 |
|

27-11-2008, 07:10 PM
|
 |
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Chương 105
Gà gáy trong ánh rạng đông nhợt nhạt. Buổi sá»›m mai tháng hai nầy hình như còn tiếc giấc khi thức dáºy.
Những ngưá»i gác đêm vướng vÃu trong vạt áo lông cừu, dá»n những hà ng rà o di động tối qua hỠđã đặt ngang các phố. Gió tạt xuống mặt đất là n khói cá»§a các ống lò: mùi bánh mì nóng toả ra các đưá»ng ngõ quanh co. Äoà n cảnh vệ kỵ mã Ä‘i qua, há»i những ngưá»i gác đêm: "Ban đêm có cướp phá gì không?" Há» trả lá»i: "Còn gì nữa, tụi ô lại lúc nhúc quanh đây"
Moskva thức giấc má»™t cách miá»…n cưỡng. Những ngưá»i kéo chuông vừa lao xao trèo lên gác chuông vừa ca cẩm. HỠđợi cái chuông to ở gác chuông nhà thá» Ivan Veliki ngân lên tiếng đầu tiên đã. Những hồi chuông cá»§a tuần chay lững lá», nặng ná» vang Ä‘i trên các đưá»ng phố chìm đắm trong bóng tối. Cá»a các nhà thá» mở cánh kêu ken két. Má»™t thầy già nhấm nước bá»t và o ngón tay, Ä‘i gạt tà n bấc những ngá»n đèn thá» ngà y đêm thắp sáng. Những ngưá»i ăn xin, kẻ tà n táºt, những kẻ hình thù quái dị, Ä‘i tá»›i các nhà thá», ngồi xuống thá»m. Bụng trống rá»—ng, há» nhá» tiếng chá»i nhau. Hướng vá» phÃa khung cá»a để ngá» trông và o khoảng tối âm u lốm đốm chấm sáng ấm áp cá»§a các ngá»n nến, há» là m dấu thánh, cúi rạp ngưá»i xuống là m lá»….
Má»™t gã dở cưá»i, chân không, lon ton chạy: ngưá»i nó sặc mùi hôi thối, lưng để trần, đầu đầy mụn chốc từ mùa hạ. Trên thá»m nhà thá» ai nấy Ä‘á»u kinh hoảng: con ngưá»i cá»§a Chúa nắm trong tay má»™t tảng thịt sống… Váºy là nó lại sắp nói lên những Ä‘iá»u khá»§ng khiếp đây: tin đồn xôn xao khắp Moskva. Nó ngồi chÃnh diện trước cá»a, cái mÅ©i rá»— kẹp giữa hai đầu gối: nó đợi có đông ngưá»i đã.
Bây giá» phố xá đã sáng rõ. Cá»a các nhà mở ra đóng và o chan chát. Những con buôn xuất hiện, thắt lưng nịt chặt quanh ngưá»i. Há» mở cá»a hiệu nhưng thiếu sá»± phấn chấn vui vẻ cá»§a thuở trước. Từng đà n quạ sà i cánh bay dưới những đám mây Ä‘ang bị gió xua dồn.
Trong mùa đông, Sa hoà ng đã cho đà n chim ăn no thịt sống. Quạ không biết từ đâu bay đến mù trá»i, phân cá»§a chúng là m ô uế tất cả các mái tròn. Trên thá»m nhà thá», bá»n ăn mầy dè dặt nói vá»›i nhau: "Sẽ có chiến tranh và đói kém. Số đã định rằng triá»u đại giả mạo sẽ kéo dà i ba năm rưỡi".
Xưa kia, và o giá» nầy, khu buôn bán Kitai-gorod ầm Ä© tiếng kêu la huyên náo, ngưá»i đông như nêm cối. Từ khu Zamoxkvoretsie, xe tải lúa mì đến từng Ä‘oà n; trên đưá»ng Ä‘i Yaroslav là gà vịt, cá»§i Ä‘un; trên đưá»ng Ä‘i Mozaisk, những con buôn ngồi xe tam mã tá»›i. Còn bây giá» thì ngưá»i ta chỉ dỡ hà ng cá»§a má»™t, hai chiếc xe ngá»±a và ngưá»i ta bán thịt ôi. Má»™t ná»a số cá»a hà ng khoá chặt cá»a. Trong các xloboda và phÃa bên kia sông Moskva là cảnh Ä‘iêu tà n. Ngay đến nhà cá»§a lÃnh xtreletz cÅ©ng bị rỡ mái.
Ngưá»i ta bắt đầu xa lánh các Ä‘á»n thá». Nhiá»u ngưá»i xa rá»i tôn giáo; há» nói các cha cố đạo chÃnh thống bị miếng ăn ngon cám dá»—, vá» hùa vá»›i những kẻ đã chém giết và treo ngưá»i trong mùa đông nầy ở Moskva. Ở má»™t nhà thá» ná», cha cố đợi để bắt đầu là m lá»…; rêu vểnh lên, ông ta gá»i ngưá»i kéo chuông: "Kéo chuông to lên, đồ ngu, kéo mạnh nữa lên!". Nhưng tha hồ cho đánh chuông, má»i ngưá»i vẫn Ä‘i thẳng, không chịu là m dấu vá»›i ba ngón tay. Bá»n razkonic nói: "Là m dấu vá»›i ba ngón tay có nghÄ©a là báng bổ. Chẽ ngón tay trá» và ngón tay giữa rồi luồn ngón tay cái và o giữa". Tháºt là tục tÄ©u. Ngưá»i ta đã biết kẻ nà o đã dạy cách là m dấu báng bổ như váºy?
Tuy nhiên các phố đã đông ngưá»i: bá»n tôi tá»› các nhà quý tá»™c đại thần, bá»n vô lại, bá»n du thá»§ du thá»±c ban đêm, bá»n lảng và ng rình mò. Trước quán ăn có má»™t đám đông đứng chá» mở cá»a; ngưá»i ta hÃt không khÃ: có mùi tá»i, mùi chả nạc. Từ phÃa bên kia sông Neglinnaia Ä‘i sang, những Ä‘oà n xe diá»…u qua chở đầy thuốc súng, đạn gang, Ä‘ay và sắt. Trượt trên những vết bánh xe, Ä‘oà n xe xuôi dòng sông Moskva theo con đưá»ng Ä‘i Voronez. Bá»n long kỵ binh, mặc áo lông cừu ngắn má»›i nguyên, đội mÅ© ngoại quốc - để ria mép, như thể há» không phải là ngưá»i Nga váºy, - hò hét khản cổ văng ra những lá»i chá»i rá»§a tục tÄ©u và giÆ¡ roi doạ nạt những ngưá»i đánh xe. Dân chúng nói vá»›i nhau: "Bá»n Äức lại đẩy Sa hoà ng chúng ta và o chiến tranh. Nhà vua đã chè chén phè phỡn, ăn chÆ¡i ở Voronez vá»›i bá»n đà n ông đà n bà Äức tháºt chẳng còn gì là liêm sỉ".
Quán hà ng mở. Chá»§ quán mà má»i ngưá»i Ä‘á»u quen bước ra thá»m. Äám đông sững sá», không má»™t ai cưá»i: há» hiểu đây là má»™t tai hoạ, mặt ngưá»i chá»§ quán nhẵn nhụi, theo lệnh Sa hoà ng ngưá»i ta đã cạo mặt bác ta ngà y hôm qua tại trụ sở há»™i đồng xã. Bác ta mÃm môi, như cố cầm nước mắt; quay mặt vá» phÃa năm nóc nhà thá» tròn và thấp gần đấy, bác là m dấu thánh giá và nói, nét mặt sa sầm: "Xin má»i và o!".
Bên kia đưá»ng phố, trên thá»m nhà thá», gã dở ngưá»i bắt đầu nhảy chân chó, lắc lư miếng thịt ngoạm ở mồm. Má»i ngưá»i ùa lại xem… Tháºt may mắn cho nhà thá» nà o được thằng dở ngưá»i chá»n. Nhưng thá»i buổi nầy, cái đó cÅ©ng nguy hiểm lắm. Ở nhà thá» Xtaro-Pimen, ngưá»i ta đã nuôi má»™t thằng dở ngưá»i như váºy; má»™t hôm nó và o tẩm thất, bước lên giảng đà n lấy ngón tay là m sừng trên đầu rồi quát đám đông táºp há»p ở đó: "Các ngưá»i hãy sùng bái ta, hay là các ngưá»i không nháºn ra ta chăng?". Binh lÃnh tóm cổ thằng dở ngưá»i cùng vá»›i cha cố và thầy già và dẫn cả ba đến Bá»™ Preobrazenskoe, tá»›i dinh vương hầu chấp chÃnh Fedor Yurievich Romodanovski.
Bá»—ng má»i ngưá»i kêu to: "Dẹp ra, dẹp ra!". Vượt cao trên đầu đám đông, những chiếc mÅ© cắm lông Ä‘á», những bá»™ tóc giả, những cái mồm cạo nhẵn rung rinh, lắc lư: bá»n đánh xe. Äám đông dạt vá» phÃa hà ng rà o, trên những đống tuyết. Má»™t chiếc xe trượt tuyết thếp và ng, có mui kÃn, cá»a kÃnh, phóng nước đại chạy qua.
Má»™t cô gái má đỠchót ngồi trong xe, ngưá»i cứng đỠnhư con búp bê gá»—; trên mái tóc chải hất lên, cô đội má»™t chiếc mÅ© nỉ nhá» có dải, dát đầy kim cương; hai cánh tay á»§ kÃn đến táºn khuá»·u trong má»™t cái túi bằng lông hắc Ä‘iểu thá». Má»i ngưá»i Ä‘á»u nháºn ra con ** nầy: ả Anna Monx, nữ hoà ng ở Kukui. Chiếc xe trượt tuyết chạy vá» phÃa dãy các quầy hà ng. Ở đó, bá»n con buôn đã xôn xao, cuống quÃt; chúng chạy đến trước xe trượt tuyết, trong tay ôm đầy nhung, lụa.
Còn bà hoà ng háºu chÃnh thức, Evdokia Fedorovna, thì mùa thu năm nay ngay khi tuyết bắt đầu rÆ¡i, ngưá»i ta đã đưa bà đến nhà tu kÃn Xuzdan trong má»™t chiếc xe trượt tuyết bình thưá»ng để bà khóc hết những ngà y tà n còn lại.
|

27-11-2008, 07:13 PM
|
 |
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Chương 106
- Anh em Æ¡i, hỡi những ngưá»i tốt bụng, hãy cho tôi má»™t cốc… Tôi xin thá» vá»›i anh em là tôi không thể chịu được nữa… Hôm qua, tôi đã bán cây thánh giá ngà y rá»a tá»™i cá»§a tôi để uống.
- Váºy mầy là ai?
- Tôi là ngưá»i vẽ chân dung các thánh ở Palekh. Ở vùng chúng tôi, ngưá»i ta là m nghá» vẽ tranh từ thuở xưa Nhưng ngà y nay thì lụn bại rồi!
- Tên mầy là gì?
- Ondriuska.
Ngưá»i đó, mặt choắc, mắt sáng rá»±c, hầu như không có mÅ©, có áo, mÅ© áo chỉ toà n là những lá»— hổng. Nhưng vá»›i má»™t dáng Ä‘iệu lá»… phép, anh ta đĩnh đạc đến gần bà n má»i ngưá»i dang uống vodka. Khó lòng mà có thể từ chối được má»™t con ngưá»i khốn khổ.
- Thôi được, ngồi xuống đây!
Ngưá»i ta rót cho anh má»™t cốc. Và chuyện trò lại tiếp tục. Má»™t nông dân mắt ti hÃ, cổ ngẳng, có vẻ quá»· quyệt nói:
- Ngưá»i ta đã xá» tá» bá»n xtreletz… Äó là việc cá»§a Sa hoà ng! - Hắn giÆ¡ má»™t ngón tay vẹo lên - Việc nầy không dÃnh dáng gì đến chúng ta… Nhưng…
Má»™t ngưá»i dân ngoại ô, mặc áo đẹp cá»§a lÃnh xtreletz (bây giá» có nhiá»u ngưá»i mặc áo và đội mÅ© cá»§a quân xtreletz; đám vợ goá vừa nức nở khóc vừa bán rẻ quân trang cá»§a chồng), dùng móng tay gõ gõ và o chiếc cốc bằng chì cá»§a y:
- Nhà ngươi nói đúng! Nhưng… ChÃnh là còn có cái chữ "nhưng" ấy!
Gã nông dân quỷ quyệt giơ ngón tay đe hắn:
- Chúng tôi thì chúng tôi ngồi yên chẳng là m gì. ChÃnh ở Moskva các anh má»›i động má»™t tà là đã kéo chuông báo động… Như váºy là ngưá»i ta có lý do để treo cổ bá»n xtreletz lên tưá»ng và doạ nhân dân… nhưng không phải vấn đỠấy đâu, ông bạn dân ngoại ô ạ. Những ngưá»i ngay tháºt như các anh, các anh ngạc nhiên thấy không có hà ng há» tá»›i Moskva nữa. Äừng có chá» mà vô Ãch. Sẽ còn gay go hÆ¡n nhiá»u… Äây nầy, như hôm nay chẳng hạn, tháºt buồn cưá»i nếu không phải là đáng buồn… Tôi Ä‘em đến má»™t thùng cá muối. Tôi muối cá để ăn nhưng cá bị ươn… Tôi đến chợ. Tôi tá»± nhá»§: há» sẽ đánh vỡ mặt mình vì món hà ng thối nầy. Ấy thế mà chưa đầy hai tiếng đồng hồ hỠđã tranh cướp nhau mua hết… Không, ngà y nay Moskva quả là má»™t nÆ¡i nguy vong.
Anh chà ng vẽ chân dung các thánh nấc lên:
- Chà đúng quá!
Gã nông dân nhìn anh ta và nói, giá»ng nghiêm trang:
- Có má»™t sắc lệnh đã ban ra: sẽ hạ xác bá»n xtreletz trên tưá»ng xuống, Ä‘em ra khá»i thà nh phố và o ngà y lẻ giữa mùa chay. Váºy mà có đến khoảng tám nghìn xác. ÄÆ°á»£c rồi. Lấy đâu ra xe? Váºy ra vẫn ngưá»i nông dân phải nai lưng đóng góp chăng? Thế còn các vùng ngoại ô? Phải thiết láºp má»™t chế độ trưng dụng ngá»±a ở các đại xã ngoại ô.
Äôi má nhẽo cá»§a ngưá»i dân ngoại ô run run. Hắn nhìn ngưá»i nông dân vá»›i má»™t vẻ trách móc và lắc đầu:
- Nầy, anh dân cà y… Äáng lẽ mùa đông nhà ngươi nên đến đứng dưới chân tưá»ng thà nh. Gió Ä‘ung đưa những kẻ bị treo cổ, chúng lắc lư… Cái ná»—i sợ đó cùng đã đủ cho bá»n ta lắm rồi
- Äà nh rằng chôn xác há» ngay thì dá»… dà ng hÆ¡n, - gã nông dân nói. - Ngà y chá»§ nháºt trước tuần chay, ngưá»i ta đã đánh tá»›i đây mưá»i tám xe trượt tuyết chở hà ng hoá. Chưa kịp dỡ hà ng thì bá»n lÃnh đã xá»™c đến: "Dỡ hết hà ng xuống!" - "Thế nà o? sao váºy?" - "Không được bà n cãi gì hết?" - Há» rút gươm ra doạ chúng tôi, láºt ngược xe cá»§a chúng tôi. Tôi có Ä‘em đến má»™t thúng nấm hương muối. Bá»n quá»· thá»t ấy đã láºt đổ cả thúng. Chúng thét: "Äi ngay ra cá»a ô Vacvarskie". Mà ở cá»a ô Vacvarskie thì có chừng ba trăm xác xtreletz vứt thà nh đống… "Chất lên xe cá»§a mầy, mau, đồ chó chết?". Chúng tôi đã chở những xác chết ấy đến táºn đêm. Chẳng được ăn, được uống lấy má»™t miếng, không kịp cho ngá»±a ăn… Trở vá» quê, nhìn ngưá»i đồng hương mà xấu hổ.
Má»™t ngưá»i lạ mặt bước tá»›i gần. Hắn đặt mạnh má»™t chai vodka xuống bà n.
- Bá»n ngu ngốc thì ngưá»i ta dùng là m phu gánh nước, - hắn nói và ngang nhiên ngồi xuống, rồi rót rượu cho tất cả má»i ngưá»i. Hắn trân tráo nháy mắt - Chúc các bạn sức khoẻ! - Không chùi ria, hắn nhấm má»™t nhánh tá»i. Mặt hắn sạm nắng gió, hăng hái, râu hắn xoăn, hoa râm.
Gã nông dân có đôi mắt ti hà tháºn trá»ng cầm lấy cái cốc ngưá»i kia đưa cho gã.
- Anh cho nông dân là đồ ngốc phải không? Nầy, không phải đâu, ngưá»i nông dân rất hiểu sá»± Ä‘á»i. (Gã cân nhắc chiếc cốc trong tay rồi uống cạn và háºm há»± vì khoan khoái) Không phải đâu, các bạn ạ… (Gã vá»›i tay lấy má»™t nhánh tá»i). Sáng nay các bạn có trông thấy Ä‘oà n xe Ä‘i vá» Voronez không? Ngưá»i ta lá»™t da ngưá»i nông dân không thương xót. Nông dân phải trả thuế, trả tô, ná»™p thá»±c phẩm cho lãnh chúa, trả tiá»n chăm nom sá»a sang cầu cống. Äi chợ cÅ©ng phải trả tiá»n
Ngưá»i có chòm râu hoa râm há to miệng có hà m răng đẹp và cưá»i ầm lên. Gã nông dân chưng hứng, khụt khịt:
- ÄÆ°á»£c. Nhưng bây giá» ngưá»i ta đòi chúng tôi ná»™p ngá»±a cho các Ä‘oà n xe váºn tải cá»§a Sa hoà ng. Và ngưá»i ta bắt chúng tôi Ä‘em bánh mì khô đến… Không, các bạn ạ. Các bạn thỠđếm những nhà trong là ng còn có ngưá»i ở xem có bao nhiêu. Những ngưá»i khác Ä‘i đâu cả? Hãy tìm xem… Hiện giá», tất cả hoặc hầu hết má»i ngưá»i ở thôn quê, Ä‘á»u sẵn sà ng Ä‘i trốn. Ngưá»i nông dân là má»™t thằng ngốc khi há» no nê. Nhưng cứ cái đà nầy, nếu cứ vÆ¡ vét hết sạch cá»§a há»â€¦ (Gã nắm lấy chòm râu lÆ¡ thÆ¡ cá»§a gã và giả bá»™ chà o). Ngưá»i nông dân sẽ xỠđôi giầy gai má»›i và o và ra Ä‘i, muốn Ä‘i đâu thì Ä‘i!
- Vá» phÃa bắc… Vá» phÃa các hồ… Và o sa mạc? - Ngưá»i vẽ tranh thánh lại gần gã nông dân và nhìn gã trừng trừng vá»›i đôi mắt tối sầm, nóng hổi.
Gã nông dân đẩy anh ta ra: "Im Ä‘i!…" Ngưá»i dân ngoại ô nhìn quanh rồi gần như nằm bò lên bà n, thì thà o:
- Nghe đây, các chú, quả tháºt có nhiá»u ngưá»i sợ và bá» Ä‘i tá»›i mé bên kia hồ Belo, vá» phÃa các hồ Von, Matka, Vich… PhÃa đó bình yên… (Äôi má phÃnh cá»§a hắn rung động). Chỉ có kẻ Ä‘i trốn má»›i sống sót được thôi!
Tròng mắt Ä‘en láy cá»§a ngưá»i vẽ tranh thánh mở rá»™ng, choán cả lòng mắt. Anh ta nhìn những ngưá»i Ä‘ang nót chuyện, hết nhìn ngưá»i nầy lại nhìn ngưá»i kia.
Bác ấy nói đúng đấy… Bá»n chúng tôi ở Palekh, chúng tôi đã vẽ sáu trăm bức tranh thánh cho tuần chay… Tháºt là Ãt á»i so vá»›i những năm khác… Hôm nay không bán lấy được má»™t cái ở Moskva. Dân Palekh rất buồn. Tại sao váºy? Các bức hoạ cá»§a chúng tôi sáng sá»§a; theo tục lệ, chúng tôi có viết tên Chúa Jesus. Tay chúa ban phước là nh vá»›i ba ngón. Và chúng tôi vẽ thánh giá có bốn cánh. Chúng tôi là m tất cả theo đúng quy cách cá»§a nhà thá» chÃnh thống. Các anh hiểu rõ chứ? Những ngưá»i mua các bức thánh hoạ cá»§a chúng tôi, nhưng ngưá»i lái buôn Korzinkin, Diatskov, Vikulin bảo chúng tôi: "Các anh đừng vẽ như thế nầy nữa. Phải tiêu huá»· các má»™c bản ấy Ä‘i, chúng đã bị nguyá»n rá»§a rồi: đã có dấu ấn trên đó!"
- Dấu ấn gì?
Ngưá»i vẽ các bức thánh hoạ nấc lên má»™t tiếng. Ngưá»i dân ngoại ô nằm rạp lên mặt bà n, răng đánh láºp cáºp.
- Ngưá»i ta nói có vết tÃch dấu ấn cá»§a nó, há» bảo thế. Các anh đã thấy vết chân chim trên mặt đất chưa - bốn nét có phải không? Trên các bức thánh hoạ cá»§a các anh cÅ©ng thấy có vết tÃch ấy đấy!" - "Äâu?" - "Thế cái thánh giá bốn cánh kia? Các anh hiểu chưa? Äừng Ä‘em món hà ng nầy đến Moskva nữa. Bây giá» tất cả dân Moskva đã hiểu rõ do đâu mà có mùi hôi thối rồi".
Gã nông dân chá»›p chá»›p mắt. Gã có tin lá»i ngưá»i hoạ sÄ© không" Khó mà nói được… Ngưá»i có chòm râu hoa râm cưá»i nhạt, miệng nhấm nhánh tá»i. Ngưá»i dân đại xã gáºt gù và bá»—ng nhiên, sau khi liếc nhìn nhanh chung quanh, y chá» môi và thì thầm:
- Còn thuốc lá? Sách nà o nói rằng con ngưá»i ta phải nuốt khói? Ai khạc khói ra bằng mồm? Hả? Tất cả các thà nh phố và miá»n Siberi đã bị Ä‘em đấu thầu cho ngưá»i Anh. Karmartenov lấy số tiá»n bốn vạn tám nghìn rúp cho phép nó bán thuốc lá. Và có chiếu chỉ ra lệnh má»i ngưá»i phải hút cái thứ cá» có chất nicotin địa ngục ấy. Ai là m nên chuyện nầy? Rồi chè, rồi cà phê? Rồi khoai tây? Khiếp! Tháºt đáng nguyá»n rá»§a. Khoai tây, đó là váºt dục cá»§a Quá»· vương.
Tất cả các thứ độc địa ấy từ ngoại dương đưa và o, chÃnh bá»n theo Tân giáo và CÆ¡ đốc giáo buôn bán các thứ ấy ở nước chúng ta. Những kẻ uống chè sinh ra buồn nản, những kẻ uống cà -phê thì linh hồn bị trói chặt(1) - Y lại nhổ - Khiếp. Tôi thà chết còn hÆ¡n là chứa những cá»§a dÆ¡ dáy ấy trong cá»a hiệu
- Ông buôn bán gì? - Ngưá»i có bá»™ râu hoa râm há»i.
- Thá»i buổi nầy nói gì đến buôn bán… Chỉ có ngưá»i Äức buôn bán chứ bá»n chúng ta thì chỉ có gà o lên vì đói. Ông không biết Opsey, hoặc em hắn là Konxtantin. Cả hai Ä‘á»u là xtreletz trong trung Ä‘oà n Hundermac. Cá»a hiệu cá»§a tôi ở đấy, nhà tắm công cá»™ng cá»§a hỠở ngay cạnh… Những ngưá»i như há», ngà y nay không còn nữa. Cả hai đã bị tá» hình… Opsey thưá»ng nói: "Chúng ta Ä‘au khổ vì hồi đó, năm 82, ở Ä‘iện Kreml, chúng ta đã không nghe lá»i các cụ thánh lão. Bá»n xtreletz chúng ta, đáng lẽ chúng ta Ä‘oà n kết nhau lại để bảo vệ tÃn ngưỡng cÅ©, thì không má»™t tên ngoại quốc nà o có thể ở lại Moskva được. Äức tin sẽ toả sáng, dân sẽ được no nê và hả lòng… Còn ngà y nay, tháºm chà chúng ta cÅ©ng không biết cứu rồi linh hồn chúng ta bằng cách nà o đây…". Äó là những con ngưá»i công bằng, xác hỠđã Ä‘ung đưa trên tưá»ng thà nh suốt mùa đông. Ngà y nay không còn quân xtreletz nữa, ngưá»i ta có thể tay không cÅ©ng tóm cổ được chúng ta… Há» sẽ cạo nhẵn mõm tất cả chúng ta và sẽ bắt chúng ta uống cà -phê, rồi các anh xem.
- Sau khi đã ăn hết lúa mì, đến mùa xuân má»i ngưá»i sẽ Ä‘i hết, - gã nông dân nói vá»›i má»™t giá»ng quả quyết.
- Anh em Æ¡i! - ngưá»i vẽ các tranh thánh lo âu, đăm đăm nhìn khung cá»a kÃnh nhá» sÅ©ng nước. - Anh em ạ, ở phương bắc có những sa mạc lá»™ng lẫy, má»™t nÆ¡i ẩn cư yên tÄ©nh, má»™t cuá»™c sống đạo đức, tÄ©nh mịch.
Sá»± huyên náo và nhiệt độ tăng lên trong quán, cánh cá»a lót chiếu gai Ä‘áºp mạnh, tiếng không vang.
Má»™t bá»n say rượu cãi lá»™n, má»™t ngưá»i mình trần đến thắt lưng, cổ không Ä‘eo thánh giá rá»a tá»™i, loạng choạng trước quầy và nằn nì xin mua chịu má»™t cốc. Má»™t số khách hà ng túm tóc lôi má»™t ngưá»i ra hà nh lang rồi há» gân cổ quát tháo, đánh Ä‘áºp ngưá»i kia tÆ¡i bá»i và chắc hẳn có lý do.
Má»™t ngưá»i ăn mầy, ngưá»i gần gáºp là m đôi, chống hai nạng dừng lại trước bà n. Nó tá»§m tỉm cưá»i, khuôn mặt đầy nếp nhăn nhân háºu. Ngưá»i có bá»™ râu hoa râm liếc nhìn nó và cau mầy. Ngưá»i còng nói:
- Nầy, con chim ưng cá»§a ta, ngươi từ miá»n nà o đến đây?
- Từ đây không thể nhìn thấy được. Äi Ä‘i. Mầy còn đợi gì nữa?
- Ngươi từ đâu tá»›i? - ngưá»i còng sẽ há»i rất nhanh - Äi Ä‘i anh là m cho ngưá»i ta để ý đấy
Không há»i thêm gì nữa, ngưá»i còng vểnh chòm râu lÆ¡ thÆ¡, khua vang đôi nạng, Ä‘i vá» phÃa cuối phòng. Ngưá»i dân ngoại ô, lo sợ, há»i:
- Ai đấy?
- Má»™t lữ khách trên đưá»ng Ä‘i cá»§a những trẻ mồ côi - ngưá»i có râu nghiêm nghị trả lá»i.
- Hắn nói vá»›i ông tiếng gì váºy?
- Tiếng nói của loà i chim.
- Hình như hắn đã nháºn ra ông đấy, ông bạn ạ
- Há»i Ãt chứ, nhà ngươi sẽ đỡ ngu ngốc Ä‘i… - Y rÅ© những vụn bánh mì lốm đốm trên bá»™ râu và đặt hai bà n tay to tướng lên bà n - Bây giá» hãy nghe đây… Chúng ta từ miá»n sông Äông đến đây có việc mua bán.
Ngưá»i dân ngoại ô vá»™i nhÃch lại gần và chá»›p chá»›p mắt:
- Ông mua gì?
- Thuốc súng đại bác; ta cần má»™t chục thùng. Chì - năm mươi pud (2). Dạ loại tốt để may quân phục mùa đông, sắt móng ngá»±a, Ä‘inh. Ta có tiá»n.
- Dạ tốt, sắt, những thứ nầy tìm được… Chì và thuốc súng thì khó: không thông qua các sở thì không thể kiếm ra được.
- Äó chÃnh là việc phải là m, cố gắng là m sao không phải qua các sở.
- Tôi có má»™t ngưá»i bạn là m thÆ¡ lại, nhưng cần có quà cáp - DÄ© nhiên…
Ngưá»i dân ngoại ô cà i vá»™i áo lông cừu lại, nói hắn sẽ cố thá» xem sao - hắn sẽ dẫn viên thÆ¡ lại lại ngay.
Hắn chạy vội ra ngoà i. Gã nông dân cũng muốn buôn bán. Gã cau trán và đằng hắng:
- Nầy ông bạn, ông có cần lông cừu, hoặc da không? Năm mươi pud chì… Phải chăng các bạn Cô-dắc muốn đánh nhau?
- Äể bắn chim cun cút đấy.
Ngưá»i có râu ngoảnh Ä‘i. Ngưá»i Ä‘i nạng đã trở lại.
Tay cầm chiếc mÅ© đựng những cá»§a bố thà đã nháºn được, nó ngồi xuống cạnh ngưá»i có râu và không nhìn anh ta:
- Chà o Ivan!
- Chà o Opdokim, - ngưá»i có râu trả lá»i không nhìn lại - Äã lâu không gặp nhau, ataman.
- Anh đi ăn xin à ?
- Tôi ốm… Mùa hè nầy tôi nghỉ ngơi trong rừng.
Nhưng cái đó không hợp với tuổi tôi nữa rồi. Chán lắm rồi, đến lúc chết thôi!
- Hãy kiên nhẫn một chút!
- Sao, có tin vui chăng?
Ivan cưá»i khẩy. Qua là n khói hắn nhìn những ngưá»i khách say rượu. Äôi mắt hắn trở nên lạnh lùng. Hắn nhếch mép, nói rất khẽ:
- Chúng ta Ä‘ang phát động cả miá»n sông Äông đứng dáºy.
Opdokim cúi xuống chiếc mÅ© cá»§a mình, như để đếm chá»— tiá»n lẻ:
- Tôi không biết, - nó nói rạch rồi từng chữ, - nghe nói ngưá»i Cô-dắc miá»n sông Äông đã xẹp xuống. Há» sống ở các trang trại và sắm sanh, trở nên già u có.
- Có nhiá»u bá»n má»›i đến, bá»n khố rách áo ôm. Chúng sẽ khởi sá»±, ngưá»i Cô-dắc sẽ tiếp viện… Nếu không thì cÅ©ng đà nh: hoặc phải vượt sang Thổ NhÄ© Kỳ, hoặc phải là m nông nô suốt Ä‘á»i ở Moskva… Thuở đó, chúng ta đã giúp Sa hoà ng trước thà nh Azop. Bây giá» Sa hoà ng đã chiếm cả miá»n Äông. Nhà vua ra lệnh phải Ä‘em ná»™p bá»n má»›i đến. Từ Moskva, ngưá»i ta đã đưa tá»›i lÅ© cha cố đế nhổ báºt đức tin cÅ©. Hết thá»i sông Äông êm Ä‘á»m rồi
- Äối vá»›i má»™t công việc như thế phải có má»™t ngưá»i có đủ sức là m, - Opdokim nói, - để sá»± việc không xoay ngang như vá»›i Xtepan (tức là Xtepan Razin)
- Chúng ta đã có má»™t ngưá»i, ông ta không phải như Xtepan đã mất đầu vì ngu ngốc, mà là má»™t lãnh tụ thá»±c sự… Tất cả những ngưá»i razkonic sẽ theo ông ta.
- Ivan, anh là m tôi suy nghĩ đấy, anh đã cám dỗ tôi Ivan ạ, trong khi tôi đang muốn nghỉ ngơi
- Hãy đến nháºp bá»n vá»›i chúng tôi và o mùa xuân. Chúng tôi cần có những ataman lão thà nh. Chúng ta sẽ tha hồ tung hoà nh, hÆ¡n cả thá»i Xtepan nữa kia!
- Tôi ngá», tôi ngá» lắm… Dòng dõi đó, còn lại được bao nhiêu? Anh và tôi, có thế thôi, thá»±c tình…
Ngưá»i dân ngoại ô trở lại, thở hổn hển, má rung rinh. Theo sau hắn là má»™t viên thÆ¡ lại đầu hói, dáng Ä‘iệu quan trá»ng, mặc áo nẹp kiểu Äức mà u nâu Ä‘Ãnh khuy đồng, chân Ä‘i á»§ng dạ vẹt gót. Trên ngá»±c hắn có má»™t chiếc lông ngá»—ng cà i và o khuyết áp. Vẻ khinh khỉnh, hắn ngồi và o bà n không chà o há»i ai. Nét mặt gian tham, đôi mắt đục như mắt Quá»· vương, lá»— mÅ©i rá»™ng. Ngưá»i dân ngoại ô, đứng sau lưng hắn, nói thầm và o tai hắn:
- Kuzma Egortys, đây là ngưá»i…
Không để ý đến những lá»i nói đó, viên thÆ¡ lại nói vá»›i má»™t giá»ng uể oải:
- Bánh tráng! Bánh tráng với cá nướng!
|

27-11-2008, 07:17 PM
|
 |
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Chương 107
Vương hầu Roman, con trai Boris Buinoxov, hoặc gá»i cho gá»n hÆ¡n, Roman Borisovich, mặc quần áo lót, Ä‘ang ngồi ở cạnh giưá»ng. Ông ta húng hắng ho, gãi ngá»±c và nách. Do má»™t thói quen cÅ©. Ông muốn vò rối bá»™ râu nhưng bá»—ng hạ tay xuống: cằm ông đã bị cạo, sá» và o gai cá tay, tháºt tởm… Ông ngáp - u-ha-ha a- ha-ha - mặt nhìn khuôn cá»a sổ nhá». Trá»i sáng dần, u ám và ảm đạm.
Xưa kia, và o giá» nầy, Roman Borisovich đã xá» xong tay áo lông chồn, ấn chiếc mÅ© lông hải ly xụp xuống táºn lông mà y, và chống chiếc gáºy dà i, ung dung Ä‘i qua các hà nh lang kêo kẹt bước ra ngoà i thá»m. Ông có gần năm mươi đà y tá»›: đứa thì giữ ngá»±a xe trượt tuyết có mui kÃn, đứa thì chạy ra mở cổng. Tất cả Ä‘á»u vui vẻ tráºt mÅ©, cúi rạp ngưá»i chà o ông, và đứa đứng gần hÆ¡n thì hôn chân ông. Chúng nâng tay ông, đỠông lên xe
Bất cứ thá»i tiết nà o, sáng sáng Roman Borisovich Ä‘i đến hoà ng cung để đón chá» giá» phút đức vua (và sau nầy là lệnh bà công chúa - tức là công chúa Sofia) quay nhìn vá» phÃa ông, và ông đã có được cái diá»…m phúc ấy nhiá»u lần.
Má»i thứ đã mất hết? Khi ông thức dáºy, ôi, lạy chúa! Sao lại có thể như thế được? Tháºm chà cứ nghÄ© rằng xưa kia ông sống yên ổn trong danh dá»± cÅ©ng đã thấy lạ lùng… Như ở trên bức vách bằng ván gá»— đáng lẽ để không thì lại treo bức tranh má»™t ả Hà Lan, má»™t con **, váy tốc lên, vẽ ra để đầu độc, cám dá»—. Sa hoà ng đã ra lệnh cho ông phải treo bức tranh đó trong phòng ngá»§ có thể là để chế giá»…u ông, và cÅ©ng có thể là để trừng phạt ông. Phải kiên nhẫn mà chịu đựng ná»—i Ä‘au khổ cá»§a mình
Vương hầu Roman Borisovich, mắt tối sầm, nhìn đống quần áo ông đã vứt tối qua lên ghế: bà tất len ké xá»c ngang như bà tất đà n bà , má»™t chiếc quần chẽn ngắn bó chặt cả đăng trước lẫn đằng sau, má»™t cái áo nẹp mà u lục có gắn lon trông ngỡ là m bằng sắt tây. Má»™t bá»™ tóc giả cánh quạ treo ở Ä‘inh: dùng gáºy Ä‘áºp cÅ©ng không rÅ© hết bụi. Những cái nầy có Ãch gì?
Viên đại thần giáºn dữ thét lên:
- Miska!
Má»™t gã thanh niên lanh lẹn, mặc áo sÆ¡-mi dà i theo kiểu chÃnh thống, nhảy và o qua khuôn cá»a thấp có lót dạ Ä‘á»; hắn cúi gáºp ngưá»i xuống rồi đứng thẳng lên và hất mạnh cả má»› tóc ra đằng sau.
- Miska, đưa cho tao những thứ để rá»a mặt đây.
Gã trẻ tuổi lấy cái cháºu đồng và đổ nước và o.
- Bưng cái cháºu cho ngay ngắn và o… Äổ nước và o tay tao!
Roman Borisovich thổi mạnh và o hai bà n tay nhiá»u hÆ¡n là rá»a mặt, ông kinh tởm không muốn rá»a cằm mình đã cạo nhẵn và ram ráp… Ông ngồi trên giưá»ng mặc quần, miệng cà u nhà u. Miska đưa cho ông má»™t cái đĩa đựng phấn và má»™t miếng giẻ sạch.
- Còn cái gì đó nữa? - Roman Borisovich quát.
- Äể đánh răng ạ.
- Tao không đánh
- Xin tuỳ ý đức ông… Nhưng từ ngà y đức Sa hoà ng nói phải đánh răng, lệnh bà đã ra lệnh cho con sáng nà o cũng phải đệ lên đức ông những thứ cần thiết
- Äợi đó, tao sẽ ném cái đĩa và o mồm mầy… mầy trở thà nh má»™t thằng lắm lá»i lắm rồi đấy.
- Xin tuỳ ý đức ông!
Mặc xong quần áo. Roman Borisovich cỠđộng thá» - cứng quá, bó quá. Ông cảm thấy cháºt chá»™i… Tốt cái ná»—i gì? Nhưng lệnh ra rất nghiêm: tất cả các nhà quý tá»™c phải mặc áo quần kiểu Äức và đội tóc giả dà i để Ä‘i là m việc. Äà nh chịu Ä‘au khổ váºy… Ông tháo bá»™ tóc giả trên Ä‘inh xuống (bá»™ tóc không biết là m bằng tóc cá»§a ngưá»i phụ nữ nà o) và đội và o má»™t cách chán ngán.
Miska muốn sá»a sang lại những món tóc rất quăn, nhưng bị vương hầu đánh và o tay, Roman Borisovich ra ngoà i, ở đó có má»™t lò than hồng Ä‘ang nổ lép bép. Dưới nhà , từ nhà bếp, - Ä‘i xuống bằng má»™t cầu thang dốc, - bốc lên má»™t mùi đăng đắng, khen khét.
- Miska, mùi hôi thối ở đâu ra thế? Lại pha cà - phê hả?
- Äức Sa hoà ng đã ra lệnh cho lệnh bà và các tiểu thư sáng nà o cÅ©ng phải uống cà -phê. Cho nên…
- Biết rồi… Không việc gì mà phải nhăn răng ra cưá»i!
- Xin tuỳ ý đức ông
Miska mở cánh cá»a nhá» lót dạ thông sang phòng khách. Roman Borisovich nghiêm trang là m dấu thánh, đến gần bà n để sách kinh. Trên tấm thảm nhung, má»™t quyển kinh mở rá»™ng, lốm đốm những giá»t sáp. Ông há»›t tà n bấc cây nến nhá», Ä‘eo cặp kÃnh tròn gá»ng sắt và o.
Ông nhấm ngón tay, giở trang và đứng trầm ngâm, mắt nhìn đăm đăm và o góc có ánh lên má» má» những đồ trang sức cá»§a các bức tranh thánh chỉ có má»™t ngá»n lá»a xanh lè leo lét cháy trước chân dung thánh Nikola Thần thông
Kể cÅ©ng đáng phải suy nghÄ© tháºt… Bởi vì nếu tình hình cứ tiếp diá»…n như thế nầy thì tất cả các gia đình vương tôn quý tá»™c sẽ lụn bại, ấy là chưa kể đến ná»—i ô nhục và những lá»i chá»i rá»§a. "Thế đấy, há» Ä‘ang phá hoại giá»›i quý tá»™c! Cứ thứ là m xem. Dưới thá»i Ivan Hung đế ngưá»i ta cÅ©ng đã định phá hoại các gia đình vương tôn… Kết quả thế nà o? Äiên rồ, loạn lạc… Bây giá» cÅ©ng sẽ váºy thôi. Bá»n chúng ta chÃnh là rưá»ng cá»™t cá»§a quốc gia… Phá bá» bá»n chúng ta Ä‘i thì sẽ không còn quốc gia nữa, không còn lý do để sống nữa… Hay là Sa hoà ng muốn cai trị bá»n nông nô chăng? Tháºt ngu dại! Nhà vua còn trẻ không biết lẽ phải và có chút lý trà thì chắc hẳn đã mất hết vì rượu chè ở Kukui?"
Roman Borisovich sá»a lại kÃnh, và bắt đầu ê a Ä‘á»c đúng kiểu. Nhưng ý nghÄ© cá»§a ông lang thang vÆ¡ vẩn ra ngoà i dòng chữ:
"Năm mươi tên đà y tá»› cá»§a ta đã phải ra lÃnh… Ta đã phải đóng năm trăm rúp cho hạm đội Voronez. Tại dinh cÆ¡ cá»§a ta ở Voronez, ngưá»i ta đã hầu như lấy không lúa mì cá»§a ta, ngưá»i ta đã vét sạch tất cả các vá»±a thóc cá»§a ta. Ta đã nháºp kho tÃch trữ lúa ba năm liá»n, ta Ä‘ang chỠđược giá cao (ná»—i bá»±c tức cá»§a ông mãnh liệt đến ná»—i ông cảm thấy đắng cả miệng). Bây giá» ngưá»i ta lại định tịch thu tất cả, tà i sản cá»§a các tu viện cùng tất cả hoa lợi để bá» và o Ngân khố. Äã có lệnh truyá»n chuẩn bị mưá»i thùng thịt muối… Lạy Chúa, tại sao há» lại cần đến thịt muối?".
Ông tiếp tục Ä‘á»c. Bên ngoà i khung cá»a sổ nhá» bằng chì lắp mi-ca, buổi sá»›m mai Ä‘ang ngả mà u xanh. Miska đứng gần ngưỡng cá»a, xì xụp quỳ lạy.
"Trong ngà y lá»… giữa tuần chay, hỠđã là m nhục những gia đình đại quý tá»™c. Ba mươi lăm tên ăn mặc hoá trang đến và o lúc ná»a đêm, tháºm chà còn muá»™n hÆ¡n. Tháºt kinh khá»§ng! Mặt chúng bôi bồ hóng nhem nhuốc. Cả bá»n Ä‘á»u say. Không thể Ä‘oán được ai là Sa hoà ng. Chúng ăn như hùm beo, uống say mèm, nôn má»a, giáºt váy bá»n nữ tì… Chúng be be như dê, gáy như gà trống, kêu như chim váºy".
Roman Borisovich dẫm chân tại chá»—. Ông nhá»› lại ngà y cuối cùng, hỠđã đổ rượu cho ông say mê man như thế nà o, đã lá»™t quần ông rồi đặt ông ngồi và o má»™t cái cháºu đầy trứng để là m cho trứng vỡ… Chẳng có gì đáng buồn cưá»i cả… Vợ ông đã nhìn thấy, cả Miska nữa.
"Ôi lạy Chúa! Tất cả những cái đó có Ãch lợi gì? Ãch lợi gì?".
Roman Borisovich nặng ná» suy nghÄ©: tai hoạ nầy duyên cá»› vì đâu? Có lẽ đó là má»™t sá»± trừng phạt cá»§a trá»i chăng? Ở Moskva, ngưá»i ta thì thà o rằng tên Vua mẹ mìn đã giáng thế. Bá»n CÆ¡ Äốc Giáo, bá»n Tân Giáo là tay sai cá»§a nó; những hà ng hoá ngoại lai Ä‘á»u mang dấu ấn cá»§a Quá»· vương. Ngưá»i ta đồn rằng ngà y táºn thế đã đến. Ông nhìn ngá»n nến, khuôn mặt đỠnhăn nhó.
Roman Borisovich có những mối hoà i nghi: "Không thể tin được… Chúa sẽ không để cho dòng dõi quý tộc Nga bị tiêu diệt… Cần phải đợi chỠvà kiên nhẫn. Ê - hê hê!".
Sau khi đã thà nh tâm cầu kinh, ông ngồi xuống dưới vòm nhà , gần cá»a sổ, trước má»™t chiếc bà n độc có trải thảm. Ông mở má»™t quyển sổ tay lá»›n, trong có ghi những món tiá»n cho vay, những món tiá»n đã thu hồi, những món ông nháºn được cá»§a các là ng bằng tiá»n, hoặc bằng lúa mì, hoặc bằng những thứ hà ng hoá khác. Ông thong thả láºt các trang giấy, đôi môi cạo nhẵn mấp máy.
Xenka, gã thÆ¡ lại thứ nhất cá»§a ông bước và o phòng. Trước kia là má»™t nông nô, y đã được đỠbạt lên chức vụ nầy vì trà thông minh và tÃnh tà n ác cá»§a y đối vá»›i gia nhân. Tháºt đúng là má»™t con chó giữ nhà : y biết cách bắt ngưá»i ta phải trả nợ cho lão chúa đất không sót má»™t xu. Tất nhiên y ăn cắp nhưng có ý thức, biết giữ chừng má»±c và có băm nhá» y ra, y cÅ©ng không thú nháºn. Biết bao lần, Roman Borisovich đã túm bá»™ râu ráºm rạp che kÃn cả đôi má phÃnh cá»§a y và kéo lê y trong phòng, Ä‘áºp đầu y và o tưá»ng: "Mầy đã ăn cắp, thú nháºn Ä‘i; mầy đã ăn cắp!". Xenka, đôi mắt mà u hung không há» chá»›p, nhìn lão lãnh chúa như nhìn đức Chúa trá»i. Khi lão ta thôi không đánh nữa, y kéo vạt áo bằng dạ thô mà u xám, xỉ cái mÅ©i má»m nhÅ©n rồi khóc:
- Thưa đức ông Roman Borisovich, đức ông đánh tôi tớ của đức ông là sai. Cầu chúa tha thứ cho đức ông, con quả là vô tội.
Xenka nghiêng ngưá»i Ä‘i qua cánh cá»a hé mở, là m dấu thánh trước tranh Nikola Thần thông, cúi chà o lãnh chúa rồi quỳ xuống.
- Sao, Xenka, ngươi báo tin là nh gì đó?
- Thưa đức ông Roman Borisovich, nhá» Æ¡n Chúa má»i sá»± Ä‘á»u tốt là nh cả.
Xenka quỳ dưới đất, mắt ngưá»i nhìn lên trần, bắt đầu trình bà y bán báo cáo thuá»™c lòng: số tiá»n y đã nháºn được ngà y hôm qua, ai trả và trả bao nhiêu, số sản phẩm ngưá»i ta đã ná»™p và từ đâu gá»i đến, ai còn nợ. Y đã giải hai con nợ chầy bá»a, hai nông dân Fetka và Kotxka từ là ng Ivankovo vá» và từ tối hôm qua, ngưá»i ta Ä‘ang tra tấn chúng con trong sân để bắt chúng phải trả nợ…
Roman Borisovich há hốc miệng vì ngạc nhiên: có thực chúng không muốn trả không? Ông giở sổ ra tra: năm trước đây, Fetka đã vay của ông sáu mươi rúp, nói là để cất một ngôi nhà gỗ mới, sắm một bộ yên cương, một lưỡi cà y mới và lúa giống. Kotxka đã vay ba mươi bảy rúp và năm mươi kopeik; hình như nó cũng trà trá nói rằng để dùng và o việc nhà .
- Chà ! quân chó má, chà , đồ vô lại. Ngươi đã ra lệnh dùng gáºy đánh chúng rồi đấy chứ?
- Dạ, đã đánh chúng từ tối hôm qua rồi đấy ạ, - Xenka nói - Má»—i đứa có hai ngưá»i đánh. Và đã ra lệnh là phải đánh không tiếc tay. Nhưng thưa đức ông Roman Borisovich, đức ông chẳng phải phiá»n lòng: nếu thằng Fetka và thằng Kotxka không trả nợ, ta đã có biên lai cá»§a chúng, ta sẽ bắt chúng là m nông nô mưá»i năm. Ta Ä‘ang cần nông nô.
Roman Borisovich ném bút lông ngỗng xuống bà n:
- Tao cần tiá»n chứ không cần nông nô. Bá»n nông nô, tao phải nuôi chúng để rồi Sa hoà ng lại bắt chúng Ä‘i lÃnh?
- Nếu đức ông cần tiá»n, xin đức ông hãy là m như Ivan Artemist Brovkin: ông ta đã xây má»™t xưởng dệt vải trong khu Zamoxkvoretoe, bán vải buồm cho nhà nước. Ông ta già u nứt đố đổ vách.
- Tao có nghe nói thế… Nhưng tao cuộc rằng ngươi nói láo.
Äã từ lâu xưởng dệt cá»§a Brovkin là m cho Roman Borisovich mất ăn mất ngá»§. Hà ng ngà y hoặc hầu như hà ng ngà y Xenka nói vá»›i ông vá» chuyện nầy: hiển nhiên là bản thân y cÅ©ng muốn vá»› bẫm trong việc đó.
Lev Kirilovich Nareskin (ngưá»i chú cá»§a Sa hoà ng) hà nh động chắc chắn hÆ¡n: ông giao tiá»n cho ngưá»i Hà Lan Van De VÃch ở xloboda Äức và ngưá»i Hà Lan nầy gá»i tiá»n sang Sở hối Ä‘oái Amsterdam để sinh lợi. Cứ má»™t vạn rúp, Nareskin kiếm được má»—i năm sáu trăm rúp lãi. "Sáu trăm rúp!".
- Cha ông chúng ta sống không phải lo âu, - Roman Borisovich dằn giá»ng nói. - Và quốc gia vững và ng hÆ¡n nhiá»u (ông mặc chiếc áo bông lót lông cừu do Xenka giÆ¡ lên cho ông xá» tay). Chúng ta cùng ngồi há»p vá»›i Sa hoà ng, trầm ngâm suy nghÄ© và đó là tất cả sá»± lo lắng cá»§a chúng ta… Còn ngà y nay thì chúng ta thấy tiếc rẻ khi thức giấc.
Roman Borisovich Ä‘i và o cầu thang: ông Ä‘i xuống rồi Ä‘i lên qua những hà nh lang lạnh lẽo. Trên đưá»ng Ä‘i ông mở má»™t cánh cá»a ẩm sÅ©ng; từ trong đó bốc ra má»™t mùi chua chua, má»™t nÆ¡i nước nóng; ở cuối phòng, qua ánh sáng leo lét cá»§a má»™t thanh đóm Ä‘ang cháy, ngưá»i ta trông thấy thấp thoáng bốn ngưá»i nông dân - Ä‘i chân không, mặc áo sÆ¡-mi - Ä‘ang lấy chân vò lông cừu: "Nầy, nầy, hãy là m việc Ä‘i, hãy là m việc Ä‘i, đừng có quên Chúa", Roman Borisovich nói. Những ngưá»i nông dân không trả lá»i. Roman Borisovich tiếp tục Ä‘i, mở cá»a phòng thêu. Má»™t đám con gái và thiếu nữ - có đến hai chục ngưá»i - bá» bà n và khung thêu đứng dáºy rồi cúi rạp chà o ông. Vương hầu khịt mÅ©i: "Nầy, bá»n con gái, phòng chúng mầy hôi lắm. Là m việc Ä‘i, là m việc Ä‘i đừng có quên Chúa".
Roman Borisovich ghé mắt nhìn qua xưởng thợ may và xưởng thuá»™c da, có những tấm da ngâm trong những vạc lá»›n. Những ngưá»i nông dân, nét mặt lầm lì, Ä‘ang vò da bằng tay… Xenka đã thắp ngá»n nến mỡ bò cá»§a má»™t cái đèn tròn có đục lá»—, Ä‘ang mở khoá những buồng chứa đồ và các chạn cất thá»±c phẩm. Tất cả Ä‘á»u ngăn nắp. Roman Bônxovich Ä‘i xuống cái sân rá»™ng. Äã sáng rõ rồi. Trá»i nhiá»u mây. Ngưá»i ta cho cừu uống nước ở giếng. Những xe chất cá» khô xếp thà nh dãy từ cổng đến kho chứa cá». Äám nông dân ngả mÅ©. "Nầy, bá»n nông dân, xe cá»§a chúng mầy chất nhẹ quá đấy!", Roman Borisovich thét mắng.
Từ tất cả những ngôi nhà gá»— nát và những túp lá»u lụp xụp có lò nhưng không có ống khói, toả ra những là n khói bị gió tạt xuống và lan ra khắp sân. Äâu đâu cÅ©ng thấy những đống tro và phân. Những má»› quần áo rách rưới khô cứng vì lạnh bay phần pháºt trước gió trên những sợi dây căng. Trước chuồng ngá»±a, hai nông dân, mặt quay và o tưá»ng, đầu trần, Ä‘ang dáºm chân tại chá»—, vẻ mặt rầu rÄ©. Trông thấy lão vương hầu bước ra thá»m, hai tên đà y tá»› lá»±c lưỡng vá»™i vã từ trong chuồng ngá»±a chạy ra vá»› lấy những chiếc gáºy vứt vung vãi trên mặt đất và để tá» ra mẫn cán, phang và o Ä‘Ãt, và o đùi hai ngưá»i nông dân.
- Ôi, ối, lạy Chúa, sao váºy? - Fetka và Kotxka rên rỉ.
Từ trên thá»m cao, Roman Borisovich khuyến khÃch bá»n đà y tá»›:
- Tốt, tốt, đánh nữa đi, cho đáng kiếp chúng nó?
Fetka, má»™t nông dân cao ngắng, mặt rá»— và đá», quay lại:
- Thưa đức ông Roman Borisovich, vị ân nhân của chúng con, xin đức ông hãy rủ lòng thương, chúng con không còn gì hết. Con xin thỠvới đức ông là chúng con đã ăn hết bánh mì từ trước ngà y lễ Noen rồi. Nếu đức ông ưng, xin đức ông hãy bắt gia súc của con. Không thể nà o chịu nổi một sự hà nh hạ như thế nầy
Xenka nói với Roman Borisovich:
- Gia súc cá»§a nó nhá», gầy, nó nói dối đấy! Nhưng có thể bắt con gái nó để bù và o ná»a món nợ. Phần còn lại nó sẽ là m trừ.
Roman Borisovich nhăn mặt quay đi:
- Äể ta suy nghÄ© đã. Tối nay sẽ bà n lại.
Vượt lên trên những là n khói, vượt lên trên hà ng cây trụi lá, má»™t tiếng chuông vang lên, khô khan. Má»™t đà n quạ bay trên những mái nhà tròn hoen gỉ. "Ôi, nghiêm trá»ng thay tá»™i lá»—i cá»§a chúng ta", Roman Borisovich lẩm bẩm. Lần cuối cùng, ông đưa mắt nhìn bao quát cÆ¡ nghiệp cá»§a mình và đi và o phòng ăn để uống cà phê.
Bà vương hầu Avdochia và ba con gái ngồi ở cuối bà n, trên những chiếc ghế xếp kiểu Hà Lan. Ở phÃa đó, chiếc khăn gấm đã được gấp lại để khá»i bị bẩn. Bà vương hầu, mặc áo dà i rá»™ng kiểu Nga bằng nhung sẫm nhưng lại đội má»™t chiếc mÅ© ngoại quốc. Các cô con gái mặc áo dà i kiểu Äức có Ä‘uôi quét đất. Natalia - mặc áo mà u hoa đà o, Olga - áo mà u xanh lục ké xá»c, và cô con gái đầu lòng, Antonida - áo mà u "chiá»u tà không thể nà o quên được". Cả ba cô Ä‘á»u búi tóc ngưá»i, rắc bá»™t, kẻ lông mà y, thoa má má»™t vết son tròn, tay Ä‘á».
DÄ© nhiên, xưa kia, cả Avdochia lẫn con gái Ä‘á»u không có quyá»n và o phòng ăn: hỠở phòng riêng, ngồi trước cá»a sổ nhá», báºn công việc kim chỉ. Mùa hạ, há» chÆ¡i Ä‘u trong vưá»n cấm. Má»™t ngà y ná», Sa hoà ng đã tá»›i cùng vá»›i bá»n tùy tùng say rượu. Äứng ở ngưỡng cá»a, nhà vua đưa cặp mắt đáng ghê sợ soi mói nhìn và o phòng ăn: "Các cô con gái cá»§a nhà ngươi đâu? Hãy cho các cô ấy ngồi và o bà n?"
Ngưá»i ta chạy Ä‘i tìm các cô.
Các cô lo sợ kinh hoảng, khóc nức nở. Ngưá»i ta dẫn ba cô ngốc Ä‘ang sợ chết khiếp tá»›i. Sa hoà ng vuốt cằm từng cô má»™t. "Có biết khiêu vÅ© không?". Khiêu vÅ©, chao ôi! Ngay đến trả lá»i, các cô cÅ©ng không trả lá»i nổi: nước mắt già n giữa vì hổ thẹn. "Phải há»c… Và o ngà y lá»… giữa tuần chay các cô phải biết nhảy các Ä‘iệu nhịp ba, polka, đối vũ…". Sa hoà ng nắm lấy áo vương hầu Roman lắc mạnh: "Ta muốn gia đình nhà ngươi phải táºp lấy những cung cách lịch sá»±, nghe chưa?". Ngưá»i ta đặt các cô con gái và o bà n, chuốc rượu các cô. Và điá»u lạ lùng là bá»n con gái vô liêm sỉ ấy lại uống. Và chỉ má»™t lát sau, các cô đã vui cưá»i, như không có việc gì xảy ra cả.
- Thế là phải đưa những cung cách lịch sá»± và o trong nhà . Bà vương hầu vì ngu ngốc nên lúc nà o cÅ©ng ngạc nhiên. Nhưng các cô con gái thì chẳng bao lâu trở nên táo tợn, há»—n xược, nhõng nhẽo. Phải cho các cô cái nầy rồi cái kia. Các cô không muốn thêu thùa nữa. Từ sáng sá»›m, các cô đã ăn báºn chỉnh tá», vui thú uống trà , cà phê.
Roman Borisovich bước và o phòng ăn. Ông liếc nhìn các cô con gái. Các cô chỉ khẽ nghiêng đầu chà o. Bà Avdochia đứng dáºy chà o chồng: "Chà o ông…" Antonida rÃt lên qua kẽ răng: "Ngồi xuống, Mutler"(1)… Roman Borisovich má»›i Ä‘i từ ngoà i trá»i lạnh và o, muốn uống má»™t cốc vodka và ăn má»™t nhánh tá»i… Vodka thì còn có thể được nhưng tá»i thì chắc chắn là há» sẽ không để cho ông ăn.
- Thá»±c tình tôi không muốn uống cà phê hôm nay. Có lẽ tôi bị lạnh ở ngoà i thá»m… Bà nó cho tôi má»™t thứ gì mạnh.
- Fater (2), - Antonida nói, - sáng nà o bố cÅ©ng nhắc: vodka. Biết bao giá» bố má»›i há»c được
- Câm mồm đi, đồ ngựa cái, - Roman Borisovich quát nếu không tao lấy roi…
Các tiểu thư ngoảnh mặt đi một cách ghê tởm. Bà Avdochia đưa cho chồng một ly rượu mạnh và cúi chà o theo kiểu cổ. Bà khẽ nói: "Ăn đi ông, chẳng việc gì mà nhịn…".
Ông cạn cốc và thở mạnh. Ông nhấm má»™t quả dưa chuá»™t muối, nước muối rá»›t cả xuống áo. Trên bà n ăn không có món bắp cải muối vá»›i quả nham lê Ä‘á», cÅ©ng không có món nấm muối băm nhá» vá»›i hà nh. Vừa nhai má»™t miếng bánh chả nhá», chẳng biết là nhồi cái quái gì, ông vừa há»i:
- Miska đâu?
- Nó Ä‘ang há»c số há»c, ông ạ. Thá»±c tình tôi không biết rồi đầu óc nó sẽ ra thế nà o?
Olga, mặt rá»— hoa, vốn cay cú cái món "lịch sá»± nhất" mÃm môi, dằn giá»ng:
- Miska Ä‘i chÆ¡i suốt ngà y vá»›i bá»n nông dân. Hôm qua nó lại chÆ¡i đánh đà n balalaika vá»›i chúng ở chuồng ngá»±a, chúng nó đánh bà i, đét mÅ©i nhau.
- Nó hãy còn bé, - bà Avdochia rá»n rÄ©.
Má»i ngưá»i im lặng má»™t lát, Natalia, cô út, nhà nhảnh và hiếu động, nghiêng đầu vá» phÃa cá»a sổ nhá» (gần đây ngưá»i ta đã thay thế mi-ca bằng những ô kÃnh nhá»).
- Nầy nầy, các cô, có khách đến?
Các cô gái xôn xao, giÆ¡ cao cánh tay lắc lắc để cho bà n tay xuống máu, trắng ra. Äám nữ tì chạy ra, cất dá»n bát đĩa bẩn trên bà n và láºt khăn trải bà n xuống.
Lão quản gia, má»™t đà y tá»› già ngoan đạo, mặt mầy cạo nhẵn nhụi và ăn mặc như để Ä‘i dá»± há»™i hoá trang ngà y lá»… Noen, gõ gáºy xuống sà n và cất cao giá»ng giá»›i thiệu bà lãnh chúa Vonkova. Roman Borisovich miá»…n cưỡng rá»i khá»i bà n ăn để sắm vai con ngưá»i lịch sá»± trước bà khách má»›i đến: vẫy vẫy mÅ©, khuỵu chân lia tròn.
Vương hầu Buinoxov phải là m những trò khỉ nầy trước mặt ai váºy? Cách đây bảy năm, nữ lãnh chúa Vonkova nầy tên là Xanka, xỉ mÅ©i bằng vạt váy rách cá»§a mình. Bà ta xuất thân từ má»™t gia đình nông dân nghèo rá»›t. Bố bà ta, Ivaska Brovkin, là má»™t tên nông nô cùng khổ. Äáng lẽ bà ta còn phải là m lụng vất vả cho đến lúc chết trước má»™t cái lò không có ống khói. Ấy thế mà thấy chưa, viên quản gia phải xướng danh bà ta đấy. Bà ta Ä‘i xe thếp và ng đến đây! Chồng bà ta được Sa hoà ng sá»§ng ái… (Chồng bà ta là cháu con chú con bác cá»§a vương hầu Roman). Ma vương đã giúp bố bà ta: lão ấy Ä‘i buôn, theo ngưá»i ta đồn, hiện nay lão được nháºn tất cả công việc tiếp tế cho quân đội.
Lão quản gia mở cá»a (thấp và hẹp theo kiểu cổ), má»™t chiếc áo mà u hồng và ng sá»™t soạt. Bà lãnh chúa Vonkova, uốn éo đôi vai để trần, bước và o, bá»™ mặt xinh xắn Ä‘iá»m nhiên vác lên, vá»›i là n mi hạ thấp. Nà ng dừng lại giữa phòng. Những chiếc nhẫn lóng lánh trên tay, nà ng cầm lấy tấm váy rá»™ng thêu đầy đăng ten và hoa hồng, đưa vá» phÃa trước bà n chân nhá» nhắn Ä‘i giầy sa-tanh, gót cao hai versok(3) và cúi chà o không gáºp đầu gối chân trước, theo đúng quy tắc cá»§a phép lịch sá»± kiểu Pháp. Nà ng cúi cái đầu rắc đầy bá»™t, có cắm lông đà điểu chà o bên phải, bên trái, khi đã xong xuôi, nà ng ngưá»i cặp mắt xanh, mỉm cưá»i, hé mở hai hà m răng:
- Chà o phu nhân và các tiểu thư!
Các cô Buinoxov đến lượt mình cÅ©ng ngả ngưá»i vá» phÃa sau và hau háu nhìn bà khách. Roman Borisovich, hai tay và hai chân giang ra, cầm mÅ© vẫy vẫy. Ngưá»i ta má»i bà lãnh chúa xÆ¡i má»™t tách cà phê. Ngưá»i ta há»i thăm sức khá»e cá»§a gia đình và quý quyến. Các tiểu thư ngắm nghÃa cái áo cá»§a bà khách và thán phục kiểu tóc cá»§a bà .
- À à chắc hẳn là tóc được dá»±ng trên gá»ng.
- Còn chúng mình thì ngưá»i ta đặt đũa và độn giẻ và o dưới tóc.
Xanka trả lá»i các cô:
- Tìm được má»™t ngưá»i thợ uốn tóc, tháºt là cả má»™t sá»± vất vả. Cả Moskva chỉ có má»™t ngưá»i thôi. Ngà y lá»… giữa tuần chay, các phu nhân phải chỠđợi suốt má»™t tuần má»›i đến lượt, và những bà đến trước đã được sá»a tóc thì ngồi ngá»§ trên ghế. Tôi đã nói vá»›i cha tôi mướn má»™t ngưá»i thợ uốn tóc ở Amsterdam đưa vỠđây.
- Nhá» bà chuyển lá»i chà o thân ái cá»§a tôi đến ngà i Ivan Artemist tôn kÃnh - vương hầu nói. - Xưởng dệt vải cá»§a ngà i hoạt động ra sao? Tôi luôn luôn muốn tá»›i thăm xưởng. Äó là má»™t xà nghiệp má»›i lạ.
- Cha tôi hiện nay ở Voronez. Cả Vaxia lúc nầy cũng ở Voronez, cạnh đức vua.
- Thưa bà Alekxandra Ivanovna, chúng tôi biết, chúng tôi biết.
- Hôm qua, tôi nháºn được má»™t bức thư cá»§a Vaxia. - Xanka luồn hai ngón tay và o áo trong để hở rất thấp (Roman Borisovich chá»›p chá»›p mắt: chỉ má»™t tà nữa thôi là mụ nầy sẽ trần truồng đến nÆ¡i) và rút ra má»™t mảnh giấy nhá» mà u lam. - Có thể nhà tôi sẽ được cá» Ä‘i Paris.
Vương hầu đằng hắng và há»i:
- Ông nhà nói gì? Có nói gì vỠđức vua không?
Xanka rất thong thả mở bức thư, trán cau lại. Má và cổ nà ng á»ng hồng. Nà ng nói rất nhá»:
- Tôi táºp Ä‘á»c chưa được bao lâu. Xin thứ lá»—i cho…
Lấy ngón tay dò theo những hà ng chữ nét Ä‘áºm, vấy má»±c lung tung, đầy chữ viết tắt và viết ngoáy, Xanka bắt đầu Ä‘á»c rà nh rẽ, cháºm rãi từng chữ:
"Chà o Xasenka, nguồn ánh sáng cá»§a anh muôn năm… Hiện tình ở Voronez như sau… Sẽ không ở đây nữa… Anh không muốn là m em phải lo lắng, nhưng anh được nghe nói đức vua định cá» anh cùng vá»›i Andrey Artamonovich Matveev đến La Hay, rồi đến Paris. Anh không biết nên nghÄ© thế nà o: Ä‘i xa quá và anh sợ Nhá» Æ¡n Chúa, tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u mạnh khá»e.
Herr (4) Pite gá»i lá»i chà o em, má»›i đây đức vua có nhắc đến em, trong má»™t bữa ăn tối. Ngà y nà o hoà ng thượng cÅ©ng là m việc. Hoà ng thượng là m việc ở các công xưởng như má»™t ngưá»i thợ bình thưá»ng, tá»± tay rèn Ä‘inh và móc sắt tá»± tay trét thuyá»n. Má»i ngưá»i không có thì giá» cạo râu, hoà ng thượng thúc ép má»i ngưá»i rất dữ, ai nấy mệt nhoà i. Nhưng hạm đội đã hoà n thà nh…"
Roman Borisovich gõ móng tay xuống bà n:
- Hừm… DÄ© nhiên, hạm đội, hừm… Tá»± tay rèn lấy, tá»± tay trét lấy… Như váºy là đức vua không biết dùng sức lá»±c cá»§a mình và o đâu
Äá»c xong, Xanka nhẹ nhà ng lau môi. Nà ng gấp thư lại, bá» và o trong áo.
Äức vua sẽ trở vá» và o tuần lá»… thánh. Tôi sẽ quỳ xuống chân ngưá»i… Tôi muốn Ä‘i Paris.
Antonida, Olga và Natalia vỗ tay: "Chà ! chà , chà !"
Nữ vương hầu Avdochia là m dấu thánh giá: "Lệnh bà là m chúng tôi sợ. Khiếp quá: Ä‘i Paris… Ở đấy má»i thứ hắn là đá»u bẩn thỉu, nhÆ¡ nhá»›p!".
Äôi mắt lam cá»§a Xanka tối sầm lại: nà ng ép mạnh nhẫn và o ngá»±c:
- Ở Moskva, tôi buồn quá! Nếu tôi được bay ra nước ngoà i thì thÃch biết bao… Có má»™t ngưá»i Pháp hiện Ä‘ang ở nhà công chúa Praxkovia Fedorovna. Ông ta dạy các kiểu cách lịch sá»±. Ông ấy cÅ©ng dạy cả tôi nữa. Giá mà các vị được nghe tất cả những chuyện ông ấy kể (nà ng thở dà i nhẹ). Äêm nà o tôi cÅ©ng nằm mÆ¡ thấy mình khiêu vÅ© Ä‘iệu nhịp ba, mặc áo mà u quả dâu. Tôi khiêu vÅ© khéo hÆ¡n tất cả các bà khác, đầu óc tôi quay cuồng, phái đà n ông Ä‘ang khiêu vÅ© bá»—ng tránh ra má»™t bên, vua Louis tiến vá» phÃa tôi và đưa cho tôi má»™t bông hồng… Ở Moskva, bây giá» buồn quá Ä‘i thôi Nhá» Æ¡n Chúa, ngưá»i ta đã hạ thây bá»n xtreletz xuống, là m thế là tốt vì tôi sợ ngưá»i chết má»™t cách khá»§ng khiếp!
Bà lãnh chúa Vonkova đã ra vá». Roman Borisovich ngồi lại ở bà n má»™t lúc; rồi ông ra lệnh cho đóng xe trượt tuyết mui kÃn để đến Bá»™ Äại Äiện là m việc. Bây giá» ai ai cÅ©ng phải phục vụ. Cứ là m như ở Moskva thiếu công chức ấy! Ngưá»i ta bắt buá»™c các nhà quý tá»™c phải cầm bút cạo giấy. Còn Sa hoà ng thì ngưá»i lem luốc hắc Ãn, nồng nặng mùi thuốc lá, Ä‘i múa rìu và uống rượu mạnh cùng vá»›i bá»n nông dân:
"Ôi tình hình xấu lắm, ôi chẳng có gì đáng vui cả!" vương hầu Roman-Borisovich rá»n rÄ© bước lên xe trượt tuyết.
Chú thÃch:
(1) Tiếng Äức: mẹ.
(2) Tiếng Äức: bố.
(3) Một versok bằng 4,4 cm.
(4) Tiếng Äức: ông, ngà i.
|

27-11-2008, 07:19 PM
|
 |
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Chương 108
Gần cổng Xpaskie, trong má»™t cái hà o sâu, đây đó có những chiếc cá»c đã mục nhô lên khá»i mặt tuyết, Roman Borisovich trông thấy khoảng hai mươi chiếc xe có chiếu bằng vá» gai phá»§ kÃn. Những con ngá»±a gầy gò nhá» bé, buồn bã rÅ© đầu xuống. Bên bá» hà o, má»™t nông dân cầm cuốc chim uể oải đà o xác chết đã cứng đơ cá»§a má»™t tên xtreletz ra khá»i băng. Trá»i xám xịt. Tuyết cÅ©ng xám xịt. Ở Hồng trưá»ng, những ngưá»i ăn mặc nghèo nà n, đầu cúi gằm, Ä‘ang bước Ä‘i trong những vết xe đầy phân ngá»±a. Äồng hồ trên đỉnh tháp kêu rè rè, rá»n rÄ© (xưa kia, tiếng chuông trong trẻo, giòn giã) Roman Borisovich cảm thấy rất buồn.
Chiếc xe trượt tuyết vượt qua má»™t cái cầu cÅ© và đi và o cổng Xpaskie. Bên trong Ä‘iện. Krenlin, má»i ngưá»i Ä‘i lại, đội mÅ© không và nh, như ở chợ. Có những chiếc xe trượt tuyết xoà ng xÄ©nh đỗ ở trước bức tưá»ng buá»™c ngá»±a bị ngá»±a gáºm nham nhở… Lòng Roman Borisovich sẽ lại. NÆ¡i đây đã trở nên trống trải, không còn thấy những cặp mắt trong sáng long lanh ở phÃa xa, sau cánh cá»a sổ nhá» cá»§a Sa hoà ng, như những chiếc đèn dong đêm thắp lên để ca ngợi vinh quang cá»§a thà nh La Mã thứ ba! Buồn não thay?
Roman Borisovich dừng lại trước thá»m cá»§a Bá»™. Chẳng có ai đỡ ông ra khá»i xe. Ông tá»± xuống xe má»™t mình. Ông vừa thở vừa leo lên cầu thang phÃa ngoà i, có mái che. Báºc cầu thang bê bết những tuyết bị dẫm be bét những bãi Ä‘á»m. Từ phÃa trên có những ngưá»i mặc áo bông ngắn xuống cầu thang vừa Ä‘i vừa chạy, gần như xô đẩy cả vị vương hầu. Tên cuối cùng có bá»™ râu hoa râm, con mắt táo tợn soi mói nhìn ông má»™t cách há»—n xược… Roman Borisovich dừng lại ở lưng chừng cầu thang và phẫn ná»™, gõ gáºy xuống báºc thang:
- BỠmũ, bỠmũ ra, thằng kia!
Tháºt hoà i hÆ¡i! Tráºt tá»± đã được thiết láºp trong Ä‘iện Kreml là như thế đó.
Trong những căn buồng thấp lè tè cá»§a Bá»™, sặc sụa mùi thối, mùi khói lò, sà n nhà không được quét dá»n.
Ngồi sát cánh nhau ở những chiếc bà n dà i, đám thÆ¡ lại nghà ngoáy bút trên giấy. Má»™t gã trong bá»n ngồi thẳng dáºy, gãi cái đầu bù xù, má»™t gà khác gãi nách.
Ngồi ở những bà n nhá», bá»n ký lục - thầy cò khôn ngoan, ngưá»i nồng nặc mùi chả nạc, cách xa hà ng dặm vẫn ngá»i thấy, Ä‘ang lần giở những cuốn vở: ngón tay há» lần trên những lá đơn. Má»™t ánh sáng nhợt nhạt, khó khăn lắm má»›i lá»t qua được những cá»a sổ nhá» bẩn thỉu. Má»™t tên ký lục chá»§ sá»± mÅ©i rá»—, deo kÃnh, Ä‘i lại trước các bà n.
Roman Borisovich đĩnh đạc Ä‘i qua các phòng, từ bà n giấy nầy đến bà n giấy khác. Ở Bá»™ Äại Äiện không thiếu việc là m và công việc rất rối rắm: đây là nÆ¡i quản lý Ngân khố cá»§a Sa hoà ng, các cá»a hiệu, bát đĩa bằng và ng, bạc; đây là nÆ¡i thu thuế thương chÃnh và thuế đánh và o bá»n Cô-dắc và bá»n xtreletz, tiá»n thu nháºp cá»§a các trạm xe, và các khoản thuế đánh và o các là ng và các đô thị thuá»™c hoà ng gia. Chỉ có tên ký lục và bá»n thÆ¡ lại già cá»§a Bá»™ má»›i lần ra nổi. Äám đại thần má»›i được chỉ định ngồi hà ng ngà y ròng trong má»™t cãn phòng nhá», nóng sá»±c, vướng vÃu trong bá»™ quần áo kiểu Äức quá cháºt; qua những cá»a kÃnh mở đục há» nhìn hoà ng cung ngà y nay vắng vẻ, nÆ¡i xưa kia chỉ mặc áo lông hắc Ä‘iêu thá», Ä‘i Ä‘i lại lại trên thá»m phòng ngá»§, trên đầu cầu thang dà nh cho các đại thần, tay phe phẩy mùi-soa lụa và bà n bạc những công việc quan trá»ng.
Những sá»± kiện ghê gá»›m đã xảy ra nÆ¡i đây. Như chá»— thá»m cÅ© kia, ngà y nay không cho ai và o nữa, theo truyá»n thuyết thì Sa hoà ng Ivan Hung đế đã từ đó ra Ä‘i vá»›i bá»n Opritsnic(1), rá»i Ä‘iện Kreml đến xloboda Alekxandrokaia để trút lôi đình và bạo tà n và o những gia đình đại quý tá»™c đại thần. Nhà vua đã chặt đầu, thiêu sống các đại thần trên các lưới sắt và đóng cá»c và o ngưá»i há». Nhà vua đã tịch thu cÆ¡ nghiệp cá»§a há».
Nhưng Chúa đã không cho phép tiêu diệt hoà n toà n những ngưá»i quý tá»™c. Các gia đình đại quý tá»™c đã phục hưng.
Tên Griska Otrepiev đáng nguyá»n rá»§a, má»™t tên khác phá hoại dòng quý tá»™c Nga vinh quang, đã trốn khá»i toà cung đình nhá» bằng gá»— ở phÃa kia có nóc hình cá»§ hà nh, bên trên cắm những hình gà trống bằng đồng. Äất Moskva đã trở thà nh má»™t bãi sa mạc đầy rãy đổ nát, đưá»ng sá ngáºp xương ngưá»i. Nhưng Chúa đã không cho phép. Các gia đình đại quý tá»™c đã phục hưng.
Ngà y nay má»™t cÆ¡n giông bão má»›i đã đổ xuống để trừng phạt chúng ta vì tá»™i lá»—i cá»§a chúng ta… "Hừ, hừ, hừ", các đại thần ngồi trước những cá»a sổ nhá» trong căn phòng nóng sá»±c, rá»n rÄ© má»™t cách ảo não. Như váºy là ngưá»i ta muốn trị há» bằng cách nầy hay cách khác. Ngưá»i ta đã cạo râu tất cả má»i ngưá»i, ra lệnh cho má»i ngưá»i phải là m việc cho nhà vua; con cái hỠđã phải tòng quân hoặc bị phái Ä‘i những nÆ¡i xa lá. "Ê, ê, ê, lần nầy chúng cÅ©ng không cho phép hoà nh hà nh đâu!".
Bước và o phòng, Roman Borisovich nháºn thấy ngay rằng trên kia lại gá»i má»™t "món quà " nữa xuống. Lão vương hầu già Maxtyn Lykov rung rung đôi má phị.
Nhà quý tá»™c Ivan Endogurov, đại biểu Viện Duma(2) và viên dapife Lavrenti Xvinin Ä‘ang ngáºp ngừng Ä‘á»c má»™t tá» giấy. Thỉnh thoảng há» lại ngẩng đầu lên và chỉ nói: "à , à !".
- Vương hầu Roman, má»i vương hầu ngồi xuống mà nghe, - vương hầu Maxtyn nói, giá»ng gần như khóc.
- Sắp xảy ra cÆ¡ sá»± gì đây? Bây giá» ai cÅ©ng có thể chá»i bá»›i và nhục mạ chúng ta được. Chúng ta chỉ có má»™t cách để trị bá»n vô lại nhưng ngưá»i ta đã tước mất cá»§a chúng ta rồi.
Endogurov và Xvinin tiếp tục dò Ä‘á»c từng vần má»™t chiếu chỉ cá»§a Sa hoà ng. Trong chiếu chỉ nói như sau: các vương hầu và các đại thần, các nhà quý tá»™c đại biểu Viện Duma và các nhà quý tá»™c Moskva đã quấy rầy đức Sa hoà ng và Äại công tước, v.v… vá»›i đơn từ cá»§a há» khiếu nại là hỠđã bị nhục mạ. Ngà y ấy ngà y ná», ngưá»i ta đã đệ trình lên Äức Sa hoà ng má»™t lá đơn cá»§a vương hầu Maxtyn Grigorievich Lykov trình bà y rằng ông ta đã bị trung uý Alioska Brokin thuá»™c trung Ä‘oà n Preobrazenski chá»i bá»›i và nhục mạ trên thá»m trước buồng ngá»§ cá»§a Sa hoà ng… Khi bước lên báºc thá»m, hắn đã hét và o mặt vương hầu Maxtyn: "Vì cá»› gì mà nhà ngươi lại nhìn ta vá»›i bá»™ mặt hung tợn như váºy, ngà y nay ta không còn là nông nô cá»§a nhà ngươi nữa, xưa kia nhà ngươi là má»™t ông hoà ng, ngà y nay nhà ngươi chỉ còn là má»™t hư ảnh".
- Thằng mất dạy, thằng con nhà dân đen, thằng khố rách áo ôm ấy - vương hầu Maxtyn lắc lư đôi má - lúc đó tôi công phẫn quá nên không nhớ hết, nhưng nó đã hét và o mặt tôi những câu còn tệ hơn thế.
- Sao, lúc đó nó còn hét và o mặt vương hầu những gì nữa? - Roman Borisovich há»i.
- Gì nữa nhỉ, còn gì nữa nhỉ… Nhiá»u ngưá»i đã nghe thấy, nó hét và o mặt tôi: "Maxtyn, con khỉ già , trụi lông, ghẻ lở…".
- Ãi chà , ái chà , ái chà , ức tháºt, - Roman Borisovich lắc đầu nói. - Nhưng nầy, thằng Alioska đó có phải là con lão Ivan Artemist không?
- Có ma quỷ biết nó là con cái nhà ai?
Endogurov và Xvinin tiếp tục Ä‘á»c:
"Äể ngưá»i ta thôi khá»i quấy rầy hoà ng thượng trong thá»i kỳ quốc gia có nhiá»u khó khăn nầy, Äức Sa hoà ng và Äại công tước v.v… đã ra lệnh cho vương hầu Maxtyn, ngưá»i đã viết đơn thỉnh cầu phải ná»™p số tiá»n là mưá»i rúp, sẽ dùng để phân phát cho ngưá»i nghèo, và từ nay cấm hắn không được đệ đơn khiếu nại vá» chuyện nhục mạ nhau".
Há» thở khụt khịt sau khi Ä‘á»c xong. Vương hầu Maxtyn lại nổi cÆ¡n bá»±c tức:
- Má»™t hư ảnh? Hãy sá» và o tôi xem, các ngươi sẽ thấy tôi có phải là má»™t hư ảnh không? Dòng dõi nhà tôi nguồn gốc bắt đầu từ vương hầu Lysko! Thế ká»· thứ XIII vương hầu Lysko vá»›i ba nghìn tay giáo đã ra khá»i cõi Hungary. Và từ Lysko đã sinh ra dòng há» Lykov, các vương hầu Briukhaty, Taratakhin, Xuponev và từ ngưá»i con út đã sinh ra dòng há» Buinoxov
- Ông nói báºy! Nầy vương hầu Maxty, lần nầy, thá»±c quả là ông đã vẽ cho chúng tôi má»™t hư ảnh, - Roman Borisovich quay phắt lại, lông mà y cau có, cặp mắt quắt lên (chà ? trông vương hầu Roman tháºt đáng sợ nếu như đôi má ông không nhẵn nhụi trÆ¡ trẽn, cái mồm không méo xệch và cÅ©ng không nhẵn nhụi trÆ¡ trẽn), - Từ xưa đến nay bao giá» dòng há» Buinoxov cÅ©ng đứng trên dòng há» Lykov. Dòng dõi nhà tôi bắt nguồn từ các vương hầu Secnigov. Còn dòng há» Lykov nhà ông, chÃnh các ông đã tá»± ghi tên mình và o danh sách quý tá»™c dưới thá»i Ivan Hung đế… Chỉ có ma quá»· má»›i nhìn thấy vương hầu Lysko ra khá»i cõi Hungary
Vương hầu Maxtyn trợn tròn mắt, quẩng mắt xệ thà nh túi rung rung, bộ mặt có môi trên dà y rung động như muốn khóc:
- Dòng há» Buinoxov! Chẳng phải tên kẻ cướp đã phân phát tà i sản cho các ngưá»i ở trại Tusino đó sao?
Hai vị vương hầu cùng đứng báºt dây và trừng trừng nhìn nhau má»™t cách khinh bỉ từ đầu đến chân. Nếu không có Endogurov và Xvinin can thì có lẽ đã xảy ra chuyện ầm Ä© to tiếng. Há» giải thÃch là m cho hai vương hầu phải hổ thẹn và nguôi giáºn. Hai đấu thá»§ lau mồ hôi trên trán, trên cổ và ngồi xuống hai ghế khác nhau.
Äể cho má»i ngưá»i tạm quên không khà buồn tẻ, nhà quý tá»™c đại biểu Viện Duma Endogurov kể lại đầu đỠcác câu chuyện cá»§a các vị đại thần ở Viện Duma quốc gia. Bá»n ngưá»i đáng thương nầy dang hai tay phà n nà n: Äức Hoà ng đế cùng vá»›i các cố vấn cá»§a Ngưá»i ở Voronez chỉ biết có má»™t việc: hạch tiá»n và tiá»n. Ngưá»i đã khéo chá»n bá»n cố vấn, rồi cả bá»n ngưá»i xuất thân bần tiện, rồi bá»n thợ má»™c thợ rèn, thuá»· thá»§, tất cả toà n bá»™ tụi ăn cắp nhãi ranh mà kẻ Ä‘ao phá»§ chưa kịp xẻo mÅ©i. Sa hoà ng nghe lá»i bá»n kẻ cướp đó. Viện Duma thá»±c sá»± cá»§a Sa Hoà ng là ở Voronez kia. ÄÆ¡n khiếu nại cá»§a bá»n thợ thá»§ công và bá»n con buôn từ các thà nh phố tuôn vá» tá»›i tấp; bá»n chúng đã tìm thấy má»™t ngưá»i chá»§ hợp sở thÃch… Thế mà ngưá»i ta lại đòi đánh thắng vua Thổ NhÄ© Kỳ vá»›i cái lÅ© ngưá»i ô hợp đó. Má»™t nhân viên trong phái Ä‘oà n cá»§a sứ thần Porkovi Voznixyn đã biên thư từ Kaclovitx vá» Moskva: ngưá»i Thổ coi khinh hạm đội Voronez; theo há», hạm đội nầy sẽ không vượt khá»i được cá»a sông Äông, mà sẽ mắc cạn và o các bãi cát.
- Lạy Chúa? Chúng ta không thể ngồi yên được sao? Gây sá»± vá»›i ngưá»i Thổ NhÄ© Kỳ để là m gì? - Lavrenti Xvinin vốn tÃnh ôn hoà nói. Ba ngưá»i con cá»§a ông ta đã bị xung và o các trung Ä‘oà n, và ngưá»i con thứ tư là m thuá»· thá»§, ông lão rất buồn phiá»n.
- Ngồi yên à ? Sao lại thế? - Roman Borisovich nói giáºn dữ nhìn lão Xvinin trừng trừng. - Trước hết, Lavrenti, nhà ngươi xuất thân từ má»™t gia đình tầm thưá»ng, đáng lẽ nhà ngươi không nên nói leo. Thế là má»™t! - Roman Borisovich vá»— đánh đét má»™t cái và o đùi - Váºy theo nhà ngươi, chúng ta nên ngồi yên trước mặt bá»n Thổ NhÄ© Kỳ, trước mặt bá»n Tarta sao? Nếu váºy thì tại sao chúng ta đã hai lần cá» vương hầu Vaxili Golixyn đến Krym?
Vương hầu Maxtyn, mắt nhìn vá» phÃa lò sưởi, nói xen và o:
- Không phải ai cÅ©ng có dinh cÆ¡ ở phÃa nam Voronez và Ryazan.
Roman Borisovich nhìn vá» phÃa Maxtyn khụt khịt mÅ©i, nhưng là m ngÆ¡ không thèm đáp lại câu nói chống dối ấy.
- Ở Amsterdam, ngưá»i ta trả tiá»n má»—i cân lúa mì Ba Lan má»™t florin(3) và ở nước Pháp còn cao hÆ¡n nữa. Ở Ba Lan, bá»n quý tá»™c già u sụ. Nhà ngươi hãy nói chuyện vá»›i Ivan Artemist Brovkin, ông ta sẽ cho biết tiá»n bạc hiện nay ở đâu… Còn ta đây, năm ngoái ta đã phải khó khăn lắm má»›i bán nổi lúa mì cá»§a ta cho các hãng cất rượu mạnh, má»—i pud được có ba kopeik rưỡi. Như thế chẳng bá»±c bình lắm sao? Äây là sông Vorona, kia là sông Äông. Và ta có khả năng xuất cảng lúa mì cá»§a ta bằng đưá»ng biển… Nếu Chúa Ä‘oái thương giúp chúng thắng vua Thổ thì tháºt là má»™t việc lá»›n… Thế mà nhà ngươi lại khuyên chúng ta nên ngồi yên! Chúng ta cần phải có hải cảng dù chỉ má»™t hải cảng thôi, chẳng hạn như Kesk… Vả lại chúng ta đây, chúng ta hiện nay là La Mã thứ ba, chúng ta có nhiệm vụ bảo vệ Má»™ Thánh. Hay là chúng ta đã mất hết lương tâm rồi chăng?
- Chúng ta không thể thắng nổi vua Thổ, không. Chúng ta diá»…u võ dương oai là sai lầm, - vương hầu Maxtyn nói, như trút được gánh nặng. - Và nếu chúng ta có được đầy đủ lúa mì thì nên cảm tạ Chúa. Chúng ta sẽ không chết đói. Nhưng muốn váºy thì không nên móc thêm những cái Ä‘uôi dà i lê thê và o gấu áo con gái chúng ta, và nháºp và o nhà những cung cách đà ng Ä‘iếm.
Roman Borisovich ngồi im lặng má»™t lát, mắt đăm đăm nhìn qua khe hở giữa hai đầu gối xuống má»™t mắt gá»— trên mảnh ván lát sà n nhà . Rồi ông há»i:
- Äồng ý. Váºy ai là ngưá»i móc những cái Ä‘uôi dà i lê thê và o gấu áo con gái mình?
DÄ© nhiên những kẻ ngu dại vác tiá»n Ä‘i mua cà -phê tại xloboda Äức, vá»›i giá má»™t livre(4) là năm mươi và bảy mươi lăm kopeik, những kẻ đó, ngưá»i nông dân sẽ không nuôi hỠđâu, - vương hầu Maxtyn, liếc mắt vá» phÃa lò sưởi, lắc lư cái cằm nhẽo, rõ rà ng. là đang tìm cách gây ra má»™t cuá»™c cãi lá»™n nữa
Có ngưá»i đẩy mạnh cá»a. Từ bên ngoà i giá rét, má»™t sÄ© quan, mặt tròn, má Ä‘á», mÅ©i hếch, nhảy và o không khà ngá»™t ngạt trong phòng. Bá»™ tóc giả cá»§a y rối bù và chiếc mÅ© ba cạnh nhá» cá»§a y xụp xuống táºn tai. Äôi á»§ng nặng và chiếc áo nẹp mà u lục, viá»n đỠở cổ tay, vấy đầy tuyết. Hiển nhiên là y đã cho ngá»±a phóng nước đại trong thà nh phố Moskva.
Trông thấy viên sÄ© quan, vương hầu Maxtyn từ từ há hốc mồm: chÃnh đây là kẻ đã là m nhục ông. Aleksey Brovkin, trung uý trong trung Ä‘oà n Preobrazenski, má»™t trong số những sá»§ng thần cá»§a Sa hoà ng
- Nầy các vị đại thần, hãy đình công việc lại. - Alioska trong lúc vá»™i vã, để cá»a mở toang. - Franx Yakolevich Ä‘ang hấp hối.
Y lắc bá»™ tóc giả, đôi mắt long lanh má»™t cách há»—n xược, như mắt cá»§a tất cả những kẻ nguồn gốc hèn kém được Sa hoà ng Piotr che chở, rồi lại xồng xá»™c bá» Ä‘i, gót giầy và đinh thúc ngá»±a nện mạnh trên những mảnh ván mục lát sà n nhà . Bá»n thÆ¡ lại đầu hói lưá»m mắt nhìn theo: "Nầy, anh chà ng táo tợn, không thể khẽ khà ng hÆ¡n được sao? Äây có phải là chuồng ngá»±a đâu".
Má»™t tuần trước đây, Franx Yakovlevich LÆ¡fo dang yến tiệc linh đình trong lâu đà i cá»§a hắn cùng vá»›i các sứ thần Äan mạch và Brandeburg. Mùa tuyết tan đã đến, tuyết tan nhá» giá»t từ mái nhà xuống. Phòng tiếp khách rất ấm áp. Franx Yakovlevich ngồi quay lưng và o lò sưởi có những khúc cá»§i tạ Ä‘ang rừng rá»±c cháy, và hà o hứng trình bà y những dá»± kiến cốc là m bằng sá» dừa và uống mừng khối đồng minh huynh đệ giữa Sa hoà ng Piotr vá»›i vua Äan Mạch và Tuyển hầu Brandeburg. Khi ngưá»i quản gia đứng trước cá»a sổ dùng khăn mùi-soa ra hiệu thì mưá»i hai khẩu đại bác đặt trên những giá mà u xanh tươi nổ má»™t loạt đạn vang động như sấm. Những đám khói trắng che má» bầu trá»i nắng chói.
Lơfo ngả lưng và o chỗ dựa của chiếc ghế nhỠthếp và ng, mở mắt rất to, những món tóc giả của hắn bết và o đôi má xanh xao:
- Những cánh rừng già xà o xạc trên đất nước chúng tôi dá»c những con sông lá»›n… Riêng cá cá»§a chúng tôi cÅ©ng đủ nuôi sống tất cả các nước theo đạo thiên chúa.
Chúng tôi có thể trồng Ä‘ay, trồng gai trên hà ng nghìn dặm. Lại còn những cánh đồng hoang, những đồng cá» miá»n Nam, cá» cao đến ná»—i má»™t ngưá»i ky mã có thể ẩn nấp bên trong được! Khi nà o chúng tôi tống cổ được bá»n Tarta ra khá»i những nÆ¡i đó, chúng tôi sẽ có những đà n gia súc hằng hà sa số như sao trên trá»i. Chúng tôi cần sắt ư? Quặng có sẵn có ngay dưới chân chúng tôi. Ở miá»n Uran có những quả núi toà n là sắt. Các nước châu Âu có thể lấy gì mà là m chúng tôi ngạc nhiên được? Các ông có nhà máy… thì chúng tôi sẽ gá»i ngưá»i Anh, ngưá»i Hà Lan đến. Chúng tôi sẽ bắt dân chúng tôi là m việc. Các ông chưa kịp thở phà o má»™t tiếng thì chúng tôi đã có đủ tất cả các thứ nhà máy. Chúng tôi sẽ dạy khoa há»c và mỹ nghệ cho thợ thá»§ công cá»§a chúng tôi ở các đại xã. Chúng tôi sẽ nâng các nhà công thương lên má»™t địa vị mà chÃnh há» cÅ©ng không há» dám mÆ¡ tưởng.
LÆ¡fo chếnh choáng hÆ¡i men đã nói như váºy vá»›i các viên sứ thần cÅ©ng say mèm. Rượu và diá»…n văn cá»§a gia chá»§ đã là m há» mụ cả ngưá»i. Ngưá»i ta hầu như ngạt thở trong phòng khách. LÆ¡fo ra lệnh cho ngưá»i quản gia mở cá»a sổ, hắn khoái chà hÃt thở không khà lạnh đượm mùi tuyết tan. Cho đến táºn lúc cháºp tối, hắn uống cạn hết cốc nầy đến cốc khác để chúc tụng những dá»± kiến vÄ© đại. Buổi tối, hắn đến nhà sứ thần Ba Lan và khiêu vÅ© uống rượu ở đó cho đến sáng.
Hôm sau, trái vá»›i thưá»ng lệ, Franx Yakovlevich cảm thấy mệt. Hắn mặc má»™t chiếc áo ngắn bằng lông thò, bịt đầu bằng má»™t chiếc khăn quà ng và ra lệnh không cho má»™t ai và o buồng. Hắn bắt đầu viết má»™t bức thư cho vua Piotr nhưng không viết xong. Ngồi trước lò sưởi hắn rùng mình á»›n lạnh, kéo áo chùm kÃn ngưá»i.
Ngưá»i ta cho má»Ã¬ Policolo, má»™t thầy thuốc ngưá»i à đến.
Policolo ngá»i nước tiểu và đá»m, rồi gãi gãi mÅ©i và tặc lưỡi. Ngưá»i ta cho đô đốc uống má»™t liá»u thuốc tẩy và trÃch máu cho hắn. Nhưng vô hiệu. Äến đêm, Franx Yakovlevich lên cÆ¡n sất hầm háºp rồi hôn mê bất tỉnh.
Äầu đội thánh thể, mục sư Xtrum (có ngưá»i phụ tá lắc chuông Ä‘i trước), phải cháºt váºt má»›i lách được má»™t lối Ä‘i qua phòng khách lá»›n. Lâu đà i cá»§a LÆ¡fo vang động tiếng nói, tất cả Moskva Ä‘á»u táºp há»p tại dây. Các cánh cá»a luôn luôn mở ra, đóng sầm, lại, gây ra những luồng gió hút. Äám gia nhân cuống quýt, nháo nhác; má»™t số đã say rượu. Vợ LÆ¡fo, Elizavet Franxevna, nét mặt tà n tạ lấm chấm Ä‘á», sụt sịt, bÆ¡ phá», đứng đón vị mục sư ở cá»a buồng ngá»§ cá»§a chồng. Chiếc áo mà u quả dâu cá»§a bà thắt dải lá»ng lẻo, những má»› tóc lưa thưa xoã sợi thò ra bên dưới bá»™ tóc giả. Bà đô đốc sợ đến chết khiếp trước đám đông những nhân váºt tai to mặt lá»›n nầy. Bà hầu như không biết nói má»™t câu tiếng Nga nà o vì suốt Ä‘á»i sống trong các háºu phòng.
Hai bà n tay chắp lại để lên ngá»±c ông mục sư, bà ấp úng nói bằng tiếng Äức:
- Tôi phải là m gì đây? Nhiá»u khách quá… Mục sư Xtrum ạ, ông hãy bảo dùm tôi: có lẽ nên dá»n má»™t bữa ăn nhẹ chăng? Bá»n gia nhân Ä‘á»u như Ä‘iên như dại, chẳng đứa nà o nghe tôi. Các chìa khoá tá»§ đựng thức ăn Ä‘á»u ở dưới gối ông Franx tá»™i nghiệp nhà tôi. - Äôi mắt mà u và ng nhạt cá»§a bà đô đốc trà o lệ; bà thá»c tay và o trong áo lót rút ra má»™t chiếc khăn mùi soa ướt và vùi kÃn mặt và o khăn - Mục sư Xtrum, tôi sợ không dám và o phòng khách, tôi cứ luống cuống chẳng biết là m gì nữa… Äiá»u gì sẽ xảy ra, Ä‘iá»u gì sẽ xảy ra đây, mục sư Xtrum?
Ông mục sư vá»›i giá»ng nói trầm trầm thÃch hợp vá»›i hoà n cảnh, nói mấy lá»i an á»§i bà đô đốc. Ông lấy tay vuốt bá»™ mặt mà u xanh lÆ¡ cạo nhẵn nhụi cá»§a mình, phá»§i sạch má»i sắc thái phù phiếm cá»§a trần tục rồi bước và o phòng ngá»§.
LÆ¡fo nằm trên chiếc giưá»ng rá»™ng, chăn đệm nhà u nát, mình tá»±a và o má»™t xếp gối. Trên đôi má hóp và trên khuôn mặt dà i cá»§a hắn, râu tóc má»c lởm chởm.
Hắn thở gấp, hÆ¡i thở rÃt lên, cố căng bá»™ xương vai và ng khè tá»±a hồ hắn kéo má»™t vòng cổ ngá»±a Ä‘ang gắng sức để trở vá» vá»›i cuá»™c sống. Äôi môi hé mở đã khô lại vì sốt. Chỉ có cặp mắt là còn giữ được sinh khà đen láy và bất động.
Viên thầy thuốc Policolo kéo mục sư Xtrum ra một chỗ, nheo mắt, nheo má lại một cách có ngụ ý:
- Trưá»ng hợp đô đốc, - y nói, - thì các mạch thở, theo khoa há»c cá»§a chúng tôi, nối liến linh hồn vá»›i thân thể, đã đầy Ä‘á»m đặc đến ná»—i linh hồn chạy vá» thân thể qua những ống quản má»—i phút má»™t co hẹp thêm và rất có thể các ống quản ấy sẽ tắc hoà n toà n.
Mục sư Xtrum nhẹ nhà ng ngồi xuống đầu giưá»ng ngưá»i sắp chết. LÆ¡fo vừa tỉnh cÆ¡n mê sảng, có vẻ lo sợ.
Khi nghe thấy gá»i tên mình, hắn cố gắng đưa mắt nhìn ông mục sư má»™t lát rồi lại quay nhìn vá» phÃa lò sưởi có má»™t khúc cá»§i ướt Ä‘ang bốc khói. Bên trên những guá»™t trôn ốc tô Ä‘iểm mặt lò sưởi, có tượng Hải vương Neptun nằm dà i, tay cầm chiếc Ä‘inh ba, dưới khuá»·u tay là má»™t cái lá» thếp và ng có nước thếp và ng chảy ra cuồn cuồn. Ở giữa, trong cái lá»— Ä‘en ngòm, khúc cá»§i Ä‘ang toả khói.
Xtrum cố gắng để vị đô đốc chú ý nhìn cây thánh giá cá»§a y và nói vá» niá»m hy vá»ng và o má»™t sá»± siêu thoát vÄ©nh cá»u mà ngưá»i trần nà o cÅ©ng được hưởng… LÆ¡fo ấp úng cái gì đó không nghe rõ. Xtrum cúi xuống gần đôi môi tÃm ngắt cá»§a ngưá»i sắp chết. Giữa hai hÆ¡i thở hổn hển, LÆ¡fo thốt ra được má»™t câu:
- Äừng nói nhiá»u!
Tuy nhiên, ông mục sư vẫn là m nhiệm vụ cá»§a mình: rá»a tá»™i và là m thánh lá»… cho ngưá»i sắp chết. Khi y đã Ä‘i ra, LÆ¡fo chống khuá»·u tay nhá»m dáºy. Ngưá»i ta hiểu ý hắn muốn gá»i ngưá»i quản gia, bèn chạy Ä‘i tìm. Há» tìm thấy ông lão Ä‘ang ngồi khóc nức nở ở dưới bếp.
Mắt sưng húp vì khóc, đầu đội chiếc mÅ© cắm lông đà điểu tay chống gáºy, ngưá»i quản gia dừng lại ở chân giưá»ng. Franx Yakovlevich nói vá»›i lão:
- Hãy Ä‘i gá»i nhạc công. Các bạn ta… Lấy cốc.
Bá»n nhạc công không kịp thay đổi y phục: hỠđể nguyên quần áo Ä‘ang mặc rón rén bước và o. Ngưá»i ta bưng và o những cốc rót đầy rượu. Äám nhạc công vây quanh giưá»ng, đưa lên miệng sáu mươi chiếc kèn bằng bạc, bằng đồng, bằng gá»— và chÆ¡i má»™t Ä‘iệu vÅ© nhịp ba, Ä‘iệu vÅ© cá»§a lá»›p ngưá»i sang trá»ng.
Mặt LÆ¡fo tái nhợt, đầy tá» khÃ, đôi vai hắn vùi và o dưới gối, thái dương lõm xuống như thái dương ngá»±a. Äôi mắt hắn rá»±c sáng, thèm khát vô biên. Ngưá»i ta đưa cho hắn má»™t chiếc cốc, nhưng hắn không nâng nổi tay lên và rượu đổ trà n trên ngá»±c. Nghe tiếng nhạc, hắn lại ngất. Mắt hắn không nhìn thấy gì nữa.
LÆ¡fo đã chết. Dân Moskva vui mừng khôn xiết. GiỠđây thế là quyá»n hà nh cá»§a ngưá»i ngoại quốc đã Ä‘i đứt xloboda Kukui đã hết thá»i. Tên cố vấn đáng nguyá»n rá»§a đã toi mạng rồi. Má»i ngưá»i Ä‘á»u biết, má»i ngưá»i Ä‘á»u thấy rõ là nó đã cho Sa hoà ng uống bùa mê nước lú. Nhưng không ai dám nói. Những ná»—i Ä‘au khổ cá»§a quân xtreletz đã được trả thù. Từ nay cảnh tang thương khổ não sẽ ngá»± trị trong lâu đà i cá»§a LÆ¡fo, cái hang cá»§a Quá»· vương.
Ngưá»i ta kể lại rằng trong khi hấp hối, LÆ¡fo đã ra lệnh cho đội nhạc công cá»§a hắn cá» nhạc, cho những thằng há» cá»§a hắn nhảy múa, cho vÅ© nữ khiêu vÅ©, và chÃnh bản thân hắn xanh lè như tà u lá, như má»™t xác chết, đã chồm ra khá»i giưá»ng và cÅ©ng nhảy múa. Còn Quá»· vương thì huýt còi và gà o thét trên các buồng sát mái lâu đà i.
Ròng rã bảy ngà y, các quan đại thần và đủ các loại công chức đến viếng quan tà i viên đô đốc. Há» giấu kÃn niá»m vui và ná»—i sợ, tiến và o gian phòng cao rá»™ng. Giữa phòng, chiếc quan tà i, phá»§ má»™t tấm mà n lụa Ä‘en che kÃn má»™t nữa, sừng sững trên má»™t cái bục. Bốn sÄ© quan, gươm tuốt trần, đứng gác quanh quan tà i, bốn sÄ© quan khác đứng ở chân bục. Ngưá»i quả phụ, mặc áo tang, ngồi ở phÃa dưới, trước bục, trên má»™t cái ghế xếp.
Các viên đại thần bước lên bục và để tránh dÆ¡ bẩn, quay mồm, mÅ©i Ä‘i phÃa khác, chạm má và o bà n tay tÃm ngắt cá»§a viên đô đốc ma quá»·. Rồi tiến lại gần ngưá»i quả phụ, há» cúi rạp xuống chà o, ngón tay chạm sà n nhà rồi rút lui.
Ngà y thứ tám, vua Piotr từ Voronez tá»›i, sau khi đã là m mệt lá» nhiá»u ngá»±a trạm. Chiếc xe trượt tuyết nhá» cá»§a nhà vua, có mui bằng da, đóng sáu ngá»±a, lao qua thà nh phố Moskva, tá»›i thẳng sân lâu đà i cá»§a LÆ¡fo. Bầy ngá»±a mà u lông khác nhau, bụng đầm đìa mồ hôi, thở hồng há»™c má»™t cách khó khăn. Má»™t bà n tay thò ra bên dưới tấm rèm da, lần tìm dây để tháo khoá.
Vừa lúc ấy, Alekxandra Ivanovna Vonkova từ trong lâu đà i Ä‘i ra. Tình cá», nà ng đứng má»™t mình trên thá»m.
Cứ trông bầy ngá»±a mà xét Ä‘oán, Xanka cho rằng đó là má»™t khách thà nh phần hạ lưu đến viếng. Thấy xe mình bị chắn mất lối, nà ng nổi nóng, bảo ngưá»i đánh xe cá»§a Sa hoà ng:
- Cút đi thằng kia với đà n ngựa khốn nạn của mi! Nầy, sao mi cứ đứng sừng sững ra đấy chắn lối đi của ta?
Không tìm thấy khoá, bà n tay giáºt đứt cái dây buá»™c tấm rèm da; từ trong chiếc xe che kÃn mÃt, má»™t ngưá»i bước ra, đầu đội mÅ© cát két bằng nhung có tai, mình khoác chiếc áo lông cừu phá»§ dạ xám, chân Ä‘i á»§ng dạ. Khi ngưá»i ấy đứng thẳng lên, Xanka nháºn thấy ngưá»i đó rất cao lá»›n. Nà ng ngẩng đầu lên… Má»™t khuôn mặt tròn, vẻ mệt nhá»c, mi mắt sưng húp, bá»™ ria mà u sẫm dá»±ng ngưá»i. Ôi! Lạy chúa, đúng là Sa hoà ng!
Vua Piotr co duá»—i chân cho giãn gân cốt. Äôi lông mà y nhÃu lại. Nhà vua đã nháºn ra ngưá»i con gái nuôi cá»§a mình và khẽ nhếch miệng mỉm cưá»i. Nhà vua nói, tiếng không rõ:
- Tháºt là tai hoạ! Tai hoạ!
Rồi nhà vua đi và o trong lâu đà i, vung vẩy tay áo lông cừu. Xanka đi theo.
Nhác thấy Sa hoà ng, ngưá»i quả phụ sững sá» ngồi ngay đơ trên ghế. Rồi bà đứng phắt dáºy và định quỳ xuống chân nhà vua. Vua Piotr ôm lấy bà , xiết chặt và o lòng vâ nhìn chiếc quan tà i qua đầu ngưá»i quả phụ. Những ngưá»i hầu chạy đến, cởi áo lông cừu cho nhà vua. Vua Piotr, chân Ä‘i á»§ng dạ, bước Ä‘i như con gấu, tiến lên vÄ©nh biệt ngưá»i quá cố. Nhà vua đứng rất lâu, tay đặt lên thanh quan tà i. Nhà vua cúi xuống, hôn dải băng liệm, trán và hai bà n tay ngưá»i bạn chà thiết cá»§a mình. Äôi vai nhà vua rung động, dưới chiếc áo nẹp mà u xanh, cổ vươn thẳng.
Xanka nhìn lưng nhà vua, mắt trà n lệ. Má tì và o bà n tay như kiểu phụ nữ nông thôn, nà ng khẽ rên rỉ, giá»ng nho nhá», yếu á»›t. Nà ng xót thương, xót thương lắm, nhưng tại sao, nà ng khó mấ nói lên được. Từ trên bục, vua Piotr bước xuống, miệng thở phì phò như má»™t đứa trẻ. Nhà vua dừng lại trước mặt Xanka. Xanka lắc đầu vẻ mặt sầu não.
Nhà vua đưa tay lên mắt, hất má»› tóc quăn mà u sẫm đã ẹp lại trong khi Ä‘i đưá»ng:
- Ta sẽ không còn ai là bạn như LÆ¡fo nữa. LÆ¡fo vá»›i ta đã cùng nhau chia sẻ vui buồn. Hai chúng ta Ä‘á»u có những ý nghÄ© như nhau… - Bá»—ng nhà vua rụt tay lại và quay Ä‘i, mắt ráo hoảnh, và trông nhà vua giống như má»™t con mèo. Chừng má»™t chục viên đại thần bước và o phòng khách, hấp tấp là m dấu thánh.
Theo cấp báºc, ngưá»i cao chức Ä‘i đầu, há» cung kÃnh tiến đến gần Piotr Alekseevich rồi quỳ xuống, bà n tay áp xuống sà n nhà , dáºp mạnh trán và o các mảnh ván ghép bằng gá»— sồi.
Vua Piotr không nâng ai dáºy, không ôm hôn ai và cÅ©ng không chà o há»i ai, ngay đến gáºt đầu cÅ©ng không.
Nhà vua đứng đó, kiêu kỳ, xa lạ, hai cánh mÅ©i pháºp phồng.
- Các ngươi thoả lòng lắm, các ngươi thoả lòng lắm, ta biết! - nhà vua chỉ nói thế. Rồi liá»n đó, nhà vua rá»i khá»i lâu đà i, lên xe trượt tuyết.
Chú thÃch:
(1) LÃnh chiến cá»§a đạo quân do Ivan đệ tứ láºp ra.
(2) Duma: Há»™i đồng. Có há»™i đồng thà nh phố, Há»™i đồng quốc gia, Há»™i đồng đại thần… Äây là Há»™i đồng nhà quý tá»™c.
(3) Tiá»n Hà Lan.
(4) tức pound = 0,453 kg.
|

27-11-2008, 07:21 PM
|
 |
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Chương 109
Mùa thu đó, ở xloboda Äức, cạnh nhà thá» Tân giáo, ngưá»i ta đã xây dá»±ng má»™t toà nhà bằng gạch kiểu Hà Lan có tám cá»a sổ trông ra phố. Bá»™ Hoà ng cung đã hấp tấp xây xong toà nhà đó trong hai tháng. Anna Ivanovna Monx dá»n đến ở toà nhà nầy cùng vá»›i mẹ và em trai là Vilim.
Sa hoà ng đến đó má»™t cách công khai và thưá»ng ngá»§ lại đêm. Ở Kukui (và ở Moskva cÅ©ng váºy), ngưá»i ta gá»i nhà nầy là cung cá»§a nữ hoà ng. Anna Ivanovna sắp đặt má»™t nếp sống rất sang trá»ng: má»™t quản gia và những ngưá»i hầu mặc áo dấu, ở chuồng ngá»±a có hai cá»— ngá»±a, má»—i cá»— sáu con ngá»±a Ba Lan rất đắt tiá»n và đủ loại xe dùng trong má»i trưá»ng hợp.
Ngà y nay, ngưá»i ta không còn có thể và o nhà há» Monx như xưa kia ở quán rượu để uống má»™t cốc bia: "Hê, hê, - ngưá»i Äức nói vá»›i nhau, - cách đây nà o có bao lâu, cô nà ng Ansen mắt xanh, Ä‘eo tạp dá» sạch sẽ, còn Ä‘i bưng rượu bia bà y lên mặt bà n và đỠmặt lên như hoa hồng bạch khi má»™t khách hà ng vui tÃnh vá»— và o cái mông nhá» bé cá»§a cô mà nói: "Nầy, con cá nhá» cá»§a tôi Æ¡i hãy uống chá»— bá»t rượu bia Ä‘i, xin nhưá»ng cô phần hương hoa, tôi xin nháºn phần bia…"
GiỠđây, trong đám dân ở xloboda Kukui, chỉ những kẻ tai mắt, những công thương gia má»›i lui tá»›i nhà há» Monx mà cÅ©ng chỉ và o dịp những ngà y lá»…, hoặc khi được má»i đến dá»± tiệc. DÄ© nhiên là ngưá»i ta có đùa cợt nhưng không quá trá»›n. Mục sư Xtrum bao giá» cÅ©ng ngồi bên phải Ansen. Lão thÃch kể những Ä‘oạn vùi hoặc có tÃnh chất khuyến thiện trong lịch sá» La Mã. Khách khứa, ngưá»i phì ná»™n, nét mặt mÆ¡ mà ng, dùng cốc bia để biểu thị ý kiến và thở dà i má»™t cách khoan khoái, mồm than thở vá» nhân sá»± vô thưá»ng. Anna Ivanovna rất quan tâm đến việc cho ngôn ngữ cá» chỉ trong phòng khách cá»§a mình được trang nhã.
Những năm ấy, sắc đẹp cá»§a nà ng rạng rỡ như hoa nở: dáng Ä‘i cá»§a nà ng đưá»ng bệ, mắt nà ng phản ánh sá»± bình tÄ©nh, lòng thà nh tÃn và tâm tư ưu buồn. Mặc dù ngưá»i ta nói gì Ä‘i nữa, mặc dù ngưá»i ta cúi chà o sát đất cá»— xe lồng kÃnh cá»§a nà ng - thá»±c ra Sa hoà ng tìm đến chỉ là để ăn nằm vá»›i nà ng. Rồi đây sẽ ra sao? Bá»™ Quản lý bất động sản đã trao tặng Anna Ivanovna nhiá»u là ng.
Những buổi vÅ© há»™i, nà ng có đủ châu ngá»c để trang sức như ngưá»i khác; nà ng Ä‘eo ở ngá»±c bức chân dung cá»§a vua Piotr to bằng má»™t chiếc đĩa con, nạm kim cương. Quả thá»±c đối vá»›i nà ng, ngưá»i ta không từ chối má»™t cái gì cả: "Nhưng rồi sau đây sẽ ra sao? Rồi đây, tình hình vẫn cứ thế thôi".
Ngà y tháng trôi qua. Phần lá»›n thá»i gian, vua Piotr sống ở Voronez hoặc dùng ngá»±a trạm phóng từ Nam hải đến Bắc hải. Anna Ivanovna gá»i thư cho nhà vua và má»—i lần lại kèm theo hà ng ná»a tá chanh hoặc cam (Ä‘em từ Riga vá»), xúc xÃch nhồi thịt ướp thảo quả, rượu mạnh ngâm thanh thảo. Nhưng ai giữ mãi được ngưá»i yêu bằng thư từ và quà cáp? Và giả sá» có má»™t phụ nữ khác bám lấy nhà vua và len lá»i được và o trái tim nhà vua thì sao? Anna Ivanovna đã trằn trá»c nhiá»u đêm trắng trên đệm lông, không sao ngá»§ được. Má»i thứ Ä‘á»u mong manh, máºp má», không minh bạch. Äâu đâu cÅ©ng toà n là những kẻ thù Ä‘ang rình lúc cô nà ng há» Monx thất thế.
Ngay cả đến LÆ¡fo, ngưá»i bạn thân thiết nhất cá»§a nà ng, má»—i khi nà ng hướng câu chuyện và o vấn đỠấy cÅ©ng nói quanh co, - chẳng hiểu Piotr sẽ tiếp tục cuá»™c sống lá»™n xá»™n vô tráºt tá»± cá»§a chà ng thanh niên không vợ như thế nầy cho đến bao giá»? - và cưá»i má»™t cách khó hiểu; hắn trìu mến véo má Ansen và bảo: "Äiá»u hứa hẹn thưá»ng phải đợi lâu…". Ôi, chẳng ai hiểu nà ng cả: Anna Ivanovna chẳng há» mÆ¡ tưởng gì đến ngai và ng, đến quyá»n uy - quyá»n uy là má»™t Ä‘iá»u đáng sợ, phù vân… Không, nà ng chỉ mong muốn sá»± ổn định, tráºt tá»±, Ä‘oan chÃnh chỉ còn má»™t cách cuối cùng - bùa mê, yêu thuáºt.
Theo lá»i khuyên cá»§a mẹ, má»™t hôm trong lúc vua Piotr Ä‘ang ngá»§ say, Anna Ivanovna đã lẻn ra khá»i giưá»ng và khâu và o gấu áo nhà vua má»™t mảnh vải nhá» thấm máu cá»§a nà ng… Khi lên đưá»ng Ä‘i Voronez, nhà vua đã để áo lại Preobrazenskoe và từ ngà y ấy không bao giá» mặc chiếc áo đó nữa. Mẹ Anne má»i nhiá»u bà thầy bói đến phòng ở phÃa sau. Nhưng cả mẹ lẫn con Ä‘á»u không dám nói ra mình muốn há»i vá» ngưá»i nà o. Vương hầu - chấp chÃnh Romodanovski bắt tá»™i Ä‘iếu hình những kẻ là m nghá» tà thuáºt.
Và thá» bây giá» có má»™t ngưá»i bình thưá»ng (nhưng già u có) say mê Anna Ivanovna, nà ng sẵn sà ng từ bá» tất cả để sống má»™t cuá»™c Ä‘á»i yên ổn. Má»™t căn nhà nhá» sạch sẽ, không có quản gia cÅ©ng được; ánh nắng trải trên sà n nhà đánh xi; trên báºu cá»a sổ, những cháºu hoa nhà i toả hương thÆ¡m ngát; từ trong bếp bốc ra mùi cà phê rang; chuông nhà thá» binh boong dịu lòng ngưá»i, và những nhà thân hà o Ä‘i ngang qua cá»a kÃnh cẩn chà o Anna Ivanovna Ä‘ang ngồi thêu thùa sau cá»a sổ
Sau khi LÆ¡fo chết, hình như lúc nà o cÅ©ng có má»™t đám mây Ä‘en lÆ¡ lá»ng trên đầu Anna Ivanovna. Trong tuần lá»… ấy (trước khi vua Piotr đến), nà ng đã khóc nhiá»u đến ná»—i mẹ nà ng phải má»i thầy thuốc Policolo đến. Thầy thuốc đã cho thụt và uống thuốc nhuáºn trà ng để tẩy những chất nhá»›t thừa xuất hiện trong máu vì sầu não.
ChÃnh Anna Ivanovna cÅ©ng không hiểu tại sao nà ng kinh hoà ng chỠđợi vua Piotr tá»›i. Nà ng nhá»› đến gương mặt sạm mà u đất và cái má sưng vù vì Ä‘au răng, khi Piotr tá»›i nhà LÆ¡fo sau cuá»™c hà nh hình bá»n xtreletz tà n khốc nhất. Giáºn dữ Ä‘á»ng lại trong cặp mắt mở to cá»§a nhà vua. Hai bà n tay, đỠá»ng vì lạnh, đặt trước má»™t chiếc đĩa không. Nhà vua không ăn, không nghe những câu nói bông đùa cá»§a má»i ngưá»i ngồi ở bà n. (Khách vừa nói đùa vừa đánh răng láºp cáºp). Nhà vua chẳng nhìn ai, nói những Ä‘iá»u không ai hiểu: "Bá»n chúng không phải chỉ là bốn trung Ä‘oà n, chúng rất đông… Khi đặt đầu và o thá»›t trảm, chúng Ä‘á»u là m dấu thánh vá»›i hai ngón tay… Äể bảo vệ thá»i cổ, để bảo vệ sá»± nghèo khổ… Äể sống trần trụi và ngu dốt. Dân các đại xã? Không phải bắt đầu từ Azop mà phải khởi sá»± từ Moskva!"
Cho đến nay Anna Ivanovna vẫn còn rùng mình khi nhá»› lại nét mặt Pite lúc ấy. Nà ng cảm thấy con ngưá»i đó, kẻ Ä‘ao phá»§ đó, đã dứt nà ng ra khá»i khung cá»a sổ yên tÄ©nh cá»§a nà ng và đẩy nà ng tá»›i những mối lo âu ác nghiệt… Tại sao? Có đúng tháºt Pite là Quá»· vương như ngưá»i Nga vẫn thì thà o vá»›i nhau không? Tối đến, nằm trên giưá»ng, dưới ánh sáng dịu dà ng cá»§a má»™t ngá»n nến nhá», Anna Ivanovna vặn cánh tay, nức nở, tuyệt vá»ng:
- Mẹ Æ¡i, mẹ, là m thế nà o? Con không yêu Pite, Pite sẽ đến, nóng nảy… Còn con, con cứ như là chết rồi ấy… Äối vá»›i con, có lẽ chui và o áo quan như Franx đáng thương kia còn hÆ¡n.
Má»™t buổi sáng, vẫn để nguyên quần áo ngá»§, mắt sưng húp, nà ng nhìn qua cá»a sổ thấy chiếc xe trượt tuyết có mui cá»§a Sa hoà ng đỗ ở bên kia hà ng giáºu trên đưá»ng phố lồi lõm. Lần nầy nà ng không hối hả vá»™i vã như má»i lần: mặc kệ, cứ để nhà vua thấy nà ng ăn mặc như thế nầy, đầu đội mÅ© ngá»§, vai phá»§ chiếc khăn quà ng len. Khi Ä‘i qua khu vưá»n nhá», vua Piotr cÅ©ng trông thấy nà ng ở cá»a sổ. Nhà vua gáºt đầu chà o, không mỉm cưá»i.
Tá»›i cá»a, vua Piotr chùi chân và o chiếc nệm rÆ¡m. Trông nhà vua tỉnh táo và bình tÄ©nh.
- Chà o Annuska, - nhà vua dịu dà ng nói, hôn nà ng và o trán. - Thế là chúng ta mồ côi rồi đấy. - Nhà vua ngồi xuống, lưng tá»±a và o tưá»ng, bên chiếc đồng hồ treo, quả lắc đồng như má»™t bá»™ mặt tươi cưá»i Ä‘ang cháºm rãi Ä‘ung đưa. Vua Piotr nói khẽ, như ngạc nhiên thấy thần chết tháºt không biết Ä‘iá»u. - Franx - Franx… Má»™t đô đốc tồi nhưng đáng giá cả má»™t hạm đội. Tháºt là má»™t tai hoạ, má»™t tai hoạ lá»›n, Annuska ạ… Nà ng còn nhá»› ngà y Franx dẫn ta lần đầu tiên đến nhà nà ng chứ. Nà ng còn là má»™t cô bé, sợ ta đánh vỡ mất há»™p nhạc. Lẽ ra thần chết không nên lấy mất Franx Ä‘i… Franx không còn nữa! Thá»±c không tưởng tượng được!
Anna Ivanovna lắng nghe, chiếc khăn len angora chùm kÃn đầu đến táºn mắt. Nà ng không chuẩn bị trước nên chẳng biết đáp sao. Nước mắt nà ng ròng ròng dưới khăn. Sau cánh cá»a, ngưá»i ta tháºn trá»ng nhẹ nhà ng sắp xếp bát đĩa. Anna Ivanovna khịt khịt mÅ©i đầm đìa nước mắt, và ấp úng rằng chắc giỠđây, Franx đã ở bên Chúa. Vua Piotr nhìn nà ng má»™t cách kỳ quặc.
- Pite, bệ hạ từ xa tá»›i chưa ăn uống gì. Xin bệ hạ nghỉ lại đây. Má»i bệ hạ ăn uống đôi chút. CÅ©ng vừa may hôm nay có xúc xÃch nướng mà bệ hạ vẫn thÃch
Nà ng buồn rầu hiểu rằng ngay đến xúc xÃch nhà vua cÅ©ng không biết. Nà ng ngồi xuống cạnh nhà vua, cầm lấy bà n tay có mùi da cừu và đưa lên miệng hôn. Còn tay kia, nhà vua vuốt ve tóc nà ng dưới mÅ©:
- Tối nay, ta sẽ tạt qua đây má»™t lát… Thôi đủ rồi, đủ rồi, tay ta ướt hết cả… Cho ta má»™t miếng xúc xÃch, má»™t cốc vodka… Äi lấy Ä‘i, Ä‘i lấy Ä‘i… Hôm nay ta báºn nhiá»u việc lắm.
|
 |
|
| |