Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #46  
Old 29-05-2008, 08:23 AM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 46


Nhát chém đầu tiên trúng xuống vai chàng, do chá»§ ý Hồ SÆ¡n ngầm đưa ná»™i lá»±c lên đỡ nên vết thương chẳng có chi là Ä‘au đớn. Nó như má»™t vết xước nhá». Bù lại chàng đã được biết những Ä‘iá»u cần phải biết.

Một tên nói khi quăng mạnh con bài xuống:

− Mẹ kiếp lại đen. Chẳng có em nào ở đây để xổ xui cả.

Tên được bài cưá»i há»nh hệch:

− Má»›i hầu phó tướng có má»™t tuần mà há»c được nhiá»u Ä‘iá»u hay vậy? Chắc hẳn phó tướng nhà ngươi sành Ä‘iệu ăn chÆ¡i lắm?

Tên kia không giấy vẻ tự hào:

− Còn phải nói. Vá» khoản gái, ngưá»i sành nghệ hÆ¡n chúng ta nhiá»u. Này, nói nhá» mà nghe, hình như phó tướng nhà ta sắp được thăng quan tiến chức đó.

Tên kia xòe bài thành hình vòng cung trỠmôi:

− Vậy mà cÅ©ng gá»i là hay nữa.

“Phậpâ€.

Lưỡi dao cấm ngập vào phần má»m ở lưng chàng, máu tuôn xối xả. Mãi lo thả hồn vào câu chuyện cá»§a chúng, Hồ SÆ¡n quên vận công chống đỡ nên vết thương phạm vào thịt hÆ¡i sâu, chàng nghe cả má»™t khoảng lưng trần nóng bừng, Ä‘au nhức.

− A! Chết ta!

Có tiếng rên rÄ© Ä‘au đớn vang lên từ giữa hậu cung. Bá»n lính canh buông bài há»›t hãi chạy nhan. Hồ SÆ¡n đứng phắt dậy, khẽ bứt đứt dây trói, phóng mình lên mái ngói ẩn nấp, đợi chá».

Qua khe hở, Hồ SÆ¡n nhìn thấy bá»n chúng Ä‘ang dìu gã ác tăng ra. Thoạt nhìn chàng đã biết gã ăn nhằm quả độc cá»§a rừng thiêng. Cả ruá»™t gan cá»§a gã Ä‘au quằn quại, nếu không cứu chữa kịp thá»i ruá»™t gan sẽ bị bứt đứt chết không quá ba khắc.

Nhìn hắn nhăn nhó, ôm bụng lăn lộn kêu than, mặt trắng bệch không còn chút gì sinh khí, Hồ Sơn cầm lòng không được. Dù biết hắn là kẻ thù, nhưng chàng cũng không đành đoạn nhìn hắn chết đau thương.

Vèo má»™t cái chàng đã buông mình xuống giữa bá»n hán tá»­, cất tiếng nói lá»›n:

− Äại nhân đây đã bị trúng độc rồi, xin quý vị lui ra, tôi có cách chữa này vô cùng công hiệu.

Äám hán tá»­ nhìn lên, chẳng còn nhá»› chàng là tá»™i nhân mà chúng vừa má»›i hành hạ xong. Chúng vây quanh chàng rối rít:

− Ồ! May mắn quá. Các hạ ra tay mau đi cho, kẻo đại ca chúng tôi chết mất.

Hồ SÆ¡n khẽ phất hai tà áo, cá»­ chỉ khoan thai như má»™t vị thần y. Chàng lấy ra từ chiếc túi cá»§a mình má»™t vật hình tam giác màu xanh như ngá»c bích, mài vào chén, dùng bá»™t ấy hòa vào trong nước. Chàng Ä‘em đến bên Lá»— Hải bảo:

− Uống đi.

Äang cÆ¡n Ä‘au đớn đến tá»™t cùng, bá»—ng có ngưá»i dâng thuốc uống, dù có là thuốc độc gã cÅ©ng không màng, miá»…n sao cÆ¡n Ä‘au được dịu xuống. Gã bưng chén uống ừng á»±c rồi ngã vật ra sau thở dốc. CÆ¡n Ä‘au lịm dần rồi bá»›t hẳn.

Bây giá» lÅ© đàn em cá»§a Lá»— Hải đã kịp hoàn hồn. Chúng nhìn Hồ SÆ¡n vá»›i cặp mắt nghi ngá». Má»™t tên lên giá»ng hách dịch:

− Tên ngốc tử kia. Tại sao ngươi dám tự tiện mở dây trói?

Hồ SÆ¡n cất tất cả những vật dụng vào túi lấy giá»ng sợ sệt:

− Tại hạ nào dám thế, chẳng qua vì lúc nãy quý ngài lúng túng đã vô tình làm đứt dây giùm tại hạ, mà tại hạ có dám trốn chạy đâu.

Lá»i giải thích cá»§a chàng nghe chừng như hợp lý, nên lá»i tra há»i đã bá»›t phần gay gắt:

− Nhưng sao ngươi biết đại ca ta ăn nhằm trái độc?

Hồ Sơn đưa mắt nhìn Lỗ Hải, bây giỠđã dịu cơn đau nằm yên như ngủ, ôn tồn nói:

− Vì lúc nhá» tại hạ có theo cha há»c nghá» thuốc nên biết. Nhân đây xin nhắc các huynh những trái cây rừng có màu sắc sặc sỡ xinh tươi và vị ngá»t thưá»ng chứa nhiá»u độc.

Äám hán tá»­ đã bị chàng làm cho khâm phục. Chúng lè lưỡi rùn vai, má»™t tên cất giá»ng khôi hài:

− Thôi chá»›, từ nay há»… gặp trái rừng ta thá» bứt bá» chá»› không ăn bao giá».

Hồ SÆ¡n mỉm cưá»i, đưa tay Ä‘e dá»a:

− Ấy chớ, rủi gặp trái độc nó có thể làm tay quý huynh ngứa ngáy khó chịu vô cùng, thậm chí như một số cây cũng có thể làm quý huynh mù mắt như chơi.

Những Ä‘iá»u chàng má»›i nói, đối vá»›i bá»n hán tá»­ má»›i mẻ vô cùng. Chúng vây lấy chàng để được nghe nói vá» các loài cây cá», quyên mất thá»i gian. Cả đám chỉ bàng hoàng sá»±c tỉnh khi nghe lá»i Lá»— Hải cất tiếng khàn khàn:

− Các đệ thật là vô ý, để ân nhân ta ngồi đấy với vết thương đang chảy máu trên lưng. Vậy mà xem được à?

Thì ra nãy giá» Lá»— Hải chỉ nằm yên vận khí chứ không há» bị mê man như má»i ngưá»i đã tưởng. Hắn rá»i giưá»ng bước lại gần Hồ SÆ¡n vòng tay cung kính:

− Æ n cứu mạng cá»§a ân nhân, Lá»— Hải nguyện ghi khắc trá»n Ä‘á»i.

Hồ SÆ¡n vá»™i đỡ lá»i:

− Äại nhân đừng nói vậy. Phàm đã là ngưá»i trong thiên hạ, thấy việc phải nên làm.

Äiá»u nhá» má»n có gì mà đại nhân phải bận lòng.

Lỗ Hải đẹp ý, đặt tay lên vai chàng thân mật:

− Xin ân nhân cho tại hạ được xem qua vết thương ở lưng ngưá»i.

Hồ SÆ¡n vâng lá»i vạch áo, Lá»— Hải nạt đàn em Ä‘ang đứng ngây ngưá»i ra như phổng đá:

− LÅ© ăn hại này, không biết Ä‘i lấy thuốc rịt vết thương cho ngưá»i, rồi dá»n tiệc cho ta cùng ngưá»i đàm đạo.

Bá»n hán tá»­ vui vẻ chạy Ä‘i thi hành mệnh lệnh ngay tức khắc. Sau khi rịt vết thương cho chàng cẩn thận, bá»n chúng kéo nhau Ä‘i mất, nhưá»ng lại cho hai kẻ má»›i vừa xem nhau là thù địch má»™t bầu rượu to và má»™t con gà luá»™c vàng nÆ¡m béo bở.

Lá»— Hải rót rượu ra chung má»i Hồ SÆ¡n cung kính:

− Kẻ phàm phu tục tá»­ lấy mắt tiểu nhân xét bụng ngưá»i quân tá»­. May mắn mà được ngưá»i rá»™ng lượng tha thứ, nếu chẳng giận há»n xin kính ngưá»i má»™t chung ân nghÄ©a.

Hồ SÆ¡n đỡ chung uống cạn, rồi rót má»™t ly khác má»i lại Lá»— Hải:

− Tại hạ chẳng để tâm những vụn vặt như vậy bao giá», trách nhiệm cá»§a ngưá»i thì ngưá»i cứ thi hành, nhưng nói thật đại nhân đã lầm, vì tại hạ không phải là kẻ bị lưu đày.

Vừa nói Hồ Sơn vừa lấy thẻ bài của tên lính cho mình trao cho Lỗ Hải. Hắn ta đã thấy mặt đỠbừng hổ thẹn vì mình xét đoán quá hồ đồ:

− Ồ, nói vậy Lỗ Hải này lỗi càng thêm nặng, xin tự phạt mình thêm ba chung nữa.

Hắn rót nhanh ba chung rồi tươi cưá»i nói tiếp:

− Ngưá»i ta thưá»ng bảo “Tứ hải giai huynh đệâ€, không biết Hồ ân nhân có vui lòng cho Lá»— Hải này được kết tình huynh đệ?

Thêm bạn bá»›t thù là bản tính cá»§a Hồ SÆ¡n. HÆ¡n nữa, tên quái tăng này mặt mày tuy hung ác nhưng lại tá» ra biết Ä‘iá»u, nói năng biết trá»ng câu lá»… nghÄ©a cá»§a thánh hiá»n.

Hắn đã hạ mình cầu bạn thì chàng lại hẹp gì mà không khứng cùng với hắn.

− ÄÆ°á»£c đại nhân Ä‘oái tưởng, Hồ SÆ¡n này còn biết nói gì hÆ¡n. Nhưng chỉ xin tình bạn từ đáy lòng, đừng Ä‘em đến lá»i đầu môi chót lưỡi.

Lỗ Hải đứng bật dậy ngay:

− Ta Lá»— Hải, tuổi Ä‘á»i hai mươi tám thá» kết nghÄ©a huynh đệ vá»›i ...

− Hồ Sơn ...

Chàng tiếp lá»i ngay:

− Hai mươi ba tuổi.

− Nếu vong thá» bá»™i phản xin chẳng làm ngưá»i trong thiên hạ.

Hắn quay sang há»i Hồ SÆ¡n:

− Äệ tin ta chưa?

Hồ SÆ¡n cất giá»ng nghiêm trang:

− Äệ nào dám Ä‘em dạ nghi ngá» Lá»— huynh và cÅ©ng thá» nguyện, nếu Ä‘em dạ vong thá» bá»™i bán xin trá»i tru đất diệt.

− Hay lắm!

Lá»— Hải cất giá»ng cưá»i ha hả:

− Uống nữa Ä‘i Hồ đệ, ta phải uống cho thật là say. À! Mà đệ phải cho ta biết, vật mà đệ dùng để cứu mạng ta, nó gá»i là gì vậy.

Hồ Sơn lấy viên tam giác màu xanh ra trao cho Lỗ Hải nói:

− Chẳng có gì lạ, nó là sừng cá»§a má»™t con tê giác sống đã lâu năm. Quý lắm đấy vì nó có thể trị được bách bịnh, và giải lành má»™t số độc chất thông thưá»ng cá»§a thiên nhiên.

Lá»— Hải xoay tròn ngắm nghía rồi trả lại cho Hồ SÆ¡n, giá»ng đã ngà say:

− Äệ hãy cất kỹ, phòng cho mình và cứu nhân độ thế.

− Äại huynh Æ¡i, nguy tai rồi.

Một gã đàn em của Lỗ Hải chạy vào kêu hốt hoảng.

Lá»— Hải nhướng mắt há»i lè nhè:

− Chuyện gì mà chúng bây hốt hoảng? Cá»p dữ tấn công à?

− Dạ không phải, tiểu thư Lá»— Tưá»ng Oanh trên đưá»ng sang thăm đại ca đã bị bá»n cướp Bạch Hổ Vương bắt cóc mất rồi. Con hắc mã cá»§a nàng vừa chạy vá» mang theo bút tích cá»§a nàng.
Tài sản của ngocvosong1986

  #47  
Old 29-05-2008, 08:25 AM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 47


- Trá»i!

Lá»— Hải kêu lá»›n rụng rá»i, cÆ¡n say lập tức tan nhanh, hắn chồm dậy hét lá»›n:

− Chuẩn bị giáo mã cho ta, truyá»n tập hợp đội võ sÄ© tiến thẳng Bạch Hổ SÆ¡n cứu em gái ta thoát nạn.

Hồ Sơn nắm áo Lỗ Hải lắc mạnh khi thấy hắn quá kích động:

− Lá»— huynh, bá»n cướp Bạch Hổ Vương thá»±c lá»±c như thế nào? Liệu đội võ sÄ© mưá»i mấy ngưá»i cá»§a huynh có thắng nổi bá»n chúng không?

Lỗ Hải lắc đầu:

− Dù không thắng ta cÅ©ng liá»u chết má»™t phen. Chá»› không thể để muá»™i muá»™i cá»§a ta bị nạn được.

Hồ Sơn cắn môi suy nghĩ:

− Theo huynh thì thế lá»±c bá»n cướp như thế nào?

Lỗ Hải lắc đầu:

− Ta không biết, nhưng nếu chúng bắt được em ta thì thế lá»±c cá»§a chúng không nhá», vì em gái ta võ công ná»™i lá»±c thâm hậu hÆ¡n hẳn ta má»™t bậc.

Hồ Sơn lắc đầu:

− Như vậy đệ khuyên huynh đừng nên đi, sẽ thất bại vô ích. Chúng ta hãy bàn định kế khác hay hơn.

− Không. Ta không thể nào chỠđược.

Lỗ Hải nắm tay Hồ Sơn trìu mến:

− Hồ đệ Æ¡i, ta thương em gái ta nhiá»u lắm, cha mẹ ta mất cả rồi, ta chỉ còn có nó để thương yêu, nếu nó có mệnh hệ nào ta không thể sống nổi.

Hồ SÆ¡n xiết nhẹ tay gã. Tuy hung dữ nhưng Lá»— Hải thương em hÆ¡n sinh mạng, chàng hạ giá»ng nói:

− Nếu vậy thì đệ sẽ cùng đi với Lỗ huynh.

− Không được đâu! Äệ là thầy thuốc đến chá»— Ä‘ao kiếm ấy làm gì? HÆ¡n nữa đây là chuyện cá»§a huynh.

Hồ SÆ¡n lắc đầu nghiêm giá»ng:

− Äã kết nghÄ©a huynh đệ thì chuyện cá»§a huynh cÅ©ng là cá»§a đệ. Huynh đừng lo, đệ ra đấy không phụ được việc này cÅ©ng đỡ được việc kia mà.

− Bẩm đại ca, tất cả đã sẵn sàng.

Tên đàn em vào bẩm lại. Thế là tất cả lên đưá»ng tiến thẳng Bạch Hổ SÆ¡n.

Vừa đến chân núi chưa kịp dừng cương, Lá»— Hải đã cất giá»ng vang như sấm:

− Bá»n cướp Bạch Hổ SÆ¡n khôn hồn thì hãy thả em gái ta ra ngay, bằng không ta sẽ phá tan Bạch Hổ SÆ¡n thành bình địa.

Má»™t tiếng pháo nổ vang rồi má»™t thiếu niên anh tuấn vận y phục trắng, cỡi con bạch mã tiến ra. Chàng cất giá»ng như trẻ nhá»:

− Này lÅ© giặc kia, ta không đào bá»›i mồ mã ông cha các ngươi, thì cá»› gì trá»i chưa sáng hẳn mà chúng bây đến phá giấc ngá»§ cá»§a ông?

Hồ SÆ¡n sững sá» vì gã tướng cướp này quá đỗi đẹp trai. Gương mặt hắn trắng như con gái, môi đỠmá»ng son, hai mắt sáng như sao, tay cầm trưá»ng thương lấp lánh ánh bạc thật oai nghi anh dÅ©ng.

Lỗ Hải vì quá thương em nên thúc ngựa tiến lên giận dữ:

− Tên khốn khiếp kia trả em gái lại cho ta bằng không thì đừng có trách.

Vị thiếu niên chớp mắt ngạc nhiên:

− Này ông kia chá»› hàm hồ, ai bắt cóc em gái cá»§a ngưá»i mà đến đây gây sá»± chứ?

Lỗ Hải hầm hầm cho ngựa tiến lên:

− Tên oắt con, ta không nói chuyện với ngươi. Vào bảo tên Bạch Hổ Vương ra nói chuyện với ta.

Chàng trai trẻ bật cưá»i khanh khách:

− Ta Tuấn Anh, mưá»i sáu tuổi cÅ©ng là Bạch Hổ Vương đây. Ngươi muốn nói gì cứ nói.

− Hả?

Con ngựa của Lỗ Hải dừng lại. Hắn quay tròn cây thiết trượng:

− Tên ngốc tá»­ kia, ngươi hãy còn bé lắm, đừng vá»™i đắm mình vào thú vui hoan lạc, trả Lá»— Tưá»ng Oanh lại cho ta.

Tuấn Anh cũng bắt đầu nổi giận:

− Ông này! Ai bắt em gái ông mà đến đây đòi chứ? Nếu ông chẳng rút quân vỠthì đừng trách ta ác độc đấy.

− Ngươi muốn chết!

Cây thiết trượng trên tay Lỗ Hải đập mạnh xuống đầu Tuấn Anh.

“Chátâ€, ngá»n trưá»ng thương yếu Ä‘uối trong tay cậu bé đã làm Lá»— Hải cảm thấy chùn tay nên không dám khinh thưá»ng.

Trong chá»›p mắt hỠđã đánh được hÆ¡n năm hiệp, quả là kỳ phùng địch thá»§. Cá»p trắng gặp phải rồng xanh. Chẳng ai nhịn ai, thật bất phân thắng bại.

Thấy dùng binh khí khó lòng thắng được gã thiếu niên lanh lẹ kia, Lỗ Hải chuyển cách đánh.

“Vùâ€, má»™t đưá»ng Ä‘en vòng cầu vẽ lên trong không khí, cây thiết trượng bị Lá»— Hải ném mạnh ra xa, cắm phập giữa bãi cá» xanh, đứng hiên ngang ngạo nghá»….

Tuấn Anh cưá»i ngạo nghá»…:

− Bá» vÅ© khí à? Thôi để ta cho cây trưá»ng thương cá»§a ta làm bạn vá»›i thiết trượng cá»§a ngươi nhé!

“Vútâ€, ngá»n trưá»ng thương nhá» nhắn cá»§a chàng bay ra cắm phập kế bên cây thiết trượng:

− Này đấu chưởng đi.

− Tiểu tử nộp mạng.

Tay trái Lỗ Hải vung mạnh ra phía trước:

− Chớ tự phụ, xem đây.

Tay phải Tuấn Anh cũng vội đưa ra đón lấy luồng chưởng phong đang bay tới.

− Bộp!

Hai luồng chưởng phong gặp nhau nhá lá»­a. Cùng lúc Lá»— Hải và Tuấn Anh bị hất bổng lên khá»i mình ngá»±a té nhào xuống đất.

− Ôi chao!

Tuấn Anh chá»m dậy phá»§i bụi quần áo, cá»­ chỉ vừa trẻ con vừa khiêu khích.

Lỗ Hải điên tiết hung hãn đưa cả song chưởng lên lao đến. Cậu bé chẳng hỠsợ hãi, đưa hai tay lên đón đỡ.

Hai luồng kình phong hút chặt vào nhau, má»™t cuá»™c thi đấu ná»™i lá»±c bắt đầu. Không biết phần bại sẽ vá» ai vì hiện thá»i cả hai địch thá»§ Ä‘á»u đồng cân sức.

“Nếu không nhanh chóng tách rá»i cặp tá»· thí ná»™i lá»±c này ra, há» sẽ hút cạn ná»™i lá»±c cá»§a nhau và chắc chắn sẽ tá»­ thương không thể tránh khá»i.†Hồ SÆ¡n lo lắng nghÄ© thầm. Nhưng ai có đủ trình độ võ công để trách rá»i há» ra được đây? Kẻ không đủ bản lãnh sẽ chết ngay lập tức vì bị cùng má»™t lúc hai luồng chưởng phong đánh thẳng vào ngưá»i.

Gương mặt hai ngưá»i giao đấu dần chuyển sang màu Ä‘á», chứng tá» hỠđã sá»­ dụng đến nguồn ná»™i lá»±c cuối cùng. Không thể để cả hai chết má»™t cách oan uổng khi trắng Ä‘en chưa phân giải.
Tài sản của ngocvosong1986

  #48  
Old 29-05-2008, 08:31 AM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 48


Hồ Sơn vận công lên hai tay lao vào giữa cuộc đấu. Hai chiếc bóng chia ra.

Hai kẻ quyết đấu kia bị nội kình của chàng bắn cách xa nhau hơn một trượng. Nhưng chàng cũng ôm ngực lảo đảo vì bị hai luồng chưởng phong đánh trúng.

Tuấn Anh và Lỗ Hải xúc động vô cùng, quên mất cuộc giao đấu, chạy đến đỡ chàng dậy. Lỗ Hải lo lắng:

− Hồ đệ, đệ thật là liá»u lÄ©nh.

− Thiếu hiệp!

Hồ SÆ¡n mỉm cưá»i nói mệt nhá»c:

− Xin hãy dừng cuộc quyết đấu.

Tuấn Anh đặt tay lên ngá»±c chàng nhẹ giá»ng:

− Ngưá»i đã bị ná»™i thương. Hãy ngồi yên cho tại hạ vận công chữa trị.

Lá»— Hải hất tay Tuấn Anh ra khá»i ngưá»i Hồ SÆ¡n nói gay gắt:

− Nó là nghĩa đệ của ta, phải để ta chữa trị cho chứ.

Tuấn Anh lại đặt tay vào:

− Nhưng ta cứ thích chữa trị thì sao?

Thấy hai ngưá»i sắp có nguy cÆ¡ lao vào cuá»™c giao tranh nên dù mệt má»i Hồ SÆ¡n vẫn phải cất tiếng hòa giải:

− Tuấn đệ hãy ngưng tay. Lỗ huynh đừng cãi nữa.

Lá»— Hải dịu giá»ng:

− Chứ đệ không thấy hắn giành đệ của huynh sao?

Tuấn Anh chẳng nhịn:

− Nhưng Hồ huynh vừa kêu tôi bằng Tuấn đệ kia. Ông không nghe sao chứ?

Hồ Sơn lại phải chen vào:

− Thì cả hai ngưá»i cùng chữa, tại hạ càng mau hồi phục chứ sao?

Bấy giỠhỠmới không tranh cãi nữa, ngồi xếp bằng vận khí trị thương cho chàng.

Không quá ba khắc Hồ SÆ¡n đã trở lại bình thưá»ng, chàng đứng dậy vòng tay:

− Tại hạ xin tạ Æ¡n Lá»— huynh và Tuấn đệ đã nhá»c lòng.

Lỗ Hải tỠvẻ chẳng đồng ý:

− Äã kết nghÄ©a vá»›i hắn bao giá» mà cứ đệ đệ mãi, nghe mà phát chướng.

Tuấn Anh chống tay đanh đá:

− Này ông kia, Hồ SÆ¡n thích sao thì anh ấy gá»i vậy? Bá»™ ông tức sao mà nói mãi thế?

Lỗ Hải trợn mắt, co tay vung chưởng:

− Sao là không tức chứ?

Tuấn Anh cưá»i như nắc nẻ vùng bá» chạy.

− Ông tức thì mặc kệ ông chứ.

Lá»— Hải phóng ngưá»i rượt theo:

− Tên tiểu tá»­ ngươi dám chá»c giận ta à?

Hồ SÆ¡n đành thở dài lắc đầu. Tiếng Tuấn Anh cưá»i vang trêu chá»c, Lá»— Hải lầm bầm mắng chá»­i vung chưởng đánh liên tục nhưng không làm sao chạm được ngưá»i cậu bé lí lắc kia.

Hồ SÆ¡n cất tiếng gá»i:

− Tuấn Anh, đừng đùa giỡn. Nghe ta há»i đây.

Tuấn Anh dừng lại ngay, nghiêng nghiêng cái đầu:

− Hồ huynh muốn há»i đệ Ä‘iá»u chi?

Hồ SÆ¡n nghiêm giá»ng:

− Äệ hãy nói thật là đệ có bắt cóc em gái cá»§a Lá»— huynh không?

Bây giá» Lá»— Hải má»›i nhá»› đến mục đích cá»§a mình, hắn lặng yên nghe Tuấn Anh trả lá»i vá» số phận cá»§a em mình.

− Äệ đã nói rồi, đệ bắt cóc em gái lão quái tăng kia và làm chi chứ?

Lỗ Hải gầm lên:

− Ngươi dám bảo ta là quái tăng à?

Hồ Sơn vội chen vào nói tiếp:

− Thế đệ có dám đưa ta và Lỗ huynh đến đó dò xét không?

− Sao lại không, nhưng ...

Tuấn Anh kêu lên bá»±c dá»c:

− Nhưng Hồ huynh không tin lá»i đệ nói hay sao?

Hồ SÆ¡n nheo mắt nói nhá»:

− Ta tin nhưng chỉ sợ Lỗ huynh ta thôi.

Tuấn Anh nắm tay Hồ Sơn vui vẻ:

− Äệ sẵn lòng.

Rồi hất mặt bảo Lỗ Hải:

− Này lão kia, bảo lÅ© kia vá» Ä‘i rồi lên Bạch Hổ SÆ¡n khám xét. Äừng lo, có Hồ huynh ta không bắt cóc lão đâu mà sợ.

Lá»— Hải há miệng toan chá»­i, nhưng cái nháy mắt cá»§a Hồ SÆ¡n đã kịp thá»i ká»m miệng gã. Lá»— Hải bảo bá»n đàn em lui cả ra, rồi hầm hầm theo chân Hồ SÆ¡n và Tuấn Anh.

Quả không hổ danh chúa cướp Bạch Hổ Sơn. Càng đi xem, Hồ Sơn càng ngẩn ngơ trước cảnh thiên nhiên hùng vĩ, thêm khâm phục Tuấn Anh, một thiếu niên nhỠtuổi đã biết bày binh bố trận, hướng dẫn lâu la một cách có môn quy chặt chẽ.

HỠđã Ä‘i má»i cả chân, lục tung cả Bạch Hổ SÆ¡n vẫn không thấy bóng dáng Tưá»ng Oanh đâu cả.

Tuấn Anh dừng lại há»i mai mỉa:

− Thế nào? Gã quái tăng hàm hồ kia, ai bắt em gái của nhà ngươi chứ?

Lá»— Hải hổ thẹn chưa biết trả lá»i sao, chợt có tiếng reo vui vẻ:

− Äại ca Æ¡i, tiểu thư đã vỠđến doanh trại từ ban nãy rồi.

Lỗ Hải hét:

− Thế à? Oanh muội đâu?

− Vậy sao?

Tuấn Anh không tha thứ há»i dồn:

− Ngài tính sao với tôi bây giỠđây?

− Sẽ tạ tội với ngươi sau.

Nóng lòng thương em, Lỗ Hải phóng nhanh theo tên lính báo tin.
Tài sản của ngocvosong1986

  #49  
Old 29-05-2008, 08:35 AM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 49


Hồ Sơn vòng tay từ giã chúa cướp Bạch Hổ Sơn rồi cũng phóng theo Lỗ Hải lòng bâng khuâng không hiểu.

Trái vá»›i dá»± Ä‘oán cá»§a má»i ngưá»i. Lá»— Tưá»ng Oanh không há» bị ai động đến má»™t sợi lông cá»ng tóc. Äể trả lá»i sá»± mệt má»i bá»±c tức cá»§a Lá»— Hải, nàng ăn vận thật xinh, đón hắn ở cổng tư dinh bằng nụ cưá»i tươi như hoa nở:

− Lỗ ca ca, bản lãnh như anh mà còn bị em gạt sao?

− Äồ quá»·!

Lỗ Hải mắng yêu em gái:

− Ngươi vẫn không bỠtật lí lắc của mình. Làm ta chạy mệt bở cả hơi tai.

Nàng bá cổ anh mình cưá»i khúc khích:

− Thì lâu lâu giục đại ca chạy má»™t vài vòng cho khá»e.

Hồ SÆ¡n bá»—ng nhiên nổi nóng. Cô bé đùa vui quá trá»›n, suýt giết chết anh mình để kiếm má»™t trò chÆ¡i. Lá»— Hải lại quá cưng chiá»u. Không, phải dạy cho cô nàng má»›i được.

Chàng đằng hắng rồi lớn tiếng:

− Cô bé kia dừng lại.

Tưá»ng Oanh quay lại bÄ©u môi:

− Gã nào mà lớn lối quá vậy, đại ca?

− À.

Lá»— Hải trả lá»i vá»™i vã:

− Hồ đệ cá»§a ta đó, muá»™i đến ra mắt ngưá»i Ä‘i.

Nàng quay quắt há»n dá»—i:

− Nhưng hắn mới nạt em xong, đại ca phải bắt hắn xin lỗi em đi.

Lá»— Hải lúng túng, trước mặt em gái hắn cứ như má»™t tấm giấy bị mắc mưa, bao nhiêu vẻ hung hăng tàn bạo Ä‘á»u biến mất. Hắn không thể bảo Hồ SÆ¡n đến xin lá»—i Tưá»ng Oanh, cÅ©ng không muốn chá»c nàng nổi giận, nên cứ đứng ngẩn ngưá»i ra đó, hết nhìn sững ngưá»i này rồi đến ngưá»i kia, không biết phải nói vá»›i ai trước cả.

Còn Hồ SÆ¡n, chàng cÅ©ng sững sá» không kém Lá»— Hải, bởi chàng không thể nào ngá» Tưá»ng Oanh lại xinh đẹp đến nhưá»ng này, mắt sáng, mÅ©i thon, môi má»ng đỠnhư má»™t nàng tiên nữ. Nhưng thật lạ lùng, Hồ SÆ¡n Ä‘iểm nhanh qua tâm tưởng những gương mặt con gái mà mình đã từng nhìn thấy. Há» có thể không sánh được vá»›i nàng vá» phần nhan sắc. Nhưng ... hình như chưa má»™t cô gái nào dùng y phục màu Ä‘en để Ä‘iểm trang cho nhan sắc cá»§a mình, cÅ©ng như chưa có má»™t ngưá»i con gái nào có ánh mắt hoang dại, hung dữ giống như nàng. Toàn bá»™ gương mặt đẹp xinh như bị phá»§ che má»™t lá»›p băng hàn, khô khan và lạnh lẽo.

− Äại ca không chịu bắt hắn xin lá»—i phải không, muá»™i biết mà đại ca có còn thương muá»™i nữa đâu? ... Hu ... Hu ...

− Câm. Nín!

Äang khóc ngon, bị Hồ SÆ¡n nạt bất thình lình, Tưá»ng Oanh giật mình nín lặng.

Vừa tức, vừa ngạc nhiên vì chưa bao giỠcó ai dám to tiếng với nàng cả.

− Tên kia, sao ngươi dám nạt ta?

Lá»— Hải sợ em nổi nóng, nên bước ra nắm áo Hồ SÆ¡n dịu giá»ng:

− Hồ đệ, Tưá»ng muá»™i còn ...

Hồ Sơn lạnh lùng gạt tay hắn:

− Lá»— huynh Ä‘ang ra, đệ phải dạy cô bé kia má»™t bài há»c.

Nể Hồ SÆ¡n, Lá»— Hải đành đứng yên xem chàng dạy em gái cá»§a mình, thầm kêu trá»i lo cho chàng, vì hắn biết má»™t khi Tưá»ng Oanh nổi giận, nàng chẳng từ chối má»™t thá»§ Ä‘oạn nào:

− A! Äại ca dang ra để muá»™i thá»­ xem, bá»™ vó kia chắc gì chịu nổi má»™t chưởng cá»§a muá»™i mà đòi dạy chứ?

Tưá»ng Oanh hất mặt kênh kiệu.

Hồ SÆ¡n mỉm cưá»i khoanh tay trước ngá»±c, trong lúc Tưá»ng Oanh đưa cao song chưởng đánh thẳng vào giữa ngá»±c chàng.

Ầm ...

Tưá»ng Oanh lùi lại kinh hoàng:

− Trá»i! Kim Cương Bất Toại.

Chàng tiến lên má»™t bước, nói Ä‘iá»m nhiên:

− Cô nương đã xuất chiêu rồi, bây giỠđến lượt tại hạ. Hãy trụ ngưá»i cho khéo nhé.

Thấy chàng đưa chưởng lên, Tưá»ng Oanh hoảng quá, co ngưá»i lại thầm nghÄ©:

− Trá»i Æ¡i nếu chưởng lá»±c cá»§a chàng mạnh như “Kim Cương Bất Toạiâ€, thì ta làm sao chống đỡ nổi, chắc đành phải tan xác mất thôi.

Tiếng chân Hồ Sơn đi chầm chậm, kéo dài phút giây kinh sợ của nàng, một hơi gió lạnh đưa lên, nàng nhắm mắt hét kinh hoàng:

− Ta chịu thua.

“Vútâ€, Hồ SÆ¡n ra tay thật lẹ, trong chá»›p mắt đã bế cứng huyệt đạo cá»§a nàng.

− Cô nương bình tĩnh nghe tại hạ nói đây.

Tưá»ng Oanh mở mắt đã không dám hung hăng như trước nữa:

− Ngươi nói gì?

− Tại hạ nói là cô nương đã lớn rồi, đừng có những trò đùa quá quắt như vậy nữa, chẳng hay đâu.

Hồ SÆ¡n nói Ä‘á»u Ä‘á»u như thể giảng kinh.

Nàng trỠmôi cãi lại:

− Äùa như vậy mà quá quắt cái ná»—i gì?

Hồ Sơn lắc đầu không vừa ý:

− Như vậy mà nàng còn chưa biết lá»—i cá»§a mình. Chỉ cái việc làm đại ca cuống cuồng lo sợ đã là má»™t tá»™i lá»›n. Tại hạ há»i cô nương, nếu tên cướp Bạch Hổ Vương giết chết đại ca cá»§a cô nương thì cô nương suy nghÄ© thế nào?

− Thì ta sẽ lột da hắn mà trả thù cho đại ca ta chứ làm sao?

Nghe Tưá»ng Oanh nói Lá»— Hải mát từng khúc ruá»™t, nhưng Hồ SÆ¡n lại gằn giá»ng chẳng vừa lòng:

− Cô nương có lá»™t được da hắn thì đại ca cá»§a nàng cÅ©ng không còn sống lại được nữa rồi. Mà tại hạ há»i cô nương, má»™t trò đùa đổi bằng sinh mạng cá»§a ngưá»i thân nhất cá»§a mình như vậy đúng hay sai?

Nàng đuối lý, không cãi được đành nói ngang:

− Äúng hay sai thì kệ ta, mắc má»› gì đến ngươi mà há»i chứ.

Chàng lặp lại:

− Äúng hay sai?

− Ta đã biết sai rồi, sao ngươi cứ há»i mãi thế này?

Tưá»ng Oanh không chịu nổi bật khóc, nhưng nước mắt cá»§a nàng không làm Hồ SÆ¡n nhÅ©n dạ. Chàng vẫn cất tiếng bình thưá»ng như chẳng có chuyện gì quan trá»ng:

− Hay lắm, bây giá» cô nương đã nhận mình sai rồi đó, hãy xin lá»—i đại ca Ä‘i để ngưá»i được vui lòng.

Nàng vùng khóc lớn hơn tức tưởi:

− Tại sao ngươi cứ xen vào chuyện riêng của anh em ta hoài vậy?

− Tại hạ bảo cô nương xin lỗi đại ca đi.

Hồ Sơn cương quyết lập lại.

Tưá»ng Oanh cắn môi nghẹn ngào, đột nhiên nàng hét lá»›n làm Lá»— Hải phải giật mình:

− Äại ca!

− Có ta đây!

Hắn đáp như một cái máy.

− Muội xin lỗi đại ca đó.

− Ồ!

Hắn cảm động lau lệ cho em:

− Tá»™i nghiệp, Hồ đệ cá»§a ta thật là khó tánh. Mai mốt muá»™i đừng chá»c giận nó làm gì!

Vừa nói Lỗ Hải vừa đưa tay định giải huyệt cho em, nhưng Hồ Sơn đã đưa tay cản lại.

− Lỗ huynh, đệ còn có chuyện muốn nói với nàng.

− Ta đã xin lỗi rồi, ngươi còn muốn gì ở ta nữa chứ?

Giá»ng nàng đã bá»›t phần gay gắt:

− Muốn há»i cô nương má»™t câu chót.

Hồ SÆ¡n khẽ mỉm cưá»i:

− Là cô nương nghĩ vỠtại hạ như thế nào?

Nàng trợn mắt hét lớn:

− Ta thù ngươi, ta ghét ngươi, ta thá» chẳng cùng ngươi đội chung trá»i.

Hồ Sơn nheo mắt khôi hài:

− Dữ thế cơ à? Nhưng tại hạ có làm gì đáng để cô nương thù ghét như vậy đâu?

Tại hạ chỉ muốn giúp cô nương đừng có những trò đùa quá trớn như vậy nữa, mà có hại cho mình. Tại sao nàng lại ghét tôi khi tôi có ý tốt với nàng kia chứ?

− Tại vì ...

Tưá»ng Oanh ấp úng.

Hồ SÆ¡n tiếp lá»i:

− Phải điểm huyệt cô nương tại hạ lấy làm áy náy vô cùng, nhưng chỉ tại vì nàng hung dữ quá nên ...

− Hừ ...

Nàng liếc chàng một cái thật sắc:

− Ngưá»i ta như vậy mà bảo là hung dữ à?

Chàng bật cưá»i vui:

− Nếu cô nương không muốn tại hạ gá»i là hung dữ thì phải hứa là không được Ä‘em dạ oán thù tại hạ nữa.

Rồi chàng nhẹ giá»ng nói nhá» hÆ¡n:

− Tại hạ muốn được cô nương đối xử như với Lỗ huynh vậy đó.

Nàng ngoảnh mặt không đáp. Hồ Sơn lặp lại:

− Cô nương nghĩ sao?

− Sao cÅ©ng được, ngưá»i gì mà dai như đỉa vậy.

Hồ Sơn đưa tay giải nhanh huyệt đạo cho nàng:

− Äa tạ cô nương đã không còn giận nữa. Lá»— huynh, Tưá»ng muá»™i từ xa má»›i đến chắc đói bụng lắm, mình vào đãi nàng má»™t bữa tiệc Ä‘i.

Lá»— Hải vui vẻ khoác vai Hồ SÆ¡n và Tưá»ng Oanh:

− Hồ đệ thật tài, thôi chúng mình vào đi.

Tưá»ng Oanh vùng ra khá»i vòng tay cá»§a Lá»— Hải cằn nhằn:

− Hai ngưá»i vào trước Ä‘i.

Lá»— Hải lắc đầu cưá»i vui không nói, bước nhanh vào. Äang Ä‘i Hồ SÆ¡n bá»—ng quay lại cưá»i tươi:

− Tưá»ng muá»™i, em làm gì vậy? Äã hứa xem huynh như Lá»— đại ca rồi mà còn xuống tay hạ thá»§ là nghÄ©a làm sao?

Bị bắt quả tang Ä‘ang đánh lén, Tưá»ng Oanh thẹn thùng buông tay nói bẽn lẽn:

− Ta có đánh bao giỠđâu, đừng có mà vu há»a. Lá»— ca ca, có phải là em chẳng có đánh không? Em chỉ thá»­ dợt lại thế võ má»›i há»c, chứ đánh sao chẳng có tiếng kình phong phát ra.

Lỗ Hải gật đầu xác nhận:

− Phải phải, thôi chúng ta vào đi.

Hồ SÆ¡n vòng tay bái Tưá»ng Oanh má»™t cái rồi nói:

− Khâm phục tài tùy cÆ¡ ứng biến cá»§a Tưá»ng muá»™i. Nhưng Lá»— huynh Æ¡i, anh đừng nghe lá»i nàng mà có ngày bá» mạng. Nếu đệ không bế tắc huyệt đạo cá»§a nàng thì giỠđây có lẽ Lá»— huynh đã lo chuẩn bị hòm rương làm lá»… ma chay cho đệ rồi đó.

Tưá»ng Oanh chợt hiểu vì sao chưởng lá»±c cá»§a mình không phát được kình phong, nàng lùi lại bá»±c dá»c:

− Thảo nào ...

Lỗ Hải nghiêm mặt nhìn em:

− Tưá»ng Oanh, muá»™i không được chạm đến ngưá»i Hồ SÆ¡n, chuyện gì thì đại ca cÅ©ng có thể tha thứ, chứ riêng chuyện này thì đại ca cấm đó.

Nàng lưá»m anh vá»›i vẻ ghen há»n:

− Äại ca thương ngưá»i ta hÆ¡n muá»™i rồi đó.

Nhưng nàng chợt vui vẻ nói ngay:

− Ngươi giải thông huyệt đạo cho ta đi, ta hứa sẽ không đánh và xem ngươi là kẻ thù nữa đâu.

Hồ Sơn bước đến gần khóm hoa:

− Sao Tưá»ng muá»™i không gá»i huynh là Hồ ca ca như Lá»— ca ca?

Tưá»ng Oanh quay ra sau giấu nụ cưá»i:

− Thì Hồ ca ca vậy, chịu chưa?

“Vútâ€, cánh hoa trên tay Hồ SÆ¡n bay đến giải thông ngay huyệt đạo cá»§a nàng.

Chàng cưá»i nói đùa:

− Bây giá» thì má»i Oanh muá»™i Ä‘i trước cho.

Tưá»ng Oanh dậm chân nÅ©ng nịu:

− Hồ ca ca không tin muá»™i sao chứ? Äã bảo không giết là không giết mà, còn sợ chi nữa vậy?

Chàng đưa má»™t ngón tay Ä‘e dá»a:

− Nhõng nhẽo thì được, nhưng nói trước Hồ ca ca không biết chiá»u muá»™i đâu nhé.

− A! Hồ ca ca thật là đáng ghét.

Tưá»ng Oanh vụt chạy nhanh vào tưá»ng.

Lá»— Hải vá»— vai Hồ SÆ¡n cưá»i vui vẻ:

− Con bé nó phục đệ rồi đó.
Tài sản của ngocvosong1986

  #50  
Old 29-05-2008, 08:37 AM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 50


- Ôi chao! Tiểu thư ơi! Không phải con mà ... Ôi, đau quá ...

Mặc cho Mỹ Liên kêu than khóc lóc, Tưá»ng Oanh vẫn chẳng chút nương tay. Ngá»n roi vút kêu vùn vụt, tiếng nàng rít giữa kẽ răng:

− Khốn khiếp, khôn hồn thì trả cây ngân trâm của ta mau.

Quằn quại giữa đám máu Ä‘á», ả thị tỳ kêu oan thảm thiết:

− Con chẳng biết gì cả, tiểu thư ơi, oan cho con lắm.

− Ngoan cố cứng đầu.

Nàng vận công vào roi để tăng sự đau đớn cho cô tỳ nữ nhỠcon ốm yếu.

− Khoan, Tưá»ng muá»™i, sao em lại hành hạ ngưá»i quá đáng như vậy chứ?

Nghe tiếng Hồ SÆ¡n, Tưá»ng Oanh dịu ngay nét mặt, nàng quay lại phân bua:

− Hồ ca ca nghÄ© xem có tức không? Lá»— ca ca dá»… dãi quá nên gia nhân lá»n mặt sanh tâm ăn cắp, không trị là không được.

Mỹ Liên nhổm dậy đau đớn:

− Công tử ơi, cứu con với! Quả thật con không có lấy cây ngân trâm của tiểu thư.

Hồ Sơn ngồi xuống đỡ cô thị tỳ đứng dậy, trao cho nàng một lỠthuốc cao dịu dàng:

− Ta biết, nàng hãy vào trong thoa thuốc và tịnh dưỡng.

Ả tỳ nữ vui mừng đỡ lấy lỠthuốc:

− Tạ ơn công tử, xin phép tiểu thư.

− Sao Hồ ca lại thả nó đi chứ?

Tưá»ng Oanh há»i mặt hầm hầm nhìn theo bước chân cô tỳ nữ.

Hồ Sơn chầm chậm thả chân đến bên cửa sổ dịu dàng:

− Muá»™i có thấy sáng nay trá»i đẹp lắm hay không? Äừng làm vẩn đục nguồn không khí trong lành bằng tiếng khóc than, và muá»™i sẽ kém đẹp nếu cứ giữ vẻ mặt đằng đằng sát khí.

Gương mặt Tưá»ng Oanh giãn ra, nàng đến gần chàng:

− Nhưng nó lấy cắp của muội thì sao?

Hồ SÆ¡n khẽ mỉm cưá»i:

− Muội có bằng chứng gì mà dám quả quyết như vậy?

Nàng bứt mạnh một chiếc lá trên cành quăng xuống đất:

− Vì chỉ có một mình nó vào ra phòng của muội thôi.

− Äấy ...

Hồ Sơn cúi nhặt chiếc lá nàng vừa ném xuống, cất tiếng dịu dàng:

− Muá»™i lại làm cho thiên nhiên Ä‘au đớn nữa rồi. Cây cÅ©ng như ngưá»i, nó cÅ©ng biết đớn Ä‘au như ta và muá»™i vậy.

Tưá»ng Oanh phì cưá»i:

− Hồ ca thật lạ lùng, thương tất cả má»i ngưá»i, thương cả cá» cây, chả bù cho muá»™i, chẳng biết thương xót ai là gì?

Hồ SÆ¡n cÅ©ng cưá»i theo nàng:

− Muá»™i cưá»i rất có duyên. À, có phải vật muá»™i cần tìm là vật này không?

Äón cành trâm từ tay chàng, nàng thẹn thùng kêu lên bỡ ngỡ:

− Äúng rồi, ở đâu mà Hồ ca ca có vậy?

Chàng nghiêm giá»ng:

− Ca ca lượm được trên đưá»ng đấy, vậy mà muá»™i dám nghi oan cho Mỹ Liên, rồi đánh đập nàng thật là tá»™i nghiệp.

Tưá»ng Oanh cúi đầu không đáp. Chàng nói tiếp:

− HÆ¡n nữa dù nàng có lấy, muá»™i cÅ©ng không nên hành hạ má»™t cách nhẫn tâm như vậy. Cành trâm tuy quý nhưng không quý bằng mạng sống má»™t con ngưá»i, muá»™i hiểu chưa?

− Vâng!

Tưá»ng Oanh ngập ngừng, đây đâu phải là má»™t cành trầm bình thưá»ng mà nó là cây ngân trâm, bảo vật cá»§a võ lâm, quý giá vô cùng.

− Nếu vậy thì tá»™i muá»™i càng thêm nặng, đã là trâm quý thì ai lại chẳng ham. Từ nay muá»™i phải giữ gìn cho kỹ, đừng để mất rồi nghi cho ngưá»i này ngưá»i khác nữa nhé.

− Hồ ca ca ...

Tưá»ng Oanh ngẩng đầu dậy nói rưng rưng:

− Từ nhỠđến lá»›n chưa có ai dạy em như anh dạy cả. Cha mẹ em mất sá»›m, Lá»— ca thì chỉ biết thương yêu chiá»u chuá»™ng, chá»› chẳng khi nào có được những lá»i chỉ bảo tận tình như thế này.

Ngừng má»™t chút nàng cất giá»ng thân tình:

− Em còn dại dột lắm, có gì Hồ ca ca chỉ dạy cho em, chớ đừng giận ghét em nhé.

Hồ SÆ¡n mỉm cưá»i:

− Chỉ cần muá»™i ngoan, chịu nghe lá»i thì chẳng bao giá» Hồ ca giận ghét muá»™i đâu.

Bây giá» muá»™i nghe lá»i anh vào săn sóc vết thương cho Mỹ Liên và lá»±a lá»i an á»§i cho nàng vui dạ nhé.

− Vâng!

Tưá»ng Oanh ngoan như má»™t đứa bé.

− Ngu ca ở chÆ¡i vá»›i Lá»— ca và Tưá»ng muá»™i cÅ©ng đã lâu, nay phải lên đưá»ng. Muá»™i ở lại nhá»› ngoan, đừng làm buồn lòng Lá»— ca ca nữa nhé.

Tưá»ng Oanh giật mình sững sá»:

− Hồ ca ca định đi đâu? Bộ ca ca giận muội rồi sao?

Chàng lắc đầu:

− Muá»™i ngoan thế này làm sao mà ca ca giận há»n cho được, chỉ vì Hồ ca ca có chuyện phải Ä‘i.

Tưá»ng Oanh trở vá» cái tật cố chấp cá»§a nàng, hét lên:

− Muội sẽ bảo Lỗ ca không cho Hồ ca đi đâu cả.

− Tưá»ng muá»™i, đừng nhõng nhẽo nữa!

Lá»— Hải xuất hiện can thiệp kịp thá»i:

− Hãy để Hồ SÆ¡n đến Tuyệt hồn nhai tìm tông tích Giang đệ cá»§a mình, anh em ta nếu có lòng tốt hãy dẫn đưá»ng cho Hồ đệ đến đó.

Tưá»ng Oanh vui ngay, nàng vá»— tay thích thú:

− Ồ! Như vậy là mình còn được gần Hồ ca ca vài ngày nữa. Nhưng ...

Nàng do dự:

− ÄÆ°á»ng xuống Tuyệt hồn nhai nguy hiểm vô cùng.

Hồ Sơn chen vào:

− Äệ xin cảm tạ tấm thân tình cá»§a Lá»— huynh và Tưá»ng muá»™i, nhưng đây là chuyện riêng ...

Lỗ Hải cắt ngang:

− Äã kết nghÄ©a huynh đệ rồi, sao đệ còn nói vậy, thôi chúng ta hãy lên đưá»ng mau cho kịp, huynh có Ä‘em theo dây để thám hiểm Tuyệt hồn nhai.

Tưá»ng Oanh sốt sắng giành vòng dây từ tay anh quàng lên vai mình cất giá»ng cưá»i vui vẻ:

− Nào chúng ta đi thôi.

Không thể từ chối nhiệt tình cá»§a há», Hồ SÆ¡n đành mỉm cưá»i chấp thuận.
Tài sản của ngocvosong1986

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
åâðîïåéñêèé, áîäèáèëäèíã, äîñóã, õèëòîí


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™