05-06-2009, 01:10 PM
Nghịch Thiên Quá»· Äế
Tham gia: May 2008
Äến từ: thái.... hồ
Bà i gởi: 313
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 19 giá»
Thanks: 0
Thanked 115 Times in 61 Posts
Cá»°C PHẨM GIA ÄINH
Tác giả: Vũ Nham
Chương 578: Tan biến
Dịch: workman
Biên táºp: linhlan
Hiệu Ä‘Ãnh: Ngá»c Vi
Nguồn: TTV
Má»™t tiếng nà y vừa lá»t và o tai, Tiêu Thanh Tuyá»n đã ngây ra như đá.
Thân hình má»m mại cá»§a nà ng chợt run rẩy dữ dá»™i, giáºt mình xoay ngưá»i lại, bên cạnh đã thấy ngồi má»™t ngưá»i, mặt vuông mà y ráºm, da sạm nắng luôn há»›n hở, tuy là trên mặt ha ha hì hì, nhưng lại có vẻ dịu dà ng không sao diá»…n tả.
- Chà ng… chà ng...
Tiêu tiểu thư vừa mừng vừa sợ, nhìn chằm chằm và o hắn, nước mắt thi nhau chảy dà i trên mặt hoa.
Lâm Vãn Vinh âu yếm ôm nà ng và o lòng, nhẹ nhà ng lau nước mắt trên mặt nà ng, dịu dà ng bảo:
- Nha đầu ngốc, nhà cá»§a ta, lão bà cá»§a ta, nhi tá» cá»§a ta Ä‘á»u ở đây cả, các nà ng là bảo bối trong tay ta, ta sao có thể bá» Ä‘i được chứ?!
Tiêu Thanh Tuyá»n kêu lên má»™t tiếng, nhà o và o lòng hắn, hai đấm đấm như mưa và o ngá»±c hắn, khóc òa lên:
- Chà ng lại gạt thiếp, ai bảo chà ng gạt thiếp! Chà ng là tên gian tặc ác độc, vì sao không giết thiếp đi?!
Äang tan nát tâm hồn lại chuyển sang tương phùng mừng rỡ, tất cả ná»—i ấm ức lẫn niá»m hạnh phúc cùng dâng lên trong lòng, Tiêu tiểu thư cÅ©ng không còn phong phạm cá»§a má»™t nữ nhân mạnh mẽ nữa, nằm trong lòng hắn thất thanh nức nở, nghẹn ngà o, cÆ¡ hồ chảy khô cả nước mắt.
Lâm Vãn Vinh mũi cay xè, ghé tai nà ng nói thầm:
- Không phải ta cố ý lừa nà ng. Lúc nãy nà ng Ä‘ang giáºn quá mức, giải thÃch gì cÅ©ng không muốn nghe, ta sợ nà ng tức hại sức khá»e, cho nên má»›i cùng vá»›i mấy ngưá»i Ngưng Nhi...
Hắn cưá»i ấp úng, là m ra vẻ bối rối lắm.
Tiêu Thanh Tuyá»n ngượng ngùng giãy ra, nhéo mạnh và o cánh tay hắn, nấc lên:
- Chà ng cùng sư phó ta thân máºt, thế mà thiếp giáºn cÅ©ng không được, váºy thì còn đạo lý gì nữa?! Chẳng lẽ chà ng chịu ấm ức à ? Vốn định để chà ng tỉnh táo và i ngà y, suy nghÄ© cho chÃn chắn, chà ng lại phụ lòng thiếp, lang quân, chà ng đúng là oan gia kiếp trước cá»§a thiếp?! Phải Ä‘á»i Ä‘á»i kiếp kiếp hà nh hạ thiếp!
Tiêu tiểu thư nói rồi, lại nằm trong lòng hắn khóc lá»›n, như muốn xả hết má»i ná»—i oan ức ra ngoà i.
Trong lòng Lâm Vãn Vinh cảm thấy xấu hổ vô cùng. Äúng như lá»i Thanh Tuyá»n nói, chuyện hắn và Ninh Tiên tá» dan dÃu vốn là kinh thế hãi tục, Tiêu tiểu thư cÅ©ng ở và o tÃnh thế tiến thoái lưỡng nan. Phản ứng như váºy xem như cá»±c kỳ có kiá»m chế rồi.
Hắn khe khẽ thở dà i:
- Kỳ tháºt ta và tiên tá» tá»· tá»·...
- Thiếp không trách chà ng và sư phó mến nhau...
Tiêu Thanh Tuyá»n bịt miệng hắn, lặng lẽ rÆ¡i lệ:
- Thiếp trách chà ng vẫn luôn luôn gạt thiếp! Lâm lang, thiếp là thê tá» cá»§a chà ng mà , má»™t việc trá»ng đại như thế, nếu thiếp không há»i đến, chà ng còn muốn giấu giếm thiếp tá»›i bao giá» nữa?
- Không phải ta cố tình lừa nà ng đâu!
Hắn tỠvẻ bất lực:
- Vốn nghÄ© là sau khi bắc thượng vá», nếu còn sống, sẽ Ä‘em việc nà y nói vá»›i nà ng. Chỉ là tình cá» lại đúng và o lúc nhi tá» chúng ta sinh ra, nà ng Ä‘ang ở cữ, lúc nà y sao mở miệng được chứ?
- Chà ng không mở miệng thì thiếp không biết sao?
Tiêu tiểu thư hừ má»™t tiếng giáºn dữ, không nhịn được véo và i cái và o cánh tay hắn. Ngắt nhéo xong và i cái, cÆ¡n giáºn cÅ©ng đã hạ xuống má»™t chút:
- Chuyện chà ng và sư phó. Thiếp đã sớm rõ rồi!
- Cái gì?!
Lâm Vãn Vinh chấn động:
- Nà ng … là m sao nà ng biết được chứ?!
Tiêu Thanh Tuyá»nkhổ sở, bất lá»±c lắc đầu:
- Ngà y xưa chà ng bị sư phó bắt lên Thiên Tuyệt phong, thiếp cùng vá»›i Từ tá»· tá»· các nà ng hợp lá»±c cứu ngươi, thiếp có Ä‘em theo mình má»™t ống kÃnh viá»…n vá»ng cá»§a tây dương. Toà n bá»™ những gì diá»…n ra trên đỉnh núi Ä‘á»u không sót... Hừ, chà ng nói coi, là m gì mà thiếp không biết chứ!
Lâm Vãn Vinh a má»™t tiếng, há hốc miệng. Nếu tháºt sá»± là như thế nà y, lão tá» xem như là ngưá»i ngu nhất thiên hạ rồi. Sá»± tình mà hắn cứ vòng vo mãi không dám nói, thì ra Ä‘á»u bị Thanh Tuyá»n nắm rõ rồi. TÃnh sai, cá»±c kỳ sai!
Hắn xấu hổ cưá»i và i tiếng, nhìn trá»™m Thanh Tuyá»nvà i lần, thì thầm:
- Từ kÃnh viá»…n vá»ng, má»i váºt Ä‘á»u được phóng đại, đặc biệt là những động tác thân máºt. Cái đó, cái đó, ngà n vạn đừng nghÄ© nó phản ánh chân tháºt... Lão bà ... Nà ng đã sá»›m biết rồi, tại sao trước giá» không há»i ta?
Thanh Tuyá»n lưá»m hắn:
- Thiếp chÃnh là muốn xem, chà ng cuối cùng khi nà o má»›i chịu tháºt thà vá»›i thiếp! Ai biết chà ng đúng là ngưá»i độc ác, trước tá»›i nay Ä‘á»u gạt thiếp, chà ng có còn coi sư phó ra gì không, chà ng có còn coi thiếp ra gì không? Hu hu...
Tiêu tiểu thư kêu má»™t tiếng khóc má»™t tiếng, Lâm Vãn Vinh run lên, nói lắp bắp không nên lá»i. Thanh Tuyá»n nói đúng, tiên tá» cÅ©ng đúng, ta đúng là má»™t tên Trư Bát Giá»›i, mình không phải là ngưá»i nữa!
Nhìn bá»™ dạng yếu Ä‘uối cá»§a Tiêu tiểu thư, nhá»› tá»›i nà ng đối đãi mình tốt như thế nà o, Lâm Vãn Vinh má»m nhÅ©n ra, vá»™i và ng ôm lấy nà ng, dịu dà ng an á»§i:
- Lão bà , lần nà y là ta không đúng, ta xin được kiểm Ä‘iểm vá»›i nà ng, việc nà y ta không nên gạt nà ng! Nhưng nà ng cÅ©ng phải lượng tình cho lão công má»™t chút chứ. Nà ng nghÄ© xem ta xảo trá Ä‘a mang, hèn hạ hạ lưu, tại sao độc có việc nà y mà không dám nhắc vá»›i nà ng? Äó là vì ta tôn kÃnh nà ng, yêu quà nà ng, do đó ta má»›i từ má»™t con cá»p to đùng, biến thà nh má»™t con chuá»™t nhắt bé tÃ! Việc nà y cÅ©ng chÃnh là chứng minh cho mối tình sâu như biển cá»§a chúng ta! Lão bà , nà ng nói xem đúng không?!
Hắn mở miệng nói như nở hoa, phun ra toà n hương thÆ¡m, ngang nhiên mang má»™t việc phong lưu biến thà nh sá»± chứng minh cho thâm tình, Tiêu Thanh Tuyá»n ăn phải bùa mê ngon ngá»t cá»§a hắn, trong lòng vui mừng vô hạn, không dám nói gì nhiá»u, chỉ hừ má»™t tiếng:
- Chà ng mà là chuá»™t nhắt sao? Sư phó thiếp là tiên tá», lại rÆ¡i và o tay cá»§a chà ng, má»™t con chuá»™t nhắt có lá gan như váºy, quả tháºt thế gian Ãt có!
Nghe nà ng dấm dẳng như váºy, biết cÆ¡n giáºn trong lòng nà ng đã tan Ä‘i nhiá»u, Lâm Vãn Vinh hân hoan gáºt đầu:
- Yên tâm Ä‘i, lão bà ta thông minh như váºy, lần sau ta tuyệt không dối gạt nà ng nữa...
- Lần sau?!
Tiêu tiểu thư láºp tức trợn trừng hai mắt nhìn hắn.
- À, không có, hẳn là không có.
Hắn cưá»i xòa nói:
- Ta nói, giả như... nếu như còn có những việc đại loại thế nà y phát sinh, ta nhất định báo cho nà ng biết trước tiên!
Nghe hắn nói quay trở lại giá»ng lưỡi từ trước tá»›i giá», Tiêu Thanh Tuyá»n cÅ©ng vô kế khả thi, đấm và o ngá»±c hắn và i quyá»n, than thở:
- Sá»›m biết chà ng là khắc tinh cá»§a nữ nhân, nhưng không nghÄ© rằng đến cả sư phó cÅ©ng không thoát khá»i chà ng! Tráºn bắc thượng chinh đồ nà y, Ä‘ao thương không có mắt, ngưá»i là m bạn vá»›i chà ng ngà n dặm, đồng sinh cá»™ng tá», trên Ä‘á»i còn có được mấy ngưá»i có tình như váºy?! Ngưá»i lại còn há»™ vệ chà ng đến táºn nhà nữa! Thiếp há»i chà ng, bao giá» chà ng định Ä‘i đón sư phó xuống núi?
- Thanh Tuyá»n, nà ng, ý cá»§a nà ng là ...
Hắn bá»—ng dưng mở bừng mắt, tim như lá»t ra ngoà i, nhưng không dám lá»™ ra chút vui mừng nà o.
- Còn muốn thiếp nói lại một lần nữa sao
Tiêu tiểu thư đà nh bất lực:
- Sư phó đối đãi vá»›i chà ng như váºy, chà ng phụ lòng nà ng, đó là thiên lý nan dung!
Hạnh phúc tá»›i quá đột ngá»™t tá»±a như nằm mÆ¡, hắn tháºm chà nhất thá»i khó có thể tiếp nháºn được, đứng ngây ngốc nhìn Tiêu Thanh Tuyá»n, không nói được má»™t chữ.
Tiêu tiểu thư dà tay và o trán hắn, cưá»i khổ nói:
- Ta tÃnh tình rất thoáng, lại sinh ra ở hoà ng gia, sá»± tình như váºy không phải là hiếm trong lịch sá» bao nhiêu triá»u đại, cÅ©ng không phải là cái gì quá ngạc nhiên!
“Chẳng trách. Chuyện ta vừa bị lá»™, nếu so vá»›i những câu chuyện thâm cung bà sá» trong hoà ng gia cung đình thì quả tháºt còn tinh khiết hÆ¡n cả má»™t bông tuyết!“ Hắn láºp tức lấy lại tinh thần, vừa mừng rỡ vừa phiá»n não nói:
- Tiên tá» tá»· tá»· nói, phải được Thanh Tuyá»n nà ng đồng ý thì ta má»›i có thể lên núi gặp nà ng! Nhưng từ tÃnh cách cá»§a nà ng, chỉ sợ sẽ không dá»… dà ng xuống núi đâu!
Tiêu Thanh Tuyá»n đương nhiên hiểu rõ tÃnh tình Ninh Tiên tá», nà ng nhè nhẹ gáºt đầu:
- Sư phó tâm tÃnh cao khiết, nếu không gặp chà ng thì quyết sẽ không nghÄ© đến việc phà m tục. Nà ng không muốn xuống núi thì cÅ©ng là việc bình thưá»ng. Äợi qua và i ngà y nữa, thiếp và chà ng cùng má»i nà ng!
“Nếu Thanh Tuyá»n Ä‘i má»i, tiên tá» có thể vừa gặp nà ng đã trốn biệt!“ Là m sao đưa tiên tá» xuống núi chứ? Trừ phi là Bồ Tát hiển linh!
Hắn lắc đầu buồn rầu, Tiêu tiểu thư hiểu tâm tư hắn, cưá»i khúc khÃch:
- Thiếp cÅ©ng biết, vá»›i tÃnh tình sư phó, nà ng nhất định không muốn xuống núi đâu!
- Váºy là m sao bây giá»?
Hắn nhất thá»i nóng nảy.
- ÄÆ°a má»™t thần tiên xuống phà m trần, đâu phải là má»™t việc dá»… dà ng?! Huống chi lại có quan hệ giữa trò vá»›i sư phụ nữa!
Tiêu Thanh Tuyá»n lưá»m hắn, khẽ than thở:
- Theo thiếp thấy, nếu sư phó không muốn xuống núi, chà ng cÅ©ng đừng cưỡng cầu. Hai ngưá»i thà nh thân trên núi! Không có gì bất ngá» xảy ra thì sẽ có má»™t ngà y ngưá»i sẽ xuống núi!
Thà nh thân trên núi, quả tháºt là má»™t sáng kiến hay! Lâm Vãn Vinh ngẫm nghÄ© má»™t lát, bá»—ng nhiên mở to hai mắt:
- Thanh Tuyá»n, nà ng nói là đợi tiên tá» cÅ©ng sinh con... Ha ha, hiểu rồi, hiểu rồi. Äến lúc đó nà ng nhất định sẽ xuống núi. Nà ng tháºt thông minh!
Mắt Tiêu tiểu thư như phủ một mà ng lệ, lắc đầu khổ sở:
- Thiếp nghĩ kế đối phó sư phó thiếp, chà ng đúng là oan gia. Hại thiếp thảm rồi!
“Quả tháºt cÅ©ng phải xin lá»—i Thanh Tuyá»n!†hắn tháºt thà cúi đầu, không nói gì cả.
Khó mà nhìn thấy hắn ngoan ngoãn như thế, Tiêu tiểu thư không đà nh lòng trách cứ nữa, kéo tay hắn, nói khẽ:
- Còn có chuyện vỠAn sư thúc nữa, chà ng tưởng Tiên Nhi ngốc lắm sao. Trong lòng muội muội cũng hiểu rồi! Sau nà y chớ tự cho là mình thông minh!
- Äúng đúng!
Lâm Vãn Vinh thà nh tâm thà nh ý nghe lão bà dạy bảo. Äối vá»›i Tiên Nhi, hắn cÅ©ng có thể có biện pháp, huống chi An tá»· tá»· cÅ©ng không há» kém gì, nà ng khẳng định có biện pháp xá» lý!
Thanh Tuyá»n đã biết má»i chuyện rồi, hắn cÅ©ng không cần giấu giiếm, đơn giản Ä‘em việc hẹn ước vá»›i An tá»· tá»· ở Miêu trại nói má»™t lần, đến cả việc Ngá»c Già trúng độc cÅ©ng nhất nhất nói ra.
Tiêu Thanh Tuyá»nnói khẽ:
- Việc ở Miêu trại, thiếp đã nghe Tiên Nhi nói qua rồi. An sư thúc là m ngưá»i, bá» ngoà i phóng đãng không kiêng kỵ gì, nhưng bên trong lại vô cùng cẩn tháºn thuần chân. Ngưá»i nói hạ độc và o Nguyệt Nha Nhi thì nhất định là có. Sá»± việc có liên quan tá»›i sinh tá» cá»§a kim Ä‘ao Khả Hãn, Ngá»c Già lại có tình thâm nghÄ©a trá»ng đối vá»›i chà ng, chà ng nên sá»›m Ä‘i tìm An sư thúc Ä‘i!
Lâm Vãn Vinh ừm má»™t tiếng, còn chưa nói gì, bất giác thấy cánh tay mình Ä‘au đớn. Ngẩng đầu nhìn lên, hắn thấy Tiêu Thanh Tuyá»nhai mắt rưng rưng, nhéo mạnh và o tay hắn:
- Thánh phưá»ng nhất môn cá»§a thiếp, ai nấy Ä‘á»u bị chà ng khi dá»…, tháºt là là m thiếp rất phiá»n lòng!
- Cái nà y … cái nà y…
Hắn nhảy dá»±ng lên cưá»i ha hả:
- Còn có Hương Quân, còn có Hương Quân nữa, nà ng đâu có lá»t lưới sao chứ!
- Cái gì..
Tiêu tiểu thư nhất thá»i cau mà y:
- Äến cả Tiểu sư muá»™i mà chà ng cÅ©ng dám có chá»§ ý sao?! Nếu chà ng khi dá»… nó, sư phó nhất định không buông tha chà ng đâu!
“Lão tá» tháºt sá»± là không có chút thanh danh tốt nà o cả!†Hắn vá»™i cưá»i ha hả:
- Nói cái gì thế, ta là loại ngưá»i nà y sao?! Ủa, không nói không biết, vá» nhà và i ngà y rồi, sao không thấy Hương Quân nhỉ!
- Thiếp cũng cho là chà ng không dám!
Tiêu Thanh Tuyá»n hừ má»™t tiếng, dịu dà ng xoa xoa cánh tay hắn:
- Tiểu sư muá»™i ngoại trừ luyện kiếm ra, ngà y thưá»ng chỉ thÃch thÆ¡ từ ca phú, kỳ môn tạp thuáºt, thiếp cho nó tá»›i há»c viện há»c táºp rồi, ở không xa chá»— Ngá»c Sương mấy. Nó ở suốt trên núi, mấy hôm trước có vá» thăm thiếp, cÅ©ng há»i thăm chà ng. Chỉ là chà ng tiếp khách nhiá»u quá không gặp được nó mà thôi.
“Thì ra là như thế, nha đầu nà y mà cÅ©ng thÃch há»c táºp như váºy sao.†Lâm Vãn Vinh mỉm cưá»i gáºt đầu.
- Lâm lang.
Tiêu tiểu thư do dự hồi lâu:
- Có má»™t việc, chẳng biết có nên nói không! Mấy ngà y hôm trước Tiểu sư muá»™i vá» nói vá»›i thiếp là ở trong há»c viện có má»™t công tá» há» Hầu, văn thÆ¡ rất giá»i, lúc nà o cÅ©ng quanh quẩn bên ngưá»i nà ng rất ân cần!
- HỠHầu h�
Lâm Vãn Vinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên:
- Hầu cái gì?!
Tiêu Thanh Tuyá»nlắc đầu nói:
- Dưá»ng như goi là Hầu cái gì Phương cái gì đó, thiếp nhất thá»i không nhá»› ra! Chỉ nghe nói hắn há» Hầu, thiếp liá»n nhá»› tá»›i chà ng đã từng nói vá»›i thiếp!
“Mẹ ôi, tháºt sá»± xuất hiện má»™t nhân váºt như váºy sao.†Lâm Vãn Vinh cưá»i khà khà :
- Váºy Tiểu sư muá»™i có cảm tình gì vá»›i hắn không, không phải vì phong thái cá»§a hắn mà mê mệt đó chứ?!
- Nghe nói ngưá»i ná» bá» ngoà i và tà i hoa rá»±c rỡ, quanh quẩn suốt bên Hương Quân, nhưng xem ra Hương Quân dưá»ng như không thÃch hắn lắm.
Tiêu tiểu thư cưá»i nói:
- Tiểu sư muá»™i nà y, chà ng không biết chứ, nếu nó thÃch má»™t ngưá»i thì nhất định giữ trong lòng, sẽ không nói vá»›i ngưá»i nà o hết. ChÃnh thức mở miệng nói ra, tám phần là không thÃch rồi!
Tên há» Hầu trông tuấn tú, là m thÆ¡ giá»i, đúng là có lá»±c hấp dẫn đối vá»›i tiểu cô nương, tuy tiểu sư muá»™i bây giá» không thÃch hắn, nhưng ở lâu cùng nhau, quả cÅ©ng rất nguy hiểm. Lâm Vãn Vinh lẳng lặng thở dà i:
- Thanh Tuyá»n, nà ng muốn tốt cho Hương Quân thì nghe ta má»™t câu, bảo nó rá»i xa tên há» Hầu Ä‘i. Äừng há»i ta tại sao, cÅ©ng đừng hoà i nghi ta có tư tâm! Nói tháºt, lương tâm ta chưa bao giá» tốt như lúc nà y đâu!
- Ừm!
Tiêu Thanh Tuyá»n ngá»t ngà o cưá»i, lẳng lặng dá»±a và o ngưá»i hắn:
- Phu quân, mặc dù chà ng gian hoạt xảo trá phong lưu háo sắc, nhưng tâm địa chà ng lại tốt nhất thiên hạ, chà ng trước giá» không khi dá»… ngưá»i tốt!
“Äánh giá cá»§a lão bà ta tháºt sá»± là quá đúng!†hắn cưá»i ha ha chui và o trong chăn, ôm chặt lấy nà ng. Tiêu tiểu thư rúc và o ngá»±c hắn, nghe tim hắn Ä‘áºp tháºt mạnh, nhẹ xoa xoa vết thương trước ngá»±c hắn, đột nhiên nước mắt chảy đầm đìa.
- Là m sao váºy?
Lâm Vãn Vinh vội và ng lau nước mắt trên mặt nà ng.
- Lâm lang, chúng ta sẽ không rá»i nhau nữa, được không?
Tiêu tiểu thư ôm chặt lấy hắn, thì thà o há»i.
- ÄÆ°á»£c!
Lâm Vãn Vinh đáp như chém đinh chặt sắt:
- Äợi ta giải quyết xong má»i việc, ta cÅ©ng không còn gì phải lo nữa, nhất tâm nhất ý ở vá»›i các ngươi, chúng ta cùng nhau sống tá»›i già !
Tiêu Thanh Tuyá»nmừng rỡ vô cùng, nhưng vẫn hừ má»™t tiếng bá đạo:
- Äêm nay chà ng không được Ä‘i phòng nà o khác, phải ở đây ôm thiếp!
Hắn cưá»i hì hì:
- Chỉ đêm nay thì không được, ta cần phải ôm nà ng cả Ä‘á»i cÆ¡!
Tiêu tiểu thư vui mừng òa khóc, tâm tình an tĩnh bất giác chìm và o giấc ngủ, chỉ cảm thấy nhân sinh chưa bao giỠan ổn như thế.
Sáng sá»›m hôm sau hắn tỉnh dáºy, tinh thần sảng khoái,những vấn đỠkhó khăn đè nặng trong lòng Ä‘á»u được Thanh Tuyá»n hóa giải, cả ngưá»i nhẹ bá»—ng. Hắn Ä‘i xuống lầu, chỉ thấy trong hoa viên, Xảo Xảo Ä‘ang chỉ Tát NhÄ© Má»™c phân biệt các loại hoa.
- Äây là hoa hòe, nở rá»™ và o mùa hè.
Nà ng chỉ và o đóa hoa trong vưá»n, giảng giải cá»±c kỳ kiên nhẫn:
- Cái kia gá»i là hoa quế, khoảng mưá»i lăm tháng tám thì nở rá»™ nhất. Äóa hoa đỠtươi nà y chÃnh là tang huệ, ngá»t lắm, ngươi nếm thá» Ä‘i!
Tiểu Khả Hãn nếm thá», vui vẻ nói:
- Xảo Xảo tỷ tỷ, buổi tối hôm qua tỷ là m mấy món cho Lâm đại ca ăn, có phải là có hoa hòe, hoa quế, còn có tang huệ nữa không?!
- Tát NhÄ© Má»™c tháºt thông minh!
Lâm Vãn Vinh rảo bước Ä‘i tá»›i, cưá»i lá»›n nói.
Từ khi đại quân trở lại kinh thà nh, Tát NhÄ© Má»™c đến ở trong đại viện Lâm gia. Tiểu tá» nà y vô cùng nhanh nhẹn, ai cÅ©ng yêu thÃch, lại biết hắn là đệ đệ cá»§a Ngá»c Già , chư vị phu nhân cà ng quan tâm hắn hÆ¡n. Lạc Ngưng dạy thÆ¡ từ, Tiên Nhi dạy âm luáºt, Äại tiểu thư dạy thuáºt toán, đến cả lão Cao cÅ©ng thÃch náo nhiệt, dạy cho tiểu Khả Hãn mấy chiêu Ä‘ao pháp nháºp môn. HÆ¡n mưá»i ngà y qua, Tát NhÄ© Má»™c cÅ©ng đã quen biết má»i ngưá»i rồi.
- Äại ca.
Xảo Xảo mừng rỡ giữ chặt tay hắn, dịu dà ng há»i:
- Tỷ tỷ sao rồi?
Lâm Vãn Vinh cưá»i gáºt đầu:
- Thanh Tuyá»n rất tốt, bảo ta cảm tạ muá»™i nữa! Tiểu bảo bối, tối hôm qua muá»™i khóc đại ca Ä‘au lòng như váºy, ta nhìn thấy không giống đóng kịch!
- Không phải đóng kịch đâu!
Tiểu ny tá» ngượng ngáºp:
- Muá»™i nghÄ© đại ca tháºt sá»± muốn rá»i Ä‘i, muá»™i lúc đó cÅ©ng không thể sống được.
“Äại ca†còn chưa kịp cảm động, Tát NhÄ© Má»™c đã vá»— vá»— tay đứng lên:
- Xảo Xảo tá»· tá»·, hắn là ngưá»i cá»±c kỳ không thú vị, tỉ thÃch hắn, đúng là ngá»c rÆ¡i xuống bùn!
Tiểu tá» nà y cÅ©ng dùng thà nh ngữ hả. Lâm Vãn Vinh cưá»i nói:
- Sao ta lại không thú vị chứ?
Tiểu Khả Hãn hừ hừ nói:
- Vá» thÆ¡ từ, so ra kém Lạc Ngưng tá»· tá»·! Äà n cầm thì so ra kém Tiên Nhi tá»· tá»·, vá» Ä‘ao pháp thì hồ đồ, đến cả Cao Tù cÅ©ng không đánh lại! Vá» cưỡi ngá»±a bắn tên, váºy đừng nhắc tá»›i trước mặt ta! Huynh nói coi, thú vị ở cái chá»— nà o?
Xảo Xảo hé miệng cưá»i:
- Äại ca không phải so vá»›i ngưá»i khác như váºy, huynh ấy dùng đầu óc! Thi từ ca phú, Ä‘ao pháp tiá»…n thuáºt, dù có khổ luyện mưá»i năm, sao so được vá»›i ná»a Ä‘iểm tâm tư cá»§a hắn?
Tát NhÄ© Má»™c sững sá», vẻ mặt ảm đạm:
- Tỷ tỷ của ta cũng nói với ta như thế! Lâm đại ca, huynh có nhớ tới tỷ tỷ của ta không, tại sao huynh không đi gặp tỷ ấy?!
Sao không nhớ chứ?! Lâm Vãn Vinh khẽ than:
- Äi hả, ta nhất định sẽ Ä‘i. Cả Ä‘á»i nà y nguyện vá»ng lá»›n nhất cá»§a ta là hy vá»ng ngươi lá»›n nhanh lên!
Tiểu Khả Hãn lấy là m khó hiểu nhìn hắn. Xảo Xảo nắm chặt tay đại ca, cảm giác dưá»ng như hắn Ä‘ang tháºt sá»± run rẩy...
Tà i sản của nhitrung
Chữ ký cá»§a nhitrung [CENTER][SIZE="3"][COLOR="Red"]Xin đừng mất tiá»n nữa ![/COLOR][/SIZE][/CENTER]
:0 (91):
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a nhitrung
05-06-2009, 03:01 PM
Diệt Thế Ma Thần
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Tp. Hồ Chà Minh
Bà i gởi: 2,430
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 1,078 Times in 389 Posts
Cá»°C PHẨM GIA ÄINH
Tác giả: Vũ Nham
Chương 579: Tỷ phu, ngươi ngốc lắm!
Phần I
Dịch: workman
Biên táºp: linhlan
Hiệu Ä‘Ãnh: Ngá»c Vi
Nguồn: TTV
Nói chuyện má»™t đêm vá»›i Thanh Tuyá»n xong, giải quyết tất cả các nan Ä‘á», sá»± sảng khoái trong lòng không thể diá»…n tả nổi, hắn nhai nuốt ừng á»±c mấy món Ä‘iểm tâm cá»§a Xảo Xảo là m, lại cùng hai con trai cưá»i đùa vui vẻ, sau đó má»›i thừa dịp thá»i tiết khô ráo, nghênh ngang ra cá»a.
Trên đưá»ng má»i ngưá»i cưá»i đùa vui vẻ, qua lại như nêm, tiếng rao, tiếng kêu không dứt bên tai, ngưá»i mua kẻ bán, đủ loại hà ng hóa, là m cho ngưá»i ta hoa cả mắt. Lâm Vãn Vinh tâm tình rất tốt, cứ láng cháng qua lại suốt, Ä‘i vá» phÃa đông má»™t chút, chÆ¡i ở phÃa tây má»™t chút, bạc vụn không ngừng vung ra, mua rất nhiá»u đồ ăn vặt, đồ chÆ¡i nho nhá», xem giống như ngưá»i nhà n nhã Ä‘i chÆ¡i.
Tứ Äức Ä‘i theo sau hắn, trong miệng lầm bầm, hà m hồ không rõ:
- Tam ca, chúng ta đang đi đâu đây?!
- Ừ!
Lâm Vãn Vinh quay đầu, nhá» giá»ng xuống:
- Hôm nay chúng ta Ä‘i má»™t chá»— đặc biệt, ngươi phải giữ bà máºt cho ta, không được nói vá»›i ai!
Mắt Tứ Äức sáng như đèn pha:
- Lầu xanh?!
Tam ca phẫn háºn đá má»™t cước và o mông hắn, bất mãn nói:
- Ta đã tới nước nà y mà còn phải đi chơi lầu xanh sao? Lầu xanh chơi ta thì còn nghe được!
Tứ Äức gáºt gáºt đầu vẻ kÃnh nể. Quả đúng thế tháºt, bây giá» toà n bá»™ tiểu thư nha hoà n trong kinh thà nh, ai không biết đại danh cá»§a Tam ca? Nếu nghe nói hắn muốn Ä‘i chÆ¡i lầu xanh, còn không chừng sẽ xếp hà ng chá» hắn? Äến lúc đó ai chÆ¡i ai, ai móc ngân phiếu ra, cÅ©ng chưa thể nói chÃnh xác được!
Hai ngưá»i vừa ra khá»i cá»a thà nh, Ä‘i thẳng vá» phÃa bắc, không tá»›i ná»a canh giỠđã tá»›i trước Ngá»c Pháºt tá»±.
Ná»a năm không quay lại, Ngá»c Pháºt tá»± xem ra đã hoà n toà n thay đổi, không chỉ tưá»ng gạch sạch sẽ, mà bức tượng Pháºt Di Lặc cÅ©ng sÆ¡n lại má»›i tinh. Thánh phưá»ng sá»a tên thà nh há»c viện Giáo Thư Dục Nhân được nhiá»u ngưá»i lui tá»›i thưá»ng xuyên, đưá»ng lên núi cÅ©ng được trùng tu mở rá»™ng ra, so vá»›i ngà y xưa lúc đến tìm Thanh Tuyá»n thì rá»™ng rãi hÆ¡n nhiá»u.
Trên Thánh Phong, mây mù bao phá»§, sương lam vá»n quanh. Äình đà i lầu các, tưá»ng gạch mái cong, ẩn hiện trong mây như tiên cảnh. Lâm Vãn Vinh Ä‘i tá»›i tá»›i Ä‘i lui dò xét má»™t vòng. Những kỉ niệm vá»›i Thanh Tuyá»n và Ninh Tiên tá» vùn vụt quay vá» như vừa má»›i xảy ra hôm qua, trong lòng thấy ấm áp vô cùng.
Lên mấy báºc thang, thông tùng xanh rá»n, tiên hoa nở khắp nÆ¡i. Xa xa những quỳnh lâu sừng sững trên đỉnh Tuyệt Phong, giống như cung Ä‘iện thanh u mÄ© lệ. Trong lòng hắn nhá»› đến tiên tá» tá»· tá»·, bước bước rảo nhanh hÆ¡n, sắp đến đỉnh núi, bá»—ng nghe những tiếng cưá»i giòn tan theo gió truyá»n đến.
NÆ¡i nà y nà y là má»™t khoảng vưá»n đà o tươi tắn, sắc hoa rá»±c rỡ, những cánh hoa bảy mà u bay tán loạn giống như mưa, rá»±c rỡ xinh tươi. HÆ¡n hai mươi nam nữ thanh niên, Ä‘ang nô đùa xem hoa trong vưá»n, tiếng cưá»i nổi lên không dứt.
Thánh phưá»ng ngà y xưa sá»a thà nh há»c đưá»ng, dạy đủ loại văn là công nông y, mấy năm nay có rất nhiá»u há»c sinh tá»›i đây há»c hà nh hoặc thăm viếng. Lâm Vãn Vinh lắc đầu cưá»i cưá»i, Ä‘ang muốn tiếp tục lên núi, lại nghe má»™t thanh âm nói rất rõ rà ng:
- Hương Quân, muội nhìn cánh hoa nà y nà y?
Ngưá»i nói chuyện là má»™t công tá» còn trẻ, ước chừng mưá»i bảy mưá»i tám tuổi, tay cầm má»™t cây quạt, mặt mỉm cưá»i, đứng rất thẳng, dáng ngưá»i ngá»c thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái. Những nữ tá» chung quanh, mặt đỠá»ng, ngượng ngùng liếc hắn, ánh mắt phần lá»›n Ä‘á»u dừng trên ngưá»i hắn.
Tiểu bạch diện nà y dù có đẹp trai hÆ¡n thì Lâm Vãn Vinh cÅ©ng không lưu ý, tháºt ra chÃnh tiếng kêu ‘Hương Quân’ cá»§a hắn má»›i là m cho ngưá»i ta nhÃu mà y.
Công tá» nà y Ä‘ang hướng vá» má»™t tiểu cô nương mưá»i bốn mưá»i lăm tuổi, tiểu cô nương nà y còn rất trẻ, mặt đẹp như ngá»c, đôi môi đỠmá»ng, thấp thoáng có loại mị lá»±c Ä‘iên đảo chúng sinh.
Nghe công tỠđó ân cần há»i, tiểu cô nương nói khẽ:
- Äóa hoa cá»§a ngươi Ä‘á»u là váºt chết, đẹp thì có đẹp, nhưng thiếu chút linh tÃnh! Ta thấy hoa đẹp nhất ở đây, chÃnh là vưá»n hoa nà y. Lạc anh tung bay, hoa đà o như mưa, như ngưá»i hữu tình dá»±a và o nhau, những cánh hoa như lòng ngưá»i, cánh nà o cÅ©ng có chân tình!
Công tá» anh tuấn nghe thế tinh thần chấn động, vá»™i há»i:
- Hiá»n muá»™i thÃch mưa hoa đà o hả? Váºy vi huynh sẽ chá»n thêm và i đóa, Ä‘em trải trước cá»a cá»§a muá»™i, bảo đảm muá»™i sẽ rất vui!
Tiểu cô nương hÆ¡i giáºn:
- Hoa như ngưá»i, phải ở trên cà nh má»›i đẹp, ngươi hái xuống, đó là cắt đứt căn nguyên cá»§a nó, trải ra trước cá»a, có khác gì má»™t vÅ©ng bùn chứ, so vá»›i Ä‘a tình hoa đà o vÅ©, cà ng cách xa mưá»i vạn tám ngà n dặm! HÆ¡n nữa, vô duyên vô cá»›, ta lấy hoa cá»§a ngươi là m gì?
Giá»ng nói nà ng như hoà ng oanh, nói chuyện vừa nhanh vừa thánh thót, chẳng há» lưu tình chút nà o.
Mặt tên công tỠđó đỠlên, vá»™i há»i:
- Hương Quân nói đúng, hoa phải có rá»… má»›i có thể hữu tình, lần nà y là ta sai rồi, vi huynh sẽ bồi thưá»ng cho muá»™i.
Tiểu cô nương hừ một tiếng, cũng không thèm để ý đến hắn, quay đầu đi nói chuyện với bạn nữ bên cạnh.
Lâm Vãn Vinh nghe thế vui mừng, ná»a năm không thấy, tiểu sư muá»™i xem ra miệng lưỡi sắc sảo quá ta!
Ngưá»i nói vừa rồi là Lý Hương Quân, má»™t nhân váºt thá»±c sá»± kỳ quái. Lần đầu hắn thấy nà ng là lúc pháo oanh Thánh phưá»ng, nà ng còn thắt hai bÃm tóc, giống như đứa nhá» mưá»i hai mưá»i ba tuổi, mặt đẹp như ngá»c, là lắc đáng yêu. Lúc nà y, nà ng bá» bÃm tóc, vóc ngưá»i dung mạo cÅ©ng biến đổi, giống như má»™t tiểu cô nương mưá»i bốn mưá»i lăm tuổi, là m ngưá»i ta hoa cả mắt!
“Nha đầu nà y rốt cuá»™c bao nhiêu tuổi nhỉ?†Lâm Vãn Vinh không há»i Thanh Tuyá»n, mà hắn cÅ©ng không há»i được! Chỉ là hôm nay hắn phải Ä‘i gặp Ninh Tiên tá», không muốn lưu lại ở đây, nên không chà o Tiểu sư muá»™i mà chạy thẳng lên núi.
Lý Hương Quân quay đầu lại, nhìn chằm chằm và o bóng dáng hắn, đột nhiên lớn tiếng hô:
- Hầu Phương Vá»±c Hầu công tá», ta thÃch hoa đà o kia, ngươi hái cho ta Ä‘i!
“Hầu Phương Vá»±c?†Lâm Vãn Vinh nghe thế tâm thần chấn động: “Äây là tên tiểu tá» há» Hầu Thanh Tuyá»n nói qua sao? Nếu tháºt có má»™t nhân váºt như váºy? Hắn lại tá»›i ve vãn Tiểu sư muá»™i sao?!â€
- Tam ca, còn lên núi nữa không?
- Tứ Äức thấy hắn dừng lại vẻ trầm ngâm, nhịn không được thì thầm há»i.
Lâm Vãn Vinh khe khẽ than thở: “Hầu Phương Vá»±c cÅ©ng tốt, Lý Hương Quân cÅ©ng được, tất cả Ä‘á»u đã nói vá»›i Thanh Tuyá»n rồi, tin rằng nà ng tá»± nhiên sẽ nghÄ© ra biện pháp. Nếu ông trá»i cố ý muốn cho tiểu sư muá»™i nhìn sai ngưá»i, váºy cÅ©ng không phải là việc mà ta có thể thay đổi được!†Hắn tá»± an á»§i và i câu, khẽ gáºt đầu, mang theo Tứ Äức theo đưá»ng núi Ä‘i lên.
- Tá»· phu, tá»· phu...
Má»™t tiếng hô truyá»n đến, mang theo vẻ kinh hỉ vô hạn:
- Sao huynh cũng ở chỗ nà y?!
“Tá»· phu? Nha đầu nà y gá»i ai nhỉ?†Lâm Vãn Vinh lòng thầm nghi hoặc.
Tứ Äức nháy nháy mắt, lặng lẽ nói:
- Tam ca, vị tiểu thư đó dưá»ng như gá»i huynh đó!
“Gá»i ta á?†Hắn vá»™i và ng quay đầu lại, chỉ thấy Hầu Phương Vá»±c Hầu công tá» Ä‘ang trèo tòn ten trên cây hái hoa đà o, Lý Hương Quân vẫn đứng ở bên vưá»n, nhảy tưng tưng ngoắc hắn, nở nụ cưá»i cưá»i vô cùng ngá»t ngà o.
“Nha đầu nà y mắt lợi hại tháºt, còn cách xa như váºy mà có thể nháºn ra ta.†Hắn cưá»i hì hì Ä‘i tá»›i, gáºt đầu nói:
- Chà , là tiểu sư muá»™i hả! Äã lâu không gặp, cao lá»›n hÆ¡n thà nh đại cô nương rồi, thiếu chút nữa ta không nháºn ra!
Lý Hương Quân hừ một tiếng bất mãn:
- Ngươi cố ý không nháºn ra ta! Mấy ngà y trước sư tá»· sinh bảo bảo, ta vá» thăm nà ng. Ngươi chỉ lo ở đại viện, đâu thèm gặp ta!
“Ngươi tháºt ra thấy ta rồi, sao không tá»›i chà o há»i ta chứ?“ Hắn cưá»i nói:
- Äó là bởi vì khách khứa nhiá»u quá, không lưu ý tá»›i muá»™i. Ngươi yên tâm, lần sau có là m tiệc tùng, ta sẽ là m riêng má»™t chá»— cho muá»™i!
- Hương Quân, vị nà y là ai?
Hầu công tá» cÅ©ng không biết là m sao mà bò lên trên cây, hái được hai cà nh hoa đà o tươi tắn, ân cần đưa đến táºn tay tiểu sư muá»™i. Trên Thánh phưá»ng bốn mùa như xuân, hoa đà o ở nÆ¡i khác sá»›m đã rụng cả rồi, duy chỉ có nÆ¡i nà y là vẫn còn nở rá»™, tháºt là đẹp!
Hầu Phương Vá»±c quả nhiên môi hồng răng trắng, nhất biểu nhân tà i, Lâm Vãn Vinh quan sát hắn và i lượt, cưá»i nói:
- Vị nà y là Hầu công tá» hả? Ta há»...
- Hắn hỠThư…
Lý Hương Quân cưá»i ngắt lá»i hắn:
- Äại danh là Thư Hảo!
- Thư Thư Hảo?!
Hầu công tỠnhắc lại, thần tình nghi hoặc.
Tứ Äức khà nh khạch cưá»i ra tiếng. Lâm Vãn Vinh cÅ©ng ngẩn ngưá»i. Äây là tên hắn dùng lừa Lý Hương Quân và o ngà y pháo đả tiên phưá»ng. Không ngá» tiểu sư muá»™i còn nhá»›.
Mấy nam nữ há»c trò chung quanh vốn Ä‘ang lưu tâm nghe há» nói chuyện, vừa nghe tên nà y, nhất thá»i tiếng cưá»i nổi lên bốn phÃa, có vẻ tò mò đánh giá Thư tiên sinh nà y.
Hầu công tá» cÅ©ng từng gặp trưá»ng hợp nà y rồi, đây là Lý Hương Quân đùa giỡn vá»›i hắn thôi! Hắn không thể là m gì được Hương Quân, chỉ có nước quay vá» Lâm Vãn Vinh hừ má»™t tiếng giáºn dữ:
- Tại hạ Hầu Phương Vá»±c, nhân sÄ© Thương Khâu, được tế tá»u tiá»n nhiệm cá»§a quốc tá» giám tiến cá», tá»›i Thánh phưá»ng há»c táºp! Chẳng biết huynh đà i xưng hô như thế nà o?
Hầu Phương Vá»±c quả có chút cao ngạo, Lâm Vãn Vinh mỉm cưá»i:
- Hầu công tỠđừng để ý, đây là Hương Quân nói đùa vá»›i ngươi đó. Ta tên là Tam Lâm, huynh đệ trên đưá»ng đã như váºy gá»i ta!
Tam Lâm? Tên nà y qua rất lạ, Hầu Phương Vực hừ một tiếng, không để ý nữa.
- Hầu công tá», ngươi đừng coi thưá»ng vị Tam Lâm nà y!
Lý Hương Quân cưá»i hì hì, lẳng lặng đứng bên ngưá»i Lâm Vãn Vinh:
- Hắn là tỷ phu của ta đó!
“Tá»· phu?“Hầu công tá» trợn mắt nhìn. Những há»c tá» bên cạnh cÅ©ng kinh hãi. Má»™t vị tiểu thư trong đó nhìn Lâm Vãn Vinh, khẽ cưá»i nói:
- Hương Quân, muá»™i còn có tá»· tá»· sao? Sao ta không nghe ngươi nói bao giá»? Nhưng vị tá»· phu nà y cá»§a ngươi tháºt ra khác vá»›i những bạch diện tiểu sinh bình thưá»ng, có má»™t phong vị rất lạ!
“Bạch diện tiểu sinh theo như lá»i nà ng, chắc là ám chỉ Hầu Phương Vá»±c.“ Äám há»c tá» nam nữ cưá»i ồ lên, Lâm Vãn Vinh mừng rỡ, cưá»i toét miệng xem ra còn tươi hÆ¡n cả bá»n chúng nữa!
Lý Hương Quân cầm cà nh đà o, mặt vênh lên, cưá»i nói:
- Tỷ phu, đây là đóa hoa mà Hầu công tỠtặng ta, có đẹp không?
Hầu Phương Vá»±c lòng thầm vui vẻ, vá»™i và ng nhìn thẳng Lâm Vãn Vinh, kì vá»ng câu trả lá»i cá»§a hắn.
Lý Hương Quân tuy còn nhá», nhưng ngầm có phẩm chất có thể khuynh đảo chúng sinh, Lâm Vãn Vinh gáºt đầu vẻ rất chăm chú:
- Không tệ, khá đẹp!
- Äẹp cái gì?!
Hương Quân nghe xong lại tức giáºn:
- Hoa không có sinh mạng, so vá»›i mưa hoa đà o mà ngươi cho sư tá»·, cách nhau vạn lần, sao có thể đẹp được chứ? Ngươi đó, đúng là không tháºt thà !
Căn bản không phải cùng hoà n cảnh, sao lại nói như váºy được chứ? Nha đầu Lý Hương Quân nà y tuổi tuy không lá»›n, nhưng tÃnh cách lại hỉ ná»™ vô thưá»ng, thưá»ng là m ngưá»i ta giáºt bắn cả lên. Lâm Vãn Vinh báºt cưá»i:
- Không thể so như váºy được, sau nà y muá»™i tá»± nhiên sẽ hiểu được! Tiểu sư muá»™i, hôm nay ta còn có việc, chúng ta gặp lại sau nhé!
- Ngươi có chuyện gì, không phải là vội đi thăm sư phó của ta sao?
Tiểu sư muá»™i đột nhiên há»i:
- Sư tá»· đồng ý không? Nếu sư tá»· đồng ý, ngươi cÅ©ng nên hảo hảo cầu cạnh ta! Không được ta gáºt đầu, ngươi vÄ©nh viá»…n không lên được Thiên Tuyệt phong! Ngươi tin không?
Lâm Vãn Vinh bỗng nhiên trợn mắt: “Không thể nà o, chuyện giữa tiên tỠvà ta, tiểu sư muội là m sao biết được?“
Nhìn hắn giáºt mình như váºy, Lý Hương Quân cưá»i đắc ý, lá»›n tiếng nói:
- Hầu công tá», hoa đà o mà ngươi tặng, tá»· phu ta nói nó khó coi! Ngươi còn có gì má»›i nữa không?
Tá»± nhiên nhảy đâu ra má»™t tên tá»· phu, Hương Quân tá»±a hồ rất nghe lá»i hắn? Hầu Phương Vá»±c căm tức vô cùng, lá»›n tiếng nói:
- Nếu chỉ là má»™t đóa hoa, tá»± nhiên không có gì hay ho! Hầu má»— không có sở trưá»ng gì, chỉ có hai mươi năm Ä‘á»c thÆ¡ văn, bây giá» can đảm là m má»™t bà i phú hoa đà o, cùng đóa hoa kia, cùng nhau tặng cho Hương Quân hiá»n muá»™i. Hy vá»ng nà ng nháºn cho!
- Hay lắm,
Lý Hương Quân vỗ tay:
- ThÆ¡ văn cá»§a Hầu công tá» vô cùng nổi tiếng, ta thÃch nghe nhất!
Hầu Phương Vá»±c được tán thưởng, nhất thá»i vui như há»™i, Ä‘i lại và i bước, chầm cháºm ngâm lên:
- Viên trung quan ngá»c thụ
Bôi là lạc ảnh trưá»ng
Hoa hồng nhất vạn lÃ
XỠxỠtức ngô hương
(Giữa vưá»n ngắm cây ngá»c,
Trong chén tạc bóng dà i
Ngà n dặm đưá»ng đỠthắm,
Khắp nơi ngát hương nồng)
Tà i sản của thuyuy12
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a thuyuy12
05-06-2009, 04:43 PM
Diệt Thế Ma Thần
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Tp. Hồ Chà Minh
Bà i gởi: 2,430
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 1,078 Times in 389 Posts
Cá»°C PHẨM GIA ÄINH
Tác giả: Vũ Nham
Chương 579: Tỷ phu, ngươi ngốc lắm!
Phần II
Dịch: workman
Biên táºp: linhlan
Hiệu Ä‘Ãnh: Melly
Nguồn: TTV
Há»c vấn cá»§a Hầu công tá» quả nhiên danh bất hư truyá»n. Má»™t và i bước đã có ngay má»™t bà i thÆ¡ vịnh hoa đà o, chung quanh Ä‘á»u khen nức nở. Hắn hướng vá» phÃa má»i ngưá»i ôm quyá»n, vẻ mặt đắc ý không sao nói hết.
Tiểu sư muội hưng phấn giữ chặt cánh tay Lâm Vãn Vinh:
- Tỷ phu, ngươi cũng là m một bà i, nhất định phải hơn hắn.
Lâm Vãn Vinh lạnh lùng lắc đầu:
- Ta không biết là m thơ!
- Ta không tin!
Lý Hương Quân nhìn hắn, khẽ thì thầm:
Sá»›m chiá»u xuân dẫu muá»™n
Trăm hoa vẫn tá» tưá»ng...
Mỗi năm hoa đà o ấy
Hé nở lúc đau thương
(Hieusol dịch thơ)
- Äây là cái gì chứ?
Và i nữ sinh đứng bên cạnh nghe thế ngạc nhiên:
- Hương Quân, bà i nà y, bà i thơ nà y là ngươi sáng tác hả? Hình như ta nghe qua ở đâu rồi ấy!
Tiểu sư muá»™i mỉm cưá»i lắc đầu, kiêu ngạo giữ chặt cánh tay Lâm Vãn Vinh:
- Là tá»· phu ta là m cho tá»· tá»· đó! Tuế tuế chá»§ng đà o thụ, khai tại Ä‘oạn trà ng thì! Äây là bà i thÆ¡ vá» hoa đà o hay nhất mà ta nghe trong Ä‘á»i!
Ngươi bao nhiêu tuổi rồi. Cái gì mà hay nhất? Lâm Vãn Vinh tức cưá»i cưá»i như mếu.
Bà i thÆ¡ nà y do Tam Lâm là m sao? Má»i ngưá»i Ä‘á»u giáºt mình nhìn hắn, ai nấy Ä‘á»u rất kinh ngạc.
Hầu Phương Vá»±c bị Ä‘oạt mất danh tiếng, lại thấy Lý Hương Quân vô cùng sùng bái tá»· phu nà ng, trong lòng cảm thấy mất mát, giáºn dữ hừ má»™t tiếng nói:
- Chỉ biết là m thÆ¡ thì là m gì được, chỉ là vung bút mà thôi. Äà n ông cần phải luôn luôn đứng thẳng ngưá»i, lấy thân Ä‘á»n nợ nước, ra tráºn giết địch má»›i được! Hầu má»— há»c văn luyện võ, kết giao bằng hữu, nhiá»u năm trước đã viết di thư, chỉ đợi triá»u đình có lệnh, láºp tức không chút do dá»± Ä‘i ra tiá»n tuyến! Cho dù chết tráºn nÆ¡i sa trưá»ng, cÅ©ng còn mạnh hÆ¡n đám tiểu tá» nhát gan cả Ä‘á»i ẩn núp ở phÃa sau!
Hắn nói vô cùng khảng khái, Lâm Vãn Vinh cÅ©ng dở khóc dở cưá»i. Tiểu tá» nà y đúng là ăn nói xoang xoảng, di thư đã viết bao nhiêu năm rồi, thế mà không phải là đang chui rúc ở phÃa sau, thì là cái gì chứ?! Hầu Phương Vá»±c nà y tháºt sá»± là có chút khoác loác!
Lý Hương Quân ánh mắt chá»›p chá»›p, cÅ©ng không biết có ý gì, khẽ cưá»i nói:
- Hầu công tá», ngươi tháºt sá»± là má»™t ngưá»i rất giá»i!
Hầu Phương Vực mừng rỡ không thôi, nói ngay:
- Hiá»n muá»™i, ngươi yên tâm, ta nhất định nói được là m được, là m má»™t ngưá»i có khà tiết!
- A, ta nhớ ra rồi!
Má»™t vị nữ há»c tá» trong đám ngưá»i sau khi nghÄ© má»™t lúc lâu, đột nhiên nhảy cỡn, chỉ và o Lâm Vãn Vinh, hưng phấn reo lên:
- ThÆ¡ hoa đà o. ‘ Lâm Tam thi táºp’! Tam Lâm, huynh là Lâm Tam?! Trá»i ạ, huynh là Lâm Tam?!
Hai chữ Lâm Tam vừa nói ra, xem ra tình hình không ổn. Má»i ngưá»i lặng Ä‘i trong giây lát!
- Äúng váºy, hắn đúng là Lâm Tam! Là tá»· phu ta!
Lý Hương Quân đắc ý nói.
- A!!!
Tiếng thét chói tai trong nháy mắt trà n ngáºp, đám con trai còn rụt rè má»™t chút, các tiểu thư thì sôi trà o như nước sôi, ùa lên:
- Lâm công tá», Lâm công tá»...
Tứ Äức ra sức ngăn cản thế công như thá»§y triá»u, dùng hết cái mạng già gà o lên:
- Tam ca, ta cản phÃa sau, huynh chạy trước Ä‘i!
Tiểu sư muá»™i cưá»i hì hì nắm tay hắn:
- Tỷ phu, chúng ta đi mau!
Nà ng lôi hắn chạy vá»™i Ä‘i, chạy thẳng lên đỉnh núi. Äám ngưá»i đó Ä‘uổi gấp phÃa sau, cÅ©ng không biết Ä‘i bao xa, rẽ qua và i góc núi, Lý Hương Quân rốt cục ngừng lại, vá»— ngá»±c, thở hổn hển nói:
- Mẹ Æ¡i, là m ta sợ muốn chết! Những ngưá»i nà y Ä‘uổi ngươi để là m gì thế! Ngươi không phải là thần tiên mà !
- Äúng đó, ta cÅ©ng nghÄ© như thế.
Lâm Vãn Vinh cưá»i ha hả, liếc mắt nhìn nà ng, đột nhiên nói vẻ nghiêm chỉnh:
- Tiểu sư muá»™i, ta há»i muá»™i má»™t việc!
- Ừ!
Lâm Vãn Vinh thì thà o nhá» giá»ng, cẩn tháºn nói:
- Có phải là muá»™i thÃch Hầu công tá» không?
- Cái gì?!
Tiểu sư muội trợn mắt nhìn hắn.
- Ta nói, có phải muá»™i thÃch tên há» Hầu không?
Hắn liên tiếp há»i mấy lần, Lý Hương Quân cả giáºn nói:
- Ngươi đoán coi!!
Hai kiếp ngưá»i, nà ng lại gặp Hầu Phương Vá»±c, chắc không phải có liên hệ gì sao? Lâm Vãn Vinh khẽ gáºt đầu:
- Ta Ä‘oán không ra, nhưng dá»±a theo đạo lý, hẳn là thÃch chứ!
Lý Hương Quân cưá»i lạnh nhìn hắn:
- Ngươi nói thÃch, váºy cứ cho là thÃch Ä‘i!
Lâm Vãn Vinh bất lực than thở:
- Mặc dù muá»™i còn nhá», nhưng chỉ dá»±a và o ba chữ Lý Hương Quân, ta chỉ có thể coi muá»™i như má»™t cô gái trưởng thà nh! Mặc kệ muá»™i tin hay không, ta chỉ nói vá»›i muá»™i má»™t câu: tên há» Hầu nà y, không đáng để muá»™i thÃch!
Lý Hương Quân nhất thá»i giáºn dữ:
- Ta thÃch ai, không cần ngươi quản? Lúc trước sư tá»· nói, bảo ta nhất định phải rá»i xa những ngưá»i há» Hầu, ngươi dá»±a và o cái gì mà tÃnh được như váºy? Ta dá»±a và o cái gì phải nghe ngươi chứ? Dù tốt dù xấu, ta tá»± mình không biết được sao? Ngươi… ngươi rõ rà ng là coi thưá»ng ta!
“Sao ta coi thưá»ng ngươi được? Nếu không vì ba chữ Lý Hương Quân, có quá»· má»›i thèm quản chuyện cá»§a ngươi!†Nhìn nà ng phẫn ná»™ như váºy, Lâm Vãn Vinh đà nh bất lá»±c lắc đầu:
- ÄÆ°á»£c rồi, coi như ta chưa nói gì, là ta chó sá»§a chuá»™t*!
(*thà nh ngữ, chỉ ngưá»i lắm chuyện)
Tiểu sư muá»™i cưá»i hÃc hÃc:
- Ngươi là chó, ta không phải là chuá»™t! Bây giá» ngươi có biết ta rốt cuá»™c có thÃch tên há» Hầu hay không không?
Lâm Vãn Vinh trợn mắt nhìn, nổi giáºn:
- Là m sao ta biết được?!
- Váºy được rồi!
Tiểu sư muá»™i cưá»i hì hì:
- Ngươi căn bản không rõ sá»± việc, chạy tá»›i nói linh tinh! Ta thÃch ai, tuyệt sẽ không nói ra! Kêu ta nói à , ngươi không những nhiá»u chuyện, còn rất ngu nữa ! Tháºt sá»± ta không rõ, vì sao sư tá»· và sư phó, lại thÃch tên ngốc nghếch như váºy?
Lý Hương Quân trợn mắt, ánh mắt vô cùng trong trẻo, nhưng Lâm Vãn Vinh biết, tiểu nha đầu nà y còn ma quỷ hơn cả ma quỷ nữa!
- ÄÆ°á»£c rồi, tên há» Hầu nói ngươi là tiểu quá»· nhát gan!
Tiểu sư muá»™i hi hi ha ha cưá»i đùa, mừng rỡ không thôi, nắm chặt tay hắn:
- Tá»· phu tiểu quá»· nhút nhát, ngươi nói chuyện chiến đấu ở tiá»n tuyến cho ta nghe Ä‘i? Nghe nói ngươi bắt được cả Khả Hãn cá»§a há», ngưá»i Äại Hoa giá»i nhất chÃnh là ngươi rồi!
Lâm Vãn Vinh bị nha đầu nà y lằng nhằng, lạnh lùng cự tuyệt:
- Xin lá»—i, việc quốc gia cÆ¡ máºt, không dám phụng cáo!
- Äồ quá»· hẹp hòi!
Lý Hương Quân cũng không để ý, nà ng đột nhiên than thở:
- Tỷ phu, ta muốn đi Tây dương!
- Oái, ý gì đây?
Lâm Vãn Vinh chấn động.
Tiểu sư muội hầm hừ:
- Ngươi giả vá» hồ đồ hả, nghe nói ngươi muốn chá»n ba mươi ngưá»i Ä‘i Tây dương há»c táºp, tối hôm qua Từ quân sư đêm hôm lên núi, sáng sá»›m hôm nay bắt đầu tuyển ngưá»i, rất nhiá»u má»i ngưá»i muốn Ä‘i!
Từ tiểu thư tháºt ra tÃnh tình rất vá»™i và ng! Lâm Vãn Vinh lắc đầu báºt cưá»i:
- Äi Tây dương lưu há»c, không phải là chuyện dá»… dà ng như váºy đâu! NÆ¡i đó không có ngưá»i quen, rất dá»… bị ngưá»i ta khi dá»…. Huống chi ngươi là má»™t nữ hà i tá» xinh đẹp, sẽ có nhiá»u việc không tiện!
- Lại xem thưá»ng ta không phải? Ta có võ nghệ, ai dám khi dá»… ta? Việc gì ngưá»i khác là m được, ta cÅ©ng có thể là m được!
Lý Hương Quân Ä‘ang nghiêm chỉnh, đột nhiên cưá»i hì hì:
- HÆ¡n nữa, ta Ä‘i Tây dương, ngươi rốt cuá»™c không cần lo lắng cái gì há» Hầu, há» Miêu ve vãn ta nữa! Chẳng phải là đỡ Ä‘i má»™t đại phiá»n toái sao?!
à nghĩ nha đầu nà y đúng là thiên mã hà nh không, quá tự do, đến cả Lâm Vãn Vinh cũng theo không kịp. Hắn vội và ng nghiêm mặt nói:
- Tiểu sư muá»™i, muá»™i tháºt thà nói cho ta biết, rốt cuá»™c tại sao muốn Ä‘i Tây dương?
- Ngươi nhất định phải biết sao?
Lý Hương Quân nhìn hắn, không nói gì rồi cưá»i khẽ:
- Ta Ä‘i Tây dương, chỉ có má»™t mục Ä‘Ãch... Há»c được bổn sá»±, để ngươi sùng bái ta!
Lâm Vãn Vinh sá»ng sốt hồi lâu, đột nhiên cúi gáºp ngưá»i, há miệng cưá»i ngặt nghẽo.
Lý Hương Quân thấy hắn không quan tâm, hai mắt bất tri bất giác ươn ướt, phẫn nộ quát:
- Cưá»i cái gì, rất buồn cưá»i sao? Không cho ngươi cưá»i!
Tháºt là không biết nha đầu nà y suy nghÄ© cái gì! Lâm Vãn Vinh bất lá»±c nói:
- Äể ta sùng bái ngươi? Váºy ngươi tá»± há»i mình trước, ngươi có sùng bái ta không?!
Lý Hương Quân nhìn thẳng và o hắn, lặng lẽ cắn răng ừm một tiếng, thanh âm nhỠnhư muỗi.
Lâm Vãn Vinh khẽ ngẩn ngÆ¡, tiểu sư muá»™i lại cưá»i khanh khách:
- Ta sùng bái ngươi hả?! Thế mà ngươi cÅ©ng tin?! Tá»· phu, ngươi tháºt là ngốc!
Mẹ ôi, lão tá» tháºt là bị tiểu nha đầu nà y là m cho hồ đồ rồi, hắn lắc đầu cưá»i khổ:
- Tiểu sư muá»™i, hoà i bão cá»§a muá»™i tháºt vÄ© đại, chỉ là muốn đạt thà nh giấc má»™ng nà y, kiếp nà y chỉ sợ rất khó thá»±c hiện đó!
- Chưa thỠqua là m sao biết được?
Tiểu sư muội nói nhẹ:
- Mục tiêu cả Ä‘á»i nà y cá»§a ta, chÃnh là muốn ngươi sùng bái ta! CÅ©ng giống ta sùng bái ngươi váºy, hì hì!
Những lá»i nà y tháºt khó giải thÃch! Nhưng thấy Lý Hương Quân tâm ý nhất quyết, không thể ngăn cản, Lâm Vãn Vinh lặng lẽ thở dà i:
- Muá»™i có chà nguyện lá»›n, ta không có cách nà o khác ngăn trở được! Nhưng Thanh Tuyá»n và tiên tá» tá»· tá»·, là m sao thuyết phục cho các nà ng nghe, váºy phải dá»±a và o bản thân muá»™i thôi!
Lý Hương Quân cưá»i giảo hoạt:
- Ta nói ngươi đồng ý rồi, chẳng lẽ hỠcòn dám phản đối?
- Ngươi...
Lâm Vãn Vinh thốt nhiên giáºn dữ.
Tiểu sư muá»™i nhìn hắn, cưá»i chảy cả nước mắt:
- Tá»· phu, ngươi ngốc tháºt đấy!
Tà i sản của thuyuy12
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a thuyuy12
05-06-2009, 06:13 PM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: May 2009
Bà i gởi: 5
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 8 Times in 5 Posts
Chương 580: Tương thủ
Cá»°C PHẨM GIA ÄINH
Tác giả: Vũ Nham
Chương 580: Tương thủ (Phần I)
Dịch: workman
Biên táºp: Ngá»c Vi
Nguồn : TTV
NÆ¡i hai ngưá»i nói chuyện, rất gần tá»›i đỉnh núi rồi. Nhìn xa xa Thiên Tuyệt phong đối diện ẩn hiện, sương mù dà y đặc, thấy không rõ tình hình trên đỉnh núi, cà ng không biết tiên tá» tá»· tá»· ở nÆ¡i nà o.
Ở giữa Thánh phưá»ng và Thiên Tuyệt phong, có hai đưá»ng dây sắt nối liá»n nhau, trên dây có nối và i tấm gá»—, từ xa nhìn lại, giống như má»™t cái cầu treo đơn giản, xuyên qua mây mù, bắc ngang hai đỉnh núi. Gió lạnh vù vù, cầu treo khẽ lắc lư, tiếng kêu kẻo kẹt. Gặp phải ngưá»i nhát gan, đến cả nhìn cÅ©ng không dám.
Lâm Vãn Vinh thoáng giáºt mình. Trước khi hắn xuất chinh có tá»›i đây từ biệt, giữa hai ngá»n núi còn có dây trưá»ng tình mà tiên tá» ngà y xưa đã nối. Sao má»›i ná»a năm không tá»›i, lại có má»™t cái cầu treo dà i ngút mắt như thế nà y?
- Hiểu rõ chưa chưa?!
Lý Hương Quân mỉm cưá»i nói:
- Ngươi nên cảm tạ sư tỷ ta!
- Thanh Tuyá»n hả?
Lâm Vãn Vinh ngẩn ngơ.
Tiểu sư muá»™i gáºt đầu ừm má»™t tiếng:
- Sau khi ngươi xuất chinh, sư tá»· mang cái bụng to đùng lên núi, tá»± mình chỉ huy công tượng tu kiến cầu treo nà y! Sư phó không có mặt trên núi, muốn bắc cầu giữa hai đỉnh núi, phải có ngưá»i mạo hiểm bò lên trên Thiên Tuyệt phong, khó khăn như thế nà o thì ngươi tá»± mình nghÄ© Ä‘i!
- Cái gì?!
Lâm Vãn Vinh hoảng hốt, vội và ng nắm lấy bả vai nà ng:
- Tiểu sư muá»™i... Muá»™i... muá»™i nói Thanh Tuyá»n tá»± mình lên núi...
Hắn khẩn cấp xuống tay rất mạnh, Lý Hương Quân đau quá rên một tiếng, căm tức trừng mắt nhìn hắn, hắn vội buông tay ra.
- Tháºt ngốc!
Thấy hắn vốn vÃa lên mây, tiểu sư muá»™i duyên dáng cưá»i khanh khách:
- Sư tá»· có thai lá»›n như váºy, cho dù nà ng muốn lên Thiên Tuyệt phong, chúng ta bá»™ ngu sao lại để cho nà ng Ä‘i?
“Ờ, đúng đúng…!†Lão tá» sợ quá hồ đồ rồi, hắn lau mồ hôi trên mặt, ngạc nhiên há»i:
- Váºy là ai?
- Ta không nói cho ngươi!
Lý Hương Quân mỉm cưá»i:
- Tóm lại, ngươi nhớ là sư tỷ ta tốt như thế nà o là được! Còn nữa, việc ta đi Tây dương, ngươi không được cản trở!
Thì ra khi ta xuất chinh, Thanh Tuyá»n đã an bà i tất cả rồi. Nà ng trước giá» không đỠcáºp vá»›i ta! Lâm Vãn Vinh lặng lẽ than, trong lòng cảm động khó mà dùng lá»i nà o hình dung được. Hắn giÆ¡ cao tay lên, trang trá»ng phát thệ:
- Lâm má»— lấy sinh mạng ra thá», nhất định phải Ä‘á»i Ä‘á»i kiếp kiếp yêu thương Thanh Tuyá»n, cả Ä‘á»i là m bạn, vÄ©nh viá»…n không thay đổi! Nếu vi phạm lá»i thá» nà y, để ta bị ruá»™t gan tan nát, ngÅ© lôi đánh chết, ăn cÆ¡m nghẹn chết, uống nước sặc chết, Ä‘i đưá»ng bị cây đổ đè chết!
- Ngươi phát lá»i thá» nà y, ta sẽ chuyển cáo cho sư tá»·!
Lý Hương Quân tá»§m tỉm cưá»i, Ä‘i và o má»™t căn nhà gá»—, lấy ra má»™t cây sáo bằng trúc đưa cho hắn:
- Nà y, cho ngươi đó!
- Äây là cái gì?
Lâm Vãn Vinh lấy là m khó hiểu nhìn nà ng.
Lý Hương Quân mỉm cưá»i:
- Sư phó từng dặn dò, ta ở trên núi, nếu gặp ngươi tá»›i, nhất định phải há»i cẩn tháºn. Nếu là ngươi tá»± tiện lên núi, chưa được sư tá»· gáºt đầu, váºy đạp ngươi lăn xuống núi.
“Không thể nà o!†Lâm Vãn Vinh bỗng nhiên trợn mắt:
- Nếu Thanh Tuyá»n gáºt đầu thì sao?
- Thì đem sáo trúc nà y trao cho ngươi, ngươi thổi lên, sư phó sẽ đến tiếp đón ngươi!
Thì ra là như váºy, Lâm Vãn Vinh giáºt mình hiểu ra, chẳng trách tiểu sư muá»™i chả hổ thẹn lá»›n tiếng nói là nếu không có nà ng, cả Ä‘á»i ta cÅ©ng không lên được núi!
Hắn mừng rỡ, vá»™i và ng đưa sáo trúc lên mép. Dùng hết sức lá»±c chÃn trâu hai hổ, cÅ©ng không thổi được má»™t tiếng. Tiếng địch rè rè, thổi như thế nà o cÅ©ng chẳng ăn thua.
- Tháºt ngốc!
Lý Hương Quân nhìn thế sốt ruá»™t, giáºt lấy trúc địch trong tay hắn, đặt lên bên môi anh đà o thổi nhẹ, tiếng địch thanh thúy du dương láºp tức vang lên, như núi cao nước chảy, vang vá»ng khắp núi non mây mù.
Thiên Tuyệt phong đột nhiên hiện ra má»™t bóng dáng yểu Ä‘iệu. Nhìn lên đỉnh núi, Lâm Vãn Vinh trông thấy tháºt thân thiết, nhất thá»i hưng phấn nhảy dá»±ng lên:
- Tiên tỠtỷ tỷ!
Bóng trắng đó nhanh như thiểm Ä‘iện, như lướt trên dây cáp mà đến. Nháy mắt đã đến trước mặt. Tiểu sư muá»™i hoan hô má»™t tiếng, cướp đưá»ng cá»§a hắn, giữ chặt tay tiên tá», ra vẻ rất nÅ©ng nịu:
- Sư phó, ngưá»i đến rồi!
Ninh VÅ© TÃch trìu mến nắm tay nà ng, vuốt nhẹ mái tóc nà ng, âu yếm há»i:
- Nha đầu ngốc, con là m sao váºy, có phải là có ngưá»i khi dá»… con không?!
- Ừm…!
Lý Hương Quân tươi cưá»i ngả và o lòng sư phó, vô cùng vui vẻ, đột nhiên chỉ và o Lâm Vãn Vinh, phẫn háºn hừ má»™t tiếng:
- Là hắn, hắn khi dễ con!
Ninh VÅ© TÃch cưá»i mà như mếu nhìn hắn. Lâm Vãn Vinh vá»™i vá»™i và ng và ng khoát tay:
- Không có! Không có chuyện đó! Tiểu sư muá»™i, là m ngưá»i phải thà nh tháºt, không thể nà o nói lung tung được đâu!
Lý Hương Quân hừ một tiếng:
- Ngươi khi dá»… sư tá»· ta, lại khi dá»… sư phó ta, như váºy chẳng lẽ không phải là khi dá»… ta sao?!
Ninh VÅ© TÃch đỠmặt, thấp thoáng trong đó có vẻ tai tái, câu nà y cá»§a Lý Hương Quân tuy đùa giỡn, nhưng lại đánh và o chá»— Ä‘au cá»§a nà ng. Việc nà ng và tiểu tặc luyến tình vốn là kinh thế hãi tục, cÅ©ng không biết sẽ gây ra bao nhiêu giai thoại nữa.
Lý Hương Quân như hiểu được suy nghÄ© cá»§a tiên tá», vá»™i và ng giữ chặt tay nà ng:
- Sư phó, ngưá»i không cần lo cho ngưá»i khác nói cái gì, thÃch má»™t ngưá»i có gì sai chứ? Nếu không không ăn trá»™m ăn cướp, lại cà ng không thương thiên hại lÃ, ai dám là m gì ngưá»i nà o!
Ninh Tiên tá» tâm chà kiên định, mặt á»ng Ä‘á», cưá»i nói:
- Tiểu nha đầu nà y, năm nay được bao nhiêu tuổi chứ, ngược lại còn an á»§i ta nữa! Chá» con tương lai lá»›n lên, gặp được ý trung nhân, liá»n biết đạo lý nà y thôi!
- Con đây tình nguyện không lớn!
Lý Hương Quân cưá»i hì hì, là m mặt quá»· vá»›i Lâm Vãn Vinh, lặng lẽ dá»±a và o lòng sư phó, không nói gì nữa.
Lâm Vãn Vinh nhìn thế ngạc nhiên, tiên tá» và Thanh Tuyá»n, tiểu sư muá»™i, ba ngưá»i nà y không giống thầy trò, mà lại giống như tá»· muá»™i bằng hữu. Việc nà y cÅ©ng khó trách, Ninh VÅ© TÃch tuy là sư phó các nà ng, nhưng từ thuở nhá» tu thân dưỡng tÃnh, không tranh già nh vá»›i Ä‘á»i, Thanh Tuyá»n Ä‘iá»m đạm hà o phóng, Lý Hương Quân tinh ranh quỉ quái, ba ngưá»i ở cùng nhau, quan hệ thân máºt cÅ©ng là việc trong dá»± liệu.
Giữa hai núi tuy có mắc má»™t sợi dây, nhưng ngưá»i thưá»ng muốn Ä‘i qua thì chắc khó lòng thá»±c hiện được, nhưng vá»›i má»™t tuyệt đại cao thá»§ như tiên tá» mà nói thì nó không khác gì má»™t con đưá»ng bằng phẳng.
Ninh VÅ© TÃch giữ chặt tay hắn, chân Ä‘iểm nhẹ, nhảy lên mấy trượng, vừa nhanh vừa cao! Lâm Vãn Vinh chỉ nghe tiếng gió bên tai vù vù, mây mù đã nằm ở dưới chân, khác hẳn hiểm cảnh lần trước lên núi. Hắn quay đầu lại nhìn lướt qua, chỉ thấy Lý Hương Quân vẫn đứng ở vách núi, vẫy vẫy há» liên hồi.
Nhá»› tá»›i những gì đã trải qua vừa rồi, hắn nhịn không được nở nụ cưá»i:
- Tiểu sư muá»™i nà y, tháºt sá»± là má»™t ngưá»i có ý tứ!
Ninh VÅ© TÃch khẽ gáºt đầu:
- Hương Quân thân thế cô khổ, thuở nhỠđã phải sống tá»± láºp, không chịu uốn mình! Nó thông minh đĩnh ngá»™, rất có chá»§ kiến, tuy tuổi còn nhá», nhưng cÅ©ng hiểu được thá»i thế! Chỉ là cả Ä‘á»i sống độc láºp, không nghe lá»i ai, ta vá»›i Thanh Tuyá»n vẫn thưá»ng xuyên lo lắng.
Nhá»› tá»›i việc Lý Hương Quân muốn Ä‘i Tây dương, tiên tá» nói quả không sai. Tiểu sư muá»™i quả tháºt đúng là loại tÃnh cách nà y, Lâm Vãn Vinh ừm má»™t tiếng, im lặng không nói gì.
Trên Thiên Tuyệt phong, cây xanh hoa Ä‘á», tùng bách tre trúc, khắp nÆ¡i Ä‘á»u mÆ¡n mởn đầy sức sống, cứ như mùa xuân thưá»ng trú ở đây. Dòng nước suốt róc rách, kỳ thạch cá» thÆ¡m ở khắp nÆ¡i, tá»±a như má»™t nÆ¡i tiên cảnh ngoà i cõi trần. Chẳng trách tiên tá» tá»· tá»· thÃch nÆ¡i nà y.
Lâm Vãn Vinh hứng thú nhìn quanh, giống như tất cả phiá»n não trong lòng Ä‘á»u đã tan thà nh mây khói, cởi già y chạy quanh, hưng phấn tung tăng như trẻ con.
Ninh VÅ© TÃch Ä‘i theo hắn, trong mắt trà n ngáºp vẻ đằm thắm dịu dà ng, như những vòng sóng lăn tăn trên nước.
- Ủa, tỷ tỷ, căn nhà nà y ai là m thế?!
Äi tá»›i bên thạch động, Lâm Vãn Vinh nhất thá»i mở tròn mắt.
Trên vách núi gần huyệt động, một tòa nhà bằng gỗ đơn giản ấm cúng được dựng nên khá chắc chắn, chỉ còn là m thêm và i chi tiết cuối cùng là xem như hoà n công. Dòng suối ấm chảy quanh, vây lấy căn nhà gỗ, hơi nước bốc lên nghi ngút, trong là n sương mù lãng đãng, căn phòng nhỠnồng ấm đó như một căn tiểu trúc u nhã giữa tầng mây.
Tiên tá» cưá»i nói:
- Äây là ta tá»± tay xây đó, giống như căn nhà ở Hưng Khánh phá»§, Ä‘á»u là nhà cá»§a chúng ta! Tiểu tặc, ngươi thÃch không?
- ThÃch. Ta đương nhiên thÃch!
Lâm Vãn Vinh thì thà o tá»± nói, đột nhiên giữ chặt tay tiên tá», vá»™i vã há»i:
- Tá»· tá»· tháºt sá»± không muốn xuống núi sao?
Ninh VÅ© TÃch ừm má»™t tiếng, lặng lẽ cúi đầu:
- Thấy Thanh Tuyá»n là m tất cả những việc nà y, ta rất xấu hổ. Tháºm chà không dám gặp nó! Chỉ có ở lại Thiên Tuyệt phong, ta má»›i có thể tiêu diêu tá»± tại. Từng tấc đất ở nÆ¡i nà y Ä‘á»u có hình bóng cá»§a ngươi. Ta thÃch nÆ¡i nà y, ta muốn ở lại đây! Tiểu tặc, ngươi có thể hiểu ta không?!
Tiên tá» có tâm kết nà y cÅ©ng là bình thưá»ng thôi. CÅ©ng Ä‘á»u nằm dá»± liệu cá»§a Thanh Tuyá»n. Lâm Vãn Vinh giữ chặt tay nà ng:
- Hiểu chứ, ta đương nhiên có thể giải thÃch được! NÆ¡i nà y là chá»— chúng ta Ä‘Ãnh ước. Ta và nà ng Ä‘á»u thÃch nó cả!
Ninh VÅ© TÃch vừa thẹn vừa mừng:
- Ngươi.... ngươi nói tháºt chứ...
Lâm Vãn Vinh ừm một tiếng, ghé bên tai nà ng thủ thỉ:
- Ta thÃch tiên tá» tá»· tá»·, do đó, nà ng ở chá»— nà o thì ta cÅ©ng sẽ thÃch. Nà ng ở trên núi cÅ©ng không sao cả. NÆ¡i nà y là cái ổ cá»§a chúng ta, cùng lắm thì ta Ä‘i Ä‘i lại lại, cách và i ngà y lên núi má»™t lần, là nÆ¡i hẹn hò cá»§a ta và tiên tá» tá»· tá»·!
- Cái gì hẹn hò, nói linh tinh!
Tiên tỠmặt đỠtới mang tai, trong lòng lại mừng rỡ vô hạn.
Nhìn nét mặt Ninh VÅ© TÃch, liá»n biết nà ng trong lòng Ä‘ang nghÄ© gì, Lâm Vãn Vinh cưá»i hì hì:
- Nhưng mà tiên tỠtỷ tỷ cũng phải đáp ứng ta và i việc!
Tiên tá» mở to hai mắt, khẽ cưá»i nói:
- Äáp ứng ngươi chuyện gì?
Lâm Vãn Vinh e hèm và i tiếng, lúc lắc đầu nói:
- Thứ nhất, cÅ©ng là quan trá»ng nhất. Má»—i ngà y nà ngở trên núi, phải nhá»› ta chÃn trăm chÃn mươi chÃn lần!
Ninh Tiên tá» ngượng ngùng vô cùng, nắm chặt tay hắn, cúi đầu dịu dà ng há»i:
- Tại sao phải nhá»› chÃn trăm chÃn mươi chÃn lần?
- Bởi vì, má»—i ngà y ta Ä‘á»u nhá»› nà ng má»™t ngà n lần!
Hắn cưá»i hà há»ng:
- Ta là nam, nà ng là nữ, ta chiếu cố cho nà ng, cho phép nà ng nhá»› Ãt Ä‘i má»™t lần!
- Nói linh tinh!
Ninh VÅ© TÃch nhẹ vá»— vá» mặt hắn, lẩm bẩm nói:
- Ta không lúc nà o không nhớ ngươi!
Lâm Vãn Vinh nhẹ nhà ng hôn lên mặt nà ng một chút:
- Váºy Ä‘iá»u kiện thứ nhất không thà nh vấn Ä‘á». Äiểm thứ hai, cÅ©ng rất đơn giản, tá»· tá»· không thể cứ mãi sầu muá»™n trên núi, váºy thì quá khô khan. Ta muốn dẫn nà ng Ä‘i du lịch, cái gì Lư SÆ¡n Hoà ng SÆ¡n A NhÄ© Thái, Äại mạc thảo nguyên Hưng Khánh phá»§, phà m là chá»— nà o ta nghÄ© đến, ta sẽ dẫn nà ng Ä‘i ngay, nà ng không thể cá»± tuyệt được!
Tiên tỠvui vẻ nói:
- Du lãm danh sÆ¡n thắng cảnh, vốn là mong muốn cá»§a ta, ta sao có thể cá»± tuyệt chứ? Ngươi đến đâu, VÅ© TÃch sẽ Ä‘i vá»›i ngươi tá»›i đó!
- Tháºt tốt quá!
Lâm Vãn Vinh cưá»i ha ha:
- Vá» phần Ä‘iểm thứ ba, tá»· tá»·, nếu Thanh Tuyá»n lên núi thăm nà ng, nà ng có gặp cô ấy không?!
Ninh VÅ© TÃch mặt đỠnhư ráng chiá»u, trầm ngâm hồi lâu, rồi không biết phải trả lá»i như thế nà o. Lâm Vãn Vinh nói khẽ:
- Thanh Tuyá»n đã biết rồi, chúng ta cần gì phải tá»± mình ẩn dáºt nữa! Cô ấy cÅ©ng sẽ không bức nà ng xuống núi, chỉ là nói chuyện vá»›i nà ng và i câu, nà ng không thể tuyệt tình đến cả gặp mặt cÅ©ng không chịu như váºy!
Việc nà y nói khó cÅ©ng không khó, mà là vấn đỠthể diện, tiên tá» trù trừ hồi lâu, mặt á»ng Ä‘á», nói nhá» như muá»—i:
- Äó là ngươi, tên tiểu tặc ác ôn nà y hại ta! Nếu Thanh Tuyá»n đến gặp ta, váºy còn không ngượng chết ngưá»i ta sao?!
Lâm Vãn Vinh cưá»i trá»™m:
- Lần đầu tiên đương nhiên sẽ có chút bối rối! Nhưng có ta ở cùng nà ng, còn có cái gì mà không được chứ? Sau nà y từ từ quen dần, váºy không có vấn đỠgì nữa!
Hắn nói rất có sức cổ vÅ©, Ninh VÅ© TÃch suy nghÄ© má»™t lúc lâu, không hiểu nà ng nghÄ© gì. Nà ng véo mạnh và o tay tiểu tặc, khuôn mặt á»ng Ä‘á», bất lá»±c ừm má»™t tiếng.
Tiểu tặc mừng rỡ hết cỡ, vỗ mạnh tay:
- ÄÆ°á»£c! Váºy không có chuyện gì nữa!
CÅ©ng chỉ có ba Ä‘iá»u kiện nà y sao? Tiên tá» có chút sững sá», kinh ngạc há»i:
- Ngươi.... ngươi không đỠcáºp tá»›i tá»›i việc khác sao?!
Tà i sản của toma
Last edited by toma; 05-06-2009 at 08:04 PM .
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a toma
05-06-2009, 10:27 PM
Diệt Thế Ma Thần
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Tp. Hồ Chà Minh
Bà i gởi: 2,430
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 1,078 Times in 389 Posts
Cá»°C PHẨM GIA ÄINH
Tác giả: Vũ Nham
Chương 580: Tương thủ (Phần II)
Dịch: workman
Biên táºp: Ngá»c Vi
Nguồn: TTV
- Còn muốn là m gì khác? Ta nghÄ© chỉ và i Ä‘iểm như váºy là đủ rồi, tuyệt không là m tá»· tá»· khó xá»!
Lâm Vãn Vinh vỗ vai nà ng, nói vẻ vô cùng đứng đắn.
- Tiểu tặc...
Ninh VÅ© TÃch yêu kiá»u kêu lên má»™t tiếng, vùi đầu và o ngá»±c hắn, hạnh phúc khó có thể dùng từ mà diá»…n tả được.
Lâm Vãn Vinh mừng rỡ: “Quả là Thanh Tuyá»n thông minh. Biện pháp mưa dầm thấm lâu nà y, quả là m tiên tá» tá»· tá»· không há» biết mình đã hoà n toà n lạc lối trong đó.†Hắn đắc ý vô cùng, nhảy dá»±ng lên:
- Tỷ tỷ, căn nhà chúng ta chưa xây xong. Còn lại và i thứ để ta là m!
Ninh VÅ© TÃch khéo tay khéo chân, võ nghệ cao cưá»ng, đại bá»™ pháºn nhà gá»— đã hoà n công, còn lại và i chá»— chỉ cần tu bổ. Lâm Vãn Vinh cÅ©ng là má»™t tay hảo thá»§, tay nghá» không tệ. Hai ngưá»i đồng tâm hợp lá»±c, má»™t ngưá»i đẽo cây, má»™t ngưá»i xây tưá»ng. Mất má»™t lúc lâu, cuối cùng cÅ©ng xây dá»±ng hoà n chỉnh căn nhà gá»—. Äến cả giưá»ng nằm, ghế bà n cÅ©ng đã là m xong.
- Nhà cá»§a chúng ta, quả tháºt ấm áp!
Hắn hai tay gác lên đầu, miá»…n cưỡng nằm trên giưá»ng, ngá»i mùi thÆ¡m thoang thoảng trong phòng, thần thanh khà sảng nói không nên lá»i.
Trá»i đã không còn sá»›m nữa, trong phòng đã đốt lên hai cây nến đỠrất to. Ãnh lá»a ánh lên mặt tiên tá», xinh đẹp vô cùng, trong phòng trà n ngáºp vẻ ấm cúng.
Ninh VÅ© TÃch tươi cưá»i nhìn hắn, thay chăn đệm, rồi lấy từ thạch động ra và i thứ linh tinh nho nhá».
Lâm Vãn Vinh nhìn lướt qua, đột nhiên thấy hai ống trúc, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ:
- Ủa, nà y không phải cái nà y là truyá»n thoại khà ta là m sao? Tá»· tá»·, nà ng còn giữ lại à !
- Ừm…
Ninh Tiên tỠnói:
- Ngươi Ä‘em thứ đồ váºt nà y tá»›i lừa ta, ta sao có thể quên được?!
Bao nhiêu chuyện cÅ© dâng lên trong lòng, từ khi lạnh lùng cho tá»›i lúc tình thâm, từng trưá»ng Ä‘oạn má»™t, cứ như vừa xảy ra ngà y hôm qua. Lâm Vãn Vinh vô cùng ấm áp, đột nhiên xoay ngưá»i lại, ngồi phệt xuống đất, lấy từ trong túi ra má»™t đống đồ:
- Tá»· tá»·, ngươi coi nà y, đây Ä‘á»u là ta mua đó!
Cái túi đó tá»±a như má»™t bách bảo nang, trong đó đầy những món quà ăn vặt, cho tá»›i những thứ linh tinh sá» dụng ngà y thưá»ng như bát gá»— ăn cÆ¡m, gương đồng chải tóc, cái gì cần có Ä‘á»u có cả. Toà n đồ rẻ tiá»n, nhưng những váºt đó lại chan chứa tình cảm, những thứ mà không phải chỉ có tiá»n là có khả năng mua được!
Hắn lấy ra má»™t cái bánh đưa đến táºn miệng tiên tá», rồi tá»± mình cÅ©ng ăn và i miệng như sói nuốt hổ nhai, chép miệng than thở:
- Tháºt ngon!
Ninh VÅ© TÃch cÅ©ng theo hắn ăn chút đồ, cắn được và i miệng, lại nhìn thấy hắn ngồi phệt trên đất, mồ hôi mồ kê đầy ngưá»i nhưng trông có vẻ hoan hỉ vô cùng, trong lòng đột nhiên cảm động ấm áp nói không nên lá»i.
Lâm Vãn Vinh đưa tay chùi bừa và o áo quần và i cái, đột nhiên móc từ trong ngá»±c ra má»™t há»™p nhá», thần bà nói:
- Tỷ tỷ, cho ngươi xem cái nà y!
Hắn chầm cháºm mở há»™p rồi a, trong đó có má»™t khối ngá»c thạch tròn tròn dùng lụa má»m bá»c chặt, trong suốt như nước, dưới ánh đèn lấp lánh hà o quang, trong sáng vô cùng.
- Cái nà y... Äây là cái gì?
Mắt Ninh VÅ© TÃch lóe lên vẻ kinh hỉ, hiển nhiên rất yêu thÃch thứ ngá»c thạch nà y.
Lâm Vãn Vinh cưá»i hắc hắc nói:
- Nó tên là kim cương, đến từ Nam Phi, là ta trấn lột… à , không, là ta mua được từ một bằng hữu Tây dương!
Hắn cẩn tháºn lấy kim cương ra, đặt và o bá»™ ngá»±c đầy đặn cá»§a Ninh VÅ© TÃch, ánh đèn chiếu xuống, kim cương lóe ra hà o quang chói mắt, ánh sáng ngá»c lấp lánh, chiếu lên bá»™ ngá»±c nà ng, da thịt còn trắng hÆ¡n tuyết, nhìn như má»™t thưá»ng nga trên cung trăng
- Äẹp, tháºt đẹp!
Hắn thì thà o than nhẹ, mắt không nỡ rá»i:
- Tỷ tỷ, kim cương nà y ta tặng cho nà ng!
- Tặng cho ta?!
Ninh VÅ© TÃch vừa ngạc nhiên vừa mừng đến ngây ngưá»i, nữ nhân mà có thể miá»…n dịch vá»›i kim cương lá»±c cÆ¡ hồ không có ai cả, mặc dù nà ng là tiên tá» xinh đẹp nhất, cÅ©ng không thể khác được.
Lâm Vãn Vinh hà há»ng cưá»i, ừm má»™t tiếng. Ninh Tiên tỠđột nhiên lắc đầu, đẩy viên kim cương trở lại tay hắn:
- Kim cương nà y trị giá bao nhiêu tiá»n?! Tiá»n cá»§a ngươi Ä‘á»u là dùng mồ hôi đổi lấy, sao có thể phung phà như váºy được? Ngươi mau lấy lại nó Ä‘i! Ta không muốn kim cương châu báu gì, nếu ngươi muốn, chỉ cần tặng cho ta má»™t cái gương đồng, ta cÅ©ng cảm thấy ấm áp trong lòng, so vá»›i kim cương thì còn quà hÆ¡n má»™t ngà n vạn lần!
“Tiên tá» tá»· tá»· tháºt là tốt, đây má»›i đúng là phu thê cÆ¡ cá»±c có nhau!†Lâm Vãn Vinh nghe thế nước mắt như muốn trà o ra, cảm động nói:
- Tá»· tá»·, nà ng yên tâm, ta không là m vẫn gì có hại đâu. Khi nà o ta vá» Kim Lăng, nhá» Lưu Nguyệt Nga Lưu tá»· tá»· gắn kim cương nà y và o dây Ä‘eo, ta sẽ tá»± tay Ä‘eo cho nà ng! Äến lúc đó, ta cam Ä‘oan nà ng là ngưá»i đẹp nhất trên Ä‘á»i nà y!
Ninh VÅ© TÃch chầm cháºm ngả và o lòng hắn:
- Ta không phải là ngưá»i đẹp nhất thiên hạ, nhưng ta là ngưá»i hạnh phúc nhất thiên hạ!
Tiên tá» nói năng dịu dà ng, hắn nghe xong trong lòng nóng lên, xương cÅ©ng má»m xèo. Hai ngưá»i ôm nhau trong chốc lát, Ninh VÅ© TÃch đột nhiên đỠmặt, nhè nhẹ đẩy hắn ra:
- Tiểu tặc, ngươi đi tắm thay quần áo đi!
Báºn bịu cả ngà y, quả tháºt có chút mệt má»i, Thiên Tuyệt phong có suối nước nóng, cảm giác thoải mái không thể nói hết. Hắn cưá»i nói:
- Tỷ tỷ, chúng ta cùng đi tắm!
Tiên tá» trừng mắt nhìn hắn, quay đầu Ä‘i. Lâm Vãn Vinh cÅ©ng không quan tâm, Ä‘i ra khá»i phòng, thấy con suối nước nóng bốc hÆ¡i nghi ngút, láºp tức cởi quần áo, nhảy tòm và o trong nước.
Nước nóng thấm và o táºn xương, hÆ¡i nóng quất và o mặt, như Ä‘uổi sạch bao nhiêu mệt má»i trong ngà y. Hắn hÃt má»™t hÆ¡i tháºt dà i, thoải mái nhắm mắt lại, ngả ngưá»i như ngá»§ say.
CÅ©ng không biết nằm bao lâu, bên tai bá»—ng có tiếng nước bì bõm, hắn bá»—ng nhiên mở tròn mắt, tim Ä‘áºp thình thịch, vá»™i ngóc đầu lên. Suối nước nóng sương khói mông lung, má»™t nữ tỠđẹp như hoa, trắng như tuyết Ä‘ang ngâm mình, mắt nhìn đăm đăm xuống mặt nước, suối tóc xõa dà i như thác đổ. Bá»™ ngá»±c đầy đặn nhô lên khá»i mặt nước hÆ¡n phân ná»a. Da thịt láng mịn như mỡ đông, thấp thoáng thấy má»™t thung lÅ©ng sâu thăm thẳm, nước suối rẽ qua hai ngá»n đồi má»m mại, liá»n tá»± động rẽ sang chá»— khác. HÆ¡i nước phá»§ lên gương mặt đỠbừng cá»§a nà ng, gây cho hắn má»™t cảm giác khó có thể nói hết được.
Tình cảnh nà y đâu có dá»… thấy được! Lâm Vãn Vinh ‘a’ má»™t tiếng, mắt đứng tròng, ngÆ¡ ngác nhìn nà ng, không há» nhúc nhÃch!
- Ngươi… Không cho ngươi xem!
Nữ tá» hô lên, vá»™i và ng quay đầu lại. Nhìn thấy nước miếng hắn chảy ròng ròng, nhất thá»i ngượng chÃn cả ngưá»i, ngá»c thá»§ vá»— và o nước, là m bắn ra má»™t tia nước tung tóe.
Lâm Vãn Vinh cưá»i hì hì:
- Tiên tá» tá»· tá»·, là m ngưá»i phải công bình má»™t chút, không cho ta nhìn nà ng, váºy nà ng tá»± nhiên cÅ©ng không thể nhìn ta!
- Tiểu tặc ghê tởm!
Tiên tá» ngượng ngùng giãy nảy, bà n tay đánh xuống lia lịa, là m bắn tung những luồng hÆ¡i nước, bao phá»§ trước mắt hắn, che kÃn tầm mắt hắn.
Äợi cho hÆ¡i nước tan hết, nhìn lên lần nữa, thì trong nước đã trống trÆ¡n. Ninh VÅ© TÃch sá»›m đã Ä‘i mất rồi, trong không trung chỉ lưu lại mùi thÆ¡m ngan ngát.
“Hay cho tiên tá» tá»· tá»·, không phải nà ng tá»›i trêu ta sao?†Hắn thở dà i, hai tay Ä‘áºp mạnh và o nước, tức giáºn hừ má»™t tiếng, trong lòng cảm thấy rất mất mát.
- HÃc hÃc…
Cách đó không xa, đột nhiên có tiếng cưá»i khẽ vá»ng lại:
- Ngươi tắm xong chưa, còn ở đó là m gì?
Quay đầu lại nhìn lại, Ninh VÅ© TÃch mặt ngá»c môi thắm, Ä‘ang ngồi trên bá» suối, nhè nhẹ vắt nước trên tóc, bà n chân trắng ngần đá đá và o trong nước, mỉm cưá»i nhìn hắn, đẹp không tả hết. Thân hình tuyệt diệu lúc nãy, bây giỠđã hoà n toà n bị lá»›p quần áo trắng tinh bao phá»§, gợn sóng pháºp phồng, kiá»u mỵ động lòng ngưá»i.
Lâm Vãn Vinh chá»›p mắt, ngẩn ngưá»i nhìn hồi lâu. Ninh VÅ© TÃch vừa thẹn vừa vui, gương mặt đỠnhư ráng chiá»u, cúi đầu mắng khẽ má»™t tiếng:
- Chưa thấy ta bao giá» sao? Äồ ngốc!
Äúng tháºt sá»± chưa thấy bá»™ dạng như váºy cá»§a tiên tá» tá»· tá»·. Lâm Vãn Vinh rung động tá»± đáy lòng, vá»™i và ng bÆ¡i tá»›i bá» suối. Trên tảng đá đã để má»™t bá»™ áo bà o trắng sạch sẽ chỉnh tá», tá»a mùi thÆ¡m nhè nhẹ, chuẩn bị sẵn cho hắn. Nhanh chóng mặc vá»™i bá»™ quần áo và o, chỉ cảm thấy chất liệu rất má»m mại, nhẹ như bấc, cá»±c kỳ thoải mái.
Trên bá» suối, trong căn nhà gá»—, ngá»n nến bá»—ng nhiên sáng lên rất nhiá»u, lung lay như cÅ©ng có tình. Lâm Vãn Vinh tim Ä‘áºp thình thịch, rảo chân và o phòng.
Cặp nến hình long phượng thếp và ng rất to được cắm trên bà n, cháy lách tách, ánh sáng chói mắt. Ninh VÅ© TÃch ngồi trước bà n, sắc mặt tươi tắn như hoa đà o, lẳng lặng nhìn hắn trân trối:
- Tiểu tặc, ngươi tới đây!
- Ừ!
Hắn vá»™i vá»™i và ng và ng trả lá»i, bước và i bước Ä‘i tá»›i bên ngưá»i Ninh VÅ© TÃch. Tiên tá» ngượng đỠmặt, lấy từ đầu giưá»ng má»™t bá»™ quần áo Ä‘á», nhè nhẹ khoác lên ngưá»i hắn.
- Tá»· tá»·...
Yết hầu hắn giáºt giáºt, thanh âm đã biến dạng, không biết mình phải nói gì nữa.
Ninh VÅ© TÃch lẳng lặng lắc đầu, ngá»c thá»§ run rẩy, mặc hồng bà o cho hắn, cà i chặt các nút thắt, rồi cẩn tháºn quan sát má»™t phen, còn quay hắn và i vòng, run rẩy nói:
- Không được nhìn lén! Không được ta ra hiệu, không được quay đầu, nhớ không?!
- Ờ!
Hắn ngây ngốc trả lá»i.
Ninh VÅ© TÃch nhìn thấy thế cảm thấy ấm áp trong lòng, bá»—ng nhiên nước mắt chảy xuống ròng ròng.
Cặp nến long phượng cháy tà tách, chẳng biết qua bao lâu, Lâm Vãn Vinh chỉ nghe thấy phÃa sau những tiếng lạo xạo, má»™t lát sau lại hoà n toà n yên lặng, rốt cuá»™c không nghe thấy tiếng gì nữa.
Ngây dại đợi hồi lâu, vẫn u tÄ©nh, nhưng không được tiên tá» phân phó, hắn cÅ©ng không dám quay đầu, chỉ thì thầm há»i:
- Tỷ tỷ, xong chưa?!
Kêu và i tiếng liên tiếp, trong phòng vẫn yên lặng, không nghe thấy chút tiếng động nà o, chứ đừng nói là thanh âm tiên tá».
“Là m sao váºy?†Hắn tim Ä‘áºp dồn, lá»›n tiếng nói:
- Tá»· tá»·, nà ng còn không nói lá»i nà o, ta sẽ quay ngưá»i đó!
Vẫn không nghe tiếng trả lá»i! Hắn cắn răng, xoay ngưá»i lại.
Cặp nến long phượng đỠrá»±c cháy rất mạnh, trước giưá»ng Ä‘ang có má»™t nữ tá» yên lặng Ä‘ang ngồi, nà ng thân mặc váy Ä‘á», trên đầu trùm má»™t tấm lụa Ä‘á», ngượng ngùng cúi gầm xuống. Trong tay cầm má»™t miếng vải Ä‘á», ở giữa buá»™c má»™t tú cầu mÄ© lệ, buá»™c chặt và o tay Lâm Vãn Vinh.
Lâm Vãn Vinh ngây ngưá»i, trong lòng nhất thá»i nóng như lá»a, vá»™i và ng đưa tay kéo nà ng tá»›i. Ngá»c thá»§ quen thuá»™c, ấm áp bây giỠđẫm mồ hôi, Ä‘ang run nhè nhẹ.
- Tiên tỠtỷ tỷ...
Lâm Vãn Vinh mừng rỡ, rồi lại phát giác thân thể bị nà ng giữ chặt, hai ngưá»i cùng quỳ xuống dưới ánh nến Ä‘á».
- Thượng thiên tại thượng! Tiểu nữ tá» Ninh VÅ© TÃch, hôm nay xin được là m thê tá» cá»§a Lâm Vãn Vinh! Sống cùng chá»—, chết cùng huyệt, biển cạn núi mòn, ta cùng phu quân sinh tá» bên nhau, vÄ©nh viá»…n không chia lìa!
Thanh âm tiên tá» nhẹ nhà ng mà kiên định, vang vá»ng trong phòng, quanh quẩn không dứt.
Lâm Vãn Vinh cÅ©ng vô cùng kÃch động trong lòng, lá»›n tiếng hô:
- Thượng thiên tại thượng! Tại hạ Lâm Vãn Vinh, hôm nay cưới Ninh VÅ© TÃch là m thê tá»! Sống cùng chá»—, chết cùng huyệt, biển cạn núi mòn, ta cùng thê tá» sinh tá» bên nhau, vÄ©nh viá»…n không chia lìa!
Bái thiên bái địa bái cha mẹ xong, hai ngưá»i cung kÃnh dáºp đầu, cúi đầu bái lẫn nhau, đại lá»… hoà n thà nh. Bà n tay Lâm Vãn Vinh khẽ run, đưa tay lên gỡ trùm đầu đỠtươi, gương mặt diá»…m tuyệt thiên hạ cá»§a Ninh Tiên tá» láºp tức hiện lên trước mắt.
- Tá»· tá»·!
Hắn mừng rỡ kêu lên
- Tiểu tặc... Phu quân...
Ninh VÅ© TÃch cúi đầu, ngượng ngùng đổi cách xưng hô.
Lâm Vãn Vinh nghe thế tê dại cả ngưá»i, vá»™i vá»™i và ng và ng lấy rượu giao bôi, hai ngưá»i tay quà ng tay, Ninh Tiên tá» má»›i uống má»™t hÆ¡i, mặt đã đỠhây hây, Lâm Vãn Vinh dốc má»™t hÆ¡i cạn chén, rồi vá»™i cướp lấy chén cá»§a nà ng, uống cạn nốt.
- Tiểu tặc, phu quân, chà ng tháºt tốt!
Ninh Tiên tá» tá»u lượng kém, tuy chỉ uống má»™t chút, nhưng gần như đã mất lá»±c dá»±a và o ngưá»i hắn, gương mặt đỠbừng lên.
Ninh VÅ© TÃch dung nhan tuyệt mỹ, nổi tiếng thiên hạ, phong váºn ná»a say ná»a tỉnh nà y, là m sao thưá»ng nhân có thể chịu được? Bá»™ ngá»±c lúc lên lúc xuống, gợn sóng nhấp nhô, mái tóc như mây, tá»± thác nước chảy trà n xuống, cái cổ thiên nga thanh khiết thon dà i, nổi lên mà u hồng phấn mê ngưá»i, gương mặt trắng muốt lại nhuốm thêm mà u đỠnhư ráng chiá»u, thở hổn hển trân trối nhìn hắn, đôi mắt trà n đầy tình cảm dịu ngá»t êm ả như là n nước.
Lâm Vãn Vinh vội vội và ng và ng nuốt nước miếng, thì thầm:
- Tá»· tá»·, nà ng tháºt đẹp!
Ãnh mắt rá»±c lá»a cá»§a hắn nhưng muốn thiêu cháy ngưá»i đối diện. Ninh Tiên tá» kêu lên má»™t tiếng, hÆ¡i thở trong phút chốc nóng bừng lên, vá»™i và ng vùi đầu và o lòng hắn:
- Ta đẹp, cũng chỉ có chà ng được nhìn thôi!
Má»™t câu nà y giống như thuốc kÃch thÃch mạnh nhất, Lâm Vãn Vinh cả ngưá»i giống như bị thiêu đổi, nhìn thẳng và o nà ng như lang sói, nuốt và i ngụm nước miếng, hai tay vá»™i vã cởi bá»™ váy đỠcá»§a nà ng ra.
Ninh VÅ© TÃch kêu lên má»™t tiếng, thân hình run lên, ngượng ngùng không dám mở mắt.
Cũng không biết đợi bao lâu, chỉ cảm thấy hơi thở tiểu tặc cà ng lúc cà ng mạnh, rồi một lúc lâu sau mà vẫn không có động tĩnh gì. Nà ng nghi hoặc trong lòng, trộm mở mắt ra, thấy tiểu tặc tay chân lúng túng, đầu đầy mồ hôi đang mò mẫm trong bộ quần áo nà ng, một lúc lâu mà vẫn chưa cởi được nút.
- HÃc hÃc!
Nà ng đỠmặt, e thẹn nói:
- Ngươi, ngươi là m cái gì thế?!
Lâm Vãn Vinh lau mồ hôi, cúi đầu ủ rũ:
- Tá»· tá»·, cái thứ quần áo nà y là ai may cho ngươi thế, quá phức tạp Ä‘i! Cho dù ta rất giá»i vá» quần áo, cÅ©ng chưa thấy bá»™ nà o nhiá»u nút như váºy!
“Tiểu tặc hạ lưu!†Tiên tá» ngượng ngùng vùi đầu và o chăn, ngá»c thá»§ lén vươn ra, chỉ đưa nhè nhẹ và i cái, giúp cho lang quân má»™t tay.
Bên trong có má»™t bá»™ váy mà u trắng, loáng thoáng có thể thấy thân hình mỹ miá»u cá»§a nà ng. Tay hắn vừa đưa tá»›i, thân hình tiên tá» nhất thá»i run lên. Äợi cho xiêm y hoà n toà n lá»™t bá», ánh mắt Lâm Vãn Vinh nhất thá»i chết lặng, không thở nổi nữa.
Da thịt trắng mịn mong manh tá»±a như thổi nhẹ cÅ©ng vỡ tan, ánh lên rá»±c rỡ tinh khiết, bá»™ ngá»±c cao ngất đầy đặn Ä‘ang run run rẩy rẩy, đôi đùi ngá»c thon dà i thẳng tắp, như má»™t bức tượng ngá»c ngà đưá»ng cong lả lÆ¡i, kết hợp dung nhan tuyệt lệ như thiên tiên, giống như tụ táºp tất cả những thứ tuyệt diệu nhất cá»§a tất cả nữ tá» trong thiên hạ, đẹp không thể tả nổi.
Dưới ánh mắt tham lam cá»§a hắn, Ninh VÅ© TÃch cÅ©ng không chịu nổi má»m nhÅ©n ra, mặt nóng bừng, cặp môi anh đà o thở ra mùi thÆ¡m như lan, nà ng vá»™i vá»™i và ng và ng vung ngá»c thá»§, dùng chăn che gương mặt, run rẩy ôm lấy Lâm Vãn Vinh, thá»§ thỉ:
- Tiểu tặc, chà ng còn chỠgì? Thiếp đã là thê tỠcủa chà ng...
- ... á»i... Tên ác ôn nà y!
Cặp nến đỠlay động, như chứng kiến má»™t nẻo đưá»ng má»›i trong cụôc Ä‘á»i tiên tá»...
Tà i sản của thuyuy12
Last edited by Silverwing; 06-06-2009 at 10:59 AM .
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a thuyuy12
Từ khóa được google tìm thấy
4vn cuc pham gia dinh , 4vn gia dinh , 4vn.eu cuc pham gia dinh , 4vneu cuc pham gia dinh , ãàäàíèÿ , ãàçåòà , åãèïòà , âëàãàëèùå , âèäåîêëèïû , äîìîäåäîâî , àóäèî , çàâîä , cac pham gia dinh 4vn , cac pham gia dinh 4vn\ , cá»±c phẩm gia Ä‘inh , cá»±c phẩm gja Ä‘inh , cpgd 4vn , cu ham gia dinh 4vn , cu pham gia dinh 4vn , cuc dinh gia dinh 4vn , cuc pha? gia dinh 4vn , cuc pham gi dinh 4vn , cuc pham gia dình 4vn , cuc pham gia dih , cuc pham gia dinb 4vn , cuc pham gia ding 4vn , cuc pham gia dinh , cuc pham gia dinh - 4vn , cuc pham gia dinh 111 , cuc pham gia dinh 130 , cuc pham gia dinh 374 , cuc pham gia dinh 4 vn , cuc pham gia dinh 4.vn , cuc pham gia dinh 4cn , cuc pham gia dinh 4eu , cuc pham gia dinh 4eu.vn , cuc pham gia dinh 4v , cuc pham gia dinh 4v. , cuc pham gia dinh 4vb , cuc pham gia dinh 4vn , cuc pham gia dinh 4vn eu , cuc pham gia dinh 4vn.eu , cuc pham gia dinh 4vn.ru , cuc pham gia dinh 4vneu , cuc pham gia dinh 68 , cuc pham gia dinh 95 , cuc pham gia dinh e4vn , cuc pham gia dinh full , cuc pham gia dinh iphone , cuc pham gia dinh pdf , cuc pham gia dinh. 4vn , cuc pham gia dinh.4vn.eu , cuc pham gia dinh4vn , cuc pham gia dinh\ , cuc pham gja dinh 4vn , cuc pham gja djnh 4vn , cuc phan gia dinh 4vn , cuc phap gia dinh 4vn , cuc phzm gia dinh 4vn , cucphamgiadinh 4vn , cuu pham gia dinh 4vn , êåðàìè÷åñêàÿ , êðóïíåéøèé , gia dinh 4vn , google , hai gia dinhtron bo , hau cuc pham gia dinh , ïåðåâîä , ïåðåâîäîâ , ïèööû , ïñîðèàç , ïðàâîñëàâèå , ïðàéñ , ïðîäàæà , òåàòð , òåêñò , truyen cuc pham gia dinh , ýâàêóàòîð , ðîñòåëåêîì