Hồi 49
Hồ Sơn vòng tay từ giã chúa cướp Bạch Hổ Sơn rồi cũng phóng theo Lỗ Hải lòng bâng khuâng không hiểu.
Trái vá»›i dá»± Ä‘oán cá»§a má»i ngưá»i. Lá»— Tưá»ng Oanh không há» bị ai động đến má»™t sợi lông cá»ng tóc. Äể trả lá»i sá»± mệt má»i bá»±c tức cá»§a Lá»— Hải, nà ng ăn váºn tháºt xinh, đón hắn ở cổng tư dinh bằng nụ cưá»i tươi như hoa nở:
− Lỗ ca ca, bản lãnh như anh mà còn bị em gạt sao?
− Äồ quá»·!
Lỗ Hải mắng yêu em gái:
− Ngươi vẫn không bá» táºt là lắc cá»§a mình. Là m ta chạy mệt bở cả hÆ¡i tai.
Nà ng bá cổ anh mình cưá»i khúc khÃch:
− Thì lâu lâu giục đại ca chạy má»™t và i vòng cho khá»e.
Hồ SÆ¡n bá»—ng nhiên nổi nóng. Cô bé đùa vui quá trá»›n, suýt giết chết anh mình để kiếm má»™t trò chÆ¡i. Lá»— Hải lại quá cưng chiá»u. Không, phải dạy cho cô nà ng má»›i được.
Chà ng đằng hắng rồi lớn tiếng:
− Cô bé kia dừng lại.
Tưá»ng Oanh quay lại bÄ©u môi:
− Gã nà o mà lá»›n lối quá váºy, đại ca?
− À.
Lá»— Hải trả lá»i vá»™i vã:
− Hồ đệ cá»§a ta đó, muá»™i đến ra mắt ngưá»i Ä‘i.
Nà ng quay quắt há»n dá»—i:
− Nhưng hắn mới nạt em xong, đại ca phải bắt hắn xin lỗi em đi.
Lá»— Hải lúng túng, trước mặt em gái hắn cứ như má»™t tấm giấy bị mắc mưa, bao nhiêu vẻ hung hăng tà n bạo Ä‘á»u biến mất. Hắn không thể bảo Hồ SÆ¡n đến xin lá»—i Tưá»ng Oanh, cÅ©ng không muốn chá»c nà ng nổi giáºn, nên cứ đứng ngẩn ngưá»i ra đó, hết nhìn sững ngưá»i nà y rồi đến ngưá»i kia, không biết phải nói vá»›i ai trước cả.
Còn Hồ SÆ¡n, chà ng cÅ©ng sững sá» không kém Lá»— Hải, bởi chà ng không thể nà o ngá» Tưá»ng Oanh lại xinh đẹp đến nhưá»ng nà y, mắt sáng, mÅ©i thon, môi má»ng đỠnhư má»™t nà ng tiên nữ. Nhưng tháºt lạ lùng, Hồ SÆ¡n Ä‘iểm nhanh qua tâm tưởng những gương mặt con gái mà mình đã từng nhìn thấy. Há» có thể không sánh được vá»›i nà ng vá» phần nhan sắc. Nhưng ... hình như chưa má»™t cô gái nà o dùng y phục mà u Ä‘en để Ä‘iểm trang cho nhan sắc cá»§a mình, cÅ©ng như chưa có má»™t ngưá»i con gái nà o có ánh mắt hoang dại, hung dữ giống như nà ng. Toà n bá»™ gương mặt đẹp xinh như bị phá»§ che má»™t lá»›p băng hà n, khô khan và lạnh lẽo.
− Äại ca không chịu bắt hắn xin lá»—i phải không, muá»™i biết mà đại ca có còn thương muá»™i nữa đâu? ... Hu ... Hu ...
− Câm. NÃn!
Äang khóc ngon, bị Hồ SÆ¡n nạt bất thình lình, Tưá»ng Oanh giáºt mình nÃn lặng.
Vừa tức, vừa ngạc nhiên vì chưa bao giỠcó ai dám to tiếng với nà ng cả.
− Tên kia, sao ngươi dám nạt ta?
Lá»— Hải sợ em nổi nóng, nên bước ra nắm áo Hồ SÆ¡n dịu giá»ng:
− Hồ đệ, Tưá»ng muá»™i còn ...
Hồ Sơn lạnh lùng gạt tay hắn:
− Lá»— huynh Ä‘ang ra, đệ phải dạy cô bé kia má»™t bà i há»c.
Nể Hồ SÆ¡n, Lá»— Hải đà nh đứng yên xem chà ng dạy em gái cá»§a mình, thầm kêu trá»i lo cho chà ng, vì hắn biết má»™t khi Tưá»ng Oanh nổi giáºn, nà ng chẳng từ chối má»™t thá»§ Ä‘oạn nà o:
− A! Äại ca dang ra để muá»™i thá» xem, bá»™ vó kia chắc gì chịu nổi má»™t chưởng cá»§a muá»™i mà đòi dạy chứ?
Tưá»ng Oanh hất mặt kênh kiệu.
Hồ SÆ¡n mỉm cưá»i khoanh tay trước ngá»±c, trong lúc Tưá»ng Oanh đưa cao song chưởng đánh thẳng và o giữa ngá»±c chà ng.
Ầm ...
Tưá»ng Oanh lùi lại kinh hoà ng:
− Trá»i! Kim Cương Bất Toại.
Chà ng tiến lên má»™t bước, nói Ä‘iá»m nhiên:
− Cô nương đã xuất chiêu rồi, bây giỠđến lượt tại hạ. Hãy trụ ngưá»i cho khéo nhé.
Thấy chà ng đưa chưởng lên, Tưá»ng Oanh hoảng quá, co ngưá»i lại thầm nghÄ©:
− Trá»i Æ¡i nếu chưởng lá»±c cá»§a chà ng mạnh như “Kim Cương Bất Toạiâ€, thì ta là m sao chống đỡ nổi, chắc đà nh phải tan xác mất thôi.
Tiếng chân Hồ SÆ¡n Ä‘i chầm cháºm, kéo dà i phút giây kinh sợ cá»§a nà ng, má»™t hÆ¡i gió lạnh đưa lên, nà ng nhắm mắt hét kinh hoà ng:
− Ta chịu thua.
“Vútâ€, Hồ SÆ¡n ra tay tháºt lẹ, trong chá»›p mắt đã bế cứng huyệt đạo cá»§a nà ng.
− Cô nương bình tĩnh nghe tại hạ nói đây.
Tưá»ng Oanh mở mắt đã không dám hung hăng như trước nữa:
− Ngươi nói gì?
− Tại hạ nói là cô nương đã lá»›n rồi, đừng có những trò đùa quá quắt như váºy nữa, chẳng hay đâu.
Hồ SÆ¡n nói Ä‘á»u Ä‘á»u như thể giảng kinh.
Nà ng trỠmôi cãi lại:
− Äùa như váºy mà quá quắt cái ná»—i gì?
Hồ Sơn lắc đầu không vừa ý:
− Như váºy mà nà ng còn chưa biết lá»—i cá»§a mình. Chỉ cái việc là m đại ca cuống cuồng lo sợ đã là má»™t tá»™i lá»›n. Tại hạ há»i cô nương, nếu tên cướp Bạch Hổ Vương giết chết đại ca cá»§a cô nương thì cô nương suy nghÄ© thế nà o?
− Thì ta sẽ lột da hắn mà trả thù cho đại ca ta chứ là m sao?
Nghe Tưá»ng Oanh nói Lá»— Hải mát từng khúc ruá»™t, nhưng Hồ SÆ¡n lại gằn giá»ng chẳng vừa lòng:
− Cô nương có lá»™t được da hắn thì đại ca cá»§a nà ng cÅ©ng không còn sống lại được nữa rồi. Mà tại hạ há»i cô nương, má»™t trò đùa đổi bằng sinh mạng cá»§a ngưá»i thân nhất cá»§a mình như váºy đúng hay sai?
Nà ng đuối lý, không cãi được đà nh nói ngang:
− Äúng hay sai thì kệ ta, mắc má»› gì đến ngươi mà há»i chứ.
Chà ng lặp lại:
− Äúng hay sai?
− Ta đã biết sai rồi, sao ngươi cứ há»i mãi thế nà y?
Tưá»ng Oanh không chịu nổi báºt khóc, nhưng nước mắt cá»§a nà ng không là m Hồ SÆ¡n nhÅ©n dạ. Chà ng vẫn cất tiếng bình thưá»ng như chẳng có chuyện gì quan trá»ng:
− Hay lắm, bây giá» cô nương đã nháºn mình sai rồi đó, hãy xin lá»—i đại ca Ä‘i để ngưá»i được vui lòng.
Nà ng vùng khóc lớn hơn tức tưởi:
− Tại sao ngươi cứ xen và o chuyện riêng cá»§a anh em ta hoà i váºy?
− Tại hạ bảo cô nương xin lỗi đại ca đi.
Hồ SÆ¡n cương quyết láºp lại.
Tưá»ng Oanh cắn môi nghẹn ngà o, đột nhiên nà ng hét lá»›n là m Lá»— Hải phải giáºt mình:
− Äại ca!
− Có ta đây!
Hắn đáp như một cái máy.
− Muội xin lỗi đại ca đó.
− Ồ!
Hắn cảm động lau lệ cho em:
− Tá»™i nghiệp, Hồ đệ cá»§a ta tháºt là khó tánh. Mai mốt muá»™i đừng chá»c giáºn nó là m gì!
Vừa nói Lỗ Hải vừa đưa tay định giải huyệt cho em, nhưng Hồ Sơn đã đưa tay cản lại.
− Lỗ huynh, đệ còn có chuyện muốn nói với nà ng.
− Ta đã xin lỗi rồi, ngươi còn muốn gì ở ta nữa chứ?
Giá»ng nà ng đã bá»›t phần gay gắt:
− Muốn há»i cô nương má»™t câu chót.
Hồ SÆ¡n khẽ mỉm cưá»i:
− Là cô nương nghĩ vỠtại hạ như thế nà o?
Nà ng trợn mắt hét lớn:
− Ta thù ngươi, ta ghét ngươi, ta thá» chẳng cùng ngươi đội chung trá»i.
Hồ Sơn nheo mắt khôi hà i:
− Dữ thế cÆ¡ à ? Nhưng tại hạ có là m gì đáng để cô nương thù ghét như váºy đâu?
Tại hạ chỉ muốn giúp cô nương đừng có những trò đùa quá trá»›n như váºy nữa, mà có hại cho mình. Tại sao nà ng lại ghét tôi khi tôi có ý tốt vá»›i nà ng kia chứ?
− Tại vì ...
Tưá»ng Oanh ấp úng.
Hồ SÆ¡n tiếp lá»i:
− Phải điểm huyệt cô nương tại hạ lấy là m áy náy vô cùng, nhưng chỉ tại vì nà ng hung dữ quá nên ...
− Hừ ...
Nà ng liếc chà ng má»™t cái tháºt sắc:
− Ngưá»i ta như váºy mà bảo là hung dữ à ?
Chà ng báºt cưá»i vui:
− Nếu cô nương không muốn tại hạ gá»i là hung dữ thì phải hứa là không được Ä‘em dạ oán thù tại hạ nữa.
Rồi chà ng nhẹ giá»ng nói nhá» hÆ¡n:
− Tại hạ muốn được cô nương đối xá» như vá»›i Lá»— huynh váºy đó.
Nà ng ngoảnh mặt không đáp. Hồ Sơn lặp lại:
− Cô nương nghĩ sao?
− Sao cÅ©ng được, ngưá»i gì mà dai như đỉa váºy.
Hồ Sơn đưa tay giải nhanh huyệt đạo cho nà ng:
− Äa tạ cô nương đã không còn giáºn nữa. Lá»— huynh, Tưá»ng muá»™i từ xa má»›i đến chắc đói bụng lắm, mình và o đãi nà ng má»™t bữa tiệc Ä‘i.
Lá»— Hải vui vẻ khoác vai Hồ SÆ¡n và Tưá»ng Oanh:
− Hồ đệ tháºt tà i, thôi chúng mình và o Ä‘i.
Tưá»ng Oanh vùng ra khá»i vòng tay cá»§a Lá»— Hải cằn nhằn:
− Hai ngưá»i và o trước Ä‘i.
Lá»— Hải lắc đầu cưá»i vui không nói, bước nhanh và o. Äang Ä‘i Hồ SÆ¡n bá»—ng quay lại cưá»i tươi:
− Tưá»ng muá»™i, em là m gì váºy? Äã hứa xem huynh như Lá»— đại ca rồi mà còn xuống tay hạ thá»§ là nghÄ©a là m sao?
Bị bắt quả tang Ä‘ang đánh lén, Tưá»ng Oanh thẹn thùng buông tay nói bẽn lẽn:
− Ta có đánh bao giỠđâu, đừng có mà vu há»a. Lá»— ca ca, có phải là em chẳng có đánh không? Em chỉ thá» dợt lại thế võ má»›i há»c, chứ đánh sao chẳng có tiếng kình phong phát ra.
Lá»— Hải gáºt đầu xác nháºn:
− Phải phải, thôi chúng ta và o đi.
Hồ SÆ¡n vòng tay bái Tưá»ng Oanh má»™t cái rồi nói:
− Khâm phục tà i tùy cÆ¡ ứng biến cá»§a Tưá»ng muá»™i. Nhưng Lá»— huynh Æ¡i, anh đừng nghe lá»i nà ng mà có ngà y bá» mạng. Nếu đệ không bế tắc huyệt đạo cá»§a nà ng thì giỠđây có lẽ Lá»— huynh đã lo chuẩn bị hòm rương là m lá»… ma chay cho đệ rồi đó.
Tưá»ng Oanh chợt hiểu vì sao chưởng lá»±c cá»§a mình không phát được kình phong, nà ng lùi lại bá»±c dá»c:
− Thảo nà o ...
Lỗ Hải nghiêm mặt nhìn em:
− Tưá»ng Oanh, muá»™i không được chạm đến ngưá»i Hồ SÆ¡n, chuyện gì thì đại ca cÅ©ng có thể tha thứ, chứ riêng chuyện nà y thì đại ca cấm đó.
Nà ng lưá»m anh vá»›i vẻ ghen há»n:
− Äại ca thương ngưá»i ta hÆ¡n muá»™i rồi đó.
Nhưng nà ng chợt vui vẻ nói ngay:
− Ngươi giải thông huyệt đạo cho ta đi, ta hứa sẽ không đánh và xem ngươi là kẻ thù nữa đâu.
Hồ Sơn bước đến gần khóm hoa:
− Sao Tưá»ng muá»™i không gá»i huynh là Hồ ca ca như Lá»— ca ca?
Tưá»ng Oanh quay ra sau giấu nụ cưá»i:
− Thì Hồ ca ca váºy, chịu chưa?
“Vútâ€, cánh hoa trên tay Hồ SÆ¡n bay đến giải thông ngay huyệt đạo cá»§a nà ng.
Chà ng cưá»i nói đùa:
− Bây giá» thì má»i Oanh muá»™i Ä‘i trước cho.
Tưá»ng Oanh dáºm chân nÅ©ng nịu:
− Hồ ca ca không tin muá»™i sao chứ? Äã bảo không giết là không giết mà , còn sợ chi nữa váºy?
Chà ng đưa má»™t ngón tay Ä‘e dá»a:
− Nhõng nhẽo thì được, nhưng nói trước Hồ ca ca không biết chiá»u muá»™i đâu nhé.
− A! Hồ ca ca tháºt là đáng ghét.
Tưá»ng Oanh vụt chạy nhanh và o tưá»ng.
Lá»— Hải vá»— vai Hồ SÆ¡n cưá»i vui vẻ:
− Con bé nó phục đệ rồi đó.