má»™t cái, rồi xoay tả chưởng nhắm Vân Nhạc đánh luôn. 
Vân Nhạc bỗng thấy thân mình rung động mấy cái, nhưng chàng vẫn ngồi yên như cũ tuy cảm thấy sức mạnh của đối phương chỉ có tăng ra chớ không hỠthuyên giảm chút nào. 
Còn Vi Cấn lại càng kinh hãi hơn, vì y thấy chưởng lực của Vân Nhạc quá mạnh, không sao chịu nổi nên y đành phải thâu hữu chưởng lại, không tấn công Vô Lượng thượng nhân nữa, và dùng cả hai chưởng để phản công Vân Nhạc. 
Hai mắt cá»§a Vân Nhạc đột nhiên tia ra hai luồng ánh sáng kì lạ và thân ảnh cá»§a chàng nhảy lên cao, rồi chàng giÆ¡ chưởng đánh mạnh vào ngưá»i Vi Cấn liá»n. 
Lúc ấy trong động tá»±a như có tráºn cuồng phong bảo lá»›n, tiếp theo đó có má»™t tiếng chấn động rất mạnh. Vi Cấn rú mấy tiếng và ngã lá»™n vá» sau. Vân Nhạc cÅ©ng bị y đánh bay lên trên cao rồi má»›i rÆ¡i xuống. 
-oOo-
 
  
 
Hết chương 26
		 
		
		
		
		
		
        
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-11-2008, 11:21 AM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				  Nguyễn Gia Lão Tam 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jul 2008 
					Äến từ: Q4, TpHCM, VN 
					
					
						Bài gởi: 1,740
					 
                    Thá»i gian online: 33 phút 50 giây
                 
					
 
	Thanks: 2 
	
		
			
				Thanked 4 Times in 4 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 27  
Ương Nghạnh Thiên Vị, Äau Lòng Mất Trưởng Môn  
Äả tá»±: saocodon_zn 
 
 
  
 
Minh Lương đại sư giáºt mình kinh hãi, vì thấy Vô Lượng thượng nhân ngồi tá»±a vách, hai mắt nhắm nghiá»n Ä‘ang váºn công nghỉ ngÆ¡i. Còn Vân Nhạc thì nằm ngá»a trên mặt đất, mép rỉ máu tươi nhưng sắc mặt như thưá»ng, chỉ phải cái không cỠđộng chút nào. 
Vi Cấn cố gượng bò dáºy, Minh Lương đại sư vá»™i phi thân tá»›i cạnh y giÆ¡ chưởng lên định đánh xuống, nhưng Vi Cấn gượng cưá»i má»™t tiếng, vẻ mặt trông rất thảm khốc và nói: 
- Chỉ chốc lát nữa thôi, lão phu sẽ hồn vỠđịa phá»§. Äại sư còn ra tay làm chi nữa? Minh Lương đại sư sợ Vi Cấn xảo trá nên vẫn để nguyên chưởng như thế và hai mắt nhìn thẳng vào mặt Tuyết SÆ¡n Nhân Ma. Vi Cấn lại gượng cưá»i và nói tiếp: 
- Vô Vi hòa thượng quả là thần tăng, Ä‘oán chắc lão phu không thể nào đợi chỠđược đến kì hẹn trăm năm. Ông ta nói: Quà hồ lão phu nghÄ© tá»›i việc ra khá»i hầm là phải chết liá»n. Bây giá» quả đúng như lá»i nói cá»§a thần tăng, lão phu có chết cÅ©ng không ân háºn chút nào. 
Nói đến đây, y ngừng giây lát, lại lên tiếng há»i: 
- Äại sư là ngưá»i như thế nào cá»§a Vô Vi hòa thượng? Minh Lương đại sư đáp: 
- Vô Vi thượng nhân là gia sư. 
Vi Cấn lại chỉ Vân Nhạc và há»i tiếp: 
- Còn thiếu niên kia? Minh LuÆ¡ng đại sư trầm giá»ng đáp: 
- Y là đồ đệ của bần tăng. Vi Cấn lớn tiếng nói: 
- Lão hòa thượng quả tháºt là thần nhân còn Vi Cấn tôi tháºt là ngu si vô cùng… Y nói tá»›i đó mồm há»™c ra má»™t cục máu tươi, thân mình uể oải, nằm gục xuống, gượng cưá»i và nói tiếp: 
- Lão hòa thượng có bảo cho ta biết là Vi Cấn sẽ chết vá» tay đồ tôn cá»§a y, bây giỠđúng như váºy. Lúc bấy giá» lão phu chỉ tưởng, trừ lão hòa thượng ra thì trong vÅ© trụ này không ai địch nổi lão phu. NgỠđâu…nhưng lệnh đồ cÅ©ng không sao sống được đâu. Như váºy lão chết cÅ©ng không thiệt thòi và cÅ©ng không ân háºn gì cả. 
Nói xong, y lại phun mấy đống máu tươi, dãy dụa hai cái rồi tắt thở. Trong động có tiếng niệm pháºt vá»ng lên… 
-oOo- 
 
Minh Lương đại sư thấy Vi Cấn tắt thở liá»n niệm pháºt má»™t hồi. Sau đó đại sư liá»n quay lại nhìn Vô Lượng thượng nhân và Vân Nhạc, thấy Vô Lượng thượng nhân Ä‘ang ngồi tá»±a vách, váºn công để chữa thương, nhưng sắc mặt nhợt nhạt như kẻ chết Ä‘uối, đủ thấy chân nguyên cá»§a thượng nhân suy suyển tá»›i mức sắp táºn kiệt, bây giá» dù có linh dược cứu chữa cho, tuy khá»i đấy, nhưng trong mấy năm trá»i không thể nào Ä‘i như thưá»ng được. Minh Lương đại sư là ngưá»i rất giá»i vá» y há»c, nên chỉ trông sắc mặt cá»§a thượng nhân đã Ä‘oán biết. 
Còn Vân Nhạc vẫn nằm yên trên mặt đất, chá»— máu rỉ ra ở bên mép đã khô, hóa ra màu tÃa, cÅ©ng không thấy cỠđộng gì cả. 
Minh Lương đại sư biết Vân Nhạc là ngưá»i rất phúc đức không thể chết yểu, nhưng đại sư lại tin lá»i nói cá»§a Vi Cấn bảo chàng không thể nào chữa khá»i nên Ä‘au lòng vô cùng, bá»—ng dưng niệm Thiên Long Thiá»m Xướng và từ từ Ä‘i tá»›i trước mặt Vân Nhạc. 
Tình sư đồ cá»§a hai ngưá»i rất Ä‘áºm nên coi nhau như cha con. Äại sư Ä‘i được má»™t bước, nước mắt ứa ra, ướt đẫm cả hai má. 
Vân Nhạc hình như thấy Minh Lương đại sư Ä‘i tá»›i, hai mắt bá»—ng mở to, cưá»i má»™t cách miá»…n cưỡng. 
Minh Lương đại sư kinh ngạc vô cùng, vì thấy hai mắt chàng tá» vẻ lo âu, hình như không muốn mình tá»›i gần, liá»n ngừng bước lại, trong lòng thắc mắc khôn tả, nhưng mồm vẫn niệm Thiên Long Thiá»m Xướng. 
Thấy Minh Lương đại sư đã ngừng bước, Vân Nhạc liá»n nhắm mắt lại. Bá»—ng Vô Lượng thượng nhân lên tiếng nói, nhưng giá»ng rất yếu á»›t: 
- Minh Lương khá»i phải tụng niệm. Bần tăng gây nhiá»u nghiệp chướng, tá»± biết không sao thành chánh quả. Chỉ có đồ đệ cá»§a sư Ä‘iệt…hà…hà… Nói tá»›i đó, Vô Lượng thượng nhân đưa mắt nhìn Vân Nhạc hồi lâu, hai mắt lỠđỠcá»§a Vô Lượng thượng nhân tá» vẻ ngạc nhiên vô cùng và há»i: 
- Minh Lương đã thấy chưa? Sắc mặt đồ đệ cá»§a sư Ä‘iệt đã hồng hào lại dần, rõ ràng y Ä‘ang hành công chữa thương lấy. Ná»™i thương cá»§a y tất nặng hÆ¡n bần tăng nhiá»u, nhưng không hiểu tại sao y lại có công lá»±c thâm háºu đến thế? Bần tăng không tin sư Ä‘iệt lại dạy bảo được má»™t đồ đệ giá»i hÆ¡n mình như váºy? Minh Lương đại sư trợn mắt lên nhìn, quả tháºt sắc mặt cá»§a Vân Nhạc đã hồng hào dần, trong lòng khoan thai vô cùng, và cÅ©ng hoài nghi khôn tả. Vô Lượng thượng nhân lại thở dài má»™t tiếng rồi nói tiếp: 
- Phái Bắc Thiên SÆ¡n chúng ta được rạng rỡ là nhá» tên nhá» này. Tá»›i giá» bần tăng má»›i biết số trá»i đã định, ngưá»i Ä‘á»i không sao cưỡng lại được. 
Minh Lương đại sư liá»n khuyên: 
- Lúc này sư thúc không nên nói nhiá»u. Äệ tá» có mấy viên Trưá»ng Xuân ÄÆ¡n, sư thúc uống luôn mấy viên má»™t lúc và váºn ná»™i công thì thể nào cÅ©ng bình phục. 
Vô Lượng mặt nhợt nhạt, hai mắt không có thần gượng cưá»i và đáp: 
- Pháºt chỉ độ ngưá»i hữu duyên, bần tăng cÅ©ng biết sư Ä‘iệt rất giá»i y thuáºt, tài ngang Hoa Äà, Biển Thước nhưng bần tăng tá»± biết, lúc đối chưởng vá»›i Vi Cấn đã tiêu hao hết chân lá»±c rồi. Bây giá» bần tăng khác gì ngá»n đèn cạn dầu thì có thuốc tiên cÅ©ng không sao cứu chữa được. Như váºy hà tất uổng phà mấy viên Trưá»ng Xuân ÄÆ¡n cá»§a sư Ä‘iệt làm chi? Minh Lương đại sư chạy lại cầm tay cá»§a Vô Lượng lên thăm mạch vừa lắc đầu thở dài. 
Bá»—ng Vân Nhạc nhảy phắt dáºy, sắc mặt hồng hào và tươi cưá»i chạy lại gần hai vị cao tăng vừa cưá»i vừa nói: 
- Ân sư khá»i lo âu há»™ sư thúc tổ con, để đệ tá» cứu chữa, thế nào sư thúc tổ con cÅ©ng khá»i. 
Minh Lương đại sư thấy chàng đã lành mạnh hẳn và nói như váºy, vừa kinh ngạc và mừng rỡ há»i: 
- Có tháºt con chữa được cho sư thúc tổ không? Vân Nhạc chưa kịp trả lá»i, Vô Lượng thượng nhân đã gượng cưá»i và đáp: 
- Bần tăng tuổi đã ngoài trăm, lại gây nhiá»u tá»™i thì dù có được sống trá»™m trên trần gian cÅ©ng vô vị thôi. Vân Nhạc cháu khá»i mất công cho bần tăng làm chi? Chỉ mong cháu biết theo đức hiếu sinh cá»§a trá»i trồng nhiá»u cõi thiện, tạo phúc nhân thì bần tăng có chết cÅ©ng giảm bá»›t được má»™t phần nào tá»™i lá»—i… Dù ngưá»i ác độc đến đâu, lúc sắp chết cÅ©ng biết hướng thiện và sám hối tá»™i lá»—i. Tuy Vô Lượng thượng nhân nói như váºy, nhưng Vân Nhạc vẫn phải chữa cho, liá»n đáp: 
- Äệ tá» không thể nào thấy sư thúc tổ sắp chết mà không ra tay cứu chữa. Vô Lượng thượng nhân rất cảm động, cưá»i vẻ hiá»n từ và nói tiếp: 
- Chân nguyên cá»§a bần tăng đã kiệt rồi, chưa chắc cháu có thể chữa khá»i, nhưng bần tăng không muốn làm pháºt ý cháu. Bần tăng mang rất nhiá»u tá»™i, chẳng hay cháu có nháºn làm giúp bần tăng tÃch tụ mưá»i vạn công đức không? Vân Nhạc đáp: 
- Sư thúc tổ sai bảo, đồ tôn đâu dám không tuân theo. Vô Lượng thượng nhân lại tiếp: 
- Khi cháu làm xong mưá»i vạn công đức, không được ra tay giết ngưá»i, nghe chưa? Bây giá» cháu chữa cho bần tăng Ä‘i. 
Bên ngoài hang động gió thổi rét buốt xương nhưng trong hang động lại ấm áp như mùa xuân, Vân Nhạc ngồi xếp bằng tròn ở phÃa sau lưng Vô Lượng, hai tay để lên trên mạch môn huyệt cá»§a vị sư thúc tổ ấy và dùng Bồ Äá» Bối Diệp Thiá»m Công ra cứu thương. 
Minh Lương đại sư đứng cạnh mặt lộ vẻ kinh ngạc và mừng rỡ. 
Ba ngày sau, Vân Nhạc từ giã tháp Vân Nhai xuống núi, tiến thẳng vá» phÃa sau miếu Nhị Vương ở huyện Quan. Chàng lo âu vá» việc trên núi Nga Mi nên chỉ muốn Ä‘i má»™t bước là tá»›i Nhị Vương miếu liá»n, để xem Kinh Phương có lấy trá»™m được tÃn phù trưởng môn cá»§a phái Nga Mi chưa? Vân Nhạc Ä‘i cả ngày lẫn đêm, mong cho sá»›m tá»›i Ä‘Ãch. Lúc chàng tá»›i huyện Quan thì vừa đúng ngày Tết Trung Thu. 
Trước cá»a Nhị Vương miếu, Kinh Phương và Tá» Hồng Ä‘ang khoanh tay đứng đó, hình như Ä‘ang đợi chá» ai… Äang lúc ấy, Tá» Hồng bá»—ng há»›n hở nói: 
- Kinh lão sư, thá» nhìn xem có phải Tạ thiếu hiệp Ä‘ang Ä‘i tá»›i kia không? Kinh Phương ngước mắt lên nhìn, thấy má»™t thiếu niên Ä‘ang Ä‘i như bay trên cầu treo An Lan, liá»n nháºn ra ngay là Vân Nhạc, há»›n hở vô cùng vá»™i lá»›n tiếng đáp: 
- Không phải y thì còn ai nữa? Quả nhiên, chỉ giây phút sau, Vân Nhạc đã tá»›i Nhị Vương miếu. Vừa thấy Kinh Phương và Tá» Hồng chàng đã vá»™i lá»›n tiếng há»i ngay: 
- Kinh thế bá, TỠđại hiệp, hai vị đi Nga Mi có kết quả gì không? Kinh Phương chớp mắt mấy cái và nói: 
- Hiá»n Ä‘iệt, khá»i nóng lòng làm chi, hãy vào trong nghÄ© ngÆ¡i giây lát, rồi nói chuyện sau. 
Vân Nhạc rất thắc mắc, đi thẳng vào trong Nhị Vương miếu. TỠHồng thấy chàng có vẻ lo âu như thế vội nói: 
- Thiếu hiệp, Tá» má»— và Kinh đại hiệp đã làm tròn pháºn sá»±, lấy trá»™m được tÃn phù cá»§a phái Nga Mi vá». Triệu, Chu, Cố, Phó không chá» thiếu hiệp được nên đã Ä‘i Ngá»c Chung Äảo rồi. Nhưng có Ä‘iá»u rất quan trá»ng là chỉ e Kim Äỉnh thượng nhân ngá» lầm bốn cô nương lấy trá»™m tÃn phù cá»§a y vì thế má»— vá»›i Kinh đại hiệp chá» bốn cô Ä‘i khá»i má»›i ra tay đánh cắp tÃn phù. 
Nói xong, TỠHồng đưa cái túi da nhỠcho Vân Nhạc và tiếp: 
- Cái túi này đựng tÃn phù trưởng môn cá»§a phái Nga Mi. Thiếu hiệp cần phải cất kỹ. Giang, La hai cô nương vẫn còn bị giam giữ trên núi Nga Mi để chá» ngày chịu tá»™i. Nghe nói Kim Äỉnh thượng nhân định ngày mưá»i tám tháng tám sẽ cá» hành chấp pháp đại Ä‘iển, như váºy chỉ còn có ba ngày thôi, thiếu hiệp có thể Ä‘i kịp. Cho tá»›i hôm nay Kim Äỉnh thượng nhân chưa phát giác tÃn phù bị mất trá»™m. Nhưng Mạng Ân sư thái đã hay rõ việc này, tốt hÆ¡n hết thiếu hiệp… Nói tá»›i đó, y hạ thấp giá»ng, khẽ nói tiếp, má»™t hồi nữa. Vân Nhạc gáºt đầu lia lịa, vẻ mặt tươi tỉnh dần. 
Kinh Phương hai mắt lim dim, đợi Tá» Hồng nói xong, má»›i mở to đôi mắt, vuốt râu mỉm cưá»i ha hả và nói: 
- Tá» lão sư, theo ý lão, cứ để cho y lo âu thêm ná»a ngày, hà tất phải nói cho y biết sá»›m làm chi? Ai bảo y mặt trá»i ló má»c ở phÃa đông đã mưa ngay ở phÃa tây, gây hết mối tình ở chá»— này, lại gây thêm mối tình ở chá»— khác. Ngưá»i ta chìu chuá»™ng và yêu mến y như thế mà y lại làm bá»™ lòng như sắt đá, còn kiếm đưá»ng trốn tránh. 
Vân Nhạc nghe Kinh Phương mỉa mai mình, mặt đỠbừng gượng cưá»i đáp:  
- Thế bá khiển trách cháu rất chà lý nhưng hà tất nói quanh quẩn làm chi, có phải thế bá cho cháu là con ngưá»i mất dạy phải không? Kinh Phương cả cưá»i và tiếp: 
- Dù bây giá» hiá»n Ä‘iệt đã trở nên tay kỳ tài cái thế trong võ lâm, thế bá đây cÅ©ng không còn hãi sợ, việc gì mà phải nói quanh. 
Vân Nhạc mặt đỠbừng, ngáºp ngừng má»™t hồi rồi nói: 
- Nếu thế bá còn nói như thế nữa, cháu phải tìm chá»— lánh mặt liá»n. Tá» Hồng tiếp lá»i: 
- Má»i hai vị vào trong, để Tá» má»— sá»a soạn cÆ¡m rượu má»i Tạ thiếu hiệp. 
Kinh Phương không tiện mỉa mai tiếp nữa, đành cùng Vân Nhạc và TỠHồng đi vào nhà. 
Sáng sớm hôm sau, Tạ Vân Nhạc từ biệt Kinh Phương và TỠHồng rồi lên núi Nga Mi. 
-oOo- 
 
Tây Thục có sáu núi to, cao nhứt là Nga Mi rồi tá»›i Thanh Thành, sau đó là Cẩm Bình, XÃch Giáp, Bạch Diá»…m, Kim Mao Quang và Mao SÆ¡n. 
Dãy Nga Mi có ba đỉnh rất cao là: Äại Nga, Trung Nga và Tiểu Nga liên tiếp vá»›i nhau, lại có má»™t tên nữa là Tam Nga. Äại Nga có nhiá»u hang động nhất, từ chân núi Ä‘i lên đỉnh, con đưá»ng dài chừng sau mươi dặm. Trong núi có má»™t trăm mưá»i hai cái thạch khám, mưá»i hai động lá»›n, hai mươi tám động nhá», trong số đó, Phục Hy Nữ Oa và Quá»· Cốc là nổi danh nhất, ngoài ra lại có Lôi Äá»™ng có mây mưa luôn luôn nên ngưá»i ta đồn động ấy là chá»— ở cá»§a Lôi Thần. Trên núi Nga Mi có muá»i cảnh nổi tiếng, danh Kim Äỉnh là tuyệt đỉnh cá»§a dãy Nga Mi, tuy thấp hÆ¡n đỉnh núi Vạn Pháºt mấy chục thước nhưng ai cÅ©ng công nháºn Kim Äỉnh là tuyệt đỉnh cá»§a Nga Mi. Trên Kim Äỉnh, mây tuyết bao phá»§ quanh năm, Ãt khi thấy rõ đỉnh núi. 
Sáng sá»›m hôm mưá»i tám tháng tám, trên Kim Äỉnh đột nhiên có tiếng chuông vang dá»™i, làm chấn động cả sÆ¡n cốc. Trên đưá»ng núi có rất nhiá»u ngưá»i Ä‘ang Ä‘i lên đại Ä‘iện, ngưá»i nào ngưá»i nấy nét mặt nghiêm nghị, đượm vẻ lo âu, nhất là Mạng Ân sư thái, tóc đã hoa râm, hai mắt phượng tia ra ánh sáng lóng lánh. Cạnh sư thái có hai thiếu nữ là Giang Giao Hồng và La Tương Mai, trông rất tiá»u tụy, lệ doanh tròng. Còn Khương Tôn Diệu và Äông Phương Ngá»c Cổn thì đứng ở dưới hiên tại góc Ä‘iện, cÅ©ng lá»™ vẻ không yên. Bá»—ng trong đám đông có má»™t lão tăng gầy gò Ä‘i tá»›i trước mặt Mạng Ân sư thái vái chào và nói: 
- Lát nữa sư muội chớ nên gây gỗ với Trưởng môn, bằng không cuộc diện sẽ không sao dàn xếp nổi. Cứ để mặc huynh từ từ hóa giải cho. 
Mạng Ân sư thái cưá»i nhạt đáp: 
- Nếu việc này có thể dàn xếp, thì làm gì có vụ đại Ä‘iển sáng nay? Bạch Tướng sư huynh khá»i lo âu cho tiểu muá»™i, vì tiểu muá»™i đã có cách đối phó. Thiết nghÄ© năm xưa ân sư thưá»ng bảo sư huynh Kim Äỉnh rằng: Nếu con vẫn còn giữ tánh ghen tị, quái dị và hẹp hòi thì sau này thể nào cÅ©ng tá»± gánh lấy ác quả. Bây giá» Kim Äỉnh sư huynh làm việc đảo ngược như thế này, tiểu muá»™i e anh ấy sẽ không còn mặt mÅ©i trông thấy má»i ngưá»i. 
Bạch Tướng đại sư nghe Mạng Ân sư thái, nói như váºy, chỉ lắc đầu thở dài, không há» nói ná»a lá»i và lùi sang bên đứng yên. 
Lúc ấy ở Kim Äỉnh chánh Ä‘iện lại có ba hồi chuông vang lên má»i ngưá»i nghe tiếng chuông Ä‘á»u lần lượt ra khá»i Ä‘iện tiếp dẫn mà Ä‘i thẳng lên trên đỉnh núi. 
Trong Kim Ä‘iện đã có má»™t lão tăng mày trắng râu bạc, Ä‘ang ngồi yên như má»™t toà núi váºy, hai mắt lóng lánh, tia ra luồng ánh sáng khá»§ng khiếp. 
Cánh Trưá»ng Tu đứng phÃa sau lão tăng, lúc này bá»™ mặt đẹp cá»§a y đã có vô số vết thẹo chằng chịt, hai mắt nhìn xuống dưới đất, trong lòng Ä‘ang bối rối lạ thưá»ng. 
Trước mặt lão tăng, má»—i bên có bốn ngưá»i sư áo Ä‘en, tay cầm gáºy màu vàng, mắt cÅ©ng nhìn xuống dưới đất, tám vị sư đó là ngưá»i phụ trách chấp pháp thi hình. 
Ba đợt đệ tá» cá»§a phái Nga Mi lần lượt tiến vào, đứng cháºt nÃch hai bên Ä‘iện. Nhưng ai nấy Ä‘á»u im hÆ¡i lặng tiếng, bốn bá» tÄ©nh mịch lạ thưá»ng, đến cái kim rÆ¡i xuống đất cÅ©ng có thể nghe rõ. 
Kim Äỉnh thượng nhân đưa mắt nhìn má»i ngưá»i má»™t lượt rồi lên tiếng nói:  
- Lần này bần tăng chấp pháp không vị nể và cÅ©ng không khoan hồng, mục Ä‘Ãch là để cảnh cáo những kẻ làm báºy sau này, và cÅ©ng để Ä‘uổi những quân bất nghÄ©a phản nghịch ra khá»i bổn phái, gây lại thanh thế xưa kia. 
Nói đoạn y liếc mắt nhìn Mạng Ân sư thái, rồi tiếp: 
- Mạng Ân sư muá»™i, bần tăng không thiên vị, vô tư để xá» việc này được công bằng. Trước khi chấp pháp, chẳng hay sư muá»™i còn muốn nói thêm Ä‘iá»u gì không? Mạng Ân sư thái lẳng lặng giây lát rồi đáp: 
- Trưởng môn sư huynh đã há»i, tiểu muá»™i không làm sao làm thinh được. Vừa rồi Trưởng môn đã nói để gây lại thanh thế xưa kia, váºy không biết gần đây, ngưá»i trong bổn phái đả có hành động gì làm mất thanh danh cá»§a phái chúng ta? Kim Äỉnh thượng nhân sầm nét mặt lại trả lá»i: 
- Trưá»ng Tu bị Vân Nhạc huá»· bá»™ mặt và y còn lên tiếng khinh miệt bần tăng, như váºy có khác gì kẻ địch cá»§a bổn môn không? Giang Dao Hồng, La Tương Mai, Khương Tôn Diệu và Äông Phương Ngá»c Côn lại chÆ¡i rất thân vá»›i Vân Nhạc, không can thiệp vào việc cá»§a Trưá»ng Tu, như váºy bốn ngưá»i này đã láºp tâm bất kÃnh môn phái. Bổn môn mất hết tiếng tăm là do bốn ngưá»i này gây nên, nếu không chỉnh đốn quy luáºt cá»§a bổn môn thì sau này những kẻ khác sẽ bắt chước làm xằng làm báºy. Sư muá»™i nháºn thấy bần tăng xá» trà như váºy là bất công phải không? Mạng Ân sư thái liá»n phản kháng: 
- Sư huynh là má»™t vị trưởng môn, dù có làm việc gì không Ä‘Ãch đáng, môn hạ đâu dám dị nghị. Cánh Trưá»ng Tu tá»± mang cái nhục vào thân. Uyển Lan là môn hạ cá»§a Yến SÆ¡n Thần Ni, quen biết Vân Nhạc lâu năm, hai ngưá»i rất yêu nhau, sau vì má»™t việc nhá» mà gây gá»—, không chịu nhưá»ng nhịn, rồi má»—i ngưá»i Ä‘i má»™t ngã, má»›i có sá»± bất hòa. Trưá»ng Tu thừa dịp may đó, tá»± cho mình là kẻ Ä‘a tình, cứ theo dõi Uyển Lan luôn luôn. Nhưng Uyển Lan có yêu y đâu. 
Nếu Trưá»ng Tu biết Ä‘iá»u rút lui, thì đâu có chuyện gì xảy ra. Khi y theo tá»›i Tân Trang ở Tỉnh SÆ¡n Äông, không may gặp phải Vân Nhạc. 
Lúc ấy, Vân Nhạc vá»›i Uyển Lan vẫn chưa xá» hòa. Trưá»ng Tu liá»n nhục mạ Vân Nhạc bảo y là kẻ bạc tình vô sỉ. Khi nào Vân Nhạc lại chịu nhục như váºy nên y má»›i ra tay đánh vá»›i Trưá»ng Tu. NgỠđâu Trưá»ng Tu lại ném y má»™t nắm Hắc Táºt Lệ (cá»§ gai Ä‘en). Vân Nhạc liá»n dùng chưởng lá»±c đánh báºt những ám khà đó bay trở lại, đó là Trưá»ng Tu tá»± mang lấy cái chết và bị ám khà cá»§a mình bắn trúng mặt mình, chá»› có phải là ám khà cá»§a đối phương đâu? Xin há»i Trưởng môn trong hai ngưá»i đó ai là kẻ có tá»™i? Kim Äỉnh thượng nhân kinh ngạc vô cùng, nhưng y vẫn làm ra vẻ như thưá»ng và từ từ há»i: 
- Tại sao sư muá»™i lại biết rõ câu chuyện đó như váºy? Sao trước kia không nghe sư muá»™i nói tá»›i? Mạng Ân sư thái đáp: 
- Trưởng môn khá»i cần há»i tiểu muá»™i tại sao lại biết rành như váºy. Hiện giá» có Cánh Trưá»ng Tu ở đây, cứ há»i y sẽ rõ ngay. 
Kim Äỉnh thượng nhân liá»n quay lại há»i Cánh Trưá»ng Tu: 
- Trưá»ng Tu, có tháºt như váºy không? Trưá»ng Tu tiến lên mấy bước, sắc mặt nhợt nhạt, lương tâm cắn rứt và ân háºn vô cùng. Y cÅ©ng biết trước mặt các sư môn trưởng bối không thể nào nói dối được, huống hồ lại có Dao Hồng, Tương Mai, Khương Tôn Diệu và Ngá»c Côn đối chứng. 
Thoạt tiên y chỉ tức giáºn Vân Nhạc mà vá» bịa chuyện thưa vá»›i Kim Äỉnh thượng nhân, ngỠđâu thượng nhân lại làm to chuyện đến thế, tổ chức cuá»™c chấp pháp đại Ä‘iển, vì váºy các ngưá»i đồng môn má»›i bất mãn. Bấy giá», mấy trăm ngàn con mắt nhìn cả vào y, tá»±a như con dao sắc Ä‘ang định đâm vào ngưá»i y váºy, cho nên y hãi sợ vô cùng, mồ hôi lạnh toát ra đầy mặt, y cúi đầu không nói ná»a lá»i. 
Kim Äỉnh thượng nhân thấy váºy, biết ngay lá»—i ở Trưá»ng Tu rồi, nhưng y tức giáºn Mạng Ân sư thái không cho hay trước, để tá»›i lúc chấp pháp đại Ä‘iển má»›i nói ra, đủ thấy sư muá»™i này định dồn mình vào thế bà để nhạo báng mình xá» trà bất công, làm tổn thương tánh cách tôn nghiêm cá»§a má»™t vị trưởng môn. Nên y giáºn dữ nhìn Mạng Ân sư thái, cưá»i nhạt má»™t tiếng rồi nói: 
- Lòng cá»§a Mạng Ân sư muá»™i ra sao bần tăng đã rõ, nhưng sá»± nuông chiá»u môn hạ cá»§a mình thì ai cÅ©ng khó mà tránh khá»i. CÅ©ng như Giang Dao Hồng, đệ tá» cá»§a sư muá»™i mang tá»™i chẳng hạn, sư muá»™i cÅ©ng hết sức bênh vá»±c để giải tá»™i cho. Ngay như bần tăng đây, cÅ©ng biết lá»—i ở Trưá»ng Tu nhưng vì chỉ nghe lá»i nói cá»§a má»™t ngưá»i thôi, má»›i có sá»± hiểu lầm. Nhưng tại sao Vân Nhạc lại không tá»›i đây đối chất? Nói xong, Kim Äỉnh thượng nhân lại cưá»i nhạt má»™t tiếng và nói: 
- Äể cho Mạng Ân sư muá»™i khá»i bất bình, bần tăng sẽ Ä‘em cả Trưá»ng Tu ra xá» phạt. 
Bỗng nhiên Bạch Tướng đại sư lách mình vào trong đám đông bước ra vái chào và nói: 
- Bẩm trưởng môn… Kim Äỉnh thượng nhân trợn mắt lên xua tay đáp: 
- Bần tăng đã quyết định rồi, sư đệ khá»i nói thêm nữa. 
Bạch Tướng đại sư quay vỠchỗ cũ, cúi đầu thở dài. Mạng Ân sư thái lạnh lùng nói: 
- Trưởng môn cứ cương quyết như váºy, tiểu muá»™i còn biết nói sao? Äã ba mươi năm nay, bổn môn chưa há» cá» hành tá»›i chấp pháp đại Ä‘iển nhưng tiểu muá»™i còn nhá»› lần chấp pháp trước, mong trưởng môn nên theo đúng qui cá»§ mà thi hành. 
Kim Äỉnh thượng nhân tức giáºn vô cùng nhưng vẫn cố nén, và hạ giá»ng đáp: 
- Lòng tốt cá»§a sư muá»™i nhắc nhở bần tăng không nên vượt qui cá»§ cá»§a tiá»n bối, bần tăng cảm Æ¡n vô cùng. 
Nói xong, thượng nhân lớn tiếng bảo các môn hạ: 
- Thỉnh pháp điển. 
Hai tăng nhân cầm gáºy vàng đứng ở bên phải, nhanh bước Ä‘i vào phÃa sau Ä‘iện. 
Tiếp theo đó thượng nhân lại lớn tiếng nói tiếp: 
- Xin thỉnh lịnh phù của thượng nhân ra. 
Hai nhà sư đứng ở bên trái lẹ chân đi vào ngay. 
Lát sau, hai tăng nhân vào thỉnh Pháp điển, đã bưng một cái mâm, trên phủ một tấm lãnh vàng, từ từ bước ra, còn hai tăng nhân đi thỉnh lịnh phù của trưởng môn thì hoảng hốt chạy ra vái lạy và bẩm: 
- Thưa trưởng môn, chúng tôi kiếm mãi mà không thấy lịnh phù đâu cả. Lá»i nói cá»§a hai tăng nhân đó, không khác gì sét đánh ngang tai. Kim Äỉnh thượng nhân kinh hãi ngồi ngẫn ngưá»i ra. Lúc ấy trong Ä‘iện ồn ào náo động vô cùng. 
Kim Äỉnh thượng nhân liếc mắt nhìn Mạng Ân sư thái, thấy sư muá»™i có vẻ mặt lạnh lùng, vẫn đứng nghiêm như thưá»ng, y tá»± biết kết oán quá nhiá»u, chỉ e lúc này không có cách gì giải quyết nổi việc mất lệnh phù ấy, nên y rầu rÄ© khôn tả nhưng y không sao nghÄ© ra lệnh phù cá»§a trưởng môn mất từ lúc nào? Kim Äỉnh thượng nhân vừa buồn vừa tức giáºn và nghÄ© thầm: 
- Chẳng lẽ Mạng Ân sư muá»™i đã lấy trá»™m? Chẳng lẽ sư muá»™i dám phạm tá»™i lá»›n khi sư diệt tổ như váºy? Hay là sư muá»™i muốn bảo vệ cho môn phái tránh khá»i hình phạt mà đã không ngại dùng tá»›i hạ sách này chăng? Nếu quả thá»±c như váºy, sư muá»™i táo báo không ai có thể tưởng tượng được. 
Nghĩ tới đó thượng nhân thở dài một tiếng và nói: 
- Lệnh phù bị mất trá»™m, tuy ngưá»i trong coi phải chịu trách nhiệm nhưng bần tăng cÅ©ng phải chịu lây. Lát nữa bần tăng sẽ chịu tá»™i trước bàn thá» tổ sư. Nhưng lệnh phù vô cá»› bị mất trá»™m như thế này… Bá»—ng có tiếng nói dõng dạc từ trong đám đông vá»ng tá»›i: 
- Theo Ä‘iá»u thứ năm trong Pháp Äiển cá»§a bổn môn, vị trưởng môn không cẩn tháºn để mất tÃn phù cá»§a trưởng môn thì không có quyá»n được xá» dụng đến chức quyá»n cá»§a trưởng môn nữa. Và bốn vị trưởng lão há»™ pháp sẽ đứng ra đảm nhiệm chức quyá»n đó. Còn vị trưởng môn vá»›i thân mang tá»™i phải Ä‘i tìm lệnh phù đó ngay, không được thối thoái cho ai… Kim Äỉnh thượng nhân thá» dài má»™t tiếng và đáp: 
- Khổ Tu sư đệ khá»i cần nói nhiá»u, bần tăng cam lãnh trá»ng trách, nhưng bần tăng còn má»™t Ä‘iá»u cần nói ra là bần tăng Ä‘oán tÃn phù đó thể nào cÅ©ng bị đệ tá» bổn môn lấy trá»™m. Vì ngưá»i đó bá»±c mình bần tăng chấp pháp nên đã không ngại ngùng giở hạ sách đó ra. 
Lá»i nói cá»§a thượng nhân tuy không chỉ rõ, nhưng ai cÅ©ng Ä‘oán ra y cố ý nói Mạng Ân sư thái. Nhưng Mạng Ân sư thái mặt vẫn lạnh lùng, cưá»i nhạt má»™t tiếng và nói: 
- Ngưá»i đã ương ngạnh, Ãch ká»·, không có chút độ lượng nào thì là trưởng môn sao được. Kim Äỉnh sư huynh khá»i cần nói xa nói gần hay vu khống làm chi. Nếu tiểu muá»™i có hành vi vô sỉ ấy, láºp tức tá»± vẫn ngay trên Kim Ä‘iện này. 
Lá»i nói cá»§a sư thái như chém Ä‘inh chặt sắt, khiến ai nấy cÅ©ng kinh hãi vô cùng. Sá»± thá»±c, khi nghe tin tÃn phù cá»§a trưởng môn bị mất trá»™m, ai nấy cÅ©ng nghi ngá» và cho là Mạng Ân sư thái đã lấy trá»™m. Nhưng nay má»i ngưá»i nghe Mạng Ân sư thái nói má»™t cách cương quyết như thế, Ä‘á»u đưa mắt nhìn nhau và thấy Kim Äỉnh thượng nhân ảm đạm, nhưng trong lòng uất háºn khôn tả. Äá»™t nhiên, ngoài kim Ä‘iện có má»™t tăng nhân tuổi trung niên, mặc áo xám phi tá»›i, tay cầm thiá»m trượng rảo bước đến trước mặt thượng nhân báo cáo: 
- Thưa trưởng môn, dưới núi có má»™t ngưá»i tá»± xưng là Dư Vân, sư thúc cá»§a Vân Nhạc, xin lên yết kiến trưởng môn và y còn nói Ä‘em trả tÃn váºt gì cho bổn môn nữa. 
Kim Äỉnh thượng nhân vá»™i há»i: 
- Hiện giỠDư Vân ở đâu? 
- Dạ, hiện giỠDư Vân đang ngồi đợi ở dưới chùa Giáo Quốc. 
Äạo đồng chưa nói dứt, má»i ngưá»i đã nghe tiếng cưá»i rất lá»›n ở ngoài Ä‘iện vá»ng vào, và chỉ thoáng cái đã thấy má»™t văn sÄ© phi tá»›i và nói: 
- Tại hạ không được má»i mà đã tá»›i, mong thượng nhân chá»› trách, Dư má»— tháºt hân hạnh vô cùng. 
Má»i ngưá»i ngẩng đầu lên nhìn, thấy má»™t văn sÄ© tuổi trạc trung niên ung dung bước vào. Riêng có Dao Hồng, Tương Mai, Tôn Diệu và Ngá»c Côn biết rõ văn sÄ© trung niên ấy là ai nên Ä‘á»u nhìn nhau mỉm cưá»i. 
Kim Äỉnh thượng nhân chắp tay chào và đáp: 
- Bần tăng không biết thà chủ tới đây nên chưa kịp ra nghênh đón, xin thà chủ lượng thứ. 
Trong khi thượng nhân vái chào, ngầm ngầm váºn ná»™i công, đẩy chưởng lá»±c vào ngưá»i văn sÄ©. 
Dư Vân mỉm cưá»i chắp tay đáp lá»…: 
- Tại hạ không dám. Tại hạ tá»›i đây vừa gặp quà phái cá» hành lá»… đại Ä‘iển. Chẳng hay thượng nhân có cho phép tại hạ được chiêm ngưỡng đại Ä‘iển này không? Kim Äỉnh thượng nhân thấy chân lá»±c cá»§a mình đẩy tá»›i tấn công ngầm đối thá»§ không hiểu tại sao tản mác má»™t cách vô hình nên kinh hãi vô cùng. Và nghe Dư Vân há»i váºy, xấu hổ đến mặt đỠbừng: 
- Lá»… đại Ä‘iển cá»§a tệ phái đã cá» hành xong. Vừa rồi bần tăng nghe Mặc Ngô đệ tá» Ä‘á»i thứ ba vào bẩm, thà chá»§ Ä‘em trả tệ phái má»™t tÃn váºt chẳng hay váºy ấy là gì? Dư Vân giả bá»™ thất vá»ng thở dài má»™t tiếng rồi đáp: 
- Như váºy tại hạ thá»±c vô duyên, không được chiêm ngưỡng đại lá»… hiếm có. Còn tÃn váºt mà thượng nhân vừa há»i, để lát nữa hãy nói sau. Chẳng hay vì tá»™i tình gì mà thượng nhân cứ muốn đòi tệ sư Ä‘iệt lên trên núi này tạ tá»™i thế? Kim Kỉnh thượng nhân nén mãi lá»a giáºn, không sao chịu nhịn được, nhân lúc này cho phát ra luôn, liá»n há»i: 
- Tại sao không thấy lệnh sư Ä‘iệt tá»›i? Phải ai tai nấy, cố nhân đã dạy như váºy. Lệnh sư Ä‘iệt không thấy tá»›i thì chá»›, thà chá»§ còn đến đây há»i vặn như váºy, có khác gì khinh thị bổn môn không? Dư Vân ha hả cả cưá»i má»™t hồi rồi đáp: 
- Thượng nhân đức cao vá»ng trá»ng trong võ lâm, hÆ¡n nữa là trưởng môn cá»§a má»™t đại phái, không ngỠăn nói lại ấu trÄ©. Sở dÄ© tại hạ tá»›i đây là muốn dàn xếp cho yên câu chuyện và cÅ©ng xin lá»—i má»™t thể. CÅ©ng may mà tại hạ tá»›i, chứ tệ sư Ä‘iệt đến đây, thượng nhân nói váºy, có phải là thượng nhân tá»± mang nhục vào thân không? 
- Nghe lá»i nói cá»§a thà chá»§ thì ra võ công cá»§a lệnh sư Ä‘iệt có thể coi thưá»ng tất cả võ lâm thiên hạ và coi tệ phái không ra gì, chịu không nổi má»™t cái đánh phải không? Như váºy tại sao lệnh sư Ä‘iệt lại không tá»›i? Tuy bần tăng già nua, tuổi đã ngoài bát tuần, kém kiến thức, tá»±a như ngồi đáy giếng… Dư Vân cau mày lại mỉm cưá»i: 
- Thượng nhân khá»i khiêu khÃch tại hạ làm chi? Tại hạ tá»›i đây không phải để làm nhục quà phái. Sá»± tháºt tệ sư Ä‘iệt rất được trá»i thương, nên sá»± thành tá»±u cá»§a y còn hÆ¡n tại hạ nhiá»u. Y Ãt tuổi hay nóng nảy, hÆ¡i tà là tạo tai kiếp đầy máu tanh ngay, nên tại hạ má»›i táo gan thay mặt y tá»›i đây để bái sÆ¡n và nói rõ sá»± phải trái, thá»±c hư cho thượng nhân rõ. Nói đúng lý ra thì chỉ tại lệnh đồ Cánh Trưá»ng Tu hết, mong thượng nhân đừng vì câu chuyện nhá» má»n ấy mà nổi giáºn má»™t cách vô lý. 
Kim Äỉnh thượng nhân hai mắt hầu như đổ lá»a, cưá»i nhạt má»™t tiếng, Ä‘ang định nói ngỠđâu Mạng Ân sư thái đã lên tiếng nói trước: 
- Dư thà chủ hãy đợi chỠcho một lát. 
Nói xong sư thái quay đầu nói vá»›i Kim Äỉnh thượng nhân: 
- Tiểu muá»™i không muốn dÃnh vào việc này, sư huynh cho phép tiểu muá»™i được rút lui ra khá»i nÆ¡i đây. Các vị đồng môn, vị nào đồng ý vá»›i tiểu muá»™i thì cÅ©ng xin đứng ra bên ngoài thì hÆ¡n. Còn chức trưởng môn, mong sư huynh trao cho Khổ Tu, Bạch Tướng, TÃa Trúc và Trâm Như đồng thá»i đảm nhiệm há»™. 
Kim Äỉnh thượng nhân thở dài má»™t tiếng rồi đáp: 
- Có khi nào bần tăng vì sá»± tức giáºn cá nhân mà nhẫn tâm khiến bổn phái phải lung lay tá»›i căn bản. Việc gì đã có bần tăng đảm đương hết. Còn chức trưởng thì bần tăng xin theo lá»i sư muá»™i trao cho bốn vị sư đệ phụ trách há»™. Và bần tăng vá»›i thân mang trá»ng tá»™i thá» sẽ lấy lại được tÃn phù cho bổn môn. 
Y vừa nói xong, từ trong đám đông có bốn vị trưởng lão râu tóc bạc phơ, thái độ nghiêm trang, bước ra vái chào và nói: 
- Thứ tiểu đệ bốn ngưá»i đã vượt chức. 
Kim Äỉnh thượng nhân lui sang má»™t bên, bốn lão tăng liá»n tiến lên chá»— ngồi cá»§a trưởng môn, đứng hàng ngang. Ngưá»i đứng thứ hai bên trái chắp tay và lên tiếng há»i Dư Vân: 
- Bần tăng là TÃa Trúc có má»™t việc cần há»i Dư thà chá»§. 
Dư Vân mỉm cưá»i đáp: lá»i. 
- Äại sư muốn há»i Ä‘iá»u gì, xin cứ nói. Tại hạ sẽ theo đúng sá»± tháºt mà trả 
- Hồi nãy thà chá»§ có nói tÃn váºt cá»§a bổn môn định trao trả lại cho Kim Äỉnh thượng nhân. Không biết váºt ấy có phải là tÃn phù trưởng môn cá»§a tệ phái không? 
- ChÃnh là tÃn phù trưởng môn cá»§a quà phái đấy. Äêm hôm ná», nhân lúc Kim Äỉnh thượng nhân lá»… pháºt tụng kinh, tại hạ đã Ä‘i tá»›i sau lưng thượng nhân mà lấy. 
Bốn vị trưởng lão cùng Kim Äỉnh thượng nhân Ä‘á»u biến sắc, nhứt là thượng nhân còn Ä‘au đớn hÆ¡n là bị ngưá»i ta chém giết, vì y là má»™t trưởng môn mà để cho ngưá»i ta lên tá»›i sau lưng mà lấy mất tÃn phù lại không hay biết thì xấu hổ biết bao, cÅ©ng đủ thấy võ công cá»§a ngưá»i đó cao siêu như thế nào? Cho nên y vừa kinh ngạc vừa hãi sợ khôn tả TÃa Trúc đại sư lại há»i tiếp: 
- Thà chá»§ lấy trá»™m tÃn phù cá»§a bổn môn, chẳng hay có dụng ý gì? Dư Vân đáp: 
- Äại sư đã biết rõ, hà tất còn há»i làm chi. 
TÃa Trúc đại sư khẽ niệm má»™t câu pháºt hiệu rồi xen lá»i nói: 
- Xin thứ lá»—i cho bần tăng Ä‘a ngôn. Nếu thà chá»§ trao trả tÃn phù cho Kim Äỉnh thượng nhân ngay, thì Kim Äỉnh sư huynh lại giữ chức trưởng môn liá»n, như váºy bốn anh em lão tăng khá»i phải thay thế. 
Dư Vân ngẫm nghÄ© giây lát, rồi trả lá»i 
- Phải xem võ công cá»§a Kim Äỉnh thượng nhân ra sao đã, liệu thượng nhân có thể cướp tÃn phù trong tay tại hạ được không? A Di Äà Pháºt TÃa Trúc đại sư lại niệm má»™t câu pháºt hiệu rồi thở dài má»™t tiếng và nói tiếp: 
- Nếu Kim Äỉnh sư huynh chúng tôi không thắng nổi thà chá»§, có phải tÃn phù cá»§a bổn môn sẽ không còn kỳ hẹn trả lại cho bổn phái chăng? Dư Vân mỉm cưá»i đáp: 
- Äại sư cứ yên tâm, khi nào tại hạ rá»i khá»i nÆ¡i đây thì sẽ trao tÃn phù lại cho bốn đại tăng nháºn ngay. 
TÃa Trúc đại sư lại há»i tiếp: 
- Thà chá»§ là ngưá»i rất có tÃn nhiệm, bần tăng chắc thà chá»§ không bao giá» nuốt lá»i. 
Nói xong, TÃa Trúc chắp tay vái chào má»™t lạy, phất tay áo má»™t cái. Thế rồi bốn vị lão tăng lần lượt ra khá»i Kim Ä‘iện. Quần hùng cá»§a phái Nga Mi cÅ©ng lần lượt ra khá»i luôn. 
Dư Vân vừa hiện thân ở trên Kim Ä‘iện, Dao Hồng và Tương Mai đã nháºn ra ngay Vân Nhạc, nên trong lòng vừa lo âu vừa mừng rỡ. Hai ngưá»i vá»›i bá»™ mặt tiá»u tụy, cứ liếc nhìn chàng luôn. 
Ngá»c Côn và Tôn Diệu cÅ©ng Ä‘oán ra được bảy phần, nên khi hai ngưá»i ra khá»i Kim Ä‘iện, có đưa mặt ra hiệu cho hai nàng. 
Chỉ thoáng cái, trên Kim Ä‘iện chỉ còn lại có mưá»i mấy ngưá»i, ai nấy cÅ©ng chăm chú nhìn vào Dư Vân. Äá»™t nhiên Dư Vân cả cưá»i má»™t hồi rồi chỉ tay vào mặt Trưá»ng Tu, trầm giá»ng nói: 
- Việc ngày hôm nay phải nói ngươi là chánh phạm. Ngày ná» sở dÄ© Vân Nhạc tha chết cho ngươi là vì thấy ngươi không phải là yêu tà gian ác. Không biết ngươi chẳng biết hối cải thì chá»›, lại còn bịa đặt, gây thị phi, vu oan cho ngưá»i như váºy còn mặt mÅ©i nào đứng trên ở Kim Ä‘iện này nữa? Trưá»ng Tu cưá»i nhạt má»™t tiếng, Ä‘ang định cãi lại thì Kim Äỉnh thượng nhân xua tay ngăn cản và nói: 
- Trưá»ng Tu, con khá»i cần nói nhiá»u. Thưa Dư thà chá»§, lá»—i đó là tại bần tăng, chỉ nghe má»™t bên mà không chịu tìm sá»± thá»±c. Nhưng thà chá»§ vá»›i lệnh sư Ä‘iệt cÅ©ng hÆ¡i quá kiêu ngạo và khinh ngưá»i má»™t chút. Bần tăng quyết Ä‘em công lá»±c cá»§a bản thân để cướp lại tÃn phù, nhưng xin thà chá»§ chỠđến đêm nay vì bần tăng còn có chút việc phải thu xếp cho xong, lúc bấy giá» má»›i có thể so tài vá»›i thà chá»§ được, chẳng hay thà chá»§ có bằng lòng không? Dư Vân mỉm cưá»i, lẹ chân lướt ra khá»i Kim Ä‘iện. Dư Vân Ä‘ang thá»§ng thẳng Ä‘i trên đưá»ng núi, ngắm phong cảnh, bá»—ng nghe có má»™t sức gió mạnh ở trên không thổi tá»›i. Chàng còn Ä‘ang ngạc nhiên, bá»—ng thấy luồng gió ấy mạnh vô cùng, nhằm đầu mình đè xuống. Chàng bèn giở khinh công ra rảo bước lướt ra ngoài xa mưá»i mấy trượng, liá»n nghe chưởng phong đánh vào tảng đá kêu bùng má»™t tiếng. 
Dư Vân vẫn tiếp tục Ä‘i vá» phÃa trước, không thèm quay đầu lại nhìn. Chàng lại nghe tiếng gió kêu vù vù biết ngay ngưá»i ná» vẫn còn Ä‘uổi theo tấn công mình, liá»n cưá»i thầm và cố ý cháºm bước lại để chỠđợi. Chàng liá»n nghe tiếng cưá»i nhạt và tiếng ngưá»i nói ở phÃa sau vá»ng tá»›i: 
- Dư Vân, hãy đứng lại! Dư Vân quay đầu lại nhìn, thấy má»™t nguá»i tuổi trạc trung niên, mặc quần áo ngưá»i trần tục, lông mày ráºm, mắt to, rầu xồm, vẻ mặt hầm hầm. Dư Vân lạnh lùng há»i: 
- Ngươi có phải môn hạ cá»§a phái Nga Mi không? Chuyện hôm nay chỉ dÃnh lÃu giữa Dư má»— và thượng nhân thôi, ngươi đừng xen vào mà gây hấn làm chi. 
Ngưá»i ná» cưá»i má»™t cách ngông cuồng: 
- Dư Vân, thá» xem đêm nay ngươi có thể sống sót rá»i khá»i núi Nga Mi này được không? 
- Chưa chắc, ngươi đến đánh lén ta có phải do Kim Äỉnh thượng nhân sai bảo không? Chàng nói chưa dứt lá»i, ngưá»i nỠđã đột nhiên tiến lên giÆ¡ tay phải Ä‘iểm luôn vào yếu huyệt chàng, còn tay trái lẹ lạng chá»™p vào hông bên phải. Không cần nói rõ ngưá»i ná» ra tay như váºy là muốn cướp lại tÃn phù Ä‘ang ở trong ngưá»i Dư Vân. Sở dÄ© y dám mạo hiểm như váºy là không muốn Kim Äỉnh thượng nhân thảm bại danh nhục trước đối thá»§. Dư Vân không hiểu ý định cá»§a ngưá»i ná», chỉ vá»™i né mình tránh sang bên và giÆ¡ hai ngón tay lên bắt luôn cổ tay trái cá»§a kẻ địch, mồm thì vừa cưá»i vừa nói: 
- Ngài hà tất phải giở hạ sách này ra làm chi? Bây giá» Dư má»— cÅ©ng tá»±a như mÅ©i tên nằm trên cung, thế nào cÅ©ng phải bắn. Má»i ngài hãy trở vá» Ä‘i. 
Ngưá»i ná» thấy thá»§ pháp cá»§a Dư Vân quái dị vô cùng, ná»™i lá»±c lại kinh ngưá»i, chỉ lá»±c như dao cắt. 
Dư Vân xoay ngữa bàn tay lại thay ngón tay thành chưởng, lẹ lành xá» dụng bà quyết chữ Thôi trong Di Lạc thần công đẩy vá» phÃa trước má»™t cái. 
Ngưá»i ná» chỉ thấy trước ngá»±c bị đẩy má»™t cái tháºt mạnh, thân hình tá»±a như lá rụng, bay phất phá»›i ra đằng xa. Ngưá»i ná» càng ngạc nhiên vô cùng là khi hạ mình xuống đất, không bị thương chút nào, nên y quay đầu lại nhìn thì thấy Dư Vân đã Ä‘i xa ngoài chục dặm. Y chỉ ngồi ngẩn ngưá»i ra, lắc đầu rồi lá»§i vào bụi cây biến mất. 
Dư Vân không thuá»™c đưá»ng lối, cứ thấy đưá»ng trước mặt là phóng thẳng má»™t mạch Ä‘i xuống chân núi. Thỉnh thoảng có gặp các môn hạ cá»§a phái Nga Mi nhưng những ngưá»i đó Ä‘á»u nghiêm nghị và lạnh lùng, làm như không thấy Dư Vân váºy. Chàng bá»—ng nghÄ© ra má»™t kế, vừa gặp má»™t tăng nhân trẻ tuổi Ä‘i tá»›i, bèn tiến lên ngăn đưá»ng và há»i: 
- Xin há»i hòa thượng, chẳng hay nÆ¡i tu dưỡng cá»§a Mạng Ân sư thái ở đâu Tăng nhân trẻ tuổi đó trù trừ má»™t lát rồi lá»›n tiếng đáp: 
- Ở phÃa chÃnh Nam, cạnh chùa Äại Nga, nÆ¡i đó gá»i là Thần Thuá»· Cát. 
Nói xong, y đã tung mình nhảy lên lướt qua đầu Dư Vân, rồi hạ mình xuống cắm đầu chạy thẳng. 
Dư Vân liá»n quay vá» phÃa chánh Nam, giở khinh công ra Ä‘i như Ä‘iện chá»›p, lát lâu đã tá»›i trước cá»a chùa Äại Nga. Chàng thấy trước cá»a chùa có má»™t cổ thụ cao chá»c trá»i, cành lá ráºm rạp, tá»±a như má»™t cây dù lá»›n váºy. 
Dao Hồng Ä‘ang ngẩng đầu nhìn trá»i và nghÄ© ngợi, hình như nàng đã nghe tiếng chân cá»§a Dư Vân, vá»™i quay đầu lại nhìn. Nàng vừa thấy mặt Dư Vân đã tá» vẻ u oán ứa nước mắt ra. Dư Vân biết nàng đã Ä‘oán ra mình là ai rồi, nên tiến tá»›i trước mặt khẽ nói: 
- Hồng muội không nên thế, lỡ sư trưởng và các đồng môn của em nghi ngỠthì sao? Lệnh sư đâu? Hồng muội dẫn anh vào yết kiến đi. 
Giao Hồng gượng cưá»i và đáp: 
- Gia sư từ Kim Äỉnh vá» am tá»›i giá», liá»n vào trong Thiá»m ÄÆ°á»ng tụng kinh, hiện vẫn chưa tụng xong, để tiểu muá»™i vào thưa. Äại ca hãy đợi ở ngoài, xin đừng Ä‘i đâu xa nhé? Nói xong, nàng Ä‘i thẳng vào trong Thần Thuá»· Cát. Dư Vân nhìn theo bóng hồng, thở dài má»™t tiếng, rồi lẩm bẩm tá»± nói: 
- Muốn rá»i khá»i giang hồ không phải chuyện dá»…. Vì thù cá»§a ta đã tÃch tụ đã cao như núi, háºn đã sâu như biển. Chuyện Ä‘á»i Ä‘á»u do ngưá»i Ä‘á»i gây nên. Pháºt đã dạy bể khổ mênh mông, mà không có má»™t tấc đất nào là thanh tÄ©nh cả, tháºt không sai. 
Vừa nói tá»›i đó, chàng đã văng vẳng nghe tiếng chuông tiếng má» vá»ng ra. Chàng bá»—ng có cảm tưởng muốn Ä‘i tu… Äang lúc ấy, chàng bá»—ng nghe tiếng chân ở phÃa sau và có ngưá»i khẽ nói: 
- Vân huynh, từ khi chia tay đến giá», vẫn được mạnh giá»i đấy chá»›? Chàng vừa quay lại nhìn, đã thấy Äông Phương Ngá»c Côn mặc áo dài trắng, đứng cách đó vài trượng, vẻ mặt nữa cưá»i nữa lo âu. Chàng cưá»i nhạt má»™t tiếng và nói tiếp: 
- Äông Phương thiếu hiệp không sợ bị hoài nghi sao? Ngá»c Côn bước tá»›i cạnh Dư Vân, rỉ tai nói: 
- Äệ cÅ©ng biết lần này Vân huynh tá»›i núi Nga Mi, quả tháºt khổ tâm lắm và cÅ©ng bất đắc dÄ© má»›i làm váºy. Äa số sư trưởng cá»§a bổn phái Ä‘á»u biết ná»—i khổ cá»§a Vân huynh nếu Vân huynh không làm váºy thì Kim Äỉnh đại sư vẫn cứ tiếp tục độc tài quyết Ä‘oán, rồi sẽ tạo nên sá»± chia rẽ trong tệ phái. CÅ©ng vì thế mà Vân huynh phải chịu đựng sá»± chỉ trÃch cá»§a má»i ngưá»i, vì việc làm cá»§a Vân huynh có tổn thương đến bổn phái. Äệ e lúc Vân huynh rá»i khá»i núi Nga Mi này không khá»i bị đánh lén vì há» muốn gỡ lại phần nào sÄ© hiện. Mong Vân huynh nể tiểu đệ, đến lúc ấy đừng ra tay quá nặng thì đệ cảm Æ¡n vô cùng. 
Dư Vân gáºt đầu đáp: 
- Äiá»u ấy khá»i cần Äông Phương huynh phải dặn dò. 
- Nhưng Vân huynh có biết tại sao Kim Äỉnh thượng nhân lại hoãn cuá»™c đấu đến tối hôm nay không? Dư Vân ngạc nhiên, lắc đầu đáp: 
- Quả tháºt tiểu đệ không biết chi cả. Ngá»c Côn thở dài má»™t tiếng rồi tiếp: 
- Tệ phái có má»™t vị trưởng bối ẩn cư trên Thiên Pháºt Äỉnh võ há»c kì tinh bát tuyệt luân là báºc kì tài đặc sắc nhứt cá»§a phái Nga Mi mà ba trăm năm nay má»›i có má»™t. 
-oOo-
 
  
 
Hết chương 27
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-11-2008, 11:24 AM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				  Nguyễn Gia Lão Tam 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jul 2008 
					Äến từ: Q4, TpHCM, VN 
					
					
						Bài gởi: 1,740
					 
                    Thá»i gian online: 33 phút 50 giây
                 
					
 
	Thanks: 2 
	
		
			
				Thanked 4 Times in 4 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 28  
Phi Qua Dây Sắt, Thoát Chết Dưới Vực Thẳm  
Äả tá»±: ttddtttt 
 
 
  
 
Nhưng tánh ông ta rất nóng và quái dị nên gây rất nhiá»u thù địch, chỉ vì thế mà phái Nga Mi chúng tôi cứ bị các kẻ thù đến phá khuấy luôn luôn. Trưởng Môn hai Ä‘á»i cá»§a bổn phái trước đã giam lá»ng ông trên núi Nga Mi và đặt chùa Vạn Thá» trên đỉnh Thiên Pháºt làm nÆ¡i tu luyện cho ông ta. Từ đó trở Ä‘i, ông ta ở luôn trên chùa Vạn Thá», không những tiểu đệ vô duyên không được lên yết kiến, còn các vị Sư Trưởng cá»§a tiểu đệ cÅ©ng chưa há» gặp mặt ông ta bao giá». Riêng có Kim Äỉnh đại sư bá, vá»›i địa vị Trưởng Môn, hàng tháng cứ tá»›i ngày mồng má»™t và rằm là lên trên Thiên Pháºt Äỉnh chiêm bái hai lần. đệ e Kim Äỉnh xúi dục ông ta đối địch vá»›i Vân huynh cÅ©ng nên. 
- Äông Phương huynh cho đệ hay chuyện đó, đệ rất cảm Æ¡n. 
- Äệ cÅ©ng biết Vân huynh là má»™t cao thá»§ đương thá»i, võ công tuyệt luân khôn tả, nhưng mong Vân huynh cÅ©ng nên đỠphòng sá»± đánh lén, đánh trá»™m. Ngày hôm nay Vân huynh ở trên núi Nga Mi, đã trở nên thù địch cá»§a má»i ngưá»i, tất nhiên lúc nào cÅ©ng có những cặp mắt tò mò chú y tá»›i Vân huynh. Vì váºy xin Vân huynh thứ lá»—i cho tiểu đệ, không đủ tài để tương trợ. Xin tạm cáo lui. 
Nói xong, Äông Phương Ngá»c Côn chắp tay vái chào, quay mình Ä‘i liá»n. Lúc ấy trên Thần Thá»§y Cát, bá»—ng có má»™t bóng trắng phi ra, thoáng cái. 
Dao Hồng đã đến trước mặt Dư Vân tá»§m tỉm cưá»i và nói: 
- Gia sư cho má»i đại ca. tiểu muá»™i dẫn đưá»ng, xin đại ca cứ theo tiểu muá»™i. 
Hai ngưá»i kẻ trước ngưá»i sau, Ä‘i thẳng vá» phÃa Thần Thá»§y Cát. 
Trong bụi cây thông, trước chùa Äại Nga, cách Thần Thá»§y Cát hÆ¡n trăm thước, bá»—ng có bóng ngưá»i nhảy ra, ba tăng má»™t tục. ba hòa thượng đó tuổi ngoài năm mươi, thân mình vạm vỡ, tay ngưá»i nào cÅ©ng có cầm thiá»n trượng Ä‘en nhánh. Còn vị thưá»ng nhân, là má»™t ông già trên năm mươi tuổi, má»™t đôi Pháºt Thá»§ Quải cấm trên vai, hai mắt rất tinh anh, trông rất oai phong, đưa mắt nhìn Thần Thá»§y Cát cưá»i nhạt và nói: 
- Dù sao hành vi cá»§a Dư Vân cÅ©ng làm nhục bổn môn quá đỗi. và y cung khinh miệt phái Nga Mi chúng mình không có ngưá»i tài giởi. Hừ, hừ, Dư Vân dù có ba đầu sáu tay Ä‘i chăng nữa, cÅ©ng không sao địch nổi bốn chúng ta vây đánh cùng má»™t lúc. Ngoài ra chúng ta còn có thêm ba con đưá»i ươi tương trợ, ba con thú ấy mạnh vô cùng, bất cư ai khó mà địch lại. 
Má»™t tăng nhân tiếp lá»i: 
- NÆ¡i này không tiện cho chúng ta hạ thá»§ y. Lỡ Mạng Ân sư thái ra đây cản trở thì chúng ta khó thể xá» trà lắm. Dư Vân dám má»™t mình tá»›i đây, tất nhiên võ công cá»§a y không phải tầm thưá»ng. Bình sư đệ không nên khinh địch như váºy. 
Ông già mặc thưá»ng phục, ngẫm nghÄ© giây lát, gáºt đầu đáp: 
- Ngoài bụi cây thông là nÆ¡i y Ä‘i qua, chúng ta cứ việc ra đó đợi chá». 
Thế rồi ba tăng má»™t tục quay mình Ä‘i liá»n. Tiếp theo đó, trên cành cây có má»™t con đưá»i ươi cao hÆ¡n má»™t trượng, khắp mình phá»§ má»™t bá»™ lông vàng, mắt trợn lên, mồm nhe răng vàng khè, Ä‘i hai chân như ngưá»i váºy, theo sau ba tăng má»™t tục ná»â€¦ Lúc ấy là giữa trưa, trong Thần Thá»§y Cát có ba cái bóng ngưá»i phi ra, hai ngưá»i thân hình bé nhá» chạy thẳng xuống dưới núi. Còn má»™t ngưá»i nữa là Vân Nhạc, Ä‘ang ung dung Ä‘i vào bụi cây thông trước cá»a chùa Äại Nga. Chàng vừa xuyên qua giữa rừng thông, bá»—ng ngẩn ngưá»i ra nhìn. Thì ra phÃa đằng trước có ba tăng má»™t tục Ä‘ang tiến lại. 
Ông già mặc thưá»ng phục bá»—ng tiến lên hai bước và hất hàm nói: 
- Ngưá»i Ä‘i tá»›i có phải Dư đại hiệp đó không? Tại hạ là Binh Kiếm Hào, hôm nay tháºt là hữu duyên, được hưởng phong thái, trong lòng há»›n hở biết bao. 
Dư Vân mỉm cưá»i đáp: 
- Binh lão sư, chúng ta là ngưá»i thẳng thắn, không nên làm những chuyện lén lút. Chắc các hạ đã chá» Vân má»— từ lâu rồi phải không? Chẳng hay có việc gì thế? Binh Kiếm Hào cả cưá»i: 
- Dù sao Dư đại hiệp cÅ©ng nhanh nhẩu hÆ¡n ngưá»i. tại hạ có má»™t Ä‘iểm muốn yêu cầu, tuy rằng lá»i yêu cầu có hÆ¡i quá đáng, là xin đại hiệp hãy trả lại tÃn phù cá»§a bổn môn, để danh dá»± cá»§a bổn môn được bảo tồn. ÄÆ°á»£c váºy thì tại hạ nhá»› ân đức cá»§a đại hiệp mãi mãi. 
Dư Vân ngạc nhiên vô cùng, không ngá» Binh Kiếm Hào lại có sá»± yêu cầu quá đáng, trong lòng khó nghÄ© vô cùng, nhưng bây giá» chàng như ngưá»i cưỡi trên mình cá»p. Chàng cÅ©ng biết, nếu trao trả tÃn phù cho há» ngay, thì Kim Äỉnh thượng nhân lại được phục chức trưởng môn liá»n. 
Vá»›i chàng không sao, nhưng vá»›i bá»n Dao Hồng thì Kim Äỉnh thượng nhân cÅ©ng Ä‘em ra trị tá»™i. Cho nên chàng lắc đầu rồi vừa cưá»i vừa đáp: 
- Sáng hôm nay Dư má»— đã hứa vá»›i Tia Trúc đại sư, là sẽ trao trả tÃn phù táºn tay bốn vị trưởng lão, nên bây giá» tại hạ không thể vâng lá»i được, xin Binh lão sư thứ lá»—i cho. 
Kiếm Hào bá»—ng biến sắc mặt, trầm giá»ng há»i tiếp: 
- Dư đại hiệp tá»± tin có thể thắng nổi ngưá»i Trưởng môn cá»§a chúng tôi à? Dư Vân vá»›i thái độ kiêu ngạo đáp: 
- Sá»± thắng hay bại, không thể nói trước được. Nếu không may Dư má»— bại thì lệnh phù sẽ trở vá» tay Kim Äỉnh thượng nhân ngay. Bằng không lỡ Kim Äỉnh thượng nhân thất thá»§ thì sao? Thá» há»i Bình lão sư tá»± nháºn công lá»±c cá»§a mình có hÆ¡n Kim Äỉnh thượng nhân không? Kiếm Hào cưá»i nhạt má»™t tiếng, hai tay Ä‘ang chống nạnh, bá»—ng giÆ¡ lên rút đôi Pháºt Thá»§ Quải cấm trên vai xuống và quát tháo: 
- Nói nhiá»u vô Ãch, tại hạ muốn dùng đôi Pháºt Thù Quải này để lãnh giáo võ công thiếu hiệp. 
Nói Ä‘oạn y múa đôi Pháºt Thá»§ Quải, xông tá»›i tấn công Dư Vân liá»n. 
Kiếm Hào vừa ra tay, đã dùng thế quải rất ác độc, nhằm trên dưới thân ngưá»i Dư Vân tấn công tá»›i. 
Dư Vân không muốn kết nhiá»u oán vá»›i má»i ngưá»i, nên chá» song quải cá»§a đối phương sắp tá»›i, liá»n nhún mình nhảy sang bên tránh né. Chàng chưa hạ chân đứng xuống mặt đất đã nghe có má»™t luồng gió nặng đè xuống hai đầu vai và bên tai còn nghe tiếng quát lá»›n: 
- Dư thà chủ, bần tăng xin thất lễ đây. 
Vá»›i võ công siêu tuyệt cổ kim Dư Vân đối phó vá»›i ba tăng má»™t tục này, dá»… như trở bàn tay. Nhưng chàng không muốn kết oán quá nhiá»u, hÆ¡n nữa vì giữ lá»i răn bảo cá»§a Vô Lượng Thượng nhân: “Trước khi chưa tÃch được mưá»i ngàn công đức, không được giết oan giết uổng má»™t ngưá»i nào cả.†Chỉ nghe tiếng gió, chàng cÅ©ng biết đối phương dùng thiá»n trượng đánh tá»›i, vá»™i giÆ¡ tay trái lên bắt luôn đầu gáºy và mượn sức nhảy lên trên cao hai trượng, dáng ngưá»i đẹp vô cùng. 
Còn hai vị tăng nhân kia cÅ©ng xong lại tấn công má»™t lúc, nhung võ khà cá»§a chúng chưa đánh trúng ngưá»i Dư Vân, chàng đã nhảy ra xa rồi. 
Ba tăng má»™t tục thấy võ công cá»§a Dư Vân siêu tuyệt như vây, Ä‘á»u kinh hãi. Kiếm Hào không chá» Dư Vân đứng vững, đã múa song quải xông tá»›i tấn công tiếp, oai mãnh vô cùng. Lúc này Dư Vân lại giở Thất Cầm Thân Pháp ra, ngưá»i như con chim ưng lá»›n, giương hai cánh tay, đột nhiên lại vá»t lên cao năm thước, tránh khá»i thế quải cá»§a đối thá». 
Lúc ấy, chàng bỗng nghe trên đỉnh đầu có một tiếng quát lớn: 
- Dư thà chá»§, có mau bó tay chịu trói không? Chàng cưá»i nhạt má»™t tiếng và đáp: 
- Chưa chắc ta chịu bó tay một cách dễ dàng như các ngưoi tưởng đâu. 
Chàng vừa nói vừa hạ mình xuống đất, lại nhún chân má»™t cái, lướt chéo sang bên ra táºn ngoài xa ba trượng. Ba tăng má»™t tục cÅ©ng Ä‘uổi theo tá»›i và má»—i ngưá»i đứng má»™t phương, chăm chú nhìn cỠđộng cá»§a Dư Vân. 
Tuy váºy, ngưá»i nào ngưá»i nấy cÅ©ng phục thầm võ công tinh kỳ cá»§a chàng. 
Dư Vân buông xuôi tay xuống, thái độ rất ung dung, miệng mỉm cưá»i trông càng tao nhã và tuấn tú. 
Kiếm Hào lên tiếng: 
- Dư đại hiệp, nhân lúc anh em tại hạ chưa giở sát thá»§ ra, tốt hÆ¡n hết đại hiệp nên trao ngay ấn tÃn phù cho chúng tôi, để khá»i tổn thương hòa khÃ. 
Dư Vân cưá»i nhạt đáp: 
- Binh lão sư hà tất còn phải nói nhiá»u làm gì? Nếu Dư má»— không láºp thệ, quyết không ra tay đả thương ngưá»i, thì lão sư làm gì còn đứng đây mà ăn nói ngông cuồng như váºy được. 
Kiếm Hào mặt đỠbừng và quát lớn: 
- Dư đại hiệp đã bướng bỉnh và kiêu ngạo như váºy, anh em tại hạ đành phải thất lá»… váºy. 
Nói xong chỉ thấy y rú lên má»™t tiếng Ä‘iếc tai, đột nhiên trong rừng có ba con đưá»i ươi nhảy ra bao vây lấy Dư Vân, nhe nanh múa vuốt, trong rất rùng rợn. 
Dư Vân thấy ba con đươi ươi ná» to lá»›n và hung tợn trong lòng cÅ©ng kinh hãi thầm và nghÄ©: “Ba con quái thú này, ta chưa há» thấy bao giá» và có lẽ chưa nghe ai nói tá»›i. Chắc ba con này do hai giống khỉ, vượn giao cấu sinh ra, rồi được ngưá»i nuôi dạy. Chắc da thịt cá»§a nó Ä‘ao kiếm chém cÅ©ng không đứt, sức mạnh cá»§a nó như thần. Hừ, nhưng chúng dùng những con thú này đối vá»›i ta có nghÄ©a gà đâuâ€. 
Chàng ngắm nhìn ba con đươi ươi má»™t hồi, rồi cưá»i nhạt và nói: 
- Mấy con thú này, có phải Binh lão sư bảo là Sát thá»§ đó không? Kiếm Hào cưá»i nhạt má»™t tiếng, chưa kịp trả lá»i, vị hòa thượng đứng phÃa đông, niệm Pháºt hiệu và đáp: 
- Nè Dư thà chá»§, ba con Ngao Tinh này là má»™t loại kỳ thú trá»i sinh ra sức mạnh vô cùng, có thể xé nát xác sư tá» và tượng đấy. Tuy võ công cá»§a thà chá»§ cao siêu tháºt, nhưng dù sao thà chá»§ cÅ©ng là ngưá»i, thì làm sao mà địch ná»—i ba con đươi ươi này, mong thà chá»§ nghÄ© kỹ lại thì hÆ¡n, và vẫn còn kịp. 
Dư Vân mỉm cưá»i đáp: 
- Äại sư có lòng từ bi như váºy, nhưng vẫn còn ác niệm há»n giáºn trong ngưá»i. 
Vị hòa thương ná» thở dài má»™t tiếng, im miệng ngay. Kiếm Hào đột nhiên quát lá»›n má»™t tiêng, ba con đươi ươi đã kêu lên má»™t tiếng quái dị, rồi nhanh như gió xông lên tấn công Dư Vân liá»n. 
Dư Vân giơ song thủ lên, dùng hai bà quyết “ trấn†và “đan†của Di Lạc Thần Công đẩy một cái. 
Chỉ thấy má»™t luồng gió mạnh dồn dáºp tá»›i mình hai con đươi ươi, hai con thú dữ ấy đã bị bắn ra ngoài xa ra mưá»i mấy trượng, rÆ¡i vào trong rừng liá»n. 
Trong khi hai con đưá»i ươi bị đẩy tung ra thì con thứ ba đã nhảy xo tá»›i, Dư Vân vá»™i nhảy sang trái tránh né, giÆ¡ tay phải ra nắm chặt lấy tay phải cá»§a con thú ấy, hất mạnh má»™t cái. Con đươi ươi nỠđã bị Dư Vân tung lên trên không rồi. Có má»™t Ä‘iá»u lạ, khi ba con đươi ươi đó rÆ¡i xuống mặt đất, chỉ có tiêng kêu “lá»™p bá»™p†thôi, chứ không há» nghe tiếng gào thét cá»§a chúng. Kiếm Hào và ba Hòa thượng nỠđưa mắt nhìn theo, má»›i hay ba con váºt đã nằm im trên mặt đất và chết tốt rồi. Cả bốn ngưá»i Ä‘á»u biến sắc kinh hãi vô cùng. Kiếm Hào cưá»i gằn hai tiếng và quát lá»›n: 
- Hôm nay không phải ngươi chết thì là ta chết. 
Vừa quát y vừa múa đôi Pháºt Thá»§ Quải tấn công Dư Vân như vÅ© bão. Nhưng y bá»—ng thấy trước mặt bóng ngưá»i thấp thoáng má»™t cái đã mất tÃch liá»n, y lại cảm thấy hai cổ tay bị đối thá»§ nắm chặt, đôi Pháºt Thá»§ Quải bị bắn ra đằng xa và còn cảm thấy hai cánh tay và hai đùi như bị dao chém, Ä‘au buốt táºn tim gan, chịu không nổi, liá»n kêu “hự†má»™t tiếng. Nhưng lúc ấy, thân hình cá»§a y tá»±a như mÅ©i tên nằm trên cung, bị bắn ra ngoài xa sáu bảy trượng, và rÆ¡i xuống bãi cá», cÅ©ng nằm im như ba con đươi ươi váºy, không cỠđộng chút nào. 
Ba hòa thượng ná» thấy váºy, thần sắc biến đổi. ÄÆ°a mắt nhìn nhau cùng bước lên hai bước, rồi má»™t tăng nhân lá»›n tiếng nói: 
- Quả tháºt thà chá»§ thần dÅ©ng cái thế, võ công trác tuyệt, xin thà chá»§ hãy tiếp chưá»ng lá»±c cá»§a ba anh em bần tăng thá» xem? Nói Ä‘oạn, ba tăng nhân đưa sáu chưá»ng lên từ từ đẩy tá»›i, Dư Vân mỉm cưá»i, cÅ©ng giÆ¡ chưá»ng lên đẩy trá» lại má»™t cái. Sức hợp chưởng cá»§a ba tăng nhân kia, bá»—ng bị tản mát mất. Cả ba Ä‘á»u kinh hãi vô cùng. 
Äồng thá»i chúng còn cảm thấy ngá»n gió man mác đó biến thành má»™t luồng gió má»m mại vô hình lấn áp tá»›i, càng lúc càng mạnh. Cả ba vị hòa thượng, biết là nguy tai đến nÆ¡i, định thâu chưởng lại, nhưng sáu cánh tay chúng đã cứng ngắt và ba thân hình tá»±a như tê liệt, không sao cỠđộng được nữa. Cả ba biết sắp chết đến nÆ¡i, trong lòng Ä‘au đớn và bi ai vô cùng. 
Lúc ấy chúng thấy Vân Nhạc tỠvẻ thương tiếc và lớn tiếng nói: 
- Ba vị đại sư chá»› có ương ngạnh như thế làm chi, xin hãy trở vá» chùa trước, Dư má»— có Ä‘iá»u gì không nên không phải, xin ba vị đợi chỠđến hôm nay sẽ nói sau. 
Chàng vừa nói vừa thâu chưởng lá»±c lai, ba tăng nhân ná» bá»—ng cảm thấy như ngưá»i ốm nặng má»›i khá»i, chân tay uể oải như không có sức lá»±c, nên cÅ©ng đưa mắt nhìn nhau gượng cưá»i má»™t tiếng, rồi loạng choạng Ä‘i bước má»™t đến phÃa rừng thông rồi mất dạng. 
Dư Vân chá» ba tăng nhân đó Ä‘i rồi, má»›i lừng thững ngao du khắp nÆ¡i, nhưng chàng không há» bước chân vào má»™t ngôi chùa nào cả, vì chàng e đệ tá» cá»§a Nga Mi trông thấy thì phiá»n phức lắm. Không bao lâu, chàng đã Ä‘i tá»›i Thanh Âm Cát, nÆ¡i đây là má»™t trong mưá»i cảnh đẹp cá»§a núi Nga Mi. 
Chàng Ä‘ang đứng ngắm cảnh, thì bá»—ng má»™t lão tăng áo vàng từ Thanh Âm Cát bước ra, thá»§ng thẳng Ä‘i lên trên cầu. Lão tăng thấy Dư Vân liá»n vuốt râu bac và nói: 
- Dư thà chá»§ đứng ngắm cảnh má»™t mình như thế này, có thấy cô tịch không? Và có cho phép bần tăng tiếp chuyện không? Dư Vân cưá»i đáp: 
- ÄÆ°á»£c tiếp chuyện vá»›i đại sư thì còn gì hân hạnh bằng, nhưng mong đại sư đừng có coi tại hạ như kẻ thù địch? Lão tăng nghiêm nét mặt nhìn Dư Vân má»™t hồi, thở dài má»™t tiếng rồi đáp: 
- Bần tăng là Quả Ân, cÅ©ng không muốn vì câu chuyện sáng hôm nay mà làm chúng ta mất vui. Váºy chúng ta không nên nhắc đến chuyện đó làm gì nữa. 
- Xin tuân lệnh đại sư. 
Quả Ân đại sư liá»n má»i Dư Vân vào trong Thanh Âm Cát chuyện trò. 
Lúc ấy trá»i đã sẫm tối, Dư Vân rá»i khá»i Thanh Âm Cát, tiến thẳng vá» phÃa Kim Äỉnh, lát sau chàng đã tiến tá»›i trước Kim Ä‘iện. Má»™t tăng nhân trong Ä‘iện lẽn ra và lá»›n tiếng nói: 
- Có phải Dư thà chá»§ đó không? Tệ Trưởng Môn thấy Kim Äỉnh là má»™t trong địa cá»§a phái Nga Mi, sợ hư há»ng thì bất tiện, nên đã đổi chá»— tỉ võ vá»›i thà chá»§ rồi, váºy mong má»i thà chá»§ lên trên Thiên Pháºt Äỉnh ngay. 
Dư Vân liá»n cưá»i nhạt và há»i: 
- Kim Äỉnh Thượng nhân đâu? Tăng nhân ná» cung kÃnh đáp: 
- Hiện giá» tệ Trưởng môn Ä‘ang đợi thà chá»§ trên Pháºt Äỉnh và có bảo tiểu tăng ở đây chá» thà chá»§ đến để đưa đưá»ng. 
- Thôi được, đến giỠphút này mà lão hòa thượng ấy còn giỠtrò hách dịch như thế làm gì? 
- Xin thà chá»§ ăn nói cẩn tháºn đôi chút. 
- Chẳng hay hòa thượng Kim Äỉnh còn tại chức Trưởng môn hay sao mà y hách dịch như thế? Tăng nhân ná» ngẩn ngưá»i, không biết trả lá»i sao vì y biết Kim Äỉnh thượng nhân đã mất lịnh phù, không khác gì đã mất chức vị Trưởng môn, tất nhiên không còn hách dịch như trước nữa. Dư Vân thấy tăng nhân đó tá» vẻ băn khoăn, giả vá» như không biết gì há»i tiếp: váºy? 
- Sao đại sư lại có vẻ mặt ngẩn ngÆ¡? Ai khiến đại sư phải lặng thinh như Tăng nhân ná» cả giáºn, quát lá»›n: 
- Thà chá»§ nói lôi thôi, để tiểu tăng phải chịu trá»ng trách, váºy tiểu tăng xin cáo lui ngay và thà chá»§ tá»± Ä‘i lên trên Pháºt đỉnh! Dư Vân ha hả cưá»i: 
- Ngươi tưởng ta cần phải gặp mặt lão tặc Kim Äỉnh để đấu má»™t phen chà tá» má»›i được hay sao? Nói xong, chàng quay ngưá»i định Ä‘i luôn. Tăng nhân ná» lo âu vô cùng, vá»™i chạy lại xin lá»—i: 
- Xin thà chá»§ lượng thứ cho tiểu tăng lổ mãng, vô lá»…. Tiểu tăng xin dẫn đưá»ng. Má»i thà chá»§ theo bần tăng Ä‘i lên trên tuyệt đỉnh. 
Lão tăng vừa nói vừa tiến lên trước Dư Vân để dẩn đưá»ng, chân Ä‘i nhanh như bay, thỉnh thoảng quay lại nhìn. Dư Vân tá»§m tỉm cuá»i theo sau tăng nhân ná». Vượt qua hai ngá»n núi má»›i tá»›i ngá»n núi tháºt cao. Khi lên tá»›i tuyệt đỉnh đó tăng nhân ngừng chân đứng lại. Dư Vân ngạc nhiên, nhìn trước sau rồi há»i: 
- NÆ¡i đây là Thiên Pháºt Äỉnh ư. 
Tăng nhân đó dùng tay chỉ sang ngá»n núi phÃa trước mặt và đáp: 
- Bên kia cơ. 
Dư Vân nhìn sang ngá»n núi bên đó, thấy cách ngá»n núi mình đứng hai mươi trượng, mà ngá»n núi đó cao chá»c trá»i, dưới ánh trăng sáng như váºy mà không sao thấy được đỉnh cá»§a ngá»n núi đó. Chàng lại thấy bên dưới đỉnh núi mà mình Ä‘ang đứng là vá»±c thẳm sâu nghìn trượng, không những không có lối Ä‘i sang bên Thiên Pháºt Äỉnh mà ngay đến chim chóc cÅ©ng khó bá» bay qua được, chàng liá»n cưá»i nhạt há»i: 
- Tại sao đại sư không tiêp tục dẫn tại hạ đi? Tăng nhân nỠđáp: đó. 
- Thiên Pháºt Äỉnh vốn dÄ© là cấm Ä‘iện, nên tiểu tăng không dám lên trên 
- Äi sang bên đó bằng cách nào? 
- Thà chủ không thấy trên tuyệt đỉnh có hai sợi đây sắt nối thẳng với lưng đỉnh núi bên kia hay sao? Với công lực siêu tuyệt của thà chủ, bần tăng chắc thà chủ sang đó dễ dàng lắm. 
Dư Vân ngạc nhiên, đưa mắt nhìn hai sợi day sắt to bằng cánh tay trẻ con, má»™t đầu móc ở lưng ngá»n núi bên kia. Hai sợi dây đó, má»™t cao má»™t thấp, có thể dùng sợi dưới để Ä‘i và vin tay vào sợi trên. Nhưng gió thổi mạnh như váºy, hai sợi dây to và nặng đến thế bị gió thổi Ä‘u Ä‘i Ä‘u lại. 
Chàng nghÄ© thầm: “ Thế nào chúng cÅ©ng có mưu mô xảo quyệt gì đâyâ€. 
Äoạn, chàng từ từ quay lại nhìn mặt tăng nhân ná». Thấy đôi mắt cá»§a chàng rất oai mị, tăng nhân rùng mình hãi sợ. 
Dư Vân vá»›i giá»ng lạnh lùng há»i: 
- Ngoài hai dây sắt này, còn lối nào có thể lên được trên Thiên Pháºt Äỉnh không? 
- Còn có má»™t con đưá»ng dốc lắm, nhưng con đưá»ng ấy là con đưá»ng cấm. HÆ¡n trăm năm nay không ai dám lên bằng con đưá»ng ấy cả. Vì lên lưng con đưá»ng ấy là bị xá» tá» ngay. Chỉ có Trưởng môn leo được dây này lên trên Pháºt Äỉnh thôi, ngoài ra tiểu tăng không thấy có ngưá»i nào qua được. Vả lại, Thiên Pháºt Äỉnh là nÆ¡i cấm địa, nên ngưá»i có võ công cao siêu đến đâu, cÅ©ng không dám lên trên đó. 
- Theo như đại sư nói, chắc võ công cá»§a đại sư cÅ©ng cao siêu lắm, váºy phiá»n đại sư dẫn đưá»ng. Dư má»— cam Ä‘oan vá»›i đại sư, sẽ bảo vệ đại sư bình yên xuống khá»i Thiên Pháºt Äỉnh. 
Tăng nhân ná» nghe nói biến sắc, hai mắt tá» vẻ hãi sợ giá»ng run run đáp: 
- Võ nghệ cá»§a tiểu tăng thô sÆ¡ lắm, làm sao qua nổi sợi dây sắt kia mà sang bên núi Thiên Pháºt Äỉnh. Mong thà chá»§ lượng thứ cho. 
Dư Vân cưá»i nhạt má»™t tiếng, ra tay lẹ như gió, nhằm khà hải huyệt cá»§a tăng nhân đó Ä‘iểm liá»n. tăng nhân kêu há»± má»™t tiếng, liá»n chết giấc ngay. 
Gió núi thổi ào ào, hai sợi dây sắt Ä‘u Ä‘i Ä‘u lại hoài, Dư Vân nhìn hai sợi dây sắt má»™t hồi và nghÄ© thầm: “ Chắc lão tặc Kim Äỉnh thế nào cÅ©ng láºp ngụy kế để cho ta tá»›i giữa đưá»ng rồi quân phục cá»§a y liá»n chặt đứt hai sợi dây Ä‘i là ta bị rÆ¡i xuống vá»±c thẳm sâu vạn trượng, tan xương nát thịt liá»n. Mưu cá»§a tên ác tặc ấy kể cÅ©ng ác độc tháºt, nhưng làm sao lừa nổi ta? Bây giá» ta đã Ä‘iểm huyệt tăng nhân này rồi, có thể coi như đã diệt trừ má»™t háºu hoạn, nhưng còn đầu dây bên kia thì sao?...†Chàng nghÄ© mãi, không sao nghÄ© ra được cách nào hoàn hảo để qua bên Thiên Pháºt Äỉnh. Trong lúc chàng còn Ä‘ang băn khoăn bổng sá»±c nghÄ© ra má»™t kế: “ Hai ngá»n núi này cách nhau chừng ba chục trượng thôi, nếu ta giở khinh công Lăng Không Hư Äá»™ ( lÆ¡ lững trên không và không cần dẩm lên mặt nước cÅ©ng qua được) và Thiên Long Bát Thức thì sang dá»… như chÆ¡i. Dù bên kia đầu dây có ngưá»i rình để chặt đứt Ä‘i nữa cÅ©ng vô hại, vì chúng chưa kịp chặt đứt thì ta đã sang bên đó rồiâ€. 
Äoạn, chàng cuối nhìn xuống dưới vá»±c thẳm, thấy sâu tá»±a như không đáy trong lòng cÅ©ng lo âu, nên chàng vẫn trù trừ, chưa dám quyết định. 
Má»™t lát sau, chàng nghÄ© tiếp: “Nếu do con đưá»ng khác lên trên Thiên Pháºt Äỉnh thì lão tặc Kim Äỉnh sẽ khinh thưá»ng ta?†NghÄ© tá»›i đó, chàng bá»—ng can đảm lên và ngấm ngầm suy tÃnh cách phi sang bá» bên kia. Chàng quyết định xong, liá»n giở khinh công Tiá»m Long Thăng Thiên ( con rồng nằm dưới đáy nước phi lên trá»i) trong Thiên Long Bát Thức ra, thân mình vá»t nhanh như Ä‘iện, nhảy má»™t cài đã xa được bảy tám trượng. 
Chân chàng vá»a đụng dây sắt là chàng nhún má»™t cái nhảy lên xá» dụng thế thứ hai trong Thiên Long Bát Thức, vượt qua được ba trượng nữa. 
Tiếp theo đó, chàng khom lưng, tung mình lên trên không, chân trên, đẩu dưới, duá»—i thẳng hai cánh tay ra. Chàng Ä‘ang đợi cho thân mình rÆ¡i xuống tá»›i dây sắt là dùng tay nhún Ä‘i, thì bá»—ng nghe có tiếng ngưá»i xen trong gió vá»ng tá»›i bên tai. 
- Thiên Long Thân Pháp tuyệt diệu và đẹp vô cùng. 
Chàng kinh hãi vô cùng, đưa mắt nhìn sang bên kia, đột nhiên thấy một bóng đen nhảy tới và gơi một môn khà giới có ánh sáng xanh lè, nhằm day sắt chém lia lịa. 
Trong lúc sắp chết đến nÆ¡i, Dư Vân không há» nao núng chút nào, tay chàng vừa nắm được dây sắt đã mượn sức Ä‘u luôn má»™t cái, thì lúc ấy hai sợi dây đã bị kẻ địch chặt đứt rồi và rÆ¡i xuống vá»±c thẳm. còn Dư Vân đã bay là đà tá»›i vách núi Thiên Pháºt Äỉnh, nắm vào má»™t tảng đá. 
Trong lúc chàng chưa đứng yên, đã thấy có ba đạo ánh sáng kiếm lấn áp tá»›i. gặp lúc nguy nan, Dư Vân không còn nghÄ© tá»›i lá»i răn dạy cá»§a Sư Thúc Tổ nữa, liá»n múa song chưởng, đánh ngược vào đầu hai kẻ địch. Ba tên ná» cÅ©ng gào thét thảm khóc và ánh kiếm cÅ©ng biến mất hẳn. 
Tiếp theo đó, ba cái xác rÆ¡i xuống vá»±c thẳm rồi mất dạng. Dư Vân tung mình nhảy lên trên tảng đá lá»›n, nghÄ© đến tình cảnh nguy hiểm vừa rồi, cÅ©ng toát mồ hôi lạnh. Chàng định hồn xong, ngẫng mặt nhìn lên phÃa trên, thấy vách núi má»c đầy nhưng cây con và mây dại. chàng cÅ©ng biết, ngoài cách leo lên trên vách nay, không còn đưá»ng nào khác để lên được trên đỉnh núi. 
Chàng liá»n thở dài và nghÄ© thầm: “ Ãc tặc Kim Äỉnh quả tháºt nham hiểm, muốn dùng vá»±c thẳm nảy để chôn vùi thân xác cá»§a ta. Bây giá», từ đây lên tá»›i trên đỉnh núi còn cách má»™t trăm dặm nữa, giữa đưá»ng chưa chắc đã được bình yên vô sá»±. leo lên như thế này còn khó hÆ¡n dùng Lăng Không vượt qua vá»±c thẳm hồi nãy†Nhưng, chàng nghÄ© mãi vẫn chưa ra được phương pháp nào leo lên núi. Chàng Ä‘ang lo âu, bá»—ng sá»±c nghÄ© ra má»™t kế: “ Ba ngưá»i vừa bị ta đánh chết kia, chắc thế nào cÅ©ng do lối Ä‘i bà máºt má»›i tá»›i được nÆ¡i này. Chắc chúng cÅ©ng đã tÃnh toán trước rồi, nếu không hãm hại ná»—i ta, thì chúng sẽ theo đưá»ng lối bà máºt đó mà rút lui ngay†NghÄ© tá»›i đó, chàng liá»n đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm. lát sau, chàng thấy chá»— cạch tảng đá lá»›n có những sợi mây bám và có mấy chá»— lá rụng và sây sướt, nên Ä‘oán là chá»— đó thế nào cÅ©ng có tay ngưá»i đụng tá»›i. 
Äồng thá»i, chàng thấy hai sợi mây tá»§a xuống dưới tảng đá, trong lòng chàng càng nghi thêm và nghÄ© tiếp: “ Chẳng lẽ bên dưới tảng đá này có lối Ä‘i bà máºt chăng?†Chàng vừa nghÄ©, vừa nhảy tá»›i nắm hai sợi mây đó mà leo xuống. quả nhiên, dưới đó có má»™t cái hang động, bá» cao vả bá» rá»™ng hÆ¡n má»™t trượng. chàng tung mình nhảy tá»›i trước cá»a động, rồi rón rén bước từng bước vào bên trong, càng vào, lối Ä‘i càng hẹp và âm u. Äi được má»™t quãng nữa, chàng má»›i hay lối Ä‘i càng sâu bao nhiêu càng dốc bấy nhiêu. Chàng biết ngay do đưá»ng hang này thế nào cÅ©ng lên được trên Pháºt Äỉnh. Chàng Ä‘i sâu hÆ¡n năm trượng, bá»—ng có tiếng đối thoại cá»§a hai ngưá»i, liá»n dừng lại lắng nghe. Má»™t ngưá»i nói: 
- Sao ba ngưá»i Ä‘i từ hồi nãy đến giá» mà chưa thấy quay trở lại nhỉ? Hay là Dư Vân Ä‘i lối khác? Lối kia có báºc thang dã từ dưới chân đến đỉnh, nếu Dư Vân biết con đưá»ng ấy, thì hà tất y phải mạo hiểm Ä‘i trên hai sợi dây sắt? Váºy chúng ta ở đây chỠđợi tháºt vô Ãch. 
Ngưá»i kia vá»›i giá»ng rất trầm đáp: 
- Lối Ä‘i có báºc đá đó là cấm địa, bất cứ ai, há»… bước lên là bị giết liá»n. hÆ¡n trăm năm nay, không ai dám do lối đó Ä‘i. 
Lại có tiếng cưá»i âm thầm, tiếp theo ngưá»i lên tiếng đầu tiên nói: 
- Äiá»u cấm đó không làm cho Dư Vân sợ hãi đâu. Công lá»±c cá»§a y trác tuyệt, y đã dám má»™t thân má»™t mình tá»›i núi Nga Mi, lẻn vào Ä‘iện Kim Äỉnh trá»™m lệnh phù cá»§a Chưởng môn, thì dù Thiên Pháºt có là đầm rồng hang hổ y cÅ©ng chẳng nể. Nhưng chưởng môn cá»§a chúng ta rất hiểu tâm cá»§a các bá»±c cao thá»§ trong vá» lâm như Dư Vân thì thế nào cÅ©ng tá»± thị võ công cá»§a mình cao siêu, nên biết rằng qua bằng hai dây sắt này rất nguy hiểm, nhưng vì kiêu ngạo thế nào y cÅ©ng do lối đó. 
Dư Vân nghe ngưá»i đó nói như váºy, trong lòng cÅ©ng phải kinh hãi thầm và nghÄ©: “ Äúng đấy, ta mắc phải cái bịnh kiêu ngạo ngông cuồng mà không hay biết..Từ nay trở Ä‘i, làm việc gì cÅ©ng phải nghÄ© chân chÃnh má»›i được. thảo nào sư phụ ta cứ răn bảo ta luôn: ‘ Thiếu niên có tÃnh nóng nảy, nên bất cứ gặp việc gì cÅ©ng đừng khÃch động, phải bình tÄ©nh mà đối phó’. Lá»i nói cá»§a sư phụ tháºt chà lý “. 
Chàng lại nghe tiếng cá»§a má»™t ngưá»i khác nói: 
- Theo lá»i đại ca vừa nói, thì Dư Vân thế nào cÅ©ng theo bằng đưá»ng dây sắt phải không? Như vây, lúc này có lẽ Dư Vân đã bị tan xương nát thịt ở dưới vá»±c thẳm sâu vạn trượng rồi. 
Äiá»u này khó Ä‘oán biết trước được. nhưng ba ngưá»i kia võ công rất cao siêu, thuá»™c hạng cao thá»§ đệ nhất đương thá»i, cÆ¡ trà lại tuyệt luân, chưa biết chừng há» Ä‘ang núp ngoài cá»a động để đợi Dư Vân đến cÅ©ng nên? Hay là Dư Vân đã biết rõ quá»· kế cá»§a chưởng môn cá»§a chúng ta mà không dám sang bên này? Hà, lúc này chưởng môn cá»§a chúng ta chắc nóng lòng sốt ruá»™t lắm. Vì Thế Vân sư tổ không chịu ra tay giúp, nên chưởng môn cá»§a chúng ta má»›i phải dùng tá»›i quá»· kế đó. Nếu kế này không thành, Dư Vân lên được trên Thiên Pháºt Äỉnh, Thế Vân sư tổ thấy Dư Vân đã phạm phải Ä‘iá»u nghiêm cấm cá»§a bản môn, thì thế nào cÅ©ng ra tay liá»n. Sư tổ cá»§a chúng ta là má»™t nhân tài tuyệt xuất, hai trăm năm nay, bổn môn không có má»™t ngưá»i nào tài giá»i bằng, thì võ công cá»§a Dư Vân cao siêu đến đâu cÅ©ng không phải là địch thá»§ cá»§a sư tổ. 
Dư Vân nghe nói kinh hãi thầm và nghÄ©: “ Quả nhiên Äông Phương Ngá»c Côn Ä‘oán không sai, hiện giá» lão tặc Kim Äỉnh Ä‘ang ẩn trốn và dụ cho ta phạm phải cấm lệ. Chi bằng ta hãy lẹ tay chá»™p bắt lấy hai tên này, đỠtra há»i xem lão tặc Kim Äỉnh Ä‘ang ẩn núp ở đâu, rồi ta Ä‘i tá»›i đó mà kiếm y để khá»i mắc phải mưu kế cá»§a yâ€. 
Chàng Ä‘oán chắc chá»— đứng cá»§a hai ngưá»i kia, cách chá»— chàng hÆ¡n mưá»i trượng thôi, bèn nhẹ chân lướt vá» phÃa trước. lúc đó, trong động lặng yên như tá», tuy chàng Ä‘i nhẹ như váºy mà vẫn có tiếng gió động. hai ngưá»i ná» biết ngay và quát há»i: 
- Ai đó, có phải là… Ngưá»i đó chưa có nói dứt, Dư Vân đã phi tá»›i trước mặt hai ngưá»i, hai tay nhanh như chá»›p, chá»™p vào đầu vai cá»§a hai gã. Hai tên đó chỉ kêu “hự†má»™t tiếng thân mình đã tê liệt và té ngã xuống đất, hai mắt trợn trừng nhìn thẳng vào mặt Dư Vân. Lát sau, má»™t ngưá»i lên tiếng: 
- Bạn có phải là Dư Vân đấy không? Ra tay đánh lén như váºy, chúng ta không phục chút nào. Có mau giải huyệt cho chúng ta, rồi má»™t đấu má»™t, dù chúng ta có thua hay chết cÅ©ng không oán háºn. 
Dư Vân thâu hai cánh tay lại, vừa cưá»i vừa nói: 
- Phải, Dư má»— đây. Ta không muốn giết hai vị đâu nhưng lúc này hai vị muốn ta giải huyệt đạo thì không thể được, phiá»n hai vị nằm nghỉ ở đây. 
Ngưá»i ná» rầu rÄ© vô cùng và không nói năng gì nữa, đồng thá»i y cảm thấy ngưá»i má»m nhÅ©n dần. y thá» ngầm váºn công giải huyệt, nhưng vừa váºn công má»™t cái, đã thấy khà huyết đảo lá»™n, nên không dám tiếp tuc, và cứ thở hổn hển. Còn ngưá»i ná», vá»›i giá»ng khàn khàn há»i: 
- Chúng tôi còn ba ngưá»i canh gác á» ngoài cá»a động, tại sao khống thấy há» quay trở lại? chắc ba ngưá»i đó bị các hạ Ä‘iểm huyệt rồi phải không? Dư Vân gáºt đầu đáp: 
- Ba vị ấy ư? Lúc Dư má»— sang tá»›i bên nay, há» liá»n múa kiếm đánh lén Dư má»—, nhưng Dư má»— tránh sang bên. HỠđâm hụt và vì thế công quá mạnh, không hãm lại được, nên rÆ¡i xuống vá»±c sâu. 
Hai ngưá»i ná» nghe nói Ä‘á»u kinh hãi, Ä‘ua mắt nhìn nhau, không dám lên tiếng há»i. dư Vân lại nói tiếp: 
- Dư má»— có má»™t việc muốn há»i hai vị, chẳng hay bây giá» Kim Äỉnh thượng nhân Ä‘ang ẩn núp ở đâu? Hai ngưá»i ngẩng đầu lên, thấy đôi mắt cá»§a chàng sắc bén và rùng rợn vô cùng, nên kinh hãi khôn tả. má»™t lát sau, má»™t ngưá»i má»›i dám lên tiếng đáp: 
- Chúng tôi mong các hạ nên nhân đức má»™t chút thì hÆ¡n, Kim Äỉnh thượng nhân có phải là ngưá»i thù bất cá»™ng đái thiên vá»›i các hạ đâu? HÆ¡n nữa võ công cá»§a thượng nhân không kém các hạ bao nhiêu thì nếu hai ngưá»i đấu vá»›i nhau, đã chắc ai được ai thua, nên tại ha mong các hạ quay trở vá» thì hÆ¡n, lúc này vẫn chưa muá»™n. 
Dư Vân mỉm cưá»i đáp: 
- Hai vị có biết lúc Dư má»— tá»›i thì có đưá»ng Ä‘i, mà bây giá» muốn quay trở lại thì không còn lối nào nữa. Bây giá» không khác gì tên đã đặt trên cung, không bắn không được. Xưa nay Dư má»— hành sá»± Ä‘á»u có má»±c thước. Hai vị cứ yên tâm, cho biết chá»— ẩn núp cá»§a Thượng nhân, Dư má»— sẽ có cách xá» trà ồn thòa. 
Ngưá»i ná» kinh ngạc há»i: 
- Dây sắt đã bị chặt đứt rồi ư? Ngưá»i giá»ng khàn thở dài má»™t tiếng, rồi tiếp: 
- Chưởng môn cá»§a chúng tôi, hiện ở trên Tàng Kinh Các vá» phÃa Äông chùa Vạn Thá», các hạ tư lên trên đó ắt sẽ gặp. 
Dư Vân gáºt đầu: 
- Äa tạ hai vị đã cho biết nÆ¡i ẩn thân cá»§a Kim Äỉnh Thượng nhân nhưng vẫn phải phiá»n hai vị hãy nằm nghỉ tạm nÆ¡i đây, chỉ trong mưá»i hai tiếng đồng hồ sau là tá»± nhiên hai vị sẽ giải được huyệt ngay. 
Äoạn, chàng liá»n Ä‘iểm huyệt cho hai ngưá»i ngá»§ kỹ, rồi giở khinh công ra Ä‘i thẳng vá» phÃa trước. không bao lâu, chàng đã ra khá»i hang động vả thấy mình đã ở trên Thiên Pháºt Äỉnh rồi. Lúc ấy mặt trăng đã lên tá»›i đỉnh đầy. Gió lạnh thổi ào ào, chàng đưa mắt nhìn xung quanh, thấy chùa Van Thá» cách không xa, rất đồ sá»™, nhưng không có ánh đèn đóm gì cả. chàng thở dài má»™t tiếng, liá»n giở khinh công ra, tiến thẳng vá» phÃa chùa. 
Trong phòng phÃa Äông Tàng Kinh Các, giá sách cháºt nÃch, có hàng vạn cuốn kinh bày la liệt trên những cái giá ấy. Giữa phòng, má»™t lão tăng Ä‘ang ngồi trên má»™t tấm thảm bồ Ä‘oàn, cúi đầu chắp tay. Lão tăng đó chÃnh la Kim Äỉnh thượng nhân, trưởng môn cá»§a phải Nga Mi, Ä‘ang ngồi yên, lòng rầu rÄ© và phẩn uất khôn tả, thỉnh thoảng lại thở dài má»™t tiếng và nghÄ©: “ Nếu Dư Vân trúng phải mưu kế cá»§a ta, thì hiện giá» y đã bị chôn thân dưới vá»±c thẳm và ta sẽ lấy lại lệnh phù cá»§a trưởng môn trong xác y. Như váºy oai vá»ng và quyá»n thế cá»§a ta sẽ được bảo toàn, má»i việc được giải quyết má»™t cách ổn thá»a, bằng không cuá»™c diện sẽ không thể tưởng tượng đượcâ€. 
Y Ä‘ang nghÄ©, bá»—ng nghe có giá»ng ngưá»i lanh lãnh nói: 
- Dư má»— đã y hẹn cá»§a thượng nhân tá»›i đây, thượng nhân trầm tÄ©nh như váºy quả tháºt không hổ thẹn khà độ cá»§a má»™t Trưởng môn. Dư má»— không sao bằng được. 
Kim Äỉnh thượng nhân giáºt minh kinh hãi. Y cÅ©ng không hiểu tại sao Dư Vân biết mình ẩn núp nÆ¡i này. Y cứ tưởng dù Dư Vân có lên được trên đỉnh núi, thì cÅ©ng phải vào chùa Vạn Thá» khám xét má»i nÆ¡i để kiếm mình, thế nào chẳng kinh động tá»›i Thế Vân sư bá, như váºy Dư Vân thoát sao khá»i bị sư bá bắt giam? Nhưng ngỠđâu bao nhiêu mưu kế cá»§a y Ä‘á»u bị tan rã? Y chua kịp quay ngưá»i trở lại, tay trái đã đánh vá» phÃa sau má»™t chưởng, vừa mạnh vừa lẹ, đồng thá»i y định tung mình nhẩy ra phÃa trước, nhưng trong khi y chưa kịp giở chưởng lá»±c ra đã thấy cổ tay bị nắm chặt và yếu mạch bị Ä‘iểm trúng, chân tây tê tái, chân lá»±c chạy ngược dồn vào trong ná»™i tạng, khiến tâm thần bị chấn động rất mạnh nên y không sao chịu đựng được kêu “hự†má»™t tiếng. 
Dư Vân biết nếu thượng nhân đánh chưởng đó ra, nếu mình chống đỡ thì thế nào cÅ©ng gây thành tiếng động lá»›n và Thế Vân thiá»n sư sẽ biết liá»n. vì vây, vừa ra tay chàng đã giở thá»§ pháp tuyệt há»c Hiên Viên Tháºp Bát Giải, chỉ má»™t thế Khôi Tinh Äiá»m Äáºu (ngôi sao Khôi Ä‘iểm bút vào cái đầu) nhanh như Ä‘iện chá»›p nắm luôn yếu huyệt cổ tay cá»§a thương nhân và thuân tay xách y lên. 
Nhân thế nhảy của thượng nhân, Dư Vân kéo y lên một cái, thành ra thượng nhân ngã lộn trở lại. 
Dư Vân dụng sức rất khéo nên lúc thượng nhân ngã xuống đất, không có một tiếng động. chàng còn khéo hơn nữa là khiến thượng nhân vừa té xuống đã đối diện ngay với mình. Thế là bốn mắt nhìn nhau, thượng nhân còn đau khổ hơn chém giết. 
Dư Vân thấy mặt thượng nhân như vây liá»n cưá»i nhạt và khẽ há»i: 
- Mưu kế cá»§a thượng nhân ác độc và hiểm trá tháºt. thượng nhân định vùi xác Dư má»— dưới vá»±c thẳm, nhưng trá»i có bao giá» hại ngưá»i hiá»n đâu, váºy bây giá» thượng nhân còn muốn nói gì nữa không? Thượng nhân nghÄ© ngợi giây lát rồi má»›i gượng cưá»i đáp: 
- Nhá» trá»i mà thà chá»§ không bị vùi thân dưới vá»±c thẳm, lão phu còn biết nói gì nữa! nhưng thà chá»§ trách lão tăng dùng độc kế hãm hại thì hÆ¡i quá đáng. Lão tăng chấp pháp đệ tá» cá»§a bổn môn, có Ä‘iá»u gì xúc phạm tá»›i thà chá»§ đâu mà thì chá»§ làm cho bần tăng mất hết oai vá»ng tôn nghiêm nên bần tăng bắt buá»™c phải hành động như váºy. Hoàn cảnh xui nên, chá»› có phải bần tăng chá»§ tâm như thế đâu? Nếu thà chá»§ đứng vào địa vị cá»§a bần tăng thì sẽ thấy bần tăng làm như váºy không có gì là thái quá. 
Dư Vân mỉm cưá»i há»i tiếp: 
- Thượng nhân bảo Dư má»— hành sá»± như váºy là thái quá phải không? Thượng nhân gáºt đầu: 
- Thà chá»§ biết rõ như váºy, hà tất còn há»i bần tăng? Dư Vân bá»—ng đổi giong, vẻ mặt giáºn dữ và tiếp: 
- Việc ngày hôm nay đúng như lá»i Thượng nhân vừa nói. Nhưng nếu Thượng nhân bình tâm tỉnh trà mà nghÄ© lại những việc mình đã làm tư xưa thì sẽ thấy Dư má»— còn chút nhân háºu đấy. 
Kim Äỉnh Thượng nhân ngẩn ngưá»i giây lát rồi há»i: 
- Khuyết Ä‘iểm cá»§a bần tăng chỉ là hÆ¡i nóng nảy và ương ngạnh thôi, còn tá»± vấn thì bình sinh lão không có làm qua má»™t tá»™i lá»—i gì cả. nhưng bây giá» lão đã lá»t vào tay cá»§a thà chá»§ rồi, thà chá»§ muốn đặt tá»™i gì cho bần tăng chẳng được. 
Dư Vân cưá»i nhạt, đáp: 
- Thượng nhân chóng quên tháºt. thượng nhân còn nhá»› má»™t ngưá»i là Truy Hồn Phán Tạ Vân không? Năm xưa, các ngưá»i vây đánh cha con Tạ Vân tại Tương Giang mà sở dÄ© có cuá»™c mưu sát đó là do chÃnh thượng nhân tạo nên, chẳng lẽ thượng nhân quên rồi sao? Và cÅ©ng không thấy lương tâm cắn rứt ư? Thượng nhân Ä‘ang đưa mắt nhìn trăng ở ngoài cá»a sổ, bá»—ng nghe Dư Vân nói váºy, mặt tái mét nhưng vẫn gượng cưá»i và trả lá»i: 
- Hai đồ đệ cá»§a lão bị Tạ Vân khoét mắt, chặt tay còn bị treo lên, chịu nhục ba ngày, sau chúng gào thét đến khô hết máu mà chết, nên bần tăng má»›i phải kết liá»…u mối ân oán ấy bằng bầy mưu cho những ngưá»i có thù vá»›i Tạ Vân vây đánh cha con y. bần tăng làm như váºy không nên không phải hay sao? Dư Vân tức giáºn khôn tả, liá»n quát lá»›n: 
- Câm mồm ngay. Hai đồ đệ cá»§a thượng nhân đã gây bao nhiêu tá»™i ác, má»›i lãnh cái chết ấy, bằng không Tạ đại hiệp là má»™t ngưá»i hòa hiệp có tiếng, khi nào lại giết oan hai tên đó? Lúc ấy Dư Vân muốn giết ngay Thượng nhân nhưng chàng lại nghÄ© tá»›i lá»i khuyên bảo cá»§a Vô Lượng sư thúc tổ, nên chàng cố nén lá»a giáºn, nhưng hai mắt vẫn còn lá»™ sát khÃ. Thượng nhân thấy trong lòng khó chịu vô cùng và cÅ©ng tá»± biết, thà chết còn hÆ¡n sống, má»›i cưá»i nhạt má»™t tiếng và đáp: 
- Thế ra thà chá»§ là bạn cá»§a Tạ Vân, và tá»›i đây để báo thù cho Tạ Vân đúng không? Như váºy nghÄ©a phong khả kÃnh tháºt. Năm xưa lão tăng láºp kế dÄ© độc, không ai hay biết cả. NgỠđâu thà chá»§ lại Ä‘iá»u tra ra, như váºy bần tăng khâm phục thà chá»§ lắm. Nếu năm xưa Tạ Vân trao hai tên đồ đệ đó cho lão tăng chấp pháp thì lão tăng sẽ xá» chúng má»™t cách vô tư ngay và vụ vây đánh ở Tương Giang, tất nhiên là không xảy ra. 
Dư Vân trầm giá»ng đáp: 
- Dư má»— có phải vì bạn phục thù đâu. Sở dÄ© má»— tá»›i đây là do háºu nhân cá»§a Tạ Vân nhá» vả. mưu mô cá»§a thượng nhân năm xưa, nếu muốn ngưá»i ta không biết, trừ phi mình đừng làm, tá»›i lúc này thượng nhân còn múa mồm múa mép để gỡ tá»™i cho mình nữa sao? Cứ cho câu chuyện sáng hôm nay chẳng hạn, đủ thấy thượng nhân vẫn bênh vá»±c ngưá»i dưới má»™t cách mù quáng như xưa. Nếu năm xưa, Tạ đại hiệp có trao hai tên ác đồ đó cho thượng nhân chấp pháp, Dư má»— dám chắc là không khi nào thượng nhân xá» chúng má»™t cách công bình. 
Kim Äỉnh thượng nhân không sao cãi lại được, ngừng giây lát cưá»i nhạt và tiếp: 
- Thà chá»§ đừng có dồn ép bần tăng quá như vây. Thiết nghÄ© chuyện năm xưa ai phải ai trái vẫn chưa định Ä‘oạt được. Tạ Vân đã có ngưá»i nối giòng dõi, sao không thấy ngưá»i đó tá»›i đây? Phải biết thù cha không đội trá»i chúng. Nếu con cá»§a Tạ Vân tá»›i trả thù thì dù bần tăng có chết cÅ©ng không oán thán. Còn bây giá» thà chá»§ đây, thừa lúc bần tăng không đỠphòng mà ra tay ká»m chế như thế này, có phải công lá»±c cá»§a bần tăng không bằng đâu. Nếu không được đối diên đương đầu má»™t phen, thì bần tăng không khâm phục. 
Dư Vân liá»n trà lá»i: 
- Hiện giá» con trai cá»§a Tạ đại hiêp Ä‘ang há»c võ trên núi, có ngày y sẽ tá»›i đây tìm thượng nhân. Còn thượng nhân muốn đấu vá»›i Dư má»— má»™t tráºn thì lúc này má»— không có thì giá» rá»—i rảnh hầu tiếp thượng nhân. 
Äoạn, chàng buông năm ngón tay ra và tiếp: 
- Dư má»— xin cáo biệt, nhưng mong chúng ta sẽ có ngày gặp nhau lại. Thượng nhân chỉ thấy chân tay má»m nhÅ©n không sao lấy sức được, thân mình tá»±a như má»™t con rắn, ngồi sụp xuống đất. Dư Vân Ä‘ang định xuyên qua cá»a sổ Ä‘i ra ngoài, bá»—ng má»™t luồng gió ngoài cá»a sổ thổi vào và có má»™t giá»ng già vá»ng vô: 
- Ngưá»i kia, có phải Dư Vân đó không? Äã hÆ¡n trăm năm nay, đã cấm ngưá»i thưá»ng leo lên Thiên Pháºt Äỉnh này. Ngươi có xúc phạm tháºt táo gan vô cùng. Váºy bây giá» ngươi còn nói gì nữa không? Dư Vân ngẩn ngưá»i ra nghÄ© thầm: “ Không ngá» vẫn kinh động đến Thế Vân Thiá»n Sư, nhưng y đã tá»›i thì cÅ©ng đành vây, chẵng lẽ ta lại hãi sợ hay sao?†Äoạn, chàng ngó ra ngoài, thấy dưới gốc cổ thụ có má»™t lão tăng râu tóc bạc phÆ¡, Ä‘ang ung dung đứng. chàng nghÄ© ngợi giây lát, liá»n xuyên qua cá»a sổ nhảy tá»›i trước mặt lão tăng ná». Chàng ngẩng đầu lên thì Thế Vân thiá»n sư nhìn thẳng vào chàng và quát há»i: 
- Ngươi còn dám ở trước mặt lão tăng biểu diển khinh công phải không? Lão hòa thượng chưa nói dứt, đã giÆ¡ năm ngón tay ra chá»™p Dư Vân liá»n. Dư Vân cÅ©ng biết thá»§ pháp cá»§a đối phương rất kỳ ảo, như bóng theo hình. Nếu công lá»±c cá»§a mình hÆ¡i kém má»™t chút là không sao thoát được chưởng phong cá»§a lão hòa thượng. Dư Vân vá»™i giở Huyá»n Thiên Tinh Thất Bá»™ ra để tránh né. Thế Vân thiá»n sư chỉ thấy bóng ngưá»i thấp thoáng má»™t cái, chàng đã mất ngay, nên trong lòng tức giáºn vô cùng, liá»n giÆ¡ cánh tay ra và quay ngưá»i quào má»™t cái. Nhưng, y có ngỠđâu cái quào đó cÅ©ng hụt nốt và y vẫn không thấy hình bóng đối thá»§ đâu cả. 
Y ngạc nhiên và nghÄ© thầm: “ Ngưá»i trong thiên hạ mà tránh thoát được môn Cầm Nã Thá»§ cá»§a lão tăng đây rất hiếm. Nay ngưá»i nay tránh né được như váºy, quả tháºt là má»™t kỳ tài cá»§a võ lâm†nói: Y Ä‘ang nghÄ©, bá»—ng nghe giá»ng cưá»i cá»§a Dư Vân ở sau lưng vá»ng tá»›i và 
- Sao tiá»n bối không để cho háºu bối giải thÃch. Dẫu háºu bối có Ä‘iá»u gì xúc phạm, cÅ©ng không tá»± biết vì sao đắc tá»™i vá»›i tiá»n bối? Thế Vân Thiá»n Sư, tư từ quay lại trầm giá»ng há»i: 
- Quả tháºt ngươi không biết cấm lệ cá»§a bổn môn sao? Dư Vân cung kÃnh đáp: 
- Xưa nay háºu bối chưa từng bôn tẩu ở giang hồ bao giá», nên rất hẹp kiến thức. háºu bối chỉ ở quê nhà, nhá» chữa thuốc cho ngưá»i để kiếm ăn, lần này tệ sư đệ nhá» vả tá»›i, má»›i táo gan đến đây, và cÅ©ng do Kim Äỉnh Chưởng Môn đã dặn háºu bối, Ä‘em ấn phù lên trên Thiên Pháºt Äỉnh này trao trả… Thế Vân Thiá»n sư ngẫm nghÄ© giây lát rồi tiếp: 
- Những việc này lão tăng Ä‘á»u biết hết. vừa rồi hai ngưá»i nói chuyện vá»›i nhau trên Tàng Kinh Các, lão cÅ©ng Ä‘á»u nghe rõ. Lão tăng đã thá» không bao giá» can thiệp và há»i tá»›i việc cá»§a phái Nga Mi. quả tháºt ngươi không biết cấm lệ hay sao? Ai tá»± tiện lên Thiên Pháºt Äỉnh sẽ bị xá» tá». 
Dư Vân đáp: 
- Xin lão tiá»n bối biết rõ cho, nếu lão tiá»n bối nghÄ© háºu bối không nói đúng sá»± tháºt, thì tiá»n bối há»i Kim Äỉnh Thượng nhân sẽ biết ngay. 
Nói tới đây, chàng ngẫm nghĩ giây lát, đưa mắt nhìn Thế Vân rồi nói tiếp: 
- Lão tiá»n bối là cao nhân tiá»n bối cá»§a phái Nga Mi. nay háºu bối má»›i may mắn được bái kiến, chẳng hay lão tiá»n bối có thể cho biết danh hiệu hay không? Thế Vân Thiá»n Sư ngắm nhìn Dư Vân má»™t lát rồi trầm giá»ng đáp: 
- Tên hiệu cá»§a lão tăng, không ai biết đã lâu rồi, ngươi cÅ©ng chẳng cần phải há»i lôi thôi làm gì. Nhưng, dẫu sao đã lên tá»›i Thiên Pháºt Äỉnh nay, tức là đã phạm cấm lệ cá»§a lão tăng, vừa rồi ngươi lại tránh thoát thá»§ pháp Cầm Nã cá»§a lão tăng, đủ thấy võ công cá»§a ngươi cÅ©ng khá lắm. lão tăng cÅ©ng không muốn làm khó ngươi đâu, quà hồ ngươi chống đỡ nổi hÆ¡n trăm hiệp cá»§a lão tăng, thì lão tăng sẽ để yên cho ngươi rá»i khá»i nÆ¡i đây. 
Dư Vân ngẫm nghÄ© giây lát rồi khẳng khái trả lá»i: 
- Tuy không tá»± lượng sức mình, háºu bối cÅ©ng xin tuân lệnh lão tiá»n bối, mong lão tiá»n bối lúc ra tay nhưá»ng nhịn cho đôi chút. 
Thế Vân Thiá»n Sư lạnh lùng đáp: 
- Sở dÄ© bần tăng bị giam lá»ng nÆ¡i này cho tá»›i nay, cÅ©ng vì xưa nay không biết hai chữ từ bi là gì. Tánh cá»§a bần tăng đã quen rồi, không sao thay đổi được, há»… ra tay là phải dùng toàn sức, chá»› không bao giở nể nang ai. Cứ xem số mạng cá»§a ngươi ra sao, cho lão tăng đây không thể nói trước được. 
Dư Vân rùng mình kinh hãi nghÄ© thầm: “ Lão hòa thượng này vẫn ương ngạnh như xưa, ta phải dùng hết toàn lá»±c má»›i được†Äoạn, chàng cưá»i má»™t cách kiêu ngạo, chân dùng Huyá»n Thiên Thất Tinh Bá»™, tay giÆ¡ chéo song chưởng lên bảo vệ lấy trước ngá»±c, khẽ cúi chào và nói: 
- Má»i lão tiá»n bối ra tay chỉ giáo cho. 
Thế Vân Thiá»n Sư trợn trừng hai mắt vả quát lá»›n: 
- Ngươi dám khinh thị lão tăng như váºy phải không? 
- Không dám. Háºu bối chỉ xin lão tiá»n bối chỉ giáo cho đấy thôi vì lão tiá»n bối đã nói, nếu háºu bối chịu được hÆ¡n trăm hiệp thì cho háºu bối rá»i khá»i Thiên Pháºt Äỉnh ngay. Nhưng háºu bối đâu dám ra tay trước. 
- Ngươi phải cẩn tháºn. trong hÆ¡n trăm hiệp đó, lão tăng Ä‘á»u giở những thế võ kỳ lạ nhất thiên hạ, chỉ sợ ngươi tránh không nổi trăm hiệp thôi. 
Nói xong, y múa song chưởng tấn công chá»›p nhoáng liá»n. Dư Vân vá»™i nhảy ra ngoài xa hÆ¡n trượng tránh né, nhưng hai tay cá»§a Thế Vân Thiá»n Sư đã lẹ làng chá»™p tá»›i. 
Chàng kinh hãi, vá»™i giở hết tốc lá»±c cá»§a Huyá»n thiên Thất Tinh Bá»™ ra tránh né. 
Phải biết Thế Vân Thiá»n Sư là má»™t nhân tài kiệt xuất cá»§a phái Nga Mi, gần hai trăm năm nay má»›i có má»™t. võ há»c cá»§a lão tăng kỳ lạ, những võ há»c này y phải tốn mấy chục năm má»›i sáng tác ra được. cho nên lão tăng không ra tay thì thôi, mà đã ra tay thì liên miên bất tuyệt. Nên Dư Vân, tránh tá»›i đâu đã thấy tay cá»§a lão tăng Ä‘uổi tá»›i đó và định chá»™p mình liá»n. Tuy Dư Vân đã giỡ hết võ công kỳ tuyệt mà vẫn thấy áp lá»±c cá»§a đối phương rất mạnh dồn dáºp tấn công tá»›i, nên trong lòng kinh hãi thầm và nghÄ©: “ Thế Vân Thiá»n Sư không hổ thẹn là má»™t kỳ tài trong võ lâm, má»™t tôn sư giá»i nhất thá»i. nếu y Ä‘em những tài há»c cá»§a y truyá»n dạy cho môn hạ cá»§a phái Nga Mi, phái Nga Mi ngày ngay xưng hùng xưng bá trong võ lâm rồiâ€. 
Trong lúc chàng nghÄ© ngợi thì ngón tay cá»§a Thế Vân Thiên Sư vừa đụng tá»›i đầu vai cá»§a chàng. Chàng cảm thấy hÆ¡i tê tái, kinh hãi vô cùng, vá»™i giÆ¡ năm ngón tay phải ra chá»™p luôn cổ tay cá»§a đối thá»§. Thế Vân Thiá»n Sư thấy chàng nắm được cổ tay cá»§a mình, kinh hãi vô cùng. 
Lúc này, lão hòa thượng má»›i nháºn ra đối phương là tay kình địch nhất trong Ä‘á»i mình, liá»n rút tay phải lại và giÆ¡ tả chưởng lên đánh vào tay Dư Vân tức thì. 
Nhưng Dư Vân đã nhanh nhẹn buông tay lão hòa thượng và nhảy ra ngoài xa bảy tám trượng để tránh né. Chỉ nghe kêu “bùng†má»™t tiếng, chưởng thế lợi hại cá»§a Thế Vân Thiá»n Sư đã đánh trúng má»™t cổ thụ, cành cây rung động mãi, lá rụng như mưa. Dư Vân đứng ở xa, lá»›n tiếng há»i: 
- Xin há»i lão tiá»n bối, đã đấu đủ má»™t trăm hiệp chưa? Thế Vân Thiá»n Sư đáng hụt chưá»ng đó, thấy thân pháp cá»§a Dư Vân nhảy ra ngoài tránh né, tinh diệu cÅ©ng công nháºn Chế Long Thá»§ Pháp cá»§a chàng vừa nắm cổ tay mình cÅ©ng tuyệt diệu không tả. 
Lão hòa thượng Ä‘ang đứng ngẩn ngưá»i ra, bá»—ng nghe Dư Vân nói, liá»n ngÆ¡ ngác giây lát má»›i lạnh lùng đáp: 
- Má»›i được bốn mươi chÃn hiệp, thế mả ngươi đã hãi sợ rồi sao? Dư Vân vẫn ung dung, tá»§m tỉm cưá»i và đáp: 
- Công lá»±c cá»§a tiểu bối còn non, làm sao chống cá»± nổi võ há»c khoáng tuyệt thiên hạ cá»§a tiá»n bối. nhưng lão tiá»n bối muốn trong má»™t trăm hiệp thắng được háºu bối, thì háºu bối cÅ©ng tá»± tin, chưa đến ná»—i hèn kém đến thế. 
Thế Vân Thiá»n Sư mặt lá»™ vẻ sát khÃ, quát lá»›n: 
- Ngươi đã nói vây, lão tăng… Nhưng Thế Vân Thiá»n Sư đột nhiên dịu nét mặt lại thở dài và nói tiếp: 
- Thôi, ngươi rá»i khá»i Thiên Pháºt Äỉnh Ä‘i, lão tăng không muốn giết chóc làm chi, Kim Äỉnh mất địa vị Chưởng môn, như váºy lão tăng đã có má»™t ngưá»i hiểu biết kinh văn hầu cạnh, đã đỡ cô tịch, nhưng má»™t ngày kia, khi Kim Äỉnh sư Ä‘iệt kiếm tá»›i ngươi, thì lức ấy là ngày ngươi chịu chết đấy. 
Dư Vân ngẩn ngưá»i ra má»™t hồi, rồi tư từ há»i: 
- Như váºy, lão tiá»n bối định Ä‘em tuyệt há»c cá»§a mình ra truyá»n dạy cho Kim Äỉnh Thượng nhân phải không? Thế Vân Thiá»n Sư trầm giá»ng đáp: 
- Lão tăng đã láºp thệ rất nặng, quyết không dây dưa tá»›i việc cá»§a bản môn, dù bản môn có nguy nan đến đâu lão cÅ©ng chỉ khoanh tay đứng xem. 
-oOo-
 
  
 
Hết chương 28
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-11-2008, 11:26 AM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				  Nguyễn Gia Lão Tam 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jul 2008 
					Äến từ: Q4, TpHCM, VN 
					
					
						Bài gởi: 1,740
					 
                    Thá»i gian online: 33 phút 50 giây
                 
					
 
	Thanks: 2 
	
		
			
				Thanked 4 Times in 4 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 29  
Dưới Chùa Thiết Pháp, Nản Nghe Thù Sát Ân Oán  
Äả tá»±: ttddtttt 
 
 
  
 
Vá»›i hành vi cá»§a ngươi, đáng lẽ phải xá» tá»™i lăng trì, nhưng lão tăng không muốn trái lá»i thá», nên buông tha cho ngươi lúc này. Sau này, Kim Äỉnh sư Ä‘iệt sẽ là ngưá»i gánh vác trá»ng trách, rạng rỡ phái Nga Mi. 
- Äó là việc cá»§a tiá»n bối, háºu bối đây không có quyá»n biết tá»›i, Kim Äỉnh Thượng Nhân là ngưá»i rất hẹp lượng, má»™t ngày gần đây đại sư ấy sẽ Ä‘i đến chá»— diệt vong. 
Nói xong, Dư Vân ha hả cưá»i rồi tung mình nhảy xa hÆ¡n mưá»i trượng, ra khá»i chùa Vạn Thá» Ä‘i nhanh như Ä‘iện chá»›p, thoáng cái đã mất dạng liá»n. 
Trong Ä‘iện Côn Lư ở chùa Äại Thừa, bốn vị Trưởng lão cá»§a bon Tia Trúc, Khổ Tu Ä‘ang ngồi trên Thảm Bồ Äoàn, trước lư hương, khói nghi ngút và đèn nến sáng choang. 
Lúc ấy Ä‘ang là canh tư, bốn bá» yên lặng như tá». Äá»™t nhiên dưới mái hiên cá»§a Ä‘iện Côn Lư có má»™t viên ngói rÆ¡i kêu “bá»™p†má»™t tiếng tháºt lá»›n. Bốn vị Chưởng lão vừa ngước mắt lên nhìn, đã thấy có má»™t váºt gì phi tá»›i. Khổ Tu đại sư vá»™i Ä‘ua tay ra bắt. Tá»›i lúc nhìn kỹ, má»›i hay là tÃn phù cá»§a phái Nga Mi. 
Äại sư liá»n nói: 
- Anh em ta không thể nào để cho Dư Vân chạy thoát khá»i núi Nga Mi này, bằng không oai vá»ng cá»§a phái Nga Mi chúng ta sẽ bị mất hết. 
Bốn vị trưởng lão vẫn ngồi yên như váºy mà đã phi được ra khá»i Ä‘iện rồi lại tung mình nhảy lên trên mái nhà. 
Má»™t lát sau, tiếng chuông vang rá»n. Bốn bá» sÆ¡n cốc Ä‘á»u có tiếng dá»™i. Bóng ngưá»i thấp thoáng ở khắp dãy núi Nga Mi. Thì ra các môn hạ cá»§a các phái đã được lệnh tróc nã Dư Vân. Nhưng chàng đã Ä‘i xa rồi… Ở ngoại ô phÃa Äông thành đô, trước chùa Võ Hầu, Vân Nhạc Ä‘ang thá»§ng thẳng Ä‘i bước má»™t, hình như chảng Ä‘ang nghỉ ngợi những chuyện dÄ© vãng. 
Lúc ấy đã là mùa Thu, chàng nghe tiếng nhạn kêu, liá»n có ý trở vá» miá»n Nam, nhưng việc Ngá»c Chung Äảo khiến chàng không sao rảnh tay. 
Vân Nhạc vá» tá»›i Thành Äô đã được hai ngày. Chàng ở đó đợi Táng Môn Kiếm Khách quay trở lại. Từ khi chàng cùng bá»n Thương Tá»· xuống núi Thanh Thành, rồi Ä‘i tá»›i Nhị Vương miếu, kế nhá» Thương Tá»· cùng các ngưá»i Ä‘i Ngá»c Chung Äảo trước chàng thì lên tháp Vân Nhai trên Bắc Thiên SÆ¡n. Trước khi Ä‘i, chàng có nhá» Linh Phượng, Gia Lăng bốc má»™ cho mẹ chàng, Ä‘em chôn chung má»™ cha chàng ở núi Bảo Hoa và có hẹn sẽ gặp nhau ở Miếu Võ Hầu. chàng tÃnh thá»i gian, đáng lẽ Linh Phi phải vá» tá»›i nÆ¡i đây rồi, nhưng chàng đợi chá» trong hai ngày liá»n, mà không thấy hình bóng cá»§a Táng Môn Kiếm Khách đâu cả, nên trong lòng lo âu và nghÄ© thầm: “Chẳng lẽ Linh Phi Ä‘i đưá»ng, gặp phải kẻ thù, nên má»›i trá»… như váºy chăng?†Äêm đã khuya, bốn bá» yên lặng như tá», bá»—ng có má»™t bóng ngưá»i Ä‘i nhanh như Ä‘iện chá»›p, tá»›i trước cá»a miếu. ngưá»i đó chÃnh là Táng Môn Kiếm Khách Linh Phi. Vừa thấy Vân Nhạc, y đã chắp tay chào và nói: 
- Tại hạ đã làm xong công viêc cá»§a thiếu hiệp, lúc trở vá», gặp bạn bị nguy nan, nên má»›i cháºm như váºy, khiến thiếu hiệp phải đợi chá», mong thiếu hiệp thứ lá»—i. 
Vân Nhạc vừa cưá»i vừa đáp: 
- Sao Linh huynh lại khách sáo như váºy? Tiểu đệ làm phiá»n Linh huynh như váºy, vẫn chưa có gì để báo đáp, trong lòng Ä‘ang áy náy. Chắc Linh huynh chưa ăn uống gì, chi bằng chúng ta vào trong thành đánh chén má»™t bữa cho thá»±c no say. Sáng mai chúng ta cùng Ä‘i Thanh Thành, rá»§ Tốt đại hiệp cùng theo cho vui. 
Tư Mã Trá»ng Minh, chá»§ nhân cá»§a Thiên Mã Tiêu Cục Ä‘ang há»›n hở thiết đãi Vân Nhạc, Hiếu Lam và Linh Phi. Con trai cá»§a Trá»ng Minh là Tư Mã Trưá»ng Thá» vá»›i vợ, là Sở Minh á»¶ từ trong bước ra, mồm cám Æ¡n Vân Nhạc không ngá»›t. 
Minh á»¶ Ä‘ang ẵm má»™t đôi trẻ sanh đôi. Vân Nhạc thấy váºy cả cưá»i và nói: 
- Lão tiêu đầu có đôi cháu xinh đẹp như váºy, chắc hài lòng lắm? Trá»ng Minh cả cưá»i đáp: 
- Nếu không nhá» có lão đệ thì hai đứa trẻ này ra Ä‘á»i sao được. Ngu huynh Ä‘ang háºn, vì không biết lấy gì để báo đáp. 
Hiểu Lam nghe Trá»ng Minh nói váºy, ngạc nhiên vô cùng liá»n lên tiếng há»i. Trá»ng Minh liá»n kể lại đầu Ä‘uôi cho lão anh hùng há» Tốt rõ. Hiểu Lam vừa kinh ngạc vừa thán phục, nhìn Vân Nhạc giây lát và nói: 
- Thiếu hiệp lại còn biết chữa bịnh nữa sao? Tạ Vân Nhạc mỉm cưá»i, khiêm tốn đáp: 
- Tại hạ chỉ biết chút đỉnh thôi, nhưng nếu không gặp váºn may, thì cÅ©ng không sao mát tay chữa khá»i bịnh được. 
Hiểu Lam vừa tặc lưỡi khen vừa tiếp: 
- Thiếu hiệp quả là ngưá»i kỳ tài bác há»c, nhưng phải có cái tÃnh hay khiêm tốn thôi. 
Hiểu Lam vừa nói xong, má»i ngưá»i liá»n cưá»i “ồ†trong khách sảng không khà vui nhá»™n vô cùng. 
Lúc ấy bá»—ng có má»™t tên gia tốt hấp tấp chạy vào kẽ tai Trá»ng Minh nói má»™t hồi. 
Lão tiêu đầu cau mày lại, xua tay và nói: 
- Ta biết rồi. 
Tên gia tốt vá»™i vái chào và thối lui. Lão tiêu đầu làm ra vẻ như không có chuyện gì, tiếp tục nâng chén má»i má»i ngưá»i cạn chén. Vân Nhạc thấy váºy, biết ngay có chuyện gì, liá»n lên tiếng há»i nguyên nhân. 
Lão tiêu đầu vừa cưá»i vừa đáp: 
- Lão đệ hãy vui vẻ ăn nháºu hết bữa đã, rồi lát nữa sẽ kể cho lão đệ biết. Vân Nhạc nhứt định đòi lão tiêu đầu cho hay trước. Bất đắc dÄ© lão tiêu đầu thở dài má»™t tiếng và nói: 
- Việc này do Lâu KÃnh Äức mà ra: Vân Nhạc trợn mắt, có vẻ tức giáºn và há»i: 
- ChÃnh là y đấy à? Trá»ng Minh mỉm cưá»i đáp: 
- Lão đệ đừng nên tức giáºn, sá»± tháºt việc này cÅ©ng không thể hoàn toàn trách KÃnh Äức được, vì oai vá»ng cá»§a y ở Hà Lạc đã lừng lẫy ba mươi năm trá»i. Từ khi bị lão đệ đánh bại. y không còn hung hăng như trước nữa, nhưng trong lòng háºm há»±c hoài. Äồng thá»i y lại thấy các tiêu mục ở Hà Lạc không cung kÃnh y như trước nữa, cho nên y Ä‘au lòng vô cùng. Sau đó lão huynh phong thanh KÃnh Äức đã xúi dục Lăng Tiêu Tá», ngưá»i chưởng giáo cá»§a phái Hoa SÆ¡n, vá»›i Tuyết SÆ¡n Nhân Ma tá»›i Hùng NhÄ© SÆ¡n, giúp y gầy lại thanh thế cÅ©. NgỠđâu tin đó đã lá»t vào tai các Tổng tiêu đầu cá»§a các đại tiêu cúc. Há» Ä‘á»u hoảng sợ, đã tụ há»p tìm cách đối phó. Lão huynh có tá»›i dá»± bữa hôm ấy, nhưng theo lão thì tháºn trá»ng vẫn hÆ¡n. 
Vân Nhạc nghe nói Lăng Tiêu Tá» và Tuyết SÆ¡n Nhân Ma lại xuất hiện trên chốn giang hồ tức giáºn vô cùng bèn há»i: 
- Chẳng hay lá»i đồn đãi ấy có đúng không? Trá»ng Minh gáºt đầu đáp: 
- Tin đó không sai đâu. Vừa rồi tên gia tốt vào báo cho ngu huynh rõ là Lăng Tiêu Tá» và Tuyết SÆ¡n Nhân Ma đã tá»›i Hùng NhÄ© SÆ¡n được ba ngày rồi. Tối hôm qua, hai tên đó thấy ngưá»i cá»§a Vạn Thắng tiêu cục tải hàng qua núi liá»n cùng KÃnh Äức xuống núi cướp hết tiêu hàng. 
Vân Nhạc cưá»i nhạt và nói tiếp: 
- Nếu váºy thì dá»… xá» lắm Chàng liá»n ká» tai nói vá»›i lão tiêu đầu má»™t hồi, chỉ thấy Trá»ng Minh há»›n hở cưá»i và đáp lại: 
- Lão phải phiá»n tá»›i thiếu hiệp má»™t phen nữa. Äể lão Ä‘i báo cho các đại tiêu cục hay. Quà vị hãy thư thả dùng cÆ¡m nước, lão Ä‘i má»™t lát sẽ trở vá» ngay. 
Nói xong, lão tiêu đầu bỠđi. 
Linh Phi liá»n ká» tai Vân Nhạc khẽ há»i: 
- Thiếu hiệp không sợ lỡ việc Ngá»c Chung Äảo sao? Vân Nhạc khẽ đáp: 
- Tại hạ cÅ©ng nghÄ© kỹ lắm rồi. Mấy ngưá»i ấy là kẻ thù cá»§a tại hạ nên tại hạ muốn nhân cÆ¡ há»™i này kết liá»…u chúng cho xong. Còn việc Ngá»c Chung Äảo đã có Thương Tá»· và Tiểu Thiên thì chúng ta có đên cháºm vài ngày cÅ©ng không sao. 
Linh Phi không dám khuyên nữa. Vân Nhạc bá»—ng đứng dáºy bước ra ngoài cá»a sảng Ä‘i ngay. Lư Khôn cÅ©ng đứng dáºy theo liá»n. Hai ngưá»i má»™t trước má»™t sau, ra tá»›i cổng ngoài. Lư Khôn vá»™i dắt má»™t con ngá»±a đến cạnh Vân Nhạc và nói: 
- Thiếu hiệp, con ngá»±a quà Hãn Huyết ( mồ h ôi đỠnhư máu) ngày có thể Ä‘i ngàn dặm. mong thiếu hiệp cỡi nó, suốt dá»c đưá»ng được thuáºn gió thêm. 
Vân Nhạc cám Æ¡n, rồi tung mình nhảy lên lưng ngá»±a, phóng thẳng ra ngoài cá»a thành, Ä‘i nhanh như gió, chỉ trong thoáng cái đã mất dạng. 
Äang lúc đêm tối, núi Hùng NhÄ© SÆ¡n, bá»—ng có má»™t luồng ánh sáng đỠbốc lên, thoáng cái, ngá»n lá»a đó đã lan khắp má»i nÆ¡i. Dưới ánh sáng lá»a, các nhà cá»a trong núi Ä‘á»u hiện ra rất rõ. Tiếng ngưá»i kêu la lẫn tiêng ngá»±a hà ồn ào và há»—n loạn vô cùng. 
Thì ra kho thóc cá»§a Lâu KÃnh Äức bị ngưá»i đốt cháy, tuy có rất nhiá»u tay cứu chữa, nhưng vì gió lá»›n quá, ngá»n lá»a càng cháy càng bốc cao, khiến kho lương thá»±c ấy bị lá»a bao trùm, không sao cứu chữa được nữa. 
Còn KÃnh Äức thì chạy như bay, vừa nổi giáºn vừa ra lệnh cho các bá»™ hạ cứu há»a, má»™t mặt y quát bảo thá»§ hạ: 
- Chắc là ngưá»i cá»§a Vạn Thắng tiêu cục phóng há»a, các ngươi mau Ä‘i xét xem món tiêu hàng cá»§a chúng có còn ở đó không? Hai tên đạo phỉ tuân lệnh Ä‘i ngay, KÃnh Äức đưa hai mắt lóng lánh, ngắm kho lương Ä‘ang cháy, trong lòng bối rối vô cùng. Má»™t lúc sau, má»™t tên đạo phỉ chạy vào thưa rằng. 
- Bẩm đương gia, món tiêu hàng đó vẫn còn nguyên trong kho trong lúc lá»a cháy, phó đương gia đã ra lịnh tróc nã kẻ phóng há»a, nhưng theo các chòi canh ngầm và há» báo cáo, không há» thấy có ngưá»i nào khả nghi cả. 
KÃnh Äức nghe nói ngẩn ngưá»i, tiếp theo má»™t tên khác chạy vào thưa: 
- Bẩm đương gia, cháu cá»§a đương gia bị kẻ phóng há»a bắt cóc Ä‘i rồi. tên đó có để lại má»™t bức thư hẹn tối nay, đương gia phải Ä‘i cùng hai lão tiá»n bối Lăng Tiêu Tá» và Tuyết SÆ¡n tá»›i ngay VÅ© Vương đài để đón lịnh tôn vá». nếu ba vị không rá»i kịp, tánh mạng cá»§a lịnh tôn sẽ không được bảo toàn. 
KÃnh Äức nghe như sét đánh ngang tai, vì y coi đứa cháu độc nhứt và cưng nhứt cá»§a y, năm nay má»›i lên ba, thông minh và khôn ngoan vô cùng, như tánh mạng thứ hai cá»§a y vây. Mặt y thất sắc, tay run bây bẩy, y vá»™i chạy thẳng vá» phÃa trước… Mặt trăng sắp lặn, trước VÅ© Vương đài có ba ông già mặt lầm lì, trông rất rùng rợn. đó chÃnh là Vân Nhạc, Hiểu Lam và Linh Phi, cả ba cùng Ä‘eo mặt nạ da ngưá»i, nên má»›i không nháºn ra. Lúc ấy đã vào canh hai, Hiểu Lam liá»n lên tiếng há»i: 
- Tại sao giá» này Lâu KÃnh Äức vẫn chưa tá»›i nhỉ? Tạ Vân Nhạc đáp: 
- Tại hạ Ä‘oán, thế nào y cÅ©ng tá»›i, nhứt là Tuyết SÆ¡n Nhân Ma và Lăng Tiêu Tá» Ä‘á»u là nhưng tay ngông cuồng. Sáng hôm nay, chúng bị tại hạ đùa bỡn như váºy, khi nào chúng chịu được, nên thế nào chúng cÅ©ng tá»›i. 
Nói tá»›i đó, chàng chỉ tay vá» phÃa trước, cưá»i nhạt và tiếp: 
- Chúng chẳng tá»›i là gì kia? Hiểu Lam, Linh Phi ngước mắt lên nhìn. Quả nhiên từ đằng xa có mưá»i mấy cái bóng ngưá»i Ä‘ang cấp tốc phi tá»›i. 
Má»™t lát sau, những ngưá»i đó đã tá»›i VÅ© Vương đài, ba ngưá»i Ä‘i đầu đã thấy bá»n Vân Nhạc. 
KÃnh Äức tá» vẻ lo âu, ho khan má»™t tiếng rồi lên tiếng há»i: 
- Ba vị đứng trên đài kia, có phải là ngưá»i giáng lâm tệ trại sáng hôm nay, phóng há»a và để lại lá thư đó không? Cả ba ha hả cưá»i và cùng phi xuống dưới đài nhanh như Ä‘iện chá»›p. 
Nhưng ba ngưá»i ngừng lại má»™t chổ, cách xa chá»— bá»n Lâu KÃnh Äức hÆ¡n trượng. 
Tuyết SÆ¡n NHân Ma và Lăng Tiêu Tá» nhìn bá»n Vân Nhạc má»™t hồi, nhưng cả hai ngạc nhiên vô cùng, vì không há» gặp qua ba ngưá»i này bao giá». 
Vân Nhạc trầm giá»ng đáp: 
- Phải, chÃnh lão phu. Lâu KÃnh Äức, lão phu thá» há»i ngươi hẹn các đại tiêu cục ở Trung Châu lên trên sào huyệt cá»§a ngươi làm gì? Lúc này KÃnh Äức chỉ sợ cháu cưng cá»§a mình bị đối phương giết, nên mặt đỠbùng, không dám trả lá»i. Còn Tuyết SÆ¡n và Nhân Ma cưá»i nhạt má»™t tiếng và nói: 
- Những quân ngông cuồng kia, trước mặt ta mà còn tá»± xưng là lão phu… Y má»›i nói tá»›i đó, đã nghe má»™t tiếng “bá»™p†rất dòn. Thì ra Vân Nhạc đã lẹ tay, tát Tuyết SÆ¡n Nhân Ma má»™t cái. Cái tát đó mạnh vô cùng, khiến Nhân Ma Ä‘au khôn tả, mắt đổ Ä‘om đóm. Y tức giáºn vô cùng, liá»n giÆ¡ chưởng lên đánh lại, nhưng đã bị Vân Nhạc lẹ tay nắm chặt lấy cổ tay rồi. 
Chàng cưá»i nhạt và nói: 
- Lão phu định kiếm Lâu KÃnh Äức, chá»› không phải mi, hà tất mi phải nóng lòng sốt ruá»™t như thế? Lão phu biết mi tá»± phụ có môn Trấn SÆ¡n Khà Công, cho là thiên hạ vô địch, để lát nữa lão phu sẽ cho mi biết tay, chá»› bây giá» lão phu chưa có thì giá» nói chuyện vá»›i mi. 
Nói xong, chàng đẩy mạnh một cái, Tuyết Sơn Nhân Ma đã loạng choạng lùi vỠsau mấy bước. 
Lăng Tiêu Tá» thấy váºy, kinh hãi vô cùng. Mưá»i mấy tên phỉ đảng trông thấy Vân Nhạc vừa ra tay đã chế ngá»± được Tuyết SÆ¡n Nhân Ma ngay, tên nào tên nấy Ä‘á»u kinh hãi vô cùng và đưa mắt nhìn nhau. 
Tuyết SÆ¡n Nhân Ma hổ thẹn vô cùng, liá»n lá»›n tiếng cưá»i má»™t cách ngông cuồng và đáp: 
- ÄÆ°á»£c, được, đêm nay ta đã gặp đối thá»§ rổi. nhân lúc ngưá»i ta không đỠphòng, ngươi ra tay tấn công như váºy là vô sỉ. rồi ta sẽ cho ngươi kiến thức Trấn SÆ¡n Khà Công lợi hại cá»§a ta. 
Nói xong, y rống lên má»™t tiếng, như tiếng sấm vang động. Vân Nhạc quát  há»i:  
- Lâu KÃnh Äức, chẳng lẽ ngươi không muốn cháu ngươi được sống hay sao?KÃnh Äức rùng mình kinh hãi vá»™i la lá»›n: 
- Tuyết SÆ¡n lão tiá»n bối, khoan ra tay đã. 
Nhân Ma vá»™i thâu Khà công lai, gượng cưá»i và nói: 
- Cái lối bắt cóc ngưá»i để áp chế đối phương như váºy, không xứng là cao thù trong võ lâm chút nào. 
Vân Nhạc ha hả cưá»i đáp: 
- Cao thá»§ trong võ lâm ư? Váºy ngươi có biết lão phu là ai không? Tuyết SÆ¡n Nhân Ma không biết trả lá»i ra sao, hai mắt lá»™ vẻ oán độc. Tiếp theo đó, Vân Nhạc cưá»i nhạt và há»i tiếp: 
- Ngươi không biết lão phu là ai, nhưng lão phu biết các ngươi. Nói không phải lão phu khinh các ngươi, dù bây giỠngươi với Lăng Tiêu TỠhợp sức cũng không đấu lại lão phu đâu. 
Lăng Tiêu Tá» cả cưá»i má»™t hồi rồi đáp: 
- Nói hách quá! Lão cũng muốn được kiến thức võ công của ngươi. 
Vân Nhạc lại cưá»i nhạt và tiếp: 
- Cứ chỠmột lát, ta không để cho các ngươi rảnh tay đâu. 
Äoạn, chàng quay lại nhìn KÃnh Äức và tiếp: 
- Kinh Äức, mi phải Ä‘em ngay món tiêu hàng cá»§a Vạn Thắng tiêu cục trả lại, rồi ngươi đến táºn cá»a các đại tiêu cục tạ tá»™i và giải tán sào huyệt cá»§a ngươi, thì ta sẽ trả cháu ngươi trở vá» vá»›i ngươi. 
KÃnh Äức là má»™t tay gian hùng trong Hắc Äạo đã oai trấn núi sông, khi nào y lại nháºn những Ä‘iá»u kiện khuất phục như thế, nên tức giáºn vô cùng, cưá»i gằn mấy tiếng và đáp: 
- Lưu má»— đây cÅ©ng đưá»ng đưá»ng má»™t tay hảo hán khi nào chịu nhục mà tuân theo Nói xong y phất tay áo má»™t cái, có má»™t luồng gió rất mạnh phá»§ tá»›i mặt Vân Nhạc, đồng thá»i y giÆ¡ tay trái ra, nhằm yếu huyệt cá»§a đối phương Ä‘iểm tá»›i. 
Vân Nhạc vẫn đứng yên, còn Tốt Hiểu Lam, tiến lên đánh luôn. Hai chưởng lá»±c vừa va chạm, Kinh Äức đã cảm thấy bị má»™t sức mạnh làm cho mình mẩy rung chuyển, khà huyết đảo lá»™n, lùi lại phÃa sau hai bược. không ngá» Linh Phi đã rút kiếm ra khá»i vá», lẹ tay tiến lên Ä‘iểm vào yếu huyệt ở cổ há»ng cá»§a KÃnh Äức liá»n. Tiếp theo đó, Linh Phi trầm giá»ng há»i: 
- Có phải ngươi nói đánh chết chứ không chịu phục phải không? Bây giá» ta sẽ cắt đứt mưá»i ba cái gân chánh cá»§a ngươi, dầu ngươi muốn chết cÅ©ng không được, muốn sống cÅ©ng không yên. 
Bá»n phỉ đồ Ä‘i theo KÃnh Äức, thấy váºy Ä‘á»u biến sắc. chúng định ra tay cứu viện, nhưng lại sợ KÃnh Äức bị Linh Phi giết, nên chỉ rút khà giá»›i ra mà không dám tiến lên tấn công. 
Tuyết SÆ¡n Nhân Ma và Lăng Tiêu Tá» thấy Hiểu Lam và Linh Phi ra tay nhanh như váºy, Ä‘á»u nhìn nhau kinh hãi. Vân Nhạc vẫn trợn trừng hai mắt canh chừng. Hai tên ma đầu đó, biết không thể nào ra tay cứu KÃnh Äức được. 
Lăng Tiêu Tá» cưá»i nhạt má»™t tiếng rồi nói: 
- Hai ngưá»i đấu vá»›i má»™t, dẫu thắng cÅ©ng không phải là anh hùng Vân Nhạc sầm nét mặt lại, làm như không nghe lá»i nói cá»§a Lăng Tiêu Tá». Lúc ấy Kinh Äức đã bị mÅ©i kiếm Ä‘iểm vào yếu huyệt trên cổ, không dám nói nữa lá»i, đồng thá»i y lại nghe Linh Phi nói định cắt đứt mưá»i ba sợi gân chánh cá»§a y, y biết thá»§ pháp đó thảm khốc vô cùng, và khiến y sẽ chết má»™t cách từ từ, Ä‘au khổ khôn tả nên y hãi sợ vô cùng. 
Linh Phi nhìn bá»n phỉ đồ quát lá»›n: 
- Nếu các ngươi muốn chủ nhân các ngươi được sống sót thì mau vỠngay sơn trại lấy món tiêu hàng ra trả lại cho Vạn Thắng tiêu cục ngay. 
Má»™t tên phi đồ trong bá»n gượng cưá»i và đáp: 
- Thá»§ Ä‘oạn cá»§a ngài độc ác tháºt. 
Nói xong y liá»n quay lại bảo các đồng đảng trở vá» sÆ¡n trại. Còn ba tên ở lại đứng phÃa sau Lăng Tiêu Tá», Linh Phi đã Ä‘oán ra ba tên đó là môn hạ cá»§a phái Hoa sÆ¡n. 
Linh phi nhanh tay Ä‘iểm luôn vào Thần Phong Huyệt cá»§a KÃnh Äức, tên đại chá»§ đó ngã lăn ra đất tức thì. Lúc ấy Vân Nhạc cưá»i nhạt rồi lên tiếng nói: 
- Bây giỠđến lượt hai vị này nói chuyện, váºy hai vị muốn gì, cứ nói Ä‘i. 
Ba tên đứng phÃa sau Lăng Tiêu Tá», liá»n múa kiếm nhảy ra, má»™t tên trong bá»n liá»n lên tiếng trả lá»i Vân Nhạc: 
- Có việc gì, đã có đệ tá» thay thế sư phụ, chẳng hay lão tiá»n bối quà danh là chi? Vân Nhạc lạnh lùng đáp: 
- Ngưá»i sÆ¡n dã không có tên há», các ngươi cứ việc ra tay đánh Ä‘i. 
Ba tên ná» không nói gì nữa, múa kiếm xông lại tấn công ba nÆ¡i yếu hiểm cá»§a Vân Nhạc. kiếm pháp cá»§a chúng huyá»n ảo vô cùng, nhưng Lăng Tiêu Tá» biết ba đồ đệ cá»§a mình không phải là đối thá»§ cá»§a Vân Nhạc, muốn ngăn cản, nhưng không kịp, đành cau mày và lắc đầu. y ngẩng mặt lên nhìn thấy thân hình cá»§a Vân Nhạc lại còn kỳ ảo hÆ¡n. 
Chàng vừa tránh khá»i ba thế kiếm cá»§a ba tên ná», đã giÆ¡ song chưởng ra tấn công vào lưng cá»§a hai tên ná» liá»n. Hai ngưá»i ná» chưa kịp lên tiếng, đã bị chàng đánh trúng, ngã lăn ra đất, còn má»™t ngưá»i nữa, quay trở lại múa kiếm đâm vào ngá»±c chàng ngay. 
Vân Nhạc cưá»i nhạt má»™t tiếng, giÆ¡ năm ngón tay ra chụp luôn lưỡi kiếm cá»§a đối phương và kéo mạnh má»™t cái. Ngưá»i nỠđâm bổ vá» phÃa trước, Vân Nhạc đã lẹ làng giÆ¡ tả chưởng ra ấn luôn vào ngá»±c đối thá»§. 
Thế là cả ba tên môn hạ cá»§a Lăng Tiêu Tá» cÅ©ng bị đứt tâm mạch mà chết. Tráºn đấu kết liá»…u quá nhanh chóng, Lăng Tiêu Tá» muốn ra tay, nhưng không kịp. Y thấy ba tên môn đồ chết má»™t cách thảm thương như váºy tức giáºn đến dá»±ng cả râu tóc lên và nói: 
- Ba đồ đệ cá»§a ta có thù oán gì vá»›i ngươi đâu? Äáng lẽ ngươi chỉ đánh bại chúng thôi, hà tất phải hạ độc thá»§ như váºy? Vân Nhạc không thèm trả lá»i Lăng Tiêu Tá», hai mắt nhìn thẳng vào mặt Tuyết SÆ¡n Nhân Ma, cưá»i nhạt má»™t tiếng và nói: 
- Ta biết ngươi đã váºn hết Trấn SÆ¡n Khà Công, sao không giở Khà công đó ra tấn công ta Ä‘i? Tuyết SÆ¡n Nhân Ma thấy Vân Nhạc, chỉ má»™t hiệp mà đã giết ba tên đồ đệ cá»§a Lăng Tiêu Tá», lại nghÄ© đến câu chuyện vừa xảy ra, liá»n Ä‘oán đối phương là má»™t nhân váºt rất lợi hại. vì váºy má»›i ngấm ngầm váºn Trấn SÆ¡n Khà Công lên, để thừa cÆ¡ đánh lén. 
Không ngá» Vân Nhạc thấy rõ và há»i như váºy, y liá»n quát lá»›n má»™t tiếng: 
- Có mau ná»™p mạng cho ta không? Nói xong, y múa song chưởng đẩy tá»›i, má»™t sức mạnh như vÅ© bão dồn dáºp bao trùm ngưá»i Vân Nhạc. Nhưng Vân Nhạc đã tung mình nhảy lên không, dở má»™t thế võ trông Thiên Long Bát Thức, băm bổ xuống và dùng Di Lac Thần Công dồn vào hai bàn tay đè mạnh. 
Vì đối phương là kẻ đánh lén cha minh, nên chàng giở hết mưá»i hai thành công lá»±c ra tấn công. 
Tuyết SÆ¡n Nhân Ma vừa đẩy Trấn SÆ¡n Khà Công, bá»—ng thấy hình bóng cá»§a đối phương biến mất, y ngẩn ngưá»i, chưa kịp nghÄ© ngợi đã thấy có má»™t sức mạnh trên đầu đè xuông và lấn áp cả Trấn SÆ¡n Khà công cá»§a y. Y kinh hãi vô cùng, vá»™i giở song chưởng lên chóng đỡ. Nhưng, sức bên trên đè xuống quá nặng, khiến hai cánh tay cá»§a y má»m nhÅ©n, không sao chống đỡ lại được. Äồng thá»i, hai mắt tối tăm, mồm mÅ©i Ä‘á»u nghẹt y kêu “hự†má»™t tiếng rồi ngã lăn ra đất, cá»u khiếu rỉ máu Ä‘en ra bên ngoài. 
Lăng Tiêu Tá» giảo hoạt vô cùng, thấy váºy quay mình định chạy. nhưng, đột nhiên trên không có tiếng cưá»i ha hả, và tiếng nói: 
- Ngươi còn muốn chạy Ä‘i đâu nữa? Lăng Tiêu Tá» liá»n cảm thấy sau lưng như bị năm cái móc gang cắm sâu vào thịt, Ä‘au đớn đến ná»—i răng run cầm cáºp. tiếp theo đó, y nghe Vân Nhạc cưá»i nhạt và nói: 
- Ta để cho mi chết một cách tâm phục, khẩu phục. Mi có biết tại sao ta đối xỠvới mi một cách độc ác như thế nảy không? Ai bảo năm xưa ngươi can dự vào vụ vây đánh Truy Hồn Phán Tạ đại hiệp làm gì? Lăng Tiêu TỠnghe Vân Nhạc nói, rùng mình kinh hãi, vội đáp: 
- Ngài hay khoan tay đã, bần đạo còn có lá»i… Nhưng, Linh Phi đã nhảy tá»›i đâm luôn má»™t kiếm vào lưng y, máu tươi vá»t ra, kết liá»…u Ä‘á»i Lăng Tiêu Tá». 
Vân Nhạc ngạc nhiên vô cùng, ngẩn ngưá»i ra nhìn, Linh Phi vá»a cưá»i vừa nói: 
- Lăng Tiêu Tá» giảo hoạt và khéo nói lắm, chỉ sợ thiếu hiệp bị lá»i bịa đặt cá»§a y mà không nỡ ra tay, nên Linh má»— má»›i phải diệt y cấp tốc. 
Hiểu Lam vác xác cá»§a KÃnh Äức lên vai vừa Ä‘i vừa nói: 
- Chúng ta đi thôi. 
Bá»—ng nghe phÃa sau có tiếng chân rá»™n rịp chạy tá»›i, ba ngưá»i quay đầu lại nhìn, má»›i hay Tuyết SÆ¡n Nhân Ma đã loạng choạng bước Ä‘i và biến mất trong gió bụi. 
Vân Nhạc định đuổi theo, Hiểu Lam vội nắm lấy tay chàng và khuyên: 
- Y đã Ä‘i xa rồi, có Ä‘uổi theo cÅ©ng vô Ãch, để sau này sẽ đối phó. Vân Nhạc đứng ngẩn ngưá»i, nghÄ© ngợi giây lát rồi đáp: 
- Nay ta để cho Tuyết SÆ¡n Nhân Ma đào tẩu, các đại tiêu cục ở Hả Lạc sẽ bị háºu há»a rất lá»›n, nên tại hạ áy náy vô cùng vì mình làm không được chu tất để ngưá»i khác bị lụy… Hiểu Lam nghe Vân Nhạc nói rất phải, nên cung nóng lòng sốt ruá»™t xoa tay má»™t hồi rồi há»i: 
- Như váºy biết làm sao bây giá»? Vân Nhạc thở dài má»™t tiếng rồi đáp: 
- Tại hạ cứ tưởng Tuyết SÆ¡n Nhân Ma đã chết, không ngá» y giả bá»™ rất khéo, nên tại hạ không đánh tiếp má»™t chưởng nữa, má»›i thất thố như váºy. Tuy váºy, ná»™i phá»§ cá»§a y cÅ©ng bị thương khá nặng rồi, Ãt nhất y cÅ©ng phải chữa hai ba năm má»›i khá»i. Trong thá»i gian đó, y không dám hạ sÆ¡n quấy nhiá»…u đâu. Vừa rồi, tuy tại hạ thắng y nhưng bị Trấn SÆ¡n cá»§a y làm cho ngá»±c mình hÆ¡i Ä‘au, có lẽ bị Chân Khà chạy vào can kinh cÅ©ng nên. 
Linh Phi nghe nói cả kinh, vá»™i há»i: 
- Nghe thiếu hiệp nói, Linh má»— má»›i nhá»› ra Trấn SÆ¡n Khà Công đó rất độc, ngưá»i nào bị Chân Khà đó xâm nháºp thân thể, máu trong ngưá»i sẽ bị khô héo dần mà chết. 
Vân Nhạc ngẩn ngưá»i,, há»i: 
- Váºy có thuốc để chữa không? Linh Phi ngẫm nghÄ© giây lát má»›i trả lá»i: 
- Linh má»— chưa nghe nói thuốc nào chữa được thứ độc đó. Vân Nhạc cả cưá»i má»™t hồi nói tiếp: 
- Số mạng cá»§a tại hạ là do trá»i định, có khi nào chân khà âm độc cá»§a y lại giết được tại hạ. 
Hiểu Lam nghiêm nét mặt, xen lá»i: 
- Tuy váºy thiếu hiệp cÅ©ng không nên coi thưá»ng. Linh Phi đáp: 
- Linh má»— chỉ nghe phong thanh thế thôi, chưa chắc đã đúng. Không hiểu vừa rồi, lúc đối chưởng vá»›i thiếu hiệp. Tuyết SÆ¡n Nhân ma có giở chân khà tuyệt độc đó ra không? Sở dÄ© Linh má»— nói váºy là mong thiếu hiệp nên đỠphòng đấy thôi. 
Vân Nhạc mỉm cưá»i nói: 
- Tháºt tại hạ không tin chân khà cá»§a y lợi hại như váºy. Thôi, Linh lão sư cùng tại hạ quét dá»n mấy cái xác này đã, rồi trở vá» tiêu cục ngay. 
Linh Phi thấy Vân Nhạc coi thưá»ng, đành chỉ thở dài ngầm má»™t tiếng thôi, rồi cùng Vân Nhạc và Tốt Hiểu Lam, chia nhau vác bốn cái xác Ä‘i khá»i nÆ¡i đó. 
Lúc bấy giỠđã là giữa ngá», trong thành Biện Lương gió thổi cát bụi bay tung, ngưá»i Ä‘i đưá»ng không sao mở mắt ra được. 
Trước cá»a Vạn Thắng tiêu cục, bá»—ng có sáu ngưá»i cỡi sáu con ngá»±a ở xa phi tá»›i. Ngưá»i nào ngưá»i náy Ä‘á»u là những tay giang hồ hảo thá»§, nhung vẻ mặt lo buồn. Má»™t ngưá»i trong bá»n nhìn vào Tiêu cục rồi nói vá»›i ngưá»i bên cạnh: 
- Các vị chớ có nóng nảy, chúng ta nên lễ phép một tà thì hơn. 
Trong tiêu cục bá»—ng có má»™t ngưá»i tuổi trạc tam tuần, trông rất oai phong, bước ra ngắm nhìn sáu ngưá»i ná», chắp tay chào và lá»›n tiếng há»i: 
- Quà vị ở đâu tá»›i? Chẳng hay giáng lâm tệ cục có việc chi? Sáu ngưá»i ná» ngẩn ngưá»i ra nhìn nhau, rồi má»™t ngưá»i râu vàng trong bá»n, cÅ©ng chắp tay chào trả lá»… và đáp: 
- Các hạ làm ơn vào thưa với Lương Tổng tiêu đầu hay là Hùng Nhĩ Sơn đem trả nguyên số tiêu ngân, còn tiêu hàng thì sắp tới rồi. 
Chàng trung niên kia nghe nói kinh ngạc vô cùng, ngẩn ngưá»i ra giây lát rồi má»›i mừng rỡ trả lá»i: 
- Má»i quà vị hãy đợi chá» giây lát, tại hạ vào thông tin để Tổng tiêu đâu ra nghênh tiếp. 
Nói xong ngưá»i đó lẹ chân chạy vào trong. Chàng râu vàng đưa mắt nhìn các đồng đảng nói tiếp: 
- Có lẽ tiêu cục cá»§a há» chưa biết tháºt tình ra sao đâu. Như váºy ba ông già không phải là ngưá»i cá»§a tiêu cục đến giúp. 
Như váºy, ÄÆ°Æ¡ng gia cá»§a chúng ta và hai lão tiá»n bối Lăng Tiêu, Tuyết SÆ¡n hiện giỠở đâu? Năm ngưá»i ná» Ä‘á»u ngÆ¡ ngác nhìn nhau rồi má»™t ngưá»i trong bá»n liá»n đáp: 
- Trước khi tá»›i đây, chúng tôi đã Ä‘i qua đài VÅ© Vương xem xét, thì thấy gió thổi cát bay mù mịt che lấp hết những vết tÃch đêm hôm qua. Nhưng, tối hôm qua ÄÆ°Æ¡ng gia cá»§a chúng ta bị ba lão già đó đánh lén và bắt giữ, chúng ta không núp ở trong xó tối đợi chá» tháºt là thất sách. 
Ngưá»i râu vàng Ä‘ang gượng cưá»i, chưa kịp nói đã thấy má»™t váºt trắng ở đằng xa bắn tá»›i, vá»™i giÆ¡ tay ra bắt, má»›i hay đó là môt nắm giấy, liá»n giở ra xem. Y vừa xem vừa biến sắc. cả năm ngưá»i kia cÅ©ng kinh ngạc, xúm lại gần xem. Nhưng, chàng râu vàng đã cất tá» giấy vào trong túi, đồng thá»i từ trong tiêu cục có tiếng cưá»i rất lá»›n và tiếng nói vá»ng ra: 
- Quà khách giá lâm, lão ra nghinh tiếp cháºm trá»…, mong quà vị thứ lá»—i. 
Tiếng nói vừa dứt, đã thấy một ông già mặt trắng, hớn hở chạy ra nghinh đón. Chàng râu vàng vội tiến lên một bước và nói: 
- Tại hạ là La Anh, thừa lệnh ÄÆ°Æ¡ng gia, Ä‘em trả lại tiêu ngân và tiêu hàng cho quà tiêu cục. Mấy anh em tai hạ cưỡi ngá»±a tá»›i trước, còn xe hàng sẽ đến sau. Vừa rồi anh em tại hạ lại nháºn được cấp lệnh cá»§a ÄÆ°Æ¡ng gia triệu hồi ngay, nên không có thì giỠở lại lâu được. cho nên thông tri cùng Tổng tiêu đầu hay trước và cÅ©ng xin cáo từ ngay bây giá». Nếu lát nữa tiêu xa tá»›i nÆ¡i, Tổng tiêu đầu Ä‘iểm lại xem, nếu thiếu sót món nào, xin cho tệ sÆ¡n biết ngay và chúng tôi sẽ theo thá»i giá mà bồi thưá»ng. 
Ông già mặt trắng ân cần nói: 
- Sáu vị ở xa tá»›i đây, xin má»i vào tệ cục xÆ¡i chén rượu rồi sẽ Ä‘i cÅ©ng không muá»™n. 
La Anh đáp: 
- Quả thât anh em chúng tôi được lệnh phải vỠsơn trại ngay, xin khất lại khi khác chúng tôi sẽ tới quà cục quây nhiễu một phen. 
Nói Ä‘oạn, y chắp tay vái chào, rồi cùng năm ngưá»i kia phi thân lên mình ngá»±a Ä‘i liá»n. sáu ngưá»i đó chạy vá» phÃa chá»§a Thiết Tháp, không bao lâu đã tá»›i nÆ¡i. 
Dưới Thiết Tháp cao chá»c trá»i, trong đỉnh bát giác Ä‘ang có bốn ngưá»i ngồi đợi, đó lả Vân Nhạc, Hiểu Lam, Linh Phi vả KÃnh Äức, mà KÃnh Äức Ä‘ang ẵm má»™t đứa bé lên ba trong lòng. Äứa bé ấy trong rất kháu khỉnh, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn bốn ngưá»i và tá» vẻ hiếu kỳ vô cùng. KÃnh Äức giÆ¡ tay lên vuốt má thằng nhá», tá» vẻ rất thương mến. 
Vân Nhạc từ từ đứng dáºy, vẻ mặt lạnh lùng, tá»§m tỉm cưá»i và nói: 
- HỠđã tá»›i nÆ¡i kia. Lâu ÄÆ°Æ¡ng gia dẫn há» trở vá» núi, nhưng xin ÄÆ°Æ¡ng gia nên nhá»› lá»i khuyên bảo cá»§a chúng tôi, đừng có hành động như trước và cÅ©ng đừng nên kết giao vá»›i những ma đầu nữa. anh em lão ẩn dáºt trong núi Phục Ngưu, cách chá»— Lâu đương gia không xa đâu. Khi nào nhàn rá»—i, anh em tại hạ thế nào cÅ©ng sang thăm đương gia. 
KÃnh Äức đứng dáºy, trở vá» thành kÃnh đáp: 
- Lâu má»— trót Ä‘i lạc đưá»ng, thân làm đạo tặc, mà không tá»± biết tu tâm tÃch đức, càng ngày càng đắm Ä‘uối vào chốn tá»™i lá»—i. Nay được quà vị đã tha chết còn bảo cho như váºy, tại hạ thế nào cÅ©ng ghi sâu trong đáy lòng. Chẳng hay ba vị lão tiá»n bối có thể cho tại hạ được biết quà tanh, để tại hạ sống thá», chết giá»— chăng? Vân Nhạc mỉm cưởi đáp: 
- Chúng tôi sinh sống trong sÆ¡n lâm đã lâu, quên cả tên há». Mong Lâu đương gia thượng lá»™ bình yên, thứ cho chúng tôi không tiá»…n chân nữa. 
Lâu KÃnh Äức vẫn ẵm thằng nhá» vái chào và nói tiếp: 
- Lâu mỗ xin cáo biệt từ đây. 
Nói xong, y liá»n Ä‘i ra khá»i đỉnh, nhưng hình như y quên má»™t việc gì, nên quay trở lại. 
Vân Nhạc vá»™i há»i: 
- Chẳng hay Lâu đương gia còn việc gì muốn nói. Lâu KÃnh Äức ngẫm nghÄ© giây lát má»›i đáp: 
- Có má»™t việc gì này, chắc ba vị vẫn chưa rõ tháºt tình bảo trá»ng. Lần này, Tuyết SÆ¡n Nhân Ma vá»›i Lăng Tiêu Tá» tá»›i đây không phải là do tại hạ má»i há» tá»›i để tăng oai thanh. Số là đầu năm nay, quần ma trong hắc đạo bị giết ở lầu Hoàng Hạc và trong đầm Vân Má»™ng quá nhiá»u, tất cả võ lâm Ä‘á»u chấn động, bá»n tà ma má»›i phải ẩn núp mà không dám ló mặt tác quái như trước nữa, nhưng chúng rất căm há»n ngưá»i chá»§ mưu hai vụ tàn sát ấy… Vân Nhạc làm ra vẻ không quan tâm, há»i tiếp: váºy? 
- Việc này lão cÅ©ng được nghe nói, nhưng không biết ngưá»i chá»§ trì là ai KÃnh Äức đáp: 
- Theo kết luáºn ước Ä‘oán cá»§a Tuyết SÆ¡n Nhân Ma vá»›i Lăng Tiêu Tá», thì ngưá»i đó nhất định là Quái Thá»§ Thư Sinh Dư Vân chứ không còn ai vào đây nữa. Theo lá»i đồn đại cá»§a võ lâm, Dư Vân là ngưá»i có võ há»c cái thế, hành sá»± kỳ lạ khôn lưá»ng, tung tÃch lại thần bà hết sức cho nên. Tuyết SÆ¡n Nhân Ma vá»›i Lăng Tiêu Tá» Ä‘á»u xác nháºn Dư Vân, vì thế cả hai ẩn phục hÆ¡n nữa năm trá»i, không dám hiện ra ngoài. Lần này há» tá»›i Hùng NhÄ© SÆ¡n là có mưu kế thâm độc… Hiểu Lam và Linh Phi lắng tai nghe, không nói nữa lá»i, Vân Nhạc cưá»i nhạt và tiếp lá»i: 
- Lâu đương gia vừa cho nghe chuyện đó, tháºt thú vị quá. Chẳng hay Tuyết SÆ¡n Nhân Ma và Lăng Tiêu Tá» có mưu kế gì thế? Lâu đương gia có được rõ không? Lâu đương gia hãy ngồi xuống kể cho anh em lão hay Ä‘i. 
KÃnh Äức liá»n bước vào trong đình, vái chào má»™t cái rồi má»›i ngồi xuống, và nói: 
- Bá»n quần tà cá»§a Tuyết SÆ¡n Nhân Ma e ngại nhứt là Dư Vân, cho nên chúng nghÄ© ra má»™t kế, gá»i là tằm ăn dâu. 
- Cái gì là kế tằm ăn dâu? 
- Chúng thầm lén cho ngưá»i Ä‘i dò xét xem, những ngưá»i nào đã dá»± vào vụ Hoàng Hạc Lâu và Äầm Vân Má»™ng, rồi chúng má»›i láºp hầm hố dụ những ngưá»i đó, sa vào đó. Khi nào quét sạch hết những ngưá»i đó rồi, chì còn má»™t mình Dư Vân thôi, chúng má»›i há»p hết quần tà lại để vây đánh. Như váºy Dư Vân dù có giá»i đến đâu cÅ©ng không thoát khá»i được độc thá»§ cá»§a chúng, nhưng đó chỉ là dá»± tÃnh thôi, chứ sá»± tháºt chúng chưa thá»±c hành. 
- Vá»›i sức lá»±c cá»§a Tuyết SÆ¡n Nhân Ma vá»›i Lăng Tiêu Tá» mà muốn thắng được Dư Vân thì tháºt là nằm mÆ¡. 
- Nghe Tuyết SÆ¡n Nhân Ma nói cúng đã má»i được má»™t tay yêu tà cá»§a hắc đạo ẩn dáºt đã lâu ra tay trợ giúp. Nhưng tại hạ vẫn chưa biết rõ ngưá»i đó là ai. Bây giá» Tuyết SÆ¡n Nhân Ma vá»›i Lăng Tiêu Tá» má»™t ngưá»i bị thương, má»™t ngưá»i đã chết, tất nhiên mưu quá»· cá»§a chúng không sao thi hành được. Nhưng sau này Tuyết SÆ¡n Nhân Ma mạnh rồi thế nào y cÅ©ng phải Ä‘iá»u tra hành tung cá»§a ba vị. chưa biết chừng lúc ấy trong võ lâm lại có má»™t sá»± biến đổi rất lá»›n. Bây giá», Lâu má»— trở vá» núi giải tán bang chúng Hùng NhÄ©, rồi cắt tóc Ä‘i tu. Chắc Tuyết SÆ¡n Nhân ma cÅ©ng không hạ độc thá»§ vá»›i các tiêu cục để trả thù đâu, ba vị cứ việc yên trÃ. Từ nay tại hạ cáo biệt ba vị, chắc sau này cÅ©ng không còn dịp tái kiến nữa. Äại đức cá»§a ba vị, tại hạ cÅ©ng ghi sâu táºn đáy lòng. 
Nói xong, y vá»™i vàng đừng Ä‘áºy vái chào, dẫn sáu thá»§ hạ Ä‘i luôn. Chá» Lâu KÃnh Äức Ä‘i khá»i. Linh Phi liá»n lá»›n tiếng nói: 
- KÃnh Äức nói váºy, tuy không đáng tin lắm, nhưng chúng ta cÅ©ng nên đỠphòng tốt hÆ¡n. 
Vân Nhạc nghĩ ngợi giây lát rồi nói: 
- Trong võ lâm, ngày nào cÅ©ng có phong ba bão táp, nếu trên giang hồ vẫn còn kè gian, thì tai kiếp không bao giá» hết được. Tại hạ đã chán sá»± Ä‘á»i, vì thấy lòng ngưá»i trong giang hổ hiểm trá lắm. dù không có tại hạ thì cÅ©ng có ngưá»i khác kế tiếp để mà càn quét những kẻ gian trá. Hai vị lão sư, chúng ta Ä‘i thôi. 
Thế rồi ba ngưá»i giở khinh công ra, phi nhanh, lát sau, đã mất dạng liá»n. Trong lúc Ä‘i đưá»ng, Vân Nhạc cảm thấy trong ngưá»i khó chịu, má»›i hay mình đã bị nhiá»…m phải hàn độc khà cá»§a Tuyết SÆ¡n Nhân Ma, liá»n nói cho hai ngưá»i kia rõ. Hai ngưá»i nghe nói, kinh hãi và thất sắc. 
Linh Phi vội nói: 
- Cá»a Nam Quan cá»§a phá»§ Từ Châu, cách đây không xa chúng ta hãy tá»›i đó trước, thiếu hiệp giá»i vá» y há»c, chẳng hay dùng thuốc thưá»ng có thể chữa được những độc khà ấy không? Vân Nhạc đáp: 
- Äi tá»›i Nam Quan thành Từ Châu, vừa xa vừa mất thì giá», chi bằng ở lại nÆ¡i đây, tại hạ cùng Thiá»n Công xua Ä‘uổi khà độc đó, chỉ cần hai vị há»™ pháp cho là được rồi. 
Nói Ä‘oạn, chàng liá»n vào trong bụi cây ở cạnh đưá»ng, ngồi xuống, dùng Bồ Äá» Bối Diệp Thiá»n Công để xua Ä‘uổi khà độc đó. Nhưng, chàng thấy độc khà đó chạy ngược chạy xuôi, há»… tá»›i má»™t yếu huyệt nào là thấy Ä‘au nhút vô cùng. 
Chàng kinh hãi và thầm nghÄ©: “ Linh Phi nói không sai chút nào, cÅ©ng may ta có Bồ Äá» Bối Diệp Thiá»n Công cứu chữa, bằng không máu sẽ bị khô, gan héo mà chết cÅ©ng nênâ€. 
Chàng dùng Bồ Äá» Thiá»n Công dồn độc khà vào ba nÆ¡i huyệt, rồi lá»›n tiêng cưá»i và nói: 
- Bây giỠđã gần khá»i rồi, chúng ta hãy ra đến Từ Châu trước, tá»›i đó tại hạ sẽ chữa nốt. 
Linh Phi thở dài, và đỡ lá»i: 
- CÅ©ng may thiếu hiệp có Thiá»n Công đó, bằng không Ä‘i tá»›i Từ Châu má»›i cứu chữa, chắc không còn kịp nữa! Vân Nhạc chỉ cưá»i, chá»› không trả lá»i, rảo bước Ä‘i thẳng. Hiểu Lam và Linh Phi cÅ©ng bước theo sau. 
Không bao lâu, ba ngưá»i tá»›i Từ Châu. Lúc Ä‘i qua đài treo kiếm cá»§a Qui Trát, thấy nÆ¡i đây chỉ còn lại những vách tưá»ng đổ nát thôi. 
Ba ngưá»i Ä‘ang Ä‘i, bá»—ng nghe có tiếng kêu “bá»™p†tá»±a như có ngưá»i té từ trên cao váºy. Tốt Hiểu Lam liá»n nhảy qua bước tưá»ng đổ, vào bên trong xem, Vân Nhạc và Linh Phi cÅ©ng tung mình nhảy theo. 
Hiểu Lam Ä‘i tá»›i chân tưá»ng, thấy trong bụi lao cao tá»›i đầu gối có má»™t thiếu niên, tuổi trác hai mươi bốm, hai mươi lăm, máu me ướt đẫm, trên ngưá»i có rất nhiá»u vết thương, Ä‘ang nằm tại đó. Thiếu niên đó vừa thấy Hiểu Lam Ä‘i tá»›i, liá»n trợn trừng đôi mắt lên nhìn và nói: 
- Ngươi định nối giáo cho giặc phải không? Muốn giết muốn chém thì cứ ra tay đi, ta không sợ đâu. 
Nói xong, y nhắm nghiá»n hai mắt lại. Hiểu Lam ngạc nhiên vô cùng. Vân Nhạc vá»›i Linh Phi vừa chạy tá»›i, thấy mặt ngưá»i ná»,, Vân Nhạc đã thất thanh la lá»›n: 
- Có phải Cát thiếu hiệp đấy không? Tại sao bị thương như thế này? Thiếu niên ná» nghe Vân Nhạc há»i, vá»™i mở mắt ra nhìn ba ngưá»i, tá» vẻ kinh ngạc và mừng rỡ, đáp: 
- Có phải ba vị cải trang không? Tôi nghe giá»ng vị vá»a nói hình như quen thuá»™c lắm… Vân Nhạc vá»™i bịt mồm chàng và khuyên: 
- Thiếu hiệp mất rất nhiá»u máu, đừng nói nữa. 
Chàng móc túi lấy viên Trưá»ng Xuân ÄÆ¡n ra và bá» vào mồm thiếu niên ná». 
Thiếu niên chÃnh là Cát Thiên Hào, má»™t đệ tá» tuấn tú má»›i nổi lên cá»§a phái côn Luân. 
Lúc nảy chàng đã biết ông già ná» chÃnh là Vân Nhạc mà mình đã gặp ở lầu Hoàng Hạc, trong lòng mừng rỡ vô cùng. 
Äá»™t nhiên có hai cái bóng vàng ở đằng xa, nhanh như Ä‘iện chá»›p phi tá»›i. 
-oOo-
 
  
 
Hết chương 29
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-11-2008, 11:31 AM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				  Nguyễn Gia Lão Tam 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jul 2008 
					Äến từ: Q4, TpHCM, VN 
					
					
						Bài gởi: 1,740
					 
                    Thá»i gian online: 33 phút 50 giây
                 
					
 
	Thanks: 2 
	
		
			
				Thanked 4 Times in 4 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	| 
		
	
		
		
			
			 
				
				Chương kết của Thái A Kiếm
			 
			 
			
		
		
		
			
			Chương 30  
Ngá»c Chung Äảo Chìm, Anh Hùng Mất TÃch  
Äả tá»±: jiu_long 
 
 
  
 
Má»i ngưá»i liá»n nháºn ngay ra hai cái bóng đó là tăng nhân mặc áo cà sa vàng, mắt rất hung ác, tay cầm thiá»n trượng rất nặng. Chúng vừa thấy Thiên Hào, lại đưa mắt nhìn bá»n Tạ Vân Nhạc và há»i: 
- Ngưá»i này là ngưá»i thù cá»§a bổn tá»±, ba vị thà chá»§ là ngưá»i qua đưá»ng, xin đừng nhúng tay vào. 
Nói xong một tăng nhân ra tay rất nhanh, định chộp bắt Thiên Hào, không ngỠLinh Phi còn nhanh hơn, đã giơ hữu chưởng lên đẩy mạnh một cái và quát lớn: 
- Hai vị là đệ tá» Pháºt môn, không ở trong chùa tụng kinh lại hạ độc thá»§ đánh ngưá»i như thế làm gì? Chưởng lá»±c cá»§a Linh Phi rất hùng háºu, khiến hai tăng nhân ná» phải nhảy lùi vá» phÃa sau năm thước, mặt biến sắc, nhưng hai mắt vẫn lá»™ sát khÃ. 
Tiếp theo đó, má»™t tăng nhân mặt lầm lì cưá»i nhạt vài tiếng, rồi há»i tiếp: 
- Thà chá»§ dám can thiệp đến việc thị phi cá»§a ngưá»i tu hành sao? Linh Phi cưá»i nhạt đáp: 
- Äi tu thì phải tụng kinh niệm Pháºt, không nghÄ© gì tá»›i việc trần tục, váºy tại sao lại còn nói tá»›i hai tiếng thị phi như thế? HÆ¡n nữa việc thiên hạ, thì tá»± nhiên có thiên hạ can dá»± tá»›i chứ! Chàng vừa nói vừa chỉ tay vào Cát Thiên Hào nói tiếp: 
- Chẳng hay ngưá»i này vá»›i hai đại sư có ân oán gì mà hai đại sư cứ nhất định giết y. Nếu hai đại sư có lý do chÃnh đáng thì lão đây không dÃnh dáng tá»›i đâu. 
Tăng nhân vừa lên tiếng, nghe Linh Phi há»i váºy, ngẩn ngưá»i ra không biết trả lá»i ra sao. Tăng nhân thứ hai liá»n cưá»i khỉnh đáp: 
- Có tháºt thà chá»§ muốn can thiệp vào việc cá»§a anh em bần tăng không? Nếu váºy xin thứ lá»—i bần tăng ra tay váºy. 
Y vừa nói vừa múa thiá»n trượng tấn công Linh Phi tức thì. 
Linh Phi bước sang bên má»™t bước, rút kiếm ra, múa má»™t vòng và đã đè lưỡi kiếm lên trên thiá»n trượng. Chàng dồn hết cả sức vào thanh kiếm đó. Tăng nhân ná» không ngá» kiếm thế lại lợi hai như váºy, kinh hãi vô cùng, vá»™i thu thiá»n trượng lại, rồi lại tiến tấn công luôn. 
Chỉ thấy Linh Phi lá»›n tiếng cưá»i má»™t hồi, giở hết bình sinh tuyệt há»c ra. Thế kiếm nào cá»§a chàng cÅ©ng lợi hại khôn tả, nên không bao lâu tăng nhân nỠđã có vẻ nao núng. 
Tên tăng nhân đứng cạnh đó, liá»n múa thiá»n trượng nhảy lên định đánh úp má»™t phen. Nhưng Hiểu Lam đã cưá»i nhạt nói: 
- Hai đấu vá»›i má»™t như váºy coi sao được, nếu đại sư không đứng yên, thì lão đây sẽ ban cho má»™t chưởng ngay. 
Tăng nhân đó liá»n cưá»i khì, rồi đáp: 
-Lão già kia chớ có ngông cuồng, lát nữa đây mi sẽ biết lợi hại của chúng ta ra sao. 
Hà tất phải chỠđến lát nữa, bây giỠhãy tiếp vài thế võ công của lão thỠxem. 
Tăng nhân đó đành phải nhảy ra ngoài xa bảy thước đứng xem Linh Phi đấu với sư huynh của y. 
Hiểu Lam không dám rá»i khá»i Vân Nhạc, vì lão anh hùng biết chàng Ä‘ang dùng Thiá»n Công để trục độc. Vì lúc váºn công chữa ná»™i thương này, tối kỵ động tá»›i chân khÃ, bằng không chất độc sẽ chạy ngược trở lại. Vì váºy lão anh hùng cứ phải canh chừng Vân Nhạc, sợ chàng nhịn không được, ra tay đánh kẻ địch thì nguy. 
Lúc ấy, nhá» có Trưá»ng Xuân ÄÆ¡n cá»§a Vân Nhạc cho uống hồi nãy, Thiên hào đã khôi phục lại chân lá»±c, Ä‘ang ngồi yên váºn công. Khi mở mắt ra nhìn thấy vân Nhạc ngồi yên nhìn Linh Phi đấu vá»›i tăng nhân ná», chàng rất ngạc nhiên và không hiểu tại sao. Chàng đã nháºn ra vân Nhạc là ông già áo xanh trên Lầu Hoàng Lạc rồi. Chàng biết ông già áo xanh siêu tuyệt cổ kim, nếu Vân Nhạc ra tay thì hai tăng nhân kia đại bại ngay, nhưng không hiểu tại sao cứ ngồi yên như váºy? Chàng Ä‘ang ngá» vá»±c và suy tÃnh bá»—ng nghe Hiểu Lam nói vá»›i Vân Nhạc: 
- Kiếm há»c cá»§a Linh lão sư quả tháºt là má»™t tay cao thá»§ đương thá»i. Vân Nhạc vừa cưá»i vừa đáp: 
- Nói kiếm pháp, thì phải nói Thiên La Thất Thức và Càn Khôn Tam Tuyệt, là hai pho kiếm thuáºt huyá»n ảo vô cùng, nhưng dù đã há»c được kiếm thuáºt cao siêu mà trà tuệ hèn kém, sức lá»±c yếu á»›t, cÅ©ng thua ngưá»i. 
Luáºn Ä‘iệu đó khiến Hiểu Lam thán phục vô cùng và nghÄ© thầm: “ Ngưá»i này tuổi trẻ mà tài há»c đã cao đến thế, quả tháºt là đệ nhất kỳ tài trong võ lâm thá»i nay.†Lúc ấy cục diện tráºn đấu đã thay đổi rất nhiá»u, kiếm pháp cá»§a Linh Phi càng lợi hại, khiến tăng nhân ná» chỉ còn chống đỡ chứ không sao phản công lại được. 
Bá»—ng Linh Phi lá»›n tiếng cưá»i, rồi lẹ tay đâm má»™t thế kiếm vào dưới hông tăng nhân. Tiếng cưá»i cá»§a chàng chưa dứt, tăng nhân nỠđã thét lên má»™t tiếng thảm khốc, máu tươi vá»t ra như suối, cánh tay cầm thiá»n trượng đã bị đứt lìa và bắn tung lên trá»i, rồi rÆ¡i xuống vách đá kêu “bùng†má»™t tiếng, cát bụi bay mịt mù. 
Tăng nhân đó tuy bi chặt đứt má»™t cánh tay, máu tuôn ra như suối mà vẫn còn tung mình chạy vá» phÃa xa được. Sư huynh đệ cá»§a y thấy váºy cÅ©ng biến sắc và giở khinh công ra Ä‘uổi theo. Hai tăng nhân chạy được mưá»i mấy trượng, từ trong bụi lau có bốn lão nhân mặt mày quái ác hiện ra đón. Bốn lão nhân kỳ dị đó cÅ©ng mặc áo dài màu vàng, trong khi đó cÅ©ng phất tay áo lên, thoáng trông như má»™t đám mây vàng và có tiếng kêu “sè sèâ€. 
Hai tăng nhân ná» chạy đến trước mặt bốn lão nhân, kể lể má»™t hồi. Bốn lão nhân đó chỉ phẩy tay và vươn vai mấy cái, nhưng chân vẫn đứng và mắt nhìn bá»n Linh Phi má»™t hồi, rồi cùng hai tăng nhân quay lưng Ä‘i liá»n. Linh Phi ngạc nhiên vô cùng. Thiên Hào bá»—ng lên tiếng nói: 
- Bốn ngưá»i đó là Hoa Hạ Tứ Ãc, còn hai tăng nhân kia là giám chùa Chi Khách tăng cá»§a chùa Äại Pháºt đấy. 
Vân Nhạc gáºt đầu, đỡ lá»i: 
- Trá»i đã tối, chúng ta hãy vào trong thành, ở tạm má»™t khách sạn nào trước đã. Tại hạ Ä‘oán chắc chúng không chịu để yên cho chúng ta đâu. Và thể nào chúng cÅ©ng tá»›i khách sạn để trả thù. Việc cá»§a Cát thiếu hiệp, để tá»›i khách sạn rồi hãy nói sau. 
Thiên Hào chắp tay thi lễ và đáp: 
- Hai lần được gặp lão tiá»n bối và được lão tiá»n bối trượng nghÄ©a cứu giúp cho, ân đức này suốt Ä‘á»i tại hạ không sao dám quên. Lão tiá»n bối quả tháºt thần long, chỉ mong... 
Vân Nhạc vá»™i xua tay ngăn lại, không cho Thiên Hào nói tiếp, rồi vừa cưá»i vừa đỡ lá»i: 
- Lão với thiếu hiệp gặp nhau ba lần thì đúng hơn. 
Thiên Hào ngạc nhiên vì chàng không nhớ ra đã gặp Vân Nhạc lần thứ ba ở đâu. 
Nhưng Vân Nhạc đã đứng dáºy tiến vá» phÃa trước, chàng đành lẳng lặng theo sau. 
Bốn ngưá»i Ä‘i tá»›i thành Từ Châu, lúc ấy trá»i đã sẩm tối. Bốn ngưá»i cùng vào má»™t khách sạn. Vân Nhạc vá»™i vào trong phòng, viết luôn má»™t đơn thuốc, giao cho Linh Phi trị thương. 
Lúc này, Thiên Hào má»›i biết Vân Nhạc bị ná»™i thương rất nặng nên vừa rồi không ra tay đánh hai tăng nhân kia. Tiếp theo đó chàng lại thấy Vân Nhạc móc túi lấy má»™t há»™p đồng nhá» ra, trong há»™p có hai cây kim vàng, má»™t cây dài má»™t cây ngắn. Vân Nhạc vừa cưá»i vừa nói vá»›i Hiểu Lam: 
- Äã lâu rồi, tại hạ không dùng đến hai mÅ©i kim này, bây giá» má»›i Ä‘em ra dùng, phiá»n lão anh hùng ra ngoài há»™ vệ cho. 
Hiểu Lam lá»›n tiếng cưá»i và đáp: 
- Lão xin tuân mệnh. 
Nói xong lão anh hùng ra ngoài cá»a phòng canh gác. 
Vân Nhạc cắm mÅ©i kim vào hai yếu huyệt trước ngá»±c, hai mắt lim dim, váºn công dồn chân khà vào Ä‘an Ä‘iá»n. 
Má»™t lát sau, chàng đã dồn hết những độc khà vào không huyệt, rồi váºn dụng tam vị chân há»a cá»§a bổn mệnh, luyện hóa độc khà đó Ä‘i. 
Ná»a canh giá» sau, hai lá»— mÅ©i cá»§a vân Nhạc tá»§a ra hai làn khói Ä‘en tanh hôi vô cùng. Chàng kinh ngạc khôn tả. 
Lúc ấy, Linh Phi đã trở vá», hai tay ôm cái liêu sành, trong liêu đựng thuốc đã sắc xong, Ä‘en như má»±c và nóng hổi. Vân Nhạc mở hai mắt ra nhìn. Khói Ä‘en ở mÅ©i chàng phun ra đã biến thành khói trắng. Chàng khẽ rút hai cây kim vàng ra, rồi bá» vào trong há»™p. Chàng đỡ cái liêu ở trong tay Linh Phi, bưng lên uống má»™t hÆ¡i, hết chá»— thuốc đó. 
Chàng lại ngồi lên trên giưá»ng, nhắm mắt lại, để dồn nốt những hàn khà còn lại ra ngoài. 
Linh Phi thấy vẻ mặt của Vân Nhạc rất khoan khoái, mới an lòng và nói: 
- TÃnh mạng cá»§a thiếu hiệp coi như lượm được. Thiên Hào ngạc nhiên há»i: 
- Tại sao thế? Linh Phi Ä‘ang định trả lá»i, bá»—ng nghe Hiểu Lam ở ngoài sân quát lá»›n. Má»i ngưá»i biết có kẻ địch đến. Linh Phi và Thiên Hào tung mình ra bên ngoài. 
Dưới ánh sáng trăng trên đầu tưá»ng, bá»—ng hiện ra má»™t ông già mặt quái ác mà hồi nãy má»i ngưá»i đã gặp. Hiểu Lam múa chưởng xông lại tấn công. Ông già ná» chỉ cưá»i khì rồi lẹ làng nhảy xuống dưới chân tưá»ng biến mất. 
Thiên Hào vội nói: 
- Vì việc háºu sinh mà lụy đến các vị tiá»n bối, háºu sinh không yên chút nào. Chi bằng để háºu bối dụ há» ra ngoại ô, quyết phen sống mái thì hÆ¡n. 
Linh Phi xen vào: 
- Khá»i cần! Lão chưa biết tại sao Cát Thiếu Hiệp lại gây oán vá»›i chúng? Thiên Hào đáp: 
- Việc này nói ra dài dòng lắm. 
Chàng vừa nói tá»›i đó, đã thấy Vân Nhạc trong phòng từ từ Ä‘i ra, và lên tiếng đỡ lá»i: 
- Tại hạ đã biết đại khái câu chuyện ấy rồi. Hoa Hạ Tứ Ãc tá»›i đây là dò xem có phải chúng ta ở trỠđấy không. Tối hôm nay chắc không việc gì đâu, nhưng ngày mai, lúc chúng ta lên đưá»ng thể nào cÅ©ng có má»™t tráºn đấu kịch liệt. 
Linh Phi chạy đến cạnh Tạ Vân Nhạc và khẽ nói: 
-Thiếu hiệp đã khá»i hẳn chưa? Vân Nhạc mỉm cưá»i đáp: 
- Tại hạ vẫn chưa biết đã khá»i hẳn chưa, nhưng trong ba ngày mà không thấy có Ä‘iá»u gì khác thưá»ng, thì hÆ¡i độc đó đã bị dồn ra ngoài hết rồi. 
Lúc ấy Hiểu Lam bá»—ng tung mình nhảy lên cao, rồi vượt qua bá» tưá»ng. Chỉ nghe trên không có tiếng kêu “hự†là mấy bóng ngưá»i kia lần lượt biến mất. 
Hiểu Lam nhảy trở lại, vừa cưá»i nhạt vừa nói: 
- Những quân chó má đó không dám tiếp chiến, bá» chạy rồi. Vân Nhạc mỉm cưá»i nói: 
- Má»i hai vị vào trong phòng nghỉ ngÆ¡i giây lát. Những quân chuá»™t nhắt ấy có làm nên trò trống gì đâu, quà vị hà tất phải để ý tá»›i làm chi? Tại hạ có việc gì ra bên ngoài chốc lát, sẽ trở vá» ngay. 
Nói xong, chàng thá»§ng thẳng ra ngoài cá»a Ä‘iếm và tung mình Ä‘i mất. 
Äêm khuya canh vắng, ngoài đưá»ng cái, ngưá»i Ä‘i lại rất thưa thá»›t. Ãnh trăng lá» má», gió thu hiu hắt, càng khiến cảnh tượng thêm tiêu Ä‘iá»u. 
Vân Nhạc Ä‘ang lững thững Ä‘i má»™t mình, tá»›i trước cá»a miếu thổ địa đổ nát, liá»n ngừng chân lại. Chàng thấy má»™t ngưá»i ăn mày, tuổi trạc trung niên Ä‘ang nằm ngá»§. Chàng cố ý dẫm mạnh chân xuống viên gạch má»™t cái, ngưá»i ăn mày đột nhiên nhảy lên, quắc mắt nhìn chàng, cất tiếng mắng chá»i: 
- Ná»a đêm gà gáy, ngưá»i ta Ä‘ang ngá»§ ngon, sao lại tá»›i quấy nhiá»…u như thế? Vân Nhạc trầm giá»ng đáp: 
- Ngươi láºp tức thông tri cho bang chá»§ tá»›i đây gặp ta. Bảo cho y biết Tứ Trưởng Lão Ä‘ang đợi ở miếu thổ địa. Äi mau lên. 
Ngưá»i ăn mày trung niên kinh ngạc vô cùng, liá»n quỳ má»™t chân vái chào và nói: 
- Tiểu nhân xin đi ngay. 
Nói xong, y liá»n quay mình Ä‘i như bay. Vân Nhạc đứng thÆ¡ thẩn má»™t mình, rồi thở dài má»™t tiếng, vì lúc bấy giỠđầu óc chàng Ä‘ang nghÄ© đến những chuyện ân oán xưa kia. Äang lúc ấy, bá»—ng có hai bóng ngưá»i chạy như bay tá»›i, đó là Mạnh Trá»ng Kha và ngưá»i ăn mày hồi nãy. 
Vân Nhạc ngạc nhiên, vá»™i há»i: 
- Thế ra Mạnh huynh đã tiếp chưởng Giang Bắc phân bang đấy à? Trá»ng Kha quỳ má»™t chân vái chào, rồi vừa cưá»i vừa đáp: 
- Thừa lệnh Äại Trưởng Lão, tiểu nhân được đổi lên phụ trách ở Giang Bắc này. Chiá»u hôm nay, tiểu nhân đã gặp Tứ Trưởng Lão ở phÃa cá»a Nam, nhưng tiểu nhân không nháºn ra, xin Tứ Trưởng Lão thứ cho tá»™i thất lá»…. 
Vân Nhạc cau mày lại nói tiếp: rồi? 
- Chắc Mạnh huynh thể nào cÅ©ng biết Hoa Hạ Tứ Ãc tá»›i đây định làm gì Trá»ng Kha ngẩn ngưá»i giây lát rồi đáp: 
- Thế ra Tứ Trưởng Lão không biết chuyện đó tháºt à? Vân Nhạc lắc đầu: 
- Vì chuyến Ä‘i này, ta giữ bà máºt nên không muốn tiếp vá»›i ngưá»i ngoài. 
Ngay như ngưá»i cá»§a bổn bang cÅ©ng không biết là Ä‘i đâu, cho nên những chuyện đã xảy ra trên giang hồ, ta Ä‘á»u không hay biết gì cả. 
- Ra là như thế đấy! Từ khi Ä‘i Ngá»c Chung Äảo tá»›i giá», Thương Äại Trưởng Lão vẫn tiếp tục liên lạc tin tức vá»›i bổn bang, ngày nào cÅ©ng có chim bồ câu đưa thư Ä‘i. Nhưng đã ba ngày rồi, tá»± nhiên mất tăm biệt tÃch, như váºy có lẽ Thương Trưởng Lão và các ngưá»i đã bị vây bắt rồi chăng? Vân Nhạc nghe nói, bá»—ng biến sắc, há»i: 
- Mạnh Phân Bang Chủ mau kể cho ta nghe đi. 
- Việc này nói ra rất dài dòng. Từ khi xảy ra tráºn đấu Äại Nhạc, trong võ lâm đã đồn ầm là Bồ Äá» Bối Diệp Thiá»n công đã lá»t vào tay Quái Thá»§ Thư Sinh rồi. Nhưng chưa ai biết Tứ Trưởng Lão vá»›i Dư Vân cùng là má»™t ngưá»i, vì cuốn Thiên kinh đó là tuyệt há»c cá»§a Tây Vá»±c, bất cứ ngưá»i biết võ nào cÅ©ng muốn chiếm cho được cuốn kinh đồ, nên má»i ngưá»i Ä‘á»u xuất động để xem tung tÃch cá»§a Dư Vân hiện ở đâu? Nhưng hành tung cá»§a Tứ Trưởng Lão ẩn hiện không khác gì má»™t con rồng thần. Dù có thấy Tứ Trưởng Lão Ä‘i chăng nữa, cÅ©ng không ai biết Tứ Trưởng Lão là Dư Vân. Vụ đánh ở Äầm Vân Má»™ng lại kinh thiên động địa, những tin tức đó lá»t vào tai Lương Khấu Cư SÄ© rất nghi kỵ Tứ Trưởng Lão. Vì y muốn xưng bá ở Trung Nguyên, cố công nghiên cứu võ há»c để khắc chế Thiếu Lâm. Sắp toại nguyện đến nÆ¡i, bá»—ng y hay tin Bồ Äá» Bối Diệp Thiá»n Công ra Ä‘á»i, nên y vừa kinh hãi vừa lo ngại, chỉ muốn dụ Quái Thá»§ Thư Sinh ra ngoài Ngá»c Chung Äảo để dồn vào trong tráºn thiên cÆ¡ cá»§a y đã sắp sẵn mà tiêu diệt... 
Vân Nhạc nghe xong, cau mày lại há»i: 
- Y có biết Dư Vân thể nào cÅ©ng ra Ngá»c Chung Äảo không? Trá»ng Kha nghÄ© ngợi giây lát, thở dài má»™t tiếng đáp: 
- Chỉ vì Uyển cô nương trả lá»i, tá»± nháºn chồng chưa cưới cá»§a nàng là cháu cá»§a Dư Vân. Sở dÄ© nàng nói váºy là muốn dá»a Ngá»c Chung Äảo Chá»§, không ngá» bị Ngá»c Chung Äảo Chá»§ giam cầm, là để dụ cho thiếu hiệp sa lưới. 
Vân Nhạc tá» vẻ trách Uyển Lan xuất động, rồi chàng lại há»i Trá»ng Kha: 
- Tại sao Mạnh Phân bang chá»§ lại biết Nghê cô nương lỡ lá»i như váºy? 
- Äiá»u này sở dÄ© hạ thuá»™c rõ là nhá» thư cá»§a Äại Trưởng Lão gởi bằng chim bồ câu vá» cho hay. Theo hạ thuá»™c xét Ä‘oán, chắc Äại Trưởng Lão đã bắt được môn hạ cá»§a Lương Khấu Cư SÄ©, nên Äại Trưởng Lão má»›i biết rõ như thế. 
Vân Nhạc trong lòng lo buồn, nhưng vì Ä‘eo mặt nạ nên không ai nháºn ra. Tiếp theo đó, Trá»ng Kha lại nói: 
- Mưá»i ngày trước đây, hai cô nương Giang, La cá»§a phái Nga Mi tá»›i đây tìm kiếm hạ thuá»™c bảo định Ä‘i Ngá»c Chung Äảo và còn cho hạ thuá»™c hay tin, trong hai ba ngày là cùng. Tứ Trưởng Lão sẽ tá»›i nÆ¡i. Hạ thuá»™c khuyên hai cô nương hãy ở lại chá» Tứ Trưởng Lão rồi cùng Ä‘i má»™t thể, nhưng hai cô nương không nghe, bất đắc dÄ© hạ thuá»™c phải sai bảy thuá»™c hạ đắc lá»±c há»™ tống nhị vị cô nương tá»›i Liên Vân đảo rồi mướn thuyá»n cho hai ngưá»i ra khÆ¡i. Má»™t mặt hạ thuá»™c gá»i thư báo tin cho Äại Trưởng Lão hay, tiếp theo đó hạ thuá»™c tiếp tục thư trả lá»i cá»§a Äại Trưởng Lão, nói là sẽ đợi trong hang động ở phÃa Tây Äảo Ngá»c Chung. Thế rồi, từ đó đến giá» hạ thuá»™c không nháºn được tin tức gì cá»§a Äại Trưởng Lão. Hạ thuá»™c đã gá»i liá»n mấy bức Ä‘i, nhưng không thấy chim bồ câu quay trở vá». 
Vân Nhạc nóng lòng như thiêu, thở dài một tiếng: 
- Chắc Ngá»c Chung Äảo chá»§ đã biết Äại Trưởng Lão ẩn núp trên đảo cá»§a y rồi và những thư từ cá»§a các ngưá»i Ä‘i Ä‘i lại lại, y cÅ©ng Ä‘á»u rõ, nhưng lúc đầu y để yên là muốn cho tất cả chúng ta Ä‘á»u sa vào lưới cá»§a y. 
Trá»ng Kha giÆ¡ ngón tay cái lên nói: 
- Tứ Trưởng Lão xét Ä‘oán như thần! Hoa Hạ Tứ Ãc Ä‘á»u là tay sai cá»§a Ngá»c Chung Äảo chá»§, đã tham dá»± tráºn đấu ở đầm Vân Má»™ng, may mắn thoát chết, vá» sau chúng lại được lệnh cá»§a Ngá»c Chung Äảo chá»§ triệu vá» Tô Bắc để ngấm ngầm giám thị hành động cá»§a huynh đệ bổn bang. Nếu Tứ Trưởng Lão định Ä‘i Ngá»c Chung Äảo thì nên diệt Hoa Hạ Tứ Ãc trước. Như váºy, má»›i khá»i tiết lá»™ tin tức cá»§a Tứ Trưởng Lão Ä‘i Ngá»c Chung Äảo. 
Vân Nhạc sốt ruột vội đáp: 
- Thá»i gian không cho phép ta làm như váºy. Sào huyệt cá»§a Hoa Hạ Tứ Ãc ở đâu? Có phải ở chùa Äại Pháºt trên núi Vân Long không? Trá»ng Kha lắc đầu đáp: 
- Không phải. Mấy tháng gần đây Hoa Hạ Tứ Ãc Ä‘i lại rất máºt thiết vá»›i các nhân váºt Hắc Äạo ở Giang Bắc, còn sào huyệt cá»§a chúng không nhất định, nhưng Tứ Trưởng Lão cứ yên tâm, huynh đệ cá»§a bổn bang thế này cÅ©ng tìm ra ngay. Chẳng hay hiện giá» Tứ Trưởng Lão nghỉ chân ở đâu? Xin cho hạ thuá»™c hay, để khi Ä‘iá»u tra được sào huyệt cá»§a Tứ Ãc sẽ đến cấp báo. 
Ngẫm nghÄ© giây lát, Vân Nhạc má»›i nói chá»— ở cho Trá»ng Kha rõ, rồi quay mình Ä‘i luôn. Trá»ng Kha vá»™i dặn ngưá»i ăn mày tuổi trung niên kia: 
- Ngươi truyá»n lệnh cho hai phân trại Äông -Bắc, Ä‘iá»u tra chá»— ở cá»§a Hoa Hạ Tứ Ãc tức thì. 
Ngưá»i ăn mày ná» vâng lá»i Ä‘i ngay. Trá»ng Kha nghÄ© ngợi giây lát, cÅ©ng rảo bước Ä‘i vá» phÃa nam. 
Bá»—ng từ trong bụi lau có tiếng Nam Mô A Di Äà Pháºt nổi lên, Trá»ng Kha giáºt mình, ngẩng đầu lên nhìn, đã thấy trong bụi lau có hai tăng nhân rất béo Ä‘i ra. Má»™t trong hai tăng nhân đó mỉm cưá»i rồi nói: 
- Mạnh Phân Bang chá»§, đêm hôm khuya khoắt thế này, mà phải Ä‘i tuần ư? Như váºy tháºt mệt nhá»c quá nhỉ? Trá»ng Kha lạnh lùng đáp: 
- Tưởng là ai, không ngá» Hoành Viên, Hoành Minh nhị vị đại sư! Nhân váºt cá»§a Cái Bang chúng tôi phức tạp lắm, nên lúc nào cÅ©ng phải đỠphòng và Ä‘i tuần tiá»…n luôn. Không hiểu nhị vị đại sư giá» này còn ở ngoại ô làm chi? Hoành Viên tiến lên má»™t bước và nói: 
- Bần tăng muốn nhá» Mạnh Phân Bang chá»§ má»™t việc, chẳng hay Phân Bang chá»§ có nháºn giúp cho hay không? Trá»ng Kha cau mày đáp: 
- Xin đại sư cứ nói, việc gì Mạnh má»— làm được, không bao giá» từ chối cả. Hoành Viên mỉm cưá»i nói: 
- Tối hôm qua, sư huynh đệ cá»§a bần tăng có bắt được má»™t tên tiểu tặc ở gần đài Treo gươm, không ngá» lại có ba lão lạ mặt tá»›i can thiệp và cứu tên tiểu tặc đó tẩu thoát. Chi Khách Tăng cá»§a bổn tá»± lại bị chúng chặt đứt má»™t cánh tay. Sau khi Ä‘iá»u tra anh em má»— má»›i hay ba lão quái đó có liên lạc máºt thiết vá»›i quý bang... 
Trá»ng Kha nổi giáºn, trợn mắt lên nhìn Hoành Viên và nói: 
- Hai vị đại sư chá»› có vu khống như váºy. Hoành Viên cả cưá»i má»™t hồi đáp: 
-Bần tăng không bao giá» vu oan cho ai hết! Bây giá» bần tăng đã Ä‘iá»u tra ra chá»— ở cá»§a ba lão quái ấy rồi mà vì nể mặt quý bang, nên huynh đệ bần tăng má»›i không ra tay bắt chúng vá»™i. 
- Tệ bang không quen biết ba ngưá»i đó, nếu nhị vị đại sư đã Ä‘iá»u tra ra chá»— ở cá»§a há», thì hai vị cứ việc tá»›i đó xá» trà vá»›i há». Hiện giá» Mạnh má»— có việc cần phải Ä‘i ngay, không thể tiếp hai vị được, mong hai vị lượng thứ. 
Nói xong chàng quay mình Ä‘i luôn, ngỠđâu Hoàng Minh đã nhảy tá»›i trước mặt ngăn lại, quát há»i: 
- Chẳng hay Mạnh Phân bang chủ có việc gì mà phải vội đi thế? 
- Äại sư không có quyá»n ngăn cản Mạnh má»—. 
Chàng vừa nói, đã múa chưởng Ä‘iểm luôn vào năm yếu huyệt ở ngá»±c cá»§a Hoành Minh. Thấy đối thá»§ ra tay lợi hại như váºy, Hoàng Minh nhảy sang bên tránh né, nhưng năm ngón tay cá»§a Trá»ng Kha vẫn theo sát tấn công. 
Hoàng Viên thấy sư đệ cá»§a mình bị Trá»ng Kha tấn công sắp bị nguy tá»›i nÆ¡i, vá»™i nhảy lại giÆ¡ chưởng ra đánh luôn. Không hổ là cao thá»§ hạng nhất, Trá»ng Kha tai mắt rất thÃnh, vừa nghe tiếng gió động liá»n biết ngay kẻ địch Ä‘ang đánh lén, vá»™i dùng tả chưởng đẩy mạnh má»™t cái tung mình nhảy lên trên cao. Khi chàng hạ mình xuống, đã ra xa chá»— vừa rồi chừng ba trượng, vá»™i quát há»i: 
- Hai vị đại sư định làm gì thế? Nếu hai vị muốn gây thù gây oán vá»›i Cái bang, thì tháºt không khác gì trứng chá»i đá, hai vị có biết Ä‘iá»u đó không? Hoành Viên cả cưá»i đáp: 
-Bần tăng muốn chứng thá»±c, má»™t Ä‘iểm mà bây giỠđã chứng thá»±c rồi. Tuy Cái Bang rất lá»›n, đệ tá» rất nhiá»u, khắp thiên hạ đâu đâu cÅ©ng có và cÅ©ng có rất nhiá»u cao thá»§, nhưng quý bang ở vùng Giang Bắc đây đã bị bần tăng giám thị rất nghiêm máºt, không sao cá»±a quáºy được. 
Trá»ng Kha nghe nói vừa kinh hãi vừa ngạc nhiên bèn há»i: 
- Các ngưá»i đã chứng thá»±c bởi Ä‘iểm nào? Hoành Minh lá»›n tiếng đáp: 
-Có phải ngươi định Ä‘iá»u tra chá»— ẩn núp cá»§a Doãn Thị Thứ Kiệt, rồi báo cho ba lão quái kia biết phải không? Trá»ng Kha tá» vẻ khinh miệt, cưá»i nhạt má»™t tiếng má»›i trả lá»i: 
- Ngươi vu khống Cái Bang má»™t cách hàm hồ vô lý! Bổn bang xưa nay không dÃnh tá»›i thị phi cá»§a ai hết. Nếu các ngươi sợ ba lão quái ấy, thì cứ núp ở trong chùa có hÆ¡n không? Hà tất các ngưá»i phải kéo chúng ta vào vòng thị phi làm gì? Còn... 
Nói tá»›i đó Trá»ng Kha ngừng lại, mặt biến sắc nghÄ© thầm: 
- Nguy tai! Huynh đệ bổn môn đã bị chúng giám thị ngầm mà chúng ta đã bị chúng kiá»m chế như váºy, thì chuyến Ä‘i cá»§a Tứ Trưởng Lão thế nào cÅ©ng hung Ä‘a cát thiểu. Chi bằng ta giở toàn lá»±c ra giết hai tên hòa thượng này, rồi mau mau báo cho Tứ Trưởng Lão hay để thay đổi hành động thì hÆ¡n. 
Äoạn lá»›n tiếng cưá»i và tiếp: 
- Vá»›i tài ba cá»§a hai ngưá»i mà dám ở trước mặt lão tá» khua môi múa mép phải không? Mạnh Trá»ng Kha liá»n giương mưá»i ngón tay ra như mưá»i cái móc, xông ngay lại tấn công dưới hông cá»§a tăng nhân kia. Thế công cá»§a y lợi hại và huyá»n ảo vô cùng. 
Hai tăng nhân ná» ha hả cưá»i, cÅ©ng giÆ¡ chưởng lên nhằm hai cánh tay cá»§a Trá»ng Kha đánh xuống, đồng thá»i Hoành Viên lá»›n tiếng nói: 
- Mạnh Trá»ng Kha, đêm nay ngươi không muốn sống sót hay sao? Trá»ng Kha công lá»±c thâm háºu, thấy song chưởng cá»§a đối phưong đánh tá»›i, vá»™i quay mình né tránh đồng thá»i sá» ra Hổ chưởng là võ há»c độc môn cá»§a mình ra. Chỉ trong thoáng chốc, y đã tấn công liá»n chÃn chiêu và xuất ra bảy cước lợi hại. Thế công cá»§a y nhanh nhẹn khôn tả, khiến hai tăng nhân ná» tay chân luống cuống, lùi vá» phia sau hai ba trượng. Nhưng hai tăng nhân kia cÅ©ng không phải tầm thưá»ng, vừa lùi tránh thế công cá»§a Trá»ng Kha xong, lại múa chưởng tiến lên phản công tức thì. Thấy đối phương ngưá»i đông thế mạnh, Trá»ng Kha chống đỡ hÆ¡n là tấn công, trong lòng cÅ©ng lo ngại và nghÄ© thầm: “ Sao ta ngu xuẩn thế? Cứ mất thì giỠở đây đối địch vá»›i hai tăng nhân này thì lỡ cả công việc cá»§a Tứ Trưởng Lão giao phó. Chi bằng ta rút lui đào tẩu để làm tròn nhiệm vụ thì hÆ¡n.†Y liá»n hoành thân đánh ra hai chưởng, rồi tung mình ra phÃa sau đào tẩu. 
Trong khi y Ä‘ang lÆ¡ lá»ng trên không, bá»—ng nghe má»™t tiếng quát lá»›n: 
- Trở lại Ä‘i! Trá»ng Kha cảm thấy má»™t sức mạnh đẩy lùi trở lại, y vừa hạ chân xuống đất, đã thấy bốn lão nhân mặc hoàng y hiện ra, vẻ mặt rất hung ác. Y biết bốn ông già đó thể nào cÅ©ng là anh em há» Doãn, biệt hiệu là Hoa Hạ Tứ Ãc. 
Trước tình thế hiểm nguy, y hÃt má»™t hÆ¡i giÆ¡ chưởng lên đánh mạnh vào bốn ông già má»™t cái. Chưởng lá»±c cá»§a y vừa đánh ra đã thấy má»™t ông già phất tay áo má»™t cái, lá»™ ra bàn tay Ä‘ang cầm má»™t thanh kiếm nhá» sáng quắc, và tiến lên đâm vào ngá»±c Mạnh Trá»ng Kha. 
Ông già đó vừa tấn công vừa nói: 
- Mạnh phân bang chá»§ sao ngu xuẩn như thế! Trá»ng Kha tức giáºn vô cùng, nhưng vẫn nghiêm nét mặt lại và đáp: 
- Mấy ngưá»i muốn gây hấn vá»›i Cái Bang thì má»›i tháºt là ngu xuẩn. Mạnh má»— đây chỉ là bang chá»§ cá»§a má»™t phân bang, dù các ngươi có giết được ta Ä‘i nữa, cÅ©ng không Ãch lợi gì cho các ngươi. Có giá»i, các ngươi Ä‘i kiếm bổn vị bang chá»§ cá»§a ta mà đối phó. 
Ông già ná» cưá»i nhạt và nói tiếp: 
- Doãn lão đạo này có muốn gây hấn vá»›i Cái Bang là bang phái có rất nhiá»u cao thá»§ đâu. Lão chỉ muốn há»i Mạnh phân bang chá»§ má»™t vài tin tức mà thôi. 
Trá»ng Kha nghe nói, rùng mình kinh hãi, đưa mắt nhìn xung quanh, thấy quanh mình có chừng hai mươi ngưá»i bao vây, cả tăng lẫn tục nhân. 
Y liá»n nghÄ© thầm: “Phen này chắc không thể nào tẩu thoát được. Nếu ta phải chịu nhục mà cầu sinh, thì thà chết Ä‘i còn hÆ¡n.†NghÄ© Ä‘oạn, y trợn trừng đôi mắt lên nhìn bốn anh em há» Doãn và nói: 
-Các ngươi tưởng lão ăn mày này là hạng ngưá»i như thế sao? Các ngươi tưởng có thể dùng võ lá»±c để uy hiếp Mạnh má»— phải tiết lá»™ các tin tức cho các ngươi rõ hay sao? Nhưng lão ăn mày đâu phải là kẻ ham sống! Nói xong, y nhằm mÅ©i kiếm cá»§a Doãn lão đại đưa ngá»±c xông tá»›i, nhưng Doãn lão đại đã nhanh tay Ä‘iểm luôn năm yếu huyệt ở ngá»±c y rồi vừa cưá»i vừa nói: 
-Mi muốn chết, nhưng ta không để cho mi chết. 
Trá»ng Kha đã bị Ä‘iểm huyệt, chân tay không cỠđộng được, nhưng vẫn cương quyết không chịu khuất phục, cưá»i nhạt và đáp: 
- Các ngươi cứ việc lá»™t da xé thịt lão ăn mày này Ä‘i. Các ngươi đừng hòng dùng cá»±c hình mà có thể đòi há»i được tin tức đâu. 
Doãn lão đại cưá»i nham hiểm, khẽ ho má»™t tiếng nói: 
- Xưa nay Doãn lão đại này không bao giá» dùng cá»±c hình bắt ai cung xưng cả. Nhưng lão sẽ có phương pháp khiến ngươi thổ lá»™ hết sá»± tháºt. 
Nói xong, y thò tay vào túi, Trá»ng Kha đưa mắt nhìn theo để xem đối phương làm trò gì. Y Ä‘oán chắc đối phương thế nào cÅ©ng dùng thá»§ Ä‘oạn tháºt ác độc để bắt ép mình cung xưng, nên trong lòng hãi sợ vô cùng, mồ hôi lạnh toát ra ướt đẫm. Doãn lão đại lấy ra má»™t trái cây màu Ä‘á», hình quả trám ở gang bàn tay rồi nhìn y và mỉm cưá»i, nói: 
- Thứ trái cây lạ này Ãt được thấy, khắp thiên hạ chỉ Äảo Ngá»c Chung có được ba cây thôi, mà má»—i cây chỉ có má»™t trái. Vá» nó rất cứng, nhưng thịt nó lại rất má»m và thÆ¡m tho vô cùng... 
Nói tá»›i đó, y khẽ ngừng lá»i và ho lên má»™t tiếng, rồi tiếp: 
- Công hiệu cá»§a trái cây lạ lùng vô cùng. Ngưá»i nào đã ăn trái cây này rồi, thì thần trà sẽ bị ngưá»i tặng trái cây cho ăn kiá»m chế, đến ngày chết cÅ©ng không sao sá»a đổi được. Ngưá»i tặng trái cây muốn há»i ngưá»i kia cÅ©ng phải nói ngay. 
Nói xong, y từ từ đưa trái cây tá»›i mồm Trá»ng Kha. Doãn lão Ä‘ai nói váºy, Trá»ng Kha càng sợ hãi thêm, Doãn lão đại giÆ¡ tay lên bóp mồm Mạnh Trá»ng Kha đồng thá»i đẩy trái cây đó vào miệng y. 
Äá»™t nhiên ở phÃa xa có má»™t bóng ngưá»i lẹ như chá»›p phi tá»›i. Má»i ngưá»i chỉ nghe Doãn lão đại kêu “hự†má»™t tiếng, ai nấy Ä‘á»u cả kinh. 
Thì ra, má»™t ông già áo Ä‘en, râu dài đã đưa năm ngón tay Ä‘ang nắm chặt lấy cổ tay cá»§a Doãn lão đại và trái cây lạ lùng kia cÅ©ng đã lá»t sang bàn tay trái cá»§a ông già đó rồi. Sá»± đột biến phi thưá»ng, nhất là thân pháp cá»§a ông già đó nhanh khôn tả, nên tất cả quần tà có mặt tại đó Ä‘á»u hãi sợ đến mắt trợn tròn, mồm há hốc. Còn Hoa Hạ Tam Ãc kia thấy đại huynh cá»§a mình bị địch kiá»m chế như váºy cÅ©ng Ä‘á»u biến sắc, Ä‘ang định ra tay cùng tấn công kẻ địch để cứu ngưá»i, bá»—ng ông già ná» trầm giá»ng nói: 
- Các ngươi không sợ huynh đệ cá»§a các ngươi mất mạng hay sao? Tam Ãc tà kia kinh hãi, đình bá»™ thì thấy mặt cá»§a đại huynh cá»§a chúng mồ hôi toát ra như mưa, hai mắt lá»™ vẻ Ä‘au đớn, không sao chịu đựng được. Ông già ná» vá»›i bá»™ mặt lầm lì, nên không ai biết được ông ta Ä‘ang vui hay buồn, vì váºy Tam Ãc lại càng sợ hãi thêm. Ngưá»i thứ hai cá»§a Tam Ãc bá»—ng lên tiếng nói: 
- Ngài có phải là Quái Thá»§ Thư Sinh Dá»± Vân đó không? Ông già ná» ha hả cưá»i đáp: 
- Nếu lão phu là Dự Vân thì các ngươi đã phơi xác ra đây từ lâu rồi. 
Nói xong, ông già đó buông tay, Doãn lão đại đã ngã ngá»a ra đất liá»n. Tam Ãc biến sắc mặt, đột nhiên cảm thấy sau lưng có luồng hÆ¡i lạnh dồn vào ngưá»i, làm cho khà huyết ngừng chạy. Cả ba Ä‘á»u không cỠđộng được. 
Ông già ná» lại cưá»i nhạt và tiếp: 
- Ba ngươi thá» xem những tên bá»™ hạ đã giúp các ngươi làm ngụy, hiện thá»i ra sao? Tam Ãc tuy không cỠđộng được, nhưng cố vẫn quay lại được và mắt vẫn thấy như thưá»ng. Chúng vá»™i quay lại nhìn thì thấy các tên bá»™ hạ Ä‘á»u đứng đỠnhư tượng gá»—. 
Thì ra những tên đó đã bị địch giết tá»± bao giá». Äồng thá»i chúng lại thấy ông già lạ mặt và Cát Thiên Hào xuất hiện. Nên tên nào tên nấy Ä‘á»u mất hồn mất vÃa. 
-oOo- 
 
Nhắc lại Vân Nhạc trở vá» khách sạn, thì bá»n Hiểu Lam đã dá»n sẵn má»™t nắm cÆ¡m rất ngon, chỉ đợi chàng vá» cùng ăn. Vân Nhạc không nói năng gì cả, ngồi xuống ăn liá»n. Hiểu Lam và má»i ngưá»i tưởng chàng Ä‘ang lo âu cho các ngưá»i Ä‘ang lâm nguy trên đảo Ngá»c Chung, vì váºy không ai dám lên tiếng há»i, chỉ cúi đầu ăn cho no nê. 
Ba ngưá»i ngồi cạnh Vân Nhạc, trừ Thiên Hào ra, Ä‘á»u là những ngưá»i giàu kinh nghiệm giang hồ, kiến thức rá»™ng, nay thấy Vân Nhạc không nói năng gì, Ä‘oán chắc là có duyên cá»› gì rồi. Sau cùng Hiểu Lam không thể chịu được, liên lên tiếng há»i: 
- Lão đệ vừa Ä‘i đâu vá» thế? Có việc gì mà có vẻ lo âu như váºy có thể cho bá»n ta rõ không? Vân Nhạc lắc đầu đáp: 
- Ba vị mau dùng cÆ¡m Ä‘i, nếu cháºm trá»… thì lỡ hết việc lá»›n đấy. 
Nói xong, chàng thở dài má»™t tiếng. Hiểu Lam và Linh Phi đưa mắt nhìn nhau, không dám há»i nữa, cắm đầu ăn. 
CÆ¡m nước xong, má»i ngưá»i thấy Vân Nhạc ngẩn ngưá»i nhìn ra ngoài cá»a sổ, Thiên Hào thấy thái độ cá»§a ba ngưá»i như váºy cÅ©ng kinh ngạc vô cùng, chàng cÅ©ng đứng ngồi không yên. Hiểu Lam thấy chàng như váºy liá»n vừa cưá»i vừa nói: 
- Cát thiếu hiệp, thấy thái độ của chúng tôi, chắc lạ lắm không? Sự thực, chúng tôi gặp một vấn đỠrất nan giải, nên mới không có tâm trà để nói chuyện với thiếu hiệp đó thôi. 
Hiểu Lam quay lại nhìn Vân Nhạc, nói tiếp: 
- Lão đệ nên rõ, lo nghÄ© như váºy rất hại, sao không cho chúng tôi biết câu chuyện, có hÆ¡n không? Vân Nhạc từ từ quay đầu lại, gượng cưá»i má»™t tiếng rồi đáp: biết. 
- Nói ra khiến các vị càng loạn trà thêm, thôi được, để tại hạ nói cho các vị Thế rồi, chàng Ä‘em chuyện gặp Trá»ng Kha và y đã cho hay những tin gì cho ba ngưá»i rõ. Cả ba nghe xong, Ä‘á»u kinh hãi. 
Thiên Hào đột nhiên lớn tiếng nói: 
- Lão tiá»n bối, có phải là ngưá»i mà háºu bối đã được gặp trên Thái Nhạc, há» Dư... 
Vân Nhạc vá»™i xua tay, vừa cưá»i đáp: 
- Thiếu hiệp đã biết rõ thì thôi, khá»i phải nói tiếp làm chi Linh Phi đột nhiên đứng dáºy xen vào: 
- Theo sá»± ước Ä‘oán cá»§a Linh má»— thì Trá»ng Kha không đến đây đâu, bây giá» chắc y Ä‘ang lâm nguy. 
Vân Nhạc ngạc nhiên, ngá»ng đầu lên nhìn Linh Phi và há»i: 
- Tại sao Linh lão sư lại Ä‘oán như váºy? Linh Phi liá»n đáp: 
- Lương Khấu Cư SÄ© đột nhiên sai Hoa Hạ Tứ Ãc đến Giang Bắc này, tất nhiên chúng phải giám thị hành động cá»§a Cái Bang rất nghiêm máºt. Vừa rồi thiếu hiệp nói chuyện vá»›i Trá»ng Kha ở ngoài miếu thổ địa, chắc đã bị Hoa Hạ Tứ Ãc đó biết, nên Linh má»— Ä‘oán chắc, lúc này Trá»ng Kha Ä‘ang bị chúng đánh Ä‘áºp dò há»i cÅ©ng nên. 
Vân Nhạc và Hiểu Lam Ä‘á»u cho là hợp lý nên cả hai cùng lo ngại vô cùng. 
Hiểu Lam cũng lên tiếng: 
- Không biết bây giá» Trá»ng Kha Ä‘ang ở đâu mà Ä‘i tá»›i đó cứu y thoát nạn. Hiểu Lam vừa nói xong, bá»—ng nghe ngoài sân có tiếng chân ngưá»i nhảy xuống rất nhẹ, Vân Nhạc vá»™i tung mình nhảy ra ngoài, lá»›n tiếng quát há»i: 
- Ai thế? Thì ra, má»™t tên ăn mày nhá», trạc độ mưá»i hai mưá»i ba tuổi đầu bù tóc rối, chân Ä‘i trần, thân hình bé nhá», vừa thấy Vân Nhạc nhảy ra đã lên tiếng há»i: 
- Ngài có phải là Tứ Trưởng Lão đấy không? Tên ăn mày nhỠvội quỳ xuống và tiếp: 
-Hiện giá» Mạnh phân bang chá»§ Ä‘ang lâm nguy ở ngoại ô cá»a nam. Phân bang chá»§ đã bị Hoa Hạ Tứ Ãc và tăng nhân cá»§a chùa Äại Pháºt đón bắt. Có lẽ nguy đến tÃnh mạng cÅ©ng nên. Mong tứ Trưởng Lão Ä‘i cứu ngay. 
Lúc ấy Hiểu Lam, Linh Phi và Thiên Hào cÅ©ng ra ngoài sân, nghe tên ăn mày nói như váºy, Linh Phi lên tiếng: 
- Cứu mạng như cứu há»a, chúng ta phải Ä‘i ngay má»›i được. Vân Nhạc bá»—ng quát lá»›n má»™t tiếng: 
- Hãy khoan. 
Chàng lại trầm giá»ng há»i tên ăn mày nhá»: 
- Có phải ngưá»i thừa lệnh Mạnh phân bang chá»§ đến đây cầu cứu đấy không? Tên ăn mày nhá» trợn trừng đôi mắt và đáp: 
- Không phải ạ. 
- Váºy, tại sao ngươi biết ta ở đây? Tên ăn mày nhá» ngáºp ngừng giây lát má»›i đáp: 
-Hồi nãy Tứ Trưởng Lão và Phân bang chá»§ nói chuyện ngoài miếu thổ địa, hạ thuá»™c Ä‘ang nằm ở dưới bàn thá», nên nghe rõ mồn má»™t. Hạ thuá»™c rất ngưỡng má»™ Tứ Trưởng Lão, là ngưá»i tài hoa cao tuyệt. Lúc ấy hạ thuá»™c chỉ muốn ra bái kiến Tứ Trưởng Lão ngay, nhưng hạ thuá»™c sá»±c thấy trong miếu có mấy ngưá»i ẩn núp, mà những ngưá»i đó Ä‘ang lắng nghe Tứ Trưởng Lão nói chuyện vá»›i phân bang chá»§, hạ thuá»™c má»›i không dám hiện thân. Chá» Tứ Trưởng Lão Ä‘i khá»i và mấy tên phỉ đó ẩn núp trong xó kia Ä‘i nốt, hạ thuá»™c má»›i dám Ä‘i ra thấy phân bang chá»§ Ä‘i vá» phÃa cá»a Nam, hạ thuá»™c liá»n theo sau, cho nên hạ thuá»™c đã được mục kÃch Hoành Viên và Hoành Minh cá»§a chùa Äại Pháºt chặn đưá»ng. 
Hạ thuá»™c bá»—ng nhiên phát hiện sau những thân cây và các bụi lau xung quanh Ä‘á»u có những cao thá»§ cá»§a phỉ đảng ẩn núp, nên hạ thuá»™c má»›i vá»™i tá»›i đây thưa cùng Tứ Trưởng Lão hay. 
Tên ăn mày nhá» nói má»™t hÆ¡i, Vân Nhạc liá»n quay lại há»i Hiểu Lam và Linh Phi: 
- Chẳng hay nhị vị có biết cách Lăng Không Äiểm Huyệt không? Hai ngưá»i ngạc nhiên, rồi Hiểu Lam đáp: 
- Có phải lão đệ định Ä‘iểm huyệt tất cả các phỉ đồ cùng má»™t lúc không? Vân Nhạc gáºt đầu, Hiểu Lam lại nói: 
- Cách Lăng Không Äiểm Huyệt, lão cÅ©ng hÆ¡i biết, nhưng sau khi xá» dụng môn pháp này, ná»™i lá»±c cá»§a mình tiêu hao rất nhiá»u, chỉ e sợ mất má»™t chút là bá»n yêu nghiệt chạy thoát má»™t vài tên, há»ng hết công việc cá»§a lão đệ thôi. 
Linh Phi xen vào: 
- Linh má»— còn má»™t túi Kim Táng Môn, những kim đó ném ra rất êm và bị bắn trúng, đối phương cÅ©ng không hay biết tà gì. Những múi đó có kim thuốc độc, ngưá»i nào bị trúng là chân tay bị tê liệt và á khẩu tức thì. Chẳng hay má»— Ä‘em váºt đó ra sá» dụng có được không? Vân Nhạc gáºt đầu đáp: 
- ÄÆ°á»£c lắm! Thôi chúng ta Ä‘i ngay. 
Nói xong, chàng lại bảo tên ăn mày nhá»: 
- Ngươi mau Ä‘i thị sát các nÆ¡i phân trại cá»§a bổn bang, xem nÆ¡i nào đã bị Hoa Hạ Tứ Ãc kiá»m chế, thì mau đến cho ta hay. 
Tên ăn mày nhá» vâng lá»i Ä‘i ngay. Chỉ thoáng cái đã mất dạng, Hiểu Lam thở dài và khen ngợi: 
- Thằng nhá» Ãt tuổi mà khinh công đã cao siêu đến thế, giang hồ đồn đại môn hạ cá»§a Cái Bang Ä‘á»u có võ công cao siêu, quả không ngoa tà nào. 
Vân Nhạc mỉm cưá»i và khẽ nói: 
- Äi! Thế rồi chàng tung mình nhảy lên đầu tưá»ng Ä‘i luôn. Hiểu Lam, Linh Phi và Thiên Hào cÅ©ng tung mình nhảy theo. 
Äêm khuya, gió trở mạnh, bá»n Vân Nhạc bốn ngưá»i chạy đến chá»— Trá»ng Kha bị hãm hại, vừa lúc Trá»ng Kha Ä‘ang đấu trà mạng vá»›i Hoành Minh và Hoành Viên, xung quanh có rất nhiá»u phỉ đồ Ä‘ang canh chừng. 
Vân Nhạc chia Táng Môn Trâm cho Thiên Hào để ném bá»n phỉ đồ. 
Thế rồi Linh Phi vá»›i Thiên Hào, má»—i ngưá»i cần ná»a túi Táng Môn Trâm rón rén đến phÃa sau bá»n phỉ đồ. Lúc ấy Trá»ng Kha bá»—ng tấn công mạnh hai miếng, rồi phi thân lên trên cao định tẩu thoát, ngỠđâu bị Hoa Hạ Tứ Ãc đẩy lui vá» chá»— cÅ©. Doãn lão đại Ä‘ang dá»a nạt Trá»ng Kha, thấy váºy Hiểu Lam rất bá»±c tức, định ra tay tấn công, Vân Nhạc vá»™i ngăn lại và khẽ nói: 
- Hãy khoan, lắng nghe chúng nói gì đã. 
Tiếp theo đó, Vân Nhạc vá»›i Hiểu Lam thấy Äại ác lấy ra má»™t trái cây kỳ lạ, giống như quả trám và nói rõ tÃnh chất cá»§a trái cây đó. Vân Nhạc vá»™i ká» tai Hiểu Lam nói: 
- Tại hạ từ trên cao tấn công xuống. Khi nào thấy tại hạ kiá»m chế Doãn lão đại rồi thì đại hiệp dùng cách Lăng Không Äiểm Huyệt, Ä‘iểm luôn mạch môn huyệt ở phÃa sau lưng tam ác. 
Nói xong, chàng liá»n tá»›i gốc cổ thụ cao chót vót, leo lên trên cành cao nhất. Hiểu Lam thấy Vân Nhạc ở trên cây tung mình hạ xuống, nắm luôn cổ tay cá»§a Doãn lão đại và cứu Trá»ng Kha khá»i phải nuốt trái cây kỳ lạ kia, vá»™i lên tá»›i phÃa sau Tam ác. Tam ác thấy anh mình bị Ä‘iểm huyệt ngã lăn ra đất, Ä‘ang định tiến lên cứu, nhưng bá»—ng cảm thấy ở mạch môn huyệt có má»™t hÆ¡i lạnh xông vào trong ngưá»i, rồi cả ba cÅ©ng bị cứng đơ, chân tay không sao cỠđộng được. Các phỉ đồ khác cÅ©ng bị Linh Phi và Cát Thiên Hào dùng táng môn trâm kiá»m chế hết. 
Vân Nhạc liếc nhìn Tam ác, cưá»i nhạt má»™t tiếng, bá» trái cây ná» vào túi và giải huyệt cho Trá»ng Kha liá»n. Trá»ng Kha đứng dáºy túm ngá»±c Doãn lão đại trả thù. Vân Nhạc vừa cưá»i vừa nói: 
- Mạnh phân bang chá»§ khoan trả thù vá»™i, để ta còn há»i y vài lá»i đã. 
Trá»ng Kha tuân mệnh, đứng sang bên và vứt Doãn lão đại xuống đất. Linh Phi vá»›i Thiên Hào cÅ©ng hiện ra chạy tá»›i, Vân Nhạc liá»n há»i Linh Phi: 
- Những Táng Môn Trâm đó có thể giết nổi bá»ng phỉ đồ kia không? Linh Phi đáp: 
- Không, chúng chỉ mê man má»™t ngày thôi, mai lại tỉnh táo như thưá»ng. Vân Nhạc tức giáºn vô cùng, cưá»i nhạt má»™t tiếng, móc túi lấy ra trái cây hình quả trám và má»™t cái túi da báo, nhìn hai váºt đó giây lát liá»n nghÄ© ra má»™t kế bèn ném luôn cái da đó cho Hiểu Lam, tay cầm trái cây kỳ dị kia, nói: 
- Ta biết há»i như váºy chỉ phà lá»i mà thôi. 
Äoạn chàng đưa trái cây hình quả trám tá»›i trước mặt Ä‘ai ác, cưá»i khì và há»i:  
-Äem trái cây kỳ dị này dùng để đối phó Quái Thá»§ Thư Sinh Dá»± Vân thì thá»±c phà cá»§a trá»i, đáng tiếc quá! Bây giỠđành để lại cho ngươi ăn lấy trái ác này váºy. 
Äại ác hồn xiêu phách lạc, giá»ng run run đáp: 
-Xin các hạ tha thứ cho, đừng bắt tại hạ ăn trái ấy. Xin các hạ cứ há»i, những gì mà Doãn má»— biết thì xin trả lá»i ngay. 
Vân Nhạc cưá»i nhạt má»™t tiếng, quay đầu lại nói vá»›i Hiểu Lam. 
- Tốt lão sư, cầm một trái cho bất cứ tên nào trong tam ác kia ăn, còn những tên khác thì dùng chưởng đánh chết ngay. 
Hiểu Lam cầm lấy trái cây kỳ dị đó đị tá»›i trước mặt tam ác. Lúc này tam ác chỉ cảm thấy ngưá»i lạnh buốt, râu tóc dá»±ng ngược, hãi sợ đến ná»—i mất sắc máu. Chúng chưa kịp thấy rõ thì Hiểu Lam đã giÆ¡ chưởng to như cái quạt nan, lẹ làng vá»— vào mặt má»™t tên. Chỉ nghe kêu “cách†má»™t tiếng hàm dưới cá»§a tên đó xa xuống, mồm há hốc ra, lá»™ cả hai bá»™ răng. Hiểu Lam liá»n nhét luôn dị quả vào mồm y. 
Tên ác ma ấy thấy nước dị quả đó chua chát khôn tả, chảy qua cổ há»ng, trôi xuống bụng. Thấy rồi y mê man tức thì. Hiểu Lam mỉm cưá»i, lấp hàm dưới cá»§a tên đó vào khá»›p như cÅ©. Rồi y quay lại giÆ¡ chưởng lên chặt vào tâm mạch cá»§a hai tên ác ma và Hoành Viên, Hoành Minh. Tâm mạch cá»§a bốn tên phỉ đồ ấy bị chặt đứt, phun máu Ä‘en ra và chúng chết ngay tại chá»—. Lúc ấy Vân Nhạc đã nhét tráic ây kia vào mồm đại ma rồi. Chàng vẫy tay gá»i Trá»ng Kha: 
- Mạnh Phân bang chá»§, truyá»n các ngưá»i kia lại đây. 
Bảy tám ngưá»i cá»§a Cái bang vá»™i chạy tá»›i vái chào và tá»± xưng danh hiệu. Phân đưá»ng chá»§ cá»§a Tổng Bắc là Âu Trấn, liá»n lên tiếng nói trước: 
- Thưa Tứ Trưởng Lão, lúc hạ thuá»™c tá»›i đây, có gặp Trương cô nương cá»§a Trấn Thái tiêu cục nhá» thuá»™c hạ thưa cùng Tứ Trưởng Lão rằng: “Vợ chồng Hạ Hầu cục chá»§ Ä‘ang nhiá»…m bịnh huyết lao và suyá»…n, đồng thá»i môn hạ cá»§a Thiên Nam Môn lại tá»›i tầm thù, mong Tứ Trưởng Lão tá»›i đó cứu viện và chữa bệnh cho.†Vân Nhạc nghe nói, trong lòng phân vân khó xá» vô cùng, vì chẳng nghÄ© tá»›i vợ chồng Hạ Hầu cục chá»§ đối đãi vá»›i mình tá» tế như váºy, đáng lẽ phải chữa cho há» ngay má»›i phải, nhưng lúc này chàng không thể nào Ä‘i được nên trong lòng phân vân hết sức, liá»n nghÄ© ra má»™t kế rồi thở dài nói: 
- Äành phải làm như thế váºy. Chàng quay lại, nói vá»›i Linh Phi. 
-Tại hạ Ä‘á»c hai toa thuốc, Linh lão sư nhá»› thuá»™c lòng há»™ rồi nhá» cả Cát thiếu hiệp cùng Ä‘i để giúp vợ chồng Hạ Hầu. Còn việc Ngá»c Chung đảo, tại hạ vá»›i Tốt lão sư Ä‘i cÅ©ng đủ rồi. 
Linh Phi liá»n tá»›i trước mặt chàng, để nghe chàng Ä‘á»c hai toa thuốc chữa bệnh lao và suyá»…n, phải Ä‘á»c Ä‘i Ä‘á»c lại đôi ba phen, Linh Phi má»›i thuá»™c nằm lòng. Chàng quay lại nói vá»›i Âu Trấn: 
- Phân đưá»ng cùng các anh em phải hết sức bảo vệ Trấn Thái tiêu cục và phải nghe theo lệnh Linh đại hiệp cùng vá»›i Cát thiếu hiệp chỉ huy đối địch vá»›i bá»n gian tà. Thôi, các ngươi Ä‘i Ä‘i. 
Các nhân váºt Cái bang tuân lệnh, vái chào Vân Nhạc Ä‘i liá»n. 
Linh Phi cùng Thiên Hào và Âu Trấn Ä‘i theo sau bá»n ngưá»i đó, thẳng vá» phÃa Tống Băc. 
-oOo- 
 
Mùa thu ở miá»n Bắc Trung Hoa, giá lạnh hÆ¡n ở miá»n Nam nhiá»u, Vân Nhạc và Hiểu Lam Ä‘em theo Hoa Hạ Nhị Ãc, cả hai tên ác ma Ä‘á»u ngá»› nhẩn như ngưá»i không hồn, thẳng tá»›i hải khẩu ở đảo Liên Vân, Vân Nhạc cau mày lai há»i đại ác: 
- Từ nÆ¡i đây tá»›i đảo Ngá»c Chung còn bao xa? Äại ác hai mắt lỠđỠđáp: 
- Nếu ngoài khÆ¡i không có sóng gió, chỉ Ä‘i ba tiếng đồng hồ thuyá»n là tá»›i. Trái lại gặp trá»i mưa bão thì không thể nói trước là phải Ä‘i bao nhiêu lâu. 
Vân Nhạc trầm ngâm giây lát, rồi ra bá» sông kiếm má»™t thuyá»n chá»§ há»i mua má»™t chiếc thuyá»n nhá». Chàng mua được má»™t chiếc thuyá»n khá rá»™ng, liá»n cùng Hiểu Lam dẫn Hoa Hạ Nhị Ãc xuống đò. Chàng và HIểu Lam, má»—i ngưá»i cầm má»™t cái dầm, đẩy thuyá»n rá»i khá»i bá» chèo Ä‘i luôn. 
Bốn ngưá»i Ä‘i được ba tiếng đồng hồ, bá»—ng gió mạnh và sóng lá»›n cùng nổi lên má»™t lúc, khiến chiếc thuyá»n cá»§a bốn ngưá»i tròng trành, nước bắn lên làm quần áo bị ướt đẫm. 
Vân Nhạc vẫn ung dung vừa cưá»i vừa nói: 
- Ngưá»i ta vẫn thưá»ng nói: “Ngưá»i Bắc giá»i cưỡi ngá»±a, ngưá»i Nam giá»i lái thuyá»n†nhưng chúng ta đây đã chắc đâu lái thuyá»n giá»i như ngưá»i ta vẫn thưá»ng nói. 
Hiểu Lam Ä‘ang định lên tiếng, bá»—ng nghe Äại ác la lá»›n: 
- Ngá»c Chung Äảo đã ở trước mắt kia rồi! NÆ¡i có khói bốc lên, chÃnh là Ngá»c Chung Äảo đấy. 
Vân Nhạc và Hiểu Lam đưa mắt nhìn vá» phÃa trước, thấy có má»™t hòn đảo cao như trái núi má»™t nhá», trên đỉnh có khói bốc lên, trong đám khói thỉnh thoảng có những tia lá»a Ä‘á». 
Hiểu Lam kinh hãi la lớn: 
- Nguy tai! NÆ¡i đó là núi lá»a, hiện Ä‘ang phun lá»a đấy. Hồi nhá», lão phiêu lưu hải ngoại đã tá»›i những đảo Nháºt má»™t lần và được mục kÃch thảm cảnh núi lá»a phun, ngưá»i và súc váºt chết không biết bao nhiêu, mặt đấu rung chuyển như bị động đất, có nhiá»u chá»— bị nứt ra thành những khe, nhà cá»a đổ sụp, thảm khốc vô cùng. Nếu Ngá»c Chung Äảo cÅ©ng là Há»a sÆ¡n đảo thì đảo này sẽ có ngày bị mất tÃch bởi núi lá»a phát dáºy. 
Vân Nhạc nghe nói, rùng mình vá»™i há»i: 
- Tốt đại hiệp, nhân lúc núi lá»a chưa phun, chúng ta tá»›i ngay đó để cứu các ngưá»i ra khá»i chốn hiểm nguy. 
Hiểu Lam thở dài và đáp: 
- Việc gì cÅ©ng có số. Trá»i đã định sao, ta không thể cưỡng lại được. 
Bốn ngưá»i cố công chèo, đỠcho chóng tá»›i Ngá»c Chung Äảo, nhưng thuyá»n cá»§a há» càng gần hòn đảo đó bao nhiêu, sóng gió càng lá»›n bấy nhiêu và còn cảm thấy hÆ¡i nóng theo gió thổi tá»›i, đồng thá»i bốn ngưá»i kia lại nghe có tiếng nổ vang như sấm động không ngừng. 
Chiếc thuyá»n chỉ còn cách Ngá»c Chung Äảo chừng năm dặm, ngá»n sóng đánh tá»›i tá»±a như những tảng núi nhá». Äại ác kinh hãi la lá»›n: 
- Nguy tai! Nước bể đã sôi. 
Vân Nhạc và Hiểu Lam cảm thấy nước biển bắn vào ngưá»i mình, nóng không khác gì nước sôi. Cả hai đưa mắt nhìn Ngá»c Chung Äảo, thấy hòn đảo đó như bị nung Ä‘á». Những nhún xuất thạch chảy xuống chân đảo và chảy luôn xuống biển. 
Lúc ấy Vân Nhạc như má»™t con hổ Ä‘iên, hay tay cứ chèo lia lịa, chỉ mong tá»›i đảo Ngá»c Chung ngay. Thấy phÃa trước tình thế hiểm nghèo vô cùng, Hiểu Lam liá»n quát lá»›n: 
- Mau quay thuyá»n lại, nếu tá»›i đó chỉ có chết mà thôi. Sức ngưá»i làm sao chống lại vá»›i sức tá»± nhiên... 
Tiếng nói cá»§a y chưa dứt thì đột nhiên dưới đáy thuyá»n có má»™t vòi nước nóng như nước sôi phun lên. Vòi nước ấy lá»›n bằng cây cổ thụ, như má»™t cái trụ nước váºy, đẩy cho chiếc thuyá»n cá»§a mấy ngưá»i bắn lên không rồi lại rá»›t xuống. Thân thuyá»n vỡ tan tành. Bốn ngưá»i má»—i ngưá»i rá»›t xuống phÃa rồi chìm lỉm xuống dưới nước bể sôi sùng sục, chỉ trong thoáng cái cả bốn ngưá»i Ä‘á»u mất tÃch hết, không biết sống chết ra sao... 
Trong màn đêm, trên góc trá»i có ánh đỠthấp thoáng, lúc ấy Äảo Ngá»c Chung dần dần chìm từng phần má»™t mà chìm lỉm xuống đáy biển. Không bao lâu ngưá»i ta chỉ thấy những làn sóng lá»›n sôi sục và cao chá»c trá»i đánh úp qua ngá»n đảo tá»›i khi gió bằng sóng lặng thì ngưá»i ta không còn trông thấy tung tÃch cá»§a ngá»n đảo ấy nữa.
 
  
 
-o-Hết-o- 
(Xem phần tiếp theo “Tục Thái A Kiếmâ€):00 (75)::0 (17):
		  
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
 
	
		  | 
	
	
		
		
		 | 
	
 
 
	
	
	
		| 
			
			
			Từ khóa được google tìm thấy
		 | 
	 
	
		bau kiem pdf, bo thai a kiem, bo truyen thai a kiem, çàâîä, chon bo thai akiem, çîëîòî, çîîôèëîâ, doc thai a kiem, doc truyen thai a kiem 1, down thai a kiem, download thai a kiem, download thai a kiem pdf, download thái a kiếm, ïåñíÿ, îáðàçåö, ïëàòüÿ, lã mai nương pdf, ôèòíåñ, phim thai a kiem, phim thái a kiếm, tai thai a kiem pdf, tải thái a kiếm, tục thái a kiếm pdf, thai a kiếm chương 1, thai a kiem, thai a kiem dowload, thai a kiem download, thai a kiem ebook, thai a kiem pdf, thai a kiem pff, thai a kiem tron bo, thai a kiem vo danh, thai a kiem.pd f, thai a kiem.pdf, thai akiem, thai-a-kiem, thaiakiêm, thaiakiem.dpf, thaiakiem.pdf, thaiakiemchuong, thaÌi a kiêÌm, thaÌi a kiem, thaj a kjem, thÃi a kiẾm.pdf, thái a kếm pdf, thái a kiếm, thái a kiếm ebook, thái a kiếm pdf, tim tron bo thai a kiem, truyện thái a kiếm, truyen thai a kiem, truyen thái a kiếm, trưyen thai a kiem.pdf, tuc thai a kiem pdf, ÿíäåêñ, ðàáî÷èé, ðàçðåøåíèå   | 
	 
	 
	
		
	
	
	
	
		 
	
	
	
		
	
	
 
 |     |