21-05-2008, 02:15 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Äứa Con Chung
Tác giả: Triệu Huấn
Khi vượt biển đà o tẩu, gã là thiếu uý thuá»™c tiểu Ä‘oà n biệt động Cá»p Vằn. GiỠđây, John Kim là má»™t nhà kinh doanh già u có báºc nhất thà nh phố Spielberg. Công thà nh danh toại, song vẫn có ná»—i buồn "chà tá»" là không con.
Tuổi thơ
Y đã tìm kiếm chữa chạy qua nhiá»u vị danh y, tìm váºn may ở nhiá»u loại đà n bà : trắng, và ng, Ä‘en, Ä‘á»... nhưng vẫn thất bại. Nhà triệu phú độc thân hy vá»ng có má»™t già u máu khoẻ mạnh cá»§a thá»i trẻ trung, phóng đãng còn rÆ¡i rá»›t lại ở vùng Bình Phước?Chuyến viếng thăm cố hương vá»›i ý nghÄ©a tìm lại cá»™i nguồn được trù liệu rất công phu. Có má»™t cáo thị cho thân bằng cố hữu, ** Ä‘iếm, nhân tình, những ai dan dÃu vá»›i chà ng thiếu uý cách đây trên hai chục năm, mà phúc đức được đứa con thì ngà i John Kim sẽ bảo lãnh cho Ä‘i Mỹ hưởng vinh hoa phú quý!
Gần như cuá»™c "thá» hà i" trong truyện cổ tÃch! Ná»a tá thiếu phụ có lần hân hạnh... vong thân hoặc bán dâm, hôn hÃt hoặc má»›i tán tỉnh đã dẫn "con" đến nháºn "ba"! DÄ© nhiên, tất cả phải được chứng minh. Có hai bác sÄ© cá»§a ná»n y há»c nổi tiếng nhất thế giá»›i túc trá»±c xét nghiệm máu, kiểm tra gien.
Cả ná»a tá con "rởm" bị khoa há»c loại bá»! Bù lại hỠđược nháºn món quà an á»§i trăm đô! Còn ngưá»i cha "há»" thì vô cùng thất vá»ng.
Năm ngà y sau, ngưá»i đà n bà cuối cùng đưa con đến. Nghe chuyện thá» máu bà gạt Ä‘i và tiến đến trước mặt John Kim.
- Ông nháºn ra tôi không?
Nhà triệu phú lau lại kÃnh nhìn bà , bá»—ng thất sắc, giá»ng lạc Ä‘i:
- Thưa bà , nếu tôi không lầm...
- Ông không thể lầm. Bảy lần cưỡng hiếp tôi trong trại giam là những ấn tượng mãnh liệt hÆ¡n và o nhà chứa! Vết răng tôi còn để lại trên cổ ông. Song may cho ông là giá»t máu háºn thù lại nở hoa kết trái!
Con ông đấy! Bà chỉ chà ng trai đứng ngoà i hà nh lang.
John Kim đứng dáºy Ä‘i ra phÃa cá»a. Khuôn mặt ngưá»i thanh niên là phiên bản thiếu thá»i cá»§a y. John Kim nhà o đến đặt hai tay đầy nhẫn hạt xoà n lên đôi vai vạm vỡ cá»§a chà ng trai.
- Con của ba!... Con trai của tôi!
Bộ mặt kiêu hãnh và cái nhìn im lặng khiến ông ta phải rụt tay lại.
- Sao con không nói gì! Ta là ba cá»§a con đó! Má đã xác nháºn mà con không tin sao! Xin bà hãy nói rõ cho con Ä‘i!
- Nó đã tin nhưng còn phân vân. Nó muốn được thỠmáu...
- Không cần! Có má»™t thứ linh cảm huyết hệ mà không máy thá» nà o chÃnh xác bằng... Vả lại đây là việc cá»§a ba, con khá»i lo!
- Ông tưởng tôi không sợ nháºn lầm nhà triệu phú là cha à ?
- ồ không, ba xin lá»—i! Ba hoà n toà n kÃnh trá»ng con. ChÃnh lúc nà y ba lại sợ máy móc là m sai kết quả, gây phiá»n toái cho chúng ta! Con vui lòng theo ba chá»›?Chà ng trai im lặng khiến bà mẹ phải nói thay:
- Má»™t ná»a bà con bảo nó nên ở lại vá»›i tôi. Má»™t ná»a khuyên để cho con theo cha. Nó Ä‘ang bá» phiếu trắng.
- Còn bà ! Xin hãy xoá bá» háºn thù mà đứng vá» phÃa tôi. Dù quá khứ có tà n nhẫn đến thế nà o cÅ©ng cho phép tôi coi bà như vợ. Tôi sẽ thu xếp để hai má con cùng Ä‘i...
- Quá khứ là bất biến, song tôi không coi háºn thù là truyá»n kiếp. ÄÆ°a con đến đây cÅ©ng là muốn khép lại những trang bi thương. Nếu con tá»± nguyện theo cha, tôi sẽ không ngăn cản. Còn tôi, ông thừa biết là đã có chồng, có con từ trước khi lá»t và o tay ông! Là m gì có tình yêu để theo ông!
- Nhưng tôi có nghÄ©a vụ vá»›i ngưá»i mẹ cá»§a con mình. Nếu có thể xin cho tôi gặp ông nhà để thu xếp má»i mặt pháp lý, đạo đức và tà i chÃnh cho thoả đáng!
Ngưá»i đà n bà cưá»i:
- Xưa kia súng đạn, ngục tù không thắng nổi ý chÃ. Nay đến lượt tiá»n bạc mua bán linh hồn!? Tôi có nghÄ©a vụ nuôi con mình lá»›n khôn. Nay đến lượt ông. Xoá Ä‘i món nợ quá khứ không phải là cho phép ông xúc phạm chúng tôi trong hiện tại và tương lai.Ãt lâu sau bà mẹ cùng cô chị tiá»…n đứa con trai theo ba nó bay Ä‘i Spielberg. Có má»™t Ä‘iá»u bà máºt ngưá»i đà n bà giữ kÃn vá»›i hai chị em lẫn cha thằng bé. ChÃnh John Kim đã giết chết chồng bà trong má»™t tráºn đánh đẫm máu cách đây 23 năm 3 tháng. Chúa Trá»i muốn gánh chịu ná»—i Ä‘au chung cho má»i kiếp ngưá»i. Còn bà nén ná»—i Ä‘au riêng để giữ bằng yên cho hai dòng máu háºn thù, chung sống trong vòm mái ấm. Bà cÅ©ng là báºc á thánh!
Tà i sản của Memory
21-05-2008, 02:17 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Dưới Bóng Cây Vạn Tuế
Tác giả: Xuân Thu
Còn hÆ¡n chục ngà y nữa má»›i đến Há»™i Äá»n Hùng. Thảo, con gái tôi nÅ©ng nịu:
- Mẹ Æ¡i! Năm nay nhân tiện mẹ con mình cùng ở Việt Trì, ngà y mai chá»§ nháºt, mẹ đưa con Ä‘i thăm Äá»n Hùng nhé! Con chưa biết Äá»n Hùng thế nà o cả.
- ừ! mai mẹ cũng được nghỉ, mẹ sẽ đưa con đi.
- Ôi! Thế thì vui quá! - Nó reo lên và rúc đầu và o nách tôi.Thảo là con gái đầu cá»§a tôi. Cháu Ä‘ang há»c lá»›p 10 văn tại trưá»ng chuyên Hùng Vương cá»§a tỉnh. Äợt nà y, tôi Ä‘ang táºp huấn nghiệp vụ ở Việt Trì. Hai mẹ con tôi có Ä‘iá»u kiện bên nhau. Những ngà y đầu xa Thảo, tôi nhá»› nó lắm. Nhiá»u đêm trở mình, tôi thương nó đến phát khóc. Ngần ấy tuổi đầu đã phải xa mẹ, xa nhà , sống tá»± láºp. Tôi lo hoà i không biết nó có chịu được không? Thế rồi mãi cÅ©ng thà nh quen. Äợt nà y Ä‘i công tác, gặp cháu, tôi thấy nó chững chạc hẳn ra.
* * *
Nháºn lá»i con gái xong, tôi nằm thao thức mãi. Äá»n Hùng, nÆ¡i ấy là ká»· niệm cá»§a mối tình đầu cá»§a tôi. Nhắc đến Äá»n Hùng là tim tôi lại nhói lên những ká»· niệm da diết ngá»t ngà o. Cứ má»—i lần Ä‘i công tác, qua ngã ba Äá»n Hùng, tôi không thể nà o quên được nÆ¡i gặp gỡ, hẹn hò vá»›i má»™t ngưá»i con trai có tên là Tuấn. Mặc dù quê tôi mãi ở Äoan Hùng nhưng tình yêu đầu Ä‘á»i cá»§a tôi lại ở Tháºm Thình dưới chân núi NghÄ©a LÄ©nh.
Ngà y đó, cách đây dá»… đến hÆ¡n hai mươi năm, tôi là má»™t cô gái trông cÅ©ng xinh xắn cá»§a khối lá»›p 10, lá»›p cuối cấp 3 trưá»ng huyện. Tôi cảm nháºn được Ä‘iá»u nà y là do thấy khá nhiá»u chà ng trai theo Ä‘uổi tôi, trong số đó có Tuấn. Tuấn cao ráo, đẹp trai lại há»c giá»i. Phải má»—i tá»™i là Tuấn Ãt nói lắm. trông Tuấn hiá»n khô. Cặp mắt Tuấn ẩn chứa bao Ä‘iá»u muốn nói. Cứ cách ngà y, trong há»™p bà n há»c cá»§a tôi lại có má»™t lá thư cá»§a Tuấn. Những vần thÆ¡ tuổi há»c trò trong trắng, má»™ng mÆ¡. Hồi ấy, tôi vô tư lá»± lắm. Vô tư lá»± đến dá»ng dưng váºy. Chẳng bao giá» tôi thư lại cho Tuấn cả. Äã thế, Tuấn cà ng theo sát tôi hÆ¡n. Thư Tuấn viết cho tôi cà ng nồng nà n hÆ¡n. Thi tốt nghiệp xong, Tuấn nháºp ngÅ©. Hôm chia tay Tuấn, tôi má»›i giáºt mình, thương Tuấn quá. Phải chăng tình cảm con ngưá»i chÃnh lúc xa nhau má»›i cà ng bá»™c lá»™ rõ, kể cả lòng mình? Tôi vá»™i vã tìm Tuấn, tặng Tuấn má»™t cuốn sổ tay. Tôi cÅ©ng chưa nói lá»i yêu vá»›i Tuấn. Tuấn xiết chặt tay tôi, lặng lẽ lên đưá»ng.
Tôi thi trượt đại há»c. Bố tôi quyết định cho tôi Ä‘i há»c trưá»ng nghiệp vụ ngân hà ng tỉnh. Trưá»ng nà y đóng ở xã Kim Äức, gần Äá»n Hùng. Tôi tiếp tục con đưá»ng há»c hà nh. Những ngà y xa quê, tôi má»›i có dịp nhìn lại mình, nhá»› tá»›i bè bạn. Những lá thư cá»§a Tuấn tôi còn giữ đủ cả. Bây giá» chÃnh đó lại là nguồn động viên chá»§ yếu cá»§a tôi. Thế rồi chúng tôi gặp nhau. ÄÆ¡n vị cá»§a Tuấn đóng quân ngay dưới chân núi Hùng. Äó là trung Ä‘oà n Phong Châu cá»§a tỉnh. Chá»§ nháºt nà o cÅ©ng thế, Tuấn đến trưá»ng tìm tôi. Vừa là đồng hương, bạn há»c cÅ©, vừa sẵn tình cảm thầm kÃn từ thuở cấp 3, chúng tôi quấn quÃt bên nhau. Con đưá»ng dưới chân núi NghÄ©a LÄ©nh, cánh rừng thông, đồi bạch đà n nÆ¡i ấy đã chứng kiến bao buổi hẹn hò cá»§a chúng tôi. Những ngà y chá»§ nháºt, cả tôi và Tuấn Ä‘á»u rảnh rá»—i. Tuấn dắt tay tôi leo núi. Cà ng lên cao, tôi cà ng choáng ngợp bởi phong cảnh nên thÆ¡ cá»§a quê hương Äất Tổ. Tôi thả rá»™ng tầm mắt ngắm nhìn sông, núi, trá»i, mây... Xa tÃt vá» phÃa đông nam kia là dãy Tam Äảo. Chếch vá» phÃa tây là đỉnh Ba Vì. Hai dãy núi như hai cánh cá»a giữ cho núi Hùng gối sÆ¡n đạp thuá»·. Xung quanh chá»— chúng tôi đứng còn có bao nhiêu là ngá»n đồi nhấp nhô trùng Ä‘iệp. Tất cả Ä‘á»u quay hướng vỠđây. Các cụ bảo rằng có 99 ngá»n đồi như thế. Äó là 99 con voi quay chầu má»™ Tổ. Và kia, sông Hồng, sông Lô như hai dải lụa bao bá»c uốn quanh, gặp nhau ở Việt Trì để là m nên má»™t thà nh phố công nghiệp ngã ba sông Äầy mÆ¡ má»™ng. Gần hÆ¡n nữa dưới nắng thu là những tà u cá» vươn cao lấp loáng. Chúng tôi say sưa nhìn ngắm. Lần nà o cÅ©ng thế, sau khi dắt nhau Ä‘i thăm hết các Ä‘á»n, leo rừng ngắm cảnh, hai đứa tôi lại vá» nghỉ dưới bóng cây vạn tuế nÆ¡i Äá»n Hạ. Tại đây, chúng tôi đã kể cho nhau nghe bao Ä‘iá»u hằng ấp á»§. ChÃnh gốc cây vạn tuế ấy đã chứng kiến những lá»i yêu thương thắm thiết cá»§a tôi và Tuấn. Chiếc nhẫn bằng nhôm khắc hai chữ TX mà Tuấn trao tôi, giá» tôi vẫn còn giữ. Tôi nhá»› như in câu Tuấn nói vá»›i tôi hôm trao chiếc nhẫn đó: "Anh yêu em, Xuân Æ¡i! Nhất định chúng mình sẽ sống bên nhau trá»n Ä‘á»i em nhé!". Tôi hồi há»™p sung sướng, lặng nhìn Tuấn, khẽ gáºt đầu. Và chÃnh cây vạn tuế ấy đã chứng kiến nụ hôn đầu Ä‘á»i cá»§a chúng tôi.
Thế rồi Tuấn có lệnh Ä‘i chiến đấu. Dạo đó chiến tranh biên giá»›i phÃa tây nam ác liệt lắm. Tuấn không kịp chia tay vá»›i tôi, chỉ để lại cho tôi má»™t lá thư và má»™t bà i thÆ¡ Ä‘au đáu hẹn vá». Từ đó tôi bặt tin Tuấn. Gần má»™t năm sau, tôi vá» quê thì nháºn được tin Tuấn đã hy sinh tại chiến trưá»ng đất bạn. Tôi như quỵ xuống. Äôi mắt tôi vô hồn gá»i mãi tên anh. Mấy ngà y ở quê, tôi không rá»i mẹ Tuấn ná»a bước. Lưng mẹ đã còng giá» lại cà ng còng hÆ¡n. Mẹ cÅ©ng linh cảm được mối tình cá»§a tôi và Tuấn. Mẹ như câm lặng trước bà n thỠđứa con trai yêu quý cá»§a mình. Lòng tôi xót xa. Anh Tuấn Æ¡i! Sao anh nỡ vá»™i bá» mẹ và bá» em mà đi thế! Tôi như kẻ mất hồn, chẳng thiết gì nữa. Bố mẹ tôi khuyên bảo mãi tôi má»›i trở lại trưá»ng. Trá»i Æ¡i! Mối tình đầu cá»§a tôi! Và rồi thá»i gian cÅ©ng khoả lấp, nguôi ngoai vết thương lòng Ä‘au đớn ấy. Tôi đã cố gắng vượt lên. Tốt nghiệp ra trưá»ng, tôi được phân vá» huyện nhà công tác. Äã có bao ngưá»i mối lái dạm há»i tôi, tôi Ä‘á»u từ chối. Hình ảnh Tuấn vẫn in Ä‘áºm mãi trong tôi. Äến năm 25 tuổi, bố mẹ tôi thúc ép quá, hÆ¡n nữa gặp được ngưá»i tâm đầu ý hợp, tôi đã Ä‘i lấy chồng. Chồng tôi cÅ©ng công tác tại huyện. Má»™t năm sau đó, bé Thảo cá»§a tôi ra Ä‘á»i. Chúng tôi chuyển nhà ra phố huyện ở. Cuá»™c sống gia đình tôi khá hạnh phúc. Không ai hay biết gì vá» mối tình đầu cá»§a tôi và Tuấn.
Má»™t thá»i gian sau, Tuấn đột ngá»™t trở vá». Mặt Tuấn đầy sẹo nhằng nhịt. Má»™t chân Tuấn bị cụt đến táºn háng, phải chống nạng để Ä‘i. Cả là ng tôi xôn xao khi được tin đó. Tôi bà ng hoà ng không dám nghÄ© đó là sá»± tháºt. Tôi tức tốc vá» quê. Nhà Tuấn vui như mở há»™i. Tôi len qua má»i ngưá»i để và o gặp Tuấn. Ngá»±c tôi rung lên. Tôi cố giữ bình tÄ©nh. Äến nÆ¡i, tôi không nháºn ra Tuấn nữa. Chỉ có đôi mắt cá»§a anh, vâng, chỉ có đôi mắt cá»§a anh là vẫn nguyên cá»§a tôi ngà y đó. Tôi sững lại giây lát rồi giữa bao ngưá»i như thế, tôi lao đến bên anh: Anh Tuấn! Rồi tôi oà khóc. Mẹ Tuấn đỡ tôi dáºy. Tôi cà ng khóc to hÆ¡n. Tuấn vá»— vá»: "Xuân Æ¡i! Chuyện dà i lắm! Rồi anh sẽ kể em nghe!". Tôi không chịu được nữa. Hình như ná»—i tá»§i thân, trách cứ và thương Tuấn được dịp trà o ra. Tôi gà o lên: Anh Tuấn!...
Sau cái hôm Tuấn vá», chúng tôi có má»™t buổi dà nh riêng cho nhau. Tuấn kể cho tôi nghe vá» việc Tuấn bị "hy sinh" ở mặt tráºn. Äó là và o năm 1977, đơn vị Tuấn được lệnh đánh và o sà o huyệt cá»§a bá»n Pôn Pốt. Chiến sá»± ác liệt. Tuấn bị lạc đơn vị và lÄ©nh trá»n má»™t trái pháo. Khi tỉnh lại thì đã thấy mình ở trong má»™t ngôi chùa cổ kÃnh, thấp thoáng bóng các nhà sư Ä‘i lại. Há» Ä‘ang táºp trung cứu chữa cho Tuấn. Rồi chẳng biết há» chuyển Tuấn Ä‘i đâu nữa cả. Mãi đến năm 1979, giải phóng Phnôm Pênh xong, Tuấn được má»™t đơn vị cá»§a ta tiếp nháºn và chuyển Tuấn Ä‘i an dưỡng. Tuấn ra Bắc vá» trại Ä‘iá»u đưỡng thương binh nặng ở Nam Hà . ÄÆ°á»£c Ãt ngà y thì hay tin Xuân đã lấy chồng và có bé Thảo. Tuấn vừa buồn lại vừa mừng. Äắn Ä‘o mãi, Tuấn má»›i quyết định vá» quê. Äịnh bụng sẽ ở hẳn trại không vá» nhà nữa, sau rồi nghÄ© tá»›i bố mẹ già nua ngà y đêm ở nhà khói hương cho Tuấn, Tuấn không cầm lòng được.
Tôi nghe Tuấn kể mà lệ cứ rưng rưng: Em có lá»—i vá»›i anh. Tha lá»—i cho em anh Tuấn nhé! Cầm tay tôi, thấy ngón tay tôi vẫn Ä‘eo chiếc nhẫn mà Tuấn tặng tôi ngà y nà o, Tuấn khẽ nói: "Em không có lá»—i gì cả. Anh mừng cho em và chúc em hạnh phúc". Tuấn ở nhà chÆ¡i Ãt ngà y, sau đó lại trở vá» trại Ä‘iá»u dưỡng.
* * *
Ngà y mai tôi sẽ đưa Thảo Ä‘i thăm Äá»n Hùng, tôi sẽ tìm lại ká»· niệm xưa vá»›i Tuấn ở bên gốc cây vạn tuế đầy thương nhá»› ấy.
Sáng dáºy, hai mẹ con tôi háo hức lên đưá»ng. Tám giá» sáng, chúng tôi đã đến cổng Äá»n. Cuối tháng hai, chuẩn bị cho Há»™i đã thấy nhiá»u hà ng quán dá»±ng lên hai ven đưá»ng. Mấy đứa trẻ bán hương nhao nhao gặp tôi má»i mua hương. Tôi gá»i má»™t đứa bé nhất trong bá»n mua chục thẻ hương và há»i nó:
- Từ sáng đến giá» có ai lên Ä‘á»n chưa cháu?
Nó nhanh nhảu đáp:
- Dạ. Có rồi ạ. Má»™t chú thương binh cụt chân chống nạng lên được má»™t lúc lâu rồi ạ. Chú ấy Ä‘i có vẻ khó nhá»c lắm. Mấy bạn lá»›p cháu phải dìu chú ấy đấy.
Tôi giáºt mình thoáng nghÄ©: Hay là Tuấn? Có phải anh không đấy? Sao anh lại Ä‘i má»™t mình? Äứa bé còn nói thêm là năm ngoái, năm kia năm nà o cÅ©ng thế, chú ấy Ä‘á»u Ä‘i Ä‘á»n sá»›m nhất. Chú ấy bảo: Ä‘i sá»›m cho khá»i phải chen ngưá»i, chứ nếu Ä‘i chÃnh Há»™i thì chú có má»™t chân là m sao mà chen nổi.
Tôi đưa Thảo và o thắp hương từng Ä‘á»n má»™t. Con bé ngÆ¡ ngẩn trước cảnh vạn nhiên hùng vÄ© và uy nghi nÆ¡i đây. Do buổi sá»›m và chưa phải là ngà y chÃnh Há»™i nên khách thăm chỉ rải rác Ãt ngưá»i. Chúng tôi có Ä‘iá»u kiện thong thả ngắm cảnh. Thắp hương xong, như má»™t thói quen định sẵn, tôi dắt Thảo tìm đến cây vạn tuế. Khi cách gốc cây vạn tuế chừng mươi mét, tôi thấy má»™t đám trẻ bán hương Ä‘ang xúm xÃt quanh má»™t ngưá»i nghe kể chuyện. Tôi ra hiệu cho Thảo im lặng lại gần. Trước mắt tôi đúng là Tuấn. Mắt tôi nhoà đi. Chân tôi như chết cứng tại chá»—. Không ngá» lại gặp anh ở đây. Tôi lặng yên nghe Tuấn Ä‘ang kể chuyện cho lÅ© trẻ. Tuấn say sưa kể lại những ká»· niệm cá»§a mình dưới gốc cây vạn tuế nà y và những tráºn đánh quân xâm lấn, bảo vệ biên cương Tổ quốc. Gương mặt Tuấn rạng rỡ. Có lẽ Tuấn rất vui khi nhá»› vá» những năm tháng oanh liệt đó. Mấy đứa trẻ tròn xoe mắt ngồi nghe quên cả việc bán hương.
Dáng chừng đợi mẹ lâu quá, Thảo lắc mạnh tay tôi:
- Mẹ! Chúng mình xuống thăm Äá»n Giếng chứ?
Tôi choà ng tỉnh. Cả mấy chú cháu phÃa Tuấn cÅ©ng đột ngá»™t quay lại. Tuấn nháºn ra tôi. Không kìm được lòng mình nữa, tôi lao vá» phÃa Tuấn. LÅ© trẻ ngÆ¡ ngác. Má»™t cÆ¡n gió bất ngá» thổi đến. Tán lá trên ngá»n cây vạn tuế rì rà o. Mãi sau, Tuấn má»›i lúng túng gỡ tay tôi. Sau khi chúng tôi giá»›i thiệu nhau cho bá»n trẻ, tất cả cùng cưá»i vui. Thì ra năm nà o cÅ©ng váºy, Tuấn Ä‘á»u trốn trại Ä‘iá»u đưỡng để vá» vá»›i Há»™i. Bá»n trẻ ở đây đã quen anh. Vá»›i anh, cây vạn tuế nà y là ká»· niệm vạn liêng cá»§a cuá»™c Ä‘á»i.
Tà i sản của Memory
21-05-2008, 02:19 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Äá»i Sẽ Bình Minh
Tác giả: Hoà ng Anh Sướng
Tôi tuổi Sá»u, đứng chữ Quý, sinh tháng Mưá»i. Các cụ ngà y xưa bảo: "Trai Äinh, Nhâm, Quý, Giáp thì tà i". Thế mà ông thầy bói mù hà ng xóm bấm, bảo: "Thằng nà y lá»—i mùa sinh, chẳng là m được trò trống gì. Äá»i sau nà y khốn khổ khốn nạn lắm, đến bát cÆ¡m không có mà ăn, rồi ông bà phải nuôi báo cô suốt Ä‘á»i cho mà xem". Bố tôi thở dà i. Mẹ tôi khóc rầu rÄ©. Äẻ ra má»™t đứa con bất tà i như thế, dẫu là trai, phá»ng Ãch gì?Nhà tôi có 8 anh em. Tôi là út. Bố mẹ nông dân. Quanh năm đầu tắt mặt tối vẫn bị cái đói, cái nghèo xiết chặt. Chúng tôi lá»›n lên trong cảnh: sáng ngô rang, trưa cÆ¡m độn, tối khoai trừ. Tôi, 8 tuổi đầu đã ngáºp ngụa trong vòng quay miết mải: Sáng lên lá»›p, chiá»u ra đồng chăn trâu cắt cá», tối vót vòng. Chỉ đến khuya má»›i đựơc châm đèn ngồi há»c. Nhiá»u đêm mệt quá, gục mặt xuống bà n ngá»§ thiếp Ä‘i. Giáºt mình tỉnh dáºy thấy tóc cháy xém, mùi khét lẹt. Muá»—i bâu kÃn chân. Có con hút căng máu rÆ¡i bệt xuống đất, không sao nhấc nổi mình.
Bố tôi tuy là báºc lão nông chi Ä‘iá»n nhưng cÅ©ng có chút Ãt há»c hà nh. Thuở nhá», bố tôi được ông ná»™i gá»i sang thầy đồ là ng bên há»c chữ. Những mong sau nà y đỗ đạt, kiếm chút công danh, rá»a cho cả há» cái "tì vết" 6 Ä‘á»i cổ cà y vai bừa, tối mà y tối mặt. Bố tôi sáng dạ, Ä‘á»c đâu hiểu đấy. Äang vá»c vạch Ä‘á»c "Tam thiên tá»±" thì ông ná»™i lâm bệnh mất. Bố tôi buá»™c phải nghỉ há»c. Ông buồn lắm. Vừa khóc, vừa gói ghém sách bút và o tấm lụa Ä‘á», đặt lên góc ban thá». Sau nà y, và o những đêm trăng, ngồi uống rượu suông má»™t mình, ngẫm Ä‘á»i, ông lại đứng dáºy thắp hương. Nâng niu bê bá»c sách xuống, ông khẽ khà ng cởi nút thắt, tay run run vuốt ve từng cuốn giấy đã ố và ng. Có lần, gá»i anh em chúng tôi ra, ông nói, giá»ng đầy uất ức: "Thá»i nay, chữ nghèo gắn liá»n vá»›i chữ nhục. Muốn thoát khá»i cái nghèo, phải có chữ. Muốn có chữ, phải há»c. Anh em chúng bay, đứa nà o có chÃ, há»c hà nh giá»i giang, tao sẽ lo chạy cho đến cùng. Kể cả phải bán ruá»™ng vưá»n, nhà cá»a". Nói xong, ông khóc. Anh em chúng tôi đứng trân trân nhìn nhau, lặng câm như hoá đá, mắt đứa nà o cÅ©ng đỠhoe.
Ngay từ năm lên 7, ý thức được thân pháºn nghèo hèn cá»§a mình, thấm thÃa đến mức Ä‘au đớn lá»i cha dạy, tôi đã nung nấu ý chÃ: phải há»c giá»i, bằng má»i giá phải là m được má»™t Ä‘iá»u gì đó để bố tôi dỡ tá»§i, để chứng minh, đúng hÆ¡n, để mở mắt cho mấy tay trá»c phú hợm hÄ©nh gần nhà đã nhiá»u lần cưá»i đểu, khinh miệt cha tôi rằng: "Con sãi ở chùa sẽ không phải quét lá Ä‘a".
Cấp I, tôi há»c giá»i cả 2 môn văn, toán. Năm lá»›p 4, nhà trưá»ng cá» tôi Ä‘i thi há»c sinh giá»i toán, tôi Ä‘oạt giải nhất. Bố tôi mừng phát khóc. Giữa trưa nắng như đổ lá»a, ông hô hà o cả nhà ra bắt con gà mái ghẹ mổ thịt ăn mừng. Bữa cÆ¡m tháºt vui. Äầy ắp tiếng cưá»i và có cả những giá»t nước mắt long lanh cá»§a mẹ.
Trưá»ng chuyên cá»§a huyện gá»i giấy gá»i nháºp há»c. Các thầy cô giáo đến nhà động viên: "Gắng lên em ạ! Äó là mảnh đất tốt để em phát triển tà i năng". Tôi gáºt đầu. Nhưng trưá»ng cách nhà những 5 cây số. Tôi thì còi cá»c, bé hạt tiêu, lại không có xe đạp. Phải nghỉ thôi. Bố tôi buồn. Mùa mà ng báºn rá»™n. Mặc. Ông cứ ngồi trầm ngâm uống rượu, mặt đỠđẫn. Thương bố, tôi bảo: "Bố Æ¡i! Con há»c ở trưá»ng là ng cÅ©ng được, chẳng sao đâu. Con sẽ gắng há»c giá»i mà ". Bố tôi nhệch miệng mỉm cưá»i, giÆ¡ tay xoa đầu tôi. Hình như ông khóc.
Cấp 2, giá» văn, thầy giáo bảo: "Láºp thân tối hạ thị văn chương. Xưa nay, những ai gắn vá»›i nghiệp văn là suốt Ä‘á»i gắn vá»›i cái nghèo". Chao ôi! Nghèo. Ná»—i khổ cá»±c cá»§a kiếp nghèo. Tôi nếm trải nhiá»u quá rồi. Tôi sợ. Thế là tôi lao và o há»c toán. Tôi mÆ¡ được như anh DÅ©ng con bác Vạn xóm Äình. Há»c chuyên toán cá»§a tỉnh, thi đại há»c thừa Ä‘iểm Ä‘i du há»c nước ngoà i. Hà ng năm, gá»i vá» nhà bao nhiêu là xe máy, xe đạp... Bao đêm, tôi vuốt ve, vá»— vá» giấc mÆ¡ ấy như vuốt ve má»™t đứa con tinh thần.
Thấy tôi say mê há»c toán, thầy Tấn bảo: " Em thông minh lắm. Từ đêm mai em lên nhà thầy, thầy dạy thêm cho". Tôi kể vá»›i bố. Bữa cÆ¡m trưa, bố nói trước cả nhà , giá»ng rà nh rá»t: "Kể từ hôm nay, Tăng không phải vót vòng nữa. Bố mẹ sẽ tạo Ä‘iá»u kiện cho con há»c". Cả nhà gáºt đầu. Tôi cảm động đến trà o nước mắt.
Năm lá»›p 8, tôi Ä‘i thi há»c sinh giá»i toán cá»§a tỉnh, Ä‘á»at giải nhì. Bố tôi lại báºt khóc.
Năm 1987, tôi tốt nghiệp cấp II. Thầy Tấn bảo: "Tương lai, các công ty nước ngoà i sẽ đổ bá»™ và o Việt Nam. Ngoại ngữ sẽ lên ngôi. Em nên thi và o trưá»ng chuyên ngữ". Vâng lá»i thầy, tôi là m đơn thi và o trưá»ng chuyên ngữ Hoà Bình. Hôm Ä‘i thi, bố tôi gá»i bán 50 cân thóc, má»™t đà n gà trục được cả thảy 4.000 VND. ÄÆ°a tất cho tôi, ông sụt sịt: "Bố rất muốn đưa con lên trên đó thi. Nhưng chá»— tiá»n nà y không đủ. Con chịu khó Ä‘i má»™t mình váºy. Äi đưá»ng phải hết sức cẩn tháºn. Gắng lên con nhé". Tôi gáºt đầu quay mặt Ä‘i, giấu hai dòng nước mắt. Tôi khóc vì tá»§i thân.
Thi xong, tôi đến thăm thầy Tấn ngay. Nghe tôi trình bà y bà i là m, thầy gáºt gù: "Tốt lắm! Thôi, vá» bảo bố mẹ mổ gà ăn mừng Ä‘i". Cả nhà thấp thá»m chá». Má»™t tháng. Hai tháng. Bốn tháng. Không thấy giấy báo. Thầy Tấn bảo: "Chắc là có chuyện gì đây". Thầy đến Phòng Giáo dục. Rồi lên táºn trưá»ng. Thì ra kết quả cá»§a tôi đã bị đánh tráo. Thế là trong đầu óc non ná»›t cá»§a tôi ngà y đó chợt nhì nhoằng má»™t ý nghÄ©: "Cuá»™c Ä‘á»i nà y không hoà n toà n tốt đẹp như tôi tưởng. 1 cá»™ng 1 không phải cứ bằng 2. Tôi căm giáºn vô cùng. Lòng tá»± nhá»§: "Bằng má»i giá phải là m được má»™t Ä‘iá»u gì đó để sau nà y không ai có thể bóp nghẹt được mình".
Lá»›p tôi há»c hầu hết là con em cán bá»™. Chúng no đủ, sung sướng. Tôi, đứa con cá»§a những ngưá»i nông dân chân lấm tay bùn bị "tách khá»i lá»›p". Thân pháºn xoà ng xÄ©nh, nghèo hèn đã không cho phép tôi được hoà nháºp. Nhiá»u đêm, nằm co ro má»™t mình, nghÄ© đến những ánh mắt, những nụ cưá»i khinh khỉnh cá»§a bạn bè cùng lá»›p, lòng tôi Ä‘au nhói. Không Ãt lần, tôi khóc. Nhưng nhá»› đến bố mẹ, nhá»› đến thầy Tấn, tôi lại choà ng dáºy báºt đèn và há»c thâu đêm. Tôi phải khẳng định mình bằng kết quả há»c táºp.
Năm 1990, tôi tốt nghiệp xuất sắc cấp III cùng danh hiệu "Há»c sinh giá»i cấp tỉnh". Mùa hè năm đó, tôi thi Ä‘áºu khoa Nga - Trưá»ng Äại há»c Sư phạm Ngoại ngữ Hà Ná»™i. Lại những tháng ngà y dằng dặc cùng cá»±c. Những bữa ăn sáng vá» quên. Những đêm khuya ngồi há»c bụng réo ùng ục. Những ngà y chống trả quyết liệt vá»›i cái rét buốt cá»§a mùa đông bằng 2 chiếc áo má»ng manh. Bố mẹ bắt đầu già yếu. Anh chị em ngưá»i dá»±ng vợ, kẻ lấy chồng. Những đồng tiá»n Ãt á»i bố gá»i hà ng tháng thấm đẫm mồ hôi được Ä‘ong đếm bằng từng lạng thóc. Tôi há»c thêm khoa Tiếng Anh. Dù tằn tiện tối Ä‘a vẫn không đủ sống. Äêm, tôi phải Ä‘i là m thêm. Là m bất cứ việc gì: rá»a bát, bưng bê, phụ vữa... Tháºt mệt má»i nhưng bù lại, tôi có thêm kinh nghiệm sống. Tôi rất Ãt vá» quê, mặc dù trưá»ng cách nhà có 20 cây số. Phần vì báºn. Phần vì vá» không có tiá»n cho tôi, mẹ lại khóc rấm rứt, tôi buồn. Có hôm nhá»› nhà quá, không chịu được, tôi phải mượn xe bạn lóc cóc đạp vá». Nhưng chỉ lén lút đứng rìa là ng, trong bóng chiá»u choạng vạng, nhìn trá»™m hà ng cau, mái nhà , dáng hình lá»§i thá»§i cá»§a mẹ rồi lại tất tưởi đạp Ä‘i, vừa đạp, vừa khóc.
Bốn năm ì ạch trôi qua. bạn bè tôi phần lá»›n trở vá» quê dạy há»c. Tôi cÅ©ng muốn được như há», được là m cái nghá» thầy thiêng liêng cao quÃ. Nhưng lại nghÄ© : Vá»›i đồng lương còm cõi, liệu tôi có thoát ra khá»i cái nghèo, cái đói? Hay Ä‘á»i tôi lại bị ghì sát đất bởi miếng cÆ¡m, manh áo để rồi má»™t ngà y nà o đó mốc lên, mòn Ä‘i, rỉ Ä‘i? Không! Tôi phải trụ lại Hà Ná»™i. Äêm, tôi Ä‘i dạy tiếng Anh ở các trung tâm, ngà y bươn bả Ä‘i xin việc. Và cuá»™c Ä‘á»i đã không nỡ tà n nhẫn vá»›i tôi. Công ty Bê tông Việt úc tuyển má»™t phiên dịch. Tôi tham gia thi tuyển, trúng. Hôm ký hợp đồng, nháºn mức lương 500 USD, tôi sướng như Ä‘iên, cố kìm tiếng hét trá»±c báºt ra khá»i lồng ngá»±c. Buổi chiá»u, trên đưá»ng vá», chợt thấy rung động khi bắt gặp má»™t tà áo dà i, má»™t và nh nón che nghiêng. Dòng Ä‘á»i Ä‘ang trôi chảy kia sao gần gụi, thân quen quá.Thấy tôi có năng lá»±c quản lý, Ä‘iá»u hà nh, ông giám đốc chuyển tôi lên là m trợ lý. Báºn rá»™n, căng thẳng nhưng tôi vẫn tranh thá»§ Ä‘i há»c thêm Tin há»c, Ngoại ngữ, Äại há»c Luáºt... Hiện nay, tôi có thể sá» dụng thà nh thạo 4 thứ tiếng: Anh, Pháp, Nga, Trung.
Năm nay, tôi má»›i 27 tuổi. Còn quá sá»›m để nói trước những gì. Nhưng nhìn lại những ngà y đã qua, tôi hoà n toà n có thể tá»± hà o rằng: Tôi đã vượt lên trên hoà n cảnh nghiệt ngã bằng chÃnh đôi chân cá»§a mình. Những khó khăn chồng chất đã không vùi dáºp được tôi. MÆ¡ ước luôn Ä‘au đáu trong tôi đã thà nh hiện thá»±c. Äó là xoá tan cái ám ảnh khá»§ng khiếp trong mẹ tôi vá» số pháºn cá»§a tôi mà ông thầy bói đã gieo rắc. Và tôi đã xây tặng cha mẹ má»™t ngôi nhà khang trang bằng chÃnh đồng tiá»n lương thiện cá»§a mình để Ä‘á»n đáp má»™t phần công Æ¡n như núi.
Bữa trước, vá» thăm nhà , bố tôi bảo: "Mừng quá con ạ! là ng mình năm nay có những 6 ngưá»i thi Ä‘áºu đại há»c. Có Ä‘iá»u, há» nghèo quá. Nghe đâu chú Thụ phải vay cả tiá»n Ngân hà ng để đóng góp cho con Hoa". Tôi nghÄ©: Äói nghèo có thể là m ngưá»i ta khổ. Nhưng không thể là m thui chá»™t được ý chÃ, tà i năng. Hãy gắng lên, hãy tá»± tin lên, rồi ngà y mai Ä‘á»i sẽ bình minh, tươi đẹp.
Tà i sản của Memory
21-05-2008, 02:23 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Quán "Lá Thu"
Tác giả: Nguyễn Phan Hách
CÅ©ng lâu má»›i có dịp trở lại Hà Ná»™i. Cuối thu. Ban đêm Ä‘i dá»c hà ng cây sữa, thấy mùi hương sá»±c nức. Cuối phố nà y tôi có má»™t địa chỉ quen...
Mấy chục năm xưa, tôi là chú bé nhà quê ra thà nh phố vừa há»c vừa kiếm việc là m. Má»™t buổi tối gió bấc đầu mùa, tôi co ro Ä‘i lang thang trong mùi hoa sữa. Những hà ng ngô nướng đêm sáng láºp loè. Gió vi vút mùi cà phê ở đâu toả ra ngoà i ngà o ngạt. Ngẩng lên, thấy tấm biển "Lá thu cà phê" rá»i đèn mỠấm cúng. Nhẩm tÃnh trong túi còn đủ 5 hà o, tôi quyết định bước và o.
Quán nhá». Bà n ghế bằng trúc và ng sÆ¡ sà i. Nhưng giáºt mình thấy trên vách treo mấy bức sÆ¡n dầu cá»§a má»™t hoạ sÄ© tà i hoa tôi hằng ngưỡng má»™ mà chưa biết mặt.
- Bác sao có những thứ nà y - Tôi há»i chá»§ quán.
- Cáºu cÅ©ng thÃch tranh à - Chá»§ quán, má»™t ngưá»i vẻ nho nhã, tóc hoa râm, mỉm cưá»i.
Tôi ngồi vừa ngắm tranh, vừa rung đùi táºn hưởng từng ngụm cà phê thÆ¡m ngon. Phải công nháºn cà phê cá»§a ông tuyệt tháºt. Và o thá»i kỳ đó, hình như cả thà nh phố chỉ có và i quán cà phê thì phải.
Äang lim dim mÆ¡ mà ng để khói cà phê phả má» trên mặt, thì chợt thấy má»™t ngưá»i vừa bước và o. Chá»§ quán và ông khẽ gáºt đầu chà o nhau, vẻ quen thân từ lâu. Ông ngưá»i dá»ng cao, gương mặt buồn đẹp, xanh xao. Ngón tay thanh tú trắng muốt nâng ly cà phê, mắt trầm ngâm ông nhìn những chiếc lá và ng bị gió bứt à o à o rÆ¡i ngoà i cá»a sổ. Uống xong, đứng dáºy, lặng lẽ Ä‘i ra. Không thấy trả tiá»n.
Chủ quán nháy tôi.
- Cáºu biết ai đấy không? Tác giả cá»§a những bức tranh kia đấy đấy!
Trá»i, tôi thảng thốt. Không ngá» vừa gặp được thần tượng cá»§a mình. Bất giác nhìn lên, má»™t giây khắc như cảm nháºn được tất cả sá»± huyá»n bà diệu kỳ cá»§a những bức tranh trên vách, mà lúc khác chắc không thể biết được.
- Những bức tranh tuyệt đẹp nà y - Chủ quán nói - là tặng phẩm của ông ta cho tôi, để trả ơn những tách cà phê thơm ngon mà tôi đã đãi ông suốt bao năm qua...
Lòng tôi rưng rưng. Vụt nhớ giai thoại Van Gốc vẽ lên gỗ mặt bà n quán trỠđể trả nợ.
- Hay có thể nói ngược lại - Giá»ng chá»§ quán thầm thì - Những tách cà phê thÆ¡m ngon trong những giây phút gió bấc đầu mùa như đêm nay, cùng sá»± cung kÃnh đối vá»›i nghệ thuáºt cá»§a tôi, là để trả Æ¡n những bức tranh tuyệt tác...
Từ hôm ấy, tôi thưá»ng trở lại quán cà phê Lá thu má»—i khi trong túi tÃch cóp đủ 5 hà o. Và tôi thưá»ng được ngắm nhìn ngưá»i hoạ sÄ© tà i hoa trong khoảnh khắc ngắn ngá»§i cá»§a má»™t ly cà phê bốc khói.
Thoắt cái, mà những ngà y ấy đã trở thà nh dĩ vãng xa xôi...
... Tôi hồi há»™p dừng lại nÆ¡i cây sữa cuối cùng cá»§a dãy phố. Quán cà phê Lá Thu nhá» bé, mái ngói rêu mốc đầy lá và ng ngà y xưa không còn. Thay và o đấy là má»™t quán bốn tầng sáng choang gương kÃnh và ánh Ä‘iện mà u. Nhưng được cái là vẫn mang tên "Lá Thu cà phê".
Tôi bước và o. Má»™t mình má»™t bà n. Má»™t cô tiếp viên có đôi chân trần trắng muốt mÅ©m mÄ©m mang chai rượu đắt tiá»n đến. Tôi há»i tên ngưá»i chá»§ quán cà phê ngà y xưa. Cô dẫn tôi lên lầu. Má»™t căn phòng ná»™i thất phương Äông cổ. Cô dẫn tôi lên lầu. Má»™t ông già râu tóc bạc Ä‘ang ngồi uống trà bên giò lan tÃm cạnh song cá»a. Äôi mắt sau tròng kÃnh chá»›p chá»›p, ông nháºn ra tôi, vồ váºp thân tình.
- Những bức tranh ngà y xưa còn không, thưa ông - Tôi nhìn suốt lượt bức tưá»ng.
- Không... Ông lắc đầu.
- Chúng đâu rồi?
- Chúng đã biến thà nh toà nhà nhiá»u gương kÃnh nà y.
- Ông có nghÄ© thế là vá»›i sá»± biến đổi, ông đã gặp thá»i, gặp váºn, may mắn không?
- Không hẳn thế.
Ông già đưa tôi chén trà ngâu thơm ngát. Tôi bâng khuâng chạnh nhớ mùi cà phê trong cái quán nghèo thuở nà o.
- Ngưá»i hoạ sÄ© tà i hoa xưa còn đến đây?
- Không. Ông ấy đã mất trước khi được thấy tranh cá»§a mình bán được nhiá»u tiá»n...
Äêm ấy uống hết ná»a chai rượu do cô tiếp viên xinh đẹp nâng táºn môi, tôi loạng choạng đứng dáºy ra vá».
Ông chá»§ quán tiá»…n ra cá»a, cầm tay há»i:
- Tôi nghÄ© là cáºu buồn, và có giáºn tôi không?
Tôi mơ hồ lắc đầu:
- Không hẳn thế!
Tà i sản của Memory
Từ khóa được google tìm thấy
âàëåíòèíà , áåñïëàòíûé , áåðêîâà , äèñêè , àëüôà , ãîòèêà , ãîðÿùèé , chẻ que tăm , choà m ngoặp , diepkhuc.coằng , êíèæíûé , êîíêóðñû , êóëèíàðíûå , êðàñîòû , ìåáåëü , ïåñíÿ , ìåðñåäåñ , ïëèòêà , ïîãîäû , ïîòòåð , îòå÷åñòâà , ìóðàò , ïðîåêòû , khuỳm khuỵp là gì? , khuýp khuỳm khuỵp , ñàíòåõíèêà , ñîâìåñòèìîñòè , ñíîóáîðä , ñòóäåíòîâ , ñòðîèòåëüñòâå , ôåäåðàëüíàÿ , òåíäåð , òàìîæíÿ , õåíòàé , òåñòû , ôèçèêà , òîâàðû , òî÷êà , óðàëñèá , ðàáîòó