Im Lặng
Tác giả: Nguyễn Thi
Tôi đến đây và o lúc đã má» mất ngưá»i. Chưa bao giá» tôi gặp ở miá»n Bắc có những chiá»u hè dai dẳng, nặng ná» như thế. Không khà oi oi không gợn gió, mây phá»§ hết lá»›p nà y đến lá»›p khác như má»™t tấm má»n bông xám ngoét muốn úp lấy thân ngưá»i, rÆ¡i xuống đầu ngưá»i. Mây che mất ánh sáng và gói tròn không khà lại. Dưới cái má»n bông khổng lồ ấy, những con ngưá»i ngÆ¡ ngác nhìn nhau, lo ngại đến má»™t ngà y giông bão, đổ vỡ.
Tôi đứng ở bá» sông như phải đội cả khoảng trá»i nặng nỠấy trên đầu. Từng đống đá sắp được Ä‘em Ä‘i công trưá»ng xếp thẳng hà ng ngăn nắp trước mặt. Nước tháng bảy cuá»™n nhanh như chạy trốn, rá»§ những đà n bèo bá»t, cà nh cây lÅ© lượt sợ hãi chạy theo. Bên kia bá» sông, bóng khu nhà quân y viện Ä‘en xám lẫn vá»›i mầu mây. Má»™t hồi kẻng chiá»u rên rỉ, xoáy và o không gian, miệng tôi như cắn phải má»™t múi chanh, nhăn mặt lại.
Bước khá»i cổng ngoà i bằng nứa quét vôi cá»§a quân y viện, tôi nghÄ© ngay đến việc minh Ä‘i thăm sai giá» giấc. ấy thế nhưng tôi cứ bước, cÅ©ng như những ý nghÄ© lạ lùng đã thúc đẩy tôi phải Ä‘i, ngay từ lúc bước chân lên chuyến ô tô cuối cùng vỠđây.
Chị y tá nhìn tôi bằng đôi mắt rất tròn, trả lá»i như thương hại:
- Ãồng chà Hải là ngưá»i miá»n Nam phải không? Tiếc cho anh quá.
Linh tÃnh đã báo cho tôi má»™t việc không hay. Có lẽ anh bạn thân cá»§a tôi đã được Ä‘em Ä‘i nÆ¡i khác, hay là ... Chị y tá nói tiếp:
- Ãồng chà Hải mắc bệnh thần kinh nặng. Anh gặp bây giá» cÅ©ng như không. Má»™t ngà y lên mấy cÆ¡n Ä‘áºp phá. Chúng tôi phải để riêng má»™t nÆ¡i để phục vụ.
Sau khi đã khẩn khoản nhỠchị cho nhìn mặt, tôi đi theo cái bóng trắng ấy vỠmãi gian phòng cuối cùng của quân y viện.
Ngá»n đèn dầu được vặn to hÆ¡n. ánh sáng và ng không đủ chói nhưng mắt tôi hoa lên. Bạn tôi vừa dứt má»™t cÆ¡n Ä‘iên, không mặc quần áo, đầu ngoẹo sang má»™t bên, nằm lăn trên ná»n gạch. Ngưá»i ta phải đắp cho anh má»™t chiếc khăn mặt nhá» ngang bụng. Hai chân anh phải cá»™t và o hai chiếc vòng sắt để tránh sá»± há»§y hoại thân thể lúc lên cÆ¡n. Ngưá»i anh gầy hẳn, và ng xạm Ä‘i như nhuá»™m phải ánh đèn. Tóc anh nham nhở, nhiá»u nấc, có lẽ ngưá»i ta phải khó nhá»c lắm má»›i cắt Ä‘i được. Tôi cố hình dung lại con ngưá»i đã sống chung vá»›i tôi mấy năm trước. Ngà y táºp kết anh còn Ä‘i chung chuyến tà u, hay đùa cợt, dám váºt nhau cả vá»›i những thân hình to lá»›n cá»§a các đồng chà bạn. Con mắt nụ cưá»i cá»§a anh bao giá» cÅ©ng đến trước vá»›i má»i ngưá»i. Má»—i lần bắt tay, ai cÅ©ng phải nhăn mặt lại. Anh hay nháy mắt dÆ¡ bá»™ ngá»±c nở nang cá»§a mình ra để xin lá»—i và thưá»ng gồng lên để thách phụ nữ đấm và o đến Ä‘au tay thì thôi. Ngà y chia tay ở Sầm SÆ¡n, anh còn chạy theo cả trăm thước, cắn và o bả vai tôi má»™t cái tháºt chảy máu, bảo rằng ká»· niệm để nhá»› lâu.
Ba năm rồi bây giá» má»›i gặp lại anh ở căn phòng nhá» hẹp nà y. Mùi lá gồi má»›i lợp vừa thÆ¡m, vừa mốc quyện vá»›i mùi thuốc sát trùng nồng nồng, khó thở. Tất cả đã đổi thay như trải qua má»™t dÄ© vãng tà n phá, ghê rợn. Có những mẩu Ä‘á»i trong cuá»™c sống hòa bình đã thách thức con ngưá»i ta phải trả giá gấp trăm lần trong chiến tranh. Anh bạn tôi Ä‘ang lao và o sá»± thá» thách ấy mà anh không thể biết. Trà khôn anh đã mất rồi. Vầng trán thông minh ngà y xưa cá»§a anh vẫn còn Ä‘ang như lÆ¡ láo nhìn tôi, mắt anh bá»—ng mở to trừng trừng, môi anh chu ra nhìn má»i ngưá»i má»™t cách dè bỉu, khinh bỉ, tiếp theo là má»™t tiếng cưá»i khô khốc, nức nở như má»™t đưá»ng nẻ cá»§a đất hạn vá»ng lên, rồi tắt hẳn. Anh ngá»§ dá»… dà ng như trẻ thÆ¡ sau khi Ä‘á»c truyện thần thoại.
Tôi nghÄ© rằng mình cÅ©ng sắp sá»a lên má»™t cÆ¡n Ä‘iên trong buồng ngá»±c. CÆ¡n Ä‘iên cá»§a má»™t ngưá»i còn đầy đủ trà khôn. Tôi đến đây để tìm má»™t ngưá»i bạn có đôi mắt sắc sảo đáng yêu, có má»™t tâm hồn mà nguồn vui tưởng như vô định. Tôi đã từng nghÄ© lúc gặp nhau, tha hồ chuyện miá»n Nam, chuyện lá dừa Ä‘á»t sắn, chuyện vợ con bè bạn... Tôi sẽ giÆ¡ vai cho anh coi vết sẹo anh cắn ngà y trước và lúc Ä‘i, thế nà o cÅ©ng được anh tặng thêm vết nữa cho cân đối. Tất cả bây giá» Ä‘á»u ngược lại.
Tiếng má»™t ngưá»i con gái là m tôi giáºt mình:
- Anh cÅ©ng là ngưá»i miá»n Nam đấy à ?
Mải nhìn bạn, tôi không thấy chị y tá đã vá» phòng thưá»ng trá»±c lúc nà o, bên cạnh tôi, khuất trong bóng tối còn má»™t ngưá»i con gái nữa. Chị nói tiếp, rõ rà ng giá»ng miá»n Bắc âm ấm, nhè nhẹ:
- Lắm lúc anh Hải lên cÆ¡n, mặt tái xanh, húc đầu và o cá»a ầm ầm. Ngưá»i ngà y cà ng xá»m Ä‘i. Thấy anh ấy bá» cÆ¡m bá» cháo tôi cÅ©ng chẳng lòng nà o mà nuốt được.
- Chị y tá ở đây à ?
- Không, tôi là hộ lý, là ... công vụ.
- Chị được phân công giúp Hải?
- Vâng.
Chị soi đèn khẽ mở chiếc vòng sắt dưới chân Hải. ánh sáng thu gá»n và o khuôn mặt chị. Thu gá»n và o hai mắt thì đúng hÆ¡n. Ãôi mắt long lanh ươn ướt hình như vừa có ngấn nước. Trên gò má cao cao, nó cà ng sâu thăm thẳm như Ä‘á»ng ở đấy nhiá»u đêm nghÄ© ngợi. Tóc chị xõa xuống lấp ná»a vừng trán, tôi nhìn thấy rõ má»™t vết sẹo dà i nằm ngang thái dương. Mái tóc chị cà ng là m tôi ngạc nhiên, chỉ ngắn như tóc ngưá»i con trai để dà i, chưa che hết gáy. Chị cỠđộng nhanh nhẹn, hÆ¡i thở mạnh từng giây đứt Ä‘oạn, mệt má»i. Tất cả đã nói vá»›i tôi má»™t con ngưá»i chịu đựng và đang buồn.
Thấy tôi nhìn, chị sẽ khép tà áo đứt chiếc cúc dưới lại. Tôi biết ý quay Ä‘i, hiểu thêm má»™t sá»± chÃn chắn nữa trong con ngưá»i chị.
- Trong lúc lên cÆ¡n vừa rồi năm sáu ngưá»i giữ cÅ©ng không được. Mấy ngưá»i bị toạc cả áo.
Nói xong chị há»™ lý lại nhìn Hải, tay quạt cho anh Ä‘á»u Ä‘á»u như đã thà nh má»™t thói quen. Thấy Hải ngá»§ say sưa chị thở má»™t hÆ¡i dà i. Cái thở dà i nhẹ nhõm cá»§a má»™t ngưá»i đà n bà vừa qua má»™t thá» thách. Tôi há»i:
- Chị ở đây suốt ngà y suốt đêm à ?
- Vâng.
- ÃÆ°á»£c bao lâu rồi chị?
- Năm tháng.
- Chị có biết tại sao Hải bị điên không?
Tá»± nhiên tôi thấy hai mắt chị cùng vá»›i ngá»n đèn nhìn tôi như soi mói. Má»™t lúc lâu chị sẽ quay Ä‘i, lắc đầu. Từ lúc ấy chị không nói gì nữa cho tá»›i lúc tôi rá»i khá»i quân y viện.
Lần ấy là lần thứ nhất tôi gặp Hải từ ngà y ra Bắc. CÅ©ng từ đêm ấy tôi giữ mãi hình ảnh má»™t ngưá»i Ä‘iên và má»™t ngưá»i con gái lạ lùng trong đầu.
*
* *
Khi má»™t gã con trai, vì má»™t sá»± xúc động quá mạnh nà o đó, phải để rÆ¡i và i giá»t nước mắt, thì láºp tức sau đó gã sẽ tìm thấy ngay ở mình má»™t sá»± hèn yếu. Lòng tá»± ái sẽ là m cho mắt gã nẩy những tia uất ức, gã sẽ lao và o cuá»™c sống phá cho an những gì là m cho gã thà nh kẻ yếu hèn. Có lẽ cÅ©ng vì thế mà trên trán những gã con trai cứ ngà y ngà y cứng cá»i, dà y dạn hÆ¡n, bình tÄ©nh và trầm lặng hÆ¡n, để đến má»™t ngà y nà o đó, không má»™t cái gì có thể là m hoen được mắt gã nữa.
Lần thứ hai gặp Hải trong câu chuyện ấy.
Tôi trở lại quân y viện và o má»™t sáng mùa đông chá»›m nắng, không lạnh lắm. Sau mưá»i tháng Ä‘iá»u trị, Hải đã khá»i, anh sắp trở vỠđơn vị.
Chúng tôi ngồi trên đống đá cạnh bỠsông. Hải hút thuốc hết điếu nà y đến điếu khác. Còn mấy điếu cuối cùng tôi đưa anh cả. Hải nói:
- Bây giá» tôi nghiện thuốc tháºt sá»± rồi anh ạ. Chỉ có những lúc quá buồn hay quá vui ngưá»i ta má»›i sinh ra hút thuốc. Trên Ä‘á»i nà y mấy ai bá»—ng dưng quen vá»›i thuốc lá bao giá».
Tôi hiểu. Ngay lúc má»›i gặp, tôi đã thấy cái bắt tay, tiếng cưá»i, giá»ng nói cá»§a anh khác ngà y táºp kết nhiá»u lắm. Ngưá»i anh có nhiá»u thay đổi, duy đôi mắt quầng Ä‘en lồ lá»™ là rõ nét nhất. Hải nói tiếp:
- Bây giá» cÅ©ng chẳng giấu anh là m gì. Rồi thì anh sẽ hiểu tại sao tôi không nói vá»›i anh trong mấy năm qua. Ãằng nà o vợ tôi cÅ©ng không còn nữa. Anh là ngưá»i thứ hai sẽ nghe chuyện Ä‘á»i tôi. Ngưá»i thứ nhất là ngưá»i nữ há»™ lý anh đã gặp mấy tháng trước. Ãó là việc tình cá».
Thấy tôi hơi ngạc nhiên, Hải tiếp:
- Những ngưá»i Ä‘iên không hợp vá»›i sá»± săn sóc khô khan cứng cá»i cá»§a đà n ông, bệnh há» chỉ hợp vá»›i bà n tay ngưá»i đà n bà . Do đó chị ta được phân công phục vụ tôi. Tôi không rõ chị ta bao nhiêu tuổi, chỉ biết chị đã đáng tuổi phải lấy chồng. Chẳng bao giá» tôi được nghe chuyện Ä‘á»i riêng cá»§a chị ta, mặc dầu chị ta lại hay há»i chuyện riêng cá»§a tôi tỉ mỉ. Lúc đầu bệnh nhẹ, cả tuần lá»… tôi má»›i lên má»™t cÆ¡n. Những chiá»u tỉnh táo, chúng tôi thưá»ng nói chuyện vá»›i nhau. Tôi biết chị ta há»i chuyện riêng để an á»§i chữa bệnh cho tôi, nhưng đã há»i thì tôi cứ nói. Tôi cÅ©ng không hiểu chuyện mình có thà nh má»™t tiếng động, đánh thức má»™t ná»—i gì trong lòng chị. Tôi thấy nét mặt chị có nhiá»u biến đổi. Khi những biến đổi ấy dằn vặt đến lúc không tá»± chá»§ được nữa, chị sắp nói Ä‘á»i riêng vá»›i tôi thì tôi bị bệnh nặng. Câu chuyện bị cắt đứt từ đấy. Khi khá»i bệnh, tôi không thấy chị đâu nữa. Ngưá»i ta bảo chị đã đổi Ä‘i má»™t quân y viện nà o xa lắm.
Hải nhìn và o mắt tôi như đắn Ä‘o gởi gắm má»™t Ä‘iá»u gì, rồi tiếp:
- Bây giá» anh có thể nghe chuyện riêng cá»§a tôi như tôi đã từng kể vá»›i chị ta. Từng Ä‘oạn anh sẽ hiểu thêm vá» ngưá»i há»™ lý ấy:
... Năm anh xuống miá»n Tây công tác, chúng mình chia tay tại Và m Cá» Ãông, anh còn nhá»› đấy. ChÃnh bên dòng sông ấy sau nà y tôi đã gặp vợ tôi. Má»™t ngưá»i con gái không đẹp lắm, không gan dạ như những cô du kÃch khác nhưng tôi xin bảo đảm là ngoan ngoãn và yêu chồng. Tất nhiên trước khi gặp tôi, cô ấy có quen nhiá»u ngưá»i. Tại sao chúng tôi thà nh vợ chồng, đó là việc khác. Cô ấy là m liên lạc cá»§a huyện trong vùng địch háºu. Cứ cách và i đêm tôi lại ra chá»— hẹn gặp cô để lấy gạo, tiá»n, giấy tá» và nháºn thêm má»™t Ãt... nụ cưá»i. Cái cưá»i ná»a miệng chỉ má» má» trong ánh trăng, không dám thà nh tiếng vì đồn giặc bên cạnh, nhưng nó gắn chặt mãi và o mắt tôi. Má»—i lần chia tay, cô Ä‘á»u ghé sát tai tôi, nói nhá»:
- Em chà o hết mấy anh ở nhà nhé!
Mái tóc lòe xòe của cô cỠvà o má tôi ngưa ngứa. Tiếng "hết" kéo dà i một cách nhũng nhẽo dễ thương, phả một hơi nóng trên má tôi và dần dần chạy khắp cơ thể. Sau nà y nói chuyện vỠđà n bà , anh thấy tôi xoa tay lên má là do đấy. Không hiểu sao chỉ một hơi thở nhẹ mà đà n bà hỠcũng chinh phục ngay được những thằng con trai như mình.
Thế rồi chúng tôi yêu nhau. Suốt má»™t năm trá»i tôi chỉ được ngắm khuôn mặt và nụ cưá»i ngưá»i yêu qua bóng trăng. Nói chuyện bằng chữ nhiá»u hÆ¡n bằng lá»i. Bóng đêm lúc ấy đối vá»›i tôi là chiến thắng và hạnh phúc.
Dắt nhau vá» vùng căn cứ là m lá»… cưới xong, chúng tôi lại trở vá» vùng địch háºu. Vợ tôi cất má»™t quán nhá» bán trà thuốc ở ven sông, cách xa xóm để tiện đưá»ng liên lạc vá»›i tôi và trên huyện. Tuổi trẻ thà chưa bước và o yêu, khi đã phải nếm mùi, lúc nà o tôi cÅ©ng như ngưá»i khát nước. Cuá»™c Ä‘á»i, xin thú tháºt, nó thu gá»n chỉ trong má»™t ngưá»i đà n bà . Chiến trưá»ng ngà y cà ng găng. Mấy tháng trá»i tôi má»›i mò mẫm vá» thăm được và i giá» rồi Ä‘i. Má»—i lần Ä‘i tôi lại mang Ãt đồ vá» cho anh em, và không bao giá» quên cái cảm giác hÆ¡i âm ấm và cảm giác ngưa ngứa trên da mặt. à , hình như tôi chưa bao giá» thấy vợ tôi khóc. Trước mặt tôi chỉ toà n là động viên, cưá»i tươi như hoa, coi bá»™ cứng rắn lắm, nhưng nhìn trong mắt, tôi biết cô ta còn để dà nh nước mắt. Lát nữa tôi Ä‘i, tha hồ úp mặt xuống giưá»ng. Những Ä‘au khổ trong lòng cÅ©ng như ngoà i thể xác chẳng bao giá» ngưá»i đà n bà tốt nết lại dá»… dà ng thổ lá»™ vá»›i chồng anh ạ.
Ãêm ấy, trên đưá»ng công tác trở vá», tiện đưá»ng tôi được phép ghé nhà . Trá»i không mây nhưng sao cÅ©ng biến mất. Bóng tối là nh lạnh vùng địch háºu không má»™t ánh đèn là m ngưá»i không quen đến rợn ngưá»i.
Tá»›i nhà , tôi là m ám hiệu mấy lần vợ tôi vẫn chưa ra mở cá»a. Lúc ấy tôi không tin đã có chuyện gì xảy ra, cÅ©ng như trước đây tôi rất Ãt nghÄ© đến. Tình yêu và tuổi trẻ đã là m tôi nhìn Ä‘á»i băng cái thế bách chiến bách thắng, hai mắt mình chẳng còn kẽ hở nà o để lá»t và o được và i mất mát Ä‘au xót. Tôi yên trà gá»i ám hiệu.
Má»™t lúc lâu lắm, cánh cá»a khẽ hé ra dè dặt. Má»™t tiếng nói khẽ, hoảng hốt, ướt những nước mắt:
- Anh má»›i vá»...
Vợ tôi hiện ra và khóc mùi. Tôi chỉ còn biết giương to mắt nhìn má»™t việc mà mình cho là hết sức má»›i lạ. Qua bóng tối, nước mắt ngưá»i đà n bà lần đầu tiên trở thà nh mÅ©i dao nhá»n nhay cứa và o tim tôi. Tất nhiên tình thương đến vá»›i tôi trước nhứt. Tôi ước ao được chịu thay cho vợ mình những Ä‘au khổ gì gì ấy.
Ná»a đêm ấy tôi đã biết rõ má»i việc. Ai ngá» thá»§ phạm lại chÃnh là thằng Lá»™c, bạn tôi. Trước kia vợ tôi còn con gái, nó đã say mê theo sát hà ng năm. Nhưng đôi mắt hay đảo ngược cá»§a nó không ai có thể ưng ý được. Hôm trước, vì thân tình cùng đơn vị, tôi đã dẫn nó ghé nhà chÆ¡i má»™t báºn. Ãêm ấy vợ tôi đã nấu cháo gà , bưng tá»›i má»i táºn miệng nó. Không ngá» trong những ngà y tôi Ä‘i công tác vắng, đêm vừa qua nó mò vá». Nó nói dối tôi chết rồi. Chết bá» xác trong lúc nghiên cứu giữa đồn giặc. Vợ tôi như má»™t con gà giẫy chết, lăn lá»™n trên giưá»ng, chỉ ấm ứ trong miệng không dám khóc to. Nó đưa cái đồng hồ má»›i ăn cắp cá»§a tôi cho vợ tôi coi để là m tin. Tá» lòng thương hại xong, tất nhiên nó thi hà nh ngón sở trưá»ng cá»§a nó. Gạ gẫm dụ dá»— mãi không được, nó dở tá»›i cái sức mạnh cá»§a má»™t thằng đà n ông. Anh coi, má»™t tên lưng rá»™ng như má»™t thá»›t trâu Ä‘ang mang má»™t sá»± thèm muốn cuồng dại, đối vá»›i má»™t ngưá»i đà n bà suốt Ä‘á»i hai tay chỉ cầm nổi hai mái chèo là m ăn ở ven sông, thì anh đã hiểu câu chuyện nó xảy ra như thế nà o...
Nghe vợ nói đến đấy, máu trong ngưá»i tôi như dồn hết lên mặt, tay run lên, tôi xách cây tiểu liên bước ra cá»a. Phải gặp nó ngay đêm nay và nếu cần, tôi sẽ dà nh cho nó má»™t băng và o giữa ngá»±c. Mắt tôi đỠngầu như con thú bị đạn. Tôi vừa bị mất má»™t cái gì quá lá»›n: má»™t cánh tay, má»™t bà n chân hay má»™t trái bom từ trên cao rÆ¡i xuống giữa đỉnh đầu. Nhưng không hiểu sao, lại đà n bà , tiếng khóc cá»§a ngưá»i đà n bà nhá»n như mÅ©i dao giữ chân tôi lại. Tôi trở và o vá»›i hai con mắt nhìn kẻ tình địch. Trước mặt tôi Ä‘ang hiện rõ rà ng má»™t thằng Lá»™c không sai má»™t nét. Tôi bước tá»›i sau lưng vợ tôi, giá»ng nghiến ngấu giữa hai hà m răng:
- Nó đã là m gì được cô chưa?
Vợ tôi không trả lá»i, cà ng khóc to hÆ¡n. Tôi vẫn chưa dám tin và mong cái "việc" ấy đừng đến. Giá»ng tôi rÃt lại, Ä‘iên dại:
- Nó đã là m gì được chưa?!
Vợ tôi lại nức nở... nức nở... Tiếng khóc đã cho tôi biết sá»± thá»±c tà n nhẫn ấy. Mắt tôi nhắm lại, má»™t cái tát rất mạnh, rất gá»n in trên má vợ tôi.
Việc thân thể vợ tôi bị xâm phạm có lẽ không là m tôi khổ bằng cái tát nà y anh ạ. Mãi mãi vá» sau tôi sẽ nói vá»›i ngưá»i còn sống như thế nà o để chuá»™c lại tá»™i lá»—i ấy. Lúc giÆ¡ tay lên, tôi cÅ©ng không hiểu mình đánh để là m gì. Chỉ loáng thoáng thấy vợ tôi đáng ghét, tiếng khóc như má»™t lÅ© yêu ma, ** thõa. Nhưng khi tát xong, cô ta chúi và o tưá»ng, tiếng khóc bị câm lặng ri rỉ trong miệng, ngưá»i tôi má»m ta, chân đứng không vững nữa. Khi tình thương trở lại, tôi má»›i bắt đầu hiểu được cái đức tÃnh nhịn nhục yêu chồng vô giá cá»§a ngưá»i đà n bà . Tại sao những Ä‘au khổ nhá» nhặt khác há» thà chịu đựng má»™t mình, không há» hé răng vá»›i chồng, nhưng những Ä‘au khổ lá»›n ngưá»i ta dám nói tháºt ngay vá»›i mình. Rõ rà ng mong tìm ở mình má»™t sá»± che chở chứ không phải cái thái độ như tôi.
Lúc bị cưỡng ép, vợ tôi có thể la lên má»™t tiếng là giặc sẽ áºp lại ngay. Ngưá»i bị bắt nhất định phải là thằng Lá»™c. Nhưng cô ta không muốn là m như thế. Thằng Lá»™c là má»™t trinh sát giá»i, liá»u lÄ©nh, gan dạ. Bá»n giặc gá»i nó là mèo rừng. Bao nhiêu lô cốt khó khăn nguy hiểm, nó Ä‘á»u mò và o đặt mìn được. Giặc chết nhiá»u, uy tÃn cá»§a nó cà ng lá»›n. Ban chỉ huy tiểu Ä‘oà n coi nó như con cưng. Nhân dân tôn sùng nó như đấng thánh thần. Mất nó như mất cánh tay mặt cá»§a đơn vị, mất sức che chở thiêng liêng cá»§a đồng bà o. Vợ tôi vừa sợ vừa không nỡ để nó bị bắt. Ãể nó mất Ä‘i là mất má»™t ngưá»i đắc lá»±c cho cÆ¡ sở. Không chịu được tra tấn biết đâu nó chẳng là m hại cho bao ngưá»i khác. Những ý nghÄ© ấy là m cho vợ tôi cắn răng, im lặng chống trả vá»›i nó. Chá»i bá»›i chán rồi van lạy nó, mong nó hồi tâm. Cho đến khi quần áo, đầu bị Ä‘áºp và o tưá»ng Ä‘au quá, mệt lả Ä‘i, thằng Lá»™c má»›i được tá»± do là m cái việc khốn kiếp cá»§a nó.
Ãêm sau tôi vỠđơn vị. Vợ tôi tha chết cho nó nhưng tại sao tôi lại không thể tha chết cho nó được? ý nghÄ© ấy dằn vặt tôi suốt dá»c đưá»ng, ngay cả lúc nói chuyện vá»›i đồng chà bà thư. Không, vợ tôi không phải là nạn nhân chÃnh, chÃnh tôi má»›i là nạn nhân chÃnh. Tôi xin phép nói thẳng vá»›i đồng chà bà thư, tôi đã để dà nh cho nó má»™t băng đạn. Nhá»› lúc Ä‘i, vợ tôi run run van tôi đừng nóng. Tôi nghÄ© ngay đến chuyện cô ta che chở cho nó. Mắt tôi ngùn ngụt lá»a. May sao vợ tôi đã giúp cho tôi qua má»™t tá»™i lá»—i nữa, cô ta lùi ra xa, nếu không má»™t cái tát khác đã đến rồi.
Ãồng chà bà thư nói chuyện vá»›i tôi suốt đêm tá»›i sáng. Cuối cùng, trước sau tôi cÅ©ng phải là m như vợ tôi, không còn con đưá»ng nà o khác. Ãêm mai chúng tôi đã phải Ä‘i hạ má»™t đồn lá»›n. Nếu vắng thằng Lá»™c không ai kịp đảm nhiệm phá lô cốt chÃnh. Không thắng tráºn nà y cả huyện quê tôi sẽ há»ng chương trình phối hợp, công lao chuẩn bị cả năm sẽ toi công. ChÃnh vợ tôi cÅ©ng lặn lá»™i bao lâu để đổi lấy chiến thắng nà y.
Cả ngà y hôm sau tôi tránh không gặp nó. Nó yên trà tôi Ä‘i công tác vá» chưa biết gì, nên vẫn nghiêng nghiêng nhìn má»i ngưá»i bằng ná»a Ä‘uôi mắt. Suốt ngà y tôi ngáºm sá»± im lặng trong lòng như mang má»™t mụn nhá»t đã cương lên không được nặn. Mấy lần lá»i nói đưa ra tá»›i miệng, lại uốn lưỡi nuốt và o. Do đó, sá»± cắn răng chống trả vá»›i thằng Lá»™c cá»§a vợ tôi đã là m tôi mến phục đến khiếp.
Tối hôm ấy Ä‘ang hà nh quân Ä‘i đánh đồn, bá»—ng nhiên chúng tôi bị giặc phục kÃch giữa đưá»ng, bắn dữ dá»™i. Cả cuá»™c tấn công đồn bị lá»™. Thì ra thằng Lá»™c đã trốn vá» vá»›i giặc. Bá»n phòng nhì đã lợi dụng được nó trong hà ng ngÅ© chúng tôi từ bao giá». Cái kiêu ngạo và sá»± được trá»ng vá»ng quá trá»›n đã là m nó sa ngã. Bây giá» tôi má»›i hiểu tại sao nó dám liá»u lÄ©nh cưỡng ép má»™t ngưá»i vợ bạn nó.
Láºp tức đêm ấy tôi xin vá» thăm nhà đồng thá»i chuyển trạm liên lạc cá»§a vợ tôi Ä‘i nÆ¡i khác. Tá»›i nÆ¡i, vợ tôi lại ôm chặt lấy tôi, khóc nức nở như vừa qua má»™t sá»± khá»§ng khiếp. Quần áo rách tả tÆ¡i, trên thái dương má»™t giá»t máu ri rỉ chảy. Hồi nãy thằng Lá»™c lại mò tá»›i. Trên đưá»ng ra đồn giặc, nó ghé lại đây để gỡ gạc lần cuối. Vợ tôi vẫn cắn răng chống trả quyết liệt. Cái tát cá»§a tôi như còn nóng hổi trên má. Nhứt là lá»i tôi nói đêm qua, câu nói mà vợ tôi bảo sẽ nhá»› mãi trá»n Ä‘á»i không bao giá» quên được: "Em hãy bảo vệ tình yêu như bảo vệ sinh mạng cá»§a mình. Thà chết còn hÆ¡n chịu nhục". Không, vợ tôi không bao giá» chịu nhục. Hôm trước bị thua nó vì muốn bảo vệ cho kháng chiến còn má»™t ngưá»i trinh sát giá»i. Câu nói ấy ở má»™t ngưá»i nóng nẩy, thiếu suy nghÄ© như tôi, nhưng đêm nay đã là m vợ tôi tăng sức chống trả. Cô ta đã lấy dao chém lại nó, chạy thoát được ra ngoà i, vẫn không há» hé răng má»™t tiếng. Anh coi, sá»± im lặng cá»§a má»™t ngưá»i đà n bà .
Nghe vợ nói lại, tôi vừa tức vừa mừng. Từ lúc ấy tôi cà ng thấy yên trÃ, sung sướng vá»›i câu nói chà tình ấy cá»§a mình. Tôi tin lá»i tôi như con bồ câu tin hạt thóc và ng trước mặt. Nhưng cuá»™c Ä‘á»i cứ tạm như váºy cả, có lẽ tôi đã không ra thế nà y.
*
* *
Hải ngừng kể. Trong khuôn mặt chỉ có đôi mắt anh hơi biến sắc. Nó vụt lóe lên rồi nheo lại như vừa chạm phải một tia sáng quá mạnh. Một lúc, Hải nói:
... - Anh đừng vá»™i cho tôi không xứng đáng là m chồng. Vá»›i lòng yêu vợ không bao giá» tôi có thể quên tá»™i lá»—i cá»§a tôi. Nhưng trước đây, chị há»™ lý trong quân y viện nà y lại hiểu khác. Tôi đã kể cho chị ta nghe Ä‘oạn trên đây và o hai buổi chiá»u liá»n nhau. Khi mặt trá»i xuống đỠdãy núi đằng kia, chúng tôi cÅ©ng thưá»ng ngồi nhìn ra quãng sông nà y nói chuyện. Là m sao mà đá»c được tâm tư cá»§a ngưá»i con gái khó hiểu nà y. Khi nghe vợ chồng tôi yêu nhau, chỉ nhìn nhau qua ánh trăng, mắt chị cÅ©ng tá»± nhiên sáng lên óng ánh. Nhưng chỉ được má»™t lúc ngưá»i chị lại rÅ© xuống. Nụ cưá»i vẫn động viên tôi tắt hẳn. Chị cố giữ kÃn đáo nhưng dù sao cÅ©ng là sá»± kÃn đáo cá»§a đà n bà , chỉ đến tối tôi đã thấy hai mắt chị sưng lên. Tôi nghÄ© rằng mình đã là m Ä‘iá»u gì có lá»—i. Chiá»u hôm sau tôi ngỠý ấy, chị gạt ngay Ä‘i. Yên trÃ, tôi lại tiếp tục kể. Lúc tôi kể đến Ä‘oạn vợ tôi bị cưỡng hiếp, mặt chị bá»—ng co lại, gò má nhô lên, tia mắt ánh lên má»™t Ä‘iá»u gì kinh khá»§ng. Má»™t hình ảnh khác ghê tởm hÆ¡n những sá»± cưỡng hiếp đã hiện ra trước mắt chị chăng? Khuôn mặt ấy cứ giữ như thế cho tá»›i khi vợ tôi bị tôi tát chị bá»—ng nhìn thẳng và o mặt tôi như soi mói. ánh mặt trá»i từ trên ngá»n núi rÆ¡i trong mắt chị và i tia lá»a Ä‘á», mặt tôi cÅ©ng bá»—ng cảm thấy từng vết nong nóng như bị đôi mắt kia in và o. Bắt đầu từ hôm ấy, chị không nói chuyện vá»›i tôi nữa. Ãôi lúc chị cố khuyên tôi má»™t cách bâng quÆ¡, ngây ngô như nói trong quãng trống:
- Anh là m sao cho mau khá»e mạnh kẻo tá»™i nghiệp chị ấy ở miá»n Nam...
Chị bưng cÆ¡m tá»›i cho tôi rồi Ä‘i, không ngồi quạt như má»i khi. Má»™t buổi sáng chị mang tá»›i cho tôi phÃch nước đầy. Không hiểu tôi chưa cầm hay chị vá»™i quay Ä‘i, cái phÃch rÆ¡i xuống đất nổ tung. Chiá»u hôm ấy chị mua vá» Ä‘á»n quân y cái phÃch má»›i hÆ¡n vạn đồng. Anh biết đấy, lương tháng ngưá»i há»™ lý vừa hÆ¡n hai vạn.
Nhưng má»™t tuần sau chị lại đến vá»›i tôi bằng nụ cưá»i như cÅ©. Bệnh tôi vẫn chưa bá»›t đỡ chút nà o, cách năm sáu ngà y lại lên má»™t cÆ¡n. Chị an á»§i tôi như má»™t cái máy là m nhiệm vụ chữa bệnh. Cái máy có đôi mắt rất buồn và khó hiểu. Dù sao tôi cÅ©ng cảm thấy có má»™t bà n tay trìu mến. Những lá»i an á»§i cá»§a ngưá»i con gái vẫn ngá»t như chùm nhãn ngà y hè. Nể lòng chị, tôi lại kể tiếp câu chuyện cá»§a mình...
*
* *
... Từ khi thằng Lá»™c theo giặc, cÆ¡ sở bị lá»™, vợ tôi phải chuyển công tác. Chúng tôi xa nhau từ đấy. Ngà y táºp kết, vợ tôi má»›i có dịp xuống thăm tôi. Ná»a tháng trá»i sống chung vá»›i nhau tại Cao Lãnh, đó là lần gần nhau lâu nhứt kể từ khi cưới. Nụ cưá»i cá»a miệng qua ánh trăng bây giá» tôi má»›i được ngắm rõ nét giữa ban ngà y. Lần đầu tiên chúng được tá»± do trao đổi thoải mái. Ãêm đêm nằm gần nhau tôi ao ước có má»™t đứa con gởi lại miá»n Nam trong lúc mình tạm thá»i ra Bắc. Vợ tôi chỉ đỠmặt cắn và o vai tôi im lặng. Hình như đã từ lâu cô ta muốn có con hÆ¡n cả tôi. Tôi tin tưởng ngà y vá» vợ tôi sẽ trao cho tôi bồng má»™t đứa con gái rất giống má nó, có đôi mắt nâu nâu, đôi môi nho nhá» hay chu ra và lấm tấm mồ hôi những lúc buồn. Mái tóc mai cá»§a nó cÅ©ng lòa xòa trên mặt, biết đâu lúc lá»›n lên nó chẳng là m ngứa má má»™t ngưá»i con trai nà o khác. Vì thế, trên chuyến tầu táºp kết, tuy nhá»› vợ nhưng anh thấy lúc nà o tôi cÅ©ng nhảy nhót như má»™t con chim. Con chim Ä‘ang Ä‘i tha mồi cho vợ ở nhà ấp trứng. Mệt má»i mà hà há»ng.
Tôi nhá»› mãi lúc tầu chạy, thấy tôi đứng tần ngần suy nghÄ©, vợ tôi như hiểu ý. Cô ta khuyên tôi bằng tất cả sá»± thông minh cá»§a má»™t ngưá»i đà n bà :
- Em biết rồi, anh đừng lo. Có bá» gì có bà con lối xóm. Em vẫn nhá»› lá»i anh. Em sẽ giữ gìn... như giữ gìn sinh mạng cá»§a mình. Thà chết còn hÆ¡n chịu nhục.
Ngừng một lúc để trút hơi thở dà i, cô ta nói tiếp:
- Nếu có con em sẽ cố gắng nuôi nó một mình, sau nà y anh vỠnuôi phụ với em...
Tôi nhìn chăm chú như muốn nuốt cả khuôn mặt, thân ngưá»i vợ tôi và o gan ruá»™t.
Ra đây má»™t năm tôi má»›i nháºn được thư. Vợ tôi có thai, đẻ con gái tháºt. Phần vui chỉ ở Ä‘oạn đầu, Ä‘oạn sau toà n chuyện buồn. Thằng Lá»™c bây giá» là thiếu tá quân đội Diệm, nó phụ giúp cho bá»n cố vấn Mỹ ở tỉnh tôi. Chúng lùng bắt ngưá»i kháng chiến như chó hục hặc tổ chim trên cây. Vợ tôi bị nó chá»c ghẹo chán rồi hăm dá»a, phải gá»i con cho mẹ tôi rồi Ä‘i trốn. Cô ta đã phải nhịn ăn liên tiếp để thân thể gầy ốm lại, rồi xin phép tôi cạo trá»c đầu để là m xấu duyên mình Ä‘i. Anh coi, khi là m má»™t thằng chồng, anh có thể bảo vệ mái tóc vừa ấm vừa thương cá»§a vợ như con mắt mình. Huống hồ mái tóc ấy đã ghi cho tôi bao ká»· niệm ngưa ngứa trên da mặt.
Sau đó, tôi nháºn được mấy cái thư nữa. Tình hình ngà y cà ng găng. Vợ tôi trốn mãi, ở nhà mẹ tôi và cháu có thể đói. Cô ta đã phải cạo trá»c đầu tháºt rồi. Và i sợi tóc gá»i ra cho tôi là m ká»· niệm. Trước khi cạo cô ta đã bồng con Ä‘i chụp hình. Mái tóc cố ý xõa ra, biêng biếc dà i, che lấy thân con. Bức ảnh ghi như thế nà y: "Anh hiểu dùm em. Thà chịu xấu. Thà cái thân em không còn. Bao giá» em cÅ©ng giữ lá»i hứa vá»›i anh..."
Bắt đầu từ ngà y ấy, vết thương cÅ© trên đầu tôi nhức nhối trở lại. Mắt tôi nhoi nhói, có lẽ mái tóc vợ tôi bị mất, đôi mắt mình ai cÅ©ng đã moi Ä‘i má»™t Ãt ánh sáng. Có chiá»u tôi nằm im lặng hà ng giá». Có đêm hình như rân rấn nước mắt. Liá»n sau đó tôi lại xấu hổ vì sá»± yếu Ä‘uối. Tôi lao và o luyện táºp. Có lần xung phong, tôi đâm và o bù nhìn rÆ¡m đến ná»—i tôi và nó cùng lăn xuống chiến hà o. Nắng hè nóng gay gắt, muốn nóng tôi cho nóng, tôi đứng lì ngoà i trá»i không thèm và o bóng mát. Anh em bảo tôi có đôi mắt đỠngầu như cá sông.
Cách năm tháng sau tôi má»›i lại nháºn được thư. Má»™t nét chữ khác cá»§a ngưá»i chú há» gá»i ra. Chắc chắn từ nay tôi sẽ không bao giá» Ä‘iên nữa nên má»›i đủ sức kể anh nghe chuyện nà y. Anh coi, vẫn cái lưng như má»™t thá»›t trâu cá»§a thằng Lá»™c, vá»›i đôi mắt hau háu trả thá»§ và thèm muốn đến cá»±c độ; còn vợ tôi chỉ có hai bà n tay cá»§a ngưá»i đà n bà xa chồng chống lại. Nhưng lần nà y vợ tôi không im lặng nữa. Ãã đến lúc phải cất tiếng lên, mặc dầu biết rằng những tiếng nói cuối cùng cá»§a Ä‘á»i mình. Tiếng chá»i rá»§a tố cáo cá»§a vợ tôi vá»ng ra bên ngoà i đồn, dân xóm Ä‘á»u biết. Ãêm ấy vợ tôi đã vÄ©nh viá»…n trao con lại cho bà ngoại nó. Bây giá» thì có lẽ cô ta đã nằm yên trong má»™t miếng vưá»n nhá», mặt nhìn ra ngã ba sông, ở đấy có ngôi nhà cÅ© cá»§a mẹ tôi, hồi còn bé tôi cÅ©ng thưá»ng hay ngồi trong miếng vưá»n ấy nhìn ra, ngắm mẹ trong đám xuồng vá» chợ. Sau nà y trở vá», xuồng chúng ta cÅ©ng lại sẽ Ä‘i ngang con sông ấy. Tôi sẽ có dịp nhắc lại vá»›i anh lá»i hứa cá»§a cô ta ngà y táºp kết. Câu nói bây giá» như còn văng vẳng bên tai.
Như váºy anh đã hiểu tại sao hai ngà y sau ngưá»i ta phải mang tôi và o bệnh viện vá»›i vết thương cÅ© trên đầu nhức nhối trở lại. Tôi đã để lỡ và i giá»t nước mắt. Ngưá»i yêu tôi sống lại chắc sẽ nhìn tôi bằng con mắt trách móc. Cứ ném câu chuyện vợ chồng tôi và o giữa thế hệ chúng mình thì nó chỉ lá»t thá»m như giá»t sương rÆ¡i xuống giữa cánh đồng, nhưng nhiá»u khi, tôi vẫn nghÄ© những ngưá»i như tôi là khổ nhứt trên Ä‘á»i. Khổ hÆ¡n cả những sá»± đói cÆ¡m rách áo, mất chân mất tay. Sá»± khó chịu ấy nghiến ngấu tôi thà nh Ä‘iên dại.
Rồi cÅ©ng lại đà n bà , hình như trá»i đã sinh ra đà n bà để cho chuyện Ä‘á»i sâu thêm nhiá»u lý lẽ. Tôi gặp ngưá»i nữ há»™ lý ở tại đây, ở cái quân y viện nhá» bé cá»§a ngưá»i Ä‘iên nà y. Tôi chưa kịp hiểu chị ta có những tâm sá»± gì day dứt hÆ¡n tôi, nhưng tôi biết, trong sá»± im lặng ấy chắc có nhiá»u Ä‘iá»u đáng nói.
Ãến đây, Hải ngừng kể, anh lượm mấy tà n thuốc hồi nãy xé ra vấn thà nh Ä‘iếu má»›i hút lại. Trưa mùa đông mây chỉ còn Ä‘á»ng dưới chân đèo xa xa. Trên ngá»n núi, nắng đã dá»n thà nh mầu á»ng hồng. Kẻng quân y lại rá»n rÄ© báo tin giá» ngá»§, bầy chim như bị hất tung ra khá»i tổ, náo động.
Hải chỉ cho tôi những đưá»ng vá rất khéo léo trên áo anh:
- Trong những ngà y Ä‘iên tôi đã xé mất mấy bá»™ quân phục. ChÃnh chị há»™ lý đã vá dùm tôi. Trên cổ lại thêu thêm má»™t chữ H rất xinh. Anh xem, rõ rà ng đưá»ng chỉ cá»§a má»™t bà n tay cẩn tháºn.
- Chị ta có há»i gì chuyện riêng cá»§a anh nữa không?
Hải không đáp. Tôi biết lòng anh bây giá» Ä‘ang mang hai con đưá»ng, má»—i con đưá»ng có má»™t ngưá»i đà n bà , má»—i ngưá»i đà n bà đá»u để ở trong anh má»™t cái gì rất nặng. Má»™t lúc sau, Hải kể tiếp:
- Tôi kể cho chị há»™ lý ấy nghe Ä‘oạn sau cá»§a vợ chồng tôi và o nhiá»u buổi chiá»u nữa. Từ đấy cứ sáng dáºy, tôi thấy hai mắt chị sưng lên. Ngồi bên tôi chị hay quay Ä‘i giấu mặt. Chị nói Ãt hÆ¡n và quấn quýt bên tôi hÆ¡n. Ngưá»i chị ngà y cà ng xanh xao. Ãôi mắt thiếu ngá»§ sâu và o, tá»a ra những cái nhìn tÃm sẫm. Ãôi lúc chị lại há»i đến vợ tôi. Lúc nà y chị không còn an á»§i tôi nữa, mà có lẽ, giá tôi được tỉnh táo như bây giá», tôi phải an á»§i chị má»›i đúng. Chị nói buồn buồn:
- Tội nghiệp chị Hải nhỉ, chị không còn sống ra đây mà chăm sóc anh Hải...
Tôi chỉ thở dà i. Rồi chị nói bâng quơ:
- Em cÅ©ng ước gì được và o Nam mà cắn chết chúng nó như chị Hải. Chết như váºy mà sung sướng anh ạ. Tá»™i nghiệp cái thân ngưá»i đà n bà ...
Câu chuyện chỉ chấm dứt ở đấy vì như có cái gì đã chặn ngang cổ, chị không nói được nữa. Trong sá»± nghẹn ngà o ấy, chị đã có má»™t tâm sá»± gì vá»›i vợ tôi chăng? Cùng má»™t giá»›i vá»›i nhau có lẽ chị hiểu vợ tôi hÆ¡n tôi cÅ©ng nên. Tôi hiểu như thế và tá»± nhiện như có má»™t cái gì đã là m gần chị lại vá»›i tôi. Giống như sau cuá»™c đắm thuyá»n còn lại có hai ngưá»i, cùng gặp nhau trên má»™t tấm ván.
Có một buổi tôi còn nhớ rõ, giữa trưa nắng gắt chị mang vỠcho tôi một chùm nhãn trái lớn lắm. Suốt từ ngoà i cổng và o ai xin chị cũng không cho. Chị vuốt mồ hôi trên mớ tóc ngắn, nhìn trước nhìn sau không có ai, khẽ bảo tôi:
- Anh ăn đi, nhãn quê nhà ta đấy!
Quê nhà nà o? Tôi mở tròn đôi mắt. Chị nói tiếp:
- Ngà y xưa anh hay ăn nhãn lắm mà . Nhãn Hưng Yên đấy, anh ăn đi!
Má»™t lần nữa tôi lại phải kiểm lại bá»™ óc không bình thưá»ng cá»§a mình. Rõ rà ng quê tôi ở Nam Bá»™. ở cái miá»n Lái Thiêu đất Ä‘en, nước phèn, nhiá»u sầu riêng, măng cụt. Từ nhá» tôi thÃch ăn măng chá»› có khi nà o thấy trái nhãn bao giá». Tôi ngÆ¡ ngác há»i:
- Hưng Yên ở đâu? Tôi có ăn nhãn hồi nà o đâu?
Biết tôi không phải lúc loạn trÃ, chị hÆ¡i ngượng ngùng. Giá»ng chị khà o khà o trong hÆ¡i thở dà i:
- ỠHưng Yên quê nhà em đấy. Nhãn ở quê em đấy. Anh ăn đi!
Nói xong chị bỠđi, đôi vai sẽ cúi suống. Tôi biết chị sắp khóc.
Nhưng chỉ có lần sau nà y là tôi không thể nà o quên được. Hôm ấy nếu chỉ nhìn bá»™ quần áo gá»n gà ng, mái tóc vẫn chải má»™t cách bình thưá»ng thì không ai biết chị Ä‘ang có sá»± gì giáºn dữ trong lòng. Sau khi dá»n mâm cÆ¡m cá»§a tôi, lá»i chị cá»™c lốc, ngắn ngá»§i:
- Như thế nà y mà anh không ăn được à ?
Tôi chưa kịp trả lá»i, chị lại nói:
- Anh là m khổ cho ngưá»i ta ở miá»n nam rồi. Anh nói có má»™t câu mà chết ngưá»i. Các anh Ãch ká»· vừa vừa chứ!
Chị ngồi xuống quay ra cá»a, mặt hầm hầm. Tôi ngÆ¡ ngác:
- Chị nói gì tôi không hiểu?
- Phải, chỠchừng nà o các anh hiểu cho thì chúng tôi chết cả rồi!
Nói xong chị bưng cÆ¡m Ä‘i. Tôi biết câu chuyện riêng cá»§a mình có gì là m buồn lòng chị. Thú tháºt, trong những ngà y bệnh nhẹ, tôi vẫn thấy lòng mình không lúc nà o có thể rá»i được ngưá»i há»™ lý ấy. Nói rằng yêu thì không phải, vì chuyện vợ con Ä‘ang còn nặng ná» là m mình đến trở thà nh bệnh hoạn. Mến phục thì đúng hÆ¡n. Chị đã phải thức khuya dáºy sá»›m hầu hạ tôi rất cá»±c. HÆ¡n nữa, dù không phải là má»™t ngưá»i con gái Ä‘i nữa, khi ngưá»i ta đã nói tâm sá»± vá»›i bất cứ ai, sá»± thân thiết cÅ©ng đến rất mau chóng.
Bệnh tôi ngà y cà ng nặng, hai - ba ngà y lại lên má»™t cÆ¡n. Mắt chị há»™ lý có những ná»—i lo lắng trông thấy. Có bao giá» anh phải khiêng má»™t ngưá»i bạn bị đạn trúng bụng từ mặt tráºn Ä‘i vá» viện không? Ngoà i miệng anh vẫn phải an á»§i bạn là không há» gì, nhưng trong lòng anh Ä‘ang chắc mưá»i phần chết chÃn. Dù cứng rắn cách mấy anh cÅ©ng phải buông tiếng thở dà i khi thấy bạn mình ôm bụng quằn quại cố nÃu lấy sá»± sống. Ãấy, chị há»™ lý đã có những cái nhìn như thế đối vá»›i tôi. Cho tá»›i má»™t hôm, tôi bá»—ng thấy trên má trái chị sưng tÃm lên phải cuốn băng. Ãt bữa sau lại thấy chị nằm li bì trên giưá»ng bịnh. Lúc khá»i, thái dương chị lá»™ ra má»™t vết sẹo dà i. ChÃnh cái sẹo ấy đã chá»c và o mắt tôi như má»™t lưỡi dao nhá»n. Vợ tôi cÅ©ng bị má»™t vết ngay chá»— ấy từ đêm chống lại vá»›i thằng Lá»™c. Những đêm ở Cao Lãnh, má»—i lần sá» má vợ là tôi lại đụng phải. Nó như má»™t cái dấu in sâu trong những trang hạnh phúc chúng tôi. Từ đấy, lúc nà o nghÄ© vá» vợ, tôi không thể nà o quên cái sẹo cá»§a ngưá»i há»™ lý. Vá» sau, nhìn mái tóc ngắn ngá»§i cá»§a chị ta tôi cÅ©ng hình dung thấy má»› tóc bị cắt cụt cá»§a vợ tôi. Bệnh thần kinh đã là m tôi nghÄ© loạn chăng? Tôi không rõ lắm. Nhưng cả đến bà n tay đưa cháo cá»§a chị hay những lá»i an á»§i sau nà y tôi cÅ©ng Ä‘á»u thấy giống. Ãêm đêm ná»a tỉnh ná»a mê tôi thấy vợ mình Ä‘ang ngồi quạt cho mình. Có lúc không hiểu chị ta hay vợ tôi Ä‘ang dắt tôi Ä‘i chÆ¡i dưới trăng cạnh bá» sông, trèo lên cây rồi tắm mát. Có những lúc tôi gá»i chị bằng tên vợ tôi, thá» xem có đúng vợ tôi tháºt không, chị đáp lại má»™t tiếng "dạ" tháºt ngoan. Tiếng "dạ" êm êm man mát cứ quẩn lấy bên tôi suốt đưá»ng vá» trong những đêm trăng còn ở địch háºu.
Có má»™t đêm, hình như quân y viện tổ chức đám cưới. Từ hồi chiá»u ngưá»i ta lôi kéo má»i mãi chị má»›i Ä‘i dá»±. Ãêm ấy, sau má»™t cÆ¡n mệt má»i tôi chợt tỉnh dáºy. Tiếng vá»— tay trong đám vui còn văng vẳng xuống. Mưa lâm râm hắt và o buồng, tôi cảm thấy là nh lạnh tháºt sá»±. Rõ rà ng tôi tỉnh tháºt chứ không phải loạn trà như má»i khi. Tôi bắt gặp chị Ä‘ang nằm gần tôi, ôm chặt tay tôi và o ngá»±c khóc nức nở. Mắt tôi không chá»›p được vì ngạc nhiên. HÆ¡i nóng trong ngá»±c chị tá»a ra á»§ lấy tay tôi âm ấm. Không hiểu có má»™t sức mạnh gì là m tôi không thể rút tay vỠđược nữa. Mạch máu trong ngưá»i tôi căng lên. Thân thể như là m bằng hÆ¡i bong bóng. Má»™t ý nghÄ© thoáng qua: không hiểu ngưá»i nằm đây và khuôn ngá»±c tròn trÄ©nh kia có phải là vợ tôi không? Nhưng không, rõ rà ng là chị há»™ lý. Cái cảm giác vừa sợ vừa êm ái ấy là m tôi miên man khó nghÄ©. Thấy để lâu không tiện, tôi khẽ trở mình rút tay ra. Nhưng không, chị cứ giữ chặt lấy. Tiếng nức nở rõ hÆ¡n. Tôi không muốn nói má»™t câu gì vá»›i con ngưá»i đáng thương kia nhưng răng cứng lại. Mà biết nói gì đây? óc tôi tối mò mò. Tôi chỉ Ä‘oán rằng chị có má»™t tâm sá»± gì dÃnh vá»›i tôi nhiá»u lắm. Má»™t lúc sau bá»—ng chị ôm chặt cổ tay tôi lần chót rồi thả ra, đứng dáºy bá» ra ngoà i. Qua tiếng mưa và tiếng lá»™i nước bì bõm, tôi còn nghe thấy cả tiếng khóc, tiếng xuỵt mÅ©i ấm ức...
*
* *
Hải chỉ kể được đến đấy. Sau đó chắc còn nhiá»u chuyện nữa nhưng bệnh thần kinh ngà y cà ng nặng không cho anh nhá»› hết. Tôi Ä‘i tìm chị y tá trên phòng thưá»ng trá»±c. Ngưá»i ta nói chị là bạn thân cá»§a chị há»™ lý.
Tôi hơi lạ vì sự cà u nhà u của chị y tá. Hình như đối với tôi, chị đã có sự bực bội nà o trước:
- Các anh há»i là m gì? Chuyện chúng tôi có gì đáng nói!
Tôi biết mặt chị còn trẻ lắm, chưa có nét gì tá» ra sắt đá mà ngại. Sau và i lá»i khẩn khoản quả nhiên chị đã nói hết vá»›i tôi, nói tháºt dà i như chẳng ai có thể ngăn lại:
... ở nhà nó tên là cái Nhãn. Từ khi nó ra đây là m há»™ lý nó đổi tên là Vân. Nhà nó cách nhà tôi má»™t con đê. Hai đứa tôi thân nhau từ ngà y còn Ä‘i chăn trâu, coi nhãn, tắm sông ở bến Chùa. Nghịch lắm anh ạ, bẻ cả đầu bụt, ăn cắp oản chùa vá» cho mẹ. Nhà chùa bắt nó cạo trá»c đầu bôi vôi, nó dám chặt chuối lá»™i qua sông cái vá» nhà . Năm mình giải phóng biên giá»›i chúng tôi đã mưá»i sáu mưá»i bảy tuổi. Tôi Ä‘i theo quân y, Vân và o du kÃch xã ở quê nhà , cô ta đánh hăng lắm. Giặc lÆ¡ mÆ¡ ló ra bẻ nhãn là ăn lá»±u đạn gà i dưới chân sà o. Cách má»™t năm sau Vân có yêu má»™t ngưá»i trong bá»™ đội, tên anh ta là Hải. Hai ngưá»i yêu nhau ghê lắm. Thư từ anh chà ng gá»i vá» hà ng tệp. Năm 53 Vân bị giặc bắt trong lúc Ä‘i liên lạc và o thị xã. Khả nghi chúng bắt thôi, năm hôm sau nó thả ra. Ai ngá» từ khi được vá» ngưá»i Vân xanh xao và ng vá»t Ä‘i đứng không vững được nữa. Vân đã bị nó truyá»n cho cái bệnh khốn khiếp anh ạ. Thì ra lúc ở trong đồn nó đã trói chặt ngưá»i ta lại để là m chuyện đồi bại. Từ đó Vân ngà y cà ng rụng dần, rồi phải cạo trá»c Ä‘i. Ngưá»i ghẻ lở hôi hám như má»™t con ma Ä‘i đến đâu ruồi bâu theo đấy. Thuốc men nà o trong kháng chiến mà chữa nổi. Má»™t tá»± tá», hai tá»± tá», chị em khuyên nên vui vẻ mà chá» Hải. Hòa bình được má»™t năm. Vân má»›i được chữa khá»i ngưá»i trông khác hẳn không ai nháºn ra. Vân xin là m há»™ lý ở đây má»™t năm nay. Tên Nhãn mất Ä‘i từ đó.
Giá»ng nói trầm lặng cá»§a chị y tá xoáy và o lòng tôi như những tiếng động âm vang trong lòng chiếc chum lá»›n. Mặt chị lặng ngắt như đã quá quen thuá»™c vá»›i câu chuyện nà y. Tôi há»i:
- Thế còn ngưá»i yêu cá»§a chị Vân?
- Anh Hải ấy à ? Năm ngoái vá» thăm được má»™t lần vá»™i và ng rồi Ä‘i. Sau viết thư vá» ngại đưá»ng tương lai con cái gì đó, xin vá»›i Vân cho cắt đứt. Anh ta má»›i có vợ khác rồi.
Tôi cảm thấy mình Ä‘ang đứng gần má»™t hÆ¡i nước đá. ChÃnh cái hÆ¡i lạnh ấy là m tôi chợt hình dung lại tất cả những cá» chỉ cá»§a ngưá»i há»™ lý mà anh bạn Ä‘iên đã kể vá»›i tôi. Má»™t lát, tôi há»i:
- Có phải anh Hải là ngưá»i cùng quê vá»›i chị Vân . Ngà y còn ở nhà thÃch ăn nhãn lắm phải không?
Chị y tá hơi ngạc nhiên:
- Ãúng, trước anh có là m du kÃch cùng vá»›i Vân ở xã. Anh ta thÃch ăn nhãn nhưng ngưá»i có tên là Nhãn thì anh ta chóng quên lắm.
Tối hôm ấy chị y tá còn kể vá»›i tôi nhiá»u nữa. Trước kia ở nhà , Vân hay đùa bao nhiêu bây giá» cà ng sợ cuá»™c vui bấy nhiêu. Nhất là đám cưới, chẳng ai má»i được Vân dá»± cả. Hôm cưới chị y tá, bạn thân nhất, Vân cÅ©ng chỉ ngồi má»™t tý rồi bá» Ä‘i. Ãêm ấy trừ chị y tá, không ai biết được Vân đã ngồi giữa trá»i mưa lâm thâm khóc ấm ức má»™t mình. Từ đấy Vân cà ng Ãt nói hÆ¡n, như má»™t căn buồng khép nốt cánh cá»a cuối cùng lại.
Chị y tá kể:
- Vân là m việc đến rạc cả ngưá»i Ä‘i. Suốt từ tối đến sáng, cÆ¡m nước, tắm rá»a cho bệnh nhân, quét hót phân tro. Như anh Hải bá»™ đội miá»n Nam vừa qua, trong những ngà y Ä‘iên nặng, Vân đã phải dá»— dà nh cho ăn từng thìa cÆ¡m. Ãêm anh hay chạy Ä‘i Ä‘áºp phá, Vân phải buá»™c chân anh và o tay mình để ngá»§. Vân bị anh chá»i bá»›i đánh Ä‘áºp nhiá»u lắm. Má»™t hôm Vân bị anh đạp Ä‘áºp mặt xuống tưá»ng, phải nằm mất mấy ngà y. Vân không sợ Ä‘au nhưng chỉ buồn trên mặt mình có má»™t vết sẹo. Có những buổi anh Hải ra bá» sông, Vân phải chạy theo lôi lại. Có đêm Hải leo tÃt lên ngá»n cây cao, Vân cÅ©ng phải trèo lên lạy van dá»— xuống. Anh em biểu dương Vân vá» tinh thần phục vụ, vá» Ä‘oà n kết Bắc Nam. Ngược lại, tâm tình Vân ngà y cà ng khó hiểu, lúc cưá»i vui, lúc cà u nhà u. Có đêm Vân ôm lấy tôi khóc như trẻ con...
Chị y tá thở dà i:
- Có những lần anh Hải lên cÆ¡n, nắm chặt tay Vân, gá»i tên ngưá»i vợ ở miá»n Nam luôn miệng. Có khi anh ôm chặt Vân và o lòng, Lần đầu tiên, Vân ngÆ¡ ngác đến tìm tôi như má»™t kẻ mất hồn. Nhưng những lần sau, quen Ä‘i, Vân cứ im lặng để anh ôm, vuốt ve trở lại, nói như má»™t ngưá»i vợ an á»§i chồng. Có như váºy anh Hải má»›i dần dần hạ được cÆ¡n Ä‘iên xuống.
Ngừng một lát như để nghĩ chuyện gì, chị y tá nói tiếp:
- Chuyện đà n bà chúng tôi các anh biết đấy. Ai đến tuổi chẳng mong má»™t tấm chồng. Chưa có, ngưá»i nó cứ chông chênh lo lo đến lạ. Nhưng Vân thì như cây cá»§i khô trôi Ä‘i, còn mong gì đáp được và o bến nà o nữa. Bây giá» chỉ còn lăn và o công việc cho nó quên Ä‘i, nhưng công việc thì nó lại cứ phải ra như thế.
Chị y tá thở dà i. Hai là n mi cong cong hÆ¡i khép lại nhìn xuống đất. Má»™t ná»—i buồn thẫn thá», buông xuôi khi có cái gì chạm và o giá»›i tÃnh. Tôi bá»—ng nhá»› lại các cách chữa bệnh, đôi khi ngưá»i ta phải lấy sá»± cho chung đụng vá»›i đà n bà để chữa cho những anh Ä‘iên vì tình khá»i bệnh. Và i phút sinh là để cứu má»™t mạng ngưá»i, sau nà y há» sẽ thà nh những cặp vợ chồng chÃnh thức. Tôi nghÄ© tá»›i những lúc Hải mê man nhìn ngưá»i há»™ lý thà nh vợ mình. Những lúc đêm khuya trong căn phòng nhá» hẹp ấy còn lại có hai ngưá»i...
Câu chuyện giữa má»™t ngưá»i loạn trà và má»™t ngưá»i Ä‘ang giáºn dá»—i cuá»™c Ä‘á»i ấy sẽ Ä‘i đến đâu? Trong lúc nà o đó, vá»›i bá»™ óc mê muá»™i, anh bạn tôi nhìn ngưá»i bên cạnh là vợ anh, anh phải là m tá»›i cái tÃnh tá»± nhiên cá»§a loà i ngưá»i. Còn chị há»™ lý, tôi biết chị Ä‘ang Ä‘au khổ nhưng cà ng giáºn đà n ông ngưá»i ta lại cà ng nghÄ© đến đà n ông... Và i phút yếu Ä‘uối khi trong lòng Ä‘ang sôi nổi tình yêu thương chân tháºt, có gì là vô lý trong lúc nà y? Ai cấm được ngưá»i ta không nhìn thấy ánh sáng khi đôi mắt mình tưởng như khép lại.
Tiếng chị y tá là m tôi trở lại câu chuyện:
- Lạ lắm anh ạ. Má»™t hôm đột nhiên Vân bảo tôi là sẽ lấy chồng. Ngưá»i ấy biết thương vợ, thương con, thương Vân lắm. Vân nói như muốn khóc. Tôi gạn há»i ai, Vân chỉ trả lá»i lấy anh chà ng đã bá» Vân từ hÆ¡n má»™t năm nay. Má»™t lúc sau Vân bá»—ng cưá»i, đấm và o vai tôi. Cái cưá»i lâu lắm má»›i thấy trên đôi môi nứt nẻ. Tôi cho là Vân nói đùa, buồn quá nên nói nhảm vá»›i bạn.
Nghe chị y tá, tôi cà ng thấy ước Ä‘oán trên kia là sá»± tháºt. Tôi há»i:
- Chị có thể cho tôi biết chị Vân bây giỠở đâu không?
Chị y tá không trả lá»i, Tay di di giá»t nước trên bà n. Tôi há»i lần nữa, lông mà y chị bá»—ng hÆ¡i nhăn lại, giống như sá»± cau có lúc đầu. Má»™t bóng mây bay qua che mất bóng nắng ngoà i cá»a sổ. Khung trá»i hiện ra má»™t mà u nâu nâu, bà ng bạc cá»§a trưa mùa đông. Tôi không há»i nữa, lòng phân vân má»™t sá»± gì không hay. Má»™t lúc lâu lắm, chị y tá má»›i quay mặt Ä‘i, nói ấm ức:
- Vân vá»... nhà rồi. Chẳng bao giá» còn lại đây nữa. Có má»™t buổi anh Hải lên cÆ¡n Ä‘iên chạy xuống sông bÆ¡i giữa ná»a đêm. Chúng tôi nghe được tiếng thét kêu cứu cá»§a Vân chạy ra thì thấy Vân và bạn anh Ä‘ang giằng co nhau chá»›i vá»›i giữa dòng. Nước tháng bẩy chảy băng băng. Anh em nhảy xuống cứu Ä‘á»u bị nước cuốn bạt Ä‘i. Má»™t lúc lâu lắm, cố hết sức ngưá»i ta cÅ©ng chỉ vá»›t được má»™t ngưá»i lên. Ngưá»i ấy là bạn anh, anh Hải...
Tôi há»i vá»™i, đầu óc quay như chong chóng:
- Thế còn Vân?
Chị y tá khẽ nhìn tôi rồi đứng dáºy, vừa Ä‘i vừa rút chiếc khăn đưa lên mắt:
- Con sông ấy nó chảy vỠHưng Yên, quê nhà Vân đấy.
*
* *
Hải tiá»…n chân tôi ra táºn bá» sông cá»§a quân y viện. Nước hôm nay không đỠngầu như mùa tháng bảy. Mặt sông và ng và ng như còn rÆ¡i lại Ãt nắng cá»§a những ngà y vừa qua. Tôi cố tìm má»™t dấu vết gì mà thá»i gian có thể gá»i ở đó má»™t ngưá»i con gái.
Có lẽ vì cái bệnh nguy hiểm cá»§a Hải không bao giá» tôi được phép quân y nói cho anh nghe Ä‘oạn Ä‘á»i sau cá»§a ngưá»i há»™ lý. Có thể khi vá» Nam anh sẽ kể cho má»i ngưá»i nghe câu chuyện những ngà y thương vợ nhá»› con ở miá»n Bắc. Có thể anh sẽ nói đến ngưá»i con gái Hưng Yên đã săn sóc anh táºn tình như ngưá»i ruá»™t thịt. Nhưng anh sẽ không thể kể được vì sao ngưá»i con gái ấy không còn nữa. Vì sao ngưá»i con gái ấy đã thương mến anh, má»™t tình thương dáºy lên từ những Ä‘au khổ, dáºy lên từ những mất mát Ä‘ang chịu chung vá»›i đất nước, cÅ©ng như trước kia, vợ anh đã im lặng để yêu anh trá»n Ä‘á»i.
Tôi siết chặt tay Hải, bắt anh phải kêu Ä‘au để cố tạo má»™t sá»± vui vẻ. Hải nói nhá»:
- Vợ tôi không còn nữa, con gái tôi bây giỠnó cũng phải sống một mình. Ai dám bảo trẻ con không có những thỠthách ngang với chúng ta.
Rồi anh nói tiếp, miệng khẽ mỉm cưá»i:
- Anh cố tìm há»™ tôi địa chỉ cá»§a cô há»™ lý. Có lẽ tôi phải Ä‘i thăm cô ta má»›i được. Biết đâu lại chẳng được cô má»i ăn nhãn ở miếng vưá»n nà o đó.
Tôi cưá»i, gáºt đầu. Tôi muốn nói vá»›i anh là mùa nhãn đã qua rồi. Những trái nhãn ngá»t lịm trong ngà y hè vừa qua đã hết rồi. Bây giá» thì anh Ä‘ang đứng giữa bóng mát cá»§a má»™t con sông, chảy vá» nÆ¡i có rất nhiá»u vưá»n nhãn.