Trích:
Nguyên văn bởi cuoivn
Chú Cuội buồn tựa cửa cung trăng
Ngắm mây ngóng gió nhớ chị Hằng
Ba bốn hôm rồi sao chẳng thấy
Trời khuya gió rét cứ lạnh băng.
Kể cũng từ khi chú phi thăng
Ôm cây đóng cửa chốn cung hàn
Chiều chiều mắt liếc rèm châu vén
Hằng Nga ló mặt tựa trăng rằm.
Thế rồi câu chuyện Cuội với Hằng :1 (2):
còn tiếp...
|
Thế rồi câu chuyện Cuội với Hằng
Tình như gió thoảng dưới ánh trăng
Đơn phương tựa cửa nhìn xa vắng
Chờ đến đêm rằm đỡ nhớ mong.
Lầu cao gác tía hằng đang ở
Cây đa gốc cũ một mong chờ
Đêm khuya đói rét ngồi khung cửa
Cuội với chị hằng x trong mơ.
(Thơ sửa)