26-04-2008, 11:51 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Chiếc Nhẫn tình cá»
Chương 2: Suy Ä‘oán, má»™t môn khoa há»c
Như đã hẹn, ngà y hôm sau chúng tôi cùng đến thăm căn há»™ Ở số nhà 221 phố Baker. Căn há»™ Gồm hai phòng ngá»§ Tiện nghi và má»™t phòng là m việc rá»™ng lá»›n, thoáng mát, đồ đạc bà y biện vui mắt, ánh sáng bên ngoà i rá»i và o qua hai khung cá»a sổ lá»›n. Căn há»™ Vừa ý chúng tôi lắm và giá cả cÅ©ng vừa túi tiá»n. Chúng tôi nháºn ngaỵ Tối hôm ấy, tôi mang đồ đạc đến và sáng hôm sau, Holmes cÅ©ng chuyển đến vá»›i nhiá»u hòm xiểng và va-li. Sau hai ngà y đầu báºn sắp xếp nÆ¡i ăn chốn ở cho thuáºn tiện, chúng tôi nhanh chóng quen dần vá»›i chá»— ở má»›i.
Holmes sống yên tỉnh cá»›i những nếp sinh hoạt Ä‘á»u đặn. Không mấy khi anh còn thức sau mưá»i giá» tối và sáng nà o khi tôi dáºy, anh cÅ©ng đã an sáng và đi đâu rồi.
Äôi khi anh ở lì cả ngà y trong phòng thà nghiệm, khi khác thì ở trong các phòng phẩu tÃch, và thỉnh thoãng có những ngà y anh đến những khu phố nhá»›p nhúa nhất trong thà nh phố. Nhưng thỉnh thoãng anh nằm dà i trên chiếc Ä‘i-văng trong phòng là m việc mấy ngà y liá»n, suốt từ sáng đến tối không hé răng noà má»™t lá»i nà o và hầu như không có má»™t cá» Äá»™ng nà o,
Sá»± Quan tâm và tò mò ban đầu cuả Tôi muốn biết mục Ä‘Ãch các công việc cá»§a anh má»—i ngà y má»—i thôi thúc tôi hÆ¡n. Vóc ngưá»i anh nhỉnh hÆ¡n má»™t mét tám mươi. Nhưng mảnh khảnh cho nên trông có vẻ cao hÆ¡n thế nhiá»u. Äôi mắt sắc sảo lamh lợi, cùng vá»›i sống mÅ©i thanh mảnh, hÆ¡i khoằm khiến cho nét mặt mang má»™t vẻ nhanh nhẹn và quyết Ä‘oán. Cái cằm vuông chià ra phÃa trước tá» Ra đây là má»™t con ngưá»i kiên quyết.
Anh không theo há»c má»™t lá»›p nà o khả DÄ© Ä‘em lại cho anh má»™t bằng cấp trong bất kỳ má»™t lÄ©nh vá»±c khoa há»c nà o đó. Tuy váºy, sá»± Say mê nghiên cứu cá»§a anh trong má»™t số lÄ©nh vá»±c tháºt là đăc biệt; đến ná»—i những ý kiến cá»§a anh là m tôi rất đỗi kinh ngạc. Những ngưá»i tá»± há»c theo lối cóc nhảy không mấy khi có những tri thức đặc biệt chÃnh xác.
Mặt dốt nát cá»§a anh cÅ©ng đặc sắc không kém gì mặt thông thái cá»§a anh. Vá» ná»n văn hoá đương thá»i, triết há»c và chÃnh trị, xem chững Sherlock Holmes biết rất Ãt. Sá»± Kinh ngạc cá»§a tôi lên đến tá»™t đỉnh khi tôi phát hiện ra Holmes không biết nhiá»u vá» há»c thuyết Copernic và cấu tạo cá»§a hệ Mặt trá»i.
-Anh ngạc nhiên à ? Khi đã biết lý thuyết ấy rồi, tôi sẽ ra sức quên nó đi.
-Quên nó đi ?
-Bá»™ Óc con ngưá»i ban đầu như má»™t gian phòng trống rá»—ng, ta sẽ phải xếp và o đấy những đồ đạc ta thÃch. Kẻ Ngu ngốc chồng chất và o trong đó đủ Má»i thứ linh tinh đến nổi các tri thức có thể giúp Ãch cho hắn bị đè bẹp dưới má»™t đống tri thức khác, đến nổi khi cần, hắn khó mà lôi ra sá» Dụng được. Trái lại, ngưá»i thợ Là nh nghá» chá»n lá»c hết sức cẩn tháºn những thứ xếp và o trong gian buồng ấy. Anh ta chỉ muốn chứa trong đó những dụng cụ Có Ãch cho mình trong công việc; cái nà o cái nấy sắp đặt má»™t cách tháºt ngăn nắp. Tháºt là sai lầm nếu cho rằng cái gian buồng nhá» bé ấy có những bức tưá»ng co giãn và nó có thể phình ra vô cùng táºn. Anh hãy tin rằng rồi sẽ đến lúc mà má»—i khi ta thu nháºn được má»™t hiẻ^u biết má»›i ta sẽ quên mất cái kiến thức gì đó đã có trong óc. Vì váºy, chá»› có thu nạp những khái niệm vô Ãch. Chúng ta sẽ đẩy Ä‘i mất những Ä‘iá»u có Ãch.
-Thế nhưng hệ Mặ Trá»i. Tôi phản đối.
-Nó can gì đến tôi ? Holmes cao giá»ng Nếu chúng ta xoay quanh mặt trăng thì công việc cá»§a tôi có gì khác đâu ?
Tôi đã toan hoi? Anh công việc đó là cái gì váºy, nhưng dáng Ä‘iệu anh bảo cho tôi biết câu hoi? Ấy không được tiếp nháºn. Tuy váºy, tôi suy nghÄ© vá» buổi noà chuyện ngắn ngá»§i nà y và cố rút ra mấy Ä‘iá»u suy Ä‘oán. Holmes nói vá»›i tôi rằng anh không muốn thu tháºp những hiểu biết không liên quan gì đến công việc cá»§A mình. Váºy thì, tất cả những tri thức mà anh có Ä‘á»u có thể giúp Ãch cho anh. Tôi thầm liệt kê những lÄ©nh vá»±c mà anh đã để lá»™ Cho thấy anh thà nh thạo. Tháºm chÃ, tôi lấy bút chì ghi lại những Ä‘iá»u đó ra giấy. Liệt kê đã xong, tôi không khá»i mỉm cưá»I. Bản nháºn xét đó như sau:
Sherlock Holmes; năng lực:
Hiểu biết vá» văn há»c: số không
Hiểu biết vá» triết há»c: số không
Hiểu biết vá» thie6n văn há»c: số không
Hiểu biết vá» chÃnh trị: yếu.
Hiểu biết vá» thá»±c váºt: Tồi. Anh hiểu chất thuốc phiện và các loại chất độc nói chung. Hoà n toà n không biết gì vá» nghá» là m vưá»n.
Hiểu biết vỠđịa chất: Có những hiểu biết thực tế, nhưng hạn chế. Thoạt nhìn noà được ngay các loại đất khác nhau.
Hiểu biết vá» hoá há»c: Rất sâu sắc.
Hiểu biết vá» giải phẩu: ChÃnh xác nhưng không có hệ Thống.
Hiểu biết vỠsách báo hình sự: Hết sức rộng lớn.
Chơi đà n vĩ cầm: Tốt.
Báºc thầy vá» tà i nghệ Äánh gáºy, quyá»n Anh, và đấu kiếm.
Váºn dụng thà nh thạo luáºt pháp nước Anh.
Ghi đến đây, thấy rối như tÆ¡ vò, tôi quẳng mảnh giấy và o lá»a, nghÄ© bụng: „ Chẳng hiểu con ngưá»i nà y nhằm và o mục Ä‘Ãch gì mà ra sức phát triển má»™t số năng lá»±c trên. Mình cÅ©ng không sao tìm thấy má»™t nghá» nà o đòi há»i tất cả những năng lá»±c ấy. Thôi thì đà nh bá» cuá»™c ngay thôi, cho khá»i mệt ngưá»i „.
Trong tuần đầu, tôi đã tưởng Holmes không có mấy bạn bè. Nhưng chẳng bao lâu, tôi nháºn ra anh quen biết rất rá»™ng. Äầu tiên, má»™t anh chà ng ngưá»i nhá» bé, da tái, mặt choắt, mắt Ä‘en, đến ba bốn lần liá»n trong má»™t tuần. Má»™t hôm, có cô gái ăn mặc theo thá»i trang đến và o buổi sáng và ở chÆ¡i chừng má»™t giá». Ngay chiá»u hôm đó có thêm ông khách quần áo xuá»nh xoà ng, tóc hoa răm. dáng dấp như má»™t ngưá»i bán hà ng rong.
Và tiếp theo đó là má»™t phụ nữa cao tuổi, xống áo rất cẩu thả. Má»™t dịp khác có má»™t ông chững chạc, tóc bạc trắng hết cả. Rồi má»™t ngưá»i phu khuân vác ở nhà ga trong bá»™ đồng phục bằn vải nhung. Má»—i khi có khách đến, Holmes yêu cầu tôi để cho anh được sá» Dụng phòng khách. Lần nà o anh cÅ©ng không quên xin lá»—i tôi.
-Tôi phải dùng gian phòng nà y để là m việc. HỠLà khách hà ng của tôi.
Äó là má»™t cÆ¡ há»™i để hoi? Thẳng xem công việc cá»§a anh ta là gì, nhưng tÃnh tôi vốn dè dặt, nên lại thôi.
Hôm ấy, tôi dáºy sá»›m hÆ¡n thưá»ng lệ Và nháºn thấy anh chưa an xong bữa sáng. Ngưá»i phục vụ Äã quen vá»›i thoà dáºy muá»™n cá»§a tôi nên bà ắt chưa chuẩn bị cho tôi. Tôi rung chuông vá»›i má»™t thái độ Nóng nảy và bảo bà ta vá»›i giá»ng khá cá»™c cằn. Sau đó, tôi cầm lấy má»™t tá» báo để giết thá»i giá». Trên tá» báo có má»™t bà i được đánh dấu bằng bút chì.
Dưới dòng tÃt khá huênh hoang „ Cuốn sách cuá»™c Ä‘á»i „, tác giả bà i báo khoe là có thể Ä‘i sâu và o những ý nghÄ© thầm kÃn nhất cá»§a con ngưá»i, căn cứ và o má»™t vẻ mặt thoáng qua, má»™t cá» Äá»™ng cá»§a cÆ¡ bắp, má»™t ánh mắt vụng trá»™m.
Bà i báo viết:
Chỉ từ má»™t giá»t nước, ngưá»i giá»i suy luáºt có thể suy ra khả Năng cá»§a má»™t đại dương hoặc má»™t thác nước, tuy chưa bao giá» táºn mắt nhìn thấy chúng. Như váºy, toà n bá»™ cuá»™c sống là môt chuá»—i mắt xÃch rá»™ng lá»›n mà ta có thể biết bản chất cá»§a nó, nếu ta biết được má»™t mắt xÃch. Như tất cả má»i khoa há»c khác, : suy Ä‘oán và phân tÃch „ là má»™t khoa há»c mà ta chỉ có thể là m chá»§ Sau má»™t quán trình nghiên cứu lâu dà i, bá»n bỉ. Ngưá»i má»›i Ä‘i và o lÄ©nh vá»±c nà y nên bắt đầu bằng những vấn đỠsÆ¡ đẳng: gặp bất kỳ ai, chỉ bằng và o sá»± Quan sát, ta hãy cố tìm hiểu tiểu sá», nghá» nghiệp cá»§a ngưá»i ấy. Tuy có vẻ ấu trÄ©, nhưng thá»±c ra sá»± Táºp luyện nà y rèn giÅ©a các khả Năng quan sát cá»§a ta và nó dạy cho ta biết ta cần phải nhìn và o đâu và phải tìm kiếm cái gì. Móng tay, những vết chai ở ngón trá» và ngón cái, ống tay áo, đầu gối quần, dáng Ä‘i, cách đứng Ä‘á»u là những thứ nói lên nghá» nghiệp cá»§a má»™t con ngưá»i.
Tôi quăng tỠbáo xuống bà n, thốt lên:
-Nhảm nhà ! Tôi chưa thấy ai viết nhăng nhÃt đến váºy.
-Anh nói vá» cái gì thế ? Holmes há»i Tôi.
-À, bà i báo mà anh đã đánh dấu bên cạnh. Tôi không phá»§ nháºn là bà i báo có má»™t lối viết khá, nhưng nó là m tôi khó chịu. Rõ rà ng đây là má»™t lý thuyết do má»™t kẻ Vô công rồi nghá» nặn ra. Mong sao gặp hắn trên má»™t toa xe Ä‘iện ngầm hạng hai để bắt hắn noà ra nghá» nghiệp cá»§a tất cả các hà nh khách trên xe. Tôi dám đánh cuá»™c vá»›i hắn má»™t nghìn ăn má»™t.
-Anh sẽ thua thôI. Bởi vì tôi là tác giả bà i báo đó.
-Anh ?
Äúng, tôi. Quan sát và suy Ä‘oán là hai thứ mà to6i vốn ham thÃch. Những lý thuyết tôi nêu lên trong bà i báo là hết sức thá»±c tế, thá»±c tế đến ná»—i tôi lấy nó là m kế sinh nhai.
Äó là nghá» gì ? Tôi buá»™t miệng hoi?
Tôi kể Anh nghe nhé. Tôi có má»™t nghá» riêng mà có lẽ trên thế giá»›i có má»—i mình tôi là m. Nghá» cá»§a tôi là thám tá» cố vấn. Ở Luân Äôn nà y có vô số thám tá» công, thám tá» tá»± Khi gặp phải Ä‘iá»u gì bÃ, há» Äến gặp tôi và tôi tìm cách gợi cho há» Äi đúng hướng. Các vụ Phạm pháp thưá»ng có nhiá»u nét giống nhau, nếu ta thuá»™c lòng các chi tiết cá»§a má»™t số vụ Thì rất dá»… Lần ra đầu mối cá»§a vụ Thứ má»™t nghìn lẻ Má»™t. Lestrade là má»™t thám tá» khá. Má»›i đây ông ta Ä‘i nhầm hướng trong việc khám phá má»™t vụ Là m bạc giả, vì váºy ông ta phai? Äến đây.
-Còn những ngưá»i khách khác thì sao ?
-Há» Hầu hết là ngưá»i cá»§a các hãng trinh thám tá»± Há» Mắc má»› ở Ä‘iểm nà y hoặc Ä‘iểm khác. Tôi nghe há» Kể Vá» công việc cá»§a há», còn há» Thì nghe các lá»i khuyên bảo cá»§a tôi và trả tiá»n công cho tôi.
-Phai? Chăng anh ngồi yên trong phòng mà vẫn có thể giải quyết được những mắc mứu mà ngưá»i khác không tà i nà o giải quyết nổi.
Äúng thế. Tôi có rất nhiá»u kiến thức đặc biệt để áp dụng và o lÄ©nh vá»±c nà y: những quy tắc suy Ä‘oán trình bà y trong bà i báo mà anh đã khinh thưá»ng, đối vá»›i tôi lại có má»™t giá trị Không sao lưá»ng hết trong thá»±c hà nh. Ngay lần đầu gặp anh, tôi đã biết là anh vừa ở Afghanistan vá».
-Chắc có ai bảo anh.
-Không đâu. Lúc ấy cả má»™t loạt những suy nghÄ©, xét Ä‘oán đã lướt nhanh qua oc' tôi khiến tôi Ä‘i thẳng đến kết luáºn ấy. Tuy váºy, có tồn tại những chặng đưá»ng. Cách láºp luáºt phối hợp cá»§a tôi như sau: vị nà y thuá»™c giá»›i bác sÄ©, nhưng lại có dáng dấp má»™t quân nhân, váºy thì chắc chắn là má»™t bác sÄ© quân ỵ Anh ta vừa má»›i ở vùng nhiệt đới vá» vì nước da rất sẫm nhưng không phải là da tá»± nhiên bởi da ở hai cổ tay rất trắng. Anh ta đã phải trải qua nhiá»u ngà y kham khổ, Ä‘au ốm, Ä‘iá»u đó có thể thất rõ trên nét mặt. Anh ta đã bị thương ở cánh tay vì cánh tay nà y cá» Äá»™ng hÆ¡i gượng gạo. Má»™t bác sÄ© quân y ngưá»i Anh, sống ở vùng nhiệt đới nà o mà lại bị thương ở cách tay và phải sống kham khổ Thiếu thốn ? Tất nhiên là ở Afghanistan. Tất cả chuá»—i suy nghÄ© nà y diá»…n ra trong không đầy má»™t giây đồng hồ.
Tôi mÄ©m cưá»i:
-Giải thÃch ra thì thấy rất đơn giản. Anh là m tôi nhá»› đến nhân váºt Dupin cá»§a Edgar Allen Poẹ Tôi tưởng loại ngưá»i đó chỉ tồn tại trong các tiểu thuyết chứ là m gì có ngoà i cuá»™c Ä‘á»i.
Holmes đứng dáºy, châm tẩu thuốc.
-Có lẽ anh tưởng so sánh tôi voà Dupin là khen tôi chăng ? Theo tôi, Dupin là má»™t kẻ Rất tầm thưá»ng. Ông ta khoe la có thể dò Ä‘oán dược ý nghÄ© cuả Bạn bè sau má»™t khắc đồng hồ im lặng, nói như thế, là khoa trương lại là kém coi?. Ông ta có lẽ có đôi chút năng khiếu phân tÃch. Thế thôi.
-Anh đã Ä‘á»c. Sách cá»§a Gaboriau chưa ? Lecoq có phải là thám tá» không ?
Holmes có má»™t cá» Chỉ miả Mai và má»™t giá»ng bá»±c bá»™i:
Lecoq à ? Ông ta giá»i vá» tay chân hÆ¡n đầu óc. Ông ta chỉ có má»—i má»™t Ä‘iá»u đáng khen là nghị lá»±c. Cuốn sách ấy thá»±c sá»± Là m tôi phát ngán. Vấn đỠđặt ra cho ông ta là xác định thá»§ phạm trong má»™t đám tù nhân. Việc ấy, tôi sẽ giải quyết trong hai mươi bốn giá», còn ông ta đã phải mất má»™t tháng.
Tôi hÆ¡i khó chịu khi thấy hai nhân váºt mà tôi khâm phục bị coi thưá»ng. Tôi lại bên cá»a sổ nhìn xuống đưá»ng phố nhá»™n nhịp bên dưới, nghÄ© bụng: „ Ông bạn nay có thể rất giá»i, nhưng đồng thá»i cÅ©ng rất tá»± mãn. „
Holmes noà tiếp vá»›i giá»ng luyến tiếc:
Äầu cá»§a tôi bây giá» còn biết dùng là m gì nữa ! Chưa bao giá» có má»™t vụ Ãn nà o dữ dá»™i để tôi khám phá cả ! Cùng lắm là và i ba vụ Gian láºn vụng vá» vá»›i những động cÆ¡ lá»™ Liá»…u đến nổi ngay má»™t nhân viên sở cảnh sát cÅ©ng nháºn ra ngay.
Sá»± Huênh hoang cá»§a Holmes tiếp tục là m tôi khó chịu, tôi thấy tốt hÆ¡n hết là thay đổi câu chuyện. Trên hè đưá»ng bên kia có má»™t gã cao lá»›n, ăn mặt xuyá»nh xoà ng, tay cầm má»™t phong bì lá»›n Ä‘ang chăm chú xem số nhà cần tìm.
Tôi chỉ tay vá» phÃa ngưá»i ấy, lên tiếng hoỈ:
-Không biêt' ngưá»i kia tìm nhà nà o ?
-Anh muốn noà viên đội lÃnh thuá»· Äánh bá»™ kia phai không ? Holmes hoi? Tôi.
„ Lại huênh hoang khoác lac' rồi ! „ Tôi nghÄ© bụng. à nghÄ© ấy vừa má»›i lướt qua oc' tôi thì nhân váºt đó đã nháºn ra số nhà chúng tôi, rảo bước qua đưá»ng. Chúng tôi nghe tiếng gõ cá»a ầm ầm, rôÌ tiếng bước chân nặng ná» lên thang gác.
Ngưá»i ấy bước và o phòng chúng tôi, đưa phong bì cho anh.
-Có thư cho ông Sherlock Holmes.
Äây là má»™t dịp để hạ Bá»›t thoà hợm hÄ©nh cá»§a Holmes. Lúc vừa rồi, khi đưa ra những lá»i phá»ng đóan liá»u kia, chắc anh ta không nghÄ© là tôi sẽ có cÆ¡ há»™i giáp mặt ngưá»i nà y. Tôi hoỈ, giá»ng nhẹ Nhà ng:
-Nà y anh, anh có thể cho biết anh là m nghỠgì không ?
-Thừa phái, thưa ông. Anh ta trả lá»i cá»™c cằn Bá»™ đồ đồng phục cá»§a tôi Ä‘ang được đưa Ä‘i sá»a.
-Trước đây anh là m nghỠgì ? Tôi đưa mắt nhìn sang Holmes với vẻ chế giễu.
-Tôi ở binh chá»§ng lÃnh thuá»· Äánh bá»™, đóng lon đội. Ông có Ä‘iá»u gì cần hoỈ Nữa không, thưa ông ? Xin chà o.
Anh ta dáºp hai gót giầy và o vá»›i nhau, giÆ¡ tay chà o chúng tôi rồi Ä‘i.
Tà i sản của minhtien384
Chữ ký cá»§a minhtien384 Trá»i đất bất nhân - Mạc lệ phi tồn
©2012 by 4vn.euâ„¢. Diá»…n đà n đươc phát triển dá»±a trên sá»± đóng góp tÃch cá»±c cá»§a tất cả các thà nh viên.
Hãy nhấn nút 'Like' để gá»i lá»i cảm Æ¡n đến ngưá»i viết bà i
26-04-2008, 11:52 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Chiếc Nhẫn tình cá»
Chương 3: Bà ẩn ở Lauriston Garden
Thú tháºt tôi hết sức kinh ngạc trước bằng chứng vá» giá trị Thá»±c hà nh cá»§a những lý thuyết mà Holmes đã nêu. Sá»± KÃnh nể cá»§a tôi đối vá»›i tà i phân tÃch cá»§a anh tăng vụt lên. Tuy váºy, trong óc tôi vẫn còn vương vấn má»™t chút hoà i nghi là tất cả câu chuyện nà y đã được xếp đặt từ trước để loè tôi. Nhưng loè để là m gì ? Quay lại nhìnHOlmes, tôi thấy anh đã Ä‘á»c xong thá»± Nét mặt đăm chiêu và đôi mắt xa vắng.
-Là m thế quái nà o mà anh đóan được ?
Äoán cái gì ? Holmes hoi? Giáºt giá»ng.
Äoán là má»™t viên đội lÃnh thuá»· Äánh bô.
-Xin lá»—i anh vá» những lá»i cáu kỉnh đó. Hoá ra, anh vẫn không thấy ngưá»i đưa thư vốn là má»™t viên lÃnh thá»§y đánh bá»™ ?
-Quả Là không.
-Ngay ở bên nà y đưá»ng, tôi đã nhìn thấy má»™t hình má» neo to xăm trên mu bà n tay ngưá»i ấy và bá»™ râu theo đúng quy định cá»§a lÃnh thuá»· Äánh bô.. Anh chà ng có vẻ tá»± tin và tháºm chà có dáng Ä‘iệu chỉ huy ? Má»™t anh chà ng nghiêm nghị, đạo mạo, hÆ¡i đứng tuổi, những chi tiết đó khiến tôi tin rằng anh đã đóng đến lon đội.
-Tháºt là tuyệt diệu ! Tôi reo lên.
-Có gì đâu Tuy noà váºy, song cứ theo vẻ mặt anh, tôi tin rằng ná»—i kinh ngạc và sá»± Khâm phục cá»§a tôi rõ rà ng là m anh vui thÃch. Vừa nãy, tôi có noà là thá»i nay không còn những trá»ng án, nhưng có lẽ tôi lầm. Anh hãy xem đây.
Holmes đưa cho tôi bức thư vừa má»›i nháºn.
-Gì thế nà y ? Tháºt khá»§ng khiếp ! Tôi thốt lên.
-Tôi thấy vụ Nà y hÆ¡i khác thưá»ng đấy. Anh vui lòng Ä‘á»c to lên, chúng ta cùng nghe nà o.
Ông Sherlock Holmes thân mến !
Äêm qua có má»™t vụ Ãn ghê gá»›m tại nhà số 3 đưá»ng Lauriston Ä‘oạn sát gần đưá»ng Brixton. Má»™t nhân viên cảnh sát thấy có ánh đèn ở ngôi nhà và o khoảng hia giá» sáng. Äây là má»™t ngôi nhà bá» hoang nên anh ta đóan là có chuyện gì không bình thưá»ng. Anh ta thấy cá»a ra và o để ngá». Ở gian phòng trông ra mẶt đưá»ng, anh ta thấy xác má»™t ngưá»i đà n ông ăn mặt lịch sá»±, trong túi có xấp danh thiếp đỠtên „ Enoch J.Drebber bang Ohio, USẠ„. Không có cách nà o xác định rõ nguyên nhân cá»§a cái chết. Trong gian phòng có nhiá»u vết máu, nhưng trên thi thể thì không có má»™t thương tÃch nà o. Chúng tôi không biết ngưá»i nà y đã và o ngôi nhà ấy bằng cách nà o và nói chung toà n bá»™ vụ Ãn hãy còn là má»™t Ä‘iá»u bà ẩn. Nếu ông có thể đến được hiện trưá»ng trước mưá»i hai giá» trưa, ông sẽ gặp tôi ở đó. Toà n bá»™ hiện trưá»ng sẽ được giữ y nguyên cho đến khi ông đến. Sẽ rất hân hạnh cho tôi nếu được biết ý kei^'n cá»§a ông. Xin gá»i ông lá»i chà o thân thiêt'.
Tobias Gregson
-Greson là tay sừng sá» nhất ở Sở cảnh sát. Holmes nháºn xét. Hắn là Lestrade được coi là những phần tỠưu tú cá»§a má»™t đám không ra gì. Cả hai Ä‘á»u năng nổ, hăng hái, nhưng rất khuôn sáo. Và ghen tị Nhau như má»™t cặp gái lầu xanh.
Tôi ngạc nhiên thấy Holmesgiữ vẻ bình thản, lại có vẻ gần như giễu cợt. Tôi hối hả:
-Ta không được để lỡ phút nà o, phải không anh ? Tôi Ä‘i gá»i xe nhé.
-Chưa chắc tôi đã đi.
-Nhưng đây chÃnh là cÆ¡ há»™i mà anh đã mong moi? Từ lâu cÆ¡ mà ?
-Giả thá» tôi gỡ được vụ Nà y, thì bao nhiêu công lao Ä‘á»u và o tay Greson, Lestrade hết cả. Không phải là ngưá»i cá»§a nhà nước là phai? Chịu thiệt thòi như váºy đấy.
-Nhưng Greson yêu cầu anh giúp đỡ cơ mà .
-Phải, hắn biết tôi giá»i hÆ¡n hắn và thừa nháºn Ä‘iá»u đó vá»›i tôi. Nhưng trước mặt ngưá»i thứ ba, hắn thà cắt lưỡi Ä‘i còn hÆ¡n phải công nháºn mình là thua kém. Dẫu váºy, chúng ta cÅ©ng nên đến đó xem sao. Nà o, ta Ä‘i Ä‘i !
Holmes xỠTay và o chiếc áo khoác ngoà i, nhanh nhẹn chuẩn bi..
-Anh cầm lấy mũi đi.
-Anh muốn tôi cùng đi à ?
-Phải.
Má»™t lúc sau. Hai chúng tôi đã ngồi trong má»™t chiếc xe ngá»±a chạy nước đại vá» phÃa đưá»ng Brixton.
Buổi sáng hôm ấy trá»iđầy mây và sương mù dà y đặc. Má»™t tấm mà n tối sầm bao phá»§ lên các mái nhà và đưá»ng như phản chiếc các dãy phố xám xịt má»™t mà u bùn. Holmes rất vui vẻ, chuyện trò luôn mie6.ng vá» những chiếc đà n vÄ© cầm. Còn tôi cứ nÃn thinh vì thá»i tiết ảm đạm và vì sá»± Việc bi thảm vừa xảy ra. Sau cùng tôi phải cắc ngang bà i thuyết trình vỠâm nhạc cá»§a anh:
-Xem chừng anh không để tâm lắm đến cuá»™c Ä‘iá»u tra sắp tá»›i.
Äã có dữ kiện gì đâu. Má»™t sai lầm cÆ¡ bản là cứ đặt trước các giả thiết trong khi chưa có trong tay cac' sá»± Việc thá»±c tế. Là m như váºy khiến cho nháºn định cá»§a ta dá»… Bị chệnh lắm.
-Anh sẽ có ngay các dữ kiện, vì đưá»ng Brixton đây rồi và ngôi nhà kia kià !
Äúng rồi ! Dừng lại, bác xà Ãch.
Còn má»™t trăm mét nữa má»›i đến hiện trưá»ng nhưng Holmes cứ đòi xuống xe để Ä‘i bô..
Ngôi nhà số 3 đưá»ng Lauriston có má»™t vẻ sầu thảm ghê rợn. Äó là ngôi nhà thứ ba trong má»™t dãy bốn nhà nằm thu/t và o trong má»™t tÃ. Hai ngôi nhà có ngưá»i ở, hai ngôi kia bá» hoang. Hai nhà bá» hoang nà y bà y ra hay dãu cá»a sổ buồn bã và trần trụi, chỉ trừ thỉnh thoảng đây đó có hai chữ „ Cho thuê „ để chảy và i vệt sÆ¡n trên các ô cá»a kÃnh lem luốc. Từ hè đừơng và o đến nhà phải qua má»™t mảnh vưá»n nhá» má»c lưa thưa những cây con khẳng khiu, ốm yếu. Cắt ngang mảnh vưá»n là má»™t lối Ä‘i hẹp, rải sá»i đá trá»™n lẫn đất sét mà u và ng ệch. Tất cả khu vá»±c nà y Ä‘á»u sÅ©ng nước vì trá»i mưa suốt đêm. Bao quanh mảnh vưá»n là bức tưá»ng gạch cao khhoảng má»™t mét, bên trên lại có hà ng rà o gá»—. Äứng tá»±a lưng và o bứa tưá»ng nà y là má»™t viên cảnh sát cao lá»›n, xung quanh có đám ngưá»i rảnh việc Ä‘ang cố nghển mắt và o trong nhà .
Tôi tưởng Holmes sẽ xông thẳng và o nhà và lao ngay và o việc. Nhưng không ! Vá»›i má»™t vẻ uể Oải giả tạo, anh Ä‘i di lại lại trên hè đưá»ng, lÆ¡ đãng nhìn đất, nhìn trá»i, nhìn các ngôi nhà bên kia đưá»ng và hà ng rao gá»—. Xem xét xong, anh bước trên lá»›p cá» má»c ven lối Ä‘i, luôn luôn dán mắt xuống đất. Hai lần anh dừng lại và có má»™t lần tôi thấy anh thoáng nở má»™t nụ Cưá»i và khẽ reo lên má»™t tiếng vui mừng. Có nhiá»u vết chân trên ná»n đất sét ướt, nhưng vì cảnh sát đã dẫm nát lối Ä‘i nà y rồi, tôi không hiểu bạn tôi có thể hy vá»ng rút ra ở đây được Ä‘iá»u gì.
Ở cá»a nhà , chúng tôi được má»™t gã cao lá»›n đón tiếp. Mặt tái mét, tóc rối bù, tay cầm má»™t quyển sổ, anh ta vá»™i vã tiến vá» phiá chúng tôi, nồng nhiệt siết chặt tay Holmes:
-Ông đến, tháºt tốt quá. Tôi chưa đụng chạm đến gì hết.
-Trừ chá»— nà y Holmes đáp, tay chỉ lối Ä‘i Má»™t đà n trâu bò giá xéo qua đÂy cÅ©ng không thể phá há»ai nhiá»u hÆ¡n. Nhưng có lẽ ông đã rút ra xong những kết luáºn cá»§a mình rồi mó`i cho phép xảy ra tình trạng nà y, có phải không, ông Greson ?
Nhà thám tỠnói lảng:
-Tôi quá báºn ở bên trong. O6ng Lestrade cÅ©ng có mặt tại đây. Tôi tưởng ông ta phải để mắt đến chuyện nà y.
Holmes nhìn tôi. Trợn tròn mắt, giá»ng châm chá»c:
Äã có mặt ông và Lestrade rồi, chẳng còn gì cho ngưá»i thứ ba khám phá nữa.
Greson xoa hai tay với nhau, vẻ hà i lòng:
-Chúng tôi đã là m tất cả những gì có thể là m. Dẫu sao , đây là má»™t vụ Kỳ quặc và tôi biết ông vốn thÃch những vụ Như thế.
-Ông đến đây bằng xe ngựa ?
-Không.
-Cả ông Lestrade cũng không chứ ?
-Phải.
-Thế thì chúng ta và o trong xem gian phòng đi.
Sau ý kiến khôn ăn nháºp gì vá»›i câu nói vừa rồi, Holmes và o trong nhà . Greson bước theo, vẻ mặt ngÆ¡ ngác.
Má»™t hà nh lang nhá», bụi bặm dẫn đến nhà bếp và phòng ăn. Có hai ô cá»a, má»™t ở vá» phÃa bên trái và má»™t ở vá» phÃa bên phải hà nh lang. Rõ rà ng má»™t trong hai cá»a nà y đã bị đóng kÃn từ nhiá»u tuần naỵ Cá»a kia là cá»a mở và o phòng ăn, nÆ¡i đã diá»…n ra tấn thảm kịch đầy bà ẩn. Holmes bước và o. Tôi theo ngay.
Äây là má»™t gian phòng rá»™ng, hình vuông, không có thứ đồ đạc nà o nên cà ng có vẻ rá»™ng. Tưá»ng phá»§ bằng má»™t lá»ai giấy rẻ Tiá»n, có nhiá»u chổ Ẫm ướt loang lổ Và và i ba chá»— giấy bị bong ra, thòng xuống, để lô> lá»›p vữa và ng khè bên trong. Äối diện vá»›i cá»a ra và o là má»™t lò sưởi, mặt lò là m bằng tấm đá giả cẩm thạch trắng. Ở má»™t mé mặt lò sưởi có cắm mẩu nến bằng sáp Ä‘á». Chiếc cá»a sổ duy nhất cá»§a gian phòng lem luốt đến ná»—i ánh sáng mỠđục bên ngoà i rá»i qua nhuốm lên khắp gian phòng má»™t mà u xám nhá» nhá» thê lương.
Ngưá»i chết nằm sóng soà i trên sà n, hai con mắt trợn trừng nhìn lên trần nhà . Nạn nhân khoảng bốn mươi ba hay bốn mươi tư tuổi, ngưá»i tầm thước, vai rá»™ng, tóc quăn và đen, râu ráºm xén ngắn. Mặc má»™t chiếc áo Ä‘uôi tôm dà y nặng, bên trong là chie6'c áo gi-lê bằng da tốt, quần dà i mà u sáng, cổ áo và cá»a tay áo trắng tinh. Má»™t chiếc mÅ© đứng, sang trá»ng và rất sạch nằm ngay trên sà n nhà , cạnh nạn nhân. Hai bà n tay nắm chặt, cánh tay dang rá»™ng, chân quắp và o nhau cho thấy cuá»™c váºt lá»™n vá»›i tá» thần đã diá»…n ra hết sức khốc liệt. Trên nét mặt cứng đỠcòn in má»™t ná»—i kinh hoà ng. Nét mặt nhăn nhúm thà nh má»™t vẻ độc ác ghê sợ đó, cá»™ng vá»›'i cái trán ngắn, cái muÄ© tẹt di, hà m răng nhô ra, cùng vá»›i tư thế kỳ quặc, cà ng là m cho ngưá»i chết có má»™t vẻ rất giống loà i khỉ. Tôi đã từng thấy cái chết dưới nhiá»u hình dạng, nhưng chưa bao giá» thấy nó dưới dạng thảm khốc đến như váºy.
Lestrade vóc ngưá»i gầy gò, mặt choắt, đứng ở cá»a chà o chúng tôi:
-Vụ Nà y sẽ ồn à o đây. Nó vượt tất cả những vụ Tôi đã được chứng kiến.
-Không có má»™t vế tÃch nà o. Greson noÃ.
-Không có mảy may Lestrade xác nháºn.
Holmes đến cạnh xác nạn nhân, quỳ gối xuống và xem xét rất cẩn tháºn.
-Hai ông đã kiểm tra kỹ là không có thương tÃch gì chứ ? Holmes chỉ những giá»t máu và những vết máu có rất nhiá»u xung quanh xác chết.
Cả hai thám tá» cá»§a Sở máºt thám Anh cùng kêu lên:
-Hoà n toà n chắc chắn.
-Thế thì tất nhiên máu nà y là cá»§a má»™t kẻ Thứ hai, chắc là cá»§a hung thá»§, nếu như đây là má»™t vụ Ãm sát.
Trong khi noÃ, những ngón tay nhanh nhẹn cá»§a anh lăng quăng chổ Nà y chổ Kia, sá» nắn, lần mò, xem xét khắp nÆ¡i, còn đôi mắt vẫn đượm cái vẻ xa vắng. Sau cùng Holmes ngá»i môi rồi xem đế giầy ngưá»i chết.
-Không ai xê dịch xác nà y chứ ?
-Không.
-Bây giá»` các ông có thể cho chuyển vá» nhà xác được rồi.
Greson đã có sẳn má»™t cái cáng và bốn ngưá»i giúp việc. Khi cái xác được xốc lên thì có má»™t chiếc nhẫn rÆ¡i xuống sà n, Lestrade chá»™p lấy chiếc nhẫn, ngắm nghÃa vá»›i con mắt kinh ngạc, reo lên:
Äã có mặt má»™t ngưá»i đà n bà ở đây ! Má»™t chiếc nhẫn cưới đây mà !
Vừa nói, ông ta vừa chià chiếc nhẫn đặt trong lòng bà n tay cá»§a mình ra cho chúng tôi xem. Không có gì nghi ngá»: Chiếc vòng tròn nhá» xiú má»™t mạc bằng và ng nà y đã từng trang Ä‘iểm cho ngón tay cá»§a má»™t cô dâu.
-Thế là cà ng thêm rắc rối Greson đánh giá.
-Ông có dám chắc là chiếc nhẫn lại không giúp ta chút nà o không ? Ngoà i ra, ông thấy có những gì trong các túi áo, túi quần nạn nhân ? Holmes nháºn xét.
Greson chỉ những đồ váºt được bà y ra trên những báºc thang dưới cùng ngoà i cá»a buồng:
-Tất cả ở đây. Má»™t chiếc đồng hồ bằng và ng khắc số 97.163 ở cá»a hà ng Barraud, Luan Äôn. Má»™t dây xà tÃch và ng, dầy dặn và rất nặng, má»™t chiếc nhẫn và ng có khắc biểu tượng cá»§a má»™t há»™i kÃn. Má»™t chiếc kẹp ca vát bằng và ng, chạm thà nh hình đầu chó, má»™t cái và đựng những danh thiếp ghi tên Enoch J.Drebber ở trong thà nh phố Cleveland phù hợp vá»›i những chữ viết tắc ẸJ.D thêu trên quần áo. Không có và tiá»n nhưng có mấy đồng tiá»n, cá»™ng lại là bảy bảng Anh. Hai bức thư, má»™t bức đỠgá»i cho ẸJ.Drebber và bức kia gá»i cho má»™t kẻ Nà o đó tên là Stanggerson.
-Gá»i vỠđịa chỉ nà o ?
-Gá»i đến sở giao dịch chứng khoán Mỹ. Cả hai bức thư Ä‘á»u là cá»§a công ty váºn chuyển tà u biển Guion và cùng nÆ¡i đến, ngà y giá» khởi hà nh các chuey^'n tà u cá»§a há», xuất phát từ Liverpool. Rõ rà ng nạn nhân sắp sá»a lên tà u Ä‘i New York.
-Các ông đã Ä‘iá»u tra vá» má»™t ngưá»i mang tên là Stanggerson nà y chưa ?
Äiá»u tra ngay chứ ! Greson đáp. Tôi đã cho đăng lá»i nhắn tin trên tất cả các báo hà ng ngà y và cá» Ngưá»i đến sở giao dịch chứng khoán Mỹ, nhưng chưa vá».
-Các ông đã liên lạc với Cleveland chưa ?
-Chúng tôi đã đánh điện sáng nay.
-Các ông đã đặt những câu hoi? Như thế nà o trong điện ?
-Chúng tôi chỉ tưá»ng thuáºt tỉ Mỉ vụ Ãn mạng và nói sẽ rất biết Æ¡n nếu nháºn được má»i tin tức có thể giúp chúng tôi là m sáng tá» Vụ Nà y.
-Ông có h?i tỉ Mỉ vỠmột điểm nà o đó mà các ông coi là thiết yếu không ?
-Tôi có nói đến Stanggerson.
-Ngoà i ra không noà gì khác ? Liệu có thể có một chi tiết nà o đấy là m đầu mối cho toà n bộ vụ Nà y không ? Các ông có nên đánh đie6.n lại không ?
-Tôi đã Ä‘iện Ä‘i tất cả những gì cần há»i rồi. Greson nói vá»›i vẻ bị xúc phạm.
Holmes cưá»i tah^`m và hình như định có má»™t lá»i nháºn xét thì Lestrade từ gian phòng đằng trước quay lại, xoa hai tay vá»›i vẻ hà i lòng, giá»ng khoa trương:
-Ông Greson ạ, tôi vừa má»›i phát hiện môt. chi tiết hết sức hệ Trá»ng. Mắt Lestrade sáng le6n. Ông ta mừng rỡ ra mặt vì đã thắng đồng nghiệp cá»§a mình má»™t Ä‘iểm:
-Má»i các ông lại đây ! Lestrade hối hả Trở lại gian phòng khi nãy. Äây, các ông đến đứng ở chổ Nà y nà y.
Ông ta báºt má»™t que diêm và giÆ¡ lên cao cát mặt tưá»ng, giá»ng đắc thắng:
-Các ông nhìn đây !
Ở mé tưá»ng nà y, má»™t mảnh giấy dán lá»›n đã bị bong, rÆ¡i Ä‘i đâu mất, để lá»™ Má»™t khoãng tưá»ng trát vữa thô nhám, và ng ệch, hình vuông. Trên khoảng tưá»ng trần trụi, có ai đã nguệch ngoạc viết những chữ mang mà u đỠsẫm bằng máu khô : „ Rache „.
Nhà thám tỠhồ hởi , noà tiếp:
-Chi tiết nà y bị bá» sót vì đây là chổ Tối nhất trong phòng. Thá»§ phạm đã viết chữ nà y bằng chÃnh máu mình. Ta hãy nhìn vết nà y, chá»— máu đã chảy dá»c trên tưá»ng. Chi tiết nà y đã loại trừ khả Năng đây là má»™t vụ Tá»± sát. Tại sao hắn viết tại nÆ¡i nà y. Tôi xin nói lý dá» Các ông có thấy ngá»n nến trên mặt lò sưởi không ? Lúc bấy giá», ngá»n nến nà y đượcthắp sáng và chổ Nà y trở thà nh chổ Sáng nhất trên bức tưá»ng.
-GiỠđây, đã pah't hiện hết rồi, ông thấy ý nghĩa nó ra sao ? Greson vặn hoỈ Với vẻ khâm phục.
-Kẻ Nà y Ä‘ang định viết tên Rachel, nhưng không kịp viết cho chá»n tên. Các ông hãy nhá»› lấy lá»i tôi: khi vụ Nà y được là m sáng tá», các ông sẽ thấy má»™t ngưá»i đà n bà tên là Rachel dÃnh lÃu và o đây. Ông cứ tin Ä‘i, ông Holmes !
-Tôi xin lá»—i Holmes nói vá»›i Lestrade khi tah^'y tiếng cưá»i cá»§a mình đã là m cho anh chà ng bá»±c tức. Ông là ngưá»i đầu tiên cho chúng tôi thấy chi tiết nà y, và xem chừng kẻ Viết chữ nà y là nhân váºt thứ hai trong vụ Ãn. Tôi chưa có dịp xem kỹ gian phòng, nhưng bây giá», mạn phép các ông, tôi sẽ xem xét má»™t lát.
Nói xong, anh rút trong túi ra má»™t cuá»™n thước dây và kÃnh lúp, dò soát khắp căn phòng, lúc thì dừng lại hồi lâu, lúc thì quỳ hẳn gối xuống mặt đất; tháºm chà có lúc nằm xoà i, úp bụng xuống sà n. Anh bị thu hút và o công việc đến ná»—i hìn hnhư quên hẳn chúng tôi, vì anh lầm bầm nho nhá» má»™t mình, thỉnh thoảng lại khẻ Reo lên. xuýt xoa, là u bà u hay huýt sáo miệng. Những hà nh động ấy có thể diá»…n đạt những hy vá»ng cá»§a anh, song cÅ©ng có thể coi là những lá»i anh tá»± khÃch lệ Trong công việc cá»§a mình.
Trong hai mươi phút, anh mải mê tìm tòi, dùng thước Ä‘o má»™t cách tỉ Mỉ khoảng cách giữa những dấu vết hoà n toà n vô hình đối vá»›i tôi. Äôi khi, anh lại úp cái thước dây và o từơng. Ở chổ Trên sà n nah`, anh hết sức tháºn trá»ng thu nhặt má»™t nhúm nhá» thứ bụi xam xám và cất và o phong bì. Sau cùng anh dùng kÃnh lúp soi từng nét chữ cá»§a cái từ bà ẩn viết tr^n tưá»ng. Sau đó, anh có vẻ hà i lòng, cất thước dây và kÃnh lúp và o túi, đưa ra má»™t nháºn xét:
- Có ngưá»i bảo rằng thie6n tà i là sá»± Lao động hết sức kiên trì. Äịnh nghÄ©a ấy không hoà n toà n chÃnh xác, nhưng áp dụng và o công việc cá»§a ngưá»i thám tá» thì rất đúng.
Greson và Lestrade đã theo dõi mõi động tác của nhà thám tỠtư với một vẻ tò mò. HỠCùng lên tiéng hoi?:
-Ông có ý kiến gì kho6ng, ong Holmes ?
Bạn tôi đáp, giá»ng đầy châm chá»c:
-Cho tôi được phép góp và o môt. tay có khác gì là m hoen má» vinh quang cuả Các ông trong vụ Nà y. Các ông sẽ tá»± giải quye6't nó má»™t cách chóng vánh và trá»n vẹn, để má»™t kẻ Thứ ba xen và o thì tháºt là đáng tiếc. Dẫu váºy, tôi sẽ lấy là m hân hạnh được giúp các ông. Trong khi chỠđợi, tôi muốn gặp viên cảnh sát đã phát hiện ra xác nạn nah^n. Cac' ông có thể cho tôi biết địa chỉ ngưá»i ấy được không ?
Lestrade nhìn và o quyển sổ tay:
-Răn-xợ Hiện giá», anh ta dã hết ca là m việc. O6ng có thể lại nhà anh ta ở số 46 đưá»ng Audley, khu Kensington.
Holmes ghi địa chỉ và bảo tôi :
-Bác sÄ© Watson, ta đến ag(.p anh chà ng ấy Ä‘i. Rồi quay sang các nhà thám tá» cá»§a nước Anh: Äây là má»™t vụ Ãm sát, và thá»§ phạm là má»™t ngưá»i đà n ông. Má»™t ngưá»i đà n ông lá»±c lưỡng, cao hÆ¡n má»™t mét tám mươi, tuổi trung niên. So vá»›i tầm vóc thì cha6n hÆ¡i nhá». Hắn Ä‘o già y mÅ©i vuông, hút xì gà Trichinopolị Hắn đến đây cùng vá»›i nạn nah^n trên má»™t chiếc xe ngá»±a bốn bánh. Con ngá»±a kéo xe có ba móng sắt cÅ© và má»™t móng sắt má»›i ở chân trái trước. Thá»§ phạmcó bá»™ mặt đỠgay, móng bà n tay phải cá»§a hắn đặc biệt dà i.
Hai thám tá» nhà nước nhìn nhau vá»›i nụ Cưá»i hoà i nghi. Greson lên tiếng:
-Nếu váºy, nạn nhân bị giết bằng cách nà o ?
-Bằng thuốc độc Holmes trả lá»i vắn tắt rồi ra vá», nhưng trước khi bước qua ngưỡng cá»a, anh còn quay lại nói thêm: - Còn má»™t chi tiết nà y nữa; ông Lestrade a.. Rache trong tiếng Äức có nghÄ©a là trả thù, váºy ông đừng mất thá»i giá» tìm kiếm cô Rachel là m gì.
Sau ngón đòn nhẹ Nà y, Holmes bá» vá», để lại đằng sau hai địch thá»§ há hốc mồm nhìn nhau.
Tà i sản của minhtien384
27-04-2008, 01:15 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Chiếc Nhẫn tình cá»
Chương 4: Lá»i khai cá»§a cảnh sát John Rance
Lúc chúng tôi rá»i ngôi nhà số 3 đưá»ng Lauriston thì đã má»™t giá» trưa. Holmes kéo tôi đến trạm bưu Ä‘iện gần nhất, gá»i Ä‘i má»™t bức Ä‘iện dà i. Sau đó, anh gá»i xe ngá»±a bảo đánh đến địa chỉ mà Lestrade đã ghi cho.
-Không gì giá trị Bẵng những nhân chứng trá»±c tiếp. Thá»±c ra, vụ Nà y đã được xác định rồi, nhưng há»i để biết thêm và i chi tiết cÅ©ng không thừa.
-Có thực các chi tiết mà anh vừa nói là đúng không ?
Äiá»u đầu tiên tôi nháºn ra ngay khi đến hiện trưá»ng là má»™t chiếc xe ngá»±a đã in bánh thà nh hai cái rãnh sâu cạnh bá» hè. Trước đêm hôm qua, trá»i không mưa má»™t tuần. Váºy thì chiếc xe đã để lại vết bánh chỉ có thể đỗ ở đây sau cÆ¡n mưa đêm quạ Tôi thấy cả các dấu chân má»™t con ngá»±a. Má»™t trong những vết chân nà y sắc nét hÆ¡n cả ba vết chân khác, Ä‘iá»u đó chứng tá» Con ngá»±a có má»™t chiếc mống má»›i đóng. Có má»™t chiếc xe ngá»±a đã đến đây sau khi trá»i mưa và theo lá»i Greson cho biết sáng nay không thấy nó đâu, ta suy ra chiếc xe cá»§a hắn đã đến rồi rá»i Ä‘i trong đêm và do đó, nó chÃnh là chiếc xe chở Hai ngưá»i kia đến ngôi nhà .
-Nghe ra khá đơn giản. Nhưng còn vá» tầm vóc cá»§a ngưá»i hung thá»§ ?
-Có gì đâu ! T a có thể căn cứ và o chiá»u dà i cá»§a bước chân mà suy ra chiá»u cao cá»§a ngưá»i. Tôi đã thấy vết chân cá»§a ngưá»i thứ hai trên lá»›p đất sét ở ngoà i nhà và trên lá»›p bụi trong gian phòng. Ngoà i ra, tôi còn có má»™t cách khác để kiểm tra cách tÃnh cá»§a tôi. Khi viết trên tưá»ng, ngưá»i ta thưá»ng viết ngang tầm mắt mình. Chữ viết kia, như tôi Ä‘o được, ở cách mặt đất đúng má»™t mét tám mươi. Dá»… như bỡn, phải không bác sÄ© ?
-Thế còn tuổi hắn ?
-Má»™t ngưá»i có thể dá»… dà ng phóng bước má»™t mét ba mươi phân thì không thể là ngưá»i luống tuổi. Má»™t mét hai mươi nhăm là chiá»u dà i cá»§a má»™t vÅ©ng nước trên lối Ä‘i qua vưá»n ( mà hắn đã bước qua ). Kẻ Äi già y sang trá»ng cỡ nhỠđã Ä‘i vòng qua vÅ©ng nước còn kẻ Äi già y thô mÅ©i vuông thì phóng bước ngang quạ Không có chút gì bà ẩn ở Ä‘iểm nà y. Tôi chỉ áp dụng và o trong nếp sống hà ng ngà y má»™t và i nguyên lý quan sát và suy đóan mà tôi đã nêu lên trong bà i báo cá»§a tôi thôi. Có Ä‘iá»u gì khác anh thấy khó hiểu nữa không ?
-Móng tay và xì gà ?
-Mấy chữ trên tưá»ng được viết bằng má»™t ngón tay trá» nhúng trong máu. Chiếc kÃnh lúp đã giúp tôi nháºn ra là khi viết, ngón tay ngưá»i nà y đã cà o mạnh lên lá»›p vữa trát tưá»ng, Ä‘iá»u nà y chỉ có thể xảy ra nếu ngưá»i nà y có móng tay dà i. Tôi tìm thấy rải rác trên sà n má»™t Ãt tro Ä‘en và xốp, chỉ có loại xì gà Trichinopoli má»›i cho má»™t thứ tà n như váºy. ChÃnh những Ä‘iá»u vụn vặt váºy là m cho nhà thám tá» có tà i khác vá»›i loà i thám tá» như Greson và Lestrade.
-Còn bộ mặt đỠ?
-Bá»™ mặt đỠlà má»™t kết luáºn hÆ¡i táo bạo. Thôi không nên há»i nhiá»u.
Tôi đưa tay xoa trán:
Äầu tôi xoay như chong chóng. Cà ng nghÄ© cà ng không biêt' đâu mà lần. Tại sao hai ngưá»i ấy lại đến má»™t ngôi nhà bá» không ? Ngưá»i đánh xe chở Há» Äến hiện nay ra sao ? Là m thế nà o ngưá»i nà y lại ép buá»™v được ngưá»i kia uống thuốc độc ? Máu ở đâu ra ? Hung thá»§ giết ngưá»i để là m gì ? Tại sao lại có má»™t chiếc nhẫn phụ nữ ? Tại sao hung thá»§ viết chữ „ RACHE „ trước khi bá» chạy ?
Bạn tôi nở má»™t nụ Cưá»i đồng tình:
-Anh đã tóm tắt ngắn gá»n và chÃnh xac' những Ä‘iá»u nan giải cá»§a vụ Nà y. Hãy còn khá nhiá»u khiá cạnh khó hiểu khác nữa. Còn vá» phát hiện cá»§a anh chà ng Lestrade kia ? Chữ nà y không phải do má»™t ngưá»i Äức viết. Nếu anh chú ý, anh sẽ thấy chữ A được viết hÆ¡i theo kiểu chữ cá»§a ngưá»i Äức. Thế nhưng, ngưá»i Äức chÃnh cống bao giá» cÅ©ng viết theo dạng chữ La-tinh, vì váºy ta có thể khẳng định rằng những chữ nà y không phải do má»™t ngưá»i Äức viết mà là má»™t kẻ Muốn giả là m ngưá»i Äức, nhưng vụng vá». Äây chỉ là má»™t cái mưu nhằm đánh lạc hướng cuá»™c Ä‘iá»u trạ Nhưng thôi, bác sÄ© Watson, cắt nghÄ©a hết các phép thuáºt cá»§a mình thì nhà phù thuá»· Chẳng còn gì là cao tay nữa. CÅ©ng váºy, nếu tôi bà y tá» Vá»›i anh quá nhiá»u phương pháp là m việc cá»§a tôi, anh sẽ Ä‘i đến kết luáºn là tôi rút cuá»™c cÅ©ng chẳng có gì đặc biệt cả.
-Không khi nà o ! Anh đã đưa phép suy Ä‘oán cá»§a anh đến chổ Gần thà nh má»™t môn khoa há»c chÃnh xác như chưa từng có trên thế giá»›i nà y.
Những lá»i tôi noà và vẻ khâm phục trên nét mặt tôi khiến Holmes đỠmặt vì sung sướng.
-Tôi xin kể Thêm vá»›i anh. Kẻ Äi già y cỡ nhá» và kẻ Äi già y mÅ©i vuông cùng đến trên má»™t chiếc xe, cùng Ä‘i trên lối Ä‘i qua vưá»n. Và o nhà , kẻ Äi già y nhá» Ä‘i Ä‘i lại lại ngang dá»c gian phòng. Tôi có thể Ä‘á»c thấy Ä‘iá»u đó trên lá»›p bụi, tôi còn có thể Ä‘á»c được là cà ng Ä‘i, hắn cà ng nổi xung lên, có thể thấy rỠở bước chân ngà y má»™t dà i cá»§a hắn. Khởi đầu ta đã có má»™t Ä‘iểm xuất phát đúng, váºy phai? Xúc tiến gấp lên thôi, vì chiá»u nay tôi muốn Ä‘i nghe hoà nhạc.
Câu chuyện giữa hai chúng tôi diên ra trên chiếc xe ngá»±a Ä‘ang lăn bánh. Äến những ngõ ngách bẩn thỉu và gá»›m ghiếc nhất, chiếc xe bá»—ng dừng lại.
Äến chung cư Audley rồi, ở trong kia kià - Ngưá»i xà Ãch chỉ má»™t khoảng hẹp giữa dãy nhà bằng gạch Ä‘en sì. Tôi chá» các ông ở ngoà i nà y.
Lối Ä‘i nhá» hẹp dẫn chúng tôi đến má»™t cái sân gạch hình vuông, xung quanh là những căn nhà nhá»›p nhúa. Äi qua má»™t nhóm trẻ Con rách rưới và má»™t loạt dây phÆ¡i quần áo, chúng tôi tìm đến căn há»™ Số 46. Bên cá»a có má»™t tấm biển nhá» bằng đồng khắc tên Răn-xợ Há»i ra, chúng tôi được biết viên cảnh sát đã Ä‘i ngá»§. Ngưá»i nhà đưa chúng tôi và o chỠở gian nhà ngoà i.
Một lát sau, viên cảnh sát ra tiếp, vẻ hơi cáu kỉnh:
-Tôi đã báo cáo hết ở đồn cảnh sát rồi.
Holmes rút ra má»™t đồng tiá»n và ng, mân mê vá»›i vẻ tư lá»±:
-Chúng tôi muốn nghe chÃnh anh kể Lại.
Viên cảnh sát thay đổi hẳn thái độ:
-Tôi sẳn sà ng.
Răn-xÆ¡ ngồi xuống chiếc ghế đệm, cau mà y lại vá»›i vẻ mặt cá»§a ngưá»i không muốn để sót má»™t chi tiết nà o.
-Ca Ä‘i tuần cá»§a tôi là từ 10 giá» tối đến 6 giá» sáng. Và o lúc 11 giỠđêm, xảy ra má»™t vụ Äánh nhau ở gần quán rượu „ Con hươu trắng „, ngoà i ra khá ye6n tÄ©nh. Äến 1 giá», trá»i bắt đầu mưa và tôi gặp Ha-ry, viên cảnh sat' Ä‘i tuần phÃa đưá»ng Hollanh Grovẹ Chúng tôi noà vá»›i nhau dăm ba câu chuyện ở góc phố Henriettạ Má»™t lát sau. Và o khoảng 2 giá», tôi tá»± nhá»§ Mình phải Ä‘i má»™t vong vá» phÃa đưá»ng Brixton. Phố xá yên tÄ©nh. Tôi không gặp ai cả, tuy có thếy má»™t hai chiếc xe. Tôi Ä‘i thong thả, vừa Ä‘i vừa nghÄ© tá»›i má»™t lu rượu. Bá»—ng nhiÊn má»™t vạch ánh sáng lá»t ra từ cá»a sổ má»™t ngôi nhà là m tôi chú ý. Tôi vốn biết hai ngôi nhà ở đưá»ng Lauriston vẫn bá» không. Vì váºy tôi ngá» rằng có má»™t chuyện gì không bình thưá»ng, khi tôi và o đến cá»a nhà .
. Thì anh đứng lại và quay ra chổ Cá»a vưá»n. Tại sao ?
-Vâng, đúng thế. Nhưng quái lạ, sao mà ông biết ? Khi tôi đến cá»a nhà , cảnh váºt im lìm và vắng vẻ đến nổi tôiphải quay trở lại cá»a vưá»n, xem có thấy ngá»n đèn tuần tra cá»§a Ha-ry không. Nhưng không thấy bóng má»™t ai cả.
-Anh không thấy ai ngoà i phố à ?
-Không má»™t ai, ngay má»™t con chó cÅ©ng không. Lúc bấy giá», tôi trở lại, đẩy cánh cá»a. Cánh cá»a mở ra dá»… dà ng, bên trong hoà n toà n yên tÄ©nh. Tôi bước và o gian phòng có anh' sáng. Dưới ánh sáng cháºp chá»n cá»§a má»™t ngá»n nến trên mặt lò sưởi, tôi thấy
ÄÆ°á»£c rồi, to6i biết anh thấy những gì rồi. Anh đã Ä‘i vòng quanh gian phòng và i ba lần, anh đã quỳ gối xuống bên cạnh xác chết, rồi anh Ä‘i ngang qua gian phòng, thá» mở cánh cá»a gian bếp và ..
Răn-xÆ¡ báºt đứng dáºy, nét mặt hoảng hốt, con am('t ngá» vá»±c:
-Ông nấp ở chổ Nà o mà nhìn thấy hết các hoạt động của tôi ?
Holmes cưá»i vui vẻ và đặt tấm danh thiếp cá»§a mình lên bà n:
-Chá»› bắt giữ tôi vá» vụ án mạng nà y. Tôi là má»™t trong những ngưá»i săn Ä‘uổi con mồi chứ không phải là con mồi đâu. Anh kể Tiếp Ä‘i. Sau đó anh là m gì ?
Răn-xơ ngồi xuống, chưa bớt bà ng hoà ng:
-Tôi trở ra cá»a, huýt còi. Nghe tiếng còi, Ha-ry và hai viên cảnh sát khác kéo đến.
-Lúc đó ngoà i phố vẫn không có ai à ?
-Vâng, Ãt ra là không có ai có thể giúp tôi.
-Anh noà thế là thế nà o ?
Viên cảnh sát cưá»i nhăn cả mặt:
Trong Ä‘á»i tôi đã gặp khá nhiá»u đứa say, nhưng chưa bao giá» thấy ai say như gã nà y. Gã đứng ngoà i cá»a khi tôi ở trong nhà bước ra. Tá»±a ngưá»i và o hà ng rà o gá»—, gã hát toáng lên má»™t bà i hát quen thuá»™c ở các quán rượu. Gã đứng cÅ©ng không vững, chứ đừng nói đến giúp tôi má»™t tay.
-Gã đó thuá»™c dạng ngưá»i như thế nà o ?
Răn-xÆ¡ có vẻ khó chịu trước câu hoi? Lạc Ä‘á»:
-Tôi đã bảo gã là gã say má»m mà , sau khướt, không biết trá»i đất là gì nữa. Nếu chúng tôi không vướng tay và o vụ nà y thì đã đưa gã vỠđồn rồi.
Mặt gã thế nà o ? Gã mặt quần áo gì ? Anh có thấy Ä‘iá»u gì đặc biệt không ? Holmes nôn nóng ngắt lá»i anh ta.
-Chắc là không có gì đặc biệt, vì tôi và Ha-ry phải đỡ gã. Ngưá»i gã cao lá»›n, mặt Ä‘á».
-Thôi đủ Rồi, sau đó ra sao ?
-Lúc bấy giá» chúng tôi đâu có rá»—i rãi để mà báºn tâm đến gã. Viên cảnh sát trả lá»i vá»›i vẻ mếch lòng. Tôi cam Ä‘oan là gã Ä‘i ngay vá» nhà .
-Gã mặc quần áo gì ?
-Ão khoác ngoà i mà u nâu.
-Tay có cầm cái roi phải không ?
-Roi à ? Không.
-Hẳn ta đã bỠquên. Bạn tôi lẩm bẩm. Sau đấy anh không nghe thấy hoặc nhìn thấy một chiếc xe ngựa nà o à ?
-Không.
-Xin đãi ông bạn đồng tiá»n và ng nà y Holmes đứng dáºy, tay cầm lấy mÅ©. Anh Răn-xÆ¡ nà y, đêm qua lẽ ra anh đã giáºt được lon đội trưởng rồi đấy. Gã say rượu là ngưá»i nắm giữ cái chià khóa tìm ra vụ bà máºt nà y. Chúng tôi Ä‘ang tìm hắn. Thôi, ta Ä‘i Ä‘i bác sÄ© !
Chúng tôi trở ra xe, để mặc viên cảnh sát ngồi ngẩn ngưá»i và lo lắng.
Trong chiếc xe chạy vá» phố Baker, Holmes noÃ, giá»ng ngao ngán:
Äịp may có má»™t không hai đã đến vá»›i hắn mà hắn để tuá»™t mất.
-Tôi vẫn thấy tối như bưng. Äúng là hình dáng gã say rượu kia rất khá»›p vá»›i sá»± Miêu tả Cá»§a anh vá» nhân váºt thứ hai trong tấn bi kịch. Nhưng tại sao hắn quay trở lại ngôi nhà sau khi đã bá» Ä‘i rồi ÄÓ không phải là thoà thưá»ng hà nh động cá»§a bá»n tá»™i phạm.
-Chiếc nhẫn, bác sÄ© ạ, vì chiếc nhẫn. Äó là lý do vì sao nó quay lại. Nếu ta không tìm được cách nà o khác để tóm cổ nó, ta có thể bẫy nó bằng chiếc nhẫn. Rồi tôi sẽ tóm cổ được nó tôi đánh cuá»™c vá»›i anh đấy. Thôi, bây giá», ta Ä‘i ăn cÆ¡m trưa rồi còn Ä‘i nghe hoà nhạc.
Tà i sản của minhtien384
27-04-2008, 01:32 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Chiếc Nhẫn tình cá»
Chương 5: Cuá»™c viếng thăm cá»§a ngưá»i khách lạ
Các hoạt động trong buổi sáng hôm đó là quá nhiá»u, cho nên đến chiá»u, tôi thấy mệt. Holmes, Ä‘i nghe hoà nhạc má»™t mình còn tôi nằm dà i trên chiếc Ä‘i-văng, cố chợp mắt lấy má»™t và i tiếng, nhưng không sao ngá»§. ÄÆ°á»£c. Trà óc tôi bị kÃch thÃch quá mạnh vì những sá»± Việc đã diá»…n ra và chứa đầy những giả thiết, những Ä‘iá»u tưởng tượng kỳ quái nhất.
Cà ng nghÄ©, tôi cà ng thấy giả thiết cá»§a Holmes cho rằng nạn nhân đã bị đầu độc là kỳ quái. Nhưng nếu nạn nhân không phải chết vì thuốc độc thì vì cái gì, bởi lẽ trên cÆ¡ thể không có má»™t thương tÃch nà o cả. Và máu trên sà n là máu cá»§a ai ? Chừng nà o những câu hoỈ Ấy chưa được giải đáp, tôi cảm thấy giấc ngá»§ Khó mà đến được.
Holmes vắng nhà khá lâu. Anh không thể nà o ở nÆ¡i hoà nhạc tất cả ngần ấy thá»i gian. Bữa ăn tối dá»n ra xong, anh má»›i vá».
-Tháºt là kỳ thú Holmes vừa nói vừa ngồi và o bà n ăn Darwin cho rằng khả Năng tạo ra âm nhạc và thưởng thức âm nhạc đã tồn tại ở con ngưá»i từ lâu, trước khi con ngưá»i biết noÃ. Có thể vì lẽ ấy mà ngà y nay chúng ta chịu ảnh hưởng êm ái cá»§a âm nhạc. Trong tâm hồn chúng ta còn lưu lại những ký ức mÆ¡ hồ vá» những thá»i kỳ mông muá»™i ấy.
Äó là má»™t tư tưởng rất vÄ© đại Tôi nháºn xét.
-Tư tưởng của chúng ra phải vĩ đại ngang tầm với tự nhiên khi ta muốn tìm hiểu tự nhiên. Nhưng sao thế ?
-Vụ án mạng là anh bồn chồn à ?
Äúng thế.
-Tôi hiểu tâm trạng anh. Trong vụ nà y có má»™t khÃa cạnh bà ẩn nó kÃch thÃch trà tưá»ng tượng. Khi mà trà tưởng tượng không bị kÃch thÃch thì ta không thấy khá»§ng khiếp. Anh đã Ä‘á»c báo buổi chiá»u chưa ?
-Chưa.
Bà i tưá»ng thuáºt không kể Lại chi tiết khi ngưá»i ta nhất xác nạn nhân lên thì có má»™t chiếc nhẫn rÆ¡i ra. Không nói đến chiếc nhẫn cà ng hay.
-Vì sao ?
-Anh hãy Ä‘á»c lá»i nhắn tin nà y. Sáng nay tôi đã gá»i đăng trên các báo, ở mục „ Cá»§a rÆ¡i „ : „ Äã nhặt được má»™t chiếc nhẫn cưới trên đưá»ng Brixton, Ä‘á»an từ quán rượu „ CON HÆ¯Æ U TRẮNG „ đến góc phố Holland Grovẹ Ai đánh rÆ¡i, má»i đến gặp bác sÄ© Watson ở số nhà 221B, phố Baker nháºn vá», từ tám giỠđến chÃn giá» tối náy.
-Tôi xin lá»—i đã mượn tên anh. Nếu dùng tên tôi thì thế nà o má»™t trong hai tên ngốc kia cÅ©ng nháºn ra và lại dÃnh và o đây.
-Không sao cả. Nhưng nhỡ có ai đến, tôi lại không có chiếc nhẫn nà o.
-Ồ, có chứ, nhẫn đây ! Holmes đưa cho tôi một chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn nà y được đấy chứ, giống chiếc kia như in.
-Ai sẽ đến xin lại của rơi nà y ?
-Còn ai và o đây ! Kẻ Mặc chiếc áo khoác ngoà i mà u nâu, có bá»™ mặt đỠđi già y mÅ©i vuông. Ná»u hắn không Ä‘Ãch thân đến thì hắn sẽ phái má»™t tên đồng loã.
-Liệu hắn có cho là quá nguy hiểm không ?
-Không đâu. Con ngưá»i ấy dám liá»u má»i chuyện hÆ¡n là để mất chiếc nhẫn. Theo tôi, hắn đã đánh rÆ¡i chiếc nhẫn khi cúi xuống trên xác nạn nhân. Lúc ra khá»i nhà , hắn thấy mất chiếc nhẫn nên vá»™i vã quay lại, nhưng lúc ấy cảnh sát đã tá»›i vì hắn vô ý để ngá»n nến vẫn cháy. Lúc bấy giá» hắn đã phải giả vá» say để đánh tan má»i nghi ngá»do sá»± Có mặt cá»§a hắn. Hắn cho rằng mình đã đánh rÆ¡i chiếc nhẫn sau khi ra khá»i nhà . Trong trưá»ng hợp đó, hắn sẽ là m gì ? Hắn sẽ hối hã tìm Ä‘á»c các mục đăng „ CỦA RÆ i „. Hắn sẽ mừng lắm. Việc gì hắn phải sợ bị bẫy. Hắn sẽ đến cho mà xem. Trong vòng má»™t giá» nữa.
-Rồi sao nũa ?
-Ồ, khi ấy, anh có thể để mặc tôi với hắn. Anh có súng đấy không ?
-Tôi còn giữ khẩu súng ngắn với mấy viên đạn.
-Anh nên lau chùi và nạp đạn và o. Ta sẽ gặp má»™t con ngưá»i rất liá»u mạng.
Tôi vá» phòng riêng và là m thoe lá»i khuyên cá»§a Holmes. Khi trở lại vá»›i khẩu súng, tôi thấy bà n ăn đã được dá»n sạch và Holmes Ä‘ang báºn vá»›i môn giải trà ưa thÃch cá»§a mình: gảy dây đà n vÄ© cầm. Thấy tôi và o, anh nói:
-Câu chuyện thêm nhiá»u chi tiết Ä‘áºm đà . Tôi vừa má»›i nháºn được Ä‘iện trả lỡi từ Mỹ. Cách nhìn nháºn vấn đỠcá»§a tôi đã được xác nháºn là đúng.
-Cụ Thể là ? Tôi sốt sắng há»i.
-Cất súng Ä‘i. Khi nhân váºt cá»§a chúng ta xuất hiện, anh hãy nói chuyện vá»›i hắn má»™t cách bình thưá»ng và để mặc tôi xá» Sá»± Äừng là m hắn hoảng lên bằng những lơÌ quá gay gắt.
-Bây giỠđã 8 giỠrồI.
ÄÆ°á»£c, hắn sẽ tá»›i trong và i phút nuã. Anh hé mở cánh cá»a má»™t chút. Thế được rồi. Bây giá» anh tra chià khoá và o ổ khoá trong Ä‘i. Cám Æ¡n ! A ! Nhân váºt cá»§a chúng ta đến kai rồi.
Trong lúc anh nói, tôi nghe tiếng chuông giáºt mạnh. Holmes nhẹ Nhà ng đứng dáºy, kê lại ghế cá»§a mình gần cá»a. Có tiếng chân ngưá»i hầu vang lên trong phòng tiá»n sảnh, tiếng chìa khoá vặn trong ổ khoá và tiếng cá»a mở.
Má»™t giá»ng thanh thanh nhưng khá rắn rá»i:
Äây có phải là nhà bác sÄ© Watson không ?
Chúng tôi không nghe thấy câu trả lá»i cá»§a ngưá»ng hầu, nhưng cánh cá»a khép lại và có ngưá»i bước lêncầu thang. Bước chân ngáºp ngừng, dè dặt. Holmes lắng tai nghe, có vẻ hÆ¡i ngạc nhiên. Có ai đó bước cháºm chạp ngoà i hà nh lang rá»—i gõ cá»a khe khẽ.
-Má»i và o ! Tôi hét to.
Sau lá»i má»i cá»§a tôi, má»™t bà cụ Rất già , da nhăn nheo, bước và o. Bà cụ Hình như bị chói mắt vì ánh sáng trong phòng. Bà cúi đầu xuống chà o rồi cứ đứng nhìn chúng tôi vá»›i con mắt hấp háy đầy ghèn, bà n tay run rẩy lục tìm cái gì trong túi. Tôi liếc nhanh nhìn Holmes. Nét mặt anh biểu lá»™ Má»™t vẻ thất vá»ng. Bà lão rút trong túi ra má»™t tá» báo:
-Thưa các ông quý hoá, tôi Ä‘á»c được mẫu tin nà y trên báo nên má»›i đến Bà lãi lại cúi chà o má»™t lần nữa. Äó là chiếc nhẫn cá»§a con gái tôi, tên nó là Sa-ly, nó lấy chồng cách đây má»™t năm và chồng nó hiện Ä‘ang là m việc trên tà u thá»§y. Chồng nó sẽ nói sao khi vá» thấy vợ Không còn chiếc nhẫn cưới nữa. Thằng đó vốn là má»™t đứa không thuần tÃnh, nhất là khi rượu và o. Thưa hai ông, con gái tôi tối qua nó Ä‘i xem xiếc vá»›i.
Äây có phải là chiếc nhẫn cá»§a cô ấy không ? Tôi há»i và đưa chiếc nhẫn ra.
-Xin tạ Æ n chúa ! Tối nay, con Sa-ly sẽ mừng lắm đấy. Äúng là chiếc nhẫn cá»§a nó.
-Nhà cụ Ở đâu ? Tôi há»i và cầm lấy bút chì.
SỠ13 phố Duncan khu Houndsditch. Xa đây lám và đi mệt lắm.
Giá»ng Holmes Ä‘anh lại:
-Không có rạp xiếc nà o từ Brixton đến khu Houndsditch cả.
Bà cụ quay sang Holmes, nhìn chằm chằm:
-Ông nà y hoi? Nhà tôi. Còn nhà Sa-ly thì ở số 3 khu Mayfield đưá»ng Peckham.
-Tên cụ là gì ?
-Tên tôi là Soi- Æ , chồng nó là Äen-nit', má»™t đứa nhan hnhẹn và khá ngoan khi ở biển, ai nấy Ä‘á»u quý hoá. Nhưng khi nó lên bá» thì ôi đà o, rượu chè, trai gái
-Cụ Soi- Æ -Tôi ngắt lá»i bà cụ khi thấy Holmes ra hiệu. Chiếc nah^~n nà y đúng là cá»§a con gái cụ, tôi rất vui lòng trả l.ai cho chá»§ Cá»§a nó.
Lầm bầm mãi những lá»i cảm Æ¡n và chúc tụng, bà cụ cất chiếc nhẫn và o trong túi rồi lại lê chân bước xuống thang gác.
Holmes lao vá»™i vá» buồng anh khi bà cụ vừa ra khá»i phòng. Và i giây sau, anh trở lại, ngưá»i trùm trong chiếc áo măng-tô lá»›n và má»™t cái khăn quà ng kÃn cổ kÃn mÅ©i.
-Tôi đi theo bà lão đấy. Anh chỠtôi ở nhà nhé.
Cổng nhà vừa khép lại sau lưng ngưá»i khách già thì Holmes đã xuống hết cầu thang. Nhìn qua cá»a sổ, tôi thấy bà già đang bước chầm cháºm qua đưá»ng và bạn tôi ở cách đó khong xa.
Lúc Holmes Ä‘i, kim đồng hồ chỉ 9 giá» tối. Tôi ngồi hút thuốc và đá»c sách. Chuông đồng hồ Ä‘iểm 10 giá», tôi nghe tiếng chân những ngưá»i hầu gái Ä‘i ngá»§. Mưá»i má»™t giá», đến lượt tiếng chân rắn roỈ HÆ¡n cá»§a bà chá»§ Nhà lên giưá»ng. Gần nữa đêm thì có tiếng mở khóa cá»a. Holmes vừa má»›i thò đầu và o buồng, tôi đã tah^'y ngay là há»ng việc. Nét mặt Holmes có vẻ vừa buồn cưá»i vừa bá»±c bá»™i, hai tâm trạng đó hình như váºt lá»™n vá»›i nhau cho đến khi vẻ buồn cưá»i thắng thế thì anh báºt cưá»i thà nh tiếng, buông mình xuống chiếc ghế bà nh, tá»± giá»…u mình:
-Giá mà Scotland Yard biết chuyện nà y, há» Sẽ được má»™t tráºn cưá»i chế nhạo.
-Có chuyện gì váºy ?
-khi Ä‘i được má»™t Ä‘oạn đưá»ng thì mụ Già bắt đầu Ä‘i kháºp khiá»…ng, lá»™ Rõ là đau chân. ÄÆ°á»£c má»™t quãng nữa, mụ Äứng lại, gá»i má»™t chiếc xe ngá»±a ngang quạ Tôi vá»™i mon men đến gần, nhưng lo như váºy là thừa, vì mụ Nói to đến ná»—i đứng ở bên kia đưá»ng cÅ©ng nghe rõ. Mụ Hét lên: ' Cho tôi đến nhà số 14 phố Duncan, khu Houndsditch'. Tôi nghÄ© bụng mụ Nà y xem ra có vẻ ngay tháºt đấy. Khi đã thấy rõ rà ng rà ng mụ Ngồi và o trong chiếc xe rồi, tôi má»›i thu mình nhảy lên ngồi nấp trong nhÃp xe: đây là má»™t trò mà nhà thám tá» nà o cÅ©ng sở trưá»ng. Thế rồi xe chạy, chạy mãi, không dừng lại má»™t giây nà o cho đến khi tá»›i phố Duncan. Sắp đến nhà , tôi từ chổ Ngồi nhảy xuống, Ä‘i vẩn vÆ¡ ngoà i phố, ngưá»i đánh xe nhảy xuống. Sán lại gần, tôi thấy hắn Ä‘ang tức tối xem cét khoang xe trống không và truôn ra má»™t trà ng câu chá»i. Äến hoỈ Nhà số 13 tôi được biết chá»§ Nhà là má»™t ngưá»i là m bánh ngá»t tên ;à Kê-Uýt và ông chưa nghe đến tên Soi- Æ lẫn Äen-nÃt bao giá».
Tôi kinh ngạc :
-Mụ Già đã chuồn khoi? Xe trong khi xe Ä‘ang chạy mà anh và ngưá»i đánh xe Ä‘á»u không biết ?
Äể cho bị lừa như váºy. ChÃnh chúng ta má»›i là bà già . ÄÓ chắc là má»™t gã trai trẻ, nhanh nhẹn, đóng kịch giá»i, cải trang khéo. Có lẽ hắn biết hắn bị thoe dõi nên đã dùng cái mẹo ấy để lừa tôi. Äiá»u đó chứng tá» Rằng nhân váºt mà chúng ta tìm kiếm có những ngưá»i bạn tà i bạ Thôi bây giá», anh có vẻ mệt đấy, bác sÄ© a.. Anh nên Ä‘i ngá»§ Äi.
Tôi để Holmes ngồi một mình bên lò sưởi, và rất khuya tôi còn nghe thấy những âm thanh nỉ Non khe khẽ trên cây đà n của anh. Tôi biết anh đang suy ngẫm vỠbà i toán kỳ quặc mà anh muốn giải đáp.
Tà i sản của minhtien384
27-04-2008, 01:35 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Chiếc Nhẫn tình cá»
Chương 6: Gregson tìm thấy gì
Các báo hôm sau đăng đầy những bà i viết vỠ" vụ án bà ẩn ở Brixton ". Dưới đây là nội dung tóm tắt của một số bà i.
Tá» " Tin Ä‘iện hằng ngà y " nháºn xét:
" Trong lịch sá» khoa hình sá»±, chưa mấy khi xảy ra má»™t tấn bi kịch vá»›i những tình tiết kỳ quặc hÆ¡n thế. Nạn nhân mang tên Äức, những chữ bằng máu trên tưá»ng, động cÆ¡ ám sát khong có. Tât' cả những chi tiết ấy cho thấy án mạng nà y là do những kẻ tị nạn chÃnh trị và những kẻ hoạt động xã há»™i gây ra. Cac' đảng phái cấp tiến có nhieu chi nhánh hoạt động tại Mỹ, và nạn nhân có lẻ đã vi phạm các luáºt lệ không thà nh văn cá»§a các đảng phái ấy nên đã bị trừng trị".
Bà i báo kết thúc bằng lá»i khiển trách chÃnh phá»§ và yêu cầu chÃnh phá»§ giám sát chặt chẽ hÆ¡n các ngoại kiá»u trú ngụ trên đất Anh.
Tá» " Lá Cá» " bình luáºt:
" Những vụ trá»ng án như vụ nà y đã diá»…n ra dưới má»™t chÃnh thể tá»± dá» Chúng sinh ra từ sá»± há»—n tạp trong dân chúng và sá»± suy yếu cá»§a chÃnh quyá»n. Nạn nhân là má»™t ngưá»i Mỹ đã sinh sống Ãt lâu tại Luân Äôn. Ông ta đã ở trá» má»™t thá»i gian tại nhà bà Sac'-pen khu Camberwell. Thư ký riêng cá»§a ông ta là Stanggerson đã cùng Ä‘i vá»›i ông ta trong các chuyến Ä‘i. Hai ngưá»i đã tá»± biệt bà chá»§ trá» hôm thứ ba, ngà y mồng 4 tháng nà y và đã Ä‘i ra ga Euston để đáp chuyến tà u tốc hà nh Ä‘i Liverpool. Sau đó Ãt lâu, ngưá»i ta thấy hai ngưá»i đứng vá»›i nhau trên sân gạ Sau nuã thì không biet gì vá» há» cho đến khi ngưá»i ta tìm thấy xác ông Drebber trong má»™t ngôi nhà bá» trống trên đưá»ng Brixton cách nhà ga Euston hà ng mấy dặm đưá»ng. Nạn nhân đã đến đây bằng cách nà o và đã chết như thế nà o ? Những câu hoi? nà y hãy còn nằm trong mà n bà máºt. Chúng tôi vui mừng được biết các thanh tra Gregson và Lestrade đã cùng bắt tay và o vụ án và tin rằng hai quan chức mẫn cán và tà i năng ấy sẽ sá»›m rá»i sáng và o vụ khó hiểu nà y ".
Tá» " Tin Hà ng Ngà y " kết luáºn:
" Không còn nghi ngá» gì nữa, đây là má»™t vụ án chÃnh tri.. Sá»± chuyen chế cá»§a chÃnh quyá»n các nước ở lục địa châu âu đã xua Ä‘uổi vá» bá» biá»…n nước ta nhiá»u ngươi có thể trở thà nh những công dân tốt nếu há» không bị ám ảnh kÃch động bởi những ký ức vá» những ná»—i Ä‘au khổ và gian truân cá»§a ho.. Trong đám ngưá»i ấy có má»™t luáºt lệ hết sức nghei^m ngặt, nó kết án " tá»" cho bất cứ ai vi phạm nó. Cần phải tìm cho ra viên thư ký Staggerson để hoi? má»™t số chi tiết liên quan đê"n nạn nhân. Cuá»™c Ä‘iá»u tra đã tiến được má»™t bước khi tìm ra được địa chỉ nhà trá» cá»§a nạn nhân. Sá»± khám phá ấy hoà n toà n nhá» tà i năng cá»§a ông Gregson ".
Holmes và tôi rất buồn cưá»i khi Ä‘á»c những dòng nà y.
-Tôi đã bảo vá»›i anh mà , anh dù có thế nà o, Lestrade và Gregson vẫn Ä‘uá»c tán dương. Má»™t anh ngốc bao giá» cÅ©ng tìm được má»™t anh ngốc hÆ¡n để khâm phục mình.
-Nhưng gì thế nà y? - Tôi kêu lên thì vừa vặb lúc ấy có nhiá»i tiếng bước chân ở dưới nhà cùng vá»›i những lá»i gắt gá»ng cá»§a bà chá»§ nhà .
Äó là đội cảnh sát nghiệp dư ở phố Baker. - Holmes nghiêm trang trả lá»i. Cùng lúc đó khoảng hÆ¡n má»™t chục đức trẻ lem luốc, ùa và o phòng chúng tôi.
-Nghiêm - Holmes hô lên và bá»n trẻ con xếp thà nh hà ng như má»™t dãy những bức tượng nhá». Lần sau các cháu đợi cả ở ngoà i phố nhé, chỉ để cho má»™t mình Uy-ghin lên báo cáo thôi. Uy-ghin có tìm thấy không ?
-Không ạ, chúng cháu chưa tìm ra ! - Má»™t đứa trong bá»n trẻ thưa.
-Kém thế ! Tiếp tục Ä‘i cho đến khi tìm ra. Tiá»n thù lao đây - Holmes chia cho má»—i đứa má»™t đồng si-linh bây giá», các cháu hãy tá»a nhanh Ä‘i khắp nÆ¡i rồi trở vỠđây vá»›i má»™t báo cáo có kết quả hÆ¡n.
Bá»n trẻ chạy à o xuống cầu thang , má»™t lát sau đã nghe thấy tiếng chúng léo nhéo ngoà i phố.
-Mấy đứa trẻ nà y còn hữu Ãch hÆ¡n má»™t tá cảnh sát. Nhìn thấy ai có vẻ là ngưá»i nhà nước, ngưá»i ta đã lo giữ miệng rồi. Trái lại, bá»n trẻ nà y len loi? được khắp má»i nÆ¡i và nghe được đủ má»i chuyện. Chúng không bị ai để ý và luồn lách nhanh như chạnh.
-Anh sỠdụng chúng cho vụ Brixton đấy à ?
ÄDúng. Có má»™t Ä‘iểm tôi muốn tìm hiểu. Äây chỉ là vấn đỠthá»i gian, rồi thể nà o cÅ©ng ra. Thế nà o ? Ai kia như Gregson ngoà i phố. Anh ta mang hai chữ " há»›n hở " ghi từng nét trên mặt. Anh ta đến chá»— ta đây.
Có tiếng chuông giáºt mạnh và và i ba gai^y sau, nhà thám tá» có mái tóc và ng lên cầu thang, bước ba báºc má»™t, và lao và o phòng chúng tôi như má»™t tia chÆ¡p'. Gregson vồ lấy tay Holmes, siết chặt và reo lên:
-Ông Sherlock Holmes thân mến, ông hãy khen ngợi tôi đi. Tôi đã là m sáng tỠhết, rõ như ban ngà y.
Hình như có một thoáng lo lắng lướt qua gương mặt diễn cảm của bạn tôi. Holmes hoi? :
-Ông muốn noà là ông đã tìm được hướng đúng rồi à ?
-Hưóng đúng ! Ồ, chúng tôi đã tóm được hung thủ rồi.
-Tên hắn là gì ?
-Ãc-tÆ¡, thiếu úy hải quân - Gregson dà i giá»ng, ưỡn ngá»±c, xoa hai tay và o nhau.
Holmes thở phà o, hé nở má»™t nụ cưá»i và noÃ:
-Má»i ông ngồi và thá» má»™t Ä‘iếu xì gà đi. Chúng tôi rất muốn biết ông đã tiến hà nh công việc như thế nà o. Ông dùng má»™t cốc uýt-ki pha nước nhé.
-Xin vâng. Những ná»— lá»±c ghê gá»›m mà tôi đã phai? bá» ra trong hai ngà y qua là m tôi bải hoải cả ngưá»i.
-Chúng tôi rất hân hạnh được ông quá bá»™ đến chÆ¡i -Holmes noÃ, giá»ng nghiêm trang. Xin ông cho biết ông đã là m thế nà o để Ä‘i đến kết quả hết sức đáng khen ấy.
Gregson ngồi sâu trong chiếc ghế bà nh, khoan khoái rÃt xì gà , rồi bá»—ng nhiên vá»— đùi đánh tét má»™t cái:
-Trong vụ nà y, anh chà ng Lestrade ngốc nghếch cứ tưởng mình khôn ngoan, đã hoà n toà n Ä‘i nhầm đưá»ng. Anh ta Ä‘i tìm viên thư ký Stanggerson mà Stanggerson thì dÃnh liú đến vụ nà y không hÆ¡n gì má»™t đứa trẻ chưa ra Ä‘á»i. Hẳn bây giá» Lestrade đã tóm cổ hắn roi.
à nghÄ© ấy khiến cho Gregson cưá»i sằng sặc mãi.
-Ông đã tìm ra hướng của ông như thế nà o ? - Holmes hoi?.
-khó khăn đầu tiên đặt ra vá»›i tôi là tìm cho ra tung tÃch nạn nhân. Có ngưá»i cứ ngồi ở nhà chá» ngưá»i ta Ä‘á»c các lá»i nhắn tin cá»§a mình trên báo mà đến cung cấp tin tức cho mình. Gregson thì không là m việc như thế. O6ng bác sÄ©, ông còn nhá»› chiếc mÅ© bên cạnh nạn nhân khong ?
-Có, chiếc mÅ© cá»§a cá»a hà ng Underwood và con số 129, đưá»ng Camberwell - Holmes trả loì.
-Tôi tuá»ng ông không để ý. Ông đã đến cá»a hà ng chưa ? - Gregson chá»™t dạ, hoi?.
-Tôi không đến - Holmes đáp.
-À - Gregson thở phà o yên tâm -Chá»› bao giá» coi thưá»ng má»™t cÆ¡ há»™i, dù là nhá».
ÄDối vá»›i bá»™ Óc lá»›n không có gì là nhá» - Giá»ng Holmes triết lý.
ÄDúng thế ! Tôi đến cá»a hà ng Underwood hoi? chá»§ hiệu , xem ông ta đã bán cho ai má»™t chiếc mÅ© kiểu như váºy. Chá»§ hiệu xem sổ sách cho thấy ngưá»i mua tên là Drebber, trá» tại nhà bà Sác-pen.
-Giá»i lắm, rất giá»i ! - Holmes khẽ noÃ.
-Tôi đến gặp bà Sác-pen. Tôi thấy bà ta mặt tái mét và buòn rầu. Cô con gái hai mắt đỠhoe và miệng run rẩy khi nghe tôi hoi? chuyện. Chi tiết ấy không thoát khoi? con mắt quan sát cá»§a tôi. Ông Sherlock Holmes, ông biết đấy khi ta dò đến gần hướng đúng... các dây thần kinh cá»§a ta như run lên. Tôi moà hoi? hai mẹ con: " Bà và cô biết gì vá» cái chết cá»§a ông Drebber không ? ". Ngươi mẹ gáºt đầu. Cô con gái oà khóc. Tôi hoi?:
-Ông Drebber rá»i nhà bà ra tà u và o lúc mấy giá» ?
Bà ta cho biết là và o lúc tám giá». Ngưá»i thư ký cá»§a ông ấy là Stanggerson noà có hai chuyến tà u, má»™t chuyến chạy và o lúc 9 giá» 15 và chuyến kia và o lúc 11 giá». Há» phai? kịp chuyến thứ nhất.
ÄDó là lúc bà gặp ông ta lần cưới cùng phai? không ? -Tôi lại hoi?.
Ngưá»i mẹ có vẻ hốt hoãng. Mấy giây sau bà ta má»›i noà lên được má»™t tiếng " vâng ".
Mấy phút im lặng trôi qua, cô con gái noÃ;
-Mẹ ạ, ta nên noà thẳng với quý ông đây. Chúng tôi đã lại gặp ông Drebber.
Bà Sac-pen giÆ¡ hai tay lên trá»i, gieo mình xuống ghế, kêu lên:
-Cầu chúa tha tội cho con ! Con giết anh con đó !
-Anh Ã-tÆ¡ muốn ta noà thẳng ra sá»± tháºt -Cô con gái đáp vá»›i giá»ng rắn roi?.
Tôi bảo hỠ:
-Bà và cô nên kể hết vá»›i tôi. Những lá»i khai ná»a vá»i còn tệ hại hÆ¡n là không khai gì cả.
Bà mẹ mắng con:
-Mong sao tai há»a rÆ¡i xuóng đầu mà y - Rồi quay sang tôi: - Tôi xin kể hết. Ông đừng nghÄ© rằng tôi Ä‘ang lo cho thằng con trai tôi. Nó hoà n toà n vô tá»™i. Tôi lo là lo rằng dưới con mắt ông và con mắt ngưá»i khac', nó có thể bị coi có liên can. Dù sao, chắc chắn là khong thể nà o có chuyện đó. TÃnh tình nó, nghá» nghei^.p nó, những hà nh vi đã qua cá»§a nó sẽ chứng minh cho nó.
-Tốt nhất là bà đừng có giấu giếm gì hết. Hãy tin rằng nếu con bà vô tội thì không vì thế mà nó có tội đâu.
Bà mẹ bao con gái:
-Có lẽ con để mặc mẹ với ông khách thì hơn - Cô con gái đi ra và bà noà tiép: -Thưa ông, tôi không có ý định kể với ông, nhưng vì con gái tôi đã noà hở, tôi không còn cách nà o khác.
Äó là điá»u tốt nhất. - Tôi noÃ.
-Ông Drebber đã ở trá» nhà tôi trong ba tuần cùng voà ngươi thư ký là ông Stanggerson. Ông nà y là má»™t ngươi Ä‘iá»m tÄ©nh, kÃn đáo, nhưng ông chá»§ cá»§a ông ta, thì thô lá»—, hung tợn. Ngay tô"i hôm đầu đến trá», ông ấy đã tá» ra rất xấu tÃnh. Ông ấy có những cá» chỉ và lá»i an tiếng noà sà m sỡ vá»›i các chị hầu. Và vá»›i cả con gái tôi. Có lần, bất thần ông ấy ôm chặt lấy nó và hôn nó.
-Việc gì bà phải chịu đựng những chuyện ấy. Tôi nghĩ bà có thể tống khứ hỠđi chứ ?
-Lạy Chúa ! Giá mà tôi không nháºn cho ông ấy trá» ngay sau tối đầu tiên ! Nhưng ông ấy trả tiá»n trá» cao, mà hiện nay Ä‘ang là mùa vắng khách ! Tôi ở goá, thằng con trai tôi trong hải quân tốn kém cho tôi lắm. Vì váºy tôi cố chịu đựng. Nhưng sá»± lăng mạ cưới cùng nà y thì quá lắm. Vi `thế, tôi đã bảo ông ấy Ä‘i tìm chổ trá» khác. Và hai thầy trò ông ấy đã bá» Ä‘i.
-Rồi sao nữa ?
-Nhìn há» ra Ä‘i, tôi thấy nhẹ ngưá»i. Thằng con trai tôi lúc nà y Ä‘ang nghỉ phép. Tôi không hé răng vá»›i nó vá» chuyện nà y vì tÃnh nó nóng nảy và rất quý em gái. Nhưng ! Không đến má»™t giá» sau, có ngưá»i giáºt chuông ngoà i cá»a và tôi thấy ông Drebber quay lại. Ông ấy cứ xông và o buồng nÆ¡i tôi Ä‘ang ngồi vá»›i con gái tôi, là u bà u những câu không đầu khong Ä‘uôi, đâu như noà vá» chuyến tà u mà ông ấy nhỡ thì phai?. Sau đó ông ấy quay qua con gái tôi, rá»§ nó Ä‘i trốn. Con gái tôi hoãng sợ, toan bá» Ä‘i, nhưng ông ấy nắm lấy cổ tay nó, cố kéo nó vá» phiá cá»a. Tôi kêu lên và đúng lúc ấy thằng Ãc-tÆ¡ chạy đến. Chuyện gì đã diá»…n ra lúc bấy giá», tôi không biết nữa. Tôi nghe thấy những lá»i chá»i rá»§a và tiếng xô xát. Tôi sợ quá, khong dám ngẩng đầu lên. Äến khi dám nhìn thì tôi thấy con trai tôi Ä‘ang đứng ở giữa cá»a, tay cầm má»™t cái gáºy, cưá»i tá» No noÃ: " Thằng nà y chừa rồi, không dám quấy rầy nhà mình nữa đâu. Äể con Ä‘i theo xem nó ra sao". Sau đó, nó cầm lấy mÅ© và ra Ä‘i. Sáng hôm sau, chúng tôi nghe tin ông Drebber đã chết má»™t cách bà ẩn.
Lá»i khai ấy do chÃnh mồm bà Sác-pen noà ra kèm theo những tiếng thở dà i và những chá»— ngắt quãng. Tôi đã ghi bằng tốc ký lá»i khai cá»§a bà ấy để khoi? có sá»± nhầm lẫn sai sót.
-Rất lý thú - Holmes noà và cố ghìm một cái ngáp - Rồi sau ra sao ?
-Khi bà Ssác-pen khai xong, tôi thấy vụ nà y quy lại còn có mỗi một điểm. Tôi chiếu luồng mắt của mình và o bà ta theo cách mà tôi lươn lươn tah^'y có hiệu quả đối với phụ nữ, tôi hoi? con trai bà ta vỠnhà lúc nà o.
-Thưa, tôi không biết.
-Bà không biết à ?
-Vâng, nó có chià khoá cá»a riêng.
-Nó vỠsau khi bà đã đi ngủ ?
-Vâng.
-Bà đi ngủ và o lúc mấy giỠ?
-Khoãng mưá»i má»™t giá».
-Như váºy con trai bà đã vắng nhà Ãt nhất hai giá» ?
-Vâng.
-Cũng có thể là vắng bốn hoặc năm giỠ?
-Vâng.
-Nó đã là m gì trong thá»i gian ấy ?
-Tôi không biết - Bà ta trả lá»i, mặt lại tái Ä‘i.
Cố nhiên, sau đó tôi đã tìm ra trung úy Ãc-tợ Tôi Ä‘em theo hai viên cảnh sát và đã bắt giữ hắn. Khi tôi đụng và o vai hắn, hắn hoi? tôi, hãy còn hăng như má»™t con gà chá»i:
-Chắc ông bắt tôi vì tội đồng loã trong cai chết của tên vô lại Drebber chứ gì ?
Chúng tôi đã noà gì vá»›i hắn đâu mà hắn đã đóan ra. Câu hoi? ấy, rõ là rất đáng ngá».
-Rất đáng ngỠ- Holmes đồng tình,
-Hắn còn giữ cái gáºy to mà theo lá»i khai cá»§a mẹ hắn, hắn đã cầm khi Ä‘uổi theo Drebber. Má»™t cái gáºy to bằng gá»— sồi.
-Váºy giả thiết cá»§a ông là thế nà o ?
-Hă"n đã theo Drebber đê"n táºn đưá»ng Brixton. Äến đấy, giữa hai ngưá»i lại cãi nhau nữa, và trong lúc xô xát, Drebber bị má»™t gáºy và o bụng, và chết ngay tức khắc, không để lại dấu vết gì. Äêm hôm ấy trá»i mưa, đưá»ng vắng nên Ãc-tÆ¡ đã lôi xác nạn nhân đến táºn ngôi nhà trống. Còn vá» ngá»n nến, những vết máu và chữ viết trên tưá»ng, chẳng qua chỉ là những cái mẹo nhằm đánh lạc hướng nhà chức trách thôi.
-Rất hay ! - Holmes khÃch lệ - Ông Gregson, quả thá»±c ông tiến bá»™ đấy. Ông sẽ còn Ä‘i xa hÆ¡n nhiá»u.
Nhà thám tá» kai trả lá»i vá»›i vẻ kiêu hảnh:
-Tôi tá»± hà o là đã giải quyết vụ án nà y khá suôn sẻ. Gã thanh niên khai ngay rằng hắn Ä‘i theo Drebber được má»™t lúc thì Drebber phát hiện ra hắn và nhảy lên má»™t chiếc xe để bá» xa hắn. Äiá»u là m tôi thÃch thú là Lestrade Ä‘ang lao theo má»™t hướng tắc ti.. Ông ta sẽ chẳng thu lượm được gì nhiá»u. Nhưng, Æ¡ kià , thiêng chưa, vừa noà đến thì ông ấy đã xuất hiện.
Quả váºy, Lestrade Ä‘i lên cầu thang trong khi chúng tôi mải chuyện trò, và bây giỠông đã ở trong phòng. Vẻ tá»± tin và ung dung thưá»ng có cá»§a ông, nay Ä‘ad~ biến Ä‘i đâu mất. Nét mặt lo lắng, quần áo xá»™c xệch, rõ rà ng Lestrade đến vá»›i ý định nhá» Holmes giúp đỡ, và khi nháºn ra đồng nghiệp cá»§a mình cÅ©ng có mặt ở đây, Lestrade tá» ra ngại ngùng, lúng túng. Lestrade đứng như trá»i trồng giữa phòng, tay mân mê chiếc mÅ© không biết để đâu, cưới cùng noÃ:
ÄDây quả là vụ án cá»±c kỳ khác thưá»ng, không tà i nà o hiểu được.
-A ! Ông tưởng thế à , ông Lestrade ? - Giá»ng Gregson đắc thắng - Tôi cÅ©ng đã đóan rằng ông sẽ Ä‘i đến kết luáºt ấy. Ông có tìm được viên thư ký Stanggerson không ?
- Viên thư ký Stanggerson - Giá»ng Lestrade nghiêm trá»ng - Äã bị ám sát và o lúc 6 giá» sáng nay tại khách sạn Holiday.
Tà i sản của minhtien384