07-05-2009, 08:17 AM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Feb 2009
Äến từ: Hải Phòng
Bà i gởi: 70
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 47 Times in 47 Posts
Cá»°C PHẨM GIA ÄINH
Tác giả: Vũ Nham
Chương 446. Xá» trÃ
Dịch: Mạnh Thưá»ng Quân
Biên táºp: Ngodung
Nguồn: 4vn.eu
Chân thà nh cám Æ¡n má»™t vị Mạnh Thưá»ng Quân đã hảo tâm tặng bạn Ä‘á»c 4vn những chương truyện nà y!
- Cũng chỉ có như thế thôi.
Hoà ng đế trịnh trá»ng gáºt đầu :
- Váºy tìm trong cảnh ná»™i Äại Hoa ta mưá»i vị thanh niên tuấn kiệt có nhân phẩm đạo đức, báo cho Cao Lệ công chúa, để nà ng tá»± mình lá»±a chá»n, trẫm sẽ tứ phong công danh lợi lá»™c. Cố sư nghÄ© như thế nà o?!
Biện pháp nà y thá»a đáng, Cố Thuáºn Chương đương nhiên không có dị nghị gì, mỉm cưá»i gáºt đầu, việc hôn nhân đã được quyết định. Bá» qua má»™t cÆ¡ há»™i tốt như váºy, chư vị đại nhân trong Ä‘iện Ä‘á»u tiếc cho Lâm Tam, có và i ngưá»i biết được quan hệ cá»§a hắn vá»›i công chúa, lại âm thầm tán hắn cao minh, Cao Lệ công chúa so vá»›i Äại Hoa công chúa, bên nặng bên nhẹ, ai chẳng hiểu rõ, Lâm đại nhân lá»±a chá»n cá»±c kỳ chÃnh xác.
Tá»± dưng cá»± tuyệt má»™t nữ tá», trong lòng cÅ©ng hÆ¡i thất vá»ng, chỉ là nghÄ© đến chân tình cá»§a Thanh Toà n và Tiên Nhi, Lâm Vãn Vinh cÅ©ng được an á»§i rất nhiá»u.
Äợi má»i ngưá»i bình tÄ©nh lại, lão hoà ng đế đưa mắt hổ đảo qua, thanh âm trầm trá»ng :
- Hôm nay triệu táºp chư khanh triá»u nghị, đó là vì trong triá»u cá»§a ta xảy ra má»™t sá»± kiện rất lá»›n ...
Câu nà y như pháo nổ bên tai, má»i ngưá»i trên triá»u đưá»ng nhất thá»i im phăng phắc, trong thá»i khắc mẫn cảm nà y, chư vị đại nhân ai nấy sắc mặt ngưng trá»ng, đến cả ho cÅ©ng không dám phát ra má»™t tiếng.
Hoà ng đế thở dà i, ánh mắt như điện, nhìn thẳng và o Trần Tất Thanh :
- Trần ái khanh, ngươi là giám sát ngá»± sá», vụ án nà y lại do ngươi cùng Lâm Tam Ä‘i là m việc, đến tá»™t cùng xảy ra chuyện gì? Ngươi mau nói ra xem nà o.
Trần ngá»± sá» sắc mặt trắng bệch, loáng thoáng hÆ¡i hiểu ra, vì sao Hoà ng Thượng lại phái hắn cùng Lâm Tam đồng thá»i tra án.
- Hồi bẩm Hoà ng Thượng, chư vị đại nhân, hạ quan phụng mệnh Hoà ng Thượng ra ngoà i, cùng vá»›i Lâm Tam Lâm đại nhân, Ä‘iá»u tra vụ án vương phá»§ bị cháy và Thà nh Vương gia mất tÃch.
Trần Tất Thanh ôm quyá»n, trán đổ mồ hôi, thanh âm đã hÆ¡i run rẩy :
- Lâm đại nhân thiên tư thông tuệ, khi đến vương phá»§, phát hiện ở dưới hồ háºu viện má»™t chá»— à .. à … bà cung!
Tuy là đầu mùa xuân, trá»i rất mát mẻ, sau lưng Trần đại nhân lại đổ mồ hôi ướt đẫm, việc nà y dẫn đến sá»± kiện trước nay chưa từng có, chỉ sÆ¡ sót má»™t chút, chắc cÅ©ng có vô số đầu ngưá»i rụng xuống chứ chẳng chÆ¡i. Hắn cân nhắc cẩn tháºn, không dám nói sai má»™t chữ nà o.
- Bà cung? Bà cung như thế nà o?
Ãnh mắt Hoà ng Thượng lóe lên, sắc mặt trầm trá»ng :
- Trần ái khanh, bên trong có cái gì? Ngươi mau mau nói ra đi.
Ãnh mắt má»i ngưá»i Ä‘á»u nhìn chăm chú và o ngưá»i Trần ngá»± sá», áp lá»±c quả là ghê gá»›m, Trần Tất Thanh cÅ©ng bất chấp tất cả, vá»™i vá»™i và ng và ng quỳ xuống, sợ hãi hô to :
- Vi thần không dám nói.
Hoà ng đế cưá»i lạnh và i tiếng :
- Ngươi là giám sát ngá»± sá», còn có cái gì không dám nói? Có gì cứ nói tháºt ra, trẫm xá tá»™i cho ngươi.
- Tạ Hoà ng Thượng!
Trần Tất Thanh mồ hôi đầy ngưá»i, quỳ mãi không dám đứng dáºy :
- Bà cung nà y, được đà o dưới đáy hồ, lối và o rất sáng, vÃêt hai chữ Long Cung, có hình thức tương tá»± vá»›i hoà ng cung Äại Hoa, các tên cá»§a Cung trong đó cÅ©ng phần lá»›n rất giống. Bên trong gạch và ng lưu lÃ, bÃch ngá»c phỉ thúy, trong cung còn thiết kế má»™t kim Ä‘iện giả, có má»™t long á»· là m bằng và ng ròng, má»™t bức bình phong phỉ thúy, có ngá»± thư phòng giả, những Ä‘iện khác nữa… trước khi thần thượng triá»u đã sÆ¡ bá»™ thống kê, trong Long Cung, cá»™ng có má»™t ngà n hai trăm viên châu, hai ngà n cân và ng lá, năm mươi vạn lượng bạc, các loại đồ sứ và ngá»c khÃ, hÆ¡n hai trăm bức tranh quà …
- Lá»›n máºt!
Lão hoà ng đế sắc mặt âm trầm, dưới cÆ¡n nóng giáºn, Ä‘áºp mạnh tay và o án trước mặt để giấy bút, ầm má»™t tiếng, đến cả cái ấn ngá»c trên bà n cÅ©ng bị rÆ¡i xuống đất. Viên ngá»c trong suốt tuyệt đẹp vỡ tan thà nh, mảnh ngá»c văng tung tóe.
- Xin Hoà ng Thượng bá»›t giáºn!
Trần Tất Thanh dáºp đầu như giã gạo, trên mặt không có chút huyết sắc.
Chư thần vội vội và ng và ng quỳ xuống, sợ hãi kêu lên :
- Thánh Thượng xin bÆ¡t giáºn! Xin Thánh Thượng lấy giang sÆ¡n xã tắc là m trá»ng, bảo trá»ng long thể!
Lâm Vãn Vinh là ngưá»i tà n táºt, tá»± nhiên không cần phải quỳ xuống, sắc mặt lão gia tá» tối sầm như mây Ä‘en cuối chân trá»i, đến cả Lâm Vãn Vinh cÅ©ng chia không rõ hắn tháºt sá»± giáºn dữ hay là bà y trò.
Hoà ng đế hừ má»™t tiếng, cÅ©ng không cho má»i ngưá»i bình thân, nghiêm mặt nói:
- Trần ái khanh, ngươi nói tháºt chứ? Việc nà y, có đúng là phát hiện trong phá»§ cá»§a vương huynh không?!
Trần Tất Thanh vá»™i và ng dáºp đầu :
- Vi thần sao dám khi quân? Khi đà o thấy long cung ở háºu viện vương phá»§, có Lâm đại nhân có thể là m chứng.
- Nói như váºy, là tháºt rồi?
Sắc mặt hoà ng đế đau đớn, lắc đầu chán nản ngồi xuống long ỷ.
Nếu việc nà y mà do Lâm Tam bẩm lại, má»i ngưá»i thể nà o cÅ©ng có ngưá»i hoặc nhiá»u hoặc Ãt cÅ©ng sẽ xì xầm, nhưng lần nà y lại do ngá»± sá» Trần Tất Thanh đại nhân táºn mắt nhìn thấy, Lâm Tam ở bên chẳng nói má»™t câu nà o. Việc nà y rõ rà ng đã như Ä‘inh đóng cá»™t rồi, nhìn sắc mặt Thánh Thượng khi thì đỠkhi thì nhợt Ä‘i, không má»™t ai còn dám mở miệng.
- Hãy bình thân!
Hoà ng đế trầm mặc tháºt lâu, phất phất tay má»i mệt.
- Tạ Hoà ng Thượng!
Chúng thần vô cùng cẩn tháºn đứng dáºy, động tác nhẹ nhà ng, y phục cÅ©ng không dám phát ra chút sá»™t soạt nà o, sợ kinh động đến Thánh Thượng Ä‘ang tức giáºn.
Lão hoà ng đế thần sắc chán nản, khuôn mặt tá»±a hồ trong nháy mắt già đi mưá»i tuổi, nước mắt ẩn hiện :
- Từ khi phụ hoà ng truyá»n ngôi cho trẫm, đến nay đã hai hÆ¡n mươi năm rồi. Từ lúc trẫm đăng cÆ¡ tá»›i nay, thuáºn theo thiên ý, trị quốc hưng bang, bắc đánh ngưá»i Hồ, nam bình phiên di, có thể nói lo nghÄ© khắp nÆ¡i, chưa từng có má»™t ngà y an nghỉ. Không dám nói là anh minh khoáng cổ, nhưng tá»± nháºn cÅ©ng không phải là hôn quân. Vì sao có ngưá»i muốn khó xá» trẫm, Ä‘á»u là thân huynh đệ ...
Hắn xoa nước mắt, vô lực thở dà i nói :
- Chư vị ái khanh, các ngươi nói xem, rốt cuá»™c vì sao lại như váºy?!
Mắt hổ hoà ng đế rưng rưng, lướt qua má»i ngưá»i, chúng thần Ä‘á»u co đầu cổ rụt, không ai dám trả lá»i hắn.
Äế sư Cố Thuáºn Chương cháºm rãi đứng dáºy, ôm quyá»n nói:
- Vì giang sÆ¡n xã tắc, xin Hoà ng Thượng bảo trá»ng long thể, chá»› bi thương quá độ. Thà nh Vương ngá»— nghịch, sá»± việc đã phát sinh, nhiá»u lá»i cÅ©ng vô Ãch, chỉ là m sao xá» trà cho nhanh, trấn an tâm lý má»i ngưá»i, là m tướng sÄ© tiá»n tuyến háºu cố vô ưu, sẵn sà ng má»™t tráºn sống mái vá»›i ngưá»i Äá»™t Quyết, dương oai cho Äại Hoa vạn thế.
- Tạ Cố sư điểm tỉnh, đệ tỠghi nhớ rồi.
Có đế sư ra mặt, lão gia tá» vá»™i và ng gạt nước mắt, thần sắc Ä‘ang lo lắng dần dần trở nên an tÄ©nh. Hắn hÃt má»™t hÆ¡i, hướng vá» Lâm Vãn Vinh nói:
- Lâm Tam, Thà nh Vương huynh hiện nay đang ở nơi nà o?
- Bẩm Hoà ng Thượng, tối nay ta được báo, nói có ngưá»i muốn là m loạn ở tại thà nh nam, lúc đầu ta còn tưởng có và i tên tiểu tặc không thức thá»i, cÅ©ng không lưu ý lắm. Sau đó, lại phát hiện ra nhân số đám tiểu tặc nà y cà ng ngà y cà ng nhiá»u, chừng năm ngà n ngưá»i, tất cả được trang bị tinh lương, huấn luyện cá»±c tốt, há» kết thà nh Ä‘oà n đánh thẳng và o quan binh, thanh thế rất hung mãnh.
Lâm đại nhân sắc mặt chân thà nh, lá»i nói vô cùng chân tháºt :
- Dưới tình huống nà y, để đảm bảo trị an cho kinh thà nh, các huynh đệ thà nh phòng và nha môn phấn khởi phản kÃch, không chỉ đánh tan quân địch, mà còn có phát hiện việc ngoà i ý muốn ...
Hoà ng đế hừ nói:
- Có phát hiện gì?
- Äúng là ngoà i ý muốn ... Ta phát hiện ra thân ảnh cá»§a Thà nh Vương trong só những ngưá»i trong tráºn. Bởi vì hoà i nghi Vương gia có thể bị tặc nhân bắt cóc, thà nh phòng quan binh Ä‘á»u liá»u chết cứu giúp, hy sinh đến cả năm trăm huynh đệ, vừa thấy sắp đắc thá»§, nhưng lại đột nhiên sinh ra dị biến ...
Tiểu tá» nà y trá»i sinh đúng là mồm năm miệng mưá»i, đến chá»— nà o gay cấn, hắn vẫn nói Ä‘á»u Ä‘á»u như bình thưá»ng, không khá»i là m ngưá»i ta pháºp phồng, khi gặp mấu chốt, lại ná»a chừng dừng lại, các vị đại nhân nghe thế sao không tức giáºn. Cố Thuáºn Chương nhÃu mà y nói:
- Lâm Tam, Hoà ng Thượng trăm công ngà n việc, ngươi bá» bá»›t nói thẳng và o chá»— trá»ng yếu, chá»› nói quá nhiá»u.
- Dạ da tiểu tỠbiết sai rồi.
Cố lão đầu nà y quả là thâm bất khả trắc, Lâm Vãn Vinh cÅ©ng không dám khinh thị, vá»™i và ng cưá»i cưá»i rồi nói tiếp :
- Tưởng chúng ta săp cứu được Vương gia, đột nhiên ná»a đưá»ng lại nảy sinh ra má»™t tên Trình Giảo Kim ... Từ sau lưng Vương gia nhảy ra má»™t ngưá»i, chỉ thấy hắn cao năm thước, khổ ngưá»i to lá»›n, mà y ráºm râu Ä‘en, bá»™ dáng vô cùng bưu hãn, sau má»›i biết được, ngưá»i nà y tháºt ra là gia tướng cá»§a Vương gia, há» Triệu tên VÅ©. Hắn buá»™c đầy há»a dược, ôm chặt lấy Vương gia, luôn miệng nói những lá»i mà chúng ta nghe không hiểu ...
Nói đến đây, hắn khá»±ng lại, hướng vá» phÃa hoà ng đế nhìn thoáng qua.
Lão gia tỠmặt lạnh như băng, nói nhỠ:
- Cái gì mà nói nghe không hiểu ... Ngươi còn nói mơ hồ nữa, trẫm sẽ cho ngươi đến cả việc ngồi ghế lẵn cũng không ngồi được!
Lâm Vãn Vinh cưá»i ha ha và i tiếng :
- Tên Triệu VÅ© nói ... ' Vương Gia, không Thể a... SÄ© khả sát, không thể nhục, vá»›i huyết thống cao quý cá»§a ngà i, sao có thể đầu hà ng được? Triệu VÅ© tuy bất tà i, nguyện bồi ngà i cùng chịu đại nạn! Tá» Dược, ngươi quả là quá đáng, vì sao phải hãm Vương gia và o chá»— bất nghÄ©a? Vương gia, má»i ngưá»i Ä‘á»u có thể hà ng, duy độc ngà i không được hà ng không được! ' chà , ý cá»§a những lá»i nà y là gì, ta nghe không hiểu tháºt đó!
Má»i ngưá»i nghe thế hai mặt nhìn nhau, gia tướng nà y rõ rà ng khuyên Thà nh Vương đừng đầu hà ng quan quân, là m sao mà ngươi nghe không hiểu được? Tất cả má»i ngưá»i nghe thế, cÅ©ng Ä‘á»u biết hắn Ä‘ang nói dối, chỉ là trong thá»i khắc nà y, đâu có ai dám xen và o.
- Váºy sau đó thì như thế nà o?!
Cố Thuáºn Chương há»i. Trên kim Ä‘iện, ngoại trừ hoà ng đế, cÅ©ng chỉ còn hắn má»›i có tư cách nói chuyện.
- Bởi vì Vương gia bị ôm chặt, chúng ta không dám coi thưá»ng vá»ng động. Váºy mà tên gia tướng Triệu VÅ© đó dưá»ng như bị Ä‘iên rất nặng, tá»± đốt há»a dược trên ngưá»i. Ngay phút nguy nan đó, có má»™t tên thá»§ hạ mưu sÄ© trung thà nh cá»§a Vương gia tên là Tá» Dược lao lên há»™ chá»§, Vương gia lúc nà y má»›i may mắn thoát khá»i đại nạn, nhưng đôi chân cá»§a Vương gia ...
- Chân Vương huynh là m sao?!
Hoà ng đế đột nhiên đứng dáºy, há»i vá»™i và ng, rõ rà ng có thể thấy được trên mặt vô cùng quan thiết.
Lâm Vãn Vinh lắc đầu thở dà i một tiếng :
- Thá»§y há»a vô tình, há»a dược đã nổ, hai chân Vương gia bị đứt Ä‘oạn rồi ...
- Vương huynh ơi ...
Thánh Thượng rên lên má»™t tiếng, dưới cÆ¡n kÃch động, thân hình liên tục run lên, nhìn như sắp ngã xuống, may mắn hắn được Cao Bình bên ngưá»i vá»™i và ng đỡ lấy :
- Hoà ng Thượng, ngà i kiá»m chế, long thể là m trá»ng!
Thà nh Vương phạm và o đại tá»™i như thế, Hoà ng Thượng lại vẫn lo cho hắn như thế, phần nhân nghÄ©a nà y, má»i đại nhân trên Ä‘iện Ä‘á»u âm thầm cảm động. Lâm Vãn Vinh mắt rất sáng, lão gia tá» khóe mắt đầy lệ quang, nhưng lại thoáng qua má»™t ánh ác độc và khoái ý, tuy chỉ lóe lên trong nháy mắt, nhưng không thoát khá»i mắt hắn.
- Vương huynh ơi ...
Thánh Thượng rÆ¡i lệ như mưa, Cao Bình đỡ phÃa sau má»›i đứng được :
- Lâm Tam, vương huynh hiện ở đâu, trẫm muốn gặp hắn! Ngá»± y, mau truyá»n ngá»± y, nhất định phải chữa trị chân cho vương huynh ...
Hoà ng Thượng đối vá»›i Thà nh Vương, cÅ©ng xem như đã chà nhân chà nghÄ©a rồi, quần thần ai nấy Ä‘á»u cảm khái, duy độc có Lâm Vãn Vinh là trong lòng sáng tá» nhất. Hắn lạnh nhạt nói:
- Hoà ng Thượng, ngự y đang cứu trị cho Vương gia.
- ÄÆ°á»£c, trẫm Ä‘i gặp hắn ...
Hoà ng Thượng cÅ©ng bất chấp cả việc Ä‘ang thương nghị, đến cả việc bãi triá»u cÅ©ng không nói, chạy ra ngoà i và i bước, lại bị Cố Thuáºn Chương ôm quyá»n ngăn lại. Äế sư thần sắc bình tÄ©nh :
- Hoà ng Thượng, theo sá»± tháºt mà Trần ngá»± sá» vừa rồi má»›i nói, ngà i bây giá» không nên Ä‘i gặp Thà nh Vương.
- Cố sư, vì sao? Chẳng lẽ trẫm đến cả huynh đệ ruột cũng không được gặp sao?
Hoà ng đế đứng trên má»i ngưá»i, cÅ©ng không dám vô lá»… vá»›i Cố sư.
Cố Thuáºn Chương khẽ gáºt đầu :
- Hoà ng Thượng là thiên cổ minh quân, chắc cÅ©ng hiểu rõ đạo lý tiên quân thần háºu huynh đệ chứ.
- Tiên quân thần, háºu huynh đệ?
Hoà ng Thượng thì thà o tự nói :
- Cố sư, ý của ngà i là bảo ta trước trị tội vương huynh, sau đó sẽ thể hiện tình nghĩa huynh đệ với hắn?
Cố sư thần sắc nghiêm túc, nói rất cẩn tháºn :
- Hoà ng Thượng, đây không chỉ là ý cá»§a thần, mà là vương pháp cá»§a Äại Hoa. ChÃnh vì, vương tá» phạm pháp, cÅ©ng có tá»™i như thứ dân. Nếu Thà nh Vương có ý đồ là m loạn, trong lòng mưu nghịch, không trừng trị tá»™i cá»§a hắn, sẽ là m tổn hại vương pháp, không còn công chánh, Hoà ng Thượng là m sao đối mặt được vá»›i vạn dân thiên hạ?!
.
Việc nà y quả là kỳ quái, Cố Bỉnh Ngôn nháºp nhằng vá»›i Thà nh Vương, Cố lão gia tá» vừa rồi lại bảo Hoà ng Thượng Ä‘i trị tá»™i Thà nh Vương, chẳng lẽ hắn không sợ nhi tá» bảo bối cá»§a hắn bị chém sao? Lâm Vãn Vinh khó hiểu.
Những lá»i cá»§a Äế sư là m cho Hoà ng Thượng cÅ©ng tỉnh táo lại, hắn nhắm hai mắt, hai tay chắp sau lưng, trầm mặc lúc lâu. Việc nà y ai dám nói thêm và o chứ? Chư vị đại nhân vá»™i và ng lùi vá» phÃa sau, chỉ sợ bị Hoà ng Thượng nhìn trúng.
- Từ Vị, ngươi nói đi!
Không ai dám xuất chá»§ ý, hoà ng đế cÅ©ng có chút tức giáºn, chỉ và o ngưá»i đứng đầu dãy quan văn bên tay phải, gá»i tên luôn.
Tối nay có đế sư ở đây, Từ Vị ngoại trừ lúc đầu nói chuyện vá»›i Lâm Vãn Vinh, cÆ¡ bản không nói má»™t tiếng nà o. Thấy Thánh Thượng chỉ và o mình, lão Từ bước ra, ôm quyá»n nói:
- Hoà ng Thượng, vương tá» phạm pháp, có tá»™i như thứ dân, đế sư vừa nói như váºy, chÃnh là căn bản cá»§a việc trị quốc, lão thần á»§ng há»™.
Tôi Mưu nghịch, nếu xá» trà như thứ dân, váºy thì chỉ có nước chết, Từ Vị nói rất đơn giản, những phân lượng nặng như ngà n quân. Hắn đấu vá»›i Thà nh Vương nhiá»u năm, ân oán giữa hai ngưá»i rất rõ rà ng, thấy hắn chá»§ trương nghiêm trị, má»i ngưá»i cÅ©ng ai lấy là m quái lạ.
Hoà ng đế hừ má»™t tiếng, cả giáºn nói :
- Vương huynh chÃnh là thân huynh đệ cá»§a trẫm, giống như hai tay hai chân cá»§a trẫm. Má»™t ngưá»i bình thưá»ng, ai lại chặt tay chân chứ? Vu Văn ChÃnh, ngươi nói xem.
Vu Văn ChÃnh chÃnh là tên há»c sÄ© Văn Hoa các vừa rồi đỠcá» Lâm Tam cầu thân, công phu bợ Ä‘Ãt cá»§a hắn, đến cả Lâm đại nhân cÅ©ng bá»™i phục, nhìn hắn đứng phÃa sau Trần Tất Thanh, địa vị hắn xem ra cÅ©ng không thấp.
- Vi thần nghÄ© rằng, Hoà ng Thượng lòng dạ rá»™ng lá»›n, nhân ái ân đức, vô cùng trà tuệ, những thần tá» chúng ta là m sao hiểu hết được. Chỉ cần là chá»§ ý cá»§a Hoà ng Thượng, nhất định phải là anh minh rồi. Äể có thể lÄ©nh ngá»™, dụng tâm hiểu hết, thì dù có há»c cả Ä‘á»i, cÅ©ng khó giải thÃch được má»™t phần.
Vu Văn ChÃnh thần thái nghiêm túc, thanh âm rất lá»›n, là m rung động cả mà ng nhÄ© Lâm Vãn Vinh.
Hoà ng đế gáºt đầu mỉm cưá»i :
- Vu ái khanh, ngươi trực tiếp nói quan điểm của ngươi, trẫm sẽ không trách ngươi.
- Dạ. Vi thần nghÄ© rằng, vá»›i tá»™i trạng cá»§a Vương gia, Hoà ng Thượng xá» nặng, đó là đại nghÄ©a diệt thân, là m gương cho thiên hạ dân chúng, dân chúng nhất định cà ng thêm kÃnh ái Hoà ng Thượng, quân thần đồng lòng, đại sá»± khả thà nh. Nếu chỉ phạt nhẹ, váºy cho thấy Hoà ng Thượng nhân ái sâu dà y, dùng đức để cảm ngưá»i, giáo hóa dân chúng, có thể nói là biểu tượng cá»§a thiên hạ, vạn dân sẽ cảm ân đức Hoà ng Thượng, tất nhiên sẽ tuân thá»§ pháp luáºt, Äại Hoa ta sẽ như mặt trá»i lên cao.
Vu lão huynh nói một lúc lâu, vỗ mông ngựa lia lịa, nhưng lại chẳng nói được cái gì cả. Giang sơn sao lại có một nhân tà i như thế nà y, nghe Vu lão huynh nói một phen, Lâm đại nhân tự thẹn thua xa.
Hoà ng Thượng lại kêu Trần Tất Thanh. Trần ngá»± sá» thấy Hoà ng Thượng tá»±a hồ không muốn dùng trá»ng hình vá»›i Thà nh Vương, trong lòng tÃnh toán trong chốc lát, rồi vô cùng cẩn tháºn nói:
- Vá»›i tá»™i cá»§a Thà nh Vương, chặt đầu cÅ©ng không quá đáng. Nhưng thánh hoà ng tâm tồn nhân háºu, yêu thương huynh đệ, không muốn tay chân tương tà n, thần vô cùng cảm động, nhưng trá»ng tá»™i nà y thì không thể không trị. Thần nghÄ© tá»›i nghÄ© lui, tìm ra má»™t phương pháp tạm ổn. Hai chân Vương gia đã tà n phế rồi, đã là phế nhân, váºy không bằng cách phong hà o cá»§a hắn, đưa hắn đà y ra biên cương, để quân sÄ© giám thị má»i hà nh vi, cÅ©ng buá»™c hắn trá»n Ä‘á»i không được hồi kinh, sống như váºy cho đến chết già . Việc trừng phạt như thế, đã thể hiện được sá»± nhân ái vô biên cá»§a Hoà ng Thượng, thiên hạ vạn dân Ä‘á»u kÃnh ngưỡng, chẳng phải lưỡng toà n kì mÄ© sao.
- Thần phản đối!
Từ Vị vội la lên :
- Trần đại nhân cố tình dung túng! Thà nh Vương trong lòng mưu nghịch, trá»i giáºn ngưá»i oán, nếu không nghiêm trị, là m sao nói chuyện được vá»›i thiên hạ vạn dân.
- Từ Äại Nhân, không phải là muốn giết ngưá»i má»›i là phạt, cắt phong hà o, đà y ra biên cương, đồng dạng cÅ©ng là đại trừng. Äối vá»›i má»™t ngưá»i tà n phế thì cần phải nhân ái, cÅ©ng thể hiện sá»± anh minh thần vÅ© cá»§a thánh hoà ng.
Hai ngưá»i đứng giữa triá»u đưá»ng tranh luáºn, ngươi nói qua ta nói lại, mắt vằn lên, hoà ng đế phẫn ná»™ vá»— long đình:
- Äá»§ rồi! Ngươi hai ngưá»i đừng nói nữa.
Từ Vị và Trần Tất Thanh vá»™i vá»™i và ng và ng im bặt, rốt cuá»™c không dám nói nữa. Hoà ng Thượng hừ má»™t tiếng, cháºm rãi nói:
- à cá»§a các khanh, trong lòng trẫm Ä‘á»u biết, cÅ©ng hiểu các ngươi Ä‘á»u là nghÄ© cho Äại Hoa ta. Thà nh Vương là anh em ruá»™t cá»§a trẫm, hoà ng gia nhất mạch, duy chỉ có hai ngưá»i ta và hắn, trẫm sao dám hạ độc thá»§? Lúc tiên hoà ng còn sống, trẫm từng phát lá»i thá», kiếp nà y tuyệt không tà n sát huynh đệ, chư khanh có thể không quan tâm, nhưng trẫm tuyệt không dám quên. Trẫm vÄ©nh viá»…n không là m việc tay chân tương tà n! Cứ theo ý cá»§a Trần ái khanh nói Ä‘i, cắt phong hà o cá»§a vương huynh, đà y Ä‘i xuyên bắc biên cương, để lÃnh biên phòng giám quản, cả Ä‘á»i không được hồi kinh.
Từ Vị muốn nói nữa, hoà ng đế trừng mắt nhìn hắn, lão Từ vội im bặt.
Cái gì đà y Ä‘i biên cương, không phải túng hổ quy sÆ¡n sao? Lão gia tá» Ä‘iên rồi?! Lâm Vãn Vinh hÆ¡i khẩn cấp, tim Ä‘áºp thình thịch!
- Cố sư, ngà i xem trẫm xá» trà như váºy có thá»a đáng không?!
Ãnh mắt Hoà ng Thượng chăm chăm nhìn vá» phÃa Cố Thuáºn Chương, hiển nhiên là muốn có được sá»± á»§ng há»™ cá»§a hắn.
- Rất tốt, rất tốt!
Cố Thuáºn Chương tán dương.
Tà i sản của Ngodung
Last edited by huynhduongcongtu; 07-05-2009 at 09:30 AM .
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a Ngodung
07-05-2009, 08:19 AM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Feb 2009
Äến từ: Hải Phòng
Bà i gởi: 70
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 47 Times in 47 Posts
Cá»°C PHẨM GIA ÄINH
Tác giả: Vũ Nham
Chương 447. Bà tân
Dịch: Mạnh Thưá»ng Quân
Biên táºp: Ngodung
Nguồn: 4vn.eu
Chân thà nh cám Æ¡n má»™t vị Mạnh Thưá»ng Quân đã hảo tâm tặng bạn Ä‘á»c 4vn những chương truyện nà y!
- Cảm ơn Cố sư điểm hóa.
Hoà ng đế gáºt gáºt đầu, ngăn Từ Vị còn cố muốn nói gì đó, kiên định nói :
- Vốn là tay chân, huyết mạch tương liên, ngưá»i có thể không nhân, trẫm há có thể không nghÄ©a? Chư khanh bất tất nhiá»u lá»i, trẫm tâm ý đã quyết, cứ xá» trà như thế Ä‘i, tuyệt không sá»a đổi! Cao Thanh, láºp tức viết chỉ, chiếu cáo thiên hạ vạn dân!
Hoà ng Thượng đã có chá»§ ý, ai còn dám nhiá»u lá»i. Trần Tất Thanh đứng dáºy hô:
- Tấm lòng Hoà ng Thượng bao la, trung nghÄ©a nhân đức, yêu thương nhân dân, trá»i xanh chứng giám. Việc là m là m cho thiên hạ vạn ngưá»i kÃnh ngưỡng, vạn bang quy phục, thần cảm động vô cùng. Thánh hoà ng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
- Thiên hạ kÃnh ngưỡng, vạn bang quy phục, thánh hoà ng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế
Quần thần đồng thanh hô lên.
Hoà ng đế thở dà i, sắc mặt má»i mệt :
- Nghị sá»± dừng lại ở đây, trẫm còn muốn Ä‘i thăm vương huynh, hy vá»ng trong lòng hắn đừng oán háºn trẫm!
Hoà ng Thượng háºu đãi Thà nh Vương như thế, nếu Vương gia còn oán giáºn, váºy thì quả là không có thiên lý nữa rồi. Quần thần nghe thế sụt sịt cảm thán, ai nấy ánh mắt kÃnh ngưỡng, khom ngưá»i nhìn theo hình bóng hoà ng đế cháºm rãi biến mất phÃa sau tấm mà n.
Má»™t việc kinh thiên động địa như váºy, lại được quyết định như thế? Lâm Vãn Vinh và Từ Vị hai mặt nhìn nhau, không nghÄ© má»™t trà ng diện đầu ngưá»i rÆ¡i hà ng lá»at, máu chảy thà nh sông, thế mà tháºm chà đến cả má»™t câu trách cứ cÅ©ng không có, lão gia tá» nà y như váºy lương thiện đối đãi vá»›i Thà nh Vương như váºy sao?
Từ Vị cùng hắn ra ngoà i Ä‘iện, nhìn chung quanh má»™t phen, thấy chung quanh không có ai, lúc nà y má»›i lắc đầu than nhẹ, nhá» giá»ng xuống nói:
- Tiểu huynh, ngươi nói Hoà ng Thượng là m sao váºy? Mấu thá»i khắc chốt, sao hắn do dá»± không quyết? Vá»›i tâm kế cá»§a Thà nh Vương, cho dù không còn hai chân, cÅ©ng đồng dạng là má»™t mãnh hổ, cừu oán cà ng thêm khắc sâu. Nếu mặc hắn lưu lạc ở xuyên bắc, váºy thì có khác gì túng hổ quy sÆ¡n?
- Từ tiên sinh, ngươi nói với ta việc nà y thì có tác dụng gì?
Lâm Vãn Vinh cưá»i khổ :
- Ngươi cÅ©ng thấy sá»± tình nà y rồi đó, lão gia tỠđã có chá»§ ý, căn bản không để cho ngưá»i khác có cÆ¡ há»™i xen và o. Tứ Xuyên là má»™t địa phương xa hẳn nÆ¡i ở cá»§a hoà ng đế. Các muá»™i tỠở Xuyên ai nấy Ä‘á»u xinh đẹp, Vương gia Ä‘i đà y ở đó, không biết thoải mái đến đâu. Cái nà y kêu là nhân há»a đắc phúc, chà , sao ta lại không có số được hưởng như thế chứ?
Loại cảm thán không âm không dương nà y còn khiến Từ Vị cà ng thêm khẩn cấp. Hắn trầm mặc hồi lâu, mắt thấy bốn phÃa không có ai, đột nhiên giữ chặt tay Lâm Vãn Vinh, thần bà nói:
- Lâm huynh đệ, ngươi còn nhá»› lúc tiêu diệt Bạch Liên giáo, cái tên Äông Thà nh bắn pháo và o ngươi không?
ÄÆ°Æ¡ng nhiên là nhá»› rồi, nếu không có tên há» Äông nà y, là m sao ta quen biết được vá»›i An tá»· tá»· chứ? Lâm Vãn Vinh gáºt gáºt đầu cưá»i nói :
- Từ tiên sinh, sao ngươi đột nhiên nhớ tới hắn?
- Ta nghĩ tới hắn là m gì?
Từ Vị lắc đầu, trên mặt mang theo cưá»i lạnh :
- Ta là đang nói vá» hạ trà ng cá»§a hắn mà - Chúng ta chẳng lẽ không thể là m như váºy má»™t lần nữa?!
- Từ tiên sinh, ý cá»§a ngươi là - Chúng ta ná»a đưá»ng động thá»§?
Lâm Vãn Vinh cÅ©ng hÆ¡i giáºt mình, lão Từ nà y khi đã tranh đấu, tháºt sá»± chẳng phải ngưá»i lương thiện gì!
Từ Vị khẽ gáºt đầu :
- Lâm huynh đệ, chúng ta lần nà y đắc tá»™i vá»›i Thà nh Vương rồi, lưu hắn thêm má»™t ngà y, đó là má»™t mối há»a. Hoà ng Thượng đã không đà nh lòng xuống tay, cÅ©ng chỉ có chúng ta là m thần tỠđộng thá»§ thôi. Ngươi xem coi thế nà o?!
Lâm Vãn Vinh trầm tư trong chốc lát, chưa trả lá»i, chỉ thấy bên kia có Cao Bình vá»™i vá»™i và ng và ng Ä‘i tá»›i :
- Lâm đại nhân, Hoà ng Thượng triệu kiến!
Lão gia tá» muốn gặp ta? Lâm Vãn Vinh khẽ sá»ng sốt, lúc nà y, đại sá»± đã quyết định rồi, hắn còn tìm ta nói cái gì nữa?
- Hoà ng Thượng triệu kiến, tiểu huynh ngươi mau Ä‘i Ä‘i. Việc khác, lão há»§ vừa nói chuyện vá»›i tiểu huynh xong, cÅ©ng xin tiểu huynh cẩn tháºn cân nhắc.
Từ Vị nháy mắt vá»›i hắn, xoay ngưá»i vá»™i và ng bá» Ä‘i.
Chuyện giết ngưá»i sau lưng, ta chưa là m bao giá» cả, trong lòng Lâm Vãn Vinh có chút khó xá», chẳng biết có nên hứa vá»›i lão Từ hay không nữa.
Và o Di NgÅ© Ä‘iện, lão hoà ng đế hai mắt khép há», sắc mặt bình thản như nước, Ä‘ang tÄ©nh khà dưỡng thần, xem ra không phát hiện hắn đến. Cao Bình đẩy ghế lăn cá»§a Lâm Vãn Vinh và o xong, liá»n không má»™t tiếng động lui ra ngoà i, để lại Di NgÅ© Ä‘iện trống rá»—ng, chỉ còn lại có hai ngưá»i má»™t già má»™t trẻ.
Hoà ng đế nhắm mắt trầm tư, sắc mặt tái nhợt hÆ¡i hồng lên, có má»™t loại bệnh tình khó có thể che dấu. Thấy lão gia tá» không nói gì, Lâm Vãn Vinh đơn giản cÅ©ng nhắm mắt lại. Hai ngà y nà y hắn khốn khổ mệt nhá»c, tuy trước mắt hắn là ngưá»i nắm trong tay thiên hạ, nhưng cÅ©ng không thể chống được cÆ¡n buồn ngá»§ cá»§a hắn.
- Ngươi tháºt là lá»›n gan -, hoà ng đế hừ má»™t tiếng, nói Ä‘á»u Ä‘á»u :
- Dám ngá»§ ngáy trong Di NgÅ© Ä‘iện cá»§a trẫm! Äổi là m ngưá»i khác, cho dù hắn có mưá»i cái đầu, cÅ©ng không đủ cho trẫm chém.
-
Lâm Vãn Vinh cưá»i và i tiếng, nói thong thả :
- Hoà ng Thượng nhân đức háºu ái, tiểu dân ghi tạc trong lòng. Nhưng chẳng biết Hoà ng Thượng đêm khuya triệu kiến, có gì chỉ dạy tiểu dân?!
Ãnh mắt hoà ng đế như Ä‘iện, nhìn thẳng và o hắn :
- Ngươi dám trà o phúng trẫm hả?!
- Không dám.
Thần sắc Lâm Vãn Vinh lạnh lùng :
- Hoà ng Thượng tai mắt thông thiên, mưa móc khắp nÆ¡i, không chá»— nà o không có mặt, trong thiên hạ có ai dám trà o phúng ngà i? Chẳng lẽ ta không sợ há»a dược sao - Tiểu dân còn muốn sống lâu và i năm nữa!
- Ngươi đã biết rồi?!
Sắc mặt hoà ng đế vẫn như thưá»ng, xoay ngưá»i cưá»i ha hả :
- Lâm Tam, sao ngươi biến thà nh ngu thế?! Ngưá»i thông minh phải là m việc thông minh, có những lá»i, tốt nhất vÄ©nh viá»…n để ở trong lòng!
Lâm Vãn Vinh nhè nhẹ lắc đầu, sắc mặt đột nhiên trở nên buồn bã :
- Không phải ta trở thà nh ngu đâu! Có những thứ ta vÄ©nh viá»…n không bao giá» nói vá»›i ngưá»i khác. Ta chỉ hy vá»ng, ngưá»i cha trong mắt Tiên Nhi và Thanh Toà n, vÄ©nh viá»…n hiá»n là nh hòa ái, không thấy mặt âm u kia -
- Lá»›n máºt!
Hoà ng đế đột nhiên giáºn dữ, đứng báºt khá»i ghế, chỉ và o hắn nói:
- Lâm Tam, ngươi dám giáo huấn trẫm hả?!
- Giáo huấn?!
Lâm Vãn Vinh cÅ©ng cưá»i, chỉ và o cái chân gãy cá»§a mình nói:
- Bằng và o một tên què cơ hồ đứt hẳn chân nà y, mà dám giáo huấn ai sao? Thánh Thượng, ngà i quá đỠcao ta rồi!
Hoà ng đế liếc mắt nhìn cái chân bị thương cá»§a hắn, nhá»› tá»›i những việc hắn đã là m, vẻ mặt dần dần dịu xuống, đột nhiên cưá»i lên :
- Váºy liá»n xem như trẫm là m Æ¡n cho ngươi! Trẫm hiểu, ngươi thấy thá»§ Ä‘oạn trẫm đối phó vá»›i vương huynh, sợ tương lai sẽ ứng và o ngươi, nên trong lòng có chút đỠphòng, có đúng không?
Lâm Vãn Vinh e hèm má»™t tiếng, không thừa nháºn, cÅ©ng không phá»§ nháºn.
Hoà ng đế cháºm rãi đến trước ngưá»i hắn, nhè nhẹ vá»— vai hắn, bất lá»±c than :
- Ngươi không phải trẫm, ngươi là m sao có thể giải thÃch được tâm tình cá»§a trẫm? Thân là vua má»™t nước, nếu không có thá»§ Ä‘oạn bà n tay sắt, là m sao thụ quyá»n láºp uy, là m cho vạn dân thần phục? Äúng, tên Triệu VÅ© đó là nhãn tuyến do trẫm cắm ở bên ngưá»i Thà nh Vương, đến cả há»a dược buá»™c trên ngưá»i Triệu VÅ©, cÅ©ng là do trẫm lệnh cho ngưá»i chế tạo đặc biệt, chỉ tiếc, uy lá»±c cá»§a nó hÆ¡i nhá» má»™t chút – nên má»›i thà nh ra như thế, có thể cho hắn trở thà nh má»™t phế nhân, nếm mùi Ä‘au đớn, trẫm vẫn tháºt cao hứng. Lâm Tam, ngươi là m việc rất tốt, hai mươi năm qua, trẫm chưa bao giá» vui vẻ như váºy, ha ha ha ha -
Lão hoà ng đế ngá»a mặt lên trá»i cưá»i dà i, sắc mặt đỠlên, rồi lại ho khan mãnh liệt, nước mắt trà o ra cùng vá»›i cÆ¡n ho.
Tuy sá»›m nhìn ra chút mánh khóe, nhưng nghe lão gia tá» chÃnh miệng nói ra, vẫn là m cho Lâm Vãn Vinh chấn động. Giết ngưá»i nhưng không tá»± mình ra tay, nếu tháºt muốn phán Thà nh Vương tá»™i mưu phản, trá»±c tiếp giết hắn cho thống khoái, lão gia tá» vì sao phải hà nh hạ huynh đệ ruá»™t cá»§a mình má»›i vui chứ?
- Tâm ngoan thá»§ lạt, âm độc vô tình, ngươi có thể mắng trẫm như váºy, nhưng việc trên Ä‘á»i, nếu không có nhân là m gì có quả? So vá»›i những Ä‘au đớn mà hắn mang tá»›i cho trẫm, chặt hai chân hắn, đâu có tÃnh là gì chứ?
Sắc mặt hoà ng đế tái nhợt đi, lạnh lùng phất phất tay :
- Sau Tiên Nhi, trẫm không có con được nữa, Lâm Tam, ngươi có biết nguyên nhân duyên cớ vì sao không?
à nghĩ Lâm Vãn Vinh chợt lóe lên, cả kinh nói :
- Chẳng lẽ bởi vì Thà nh Vương -
- Không phải hắn thì còn ai?
Hoà ng đế ngá»a mặt lên trá»i than dà i, thanh âm khản đặc thê lương :
- Hai mươi năm trước đêm phụ hoà ng băng hà , hắn hưng binh là m loạn, công nháºp và o Tướng Quốc tá»±, giết chết con nhá» cá»§a trẫm. Trong lúc binh loạn, trẫm bị má»™t mÅ©i tên bắn trúng và o dưới bụng, từ đó trẫm không còn là ngưá»i thưá»ng nữa, hoà ng gia huyết mạch, đến ta là hết! Mắt thấy Quách gia tiểu thư hiện thân, trẫm lại thân tà n tâm phế, không được uy phong ngà y xưa, cảm giác nà y ngươi có chịu được không? Ngươi có thể hiểu được hai mươi năm nay trẫm phải sống cuá»™c sống như thế nà o không?! Lâm Tam, ngươi nói Ä‘i, là ta ác hay hắn độc?! Ngươi nói xem!!!
Hai mắt hoà ng đế đỠngầu, răng cắn chặt môi, có vẻ Ä‘iên cuồng. Lâm Vãn Vinh cÅ©ng ngây dại, không ngá» vụ án mưu phản, sau lưng lại còn có ân oán tình cừu như váºy. Lão gia tá» ngà y xưa khi còn Ä‘ang chÃnh thịnh, nhưng là m không được là m nam nhân, đến cả con trai cÅ©ng không lưu lại, quả là khó có thể thừa nháºn được?! Khó trách hắn giở thá»§ Ä‘oạn như váºy!
Lâm Vãn Vinh không nói gì, lắc đầu. Ân oán huynh đệ, tháºt sá»± là hắn cÅ©ng không rõ!
Không khà Di NgÅ© Ä‘iện nhất thá»i tÄ©nh mịch cá»±c kỳ, hai ngưá»i không nói lá»i nà o nữa, chỉ những cÆ¡n gió thổi là m cây nến phát ra những âm thanh pháºp phù vang lên bên tai.
- Ngươi thấy như thế nà o?!
Hoà ng đế cuối cùng vẫn là hoà ng đế, tâm tư sâu kÃn, không ai sánh bằng. Sau khi hắn bạo ná»™, má»™t lát là khôi phục bình tÄ©nh, thần sắc như bình thưá»ng chưa từng phát sinh việc gì cả :
- Trẫm chặt hai chân hắn, có oan cho hắn không?!
- Có lẽ không oan.
Lâm Vãn Vinh lắc đầu than thở, trong lòng cÅ©ng thấy má»i mệt. Hoà ng gia tranh Ä‘oạt, cho dù là huynh đệ ruá»™t hay cha con, Ä‘á»u dùng âm mưu toán kế, không chết không dừng tay. Giữa Thà nh Vương và hoà ng đế, chÃnh là má»™t và dụ Ä‘iển hình. CÅ©ng khó trách lão gia tá» có tÃnh cách Ä‘a nghi âm ngoan như thế!
- Ngươi yên tâm.
Hoà ng Thượng vá»— vai hắn, nói gằn giá»ng :
- Trẫm vÄ©nh viá»…n sẽ không giở thá»§ Ä‘oạn đó ra đối phó ngươi đâ. Không chỉ vì ngươi là phu quân cá»§a Thanh Toà n và Tiên Nhi, mà quan trá»ng nhất là ngươi là ngưá»i không có dã tâm. Äến cả những việc mà ngưá»i trong thiên hạ ai cÅ©ng mÆ¡ tưởng, ngươi vẫn có thể dá»… dà ng bá» qua! CÅ©ng chì vì Ä‘iểm nà y, khiến trẫm bá»±c mình! Ngươi có suy nghÄ©, có thá»§ Ä‘oạn, biết lòng ngưá»i, biết đạo trá»i, âm hiểm mưu lược cÅ©ng không kém gì trẫm, vì sao hết lần nà y tá»›i lần khác lại không có dã tâm? Phải biết rằng, trẫm tân tân khổ khổ má»›i có được giang sÆ¡n nà y, tương lai chỉ có thể nhìn và o ngươi -
- Cháºm đã, cháºm đã!
Nghe hoà ng đế nói vòng vòng, chủ đỠlại muốn quay vỠchuyện cũ, Lâm Vãn Vinh rất nhức đầu, vội vội và ng và ng nói:
- Hoà ng Thượng, ngươi gá»i ta tá»›i, là vì nói việc nà y hả?
- Cái gì trẫm muốn nói?
Hoà ng đế trừng mắt hổ :
- Trong lòng trẫm, Thanh Toà n và Tiên Nhi, cùng vá»›i giang sÆ¡n xã tắc cá»§a trẫm cÅ©ng trá»ng yếu như nhau. Lần sau nếu ngươi còn dám dùng há» uy hiếp trẫm, trẫm nhất định chém đầu ngươi, ngươi nhá»› đó?!
- Nhớ rồi, nhớ rồi!
Lâm Vãn Vinh gáºt đầu lia lịa.
Hoà ng đế hừ một tiếng, lạnh nhạt nói :
- Tối nay trẫm gá»i ngươi tá»›i, đó là muốn nhắc ngươi, việc vương huynh, trẫm tâm ý đã quyết, các ngươi chá»› ở sau lưng động tay chân.
Lão nhân nà y chẳng lẽ có thể tÃnh được, vừa rồi vừa thương lượng vá»›i lão Từ, là m sao hắn biết được nhỉ? Sau lưng Lâm Vãn Vinh mồ hôi chảy ròng ròng, nhá» giá»ng nói:
- Hoà ng Thượng, ngươi đã quyết định việc gì, ta là m sao dám dám giở thá»§ Ä‘oạn?! Ta là ngưá»i coi trá»ng thanh danh lắm!
- Coi trá»ng thanh danh là tốt!
Hoà ng đế thở dà i, trầm giá»ng nói :
- Ngươi tuy láºp được chút công lao, nhưng căn cÆ¡ còn kém lắm. Không thể tham công, khi cần phải kịp thá»i thoái xuất. Bây giá» văn võ triá»u đình, má»i ánh mắt Ä‘á»u nhìn và o ngươi, ngươi muốn có tư thái tốt, khiến tất cả má»i ngưá»i biết, thì công lao sẽ là cá»§a ngươi. Ngươi không phải là tiểu nhân âm hiểm, không là m việc bỠđá xuống giếng, lòng ngưá»i tá»± nhiên cÅ©ng sẽ hướng vá» ngươi. Lần nà y ngươi bắc thượng chiến đấu, tay nắm binh quyá»n, có thể nhất hô bách ứng, trẫm cÅ©ng có thể yên tâm giao giang sÆ¡n nà y …
- Hoà ng Thượng, nói gì thế!
Trong lòng Lâm Vãn Vinh rất sợ hãi, vá»™i và ng ngắt lá»i hắn, nhá» giá»ng nói:
- Äà y Thà nh Vương ra xuyên bắc, ngươi không sợ hắn má»™t lần nữa mưu phản sao?!
Sắc mặt hoà ng đế lạnh lùng :
- Trẫm sá»›m nói rồi, trẫm tâm ý đã quyết, việc nà y không cần ngươi quản! Ngươi chỉ cần yên tâm là m việc cá»§a ngươi, tuyệt không cần lo phÃa sau!
Hai ngưá»i nhất thá»i không nói gì. Thấy thá»i gian không còn sá»›m nữa, Lâm Vãn Vinh muốn ôm quyá»n cáo lui, hoà ng đế hừ má»™t tiếng :
- Như thế nà o, muốn đi rồi à ?
Thấy lão gia tỠsắc mặt bất thiện, Lâm Vãn Vinh căng thẳng trong lòng :
- Hoà ng Thượng, ngà i còn có chuyện dặn dò?
Lão hoà ng đế không nhanh không cháºm mở miệng nói :
- Trẫm vừa nói vá»›i ngươi má»™t kế hoạch, tÃnh cả ta, trên Ä‘á»i nà y cÅ©ng chỉ có ba ngưá»i biết thôi - Ngươi nghÄ© việc nà y ai cÅ©ng có thể nghe được sao?!
- Không thể nà o?! Hoà ng Thượng, chẳng lẽ ngươi muốn giết ngưá»i diệt khẩu?!
Lâm Vãn Vinh vô cùng cẩn tháºn há»i.
- Trẫm tháºt ra cÅ©ng muốn diệt khẩu.
Thấy hắn chá»›p chá»›p mắt nhìn mình, hoà ng đế cưá»i nói :
- Chỉ sợ hai vị công chúa không tha cho trẫm! Cũng tốt, tỠtội của ngươi có thể miễn, tội sống thì chạy không thoát được!
Lâm Vãn Vinh cưá»i hắc hắc và i tiếng :
- Cái gì tội sống tội chết, Hoà ng Thượng, ta nghe không hiểu lắm!
Lão hoà ng đế thở dà i, thanh âm trầm xuống :
- Má»™t ngà y nữa, trăm vạn hùng sư Äại Hoa ta là bắc thượng rồi, ngươi hẳn còn nhá»› chứ?!
Lâm Vãn Vinh gáºt gáºt đầu :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên nhá»› rồi, đến cả ta là tên què mà cÅ©ng phải tòng quân nữa là !
- Tốt lắm!
Hoà ng đế đứng lên :
- Lâm Tam, trẫm xá cho tên què ngươi tỠtội, nhưng ngươi phải hứa một việc với ta!
- Chuyện gì?!
Tà i sản của Ngodung
Last edited by huynhduongcongtu; 07-05-2009 at 09:30 AM .
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a Ngodung
07-05-2009, 08:20 AM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Feb 2009
Äến từ: Hải Phòng
Bà i gởi: 70
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 47 Times in 47 Posts
Cá»°C PHẨM GIA ÄINH
Tác giả: Vũ Nham
Chương 448. Äế vương chi sư
Dịch: Mạnh Thưá»ng Quân
Biên táºp: Ngodung
Nguồn: 4vn.eu
Chân thà nh cám Æ¡n má»™t vị Mạnh Thưá»ng Quân đã hảo tâm tặng bạn Ä‘á»c 4vn những chương truyện nà y!
Bắt Äá»™t Quyết Khả Hãn? Lâm Vãn Vinh khó xá» nói:
- Lão gia tá», việc nà y quá khó khăn! Là Thái tướng quân nhung mã cả Ä‘á»i, chém giết ngưá»i Hồ vô số, đến cả bá»™ dáng cá»§a Äá»™t Quyết Khả Hãn như thế nà o cÅ©ng chưa thấy qua, huống chi ta lần đầu tiên Ä‘i! Äừng nói bắt Äá»™t Quyết Khả Hãn, chỉ cần có thể không bị Äá»™t Quyết bắt, ta đã phải niệm A di đà pháºt rồi!
Nghe hăn nói đáng thương như váºy, mặt là m ra hình dáng bi thảm, Hoà ng Thượng lắc đầu cưá»i nói :
- Chưa xuất chinh, sao mà nói lá»i á»§ rÅ© như váºy! Ngươi bắt Äá»™t Quyết Khả Hãn không nổi, váºy ngưá»i Äá»™t Quyết muốn bắt ngươi chẳng phải cÅ©ng khó khăn vô cùng sao? Trẫm chỉ hy vá»ng ngươi lần nà y tòng quân, có thể là m tăng uy phong sÄ© khà Äại Hoa ta, đảm bảo biên giá»›i Äại Hoa an bình. Trong vòng mưá»i năm không còn khói lá»a chiến tranh nữa. Ngươi có tá»± tin là m được không?
Trong vòng mưá»i năm không có khói lá»a? Yêu cầu nà y quá cao! Nếu dá»… dà ng là m được như váºy, Là Thái cÅ©ng sẽ không tay trắng bao nhiêu năm qua. Lâm Vãn Vinh cưá»i khổ :
- Tá»± tin thì tháºt ra cÅ©ng có, nhưng là m được không thì ta không dám nói. Dù sao Äá»™t Quyết không phải là Bạch Liên giáo!
- Vô phương,
Hoà ng đế phất tay :
- Trẫm tin ngươi nhất định có thể là m được. Äối vá»›i ngươi, trẫm rất tá»± tin, ngươi trước giá» chưa khiến cho trẫm thất vá»ng bao giá»!
Váºy cÅ©ng chỉ có thể trách ta quá xuất sắc, ngươi quen thấy ta xuất chúng, tá»± nhiên không biết tư vị cá»§a thất bại, Lâm Vãn Vinh than thở.
Hoà ng đế là m như không thấy gương mặt khổ sở cá»§a hắn, cưá»i nói :
- Thá»§ hạ ngươi có Hồ Bất Quy, Äá»— Tu Nguyên, Lý Thánh, còn có tên Hứa Chấn nữa, trẫm Ä‘á»u đã trá»ng thưởng. Những ngưá»i nà y, ngươi cứ yên tâm lá»›n máºt sá» dụng.
Lâm Vãn Vinh mẫn cảm ngá»i ra mùi vị gì đó, nhÃu mà y nói:
- Hoà ng Thượng, ý cá»§a ngươi là , còn có và i ngưá»i ta không thể yên tâm dùng được?
- Trẫm không nói gì cả, ngươi tự mình nghi ngỠthôi.
Hoà ng đế sắc mặt không thay đổi, cháºm rãi nói:
- Trẫm chỉ hy vá»ng ngươi là m việc phải lưu ý má»i thứ, chá»› tin ngưá»i bừa bãi. Chá»› để cho đại há»a đến táºn chân, lúc đó hối háºn thì đã muá»™n!
Lá»i nà y là ý gì? Lâm Vãn Vinh cố tình há»i thêm nữa, nhưng lão gia tá» tá»±a hồ không muốn nói chuyện nhiá»u, Lâm Vãn Vinh nhất thá»i cÅ©ng không có biện pháp.
Xuất cung, trăng đã lên đỉnh đầu rồi, Cao Tù còn Ä‘ang ở cá»a chá» hắn. Lâm Vãn Vinh lưá»i biếng ngả ngưá»i ra, cưá»i nói :
- Cao đại ca, chúng ta mau vá» nhà má»™t chút, Xảo Xảo đại khái chắc Ä‘ang nóng lòng chỠđợi. Vá» nhà ta sẽ má»i ngươi uống trà ăn cao tra! (má»™t thứ bánh ngá»t như bánh bông lan cá»§a ta)
- ÄÆ°á»£c.
Cao Tù lên tiếng, nét mặt lộ ra chút khó khăn:
- Lâm huynh đệ, có vị lão tiên sinh muốn gặp ngươi!
Lâm Vãn Vinh đã quyết định rồi, không muốn đợi một khắc nà o, vội vội và ng và ng lắc đầu :
- Cái gì lão tiên sinh?! Ta bây giỠkhông gặp ai cả, chỉ nghĩ đến việc vỠnhà . Cao đại ca, ngươi chuyển cáo hắn, nói ta bây giỠkhông rảnh, đợi ngà y khác gặp cũng được mà !
Lá»i chưa dứt, liá»n nghe bên cạnh truyá»n đến má»™t tiếng cưá»i khẽ :
- Lâm đại nhân, ngươi tuổi còn nhá», xem ra cÅ©ng là m cao tháºt đó!
Ở trước cá»a cung gần tưá»ng thà nh, có má»™t cái kiệu nhá», rèm vén lên, Cố Thuáºn Chương từ từ Ä‘i ra, bước Ä‘i cháºm rãi, nghi thái tiêu sái, hướng vá» phÃa Lâm Vãn Vinh gáºt đầu mỉm cưá»i.
- Ãi chà , nguyên lai là Cố tiên sinh, thất kÃnh thất kÃnh!
Lâm Vãn Vinh vá»™i vá»™i và ng và ng ôm quyá»n, trá»™m nháy mắt vá»›i Cao Tù :
- Cao đại ca, ngươi là m sao không sớm nói ra?! Nếu sớm biết là đế sư triệu kiến, ta Lâm Tam cho dù có bị chặt đứt cái chân nà y, cũng nhất định phải chạy như bay đến nơi để gặp! Khiến đế sư đợi lâu, tiểu tỠxấu hổ, xấu hổ!
Cố Thuáºn Chương khẽ cưá»i nói :
- Lâm đại nhân, ngươi nói tháºt dá»… nghe, chỉ sợ trong lòng oán giáºn lão nhân nà y không biết thá»i vụ, quấy rầy thá»i gian ngươi cùng ngưá»i nhà đoà n tụ. Tiếng xin lá»—i nà y phải là do lão há»§ nói ra má»›i phải.
- Không có chuyện đó, Cố tiên sinh quá khách khà rồi.
Lâm Vãn Vinh vá»™i và ng cưá»i ha ha, thần thái tháºt là khiêm cung :
- Không biết đế sư triệu kiến tiểu tá», có gì nhắc nhở huấn đạo không? Có gì ngà i cứ nói ra!
Cố Thuáºn Chương cháºm rãi Ä‘i tá»›i và i bước, đến gần trước ngưá»i Lâm Vãn Vinh, ánh mắt chăm chú nhìn và o ngưá»i hắn, lại không nói lá»i nà o.
Lão nhân nà y sắc mặt bình thản, ánh mắt cưá»i mà như không, bị hắn nhìn thẳng, Lâm Vãn Vinh nhất thá»i cả ngưá»i mất tá»± nhiên, vá»™i kéo Cao Tù đến :
- Cao đại ca, ánh trăng tối nay chói quá, ngươi giúp ta che một chút.
Äế sư khẽ gáºt đầu, đột nhiên cưá»i lên :
- Lâm đại nhân, có má»™t vấn Ä‘á», lão phu chẳng biết có nên nói hay không!
- Cố tiên sinh khách khà như váºy là m gì.
Ãnh mắt lão nhân nà y như có lá»a, giống như đánh giá má»™t tên ăn trá»™m bị bắt quả tang, bị hắn nhìn lom lom má»™t hồi lâu, Lâm Vãn Vinh cÅ©ng có chút bá»±c mình, cưá»i hắc hắc và i tiếng :
- Ngà i là đế sư danh văn thiên hạ, đến cả Hoà ng Thượng cũng phải nghe ngà i. Ngươi có chuyện gì, ta không dám không đáp?!
Cố Thuáºn Chương lắc đầu mỉm cưá»i :
- Lâm đại nhân, lão há»§ má»™t năm nay chỉ là du lịch tứ phương, nhưng chuyện vá» ngươi, thì thiên hạ đã truyá»n tụng, khắp các nÆ¡i tá»u lâu trà tứ ta Ä‘á»u nghe được không Ãt. Lão há»§ rất tò mò, trên đất nước Äại Hoa chúng ta, ai lại có thể dạy được má»™t nhân tà i kiệt xuất như ngươi nhỉ? Äại nhân quên quán nÆ¡i nà o, có thể cáo tri cho lão há»§ biết không?!
- Tiểu tá» là ngưá»i Kinh Sở, gia đình thất lạc, còn sót lại má»™t mình ta. Tuổi thiếu niên ta đã xuất ngoại du lịch, nhiá»u năm chưa vá» cố hương, đến cả quê quán mình cÅ©ng không nhá»› rõ nữa, xấu hổ, rất xấu hổ!
Lâm Vãn Vinh là m vẻ than thở, những lá»i nà y, hắn đã sá»›m há»c thuá»™c lòng từ lâu, lúc trước khi và o Tiêu gia, cÅ©ng nói vá»›i phu nhân má»™t lần.
- Nguyên lai là ngưá»i Kinh sở.
Cố Thuáºn Chương khẽ gáºt đầu :
- Lão hủ vốn tưởng rằng, ngươi là đến từ núi Thái Sơn chứ ...
- Cái gì, ngươi nói cái gì?
Lâm Vãn Vinh kinh hãi thất sắc :
- Cố tiên sinh, cái gì Thái Sơn, ngươi nói rõ rà ng một chút nà o!
Thấy hắn thần sắc khẩn trương, Cố Thuáºn Chương cưá»i vẻ có lá»—i, nói :
- Lão há»§ cÅ©ng nghe nói, không biết tháºt giả, ngươi đừng để trong lòng nhé
Lâm Vãn Vinh sắc mặt trắng bệch, lòng bà n tay đầy mồ hôi, cố gắng trấn định mình :
- Cố tiên sinh, việc nà y nghe ai nói? Ngươi kể lại một chút, ta chưa từng nghe qua!
Cố Thuáºn Chương khẽ gáºt đầu :
- Ta Ä‘i du lịch Cao Lệ, nghe được sá»± tÃch cá»§a ngươi được truyá»n đến táºn đó, việc ngươi đưa ra ý tưởng nhất thể liên hoà nh, khiến cho cả Cao Lệ dáºy sóng. Vá» thân pháºn lai lịch cá»§a ngươi, ai cÅ©ng không rõ rà ng, có ngưá»i nói ngươi là má»™t quỉ tà i do Ãại Hoa âm thầm bồi dưỡng ra, cÅ©ng có ngưá»i nói ngươi là du há»c từ tây dương trở vá», còn có ngưá»i ác độc, nói ngươi là thá»§y quái từ Huyá»n VÅ© hồ ở Kim Lăng biến thà nh. A a, những lá»i đồn nà y, lão phu là m sao tin được chứ?! Sau nà y, lão phu nói chuyện vá»›i má»™t vị kỳ nhân Cao Lệ, vị kỳ nhân đó tÃnh toán, liá»n nói ngươi sinh ra ở thái sÆ¡n!
Chẳng lẽ là thầy tướng số tiên sinh?! Thiên hạ có chuyện như váºy sao? Lâm Vãn Vinh trước giá» không tin việc nà y, hắn vô cùng cẩn tháºn nói:
- Cố tiên sinh, vị Cao Lệ kỳ nhân mà ngươi nói, hắn là ngưá»i Cao Lệ à ?!
- Ta chưa từng há»i việc nà y.
Cố Thuáºn Chương lắc đầu nói.
- Hắn là nam hay là nữ? Bao nhiêu tuổi rồi? Tên gá»i là gì?!
Cố Thuáºn Chương cẩn tháºn nói :
- Tháºt ra ta không chú ý ...
Thấy Lâm Vãn Vinh mở to hai mắt nhìn nhìn mình, Cố tiên sinh vá»™i và ng cưá»i nói:
- Ngươi chá»› hiểu lầm, lão há»§ nói chuyện vá»›i vị kỳ nhân nà y Ä‘á»u là cách má»™t tấm rèm, má»i việc do ngưá»i khác truyá»n lại, lão há»§ đến cả diện mục đã cÅ©ng chưa nhìn thấy!
Không thể nà o? Vị kỳ nhân nà o mà kiêu kỳ như váºy?! Lâm Vãn Vinh nhất thá»i có chút thất vá»ng :
- Cố tiên sinh, ngươi đến cả diện mục của hắn cũng chưa nhìn thấy, là m sao biết được hắn là Cao Lệ kỳ nhân?!
- Truyá»n thuyết nói là vị kỳ nhân nà y tinh thiên thông địa, biết việc trăm năm trước, năm trăm năm sau. Việc nà y đã sá»›m nghe đồn ở Cao Lệ, lão há»§ cÅ©ng má»™ danh mà đến.
Cố tiên sinh gáºt đầu nói :
- Lão há»§ tuy tá»± cho là đá»c sách vạn quyển, nhưng trước mặt vị kỳ nhân nà y lại chiếm không được bán ti tiện nghi, ngược lại thưá»ng xuyên bị hắn áp đảo! Nhân dịp nà y, ngươi cÅ©ng là ngưá»i rất có danh tiếng ở Cao Lệ, ta liá»n nhân cÆ¡ há»™i nà y thỉnh giáo vị kỳ nhân đó vá» lai lịch ngươi. Má»›i đầu hắn không muốn nói, sau biết được ta đến từ Ãại Hoa, hắn liá»n tÃnh toán má»™t lúc, sau đó má»›i nói ngươi sinh ra từ thái sÆ¡n. Nhưng ta há»i lại những việc khác, hắn lại không chịu nói gì hÆ¡n!
Chẳng lẽ tháºt là thần nhân? Lâm Vãn Vinh ồ má»™t tiếng, thở dà i nói :
- Chá» ta bắc thượng trở vá», ta cÅ©ng tá»›i Cao Lệ bái phá»ng vị kỳ nhân nà y, xem hắn có phải là tháºt sá»± tÃnh toán được tương lại không.
- Hẳn là sẽ không là m ngươi thất vá»ng.
Cố Thuáºn Chương gáºt đầu mỉm cưá»i :
- Nhưng ngươi cần phải là m gấp má»™t chút, chá»› đợi cho Cao Lệ bị Ãông Doanh công hãm rồi, lúc đó cái gì cÅ©ng đã muá»™n.
- Biết, biết ,
Lâm Vãn Vinh cưá»i hì hì nói :
- Ta là thống soái trung dÅ©ng quân Ãại Hoa, vạn nhất mà Cao Lệ bị công hãm, ta còn lo lắng hÆ¡n ngà i nhiá»u chứ.
- Lo hả?!
Cố Thuáºn Chương cưá»i tháºt thần bà :
- Lâm đại nhân quá khách khà rồi! Ngưá»i Cao Lệ khẩn cấp, ngưá»i Ãông Doanh khẩn cấp, nhưng tuyệt sẽ không phải là Lâm đại nhân khẩn cấp! Chuyện tốt ngư ông thá»§ lợi như thế nà o, tìm đâu má»›i ra đây?!
Ãế sư quả là đế sư, ánh mắt quả nhiên ác độc, Lâm Vãn Vinh cưá»i ha ha và i tiếng, trên mặt hiện ra và i phần đắc ý.
Nụ cưá»i Cố Thuáºn Chương dần tắt Ä‘i, sắc mặt trở nên nghiêm túc :
- Lâm Tam, có má»™t việc, lão há»§ hy vá»ng ngươi có thể trả lá»i ta.
Bổn sá»± thay đổi sắc mặt cá»§a lão nhân nà y, còn vượt qua cả lão gia tá» nữa! Lâm Vãn Vinh gáºt đầu nói :
- Cố tiên sinh xin giảng!
Cố Thuáºn Chương thở dà i, ánh mắt mông lung, rồi ung dung nói:
- Lần nà y đại chiến vá»›i Ãá»™t Quyết, ngươi rốt cuá»™c nắm chắc thá»§ thắng không?!
Vấn đỠnà y ai dám trả lá»i? Lâm Vãn Vinh nhún vai, bất lá»±c nói:
- Cố tiên sinh, ngà i không phải là m khó ta sao? Vấn đỠnà y ngươi há»i Là Thái thượng tướng quân Ä‘i!
Cố Thuáºn Chương lặng lẽ lắc đầu, cưá»i khổ nói :
- Vấn đỠnà y, ta đã há»i hắn hÆ¡n ba mươi năm rồi, kết quả thì ngươi cÅ©ng thấy được rồi! Bây giá» có ngươi tòng quân xuất chinh, là m lão há»§ tăng thêm và i phần hy vá»ng, bằng và o há»c vấn cá»§a ngươi, nếu không phải đại thắng, ngưá»i Ãá»™t Quyết cÅ©ng tuyệt đối chiếm không được chá»— tốt. Ta chỉ hy vá»ng ngươi có thể trả lá»i ta má»™t câu, tráºn nà y, ngươi rốt cuá»™c nắm chắc được bao nhiêu phần?
- Muốn ta thà nh tháºt trả lá»i hả?
Lâm Vãn Vinh giơ hai tay lên than, bất lực nói:
- Cố tiên sinh, không dấu ngà i, ta ná»a phần cÅ©ng không chắc! Äây là lần đầu tiên ta giao thá»§ vá»›i ngưá»i Hồ ... Cho ta mưá»i năm, không biết chừng có chút hy vá»ng!
Cố Thuáºn Chương lắc đầu thất vá»ng :
- Mưá»i năm thì không có khả năng, ngươi chỉ có năm tháng thôi! Bây giá» xuất binh không giống như ngà y xưa, hưng suy cá»§a Ãại Hoa phụ thuá»™c và o thà nh bại tráºn nà y. Nếu thắng, Ãại Hoa sẽ uy danh thiên cổ, vạn thế lưu danh. Nếu thất bại, Ãại Hoa sẽ phân liệt, không còn quốc gia gì nữa!
Nghiêm trá»ng như váºy sao? Ãại Hoa và Ãá»™t Quyết giao chiến hÆ¡n mưá»i năm nay, chẳng phải là thua nhiá»u thắng Ãt sao, là m sao không thấy phân liệt?! Hắn hừ má»™t tiếng khó hiểu.
- Ngươi cũng biết, Hoà ng Thượng tại sao vội vã động thủ với Thà nh Vương chứ?
Cố Thuáºn Chương hÃt nhẹ má»™t hÆ¡i :
- Chỉ sợ thân thể hắn ...
Hắn cảm
Khái, đổi chá»§ Ä‘á».
- Cố tiên sinh, ngươi nói ngược rồi, rõ rà ng là Vương gia mưu phản, tất cả má»i ngưá»i trên Ä‘iện Ä‘á»u thấy, ngươi nói sao lại nói Hoà ng Thượng động thá»§ vá»›i Thà nh Vương?!
Lâm Vãn Vinh quỷ biện.
- Tháºt không?!
Cố Thuáºn Chương thần sắc không thay đổi, bình tÄ©nh nói:
- Thân pháºn Triệu VÅ©, ngươi còn không rõ rà n sao?!
Hắn vừa há»i việc nà y, bao hà m nhiá»u ý lắm, Lâm Vãn Vinh nắm chặt hai tay, lòng bà n tay đổ mồ hôi nhoe nhoét. Thân pháºn thá»±c cá»§a Triệu VÅ©, chỉ có Hoà ng Thượng biết, tÃnh cả Thà nh Vương và mình, tổng cá»™ng cÅ©ng chỉ có ba ngưá»i, Cố Thuáºn Chương sao lại biết được chứ? Äế sư nà y, rốt cuá»™c là có địa vị gì đây?!
- Chớ kinh ngạc!
Cố sư thở dà i :
- Triệu Vũ đó, đó là ta tự mình đỠcỠcho Hoà ng Thượng đó.
- Ngươi đỠcỠhả?!
Lâm Vãn Vinh cả kinh nói không ra lá»i!
Cố Thuáºn Chương cưá»i khổ :
- Nói chÃnh xác, là tiên hoà ng tuyển, rồi để ta ra mặt, đỠcá» cho Hoà ng Thượng!
Tiên hoà ng?! Lâm Vãn Vinh hÃt má»™t hÆ¡i lãnh khÃ, tiên hoà ng muốn hại con ruá»™t mình?! Thế giá»›i nà y quá Ä‘iên khùng rồi!
Cố Thuáºn Chương thở dà i, hà m râu bạc bay theo gió, quang mang trong mắt lóe ra :
- Sá»± tháºt, mấy năm trước, ta cÅ©ng giống như ngươi, khó có thể giải thÃch được cỠđộng cá»§a tiên hoà ng!
- Äúng là rất khó giải thÃch!
Lâm Vãn Vinh không kìm được phải than dà i.
- Khi tiên hoà ng còn sống, nhìn bá» ngoà i, có vẻ coi trá»ng Thà nh Vương hÆ¡n, lúc nà o cÅ©ng khen hắn, thiên hạ Ä‘á»u nghÄ© rằng, ngôi vị hoà ng đế nà y ngoà i Thà nh Vương ra thì không còn ai khác. Sá»± tháºt không phải như thế. Hoà ng Thượng coi trá»ng cả hai vị hoà ng tá», chỉ có Ä‘iá»u phương pháp bất đồng mà thôi. Thà nh Vương thông minh khôn ngoan, thanh thế cá»±c thịnh, tiên hoà ng theo tÃnh tình hắn, đưa hắn lên cao, quan sát cá» chỉ cá»§a hắn. Còn nhị hoà ng tá» năm đó cÅ©ng chÃnh là đương kim Hoà ng Thượng, tâm tư lại rất kÃn đáo, trung trinh ẩn nhẫn, Hoà ng Thượng cÅ©ng không bạc đãi hắn, âm thầm bồi dưỡng, lặng lẽ cho hắn chấp chưởng thá»±c quyá»n. Tâm ý cá»§a Hoà ng Thượng, là muốn trong hai ngưá»i nà y, ai tốt hÆ¡n thì tuyển! Còn hai vị hoà ng tá» ai cÅ©ng có Ä‘iểm đặc sắc, luôn luôn minh tranh ám đấu vá»›i nhau, khiến Hoà ng Thượng nhất thá»i khó có thể quyết định!
Nguyên lai là như váºy, mấy năm trước Thà nh Vương huy hoà ng, cÅ©ng chỉ là má»™t loại ảo tưởng mà tiên hoà ng dá»±ng nên, nói như váºy, tâm cÆ¡ cá»§a lão hoà ng đế quả là tổ tông thiên hạ.
- Tiên hoà ng muốn chá»n lá»±a hoà ng tá» vÄ© đại nhất, váºy việc nà y có liên quan gì tá»›i việc phái ngưá»i âm thầm ở bên cạnh?!
Lâm Vãn Vinh khó hiểu.
- Äừng vá»™i, nghe ta nói tiếp.
Cố Thuáºn Chương lắc đầu than nhẹ :
- Lão há»§ năm đó thân là đế sư, cÅ©ng được ở bên ngưá»i tiên hoà ng, chÃnh bởi vì việc nà y, hai vị hoà ng tá» Ä‘á»u cố cá»±c lá»±c thân cáºn ta. Dưới tình hình nà y, tiên hoà ng liá»n ngầm chá»n lá»±a và i và i tên máºt vụ, đưa cho ta để giá»›i thiệu cho hai vị hoà ng tá». Sau khi nhị vị hoà ng tá» khảo sát những ngưá»i nà y, Ä‘á»u rất hà i lòng, lại sai những ngưá»i nà y, phân biệt tá»›i tráºn doanh đối phương nằm vùng!
Lâm Vãn Vinh nghe thế mồ hôi lạnh túa ra, vô cùng cẩn tháºn nói:
- Do đó, tên Triệu Vũ đó bỠngoà i thoạt nhìn là nghe lệnh Hoà ng Thượng, trên thực tế, hắn là tai mắt của tiên hoà ng?!
- Äúng.
Cố Thuáºn Chương nói nhá» :
- Ãồng dạng, bên ngưá»i nhị hoà ng tá» cÅ©ng ẩn núp tai mắt do Thà nh Vương phái tá»›i. Nhưng trên thá»±c tế, những ngưá»i nà y, Ä‘á»u là nhãn tuyến cá»§a tiên hoà ng! Nhất cá» nhất động cá»§a hai vị hoà ng tá», từ cao thượng đến ti tiện, hai năm rõ mưá»i, Ä‘á»u rÆ¡i và o mắt Hoà ng Thượng cả.
Phụ tá»?! Huynh đệ?! Chỉ sợ chÃnh là sinh tá» cừu địch, chưa từng thấy ai ác độc như váºy! Lâm Vãn Vinh không nói tiếp nói gì hÆ¡n, chỉ biết lắc đầu!
- Dưới loại tình hình nà y, mặt mạnh mặt yếu Ä‘á»u láºp tức hiển hiện ra. Thà nh Vương tâm phù nóng nảy, không đủ trầm, không được bao lâu, đã muốn động thá»§ vá»›i nhị hoà ng tá». Còn đương kim Hoà ng Thượng, cÅ©ng ẩn nhẫn không phát tác. Tên Triệu VÅ© phái đến ở bên ngưá»i Thà nh Vương hÆ¡n mưá»i năm, nhưng chưa từng ra lệnh gì cho hắn! Tất cả những việc nà y, tá»± nhiên Ä‘á»u lá»t và o mắt tiên hoà ng!
Cố Thuáºn Chương hÃt sâu má»™t hÆ¡i :
- Sá»± nhẫn nại cá»§a Hoà ng Thượng, so vá»›i tiên hoà ng dá»± tÃnh thì còn mạnh hÆ¡n gấp trăm lần.
- Mưá»i năm chưa từng ra lệnh?!
Lâm Vãn Vinh nghe thế xuýt xoa không thôi :
- Hoà ng Thượng quả nhiên không giống phà m thưá»ng, chỉ sợ hắn đã sá»›m xem thấu thân pháºn thá»±c sá»± cá»§a Triệu VÅ©!
- Äây là ngươi nói thôi, lão phu chưa từng nói như váºy.
Ãnh mắt Cố Thuáºn Chương lóe ra vô cùng thâm thúy.
- Ta nói thì đã sao! Nói vá» nhẫn nại, Thà nh Vương Ä‘Ãch xác thua xa Hoà ng Thượng.
Giữa phụ tỠhuynh đệ cuối cùng chỉ có tranh đấu, Lâm Vãn Vinh chỉ có nước thở dà i :
- Tiên hoà ng cÅ©ng quá nhân từ, mấy năm trước Thà nh Vương mưu phản, muốn đưa cả tiên hoà ng lão huynh trưởng hắn và o chá»— chết, trước khi tiên hoà ng lâm chung, Ä‘em ngôi vị hoà ng đế truyá»n cho Hoà ng Thượng, nhưng lại không cho phép Hoà ng Thượng xuống tay vá»›i Thà nh Vương!
Cố Thuáºn Chương đột nhiên cưá»i ha hả :
- Lâm Tam, ngươi ngốc một cách đáng yêu!
Nam nhân nói nam nhân đáng yêu, váºy là có ý gì đây, Lâm Vãn Vinh hết hồn nói:
- Cố tiên sinh, ngươi có ý gì thế?!
Cố sư vá»— vai hắn, gáºt đầu mỉm cưá»i :
- Ngươi không phải đế vương, vÄ©nh viá»…n không biết tâm tư cá»§a đế vương! Các loại mưu ma chước quỉ trong đó, ngươi có thể giải thÃch được sao? Tiên hoà ng tháºt sá»± rá»™ng lòng tha thứ cho Thà nh Vương sao? ÄÆ°Æ¡ng kim hoà ng thượng muốn tháºt sá»± tha cho Thà nh Vương sao?! Váºy tên Triệu VÅ© đó là m gì?! Phong phạm đế vương, ngươi chẳng mấy chốc sẽ sáng tá» thôi!!
- Phong phạm đế vương?! Cố sư, ngươi nói, Hoà ng Thượng sẽ ...
Lâm Vãn Vinh biến sắc, nghĩ đến chỗ đáng sợ, cũng khiếp sợ vô cùng.
- Há» ...
Cố Thuáºn Chương cháºm rãi lắc đầu, sắc mặt bình tÄ©nh :
- Lâm đại nhân, ta đâu có nói gì chứ!
Lâm Vãn Vinh không tá»± chá»§ được gáºt đầu, mãi lâu sau má»›i tiếp tục, khen rằng :
- Cố sư, ngươi quả là đế vương chi sư chÃnh thức, tiểu tá» thụ giáo rồi!
Tà i sản của Ngodung
Last edited by huynhduongcongtu; 07-05-2009 at 09:29 AM .
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a Ngodung
07-05-2009, 08:24 AM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Feb 2009
Äến từ: Hải Phòng
Bà i gởi: 70
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 47 Times in 47 Posts
Cá»°C PHẨM GIA ÄINH
Tác giả: Vũ Nham
Chương 449. Phúc trung hữu tá»
Dịch: Mạnh Thưá»ng Quân
Biên táºp: Ngodung
Nguồn: 4vn.eu
Chân thà nh cám Æ¡n má»™t vị Mạnh Thưá»ng Quân đã hảo tâm tặng bạn Ä‘á»c 4vn những chương truyện nà y!
- Lâm đại nhân khách khà rồi ,
Cố Thuáºn Chương cưá»i nói :
- Lão phu nói vá»›i ngươi vá» việc nà y, kỳ tháºt là có chút tư tâm. Khuyển tá» Bỉnh Ngôn cá»§a ta tương giao vá»›i Thà nh Vương rất tốt, nghe nói hắn đã rÆ¡i và o tay ngươi
Lâm Vãn Vinh ồ má»™t tiếng, mỉm cưá»i gáºt đầu :
- Ta hiểu rồi, Cố tiên sinh đến là vì chuyện đã. Ngà i cứ yên tâm, ta tin Bỉnh Ngôn huynh cÅ©ng chỉ là nhất thá»i hồ đồ mà thôi, bản thân hắn cÅ©ng chưa là m gì đại ác, Hoà ng Thượng sẽ không là m gì hắn đâu! Nhưng Cố sư đã hiểu rõ bà máºt như váºy, vì sao không trá»±c tiếp khuyên lệnh công tá», ngược lại để hắn gần Thà nh Vương như thế?
Cố Thuáºn Chương thở dà i, sụt sịt :
- Bỉnh Ngôn và hai vị hoà ng tỠđồng thá»i lá»›n lên, tiên hoà ng đối xá» vá»›i hắn cÅ©ng không tệ, hết lần nà y tá»›i lần khác hắn đã giao hảo vá»›i Thà nh Vương, có lẽ đây là thiên ý. Lão há»§ thân là đế sư, nếu khuyên hắn rá»i xa Thà nh Vương, váºy chẳng phải là là m lá»™ bà máºt, cÅ©ng khiến Thà nh Vương sinh ra cảnh giác?!
Äế sư quả nhiên có phong phạm, Lâm Vãn Vinh nghe thế rất kÃnh nể :
- Cố sư thanh cao thánh khÃêt, tiểu tá» khâm phục vô cùng..
- Cái gì mà thanh cao thánh khÃêt,
Äế sư cưá»i khổ khoát tay :
- Là lão phu dạy con không tốt, cuối cùng lại phải vì hắn mà giải quyết háºu quả. Lâm đại nhân, việc vây công phá»§ đệ ngươi, đó là do khuyển tỠâm thầm cho ngưá»i Ä‘i là m đó. Lão há»§ tháºt sá»± xấu hổ!
Việc nà y Lâm Vãn Vinh sá»›m đã biết, nhưng đế sư mà lại chÃnh miệng thừa nháºn vá»›i hắn như váºy, quả là hắn không ngá».
Cố sư thở dà i liên tục nói :
- Từ khi Hoà ng Thượng đăng cÆ¡ tá»›i nay, lão há»§ không quan tâm đến việc triá»u trung nữa, má»™t tâm chỉ nghÄ© đến việc du lịch, đối vá»›i sá»± tình cá»§a Bỉnh Ngôn cÅ©ng Ãt há»i qua. Váºy mà hắn vẫn cứ nháºp nhằng vá»›i Thà nh Vương. Vốn ai có phúc cá»§a ngưá»i ấy, hắn gây ra chuyện gì thì hắn phải tá»± lo lấy. Thế nhưng, lão há»§ cuối cùng cÅ©ng là con ngưá»i, không tránh khá»i những rà ng buá»™c thế gian, chung qui vẫn phải là m những việc không xứng đáng, xấu hổ, xấu hổ!
Cố Thuáºn Chương ôm quyá»n liên tục, vái vá» phÃa Lâm Vãn Vinh, mặt lá»™ vẻ áy náy. Thân là đế sư danh chấn thiên hạ, lại có phong phạm khà độ như thế, so vá»›i mấy tên chỉ có chút tà i lại hoênh hoang đại nho thì chẳng biết hÆ¡n bao nhiêu lần. Lâm Vãn Vinh cảm thán trong lòng, than dà i nói:
- Tư tâm thì sao? Chúng ta Ä‘á»u là con ngưá»i, không phải thánh nhân. Vì ngưá»i nhà cá»§a mình mà nói và i câu, cÅ©ng không coi là sai! Lệnh công tá» hẳn là không sao đâu, hôm qua lúc thượng triá»u, Hoà ng Thượng căn bản không nhắc tá»›i việc nà y, hiển nhiên cố ý xà xóa, xin Cố sư yên tâm.
- Äây là ân Ä‘iển cá»§a Hoà ng Thượng!
Äế sư ôm quyá»n, vẻ mặt hÆ¡i có chút bất lá»±c. Vá»›i uy vá»ng cá»§a hắn, có thể nói là vạn nhân kÃnh ngưỡng, nhưng lại hết lần nà y tá»›i lần khác sinh ra má»™t đứa con ngá»— nghịch, trong lòng khổ sở tá»± nhiên không cần phải nói nhiá»u.
Giáo dục con gái, quả tháºt là má»™t đại nạn Ä‘á». Äến cả đế sư há»c vấn thông thiên địa, cÅ©ng khó mà tránh được việc nà y. Lâm Vãn Vinh trong phút chốc cÅ©ng hÆ¡i kinh hãi, ta cÅ©ng sắp là m cha rồi. Không biết chừng sinh ra nhi tá» còn xấu hÆ¡n cả ta, váºy thì thảm rồi!
Từ biệt đế sư trở lại phủ, đêm đã vỠkhuya. Thấy trên tú lầu vẫn còn ánh đèn, tuy hơi mỠảo, nhưng vô cùng ấm áp.
- Sao mà đến bây giỠmới v�!
Tiếu Thanh Toà n yểu Ä‘iệu Ä‘i xuống lầu, giữ chặt tay hắn, cưá»i há»i.
- Hoà ng Thượng an bà i má»™t và i việc, báºn mãi không dứt ra được, nhi tá» Ã , cho ba nghe tim Ä‘áºp nà o.
Hắn kéo Tiếu tiểu thư lại bên ngưá»i, ôm lấy eo nà ng, áp tai sát và o bụng nà ng, cố gắng nghe thanh âm huyết mạch cá»§a mình.
Tiếu Thanh Toà n cưá»i đỠmặt, tay nắm lấy tóc hắn, cảm giác gương mặt nóng bừng cá»§a hắn Ä‘ang áp và o da thịt mình, trong lòng có cảm giác ngá»t ngà o nói không nên lá»i.
- Thanh Toà n, ta dưá»ng như nghe thấy hai tiếng tim Ä‘áºp ,
Lâm đại nhân ôm lấy bụng thê tá», lòng trà n đầy vui sướng kêu lên :
- Ngươi mang thai song sinh rồi?! Trá»i Æ¡i, ta quả là tà i giá»i.
- Nói linh tinh ,
Tiếu Thanh Toà n thẹn thùng gõ và o đầu hắn một cái :
- Con còn chưa xuất sinh, sao ngươi biết được là song sinh? Nếu sinh ra mấy con khỉ lóc chóc như ngươi. Một con ta đã chịu không được, huống chi một đôi?
CÅ©ng đúng, thá»i đại nà y không có siêu âm, y thuáºt cao siêu nhất cÅ©ng chỉ là nghe mạch, chưa sinh ra, không ai biết là má»™t con hay là sinh đôi.
Lâm đại nhân chÃnh sắc, vuốt ve bụng quang khiết như ngá»c cá»§a Tiếu tiểu thư, cưá»i hắc hắc nói:
- Theo ngoại hình và kÃch cỡ bụng thì nhất định là song thai, ta tháºp phần khẳng định!
Tiếu Thanh Toà n liếc mắt nhìn hắn, e thẹn nói :
- Äến cả lang trung cÅ©ng nhìn không ra, nhưng ngươi lại dám khẳng định? Ngươi giá»i thế ... Ủa, ngươi là m gì đó? Bá»n tá»· muá»™i Ä‘á»u ở gần đây nhìn thấy đó! Thấy ghét!
- Äúng váºy, đại ca, chúng ta Ä‘á»u đã đến cả đây rồi.
Lạc Ngưng duyên dáng cưá»i khanh khách, từ sau lưng Tiếu tiểu thư thò đầu ra, lá»™ ra má»™t gương mặt kiá»u diá»…m như hoa tá»± ngá»c, đỠbừng như bôi phấn hồng.
- á»’, gì thế nà y, nguyên lai tất cả má»i ngưá»i ở đây à !
Lâm đại nhân tỉnh bÆ¡ thu hồi bà n tay khá»i bụng Tiếu tiểu thư, cưá»i ha ha :
- Gần đây Ä‘á»c sách quá độ, mắt hÆ¡i bị cáºn thị chút xÃu, xấu hổ, xấu hổ.
Mấy ngưá»i và o phòng. Xảo Xảo bưng má»™t bát chè hạt sen nhá» bốc khói nghi ngút đưa táºn tay hắn :
- Äại ca, ngươi không phải đói bụng rồi sao? Mau nếm Ä‘i.
- Cũng là ta tiểu bảo bối hiểu rõ ta nhất,
Lâm đại nhân cảm thán, giữ chặt Xảo Xảo ngồi bên ngưá»i mình, múc má»™t thìa chè hạt sen hương vị ngá»t ngà o đưa lên miệng nà ng :
- Bảo bối, ngươi cÅ©ng ăn ... Ä‚n Ä‘i cho máºp má»™t chút, rồi sinh cho lão công và i đứa oa oa!
- Äại ca ...
Sắc mặt Xảo Xảo đỠbừng lên, thiếu chút nữa sặc sụa, thẹn thùng cưá»i nói :
- Váºy chè hạt sen nà y hẳn là phải đưa cho Ngưng tá»· tá»· ăn, nà ng lúc nà o cÅ©ng tâm nguyện giống y như ngươi váºy!
- À, đúng.. mà …
Lâm đại nhân mở to hai mắt, nhìn Lạc Ngưng :
- Ngưng Nhi, ngươi muốn sinh mấy đứa?! Äầu tiên phải nói rõ ra, Ãt hÆ¡n mưá»i đứa thì không bà n nữa!
- Tiểu nha đầu, nói cái gì đó, ngươi muốn sinh thì có!
Lạc tà i nhân mặt đỠnhư hoà ng hôn, đấm Xảo Xảo láo nháo, Tiếu tiểu thư mỉm cưá»i nhìn hai muá»™i muá»™i láo nháo, rồi liếc Lâm lang, mắt đầy nhu tình.
Hồng phấn quáºt, anh hùng trá»§ng, (mồ hồng phấn, hố anh hùng???) tháºt thÃch quá. Có và i lão bà bên ngưá»i, ai còn nguyện ý Ä‘i chiến đấu?! Lâm Vãn Vinh cảm thán, nhưng lại có má»™t bà n tay nhá» bé ấm áp cầm chặt bà n tay mình.
- Lâm lang, ngươi đang nghĩ gì thế?!
Thanh âm Tiếu Thanh Toà n vang lên bên tai hắn, thướt tha má»m mại, ôn nhu như nước.
- Không có gì ,
Lâm Vãn Vinh cưá»i vá»— vá»— tay nà ng, kìm nén những suy nghÄ© trong lòng :
- Chỉ là nhá»› tá»›i hai ngà y vừa rồi là m nhiá»u việc quá.
Tiếu tiểu thư than thở, áp mặt dán và o vai hắn, nói nhỠ:
- Ngươi chá»› lo lắng, phÃa bắc tuy xa, nhưng vợ chồng chúng ta thì cÅ©ng chẳng phải là quá xa? Ta cùng mấy muá»™i muá»™i sẽ vÄ©nh viá»…n chá» ngươi trở vá», không mà ng sinh tá»!
Lâm đại nhân nghe thế sống mũi cay xè, cầm chặt tay nà ng :
- Thanh Toà n, ngươi đối xỠvới ta tốt quá!
Tiếu Thanh Toà n ngá»t ngà o cưá»i :
- Chá»› có nói mồm miệng thoa mỡ là m ngưá»i ta mừng hụt, ta há»i ngươi, hôm nay ngươi thượng triá»u, có việc gì cần thú thá»±c vá»›i chúng ta không?
Có việc gì cần phải thú thực? Lâm Vãn Vinh cau mà y, suy nghĩ rất lâu rồi lắc đầu nói:
- Hôm nay thượng triá»u, chỉ là nói chuyện vá» việc cá»§a Thà nh Vương. Hoà ng Thượng nói, muốn cắt phong hà o cá»§a hắn, cho hắn đà y ra phương bắc ... Thanh Toà n, ngươi chừng nà o thì cảm thấy hứng thú vá»›i chánh sá»± thế?!
- Tránh nặng tìm nhẹ!
Bà n tay nhỠbé của Tiếu Thanh Toà n chỉ và o trán hắn, liếc mắt nhìn hắn :
- Phụ hoà ng trừng phạt Thà nh Vương như thế nà o, đâu quan hệ gì với ta? Hôm nay chỉ có việc nà y thôi sao?
- Hết rồi, dưá»ng như không có cái gì khác nữa đâu.
Lâm Vãn Vinh hai tay xòe ra :
- ÄÆ¡n giản là chiến đấu ở thà nh nam, đánh xong rồi Ä‘i xem hoà ng cung ngầm cá»§a Thà nh Vương mưu phản, ái chà , Thanh Toà n, ngươi không biết chứ vương thúc cá»§a ngươi chôn dưới đất chẳng biết bao nhiêu và ng bạc châu báu, tạo ra má»™t nÆ¡i giống hệt như hoà ng cung chÃnh thức, mức độ xa hoa, cháºc cháºc ...
Hắn lúc lắc đầu cảm thán má»™t lúc lâu, ba vị phu nhân cÅ©ng nhìn hắn lom lom không nói gì, thần sắc trên mặt cưá»i mà như mếu, chẳng biết có ý gì nữa!
- E hèm
Bị ba tá»· tá»· muá»™i muá»™i nhìn quả là sợ hãi, trong lòng Lâm đại nhân như đánh trống, vá»™i và ng cưá»i xòa nói :
- Thanh Toà n, các ngươi rốt cuá»™c là muốn há»i cái gì, nói rõ ra xem nà o? Hai ngà y nay ta nhiá»u việc lắm, chỉ sợ nhất thá»i có chút sÆ¡ sót, có thể quên mất.
Hắn khôn ngoan xảo trá, trước hết cứ nói rà o đón trước, Tiếu Thanh Toà n nghe thế buồn cưá»i, sẵng giá»ng :
- Ngươi tháºt ra cố tình quên phải không. Ta há»i ngươi, hôm nay khi thượng triá»u, ngươi gặp ai?!
- Cao Tù, Từ Vị, Trần Tất Thanh, Vu Văn ChÃnh, Cao Bình., ồ, còn có Hoà ng Thượng!
Lâm đại nhân thần sắc nghiêm chỉnh, xòe bà n tay đếm từng ngưá»i má»™t.
- CÅ©ng chỉ những ngưá»i nà y thôi sao?
Tiếu tiểu thư cưá»i như mếu, nhìn thẳng và o mắt hắn.
Lạc Ngưng Ä‘i đến bên ngưá»i hắn, xoa bóp vai hắn nhu tình vô hạn, rồi nói dịu dà ng :
- Äại ca, cẩn tháºn nghÄ© lại Ä‘i! Phải biết rằng, nếu có gì mà đáng nói mà giấu diếm tá»· tá»·, háºu quả rất nghiêm trá»ng đó.
- À, cám ơn ngươi, Ngưng Nhi!
Lâm đại nhân ừm một tiếng thoải mái, nhìn sắc mặt Thanh Toà n nói:
- Lão bà , nói rõ ra thêm xem nà o?! Ngươi cũng biết, ngoại trừ các ngươi, những thứ khác, ta trước giỠkhông để ý nghi nhớ lắm đâu.
Nghe hắn nói như rót máºt và o tai, Tiếu Thanh Toà n không nhịn được nữa:
- Biết là ngươi sẽ tác quái. Ta há»i ngươi, hôm nay ngươi có từng gặp đế vương chi sư không?
- À. Ngươi nói Cố tiên sinh hả ,
Lâm Vãn Vinh giáºt mình hiểu ra, gáºt đầu như giã gạo :
- Gặp rồi, ta còn nói chuyện vá»›i hắn má»™t phen, kết là m anh em kết nghÄ©a. Ãi chà , cái đầu ta, là m sao mà quên được má»™t nhân váºt trá»ng yếu như váºy?!
- Ngươi cố tình quên!
Tiếu Thanh Toà n bất lá»±c lắc đầu, sẵng giá»ng :
- Ngươi gặp Cố tiên sinh, hắn có nói việc gì quan trá»ng vá»›i ngươi không?
Nói việc gì? Lâm đại nhân đảo mắt lia lịa, rồi cưá»i khà khà nói:
- á»’, hắn dặn ta lên tiá»n tuyến chiến đấu nhất định phải cẩn tháºn, không thể bị Äá»™t Quyết xem thưá»ng ... Việc nà y hẳn là rất trá»ng yếu.
- Äại ca, ngươi lắm chiêu quá!
Nghe hắn nói loạn xạ, Ngưng Nhi nhéo và o cổ hắn má»™t cái cưá»i hì hì nói:
- Nghe nói ngươi hôm nay nháºn được má»™t phong thư, là từ Cao Lệ gá»i tá»›i!
- À, nguyên lai là việc nà y!
Lâm đại nhân thần sắc nghiêm chỉnh, cảm khái nói:
- Ngưng Nhi, ngươi nghe xong nhất định sẽ cảm động đó, hôm nay trên triá»u, đế sư Cố tiên sinh đại diện Cao Lệ công chúa, cầu hôn vá»›i lão công cá»§a các ngươi, bị ta không chút do dá»± cá»± tuyệt ngay đương trưá»ng! Ngưng Nhi, ngươi có cảm động không?! Xảo Xảo, ngươi thì sao ...
Hắn tránh tháºt chá»n hư, Ä‘em mặt cao thượng nhất cá»§a mình tuyên dương, rồi Ä‘em câu nà y há»i Ngưng Nhi, cÅ©ng cố ý nói cho Tiếu tiểu thư nghe. Chỉ là Tiếu Thanh Toà n thần sắc lạnh lùng, chẳng thấy phản ứng gì nhiá»u.
- Äại ca.
Xảo Xảo liếc mắt nhìn hắn, vô cùng cẩn tháºn nói:
- Tá»· tá»· há»i, váºy bức thư từ Cao Lệ cÆ¡ mà !
- Thư à ?!
Lâm đại nhân ồ một tiếng, suy nghĩ lóe lên như chớp :
- Xảo Xảo, là m sao ngươi biết có thư?!
- Là hoà ng …
Xảo Xảo vẫn là ngưá»i ngoan vá»›i hắn nhất, Ä‘ang muốn lá»™ ra. Ngưng Nhi vá»™i bịt miệng nà ng lại, cưá»i khanh khách nói:
- Xảo Xảo, ngươi đã quên ước định lúc trước của chúng ta rồi sao?!
Xảo Xảo gương mặt đỠbừng, trong mắt trà n đầy vẻ tá»± trách liếc mắt nhìn đại ca. Ngưng Nhi tiểu hồ ly tinh nà y, Lâm đại nhân tức giáºn đến hừ hừ, uổng cho ta thương ngươi như váºy, ngươi lại muốn gây khó xá» cho ta.
- Thư thư … ồ, ta nhớ ra rồi
Lâm đại nhân vỗ trán :
- Cố tiên sinh mang cho ta má»™t thư cá»§a má»™t bằng hữu Cao Lệ! Xem ta nà y, thấy các ngươi là cao hứng quá độ, nhất thá»i quên béng việc nà y!
- Bằng hữu nà o ở Cao Lệ? Tên là gì?! Äem thư đó ra xem nà o!
Ngưng Nhi hừ má»™t tiếng, vươn bà n tay nhá» bé ra, há»i căc cá»›.
Ny tỠnà y, có chỗ dựa Thanh Toà n, dám cưỡi lên trên đầu lão công uy hiếp Lâm đại nhân hả? Lâm đại nhân trừng mắt nhìn nà ng, Ngưng Nhi hơi cả kinh, vội vội và ng và ng thu hai tay lại ôm ngực, tỠvẻ đáng thương nói:
- Äại ca, đừng đánh ta!
Thanh âm nà ng vừa má»m mại vừa kiá»u mị, trên mặt mang theo vẻ ngượng ngùng nói không nên lá»i, trong mắt có loại hưng phấn, Lâm đại nhân nghe thế tà há»a bốc lên.
Anh hùng nan quá mỹ nhân quan, ta chấp nháºn. Lâm đại nhân than thở. Hắn hiểu ra rồi, mấy vị phu nhân nà y nháºn được tin tức, chuyên môn ở đây để thẩm tra.
- Thư hả, quả tháºt có nháºn được má»™t phong.
Lâm Vãn Vinh giữ chặt tay Thanh Toà n, vẻ mặt đau khổ thở dà i nói :
- Nhưng, không phải là ta cố ý giấu diếm các ngươi, tháºt sá»± bức thư nà y viết rất thâm ảo, ta căn bản không hiểu nà ng nói cái gì, cÅ©ng không thèm để ý nữa, do đó, đã quên nhắc tá»›i vá»›i các ngươi.
Tiếu tiểu thư cưá»i thầm :
- Ngươi đúng là nói linh tinh, bức thư đó Ä‘á»u là dùng chữ viết ra, là m gì mà ngươi xem không hiểu?
- Nếu văn tự thì ta tự nhiên hiểu chứ.
Lâm Vãn Vinh thở dà i nói :
- Nhưng mà , bức thư nà y căn bản không phải văn tự viết ra.
- Nhiá»u lá»i vô Ãch.
Ngưng Nhi cưá»i khanh khách vươn bà n tay nhá» bé ra, hừ má»™t tiếng :
- Äại ca, đưa bức thư đó ra đây, cho chúng ta kiến thức má»™t chút, xem đó là tiểu thư nÆ¡i nà o, lại có thể viết má»™t bức thư đến cả đại ca cÅ©ng xem không hiểu.
Bị và i lão bà vây công, còn có thể nói gì đây, Lâm đại nhân lấy trong ngá»±c ra má»™t bức thư. ÄÆ°a cho Lạc nữ tà i nhân.
Ngưng Nhi cưá»i tiếp nháºn phong thư, kiá»u mỵ liếc mắt nhìn hắn. Thừa dịp không chú ý, bà n tay nhá» bé tinh tế xoa xoa và i cái và o tay hắn, rất má»m, hÆ¡i tê tê. Äúng là hồ ly tinh muốn mạng ngưá»i mà , Lâm đại nhân tim Ä‘áºp thình thịch.
- Tỷ tỷ, ngươi xem trước đi!
Lạc Ngưng đưa phong thư cho Tiếu Thanh Toà n. Tiếu tiểu thư tháºt ra cÅ©ng rất lá»… phép, nhÃu mà y nói:
- Äây là thư riêng cá»§a Lâm lang, để ta xem thì tá»±a hồ không hợp lá»… lắm!
Mấy nha đầu nà y má»™t xướng má»™t há»a, Lâm đại nhân còn không biết, đây là Thanh Toà n muốn mình nói ra, để nà ng có thể xem bức thư nà y ‘vừa hợp lý vừa hợp pháp!’
- Không có việc gì!
Nhìn gương mặt xinh như hoa của Tiếu tiểu thư, Lâm đại nhân cắn răng, vỗ ngực nói :
- Chúng ta là vợ chồng, không ta thì là ngươi?! Dù sao thư nà y ta cũng không hiểu, ngươi mà hiểu được thì nói cho ta biết.
- Lâm lang, ta xem nhé!
Tiếu Thanh Toà n cưá»i khẽ, sắc mặt vui như vừa được ăn má»™t món ngon :
- Sau nà y ngươi không thể oán giáºn ta!
Nụ cưá»i cá»§a nà ng là đóa hoa xinh đẹp nhất trong thiên địa, để lại hình ảnh khắc sâu trong lòng Lâm Vãn Vinh. Lâm đại nhân cả ngưá»i ngẩn ngÆ¡, vá»™i vá»™i và ng và ng gáºt đầu :
- Ngươi đừng để ý, ngoà i việc xem thư, còn muốn xem ta cỡi quần áo y phục gì gì đó, ngươi cÅ©ng chỉ cần nói má»™t tiếng, ta nhất định thá»a mãn yêu cầu cá»§a ngươi.
Tiếu tiểu thư phì má»™t tiếng, gương mặt đỠnhư lá»a, cÅ©ng không thèm để ý đến hắn nữa, vá»™i vá»™i và ng và ng mở phong thư kia ra, má»™t mùi hương thoang thoảng, thấm và o lòng ngưá»i, má»™t mảnh giấy trắng hiện lên trước mắt, quả tháºt như Lâm lang nói, phong thư nà y tháºt ra là không có lấy má»™t chữ, nà ng đánh giá má»™t lúc lâu, đột nhiên lắc đầu than nhẹ, đưa phong thư đó cho vu Ngưng Nhi.
Thấy Thanh Toà n ưu tư, Lâm Vãn Vinh cÅ©ng không biết quan Ä‘iểm cá»§a nà ng như thế nà o, liá»n cưá»i ha ha nói:
- A, mảnh giấy nà y rất đẹp, cũng không biết là mua ở đâu nhỉ, biết chỗ ta cũng đi mua và i tấm.
Xảo Xảo kỳ quái nói:
- Không phải đây là má»™t miếng giấy bình thưá»ng thôi sao? Äại ca ngươi muốn thì ngà y mai ta sẽ Ä‘i chợ mua cho ngươi, cho ngươi dùng viết thoải mái.
Nha đầu kia tháºt sá»± là đáng yêu, Lâm Vãn Vinh cưá»i cầm lấy tay nà ng, không nói gì.
- Ủa, đây là cái gì?!
Ãnh mắt Lạc Ngưng dừng trên tá» giấy, dưới ánh đèn thấy rÆ¡i ra má»™t hoa khô mang theo mùi hương thoang thoảng, cánh hoa khô nà y không biết là sao lại ép và o trên tá» giấy, lắc nhẹ thì rÆ¡i xuống. Cánh hoa mà u sắc hÆ¡i ảm đạm, sá»›m đã khô rồi, chỉ có ở gân hoa còn lưu lại và i chá»— mà u đỠsáºm, từ đó có thể thấy được vẻ tươi tắn ngà y xưa.
Xảo Xảo cẩn tháºn đánh giá má»™t phen, nói nhá» :
- Hình như đây là hoa đỗ quyên, cÅ©ng gá»i là ánh sÆ¡n hồng, thưá»ng nở hoa trên núi và o mùa xuân, khắp núi nÆ¡i nÆ¡ Ä‘á»u đỠrá»±c. Äẹp cá»±c kỳ.
Hoa đỗ quyên? Lạc Ngưng ồ má»™t tiếng, rồi nhìn lại. Chỉ thấy cả bức thư không có chữ nà o, chỉ có má»™t hình vẽ nhá», má»™t quả bầu nhá» có buá»™c má»™t sợi dây. Quả nà y hình tròn, giữa dùng bút đỠchấm má»™t cái chấm mà u hồng, bút há»a đơn giản rõ rà ng, cả tá» giấy không có má»™t lá»i, ở cuối trang giấy có má»™t vết như má»™t giá»t nước rÆ¡i xuống, hình như là vệt nước mắt cá»§a ngưá»i viết thư.
- Äây là cái gì? Ta xem cÅ©ng không hiểu!
Äôi mi thanh tú cá»§a Lạc tiểu thư khẽ chá»›p, rồi thở dà i.
Xảo Xảo chăm chú nhìn tá»›i nhìn lui trong chốc lát, cưá»i duyên nói:
- Ngưng tá»· tá»· nói giỡn rồi, ngươi là ngưá»i thông minh trong thiên hạ, sao lại không nhìn ra ý cá»§a bức há»a nà y? Äại ca cÅ©ng gạt ngưá»i ta, bức há»a nà y mà ngươi không xem ra sao? Cái quả tròn tròn đó chÃnh là quả thạch lưu, má»™t chấm ở giữa, đó là lưu tá». Bức há»a nà y ngụ ý là phúc trung hữu tá», phúc trung hữu tá», á ...
Nói đến đây, nà ng đột nhiên nghĩ tới cái gì, biến sắc vội và ng bịt miệng.
- Tháºt không?!
Lạc nữ tà i nhân than nhẹ :
- Ta má»›i vừa rồi không lưu ý, không thấy sá»± tháºt. Bức há»a nà y quá thâm ảo, có phải đại ca cÅ©ng không thấy được ngụ ý trong đó, đại ca?!
- Äúng váºy, đúng váºy.
Lâm đại nhân mồ hôi đầm đìa :
- Ngưng Nhi ngươi cÅ©ng biết mà , ta báºn việc quá, không phải lúc nà o cÅ©ng nhìn chi tÃêt, bức há»a nà y quá thâm ảo, không phải Xảo Xảo chỉ ra, ta tháºt sá»± nhìn không ra.
Chẳng trách đại ca ấp úng, không chịu lộ ra, Xảo Xảo than nhẹ, phong thư nà y là m gì mà đại ca không rõ?! Hắn quá hiểu rồi!
- Phu quân, ngươi muốn đem sự tình nà y gạt chúng ta hả?
Tiếu tiểu thư mắt á»ng Ä‘á», nước mắt trong suốt trà o ra :
- Ngươi còn coi chúng ta là ngoại nhân sao?!
- Không phải, không phải.
Nhìn Thanh Toà n nức nở, trước sá»± tấn công nhu tình nà y, Lâm đại nhân nhất thá»i má»m xèo :
- Thanh Toà n, không phải như váºy đâu, ta lo cho ngươi, sợ ngươi thấy thư nà y, trong lòng khó chịu. Ngươi nhìn xem, đây chẳng phải đúng như ta lo lắng sao?
Lạc Ngưng vá»™i và ng đỡ lấy thân thể Tiếu tiểu thư, nhẹ giá»ng nói:
- Äúng váºy. Tá»· tá»·. Äại ca cÅ©ng sợ ngươi Ä‘au khổ, má»›i giấu phong thư nà y. Hắn tuy lầm lẫn, nhưng tấm lòng không tệ, nếu không lo cho ngươi, là m sao lại rút đầu rút cổ, sợ ngươi biết được?
Ngưng Nhi giá»i tháºt, cuối cùng ngươi cÅ©ng biết nể mặt tướng công, Lâm đại nhân kÃch động vô cùng.
- Ta biết hắn là lo cho ta.
Tiếu Thanh Toà n liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh, nước mắt lã chã nói:
- Chỉ là , ta không muốn hắn lừa ta như váºy ...
Thấy tá»· tá»· tức giáºn như váºy, Lạc Ngưng vá»™i và ng đưa mắt cho đại ca, Lâm Vãn Vinh và Tiếu Thanh Toà n có cảm tình huyết nhục tương liên, vừa thấy Thanh Toà n khóc thảm thiết, hắn giữ chặt tay Tiếu tiểu thư, nói nhá» :
- Thanh Toà n, việc nà y ta vốn không nên lừa ngươi. Chỉ là ngươi cÅ©ng biết, trong má»—i ngưá»i Ä‘á»u có má»™t và i thứ thuá»™c loại bà máºt cá»§a riêng mình, bà máºt nho nhá» loại nà y không thể nói vá»›i bất luáºn kẻ nà o ...
Cái gì goi là tiểu bà máºt? Tiếu tiểu thư hừ má»™t tiếng, ngươi còn có bà máºt gì mà ta không biết? Chỉ là ngươi tá»± mình bịt mắt mà thôi.
- Chuyện nà y chỉ do má»™t lần ngoà i ý muốn, ta tạm thá»i chưa nói cho ngươi, cÅ©ng chỉ là vì lo không biết là m cách nà o má»›i có thể là m cho chuyện nà y ảnh hưởng thấp nhất vá»›i ngươi ... Ngươi cÅ©ng biết, trong lòng ta, ngươi vÄ©nh viá»…n là quan trá»ng nhất ...
Hắn ôm Thanh Toà n và o ngực, vỗ nhẹ vai nà ng, rồi lại trộm nhìn Ngưng Nhi, Xảo Xảo rồi há mồm nói không thà nh tiếng :
- Còn có các ngươi nữa ...
Xảo Xảo và Ngưng Nhi đồng thá»i đỠmặt, đúng là đại ca không biết ngượng, vừa tức lại vừa yêu.
- Ngươi lại lừa ta.
Tiếu tiểu thư dán mặt và o ngá»±c hắn, nghe tim hắn Ä‘áºp, nước mắt trà o ra, giá»ng nói êm ái :
- Äến cả việc lừa gạt ta, và o trong miệng ngươi, cÅ©ng lại trở thà nh nghÄ© cho ta. Lâm lang, ta cả Ä‘á»i Ä‘á»u dá»±a và o ngươi, tánh mạng ta cÅ©ng là cá»§a ngươi!
Thanh Toà n chân tình thắm thiết, trong lòng Lâm đại nhân cũng rất cảm động, vội và ng an ủi nói:
- Chúng ta dựa và o nhau thôi. Chà , sự việc phát sinh đột ngột, ta không kịp chuẩn bị, bảo ta tùy tiện nói với ngươi ... Ngươi lại là một bảo bối của ta, không thể xúc động được. Ngươi nói, ta là m sao có thể nói được chứ?
Äúng là nghiệt chướng! Bị hắn đưa và o mê hồn tráºn, thân thể Tiếu tiểu thư má»m nhÅ©n ra, niá»m vui dâng lên trong lòng, nà ng không sợ vung kiếm giết địch, đánh cả thiên hạ, duy độc sợ có mấy câu đưá»ng máºt cá»§a lang quân mình.
- Mặc dù không thể mở miệng, ngươi cũng không thể bỠqua.
Tiếu Thanh Toà n thở dà i :
- Ta là ngưá»i từng trải, chuyện phúc trung hữu tá» nà y, không thể đùa giỡn như váºy. Äó là tánh mạng trinh khiết cá»§a má»™t nữ tỠđó! Huống chi, đó cÅ©ng là huyết mạch Lâm gia ta, ngươi tháºt có thể nhẫn tâm sao?
- Nhân tâm hay không thì cũng không có biện pháp a,
Lâm đại nhân hÃt sâu má»™t hÆ¡i :
- Trong mắt ta, ngươi má»›i là quan trá»ng nhất. Giữ má»™t ngà n tòa thà nh trì, cÅ©ng không đổi được má»™t lão bà tốt như váºy ... Lão bà , ngươi nói tên con chúng ta sẽ là gì?!
Lạc tiểu thư và Xảo Xảo đứng bên cạnh nghe thế váng đầu hoa mắt. Äại ca là m gì thế nà y, vô duyên vô cá»› là m sao lại nhắc tá»›i việc đặt tên bảo bảo? Các nà ng đâu biết đây là mục tiêu chuyển di (di dá»i mục tiêu) đại pháp cá»§a Lâm Vãn Vinh, trăm lần không sai được.
Quả không sai, đã nghe Tiếu tiểu thư mở miệng rồi :
- Bây giỠta và ngươi đang nói chánh sự, ngươi lại đánh trống lảng hả. Chuyện nà y, ngươi nói nói phải là m sao bây gi�!
- Ai biết được! Tá»›i đâu tÃnh tá»›i đó Ä‘i! Dù sao việc nà y cÅ©ng không phải ta tá»± nguyện, ta cÅ©ng bị oan mà .
Hắn hà mắt nhìn trộm thần sắc của Tiếu tiểu thư, vẻ mặt cũng ra vẻ bất cần.
- Sao lại như váºy được?!
Tiếu tiểu thư đứng lên, thần sắc có chút tức giáºn :
- Huyết mạch Lâm gia ta, sao để mặc cho lưu lạc ở quê ngưá»i, mà lại lưu lạc ở nước ngoà i nữa chứ? Việc nà y tuyệt không thể được!
Lâm đại nhân bi ai nói:
- Ta coi chắc phải váºy rồi. Thanh Toà n, có các ngươi rồi, cả Ä‘á»i nà y ta cÅ©ng đã thá»a mãn, rốt cuá»™c không muốn có thêm gì nữa đâu.
- Không được!
Tiếu tiểu thư ngữ khà rất kiên định, đột nhiên giữ chặt tay hắn:
- Nam chủ ngoại, nữ chủ nộ. Việc nà y không đại khái được đâu, để ta tự mình viết một phong, giao cho Cao Lệ.
- Äừng, việc nà y mà là m thì ta khó mở miệng lắm, ngưá»i khác khẳng định không tin ta trong sạch đâu.
Lâm Vãn Vinh mặt mũi âu sầu, cự tuyệt hảo ý của Thanh Toà n.
- Äã là m như váºy mà còn bảo ai là trong sạch nữa?!
Thấy phu quân mình cứ lần lữa, Tiếu tiểu thư cũng nóng nảy :
- Việc nà y cứ quyết định như váºy Ä‘i. Lâm lang, đợi khi bắc thượng trở vá», ngươi tá»± mình Ä‘i Cao Lệ má»™t chuyến.
- Là m sao như váºy được?
Lâm đại nhân đầu to như cái trống :
- Ta không đi Cao Lệ, nơi đó núi cao nước sâu, rượu thì nhạt nhẽo, đồ ăn khó nuốt ...
- Ngươi không đi hả?!
Tiếu tiểu thư nước mắt trà o ra :
- Tốt lắm, ta thay ngươi Ä‘i ... Äứa con trong bụng ta sẽ biết cha nó đà y Ä‘á»a mẹ lẫn con như thế nà o!
Uy hiếp kiểu nà y quả là quá đáng, Lâm đại nhân láºp tức giãy nảy :
- Thanh Toà n. Ngươi đừng dá»a ta. ÄÆ°á»£c, được, ta Ä‘i, ta nhất định Ä‘i! Không phải chỉ là Cao Lệ, ta Ä‘i đâu rồi cÅ©ng sẽ trở vá».
- Äây là ngươi tá»± mình nói đó nghe!
Tiếu tiểu thư hừ một tiếng nói :
- Ta không dùng con ép ngươi đâu!
- Äúng, đúng, là ta tá»± mình nói.
Lâm đại nhân than thở :
- Thanh Toà n, ngươi không phải là m khó ta sao?
Xảo Xảo và Ngưng Nhi hồ nghi nhìn nhau, trực giác có chút không đúng. Việc nà y là m sao lại xoay ngược lại thế nhỉ, lại biến thà nh tỷ tỷ khẩn cấp, đại ca lại không vội.
- Ngưng tỷ tỷ ,
Xảo Xảo trộm kéo ống tay áo Ngưng Nhi :
- Ta thấy hình dáng đại ca, tựa hồ không phải là m khó, mà như là đắc ý!
- Ừ ,
Ngưng Nhi nháy mắt thần bà :
- Không thể nói, không thể nói, thủ đoạn của đại ca, chẳng lẽ ngươi chưa chứng kiến sao?!
Việc nà y xem như đã giải quyết xong, thấy hình dáng hắn vẫn còn nhăn nhó, Tiếu tiểu thư vừa bá»±c mình vừa buồn cưá»i :
- Lâm lang, sao thế, ta an bà i như váºy mà vẫn chưa hà i lòng sao?!
- Không phải, không phải.
Lâm Vãn Vinh vá»™i và ng hÃt mạnh :
- Chà , Thanh Toà n, ngươi quả là quá nhân háºu, ta cưới ngươi, tháºt sá»± là phúc pháºn tu luyện mấy kiếp.
Tiếu Thanh Toà n liếc mắt nhìn hắn, sẵng giá»ng :
- Khinh ta không biết trong lòng ngươi đang suy nghĩ cái gì sao? Chiếm tiện nghi của ta, thấy ghét!
- Sao lại nói thế ,
Lâm Vãn Vinh ôm eo nà ng, nhẹ giá»ng nói:
- Thanh Toà n, ngươi đối đãi vá»›i ta tháºt tốt quá, sau nà y ta nhất định nghe ngươi dạy. Ngươi bảo ta Ä‘i sang đông, ta tuyệt không Ä‘i sang phÃa tây!
- Ai thua ai thắng, cÅ©ng tháºt khó nói.
Thấy trong mắt Tiếu tiểu thư có chút tiếu ý, Xảo Xảo thì thầm than nhẹ, nhìn đại ca và tá»· tá»·, tháºt sá»± má»™t đôi cá»±c kỳ ăn ý!
Nói xong và i câu nữa, Tiếu Thanh Toà n vạch vết thương hắn ra kiểm tra cẩn tháºn. Thuốc Tần Tiên Nhi dùng cho hắn quả nhiên rất là kỳ lạ, không chỉ da thịt đã kết sẹo, sinh ra thịt non, đến cả xương gãy rá»i, cÅ©ng khôi phục rất tốt. Tiếu tiểu thư vô cùng cẩn tháºn ấn ấn và i cái, lúc nà y má»›i gáºt đầu nói :
- Hai ba ngà y nữa, là có thể đi thỠrồi.
- Tháºt sao?!
Lâm Vãn Vinh mừng rỡ, quả nhiên thuốc tốt, lúc nà y mới có mấy ngà y, mà có thể hoạt động được rồi.
- Ngươi cũng chớ đắc ý.
Tiếu tiểu thư nói khẽ :
- Sau khi xuống đất chỉ có thể và o hoạt động chút Ãt thôi, không thể là m việc nặng, qua sáu bảy ngà y, má»›i có thể Ä‘i lại được ... Nhá»› phải từ từ thôi!
- Biết, biết.
Có những lá»i nà y cá»§a Thanh Toà n, Lâm Vãn Vinh vui mừng vô cùng. Mang theo cái chân gãy nà y, Ä‘i đến chá»— nà o Ä‘á»u cÅ©ng rất bất tiện, huống chi lần nà y lại là đi chiến đấu ở phương bắc, đó là má»™t việc liên quan đến tÃnh mạng, khôi phục sá»›m ngà y nà o, hắn lại cà ng yên tâm hÆ¡n ngà y đó.
Tiếu tiểu thư mắt á»ng Ä‘á», ôn nhu nói :
- Chỉ là , thương thế ngươi như váºy, cÅ©ng chỉ có thể khôi phục từ từ dá»c đưá»ng hà nh quân. Trong quân Ä‘á»u là nam tá», tay lá»›n chân to, ai có thể chăm sóc cho ngươi?
Lâm Vãn Vinh vá»™i và ng lau nước mắt nà ng, cưá»i nói :
- Sợ cái gì, mạng ta trước giá» lá»›n lắm, lăn lá»™n bụi bặm ngược lại khôi phục còn nhanh hÆ¡n. HÆ¡n nữa, đại quân má»™t đưá»ng đến biên quan cÅ©ng mất thá»i gian khá dà i, đến cả chân heo cÅ©ng đã liá»n lại rồi.
Tiếu tiểu thư nghe thế buồn cưá»i, sẵng giá»ng nói :
- Cái gì chân heo, nói linh tinh. Ngươi có thương tÃch trong ngưá»i, không thể so được vá»›i binh sÄ© bình thưá»ng, phải tìm má»™t ngưá»i chăm sóc chiếu cố cho ngươi má»›i được.
- Tá»· tá»·, muốn tìm ngưá»i chiếu cố tướng công trong quân cÅ©ng không phải không có ai!
Lạc Ngưng chá»›p chá»›p mắt, nói cháºm cháºm.
Tiếu Thanh Toà n nhãn tình sáng lên, giữ chặt tay nà ng :
- Ngưng Nhi, ngươi nói là Từ Chỉ Tình hả?!
Lạc Ngưng nhè nhẹ gáºt đầu :
- Vá»›i tÃnh tình cẩn tháºn cá»§a Từ tá»· tá»·, chỉ cần nà ng nguyện ý, nhất định sẽ chăm sóc đại ca chu toà n.
- ÄÆ°á»£c!
Tiếu Thanh Toà n gáºt gáºt đầu :
- Ngưng Nhi, ngà y mai ta liá»n tá»± mình tá»›i doanh trại cá»§a Là Thái, bái phá»ng Từ tiểu thư!
Vá»›i quan hệ bây giá» cá»§a ta và Từ Chỉ Tình, nà ng háºn không được ăn tươi nuốt sống ta, là m sao có thể chiếu cố ta được? HÆ¡n nữa, chẳng lẽ không có đà n bà là ta không thể sống?
- Bất tất.
Lâm Vãn Vinh phất tay :
- Thanh Toà n, ngươi đừng Ä‘i, vá»›i thân pháºn cá»§a ngươi, không thÃch hợp Ä‘i cầu ngưá»i khác ...
Tiếu tiểu thư lắc đầu nói:
- Lâm lang, chỉ cần ngươi có thể bình yên vô sá»±, cho dù ta chết cÅ©ng nguyện ý, huống chi má»™t thân pháºn công chúa nho nhá»!
- Sai rồi.
Lâm Vãn Vinh cưá»i vuốt ve gương mặt nà ng :
- Ngươi bây giá» không phải chỉ là công chúa, ngươi là Äại phu nhân cá»§a Lâm gia. Lâm Vãn Vinh ta cưá»i cÅ©ng cưá»i được, khóc cÅ©ng khóc được, nhưng bảo hạ mình thì vÄ©nh viá»…n sẽ không là m. Lâm gia ta Ä‘á»i Ä‘á»i kiếp kiếp, con cháu muốn Ä‘á»i, Ä‘á»u là m ngưá»i đứng thẳng, không khom lưng Ä‘i cầu ngưá»i khác, đó không phải tác phong cá»§a ta.
Hắn nói hà o khà can vân, mấy vị phu nhân rất hiếm khi thấy thần thái hắn như váºy, nhất thá»i vừa kÃnh lại vừa yêu. Ngưng Nhi lo lắng :
- Nhưng, đại ca, Từ tỷ tỷ nà ng không phải ngoại nhân ...
Lâm Vãn Vinh cưá»i ngắt lá»i nà ng :
- Từ tiểu thư chÃnh là quân sư cá»§a ba quân, sá»± vụ báºn rá»™n, sá»± tình cá»§a đại quân hÆ¡n mưá»i vạn đã là m nà ng báºn ngáºp đầu, sao có thể bảo nà ng chiếu cố ta?! HÆ¡n nữa, ta Ä‘i chiến đấu, không phải Ä‘i hưởng thụ, những việc sinh hoạt bình thưá»ng, há có thể để cho ngưá»i khác chiếu cố? Ta Ä‘em theo Cao Tù, còn có Hứa Chấn, Hồ đại ca, Äá»— đại ca toà n là những huynh đệ sinh tá», có há» là đủ rồi!
- Lâm lang ...
Tiếu Thanh Toà n còn muốn nói gì, Lâm Vãn Vinh phất tay, kiên định nói:
- Nam chá»§ ngoại, việc nà y nghe ta.. nếu ai sau lưng ta Ä‘i cầu ngưá»i khác, ta tuyệt không tha thứ!
Lá»i nà y nói rất nặng, hắn ngà y thưá»ng hì hì ha ha, lúc nà o cÅ©ng ngá»t ngà o êm ái mấy vị phu nhân, chưa từng nói qua lá»i nà o dữ dằn như váºy. Lúc nà y lại giở mặt như thế, đến cả Tiếu tiểu thư cÅ©ng không dám là m ngược ý hắn. Ba vị phu nhân nhất thá»i im thin thÃt không nói gì. Ngưng Nhi ghé tai hắn, nhẹ giá»ng nói:
- Äại ca, nếu Chỉ Tình tá»· tá»· nghe ngươi nói những lá»i nà y, chỉ sợ sẽ thương tâm chết đó.
Lâm Vãn Vinh lạnh lùng nói:
- Thương tâm cÅ©ng được, ta không quan tâm. Ngưng Nhi, ngươi không được cáo máºt ...
- Tướng công, nhìn ngươi nói gì thế.
Thanh âm Lạc tiểu thư phát run :
- Ta là m sao dám cáo máºt vá»›i Từ tá»· tá»·, ta sợ ngươi đánh ta mà ...
Mặt Ngưng Nhi đỠdồi phấn, khiến Lâm đại nhân nhìn trân trân, tim Ä‘áºp thình thịch. Tiểu hồ ly nà y, lại câu dẫn ta phạm sai lầm nữa rồi, Lâm Vãn Vinh hÃt má»™t hÆ¡i, hôn má»™t phát lên mặt Ngưng Nhi, coi như trả thù.
Vốn định đến thăm Ngá»c Nhược, nhưng nghe nói tá»· muá»™i các nà ng và Tiên Nhi Ä‘i vá» nhà cÅ© Tiêu gia, báºn rá»™n lo việc xây lại nhà cá»a, nên không Ä‘i nữa.
Trên ngưá»i hắn có thương tÃch. Hai ngà y nay lại vừa bắt ngưá»i vừa chiến đấu, tháºt vô cùng khốn đốn, được dưới mấy vị phu nhân hầu hạ, chẳng mấy chốc chìm và o giấc ngá»§. Chỉ là trong lúc ngá»§ mÆ¡ mÆ¡ mà ng mà ng, vẫn luôn luôn có cảm giác bất ổn, tá»±a hồ có việc gì đó là m.
Sáng sá»›m hôm sau, còn Ä‘ang mÆ¡ mÆ¡ mà ng mà ng mắt nhắm mắt mở, những cây nến chỉ còn lại có cái bấc đèn bên trong, sắc trá»i vẫn còn tối tăm ngoà i cá»a sổ. Äêm qua Tiếu Thanh Toà n vẫn còn ngá»§ bên ngưá»i, chẳng biết khi nà o đã biến mất rồi, đến cả Ngưng Nhi và Xảo Xảo cÅ©ng không thấy nữa.
- Không xong!
Lâm đại nhân vỗ mạnh và o trán :
- Ta là m sao quên việc nà y được chứ?!
Tà i sản của Ngodung
Last edited by huynhduongcongtu; 07-05-2009 at 09:26 AM .
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a Ngodung
07-05-2009, 08:30 AM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Feb 2009
Äến từ: Hải Phòng
Bà i gởi: 70
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 47 Times in 47 Posts
Cá»°C PHẨM GIA ÄINH
Tác giả: Vũ Nham
Chương 450.
Tống biệt
Dịch: Mạnh Thưá»ng Quân
Biên táºp: Ngodung
Nguồn: 4vn.eu
Chân thà nh cám Æ¡n má»™t vị Mạnh Thưá»ng Quân đã hảo tâm tặng bạn Ä‘á»c 4vn những chương truyện nà y!
- Ngưá»i đâu, mau tá»›i đây.
Hắn muốn mặc mặc quần áo rất gấp, tay chân khua loạn. Dưới lầu truyá»n lên tiếng bước chân lẹp xẹp. Má»™t tiểu nha hoà n vén rèm tiến đến :
- Tam ca, ngươi gá»i ta … á … ngươi … sao ngươi không mặc quần áo?
Tiểu nha hoà n nhìn hắn hét lên một tiếng, mặt đỠbừng, vội vội và ng và ng che mặt lại, kêu một tiếng rồi lui đi ra ngoà i.
Kêu loạn cái gì, không thấy trên ngưá»i ta còn Ä‘ang mặc khố hay sao, chân vẫn còn có mang tất mà ?! HÆ¡n nữa, cho ngươi xem và i lần, rõ rà ng là ngươi chiếm tiện nghi, là m sao ngược lại oán giáºn ta cÆ¡ chứ. Hắn vừa bá»±c mình vừa buồn cưá»i, hướng ra phÃa sau rèm nói vá»›i tiểu nha hoà n :
- Hoà n Nhi, ngươi là m sao lại ở chỗ nà y?!
Hoà n Nhi vùi khuôn mặt nhỠnhắn và o sau rèm, cúi đầu không dám nhìn hắn, thanh âm nhỠnhư côn trùng kêu :
- Tam ca … ngươi … ngươi mặc quần áo và o trước?
Nói gì thế!! Lâm đại nhân trợn mắt nhìn, nếu ta có thể tá»± mình mặc quần áo, còn gá»i ngươi tá»›i là m gì?
Hoà n Nhi cÅ©ng ý thức không ổn, Tam ca là thương binh, bảo hắn tá»± mình mặc quần áo, quả tháºt là m khó hắn.
- Tam ca, hay là … ta … ta nhắm mắt lại hầu hạ ngươi mặc quần áo.
Hoà n Nhi nhẹ giá»ng nói, gương mặt đỠhồng lên. Tiểu nha đầu nà y ở Tiêu gia chuyên môn hầu hạ tiểu thư và phu nhân, bây giá» bắt nó hầu hạ má»™t ngưá»i đà n ông, cÅ©ng tháºt không quá thá»a đáng.
Hừ, ta tá»± mình là m váºy! Lâm đại nhân hoà n toà n tuyệt vá»ng, hừ hừ má»™t lúc lâu, mất bao nhiêu thá»i gian, cố mặc áo, mồ hôi ròng ròng. Hoà n Nhi nhìn thế không đà nh lòng, cố nén thẹn thùng nói nhá» :
- Tam ca..ta … ta giúp ngươi mặc quần áo … ngươi … ngươi đừng khi dễ ta.
Lâm đại nhân hÃt má»™t hÆ¡i, thanh danh cá»§a ta đã bị đồn đại sai lầm đến bước nà y sao. Äến cả cá tiểu nha đầu nà y cÅ©ng phải đỠphòng ta.
- Hoà n Nhi, ngươi nói đùa rồi?!
Lâm Vãn Vinh vẻ mặt đau khổ nói:
- Nhìn ta là má»™t tên què như váºy, ngươi không khi dá»… ta đã là tốt rồi, ngược lại sao lại là ta khi dá»… ngươi cÆ¡ chứ.
- Hic hic -
Tiểu nha hoà n khẽ cưá»i má»™t tiếng, nén ngượng ngùng, vô cùng cẩn tháºn hầu hạ hắn mặc trưá»ng bà o, lại cẩn tháºn vuốt lên quần áo hắn rồi nói :
- Tam ca, công chúa và các vị tiểu thư hữu có việc gấp, sáng sá»›m đã xuất môn Ä‘i rồi, Äại tiểu thư sợ ngươi không có ai bên ngưá»i hầu hạ, bảo ta đến đây.
- Äã Ä‘i rồi? Tiá»…n phu nhân hả?!
Lâm Vãn Vinh nói nhá».
- Ngươi … ngươi là m sao biết được?!
Hoà n Nhi hÆ¡i giáºt mình, vá»™i và ng liếc mắt nhìn hắn, lại hÆ¡i cúi đầu :
- Tam ca, ngươi chớ buồn, là phu nhân không cho phép nói với ngươi, mấy vị tiểu thư cũng phải nghe bà .
- Äi như váºy sao ,
Lâm Vãn Vinh có vẻ tức giáºn, phẫn háºn nói:
- Äến cả việc nà y cÅ©ng gạt ta! Chẳng lẽ là cà ng vá» sau, ta lại cà ng trở thà nh ngoại nhân cá»§a Tiêu gia hay sao?
Tam ca nổi giáºn rồi, mặt Ä‘en như than ấy, Hoà n Nhi bị dá»a không dám nói gì, cúi đầu á»§y khuất.
- Hoà n Nhi.. xin lỗi ,
Thấy tiểu nha đầu rÆ¡m rá»›m nước mắt, Lâm Vãn Vinh vá»™i và ng xin lá»—i, cưá»i cưá»i :
- Những lá»i nà y không phải nói vá»›i ngươi - Phu nhân Ä‘i lâu chưa?!
Hoà n Nhi ừm má»™t tiếng, lau Ä‘i nước mắt, nhìn sắc trá»i, ôn nhu nói :
-
- cÅ©ng gần ná»a canh giá».
Gần ná»a canh giá»? Lâm Vãn Vinh lắc đầu than nhá», khoát khoát tay nói:
- Ngươi gá»i Cao Tù dùng tốc độ nhanh nhất tá»›i gặp ta, cÅ©ng thuáºn tiện chuẩn bị cho ta má»™t cái xe ngá»±a!
Hoà n Nhi nghe lá»i, vá»™i vá»™i và ng và ng rá»i Ä‘i. Rất nhanh sau, liá»n thấy Cao Tù vá»™i và ng xông và o :
- Lâm huynh đệ, ngươi tìm ta?
- Cao đại ca, ta muốn đi thà nh nam -
Lâm Vãn Vinh vá»— vai hắn. Không nói gì chỉ cưá»i khổ :
- - Tiêu phu nhân đi rồi!
-
Sắc trá»i còn chưa sáng,. Những quán xá hai bên ngoà i lá»™ còn đóng chặt cá»a, dân chúng phần lá»›n còn Ä‘ang trong giấc má»™ng. Những thanh âm lá»c cá»c phá tan sá»± yên lặng cá»§a sáng sá»›m, má»™t cái xe ngá»±a lá»›n, chạy dá»c theo con lá»™, Ä‘i thẳng xuống cá»a nam.
Ra khá»i thà nh, hà n khà có vẻ lạnh hÆ¡n và i phần. Những giá»t sương mùa xuân kết khắp nÆ¡i, tuấn mã chạy nhanh trên đưá»ng, thở phì phò ra hÆ¡i nóng, trong nháy mắt ngưng kết thà nh hÆ¡i nước, tạo thà nh má»™t dải mà u trắng tháºt dà i trong không trung.
Lâm Vãn Vinh thần sắc buồn bá»±c, ngồi dá»±a và o xe ngá»±a không cưá»i tiếng nà o. Cao Tù vô cùng cẩn tháºn nói:
- Huynh đệ, ngươi sao thế?! Sao mà âu sầu thế kia, đây không phải là tÃnh tình thưá»ng ngà y cá»§a ngươi!
- Cao đại ca, ta không hiểu.
Lâm Vãn Vinh buồn rầu nói:
- Ngươi nói phu nhân có phải là rất bất mãn ta không? Là m sao bà lại Ä‘i chứ, mà lại cÅ©ng không nói cho ta biết má»™t tiếng? Äáng háºn nhất là và i lão bà cá»§a ta cùng hòa nhau gạt ta!
- Mắc gì lại bất mãn ngươi? Ngươi ngẫm lại mà xem. Hai vị tiểu thư cá»§a Tiêu gia, không phải cÅ©ng sắp thà nh Lâm phu nhân cả hay sao? Phu nhân Tiêu gia chắc là thấy ngươi bị thương, không muốn bắt ngươi dáºy sá»›m vất vả thôi.
Cao Tù vỗ vai hắn an ủi.
Nhìn không ra lão Cao thô kệch nà y, thế mà cÅ©ng biết tâm lý ra phết, Lâm Vãn Vinh cưá»i nói :
- Cao đại ca, cấp báºc nói chuyện cá»§a ngươi cà ng ngà y cà ng cao, cÅ©ng không biết lừa được mấy vị phu nhân vá» nhà rồi?
- Cái gì mà phu nhân, mấy thứ đó khổ lắm?!
Cao Tù khinh thưá»ng phì má»™t cái rồi nói:
- Lão Cao ta tá»± do tá»± tại, là m sao mà lại rước lấy các bà các mẹ vá» quản thúc chuyện tốt cá»§a ta? HÆ¡n nữa, con cóc ba chân rất khó tìm (cóc ba chân: từ lóng chỉ các cô gái rất bốc lá»a), còn các bà các mẹ thì không thá»a mãn? Chỉ cần lão Cao ta nguyện ý, các muá»™i tá» trong lầu xanh, má»—i ngưá»i Ä‘á»u là phu nhân cả, lão Cao ta má»™t ngà y đổi má»™t cô, lại chẳng có gánh nặng gì!
- Ha ha ha ha -
Lâm Vãn Vinh nghe thế cưá»i to, lão Cao nà y lý luáºn quả tháºt cá»±c kỳ hấp dẫn.
Xe ngựa chạy rất nhanh, chỉ một lát sau, Cao Tù vén rèm nhìn thoáng qua, rồi ngạc nhiên nói :
- Huynh đệ, ngươi xem kìa. Kia không phải là công chúa và Äại tiểu thư sao -
Sắc trá»i đã hÆ¡i má» sáng, xa xa có má»™t trưá»ng đình nho nhá». Dưới ánh sáng mỠảo, thân ảnh tuyệt vá»i cá»§a và i nữ tá» thấp thoáng hiện lên. Tiên Nhi cầm tay Xảo Xảo, Thanh Toà n được Ngưng Nhi đỡ, Ngá»c Sương và Ngá»c Nhược đứng chung vá»›i nhau, các nà ng hoặc Ä‘ang ngưng thần, hoặc khóc khẽ. Lặng lẽ nhìn vá» nam phương.
Má»™t chiếc xe ngá»±a xinh xắn xa dần, trên quan đạo trà n ngáºp sương mù, từ từ biến mất trong mắt má»i ngưá»i.
- Hey ..
Thấy xe ngá»±a đó cà ng lúc cà ng xa, Cao Tù cÅ©ng nóng nảy, giục xe ngá»±a, dây cương rung lên, hai con tuấn mã đồng thá»i phát ra tiếng hà tháºt dà i, rồi phi nước đại, phóng Ä‘i như bay.
Tần Tiên Nhi xoay ngưá»i lại, thấy Cao Tù giục ngá»±a như thế, nhất thá»i cả kinh nói :
- Là Cao Tù?! Hắn đến đây là m gì?!
Tiếu Thanh Toà n từ từ lắc đầu :
- Chỉ sợ không phải chỉ có Cao thống lĩnh, còn có tướng công chúng ta cũng đến. Ta biết không lừa được hắn mà !
- Mau nhìn.
Chỉ thấy Cao Tù giục xe ngá»±a lướt nhanh trên quan đạo, còn cách mình hÆ¡n mưá»i trượng nhưng không há» dừng lại, mà cứ thế chạy tiếp, Xảo Xảo nghi hoặc nói:
- Chúng ta có gần gá»i không?
- Hắn cố ý là m cho chúng ta thấy đó.
Tiêu Ngá»c Nhược nói nhá», trong mắt má» lệ :
- Äúng là tên bại hoại xấu xa, là mẫu thân không cho chúng ta nói cho hắn nói tiếp, sao hắn lại trách trách chúng ta!
- Không đâu.
Nhị tiểu thư vừa chia tay vá»›i mẫu thân, mắt đã khóc đỠlên rồi, Ä‘ang nép và o ngá»±c tá»· tá»·, gạt lệ, nghe mấy ngưá»i trách cứ Lâm Tam, vá»™i vá»™i và ng và ng ngước đầu lên biện há»™ cho hắn :
- Ngưá»i xấu không hẹp hòi như váºy đâu! Hắn vá»™i vã Ä‘i tiá»…n mẫu thân đó, má»™t lát nữa là quay vá» thôi.
Những tá»· muá»™i nà y má»—i ngưá»i má»™t phong thái khác nhau, Ngưng Nhi cưá»i khúc khÃch nói :
- Äá»u là tá»· tá»· muá»™i muá»™i, có ở chá»— nà y oán giáºn cÅ©ng vô dụng. Nếu tháºt sá»± hắn giáºn, thì tối nay nhốt đại ca ngoà i cá»a, rồi đóng cá»a lại, hắn sẽ thà nh tháºt ngay ấy mà .
- Việc nà y, không được rồi.
Xảo Xảo nhá» giá»ng nói:
- Äại ca có thương tÃch trong ngưá»i, nếu nhiá»…m phải phong hà n, váºy chẳng phải là m ngưá»i ta còn Ä‘au lòng hÆ¡n sao.
Tiêu Ngá»c Nhược cưá»i nói :
- Xảo Xảo, đó là ngươi cưng chiá»u hắn quá, hắn cà ng đắc ý hÆ¡n. Ta cảm thấy biện pháp cá»§a Ngưng Nhi tiểu thư rất tốt, gá»i hắn canh cá»a má»™t lúc, hắn sẽ ngoan ngoãn ngay thôi.
Tần Tiên Nhi cưá»i khúc khÃch :
- Tiêu gia tá»· tá»·, cái nà y kêu là chỉ nói mà không là m, dù sao ngươi và tướng công cách nhau có má»™t cánh cá»a. Chẳng phải là ngươi bảo chúng ta cho tướng công ở ngoà i cá»a, ngươi sau đó âm thầm đưa hắn và o phòng ngươi? Hắc hắc- Ngươi chỉ cần là m và i lần là chúng ta đã biết rồi!
- Cái gì mà là m và i lần ,! Nói linh tinh, ta không có mà !
Äại tiểu thư đỠbừng mặt. Tần Tiên Nhi là ngưá»i mạnh mẽ, chuyện gì cÅ©ng nói được cả, nghe nà ng nói thú vị như thế, chư vị phu nhân Ä‘ang trầm mặc Ä‘á»u cưá»i ồ lên.
- Hoặc là , bắt đầu từ Ngưng Nhi đi ,
Tần Tiên Nhi đảo mắt, hừ hừ nói:
- Ngươi có tháºt có thể để tướng công ở ngoà i cá»a không, ngươi là m bao nhiêu lần, ta sẽ há»c ngươi chừng đó lần.
- Váºy sao được?!
Lạc nữ tà i nhân chu đôi môi má»ng đỠkiá»u diá»…m lên, kiá»u mỵ cưá»i khẽ :
- Tướng công là bảo bối của ta, các ngươi bỠđược, nhưng ta thì không được!
Phì, tiểu hồ ly tinh! Mấy vị phu nhân đồng thá»i cưá»i mắng. Nhị tiểu thư cầm bà n tay nhá» bé cá»§a Ngưng Nhi, thở dà i nói :
- Ngưng tá»· tá»·, ta bây giá» má»›i biết được cái gì gá»i là vợ chồng giống nhau. Theo bá»™ dáng ngươi lúc nà y, nếu nói ngươi và ngưá»i xấu không phải má»™t đôi, đánh chết ta cÅ©ng không tin.
Tá»· tá»· bá»n muá»™i muá»™i cưá»i hì hì ha ha, ná»—i sầu chia ly cÅ©ng vÆ¡i Ä‘i Ãt nhiá»u.
Cao Tù đánh xe ngựa chạy như điên, cũng không biết đi bao xa, chiếc xe ngựa đã đến một chỗ dốc núi cao.
- Hu -
Hắn quát má»™t tiếng rồi kéo mạnh cương ngá»±a, hai con tuấn mã đồng thá»i dừng lại, chân trước nhấc lên, hà dà i má»™t tiếng, xe ngá»±a dừng lại rất vững và ng.
Cao Tù vá»™i vá»™i và ng và ng nhảy xuống ngá»±a, đưa ghế lăn cá»§a Lâm Vãn Vinh xuống đất, chỉ vá» phÃa trước nói:
- Huynh đệ, ngươi xem kìa-
Trong núi khắp nÆ¡i Ä‘á»u là ánh bình minh, giống như thắp lá»a, cảnh đẹp vô cùng. Giữa hai quả núi, quan đạo hẹp dà i yên tÄ©nh uốn lượn vá» phÃa trước, không nhìn thấy Ä‘iểm cuối. Má»™t chiếc xe ngá»±a xinh xắn Ä‘ang Ä‘i trên quan đạo, thanh âm lá»c cá»c Ä‘á»u đặn không ngừng, phá vỡ sá»± yên lặng buổi sáng. Rèm chiếc xe ngá»±a đó phá»§ rất kÃn, không thấy rõ bá»™ dáng ngưá»i trong xe. Chỉ thấy trên mà n xe có thêu tiêu chà chữ
- Tiêu
Là có thể thấy rõ rà ng thôi.
Những giá»t sương mùa xuân rÆ¡i và o mặt, cảm giác băng giá vô cùng, Lâm Vãn Vinh hÃt má»™t hÆ¡i dà i, nhìn chiếc xe ngá»±a Ä‘i dần vá» phÃa chân núi, hắn dùng sức vẫy tay :
- Phu nhân, phu nhân -
SÆ¡n cốc u tÄ©nh, hai tiếng nà y như má»™t tiếng nổ gá»i bình minh, là m kinh động đám chim dáºy sá»›m tìm thức ăn. Äám chim nà y bay tóe lên, từ những bụi ráºm ven đưá»ng theo ánh binh minh phóng lên cao, bay Ä‘i tứ tán. SÆ¡n cốc vá»ng lại mãi, tiếng vang phiêu đãng.
Tiếng chuông trên xe ngá»±a nhè nhẹ vang lên, nghe văng vẳng và i tiếng nói gì đó, tuấn mã tiếp tục chạy Ä‘á»u, không há» dừng lại.
- Xem ra không nghe rồi!
Cao Tù hừ má»™t tiếng, hai tay để và o bên miệng, hÃt má»™t hÆ¡i tháºt sâu, hô to :
- Tiêu phu nhân, Tiêu phu nhân, chúng ta đến tiễn ngươi đây -
Hắn là ngưá»i táºp võ, giá»ng nói không phải như bình thưá»ng, Lâm Vãn Vinh nghe ù cả tai, Cao Tù tru lên như váºy, nhưng chiếc xe ngá»±a đó vẫn lúc lắc Ä‘u đưa, tiếp tục không há» có ý dừng lại.
- Chắc không phải là đang ngủ đó chứ?!
Cao Tù nghi hoặc nói. Lâm Vãn Vinh thở dà i :
- Có lẽ là váºy rồi -
- Ủa, tấm mà n hạ xuống rồi kìa.
Cao Tù đột nhiên mừng rỡ kêu lên. Lâm Vãn Vinh vá»™i và ng đưa mắt nhìn lại. Chỉ thấy xe ngá»±a cà ng lúc cà ng cháºm, cuối cùng cÅ©ng dừng lại. Mà n xe từ từ vén lên, bên trong lá»™ ra má»™t gương mặt xinh đẹp.
- Cao tráng sÄ©, bảo trá»ng!!
Tiêu phu nhân mỉm cưá»i vẫy tay.
- Tạ phu nhân, ngươi cÅ©ng xin bảo trá»ng!
Cao Tù ôm quyá»n hét lá»›n và i tiếng, phu nhân khẽ gáºt đầu ra hiệu, nụ cưá»i tháºt là ngá»t ngà o.
- Lâm huynh đệ, là m sao ngươi không nói gì?!
Cao Tù đợi má»™t lúc lâu, nhưng lại không nghe thấy thanh âm Lâm Vãn Vinh, nhất thá»i vô cùng kỳ quái. Quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy Lâm đại nhân kéo ghế lăn núp và o má»™t chá»— mà ngưá»i trên xe ngá»±a nhìn không tá»›i.
- Không cần phải nói ,
Lâm Vãn Vinh cưá»i khoát tay :
- Tiễn là tiễn, chủ yếu là biểu đạt được tâm ý của chúng ta là đủ rồi, cần gì câu nệ hình thức! Huống hồ, ta còn vỠKim Lăng nữa mà .
- Cũng đúng.
Cao Tù gáºt gáºt đầu :
- Có tâm ý váºy là đủ rồi. Tiêu phu nhân, tái kiến -
Má»™t bà n tay trắng muốt má»m mại, lẳng lặng kéo rèm xe xuống, ngưng lại rất lâu. Rồi hÆ¡i vẫy vẫy, tấm rèm nhè nhẹ lay động, như đình chỉ má»™t lúc lâu. CÅ©ng không biết dừng lại bao lâu, đến cả Cao Tù cÅ©ng thấy ngạc nhiên, tấm rèm đó rốt cục cÅ©ng từ từ hạ xuống, xe ngá»±a lại Ä‘i tiếp, âm thanh Ä‘á»u Ä‘á»u vang lên, lá»c cá»c lá»c cá»c, tiếng vó ngá»±a như gõ và o lòng ngưá»i.
Xe ngá»±a Ä‘i xa rồi, dần dần biến mất trong tầm mắt hai ngưá»i, tư vị ly biệt nà y, đến cả Cao Tù cÅ©ng thấy có chút bồi hồi :
- Tiêu phu nhân Ä‘i rồi. Chúng ta cÅ©ng phải bắc thượng. Lần nà y Ä‘i sống hay chết, không ai biết cả. Huynh đệ, ngươi nói xem, ngưá»i sống trên Ä‘á»i, rốt cuá»™c là vì cái gì?
- Cao đại ca, vấn đỠcá»§a ngươi luôn là m cho ngưá»i ta bừng tỉnh.
Lâm Vãn Vinh thở dà i nói :
- Có lẽ là vì khoái hoạt. Thá»i gian ta khoái hoạt nhất là thá»i gian ở Kim Lăng, má»™t ngà y nà o đó ta sẽ trở vá»!
Nói sao siêu như váºy, lão Cao không chịu được, hắn cưá»i nói:
- Lâm huynh đệ, chúng ta bây giỠđi đâu?! Hồi phủ không?! Mấy vị phu nhân của ngươi còn ở bên kia chỠđó.
Lâm Vãn Vinh lắc đầu nói:
- Tạm thá»i không trở vá», ta muốn Ä‘i má»™t nÆ¡i rất trá»ng yếu, trá»ng yếu như sinh mạng cá»§a ta váºy.
Tà i sản của Ngodung
Last edited by huynhduongcongtu; 07-05-2009 at 09:19 AM .
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a Ngodung
Từ khóa được google tìm thấy
4vn cuc pham gia dinh , 4vn gia dinh , 4vn.eu cuc pham gia dinh , 4vneu cuc pham gia dinh , ãàäàíèÿ , ãàçåòà , åãèïòà , âëàãàëèùå , âèäåîêëèïû , äîìîäåäîâî , àóäèî , çàâîä , cac pham gia dinh 4vn , cac pham gia dinh 4vn\ , cá»±c phẩm gia Ä‘inh , cá»±c phẩm gja Ä‘inh , cpgd 4vn , cu ham gia dinh 4vn , cu pham gia dinh 4vn , cuc dinh gia dinh 4vn , cuc pha? gia dinh 4vn , cuc pham gi dinh 4vn , cuc pham gia dình 4vn , cuc pham gia dih , cuc pham gia dinb 4vn , cuc pham gia ding 4vn , cuc pham gia dinh , cuc pham gia dinh - 4vn , cuc pham gia dinh 111 , cuc pham gia dinh 130 , cuc pham gia dinh 374 , cuc pham gia dinh 4 vn , cuc pham gia dinh 4.vn , cuc pham gia dinh 4cn , cuc pham gia dinh 4eu , cuc pham gia dinh 4eu.vn , cuc pham gia dinh 4v , cuc pham gia dinh 4v. , cuc pham gia dinh 4vb , cuc pham gia dinh 4vn , cuc pham gia dinh 4vn eu , cuc pham gia dinh 4vn.eu , cuc pham gia dinh 4vn.ru , cuc pham gia dinh 4vneu , cuc pham gia dinh 68 , cuc pham gia dinh 95 , cuc pham gia dinh e4vn , cuc pham gia dinh full , cuc pham gia dinh iphone , cuc pham gia dinh pdf , cuc pham gia dinh. 4vn , cuc pham gia dinh.4vn.eu , cuc pham gia dinh4vn , cuc pham gia dinh\ , cuc pham gja dinh 4vn , cuc pham gja djnh 4vn , cuc phan gia dinh 4vn , cuc phap gia dinh 4vn , cuc phzm gia dinh 4vn , cucphamgiadinh 4vn , cuu pham gia dinh 4vn , êåðàìè÷åñêàÿ , êðóïíåéøèé , gia dinh 4vn , google , hai gia dinhtron bo , hau cuc pham gia dinh , ïåðåâîä , ïåðåâîäîâ , ïèööû , ïñîðèàç , ïðàâîñëàâèå , ïðàéñ , ïðîäàæà , òåàòð , òåêñò , truyen cuc pham gia dinh , ýâàêóàòîð , ðîñòåëåêîì