Dịch giả : ngunuong Biên dịch : maxxoros
Nguồn : Tàng Thư Viện
Thậm chí trong tư liệu, còn từ một chút dấu hiệu cảnh báo, đối phương còn biết một số chiến thuật đơn giản như “Tập kích hậu quân”, “Rút lui hai hướng”!
Những người này đã không còn là những thổ dân chỉ biết dùng gỗ chế thuyền độc mộc, dùng trường mâu đại đao nữa ! Gần trăm năm bị áp bức đã khiến cho bọn họ thành lập được một nền văn minh thuộc về chính mình mà đậm chất quân sự.
Thậm chí trên ký lục còn nói, sau khi bị thua trong chiến tranh, đối phương cũng không gấp gáp bỏ chạy, mà thậm chí còn cố gắng tập trung lực lượng đánh trả lại cố gắng cướp đoạt một chiến thuyền nhỏ của Đế quốc! Bọn họ muốn cướp một cái chiến thuyền của Đế quốc về nghiên cứu !!??
Đỗ Duy sau khi đọc xong phần tư liệu đó đã liên tục cảm thán không thôi, đây rõ ràng là tín hiệu quật khởi của một nền văn minh, nhưng các lão già cầm quyền của quân đội Đế quốc lại không hề trọng thị - bởi vì sau chiến dịch thảm thiết kia, cái Liên hợp Vương quốc ở Nam Dương đó tựa hồ như là yếu đi rất nhiều, đại khái là trường hải chiến thảm thiết đó đã khiến cho toàn bộ hạm đội của bọn họ bị phá huỷ, một lần nguyên khí đại thương, tất cả đều tan rã.
Thậm chí có một số thương thuyền đi vùng biển phía nam còn mang về một số tin tức, nói cái Liên hợp Vương quốc kia vì chiến bại mà đã giải tán.
Ở đoạn cuối của phần tư liệu này, bá tước Raymond – đã từng là thống soái của quân đội - đã viết vài câu thể hiện cái nhìn của chính mình, mà cái nhìn đó, Đỗ Duy nhận xét là phi thường chính xác!
“Đề nghị Đế quốc tập trung lực lượng xây dựng một cho hạm đội viễn chinh quy mô lớn, quy mô ít nhất phải gấp ba quy mô hiện tại trở lên, còn dẫn theo cùng với hạm đội một số lục quân, phải chuẩn bị một số hi sinh, viễn chinh đến nơi sâu về phía nam của Nam Dương, tập trung tất cả lực lượng, tìm ra vị trí tồn tại cụ thể của cái Liên hợp Vương quốc kia, cũng nhất định phải phá huỷ nó đi! Đối với thế lực của Đế quốc bao trùm hải vực ở Nam Dương hiện tại, phải thay đổi hành động “viễn chinh” thuân tuý mang tính quân sự trong quá khứ, phải nghĩ biện pháp mang hải vực Nam Dương chính thức cho vào bản đồ của Đế quốc, tại nơi này đóng lại một chi quân đội, định kỳ thay đổi, còn phải bồi dưỡng thế lực địa phương, hoặc là Đế quốc trực tiếp uỷ nhiệm cho quan viên tiến hành quản lý, nếu cần có thể cưỡng chế di dân từ đại lục ! Tranh thủ trong vòng ba mươi năm khiến cho khu vực Nam Dương này chân chính trở thành một hành tỉnh mới của Đế quốc! Hành động này mang đến cho tài chính của Đế quốc một gánh nặng quá lớn, nhưng để phòng ngừa tình huống trong tương lại Nam Dương có thể một cái Tây Bắc thứ hai, tuyệt đối tiêu diệt hậu hoạn tại nơi này, ngăn trừ một sự uy hiếp ẩn tàng cho đế quốc thì vẫn đáng giá .”
Mấy ý kiến này, Đỗ Duy cho rằng vô cùng chính xác. Nhưng mà xem ra, bá tước Raymond mặc dù có loại ý nghĩ này nhưng tựa hồ như là trung ương của Đế quốc tựa hồ không hề coi trọng. Dù sao thì thực ực của gia tộc Rowling cũng chỉ hạn chế ở cục bộ quân đội, mà lão hoàng đế trước đây thì già cả ngu ngốc, còn cả tài chính của Đế quốc thì khẩn trương đều khiến cho thực lực của đế quốc bị suy yếu nghiêm trọng, kế hoạch quy mô lớn như vậy căn bản là không thực tế.
Đỗ Duy nhanh chóng nhớ lại một lượt những tin tức đã biết được trong đầu này, sau đó lại nheo nheo mắt, khiến cho người ta căn bản là không biết được hắn nghĩ gì. Đỗ Duy cứ như vậy nhìn lão Bencas : “ Liên hợp Vương quốc của Nam Dương ? Đại tế tự?”
“ … Đúng vậy.” Lão Bencas tựa hồ đã hoàn toàn khuất phục rồi: “Trong Liên hợp Vương quốc, sự tồn tại của Đại tế tự cũng tương đương với … giáo tông của thần điện ở Đế quốc.”
Đỗ Duy lúc này mới thật sự chấn động!
Giáo tông bệ hạ của Thần điện, địa vị ở Đế quốc cơ hồ có thể nói là ngang hàng so với hoàng đế! Ít nhất là từ xưng hô mà xem, cũng chỉ có hai người là Hoàng đế và Giáo tông mới có tư cách được gọi là “Bệ hạ” !
Nhưng mà so với Giáo tông quyền uy và cảnh tượng vô hạn ở Đế quốc … Cho dù là cái Liên hợp Vương quốc kia chỉ là một địa phương thô lậu thậm chí là dã man, nhưng Đại tế tự mà lại rơi xuống đến cái mức này, cũng thật sự là quá mức làm người khác khó tin!!
“Cách đây mấy năm … Liên hợp Vương quốc xảy ra một lần nội loạn.” Bencas bất đắc dĩ giải thích :” Mấy năm trước quyết chiến với hạm đội viễn chinh của Đế quốc các ngài, đó quả thật là một quyết định sai lầm, nhưng mà phe phái cuồng nhiệt trong Vương quốc lại chiếm thượng phong, khiến cho phái trầm ổn bị bài trừ. Phái cuồng nhiệt nóng lòng tập trung lực lượng đánh đuổi quân xâm lược, hơn nữa đối với thế cục quá mức lạc quan, kết quả … Sau chiến tranh, Liên hợp Vương quốc cơ hồ tan rã, sự nghi ngờ trong nước rất mãnh liệt, chiến bại đối với niềm tin của mọi người quả thực là đả kích quá lớn. Bởi vì đã tụ tập gần như tất cả lực lượng mà chúng ta có cũng không thể chiến thắng được một cái hạm đội viễn chinh của Đế quốc các ngài. Bóng ma chiến bại thậm chí là khiến cho một số bộ lạc nguyên bản gia nhập Liên hợp Vương quốc chúng ta đều có lòng muốn rời đi, rất nhiều bộ lạc thậm chí quyết định buông tha việc chống cự, quyết định cả tộc di chuyển đến vùng hải vực xa xôi hơn về phía nam, tránh né khỏi đám xâm lược từ Đế quốc các ngài. Mà quốc vương của Liên hợp Vương quốc lúc ấy, cũng chính là tù trưởng của một bộ lạc lớn nhất trong vương quốc lúc bấy giờ, trong chiến tranh bộ lạc của hắn lại là bị tổn thất nặng nhất, cuối cùng cũng chỉ có thể xuống đài.”
Bencas nói tới đây thì liếc mắt nhìn Đỗ Duy một cái :” Không giống với Đế quốc các ngươi, Hoàng đế là do thế tập. nhưng Quốc vương của Liên hợp Vương quốc chúng ta lại là do đông đảo các bộ lạc đề cửa mà ra, mặc dù Quốc vương bởi vì chiến bại mà thoái vị, nhưng mọi người đối với Liên hợp Vương quốc đã mất đi tin tưởng, thậm chí không ai nguyện ý ngồi lên cái chức quốc vương kia, lại càng có nhiều người quay về chuẩn bị di dời cả bộ lạc mà không có chút ý định chống cự nào. Sau đó, vài vị Đại tế tự … “
“Vài vị?” Đỗ Duy cười cười.
“Đúng vậy. Ở chỗ chúng tôi, quyền lực của tôn giáo không phải là được nắm trong tay của một người. Các ngươi ở nơi này chỉ có một vị Giáo tông, nhưng chỗ chúng tôi có bốn vị Đại tế tự.” Bencas giải thích một câu, rồi mới tiếp tục nói :” Bốn vị đại tế tự cùng thương lượng với nhau, cuối cùng đề cử lên một vị quốc vương mới. Quốc vương mới cũng là thủ lĩnh của một bộ lạc mạnh, nhưng uy vọng và đầu óc của hắn không đủ để thống lĩnh chúng tôi chống lại quân xâm lược, cho nên … Chúng tôi đều hiểu rõ điểm này, nên đã cùng ước định với vị quốc vương đó, hắn nguyện ý trợ giúp mọi người chủ trì cục diện, nhưng trong vòng mấy nắm sắp tới, hy vọng chúng tôi có thể tìm được một người thích hợp.”
Đỗ Duy cười cười :” Ồ? sau đó thì sao?”
“Sau đó … “ Nói tới đây, lại chần chừ một chút, bất quá nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Đỗ Duy, vị lão gia này trong lòng phát lạnh, bất đắc dĩ nói :” Mấy vị tế tự chúng tôi quyết định cùng đi tìm “chủng tộc thất lạc”, chỉ có tìm được “bộ tộc của thần” trong truyền thuyết kia, dựa vào sức ảnh hưởng của họ mới có thể khiến cho Liên hợp Vương quốc của chúng tôi một lần nữa liên hợp lại.”
“Bộ tộc của thần? Chủng tộc thất lạc?” Đỗ Duy mơ hồ cảm thấy cái tên này có chút quen tai, hắn mơ hồ hình như đã nghe thấy từ trước đám lão binh bộ hạ của bá tước Raymond từng đề cập qua Nam Dương có truyền thuyết này, có điều tựa hồ cũng không đúng.
Chỉ là, ở trước mặt cái lão gia này, Đỗ Duy lại giả ra bộ dáng cái gì cũng biết, thản nhiên cười nói :” Quả thật là một biện pháp tốt, chỉ có tìm ra tộc người trong truyền thuyết này, mới có thể dùng uy vọng của bọn họ trấn phục giữ lại Liên hợp Vương quốc của các ngươi.”
Quả nhiên, lão Bencas bị Bộ dáng Đỗ Duy diễn ra lừa, hắn gật đầu: “Đáng tiếc, tôi khi đang trên đường đi tìm, ở phía trên của Nam Dương lại gặp phải quân viễn chinh của các ngài, kết quả là tôi bất hạnh bị bắt lại.”
“Và sau đó ngươi một mực ẩn dấu thân phận?” Đỗ Duy cười.
“Đúng.” Lão Bencas gật đầu :” Thân phận của tôi là Đại tế tự, tôi lo sau khi các ngài biết được thân phận của tôi rồi sẽ … sẽ rất nguy hiểm. tôi một mực ẩn dấu thân phận của mình, chỉ hy vọng có thể an toàn sống sót. Tôi không sợ chết, nhưng trên người tôi còn có trách nhiệm, không thể dễ dàng chết được!”
Đỗ Duy cười :” Vậy tại sao ngươi lại ở cùng chỗ với mấy người nô lệ trẻ tuổi này? Bọn họ hình như không giống với ngươi?”
“Mấy người tuổi trẻ cùng tôi mà ngài thấy đều là tuỳ tùng của tôi, bọn họ đều chịu qua một chút huấn luyện, là người chuyên môn bảo vệ tôi.” Trên mặt lão Bencas hiện lên một tia thống khổ :” Đáng tiếc, khi bọn tôi bị bắt, một bộ phận chiến sĩ vì bảo vệ tôi mà chết trận rồi!”
Dừng lại một chút, lão Bencas lại nói một câu: “ Bọn họ đều là những chiến sĩ dũng cảm nhất của vương quốc chúng tôi, vì đi theo tôi mà bỏ lại cuộc sống ở nhà, đi theo tôi vượt qua khắp các hải vực rộng lớn Nam Dương.
“Không có thời gian để thương cảm đâu.” Đỗ Duy bình tĩnh nói :” Ngươi và ta là hai phe đối địch, chết cũng là chuyện rất bình thường.”
Lão Bencas im lặng.
“Vậy thân phận của tên Rufik kia là …” Đỗ Duy cười :” Chẳng lẽ hắn chính là người của cái chủng tộc trong truyền thuyết kia sao?”
“ Không phải.” Lão Bencas lắc đầu, trong mắt mang theo một tia bất đắc dĩ :” hắn … không phải, hắn là con của tôi.”
Con??
Đỗ Duy cười :” Bencas, lời nói dối này của ngươi cũng quá là không có tính kỹ thuật đi.”
“Là thật.” Lão Bencas nói :” Khác với Thần điện ở đại lục các ngài, Đại tế tự của chúng tôi có thể kết hôn sinh con, hơn nữa vị trí tế tự của chúng tôi là thế tập, con cái của chúng tôi từ nhỏ đều được nhận sự giáo dục và bồi dưỡng của tế tự từ nhỏ, đến khi chúng tôi chết đi, chức vị tế tự sẽ do bọn chúng kế thừa. Điểm này so với người của thần điện các ngài không thể kết hôn sinh con hoàn toàn bất đồng … Hắn thật sự là con của tôi, xin ngài đừng thương tổn đến hắn … Tôi xin thề với phụ thần của chúng tôi !!”
Thấy vẻ mặt thành khẩn của lão Bencas, trong lòng Đỗ Duy cũng có chút không xác định.
“Được, ta sẽ cẩn thận xem xét ngươi, ngài Đại tế tự.” Đỗ Duy cười cười :” Bất quá, dựa theo thân phận của ngươi, ta sẽ cấp cho các ngươi ưu đãi nhất định, nhưng tuyệt đối không nên cố gắng thử chạy trốn. Hiểu không ?”
“Roline! Mang đứa bé kia tới đây cho ta!”
Đỗ Duy hô lên một tiếng. rất nhanh sau đó, Roline đã mang đứa trẻ gọi là Rufik kia vào trong phòng.
Khiến cho lão Bencas kinh ngạc là trên người Rufik không có chút vết thương nào! Nhưng mà tiếng roi vừa rồi … còn có tiếng kêu thảm thiết …
Đỗ Duy cười :” Tai ngươi và thanh âm đã lừa gạt ngươi rồi.”
Kỳ thật ở trong phòng bên cạnh vừa rồi, hai tên hải tặc bất quá chỉ là cầm vài thứ đồ vật đe doạ đứa trẻ này, mà tiếng roi vụt bất quá cũng chỉ là tiếng roi vụt bao da phát ra thanh âm mà thôi.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của KoKoNo
Dịch giả : Pang
Biên dịch :Caokhánh
Nguồn : Tàng Thư Viện
-Bây giờ đem hai tên này đi trước đã. Thằng nhóc tối nay chịu nhiều kinh hãi, lấy cho hắn mấy món điểm tâm đi nhé, thật là chú bé đáng thương.
Đỗ Duy mỉm cười, tuy nhiên nụ cười của hắn dường như khiến cho người ta thấy ớn lạnh trong lòng.
Đợi cho Roline sai kẻ hầu đem một già một trẻ mang đi, Đỗ Duy liền nghiêm mặt:
-Roline, cô không có thời gian nghỉ ngơi rồi. Cô lập tức tới chợ nô lệ. Ta bất kể cô mua cũng tốt, mà cướp cũng được. Cô nhất định phải mang về cho ta mấy tên nô lệ người Nam Dương, nhất là những tên có hiểu biết về truyền thuyết ‘bộ tộc của thần’, hiểu không? Cố gắng chọn mấy lão già, bởi vì ở Nam Dương, những truyền thuyết và thần thoại thường chỉ những lão già mới am hiểu. Nhanh lên, đi ngay lập tức, ta ở đây chờ cô!
Roline không để cho Đỗ Duy thất vọng, nàng lập tức dẫn theo thủ hạ nhanh chóng đến chợ nô lệ, ngay trong đêm tìm đến chỗ của mấy tên chủ buôn nô lệ. Cũng không cần tốn mấy công sức, vừa nghe danh tiếng Đỗ Duy – ngài công tước, mấy lão chủ buôn nô lệ vui vẻ phối hợp, đưa ra vài lão nô lệ thuộc tầng lớp quý tộc Nam Dương. Roline quả thật có hiệu suất chấp hành mệnh lệnh rất cao, nhanh chóng mang về ba lão nô lệ.
Sau đó, Đỗ Duy nghe bọn họ kể lại truyền thuyết ‘bộ tộc của thần’. Vì tránh cho mấy thổ dân Nam Dương giở trò, hắn gặp riêng từng người trong 3 lão nô lệ, mãi đến khi 3 lão kể lại cơ hồ giống nhau như đúc, Đỗ Duy mới yên tâm.
Bộ tộc của thần ư?
Đỗ Duy một mình ở trong phòng suy nghĩ, vừa rồi nghe ba lão nô lệ kể về truyền thuyết, khiến cho hắn mơ hồ cảm thấy có một chút kỳ lạ…
Các bộ lạc bản xứ ở Nam Dương cơ hồ mỗi bộ lạc lại sùng bái thần linh khác nhau. Các vị thần này đều được đa số dân bản xứ coi là con cái của phụ thần sáng tạo ra thế giới trong truyền thuyết.
Đỗ Duy tới giờ vẫn cảm thấy kỳ quái – theo như hắn biết tribg các tư liệu từ trước tới nay, không có một bộ lạc nào thờ phụng chính “phụ thần”! Các bộ lạc này đều thờ phụng con cái của phụ thần, tỉ như thần mặt trời, thần gió, thần mưa, thần biển, thần mùa màng… Mà chưa nghe nói có bộ lạc nào thờ phụng phụ thần, coi phụ thần là thần bảo vệ.
Đây thực sự là một hiện tượng rất kì quái!
Nhưng mà đêm nay Đỗ Duy cuối cùng hiểu được.
Bộ tộc của thần, bộ tộc thất lạc… kì thật, chính là thứ nắm giữ điểm cao nhất cũng là điểm tận cùng của truyền thuyết thần thoại và tính ngưỡng.
Bởi vì, là một tộc cực kỳ thần bí trong truyền thuyết, bọn họ là tộc duy nhất trong các bộ lạc Nam Dương thờ phụng ‘phụ thần’ làm thần bảo vệ.
Cũng chỉ có bọn họ, duy nhất bọn họ, mới có tư cách này!
Giả như có bộ lạc nào khác dám làm như thế, lập tức sẽ các bộ lạc khác tấn công, bởi vì dị đoan, bởi vì bất kính với phụ thần! Đối với người Nam Dương mà nói, phụ thần rất rất vĩ đại, rất cao quý, cho nên không có bộ lạc nào có tư cách thỉnh phụ thần làm thần bảo vệ của mình.
Nhưng mà bộ tộc của thần thì có thể…
Bởi vì, theo truyền thuyết, tổ tiên của bộ tộc của thần chính là con út của phụ thần. Mà phụ thần quá sủng ái hắn, khiến cho các thần linh khác ghen ghét, cuối cùng đứa bé này bị đưa xuống nhân gian trải qua khổ nạn, đợi khi nào khổ nạn kết thúc, hắn sẽ trở về trời kế vị phụ thần! Cho dù ở nhân gian, chủng tộc này vẫn được phụ thần chúc phúc, đồng thời âm thầm bảo hộ.
Thần thoại này khiến cho Đỗ Duy cười mãi không thôi.
Có thể trực tiếp kết nối với phụ thần sao? Được phụ thần bảo hộ? Vậy Nam Dương nhanh chóng bị đế quốc đánh bại, sao không thấy vị ‘phụ thần’ kia ra bảo hộ bọn họ?
Thần thoại cuối cùng cũng chỉ là thần thoại mà thôi.
Đỗ Duy vốn tưởng như vậy.
Mấu chốt của thần thoại này là, không một ai biết bộ tộc thần bí này rốt cuộc là ở chỗ nào. Bởi vì bọn họ vẫn ‘tàng hình’ tồn tại trên khắp thế giới (chính xác mà nói thì chính là Nam Dương – bởi vì văn minh của thổ dân Nam Dương lạc hậu, cứ tưởng Nam Dương chính là cả thế giới rồi)
Bọn họ căn bản không có một khối lãnh địa cụ thể, cũng không có bộ lạc, mà không ngừng di chuyển phiêu lưu khắp thế giới. Chưa có ai biết được thân phận chính thức của họ, bọn họ chính là dân tộc du mục duy nhất trên hải dương. Người ta chỉ có thể nhận biết chủng tộc này qua một đặc điểm, cũng là đặc điểm duy nhất:
Không giống bất kì một bộ lạc hay chủng tộc nào khác ở Nam Dương, bọn họ không có xăm mình! Bởi vì xăm mình là biểu hiện thờ phụng các thần linh, nhưng bọn họ là con của phụ thần, dĩ nhiên không cần thờ phụng các thần linh khác, bởi các thần linh khác về thân phận cũng chỉ là con của phụ thần.
- Há.
Đỗ Duy cười cười. Cũng đúng, tất nhiên không có ai đi thờ phụng anh chị em của mình mà.
Dấu xăm duy nhất của bọn là là ở bàn chân! Bàn chân có xăm biểu tượng của phụ thần, ý nghĩa chính là: bọn họ đại biểu chí cao phụ thần du hành ở nhân gian!
Ở Nam Dương có một câu ngạn ngữ lưu truyền trong rất nhiều bộ lạc:
Nếu như ngươi nhìn thấy một người không có xăm mình…
Vậy, ngươi hãy quỳ lạy hắn…
Nếu sau khi quỳ lạy ngươi nhìn thấy chân của hắn…
Vậy, hãy hôn chân hắn…
Ngươi sẽ được tắm trong ánh sáng của phụ thần.
Đỗ Duy suy nghĩ rất lâu, sau đó hắn cười rất tà ác.
-Roline, phiền ngươi mang ngài Bencas đại tế tự tôn kính, cùng với ‘con của hắn’ Rufik bé nhỏ lại đây.
Bencas nguyên ban đầu tưởng rằng thành công qua được một cửa, cũng không nghĩ được vị thiếu niên quý tộc nửa đêm lại gọi mình với Rufik lại.
Chú nhóc Rufik đến giờ cũng chịu không ít kinh sợ, đôi mắt mở to, sợ hãi nhìn Đỗ Duy. Lão Bencas tựa hồ đánh hơi được chút ít, thân thể bất giác run rẩy.
Đỗ Duy chỉ Rufik:
-Roline, đem thằng nhóc này lột sạch quần áo cho ta! Lột không chừa thứ gì!
Roline lặng lẽ thực hiện mệnh lệnh của Đỗ Duy, thằng nhóc mười hai tuổi tuổi Rufik rất nhanh đã khỏa thân đứng ở trước mặt.
Quả nhiên, chú bé này toàn thân không hề có một hình xăm nào.
-Người đâu… mang nó lại đây cho ta xem bàn chân của nó.
Phốc, lão Bencas vẻ mặt tuyệt vọng, hai mắt nhắm nghiền, té xỉu lăn lóc trên mặt đất!
Chuyện đáng sợ nhất cuối cùng cũng xảy ra, cuối cùng cũng bị thằng nhóc quý tốc này phát hiện rồi!
Trong phòng yên lặng như tờ, Rufik không dám phản kháng, chỉ mặc cho Roline kéo hắn ngồi xuống đất, giơ hai bàn chân lên.
Dưới hai bàn chân của hắn quả nhiên có… đồ án!
Ừm, cũng có thể coi là đồ án đi.
Roline có chút cảm giác hoang mang, bởi vì đồ án này nàng nhìn không hiểu.
Nhưng Đỗ Duy vừa nhìn thấy đồ án lại đột nhiên biến sắc mặt! Bản mặt của hắn giống như giữa ban ngày ban mặt nhìn thấy quỷ.
Mà không, cũng không thể nói như vậy.
Chính xác mà nói, vẻ mặt của Đỗ Duy giống như là giữa ban ngày nhìn thấy cả trăm con quỷ. Chẳng những cả trăm con quỷ này chạy tới trước mặt nhát hắn, mà còn thò móng vuốt kéo miệng hắn.
Mà thôi, cũng không cần tìm mấy ví dụ quái đản, nói tóm lại một câu, quý tộc bé nhỏ của chúng ta đang sợ đến phát điên!
Phốc một cái, hắn đang ngồi trên ghế đột nhiên cả người run rẩy rồi ngã đổ cả ghế, chổng bốn vó lên trời.
Mấy người trong phòng đều sợ ngây người! Roline vội vàng chạy qua đỡ Đỗ Duy đứng lên. Đỗ Duy đột nhiên chuồi ra khỏi tay Roline, nhào lại bên cạnh Rufik, nhìn chằm chằm vào bàn chân của hắn, thậm chí còn ra sức dụi dụi mắt…
Không….không nhìn lầm!
Cũng không hoa mắt…
Không phải là hoa mắt cái con mẹ nó!!
Cái đồ án xăm ở dưới bàn chân Rufik, chính xác mà nói cũng chẳng phải là đồ án gì cả.
Mà là… một dòng chữ!
Ở chân trái là một dòng tin nhắn, chân phải là chữ ký.
Lời trên cả hai lòng bàn chân có nội dung như sau .
-Đỗ Duy, ngươi khỏe không? Ngạc nhiên chưa?
Ký tên: Aragon.
Vật tổ của phụ thần rốt lại là mấy thứ quỷ quái này!
Còn có thứ gì có thể khiến cho người ta cảm thấy hoang đường hơn không, cảm thấy như gặp quỷ giữa ban ngày không?
Đáp án là: Có!
So với nội dung của mấy câu này thì văn tự lại càng làm Đỗ Duy kinh hãi hơn!
Văn tự này không phải là văn tự của đại lục, không phải là văn tự của Roland đế quốc.
Mà là…
Đỗ Duy đột nhiên muốn cười, rồi lại đột nhiên muốn khóc, sau đó lại muốn chém người!
Bởi vì, loại văn tự này, chỉ sợ trong thế giới này chỉ có Đỗ Duy có thể nhận ra.
Đúng…
Bởi vì nó là… chữ Hán!
-Cậu chủ… chủ nhân, thưa ngài công tước!
Roline dùng sức lay lay Đỗ Duy, cuối cùng cũng khiến cho Đỗ Duy đang trợn mắt há mồm tỉnh lại.
Chương 182: Quả nhiên là vậy!
Dịch giả : Pang
Biên dịch :Caokhánh
Nguồn : Tàng Thư Viện
Gặp quỷ!
Gặp quỷ!
Gặp quỷ đầu to rồi!!
Đỗ Duy cơ hồ phát điên, một cước đá bàn trà trước mặt lăn lông lốc, thậm chí hắn có cảm giác máu toàn thân sôi lên khiến cho bên tai phảng phất có tiếng ông ông… Nhất là tim trong lồng ngực nhảy cực nhanh khiến hắn rất khó chịu.
Roline vừa muốn đi theo, Đỗ Duy đã quay lại, giận dữ gào:
-Đừng theo ta!
Roline trước giờ chưa từng thấy Đỗ Duy mất bình tĩnh đến phát cuồng như vậy. Tuy nhiên nữ kị sĩ vẫn tuân theo mệnh lệnh của hắn, nàng cho người mang lão Bencas lúc này vẫn còn hôn mê, cùng với nhóc Rufik đáng thương lúc này đã sợ đến chẳng còn biết trời mây, lại cho hắn chút đồ ăn – hôm nay thằng nhóc này đã chịu không ít kinh hãi.
Đỗ Duy một mạch chạy ra khỏi xưởng, từ cửa sau mà chạy khắp đế đô, cứ chạy mãi không định hướng trong đêm đen.
Hắn không thể không chạy, bởi chỉ có chạy càng nhanh hắn mới có thể cảm thấy thoải mái được một chút.
Aragon… quỷ tha ma bắt! Aragon đáng chết!
Hắn… hắn…
Hắn lại biết chữ Hán! Lại còn biết mình! Hắn còn biết cả tên mình? Thậm chí từ sớm đã biết mình sẽ nhìn bàn chân của thằng nhóc kia?
Cái gì hắn cũng biết! Cái gì hắn cũng biết!
Ý nghĩ này làm cho Đỗ Duy sợ hãi phi thường!
Một lão khốn nạn chết cả ngàn năm trước, tự dưng giống như đang rình coi mình, nhìn chằm chằm từng cử động! Còn cái ‘lời tiên đoán’ chó má gì… hừ, đi ra từ ác ma đảo, thiếu niên có cái sừng trên đầu?
Ta nhổ vào.
“Đỗ Duy, ngươi khỏe không? Ngạc nhiên chưa?”
Ta nhổ nhổ nhổ!!
Cũng không biết điên cuồng chạy bao lâu, Đỗ Duy rốt cuộc cảm giác được hai buồng phổi đều vì thiếu dưỡng khí mà sinh ra cảm giác đau đớn.
Cuối cùng hắn cũng dừng chân, vịn lấy một cây lớn ven đường mà thở dốc. Cũng bởi thở quá dồn dập, bất giác hắn không nhịn được ôm thân cây nôn một trận kinh hồn, chỉ có điều chẳng nôn ra được gì, mà lại chỉ cảm giác co thắt kịch liệt đến chảy nước mắt.
Có điều cảm giác đó lại có thể khiến cho tâm trạng hắn hòa hoãn trở lại, nhiệt huyết cuồng loạn cũng dần dần bình hòa trở lại.
Đứng hồi lâu cả nửa ngày, Đỗ Duy bỗng ngửa mặt lên nhìn trời sao, nắm tay giơ lên rống to:
-Ta chửi vào #¥%* … tinh không đệ nhất cường giả thì hay lắm sao? Tinh không cường giả thì có thể tùy tiện đùa bỡn ta hả? Có thể tùy tiện an bài vận mệnh của ta sao? Ta nhổ…”
Đỗ Duy cười như điên, kinh động cả một đội tuần tra của sở trị an.
Một đội tuần tra của sở trị an nghe tiếng hét liền chạy lại, lĩnh đội là một sĩ quan cưỡi ngựa. Hắn từ xa thấy có người ôm đại thụ nhìn trời mà rống ầm ĩ, liền quát:
-Người nào đó? Vi phạm lệnh giới nghiêm, bắt lại cho ta!
Mấy binh sĩ lập tức chạy qua định bắt Đỗ Duy, Đỗ Duy đã quay lại, giận dữ nói:
-Cút ngay! Đừng có làm phiền ta.
Nói xong, hắn thản nhiên quay đầu mà đi. Sĩ quan sở trị an nghe một câu liền phát bực.
Còn có loại người điên cuồng, nửa đêm vi phạm lệnh giới nghiêm ở trên đường la lối, lại còn quát nạt cả quan quân của sở trị an sao?
Hắn giục ngựa chạy tới, Đỗ Duy nghe thấy tiếng vó ngựa đàng sau, bực bội quay lại, tiện tay rút ma trượng trong hòm chứa vật ra, lạnh lùng nói:
-Ta nói ngươi không nghe thấy à?
Sĩ quan sở trị an đang muốn phát tác, tuy nhiên nhờ ánh trăng liền thấy rõ món đồ trong tay Đỗ Duy, trong nháy mắt mồ hôi lạnh tuôn đầy!
Ma pháp sư ư?
Sau đó, hắn nhìn rõ diện mạo Đỗ Duy, mồ hôi chẳng những tiếp tục tuôn như mưa, mà thiếu điều từ trên ngựa té lăn xuống.
Hắn là quan quân của sở trị an, bởi vì gần đây quan hệ của Đỗ Duy cùng thống lĩnh sở trị an mới nhậm chức Camille Ciro đại nhân rất tốt, cho nên hắn cũng từng nhìn thấy Đỗ Duy. Vừa nhận ra Đỗ Duy, vị sĩ quan liền từ trên lưng ngựa nhảy xuống, sợ hãi nói:
-Công… công tước đại nhân, vừa rồi ta không nhận ra ngài…
Đỗ Duy lạnh lùng nhìn người kia, loại ánh mắt phẫn nộ khiến cho vị sĩ quan sợ đến hồn lìa khỏi xác. May là một lát sau, thanh âm của Đỗ Duy cũng có chút hòa hoãn:
-Không có gì, ta có việc, các ngươi đừng tới làm phiền ta.
-Dạ… dạ!
Vị sĩ quan còn dám nói gì, tuy rằng đế đô có lệnh giới nghiêm, nhưng cho dù là luật lệ cũng không áp dụng được trên người Đỗ Duy, loại người ở tầng đỉnh của đỉnh quyền thế.
-Còn nữa…
Đỗ Duy nhìn vị sĩ quan:
-Ta ra ngòai gấp gáp, quên đem theo ngựa. Ngươi lấy ngựa cho ta mượn, ngày mai ta phái người trả lại cho ngươi.
Vị sĩ quan nào dám phản đối, chỉ có nhất nhất đáp ứng, còn tận tay dắt ngựa trao dây cương vào tay Đỗ Duy.
Nhìn công tước đại nhân cưỡi ngựa đi xa dần, vị sĩ quan thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn đám thủ hạ, gắt:
-Nhìn cái gì! Tiếp tục tuần tra!
Đỗ Duy cưỡi ngựa đi thẳng, một hồi cũng dần tỉnh táo lại. Hắn đột nhiên nhớ ra một chuyện trọng yếu, liền quay đầu ngựa hướng phủ đệ của mình trở về.
Hắn một mạch chạy về phủ công tước lâm thời, mấy tên người hầu nhìn thấy bộ mặt giận dữ của công tước đại nhân liền hỏa tốc mở cửa. Đỗ Duy xuống ngựa, đi được vài bước lại quay ra nói:
-Các ngươi đem con ngựa này đưa trả lại sở trị an.
Sau đó, Đỗ Duy một hơi trở về phòng, một cước sút văng cửa phòng. Trong phòng nguyên đã bố trí một cái kết giới cách âm, Đỗ Duy tiến vào thì thấy lão thử Gageu đang ngồi ở một góc, một tay cầm khối ma pháp thủy tinh, tay kia cầm thanh đao nhỏ màu bạc, làm như đang cố gắng điêu khắc hoa văn gì đó.
-QQ đâu?
Đỗ Duy hỏi.
-… bên trong, ngủ rồi.
Lão chuột cũng nhìn thấy vẻ mặt không tốt của Đỗ Duy.
Đỗ Duy hừ một tiếng, chạy vào phòng trong. Ở trên cái giường nhỏ giống như cái nôi trẻ em, ngài QQ ưu nhã đang ngủ ngon lành. Đỗ Duy liền túm cái mỏ của chim cánh cụt đáng thương đang còn trong giấc mộng, ném luôn xuống đất.
-Ngươi…
Chim cánh cụt từ mộng đẹp thức dậy, nhất thời quên mất tôn chỉ của bản thân là ‘ưu nhã’, từ dưới đất nhảy dựng lên la ỏm tỏi:
-Ngươi làm gì vậy? Trời ơi, mặt đất dơ như vầy sẽ làm ô uế bộ lông xinh đẹp của ta rồi!!
-Hừ!
Đỗ Duy lạnh lùng nhìn vị ‘thần thú’:
-Ta có mấy câu hỏi, hy vọng ngươi có thể trả lời, nếu không ngày mai bữa trưa chúng ta sẽ chuẩn bị ăn món chim cánh cụt quay.
Một lời nói kèm theo ánh mắt hung dữ, liền khiến cho chim cánh cụt im bặt. Ngài ‘thần thú’ thông minh dĩ nhiên nhìn ra được vị thiếu gia rõ ràng đang cực lực kìm chế lửa giận, tuyệt đối không phải đang nói đùa.
Đỗ Duy đi tới trước bàn lấy một tờ giấy, dùng bút lông viết viết mấy chữ, đưa ra trước mặt chim cánh cụt, lạnh nhạt:
-Đọc.
Chim cánh cụt nhìn qua mấy chữ, có chút uể oải, nhưng Đỗ Duy lạnh lùng nói:
-Ta bảo ngươi đọc!
-…”
QQ bất đắc dĩ thở dài, sau đó chiếu theo nội dung, đằng hắng một tiếng rồi từ từ ngâm nga:
-Đầu giường ánh trăng rọi, ngỡ mặt đất phủ sưong…
(trích bài Tĩnh Dạ Từ của Lý Bạch-dg)
-Tốt!
Không đợi QQ đọc xong, Đỗ Duy lại viết lên tờ giấy mấy chữ, đưa ra trước mặt QQ, lạnh lùng nói:
-Đọc lại!
-… nhân chi sơ, tính bản thiện…
(trích tam tự kinh-dg)
-Đủ rồi…
Đỗ Duy đột nhiên giống như quả bóng xì hơi, thả người ngồi xuống ghế.
QQ đại nhân nhìn Đỗ Duy một hồi, thu hết can đảm rụt rè nói:
-Đỗ Duy chủ nhân…
-Cái gì?!
Đỗ Duy hung ác nhìn chim cánh cụt:
-Ngươi còn muốn nói cái gì? Lại muốn tiếp tục lừa gạt ta hả!!
-Không phải…
Chim cánh cụt xua xua tay, nói lí nhí:
-Ta chỉ là muốn nói cho ngươi, ngươi viết sai chính tả… chữ ‘ngỡ’ ngài viết thiếu một nét.
Đỗ Duy:
-……
(đoạn này để im hán ngữ vì nó không phải là tiếng của đại lục)
Hắn ngây người một lát, đột nhiên nhảy dựng lên xoa tay lại trước mặt chim cánh cụt, mặt mày hung hăng, quát to:
-Nhân sinh tự cổ thùy vô tử. (từ xưa có ai là không chết)
Chim cánh cụt trả lời:
- Na cá lạp thỉ bất dụng chỉ! (Có thằng nào đi ỉa mà không dùng giấy- câu này của các anh 8x với 9x)
Đỗ Duy:
-Vạn trượng cao lâu bình địa khởi.(lầu cao vạn trượng xây từ đất bằng)
(thành ngữ trung quốc)
Chim cánh cụt trả lời:
-Nhất chi hồng hạnh xuất tường lai.( Vượt tường hồng hạnh cố vươn mình)
Đỗ Duy làm vẻ mặt dữ tợn:
-Sao phiếu dụng thì phóng ngoan thiểu. (sao có phiếu mà phát cho ít thế)
( câu này thì nói bọn độc giả bên trung quốc, đọc truyện bằng phiếu tháng, càng được bầu nhiều phiếu thì truyện càng lên cao và càng nổi- ý tác giả là ấn nhiều vào, cũng giống như ta nói với các bạn là ấn thank nhiều vào đó)
Chim cánh cụt thở dài:
-Quả phụ môn tiền thị phi đa…( rước nhà bà goá có nhiều chuyện thì thầm)
(thành ngữ trung quốc)
Đỗ Duy lại hỏi:
-Cùng tắc độc thiện kỳ thân…( ngươi nghèo thì ngươi độc thân)
( Có nghĩa khác nhưng không phù hợp với chỗ này, tạm đưa ra cho anh em tham khảo:
Khổng Tử từng nói: “Dụng chi tắc thành, xã chi tắc tàng”; Mạnh Tử lại bày tỏ: “Cùng tắc độc thiện kỳ thân, đạt tắc kiêm thiện thiên hạ” (Nếu đến mức bi đát nhất thì ta chỉ cần giữ cho bản thân mình được thanh cao; nếu được vua chúa tin dùng thì ta giúp mọi người được thanh cao như ta). http://www.phapluatvietnam.com/Tintu...ID=4604&CID=20)
-Phú tắc thê thiếp thành quần.( Giàu thì thê thiếp thành đàn)
Chim cánh cụt thở dài.
-Tiếp tiếp!
Đỗ Duy xắn tay áo, hăng hái:
-Mã sấu mao trường đề tử phì. (Ngựa gầy lông dài, móng to- cách chọn ngựa tốt thì phải)
- Nhi tử thâu đa bất toán tặc. (Bị con ăn trộm không tính là thiệt)
QQ thản nhiên.
Đỗ Duy tuyệt vọng, vớt câu chót:
-Hậu cung giai lệ tam thiên. (Hậu cung mỹ nữ có ba nghìn)
Chim cánh cụt không chút do dự:
-Thiết bổng ma thành tú hoa châm…(Mài sắt thành kim)
Một người một chim trợn mắt nhìn nhau cả nửa ngày, đột nhiên Đỗ Duy cười phá lên.
Hắn quả thật buồn cười, một bụng tức giận cũng đã tiêu tán đâu mất, hắn nhìn vị ‘thần thú’ đại nhân trước mặt, cười khổ:
-QQ tôn kính, có thể cho ta biết lão nhân gia ngài cùng Aragon chủ nhân là từ đâu ‘xuyên’ qua không?
QQ thành khẩn trả lời:
-Đỗ Duy chủ nhân, mặc dù ta cũng không rõ ngài muốn nói gì, tuy nhiên mấy cái này đều là Aragon chủ nhân dạy ta… Ta cũng không biết ngài nói ‘xuyên’ là ý tứ gì, tuy thế cái từ này hình như Aragon chủ nhân từng nói qua.
Đỗ Duy thở dài.
Ta hiểu rồi…
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của hung bo
Dịch giả: Pang
Biên dịch: Caokhánh Nguồn: Tàng Thư Viện
Đỗ Duy suy nghĩ suốt một đêm, nghĩ đến phát đau cả đầu, thế mà vẫn không nghĩ thấu hết được …
Tốt thật… Aragon tên chết bầm, té ra cũng là một đồng chí từng trải qua vụ ‘xuyên việt’ tới thế giới này giống mình.
Nhưng mà, tại sao chuyện của mình cái gì tên khốn này cũng biết? Lại còn đặc biệt để lại lời nhắn cho mình ở dưới bàn chân của một thổ dân Nam Dương?
Hắn rốt cục là ai? Rốt cuộc mục đích là gì?
Lại còn có ‘bộ tộc của thần’ trong truyền thuyết của Nam Dương chuyên thờ phụng chủ thần, là con cháu của chủ thần.
Quỷ tha ma bắt, Aragon sao lại có liên quan đến ‘bộ tộc của thần’ trong truyền thuyết của người Nam Dương?
Mọi thứ đều có vấn đề…
Nhưng mà đáp án của câu hỏi này… Đỗ Duy không cách nào biết được.
Bởi vì ngài QQ luôn mồm thề thốt, bản thân nó cũng không biết gì cả!
-Xin ngài hiểu cho, ta chỉ là một thú cưng đáng thương. Chủ nhân Aragon chỉ dạy ta chữ với tiếng, còn lại hắn không cho ta biết gì cả.
Vừa nói, QQ vừa chớp chớp mắt tỏ vẻ đáng thương nhìn Đỗ Duy:
-Cho nên, ngàn vạn lần cầu xin ngài đừng có làm chim cánh cụt nướng gì đó. Ta thề là thịt của ta không có chỗ nào ăn ngon cả.
Đỗ Duy dĩ nhiên là không thật sự đem chim cánh cụt đi nướng, tuy nhiên hắn vẫn còn nghi ngờ vị thần thú này còn có điều gì giấu diếm. Còn vấn đề làm sao để chim cánh cụt khai ra… vấn đề đó Đỗ Duy sẽ từ từ nghĩ cách.
Aragon không ngờ lại giống mình, để là kẻ ‘xuyên việt’… Hừ, thế giới này càng ngày càng thú vị đó.
Thật khó hình dung tâm tình của Đỗ Duy lúc này. Trải qua một phen buồn bực, Đỗ Duy bây giờ cảm giác rất phức tạp. Một phần có chút bực bội bởi vì hắn có cảm thấy bị một người ‘xuyên việt’ giống mình đùa cợt – Từ khi biết Aragon cũng giống hắn, là một người ‘xuyên việt’, trong mắt Đỗ Duy, ánh hào quang bao phủ Aragon ban đầu đã hoàn toàn không còn nữa… Khai quốc hoàng đế, đệ nhất cường giả dưới vòm trời gì gì… Một người ‘xuyên việt’ có sáng tạo một chút kì tích, chẳng phải rất bình thường sao?
Nhưng ở một phương diện khác, trong lòng Đỗ Duy mơ hồ có một tia cao hứng.
Đúng, đúng rồi, là cao hứng..
Có một kẻ ‘xuyên việt’ giống mình, cũng đến từ một thế giới giống mình, cùng một dân tộc, nói cùng một loại ngôn ngữ của đồng bào! Bản thân mình cô độc ở trên thế giới này hơn mười năm, đột nhiên phát hiện ra mình vẫn còn có một đồng loại…
Chỉ có điều…
Hừ, chỉ có điều hắn tới sớm hơn ta một ngàn năm thôi, có thể cưỡi lên đầu cậu chủ ta sao?
Đừng mơ!
Đỗ Duy hạ quyết tâm.
Chẳng phải cũng chỉ là một người ‘xuyên việt’ sao?
Nếu ngươi là thần hay là nhân vật truyền kỳ gì đó thì cậu chủ còn sợ ngươi, giờ biết bộ mặt thật của ngươi rồi, ta còn phải sợ ngươi sao?
Lúc này Đỗ Duy đột nhiên thấy trong lòng thoải mái hơn.
Sáng sớm hôm sau, lão Marde đem bữa điểm tâm đến. Lão người hầu trung thành biết thiếu gia tối hôm qua rất giận dữ, tình huống như vậy cũng không có người hầu nào dám đến chọc giận vị công tước, chỉ có ông già Marde từ nhỏ từng ẵm Đỗ Duy vẫn tận tâm đem bữa sáng cho hắn. Đỗ Duy cũng thu lại cơn giận dữ của mình, từ từ bình tĩnh lại.
Tuy thế, lão Marde nhìn cậu chủ thoải mái thưởng thức bữa sáng, thậm chí so với mọi ngày còn ăn nhiều hơn hai miếng bạc hà đường. Lại nhìn thấy cậu chủ như đang cười cười, hiển nhiên tâm tình không tệ, lão Marde thở phào, dè dặt một chút rồi nói:
-Cậu chủ, bên ngoài hình như…
-Hả? có chuyện gì sao?
Đỗ Duy cười nói.
-Dạ... cũng không hẳn là chuyện gì lớn.
Lão Marde giải thích qua:
-Sáng sớm nay, trước cửa nhà ta có một tên bị đánh gãy cả hai chân, bị người ta đưa tới. Từ sáng đến giờ vẫn còn ở đó, bên cạnh có người canh giữ, hắn kêu la thảm thiết khiến cho không ít người vây lại xem…
-Không cần để ý.
Đỗ Duy bóc bạc hà đường, ném vào miệng nhai rốp rốp, rồi liếm liếm môi:
-Một tên bình thường thích khinh người, giờ chịu chút đau khổ thôi.
Dừng một chút, Đỗ Duy nói:
-Có điều, bá tước Billia cũng là một người thông minh đó, hắc hắc…”
Tiếp đó Đỗ Duy chợt hỏi:
-Hôm nay là ngày mấy rồi? Ý ta là sau khi ta viết thư đã được mấy ngày rồi?
-Ngày thứ năm.
Marde trả lời.
-Tôi nghĩ sẽ nhanh chóng đến thôi.
Năm ngày trước, Đỗ Duy viết thư đến bình nguyên Rowling, bá tước lúc Raymond từ đế đô xuất phát. Thư viết cho Hussein, nếu bá tước Raymond về đến lâu đài Rowling, hiển nhiên Hussein sẽ không thể ở đó. Cho nên Đỗ Duy mời Hussein với Nicole Medusa tới đế đô hội họp.
Đến sáng, con đường trước phủ công tước lâm thời đã tụ tập không ít người xem náo nhiệt. Thậm chí có lúc còn gây ra tắc nghẽn giao thông, khiến cho sở trị an phải cho người đến giải tán một phần người xem.
Guro, quản sự đáng thương của phủ bá tước Billia ngồi trên một tấm ván. Hai chân của hắn bị đánh gãy, sưng phù như chân heo, nửa nằm nửa ngồi cả buổi sáng, cuối cùng đau đến mức rên cũng không nổi. Bên cạnh là hai thị vệ của bá tước Billia, thỉnh thoảng cho hắn chút nước để hắn không ngất đi.
Cứ như thế, màn ‘biểu diễn’ hết cả buổi sáng mới chấm dứt, Guro đáng thương được đưa đi. Sau đó người hầu của bá tước Billia đưa đến một phong thư do đích thân bá tước viết, gửi cho ngài công tước Đỗ Duy.
Đỗ Duy nhìn lão Marde cầm thư đưa tới, nhìn lướt qua, sau đó cười cười:
-Ngài bá tước này thật biết ăn ở đấy chứ.
Sau đó trả thư lại cho Marde:
-Ra ngoài nói với người nhà của bá tước Billia, ta rất cảm tạ ý tốt của hắn.
Sau đó, Đỗ Duy theo ý định ban đầu đảo qua một chuyến mấy cửa hàng. Hôm qua, ngoại trừ mấy nô lệ Nam Dương, Roline còn từ quan phương mua về mấy người thuộc gia tộc hầu tước Solomon, trong đó có tên nô lệ từng ở chợ nô lệ quát to với Đỗ Duy.
Những người này, Đỗ Duy định giao hết cho Roline. Người xuất thân từ Solomon gia tộc đều là tay lão luyện trong thương trường, vừa khéo đền bù vấn đề lớn là Roline không đủ thủ hạ.
Nhưng mà, Đỗ Duy còn chưa ra ngoài đã có người đến tìm hắn rồi.
Nhà giam đế quốc, quản giam đầu mục, Lebowski chạy đến xin gặp Đỗ Duy, nói cho hắn nghe một việc.
- Tướng quân Ron Barton muốn gặp mặt ngài.
Ron Barton? Chính là vị tướng quân hai trăm năm mươi sao?
Đỗ Duy cười cười.
Tính ra, từ tay hắn cấp xuống Lebowski lượng lớn đồng vàng, mỗi ngày ăn ngon uống say mà cung phụng vị tướng quân hai trăm năm mươi, thậm chí còn không ngừng kiếm đàn bà cho hắn. Ngay cả Lebowski cũng bắt đầu than vãn, hắn đường đường quan viên của nhà giam đế quốc, thiếu chút nữa biến thành tay dắt gái rồi.
Trước sau Đỗ Duy cũng đã tiêu hết bốn vạn kim tệ ở trên người vị tướng quân hai trăm năm mươi này. Mà Đỗ Duy vẫn kiên nhẫn, không chủ động gặp qua vị kỳ nhân này.
Hắn hiểu rõ loại kỳ nhân này đa số đều là tính tình cổ quái, nhất là vị tướng quân hai trăm năm ươi. Dù cho mình bây giờ danh tiếng không nhỏ, nhưng loại kì nhân như vậy chưa chắc đã về.
Muốn lôi kéo loại nhân tài này, chỉ có thể từ từ lấy lòng. Thường thường người như vậy, cho dù để núi vàng núi bạc trước mặt, người ta chưa chắc thèm liếc mắt, nhưng khi được lòng rồi, đến lúc cần thiết hắn đem cả cái đầu đi cho ngươi cũng không nhíu mày.
Đợi cho đến hôm nay, xem bộ vị tướng quân hai trăm năm mươi đối với mình cuối cùng cũng động tâm rồi đó.
Không chút chần chừ, Đỗ Duy lập lên xe ngựa đi nhà giam.
Trong đại lao, cuối cùng Đỗ Duy cũng vào tù phòng của vị Ron Barton tướng quân nổi tiếng.
Cuối cùng cũng gặp vị tướng quân năm xưa khiến cho các lão già quân phương thống soái bộ đau đầu, Đỗ Duy cũng có chút bất ngờ.
Vốn như Đỗ Duy tưởng tượng, một người có thể làm cho hai vạn bộ hạ vì hắn bán mạng, có thể tung hoành Tây Bắc xưng danh ‘lưu manh tướng quân’ hòanh hành ở Tây Bắc chắc là thuộc loại người diện mạo hào sảng, tính cách cuồng gạo. Hay chí ít hắn cũng là thân hình cao lớn, râu ria xồm xoàm, giọng cười rổn rảng như chuông đồng, uống rượu bằng bát to, ăn thịt cả miếng lớn, là kẻ miêng đầy lời nói tục...
Nhưng mà, Đỗ Duy lại thấy trong phòng một vị kẻ mập mạp, mặt mày thanh tú.
Người này đang ngồi trong phòng làm một cái sa bàn. Đỗ Duy đến, hắn mới đứng lên cười với Đỗ Duy một chút.
Vị tướng quân hai trăm năm mươi thân hình rất cao, hắn đứng lên thiếu chút nữa đầu cũng đụng trần nhà. Dù trải qua nhiều năm sống trong lao ngục, người kia có chút phát tướng nhưng vóc dáng vẫn còn rắn chắc, vẻ mặt thanh tú không hợp với sự từng trải hoang đường của hắn.
Có thể nói, người này chỉ cần gầy đi ba phần liền hoàn toàn có thể đại biểu cho một chàng đẹp trai điển hình.
-Thế nào? Ngạc nhiên phải không?
Ron Barton nói giọng khàn khàn, trong mắt mang vẻ cười cợt:
-Ngươi bây giờ nhất định đang nghĩ ‘hóa ra tướng quân hai trăm năm mươi trong truyền thuyết lại là một lão mập mặt trắng’, đúng không?
Đỗ Duy có chút xấu hổ, bởi vì trong đầu hắn đích xác có hiện lên ý nghĩ như thế.
Ron Barton thở dài, chỉ một chỗ duy nhất trong phòng có thể ngồi – giường:
-Ngồi đi.
Sau đó giọng của hắn mang theo luyến tiếc:
-Đáng tiếc, nếu như ngươi năm đó có thể thấy ta, nhất định sẽ không nghĩ như vậy. Nhưng mà, bất luận là ai, chỉ ở trong một căn phòng nhỏ xíu nhiều năm, ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, cho dù là gầy cỡ nào cũng thành béo.
Hắn tùy tiện vỗ lên bắp đùi, chán nản:
-Thể hình của ta bây giờ, chỉ sợ ngựa cũng không cưỡi được nữa rồi.
Đỗ Duy cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn vị kì nhân này.
-Được rồi.
Ron Barton liếc Đỗ Duy:
-Ngươi vào đây rồi cũng chưa nói một lời. Ta đã biết tên của ngươi, cũng biết lai lịch… À, đế quốc công tước trẻ tuổi nhất trong lịch sử là cậu chủ của gia tộc Rowling, bây giờ lại là Rudolf công tước, còn là một ma pháp sư xuất sắc… Ngài thực sự khiến cho ta ngạc nhiên đó.
Sau đó hắn xòe tay ra:
-Ngươi có mang đến không?
-Mang gì?
Đỗ Duy cảm thấy khó hiểu.
Tên béo này giảo hoạt cười:
- Ngài công tước, gần đây ngày nào ngài cũng cơm no rượu say mà khoản đãi ta, ba đến năm ngày lại đưa đàn bà lại cho ta, đừng nói là ngươi không có ý chiêu lãm phế nhân ta chứ? Nếu thực muốn chiêu lãm ta, khẳng định là ngài không để ta tiếp tục lưu lại ở cái nơi quỷ quái này chứ?Ta nói chính là ..… lệnh thả ta….ngài có mang theo không?
Đỗ Duy cười cười.
Vị tướng quân hai trăm năm mươi này thiệt là thẳng thắn đó.
Hắn không chút do dự lấy một văn kiện trắng. Đây là một cái lệnh phóng thích, Đỗ Duy không cần tốn bao nhiêu khí lực cũng kiếm được. Phía dưới có đại thần chưởng quản nhà giam ký tên và đóng dấu, mà chỗ ghi tên tù phạm để trống, chỉ cần ghi vào ‘Ron Barton’ là văn kiện này lập tức có hiệu lực.
Đỗ Duy cứu vị tướng quân hai trăm năm mươi này ra cũng không tốn quá nhiều khí lực. Dù sao chuyện người này phạm phải cũng đã qua nhiều năm. Mà quý tộc hắn đắc tội, thật trùng hợp, trong đợt chánh biến đã diệt vong, do đó quân phương cũng không thèm chú ý đến đại phiền phức tướng quân hai trăm năm mươi.
Có thể nói, tướng quân hai trăm năm mươi này là một người bị quên lãng. Với thân phận Đỗ Duy, hắn muốn một tên tù nhiều năm, lại là tù không tquan trọng, kẻ đứng đầu của nhà giam dĩ nhiên vui vẻ nể mặt, bán cho vị công tước một chút mặt mũi.
Dù sao, lão già này ở trong tù cũng chỉ lãng phí thức ăn.
Sau khi ghi tên Ron Barton vào văn kiện, Đỗ Duy đem lệnh phóng thích đưa cho hắn. Ron Barton cẩn thận nhìn hailần, mặc dù hắn che giấu nét mặt rất tốt, nhưng Đỗ Duy vẫn có thể nhìn được vẻ kích động. Lão béo đem lệnh phóng thích cất vào túi áo ngực, còn vỗ vỗ mấy cái sau đó quay sang Đỗ Duy:
-Vậy, khi nào ta đi với ngài?
-Lúc nào cũng được, bây giờ ta cũng có thể mang ngươi ra ngoài.
Đỗ Duy cười nói.
Ron Barton gãi đầu, đột nhiên hỏi:
-Thưa ngài công tước, xin hỏi ngài mang ta ra ngoài sẽ chuẩn bị cho ta loại công tác gì?
Hắn nghiêm mặt nói:
-Ngài có nghe nói con người của ta vừa tham lam, vừa háo sắc, lại thích làm chuyện hoang đường không?
-Chuyện ngươi nói ta đều biết.
Đỗ Duy đứng lên, vái Ron Barton một vái, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, ngữ khí trang trọng, vẻ mặt cười cười cũng thu liễm lại, mà ánh mắt lại càng tỏ vẻ chân thành.
-Ron Barton tướng quân! Một vái này là biểu hiện lòng tôn kính của ta đối với ngài.
Đỗ Duy trầm giọng:
-Ta đã xem qua tư liệu về ngài, còn có chuyện ngài làm ở Tây Bắc năm xưa. Ta cho rằng ngài là một tướng quân cực kỳ trung thành với đế quốc! Chuyện ngài làm tại Tây Bắc, mỗi một việc đều là cực kỳ khổ tâm, mỗi một việc đều là vì thế cục Tây Bắc! Chỉ đáng tiếc, quân phương là lũ ngốc, không hiểu được việc ngài làm… <à mấy tên lặng lẽ bán cấm phẩm cho người Tây Bắc mới chính là sâu mọt của đế quốc! Ta cảm thấy đế quốc may mắn có được một vị tướng quân như ngài.
Ron Barton nghiêm mặt nhìn Đỗ Duy, trong mắt ánh lên một tia cảm động, rồi hắn cười dứt khoát nói:
-Được rồi! Không cần nói nữa, ta tin tưởng lời nói của ngài là thật tâm. Tuy nhiêncó một số chuyện trong lòng hiểu là được, nói ra ngược lại có vẻ giả dối… Vấn đề của ta vẫn là, thưa ngài công tước Đỗ Duy, xin mời ngài nói công việc của ta?
-Đất phong của ta là ở Tây Bắc tỉnh Desa.
Đỗ Duy cười khổ:
-Cái này ngài đã nghe rồi phải không?
-Ta nghe nói rồi.
Ron Barton gật đầu.
-Hoàn cảnh và thế cục chỗ đó, ta nghĩ không ai hiểu hơn ngài.
Đỗ Duy nói:
-Trong vòng ba tháng ta sẽ đến lãnh địa của ta, ta quyết tâm đứng vững ở đó, hơn nữa… Ta tuyệt đối không để bất cứ ai đuổi ra ngoài! Trong tình huống đó, ta thực sự rất cần ngài giúp. Cho nên… ta nghĩ, sau này trong phủ công tước, thống lĩnh kỵ binh của gia tộc tư quân đối với ngài mà nói, hy vọng không coi là không phát huy được tài năng phải không?”
Ron Barton rất hài lòng, hắn rốt cục cũng thấy vị thiếu niên công tước này rất có thành ý với mình.
-Nếu như vậy, ta nghĩ ta cũng có thể tặng ngài một lễ vật nho nhỏ, coi như là một chút tâm ý của ta đối với ông chủ mới.
Ron Barton cười:
-Năm đó thủ hạ ta ở Tây Bắc chỉ sợ đa số đã phục viên, tuy nhiên bọn họ cũng là một tay ta tài bồi, mỗi một người đều là chiến sĩ xuất sắc. Ta có thể viết thư cho thủ hạ cũ, mặc dù không nhiều, nhưng dựa vào tình cảm năm xưa, gọi lại một hai ngàn người chắc không có vấn đề.
Một hai ngàn kỵ binh tinh nhuệ, lại còn là cựu binh đã từng trải qua trăm ngàn chiến trận?
Cái ‘đại lễ’ này Đỗ Duy dĩ nhiên không từ chối.
Thủ tục làm xong hết rồi, vị tướng quân hăn trăm năm mươi rốt cục cũng là một người tự do. Tuy nhiên, sau khi làm thủ tục ra tù, hắn nhận lại huy chương và quân hàm của quân đội. Năm đó hắn bị bỏ tù cũng chưa từng trải qua xử án, cho nên cấp bậc cũng chưa bị tước bỏ. Chức vụ tướng quân dù không còn, nhưng theo theo thân phận mà nói thì hắn vẫn còn là một quân nhân đế quốc.
Sau khi nhận lại huy chương, tướng quânhăi trăm năm mươi ngay trước mặt giám sát quan viên quăng huy chương xuống đất, còn hung hăng đạp mấy cái, phun một miếng nước bọt, mắng to:
-Con mẹ nó quân phương! Mẹ kiếp thống soái bộ! Sau này sẽ có ngày các ngươi hối hận! Lúc đó cho dù quân phương đại thần quỳ xuống cầu xin ta, cũng đừng mong ông mày quay về!
Cái loại hành động không kiêng kỵ như thế khiến cho quan chức nhà giam sợ đến ngây người.
Đỗ Duy cười khổ một tiếng, lôi cái tên tướng quân không biết sợ là gì đi mất.
Có bảo bối này, thêm vào thủ hạ nòng cốt cũ của hắn, tương lai tư quân của công tước phủ căn bản có thể bắt đầu đi lên.
Dịch giả : Pang
Biên dịch :Caokhánh
Nguồn : Tàng Thư Viện
Đỗ Duy suy nghĩ suốt một đêm, nghĩ đến phát đau cả đầu, thế mà vẫn không nghĩ thấu hết được …
Tốt thật… Aragon tên chết bầm, té ra cũng là một đồng chí từng trải qua vụ ‘xuyên việt’ tới thế giới này giống mình.
Nhưng mà, tại sao chuyện của mình cái gì tên khốn này cũng biết? Lại còn đặc biệt để lại lời nhắn cho mình ở dưới bàn chân của một thổ dân Nam Dương?
Hắn rốt cục là ai? Rốt cuộc mục đích là gì?
Lại còn có ‘bộ tộc của thần’ trong truyền thuyết của Nam Dương chuyên thờ phụng chủ thần, là con cháu của chủ thần.
Quỷ tha ma bắt, Aragon sao lại có liên quan đến ‘bộ tộc của thần’ trong truyền thuyết của người Nam Dương?
Mọi thứ đều có vấn đề…
Nhưng mà đáp án của câu hỏi này… Đỗ Duy không cách nào biết được.
Bởi vì ngài QQ luôn mồm thề thốt, bản thân nó cũng không biết gì cả!
-Xin ngài hiểu cho, ta chỉ là một thú cưng đáng thương. Chủ nhân Aragon chỉ dạy ta chữ với tiếng, còn lại hắn không cho ta biết gì cả.
Vừa nói, QQ vừa chớp chớp mắt tỏ vẻ đáng thương nhìn Đỗ Duy:
-Cho nên, ngàn vạn lần cầu xin ngài đừng có làm chim cánh cụt nướng gì đó. Ta thề là thịt của ta không có chỗ nào ăn ngon cả.
Đỗ Duy dĩ nhiên là không thật sự đem chim cánh cụt đi nướng, tuy nhiên hắn vẫn còn nghi ngờ vị thần thú này còn có điều gì giấu diếm. Còn vấn đề làm sao để chim cánh cụt khai ra… vấn đề đó Đỗ Duy sẽ từ từ nghĩ cách.
Aragon không ngờ lại giống mình, để là kẻ ‘xuyên việt’… Hừ, thế giới này càng ngày càng thú vị đó.
Thật khó hình dung tâm tình của Đỗ Duy lúc này. Trải qua một phen buồn bực, Đỗ Duy bây giờ cảm giác rất phức tạp. Một phần có chút bực bội bởi vì hắn có cảm thấy bị một người ‘xuyên việt’ giống mình đùa cợt – Từ khi biết Aragon cũng giống hắn, là một người ‘xuyên việt’, trong mắt Đỗ Duy, ánh hào quang bao phủ Aragon ban đầu đã hoàn toàn không còn nữa… Khai quốc hoàng đế, đệ nhất cường giả dưới vòm trời gì gì… Một người ‘xuyên việt’ có sáng tạo một chút kì tích, chẳng phải rất bình thường sao?
Nhưng ở một phương diện khác, trong lòng Đỗ Duy mơ hồ có một tia cao hứng.
Đúng, đúng rồi, là cao hứng..
Có một kẻ ‘xuyên việt’ giống mình, cũng đến từ một thế giới giống mình, cùng một dân tộc, nói cùng một loại ngôn ngữ của đồng bào! Bản thân mình cô độc ở trên thế giới này hơn mười năm, đột nhiên phát hiện ra mình vẫn còn có một đồng loại…
Chỉ có điều…
Hừ, chỉ có điều hắn tới sớm hơn ta một ngàn năm thôi, có thể cưỡi lên đầu cậu chủ ta sao?
Đừng mơ!
Đỗ Duy hạ quyết tâm.
Chẳng phải cũng chỉ là một người ‘xuyên việt’ sao?
Nếu ngươi là thần hay là nhân vật truyền kỳ gì đó thì cậu chủ còn sợ ngươi, giờ biết bộ mặt thật của ngươi rồi, ta còn phải sợ ngươi sao?
Lúc này Đỗ Duy đột nhiên thấy trong lòng thoải mái hơn.
Sáng sớm hôm sau, lão Marde đem bữa điểm tâm đến. Lão người hầu trung thành biết thiếu gia tối hôm qua rất giận dữ, tình huống như vậy cũng không có người hầu nào dám đến chọc giận vị công tước, chỉ có ông già Marde từ nhỏ từng ẵm Đỗ Duy vẫn tận tâm đem bữa sáng cho hắn. Đỗ Duy cũng thu lại cơn giận dữ của mình, từ từ bình tĩnh lại.
Tuy thế, lão Marde nhìn cậu chủ thoải mái thưởng thức bữa sáng, thậm chí so với mọi ngày còn ăn nhiều hơn hai miếng bạc hà đường. Lại nhìn thấy cậu chủ như đang cười cười, hiển nhiên tâm tình không tệ, lão Marde thở phào, dè dặt một chút rồi nói:
-Cậu chủ, bên ngoài hình như…
-Hả? có chuyện gì sao?
Đỗ Duy cười nói.
-Dạ... cũng không hẳn là chuyện gì lớn.
Lão Marde giải thích qua:
-Sáng sớm nay, trước cửa nhà ta có một tên bị đánh gãy cả hai chân, bị người ta đưa tới. Từ sáng đến giờ vẫn còn ở đó, bên cạnh có người canh giữ, hắn kêu la thảm thiết khiến cho không ít người vây lại xem…
-Không cần để ý.
Đỗ Duy bóc bạc hà đường, ném vào miệng nhai rốp rốp, rồi liếm liếm môi:
-Một tên bình thường thích khinh người, giờ chịu chút đau khổ thôi.
Dừng một chút, Đỗ Duy nói:
-Có điều, bá tước Billia cũng là một người thông minh đó, hắc hắc…”
Tiếp đó Đỗ Duy chợt hỏi:
-Hôm nay là ngày mấy rồi? Ý ta là sau khi ta viết thư đã được mấy ngày rồi?
-Ngày thứ năm.
Marde trả lời.
-Tôi nghĩ sẽ nhanh chóng đến thôi.
Năm ngày trước, Đỗ Duy viết thư đến bình nguyên Rowling, bá tước lúc Raymond từ đế đô xuất phát. Thư viết cho Hussein, nếu bá tước Raymond về đến lâu đài Rowling, hiển nhiên Hussein sẽ không thể ở đó. Cho nên Đỗ Duy mời Hussein với Nicole Medusa tới đế đô hội họp.
Đến sáng, con đường trước phủ công tước lâm thời đã tụ tập không ít người xem náo nhiệt. Thậm chí có lúc còn gây ra tắc nghẽn giao thông, khiến cho sở trị an phải cho người đến giải tán một phần người xem.
Guro, quản sự đáng thương của phủ bá tước Billia ngồi trên một tấm ván. Hai chân của hắn bị đánh gãy, sưng phù như chân heo, nửa nằm nửa ngồi cả buổi sáng, cuối cùng đau đến mức rên cũng không nổi. Bên cạnh là hai thị vệ của bá tước Billia, thỉnh thoảng cho hắn chút nước để hắn không ngất đi.
Cứ như thế, màn ‘biểu diễn’ hết cả buổi sáng mới chấm dứt, Guro đáng thương được đưa đi. Sau đó người hầu của bá tước Billia đưa đến một phong thư do đích thân bá tước viết, gửi cho ngài công tước Đỗ Duy.
Đỗ Duy nhìn lão Marde cầm thư đưa tới, nhìn lướt qua, sau đó cười cười:
-Ngài bá tước này thật biết ăn ở đấy chứ.
Sau đó trả thư lại cho Marde:
-Ra ngoài nói với người nhà của bá tước Billia, ta rất cảm tạ ý tốt của hắn.
Sau đó, Đỗ Duy theo ý định ban đầu đảo qua một chuyến mấy cửa hàng. Hôm qua, ngoại trừ mấy nô lệ Nam Dương, Roline còn từ quan phương mua về mấy người thuộc gia tộc hầu tước Solomon, trong đó có tên nô lệ từng ở chợ nô lệ quát to với Đỗ Duy.
Những người này, Đỗ Duy định giao hết cho Roline. Người xuất thân từ Solomon gia tộc đều là tay lão luyện trong thương trường, vừa khéo đền bù vấn đề lớn là Roline không đủ thủ hạ.
Nhưng mà, Đỗ Duy còn chưa ra ngoài đã có người đến tìm hắn rồi.
Nhà giam đế quốc, quản giam đầu mục, Lebowski chạy đến xin gặp Đỗ Duy, nói cho hắn nghe một việc.
- Tướng quân Ron Barton muốn gặp mặt ngài.
Ron Barton? Chính là vị tướng quân hai trăm năm mươi sao?
Đỗ Duy cười cười.
Tính ra, từ tay hắn cấp xuống Lebowski lượng lớn đồng vàng, mỗi ngày ăn ngon uống say mà cung phụng vị tướng quân hai trăm năm mươi, thậm chí còn không ngừng kiếm đàn bà cho hắn. Ngay cả Lebowski cũng bắt đầu than vãn, hắn đường đường quan viên của nhà giam đế quốc, thiếu chút nữa biến thành tay dắt gái rồi.
Trước sau Đỗ Duy cũng đã tiêu hết bốn vạn kim tệ ở trên người vị tướng quân hai trăm năm mươi này. Mà Đỗ Duy vẫn kiên nhẫn, không chủ động gặp qua vị kỳ nhân này.
Hắn hiểu rõ loại kỳ nhân này đa số đều là tính tình cổ quái, nhất là vị tướng quân hai trăm năm ươi. Dù cho mình bây giờ danh tiếng không nhỏ, nhưng loại kì nhân như vậy chưa chắc đã về.
Muốn lôi kéo loại nhân tài này, chỉ có thể từ từ lấy lòng. Thường thường người như vậy, cho dù để núi vàng núi bạc trước mặt, người ta chưa chắc thèm liếc mắt, nhưng khi được lòng rồi, đến lúc cần thiết hắn đem cả cái đầu đi cho ngươi cũng không nhíu mày.
Đợi cho đến hôm nay, xem bộ vị tướng quân hai trăm năm mươi đối với mình cuối cùng cũng động tâm rồi đó.
Không chút chần chừ, Đỗ Duy lập lên xe ngựa đi nhà giam.
Trong đại lao, cuối cùng Đỗ Duy cũng vào tù phòng của vị Ron Barton tướng quân nổi tiếng.
Cuối cùng cũng gặp vị tướng quân năm xưa khiến cho các lão già quân phương thống soái bộ đau đầu, Đỗ Duy cũng có chút bất ngờ.
Vốn như Đỗ Duy tưởng tượng, một người có thể làm cho hai vạn bộ hạ vì hắn bán mạng, có thể tung hoành Tây Bắc xưng danh ‘lưu manh tướng quân’ hòanh hành ở Tây Bắc chắc là thuộc loại người diện mạo hào sảng, tính cách cuồng gạo. Hay chí ít hắn cũng là thân hình cao lớn, râu ria xồm xoàm, giọng cười rổn rảng như chuông đồng, uống rượu bằng bát to, ăn thịt cả miếng lớn, là kẻ miêng đầy lời nói tục...
Nhưng mà, Đỗ Duy lại thấy trong phòng một vị kẻ mập mạp, mặt mày thanh tú.
Người này đang ngồi trong phòng làm một cái sa bàn. Đỗ Duy đến, hắn mới đứng lên cười với Đỗ Duy một chút.
Vị tướng quân hai trăm năm mươi thân hình rất cao, hắn đứng lên thiếu chút nữa đầu cũng đụng trần nhà. Dù trải qua nhiều năm sống trong lao ngục, người kia có chút phát tướng nhưng vóc dáng vẫn còn rắn chắc, vẻ mặt thanh tú không hợp với sự từng trải hoang đường của hắn.
Có thể nói, người này chỉ cần gầy đi ba phần liền hoàn toàn có thể đại biểu cho một chàng đẹp trai điển hình.
-Thế nào? Ngạc nhiên phải không?
Ron Barton nói giọng khàn khàn, trong mắt mang vẻ cười cợt:
-Ngươi bây giờ nhất định đang nghĩ ‘hóa ra tướng quân hai trăm năm mươi trong truyền thuyết lại là một lão mập mặt trắng’, đúng không?
Đỗ Duy có chút xấu hổ, bởi vì trong đầu hắn đích xác có hiện lên ý nghĩ như thế.
Ron Barton thở dài, chỉ một chỗ duy nhất trong phòng có thể ngồi – giường:
-Ngồi đi.
Sau đó giọng của hắn mang theo luyến tiếc:
-Đáng tiếc, nếu như ngươi năm đó có thể thấy ta, nhất định sẽ không nghĩ như vậy. Nhưng mà, bất luận là ai, chỉ ở trong một căn phòng nhỏ xíu nhiều năm, ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, cho dù là gầy cỡ nào cũng thành béo.
Hắn tùy tiện vỗ lên bắp đùi, chán nản:
-Thể hình của ta bây giờ, chỉ sợ ngựa cũng không cưỡi được nữa rồi.
Đỗ Duy cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn vị kì nhân này.
-Được rồi.
Ron Barton liếc Đỗ Duy:
-Ngươi vào đây rồi cũng chưa nói một lời. Ta đã biết tên của ngươi, cũng biết lai lịch… À, đế quốc công tước trẻ tuổi nhất trong lịch sử là cậu chủ của gia tộc Rowling, bây giờ lại là Rudolf công tước, còn là một ma pháp sư xuất sắc… Ngài thực sự khiến cho ta ngạc nhiên đó.
Sau đó hắn xòe tay ra:
-Ngươi có mang đến không?
-Mang gì?
Đỗ Duy cảm thấy khó hiểu.
Tên béo này giảo hoạt cười:
- Ngài công tước, gần đây ngày nào ngài cũng cơm no rượu say mà khoản đãi ta, ba đến năm ngày lại đưa đàn bà lại cho ta, đừng nói là ngươi không có ý chiêu lãm phế nhân ta chứ? Nếu thực muốn chiêu lãm ta, khẳng định là ngài không để ta tiếp tục lưu lại ở cái nơi quỷ quái này chứ?Ta nói chính là ..… lệnh thả ta….ngài có mang theo không?
Đỗ Duy cười cười.
Vị tướng quân hai trăm năm mươi này thiệt là thẳng thắn đó.
Hắn không chút do dự lấy một văn kiện trắng. Đây là một cái lệnh phóng thích, Đỗ Duy không cần tốn bao nhiêu khí lực cũng kiếm được. Phía dưới có đại thần chưởng quản nhà giam ký tên và đóng dấu, mà chỗ ghi tên tù phạm để trống, chỉ cần ghi vào ‘Ron Barton’ là văn kiện này lập tức có hiệu lực.
Đỗ Duy cứu vị tướng quân hai trăm năm mươi này ra cũng không tốn quá nhiều khí lực. Dù sao chuyện người này phạm phải cũng đã qua nhiều năm. Mà quý tộc hắn đắc tội, thật trùng hợp, trong đợt chánh biến đã diệt vong, do đó quân phương cũng không thèm chú ý đến đại phiền phức tướng quân hai trăm năm mươi.
Có thể nói, tướng quân hai trăm năm mươi này là một người bị quên lãng. Với thân phận Đỗ Duy, hắn muốn một tên tù nhiều năm, lại là tù không tquan trọng, kẻ đứng đầu của nhà giam dĩ nhiên vui vẻ nể mặt, bán cho vị công tước một chút mặt mũi.
Dù sao, lão già này ở trong tù cũng chỉ lãng phí thức ăn.
Sau khi ghi tên Ron Barton vào văn kiện, Đỗ Duy đem lệnh phóng thích đưa cho hắn. Ron Barton cẩn thận nhìn hailần, mặc dù hắn che giấu nét mặt rất tốt, nhưng Đỗ Duy vẫn có thể nhìn được vẻ kích động. Lão béo đem lệnh phóng thích cất vào túi áo ngực, còn vỗ vỗ mấy cái sau đó quay sang Đỗ Duy:
-Vậy, khi nào ta đi với ngài?
-Lúc nào cũng được, bây giờ ta cũng có thể mang ngươi ra ngoài.
Đỗ Duy cười nói.
Ron Barton gãi đầu, đột nhiên hỏi:
-Thưa ngài công tước, xin hỏi ngài mang ta ra ngoài sẽ chuẩn bị cho ta loại công tác gì?
Hắn nghiêm mặt nói:
-Ngài có nghe nói con người của ta vừa tham lam, vừa háo sắc, lại thích làm chuyện hoang đường không?
-Chuyện ngươi nói ta đều biết.
Đỗ Duy đứng lên, vái Ron Barton một vái, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, ngữ khí trang trọng, vẻ mặt cười cười cũng thu liễm lại, mà ánh mắt lại càng tỏ vẻ chân thành.
-Ron Barton tướng quân! Một vái này là biểu hiện lòng tôn kính của ta đối với ngài.
Đỗ Duy trầm giọng:
-Ta đã xem qua tư liệu về ngài, còn có chuyện ngài làm ở Tây Bắc năm xưa. Ta cho rằng ngài là một tướng quân cực kỳ trung thành với đế quốc! Chuyện ngài làm tại Tây Bắc, mỗi một việc đều là cực kỳ khổ tâm, mỗi một việc đều là vì thế cục Tây Bắc! Chỉ đáng tiếc, quân phương là lũ ngốc, không hiểu được việc ngài làm… <à mấy tên lặng lẽ bán cấm phẩm cho người Tây Bắc mới chính là sâu mọt của đế quốc! Ta cảm thấy đế quốc may mắn có được một vị tướng quân như ngài.
Ron Barton nghiêm mặt nhìn Đỗ Duy, trong mắt ánh lên một tia cảm động, rồi hắn cười dứt khoát nói:
-Được rồi! Không cần nói nữa, ta tin tưởng lời nói của ngài là thật tâm. Tuy nhiêncó một số chuyện trong lòng hiểu là được, nói ra ngược lại có vẻ giả dối… Vấn đề của ta vẫn là, thưa ngài công tước Đỗ Duy, xin mời ngài nói công việc của ta?
-Đất phong của ta là ở Tây Bắc tỉnh Desa.
Đỗ Duy cười khổ:
-Cái này ngài đã nghe rồi phải không?
-Ta nghe nói rồi.
Ron Barton gật đầu.
-Hoàn cảnh và thế cục chỗ đó, ta nghĩ không ai hiểu hơn ngài.
Đỗ Duy nói:
-Trong vòng ba tháng ta sẽ đến lãnh địa của ta, ta quyết tâm đứng vững ở đó, hơn nữa… Ta tuyệt đối không để bất cứ ai đuổi ra ngoài! Trong tình huống đó, ta thực sự rất cần ngài giúp. Cho nên… ta nghĩ, sau này trong phủ công tước, thống lĩnh kỵ binh của gia tộc tư quân đối với ngài mà nói, hy vọng không coi là không phát huy được tài năng phải không?”
Ron Barton rất hài lòng, hắn rốt cục cũng thấy vị thiếu niên công tước này rất có thành ý với mình.
-Nếu như vậy, ta nghĩ ta cũng có thể tặng ngài một lễ vật nho nhỏ, coi như là một chút tâm ý của ta đối với ông chủ mới.
Ron Barton cười:
-Năm đó thủ hạ ta ở Tây Bắc chỉ sợ đa số đã phục viên, tuy nhiên bọn họ cũng là một tay ta tài bồi, mỗi một người đều là chiến sĩ xuất sắc. Ta có thể viết thư cho thủ hạ cũ, mặc dù không nhiều, nhưng dựa vào tình cảm năm xưa, gọi lại một hai ngàn người chắc không có vấn đề.
Một hai ngàn kỵ binh tinh nhuệ, lại còn là cựu binh đã từng trải qua trăm ngàn chiến trận?
Cái ‘đại lễ’ này Đỗ Duy dĩ nhiên không từ chối.
Thủ tục làm xong hết rồi, vị tướng quân hăn trăm năm mươi rốt cục cũng là một người tự do. Tuy nhiên, sau khi làm thủ tục ra tù, hắn nhận lại huy chương và quân hàm của quân đội. Năm đó hắn bị bỏ tù cũng chưa từng trải qua xử án, cho nên cấp bậc cũng chưa bị tước bỏ. Chức vụ tướng quân dù không còn, nhưng theo theo thân phận mà nói thì hắn vẫn còn là một quân nhân đế quốc.
Sau khi nhận lại huy chương, tướng quânhăi trăm năm mươi ngay trước mặt giám sát quan viên quăng huy chương xuống đất, còn hung hăng đạp mấy cái, phun một miếng nước bọt, mắng to:
-Con mẹ nó quân phương! Mẹ kiếp thống soái bộ! Sau này sẽ có ngày các ngươi hối hận! Lúc đó cho dù quân phương đại thần quỳ xuống cầu xin ta, cũng đừng mong ông mày quay về!
Cái loại hành động không kiêng kỵ như thế khiến cho quan chức nhà giam sợ đến ngây người.
Đỗ Duy cười khổ một tiếng, lôi cái tên tướng quân không biết sợ là gì đi mất.
Có bảo bối này, thêm vào thủ hạ nòng cốt cũ của hắn, tương lai tư quân của công tước phủ căn bản có thể bắt đầu đi lên.