Chị em ba người nhà Listeria mới đến hai ngày mà Đỗ Duy đã cảm thấy có chút nuốt không trôi. Thật sự mà nói Đỗ Duy rất muốn lập tức trở lại thành Gilear, nghe nói Solskjaer gần đây có tạo ra vài thứ mới mẻ hay ho, có điều vẫn còn đang trong quá trình thí nghiệm; còn Poll cùng với một đám người dường như đã sắp chế tạo ra chổi bay trên trời theo tư tưởng của đại sư Arike.
Đỗ Duy mơ mộng rằng sau khi tạo ra chổi bay trên trời mình có thể có một đám kị binh biết bay.
Tất cả những điều này khiến đức ngài công tước của chúng ta trong lòng ngứa ngáy, hận không thể lập tức quay lại thành Gilear tham gia vào các ma pháp thí nghiệm vĩ đại thần thánh này.
Đáng tiếc là theo nghi lễ và thân phận của hắn, làm sao hắn có thể bỏ lại ba người khách quý như chị em nhà Listeria mà một mình chạy trốn được? Huống chi là từ khi mình lập nghiệp đến nay gia tộc Listeria đã có nhiều giúp đỡ cho mình, làm vậy cũng là không đúng.
Hầu tước phu nhân cho biết ở lại mấy ngày thì như thế nào cũng phải tham gia sinh nhật mười lăm tuổi của Đỗ Duy mới rời đi. Nghi lễ trưởng thành của ngài công tước không thể bỏ qua dễ dàng được. May mà từ đây đến sinh nhật của mình chỉ còn một ngày, sau đó thì hầu tước phu nhân cuối cùng không còn lí do gì lưu lại cả.
Đỗ Duy chưa bao giờ nghĩ đến mình hóa ra sẽ mong chờ sinh nhật của mình đến như vậy.
Thật sự là bởi vì cuộc sống hai ngày qua quá gian nan!
Cô nàng tên là Angel kia không biết hầu tước phu nhân Listeria làm trò gì với nàng mà từ sáng sớm cô nàng đã chạy đi tìm mình, khách khí thỉnh cầu Đỗ Duy có thể phái người dẫn các nàng đi xem Tòa thành kì tích này hay không…..
Phái ngườ ưi? Lúc ấy Đỗ Duy liền thở dài, thủ hạ của mình đều là thô kệch già cả. Phillip khẳng định là không có thời gian, mà tính ra người nhàn rỗi chỉ có chính mình. Hơn nữa thân phận đối phương tôn quý, tuổi cũng suýt soát mình; như vậy nói thẳng ra là không phải là ám chỉ mình đi theo bồi tiếp thì còn ai vào đây nữa?
Nói một cách khách quan thì cô nàng Angel này trông quả thật xinh đẹp, thật khó mà có một cô gái xinh đẹp như vậy. Trong ánh mắt nàng còn hiện ra sự kính ngưỡng và ái mộ không chút nào che đấu với mình…. Một người đẹp như thế ở trước mặt thì có lẽ trong mười thằng đàn ông sẽ có chín thằng vui đến mức bay bổng.
Tuy nhiên Đỗ Duy mặc dù không ngây ngất thì hắn cũng không cách nào nói rằng mình chán ghét cô nàng Angel này. Đáng tiếc chính là thằng nhóc đi cùng với Angel kia lúc nào cũng có vẻ mặt khó chịu với Đỗ Duy.
Đây là đứa con trai thừa kế duy nhất của gia tộc Listeria. Đỗ Duy không thể đối xử với hắn quá thô bạo được (ít nhất trước khi hầu tước phu nhân rời khỏi thì Đỗ Duy vẫn phải khách khí, có điều sau khi hầu tước phu nhân đi rồi thì thằng nhãi kia… hừ hừ…!)
Đầu tiên là đi lòng vòng trong thành. Angel tỏ ra rất thích tòa thành này, nhất là cảm thấy rất hứng thú với khu nhà kính Đỗ Duy lập ra ở phía sau thành. Đỗ Duy dưa theo kiến thức từ kiếp trước trồng trong nhà kính một ít thực vật, trong đó phần lớn là các loại cây cỏ ma pháp hiếm thấy dùng để chế tạo dược vật. Đương nhiên cũng có một vài loài nguy hiểm nhưng Đỗ Duy sẽ không để cho mọi người thấy được.
Đại khái là các cô gái đều yêu thích các chủng loại hoa cỏ này, Angel vừa thấy liền rất thích nơi này. Đỗ Duy phát hiện ra rằng cô nàng nhà Listeria này thực chất yêu mến nơi này. Ít nhất là hắn nhìn cô nàng Angel này vẻ mặt vui vẻ cùng bộ dáng ngây thơ đáng yêu, trong nhà kính nhảy nhót một cách tự nhiên nhất. Nàng tinh thần vui vẻ lôi kéo những gã làm vườn hỏi chuyện trên trời dưới đất, thậm chí là hưng phấn đến nỗi đánh rơi một chiếc giầy cũng không để ý, vô tư tung tăng như một cánh bướm vậy.
Thân là tiểu thư của gia tộc Listeria giàu có, trên người nàng có một khí chất độc đáo. Suốt một ngày thì ngay cả những gã làm vườn và người hầu đều cực kì thân thiết với cô gái vô cùng mỹ lệ này.
Đỗ Duy có thể nhận ra là cô gái này không phải cố ý tạo ra bộ dáng đáng yêu này trước mặt mình. Đại để là rất nhiều con cái của các gia đình giàu có mặc dù lấy “khiêm tốn” làm tiêu chuẩn đạo đức hàng đầu nhưng mà loại tính cách “thân thiện” cố ý kì thật đều ẩn chứa một chút kiêu ngạo.
Người như thế có lẽ sẽ biểu hiện ra với ngươi rất khách khí, hắn thân mật nhưng là loại thân mật này giống như là của một chủ nhân cao quý khách khí với người hầu của mình vậy.
Mà Angel thì khác, nàng dường như không có một chút tính cách kiểu như thế của đám nhà giàu, thậm chí tại nhà kính nghịch ngợm các loại hoa cỏ này khiến cho bụi đất đầy mặt thì nàng vẫn mỉm cười vui vẻ.
Một cô gái đáng yêu như vậy, hơn nữa nàng còn có dung nhan tuyệt sắc thì ai còn có thể không thích nàng?
Lúc Đỗ Duy vô tình hỏi một câu Angel vì sao cảm thấy yêu thích như vậy với những loại cây cỏ này thì cô gái nhỏ này mặt đỏ lên, đầu cúi gằm xuống nói lí nhí như tiếng muỗi kêu:
-Bởi vì ngài công tước là một vị ma pháp dược tề sư xuất sắc…
Thanh âm của nàng nhỏ như tiếng muỗi vo ve, Đỗ Duy nghe xong không khỏi cảm thấy có chút phức tạp trong lòng. Nhưng lúc này cái tên nhãi con kiêu ngạo bên cạnh lại “hừ” một tiếng, xem bộ dáng hắn dường như hận không thể rút kiếm quyết đấu ngay lập tức với Đỗ Duy.
Tên nhóc này… hắn không phải có tình yêu chị em đấy chứ? Nếu không làm sao luôn có bộ dáng khó chịu với mình như vậy?
Ngày hôm trước, tên nhóc này một mực chĩa mũi nhọn về Đỗ Duy, đại khái là vào buổi tối hôm trước, với cảnh cáo của hắn hôm trước đã nổi lên trong trong lòng Đỗ Duy một cảm giác đối nghịch : Ngươi hù dạo ta, ta sẽ càng chống đôi ngươi!
Angel với bộ dáng ngây thơ đáng yêu quấn lấy Đỗ Duy hỏi hết chuyện này đến chuyện khác. May mà Đỗ Duy thật sự là bác học hiếm thấy, bất kể là thiên văn địa lí hay chiêm tinh thì hắn đều nắm trong bàn tay. Mà tên nhãi kia chung quy là mỗi lần mở mồm đều cụt lủn, ngôn từ trong đó luôn có vẻ chống đối với Đỗ Duy, hoặc là bới lông tìm vết chỉ trích quan điểm Đỗ Duy không đúng.
Hai người cứ như vậy nói tới nói lui, Đỗ Duy lại phát hiện ra tên nhóc nhà Listeria này thật ra cũng có một chút khả năng. Xem ra gia tộc Listeria đã tốn không ít công sức với hắn từ nhỏ, mặc dù là với chuyện của mình thì có nói nhăng cuội đi thì nhìn chung kiến thức tên nhóc này cũng thật uyên bác.
Vào lúc đầu thì Đỗ Duy còn không muốn cãi nhau với hắn. Nhưng sau đó ngược lại đã kích thích hứng thú của Đỗ Duy lên, hắn cố ý châm chọc lời nói của tên nhóc này, thử mức độ uyên bác của hắn. Hai người trên đường nói từ chuyện sáu cách chăm sóc hoa lan đến lễ nghi của quý tộc, còn có chuyện văn chương, sau đó nói đến lịch sử của đại lục, cuối cùng đương nhiên là một đường thẳng tiến đến thế cục hiện tại của đại lục.
Cuối cùng, Đỗ Duy phát hiện ra tên nhóc này mặc dù có chút điểm làm mình chán ghét nhưng chính xác không phải là một cái thùng rỗng!
Dù sao hắn cũng quá trẻ, làm sao có thể so sánh độ gian hoạt với Đỗ Duy đã sống qua hai thế giới? Cuối cùng rốt cuộc bị Đỗ Duy lừa cho tức lên :
-Hừ, Ngươi thì biết cái gì chứ! Chị của ta học thức vượt xa ngươi, những điều ta biết đều là chị ta dạy ta từ nhỏ.
Đỗ Duy trong lòng chấn động:
- Vị hầu tước phu nhân Listeria này quả thật là bất phàm…
Tên nhóc này chỉ mới có mười lăm tuổi đã có kiến thức nhiều đến thế này, cần gì phải đầu nhập làm học trò của Lam Hải? Nói một câu không dễ nghe là có lẽ không ít học trò của Lam Hải không có được kiến thức của tên nhóc này đi.
Đã có ấn tượng về điều này trong lòng thì Đỗ Duy bắt đầu đối với những châm chích của tên nhóc này không thụ động phòng ngự nữa mà càng phản công kịch liệt. Dù sao kiến thức của hắn cũng không uyên bác bằng Đỗ Duy, mặc dù gia tộc cũng đã hết sức bồi dưỡng nhưng là đến cuối cùng thì tốc độ trả lời ngày càng chậm. Đỗ Duy hỏi tùy tiện một vấn đề thì hắn đều phải nghĩ mất một hồi lâu đến khi mặt đỏ bừng lên mới có thể miễn cưỡng trả lời được.
Chỉ là Đỗ Duy lại phát hiện ra một nhược điểm của tên nhóc này: Sợ bẩn
Vào buổi chiều, Đỗ Duy mang theo hai người đến trường đua ngựa của mình. Cưỡi ngựa chính là thú vui không thể thiếu được của quý tộc.
Đỗ Duy đến địa phương tây bắc này thì cơm no rửng mỡ hắn dùng tiền sưu tập được một vài thớt ngựa thượng đẳng; trong đó có một con tuấn mã toàn thân trắng như tuyết, chỉ có bốn vó có lẫn một vài điểm màu vàng, tốc độ chạy nhanh như gió lại còn vô cùng vững vàng. Đây là Đỗ Duy tiêu tốn vô số tiền vàng để Ron Barton tìm trên thảo nguyên tây bắc ra một con ngưa tốt như vậy. Nghe nói một con ngựa như vậy đi vào trong nội địa đế quốc thì giá trị còn gấp mấy chục lần nữa.
Tên nhóc này vừa thấy thớt ngựa tốt này đã lập tức sững người lại. Đỗ Duy cố tình xem chuyện hài nên để hắn cưỡi ngựa một chút. Nhưng mà tên nhóc này trước khi lên ngựa lại sai người đem tắm rửa sạch sẽ cho nó, cuối cùng còn lấy ra một bộ bao tay sạch sẽ trắng nõn mang vào rồi mới nhảy lên ngựa.
Tên nhóc này sau khi xuống ngựa thì không kêu đau đớn gì nhưng lại nhảy dựng lên như gặp quỷ vậy. Sau đó hắn lấy từ trong ngực ra một khăn lụa trắng nõn rồi ra sức lau chùi tro bụi trên mặt mình. Tiếp đến hắn ném cái khăn ra xa hết cỡ như trên cái khăn có chất kịch độc gì vậy. Cuối cùng hắn thậm chí không chào mà quay đầu vội vàng chạy về phòng trong thành tắm rửa thay quần áo.
-Em trai tôi mỗi ngài đều phải tắm rửa ba lần, sáng trưa tối một lần. Quần áo của cậu ấy sau khi thay đều lập tức ném đi. Những gì người khác dùng qua cậu ấy tuyệt đối không chạm tay vào.
Angel thở dài nói một cách vô tư :
-Cậu ấy từ nhỏ đã như thế.
Sợ bẩn ư? Đỗ Duy cười thầm trong lòng: Tốt lắm, chờ chị của ngươi rời khỏi tây bắc thì nếu ngươi còn đắc tội với ta, ta liền phạt tên nhóc ngươi mỗi ngày đều phải chùi phòng vệ sinh.
Trong lòng nghĩ như vậy nhưng trên mặt lại tỏ ra cực kì có phong độ, tỏ vẻ không phiền gì cả.
Vốn ngày này bên cạnh đều có tên nhóc kia quấy rối, bây giờ hắn đi rồi chỉ còn có hai người Đỗ Duy và Angel ở lại. Vị tiểu thư này bỗng nhiên trầm mặc xuống dường như không biết phải làm gì, cắn nhẹ môi mình liếc nhìn Đỗ Duy, bỗng nhiên thấp giọng nói:
-Ngài công tước, tôi đã nghe nói ngài trước đây hiển lộ thần tích tại tây bắc, bây giờ tòa thành này chính là được tạo ra trong vòng ba tháng. Việc này truyền ra ngoài nhưng phần lớn người không tin.Tôi nhưng lại tin rằng đây là pháp lực của ngài, điều này thật sự… đúng không?
Nói xong nàng dùng ánh mắt chờ mong nhìn Đỗ Duy. Đỗ Duy thở dài tránh ánh mắt của nàng cười nói:
- Đúng là được tạo ra trong vòng ba tháng, có điều điều này cũng không phải là thần tích. Tôi là ma pháp sư, một ma pháp sư sẽ có những khả năng người thường không có.
-Tôi không nghĩ vậy.
Angel lắc đầu cười:
-Tôi cũng biết được một vài ma pháp sư, có hỏi qua bọn họ chuyện của ngài này chuyện này bọn họ tuyệt đối không làm được.
Sau đó nàng dừng một chút, khuông mặt bỗng nhiên đỏ lên cúi đầu xuống thấp giọng nói:
-Ngài công tước, ngài như vậy tài hoa hơn người, hơn nữa còn có thân phận tôn quý… Tôi nghĩ, ngài nhất định… nhất định…
Nói đến đây cũng không biết nàng lấy dũng khí từ đâu ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Đỗ Duy:
-Nhất định có không ít cô gái mỹ lệ vì ngài…
-Nàng nhầm rồi.
Đỗ Duy lập tức lắc đầu sau đó trầm ngâm một lúc nói:
-Trải nghiệm của ta và các cậu chủ nhỏ của gia đình quý tộc khác không giống nhau. Ta từ nhỏ đã không ra khỏi nhà, trước mười ba tuổi vẫn trốn ở trong phòng đọc sách. Thậm chí một năm cũng chỉ ra ngoài một vài lần. Ta tại đế đô không có bạn bè nào bằng tuổi… Các thanh niên quý tộc kia đến một người ta cũng không biết. Sau đó ta đi bình nguyên Rowling một năm thì cũng giống trước kia là không ra khỏi nhà…
Angel bỗng nhiên mở to mắt nhìn, trên mặt ánh lên nụ cười :
-A, ngài hẳn là đang nói dối tôi rồi.
Sau đó nàng cười nói:
-Ai không biết, mặc dù ngài không thích danh tiếng nhưng là một người dám vào rừng rậm Đóng Băng mạo hiểm …. A, tôi thật sự không thể tin được rằng ngài còn trẻ như vậy đã có dũng khí khiến người ta kính nể! Ngài bỗng nhiên chạy đến loại địa phương như thế tìm sự mạo hiểm….Ừm, tôi nghĩ cuộc sống như vậy hẳn là rất thú vị, đúng không?”
Cuộc sống mạo hiểm ư?
Đỗ Duy không cách nào giải thích với cô bé điều này, hắn lúc bấy giờ vào rừng rậm Đóng băng là do bị lão già Gandalf kia bắt cóc đi.
Có điều nói đến cuộc sống mạo hiểm, hắn bỗng nhiên nhớ đến một người, đoàn trưởng binh đoàn lính đánh thuê Tuyết Lang, Bein Ulrich. Gã đàn ông kia chính là người có khí chất mạo hiểm nhất mà mình từng gặp.
Nghĩ đến lúc trước tại rừng rậm Đóng băng, chỉ gia nhập binh đoàn lính đánh thuê Tuyết Lang kia trong thời gian ngắn, một đám chiến đấu để sống, mọi người đều ở tại vùng đất đầy băng tuyết này, có người bọc cả người trong áo da, một chai rượu đầy, mọi người thay phiên nhau uống… Còn có đoàn trưởng Bein Ulrich hào hiệp kia, hắn dùng ma hạch của Hỏa diễm tê ngưu để ngâm loại rượu mạnh có thể làm người chết đi ấy chứ…
Nghĩ đến đây, trong ánh mắt của Đỗ Duy không khỏi toát ra một tia hoài niệm, một nụ cười từ đáy lòng đọng lại trên môi, nhẹ nhàng nói:
- Thân là một người mạo hiểm, nếu già chết trên giường quả là một loại sỉ nhục. Là một người mạo hiểm, nên lựa chọn để mình chết trên lữ trình nhiều kích thích nhất.
Nhưng lời này là lúc trước Bein Ulrich nói cho Đỗ Duy về ý nguyện cuộc đời của mình. Giờ phút này nói ra những điều này thì gã đàn ông hào hiệp kia dường như đang đứng ở trước mặt mình, nói như sấm với những gã dưới tay muốn uống rượu, quyết tâm ngang tàng dấn bước bất định trong băng tuyết…
Đỗ Duy trầm tư nên không để ý thấy cô gái nhỏ Angel đang si ngốc nhìn mình….
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của nguoidoi123
Giờ phút này trong ánh mắt của Angel chỉ thấy nụ cười trên mặt ngài công tước này quả thật mê người, sự thâm thúy trong ánh mắt này như gợi ra vô số chuyện xưa….Tất cả những điều này làm những quý tộc ăn chơi trác táng đầu tóc bóng mượt mình đã gặp qua có thể so sánh được?
Những gã nông cạn này rõ ràng vô cùng rỗng tuếch nhưng lúc nào cũng tỏ ra vẻ trước mặt mình. Ví dụ như con trai của vị nam tước kia luôn khoe với mình một “thành tích nhỏ” về việc bọn họ tại gia tộc đã săn được một con hồ ly. Mà gã con trai trẻ tuổi của vị bá tước khác luôn khoe khoang về trải nghiệm bị thương khi hắn quyết đấu cùng kẻ khác - Hừ, chẳng qua cũng chỉ là một vài tên nhóc con mà thôi.
Những người đó toàn bộ cộng lại cũng làm sao có kinh nghiệm phong phú như ngài công tước trẻ tuổi này?
-Ngài có thể nói cho tôi một ít chuyện mạo hiểm của ngài tại rừng rậm Đóng băng được không?
Angel bất tri bất giác đã ngồi bên cạnh người của Đỗ Duy, nàng không để ý gì đến phong độ của con cái nhà giàu có mà cứ như vậy tùy ý ngồi xuống bãi cỏ. Cặp chân thon dài của nàng co lại một cách tự nhiên; dường như cả thân thể nàng đang nhẹ nhàng dựa vào Đỗ Duy.
Đỗ Duy cũng không phát hiện điều này, chỉ mỉm cười:
-Những chuyện này thật ra không có gì kể cả.
-Nhưng mà tôi thật sự muốn nghe.
Thanh âm của Angel có chút cầu khẩn :
-Bác Dardanelle đã kể cho tôi một ít chuyện, bác ấy nói ngài là người trẻ tuổi tài hoa dũng cảm nhất trên thế giới này. Lúc trước tại rừng rậm Đóng băng ngài chẳng những cứu mạng bác ấy mà cuối cùng phải dựa vào ngài mới tìm được Kim nhãn mãng mang về cứu sống chị của tôi.
Đỗ Duy đã nhận thấy trong ánh mắt cô gái này đã không chút che dấu toát ra ước mơ và sự hâm mộ đặc biệt, hắn trong lòng giật mình vội ngồi thẳng dậy, tăng khoảng cách giữa hai người lên rồi cười nói:
-Thật sự không có gì hay để kể cho nàng, ta là một ma pháp sư, chuyện này với người thường có chút thần kì nhưng là một gã ma pháp sư thì chuyện gì cũng có thể.
Đỗ Duy càng không muốn nói thì trong lòng Angel càng cảm thấy ngài công tước thiếu niên này thật thần bí, hơn nữa có được sự khiêm tốn khó gặp! Nàng với những gã quý tộc đã gặp luôn thích lấy lòng mình, thích được khen ngợi thì càng cảm thấy thua kém Đỗ Duy quá xa.
-Vậy liền nói là ngài làm sao cứu bác Dardanelle? Ngài kể một lần đi.
Trong mắt cô gái đã có một lớp nước mỏng, có lẽ nếu Đỗ Duy từ chối một lần nữa thì nước mắt sẽ lập tức rơi xuống.
Đỗ Duy thở dài, bất đắc dĩ nói:
-Được rồi, là khi ta tiến vào rừng rậm Đóng băng mấy ngày, vào tối hôm đó lúc nửa đêm ta nghe thấy tiếng sủa của chó tuyết giống như là hoảng sợ điều gì vậy. Lúc đó ta cũng hơi lạnh không ngủ được liền đứng lên nhìn xung quanh, bỗng nhiên nghe thấy trong rừng cây có tiếng người kêu thảm thiết…
Mặc dù chuyện này đã nghe vô số lần nhưng là giờ phút này do Đỗ Duy chính mình kể ra, Angel lập tức không tự chủ chìm đắm trong câu chuyện. Khi nàng nghe đến đoạn “có người kêu thảm thiết’ thì thân thể không khỏi run lên, không kìm được nắm chặt lấy cánh tay Đỗ Duy; cả người gần sát lại.
Khi Đỗ Duy nói đến mấy người Dardanelle bị Thực thi quái đuổi giết, nói đến hình dáng ghê rợn của Thực thi quái ra sao thì Angel hô khẽ một tiếng, nhắm mắt lại thật nhanh như sợ rằng Thực thi quái kia sẽ từ trong câu chuyện nhảy ra xuất hiện trước mặt nàng…
-Ta nghĩ là ngươi đang gạt người!
Đang lúc Đỗ Duy nói đến đoạn bọn họ tránh ở bên trong lều khiến Thực thi quái không dám đến gần thì phía sau bỗng vang lên tiếng nói sắc bén.
Quay đầu nhìn lại thật ngạc nhiên hóa ra tên nhóc đáng ghét kia, hắn đã tắm rửa xong nhưng đại khái là lo lắng Đỗ Duy và Angel ở chung một chỗ. Tóc trên đầu hắn vẫn còn ướt chưa khô đã chạy ra ngoài, mặt sau khi bị hơi nước hấp lên trong lúc tắm vẫn còn đỏ ửng, nhìn qua càng giống như một đứa trẻ con dễ thương vậy.
-Ồ, ta tại sao lại phải lừa người khác?
Đỗ Duy cũng không tức giận chỉ mỉm cười.
-Loài Thực thi quái này một khi ngửi thấy mùi máu sẽ phát điên cuồng lên, lúc ấy các ngươi đang ở trước mặt nó tại sao nó lại không xông đến chứ?
Tên nhóc này nghĩ rằng đã bắt được sơ hở của Đỗ Duy liền lớn tiếng chất vấn.
Đỗ Duy mỉm cười :
-Bởi vì trong tay chúng ta có thứ khiến hắn sợ hãi, nơi cắm trại của ta lúc đó ở xung quanh có một thứ đặc biệt khiến phần lớn ma thú không dám lại gần.
-Là gì?
-Là phân.
Đỗ Duy cười cười nhìn tên nhóc này một cách đe dọa :
-Phân của rồng
Quả nhiên, tên nhóc sợ bẩn này vừa nghe đến phân đã mặt mũi tái nhợt đi, càng nghĩ càng thấy trong lòng khó chịu. Hắn sợ đến mức không dám hỏi nhiều nữa.
-Mose.
Angel có chút tức giận. Tên nhóc này hôm nay luôn quấy rầy nàng và ngài công tước nói chuyện. Mặc dù nàng tính tình luôn ôn hòa nhưng lúc này cũng nhịn không được có chút bực mình, thể hiện ra uy phong của người chị sầm mặt nói :
-Chẳng lẽ em quên lễ nghi cơ bản nhất rồi sao? Khi ngài công tước nói chuyện em làm sao có thể chen vào thế được, nếu em còn làm như thế ta sẽ bắt em quay trở về phòng.
Tên nhóc này hiển nhiên rất sợ hãi Angel, lập tức không nói thêm điều gì cúi đầu ủ rũ, nhưng vẫn cắn môi một chút.
Nhưng mà đối với Đỗ Duy thì hành động nhổ nước bọt vào lễ nghi của tên nhóc này quả thật là cầu mà không được. Nhờ có hắn ngắt lời mà mình mới có thể tránh né ánh mắt ái mộ của cô nàng Angel này, làm sao có thể để tên nhóc này rời đi được? Hắn vội cười nói:
-Được rồi, thật ra em trai nàng rất là đáng yêu… Chúng ta ngồi ở chỗ này đã lâu, nếu như mọi người thấy mệt thì ….
Nói đến đây, hắn thật ra có hy vọng rằng hai người này sẽ có thể nói ra “mệt”, lúc đó mình cũng có cơ hội tốt để thoát thân. Nhưng mà rất tiếc là tinh thần của Angel vẫn đầy tràn sung mãn.
Đỗ Duy thở dài :
-Vậy ta dẫn mọi người đi xem quanh thành thị, nơi này là thành thị lớn nhất gần sát với biên giới của đế quốc, ở chợ còn có không ít những hàng hóa tốt từ các nơi mang về.
Nhưng Mose lại bĩu môi thấp giọng nói:
-Hừ, trong nhà Listeria chúng ta cái gì đặc biệt mà không có/
Chỉ có điều hắn còn chưa nói xong thì Angel đã trừng mắt nhìn hắn, lúc này hắn mới ngậm miệng lại.
Tuy nhiên mọi người còn không ra khỏi thành thì tại đại sảnh của tòa thành, Đỗ Duy đã nhìn thấy khuôn mặt hưng phấn của Vivian chạy đến. Vẻ ngoài rạng rỡ này chính là cô bé ngốc Vivian chứ không ai khác. Tài năng của nàng chỉ tập trung toàn bộ vào ma pháp, còn lại ngoài ra những điều khác thật sự khó nói là….
Cũng không biết nàng gặp được điều gì cao hứng. Bởi vì chạy quá nhanh, mà lúc này nàng lại mặc áo bào của ma pháp sư nên chỉ có chút bối rối khi thấy Đỗ Duy nàng đã giẫm vào chính áo bào của mình, lảo đảo một cái rồi ngã xuống. Mặt trước là bậc thang, nhìn bộ dạng của nàng nếu như ngã thật thì có lẽ cô bé ngốc này đã chảy không biết bao nhiêu nước mắt.
Đỗ Duy nhanh chóng chạy đến hai bước ôm lấy Vivian ,Vivian chỉ hô nhỏ một tiếng thì cả người đã nằm trong lồng ngực của Đỗ Duy. Trên mặt nàng hiện ra vẻ hồi hộp không bình tĩnh, khi ngẩng đầu lên nhìn thấy Đỗ Duy thì khuôn mặt sợ sệt kia mới chuyển thành tươi cười, nàng thấp giọngnói
-Ta…ta…
-Ta cái gì?
Đỗ Duy cười mắng yêu nàng :
-Cô như thế nào lại chạy nhanh như thế? Chẳng lẽ quên việc mình hay ngã sao? Hay là đã đói nên muốn gấp gáp đi ăn trộm cái gì để ăn?
- Chỉ! Chỉ! Chỉ không…. Vivian càng gấp gáp nói thì càng lắp bắp, chỉ biết giương mắt ngượng ngùng nhìn Đỗ Duy không biết giải thích thế nào. Đỗ Duy thích nhất là trêu cô nhóc này run rẩy như vậy, lúc nào cũng toát ra một vẻ đáng yêu khiến người ta không nhịn được muốn trêu chọc nàng một chút.
-Được rồi.
Đỗ Duy cười cười giúp nàng đứng dậy, chỉ là tay lại có thói quen nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Vivian vẫn để nàng ở trong lòng mình ôn nhu nói:
-Đùa cô một chút thôi…Rốt cuộc chuyện gì mà phải chạy nhanh như thế?
Nói xong hắn không nhịn được nhẹ nhàng véo mũi Vivian một cái.
Vivian lại càng hoảng sợ nghiêng đầu tránh đi, chỉ là trước kia Đỗ Duy đã lừa cô bé ngây thơ này rằng nếu véo mũi nhiều thì cuối cùng mũi sẽ tẹt đi. Chuyện quỷ quái này chỉ có thể lừa gạt cô bé như Vivian, nàng hóa ra tin đó là sự thật. Sau đó còn lo lắng rất lâu, mỗi sáng sớm thì chuyện đầu tiên là soi gương sợ rằng cái mũi xinh đẹp của mình sau một đêm sẽ tẹt đi mất.
Rút tay ra khỏi bàn tay của Đỗ Duy, Vivian lúc này mới vỗ vỗ lên ngực của mình sau đó cười ngọt ngào :
-Anh đoán đi!
Phía sau bỗng vang lên tiếng ho khan của Mose, Đỗ Duy lúc này mới xoay người lại nhìn hai chị em gia tộc Listeria này, sau đó kéo Vivian đến bên người cười nói:
-Tối hôm qua không thể giới thiệu được…đây là …
Nói đến đây Đỗ Duy dừng lại một chút, trầm ngâm lúc lâu rồi mới nói:
-Vị này là pháp sư Vivian, là pháp sư áo bào trắng tám cấp, cũng là học trò của đại sư Gandalf”
Sau đó Đỗ Duy đơn giản giới thiệu một chút về chị em của gia tộc Listeria.
Lúc Angel nhìn thấy Vivian liền không tránh khỏi rung động một chút, vốn các cô gái xinh đẹp thường hay đặc biệt chú ý đến các cô gái có vẻ ngoài xuất sắc một chút. Mà Vivian lại dường như là người đủ để cùng so sánh cấp bậc xinh đẹp với Angel. Trên người nàng có một vẻ ngây thơ thuần khiết mà ngay cả Angel cũng không thể so bì. Nếu nói rằng Angel là một nụ tiên hoa sắp nở, là quả dâu tây tươi rói đầu hè …. Thì Vivian là một khối thủy tinh lấp lánh khiến người khác người sẽ không tránh được sinh ra cảm giác thương yêu.
Hơn nữa, nhìn thấy Đỗ Duy nắm chặt bàn tay bé nhỏ của Vivian, hai người thân mật đứng một chỗ, Vivian dường như đã có thói quen dựa người của Đỗ Duy… Trong ánh mắt của Angel lấp tức chợt hiện một tia u buồn.
Thậm chí ngay cả khi Vivian lắp bắp xin chào thì Angel bởi vì có chút bàng hoàng mà quên mất trả lời, điều này đối với một cô gái gia đình quyền quý được học tập lễ nghi từ bé thì quả là không thể chấp nhận được.
Tâm tư của nàng làm sao của thể giấu được Mose ở bên cạnh. Con ngươi của Mose chuyển động, nhìn thấy bộ dáng thân mật của Đỗ Duy và Vivian lập tức dường như đã hiểu được điều gì. Hắn ho khan một tiếng nói :
-Ngài công tước, đã là bạn của ngài đến tìm thì ngài không cần bận tâm về chúng ta nữa, dù sao chúng ta đã loanh quanh cả nửa ngày nên có chút mệt mỏi. Ngài có việc như thế thì ta cùng chị ta xin trở về nghỉ ngơi một chút.
Nói xong hắn dùng sức kéo Angel một cái, Angel lúc này mới lơ đãng gật gật đầu với Đỗ Duy rồi sau đó cáo từ rời đi. Chỉ là khi đi lên cầu thang nàng không kìm được quay đầu nhìn vài lần, mắt nhìn thấy Vivian thuần khiết mỹ lệ như thiên sứ khiến trái tim nàng càng trầm xuống. Khi đi lên cầu thang có lúc nàng thậm chí suýt nữa vấp ngã.
-Tốt rồi.
Nhìn thấy chị em nhà Listeria rời đi, Đỗ Duy nhẹ nhàng thở ra sau đó hỏi Vivian:
-Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
-Họ, bọn họ, họn họ đến đây.
Vivian cười đầy hưng phấn :
-Học trò của Hogwarts…đến đây
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của thuyuy12
Học viện ma pháp cuối cùng đã thông qua đề xuất về kế hoạch “thực tập” cho các học trò của Đỗ Duy.
Mà những người đầu tiên thông qua sát hạch đương nhiên toàn bộ đều là học trò của phân viện Hogwarts. Kết quả này khiến toàn bộ người của Học viện ma pháp đều lồi mắt ra.
Mặc dù đã hiểu rằng các học sinh này đã nhận được phương pháp giáo dục đặc biệt của Đỗ Duy, năng lực thực chiến cao hơn các học trò khác nên trong lần sát hạch này số người của các phân viện khác có ít hơn, nhưng mà kết quả vẫn như trước khiến người ta chấn động.
Nhất là lần khảo hạch số một cuối cùng, dựa theo phương thức quyết đấu của ma pháp sư mà tiến hành thì tổng cộng hơn hai mươi trận, học trò của phân viện Hogwarts đều có chiến tích toàn thắng khiến người ta không khỏi sợ hãi.
Tất cả các học trò của Đỗ Duy, ba mươi hai tên học trò đến đây lần này có tổng cộng hai mươi tám tên, trong đó chỉ có bốn tên không may mắn tại lúc khảo hạch bị thương ngoài ý muốn; kết quả là mất đi cơ hội đi tây bắc. Nghe nói bốn tên này vô cùng hối hận, mỗi người đều tỏ ra cực kì thống khổ trốn ở trong phòng một hồi lâu.
Mà hai mươi tám tên thông qua khảo hạch đã gói ghém hành lí một cách nhanh nhất, không thể chờ thêm chút nào nữa mà chỉ muốn đi đến tây bắc trước.
Điều này giống như là người vừa mới học lái xe vậy, mấy tên lính mới này vừa mới nắm giữ một ít ma pháp căn bản liền không thể chờ được việc đến vùng tây bắc này thử sức một phen.
Đỗ Duy tự mình dẫn mọi người theo đại lộ đến thành Lâu Lan. Mặc dù tài lực của Đỗ Duy không đủ để kiến tạo một đại lộ quy mô rộng lớn bằng phẳng theo tiêu chuẩn đế đô nhưng là các con đường chung quanh thành sau nửa năm được tu tạo cũng đã tốt hơn nhiều. Các thương đội đến từ bên trong đế quốc cuồn cuộn không ngừng đem lại sức sống cho giao thông của thành thị mới này.
Vào buổi tối, ánh lửa bừng sáng khắp nơi như ánh nắng mặt trời, Đỗ Duy ngồi trên xe ngựa nghe thấy từ phía xa trên đại lô vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.
Đỗ Duy có chút bất ngờ.
Hắn không nghĩ rằng đám học trò của mình này hóa ra lại không lựa chọn phương thức di chuyển như các ma pháp sư khác. Phần lớn các ma pháp sư khi ra ngoài nếu lộ trình gần thì sẽ lựa chọn bay đi, nếu rất xa thì họ sẽ lựa chọn ngồi xe ngựa.
Nhưng những tên này bọn họ hóa ra lại mỗi người cưỡi trên một con ngựa, sau đó sắp xếp thành phương thích di chuyển của kị binh quân đội phi nhanh đến thành Lâu Lan.
Rất hiển nhiên là chỉ cách có nửa năm, nhưng tên gà chíp này không hề quên mệnh lệnh của Đỗ Duy. Bọn họ khi học tập ma pháp cũng không quên luyện tập khí lực. Giờ phút này đoàn người dài trên đường kia vẫn rất chỉnh tề, những ma pháp sư này ngoài con ngựa đang cưỡi ra còn dắt theo một con ngựa đi cùng, trên đường cứ như vậy mà thay ngựa tiến lên.
Khi đám thanh niên choai này phi đến trước mặt Đỗ Duy thì mới ghìm cương lại. Sau đó bọn họ hoan hô lớn khi nhìn thấy hắn.
Phần lớn những người này đều đã rất mệt mỏi, mặc dù bọn họ cũng là xuất thân từ quân đội, mặc dù cuối cùng khi bọn họ dừng ngựa thì đội hình cũng đã có chút rối loạn, mặc dù khi bọn họ xuống ngựa thì có người đã mệt đến mức không thể nhấc chân lên được….
Nhưng mà Đỗ Duy còn có thể yêu cầu đối với bọn họ điều gì nữa? Đừng quên rằng bọn họ cũng là ma pháp sư, ma pháp sư vốn thân thể yếu đuối nổi tiếng, mà giờ đây bọn họ hóa ra có thể cưỡi ngựa đi đường mấy trăm dặm không nghỉ ngơi.
-Thầy giáo! Chúng tôi đã đến!
Hai mươi tám tên nhóc cùng hét lớn lên, sau đó bỗng nhiên cảm thấy giống như là đang ở trong học viện vậy. Cả nhóm phấn chấn tinh thần đứng ở trước mặt Đỗ Duy.
Đỗ Duy thở dài, hắn nhún người rời khỏi ngựa, sau đó cẩn thận nhìn một lúc hai mươi tám tên nhóc này. Đỗ Duy hiểu rằng những tên này đã bị mình tạo ấn tượng thật sâu trong lòng, tương lai bọn họ chưa chắc sẽ trở thành bộ hạ của mình; nhưng là những người này nhất định cả đời sẽ nhớ kĩ về mình.
-Tốt lắm!
Đỗ Duy bỗng nhiên dùng hết khí lực nói lớn :
-Ta rất hài lòng với các ngươi.
Hắn quay đầu lại chỉ vào những người hầu phía sau, lại còn có xe ngựa lớn tiếng nói:
-Ta vốn cho rằng sẽ gặp phải một đám phế vật kiệt sức, một đám không khác gì chó chết thở hồng hộc bằng lưỡi…. nhưng các ngươi quả là làm ta giật mình.
Đỗ Duy nói đến đây thanh âm bỗng nhỏ hơn một chút, giọng nói cực kì kích động :
-Biểu hiện của các ngươi đã vượt qua phỏng đoán của ta, các ngươi không biến thành những gã béo ú vô dụng, cũng không trở thành những gã ma pháp sư im lìm như xác chết…. Ta xem ra đã gặp những chiến sĩ vĩ đại, đã gặp những con sói tràn đầy tinh lực, ta quả thật rất vừa lòng!’
Nói xong, Đỗ Duy đi đến bên cạnh các học sinh vỗ lên bả vai người này, đấm vào ngực người kia sau đó cười lớn nói:
-Như một phần thưởng cho các ngươi…Ta tuyên bố từ hôm nay các ngươi có hai ngày để nghỉ ngơi, hai ngày này tất cả các bài tập và huấn luyện tạm thời đình chỉ…
Vừa dứt lời thì đám học sinh liền hoan hô liên tục.
-Các cậu bé.
Đỗ Duy cười nói:
-Ta nói chúng ta sẽ gặp lại nhau ở tây bắc, bây giờ các ngươi đã ở tại bên ngoài tòa thành này, ở bên ngoài Tòa thành kì tích. Đối với biểu hiện rất tốt của các ngươi ta sẽ cho các ngươi phần thưởng tốt nhất. Bây giờ theo ta đi vào thành, tại bên trong phủ công tước ta đã chuẩn bị loại rượu ngon nhất tây bắc, còn có những món ngon nhất chờ các ngươi. Đêm nay ai không uống đến say thì chính là con mẹ nó tên chó chết, còn ai uống đến mức nằm bẹp xuống thì chiếc giường mềm mại nhất luôn chờ các ngươi. Hãy khiến những tên không có cơ hội đến tây bắc hối hận đi, ta cam đoan mấy ngày tiếp theo với kinh nghiệm của các ngươi tại tây bắc mà sau khi trở về sẽ khiến những tên này ghen tị đến đỏ mắt.
Trong đám người lập tức có tên học trò lớn mật lớn tiếng cười nói:
-Chúng tôi không nghi ngờ điều ấy thưa viện trưởng.
Đỗ Duy cũng cười, sau đó hắn hít một hơi thật sâu lớn tiếng nói:
-Ta cho phép…Không, không phải cho phép mà là mệnh lệnh, ta ra lệnh cho ác ngươi đêm nay phải tận tình hưởng thụ!
Taị đại sảnh yến hội lớn nhất bên trong phủ công tước, từng thùng từng rượu ngon nhất được mang ra, dưới sự cố gắng của những đầu bếp danh tiếng được mời đến với giá cả cao ngất, từng món đặc sản của tây bắc cũng được đưa lên.
Đỗ Duy đã sớm vứt cái chức tước công tước quỷ quái của mình, hắn lúc này mặc một bộ áo bào màu đen của ma pháp sư, chỉ là lúc này áo bào đã dính không biết bao nhiêu rượu ngon cùng thịt thà mỡ màng. Hắn lúc này đang liên tục đưa chén lên cùng với đám học sinh điên cuồng hô “zô”.
Không khí của đại sảnh yến hội đã lên đến đỉnh điểm náo nhiệt, còn có vài học sinh sau khi uống rượu đã cởi áo bào của ma pháp học đồ ra khiến những tên này không khác những binh lính trong quân đội mấy. Bọn họ phanh áo hát rống lên, còn có kẻ không biết lấy từ đâu ra một cây đàn đánh lên một khúc nhạc đầy vui vẻ. Thậm chí bên dưới còn có người hưng phấn nhảy lên bàn quay cuồng.
Vivian trở thành tiêu điểm của mọi người; cũng không biết kẻ đầu tiên nào đã kéo Vivian lên trên bàn, sau đó là người thứ hai, rồi người thứ ba lần lượt lên. Các học viên này đều lấy việc nhảy cùng nữ ma pháp sư này một đoạn là đều vinh hạnh nhất. Vivian nhỏ bé đáng thương đã sớm có chút say, tiết tấu của khúc nhạc vui này rất nhanh, lúc nhảy múa mọi người đều dùng ngoắc cánh tay lại với nhau tại khỉu tay tạo thành một vòng chạy xung quanh. Lúc đầu Vivian không cẩn thận uống một chén rượu nhỏ, sau đó nàng cảm giác được mặt mình như sốt nóng bừng lên, cuối cùng thì nàng dường như vất bỏ vẻ ngoài rụt rè ngượng ngùng mà cảm thấy mình càng lúc càng hưng phấn đến nỗi nhảy nhót còn hăng hơn bất kì ai.
Tấm thảm quý giá được dệt thủ công lúc này đã vấy bẩn không biết bao nhiêu rượu thịt, ngay cả màn cửa cũng dính đầy rượu, cả đại sảnh lúc này mùi rượu tràn ngập khắp nơi.
Vivian cảm thấy mình di chuyển càng lúc càng nhanh, cuối cùng nàng lại thấy rằng mình không di chuyển mà vách tường xung quanh lại đang chuyển động quanh mình… Cho đến bây giờ cô bé ngốc này còn chưa uống rượu nên tưởng rằng đây là loại ma pháp gì; đôi mắt nàng lờ đờ nhìn xung quanh muốn hỏi Đỗ Duy thì hắn đã ôm lấy nàng bế từ trên bàn xuống. Nhìn thấy Vivian đang ngà ngà say Đỗ Duy không kìm được sự buồn cười, hắn dùng sức nhéo mũi nàng một cái rồi cười mắng:
-Có thể vậy sao, ta không nghĩ rằng cô có thể biến thành một con quỷ say như thế này.
Vivian mặt đỏ bừng như một quả táo chín, đôi mắt to tròn đang nhìn một cách mông lung, ánh mắt nàng trông cực kì quyến rũ đầy ướt át. Thân thể nàng lúc này mềm nhũn không có chút khí lực nào đang tựa vào lòng ngực của Đỗ Duy như một con mèo con vậy.
Bỗng nhiên nàng hé đôi môi đỏ mọng ra, cái miệng nhỏ xinh kia thoang thoảng mùi rượu. Khuôn mặt nàng sau khi đã thấm rượu đang mỉm cười một cách ngây thơ, mơ mơ màng mảng tự lẩm nhẩm:
-Đỗ Duy…
-Sao?
-Anh… anh… thích ta không?
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của thanhvo
Dịch giả: Cutundohoi
Biên dịch:Maxxoros
Nguồn: Tàng Thư Viện
Nhìn thấy cô bé vốn bình thường chỉ nói một hai câu đã thẹn thùng bỗng nói ra một câu cực kì lớn mật như vậy, Đỗ Duy không khỏi có chút sững sờ; có điều sau đó hắn nở nụ cười xấu xa siết chặt hơn Vivian đang ở trong vòng tay của mình:
-Cô có chắc là cô biết “thích” nghĩa là gì không?
Vivian thật sự là đã rất say, cô bé vốn hàng ngày đều nói một cách nhỏ nhẹ này bỗng nhiên mở to hai mắt ra, lớn tiếng nói đầy oan uổng :
-Ai nói ta không biết!
Cũng không biết là do say rượu hay là không còn ngượng ngùng nữa, giờ phút này Vivian nói chuyện bỗng cực kì trôi chảy không còn một chút lắp bắp!
Không chờ Đỗ Duy phản ứng lại, cô bé ngây thơ này bỗng không biết lấy sức lực từ đâu ra giãy khỏi người Đỗ Duy, sau đó nhảy lên bàn giật lấy một ly rượu đầy rượu ngon từ trong tay một tên học trò bên cạnh, lớn tiếng nói:
-Chú ý, chú ý, ta có lời muốn nói.
Bàn tay bé nhỏ của nàng giơ cao ly rượu lên quá đỉnh đầu mình, chân nàng có chút lảo đảo nhưng vẫn mạnh mẽ đứng vững, với ánh mắt vẫn mông lung nàng cười ngây ngô vài tiếng, sau đó khi tất cả mọi người đã quay về phía mình nàng mới lớn tiếng nói:
-Ta, ta có lời tuyên bố…ta….ta…
Vivian bé nhỏ bỗng nhiên hít một hơi thật sâu, sau đó nỗ lực hết sức nói đầy tha thiết trước mặt tất cả mọi người.
-Đỗ Duy.
Nàng chỉ tay vào mũi của Đỗ Duy… Với độ cao của bàn như vậy thì đương nhiên sẽ chỉ vào mũi của Đỗ Duy – A, cô bé ngốc hôm nay cũng muốn kiêu ngạo một phen!
-Đỗ Duy, anh đang nghe chứ!
Vivian bỗng nhiên nói lớn lên :
-Ta thích anh, ta muốn làm vợ của anh.
Toàn trường lúc này bỗng nhiên im lặng hoàn toàn, những tên đã say hoặc nửa tỉnh nửa say lúc này đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Vivian đang ở trên bàn, tất cả mọi người đều giật mình trước hành động đầy kì tích của cô bé vốn ngày thường vẫn thẹn thùng này .
Đỗ Duy ngồi ở trên ghế dở khóc dở cười nhìn Vivian ngay cả đứng cũng không vững:
- Cô bé ngốc này, cô có biết ‘vợ’ nghĩa là gì không?
Vivian bỗng nhiên sững lại, ánh mắt đầy mịt mờ, vẻ mặt nàng đầy ngây thơ tức giận nói:
-Ta…. Ta không biết.
Nhưng là sau đó Vivian đã giơ lên ly rượu lên bốn phía, rượu trong ly bị nàng tung lên tung xuống nhiều như vậy đã rơi mất một nửa, thậm chí còn có không ít rơi vào vai Đỗ Duy. Vivian ngửa cổ uống “ực” một hơi cạn sạch, sau đó nàng lớn tiếng hô “Người vợ vạn tuế”
Sau đó, màn biểu diễn hoàng tráng của nàng cũng kết thúc, uống xong chén rượu cuối cùng này tay đã lỏng ra khiến ly rượu rơi xuống; thân thể nàng thẳng tuột ngã xuống – ngã vào lòng ngực của Đỗ Duy. Nàng nhắm mắt mắt lại, khuôn mặt hồng lên vì rượu vẫn đang cười khúc khích.
Đám học sinh sửng sốt một lúc lâu rồi sau đó bỗng nhiên cùng loạn lên cùng lúc. Có người dẫn đầu đưa ly rượu lên hô lớn:
-Chúc mừng viện trưởng tôn kính của chúng ta, đức ngài công tước, hơn nữa chúc mừng phu nhân viện trưởng tôn kính, pháp sư Vivian.
Lập tức hơn hai mươi người nâng ly hưởng ứng:
-Chúc mừng viện trưởng và viện trưởng phu nhân/
Âm nhạc lại một lần nữa nổi lên, không khí trở nên náo nhiệt trở lại…
Bên ngoài yến hội Marde cùng mấy người hầu mang món chính của hôm nay đến, món chính cuối cùng đêm nay là một món ăn khá lớn – Một con dê nướng.
Marde đi đến cửa yến hội, bỗng nhiên ông thấy một thân ảnh mỹ lệ đang dựa vào cánh cửa, nhìn bóng lưng thì thấy nàng đang run rẩy.
Marde bước đến gần thì thấy cô gái này không phải ai khác mà chính là tiểu thư Angel của gia tộc Listeria. Angel mặc một áo ngủ màu trắng, hai chân nàng để trần, mái tóc mềm mại đang xõa xuống. Nàng dường như muốn đẩy cửa đi vào nhưng là không biết vì điều gì mà động tác của nàng dừng lại. Tay của nàng nắm chặt lấy nắm đấm cửa, nàng cứ nắm chặt như thế… Tuy thế, toàn thân nàng trông như không có chút sức lực nào, nếu không phải là bàn tay đang nắm chặt ở cửa thì có lẽ nàng đã ngã xuống.
-Khụ Khụ…
Marde cố ý ho khan hai tiếng để đánh động vị khách quý này. Angel bỗng nhiên xoay người nhìn thấy Marde đứng không xa ở đằng kia, khuông mặt mỹ lệ của nàng đang tái nhợt một cách bất thường, trong đôi mắt của nàng tràn đầy nước, trên mặt vẫn còn ánh lên những giọt nước mắt... Sau khi nhìn thấy Marde, trên mặt Angel hiện lên một tia bối rối, nàng xoay nhanh người lại thấp giọng nói:
-A, quản gia Marde… tôi…
Vừa nói, nàng vừa nhanh chóng đưa hai tay lên mặt lau những giọt nước mắt còn đọng lại.
-Thưa… tiểu thư Angel..cô đã đến rồi vì sao còn không vào đi? Tôi nghĩ cậu chủ nhất định sẽ không từ chối một vị khách xinh đẹp như thế này tham gia vào thời khắc vui vẻ này.
Marde nheo mắt cười nói
-Thực tế là vào buổi tối cậu chủ đã muốn mời cô tham gia nhưng là bởi vì cậu ấy lo lắng đám trẻ con này quá huyên náo ồn ào sợ rằng quá đường đột một vị tiểu thư mỹ lệ như cô, cho nên mới cậu ấy chỉ dám nghĩ trong đầu. Nếu cô đã đến đây thì…
Không đợi Marde nói xong, Angel đã nhanh chóng nói:
-Không cần đâu, tôi, tôi chỉ là không ngủ được vô ý đến đây… Xin, xin lỗi, tôi không nên đi lung tung thế này.
Nói xong, nàng giống như là chạy trốn vậy xoay người cắm đầu chạy về phía hành lang. Chỉ là lúc này trong lòng nàng vẫn vô cùng kích động, khi bỏ chạy nàng vẫn còn lảo đảo một chút, đôi chân trần trắng xinh ẩn hiện dưới lớp áo ngủ. Chỉ trong chốc lát nàng đã biến mất ở cuối hành lang.
Marde thở dài, chờ nàng đi khuất mới mở một cánh cửa yến hội, bên trong lập tức vang lên tiếng hoan hô khắp nơi:
Lão Marde đầy kinh nghiệm sống làm sao không rõ được lí do gì mà cô gái mỹ lệ kia phải bỏ chạy, lão âm thầm thở dài.
Di chứng của việc hưng phấn lên sau khi say của đã nhanh chóng hiện ra.
Cô bé Vivian ngốc nghếch này do lần đầu uống rượu nên không sợ sệt gì mà uống nhiều như vậy, nàng còn hung hăng “kiêu ngạo” một hơi cơ mà. Kết quả là đến tận trưa hôm sau nàng còn chưa tỉnh lại, xem bộ dáng của nàng thì có lẽ là ngủ hết một ngày nữa cũng không có gì lạ.
Nhưng là Đỗ Duy thật ra có chút chờ mong Vivian tỉnh lại sẽ có biểu hiện phấn khích như thế nào, hắn tin rằng nàng sẽ không quên toàn bộ chuyện “lớn mật” tối qua đi? Chỉ cần nghĩ đến việc Vivian sau khi tỉnh lại nhớ đến hành động điên cuồng của mình thì nàng sẽ có bộ dáng sợ sệt thế nào đã khiến Đỗ Duy không thể nhịn cười.
Có điều cẩn thận suy nghĩ thì cô bé ngốc này dường như đã thật sự trưởng thành, bảo bối này thật đáng yêu khiến người ta không thể không quan tâm đó.
Đám trẻ con kia sau khi điên cuồng một đêm hôm nay cũng ngủ không dậy nổi, đi đường vốn bôn ba vất vả lại còn cuồng hoan trắng đêm nên những kẻ này có lẽ còn đang vừa chảy nước miếng vừa ngủ vùi.
Cũng tốt vậy, để bọn họ hưởng thụ hai ngày tốt đẹp này đi.
Nhưng là hôm nay Đỗ Duy lại không có thời gian nghỉ ngơi.
Bởi vì hôm nay là ngày sinh nhật mười lăm tuổi của hắn, nghi lễ trưởng thành của hắn.
Tối hôm qua Đỗ Duy cũng không biết Angel đã nghe thấy những điều tại yến hội, hắn cũng uống nhiều đến mức mê muội đầu óc, đã lâu hắn không có phóng túng mình như vậy. Có điều sau khi tỉnh lại Đỗ Duy đã mạnh mẽ chấn tỉnh tinh thần, rửa mặt thay quần áo rồi sau đó lập tức chạy đến căn phòng cạnh phòng ngủ của mình – Vivian uống rượu tối qua đã ngủ tại chỗ này, hơn nữa là được Đỗ Duy tự mình ôm đến đây.
Việc này cũng là một cảnh thú vị, Vivian bị Đỗ Duy ôm trên giường bỗng nhiên tỉnh một lát, có điều cô bé ngốc đã bị rượu làm cho hồ đồ đi rồi không thể thanh tỉnh được; nàng ngược lại còn ôm lấy cổ Đỗ Duy hỏi hắn:
-Ý nghĩa của làm vợ có phải là ngủ cùng anh không?
Câu hỏi này lớn mật đến mức cả Đỗ Duy cũng không biết trả lời thế nào.
May mắn là Vivian khờ dại lại một lần nữa giải quyết vấn đề khó khăn này, bởi vì cô bé ngốc này đã tự mình nói ra mục đích của mình, nàng bỗng nhiên dùng một loại âm điệu nghiêm túc nói với Đỗ Duy.
-Nếu như là ngủ cùng anh thì…anh, anh không được lấy chăn của ta.
Nói xong những lời này cô bé đã kiệt lực ngủ thiếp đi.
A, đại khái là trong nhận thức của cô bé ngốc này thì ý nghĩa của “vợ” thật sự đơn thuần chỉ là “ngủ” vậy.
Đỗ Duy sau khi đến đứng tại trong phòng một lát, hắn nhìn thân thể Vivian đang cuộn lại ngủ ngon lành trong chăn. Nhìn thấy một bờ vai trắng ngà lộ ra bên ngoài chăn Đỗ Duy không nhịn được thở dài…
Tối hôm qua là chính hắn đã cởi áo ngoài cho Vivian.
Nhìn thấy trên mặt cô bé còn chảy một ít nước miếng, Đỗ Duy không nhịn được cười rộ lên, sau đó nhẹ nhàng vươn hai ngón tay lau đi thấp giọng nói
-Cô bé à… cô không biết tối hôm qua gà nhép cô chút nữa đã bị con sói ta ăn tươi rồi… hà hà..
Thật sự là tối qua sau khi cởi áo ngoài cho cô bé thì nhìn thấy dưới lớp áo lót mỏng thân thể Vivian như một đóa hoa đầy mị lực khiến Đỗ Duy phải dùng nghị lực rất lớn mới áp chế được tà niệm trong người. Dù sao thì trong lòng Đỗ Duy hắn đã cho rằng cô bé đáng yêu này là thật sự của mình, hắn yêu thương nàng thật sự. Vì thế hắn không muốn lãng phí thời khắc đẹp nhất vào một buổi tối say rượu thế này.
Có lẽ là thần linh toàn năng đã thật sự phù hộ cho Vivian đáng thương của chúng ta!
Sau khi rời khỏi phòng, trong đầu Đỗ Duy bỗng nhiên xuất hiện một ý niệm tà ác, hắn thừa dịp Vivian đang ngủ say cúi xuống hôn nhẹ lên đôi môi của cô bé.
Cô bé, ta thật sự không xơi cô, có điều thừa dịp cô ngủ ăn trộm mất cái hôn đầu tiên của cô, xem như đây là sự trừng phạt nho nhỏ với cô đi… ha ha..
-Từ nay về sau cô không được uống rượu nữa… ôi, bằng không đánh vào mông đấy.
Đỗ Duy mỉm cười với cô bé đang ngủ say sau đó nhẹ nhàng rời đi.
Nỗi khổ của người lãnh dạo là người khác say rượu có thể ngủ một cách thoải mái nhưng là chính mình thì lại đầy việc không thể không làm.
Không có cách nào cả, ai bảo hôm nay là sinh nhật của Đỗ Duy đi? Hắn chính là nhân vật chính của ngày hôm nay, làm sao không có hắn được? Nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên mặt Đỗ Duy, lão Marde chỉ có thể mang một ít súp có tác dụng thanh tỉnh đến. Bản thân Đỗ Duy đã hòa vào đó một ít dược vật dã rượu uống một hơi hết sạch, sau đó hắn mới cảm thấy tốt hơn một chút.
Trước đó vài ngày hắn đã sớm thu xếp tốt các món đồ lễ cần thiết. Dưới sự trợ giúp của hơn mười người hầu, Đỗ Duy cuối cùng cũng đã mặc chỉnh tề được bộ quần áo phiền phức này. Mặc dù là hắn tỏ ra rất ghét cái lối ăn mặc như công như cò này nhưng đây là truyền thống! Thân là công tước của đế quốc hắn hiểu rằng nghi lễ trưởng thành của hắn không chỉ là việc của cá nhân hắn.
Đỗ Duy chỉ có thể cúi đầu chấp nhận.
Việc tạo hình phần trên cổ áo hết gần nửa giờ, hai người hầu nữ lanh lợi cũng đã gần như kiệt sức; mà cái cái cổ áo hình tròn được trang trí ở viền này khiến Đỗ Duy gần như tắc thở. Càng khiến hắn buồn bực chính là bộ quần áo này thật sự vô cùng đẹp đẽ hoa lệ, phía trước có thêu hình hoa ở viền, còn có tay áo lòe loẹt, lại còn thắt lưng, rồi cả….vv khiến Đỗ Duy cảm thấy mình không khác gì anh hề sắp lên sân khấu diễn trò.
Cuối cùng, Đỗ Duy nghiêm túc cự tuyệt mang một mái tóc giả của đám người hầu. Nói đùa sao! Đỗ Duy không nghĩ đến việc đeo cái thứ này, mà một tên khác chuẩn bị trát phấn lên mặt Đỗ Duy đã bị hắn một cước đá văng ra ngoài.
Truyền thống của giới quý tộc là nếu anh có thân phận thì một quý tộc điển hình sẽ mang vẻ mặt tái nhợt để tỏ ra vẻ mặt yếu đuối bệnh tật; mà màu da của Đỗ Duy thì từ lúc thân thể hắn cường tráng lên lại có vẻ khỏe mạnh quá mức. Hơn nữa ở tây bắc nửa năm khiến làn da dưới ánh mặt trời đã từ màu nhợt nhạt chuyển sang có chút sắc đen.
Căn cứ theo tiêu chuẩn quý tộc thì sắc mặt của hắn là không hợp cách rồi.
Sau khi mang giày vào, Đỗ Duy đi lại thử một hai bước thì vô cùng buồn bực khi phát hiện ra khi mình đi lại sẽ phát ra âm thanh đinh đong. Hắn lúc này bèn một phát cởi sạch đám trang sức phiền toái trên người ra. Cuối cùng dưới sức ép quyết liệt của đám chuyên gia trang phục thì Đỗ Duy chỉ giữ lại một quả huy chương gia tộc – một đóa hoa Tulip màu vàng trên nền một ngọn lửa đang bốc cháy.
Có điều sau khi đã mặc quần áo chỉnh tề Đỗ Duy nhạy cảm phát hiện ra ánh mắt của mấy thị nữ xinh đẹp bên cạnh đã hoàn toàn khác.
Đỗ Duy mười lăm tuổi, dù sao hắn cũng có được huyết thống tốt đẹp của một vũ huân gia tộc. Thân hình hắn mặc dù không quá cường tráng nhưng là cũng khá cao, ít ra là cao hơn so với đám bạn cùng tuổi. Mà nét ngây thơ trên mặt sau khi biến mất chỉ còn toát lên vẻ tôn nghiêm. Mà nhờ vào huyết thống tốt đẹp của gia tộc Rowling mà hắn có được khuôn mặt anh tuấn, hơn nữa khí chất rất phi phàm.
Mà cách ăn mặc này khiến Đỗ Duy mặc dù có chút chán ghét nhưng là không thể nói rằng vị chuyên gia trang phục mời đến để thiết kế quần áo kia khá là có tài. Chỉ may rất đẹp, trang phục vừa vặn với thân thể của Đỗ Duy. Hơn nữa một chút khéo léo đã hoàn mỹ che dấu được khuyết điểm duy nhất của Đỗ Duy: Hơi gầy.
Mà bộ lễ phục đẹp đẽ quý giá này càng tăng thêm vẻ quý phái của quý tộc.
Vào thời điểm này Đỗ Duy có thể xem là một thiếu niên quý tộc anh tuấn.
-Cậu chủ, cậu đã chuẩn bị xong chưa?
Marde gõ cửa tiến đến, sau khi nhìn thấy Đỗ Duy thì trong mắt lão toát lên vẻ vui mừng và hâm mộ. Lão Marde giờ phút này bỗng nhiên hồi ức tràn về, không kìm được thốt lên :
-Cậu chủ, cậu cuối cùng đã trưởng thành rồi.
Đỗ Duy mỉm tiến đến ôm lấy lão người hầu đã bế mình từ bé này :
-Được rồi Marde, ta có một thỉnh cầu với bác.
-Điều gì vậy?
Marde sửng sốt.
-Đến lúc đó bác cùng với ta đi vào nhé.
Đỗ Duy nhẹ nhàng nói.
Lão Marde sửng sốt, bỗng nhiên tròng mắt đỏ lên. Sau đó lão liên tục lắc đầu :
-Cậu chủ, điều này không thể được, tôi…
-Cha mẹ ta đều không ở bên cạnh, Marde, bác là người thân duy nhất của ta.
Đỗ Duy ôm lấy lão quản gia đang muốn lùi lại, sau đó thấp giọng nói:
-Marde, nói thật là số lần bác bế ta còn nhiều hơn gấp bội so với cha ta.
Dựa theo truyền thống của đại lục Roland thì mỗi một vị quý tộc tại nghi thức trưởng thành của mình khi đi vào yến hội đều có một vị trưởng bối đưa vào (bình thường là cha mẹ), tượng trương cho sự tôn kích và cảm kích đối với trưởng bối của mình.
Tại đại sảnh của công tước phủ hôm nay tất cả những thuộc hạ dưới quyền Đỗ Duy đều đã tập trung lại. Ngay cả các học trò của Lam Hải đang làm quan tại các vùng xa của tỉnh Desa cũng đều đến đông đủ. Cánh tay phải của Đỗ Duy Phillip, Thống lĩnh kị binh Ron Barton , thống lĩnh bộ binh kị sĩ Robert, thị vệ trưởng Roaen, còn có Solskjaer, Poll, George, hai vị ma pháp sư cấp bảy học trò của đại sư Arike (hai vị pháp sư này Đỗ Duy đều đã gặp qua, hơn nữa bọn họ lần này mang theo đám học trò đến đây thực tập, chỉ có điều là bọn họ đi xe ngựa nên tại sáng hôm nay mới đến Thành Kì Tích). Ngoài ra còn có vài vị quý tộc có giao tình tốt tại đế đô như bá tước Billia, “ma thú Dransa” đã phái sứ giả có thân phận trong gia tộc đến, hơn nữa còn mang theo quà lớn.
Thậm chí ngay quân tây bắc có quan hệ xấu với Đỗ Duy thì tướng quân Tatara cũng cũng tự mình đến. Lễ vật hắn tặng Đỗ Duy là một chiến mã thượng đẳng cùng một áo giáp cao cấp mà chỉ có tướng lĩnh cấp cao mới được mặc. Hơn nữa ngoài mong đợi là kẻ đã xé rách da mặt với Đỗ Duy – Tổng đốc Bohan của tỉnh Norin – hóa ra cũng đưa người đến. Chỉ có điều lễ vật mang theo thì quả là còn hơn cả kiệt xỉ:
“Một phong thư do chính ngài Bohan viết”.
Ngoài ra, ba chị em gia tộc Listeria cũng tham gia với thân phận khách quý. Mà mọi người, nhất là đám khách quý đến đây sau khi biết được hầu tước phu nhân Listeria tự mình đến đây thì càng kinh ngạc hơn. Khi nhìn thấy phong thái vị mỹ nhân nổi tiếng này thì nhất là sứ giả của bá tước Billia và “ma thú Dransa” đều tính toán một hồi xem làm cách nào để có thể có chút giao tình với vị quả phụ giàu có nhất đế quốc này, xem thử có thể không thể hiện chút điểm tốt cho ông chủ của mình.
Khi điệu nhạc nghi thức nghiêm trang vang lên, cổng lớn của yến hội được mở ra, đi vào trước không phải là Đỗ Duy mà lão quản gia Marde đã mặc quần áo chỉnh tề. Vẻ mặt lão trông đầy kích động và kiêu hãnh đi đến phía trước, sau đó quay lại nắm lấy tay Đỗ Duy cùng đi vào bên trong đại sảnh.
Hai người như vậy dưới ánh mắt của quan khách đi đến phía trước, cuối cùng Đỗ Duy ôm chặt lấy lão Marde một cái rồi bước đến trước.
Dựa theo nghi thức truyền thống, lúc này còn có một nhân viên thần chức Thần điện chủ trì, hơn nữa còn cầu nguyện và cảm tạ thần linh một hồi nữa. Ví dụ như nghi lễ trưởng thành của từng hoàng tử trong hoàng thất đều sẽ mời các nhân vật trưởng lão cấp cao trong Thần điện ra mặt, mà hoàng đế Augustine VI hiện tại thì khi còn trẻ bởi vì lão là con trai duy nhất cho nên là người thừa kế duy nhất, khẳng định là hoàng đế tương lai. Tại thời điểm ấy thì nghi lễ trưởng thành của lão đích thân giáo tông đã tự mình chủ trì để thể hiện sự tôn trọng với hoàng đế tương lai.
Nhưng mà Đỗ Duy lại không tin vào thần linh, dù sao pháp luật đế quốc cũng cho phép không cần thờ phụng Thần điện, chỉ cần ngươi không tin thần khác là được.
Đỗ Duy một mình đứng ở trên đài cao, nhìn những người bên dưới thì có người là bộ hạ trung thành của mình, còn có địch nhân mập mờ, còn có đồng minh tốt…
Đỗ Duy ho nhẹ một tiếng, sau đó bắt đầu nói.
-Ta nghĩ, bây giờ mọi người nhất định sẽ tò mò ta sắp nói điều gì.
Đây là lời mở đầu của Đỗ Duy.
Phía dưới có người cười vui vẻ.
-Điều ta muốn nói nhất bây giờ là…
Đỗ Duy bỗng nhiên cười :
-Điều muốn nói nhất là, cái bộ quần áo này thật sự khiến ta cảm thấy có chút khó chịu! Bởi vì nó thật sự rất chặt!
Dịch giả: Cutundohoi
Biên dịch:Maxxoros
Nguồn: Tàng Thư Viện
Căn cứ vào cái “truyền thống” nổi tiếng kia thì điệu nhảy đầu tiên là do Đỗ Duy và bạn gái thực hiện; cho nên lúc này người trong đại sảnh đều đứng ở xung quanh chừa ra khu vực trung tâm.
Đỗ Duy nhẹ nhàng ôm hầu tước phu nhân Listeria, hai người bắt đầu nhảy theo điệu nhạc. Mặc dù Đỗ Duy từ nhỏ không được sủng ái nhưng là dù sao hắn cũng đã học qua các lễ nghi của quý tộc. Loại vũ đạo của quý tộc này hắn đã nhảy cực kì thuần thục, mà điều làm cho hắn ngạc nhiên là vị hầu tước phu nhân Listeria này dường như có chút rụt rè, có điều khi tiết tấu của điệu nhạc bắt đầu nhanh hơn thì thân thể nàng càng trở nên nhẹ nhàng xoay tròn uyển chuyển, tóc dài tung bay; váy của nàng còn xòe ra khiến cả người trông như một đóa tiên hoa bừng nở. Hơn nữa mùi thơm trên người nàng hiển nhiên là từ một loại hương liệu đắt tiền nào đó, thơm ngát đầy thanh lịch làm cho người ta chưa uống đã say.
Hai người như vậy cùng nhau khiêu vũ, Đỗ Duy dần dần có chút không theo kịp bước chân của hầu tước phu nhân Listeria , may mắn là nàng rất thông minh nên đã có chút biến đổi trong cách nhảy; nàng cố gắng một chút dần dần thay thế vị trí dẫn nhảy của Đỗ Duy mà vẫn khiến những người bên cạnh không nhận ra.
Một cách không chủ ý thì cả hai càng ngày càng tiến vào gần nhau đồng thời thấp giọng nói chuyện.
-Thưa ngài ông tước, ngài vì điều gì không mời những cô gái độc thân khác nhảy vậy? Đưa tôi ra làm vật ngăn cản thế này không hề có chút biểu hiện nào của một quý ông rồi.
Đỗ Duy mỉm cười thấp giọng nói:
-Hầu tước phu nhân, bà thật sự hiểu nhầm ý tứ của ta, ở đây mặc dù có nhiều cô gái như vậy nhưng ai có thể so sánh được sự mỹ lệ với bà? Có thể mời một phụ nữ cao quý mỹ lệ như vậy cùng khiêu vũ với ta hôm nay trong nghi thức trưởng thành thực khiến ta suốt đời này khó quên.
Lời khen tặng như vậy hầu tước phu nhân Listeria cả đời đã nghe qua rất nhiều nên không cần để ý, chỉ là cười nhẹ nhưng lại cố ý đến gần hơn nữa nói nhỏ vào bên tai Đỗ Duy:
-Tôi không thể không nói ngài quả là giảo hoạt.
Đỗ Duy bĩu môi rõ ràng tiếp nhận câu nói của nàng.
Hắn thật sự là không có nhiều biện pháp, vừa rồi vội vàng nghe lão Marde nói truyền thống này hắn liền hiểu ra điệu nhảy đầu tiên dùng để thể hiện tình yêu.
Phải biết là mỗi con cái trong các gia đình quý tộc mặc dù danh nghĩa là mười lăm tuổi mới chính thức trưởng thành nhưng là các chàng trai xuất thân từ các gia đình quý tộc giàu có người nào không phải từ nhỏ đã thành “người lớn”? Thường đã là con cái các gia đình giàu có thì trong cuộc sống niên thiếu của mình có không ít thị nữ xinh đẹp, có kẻ mười ba mười bốn tuổi đã nếm vị đời rồi nên không có gì ngạc nhiên là loại hành động thể hiện tình yêu trong nghi thức trưởng thành này chẳng qua là một loại thủ tục mà thôi.
Đương nhiên cũng có người vì lí do an toàn, nếu không nắm chắc tình huống mười phần thì tại nghi lễ cũng không đi đến chỗ cô gái mà mình yêu để mời khiêu vũ, nếu không chẳng may là chàng có tình mà cô gái lại vô tình thì trước mặt nhiều người bị cự tuyệt hóa ra là rất mất mặt sao. Cho nên nếu như không có nắm chắc mười phần thì đã có rất nhiều chàng trai mời chị em gái hay bạn tốt trong gia tộc khiêu vũ, như vậy vừa phù hợp thủ tục của truyền thống mà cũng không bị mất mặt mũi.
Đỗ Duy mời hầu tước phu nhân Listeria khiêu vũ thì nói gì vẫn phù hợp tập tục. Hôm nay đến đây mặc dù có không ít cô gái nhưng là vị hầu tước phu nhân Listeria này là người có thân phận “an toàn” nhất, bởi vì nếu Đỗ Duy mời nàng khiêu vũ thì người khác cũng sẽ không cho rằng vị thiếu niên công tước này có tình ý gì với vị quả phụ nổi tiếng đế quốc này. Mặc dù phu nhân này có cách giữ gìn dung mạo nhưng là dù sao tuổi hai người chênh lệch khá lớn, hơn nữa hầu tước phu nhân Listeria từ trước đến nay khi thủ tiết thì đã có không biết bao nhiêu người có chủ ý với nàng, thậm chí nghe nói cả hoàng đế bệ hạ cũng có tâm tư một phen với vị mỹ nhân này nhưng tất cả đều bị cự tuyệt. Hầu tước phu nhân Listeria thậm chí còn rời khỏi giới quý tộc đế đô trốn về nơi ở của gia tộc Listeria để tránh mọi chuyện.
Tại đây có không ít khách mời nhìn thấy Đỗ Duy khiêu vũ với hầu tước phu nhân, đại đa số đều mỉm cười thiện ý, đều cho rằng vị ma pháp sư công tước này có lẽ còn chưa có cô gái nào để yêu hay vị hồng nhan tri kỉ nào nên mới nhất thời mời vị hầu tước phu nhân này mà thôi. Cần lưu tâm bây giờ sau khi trở về hồi báo với chủ nhân rằng vị công tước này vẫn còn độc thân, nếu như để mượn tay của vị quyền quý đệ nhất để quốc này thì hôn nhân chính là lựa chọn tuyệt diệu nhất.
Không nói tư tâm của các vị khách xung quanh thì Angel cũng đã lui đến một góc của đại sảnh một cách yên lặng, nàng dựa vào tường một cách vô lực, dung nhan mỹ lệ tái nhợt, hay tay nàng nắm chặt lấy váy, móng tay nàng cắm thật sâu vào lòng bàn tay. Mose đứng bên cạnh chị gái của mình nhìn vào ánh mắt nàng rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay của Angel nói nhỏ:
-Chị à, nếu không em cùng chị quay về đi.
Angel cắn chặt môi, nước mắt trong mắt nàng cuối cùng đã không thể kìm được nữa mà rơi xuống.
May mắn là nàng đứng ở một góc vắng vẻ nên những người xung quanh không phát hiện ra, chỉ là Mose thấy như thế liền lấy từ trong ngực ra một chiếc khăn lụa màu trắng nhẹ nhàng nói:
-Chị à, ngày hôm qua chị đã thấy người kia dường như đã có người yêu, huống hồ hắn có cái gì tốt chứ? Em xem ra kẻ kia không có vẻ gì là người tốt cả… hừ…
Angel sắc mặt trầm xuống thở dài:
-Mose, em giúp chị trở về
Với không khí đang náo nhiệt trong đại sảnh thì một cặp chị em đang lặng lẽ rời đi, Mose giúp Angel lấy cớ là thân thể nàng không khỏe, không đợi điệu nhảy đầu tiên kết thúc thì cả hai đã đi ra theo cửa bên.
Âm thanh cuối cùng sắp chấm dứt, thân thể của hầu tước phu nhân Listeria xoay tròn rồi lập tức nhẹ nhàng ngã trên cánh tay của của Đỗ Duy, tấm lưng của nàng dường như tràn ngập sự mềm mại co dãn, thân thể nàng ngửa về phía sau nhưng vẫn có thể duy trì sự thăng bằng, dưới cổ áo hình chữ V của bộ lễ phục là bộ ngực đầy đặn với da thịt mượt mà, hàm răng của nàng sáng trắng. Nàng ngả ra một cách mê người, ngực nàng thở dốc ẩn hiện một khe núi tuyệt đẹp. Đỗ Duy một tay đỡ dưới thắt lưng của hầu tước phu nhân dường như dang nâng toàn bộ người nàng, bỗng nhiên hắn nhìn thấy một tia chế nhạo trong mắt vị hầu tước phu nhân này.
Tiếng vỗ tay vang lên, tất cả mọi người trong đại sảnh đều nhiệt liệt vỗ tay chúc mừng vị thiếu niên công tước này, điệu nhảy này tượng trưng cho việc thiếu niên quyền quí này trên danh nghĩa pháp luật đã trưởng thành. Phu nhân Listeria cuối cùng đã đứng lên, khả năng khiêu vũ của nàng mặc dù rất cao nhưng dù sao nàng cũng là phụ nữ, sau khi tiêu hao thể lực thì khuôn mặt trở nên đỏ ửng, tiếng thở dốc nhẹ nhàng càng khiến người ta mê đi. Bỗng nhiên trước ánh mắt của mọi người nàng đứng lên, lúc này đã ở trọn trong vòng tay của Đỗ Duy.
Sau đó, vị phu nhân nổi tiếng đế quốc này bỗng nhiên thực hiện một hành động khiến mọi người sững sờ.
Nàng bỗng nhiên vươn hai tay đặt ở hai má của Đỗ Duy, sau đó thanh âm nàng bé đến mức chỉ có Đỗ Duy mới có thể nghe được :
-Thưa ngài Công tước, ngài phải biết kể từ sau khi chồng ta mất đi thì đây là lần đầu tiên ta khiêu vũ. Để cảm tạ lời mời của ngài, còn có căn cứ vào truyền thống ta muốn ngài thực hiện một cái “Lễ nghi trưởng thành”… Ngài không nên từ chối, đây chỉ là truyền thống mà thôi.
Nói xong, vị hầu tước phu nhân này bỗng nhiên không đợi Đỗ Duy trả lời mà đôi môi thơm ngát kia đã nhẹ nhàng dán trên môi của Đỗ Duy!
Tiếng vỗ tay toàn trường dường như bị một ngọn đao vô hình cắt đứt! Tất cả mọi người đều sững sờ nhìn sự việc xảy ra ở giữa sân kia, thậm chí có người còn quên thả hai tay xuống.
Là….
Chính là “Nụ hôn tình yêu”
Mọi người đều sững sốt cả! Căn cứ vào truyền thống thì điệu nhảy đầu tiên trong nghi lễ trưởng thành là điệu nhảy tình yêu, nếu người mời thực sự là cô gái mình yêu thì sau khi khiêu vũ xong cô gái sẽ hôn lên môi mình thừa nhận tấm lòng của chàng trai!
Nếu không phải là tình nhân thì chỉ đơn giản một cái hôn phớt lên mặt cũng được.
Nhưng là vị nữ thần đã khiến không biết bao nhiêu quý tộc mất hồn này hóa ra lại thực hiện “nụ hôn tình yêu” với Đỗ Duy trước mặt mọi người.
Vừa khi vị công tước mời vị phu nhân Listeria thì mọi người đều còn cho rằng mình không thể nghĩ ra điều gì hoài nghi!!! Nếu là chỉ mời nhảy như thế thì đơn giản chỉ cần hôn lên má là được… Nhưng bây giờ phu nhân Listeria giống như một con chim nhỏ dán vào lòng ngực của Đỗ Duy, hôn lên môi của hắn!
Vốn nụ hôn chỉ trong nháy mắt nhưng lại dường như trở nên rất dài. Mà Đỗ Duy thậm chí còn chưa kịp đẩy phu nhân Listeria ra thì nàng đã hôn xong rồi, sau đó nàng nhẹ nhàng từng bước lùi lại.
-Ta sẽ đợi ngài trong vườn hoa.
Hầu tước phu nhân nói nhỏ vào tai Đỗ Duy............