Ghi chú đến thành viên
Gởi Ãá» Tài Má»›i Trả lá»i
 
Ãiá»u Chỉnh
  #61  
Old 20-05-2008, 01:11 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Hoa "Ti-gôn"
Tác giả: Thanh Châu

"... Hoa leo ti-gôn sắc Ä‘á», sắc hồng, sắc trắng năm nào cÅ©ng vậy, má»™t mùa tàn lại má»™t mùa nở. Nó chẳng giống lòng bất trắc cá»§a con ngưá»i..."

Khái Hưng
(Gánh hàng hoa)

Sáng nào cÅ©ng vậy, hết giá» dạy vẽ ở trưá»ng Mỹ thuật vá» qua phố Tràng Tiá»n, há»a sư Lê cÅ©ng không quên mua má»™t bó hoa "Ti-gôn". Ãó là thói quen cá»§a há»a sư mà không má»™t ngưá»i bạn hay ngưá»i bạn há»c trò thân nào là không biết rõ. Ãến mùa hoa "Ti-gôn" nở nhiá»u nhất, trong nhà há»a sư Lê ngưá»i ta chẳng còn thấy má»™t thứ hoa nào khác. Mà có ngưá»i nào tẩn mẩn ngắt má»™t nụ hoa nho nhỠấy xem kỹ, há» sẽ phải cho lá»i nhận xét cá»§a há»a sư Lê là đúng : "Hoa Ti-gôn hình quả tim vỡ làm mấy mảnh, màu hồng dịu như nhuá»™m máu đào". Rồi ngưá»i ta tá»± há»i thầm :

"Tại sao há»a sư Lê lại thích chÆ¡i cái thứ hoa trông như giấy ấy, để trong phòng quá má»™t ngày đã rụng rồi ? Chắc lại có Ä‘iá»u tâm sá»± chi đây..."

*
* *

Má»™t buổi trưa - hồi đó Lê Chất hai mươi bốn tuổi, còn là hoạ sÄ© nghèo má»›i ở trưá»ng ra - đạp xe vá» các vùng lân cận Hà Ná»™i, Lê Chất rẽ vào làng Má»c vá»›i giá vẽ buá»™c trên xe. Ngưá»i thiếu niên ấy Ä‘i tìm cảnh đẹp.

Mà cảnh đẹp ở đây là má»™t thiếu nữ chàng má»›i gặp chiá»u qua.

Ãến gần má»™t ngôi nhà cÅ© kỹ, trông ra dáng biệt thá»± cá»§a má»™t quan hưu dùng làm chá»— nghỉ ngÆ¡i. Chất hãm xe, nghển cổ nhìn qua má»™t hàng rào cây tốt um tùm. Chiá»u qua, lúc Chất dắt xe rất nhanh qua đó, tình cá» liếc mắt vào nhà, bá»—ng thấy má»™t thiếu nữ đứng trên má»™t chiếc ghế cao, Ä‘ang vá»›i tay lên những dây hoa đỠtrên giàn nữa. Ngưá»i con gái mặc áo cánh lụa cụt tay, hở cổ, để lá»™ má»™t màu da khá»e mạnh, như thứ da thưá»ng ra nắng cá»§a những cô gái nhá». Hai má á»­ng hồng, vài sợi tóc trên vừng trán, cảnh "con gái hái hoa" ấy như má»™t bức tranh linh động, khiến ngưá»i há»a sÄ© phải dừng chân ngắm không chán mắt. Khuôn mặt Ä‘á»u đặn, vẻ đẹp thông minh, nhất là đôi môi có má»™t nét vẽ lạ, đó là thứ nhan sắc hiếm hoi, ai trông thấy lần đầu Ä‘á»u in sâu trong trí nhá»›. Thiếu nữ vô tình, bận gỡ hoa trên giàn đã để Lê Chất có thì giá» nhìn ngắm kỹ. Ãến khi cô gái bước xuống đất, sắp vào nhà, đưa mắt nhìn ra đưá»ng thấy có ngưá»i đứng nhìn mình, má»›i cau mày tá» vẻ không bằng lòng.

Nhưng từ hôm đó, hôm nào há»a sư cÅ©ng đạp xe vào làng Má»c, giá vẽ buá»™c trên xe, mà chẳng vẽ bao giá», vì còn bận quanh quẩn gần biệt thá»±. Thiếu nữ động trông thấy bóng anh chàng là lẩn vào nhà.

Lê Chất chỉ được trông thấy nàng vài lần nữa rồi thôi, bởi ngôi nhà hình như sau đó không có ngưá»i ở nữa, ngày nào cÅ©ng chỉ thấy có má»™t ông già cuốc cá» trong vưá»n.

Rất lâu, Lê Chất mÆ¡ màng đến ngưá»i thiếu nữ. Anh cố nhá»› lại khuôn mặt, thân hình, hai cánh tay đẹp để trần, nhất là đôi môi cá»§a thiếu nữ. Anh đã vẽ nhiá»u croquis cất trong an-bom để ghi giữ lại, rồi dần dần cÅ©ng quên Ä‘i...

*
* *

Lê Chất đã nổi tiếng. Thầy há»c cÅ© cá»§a anh vì mến tài, đã đưa anh lên má»™t địa vị mà nhiá»u ngưá»i ghen tỵ. Tranh cá»§a anh được nhiá»u báo nước ngoài nói đến và bán vá»›i giá cao. Anh bá» lối phong cảnh để vẽ ngưá»i. Tranh vẽ ngưá»i, nhất là tranh vẽ đàn bà khiến các bạn Chất tặng cho cái tên : "Ngưá»i lấy máu để vẽ các cô gái đẹp". Há»a sÄ© đã trở nên giàu có, ăn mặc sang, khó tính, Lê Chất bây giỠđã đứng tuổi, từ lâu không còn là gã há»a sÄ© nghèo huýt sáo đạp xe quanh vùng lân cận Hà thành Ä‘i tìm cảnh đẹp, vá»›i giá vẽ buá»™c trên xe đạp.

Mùa lạnh năm ấy, Lê Chất Ä‘i vẽ ở má»™t vùng Vân Nam phá»§. Trong má»™t bữa tiệc chiêu đãi cá»§a tòa nhà lãnh sá»± Pháp, há»a sÄ© trông thấy má»™t thiếu phụ ta, đẹp má»™t vẻ khác thưá»ng, nhưng có dáng buồn. Chất bá»—ng ngá» ngợ như hÆ¡n má»™t lần đã gặp ngưá»i này. ở đâu ? Chất giật mình. Có thể nào ? Nhưng quên làm sao khuôn mặt ấy, đôi môi ấy ? Nhá» má»™t ngưá»i quen giá»›i thiệu, Chất được rõ : thiếu phụ là vợ má»™t viên chức trong tòa lãnh sá»±.

Trong khi nhảy vá»›i thiếu phụ trong má»™t bản "tăng gô", Lê Chất đột nhiên há»i :

- Bà vẫn thích hái hoa "ti-gôn" chứ ?

Thiếu phụ nhìn chàng rất ngạc nhiên :

- Ông nói gì... tôi không hiểu.

- Có lẽ bà đã quên cả Hà thành, làng Má»c, cái biệt thá»± xinh xinh có má»™t giàn hoa...

Ngưá»i đàn bà ấy kêu lên, mắt long lanh :

- Có phải ông là cái anh chàng há»a sÄ© vẫn nhìn trá»™m tôi ngày trước đó không ?

Nàng nói tiếp :

- Thảo nào mới nhìn ông tôi cũng nghĩ không biết đã gặp ở đâu rồi. Tám

chín năm rồi đấy, thế mà chúng ta còn nhận được nhau...

*
* *

Mai Hạnh - tên thiếu phụ - rất buồn ở Vân Nam phá»§. Nàng không có bạn. Lấy má»™t ngưá»i chồng gia thế cân đối vá»›i nhà mình, cuá»™c Ä‘á»i nàng bằng phẳng nÆ¡i đất khách. Bây giá» gặp được ngưá»i cùng xứ, ngưá»i đó đã dá»± vào dÄ© vãng tươi đẹp cá»§a mình, má»™t há»a sÄ© nổi danh, nàng không có cảm tình vá»›i Lê Chất làm sao được ? Hạnh thưá»ng đến chá»— há»a sÄ© trá», thăm viếng má»—i ngày, và thuận sẽ cho chàng vẽ má»™t chân dung.

Má»™t buổi sáng, hai ngưá»i Ä‘i chÆ¡i, trên má»™t ngôi chùa Tàu cheo leo trên đỉnh núi, Lê Chất há»i :

- Tôi biết thế nào trong Ä‘á»i tôi cÅ©ng còn gặp Hạnh, bởi vì không bao giá» tôi quên cái buổi chiá»u ở làng Má»c. Nhưng số mệnh khiến chúng ta gặp nhau lần này có phải là để chúng ta chỉ có thể trở thành đôi bạn thôi ư ? Hạnh có Ä‘oán được lòng tôi lúc này không ?

Mai Hạnh, giá»ng run run, tái nhợt, giÆ¡ tay bịt miệng Lê Chất. Nhưng khi Chất đã ôm nàng thì Hạnh không cưỡng lại :

- Em cũng yêu anh ngay từ buổi đầu.

Thế là, hai ngưá»i như sống trong má»™t cÆ¡n mê.

Mai Hạnh cố chống chá»i lại vá»›i tình yêu má»—i ngày má»™t lá»›n, còn Lê Chất thì lo ngại, tính toán như ngồi trên đống lá»­a. Chàng dá»± định cùng Hạnh trốn Ä‘i Nhật, không cần danh dá»±, chức nghiệp, dư luận cá»§a ngưá»i Ä‘á»i. Nhưng Mai Hạnh tuy yếu Ä‘uối hÆ¡n, rụt rè, e ngại, sau cùng cÅ©ng nhận lá»i.

Lê Chất trở vá» Hà Ná»™i, sắp đặt song má»i việc, lo lót giấy tá» tiá»n bạc, đồ dùng Ä‘i xa, tất cả đã sẵn sàng, thì phút cuối cùng nhận được thư cá»§a Hạnh : "Chất, anh hãy Ä‘i má»™t mình và quên em Ä‘i, vì em không có thể theo anh. Ãừng giận em tá»™i nghiệp, em không phải là loại đàn bà có thể vượt được hết những khó khăn như anh đã tưởng. Ãến phút cuối cùng em bá»—ng sợ, em sợ gia đình tan tác, khổ thân thầy mẹ em, chồng em khinh bỉ, tai tiếng ở Ä‘á»i, những lo ngại ở tương lai... Em đã thấy rằng : nếu Ä‘i vá»›i nhau chưa chắc chúng ta đã sung sướng. Anh thấy chưa ? Em là má»™t đứa hèn ! Em không yêu anh được như anh tưởng đâu, vì em đã hy sinh anh cho tất cả những lo ngại trên kia. Vậy mà em yêu anh có thể chết vì anh được. Trong Ä‘á»i anh còn nhiá»u chuyện, anh có thể quên em được đấy ! Nhưng còn em thì thật chẳng bao giá», chẳng bao giá» ! Vì em biết sẽ không bao giá» an á»§i được, bởi em đã làm há»ng Ä‘á»i em, nếu em chẳng theo anh...".

Trong thư, một dây hoa "ti-gôn" nhỠép rơi ra : những nụ hoa chum chúm hình quả tim vỡ, đỠhồng như nhuộm máu đào.

Lê Chất đặt một cái hôn lên những cánh hoa, và khóc. Nhưng đó là một kẻ đàn ông có nghị lực. Chàng đi du lịch Phù Tang có một mình.

*
* *

Bốn năm sau, má»™t hôm há»a sư Lê Chất thấy trên bàn mình má»™t phong thư viá»n Ä‘en báo tang. Ông mở ra xem thì đó là ngưá»i chồng Mai Hạnh báo tin nàng đã chết.

Há»a sÄ© đáp xe lá»­a Ä‘i Vân Nam ngay để má»™t buổi chiá»u đặt trên mồ Mai Hạnh những dây hoa quen thuá»™c. Rồi trở vá» Hà Ná»™i, ông sá»±c nhá»› ra rằng đã quên không há»i xem Mai Hạnh chết vì má»™t bệnh gì, má»™t cÆ¡n cảm sốt.. hay vì sầu muá»™n...

Ngày nay, há»a sư Lê Chất đã già, nhưng cứ đến mùa hoa "ti-gôn" nở, không buổi sáng nào ông quên mua má»™t ôm vá» thay thế cho hoa cÅ© trong phòng vẽ, vì thứ hoa ấy chóng tàn.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #62  
Old 20-05-2008, 01:13 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Khúc Dân Ca Miá»n Biển
Tac giả: Chu Văn Mưá»i

Anh thưá»ng kể những chuyện gắn bó vá»›i má»™t dòng sông.

- Sương biết không, chính trên cánh đồng ven đê, khi đào mương, bá»n anh đã vá»› được những cây gá»— lim vót nhá»n đầu, những nhà khảo cổ xác nhận đó chính là chiếc cá»c xưa Trần Hưng Ãạo đã dùng đâm bể những chiếc thuyá»n cá»§a quân Nguyên...

- Trá»i! Phải chi em được ra quê anh má»™t lần!

- Chắc có ngày ấy thôi. Chỉ e... em không có lòng.

Câu nói rụt rè và như thể bâng quÆ¡ ấy cứ rung mãi trong tâm hồn cô. Anh không sôi nổi, có duyên như anh Phương quê Hà Ná»™i, anh cÅ©ng không tốt giá»ng để hát những làn Ä‘iệu chèo uyển chuyển và tình tứ như anh Nhữ tóc xoăn quê Thái Bình... Anh chỉ có những câu chuyện. Vậy mà dư âm cá»§a nó cứ làm Sương bâng khuâng.

Ra ở đâu cÅ©ng vậy thôi - cÅ©ng sông nước, cÅ©ng ruá»™ng đồng, cÅ©ng cấy cày, gặt hái, cÅ©ng những xóm thôn... Ãất nước hiện lên trước hết từ má»™t xã Tăng Hòa chôn rau cắt rốn cá»§a cô tá»›i má»™t miá»n xa lắc, nÆ¡i có tiếng kẻng gá»i ngưá»i má»—i sá»›m mai ra đồng, nÆ¡i ngày mùa lúa chất đống ở những sân kho, và có những ngày há»™i cổ truyá»n... Ôi, phải chi, phải chi...

Năm ấy Sương mưá»i sáu tuổi.

Sương được các anh đưa lên khu há»c văn hóa, rồi theo há»c lá»›p y tá ngắn ngày. Xong cô được Ä‘iá»u vỠở huyện đội.

Các anh ấy đến cÆ¡ quan huyện đội từ lúc nào lặng lẽ và khiêm nhưá»ng. Ngày ấy cá»±c lắm. Miá»n Tây Nam Bá»™ là vá»±a gạo, nhưng hạt gạo từ vùng dân ra "cứ" nhiá»u phen thấm máu. Ãêm đêm, các anh Ä‘i. Ãi đâu, làm gì, chỉ ban chỉ huy và các anh hay. Vất vả thế, sáng vá», khi có vài chén cÆ¡m, khi má»™t phong lương khô, cÅ©ng có khi chỉ cháo loãng. Chú huyện đội trưởng bảo Sương:

- Cháu phải chăm sóc những chàng Yết Kiêu này thật chu đáo, nghe!

- Yết Kiêu là chi chú? - Sương ngây thÆ¡ há»i.

- à Yết Kiêu là... là những ngưá»i bÆ¡i lặn giá»i, làm nổi những công việc lá»›n - Chú cưá»i, tiếng cưá»i thật vui, hồ hởi và tin cậy.

Sương không biết nói gì thêm. Cô cố gắng chăm sóc các anh chu đáo như lá»i dặn dò cá»§a ngưá»i chỉ huy. Cô kiểm tra mùng khi các anh đã ngá»§, ép các anh uống hết liá»u thuốc phòng sốt rét, la những ai vô ý có thể làm các anh thức giấc... và Sương lặn lá»™i tìm hái quả mắm mang vá» luá»™c, bắt cáy nấu canh vá»›i lá rừng, cải thiện bữa ăn.

Chiá»u ấy khi nước đã lùi xa vá» biển, Sương vừa lá»™i xuống bãi, bá»—ng nghe tiếng gá»i phía sau. Cô giật mình ngoái lại:

- Trá»i, anh Hải! Anh làm em... Sao anh không chịu ngá»§?

- Bụng lép kẹp, ngủ nghê sao được!

Anh ngoẹo cổ, mắt nheo nheo như thể khôi hài, nhưng Sương chợt nghe buốt nhói trong ngá»±c. Cô nhận ra gương mặt hốc hác và tái sạm cá»§a ngưá»i chiến sÄ© vá»›i bao thiếu thốn anh đã phải chịu đựng.

- Bữa nay Sương cho tôi cộng tác với.

Anh vừa nói vừa cúi xuống vuốt nhanh hai ống quần.

- Con trai miá»n Bắc hổng quen việc mò cua bắt ốc đâu anh Æ¡i!

Sương vá»™i ngăn, nhưng anh đã hăm hở sục chân xuống bùn. Ãôi mắt dài thưá»ng tít lại má»—i khi vui cưá»i, lập tức trở nên tinh nhanh trước những vật chấm li ti trên mặt bãi. Phút sau anh cúi xuống túm gá»n má»™t lúc hai con cua bên gốc cây trang.

- Ãây rồi!

Anh cưá»i hồn nhiên quá. Sương càng ngạc nhiên. Ãôi bàn chân to khá»e cá»§a anh bước trên bãi hà táo bạo và nhanh nhẹn như ngưá»i ta Ä‘i trên đưá»ng phẳng. Giữa vô vàn những miệng lá»— dày đặc, anh gá»i ra đâu là lá»— còng lá»— cáy, đâu là hang ổ cá»§a nhệnh, cá»§a há»›p.

- Sương biết không, bãi sông quê tôi cÅ©ng nhiá»u cá lắm. Mùa này tôi thưá»ng Ä‘i bẫy nác. Những chiếc bẫy làm bằng tre giương trên miệng lá»—. Những chú cá nác nhắm tít mắt, vừa ngoi lên vừa lắc lắc cái đầu rÅ© bùn. Pá»±t! Thế là cu cậu bị chặn cổ. Chà, cá nác nấu vá»›i dá»c mùng! Sương biết dá»c mùng không?

Vừa nhẹn tay xắn đất chặn bắt những chú cá thòi loi, anh vừa say sưa kể chuyện. Chưa bao giỠSương thấy anh vui thế, cởi mở thế. Cô mải nghe, cứ xách giỠtheo anh lúc nào không hay. Những kỷ niệm vỠanh sao đằm thắm thế. Sao anh có thể nói vỠquê hương mình hay đến vậy, dù khi anh chỉ nhắc tới một buổi đi kiếm mật ong giữa rừng nước mặn, một buổi tối bạn bè rủ nhau đi chao cá tối ven sông, hay một mùi thơm của quả lậu chín vào hồi tháng bảy...

*
* *

GiỠđây, trước mặt Sương, con sông Bạch Ãằng cồn lên những đợt sóng bạc đầu. Con sông quê anh. Con sông trong những chuyện anh kể... Khu rừng lậu ven đê má»›i bắt đầu đâm chồi sau những ngày rét mướt, những hương hoa sú đã ngá»t lịm trong gió đông. Và lúc này, con sông mênh mang hÆ¡n nhiá»u, sôi động hÆ¡n nhiá»u trong trí tưởng tượng cá»§a cô, những con tàu lừng lững. Những Ä‘oàn sà lan nối dài và buồm nâu rá»m rợp. Dòng sông huyên náo trong tiếng còi xin luồng, tiếng động cÆ¡, tiếng những ngá»n sóng chồm lên bị chẻ xé, bị khuấy sôi. Không xa nÆ¡i Sương đứng là xưởng sá»­a chữa tàu thá»§y Ä‘ang ầm ầm những âm thanh há»—n độn, chói gắt ánh lá»­a hàn. Xa hÆ¡n, má»™t dải khói xanh đục bí ẩn tuôn lên từ trong khe núi.

- Ãấy là nhà máy đất đèn, má»™t cÆ¡ sở hóa chất má»›i xây dá»±ng. Nghe nói đất đèn cá»§a ta được khách nước ngoài chuá»™ng lắm, nhưng không có mà xuất khẩu vì dùng trong nước còn chưa đủ. Hiện nay chúng ta Ä‘ang tiếp tục xây thêm những lò có công suất cao hÆ¡n.

Bé, cô bí thư xã Ä‘oàn NgÅ© Xã có vóc ngưá»i chẳng hợp vá»›i tên cô chút nào, trân trá»ng giá»›i thiệu cùng Ä‘oàn khách từ miá»n Tây Nam Bá»™ xa xôi tá»›i đây tham quan. Nhiá»u cặp mắt mở to trước cô, không chỉ thông thạo công việc đồng áng, mà còn tá» ra am hiểu tình hình trong vùng.

Sương không chen há»i vá» khu cảng than, vá» vùng đồi thông xanh hút tầm mắt phía bên kia sông. Cô lặng ngắm dải sóng trắng xóa chảy suốt sát chân đê ra quá giữa sông, má»™t đàn hải âu đông ngá»™n Ä‘ang nhá»™n nhạo, Ä‘ang sắp vụt tóa lên khá»i mặt nước. Ban nãy Bé giá»›i thiệu đấy là Ghá»nh Cốc - má»™t bãi đá ngầm. NÆ¡i đây bảy thế ká»· trước, quan quân nhà Trần đã lợi dụng nó như má»™t bãi cá»c trong trận thá»§y chiến lừng lẫy tiêu diệt quân xâm lược. Giữa tiếng ồn ào cá»§a biển lá»›n ngoài kia Ä‘ang lúc triá»u lên, tiếng nổ rá»n cá»§a những loạt mìn phá đá phía thượng nguồn, ná»—i bồn chồn vẫn không lắng lại trong lòng Sương. Cô kín đáo nhìn nhanh gương mặt cô bí thư xã Ä‘oàn. Bé nghiêng nghiêng đầu đưa tay cài gá»n lại mái tóc. Chiếc áo cá»™c cổ màu gụ rất vừa vặn, hài hòa vá»›i nước da nâu mịn cá»§a cô gái miá»n duyên hải. Vẻ đẹp riêng biệt cá»§a cô gái ấy giữa đám đông khiến Sương liên tưởng vá»›i cô gái trong những câu chuyện anh Hải kể hồi nào. Và cô xúc động nghÄ© rằng mình đã Ä‘oán không nhầm. Giữa lúc ấy Bé chợt nở nụ cưá»i duyên dáng, chỉ tay xuống khoảng đất trước mặt má»i ngưá»i:

- Báo cáo các đồng chí, đây là trận địa súng máy cao xạ cá»§a dân quân xã chúng tôi trong thá»i kỳ chống chiến tranh phá hoại. Anh chị em đã diệt hai máy bay phản lá»±c Mỹ, má»™t chiếc đâm đầu ngay xuống cuối Ghá»nh Cốc kia, má»™t chiếc cố bươn ra được đến cá»­a Nam Triệu...

Tất cả cùng "ồ" lên một tiếng thán phục, và ai nấy cùng nhìn vội xuống cái nơi bây giỠchỉ là một màu xanh nhu mì những vạt ngô.

Từ bấy giá» cho hết buổi tham quan là những câu há»i dồn dập vá» chiến thuật, vá» kiểu loại những chiếc máy bay giặc phải Ä‘á»n tá»™i, vá» cấp bậc, quê quán thằng giặc lái bị bắt sống... Riêng những câu há»i vá» ngưá»i chỉ huy trung đội dân quân hồi ấy, Bé chỉ trả lá»i qua loa đó là má»™t đồng chí gái, nhưng hai vành tai cô thì cứ đỠtía lên. Má»—i lúc Sương má»™t náo nức, cô phải cố ghìm câu há»i riêng cá»§a mình trên đưá»ng vá» làng, chá» lúc Bé hÆ¡i lùi vá» phía sau, Sương bước lại gần. Và như hụt hÆ¡i vì hồi há»™p, Sương há»i:

- Cô... cô có biết nhà anh Hải?

- Anh Hải? - Bé dừng bước, ngước cặp mắt trong suốt nhìn Sương, hàng lông mày cong cong rướn xếch lên vùng trán có nếp nhăn đột nhiên:

- Chị quen anh Hải?

- Phải chị quen - Sương cảm giác tiếng nói mình nhỠquá.

- Trá»i Æ¡i! Anh trai em đấy.

Bé reo to, bàn tay bá lên vài Sương, lắc mạnh.

Sương thấy tức thở:

- Anh Hải... Anh Hải bộ đội, cô à.

- Ãúng rồi, anh Hải em Ä‘i bá»™ đội, vào Nam chiến đấu gần mưá»i năm, vừa rồi má»›i ra nghỉ phép. Tiếc quá! Anh em vừa lên đưá»ng hôm qua.

Bé càng sôi nổi và như những cô em gái khác, phát hiện Ä‘iá»u bí mật ở anh trai, đôi mắt cô càng rá»±c lên vẻ thích thú.

- Không... Không... - Tiếng Sương đứt quãng - ở vùng trong chị trước đây có anh tên là Hải đến hoạt động má»™t thá»i gian. ảnh bảo quê ảnh ở ven sông Bạch Ãằng này. Mà anh hy sinh rồi, Bé Æ¡i!

Sương nói nhanh câu cuối và lại thấy nóng rá»±c hai mi mắt. Cô vá»™i ngoảnh nhìn ra cánh đồng. Cánh đồng như thể bồng bá»nh trước mặt. Và lúa, lúa Ä‘ang thì con gái ràn rạt xô cái màu xanh ngút ngát tá»›i chân đê, vá»›i những tia nắng vàng rá»±c cứ rung rinh, rung rinh.

- Thế thì anh ấy không ở xã em. Xã em có bốn anh Hải Ä‘i bá»™ đội, Ä‘á»u đã vá» cả. Chắc anh ấy ở xã khác. Chị xem, dá»c hai bá» sông có bao nhiêu là làng mạc thế kia...

Sương nín lặng. Con bói cá đậu trên đưá»ng dây cao thế Ä‘ang thu mình bá»—ng giật mình bay Ä‘i, tiếng "các các" xa dần vá» phía rừng rậm.

Buổi tối, Ä‘oàn khách tham quan được má»i xem vở chèo do đội văn nghệ xã tá»± biên tá»± diá»…n. Vở chèo nói vá» công cuá»™c khai hoang lấn biển. Bây giá», Bé trở thành cô dân công có nhiá»u sáng kiến trên công trưá»ng. Cô lưu luyến tiá»…n dặn ngưá»i yêu lên đưá»ng chiến đấu sau bao ngày cùng nhau đắp đê, nhổ sú...

"Rủ là - rủ nhau ới là xuống biển...

Lá»i ca ấy cùng làn Ä‘iệu dân ca ấy Sương má»›i nghe lần đầu. Và rõ ràng tích chèo chỉ nói vá» những ngưá»i sản xuất, vậy mà Sương không cầm nổi nước mắt. Chao Æ¡i, có lẽ nào, chính tâm hồn cá»§a anh, tâm tình cá»§a mình, giá» má»›i được gá»i ra, được cất lên bằng má»™t giai Ä‘iệu tuyệt vá»i đến thế!

"Rủ nhau xuống biển mò cua

"Ãem vá» nấu quả mÆ¡ chua trên rừng

"Anh ơi gian khổ đã từng

"Non xanh nước biếc ta đừng quên nhau...

Chiá»u ấy nắng cÅ©ng vàng như nắng chiá»u nay giữa đồng làng NgÅ© Xã.

"Ãêm nay xong việc, ngày mai ta lại Ä‘i lên bãi nghe Sương".

Lần đầu tiên anh kín đáo nói vá»›i Sương bằng giá»ng Nam Bá»™. Rồi chia tay. Ba ngưá»i, má»—i ngưá»i má»™t ba-lô thuốc nổ, Ä‘i theo con đưá»ng mòn dẫn ra phía bá» sông. Ngày hôm sau anh không vỠđúng hẹn. Chỉ biết chiếc cầu trên tỉnh bị đánh sập, giặc Ä‘ang lồng lên, Ä‘ang chặn bá»§a các ngả sông, các ngả đưá»ng. Hôm sau nữa các anh vẫn không vá» tin được phổ biến chính thức trong cÆ¡ quan: trên đưá»ng rút ra, các anh sa vào ổ phục kích cá»§a giặc. Và sá»± im lặng kéo dài sau đó báo vá»›i Sương rằng anh và đồng đội anh đã hy sinh.

Sương Ä‘ang sống những ngày cuối cùng ở miá»n bắc. Hà Ná»™i mùa hè trá»i trong vắt, hồ trong vắt. Ãi dưới những hàng sấu um tùm lá biếc, Sương bồi hồi nhá»› những hàng me quê nhà. Chương trình rút ngắn, chỉ còn ít bữa nữa Sương đã phải vá» vá»›i làng quê phương nam, lại Ä‘i dưới những hàng cây quen thuá»™c ấy, lại thích thú để mặc những cánh hoa vàng nhá» xíu trút xuống đậu trên mái tóc. Và những bãi triá»u đất bồi ra bao la ven sông má»—i khi nước xuống. Những bãi triá»u năm xưa hai ngưá»i vẫn Ä‘i qua...

- Chị để lại địa chỉ cho em. Có thể em sẽ há»i bạn bè ở những xã bên, chắc em tìm được gia đình anh ấy...

Lúc chia tay, Bé hẹn vậy.

Nhưng sao mãi hôm nay Sương vẫn chưa thấy thư báo của Bé gửi tới. Giữa tiếng ve ran ran, Sương bỗng gặp mình đang hát. Và lạ lùng thay, tiếng hát lại có thể hay như vậy, luyến láy đúng như vậy, với một làn điệu dân ca mới được nghe lần đầu.

"Rủ là rủ nhau ới là xuống biển...".
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #63  
Old 20-05-2008, 01:15 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Kịch Câm
Tác giả: Phan Thị Vàng Anh
1

Từ đây - nó nghÄ© - má»i thứ tá»±, luật lệ đã thay đổi!

Vá»›i mẩu giấy này nó trở nên má»™t ngưá»i có vai vế trong nhà. Nó sẽ được tá»± do, tá»± do tiếp bạn bè vào chiếu tối, thoải mái mà Ä‘i chÆ¡i và nhất là, nó đã có cái cá»› để đổ tá»™i cho những sai lầm nếu có, sau này.

Tá» giấy thông hành ấy nhá» bằng hai bao diêm, má»™t cạnh xé lam nham, vá»™i vã, má»™t lá»i hẹn yêu đương cá»§a má»™t ngưá»i già quên tuổi tác và nghÄ©a vụ - bố nó vá»›i má»™t ngưá»i nó không há» có má»™t tí khái niệm nào vá» tuổi, đẹp, xấu, nghá» nghiệp... hoàn toàn lù mù, chỉ hiểu bố nó tha thiết viết: "Em!"...

2

Nó như má»™t con rắn, nó trưá»n đến má»™t hàng photocopy thật xa, ở đấy chắc không ai biết, nó là ai: hai tá», má»™t tỠđút túi, má»™t tá» nó lẳng lặng đưa cho ông bố Ä‘ang ngồi Ä‘á»c báo, và cưá»i, má»™t cái cưá»i ngang hàng, không phải cá»§a con dành cho bố. Má»™t trật tá»± má»›i ngay lập tức được thiết lập, bố nó cầu khẩn và căm thù nhìn nó, cái đứa lầm lì nhất trong bốn đứa đây, cái đứa ít nhìn vào mắt ông nhất trong nhà, hầu như hai bố con không trao đổi gì ngoài những câu chào, tiếng má»i cÆ¡m. Ãứng trước nó, ông thật sá»± thấy mình là chá»§ gia đình, má»™t gia đình cá»§a trăm năm xa xưa mà trong thâm tâm ông đàn ông nào cÅ©ng ao ước... Bấy giá», nó đứng trước ông, Ä‘iệu bá»™ rất lá»… phép, cÅ©ng lẳng lặng không má»™t lá»i... chỉ có cái cưá»i nhẹ nhàng và đôi mắt... Ông bố hiểu ra, nó thá»a mãn biết bao nhiêu, nó đã căm há»n ông biết bao lâu...

3

Bà mẹ không biết gì, chỉ thấy các con mình ít bị la mắng hÆ¡n, những bữa cÆ¡m dá»n trá»… má»™t chút cÅ©ng không sao, đứa nào chậm chân ngồi vào trá»… má»™t chút cÅ©ng không sao, ông chồng đăm chiêu, thá» Æ¡ và dá»… tính... lẫn lá»™n.

Và nó, nó không sá»­ dụng ngay cái quyá»n cá»§a "giấy thông hành" ấy, vẫn chưa thằng bạn trai nào được tiếp vào chiá»u tối, vẫn chưa má»™t buổi Ä‘i chÆ¡i nào quá lâu... không phải vì nó còn sợ, chỉ đơn giản là nó chưa quen được tá»± do, chỉ thế thôi, chẳng có tí ti đạo đức nào trong việc chậm trá»… này cả. Rồi nằm dài má»™t trưa, nó nghÄ©: "Hay thật, mình bây giá» lại còn đạo đức hÆ¡n bố mình! Bây giá», bây giá» mà Ä‘i chÆ¡i nhiá»u, đàn đúm nhiá»u thì lại hư bằng nhau. Mình càng nghiêm trang, ông cụ càng hãi, như vậy đã hÆ¡n".

4

Và như thế, hằng ngày, nó quan sát lại má»i việc trong nhà. Nó nhìn bố nó, ông hiệu phó cá»§a má»™t trưá»ng cấp III. Lầm lÅ©i vá»›i cái cặp Ä‘en, gầy gò má»±c thước trong bá»™ quần áo phẳng phiu đến lá»›p, nó cưá»i thầm: "Ãi giảng đạo đức đây!". Nó quan sát mẹ nó say sưa trong cái trò rá»­a thịt, nhặt rau, nhìn bà mẹ hồn nhiên giữa mấy đứa con lít nhít, đứa nào cÅ©ng giống mẹ, mắt lồi. Nhìn mấy mẹ con quấn lấy nhau trong góc bếp, nó nghÄ©: "Chẳng cần có bố cÅ©ng sống được!". Nhưng khi ngồi vào bàn ăn, nhìn thấy mẹ mình yêu thương và sợ sệt gắp thức ăn cho chồng, nó tá»§i thân má»™t cách trẻ con: "à, cái đám mắt lồi chúng mình đây được yêu thương chẳng qua vì chúng mình là sản phẩm cá»§a ông bố này. Mẹ yêu bố gấp đôi tụi mình. Nếu bây giá» có má»™t đám cháy, cho mẹ cứu má»™t ngưá»i duy nhất, hẳn là mẹ sẽ cứu bố". Rồi như thật, nó kín đáo liếc các em nó, liếc những đứa bé sẽ bị bá» rÆ¡i trong đám cháy thá»­ thách mà nó đã tưởng tượng ra... Rồi bình tâm trở lại, nó nhìn bà mẹ rất đơn giản ấy mà thương hại: thôi giấu Ä‘i là vừa, mẹ hiá»n quá chắc cÅ©ng chẳng làm gì được, và ngây ngô quá, chưa chắc đã khổ, chuyện lá»›n, thành trò đùa, bố sẽ quen Ä‘i rồi sẽ không ai sợ ai trong nhà này cả". Vậy là nó tiếp tục ăn, mẹ tiếp tục gắp, bố tiếp tục lặng lẽ, các em nhai nuốt hồn nhiên, ngày này qua ngày khác, không ai biết có hai ngưá»i khổ sở trong nhà.

5

Nó khổ sở trong nhà, cÅ©ng chẳng nghÄ© đến việc thù tiếp bạn bè hay chÆ¡i bá»i khuya khoắt nữa. Cảm thấy mình giống má»™t tên "thừa nước đục thả câu", nó cụt hứng. Ngồi lặng lẽ bên má»™t đám bạn ồn ào, nó nhìn hàng dầu gió bên đưá»ng thả quả như những cái trá»±c thăng tý hon và nghÄ©: "Khốn nạn thật, nếu không có chuyện bẩn thỉu kia thì bây giá» phải đạp bán sống bán chết vá» nhà rồi!". Và má»™t tối, má»™t thằng bé chưa biết luật lệ cá»§a cái gia đình nghiêm khắc này, cao hứng ở lại đến 9 giá», cưá»i cưá»i nói nói, tay chân múa may không biết sợ. Ông bố, theo thói quen cùng má»™t chút tá»± ái thua cuá»™c Ä‘i ra rồi bất lá»±c Ä‘i vào. Tá»± nhiên, nó thấy cái miệng thằng bé sao mà rá»™ng, tay chân sao mà như há», và nó cáu lên má»™t cách vô lối, nghÄ© rằng từ đây má»i trò vui cá»§a mình có được chẳng qua cÅ©ng nhá» má»™t trò đáng khóc.

Rồi nó tiếc, phải như không nhặt được cái tỠgiấy quỷ quái ấy. Nhặt được, tưởng rằng từ đấy sẽ có gan nhìn thẳng vào mắt bố nó khi cần thiết, hóa ra càng ngày càng ít dám nhìn, nhìn nhau, mắt hai bố con dại đi, và nó ngượng.

Cay đắng, nó nghÄ© đến cuá»™c sống gia đình Ä‘en tối mà nó sẽ phải có. Nó sẽ không được hồn nhiên trá»i phú như mẹ nó. Chồng nó, dá»… gì có được cái địa vị má»±c thước như bố nó, có nghÄ©a là cái gia đình tương lai ấy càng dá»… tan nát gấp trăm lần cái tổ ấm bây giá». Nghi ngá», nó gác lại những kế hoạch yêu đương; sợ hãi và giá»…u cợt, nhìn những thằng bạn Ä‘i bên cạnh như nhìn những tên lừa đảo còn ẩn mình trong lá á»§!

Và ông bố, má»—i sáng lầm lÅ©i trên đưá»ng đến trưá»ng, ông nghÄ© ra má»i cách để giải thích tại sao lâu nay mình ít nói trước há»c trò, ông sợ má»™t ngày nào đó, rá»§i như chuyện này vỡ lở, những cái áo dài nết na kia, những bá»™ đồng phục ngoan ngoãn kia sẽ làm thịt ông như trả thù má»™t nhà đạo đức giả hiệu bao lâu nay vẫn áp bức chúng nó. Rồi lo sợ, ông miên man nghÄ© đến bà vợ và những đứa bé ở nhà như má»™t cái án treo lÆ¡ lá»­ng trên đầu, và co rúm ngưá»i lại ông vô tình tập trước cái tư thế sẽ thay cho tác phong uy quyá»n xưa nay.

Nước mắt, ngưá»i và xe nhòe nhoẹt, ông nghÄ© đến đứa con gái lá»›n: "Mình mất nó thật rồi! Nó có rÆ¡i xuống bùn, mình cÅ©ng không đủ tư cách mà kéo nó lên: thò tay xuống kéo, biết đâu nó sẽ trừng mắt rồi tá»± nguyện lăn luôn xuống đáy!". Rồi tá»§i thân cá»§a má»™t ngưá»i già, ông loạng choạng đạp xe giữa cây cá» hai bên đưá»ng: "Mình chết Ä‘i, nó có khóc không?". Lẩn quẩn, như mÆ¡, ông tưởng tượng ra má»™t đám tang, má»™t bà vợ, mấy đứa bé mịt mù khóc cùng nhang khói. Chỉ má»™t đứa, nó lặng lẽ đứng bên quan tài, má»™t đứa con gái lầm lÅ©i và cương quyết, như Ä‘ang canh gác má»™t phạm nhân.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #64  
Old 20-05-2008, 01:16 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Im Lặng
Tác giả: Nguyễn Thi

Tôi đến đây vào lúc đã má» mất ngưá»i. Chưa bao giá» tôi gặp ở miá»n Bắc có những chiá»u hè dai dẳng, nặng ná» như thế. Không khí oi oi không gợn gió, mây phá»§ hết lá»›p này đến lá»›p khác như má»™t tấm má»n bông xám ngoét muốn úp lấy thân ngưá»i, rÆ¡i xuống đầu ngưá»i. Mây che mất ánh sáng và gói tròn không khí lại. Dưới cái má»n bông khổng lồ ấy, những con ngưá»i ngÆ¡ ngác nhìn nhau, lo ngại đến má»™t ngày giông bão, đổ vỡ.

Tôi đứng ở bá» sông như phải đội cả khoảng trá»i nặng nỠấy trên đầu. Từng đống đá sắp được Ä‘em Ä‘i công trưá»ng xếp thẳng hàng ngăn nắp trước mặt. Nước tháng bảy cuá»™n nhanh như chạy trốn, rá»§ những đàn bèo bá»t, cành cây lÅ© lượt sợ hãi chạy theo. Bên kia bá» sông, bóng khu nhà quân y viện Ä‘en xám lẫn vá»›i mầu mây. Má»™t hồi kẻng chiá»u rên rỉ, xoáy vào không gian, miệng tôi như cắn phải má»™t múi chanh, nhăn mặt lại.

Bước khá»i cổng ngoài bằng nứa quét vôi cá»§a quân y viện, tôi nghÄ© ngay đến việc minh Ä‘i thăm sai giá» giấc. ấy thế nhưng tôi cứ bước, cÅ©ng như những ý nghÄ© lạ lùng đã thúc đẩy tôi phải Ä‘i, ngay từ lúc bước chân lên chuyến ô tô cuối cùng vỠđây.

Chị y tá nhìn tôi bằng đôi mắt rất tròn, trả lá»i như thương hại:

- Ãồng chí Hải là ngưá»i miá»n Nam phải không? Tiếc cho anh quá.

Linh tính đã báo cho tôi một việc không hay. Có lẽ anh bạn thân của tôi đã được đem đi nơi khác, hay là... Chị y tá nói tiếp:

- Ãồng chí Hải mắc bệnh thần kinh nặng. Anh gặp bây giá» cÅ©ng như không. Má»™t ngày lên mấy cÆ¡n đập phá. Chúng tôi phải để riêng má»™t nÆ¡i để phục vụ.

Sau khi đã khẩn khoản nhỠchị cho nhìn mặt, tôi đi theo cái bóng trắng ấy vỠmãi gian phòng cuối cùng của quân y viện.

Ngá»n đèn dầu được vặn to hÆ¡n. ánh sáng vàng không đủ chói nhưng mắt tôi hoa lên. Bạn tôi vừa dứt má»™t cÆ¡n Ä‘iên, không mặc quần áo, đầu ngoẹo sang má»™t bên, nằm lăn trên ná»n gạch. Ngưá»i ta phải đắp cho anh má»™t chiếc khăn mặt nhá» ngang bụng. Hai chân anh phải cá»™t vào hai chiếc vòng sắt để tránh sá»± há»§y hoại thân thể lúc lên cÆ¡n. Ngưá»i anh gầy hẳn, vàng xạm Ä‘i như nhuá»™m phải ánh đèn. Tóc anh nham nhở, nhiá»u nấc, có lẽ ngưá»i ta phải khó nhá»c lắm má»›i cắt Ä‘i được. Tôi cố hình dung lại con ngưá»i đã sống chung vá»›i tôi mấy năm trước. Ngày tập kết anh còn Ä‘i chung chuyến tàu, hay đùa cợt, dám vật nhau cả vá»›i những thân hình to lá»›n cá»§a các đồng chí bạn. Con mắt nụ cưá»i cá»§a anh bao giá» cÅ©ng đến trước vá»›i má»i ngưá»i. Má»—i lần bắt tay, ai cÅ©ng phải nhăn mặt lại. Anh hay nháy mắt dÆ¡ bá»™ ngá»±c nở nang cá»§a mình ra để xin lá»—i và thưá»ng gồng lên để thách phụ nữ đấm vào đến Ä‘au tay thì thôi. Ngày chia tay ở Sầm SÆ¡n, anh còn chạy theo cả trăm thước, cắn vào bả vai tôi má»™t cái thật chảy máu, bảo rằng ká»· niệm để nhá»› lâu.

Ba năm rồi bây giá» má»›i gặp lại anh ở căn phòng nhá» hẹp này. Mùi lá gồi má»›i lợp vừa thÆ¡m, vừa mốc quyện vá»›i mùi thuốc sát trùng nồng nồng, khó thở. Tất cả đã đổi thay như trải qua má»™t dÄ© vãng tàn phá, ghê rợn. Có những mẩu Ä‘á»i trong cuá»™c sống hòa bình đã thách thức con ngưá»i ta phải trả giá gấp trăm lần trong chiến tranh. Anh bạn tôi Ä‘ang lao vào sá»± thá»­ thách ấy mà anh không thể biết. Trí khôn anh đã mất rồi. Vầng trán thông minh ngày xưa cá»§a anh vẫn còn Ä‘ang như lÆ¡ láo nhìn tôi, mắt anh bá»—ng mở to trừng trừng, môi anh chu ra nhìn má»i ngưá»i má»™t cách dè bỉu, khinh bỉ, tiếp theo là má»™t tiếng cưá»i khô khốc, nức nở như má»™t đưá»ng nẻ cá»§a đất hạn vá»ng lên, rồi tắt hẳn. Anh ngá»§ dá»… dàng như trẻ thÆ¡ sau khi Ä‘á»c truyện thần thoại.

Tôi nghÄ© rằng mình cÅ©ng sắp sá»­a lên má»™t cÆ¡n Ä‘iên trong buồng ngá»±c. CÆ¡n Ä‘iên cá»§a má»™t ngưá»i còn đầy đủ trí khôn. Tôi đến đây để tìm má»™t ngưá»i bạn có đôi mắt sắc sảo đáng yêu, có má»™t tâm hồn mà nguồn vui tưởng như vô định. Tôi đã từng nghÄ© lúc gặp nhau, tha hồ chuyện miá»n Nam, chuyện lá dừa Ä‘á»t sắn, chuyện vợ con bè bạn... Tôi sẽ giÆ¡ vai cho anh coi vết sẹo anh cắn ngày trước và lúc Ä‘i, thế nào cÅ©ng được anh tặng thêm vết nữa cho cân đối. Tất cả bây giá» Ä‘á»u ngược lại.

Tiếng má»™t ngưá»i con gái làm tôi giật mình:

- Anh cÅ©ng là ngưá»i miá»n Nam đấy à?

Mải nhìn bạn, tôi không thấy chị y tá đã vá» phòng thưá»ng trá»±c lúc nào, bên cạnh tôi, khuất trong bóng tối còn má»™t ngưá»i con gái nữa. Chị nói tiếp, rõ ràng giá»ng miá»n Bắc âm ấm, nhè nhẹ:

- Lắm lúc anh Hải lên cÆ¡n, mặt tái xanh, húc đầu vào cá»­a ầm ầm. Ngưá»i ngày càng xá»m Ä‘i. Thấy anh ấy bá» cÆ¡m bá» cháo tôi cÅ©ng chẳng lòng nào mà nuốt được.

- Chị y tá ở đây à?

- Không, tôi là hộ lý, là... công vụ.

- Chị được phân công giúp Hải?

- Vâng.

Chị soi đèn khẽ mở chiếc vòng sắt dưới chân Hải. ánh sáng thu gá»n vào khuôn mặt chị. Thu gá»n vào hai mắt thì đúng hÆ¡n. Ãôi mắt long lanh ươn ướt hình như vừa có ngấn nước. Trên gò má cao cao, nó càng sâu thăm thẳm như Ä‘á»ng ở đấy nhiá»u đêm nghÄ© ngợi. Tóc chị xõa xuống lấp ná»­a vừng trán, tôi nhìn thấy rõ má»™t vết sẹo dài nằm ngang thái dương. Mái tóc chị càng làm tôi ngạc nhiên, chỉ ngắn như tóc ngưá»i con trai để dài, chưa che hết gáy. Chị cá»­ động nhanh nhẹn, hÆ¡i thở mạnh từng giây đứt Ä‘oạn, mệt má»i. Tất cả đã nói vá»›i tôi má»™t con ngưá»i chịu đựng và Ä‘ang buồn.

Thấy tôi nhìn, chị sẽ khép tà áo đứt chiếc cúc dưới lại. Tôi biết ý quay Ä‘i, hiểu thêm má»™t sá»± chín chắn nữa trong con ngưá»i chị.

- Trong lúc lên cÆ¡n vừa rồi năm sáu ngưá»i giữ cÅ©ng không được. Mấy ngưá»i bị toạc cả áo.

Nói xong chị há»™ lý lại nhìn Hải, tay quạt cho anh Ä‘á»u Ä‘á»u như đã thành má»™t thói quen. Thấy Hải ngá»§ say sưa chị thở má»™t hÆ¡i dài. Cái thở dài nhẹ nhõm cá»§a má»™t ngưá»i đàn bà vừa qua má»™t thá»­ thách. Tôi há»i:

- Chị ở đây suốt ngày suốt đêm à?

- Vâng.

- ÃÆ°á»£c bao lâu rồi chị?

- Năm tháng.

- Chị có biết tại sao Hải bị điên không?

Tá»± nhiên tôi thấy hai mắt chị cùng vá»›i ngá»n đèn nhìn tôi như soi mói. Má»™t lúc lâu chị sẽ quay Ä‘i, lắc đầu. Từ lúc ấy chị không nói gì nữa cho tá»›i lúc tôi rá»i khá»i quân y viện.

Lần ấy là lần thứ nhất tôi gặp Hải từ ngày ra Bắc. CÅ©ng từ đêm ấy tôi giữ mãi hình ảnh má»™t ngưá»i Ä‘iên và má»™t ngưá»i con gái lạ lùng trong đầu.

*
* *

Khi má»™t gã con trai, vì má»™t sá»± xúc động quá mạnh nào đó, phải để rÆ¡i vài giá»t nước mắt, thì lập tức sau đó gã sẽ tìm thấy ngay ở mình má»™t sá»± hèn yếu. Lòng tá»± ái sẽ làm cho mắt gã nẩy những tia uất ức, gã sẽ lao vào cuá»™c sống phá cho an những gì làm cho gã thành kẻ yếu hèn. Có lẽ cÅ©ng vì thế mà trên trán những gã con trai cứ ngày ngày cứng cá»i, dày dạn hÆ¡n, bình tÄ©nh và trầm lặng hÆ¡n, để đến má»™t ngày nào đó, không má»™t cái gì có thể làm hoen được mắt gã nữa.

Lần thứ hai gặp Hải trong câu chuyện ấy.

Tôi trở lại quân y viện vào má»™t sáng mùa đông chá»›m nắng, không lạnh lắm. Sau mưá»i tháng Ä‘iá»u trị, Hải đã khá»i, anh sắp trở vỠđơn vị.

Chúng tôi ngồi trên đống đá cạnh bỠsông. Hải hút thuốc hết điếu này đến điếu khác. Còn mấy điếu cuối cùng tôi đưa anh cả. Hải nói:

- Bây giá» tôi nghiện thuốc thật sá»± rồi anh ạ. Chỉ có những lúc quá buồn hay quá vui ngưá»i ta má»›i sinh ra hút thuốc. Trên Ä‘á»i này mấy ai bá»—ng dưng quen vá»›i thuốc lá bao giá».

Tôi hiểu. Ngay lúc má»›i gặp, tôi đã thấy cái bắt tay, tiếng cưá»i, giá»ng nói cá»§a anh khác ngày tập kết nhiá»u lắm. Ngưá»i anh có nhiá»u thay đổi, duy đôi mắt quầng Ä‘en lồ lá»™ là rõ nét nhất. Hải nói tiếp:

- Bây giá» cÅ©ng chẳng giấu anh làm gì. Rồi thì anh sẽ hiểu tại sao tôi không nói vá»›i anh trong mấy năm qua. Ãằng nào vợ tôi cÅ©ng không còn nữa. Anh là ngưá»i thứ hai sẽ nghe chuyện Ä‘á»i tôi. Ngưá»i thứ nhất là ngưá»i nữ há»™ lý anh đã gặp mấy tháng trước. Ãó là việc tình cá».

Thấy tôi hơi ngạc nhiên, Hải tiếp:

- Những ngưá»i Ä‘iên không hợp vá»›i sá»± săn sóc khô khan cứng cá»i cá»§a đàn ông, bệnh há» chỉ hợp vá»›i bàn tay ngưá»i đàn bà. Do đó chị ta được phân công phục vụ tôi. Tôi không rõ chị ta bao nhiêu tuổi, chỉ biết chị đã đáng tuổi phải lấy chồng. Chẳng bao giá» tôi được nghe chuyện Ä‘á»i riêng cá»§a chị ta, mặc dầu chị ta lại hay há»i chuyện riêng cá»§a tôi tỉ mỉ. Lúc đầu bệnh nhẹ, cả tuần lá»… tôi má»›i lên má»™t cÆ¡n. Những chiá»u tỉnh táo, chúng tôi thưá»ng nói chuyện vá»›i nhau. Tôi biết chị ta há»i chuyện riêng để an á»§i chữa bệnh cho tôi, nhưng đã há»i thì tôi cứ nói. Tôi cÅ©ng không hiểu chuyện mình có thành má»™t tiếng động, đánh thức má»™t ná»—i gì trong lòng chị. Tôi thấy nét mặt chị có nhiá»u biến đổi. Khi những biến đổi ấy dằn vặt đến lúc không tá»± chá»§ được nữa, chị sắp nói Ä‘á»i riêng vá»›i tôi thì tôi bị bệnh nặng. Câu chuyện bị cắt đứt từ đấy. Khi khá»i bệnh, tôi không thấy chị đâu nữa. Ngưá»i ta bảo chị đã đổi Ä‘i má»™t quân y viện nào xa lắm.

Hải nhìn vào mắt tôi như đắn Ä‘o gởi gắm má»™t Ä‘iá»u gì, rồi tiếp:

- Bây giá» anh có thể nghe chuyện riêng cá»§a tôi như tôi đã từng kể vá»›i chị ta. Từng Ä‘oạn anh sẽ hiểu thêm vá» ngưá»i há»™ lý ấy:

... Năm anh xuống miá»n Tây công tác, chúng mình chia tay tại Vàm Cá» Ãông, anh còn nhá»› đấy. Chính bên dòng sông ấy sau này tôi đã gặp vợ tôi. Má»™t ngưá»i con gái không đẹp lắm, không gan dạ như những cô du kích khác nhưng tôi xin bảo đảm là ngoan ngoãn và yêu chồng. Tất nhiên trước khi gặp tôi, cô ấy có quen nhiá»u ngưá»i. Tại sao chúng tôi thành vợ chồng, đó là việc khác. Cô ấy làm liên lạc cá»§a huyện trong vùng địch hậu. Cứ cách vài đêm tôi lại ra chá»— hẹn gặp cô để lấy gạo, tiá»n, giấy tá» và nhận thêm má»™t ít... nụ cưá»i. Cái cưá»i ná»­a miệng chỉ má» má» trong ánh trăng, không dám thành tiếng vì đồn giặc bên cạnh, nhưng nó gắn chặt mãi vào mắt tôi. Má»—i lần chia tay, cô Ä‘á»u ghé sát tai tôi, nói nhá»:

- Em chào hết mấy anh ở nhà nhé!

Mái tóc lòe xòe của cô cỠvào má tôi ngưa ngứa. Tiếng "hết" kéo dài một cách nhũng nhẽo dễ thương, phả một hơi nóng trên má tôi và dần dần chạy khắp cơ thể. Sau này nói chuyện vỠđàn bà, anh thấy tôi xoa tay lên má là do đấy. Không hiểu sao chỉ một hơi thở nhẹ mà đàn bà hỠcũng chinh phục ngay được những thằng con trai như mình.

Thế rồi chúng tôi yêu nhau. Suốt má»™t năm trá»i tôi chỉ được ngắm khuôn mặt và nụ cưá»i ngưá»i yêu qua bóng trăng. Nói chuyện bằng chữ nhiá»u hÆ¡n bằng lá»i. Bóng đêm lúc ấy đối vá»›i tôi là chiến thắng và hạnh phúc.

Dắt nhau vá» vùng căn cứ làm lá»… cưới xong, chúng tôi lại trở vá» vùng địch hậu. Vợ tôi cất má»™t quán nhá» bán trà thuốc ở ven sông, cách xa xóm để tiện đưá»ng liên lạc vá»›i tôi và trên huyện. Tuổi trẻ thà chưa bước vào yêu, khi đã phải nếm mùi, lúc nào tôi cÅ©ng như ngưá»i khát nước. Cuá»™c Ä‘á»i, xin thú thật, nó thu gá»n chỉ trong má»™t ngưá»i đàn bà. Chiến trưá»ng ngày càng găng. Mấy tháng trá»i tôi má»›i mò mẫm vá» thăm được vài giá» rồi Ä‘i. Má»—i lần Ä‘i tôi lại mang ít đồ vá» cho anh em, và không bao giá» quên cái cảm giác hÆ¡i âm ấm và cảm giác ngưa ngứa trên da mặt. à, hình như tôi chưa bao giá» thấy vợ tôi khóc. Trước mặt tôi chỉ toàn là động viên, cưá»i tươi như hoa, coi bá»™ cứng rắn lắm, nhưng nhìn trong mắt, tôi biết cô ta còn để dành nước mắt. Lát nữa tôi Ä‘i, tha hồ úp mặt xuống giưá»ng. Những Ä‘au khổ trong lòng cÅ©ng như ngoài thể xác chẳng bao giá» ngưá»i đàn bà tốt nết lại dá»… dàng thổ lá»™ vá»›i chồng anh ạ.

Ãêm ấy, trên đưá»ng công tác trở vá», tiện đưá»ng tôi được phép ghé nhà. Trá»i không mây nhưng sao cÅ©ng biến mất. Bóng tối lành lạnh vùng địch hậu không má»™t ánh đèn làm ngưá»i không quen đến rợn ngưá»i.

Tá»›i nhà, tôi làm ám hiệu mấy lần vợ tôi vẫn chưa ra mở cá»­a. Lúc ấy tôi không tin đã có chuyện gì xảy ra, cÅ©ng như trước đây tôi rất ít nghÄ© đến. Tình yêu và tuổi trẻ đã làm tôi nhìn Ä‘á»i băng cái thế bách chiến bách thắng, hai mắt mình chẳng còn kẽ hở nào để lá»t vào được vài mất mát Ä‘au xót. Tôi yên trí gá»i ám hiệu.

Một lúc lâu lắm, cánh cửa khẽ hé ra dè dặt. Một tiếng nói khẽ, hoảng hốt, ướt những nước mắt:

- Anh má»›i vá»...

Vợ tôi hiện ra và khóc mùi. Tôi chỉ còn biết giương to mắt nhìn má»™t việc mà mình cho là hết sức má»›i lạ. Qua bóng tối, nước mắt ngưá»i đàn bà lần đầu tiên trở thành mÅ©i dao nhá»n nhay cứa vào tim tôi. Tất nhiên tình thương đến vá»›i tôi trước nhứt. Tôi ước ao được chịu thay cho vợ mình những Ä‘au khổ gì gì ấy.

Ná»­a đêm ấy tôi đã biết rõ má»i việc. Ai ngá» thá»§ phạm lại chính là thằng Lá»™c, bạn tôi. Trước kia vợ tôi còn con gái, nó đã say mê theo sát hàng năm. Nhưng đôi mắt hay đảo ngược cá»§a nó không ai có thể ưng ý được. Hôm trước, vì thân tình cùng đơn vị, tôi đã dẫn nó ghé nhà chÆ¡i má»™t bận. Ãêm ấy vợ tôi đã nấu cháo gà, bưng tá»›i má»i tận miệng nó. Không ngá» trong những ngày tôi Ä‘i công tác vắng, đêm vừa qua nó mò vá». Nó nói dối tôi chết rồi. Chết bá» xác trong lúc nghiên cứu giữa đồn giặc. Vợ tôi như má»™t con gà giẫy chết, lăn lá»™n trên giưá»ng, chỉ ấm ứ trong miệng không dám khóc to. Nó đưa cái đồng hồ má»›i ăn cắp cá»§a tôi cho vợ tôi coi để làm tin. Tá» lòng thương hại xong, tất nhiên nó thi hành ngón sở trưá»ng cá»§a nó. Gạ gẫm dụ dá»— mãi không được, nó dở tá»›i cái sức mạnh cá»§a má»™t thằng đàn ông. Anh coi, má»™t tên lưng rá»™ng như má»™t thá»›t trâu Ä‘ang mang má»™t sá»± thèm muốn cuồng dại, đối vá»›i má»™t ngưá»i đàn bà suốt Ä‘á»i hai tay chỉ cầm nổi hai mái chèo làm ăn ở ven sông, thì anh đã hiểu câu chuyện nó xảy ra như thế nào...

Nghe vợ nói đến đấy, máu trong ngưá»i tôi như dồn hết lên mặt, tay run lên, tôi xách cây tiểu liên bước ra cá»­a. Phải gặp nó ngay đêm nay và nếu cần, tôi sẽ dành cho nó má»™t băng vào giữa ngá»±c. Mắt tôi đỠngầu như con thú bị đạn. Tôi vừa bị mất má»™t cái gì quá lá»›n: má»™t cánh tay, má»™t bàn chân hay má»™t trái bom từ trên cao rÆ¡i xuống giữa đỉnh đầu. Nhưng không hiểu sao, lại đàn bà, tiếng khóc cá»§a ngưá»i đàn bà nhá»n như mÅ©i dao giữ chân tôi lại. Tôi trở vào vá»›i hai con mắt nhìn kẻ tình địch. Trước mặt tôi Ä‘ang hiện rõ ràng má»™t thằng Lá»™c không sai má»™t nét. Tôi bước tá»›i sau lưng vợ tôi, giá»ng nghiến ngấu giữa hai hàm răng:

- Nó đã làm gì được cô chưa?

Vợ tôi không trả lá»i, càng khóc to hÆ¡n. Tôi vẫn chưa dám tin và mong cái "việc" ấy đừng đến. Giá»ng tôi rít lại, Ä‘iên dại:

- Nó đã làm gì được chưa?!

Vợ tôi lại nức nở... nức nở... Tiếng khóc đã cho tôi biết sá»± thá»±c tàn nhẫn ấy. Mắt tôi nhắm lại, má»™t cái tát rất mạnh, rất gá»n in trên má vợ tôi.

Việc thân thể vợ tôi bị xâm phạm có lẽ không làm tôi khổ bằng cái tát này anh ạ. Mãi mãi vá» sau tôi sẽ nói vá»›i ngưá»i còn sống như thế nào để chuá»™c lại tá»™i lá»—i ấy. Lúc giÆ¡ tay lên, tôi cÅ©ng không hiểu mình đánh để làm gì. Chỉ loáng thoáng thấy vợ tôi đáng ghét, tiếng khóc như má»™t lÅ© yêu ma, ** thõa. Nhưng khi tát xong, cô ta chúi vào tưá»ng, tiếng khóc bị câm lặng ri rỉ trong miệng, ngưá»i tôi má»m ta, chân đứng không vững nữa. Khi tình thương trở lại, tôi má»›i bắt đầu hiểu được cái đức tính nhịn nhục yêu chồng vô giá cá»§a ngưá»i đàn bà. Tại sao những Ä‘au khổ nhá» nhặt khác há» thà chịu đựng má»™t mình, không há» hé răng vá»›i chồng, nhưng những Ä‘au khổ lá»›n ngưá»i ta dám nói thật ngay vá»›i mình. Rõ ràng mong tìm ở mình má»™t sá»± che chở chứ không phải cái thái độ như tôi.

Lúc bị cưỡng ép, vợ tôi có thể la lên má»™t tiếng là giặc sẽ ập lại ngay. Ngưá»i bị bắt nhất định phải là thằng Lá»™c. Nhưng cô ta không muốn làm như thế. Thằng Lá»™c là má»™t trinh sát giá»i, liá»u lÄ©nh, gan dạ. Bá»n giặc gá»i nó là mèo rừng. Bao nhiêu lô cốt khó khăn nguy hiểm, nó Ä‘á»u mò vào đặt mìn được. Giặc chết nhiá»u, uy tín cá»§a nó càng lá»›n. Ban chỉ huy tiểu Ä‘oàn coi nó như con cưng. Nhân dân tôn sùng nó như đấng thánh thần. Mất nó như mất cánh tay mặt cá»§a đơn vị, mất sức che chở thiêng liêng cá»§a đồng bào. Vợ tôi vừa sợ vừa không nỡ để nó bị bắt. Ãể nó mất Ä‘i là mất má»™t ngưá»i đắc lá»±c cho cÆ¡ sở. Không chịu được tra tấn biết đâu nó chẳng làm hại cho bao ngưá»i khác. Những ý nghÄ© ấy làm cho vợ tôi cắn răng, im lặng chống trả vá»›i nó. Chá»­i bá»›i chán rồi van lạy nó, mong nó hồi tâm. Cho đến khi quần áo, đầu bị đập vào tưá»ng Ä‘au quá, mệt lả Ä‘i, thằng Lá»™c má»›i được tá»± do làm cái việc khốn kiếp cá»§a nó.

Ãêm sau tôi vỠđơn vị. Vợ tôi tha chết cho nó nhưng tại sao tôi lại không thể tha chết cho nó được? ý nghÄ© ấy dằn vặt tôi suốt dá»c đưá»ng, ngay cả lúc nói chuyện vá»›i đồng chí bí thư. Không, vợ tôi không phải là nạn nhân chính, chính tôi má»›i là nạn nhân chính. Tôi xin phép nói thẳng vá»›i đồng chí bí thư, tôi đã để dành cho nó má»™t băng đạn. Nhá»› lúc Ä‘i, vợ tôi run run van tôi đừng nóng. Tôi nghÄ© ngay đến chuyện cô ta che chở cho nó. Mắt tôi ngùn ngụt lá»­a. May sao vợ tôi đã giúp cho tôi qua má»™t tá»™i lá»—i nữa, cô ta lùi ra xa, nếu không má»™t cái tát khác đã đến rồi.

Ãồng chí bí thư nói chuyện vá»›i tôi suốt đêm tá»›i sáng. Cuối cùng, trước sau tôi cÅ©ng phải làm như vợ tôi, không còn con đưá»ng nào khác. Ãêm mai chúng tôi đã phải Ä‘i hạ má»™t đồn lá»›n. Nếu vắng thằng Lá»™c không ai kịp đảm nhiệm phá lô cốt chính. Không thắng trận này cả huyện quê tôi sẽ há»ng chương trình phối hợp, công lao chuẩn bị cả năm sẽ toi công. Chính vợ tôi cÅ©ng lặn lá»™i bao lâu để đổi lấy chiến thắng này.

Cả ngày hôm sau tôi tránh không gặp nó. Nó yên trí tôi Ä‘i công tác vá» chưa biết gì, nên vẫn nghiêng nghiêng nhìn má»i ngưá»i bằng ná»­a Ä‘uôi mắt. Suốt ngày tôi ngậm sá»± im lặng trong lòng như mang má»™t mụn nhá»t đã cương lên không được nặn. Mấy lần lá»i nói đưa ra tá»›i miệng, lại uốn lưỡi nuốt vào. Do đó, sá»± cắn răng chống trả vá»›i thằng Lá»™c cá»§a vợ tôi đã làm tôi mến phục đến khiếp.

Tối hôm ấy Ä‘ang hành quân Ä‘i đánh đồn, bá»—ng nhiên chúng tôi bị giặc phục kích giữa đưá»ng, bắn dữ dá»™i. Cả cuá»™c tấn công đồn bị lá»™. Thì ra thằng Lá»™c đã trốn vá» vá»›i giặc. Bá»n phòng nhì đã lợi dụng được nó trong hàng ngÅ© chúng tôi từ bao giá». Cái kiêu ngạo và sá»± được trá»ng vá»ng quá trá»›n đã làm nó sa ngã. Bây giá» tôi má»›i hiểu tại sao nó dám liá»u lÄ©nh cưỡng ép má»™t ngưá»i vợ bạn nó.

Lập tức đêm ấy tôi xin vá» thăm nhà đồng thá»i chuyển trạm liên lạc cá»§a vợ tôi Ä‘i nÆ¡i khác. Tá»›i nÆ¡i, vợ tôi lại ôm chặt lấy tôi, khóc nức nở như vừa qua má»™t sá»± khá»§ng khiếp. Quần áo rách tả tÆ¡i, trên thái dương má»™t giá»t máu ri rỉ chảy. Hồi nãy thằng Lá»™c lại mò tá»›i. Trên đưá»ng ra đồn giặc, nó ghé lại đây để gỡ gạc lần cuối. Vợ tôi vẫn cắn răng chống trả quyết liệt. Cái tát cá»§a tôi như còn nóng hổi trên má. Nhứt là lá»i tôi nói đêm qua, câu nói mà vợ tôi bảo sẽ nhá»› mãi trá»n Ä‘á»i không bao giá» quên được: "Em hãy bảo vệ tình yêu như bảo vệ sinh mạng cá»§a mình. Thà chết còn hÆ¡n chịu nhục". Không, vợ tôi không bao giá» chịu nhục. Hôm trước bị thua nó vì muốn bảo vệ cho kháng chiến còn má»™t ngưá»i trinh sát giá»i. Câu nói ấy ở má»™t ngưá»i nóng nẩy, thiếu suy nghÄ© như tôi, nhưng đêm nay đã làm vợ tôi tăng sức chống trả. Cô ta đã lấy dao chém lại nó, chạy thoát được ra ngoài, vẫn không há» hé răng má»™t tiếng. Anh coi, sá»± im lặng cá»§a má»™t ngưá»i đàn bà.

Nghe vợ nói lại, tôi vừa tức vừa mừng. Từ lúc ấy tôi càng thấy yên trí, sung sướng vá»›i câu nói chí tình ấy cá»§a mình. Tôi tin lá»i tôi như con bồ câu tin hạt thóc vàng trước mặt. Nhưng cuá»™c Ä‘á»i cứ tạm như vậy cả, có lẽ tôi đã không ra thế này.

*
* *

Hải ngừng kể. Trong khuôn mặt chỉ có đôi mắt anh hơi biến sắc. Nó vụt lóe lên rồi nheo lại như vừa chạm phải một tia sáng quá mạnh. Một lúc, Hải nói:

... - Anh đừng vá»™i cho tôi không xứng đáng làm chồng. Vá»›i lòng yêu vợ không bao giá» tôi có thể quên tá»™i lá»—i cá»§a tôi. Nhưng trước đây, chị há»™ lý trong quân y viện này lại hiểu khác. Tôi đã kể cho chị ta nghe Ä‘oạn trên đây vào hai buổi chiá»u liá»n nhau. Khi mặt trá»i xuống đỠdãy núi đằng kia, chúng tôi cÅ©ng thưá»ng ngồi nhìn ra quãng sông này nói chuyện. Làm sao mà Ä‘á»c được tâm tư cá»§a ngưá»i con gái khó hiểu này. Khi nghe vợ chồng tôi yêu nhau, chỉ nhìn nhau qua ánh trăng, mắt chị cÅ©ng tá»± nhiên sáng lên óng ánh. Nhưng chỉ được má»™t lúc ngưá»i chị lại rÅ© xuống. Nụ cưá»i vẫn động viên tôi tắt hẳn. Chị cố giữ kín đáo nhưng dù sao cÅ©ng là sá»± kín đáo cá»§a đàn bà, chỉ đến tối tôi đã thấy hai mắt chị sưng lên. Tôi nghÄ© rằng mình đã làm Ä‘iá»u gì có lá»—i. Chiá»u hôm sau tôi ngỠý ấy, chị gạt ngay Ä‘i. Yên trí, tôi lại tiếp tục kể. Lúc tôi kể đến Ä‘oạn vợ tôi bị cưỡng hiếp, mặt chị bá»—ng co lại, gò má nhô lên, tia mắt ánh lên má»™t Ä‘iá»u gì kinh khá»§ng. Má»™t hình ảnh khác ghê tởm hÆ¡n những sá»± cưỡng hiếp đã hiện ra trước mắt chị chăng? Khuôn mặt ấy cứ giữ như thế cho tá»›i khi vợ tôi bị tôi tát chị bá»—ng nhìn thẳng vào mặt tôi như soi mói. ánh mặt trá»i từ trên ngá»n núi rÆ¡i trong mắt chị vài tia lá»­a Ä‘á», mặt tôi cÅ©ng bá»—ng cảm thấy từng vết nong nóng như bị đôi mắt kia in vào. Bắt đầu từ hôm ấy, chị không nói chuyện vá»›i tôi nữa. Ãôi lúc chị cố khuyên tôi má»™t cách bâng quÆ¡, ngây ngô như nói trong quãng trống:

- Anh làm sao cho mau khá»e mạnh kẻo tá»™i nghiệp chị ấy ở miá»n Nam...

Chị bưng cÆ¡m tá»›i cho tôi rồi Ä‘i, không ngồi quạt như má»i khi. Má»™t buổi sáng chị mang tá»›i cho tôi phích nước đầy. Không hiểu tôi chưa cầm hay chị vá»™i quay Ä‘i, cái phích rÆ¡i xuống đất nổ tung. Chiá»u hôm ấy chị mua vá» Ä‘á»n quân y cái phích má»›i hÆ¡n vạn đồng. Anh biết đấy, lương tháng ngưá»i há»™ lý vừa hÆ¡n hai vạn.

Nhưng má»™t tuần sau chị lại đến vá»›i tôi bằng nụ cưá»i như cÅ©. Bệnh tôi vẫn chưa bá»›t đỡ chút nào, cách năm sáu ngày lại lên má»™t cÆ¡n. Chị an á»§i tôi như má»™t cái máy làm nhiệm vụ chữa bệnh. Cái máy có đôi mắt rất buồn và khó hiểu. Dù sao tôi cÅ©ng cảm thấy có má»™t bàn tay trìu mến. Những lá»i an á»§i cá»§a ngưá»i con gái vẫn ngá»t như chùm nhãn ngày hè. Nể lòng chị, tôi lại kể tiếp câu chuyện cá»§a mình...

*
* *





... Từ khi thằng Lá»™c theo giặc, cÆ¡ sở bị lá»™, vợ tôi phải chuyển công tác. Chúng tôi xa nhau từ đấy. Ngày tập kết, vợ tôi má»›i có dịp xuống thăm tôi. Ná»­a tháng trá»i sống chung vá»›i nhau tại Cao Lãnh, đó là lần gần nhau lâu nhứt kể từ khi cưới. Nụ cưá»i cá»­a miệng qua ánh trăng bây giá» tôi má»›i được ngắm rõ nét giữa ban ngày. Lần đầu tiên chúng được tá»± do trao đổi thoải mái. Ãêm đêm nằm gần nhau tôi ao ước có má»™t đứa con gởi lại miá»n Nam trong lúc mình tạm thá»i ra Bắc. Vợ tôi chỉ đỠmặt cắn vào vai tôi im lặng. Hình như đã từ lâu cô ta muốn có con hÆ¡n cả tôi. Tôi tin tưởng ngày vá» vợ tôi sẽ trao cho tôi bồng má»™t đứa con gái rất giống má nó, có đôi mắt nâu nâu, đôi môi nho nhá» hay chu ra và lấm tấm mồ hôi những lúc buồn. Mái tóc mai cá»§a nó cÅ©ng lòa xòa trên mặt, biết đâu lúc lá»›n lên nó chẳng làm ngứa má má»™t ngưá»i con trai nào khác. Vì thế, trên chuyến tầu tập kết, tuy nhá»› vợ nhưng anh thấy lúc nào tôi cÅ©ng nhảy nhót như má»™t con chim. Con chim Ä‘ang Ä‘i tha mồi cho vợ ở nhà ấp trứng. Mệt má»i mà hí há»­ng.

Tôi nhá»› mãi lúc tầu chạy, thấy tôi đứng tần ngần suy nghÄ©, vợ tôi như hiểu ý. Cô ta khuyên tôi bằng tất cả sá»± thông minh cá»§a má»™t ngưá»i đàn bà:

- Em biết rồi, anh đừng lo. Có bá» gì có bà con lối xóm. Em vẫn nhá»› lá»i anh. Em sẽ giữ gìn... như giữ gìn sinh mạng cá»§a mình. Thà chết còn hÆ¡n chịu nhục.

Ngừng một lúc để trút hơi thở dài, cô ta nói tiếp:

- Nếu có con em sẽ cố gắng nuôi nó một mình, sau này anh vỠnuôi phụ với em...

Tôi nhìn chăm chú như muốn nuốt cả khuôn mặt, thân ngưá»i vợ tôi vào gan ruá»™t.

Ra đây má»™t năm tôi má»›i nhận được thư. Vợ tôi có thai, đẻ con gái thật. Phần vui chỉ ở Ä‘oạn đầu, Ä‘oạn sau toàn chuyện buồn. Thằng Lá»™c bây giá» là thiếu tá quân đội Diệm, nó phụ giúp cho bá»n cố vấn Mỹ ở tỉnh tôi. Chúng lùng bắt ngưá»i kháng chiến như chó hục hặc tổ chim trên cây. Vợ tôi bị nó chá»c ghẹo chán rồi hăm dá»a, phải gá»­i con cho mẹ tôi rồi Ä‘i trốn. Cô ta đã phải nhịn ăn liên tiếp để thân thể gầy ốm lại, rồi xin phép tôi cạo trá»c đầu để làm xấu duyên mình Ä‘i. Anh coi, khi làm má»™t thằng chồng, anh có thể bảo vệ mái tóc vừa ấm vừa thương cá»§a vợ như con mắt mình. Huống hồ mái tóc ấy đã ghi cho tôi bao ká»· niệm ngưa ngứa trên da mặt.

Sau đó, tôi nhận được mấy cái thư nữa. Tình hình ngày càng găng. Vợ tôi trốn mãi, ở nhà mẹ tôi và cháu có thể đói. Cô ta đã phải cạo trá»c đầu thật rồi. Vài sợi tóc gá»­i ra cho tôi làm ká»· niệm. Trước khi cạo cô ta đã bồng con Ä‘i chụp hình. Mái tóc cố ý xõa ra, biêng biếc dài, che lấy thân con. Bức ảnh ghi như thế này: "Anh hiểu dùm em. Thà chịu xấu. Thà cái thân em không còn. Bao giá» em cÅ©ng giữ lá»i hứa vá»›i anh..."

Bắt đầu từ ngày ấy, vết thương cÅ© trên đầu tôi nhức nhối trở lại. Mắt tôi nhoi nhói, có lẽ mái tóc vợ tôi bị mất, đôi mắt mình ai cÅ©ng đã moi Ä‘i má»™t ít ánh sáng. Có chiá»u tôi nằm im lặng hàng giá». Có đêm hình như rân rấn nước mắt. Liá»n sau đó tôi lại xấu hổ vì sá»± yếu Ä‘uối. Tôi lao vào luyện tập. Có lần xung phong, tôi đâm vào bù nhìn rÆ¡m đến ná»—i tôi và nó cùng lăn xuống chiến hào. Nắng hè nóng gay gắt, muốn nóng tôi cho nóng, tôi đứng lì ngoài trá»i không thèm vào bóng mát. Anh em bảo tôi có đôi mắt đỠngầu như cá sông.

Cách năm tháng sau tôi má»›i lại nhận được thư. Má»™t nét chữ khác cá»§a ngưá»i chú há» gá»­i ra. Chắc chắn từ nay tôi sẽ không bao giá» Ä‘iên nữa nên má»›i đủ sức kể anh nghe chuyện này. Anh coi, vẫn cái lưng như má»™t thá»›t trâu cá»§a thằng Lá»™c, vá»›i đôi mắt hau háu trả thá»§ và thèm muốn đến cá»±c độ; còn vợ tôi chỉ có hai bàn tay cá»§a ngưá»i đàn bà xa chồng chống lại. Nhưng lần này vợ tôi không im lặng nữa. Ãã đến lúc phải cất tiếng lên, mặc dầu biết rằng những tiếng nói cuối cùng cá»§a Ä‘á»i mình. Tiếng chá»­i rá»§a tố cáo cá»§a vợ tôi vá»ng ra bên ngoài đồn, dân xóm Ä‘á»u biết. Ãêm ấy vợ tôi đã vÄ©nh viá»…n trao con lại cho bà ngoại nó. Bây giá» thì có lẽ cô ta đã nằm yên trong má»™t miếng vưá»n nhá», mặt nhìn ra ngã ba sông, ở đấy có ngôi nhà cÅ© cá»§a mẹ tôi, hồi còn bé tôi cÅ©ng thưá»ng hay ngồi trong miếng vưá»n ấy nhìn ra, ngắm mẹ trong đám xuồng vá» chợ. Sau này trở vá», xuồng chúng ta cÅ©ng lại sẽ Ä‘i ngang con sông ấy. Tôi sẽ có dịp nhắc lại vá»›i anh lá»i hứa cá»§a cô ta ngày tập kết. Câu nói bây giá» như còn văng vẳng bên tai.

Như vậy anh đã hiểu tại sao hai ngày sau ngưá»i ta phải mang tôi vào bệnh viện vá»›i vết thương cÅ© trên đầu nhức nhối trở lại. Tôi đã để lỡ vài giá»t nước mắt. Ngưá»i yêu tôi sống lại chắc sẽ nhìn tôi bằng con mắt trách móc. Cứ ném câu chuyện vợ chồng tôi vào giữa thế hệ chúng mình thì nó chỉ lá»t thá»m như giá»t sương rÆ¡i xuống giữa cánh đồng, nhưng nhiá»u khi, tôi vẫn nghÄ© những ngưá»i như tôi là khổ nhứt trên Ä‘á»i. Khổ hÆ¡n cả những sá»± đói cÆ¡m rách áo, mất chân mất tay. Sá»± khó chịu ấy nghiến ngấu tôi thành Ä‘iên dại.

Rồi cÅ©ng lại đàn bà, hình như trá»i đã sinh ra đàn bà để cho chuyện Ä‘á»i sâu thêm nhiá»u lý lẽ. Tôi gặp ngưá»i nữ há»™ lý ở tại đây, ở cái quân y viện nhá» bé cá»§a ngưá»i Ä‘iên này. Tôi chưa kịp hiểu chị ta có những tâm sá»± gì day dứt hÆ¡n tôi, nhưng tôi biết, trong sá»± im lặng ấy chắc có nhiá»u Ä‘iá»u đáng nói.

Ãến đây, Hải ngừng kể, anh lượm mấy tàn thuốc hồi nãy xé ra vấn thành Ä‘iếu má»›i hút lại. Trưa mùa đông mây chỉ còn Ä‘á»ng dưới chân đèo xa xa. Trên ngá»n núi, nắng đã dá»n thành mầu á»­ng hồng. Kẻng quân y lại rá»n rÄ© báo tin giá» ngá»§, bầy chim như bị hất tung ra khá»i tổ, náo động.

Hải chỉ cho tôi những đưá»ng vá rất khéo léo trên áo anh:

- Trong những ngày Ä‘iên tôi đã xé mất mấy bá»™ quân phục. Chính chị há»™ lý đã vá dùm tôi. Trên cổ lại thêu thêm má»™t chữ H rất xinh. Anh xem, rõ ràng đưá»ng chỉ cá»§a má»™t bàn tay cẩn thận.

- Chị ta có há»i gì chuyện riêng cá»§a anh nữa không?

Hải không đáp. Tôi biết lòng anh bây giá» Ä‘ang mang hai con đưá»ng, má»—i con đưá»ng có má»™t ngưá»i đàn bà, má»—i ngưá»i đàn bà Ä‘á»u để ở trong anh má»™t cái gì rất nặng. Má»™t lúc sau, Hải kể tiếp:

- Tôi kể cho chị há»™ lý ấy nghe Ä‘oạn sau cá»§a vợ chồng tôi vào nhiá»u buổi chiá»u nữa. Từ đấy cứ sáng dậy, tôi thấy hai mắt chị sưng lên. Ngồi bên tôi chị hay quay Ä‘i giấu mặt. Chị nói ít hÆ¡n và quấn quýt bên tôi hÆ¡n. Ngưá»i chị ngày càng xanh xao. Ãôi mắt thiếu ngá»§ sâu vào, tá»a ra những cái nhìn tím sẫm. Ãôi lúc chị lại há»i đến vợ tôi. Lúc này chị không còn an á»§i tôi nữa, mà có lẽ, giá tôi được tỉnh táo như bây giá», tôi phải an á»§i chị má»›i đúng. Chị nói buồn buồn:

- Tội nghiệp chị Hải nhỉ, chị không còn sống ra đây mà chăm sóc anh Hải...

Tôi chỉ thở dài. Rồi chị nói bâng quơ:

- Em cÅ©ng ước gì được vào Nam mà cắn chết chúng nó như chị Hải. Chết như vậy mà sung sướng anh ạ. Tá»™i nghiệp cái thân ngưá»i đàn bà...

Câu chuyện chỉ chấm dứt ở đấy vì như có cái gì đã chặn ngang cổ, chị không nói được nữa. Trong sá»± nghẹn ngào ấy, chị đã có má»™t tâm sá»± gì vá»›i vợ tôi chăng? Cùng má»™t giá»›i vá»›i nhau có lẽ chị hiểu vợ tôi hÆ¡n tôi cÅ©ng nên. Tôi hiểu như thế và tá»± nhiện như có má»™t cái gì đã làm gần chị lại vá»›i tôi. Giống như sau cuá»™c đắm thuyá»n còn lại có hai ngưá»i, cùng gặp nhau trên má»™t tấm ván.

Có một buổi tôi còn nhớ rõ, giữa trưa nắng gắt chị mang vỠcho tôi một chùm nhãn trái lớn lắm. Suốt từ ngoài cổng vào ai xin chị cũng không cho. Chị vuốt mồ hôi trên mớ tóc ngắn, nhìn trước nhìn sau không có ai, khẽ bảo tôi:

- Anh ăn đi, nhãn quê nhà ta đấy!

Quê nhà nào? Tôi mở tròn đôi mắt. Chị nói tiếp:

- Ngày xưa anh hay ăn nhãn lắm mà. Nhãn Hưng Yên đấy, anh ăn đi!

Má»™t lần nữa tôi lại phải kiểm lại bá»™ óc không bình thưá»ng cá»§a mình. Rõ ràng quê tôi ở Nam Bá»™. ở cái miá»n Lái Thiêu đất Ä‘en, nước phèn, nhiá»u sầu riêng, măng cụt. Từ nhá» tôi thích ăn măng chá»› có khi nào thấy trái nhãn bao giá». Tôi ngÆ¡ ngác há»i:

- Hưng Yên ở đâu? Tôi có ăn nhãn hồi nào đâu?

Biết tôi không phải lúc loạn trí, chị hÆ¡i ngượng ngùng. Giá»ng chị khào khào trong hÆ¡i thở dài:

- ỠHưng Yên quê nhà em đấy. Nhãn ở quê em đấy. Anh ăn đi!

Nói xong chị bỠđi, đôi vai sẽ cúi suống. Tôi biết chị sắp khóc.

Nhưng chỉ có lần sau này là tôi không thể nào quên được. Hôm ấy nếu chỉ nhìn bá»™ quần áo gá»n gàng, mái tóc vẫn chải má»™t cách bình thưá»ng thì không ai biết chị Ä‘ang có sá»± gì giận dữ trong lòng. Sau khi dá»n mâm cÆ¡m cá»§a tôi, lá»i chị cá»™c lốc, ngắn ngá»§i:

- Như thế này mà anh không ăn được à?

Tôi chưa kịp trả lá»i, chị lại nói:

- Anh làm khổ cho ngưá»i ta ở miá»n nam rồi. Anh nói có má»™t câu mà chết ngưá»i. Các anh ích ká»· vừa vừa chứ!

Chị ngồi xuống quay ra cửa, mặt hầm hầm. Tôi ngơ ngác:

- Chị nói gì tôi không hiểu?

- Phải, chỠchừng nào các anh hiểu cho thì chúng tôi chết cả rồi!

Nói xong chị bưng cÆ¡m Ä‘i. Tôi biết câu chuyện riêng cá»§a mình có gì làm buồn lòng chị. Thú thật, trong những ngày bệnh nhẹ, tôi vẫn thấy lòng mình không lúc nào có thể rá»i được ngưá»i há»™ lý ấy. Nói rằng yêu thì không phải, vì chuyện vợ con Ä‘ang còn nặng ná» làm mình đến trở thành bệnh hoạn. Mến phục thì đúng hÆ¡n. Chị đã phải thức khuya dậy sá»›m hầu hạ tôi rất cá»±c. HÆ¡n nữa, dù không phải là má»™t ngưá»i con gái Ä‘i nữa, khi ngưá»i ta đã nói tâm sá»± vá»›i bất cứ ai, sá»± thân thiết cÅ©ng đến rất mau chóng.

Bệnh tôi ngày càng nặng, hai - ba ngày lại lên má»™t cÆ¡n. Mắt chị há»™ lý có những ná»—i lo lắng trông thấy. Có bao giá» anh phải khiêng má»™t ngưá»i bạn bị đạn trúng bụng từ mặt trận Ä‘i vá» viện không? Ngoài miệng anh vẫn phải an á»§i bạn là không há» gì, nhưng trong lòng anh Ä‘ang chắc mưá»i phần chết chín. Dù cứng rắn cách mấy anh cÅ©ng phải buông tiếng thở dài khi thấy bạn mình ôm bụng quằn quại cố níu lấy sá»± sống. Ãấy, chị há»™ lý đã có những cái nhìn như thế đối vá»›i tôi. Cho tá»›i má»™t hôm, tôi bá»—ng thấy trên má trái chị sưng tím lên phải cuốn băng. ít bữa sau lại thấy chị nằm li bì trên giưá»ng bịnh. Lúc khá»i, thái dương chị lá»™ ra má»™t vết sẹo dài. Chính cái sẹo ấy đã chá»c vào mắt tôi như má»™t lưỡi dao nhá»n. Vợ tôi cÅ©ng bị má»™t vết ngay chá»— ấy từ đêm chống lại vá»›i thằng Lá»™c. Những đêm ở Cao Lãnh, má»—i lần sá» má vợ là tôi lại đụng phải. Nó như má»™t cái dấu in sâu trong những trang hạnh phúc chúng tôi. Từ đấy, lúc nào nghÄ© vá» vợ, tôi không thể nào quên cái sẹo cá»§a ngưá»i há»™ lý. Vá» sau, nhìn mái tóc ngắn ngá»§i cá»§a chị ta tôi cÅ©ng hình dung thấy má»› tóc bị cắt cụt cá»§a vợ tôi. Bệnh thần kinh đã làm tôi nghÄ© loạn chăng? Tôi không rõ lắm. Nhưng cả đến bàn tay đưa cháo cá»§a chị hay những lá»i an á»§i sau này tôi cÅ©ng Ä‘á»u thấy giống. Ãêm đêm ná»­a tỉnh ná»­a mê tôi thấy vợ mình Ä‘ang ngồi quạt cho mình. Có lúc không hiểu chị ta hay vợ tôi Ä‘ang dắt tôi Ä‘i chÆ¡i dưới trăng cạnh bá» sông, trèo lên cây rồi tắm mát. Có những lúc tôi gá»i chị bằng tên vợ tôi, thá»­ xem có đúng vợ tôi thật không, chị đáp lại má»™t tiếng "dạ" thật ngoan. Tiếng "dạ" êm êm man mát cứ quẩn lấy bên tôi suốt đưá»ng vá» trong những đêm trăng còn ở địch hậu.

Có má»™t đêm, hình như quân y viện tổ chức đám cưới. Từ hồi chiá»u ngưá»i ta lôi kéo má»i mãi chị má»›i Ä‘i dá»±. Ãêm ấy, sau má»™t cÆ¡n mệt má»i tôi chợt tỉnh dậy. Tiếng vá»— tay trong đám vui còn văng vẳng xuống. Mưa lâm râm hắt vào buồng, tôi cảm thấy lành lạnh thật sá»±. Rõ ràng tôi tỉnh thật chứ không phải loạn trí như má»i khi. Tôi bắt gặp chị Ä‘ang nằm gần tôi, ôm chặt tay tôi vào ngá»±c khóc nức nở. Mắt tôi không chá»›p được vì ngạc nhiên. HÆ¡i nóng trong ngá»±c chị tá»a ra á»§ lấy tay tôi âm ấm. Không hiểu có má»™t sức mạnh gì làm tôi không thể rút tay vỠđược nữa. Mạch máu trong ngưá»i tôi căng lên. Thân thể như làm bằng hÆ¡i bong bóng. Má»™t ý nghÄ© thoáng qua: không hiểu ngưá»i nằm đây và khuôn ngá»±c tròn trÄ©nh kia có phải là vợ tôi không? Nhưng không, rõ ràng là chị há»™ lý. Cái cảm giác vừa sợ vừa êm ái ấy làm tôi miên man khó nghÄ©. Thấy để lâu không tiện, tôi khẽ trở mình rút tay ra. Nhưng không, chị cứ giữ chặt lấy. Tiếng nức nở rõ hÆ¡n. Tôi không muốn nói má»™t câu gì vá»›i con ngưá»i đáng thương kia nhưng răng cứng lại. Mà biết nói gì đây? óc tôi tối mò mò. Tôi chỉ Ä‘oán rằng chị có má»™t tâm sá»± gì dính vá»›i tôi nhiá»u lắm. Má»™t lúc sau bá»—ng chị ôm chặt cổ tay tôi lần chót rồi thả ra, đứng dậy bá» ra ngoài. Qua tiếng mưa và tiếng lá»™i nước bì bõm, tôi còn nghe thấy cả tiếng khóc, tiếng xuỵt mÅ©i ấm ức...

*
* *

Hải chỉ kể được đến đấy. Sau đó chắc còn nhiá»u chuyện nữa nhưng bệnh thần kinh ngày càng nặng không cho anh nhá»› hết. Tôi Ä‘i tìm chị y tá trên phòng thưá»ng trá»±c. Ngưá»i ta nói chị là bạn thân cá»§a chị há»™ lý.

Tôi hơi lạ vì sự càu nhàu của chị y tá. Hình như đối với tôi, chị đã có sự bực bội nào trước:

- Các anh há»i làm gì? Chuyện chúng tôi có gì đáng nói!

Tôi biết mặt chị còn trẻ lắm, chưa có nét gì tá» ra sắt đá mà ngại. Sau vài lá»i khẩn khoản quả nhiên chị đã nói hết vá»›i tôi, nói thật dài như chẳng ai có thể ngăn lại:

... ở nhà nó tên là cái Nhãn. Từ khi nó ra đây làm há»™ lý nó đổi tên là Vân. Nhà nó cách nhà tôi má»™t con đê. Hai đứa tôi thân nhau từ ngày còn Ä‘i chăn trâu, coi nhãn, tắm sông ở bến Chùa. Nghịch lắm anh ạ, bẻ cả đầu bụt, ăn cắp oản chùa vá» cho mẹ. Nhà chùa bắt nó cạo trá»c đầu bôi vôi, nó dám chặt chuối lá»™i qua sông cái vá» nhà. Năm mình giải phóng biên giá»›i chúng tôi đã mưá»i sáu mưá»i bảy tuổi. Tôi Ä‘i theo quân y, Vân vào du kích xã ở quê nhà, cô ta đánh hăng lắm. Giặc lÆ¡ mÆ¡ ló ra bẻ nhãn là ăn lá»±u đạn gài dưới chân sào. Cách má»™t năm sau Vân có yêu má»™t ngưá»i trong bá»™ đội, tên anh ta là Hải. Hai ngưá»i yêu nhau ghê lắm. Thư từ anh chàng gá»­i vá» hàng tệp. Năm 53 Vân bị giặc bắt trong lúc Ä‘i liên lạc vào thị xã. Khả nghi chúng bắt thôi, năm hôm sau nó thả ra. Ai ngá» từ khi được vá» ngưá»i Vân xanh xao vàng vá»t Ä‘i đứng không vững được nữa. Vân đã bị nó truyá»n cho cái bệnh khốn khiếp anh ạ. Thì ra lúc ở trong đồn nó đã trói chặt ngưá»i ta lại để làm chuyện đồi bại. Từ đó Vân ngày càng rụng dần, rồi phải cạo trá»c Ä‘i. Ngưá»i ghẻ lở hôi hám như má»™t con ma Ä‘i đến đâu ruồi bâu theo đấy. Thuốc men nào trong kháng chiến mà chữa nổi. Má»™t tá»± tá»­, hai tá»± tá»­, chị em khuyên nên vui vẻ mà chá» Hải. Hòa bình được má»™t năm. Vân má»›i được chữa khá»i ngưá»i trông khác hẳn không ai nhận ra. Vân xin làm há»™ lý ở đây má»™t năm nay. Tên Nhãn mất Ä‘i từ đó.

Giá»ng nói trầm lặng cá»§a chị y tá xoáy vào lòng tôi như những tiếng động âm vang trong lòng chiếc chum lá»›n. Mặt chị lặng ngắt như đã quá quen thuá»™c vá»›i câu chuyện này. Tôi há»i:

- Thế còn ngưá»i yêu cá»§a chị Vân?

- Anh Hải ấy à? Năm ngoái vá» thăm được má»™t lần vá»™i vàng rồi Ä‘i. Sau viết thư vá» ngại đưá»ng tương lai con cái gì đó, xin vá»›i Vân cho cắt đứt. Anh ta má»›i có vợ khác rồi.

Tôi cảm thấy mình Ä‘ang đứng gần má»™t hÆ¡i nước đá. Chính cái hÆ¡i lạnh ấy làm tôi chợt hình dung lại tất cả những cá»­ chỉ cá»§a ngưá»i há»™ lý mà anh bạn Ä‘iên đã kể vá»›i tôi. Má»™t lát, tôi há»i:

- Có phải anh Hải là ngưá»i cùng quê vá»›i chị Vân . Ngày còn ở nhà thích ăn nhãn lắm phải không?

Chị y tá hơi ngạc nhiên:

- Ãúng, trước anh có làm du kích cùng vá»›i Vân ở xã. Anh ta thích ăn nhãn nhưng ngưá»i có tên là Nhãn thì anh ta chóng quên lắm.

Tối hôm ấy chị y tá còn kể vá»›i tôi nhiá»u nữa. Trước kia ở nhà, Vân hay đùa bao nhiêu bây giá» càng sợ cuá»™c vui bấy nhiêu. Nhất là đám cưới, chẳng ai má»i được Vân dá»± cả. Hôm cưới chị y tá, bạn thân nhất, Vân cÅ©ng chỉ ngồi má»™t tý rồi bá» Ä‘i. Ãêm ấy trừ chị y tá, không ai biết được Vân đã ngồi giữa trá»i mưa lâm thâm khóc ấm ức má»™t mình. Từ đấy Vân càng ít nói hÆ¡n, như má»™t căn buồng khép nốt cánh cá»­a cuối cùng lại.

Chị y tá kể:

- Vân làm việc đến rạc cả ngưá»i Ä‘i. Suốt từ tối đến sáng, cÆ¡m nước, tắm rá»­a cho bệnh nhân, quét hót phân tro. Như anh Hải bá»™ đội miá»n Nam vừa qua, trong những ngày Ä‘iên nặng, Vân đã phải dá»— dành cho ăn từng thìa cÆ¡m. Ãêm anh hay chạy Ä‘i đập phá, Vân phải buá»™c chân anh vào tay mình để ngá»§. Vân bị anh chá»­i bá»›i đánh đập nhiá»u lắm. Má»™t hôm Vân bị anh đạp đập mặt xuống tưá»ng, phải nằm mất mấy ngày. Vân không sợ Ä‘au nhưng chỉ buồn trên mặt mình có má»™t vết sẹo. Có những buổi anh Hải ra bá» sông, Vân phải chạy theo lôi lại. Có đêm Hải leo tít lên ngá»n cây cao, Vân cÅ©ng phải trèo lên lạy van dá»— xuống. Anh em biểu dương Vân vá» tinh thần phục vụ, vá» Ä‘oàn kết Bắc Nam. Ngược lại, tâm tình Vân ngày càng khó hiểu, lúc cưá»i vui, lúc càu nhàu. Có đêm Vân ôm lấy tôi khóc như trẻ con...

Chị y tá thở dài:

- Có những lần anh Hải lên cÆ¡n, nắm chặt tay Vân, gá»i tên ngưá»i vợ ở miá»n Nam luôn miệng. Có khi anh ôm chặt Vân vào lòng, Lần đầu tiên, Vân ngÆ¡ ngác đến tìm tôi như má»™t kẻ mất hồn. Nhưng những lần sau, quen Ä‘i, Vân cứ im lặng để anh ôm, vuốt ve trở lại, nói như má»™t ngưá»i vợ an á»§i chồng. Có như vậy anh Hải má»›i dần dần hạ được cÆ¡n Ä‘iên xuống.

Ngừng một lát như để nghĩ chuyện gì, chị y tá nói tiếp:

- Chuyện đàn bà chúng tôi các anh biết đấy. Ai đến tuổi chẳng mong má»™t tấm chồng. Chưa có, ngưá»i nó cứ chông chênh lo lo đến lạ. Nhưng Vân thì như cây cá»§i khô trôi Ä‘i, còn mong gì đáp được vào bến nào nữa. Bây giá» chỉ còn lăn vào công việc cho nó quên Ä‘i, nhưng công việc thì nó lại cứ phải ra như thế.

Chị y tá thở dài. Hai làn mi cong cong hÆ¡i khép lại nhìn xuống đất. Má»™t ná»—i buồn thẫn thá», buông xuôi khi có cái gì chạm vào giá»›i tính. Tôi bá»—ng nhá»› lại các cách chữa bệnh, đôi khi ngưá»i ta phải lấy sá»± cho chung đụng vá»›i đàn bà để chữa cho những anh Ä‘iên vì tình khá»i bệnh. Vài phút sinh lí để cứu má»™t mạng ngưá»i, sau này há» sẽ thành những cặp vợ chồng chính thức. Tôi nghÄ© tá»›i những lúc Hải mê man nhìn ngưá»i há»™ lý thành vợ mình. Những lúc đêm khuya trong căn phòng nhá» hẹp ấy còn lại có hai ngưá»i...

Câu chuyện giữa má»™t ngưá»i loạn trí và má»™t ngưá»i Ä‘ang giận dá»—i cuá»™c Ä‘á»i ấy sẽ Ä‘i đến đâu? Trong lúc nào đó, vá»›i bá»™ óc mê muá»™i, anh bạn tôi nhìn ngưá»i bên cạnh là vợ anh, anh phải làm tá»›i cái tính tá»± nhiên cá»§a loài ngưá»i. Còn chị há»™ lý, tôi biết chị Ä‘ang Ä‘au khổ nhưng càng giận đàn ông ngưá»i ta lại càng nghÄ© đến đàn ông... Vài phút yếu Ä‘uối khi trong lòng Ä‘ang sôi nổi tình yêu thương chân thật, có gì là vô lý trong lúc này? Ai cấm được ngưá»i ta không nhìn thấy ánh sáng khi đôi mắt mình tưởng như khép lại.

Tiếng chị y tá làm tôi trở lại câu chuyện:

- Lạ lắm anh ạ. Má»™t hôm đột nhiên Vân bảo tôi là sẽ lấy chồng. Ngưá»i ấy biết thương vợ, thương con, thương Vân lắm. Vân nói như muốn khóc. Tôi gạn há»i ai, Vân chỉ trả lá»i lấy anh chàng đã bá» Vân từ hÆ¡n má»™t năm nay. Má»™t lúc sau Vân bá»—ng cưá»i, đấm vào vai tôi. Cái cưá»i lâu lắm má»›i thấy trên đôi môi nứt nẻ. Tôi cho là Vân nói đùa, buồn quá nên nói nhảm vá»›i bạn.

Nghe chị y tá, tôi càng thấy ước Ä‘oán trên kia là sá»± thật. Tôi há»i:

- Chị có thể cho tôi biết chị Vân bây giỠở đâu không?

Chị y tá không trả lá»i, Tay di di giá»t nước trên bàn. Tôi há»i lần nữa, lông mày chị bá»—ng hÆ¡i nhăn lại, giống như sá»± cau có lúc đầu. Má»™t bóng mây bay qua che mất bóng nắng ngoài cá»­a sổ. Khung trá»i hiện ra má»™t màu nâu nâu, bàng bạc cá»§a trưa mùa đông. Tôi không há»i nữa, lòng phân vân má»™t sá»± gì không hay. Má»™t lúc lâu lắm, chị y tá má»›i quay mặt Ä‘i, nói ấm ức:

- Vân vá»... nhà rồi. Chẳng bao giá» còn lại đây nữa. Có má»™t buổi anh Hải lên cÆ¡n Ä‘iên chạy xuống sông bÆ¡i giữa ná»­a đêm. Chúng tôi nghe được tiếng thét kêu cứu cá»§a Vân chạy ra thì thấy Vân và bạn anh Ä‘ang giằng co nhau chá»›i vá»›i giữa dòng. Nước tháng bẩy chảy băng băng. Anh em nhảy xuống cứu Ä‘á»u bị nước cuốn bạt Ä‘i. Má»™t lúc lâu lắm, cố hết sức ngưá»i ta cÅ©ng chỉ vá»›t được má»™t ngưá»i lên. Ngưá»i ấy là bạn anh, anh Hải...

Tôi há»i vá»™i, đầu óc quay như chong chóng:

- Thế còn Vân?

Chị y tá khẽ nhìn tôi rồi đứng dậy, vừa đi vừa rút chiếc khăn đưa lên mắt:

- Con sông ấy nó chảy vỠHưng Yên, quê nhà Vân đấy.

*
* *

Hải tiá»…n chân tôi ra tận bá» sông cá»§a quân y viện. Nước hôm nay không đỠngầu như mùa tháng bảy. Mặt sông vàng vàng như còn rÆ¡i lại ít nắng cá»§a những ngày vừa qua. Tôi cố tìm má»™t dấu vết gì mà thá»i gian có thể gá»­i ở đó má»™t ngưá»i con gái.

Có lẽ vì cái bệnh nguy hiểm cá»§a Hải không bao giá» tôi được phép quân y nói cho anh nghe Ä‘oạn Ä‘á»i sau cá»§a ngưá»i há»™ lý. Có thể khi vá» Nam anh sẽ kể cho má»i ngưá»i nghe câu chuyện những ngày thương vợ nhá»› con ở miá»n Bắc. Có thể anh sẽ nói đến ngưá»i con gái Hưng Yên đã săn sóc anh tận tình như ngưá»i ruá»™t thịt. Nhưng anh sẽ không thể kể được vì sao ngưá»i con gái ấy không còn nữa. Vì sao ngưá»i con gái ấy đã thương mến anh, má»™t tình thương dậy lên từ những Ä‘au khổ, dậy lên từ những mất mát Ä‘ang chịu chung vá»›i đất nước, cÅ©ng như trước kia, vợ anh đã im lặng để yêu anh trá»n Ä‘á»i.

Tôi siết chặt tay Hải, bắt anh phải kêu Ä‘au để cố tạo má»™t sá»± vui vẻ. Hải nói nhá»:

- Vợ tôi không còn nữa, con gái tôi bây giỠnó cũng phải sống một mình. Ai dám bảo trẻ con không có những thử thách ngang với chúng ta.

Rồi anh nói tiếp, miệng khẽ mỉm cưá»i:

- Anh cố tìm há»™ tôi địa chỉ cá»§a cô há»™ lý. Có lẽ tôi phải Ä‘i thăm cô ta má»›i được. Biết đâu lại chẳng được cô má»i ăn nhãn ở miếng vưá»n nào đó.

Tôi cưá»i, gật đầu. Tôi muốn nói vá»›i anh là mùa nhãn đã qua rồi. Những trái nhãn ngá»t lịm trong ngày hè vừa qua đã hết rồi. Bây giá» thì anh Ä‘ang đứng giữa bóng mát cá»§a má»™t con sông, chảy vá» nÆ¡i có rất nhiá»u vưá»n nhãn.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #65  
Old 20-05-2008, 01:19 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Hoa Nở Äêm
Tác giả: Huy Phương

Chị ra Ä‘i, để lại cho anh năm nghìn đồng, rút trong món tiá»n tiết kiệm bé bá»ng cá»§a hai vợ chồng và má»™t lá»i dặn.

Khi chỉ còn hai vợ chồng trong căn phòng hẹp, chị choàng tay lên vai anh, nói như nói thầm:

- Công việc cá»§a anh, em không phải nhắc. Chỉ xin anh Ä‘iá»u độ và giữ gìn sức khá»e... Nhá»› coi giùm em chậu hoa ở hiên sau. Chỉ vài ba tuần nữa là hoa nở đấy.

Tưởng là việc gì. Bây giá» anh má»›i hiểu vì sao mấy hôm nay chị cứ dậy từ tá» má» sáng. Lịch kịch thu dá»n ở cái hiên sau giá buốt gió mùa ấy.

Chẳng biết bao nhiêu lần anh tiá»…n đưa chị ở sân ga. Lòng anh nao nao, khi vẫy tay theo cái khung cá»­a cứ bé dần Ä‘i như má»™t tấm ảnh thu hình, ở cuối con đưá»ng tàu loáng ướt nước mưa.

*
* *

Anh vẫn sống Ä‘iá»u độ. Cái trật tá»± gia đình đã Ä‘i theo chị. Bàn viết cá»§a anh bây giá» là cả má»™t má»› bòng bong những giấy má, sách báo, những chén trà cáu bẩn, cái gạt tàn đầy ngá»™n mẩu thuốc lá. Món tiá»n năm ngàn là quá nhỠđối vá»›i cái công trình khoa há»c anh Ä‘ang theo Ä‘uổi. Còn chậu hoa dưới mái hiên khuất nẻo kia là biểu tượng quá lá»›n cá»§a vÅ© trụ thiên nhiên. Anh đóng cá»­a vá» phía vÅ© trụ từ khi chị Ä‘i. Vì đó là nÆ¡i hứng gió mùa, là má»™t ná»­a thành phố pha tạp, quay cuồng mua bán. Còn phía sau cá»­a sổ, nÆ¡i bàn viết cá»§a anh là mặt hồ yên tÄ©nh, là hàng sấu lốm đốm lá vàng, là ná»­a cái thành phố thuá»™c vá» suy tưởng. Những đêm thức rất khuya tiêu nốt những đồng bạc cuối cùng thành khói thuốc, anh có cái cảm giác Ä‘ang sống lá»­ng lÆ¡ trên má»™t vùng biên giá»›i nào đó ná»­a hư ná»­a thá»±c cá»§a cái thành phố vừa đáng yêu lại vừa đáng ghét này.

*
* *

Anh nghiên cứu vá» Trần Thá»§ Ãá»™. Rồi anh sẽ viết vá» Cống Chỉnh, vá» Võ Văn Nhậm. Có thể là cả vá» Nguyá»…n ánh... Vá» những danh nhân ra Ä‘á»i ở nÆ¡i giáp giá»›i cá»§a Công và Tá»™i, vá» bao nhiêu bậc tài đức còn khuất tên. Sá»­ há»c, theo anh, đáng yêu chính là ở những vùng tranh tối tranh sáng ấy. Trong cái môn khoa há»c đầy bất trắc này, anh muốn soi rá»i ánh sáng vào những nÆ¡i còn che khuất "đằng sau mặt trăng", như ngưá»i ta thưá»ng nói. Và có thể, vá»›i anh, má»™t nhà nghiên cứu trẻ tuổi, đó là con đưá»ng mạo hiểm, dẫn dắt bởi má»™t tham vá»ng Ä‘iên rồ.

Chị chẳng hiểu gì vá» nghá» nghiệp cá»§a anh. Chị chỉ là má»™t thầy thuốc. Chuyên vá» bệnh sốt rét, yêu con ngưá»i, yêu thiên nhiên. Không, chị còn yêu anh nữa. Nhưng cái thành phố dở trăng dở đèn này không ráp mối nổi những sợi dây mong manh trong trái tim giầu xúc cảm và sôi nổi cá»§a chị. Nên chị vẫn thưá»ng sẵn lòng nhận những chuyến Ä‘i công tác ở nÆ¡i xa.

Giống như anh, chị cÅ©ng Ä‘ang tìm kiếm má»™t Ä‘iá»u gì đấy. Há» chẳng bao giá» cản trở nhau. Vì hai ngưá»i Ä‘á»u hiểu căn phòng ở nÆ¡i biên giá»›i cá»§a hai ná»­a thành phố này sẽ chỉ còn là má»™t đảo băng dá»… vỡ, ngày nào cả hai ngưá»i chẳng còn chút khát khao nào đối vá»›i những chân trá»i mà há» muốn tìm kiếm.

*
* *

"Cuối cùng, cÅ©ng chỉ là tình yêu thôi". Chị nói thế. Và anh cÅ©ng nghÄ© thế. Vá»›i má»—i chuyến Ä‘i xa, chị mang theo ná»—i nhá»› anh. Vậy mà anh, để làm cái công việc này, anh lại Ä‘ang cần nhiá»u quên lãng.

Cứ vậy, cho đến má»™t buổi sáng ngẫu nhiên anh mở cá»­a, trông ra hiên sau. Anh suýt bật kêu lên thành tiếng khi thấy cả chậu quỳnh sum suê trắng xóa má»™t mầu hoa. Giữa những cành lá rậm rạp, những cuống hoa dài rá»§ xuống thõng mượt, vá»›i những búp hoa đã khép lại như những cái đầu thiên nga đã gẫy cánh. Lồng ngá»±c anh Ä‘au tức như có má»™t cái gì Ä‘ang thít lại: Hoa đã nở hết đêm qua, có lẽ vào lúc cÆ¡n gió mùa đổ vá» dữ dá»™i nhất, những bông hoa mà chị chăm bón, nâng niu, gá»­i gắm cho anh trước khi lên đưá»ng.

Bàng hoàng, anh bước qua bậu cá»­a sổ. Còn nhìn ngắm gì nữa, những đóa hoa tàn, tối qua đã nở hết mình trong mưa, trước má»™t ná»­a thành phố ghẻ lạnh, thá» Æ¡ và bên cạnh má»™t ông chá»§ mải lang thang ở chân trá»i sá»­ há»c. Anh đếm từng bông hoa, như đếm sức nặng má»—i lá»—i lầm cá»§a chính mình.

*
* *

May mắn cho anh, sục tìm má»™t lúc trong đám lá dày, anh vẫn còn thấy sót lại má»™t bông hoa chưa nở. Tim phập phồng, anh tìm kéo cắt vá»™i cả cành hoa, thận trá»ng mang cắm vào lá».

Và đêm nay, trong căn phòng vắng, anh thấp thá»m chá» hoa nở. Dưới vầng ánh sáng ngá»n đèn bàn giá» phút này, đối diện vá»›i nhau chỉ có anh và bông hoa còn khép cánh.

"Em có nở không bông hoa...

"Em có chịu nở không bông hoa hoang dã và hết má»±c vô tư kia?". Anh thầm thì và hÆ¡i thấy buồn cưá»i vá»›i cái ý nghÄ© chải chuốt cá»§a mình. Không, anh Ä‘ang nghÄ© đến má»™t Ä‘iá»u thật nghiêm chỉnh. Ãến mức gần như gắn liá»n vá»›i hạnh phúc và số phận cá»§a anh lúc này. Lẽ ra, cẩn thận hÆ¡n, anh phải Ä‘i há»i bạn anh, má»™t nhà thá»±c vật há»c, xem hoa quỳnh có còn nở được không khi đã cắt lìa thân Ä‘em cắm vào lá». Và bây giá» anh thấy lo lắng, canh cánh trong lòng má»™t mối băn khoăn, day dứt.

Hai ná»­a thành phố như không còn nữa. Cái biên giá»›i thá»±c hư lá»­ng lÆ¡ trên căn nhà không còn nữa. Mà ngoài cá»­a sổ chỉ là má»™t thứ ánh sáng bàng bạc mầu xanh cá»§a đêm cuối thu, không có thá»i gian. ánh sáng ấy chiếu tá»a khắp nÆ¡i, đến mãi nÆ¡i đáy lòng cá»§a anh. Và đúng lúc ấy, anh thấy búp hoa cá»±a mình, giống như má»™t sinh vật vào phút giây thoát xác. Rồi má»™t chá»›p mắt sau, rất nhanh, khi những chiếc lá bên cạnh chưa ngá»›t rung rinh, những cánh hoa trắng muốt chậm rãi xòe ra vá»›i dáng má»±c thước, tá»± tin cá»§a những ngón tay nghệ sÄ©, má»™t mùi hương thoang thoảng tá»a ra từ những nhị hoa vàng nhạt.

Lúc đó, anh nghẹn ngào cảm thấy như có hàng vạn đóa hoa như thế, cùng một lúc bung nở khắp thành phố với một mùi hương thầm trìu mến và hòa giải.

Riêng với anh, bông hoa này mới thực là bông hoa chị giữ lại cho riêng anh. Cùng với năm ngàn đồng chóng tan thành mây khói, với chìa khóa, với sổ gạo, phiếu dầu và bao nhiêu thứ vụn vặt làm nên hạnh phúc.

Những bông hoa như thế vẫn nở mãi từ ngàn xưa trong lịch sử.

Mùa xuân 1989
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
Trả lá»i

Từ khóa được google tìm thấy
âàëåíòèíà, áåñïëàòíûé, áåðêîâà, äèñêè, àëüôà, ãîòèêà, ãîðÿùèé, chẻ que tăm, choàm ngoặp, diepkhuc.coằng, êíèæíûé, êîíêóðñû, êóëèíàðíûå, êðàñîòû, ìåáåëü, ïåñíÿ, ìåðñåäåñ, ïëèòêà, ïîãîäû, ïîòòåð, îòå÷åñòâà, ìóðàò, ïðîåêòû, khuỳm khuỵp là gì?, khuýp khuỳm khuỵp, ñàíòåõíèêà, ñîâìåñòèìîñòè, ñíîóáîðä, ñòóäåíòîâ, ñòðîèòåëüñòâå, ôåäåðàëüíàÿ, òåíäåð, òàìîæíÿ, õåíòàé, òåñòû, ôèçèêà, òîâàðû, òî÷êà, óðàëñèá, ðàáîòó



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™