Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #16  
Old 03-05-2008, 11:00 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Lão cưới ba vị phu nhân, sinh ra ba đứa con trai, con trưởng là ÄÆ°á»ng Khuyết, con út là ÄÆ°á»ng Ngá»c.
Còn có má»™t ngưá»i gần đây danh khí lá»›n nhất trong giang hồ, ÄÆ°á»ng Ngạo.
Hai năm nay, danh khí cá»§a ÄÆ°á»ng Ngạo cÆ¡ hồ còn vang vá»ng hÆ¡n cả ÄÆ°á»ng Nhị tiên sinh năm xưa.
Hiện tại Vô Kỵ lại đã dần dần tin rằng ngưá»i đáng sợ nhất trong ÄÆ°á»ng gia huynh đệ tịnh không phải là ÄÆ°á»ng Ngạo, mà là ÄÆ°á»ng Khuyết.
ÄÆ°á»ng Khuyết thốt:
– Ngưá»i ta bình sinh sợ nhất là Lão Tổ Tôn cá»§a bá»n ta.
Vô Kỵ nói:
– Ngươi sợ, ta không sợ.
ÄÆ°á»ng Khuyết bá»—ng há»i:
– Ngươi có phải là hảo bằng hữu cá»§a ÄÆ°á»ng Ngá»c ?
Vô Kỵ đáp:
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i:
– Tổ mẫu của hảo bằng hữu của ngươi muốn gặp ngươi, ngươi làm sao có thể không đi chứ ?
Vô Kỵ chung quy đã thở dài:
– Nếu thật là lão nhân gia muốn ta đi, chỉ còn nước phải đi.
Chàng đương nhiên phải Ä‘i, chàng vốn muốn Ä‘i, mục đích cá»§a chàng là muốn đến ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố.
Hồi nãy chàng chỉ bất quá là dục cầm cố túng, dục tiến tiên thoái, trước mặt ngưá»i như ÄÆ°á»ng Khuyết, đương nhiên phải dùng má»™t chút thá»§ Ä‘oạn. Cho nên chàng còn muốn vùng vằng:
– Nhưng ta tuyệt không thể đi với bộ dạng như vầy.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i:
– Sao vậy ?
Vô Kỵ đáp:
– Bởi vì hiện tại cả ta cũng cảm thấy mình là một ngốc tử, một ngốc tử không biết một cái gì hết.
ÄÆ°á»ng Khuyết cuối cùng đã minh bạch ý tứ cá»§a chàng:
– Ngươi có phải muốn ta đem chuyện này kể đầu đuôi cho ngươi nghe ?
Vô Kỵ không nói gì.
à tứ cá»§a không nói gì thông thưá»ng là mặc nhận.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i:
– Cỗ quan tài đó có phải là ngươi mua ở tiệm quan tài “Lão An Ký†không ?
Vô Kỵ đáp:
– Không sai.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i:
– Ông chá»§ cá»§a tiệm quan tài “Lão An Ký†có phải là má»™t ngưá»i Liá»…u Châu há» Thôi không ?
Vô Kỵ đáp:
– Không sai.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i:
– Lão có phải không những đặc biệt sai hai đứa con cá»§a lão Ä‘em quan tài đến khách sạn nÆ¡i ngươi trú ngụ, mà còn giúp ngươi khiêng ngưá»i đặt vào quan tài không ?
Vô Kỵ há»i:
– Chuyện đó làm sao ngươi biết được ?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp:
– Nói thật cho ngươi biết, bá»n há» Ä‘á»u không phải há» Thôi, mà là há» ÄÆ°á»ng. Thôi lão bản đó là bà con xa vá»›i ta, bá»n há» Ä‘á»u biết ÄÆ°á»ng Ngá»c, ngươi vừa Ä‘i, bá»n hỠđã dùng phi cáp truyá»n thư báo tin cho ta biết.
Vô Kỵ xem chừng đã ngẩn ngưá»i.
Kỳ thật những chuyện đó chàng đã biết từ sá»›m, vị Thôi lão bản đó cÅ©ng giống như lão Vương mập bán đồ ăn, Ä‘á»u là ngưá»i cá»§a ÄÆ°á»ng gia tiá»m phục ở đó.
Cho nên chàng má»›i cố ý đến đó mua quan tài, cố ý để cho bá»n chúng nhìn thấy ÄÆ°á»ng Ngá»c.
Nhưng hiện tại chàng nhất định phải giả như kinh ngạc phi thưá»ng. Hiện tại chàng má»›i biết mình nhất định cÅ©ng là má»™t thiên tài diá»…n kịch, cả chính chàng cÅ©ng cÆ¡ hồ tin mình.
ÄÆ°á»ng Khuyết chợt há»i:
– Ngươi có biết vị lão tiên sinh đột nhiên bỠchạy hồi nãy là ai không ?
Vô Kỵ lắc đầu.
Hiện tại chàng còn đang dưới tình huống kinh ngạc, cả nói cũng nói không ra hơi, cho nên chỉ có lắc đầu.
ÄÆ°á»ng Khuyết thốt:
– Lão hỠTôn.
Vô Kỵ hiện tại đã có thể nói chuyện, chàng nói:
– Có rất nhiá»u ngưá»i há» Tôn.
ÄÆ°á»ng Khuyết thốt:
– Nhưng vào thá»i cá»§a tổ mẫu bá»n ta, ngưá»i danh tiếng vang vá»ng nhất trong giang hồ là há» Tôn.
Vô Kỵ nói:
– Thá»i đó ngưá»i danh khí lá»›n nhất trong giang hồ tịnh không phải là há» Tôn, mà là há» Lý.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i:
– Ngươi muốn nói đến Tiểu Lý Thám Hoa ?
Vô Kỵ đáp:
– Phải.
Tiểu Lý Thám Hoa là Lý Tầm Hoan.
“Tiểu Lý Phi Äao, Lệ Bất Hư Phátâ€, ông ta không những là Ä‘ao thần, cÅ©ng là thần trong nhân gian.
Trăm ngàn năm sau, con ngưá»i có lẽ sẽ sáng tạo ra má»™t thứ vÅ© khí còn nhanh, còn chuẩn, còn có uy lá»±c hÆ¡n cả phi Ä‘ao cá»§a Lý Tầm Hoan, nhưng trên thế giá»›i lại vÄ©nh viá»…n không thể có má»™t Tiểu Lý Phi Äao thứ hai. Äịa vị cá»§a ông ta trong tâm khảm ngưá»i ngưá»i cÅ©ng vÄ©nh viá»…n không có ngưá»i thứ hai nào có thể thay thế được.
ÄÆ°á»ng Khuyết không thể không thừa nhận cách nhìn cá»§a Vô Kỵ rất chính xác, bất cứ má»™t ai cÅ©ng Ä‘á»u không thể không thừa nhận.
Äá» khởi đến con ngưá»i “Tiểu Lý Phi Äaoâ€, thậm chí cả trên mặt ÄÆ°á»ng Khuyết cÅ©ng lá»™ xuất ý tôn kính.
Vô Kỵ nói:
– Cho đến bây giá», ta còn chưa nghe nói trong giang hồ có ngưá»i còn đáng bá»™i phục hÆ¡n ông ta.
ÄÆ°á»ng Khuyết thốt:
– Nhưng trong Binh Khí Phổ cá»§a Bách Hiểu Sinh, xếp hạng nhất tịnh không phải là Tiểu Lý Phi Äao, mà là Thiên CÆ¡ Nhất Côn.
Äó là sá»± thật, Vô Kỵ cÅ©ng không thể không thừa nhận.
Bách Hiểu Sinh là tài tá»­ danh sÄ© trong võ lâm thá»i đó, thông minh tuyệt đỉnh, giao du rá»™ng rãi, hÆ¡n nữa bác há»c Ä‘a văn.
Lão ta tuy thông minh sở ngá»™, năm xưa vẫn đã tạo má»™t sai lầm lá»›n không thể nào vãn hồi lại. Nhưng lúc lão viết Binh Khí Phổ, thái độ lại tuyệt đối công chính. Cho nên ngưá»i trong giang hồ đương thá»i Ä‘á»u coi được liệt danh trong Binh Khí Phổ là má»™t vinh dá»±.
Trong Binh Khí Phổ, côn cá»§a Thiên CÆ¡ Lão Nhân, hoàn cá»§a Thượng Quan Kim hồng Ä‘á»u xếp hạng trên Tiểu Lý Phi Äao.
Sau này Thiên Cơ Lão Nhân tuy chết trong tay Thượng Quan Kim Hồng, Thượng Quan Kim Hồng lại chết dưới đao của Tiểu Lý Thám Hoa, lại vẫn không có một ai nghĩ cách xếp hạng của Bách Hiểu Sinh là không công bằng.
Bởi vì cao thá»§ tương tranh, chìa khóa thắng bại tịnh không hoàn toàn là võ công, thiên thá»i địa lợi nhân hòa, và trạng huống tâm tình lẫn thể lá»±c cá»§a bá»n há» Ä‘á»u là nhân tố chá»§ yếu quyết định thắng bại.
ÄÆ°á»ng Khuyết nói:
– Thiên CÆ¡ Lão Nhân há» Tôn, vị lão tiên sinh giả say là hậu nhân cá»§a ông ta, thá»§ pháp nhận huyệt đả nhân cho dù không phải là thiên hạ vô song, cÅ©ng có rất ít ngưá»i có thể hÆ¡n được.
Hắn chầm chậm nói tiếp:
– Vị Tôn lão tiên sinh đó là chú vợ cá»§a Phích Lịch ÄÆ°á»ng chá»§ Lôi Chấn Thiên.
Vô Kỵ tịnh không cảm thấy vượt ngoài ý liệu, chàng đã sớm nhận thậy lão nhân đó và Lôi gia có quan hệ rất thâm sâu.
ÄÆ°á»ng Khuyết nói:
– Nữ nhân không thích mặc quần áo đó là ai, ngươi càng không thể đoán ra được.
Vô Kỵ “ồ†một tiếng.
ÄÆ°á»ng Khuyết nói:
– Ả là vợ trước của Lôi Chấn Thiên.
Chuyện đó thật là ngoài ý liệu.
ÄÆ°á»ng Khuyết nói:
– Ta nói ả là vợ trước của Lôi Chấn Thiên, ngươi nhất định sẽ nghĩ Lôi Chấn Thiên vì muốn cưới muội muội đẹp như hoa của ta cho nên mới bỠrơi ả.
Vô Kỵ há»i:
– Lẽ nào không phải vậy ?
ÄÆ°á»ng Khuyết lắc đầu:
– Lôi Chấn Thiên năm năm trước đã bỠả, lúc đó bá»n ta căn bản còn chưa đỠkhởi tá»›i chuyện thành thân cưới há»i.
Vô Kỵ há»i:
– Lôi Chấn Thiên tại sao lại bỠả ?
ÄÆ°á»ng Khuyết thở dài:
– Má»™t nam nhân muốn bá» vợ luôn luôn có rất nhiá»u lý dó không thể kể cho ngưá»i khác nghe. Nếu quả hắn không thấy há» hấn gì, ngưá»i ta cÅ©ng không thể há»i.
Hắn nhíu mày:
– Nhưng ta nghĩ ngươi nhất định cũng thấy được Lôi phu nhân đã bị liệt, tịnh không còn là nữ nhân có thể giữ đạo làm vợ, cưới một bà vợ như vậy tịnh không phải là phước khí.
Vô Kỵ hiển nhiên không muốn thảo luận vấn đỠđó, lại há»i:
– Ả muốn đến ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố là vì muốn tìm Lôi Chấn Thiên ?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp:
– Sau khi ả xa Lôi Chấn Thiên, ra ngoài không vui vẻ hay ho gì, cho nên muốn tìm Lôi Chấn Thiên gây phiá»n hà.
Hắn lại thở dài:
– Nữ nhân trong thiên hạ Ä‘á»u như vậy, ngày cá»§a mình không vui vẻ tốt lành gì là cÅ©ng không để ngưá»i ta được vui vẻ tốt lành, nếu quả ả đã cưới được má»™t ông chồng như ý, Lôi Chấn Thiên có quỳ xuống cầu xin ả, ả cÅ©ng không thèm ngó ngàng.
Vô Kỵ không phản bác.
Những câu nói đó tịnh không phải là hoàn toàn không có đạo lý.
ÄÆ°á»ng Khuyết nói:
– Lôi Chấn Thiên hiện tại đã là ngưá»i thân cá»§a ÄÆ°á»ng gia bá»n ta, cÅ©ng là cháu rể yêu quý nhất cá»§a Lão Tổ Tôn, bá»n ta đương nhiên không thể để ngưá»i khác đến gây phiá»n hà cho hắn.
Hắn Ä‘iá»m đạm nói tiếp:
– Hà huống hắn gần đây lại sống trong ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố, vô luận là ai muốn đến ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố gây phiá»n hà, Ä‘á»u đã tìm sai chá»— rồi.
Äó cÅ©ng là sá»± thật.
Thục Trung ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố uy chấn thiên hạ, ngưá»i muốn tìm đến đó gây phiá»n hà, cho dù có sống sót lá»t vào, cÅ©ng đừng mong sống sót trở ra.
Vô Kỵ há»i:
– Äám Lôi gia huynh đệ đó tại sao cÅ©ng cùng Ä‘i theo ả tìm Lôi Chấn Thiên ?
ÄÆ°á»ng Khuyết lại nhíu nhíu mắt, mỉm cưá»i:
– Nữ nhân như ả, muốn tìm nam nhân đi bán mạng cho ả xem chừng cũng không phải là chuyện khốn khó gì, ngươi nhất định cũng có thể nghĩ đến mà.
Vô Kỵ không nói gì.
Chàng biết lá»i nói cá»§a ÄÆ°á»ng Khuyết không phải là nói láo.
Chàng lại nghÄ© đến đôi mắt như sóng nước hải dương, da thịt trÆ¡n mịn, đôi chân thon dài chắc nịch, chàng tá»± há»i mình:
“Nếu quả nàng ta muốn ta Ä‘i làm má»™t chuyện vì nàng, ta có Ä‘i hay không ?â€.
ÄÆ°á»ng Khuyết dùng đôi mắt nheo nheo cưá»i cợt nhìn chàng:
– Hiện tại ngươi có phải đã có thể theo ta vá» ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố rồi ?
Vô Kỵ đáp:
– Phải.
oo ÄÄÆ°Æ°Æ¡á» ø ø nngg GGiiiaa BBaả û û oo PPhhoố á á Hai mươi hai tháng tư, trá»i trong.
ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố.
Giang hồ nhiá»u hung hiểm, nhưng rất công bình, chỉ cần là ngưá»i có tài năng, là thành danh.
Má»™t ngưá»i chỉ cần có thể thành danh, là sẽ được tất cả những gì mong muốn, sinh mệnh cá»§a hắn có thể hoàn toàn cải biến, biến thành sáng lạn tươi tắn, Ä‘a thái Ä‘a tư, chỉ tiếc sinh mệnh cá»§a bá»n há» lại thưá»ng ngắn ngá»§i như lưu tinh.
Bởi vì bá»n há» là ngưá»i giang hồ.
Sinh mệnh cá»§a ngưá»i giang hồ vốn trôi nổi như lá bay trong làn gió, lục bình trên mặt nước.
Ba trăm năm nay, trong giang hồ cũng không biết có bao nhiêu là anh hùng hưng khởi, bao nhiêu là anh hùng tan biến.
Trong đó đương nhiên cÅ©ng có những ngưá»i sinh mệnh vÄ©nh viá»…n tồn tại, đó có lẽ là vì tinh thần cá»§a bá»n há» bất tá»­, tuy chết mà sống, có lẽ là vì bá»n há» tuy đã chết, nhưng con cháu Ä‘á»i sau cá»§a bá»n há» lại đã hình thành trong giang hồ má»™t lá»±c lượng dao động khiếp đảm lòng ngưá»i, thanh danh cá»§a bá»n há» cÅ©ng vì vậy mà bất há»§.
Ba trăm năm nay, lá»±c lượng có thể đứng vững không gục ngã trong giang hồ, ngoại trừ Thiếu Lâm, Võ Äang, Côn Luân, Äiểm Thương, Không Äá»™ng, những môn phái có lịch sá»­ huy hoàng lâu Ä‘á»i ra, còn có những võ lâm thế gia thanh thế hiển hách.
Những võ lâm thế gia đó, có những nhà tuy là vì tiên nhân cá»§a há» vì đạo nghÄ©a giang hồ mà hy sinh, má»›i đổi lấy sá»± tôn kính cá»§a ngưá»i ta đối vá»›i há», đại Ä‘a số lại vẫn là vì bản thân há» có những thứ võ công và thá»§ pháp đặc thù má»›i có thể tồn tại được.
Trong đó có “Trương Giản Trai†ở kinh thành y thuật truyá»n Ä‘á»i, có “Thiên Ngư ÄÆ°á»ng†tinh thuần thá»§y tính, có “Nam Cung Thế Gia†giàu sánh quốc gia, lịch sá»­ lâu Ä‘á»i, cÅ©ng có “Phích Lịch ÄÆ°á»ng†xưng danh vá» há»a khí.
Trong tất cả những thế gia đó, lá»±c lượng lan tràn nhất, thanh danh hiển hách nhất, không còn nghi ngá» gì nữa, là Thục Trung ÄÆ°á»ng Môn.
Äá»™c môn ám khí cá»§a ÄÆ°á»ng gia uy chấn thiên hạ, cho tá»›i nay vẫn không có thứ ám khí thứ hai nào có thể thay thế địa vị cá»§a nó.
Môn nhân đệ tá»­ cá»§a ÄÆ°á»ng gia, má»™t khi Ä‘i lại trong giang hồ, Ä‘á»u là tuấn kiệt má»™t thá»i.
ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố dưới chân núi đã trải qua bao năm kiến thiết chỉnh tu không ngừng, hàng hàng lá»›p lá»›p phòng lầu đã phát triển thành má»™t thành thị nho nhá». Ở đó, từ những vật dụng cần thiết trong Ä‘á»i sống, cho đến giải trí tiêu khiển, thậm chí bao gồm cả tá»­ tang hôn giá, má»—i má»™t thứ Ä‘á»u không cần phải ra ngoài tìm, má»—i má»™t thứ Ä‘á»u chuẩn bị đầy đủ, Ä‘á»u làm cho ngưá»i ta kinh ngạc.
Trên sá»± thật, ở Thục Trung, tá»­u lâu thanh lịch nhất, nhà may tiệm vải kiểu cách nhất, phấn son đủ màu đủ sắc nhất Ä‘á»u toàn là ở ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố.
Môn nhân đệ tá»­ ÄÆ°á»ng gia Ä‘á»u có má»™t tay nghá» chuyên nghiệp, tá»± mình kiếm tiá»n, lại xài tiá»n ở những hàng quán đó.
Cho nên nhân lá»±c vật lá»±c tài lá»±c hoàn toàn Ä‘á»u lưu thông trong má»™t khu vá»±c xung quanh đó.
Ngày qua ngày, năm nối năm, ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố tá»± nhiên càng lúc càng phồn vinh, càng lúc càng lá»›n mạnh.
Vô Kỵ chung quy đã đến ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố.
Kỳ quái là trong tâm chàng tịnh không có cảm giác đặc biệt kích động, đặc biệt khẩn trương.
Trên thế gian vốn có thứ ngưá»i trá»i sinh thích hợp mạo hiểm, bình thá»i có lẽ có thể vì chuyện nhá» mà khẩn trương lo lắng, nhưng đến lúc chân chính nguy hiểm, trái lại có thể biến thành lãnh tÄ©nh phi thưá»ng.
Vô Kỵ là hạng ngưá»i đó.
Khí trá»i nắng ấm, đồi núi xanh rá»n, lá»›p lá»›p mái ngói ám sắc xanh từ tận đầu con đưá»ng dưới chân núi uốn lượn lên đến giữa lưng chừng núi.
Từ chỗ Vô Kỵ mà nhìn, vô luận là ai cũng không thể không bị quang cảnh làm cảm động.
Cảm giác đó không những là hoành tráng, mà còn là trang nghiêm hùng vÄ©, trầm lắng, vững chải, giống như má»™t ngưá»i khổng lồ trong thần thoại, vÄ©nh viá»…n không thể bị đánh gục.
Vô luận là ai muốn phá há»§y má»™t mảnh cÆ¡ nghiệp này Ä‘á»u không khác gì si nhân nói chuyện mÆ¡ hồ, leo cây bắt cá.
ÄÆ°á»ng Khuyết thốt:
– Äây là ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố.
Trong khẩu khí của hắn tràn đầy vẻ kiêu ngạo:
– Ngươi thấy chỗ này ra sao ?
Vô Kỵ thở dài:
– Thật là vĩ đại.
Äó là lá»i nói thật tận đáy lòng chàng.
Chỉ bất quá lúc chàng nói ra câu đó, trong lòng có thứ sợ hãi khôn tả.
Chàng tuy má»™t má»±c không coi thưá»ng địch nhân, nhưng sá»± tráng đại cá»§a địch nhân vẫn vượt hÆ¡n xa ngoài sức tưởng tượng cá»§a chàng.
Chàng không khá»i lo lắng cho Äại Phong ÄÆ°á»ng, nếu không có kỳ tích xuất hiện, muốn đánh bại má»™t đối thá»§ như vầy cÆ¡ hồ là chuyện không thể nào. Kỳ tích lại rất ít khi xuất hiện.
Äầu đưá»ng là cá»­a lá»›n cá»§a ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố, lá»›p sÆ¡n má»›i, lá»›p dầu bóng má»›i vẫn còn chưa khô.
ÄÆ°á»ng Khuyết nói:
– Má»—i năm trước tiết Äoan Ngá», bá»n ta Ä‘á»u sÆ¡n lại cá»­a lá»›n.
Vô Kỵ há»i:
– Tại sao ?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp:
– Bởi vì tiết Äoan Ngá» cÅ©ng là ngày mừng thá» cá»§a Lão Tổ Tôn, ngưá»i già thích nhiệt náo, má»—i năm đến ngày đó bá»n ta Ä‘á»u phải đặc biệt vì lão nhân gia mà chúc thá», má»i ngưá»i cÅ©ng thừa cÆ¡ há»™i đó mà ăn chÆ¡i.
Vô Kỵ có thể tưởng tượng được ngày đó nhất định là một ngày cuồng hoan nhiệt náo.
Má»™t ngày vui vẻ như vậy, má»i ngưá»i Ä‘á»u nhất định sẽ buông thả, tận lá»±c hưởng thụ, ăn uống tưng bừng, tuyệt đối không tránh được.
Có ba thứ đó, nhất định có sÆ¡ xuất, sÆ¡ xuất cá»§a bá»n chúng là cÆ¡ há»™i cá»§a Vô Kỵ.
ÄÆ°á»ng Khuyết nói:
– Bây giá» cho đến tiết Äoan Ngá» còn không đầy ná»­a tháng, ngươi có muốn ở lại coi nhiệt náo không.
Vô Kỵ cưá»i:
– Hay quá.
Cửa lớn mở rộng, nhìn không thấy có chút nào là cung nỠđao kiếm giới bị sâm nghiêm.
Bước qua cá»­a lá»›n là đến má»™t con đưá»ng lát đá xanh, gá»n gàng sạch sẽ, má»—i má»™t khối đá xanh tẩy rá»­a láng bóng như gương.
Hai bên đưá»ng có đủ các thức các dạng hàng quán, nhà cá»­a sáng trưng, đồ đạc ngay ngắn.
ÄÆ°á»ng Khuyết mỉm cưá»i:
– Ngưá»i ta cứ nghÄ© ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố là long đàm hổ huyệt, kỳ thật bá»n ta rất hoan nghênh ngưá»i khác đến đây, bất cứ má»™t ai cÅ©ng có thể đến, bất cứ ngưá»i nào bá»n ta cÅ©ng Ä‘á»u hoan nghênh.
Vô Kỵ há»i:
– Thật sao ?
ÄÆ°á»ng Khuyết nheo mắt cưá»i lá»›n:
– Ngươi đáng lẽ nên thấy, đây là nÆ¡i rất dá»… tiêu tiá»n, có ngưá»i ngoài đến tiêu tiá»n, bá»n ta má»›i có thể thâu tiá»n, chuyện có thể thâu được tiá»n luôn luôn được hoan nghênh.
Vô Kỵ há»i:
– Nếu bá»n há» ngoại trừ việc tiêu tiá»n ra, còn muốn làm gì khác ?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp:
– Äó là còn để coi hắn muốn làm chuyện gì.
Vô Kỵ há»i:
– Nếu quả là đến gây phiá»n hà ?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp:
– Chá»— bá»n ta cÅ©ng có quan tài, không những bán rất rẻ, có lúc thậm chí còn cho miá»…n phí.
Hắn lại cưá»i nói:
– Nhưng ngoại trừ quan tài ra, ở đây cái gì trong quán nào cÅ©ng Ä‘á»u không rẻ, có lúc cả ta cÅ©ng bị bá»n há» chặt đẹp.
Vô Kỵ thấy được Ä‘iểm đó, hàng hóa trong hàng quán Ä‘á»u là tinh phẩm.
Tiểu nhị và chưởng quầy trong quán ai ai cÅ©ng cưá»i tươi đón khách, nhìn thấy ÄÆ°á»ng Khuyết Ä‘i tá»›i, liá»n hô hào tuốt từ xa, nhiệt náo vô cùng, cao hứng vô cùng.
Vô Kỵ mỉm cưá»i:
– Xem ra má»i ngưá»i ở đây có vẻ rất thích ngươi.
ÄÆ°á»ng Khuyết thở dài:
– Ngươi lầm rồi.
Hắn cố ý hạ thấp giá»ng:
– Bá»n há» không phải là thích con ngưá»i ta, mà là thích bạc trong hầu bao cá»§a ta, nếu quả ngươi muốn má»™t ngưá»i Ä‘em bạc trong hầu bao đưa cho ngươi, ngươi nhất định phải giả bá»™ rất thích hắn.
Vô Kỵ cưá»i, ngưá»i trong hàng quán hai bên cÅ©ng cưá»i lá»›n, giá»ng nói cá»§a hắn đủ để má»i ngưá»i nghe được.
Chỗ nào hắn ghé là duyên phận cực tốt.
Má»™t cá»­a tiệm sáng đẹp nhất, thanh nhã nhất, bán nhiá»u món đồ chÆ¡i kỳ xảo và son phấn kim chỉ, khí phái còn hÆ¡n cả “Bảo Thạch Trai†cổ xưa nổi tiếng ở kinh thành.
Bên ngoài cá»­a có hai cá»— kiệu dừng đậu, má»™t tên trẻ anh tuấn phi thưá»ng, vận thanh y, đội nón thấp, dùng tiếng Quan Thoại rổn rảng chào ÄÆ°á»ng Khuyết.
Ở đây xem chừng rất hay nói tiếng Quan Thoại, đặc biệt là đám tiểu nhị trong tiệm, rất ít khi pha giá»ng Xuyên, Ä‘i đến con đưá»ng đó không khác gì Äại Sách Lan ở kinh thành vậy.
ÄÆ°á»ng Khuyết nhìn hai cá»— kiệu:
– Có phải tam cô nãi nãi lại đến chiếu cố chuyện buôn bán của các ngươi không ?
Tên trẻ tuấn tú cưá»i bồi:
– Dạ, má»i ngài chiếu cố tệ quán cá»§a bá»n tôi.
ÄÆ°á»ng Khuyết cưá»i:
– Ta có xuất giá đâu, mua son phấn vỠthoa mông à.
Chỉ nghe má»™t ngưá»i trong tiệm nói:
– Ai nói chuyện bên ngoài đó, dÆ¡ thúi quá, mau kêu ngưá»i súc miệng cho hắn Ä‘i.
Giá»ng nói kiá»u mỵ giống như hoa sen tươi mát, chắc rõ như rá»… sen bám cứng.
ÄÆ°á»ng Khuyết le lưỡi, cưá»i khổ:
– Chết rồi, ta quậy nhầm ổ ong vò vẽ rồi.
Lần này hắn hạ thấp giá»ng, bởi vì hắn thật không dám chá»c tá»›i vị tam cô nãi nãi đó.
– Tam cô nãi nãi luôn luôn không quên chiếu cố bá»n tôi, không giống như đại quan ngài, quanh năm khó mà thấy mặt ngài ghé thăm.
Có hai phụ nhân duyên dáng váy dài chấm đất bước ra khá»i cá»­a.
Thân ngưá»i cá»§a bá»n há» Ä‘á»u rất cao ráo, rất thon thả, đưá»ng li trên váy nhá» li ti, tư thế bước Ä‘i dịu dàng, lại rất tươi tắn, rắn rá»i.
Má»™t ngưá»i bước lên trước, tuổi tác coi bá»™ lá»›n hÆ¡n, y phục trắng muốt, khuôn mặt bầu bÄ©nh như trứng gà, nụ cưá»i nhẹ vợi, đôi mắt sáng ngá»i chá»›p chá»›p, thần thái siêu phàm.
ÄÆ°á»ng Khuyết nhìn bà ta, không ngá» lại cung cung kính kính cúi mình chào đón, cưá»i bồi:
– Cô nãi nãi, cô khá»e chứ ?
Vị cô nãi nãi đó cưá»i mà như không cưá»i nhìn hắn:
– Ta còn tưởng là ai, nguyên lai là ngươi, ngươi há»c mua son phấn thoa mông hồi nào vậy ?
Ngưá»i cá»§a bà ta cÅ©ng giống như thanh âm cá»§a bà ta, lanh lợi rõ ràng, tuyệt không chịu để ai chiếm ná»­a phần tiện nghi.
Nữ nhân kia cưá»i ngất:
– Äại quan thật muốn mua son phấn thoa ... thoa chá»— đó, ba cân phấn sợ cÅ©ng không đủ.
Tiếng cưá»i cá»§a nữ nhân đó thanh tao như chuông ngân, đôi mắt cÅ©ng như chuông vậy, vừa tròn lại vừa lá»›n.
Nhưng ả vừa cưá»i lá»›n, đôi mắt to tròn đó lại híp lại thành má»™t đưá»ng, má»™t đưá»ng uốn uốn éo éo, tuyệt đối có thể chiếm giữ tâm tưởng cá»§a bất kỳ má»™t nam nhân nào.
Trước mặt bá»n há», ÄÆ°á»ng Khuyết lại biến thành rất ngoan ngoãn, không những ngoan ngoãn, mà còn ngây ngô.
Hắn má»™t má»±c cưá»i ngây ngô, ngoài chuyện cưá»i ngây ngô ra, cả má»™t câu cÅ©ng không nói được.
Vô Kỵ cÅ©ng cưá»i.
Chàng chưa bao giá» tưởng được ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố cÅ©ng có nữ nhân lý thú khả ái như vậy.
Nữ nhân có đôi mắt giống như chuông tuổi tác tuy nhỠhơn, cũng không còn nhỠgì, nhìn lại như là một tiểu cô nương, một tiểu cô nương ai ai nhìn thấy cũng không nhịn được muốn ôm sát vào lòng.
Vị cô nãi nãi lại càng khả ái hơn.
Bà ta tuy không thể coi là quá đẹp, nhưng bà ta lanh lợi thẳng thắng, sáng suốt minh mẫn, sạch sẽ, giống như một trái lê mới vừa hái xuống.
HÆ¡n nữa bá»n há» rất rành nói “khéoâ€, tịnh không làm cho ÄÆ°á»ng Khuyết khó chịu.
Bá»n há» rất mau mắn lên kiệu, kiệu rất mau mắn Ä‘i khá»i.
ÄÆ°á»ng Khuyết cuối cùng đã thở phào, lại thở dài:
– Ngươi có biết vị cô nãi nãi đó là ai không ?
Vô Kỵ đáp:
– Không biết.
ÄÆ°á»ng Khuyết nói:
– Bà ta là khắc tinh của ta.
Vô Kỵ há»i:
– Ngươi sợ bà ta ?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp:
– Không những ta sợ bà ta, ngưá»i trong ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố không sợ bà ta đại khái không có ai hết.
Vô Kỵ há»i:
– Bà ta nhìn có vẻ không đáng sợ gì mấy, các ngươi tại sao lại sợ bà ta ?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp:
– Bà ta là ngưá»i Lão Tổ Tôn cá»§a bá»n ta thích nhất, tuổi tác tuy không lá»›n, thân phận lại cá»±c lá»›n, tính ra bà ta vẫn là cô cô cá»§a ta, bà ta trá»i sinh thích quản lý sá»± chuyện, chuyện gì bà ta cÅ©ng muốn lo, ngưá»i nào bà ta cÅ©ng không ưa, nếu quả có ngưá»i làm phật lòng bà ta, Lão Tổ Tôn sẽ nổi giận.
Hắn lại thở dài, cưá»i khổ:
– Ngươi như vậy ngươi có sợ không chứ ?
Vô Kỵ đáp:
– Sợ.
ÄÆ°á»ng Khuyết nói:
– May là bà ta đã cưới chồng rồi.
Vô Kỵ há»i:
– Ngưá»i đáng sợ như vậy, có ai dám cưới bà ta ?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp:
– Vốn không có ai, hiện tại cuối cùng đã có má»™t ngưá»i.
Vô Kỵ há»i:
– Ai ?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp:
– Ta không thể nói.
Vô Kỵ thốt:
– Hôm nay khí trá»i thật không tệ.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i:
– Bá»n ta Ä‘ang nói vá» chuyện cưới chồng cá»§a cô nãi nãi, ngươi tại sao lại thình lình nói vá» khí hậu ?
Vô Kỵ đáp:
– Bởi vì chuyện cưới chồng của vị cô nãi nãi đó ngươi không thể nói ra.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i:
– Ngươi có muốn biết không ?
Vô Kỵ đáp:
– Ta muốn.
ÄÆ°á»ng Khuyết nói:
– Vậy ngươi nên bức ta nói ra.
Vô Kỵ há»i:
– Ta làm sao bức được ?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp:
– Nếu quả ngươi cảnh cáo ta, nếu ta không nói ra, ngươi sẽ không kết giao bằng hữu với ta, ta sẽ nói ra.
Vô Kỵ thốt:
– Nếu ngươi không nói, ta sẽ không kết giao bằng hữu với ngươi.
ÄÆ°á»ng Khuyết nói:
– Ta nói.
Vô Kỵ há»i:
– Ai dám cưới bà ta ?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp:
– Thượng Quan Nhẫn.
Thượng Quan Nhẫn, Thượng Quan Nhẫn, Thượng Quan Nhẫn.
Vô Kỵ đã khắc sâu cái tên đó trong tâm, dùng má»™t lưỡi Ä‘ao mang tên “thù hận†mà khắc, vừa khắc, vừa rÆ¡i lệ, vừa ứa máu, nhưng hiện tại chàng nghe cái tên đó lại không có tá»›i má»™t chút phản ứng, vô luận là bất cứ ngưá»i nào cÅ©ng tuyệt đối không nhìn ra chàng và cái tên “Thượng Quan Nhẫn†có chút quan hệ gì.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i:
– Ngươi có biết Thượng Quan Nhẫn không ?
Vô Kỵ đáp:
– Ta biết.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i:
– Ngươi biết thật sao ?
Vô Kỵ đáp:
– Lão ta là má»™t trong tam đại đầu não cá»§a Äại Phong ÄÆ°á»ng, lão đã giết bằng hữu tốt nhất cá»§a lão là Triệu Giản, Ä‘em đầu Triệu Giản dâng cho Lôi Chấn Thiên, đối đầu cá»§a Äại Phong ÄÆ°á»ng.
Chàng không ngá» còn cưá»i cưá»i:
– Ta tuy rất ít khi Ä‘i lại trên giang hồ, chuyện đó ta có nghe ngưá»i ta kể.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i:
– Ngươi nghe ai kể ?
Vô Kỵ đáp:
– ÄÆ°á»ng Ngá»c có nói tá»›i.
ÄÆ°á»ng Khuyết thở dài:
– Ta bây giá» má»›i biết ÄÆ°á»ng Ngá»c đối vá»›i ngươi thật không tệ, không ngá» cả chuyện đó cÅ©ng chịu kể cho ngươi nghe.
Vô Kỵ nói:
– Ta bây giỠmới biết ngươi đối với ta thật không tệ, không ngỠcả chuyện này cũng chịu kể cho ta nghe.
ÄÆ°á»ng Khuyết cưá»i.
Vô Kỵ cÅ©ng cưá»i.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i:
– Ngươi có biết ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố ngoại trừ bà ta ra còn có má»™t tiểu nãi nãi không ?
Vô Kỵ đáp:
– Không biết.
ÄÆ°á»ng Khuyết nói:
– Tiểu nãi nãi hồi nãy cũng thích quản sự như vậy, cũng là khắc tinh của ta.
Vô Kỵ há»i:
– Ngươi tại sao lại sợ ả ?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp:
– Bởi vì ả là muội muội của ta.
Ca ca sợ muá»™i muá»™i tịnh không có gì là kỳ quái, có rất nhiá»u ngưá»i làm ca ca Ä‘á»u rất sợ muá»™i muá»™i.
Äó đương nhiên tịnh không phải vì muá»™i muá»™i thật đáng sợ, mà là vì muá»™i muá»™i tinh quái quá»· quyệt.
ÄÆ°á»ng Khuyết nói:
– May là muội muội của ta cũng đã cưới chồng rồi.
Vô Kỵ há»i:
– Cưới ai ?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp:
– Lôi Chấn Thiên.
Lôi Chấn Thiên là tá»­ địch cá»§a Äại Phong ÄÆ°á»ng, Lôi Chấn Thiên là chá»§ nhân cá»§a Phích Lịch ÄÆ°á»ng.
Thù hận giữa Thượng Quan Nhẫn và Vô Kỵ càng là bất cộng đái thiên.
Hiện tại Vô Kỵ tuy còn chưa nhìn thấy bá»n há», lại đã vô ý trung nhìn thấy thê tá»­ cá»§a bá»n há».
Chàng không ngá» còn cảm thấy thê tá»­ cá»§a bá»n há» rất khả ái.
Thái độ cá»§a hai ngưá»i bá»n hỠđối vá»›i chàng Ä‘á»u rất kỳ quái.
Hai ngưá»i Ä‘á»u nhìn chàng chằm chằm, nhìn rất lâu, sau đó lại trao đổi má»™t cái liếc mắt rất kỳ quái vá»›i nhau.
Nhưng bá»n há» tịnh không há»i ÄÆ°á»ng Khuyết coi chàng là ai. Lẽ nào bá»n hỠđã biết chàng rất rõ.
Lúc trước khi Ä‘i, muá»™i muá»™i cá»§a ÄÆ°á»ng Khuyết phảng phất còn nhìn chàng cưá»i cưá»i, đôi mắt to tròn mỹ lệ lại híp lại thành má»™t đưá»ng, má»™t đưá»ng uốn uốn éo éo, phảng phất muốn nắm bắt tâm tưởng chàng.
Một cô gái như vậy, một đôi mắt tình tứ như vậy, Lôi Chấn Thiên lại là lão nhân.
Trong Äại Phong ÄÆ°á»ng đương nhiên cÅ©ng có tư liệu liên quan tá»›i Lôi Chấn Thiên, Vô Kỵ nhá»› hắn năm nay xem chừng cÅ©ng đã năm mươi tám, năm mươi chín.
Hắn cưới được một bà vợ như vậy, không biết có phải là phước khí của hắn không ?
Vô Kỵ lại nghĩ đến Mật Cơ.
Chàng chợt nghÄ© đến rất nhiá»u chuyện, Ä‘ang lướt qua những chuyện đó trong đầu, bá»—ng nghe thấy má»™t tràng tiếng chuông vui tai.
Chàng ngẩng đầu, nhìn thấy một con bồ câu.
Bầu trá»i xanh thẳm, bồ câu trắng muốt, chuông vàng chói lá»i.
Má»—i chân Ä‘á»u Ä‘eo chuông vàng, con bồ câu to lá»›n từ trên trá»i cao hạ xuống, bay lên lưng chừng núi.
Trên đưá»ng lập tức vang tiếng xôn xao, má»i ngưá»i trong tiệm Ä‘á»u chạy ra, nhìn con bồ câu hoan hô.
“Äại thiếu gia lại đã thắngâ€.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u cưá»i, ÄÆ°á»ng Khuyết cÅ©ng cưá»i, nhìn lại không khoái trá giống như nụ cưá»i cá»§a ngưá»i khác.
Vô Kỵ đã chú ý đến Ä‘iểm đó, lập tức há»i:
– Vị đại thiếu gia đó là đại thiếu gia của nhà nào vậy ?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp:
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên là đại thiếu gia cá»§a ÄÆ°á»ng gia, ÄÆ°á»ng Ngạo.
Vô Kỵ há»i:
– Gã là đại thiếu gia, còn ngươi ?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp:
– Ta là đại quan.
Vô Kỵ há»i:
– Các ngươi là anh em ruột ?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp:
– Ừm.
Vô Kỵ há»i:
– Hai ngưá»i các ngươi thật ra ai lá»›n hÆ¡n ?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp:
– Không biết.
Vô Kỵ há»i:
– Sao ngươi lại không biết chứ ?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp:
– Bởi vì mẫu thân ta có nói là ta sinh ra trước, mẫu thân gã lại nói là gã sinh ra trước, thật ra ai sinh ra trước cÅ©ng không ai biết được, nhưng ai cÅ©ng không chịu làm lão nhị, cho nên ÄÆ°á»ng gia bá»n ta có má»™t vị đại thiếu gia, má»™t vị đại quan.
Hắn nheo mắt cưá»i:
– Nếu phụ thân ngươi cũng có mấy bà vợ như vậy, ngươi sẽ biết chuyện ra làm sao.
Trong ánh mắt của hắn phảng phất có chút hận tức.
Vô Kỵ không há»i nữa.
Chàng đã thấy được mối mâu thuẫn và rạn nứt giữa huynh đệ bá»n há», chàng cảm thấy rất vừa lòng.
ÄÆ°á»ng Khuyết nói:
– Bồ câu bay vỠbiểu thị trận chiến lần này gã lại đã thắng, thắng liên tục bốn trận, đánh bại bốn vị kiếm khách danh chấn thiên hạ, có thể ăn mừng được rồi.
Vô Kỵ há»i:
– Bốn vị kiếm khách danh chấn thiên hạ đó là bốn vị nào ?
ÄÆ°á»ng Khuyết hững hỠđáp:
– Không những Ä‘á»u là ngưá»i kiếm pháp cá»±c cao, danh vá»ng cá»±c nổi, nếu không cÅ©ng không xứng để đại thiếu gia cá»§a ÄÆ°á»ng gia xuất thá»§.
Vô Kỵ há»i:
– Gã có thù vá»›i bốn ngưá»i đó ?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp:
– Không có.
Vô Kỵ há»i:
– Gã tại sao lại muốn đến tìm bá»n há» ?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp:
– Bởi vì gã muốn để ngưá»i khác biết đệ tá»­ cá»§a ÄÆ°á»ng gia tịnh không nhất định phải dá»±a vào ám khí để thá»§ thắng.
Vô Kỵ há»i:
– Gã dùng cái gì để thủ thắng ?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp:
– Dùng kiếm.
Hắn hững hỠnói tiếp:
– Chỉ có dùng kiếm đánh bại cao thá»§ đã thành danh bằng kiếm má»›i có thể hiển lá»™ tài nghệ cá»§a đại thiếu gia ÄÆ°á»ng gia.
Vô Kỵ há»i:
– Kiếm pháp của gã cực cao ?
ÄÆ°á»ng Khuyết cưá»i cưá»i:
– Ngươi cÅ©ng dùng kiếm, đợi đến khi gã trở vá», rất có thể cÅ©ng sẽ tìm ngươi tá»· kiếm, lúc đó ngươi sẽ biết kiếm pháp cá»§a gã ra sao.
Vô Kỵ cÅ©ng cưá»i cưá»i:
– Xem ra ta tốt hơn hết là vĩnh viễn không biết.
Bồ câu đã bay xa, Tiểu Bảo, vị bằng hữu anh tuấn cá»§a ÄÆ°á»ng Khuyết đã đến.
Gã trở vá» ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố trước, hiển nhiên là áp chuyển cá»— quan tài đựng ÄÆ°á»ng Ngá»c và Mật CÆ¡ vá».
Gã bước tới, tỠvẻ hưng phấn, khoái trá, từ xa xa đã nói lớn:
– Vui quá vui quá, thật là phải ăn mừng mới được.
ÄÆ°á»ng Khuyết dùng khóe mắt liếc gã:
– Có quan hệ tá»›i chuyện đại thiếu gia cá»§a ÄÆ°á»ng gia đã chiến thắng ?
Tiểu Bảo đáp:
– Không có quan hệ gì.
ÄÆ°á»ng Khuyết lạnh lùng há»i:
– Vậy ngươi cao hứng cái gì ?
Tiểu Bảo đáp:
– Tôi cao hứng giùm cho tam thiếu gia cá»§a ÄÆ°á»ng gia.
Tam thiếu gia cá»§a ÄÆ°á»ng gia là ÄÆ°á»ng Ngá»c.
Tiểu Bảo nói:
– Thương thế của y đã được Lão Tổ Tôn trị lành, đã có thể uống canh nhân sâm rồi.
oo Moá»™ ä ä ttt BBaằ è è nngg HHưữ õ õ uu ÄÆ°á»ng Ngá»c đã có thể uống canh nhân sâm.
Má»™t ngưá»i nếu đã có thể uống canh nhân sâm, đương nhiên cÅ©ng có thể nói ra rất nhiá»u chuyện.
Rất nhiá»u chuyện má»™t khi y nói ra là Vô Kỵ phải mất mạng.
Nhưng Vô Kỵ tịnh không giật mình tái mặt, mồ hôi lạnh cũng không vì sợ sệt mà toát ra.
Chàng không ngỠcả một chút phản ứng cũng không có.
ÄÆ°á»ng Khuyết lại dùng khóe mắt liếc chàng, chợt há»i:
– ÄÆ°á»ng Ngá»c có phải là hảo bằng hữu cá»§a ngươi không ?
Vô Kỵ đáp:
– Phải.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i:
– Hảo bằng hữu của ngươi đã lành thương thế, ngươi sao lại không cao hứng chút nào vậy ?
Vô Kỵ đáp:
– Ta cao hứng giùm y.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i:
– Nhưng ta lại không thấy chút nào.
Vô Kỵ đáp:
– Bởi vì ta cÅ©ng như ngươi vậy, vô luận trong lòng có cao hứng hay là sợ, ngưá»i ta Ä‘á»u nhìn không ra.
ÄÆ°á»ng Khuyết nói:
– Cho dù trong lòng ngươi có sợ muốn chết, trên mặt vẫn có thể cưá»i, cho dù ngươi cưá»i cá»±c kỳ cởi mở, trong lòng vị tất đã cao hứng.
Vô Kỵ nói:
– Hoàn toàn chính xác.
ÄÆ°á»ng Khuyết cưá»i, cưá»i lá»›n:
– Ta thích dạng ngưá»i như ngươi, bá»n ta sau này cÅ©ng nhất định sẽ trở thành hảo bằng hữu.
Vô Kỵ thốt:
– Không nhất định.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i:
– Tại sao ?
Vô Kỵ đáp:
– Bởi vì ta cÅ©ng như ngươi vậy, lúc miệng nói “nhất địnhâ€, trong lòng vị tất thật nghÄ© như vậy.
ÄÆ°á»ng Khuyết nói:
– Khi miệng ngươi nói “không nhất địnhâ€, có lẽ đã coi ta là hảo bằng hữu.
Vô Kỵ đáp:
– Không nhất định.
ÄÆ°á»ng Khuyết lại cưá»i lá»›n:
– Không tưởng được trừ ta ra, trên thế gian không ngá» còn có ngưá»i như vậy.
Vô Kỵ không cưá»i.
Có những ngưá»i vai diá»…n nên cưá»i, lúc nào chá»— nào cÅ©ng nên cưá»i, có những ngưá»i vai diá»…n lại không hay cưá»i.
Äợi đến khi ÄÆ°á»ng Khuyết cưá»i xong, Vô Kỵ má»›i há»i:
– Hiện tại ngươi có phải muốn dẫn ta Ä‘i gặp ÄÆ°á»ng Ngá»c ?
Trong ánh mắt cưá»i cợt cá»§a ÄÆ°á»ng Khuyết lại lá»™ xuất ánh sáng bén như mÅ©i kim:
– Ngươi có muốn đi gặp y không ?
Vô Kỵ há»i ngược:
– Y nếu biết ta đã đến, có nhất định muốn các ngươi dẫn ta đến gặp y không ?
ÄÆ°á»ng Khuyết thừa nhận:
– Y nhất định rất muốn gặp ngươi.
Vô Kỵ thốt:
– Cho nên ta cho dù thật không muốn đi gặp y, cũng không thể không đi.
ÄÆ°á»ng Khuyết nói:
– Hoàn toàn chính xác.
Hắn chợt lại cưá»i cưá»i:
– Kỳ thật ngưá»i muốn gặp ngươi không phải chỉ có má»™t mình y.
Vô Kỵ há»i:
– Ngoài y ra còn có ai nữa ?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp:
– Còn có một vị bằng hữu, một bằng hữu rất tốt.
Vô Kỵ há»i:
– Bằng hữu của ai ?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp:
– Của ta.
Vô Kỵ há»i:
– Bằng hữu của ngươi tại sao lại muốn gặp ta ?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp:
– Bởi vì gã biết ngươi.
Ãnh mắt bén nhá»n như mÅ©i kim cá»§a hắn chằm chằm nhìn Vô Kỵ, gằn từng tiếng:
– Ngươi tuy không biết gã, gã lại biết ngươi.
oo ÄÆ°á»ng rất dài.
Cuối đưá»ng là má»™t từ đưá»ng kiến trúc rất hoành vÄ©, sau từ đưá»ng là má»™t cánh rừng xanh rá»n.
Giữa rừng cây dày đặc thấp thoáng một góc tiểu lâu.
ÄÆ°á»ng Khuyết nói:
– Bá»n há» Ä‘ang đợi ngươi ở đó.
Vô Kỵ há»i:
– Bá»n há» là ÄÆ°á»ng Ngá»c và bằng hữu cá»§a ngươi ?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp:
– Phải.
Cho đến bây giá», hắn còn chưa há»i tá»›i lai lịch cá»§a Vô Kỵ, hắn thậm chí cả đỠcập tá»›i cÅ©ng không đỠcập.
Äó có phải là vì bằng hữu cá»§a hắn đã Ä‘em lai lịch cá»§a Vô Kỵ nói cho hắn biết ?
Cho nên hắn căn bản bất tất phải há»i.
Hắn luôn luôn không đổi sắc mặt, luôn luôn cưá»i, bởi vì hắn không thể để Vô Kỵ có chút cảnh giá»›i má»›i có thể theo hắn đến đây.
Äến tìm chết.
Bằng hữu của hắn là ai ? Có thật là biết lai lịch của Vô Kỵ không ?
Hiện tại những vấn Ä‘á»u đó Ä‘á»u không còn trá»ng yếu nữa, bởi vì ÄÆ°á»ng Ngá»c đã “hồi tỉnhâ€.
ÄÆ°á»ng Ngá»c đương nhiên biết Vô Kỵ là ai.
Hiện tại Vô Kỵ cũng nên biết, một khi bước vào tòa tiểu lâu đó là phải chết trong đó, chắc chắn phải chết.
Chàng nên mau mau bỠchạy.
Không cần biết bây giỠchàng còn có thể chạy thoát hay không, chàng đáng lẽ phải thử.
Ãt ra có má»™t hai phần cÆ¡ há»™i.
Nhưng chàng không chạy, thậm chí cả sắc mặt cũng không biến, chàng chừng như chịu chết ở đây.
Cây cối xanh rá»n, tiểu lâu u tÄ©nh.
Ngày xuân.
Má»™t ngưá»i có thể chết ở má»™t nÆ¡i mỹ lệ như vầy, thá»i tiết mỹ lệ như vầy, quả thật không thể coi là quá xấu tệ.
Dưới tiểu lâu có hoa sắp nở, có hoa đã nở.
Cửa dưới tiểu lâu không mở.
ÄÆ°á»ng Khuyết thò tay ra, cÅ©ng không biết là muốn gõ cá»­a, hay là muốn đẩy cá»­a.
Hắn không gõ cửa, cũng không đẩy cửa.
Hắn chợt quay ngưá»i đối diện Vô Kỵ, chợt nói:
– Ta bội phục ngươi.
Vô Kỵ thốt:
– Ồ ?
ÄÆ°á»ng Khuyết nói:
– Ngươi dám theo ta đến đây, ta thật bội phục ngươi.
Vô Kỵ thốt:
– Ồ ?
ÄÆ°á»ng Khuyết nói:
– Bởi vì ta biết ngươi tuyệt không phải là bằng hữu cá»§a ÄÆ°á»ng Ngá»c.
Vô Kỵ không biến sắc.
ÄÆ°á»ng Khuyết nói:
– Ta là anh em ruá»™t cá»§a ÄÆ°á»ng Ngá»c, y từ nhỠđã theo ta, ta hiểu rõ y hÆ¡n ai hết, nhưng đến lúc tất yếu, y cho dù có phải Ä‘em ta bán cho ngưá»i khác làm nhân bánh bao, y không nhíu mày, ta cÅ©ng sẽ không cảm thấy kỳ quái.
Hắn cưá»i cưá»i:
– Ngưá»i như y, làm sao có thể có bằng hữu được ? Ngươi làm sao có thể là bằng hữu cá»§a y ?
Vô Kỵ vẫn không đổi sắc, chỉ Ä‘iá»m đạm há»i:
– Nếu ta không phải là bằng hữu của y, thì ta là ai ?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp:
– Không phải là bằng hữu thì là địch nhân.
Vô Kỵ thốt:
– Ồ ?
ÄÆ°á»ng Khuyết nói:
– Äịch nhân cÅ©ng có rất nhiá»u hạng, hạng đáng chết nhất là gian tế.
Vô Kỵ há»i:
– Ta là hạng đó ?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp:
– Ngươi là hạng đáng kính nhất.
Hắn thở dài:
– Một gian tế không ngỠlại dám theo ta đến đây, ta thật không thể không bội phục.
Vô Kỵ thốt:
– Kỳ thật cũng không có gì đáng bội phục.
ÄÆ°á»ng Khuyết “ồ†lên má»™t tiếng.
Vô Kỵ nói:
– Cho dù ta là gian tế, ta cũng theo ngươi đến đây.
ÄÆ°á»ng Khuyết thốt:
– Ồ ?
Vô Kỵ nói:
– Bởi vì ta biết ÄÆ°á»ng Ngá»c tịnh còn chưa tỉnh, các ngươi chỉ bất quá muốn dùng cách này để dá» thá»­ ta.
ÄÆ°á»ng Khuyết thốt:
– Ồ ?
Vô Kỵ nói:
– Các ngươi còn muốn dùng cách này để dỠthử ta, biểu thị các ngươi còn chưa thể xác định ta thật ra có phải là gian tế hay không.
ÄÆ°á»ng Khuyết lại cưá»i, lại dùng ánh mắt bén nhá»n như mÅ©i kim nhìn chàng chăm chăm:
– Ngươi làm sao có thể biết ÄÆ°á»ng Ngá»c còn chưa tỉnh ?
Vô Kỵ đáp:
– Bởi vì nhân sâm là thuốc bổ, má»™t ngưá»i trúng độc cho dù đã tỉnh dậy cÅ©ng tuyệt không thể uống canh nhân sâm, nếu không chất độc còn dư lại trong thân thể khó tránh khá»i lại phát tác.
Chàng Ä‘iá»m đạm nói tiếp:
– ÄÆ°á»ng gia là chuyên gia dụng độc, làm sao có thể không hiểu được đạo lý đó chứ ?
ÄÆ°á»ng Khuyết không thể phá»§ nhận:
– Äạo lý đó bá»n ta quả thật nên hiểu.
Vô Kỵ nói:
– Chỉ tiếc gã không hiểu.
Chàng lạnh lùng nhìn Tiểu Bảo:
– Vị bằng hữu của ngươi tịnh không thông minh như bỠngoài của gã cho thấy.
Khuôn mặt anh tuấn phi thưá»ng cá»§a Tiểu Bảo đỠbừng lên, nắm chặt quyá»n đầu, chừng như hận không nhào tá»›i đấm má»™t quyá»n vào mÅ©i Vô Kỵ được.
Chỉ tiếc má»™t quyá»n đó thật không có cách nào đánh ra, bởi vì ÄÆ°á»ng Khuyết không ngá» cÅ©ng đồng ý.
ÄÆ°á»ng Khuyết lại thở dài, cưá»i khổ:
– Vị bằng hữu cá»§a ta quả thật không thông minh như bá» ngoài cá»§a gã cho thấy, ngươi hình như lại thông minh hÆ¡n bá» ngoại biểu rất nhiá»u.
Vô Kỵ nói:
– Cho nên ta đã đến.
ÄÆ°á»ng Khuyết thốt:
– Chỉ tiếc ngươi quên bên trong ta còn có một bằng hữu khác biết ngươi.
Vô Kỵ thốt:
– Ồ ?
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i:
– Ngươi không tin ?
Vô Kỵ không thể không tin, bởi vì ÄÆ°á»ng Khuyết đã đẩy cá»­a dưới tiểu lâu.
Cửa vừa mở ra, chàng đã nhìn thấy bằng hữu đó.
Ngưá»i chàng nhìn thấy không những là bằng hữu cá»§a ÄÆ°á»ng Khuyết, vốn cÅ©ng là bằng hữu cá»§a chàng.
Ngưá»i chàng nhìn thấy là Quách Tước Nhi.
Trong phòng vừa mát mẻ, vừa u tĩnh.
Quách Tước Nhi đang uống rượu, chễm chệ ngồi dương dương đắc ý trên một cái ghế điêu hoa uống rượu.
Lúc ngưá»i đó tỉnh táo xem chừng không nhiá»u.
Nhưng vừa nhìn thấy Vô Kỵ, gã lập tức tỉnh liá»n, nhảy dá»±ng lên:
– Là hắn, chính là hắn !
Gã chằm chằm nhìn Vô Kỵ, cưá»i lạnh âm trầm:
– Không tưởng đượng ngươi không ngỠcũng dám đến đây.
Vô Kỵ vẫn không biến sắc.
Trên dưới toàn thân chàng, mỗi một dây thần kinh xem chừng là một sợi thép, thép dùng sắt tinh chất luyện thành.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i:
– Ngươi biết hắn ?
Quách Tước Nhi đáp:
– Ta đương nhiên là biết hắn, ta không nhận ra hắn thì ai nhận ra ?
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i:
– Hắn là ai ?
Quách Tước Nhi đáp:
– Ngươi trước hết hãy giết hắn đi, ta nói sau cũng không muộn.
ÄÆ°á»ng Khuyết thốt:
– Ngươi nói ra trước đi, ta giết sau cũng không muộn.
Quách Tước Nhi nói:
– Vậy là quá trễ.
Gã chỉ Vô Kỵ:
– Ngưá»i đó không những âm trầm ngoan độc, mà còn rất nguy hiểm, ngươi nhất định phải xuất thá»§ trước.
ÄÆ°á»ng Khuyết tịnh không có ý tứ động thá»§.
Vô Kỵ cũng không động.
Tiểu Bảo lại đã len lén bước qua, xuất thá»§ nhanh như chá»›p, má»™t quyá»n đấm vào mÅ©i Vô Kỵ.
“Bộp†một tiếng, mũi đã gãy.
Gãy không phải là mũi Vô Kỵ, mà là mũi Tiểu Bảo.
Quyá»n đầu cá»§a Tiểu Bảo vừa đánh ra, quyá»n đầu cá»§a Vô Kỵ đã đấm vào mÅ©i Tiểu Bảo.
Cả ngưá»i gã bị đấm bay lên, đâm thẳng vào vách tưá»ng.
Nước mắt nước mũi chảy đầy mặt.
Quách Tước Nhi nhảy dựng:
– Ngươi xem xem ngưá»i đó có đáng chết không, hắn rõ ràng biết quan hệ giữa ngươi và Tiểu Bảo, hắn không ngá» còn hạ độc thá»§, ngươi hiện tại không giết hắn thì còn muốn đợi đến chừng nào ?
ÄÆ°á»ng Khuyết không ngá» vẫn không có ý muốn xuất thá»§, lại nhìn Tiểu Bảo lắc lắc đầu thở dài:
– Nhìn ngươi không những không có ngoại biểu thông minh, mà còn ngu hơn cả trong tưởng tượng của ta.
Quách Tước Nhi há»i thay Tiểu Bảo:
– Sao vậy ?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp:
– Gã rõ ràng biết ngưá»i đó rất ngoan độc, lại nguy hiểm, tại sao lại vẫn muốn xuất thá»§ ?
Quách Tước Nhi há»i:
– Lẽ nào má»™t quyá»n đó là vô dụng.
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp:
– Xem chừng là vô dụng.
Quách Tước Nhi lại há»i:
– Ngươi tại sao lại không xuất thủ giùm gã ?
ÄÆ°á»ng Khuyết nhíu mắt nhìn Vô Kỵ:
– Bởi vì ta đối với hắn càng lúc càng có hứng thú.
Quách Tước Nhi há»i:
– Ngươi có biết hắn là ai không ?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp:
– Không biết.
Quách Tước Nhi nói:
– Hắn là hung thá»§, là hung thá»§ đã giết mưá»i ba ngưá»i.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i:
– Hắn thật đã giết mưá»i ba ngưá»i ?
Quách Tước Nhi đáp:
– Tuyệt đối không thiếu má»™t ngưá»i.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i:
– Hắn tại sao lại giết bá»n há» ?
Quách Tước Nhi đáp:
– Bởi vì có ngưá»i dâng cho hắn năm vạng lượng bạc.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i:
– Vô luận là ai, má»™t khi Ä‘em dâng cho hắn năm vạn lượng bạc, hắn chịu Ä‘i giết ngưá»i ?
Quách Tước Nhi đáp:
– Hắn luôn luôn chỉ nhận tiá»n, không nhận ngưá»i.
ÄÆ°á»ng Khuyết bá»—ng quay mình nhìn Vô Kỵ:
– Lá»i gã nói có phải là thật không ?
Vô Kỵ đáp:
– Chỉ có một câu là không.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i:
– Câu nào ?
Vô Kỵ đáp:
– Giá tiá»n gã nói không đúng.
Chàng Ä‘iá»m đạm nói tiếp:
– Hiện tại giá tiá»n cá»§a ta đã tăng rồi, không có mưá»i vạn lượng, ta tuyệt không xuất thá»§.
ÄÆ°á»ng Khuyết lại thở dài:
– Cần mưá»i vạn lượng bạc má»›i giết má»™t ngưá»i, giá tiá»n đó quá mắc.
Vô Kỵ thốt:
– Không mắc.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i:
– Mưá»i vạn lượng vẫn không mắc ?
Vô Kỵ đáp:
– Có ngưá»i chịu đưa cho ta mưá»i vạn lượng, giá tiá»n đó tất không mắc.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i:
– Lần nào có phải lại có ngưá»i đưa cho ngươi mưá»i vạn lượng, kêu ngươi đến đây giết ngưá»i ?
Vô Kỵ đáp:
– Ta luôn luôn chỉ nhận giết ngưá»i tin chắc có thể giết, sau khi giết ngưá»i nhất định phải có thể thoái lui nguyên vẹn.
Chàng cưá»i lạnh, nói tiếp:
– Ngưá»i có thể giết rất nhiá»u, chá»— giết ngưá»i cÅ©ng không ít, ta còn chưa muốn chết, tại sao lại phải đến ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố giết ngưá»i cá»§a ÄÆ°á»ng gia ?
ÄÆ°á»ng Khuyết cưá»i lá»›n:
– Có lý.
Quách Tước Nhi lại hét lớn:
– Nhưng hắn đến đây không phải là có hảo tâm đâu.
ÄÆ°á»ng Khuyết thốt:
– Ồ ?
Quách Tước Nhi nói:
– Hắn giết ngưá»i, ngưá»i ta đương nhiên cÅ©ng muốn giết hắn, hắn đến đây nhất định là vì muốn tránh gió, ngươi nếu nghÄ© hắn thật là bằng hữu cá»§a ÄÆ°á»ng Ngá»c, có lòng hảo tâm muốn đưa ÄÆ°á»ng Ngá»c vá», ngươi đã lầm rồi, ngươi nếu lưu giữ hắn lại, nhất định sẽ rước phiá»n lên ngưá»i.
ÄÆ°á»ng Khuyết mỉm cưá»i:
– Ngươi thấy ta có phải là ngưá»i sợ phiá»n toái không ?
Quách Tước Nhi ngây ngưá»i, thở dài, cưá»i khổ:
– Không.
ÄÆ°á»ng Khuyết nói:
– Kỳ thật các ngươi vốn đáng lẽ là hảo bằng hữu.
Quách Tước Nhi giận dữ hét:
– Ta tại sao lại đi giao kết bằng hữu với hung thủ sát nhân ?
ÄÆ°á»ng Khuyết nheo mắt, cưá»i nói:
– Bởi vì ngươi cũng chỉ bất quá là một tên trộm vặt, tịnh không hay ho gì hơn hắn.
Quách Tước Nhi không nói gì, lại vẫn hung hăng trừng mắt nhìn Vô Kỵ.
Vô Kỵ không lý gì tới gã.
ÄÆ°á»ng Khuyết cưá»i lá»›n, dùng đôi bàn tay mập mạp trắng nõn nắm tay Vô Kỵ:
– Không cần biết ngươi vì sao mà đến đây, đã đến rồi, ta tuyệt không để ngươi đi.
Vô Kỵ há»i:
– Tại sao ?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp:
– Bởi vì ta thích ngươi.
Hắn nheo mắt cưá»i cưá»i:
– Cho dù ngươi đến đây giết ngưá»i, chỉ cần ngưá»i ngươi giết không phải là ta, không quan hệ gì.
Tay hắn vẫn còn đặt trên tay Vô Kỵ, lúc đó chợt có đao quang lóe lên, đâm thẳng vào sau lưng Vô Kỵ.
Äao rút ra từ trong giày cá»§a Tiểu Bảo.
Gã một mực chằm chằm nhìn Vô Kỵ một cách oán hận, giống như một bà vợ ghen tuông đang nhìn tình nhân của chồng.
Gã dụng toàn lực đâm một đao.
Tay Vô Kỵ bị nắm chặt.
Vô Kỵ căn bản không quay đầu lại, bỗng đá ngược một cước, Tiểu Bảo bị đá bay bổng lên.
Sau lưng chàng xem chừng còn có mắt.
ÄÆ°á»ng Khuyết lại cưá»i lá»›n:
– Sát thá»§ phải cần mưá»i vạn lượng má»›i chịu xuất thá»§ sát nhân quả nhiên có chút tài nghệ.
Vô Kỵ lạnh lùng thốt:
– Ngưá»i muốn mưá»i vạn lượng má»›i chịu xuất thá»§ sát nhân, không những cần có tài nghệ, còn phải có quy cá»§.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i:
– Quy củ gì ?
Vô Kỵ đáp:
– Có ngưá»i muốn đánh bể mÅ©i ta, ta nhất định đánh bể mÅ©i hắn.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i:
– Có ngưá»i muốn giết ngươi, ngươi nhất định cÅ©ng phải giết hắn ?
Vô Kỵ đáp:
– Ta không giết hắn.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i:
– Tại sao ?
Vô Kỵ hững hỠđáp:
– Bởi vì ta chưa từng giết ngưá»i miá»…n phí.
Tiểu Bảo ôm mÅ©i, lau máu, khản giá»ng nói:
– Nhưng ta nhất định phải giết ngươi.
Gã xông qua:
– Ngươi nhớ lấy, sớm muộn gì cũng có một ngày ta giết chết ngươi.
Gã xông ra ngoài bỠđi.
Quách Tước Nhi chợt cưá»i, cưá»i lá»›n:
– Lý Ngá»c ÄÆ°á»ng, Lý Ngá»c ÄÆ°á»ng, xem ra không cần biết ngươi trốn ở đâu, cÅ©ng có ngưá»i muốn giết ngươi, ngưá»i như ngươi có thể sống lâu má»›i là quái sá»±.
Vô Kỵ lạnh lùng nhìn gã, gằn từng tiếng:
– Ngươi là ngoại lệ.
Quách Tước Nhi há»i:
– Ngoại lệ gì ?
Vô Kỵ đáp:
– Ta chưa từng giết ngưá»i miá»…n phí, nhưng vì ngươi, ta lại rất có thể phá lệ má»™t lần.
Quách Tước Nhi không cưá»i nữa, cÅ©ng lạnh lùng nhìn chàng chằm chằm, cÅ©ng lạnh lùng thốt:
– Ngươi cũng là ngoại lệ.
Vô Kỵ thốt:
– Ồ ?
Quách Tước Nhi nói:
– Ta chưa từng ăn cắp đồ miễn phí, nhưng vì ngươi, ta lúc nào cũng có thể phá lệ một lần.
Vô Kỵ cưá»i lạnh:
– Ngươi có thể ăn cắp cái gì của ta ?
Quách Tước Nhi đáp:
– Ăn cắp cái đầu ngươi.
Hai ngưá»i đồng thá»i quay mình, chừng như ai cÅ©ng không chịu nhìn đối phương thêm má»™t lần nữa.
Nhưng giữa tích tắc bá»n há» chuyển mình, hai ngưá»i Ä‘á»u len lén trao đổi má»™t ánh mắt.
Giữa tích tắc đó, Quách Tước Nhi thoáng lá»™ xuất má»™t nụ cưá»i giảo hoạt, tràn ngập mừng vui, cÅ©ng tràn ngập tán thưởng.
Vô Kỵ quả thật đáng để tán thưởng.
Vở kịch này chàng diễn thật không tệ, mới thấy đã diễn một mạch luôn tuồng.
Giữa tích tắc đó, thứ thoáng lộ trong ánh mắt Vô Kỵ chỉ có cảm kích.
Chàng không thể không cảm kích.
Không có Quách Tước Nhi, chàng căn bản vô phương diễn xuất vở kịch đó, cả vai diễn cũng là nhỠQuách Tước Nhi an bài cho chàng.
Chàng thấy được vai diá»…n đó rất đẹp mắt, ít ra có thể làm đẹp mắt ÄÆ°á»ng Khuyết.
ÄÆ°á»ng Khuyết chính Ä‘ang cần má»™t ngưá»i lúc nào cÅ©ng có thể Ä‘i giết ngưá»i cho hắn.
Quách Tước Nhi, không còn nghi ngỠgì nữa, cũng thấy được điểm đó, cho nên mới an bài một vai diễn như vậy cho Vô Kỵ.
Hiện tại Vô Kỵ đương nhiên cÅ©ng tin lá»i nói cá»§a ÄÆ°á»ng Khuyết, ở đây quả thật có má»™t bằng hữu Ä‘ang đợi chàng.
May là bằng hữu đó tịnh không phải là bằng hữu cá»§a ÄÆ°á»ng Khuyết, mà là bằng hữu cá»§a chàng.
Bằng hữu như vậy chỉ cần có má»™t ngưá»i cÅ©ng đủ rồi.
Vô Kỵ chưa từng nghĩ đến ở đây chàng còn có bằng hữu, hơn nữa lại là một hảo bằng hữu.
oo SSaaiii LLaầ à à mm Tiểu lâu đó tịnh không thể coi là nhá», trên lầu không ngá» có bốn gian phòng, bốn gian phòng Ä‘á»u không thể coi là chật hẹp gì.
ÄÆ°á»ng Khuyết đưa Vô Kỵ vào căn phòng thứ nhất bên trái:
– Ngươi thấy gian phòng này ra sao ?
Trong phòng có giưá»ng chiếu rá»™ng rãi má»m mại, trên giưá»ng đã sắp dá»n sạch sẽ gá»n gàng, ngoài song cá»­a má»™t màu xanh rá»n, không khí trong ngần tươi mát.
Vô Kỵ đáp:
– Rất tốt.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i:
– Ngươi có muốn ở lại đây không ?
Vô Kỵ đáp:
– Muốn.
ÄÆ°á»ng Khuyết thốt:
– Ta cũng rất muốn để ngươi ở lại đây, ngươi cao hứng ở bao lâu thì cứ ở bấy lâu.
Vô Kỵ nói:
– Vậy thì rất tốt.
ÄÆ°á»ng Khuyết thốt:
– Chỉ tiếc còn có một điểm không tốt mấy.
Vô Kỵ há»i:
– Äiểm gì ?
ÄÆ°á»ng Khuyết không trả lá»i, há»i ngược:
– Ngươi trú ở khách sạn, chưởng quầy cá»§a khách sạn có phải cÅ©ng há»i quý tính đại dạnh cá»§a ngươi ? Từ đâu đến ? Äến đây có công cán gì ?
Vô Kỵ đáp:
– Phải.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i:
– Ta có bao giá» há»i ngươi chưa ?
Vô Kỵ đáp:
– Chưa.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i:
– Ngươi có biết tại sao ta còn chưa há»i không ?
Vô Kỵ há»i:
– Tại sao ?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp:
– Bởi vì ta không thể cho ngươi cơ hội luyện tập.
Vô Kỵ há»i:
– Luyện tập cái gì ?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp:
– Luyện tập nói láo.
Hắn lại nhíu mày:
– Nói láo nhiá»u lần, cả chính mình cÅ©ng sẽ tin, hà huống là ngưá»i khác.
Vô Kỵ nói:
– Có lý.
ÄÆ°á»ng Khuyết thốt:
– Cho nên những chuyện đó bá»n ta chỉ có thể há»i ngươi má»™t lần, không cần biết ngươi có nói láo hay không, bá»n ta nhất định có thể nhìn ra.
Vô Kỵ há»i:
– Bá»n ngươi ?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp:
– à tứ “bá»n ta†là ngoại trừ ta ra còn có những ngưá»i khác.
Vô Kỵ há»i:
– Những ngưá»i khác đó là ai ?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp:
– Là những ngưá»i chỉ cần nhìn là biết ngươi có nói láo hay không.
Hắn lại dùng bàn tay vừa mập vừa trắng đó nắm chặt tay Vô Kỵ:
– Kỳ thật ta biết ngươi tuyệt không nói láo, nhưng ngươi nhất định phải thông qua ải này mới có thể ở lại đây.
Vô Kỵ há»i:
– Các ngươi chuẩn bị khi nào há»i ?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp:
– Bây giá».
Hai chữ đó vừa nói xong, hắn đã điểm vào huyệt đạo của Vô Kỵ.
Vô Kỵ để hắn nắm chặt tay là đã chuẩn bị để hắn điểm huyệt.
Vô Kỵ nhất định phải để ÄÆ°á»ng Khuyết nghÄ© chàng đã hoàn toàn tín nhiệm hắn, đã tuyệt đối tín nhiệm hắn.
– - Má»™t ngưá»i trong lòng mình không có gian trá má»›i có thể Ä‘i tín nhiệm ngưá»i khác.
Chàng nhất định phải để ÄÆ°á»ng Khuyết nghÄ© trong tâm chàng thản nhiên.
– - Nếu quả mình muốn ngưá»i ta tín nhiệm mình, trước hết phải để ngưá»i ta nghÄ© mình tín nhiệm ngưá»i ta.
Chàng nhất định phải làm cho ÄÆ°á»ng Khuyết tín nhiệm chàng, nếu không chàng căn bản không có cách nào sinh tồn ở đây.
oo Ãnh đèn sáng chóa chiếu thẳng vào mặt Vô Kỵ.
Bốn bỠmột màn hắc ám.
Chàng không nhìn thấy gì hết, chỉ có thể nghe thấy trong bóng tối có tiếng hô hấp nhè nhẹ, hÆ¡n nữa tuyệt đối không chỉ có má»™t ngưá»i.
Chàng không biết những ngưá»i đó là ai, cÅ©ng không biết ÄÆ°á»ng Khuyết đã dẫn chàng đến đâu.
Chàng cÅ©ng không biết những ngưá»i đó Ä‘ang chuẩn bị dùng cách nào để tra há»i chàng.
Trong bóng tối lại có tiếng bước chân vang lên, có thêm vài ngưá»i từ bên ngoài Ä‘i vào.
Có má»™t ngưá»i hững há» nói bốn chữ:
– Ta đã đến trễ.
Ngưá»i đó tịnh không phải muốn giải thích tại sao mình đến trá»…, càng hoàn toàn không có ý xin lá»—i.
Ngưá»i đó xem chừng nghÄ© ngưá»i ta Ä‘á»u nên đợi ngưá»i đó.
Thanh âm cá»§a ngưá»i đó trầm lắng, lãnh đạm, tràn đầy tá»± tin, hÆ¡n nữa còn mang theo má»™t thứ kiêu ngạo khó tả.
Nghe thấy thanh âm ngưá»i đó, máu huyết toàn thân Vô Kỵ tá»±a hồ xông hết lên đỉnh đầu, toàn thân phảng phất như bị lá»­a thiêu.
Chàng đương nhiên nhận ra thanh âm cá»§a ngưá»i đó.
Cho dù có đày chàng xuống địa ngục vạn kiếp không hồi phục, cho dù có bằm toàn thân chàng nát nhừ như bùn sình, thiêu thành tro tàn, chàng cÅ©ng tuyệt không thể quên được ngưá»i đó.
Thượng Quan Nhẫn !
Ngươi đó là Thượng Quan Nhẫn.
Thượng Quan Nhẫn chung quy đã xuất hiện.
Vô Kỵ tuy còn chưa nhìn thấy lão ta, lại đã có thể nghe được hơi thở của lão ta.
Thù hận bất cộng đái thiên, huyết lệ vĩnh viễn chảy không hết, tuyệt không có bất cứ một ai có thể tưởng tượng được nỗi khốn khổ và khó chịu đó ...
Hiện tại thù nhân đã ở chung một phòng, chỉ cách một làn hơi, chàng lại chỉ còn nước ngồi yên đó như một tử thi, cả động cũng không thể động.
Chàng tuyệt không thể động.
Chàng nhất định phải dùng tận lá»±c khống chế lấy mình. Hiện tại thá»i cÆ¡ còn chưa đến, hiện tại chàng chỉ cần động là chết không chá»— chôn thân.
Chết thì không sợ.
Nhưng nếu chàng chết Ä‘i, thù nhân cá»§a chàng vẫn còn sống, chàng làm sao dám nhìn phụ thân dưới cá»­u tuyá»n được.
Chàng thậm chí cả một chút biểu tình lạ lùng cũng không thể để lộ ra.
Tuyệt không có bất cứ một ai có thể hiểu được thứ nhẫn nại đó gian nan đến cỡ nào, thống khổ đến cỡ nào.
Nhưng chàng nhất định phải nhẫn nại.
Äầu chàng phảng phất có má»™t lưỡi Ä‘ao bén ngót Ä‘ang chẻ ra làm hai, cắt xẻ từng phân từng phân.
Nhưng chàng nhất định phải nhẫn nại.
Thượng Quan Nhẫn đã ngồi xuống.
Ãnh đèn từ trong bốn trản khổng minh đăng chế tác tinh xảo bắn ra, tập trung trên mặt Vô Kỵ.
Trên mặt Vô Kỵ đã rướm mồ hôi.
Chàng tuy nhìn không thấy Thượng Quan Nhẫn, Thượng Quan Nhẫn lại nhìn thấy chàng rất rõ.
Chàng chưa từng nghĩ mình có thể gặp lại Thượng Quan Nhẫn dưới tình huống như vầy.
Chàng tin bá»™ dạng cá»§a mình đã biến đổi rất nhiá»u, có lúc chính chàng nhìn vào gương cÅ©ng không nhận ra mình.
Nhưng chàng lại không thể tin chắc xác định Thượng Quan Nhẫn có phải cũng không nhận ra chàng.
Thượng Quan Nhẫn nếu nhận ra chàng, hậu quả đó chàng cảm liên tưởng cũng không dám tưởng.
Cái ghế chàng ngồi tuy rá»™ng rãi bằng phẳng, chàng lại cảm thấy không khác gì ngồi trên má»™t lò lá»­a ghim đầy gai nhá»n.
Mồ hôi lạnh đã ướt đẫm y phục chàng.
Trong bóng tối chung quy đã có thanh âm truyá»n ra, tịnh không phải là thanh âm cá»§a Thượng Quan Nhẫn, Thượng Quan Nhẫn không ngá» lại không nhận ra chàng.
“Há» tên cá»§a ngươi là gì ?†Thanh âm trong bóng tối Ä‘ang há»i.
– Lý Ngá»c ÄÆ°á»ng.
– Quê quán của ngươi ?
– Hoài Nam, Tích Khê, thôn Khê Äầu.
– Phụ mẫu của ngươi ?
– Lý Vân Chu, Lý Quách thị.
Câu há»i há»i rất mau, câu trả lá»i cá»§a Vô Kỵ lại rất lưu loát.
Bởi vì chỉ cần là chuyện bá»n há» có thể há»i tá»›i, chàng không biết đã tá»± há»i mình bao nhiêu lần.
Chàng tin rằng cho dù là công môn lão lại từng tra án nhiá»u năm cÅ©ng tuyệt đối không thấy được lá»i nói cá»§a chàng là thật hay giả.
Chàng nói đương nhiên không phải là nói thật, cũng tịnh không hoàn toàn là giả.
– - Nếu quả mình muốn lừa ngưá»i ta, tối thiểu trong ba câu nói láo phải thêm vào bảy câu nói thật, ngưá»i ta má»›i có thể tin được.
Chàng chưa quên lá»i giáo huấn đó.
Chỗ chàng nói vối là quê hương của bà vú của chàng, chàng thậm chí có thể nói được phương ngôn của nơi đó.
NÆ¡i đó cách xa ở đây rất xa, bá»n há» cho dù có muốn Ä‘i Ä‘iá»u tra, Ä‘i vỠít nhất cÅ©ng phải mất hai chục ngày.
Muốn Ä‘iá»u tra má»™t ngưá»i căn bản không tồn tại càng hao phí thá»i gian, đợi đến lúc bá»n há» Ä‘iá»u tra ra chân tướng, sá»›m nhất cÅ©ng là chuyện sau má»™t tháng, trong vòng má»™t tháng đó, chàng có thể làm được rất nhiá»u chuyện.
Chàng nhất định phải tận lá»±c tranh thá»§ thá»i gian.
Chàng nói phụ thân cá»§a chàng là má»™t tú tài thi rá»›t, hồi chàng còn rất nhá», cha mẹ Ä‘á»u đã mất.
Chàng lưu lãng giang hồ, gặp được má»™t dị nhân nằm trong quan tài, dẫn chàng vá» má»™t huyệt động như má»™t phần má»™, truyá»n hÆ¡n má»™t năm võ công và kiếm pháp.
Dị nhân đó bị trúng độc tê liệt, không thể để chàng ở lâu, cho nên chàng chỉ còn nước lại đi lưu lãng giang hồ.
Dị nhân đó cảnh cáo chàng, không cho phép chàng dùng kiếm pháp mà xưng danh trong giang hồ, cho nên chàng chỉ còn nước làm một kẻ sát nhân vô danh.
Ngưá»i sống bằng nghá» sát nhân vốn nhất định phải khước từ thanh danh, gia đình, tình cảm.
Chàng và ÄÆ°á»ng Ngá»c có thể kết giao bằng hữu là vì bá»n há» Ä‘á»u là ngưá»i vô tình.
Gần đây chàng lại ngá»™ kiến ÄÆ°á»ng Ngá»c ở Sư Tá»­ Lâm, hai ngưá»i kết bạn đồng hành, đến tiểu thành nÆ¡i biên duyên Thục cảnh, ÄÆ°á»ng Ngá»c ná»­a đêm Ä‘i phó ước, trá»… rồi mà chưa vá», lúc chàng tìm thấy thì ÄÆ°á»ng Ngá»c đã thành phế nhân bán sống bán chết.
Chàng Ä‘em ÄÆ°á»ng Ngá»c vá», ngoại trừ vì quan hệ bằng hữu giữa hai ngưá»i ra, cÅ©ng là vì chàng muốn tìm chá»— tránh cừu thù.
Chàng tin đối đầu cá»§a chàng cho dù có biết chàng Ä‘ang ở ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố, cÅ©ng tuyệt không dám đến tìm chàng.
Những lá»i nói đó không cần biết là thật hay giả, lại hoàn toàn hợp tình hợp lý.
Lúc chàng nói đến dị nhân trong quan tài, hô hấp cá»§a má»i ngưá»i trong bóng tối nghe được Ä‘á»u phảng phất biến thành nặng ná».
Bá»n há», không còn nghi ngá» gì nữa, cÅ©ng đã nghe qua truyá»n thuyết liên quan đến ngưá»i đó.
Nhưng bá»n há» tịnh không há»i nhiá»u vá» chuyện cá»§a ngưá»i đó, giống như ai ai cÅ©ng không muốn đỠcập đến ôn thần vậy.
Bá»n há» cÅ©ng không há»i đến lần ước hẹn chết chóc cá»§a ÄÆ°á»ng Ngá»c ở tiểu thành nÆ¡i biên cảnh.
ÄÆ°á»ng Khuyết, không còn nghi ngá» gì nữa, đã Ä‘iá»u tra chuyện đó rất rõ ràng, những an bài cá»§a Vô Kỵ ở đó tịnh không lãng phí chút nào.
Bá»n há» tranh nghị đích thị là có nên để má»™t ngưá»i có phiá»n hà ở lại hay không.
Trong bóng tối chợt vang lên má»™t giá»ng nói nhẹ hẫng, tất cả má»i tranh nghị Ä‘á»u lập tức đình chỉ.
Một thanh âm suy nhược già nua chầm chậm kết luận:
– Không cần biết hắn là ai, hắn vẫn là bằng hữu cá»§a ÄÆ°á»ng Ngá»c, không cần biết vì sao hắn đã đưa ÄÆ°á»ng Ngá»c vá», hắn cuối cùng cÅ©ng đã đưa ÄÆ°á»ng Ngá»c vá». Cho nên hắn có thể ở lại, hắn muốn ở lại đây bao lâu, cứ cho ở lại bấy lâu.
Cho nên Vô Kỵ đã ở lại.
oo Äêm.
Song cá»­a sổ khép há», gió ngoài song cá»­a lùa vào, vừa trong veo, vừa tươi mát.
ÄÆ°á»ng Khuyết đã Ä‘i, trước lúc Ä‘i, hắn nheo mắt cưá»i nói vá»›i Vô Kỵ:
– Ấn tượng cá»§a Lão Tổ Tôn đối vá»›i ngươi rất tốt, hÆ¡n nữa nghÄ© lá»i nói cá»§a ngươi Ä‘á»u là nói thật, cho nên má»›i để ngươi ở lại.
Muốn qua mặt một lão thái bà đã làm tới bậc tổ mẫu tịnh không phải là chuyện rất khốn khó.
Có thể qua mặt Thượng Quan Nhẫn không phải là dễ.
Äó có lẽ chỉ vì lão ta có nằm má»™ng cÅ©ng không tưởng được Triệu Vô Kỵ dám đến ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố, có lẽ là vì thanh âm, dung mạo cá»§a Vô Kỵ quả thật Ä‘á»u đã biến đổi rất nhiá»u.
Vô Kỵ chỉ có thể nghĩ như vậy.
Bởi vì chàng không tin đó là vận khí, cũng không tưởng ra được lý do nào khác.
Chàng rất muốn nhìn xem Thượng Quan Nhẫn có phải cũng đã biến đổi, có thể làm cho chàng nhận không ra.
Chàng chỉ có thể cảm thấy chá»— đó là má»™t sảnh đưá»ng rất lá»›n, ngoại trừ ÄÆ°á»ng Khuyết và Thượng Quan Nhẫn ra, ít nhất còn có mưá»i ngưá»i Ä‘ang ở đó.
Mưá»i ngưá»i đó, không còn nghi ngá» gì nữa, Ä‘á»u là nhân vật thá»§ não cá»§a ÄÆ°á»ng gia.
Chá»— đó, không còn nghi ngá» gì nữa, là trong “Hoa Viênâ€. Rất có thể là trung ương cÆ¡ mật phát ra hiệu lệnh cá»§a ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố.
Lúc Ä‘i, chàng bị ÄÆ°á»ng Khuyết Ä‘iểm vào huyệt ngá»§. Thá»§ pháp Ä‘iểm huyệt cá»§a ÄÆ°á»ng Khuyết vừa chuẩn vừa nặng, chàng không còn cảm giác gì.
Lúc vá», ÄÆ°á»ng Khuyết đối vá»›i chàng khách khí, chỉ bất quá dùng má»™t vuông lụa Ä‘en che mắt chàng, còn dùng má»™t tiểu kiệu loại hoạt can khiêng chàng Ä‘i.
Chàng tuy vẫn nhìn không thấy đưá»ng xuất nhập, lại có thể cảm thấy được từ tiểu lâu chá»— chàng trú ngụ đến đó tổng cá»™ng đã Ä‘i má»™t ngàn bảy trăm tám mươi ba bước.
Má»—i má»™t bước chàng Ä‘á»u tính hết.
Từ chá»— đó trở vá», có Ä‘i xuống dốc, có ba chá»— có bậc thang, tổng cá»™ng là chín mươi chín bậc thang, qua má»™t vưá»n hoa, má»™t cánh rừng, còn Ä‘i qua má»™t dòng suối.
Chàng có thể ngửi thấy hương hoa và tiếng lá cây xào xạc, cũng nghe được tiếng suối chảy.
Lúc đi qua dòng suối, chàng còn ngửi được một mùi vị lưu huỳnh tiêu thạch, dòng suối đó rất có thể là suối nước nóng.
Khí hậu Thục Trung ấm nóng, rất có nhiá»u chá»— có suối nước nóng.
Hiện tại mở song cửa ra là có thể nhìn thấy cánh rừng hồi nãy chàng đi ngang.
Ra khá»i cánh rừng, quẹo phải, Ä‘i lên bậc đá có ba mươi tám nấc, quẹo qua má»™t vưá»n hoa đầy hoa thược dươc, mẫu đơn, là đến dòng suối nước nóng đó.
Äến dòng suối nước nóng, khoảng cách đến chá»— tra vấn không còn xa nữa.
Chàng tin rằng mình nhất định có thể tìm ra.
Trên con đưá»ng đó đương nhiên khó tránh khá»i có cảnh vệ núp canh, nhưng hiện tại đêm đã khuya, phòng thá»§ nhất định có sÆ¡ hở.
Hà huống hôm nay chàng má»›i đến, ngưá»i ta cho dù có hoài nghi chàng cÅ©ng tuyệt đối không tưởng được chàng đêm nay đã có hành động.
Chàng nghĩ đây là cơ hội của chàng, sau này vị tất có thể có cơ hội tốt như vầy.
Chàng quyết định bắt đầu hành động.
Song cửa sổ đã mở ra, bên ngoài song cửa là cánh rừng, từ dưới đất lên đến song cửa tuyệt không quá ba trượng.
Nhưng chàng tịnh không leo từ song cửa xuống.
Nếu có ngưá»i Ä‘ang giám thị chàng, chá»— chú ý nhất nhất định là song cá»­a sổ đó.
Cho nên chàng thà Ä‘i ra cá»­a chính, Ä‘i xuống lầu, cho dù bị ngưá»i ta phát hiện, chàng cÅ©ng có thể giải thích:
“Giưá»ng chiếu chá»— má»›i còn chưa quen, cho nên ngá»§ không được, muốn Ä‘i ra ngoài dạo má»™t chútâ€.
Chàng đã há»c vô luận làm chuyện gì Ä‘á»u trước hết phải chừa lại cho mình má»™t con đưá»ng thoái.
Ngoài cá»­a có má»™t con đưá»ng, ba gian phòng kia cá»­a Ä‘á»u đóng kín, cÅ©ng không biết có ai trú ngụ.
NÆ¡i đây tưởng tất là khách phòng chá»— ÄÆ°á»ng gia tiếp đãi tân khách, Quách Tước Nhi rất có thể cÅ©ng ở đây.
Nhưng Vô Kỵ tịnh không muốn đi tìm gã.
Chàng tuyệt không thể để bất cứ ngưá»i nào cá»§a ÄÆ°á»ng gia nhìn thấy bá»n chàng là bằng hữu.
Äó cÅ©ng là má»™t con đưá»ng thoái chàng lưu lại cho mình.
Trong ngoài tiểu lâu quả nhiên không có cảnh vệ, trong khu rừng cũng không thấy có mai phục bí mật gì.
Những năm gần đây, trong giang hồ không có ai dám xâm phạm ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố, đã thanh bình quá lâu luôn luôn khó tránh khá»i có chút sÆ¡ ý, hà huống nÆ¡i đây gần sát trung ương ná»™i bá»™ cá»§a ÄÆ°á»ng gia, ngưá»i không quen biết căn bản không có cách nào tiến nhập vào khu này.
Vô Kỵ lại vẫn rất cẩn thận.
Cánh rừng chiếm má»™t khoảnh đất rất rá»™ng, theo tính toán cá»§a chàng, phải Ä‘i bốn trăm mưá»i ba bước má»›i có thể vượt qua.
Chàng tin tính toán của mình tuyệt đối chuẩn xác.
Cho dù lối bước đi, bước ngắn bước dài, sai biệt lắm cũng không thể quá ba mươi bước.
Chàng tính đúng phương hướng, bước đúng bốn trăm mưá»i ba bước.
Trước mặt vẫn là cây cối rậm rạp.
Chàng lại bước thêm ba chục bước.
Trước mặt vẫn là cây cối rậm rạp.
Chàng bước thêm năm chục bước nữa.
Trước mặt vẫn là cây cối rậm rạp.
Lòng bàn tay của Vô Kỵ đã toát mồ hôi lạnh.
Cánh rừng này không ngỠđột nhiên đã biến thành má»™t biển cây vô biên vô bá», xem chừng vÄ©nh viá»…n Ä‘i không ra được.
Lẽ nào trong rừng cây có mai phục một thứ kỳ môn độn giáp ?
Chàng không nhìn thấy.
Lá cây dày đặc che chắn ánh đêm, cả tinh quang cÅ©ng không rá»i xuyên được.
Chàng quyết định leo lên ngá»n cây nhìn thá»­.
Quyết định đó của chàng là sai lầm.
Dưới tình huống như vầy, vô luận là sai lầm lá»›n hay nhá» Ä‘á»u là sai lầm trí mệnh.
oo BBaằ è è nngg HHưữ õ õ uu TThhưứ ù ù HHaaiii Nếu trong rừng không có mai phục bí mật, trên ngá»n cây đương nhiên càng không thể có.
Äó là ý tưởng rất hợp lý, đại Ä‘a số ngưá»i Ä‘á»u có thể nghÄ© như vậy, nhưng ý tưởng đó là sai lầm.
Vô Kỵ vừa phóng lên ngá»n cây, đã biết mình sai lầm, lại đã quá trá»….
Bất chợt giữa lúc đó, hàn quang lóe lên, há»a tinh bắn bốn phía, má»™t ngá»n kỳ hoa há»a tiá»…n bắn thẳng lên bầu trá»i đêm hắc ám.
Cùng một sát na đó, có hai mũi tên như hai luồng kình phong vụt bắn tới.
Chàng có thể lại nhảy xuống đất, theo đưá»ng cÅ© mà quay vá».
Nhưng chàng không làm như vậy.
Chàng tin rằng hành tung cá»§a chàng vừa hiện ra, mai phục xung quanh nhất định sẽ toàn bá»™ phát động, khu rừng vốn rất an toàn hiện tại nhất định đã giăng đầy sát cÆ¡, nếu quả có thể rá»i khá»i khu rừng này, trái lại có thể sẽ an toàn hÆ¡n.
Chàng quyết định nhảy trên ngá»n cây.
Äây là phán Ä‘oán cá»§a chàng trong má»™t nháy mắt, chính chàng cÅ©ng không biết phán Ä‘oán đó có chính xác hay không.
Mũi chân chàng tìm một cành cây cứng, nhún trên cành mà bắn mình đi.
Tiếng gió như tên bay lướt tới đằng sau chàng.
Chàng không quay đầu lại nhìn.
Hiện tại đã là lúc hÆ¡i thở sinh tá»­ treo đầu sợi tóc, chàng má»™t khi quay đầu lại có thể chết liá»n ở đây.
Má»—i má»™t phân lá»±c lượng, má»—i má»™t sát na cá»§a chàng Ä‘á»u không thể lãng phí. Thân ngưá»i chàng cÅ©ng biến thành như má»™t mÅ©i tên lần theo ngá»n cây má»m mại mà bay vá» phía trước.
Lại có hai mũi tên bắn qua, bay lướt qua đỉnh đầu chàng.
Chàng vẫn không nghe thấy tiếng hò hét nào, không nhìn thấy bóng ngưá»i nào, nhưng nÆ¡i đây đã đến chá»— giăng đầy sát cÆ¡ trí mệnh.
Ngày tháng thái bình tịnh không khiến cho phòng thá»§ cá»§a ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố sÆ¡ xuất, thanh danh lâu Ä‘á»i không suy sụp cá»§a ÄÆ°á»ng gia tịnh không phải là vì may mắn mà có.
Từ trên ngá»n cây mà nhìn, cánh rừng này tịnh không phải là vÄ©nh viá»…n Ä‘i không hết.
Trước cánh rừng là một khoảnh đất trống, ngoài hai mươi trượng mới có chỗ giấu mình.
Vô luận là ai muốn xuyên qua khoảnh đất hai chục trượng đó Ä‘á»u khó tránh khá»i phải bá»™c lá»™ thân hình.
Một khi thân hình vừa bộc lộ, lập tức biến thành mục tiêu xạ tiễn.
Vô Kỵ đã không thể thoái lui, trước mặt cÅ©ng không còn đưá»ng Ä‘i, lúc đó trên ngá»n cây chợt lại có má»™t bóng ngưá»i thoáng hiện.
Thân pháp cá»§a ngưá»i đó phảng phất còn nhanh hÆ¡n cả Vô Kỵ, động tác càng nhanh hÆ¡n, má»™t mÅ©i tên bắn tá»›i, y thuận tay phẩy văng Ä‘i, thân hình búng má»™t cái đã ra ngoài mưá»i trượng.
– - Ngưá»i đó là ai ?
– - Y cố ý bá»™c lá»™ thân hình mình, hiển nhiên là vì Vô Kỵ, y dụ mai phục Ä‘i mở đưá»ng cho Vô Kỵ.
Ngưá»i đó đương nhiên là bằng hữu cá»§a Vô Kỵ.
Ngưá»i đầu tiên Vô Kỵ nghÄ© tá»›i là Quách Tước Nhi, ngoại trừ Quách Tước Nhi ra, cÅ©ng không còn ngưá»i nào khác.
Chàng không nghÄ© ngợi gì nữa, thân thể mau mắn hạ xuống, liên tiếp dùng ba thứ thân pháp “Bình Sa Lạc Nhạnâ€, “Yến Tá»­ Tam Sao Thá»§yâ€, Phi Äiểu Äầu Lâmâ€, chàng mau chóng xuyên qua khá»i khoảnh đất trống, phóng vào vưá»n hoa.
Nằm phục dưới một luống hoa thược dược, chàng nghe thấy một tràng tiếng cước bộ nhanh nhẹn phóng qua.
Mai phục ngầm ở đây tuy cÅ©ng đã bị bóng ngưá»i hồi nãy dụ Ä‘i, nhưng vưá»n hoa này cÅ©ng tuyệt không phải là nÆ¡i có thể lưu lại lâu.
Chàng nên đi đâu ?
Chàng không dám hạ quyết định má»™t cách khinh thị, vô luận là Ä‘i đâu, chàng Ä‘á»u không nắm chắc có thể thoát thân.
Giữa lúc đó, chàng chợt nhìn thấy một kỳ tích.
Sao giăng đầy trá»i.
Chàng chợt nhìn thấy một cụm hoa thược dược đang di động, không phải là lá cây đung đưa, mà là rễ đang di động.
Cá»™i rá»… má»™t chùm chợt rá»i khá»i mặt đất, giống như có má»™t bàn tay vô hình lôi kéo cụm hoa đó lên.
Dưới đất lộ ra một huyệt động, trong huyệt động đột nhiên lộ ra một cái đầu.
Không phải là đầu chuá»™t đất, cÅ©ng không phải là đầu thá», mà là đầu ngưá»i, đầu tóc bù xù, dài thượt, đã hoa râm.
Vô Kỵ thất kinh, còn chưa nhìn rõ diện mục cá»§a hắn, ngưá»i đó đã lên tiếng:
– Có phải ngưá»i cá»§a ÄÆ°á»ng gia muốn tìm ngươi ?
Vô Kỵ không thể không thừa nhận.
Ngưá»i đó thốt:
– Vô đây, mau vô đây.
Nói xong câu đó, đầu của hắn đã rụt trở lại.
Ngưá»i đó là ai ? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện từ dưới đất ? Tại sao lại muốn Vô Kỵ theo hắn vào trong động ? Trong cái động đó có bí mật gì ?
Vô Kỵ không tưởng nổi, cÅ©ng không có thá»i gian nghÄ© ngợi.
Chàng lại nghe thấy một tràng tiếng cước bộ, lần này đang phóng qua bên chàng.
Giữa những luống hoa phảng phất còn có ánh lửa lấp lóe.
Chàng chỉ còn nước trốn vào trong cái động đó, chàng hoàn toàn không còn đưá»ng chá»n lá»±a.
Bởi vì chàng đã nghe thấy thanh âm cá»§a ÄÆ°á»ng Khuyết.
Trong động không ngá» có má»™t địa đạo rất sâu, Vô Kỵ nhảy tá»t vào, dùng cụm hoa thược dược che lại miệng động, bên trong lập tức biến thành má»™t màn hắc ám, cả thò tay mình ra cÅ©ng không nhìn thấy được.
Tiếng cước bá»™ bên trên càng gấp gáp, càng nhiá»u, qua má»™t hồi rất lâu má»›i nghe thấy giá»ng nói nhá» xíu cá»§a ngưá»i hồi nãy:
– Ngươi đi theo ta.
Vô Kỵ chỉ còn nước mò mẫm, lần theo địa đạo Ä‘i vá» phía trước, địa đạo eo hẹp, chỉ đủ để má»™t ngưá»i bò Ä‘i.
Ngưá»i trước mặt bò rất chậm.
Hắn không thể không đặc biệt cẩn thậm, bởi vì nếu hắn bò nhanh hÆ¡n, Vô Kỵ liá»n nghe thấy má»™t tràng tiếng xích sắt chấn động.
Sau đó Vô Kỵ má»›i biết tay chân ngưá»i đó Ä‘á»u bị xích sắt khóa giữ, cả binh khí bén nhá»n cÅ©ng không chém đứt được loại xích sắt đó.
Hắn cá»§a phải là ngưá»i cá»§a ÄÆ°á»ng gia không ?
– - Nếu hắn là ngưá»i cá»§a ÄÆ°á»ng gia, tại sao có thể bị ngưá»i ta dùng xích sắt khóa giữ, nhốt dưới đất ?
Nếu hắn không phải là ngưá»i cá»§a ÄÆ°á»ng gia, hắn là ai ? Sao lại đến đây ?
oo Äịa đạo phảng phất rất sâu, lại không biết sâu bao nhiêu, phảng phất rất dài, lại không biết dài bao nhiêu.
Vô Kỵ chỉ cảm thấy địa đạo vốn rất âm lãnh đã dần dần nóng bức, ẩn ước còn có thể nghe thấy tiếng nước suối chảy, chàng có thể đoán được ở đây là bên dưới dòng suối.
Sau đó chàng nghe lão nhân đó nói:
– Äến rồi.
Ở đây vẫn không có đèn, không có ánh sáng, Vô Kỵ vẫn chưa nhìn thấy gì.
Nhưng chàng đã có thể đứng lên, hơn nữa có thể cảm thấy nơi đây rất rộng rãi.
Chàng lại nghe lão nhân đó nói:
– Äây là nhà cá»§a ta.
Äây còn là ở dưới đất, nhà cá»§a lão nhân đó sao lại ở dưới đất ? Lẽ nào lão không thể gặp ngưá»i ta ? Không muốn gặp ngưá»i ta ?
Hay là ngưá»i ta không để cho lão gặp ?
Ở đây vẫn là ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố, nếu lão không phải là ngưá»i cá»§a ÄÆ°á»ng gia, nhà cá»§a lão sao lại ở ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố ?
Nếu lão là ngưá»i cá»§a ÄÆ°á»ng gia, tại sao lại trú dưới đất ?
Thanh âm nói chuyện cá»§a lão nhân đó trầm lắng, khàn khàn, phảng phất tràn đầy thống khổ, thống khổ không thể nói ra vá»›i ngưá»i ta.
Vô Kỵ có rất nhiá»u vấn đỠmuốn há»i lão, nhưng lão đã há»i Vô Kỵ trước:
– Ngươi có mang theo đuốc không ?
– Không.
– Có mang theo há»a liêm há»a thạch không ?
– Cũng không.
Không có lửa, không có ánh sáng, nhìn không thấy.
Chỗ thò năm ngón tay của mình ra cũng không thấy, không có ánh sáng thật là một chuyện rất thống khổ.
Vô Kỵ nói:
– Ở đây là nhà của ông, ông đáng lẽ nên giữ đồ dẫn lửa.
Lão nhân há»i:
– Ta cần có đồ dẫn lửa làm gì ?
Vô Kỵ đáp:
– Thắp đèn.
Lão nhân há»i:
– Ta tại sao phải thắp đèn ?
Vô Kỵ há»i:
– Ông chưa từng thắp đèn sao ?
Lão nhân đáp:
– Ta chưa bao giỠthắp đèn, ở đây cũng không thể thắp đèn.
Vô Kỵ ngẩn ngưá»i.
Chàng thật không thể tưởng tượng được má»™t ngưá»i làm sao có thể quanh năm sinh hoạt ở má»™t địa đạo tối tăm không ánh mặt trá»i như vầy.
Lão nhân lại há»i:
– Ngươi là ai ? Sao lại đến đây ? Ngươi tìm ÄÆ°á»ng gia có phải là có thù hận gì không ?
Lão há»i má»™t hÆ¡i ba câu há»i, Vô Kỵ cả má»™t câu cÅ©ng không trả lá»i.
Vô Kỵ cả một chữ cũng không nói.
Lão nhân há»i:
– Ngươi tại sao lại không nói ?
Vô Kỵ đáp:
– Bởi vì ta không nhìn thấy lão, ta tuyệt không nói vá»›i ngưá»i ta không nhìn thấy.
Lão nhân thốt:
– Nếu ngươi không quá ngu, hiện tại đáng lẽ đã nghÄ© đến ta là ngưá»i mù.
Vô Kỵ quả thật đã nghĩ đến điểm đó.
Lão nhân thốt:
– Ngươi nhìn không thấy ta, ta cũng nhìn không thấy ngươi, vậy là rất công bình rồi.
Vô Kỵ vẫn không nói gì.
Chàng chừng như thật đã hạ quyết tâm tuyệt không nói vá»›i ngưá»i mình không nhìn thấy.
Lão nhân cũng không nói gì.
Má»™t ngưá»i trẻ tuổi bị má»™t lão đầu tá»­ thần bí quái dị dẫn đến má»™t nÆ¡i như vầy, làm sao có thể nhịn không mở miệng ?
Lão tính Vô Kỵ sá»›m muá»™n gì sẽ nhịn không nổi, lão không tưởng được Vô Kỵ hoàn toàn khác biệt vá»›i ngưá»i khác.
Vô Kỵ trầm lắng nhẫn nhịn phi thưá»ng.
CÅ©ng không biết đã qua bao lâu, lão nhân trái lại lại nhịn không được, chợt há»i:
– Ta bá»™i phục ngươi, tiểu tá»­ ngươi thật là giá»i.
Vô Kỵ không mở miệng.
Lão nhân thốt:
– Ngươi đương nhiên có thù vá»›i ÄÆ°á»ng gia, nhưng ngươi không ngá» có thể trà trá»™n lá»t vào ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố, không ngá» có can đảm đến cấm khu cá»§a ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố thám thính, bằng vào má»™t Ä‘iểm đó, đã rất là giá»i rồi.
Vô Kỵ không mở miệng.
Lão nhân thốt:
– Äến lúc này, chá»— này, ngươi không ngá» vẫn có thể nhẫn nhịn trầm tÄ©nh, xem chừng đã tính ta ở đây nhất định có đèn, nếu quả ngươi kiên trì không mở miệng, ta sẽ thắp đèn lên.
Lão thở dài, lại nói:
– Tiểu tá»­ trẻ tuổi như ngươi thật không có nhiá»u, ta thật rất cần má»™t bằng hữu như ngươi.
Vô Kỵ vẫn không mở miệng.
Vô luận lão nhân đó nói gì, chàng cả một chút phản ứng cũng không có.
Tới lúc đó, đèn đã được thắp lên.
Ãnh đèn chiếu ra từ má»™t trản thá»§y tinh đăng chế tác cá»±c kỳ tinh xảo, vô luận dưới bất kỳ tình huống nào, vô luận gió lá»›n tá»›i cỡ nào, Ä‘á»u tuyệt đối không động được tá»›i ngá»n lá»­a trong lồng đèn.
Äối vá»›i đèn, lão ta nhất định phải đặc biệt cẩn thận, bởi vì nÆ¡i này đâu đâu cÅ©ng chất đầy lưu huỳnh, tiêu thạch, há»a dược, chỉ cần sÆ¡ sài má»™t chút, hậu quả khó thể tưởng nổi.
Lão nhân ngồi sau một cái bàn rất lớn, trên bàn đặt đầy khí cụ mà Vô Kỵ chưa từng thấy qua, có thứ giống như ngân châm, có thứ giống như ống điếu, có thứ giống như hạt nhãn khô, có thứ cong cong quẹo quẹo.
Trong địa thất vừa tối mù, vừa ẩm ướt, ngoại trừ cái bàn đó ra, trong góc còn có má»™t cái giưá»ng.
Lão nhân đó hoạt động trong huyệt động này giống như má»™t con chuá»™t đất, tay chân Ä‘á»u bị ngưá»i ta dùng má»™t sợi xích sắt rất to khóa buá»™c, trên bá»™ mặt trắng tái vì không khí ẩm thấp mà má»c đầy lang ben to như đồng tiá»n, nhìn giống như má»™t cái mặt nạ rẻ tiá»n, từ trên thân ngưá»i lão ta phát ra má»™t mùi hôi khăm khẳm, lão ta ít nhất đã má»™t năm liá»n chưa tắm rá»­a.
Y phục mặc trên ngưá»i lão đã rách rưới tá»›i mức cả ăn mày cÅ©ng không thèm đụng đến.
Lão sống không khác gì một con chó.
Nhưng thần tình của lão, động tác của lão, lại khơi khơi mang theo một thứ ngạo khí khó tả.
Má»™t ngưá»i như vậy còn có chá»— nào đáng để kiêu ngạo ?
Vô Kỵ đang nhìn tay lão.
Toàn thân lão vừa dÆ¡ dáy vừa hôi thúi, đôi tay lại sạch sẽ lạ thưá»ng, không những sạch sẽ mà còn rất ổn định.
á»”n định má»™t cách lạ thưá»ng.
Lão tuy mù như một con dơi, sống không khác gì một con chó, đôi tay lại bảo dưỡng rất tốt.
Lão đặt đôi tay trên bàn, cÅ©ng không biết vì để bảo vệ cho sạch sẽ khô ráo, hay là khoe vá»›i ngưá»i ta.
Vô Kỵ không thể không chú ý đến đôi tay đó.
Chàng không bao giá» tưởng được má»™t ngưá»i như vậy lại có má»™t đôi tay như vậy.
Ngá»n lá»­a trong thá»§y tinh đăng cá»±c kỳ ổn định.
Lão nhân há»i:
– Hiện tại ngươi có phải đã nhìn thấy ta ?
Vô Kỵ đáp:
– Ừm.
Lão nhân há»i:
– Hiện tại ngươi có phải đã có thể nói được rồi ?
Vô Kỵ há»i:
– Ngươi là ai ?
Câu đó chàng vốn không muốn há»i, lại nhịn không được phải há»i, bởi vì trong lòng chàng chợt có má»™t ý tưởng rất kỳ quái.
Không những kỳ quái, mà còn đáng sợ.
Lão nhân phảng phất cÅ©ng bị câu há»i đó làm giật mình, lẩm bẩm:
– Ta là ai ? Ta là ai ?
Trên mặt lão tuy hoàn toàn không có biểu tình gì, trong thanh âm lại mang theo một nỗi thống khổ và trào phúng vô phương hình dung được.
Lão bỗng thở dài:
– Ngươi vĩnh viễn không tưởng được ta là ai, bởi vì chính ta cũng cơ hồ đã quên ta là ai.
Vô Kỵ lại nhìn tay lão, trong lòng lại dâng lên một ý tưởng vừa kỳ quái, vừa đáng sợ.
Má»™t ý tưởng mà cả chính chàng cÅ©ng không dám tin, lại khÆ¡i khÆ¡i không khá»i nghÄ© tá»›i.
Bởi vì thần tình kiêu ngạo cá»§a lão nhân đó, bởi vì đôi tay ổn định lạ thưá»ng cá»§a lão, cÅ©ng bởi vì Mật CÆ¡.
– - Nàng tại sao nhất định phải đến ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố ? ÄÆ°á»ng Khuyết tại sao nhất định muốn dồn nàng vào tá»­ địa ?
Vô Kỵ chợt thốt:
– Ta biết ngươi là ai.
Lão nhân cưá»i lạnh:
– Ngươi biết sao ?
Vô Kỵ đáp:
– Ngươi hỠLôi.
Ãnh mắt chàng ghim chặt trên mặt lão nhân, sắc mặt lão nhân quả nhiên đã có biến, biến thành rất đáng sợ.
Vô Kỵ không dám nhìn mặt lão nữa, nói lớn:
– Ngươi là Lôi Chấn Thiên !
Toàn thân lão nhân đột nhiên bạnh cứng, giống như có một mũi châm đột nhiên đâm thấu tủy sống.
Qua má»™t hồi rất lâu, rất lâu, cả ngưá»i lão lại chừng như đột nhiên băng há»™i, nói từng tiếng:
– Không sai, ta là Lôi Chấn Thiên !
oo Giang Nam Lôi gia bằng vào độc môn há»a dược ám khí mà thành danh, cho tá»›i nay đã được hai trăm năm.
Hai trăm năm qua, biến hóa trong giang hồ cá»±c nhiá»u, thanh danh cá»§a bá»n há» lại thá»§y chung vẫn bảo trì không lụn bại.
Giang Nam Phích Lịch ÄÆ°á»ng không những uy chấn võ lâm, thế lá»±c hùng hậu, hÆ¡n nữa còn là hào phú có tiếng trong giang hồ, đệ tá»­ Lôi gia vô luận Ä‘i đến đâu Ä‘á»u được ngưá»i ta hoan nghênh tôn trá»ng.
Äặc biệt là ÄÆ°á»ng chá»§ hiện thá»i, Lôi Chấn Thiên, không những văn võ song toàn, hùng tài đại lược, mà còn là mỹ nam tá»­ hữu danh trong giang hồ.
Lão nhân mù như dÆ¡i, dÆ¡ thúi như chó hoang đó không ngá» chính là chá»§ nhân cá»§a Giang Nam Phích Lịch ÄÆ°á»ng, Lôi Chấn Thiên !
Chuyện này có ai có thể tin chứ ? Ai dám tin chứ ?
Vô Kỵ tin.
Chàng đã sá»›m nghÄ© đến Ä‘iểm này, nhưng chàng lại vẫn không thể không kinh hãi, không thể không há»i:
– Ngươi sao lại có thể biến thành bá»™ dạng như vầy ? Có phải là ngưá»i cá»§a ÄÆ°á»ng gia đã bán đứng ngươi ?
Kỳ thật chàng bất tất phải há»i cÅ©ng biết đây là thá»§ Ä‘oạn cá»§a ÄÆ°á»ng gia.
Tuy chàng cÅ©ng không tưởng tượng được sau khi Phích Lịch ÄÆ°á»ng và ÄÆ°á»ng gia liên hôn kết minh sẽ có hạ trưá»ng bi thảm như vậy, nhưng chàng cÅ©ng biết tài phú và quyá»n thế cá»§a ÄÆ°á»ng gia tuyệt không cho phép ngưá»i khác chia hưởng.
Hiện tại tài phú và quyá»n thế cá»§a Phích Lịch ÄÆ°á»ng Ä‘á»u đã biến thành vật trong túi cá»§a ÄÆ°á»ng gia, Lôi Chấn Thiên đương nhiên đã mất Ä‘i giá trị lợi dụng.
Hiện tại lão sống tuy như con chó, nhưng lão còn có thể sống là một kỳ tích.
Vô Kỵ lại há»i:
– Chúng tại sao còn chưa giết ngươi ?
– Bởi vì ta còn có đôi tay này.
Lôi Chấn Thiên thò tay ra, tay của lão vẫn ổn định làm sao, linh xảo làm sao, mạnh mẽ làm sao.
Lão lại ưỡn ngực, kiêu ngạo thốt:
– Má»™t khi ta còn có đôi tay này, bá»n chúng không thể giết ta, cÅ©ng không dám giết ta.
Vô Kỵ há»i:
– Tại sao không dám ?
Lôi Chấn Thiên đáp:
– Bởi vì nếu ta chết, “Tán Hoa Thiên Nữ†cá»§a bá»n chúng cÅ©ng chết.
Vô Kỵ há»i:
– Tán Hoa Thiên Nữ ? Tán Hoa Thiên Nữ là ai ?
Lôi Chấn Thiên đáp:
– Tán Hoa Thiên Nữ không phải là má»™t ngưá»i, mà là má»™t thứ ám khí.
Lão chầm chậm nói tiếp:
– Má»™t thứ ám khí vô tiá»n khoáng hậu, thứ ám khí đó má»™t khi xuất hiện trong giang hồ, tất cả má»i ám khí trên thế gian Ä‘á»u sẽ biến thành không khác gì đồ chÆ¡i cá»§a trẻ nít.
Trên thế gian thật có thứ ám khí đáng sợ như vậy sao ? Có ai tin được ?
Vô Kỵ tin.
Chàng nhá»› đến ám khí trong hầu bao cá»§a ÄÆ°á»ng Ngá»c.
Hai mÅ©i ám khí đó tuy chưa hại chết ngưá»i, trái lại đã hại chính ÄÆ°á»ng Ngá»c, nhưng uy lá»±c cá»§a nó ai ai cÅ©ng thấy được.
ÄÆ°á»ng Ngá»c chỉ bất quá bị đâm má»™t chút đã thành phế nhân, y thuận tay quăng ám khí đó ra đã chấn há»§y má»™t góc miếu.
Thứ ám khí đó không những có độc cá»§a ÄÆ°á»ng Môn, cÅ©ng có uy lá»±c há»a khí độc môn cá»§a Phích Lịch ÄÆ°á»ng.
Có thể đem hai thứ độc môn ám khí uy chấn thiên hạ đó hỗn hợp lại thành một, trên thế gian còn có ai có thể đón đỡ ?
Lòng bàn tay Vô Kỵ đã đẫm mồ hôi lạnh.
Lôi Chấn Thiên thốt:
– ÄÆ°á»ng gia đã có dã tâm xưng bá thiên hạ từ sá»›m, chỉ cần thứ ám khí đó vừa chế tạo thành công, thá»i kỳ bá»n chúng xưng bá thiên hạ đã đến.
Vô Kỵ há»i:
– Hiện tại thá»i kỳ đó đã đến chưa ?
Lôi Chấn Thiên đáp:
– Còn chưa.
Lão ngạo nghễ nói tiếp:
– Không có ta là không có Tán Hoa Thiên Nữ, bởi vì hiện tại thứ ám khí đó vẫn còn chưa hoàn toàn chế tạo thành công, cho nên bá»n chúng tuyệt không dám động đến ta.
Vô Kỵ há»i:
– Nếu quả bá»n chúng chế tạo thành công ?
Lôi Chấn Thiên đáp:
– Có Tán Hoa Thiên Nữ là không còn Lôi Chấn Thiên ta.
Vô Kỵ nói:
– Cho nên ngươi tuyệt không thể để cho bá»n chúng thành công nhanh chóng.
Lôi Chấn Thiên thốt:
– Tuyệt không thể.
Vô Kỵ chung quy đã thở phào.
Lôi Chấn Thiên thốt:
– Sống như ta, có ngưá»i nhất định sẽ nghÄ© ta thà chết còn sướng hÆ¡n, nhưng ta vẫn không muốn chết.
Vô Kỵ nói:
– Nếu ta là ngươi, ta cũng tuyệt không thể chết, chỉ cần ta còn có thể sống còn, nhất định phải sống, chỉ cần còn có thể sống thêm một ngày, phải sống thêm một ngày.
Lôi Chấn Thiên thốt:
– Ồ ?
Vô Kỵ nói:
– Bởi vì ta còn phải đợi cÆ¡ há»™i báo phục, cÆ¡ há»™i lúc nào cÅ©ng có thể đến, chỉ cần ngưá»i còn sống, là còn cÆ¡ há»™i.
Lôi Chấn Thiên thốt:
– Äúng.
Lão chợt biến thành rất hưng phấn:
– Ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi, ngươi quả nhiên thật là ngưá»i ta muốn tìm.
Vô Kỵ còn chưa hoàn toàn minh bạch ý tứ của lão, chỉ còn nước đợi lão nói tiếp.
Lôi Chấn Thiên thốt:
– Hiện tại mắt cá»§a ta đã mù, lại bị bá»n chúng khóa nhốt như chó hoang ở đây, cho dù có cÆ¡ há»™i, ta cÅ©ng vị tất có thể nắm lấy, cho nên ta nhất định phải tìm má»™t bằng hữu có thể giúp ta.
Lão mò mẫm, nắm chặt tay Vô Kỵ:
– Ngươi chính là thứ bằng hữu mà ta cần, ngươi nhất định phải làm bằng hữu của ta.
Tay Vô Kỵ băng lãnh.
Chàng không bao giá» tưởng được chá»§ nhân cá»§a Phích Lịch ÄÆ°á»ng có thể cầu xin chàng làm bằng hữu, chàng nhịn không được phải há»i:
– Ngươi có biết ta là ai không ?
Lôi Chấn Thiên đáp:
– Không cần biết ngươi là ai cũng vậy.
Vô Kỵ há»i:
– Ngươi làm sao biết ta có thể làm bằng hữu của ngươi ?
Lôi Chấn Thiên đáp:
– Ta không biết, nhưng ta biết ngưá»i cá»§a ÄÆ°á»ng gia có nguyên tắc.
Vô Kỵ há»i:
– Nguyên tắc gì ?
Lôi Chấn Thiên há»i:
– Không phải là bằng hữu thì là thù địch.
Vô Kỵ thốt:
– Ta đã từng nghe câu đó.
Lôi Chấn Thiên nói:
– Ta cÅ©ng có nguyên tắc cá»§a ta, má»™t khi ngươi không phải là bằng hữu cá»§a ÄÆ°á»ng gia, thì là bằng hữu cá»§a ta.
Lão lại há»i Vô Kỵ:
– Ngươi có phải là bằng hữu cá»§a ÄÆ°á»ng gia không ?
Vô Kỵ đáp:
– Ta không phải.
Lôi Chấn Thiên nói:
– Vậy ngươi đã là bằng hữu của ta.
oo NNaann ÄÄeỠà à Ãnh đèn chiếu trên mặt Lôi Chấn Thiên, trên mặt lão tràn đầy khát vá»ng và khẩn cầu.
Lão khát vá»ng má»™t bằng hữu như vậy. Lão khẩn cầu ngưá»i đó làm bằng hữu cá»§a lão.
Nhưng lão lại không biết ngưá»i đó là ai.
Vô Kỵ chung quy thở dài:
– Không sai, ta đã không phải là bằng hữu cá»§a ÄÆ°á»ng gia, đương nhiên là bằng hữu cá»§a ngươi.
Chàng càng không tưởng được mình có thể đáp ứng yêu cầu cá»§a chá»§ nhân Phích Lịch ÄÆ°á»ng, đáp ứng làm bằng hữu cá»§a lão.
Chàng đáp ứng chỉ là vì hiện tại Lôi Chấn Thiên đã không còn là Lôi Chấn Thiên, chỉ bất quá là một lão nhân mù lòa bị lăng nhục lừa gạt, bị xích trói chịu đựng thống khổ.
Chàng vô phương coi lão nhân đáng thương đó là thù địch của chàng.
Chàng đáp ứng chỉ vì chàng biết hiện tại bá»n há» quả thật Ä‘ang cùng trên má»™t chiến tuyến, nếu bá»n há» làm bằng hữu, tất có lợi hÆ¡n.
Hiện tại Triệu Vô Kỵ đã không còn là má»™t thiếu niên xung động nữa, cho dù chàng còn chưa há»c cách lợi dụng ngưá»i ta, ít ra chàng cÅ©ng có thể phân Ä‘o lợi hại, biết nên làm sao má»›i có lợi cho mình.
Äó là má»™t Ä‘iểm rất trá»ng yếu.
Chuyện có lợi mà không làm hại ngưá»i ta, chỉ cần là ngưá»i có lý trí, tuyệt không nên cá»± tuyệt.
Hiện tại Lôi Chấn Thiên đã buông tay chàng, lại vẫn tỠvẻ rất cao hứng, lẩm bẩm:
– Ngươi tuyệt sẽ không hối hận, ngươi kết giao bằng hữu với ta, ta bảo đảm ngươi tuyệt sẽ không hối hận.
Vô Kỵ Ä‘iá»m đạm thốt:
– Ta nghĩ ngươi hiện tại nhất định đã hối hận.
Lôi Chấn Thiên há»i:
– Ta hối hận cái gì ?
Vô Kỵ đáp:
– Hối hận ngươi đã kết giao vá»›i thứ bằng hữu như ÄÆ°á»ng gia.
Sắc mặt Lôi Chấn Thiên lập tức trầm hạ:
– Nhưng ta tịnh không trách bá»n chúng, ta chỉ tá»± trách mình.
Vô Kỵ há»i:
– Sao vậy ?
Lôi Chấn Thiên đáp:
– Bởi vì ta đã coi thưá»ng bá»n chúng.
Lão nắm chặt song quyá»n, gằn từng tiếng:
– Vô luận là ai đánh giá thấp đối thá»§ cá»§a mình Ä‘á»u là sai lầm tuyệt đối không thể tha thứ, tuyệt không đáng để tá»™i nghiệp.
Äó là bài há»c qua những kinh nghiệm thống khổ cá»§a lão.
Vô Kỵ thốt:
– Câu nói đó ta nhất định sẽ vĩnh viễn ghi nhớ.
Lôi Chấn Thiên nói:
– Ngươi đã biết vá» con ngưá»i cá»§a ta, nhất định cÅ©ng đã từng nghe qua chuyện vá» ta.
Vô Kỵ thừa nhận.
Lôi Chấn Thiên thốt:
– Ngươi nếu nghÄ© ta vì tham mỹ sắc cá»§a ÄÆ°á»ng Quyên Quyên má»›i đáp ứng hôn sá»± đó, ngươi đã lầm.
Vô Kỵ hiện tại má»›i biết nữ nhân lúc cưá»i mắt híp lại thành má»™t đưá»ng tên là Quyên Quyên.
Quyên Quyên quả thật là một nữ nhân rất đẹp, không những đẹp mà còn có một thứ hấp dẫn lực làm cho nam nhân mê mệt.
Nữ nhân như ả ta, cho dù có nam nhân vì ả mà đi chết, Vô Kỵ cũng không cảm thấy kỳ quái.
Vô Kỵ há»i:
– Ngươi không phải là vì ả ?
Lôi Chấn Thiên cưá»i lạnh:
– Ta không phải là một nam nhân chưa từng thấy mỹ sắc, vợ của ta cũng là mỹ nhân.
Vợ trước của lão là Mật Cơ.
Cái đẹp của Mật Cơ, sức hấp dẫn của Mật Cơ, Vô Kỵ cũng cảm nhận được.
Lôi Chấn Thiên thốt:
– Nhưng hiện tại ta đã bỠrơi nàng ta, ta biết nàng ta nhất định sẽ không tha thứ cho ta, bởi vì ta cũng không thể tha thứ cho chính mình.
Lão buồn bã nói:
– Trên thế gian có rất nhiá»u chuyện cÅ©ng như vậy, lúc mình đã mất nó má»›i biết nó đáng quý.
Äó cÅ©ng là má»™t bài há»c bắt nguồn từ kinh nghiệm thống khổ cá»§a lão.
Vô Kỵ há»i:
– Ngươi tại sao lại bỠrơi vợ mình ? Tại sao lại đáp ứng hôn sự đó ?
Lôi Chấn Thiên đáp:
– Bởi vì dã tâm của ta.
Vô Kỵ há»i:
– Dã tâm xưng bá võ lâm ?
Lôi Chấn Thiên đáp:
– ÄÆ°á»ng gia muốn lợi dụng ta xưng bá thiên hạ, ta cÅ©ng muốn lợi dụng bá»n chúng như vậy, chỉ tiếc ...
Vô Kỵ thốt:
– Chỉ tiếc ngươi đánh giá thấp bá»n chúng, ngưá»i cá»§a ÄÆ°á»ng gia còn lợi hại hÆ¡n trong tính toán cá»§a ngươi nhiá»u.
Lôi Chấn Thiên thừa nhận:
– Cho nên mắt ta má»›i bị mù, má»›i bị ngưá»i ta xích xiá»ng như má»™t con chó vậy.
Lão lại dụng lực nắm chặt tay Vô Kỵ:
– Cho nên ta nhất định cần ngươi trợ giúp ta.
Vô Kỵ há»i:
– Ta có thể làm gì cho ngươi ?
Lôi Chấn Thiên đáp:
– Ta còn có bằng hữu, Phích Lịch ÄÆ°á»ng còn có đệ tá»­, nếu bá»n há» biết tình huống hiện tại cá»§a ta, nhất định sẽ nghÄ© cách cứu ta ra.
Vô Kỵ há»i:
– Tình huống hiện tại cá»§a ngươi bá»n há» Ä‘á»u không biết ?
Lôi Chấn Thiên đáp:
– Bá»n há» hoàn toàn không biết, bá»n há» vẫn nghÄ© ta luôn luôn Ä‘ang hưởng phước ở đây.
Lão lại nói:
– ÄÆ°á»ng gia đã hoàn toàn cách ly ta vá»›i ngưá»i khác, mưá»i tháng nay, ngươi là ngưá»i còn sống đầu tiên ta gặp.
Mưá»i tháng nay, vật hoạt động duy nhất lão có thể đụng tá»›i là má»™t cái rá»—.
Cái rá»— thòng từ trên xuống chuyên chở tất cả má»i thá»±c vật và thức uống nhu yếu cho lão, đánh đổi lấy há»a khí lão làm trong ngày.
Nếu quả ngày nào không có há»a khí, sang ngày thứ hai lão chỉ còn nước nhịn đói.
Äó là má»™t thứ giao dịch rất thá»±c tế.
Tác phong cá»§a ÄÆ°á»ng gia luôn luôn rất thá»±c tế, cho nên luôn luôn rất hữu hiệu.
Mưá»i tháng nay, chuyện duy nhất khiến cho lão cảm thấy vừa ý là đào địa đạo đó.
Lão tịnh không phải thật muốn đào má»™t địa đạo trốn ra khá»i ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố, lão biết chuyện đó là chuyện không thể làm.
Lão đào địa đạo đó chỉ bất quá là kiếm cho mình có chuyện làm, để cho mình còn chút hy vá»ng.
Má»™t ngưá»i nếu cả hy vá»ng cÅ©ng không có, làm sao có thể sống còn ?
Lôi Chấn Thiên thốt:
– Ta đã khổ công mưá»i tháng, tuy mục tiêu cá»§a ta vẫn còn rất xa, địa đạo này tuy chỉ đào tá»›i vưá»n hoa, nhưng ta lại vẫn có thu hoạch.
Vô Kỵ nói:
– Ngươi đã cứu ta.
Lôi Chấn Thiên thốt:
– Ta vì vậy mà đã tìm được một bằng hữu.
Vô Kỵ thở dài:
– Chỉ tiếc bằng hữu của ngươi không còn sống được lâu.
Lôi Chấn Thiên há»i:
– Tại sao ?
Vô Kỵ đáp:
– Ngươi đương nhiên biết muốn trà trá»™n lá»t vào ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố tịnh không phải dá»….
Lôi Chấn Thiên đáp:
– Không phải dá»… phi thưá»ng.
Vô Kỵ thốt:
– Ta tịnh không phải trà trá»™n lá»t vào, ta là khách nhân cá»§a ÄÆ°á»ng gia, là ÄÆ°á»ng Khuyết dẫn ta vào, chá»— ta ở là khách phòng nÆ¡i ÄÆ°á»ng gia chiêu đãi tân khách.
Lôi Chấn Thiên nói:
– Ngón nghỠcủa ngươi không tệ.
Vô Kỵ há»i:
– Nếu ÄÆ°á»ng Khuyết phát hiện khách nhân cá»§a hắn đột nhiên không thấy mặt, ngươi nghÄ© ta còn có thể sống bao lâu ?
Lôi Chấn Thiên đáp:
– Hắn không thể phát hiện.
Vô Kỵ há»i:
– Tại sao ?
Lôi Chấn Thiên đáp:
– Bởi vì hắn còn chưa phát hiện ngươi không Ä‘ang ở trong khách phòng, ta sẽ đưa ngươi vá».
Vô Kỵ cưá»i khổ:
– Ngươi làm sao đưa ta vỠđược ? Cho ta ăn thuốc tàng hình ? Biến ta thành ruồi ?
Äó quả thật là má»™t nan Ä‘á».
Lôi Chấn Thiên lại xem chừng đã có tính toán từ sớm:
– Ta trước tiên đưa ngươi lần theo địa đạo đến vưá»n hoa.
Vô Kỵ há»i:
– Sau đó ?
Lôi Chấn Thiên đáp:
– Sau đó ta xông ra trước.
Lão lại giải thích:
– Bá»n ngưá»i mai phục ở đây phát hiện ta, nhất định sẽ động dụng toàn lá»±c truy tìm ta.
Vô Kỵ thốt:
– Lần này ngươi nhất định sẽ bị bá»n chúng bắt được.
Lôi Chấn Thiên nói:
– Ta không quan hệ gì, hiện tại Tán Hoa Thiên Nữ còn chưa chế tạo thành công, bá»n chúng cho dù có bắt được ta, tối Ä‘a cÅ©ng chỉ bất quá Ä‘em ta vá», xiá»ng thêm má»™t hai vòng xích.
Vô Kỵ thốt:
– Bá»n chúng nhất định sẽ há»i ngươi tại sao lại chạy trốn.
Lôi Chấn Thiên đáp:
– Ta có thể không nói.
Lão ngạo nghễ nói:
– Ta là Lôi Chấn Thiên, bá»n chúng cÅ©ng nên biết Lôi Chấn Thiên không phải là trẻ nít không có năng lá»±c, nếu ta thật muốn xông ra huyệt động đó tịnh không phải là chuyện không làm được.
Vô Kỵ không thể không thừa nhận, vô luận tính làm sao, Lôi Chấn Thiên Ä‘á»u có thể coi là nhất lưu cao thá»§ trong đương kim thiên hạ.
Lôi Chấn Thiên nói:
– Không cần biết ra sao, ta Ä‘á»u tuyệt không thể Ä‘em cái địa đạo này khai ra.
Vô Kỵ há»i:
– Tại sao ?
Lôi Chấn Thiên đáp:
– Bởi vì ta còn muốn ngươi dùng cái địa đạo này đến liên lạc với ta.
Lão lại nói:
– Một khi ngươi có tin tức gì, phải nghĩ cách đến đây cho ta biết.
Vô Kỵ há»i:
– Nếu ta quên ?
Lôi Chấn Thiên đáp:
– Ngươi tuyệt sẽ không quên, bởi vì ta tuyệt sẽ không quên.
Ta đã không quên ngươi, lúc nào cÅ©ng có thể Ä‘em bí mật cá»§a ngươi nói cho ÄÆ°á»ng Khuyết biết.
Câu nói đó lão tịnh không nói ra, cũng bất tất phải nói ra.
Vô Kỵ không phải là khá».
Lôi Chấn Thiên thốt:
– Lúc bá»n há» truy Ä‘uổi ta, ngươi chá»›p thá»i cÆ¡ xông vào khu rừng.
Vô Kỵ nói:
– Lá»t vào cánh rừng đó, ta vẫn không quay vỠđược.
Lôi Chấn Thiên há»i:
– Sao vậy ?
Vô Kỵ đáp:
– Cánh rừng đó là một mê trận.
Lôi Chấn Thiên thốt:
– Ngươi chỉ cần ghi nhớ, tiến ba thoái một, tả ba hữu một là có thể đi xuyên qua khu rừng.
Vô Kỵ há»i:
– ÄÆ¡n giản vậy sao ?
Lôi Chấn Thiên đáp:
– Trên thế gian có rất nhiá»u chuyện bá» ngoài rất phức tạp, nói ra lại rất đơn giản.
Äó cÅ©ng là má»™t bài há»c rất tốt.
Má»™t ngưá»i sau khi đã trải qua vô số đả kích, có thể biến thành rất thông minh.
Vô Kỵ há»i:
– Ngươi nghĩ ta có bao nhiêu cơ hội ?
Lôi Chấn Thiên đáp:
– Ãt ra là có bảy thành.
Vô Kỵ tuy không phải là một con bạc chân chính, nhưng đối với chàng mà nói, có bảy thành cơ hội đã quá đủ.
Lôi Chấn Thiên há»i:
– Hiện tại ngươi còn có câu há»i gì nữa không ?
Vô Kỵ đáp:
– Còn có một.
Lôi Chấn Thiên thốt:
– Ngươi cứ há»i.
Vô Kỵ há»i:
– Äịa đạo này do má»™t mình ngươi đào ?
Lôi Chấn Thiên đáp:
– Trừ ta ra còn có ai khác chứ ?
Vô Kỵ đáp:
– Trừ ngươi ra, đáng lẽ còn có má»™t ngưá»i.
Lôi Chấn Thiên há»i:
– Ngưá»i nào ?
Vô Kỵ đáp:
– Má»™t ngưá»i giúp ngươi chuyển đất ngươi đào Ä‘i.
Chàng từ từ nói tiếp:
– Äịa đạo này không phải là ngắn, đất đào nhất định không ít, nếu không có ai vận chuyển Ä‘i, đống đất đào đó lẽ nào ngươi nuốt hết vô bụng ?
Äó không những là má»™t nan Ä‘á», hÆ¡n nữa là chuyện rất quan trá»ng.
Song quyá»n cá»§a Vô Kỵ đã nắm chặt.
Nếu Lôi Chấn Thiên không thể trả lá»i câu há»i đó, biểu thị lá»i nói cá»§a lão hoàn toàn giả dối.
Vậy thì quyá»n đầu cá»§a Vô Kỵ lập tức đánh vào chá»— yếu hại nÆ¡i cổ há»ng lão.
Má»™t quyá»n đó nhất định trí mệnh.
Lôi Chấn Thiên lại cưá»i cưá»i:
– Câu há»i đó thật là há»i rất hay, cá»±c hay.
Thanh âm của lão rất đắc ý:
– Kỳ thật chính ta cũng đã nghĩ tới từ lâu, nếu vấn đỠđó không thể giải quyết, ta căn bản không thể đào địa đạo đó, bởi vì ta không thể nuốt đống đất đó.
Vô Kỵ nói:
– Muốn giải quyết vấn đỠđó tịnh không phải là dễ.
Lôi Chấn Thiên đáp:
– Quả thật rất không dễ dàng.
Vô Kỵ há»i:
– Ngươi đã giải quyết ?
Lôi Chấn Thiên đáp:
– Nếu ngươi đến đây trước đây, nếu ngươi đo đạc cái huyệt động này, sẽ phát giác huyệt động này mỗi ngày một nhỠlại, hiện tại ít ra đã nhỠđi vài thước.
Vô Kỵ giật mình:
– Có phải là vì bốn bức vách càng lúc càng dày ?
Lôi Chấn Thiên mỉm cưá»i:
– Ngươi thật không ngu.
Äào đất trá»™n vá»›i nước, trét lên vách, cái huyệt đó vốn là huyệt đất, bốn vách Ä‘á»u làm toàn bằng bùn đất, ai cÅ©ng không thể tính coi cái huyệt đó lá»›n nhá» cỡ nào.
Ai cũng không thể nghĩ đến điểm đó.
Cách đó nói ra tuy rất đơn giản, nếu không phải là ngưá»i thông minh tuyệt đỉnh, tuyệt đối không nghÄ© ra.
Vô Kỵ chợt phát hiện Lôi Chấn Thiên còn tài trí hơn xa trong tưởng tượng của chàng.
Nhưng hiện tại lão đã bị xiá»ng xích như má»™t con chó hoang ở đây, ngưá»i cá»§a ÄÆ°á»ng gia xem ra càng đáng sợ hÆ¡n.
Hiện tại ÄÆ°á»ng Khuyết có phải đã phát hiện Vô Kỵ không còn ở khách phòng ?
Nếu hắn đã phát hiện, Vô Kỵ bây giỠquay vỠkhông khác gì là tự chui đầu vào lưới.
Nhưng Vô Kỵ làm sao có thể không quay vỠ?
Chàng đã không thể giống như Lôi Chấn Thiên, cả Ä‘á»i trốn trong địa động tối tăm không ánh mặt trá»i, chàng cÅ©ng không còn đưá»ng nào khác có thể Ä‘i.
Chàng chỉ còn nước mạo hiểm.
Mạo hiểm hết lần này tá»›i lần kia, lúc nào cÅ©ng là mạo hiểm, má»—i má»™t lần mạo hiểm Ä‘á»u có thể là lần cuối cùng. Vô luận đối vá»›i ai mà nói, thứ áp lá»±c đó quá lá»›n.
Tính toán của Lôi Chấn Thiên hoàn toàn chính xác.
Lão vừa xông ra khá»i địa đạo, tất cả má»i mai phục ngấm ngầm lập tức phát động, toàn lá»±c truy Ä‘uổi lão.
Äối vá»›i ÄÆ°á»ng gia mà nói, Lôi Chấn Thiên thật quá trá»ng yếu, còn trá»ng yếu hÆ¡n xa bất kỳ ngưá»i nào.
Bá»n chúng tuyệt không thể để cho lão trốn thoát.
Cho nên Vô Kỵ đã có cơ hội.
Chàng nắm chắc cÆ¡ há»™i trong nháy mắt đó, phóng qua khá»i khoảnh đất trống, xông vào khu rừng.
– Tiến ba thoái một, tả ba hữu một.
Phương pháp đó tưởng tất cũng tuyệt đối chính xác.
Phương đông đã hừng sáng, sương mù trắng xám đã dần dần bốc lên quẩn quyện quanh những thân cây, Vô Kỵ lần theo thân cây tiến vỠphía trước, tiến ba thoái một, tả ba hữu một ...
Giữa lúc đó, đột nhiên chàng nghe có má»™t ngưá»i lạnh lùng thốt:
– Cách bước đó cá»§a ngươi cả Ä‘á»i cÅ©ng không Ä‘i khá»i được.
Tài sản của anhhe1281

  #17  
Old 03-05-2008, 11:30 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 9(a)

Hổ tử



Hai mươi ba tháng tư, trá»i trong.
Ban mai có sương.
Sương ban mai mê mông.
Trong sương mê trắng đục, có má»™t bóng ngưá»i trắng đục, nhìn phảng phất như má»™t u linh.
Nếu quả thật là u linh quá»· hồn, Vô Kỵ trái lại sẽ không sợ. Chàng lại nhìn thấy cái bóng đó là má»™t ngưá»i.
Một nữ nhân, một nữ nhân rất đẹp, rất đẹp.
Nhìn thấy Vô Kỵ thất kinh, ả ta cưá»i, lúc cưá»i, đôi mắt mỹ lệ nhíu lại thành má»™t đưá»ng, má»™t đưá»ng uốn uốn éo éo, tuyệt đối có thể Ä‘oạt hồn cá»§a bất cứ má»™t nam nhân nào.
Vô Kỵ đã từng gặp ả ta, ở hàng quán ngoài thành đã từng gặp ả ta, hơn nữa từng nghe Lôi Chấn Thiên nói qua tên ả.
Nữ nhân đó là ÄÆ°á»ng Quyên Quyên.
Vợ má»›i cưới cá»§a Lôi Chấn Thiên, ÄÆ°á»ng Quyên Quyên.
Trượng phu cá»§a ả bị ngưá»i ta xiá»ng trong địa động như má»™t con chó hoang, ả lại ở đây cưá»i như má»™t tiên tá»­.
Tâm Vô Kỵ trầm xuống. Chàng biết có những nữ nhân nhìn tuy giống như tiên tử, lại luôn luôn muốn đưa nam nhân xuống địa ngục.
May là chàng đã khôi phục lại vẻ trấn định, trên mặt lập tức lá»™ xuất nụ cưá»i khoan khoái :
- Còn sớm quá.
ÄÆ°á»ng Quyên Quyên nói :
- Hiện tại quả thật còn sá»›m, đại Ä‘a số ngưá»i Ä‘á»u còn Ä‘ang ngá»§ trên giưá»ng, ngươi sao lại đã thức rồi?
Vô Kỵ đáp :
- Nàng xem chừng cÅ©ng đâu phải Ä‘ang ngá»§ trên giưá»ng, nàng xem chừng cÅ©ng đã dậy.
ÄÆ°á»ng Quyên Quyên láy mắt :
- Ta dậy chỉ là vì chồng ta không có ở đây, ta một mình ngủ không được.
Vô Kỵ thốt :
- Nếu ta có má»™t ngưá»i vợ như nàng, cho dù dùng roi đánh ta, ta cÅ©ng không để nàng ngá»§ má»™t mình.
ÄÆ°á»ng Quyên Quyên chợt trầm giá»ng :
- Ngươi gan thật, ngươi rõ ràng biết ta là ai, không ngá» còn dám chá»c dụ ta.
Vô Kỵ thốt :
- Ta chỉ bất quá nói ra những gì trong lòng đang nghĩ, nói thật hình như tịnh không phạm pháp.
ÄÆ°á»ng Quyên Quyên dùng đôi mắt to tròn trừng chàng :
- Trong lòng ngươi còn có gì muốn nói nữa?
Vô Kỵ há»i :
- Nàng thật muốn ta nói?
ÄÆ°á»ng Quyên Quyên đáp :
- Ngươi cứ nói.
Vô Kỵ thốt :
- Nếu quả ta không biết nàng là ai, nếu ở đây không phải là ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố, ta nhất định...
ÄÆ°á»ng Quyên Quyên cắn môi :
- Ngươi nhất định làm gì? Ngươi nói đi.
Vô Kỵ cưá»i cưá»i :
- Ta nhất định bắt nàng theo ta đi ngủ.
ÄÆ°á»ng Quyên Quyên chợt xông qua, định tát vào mặt Vô Kỵ.
Äá»™ng tác cá»§a Vô Kỵ còn nhanh hÆ¡n ả, vừa nhấc tay đã nắm được tay ả, bẻ tay ả quặt ra sau lưng.
Thân ngưá»i ÄÆ°á»ng Quyên Quyên bá»—ng má»m nhÅ©n, môi he hé mở, thở nhè nhẹ.
Ả hình như đã chuẩn bị cho bước kế tiếp của Vô Kỵ.
Thái độ của ả tịnh không phải là đang cự tuyệt.
Chỉ tiếc ả đã tính sai.
Vô Kỵ lại đang mạo hiểm.
Chàng tịnh không quên vai diá»…n cá»§a mình là gì, chàng cÅ©ng tin mình không thể nhìn lầm ÄÆ°á»ng Quyên Quyên là dạng ngưá»i nào, đối vá»›i dạng ngưá»i như vậy, mình nên làm gì.
Nhưng chàng lại vẫn không dám làm quá đáng, chàng buông tay ả ra.
ÄÆ°á»ng Quyên Quyên không những không cảm kích, trái lại còn cưá»i lạnh :
- Ngươi đã dám nói, tại sao không dám làm?
Vô Kỵ đáp :
- Bởi vì đây là ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố, bởi vì ta không muốn đụng tá»›i Lôi Chấn Thiên.
ÄÆ°á»ng Quyên Quyên cưá»i lạnh :
- Ngươi đương nhiên là không muốn đụng tới Lôi Chấn Thiên, ai cũng không muốn đụng tới Lôi Chấn Thiên.
Vô Kỵ thốt :
- Cho nên ta hiện tại chỉ còn nước nói hai chữ.
ÄÆ°á»ng Quyên Quyên há»i :
- Hai chữ gì?
Vô Kỵ đáp :
- Tái kiến.
Nói xong hai chữ đó, chàng quay đầu bỠđi, chàng thật không muốn lấn cấn với vị cô nương rầy rà này.
Chỉ tiếc ÄÆ°á»ng Quyên Quyên lại khÆ¡i khÆ¡i không để chàng thoát thân.
Eo lưng nàng vừa thon thả vừa má»m mại, xoay nhẹ má»™t cái đã chặn đưá»ng Vô Kỵ, lạnh lùng nói :
- Ta đã có nói, kiểu Ä‘i cá»§a ngươi cả Ä‘á»i cÅ©ng không ra khá»i cánh rừng này.
Vô Kỵ thốt :
- Vậy ta không cần cuống cuồng trong cánh rừng này, khí trá»i tốt như vầy, ta cứ tản bá»™ là hay nhất.
Chàng lại giải thích :
- Ta vốn muốn đi ra ngoài tản bộ.
ÄÆ°á»ng Quyên Quyên lạnh lùng há»i :
- Ngươi thật ra ngoài tản bộ sao?
Vô Kỵ đáp :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là thật.
ÄÆ°á»ng Quyên Quyên há»i :
- Ngươi có biết đêm hôm qua ở đây có gian tế không?
Vô Kỵ cưá»i :
- Con ngưá»i ta có căn bệnh, ta rất dá»… dàng tin ngưá»i ta, đặc biệt là con gái xinh đẹp, không cần biết nàng nói gì, ta cÅ©ng tin.
Chàng lại nghiêm mặt :
- Chỉ tiếc mấy lá»i nói vừa rồi cá»§a nàng, ta lại không tin tá»›i má»™t chữ.
ÄÆ°á»ng Quyên Quyên há»i :
- Ngươi sao lại không tin?
Vô Kỵ lạnh lùng đáp :
- ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố làm sao mà có gian tế được? Có ai dám vào ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố làm gian tế?
ÄÆ°á»ng Quyên Quyên chằm chằm nhìn chàng :
- Cho dù ngươi không phải là gian tế, nếu quả bị ngưá»i ta bắt giữ coi như là gian tế, vậy thì quá oan uổng.
Nàng thản nhiên nói tiếp :
- Nếu ngươi biết sau khi ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố bắt giữ gian tế sẽ xá»­ trí ra sao, ngươi nhất định sẽ cầu xin ta.
Vô Kỵ há»i :
- Cầu xin nàng làm gì?
ÄÆ°á»ng Quyên Quyên đáp :
- Cầu xin ta cho ngươi dẫn vá» phòng cá»§a ngươi, cầu xin ta để ngươi ẳm lên giưá»ng.
Vô Kỵ há»i :
- Vậy ta nên dùng cách nào để cầu xin nàng?
ÄÆ°á»ng Quyên Quyên đáp :
- Ngươi nên dùng cách nào thì ngươi tự mình biết.
Ả lại cắn môi.
Mắt ả lại nhíu lại thành má»™t đưá»ng.
Vô Kỵ cũng đang nhìn ả, dùng một thứ nhãn quang không mấy chân chính nhìn ả, nhìn cả nửa ngày, chợt thở dài :
- Äáng tiếc!
ÄÆ°á»ng Quyên Quyên há»i :
- Äáng tiếc cái gì?
Vô Kỵ đáp :
- Äáng tiếc ta vẫn không muốn đụng tá»›i Lôi Chấn Thiên.
Tròng mắt cá»§a ÄÆ°á»ng Quyên Quyên lại láy động :
- Nếu quả Lôi Chấn Thiên đột nhiên chết thì sao?
Vô Kỵ há»i :
- Lão có bệnh?
ÄÆ°á»ng Quyên Quyên đáp :
- Không có.
Vô Kỵ há»i :
- Lão đã thụ thương?
ÄÆ°á»ng Quyên Quyên đáp :
- Cũng không có.
Vô Kỵ há»i :
- Äã không bị bệnh, không bị Ä‘au, làm sao có thể chết được?
ÄÆ°á»ng Quyên Quyên đáp :
- Nếu có ngưá»i dùng kiếm đâm vào yết hầu cá»§a lão, lão chết liá»n.
Vô Kỵ há»i :
- Có ai dám dùng kiếm đâm vào yết hầu của lão?
ÄÆ°á»ng Quyên Quyên đáp :
- Ngươi.
Vô Kỵ hình như giật mình một cái :
- Ta?
ÄÆ°á»ng Quyên Quyên cưá»i lạnh :
- Ngươi không cần phải gạt ta, cũng không cần phải giả bộ trước mặt ta, ta biết ngươi làm nghỠgì.
Vô Kỵ há»i :
- Ta làm nghỠgì?
ÄÆ°á»ng Quyên Quyên đáp :
- Ngươi chuyên giết ngưá»i, chỉ cần dâng cho ngươi mưá»i vạn lượng bạc, ngưá»i nào ngươi cÅ©ng giết.
Vô Kỵ thốt :
- Nhưng nàng không thể muốn ta đi giết chồng nàng.
ÄÆ°á»ng Quyên Quyên nói :
- Chuyện đó không nhất định.
Vô Kỵ giật mình nhìn ả :
- Nàng...
ÄÆ°á»ng Quyên Quyên nói :
- Ta tuy nhất thá»i không thể đưa ra mưá»i vạn ngân lượng, nhưng ta cÅ©ng không thể để ngươi tay trắng Ä‘i giết ngưá»i.
Thân ngưá»i ả lả dá»±a tá»›i, song thá»§ choàng qua cổ Vô Kỵ, thì thầm bên tai Vô Kỵ :
- Chỉ cần ngươi chịu nghe lá»i ta, chuyện gì ta cÅ©ng chìu ngươi.
Hơi thở của ả thơm ngát.
Thân ngưá»i ả vừa nhu nhuyá»…n, vừa ấm áp.
Ả thật là má»™t nữ nhân phi thưá»ng, má»™t nữ nhân làm cho nam nhân nhịn không được phi thưá»ng.
Vô Kỵ xem chừng cũng nhịn không nổi, chợt ngã xuống, ngã ngay trên vùng đất lầy ẩm ướt.
Chàng chợt nhá»› đến đất cát dính trên ngưá»i mình.
Vô luận là ai bò ra bò vào trong địa đạo dài thượt đó cÅ©ng Ä‘á»u khó tránh khá»i bị bùn đất bám đầy mình.
Hiện tại sương rất dày, ÄÆ°á»ng Quyên Quyên tuy còn chưa chú ý đến, nhưng sá»›m muá»™n gì cÅ©ng sẽ có ngưá»i chú ý.
Hiện tại chàng nằm xuống đất, lăn lá»™n trên khu đất ẩm thấp chính là má»™t giải thích cho chuyện đất cát dính trên ngưá»i chàng.
ÄÆ°á»ng Quyên Quyên đương nhiên không tưởng được trong tâm chàng Ä‘ang có chá»§ ý gì.
Ả nghĩ chàng đang có một chủ ý khác, phảng phất vừa thất kinh, vừa hoan hỷ :
- Ngươi... ngươi lẽ nào lại muốn ở đây?
- Ở đây không được sao?
- Ở đây đương nhiên không được, bởi vì...
Ả còn chưa nói dứt lá»i, đã có ngưá»i nói giùm cho ả :
- Bởi vì chuyện này tuyệt không thể để ngưá»i khác nhìn thấy.
* * * * *
ÄÆ°á»ng Khuyết đã đến.
ÄÆ°á»ng Quyên Quyên đã bá» Ä‘i.
Không cần biết ả dữ tới cỡ nào, không cần biết da mặt ả dày tới cỡ nào, ả vẫn cảm thấy có chút ngượng ngịu.
Vô Kỵ đã đứng dậy, Ä‘ang phá»§i đất sình trên ngưá»i.
ÄÆ°á»ng Khuyết chợt thở dài :
- Nữ nhân đó là một hoa si.
Vô Kỵ thốt :
- Ngươi không nên nói như vậy.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i :
- Sao vậy?
Vô Kỵ đáp :
- Bởi vì nữ nhân đó là muội muội của ngươi.
ÄÆ°á»ng Khuyết nói :
- Không sai, ta quả thật không nên nói như vậy, ta đáng lẽ nên nói muội muội của ta là một hoa si.
Vô Kỵ muốn cưá»i, lại không cưá»i.
Bởi vì sắc mặt cá»§a ÄÆ°á»ng Khuyết thật không vui vẻ gì mấy, lại nghiêm mặt nói :
- Chỉ cần là nam nhân coi được, không tệ, ả Ä‘á»u muốn thá»­, nam nhân ở ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố không dám đụng đến ả, ả lại Ä‘i ra ngoài tìm.
Vô Kỵ nói :
- Ta là ngưá»i ngoài đến, bá»™ dạng cá»§a ta lại không tệ lắm.
Chàng không đợi ÄÆ°á»ng Khuyết nói, tá»± mình nói trước.
ÄÆ°á»ng Khuyết cưá»i :
- Kỳ thật ta tịnh không phản đối ý của ngươi, chỉ bất quá...
Vô Kỵ nói :
- Chỉ bất quá ngươi tình cỠở bên cạnh, thứ chuyện này lại tình cá» không thể để ngưá»i khác nhìn thấy.
ÄÆ°á»ng Khuyết cưá»i lá»›n :
- Hoàn toàn chính xác, cực kỳ chính xác.
Hắn đột nhiên lại hạ thấp giá»ng :
- Nhưng ngươi sau này nhất định phải đặc biệt cẩn thận.
Vô Kỵ há»i :
- Tại sao?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Bởi vì ta tuy không phản đối các ngươi, lại nhất định có ngưá»i sẽ phản đối.
Vô Kỵ há»i :
- Ngươi nói Lôi Chấn Thiên?
ÄÆ°á»ng Khuyết cưá»i cưá»i :
- Nếu ngươi là anh rễ của ta, ngươi có phản đối muội muội của ta đi kiếm nam nhân khác không?
Vô Kỵ đáp :
- Thiên hạ tuyệt không có một nam nhân nào thích bị như vậy.
ÄÆ°á»ng Khuyết thốt :
- Cho nên hồi nãy ngưá»i đến nếu không phải là ta, nếu là Lôi Chấn Thiên...
Hắn thở dài :
- Như vậy ta hiện tại nếu còn muốn gặp ngươi, chỉ sợ phải đi thâu lượm từng miếng từng miếng ráp ngươi lại.
Vô Kỵ cũng thở dài :
- Ta cÅ©ng biết sá»± lợi hại cá»§a Phích Lịch đưá»ng, nhưng có chuyện ta lại không hiểu lắm.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i :
- Chuyện gì?
Vô Kỵ đáp :
- Bá»n há» cưới nhau còn chưa lâu, hắn tại sao lại để má»™t bà vợ đẹp như hoa như ngá»c phòng không má»™t mình vậy?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Äạo lý đó rất đơn giản, ngươi đáng lẽ nên nghÄ© ra.
Vô Kỵ há»i :
- Tại sao.
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Bởi vì hắn đã có trò vui khác.
Vô Kỵ cố ý giả bộ thất kinh :
- Ngươi nói hắn lại có một nữ nhân khác?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Hắn đã chán ngán vị đắng của nữ nhân rồi, làm sao có thể đi tìm nữ nhân nữa?
Vô Kỵ há»i :
- Hắn không đi tìm nữ nhân, lẽ nào là tìm nam nhân?
ÄÆ°á»ng Khuyết mỉm cưá»i :
- Nếu ngươi cÅ©ng có nhiá»u kinh nghiệm như vậy, ngươi sẽ biết nam nhân còn tốt hÆ¡n nhiá»u so vá»›i nữ nhân.
Hắn cưá»i híp mắt, giống hệt như lúc muá»™i muá»™i cá»§a hắn nhìn Vô Kỵ.
Vô Kỵ bỗng cảm thấy muốn mửa.
Chàng chợt nghÄ© đến Tiểu Bảo, chợt nghÄ© đến mối quan hệ giữa ÄÆ°á»ng Khuyết và Tiểu Bảo.
Chàng không ngỠcòn chưa ói, thật không phải là dễ.
ÄÆ°á»ng Khuyết không ngá» còn nắm lấy tay chàng :
- Còn có chuyện ngươi cũng nên đặc biệt cẩn thận.
Vô Kỵ miá»…n cưỡng nhẫn nhịn, không rụt tay lại, chỉ há»i :
- Chuyện gì?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Mấy ngày nay ngươi tốt hơn hết là không nên tùy tiện đi lại.
Vô Kỵ há»i :
- Sao vậy?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Bởi vì đêm hôm qua bá»n ta phát hiện có gian tế đột nhập.
Vô Kỵ thất thanh :
- Thật?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Ta sao lại phải lừa gạt ngươi?
Vô Kỵ há»i :
- Ngưá»i nào mà dám đến ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố làm gian tế chứ?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là những ngưá»i không sợ chết.
Vô Kỵ há»i :
- Ngươi biết là ai không?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Hiện tại bá»n ta còn chưa tra ra, cho nên má»™t khi là khách bên ngoài đến tá túc ở ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố đêm hôm qua Ä‘á»u bị hiá»m nghi.
Vô Kỵ há»i :
- Nói như vậy, ta đương nhiên cÅ©ng bị hiá»m nghi.
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Chỉ có ngươi là ngoại lệ.
Vô Kỵ há»i :
- Sao vậy?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Bởi vì đêm hôm qua ta có đi kiếm ngươi, ngươi ngủ như một đứa bé, hơn nữa còn mớ nữa.
Hắn vá»— nhẹ lên tay Vô Kỵ, mỉm cưá»i :
- Ta biết ngươi nhất định Ä‘ang lo lắng bá»n ta sẽ Ä‘uổi ngươi Ä‘i, cả lúc nằm má»™ng cÅ©ng Ä‘ang xin ta. Kỳ thật ngươi căn bản không cần phải lo quá, má»™t khi có ta ở đây, tuyệt không có bất kỳ má»™t ai dám Ä‘uổi ngươi Ä‘i.
Vô Kỵ không có nằm mộng, cũng không có mớ.
Äêm hôm qua chàng căn bản không có ngá»§.
Là ai đã nằm trên giưá»ng chàng, má»› giùm chàng?
Ngưá»i thứ nhất chàng nghÄ© đến đương nhiên lại là Quách Tước Nhi, nhưng Quách Tước Nhi nếu quả ngá»§ trên giưá»ng chàng, ngưá»i xông pha dụ đám mai phục giùm chàng lại là ai?
Vô Kỵ không nghĩ ra.
Nhưng trên mặt chàng không ngá» vẫn không biến sắc, hững há» há»i :
- Ngươi có nghĩ tới tên trộm vặt kia không?
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i :
- Ngươi nói Quách Tước Nhi?
Vô Kỵ há»i :
- Trừ gã ra còn có ai khác chứ?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Cũng không phải là gã.
Vô Kỵ há»i :
- Ngươi làm sao biết không phải là gã?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Bởi vì ta có chuyện kêu gã Ä‘i làm, trá»i còn chưa tối đã Ä‘i khá»i.
Äêm hôm qua, bóng ngưá»i dụ đám mai phục giùm Vô Kỵ không ngá» cÅ©ng không phải là Quách Tước Nhi. Ngưá»i ngá»§ trên giưá»ng Vô Kỵ, nói má»› giùm Vô Kỵ đương nhiên cÅ©ng không phải là Quách Tước Nhi, bởi vì gã căn bản không có mặt ở ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố.
Vô Kỵ không mở miệng.
Chàng tuy còn có thể bảo trì vẻ trấn tĩnh, nhưng giữa giây phút này, chàng thật không nói gì được.
ÄÆ°á»ng Khuyết lại dùng đôi mắt cưá»i cợt bén như mÅ©i kim chằm chằm nhìn chàng :
- Xem ra ngươi rất hy vá»ng gã là gian tế.
Vô Kỵ Ä‘iá»m đạm thốt :
- Ta chỉ hy vá»ng tìm được gian tế đó.
ÄÆ°á»ng Khuyết nói :
- Ngươi an tâm, không cần biết hắn là ai, không cần biết hắn tài tá»›i cỡ nào, Ä‘á»u đừng hòng sống sót rá»i khá»i ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố.
Thái độ của hắn phảng phất rất thản nhiên, giống như một đao phủ thủ hươi đao sát nhân vậy, chỉ cần đao của hắn hạ xuống, đầu lâu của gian tế tất phải rơi xuống.
Hắn tỠvẻ thập phần tin chắc.
Vô Kỵ nhịn không được há»i :
- Ngươi đã có manh mối gì rồi?
ÄÆ°á»ng Khuyết thản nhiên đáp :
- Cho dù hiện tại còn chưa có manh mối, cũng có thể tìm ra manh mối.
Vô Kỵ thốt :
- á»’?
ÄÆ°á»ng Khuyết nói :
- Äêm hôm qua ngưá»i đáng lẽ ngá»§ trong phòng lại không có mặt trong phòng, má»—i má»™t ngưá»i Ä‘á»u bị hiá»m nghi, đó là má»™t manh mối rất tốt.
Vô Kỵ há»i :
- Ngươi đã tra ra bao nhiêu ngưá»i?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Hiện tại đã tra ra bảy tám ngưá»i.
Vô Kỵ thốt :
- Gian tế lại chỉ có má»™t ngưá»i.
ÄÆ°á»ng Khuyết cưá»i lạnh :
- Thà giết lầm cũng không thể tha lầm.
Hắn cưá»i như má»™t đứa bé ngây thÆ¡ :
- Giết lầm bảy tám ngưá»i cÅ©ng không thể coi là quá nhiá»u.
Vô Kỵ hiểu được ý hắn.
Nếu quả tìm không ra gian tế chân chính là ai, bảy tám ngưá»i đó Ä‘á»u khó tránh khá»i vì vậy mà chết.
Bá»n chúng tịnh không sợ giết ngưá»i vô cá»›.
ÄÆ°á»ng Khuyết nói :
- Cho dù bảy tám ngưá»i đó Ä‘á»u không phải là gian tế, gian tế chân chính vẫn không trốn thoát được.
Vô Kỵ thốt :
- á»’?
ÄÆ°á»ng Khuyết nói :
- Giá» phút lúc gian tế xuất hiện, ta đã hạ cấm lệnh, trước khi bắt được gian tế, má»™t khi là ngưá»i trong ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố, vô luận là ai Ä‘á»u tuyệt không cho rá»i khá»i địa phận này má»™t bước.
Vô Kỵ thốt :
- Ta nghe nói cá»­a ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố luôn luôn rá»™ng mở, tịnh không cấm ngưá»i ngoài tiến vào.
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Không sai.
Vô Kỵ thốt :
- Vậy đêm hôm qua nhất định cÅ©ng có đám thương lữ và du khách bình thưá»ng lưu lại ở ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố.
ÄÆ°á»ng Khuyết nói :
- Tổng cá»™ng có hai mươi chín ngưá»i.
Vô Kỵ há»i :
- Cấm lệnh cá»§a ngươi trước khi chưa được triệt trừ, cả bá»n há» cÅ©ng không thể Ä‘i?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Ta đã có nói, vô luận là ai má»™t khi bước ra khá»i ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố má»™t bước, giết không cần há»i han.
Hắn lại dùng đôi tay vừa trắng vừa tròn nắm lấy tay Vô Kỵ :
- Ngươi nhất định phải tin lá»i nói cá»§a ta, mệnh lệnh ta phát xuất luôn luôn rất hữu hiệu.
Vô Kỵ không nói gì.
ÄÆ°á»ng Khuyết nói :
- Ta nghÄ© ngươi hiện tại nhất định rất đói bụng, hiện tại đã đến giỠăn Ä‘iểm tâm, gần đây vị khẩu cá»§a ta tuy không được khá»e, ít nhiá»u gì cÅ©ng có thể bồi ngươi ăn chút ít.
Hắn cưá»i càng khoái trá :
- Ta có thể bảo đảm món chạo tôm ở đây làm tuyệt không thua gì Khuê Nguyên Quán ở Hàng Châu.
* * * * *
Má»™t ngưá»i nếu thật có thể nói láo, lúc không tất yếu, tuyệt không nói láo.
Lá»i nói cá»§a ÄÆ°á»ng Khuyết quả nhiên không phải là nói láo, chạo tôm ở đây quả nhiên không thua gì Khuê Nguyên Quán ở Hàng Châu.
Trên giưá»ng Vô Kỵ cÅ©ng quả nhiên cÅ©ng đã có ngưá»i nằm ngá»§.
Chàng luôn luôn ngá»§ rất ngon, đêm hôm qua chàng tuy cÅ©ng có nằm trên giưá»ng, nhưng lúc chàng Ä‘i, giưá»ng chăn vẫn rất chỉnh tá», hiện tại lại lá»™n xá»™n rối nùi, giống như có ngưá»i lăn lá»™n trong cÆ¡n ác má»™ng vậy.
Ngưá»i đó là ai?
Ngoại trừ Quách Tước Nhi ra, Vô Kỵ lại nghÄ© đến má»™t ngưá»i.
--- Tây Thi.
Äó là bí mật cá»§a chàng.
Chàng luôn luôn giấu kín bí mật đó trong lòng, cả nghÄ© đến cÅ©ng không dám nghÄ©, bởi vì chàng sợ mình sẽ để lá»™ dấu vết, sợ sẽ bị đôi mắt cưá»i cợt bén như mÅ©i kim cá»§a ÄÆ°á»ng Khuyết nhìn ra.
Äại Phong đưá»ng từng phát xuất vô số “tá»­ sĩ†đến làm gian tế trong lòng địch.
Bá»n há» không những lúc nào cÅ©ng chuẩn bị vì tín ngưỡng cá»§a bá»n há» mà liá»u chết, hÆ¡n nữa tuyệt đối không ná» hy sinh tất cả, nam không ngại hy sinh danh dá»±, nữ không ngại hy sinh trinh nguyên.
Nhưng đại Ä‘a số bá»n há» Ä‘á»u đã thất bại, trong số chỉ có má»™t ngưá»i lá»t vào ná»™i bá»™ cá»§a ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố.
Ngưá»i đó là con cá» duy nhất mà Äại Phong đưá»ng mai phục trong ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố.
Ngưá»i đó là nam hay là nữ? Tên gá»i là gì?
Vô Kỵ hoàn toàn không biết.
Bởi vì đó là cÆ¡ mật trong cÆ¡ mật cá»§a Äại Phong đưá»ng.
Chuyện đó do chính Tư Không Hiểu Phong tá»± mình phụ trách, ngưá»i đó cÅ©ng do Tư Không Hiểu Phong trá»±c tiếp chỉ huy.
Bí mật có liên quan đến ngưá»i đó, trừ Tư Không Hiểu Phong ra, tuyệt không có ngưá»i thứ hai biết được.
Vô Kỵ chỉ biết lúc y và Tư Không Hiểu Phong liên lạc, sử dụng một đại hiệu cực kỳ bí mật.
“Tây Thiâ€.
Từ xưa đến nay, gian tế thành công nhất là Tây Thi, hy sinh lớn nhất cũng là Tây Thi.
Bởi vì nàng không những hy sinh cả danh dự và hạnh phúc của mình, cũng hy sinh cả tình cảm lẫn trinh tiết của mình, hy sinh tất cả những gì quý giá nhất của một nữ nhân.
Còn “Tây Thi†cá»§a Äại Phong đưá»ng?
*****
Bằng hữu thứ ba
*****
Vấn đỠđó Vô Kỵ má»™t má»±c cá»± tuyệt không nghÄ© đến, cá»± tuyệt không Ä‘oán thá»­, cho dù có ngưá»i muốn nói cho chàng biết, chàng cÅ©ng cá»± tuyệt không chịu nghe.
Chàng căn bản không muốn biết bí mật đó.
Bởi vì quan hệ cá»§a bí mật đó thật quá lá»›n, sau khi biết được, trong lòng khó tránh khá»i có chút lo lắng.
Chàng càng không muốn để ngưá»i đó vì chàng mà chịu liên lụy.
Nhưng hiện tại “Tây Thi†đó phảng phất đã xuất hiện, hơn nữa đã vì cứu chàng mà xuất hiện.
Nếu quả không phải “Tây Thi†đã dụ dẫn mai phục giùm chàng, hiện tại chàng rất có thể đã chết trong rừng cây.
Nếu quả không phải “Tây Thi†đã ngá»§ trên giưá»ng chàng, yểm há»™ cho chàng, hiện tại chàng, không còn nghi ngá» gì nữa, là ngưá»i bị hiá»m nghi nặng nhất, ÄÆ°á»ng Khuyết rất có thể đã hạ thá»§.
Nhưng “Tây Thi†chỉ có má»™t ngưá»i.
Dẫn dụ mai phục cho chàng, yểm há»™ cho chàng lại có hai ngưá»i, ngưá»i kia là ai?
Vô Kỵ lại cảm thấy rối loạn.
Không những hỗn loạn, mà còn hối hận!
Äêm hôm qua chàng thật không nên mạo hiểm.
Sá»± khinh cá»­ vá»ng động cá»§a chàng không những làm cho “Tây Thi†chịu liên lụy, mà còn liên lụy má»™t cách vô cá»›.
Nếu quả ÄÆ°á»ng Khuyết muốn giết ngưá»i cá»§a ÄÆ°á»ng gia, không cần biết giết lầm bao nhiêu ngưá»i, hắn cÅ©ng không khó chịu.
Hai mươi chín thương lữ và du khách từ ngoài đến, nếu quả cũng vì vậy mà chết...
Chàng không muốn nghĩ ngợi nữa.
Chàng phát thệ, từ nay vỠsau, tuyệt không làm chuyện không nắm chắc nữa.
Nhưng cơ hội “nắm chắc†phải đợi đến bao giỠmới đến?
Chàng phải dùng phương pháp nào mới có thể tiếp cận Thượng Quan Nhẫn?
Cho dù có cơ hội, có thể nắm chắc sẽ dồn được Thượng Quan Nhẫn vào tử địa không?
Chàng vẫn không nắm chắc, hoàn toàn không tin chắc.
Hiện tại chàng tuy đã đến ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố, cá»± ly giữa chàng và mục tiêu vẫn còn rất xa.
Trước mặt còn có má»™t Ä‘oạn đưá»ng dài phải Ä‘i, Ä‘oạn đưá»ng Ä‘i, không còn nghi ngá» gì nữa, càng gian nan, càng nguy hiểm hÆ¡n xa Ä‘oạn đưá»ng lúc trước chàng đã Ä‘i.
Chàng có thể vượt qua được không?
Vô Kỵ chợt cảm thấy đầu óc mệt má»i, mệt má»i đến mức thậm chí muốn buông xuôi tất cả, mệt má»i đến mức thậm chí muốn khóc.
Chàng không thể buông xuôi tất cả, cũng không thể khóc.
Nhưng chàng ít ra có thể ngủ một giấc.
Chàng nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy cả ngưá»i chìm đắm, chìm rất chậm, lại rất sâu, rất sâu...
Song cửa sổ mở hé.
Bên ngoài song cá»­a má»™t màu xanh rá»n, không khí trong lành tươi tắn.
Äá»™t nhiên má»™t ngưá»i như yến tá»­ bay qua mảng xanh rá»n đó lá»t vào song cá»­a.
Y phục hoa lệ bó sát, bá»™ mặt anh tuấn, hành động khinh tiệp linh hoạt, còn mau mắn hÆ¡n xa biểu hiện lúc bình thưá»ng cá»§a gã.
Trong tay gã nắm chặt một thanh đao.
Gã từng bước nhón chân Ä‘i đến đầu giưá»ng Vô Kỵ, lưỡi Ä‘ao trong tay gã chỉa vào yết hầu cá»§a Vô Kỵ.
Dương quang tà tà rá»i qua song cá»­a, lưỡi Ä‘ao sáng loáng lấp lánh dưới ánh mặt trá»i.
Nhưng lưỡi đao đó tịnh không đâm xuống.
Vô Kỵ cũng bất động.
Chàng tịnh không Ä‘ang ngá»§, ngưá»i đó vừa tiến vào, chàng đã phát giác.
Chàng đang cảm thấy kỳ quái.
Bằng vào hành động khinh tiệp linh hoạt cá»§a ngưá»i đó, má»™t quyá»n cá»§a chàng lúc trước tuyệt không thể đánh trúng mÅ©i gã.
Má»™t quyá»n đó lại quả thật đã đánh trúng mÅ©i gã, đã đánh gãy mÅ©i gã.
Gã tại sao lại phải chịu má»™t quyá»n đó? Có phải bởi vì gã cố ý muốn Vô Kỵ coi thưá»ng gã, gã má»›i có cÆ¡ há»™i hành thích?
Vô Kỵ quả thật đã coi thưá»ng gã.
Có lẽ đại Ä‘a số ngưá»i Ä‘á»u coi thưá»ng gã, Ä‘á»u nghÄ© Tiểu Bảo chỉ bất quá là má»™t “bằng hữu†vô dụng cá»§a ÄÆ°á»ng Khuyết. Có lẽ “hữu dụng†đối vá»›i ÄÆ°á»ng Khuyết, đối vá»›i ngưá»i khác mà nói, lại tuyệt đối vô dụng.
Nhưng hiện tại con ngưá»i vô dụng đó lại biểu hiện vẻ lãnh tÄ©nh còn hÆ¡n xa trong tưởng tượng cá»§a bất cứ má»™t ai.
Bàn tay cầm Ä‘ao cá»§a gã tuyệt đối ổn định, trên mặt gã cả má»™t giá»t mồ hôi cÅ©ng không toát ra.
Vô Kỵ nhướng mắt, lạnh lùng nhìn gã :
- Ngươi...
- â€œÄÆ°Æ¡ng nhiên là ta†- Thanh âm cá»§a Tiểu Bảo cÅ©ng trấn định - “Ta đã có nói, ta nhất định phải giết ngươiâ€.
Vô Kỵ thốt :
- Ta nhá»›.
Tiểu Bảo nói :
- Ta hiện tại đến giết chỉ là vì ban ngày giết ngưá»i dá»… dàng hÆ¡n ban đêm.
Vô Kỵ thốt :
- á»’?
Tiểu Bảo nói :
- Bởi vì vô luận là ai ban ngày cÅ©ng sÆ¡ ý hÆ¡n, cảnh giá»›i ban đêm trái lại càng nghiêm mật hÆ¡n nhiá»u.
Vô Kỵ thốt :
- Có lý.
Tiểu Bảo nói :
- Cho nên hiện tại nếu quả có ngưá»i đến, có ngưá»i phát hiện ra ta, là ta đến giết ngươi.
Câu nói đó rất kỳ quái.
Vô Kỵ nhịn không được phải há»i :
- Nếu quả không có ai phát hiện ngươi, cũng không có ai đến đây thì sao?
Tiểu Bảo chợt cưá»i cưá»i :
- Nếu ta thật muốn giết ngươi, hà tất tự mình xuất thủ.
Nụ cưá»i cá»§a gã rất kỳ quái, cÅ©ng rất thần bí, chợt hạ thấp giá»ng :
- Ngươi có biết trong ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố có bao nhiêu ngưá»i muốn lấy đầu lâu cá»§a ngươi không?
Vô Kỵ cÅ©ng cưá»i cưá»i :
- Bá»n há» muốn lấy đầu lâu cá»§a ta làm gì?
Tiểu Bảo càng ra vẻ thần bí, thanh âm càng hạ thấp, lại há»i :
- Ngươi có biết đầu lâu của Triệu Vô Kỵ hiện tại đáng giá bao nhiêu không?
Mặt Vô Kỵ không đổi sắc.
Chàng đã huấn luyện mình biến thành má»™t ngưá»i hoàn toàn không có biểu tình.
Nhưng tròng mắt của chàng đã co thắt lại.
- Ngươi thật ra là ai?
- “Ngươi đáng lẽ nên biết†- Tiểu Bảo gằn từng tiếng - “Ta là Tây Thiâ€.
Vô Kỵ vẫn không có biểu tình gì.
Tuy chàng đã có tám phần tin Tiểu Bảo là Tây Thi, nhưng chàng đã quen tuyệt không để bất kỳ tình cảm nào biểu lộ trên mặt.
Tiểu Bảo nói :
- Äêm hôm qua ta đã có ghé.
Vô Kỵ thốt :
- á»’?
Tiểu Bảo nói :
- Lúc ta đến, ngươi vừa đi ra.
Vô Kỵ thốt :
- á»’?
Tiểu Bảo nói :
- Ta nhìn thấy ngươi đi vào rừng cây, nhưng ta biết ngươi nhất định đi không qua, bởi vì muốn xuyên qua rừng cây đó cũng có bí quyết.
Bí quyết cá»§a gã nói ra cÅ©ng là: “Tiến ba thoái má»™t, tả ba hữu má»™tâ€.
Vô Kỵ bây giá» má»›i biết sáng sá»›m hôm nay chàng tại sao không thể quay trở vá», bởi vì đó là phương pháp Ä‘i từ phía tiểu lâu, muốn từ ngoài Ä‘i vá», phải dùng cách tương phản.
Lôi Chấn Thiên sơ ý điểm đó, cơ hồ đã lấy mạng chàng.
Vô luận sÆ¡ ý nhá» tá»›i cỡ nào Ä‘á»u có thể tạo thành sai lầm trí mệnh.
Chàng cÅ©ng từ kinh nghiệm thống khổ mà há»c được má»™t bài há»c.
Tiểu Bảo nói :
- Lúc đó ngươi đã Ä‘i xa rồi, ta muốn chạy tá»›i nói cho ngươi biết là ngươi đã leo lên ngá»n cây rồi. Ta biết ngươi má»™t khi vừa leo lên, hành tung sẽ bị phát hiện.
Vô Kỵ thốt :
- Cho ngươi ngươi cũng lén lên, dẫn dụ mai phục giùm ta.
Tiểu Bảo nói :
- Ta vốn muốn làm như vậy, nhưng đã có ngưá»i nhanh hÆ¡n ta má»™t bước.
Vô Kỵ há»i :
- Ngưá»i đó không phải là ngươi?
Tiểu Bảo đáp :
- Không phải.
Gã tỠvẻ rất kinh ngạc :
- Lẽ nào ngươi cÅ©ng không biết ngưá»i đó là ai?
Vô Kỵ cưá»i khổ, lắc đầu.
Tiểu Bảo trầm tư, qua một hồi rất lâu mới nói tiếp :
- Ta cÅ©ng biết hành tung cá»§a ngươi vừa bại lá»™, lập tức sẽ có ngưá»i đến Ä‘iá»u tra xem xem ngươi có còn trong phòng không.
Vô Kỵ thốt :
- Cho nên ngươi leo lên giưá»ng cá»§a ta thay ta.
Tiểu Bảo nói :
- Ta phá»§ má»n che đầu, giả ngá»§ say sưa, sau đó không lâu, bên ngoài quả nhiên có ngưá»i đến.
Vô Kỵ thốt :
- Nhưng ngươi tịnh không nhất định phải nói mớ.
Tiểu Bảo nói :
- Ta cÅ©ng biết tịnh không nhất định phải nói má»›, chỉ bất quá ta vốn có nghá».
Vô Kỵ há»i :
- NghỠgì?
Tiểu Bảo đáp :
- Ta có thể mô phá»ng theo thanh âm cá»§a ngưá»i khác, vô luận là thanh âm cá»§a ai nói chuyện ta Ä‘á»u có thể mô phá»ng theo như thật.
Gã lại nói :
- Má»™t đội ngưá»i đồng thá»i được phái ra cùng ta Ä‘á»u chịu sá»± huấn luyện đó.
Vô Kỵ há»i :
- Ngươi có biết ngưá»i đến là ai không?
Tiểu Bảo đáp :
- Ta không nhìn thấy hắn, cÅ©ng không dám nhìn, nhưng ta Ä‘oán đại khái là ÄÆ°á»ng Khuyết.
Gã lại bổ sung :
- Bởi vì cảnh vệ và trị an cá»§a ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố Ä‘á»u do hắn phụ trách.
Vô Kỵ thốt :
- Vậy ngươi cÅ©ng nên nghÄ© đến hắn rất có thể sẽ Ä‘i Ä‘iá»u tra xem ngươi có ở trong phòng không.
Tiểu Bảo nói :
- Hắn tuyệt không thể hoài nghi ta.
Vô Kỵ há»i :
- Tại sao?
Tiểu Bảo cưá»i cưá»i :
- Ngươi đáng lẽ nên nhìn thấy quan hệ giữa ta và hắn.
Gã Ä‘ang cưá»i, trong nụ cưá»i lại ngập tràn ná»—i thống khổ.
Vì mục tiêu và tín ngưỡng thỠchết tận trung của mình, gã tuy không ngại hy sinh tất cả, nhưng thứ hy sinh đó vô luận đối với ai mà nói cũng đã quá to tát.
NghÄ© đến sá»± thân mật không tầm thưá»ng giữa gã và ÄÆ°á»ng Khuyết, nghÄ© đến ý nghÄ©a đặc biệt bao hàm trong hai chữ “Tây Thiâ€, Vô Kỵ đương nhiên cÅ©ng có thể tưởng tượng được ná»—i khuất nhục thảm thống mà gã chịu đượng.
Vô Kỵ nhịn không được phải thở dài trong lòng :
- Không cần biết ra sao, ngươi Ä‘á»u không nên lá»™ diện, cÅ©ng không nên liên lạc vá»›i ta, cái giá ngươi phải trả quá lá»›n, tuyệt không thể mạo hiểm.
Tiểu Bảo lại cưá»i cưá»i :
- Nhưng cái giá ngươi phải trả cÅ©ng không nhá», ta làm sao có thể giương mắt nhìn thân phận cá»§a ngươi bại lá»™.
Vô Kỵ nhìn gã, trong lòng tràn ngập cảm giác có lỗi, cảm kích, và bội phục.
Cho đến bây giá» chàng má»›i tin trên thế gian quả thật có ngưá»i không ná» hy sinh chính mình vì ngưá»i khác.
Bởi vì trên thế gian có thứ ngưá»i đó, cho nên chính nghÄ©a và công lý má»›i có thể vÄ©nh viá»…n tồn tại, cho nên nhân loại má»›i có thể vÄ©nh tồn.
Tiểu Bảo mỉm cưá»i :
- Hà huống giữa bá»n ta còn có yểm há»™ rất tốt. Ngưá»i khác Ä‘á»u nghÄ© ta hận ngươi thấu xương, giá» giá» phút phút Ä‘á»u muốn lấy mạng ngươi, làm sao tưởng được bá»n ta là bằng hữu.
Vô Kỵ thốt :
- Ta cũng không tưởng được ta ở đây còn có một bằng hữu như ngươi.
Chàng ở đây đã có ba bằng hữu.
Thái độ của Tiểu Bảo biến thành rất nghiêm túc :
- Có vài chuyện ta nhất định phải nói cho ngươi biết, ngươi nhất định phải đặc biệt chú ý.
Gã nói :
- Liên minh giữa ÄÆ°á»ng gia và Phích Lịch đưá»ng vốn là vì bá»n chúng muốn há»— tương lợi dụng, hiện tại quan hệ cá»§a bá»n chúng đã biến thành rất ác liệt, Lôi Chấn Thiên rất có thể đã bị giam lá»ng. Äó là cÆ¡ há»™i cá»§a bá»n ta, nếu quả bá»n ta có thể lợi dụng được, để bá»n chúng tàn sát lẫn nhau, bá»n ta nhất định có thể chiếm lợi thế.
Lôi Chấn Thiên bị giam cầm hiển nhiên còn là chuyện cực kỳ cơ mật, cả Tiểu Bảo cũng không biết rõ mấy.
Không tưởng được Vô Kỵ lại đã biết.
Tiểu Bảo lại nói :
- Hiện tại thế lá»±c cá»§a Phích Lịch đưá»ng tuy đã bị giải trừ, có ngưá»i bị ám toán thảm tá»­, ngưá»i không chết cÅ©ng đã bị trục xuất ra khá»i ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố, nhưng loài rít trăm chân, chết mà không cứng lạnh, bá»n ta tin rằng bá»n há» nhất định còn có ngưá»i tiá»m phục trong ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố, chá» thá»i cÆ¡ hành động.
Vô Kỵ thốt :
- Äiểm đó ta nhất định sẽ đặc biệt lưu ý.
Tiểu Bảo nói :
- Äá»™c ÄÆ°á»ng Ngá»c trúng cá»±c kỳ thâm, trong thá»i gian ngắn tuyệt không thể phục nguyên, Ä‘iểm đó ngươi có thể an tâm.
Vô Kỵ nhịn không được há»i :
- Còn Mật Cơ?
Tiểu Bảo há»i lại :
- Mật Cơ?
Vô Kỵ đáp :
- Mật CÆ¡ là ngưá»i cùng nằm trong quan tài cá»§a ÄÆ°á»ng Ngá»c.
Tiểu Bảo há»i :
- Có phải là vợ trước của Lôi Chấn Thiên không?
Vô Kỵ gật đầu, lại há»i :
- Nàng ta có phải đã bị hạ độc thủ?
Tiểu Bảo đáp :
- Nàng ta còn chưa chết, nhưng nơi hạ lạc của nàng ta ta lại không biết.
Chuyện đó gã đương nhiên không chú ý đến.
Gã đương nhiên tuyệt không thể tưởng được giữa vợ trước của Lôi Chấn Thiên và Vô Kỵ có một thứ cảm tình vi diệu.
Tiểu Bảo nói :
- Ta biết ngươi đến đây là vì giết Thượng Quan Nhẫn, trả thù cho lệnh tôn.
Vô Kỵ thừa nhận.
Tiểu Bảo nói :
- Vô luận ngươi có thể đắc thá»§ hay không, ná»™i trong bảy ngày nhất định phải ly khai ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố.
Vô Kỵ há»i :
- Sao vậy?
Tiểu Bảo đáp :
- Bởi vì bá»n chúng hôm qua đã phái ngưá»i Ä‘i ngày lẫn đêm đến Tích Khê Hoài Nam tra chứng coi thôn Khê Äầu có phải có má»™t ngưá»i như ngươi không.
Vô Kỵ động dung :
- Ngươi nghÄ© ngưá»i bá»n chúng phái Ä‘i ná»™i trong mưá»i ngày có thể trở vá»?
Tiểu Bảo đáp :
- Ngưá»i tuy chưa vá» tá»›i, bồ câu lại nhất định có thể đã bay vá».
Bồ câu.
Vô Kỵ lập tức nhá»› tá»›i con bồ câu đưa tin ÄÆ°á»ng Ngạo chiến thắng.
Tâm chàng chìm hẳn.
Tiểu Bảo nói :
- Ta cÅ©ng biết sá»± gian hiểm trong hành động lần này cá»§a ngươi, phải hoàn thành ná»™i trong bảy ngày cÆ¡ hồ là chuyện không thể làm. Nhưng ngươi hoàn toàn không còn đất chá»n lá»±a.
Gã nghĩ ngợi, lại nói :
- Nói thật ra, kỳ hạn an toàn nhất vẫn không đến bảy ngày.
Vô Kỵ há»i :
- Ngươi nghĩ kỳ hạn an toàn là bao nhiêu ngày?
Tiểu Bảo đáp :
- Năm ngày.
Gã tính toán, lại nói :
- Hôm nay là ngày hai mươi ba, trước rạng đông ngày hai mươi tám, ngươi nhất định phải rá»i khá»i ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố.
Vô Kỵ thốt :
- Ta sẽ ghi nhớ.
Tiểu Bảo nói :
- Thá»i gian tuy gấp gáp, nhưng ngươi lại vẫn không thể tham công cấp tiến, khinh cá»­ vá»ng động.
Biểu tình của gã càng nghiêm túc :
- Tá»± ngươi muốn liá»u mạng, chết không ngần ngại, như quả vì vậy mà ảnh hưởng đến đại cuá»™c, vậy cả chết cÅ©ng không đủ để chuá»™c tá»™i.
Vô Kỵ há»i :
- Ta sao lại làm ảnh hưởng đến đại cuộc?
Tiểu Bảo đáp :
- ÄÆ°á»ng gia đã sá»›m có dã tâm tiến phạm Äại Phong đưá»ng, bá»n chúng đặc ý kết nạp Thượng Quan Nhẫn là vì muốn Thượng Quan Nhẫn làm ngưá»i dẫn đưá»ng cá»§a bá»n chúng.
Vô Kỵ thốt :
- Äiểm đó ta cÅ©ng đã nghÄ© đến.
Tiểu Bảo nói :
- Hiện tại bá»n chúng tuy nghÄ© thá»i cÆ¡ còn chưa chín mùi, nhưng căn cứ theo phán Ä‘oán cá»§a ta, bằng vào thá»±c lá»±c hiện tại cá»§a bá»n chúng, muốn há»§y diệt Äại Phong đưá»ng tịnh không khó gì.
Gã gằn từng tiếng :
- Bằng vào tính toán cá»§a ta, tối Ä‘a chỉ cần ba tháng, bá»n chúng đã có thể há»§y diệt Äại Phong đưá»ng.
Lòng bàn tay Vô Kỵ lại toát mồ hôi lạnh.
Tiểu Bảo nói :
- Ngươi nếu khinh cá»­ vá»ng động, vạn nhất làm bá»n chúng nổi giận, khiến cho bá»n chúng xuất thá»§ liá»n, vậy...
Gã không nói hết lá»i, cÅ©ng bất tất phải nói hết lá»i.
Mồ hôi lạnh đã thấm ướt y phục Vô Kỵ.
Tiểu Bảo trầm tư, bỗng lại nói :
- Còn có một chuyện.
Vô Kỵ há»i :
- Chuyện gì?
Tiểu Bảo đáp :
- Ngoại trừ ta ra, ta tin còn có má»™t ngưá»i Ä‘ang tiá»m phục trong ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố.
Vô Kỵ há»i :
- Sao ngươi biết?
Tiểu Bảo đáp :
- Bởi vì ta có vài lần gặp khốn cảnh, Ä‘á»u có ngưá»i ngấm ngầm giải quyết cho ta.
Gã lại nói :
- Ta vốn còn chưa dám xác định, cho đến đêm hôm qua, ta mới tin suy đoán của ta không sai.
Vô Kỵ há»i :
- Bởi vì ngoại trừ ngươi ra, còn có ngưá»i trong bóng tối yểm há»™ ta, dẫn dụ đám mai phục giùm ta?
Tiểu Bảo há»i ngược :
- Ngươi có nhìn thấy rõ bá»™ dạng ngưá»i đó không?
Vô Kỵ lắc đầu :
- Ta chỉ nhìn thấy võ công cá»§a ngưá»i đó cá»±c cao, thân pháp cá»±c nhanh.
Tiểu Bảo há»i :
- Y là nam hay là nữ?
Vô Kỵ đáp :
- Äại khái là nam.
Chàng ngẫm nghĩ, chợt lại lắc đầu :
- Nhưng nói không chừng có thể là nữ, chỉ bất quá thân thể cao cao.
Tiểu Bảo lại trầm tư, biểu tình hiển lộ rất kỳ quái.
Vô Kỵ há»i :
- Ngươi có phải đã nghĩ ra được có thể là ai?
Tiểu Bảo gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, lẩm bẩm :
- Ta không dám nói, nhưng nếu ta đoán không lầm...
Gã không nói nữa.
Trên lầu bên ngoài phảng phất có tiếng bước chân vang lên, ngưá»i Tiểu Bảo đã phóng ra khá»i song cá»­a.
Trước khi đi, gã còn dặn lại :
- Äá» phòng, thận trá»ng, đừng quên trước ngày hai mươi tám nhất định phải Ä‘i.
Hiện tại đã là chính ngỠngày hai mươi ba, kỳ hạn của Vô Kỵ chỉ còn dư lại hơn bốn ngày.
Chàng chỉ có má»™t kiếm và ba bằng hữu, ngưá»i chàng muốn đối phó lại không biết có bao nhiêu.
*****
DỠthám
*****
Chính ngá», đến giỠăn trưa, ÄÆ°á»ng Khuyết Ä‘ang muốn kiếm Vô Kỵ Ä‘i ăn cÆ¡m.
Má»™t khi là ngưá»i là phải ăn trưa.
Cho nên vị khẩu cá»§a ÄÆ°á»ng Khuyết gần đây tuy không được khá»e, lại vẫn phải miá»…n cưỡng bắt mình Ä‘i ăn má»™t chút.
Bởi vì hắn gần đây quả thật quá gầy ốm.
Vô Kỵ cũng không thể nói hắn mập, so với vài động vật, hắn quả thật không thể coi là mập.
Hắn ít ra còn gầy hơn hà mã một chút, hông hắn ít ra còn thua hà mã một hai phân.
Vì nỗi bất hạnh đó, giỠngỠhôm nay hắn nhất định phải bắt mình nỗ lực ăn thêm.
Chỉ tiếc vị khẩu của hắn quả thật không được tốt, cho nên hắn chỉ ăn được bốn cái giò heo, hai con gà, hai chén cải muối, và hai con vịt quay không gầy hơn hắn bao nhiêu.
Cuối cùng đương nhiên còn phải ăn chút đồ ngá»t, nếu không làm sao có thể gá»i là ăn trưa được?
Cho nên hắn lại ăn mưá»i hai cánh bánh bao nhân đậu Ä‘en, sáu cái bánh bá»™t chiên, và ba cái bánh mì trét đưá»ng.
Ä‚n xong đương nhiên còn phải uống chút nước trái cây, hắn cÅ©ng chỉ bất quá uống mưá»i bảy mưá»i tám chén.
Vô Kỵ quả thật không thể không bội phục.
Chàng vô phương tưởng tượng được lúc vị khẩu cá»§a ngưá»i đó khá»e mạnh lại sẽ ăn được bao nhiêu.
Vị khẩu cá»§a chàng má»™t má»±c rất tốt, nhưng đồ ăn chàng ăn ná»­a tháng cá»™ng lại cÅ©ng vẫn không bằng má»™t bữa cá»§a ÄÆ°á»ng Khuyết.
ÄÆ°á»ng Khuyết vẫn còn buồn bã, nhìn mấy chén nước trái cây còn chưa uống xong mà buồn bã.
Hắn lắc đầu, thở dài lẩm bẩm :
- Làm sao đây? Ta ăn không vô nữa, làm sao đây?
Vô Kỵ thốt :
- Ta có biện pháp.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i :
- Biện pháp gì? Ngươi mau nói ra đi.
Vô Kỵ đáp :
- Ăn không vô thì không ăn nữa.
ÄÆ°á»ng Khuyết nghÄ© ngợi, vá»— tay cưá»i lá»›n :
- Chủ ý hay, ăn không vô thì không ăn nữa, chủ ý hay như vậy ta sao lại không nghĩ ra được chứ?
Hắn cưá»i không những giống hệt như má»™t đứa bé, hÆ¡n nữa còn giống như má»™t gã khá».
Hắn nhìn quả thật giống như má»™t tên khá».
May là Vô Kỵ hiện tại đã biết tên khỠđó là khỠlàm sao.
Tên khỠđó lúc bán đứng, mình không chừng còn cho hắn chút bạc.
Hiện tại ÄÆ°á»ng Khuyết cuối cùng đã ăn xong.
Sau khi rá»­a đôi tay vừa trắng vừa béo cá»§a hắn trong má»™t cái thau đồng, hắn bá»—ng há»i Vô Kỵ :
- Ngươi có biết coi tướng không?
- Coi tướng?
Vô Kỵ cho dù biết ý tứ của coi tướng là gì, cũng phải giả như không biết.
Bởi vì câu há»i cá»§a ÄÆ°á»ng Khuyết rất kỳ quái, lúc chàng trả lá»i không thể không đặc biệt cảnh giác.
ÄÆ°á»ng Khuyết lại nói :
- à tứ cá»§a coi tướng là có thể nhìn tướng mạo cá»§a ngưá»i ta xem được là hạng ngưá»i gì.
Vô Kỵ thốt :
- á»’?
ÄÆ°á»ng Khuyết nói :
- Má»™t ngưá»i tốt hay xấu, thiện hay ác, ngưá»i biết coi tướng vừa nhìn đã có thể thấy được.
Vô Kỵ thốt :
- Ta đã hiểu.
ÄÆ°á»ng Khuyết mỉm cưá»i :
- Ta biết ngươi nhất định có thể coi tướng.
Vô Kỵ há»i :
- Tại sao?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Bởi vì ngươi có thể sát nhân.
Vô Kỵ há»i :
- Ngưá»i có thể sát nhân nhất định phải có thể coi tướng sao?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Nếu quả ngươi không thể coi tướng, làm sao biết ngưá»i nào nên giết? Ngưá»i nào không nên giết? Ngưá»i nào có thể giết? Ngưá»i nào không thể giết?
Vô Kỵ không thể không thừa nhận, lá»i nói cá»§a hắn ít nhiá»u gì cÅ©ng có chút đạo lý.
Má»™t ngưá»i có nghá» sát nhân, quả thật phải có năng lá»±c quan sát ngưá»i ta.
Không những phải có thể nghe nhìn, còn phải có thể nhìn thấy lòng ngưá»i ta --- Äó là coi tướng.
Má»™t thuật sÄ© có thể bốc vận toán mệnh, có thể nói ra quá khứ và vị lai cá»§a ngưá»i ta, sở trưá»ng cÅ©ng là ngón nghỠđó.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i :
- Ngươi có thể coi tướng giùm ta không?
Vô Kỵ cưá»i :
- Con ngưá»i ngươi Ä‘a phước Ä‘a thá», vừa phú vừa quý, chỉ tiếc gần đây vị khẩu không được tốt lắm.
ÄÆ°á»ng Khuyết cưá»i lá»›n :
- Ngươi xem cực đúng.
Vô Kỵ thốt :
- Ta đương nhiên xem cá»±c đúng, bởi vì ta đã sá»›m biết ngươi là ngưá»i nào, bất tất xem ta cÅ©ng biết.
ÄÆ°á»ng Khuyết cưá»i cưá»i :
- Ta cũng không phải muốn ngươi xem tướng ta.
Vô Kỵ há»i :
- Ngươi muốn ta xem tướng ai?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Ngươi vẫn nhá»› đến hai mươi chín ngưá»i không?
Vô Kỵ há»i :
- Hai mươi chín ngưá»i ngươi nói đêm hôm qua tá túc ở đây?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Chính là bá»n há».
Vô Kỵ thốt :
- Ta nhá»› ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố xem chừng cÅ©ng có khách sạn.
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố cái gì cÅ©ng có.
Vô Kỵ thốt :
- Ta cũng còn nhớ ngươi có nói qua một câu.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i :
- Câu gì?
Vô Kỵ đáp :
- Ngươi có nói qua, má»™t ngưá»i cho dù trú ở khách sạn, chưởng quầy cá»§a khách sạn cÅ©ng sẽ há»i y tên tuổi là gì? Từ đâu đến? Muốn ở tá»›i bao lâu? Äến đây có công cán gì?
ÄÆ°á»ng Khuyết quả thật có nói qua mấy câu đó, hắn chỉ còn nước thừa nhận ký ức cá»§a Vô Kỵ quả thật không tệ.
Vô Kỵ há»i :
- Äêm hôm qua hai mươi chín ngưá»i đó có phải đã trú ngụ trong khách sạn cá»§a các ngươi?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Phải.
Vô Kỵ há»i :
- Các ngươi có phải cÅ©ng đã há»i qua tính danh và lai lịch cá»§a bá»n há»?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Phải.
Vô Kỵ thốt :
- Hiện tại ngươi đã biết bá»n há» là những ngưá»i nào, hà tất phải muốn ta Ä‘i xem nữa.
ÄÆ°á»ng Khuyết nói :
- Bởi vì có chuyện tùy tiện bá»n ta há»i làm sao cÅ©ng há»i không ra.
Vô Kỵ thốt :
- á»’?
ÄÆ°á»ng Khuyết nói :
- Bá»n ta không thể tra vấn bá»n há» có phải là gian tế không.
Vô Kỵ thốt :
- Cho dù các ngươi có há»i, bá»n há» cÅ©ng tuyệt không thể nói.
ÄÆ°á»ng Khuyết nói :
- Cho nên ta muốn má»i ngươi Ä‘i xem xem bá»n chúng thật ra có phải là gian tế hay không.
Hắn mỉm cưá»i, lại nói :
- Ngưá»i làm gian tế luôn luôn khó tránh khá»i chá»™t dạ, ngưá»i chá»™t dạ bá»™ dạng nhìn luôn có chút bất đồng, ta tin ngươi nhất định có thể thấy được.
Trong ánh mắt cưá»i cợt cá»§a hắn lại thiểm xuất ánh sáng như mÅ©i kim, má»™t tên khỠánh mặt tuyệt không thể có thứ ánh sáng đó.
Ãnh mắt cá»§a độc xà má»›i có.
--- Hắn có âm mưu gì đây?
--- Trong số hai mươi chín ngưá»i, có phải có đệ tá»­ cá»§a Äại Phong đưá»ng?
Lẽ nào hắn đối với thân phận của Vô Kỵ đã bắt đầu hoài nghi?
Phản ứng cá»§a Vô Kỵ tịnh không chậm, giữa giây phút đó, chàng đã nghÄ© đến má»i tình huống có thể xảy ra.
Chàng chỉ há»i :
- Những ngưá»i đó Ä‘ang ở đâu?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Bá»n há» cÅ©ng Ä‘ang ăn trưa, má»i ngưá»i Ä‘á»u phải ăn trưa.
* * * * *
Hai mươi chín ngưá»i, chia thành ba bàn Ä‘ang ăn trưa, trong số đó già cÅ©ng có, trẻ cÅ©ng có, nam cÅ©ng có, nữ cÅ©ng có.
Bá»n hỠăn mặc Ä‘á»u khác biệt, bá»™ dạng ăn uống cÅ©ng khác biệt, có ngưá»i ăn uống như hùm beo, nuốt trá»ng nhai sÆ¡, có ngưá»i ăn uống lại rất trang nhã thanh tao, chỉ cần nhìn bá»™ dạng ăn uống cá»§a bá»n há» là đã có thể nhìn ra thân phận cá»§a bá»n há».
Trong đó ngưá»i ăn chậm nhất, nhai kỹ nhất, không ngá» chính là Khúc Bình.
Lòng Vô Kỵ đã xốn xang.
Chàng đã từng nghe nói vỠchuyện giữa Khúc Bình và Thiên Thiên, Khúc Bình đã ở đây, Thiên Thiên nghĩ tất cũng ở quanh đây.
Bá»n hỠđến đây làm gì? Lẽ nào là đến tìm chàng?
Chàng đã nhận ra Khúc Bình, Khúc Bình đương nhiên cũng có thể nhận ra chàng.
Chỉ cần Khúc Bình lộ xuất thần sắc dị dạng một chút, chàng chết chắc.
Ba cái bàn tròn rộng rãi, bài trong một khu viện rất mát mẻ, đủ thứ rau quả rượu thịt.
Khúc Bình Ä‘ang ăn món thịt xắt má»ng xào á»›t hiểm.
Hắn đã nhìn thấy Vô Kỵ.
Nhưng trên mặt hắn cả một chút biểu tình cũng không có, đũa cũng cầm rất chắc, cả một miếng thịt cũng không để rơi rớt.
Khúc Bình luôn luôn là ngưá»i trầm tÄ©nh phi thưá»ng, hÆ¡n nữa rất có thể cÅ©ng nhận không ra Vô Kỵ.
Vô luận là ai Ä‘á»u tuyệt đối không thể nhìn thấy giữa hắn và Vô Kỵ có chút quan hệ gì.
Thiên Thiên không có mặt ở đây.
Ba nữ nhân ngồi ăn chung vá»›i Khúc Bình Ä‘á»u là ngưá»i Vô Kỵ chưa từng gặp qua.
Tâm Vô Kỵ cuối cùng đã bình tĩnh.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i nhá» :
- Ngươi thấy những ngưá»i đó ra sao?
Vô Kỵ đáp :
- Ta xem những ngưá»i đó Ä‘á»u không không có gì đặc biệt.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i :
- Ngươi xem xem trong số bá»n há» có ai có thể là gian tế không?
Vô Kỵ đáp :
- Má»—i má»™t ngưá»i Ä‘á»u có thể là gian tế, má»—i má»™t ngưá»i Ä‘á»u có thể không phải là gian tế.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i :
- Vậy ngươi nói ta nên giết hay là tha?
Vô Kỵ Ä‘iá»m đạm đáp :
- Ngươi đã có nói thà giết lầm chứ không thể tha lầm.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i :
- Ngươi có chịu giết bá»n há» cho ta không?
Vô Kỵ đáp :
- Chuyện có thể kiếm tiá»n, ta sao lại không chịu chứ. Hai mươi chín ngưá»i, hai trăm chín chục vạn lượng.
ÄÆ°á»ng Khuyết le lưỡi, le cả ná»­a ngày không rụt lại, cưá»i khổ :
- Bắt ta bỠra bao nhiêu bạc như vậy, thà giết ta cho xong.
Vô Kỵ thốt :
- Vậy ngươi chỉ còn nước tá»± mình động thá»§, ta biết ngươi giết ngưá»i luôn luôn miá»…n phí.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i :
- Ta giết ngưá»i miá»…n phí? Ngươi có bao giá» nhìn thấy ta giết ngưá»i chưa?
Vô Kỵ quả thật chưa nhìn thấy, có những ngưá»i giết ngưá»i không dùng tá»›i Ä‘ao, hắn không cần tá»± tay xuất thá»§.
ÄÆ°á»ng Khuyết chợt thở dài :
- Kỳ thật ta không nên tìm ngươi đến xem.
Vô Kỵ há»i :
- Ngươi nên tìm ai?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Thượng Quan Nhẫn.
Một khi nghe đến cái tên Thượng Quan Nhẫn, máu huyết Vô Kỵ lại dâng trào, tim lại đập mạnh.
Nếu Thượng Quan Nhẫn thật đã đến, nếu chàng nhìn thấy Thượng Quan Nhẫn, chàng có còn có thể tự khống chế lấy mình không?
Chàng hoàn toàn không nắm chắc.
Nếu quả chàng nhịn không được phải xuất thủ, có phải có thể đâm chết Thượng Quan Nhẫn dưới kiếm của mình không?
Chàng càng không thể tin chắc.
ÄÆ°á»ng Khuyết nói :
- Nghe nói Thượng Quan Nhẫn là má»™t kỳ tài trăm năm hiếm thấy trong võ lâm, không những văn võ song toàn, mà còn có nghá» há»… gặp là không quên, má»™t khi là ngưá»i lão đã từng gặp mặt, lão vừa thoáng thấy là có thể nhận ra ngay, đám môn hạ đệ tá»­ cá»§a Äại Phong đưá»ng đại Ä‘a số lão Ä‘á»u đã gặp mặt, nếu ta kêu lão đến, lão nhất định có thể nhìn ra ai là gian tế.
Vô Kỵ há»i :
- Ngươi tại sao lại chưa đi tìm lão đến?
ÄÆ°á»ng Khuyết lại thở dài :
- Hiện tại thân phận của lão đã khác biệt, làm sao có thể đến lo mấy chuyện nhỠnhặt như vặt lông gà này.
Hắn chợt bước tá»›i, vòng tay hướng vá» phía những ngưá»i Ä‘ang ăn, nheo mắt cưá»i cưá»i :
- Các vị từ xa đến, ta lại không tận lễ địa chủ, thật là lỗi quá, đồ ăn hôm nay tuy không ngon mấy, bữa ăn lại luôn luôn phải ăn.
Có ngưá»i không nhịn được há»i :
- Bá»n tôi lúc nào má»›i có thể Ä‘i đây?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Các vị nếu quả muốn Ä‘i, ăn xong bữa là có thể lên đưá»ng.
Câu nói đó vừa nói xong, đã có hơn một nửa bỠđũa, chưa kịp lau miệng đã muốn đi.
ÄÆ°á»ng Khuyết không ngá» lại không ngăn cản.
Sau đó những ngưá»i khác cÅ©ng đã đứng dậy.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u biết ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố có gian tế, ai cÅ©ng không muốn bị liên lụy, ai cÅ©ng không muốn ở lại địa phận thị phi này.
ÄÆ°á»ng Khuyết chợt lại há»i Vô Kỵ :
- Ngươi thật không nhìn ra ai là gian tế?
Vô Kỵ lắc đầu.
ÄÆ°á»ng Khuyết nói :
- May là ta đã nhìn ra.
Hắn lại nheo nheo mắt, mỉm cưá»i :
- Kỳ thật ta đã sớm biết ở đây có gian tế.
Vô Kỵ há»i :
- Là ai?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Triệu Vô Kỵ.
Triệu Vô Kỵ!
Nghe cái tên đó, ngưá»i giật mình nhất đương nhiên là Triệu Vô Kỵ.
ÄÆ°á»ng Khuyết lại cả nhìn cÅ©ng không nhìn chàng má»™t cái.
Hai mươi chín ngưá»i cÆ¡ hồ Ä‘á»u đã ra khá»i viện, chỉ có má»™t ngưá»i Ä‘i chậm nhất.
Äôi mắt cưá»i cợt bén nhá»n như mÅ©i kim cá»§a ÄÆ°á»ng Khuyết Ä‘ang chằm chằm nhìn lên ngưá»i ngưá»i đó.
Ngưá»i đó không ngá» chính là Khúc Bình!
ÄÆ°á»ng Khuyết chợt cưá»i lạnh :
- Ngưá»i khác có thể bá» Ä‘i, Triệu Vô Kỵ, ngươi cÅ©ng muốn bá» Ä‘i sao?
Khúc Bình không có phản ứng gì.
Hắn không thể có phản ứng gì, cũng không có phản ứng gì, bởi vì hắn vốn không phải là Triệu Vô Kỵ.
Hắn vẫn tiếp tục bước vỠphía trước, bước chân tuy tịnh không nhanh lắm, cước bộ lại không ngưng.
Bước thêm hai ba bước nữa là hắn đã có thể ra khá»i khu viện đó.
Nhưng hắn còn chưa ra khá»i, bởi vì ÄÆ°á»ng Khuyết bá»—ng đã ngăn chận đưá»ng Ä‘i cá»§a hắn.
Con ngưá»i thân hình không khác gì hà mã, thân pháp lại còn khinh xảo hÆ¡n cả yến tá»­, động tác còn mãnh liệt hÆ¡n cả hùm beo.
Khúc Bình hiển nhiên cũng đã giật mình.
ÄÆ°á»ng Khuyết nhìn hắn từ trên xuống dưới, nheo mắt cưá»i :
- Ta bội phục ngươi, ngươi thật trầm tĩnh.
Khúc Bình há»i :
- Ta?
ÄÆ°á»ng Khuyết nói :
- Nếu có ngưá»i biết Triệu Vô Kỵ Triệu công tá»­ đã đến ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố, ÄÆ°á»ng gia không ngá» lại không có tá»›i má»™t ngưá»i tiếp đãi ngươi ân cần, ta khó tránh được bị thiên hạ sỉ tiếu.
Khúc Bình thốt :
- Nhưng ta không phải hỠTriệu, danh tánh cũng không phải là Triệu Vô Kỵ.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i :
- Ngươi không phải là Triệu Vô Kỵ?
Khúc Bình đáp :
- Ta không phải.
ÄÆ°á»ng Khuyết thở dài :
- Nếu ngươi không phải là Triệu Vô Kỵ, ai là Triệu Vô Kỵ?
Hắn bỗng quay đầu phân phó gia đinh :
- Các ngươi có thể phái ngưá»i Ä‘i má»i Ngưu Tiêu đến không?
Ngưu Tiêu là một đại hán đầu hói cỡ bốn mươi, cặp mắt rất có thần, hiển nhiên là tay lão luyện giang hồ kinh nghiệm phong phú.
Gã hồi nãy cÅ©ng có ngồi ở đây ăn cÆ¡m, ngồi đối diện Khúc Bình, ăn vừa nhiá»u lại vừa nhanh, xem chừng không lo mình bị liên lụy đến chuyện thị phi chút nào.
ÄÆ°á»ng Khuyết cÅ©ng nhìn gã từ trên xuống dưới rồi má»›i há»i :
- Ngươi là Ngưu Tiêu?
Ngưu Tiêu đáp :
- Chính tôi.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i :
- Ngươi làm nghỠgì?
Ngưu Tiêu đáp :
- Tôi là tiêu sư cá»§a Tam Thái tiêu cục, đã làm cho Tam Thái mưá»i năm nay.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i :
- Ngươi đến đây có công cán gì?
Ngưu Tiêu đáp :
- Tôi thưá»ng ghé qua bởi vì quản sá»± cá»§a khách sạn này là anh vợ cá»§a tôi.
ÄÆ°á»ng Khuyết mỉm cưá»i :
- Nguyên lai ngươi cÅ©ng là con rể cá»§a ÄÆ°á»ng gia.
Khách sạn này thuá»™c ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố, quản sá»± cá»§a khách sạn tên là ÄÆ°á»ng Tam Quý, cÅ©ng là đệ tá»­ bàng hệ cá»§a ÄÆ°á»ng gia.
ÄÆ°á»ng Khuyết nói :
- Ngươi tuy là con rể cá»§a ÄÆ°á»ng gia, nhưng ta nếu có chuyện há»i ngươi, ngươi cÅ©ng sẽ nói thật, tuyệt không thể có ná»­a câu nói láo.
Ngưu Tiêu thốt :
- Bằng hữu trong giang hồ Ä‘á»u biết Ngưu Tiêu tôi không có chá»— nào khác tốt đẹp, lại chưa bao giá» dám nói láo.
ÄÆ°á»ng Khuyết nói :
- Tốt, cực tốt.
Hắn bỗng liếc Khúc Bình :
- Ta há»i ngươi, trước đây ngươi có gặp qua ngưá»i này không?
Ngưu Tiêu không do dự, lập tức hồi đáp :
- Tôi đã từng gặp qua.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i :
- Gặp ở đâu?
Ngưu Tiêu đáp :
- Trên má»™t tá»­u lâu ở Bảo Äịnh Phá»§.
Cho đến bây giá», Vô Kỵ má»›i hiểu ÄÆ°á»ng Khuyết tại sao lại muốn tìm ngưá»i đó đến há»i.
Bảo Äịnh Phá»§ chính là địa phận chá»§ lá»±c cá»§a Äại Phong đưá»ng.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i :
- Äó là chuyện bao lâu vá» trước?
Ngưu Tiêu đáp :
- Tính ra cũng đã là chuyện hai năm vỠtrước.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i :
- Ngưá»i ngươi đã từng gặp hai năm trước, hai năm sau ngươi vẫn còn nhá»› sao?
Ngưu Tiêu đáp :
- Tôi đối với hắn có ấn tượng đặc biệt thâm sâu.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i :
- Tại sao?
Ngưu Tiêu đáp :
- Bởi vì đương thá»i có có má»™t ngưá»i Ä‘i chung vá»›i hắn, ngươi đó tôi vÄ©nh viá»…n không thể quên.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i :
- Ngưá»i đó là ai?
Ngưu Tiêu đáp :
- Ngưá»i đó là má»™t trong tam đại ÄÆ°á»ng chá»§ cá»§a Äại Phong đưá»ng, là lão hồ ly ngưá»i trong giang hồ Ä‘á»u sợ, Tư Không Hiểu Phong!
*****
Cửa miệng
*****
Lá»i nói cá»§a gã là lá»i nói thật.
Triệu Vô Kỵ nhìn thấy lá»i nói cá»§a gã không phải là giả dối, bởi vì sắc mặt Khúc Bình đã có biến.
Ngưu Tiêu nói :
- Hôm đó bá»n tôi đặc biệt Ä‘i xin tá»™i vá»›i Tư Không Hiểu Phong, bởi vì lúc bá»n tôi bảo tiêu Ä‘i ngang qua Bảo Äịnh Phá»§, nhất thá»i sÆ¡ hốt, đã quên đưa thiệp đến Äại Phong đưá»ng, Äại Phong đưá»ng có ngưá»i truyá»n lá»i ra nói sá»± an toàn cá»§a mấy chuyến bảo tiêu cá»§a bá»n tôi, Äại Phong đưá»ng không phụ trách nữa.
ÄÆ°á»ng Khuyết thở dài :
- Các ngươi cÅ©ng thật quá sÆ¡ ý, trong giang hồ ai mà không biết quy cá»§ cá»§a Äại Phong đưá»ng còn to tát hÆ¡n cả nha môn, các ngươi sao lại gan như vậy? Dám ngông cuồng như vậy?
Ngưu Tiêu nói :
- Bá»n tôi cÅ©ng biết đã gây há»a, cho nên má»›i vá»™i vã Ä‘i xin tá»™i vá»›i Tư Không đại gia.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i :
- Lão nói sao?
Ngưu Tiêu đáp :
- Lão không nói tới một câu.
ÄÆ°á»ng Khuyết thốt :
- Vậy là các ngươi thê thảm rồi.
Ngưu Tiêu nói :
- May là có vị công tá»­ này bên cạnh, nếu không phải có hắn xin xá» cho bá»n tôi, chuyến bảo tiêu đó chỉ sợ đừng mong có thể ra khá»i địa phận Bảo Äịnh Phá»§.
ÄÆ°á»ng Khuyết chỉ Khúc Bình :
- Ngưá»i xin cho các ngươi là hắn?
Ngưu Tiêu đáp :
- Phải.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i :
- Ngươi có nhìn lầm không?
Ngưu Tiêu đáp :
- Tôi tuyệt không nhìn lầm.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i :
- CÅ©ng vì có ngưá»i đó xin cho các ngươi, Tư Không Hiểu Phong má»›i không truy cứu sá»± vô lá»… cá»§a các ngươi?
Ngưu Tiêu đáp :
- Không sai.
ÄÆ°á»ng Khuyết cưá»i cưá»i :
- Xem như vậy, lá»i nói cá»§a hắn cả Tư Không Hiểu Phong cÅ©ng phải nhưá»ng nhịn?
Hắn lại dùng ánh mắt bén như mũi kim nhìn Khúc Bình :
- Xem ra địa vị của ngươi không nhỠnhoi.
Khúc Bình luôn luôn trấn định phi thưá»ng, trầm tÄ©nh phi thưá»ng, nhưng hiện tại sắc mặt hắn đã tái nhợt.
Tư Không Hiểu Phong hôm đó cố ý muốn để cho hắn cầu xin cho “Tam Tháiâ€, vốn là muốn kiến lập địa vị cho hắn trong giang hồ, để cho bằng hữu trong giang hồ tôn kính cảm kích hắn. Tác phong cá»§a Tư Không Hiểu Phong luôn luôn như vậy, lúc nào cÅ©ng không quên đỠkhởi hậu tiến.
ÄÆ°Æ¡ng thá»i lão đương nhiên tuyệt không thể tưởng được làm như vậy trái lại đã hại Khúc Bình.
ÄÆ°á»ng Khuyết thản nhiên há»i :
- Nếu ngươi không phải là Triệu Vô Kỵ, ngươi là ai? Có quan hệ gì vá»›i Tư Không Hiểu Phong? Tại sao lão phải nghe lá»i ngươi?
Hiện tại Khúc Bình còn có thể nói gì nữa? Hắn chỉ còn có thể nói :
- Ta không phải là Triệu Vô Kỵ.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i :
- Ngươi vẫn không chịu thừa nhận?
Khúc Bình đáp :
- Ta không phải là Triệu Vô Kỵ.
Hắn đã hạ quyết tâm, không cần biết ÄÆ°á»ng Khuyết có há»i hắn cách nào, hắn cÅ©ng chỉ trả lá»i như vậy, bởi vì hắn đích xác không phải là Triệu Vô Kỵ.
Chỉ có Triệu Vô Kỵ mới biết hắn không phải là Triệu Vô Kỵ.
Hắn có phải cÅ©ng biết ngưá»i đứng bên cạnh ÄÆ°á»ng Khuyết má»›i thật là Triệu Vô Kỵ?
Nếu hắn chỉ ra chân tướng của Triệu Vô Kỵ, hắn đương nhiên đã có thể an toàn thoát thân.
Má»—i má»™t ngưá»i Ä‘á»u chỉ có má»™t cái mạng, má»—i má»™t ngưá»i Ä‘á»u khó tránh khá»i sợ chết, đến lúc bất đắc dÄ©, hắn có phải cÅ©ng có thể bán đứng Vô Kỵ không?
Vô Kỵ không dám xác định, cả chính Khúc Bình chỉ sợ cũng không thể xác định được.
Lúc đó ÄÆ°á»ng Khuyết không ngá» lại tạm thá»i buông tha hắn, lại quay đầu phân phó đám gia Ä‘inh Ä‘i tìm ÄÆ°á»ng Tam Quý đến.
*****
Rút kiếm? Hay không rút kiếm?
*****
ÄÆ°á»ng Tam Quý là má»™t đệ tá»­ rất xuất sắc trong đám đệ tá»­ bàng hệ cá»§a ÄÆ°á»ng gia, là thúc bá huynh đệ cá»§a ÄÆ°á»ng Lá»±c đã chết ở “Phi Nhân Gianâ€. Gã năm nay ba mươi chín tuổi, tinh minh năng cán, linh hoạt nhanh nhẩu, đối vá»›i ẩm thá»±c đất Xuyên rất rành rá»t, nhìn có vẻ là má»™t thương nhân buôn bán rất thành công.
Trên sự thật, gã cũng đích xác kinh doanh khách sạn này rất thành công, hơn nữa làm rất quy củ.
ÄÆ°á»ng xá trong ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố tổng cá»™ng có hÆ¡n ba chục Ä‘iếm phô ÄÆ°á»ng gia làm chá»§, má»—i má»™t Ä‘iếm phô Ä‘á»u quy quy cá»§ cá»§ làm ăn, bất cứ Ä‘iếm phô nào cÅ©ng không khác biệt gì vá»›i những hàng quán khác. Bởi vì đó là quy cá»§ cá»§a ÄÆ°á»ng gia.
“Mình làm cái gì thì phải thật như làm cái đó, mình bán cái gì thì phải thật như bán cái đóâ€.
Äó cÅ©ng là chá»— thành công cá»§a ÄÆ°á»ng gia.
ÄÆ°á»ng Khuyết đã bắt đầu há»i, chỉ Khúc Bình mà há»i :
- Ngươi có gặp qua ngưá»i này chưa?
- Có gặp qua.
Câu trả lá»i cá»§a ÄÆ°á»ng Tam Quý cÅ©ng khẳng định như Ngưu Tiêu :
- Vị công tử đó không phải là lần thứ nhất trú ở đây.
- Hắn trước đây có đến đây?
- Äến bốn lần.
ÄÆ°á»ng Tam Quý nói rất rõ ràng tưá»ng tận :
- Lần thứ nhất hắn đến là năm ngoái, ngày mưá»i chín tháng mưá»i má»™t, sau đó má»—i hai tháng hắn Ä‘á»u ghé đến má»™t lần, má»—i lần ở lại hai ba ngày.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i :
- Ngươi có há»i qua hắn từ đâu đến? Äến đây có công cán gì không?
ÄÆ°á»ng Tam Quý đáp :
- Tôi có há»i qua.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i :
- Hắn nói sao?
ÄÆ°á»ng Tam Quý đáp :
- Hắn nói hắn làm nghá» buôn bán vải lụa, tiệm cá»§a hắn mở trong huyện thành, Ä‘iếm hiệu tên là “Tưá»ng Tháiâ€, hắn đến đây là vì muốn bán hàng.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i :
- Hắn có đem theo hàng không?
ÄÆ°á»ng Tam Quý đáp :
- Má»—i lần hắn Ä‘á»u mang hàng đến, má»—i lần Ä‘á»u bán hết.
Gã mỉm cưá»i :
- Bởi vì hắn bán thật quá rẻ, giá tiá»n so vá»›i ngưá»i khác bán sỉ còn rẻ hÆ¡n tá»›i ba thành.
ÄÆ°á»ng Khuyết cÅ©ng cưá»i :
- Bán mắc có ngưá»i làm, bán lá»— không ai làm, tại sao hắn lại chịu lá»— vậy?
ÄÆ°á»ng Tam Quý đáp :
- Cho nên tôi cÅ©ng thấy kỳ quái, lần thứ hai hắn đến, tôi đã Ä‘i Ä‘iá»u tra.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i :
- Kết quả Ä‘iá»u tra ra sao?
ÄÆ°á»ng Tam Quý đáp :
- Trong huyện thành quả thật có tiệm lụa tên “Tưá»ng Tháiâ€, ông chá»§ lại không phải là hắn...
Gã lại nói :
- Nhưng ông chá»§ lại biết có má»™t ngưá»i như hắn, bởi vì hắn cứ má»—i hai tháng lại đến mua hàng, lại Ä‘em Ä‘i bán lá»— cho bá»n ta.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i :
- Ngươi còn Ä‘iá»u tra ra gì nữa?
ÄÆ°á»ng Tam Quý đáp :
- Tôi lưu lại vài ngưá»i trong tiệm Tưá»ng Thái, giả làm ngưá»i làm ở đó, mấy huynh đệ đó vốn ở chá»— Äức Ca, vốn há»c nghá» bán tÆ¡ lụa.
“Äức Ca†là ÄÆ°á»ng Äức, là đại quản sá»± trong tiệm tÆ¡ lụa ở ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố.
ÄÆ°á»ng Tam Quý nói :
- Cho nên lúc hắn đến tiệm Tưá»ng Thái mua vải nữa, ngưá»i chở vải đến nhà hắn là huynh đệ cá»§a bá»n ta.
ÄÆ°á»ng Khuyết cưá»i :
- Chuyện này ngươi làm rất tốt.
ÄÆ°á»ng Tam Quý nói :
- Căn cứ theo lá»i kể cá»§a những huynh đệ chở vải đến nhà hắn, hắn cÅ©ng trú trong huyện thành, trú trong phòng cá»§a lão Vương, má»—i tháng tốn hai mươi ba lượng bạc tiá»n chi tiêu, mưá»i lượng tiá»n phòng.
ÄÆ°á»ng Khuyết thốt :
- Xem ra căn phòng đó không nhá».
ÄÆ°á»ng Tam Quý đáp :
- Thật không nhá».
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i :
- Một mình làm sao lại cần căn phòng lớn như vậy?
ÄÆ°á»ng Tam Quý đáp :
- Hắn không phải một mình, còn có một nữ nhân ở chung với hắn.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i :
- Là nữ nhân nào?
ÄÆ°á»ng Tam Quý đáp :
- Là má»™t nữ nhân rất trẻ, rất đẹp, nói giá»ng Bắc phương.
Gã lại nói :
- Bá»n chúng còn sai lão Vương mướn má»™t a đầu tên là Quế Chi, năm nay đã mưá»i tám, thân thể tròn trịa, hÆ¡n nữa hÆ¡i khá».
ÄÆ°á»ng Khuyết nói :
- Con gái mưá»i bảy mưá»i tám có khá» Ä‘i nữa cÅ©ng nên hiểu chuyện.
Hắn nheo mắt cưá»i cưá»i, lại nói :
- Chuyện khác không hiểu, có chuyện vẫn nên hiểu.
Chuyện đó là chuyện gì? Cho dù hắn không nói ra, ngưá»i ta cÅ©ng có thể nghÄ© đến.
ÄÆ°á»ng Tam Quý nói :
- Cho nên tôi kêu Tiểu Ba Ä‘i, Tiểu Ba đối phó vá»›i con gái luôn luôn rất giá»i giang.
ÄÆ°á»ng Khuyết cưá»i :
- Ngươi thật là biết chá»n ngưá»i.
ÄÆ°á»ng Tam Quý nói :
- Chưa đầy nửa tháng, a đầu đó đã mê tít Tiểu Ba, chuyện gì cũng nói ra hết.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i :
- Ả nói sao?
ÄÆ°á»ng Tam Quý đáp :
- Ả nói vị cô nương kia tính khí rất khó chịu, vị công tử đó sợ nàng ta muốn chết.
Gã chầm chậm nói tiếp :
- Ả còn kể vá»›i Tiểu Ba vị công tá»­ kia bình thá»i kêu tên vị cô nương kia là Thiên Thiên.
Thiên Thiên!
Tâm Vô Kỵ chìm hẳn.
Thiên Thiên quả nhiên cũng ở quanh đây, quả nhiên còn ở chung chỗ với Khúc Bình.
ÄÆ°á»ng Khuyết lại nheo mắt cưá»i :
- Thiên Thiên, cái tên đó thật không tệ, cái tên đó thật hay cực kỳ.
ÄÆ°á»ng Tam Quý nói :
- Nhưng nữ nhân mang cái tên đó lại không có nhiá»u, tổng cá»™ng tôi chỉ nghe nói có hai ngưá»i.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i :
- Hai ngưá»i nào?
ÄÆ°á»ng Tam Quý đáp :
- Là con gái của bà dì vợ của tôi, cũng tên là Thiên Thiên.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i :
- Còn ngưá»i kia?
ÄÆ°á»ng Tam Quý đáp :
- Tôi nghe nói thiên kim cá»§a Triệu nhị gia cá»§a Äại Phong đưá»ng, muá»™i muá»™i cá»§a Triệu Vô Kỵ cÅ©ng tên là Thiên Thiên.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i :
- Ngươi có biết ta cũng có muội muội không?
ÄÆ°á»ng Tam Quý đáp :
- Tôi đương nhiên biết.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i :
- Ngươi có biết ta cũng rất sợ ả ta, cũng sợ muốn chết không?
ÄÆ°á»ng Tam Quý đáp :
- Ca ca sợ muá»™i muá»™i tịnh không phải là chuyện lạ, có rất nhiá»u ngưá»i làm ca ca Ä‘á»u sợ muá»™i muá»™i.
ÄÆ°á»ng Khuyết thở phào, mỉm cưá»i :
- Xem như vậy, chuyện này đáng lẽ đã rất rõ ràng rồi.
Trên mặt Khúc Bình cả một chút huyết sắc cũng không thấy được. Hiện tại hắn cũng đã biết mình đã phạm vào sai lầm trí mệnh không thể tha thứ.
Hắn đã đánh giá thấp đối thá»§ cá»§a hắn, đánh giá thấp ÄÆ°á»ng Tam Quý.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i :
- Hiện tại ngươi có còn gì để nói nữa không?
Khúc Bình đáp :
- Ta không phải hỠTriệu, ta không phải là Triệu Vô Kỵ.
ÄÆ°á»ng Khuyết thở dài :
- Xem như vậy, ta hình như chỉ còn nước Ä‘i má»i vị Thiên Thiên tiểu thư đó đến.
Hắn quay mình vá» phía ÄÆ°á»ng Tam Quý :
- Ta nghÄ© ngươi nhất định đã phái ngươi Ä‘i má»i rồi.
ÄÆ°á»ng Tam Quý đáp :
- Tôi đã phái ngươi đi, nhưng...
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i :
- Nhưng làm sao?
ÄÆ°á»ng Tam Quý đáp :
- Ngưá»i tôi phái Ä‘i thân thể chừng như Ä‘á»u không khá»e mấy, bá»—ng nhiên Ä‘á»u bị bệnh.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i :
- Ngươi đã phái ngưá»i nào Ä‘i?
ÄÆ°á»ng Tam Quý đáp :
- Là đám huynh đệ trước đây của A Lực.
A Lá»±c là ÄÆ°á»ng Lá»±c.
Gã vốn cÅ©ng là má»™t quản sá»± trá»±c tiếp nghe lệnh ÄÆ°á»ng Khuyết, đội ngưá»i hắn phụ trách, trong đám đệ tá»­ bàng hệ cá»§a ÄÆ°á»ng gia, chỉ có bá»n chúng là có thể lãnh ám khí.
Bá»n chúng má»—i má»™t ngưá»i Ä‘á»u có kinh nghiệm phong phú, là những hảo thá»§ phản ứng linh mẫn, hÆ¡n nữa thân thể cÅ©ng rất khá»e mạnh.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i :
- Bá»n chúng sao lại có thể đột nhiên sinh bệnh? Sinh bệnh gì?
ÄÆ°á»ng Tam Quý đáp :
- Sinh má»™t thứ bệnh rất kỳ quái, có ngưá»i cổ đột nhiên gãy Ä‘oạn, có ngưá»i yết hầu đột nhiên lá»§ng lá»—, giống như bị ngưá»i ta đâm xuyên vậy.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i :
- Äó đương nhiên không phải là tá»± mình đâm xuyên, Thiên Thiên tiểu thư đương nhiên không thể vô duyên vô cá»› đâm lá»§ng yết hầu bá»n há», bẻ gãy cổ bá»n há».
ÄÆ°á»ng Tam Quý nói :
- Cho nên tôi má»›i nói bá»n há» bị bệnh đột ngá»™t, má»™t căn bệnh rất kỳ quái.
ÄÆ°á»ng Khuyết thốt :
- Nhất định là vậy.
ÄÆ°á»ng Tam Quý nói :
- Nhất định.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i :
- Hiện tại bá»n hỠở đâu?
ÄÆ°á»ng Tam Quý đáp :
- Ngưá»i đụng phải thứ bệnh đó, đương nhiên tất phải chết không có cách cứu.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i :
- Bá»n há» có phải đã chết trong nhà cá»§a Triệu công tá»­ Triệu Vô Kỵ?
ÄÆ°á»ng Tam Quý đáp :
- Äêm hôm qua bá»n há» Ä‘á»u đã chết.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i :
- Vậy còn vị tiểu thư đó?
ÄÆ°á»ng Tam Quý đáp :
- Trong nhà đột nhiên có bao nhiêu ngưá»i chết đó, nàng ta đương nhiên không có cách nào ở lại.
ÄÆ°á»ng Khuyết thốt :
- Cho nên nàng ta chỉ còn nước bỠđi.
ÄÆ°á»ng Tam Quý nói :
- Nàng ta không thể không đi.
ÄÆ°á»ng Khuyết thốt :
- Nàng ta đương nhiên không lưu lại vài lá»i nói cho các ngươi biết đã Ä‘i đâu.
ÄÆ°á»ng Tam Quý đáp :
- Không có.
ÄÆ°á»ng Khuyết thở dài :
- Thật là không hay, bệnh cá»§a bá»n há» quả thật không đúng lúc.
Hắn lắc đầu, lẩm bẩm :
- Ta chỉ hy vá»ng Thiên Thiên tiểu thư không bị bá»n há» truyá»n nhiá»…m thứ bệnh quái lạ đó, má»™t đại cô nương xinh đẹp như vậy, cổ nếu đột nhiên bị gãy, thật là rất khó coi.
ÄÆ°á»ng Tam Quý thở dài :
- Nhất định cực kỳ khó coi.
Hai ngưá»i không những Ä‘á»u là thiên tài diá»…n kịch, mà còn phối hợp cá»±c kỳ hay.
Tài sản của anhhe1281

  #18  
Old 03-05-2008, 11:33 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Vô Kỵ và Khúc Bình cuối cùng đã thở phào, Thiên Thiên cuối cùng còn chưa lá»t vào tay bá»n chúng.
Nàng vốn tuy không nên xuất thá»§ đả thương ngưá»i, nhưng dưới tình huống đó, nàng có lẽ không còn đưá»ng lá»±a chá»n.
Hiện tại hành tung cá»§a nàng tuy đã bị lá»™, ít ra còn chưa lá»t vào tay bá»n chúng.
ÄÆ°á»ng Khuyết chắp tay sau lưng, chầm chậm xoay bước, chợt dừng trước mặt Vô Kỵ :
- Ngươi còn nhớ ta có nói câu gì không?
Vô Kỵ há»i :
- Câu gì?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Thà giết lầm, không thể tha lầm.
Vô Kỵ đáp :
- Ta nhá»›.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i :
- Ngươi có hiểu ý tứ của câu nói đó không?
Vô Kỵ đáp :
- Ta hiểu.
ÄÆ°á»ng Khuyết thốt :
- Vậy ngươi giết gã Triệu Vô Kỵ đó cho ta đi.
Câu nói đó hắn nói rất nhẹ nhàng thư thả, cả một chút nóng giận cũng không có.
Nhưng vô luận ai ai cÅ©ng biết ÄÆ°á»ng đại quan nếu quả muốn giết má»™t ngưá»i, ngưá»i đó nhất định phải chết.
Äối vá»›i hắn mà nói, sát nhân tuyệt không phải là chuyện nghiêm trá»ng, không cần biết có giết lầm hay không cÅ©ng không quan hệ gì.
Vô Kỵ chợt cÅ©ng há»i hắn :
- Ngươi còn nhớ ta có nói một câu không?
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i :
- Nói gì?
Vô Kỵ đáp :
- Ta chưa từng giết ngưá»i miá»…n phí.
ÄÆ°á»ng Khuyết thốt :
- Ta nhá»›.
Vô Kỵ nói :
- Ta nghĩ ngươi nhất định cũng hiểu ý tứ của câu nói đó.
ÄÆ°á»ng Khuyết thốt :
- Cho nên ta tịnh không muốn ngươi giết ngưá»i miá»…n phí.
Hắn Ä‘ang cưá»i, cưá»i khoan khoái phi thưá»ng.
Hắn rút từ trên mình ra một xấp ngân phiếu :
- Hai trăm chín chục vạn lượng tuy quá nhiá»u, mưá»i vạn lượng ta vẫn có.
Rất ít có ngưá»i có thể lúc nào cÅ©ng mang theo mưá»i vạn lượng trong mình, nhưng hắn không ngỠđã có mang theo.
Xem ra hắn có vẻ lúc nào cÅ©ng Ä‘á»u chuẩn bị kêu Vô Kỵ Ä‘i giết ngưá»i cho hắn.
Äó là ngân phiếu phát ra từ trong SÆ¡n Tây đại tiá»n trang, thứ ngân phiếu đó luôn luôn đảm bảo nhất, vô luận ở đâu cÅ©ng tuyệt đối có thể sá»­ dụng như hiện kim.
Xấp ngân phiếu đó đúng mưá»i vạn lượng.
Vô Kỵ nhận lấy, từ từ đếm.
Mặt chàng không biến sắc, tay cũng không run.
Tay chàng vừa ổn định vừa có lực, chính thị là đôi tay quen sát nhân, lúc sát nhân cũng tuyệt không run.
Nhưng chàng làm sao có thể giết ngưá»i đó?
Ngưá»i đó là đệ tá»­ trung thành cá»§a Äại Phong đưá»ng, cÅ©ng là ngưá»i gần gÅ©i nhất vá»›i muá»™i muá»™i Thiên Thiên cá»§a chàng.
Ngưá»i đó đến ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố, không còn nghi ngá» gì nữa, là vì muốn truy tầm hành tung cá»§a chàng.
Ngưá»i đó tịnh không phải là Triệu Vô Kỵ, chính chàng má»›i là ngưá»i ÄÆ°á»ng Khuyết chân chính muốn giết.
Chàng làm sao có thể hạ thá»§ đối vá»›i ngưá»i đó?
Nhưng hiện tại vai diá»…n cá»§a chàng là ngưá»i có thể sát nhân vì mưá»i vạn lượng bạc.
Hiện tại mưá»i vạn lượng bạc đã nằm trong tay chàng.
Nếu quả chàng còn chưa chịu xuất thá»§, ÄÆ°á»ng Khuyết nhất định sẽ hoài nghi chàng, thân phận cá»§a chàng cÅ©ng khó tránh khá»i bị lá»™.
Nếu quả thân phận của chàng bộc lộ, không những cứu không được Khúc Bình, chính chàng cũng nhất định phải chết.
Thượng Quan Nhẫn còn sống, chàng làm sao có thể chết?
Chàng làm sao có thể không giết ngưá»i đó.
Trên khuôn mặt trắng nhợt của Khúc Bình đã toát mồ hôi lạnh.
Hắn nãy giỠkhông nhìn thẳng Vô Kỵ, có phải là vì hắn đã đoán ra thân phận của Vô Kỵ?
Hắn đương nhiên cũng không muốn chết.
Cho dù hắn không chịu bán đứng Vô Kỵ, nhưng đợi đến lúc Vô Kỵ muốn giết hắn, hắn có cải biến hay không?
Vô Kỵ không mang kiếm.
Nhưng ÄÆ°á»ng Khuyết tịnh không sÆ¡ ý Ä‘iểm đó, đã sai ÄÆ°á»ng Tam Quý dâng má»™t thanh kiếm cho Vô Kỵ.
Một thanh kiếm dài ba thước hai tấc, tuy không phải là bảo kiếm lợi khí, lại chế tạo hoàn toàn đúng hợp quy cách.
Thanh kiếm đó tuyệt đối có thể giết chết ngưá»i.
Hiện tại kiếm đã ở trong tay Vô Kỵ, tay chàng đã nắm chặt cán kiếm, tay chàng vẫn ổn định.
ÄÆ°á»ng Khuyết Ä‘ang nhìn chăm chăm vào bàn tay cầm kiếm đó, Khúc Bình cÅ©ng Ä‘ang nhìn chăm chăm vào tay chàng.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u Ä‘ang chăm chăm nhìn tay chàng.
Chàng nên làm cách nào? Bạt kiếm? Hay không bạt?
Còn có ai đến tìm chết?
Vô Kỵ bạt kiếm.
“Tang†má»™t tiếng, kiếm đã ra khá»i vá».
Vô Kỵ bạt kiếm, chỉ bởi vì chàng đã không còn chá»— chá»n lá»±a, cho dù chàng không sợ bại lá»™ thân phận, cÅ©ng cứu không được Khúc Bình.
Nhưng chàng lại có thể giết ÄÆ°á»ng Khuyết, cùng xông ra vá»›i Khúc Bình.
Làm như vậy tuy mạo hiểm, lại đáng thử.
Chàng có nên làm như vậy không? Hay là nên hy sinh Khúc Bình? Vì để bảo toàn đại cuá»™c, ngại gì hy sinh má»™t ngưá»i?
Nhưng tự chàng làm sao có thể an tâm không bị bứt rứt?
Chàng chỉ còn nước mạo hiểm.
Chỉ cần hôm nay chàng có thể xông ra, sau này nhất định còn có cơ hội.
Một kiếm của chàng tuyệt không thể thất thủ!
Lưỡi kiếm vừa má»ng vừa bén, cán kiếm, nặng nhẹ, ngắn dài, Ä‘á»u chú tạo hoàn toàn hợp quy cách, tuyệt không phải má»™t thợ rèn bình thưá»ng có thể chú tạo được.
Chàng tin đây nhất định là má»™t thanh kiếm do thợ rèn cá»§a ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố chế tạo ra, nhất định là dùng sắt thuần tinh còn dư lại sau khi bá»n chúng chế tạo ám khí.
Dùng kiếm cá»§a ÄÆ°á»ng gia giết ngưá»i ÄÆ°á»ng gia, không phải cÅ©ng là má»™t chuyện khoái trá cả Ä‘á»i sao?
Chàng đã chuẩn bị xuất thủ.
Khúc Bình chợt thốt :
- Äợi má»™t chút.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i :
- Ngươi còn muốn nói gì?
Khúc Bình đáp :
- Ta không còn gì hay ho để nói, chỉ bất quá ta muốn tiết kiệm mưá»i vạn lượng cho ngươi.
ÄÆ°á»ng Khuyết thốt :
- á»’?
Khúc Bình nói :
- Ta cÅ©ng có thể giết ngưá»i, hÆ¡n nữa lại miá»…n phí, muốn giết ngưá»i hà tất phải tìm hắn.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i :
- Ngươi lẽ nào muốn ta tìm ngươi?
Khúc Bình đáp :
- Giết ngưá»i khác ta có lẽ còn chưa nắm chắc, muốn ta tá»± giết chính mình, ta bảo đảm tuyệt không có bất kỳ má»™t ai có thể giết ta nhanh hÆ¡n.
Hắn có phải đã nhìn thấy nỗi thống khổ của Vô Kỵ? Cho nên đã quyết tâm hy sinh chính mình?
ÄÆ°á»ng Khuyết cưá»i lá»›n :
- Hay, cá»±c hay.
Hắn chợt xuất thủ, dùng hai ngón tay vừa trắng vừa béo kẹp lấy mũi kiếm trong tay Vô Kỵ.
Hắn xuất thủ vừa nhanh nhẹn, vừa chuẩn xác.
Con ngưá»i xem còn ngu hÆ¡n cả hà mã đó, thân thá»§ lại còn cao hÆ¡n xa trong tưởng tượng cá»§a bất cứ má»™t ai.
Vô Kỵ hồi nãy nếu xuất thủ một kiếm đó, nếu quả muốn một kiếm đâm trúng yết hầu của hắn, cơ hồ không thể nào làm được.
Hiện tại Vô Kỵ đã không thể xuất thủ nữa, đó là hạnh vận của chàng? Hay là bất hạnh?
ÄÆ°á»ng Khuyết Ä‘ang dùng đôi mắt cưá»i cợt bén nhá»n như mÅ©i kim nhìn chàng, thản nhiên nói :
- Ta nghÄ© ngươi nhất định không thể giành giá»±t vá»›i má»™t ngưá»i sắp chết.
Vô Kỵ chỉ còn nước buông tay.
ÄÆ°á»ng Khuyết cầm thanh kiếm đó, từ từ đưa kiếm cho Khúc Bình.
Khúc Bình từ từ thò tay ra.
Hắn vẫn không nhìn tới Vô Kỵ, thần sắc của hắn đã biến thành rất bình tĩnh.
Bởi vì hắn đã hạ quyết tâm.
Hắn tin quyết định của mình tuyệt đối chính xác, tin sự hy sinh của mình đáng giá.
Äầu ngón tay cá»§a Khúc Bình đã ká» vào cán kiếm.
Vô Kỵ không cản trở, cũng không thể ngăn trở, Khúc Bình cầu nhân đắc nhân, chết không hối tiếc.
Không tưởng được ÄÆ°á»ng Khuyết lại không để hắn chết.
Tay ÄÆ°á»ng Khuyết run nhẹ má»™t cái, thanh kiếm dài ba thước hai tấc đột ngá»™t gãy thành hai Ä‘oạn.
Hắn dùng đích thị là Âm Kính.
Âm Kính cá»§a hắn luyện còn cao hÆ¡n xa so vá»›i ÄÆ°á»ng Ngá»c.
Khúc Bình thất kinh :
- Ngươi làm gì vậy?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Ta đột nhiên phát giác thanh kiếm này có thể gãy, ngươi lại không thể chết.
Khúc Bình há»i :
- Ngươi tại sao lại đột nhiên cải biến chủ ý?
ÄÆ°á»ng Khuyết cưá»i, nheo nheo mắt :
- Chủ ý của ta vốn lúc nào cũng có thể cải biến, cải biến nhanh hơn bất kỳ một ai.
Khúc Bình há»i :
- Ta tại sao không thể chết?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Bởi vì ngươi sống càng hữu dụng với ta hơn.
Khúc Bình há»i :
- Có gì hữu dụng?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Ta ít ra còn có thể dùng ngươi câu cá.
Phản ứng của Khúc Bình tịnh không chậm, lập tức hiểu rõ ý của hắn.
Con cá hắn muốn câu đương nhiên là Thiên Thiên, nếu dùng Khúc Bình làm mồi, không còn nghi ngỠgì nữa, sẽ câu được.
Ngưá»i Khúc Bình đã bay tá»›i, nhắm hướng ÄÆ°á»ng Khuyết bá»™c phát qua.
Sau đó hắn đã phát hiện một chuyện.
Hắn chợt phát hiện võ công cá»§a mình so vá»›i trong tưởng tượng cá»§a mình còn tệ hÆ¡n nhiá»u.
Hắn luôn luôn nghÄ© má»™t ngưá»i tịnh không nhất định phải trông nhá» vào võ công mà thành công, cÆ¡ trí, trấn định, nhân duyên Ä‘á»u trá»ng yếu hÆ¡n võ công.
Hiện tại hắn mới biết hắn đã lầm.
Bởi vì lần này, trong hoàn cảnh sinh tồn cá»§a hắn, võ công không những cá»±c kỳ trá»ng yếu, mà còn là căn cá»™i cá»§a mình.
Nếu mình là một thương nhân, mình tuyệt không thể buông bàn toán của mình, nếu mình là văn nhân, tuyệt không thể buông bút của mình.
Bởi vì đó là căn cội của mình.
Nếu mình sơ ý chỗ đó, không cần biết mình thông minh tới cỡ nào, không cần biết nhân duyên của mình tốt tới cỡ nào, nhất định sẽ thất bại.
Hiện tại Khúc Bình chung quy đã hiểu rõ Ä‘iểm đó, hắn đã há»c được bài há»c đó qua kinh nghiệm thống khổ.
Thân ngưá»i hắn vừa bá»™c phát qua, đôi tay vừa trắng vừa mập cá»§a ÄÆ°á»ng Khuyết đã Ä‘iểm lên huyệt đạo cá»§a hắn.
Lúc hắn té quỵ, nghe ÄÆ°á»ng Khuyết nói :
- Nếu ta không để ngươi chết, ngươi có muốn chết cũng không dễ gì.
* * * * *
Trong viện rất mát mẻ, bởi vì trong viện có rất nhiá»u cây.
ÄÆ°á»ng Khuyết đứng dưới má»™t gốc cây cành lá rất um tùm, cÅ©ng không biết là cây hòe? Cây xuân? Hay là ngân hạnh?
Äối vá»›i cây, Vô Kỵ không biết nhiá»u lắm. Äối vá»›i ngưá»i, chàng biết lại không ít.
Tuy chàng không biết gốc cây đó là cây gì, lại biết con ngưá»i đó là ngưá»i ra sao.
Con ngưá»i đó, không còn nghi ngá» gì nữa, là ngưá»i đáng sợ nhất trong số những ngưá»i bình sinh chàng từng gặp.
Chàng chưa bao giá» tưởng được ngưá»i đó có võ công cao như vậy, thân thá»§ nhanh như vậy.
Äó vẫn không phải là chá»— đáng sợ cá»§a ÄÆ°á»ng Khuyết.
Äáng sợ nhất là biến hóa cá»§a hắn.
Chá»§ ý cá»§a hắn lúc nào cÅ©ng Ä‘á»u Ä‘ang biến hóa, làm cho ngưá»i ta vÄ©nh viá»…n không Ä‘oán nổi trong lòng hắn thật Ä‘ang nghÄ© gì.
Con ngưá»i cá»§a hắn cÅ©ng lúc nào chá»— nào Ä‘á»u Ä‘ang biến, có lúc thông minh, có lúc ấu trÄ©, có lúc nhân từ, có lúc tàn khốc.
Có lúc hắn làm chuyện còn buồn cưá»i hÆ¡n cả khá» dại, có lúc chuyện làm lại khiến cho ngưá»i ta cả khóc cÅ©ng khóc không ra.
Hiện tại Khúc Bình đã lá»t vào tay hắn, bằng vào tính khí cá»§a Thiên Thiên, nếu biết tin tức cá»§a Khúc Bình, nhất định sẽ bất chấp tất cả, mạo hiểm đến ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố cứu ngưá»i.
Nàng có thể cứu được ai?
Sau khi đến ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố, chuyện duy nhất nàng có thể làm chỉ sợ là đợi ngưá»i ta Ä‘em dây thừng câu cổ nàng. Vô Kỵ chỉ hy vá»ng có thể cứu Khúc Bình ra trước khi nàng nghe được tin này. Nếu quả chàng là ngưá»i ẩn hình ba đầu sáu tay, không chừng có thể làm được. Chỉ tiếc chàng không phải.
Ngân phiếu mới tinh.
Tuy đại Ä‘a số ngưá»i mập Ä‘á»u dÆ¡ bẩn, Ä‘á»u lưá»i hÆ¡n ngưá»i khác, ÄÆ°á»ng Khuyết lại là ngoại lệ.
Hắn giữ mình sạch sẽ.
Nam nhân không thích nữ nhân hình như Ä‘á»u giữ mình sạch sẽ, bá»n há» Ä‘á»u nghÄ© chuyện nam nữ là chuyện rất dÆ¡ bẩn.
Vô Kỵ chầm chậm bước qua, đưa ngân phiếu lại cho ÄÆ°á»ng Khuyết.
ÄÆ°á»ng Khuyết thốt :
- Ngươi bất tất phải trả cho ta.
Vô Kỵ nói :
- Ta chưa bao giá» giết ngưá»i miá»…n phí, cÅ©ng chưa bao giá» thu tiá»n vô cá»›.
ÄÆ°á»ng Khuyết thốt :
- Ngưá»i ta muốn giết tịnh không phải chỉ có vị Triệu công tá»­ đó.
Vô Kỵ há»i :
- Ngươi còn muốn ta đi giết ai?
ÄÆ°á»ng Khuyết cưá»i cưá»i :
- Con ngưá»i ta muốn ngươi Ä‘i giết, ngươi chỉ nên thu ná»­a giá tiá»n.
Vô Kỵ há»i :
- Sao vậy?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Bởi vì ngươi khinh ghét gã, gã cũng căm ghét ngươi. Ngươi không giết gã, gã sẽ giết ngươi.
Vô Kỵ há»i :
- Ngươi nói Tiểu Bảo?
ÄÆ°á»ng Khuyết thốt :
- Trừ gã ra còn có ai khác chứ?
Äó thật là chuyện vượt ngoài ý liệu, ai cÅ©ng không tưởng được ÄÆ°á»ng Khuyết không ngá» muốn ngưá»i ta Ä‘i giết Tiểu Bảo, nhưng ai cÅ©ng không thể phản đối, Tiểu Bảo tịnh không phải là ngưá»i làm cho ngưá»i ta ưa thích.
Má»™t ngưá»i như vậy nếu có chết Ä‘i, ai cÅ©ng không thể vì gã mà nhá» lệ.
Vô Kỵ càng không thể.
Nếu ÄÆ°á»ng Khuyết hôm qua muốn chàng Ä‘i giết Tiểu Bảo, chàng tuyệt không cảm thấy khó khăn chút nào.
Hiện tại tình huống lại đã khác biệt.
Chàng đã biết Tiểu Bảo là “Tây Thiâ€, cÅ©ng là ngưá»i duy nhất chàng có thể hoàn toàn tín nhiệm.
Chàng đột nhiên phát hiện ngưá»i ÄÆ°á»ng Khuyết má»—i lần kêu chàng Ä‘i giết Ä‘á»u là ngưá»i chàng tuyệt đối không thể giết.
Chỉ tiếc chàng lại khơi khơi không thể cự tuyệt.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i :
- Ngươi không tưởng nổi ta lại muốn ngươi đi giết gã?
Vô Kỵ đáp :
- Ta không tưởng nổi, ta nghĩ các ngươi là bằng hữu, bằng hữu rất tốt.
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Hảo tửu có thể biến thành chua, hảo bằng hữu cũng có thể biến thành xấu.
Vô Kỵ há»i :
- Sao vậy?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Bởi vì ta không thích một bằng hữu không có mũi.
Hắn nheo mắt cưá»i cưá»i, thản nhiên há»i :
- Ngươi nghĩ lý do đó còn chưa đủ?
Vô Kỵ đáp :
- Hình như còn chưa đủ.
ÄÆ°á»ng Khuyết thốt :
- Äối vá»›i ta mà nói đã đủ rồi.
Vô Kỵ há»i :
- Tại sao?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Trước đây ta thích gã, bất quá là vì gã có khuôn mặt rất dễ nhìn.
Hắn nói rất thẳng thắn.
Vô luận khuôn mặt dễ nhìn cỡ nào, nếu không có mũi, cũng không còn dễ nhìn nữa.
Hắn đương nhiên không muốn nhìn má»™t ngưá»i như vậy nữa, càng không muốn dây dưa vá»›i ngưá»i đó nữa.
Lý do đó đã đủ rồi.
ÄÆ°á»ng Khuyết chợt cưá»i :
- Ta nhá»› ngươi giết ngưá»i hình như chỉ há»i có mưá»i vạn ngân lượng hay không, tịnh không há»i lý do.
Vô Kỵ Ä‘iá»m đạm thốt :
- Ta chỉ bất quá muốn biết ngươi có thật muốn giết gã không.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i :
- Nếu ta thật muốn giết gã, ngươi sẽ làm sao?
Vô Kỵ đáp :
- Chuyện có thể kiếm tiá»n, ta đương nhiên sẽ không cá»± tuyệt.
ÄÆ°á»ng Khuyết mỉm cưá»i :
- Vậy số tiá»n đó ngươi đã thu được rồi, hÆ¡n nữa thu rất dá»… dàng.
Vô Kỵ cũng không thể không thừa nhận :
- Muốn giết gã quả thật không khó.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i :
- Ba ngày có đủ không?
Vô Kỵ há»i :
- Ngươi muốn gã chết lúc nào?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Tốt hơn hết là không quá ba ngày.
Vô Kỵ lạnh lùng thốt :
- Vậy gã tuyệt đối sống không đến rạng đông ngày thứ tư.
ÄÆ°á»ng Khuyết cưá»i :
- Ta biết ngươi tuyệt sẽ không làm ta thất vá»ng.
Vô Kỵ thốt :
- Nhưng ta còn có Ä‘iá»u kiện.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i :
- Äiá»u kiện gì?
Vô Kỵ đáp :
- Ta không thể ngồi trong phòng đợi gã tự dẫn mình đến cửa cho ta chém.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i :
- Ngươi muốn sao?
Vô Kỵ đáp :
- Ngươi ít ra nên thông tri cho đám cảnh vệ mai phục xung quanh để cho ta có thể tự do hành động.
ÄÆ°á»ng Khuyết thốt :
- Äiểm đó ta đương nhiên sẽ làm.
Hắn cưá»i càng khoái trá :
- Hiện tại xem chừng lại đến giỠăn tối rồi, bá»n ta có phải nên Ä‘i ăn không?
Vô Kỵ đáp :
- Hiện tại vị khẩu cá»§a ta tuy không được tốt, ít nhiá»u gì cÅ©ng có thể bồi ngươi ăn chút ít.
ÄÆ°á»ng Khuyết thốt :
- Vậy thì cực tốt.
* * * * *
Äêm.
Äêm mát như mặt nước.
Cả ngày trôi qua một cách hồ đồ làm sao, ngoại trừ trong bao tử chất nghẽn thịt heo thịt gà thịt vịt nấu nướng bằng đủ phương pháp ra, Vô Kỵ đơn giản không thu hoạch được chút gì khác.
Không những không thu hoạch được, trái lại còn có nhiá»u nan Ä‘á».
Khúc Bình, Tiểu Bảo Ä‘á»u là nan đỠcá»§a chàng.
Hiện tại hành động cá»§a chàng tuy có tá»± do hÆ¡n, lại càng không dám sÆ¡ xuất. Sau khi chàng đỠxuất Ä‘iá»u kiện, ÄÆ°á»ng Khuyết nhất định càng chú ý đến chàng.
ÄÆ°á»ng Khuyết tuyệt không thể thật sá»± để má»™t ngưá»i lạ mặt thân phận còn chưa xác định được tùy ý Ä‘i lại trong cấm khu cá»§a bá»n chúng.
Hắn đáp ứng Ä‘iá»u kiện cá»§a Vô Kỵ, rất có thể là má»™t cách dò thám.
Má»—i má»™t chuyện hắn làm Ä‘á»u có dụng ý, Vô Kỵ không thể không đặc biệt đỠphòng.
Hiện tại hạn kỳ còn lại bốn ngày,, Vô Kỵ lại chỉ có thể nằm trên giưá»ng trừng trừng nhìn nóc phòng ngây ngốc cả ngưá»i.
Chàng rất muốn ngá»§ má»™t giấc, ngá»§ không những có thể bổ sung thể lá»±c, cÅ©ng có thể khiến cho thân thể buông lá»ng.
Chỉ tiếc chàng khÆ¡i khÆ¡i không ngá»§ được, càng muốn ngá»§, càng ngá»§ không được, trên thế gian có rất nhiá»u chuyện giống như vậy.
Nơi đây luôn luôn rất yên tĩnh, đến đêm, rất ít khi nghe thấy có thanh âm gì.
Nhưng hiện tại ngoài song cá»­a lại đột nhiên có thanh âm vang lên, có ngưá»i Ä‘ang hò hét, có ngưá»i Ä‘ang chạy, Vô Kỵ Ä‘ang lúc chuẩn bị ngã ngưá»i, chuẩn bị quyết chí không ngá»§, lại khÆ¡i khÆ¡i buồn ngá»§, những thanh âm đó đã vang vá»ng.
Chàng cảm thấy rất buồn cưá»i, má»™t ngưá»i lúc không thể làm gì được nữa, ngoại trừ cưá»i má»™t tiếng, còn có thể làm sao đây?
Chàng cảm thấy rất kỳ quái. Thanh âm từ trong cánh rừng ngoài song cửa phát ra, xem chừng lại có gian tế xuất hiện, kinh động đến mai phục ngầm.
Lần này chàng rõ ràng còn Ä‘ang nằm trên giưá»ng, lẽ nào ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố thật còn có ngưá»i khác là gian tế?
Chàng nhịn không được bật ngồi dậy, mở song cá»­a nhìn ra, trong cánh rừng quả nhiên có bóng ngưá»i và ánh lá»­a lấp lóe.
Ngoại trừ chàng ra, còn có ai có thể là gian tế?
Còn có ai mạo hiểm xông vào cấm khu cá»§a ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố?
Không cần biết là ai đến, Ä‘á»u là đến tìm chết!
*****
Ngưá»i treo cổ
*****
Ãnh lá»­a vẫn Ä‘ang lấp lóe, thanh âm hò hét lại đã dần dần xa xăm.
Lúc đó, Vô Kỵ chợt lại nghe thấy một thứ thanh âm khác. Thanh âm từ trong tàng lá của một gốc cây phát ra, tịnh không phải là tiếng lá khua xào xạc, là thanh âm xích sắt chấn động.
Trong cánh rừng làm sao có thể có xích sắc lộp cộp?
Vô Kỵ lập tức nghĩ đến xích sắc trên chân Lôi Chấn Thiên.
Ãnh lá»­a từ xa xa lập lòe, chàng phóng qua song cá»­a, phóng vào má»™t tàng cây trên má»™t gốc cây khác.
Khoảng cách giữa hai gốc cây rất gần.
Chàng tuy không nhìn thấy ngưá»i ẩn tàng trong đám lá, lại đã nhìn thấy má»™t cánh tay.
Một cánh tay mang xích sắt.
Một cánh tay gầy ốm, hữu lực, ổn định, rửa rất sạch, móng tay cắt rất ngắn.
Äó là tay Lôi Chấn Thiên.
Vô Kỵ lập tức phóng qua, bấu vào mạch môn của đôi tay đó, giữ êm xích sắc trên tay.
Lôi Chấn Thiên không ngá» không tránh né, chỉ há»i :
- Ai?
- Là ta.
Chàng chỉ nói hai tiếng, Lôi Chấn Thiên đã nhận ra thanh âm của chàng :
- Ta biết nhất định là ngươi.
Vô Kỵ cưá»i lạnh :
- Nếu không phải là ta, hiện tại ngươi đã chết rồi.
Lôi Chấn Thiên thốt :
- Nhưng ta đã sớm biết là ngươi, ta biết ngươi ở trên tòa tiểu lâu đối diện, hồi nãy đã nghe tiếng ngươi mở cửa sổ.
Tai lão quả thật rất thính :
- Ta cũng nghe thấy ngươi phóng qua, cho nên ta mới thò tay ra, hồi nãy ta lắc lắc xích sắt vốn là muốn ngươi nghe.
Vô Kỵ há»i :
- Ngươi sao lại đi kiếm ta? Ngươi sao lại làm như vầy?
Lôi Chấn Thiên đáp :
- Ta nhất định phải đi kiếm ngươi.
Ãnh sao len lá»i qua tàng lá, chiếu lên mặt lão, trên khuôn mặt vốn hoàn toàn không có biểu tình gì cá»§a lão hiện tại đã tá» vẻ rất gấp gáp :
- Ta không thể không đi tìm ngươi!
Vô Kỵ há»i :
- Có phải đã có ngưá»i phát hiện ngươi?
Lôi Chấn Thiên đáp :
- Không có, ta rất cẩn thận.
Vô Kỵ thốt :
- Nhưng mai phục ở đây đã bị kinh động.
Lôi Chấn Thiên nói :
- Ngưá»i bá»n chúng phát hiện là ngưá»i khác.
Vô Kỵ há»i :
- Ngưá»i nào?
Lôi Chấn Thiên đáp :
- Má»™t ngưá»i treo cổ.
Vô Kỵ há»i :
- Treo cổ?
Lôi Chấn Thiên đáp :
- Bởi vì có ngưá»i hồi nãy treo cổ trong rừng, kinh động đến mai phục ở đây, cho nên ta má»›i có cÆ¡ há»™i lén tá»›i đây.
Vô Kỵ há»i :
- Ngưá»i đó là ai?
Lôi Chấn Thiên đáp :
- Không biết.
Lão thở dài :
- Ta chỉ biết trong ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố ngưá»i muốn treo cổ tuyệt không phải chỉ có mình y.
Vô Kỵ lại há»i :
- Ngươi tại sao lại nhất định muốn đến tìm ta?
Tay Lôi Chấn Thiên lạnh ngắc :
- Vì Mật Cơ đã đến.
Vô Kỵ há»i :
- Mật Cơ?
Lôi Chấn Thiên đáp :
- Mật Cơ là vợ trước của ta.
Vô Kỵ há»i :
- Sao ngươi biết nàng ta đã đến?
Lôi Chấn Thiên đáp :
- Bởi vì hôm nay có ngưá»i đưa má»™t nhúm tóc cá»§a nàng đến cho ta.
Má»—i ngày Ä‘á»u có má»™t cái rổ từ bên trên thòng xuống, đưa đồ ăn thức uống cho lão.
Hôm nay, trong rổ không những có má»™t con gà nướng, mưá»i cái bánh bao, và má»™t bình nước lá»›n, còn có má»™t nhúm tóc.
Lôi Chấn Thiên thốt :
- Ta tuy không nhìn thấy, nhưng ta có thể sỠthấy đó là tóc của Mật Cơ.
Lão chế tác ra ám khí nguy hiểm nhất trên thế gian, chỉ cần một chút sơ xuất, có thể nổ tung.
Lão là ngưá»i mù, chỉ có thể bằng vào cảm giác cá»§a đôi tay để thao tác tất cả.
Cảm giác của đôi tay đó đương nhiên cực kỳ linh mẫn.
Mật CÆ¡ là vợ cá»§a lão, bá»n hỠđã chung giưá»ng sẻ lược bao nhiêu năm, lão sá» vuốt tóc nàng cÅ©ng không biết đã bao nhiêu lần, đương nhiên có thể cảm thấy được.
NghÄ© đến Ä‘iểm đó, trong lòng Vô Kỵ chợt cảm thấy có chút ghen tỵ, nhịn không được há»i :
- Ngươi đã bỠrơi nàng ta, hà tất phải lo đến tóc của nàng?
Lôi Chấn Thiên đáp :
- Ta không thể không lo.
Vô Kỵ thốt :
- á»’?
Lôi Chấn Thiên nói :
- Bá»n chúng đã thấy được ta Ä‘ang cố ý câu giá», cho nên lần này cấp cho ta hạn kỳ mưá»i ngày.
Vô Kỵ há»i :
- Hạn kỳ gì?
Lôi Chấn Thiên đáp :
- Bá»n chúng muốn ta ná»™i trong mưá»i ngày phải hoàn thành nhiệm vụ bá»n chúng đã giao cho ta.
Vô Kỵ há»i :
- Nếu ngươi làm không được?
Lôi Chấn Thiên đáp :
- Vậy bá»n chúng má»—i ngày sẽ giao cho ta má»™t thứ trên ngưá»i Mật CÆ¡.
Giá»ng nói cá»§a lão đã có biến :
- Ngày thứ nhất bá»n chúng giao cho ta tóc, ngày thứ hai rất có thể là má»™t ngón tay, ngày thứ ba có lẽ là lá»— tai.
Ngày thứ tư là gì? Ngày thứ năm sẽ là gì? Lão không dám nói ra, Vô Kỵ cả nghĩ đến cũng không dám nghĩ.
Lôi Chấn Thiên nói :
- Ta bá» rÆ¡i nàng quả thật có ná»—i khổ bất đắc dÄ©, ngưá»i khác tuy không thể tha thứ, nàng lại không thể không minh bạch.
Vô Kỵ thốt :
- á»’?
Lôi Chấn Thiên không trá»±c tiếp trả lá»i câu đó :
- Không phòng nhất vạn, chỉ phòng vạn nhất, đó là đạo lý mà má»i ngưá»i trong giang hồ Ä‘á»u nên hiểu rõ. Má»™t khi là ngưá»i xông pha giang hồ, không cần biết khi Ä‘ang làm gì, Ä‘á»u nhất định trước hết phải lưu lại má»™t đưá»ng lui cho mình.
Vô Kỵ cũng hiểu rõ điểm đó.
Lôi Chấn Thiên nói :
- Ta cÅ©ng có thể coi là tay lão luyện giang hồ, cho nên trước khi ta và ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố liên minh, đã lưu lại má»™t ngõ sau cho mình.
Lão nói tuy không mấy minh bạch, nhưng Vô Kỵ đã hiểu ý tứ của lão.
Trước khi lão đến ÄÆ°á»ng gia, nhất định đã Ä‘em bí mật há»a khí cá»§a Phích Lịch đưá»ng và tài phú tích tồn bao năm giấu kín ở má»™t địa phương cá»±c kỳ ẩn bí, ngoại trừ lão ra, chỉ có Mật CÆ¡ biết bí mật đó.
Lôi Chấn Thiên nói :
- Thá» chết giết chó, chim hết bẻ ná, nếu ta làm Tán Hoa Thiên Nữ cho ÄÆ°á»ng gia, bá»n chúng tuyệt không để cho ta sống sót nữa.
Vô Kỵ thốt :
- Nếu ngươi làm không xong, bá»n chúng nhất định sẽ giết Mật CÆ¡.
Lôi Chấn Thiên thốt :
- Cho nên ta nhất định phải tìm ngươi, ta chỉ còn nước đến tìm ngươi.
Vô Kỵ há»i :
- Ngươi muốn ta đi cứu nàng?
Lôi Chấn Thiên đáp :
- Ta cũng biết đó là chuyện rất khó làm được, nhưng ngươi nhất định phải nghĩ cách giùm ta.
Vô Kỵ trầm mặc, qua má»™t hồi rất lâu, chợt há»i :
- Ngươi có biết Thượng Quan Nhẫn không?
Lôi Chấn Thiên đáp :
- Ta đương nhiên biết, nhưng ta luôn luôn không ưa ngưá»i đó.
Vô Kỵ há»i :
- Sao vậy?
Lôi Chấn Thiên lạnh lùng đáp :
- Bởi vì y đã bán đứng Äại Phong đưá»ng.
Vô Kỵ khản giá»ng :
- Äại Phong đưá»ng không phải là tá»­ địch cá»§a ngươi sao?
Lôi Chấn Thiên đáp :
- Äó là chuyện khác, ta luôn luôn nghÄ© má»™t ngưá»i thà Ä‘i bán phân cÅ©ng đừng nên bán đứng bằng hữu.
Vô Kỵ há»i :
- Ngươi có biết lão ta hiện tại sắp trở thành con rể cá»§a ÄÆ°á»ng gia không?
Lôi Chấn Thiên đáp :
- Ta biết.
Lão cưá»i lạnh, lại nói :
- Hiện tại căn ốc lão ở là chá»— ta trú ngụ trước đây, ta chỉ hy vá»ng sau này hạ trưá»ng cá»§a lão cÅ©ng như ta.
Mắt Vô Kỵ sáng lên :
- Ta cÅ©ng hy vá»ng ngươi có thể làm cho ta má»™t chuyện.
Lôi Chấn Thiên há»i :
- Chuyện gì?
Vô Kỵ đáp :
- Äịa thế và đưá»ng Ä‘i trong ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố ngươi nhất định rất quen thuá»™c, ta hy vá»ng ngươi có thể nói cho ta biết căn ốc đó ở đâu? Có bao nhiêu phòng? Thượng Quan Nhẫn ở phòng nào? Có mai phục ngấm ngầm gì ở đó không?
Lôi Chấn Thiên há»i :
- Ngươi muốn đi tìm lão ta?
Vô Kỵ đáp :
- Chỉ cần ngươi có thể giúp ta làm chuyện đó, không cần biết ngươi muốn ta làm gì, ta Ä‘á»u đáp ứng.
Lôi Chấn Thiên đột nhiên không nói gì, trên mặt đột nhiên lại lộ xuất biểu tình rất kỳ quái, chợt thốt :
- Ta biết ngươi là ai rồi!
Vô Kỵ há»i :
- Ta là ai?
Lôi Chấn Thiên há»i :
- Ngươi có phải hỠTriệu? Có phải là con trai của Triệu Giản, Triệu Vô Kỵ?
Vô Kỵ đáp :
- Không cần biết ta là ai, ta và ngươi hiện tại là bằng hữu chung đưá»ng.
Chàng nắm chặt tay Lôi Chấn Thiên :
- Ta chỉ há»i ngươi, ngươi có chịu làm chuyện đó cho ta không?
Lôi Chấn Thiên đáp :
- Ta chịu.
Câu trả lá»i cá»§a lão không do dá»± chút nào :
- Ta không những có thể nói cho ngươi biết cách xuất nhập căn ốc đó, hÆ¡n nữa còn có thể vẽ cho ngươi má»™t bản đồ, ta tuy mù, nhưng ta còn có tay, hiện tại ta tuy không nhìn thấy gì, nhưng má»—i má»™t con đưá»ng trong ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố, má»—i má»™t hầm bẫy ta Ä‘á»u nhá»› rất rõ.
Vô Kỵ há»i :
- Lúc nào ngươi có thể đưa bức đồ há»a đó cho ta?
Lôi Chấn Thiên đáp :
- Ngày mai.
Lão nghĩ ngợi, lại nói :
- Có khi ban ngày phòng thá»§ cá»§a bá»n chúng sÆ¡ ý hÆ¡n, cỡ giỠăn trưa, ngươi nhất định phải nghÄ© cách tìm cÆ¡ há»™i đến gặp ta ở đây.
Vô Kỵ há»i :
- Äịa đạo đó còn dùng được sao?
Lôi Chấn Thiên đáp :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên.
Vô Kỵ há»i :
- Bá»n chúng không vào địa thất cá»§a ngưá»i lùng sục sao?
Lôi Chấn Thiên đáp :
- Không ai dám vào địa thất cá»§a ta, ngươi nếu cho bá»n chúng mượn lá gan, bá»n chúng cÅ©ng không dám.
Vô Kỵ há»i :
- Sao vậy?
Lôi Chấn Thiên lại ưỡn ngực, kiêu ngạo đáp :
- Bởi vì ta là Lôi Chấn Thiên, ÄÆ°á»ng chá»§ thứ mưá»i ba cá»§a Giang Nam Phích Lịch đưá»ng, Lôi Chấn Thiên.
Hiện tại lão tuy đã không còn gì hết, nhưng há»a dược trong địa thất đó vẫn đủ để làm cho rất nhiá»u ngưá»i phân thân toái cốt.
Lôi Chấn Thiên nói :
- Không có ta cho phép, vô luận là ai tiến vào Ä‘á»u đừng mong có thể sống sót trở ra.
Lão lạnh lùng nói tiếp :
- Bởi vì má»™t khi ta cao hứng, ta lúc nào cÅ©ng có thể đồng quy vu tận vá»›i bá»n chúng.
Loài rít trăm chân, chết không cứng ngưá»i, sư hổ tuy chết, dư uy vẫn còn.
Lão đích xác có chá»— đáng kiêu ngạo cá»§a lão, không cần biết dưới bất cứ tình huống nào lão cÅ©ng tuyệt không phải là ngưá»i dá»… đối phó.
Vô Kỵ thở phào nhè nhẹ :
- Tốt, ta nhất định sẽ đi tìm ngươi, chỉ cần có cơ hội, ta sẽ đi tìm ngươi.
Lôi Chấn Thiên thốt :
- Ngươi kết giao được một bằng hữu như ta, ta bảo đảm ngươi tuyệt sẽ không hối hận.
* * * * *
Vô Kỵ lại quay trở vá» phòng chàng, nằm dài trên giưá»ng.
Chàng tin Lôi Chấn Thiên nhất định có thể bình an trở vá», có những ngưá»i vô luận dưới bất cứ tình huống nào cÅ©ng Ä‘á»u không thể làm mất Ä‘i năng lá»±c bảo vệ chính mình.
Lôi Chấn Thiên, không còn nghi ngá» gì nữa, là thứ ngưá»i đó.
Một khi lão còn một hơi thở, không ai có thể dễ dàng đánh gục được lão.
Trá»i đã gần sáng, Vô Kỵ chung quy đã ngá»§.
Nhưng chàng ngá»§ tịnh không yên ổn, trong mông lung, chàng phảng phất nhìn thấy má»™t ngưá»i Ä‘ang treo cổ trước mặt chàng.
Chàng vốn rõ ràng nhìn thấy ngưá»i đó là Thượng Quan Nhẫn, nhưng đột nhiên lại biến thành chính chàng.
*****
Bồ câu đen
*****
Hai mươi bốn tháng tư, trá»i trong.
Lúc Vô Kỵ tỉnh cÆ¡n ác má»™ng, dương quang đã rá»i qua song cá»­a.
ÄÆ°á»ng Khuyết không ngỠđã đến, Ä‘ang dùng đôi tay vừa trắng vừa béo cá»§a hắn mở cá»­a sổ cho chàng.
Ngoài song cá»­a má»™t mảng xanh rá»n, không khí trong ngần tươi tắn.
ÄÆ°á»ng Khuyết quay đầu lại, nhìn thấy chàng mở mắt, lập tức giÆ¡ ngón cái vừa mập vừa ngắn ra :
- Ngon thiệt, ngươi ngon thiệt.
Vô Kỵ há»i :
- Ngon thiệt?
ÄÆ°á»ng Khuyết cưá»i :
- à tứ cá»§a ngon thiệt là ngươi thật tài, thật giá»i, thật vÄ© đại.
Äó là Xuyên thoại.
Vô Kỵ há»i :
- Ngươi nói ta ngon thiệt là nói ta thật vĩ đại?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Hoàn toàn chính xác.
Vô Kỵ há»i :
- Ta có gì vĩ đại chứ?
ÄÆ°á»ng Khuyết lại nheo nheo mắt mỉm cưá»i :
- Ngươi đương nhiên là vĩ đại, cả ta cũng không tưởng được ngươi lại có thể đắc thủ mau như vậy.
Vô Kỵ thốt :
- á»’?
ÄÆ°á»ng Khuyết nói :
- Ta cũng không tưởng được ngươi không ngỠcó thể dùng cách đó, ngoại trừ ta ra, tuyệt không thể có ai biết ngươi đã giết gã.
Vô Kỵ thốt :
- á»’?
Chàng thật nghe không hiểu ÄÆ°á»ng Khuyết Ä‘ang nói gì.
ÄÆ°á»ng Khuyết nói :
- Hiện tại ta má»›i biết mưá»i vạn lượng cá»§a ta tốn thật không oan uổng.
Vô Kỵ thốt :
- á»’?
ÄÆ°á»ng Khuyết nói :
- Ngươi mau dậy Ä‘i, bá»n ta Ä‘i ăn Ä‘iểm tâm.
Hắn cưá»i càng khoái trá :
- Hôm nay vị khẩu cá»§a ta tuy vẫn không tốt mấy, nhưng bá»n ta nhất định phải ăn má»™t bữa no nê, ăn mừng.
Vô Kỵ chung quy nhịn không được há»i :
- Bá»n ta ăn mừng cái gì?
ÄÆ°á»ng Khuyết cưá»i lá»›n :
- Ngươi đóng kịch thật không tệ, nhưng ngươi hà tất phải giả bộ với ta như vậy.
Hắn cưá»i lá»›n, vá»— vai Vô Kỵ :
- Ngươi yên tâm, trước mặt ngưá»i khác, ta cÅ©ng xác định là gã tá»± treo cổ, nhưng hiện tại chỉ có hai ngưá»i bá»n ta, trong lòng ngươi và ta Ä‘á»u hiểu rõ thật ra gã treo cổ cÅ©ng là do ngươi đã thắt thòng lá»ng cho gã.
Vô Kỵ há»i :
- Sau đó ta đút cổ cá»§a gã vào thòng lá»ng?
ÄÆ°á»ng Khuyết cưá»i lá»›n :
- Hoàn toàn chính xác.
Vô Kỵ không nói gì.
Hiện tại chàng đã hiểu lá»i nói cá»§a ÄÆ°á»ng Khuyết.
--- Ngưá»i treo cổ trong khu rừng đêm hôm qua không ngá» chính là Tiểu Bảo.
--- ÄÆ°á»ng Khuyết nhận định Tiểu Bảo chết trong tay Vô Kỵ.
--- Bởi vì hắn biết hạng ngưá»i như Tiểu Bảo tuyệt không phải là hạng ngưá»i có thể tá»± treo cổ mình.
--- Bởi vì hắn đã đưa mưá»i vạn lượng cho Vô Kỵ, muốn Vô Kỵ Ä‘i giết Tiểu Bảo.
--- Ngưá»i rành sát nhân luôn luôn làm cho ngưá»i bị giết nhìn có vẻ như chết rá»§i ro.
Bao nhiêu điểm đó cộng lại, sự tình đã rõ ràng không khác gì một cục đá lộ ra sau khi tát nước vậy.
Cả Vô Kỵ cũng cơ hồ hoài nghi Tiểu Bảo có phải đã chết trong tay mình không, bởi vì chàng cũng tin rằng Tiểu Bảo tuyệt không thể tự treo cổ mình.
Hiện tại chàng biết Tiểu Bảo có sứ mệnh cá»±c kỳ cÆ¡ mật, cá»±c kỳ trá»ng yếu, hiện tại nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, gã làm sao có thể hy sinh vô cá»› được?
Nhưng tự Vô Kỵ đương nhiên biết chàng không có giết Tiểu Bảo.
Là ai đã bức Tiểu Bảo treo cổ?
Tại sao?
Chuyện đó lại đã thắt một mối gút trong tâm Vô Kỵ, mối gút đó chàng một mực không có cách nào giải khai.
* * * * *
Äiểm tâm quả nhiên rất phong phú.
ÄÆ°á»ng Khuyết nhai nhồm nhoàm, ăn uống cả ná»­a canh giá» liá»n, cả đũa cÅ©ng chưa buông xuống lần nào.
Vô Kỵ chưa bao giá» thấy má»™t ngưá»i nào có thể ăn Ä‘iểm tâm nhiá»u như vậy.
Trà lầu này cÅ©ng giống như những trà lầu khác, đến ăn Ä‘iểm tâm đương nhiên không chỉ có hai ngưá»i bá»n há».
Nhưng hiện tại giỠăn điểm tâm đã qua, khách nhân khác đại đa số cũng đã đi.
ÄÆ°á»ng Khuyết chung quy đã buông đũa, rá»­a đôi tay trắng béo trong thau đồng, dùng má»™t cái khăn lụa trắng như tuyết lau sạch miệng.
Hắn quả là má»™t ngưá»i rất thích sạch sẽ.
Vô Kỵ há»i :
- Hiện tại bá»n ta có phải đã có thể Ä‘i rồi?
ÄÆ°á»ng Khuyết lắc lắc đầu, chợt hạ giá»ng :
- Ngươi có biết ta tại sao lại kêu ngươi đi giết Tiểu Bảo không?
Vô Kỵ há»i :
- Bởi vì ngươi khinh ghét gã.
ÄÆ°á»ng Khuyết cưá»i :
- Nếu ta khinh ghét má»™t ngưá»i, tốn mưá»i vạn lượng bạc Ä‘i giết, hiện tại ta đã sá»›m phá sản rồi.
Hắn lại hạ thấp giá»ng :
- Ta muốn ngươi giết gã chỉ vì gã là gian tế!
Vô Kỵ giật mình trong lòng :
- Gã là gian tế? Ngưá»i như gã làm sao có thể là gian tế?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Gã nhìn thì thật không giống, nhìn không thể nào giống gian tế được.
Hắn cưá»i cưá»i :
- Gian tế giá»i nhìn không thể nào giống gian tế.
Vô Kỵ thốt :
- Có lý.
ÄÆ°á»ng Khuyết lại dùng đôi mắt cưá»i cợt bén nhá»n như mÅ©i kim nhìn chàng :
- Thí dụ như ngươi...
Vô Kỵ há»i :
- Ta làm sao?
ÄÆ°á»ng Khuyết cưá»i :
- Ngươi không giống gian tế, nếu phái ngươi đi làm gian tế, thật không có ai bằng.
Hắn cưá»i ngất, cưá»i giống như má»™t con hồ ly.
Vô Kỵ cÅ©ng Ä‘ang nhìn hắn, nhìn không nháy mắt, Ä‘iá»m đạm há»i :
- Ngươi cũng hoài nghi ta là gian tế?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Thành thật mà nói, ta vốn quả thật có chút nghi ngỠngươi, cho nên ta mới kêu ngươi đi giết Tiểu Bảo.
Vô Kỵ thốt :
- á»’?
ÄÆ°á»ng Khuyết nói :
- Gian tế đến đây Ä‘á»u là ngưá»i cá»§a Äại Phong đưá»ng, bởi vì ngưá»i khác không cần phải đến mạo hiểm, cÅ©ng không có cái gan lá»›n như vậy.
Vô Kỵ thốt :
- á»’?
ÄÆ°á»ng Khuyết nói :
- Nếu ngươi cÅ©ng là gian tế, cÅ©ng là ngưá»i cá»§a Äại Phong đưá»ng, tuyệt không thể giết gã.
Vô Kỵ thốt :
- Vị tất là vậy.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i :
- Vị tất?
Vô Kỵ đáp :
- Nếu ta cũng là gian tế, vì để rửa sạch mình, ta càng phải giết gã.
ÄÆ°á»ng Khuyết cưá»i lá»›n :
- Có lý, ngươi nghĩ quả thật còn chu đáo hơn cả ta.
Hắn lại nói :
- Nhưng có một điểm nhưng còn chưa nghĩ đến.
Vô Kỵ há»i :
- Äiểm nào?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Tá»± gã chưa biết bá»n ta đã khám phá ra bí mật cá»§a gã, ngươi cÅ©ng không biết.
Vô Kỵ thừa nhận.
Bá»n há» luôn luôn nghÄ© Tiểu Bảo đã giấu thân phận cá»§a mình rất kín.
ÄÆ°á»ng Khuyết nói :
- Các ngươi đã không biết bá»n ta đã phát hiện bí mật cá»§a gã, lý do cá»§a ngươi căn bản không thể thành lập được.
Hắn lại giải thích :
- Cho nên nếu ngươi là gian tế, cho dù có giết gã, cũng không thể tẩy sạch được mình, nếu ngươi không phải là gian tế, đương nhiên cũng không thể biết gã là gian tế, cho nên ngươi mới có thể giết gã.
Äó vốn là thứ suy luận rất phức tạp, nhất định phải có tư tưởng rất tinh mật má»›i có thể nghÄ© thông.
Tư tưởng của hắn, không còn nghi ngỠgì nữa, rất tinh mật.
Chỉ tiếc trong đó còn có má»™t quan hệ trá»ng đại nhất, hắn vÄ©nh viá»…n không tưởng nổi.
Vô Kỵ tịnh không có giết Tiểu Bảo!
Là ai đã giết Tiểu Bảo?
Tại sao?
Äó còn là má»™t mối gút, má»™t mối gút không gỡ nổi.
Sau khi biết nguyên nhân ÄÆ°á»ng Khuyết muốn giết Tiểu Bảo, mối gút đó không những không được giải khai, trái lại còn thắt chặt hÆ¡n nữa.
May là mối gút đó ÄÆ°á»ng Khuyết vÄ©nh viá»…n nhìn không ra.
ÄÆ°á»ng Khuyết nói :
- Ngươi đã giết Tiểu Bảo, tuyệt không thể là gian tế cá»§a Äại Phong đưá»ng.
Hắn mỉm cưá»i, lại nói :
- Cho nên ta lại đã tìm chuyện giao cho ngươi làm...
Vô Kỵ há»i :
- Chuyện gì?
ÄÆ°á»ng Khuyết chợt há»i :
- Ngươi có biết Thượng Quan Nhẫn là ai không?
Hắn tại sao lại bất chợt đỠkhởi vỠThượng Quan Nhẫn?
Vô Kỵ không tưởng thông, sắc mặt cũng không có biến :
- Ta biết chút ít, nhưng biết không rõ mấy.
ÄÆ°á»ng Khuyết nói :
- Con ngưá»i đó âm âm trầm trầm, lãnh khốc vô tình, hÆ¡n nữa há»… gặp ai là không quên.
Vô Kỵ thốt :
- Äiểm đó ngươi đã từng nói tá»›i.
ÄÆ°á»ng Khuyết nói :
- Con ngưá»i đó chỉ có má»™t chá»— đáng sợ nhất.
Vô Kỵ há»i :
- Chỗ nào?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Lão ta không tin bất cứ má»™t ai, lão đến đây đã má»™t năm trá»i, vẫn không để bất cứ má»™t ai có thể tiếp cận lão, càng không có bất cứ má»™t ai có thể kết giao bằng hữu vá»›i lão.
Tâm Vô Kỵ chìm hẳn.
Nếu cả ngưá»i cá»§a ÄÆ°á»ng gia cÅ©ng vô phương tiếp cận Thượng Quan Nhẫn, chàng đương nhiên càng vô phương tiếp cận.
Nếu chàng không thể tiếp cận con ngưá»i đó, làm sao có thể tìm cÆ¡ há»™i phục thù?
ÄÆ°á»ng Khuyết nói :
- Bất quá con ngưá»i đó lại đích xác là má»™t kỳ tài hiếm thấy trong võ lâm, hiện tại địa vị cá»§a lão ta càng ngày càng trá»ng yếu, chuyện nhá» vặt lông gà lão không để ý tá»›i, cho nên...
Vô Kỵ há»i :
- Cho nên làm sao?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Cho nên lão muốn tìm ngưá»i lo mấy chuyện nhỠđó cho lão.
Hắn lại nói :
- Ta cÅ©ng nhận thấy lão quả thật có rất nhiá»u chuyện cần ngưá»i chiếu cố, cho nên ta chuẩn bị tiến cá»­ má»™t ngưá»i cho lão.
Vô Kỵ há»i :
- Ngươi chuẩn bị tiến cử ai?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Ngươi.
Trên mặt Vô Kỵ không có chút biểu tình gì, nhưng tim chàng đã đập mạnh như gõ chuông vậy.
Chàng một mực đang tìm cơ hội tiếp cận Thượng Quan Nhẫn, một mực tìm cách đến chỗ ở của Thượng Quan Nhẫn.
Không tưởng được má»™t cÆ¡ há»™i tốt như vậy bất chợt từ trên trá»i rÆ¡i xuống.
ÄÆ°á»ng Khuyết nói :
- Ngươi không phải là ngưá»i cá»§a ÄÆ°á»ng gia, ngươi vá»›i lão hoàn toàn không có chút quan hệ lợi hại gì, ngươi thông minh năng cán, võ công lại cao, lão không chừng sẽ ưa thích ngưá»i.
Vô Kỵ thốt :
- Nếu ta có thể tiếp cận lão, ta sẽ biết những chuyện ngưá»i khác không biết được, ta phải Ä‘i kể cho ngươi nghe.
ÄÆ°á»ng Khuyết cưá»i lá»›n :
- Hoàn toàn chính xác, cực kỳ chính xác.
Hắn lại cưá»i lá»›n, vá»— vai chàng :
- Ta biết ngươi là ngưá»i thông minh, thông minh tuyệt đỉnh.
Vô Kỵ thốt :
- Nếu ta thật là ngưá»i thông minh, ta không thể Ä‘i làm chuyện đó.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i :
- Sao vậy?
Vô Kỵ đáp :
- Chuyện đối vá»›i mình không có lợi gì, ngưá»i thông minh tuyệt không thể Ä‘i làm.
ÄÆ°á»ng Khuyết nói :
- Chuyện này đối với ngươi đương nhiên cũng có lợi.
Vô Kỵ há»i :
- Lợi chỗ nào?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Ta biết ngươi có cừu gia muốn lấy mạng ngươi.
Vô Kỵ đương nhiên thừa nhận.
ÄÆ°á»ng Khuyết nói :
- Nếu ngươi làm quản sự cho Thượng Quan Nhẫn, không cần biết cừu gia của ngươi là ai, ngươi bất tất phải lo lắng nữa.
Vô Kỵ không nói gì.
Kỳ thật trong lòng chàng đã ngàn chịu vạn chịu, nhưng chàng nếu đáp ứng quá mau, khó tránh khá»i làm cho ngưá»i ta nghi ngá».
ÄÆ°á»ng Khuyết nói :
- Thượng Quan Nhẫn tuy âm hiểm, lại không nhỠnhen, ngươi ở bên cạnh lão ta tuyệt không thể không có lợi.
Hắn nheo mắt cưá»i :
- Ngươi đương nhiên cÅ©ng nên thấy được ta cÅ©ng không phải là ngưá»i rất nhá» nhen.
Vô Kỵ bất tất phải giả bộ nữa, cũng không thể giả bộ nữa.
Chàng lập tức há»i :
- Bá»n ta chừng nào Ä‘i gặp lão ta?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Bá»n ta còn phải đợi đã.
Vô Kỵ há»i :
- Còn đợi cái gì?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Muốn đến ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố tịnh không khó, muốn lá»t vào “Hoa Viên†lại rất khó.
Vô Kỵ há»i :
- Hoa Viên?
Tim chàng lại đang đập thình thịch, chàng đương nhiên biết “Hoa Viên†là chỗ nào.
Nhưng chàng không thể không há»i.
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Hoa Viên là cấm khu cá»§a ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố, Thượng Quan Nhẫn trú trong Hoa Viên, không có lá»i nói cá»§a Lão Tổ Tôn, ta cÅ©ng không dám dẫn ngươi vào Hoa Viên.
Hắn thở dài :
- Hiện tại ta tuy đã hoàn toàn tin tưởng ngươi, Lão Tổ Tôn lại nhất định còn bắt ta đợi.
Vô Kỵ há»i :
- Äợi cái gì?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Äợi tin tức.
Vô Kỵ há»i :
- Tin tức gì?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Lão Tổ Tôn đã phái ngưá»i đến quê ngươi Ä‘iá»u tra lai lịch cá»§a ngươi, hiện tại bá»n ta Ä‘ang đợi tin tức cá»§a bá»n há».
Hắn mỉm cưá»i, lại nói :
- Nhưng ngươi yên tâm, bá»n ta không phải đợi lâu lắm đâu, hôm nay bá»n ta sẽ có tin tức hồi báo.
Hôm nay mới là hai mươi bốn, khoảng cách cho đến hạn kỳ Vô Kỵ tự đính hạ cho mình còn tới hai ngày.
ÄÆ°á»ng Khuyết nói :
- Ngưá»i khác Ä‘i làm chuyện này ít ra cÅ©ng phải năm sáu ngày, nhưng bá»n ta sợ ngươi đợi sốt ruá»™t, cho nên đặc biệt kêu ngưá»i lo mau, xảo hợp bá»n ta gần đây mua được má»™t thá»›t ngá»±a tốt từ má»™t Liêu lão bát đã phá sản vì cá» bạc, lại xảo hợp có ngưá»i có thể cưỡi thá»›t khoái mã đó.
Thớt ngựa của Liêu lão bát chính là ngựa của Vô Kỵ.
Vô Kỵ tuy biết thá»›t ngá»±a đó nhanh cỡ nào, nhưng có nằm má»™ng cÅ©ng không tưởng được thá»›t ngá»±a đó đã lá»t vào ÄÆ°á»ng gia.
ÄÆ°á»ng Khuyết nói :
- Ngưá»i bá»n ta phái Ä‘i không những khinh công nhanh như yến tá»­, mà còn tinh minh năng cán.
Hắn cưá»i khoan khoái phi thưá»ng :
- Cho nên ta có thể bảo đảm, trễ nhất là chính ngỠhôm nay, gã nhất định sẽ có tin tức hồi báo.
Trên mặt Vô Kỵ vẫn hoàn toàn không có biểu tình gì.
Nếu chàng có biểu tình gì, rất có thể cả chính chàng cũng không biết có thể là biểu tình ra sao.
Chàng đã bỠra một cái giá quá lớn. Chàng đã trải qua bao khốn khó, chàng đã chịu đựng bao thống khổ, hiện tại lại đã biến thành không đáng một đồng xu.
Bởi vì hiện tại chàng không còn thá»i gian.
Không có thá»i gian, là không còn cÆ¡ há»™i.
Không còn thá»i gian, cái gì cÅ©ng không còn hết.
Hiện tại đã gần chính ngá», cá»± ly đến hạn kỳ đó chỉ còn dư lại hÆ¡n má»™t canh giá».
Trong một canh giỠngắn ngủi đó, chàng có thể làm được gì?
Chuyện duy nhất chàng có thể làm là chỠchết.
Nếu đổi là ngưá»i khác, có lẽ sẽ lập tức nhảy dá»±ng, xông ra ngoài, xông ra khá»i ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố.
Chàng không làm như vậy.
Bởi vì chàng nhẫn nại hơn bất kỳ một ai, trầm tĩnh hơn bất kỳ một ai.
Chàng biết xông ra cũng là chết.
Chưa đến giây phút cuối cùng, chàng tuyệt không buông thả!
Ngoại trừ bá»n há» ra, trên trà lầu còn có sáu bàn, má»—i bàn Ä‘á»u có hai ba ngưá»i.
Sáu cái bàn đó vị trí rất kỳ diệu, khoảng cách đến bàn Vô Kỵ không quá gần, cũng không quá xa.
Cái bàn của Vô Kỵ nằm ngay trung tâm của sáu cái bàn kia.
Nếu chàng muốn xông ra, không cần biết chàng phóng vá» hướng nào, Ä‘á»u nhất định phải vượt qua bá»n chúng.
Nếu bá»n chúng muốn cản trở Vô Kỵ, tuyệt không phải là chuyện khó.
Ngưá»i ngồi quanh sáu cái bàn đó già có trẻ có, bá»™ dạng có xấu có đẹp, lại có má»™t chá»— tương đồng.
Thần quang trong ánh mắt má»—i má»™t ngưá»i Ä‘á»u lóa sáng, bên hông trong áo dài Ä‘á»u có chá»— nhô lên.
Sáu bàn đó, không còn nghi ngá» gì nữa, Ä‘á»u là cao thá»§ đệ tá»­ ÄÆ°á»ng gia, trên ngưá»i, không còn gì nữa, Ä‘á»u mang theo ám khí truy hồn Ä‘oạt mạng cá»§a ÄÆ°á»ng Môn.
Vô Kỵ đột nhiên cưá»i :
- Lão Tổ Tôn của các ngươi hành sự nhất định rất cẩn thận.
ÄÆ°á»ng Khuyết mỉm cưá»i :
- Vô luận là ai có thể sống đến bảy tám chục tuổi, hành sá»± Ä‘á»u không thể không cẩn thận.
Vô Kỵ há»i :
- Những ngưá»i này đương nhiên Ä‘á»u là bà ta phái đến giám thị ta?
ÄÆ°á»ng Khuyết tịnh không phá»§ nhận :
- Sáu bàn Ä‘á»u là vậy, má»—i má»™t ngưá»i trên mình Ä‘á»u mang theo ám khí do Lão Tổ Tôn tận tay phát ra.
Vô Kỵ thốt :
- Äã do Lão Tổ Tôn tận tay phát, ám khí giao ra đương nhiên Ä‘á»u là tinh phẩm.
ÄÆ°á»ng Khuyết nói :
- Tuyệt đối là vậy.
Hắn lại nói :
- Không những ám khi mang trên ngưá»i bá»n há» Ä‘á»u là tinh phẩm kiến huyết phong hầu, thân thá»§ cá»§a bá»n há» trong giang hồ cÅ©ng tuyệt đối có thể coi là đệ nhất lưu, cả mấy vị đưá»ng thúc cá»§a ta Ä‘á»u đã đến.
Hắn thở dài, cưá»i khổ :
- Äó đương nhiên không phải là chá»§ ý cá»§a ta, ta tuyệt đối tín nhiệm ngươi.
Vô Kỵ thốt :
- á»’?
ÄÆ°á»ng Khuyết nói :
- Nhưng ngươi nếu nói láo trước mặt Lão Tổ Tôn, không những ta cứu ngươi không được, trên trá»i dưới đất chỉ sợ cÅ©ng không có ngưá»i nào có thể cứu ngươi.
Vô Kỵ thốt :
- Ngươi đã tin ta, hà tất phải lo cho ta.
ÄÆ°á»ng Khuyết lại cưá»i :
- Ta không lo, ta không lo chút nào.
Hắn đương nhiên không lo, có chết cũng không phải là hắn, hắn lo làm gì?
Bốn mặt trà lầu Ä‘á»u có cá»­a sổ, cá»­a sổ Ä‘á»u mở rá»™ng.
Lúc đó, ngoài song cá»­a chợt có má»™t con bồ câu bay qua, từ tuốt trên bầu trá»i xanh thẩm bay hạ xuống.
Một con bồ câu màu đen.
*****
Trong hoa viên
*****
Má»i ngưá»i Ä‘á»u ngẩng đầu liếc nhìn con bồ câu đó, sau đó ánh mắt cá»§a má»i ngưá»i Ä‘á»u ghim trên ngưá»i Vô Kỵ.
ÄÆ°á»ng Khuyết nói :
- Con bồ câu Ä‘en đó là do Thất thúc cá»§a ta đặc biệt huấn luyện, bay nhanh hÆ¡n bồ câu bình thưá»ng gấp bá»™i, gấp ba lần, phi hành trong đêm tối không dá»… gì bị phát hiện.
Vô Kỵ lẳng lặng ngồi nghe, chàng hy vá»ng ÄÆ°á»ng Khuyết nói nhiá»u, nghe ngưá»i khác nói chyện cÅ©ng có thể khiến cho tâm thần mình nhẹ nhàng.
Chàng không thể không thừa nhận mình rất khẩn trương, cho đến bây giá», chàng vẫn không nghÄ© ra đối sách.
ÄÆ°á»ng Khuyết nói :
- Thất thúc cá»§a ta huấn luyện má»™t đội bồ câu tuy là để truyá»n tin tức bí mật, nhưng theo ông ta nói, trong Cáp Phổ công nhận bồ câu nuôi dạy trong thiên hạ, thứ bồ câu này cÅ©ng được liệt hàng ưu phẩm đặc biệt nhất đẳng nhất cấp.
Hắn nheo mắt cưá»i cưá»i :
- Nhưng ta có thể bảo đảm, thứ bồ câu này ăn không ngon chút nào.
Vô Kỵ há»i :
- Ngươi đã từng ăn rồi?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Chỉ cần là thứ có thể ăn được, ta phải nghĩ trăm phương ngàn kế để tận hưởng, phải nếm thử, nếu không đến đêm ta sợ ngủ không yên.
Vô Kỵ há»i :
- Nghe nói thịt ngưá»i cÅ©ng có thể ăn được, ngươi có ăn qua thịt ngưá»i chưa?
Chàng tịnh không muốn biết ÄÆ°á»ng Khuyết có từng ăn thịt ngưá»i chưa, chỉ bất quá cố ý muốn dụ ÄÆ°á»ng Khuyết nói chuyện.
Vô luận là ai lúc nói chuyện, lá»±c chú ý cÅ©ng khó tránh khá»i bị phân tán, hà huống chuyện bá»n há» hiện tại Ä‘ang nói chính là thoại Ä‘á» ÄÆ°á»ng Khuyết có hứng thú nhất.
Nếu chàng hiện tại xông ra, tịnh không phải hoàn toàn không có hy vá»ng, nhưng cÆ¡ há»™i thành công lại không lá»›n.
Nếu chàng chế ngá»± ÄÆ°á»ng Khuyết, dùng ÄÆ°á»ng Khuyết làm con tin, cÆ¡ há»™i cá»§a chàng có nhiá»u hÆ¡n.
Chỉ tiếc chàng thật không nắm chắc được.
Má»™t con ngưá»i có vẻ ngu xuẩn như heo như vậy, không những phản ứng linh mẫn, võ công cÅ©ng cao thâm khôn lưá»ng.
ÄÆ°á»ng Khuyết Ä‘ang tâm đắc chuyện có liên quan đến thịt ngưá»i :
- Nghe nói thịt ngưá»i có ba thứ không thể ăn: ngưá»i có bệnh không thể ăn, ngưá»i quá già không thể ăn, ngưá»i nóng tính cÅ©ng không thể ăn được.
Vô Kỵ há»i :
- Ngưá»i nóng tính tại sao không thể ăn được?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Bởi vì ngưá»i giận dữ thịt sẽ biến thành chua.
Vô Kỵ đã chuẩn bị xuất thủ.
Tuy không nắm chắc, chàng cÅ©ng phải xuất thá»§, bởi vì chàng không còn đưá»ng chá»n lá»±a thứ hai.
Không tưởng được ÄÆ°á»ng Khuyết chợt đứng dậy :
- Mấy chuyện đó sau này bá»n ta bàn tiếp, hiện tại bá»n ta Ä‘i.
Tâm Vô Kỵ chìm hẳn.
Cả cÆ¡ há»™i cuối cùng cÅ©ng đã bá» qua, chàng chỉ còn nước há»i :
- Bá»n ta Ä‘i đâu?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Ta dẫn ngươi Ä‘i gặp má»™t ngưá»i.
Vô Kỵ há»i :
- Äi gặp ai?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Lão Tổ Tôn!
Hắn lại nói :
- Lão nhân gia đã phân phó, bồ câu vừa bay vá», ta phải dẫn ngươi Ä‘i gặp bà ta.
Vô Kỵ lập tức đứng dậy, hiện tại ngưá»i chàng muốn gặp nhất là Lão Tổ Tôn.
Chàng bỗng nghĩ đó mới là cơ hội của chàng.
Nếu quả có thể chế ngá»± được Lão Tổ Tôn, bắt bà ta làm con tin, ngưá»i cá»§a ÄÆ°á»ng gia không những phải cung cung kính kính tiá»…n chàng ra khá»i ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố, không chừng chàng còn có thể dùng bà ta đổi má»™t mạng ngưá»i.
Mạng Thượng Quan Nhẫn.
Muốn đối phó má»™t lão thái bà bảy tám chục tuổi, ít ra còn dá»… hÆ¡n so vá»›i đối phó ÄÆ°á»ng Khuyết.
Vô Kỵ mỉm cưá»i :
- Ngươi có phải còn muốn bịt mắt ta?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Bất tất.
Hắn lại nheo nheo đôi mắt bén nhá»n như mÅ©i kim :
- Nếu lá»i nói cá»§a ngươi là thật, vậy ngưá»i đã là ngưá»i thân cá»§a bá»n ta, sau này có thể tá»± do xuất nhập Hoa Viên.
Vô Kỵ há»i :
- Còn nếu lá»i nói cá»§a ta không phải là nói thật?
ÄÆ°á»ng Khuyết Ä‘iá»m đạm đáp :
- Vậy lần này ngươi tiến vào chỉ sợ không còn có thể sống sót đi ra, ta hà tất phải bịt mắt ngươi.
Vô Kỵ thốt :
- Ngươi quả thật bất tất phải làm vậy.
* * * * *
Nhìn thấy quy mô và thanh thế cá»§a ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố, vô luận là ai cÅ©ng có thể tưởng tượng được “Hoa Viên†cá»§a bá»n há» nhất định là má»™t địa phương phạm vi cá»±c lá»›n, cảnh vệ cá»±c kỳ sâm nghiêm.
Äợi đến khi mình thật đã tiến vào rồi, mình má»›i phát hiện ý tưởng cá»§a mình không mấy chính xác.
Phạm vi rá»™ng lá»›n cá»§a Hoa Viên còn lá»›n hÆ¡n nhiá»u so vá»›i trong tưởng tượng cá»§a bất cứ má»™t ai, nhưng lại hoàn toàn không có vẻ như có cảnh vệ sâm nghiêm.
Äi qua khá»i má»™t cây cầu gá»— nhá», xuyên qua má»™t rừng hoa đỠrá»±c, mình có thể nhìn thấy má»™t tòa cá»± trạch kiến trúc hoành vÄ© quy mô trên sưá»n núi.
Nhìn bá» ngoài, cách thức cá»§a má»—i má»™t căn ốc Ä‘á»u cÆ¡ hồ hoàn toàn giống nhau, bá» ngoài hoàn toàn không có gì đặc sắc, đương nhiên càng không thể có môn bài lá»™ danh.
Cho nên mình cho dù biết ngưá»i mình muốn tìm trú trong má»™t căn phòng ở đó, vẫn rất khó lòng tìm được.
Hai bên con đưá»ng nhá» lát đá tảng xanh Ä‘á»u là tưá»ng cao xám xịt, nhìn căn bản không phân biệt được gì cả.
Má»—i má»™t con đưá»ng Ä‘á»u như vậy.
ÄÆ°á»ng Khuyết dẫn Vô Kỵ quẹo hai ba lần, quẹo trái quẹo phải, chung quy đã dừng lại trước má»™t cánh cá»­a lá»›n Ä‘en tuyá»n cao lá»›n rá»™ng rãi.
Äằng sau cánh cá»­a lá»›n là má»™t cái sân rất lá»›n, xuyên qua sân là má»™t sảnh đưá»ng rất lá»›n.
Trong đại sảnh bài má»™t cái bàn rất to lá»›n, trên tưá»ng cao có treo những bức há»a rất lá»›n.
Má»—i má»™t vật trong ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố Ä‘á»u lá»›n hÆ¡n kích cỡ bình thưá»ng, thậm chí cả chén trà cÅ©ng không ngoại lệ.
ÄÆ°á»ng Khuyết nói :
- Má»i ngồi.
Äợi đến khi Vô Kỵ ngồi xuống, hắn cÅ©ng đã biến mất.
Vô Kỵ vốn nghĩ hắn nhất định đã đi vào thông báo, sẽ quay ra trở lại, không tưởng được hắn lại không lộ diện nữa.
Äình viện tịch mịch, không nghe thấy tiếng ngưá»i, càng không nhìn thấy bóng ngưá»i.
Vô Kỵ một mình ngồi trong đại sảnh thoáng rộng không có ai khác đó, có vài lần nhịn không được muốn xông ra.
Giá» này, khắc này, chá»— này, chàng càng không thể khinh cá»­ vá»ng động.
Chàng tuy không nhìn thấy ai, nhưng Lão Tổ Tôn đã ở đây, ở đây tuyệt không thể không có cảnh vệ.
Cảnh vệ không nhìn thấy còn đáng sợ hÆ¡n nhiá»u so vá»›i cảnh vệ có thể nhìn thấy.
Chàng hiểu rõ đạo lý đó.
Chàng có thể “nhẫn†hÆ¡n so vá»›i đại Ä‘a số ngưá»i.
Chén trà hồi nãy một đồng tử dâng lên, vốn nóng nghi ngút, hiện tại đã nguội rồi.
Cũng không biết bao lâu sau, trong đại sảnh chung quy đã vang lên một thanh âm suy nhược ôn hòa, lại tràn đầy vẻ uy nghiêm :
- Má»i dùng trà.
Vô Kỵ nghe thấy đó là thanh âm của Lão Tổ Tôn, lần chàng bị thẩm vấn cũng đã từng nghe thanh âm của bà ta.
Lần này chàng vẫn chỉ có thể nghe thanh âm cá»§a bà ta, vẫn chưa nhìn thấy ngưá»i bà ta.
Tâm Vô Kỵ chìm đắm.
Nếu cả ngưá»i bà ta chàng cÅ©ng không nhìn thấy, làm sao có thể chế ngá»± được bà ta?
Chàng nâng chén trà nhấp một ngụm.
Trà đắng quá.
Thanh âm của Lão Tổ Tôn lại vang lên :
- ÄÆ°á»ng gia bằng vào độc dược ám khí mà thành danh, ngươi không sợ trong chén trà có độc sao?
Vô Kỵ cưá»i cưá»i :
- Nếu Lão Tổ Tôn không muốn tại hạ sống, lúc nào cũng có thể dồn tại hạ vào tử địa, hà tất phải hạ độc trong chén trà?
Lão Tổ Tôn cưá»i, ít ra phảng phất là Ä‘ang cưá»i :
- Ngươi rất trầm tÄ©nh, không tưởng được ngưá»i trẻ tuổi như ngươi lại trầm tÄ©nh như vậy.
Vô Kỵ vẫn giữ nụ cưá»i mỉm.
Cả chính chàng cũng có chút bội phục mình, dưới tình huống như vầy, không ngỠchàng còn có thể ngồi yên bình thảng uống trà ở đây.
Lão Tổ Tôn lại nói :
- Ngươi là hảo hài tá»­, ÄÆ°á»ng gia bá»n ta Ä‘ang cần ngưá»i như ngươi, chỉ cần ngươi chịu ở lại, ta tuyệt không ngược đãi ngươi.
Bà ta không ngá» không đỠcập gì đến tin tức do bồ câu mang vá».
Lẽ nào đó là má»™t vòng thòng lá»ng?
Bà ta làm vậy có phải có âm mưu mục đích gì khác?
Nhưng khẩu khí của bà ta không những ôn hòa, hơn nữa tuyệt đối nghe không thấy chút ác ý gì.
Vô Kỵ tuy không ngu khá», cÅ©ng không phải là ngưá»i phản ứng chậm chạp, cÅ©ng không khá»i ngây ngưá»i.
Chàng thật không đoán ra dụng ý của bà ta, cũng không biết Lão Tổ Tôn sau đó còn muốn nói gì nữa?
Khôn tưởng được Lão Tổ Tôn không ngỠkhông mở miệng nữa.
Äình viện tÄ©nh lặng, bốn bá» không có má»™t ai.
Lại không biết bao lâu sau, ÄÆ°á»ng Khuyết không ngá» lại cưá»i cưá»i Ä‘i ra :
- Ngươi đã quá quan rồi.
Vô Kỵ há»i :
- Ta đã quá quan?
Trong tay ÄÆ°á»ng Khuyết Ä‘ang cầm má»™t tá» giấy :
- Äây là kết quả Ä‘iá»u tra do bồ câu Ä‘em vá», ngươi có muốn xem không?
Vô Kỵ đương nhiên là muốn xem.
Mở tá» giấy ra, bên trên chỉ có tám chữ: “Quả thật có ngưá»i, chứng thật không saiâ€.
Vô Kỵ không nghĩ thông, cho dù có đập bể đầu chàng một lỗ, chàng cũng không nghĩ thông.
--- Lẽ nào thôn Khê Äầu ở Tích Khê thật có má»™t ngưá»i như “Lý Ngá»c ÄÆ°á»ngâ€?
--- Lẽ nào ngưá»i ÄÆ°á»ng gia phái Ä‘i Ä‘iá»u tra làm ăn tắc trách, căn bản không có Ä‘i Ä‘iá»u tra, cứ báo cáo đại?
--- Lẽ nào ngưá»i đó trên đưá»ng đã bị bằng hữu cá»§a Vô Kỵ mua chuá»™c, ngụy tạo phần báo cáo?
Thứ tình huống đó chỉ có thể có ba cách giải thích trên.
Ba cách giải thích hình như cũng thông suốt, nhưng nghĩ kỹ lại, lại tuyệt không thể nào.
--- Cho dù thôn Khê Äầu thật có ngưá»i tên là Lý Ngá»c ÄÆ°á»ng, thân thế và bối cảnh cÅ©ng tuyệt không thể tương đồng vá»›i lá»i kể cá»§a Vô Kỵ, trên thế gian tuyệt không thể có xảo hợp như vậy.
--- ÄÆ°á»ng gia môn quy nghiêm cẩn, đệ tá»­ phái Ä‘i tuyệt không dám làm ăn tắc trách, báo sai chân tình, càng không thể bị mua chuá»™c.
--- Chuyện này căn bản không có ai khác biết, căn bản không thể có ai khác mua chuá»™c ngưá»i đó.
Nếu quả ba cách suy Ä‘oán đó Ä‘á»u không thể thành lập, vậy chuyện này là sao đây?
Vô Kỵ không nghĩ tới nữa, mấy ngày nay chuyện chàng đụng phải xem chừng vô phương giải thích được.
Trong những chuyện đó nhất định có một quan hệ thần bí tương đồng.
Chỉ bất quá hiện tại còn chưa thể tìm ra.
Không cần biết ra sao, chàng đã vượt qua ải này. Chàng chỉ còn nước ôm trong lòng “đã qua được thì cho qua luônâ€, chá» xem sao.
Chàng còn phải “nhẫnâ€.
Bởi vì chàng có thể “nhẫnâ€, chàng đã vượt qua vô số nguy cÆ¡ vốn tuyệt đối không có cách cứu vãn.
Vô Kỵ chầm chậm xếp tá» giấy lại, trả lại cho ÄÆ°á»ng Khuyết, chầm chậm há»i :
- Còn Lão Tổ Tôn?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Lão Tổ Tôn đã nhìn qua ngươi, rất hài lòng vỠngươi.
Vô Kỵ há»i :
- Ngươi không để ta bái kiến lão nhân gia sao?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Ta cũng muốn dẫn ngươi đi bái kiến lão nhân gia, chỉ tiếc cả chính ta cũng không gặp được.
Hắn thở dài, cưá»i khổ :
- Cả chính ta cũng đã rất lâu rồi không gặp được lão nhân gia.
Vô Kỵ há»i :
- Bà ta rất ít khi gặp ngưá»i ta?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Rất ít khi.
--- Bà ta tại sao lại không gặp ngưá»i ta?
--- Có phải bà ta kỳ hình quái trạng, không thể gặp ngưá»i ta?
Vô Kỵ còn có một ý tưởng khác, ý tưởng càng lạ hơn.
Lão Tổ Tôn có thể thật đã chết, có ngưá»i khác vì muốn nắm lấy quyá»n lá»±c địa vị cá»§a bà ta, cho nên giữ bí mật không phát tang, giả mạo giá»ng nói cá»§a bà ta phát thi mệnh lệnh, ra lệnh cho đệ tá»­ cá»§a ÄÆ°á»ng gia.
Vậy y đương nhiên không thể để cho ngưá»i ta nhìn thấy chân diện mục cá»§a “Lão Tổ Tônâ€.
Thứ ý tưởng đó tuy rất lạ, lại tịnh không hoàn toàn không có khả năng.
Trên thế gian vốn có những chuyện hoang đưá»ng ly kỳ, chuyện chân thật có lúc thậm chí còn ly kỳ hÆ¡n cả những truyá»n kỳ quái lạ.
Vô Kỵ cũng không nghĩ tới nữa.
Tranh đấu quyá»n lá»±c trong ná»™i bá»™ ÄÆ°á»ng gia tịnh không có quan hệ lợi hại gì vá»›i chàng.
Chàng chỉ há»i :
- Hiện tại bá»n ta có phải đã có thể Ä‘i rồi?
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i :
- Äi đâu?
Vô Kỵ đáp :
- Bá»n ta lẽ nào không Ä‘i gặp Thượng Quan Nhẫn?
ÄÆ°á»ng Khuyết nói :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là phải Ä‘i gặp.
Vô Kỵ há»i :
- Vậy bá»n ta hiện tại có phải nên đến chá»— lão ở?
ÄÆ°á»ng Khuyết cưá»i :
- Ngươi nghĩ là ở đâu?
Vô Kỵ há»i :
- Lão đang ở đây?
ÄÆ°á»ng Khuyết không mở miệng, ngoài cá»­a đã có ngưá»i trả lá»i :
- Không sai, ta trú ở đây.
Tim Vô Kỵ lại đập mạnh, máu huyết toàn thân đã bừng bừng dâng lên.
Chàng nghe thấy đó là giá»ng nói cá»§a Thượng Quan Nhẫn, chàng cÅ©ng đã nghe thấy tiếng bước chân cá»§a Thượng Quan Nhẫn.
Thù nhân bất cộng đái thiên hiện tại đã đến gặp chàng.
Lần này bá»n há» không những cùng ở dưới má»™t nóc nhà, hÆ¡n nữa sẽ rất mau chóng mặt đối mặt.
Thượng Quan Nhẫn có thể nhận ra chàng là Triệu Vô Kỵ không?
Tài sản của anhhe1281

  #19  
Old 03-05-2008, 11:33 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Vô Kỵ và Khúc Bình cuối cùng đã thở phào, Thiên Thiên cuối cùng còn chưa lá»t vào tay bá»n chúng.
Nàng vốn tuy không nên xuất thá»§ đả thương ngưá»i, nhưng dưới tình huống đó, nàng có lẽ không còn đưá»ng lá»±a chá»n.
Hiện tại hành tung cá»§a nàng tuy đã bị lá»™, ít ra còn chưa lá»t vào tay bá»n chúng.
ÄÆ°á»ng Khuyết chắp tay sau lưng, chầm chậm xoay bước, chợt dừng trước mặt Vô Kỵ :
- Ngươi còn nhớ ta có nói câu gì không?
Vô Kỵ há»i :
- Câu gì?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Thà giết lầm, không thể tha lầm.
Vô Kỵ đáp :
- Ta nhá»›.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i :
- Ngươi có hiểu ý tứ của câu nói đó không?
Vô Kỵ đáp :
- Ta hiểu.
ÄÆ°á»ng Khuyết thốt :
- Vậy ngươi giết gã Triệu Vô Kỵ đó cho ta đi.
Câu nói đó hắn nói rất nhẹ nhàng thư thả, cả một chút nóng giận cũng không có.
Nhưng vô luận ai ai cÅ©ng biết ÄÆ°á»ng đại quan nếu quả muốn giết má»™t ngưá»i, ngưá»i đó nhất định phải chết.
Äối vá»›i hắn mà nói, sát nhân tuyệt không phải là chuyện nghiêm trá»ng, không cần biết có giết lầm hay không cÅ©ng không quan hệ gì.
Vô Kỵ chợt cÅ©ng há»i hắn :
- Ngươi còn nhớ ta có nói một câu không?
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i :
- Nói gì?
Vô Kỵ đáp :
- Ta chưa từng giết ngưá»i miá»…n phí.
ÄÆ°á»ng Khuyết thốt :
- Ta nhá»›.
Vô Kỵ nói :
- Ta nghĩ ngươi nhất định cũng hiểu ý tứ của câu nói đó.
ÄÆ°á»ng Khuyết thốt :
- Cho nên ta tịnh không muốn ngươi giết ngưá»i miá»…n phí.
Hắn Ä‘ang cưá»i, cưá»i khoan khoái phi thưá»ng.
Hắn rút từ trên mình ra một xấp ngân phiếu :
- Hai trăm chín chục vạn lượng tuy quá nhiá»u, mưá»i vạn lượng ta vẫn có.
Rất ít có ngưá»i có thể lúc nào cÅ©ng mang theo mưá»i vạn lượng trong mình, nhưng hắn không ngỠđã có mang theo.
Xem ra hắn có vẻ lúc nào cÅ©ng Ä‘á»u chuẩn bị kêu Vô Kỵ Ä‘i giết ngưá»i cho hắn.
Äó là ngân phiếu phát ra từ trong SÆ¡n Tây đại tiá»n trang, thứ ngân phiếu đó luôn luôn đảm bảo nhất, vô luận ở đâu cÅ©ng tuyệt đối có thể sá»­ dụng như hiện kim.
Xấp ngân phiếu đó đúng mưá»i vạn lượng.
Vô Kỵ nhận lấy, từ từ đếm.
Mặt chàng không biến sắc, tay cũng không run.
Tay chàng vừa ổn định vừa có lực, chính thị là đôi tay quen sát nhân, lúc sát nhân cũng tuyệt không run.
Nhưng chàng làm sao có thể giết ngưá»i đó?
Ngưá»i đó là đệ tá»­ trung thành cá»§a Äại Phong đưá»ng, cÅ©ng là ngưá»i gần gÅ©i nhất vá»›i muá»™i muá»™i Thiên Thiên cá»§a chàng.
Ngưá»i đó đến ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố, không còn nghi ngá» gì nữa, là vì muốn truy tầm hành tung cá»§a chàng.
Ngưá»i đó tịnh không phải là Triệu Vô Kỵ, chính chàng má»›i là ngưá»i ÄÆ°á»ng Khuyết chân chính muốn giết.
Chàng làm sao có thể hạ thá»§ đối vá»›i ngưá»i đó?
Nhưng hiện tại vai diá»…n cá»§a chàng là ngưá»i có thể sát nhân vì mưá»i vạn lượng bạc.
Hiện tại mưá»i vạn lượng bạc đã nằm trong tay chàng.
Nếu quả chàng còn chưa chịu xuất thá»§, ÄÆ°á»ng Khuyết nhất định sẽ hoài nghi chàng, thân phận cá»§a chàng cÅ©ng khó tránh khá»i bị lá»™.
Nếu quả thân phận của chàng bộc lộ, không những cứu không được Khúc Bình, chính chàng cũng nhất định phải chết.
Thượng Quan Nhẫn còn sống, chàng làm sao có thể chết?
Chàng làm sao có thể không giết ngưá»i đó.
Trên khuôn mặt trắng nhợt của Khúc Bình đã toát mồ hôi lạnh.
Hắn nãy giỠkhông nhìn thẳng Vô Kỵ, có phải là vì hắn đã đoán ra thân phận của Vô Kỵ?
Hắn đương nhiên cũng không muốn chết.
Cho dù hắn không chịu bán đứng Vô Kỵ, nhưng đợi đến lúc Vô Kỵ muốn giết hắn, hắn có cải biến hay không?
Vô Kỵ không mang kiếm.
Nhưng ÄÆ°á»ng Khuyết tịnh không sÆ¡ ý Ä‘iểm đó, đã sai ÄÆ°á»ng Tam Quý dâng má»™t thanh kiếm cho Vô Kỵ.
Một thanh kiếm dài ba thước hai tấc, tuy không phải là bảo kiếm lợi khí, lại chế tạo hoàn toàn đúng hợp quy cách.
Thanh kiếm đó tuyệt đối có thể giết chết ngưá»i.
Hiện tại kiếm đã ở trong tay Vô Kỵ, tay chàng đã nắm chặt cán kiếm, tay chàng vẫn ổn định.
ÄÆ°á»ng Khuyết Ä‘ang nhìn chăm chăm vào bàn tay cầm kiếm đó, Khúc Bình cÅ©ng Ä‘ang nhìn chăm chăm vào tay chàng.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u Ä‘ang chăm chăm nhìn tay chàng.
Chàng nên làm cách nào? Bạt kiếm? Hay không bạt?
Còn có ai đến tìm chết?
Vô Kỵ bạt kiếm.
“Tang†má»™t tiếng, kiếm đã ra khá»i vá».
Vô Kỵ bạt kiếm, chỉ bởi vì chàng đã không còn chá»— chá»n lá»±a, cho dù chàng không sợ bại lá»™ thân phận, cÅ©ng cứu không được Khúc Bình.
Nhưng chàng lại có thể giết ÄÆ°á»ng Khuyết, cùng xông ra vá»›i Khúc Bình.
Làm như vậy tuy mạo hiểm, lại đáng thử.
Chàng có nên làm như vậy không? Hay là nên hy sinh Khúc Bình? Vì để bảo toàn đại cuá»™c, ngại gì hy sinh má»™t ngưá»i?
Nhưng tự chàng làm sao có thể an tâm không bị bứt rứt?
Chàng chỉ còn nước mạo hiểm.
Chỉ cần hôm nay chàng có thể xông ra, sau này nhất định còn có cơ hội.
Một kiếm của chàng tuyệt không thể thất thủ!
Lưỡi kiếm vừa má»ng vừa bén, cán kiếm, nặng nhẹ, ngắn dài, Ä‘á»u chú tạo hoàn toàn hợp quy cách, tuyệt không phải má»™t thợ rèn bình thưá»ng có thể chú tạo được.
Chàng tin đây nhất định là má»™t thanh kiếm do thợ rèn cá»§a ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố chế tạo ra, nhất định là dùng sắt thuần tinh còn dư lại sau khi bá»n chúng chế tạo ám khí.
Dùng kiếm cá»§a ÄÆ°á»ng gia giết ngưá»i ÄÆ°á»ng gia, không phải cÅ©ng là má»™t chuyện khoái trá cả Ä‘á»i sao?
Chàng đã chuẩn bị xuất thủ.
Khúc Bình chợt thốt :
- Äợi má»™t chút.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i :
- Ngươi còn muốn nói gì?
Khúc Bình đáp :
- Ta không còn gì hay ho để nói, chỉ bất quá ta muốn tiết kiệm mưá»i vạn lượng cho ngươi.
ÄÆ°á»ng Khuyết thốt :
- á»’?
Khúc Bình nói :
- Ta cÅ©ng có thể giết ngưá»i, hÆ¡n nữa lại miá»…n phí, muốn giết ngưá»i hà tất phải tìm hắn.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i :
- Ngươi lẽ nào muốn ta tìm ngươi?
Khúc Bình đáp :
- Giết ngưá»i khác ta có lẽ còn chưa nắm chắc, muốn ta tá»± giết chính mình, ta bảo đảm tuyệt không có bất kỳ má»™t ai có thể giết ta nhanh hÆ¡n.
Hắn có phải đã nhìn thấy nỗi thống khổ của Vô Kỵ? Cho nên đã quyết tâm hy sinh chính mình?
ÄÆ°á»ng Khuyết cưá»i lá»›n :
- Hay, cá»±c hay.
Hắn chợt xuất thủ, dùng hai ngón tay vừa trắng vừa béo kẹp lấy mũi kiếm trong tay Vô Kỵ.
Hắn xuất thủ vừa nhanh nhẹn, vừa chuẩn xác.
Con ngưá»i xem còn ngu hÆ¡n cả hà mã đó, thân thá»§ lại còn cao hÆ¡n xa trong tưởng tượng cá»§a bất cứ má»™t ai.
Vô Kỵ hồi nãy nếu xuất thủ một kiếm đó, nếu quả muốn một kiếm đâm trúng yết hầu của hắn, cơ hồ không thể nào làm được.
Hiện tại Vô Kỵ đã không thể xuất thủ nữa, đó là hạnh vận của chàng? Hay là bất hạnh?
ÄÆ°á»ng Khuyết Ä‘ang dùng đôi mắt cưá»i cợt bén nhá»n như mÅ©i kim nhìn chàng, thản nhiên nói :
- Ta nghÄ© ngươi nhất định không thể giành giá»±t vá»›i má»™t ngưá»i sắp chết.
Vô Kỵ chỉ còn nước buông tay.
ÄÆ°á»ng Khuyết cầm thanh kiếm đó, từ từ đưa kiếm cho Khúc Bình.
Khúc Bình từ từ thò tay ra.
Hắn vẫn không nhìn tới Vô Kỵ, thần sắc của hắn đã biến thành rất bình tĩnh.
Bởi vì hắn đã hạ quyết tâm.
Hắn tin quyết định của mình tuyệt đối chính xác, tin sự hy sinh của mình đáng giá.
Äầu ngón tay cá»§a Khúc Bình đã ká» vào cán kiếm.
Vô Kỵ không cản trở, cũng không thể ngăn trở, Khúc Bình cầu nhân đắc nhân, chết không hối tiếc.
Không tưởng được ÄÆ°á»ng Khuyết lại không để hắn chết.
Tay ÄÆ°á»ng Khuyết run nhẹ má»™t cái, thanh kiếm dài ba thước hai tấc đột ngá»™t gãy thành hai Ä‘oạn.
Hắn dùng đích thị là Âm Kính.
Âm Kính cá»§a hắn luyện còn cao hÆ¡n xa so vá»›i ÄÆ°á»ng Ngá»c.
Khúc Bình thất kinh :
- Ngươi làm gì vậy?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Ta đột nhiên phát giác thanh kiếm này có thể gãy, ngươi lại không thể chết.
Khúc Bình há»i :
- Ngươi tại sao lại đột nhiên cải biến chủ ý?
ÄÆ°á»ng Khuyết cưá»i, nheo nheo mắt :
- Chủ ý của ta vốn lúc nào cũng có thể cải biến, cải biến nhanh hơn bất kỳ một ai.
Khúc Bình há»i :
- Ta tại sao không thể chết?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Bởi vì ngươi sống càng hữu dụng với ta hơn.
Khúc Bình há»i :
- Có gì hữu dụng?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Ta ít ra còn có thể dùng ngươi câu cá.
Phản ứng của Khúc Bình tịnh không chậm, lập tức hiểu rõ ý của hắn.
Con cá hắn muốn câu đương nhiên là Thiên Thiên, nếu dùng Khúc Bình làm mồi, không còn nghi ngỠgì nữa, sẽ câu được.
Ngưá»i Khúc Bình đã bay tá»›i, nhắm hướng ÄÆ°á»ng Khuyết bá»™c phát qua.
Sau đó hắn đã phát hiện một chuyện.
Hắn chợt phát hiện võ công cá»§a mình so vá»›i trong tưởng tượng cá»§a mình còn tệ hÆ¡n nhiá»u.
Hắn luôn luôn nghÄ© má»™t ngưá»i tịnh không nhất định phải trông nhá» vào võ công mà thành công, cÆ¡ trí, trấn định, nhân duyên Ä‘á»u trá»ng yếu hÆ¡n võ công.
Hiện tại hắn mới biết hắn đã lầm.
Bởi vì lần này, trong hoàn cảnh sinh tồn cá»§a hắn, võ công không những cá»±c kỳ trá»ng yếu, mà còn là căn cá»™i cá»§a mình.
Nếu mình là một thương nhân, mình tuyệt không thể buông bàn toán của mình, nếu mình là văn nhân, tuyệt không thể buông bút của mình.
Bởi vì đó là căn cội của mình.
Nếu mình sơ ý chỗ đó, không cần biết mình thông minh tới cỡ nào, không cần biết nhân duyên của mình tốt tới cỡ nào, nhất định sẽ thất bại.
Hiện tại Khúc Bình chung quy đã hiểu rõ Ä‘iểm đó, hắn đã há»c được bài há»c đó qua kinh nghiệm thống khổ.
Thân ngưá»i hắn vừa bá»™c phát qua, đôi tay vừa trắng vừa mập cá»§a ÄÆ°á»ng Khuyết đã Ä‘iểm lên huyệt đạo cá»§a hắn.
Lúc hắn té quỵ, nghe ÄÆ°á»ng Khuyết nói :
- Nếu ta không để ngươi chết, ngươi có muốn chết cũng không dễ gì.
* * * * *
Trong viện rất mát mẻ, bởi vì trong viện có rất nhiá»u cây.
ÄÆ°á»ng Khuyết đứng dưới má»™t gốc cây cành lá rất um tùm, cÅ©ng không biết là cây hòe? Cây xuân? Hay là ngân hạnh?
Äối vá»›i cây, Vô Kỵ không biết nhiá»u lắm. Äối vá»›i ngưá»i, chàng biết lại không ít.
Tuy chàng không biết gốc cây đó là cây gì, lại biết con ngưá»i đó là ngưá»i ra sao.
Con ngưá»i đó, không còn nghi ngá» gì nữa, là ngưá»i đáng sợ nhất trong số những ngưá»i bình sinh chàng từng gặp.
Chàng chưa bao giá» tưởng được ngưá»i đó có võ công cao như vậy, thân thá»§ nhanh như vậy.
Äó vẫn không phải là chá»— đáng sợ cá»§a ÄÆ°á»ng Khuyết.
Äáng sợ nhất là biến hóa cá»§a hắn.
Chá»§ ý cá»§a hắn lúc nào cÅ©ng Ä‘á»u Ä‘ang biến hóa, làm cho ngưá»i ta vÄ©nh viá»…n không Ä‘oán nổi trong lòng hắn thật Ä‘ang nghÄ© gì.
Con ngưá»i cá»§a hắn cÅ©ng lúc nào chá»— nào Ä‘á»u Ä‘ang biến, có lúc thông minh, có lúc ấu trÄ©, có lúc nhân từ, có lúc tàn khốc.
Có lúc hắn làm chuyện còn buồn cưá»i hÆ¡n cả khá» dại, có lúc chuyện làm lại khiến cho ngưá»i ta cả khóc cÅ©ng khóc không ra.
Hiện tại Khúc Bình đã lá»t vào tay hắn, bằng vào tính khí cá»§a Thiên Thiên, nếu biết tin tức cá»§a Khúc Bình, nhất định sẽ bất chấp tất cả, mạo hiểm đến ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố cứu ngưá»i.
Nàng có thể cứu được ai?
Sau khi đến ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố, chuyện duy nhất nàng có thể làm chỉ sợ là đợi ngưá»i ta Ä‘em dây thừng câu cổ nàng. Vô Kỵ chỉ hy vá»ng có thể cứu Khúc Bình ra trước khi nàng nghe được tin này. Nếu quả chàng là ngưá»i ẩn hình ba đầu sáu tay, không chừng có thể làm được. Chỉ tiếc chàng không phải.
Ngân phiếu mới tinh.
Tuy đại Ä‘a số ngưá»i mập Ä‘á»u dÆ¡ bẩn, Ä‘á»u lưá»i hÆ¡n ngưá»i khác, ÄÆ°á»ng Khuyết lại là ngoại lệ.
Hắn giữ mình sạch sẽ.
Nam nhân không thích nữ nhân hình như Ä‘á»u giữ mình sạch sẽ, bá»n há» Ä‘á»u nghÄ© chuyện nam nữ là chuyện rất dÆ¡ bẩn.
Vô Kỵ chầm chậm bước qua, đưa ngân phiếu lại cho ÄÆ°á»ng Khuyết.
ÄÆ°á»ng Khuyết thốt :
- Ngươi bất tất phải trả cho ta.
Vô Kỵ nói :
- Ta chưa bao giá» giết ngưá»i miá»…n phí, cÅ©ng chưa bao giá» thu tiá»n vô cá»›.
ÄÆ°á»ng Khuyết thốt :
- Ngưá»i ta muốn giết tịnh không phải chỉ có vị Triệu công tá»­ đó.
Vô Kỵ há»i :
- Ngươi còn muốn ta đi giết ai?
ÄÆ°á»ng Khuyết cưá»i cưá»i :
- Con ngưá»i ta muốn ngươi Ä‘i giết, ngươi chỉ nên thu ná»­a giá tiá»n.
Vô Kỵ há»i :
- Sao vậy?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Bởi vì ngươi khinh ghét gã, gã cũng căm ghét ngươi. Ngươi không giết gã, gã sẽ giết ngươi.
Vô Kỵ há»i :
- Ngươi nói Tiểu Bảo?
ÄÆ°á»ng Khuyết thốt :
- Trừ gã ra còn có ai khác chứ?
Äó thật là chuyện vượt ngoài ý liệu, ai cÅ©ng không tưởng được ÄÆ°á»ng Khuyết không ngá» muốn ngưá»i ta Ä‘i giết Tiểu Bảo, nhưng ai cÅ©ng không thể phản đối, Tiểu Bảo tịnh không phải là ngưá»i làm cho ngưá»i ta ưa thích.
Má»™t ngưá»i như vậy nếu có chết Ä‘i, ai cÅ©ng không thể vì gã mà nhá» lệ.
Vô Kỵ càng không thể.
Nếu ÄÆ°á»ng Khuyết hôm qua muốn chàng Ä‘i giết Tiểu Bảo, chàng tuyệt không cảm thấy khó khăn chút nào.
Hiện tại tình huống lại đã khác biệt.
Chàng đã biết Tiểu Bảo là “Tây Thiâ€, cÅ©ng là ngưá»i duy nhất chàng có thể hoàn toàn tín nhiệm.
Chàng đột nhiên phát hiện ngưá»i ÄÆ°á»ng Khuyết má»—i lần kêu chàng Ä‘i giết Ä‘á»u là ngưá»i chàng tuyệt đối không thể giết.
Chỉ tiếc chàng lại khơi khơi không thể cự tuyệt.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i :
- Ngươi không tưởng nổi ta lại muốn ngươi đi giết gã?
Vô Kỵ đáp :
- Ta không tưởng nổi, ta nghĩ các ngươi là bằng hữu, bằng hữu rất tốt.
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Hảo tửu có thể biến thành chua, hảo bằng hữu cũng có thể biến thành xấu.
Vô Kỵ há»i :
- Sao vậy?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Bởi vì ta không thích một bằng hữu không có mũi.
Hắn nheo mắt cưá»i cưá»i, thản nhiên há»i :
- Ngươi nghĩ lý do đó còn chưa đủ?
Vô Kỵ đáp :
- Hình như còn chưa đủ.
ÄÆ°á»ng Khuyết thốt :
- Äối vá»›i ta mà nói đã đủ rồi.
Vô Kỵ há»i :
- Tại sao?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Trước đây ta thích gã, bất quá là vì gã có khuôn mặt rất dễ nhìn.
Hắn nói rất thẳng thắn.
Vô luận khuôn mặt dễ nhìn cỡ nào, nếu không có mũi, cũng không còn dễ nhìn nữa.
Hắn đương nhiên không muốn nhìn má»™t ngưá»i như vậy nữa, càng không muốn dây dưa vá»›i ngưá»i đó nữa.
Lý do đó đã đủ rồi.
ÄÆ°á»ng Khuyết chợt cưá»i :
- Ta nhá»› ngươi giết ngưá»i hình như chỉ há»i có mưá»i vạn ngân lượng hay không, tịnh không há»i lý do.
Vô Kỵ Ä‘iá»m đạm thốt :
- Ta chỉ bất quá muốn biết ngươi có thật muốn giết gã không.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i :
- Nếu ta thật muốn giết gã, ngươi sẽ làm sao?
Vô Kỵ đáp :
- Chuyện có thể kiếm tiá»n, ta đương nhiên sẽ không cá»± tuyệt.
ÄÆ°á»ng Khuyết mỉm cưá»i :
- Vậy số tiá»n đó ngươi đã thu được rồi, hÆ¡n nữa thu rất dá»… dàng.
Vô Kỵ cũng không thể không thừa nhận :
- Muốn giết gã quả thật không khó.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i :
- Ba ngày có đủ không?
Vô Kỵ há»i :
- Ngươi muốn gã chết lúc nào?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Tốt hơn hết là không quá ba ngày.
Vô Kỵ lạnh lùng thốt :
- Vậy gã tuyệt đối sống không đến rạng đông ngày thứ tư.
ÄÆ°á»ng Khuyết cưá»i :
- Ta biết ngươi tuyệt sẽ không làm ta thất vá»ng.
Vô Kỵ thốt :
- Nhưng ta còn có Ä‘iá»u kiện.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i :
- Äiá»u kiện gì?
Vô Kỵ đáp :
- Ta không thể ngồi trong phòng đợi gã tự dẫn mình đến cửa cho ta chém.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i :
- Ngươi muốn sao?
Vô Kỵ đáp :
- Ngươi ít ra nên thông tri cho đám cảnh vệ mai phục xung quanh để cho ta có thể tự do hành động.
ÄÆ°á»ng Khuyết thốt :
- Äiểm đó ta đương nhiên sẽ làm.
Hắn cưá»i càng khoái trá :
- Hiện tại xem chừng lại đến giỠăn tối rồi, bá»n ta có phải nên Ä‘i ăn không?
Vô Kỵ đáp :
- Hiện tại vị khẩu cá»§a ta tuy không được tốt, ít nhiá»u gì cÅ©ng có thể bồi ngươi ăn chút ít.
ÄÆ°á»ng Khuyết thốt :
- Vậy thì cực tốt.
* * * * *
Äêm.
Äêm mát như mặt nước.
Cả ngày trôi qua một cách hồ đồ làm sao, ngoại trừ trong bao tử chất nghẽn thịt heo thịt gà thịt vịt nấu nướng bằng đủ phương pháp ra, Vô Kỵ đơn giản không thu hoạch được chút gì khác.
Không những không thu hoạch được, trái lại còn có nhiá»u nan Ä‘á».
Khúc Bình, Tiểu Bảo Ä‘á»u là nan đỠcá»§a chàng.
Hiện tại hành động cá»§a chàng tuy có tá»± do hÆ¡n, lại càng không dám sÆ¡ xuất. Sau khi chàng đỠxuất Ä‘iá»u kiện, ÄÆ°á»ng Khuyết nhất định càng chú ý đến chàng.
ÄÆ°á»ng Khuyết tuyệt không thể thật sá»± để má»™t ngưá»i lạ mặt thân phận còn chưa xác định được tùy ý Ä‘i lại trong cấm khu cá»§a bá»n chúng.
Hắn đáp ứng Ä‘iá»u kiện cá»§a Vô Kỵ, rất có thể là má»™t cách dò thám.
Má»—i má»™t chuyện hắn làm Ä‘á»u có dụng ý, Vô Kỵ không thể không đặc biệt đỠphòng.
Hiện tại hạn kỳ còn lại bốn ngày,, Vô Kỵ lại chỉ có thể nằm trên giưá»ng trừng trừng nhìn nóc phòng ngây ngốc cả ngưá»i.
Chàng rất muốn ngá»§ má»™t giấc, ngá»§ không những có thể bổ sung thể lá»±c, cÅ©ng có thể khiến cho thân thể buông lá»ng.
Chỉ tiếc chàng khÆ¡i khÆ¡i không ngá»§ được, càng muốn ngá»§, càng ngá»§ không được, trên thế gian có rất nhiá»u chuyện giống như vậy.
Nơi đây luôn luôn rất yên tĩnh, đến đêm, rất ít khi nghe thấy có thanh âm gì.
Nhưng hiện tại ngoài song cá»­a lại đột nhiên có thanh âm vang lên, có ngưá»i Ä‘ang hò hét, có ngưá»i Ä‘ang chạy, Vô Kỵ Ä‘ang lúc chuẩn bị ngã ngưá»i, chuẩn bị quyết chí không ngá»§, lại khÆ¡i khÆ¡i buồn ngá»§, những thanh âm đó đã vang vá»ng.
Chàng cảm thấy rất buồn cưá»i, má»™t ngưá»i lúc không thể làm gì được nữa, ngoại trừ cưá»i má»™t tiếng, còn có thể làm sao đây?
Chàng cảm thấy rất kỳ quái. Thanh âm từ trong cánh rừng ngoài song cửa phát ra, xem chừng lại có gian tế xuất hiện, kinh động đến mai phục ngầm.
Lần này chàng rõ ràng còn Ä‘ang nằm trên giưá»ng, lẽ nào ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố thật còn có ngưá»i khác là gian tế?
Chàng nhịn không được bật ngồi dậy, mở song cá»­a nhìn ra, trong cánh rừng quả nhiên có bóng ngưá»i và ánh lá»­a lấp lóe.
Ngoại trừ chàng ra, còn có ai có thể là gian tế?
Còn có ai mạo hiểm xông vào cấm khu cá»§a ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố?
Không cần biết là ai đến, Ä‘á»u là đến tìm chết!
*****
Ngưá»i treo cổ
*****
Ãnh lá»­a vẫn Ä‘ang lấp lóe, thanh âm hò hét lại đã dần dần xa xăm.
Lúc đó, Vô Kỵ chợt lại nghe thấy một thứ thanh âm khác. Thanh âm từ trong tàng lá của một gốc cây phát ra, tịnh không phải là tiếng lá khua xào xạc, là thanh âm xích sắt chấn động.
Trong cánh rừng làm sao có thể có xích sắc lộp cộp?
Vô Kỵ lập tức nghĩ đến xích sắc trên chân Lôi Chấn Thiên.
Ãnh lá»­a từ xa xa lập lòe, chàng phóng qua song cá»­a, phóng vào má»™t tàng cây trên má»™t gốc cây khác.
Khoảng cách giữa hai gốc cây rất gần.
Chàng tuy không nhìn thấy ngưá»i ẩn tàng trong đám lá, lại đã nhìn thấy má»™t cánh tay.
Một cánh tay mang xích sắt.
Một cánh tay gầy ốm, hữu lực, ổn định, rửa rất sạch, móng tay cắt rất ngắn.
Äó là tay Lôi Chấn Thiên.
Vô Kỵ lập tức phóng qua, bấu vào mạch môn của đôi tay đó, giữ êm xích sắc trên tay.
Lôi Chấn Thiên không ngá» không tránh né, chỉ há»i :
- Ai?
- Là ta.
Chàng chỉ nói hai tiếng, Lôi Chấn Thiên đã nhận ra thanh âm của chàng :
- Ta biết nhất định là ngươi.
Vô Kỵ cưá»i lạnh :
- Nếu không phải là ta, hiện tại ngươi đã chết rồi.
Lôi Chấn Thiên thốt :
- Nhưng ta đã sớm biết là ngươi, ta biết ngươi ở trên tòa tiểu lâu đối diện, hồi nãy đã nghe tiếng ngươi mở cửa sổ.
Tai lão quả thật rất thính :
- Ta cũng nghe thấy ngươi phóng qua, cho nên ta mới thò tay ra, hồi nãy ta lắc lắc xích sắt vốn là muốn ngươi nghe.
Vô Kỵ há»i :
- Ngươi sao lại đi kiếm ta? Ngươi sao lại làm như vầy?
Lôi Chấn Thiên đáp :
- Ta nhất định phải đi kiếm ngươi.
Ãnh sao len lá»i qua tàng lá, chiếu lên mặt lão, trên khuôn mặt vốn hoàn toàn không có biểu tình gì cá»§a lão hiện tại đã tá» vẻ rất gấp gáp :
- Ta không thể không đi tìm ngươi!
Vô Kỵ há»i :
- Có phải đã có ngưá»i phát hiện ngươi?
Lôi Chấn Thiên đáp :
- Không có, ta rất cẩn thận.
Vô Kỵ thốt :
- Nhưng mai phục ở đây đã bị kinh động.
Lôi Chấn Thiên nói :
- Ngưá»i bá»n chúng phát hiện là ngưá»i khác.
Vô Kỵ há»i :
- Ngưá»i nào?
Lôi Chấn Thiên đáp :
- Má»™t ngưá»i treo cổ.
Vô Kỵ há»i :
- Treo cổ?
Lôi Chấn Thiên đáp :
- Bởi vì có ngưá»i hồi nãy treo cổ trong rừng, kinh động đến mai phục ở đây, cho nên ta má»›i có cÆ¡ há»™i lén tá»›i đây.
Vô Kỵ há»i :
- Ngưá»i đó là ai?
Lôi Chấn Thiên đáp :
- Không biết.
Lão thở dài :
- Ta chỉ biết trong ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố ngưá»i muốn treo cổ tuyệt không phải chỉ có mình y.
Vô Kỵ lại há»i :
- Ngươi tại sao lại nhất định muốn đến tìm ta?
Tay Lôi Chấn Thiên lạnh ngắc :
- Vì Mật Cơ đã đến.
Vô Kỵ há»i :
- Mật Cơ?
Lôi Chấn Thiên đáp :
- Mật Cơ là vợ trước của ta.
Vô Kỵ há»i :
- Sao ngươi biết nàng ta đã đến?
Lôi Chấn Thiên đáp :
- Bởi vì hôm nay có ngưá»i đưa má»™t nhúm tóc cá»§a nàng đến cho ta.
Má»—i ngày Ä‘á»u có má»™t cái rổ từ bên trên thòng xuống, đưa đồ ăn thức uống cho lão.
Hôm nay, trong rổ không những có má»™t con gà nướng, mưá»i cái bánh bao, và má»™t bình nước lá»›n, còn có má»™t nhúm tóc.
Lôi Chấn Thiên thốt :
- Ta tuy không nhìn thấy, nhưng ta có thể sỠthấy đó là tóc của Mật Cơ.
Lão chế tác ra ám khí nguy hiểm nhất trên thế gian, chỉ cần một chút sơ xuất, có thể nổ tung.
Lão là ngưá»i mù, chỉ có thể bằng vào cảm giác cá»§a đôi tay để thao tác tất cả.
Cảm giác của đôi tay đó đương nhiên cực kỳ linh mẫn.
Mật CÆ¡ là vợ cá»§a lão, bá»n hỠđã chung giưá»ng sẻ lược bao nhiêu năm, lão sá» vuốt tóc nàng cÅ©ng không biết đã bao nhiêu lần, đương nhiên có thể cảm thấy được.
NghÄ© đến Ä‘iểm đó, trong lòng Vô Kỵ chợt cảm thấy có chút ghen tỵ, nhịn không được há»i :
- Ngươi đã bỠrơi nàng ta, hà tất phải lo đến tóc của nàng?
Lôi Chấn Thiên đáp :
- Ta không thể không lo.
Vô Kỵ thốt :
- á»’?
Lôi Chấn Thiên nói :
- Bá»n chúng đã thấy được ta Ä‘ang cố ý câu giá», cho nên lần này cấp cho ta hạn kỳ mưá»i ngày.
Vô Kỵ há»i :
- Hạn kỳ gì?
Lôi Chấn Thiên đáp :
- Bá»n chúng muốn ta ná»™i trong mưá»i ngày phải hoàn thành nhiệm vụ bá»n chúng đã giao cho ta.
Vô Kỵ há»i :
- Nếu ngươi làm không được?
Lôi Chấn Thiên đáp :
- Vậy bá»n chúng má»—i ngày sẽ giao cho ta má»™t thứ trên ngưá»i Mật CÆ¡.
Giá»ng nói cá»§a lão đã có biến :
- Ngày thứ nhất bá»n chúng giao cho ta tóc, ngày thứ hai rất có thể là má»™t ngón tay, ngày thứ ba có lẽ là lá»— tai.
Ngày thứ tư là gì? Ngày thứ năm sẽ là gì? Lão không dám nói ra, Vô Kỵ cả nghĩ đến cũng không dám nghĩ.
Lôi Chấn Thiên nói :
- Ta bá» rÆ¡i nàng quả thật có ná»—i khổ bất đắc dÄ©, ngưá»i khác tuy không thể tha thứ, nàng lại không thể không minh bạch.
Vô Kỵ thốt :
- á»’?
Lôi Chấn Thiên không trá»±c tiếp trả lá»i câu đó :
- Không phòng nhất vạn, chỉ phòng vạn nhất, đó là đạo lý mà má»i ngưá»i trong giang hồ Ä‘á»u nên hiểu rõ. Má»™t khi là ngưá»i xông pha giang hồ, không cần biết khi Ä‘ang làm gì, Ä‘á»u nhất định trước hết phải lưu lại má»™t đưá»ng lui cho mình.
Vô Kỵ cũng hiểu rõ điểm đó.
Lôi Chấn Thiên nói :
- Ta cÅ©ng có thể coi là tay lão luyện giang hồ, cho nên trước khi ta và ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố liên minh, đã lưu lại má»™t ngõ sau cho mình.
Lão nói tuy không mấy minh bạch, nhưng Vô Kỵ đã hiểu ý tứ của lão.
Trước khi lão đến ÄÆ°á»ng gia, nhất định đã Ä‘em bí mật há»a khí cá»§a Phích Lịch đưá»ng và tài phú tích tồn bao năm giấu kín ở má»™t địa phương cá»±c kỳ ẩn bí, ngoại trừ lão ra, chỉ có Mật CÆ¡ biết bí mật đó.
Lôi Chấn Thiên nói :
- Thá» chết giết chó, chim hết bẻ ná, nếu ta làm Tán Hoa Thiên Nữ cho ÄÆ°á»ng gia, bá»n chúng tuyệt không để cho ta sống sót nữa.
Vô Kỵ thốt :
- Nếu ngươi làm không xong, bá»n chúng nhất định sẽ giết Mật CÆ¡.
Lôi Chấn Thiên thốt :
- Cho nên ta nhất định phải tìm ngươi, ta chỉ còn nước đến tìm ngươi.
Vô Kỵ há»i :
- Ngươi muốn ta đi cứu nàng?
Lôi Chấn Thiên đáp :
- Ta cũng biết đó là chuyện rất khó làm được, nhưng ngươi nhất định phải nghĩ cách giùm ta.
Vô Kỵ trầm mặc, qua má»™t hồi rất lâu, chợt há»i :
- Ngươi có biết Thượng Quan Nhẫn không?
Lôi Chấn Thiên đáp :
- Ta đương nhiên biết, nhưng ta luôn luôn không ưa ngưá»i đó.
Vô Kỵ há»i :
- Sao vậy?
Lôi Chấn Thiên lạnh lùng đáp :
- Bởi vì y đã bán đứng Äại Phong đưá»ng.
Vô Kỵ khản giá»ng :
- Äại Phong đưá»ng không phải là tá»­ địch cá»§a ngươi sao?
Lôi Chấn Thiên đáp :
- Äó là chuyện khác, ta luôn luôn nghÄ© má»™t ngưá»i thà Ä‘i bán phân cÅ©ng đừng nên bán đứng bằng hữu.
Vô Kỵ há»i :
- Ngươi có biết lão ta hiện tại sắp trở thành con rể cá»§a ÄÆ°á»ng gia không?
Lôi Chấn Thiên đáp :
- Ta biết.
Lão cưá»i lạnh, lại nói :
- Hiện tại căn ốc lão ở là chá»— ta trú ngụ trước đây, ta chỉ hy vá»ng sau này hạ trưá»ng cá»§a lão cÅ©ng như ta.
Mắt Vô Kỵ sáng lên :
- Ta cÅ©ng hy vá»ng ngươi có thể làm cho ta má»™t chuyện.
Lôi Chấn Thiên há»i :
- Chuyện gì?
Vô Kỵ đáp :
- Äịa thế và đưá»ng Ä‘i trong ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố ngươi nhất định rất quen thuá»™c, ta hy vá»ng ngươi có thể nói cho ta biết căn ốc đó ở đâu? Có bao nhiêu phòng? Thượng Quan Nhẫn ở phòng nào? Có mai phục ngấm ngầm gì ở đó không?
Lôi Chấn Thiên há»i :
- Ngươi muốn đi tìm lão ta?
Vô Kỵ đáp :
- Chỉ cần ngươi có thể giúp ta làm chuyện đó, không cần biết ngươi muốn ta làm gì, ta Ä‘á»u đáp ứng.
Lôi Chấn Thiên đột nhiên không nói gì, trên mặt đột nhiên lại lộ xuất biểu tình rất kỳ quái, chợt thốt :
- Ta biết ngươi là ai rồi!
Vô Kỵ há»i :
- Ta là ai?
Lôi Chấn Thiên há»i :
- Ngươi có phải hỠTriệu? Có phải là con trai của Triệu Giản, Triệu Vô Kỵ?
Vô Kỵ đáp :
- Không cần biết ta là ai, ta và ngươi hiện tại là bằng hữu chung đưá»ng.
Chàng nắm chặt tay Lôi Chấn Thiên :
- Ta chỉ há»i ngươi, ngươi có chịu làm chuyện đó cho ta không?
Lôi Chấn Thiên đáp :
- Ta chịu.
Câu trả lá»i cá»§a lão không do dá»± chút nào :
- Ta không những có thể nói cho ngươi biết cách xuất nhập căn ốc đó, hÆ¡n nữa còn có thể vẽ cho ngươi má»™t bản đồ, ta tuy mù, nhưng ta còn có tay, hiện tại ta tuy không nhìn thấy gì, nhưng má»—i má»™t con đưá»ng trong ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố, má»—i má»™t hầm bẫy ta Ä‘á»u nhá»› rất rõ.
Vô Kỵ há»i :
- Lúc nào ngươi có thể đưa bức đồ há»a đó cho ta?
Lôi Chấn Thiên đáp :
- Ngày mai.
Lão nghĩ ngợi, lại nói :
- Có khi ban ngày phòng thá»§ cá»§a bá»n chúng sÆ¡ ý hÆ¡n, cỡ giỠăn trưa, ngươi nhất định phải nghÄ© cách tìm cÆ¡ há»™i đến gặp ta ở đây.
Vô Kỵ há»i :
- Äịa đạo đó còn dùng được sao?
Lôi Chấn Thiên đáp :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên.
Vô Kỵ há»i :
- Bá»n chúng không vào địa thất cá»§a ngưá»i lùng sục sao?
Lôi Chấn Thiên đáp :
- Không ai dám vào địa thất cá»§a ta, ngươi nếu cho bá»n chúng mượn lá gan, bá»n chúng cÅ©ng không dám.
Vô Kỵ há»i :
- Sao vậy?
Lôi Chấn Thiên lại ưỡn ngực, kiêu ngạo đáp :
- Bởi vì ta là Lôi Chấn Thiên, ÄÆ°á»ng chá»§ thứ mưá»i ba cá»§a Giang Nam Phích Lịch đưá»ng, Lôi Chấn Thiên.
Hiện tại lão tuy đã không còn gì hết, nhưng há»a dược trong địa thất đó vẫn đủ để làm cho rất nhiá»u ngưá»i phân thân toái cốt.
Lôi Chấn Thiên nói :
- Không có ta cho phép, vô luận là ai tiến vào Ä‘á»u đừng mong có thể sống sót trở ra.
Lão lạnh lùng nói tiếp :
- Bởi vì má»™t khi ta cao hứng, ta lúc nào cÅ©ng có thể đồng quy vu tận vá»›i bá»n chúng.
Loài rít trăm chân, chết không cứng ngưá»i, sư hổ tuy chết, dư uy vẫn còn.
Lão đích xác có chá»— đáng kiêu ngạo cá»§a lão, không cần biết dưới bất cứ tình huống nào lão cÅ©ng tuyệt không phải là ngưá»i dá»… đối phó.
Vô Kỵ thở phào nhè nhẹ :
- Tốt, ta nhất định sẽ đi tìm ngươi, chỉ cần có cơ hội, ta sẽ đi tìm ngươi.
Lôi Chấn Thiên thốt :
- Ngươi kết giao được một bằng hữu như ta, ta bảo đảm ngươi tuyệt sẽ không hối hận.
* * * * *
Vô Kỵ lại quay trở vá» phòng chàng, nằm dài trên giưá»ng.
Chàng tin Lôi Chấn Thiên nhất định có thể bình an trở vá», có những ngưá»i vô luận dưới bất cứ tình huống nào cÅ©ng Ä‘á»u không thể làm mất Ä‘i năng lá»±c bảo vệ chính mình.
Lôi Chấn Thiên, không còn nghi ngá» gì nữa, là thứ ngưá»i đó.
Một khi lão còn một hơi thở, không ai có thể dễ dàng đánh gục được lão.
Trá»i đã gần sáng, Vô Kỵ chung quy đã ngá»§.
Nhưng chàng ngá»§ tịnh không yên ổn, trong mông lung, chàng phảng phất nhìn thấy má»™t ngưá»i Ä‘ang treo cổ trước mặt chàng.
Chàng vốn rõ ràng nhìn thấy ngưá»i đó là Thượng Quan Nhẫn, nhưng đột nhiên lại biến thành chính chàng.
*****
Bồ câu đen
*****
Hai mươi bốn tháng tư, trá»i trong.
Lúc Vô Kỵ tỉnh cÆ¡n ác má»™ng, dương quang đã rá»i qua song cá»­a.
ÄÆ°á»ng Khuyết không ngỠđã đến, Ä‘ang dùng đôi tay vừa trắng vừa béo cá»§a hắn mở cá»­a sổ cho chàng.
Ngoài song cá»­a má»™t mảng xanh rá»n, không khí trong ngần tươi tắn.
ÄÆ°á»ng Khuyết quay đầu lại, nhìn thấy chàng mở mắt, lập tức giÆ¡ ngón cái vừa mập vừa ngắn ra :
- Ngon thiệt, ngươi ngon thiệt.
Vô Kỵ há»i :
- Ngon thiệt?
ÄÆ°á»ng Khuyết cưá»i :
- à tứ cá»§a ngon thiệt là ngươi thật tài, thật giá»i, thật vÄ© đại.
Äó là Xuyên thoại.
Vô Kỵ há»i :
- Ngươi nói ta ngon thiệt là nói ta thật vĩ đại?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Hoàn toàn chính xác.
Vô Kỵ há»i :
- Ta có gì vĩ đại chứ?
ÄÆ°á»ng Khuyết lại nheo nheo mắt mỉm cưá»i :
- Ngươi đương nhiên là vĩ đại, cả ta cũng không tưởng được ngươi lại có thể đắc thủ mau như vậy.
Vô Kỵ thốt :
- á»’?
ÄÆ°á»ng Khuyết nói :
- Ta cũng không tưởng được ngươi không ngỠcó thể dùng cách đó, ngoại trừ ta ra, tuyệt không thể có ai biết ngươi đã giết gã.
Vô Kỵ thốt :
- á»’?
Chàng thật nghe không hiểu ÄÆ°á»ng Khuyết Ä‘ang nói gì.
ÄÆ°á»ng Khuyết nói :
- Hiện tại ta má»›i biết mưá»i vạn lượng cá»§a ta tốn thật không oan uổng.
Vô Kỵ thốt :
- á»’?
ÄÆ°á»ng Khuyết nói :
- Ngươi mau dậy Ä‘i, bá»n ta Ä‘i ăn Ä‘iểm tâm.
Hắn cưá»i càng khoái trá :
- Hôm nay vị khẩu cá»§a ta tuy vẫn không tốt mấy, nhưng bá»n ta nhất định phải ăn má»™t bữa no nê, ăn mừng.
Vô Kỵ chung quy nhịn không được há»i :
- Bá»n ta ăn mừng cái gì?
ÄÆ°á»ng Khuyết cưá»i lá»›n :
- Ngươi đóng kịch thật không tệ, nhưng ngươi hà tất phải giả bộ với ta như vậy.
Hắn cưá»i lá»›n, vá»— vai Vô Kỵ :
- Ngươi yên tâm, trước mặt ngưá»i khác, ta cÅ©ng xác định là gã tá»± treo cổ, nhưng hiện tại chỉ có hai ngưá»i bá»n ta, trong lòng ngươi và ta Ä‘á»u hiểu rõ thật ra gã treo cổ cÅ©ng là do ngươi đã thắt thòng lá»ng cho gã.
Vô Kỵ há»i :
- Sau đó ta đút cổ cá»§a gã vào thòng lá»ng?
ÄÆ°á»ng Khuyết cưá»i lá»›n :
- Hoàn toàn chính xác.
Vô Kỵ không nói gì.
Hiện tại chàng đã hiểu lá»i nói cá»§a ÄÆ°á»ng Khuyết.
--- Ngưá»i treo cổ trong khu rừng đêm hôm qua không ngá» chính là Tiểu Bảo.
--- ÄÆ°á»ng Khuyết nhận định Tiểu Bảo chết trong tay Vô Kỵ.
--- Bởi vì hắn biết hạng ngưá»i như Tiểu Bảo tuyệt không phải là hạng ngưá»i có thể tá»± treo cổ mình.
--- Bởi vì hắn đã đưa mưá»i vạn lượng cho Vô Kỵ, muốn Vô Kỵ Ä‘i giết Tiểu Bảo.
--- Ngưá»i rành sát nhân luôn luôn làm cho ngưá»i bị giết nhìn có vẻ như chết rá»§i ro.
Bao nhiêu điểm đó cộng lại, sự tình đã rõ ràng không khác gì một cục đá lộ ra sau khi tát nước vậy.
Cả Vô Kỵ cũng cơ hồ hoài nghi Tiểu Bảo có phải đã chết trong tay mình không, bởi vì chàng cũng tin rằng Tiểu Bảo tuyệt không thể tự treo cổ mình.
Hiện tại chàng biết Tiểu Bảo có sứ mệnh cá»±c kỳ cÆ¡ mật, cá»±c kỳ trá»ng yếu, hiện tại nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, gã làm sao có thể hy sinh vô cá»› được?
Nhưng tự Vô Kỵ đương nhiên biết chàng không có giết Tiểu Bảo.
Là ai đã bức Tiểu Bảo treo cổ?
Tại sao?
Chuyện đó lại đã thắt một mối gút trong tâm Vô Kỵ, mối gút đó chàng một mực không có cách nào giải khai.
* * * * *
Äiểm tâm quả nhiên rất phong phú.
ÄÆ°á»ng Khuyết nhai nhồm nhoàm, ăn uống cả ná»­a canh giá» liá»n, cả đũa cÅ©ng chưa buông xuống lần nào.
Vô Kỵ chưa bao giá» thấy má»™t ngưá»i nào có thể ăn Ä‘iểm tâm nhiá»u như vậy.
Trà lầu này cÅ©ng giống như những trà lầu khác, đến ăn Ä‘iểm tâm đương nhiên không chỉ có hai ngưá»i bá»n há».
Nhưng hiện tại giỠăn điểm tâm đã qua, khách nhân khác đại đa số cũng đã đi.
ÄÆ°á»ng Khuyết chung quy đã buông đũa, rá»­a đôi tay trắng béo trong thau đồng, dùng má»™t cái khăn lụa trắng như tuyết lau sạch miệng.
Hắn quả là má»™t ngưá»i rất thích sạch sẽ.
Vô Kỵ há»i :
- Hiện tại bá»n ta có phải đã có thể Ä‘i rồi?
ÄÆ°á»ng Khuyết lắc lắc đầu, chợt hạ giá»ng :
- Ngươi có biết ta tại sao lại kêu ngươi đi giết Tiểu Bảo không?
Vô Kỵ há»i :
- Bởi vì ngươi khinh ghét gã.
ÄÆ°á»ng Khuyết cưá»i :
- Nếu ta khinh ghét má»™t ngưá»i, tốn mưá»i vạn lượng bạc Ä‘i giết, hiện tại ta đã sá»›m phá sản rồi.
Hắn lại hạ thấp giá»ng :
- Ta muốn ngươi giết gã chỉ vì gã là gian tế!
Vô Kỵ giật mình trong lòng :
- Gã là gian tế? Ngưá»i như gã làm sao có thể là gian tế?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Gã nhìn thì thật không giống, nhìn không thể nào giống gian tế được.
Hắn cưá»i cưá»i :
- Gian tế giá»i nhìn không thể nào giống gian tế.
Vô Kỵ thốt :
- Có lý.
ÄÆ°á»ng Khuyết lại dùng đôi mắt cưá»i cợt bén nhá»n như mÅ©i kim nhìn chàng :
- Thí dụ như ngươi...
Vô Kỵ há»i :
- Ta làm sao?
ÄÆ°á»ng Khuyết cưá»i :
- Ngươi không giống gian tế, nếu phái ngươi đi làm gian tế, thật không có ai bằng.
Hắn cưá»i ngất, cưá»i giống như má»™t con hồ ly.
Vô Kỵ cÅ©ng Ä‘ang nhìn hắn, nhìn không nháy mắt, Ä‘iá»m đạm há»i :
- Ngươi cũng hoài nghi ta là gian tế?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Thành thật mà nói, ta vốn quả thật có chút nghi ngỠngươi, cho nên ta mới kêu ngươi đi giết Tiểu Bảo.
Vô Kỵ thốt :
- á»’?
ÄÆ°á»ng Khuyết nói :
- Gian tế đến đây Ä‘á»u là ngưá»i cá»§a Äại Phong đưá»ng, bởi vì ngưá»i khác không cần phải đến mạo hiểm, cÅ©ng không có cái gan lá»›n như vậy.
Vô Kỵ thốt :
- á»’?
ÄÆ°á»ng Khuyết nói :
- Nếu ngươi cÅ©ng là gian tế, cÅ©ng là ngưá»i cá»§a Äại Phong đưá»ng, tuyệt không thể giết gã.
Vô Kỵ thốt :
- Vị tất là vậy.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i :
- Vị tất?
Vô Kỵ đáp :
- Nếu ta cũng là gian tế, vì để rửa sạch mình, ta càng phải giết gã.
ÄÆ°á»ng Khuyết cưá»i lá»›n :
- Có lý, ngươi nghĩ quả thật còn chu đáo hơn cả ta.
Hắn lại nói :
- Nhưng có một điểm nhưng còn chưa nghĩ đến.
Vô Kỵ há»i :
- Äiểm nào?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Tá»± gã chưa biết bá»n ta đã khám phá ra bí mật cá»§a gã, ngươi cÅ©ng không biết.
Vô Kỵ thừa nhận.
Bá»n há» luôn luôn nghÄ© Tiểu Bảo đã giấu thân phận cá»§a mình rất kín.
ÄÆ°á»ng Khuyết nói :
- Các ngươi đã không biết bá»n ta đã phát hiện bí mật cá»§a gã, lý do cá»§a ngươi căn bản không thể thành lập được.
Hắn lại giải thích :
- Cho nên nếu ngươi là gian tế, cho dù có giết gã, cũng không thể tẩy sạch được mình, nếu ngươi không phải là gian tế, đương nhiên cũng không thể biết gã là gian tế, cho nên ngươi mới có thể giết gã.
Äó vốn là thứ suy luận rất phức tạp, nhất định phải có tư tưởng rất tinh mật má»›i có thể nghÄ© thông.
Tư tưởng của hắn, không còn nghi ngỠgì nữa, rất tinh mật.
Chỉ tiếc trong đó còn có má»™t quan hệ trá»ng đại nhất, hắn vÄ©nh viá»…n không tưởng nổi.
Vô Kỵ tịnh không có giết Tiểu Bảo!
Là ai đã giết Tiểu Bảo?
Tại sao?
Äó còn là má»™t mối gút, má»™t mối gút không gỡ nổi.
Sau khi biết nguyên nhân ÄÆ°á»ng Khuyết muốn giết Tiểu Bảo, mối gút đó không những không được giải khai, trái lại còn thắt chặt hÆ¡n nữa.
May là mối gút đó ÄÆ°á»ng Khuyết vÄ©nh viá»…n nhìn không ra.
ÄÆ°á»ng Khuyết nói :
- Ngươi đã giết Tiểu Bảo, tuyệt không thể là gian tế cá»§a Äại Phong đưá»ng.
Hắn mỉm cưá»i, lại nói :
- Cho nên ta lại đã tìm chuyện giao cho ngươi làm...
Vô Kỵ há»i :
- Chuyện gì?
ÄÆ°á»ng Khuyết chợt há»i :
- Ngươi có biết Thượng Quan Nhẫn là ai không?
Hắn tại sao lại bất chợt đỠkhởi vỠThượng Quan Nhẫn?
Vô Kỵ không tưởng thông, sắc mặt cũng không có biến :
- Ta biết chút ít, nhưng biết không rõ mấy.
ÄÆ°á»ng Khuyết nói :
- Con ngưá»i đó âm âm trầm trầm, lãnh khốc vô tình, hÆ¡n nữa há»… gặp ai là không quên.
Vô Kỵ thốt :
- Äiểm đó ngươi đã từng nói tá»›i.
ÄÆ°á»ng Khuyết nói :
- Con ngưá»i đó chỉ có má»™t chá»— đáng sợ nhất.
Vô Kỵ há»i :
- Chỗ nào?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Lão ta không tin bất cứ má»™t ai, lão đến đây đã má»™t năm trá»i, vẫn không để bất cứ má»™t ai có thể tiếp cận lão, càng không có bất cứ má»™t ai có thể kết giao bằng hữu vá»›i lão.
Tâm Vô Kỵ chìm hẳn.
Nếu cả ngưá»i cá»§a ÄÆ°á»ng gia cÅ©ng vô phương tiếp cận Thượng Quan Nhẫn, chàng đương nhiên càng vô phương tiếp cận.
Nếu chàng không thể tiếp cận con ngưá»i đó, làm sao có thể tìm cÆ¡ há»™i phục thù?
ÄÆ°á»ng Khuyết nói :
- Bất quá con ngưá»i đó lại đích xác là má»™t kỳ tài hiếm thấy trong võ lâm, hiện tại địa vị cá»§a lão ta càng ngày càng trá»ng yếu, chuyện nhá» vặt lông gà lão không để ý tá»›i, cho nên...
Vô Kỵ há»i :
- Cho nên làm sao?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Cho nên lão muốn tìm ngưá»i lo mấy chuyện nhỠđó cho lão.
Hắn lại nói :
- Ta cÅ©ng nhận thấy lão quả thật có rất nhiá»u chuyện cần ngưá»i chiếu cố, cho nên ta chuẩn bị tiến cá»­ má»™t ngưá»i cho lão.
Vô Kỵ há»i :
- Ngươi chuẩn bị tiến cử ai?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Ngươi.
Trên mặt Vô Kỵ không có chút biểu tình gì, nhưng tim chàng đã đập mạnh như gõ chuông vậy.
Chàng một mực đang tìm cơ hội tiếp cận Thượng Quan Nhẫn, một mực tìm cách đến chỗ ở của Thượng Quan Nhẫn.
Không tưởng được má»™t cÆ¡ há»™i tốt như vậy bất chợt từ trên trá»i rÆ¡i xuống.
ÄÆ°á»ng Khuyết nói :
- Ngươi không phải là ngưá»i cá»§a ÄÆ°á»ng gia, ngươi vá»›i lão hoàn toàn không có chút quan hệ lợi hại gì, ngươi thông minh năng cán, võ công lại cao, lão không chừng sẽ ưa thích ngưá»i.
Vô Kỵ thốt :
- Nếu ta có thể tiếp cận lão, ta sẽ biết những chuyện ngưá»i khác không biết được, ta phải Ä‘i kể cho ngươi nghe.
ÄÆ°á»ng Khuyết cưá»i lá»›n :
- Hoàn toàn chính xác, cực kỳ chính xác.
Hắn lại cưá»i lá»›n, vá»— vai chàng :
- Ta biết ngươi là ngưá»i thông minh, thông minh tuyệt đỉnh.
Vô Kỵ thốt :
- Nếu ta thật là ngưá»i thông minh, ta không thể Ä‘i làm chuyện đó.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i :
- Sao vậy?
Vô Kỵ đáp :
- Chuyện đối vá»›i mình không có lợi gì, ngưá»i thông minh tuyệt không thể Ä‘i làm.
ÄÆ°á»ng Khuyết nói :
- Chuyện này đối với ngươi đương nhiên cũng có lợi.
Vô Kỵ há»i :
- Lợi chỗ nào?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Ta biết ngươi có cừu gia muốn lấy mạng ngươi.
Vô Kỵ đương nhiên thừa nhận.
ÄÆ°á»ng Khuyết nói :
- Nếu ngươi làm quản sự cho Thượng Quan Nhẫn, không cần biết cừu gia của ngươi là ai, ngươi bất tất phải lo lắng nữa.
Vô Kỵ không nói gì.
Kỳ thật trong lòng chàng đã ngàn chịu vạn chịu, nhưng chàng nếu đáp ứng quá mau, khó tránh khá»i làm cho ngưá»i ta nghi ngá».
ÄÆ°á»ng Khuyết nói :
- Thượng Quan Nhẫn tuy âm hiểm, lại không nhỠnhen, ngươi ở bên cạnh lão ta tuyệt không thể không có lợi.
Hắn nheo mắt cưá»i :
- Ngươi đương nhiên cÅ©ng nên thấy được ta cÅ©ng không phải là ngưá»i rất nhá» nhen.
Vô Kỵ bất tất phải giả bộ nữa, cũng không thể giả bộ nữa.
Chàng lập tức há»i :
- Bá»n ta chừng nào Ä‘i gặp lão ta?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Bá»n ta còn phải đợi đã.
Vô Kỵ há»i :
- Còn đợi cái gì?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Muốn đến ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố tịnh không khó, muốn lá»t vào “Hoa Viên†lại rất khó.
Vô Kỵ há»i :
- Hoa Viên?
Tim chàng lại đang đập thình thịch, chàng đương nhiên biết “Hoa Viên†là chỗ nào.
Nhưng chàng không thể không há»i.
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Hoa Viên là cấm khu cá»§a ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố, Thượng Quan Nhẫn trú trong Hoa Viên, không có lá»i nói cá»§a Lão Tổ Tôn, ta cÅ©ng không dám dẫn ngươi vào Hoa Viên.
Hắn thở dài :
- Hiện tại ta tuy đã hoàn toàn tin tưởng ngươi, Lão Tổ Tôn lại nhất định còn bắt ta đợi.
Vô Kỵ há»i :
- Äợi cái gì?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Äợi tin tức.
Vô Kỵ há»i :
- Tin tức gì?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Lão Tổ Tôn đã phái ngưá»i đến quê ngươi Ä‘iá»u tra lai lịch cá»§a ngươi, hiện tại bá»n ta Ä‘ang đợi tin tức cá»§a bá»n há».
Hắn mỉm cưá»i, lại nói :
- Nhưng ngươi yên tâm, bá»n ta không phải đợi lâu lắm đâu, hôm nay bá»n ta sẽ có tin tức hồi báo.
Hôm nay mới là hai mươi bốn, khoảng cách cho đến hạn kỳ Vô Kỵ tự đính hạ cho mình còn tới hai ngày.
ÄÆ°á»ng Khuyết nói :
- Ngưá»i khác Ä‘i làm chuyện này ít ra cÅ©ng phải năm sáu ngày, nhưng bá»n ta sợ ngươi đợi sốt ruá»™t, cho nên đặc biệt kêu ngưá»i lo mau, xảo hợp bá»n ta gần đây mua được má»™t thá»›t ngá»±a tốt từ má»™t Liêu lão bát đã phá sản vì cá» bạc, lại xảo hợp có ngưá»i có thể cưỡi thá»›t khoái mã đó.
Thớt ngựa của Liêu lão bát chính là ngựa của Vô Kỵ.
Vô Kỵ tuy biết thá»›t ngá»±a đó nhanh cỡ nào, nhưng có nằm má»™ng cÅ©ng không tưởng được thá»›t ngá»±a đó đã lá»t vào ÄÆ°á»ng gia.
ÄÆ°á»ng Khuyết nói :
- Ngưá»i bá»n ta phái Ä‘i không những khinh công nhanh như yến tá»­, mà còn tinh minh năng cán.
Hắn cưá»i khoan khoái phi thưá»ng :
- Cho nên ta có thể bảo đảm, trễ nhất là chính ngỠhôm nay, gã nhất định sẽ có tin tức hồi báo.
Trên mặt Vô Kỵ vẫn hoàn toàn không có biểu tình gì.
Nếu chàng có biểu tình gì, rất có thể cả chính chàng cũng không biết có thể là biểu tình ra sao.
Chàng đã bỠra một cái giá quá lớn. Chàng đã trải qua bao khốn khó, chàng đã chịu đựng bao thống khổ, hiện tại lại đã biến thành không đáng một đồng xu.
Bởi vì hiện tại chàng không còn thá»i gian.
Không có thá»i gian, là không còn cÆ¡ há»™i.
Không còn thá»i gian, cái gì cÅ©ng không còn hết.
Hiện tại đã gần chính ngá», cá»± ly đến hạn kỳ đó chỉ còn dư lại hÆ¡n má»™t canh giá».
Trong một canh giỠngắn ngủi đó, chàng có thể làm được gì?
Chuyện duy nhất chàng có thể làm là chỠchết.
Nếu đổi là ngưá»i khác, có lẽ sẽ lập tức nhảy dá»±ng, xông ra ngoài, xông ra khá»i ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố.
Chàng không làm như vậy.
Bởi vì chàng nhẫn nại hơn bất kỳ một ai, trầm tĩnh hơn bất kỳ một ai.
Chàng biết xông ra cũng là chết.
Chưa đến giây phút cuối cùng, chàng tuyệt không buông thả!
Ngoại trừ bá»n há» ra, trên trà lầu còn có sáu bàn, má»—i bàn Ä‘á»u có hai ba ngưá»i.
Sáu cái bàn đó vị trí rất kỳ diệu, khoảng cách đến bàn Vô Kỵ không quá gần, cũng không quá xa.
Cái bàn của Vô Kỵ nằm ngay trung tâm của sáu cái bàn kia.
Nếu chàng muốn xông ra, không cần biết chàng phóng vá» hướng nào, Ä‘á»u nhất định phải vượt qua bá»n chúng.
Nếu bá»n chúng muốn cản trở Vô Kỵ, tuyệt không phải là chuyện khó.
Ngưá»i ngồi quanh sáu cái bàn đó già có trẻ có, bá»™ dạng có xấu có đẹp, lại có má»™t chá»— tương đồng.
Thần quang trong ánh mắt má»—i má»™t ngưá»i Ä‘á»u lóa sáng, bên hông trong áo dài Ä‘á»u có chá»— nhô lên.
Sáu bàn đó, không còn nghi ngá» gì nữa, Ä‘á»u là cao thá»§ đệ tá»­ ÄÆ°á»ng gia, trên ngưá»i, không còn gì nữa, Ä‘á»u mang theo ám khí truy hồn Ä‘oạt mạng cá»§a ÄÆ°á»ng Môn.
Vô Kỵ đột nhiên cưá»i :
- Lão Tổ Tôn của các ngươi hành sự nhất định rất cẩn thận.
ÄÆ°á»ng Khuyết mỉm cưá»i :
- Vô luận là ai có thể sống đến bảy tám chục tuổi, hành sá»± Ä‘á»u không thể không cẩn thận.
Vô Kỵ há»i :
- Những ngưá»i này đương nhiên Ä‘á»u là bà ta phái đến giám thị ta?
ÄÆ°á»ng Khuyết tịnh không phá»§ nhận :
- Sáu bàn Ä‘á»u là vậy, má»—i má»™t ngưá»i trên mình Ä‘á»u mang theo ám khí do Lão Tổ Tôn tận tay phát ra.
Vô Kỵ thốt :
- Äã do Lão Tổ Tôn tận tay phát, ám khí giao ra đương nhiên Ä‘á»u là tinh phẩm.
ÄÆ°á»ng Khuyết nói :
- Tuyệt đối là vậy.
Hắn lại nói :
- Không những ám khi mang trên ngưá»i bá»n há» Ä‘á»u là tinh phẩm kiến huyết phong hầu, thân thá»§ cá»§a bá»n há» trong giang hồ cÅ©ng tuyệt đối có thể coi là đệ nhất lưu, cả mấy vị đưá»ng thúc cá»§a ta Ä‘á»u đã đến.
Hắn thở dài, cưá»i khổ :
- Äó đương nhiên không phải là chá»§ ý cá»§a ta, ta tuyệt đối tín nhiệm ngươi.
Vô Kỵ thốt :
- á»’?
ÄÆ°á»ng Khuyết nói :
- Nhưng ngươi nếu nói láo trước mặt Lão Tổ Tôn, không những ta cứu ngươi không được, trên trá»i dưới đất chỉ sợ cÅ©ng không có ngưá»i nào có thể cứu ngươi.
Vô Kỵ thốt :
- Ngươi đã tin ta, hà tất phải lo cho ta.
ÄÆ°á»ng Khuyết lại cưá»i :
- Ta không lo, ta không lo chút nào.
Hắn đương nhiên không lo, có chết cũng không phải là hắn, hắn lo làm gì?
Bốn mặt trà lầu Ä‘á»u có cá»­a sổ, cá»­a sổ Ä‘á»u mở rá»™ng.
Lúc đó, ngoài song cá»­a chợt có má»™t con bồ câu bay qua, từ tuốt trên bầu trá»i xanh thẩm bay hạ xuống.
Một con bồ câu màu đen.
*****
Trong hoa viên
*****
Má»i ngưá»i Ä‘á»u ngẩng đầu liếc nhìn con bồ câu đó, sau đó ánh mắt cá»§a má»i ngưá»i Ä‘á»u ghim trên ngưá»i Vô Kỵ.
ÄÆ°á»ng Khuyết nói :
- Con bồ câu Ä‘en đó là do Thất thúc cá»§a ta đặc biệt huấn luyện, bay nhanh hÆ¡n bồ câu bình thưá»ng gấp bá»™i, gấp ba lần, phi hành trong đêm tối không dá»… gì bị phát hiện.
Vô Kỵ lẳng lặng ngồi nghe, chàng hy vá»ng ÄÆ°á»ng Khuyết nói nhiá»u, nghe ngưá»i khác nói chyện cÅ©ng có thể khiến cho tâm thần mình nhẹ nhàng.
Chàng không thể không thừa nhận mình rất khẩn trương, cho đến bây giá», chàng vẫn không nghÄ© ra đối sách.
ÄÆ°á»ng Khuyết nói :
- Thất thúc cá»§a ta huấn luyện má»™t đội bồ câu tuy là để truyá»n tin tức bí mật, nhưng theo ông ta nói, trong Cáp Phổ công nhận bồ câu nuôi dạy trong thiên hạ, thứ bồ câu này cÅ©ng được liệt hàng ưu phẩm đặc biệt nhất đẳng nhất cấp.
Hắn nheo mắt cưá»i cưá»i :
- Nhưng ta có thể bảo đảm, thứ bồ câu này ăn không ngon chút nào.
Vô Kỵ há»i :
- Ngươi đã từng ăn rồi?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Chỉ cần là thứ có thể ăn được, ta phải nghĩ trăm phương ngàn kế để tận hưởng, phải nếm thử, nếu không đến đêm ta sợ ngủ không yên.
Vô Kỵ há»i :
- Nghe nói thịt ngưá»i cÅ©ng có thể ăn được, ngươi có ăn qua thịt ngưá»i chưa?
Chàng tịnh không muốn biết ÄÆ°á»ng Khuyết có từng ăn thịt ngưá»i chưa, chỉ bất quá cố ý muốn dụ ÄÆ°á»ng Khuyết nói chuyện.
Vô luận là ai lúc nói chuyện, lá»±c chú ý cÅ©ng khó tránh khá»i bị phân tán, hà huống chuyện bá»n há» hiện tại Ä‘ang nói chính là thoại Ä‘á» ÄÆ°á»ng Khuyết có hứng thú nhất.
Nếu chàng hiện tại xông ra, tịnh không phải hoàn toàn không có hy vá»ng, nhưng cÆ¡ há»™i thành công lại không lá»›n.
Nếu chàng chế ngá»± ÄÆ°á»ng Khuyết, dùng ÄÆ°á»ng Khuyết làm con tin, cÆ¡ há»™i cá»§a chàng có nhiá»u hÆ¡n.
Chỉ tiếc chàng thật không nắm chắc được.
Má»™t con ngưá»i có vẻ ngu xuẩn như heo như vậy, không những phản ứng linh mẫn, võ công cÅ©ng cao thâm khôn lưá»ng.
ÄÆ°á»ng Khuyết Ä‘ang tâm đắc chuyện có liên quan đến thịt ngưá»i :
- Nghe nói thịt ngưá»i có ba thứ không thể ăn: ngưá»i có bệnh không thể ăn, ngưá»i quá già không thể ăn, ngưá»i nóng tính cÅ©ng không thể ăn được.
Vô Kỵ há»i :
- Ngưá»i nóng tính tại sao không thể ăn được?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Bởi vì ngưá»i giận dữ thịt sẽ biến thành chua.
Vô Kỵ đã chuẩn bị xuất thủ.
Tuy không nắm chắc, chàng cÅ©ng phải xuất thá»§, bởi vì chàng không còn đưá»ng chá»n lá»±a thứ hai.
Không tưởng được ÄÆ°á»ng Khuyết chợt đứng dậy :
- Mấy chuyện đó sau này bá»n ta bàn tiếp, hiện tại bá»n ta Ä‘i.
Tâm Vô Kỵ chìm hẳn.
Cả cÆ¡ há»™i cuối cùng cÅ©ng đã bá» qua, chàng chỉ còn nước há»i :
- Bá»n ta Ä‘i đâu?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Ta dẫn ngươi Ä‘i gặp má»™t ngưá»i.
Vô Kỵ há»i :
- Äi gặp ai?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Lão Tổ Tôn!
Hắn lại nói :
- Lão nhân gia đã phân phó, bồ câu vừa bay vá», ta phải dẫn ngươi Ä‘i gặp bà ta.
Vô Kỵ lập tức đứng dậy, hiện tại ngưá»i chàng muốn gặp nhất là Lão Tổ Tôn.
Chàng bỗng nghĩ đó mới là cơ hội của chàng.
Nếu quả có thể chế ngá»± được Lão Tổ Tôn, bắt bà ta làm con tin, ngưá»i cá»§a ÄÆ°á»ng gia không những phải cung cung kính kính tiá»…n chàng ra khá»i ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố, không chừng chàng còn có thể dùng bà ta đổi má»™t mạng ngưá»i.
Mạng Thượng Quan Nhẫn.
Muốn đối phó má»™t lão thái bà bảy tám chục tuổi, ít ra còn dá»… hÆ¡n so vá»›i đối phó ÄÆ°á»ng Khuyết.
Vô Kỵ mỉm cưá»i :
- Ngươi có phải còn muốn bịt mắt ta?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Bất tất.
Hắn lại nheo nheo đôi mắt bén nhá»n như mÅ©i kim :
- Nếu lá»i nói cá»§a ngươi là thật, vậy ngưá»i đã là ngưá»i thân cá»§a bá»n ta, sau này có thể tá»± do xuất nhập Hoa Viên.
Vô Kỵ há»i :
- Còn nếu lá»i nói cá»§a ta không phải là nói thật?
ÄÆ°á»ng Khuyết Ä‘iá»m đạm đáp :
- Vậy lần này ngươi tiến vào chỉ sợ không còn có thể sống sót đi ra, ta hà tất phải bịt mắt ngươi.
Vô Kỵ thốt :
- Ngươi quả thật bất tất phải làm vậy.
* * * * *
Nhìn thấy quy mô và thanh thế cá»§a ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố, vô luận là ai cÅ©ng có thể tưởng tượng được “Hoa Viên†cá»§a bá»n há» nhất định là má»™t địa phương phạm vi cá»±c lá»›n, cảnh vệ cá»±c kỳ sâm nghiêm.
Äợi đến khi mình thật đã tiến vào rồi, mình má»›i phát hiện ý tưởng cá»§a mình không mấy chính xác.
Phạm vi rá»™ng lá»›n cá»§a Hoa Viên còn lá»›n hÆ¡n nhiá»u so vá»›i trong tưởng tượng cá»§a bất cứ má»™t ai, nhưng lại hoàn toàn không có vẻ như có cảnh vệ sâm nghiêm.
Äi qua khá»i má»™t cây cầu gá»— nhá», xuyên qua má»™t rừng hoa đỠrá»±c, mình có thể nhìn thấy má»™t tòa cá»± trạch kiến trúc hoành vÄ© quy mô trên sưá»n núi.
Nhìn bá» ngoài, cách thức cá»§a má»—i má»™t căn ốc Ä‘á»u cÆ¡ hồ hoàn toàn giống nhau, bá» ngoài hoàn toàn không có gì đặc sắc, đương nhiên càng không thể có môn bài lá»™ danh.
Cho nên mình cho dù biết ngưá»i mình muốn tìm trú trong má»™t căn phòng ở đó, vẫn rất khó lòng tìm được.
Hai bên con đưá»ng nhá» lát đá tảng xanh Ä‘á»u là tưá»ng cao xám xịt, nhìn căn bản không phân biệt được gì cả.
Má»—i má»™t con đưá»ng Ä‘á»u như vậy.
ÄÆ°á»ng Khuyết dẫn Vô Kỵ quẹo hai ba lần, quẹo trái quẹo phải, chung quy đã dừng lại trước má»™t cánh cá»­a lá»›n Ä‘en tuyá»n cao lá»›n rá»™ng rãi.
Äằng sau cánh cá»­a lá»›n là má»™t cái sân rất lá»›n, xuyên qua sân là má»™t sảnh đưá»ng rất lá»›n.
Trong đại sảnh bài má»™t cái bàn rất to lá»›n, trên tưá»ng cao có treo những bức há»a rất lá»›n.
Má»—i má»™t vật trong ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố Ä‘á»u lá»›n hÆ¡n kích cỡ bình thưá»ng, thậm chí cả chén trà cÅ©ng không ngoại lệ.
ÄÆ°á»ng Khuyết nói :
- Má»i ngồi.
Äợi đến khi Vô Kỵ ngồi xuống, hắn cÅ©ng đã biến mất.
Vô Kỵ vốn nghĩ hắn nhất định đã đi vào thông báo, sẽ quay ra trở lại, không tưởng được hắn lại không lộ diện nữa.
Äình viện tịch mịch, không nghe thấy tiếng ngưá»i, càng không nhìn thấy bóng ngưá»i.
Vô Kỵ một mình ngồi trong đại sảnh thoáng rộng không có ai khác đó, có vài lần nhịn không được muốn xông ra.
Giá» này, khắc này, chá»— này, chàng càng không thể khinh cá»­ vá»ng động.
Chàng tuy không nhìn thấy ai, nhưng Lão Tổ Tôn đã ở đây, ở đây tuyệt không thể không có cảnh vệ.
Cảnh vệ không nhìn thấy còn đáng sợ hÆ¡n nhiá»u so vá»›i cảnh vệ có thể nhìn thấy.
Chàng hiểu rõ đạo lý đó.
Chàng có thể “nhẫn†hÆ¡n so vá»›i đại Ä‘a số ngưá»i.
Chén trà hồi nãy một đồng tử dâng lên, vốn nóng nghi ngút, hiện tại đã nguội rồi.
Cũng không biết bao lâu sau, trong đại sảnh chung quy đã vang lên một thanh âm suy nhược ôn hòa, lại tràn đầy vẻ uy nghiêm :
- Má»i dùng trà.
Vô Kỵ nghe thấy đó là thanh âm của Lão Tổ Tôn, lần chàng bị thẩm vấn cũng đã từng nghe thanh âm của bà ta.
Lần này chàng vẫn chỉ có thể nghe thanh âm cá»§a bà ta, vẫn chưa nhìn thấy ngưá»i bà ta.
Tâm Vô Kỵ chìm đắm.
Nếu cả ngưá»i bà ta chàng cÅ©ng không nhìn thấy, làm sao có thể chế ngá»± được bà ta?
Chàng nâng chén trà nhấp một ngụm.
Trà đắng quá.
Thanh âm của Lão Tổ Tôn lại vang lên :
- ÄÆ°á»ng gia bằng vào độc dược ám khí mà thành danh, ngươi không sợ trong chén trà có độc sao?
Vô Kỵ cưá»i cưá»i :
- Nếu Lão Tổ Tôn không muốn tại hạ sống, lúc nào cũng có thể dồn tại hạ vào tử địa, hà tất phải hạ độc trong chén trà?
Lão Tổ Tôn cưá»i, ít ra phảng phất là Ä‘ang cưá»i :
- Ngươi rất trầm tÄ©nh, không tưởng được ngưá»i trẻ tuổi như ngươi lại trầm tÄ©nh như vậy.
Vô Kỵ vẫn giữ nụ cưá»i mỉm.
Cả chính chàng cũng có chút bội phục mình, dưới tình huống như vầy, không ngỠchàng còn có thể ngồi yên bình thảng uống trà ở đây.
Lão Tổ Tôn lại nói :
- Ngươi là hảo hài tá»­, ÄÆ°á»ng gia bá»n ta Ä‘ang cần ngưá»i như ngươi, chỉ cần ngươi chịu ở lại, ta tuyệt không ngược đãi ngươi.
Bà ta không ngá» không đỠcập gì đến tin tức do bồ câu mang vá».
Lẽ nào đó là má»™t vòng thòng lá»ng?
Bà ta làm vậy có phải có âm mưu mục đích gì khác?
Nhưng khẩu khí của bà ta không những ôn hòa, hơn nữa tuyệt đối nghe không thấy chút ác ý gì.
Vô Kỵ tuy không ngu khá», cÅ©ng không phải là ngưá»i phản ứng chậm chạp, cÅ©ng không khá»i ngây ngưá»i.
Chàng thật không đoán ra dụng ý của bà ta, cũng không biết Lão Tổ Tôn sau đó còn muốn nói gì nữa?
Khôn tưởng được Lão Tổ Tôn không ngỠkhông mở miệng nữa.
Äình viện tÄ©nh lặng, bốn bá» không có má»™t ai.
Lại không biết bao lâu sau, ÄÆ°á»ng Khuyết không ngá» lại cưá»i cưá»i Ä‘i ra :
- Ngươi đã quá quan rồi.
Vô Kỵ há»i :
- Ta đã quá quan?
Trong tay ÄÆ°á»ng Khuyết Ä‘ang cầm má»™t tá» giấy :
- Äây là kết quả Ä‘iá»u tra do bồ câu Ä‘em vá», ngươi có muốn xem không?
Vô Kỵ đương nhiên là muốn xem.
Mở tá» giấy ra, bên trên chỉ có tám chữ: “Quả thật có ngưá»i, chứng thật không saiâ€.
Vô Kỵ không nghĩ thông, cho dù có đập bể đầu chàng một lỗ, chàng cũng không nghĩ thông.
--- Lẽ nào thôn Khê Äầu ở Tích Khê thật có má»™t ngưá»i như “Lý Ngá»c ÄÆ°á»ngâ€?
--- Lẽ nào ngưá»i ÄÆ°á»ng gia phái Ä‘i Ä‘iá»u tra làm ăn tắc trách, căn bản không có Ä‘i Ä‘iá»u tra, cứ báo cáo đại?
--- Lẽ nào ngưá»i đó trên đưá»ng đã bị bằng hữu cá»§a Vô Kỵ mua chuá»™c, ngụy tạo phần báo cáo?
Thứ tình huống đó chỉ có thể có ba cách giải thích trên.
Ba cách giải thích hình như cũng thông suốt, nhưng nghĩ kỹ lại, lại tuyệt không thể nào.
--- Cho dù thôn Khê Äầu thật có ngưá»i tên là Lý Ngá»c ÄÆ°á»ng, thân thế và bối cảnh cÅ©ng tuyệt không thể tương đồng vá»›i lá»i kể cá»§a Vô Kỵ, trên thế gian tuyệt không thể có xảo hợp như vậy.
--- ÄÆ°á»ng gia môn quy nghiêm cẩn, đệ tá»­ phái Ä‘i tuyệt không dám làm ăn tắc trách, báo sai chân tình, càng không thể bị mua chuá»™c.
--- Chuyện này căn bản không có ai khác biết, căn bản không thể có ai khác mua chuá»™c ngưá»i đó.
Nếu quả ba cách suy Ä‘oán đó Ä‘á»u không thể thành lập, vậy chuyện này là sao đây?
Vô Kỵ không nghĩ tới nữa, mấy ngày nay chuyện chàng đụng phải xem chừng vô phương giải thích được.
Trong những chuyện đó nhất định có một quan hệ thần bí tương đồng.
Chỉ bất quá hiện tại còn chưa thể tìm ra.
Không cần biết ra sao, chàng đã vượt qua ải này. Chàng chỉ còn nước ôm trong lòng “đã qua được thì cho qua luônâ€, chá» xem sao.
Chàng còn phải “nhẫnâ€.
Bởi vì chàng có thể “nhẫnâ€, chàng đã vượt qua vô số nguy cÆ¡ vốn tuyệt đối không có cách cứu vãn.
Vô Kỵ chầm chậm xếp tá» giấy lại, trả lại cho ÄÆ°á»ng Khuyết, chầm chậm há»i :
- Còn Lão Tổ Tôn?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Lão Tổ Tôn đã nhìn qua ngươi, rất hài lòng vỠngươi.
Vô Kỵ há»i :
- Ngươi không để ta bái kiến lão nhân gia sao?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Ta cũng muốn dẫn ngươi đi bái kiến lão nhân gia, chỉ tiếc cả chính ta cũng không gặp được.
Hắn thở dài, cưá»i khổ :
- Cả chính ta cũng đã rất lâu rồi không gặp được lão nhân gia.
Vô Kỵ há»i :
- Bà ta rất ít khi gặp ngưá»i ta?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Rất ít khi.
--- Bà ta tại sao lại không gặp ngưá»i ta?
--- Có phải bà ta kỳ hình quái trạng, không thể gặp ngưá»i ta?
Vô Kỵ còn có một ý tưởng khác, ý tưởng càng lạ hơn.
Lão Tổ Tôn có thể thật đã chết, có ngưá»i khác vì muốn nắm lấy quyá»n lá»±c địa vị cá»§a bà ta, cho nên giữ bí mật không phát tang, giả mạo giá»ng nói cá»§a bà ta phát thi mệnh lệnh, ra lệnh cho đệ tá»­ cá»§a ÄÆ°á»ng gia.
Vậy y đương nhiên không thể để cho ngưá»i ta nhìn thấy chân diện mục cá»§a “Lão Tổ Tônâ€.
Thứ ý tưởng đó tuy rất lạ, lại tịnh không hoàn toàn không có khả năng.
Trên thế gian vốn có những chuyện hoang đưá»ng ly kỳ, chuyện chân thật có lúc thậm chí còn ly kỳ hÆ¡n cả những truyá»n kỳ quái lạ.
Vô Kỵ cũng không nghĩ tới nữa.
Tranh đấu quyá»n lá»±c trong ná»™i bá»™ ÄÆ°á»ng gia tịnh không có quan hệ lợi hại gì vá»›i chàng.
Chàng chỉ há»i :
- Hiện tại bá»n ta có phải đã có thể Ä‘i rồi?
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i :
- Äi đâu?
Vô Kỵ đáp :
- Bá»n ta lẽ nào không Ä‘i gặp Thượng Quan Nhẫn?
ÄÆ°á»ng Khuyết nói :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là phải Ä‘i gặp.
Vô Kỵ há»i :
- Vậy bá»n ta hiện tại có phải nên đến chá»— lão ở?
ÄÆ°á»ng Khuyết cưá»i :
- Ngươi nghĩ là ở đâu?
Vô Kỵ há»i :
- Lão đang ở đây?
ÄÆ°á»ng Khuyết không mở miệng, ngoài cá»­a đã có ngưá»i trả lá»i :
- Không sai, ta trú ở đây.
Tim Vô Kỵ lại đập mạnh, máu huyết toàn thân đã bừng bừng dâng lên.
Chàng nghe thấy đó là giá»ng nói cá»§a Thượng Quan Nhẫn, chàng cÅ©ng đã nghe thấy tiếng bước chân cá»§a Thượng Quan Nhẫn.
Thù nhân bất cộng đái thiên hiện tại đã đến gặp chàng.
Lần này bá»n há» không những cùng ở dưới má»™t nóc nhà, hÆ¡n nữa sẽ rất mau chóng mặt đối mặt.
Thượng Quan Nhẫn có thể nhận ra chàng là Triệu Vô Kỵ không?
Tài sản của anhhe1281

  #20  
Old 03-05-2008, 11:39 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 9(b)

Hổ tử




Hai mươi bốn tháng tư, chính ngá».
Triệu Vô Kỵ chung quy đã gặp Thượng Quan Nhẫn.
Thượng Quan Nhẫn ngưá»i cao tám thước, vai rá»™ng lưng dài, má»—i má»™t bước Ä‘i Ä‘á»u dài hÆ¡n ngưá»i khác năm tấc.
Lão đã tá»± tính má»—i má»™t bước Ä‘i cá»§a lão Ä‘á»u bước má»™t thước bảy tấc, tuyệt không nhiá»u hÆ¡n má»™t tấc, cÅ©ng tuyệt không ít hÆ¡n má»™t tấc.
Lão đối vá»›i má»—i má»™t chuyện mình làm Ä‘á»u tính toán chính xác, má»—i má»™t chuyện lão làm Ä‘á»u tuyệt đối tinh xác như đồng hồ.
Sinh hoạt cá»§a lão cá»±c kỳ có quy luật, tá»± ká»m chế cá»±c nghiêm, má»—i ngày ba bữa ăn Ä‘á»u có định giỠđịnh lượng.
Lão không những ăn rất ít, cả uống cÅ©ng uống không nhiá»u, bình thá»i cả má»™t giá»t rượu cÅ©ng không nhấm.
Hiện tại lão vẫn còn độc thân, không tiếp cận nữ sắc, nữ sắc ngưá»i khác mê đắm, lão hoàn toàn không có hứng thú.
Hứng thú của lão chỉ có hai chữ.
Quyá»n lá»±c.
Vô luận ai nhìn thấy lão Ä‘á»u tuyệt đối có thể thấy lão là ngưá»i cá»±c kỳ có quyá»n lá»±c.
Lão trầm mặc ít nói, thái độ ổn trá»ng lãnh khốc, vô luận xuất hiện lúc nào cÅ©ng Ä‘á»u tá» lá»™ tinh lá»±c sung bái, đấu chí vượng thịnh, đôi mắt sáng ngá»i càng xem chừng lúc nào cÅ©ng có thể nhìn thấu lòng ngưá»i ta.
Nhưng lão không ngá» lại không nhìn ra ngưá»i đứng trước mặt lão là Triệu Vô Kỵ.
Vô Kỵ thật đã biến đổi quá nhiá»u.
Vô Kỵ lại ngồi xuống.
Chàng má»™t má»±c tá»± nhắn nhá»§ mình trong lòng phải “nhẫnâ€, phải đợi, chưa đợi đến lúc tuyệt đối nắm chắc, tuyệt không khinh dá»… xuất thá»§.
Thượng Quan Nhẫn Ä‘ang dùng đôi mắt sắc bén chằm chằm nhìn chàng, chợt há»i :
- Hồi nãy trong lòng ngươi đang nghĩ gì?
Vô Kỵ đáp :
- Tôi không nghĩ gì hết.
Thượng Quan Nhẫn thốt :
- Vậy ngươi đáng lẽ nên biết từ sớm ta trú ở đây.
Lão quay đầu nhìn đôi liá»…n treo trên tưá»ng :
Mãn đưá»ng hoa tuý tam can khách Nhất kiếm quang hàn tứ thập châu.
Bút pháp vừa cứng cá»i, vừa hữu chí, bên trên có viết rõ tên: “Nhẫn công giáo chínhâ€.
Thượng Quan Nhẫn lạnh lùng thốt :
- Nếu trong lòng ngươi không có gì để nghĩ ngợi, sao cả chuyện này cũng không chú ý đến?
Vô Kỵ Ä‘iá»m đạm đáp :
- Äó có lẽ là vì lúc tôi vào nhà ngưá»i khác luôn luôn rất ít khi dòm đông ngó tây.
Thượng Quan Nhẫn không nói gì.
Vô Kỵ nói :
- Tôi cÅ©ng không phải là kẻ sÄ© phong nhã thích ngâm thÆ¡ đối há»a, cho nên...
Thượng Quan Nhẫn há»i :
- Cho nên cái gì?
Vô Kỵ chợt đứng dậy ôm quyá»n :
- Tái kiến.
Thượng Quan Nhẫn há»i :
- Ngươi muốn đi?
Vô Kỵ đáp :
- Các hạ muốn tìm không phải là hạng ngưá»i như tôi, tôi tại sao lại không Ä‘i?
Thượng Quan Nhẫn nhìn chàng chăm chăm :
- Ngươi là hạng ngưá»i nào?
Vô Kỵ đáp :
- Các hạ nếu biết nhìn ngưá»i, không cần tôi nói ra, các hạ đáng lẽ cÅ©ng nên nhìn ra tôi là hạng ngưá»i nào. Các hạ nếu không biết nhìn ngưá»i, tôi hà tất phải nói ra.
Thượng Quan Nhẫn lại nhìn chàng chăm chăm một hồi rất lâu, chợt thốt :
- Rất tốt.
Lão quay mình đối diện ÄÆ°á»ng Khuyết, thái độ biến thành ôn hòa hÆ¡n :
- Äây chính là ngưá»i ta muốn tìm.
ÄÆ°á»ng Khuyết cưá»i.
Thượng Quan Nhẫn nói :
- Ta kêu ngưá»i Ä‘i dá»n dẹp hậu viện, ngày mai hắn có thể qua đây.
ÄÆ°á»ng Khuyết cưá»i :
- Vậy bây giỠtôi đã có thể đi ăn rồi.
Thượng Quan Nhẫn thốt :
- Thứ lỗi không lưu lại đây ăn cơm.
ÄÆ°á»ng Khuyết lập tức lắc đầu :
- Ông kêu tôi làm chuyện gì cũng được, kêu tôi ở lại đây ăn cơm, tôi không dám ăn.
Thượng Quan Nhẫn há»i :
- Không dám?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Tôi sợ sinh bệnh.
Thượng Quan Nhẫn há»i :
- Sao lại có thể sinh bệnh?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Ä‚n nhiá»u đồ ăn quá, tôi có thể sinh bệnh, không đủ đồ ăn, tôi cÅ©ng không thể không bệnh, hÆ¡n nữa nhất định bệnh không nhẹ.
Hắn thở dài :
- Hôm nay bữa ăn của ông chỉ có bốn món rau, không có món thịt nào hết.
Thượng Quan Nhẫn há»i :
- Sao ngươi biết?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Hồi nãy tôi đã Ä‘i nghe ngóng, con ngưá»i nhá» có ăn mà sống, tôi làm sao không thể quan tâm cho được chứ?
* * * * *
Cá thịt đầy bàn, ÄÆ°á»ng Khuyết lại Ä‘ang nhai nhồm nhoàm.
Vô Kỵ thật không thể tưởng tượng được má»™t ngưá»i hồi nãy ăn má»™t bữa Ä‘iểm tâm khá»§ng khiếp như vậy, bây giá» làm sao có thể nuốt tiếp được.
ÄÆ°á»ng Khuyết nuốt hết.
Äợi đến khi hai còn gà Ä‘á»u đã biến thành bá»™ xương trÆ¡, má»™t chén thịt heo chiên bá»™t đã biến mất, ÄÆ°á»ng Khuyết má»›i dừng tay, nhìn Vô Kỵ, chợt nói :
- Ta tội nghiệp cho ngươi.
Vô Kỵ há»i :
- Ngươi tội nghiệp ta?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Ta tá»™i nghiệp ngươi phi thưá»ng.
Vô Kỵ há»i :
- Sao vậy?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Bởi vì ngươi phải ở chung với Thượng Quan Nhẫn, nếu ta là ngươi, một ngày cũng ở không được.
Vô Kỵ cưá»i.
ÄÆ°á»ng Khuyết nói :
- Ở đó không những quá khó ăn, ngưá»i cÅ©ng khó đối phó.
Hắn thở dài :
- Ngươi hiện tại đã nên thấy được Thượng Quan Nhẫn là ngưá»i khó đối phó cỡ nào.
Vô Kỵ không thể không thừa nhận.
ÄÆ°á»ng Khuyết nói :
- Nhưng ngưá»i khó đối phó nhất ở đó vẫn không phải là lão ta.
Vô Kỵ há»i :
- Không phải là lão ta thì là ai?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Là Linh Linh.
Vô Kỵ há»i :
- Linh Linh? Linh Linh là ai?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Linh Linh là con gái bảo bối của Thượng Quan Nhẫn, cả ta nhìn thấy nàng ta cũng đã nhức đầu rồi.
Vô Kỵ đương nhiên biết Thượng Quan Nhẫn có đứa con gái duy nhất tên là “Linh Linhâ€.
Linh Linh đương nhiên cÅ©ng biết Triệu Giản Triệu nhị gia có đứa con trai duy nhất tên là “Vô Kỵâ€.
Nhưng Vô Kỵ tịnh không lo Linh Linh có thể nhận ra chàng.
Không bao lâu sau khi Linh Linh ra Ä‘á»i, mẫu thân nàng đã tạ thế, có lẽ vì thương nhá»› ái thê, cho nên Thượng Quan Nhẫn đó vá»›i con gái mình tịnh không thương yêu giống như ngưá»i khác đối vá»›i đứa con gái duy nhất.
Có rất nhiá»u ngưá»i có thể vì thương nhá»› vợ đã mất mà oán hận con mình, tuy trong lòng ngưá»i đó cÅ©ng hiểu rõ đứa bé vô tá»™i, nhưng ngưá»i đó vẫn nghÄ© nếu không có đứa bé đó, vợ mình không thể chết được.
Má»—i má»™t ngưá»i Ä‘á»u có thể có ý tưởng giận dữ đổ thừa, đó vốn là má»™t trong những nhược Ä‘iểm nguyên thá»§y nhất cá»§a nhân loại.
Linh Linh từ nhỠđã lắm bệnh, con nít lắm bệnh luôn luôn khó tránh khá»i tâm tính có chút cổ quái.
Một phụ thân bận bịu như Thượng Quan Nhẫn đương nhiên không có cách nào chiếu cố kỹ càng cho một đứa con gái như vậy.
Cho nên từ lúc nàng còn rất nhá», Thượng Quan Nhẫn đã đưa nàng lên Hoa SÆ¡n dưỡng bệnh, há»c nghệ.
Kỳ thật dưỡng bệnh há»c nghệ rất có thể Ä‘á»u chỉ bất quá là viện cá»›, nguyên nhân chá»§ yếu chân chính rất có thể là lão căn bản không muốn nhìn đứa con gái đó, bởi vì lão nhìn nàng là sẽ nhá»› đến vong thê cá»§a mình.
Äó là ý tưởng cá»§a Vô Kỵ.
à tưởng của Thượng Quan Nhẫn ra sao? Ai cũng không biết.
Tâm lý cá»§a nhân loại vốn rất vi diệu, phức tạp, tuyệt không phải là thứ ngưá»i ngoài có thể Ä‘oán hết được.
Vô Kỵ cũng không tưởng được Linh Linh không ngỠlại đã trở vỠbên cạnh phụ thân.
ÄÆ°á»ng Khuyết lại bắt đầu ăn con gà thứ ba.
Phương pháp hắn ăn gà rất đặc biệt, xé ức ăn trước, rồi tới ăn đầu và đùi, sau cùng mới ăn cánh và cổ.
Bởi vì cánh và cổ hoạt động nhiá»u nhất, cho nên thịt cÅ©ng ngon nhất.
Bộ phận ăn ngon nhất đương nhiên phải giữ lại ăn cuối cùng.
ÄÆ°á»ng Khuyết còn đặc biệt thanh minh :
- Nơi không có ai ăn chung với ta, bộ phận ngon nhất ta luôn luôn để lại đến cuối mới ăn.
Vô Kỵ há»i :
- Nếu có ngưá»i ăn vá»›i ngươi, ngươi trước hết sẽ ăn hết những bá»™ phận ngon nhất?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Cho dù có ngưá»i ăn chung vá»›i ta, ta cÅ©ng không ăn trước.
Vô Kỵ há»i :
- Tại sao?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Bộ phận ngon nhất đã ăn trước, phần còn lại ăn vào đâu còn ý nghĩa gì.
Vô Kỵ há»i :
- Lẽ nào ngươi chịu để phần ngon nhất cho ngưá»i khác ăn?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Ta đương nhiên không chịu.
Hắn lại nói :
- Nếu ngươi Ä‘em phần ngon nhất cho ngưá»i khác ăn, ngươi là ngốc tá»­.
Vô Kỵ há»i :
- Cả ngươi cÅ©ng không chịu ăn trước, lại không chịu để ngưá»i ta ăn, ngươi làm gì đây?
ÄÆ°á»ng Khuyết cưá»i :
- Ta đương nhiên có cách, cách hay nhất trong thiên hạ, ngươi có muốn biết không?
Vô Kỵ đáp :
- Muốn.
ÄÆ°á»ng Khuyết nói :
- Dưới tình huống đó, ta sẽ giành bá»™ phận ngon nhất bá» trong má»™t cái chén nhỠđặt ngay trước mặt mình, rồi ngồi ăn chung vá»›i ngưá»i ta những phần còn lại, sau khi ăn hết, ta lại ăn trong chén cá»§a mình.
Vô Kỵ thốt :
- Cách hay.
ÄÆ°á»ng Khuyết nói :
- Nếu ngươi muốn há»c cách ăn đó cá»§a ta, có chuyện này ngươi ngàn vạn lần không thể quên được.
Vô Kỵ há»i :
- Chuyện gì?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Ngươi má»™t mặt ăn, má»™t mặt còn phải Ä‘i dạy ngưá»i ta.
Vô Kỵ há»i :
- Ta đã giành ăn phần ngon nhất, tại sao còn phải Ä‘i dạy ngưá»i ta?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Bởi vì lối ăn đó cá»§a ngươi, ngưá»i ta nhất định nhìn không thuận nhãn, cho nên trước hết ngươi phải phát chế ngưá»i ta, giáo huấn ngưá»i ta.
Vô Kỵ há»i :
- Ta nên giáo huấn làm sao?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Ngươi phải nghiêm mặt nói vá»›i hắn, làm ngưá»i nhất định phải giữ phước vá» sau, cho nên đồ ăn ngon nhất định phải giữ lại ăn cuối cùng, thái độ cá»§a ngươi nhất định phải rất nghiêm túc, rất thành khẩn, ăn nhất định phải rất mau, khi ngưá»i ta còn chưa nghÄ© thông đạo lý đó, ngươi nhất định phải ăn sạch đồ ăn trong chén trước mặt, sau đó mau mau lẻn Ä‘i.
Hắn nghiêm mặt :
- Äó là Ä‘iểm quan trá»ng nhất, ngươi không thể quên được.
Vô Kỵ há»i :
- Ta tại sao phải mau mau lẻn đi?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp :
- Bởi vì ngươi nếu còn không mau mau lẻn Ä‘i, ngưá»i ta rất có thể sẽ đục ngươi.
Vô Kỵ cưá»i lá»›n.
Chàng thật sá»± Ä‘ang cưá»i.
Bao nhiêu ngày qua, đây là lần đầu tiên chàng cưá»i khoan khoái như vậy.
Hiện tại “hạn kỳ†cá»§a chàng đã kéo dài thành vô hạn, hiện tại chàng đã tiến nhập vào vùng đất trung tâm cá»§a ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố, ngày mai chàng sẽ vào nhà cá»§a Thượng Quan Nhẫn, lúc nào cÅ©ng có thể gặp Thượng Quan Nhẫn, lúc nào cÅ©ng có thể có cÆ¡ há»™i hạ thá»§.
Hiện tại chàng tuy còn chưa đạt đến mục đích chân chính, nhưng cự ly đã không còn xa mấy.
Äó là ý tưởng cá»§a chàng.
Hiện tại chàng đương nhiên nghĩ như vậy, thật ra chuyện gì sẽ phát sinh, ai cũng không thể dự đoán được.
Nếu chàng có thể dá»± Ä‘oán chuyện xảy ra sau này, chàng không những không cưá»i nổi, chỉ sợ cả khóc cÅ©ng khóc không nổi.
* * * * *
Äêm, đêm tÄ©nh lặng.
Hôm nay thật có thể coi là ngày có thu hoạch nhiá»u nhất cá»§a Vô Kỵ, ăn cÆ¡m trưa xong, chàng cuối cùng đã tránh được ÄÆ°á»ng Khuyết, đã ngá»§ má»™t giấc ngon lành, bởi vì đến đêm chàng còn có chuyện làm.
Ngày mai chàng sẽ đến chá»— ở cá»§a Thượng Quan Nhẫn, sau khi tiến vào cấm khu Hoa Viên, hành động nhất định sẽ không dá»… dàng như bây giá».
Cho nên đêm hôm nay chàng nhất định phải liên lạc vá»›i Lôi Chấn Thiên, để Lôi Chấn Thiên đưa cho chàng há»a đồ, nghÄ© cách khiến cho Lôi Chấn Thiên đưa cho chàng chút há»a khí cá»§a Phích Lịch đưá»ng.
Chàng tịnh không muốn dùng thứ há»a khí đó Ä‘i đối phó Thượng Quan Nhẫn, nhưng trên ngưá»i nếu có mang theo thứ há»a khí lá»±c phá hoại cá»±c mạnh đó, sá»›m muá»™n gì cÅ©ng có lúc hữu dụng, đến lúc tất yếu, không những có thể dùng để thoát thân, còn có thể dùng để giá há»a cho Phích Lịch đưá»ng.
Chàng tin Lôi Chấn Thiên nhất định sẽ không cự tuyệt.
Tư lá»± bao ngày, hiện tại cuối cùng đã có kết quả, giấc ngá»§ đó chàng ngá»§ rất ngon, lúc tỉnh dậy trá»i đã tối.
ÄÆ°á»ng Khuyết không ngá» không đến tìm chàng Ä‘i ăn tối, cÅ©ng không có ai đến kiếm chàng.
Chàng ngồi bật dậy, mở cửa sổ, bên ngoài một màn trầm tịch, bóng đêm phảng phất rất dày đặc.
Chàng quyết định lập tức đi tìm Lôi Chấn Thiên.
*****
Hai mươi lăm tháng tư, trá»i trong.
Hoa lá nở rộ tươi tắn trong sân, dương quang sáng lạn, Vô Kỵ đã đứng dưới ánh dương từ rất lâu rồi.
Äây là hậu viện cá»§a Thượng Quan Nhẫn, Thượng Quan Nhẫn Ä‘ang đứng dưới má»™t tàng cây ngân hạnh đối diện chàng, thậm chí đã có thể nhìn thấy rất rõ má»—i má»™t lá»— chân lông trên mặt chàng.
Bởi vì thái dương Ä‘ang rá»i trên mặt chàng.
Dương quang đâm vào mắt, chàng cơ hồ cả dung mạo ngũ quan của Thượng Quan Nhẫn cũng không thấy rõ mấy.
Vị trí đó đương nhiên là Thượng Quan Nhẫn đã đặc biệt an bài, Vô Kỵ căn bản không có cách chá»n lá»±a.
Cho dù trong hậu viện chỉ có hai ngưá»i bá»n há», dưới tình huống đó, chàng cÅ©ng không thể xuất thá»§.
Chàng căn bản không nhìn thấy rõ động tác cá»§a Thượng Quan Nhẫn, nhưng má»—i má»™t động tác cá»§a chàng Ä‘á»u không qua mắt được Thượng Quan Nhẫn.
Chàng không thể không bội phục sự cẩn thận kỹ càng của Thượng Quan Nhẫn.
Thượng Quan Nhẫn chung quy đã mở miệng. Lão bỗng nói :
- Vô luận là dịch dung thuật xảo diệu đến cỡ nào, dưới ánh mặt trá»i Ä‘á»u có thể để lá»™ chá»— hở.
Vô Kỵ thốt :
- á»’?
Thượng Quan Nhẫn nói :
- Mặt nạ da ngưá»i cÅ©ng vậy, da ngưá»i chết thật ra khác vá»›i da ngưá»i sống.
Vô Kỵ thốt :
- á»’?
Thượng Quan Nhẫn nói :
- Trên mặt ngươi nếu có da ngưá»i chết, hiện tại ngươi cÅ©ng đã thành ngưá»i chết.
Vô Kỵ chợt cưá»i.
Thượng Quan Nhẫn nói :
- Äó tịnh không buồn cưá»i.
Vô Kỵ thốt :
- Nhưng tôi bá»—ng nghÄ© đến má»™t chuyện buồn cưá»i.
Thượng Quan Nhẫn há»i :
- Chuyện gì?
Vô Kỵ đáp :
- Nghe nói có rất nhiá»u mặt nạ da ngưá»i là dùng da trên mông ngưá»i chết làm thành, bởi vì da mông má»m dịu nhất.
Chàng vẫn Ä‘ang cưá»i :
- Lẽ nào ông nghÄ© tôi có thể Ä‘em da mông cá»§a ngưá»i ta đắp lên mặt?
Thượng Quan Nhẫn lạnh lùng nói :
- Ngươi tịnh không nhất định không thể làm như vậy, ta nhìn thấy thứ ngưá»i như ngươi đến lúc tất yếu chuyện gì cÅ©ng Ä‘á»u làm được.
Vô Kỵ há»i :
- Tôi thật là thứ ngưá»i đó?
Thượng Quan Nhẫn đáp :
- Bởi vì ngươi là thứ ngưá»i đó cho nên ta má»›i kêu ngươi đến đây.
Vô Kỵ há»i :
- Tại sao?
Thượng Quan Nhẫn đáp :
- Bởi vì thứ ngưá»i đó thông thưá»ng rất hữu dụng.
Vô Kỵ lại cưá»i :
- Chỉ tiếc thứ ngưá»i đó thông thưá»ng Ä‘á»u có má»™t căn bệnh.
Thượng Quan Nhẫn há»i :
- Bệnh gì?
Vô Kỵ đáp :
- Thứ ngưá»i đó Ä‘á»u giống như ông, Ä‘á»u không thích phÆ¡i nắng.
Thượng Quan Nhẫn nói :
- Má»™t canh giá» trước, mặt trá»i còn chưa rá»i đến đó.
Vô Kỵ đáp :
- Tôi biết.
Thượng Quan Nhẫn nói :
- Ngươi vốn nên đến sớm một chút.
Vô Kỵ thốt :
- Chỉ tiếc một canh giỠtrước tôi còn chưa dậy.
Thượng Quan Nhẫn há»i :
- Ngươi thưá»ng hay thức dậy trá»…?
Vô Kỵ đáp :
- Lúc có nữ nhân, tôi ngủ rất trễ.
Thượng Quan Nhẫn há»i :
- Äêm hôm qua ngươi có nữ nhân?
Vô Kỵ đáp :
- Chỉ có má»™t ngưá»i.
Thượng Quan Nhẫn há»i :
- Ngươi biết rõ sáng sớm hôm nay phải đến gặp ta, tại sao còn đi kiếm nữ nhân?
Vô Kỵ đáp :
- Bởi vì tôi cao hứng.
Thượng Quan Nhẫn không nói gì.
Vô Kỵ hy vá»ng có thể nhìn thấy hiện tại trên mặt lão có biểu tình gì, nếu Vô Kỵ thật nhìn thấy được, nhất định sẽ cảm thấy rất kỳ quái. Bởi vì hiện tại biểu tình trên mặt lão vô luận là ai nhìn thấy cÅ©ng Ä‘á»u sẽ cảm thấy rất kỳ quái.
May là Vô Kỵ không nhìn thấy, cũng không có ai khác nhìn thấy.
Qua một hồi rất lâu, Thượng Quan Nhẫn mới lạnh lùng nói :
- Äây là ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố.
Vô Kỵ đáp :
- Tôi biết.
Thượng Quan Nhẫn nói :
- Tìm nữ nhân ở đây tịnh không dễ gì.
Vô Kỵ đáp :
- Tôi biết.
Thượng Quan Nhẫn nói :
- Làm sao ngươi tìm được?
Vô Kỵ đáp :
- Tôi cũng tìm không được, mà là tôi có cách có thể khiến cho nữ nhân tìm tôi.
Thượng Quan Nhẫn há»i :
- Có nữ nhân đến tìm ngươi?
Vô Kỵ đáp :
- Ừm.
Thượng Quan Nhẫn há»i :
- Ả tại sao phải đến tìm ngưá»i?
Vô Kỵ đáp :
- Bởi vì ả cao hứng.
Thượng Quan Nhẫn lại không nói gì.
Lần này biểu tình trên mặt lão nhất định còn tuyệt vá»i hÆ¡n cả hồi nãy, chỉ tiếc Vô Kỵ vẫn không nhìn thấy.
Lần này không đợi lão mở miệng, Vô Kỵ đã xen lá»i :
- Tôi hy vá»ng ông có thể minh bạch má»™t Ä‘iểm.
Thượng Quan Nhẫn nói :
- Ngươi cứ nói.
Vô Kỵ thốt :
- Ông đã nhận thấy tôi là ngưá»i có thể làm được việc, cÅ©ng nên biết tôi không những tham tiá»n, mà còn hiếu sắc, có lúc thậm chí còn uống say túy lúy dật dá»±a.
Thượng Quan Nhẫn nói :
- Nói tiếp đi.
Vô Kỵ thốt :
- Chỉ bất quá đó là chuyện riêng của tôi, tôi hành sự luôn luôn công tư phân minh.
Thượng Quan Nhẫn nói :
- Rất tốt.
Vô Kỵ thốt :
- Ông muốn tôi ở lại, không thể há»i chuyện riêng cá»§a tôi, nếu không ông hiện tại tốt hÆ¡n hết là để tôi Ä‘i.
Thượng Quan Nhẫn lại nhìn chàng chăm chăm một hồi rất lâu, đôi mắt sắc bén dưới ánh dương nhìn giống như đôi mắt ưng ghê rợn.
Loài ưng chuyên ăn thi thể ngưá»i chết.
Trong tích tắc đó, Vô Kỵ cơ hồ nghĩ Thượng Quan Nhẫn đã chuẩn bị xuất thủ.
Nhưng Thượng Quan Nhẫn chỉ đơn giản nói bốn chữ, rồi bỗng thoáng một cái biến mất sau bóng cây :
- Ngươi cứ ở lại.
* * * * *
Một căn ốc năm gian ba sáng hai tối, nằm trong một khu viện rất âm lãnh.
Trong viện có mấy chục chậu hải đưá»ng, vài cây ngô đồng.
Äó là nÆ¡i tá túc mà Thượng Quan Nhẫn đã an bài cho Vô Kỵ, má»™t ngưá»i tên là “lão Khổng†dẫn chàng tá»›i.
Lão Khổng tịnh không phải hỠKhổng.
Lão Khổng cÅ©ng há» ÄÆ°á»ng, nghe nói còn là má»™t vị đưá»ng thúc cá»§a ÄÆ°á»ng Khuyết và ÄÆ°á»ng Ngạo, chỉ bất quá ngoại trừ lão ra, ai ai cÅ©ng không coi trá»ng quan hệ thân thích đó lắm.
Lão Khổng có một khuôn mặt đỠhồng bóng loáng, mặt mũi đỠlàm như say rượu.
Vô Kỵ há»i lão :
- Ông rõ ràng là há» ÄÆ°á»ng, ngưá»i ta sao không gá»i ông là lão ÄÆ°á»ng?
Câu trả lá»i cá»§a lão Khổng rất có lý :
- Ở đây ai ai cÅ©ng há» ÄÆ°á»ng, nêu gá»i “lão ÄÆ°á»ngâ€, ngưá»i ứng tiếng cÅ©ng không biết có bao nhiêu mà kể.
Vô Kỵ lại há»i :
- Ngưá»i ta sao lại gá»i lão là “lão Khổngâ€?
Câu trả lá»i cá»§a lão Khổng càng hay :
- à cá»§a “Khổng†là má»™t cái lá»—, ta cÅ©ng giống như má»™t cái lá»— vậy, tùy tiện là rượu gì cÅ©ng Ä‘á»u có thể rót hết vào.
Chức vụ cá»§a lão Khổng rất nhiá»u, không những ngưá»i hầu cá»§a Vô Kỵ, mà còn là đầu bếp cá»§a Vô Kỵ.
Vô Kỵ má»™t ngày ba bữa ăn, canh nước rau cải má»—i bữa Ä‘á»u là do lão Khổng nấu.
Tay nghỠcủa lão thật không thể coi là quá cao minh, thịt thà nấu nướng dai nhách không khác gì da trâu.
Má»—i ngày má»—i má»™t bữa ăn lão Ä‘á»u xào nấu má»™t dÄ©a dai nhách như da trâu đó, Vô Kỵ lại ăn liên tục bảy tám chén.
Ngoại trừ ăn cơm ra, công tác duy nhất của Vô Kỵ là kế toán, sổ sách dày cộm nặng nỠchất chồng, một kiểu, một cách, một dạng, hết sổ sách này tới sổ sách khác.
Äó là công tác Thượng Quan Nhẫn giao cho chàng làm, thứ công tác đó đơn giản còn ngán ngẫm hÆ¡n cả thịt thà lão Khổng xào nấu.
Vô Kỵ thật rất muốn nắm áo Thượng Quan Nhẫn há»i cho rõ :
- Ông đặc biệt má»i tôi đến là muốn tôi làm mấy chuyện vô bổ này?
Chỉ tiếc hai ngày nay cả bóng dáng của Thượng Quan Nhẫn chàng cũng không thấy.
Tòa trạch viện này không những bên ngoài nhìn có vẻ rộng lớn, mà còn rộng lớn hơn cả trong tưởng tượng của Vô Kỵ.
Phạm vi Vô Kỵ có thể hoạt động lại rất nhá».
Không cần biết sau khi chàng ra khá»i cá»­a Ä‘i vá» hướng nào, vừa Ä‘i ra được má»™t trăm bước là có ngưá»i xuất hiện, nói vá»›i chàng má»™t cách rất khách khí :
- Con đưá»ng này không thể Ä‘i tá»›i nữa.
- Trước mặt là cấm khu, xin quay bước.
Cấm khu ở chá»— này thật quá nhiá»u, thư phòng cá»§a Thượng Quan Nhẫn, vưá»n cá»§a đại tiểu thư, thậm chí cả thương khố cÅ©ng là cấm khu.
Xung quanh má»—i má»™t cấm khu Ä‘á»u có ít nhất bảy tám ngưá»i canh phòng.
Muốn đánh gục những ngưá»i đó tịnh không khó, nhưng Vô Kỵ tuyệt không thể làm như vậy.
“Tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưuâ€.
Câu nói đó trước đây đối vá»›i Vô Kỵ mà nói chỉ bất quá là má»™t lá»i dạy cổ xưa mục rã.
Nhưng hiện tại Vô Kỵ đã có thể thấm nhuần hàm ý trong đó, Thượng Quan Nhẫn làm như vầy đối với chàng cũng rất có thể là một cách khảo nghiệm.
Cho nên chàng chỉ còn nước nhẫn nại.
Cho nên chàng chỉ còn nước má»—i ngày nằm vùi trong phòng, ăn thịt dai như da trâu, làm kế toán, ngồi nhìn hải đưá»ng và ngô đồng ngoài vưá»n.
Chàng đã vùi đầu hai ngày.
ÄÆ°á»ng Khuyết không ngá» cÅ©ng không lá»™ diện.
Vô Kỵ chợt phát giác mình không ngá» xem chừng lại hÆ¡i nhá»› ngưá»i đó, theo hắn ăn uống ít ra còn đỡ hÆ¡n là ăn thịt dai như da trâu.
Con đưá»ng nhiệt náo kia, những hàng quán rá»™n ràng kia còn thú vị hÆ¡n nÆ¡i đây nhiá»u. Vô Kỵ thật rất muốn chạy cuống cuồng ra ngoài, nhưng lão Khổng lại đã cản chàng :
- Ngươi không thể đi ra.
- “Sao vậy?†- Vô Kỵ hÆ¡i tức - “Ta đâu phải là tù phạm, ở đây đâu phải là ngục giam?â€
- “Nhưng ngươi tốt hÆ¡n hết là không nên Ä‘i ra†- Lão Khổng tá» vẻ rất tận tâm trung thành, giải thích - “Äại lão gia đặc biệt má»i ngươi đến tuyệt không phải là vì muốn ngươi làm mấy chuyện này, ông ta nhất định Ä‘ang thá»­ ngươi đóâ€.
Äiểm đó Vô Kỵ cÅ©ng đã có nghÄ© đến.
Lão Khổng thốt :
- Cho nên ông ta lúc nào cũng có thể giao chuyện khác cho ngươi làm, ngươi nếu không ở lại, sẽ bỠlỡ cơ hội đó.
Vô Kỵ đồng ý.
CÆ¡ há»™i tuyệt không thể bá» lỡ, vô luận là cÆ¡ há»™i gì cÅ©ng Ä‘á»u không thể bá» lỡ.
Hiện tại chàng đã đạt đến biên duyên cá»§a thành công, lúc nào cÅ©ng Ä‘á»u có thể xuất hiện cÆ¡ há»™i hành thích Thượng Quan Nhẫn.
Cho nên chàng chỉ còn nước má»—i ngày ở vùi trong phòng, ăn da trâu, làm kế toán, ngắm hải đưá»ng và ngô đồng ngoài cá»­a.
Chàng cơ hồ đã sắp bị bệnh.
* * * * *
Ngày ngày của lão Khổng lại trôi qua rất thoải mái.
Lão chỉ nấu má»™t nồi là đủ cho ba bữa ăn, bởi vì đồ ăn cá»§a má»—i bữa ăn trong ngày Ä‘á»u giống nhau.
Sau khi ăn sáng xong, lão bắt đầu uống chút rượu. Sau khi ăn trưa xong, lão uống nhiá»u hÆ¡n.
Sau khi ngủ trưa dậy, đã tỉnh rượu, lão đương nhiên lại bắt đầu uống tiếp.
Ä‚n cÆ¡m tối xong, lão ná»­a tỉnh ná»­a say Ä‘i vá», lúc trở vá» thông thưá»ng đã tối khuya.
Äêm tối thông thưá»ng Ä‘á»u có thể uống say túy lúy.
Sang đêm thứ tư, khi lão chuẩn bị Ä‘i ra, Vô Kỵ nhịn không được há»i :
- Lão đi đâu vậy?
- Chỉ bất quá là đi vòng vòng thôi.
- “Má»—i tối lão hình như Ä‘á»u có chá»— để Ä‘i†- Vô Kỵ thở dài - “Nhưng ta xem chừng chá»— nào cÅ©ng Ä‘i không đượcâ€.
- Bởi vì ngươi khác vá»›i bá»n ta.
- Có gì khác chứ?
- Ngươi là do đại lão gia đặc biệt má»i tá»›i, lại là bằng hữu cá»§a đại quan, là ngưá»i thượng đẳng.
Ngưá»i thượng đẳng nên Ä‘i chá»— thượng đẳng, chỉ tiếc ở đây chá»— thượng đẳng Ä‘á»u là cấm khu.
Lão Khổng nheo mắt cưá»i :
- Bá»n ta lại khác, bá»n ta có rất nhiá»u chá»— có thể Ä‘i, bởi vì bá»n ta là ngưá»i hạ đẳng, chá»— đó chỉ có ngưá»i hạ đẳng má»›i có thể Ä‘i được.
Vô Kỵ há»i :
- Sao vậy?
Lão Khổng đáp :
- Bởi vì chỗ đó vốn là chỗ hạ đẳng.
Vô Kỵ há»i :
- Bá»n ngươi thông thưá»ng đến đó làm gì?
Lão Khổng đáp :
- Ở chỗ hạ đẳng, làm đương nhiên toàn là chuyện hạ đẳng.
Vô Kỵ há»i :
- Chuyện hạ đẳng là chuyện gì?
Lão Khổng cưá»i :
- Kỳ thật cũng không có gì, chỉ bất quá là uống rượu, đánh bạc, ăn đậu hủ thúi.
Vô Kỵ cưá»i :
- Những chuyện đó ngưá»i thượng đẳng cÅ©ng làm vậy.
Lão Khổng nói :
- Cùng má»™t chuyện, nếu ngưá»i thưởng đẳng làm ở nÆ¡i thượng đẳng, là chuyện thượng đẳng. Nếu ngưá»i hạ đẳng làm ở nÆ¡i hạ đẳng, lại biến thành chuyện hạ đẳng.
Ngưá»i thượng đẳng sẽ nhăn nhó, nói đó là chuyện hạ lưu.
Lão nói không những có lý, mà có có chút triết há»c.
Vô Kỵ há»i :
- Ở đó có những ngưá»i nào?
Lão Khổng đáp :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên Ä‘á»u là những ngưá»i hạ đẳng, toàn là đám gia Ä‘inh cảnh vệ, đầu bếp vá»›i a đầu.
Mắt Vô Kỵ sáng lên.
Nếu có thể trà trá»™n vào đám ngưá»i đó, hành động cá»§a chàng nhất định sẽ tiện lợi hÆ¡i nhiá»u.
Chàng chợt đứng dậy, vỗ vai lão Khổng :
- Bá»n ta Ä‘i.
Lão Khổng há»i :
- Ngươi muốn đi đâu?
Vô Kỵ đáp :
- Ngươi đi đâu, ta theo đó.
Lão Khổng há»i :
- Ngươi là ngưá»i thượng đẳng, làm sao có thể Ä‘i đến chá»— hạ đẳng?
Vô Kỵ đáp :
- Cho dù ta ban ngày là ngưá»i thượng đẳng, đến đêm là biến thành ngưá»i hạ đẳng.
Chàng mỉm cưá»i, lại nói :
- Ta biết có rất nhiá»u ngưá»i thượng đẳng Ä‘á»u như vậy.
Lão Khổng cÅ©ng cưá»i.
Lão không thể không thừa nhận lá»i nói cá»§a Vô Kỵ có lý.
- Nhưng có một điểm ta muốn thanh minh trước đã.
- Lão cứ nói.
- Äến đó, ngươi cÅ©ng đã là ngưá»i hạ đẳng, uống rượu, đánh bạc, đánh lá»™n, Ä‘á»u không quan hệ gì, khi có cÆ¡ há»™i ngươi thậm chí cÅ©ng có thể mò cá.
- “Mò cá?†- Vô Kỵ không hiểu.
- “Ở đó có rất nhiá»u tiểu a đầu bá»™ dạng không tệ†- Lão Khổng nheo nheo mắt - “Bá»n chúng cÅ©ng uống rượu, cÅ©ng đánh bạc, má»™t khi uống rượu là có thể say rượu, má»™t khi đánh bạc là có thể thua sạchâ€.
Vô Kỵ đã minh bạch ý tứ của lão :
- Chỉ cần bá»n chúng vừa say sưa, vừa thua sạch, lúc bá»n ta mò cá đã đến.
Lão Khổng cưá»i :
- Nguyên ngươi cũng là tay chơi.
Vô Kỵ cÅ©ng cưá»i :
- Vá» phương diện đó, ngưá»i thượng đẳng tuyệt không thua gì ngưá»i hạ đẳng.
Lão Khổng nói :
- Chỉ có một con cá ngươi ngàn vạn lần không thể mò, ngươi cả đụng cũng không thể đụng tới ả.
Vô Kỵ há»i :
- Sao vậy?
Lão Khổng đáp :
- Bởi vì ngưá»i đó bá»n ta ai ai cÅ©ng không dám đụng tá»›i.
Vô Kỵ há»i :
- Ngưá»i đó là ai?
Lão Khổng đáp :
- Ả tên là Song Hỷ.
Vô Kỵ há»i :
- Song Há»·?
Lão Khổng đáp :
- Ả là đại a đầu cá»§a đại tiểu thư cá»§a đại lão gia bá»n ta.
Lão thở dài, cưá»i khổ :
- Làm phiá»n ả là làm phiá»n tá»›i đại tiểu thư, ai làm phiá»n tá»›i đại tiểu thư bá»n ta là chẳng khác gì nhét nguyên tổ ong vò vẻ vào đầu.
Chuyện có liên quan đến vị đại tiểu thư đó, Vô Kỵ không phải là lần thứ nhất nghe được. Hiện tại chàng tuy còn chưa gặp nàng ta, lại đã lãnh giáo được oai phong của nàng ta.
Kỳ thật Vô Kỵ tịnh không phải là chưa gặp nàng ta, chỉ bất quá đó là chuyện hÆ¡n mưá»i năm trước.
Lúc đó nàng ta còn là má»™t cô bé rất ốm yếu, rất nghe lá»i, luôn luôn thắt hai bím tóc, vừa thấy ngưá»i lạ là đỠbừng mặt.
Hiện tại nàng đã biến thành ngưá»i ra sao? Bá»™ dạng ra sao? Ngưá»i ta sao lại sợ nàng như vậy?
Vô Kỵ chợt rất muốn gặp thử vị đại tiểu thư ai ai cũng sợ đó, thật ra có oai phong tới cỡ nào, đáng sợ tới cỡ nào?
* * * * *
Chàng trước tiên gặp Song Hỷ.
Oai phong cá»§a đại a đầu đó khiến cho ngưá»i ta không chịu được.
Trong nhà đầy khói thuốc, mùi vị giống như má»™t cái thùng rác đầy nghẹt. Ngưá»i trong nhà lại xem chừng hoàn toàn không cảm thấy gì.
Má»™t gian nhà vốn chỉ có thể dung chứa hÆ¡n mưá»i ngưá»i, hiện tại lại nhét nhồi tá»›i mấy chục ngưá»i, già có trẻ có, nam có nữ có, có ngưá»i mặc quần áo tươi đẹp, có ngưá»i ở trần phÆ¡i lưng, có ngưá»i thÆ¡m thoang thoảng, có ngưá»i hôi nồng nặc, nhưng biểu tình trên mặt má»—i má»™t ngưá»i Ä‘á»u như nhau.
Má»—i má»™t ngưá»i Ä‘á»u giương tròn mắt nhìn Song Há»·, đợi Song Há»· quăng ba há»™t xí ngầu trong tay xuống.
Tay Song Há»· vừa trắng, vừa má»m, vừa bé, giống như má»™t đóa hoa nho nhá».
Ngưá»i cÅ©ng trăng trắng, nho nhá», đèm đẹp, ngòn ngá»t, trên mặt còn có hai lúm đồng tiá»n tá»§m tỉm.
Xí ngầu nằm trong bàn tay nhỠnhắn của ả, nút cài cổ đã cởi hai nút, một chân gát trên một cái ghế không lưng dựa.
Ngưá»i đặt thật không có ít, Ä‘a số Ä‘á»u đặt nhá», đặt lá»›n nhất là má»™t đại hán mặt rá»—.
Vô Kỵ đã từng gặp ngưá»i đó, ngưá»i đó là má»™t cảnh vệ xung quanh thư phòng cá»§a Thượng Quan Nhẫn, đã từng chặn đưá»ng Vô Kỵ hai lần.
Lúc bình thưá»ng gã nói chuyện luôn luôn mang má»™t nụ cưá»i giả dối, nhưng hiện tại gã lại cả cưá»i giả dối cÅ©ng cưá»i không nổi, trên khuôn mặt to tròn đẫm mồ hôi.
Lần đặt này gã đã đặt mưá»i ba lượng bạc, đó là toàn bá»™ tài sản cá»§a gã.
Chợt “keng†một tiếng, ba hột xí ngầu đã rơi vào chén.
- “Tứ ngÅ© lục!†- Song Há»· hét lá»›n - “Ăn hếtâ€.
Bá»™ dạng hồi nãy cá»§a ả nhìn không khác gì má»™t đóa hoa trắng nho nhá», hiện giá» lại giống như má»™t con sói trắng to lá»›n.
Vô Kỵ chưa bao giá» tưởng được má»™t tiểu cô nương như vậy có thể biến thành bá»™ dạng như bây giá».
Gã mặt rá»— biến sắc, len lén thò tay muốn rút bạc vá».
Chỉ tiếc tay chân của gã lại không đủ nhanh.
Song Hỷ chợt quay đầu nhìn gã chằm chằm :
- Ngươi muốn làm gì? Muốn ăn gian hả?
Tay gã mặt rá»— đã nắm được bạc, đã leo lên lưng cá»p khó có thể xuống được, chỉ còn nước làm tá»›i :
- Bàn này không tính, bá»n ta đổ lại Ä‘i.
Song Há»· cưá»i lạnh, chợt xuất thá»§, táng má»™t bạt tay vào lên mặt gã mặt rá»—.
Ả xuất thủ đủ nhanh, nhưng tay ả còn chưa quật lên mặt gã mặt rỗ đã bị Vô Kỵ nắm giữ.
Vô Kỵ vốn vẫn còn đứng tuốt một bên xa xa, đột nhiên trong nháy mắt đã đến trước mặt ả.
Song Hỷ đã biến sắc.
Ả chưa từng gặp ngưá»i này, cÅ©ng chưa từng thấy ai có thân thá»§ nhanh như vậy.
Ả miễn cưỡng dằn cơn giận :
- Ngươi đến làm gì?
Vô Kỵ cưá»i cưá»i :
- Ta cũng không muốn làm gì, chỉ bất quá muốn nói vài câu công đạo.
Song Hỷ nói :
- Ngươi cứ nói.
Vô Kỵ thốt :
- Bàn hồi nãy vốn không thể tính.
Song Há»· há»i :
- Tại sao?
Vô Kỵ đáp :
- Bởi vì xí ngầu là giả, xí ngầu đó má»—i lần đổ Ä‘á»u ra “tứ ngÅ© lụcâ€.
Cơn giận của Song Hỷ lại dâng trào, chỉ tiếc ả tha hồ dụng lực tới cỡ nào cũng không giật tay ra được.
Một cô gái thông minh tất biết cái gai trước mắt tuyệt không thể nhổ được.
Song Há»· là má»™t cô gái thông minh, láy láy tròng mặt, chợt cưá»i cưá»i :
- Ngươi nói xí ngầu đó má»—i lần đổ Ä‘á»u ra “tứ ngÅ© lụcâ€?
Vô Kỵ đáp :
- Không sai.
Song Há»· há»i :
- Tùy tiện ai đổ cũng ra “tứ ngũ lục�
Vô Kỵ đáp :
- Tùy tiện ai đổ cũng vậy.
Song Hỷ nói :
- Vậy ngươi đổ cho ta coi.
Vô Kỵ cưá»i cưá»i, dùng bàn tay kia cầm xí ngầu trong chén lên.
Song Hỷ bỗng lại nói :
- Ngươi nếu đổ không ra “tứ ngũ lục†thì sao?
Vô Kỵ đáp :
- Ta đổ mưá»i lần, chỉ cần có má»™t lần không ra “tứ ngÅ© lụcâ€, ta sẽ Ä‘á»n cho ngươi má»™t trăm ba chục lượng.
Song Há»· cưá»i.
Ả vốn thích cưá»i, ngoại trừ lúc chung tiá»n ra, không có chuyện gì cÅ©ng sẽ má»™t mình cưá»i cả ná»­a ngày.
Hiện tại ả càng không nhịn được cưá»i.
Äổ liên tục mưá»i lần “tứ ngÅ© lụcâ€, trong thiên hạ có chuyện đó sao? Ngưá»i này có phải bị bệnh không?
Vô Kỵ há»i :
- Còn nếu ngươi thua?
Song Hỷ đáp :
- Ngươi nếu có thể đổ liên tục mưá»i lần “tứ ngÅ© lụcâ€, ngươi muốn ta làm gì ta cÅ©ng làm.
Vô Kỵ thốt :
- Tốt.
Tay chàng vừa buông ra, ba hạt xí ngầu lăn tròn trong chén.
“Tứ ngÅ© lụcâ€.
Chàng đổ liên tục mưá»i lần, Ä‘á»u là “tứ ngÅ© lụcâ€.
Song Há»· không còn cưá»i nổi nữa.
Vô Kỵ mỉm cưá»i :
- Ngươi thấy rõ rồi chứ?
Song Hỷ gật gật đầu.
Vô Kỵ há»i :
- Hồi nãy có phải ngươi có nói ta muốn ngươi làm gì ngươi cũng làm?
Song Hỷ lại gật gật đầu, mặt chợt đỠbừng lên.
Ả bỗng nghĩ thông hàm ý trong câu đó. Câu đó vốn không để con gái tùy tiện nói ra.
Ãnh mắt cá»§a Vô Kỵ nhìn ả thật không thể coi là rất đàng hoàng.
Song Hỷ chợt la lớn :
- Nhưng hiện tại không được.
Vô Kỵ cố ý há»i :
- Hiện tại không được? Có gì không được?
Mặt Song Hỷ càng đỠửng :
- Hiện tại tùy tiện ngươi muốn ta làm gì cũng không được.
Song Hỷ láy động nhãn châu :
- Ngươi trú ở đâu? Äợi má»™t lát ta sẽ đến tìm ngươi.
Vô Kỵ há»i :
- Ngươi thật sẽ đến?
Song Hỷ đáp :
- Không đến là con rùa.
Vô Kỵ chung quy đã buông tay ả :
- Ta trú ở căn phòng nhỠngoài cửa mặt sau, ta bây giỠvỠđó đợi ngươi.
Lão Khổng một mực nhăn nhó thở dài, giống như mắt thấy Vô Kỵ vừa nhét một ổ ong vò vẻ vào đầu, có muốn moi ra cũng moi không được.
Song Há»· vừa Ä‘i khá»i, gã mặt rá»— đã vá»— vai Vô Kỵ, biểu thị quyết tâm muốn kết giao bằng hữu vá»›i Vô Kỵ.
Lão Khổng lại dậm chân không ngừng :
- Ta kêu ngưá»i đừng chá»c ả, ngươi khÆ¡i khÆ¡i tại sao lại muốn chá»c ả? Hiện tại ả nhất định quay vá» thỉnh cứu binh đến, đợi đến khi đại tiểu thư Ä‘i tìm ngươi, để xem ngươi làm sao mà chịu nổi.
Vô Kỵ mỉm cưá»i, cưá»i khoan khoái phi thưá»ng.
Lão Khổng kinh ngạc nhìn chàng :
- Xem có vẻ ngươi không sợ vị đại tiểu thư đó chút nào.
Vô Kỵ cưá»i :
- Ta chỉ sợ nàng không đi tìm ta thôi.
Không cần biết vị đại tiểu thư đó là ngưá»i nào, không cần biết nàng hung dữ tá»›i cỡ nào, cÅ©ng chỉ bất quá là má»™t cô gái mưá»i tám mưá»i chín.
Äối phó má»™t cô gái, Vô Kỵ luôn luôn có tin chắc.
Chàng làm như vậy là vì muốn để Song Hỷ dẫn vị đại tiểu thư đó đến tìm chàng.
Chàng không muốn cả Ä‘á»i ngồi trong căn ốc nhỠăn da trâu, làm kế toán, chàng nhất định phải xuất kỳ binh, chàng tính Ä‘i tính lại, làm như vấy đối vá»›i chàng không thể có gì tai hại.
Chỉ tiếc lần này chàng đã tính lầm.
*****
Lão Khổng lại bắt đầu uống rượu, vừa trở vá» là bắt đầu uống rượu, hôm nay lão trở vá» sá»›m hÆ¡n bình thưá»ng.
Sau khi trải qua chuyện Song Há»·, hứng thú đánh bạc cá»§a má»i ngưá»i xem chừng Ä‘á»u không còn nữa.
Mấy há»™t xí ngầu duy nhất cÅ©ng đã bị đập bể, má»i ngưá»i Ä‘á»u muốn xem xem bên trong có bÆ¡m thá»§y ngân hay không? Hay là có nhồi nhôm?
Bên trong cái gì cũng không có, mấy hột xí ngầu đó căn bản không có chút gì là giả cả.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u muốn há»i Vô Kỵ sao lại có thể đổ mưá»i lần “tứ ngÅ© lục†liên tục?
Nhưng Vô Kỵ đã len lén bỠđi, chàng vội quay vỠchỠđợi Song Hỷ và vị đại tiểu thư kia.
Chàng tin hiện tại bá»n há» nhất định cÅ©ng vá»™i muốn gặp chàng.
Vô Kỵ cũng đang uống rượu, ngồi đối diện lão Khổng uống rượu với lão.
Hôm nay chàng chợt muốn uống rượu.
Chàng không thể coi là má»™t tá»­u quá»·, tuy chàng từ lúc mưá»i tuổi đã bắt đầu uống rượu, tuy tá»­u lượng cá»§a chàng không tệ, còn mạnh hÆ¡n nhiá»u so vá»›i đại Ä‘a số ngưá»i, rất ít khi chịu thua, nhưng lúc chàng thật sá»± muốn uống tịnh không nhiá»u.
Hôm nay chàng chợt muốn uống rượu, tịnh không hoàn toàn là vì sau khi uống rượu lòng can đảm sẽ gia tăng, có rất nhiá»u chuyện bình thá»i không dám làm, cÅ©ng làm không được, sau khi uống rượu lại có thể làm được.
Hôm nay chàng đột nhiên muốn uống rượu chỉ là vì chàng thật muốn uống rượu.
Má»™t ngưá»i tịnh không phải là tá»­u quá»· đột nhiên muốn uống rượu, thông thưá»ng Ä‘á»u là vì hắn đã nghÄ© đến rất nhiá»u tâm sá»±.
Chàng đã nghÄ© đến tất cả những thống khổ và tai nạn, những nguy hiểm và phiá»n não mà chàng đã trải qua.
Hiện tại chàng cuối cùng đã đến ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố, đã tiến nhập “Hoa Viênâ€, đã gặp Thượng Quan Nhẫn.
Kế hoạch của chàng xem chừng tiến hành không sai trái gì.
Ãt ra cho đến bây giá» còn chưa sai trái gì.
Nhưng cho đến bây giá», chàng vẫn không có cách nào thật sá»± tiếp cận Thượng Quan Nhẫn.
Chàng có thể nhìn thấy Thượng Quan Nhẫn, có thể đối diện nói chuyện vá»›i Thượng Quan Nhẫn, nhưng lại thá»§y chung không có cách nào tiếp cận con ngưá»i đó.
Thượng Quan Nhẫn thật là ngưá»i tài giá»i, không những cÆ¡ trí mẫn tiệp, tư lá»± thâm trầm, hành sá»± càng cẩn thận đỠphòng, tuyệt không cho bất kỳ má»™t ai má»™t chút cÆ¡ há»™i có thể ám toán lão.
Muốn tiếp cận lão nhất định phải cần có một cây cầu. Con gái của lão, không còn nghi ngỠgì nữa, là một cây cầu rất tốt.
Muốn chiếm cứ cây cầu đó, trước hết phải hiểu thấu má»i thứ vá» cây cầu đó.
Vô Kỵ đối với vị đại tiểu thư đó, đã hiểu được bao nhiêu?
Vị đại tiểu thư đó tên là Linh Linh, Thượng Quan Linh Linh.
Năm nay nàng tối đa chỉ khoảng hai mươi.
Nàng là đệ tá»­ phái Hoa SÆ¡n, luyện kiếm đã nhiá»u năm, nhưng nàng từ nhá» thân thể đã ốm yếu lắm bệnh, bằng vào thể chất và thể lá»±c cá»§a nàng, kiếm pháp võ công cá»§a nàng tuyệt không quá cao.
Nàng từ nhỠđã rất thông minh, lớn lên tất cũng không thể ngu độn gì.
Lúc nhỠnàng là một tiểu cô nương rất khả ái, lớn lên đương nhiên cũng không thể khó coi lắm.
Nàng nhất định rất tịch mịch.
Thượng Quan Nhẫn luôn luôn cách xa nàng, đến ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố, nàng làm sao có thể có bằng hữu nào nữa chứ?
Bởi vì sự tịch mịch của nàng, cho nên cả a đầu “Song Hỷ†của nàng đã trở thành hảo bằng hữu của nàng.
Nếu nghe thấy có ngưá»i khi phụ bằng hữu cá»§a mình, nàng nhất định sẽ đến tìm ngưá»i đó thanh toán.
Cả Thượng Quan Nhẫn cÅ©ng không nhận ra Vô Kỵ, nàng đương nhiên càng không thể nhận ra. Bá»n hỠđã hÆ¡n mưá»n năm rồi không gặp mặt.
Muốn đối phó với một cô gái như vậy tịnh không khó, bởi vì nàng có một nhược điểm lớn nhất --- nàng tịch mịch.
Äối vá»›i má»™t cô gái mưá»i tám mưá»i chín, vừa thông minh, vừa đẹp đẽ mà nói, “tịch mịch†là má»™t chuyện đáng sợ làm sao.
Vô Kỵ lại nhấp một ngụm rượu, chợt cảm thấy ý tưởng của mình quá ác ôn.
Lão Khổng vừa uống rượu, vừa thở dài, uống một hớp rượu, thở một hơi dài, uống không ngừng, thở dài không ngừng.
Ngưá»i có thể uống nhiá»u rượu đã không có nhiá»u, ngưá»i thích thở dài như vậy lại càng ít.
Vô Kỵ nhịn không được cưá»i :
- Ngưá»i có thể uống rượu nhiá»u như ông thật ta đã từng gặp nhiá»u.
Lão Khổng thốt :
- á»’?
Vô Kỵ nói :
- Nhưng ngưá»i có thể thở dài như ông, ta thật chưa từng gặp qua.
Lão Khổng thở dài :
- Kỳ thật ta cÅ©ng không phải là trá»i sinh thích thở dài.
Vô Kỵ há»i :
- Ông không phải sao?
Lão Khổng đáp :
- Ta chỉ là vì lo cho ngươi.
Vô Kỵ thốt :
- Nhưng ta lại không lo chút nào.
Lão Khổng nói :
- Äó chỉ là vì ngươi căn bản không biết vị đại tiểu thÆ¡ đó có oai phong tá»›i cỡ nào.
Vô Kỵ há»i :
- Lẽ nào oai phong của nàng ta còn hơn cả cha của nàng ta?
Lão Khổng đáp :
- HÆ¡n nhiá»u.
Lão lại uống một hớp rượu :
- Lúc cha nàng ta Ä‘i ra ngoài, tối Ä‘a cÅ©ng chỉ bất quá dẫn theo ba bốn tùy tùng, nhưng nàng ta vô luận Ä‘i đến đâu, ít ra cÅ©ng có bảy tám ngưá»i ngấm ngầm theo bảo vệ.
Vô Kỵ há»i :
- Những ngưá»i đó là do cha nàng ta phái Ä‘i?
Lão Khổng đáp :
- Không phải.
Vô Kỵ há»i :
- Là nàng ta tự tìm dẫn theo?
Lão Khổng đáp :
- Cũng không phải.
Vô Kỵ thốt :
- Ta thật không hiểu.
Lão Khổng há»i :
- Ngươi không hiểu chuyện gì?
Vô Kỵ đáp :
- Nàng chỉ bất quá là má»™t tiểu cô nương, thân phận không có gì đặc biệt, địa vị cÅ©ng không trá»ng yếu, lẽ nào ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố vẫn đặc biệt phái bảy tám ngưá»i đến bảo vệ nàng?
Lão Khổng đáp :
- Thân phận cá»§a nàng ta tuy không đặc biệt, nhưng con ngưá»i nàng ta lại rất đặc biệt.
Vô Kỵ thốt :
- á»’?
Lão Khổng nói :
- Ngươi nhìn nàng ta không trá»ng yếu, nhưng trong mắt cá»§a ngưá»i khác, nàng ta lại rất trá»ng yếu.
Vô Kỵ há»i :
- Con ngưá»i nàng ta có gì đặc biệt?
Lão Khổng đáp :
- Nàng ta đẹp đặc biệt, tâm địa tốt đặc biệt, tính khí lại hư đặc biệt.
Lão lại thở dài :
- Không những hư đặc biệt, mà còn quái đặc biệt.
Vô Kỵ há»i :
- Hư làm sao? Quái làm sao?
Lão Khổng đáp :
- Lúc nàng ta tốt, đơn giản tốt muốn chết, không cần biết mình là ai, cho có là má»™t lão phế vật như ta, chỉ cần mình mở miệng xin nàng, cái gì nàng cÅ©ng Ä‘á»u có thể cho mình, chuyện gì nàng cÅ©ng Ä‘á»u có thể làm cho mình.
Vô Kỵ cưá»i :
- Tính khí của một tiểu thư vốn nên như vậy.
Lão Khổng nói :
- Nhưng nếu tính khí của nàng nếu thật đã nổi điên, không cần biết ngươi là ai, không cần biết ở đâu, nếu nàng nói muốn táng cho ngươi ba bạt tay, tuyệt không thể chỉ đánh hai cái.
Lão cưá»i khổ, lại nói :
- Cho dù nàng biết rõ sau khi đánh xong là sẽ hối hận, nàng cũng phải đánh, đánh trước rồi mới nói.
Vô Kỵ há»i :
- Nàng đã từng đánh ai?
Lão Khổng đáp :
- Ai chá»c tá»›i nàng, nàng đánh ai là đánh lục thân bất nhận, tuyệt không khách khí.
Vô Kỵ thốt :
- Nhưng chá»— này lại có những ngưá»i hình như tuyệt đối không thể đánh được.
Lão Khổng há»i :
- Ngươi nói ngưá»i nào?
Vô Kỵ đáp :
- Thí dụ như hai vị nãi nãi kia.
Lão Khổng nói :
- Ngưá»i khác quả thật không dám chá»c bá»n há», nhưng vị đại tiểu thư đó lại không thèm để ý tá»›i.
Lão lại thở dài :
- Nàng đến đây sang ngày thứ hai, đã gây lộn với vị tiểu nãi nãi.
Vô Kỵ há»i :
- Nàng có đánh không?
Lão Khổng đáp :
- Sang đến ngày thứ ba, tạt cả má»™t tô canh gà nóng vào mặt cá»§a ÄÆ°á»ng đại quan!
Vô Kỵ há»i :
- Vị ÄÆ°á»ng đại quan ngươi nói là ÄÆ°á»ng Khuyết?
Lão Khổng đáp :
- Ở đây chỉ có má»™t vị ÄÆ°á»ng đại quan, ngoại trừ hắn ra thì còn ai khác chứ?
Vô Kỵ cưá»i :
- Cái mặt to như hắn, muốn tạt trúng không khó gì.
Lão Khổng cÅ©ng nhịn không được cưá»i :
- Thật không khó gì.
Vô Kỵ thốt :
- Nhưng sau khi đắc tá»™i vá»›i huynh muá»™i bá»n há», phiá»n hà tuyệt không ít.
Lão Khổng nói :
- Cho nên đại thiếu gia mới lo lắng.
Vô Kỵ há»i :
- Vị đại thiếu gia ngươi nói tá»›i là ÄÆ°á»ng Ngạo?
Lão Khổng đáp :
- Ở đây cũng chỉ có một vị đại thiếu gia, ngoại trừ y ra còn có ai khác chứ?
Vô Kỵ há»i :
- Bảy tám ngưá»i đến há»™ vệ nàng là do y phái đến?
Lão Khổng đáp :
- Không sai.
Vô Kỵ cưá»i cưá»i :
- Xem ra nàng trong mắt cá»§a vị đại thiếu gia đó nhất định là ngưá»i rất trá»ng yếu.
Lão Khổng nói :
- Trá»ng yếu cá»±c kỳ.
Vô Kỵ thốt :
- Chỉ tiếc ÄÆ°á»ng đại quan và vị tiểu nãi nãi kia nếu thật muốn gây phiá»n toái cho nàng, những ngưá»i đó vẫn chỉ còn nước đứng nhìn.
Lão Khổng há»i :
- Sao vậy?
Vô Kỵ đáp :
- Ngưá»i đại thiếu gia phái tá»›i đương nhiên cÅ©ng là đệ tá»­ cá»§a ÄÆ°á»ng gia, ngưá»i cá»§a ÄÆ°á»ng gia làm sao dám ngăn chận ÄÆ°á»ng đại quan và vị tiểu nãi nãi kia?
Lão Khổng nói :
- Ngươi lầm rồi.
Vô Kỵ há»i :
- Những ngưá»i đó không phải là đệ tá»­ cá»§a ÄÆ°á»ng gia?
Lão Khổng đáp :
- Äá»u không phải.
Vô Kỵ há»i :
- Bá»n há» là những ngưá»i nào?
Lão Khổng đáp :
- Mắt cá»§a đại thiếu gia tuy luôn luôn đặt trên đỉnh đầu, kiêu ngạo vô ngần, nhưng xuất thá»§ lại rất rá»™ng rãi, đối vá»›i ngưá»i ta không những đặc biệt khẳng khái, mà còn nghÄ©a khí phi thưá»ng.
Vô Kỵ cưá»i :
- Tính khí của một thiếu gia vốn nên như vậy.
Lão Khổng nói :
- Cho nên lúc y hành tẩu giang hồ, đã kết giao rất nhiá»u bằng hữu.
Vô Kỵ thốt :
- á»’?
Lão Khổng kể :
- Những bằng hữu y kết giao, má»—i má»™t ngưá»i võ công Ä‘á»u rất cao, nhìn bá»™ dạng giống như tà môn ngoại đạo, nhưng má»i ngưá»i Ä‘á»u rất khâm phục y.
Vô Kỵ há»i :
- Y kêu những ngưá»i đó làm gì, những ngưá»i đó cÅ©ng làm theo?
Lão Khổng đáp :
- Äó chuyện tuyệt đối không cần phải nói.
Vô Kỵ há»i :
- Hiện tại ngưá»i há»™ vệ cho vị đại tiểu thư kia là những bằng hữu đó cá»§a đại thiếu gia?
Lão Khổng đáp :
- Hiện tại ngưá»i thưá»ng theo bên mình đại tiểu thư, cho dù không có bảy tám ngưá»i, cÅ©ng có năm sáu ngưá»i, không cần biết nàng ta Ä‘i đâu, những ngưá»i đó Ä‘á»u nhất định sẽ ở xung quanh nàng ta ná»™i trong vòng ba trượng, chỉ cần nàng ta hô lên má»™t tiếng, bá»n há» lập tức xuất hiện.
Lão lại thở dài :
- Cho nên vô luận là ai đắc tá»™i vá»›i vị đại tiểu thư đó Ä‘á»u nhất định không thể không gặp xui xẻo.
Vô Kỵ không ngỠcũng đang thở dài.
Lão Khổng há»i :
- Hiện tại có phải ngươi đã biết lo lắng rồi?
Vô Kỵ đáp :
- Ta không phải thở dài cho mình.
Lão Khổng há»i :
- Ngươi sao lại thở dài?
Vô Kỵ đáp :
- Vì vị đại tiểu thư đó.
Chàng thở dài :
- Má»™t đại cô nương mưá»i tám mưá»i chín, ngày đến đêm Ä‘á»u bị đám nam nhân tà môn ngoại đạo theo dõi, ngày tháng nhất định không tốt đẹp gì.
Lão Khổng gãi gãi đầu nghĩ ngợi :
- Ngươi nói cũng không phải hoàn toàn không có lý.
Lão hạ giá»ng :
- Ta nghĩ nàng ta gần đây có lẽ cả đi tắm cũng không dám đi tắm.
Vô Kỵ há»i :
- Nàng ta sợ cái gì?
Lão Khổng đáp :
- Sợ ngưá»i ta lén dòm...
Chữ “dòm†vừa ra khá»i miệng... bên ngoài chợt có má»™t vật bay tá»›i, bịt lấy miệng lão.
Vô Kỵ cưá»i.
Lão Khổng có nằm má»™ng cÅ©ng không tưởng nổi bên ngoài chợt có má»™t cục đất bay vào, bay lá»t vào miệng lão.
Vô Kỵ lại đã sớm nghĩ tới.
Trong khu vưá»n ngoài song cá»­a đã có ba bốn ngưá»i đến, tiếng bước chân cá»§a bá»n há» tuy nhẹ nhàng, lại không qua mắt được Vô Kỵ.
Má»™t ngưá»i động tác nhẹ nhàng nhất hiện tại đã đến ngoài song cá»­a, Vô Kỵ cả tiếng động lúc gã bóc đất lên cÅ©ng nghe rất rõ.
Nhưng ngưá»i thứ nhất bước vào lại không phải là ngưá»i đó.
Ngưá»i thứ nhất bước vào là má»™t ngưá»i rất cao, má»™t nữ nhân rất cao, mặc y phục màu đỠtươi.
Vô Kỵ không thể coi là lùn, nhưng nữ nhân đó xem chừng còn cao hơn chàng cả một cái đầu.
Một nữ nhân cao như vậy, thân thể không ngỠvẫn rất đẹp, chỗ nên nhô lên tuyệt không ngang bằng, chỗ nên ngang bằng cũng tuyệt không nhô lên, chỉ cần ả ta thu nhỠlại một chút, ả ta thật có thể coi là một nữ nhân rất có lực dụ hoặc.
Tuổi tác cá»§a ả ta không thể coi là rất nhá», lúc cưá»i, khóe mắt đã có nếp nhăn.
Nhưng nụ cưá»i cá»§a ả tả vẫn rất kiá»u mỵ, ánh mắt thu thá»§y lượn lá» càng khiến cho ngưá»i ta chịu không nổi.
Ả ta cưá»i ngất, uốn éo bước đến trước mặt lão Khổng :
- Ta bội phục ngươi, ta thật bội phục ngươi.
Lão Khổng miệng đầy đất, nhổ cÅ©ng không nhổ ra được, thật không biết mình có chá»— nào khiến cho ngưá»i ta bá»™i phục.
Nữ nhân đó cưá»i :
- Ta thật không có cách nào không bội phục ngươi, ngươi làm sao lại biết được Hồ Ải Tử chuyên môn thích đi dòm lén con gái đi tắm, lẽ nào ngươi là Gia Cát Lượng?
Lá»i nói cá»§a ả còn chưa dứt, bên ngoài đã có ngưá»i hét lá»›n :
- Äừng có đánh rắm.
Tiếng hét giống như là sấm sét trên trá»i đánh xuống, làm chấn động màng nhÄ© cá»§a ngưá»i ta.
Tiếp theo đó, lại “bình†má»™t tiếng, má»™t cánh cá»­a đã bị đập vỡ, má»™t ngưá»i giống như má»™t cÆ¡n gió ùa vào, trừng trừng nhìn nữ nhân kia.
Gã nhất định phải ngẩng đầu mới có thể trừng trừng nhìn ả.
Bởi vì lúc gã đứng bên cạnh nữ nhân đó, còn chưa tá»›i được phân ná»­a chiá»u cao cá»§a ả.
Ai cÅ©ng không tưởng nổi tiếng hét lá»›n vang vá»ng như vậy không ngá» là từ miệng cá»§a má»™t ngưá»i lùn xá»§n như vậy phát ra.
Nữ nhân kia cưá»i ngất :
- Ngươi nói ai đánh rắm? Ngoại trừ ngươi ra, còn có ai có thể đánh rắm qua lỗ miệng?
Ả cưá»i giống như má»™t tiểu cô nương :
- Rắm của ngươi không những đặc biệt thúi, mà còn đặc biệt vang.
Cổ của Hồ Ải Tử vồng lên, mặt đỠphừng phừng :
- Nhất Trượng Hồng, ngươi nói chuyện tốt hơn hết là nói cho đàng hoàng.
Nữ nhân đó nguyên lai tên là “Nhất Trượng Hồngâ€.
Vô Kỵ không thể không thừa nhận cái tên đó thật không sai chút nào, nhưng chàng chưa từng nghe qua cái tên đó.
Nếu chàng thưá»ng Ä‘i lại vùng tây nam, má»™t khi nghe thấy cái tên đó là sẽ giật mình.
Hồ Ải Tử lại nói :
- Ngươi ta có sợ nữ ma vương giết ngưá»i không nháy mắt ngươi, ta Hồ Äại Äỉnh lại không sợ ngươi.
Nhất Trượng Hồng thốt :
- Ta vốn không cần nam nhân sợ ta, ta chỉ cần nam nhân thích ta.
Ả hướng vỠphía Hồ Ải Tử đá lông nheo :
- Không cần biết ra sao, ngươi cũng không thể không tính là một nam nhân được.
Hồ Ải Tử nói :
- Ngươi hồi nãy nói ai lén dòm nữ nhân tắm?
Nhất Trượng Hồng đáp :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là nói ngươi.
Hồ Ải Tá»­ há»i :
- Ta lén dòm ngưá»i khác tắm khi nào? Ta lén dòm ai tắm?
Nhất Trượng Hồng đáp :
- Ngưá»i thưá»ng thưá»ng Ä‘á»u lén dòm, má»™t khi có cÆ¡ há»™i ngươi Ä‘á»u dòm.
Ả cưá»i khành khạch, lại nói :
- Ngươi không những lén dòm ngưá»i ta, cả ta Ä‘i tắm ngươi cÅ©ng lén dòm.
Hồ Ải Tử lại nhảy dựng :
- Äừng có đánh rắm.
Gã nhảy lên còn cao hơn cả Nhất Trượng Hồng :
- Ngươi cho dù có quỳ xuống cầu xin ta, ta cũng tuyệt sẽ không lén dòm ngươi.
Nhất Trượng Hồng thốt :
- Ta cho dù có để cho ngươi dòm cũng vô dụng.
Ả cưá»i đến ná»—i toàn thân run rẩy :
- Bởi vì ngươi tối đa cũng chỉ bất quá nhìn thấy cái rún của ta.
Vô Kỵ thật rất muốn cưá»i, má»™t ngưá»i cao má»™t ngưá»i lùn, má»™t nam má»™t nữ, đơn giản giống như má»™t cặp khắc tinh đối đầu trá»i sinh, vô luận ai nhìn thấy bá»n há» cÅ©ng Ä‘á»u nhịn không được muốn cưá»i.
Nhưng nhìn thấy biểu tình trên mặt Hồ Ải Tá»­, không ai có thể cưá»i nổi.
Mặt Hồ Ải Tá»­ đã đỠtím, đầu tóc cÅ©ng chừng như muốn dá»±ng đứng lên hết, vốn thân ngưá»i tối Ä‘a chỉ cao cỡ ba thước, hiện tại xem chừng đột nhiên đã cao thêm má»™t thước.
Bá»™ dạng cá»§a ngưá»i đó tuy không có gì kinh ngưá»i, khí công lại quả thật đã luyện rất kinh hồn. Hiện tại gã hiển nhiên đã vận khí chuẩn bị liá»u mạng vá»›i Nhất Trượng Hồng.
Má»™t chiêu xuất thá»§ đó nhất định sẽ tan tưá»ng vỡ vách, cả Vô Kỵ cÅ©ng không khá»i có chút lo lắng cho Nhất Trượng Hồng.
Hồ Ải Tá»­ chợt hét lá»›n, đánh ra má»™t quyá»n.
Gã đánh không ngỠkhông phải là Nhất Trượng Hồng.
Gã đánh lão Khổng.
Vô Kỵ ngây ngưá»i.
Gã lùn đó rõ ràng đã bị Nhất Trượng Hồng chá»c giận thành bá»™ dạng đó, ngưá»i gã đánh lại là ngưá»i khác.
Äó có phải là vì gã sợ không dám đụng đến Nhất Trượng Hồng, cho nên má»›i kiếm ngưá»i khác để hả giận?
Không cần biết ra sao, lão Khổng tuyệt đối không chịu nổi má»™t quyá»n đó.
Má»™t quyá»n đó cho dù không đánh chết lão ta, ít ra cÅ©ng đánh mất ná»­a cái mạng cá»§a lão.
Vô Kỵ không thể không xuất thủ.
Nhưng chàng còn chưa xuất thá»§, chợt có má»™t bóng ngưá»i thoáng qua, đã có ngưá»i chặn trước mặt lão Khổng.
Nhất Trượng Hồng lại đã cưá»i gập hông.
Vô luận là ai cÅ©ng nhìn thấy nụ cưá»i cá»§a ả là cưá»i trên sá»± Ä‘au khổ cá»§a ngưá»i khác, không có ý tốt.
Hồ Ải Tá»­ cuối cùng cÅ©ng đã cưá»i, cưá»i khan :
- May là má»™t quyá»n cá»§a ta đánh phải ngươi.
Ngưá»i đó lạnh lùng thốt :
- Có phải vì ta dễ khi phụ hơn?
Hồ Ải Tử lập tức lắc đầu nguầy nguậy :
- Ta thỠtuyệt không có ý đó.
Ngưá»i đó há»i :
- Ngươi có ý gì?
Hồ Ải Tá»­ cưá»i bồi :
- Trong giang hồ ai mà không biết Kim lão đại ngươi là Thiết Kim Cương đánh không chết, má»™t quyá»n cá»§a ta đánh trúng ngưá»i Kim lão đại đơn giản giống như là gãi lưng cho Kim lão đại.
Gã tuy lùn hÆ¡n hết, nhưng tính như liệt há»a, nóng nảy hÆ¡n hết.
Không tưởng được gã vừa nhìn thấy ngưá»i đó là biến chuyển liá»n, không ngỠđã biến thành nịnh bợ như vậy.
Kim lão đại vẫn còn nghiêm mặt :
- Ta hiểu rõ ý ngươi.
Hồ Ải Tử thở phào :
- Chỉ cần Kim lão đại hiểu là được rồi.
Kim lão đại thốt :
- à cá»§a ngươi có phải muốn nói ta chỉ chịu đòn, không thể đánh ngưá»i?
Hồ Ải Tử lập tức lắc đầu nguầy nguậy :
- Không phải, ta tuyệt không có ý đó.
Nhất Trượng Hồng bá»—ng cưá»i khằng khặc :
- à cá»§a gã muốn nói là Kim lão đại đã thành kim cương bất hoại, cho dù chịu má»™t quyá»n cá»§a gã cÅ©ng không để ý gì, càng không Ä‘i hạ mình lý luận vá»›i gã.
Hồ Ải Tử lại thở phào :
- Không tưởng được hôm nay ngươi cuối cùng đã nói má»™t câu giống ngưá»i.
Kim lão đại cưá»i lạnh :
- Hiện tại ngươi nên rõ là ả thật ra vẫn giúp đỡ ngươi.
Bên ngoài chợt vang lên má»™t tràng tiếng ho khan, má»™t ngưá»i thở dài :
- Äêm khuya đưá»ng dài, gió lại lá»›n như vầy, các ngươi rõ ràng biết ta chịu không nổi, tại sao còn khÆ¡i khÆ¡i ở trong đó nói chuyện rầm rÄ©, có phải muốn ta bệnh liệt giưá»ng, bệnh chết Ä‘i má»›i được không?
Ngưá»i đó nói chuyện yếu á»›t phá»u phào, nói hai câu, ho mấy tiếng, khẩu khí xem chừng lúc nào cÅ©ng không chịu nổi nữa, hiển nhiên là má»™t bệnh nhân, hÆ¡n nữa bệnh không nhẹ chút nào.
Nhưng vừa nghe tiếng ngưá»i đó, cả thái độ cá»§a Kim lão đại cÅ©ng đã biến đổi, biến thành rất khiêm tốn hữu lá»… :
- Trong nhà vẫn ấm áp hÆ¡n, má»i ngươi mau vào Ä‘i.
Bệnh nhân bên ngoài thốt :
- Con nhà thiên kim không ngồi dưới mái hiên, quân tá»­ không đứng dưới tưá»ng cao, thân phận quân tá»­ thuần khiết như ta, chá»— có ngưá»i cãi vả rầm rÄ©, ta tuyệt không Ä‘i vào.
Hồ Ải Tử nói xen :
- Bá»n ta đã hết cãi vả rồi.
Bệnh nhân đó há»i :
- Còn có ai muốn cãi vả nữa không?
Hồ Ải Tử đáp :
- Không còn.
Bệnh nhân đó chung quy đã thở dài bước vào.
Hiện tại là tháng tư, khí trá»i rất ấm, trên ngưá»i hắn không ngá» vẫn mặc áo bào da, không ngá» sắc mặt lạnh đến phát xanh, vừa ho hen, vừa hỉ mÅ©i.
Kỳ thật niên ká»· cá»§a hắn không quá lá»›n, lại đã bị bệnh lâu năm, giống như má»™t ngưá»i sắp chết.
Hắn nhìn có vẻ toàn thân Ä‘á»u có bệnh, ngưá»i ta chỉ cần dùng má»™t ngón tay là có thể đẩy té hắn.
Nhưng ngưá»i khác khÆ¡i khÆ¡i lại đối vá»›i hắn rất tôn kính.
Kim lão đại không ngá» còn kéo ghế má»i hắn ngồi, đợi đến khi hắn ngưng ho má»›i cưá»i bồi :
- Hiện tại ngươi có phải đã thấy khá»e hÆ¡n má»™t chút?
Bệnh nhân đó nghiêm mặt :
- Ta vẫn còn sống, còn chưa bị các ngươi chá»c tức chết.
Kim lão đại há»i :
- Hiện tại ngươi có phải có thể đã nhìn xem chỗ này đại tiểu thư đến được không?
Bệnh nhân đó thở dài, chỉa một ngón tay trên bàn tay đeo bao tay da cáo chỉ Vô Kỵ :
- Ngưá»i đó là ai?
Nhất Trượng Hồng đáp :
- Hắn là ngưá»i đại tiểu thư muốn tìm.
Bệnh nhân nhìn Vô Kỵ từ trên xuống dưới, chợt thốt :
- Ngươi qua đây.
Vô Kỵ bước qua.
Chàng cảm thấy những ngưá»i này rất lý thú.
Bệnh nhân lại nhìn chàng một hồi lâu, chợt nói một câu rất lạ. Hắn không ngỠlại ra lệnh cho Vô Kỵ :
- Ngươi le lưỡi ra cho ta xem.
Vô Kỵ từ nhỠđã không phải là ngưá»i khó ưa, thưá»ng ai ai cÅ©ng thích nhìn chàng, nhưng chưa từng có ai muốn xem lưỡi chàng, lưỡi chàng cÅ©ng chưa từng có ai nhìn qua.
Chàng không muốn rước phiá»n, nhưng cÅ©ng không muốn bị ngưá»i ta làm trò cưá»i.
Chàng không le lưỡi ra.
Nhất Trượng Hồng lại cưá»i ngất :
- Ngươi nhất định chưa bao giá» nghÄ© có ngưá»i muốn xem lưỡi ngươi.
Vô Kỵ thừa nhận.
Nhất Trượng Hồng nói :
- Hắn lần đầu muốn ta le lưỡi để hắn xem, ta cũng cảm thấy rất kỳ quái.
Vô Kỵ thốt :
- á»’?
Nhất Trượng Hồng nói :
- Thưá»ng thưá»ng có ngưá»i muốn ta để cho bá»n há» xem, có ngưá»i muốn xem mặt ta, có ngưá»i muốn xem chân ta, cÅ©ng có ngưá»i cầu xin ta muốn ta cho xem mông ta.
Vô Kỵ cÅ©ng không thể không thừa nhận, những bá»™ phận ả nói quả thật Ä‘á»u đáng để xem.
Nhất Trượng Hồng cưá»i :
- Lúc đó ta cũng như ngươi, thật không hiểu tại sao hắn lại muốn xem lưỡi ta.
Vô Kỵ há»i :
- Hiện tại ngươi đã hiểu?
Nhất Trượng Hồng đáp :
- Lúc đó ta không hiểu là vì ta còn chưa biết hắn là ai, nhưng bây giá»...
Ả cưá»i cưá»i, lại nói :
- Bây giỠtùy tiện hắn muốn xem chỗ nào trên mình ta, ta cũng để cho hắn xem.
Vô Kỵ chú ý thấy Hồ Ải Tá»­ lại Ä‘ang trừng trừng mắt, nhịn không được phải há»i :
- Hắn là ai?
Nhất Trượng Hồng đáp :
- Hắn là một trong tứ đại thần y trong giang hồ, “Nê Bồ Tát†Bệnh Thần Y.
Vô Kỵ cưá»i.
Chàng thật không tưởng được con ngưá»i toàn thân Ä‘á»u bị bệnh đó không ngá» lại là má»™t vị thần y danh chấn thiên hạ.
Càng cảm thấy cái ngoại hiệu “Nê Bồ Tátâ€, Bồ Tát đất đó, quả thật quá đúng.
Nhất Trượng Hồng cưá»i :
- Nê Bồ Tát quá giang, tá»± mình tuy khó bảo trá»ng, nhưng ngưá»i khác không cần biết là bệnh gì, hắn chỉ liếc qua là có thể nhìn ra.
Kim lão đại lạnh lùng nói :
- Bình nhật ngưá»i ta cho dù quỳ xuống cầu hắn, hắn cÅ©ng không từ chối không xem.
Nhất Trượng Hồng nói :
- Nhưng hôm nay đại tiểu thư nhất định muốn đến đây.
Kim lão đại nói :
- Thân thể thiên kim của đại tiểu thư tuyệt không thể mạo hiểm được.
Nhất Trượng Hồng nói :
- Cho nên bá»n ta muốn trước hết xem xem chá»— này có có ngưá»i nguy hiểm hay không, có ngưá»i có bệnh hay không.
Kim lão đại nói :
- Bởi vì ở đây nếu có ngưá»i có bệnh, rất có thể sẽ truyá»n bệnh cho đại tiểu thư.
Nhất Trượng Hồng nói :
- Cho nên hắn muốn xem lưỡi ngươi, xem xem ngươi có bệnh hay không.
Vô Kỵ thở dài :
- Xem ra phong cách cá»§a vị đại tiểu thư đó tịnh không nhá».
Bệnh đại phu cũng thở dài :
- Phong cách cá»§a nàng ta nếu nhá», ngưá»i thân phận như ta sao có thể Ä‘i làm việc cho nàng?
Vô Kỵ thốt :
- Có lý.
Bệnh đại phu nói :
- Nhưng ngươi hiện tại không cần le lưỡi ra cho ta xem nữa.
Vô Kỵ há»i :
- Sao vậy?
Bệnh đại phu đáp :
- Bởi vì bệnh của ngươi ta đã nhìn ra.
Vô Kỵ há»i :
- Bệnh của ta?
Bệnh đại phu đáp :
- Bệnh không nhẹ.
Vô Kỵ há»i :
- Bệnh gì?
Bệnh đại phu đáp :
- Tâm bệnh.
Vô Kỵ cưá»i, ngoài mặt tuy Ä‘ang cưá»i, trong lòng lại đã ngấm ngầm thất kinh.
Trong lòng chàng quả thật có bệnh, bệnh quả thật không nhẹ, nhưng chưa từng có ai nhìn thấy.
Bệnh đại phu nói :
- Ngoài mặt ngươi đã có bệnh, hiển lá»™ tâm há»a hun đúc đỠửng, can há»a cÅ©ng rất thịnh, nghÄ© tất là vì tâm lý có chuyện không thể giải quyết, chỉ bất quá ngươi má»™t má»±c miá»…n cưỡng ức chế, cho nên ngưá»i khác tuyệt đối không thấy được.
Vị Nê Bồ Tát tự mình không bảo vệ được, không ngỠthật có chút đạo hạnh, cả Vô Kỵ cũng không thể không bội phục.
Bệnh đại phu nói :
- May là căn bệnh cá»§a ngươi tuyệt không thể lây qua ngưá»i khác.
Lão Khổng chợt đứng dậy :
- Còn ta? Ngươi tại sao không xem bệnh cho ta? Ta có phải cũng có bệnh?
Bệnh đại phu đáp :
- Bệnh của ngươi không cần xem cũng biết rồi.
Lão Khổng thốt :
- á»’?
Bệnh đại phu đáp :
- Tá»­u quá»· thông thưá»ng Ä‘á»u chỉ có hai căn bệnh.
Lão Khổng há»i :
- Hai bệnh nào?
Bệnh đại phu đáp :
- Bệnh nghèo và bệnh lưá»i.
Hắn lại nói :
- Hai căn bệnh đó tuy không có thuốc nào có thể trị, may là cÅ©ng không thể lây qua ngưá»i khác.
Lão Khổng há»i :
- Vậy đại tiểu thư hiện tại có phải đã có thể đến rồi?
Bệnh đại phu há»i :
- Hiện tại còn chưa được.
Lão Khổng há»i :
- Sao vậy?
Bệnh đại phu đáp :
- Bởi vì ta còn ở đây.
Hắn lại thở dài :
- Ta toàn thân Ä‘á»u có bệnh, má»—i má»™t thứ Ä‘á»u có thể lây qua ngưá»i khác.
Lão Khổng cũng thở dài nhè nhẹ :
- Ngươi đã có thể trị bệnh cho ngưá»i ta, tại sao không trị lành bệnh cho mình?
Bệnh đại phu đáp :
- Bệnh của ta không thể trị.
Lão Khổng há»i :
- Sao vậy?
Bệnh đại phu đáp :
- Bởi vì bệnh cá»§a ta vừa trị lành, con ngưá»i ta phải chết.
Äó là đạo lý gì đây?
Lão Khổng không hiểu, Vô Kỵ cÅ©ng không hiểu, cÅ©ng nhịn không được phải há»i :
- Sao vậy?
Bệnh đại phu không trả lá»i, lại há»i ngược :
- Ngươi hồi nãy nhìn thấy ta có phải có chút không ưa?
Vô Kỵ không phủ nhận.
Bệnh đại phu thốt :
- Nhưng không cần biết ngươi ghét khinh ta ra sao, lại tuyệt không thể vô lễ với ta.
Hắn tự giải thích :
- Bởi vì toàn thân ta Ä‘á»u có bệnh, tùy tiện ai chỉ cần dùng má»™t ngón tay là có thể xô ta té, ngươi đánh ta không những không vẻ vang gì, hÆ¡n nữa rất mất mặt.
Bệnh đại phu nói :
- Nhưng nếu căn bệnh cá»§a ta nếu trị lành xong, ngưá»i ta đối vá»›i ta sẽ không khách khí nữa, ngưá»i ta từng đắc tá»™i trước đây nhất định cÅ©ng sẽ đến kiếm chuyện vá»›i ta, ta làm sao qua được?
Hắn lắc đầu, thở dài, chầm chậm đi ra :
- Cho nên bệnh của ta ngàn vạn lần không thể trị lành.
Vô Kỵ chợt cảm thấy vị Nê Bồ Tát toàn thân bệnh hoạn đó quả thật cũng rất lý thú.
Những ngưá»i đó xem chừng Ä‘á»u không phải là ác nhân, xem chừng Ä‘á»u rất lý thú.
Lý thú nhất đương nhiên là vị đại tiểu thư kia. Vô Kỵ thốt :
- Hiện tại nàng có phải đã có thể đến?
Kim lão đại đáp :
- Hiện tại còn chưa được.
Vô Kỵ há»i :
- Tại sao?
Kim lão đại đáp :
- Bởi vì ta còn phải để cho ngươi biết rõ một chuyện.
Vô Kỵ há»i :
- Chuyện gì?
Kim lão đại há»i :
- Ngươi có biết ta là ai không?
Vô Kỵ đáp :
- Ta chỉ biết ngươi há» Kim, hình như có rất nhiá»u ngưá»i gá»i ngươi là Kim lão đại.
Kim lão đại nói :
- Ngươi nhìn mặt ta xem.
Vô Kỵ nhìn cả ná»­a ngày cÅ©ng nhìn không ra trên mặt lão có gì đáng để ngưá»i ta nhìn.
Kim lão đại há»i :
- Ngươi nhìn sắc mặt ta có gì khác biệt vá»›i ngưá»i khác không?
Äiểm đó Vô Kỵ cÅ©ng không thể không thừa nhận, sắc mặt lão quả thật rất kỳ quái.
Mặt lão nhìn có vẻ làm màu lam, giống như một tấm vải bố lam giặt rửa gần phát trắng.
Kim lão đại nói :
- Kỳ thật sắc mặt cá»§a ta vốn không có gì khác vá»›i mặt ngưá»i khác.
Vô Kỵ há»i :
- Hiện tại sao lại biến thành như vậy?
Kim lão đại đáp :
- Là bị ngưá»i ta đánh.
Vô Kỵ há»i :
- Ngươi thưá»ng bị ngưá»i ta đánh?
Kim lão đại đáp :
- Mưá»i năm nay, má»—i má»™t hai tháng Ä‘á»u phải bị đánh má»™t hai lần.
Vô Kỵ há»i :
- Ngươi không tránh né?
Kim lão đại đáp :
- Không.
Vô Kỵ há»i :
- Ngưá»i ta đánh ngươi, sao ngươi không tránh né?
Kim lão đại đáp :
- Bởi vì ta không muốn né.
Vô Kỵ há»i :
- Lẽ nào ngươi tình nguyện chịu bị đánh?
Kim lão đại cưá»i lạnh :
- Ta vốn cam tâm tình nguyện, nếu không có ai có thể đánh được ta chứ?
Ngưá»i khác muốn đánh lão, lão không ngá» lại tình nguyện chịu đòn, cả né cÅ©ng không né.
Äó là đạo lý gì đây?
Vô Kỵ lại không hiểu, nhịn không được phải há»i :
- Tại sao vậy?
Kim lão đại chợt há»i :
- Ngươi có biết ngưá»i xuất thá»§ đánh ta là ai không?
Vô Kỵ đáp :
- Không biết.
Kim lão đại nói :
- Äể ta cho ngươi coi.
Trên ngưá»i lão vận trưá»ng sam vải bố lam đã giặt rá»­a bạc trắng, giống như sắc mặt cá»§a lão vậy.
Lão bá»—ng cởi trưá»ng sam ra.
Thân ngưá»i lão vốn không dá»… nhìn gì, sau khi cởi y phục càng không dá»… nhìn.
Vai lão đặc biệt rá»™ng, xương cốt đặc biệt to lá»›n, y phục vừa cởi xuống, chỉ còn dư lại xương bá»c da.
Nhưng Vô Kỵ lại không thể không thừa nhận, lá»›p da cá»§a lão quả thật có rất nhiá»u chá»— đáng để ngưá»i ta xem.
Toàn thân trên dưới, trái phải trước sau, chỗ nào cũng có vết thương.
Äá»§ thức đủ dạng vết thương, Ä‘ao thương, kiếm thương, thương thương, quyá»n thương, chưởng thương, ngoại thương, ná»™i thương, ám khí thương, bầm xanh, tím Ä‘á»...
Chỉ cần là thẹo mình có thể nghÄ© tá»›i, trên ngưá»i lão không thiếu cái nào.
Kỳ quái nhất là, bên cạnh má»—i má»™t vết thương Ä‘á»u có xăm má»™t hàng chữ rất nhá».
May là nhãn lá»±c cá»§a Vô Kỵ luôn luôn không tệ, má»—i má»™t chữ Ä‘á»u có thể nhìn thấy rõ ràng.
Bên cạnh một dấu chưởng đỠđục có xăm chữ :
Năm Giáp Thìn, mưá»i ba tháng ba, Thôi Thiên Vận.
Năm nay là năm Ất Tỵ, dấu chưởng đó đã lưu hạ cách đây một năm, nhưng vết máu ứ còn chưa tan.
Kim lão đại chỉ dấu chưởng, há»i Vô Kỵ :
- Ngươi có biết đây là chưởng lực gì không?
- Äó là Chu Sa chưởng.
- Ngươi có biết Thôi Thiên Vận là ai không?
- “Ta biết†- Vô Kỵ đáp - “Ngoại trừ “Nhất Chưởng Phiên Thiên†Thôi Thiên Vận ra, em chừng không có ngưá»i thứ hai có thể luyện Chu Sa chưởng đến mức đóâ€.
Kim lão đại cưá»i lạnh :
- Äó có lẽ chỉ vì những năm gần đây ngưá»i luyện Chu Sa chưởng không có nhiá»u.
Vô Kỵ thừa nhận.
Thứ chưởng lực đó luyện thập phần gian khổ, sử dụng thực hiệu lại không mấy to tát.
Äám hậu khởi trong giang hồ không thèm quy nạp má»™t loại “công phu ngu đần†như vậy, cho nên gần đây đã dần dần thụt lùi.
Bởi vì thứ chưởng lá»±c đó đánh trên thân thể ngưá»i ta tuy có thể trí mệnh, nhưng ai cÅ©ng không thể đứng như tượng gá»— đợi đối phương vận khí tác thế, đánh qua má»™t chưởng.
Chỉ có Kim lão đại là ngoại lệ.
Vô Kỵ thốt :
- Ngưá»i có thể chịu má»™t chưởng đó mà không chết, trên thế gian đại khái cÅ©ng không có mấy ai.
Kim lão đại nói :
- Sau khi ta chịu má»™t chưởng cá»§a lão ta, cÅ©ng đã nằm liệt giưá»ng ná»­a tháng.
Vô Kỵ há»i :
- Ngươi biết rõ lão ta dùng Chu Sa chưởng, vẫn không tránh né?
Kim lão đại đáp :
- Không.
Vô Kỵ há»i :
- Sao vậy?
Kim lão đại đáp :
- Bởi vì ta chịu một chưởng của lão, lão cũng phải chịu một chiêu của ta.
Lão lại giải thích :
- Võ công của Thôi Thiên Vận không tệ, biến hóa chiêu thức của ta nếu giao thủ với lão ta, ít ra phải bốn năm trăm chiêu mới có thể phân định cao hạ thắng bại.
Vô Kỵ thốt :
- Có lẽ bốn năm trăm chiêu cũng vị tất đã có thể phân thắng bại.
Kim lão đại nói :
- Ta đâu có thá»i gian nhàn nhã đấu lâu dài vá»›i lão ta.
Vô Kỵ thốt :
- Cho nên ngưá»i liá»u chịu má»™t chưởng cá»§a lão, má»™t chiêu phân thắng bại.
Kim lão đại nói :
- Ta chịu má»™t chưởng cá»§a lão, tuy cÅ©ng không dá»… chịu gì, lão chịu má»™t chiêu cá»§a ta lại nằm dài trên giưá»ng ná»­a năm.
Lão Ä‘iá»m đạm nói tiếp :
- Từ đó vá» sau, vô luận lão gặp ta ở đâu, cÅ©ng Ä‘á»u cung cung kính kính, khách khách khí khí chào há»i má»™t câu.
Nhất Trượng Hồng cưá»i :
- Ta đã nói Kim lão đại công phu tuy không quá cao, nghỠchịu đựng lại tuyệt đối có thể coi là thiên hạ vô song, võ lâm đệ nhất.
Vô Kỵ thốt :
- Muốn há»c đánh ngưá»i, trước hết phải há»c chịu đòn, chỉ tiếc muốn luyện thành thứ công phu đó tịnh không dá»….
Kim lão đại nói :
- Cho nên gần đây ngưá»i có thể luyện thành thứ công phu này cÅ©ng không có nhiá»u.
Äó đương nhiên cÅ©ng là thứ công phu ngu đần, rất có thể là thứ công phu ngu đần nhất thiên hạ.
Nhưng ai cũng không thể nói thứ công phu đó vô dụng.
Kim lão đại nói :
- Thiết Sa Chưởng, Chu Sa chưởng, Kim Ty Cẩm Chưởng, Khai Bi Thá»§, ná»™i gia Tiểu Thiên Tinh, chưởng lá»±c nào ta cÅ©ng Ä‘á»u đã từng chịu đòn, nhưng đối phương chịu khổ cÅ©ng tuyệt không thua gì ta.
Vô Kỵ cưá»i cưá»i :
- Ta nghÄ© gần đây ngu8á»i còn dám giao thá»§ vá»›i ngươi chỉ sợ cÅ©ng không có nhiá»u.
Kim lão đại đáp :
- Quả thật là không có nhiá»u.
Nhất Trượng Hồng cưá»i :
- Vô luận là ai giao thủ với lão, tối đa cũng chỉ bất quá có thể lưỡng bại cụ thương, đánh như vậy ngươi có chịu hay không chứ?
Vô Kỵ lập tức lắc đầu, chợt nói :
- Ta nhá»› tá»›i má»™t ngưá»i.
Nhất Trượng Hồng há»i :
- Ai?
Vô Kỵ đáp :
- Hai mươi năm trước, Quan Ngoại có “Äại Lá»±c Kim Cương Thần†luyện Thập Tam Thái Bảo và Äồng Tá»­ Công, Ä‘ao thương bất nhập.
Nhất Trượng Hồng há»i :
- Ngươi cÅ©ng biết ngưá»i đó à?
Vô Kỵ đáp :
- Ta nghe ngưá»i ta kể vá» hình dung cá»§a lão ta.
Nhất Trượng Hồng há»i :
- Ngưá»i ta nói sao?
Vô Kỵ đáp :
- Ngưá»i ta Ä‘á»u nói bá»™ dạng cá»§a lão ta không khác gì Kim Cương Thần trong miếu.
Nhất Trượng Hồng nói :
- Cho nên ngươi không tưởng được vị Äại Lá»±c Kim Cương Thần đó chính là Kim lão đại.
Ả cưá»i ngất, lại nói :
- Vốn ta cÅ©ng không tưởng nổi, mưá»i năm nay, lão ta ít ra đã ốm bá»›t má»™t trăm cân.
Vô Kỵ thốt :
- Ta đã tính thử, nội ngoại thương lão chịu đựng ít ra có năm chục lần, mỗi lần thụ thương không nhẹ.
Chàng thở dài, cưá»i khổ :
- Bị đòn như vậy ta chỉ có chịu má»™t lần chỉ sợ đã là ngưá»i chết, lão làm sao mà không gầy ốm cho được?
Kim lão đại nói :
- Nhưng mưá»i năm nay cÅ©ng chưa từng có ai chiếm tiện nghi trên tay ta.
Lão đột nhiên cũng thở dài :
- Chỉ có má»™t ngưá»i là ngoại lệ.
Vô Kỵ há»i :
- Ai?
Kim lão đại chỉ một vết kiếm trên ngực :
- Ngươi nhìn xem.
Vết kiếm đó bên cạnh tim lão, khoảng cách đến tâm mạch của lão còn chưa đến một tấc.
Bên cạnh vết kiếm cũng có xăm một hàng chữ :
Năm Ất Tỵ, mùng ba tháng mưá»i, ÄÆ°á»ng Ngạo.
Kim lão đại há»i :
- Ngươi biết ngưá»i đó là ai không?
Vô Kỵ đáp :
- Ta biết.
Kim lão đại nói :
- Ngươi đương nhiên cũng đã từng nghe nói kiếm pháp của y không tệ gì.
Vô Kỵ thừa nhận.
Kim lão đại nói :
- Nhưng kiếm pháp của y thật ra cao tới cỡ nào, ngươi còn chưa tưởng được đâu.
Nhất Trượng Hồng chợt cũng thở dài :
- Chưa tận mắt nhìn thấy ngưá»i, thật rất khó tưởng được.
Kim lão đại nói :
- Kiếm khách danh gia đương thá»i, ta đụng phải cÅ©ng không ít, Hải Nam, Äiểm Thương, Côn Luân, Tuấn Tiá»…u, Ba SÆ¡n, Võ Äang, cao thá»§ trong bao nhiêu đại kiếm phái đó, ta cÅ©ng Ä‘á»u đã từng lãnh giáo qua.
Vô Kỵ há»i :
- Kiếm pháp cá»§a bá»n há» Ä‘á»u không bằng ÄÆ°á»ng Ngạo?
Kim lão đại cưá»i lạnh :
- Kiếm pháp cá»§a bá»n há» so vá»›i ÄÆ°á»ng đại công tá»­ chẳng khác nào Ä‘om đóm dưới trăng rằm, ngá»n nến dưới mặt trá»i.
Lão chỉ vào vết kiếm trên ngực :
- Y đâm ta một kiếm này, ta căn bản hoàn toàn không còn đất hoàn thủ, một kiếm của y vốn có thể lấy mạng ta, ta có chết dưới kiếm của y cũng không nói gì được.
Vô Kỵ há»i :
- Ta cũng biết kiếm của y luôn luôn vô tình, lần đó tại sao lại tha cho ngươi?
Kim lão đại đáp :
- Bởi vì sá»± vô tình cá»§a y toàn để đối phó vá»›i ngưá»i vô tình.
Nhất Trượng Hồng nói :
- Kim lão đại mặt lạnh lòng ấm, xuất thá»§ chưa từng dồn ngưá»i ta vào tá»­ địa.
Kim lão đại nói :
- Nhưng vì ÄÆ°á»ng đại công tá»­, ta lại lúc nào cÅ©ng có thể phá lệ.
Lão lạnh lùng nhìn Vô Kỵ :
- Hiện tại có phải ngươi đã hiểu rõ ý của ta?
Nhất Trượng Hồng nói :
- à của lão là muốn nói, nếu ngươi không muốn giao thủ với lão, tốt hơn hết là nên khách khí với đại tiểu thư, ngàn vạn lần không thể tỠvẻ vô lễ thô bạo.
Vô Kỵ cưá»i cưá»i :
- Ngươi thấy ta có giống ngưá»i thô bạo vô lá»… không?
Nhất Trượng Hồng đáp :
- Ngươi không giống.
Ả cưá»i cá»±c kỳ dụ hoặc :
- Bá» ngoài ngươi nhìn tuy lạnh lạnh lùng lùng, kỳ thật lại là má»™t ngưá»i rất dịu dàng, ta tin nhất định có rất nhiá»u nữ nhân thích ngươi.
Vô Kỵ há»i :
- Ngươi thấy được sao?
Nhất Trượng Hồng cưá»i đáp :
- Ta đương nhiên là thấy được, ta không phải là một tiểu cô nương chưa từng gặp nam nhân.
Vô Kỵ không đối đáp nữa.
Chàng đã chú ý thấy Hồ Ải Tá»­ lại trừng mắt, nắm chặt song quyá»n, xem chừng đã chuẩn bị phóng tá»›i đấm má»™t quyá»n lên mÅ©i chàng.
Chàng không phải Kim lão đại, cũng chưa từng luyện loại công phu như Kim Chung Trạo, Thiết Bố Sam, hay Thập Tam Thái Bảo.
Má»™t quyá»n đó chàng không muốn nhận, cÅ©ng nhận không nổi.
Nhìn bá»™ dạng cá»§a Kim lão đại lần này cÅ©ng tuyệt không thể xen đứng trước mặt chàng chịu cho chàng má»™t quyá»n đó.
May là lúc đó bên ngoài đã có ngưá»i hô khẽ :
- Äại tiểu thư đã đến.
* * * * *
Vô Kỵ má»™t má»±c trông ngóng nàng đến, má»™t má»±c rất muốn xem xem cô bé mặt vàng ốm yếu không chịu nổi gió cá»§a hÆ¡n mưá»i năm trước hiện tại đã biến thành ngưá»i ra sao.
Chàng tin hiện tại nàng nhất định rất đẹp, cho nên cả ÄÆ°á»ng đại công tá»­ kiêu ngạo như vậy cÅ©ng vì nàng mà khuynh đảo.
Một mỹ nhân thật sự vốn nam nhân nào cũng muốn nhìn, không cần biết là nam nhân nào cũng không ngoại lệ.
Hiện tại vị đại tiểu thư đó chung quy đã đến.
Hiện tại Vô Kỵ chung quy đã nhìn thấy nàng.
Nhưng hiện tại Vô Kỵ hy vá»ng mình cả Ä‘á»i cÅ©ng không gặp nàng.
Chàng thà Ä‘i chẻ ba trăm gánh cá»§i, khiêng sáu trăm gánh nước, thậm chí thà nằm ngá»§ trên vÅ©ng bùn phân cá»§a con heo nái còn mập gấp mưá»i lần ÄÆ°á»ng Khuyết, cÅ©ng không muốn gặp nàng.
Nếu quả có ngưá»i có thể khiến cho chàng không phải gặp vị đại tiểu thư đó, không cần biết kêu chàng Ä‘i làm chuyện gì, chàng Ä‘á»u chịu.
Nhưng chàng tịnh không điên, cũng không có bệnh. Chàng vì sao lại như vậy?
Trong nhà tràn ngập má»™t thứ hương thÆ¡m thoang thoảng, phảng phất là hoa sen, lại còn ngá»t ngào hÆ¡n cả hoa sen.
Äại tiểu thư vừa đến, đã mang theo hương thÆ¡m đó vào nhà.
Ngưá»i nàng còn ngá»t ngào hÆ¡n cả hoa sen.
Trong tâm mục cá»§a những ngưá»i kia, nàng không những là đại tiểu thư, đơn giản là má»™t công chúa Tuy má»—i má»™t ngưá»i Ä‘á»u thích nàng, nhưng cÅ©ng không có ai dám sàm sỡ vá»›i nàng.
Chính nàng cũng biết điểm đó.
Nàng trẻ trung, mỹ lệ, cao quý, sinh mệnh của nàng như hoa như gấm.
Cũng không biết có bao nhiêu cô gái cỡ tuổi nàng đang len lén đố kỵ, hâm mộ nàng.
Nàng đáng lẽ rất vui sướng.
Nhưng ai ai cũng không biết tại sao những ngày này mặt mày nàng phảng phất luôn luôn mang theo một thứ ưu lự khó tả.
Chỉ có nàng mới biết tại sao nàng ưu lự, là vì trong lòng nàng có một mối gút không giải khai được.
Trong lòng nàng có có má»™t ngưá»i không quên được.
Ngưá»i đó lại cách xa nàng làm sao, giữa bá»n nàng luôn luôn cách trở thiên sÆ¡n vạn thá»§y.
Hiện tại đêm đã rất khuya, một đại tiểu thư như nàng vốn đáng lẽ đã đi ngủ.
Nhưng nàng lại khơi khơi không ngủ được.
Nàng quá tịch mịch, luôn hy vá»ng có thể kiếm chuyện làm.
Sau khi đến đây, trừ Song Hỷ ra, nàng cơ hồ không có tới một bằng hữu nào để chuyện trò huyên thuyên.
Nàng chưa bao giỠcoi Song Hỷ như một a hoàn.
Song Hỷ là bằng hữu của nàng.
Bằng hữu cá»§a nàng tuyệt không thể bị ngưá»i ta khi phụ.
Cho nên nàng đã đến.
Song Hỷ dùng một bàn tay nắm chéo áo nàng, bàn tay kia chỉ Vô Kỵ :
- Là hắn.
Ngưá»i ở đây rõ ràng Ä‘á»u biết Song Há»· là ngưá»i thân cận nhất bên cạnh đại tiểu thư, không tưởng được còn có ngưá»i dám khi phụ ả.
- Tôi biết hắn tại sao muốn tôi đến đây, hắn muốn tôi theo hắn... theo hắn...
Nói tá»›i đó, Song Há»· tuy không có cách nào nói tiếp, nhưng trong tâm má»i ngưá»i Ä‘á»u hiểu được.
Cả trong lòng đại tiểu thư cũng rất minh bạch.
Cho nên khi nàng đến, đã chuẩn bị dạy ngưá»i kia má»™t bài há»c thật nặng ná».
Nhưng đợi đến khi nàng nhìn thấy ngưá»i đó, nàng lại chừng như ngây ngẩn.
Vô Kỵ cũng ngơ ngẩn.
Bởi vì chàng có nằm má»™ng cÅ©ng không tưởng được vị đại tiểu thư đó là ngưá»i lúc nào cÅ©ng mang phiá»n hà đến cho chàng, lúc nào cÅ©ng có thể đột nhiên té xỉu, Liên Nhất Liên.
Liên Nhất Liên không ngỠchính là Thượng Quan Linh Linh.
Liên Nhất Liên không ngỠchính là con gái của Thượng Quan Nhẫn.
Nàng đương nhiên biết ngưá»i Ä‘ang đứng trước mặt nàng là ngưá»i má»™t lòng muốn giết phụ thân nàng, Triệu Vô Kỵ.
Nàng đã sớm biết, cho nên mới truy đến Hòa Phong Sơn Trang.
Äêm hôm đó, ÄÆ°á»ng Ngá»c buông tha cho nàng là vì đã phát hiện nàng là con gái cá»§a Thượng Quan Nhẫn.
Cho nên y má»›i kêu ngưá»i Ä‘ang đêm đưa nàng vá» ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố.
Những chuyện đó Vô Kỵ hiện tại đương nhiên đã nghĩ ra.
Chàng vẫn không bá» chạy, bởi vì chàng biết cho dù có thể bá» chạy ra khá»i căn ốc này, cÅ©ng đừng mong chạy thoát khá»i ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố.
Chàng cÅ©ng biết hiện tại chỉ cần nàng nói ra má»™t câu, chàng sẽ chết tại ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố, không còn nghi ngá» gì nữa.
Linh Linh không nói gì hết.
Vô Kỵ có thể nói gì?
Linh Linh má»™t má»±c trừng trừng đôi mắt to tròn mỹ lệ nhìn chàng, đôi mắt nàng xem chừng còn to hÆ¡n lúc trước nhiá»u.
Äó có phải là vì nàng đã quá gầy?
Nàng tại sao lại gầy ốm như vậy? Vì ai mà gầy ốm?
Vô Kỵ vẫn đang nhìn nàng.
Chàng không thể không nhìn nàng, chàng nghĩ từ biểu tình trong ánh mắt của nàng có thể nhìn ra nàng chuẩn bị đối phó chàng ra sao.
Chàng nhìn không ra.
Biểu tình trong ánh mắt của nàng quá phức tạp, không những Vô Kỵ nhìn không ra, cả chính nàng cũng không liệu giải nổi.
Song Hỷ cũng không nói gì nữa.
Ả là má»™t cô gái rất thông minh, ả cÅ©ng đã mưá»i tám mưá»i chín, chuyện Ä‘á»i cÅ©ng hiểu không ít.
Ả đã nhìn thấy giữa nam nhân kia và đại tiểu thư hình như có gì không phải.
Thật ra là không phải chỗ nào?
Ả cũng không nói được --- Cho dù ả biết, cũng không dám nói ra.
Cho nên ả chỉ còn nước ngậm miệng.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u ngậm miệng, ngưá»i trong căn ốc đó tuyệt không có má»™t ai là ngu khá».
Cũng không biết qua bao lâu sau, đại tiểu thư chợt quay mình chầm chậm bước ra.
Nàng tại sao không nói tới một câu mà bỠđi?
Vô Kỵ Ä‘ang cảm thấy kỳ quái, lúc má»i ngưá»i Ä‘á»u Ä‘ang cảm thấy kỳ quái, nàng chợt nói ra má»™t câu.
Äến ngưỡng cá»­a, nàng chợt quay đầu lại, nhìn Vô Kỵ, nhẹ nhàng nói bốn chữ :
- Ngươi đi theo ta.
Nàng muốn Vô Kỵ Ä‘i theo nàng đến đâu? Äi làm gì?
Vô Kỵ không há»i, cÅ©ng không thể há»i.
Cho dù chàng biết rõ nàng muốn dẫn chàng lên giá treo cổ, hay xuống chảo dầu, chàng cũng chỉ còn nước đi theo nàng.
Trong Hoa Viên vừa tối hù, vừa yên tĩnh.
Linh Linh bước vỠphía trước, bước rất chậm, phảng phất trong lòng cũng có vấn đỠkhông thể giải quyết.
Nàng một mực không quay đầu lại.
Vô Kỵ cũng bước rất chậm đi theo nàng, luôn luôn bảo trì một khoảng cách thích hợp.
Lưng nàng nhìn vừa mảnh dẻ, vừa yếu ớt, chỉ cần chàng xuất thủ, nàng lập tức té quỵ, vĩnh viễn ngã quỵ, ở đây cũng không còn ai có thể nói ra bí mật của chàng.
Có vài lần chàng gần như nhịn không được muốn xuất thủ.
Nhưng chàng nhất định phải miễn cưỡng khống chế lấy mình, bởi vì chàng tuyệt không thể xuất thủ.
Trong bóng tối chá»— nào cÅ©ng Ä‘á»u có thể có mai phục, Kim lão đại và Nhất Trượng Hồng bá»n ngưá»i đó nhất định cÅ©ng Ä‘á»u Ä‘ang ngấm ngầm giám thị chàng.
Ngạnh công và chưởng lực của Hồ Ải Tử không phải là dễ đối phó.
Nhất Trượng Hồng, không còn nghi ngỠgì nữa, cũng là một đối thủ cực kỳ đáng sợ, chỉ cần nhìn ánh mắt vừa nhu nhuyễn vừa linh hoạt, tay chân săn chắc của ả là có thể thấy được thân thủ của ả nhất định cực kỳ linh mẫn.
Nữ nhân xuất thá»§ thông thưá»ng độc lạt hÆ¡n nam nhân, bởi vì bá»n há» nếu muốn xông pha trong giang hồ, nhất định không những phải kiên cưá»ng hÆ¡n nam nhân, mà còn phải có vài chiêu công phu đặc biệt lợi hại hÆ¡n nam nhân.
Vị Bệnh đại phu kia tuy toàn thân Ä‘á»u bị bệnh, nhưng trong ánh mắt, thần quang ná»™i uẩn, nghÄ© tất có má»™t thân ná»™i công cá»±c kỳ tinh thâm.
Kim lão đại đương nhiên càng đáng sợ.
Lão ta thân kinh bách chiến, cũng không biết đã đụng bao nhiêu võ lâm cao thủ, không cần nói gì, chỉ tính những kinh nghiệm đạt được từ trong vô số lần đại chiến gian khổ sinh tử, đã không còn ai có thể so bì được.
Muốn đối phó bốn ngưá»i đó đã rất không dá»… dầu gì, hà huống ngoại trừ bá»n há» ra, không biết còn có bao nhiêu cao thá»§ còn đáng sợ hÆ¡n Ä‘ang âm thầm Ä‘i theo nàng, bảo vệ nàng.
Nếu nàng chết trong tay Vô Kỵ, Vô Kỵ còn có thể sống được bao lâu?
Chàng làm sao có thể khinh cá»­ vá»ng động được?
Nhưng cho dù chàng không xuất thủ, lại có thể sống được bao lâu?
Vô Kỵ không khá»i tá»± há»i trong lòng :
--- Nếu quả ta là nàng, ta rõ ràng biết nàng đến giết phụ thân ta, ta sẽ dẫn nàng đi đâu?
Äáp án đó vô luận là ai Ä‘á»u có thể tưởng tượng được, bởi vì hiện tại nàng cÅ©ng không còn đưá»ng chá»n lá»±a khác.
Nàng chỉ còn nước dẫn chàng đi chết.
Chàng rõ ràng biết mình một khi theo nàng bước tới trước một bước là khoảng cách đến tử vong đã gần thêm một bước, nhưng chàng lại khơi khơi không thể dừng lại.
Linh Linh chợt đã ngừng chân, dừng bên ngoài má»™t cá»­a vòm nho nhá», bên trong cá»­a có má»™t tiểu viện u nhã yên tÄ©nh.
Nàng chung quy đã quay đầu lại.
Nhưng nàng tịnh không nhìn Vô Kỵ, chỉ đối diện với bóng tối, nhẹ nhàng thốt :
- Ngưá»i này là lão bằng hữu trước đây cá»§a ta, ta muốn tâm sá»± yên yên tÄ©nh tÄ©nh vá»›i hắn, không cần biết có ai đến quấy rối bá»n ta, ta sẽ cảm thấy không cao hứng phi thưá»ng.
Ai cÅ©ng không dám làm cho đại tiểu thư không cao hứng, ai cÅ©ng không thể xông tá»›i quấy rối bá»n há».
Nhưng nàng tại sao lại muốn một mình với Vô Kỵ? Nàng thật ra có gì muốn nói với chàng?
Nàng chuẩn bị dùng cách nào đối phó chàng?
Nếu má»™t ngưá»i đã Ä‘i tá»›i tuyệt lá»™, không cần biết ngưá»i ta dùng cách nào đối phó hắn, cÅ©ng không có gì khác biệt.
Trong vưá»n có má»™t hồ sen nho nhá».
Hoa sen tuy còn chưa nở, trong gió lại tràn ngập mùi thơm của lá sen.
Gió từ ngoài song cửa lùa vào, ánh nến dao động đung đưa.
Song cửa đang mở.
Dưới song cá»­a có má»™t cái ghế rá»™ng rãi thoải mái, Ä‘iêu khă? tinh xảo, nàng chắc thưá»ng ngồi trên cái ghế đó, nhìn hồ sen ngoài song cá»­a đến xuất thần.
Hiện tại nàng lại không ngồi trên cái ghế đó, trái lại còn kêu Vô Kỵ :
- Má»i ngồi.
Vô Kỵ ngồi xuống.
Äã đến đây, đứng cÅ©ng được, ngồi cÅ©ng được, Ä‘á»u không có gì khác biệt.
Äối diện cÅ©ng có cá»­a sổ, Linh Linh Ä‘ang đứng dưới cá»­a sổ, quay lưng vá» phía chàng, qua má»™t hồi rất lâu má»›i thở dài nhè nhẹ :
- Tháng tư sắp qua rồi, hoa sen lại sắp nở.
Vô Kỵ không mở miệng, cũng không có cách nào mở miệng, chàng chỉ còn nước đợi.
Lại không biết qua bao lâu sau, Linh Linh chung quy đã quay đầu lại, dùng một ánh mắt rất kỳ quái nhìn chàng, chợt thốt :
- Ta biết ngươi là ai.
Vô Kỵ cũng thở dài :
- Ta biết ngươi biết.
Linh Linh thốt :
- Ta cũng biết ngươi tại sao lại đến đây.
Vô Kỵ nói :
- Ngươi nên biết.
Chàng không phủ nhận :
- Ta đến để giết Thượng Quan Nhẫn.
Linh Linh thốt :
- Ta nghÄ© hiện tại ngươi cÅ©ng nên biết, ngưá»i ngươi muốn giết là phụ thân cá»§a ta.
Vô Kỵ nói :
- Ta cÅ©ng biết trên thế gian tuyệt không có bất kỳ má»™t ai có thể để ngưá»i ta đến giết phụ thân cá»§a mình.
Linh Linh thốt :
- Tuyệt không có.
Vô Kỵ há»i :
- Hiện tại ngươi chuẩn bị làm sao đối phó ta?
Linh Linh trầm mặc, bỗng lại thở dài nhè nhẹ :
- Ta không biết.
Vô Kỵ há»i :
- Ngươi sao lại không biết?
Linh Linh đáp :
- Bởi vì ngươi làm như vậy tịnh không sai trái.
Vô Kỵ thốt :
- á»’?
Linh Linh nói :
- Nếu ta là ngươi, có ngưá»i giết phụ thân ta, ta cÅ©ng sẽ giết y.
Vô Kỵ thốt :
- Chỉ tiếc ngươi không phải là ta.
Linh Linh nói :
- Nếu ngưá»i ngưá»i ngươi muốn giết là ngưá»i khác, ta nhất định sẽ dụng hết lá»±c lượng phụ giúp ngưá»i.
Vô Kỵ thốt :
- Chỉ tiếc ngưá»i ta muốn giết là phụ thân cá»§a ngươi.
Chàng hững hỠnói tiếp :
- Cho nên không cần biết ngươi chuẩn bị làm sao đối phó ta, ta Ä‘á»u không hận ngươi, bởi vì nếu ta là ngươi, ta cÅ©ng sẽ làm như vậy.
Linh Linh lại trầm mặc rất lâu mới từ từ nói :
- Bởi vì ta là con gái của ông ta, cho nên ta luôn luôn không tin ông ta thật đã giết phụ thân ngươi.
Vô Kỵ thốt :
- á»’?
Linh Linh nói :
- Ông ta luôn luôn là ngưá»i chính trá»±c phi thưá»ng, có lúc tuy lãnh khốc vô tình, lại tuyệt đối chính trá»±c, ta thật không có cách nào tin ông ta có thể làm chuyện như vậy.
Vô Kỵ thốt :
- á»’?
Linh Linh nói :
- Cho nên ta nhất định phải tự mình đến Hòa Phong Sơn Trang xem xem trong chuyện có phải có ẩn tình gì khác.
Vô Kỵ thốt :
- Hiện tại ngươi đã đi đến đó rồi.
Linh Linh buồn bã nói :
- Ta thậm chí còn lén lút đến thư phòng của phụ thân ngươi, đứng ở chỗ phụ thân ngươi bị hại.
Trong ánh mắt nàng tràn đầy thống khổ và bi thương :
- Lúc đó đêm đã rất khuya rồi, bốn bá» yên ắng không có tiếng động, cÅ©ng giống như bây giá», ta má»™t mình đứng ở đó, trong lòng tá»± há»i mình, nếu quả có má»™t ngày ngươi đến giết phụ thân ta báo thù, ta nên làm cách nào?
Äó là má»™t mắc gút chết chóc.
Chỉ cần nghĩ đến vấn đỠđó, nàng cho dù có đang mộng mị cũng sẽ thình lình sực tỉnh, toát mồ hôi lạnh sực tỉnh.
Bởi vì nàng biết phụ thân của nàng sai.
Linh Linh nói :
- Ta luôn luôn nói vá»›i mình ông ta không có làm sai, ông ta làm như vậy nhất định có má»™t lý do rất tốt, chỉ tiếc những lá»i đó chính ta cÅ©ng không có cách nào tin được.
Nàng cưá»i cưá»i :
- Ngươi có thể lừa gạt bất cứ ngưá»i nào, lại vÄ©nh viá»…n không có cách nào lừa gạt được chính mình.
Nụ cưá»i cá»§a nàng chất chứa thống khổ :
- Cho nên lúc đó ta má»™t má»±c nghÄ© cách tiếp cận ngươi, hy vá»ng có thể hóa giải cừu thù giữa ngươi và phụ thân ta, chỉ cần ngươi có thể tha thứ cho ông ta, tùy tiện đối vá»›i ta làm sao, tùy tiện muốn ta làm gì, ta cÅ©ng chịu.
Vô Kỵ lạnh lùng nhìn nàng, trong lòng bất chợt cũng cảm thấy có một nỗi đau xót khôn tả.
Chàng không thể không thừa nhận nàng thật là một cô gái rất thiện lương, thật đáng tội nghiệp.
Bởi vì nàng không ngại hy sinh chính mình.
Chỉ tiếc thứ cừu hận này vĩnh viễn không giải khai được.
Chàng chỉ còn nước cứng cá»i tâm trưá»ng, lạnh lùng thốt :
- Nếu lúc đó ta biết ngươi là con gái của Thượng Quan Nhẫn, ta nhất định đã giết ngươi.
Linh Linh thản nhiên nói :
- Nếu lúc đó ngươi đã giết ta, ta không những tuyệt không trách ngươi, có lẽ trái lại còn sẽ cảm kích ngươi.
Vô Kỵ há»i :
- Tại sao?
Linh Linh buồn bã thở dài :
- Bởi vì hiện tại ta bỗng cảm thấy mình thà chết sớm còn tốt hơn.
Nàng u uất nói tiếp :
- Nếu ta đã chết, sẽ không đụng phải thứ phiá»n não thống khổ hiện tại.
Vô Kỵ thốt :
- Hiện tại ngươi vẫn không nên có phiá»n não gì, chuyện này tịnh không khó giải quyết.
Linh Linh thốt :
- á»’?
Vô Kỵ nói :
- Hiện tại ta nếu có thể giết ngươi, vẫn nhất định sẽ giết ngươi.
Linh Linh thốt :
- Ta tin.
Vô Kỵ nói :
- Hồi nãy trong vưá»n hoa, ta ít ra đã có ba lần có thể giết ngươi.
Linh Linh há»i :
- Ngươi tại sao không động thủ?
Vô Kỵ đáp :
- Bởi vì ta tuy giết được ngươi, ta cÅ©ng không có cách nào rá»i khá»i chá»— này.
Linh Linh thừa nhận.
Vô Kỵ nói :
- Ta đã muốn giết ngươi, ngươi đương nhiên cũng có thể giết ta, đó vốn là chuyện thiên công địa đạo.
Linh Linh thốt :
- Ngươi ít ra có thể đồng quy vu tận với ta.
Vô Kỵ cưá»i cưá»i :
- Giữa ta và ngươi tịnh không có thù hận, thù hận cá»§a Ä‘á»i trước hoàn toàn không có quan hệ gì tá»›i Ä‘á»i sau, ta tại sao phải bắt ngươi chết theo ta?
Nụ cưá»i cá»§a chàng nhìn vẫn rất trấn tÄ©nh :
- Ta lần này đến là vốn ôm quyết tâm không thành công cũng thành nhân, hiện tại ta đã tận lực, tuy không thành công, ta chết cũng không oán tiếc.
Linh Linh nhìn chàng, qua má»™t hồi rất lâu má»›i há»i :
- Lá»i ngưá»i nói là thật trong lòng?
Vô Kỵ đáp :
- Phải.
Linh Linh lại thở dài nhè nhẹ :
- Ngưá»i má»™t khi có thể chết không oán tiếc, chết không cắn rứt lương tâm, chết có sao đâu.
Vô Kỵ bá»—ng cưá»i lá»›n :
- Không tưởng được ngươi không ngỠcũng hiểu thấu ý của ta.
Linh Linh nói :
- Ta thưá»ng nghe ngưá»i ta nói, chuyện thiên cổ gian nan nhất là chết, cho nên ta má»™t má»±c cứ nghÄ© chết là chuyện rất khốn khó.
Vô Kỵ thốt :
- Äích xác không quá dá»….
Linh Linh nói :
- Nhưng ta hiện tại đã hiểu rõ, có lúc sống còn khốn khó hÆ¡n cả chết rất nhiá»u.
Vô Kỵ cÅ©ng không khá»i thở dài :
- Có lúc quả thật là vậy.
Linh Linh nói :
- Cho nên má»™t ngưá»i nếu thật tâm muốn chết, cứ để cho ngưá»i đó chết thì tốt hÆ¡n.
Vô Kỵ thốt :
- Phải.
Trên tưá»ng có treo má»™t thanh kiếm, má»™t thanh kiếm vá» Ä‘en dài ba thước bảy tấc.
Linh Linh lấy thanh kiếm xuống, “tang†má»™t tiếng, rút kiếm ra khá»i vá», lưỡi kiếm lạnh như thu thá»§y.
Nàng bỗng đưa thanh kiếm đó cho Vô Kỵ, thái độ của nàng vừa lãnh tĩnh, vừa trấn định.
Nàng chợt nói :
- Ngươi giết ta đi.
*****
Kiếm là thật.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên lúc cán kiếm băng lãnh nắm chặt trong tay mình, thứ cảm giác đó cÅ©ng là thật.
Äối vá»›i má»™t ngưá»i há»c kiếm mà nói, trên thế gian không có bất cứ chuyện nào chân thật hÆ¡n thứ cảm giác đó.
Vô Kỵ là ngưá»i há»c kiếm.
Hiện tại trong tay chàng đã nắm chặt cán kiếm, nhưng lần này trong lòng chàng lại không có thứ cảm giác chân thật đó.
Chàng cơ hồ không thể tin đó là sự thật.
Linh Linh ngưng thị nhìn chàng, gằn từng tiếng :
- Äây là thật, ta thật muốn ngươi giết ta.
Vô Kỵ nhịn không được phải há»i :
- Tại sao?
Linh Linh đáp :
- Bởi vì phụ thân ta đã giết phụ thân ngươi, ta tuyệt không thể hại ngươi nữa.
Nàng lại bổ sung :
- Phụ thân ta đã sai, ta tuyệt không thể sai nữa.
Vô Kỵ vẫn không thể hiểu được.
Linh Linh nói :
- Ta nếu không chết, ngươi khó tránh khá»i phải chết trong tay ta, bởi vì ta tuyệt không thể để ngươi Ä‘i hại phụ thân ta.
Vô Kỵ cưá»i khổ :
- Ngươi chết thì đã sao? Có thể giải quyết được gì?
Linh Linh đáp :
- Sau khi ta chết, ngươi và phụ thân ta mới có thể sống sót.
Vô Kỵ lại há»i :
- Tại sao?
Linh Linh đáp :
- Bởi vì sau khi ta chết đi, không có ai khác có thể vạch trần bí mật của ngươi.
Nàng lại nói :
- Bá»n Kim lão đại tuyệt đối không tưởng được ngươi có thể giết ta, cho nên sau khi ngươi giết ta, mau bá» Ä‘i, bá»n há» tuyệt sẽ không cản trở ngươi, hiện tại bí mật cá»§a ngươi còn chưa bị khám phá, muốn rá»i khá»i ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố vẫn không khó gì.
Vô Kỵ thừa nhận.
Nếu hiện tại chàng lập tức bỠđi, quả thật còn có cơ hội trốn thoát.
Linh Linh nói :
- Nhưng sau khi ngươi giết ta xong, nhất định phải đi mau mau, tuyệt không thể lưu lại, cho nên ngươi không có cách nào đi tìm phụ thân ta nữa.
Nàng lại cưá»i cưá»i :
- Hà huống, sau khi ngươi giết ta, trong lòng ít nhiá»u gì cÅ©ng khó tránh khá»i có chút khó chịu, thù hận giữa hai nhà bá»n ta không chừng cÅ©ng sẽ vì vậy mà dần dần lợt lạt Ä‘i, tá»± ta đương nhiên cÅ©ng chết mà không cắn rứt lương tâm, cho nên ta nghÄ© Ä‘i nghÄ© lại, chỉ có dùng cách giải quyết này.
Chuyện này vốn là một mối gút chết chóc, chỉ còn nước dùng “cái chết†mới có thể tháo gỡ được.
Vô Kỵ nếu chết đi, mắc gút đó cũng có thể giải khai.
Nàng tại sao không để Vô Kỵ chết?
Nàng thà hy sinh chính mình, cũng không muốn làm hại Vô Kỵ. Vì sao?
Vô Kỵ cho dù là một ngốc tử đần độn không cách nào cứu chữa được cũng nên hiểu rõ tình cảm của nàng.
Vô Kỵ cho dù là ngưá»i lãnh khốc vô tình, tâm trưá»ng sắt đá, đối vá»›i thứ tình cảm đó cÅ©ng nên cảm kích.
Chỉ tiếc hiện tại chàng căn bản không còn tư cách bị ngưá»i ta làm cảm động, căn bản không còn tư cách ôm ấp tình cảm.
Bởi vì con ngưá»i cá»§a chàng căn bản đã không còn thuá»™c vá» chàng nữa.
Từ sau khi phụ thân chàng thảm tử, chàng đã đem mình bán đứng cho một ác ma.
Má»™t ác ma mang danh “thù hậnâ€.
Ãc ma đó hoành hành tại nhân gian bao lâu nay, cÅ©ng không biết đã nô dịch biết bao nhiêu lòng ngưá»i.
Ngoài cửa sổ gió lay.
Ãnh đèn thiểm động, chiếu trên khuôn mặt trắng nhợt cá»§a Linh Linh, nàng đã không còn là cô gái hoạt bát vui tính cá»§a trước đây nữa.
Vô Kỵ chợt nói :
- Ngươi là ngưá»i khá» khạo.
Chàng tuyệt không để lộ trên mặt bất kỳ tình cảm gì :
- Chỉ có ngưá»i khá» khạo má»›i có thể nghÄ© ra kiểu chết đó.
Linh Linh cũng thừa nhận.
Cách đó vốn rất khá», nhưng lại là cách duy nhất nàng có thể nghÄ© ra.
Vô Kỵ nói :
- Ngưá»i khá» Ä‘á»u đáng chết, ta quả thật nên giết ngươi.
Linh Linh há»i :
- Tại sao ngươi còn chưa xuất thủ?
Kiếm sát nhân đã nằm trong tay, ngươi đáng giết đã đứng trước mặt.
Vô Kỵ tại sao còn chưa xuất thủ?
Chỉ có một lý do giải thích, nhưng lý do đó chàng không chịu thừa nhận, cũng không chịu nói ra.
Có ngươi nói giùm chàng!
Chàng đột nhiên nghe thấy má»™t ngưá»i lạnh lùng thốt :
- Hắn còn chưa xuất thá»§ chỉ vì hắn cÅ©ng là ngưá»i khá» khạo.
Ngưá»i đó không ngá» chính là Thượng Quan Nhẫn!
Vô Kỵ quay đầu lại, Thượng Quan Nhẫn đã đến trước mặt chàng.
Vô Kỵ không biến sắc.
Sắc mặt của Thượng Quan Nhẫn cũng không có bất cứ biểu tình gì.
Bá»n há» tuy là thù nhân bất cá»™ng đái thiên, nhưng bá»n hỠít ra còn có má»™t Ä‘iểm tương đồng.
Bá»n há» Ä‘á»u không muốn có tình cảm.
Thù nhân bất cộng đái thiên đã đứng trước mặt.
Äó không phải là lần đầu tiên bá»n há» gặp mặt, lại không còn nghi ngá» gì nữa, là lần cuối cùng.
Vô Kỵ biết đây là cơ hội cuối cùng của mình.
Ông trá»i luôn luôn không bạc đãi chàng, lại đã cho chàng má»™t cÆ¡ há»™i cuối cùng, chàng nhất định phải nắm lấy.
Chàng tuyệt không thể có bất cứ cố kỵ gì, tuyệt không thể vì bất cứ một ai, bất cứ chuyện nào khiến cho chàng bỠlỡ cơ hội này.
Tá»™i nghiệp, thương cảm, tiếc nuối... những tình cảm cao quý đó chàng Ä‘á»u buông trôi xa vá»i.
Vì để phục thù, chàng chỉ còn nước bất chấp thủ đoạn.
Kiếm quang lóe lên, mũi kiếm đã đến yết hầu.
Thượng Quan Nhẫn lạnh lùng nhìn chàng, lạnh lùng nhìn kiếm trên tay chàng, cả nháy mắt cũng không nháy.
Vô Kỵ cưá»i lạnh :
- Ngươi thật nghĩ ta không dám giết ả?
Thượng Quan Nhẫn đáp :
- Ngươi đương nhiên không dám.
Vô Kỵ há»i :
- Tại sao?
Thượng Quan Nhẫn đáp :
- Bởi vì ngưá»i ngươi muốn giết là ta, không phải là nó, ngươi nếu giết nó cÅ©ng sẽ không còn cÆ¡ há»™i giết được ta.
Triệu Vô Kỵ cũng không thể không thừa nhận cách nhìn của lão rất chuẩn.
Thượng Quan Nhẫn thốt :
- Cho nên ngươi căn bản không có cách nào dùng nó để uy hiếp ta, ta tuyệt không phải là ngưá»i chịu để ngưá»i ta uy hiếp.
Vô Kỵ nói :
- Ta thấy được.
Thượng Quan Nhẫn thốt :
- Ta cũng thấy được ngươi tuyệt không dễ dàng phóng tha nó.
Vô Kỵ nói :
- Ta tuyệt không thể.
Thượng Quan Nhẫn thốt :
- Cho nên ta chỉ còn nước để ngươi dùng nó làm một chuyến giao dịch với ta.
Vô Kỵ há»i :
- Ngươi cũng biết ta muốn giao dịch gì với ngươi?
Thượng Quan Nhẫn đáp :
- Ngươi thả nó, ta sẽ cho ngươi một cơ hội.
Vô Kỵ há»i :
- Cơ hội gì?
Thượng Quan Nhẫn đáp :
- Cơ hội giao thủ công bình.
Vô Kỵ nói :
- Giao dịch đó nghe không tệ.
Thượng Quan Nhẫn thốt :
- Ta bảo đảm ngươi tuyệt đối cũng tìm không ra cơ hội nào tốt hơn.
Vô Kỵ há»i :
- Nhưng ta làm sao biết có thể tin lá»i nói cá»§a ngươi không?
Thượng Quan Nhẫn thốt :
- Ngươi không biết được.
Vô Kỵ nói :
- Chỉ tiếc hiện tại ta xem chừng không còn đưá»ng chá»n lá»±a khác.
Thượng Quan Nhẫn thốt :
- Không sai chút nào.
Vô Kỵ chằm chằm nhìn lão, trong lòng tá»± há»i mình: “Ta có phải thật không còn đưá»ng chá»n lá»±a không?â€
Äáp án cÆ¡ hồ tuyệt đối khẳng định.
Phải.
Phụ thân chàng vì tín nhiệm ngưá»i đó cho nên má»›i chết trong tay ngưá»i đó.
Chỉ cần chàng còn có đất chá»n lá»±a, chàng tuyệt không thể tín nhiệm ngưá»i đó.
Chỉ tiếc chàng không còn.
Ngoài cửa gió khêu, ánh đèn dìu dặt, chiếu trên mặt Linh Linh, kiếm quang sâm hàn cũng đang chiếu trên mặt nàng.
Sắc mặt nàng đột nhiên biến thành một thứ màu trắng thảm gần như trong suốt.
Nàng không thể chứng kiến Vô Kỵ bị phụ thân mình lừa gạt nữa, nàng không thể để Vô Kỵ chết.
Nàng càng không thể nhìn phụ thân mình chết dưới kiếm cá»§a ngưá»i khác.
Chỉ tiếc nàng khơi khơi lại vô năng vô lực.
Lưỡi kiếm nằm trong tay Vô Kỵ, khoảng cách phảng phất dần dần rá»i xa khá»i yết hầu cá»§a nàng, nàng chợt hét lá»›n :
- Xin, xin hãy tha.
Nàng chợt phóng tới tống yết hầu thẳng vào lưỡi kiếm.
Máu tươi phún trào, nàng ngã quỵ.
--- Một mối gút chết chóc, chỉ có “chết†mới có thể tháo gỡ.
Nàng cÅ©ng không còn đưá»ng lá»±a chá»n.
*****
Không còn đưá»ng chá»n lá»±a! Không còn ná» hà!
Cảnh giá»›i bi thảm nhất trong Ä‘á»i ngưá»i không phải là sinh ly, không phải là tá»­ biệt, không phải là thất vá»ng, không phải là thất bại.
Tuyệt không phải.
Cảnh giá»›i bi thảm nhất trong nhân sinh là lúc không còn đưá»ng chá»n lá»±a, không còn ná» hà.
Chỉ có ngưá»i đích thân trải qua hoàn cảnh đó má»›i biết thứ thống khổ đó đáng sợ làm sao.
Vô Kỵ hiểu.
Nhìn thấy Linh Linh tá»± đưa yết hầu thẳng vào lưỡi kiếm trong tay chàng, nhìn thấy máu tươi phún trào từ yết hầu cá»§a Linh Linh, chàng cÅ©ng cảm thấy má»™t ná»—i Ä‘au xót tương đồng, phảng phất cÅ©ng giống như bị ngưá»i ta đâm má»™t kiếm.
Một kiếm đó không đâm vào yết hầu chàng, một kiếm đó đâm tận sâu xa trong tâm chàng.
--- Xin, xin hãy tha.
Nàng cầu xin phụ thân nàng tha Vô Kỵ? Hay là xin Vô Kỵ tha phụ thân nàng?
Không ai biết.
Nhưng lực lượng của câu nói đó lại to tát hơn xa lực lượng của bất cứ một thanh bảo kiếm nào.
Nàng chỉ hy vá»ng có thể dùng cái chết cá»§a mình đánh đổi lấy lòng nhân ái và khoan thứ trong lòng hai ngưá»i.
Äối vá»›i nàng mà nói, chết, căn bản không là gì.
Nàng chỉ hy vá»ng có thể để cho bá»n há» biết, giữa sinh tá»­ tịnh không nghiêm trá»ng như trong tưởng tượng cá»§a bá»n há».
Giữa tích tắc đó, toàn thân Vô Kỵ đã bị tình cảm vĩ đại của nàng làm chấn động.
Giữa tích tắc đó, chàng cơ hồ đã quên tất cả, thậm chí cả thù hận thâm nhập cốt tủy cũng đã quên luôn.
Giữa tích tắc đó, Thượng Quan Nhẫn chỉ cần nhấc tay là đã có thể giết được chàng.
Kỳ quái là Thượng Quan Nhẫn khơi khơi vẫn còn muốn cho chàng một lần cơ hội.
Äợi đến khi chàng sá»±c tỉnh khá»i cÆ¡n chấn động đó, chàng chợt phát hiện cÆ¡ há»™i trong má»™ng tưởng cá»§a mình không ngỠđã hiện ra ngay trước mắt.
Linh Linh ngã quỵ, gục dưới đất.
Thượng Quan Nhẫn xông tá»›i, cúi ngưá»i lo cho nàng.
Lưng của lão quay vỠphía Vô Kỵ.
Lưng lão rá»™ng, vô luận là ai đâm má»™t kiếm tá»›i Ä‘á»u tuyệt không thể đâm hụt.
Ngưá»i trẻ tuổi Ä‘á»u thích nằm má»™ng, đủ thức đủ dạng má»™ng đẹp.
Vô Kỵ còn trẻ.
Trong mỹ mộng đẹp nhất của chàng, là nhìn thấy tình huống này.
--- Trong tay chàng có kiếm, thù nhân của chàng đang quay lưng lại vỠphía chàng, đợi cho chàng đâm một kiếm xuống.
Nhưng má»™ng cảnh đó thật quá hoang đưá»ng, má»™ng đẹp luôn luôn khó tránh khá»i hoang đưá»ng.
Chàng chưa bao giá» kỳ vá»ng má»™ng cảnh đó thành hiện thá»±c, không tưởng được hiện tại má»™ng cảnh đã thành hiện thá»±c.
Thù nhân của chàng đang quay lưng vỠphía chàng.
Trong tay chàng đang có kiếm, cơ hội này chàng làm sao có thể bỠqua được?
Làm sao mà bỠqua được?
Má»i khổ nạn chàng đã chịu đựng, má»i bi thống cừu hận trong lòng chàng Ä‘á»u tuyệt không cho phép chàng bá» qua cÆ¡ há»™i này.
Kiếm quang lóe lên, kiếm đã xuất thủ.
Kỳ quái là một kiếm đó tịnh không đâm xuống.
May là một kiếm đó không đâm xuống.
May là ông trá»i không bạc đãi chàng, không để cho má»™t kiếm đó cá»§a chàng đâm xuống.
Máu trên yết hầu Linh Linh còn chưa đông khô.
Một kiếm của chàng không đâm xuống tịnh không hoàn toàn là vì nguyên nhân đó.
Tư Không Hiểu Phong từng giao cho chàng má»™t tượng Bạch Ngá»c Lão Hổ, muốn chàng trước khi giết Thượng Quan Nhẫn, đưa lão hổ đó hoàn trả cho Thượng Quan Nhẫn.
Một kiếm của chàng không đâm xuống cũng tịnh không hoàn toàn là vì nguyên nhân đó.
Chàng luôn luôn là ngưá»i rất thá»§ tín, chàng đã đáp ứng Tư Không Hiểu Phong, nhưng giữa tích tắc đó, chàng căn bản đã quên Ä‘i chuyện đó.
Một kiếm của chàng không đâm xuống chỉ là vì chàng là Triệu Vô Kỵ.
CÅ©ng không biết có bao nhiêu nguyên nhân má»›i khiến cho Triệu Vô Kỵ biến thành má»™t ngưá»i như hiện tại.
Cũng không biết có bao nhiêu nguyên nhân mới khiến cho một kiếm của chàng không đâm xuống.
Có nhân tất có quả, có quả tất có nhân.
Nhân quả tuần hoàn, báo ứng bất sảng.
Äó tuy là đạo lý cá»§a Phật đưá»ng, nhưng trên thế gian có rất nhiá»u chuyện cÅ©ng Ä‘á»u như vậy.
Một kiếm đó tuy không đâm xuống, khoảng cách từ lưỡi kiếm tới đại huyết quản nơi ót trái của Thượng Quan Nhẫn vẫn không tới một tấc.
Thượng Quan Nhẫn đương nhiên có thể cảm thấy được kiếm khí sâm hàn tê buốt da thịt.
Nhưng lão hoàn toàn không có phản ứng gì.
Vô Kỵ nắm chặt cán kiếm, má»—i má»™t đưá»ng gân Ä‘á»u vồng lên xanh lè.
Chàng tận lực không nhìn Linh Linh đang ngã gục, gằn từng tiếng :
- Thượng Quan Nhẫn, ngươi quay đầu lại, nhìn thẳng ta, ta muốn để ngươi thấy rõ ta là ai.
Thượng Quan Nhẫn không quay đầu lại, lạnh lùng thốt :
- Ta đã sá»›m nhìn rõ ngươi, từ lúc ngươi mưá»i tuổi ta đã nhìn ngươi rõ rõ ràng ràng, hiện tại hà tất phải nhìn nữa.
Vô Kỵ động dung :
- Ngươi biết ta là ai?
Thượng Quan Nhẫn thốt :
- Từ khi ngươi vừa bước bước đầu tiên vào ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố, ta đã biết ngươi là ai.
Lão bỗng thở dài :
- Triệu Vô Kỵ, ngươi căn bản không nên đến.
Vô Kỵ biến sắc.
Nếu Thượng Quan Nhẫn lúc đó đã biết chàng là ai, tại sao lại không phơi bày thân phận của chàng?
Chàng cự tuyệt không muốn tin chuyện đó.
Thượng Quan Nhẫn thốt :
- Ngươi nếu nghÄ© ngươi thật có thể lừa gạt được ta, ngươi đã lầm, ngươi không những quá coi thưá»ng ta, cÅ©ng đã coi thưá»ng ngưá»i cá»§a ÄÆ°á»ng gia.
Thanh âm của lão băng lãnh :
- Hiện tại ngươi đáng lẽ đã chết bốn lần rồi.
Vô Kỵ cưá»i lạnh.
Chàng vẫn cự tuyệt, không tin Thượng Quan Nhẫn, Thượng Quan Nhẫn vô luận nói gì chàng cũng cự tuyệt, không chịu tin.
Thượng Quan Nhẫn thốt :
- Ngươi nói ngươi tên là Lý Ngá»c ÄÆ°á»ng, là ngưá»i ở thôn Khê Äầu, Tích Khê, lần đó ngươi đáng lẽ đã chết chắc.
Vô Kỵ thốt :
- á»’?
Thượng Quan Nhẫn nói :
- Ngươi còn chưa chết chỉ là vì ngưá»i Ä‘i Ä‘iá»u tra thân phận cá»§a ngươi đã sá»›m bị ngưá»i ta mua chuá»™c, che giấu thá»±c tình giùm ngươi.
Vô Kỵ nhịn không được phải há»i :
- Là ai đã mua chuộc hắn?
Thượng Quan Nhẫn đáp :
- Là má»™t ngưá»i không muốn để ngươi chết.
Chuyện đó chính thị là chuyện Vô Kỵ tưởng không thông, chàng không thể không thừa nhận lần đó quả thật đã sống dậy từ cái chết.
Thượng Quan Nhẫn nói :
- Äêm đầu tiên ngươi đến đây, không ngá» còn dám đơn độc Ä‘i thám hiểm, dá» thám ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố.
Trong thanh âm của lão tựa hồ có ý giận :
- Ngươi coi ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố là chá»— gì đây? Ngươi gan thật.
Vô Kỵ cũng không thể không thừa nhận lần đó chàng vốn chết chắc.
Chàng không chết chỉ vì có ngưá»i đã dẫn dụ mai phục cho chàng --- má»™t ngưá»i không muốn để chàng chết.
Thượng Quan Nhẫn nói :
- Nếu không phải có ngưá»i giết Tiểu Bảo cho ngươi, ngươi cÅ©ng đã chết chắc.
Vô Kỵ lại nhịn không được há»i :
- Tại sao?
Thượng Quan Nhẫn đáp :
- Bởi vì ngươi tuyệt sẽ không giết gã, ngươi nhất định sẽ nghÄ© cách để gã thoát thân, bởi vì ngươi biết gã là ngưá»i cá»§a Äại Phong đưá»ng tiá»m phục ở đây.
Lão lạnh lùng nói tiếp :
- Nhưng ngươi không giết gã, ngươi chết chắc, không còn nghi ngỠgì nữa.
Vô Kỵ há»i :
- Lẽ nào ÄÆ°á»ng Khuyết cÅ©ng đã tra ra thân phận cá»§a gã?
Thượng Quan Nhẫn đáp :
- Hắn muốn ngươi đi giết Tiểu Bảo là muốn dỠthám ngươi, hắn còn lợi hại hơn xa trong trí tưởng tượng của ngươi.
Lão lại cưá»i lá»›n :
- Lôi Chấn Thiên cũng lợi hại hơn xa trong trí tưởng tượng của ngươi.
Vô Kỵ há»i :
- Lôi Chấn Thiên?
Thượng Quan Nhẫn đáp :
- Ngươi nghÄ© lão ta có cùng thù địch vá»›i ngươi, sẽ cùng ngươi đối phó ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố, kỳ thật lão đã chuẩn bị bán đứng ngươi cho má»™t ngưá»i khác, bởi vì đối vá»›i lão mà nói, ngưá»i đó còn hữu dụng hÆ¡n xa ngươi.
Vô Kỵ há»i :
- May là có ngưá»i biết chuyện đó, đã giết chết Lôi Chấn Thiên giùm ta?
Thượng Quan Nhẫn đáp :
- Không sai.
Vô Kỵ há»i :
- Tiểu Bảo cÅ©ng là do ngưá»i đó giết?
Thượng Quan Nhẫn đáp :
- Phải.
Vô Kỵ há»i :
- Ngưá»i không muốn ta chết là y? Nếu không phải y, ta đã chết bốn lần?
Thượng Quan Nhẫn đáp :
- Phải.
Vô Kỵ đột nhiên ngậm miệng.
Chàng vốn còn có rất nhiá»u câu muốn há»i, ít ra chàng nên há»i :
- Ngưá»i đó thật ra là ai?
- Thượng Quan Nhẫn làm sao biết được những chuyện đó?
*****
Bảo kiếm có hai lưỡi, má»™t đồng tiá»n cÅ©ng có chính có phản, rất nhiá»u chuyện Ä‘á»u có hai mặt chính phản.
--- Ngoại trừ “chính nghÄ©a†ra, cÆ¡ hồ má»i chuyện Ä‘á»u có hai mặt.
Chuyện này Vô Kỵ chỉ nhìn thấy một mặt!
Thượng Quan Nhẫn mưu sát phụ thân chàng, phản bá»™i lại Äại Phong đưá»ng, bất trung bất nghÄ©a, tá»™i không thể tha.
Äó Ä‘á»u là sá»± thật, bằng chứng sắt đá như núi, không ai có thể đẩy ngã, chàng thật không tưởng nổi chuyện này làm sao còn có thể có má»™t mặt khác.
Không cần biết Thượng Quan Nhẫn có từng cứu chàng không, không cần biết Thượng Quan Nhẫn tại sao lại cứu chàng, chàng vẫn phải giết con ngưá»i đó.
Nhưng lúc chàng đã quyết tâm hạ thá»§, chàng chợt nhá»› đến tượng Bạch Ngá»c Lão Hổ đó!
Tư Không Hiểu Phong tại sao nhất định muốn chàng trước khi xuất thá»§ giao tượng Bạch Ngá»c Lão Hổ đó cho Thượng Quan Nhẫn?
--- Bạch Ngá»c Lão Hổ đó có bí mật gì?
Bạch Ngá»c Lão Hổ vẫn còn đây.
Chàng lúc nào cÅ©ng mang Bạch Ngá»c Lão Hổ đó bên mình, chỉ cần thò tay là có thể lấy ra.
Hiện tại chàng đã nắm chặt Bạch Ngá»c Lão Hổ trong tay.
Tay kia đang nắm chặt kiếm.
--- Không cần b iết ra sao, trước tiên giết Thượng Quan Nhẫn rồi hãy nói.
--- Không cần biết ra sao, trước tiên phải đưa tượng Bạch Ngá»c Lão Hổ cho Thượng Quan Nhẫn.
Trong lòng chàng tràn ngập xung đột mâu thuẫn, hai tay chàng vì dụng lực mà vồng lộ gân xanh.
Bá»—ng “cạch†má»™t tiếng, chàng đã bóp vỡ Bạch Ngá»c Lão Hổ.
Tượng Bạch Ngá»c Lão Hổ đó bá» ngoài nhìn có vẻ cứng cáp dày cá»™m, không ngá» giống như những quân tá»­ bá» ngoài ôn lương như ngá»c, lòng lại trống không.
Chỗ khác biệt duy nhất là, tàng ẩn trong lòng nó không phải là ngụy thiện và tội ác, mà là một tỠgiấy, một bí mật.
Má»™t bí mật kinh ngưá»i.
Má»™t bí mật đủ để cải biến mệnh vận cá»§a rất nhiá»u ngưá»i, cÅ©ng đã cải biến má»™t Ä‘á»i Triệu Vô Kỵ.
Bảo kiếm có hai lưỡi, má»™t đồng tiá»n cÅ©ng có chính có phản, rất nhiá»u chuyện Ä‘á»u có mặt chính và mặt phản.
Hiện tại Vô Kỵ chung quy đã thấy được mặt kia của chuyện này, mặt đó mới là sự thật chân chính.
Tá» giấy giấu kín trong Bạch Ngá»c Lão Hổ là thá»§ bút cá»§a phụ thân chàng, là Triệu Giản trước khi lâm tá»­ tận tay viết ra.
Ông ta viết ra má»™t bí mật tuyệt đối làm cho ngưá»i ta có nằm má»™ng cÅ©ng không tưởng được.
Ông ta viết ra đương nhiên tuyệt đối là sự thật.
Lúc chuyện này phát sinh, chính là ngày lành hoàng đạo chuyện gì cũng nên làm một năm trước.
Lúc đó Phích Lịch đưá»ng và Thục Trung ÄÆ°á»ng gia đã liên minh, thế lá»±c tăng gấp bá»™i, Äại Phong đưá»ng không còn có thể kháng cá»± được.
Lúc đó tình huống cá»§a Äại Phong đưá»ng càng ngày càng suy bại, tinh thần cá»§a môn hạ đệ tá»­ cá»§a Äại Phong đưá»ng cÅ©ng đã xuống rất thấp.
Nếu không có kỳ tích xuất hiện, Phích Lịch đưá»ng và ÄÆ°á»ng gia chỉ cần vừa phát động xuất kích, không quá ba tháng, Äại Phong đưá»ng sẽ bị há»§y diệt triệt để.
Lúc đó ÄÆ°á»ng chá»§ cá»§a Äại Phong đưá»ng là Vân Phi Dương lão gia tá»­ Ä‘ang tá»a quan, phải làm sao má»›i có thể cứu vãn được Äại Phong đưá»ng?
Trách nhiệm đó rÆ¡i lên mình ba ngưá»i Triệu Giản, Tư Không Hiểu Phong, và Thượng Quan Nhẫn.
Bá»n há» không thể ngồi yên ở đó đợi kỳ tích xuất hiện.
Bá»n há» càng không thể giương mắt nhìn Äại Phong đưá»ng bị há»§y diệt.
Kỳ tích đã không thể xuất hiện, bá»n há» chỉ còn nước dùng “kỳ kếâ€.
Bá»n há» nghÄ© đến thá»i Xuân Thu Chiến Quốc, những anh hùng chí sÄ© vì để bảo toàn quốc gia cá»§a mình đã tráng liệt hy sinh.
Bá»n há» nhá»› đến cố sá»± vá» Nhiếp Chính, Kinh Kha, Cao Tiệm Ly, và Câu Tiá»…n.
Trong những ngưá»i đó, có ngưá»i vì muốn hành thích bạo quân mà không ngại đầu rÆ¡i máu chảy, cùng đối phương đồng quy vu tận, có ngưá»i vì muốn phục quốc phục thù, chỉ có thể nhẫn nhục phụ trá»ng, nằm gai nếm mật.
Những ngưá»i đó phương thức sá»­ dụng tuy bất đồng, hy sinh lại thảm liệt như nhau.
Vì Äại Phong đưá»ng, ba ngưá»i bá»n há» cÅ©ng không ngại hy sinh chính mình.
Kế hoạch đã được quyết định như vậy.
Muốn cứu vãn nguy cÆ¡ cá»§a Äại Phong đưá»ng, nhất định trước hết phải làm vài chuyện.
--- Ngăn trở hạn kỳ phát động thế công cá»§a đối phương, tranh thá»§ thá»i gian tăng cưá»ng lá»±c lượng cá»§a mình.
--- Cách ly liên kết giữa Phích Lịch đưá»ng và ÄÆ°á»ng gia, mua chuá»™c bá»™ hạ cá»§a đối phương, tạo xung đột trong ná»™i bá»™ cá»§a đối phương.
--- Dá» thám cÆ¡ mật trong ná»™i bá»™ cá»§a đối phương, tìm phương pháp đối phá độc môn độc dược ám khí cá»§a ÄÆ°á»ng gia, và phương pháp chế phối giải dược độc môn cá»§a ÄÆ°á»ng gia.
--- Tra tìm gian tế trong ná»™i bá»™ cá»§a chính Äại Phong đưá»ng.
Muốn làm mấy chuyện đó, nhất định phải tiá»m nhập ná»™i bá»™ cá»§a đối phương, thu dụng sá»± tin tưởng tín nhiệm cá»§a đối phương.
Môn hạ cá»§a Äại Phong đưá»ng có ai có thể làm được Ä‘iểm đó?
ÄÆ°á»ng Môn khác biệt vá»›i tất cả má»i bang phái khác.
Bởi vì bá»n chúng tịnh không phải là má»™t bang phái vì quan hệ lợi hại cá nhân mà lập thành, mà là má»™t gia tá»™c cá»±c lá»›n, không những có lá»±c lượng lưu truyá»n từ máu thịt bao Ä‘á»i, mà còn có cÆ¡ sở lịch sá»­ lâu năm.
Muốn lá»t vào ná»™i bá»™ cá»§a bá»n chúng tuyệt không phải là chuyện dá»…, trừ phi ngưá»i đó có thể khiến cho bá»n chúng tuyệt đối tín nhiệm.
Muốn thu dụng được sá»± tín nhiệm cá»§a bá»n chúng, cách tốt nhất là trước hết làm cho bá»n chúng vài chuyện mà bá»n chúng đã muốn làm từ lâu lại làm không được, dâng cho bá»n chúng thứ bá»n chúng đã muốn từ lâu mà không có cách nào đạt được.
--- Thứ ÄÆ°á»ng gia muốn nhất là cái gì?
Tư Không Hiểu Phong, Thượng Quan Nhẫn, và Triệu Giản lại nghĩ đến một cố sự khác.
Bá»n há» nghÄ©a đến đầu cá»§a Phàn tướng quân Phàn Phóng Kỳ.
Triệu Giản và ÄÆ°á»ng gia có thù.
Nếu có ngưá»i có thể đưa đầu lâu cá»§a Triệu Giản dâng lên, ÄÆ°á»ng gia nhất định sẽ rất cảm kích.
Vì để Nhiếp Chính có cơ hội có thể hành thích, Phàn tướng quân đã không ngần ngại hy sinh cái đầu mình.
Vì cùng một lý do đó, Triệu Giản cũng không ngần ngại tự cắt đầu mình xuống.
Vấn đỠtrá»ng yếu nhất là: ai đưa đầu lâu Triệu Giản đến ÄÆ°á»ng gia?
Hy sinh cá»§a ngưá»i đó, cái giá ngưá»i đó phải trả, còn hÆ¡n xa cái chết cá»§a Triệu Giản.
Vì lý tưởng của mình, vì tổ chức mà mình thỠchết tận trung, một đao nhanh mãnh, cái chết của Triệu Giản đã có giá trị cực lớn.
Chuyện đó tịnh không thống khổ.
Nhưng ngưá»i đó lại phải chịu đựng sá»± phỉ báng cá»§a thiên hạ, bị thiên hạ anh hùng sỉ nhục.
Khi chân tướng còn chưa thể công khai, y nhất định phải tự nhận mình là phản đồ.
Äó còn chưa đủ.
Ngưá»i đó không những phải có thể nhẫn nhục phụ trá»ng, chịu đựng má»i thá»­ thách và vÅ© nhục, còn phải trầm bình lãnh tÄ©nh, cÆ¡ mẫn hÆ¡n ngưá»i, má»›i có thể thu dụng được sá»± tín nhiệm cá»§a ÄÆ°á»ng gia, thâm nhập vào ná»™i bá»™ cá»§a bá»n chúng, tuyệt không thể để ngưá»i ta thấy được chút kẽ hỡ nào, tuyệt không thể bị bất cứ má»™t ai hoài nghi.
Hy sinh cá»§a ngưá»i đó thật quá lá»›n, nhiệm vụ đảm trách thật quá nặng ná».
Môn hạ cá»§a Äại Phong đưá»ng có ai có thể làm được?
Chỉ có Thượng Quan Nhẫn!
Vào cái ngày lành hoàng đạo há»· khí dương dương đó, bá»n hỠđã quyết định kế hoạch đó.
Triệu Giản tráng liệt hy sinh.
Thượng Quan Nhẫn tiá»m nhập lòng địch.
Tư Không Hiểu Phong tá»a trấn lưu thá»§.
Vì Äại Phong đưá»ng, hai ngưá»i Ä‘á»u hy sinh như nhau, chỉ bất quá phương thức hy sinh khác biệt.
Bá»n há» chá»n cái ngày lành hoàng đạo đó để bắt đầu hành động chỉ là vì ngày đó là ngày đại cát cá»§a Triệu Vô Kỵ, con trai độc nhất cá»§a Triệu Giản.
Có ai có thể tưởng được má»™t ngưá»i có thể chá»n đúng ngày thành hôn cá»§a con trai mình mà làm chuyện đó?
Vì để thu dụng sá»± tín nhiệm cá»§a ÄÆ°á»ng gia, bá»n há» thật phải làm má»—i má»™t chuyện đến mức “tuyệtâ€.
Bá»n hỠđặt má»™t đại hiệu bí mật cho kế hoạch hành động lần đó :
Bạch Ngá»c Lão Hổ!
Kế hoạch đó đương nhiên tuyệt đối cơ mật.
Tham dá»± vào kế hoạch đó chỉ có ba ngưá»i bá»n há», bá»n há» quyết định cả Vô Kỵ cÅ©ng phải bị qua mắt.
Thượng Quan Nhẫn giết Triệu Giản, con trai cá»§a Triệu Giản nếu không Ä‘i tìm lão ta phục thù, có phải sẽ làm cho ngưá»i ta hoài nghi?
Cho nên bá»n há» tuyệt phải cần Vô Kỵ Ä‘i tìm Thượng Quan Nhẫn phục thù.
Äến lúc tất yếu, thậm chí cả Vô Kỵ Ä‘á»u có thể hy sinh.
Nhưng Thượng Quan Nhẫn lại tuyệt không thể chết! Ãt ra trước khi nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, tuyệt không thể chết!
Cho nên bá»n há» lại đắn Ä‘o má»™t chuyện.
Vạn nhất Vô Kỵ có thể bài trừ vạn nan, tiá»m nhập ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố, có cÆ¡ há»™i hành thích Thượng Quan Nhẫn, vậy phải làm sao?
Biện pháp duy nhất là để Vô Kỵ biết được chân tướng của chuyện đó, nhưng chưa tối lúc quan đầu tối hậu, vẫn không thể để chàng biết được.
Cho nên Triệu Giản trước khi lâm tá»­ đã Ä‘em bí mật đó giữ lại trong Bạch Ngá»c Lão Hổ.
Cho nên trước khi Vô Kỵ lên đưá»ng, Tư Không Hiểu Phong đã giao Bạch Ngá»c Lão Hổ cho chàng. Hiện tại Vô Kỵ má»›i rõ Tư Không Hiểu Phong tại sao lại coi Bạch Ngá»c Lão Hổ đó còn quan trá»ng hÆ¡n cả sinh mệnh cá»§a chàng.
*****
Hiện tại Bạch Ngá»c Lão Hổ đã tan nát.
Nhưng nhiệm vụ của nó đã hoàn thành, sự hy sinh của nó đã có giá trị.
Vô Kỵ đạt được gì?
Phụ thân đã chết, không cần biết dưới bất cứ tình huống gì cũng không thể phục sinh.
Gia đình chàng đã bị há»§y, huynh muá»™i thân nhân phân ly, sinh ly lúc nào cÅ©ng Ä‘á»u có thể biến thành tá»­ biệt.
Ngưá»i vợ tương lai cá»§a chàng hiện tại rất có thể đã nằm trong vòng tay cá»§a ngưá»i ta.
Tất cả trước đây chàng còn có thể chịu đựng được, bởi vì chàng cảm thấy sự hy sinh của chàng có giá trị.
Hiện tại chàng đã biết bí mật đó, tất cả má»i hy sinh cá»§a chàng trái lại đã biến thành rất buồn cưá»i.
Chàng cÆ¡ hồ thật không nhịn được cưá»i, cưá»i lòi cả tâm can ngÅ© tạng, dùng chân đạp nát, dùng kiếm cắt nát, dùng lá»­a thiêu thành tro, Ä‘em quăng xuống cống rãnh, để con ngưá»i Triệu Vô Kỵ triệt để bị tiêu diệt, Ä‘á»i Ä‘á»i kiếp kiếp vÄ©nh viá»…n không còn tồn tại nữa.
Chỉ có làm như vậy, thống khổ của chàng mới có thể tiêu tán.
Chỉ tiếc chàng làm không được, bởi vì chàng còn tồn tại, thống khổ của chàng cũng còn tồn tại.
Sự thật đó không có bất cứ một ai, bất cứ chuyện gì, bất cứ phương pháp nào có thể cải biến!
Trong tay chàng còn cầm kiếm.
Ngưá»i chàng muốn giết vẫn ở dưới kiếm chàng.
Nhưng ngưá»i chàng muốn giết lại là ngưá»i đã từng cứu mạng chàng bốn lần.
Ngưá»i đó rõ ràng là thù nhân bất cá»™ng đái thiên cá»§a chàng.
Nhưng ngưá»i đó lại khÆ¡i khÆ¡i là ân nhân cá»§a chàng.
Ngưá»i đó rõ ràng là phản đồ vô sỉ bất nhân bất nghÄ©a, lại khÆ¡i khÆ¡i là anh hùng tráng sÄ© nhẫn nhục phụ trá»ng, gồng gánh an nguy cá»§a huynh đệ Äại Phong đưá»ng.
Chàng muốn giết ngưá»i đó vốn là vì để báo thù cho phụ thân chàng, nhưng hiện tại nếu chàng giết ngưá»i đó, phụ thân chàng dưới cá»­u tuyá»n cÅ©ng không thể nhắm mắt.
Chàng vốn không ngại hy sinh tất cả, bất chấp bất kỳ thá»§ Ä‘oạn nào Ä‘á»u phải giết cho được ngưá»i đó.
Nhưng chàng hiện tại cho dù có phải lên núi Ä‘ao xuống bể dầu cÅ©ng tuyệt không thể làm hại đến má»™t cá»ng tóc cá»§a ngưá»i đó.
Äó là má»™t mâu thuẫn thống khổ làm sao!
Thứ thống khổ và mâu thuẫn đó có ai đã từng trải qua? Có ai có thể tưởng tượng được?
Kiếm vẫn còn nằm trong tay Vô Kỵ, nhưng trên kiếm đã không còn sát khí!
Một thanh kiếm nếu đã không còn sát khí, có thể nào uy hiếp bất cứ một ai nữa?
Thượng Quan Nhẫn tuy vẫn còn dưới kiếm, nhưng đã quay mình.
Lão biết thanh kiếm đó không thể hại ngưá»i :
- Ta biết trong lòng ngươi đang nghĩ gì.
Vô Kỵ thốt :
- á»’?
Thượng Quan Nhẫn nói :
- Nếu ngươi là ngưá»i khác, có lẽ ngươi đã giết ta.
Vô Kỵ thốt :
- á»’?
Thượng Quan Nhẫn nói :
- Ngươi không giết ta, chỉ vì ngươi là Triệu Vô Kỵ, không cần biết dưới tình huống nào, ngươi Ä‘á»u có lý trí, bởi vì ngươi đã chịu quá nhiá»u khổ nạn, quá nhiá»u tai ương, ngươi khác vá»›i ngưá»i ta.
Vô Kỵ thốt :
- á»’?
Thượng Quan Nhẫn nói :
- Cho nên ngươi biết ngươi tuyệt không thể giết ta, ta tuyệt không thể chết.
Vô Kỵ há»i :
- Ta tuyệt không thể giết ngươi? Ngươi tuyệt không thể chết?
Chàng tuy đang nói theo Thượng Quan Nhẫn, nhưng tự chàng đang nói gì, cả chàng cũng không biết.
Chàng tuy phát ra tiếng nói, nhưng giá»ng nói cá»§a chàng cả chính chàng nghe cÅ©ng rất xa xăm, giống như má»™t ngưá»i khác Ä‘ang nói chuyện.
Thượng Quan Nhẫn nói :
- Ta đã không thể chết, ngươi chỉ còn nước hy vá»ng mình đã chết.
Vô Kỵ thốt :
- á»’?
Thượng Quan Nhẫn nói :
- Bởi vì ngươi nghĩ nỗi thống khổ của ngươi chỉ có cái chết mới có thể giải thoát, bởi vì ngươi nghĩ ngươi có thể chết.
Vô Kỵ há»i :
- Ta không thể chết sao?
Thượng Quan Nhẫn đáp :
- Ngươi không thể! Ngươi tuyệt không thể!
Vô Kỵ thốt :
- á»’?
Thượng Quan Nhẫn nói :
- Ngươi không thể chết bởi vì ngươi còn có chuyện quan trá»ng phải làm.
Vô Kỵ há»i :
- Chuyện gì?
Thượng Quan Nhẫn đáp :
- Ngươi phải bảo vệ ta, phải dụng hết lực lượng bảo vệ ta.
Vô Kỵ cưá»i.
Thù nhân cá»§a chàng không ngá» muốn chàng dùng hết lá»±c lượng bảo vệ chàng, đó thật là chuyện rất đáng cưá»i.
Ãt ra tá»± chàng cảm thấy mình phảng phất Ä‘ang cưá»i, ngưá»i khác lại cảm thấy chàng phảng phất Ä‘ang khóc.
Thượng Quan Nhẫn nói :
- Ngươi trước đây muốn giết ta là vì muốn phục thù cho phụ thân ngươi, là vì muốn tận trách nhiệm cá»§a má»™t ngưá»i làm con, vì muốn để phụ thân ngươi chết có thể nhắm mắt.
Vô Kỵ thốt :
- á»’?
Thượng Quan Nhẫn nói :
- Nhưng nếu ta chết, cái chết của phụ thân ngươi đã biến thành hoàn toàn vô giá trị.
Vô Kỵ thốt :
- Cho nên ta không thể giết ngươi.
Thượng Quan Nhẫn nói :
- Ngươi không những không thể giết ta, cũng không thể để ta chết trong tay ai khác.
Vô Kỵ thốt :
- á»’?
Thượng Quan Nhẫn nói :
- Nếu ngươi muốn tận trách nhiệm cá»§a má»™t ngưá»i làm con, ngươi phải bảo vệ ta, giống như ngươi trước đây muốn giết ta. Tận lá»±c bảo vệ ta để cho phụ thân ngươi chết có thể nhắm mắt.
Vô Kỵ không mở miệng nữa.
Bởi vì chàng chợt sá»±c tỉnh, bị má»™t thứ kích thích sản sinh trong mâu thuẫn cá»±c kỳ cưá»ng liệt làm sá»±c tỉnh.
Thượng Quan Nhẫn nói :
- Ngoại trừ ta ra, còn có má»™t ngưá»i cÅ©ng cần ngươi bảo vệ.
Lão nhìn con gái lão :
- Ngươi cÅ©ng không thể để nó vì ngươi mà chết, nếu không ngươi sẽ ân hận suốt Ä‘á»i.
Linh Linh còn chưa chết, máu trên cổ nàng đã ngưng kết, phụ thân nàng đã thoa thuốc cầm máu lên vết thương của nàng.
Má»—i má»™t đại hành gia trong giang hồ Ä‘á»u có má»™t thứ thuốc cứu thương cầm máu, hÆ¡n nữa nhất định lúc nào cÅ©ng mang theo mình.
Thượng Quan Nhẫn cũng không ngoại lệ.
Vô Kỵ quay đầu nhìn nàng, phảng phất đồng thá»i cÅ©ng nhìn thấy hình bóng cá»§a Phượng Nương và Thiên Thiên. Bá»n há» lúc nào cÅ©ng có thể vì chàng mà chết, chết vì chàng.
Bá»n há» Ä‘á»u không thể chết, bởi vì bá»n há» Ä‘á»u vô tá»™i.
Hiện tại Bạch Ngá»c Lão Hổ tuy đã vỡ nát, nhưng kế hoạch “Bạch Ngá»c Lão Hổ†lại nhất định phải hoàn thành.
Vô Kỵ chợt quay đầu đối diện Thượng Quan Nhẫn, gằn từng tiếng :
- Ta tuyệt không thể chết.
Thượng Quan Nhẫn tịnh không cảm thấy lạ, lão đối với Vô Kỵ vốn rất có lòng tin.
Vô Kỵ nói :
- Ta nhất định phải sống.
Thanh âm chàng tràn ngập quyết tâm, không cần biết ra sao Ä‘á»u phải sống.
Thượng Quan Nhẫn thốt :
- Ta tin. Ta cũng nhất định sẽ sống.
Tài sản của anhhe1281

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
bach ngoc lao ho 4vn, ïàðàãðàô, ïóãà÷åâà, ðîñãîññòðàõ


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™